Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mối Hận

Chương 20: Vai diễn


Phải, Melanie đã nhìn thấy hai đứa trẻ con của Erik vào hai hôm trước khi chúng đi cùng mấy tên lính xuống để chơi gái. Hai đứa trẻ có nhiệm vụ xách một đống đồ mà những cô gái ở đây gọi là quà tặng. Và trong khi các cô gái không phải phục vụ hào hứng mở những hộp quà ra thì hai đứa chỉ biết đứng nép vào góc tường. Mấy cô gái không quan tâm đến chúng. Melanie nhận ra đó là con của Erik bởi chúng có đôi mắt và cái mũi y hệt anh. Cô còn nghe thấy chúng thì thầm gọi nhau là chị Rose và Jack. Cô bé lớn theo như Erik nói thì năm nay mười bốn tuổi còn cậu em trai thì mười tuổi. Đó là cái tuổi mà mỗi đứa trẻ đang được sống cuộc đời vô tư, hồn nhiên nhất trong đời. Nhưng hai đứa trẻ cô nhìn thấy hôm nay trông thật đáng thương. Người chúng gầy đét vì đói ăn, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi và nét mặt trông thật sợ sệt. Khi mấy cô gái mở một hộp bánh ngọt ra, Melanie trông thấy mắt chúng ánh lên sự thèm thuồng. Đây là những loại bánh mà bất kỳ đứa trẻ nhà bình dân nào cũng hay được bố mẹ mua cho nhưng giờ đây với chúng đó là thứ gì đó xa vời. Lúc ấy cô thực sự muốn chạy đến ôm lấy hai đứa và nói rằng cô là bạn của bố hai đứa, bố hai đứa đang ở đây và đang tìm cách đưa hai đứa ra. Nhưng Melanie biết mình không thể làm vậy được. Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành thì không ai được biết về thân phận thực của cô và Erik. Tuy vậy cô không thể làm ngơ trước hai đứa trẻ như vậy được. Melanie cầm hai chiếc bánh lên rồi đi về phía hai đứa. Cô chìa bánh ra trước mặt Rose và nói.

"Cho hai đứa đấy"

Hai đứa trẻ nhìn cô ngạc nhiên và những cô gái trong phòng cũng vậy. Rose không dám cầm bánh, con bé hết xoắn hai tay vào nhau rồi lại mài mạnh vào hai bên ống quần. Thấy vậy Melanie liền đưa ra trước mặt Jack.

"Cầm lấy rồi chia cho chị một gái"

Thằng bé cầm ngay. Cầm xong rồi nó còn không quên cảm ơn cô một tiếng. Melanie không đáp mà chỉ cười xoa đầu nó. Erik và vợ dạy hai đứa nhỏ thật tốt. Ngay cả trong tình cảnh này mà chúng vẫn giữ được phép lịch sự với người lớn. Một gia đình như vậy...

Cô không muốn nghĩ tiếp nữa. Cô đứng dậy và quay về phía mấy cô gái. Hai đứa trẻ đằng sau vội bóc bánh ra và nhai ngấu nghiến. Melanie không muốn trông thấy cảnh tượng đó. Cô ngồi quay lưng lại với hai đứa.

"Sao tự dưng cho chúng bánh?". Một cô gái hỏi.

"Trẻ con thích ăn bánh nên tôi cho. Sao vậy?"

"Cho thì cũng nên chọn người mà cho chứ. Đứa nào xinh xắn dễ thương hẵng cho chứ mấy đứa này..."

Một cô nữa bĩu môi nói. Melanie thực sự muốn tát cho cô ta một cái. Ở đâu ra có kiểu suy nghĩ trẻ em dễ thương thì mới được cho bánh kẹo còn không thì thôi vậy? Các cô thử như chúng xem, bị tách ra khỏi gia đình, bị biến thành nô lệ, ăn không đủ no, áo không có mà mặc xem các người liệu có được xinh đẹp, béo tốt như lúc này không? Loại người như các cô dù sau này có lấy chồng, sinh con thì cũng chẳng bao giờ có được những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu biết như thế này.

"Tôi thích cho ai là quyền của tôi. Đằng nào tôi cũng đang ép cân không ăn được mấy loại bánh này"

"Cô có thể cho tôi"

"Cô á". Melanie cười nhạt. "Cô nhìn lại mình đi, người ngợm như thế còn đòi ăn thêm, cô định đè chết khách trên giường đấy à? Theo tôi cô nên cho mấy đứa bé hết bánh kẹo trong phòng đi còn bản thân nên ăn nhiều rau xanh và tập thể dục chăm chỉ vào"

Katie- cô gái bị Melanie nói trợn mắt với cô nhưng chẳng phản bác lại được. Quả như Melanie nói, cô ta hiện giờ là người béo nhất ở đây. Bánh kẹo được mang đến cô ta cũng là người tranh phần nhiều nhất.

"Nhìn gì! Tôi nói sai chắc?"

"Con đĩ! Mới đến mấy hôm đã đòi lên mặt với tao rồi à?"

Katie chỉ thẳng vào mặt Melanie và hét lên.

"Tất cả chúng ta ở đây, làm cái nghề này đều là con đĩ trong mắt người khác. Cô nói tôi cũng chính là nói mình đấy. Lần sau suy nghĩ kỹ một chút rồi hẵng nói kẻo lại thành tự vả đấy nhé"

Katie định lao vào đánh cô nhưng mấy cô gái khác giữ cô ta lại rồi kéo cô ta lên trên gác. Vừa đi Katie vừa không ngừng chửi rủa cô bằng đủ thứ từ ngữ thô bỉ nhất khiến mấy cô còn lại cũng phải nhíu mày. Melanie thì chỉ cười khẩy. Chờ đến khi Katie bị đưa đi khuất hẳn rồi mấy cô còn lại mới xúm vào nói chuyện với Melanie.

"Melanie hôm nay cô tuyệt lắm khiến cô ả không làm gì được"

"Bấy lâu nay cô ta cậy thế bắt nạt mọi người giờ thì gặp được đối thủ trên cơ rồi. Cho đáng đời"

"Có gì đâu! Từ hôm tới tôi đã không thích nổi cái tính của cô ta rồi. Chị em cùng sống thì phải thương yêu lẫn nhau đằng này cô ta luôn tìm cách chèn ép mọi người. Mấy anh ấy cho bao nhiều đồ ăn, mỹ phẩm, quần áo như vậy chia đều ra là mọi người dùng thoải mái vậy mà cô ta cứ vơ nhiều nhất về cho mình rồi lại chẳng động đến"

"Phải! Cô nói đúng đấy!"

Một tháng ở đây Melanie hiện là người được các cô gái yêu mến nhất bởi cô dám đứng lên chống lại Katie. Katie cậy là em họ của Lily nên luôn chèn ép mấy cô gái khác vơ lợi về cho mình nhiều nhất. Các cô gái kia ghét cô ta nhưng lại ngại Lily. Melanie thì khác, ngay từ ngày đầu cô đã nhận ra mẫu thuẫn này, vậy nên cô chống lại Lily một cách công khai. Cô ta càng ghét cô thì những cô gái kia lại càng yêu mến cô. Họ hay nói chuyện với cô và trong những câu chuyện đó cô thu được thêm tin tức về khu mỏ ở trên kia. Vậy nên dù chưa phải tiếp khách, chưa được lên khu mỏ nhưng cô vẫn nắm được vài thông tin cơ bản trên đó. Đương nhiên cô biết tình hình này sẽ không kéo dài bao lâu nữa. Lily đưa cô về đây không phải để cô chơi không và gây sự với Katie. Cô ta muốn biến cô thành điếm giống mình và Melanie chấp nhận điều đó vì nhiệm vụ. Vậy nên cô chuẩn bị sẵn tinh thần cho ngày sẽ phải đến. Ngày cô thực sự nhập vai.

Đám lính ở lại trong ba tiếng rồi quay về mỏ. Rose và Jack cũng về theo chúng. Khi đi qua Melanie, ánh mắt chúng nán lại trên gương mặt cô một chút, ánh mắt chứa sự hàm ơn. Cô nhìn theo chúng hồi lâu và trong lòng thầm nghĩ "Cố lên hai đứa, cô sẽ đưa hai đứa về đoàn tụ với bố mẹ".

"Melanie, lên phòng tôi nhé"

Lily đứng ở trên lầu nói vọng xuống. Melanie liền đi lên phòng chị ta. Cô biết chị ta sẽ nói gì.

"Nghe nói cô lại vừa cãi nhau với Katie. Dù gì nó cũng là em họ tôi, cô vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ?"

Lily trách móc cô nhưng ngữ điệu của chị ta lại chẳng hề giống như vậy. Chị ta chỉ đang nói cho có như thể an ủi ai đó trong phòng. Rất nhanh Melanie nhìn thấy tà váy của Katie thò ra từ chỗ rèm cửa. Cô ta muốn xem xem Melanie bị ăn mắng như thế nào. Cô suy nghĩ một chút xem có nên để cô ta thỏa mãn một chút không và cuối cùng cô quyết định là không.

"Em cũng đâu muốn gây sự với cô ấy. Nếu như cô ấy bằng nửa chị thôi thì em đã không phản ứng như vậy rồi. Nhưng chị xem đấy, chị công bằng, quan tâm đến mọi người trong cái nhà này bao nhiêu thì cô ấy lại ích kỷ, tham lam bấy nhiêu. Chị xem, có đồ tốt gì chị cũng chia cho chúng em còn cô ta thì sao? Đồ tốt cô ta chiếm sạch còn đâu toàn để lại của rẻ, của ôi cho chúng em. Các cô ấy trẻ nên ngại nói thì Katie càng được nước làm tới. Không phải em không nể chị mà vì nể chị nên em mới phải dạy cho cô ta bài học. Không thể để cô ta làm ảnh hưởng đến hình ảnh của chị được"

Cô thấy môi Lily hơi cong thành một nụ cười. Chị ta hẳn cũng không vừa ý với cô em họ ngang ngược này nhưng không tiện nói vì là người trong nhà. Giờ thì có Melanie giúp chị ta giải quyết vấn đề này mà không khiến chị ta mang tiếng xấu là đối xử không tốt với em mình.


"Cô càng lúc càng khiến tôi ngạc nhiên. Từ ngày đến đây cô như người khác hẳn vậy"

"Chắc tại em sống nhịn nhục thằng chồng lâu lắm rồi nên giờ có cơ hội sống thật với bản thân thì em phải tận dụng thôi"

"Ra ngoài nói chuyện đi"

Để tránh Katie nghe được chuyện chính Lily kéo cô ra hiên nhà ngồi. Chị ta mở một chai rượu, rót vào hai cốc rồi đưa cho Melanie.

"Cô ở đây cũng được hơn một tháng rồi đấy nhỉ"

"Vâng"

"Đã quen với nếp sống ở đây chưa? Đã học được nhiều chưa?"

"Đủ dùng rồi chị ạ"

Melanie mỉm cười trả lời và cô không thể nào nhận ra đó là giọng của mình. Ngày này cuối cùng cũng đến.

"Mấy người đó bảo tuần sau đưa cô cùng mấy cô bé nữa lên trên đó phục vụ"

"Vâng"

"Tiền bo trên đó cô được cầm tất"

"Tốt quá ạ"

"Vậy chuẩn bị tốt đi nhé! Có gì cứ hỏi Lin, con bé sẽ chỉ cho"

"Em biết rồi"

Lily uống nốt cốc rượu rồi trở vào nhà. Melanie vẫn ngồi ngoài hiên. Cô nhấp một ngụm rượu rồi nhanh chóng nhổ xuống sàn. Thứ rượu đắt tiền của Lily lúc này giống như nước lã pha cồn vậy. Khó chịu một cách kinh tởm. Nhưng Melanie hiểu đó không phải vị rượu mà là cảm giác của mình lúc này. Cô sẽ phải chấp nhận là những hành động khiêu gợi mà mình không thích trước mặt lũ đàn ông, sẽ chấp nhận bị chúng sờ mó, hôn hít. Cô chấp nhận trở thành một con điếm để có thể lên được khu mỏ, thu thập những thông tin mình cần. Kể cả đã lên tư tưởng từ đầu nhưng đến lúc này vẫn không tránh được cảm giác kinh tởm trong người.

Có lẽ Chris cũng từng ở vào hoàn cảnh như cô. Anh buộc phải giữ gương mặt lạnh lùng khi nhìn thấy những tên bác học điên dùng cơ thể con người làm vật thí nghiệm cho những ý tưởng điên loạn của mình. Anh phải hùa theo chúng làm một kẻ tàn nhẫn. Nhưng đó là con đường mà họ đã chọn, không được quay đầu và làm sao cho vỏ bọc không bị lộ. Chris đã thất bại và Melanie không cho phép mình được thất bại. Vì cô, vì Chris, vì Erik cùng gia đình của anh.

Cuộc gặp gỡ với Erik vào sáng sớm hai hôm sau càng khiến Melanie quyết tâm với công việc của mình. Erik không hợp với nghề này, thứ giúp anh vững vàng được đến giờ là hai đứa trẻ trên khu mỏ và người vợ chưa rõ tung tích. Nhưng nếu để anh trải qua thêm một vài tình huống như vậy cô không rõ anh có trụ nổi không. Vậy nên cô phải gạt qua mọi cảm giác kinh tởm của mình để làm việc thật tốt.

Và ngày đó cũng đã đến. Melanie phải trang điểm cho thật đẹp, mặc một bộ váy ngắn thật gợi cảm và đi cùng năm cô gái khác lên trên khu mỏ. Có xe từ trên mỏ xuống đón họ. Trên đường đi các cô gái kể cho cô nghe những chuyện họ thấy mỗi khi lên trên đó và cô tỏ ra tò mò mà hỏi thêm được một lô những chuyện nữa. Đương nhiên những gì các cô gái nhìn thấy và kể lại chỉ là một phần nhỏ ở nơi đấy. Có rất nhiều thứ họ không được thấy và có thấy cũng chẳng để ý. Melanie phải nhân cơ hội này thu thập được càng nhiều càng tốt. Khi đến nơi cô mới biết bọn họ phải phục vụ cho những tên cầm đầu ở đây. Những cô gái kia được chọn bởi họ trẻ trung còn riêng cô bởi vì là người mới. Cô phải làm sao để chúng ấn tượng tốt với mình thì mới có nhiều cơ hội đến đây hơn. Nếu không cô chỉ có thể ở dưới kia và nghe được thông tin ít ỏi từ những cô gái lên đây rồi về. Nếu như vậy mọi cố gắng của cô đều thành công cốc.

"Em gái này mới đúng không? Em tên gì vậy?"

Melanie xà vào lòng tên hỏi mình. Nhìn qua trang phục cũng biết được rằng gã là kẻ cầm đầu ở đây và là đối tượng cô phải tìm cách lấy lòng nếu muốn moi được nhiều thông tin giá trị.

"Em là Melanie nhưng cứ gọi em là Mel được rồi ! Em vừa mới đến nên mong anh chiếu cố cho em nhé!"

Cô nói bằng giọng nũng nịu, đáng yêu đã được Lin tập cho cả tháng nay. Cái chất giọng của cô nghe thật buồn nôn nhưng tên cầm đầu lại có vẻ thích.

"Giọng em nghe hay thật! Vừa đáng yêu lại vừa mạnh mẽ! Sao Lily không cho em lên đây sớm hơn nhỉ?"

Gã bắt đầu sờ mó khắp người Melanie. Da gà cô thi nhau nổi lên vì kinh tởm nhưng tên đó lại nghĩ rằng cô đã bị gã kích thích vậy nên gã càng sờ soạng mạnh hơn nữa.

"Em đáng yêu quá! Không biết ở trên giường em có đáng yêu được thế này không nhỉ?"

Gã nói trong khi tay bóp mạnh lên ngực cô. Melanie hơi cau mày một chút vì đau nhưng sau đó cô khôi phục lại vẻ lả lơi trên gương mặt. Tay cô di nhẹ từ môi gã rồi xuống cổ họng (khi đó cô có ước muốn dùng dao cứa đứt họng gã) rồi dần dần xuống ngực, bụng và dừng lại ở đũng quần gã. Melanie nháy mắt với gã.

"Em là một con hổ trên giường đó! Anh sợ không?"

"Vậy anh là sư tử đực! Chúng ta thử xem hổ và sư tử ai hơn ai nhé!"

Nói rồi gã bế thốc Melanie vào phòng riêng của mình. Gã ném cô xuống giường rồi lao vào cô như một con vật. Mắt Melanie nhìn chằm chằm vào một tấm bản đồ lớn treo trong phòng. Đó là bản đồ của toàn bộ khu mỏ. Cô phải ghi nhớ nó càng nhiều càng tốt.

Tên thủ lĩnh không ngừng vày vò cơ thể cô. Hắn bắt cô làm những tư thế bệnh hoạn nhất và cô phối hợp với gã rất nhịp nhàng. Chỉ có điều trong cơn hứng tình gã không hề nhận ra rằng mắt cô luôn mở to nhìn về phía tấm bản đồ, gương mặt cô lạnh tanh không chút cảm xúc. Chỉ có miệng cô phát ra những tiếng rên rỉ giả tạo mà gã tưởng cô cũng đang thỏa mãn như gã.

Cuộc truy hoan kéo dài hai tiếng đồng hồ. Xong việc tên thủ lĩnh vô cùng thỏa mãn. Gã dúi cho Melanie một tập tiền rồi bảo lần sau lại gặp nhau. Melanie đã ghi nhớ mọi chi tiết trên tấm bản đồ. Cô rất mệt. Cả thể xác lẫn tinh thần. Giá như lúc này có Chris ở đây và ôm lấy cô nhỉ? Anh là người duy nhất mà cô có thể thể hiện sự yếu đuối của mình ra. Nhưng anh đã không còn và cô chẳng thể dựa dẫm tinh thần vào ai nữa.

"Mình sẽ ngủ nhưng không phải ở nơi này"

Cô thầm nghĩ như vậy và ngồi dậy. Cô mặc quần áo, chải lại tóc, trang điểm lại rồi đi theo tên thủ lĩnh ra ngoài. Mấy cô gái khác đã xong việc và được đưa về. Melanie được đưa xe riêng về sau. Khi cô về đến nơi, các cô gái khác ùa ra chúc mừng cô lọt được vào mắt xanh của tên thủ lĩnh. Cô đáp lại họ bằng nụ cười vui vẻ, tự hào đầy giả tạo. Cuối cùng Melanie rút tập tiền và tuyên bố.

"Tôi phải về đập vào mặt tên chồng bất tài để hắn biết tôi kiếm được nhiều cỡ nào. Cho hắn tức chết đi"

Trong trận chiến hiện tại cô chỉ có duy nhất một đồng minh là Erik. Dù anh không cho cô cảm giác an ủi nhưng ít ra ở cùng một người đồng chí trong hoàn cảnh này khiến tinh thần cô thoải mái hơn là ở cùng mấy cô gái kia.

Cô đi về làng.

~ Hết~
 
Chương 21: Điểm nhìn


Căn phòng chật hẹp nồng nặng mùi rượu và mùi quần áo bẩn lâu ngày không được giặt. Melanie nằm ở trên giường, Erik nằm ở dưới đất và họ không nói với người kia câu nào. Khi Melanie về đây, cô cầm tập tiền nói với anh một cách tự hào đầy giả tạo rằng số tiền người ta cho cô nhiều hơn tiền lương một năm đi làm trước đây và nói anh là thằng vô dụng thì anh hiểu cô đã phải làm chuyện đó rồi. Anh cố gắng phối hợp với cô, cố gắng biến mình thành một thằng đàn ông hèn hạ khốn nạn nhưng trong lòng anh cảm thấy rất buồn, rất khó chịu. Khi vở kịch kết thúc và họ ở trong phòng, anh cố bắt chuyện với cô nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Erik cũng không cố hỏi thêm nữa. Sự khó chịu trong lòng anh sao có thể so với Melanie được.

Rất lâu sau, khi anh tưởng cô đã ngủ thì đột nhiên Melanie lên tiếng.

"Tôi đã nhìn thấy bản đồ phía bên trong khu mỏ. Phía bên ngoài do anh phụ trách đến đâu rồi?"

Giọng cô hơi nghèn nghẹn giống như đang cố để không khóc.

"Tôi đã biết được vị trí con đường chính và ba trạm canh gác. Sau...sau cái chết của Alex chúng tăng cường canh gác hơn nên tạm thời tôi vẫn chưa quay lại đó"

"Lực lượng canh gác ở ba trại đó như thế nào?"

"Mỗi trạm có khoảng mười tên là nhiệm vụ túc trực 24/24, có sẵn khá nhiều vũ khí, đạn dược và cả kính hồng ngoại dùng để đi đêm nữa. Các trạm được đặt gần nhau để tiện việc chi viện trong trường hợp có tấn công từ bên ngoai. Tôi ghĩ không chỉ có những trạm vòng ngoài mà sâu vào trong còn những trạm khác, chúng tạo thành từng lớp bảo vệ cho khu mỏ bên trong"

"Anh có vẽ lại bản đồ những chỗ mà mình tìm thấy đúng không?"

"Phải"

Erik ngồi dậy, anh lấy từ trong người ra chiếc túi da bấy lâu nay vẫn luôn đeo bên mình. Chưa bao giờ anh để nó rời khỏi mình. Melanie ngồi dậy, cô với chiếc đèn pin để cuối giường rồi bật lên và soi vào mấy tờ giấy Erik trải dưới sàn. Ở mỗi nơi anh đến, Erik đều ghi chú thích rất rõ nó nằm ở hướng nào, địa hình bên ngoài ra sao và những gì anh cảm nhận được bên trong.

"Cho tôi mượn cái bút chì"

Erik đưa bút cho cô. Melanie nhắm mắt để nhớ lại tấm bản đồ treo trong phòng tên thủ lĩnh trông như thế nào và sau đó vẽ lại nó vào một tờ giấy trắng. Cô vẽ rất chậm và cẩn thận và đôi khi dừng lại một lúc lâu để hồi tưởng lại cho chính xác. Mất ba tiếng đồng hồ để Malanie phác họa lại tấm bản đồ trong phòng tên thủ lĩnh. Vẽ xong cô đẩy tờ giấy đến trước mặt Erik, anh cầm lên và chăm chú nhìn sau đó đặt nó xuống đất. Erik lấy bút từ tay Melanie, anh nhìn mấy mảnh giấy của mình rồi cẩn thận vẽ thêm vào những vị trí bên ngoài mà anh đã xác định được. Đến gần sáng tấm bản đồ của anh người cũng hoàn thành.

"Đây vẫn chỉ là những vị trí sơ bộ. Chúng ta mới biết được ba trạm ở ngoài và vị trí của các trạm bên trong nhưng chưa nắm rõ"

"Anh cứ tiếp tục lo bên ngoài đi, bên trong đã có tôi rồi. Tôi đoán mình sẽ có cơ hội lên đó nhiều hơn"

"Cô ổn không?"

"Chắc ổn! Hắn có dùng bao và sau đó tôi đã uống thuốc tránh thai rồi vậy nên sẽ không có vấn đề gì cả"

Anh ngẩng lên nhìn cô. Thứ ánh sáng duy nhất trong phòng lúc này là từ cây đèn pin họ bật để vẽ bản đồ. Và do đã chiếu sáng một lúc lâu rồi nên ánh sáng của nó lúc này rất yếu. Tuy vậy anh vẫn nhìn thấy vẻ mặt với biểu cảm ghê sợ từ cô. Cái trải nhiệm kinh khủng ban nãy vẫn ám ảnh Melanie.

"Mỗi lần đứng trước cô tôi đều cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Tôi là một thằng đàn ông vậy mà lại để một người phụ nữ hy sinh quá nhiều như vậy thật đáng hổ thẹn"

"So với người mới chỉ được đào tạo trong quân đội một năm và chưa có kinh nghiệm gì thì một kẻ như tôi phải xông xáo hơn một chút rồi. Hơn nữa tôi không muốn anh nhúng quá sâu vào những công việc này bởi sau này khi đã đoàn tụ với gia đình rồi anh sẽ trở về cuộc sống cũ. Có thể nó không còn hoàn toàn như xưa nhưng càng ít những trải nghiệm như mấy hôm trước của anh thì sau này anh mới dễ sống được. Bởi thật khó có giấc ngủ bình yên khi mà tay mình dính quá nhiều máu"

Erik nhớ đến Alex và cái chết của anh ta. Lòng anh càng trùng xuống.

"Cất bản đồ đi! Sau này cứ một tuần anh lại đến chỗ tôi vờ như vòi tiền nhé. Tôi sẽ cung cấp thêm thông tin để anh hoàn tất tấm bản đồ. Sau khi đã có được bản đồ hoàn chỉnh thì tìm cách gửi cho Ian, anh ấy sẽ báo lại với cấp trên và lên phương án tấn công"

"Còn chúng ta?"

"Đương nhiên ở đây phối hợp rồi. Kế hoạch tấn công trước khi được triển khai phải bàn với chúng ta bởi chúng ta là hai người duy nhất đang ở thực địa, chúng ta phải rà soát lại xem nó có phù hợp với tình hình ở đây hay không và có phải thay đổi gì không"

"Nếu chúng ta tấn công liệu quân đội ở đây có giúp đỡ không?"

Melanie chỉ cười nhẹ chứ không trả lời. Erik ngẫm nghĩ một lúc, anh nhớ lại những điều đã thấy ở nơi này.

"Chính phủ ở đây đang có chiều hướng ngả theo quân khủng bố?"

"Quan sát tốt đấy"

"Tôi cũng thấy lạ bởi bọn khủng bố khai thác trái phép ở đây gần nửa năm trời mà chính quyền coi như không biết. Bọn chúng nói là khai thác kim cương. Với giá trị của mặt hàng này trên thị trường nếu biết mỏ kim cương ở quốc gia của mình bị khai thác trái phép thì chính quyền hẳn sẽ điều quân đội đến để dẹp yên và giành quyền khai thác mỏ.

"Ngay vào thời điểm chúng bắt đầu khai thác kim loại X ở đây thì tài khoản bí mật của tổng thống và một loại quan chức cao cấp của nước này được chuyển vào một số tiền khổng lồ"

"Các cô biết được tài khoản của quan chức cao cấp ở đây?"

"Không phải chỉ riêng ở đất nước này mà còn nhiều nước khác nữa. Tuy nhiên đây là tuyệt mật bởi nếu lộ ra nó sẽ là vụ bê bối lớn nhất của cục tình báo nói riêng và giới chính trị nói chung. Khi được phê chuẩn thành lập một trong những quy định được đưa ra là cục tình báo không có quyền dò xét tài khoản cá nhân của lãnh đạo các nước. Nhưng nếu không làm vậy sao biết được ma ăn cỗ khi nào"

Melanie nói bằng giọng châm chọc.

"Có nhiều đặc vụ làm công việc này không?"

"Các thành viên cao cấp thì biết được chuyện này nhưng danh sách đặc vụ phụ trách vấn đề này thì chỉ có giám đốc biết và ông ấy chỉ chia sẻ với người chắc chắn kế nhiệm mình. Vậy nên danh tính của họ mãi là một ẩn số"

"Quay trở lại vấn đề chính đi. Nếu thực sự chính quyền ở đây ngả theo khủng bố vậy kế hoạch của chúng ta liệu có bị ảnh hưởng gì nhiều không?"

"Tin tôi đi, mấy tay chính khách này đã tính toán đủ đường để bản thân không bị thiệt rồi. Chúng dần ngả theo phe khủng bố không có nghĩa là không chừa đường lui cho bản thân. Nếu chúng ta đề nghị đưa liên quân vào đánh chiếm lại khu mỏ họ sẽ đồng ý đương nhiên là sau một thời gian dài hội họp. Tiếp đó họ sẽ hạn chế lượng binh lính và khí giới được vận chuyển vào trong nước với lý do lo sợ đảo chính. Trong thời gian đó họ sẽ liên hệ báo trước với quân khủng bố để có biện pháp đối phó. Cuộc chiến diễn ra, dù bên nào thắng đi chăng nữa thì đám lãnh đạo đó vẫn giữ nguyên được chiếc ghế của mình"

Erik thôi không hỏi nữa. Anh cất tấm bản đồ vào túi da rồi nhét lại vào người. Trong đầu Erik vẫn đang suy nghĩ về những gì Melanie vừa nói. Chiến tranh và chính trị vẫn là điều gì đó xa lạ với anh nhưng Erik đang dần tìm hiểu về nó.

"Tranh thủ chợp mắt chút đi". Melanie nói. "Cũng gần sáng rồi"

Cô trở lại giường, kéo chăn đến tận cổ rồi nhắm mắt lại. Erik cũng nằm xuống đất. Anh muốn ngủ nhưng không tài nào chợp mắt được. Anh nghĩ đến việc chính quyền ở đây ngả theo khủng bố. Những ngày ở Jeluren và ở đây anh chứng kiến một phần diện mạo ở cái quốc gia này. Đó là một đất nước nghèo đói, dân trí thấp. Ngay ở trong thành phố thủ đô mà những vụ ẩu đả, những vụ cướp giật, trộm cắp diễn ra liên tục trong khi lực lượng giữ gìn an ninh lại tỏ ra vô cùng thờ ơ. Anh đoán chừng một phần là do đám khủng bố gây ra. Chúng có vẻ thích tạo ra bất ổn ở những nơi chúng có ảnh hưởng. Đó là bản chất của đám người đó. Nhưng cái anh không hiểu được là lại sao các lãnh đạo của quốc gia này lại có thể ngả theo khủng bố như thế. Đất nước này là quê hương chôn rau cắt rốn của họ, những người dân sống ở đây là đồng bào, là những người có chung một nguồn cội với họ. Vậy sao họ có thể thờ ơ với những thứ xung quanh được như vậy.

Tiền.

Melanie nói tài khoản của các lãnh đạo cấp cao ở quốc gia này được chuyển đến một khoản tiền lớn khi đám khủng bố bắt đầu khai thác kim loại X ở đây. Đó có thể xem như một vụ trao đổi giữa hai bên. Ai cũng có thứ mình cần. Chỉ có những người dân là chịu khổ thôi. Tiền đã khiến đám lãnh đạo này trở nên tha hóa. Họ chỉ quan tâm đến bản thân mà không nghĩ gì cho những người xung quanh. Tất cả là vì những món tiền khổng lồ mà họ đã, đang và sẽ nhận được. Với số tiền đó kể cả khi quốc gia này có sụp đổ thì họ vẫn có thể sống sung sướng ở một quốc gia khác cùng đống tài sản kếch xù của mình.

Erik trở mình rồi thở dài một tiếng. Liên quân không có quyền đưa quân vào đây nếu chưa được Chính phủ đồng ý. Họ đương nhiên sẽ đồng ý cho liên quân vào bởi họ cũng phải tính đường lui cho mình. Họ không dại gì đối đầu với quân đội tinh nhuệ của liên quân. Nhưng để quân đội vào được đến đây, tấn công khu mỏ và giải cứu những đứa trẻ ở đó sẽ là cả một quá trình dài và nhiều vấn đề phát sinh. Họ sẽ không để liên quân dễ dàng đặt chân vào nước mình. Anh chỉ sợ khi có thể tấn công vào khu mỏ thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Đám khủng bố có thể đánh sập khu mỏ, giết toàn bộ những người ở đó và tiêu hủy mọi giấy tờ liên quan. Và mọi thứ sẽ trở thành công cốc. Mọi công sức của anh, Melanie và Ian đều trở nên vô nghĩa và có thể các con anh.

"Mel, Mel"

Erik ngồi bật dậy và gọi to tên của cô. Ngay lập tức Melanie tỉnh dậy, cô xoay người và nhìn anh.

"Chính phủ ở đây hợp tác với đám khủng bố và liên quân cần thông qua họ mới đưa được quân đội vào đây. Họ sẽ báo với đám khủng bố và chúng có thể đánh sập khu mỏ, sát hại tất cả những người ở đây trước khi quân đội có thể tấn công"

Melanie ngồi dậy, cô nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu rồi nói.

"Anh nhận ra điều quan trọng rồi đấy"

"Tức là..."

"Có hai thứ trên đời không được tin. Một là số cân nặng của một cô gái. Hai là lời của những chính trị gia". Melanie cười nói. "Chính phủ ở đây chỉ nhận được tin khi chúng ta đã sắp xếp mọi thứ xong hết. Nói với họ chỉ mang tính chất hình thức mà thôi"

~ Hết~
 
Chương 22: Trong lòng địch


Erik chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Sau đó Melanie dậy và chuẩn bị quay về ngôi nhà kia. Cô thay bộ quần áo ở nhà bằng chiếc váy đỏ mà hôm qua mình mặc, chải tóc rồi búi gọn phía sau gáy và cuối cùng là tô son môi. Cô nhìn mình qua chiếc gương nhỏ treo trong phòng rồi nhếch mép cười khi nhận ra vẻ ngoài của mình y hệt một cô gái điếm thực thụ.

”Những người trong đó như thế nào? Họ có gây khó dễ gì cho cô không?”

”Một đám phụ nữ sống với nhau sao có thể tránh được va chạm, hiềm khích chứ”

”Cô giải quyết được những vấn đề đó chứ?”

Melanie quay ra nhìn anh một lát rồi cười hỏi lại.

”Anh sợ với tính cách của tôi sẽ khó giải quyết được mâu thuẫn với những cô gái đó và có thể ảnh hưởng đến công việc đúng không?”

”Phải! Tôi từng có thời gian tiếp xúc với những người gần giống họ và tôi có thể hiểu được phần nào tính cách cũng như cách cư xử của họ đối với người khác. Cô thì hoàn toàn không giống họ, về tính cách, về suy nghĩ và cả cách hành xử nữa. Cô có lẽ sẽ nổi bật hơn tất cả những cô gái ở đó và họ...hầu như sẽ ghét cô. Cô bị một đám phụ nữ ghen ghét thì dễ phải đối mặt với những rắc rối không cần thiết nhưng cô không thể làm lơ nó được”

”Và nếu kém may mắn những thứ đó sẽ khiến tôi bị lộ thân phận thật”

”Ai biết được cô sẽ bị soi mói như thế nào và nếu một trong số đó tình cờ phát hiện ra những hành động khác lạ của cô rồi kể với một tên khủng bố thì sao. Đám người đó, tôi tin rằng kể cả khi chúng đi chơi gái thì vẫn sẽ có sự quan sát nhất định. Cô chấp nhận thân phận này để có thể tiếp cận với khu mỏ nhưng không có nghĩa là chúng không nghĩ đến trường hợp đó”

Melanie đặt thỏi son xuống mặt bàn. Đó là một thỏi son màu hồng tươi, vỏ ngoài màu trắng cùng vân đen in nổi trên thân. Một cô gái trong ngôi nhà đó đã tặng lại cho cô như một món quà cảm ơn vì Melanie giúp cô ấy trong “trận chiến” giành đồ được tặng với Katie. Cô quay sang nhìn Erik trong lòng thầm tán thưởng anh. Chỉ trong một thời gian ngắn anh đã có cái nhìn thấu đáo hơn, có sự quan sát tinh tường hơn và đưa ra những tình huống cô thậm chí cô đã không nghĩ tới.

Sau khi giải ngũ Melanie đã từng có một thời gian tìm hiểu về tâm lý. Ban đầu nó giúp cô thoát khỏi những sang chấn tâm lý khi trở về từ cuộc sống đầy khói lửa của chiến trường, về sau cô nghiên cứu sâu thêm với mục đích phục vụ cho công việc. Tuy nhiên khoảng thời gian đó Melanie mới chỉ dừng lại ở việc đọc sách và đôi khi gặp bác sĩ tâm lý. Vậy nên kiến thức của cô so với thực tế vẫn có một khoảng cách vô cùng lớn. Câu nói của Erik nhắc nhở cô rằng nếu cứ phát sinh sâu mâu thuẫn với Katie như cô đang làm hiện giờ chưa chắc đã là một cách hay.

”Sao vậy?”

”Lời a

nh nói khiến tôi phải ngẫm lại tình hình của mình ở ngôi nhà đó hiện giờ”

“Cô khiến nhiều người không thích mình à?“. Erik lo lắng hỏi.

”Chỉ một thôi. Khi mới đến đó tôi nhận ra tất cả các cô gái đều không thích một người. Vậy nên tôi công khai đối đầu với cô ta. Vậy nên hiện giờ trong ngôi nhà đó tôi được mọi người yêu quý còn cô ta ghét tôi vô cùng”

”Vậy kế hoạch của cô khi vào đó là đối đầu với một người để dành tình cảm của những người còn lại. Những cô gái đó một khi đã yêu mến cô hẳn sẽ dành thời gian kể chuyện, tâm sự với cô và hẳn trong câu chuyện của họ sẽ nhắc đến khu mỏ. Trước khi cô có thể chính thức bước chân lên đó thì những thông tin họ tình cờ cung cấp sẽ giúp cô có một cái nhìn cơ bản về khu mỏ. Tôi nói vậy đúng không?”

”Đúng”

”Cách của cô ổn thôi nhưng nếu cô để mâu thuẫn giữa cô và cô gái đó lên đến mức quá căng thẳng thì nó sẽ làm hại cô. Cô là một cô gái tài giỏi những vấn đề cô đã gặp và giải quyết đều vô cùng to lớn. Tuy nhiên những vấn đề nhỏ nhặt này cô chưa từng trải qua vậy nên cô không có kinh nghiệm nhìn nhận và giải quyết”

Melanie bật cười và hỏi.

”Anh có vẻ có kinh nghiệm về việc đấu đá của phụ nữ nhỉ?”

Cô định đùa một chút cho không khí bớt căng thẳng nhưng khi nghe câu hỏi của Melanie xong bỗng gương mặt Erik thất thần trong giây lát.

”Không phải tôi có kinh nghiệm mà là Emma. Cô ấy từng học trung học ở một trường nữ trong thành phố. Cô ấy nói một môi trường toàn phụ nữ thực ra vô cùng phức tạp. Về sau khi kết hôn cô ấy khi vui miệng sẽ lại kể cho tôi nghe những trải nghiệm của mình ở đó. Tôi vốn nghĩ đó chỉ là chuyện vui của hai vợ chồng khi rảnh rỗi mà thôi. Nhưng không ngờ có ngày nó cũng có ích”

”Sau này khi có cơ hội tôi nghĩ mình nên trực tiếp cảm ơn vợ của anh. Thực sự những gì anh nói tôi hoàn toàn không nghĩ đến và suýt chút nữa tôi đã mắc sai lầm lớn rồi”

”Có thể giúp cô tôi cũng thấy bản thân có ích hơn”

”Tôi đi đây! Nhớ lời tôi dặn nhé, sau này cứ cách vài ngày anh lại đế chỗ đó làm ầm lên một trận để vòi tiền. Tôi sẽ đưa cho anh những thông tin mình mới có được và anh hoàn thành giúp tôi tấm bản đồ chi tiết rồi gửi lại cho Ian”

”Tôi hiểu rồi”

Melanie tạm biệt anh để quay lại ngôi nhà của các cô gái điếm. Erik lôi tấm bản đồ hôm qua anh và Melanie vẽ ra rồi trải xuống nền nhà. Anh nhìn tấm bản đồ hồi lâu, ghi nhớ những chi tiết đã được vẽ ở trên đó rồi nhắm mắt lại và thử tưởng tượng ra nó như trông thực sự như thế nào. Rồi anh tính đến những phương án tấn công vào đó. Trong thời gian đào tạo tại quân đội anh cũng đã được học chiến thuật. Chỉ có điều những phương án bản thân mình nghĩ ra nhưng ngay sau đó Erik phải gạt ngay đi bởi sự không phù hợp của nó. Những thứ anh học được mới chỉ là lý thuyết và từ lý thuyết đến thực tế là cả một chặng đường dài.

Erik mở mắt ra rồi gập gọn tấm bản đồ. Anh cho vào túi rồi buộc thật chặt bên người. Erik đi ra ngoài sân. Anh đút tay vào túi quần rồi ấy ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Anh đi ra ngoài, đến một tiệm tạp hóa trong làng và mua một chai rượu. Người bán hàng cau mày khi thấy khách hàng đầu tiên trong ngày lại là anh. Thời gian qua Erik là nhân vật bị ghét nhất làng. Đáp lại thái độ chán ghét ra mặt của cô ta, Erik bày ra bộ mặt hèn hạ nhất của mình. Anh trả tiền rượu, trêu đùa cô ta bằng mấy câu thô tục rồi mới chịu rời đi. Khi quay lưng đi được một đoạn rồi anh vẫn nghe thấy tiếng cô nàng móc mé về việc để vợ đi làm điếm ở phía sau. Khi nghe những lời ấy gương mặt của Erik tối sầm lại. Anh biết cả anh và Melanie đều đang đóng vai diễn quan trọng của mình để có thể hoàn thành công việc. Nhưng nếu Melanie có thể không quan tâm đến những gì người ta nói về cô thì Erik lại khác. Đôi khi những câu móc mỉa của họ khiến anh cảm thấy xấu hổ như thể người họ nói đó chính là con người thật của anh vậy. Anh không quen việc sống cùng một cái mặt nạ lâu đến vậy. Anh sợ một ngày nào đó chính mình sẽ trở thành nhân vật mà mình đang diễn. Một tên đàn ông hèn hạ.

”Không, đó chưa bao giờ là con người mày“. Erik tự nhủ. “Mày chỉ đang làm công việc nên làm thôi. Chỉ cần hoàn thành nhanh công việc, đứa Rose và Jack ra khỏi cái nơi này và mày sẽ tạm biệt với cái vai diễn này. Mọi chuyện sẽ qua khi mày gặp được các con. Vì hai đứa, mày phải quên những gì mình đã đang và sẽ phải nghe đi”

Sau khi tự trấn an bản thân xong, Erik bắt đầu đi lên núi. Anh nghĩ mình sẽ ở lại trong núi vài ngày để tìm được nhiều nhất có thể trạm canh gác của đám khủng bố.

Sau vụ của Alex đám khủng bố tăng cường canh gác hơn nhiều lần. Ở những trạm gác mà Erik đã tìm thấy thì số lính canh cũng như vũ khí được trang bị nhiều hơn trước đó. Chúng cũng tổ chức những nhóm đi kiểm tra xung quanh nhiều hơn và không hề có thời gian cố định. Có những lúc một nhóm đi tuần vừa kết thúc nhiệm vụ của mình thì ngay lập tức có nhóm khác lại làm y hệt như vậy. Nếu không có khả năng cảm nhận kim loại để từ đó tìm cách tránh đi thì có lẽ Erik đã bỏ mạng từ lâu rồi. Hôm nay Erik đi sâu thêm được một đoạn nữa và anh phát hiện ra một trạm canh bị bỏ hoang. Một trạm canh bị cây cối che phủ gần hết và anh phát hiện ra nó một cách vô cùng tình cờ. Biết chắc rằng không có ai ở trong đó nên Erik đánh liều đu người trèo vào trong. Anh thấy hơi lạ và vì sau đám khủng bố dựng lên trạm canh này rồi lại bỏ hoang chúng. Và khi bước vào được bên trong Erik đã hiểu được lý do. Khi vừa đặt chân xuống sàn của trạm canh anh đã nhìn thấy hai con rắn đang cuộn mình ở trên sàn. Trên trần nhà phủ đầy mạng nhện vơi những con nhện to bằng nắm tay đứa trẻ và có những đốm màu vàng trên lưng. Chỗ này ẩm thấp hơn so với những trạm canh khác nên là nơi lý tưởng cho đám nhện và rắn độc làm tổ. Vậy nên chỉ sau một thời gian sử dụng đám khủng bố đã bỏ lại nơi này, có lẽ trong thời gian ấy nhiều tên bị rắn và nhện cắn. Erik từng xem chương trình thế giới động vật vô số lần cùng con gái vậy nên anh biết những loại rắn và nhện đang làm tổ ở đây đều là những loại cực độc. Anh hít một hơi thật sâu rồi rón rén bước qua chỗ hai con rắn đang nằm. Vừa bước anh vừa cầu nguyện cho chúng đang ăn no rồi bởi nếu không tính mạng của anh không biết sẽ đi về đâu.

Ông trời đứng về phía anh, Erik thuận lợi đi qua trạm canh gác để vào bên trong mà không đánh thức con rắn nào dậy. Trước mặt anh là một khoảng sân nhỏ cỏ mọc um tùm, một vài chiếc thùng gỗ dùng để vũ khí bị vứt la liệt trên mặt đất, vài loại nấm dại màu sắc sặc sỡ mọc lên từ đó. Ra khỏi khoảng sân là một con đường đất đủ để một chiếc xe bán tải chạy qua. Có vô số những dấu bánh xe hằn lên nền đất. Erik đoán đó là con đường dẫn vào bên trong khu mỏ. Tim anh đập mạnh hẳn. Anh không ngờ mình có ngày lọt được vào bên trong khu mỏ. Và lúc này đây anh đang ở gần các con mình hơn bao giờ hết. Tay Erik run bần bật vì xúc động. Từ chỗ này anh có thể thoải mái ra vào khu mỏ, với khả năng của mình anh chắc chắn sẽ không bị bắt. Anh sẽ tiếp cận được những vị trí quan trọng ở mỏ nhanh hơn, chính xác hơn. Tấm bản đồ sẽ sớm được hoàn thành và Ian cùng quân đội sẽ tấn công vào đây. Các con anh sẽ được giải thoát. Những đứa trẻ khác cũng vậy. Chúng sẽ có cơ hội tìm lại cha mẹ. Vai diễn kinh khủng của anh và Melanie cũng sẽ sớm chấm dứt. Suy nghĩ đó khiến Erik cảm thấy vô cùng hưng phấn. Từ ngày thoát khỏi nơi giam cầm đến nay đây là lần đầu tiên Erik cảm thấy thoải mái như thế này. Chiến thắng đang ở rất gần anh.

Đột nhiên nền đất dưới chân anh rung mạnh. Một chiếc xe đang đi tới với vận tốc khá nhanh. Erik nhìn quanh thấy một mỏm đất nhô lên cao hơn so với xung quanh. Anh vội chạy đến và nằm núp sau đó. Một lát sau một chiếc ô tô tải chạy qua. Thùng sau ô tô không mái che nên anh có thể thấy rất nhiều đứa trẻ đang ngồi trên đó. Những đứa trẻ với gương mặt hốc hác, mệt mỏi mà đáng lý không nên có ở tuổi này. Những đứa giống như các con anh.

Tim Erik thắt lại khi trông thấy cảnh tượng vừa vụt qua mắt mình. Cảm giác hân hoan ban nãy biến mất để nhường chỗ cho sự bất lực của bản thân. Anh vừa nhìn thấy những đứa trẻ bị đưa đi nhưng lại không thể làm gì giúp chúng được. Đến khi chiếc xe đi xa hẳn Erik mới ngồi dậy. Anh chạy về phía con đường rồi nhìn xuống đất nơi vệt bánh xe vẫn còn hằn lên một cách rõ ràng. Erik bắt đầu đi theo con đường với hy vọng sẽ sớm nhìn thấy khu mỏ. Vừa đi anh vừa cẩn thận quan sát xung quanh bởi anh từng đoán bọn khủng bố xây dựng những trạm canh vòng trong vòng ngoài quanh khu mỏ để không cho bất kỳ kẻ nào lọt được vào đây. Anh không muốn chưa cứu được các con mà bản thân đã trở thành bia tập bắn cho những tay súng khủng bố rồi.

Quãng đường tiếp theo càng lúc càng khó khăn hơn khi những trạm canh xuất hiện mỗi lúc một dày đặc cùng với những tốp quân lính làm nhiệm vụ canh gác và kiểm tra. Trên đường đi Erik trét đầy bùn đất lên khắp người mình để ngụy trang. Anh bò ở bên trong những bụi rậm, nép mình xuống bùn đất để tránh bị phát hiện. Cả đời mình, đây là lần thứ hai anh chấp nhận đánh cược mạng sống như vậy. Thậm chí lần này so với lần trước khả năng anh bị phát hiện còn cao hơn nhiều lần. Chỉ cần một sơ suất nhỏ hay sự kém may mắn khiến anh lọt vào tầm ngắm của đám binh lính kia thì kết cục của anh chính là cái chết theo cách man rợn nhất. Nếu Melanie biết được hành động này của anh hẳn cô sẽ vô cùng tức giận và mắng anh là đồ ngu không biết tự lượng sức mình. Kể cả anh có khả năng đặc biệt đi chăng nữa thì việc một mình đi vào khu mỏ được canh phòng gắt gao bởi những tên khủng bố tinh nhuệ nhất cùng với vũ khí hiện đại nhất chẳng khác nào tự sát. Nhưng Erik không thể ngăn bản thân không làm điều đó được. Càng bước chân vào nơi này anh càng không dừng được.

Cuối cùng thì khu vực khai thác kim loại X cũng hiện ra trước mắt anh. Đó là một khoảng núi với bốn đường hầm nhỏ được đào sâu vào bên trong lòng dãy núi. Những đường hầm chỉ đủ để một đứa trẻ chui vào và chằng chống rất sơ sài. Tim Erik quặn lại khi thấy đám lính đẩy một đứa trẻ chỉ độ mười tuổi đi vào trong một đường hầm và nó lại quặn thắt hơn khi anh nhìn thấy một đứa trẻ đi từ một đường hầm khác ra. Trên đầu đứa trẻ đội một cái rổ lơn, nó từ từ đặt cái rổ xuống dưới đất, hai tên lính nhấc rổ lên đổ vào một cái thùng lớn bên cạnh rồi ném cái rổ về phía đứa bé. Nó nhặt lên rồi lại lầm lũi quay về chỗ đường hầm. Suốt thời gian nấp Erik đã chứng kiến không biết bao lượt những đứa trẻ đội kim loại thô đi ra rồi lại quay vào trong đường hầm. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đấy là mỗi lần trái tim anh bị đâm một nhát. Anh không dám tin chúng lại có thể bóc lột một cách tàn nhẫn những đứa trẻ chỉ mới chín mười tuổi như vậy. Và anh không dám tin các con mình đã phải chịu những khổ sở này trong gần nửa năm trời. Erik cắn chặt môi đến bật cả máu để ngăn không cho bản thân khóc lớn. Anh đang phải tận mắt chứng kiến con mình bị hành hạ nhưng lại không thể bảo vệ được chúng. Những đứa trẻ kia- trong đó có cả hai đứa con yêu dấu của anh đang phải làm việc ở nơi nguy hiểm, trước sự kiểm soát của đám lính nhưng anh chỉ có thể nằm đây và cố không bật khóc. Anh không thể làm gì giúp chúng được. Ít nhất là trong lúc này.

Trong cơn xúc động, đột nhiên Erik cảm nhận được một họng súng đang dần hướng về phía mình. Dù cảm giác hơi yếu nhưng anh biết là có. Đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn. Mình đã bị phát hiện hoặc bị chúng chú ý. Erik nằm im bởi anh biết lúc này chỉ cần mình hơi nhúc nhích chắc chắn sẽ bị phát hiện. Anh nhắm mắt lại để cảm nhận rõ hơn họng súng kia là từ đâu. Bàn chân Erik căng cứng vì bị chuột rút và cổ họng như bị ai đó bóp ngẹt. Đó là dấu hiệu cho thấy anh đang tập trung quá sức. Lượng kim loại ở đây quá lớn vậy nên để anh có thể nhận biết riêng một thứ khiến anh mất nhiều sức lực hơn. Erik thấy mũi mình hơi ươn ướt, anh đang chảy máu cam và nó báo hiệu rằng anh sắp ngất do cơ thể không chịu được nữa.

”Không Erik, mày không thể ngất ở đấy được“. Anh tự nói với mình. “Phải ráng lên”

Răng Erik nghiến chặt lại, ý trí của anh đang thi đấu với cơ thể trong một cuộc đua mà nó bắt buộc phải thắng. Cuối cùng ý trí của anh đã thắng. Erik cảm nhận được họng súng đang chĩa về phía mình. Đó là ở một trạm canh cách đó chừng hơn hai trăm mét. Một tên đã phát hiện ra anh nhưng chưa chắc chắn lắm về điều đó. Erik đã trát đầy bùn đất lên người, anh lúc này như một đám bùn lớn vậy nhưng anh đang nấp trong một lùm cây không được rậm rạp như những lùm cây khác. Và có lẽ trong lúc xúc động anh đã cử động hơi mạnh và cũng không may cho anh một tên lính với súng có kính ngắm đã nhìn thấy. Hắn đã nghi ngờ và sẽ giải quyết nghi ngờ bằng một viên đạn.

Động tác lên đạn.

Tim Erik đập loạn lên. Hắn đã đang chuẩn bị bắn về phía anh. Bỗng trong đầu Erik lóe lên một ý tưởng điên rồ. Anh không nghĩ mình có thể làm được điều này nhưng tình huống này anh không còn lựa chọn nào khác.

Sống hoặc chết chỉ trong một khoảnh khắc.

Tay súng bóp cò.

~ Hết~
 
Chương 23: Tin tưởng


Melanie hơi lo lắng về Erik. Đã một tuần nay anh không đến chỗ cô như đã giao hẹn. Cô không rõ anh đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không có cách nào quay về làng để tìm hiểu được. Ban đầu Melanie nghĩ anh bị phát hiện và bị bắt. Nhưng qua quan sát của cô thì điều đó không có khả năng xảy ra. Thứ nhất đám lính vẫn đều đặn mò xuống đây để chơi gái. Nếu Erik bị bắt thì chúng sẽ buộc phải tăng cường canh gác không thể xuống đây được. Thứ hai, như lần Alex bị bắn chết, đám lính xuống chơi gái sẽ kể cho mấy cô gái điếm nghe nhưng cô chưa hề thấy chúng nhắc đến chuyện đó. Vậy nên Melanie hy vọng Erik chỉ bị ốm nên không thể đến đây được. Dù sao thời tiết nơi này khắc nghiệt đến vậy trong khi cơ thể Erik vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Suy nghĩ này khiến cô thấy yên tâm hơn đôi chút. Tuy nhiên nếu qua hai ngày nữa anh không đến thì cô sẽ phải quay về làng để xem tình hình như thế nào.

“Mọi người mau ngủ sớm đi! Mai chúng ta có một bữa tiệc hoành tráng, phải lấy sức để chơi cho đã vào”

Lily vui vẻ tuyên bố và các cô gái khác nhiệt tình hưởng ứng. Họ về phòng, thay váy ngủ, bôi kem dưỡng da rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ một lát thôi căn phòng vang lên tiếng thở đều đặn của các cô gái. Trừ Melanie. Cô không tài nào chợp mắt. Cô nghĩ đến sự biến mất của Erik rồi lại nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ. Sau ngày hôm đó tên thủ lĩnh khu mỏ hai lần gọi gái lên phục vụ mình nhưng không hề gọi Melanie. Cô lo sợ rằng hắn phát hiện ra biểu hiện ngày hôm đó của mình là giả. Rằng cô chẳng hề sung sướng với những hành động của gã. Rằng phản ứng của cô ngày hôm đó đều là nhờ dùng thuốc.

Melanie có một bí mật. Cô chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai kể cả người thân trong gia đình. Đó là sau cái chết của Chris cô mắc chứng lãnh cảm. Trước đó kể cả khi sống trong quân ngũ cô vẫn có những nhu cầu sinh lý cơ bản của phụ nữ và cô xử lý nó bằng cách thủ dâm. Trong thời gian cô và Chris chính thức yêu nhau, hai người cũng nhiều lần phát sinh quan hệ. Nhưng sau khi anh chết thì mọi việc khác hẳn. Cô mắc chứng khô âm đ*o- một chứng bệnh thường chỉ gặp ở phụ nữ thời kỳ tiền mãn kinh. Cô không bao giờ còn ham muốn tình dục nữa. Melanie không bao giờ tìm hiểu nguyên nhân thông qua y học bởi cô biết lý do thực sự của nó là gì. Đó là người duy nhất khiến cô có những khoái cảm tình dục, người duy nhất khiến cô muốn mình thật nữ tính đã không còn nữa. Chris chết và cái chết của anh mang theo mọi tính nữ của cô. Những gì còn lại ở Melanie là một con người chỉ biết đến công việc. Thứ duy nhất cô quan tâm là tìm ra những kẻ sát hại anh và bắt chúng phải trả giá thật đắt.

Ngày hôm đó để có thể làm được việc đó Melanie đã phải dùng đến thuốc. Cô quan sát được một cô gái ở đây cũng mắc chứng lãnh cảm giống mình và cô ta đang dùng lén một loại thuốc tạo ra những phản ứng như khi đang quan hệ. Melanie từng học về dược trước khi gia nhập quân đội. Cô gái đó nói dối mọi người thứ mình uống là loại giúp đẹp da nhưng với cô chỉ cần nhìn thành phần ghi trên nhãn là cô biết thứ đó dùng để làm gì. Điều duy nhất khiến Melanie ngạc nhiên là sao cô ta lại có được thứ thuốc đó. Với hiểu biết của mình về ngành dược thì thứ thuốc này không được bán công khai, nó chỉ tồn tại dưới dạng bán chui thông qua các kênh phân phối ngầm và với số lượng rất ít. Nhưng cô không muốn điều tra kỹ hơn, dù sao thì nhờ cô ấy Melanie mới giải quyết được một vấn đề khá nan giải. Mặc dù bây giờ cô đang bắt đầu lo lắng về nó. Tên thủ lĩnh có vẻ là một tên am hiểu về tình dục và có thể hắn thấy điều không bình thường ở cô ngày hôm đó.

Tay vặn cửa sổ như bị ai đó kéo xuống rồi lại quay về vị trí cũ. Đây là ở tầng ba. Melanie ngồi dậy. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô với lấy chiếc áo khoác ở dưới chân giường rồi khoác lên mình sau đó đi xuống dưới nhà. Vừa đi cô vừa cẩn thận quan sát xem có ai thức dậy không. Khi chắc chắn không ai đi theo mình Melanie mới mở cửa đi ra ngoài. Cô thấy Erik đứng ở chỗ lần trước họ gặp nhau. Melanie đi về phía anh.

“Quả nhiên là cô chưa ngủ”

Erik cười nói khi cô tới gần. Một tuần không gặp nhưng cô thấy anh gầy tọp hẳn đi, nước da cũng nhợt nhạt hơn trước.

“Anh ốm à?”

“Ừ, hôm sau tôi bị sốt cao nên không thể tìm cô được”

Erik cười nói nhưng cô nhận ra anh đang nói dối. Cô được đào tạo để phát hiện ra ai đang nói dối điều gì và Erik thì chưa bao giờ là một người biết nói dối cả. Việc anh bị ốm là có thật nhưng chắc chắn không phải vì cảm. Anh đã sử dụng sức mạnh quá khả năng cho phép và nó ảnh lên cơ thể của anh. Đó là điều Melanie chắc chắn.

“Hãy nhớ những gì Anthony đã nói với anh. Cơ thể của anh chỉ chịu được ở một mức nhất định”

“Bị cô phát hiện ra rồi”

Erik cười cười gãi đầu. Anh cũng không tin rằng mình có thể nói dối qua mặt một đặc vụ cỡ như Melanie nhưng anh cứ muốn thử một lần xem sao. Quả nhiên câu nói vừa cất lên đã bị cô phát hiện.

“Anh đã làm gì?”

“Chỉ là tự cứu tính mạng của mình thôi. Tôi đi do thám và suýt bị phát hiện”

“Cụ thể về tình huống lúc đó đi”

Erik không trả lời. Nếu Melanie biết về tình huống lúc đó cô sẽ nổi giận với anh. Anh cũng không thể nói dối cô được, Melanie sẽ biết ngay. Vậy nên anh chọn cách im lặng. Anh sẽ kể với cô về ngày hôm đó nhưng không phải lúc này, không phải ngày hôm nay.

“Tình hình của cô thế nào rồi? Có phát hiện gì mới chưa”

Erik lái câu chuyện sang một hướng khác. Melanie biết anh không muốn nhắc về chuyện đó nữa nên cô cũng thôi không tìm cách tra hỏi.Cô nghĩ mình sẽ tự tìm hiểu chuyện này thay vì chờ câu trả lời từ Erik. Melanie nhìn về phía ngọn núi rồi thở dài một tiếng.

“Chưa có tiến triển, sau ngày hôm đó tôi không được gọi lên trên đấy, có một vài điểm cần xem lại bản đồ để chắc chắn hơn nhưng...”

Melanie bỏ dở câu nói của mình. Cô đang cảm thấy bất lực vì công việc tưởng như đang tiến triển tốt bỗng dưng dậm chân tại chỗ. Nhưng đối với Erik anh lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Anh không muốn nhìn thấy biểu cảm như ngày hôm đó trên gương mặt cô nữa. Và vì giờ anh đã có lối vào tận bên trong khu mỏ nên anh không hy vọng cô tiếp tục công việc này nữa.

“Không cần nóng vội đâu. Chúng ta đã đạt được nhiều thu hoạch so với tưởng tượng ban đầu rồi. Chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi tấm bản đồ sẽ được hoàn thành và giao đến tận tay Ian”

“Giờ phút này cũng chỉ còn có thể kiên nhẫn mà thôi”

“Tôi quay về làng đây, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, còn có tôi nữa cơ mà. Mấy hôm nữa tôi sẽ đến tìm cô”

“Được, đi đường cẩn thận”

Erik chào tạm biệt Melanie để quay về làng. Cô chờ cho đến khi anh đã đi khuất rồi mới quay vào bên trong nhà. Thái độ có phần ung dung của Erik khiến cô nghi ngờ. Trước đây dù đã cố kiềm chế nhưng khi nhắc đến khu mỏ Erirk sẽ tỏ ra sốt sắng. Anh muốn nhanh chóng phá tan nơi ấy để cứu các con của mình. Hôm nay thì lại khác. Khi Melanie nói công việc không được như ý muốn anh lại an ủi cô và nói cô không cần nóng vội. Đó không phải lời động viên khi cô thoái chí mà là Erik đã biết được điều gì đó bên trong khu mỏ. Một điều lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã tìm thấy. Điều đó khiến Erirk có thái độ ung dung hơn.

“Erik tìm được đường vào tận bên trong khu mỏ, nơi bọn khủng bố đang tiến hành khai thác kim loại X”

Melanie tự hỏi và cô bắt đầu cân nhắc đến khả năng đó. Thực ra nếu tìm được một lối vào thích hợp thì với khả năng của Erik anh sẽ có thể tiến sâu vào bên trong hơn. Erik có khả năng cảm nhận và điều khiển kim loại, anh có thể phát hiện ra lính canh từ khoảng cách ra và tìm cách lẩn trốn trước khi chúng biết đến sự có mặt của mình. Trong thời gian được huấn luyện trong quân đội, khả năng sử dụng súng hay cận chiến của Erik không được đánh giá cao bởi thể lực của anh không bằng những cậu thanh niên khác. Tuy nhiên trong giờ huấn luyện về ngụy trang trên mọi địa hình chiến đấu thì anh lại được các sĩ quan huấn luyện đánh giá cao bởi sự cẩn thận của mình. Vậy nên nếu Erik có thể lọt sâu vào bên trong khu mỏ cũng không có gì quá bất khả thi. Và có lẽ anh đã thực sự làm được điều đó. Tuy nhiên cô không lấy làm hài lòng vì hành động đó của anh. Ở đây chỉ có hai người và nếu Erik muốn làm một điều gì đó nguy hiểm thì anh cần phải bàn trước với cô. Anh cần cho cô biết mình sẽ làm gì để Melanie có thể lên kế hoạch một cách chi tiết hơn hoặc thậm chí để cô tính đến những tình huống xấu có thể xảy ra. Erik có khả năng, đó là điều không cần bàn cãi nhưng anh vẫn còn quá non kinh nghiệm vậy nên chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra với anh nếu anh một mình bước chân vào khu vực nguy hiểm đó.

Lần sau anh đến đây Melanie sẽ phải nói lại với anh việc này. Dù thế nào đi chăng nữa Erik không thể tự ý hành động mà không nói gì với cô được.

Melanie không quay về phòng ngủ, cô vào trong bếp và mở tủ rượu ra. Cô lấy một chai rượu mạnh và một chiếc cốc thủy tinh. Melanie rót nửa cốc rượu rồi thả một viên đá và một lát chanh vào trong. Cô cầm cốc và ra ngoài phòng khách. Cô ngồi dựa vào ghế sô pha và uống một ngụm rượu lớn. Trên mặt bàn có một bao thuốc ai đó để quên, bên trong còn hai điếu thuốc. Melanie rút một điếu thuốc và châm lửa. Cô đưa nó lên miệng và hít một hơi sâu trước khi nhả ra ngoài không khí một làn khói màu trắng đục. Melanie vừa uống rượu vừa hút thuốc trong khi đầu óc cô đang nghĩ về những chuyện mình và Erik đã làm được thời gian qua. Cô nghĩ đến tấm bản đồ hai người đang hoàn thành để chuyển cho Ian, nghĩ đến khi phương án để quân đội tấn công vào đây, nghĩ đến những đứa trẻ đang làm việc trong khu mỏ. Rồi chẳng hiểu sao cô nghĩ về mình và Chris của nhiều năm về trước. Đó là khi cô mới xuất ngũ trở về còn anh thì chưa thực sự bắt đầu công việc của mình. Hình như có lần anh nói cho Melanie nghe nhận xét của mình về tính cách của cô.

Rượu trong ly đã hết và thuốc cũng đã tàn. Melanie dúi đầu lọc vào bên trong chiếc ly còn đọng lại chút nước đá. Cô nằm xuống dưới ghế, nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó.

Đó là một ngày mưa, hai người ở trong nhà của Chris đánh bài. Cô vừa đánh vừa uống rượu và hút thuốc, như lúc này, còn anh thì không, anh không bao giờ đụng vào những thứ đó. Họ đã chơi hơn mười ván và Melanie chỉ thắng có hai.

“Cô gái! Em lại thua rồi”

Chris hạ bài xuống và cười nói với cô.

“Anh nghĩ chúng ta nên dừng ở đây được rồi. Em nên về luyện tập thêm sau đó hẵng thách đấu với anh”

Melanie bĩu môi nhìn anh tỏ ý không phục nhưng cô vẫn xếp bộ bài lại và cất vào trong hộp của nó. Sau đó cô nằm xuống dưới sàn và gối đầu lên chân anh.

“Rượu nữa không?”

“Không! Lát nữa hết mưa em còn lái xe về. Em không muốn gặp rắc rối với cảnh sát giao thông đâu. Anh muốn thử không?”

Cô giơ điếu thuốc đang hút dở lên trước mặt anh. Chris cầm lấy nhưng thay vì hút anh đặt nó vào trước gạt tàn để cạnh mình.

“Anh hút rồi”

“Lúc nào?”

“Bao giờ em hút thì anh cũng hút”

“Là sao?”

“Hút thuốc thụ động. Em chưa nghe nói đến bao giờ à? Hút thụ động thực tế còn nguy hiểm hơn hút trực tiếp đấy”

“Thế à”

Cô nhắm mắt lại trong khi để Chris vuốt tóc mình. Cô thích nhất những lúc như thế này. Chẳng rõ vì sao nữa nhưng những lúc như vậy cô thấy rất thoải mái.

“Em hỏi anh một câu nhé?”

“Ừ”

“Anh thấy em là người thế nào? Nói thật nhé”

“Tốt. Đó là điều không thể phủ nhận được. Tuy nhiên tính cách của em phân tích kỹ ra thì như thế này“. Chris dừng lại một chút. “Nói một cách dễ nghe thì em giống như gà mẹ luôn muốn bảo người yếu thế. Nói khó nghe hơn, nếu em gặp một người mà bản thân cho rằng họ thua kém mình em sẽ không tin tưởng họ. Em sẽ muốn kiểm soát họ, bắt họ phải làm mọi việc theo ý mình và phải thông qua mình”

“Không tốt sao. Nếu thực sự họ không bằng em vậy việc em chỉ đạo họ là điều vô cùng bình thường mà”

Chris không trả lời vội, anh lấy ngón tay gõ nhẹ lên thân điếu thuốc đang đặt trên gạt tàn. Tàn thuốc rơi xuống dưới đáy. Anh cầm điếu thuốc lên rồi đưa cho Melanie. Cô cầm lấy hút một hơi rồi đưa lại cho anh. Chris lại đặt nó về chỗ cũ. Cô vỗ nhẹ lên đầu gối anh mấy cái như muốn anh nói gì thêm. Đến lúc này Chris mới lên tiếng.

“Có những người em chỉ có thể thấy điểm yếu của họ chứ không thấy được điểm mạnh. Vậy nên em sẽ có tâm lý coi thường. Những điểm mạnh đó không phải lúc nào cũng phát huy được. Nó cần có hoàn cảnh thích hợp để bộc lộ. Nếu thực sự lúc nào em cũng cho mình cái quyền kiểm soát, chỉ đạo họ vậy thì vô hình chung em đang khiến họ mất đi những điểm mạnh của mình. Một người yếu thế hơn em không có nghĩa là lúc nào họ cũng vậy. Sẽ có những lúc chính họ mới là người có khả năng quyết định những tình huống khó khăn. Vậy nên em cần học cách kiểm soát mọi thứ ở mức độ vừa phải. Hãy cho người ta cơ hội chứng tỏ mình. Hãy học cách tin tưởng ở những người yếu hơn. Sẽ có lúc em phải bất ngờ với những gì họ làm được đấy”

“Học cách tin tưởng và hạn chế kiểm soát“. Melanie nhắc lại.

“Phải! Đôi khi hãy để họ làm những điều bản thân họ cho là đúng, đừng bắt họ phải theo em”

“Uhm”

Melanie ậm ừ vài tiếng rồi nhắm mắt lại. Bên ngoài trời vẫn mưa to. Trong phòng chỉ có hai người. Cô và anh. Họ im lặng. Trong không khí hơi lành lạnh bởi cơn mưa, cô ngửi thấy mùi thuốc lá của mình, mùi chất diệt trùng ở bệnh viện ám trên đôi bàn tay của Chris.

“Melanie! Melanie“. Ai đó khẽ lay cô. “Sao lại nằm ngủ ở đây? Trời lạnh vậy, quay về phòng đi kẻo ốm”

Cô mở mắt. Trước mắt cô không phải là căn nhà của Chris mà là phòng khách ngôi nhà của Lily. Người lay cô dậy không phải là anh mà là một cô gái trong nhà xuống uống nước và trông thấy cô. Melanie ngồi dậy, cô xoa xoa hai bên thái dương cho bớt đau đầu rồi lảo đảo đứng dậy đi lên trên gác. Khi nằm xuống giường rồi cô nhớ về giấc mơ ban nãy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh qua đời cô nằm mơ thấy anh mặc dù cô luôn nhớ về anh. Câu chuyện ngày hôm đó hai người nói với nhau khi xuất hiện lại trong giấc mơ ban nãy giống như Chris đang nhắc nhở cô vậy. Anh muốn cô bớt kiểm soát Erik và tin tưởng anh ấy hơn.

“Anh muốn em làm vậy đúng không?”

Melanie thì thầm với chính mình.

“Em không biết mình làm được không nhưng em sẽ cố gắng. Hy vọng điều đó sẽ khiến mọi việc tiến triển hơn”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom