Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 300


Chương 300:

 

Lê Hương cũng nhạy cảm với sắc mặt biến hóa của mọi người, thậm chí bầu không khí cũng trở nên cứng đờ, cô lặng lế kéo ông tay áo của Mạc Tuân, nói nhỏ: “Mạc tiên sinh, cũng trễ rồi, chúng ta vê nhà sớm chút nhé.”

 

Khuôn mặt điền trai của Mạc Tuân nở nụ cười nhàn nhạt: “Bác, Tử Tiễn chúng cháu vệ trước, ngày khác có thời gian rãnh cháu cùng Lê Hương sẽ mời hai người ăn cơm.”

 

Nói xong, Mạc Tuân ôm Lê Hương bỏ đi.

 

Lê Hương lúc gân đi quay đâu nhìn lại, cô vây tay với Mạc Nhân Nhân và Mạc Tử Tiên, có hơi lúng túng nhỏ giọng: “Bye bye.”

 

Mạc Tuân nắm ót cô, trực tiếp bá đạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hai người nhanh chóng biến mắt khỏi tàm mắt.

 

Mạc Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà nhìn Mạc Tử Tiễn bên cạnh: “iP Tiễn, có phải cháu đã sớm biết Lê Hương là vợ của Mạc Tuân rồi không?”

 

Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Dạ.”

 

“Chuyện gì thế này? Bác rất thích Lê Hương, một lòng muốn giới thiệu Lê Hương với cháu, nhưng không ngờ Hàn Đình đã nhanh chân giành trước, hèn gì hôm đó ở U Lan Uyên Hàn Đình và bà nội giâu giềm, ngay cả mặt mũi cũng không muồn đề chúng ta thấy, bọn họ quả nhiên giấu một bảo bồi, Hàn Đình vậy mà lại cưới một cô gái thiên tài.”

 

Mạc Tử Kiện mím môi mỏng lạnh lùng: “Bác à, cháu đi trước.”

 

Mạc Nhân Nhân nhanh chóng kéo Mạc Tử Tiễn lại: “Tử Tiễn, Lê Hương có biết tình trạng sức khỏe của Hàn Đình không? Con bé có hiệu mọi chuyện về Hàn Đình không? Hơn nữa, cháu nói thật với bác đi, có phải cháu thích Lê Hương không?”

 

Tóc mái gợn sóng che đi đôi mắt đen láy của Mạc Tử Tiên, anh không nói gì, chỉ rút cánh tay về, nhắc chân rời đi.

 

“Tử Tiễn…” Mạc Nhân Nhân nói từ phía sau: “Mặc ‹ dù bác không biệt chuyện gì đã xảy ra với Lê Hương và Hàn Đình, nhưng họ không thích hợp.

 

Nếu cháu thích Lê Hương, hãy đoạt lại con bé, bác nhìn qua rồi, Lê Hương đến nay vẫn là xử nữ.”

 

Nghe vậy, bước chân của Mạc Tử Tiên đột ngột dừng lại, anh quay lại nhìn Mạc Nhân Nhân.

 

Mạc Nhân Nhân gật đầu khẳng định: “Bác dám khăng định Lê Hương chưa bị Mạc Tuân chạm qua, con bé vẫn còn rất sạch sẽ!”

 

Trong chiếc Rolls- Royce Phantom, Mạc Tuân lái xe, suôt đường đi anh không nói lời nào.

 

Lê Hương biệt anh đang tức giận, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh giận sao?”

 

Mạc Tuân hai tay đè lên tay lái, liệc mắt một cái nói: “Em biết rồi còn cô ý hỏi?”

 

“Mạc tiên sinh, em có thê giải thích chuyện này, em không biệt hiệu trưởng Thánh Lê viện là bác anh, cũng không biết Mạc Tử Tiễn là em trai anh, hồm nay chỉ là bắt ngờ thôi.”

 

Mạc Tuân liệc cô một cái: “Tử Tiễn và em là đồng nghiệp?”

 

Anh cũng không biết Mạc Tử Tiễn đã đến Hải Thành, cũng chăng hay Mạc Tử Tiễn đã vào Xu Mật, trở thành đồng nghiệp với Lê Hương. Dù gì thì Mạc Tử Tiễn là một viện sĩ của Đề Đô, kim đao thánh thủ, sao nó lại bay đến Hải Thành chứ?

 

Lê Hương thành thật gật đầu: “Đúng vậy, lúc em vào anh ấy đó ở đó nôi.”

 

“Hai người rất thân?”

 

“Không thân, lúc nãy em mới biết được tên anh ây…”

 

“Không còn gì khác?”
 
Chương 301


Chương 301:

 

“Anh muốn nghe gì, Mạc Tử Tiễn…anh ây đã giúp em vài lân…”

 

Trước khi Lê Hương nói xong, Mạc Tuân dùng đầu lưỡi đỉnh lên quai hàm phải, bật ra tiếng cười trầm thập đáng sợ, Mạc Tử Tiễn trong trí nhời của anh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, ngược lại nó rât lạnh lùng thờ ơ, huôồng chỉ bọn họ ngay cả tên cũng vừa mới biết, không thân quen sao nó lại giúp cô?

 

Mạc Tuân đè bàn tay to ấn vào vô lăng và ngoặt gập, Rolls-Royce Phantom phóng ra như một mũi tên.

 

ÁI Tốc độ nhanh như xe đua, Lê Hương cảm giác mình sắp bị văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt kinh hãi: “Mạc tiên sinh, anh lái xe chậm chút đi, như vậy rất nguy hiểm.”

 

Đôi lông mày tuần tú của Mạc Tuân đã phủ đầy sương mù, anh không những không giảm tốc độ mà còn đạp ga thẳng xuông phía dưới.

 

Lê Hương cảm thấy chóng mặt, có chút buôn nôn: “Mạc tiên sinh, dỗ anh không được thì em cũng nồi giận đây, em hỏi anh, Mạc Nhân Nhân là bác anh, có phải anh thông qua quan hệ bác cháu đưa Lê Nghiên Nghiên vào Thánh Lê viện không? Chỉnh anh một thân đào hoạ còn lấy với hờn em, em không hiểu rốt cuộc anh đang tức cái gì, em giải thích lần nữa, anh không tin cũng được, em không hề có bật kỳ quan hệ gì với Mạc Tử Tiên cảt”

 

Lê Hương ngồi thẳng dậy, tức giận quay khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài cửa sô, mặc kệ anh.

 

Chiếc xe sang trọng bỗng chìm vào bầu không khí im lặng đè nén, đây xem như là cuộc cãi vã nhỏ đầu tiên thật sự giữa hai người.

 

Mạc Tuân giơ tay cởi hai cúc áo Sơ mi của anh, dường như đây mới là cách đề anh hít thở, làm sao anh có thể không tức giận? Bữa tối này thực ra là buổi xem mắt, bác ruột anh coi trọng Mạc phu nhân của anh, muốn giới thiệu vợ anh cho em trai Mạc Tử Tiễn của anh. : Anh không thích cảm giác cô bị người khác nhớ nhung.

 

Một chút cũng đều không thích.

 

Mạc Tuân liếc xéo cô, sắc mặt cô vốn đã tái nhợt như tờ giấy, tốc độ nhanh như vậy khiến cô căng thẳng khó chịu, hai tay nhỏ bé năm chặt Váy, không nói tiếng nào, im lặng chịu đựng.

 

Lửa giận của Mạc Tuân như bị dội một chậu nước lạnh, là một người đàn ông chín chắn lý trí, anh chắc chắn biết việc đạp ga phóng xe trên đường nguy hiểm như thê nào, nhưng anh không thê kiểm soát được bản thân, thậm chí không quan tâm đến cảm giác của cô, mang cô làm chuyện cực đoan nhử vậy.

 

Mạc Tuân toát ra mồ hôi lạnh, chưa thời khắc nào anh nhận ra rõ ràng, bản thân mình mắt kiểm soát đáng sợ đến dường nào.

 

Anh ngay lập tức giảm tốc độ, Hàm xe bên lễ đường.

 

Lê Hương nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh ghế lái, cô tìm thùng rác bên đường, cúi người nôn ra.

 

Tôi nay cô chưa ăn gì, chỉ uống một hớp rượu đỏ, nôn vài lần chỉ nỗn ra, một chút nước đẳng, cô khó chịu đến hốc mắt đỏ bừng.

 

Mạc Tuân Ngôn xuống xe đi đên bên cạnh cô, anh muôn giơ tay võ nhẹ vào lưng cô, nhưng bàn tay to.

 

của anh lại cứng đờ trên không, mây giây sau lại thu vê.

 

Anh đưa cho cô chiếc khăn lau tay màu trăng.

 

Lê Hương dừng nôn, cầm lấy.

 

khăn lau miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Anh tức giận thì cứ tức giận đi, nhưng lần sau không được phép lái xe nhanh như vậy. Em không thích anh lái xe nhanh nhử vậy, em rất khó chịu.”

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, hàng mi mảnh mai thậm chí còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê, đọng trên khóe chưa rơi, trông vô cùng đáng thương.

 

Mạc Tuân cảm giác như bị dao – cứa vào tim, rất đau rất đau, anh nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt, thập giọng cười: “Anh không cổ ý lái xe nhanh như vậy, lúc nãy giống như anh không thể kiểm soát được bản thân, em cứ xem như anh… lại phát bệnh đi.”

 

Lê Hương thầy vẻ tự giễu trong đôi mắt anh, cô nhanh chóng lây ra một viên thuốc đưa lên môi anh: “Vậy bây giờ anh thế nào? Tối nay uống thuốc trước ởi đã.”

 

Mạc Tuân quay đầu tránh đi.
 
Chương 302


Chương 302:

 

Thường thì anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, còn hợp tác với cô châm cứu, đây. là lần đầu tiên anh từ chối uông thuốc.

 

“Tại sao anh không uống?” Lê Hương hỏi.

 

Mạc Tuân vươn tay cầm lây viên thuốc, ném viên thuốc vào thùng rác: “Anh uống cũng vô dụng, anh chỉ là bệnh nhân.”

 

“Này, anh làm gì thế, sao lại ném thuốc đi?”

 

Lê Hương nhíu mày, nhanh chóng mở nắp thùng rác, thò hai tay ¡ nhỏ bé vào thùng rác, vội vàng tìm mây viên thuốc.

 

Mạc Tuân nhanh chóng năm lây vòng eo thon thả của cô kéo vào trong lòng: “Nên là anh hỏi em muốn làm gì, tay của em sao có thể thò vào thùng rác bần như thế?

 

“Mạc Tuân, đó là thuốc, anh không nên vứt thuộc cũng đừng nên giận chính mình được không? Anh nên phối hợp chữa bệnh cùng eml”

 

Mạc Tuân vòng tay ôm lầy vòng eo mêm mại của cô, cưỡng ép đưa cô lên xe hơi sang trọng, lãnh đạm nói: “Tối nay anh không muôn uông thuốc, mai rồi uống.

 

U Lan Uyên.

 

Mạc Tuân và Lê Hương bước vào phòng khách, lão phu nhân nhanh chóng tiên lên đón: “Các cháu về rồi à? Hàn Đình, cháu có gặp cô gái thiên tài đó không, có phải cùng Tử Tiễn rất…”

 

Lão phu nhân còn chưa nói ra hai chữ “xứng đôi”, đã bị Mạc Tuân cắt ngang: ` “Cháu gặp rôi, còn đưa người đó về đây.”

 

“Ý.của cháu là?” Lão phu nhân sửng sốt.

 

Lê Hương ngượng ngùng bước tới, năm lầy tay lão phụ nhân: “Bà ơi, chuyện này có chút hiệu lầm, cháu và hiệu trưởng… à không, bác gái, chúng cháu có quen nhau từ trước.”

 

Lão phụ nhân liếc nLê Hương từ trên xuống dưới: “Lê Hương, cô gái thiên tài mà Nhân Nhân nói là… có phải cháu đúng không?”

 

Lê Hương chớp hàng mi dài thanh mảnh: “Hình như… đúng ạ.”

 

“Nhưng tất cả mọi người đều nói, cháu mới chỉ tốt nghiệp cấp ba…

 

“Bà nội à, cháu cũng không biết ai đồn chuyện này, nhưng con 13 tuổi đã được cử đên họ đại học y khoa bậc nhất Đề Đô học lớp thiếu niên rồi, 15 tuổi có bằng tiên sĩ xong, không có gì hay để học nữa nên con quay vệ, nửa đường gặp bác gái, bác mời cháu đên Thánh Lê viện du học, nhưng cháu thầy xa nhà quá nên từ chối, lần này bác lại mời cháu tham gia tiệc, chuyện này đơn giản là vậy đóa.”

 

Chuyện thật sự. rất đơn giản, Lê Hương không biết sao mọi người lại : phản ứng lớn như thê.

 

Lão phu nhân sửng sôt một chút, nhanh chóng tiễp nhận chuyện này, chuyện này là ngoài ý muôn, nhưng sau khi cân nhắc cân thận mới thây có lý, con gái của Lâm Thủy Dao sao có thê bình thường được chứ?

 

Lão phu nhân âu yêm võ về bàn tay nhỏ bé của Lê Hương: “Lê Hương, cháu thật sự khiến bà bắt ngờ quá, cháu còn có điều gì khác còn giâu bà không?”

 

Lê Hương thè lưỡi, có chút uất ức nói: “Bà ơi, cháu không biết hai người rốết cuộc muốn nghe gì, cháu và bác gái thật sự không quen, cháu cũng không đến Thánh Lệ viện học, nên không có gì đáng đề kế cả. Còn có chút chuyện khác, người khác nữa, nhưng cháu cảm thấy không cân thiết để kể ạ.”

 

Cô đã nói như vậy, lão phu nhân cũng biết cô nhất định còn có một số chuyện khác, có lẽ đối với một thiên kiêu chỉ nữ này mà nói, giống. như Mạc Nhân Nhân vậy, không nói lời không cần. thiết, trong mắt người khác cứ thần thần bí bí.

 

Lão phu nhân đột nhiên nhìn thăng cô gái tỏa ra ánh sáng trước mặt, con gái Lâm Thủy Dao hệt như viên minh châu, từ thời điểm rất sớm đã bắt đầu tỏa sáng.

 

Lão phu nhân siết chặt bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, khen không ngót lời: “Chậc chậc, sau 15 tuôi đã thành tiên sĩ, thảo nào Nhân Nhân nói cháu thay đôi toàn bộ lịch sự giới y học, Nhân Nhân nhà bà ánh. mặt cao lắm, đại khái con là cô gái đầu tiên mà nó coi trọng.”
 
Chương 303


Chương 303:

 

Vừa nói lão phu nhân nhìn về Mạc Tuân, sắng giọng: “Hàn Đình, tên tiểu tử thối nhà cháu tốt số quá đây, Lê Hương ưu tú như vậy, sau này cháu phải đối tốt gấp bội với Lê Hương đó.”

 

Lê Hương ngước mät nhìn về Mạc Tuân Đình, người đàn ông đứng thân cao chân dài đứng lắng lặng _ trong phòng khách, anh đang cúi đâu cởi cúc bạc trên tay áo sơ mi „ dáng vẻ thờ ơ, nghe bà nói anh ngắng đâu lên, đôi mắt thâm thúy rơi vào trên người cô.

 

Ánh mắt họ giao nhau, Mạc Tuân nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Bà nội, cháu đến thư phòng xử lý tài liệu chút.”

 

Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi lên lâu.

 

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh biến mắt khỏi tầm mắt, Lê Hương có chút buồn Dực nói: “Bà nội, cháu cũng lên lầu ạ.”

 

“Được rồi, đi đi, tắm rửa rồi ăn tối.

 

Hôm nay mẹ Ngô nấu mấy món cháu thích đó.” Lão phu nhân cười hiền từ.

 

Trong thư phòng.

 

Mạc Tuân ngồi trên ghé, giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điêu thuốc, tài liệu năm rải rác trên bàn, nhưng anh không hề đụng đến, đôi mặt chán Chương phủ đây sương mù.

 

Rất nhanh trong gạt tàn thuốc lá đã phủ đầy một lớp tàn thuốc, Mạc Tuân đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ.

 

Bàn tay to đánh vào nắm cửa muốn đây cửa đi vào, nhưng động tác anh đột nhiên dừng lại, Mạc Tuân lắng lặng đứng ở ngoài cửa một hồi, sau đó câm áo bành tô đi ra ngoài.

 

Lão phu nhân ở phòng khách thầy anh, nhanh chóng ngăn anh lại: “Hàn Đình, muộn thế này cháu còn muốn đi đâu?”

 

Đôi mắt anh tuần của Mạc Tuân rũ xuống, giọng nói trầm thấp. từ tính không nghe ra được bắt kỳ cảm xúc biến ñóa nào: “Ở công ty có chuyện gập cân giải quyết, bà, tối nay cháu không về.”

 

“Cháu không về thì không cần nói với bà, cháu nói với Lê Hương chưa?”

 

Mạc Tuân mím môi mỏng không nói gì.

 

“Tử Tiên… có phải thích Lê Hương đúng không?” Lão phu nhân là ai chứ, bà nhìn thoáng qua cũng có thể thấy môi quan hệ mờ ám giữa hai người, nghĩ chút cũng có thê đoán được.

 

Mạc Tuân nhìn lão phu nhân: “Không rõ, có lẽ vậy.”

 

“Tử Tiễn tâm cao khí ngạo, là một nhân tài nổi danh. Bây giờ nghĩ lại Lê Hương đúng là gu cô gái mà nó ưa, nó thích Lê Hương cũng là chuyện bình thường.” Lão phu nhân nói.

 

Mạc Tuân cầm chìa khóa xe, không muốn nói đến chủ đề này: “Bà nội, cháu đến công ty.”

 

“Hàn Đình…” Lão phu nhân kêu một tiếng: : “Lê Hương là một cô gái tốt, giấu không nên đề con bé một mình như thê này. Tình yêu và hôn nhân cân sự chung sức nỗ lực của cả hai bên, Lê Hương chưa bao giờ chê bỏ cháu bệnh tật, ngược lại còn vì cháu cố gắng làm việc, con bé muốn làm cho cháu tốt hơn, một Lê Hương như vậy cháu có lý do gì để lùi bước chứ? Bỏ lỡ Lê Hương, sau này cháu cũng sẽ không bao giờ gặp được cô gái như thê nữa đâu, cuộc đời con người điều đáng sợ nhất chính là đánh mắt.”

 

Mạc Tuân đứng ở bên cửa, cũng không quay đầu lại, mà là đứng một lúc lâu, ánh đèn lỗng trên hành lang kéo dài cái bóng của anh, vô cớ lộ thêm máy phần cô tịch.

 

Mạc Tuân đi rồi, lão phu nhân ngôi trên sô pha trong phòng khách, bác Phúc quản gia thập giọng nói: “Lão phu nhân, hiện tại tình huống có chút không tột, thiêu phu nhân thì quá ưu tú, nêu đề thân thế cô ấy ra ánh sáng, để Mạc gia nơi đó biệt thiếu phu nhận chính là vị hôn thê của Tử Tiến thiếu gia, tôi cảm giác được sẽ có rất nhiều người tham gia tuồng kịch cướp đoạt thiếu phu nhân mắt.”

 

Lão phu nhân ôm lấy Tiểu Viên Viên, cắt tỉa lông mềm mại trên người nó, bà hừ một tiếng: “Yên tâm đi, có bà ngôi ở đây trần, loạn không được, chỉ lB Bà cụ ôm Tiểu Viên Viên vào lòng, như thẻ tự nhủ: “Hôn nhân là của hai người chúng nó, chỉ cần chúng nó không buông tay thì không ai có thệ chia rế. Nêu buông tay thÌ cũng chẳng ai cứu được.”

 

Bác Phúc cái hiểu cái không, lúc này Lê Hương mở cửa phòng đi xuống cầu thang.
 
Chương 304


Chương 304:

 

Meo meo…

 

Thấy chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của lão phu nhân, chạy đến bên chân Lê Hương kêu meo meo. : Lê Hương ngồi xồm xuống ôm lấy Tiểu Viên Viên, cong đôi môi đỏ mọng cười nói: “Viên Viên, có phải con có nhớ mẹ rồi không?”

 

Meo meo…

 

Lão phu nhân cười nói: “Lê Hương, chắc cháu đói bụng rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm.”

 

Lê Hương vừa mới tâm xong, mái tóc đen tuyên xõa trên vai có chút sương nước âm ướt, cô không mang khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lòng bàn tay to, sạch sẽ sáng sủa.

 

“Bà nội… Lê Hương ngăn lão phu nhân lại, đôi mắt trong vắt nhìn về phía thư phòng trên lâu: “Nên chờ chút nữa không bà, Mạc tiên sinh..

 

còn chưa xuông.”

 

“Hàn Đình vừa đi ra ngoài, nó nói có việc gập ở công ty cân giải quyết, cũng nói đêm nay sẽ không về.”

 

Cái gì?

 

Hàng mi cánh bướm run lên, cô không biết anh đã đi ra ngoài, tối nay anh không vê cũng chẳng r nói cô hay, anh chưa bao giờ không vê nhà vào buổi tôi.

 

Lê Hương ôm Tiểu Viên Viên, đầu cúi thấp, cô cảm thấy uất ức, anh rốt cuộc đang giận cái gì chứ, hay \ vân đang nghi ngờ cô và Mạc Tử Tiến?

 

Giữa cô và Mạc Tử Tiễn chẳng có gì ca.

 

Lúc này, yêu nhau đi tới, xoa xoa đâu nhỏ của Lê Hương: “Lê Hương, yêu nhau đễ, chung sống khó. Hôn nhân thì cần có sự có găng của hai bên. Hàn Đình là một người rất cô đơn, bà là người duy nhật ở bên cạnh nó suốt máy năm qua, con biết nó cân gì nhật không, đó là… cảm giác an toàn.”

 

“Đêm nay cháu quá chói mắt khiến nó rất bất an. Nó đối với cháu giống như là, nó rất muốn nắm chặt cháu trong tay, nhưng nó lại sợ… làm cháu đau.”

 

Lê Hương ôm Tiểu Viên Viên trở VỆ phòng. ngủ, Tiểu Viên Viên vùi vào ĐẸHD ổ của mình, rất nhanh ngủ say.

 

Lê Hương nằm trên giường, nghĩ đến những gì bà nội vừa nói, cô lần qua lăn lại không ngủ được.

 

Xoay người sang một bên, cô vươn bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve chiếc gồi anh đã ngủ, bây giờ anh đang làm gì nhỉ?

 

Lê Hương lấy điện thoại ra, gử cho anh ấy một fin nhắn Wechai: “Tối nay anh thực sự không về sao?”

 

“Ting” một tiếng, anh rất nhanh đã trả lời lại, khiến người ta không thê không hoài nghi liệu thời khắc này có phải anh cũng giỗng cô, đang câm điện thoại gửi tin nhắn.

 

Mạc Tuân: “Anh ngủ trong công ty.”

 

Lê Hương đếm những từ mà anh trả lời, một, hai, ba, bồn, năm… chỉ có năm từ, thực sự quá ngắn.

 

Lê Hương soạn một tin khác: “Em muôn nói chuyện với anh…”

 

Nhưng tin vẫn chưa gửi đi, tin nhắn của anh lại đên: “Anh đi họp rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

 

Anh đơn phương tuyên bồ kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Lê Hương tức giận ném điện thoại lên tủ giường, sau đó ôm gối của anh vào lòng, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai nồi giận của anh, cô siết chặt tay đâm hai cái vào gồi.

 

Rất nhanh, cô lại đặt cái gồi xuống dưới đầu, mùi thơm sạch sẽ của anh vân còn vương trên gôi, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhăn vào đó, mê man chìm vào giâc ngủ.
 
Chương 305


Chương 305:

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Hương đến viện nghiên cứu Xu Mật từ sớm, còn chưa tới giờ làm việc, không thấy bóng người nào.

 

Lê Hương đang định quay lại phòng dược, nhưng lúc này cô nhìn thây một bóng người lớn tuôi trước mặt, chính là một bà lão, thân thể yếu ớt của bà cụ chệnh choạng vài cái rôi lập tức ngã xuông đất.

 

Đồng tử Lê Hương co rụt lại, cô chạy nhanh về phía trước: “Bà cụ, bà bị sao vậy, đừng, sợ, cháu là bác sĩ, cháu sẽ cứu bà.”

 

Lê Hương nhanh chóng bắt mạch cho bà cụ, bà cụ đang bị bệnh năng, cộng thêm cơ thể cao tuồi, có thê tỉnh được bà đã mặc vài chứng bệnh, khá nguy hiểm.

 

Lúc này chóp mũi của bà cụ nóng lên, mũi chảy ra máu đỏ tươi chảy ra.

 

Con ngươi của bà cụ có chút tan rã, bà yêu ớt thương tâm nhìn Lê Hương: “Bà sắp chết rồi sao? Trước khi chết bà còn gặp được một tiên nƯ.

 

“Tiên nữ” Lê Hương quỳ trên mặt đất, nhanh chóng lây khăn tay chặn máu mũi bà cụ lại, vết máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ những ngón tay ` trăng nõn của cô, trên tay còn lại cầm một cây kim bạc, đôi mắt trong vắt nhìn về phía bà cụ, cô yêu kiêu nở nụ cười: “Bà cụ, cháu không phải tiên nữ, hôm nay bà may mãn đó, cháu lại là Đại La thân tiên được trời cao phái đến cứu bà.”

 

“Đại La thần tiên? Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Đại La thân tiên xinh đẹp như vậy. Đừng tưởng rằng cháu có thể lừa gạt bà, cháu rõ ràng là một tiểu tiên nữ.” Bà cụ nhìn Lê Hương, khóe môi tái nhợt cũng nộ lên một nụ cười.

 

Lúc này, Lê Hương đâm cây kim bạc trong tay vào huyệt đạo của bà cụ, máu bà cụ đang chảy cũng nhanh chóng ngừng lại.

 

Lần này Lê Hương đổi thành một cây kim vàng mảnh mai, cô sờ một chút vào huyệt đạo trên ‘đầu bà CỤ, nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, bà có sợ không?”

 

Lão bà có chút chồng cự: “Cháu đừng dùng kim châm cho bà được không?”

 

Lê Hương lắc đầu: “Không được.”

 

“Vậy tiểu tiên nữ nhẹ nhàng một chút nhé, bà sợ đau.”

 

“Được rồi, bà cụ, bà nhắm mắt lại đi nhé.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Lê Hương như có ma lực không thể cưỡng lại, bà cụ thật sự Tiền chặt hai mắt.

 

Trong nháy mắt, Lê Hương đã chính xác đâm kim vàng trong tay vào huyệt vị trên đầu bà cụ.

 

Bà cụ lâm vào hôn mê, tuy hơi thở: – còn yêu nhưng đã qua cơn nguy kịch.

 

Lê Hương nằm liệt trên mặt đất, nhiệt độ ấm áp như vậy khiến cô thực sự toát mồ hôi lạnh, tình huống vừa rồi quá mạo hiểm.

 

Lê Hương lây khăn ướt lau vêt máu trên mặt bà cụ, sau đó đứng dậy, định nhờ người khiêng bà cụ lên phường quan sát.

 

Lê Hương bỏ đi trước.

 

Ngay khi Lê Hương rời khỏi đây, có một người đi tới, là Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa tới viện nghiên cứu, liên nhìn thầy một bà lão năm trên mặt đất, cô ta nhanh ¡ chóng bước tới kiểm tra xem đang xảy ra chuyện gì.

 

Lúc này, có người đi tới, bởi vì đã đến giò làm việc, mọi người đều tới trong viện: “Nghiên Nghièn, chuyện gì xảy ra vậy, bà cụ này là thế nào?”

 

“Bà cụ này hình như vừa mới phát bệnh, Nghiên Nghiên, cô sơ cứu cho bà cụ này sao?”

 

“Nghiên Nghiên, cô lợi hại thật đó, vừa đi là đã cứu một bà cụ.”
 
Chương 306


Chương 306:

 

Lê Nghiên Nghiên được chúng tỉnh củng nguyệt, mọi người đêu nhằm cô ta đã cứu bà già này, hêt lời khen ngợi cô ta, lúc đầu cô ta muốn giải thích, nhưng đã lâu cô ta không nêm trải được loại cảm giác được vây xung quanh này, giỗng như ngạc nhiên từ trên trời rơi xuông, khiên cô ta vui mừng, hoàn toàn không muôn giải thích nữa.

 

Lúc này, chủ nhiệm Chu Bình Châu vội vàng chạy tới: “Từ lão phu nhân!

 

Từ lão phu nhân! Từ lão phu nhân là người mắc bệnh nặng đến viện nghiên cứu chúng ta, lúc nãy bà ấy đột nhiên phát bệnh, là ai đã cứu bà ấy?”

 

Chu Bình rất căng thẳng, xem ra thân phận của bà Từ không đơn giản, Lê Nghiên Nghiên hai mặt sáng lên, vội vàng đứng lên: “Chủ nhiệm Chu, là tôi cứu vị lão phu nhân này. ụ Chu Bình nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Cô cứu bà Từ như thế nào?”

 

“Tôi dùng kim.”

 

Lê Nghiên Nghiên cũng có tài y thuật, vừa rôi nhìn thây bà già này có dấu – vết châm cứu, liên quan đến châm cứu, cô ta cũng rất có tự tin.

 

Chu Bình kiểm tra Từ lão phu nhân _ một chút, nhanh chóng nhìn thây chỗ bà Từ vừa châm cứu trên đâu, nước da của bà thay đôi rõ rệt, kinh ngạc nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô vậy mà có thể dũng Kim Vàng châm huyệt?”

 

Lời “Kim Vàng châm huyệt” này vừa dứt, mọi người đều hít một hơi lạnh.

 

Bây giờ y châm Trung Quốc phần lớn đệu sử dụng kim bạc, kim vàng làm bằng vàng nguyên chất rất mềm, nếu bạn không phải là cao thủ y học thì khó có thê kiểm soát được loại kim vàng này.

 

Bây giờ người có thể điều khiển được Kim Vàng châm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa họ đêu ở Đề Đô, Lê Nghiên Nghiên nhất định là người đậu tiên ở Hải Thành có thể điêu khiển kim vàng.

 

Còn dùng Kim Vàng châm huyệt, đây: là phương pháp châm cứu cổ xưa, vô cùng tinh xảo.

 

Chu Bình và mọi người kinh ngạc nhìn Lê Nghiên Nghiên.

 

Nghe được dùng Kim Vàng châm cứu, Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng thẳng. lửng, vì cô ta cũng biết dùng kim vàng cơ mà.

 

Cô ta đã rất chăm chỉ khổ luyện dùng Kim Vàng châm cứu này, tuy răng chưa có cơ hội thực hành, nhưng cô ta cảm thầy. có thê mình có thể điều khiển kim vàng hoàn hảo rồi.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa rồi không biết người đã cứu bà Từ là ai, bây giờ cũng không cần biết, người cứu mạng bà lão chính là cô ta, nhất định phải năm bắt cơ hội này đề thực hiện tôt.

 

“Chủ nhiệm Chu, không sai, tôi dùng Kim Vàng châm huyệt. Vừa rôi tôi đã dùng Kim Vàng châm huyệt cứu Từ lão phu nhận này đấy.” Lê Nghiên Nghiên cười nói.

 

Lê Hương ngã nghiêng ngã ngửa, vất vả lắm mới ngưng cười được: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhịn được, hẳn là phải võ tay tán thưởng cô rôi, Lê Nghiên Nghiên, tôi võ tay tán thưởng cô.”

 

Lê Hương nâng bàn tay nhỏ bé: của mình lên võ một cái, thực sự võ tay cho Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên nghiền răng nghiền lợi, cô vốn định kích Lê Hương một chút, nhưng ai ngờ Lê Hương không những không phản ứng, còn vô tay qua loa lây lệ như vậy cười nhạo cô ta.

 

Cô dựa vào cái gì?

 

Mọi người đêu chúng tỉnh củng nguyệt cô ta, duy chỉ có Lê Hương coi thường cô ta, một con ả phế tài y khoa như cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì coi thường cô ta chứ?

 

“Lê Hương, cô bị gì Vậy, nếu ghen tị thì cứ nói, kỳ quái như vậy làm gì?”

 

Lê Hương rút bàn tay nhỏ bé của mình: “Thực xin lỗi mọi người, tôi còn có việc phải làm, không có thời gian nghe các người tám chuyện, tôi đi trước, các người cứ tiệp tục, các người vui vẻ là được rồi.”

 

Nói xong, Lê Hương trực tiếp nhắc chân rời đi.

 

Cô ta bỏ đi như thế à?
 
Chương 307


Chương 307:

 

Lê Nghiên Nghiên tức đến sắp ói ra máu, đồng thời cảm thấy vô lực, cô cảm thây mình thật sự không có cách nào trị được Lê Hương này!

 

“Nghiên Nghiên, tôi thây Lê Hương này kỳ kỳ quái quái, cô cứ mặc kệ cô ta đi, đương nhiên cô ta không biết dùng Kim Vàng. châm huyệt lợi hại đên dường nào.”

 

“Nghiên Nghiên, cô chỉ cần đợi thông báo thăng chức thôi.”

 

Tâm trạng của Lê Nghiên Nghiên lại tốt lên, cô ta lạnh lùng liếc nhìn phương hướng mà Lê Hương biến mất, trong lòng thầm nghĩ sau này cô sẽ đô kị tôi!

 

Lê Hương trở lại phòng dược, ngay sau đó Song Song hắp tấp chạy tới: Lê Hương, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rôi!”

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Lê Hương, chẳng lẽ cô chưa nghe nói sao, bên ngoài đang truyền rât nhiều lời đồn, nói rằng lúc sáng Lê Nghiên Nghiên cứu một lão phu nhân, cô ta dùng Kim Vàng châm huyệt!”

 

Lê Hương ở trong phòng dược, đôi mắt thanh tú không chút dao động: “Ò, tôi nghe nói qua.”

 

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Lê Hương, Song Song không bình tính nồi: “Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên này vậy mà có thể . dùng Kim Vàng châm huyệt, cô biết không, là dùng Kim Vàng châm huyệt đây!”

 

Song Song nhân mạnh “Kim Vàng châm huyệt” nhiều lần, cố găng thu hút sự chú ý của Lê Hương.

 

Lê Hương mở tủ thuốc ra bắt đầu lây dược liệu: “Song Song, tôi biết, cô không cần lớn tiếng như vậy.”

 

“Vậy sao cô không có phản ứng gì cả, Lê Nghiên Nghiên là người đầu tiên dùng Kim Vàng châm huyệt trong giới châm cứu Trung y đó, nghe nói chủ nhiệm Chu đã chuẩn bị mở đại hội khen thưởng, tất cả ký giả giới Hải Thành đều đang lên đường chuẩn bị phỏng vấn Lê Nghiên Nghiên nữ thiên tài y khoa này, viện nghiên cứu chúng ta cũng thông báo bản thảo khen thưởng cũng chuẩn bị xong rồi, chờ đồng bộ phát lên internet, lần này Lê Nghiền Nghiên danh tiếng vang xa, xuất sắc trong giới y luôn rôi đói”

 

lên khi Lê Hương nghe xong, cô “ồ” lên một tiêng Song Song gấp đến giậm chân, không phục nói: “Lê Nghiên Nghiên sao lại lợi hại như vậy, có thê dùng Kim Vàng châm huyệt, cái này e răng ông nội tôi… không, viện trưởng Lý cũng không làm được.”

 

Lê Hương không bị ảnh hưởng dù bên ngoài đã rât náo nhiệt, phân khen thưởng của Lê Nghiên Nghiên đã bước vào giai đoạn khởi động, và tất cả các lực lượng đã sẵn sàng hành động.

 

Đến tối, khóe môi Lê Hương cũng gợi lên niềm vui, vì cô đã chiết xuất thành công độc dược của hoa Mạn Đà Lai Chất độc này giống như hoa Mạn Đà La, có màu đỏ từ đẹp như yêu dã, độc tính cực kỳ cao.

 

Lê Hương đưa tay ra, sờ độc.

 

Nhưng đột nhiên một bàn tay to trắng nõn thon dài đưa tới, siết lầy cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

Lê Hương nhanh chóng ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai phóng đại trong tầm mắt cô, là Mạc Tử Tiên!

 

Anh đến đây thế nào vậy?

 

Đôi mắt tuần mỹ của Mạc Tử Tiễn nhìn cô, sau đó ánh mắt lạnh lùng rơi vào cái lọ nhỏ đựng độc hoa Mạn Đà La: “Đó là cái gì?”

 

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên, nhanh chóng vươn tay giâu cái lọ nhỏ vào trong túi: “Không…

 

không có gì, chỉ là mây thứ linh tinh mà Song Song mang cho tôi thôi.”

 

Cô gái nói dối rất vụng về, cho dù cô đang có gắng hết sức đề giả vờ tự nhiên bình tĩnh, Mạc Tử Tiên vẫn cau ân đường: “Sao tôi nhìn giống thuốc độc vậy?”

 

Lê Hương nhớ ra LụcTử Tiễn trước mặt mình là thiện kiêu chỉ tử, là viện sĩ nho nhã trẻ tuổi nhất Đề Đồ, khó có thể lừa được anh, anh hẳn đã nhìn ra thứ gì.

 

_ Lê Hương muốn đập đầu mình, sao có thê vô tình bị anh nhìn thấy, nhưng anh vân luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, bước đi cũng không có một chút tiêng động. Ì “Tử Tiễn, đây là chuyện riêng của tôi, anh không c cân phải đề ý, nói thế nào đi nữa tôi vẫn là chị dâu anh, cho nên tôi cầu xin anh một chuyện, ngàn vạn lần anh đừng nói chuyện này với anh trai anh.”

 

Nhìn thầy thỉnh cầu trong mắt cô gái, Mạc Tử Tiên không nói gì.
 
Chương 308


Chương 308:

 

Lúc này Lê Hương mới chợt nhận ra cô tay cô vẫn năm trong lòng bàn tay anh, cô nhanh chóng di chuyền, định rút tay về.

 

Nhưng cô không rút về được, vì Mạc Tử Tiên không chịu buông.

 

Liên quan đến việc Mạc Tuân tức giận, Lê Hương đã suy nghĩ kỹ, cô cảm giác Mạc tiên sinh rật để bụng chuyện cô cùng bác anh, còn có em trai anh lui tới, mặc dù cô không rõ nguyên nhân, cho dù Mạc tiên sinh và bác gái, em ruột mình không có mấy tình cảm, nhưng cũng không đến nỗi mâu thuẫn, thậm chí là phòng bị như vậy chứ.

 

Cô luôn cảm thấy dường như Mạc tiên sinh đang giâu cô điêu gì đó.

 

Nhưng bà nội nói đúng, có lẽ cô thật sự không cho IlViol tiên sinh cảm giác an-toàn, dù cho bắt kể Mạc tiên sinh có lý do gì, khi biết rõ điều kiện tiên quyêt Mạc tiên sinh không thích, cô cũng nên cùng em trai anh giữ khoảng cách.

 

Nhưng Lê Hương nhanh chóng đình trệ, Mạc Tử Tiễn giữ cô làm gì?

 

“Anh tìm tôi có chuyện?” Lê Hương nghỉ ngờ nhìn anh.

 

“Không có.” Mạc Tử Kiện chậm rãi nới lỏng cô tay mảnh khảnh, sau đó cầm lầy áo khoác của mình, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói Lê Nghiên Nghiên sáng nay cứu một bà cụ, còn dùng Kim Vàng châm huyệt?”

 

Lê Hương gật đầu: “Có vẻ là vậy.”

 

Mạc Tử Tiễn không quay đầu lại, mà nhẹ nhàng nói: “Tôi từng thấy một cô gái dùng Kim Vàng châm huyệt, là ở trên đường cái ở Đề Đô.”

 

Trí nhớ của Lê Hương nhanh chóng quay trở lại hai năm trước, lần đó cô đến Đề Đô, từng cứu một bệnh nhân nguy kịch trên đường phó. Lúc đó, có một người khác có bàn tay. rất đẹp, cầm con dao mồ, cô và người kia thực hiện một ca phẫu thuật cho: bệnh nhân ngay trên đường.

 

Ánh mắt Lê Hương rơi vào tay Mạc Tử Tiễn, anh năm chặt áo khoác, những ngón tay cuộn tròn trắng nõn và mảnh mai, giông như một tác phẩm nghệ thuật.

 

Đồng tử Lê Hương hơi co lại, cô nhớ ra người câm dao mô đó rồi… là anhl Là Mạc Tử Tiễn!

 

“Hóa ra là anh?” Lê Hương lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Mạc Tử Tiễn quay đầu nhìn cô, gật đâu nhẹ giọng nói: “Ừ, là tôi.”

 

Lê Hương chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là Mạc Tử Tiễn, khi đó cỗ chỉ quan tâm đến việc cứu người mà không đệ ý đến Mạc Tử Tiền, sau này khi trở về Hải Thành cô cũng đã quên mắt.

 

Thế giới thật nhỏ bé, hóa ra cách đây 2 năm anh đã gặp cô, còn hợp tác với cô trong một ca phẫu thuật gây chân động.

 

Lê Hương nhếch môi đỏ mọng: “Vậy thì chúng ta thật sự có duyên…”

 

Khóe môi Mạc Tử Tiễn cũng nhéch lên một đường cong nhàn nhạt, đúng Vậy…

 

Lúc này lại nghe Lê Hương nói thêm một câu: “Anh xem, tôi bây giờ lại là chị dâu của anh rồi, cơ duyên này thật sự rất lớn.”

 

Đương nhiên, trong lòng Lê Hương nói, chị dâu này thật xấu hồ quá đi mắt, Mạc tiên sinh củng cha khác mẹ với người em trai này, mầu chốt là Mạc tiên sinh rất thích ghen, không giải thích được đã nghỉ ngò cô và người em trai này.

 

Đường cong mò nhạt trên môi Mạc Tử Tiên nhanh chóng biến mắt, anh cầm lấy áo khoác, xoay người rời đi.

 

Anh cứ vậy mà đi?

 

Lê Hương cảm thấy hai anh em Mạc gia tính tình rất kỳ quái, nhưng cũng tốt, mặc dù Mạc Tử Tiên từng giúp cô, nhưng quan hệ giữa cô và anh thật sự rất khó xử, nên giữ khoảng cách một chút, kẻo Mạc tiên sinh lại nỗi giận.

 

Trời đã khuya, bên ngoài không có ai, Lê Hương sợ có người đên nên trực tiếp khóa phòng dược lại, sau đó cô lầy ra một ống nghiệm, đầy cây kim thon dài vào mạch máu trên tay.
 
Chương 309


Chương 309:

 

Nhìn thấy từng giọt độc dược hoa Mạn Đà La đẹp đên mức gắn như yêu dã đó đầy vào cơ thể cô.

 

Bệnh tình của Mạc tiên sinh không thể trì hoãn được nữa, cô biết Mạc tiên sinh rất đề ý đến bệnh tình của mình, anh sợ mình phát bệnh, lại càng sợ lúc phát oi sẽ làm tồn thương cô.

 

Cho nên bà nội mới nói anh rất muốn năm chặt cô trong tay, nhưng lại sợ làm cô đau.

 

Lê Hương đặt cây kim xuống, lúc này bên tai cô im ăng, cô có thể cảm nhận rõ ràng giọt độc hoa đó đã nhanh chóng lan đến cơ thê cô.

 

Rất nhanh, cô cảm thấy có những con kiến nhỏ đang bò khắp mạch máu của mình, những con kiến nhỏ đó đang gặm cắn, châm chích khiến co đau thâu xương.

 

Trán Lê Hương đau đến chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô lấy kim bạc đâm vào huyệt đạo của mình, giọt độc hoa từ đầu ngón tay chảy ra.

 

Lúc này bên tai vang lên tiếng động, có người đi tới.

 

Lê Hương giật mình: “Ai?”

 

“Là tôi.”

 

Giọng của Mạc Tử Tiễn.

 

Sao anh lại quay lại chứ?

 

Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng vào lúc này trong màng nhĩ đột ngột vang lên một giọng gào thét chói tại, thân hình mảnh mai của cô trực tiếp ngã xuống đất.

 

Hai bàn tay nhỏ bé của cô bịt chặt lỗ tai, co quặp người lại vì đau.

 

Mạc Tử Tiễn ở bên ngoài đã nghe – thầy tiếng động bắt thường bên trong, vốn anh thấy Cô khóa trái cửa cũng rất bắt thường: “Lê Hương, cô làm gì ở bên trong vậy, mau mở cửa, nếu không tôi sẽ đạp cửa.’ Mạc Tử Tiễn nhắc chân đá tung cánh cửa.

 

Lê Hương ngã xuống đất, trên trán đỗ mồ hôi lạnh.

 

“Cô sao vậy?” Mạc Tử Tiên nhanh.

 

chóng bước tới, quỳ một chân xuống, năm lây bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, đặt đầu ngón tay đang chảy máu của cô xuồng dưới mũi ngửi: “Độc của hoa Mạn Đà La? Hoa mạn đà la đâu rồi, cô luyện độc thử độc để làm gì hả, Lê Hương, cô không còn muốn sống nữa à? “

 

Hai mắt Lê Hương đen lại, yếu ớt nói: “Tôi không sao…”

 

Mạc Tử Tiễn lấy một con dao sắc nhọn, trên đầu ngón tay cô vạch ra một chữ “thập” nhỏ, sau đó ân huyệt giúp cô tăng tốc giải độc.

 

Khi giọt độc cuối cùng đã cạn kiệt, Lê Hương nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống đất.

 

“Lê Hương!”

 

Mạc Tử Tiến nhanh chóng đưa tay ra, Lê Hương mêm nhữn ngã vào vòng tay anh.

 

Lê Hương ngã vào vòng tay của: Mạc Tử Tiễn, khuôn mặt nhỏ bé tái nhọt của cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, và trong khoảnh khắc ây, toàn thân Mạc Tử Tiễn đông cứng lại.

 

Cô gái trong tay anh mêm mại như không xương, như báu vật trời tạo, xúc cảm của cô gái hoàn toàn khác với đàn ông, Lê Hương như được làm từ nước giỗng trong sách vậy, Mạc Tử Tiễn cũng đã ngửi thấy mùi hương cơ thê nhàn nhạt sạch trong của cô giống hệt như mùi hương mà anh ngửi thây khi ngón tay mảnh khánh của cỗ chạm vào đầu ngón tay thon dài của anh trên đường phô Đê Đô hai năm trước.

 

Mạc Tử Tiễn cụp mi mắt anh tuần xuông, sau đó từ từ đưa tay lên ôm lấy bờ vai tinh tế của cô.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có một người trợn tròn mắt, đó chính là Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên đến đề tìm Lê Hương, cô ta muốn chia sẻ tin vui của mình với Lê Hương, nhưng cô ta vừa tới đã nhìn thấy cảnh này, Lê Hương đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.
 
Chương 310


Chương 310:

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng che miệng, lặng lẽ lui sang một bên, cô biết Tú Tử Tiễn, hotboy của Viện nghiên cứu Xu Mật, cô đã ở đây lâu như vậy, người mà các chị tiền bối bàn tán nhiều nhất chính là Mạc Tử Tiễn này.

 

Nhưng cô ta không biết Mạc Tử Tiến là ai, có vẻ anh ta không phải con nhà giàu ở Hải Thành, phải ở phòng dược lần lộn kiếm tiền, anh ta thực sự rất đẹp trai, nhưng Lê Nghiên Nghiên lai khoác loác bản thân Bình chăng thấp hèn, người cô ta phải kết hôn là Mạc Tuân nên đương nhiên coi thường Mạc Tử Tiên.

 

Lê Nghiên Nghiên không ngờ Lê Hương lại chim chuột với Mạc Tử Tiễn này.

 

Lê Hương là một phụ nữ đã có gia đình, cô đây là cắm sừng Mạc Tuân.

 

Tim Lê Nghiên Nghiên đập thình thịch, cô ta cảm thây vận may của mình sấp tới thật rôi, cô ta thực sự bắt được quả tang Lê Hương ngoại tình.

 

Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp một tro ảnh Mạc Tử Tiên ôm Lê Hương, sau đó cô ta tìm sô điện thoại di động của Mạc Tuân rồi gửi bức ảnh đó.

 

Làm xong hết thảy những thứ này, Lê Nghiên Nghiên chờ xem kịch vui.

 

Lúc này, chiệc xe sang trọng Rolls- Royce Phantom hòa vào bóng đêm lặng lẽ dừng ở ngoài công viện nghiên cứu Xu mật, Mạc Tuân Đỉnh tới đón Lê Hương.

 

Mạc Tuân cả đêm không ngủ, trên quai hàm kiên nghị mọc lởm chỏm râu, anh mặc một chiễc áo cô cao màu đen mỏng, bên ngoài choàng áo khoác đen, cả người một màu đen khiến sự lạnh lùng thắm từ xương tràn ra ngoài.

 

Anh lầy điện thoại di động ra, tìm đến Wechat của Lê Hương.

 

Cô là người duy nhất trong Wechat của anh.

 

Hôm nay anh ở công ty cả ngày, cứ nhìn vào điện thoại chờ cô gửi.

 

Wechat, nhưng đợi một ngày rồi cô vẫn không liên lạc với anh.

 

Cô đang làm gì?

 

Anh gọi cho U Lan Uyên để hỏi thì bà nội nói răng cô vân chưa quay lại.

 

Muộn như vậy sao cô ấy không về nhà?

 

Mạc Tuân lại muốn hút thuốc, bà nội còn cười nhạo anh qua điện thoại, bà bảo không phải con cứng lắm à, tức giận liên cả đêm không vệ nhà, vậy con cứ yên tĩnh riêng mình đi, đừng gọi vệ nhà làm gì, Lê Hương vẫn chưa về đậu, cần thận vợ mình bị người khác cuỗm chạy đó!

 

Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng, cười giêu một tiếng, đúng vậy, anh tức giận, hiện tại người sợ hãi lại là anh, anh rất sợ cô chạy theo người khác.

 

Mạc Tuân định gọi cho Lê Hương, nhưng đúng lúc này “ting” một tiếng, một tin nhắn đến.

 

Anh nhấp vào tin nhắn và nhìn thấy bức ảnh mà Lê Nghiên Nghiên gửi đến.

 

Con ngươi sâu thẳm của Mạc Tuân chọt nhíu lại, thân hình cao lớn thẳng tắp đột nhiên cứng đờ.

 

Anh nhìn đi xem lại bức ảnh nhiều lần, đúng là vợ anh, vợ anh bây giờ đang năm trong vòng tay Mạc Tử Tiên!

 

Trong phòng dược yên tĩnh không một tiêng động, Mạc Tử Tiễn ôm nhẹ Lê Hương, sau cơn chóng mát ngắn ngủi, tất cả ý thức của Lê Hương mới từ từ khôi phục.

 

Độc của hoa Mạn Đà La này quá mạnh, cho dù từ nhỏ cô đã được ngâm trong dược liệu, cơ thê bát khả chiên bại với trăm loại độc, cũng gân như không. thê chồng lại, nếu đỗi thành người khác, đã sớm bỏ mạng.

 

Lần thử nghiệm chất độc này không thành công, cô phải tiên hành thử nghiệm chất độc thứ hai.

 

Hàng mi mảnh khảnh run lên, Lê Hương muốn mở mắt, nhưng tầm mắt vẫn tối tăm.
 
Chương 311


Chương 311:

 

Lúc này cô cảm thấy r một bàn tay to đang đè lên bờ vai mêm mại của mình, trên đầu vang lên giọng nói của Mạc Tử Tiễn: “Cô không sao chứ?”

 

Theo tri giác trở về, lúc này Lê Hương mới nhận ra răng mình đang dựa vào vòng tay của Mạc Tử Tiễn, cô sợ hết hồn, cô ngã vào vòng tay của anh ta từ khi nào, cô nhanh chóng đưa tay ra để đẩy anh ra.

 

Nhưng trên người cô không có chút sức lực nào, hai tay nhỏ bé chồng vào ngực anh, ngược lại còn có ý muôn nghênh đón.

 

Đúng lúc này, một giọng nói thấp lạnh vang lên bên tai: “Hai người thật sự Ịm cho tôi xem một màn hay!

 

Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu lên, tầm mắt đã dần sảng trở lại, cô nhìn thầy một thân ảnh cao thẳng đứng cạnh cửa, Mạc Tuân đã đên!

 

Khắp thân Mạc Tuân bao phủ một lớp băng giá lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy nhuộm mây phần đỏ tươi đáng sợ bắn thẳng về phía cô, đôi mắt hệt như băng, lần đầu tiên Lê Hương nhìn thây ánh mắt anh đáng sợ như vậy, cô đã thấy rõ sát ý trong đó.

 

“Mạc tiên sinh…”

 

Lê Hương kêu lên, nhưng lúc này, Mạc Tuân đã bước đôi chân dài tới, chiếc quần được cắt xén sắc như dao mang theo khí lạnh to lớn, anh đi đến năm lấy cổ áo Mạc Tử Tiễn, một nắm đâm mạnh mẽ hạ xuống.

 

Mạc Tử Tiễn bị một quyền, ngã xuống đất, máu từ khóe miệng chảy ra.

 

Mạc Tuân đập một nắm đấm khác, từ cổ giọng bức ! ra giọng nói đanh thép: “Mạc Tử Tiễn, mày có biết cô ây là ai không hả? Cổ ây là vợ tao, là chị dâu mày!”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn nhanh chóng bị thương lên, anh lầy mu bàn tay lau vệt máu trên khóe miệng, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Mạc Tuân, trong mặt có tia lửa bắn ra: “Vậy cô ấy có biết anh là quái vật chạy tử bệnh viện tâm thần ra không?”

 

Mạc Tuân liếm đội môi khô mỏng của mình “hà” một tiếng, anh lại đánh Mạc Tử Tiễn thêm mấy cái.

 

Lê Hương vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy Mạc Tuân đánh người như thê này, cô vùng vẫy vài lân, cả người mêm nhữn khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó lao tới ôm lây vòng eo đẹp. đẽ của Mạc Tuân từ phía sau: “Mạc tiên sinh, đủ rồi, đừng đánh nhau mài”

 

Phía sau có người ôm hạn chế động tác của Mạc Tuân, anh thẳng lưng, lạnh giọng nói: “Buông ra, nghe không?”

 

“Em sẽ không buông tay, Mạc tiên sinh, anh hiểu lầm rôi, lúc nãy chúng em không làm gì cả, anh đừng đánh người, đừng kích động!”

 

Lê Hương không dám buông tay, bởi vì cô biết anh lại có dấu hiệu mất kiểm soát khi phát bệnh.

 

Lồng ngực rắn chắc của Mạc Tuân phập phòng, giống như dã thú, mí mất tuần tú nặng nề. nhắm nghiền lại, bàn tạy năm chặt nỗi đầy khớp xương đến trắng bệch KHim: rãi nới lỏng.

 

Anh xoay người nắm chặt cổ tay Lê Hương, kéo cô đi.

 

Nhưng lúc này Mạc Tử Tiễn nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cổ tay Lê Hương.

 

Cô bị kéo bởi hai người đàn ông cùng một lúc.

 

Mạc Tuân dừng lại, anh lạnh lùng nhìn Mạc Tử Tiên: “Buông ral”

 

Mạc Tử Tiễn không buông ra, ngược lại nồng đậm mùi thuốc súng đáp lại: “Người nên buông là anh! Nêu tôi đề cho anh đưa cô ấy trở về, anh có thể khống chế không làm tổn thương cô ây sao?”

 

Mạc Tử Tiễn hiểu Mạc Tuân, bởi vì anh đã nhìn thấy bộ dạng bết bát đáng sợ nhất của Mạc Tuân, hơn nữa anh là một bác sĩ, vì vậy anh đương nhiên nhìn ra được Mạc Tuân sắp phát bệnh.

 

Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân vốn đã u ám đến chừng đồ mưa được, anh cuộn tròn năm ngón tay, kéo Lê Hương thật mạnh.

 

Lê Hương bị hai người đàn ông kéo, vốn cơ thể không thoải mái, bây giờ sặc mặt cô càng tái nhọt nhử tờ giây, Mạc Tuân kéo mạnh như vậy, cô lập tức kêu lên một tiếng đau đón.
 
Chương 312


Chương 312:

 

Mạc Tử Tiễn thấp trọng nói: “Mạc Tuân, đủ rồi, anh làm cô ây đaul”

 

Thấy Lê Hương đau, Mạc Tuân cứng đờ, mím môi mỏng thành một vòng cung trắng bệch: “Cô ây vì mày mà đau, nêu bây giờ mày buông tay ra, cô ây sẽ không đau nữa.

 

Mạc Tử Tiễn lạnh lùng nói: “Mạc Tuân, lúc anh phát bệnh có phải, từng động thủ với cô ây không, tiệc tối lần trước tôi đã thấy anh bóp eo cô ấy, đã nhiều năm như vậy anh nên chấp nhận sự thật, anh có bệnh!”

 

Đôi mắt Mạc Tuân nhất thời sâu không thấy đáy, bên trong như đang cât chứa hai vực sâu nhỏ, anh vươn tay hung hăng dùng sức kéo một cái.

 

Mạc Tử Tiễn thỏa hiệp trước, nếu cứ tiệp tục lôi kéo như vậy thì Lê Hương là người đau nhật, anh sợ Lê Hương bị thương nên nhanh chóng buông tay.

 

Thân hình mảnh mai của Lê Hương trực tiếp rơi vào vòng tay của Mạc Tuân, Mạc Tuân mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, anh âm u nhìn Mạc Tử Tiễn: “Hãy nhớ, cho dù tao có bị bệnh, cô ấy cũng là vợ tao. Tao làm cô ấy đau, cô ấy cũng chỉ có thể chịu đựng, tuyệt „ không phải là chuyện mà mày có thể nhúng tay vào! “

 

Mạc Tuân mang Lê Hương rời đi.

 

Mạc Tử Tiễn đứng ở nợi đó nhìn về phía hai người biên mắt, hai bàn tay to buông ở bên cạnh chậm rãi biên thành năm đấm.

 

Lê Nghiên Nghiên cứ trồn ra ngoài nhìn trộm, cô ta hơi không vui khi thấy hai người đàn ông tranh giành Lê Hương, điều cô ta muốn thấy.

 

là Mạc Tuân bị cắm sừng dạy dỗ nghiêm khắc Lê Hương một bài học, rôi sau đó ly hôn, nhưng Mạc Tuân trực tiêp kéo Lê Hương rời đi, cô ta không trông mong được gì cả.

 

Nhưng mục đích của cô ta đã đạt được, một người đàn ông mạnh mẽ và. độc, đoán như Mạc Tuân không thể chấp nhận người phụ nữ của mình ngoại tình. Lê Hương và Mạc Tử Tiễn đã cắm lên lòng anh một cái gai, dù cho bọn họ có hòa hợp thì cuộc hôn nhân này cũng đã xuất hiện vết nứt.

 

Ngoài ra, Lê Nghiên Nghiên còn lấy được một thông tin quan trọng, tại sao Mạc Tử Tiển lại nói răng Mạc Tuân bị bệnh?

 

Mạc Tuân trẻ người khỏe sức, tràn đầy năng lượng, đi đến đâu đã có vô số người đang liếm màn hình, làm sao anh có thê bị bệnh được? .

 

Không được, cô ta phải điều tra, có thể đó là một phát hiện lớn khác!

 

Còn chuyện Lê Hương ăn vụng với Mạc Tử: Tiến, một khi tin tức được phơi bày liền có kịch hay để xem rồi.

 

Lê Nghiên Nghiên thoải mái thở ra một hơi, cô ta cảm thấy mình tới thời rồi!

 

Khi chiêc Rolls-Royce Phantom phi nước đại trên đường, Mạc Tuân đưa tay muốn kéo cửa kính Xe, gió lạnh từ bên ngoài lập tức thổi vào, thỏi tung chiếc áo khoác trên người.

 

Lê Hương nhìn anh giải thích: “Mạc tiên sinh, đêm nay là một tai nạn, anh nghe em giải thích đã.”

 

Mạc Tuân câu đôi môi mỏng: “Được rồi, giải thích đi, anh nghe, tốt hơn là em nên giải thích cho anh lý do tại sao đã muộn như vậy em không vê nhà, và làm thê nào mà em lại năm trong vòng tay của Mạc Tử Tiễn, nếu em không thể cho anh một lời giải thích hoàn hảo, đêm nay em không xong với anhl”

 

Cô không về nhà là vì cô phải thử độc, thử độc xong thì cô đau đến xỉu, nên Mạc Tử Tiễn mới đỡ cô..

 

Nhưng những điều này cô giải thích thê nào với anh đây?

 

“Em.. Hôm nay em cảm thấy hơi mệt, Mạc Tử Tiễn đỡ em một chút, chúng em không như anh nghĩ…

 

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô gái, Mạc Tuân biết cô đang nói dối, cô vậy mà lại nói dồi!

 

“Lê Hương, em nghiêm túc hơn được không, giải thích qua loa như vậy, trong mắt em anh dễ lừa thê à?”

 

Lê Hương vươn tay nắm lây tay áo anh: “Mạc tiên sinh, anh có thê tin tưởng em một lần được không, em thật sự không có gì với Mạc Tử Tiên…”

 

Mạc Tuân lạnh lùng hát cô ra rồi đạp ga tăng tốc.
 
Chương 313


Chương 313:

 

Lê Hương nhanh chóng cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, cô khó ghÑTƒ đè chặt ngực mình.

 

Ánh mắt Mạc Tuân vẫn luôn chú ý tới cô, cô không chịu nồi tốc độ nhanh như vậy, lại muôn nôn mủa, anh siết chặt tay lái, cô găng kìm nén cơn thịnh nộ muốn bộc phát trong lồng ngực, từ từ giảm tốc độ.

 

Rất tệ, Mạc Tuân quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, cảm thấy mình hiện tại thật sự rất tệ.

 

Chiêc Rolls-Royce Phantom đậu bên ngoài tập đoàn Mạc thị, Mạc Tuân ôm Lê Hương lên tận lầu vào văn phòng giám đốc.

 

Sải bước anh rất rộng, Lê Hương loạng choạng đi phía sau, khi đến văn phòng tông tài, anh trực tiếp mở cửa phòng nghỉ, ném cô vào.

 

Đây không phải là lần đầu tiện Lê Hương đến đây. Cô ấy có gắng ồn định bản thân, định trần an Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, chúng ta đừng cãi nhau được ‘không, anh cảm thây bây giờ tinh thần anh không ồn định là do hôm qua anh không ,uông thuốc đầy, hôm nay mau mau uống thuốc đi ah Lê Hương đưa cho anh viên thuốc.

 

Mạc Tuân vươn tay, trực tiếp hất rơi viên thuốc trên thảm: “Ảnh không cần uống thuốc, anh không phải bệnh nhân!”

 

Lê Hương nhanh chóng ngôi xôm xuông nhặt mây viên thuốc: “Mạc tiên sinh, anh đừng làm loạn nữa, tạm thời uông viên thuốc này đi, nhanh thôi em sẽ nghiên cứu ra thuốc mới, em sẽ chữa khỏi bệnh cho anhl”

 

Lê Hương định nhặt viên thuôc lên, nhưng Mạc Tuân đã hạ eo, cánh tay răn chắc nhắc lầy _vòng eo mêm mại của cô, trực tiêp ôm cô lên bồn rửa mặt.

 

Anh giơ tay cởi bỏ áo khoác đen, anh chen vòng eo thon chắc vào giữa hai chân cô, sau đó nhắm mắt cởi quần cô ra.

 

Đồng tử Lê Hương co rụt lại, nhanh chóng năm lây bàn tay to của anh: “Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy?”

 

Đôi mắt dài hẹp của Mạc Tuân nhuôm màu đỏ rực, đôi môi mỏng cong thành vòng cung khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhất cô trong hốc. mắt anh: “Em không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, vậy thì anh chỉ đành đích thân chứng thực thử anh đã bị em cắm sừng đên mức nào rôi, các người đã từng ngủ với nhau chưa.”

 

Lê Hương trọn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé giãy dụa đập vào ngực anh giãy dụa: “Mạc Tuân, anh đừng, làm vậy, anh thật sự khiến em rất tồn thương!”

 

Thân hình cao lớn của Mạc Tuân bất động như tường đồng vách sắt, thấp giọng cười khây: “Tôi thích tồn thương người khác, tôi còn thường xuyên phát bệnh, tính khí tôi cũng không tôt, ở cùng tôi hẳn là em rất mệt nhỏ, bây giờ em gặp được lựa chọn tốt hợp rốt cuộc cũng thầy tôi không xong, không phải nhịn đâu, em ly dị với tôi đi theo thăng khác là được rồi.”

 

Anh đang nói gì vậy?

 

Làm sao anh có thể dễ dàng nói ra hai từ “ly hôn” chứ?

 

Lê Hương vừa mới thử thuốc độc đã cảm thấy khó chịu khắp người, bây giờ cô đã bị anh làm tồn thương sâu sắc, hốc mắt trắng noãn của cô nhanh chóng đỏ lên vì uất ức, cô nhìn anh: “Mạc Tuân, những gì em tâm tâm niệm niệm đều là vì sức khỏe anh, anh thật sự không có tim, nêu anh còn tranh cãi vô lỷ như vậy thì em sẽ không thích anh nữal”

 

Mấy ngón tay thon dài của Mạc Tuân bá đạo siết chặt đè lấy hai cô tay mảnh khảnh của cô lên đỉnh đầu, giam cô vào ngực mình, khiến cô không thể nhúc nhích: “Không thích thì không thích, em có phải tưởng răng tôi thiêu đi em sẽ không có phụ nữ khác sao? Đàn bà đẹp hơn em, xuất sắc hơn em có nhiều lắm, chỉ cần tôi liếc mắt một cái, mây cô ả sẽ lập tức nhào tới!”

 

Chiếc mũi nhỏ của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, con ngươi sáng ngời nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

 

Một tay Mạc Tuân khống chế cô, một tay cởi quần cô ra, hung ác nói:: “Nhưng chuyện tôi với em còn chưa xong đâu, bây giờ em vần là vợ tôi, em dám lừa tôi cùng thằng khác lên giường, xem tôi chỉnh chết các người.”

 

Lê Hương không khỏi giãy dụa: “Mạc Tuân, đừng chạm vào eml”

 

“Lê Hương, hiện tại tâm trạng tôi đang rất tệ, cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, nêu không tôi không biết mình sẽ làm gì, hay là em thật sự không còn trong trăng nữa nên mới giãy dụa thê này?” Trong cặp mắt Mạc Tuân tràn ra một tầng máu đỏ, u tối, cáu kỉnh, khát máu.

 

Anh thực sự bị bệnh.
 
Chương 314


Chương 314:

 

Lê Hương biết bậy giờ càng giãy dụa sẽ càng thêm đồ dâu vào lửa, càng chọc giận anh hơn, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đi không nhìn anh, nhưng giọt nước mắt trong mắt cô lập tức rơi xuông.

 

Mạc Tuân thu lại ánh mắt, kéo quân cô xuông…

 

Ngay sau đó, Mạc Tuân vùi khuôn mặt đẹp trai của mình vào mái tóc dài của cô, yết hầu anh khẽ động, anh đã có câu trả lời, cô vẫn còn trong sạch.

 

Anh bắt đầu hôn lên tóc cô, đôi môi mỏng rơi xuống dái tai trắng nốn nhỏ nhăn của cô, giọng anh khản khàn: “Lê Hương, em phải luôn nhớ rõ thân phận của mình. Em là Mạc phu nhân, nêu như em thật sự ở cùng thằng khác, tôi cũng không cân em, nghe chưa? Tôi Mạc Tuân chưa bao giờ thiếu đàn bà, đừng nên khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi!”

 

Cô gái trong lồng ngực không lên tiêng.

 

Mạc Tuân mở mắt ra nhìn cô, Lê Hương nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt.

 

Thân hình cao lớn thẳng tắp của Mạc Tuân đột nhiên cứng: đờ, anh kinh ngạc nhìn cô gái nước mắt lưng tròng, anh đã ép cô vào góc tường, giờ phút này cô cúi đầu xuống thút thít, hàm răng cắn chặt đội môi, môi đỏ mọng đều bị cô căn đến chảy máu, dáng vẻ co quắp bị anh ức hiếp trông vô cùng đáng thương.

 

Như thể một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, xối tắt tất thảy bạo lực trong lồng ngực, lý trí cũng từ từ quay trở lại, anh không biết mình vừa nói gì và làm gì!

 

Anh hẳn là rất đáng ghét!

 

Bây giờ nhất định cô đang ghét anh đên chêt!

 

Bởi vì chính anh cũng ghét dáng vẻ bị bệnh không thể kiểm soát của mình!

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào cổ tay mảnh khảnh của cô, lúc ở viện nghiên cứu anh kéo cô rất mạnh, làn da của cô vôn mỏng manh nên giò trên cô tay trắng noãn đã có một vét đỏ.

 

Không chỉ vậy, trên eo và chân cô đều có dầu vết anh làm ra.

 

Sức tay anh rất lớn, gần như vừa chạm đã đề lại vết, trông thấy mà giật mình.

 

Mạc Tuân vội „vàng buông cô ra, trong lòng trống rỗng, rất đau rất đau, mỗi một hơi thở đều cảm thấy đau.

 

Anh mím chặt môi mỏng vài lần, rốt cuộc không nói được gì, Mạc Tuân giơ tay lên, trực tiếp đấm một cái vào tâm gương bên cạnh.

 

Gương vỡ tan tành xuống đắt, trên tay s1 cũng rách ra từng đường thật dải, máu đỏ tươi chảy ra.

 

Anh quay lưng bỏ đi.

 

Mạc Tuân không rời đi mà ở lại văn phòng tổng tài, anh ngôi trên ghế da màu đen bắt đầu hút thuồc, làn khói lượn lờ mờ đi khuôn. mặt tuần tú của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu mày chau lại, tro thuốc từ ngón tay anh rơi xuống, tỏa ra một tầng lệ khí.

 

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiêng khẽ hô lên từ phòng khách bên trong: “AIU”

 

Mạc Tuân giật mình, vội vàng ném tàn thuốc vào gạt tàn, nhâc chân dài đây cửa phòng nghỉ ra: “Sao vậy?”

 

Lê Hương đã khóc đủ rồi, giờ hốc mắt cô đỏ hoe, mũi đỏ bừng, trên hàng mi cánh bướm đọng vài giọt lệ.

 

Cô mặc quân áo bước xuông bôn rửa mặt, nhưng vì thời gian dài không cử động nên tê chân, vừa chạm đất đã suýt nữa té.

 

Lê Hương nhướng mi liếc người đàn ông bên cửa, giọng buồn rầu: “Sao anh không rời đi?”

 

Mạc Tuân không ngờ rằng cô vẫn _ sẽ nói chuyện với mình, không phải cô không thích anh sao, không phải cô ghét Anh sao?

 

Giọng Mạc Tuân khàn khàn: “Em ở đây, anh không muôn đi, anh không dám đi, anh luôn cảm thấy… . canh giữ mới an toàn, sợ răng anh đi, em cũng đi, sau này… anh không thể tìm được em.”
 
Chương 315


Chương 315:

 

Lê Hương hừ một tiếng, lúc này _ trước mắt cô trở nên tối đen, thân thể mảnh mai trực tiếp ngã xuống thảm.

 

Đồng tử của Mạc Tuân co rút lại, đôi mắt anh trợn tròn như Sắp rơi ra, anh duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng: “Lê Hương! Em bị sao vậy Lê Hương?”

 

Lê Hương mở mắt ra, ngũ quan anh tuận của Mạc Tuân hiện lên trong tầm mắt cô, lúc này khuôn mặt anh đầy căng thắng và lo lăng, còn có tự trách và đây vẻ áy náy.

 

“Em đã nói hôm nay em không được khỏe, anh vẫn không tin em.” Lê Hương đưa vết thương trên ngón tay lên trước mắt anh. Trong viện nghiên cứu, em vô tình bị đứt ngón tay, chảy rất nhiều máu, có chút chóng mặt.

 

Chẳng qua Mạc Tử Tiễn vừa đỡ em một lúc thì tình cờ bị anh nhìn thấy, Mạc tiên sinh, anh có thể tin em một lần được không?”

 

Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhọt.

 

nhạt như tò giây của cô, đáng lẽ anh phải nhận ra điều gì đó không ổn trên mặt cô trong viện nghiên cứu khi nãy, nhưng anh đã bị cơn ghen làm mất đi lý trí, anh không phát hiện ra cô bị thương.

 

Bây giờ anh còn mang cô về hành hạ hung hãn một trận.

 

“Anh tin, anh tin rôi.” Mạc Tuân năm lây bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi dùng sức hôn: “Mạc phu nhân, thực lòng xin lỗi em, anh không biết tại sao anh luôn như vậy, anh ghét bản thân mình như thể này.”

 

Lê Hương nhìn khóe mắt anh đỏ hoe, vươn bàn tay nhỏ bé vòng tay qua cổ anh: “Em còn cảm thấy hơi choáng váng. anh đưa em lên giường đi, em nghỉ ngơi chút là ôn thôi.”

 

Mạc Tuân nhanh chóng ôm ngang cô lên, đặt cô lên chiêc giường lón mêm mại.

 

Anh lấy hộp thuốc ra, quỳ một chân bên giường, bắt đầu giúp cô xử lý vết thương trên ngón tay.

 

Anh cúi đầu nhìn chăm chú, động tác nhẹ nhàng sợ cô đau, sau khi xử lý vết thương trên ngón tay, anh bôi thuốc lên cổ tay cô, những chỗ bị anh làm ửng đỏ, anh đều cần thận mà yêu thương xử Ìý.

 

Làm xong xuôi hết tất cả, anh đóng hộp thuốc lại đứng dậy, lây chỗi và bặt đầu dọn dẹp đồng bừa bộn dưới đất.

 

Lê Hương nhìn anh, vêt thương trên bàn tay to của anh còn chưa được xử lý, máu đã đông thành cục, ngay sau đó anh ngôi xôm xuông, nhặt lên viên thuốc đã vứt bỏ, ngậm vào trong miệng rôi nuốt xuống.

 

Lê Hương đột nhiên cảm thấy có một bàn tay tO lớn đang kéo chặt trái tim khiến cô đau đớn.

 

Lê Hương đứng dậy xuống giường, nhẹ nhàng ôm lầy vòng eo hẹp răn chắc của anh từ phía sau.

 

Khoảnh khắc bị cô gái mềm mại từ phía sau ôm, thân hình cao lớn thẳng tấp của Mạc Tuân Đình đột nhiên cứng đò, nhanh chóng xoay người lại: “Sao lại xuông giường, anh còn chưa quét xong mảnh võ thủy tỉnh trên sàn, em mau về giường đi, kẻo bị găm vào chân.”

 

Lê Hương ôm anh không buộng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngâng đầu nhìn khuôn mặt tuần tú của anh: “Mạc tiên sinh, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”

 

Trong mắt Mạc Tuân hiện lên cảm xúc phức tạp, anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khàn giọng nói: “Rất xin lỗi em Mạc phu. nhân, vừa rôi anh đã nói rất nhiều điều khiến em tồn thương sao?”

 

“Vâng, anh nói rằng anh không thiếu phụ nữ, có những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn em, xuật sắc hơn em.

 

Nếu em không nghe lời, anh cũng không cân em nữa, còn sẽ không tha cho em và Mạc Tử Tiễn, em nói rồi, anh không bị vợ mình căm sừng nhưng lại cứ thích bảo mình mọc sừng, anh còn nói sẽ đề em đi thằng đàn ông khác tốt hơn, muốn ly dị với em… Ưml”

 

Mạc Tuân nghiêng người chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô.

 

Lúc nãy cả người anh bị cảm xúc u ám và cuồng bạo kia trong lồng ngực không chế, anh không. biệt mình đã nói gì, bây giờ nghe cô lặp lại như vậy, anh cảm thây mình vô cùng khốn nạn.

 

Anh hôn dịu dàng nhưng dùng sức, như thế dùng nụ hôn đề diễn tả nỗi áy náy của mình, bàn tay nhỏ bé của Lê Hương nắm chặt lấy áo sơ mi đen của anh, cô sợ đôi chân mình sẽ mềm nhũn mà trượt xuống: Mạc Tuân Đình từ từ buông lỏng đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng mặt anh vẫn áp sát, anh trìu mên chạm vào mũi cô, giọng nói khàn khàn gân.
 
Chương 316


Chương 316:

 

như thì thầm: “Mỗi lần nhìn thấy em ở cùng những người đàn ông khác, anh lại cảm thây như chính mình sắp phát điên, một chút không không chê được mình, giỏng như lúc nãy ở viện nghiền cứu thấy Mạc Tử Tiến ôm em, một khắc đó anh rất muốn giết chết cậu ta, sau đó giết em, muôn hủy hoại thế giới này. Lê Hương, có lúc anh cũng cảm ì thầy mình rất đáng Sợ, bây giò anh cũng không có cách nào bảo đảm với em đây là lần cuối, em có sợ anh không?”

 

Lê Hương nhìn vẻ mặt mờ mịt không rõ của anh, sau đó kiếng chân lên, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Em không sợ, Mạc tiên sinh, em đã nói rôi, em không Sợ anh chút nào!”

 

Đôi mắt của cô gái, trong – vắt đẹp đế, bên trong không hệ có vẻ sợ hãi với anh, cô chỉ dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn anh, tràn đây niềm vui và tình yêu dành cho anh.

 

Mạc Tuân đưa tay kéo cô vào trong lòng, siết chặt cánh tay mạnh mẽ, muôn dùng sức khảm cô vào máu xương mình, môi mỏng rơi lên trán cô lại hôn: “Lê Hương, anh sẽ ổn hơn, anh nhất định sẽ ôn hơn!”

 

Anh nói, Lê Hương, anh sẽ ồn, nhất định sẽ ôn hơn.

 

Lê Hương cảm thấy một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua hỗ nước đáy lòng cô, khiến trái tim cô gọn sóng hết vòng tròn này ‘ đến vòng tròn khác, trong lòng cô phụ họa nói, đúng vậy, anh nhật định sẽ ốn hơn, vì em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, dù cho phải trả bắt cứ giá nào!

 

Bàn tay nhỏ bé của Lê Hương vịn lây ngực anh, nhẹ giọng nói: “Mạc tiên sinh, vậy chúng ta hứa với nhau đi.

 

Lân sau, dù có tức giận, anh cũng không được phép nói ra hai chữ ly hôn, cũng không được phép nói không cần em. Có máy lời không thể nói bậy được, em sẽ tiếng chạy theo người đàn ông khác, trừ anh ra, ai em cũng không cần.”

 

Mạc Tuân thu lại ánh mắt, hôn mạnh lên mái tóc dài của cô: “Anh cũng vậy, không ai khác ngoài em.”

 

Hai người ôm nhau một hồi, Lê Hương đầy anh ra: “Lại đây, em xử lý vết thương trên tay anh.”

 

Tay Mạc Tuân bị cứa thành mấy „ miệng, vết thương đầy máu, miệng vết máu rât sâu, Lê Hương đau lòng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo, cô dùng đôi mắt sáng như nước trừng mặt nhìn anh: “Mạc tiên sinh, đập kính thì trông anh ngâu lắm hả, có bản lĩnh lần sau anh đập tường.

 

cho em, để em xem thử anh có thê một quyền đập tường thủng ra cái lỗ to không nhé!”

 

Mạc Tuân nhướng đôi mày kiếm, trên khuôn mặt tuân tú lạnh lùng tràn ra ý cười.

 

Lê Hương đặt hộp thuốc lại: “Mạc tiên sinh, anh đi tắm đi, chỗ đây để em dọn.”

 

“Em dọn được không?”

 

“Đương nhiên, em lên được phòng khách, xuống được phòng bêp đấy nhé! Anh tắm một tay chắc không sao nhỉ, cái tay vừa băng phải nâng lên, đừng đề đụng nước.” Lê Hương căn dặn.

 

Mạc Tuân hôn lên má cô, đột nhiên phủ lên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, anh có làm em đau không?”

 

Lê Hương lập tức biết anh đang.

 

hỏi gì, vừa rồi anh cởi quân cô ra đê kiểm tra xem cô còn trong, trắng không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức đỏ bừng, cô lôi khăn tắm ném lên khuôn mặt đẹp trai đáng ghét của anh: “Mạc tiên sinh, đừng có quá đáng, chấm dứt mấy lời đen tôi của anh đi, em nghe không hiểu!”

 

Mạc Tuân đưa tay tháo khăn tắm xuÔng, cười đi vào phòng tăm.

 

Lê Hương dọn sạch mảnh kính vỡ trên đất, cô vào phòng tắm rửa tay, thấy quân áo của anh ném loạn một đường, cô vội cúi eo nhặt giúp anh.

 

Lúc này cô cảm thây hơi lạnh, nhiệt độ hôm nay không quá thấp, ánh đèn vàng rực rỡ trong phòng tăm này càng thêm âm áp như mùa xuân.

 

Lê Hương đứng thẳng dậy cảm nhận, cô thật sự cảm thây lì lạnh thầu xương.

 

Từ nhỏ cô đã ngâm qua nhiều loại dược liệu, máu cô rất quý, bách độc bắt xâm, đây là món quà tốt nhất và cũng là tình yêu thương lớn nhất mà mẹ để lại cho cô, vì vậy từ nhỏ cô chưa bao giò sợ lạnh và chưa bao giờ bị cảm, cảm giác lành lạnh đối với cô rất lạ.
 
Chương 317


Chương 317:

 

Tuy nhiên, lúc này cô thực sự cảm thây lạnh.

 

Sự thay đổi thể chất nhỏ nhặt này khiến tâm trí người làm bác sĩ như cô trở nên tỉnh táo. Chất độc của hoa Mạn Đà La là loại độc. dược mạnh nhất trên thế giới, cô Ÿ vào dòng máu bách độc bắt xâm của mình thử độc, cơ thê vào một khoảng thời gian cũng không thể triệt tiêu được độc tính.

 

Giờ cô thực sự cảm thấy lạnh sống lưng, cô không biết có phải độc của hoa Mạn Đà La ăn mòn dòng máu quý của cô hay không, khiến cô từ bách độc bất xâm trở thành người bình thường.

 

Ngày mai cô phải xét nghiệm máu mới được.

 

Lần thử độc đầu tiên thất bại, cô phải lập tức luyện chế thuốc độc lần thứ hai. Cơ thê của Mạc tiên sinh không thể chờ thêm được nữa, nếu chất độc ăn mòn cơ thể bách độc bất xâm này của cô, vậy cô làm sao chịu đựng lân kiểm độc thứ hai đây?

 

Trong lòng Lê Hương đột nhiên loạn như ma.

 

Mạc Tuân nghe thầy động tính bên ngoài liền biết cô đến, đưa tay mở cửa kính mờ, nhìn thấy cô gái đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo, trên tay ôm lây bộ quân áo anh cỏi ra, ngân người suy nghĩ.

 

Mạc Tuân cong môi mỏng: “Em ngây người gì thê, muôn biệt anh mặc quân lót size mây có thê hỏi mà.”

 

Cái gì?

 

Lê Hương nhanh chóng hoàn hôn, cô nhìn xuống, trên tay cô đang cầm quần lót của anh. : Trời ạ, cô đang làm gì vậy?

 

Lê Hương lập tức ném hết quần áo vào trong giỏ, trúc, lúc này nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của anh, mang theo ý trêu chọc nói: “Là size lớn nhất đáy.”

 

Câu “size lớn nhất” này của anh khiến mặt Lê Hương đỏ gần như nhỏ ra máu, cô hận không tìm được cái lỗ chui xuống.

 

Đôi mắt trong vät nhìn sang ngư Ời đàn ông, lúc này cửa kính mò đã mở ra một nửa, lộ ra tắm lưng rắn chắc của anh, . dáng người của Mạc Tuân nhất định là loại khiến người ta hộc máu, vai rộng eo hẹp, hai bả vai tràn ra đầy sức mạnh của đàn ông.

 

Cảnh tượng mỹ nam đang tắm đẹp làm sao.

 

Mạc Tuân vốn đang trêu chọc cô, nhưng bây giờ thấy cô đỏ bừng mặt nhìn anh, dáng vẻ vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có chút bạo dạn, có ý tứ muôn từ chối lại vừa muôn nghênh đón.

 

Ánh mắt Mạc Tuân mù sương liếc qua rồi rơi xuống người cô: “Mạc phu nhân, đừng dụ dỗ người anh, mau đi ra.”

 

Lê Hương Xoay người đi ra ngoài, nhưng khi tới cửa, bước chân cô đột ng dừng lại, cô vươn tay đóng cửa ại Cô quay lại, đi đến bên cửa kính mờ.

 

Mạc Tuân nhanh chóng kéo khăn tắm buộc vào vòng eo răn chắc, mở: cửa kính, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, giọng nói trầm thấp có chút :hung dữ: “Mạc phu nhân, em muôn cái gì hả?

 

Tốt hơn em nên nói ra gì đó thích hợp, nêu dám đùa với anh, nhìn anh cười nhạo, vậy thì xem anh làm thế nào dạy dỗ eml”

 

Tim Lê Hương đập thình thịch, cô muốn cho anh cảm giác an toàn, đề anh biết rằng cả trái tim và… thể xác cô đều thuộc về anh, vì vậy anh không cần phải điên cuông vì những người đàn ông khác.

 

Hơn nữa, cô đã là Mạc phu nhân, có làm gì cũng đều là hợp pháp.

 

Hàng mi Lê Hương khẽ run: “Mạc tiên sinh, anh có muốn… em chà lưng… cho anh không?”

 

Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Mạc Tuân đã vươn tới nắm lấy cánh tay mảnh mai kéo cô vào trong.

 

Dòng nước ấm từ đỉnh đầu cô đổ xuống, Lê Hương bị đây vào ` tường, còn Mạc Tuân bá đạo nhốt cô trong vòng tay anh.

 

Cánh cửa kính mờ được kéo lên, ngăn cách với thế giới, hơi nóng bóc lền khiến cái lạnh Lê Hương cảm thấy lúc nãy thư thái hơn, cô cuộn tròn những ngón tay của mình, mái tóc đen dài của cô đã ướt sũng, buông thống trên bờ vai trăng noãn, khiên người yêu thương.
 
Chương 318


Chương 318:

 

Mạc Tuân đưa tay phải đang băng bó của mình lên tường, dùng, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn cô hai cái, khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay em lại đôi xử tôt với anh như vậy?”

 

Ngoại trừ cô, anh chưa tiễp xúc với những người phụ nữ khác, anh không biệt những người phụ nữ khác có giồng cô không, thông minh lanh lợi, lại mêm mỏng ngoan ngoãn, hệt nhử nước Vậy.

 

Mỗi lần anh do dự bàng hoàng vì bệnh tật của mình, cô luôn vững bước tiến về phía trước, ngày càng đến gần anh hơn.

 

Lê Hương rất căng thẳng, thân hình mảnh mai của cô cứng đờ dán vào tường, bàn tay nhỏ bé bầu chặt vào tường, không dám cử động hay nhìn xung quanh, cô khó khăn nói: “Trước đây Linh Linh từng nói… Vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường làm hòa…

 

Mạc Tuân mím môi mỏng, cười rất vui vẻ: “Bạn thân em coi như cũng dạy em đúng được vài thứ.”

 

Lê Hương từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn đáp xuông vòng eo hẹp của T ngón tay mêm mại lướt qua cơ bụng sáu múi đầy sức sông răn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng ôm lầy anh.

 

Mạc Tuân hôn lên má cô: “Tìm được người đàn ông phù hợp với em rôi à, hài lòng không?”

 

Lê Hương biết rằng anh đang chọc mình, vì trước đó anh đã nghe lén cô và Diệp Linh tám chuyện trong U Lan Uyên, cô từng nói không chút ngượng ngùng răng cô sẽ tìm một người đàn ông có cơ bụng sáu múi trong tương lai.

 

“Hài lòng ạ…” Lê Hương vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực anh, ngượng ngùng không ngâng đầu lên, nhưng cô nhẹ nhàng nói thêm: “Thích anh nhát…”

 

Yết hầu Mạc Tuân cuộn lên cuộn xuÔng, giống như đang lăn trên than hông, đôi môi mỏng của anh tìm được miệng cô, hôn lên: “Mạc phu nhân, sao miệng của em lại ngọt như vậy?”

 

Lê Hương bị anh hôn làm choáng váng, nét ửng hông trên mặt lan đên cân cỏ đẹp như thiên nga, cả làn da trắng noãn cũng như phủ một lớp đỏ nhạt.

 

Ngay sau đó, thân hình cao lớn nặng nê của Mạc Tuân đè cô vào tường, anh vùi cô vào mái tóc dài của cô thở dốc: “Lê Hương, anh rất đau, muốn em rất nhiều, nhưng, hay là cứ đề em lớn hơn nữa đi.”

 

Lê Hương cảm nhận được sự quan tâm nâng niu của anh, lòng cô ngọt ngào như được bôi một lớp mật, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.

 

“Mạc tiên sinh, hình như anh rất để bụng em và bác anh, còn có Mạc Tử Tiên ở cạnh nhau. Tại SaO Vậy, có phải anh chưa thẳng thắn với em chuyện gì không?”

 

Trong chớp nhoáng, Lê Hương cảm thấy cơ bắp của người đàn ông nhanh chóng thát lại, cô sửa lời: “Nêu anh không muôn nói gì thì bỏ đi.”

 

Mạc Tuân Đình vẫn duy trì tư thế như CŨ, áp thân thể mảnh mai và tinh xảo của cô trong lòng mình, dùng đôi bàn tay to chụp lây ót cô, anh từ từ nhằm đôi mắt tuân mỹ, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thê nghe được: “Thật ra thì không có gì đầu, anh không có nhiều tình cảm với họ, chính là… sau khi mẹ anh từ phòng nhảy xuống biên, tinh thần anh luôn không ồn định, hôm đó là tang lễ mẹ anh, bởi vì không tìm được thi thể, nên chỉ có bài vị..

 

“Hôm đó có một chuyện ngoài ý muôn, bài vị mẹ anh bị đốt, lúc anh thấy chỉ còn tro bụi, vn thôi qua, lập tức biến mất sạch sẽ..

 

“Anh rất tức giận, không kiềm chế được bản thân, ra tay đánh bị thương vài người, lúc Ấy rất âm ï, bệnh viện chân đoán cho anh, nói anh tinh thân, không bình thường, sau đó, sau đó…

 

Mạc Tuân nhắm mắt lại, che lại đôi mắt giăng đầy máu đỏ, vết thương bị chà xát lại lần nữa vạch ra, máu chảy dầm dề, anh đau đến cuộn người.

 

Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lầy cô anh, Lê Hương kiếng chân hôn lên khuôn mặt tuần tú của anh một cái: “Mạc tiên sinh, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rôi, bây giờ anh không phải một mình nữa, em sẽ vĩnh viễn luôn ở cạnh anh.”

 

Mạc Tuân đặt tay lên eo yêu kiều của cô, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ tươi mà mù mịt: “Lê Hương, anh thú nhận với em. Trước khi gặp em, anh đã có một quá khứ tàn khốc, đó là khoảng thời gian đáng chật vật nhất trong cuộc đời anh, bác gái anh, Mạc Tử Tiễn… tất cả bọn họ đều là nhân chứng đoạn năm tháng kia, con người ta sẽ dần trưởng thành, khi em đã đủ mạnh mẽ với lớp áo giáp bên ngoài, bọn họ cũng không bao giờ có thể làm tổn thương em thêm được nữa. Bây giờ anh không quan tâm đến tầm nhìn của bất kỳ ai, nhưng duy chỉ riêng em, anh không muôn em biết đoạn quá khứ kia của anh, nên anh ngăn em đến gần với bác và Mạc Tử Tiên.”
 
Chương 319


Chương 319:

 

“Lê Hương, anh đã thẳng thắn với em rôi, sau này nêu bọn họ hay bắt kỳ kẻ nào nhắc đến quá khứ kỉa của anh, em đừng đề ý đến bọn họ, xoay người rời đi, có được không?”

 

Hóc mắt trắng noãn của Lê Hương đột nhiên đỏ hoe, Mạc tiên sinh bị bệnh, mẹ anh qua đời đã kích thích bệnh của anh, mà ở tang lễ có xảy ra chuyện bất ngờ đó, hoàn toàn ép vỡ Mạc tiên sinh đang kè cận mức giới hạn, cô ý khích anh đả thương người khác, từ đó bị bệnh viện hạ xuông một tờ giấy khám bệnh chứng nhận tinh thần không ồn định.

 

Là ai trù tính hết thảy những thứ này, là một người, hay là một đám người?

 

Lê Hương chỉ mới suy nghĩ một chút đã thấy lạnh cả người.

 

Khi đó, Mạc tiên sinh còn đang ở tuổi ón, anh chỉ là một đứa trẻ.

 

Anh không muốn nói những gì đã xảy ra sau đó, vì khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tôi tệ và tôi tệ nhật trong cuộc đời anh, anh cũng không muốn cô biết.

 

Lê Hương mạnh mẽ gật đâu: “Được rồi, em hứa với anh, cho dù bọn họ có nói gì với anh, em cũng sẽ hông nghe, em chỉ nghe những gì anh nói.”

 

Vừa nói Lê Hương vừa hôn lên đôi môi mỏng của anh, bàn tay nhỏ bé trượt xuông vòng eo thanh tú của anh rôi đáp xuông chiệc khăn tăm mà anh đang quân…

 

Mạc Tuân đã cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, trước đây cô chưa bao giờ chủ động như vậy, vết thương rỉ máu nhanh chóng bị quên đi trong nhiệt tình của cô, anh cảm giác được bản thân từ trong hầm lạnh lập tức bị ném lên không trung, tự do, vui vẻ và hạnh phúc.

 

“Lê Hương, anh yêu em…” Anh thì thầm bên tai cô với đôi mắt đầy mê đắm.

 

Hai người trở lại giường, Lê Hương nép vào trong vòng tay của Mạc Tuân như một con mèo, cô nhớ tới một vấn đề: “Mạc tiên sinh, SaO hôm nay anh lại đến viện nghiên cứu, lại còn trùng hợp gặp em và Mạc Tử Tiễn? Đây không phải là quá trùng hợp rồi sao? “

 

Bàn tay to của Mạc Tuân vuôt ve mái tóc đen mêm mại của GÔ, sau đó đưa điện thoại cho cô: “Anh ở bên ngoài viện nghiên cứu định đón em về nhà, rôi sau đó Lê Nghiên Nghiên nhắn cho anh, nên anh đi vào.”

 

Lê Hương cầm điện thoại, nhanh chóng nhìn thấy bức ảnh do. Lê Nghiên Nghiên gửi, trong bức ảnh, Lử Tử Tiên ôm nhẹ đầu vai cô, dáng vẻ hai người như đang ôm nhau Lại là Lê Nghiên Nghiên Chính Lê Nghiên Nghiên đã bảo Mạc tiên sinh đên bắt bi Lê Hương không,hề cảm thây kỳ lạ, cô nhướng đôi mặt nước sáng ngời nhìn Mạc Tuân, sau đó lật cả người, cả gan ngôi lên vòng eo hẹp – chắc của anh: “Được lăm Mạc tiên sinh, bây giờ anh vận giữ thông tin liên lạc của Lê Nghiên Nghiên, anh không kéo cô ta vào danh sách đen là chờ cô ta đên quyên rũ anh à?”

 

Mạc Tuân nhìn cô giả vờ tức giận, đôi má hồng phúng phính phông ra, hàng mày khẽ nhăn lại, thật sự có vẻ rât hung dữ.

 

Anh nhéch đôi môi mỏng: “Vậy anh nghe lời Mạc phu nhân, lập tức kéo vào danh sách đen ngay.”

 

Lê Hương lại giật lây chiếc điện thoại trong tay anh; “Thây thái độ nhận sai của anh tốt, vậy bỏ qua đi, trước cứ giữ cô ta lại đã, coi như xem kịch vui một chút. Mạc tiên sinh, một khi cô ta quyền rũ anh, anh phải lập tức báo ngay cho em biết, em muôn xem cô ta diễn trò, em không tin em không trị được con hồ ly tinh này!”

 

Mạc Tuân nhéch đôi mắt híp lên, lại tràn ra phong thái của một người đàn ông trưởng thành, eo thon duôi thắng lên trên một chút: “Có gì từ từ nói nào, trước tiên em leo xuông người anh đất”

 

Lê Hương lúc này vận đang ngôi trên người anh, hai má khiên cô đỏ bừng, cô nhanh chóng bò xuống, vùi vào trong chăn bông,chỉ chùa lại đôi mắt linh lợi sáng ngời: “Bất kẻ thế nào thì Mạc tiên sinh à, lần này anh sai rỒi, Lê Nghiên Nghiên bảo anh đến bắt gian, anh liên tới. Anh tin em hay tin cô ta hả, em là vợ anh đấy!

 

Anh làm vậy khiến em rất mắt mặt.”

 

Giọng cô gái mềm nhẹ tố cáo, lòng Mạc Tuân cũng dịu lại, anh cúi xuống hôn lên đội mắt lộ ra ngoài của cô: “Ứ, anh sai rồi.”

 

“Mạc tiên sinh, vậy chuyện chúng ta nói xong trước hệt rồi đây, em và Mạc Tử Tiên không xảy ra chuyện gì cả, Lê Nghiên Nghiên bây giờ chắc hắn nghĩ răng em chim chuột gì với Mạc Tử Tiễn rồi, cơ hội tốt nhự vậy cô ta sẽ không bỏ qua đâu, nhất định sẽ làm bày một trò lớn. Dù cho có chuyện gì, anh phải tin tưởng em, phải làm hậu thuận mạnh mẽ nhất của em, vả mặt Lê Nghiên Nghiên thật đau!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom