Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Ngọt Tựa Như Đường

Chương 120: Phiên ngoại H-


Sau kỳ thi tốt nghiệp, Phong đến thăm Dương rồi xin phép ông Đức bà Sinh cho cậu đi du lịch cùng mình, chuyến du lịch này ông Bách tài trợ, nói là một phần quà tốt nghiệp tặng cho cả hai.

Ông Đức nghe thấy vậy cảm thấy phía nhà mình hơi lép vế, thế là sẵn sàng bao hai người đi thêm một tuần nữa, tính đi tính lại là gần một tháng trời.

Dương chưa lần nào đi nước ngoài còn Phong thì đã từng đi một lần, thế nhưng bàn tới bàn lui chẳng nghĩ ra nước nào muốn đi, cuối cùng hai người quyết định làm một chuyến du lịch xuyên Việt.

Thời gian còn dài, sẽ có rất nhiều nơi bọn họ sẽ đặt chân đến, chuyến du lịch lần này chỉ là một khởi đầu.

Nói là xuyên quốc gia nhưng bọn họ không ngồi máy bay mà quyết định lên tàu hoả Bắc Nam. Cả hai không thống nhất điểm đến cũng chẳng có hướng dẫn viên du lịch, mỗi người xách một cái ba lô rồi tự mày mò đi chơi.

Đi tàu hoả cũng có rất nhiều điểm thú vị mà máy bay không bằng, ít nhất có khoản ngắm cảnh cũng khá thú vị. Bởi vì không muốn tự hành xác, sau một hồi thảo luận bọn họ đặt hẳn một khoang tàu giường nằm, thong thả lúc nào tới thì tới.

Điểm dừng chân đầu tiên là thành phố Huế thuộc tỉnh Thừa Thiên Huế.

Huế nổi tiếng là cố đô xưa của nước Việt Nam, ở nơi này cảnh quan rất đẹp và cổ kính, có sông Hương đầy thơ mộng trữ tình, có Đại Nội Huế, có núi Ngự Bình, có cầu Tràng Tiền mang đậm nét đẹp dịu dàng và thơ mộng.

Lúc bọn họ bước xuống tới nơi vừa khéo là giữa trưa, một luồng không khí khô nóng ập vào làm cả hai đều xây xẩm mặt mày. Cái nóng trong Huế không giống như ở Hà Nội mà mãnh liệt hơn nhiều, Dương với Phong chưa quen thời tiết, quyết định bắt taxi đến thẳng khách sạn ngủ một giấc sau đó mới dậy đi ăn.

Thức ăn Huế không hợp với Dương cho lắm nhưng đối với người thích ăn ngọt như Phong thì đúng là thiên đường, hắn lôi kéo cậu đến tuyến đường Trịnh Công Sơn nổi tiếng, nghe nói ẩm thực của Huế ở nơi này có rất nhiều.
Buổi tối ở Huế rất rực rỡ, người dân nơi này có thói quen trang trí mọi thứ bằng đèn nháy, Phong và Dương nắm tay nhau đi dạo trên con đường trải đầy màu sắc, thấy không khí thực sự rất khác với miền bắc.

Đúng là Huế mộng mơ, nhìn đâu cũng thấy đậm chất thơ và êm ả.

Cái đặc biệt nhất ở nơi đây là mọi thứ đều rất rẻ, từ tiền taxi đến tiền ăn uống, giá thành đều thấp hơn hẳn ngoài Bắc. Đi hết một buổi tối mà cả hai người ăn hết chưa đến ba trăm ngàn.
Bởi vì ngày đầu tiên đi chơi, cả hai người chỉ ở ngoài đến mười giờ là về khách sạn, lúc này ngoài đường đã vắng người lắm rồi, trời còn buông xuống một trận mưa bay làm hai người phải chạy vội.

Vừa tới sảnh khách sạn thì tạnh mưa, bọn họ ngắm cảnh một chút rồi vào quầy bar ngồi đến mười một giờ, mỗi người uống một ly cocktail cho dễ ngủ.

Nghĩ đến tí nữa phải đối mặt với căn phòng một giường đôi, tự dưng cả hai người lại cảm thấy ngài ngại, chần chừ muốn kéo dài thời gian.

Lâu lắm bọn họ không chung giường chung gối. Lúc trước còn lấy cớ chưa trưởng thành, chưa tốt nghiệp hay bận học gì gì đấy, nhưng giờ chẳng còn cớ gì để dùng nữa.

Cả hai đều hiểu ngủ cùng nhau sẽ dẫn đến chuyện gì. Cho nên khi vừa bước vào huyền quan, đối diện với chiếc giường trắng tinh đằng sau tấm bình phong hoa văn gỗ, Dương đã dừng bước chân lại, cậu quay sang nhìn Phong, mặt trong phút chốc đỏ bừng.

"Thế... thế tôi đi tắm nhé."

Đột nhiên Phong giơ tay quàng qua vai kéo cậu lại: "Cùng tắm?"

"Không." Dương nghe thấy vậy hơi sợ, cậu nhanh chóng giãy ra, chạy như bay đến trước cửa buồng tắm rồi mới nói với lại. "Tôi tắm trước."

Phong nhìn người nào đó còn trốn nhanh hơn cả thỏ thì bật cười, hắn cũng không cố gắng chọc cậu, bắt đầu lục lọi kiểm tra khắp phòng, sau khi mở tủ nhìn thấy hai cái khăn tắm nụ cười trên môi lại càng sâu.

Buổi tối không khí đã dịu đi hẳn nhưng hắn vẫn bật điều hoà lên, lại chỉnh thông gió và bật quạt cho phòng thoáng đãng.

Buồng tắm của khách sạn này thiết kế vừa khéo cửa trong suốt, ở trong có một tấm rèm mảnh, khu rửa mặt được ngăn cách với buồng tắm bởi một tấm gỗ. Từ chỗ Phong có thể thấp thoáng thấy bóng lưng gầy mảnh của cậu trai.

Dương hôm nay tắm cực kỳ lâu, Phong ngồi bên ngoài chờ đến sốt ruột, khoảng nửa tiếng sau cậu mới ló đầu ra khỏi phòng tắm, hét lên:

"Cậu đưa cho tôi cái khăn tắm đi, tôi quên mất mang vào rồi."

Phong đang chơi game, mắt không buồn nhấc lên. "Cứ ra đi tôi hứa sẽ không nhìn."

"Không được, cậu nhanh lên." Dương mất kiên nhẫn, quát. "Tôi đếm đến ba cậu mà không bỏ cái điện thoại ra thì chết với tôi! Một."

Lúc này Phong mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai má Dương hồng hồng vì bị hun bởi nước nóng, bàn tay trắng mịn bám khung cửa còn ướt nước, mắt hắn hơi tối lại, bỏ điện thoại xuống bàn rồi lấy khăn tắm từ từ tiến tới.

Dương không hề đề phòng, đến lúc Phong bắt được tay cậu đã không còn kịp nữa, hắn nhanh chóng lách mình vào buồng tắm rồi đè cả người cậu lên bức tường đá lạnh lẽo.

Bởi vì phòng tắm được thiết kế dạng đứng riêng với nhà vệ sinh và bồn rửa mặt cho nên khá nhỏ, hô hấp hai người lẫn vào nhau. Phong tiện tay treo khăn tắm lên giá sau đó cười gian.

"Cậu làm gì mà tắm lâu thế?"

"Tôi... tôi..." Dương ấp úng, con mắt đảo vòng quanh mà không nghĩ ra cớ gì, bởi vì buổi trưa vừa tới khách sạn hai người đã tắm một lần rồi. "Tôi..."

Phong áp cơ thể lại, áo sơ mi bị thân thể ướt nước của Dương làm cho ẩm ướt, lớp vải ma sát vào da thịt khiến cậu thấy ngứa ngáy, đúng lúc này môi lại bị đầu lưỡi mềm mại liếm một cái, cậu sững sờ không nói thành lời.

"Sao không trả lời được thế này? Hay là ở trong này làm điều gì đen tối?"

Cả tai lẫn khuôn mặt của Dương bằng mắt thường cũng có thể trông thấy đã đỏ bừng thành một mảng, đôi mắt trong veo tràn đầy ấm ức, lí trí của Phong lập tức vỡ vụn, hắn xoa nhẹ dái tai của cậu rồi thủ thỉ. "Hôm nay cho tôi được không?"

Dưới con mắt trông chờ của Phong, Dương yếu ớt gật đầu, sau đó nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn mạnh bạo của người yêu, hương vị chanh thơm mát quanh quẩn nơi đầu lưỡi, đến khi cả khoang miệng của cậu chìm đắm trong mùi hương kia.

Nụ hôn này khác xa bình thường, vừa ướt át vừa đẫm mùi tình dục, bàn tay của Phong lướt qua từng tấc từng tấc trên cơ thể, cuối cùng dừng lại nơi cậu nhỏ yếu ớt của Dương.

"Nơi này đã cứng rồi..." Phong thì thầm, sau đó bàn tay bắt đầu vuốt ve lên xuống. "Để tôi giúp cậu giải phóng."

 
Chương 121: Phiên ngoại 1-2. H+


Dương vừa động, nơi mẫn cảm đã truyền đến một trận phấn khích, cậu ngượng ngùng nhắm mắt lại, câu lấy cổ Phong rồi thản nhiên hưởng thụ bạn trai phục vụ. Một tay Phong xoa nắn trước ngực, một tay thành thạo nghịch ngợm bên dưới. Hơi thở của Dương dần dần nặng nề rồi hoá thành từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn, đến lúc chuẩn bị lên đỉnh, hắn ép sát cơ thể hai người rồi siết tay, dòng sữa trắng đục bắn tung toé lên bụng rồi chảy xuống.

Dương gục đầu lên vai Phong, yếu ớt kêu lên:

"Bắt đền cậu, tôi vừa tắm xong giờ lại bẩn rồi..."

"Không bẩn." Phong với tay ấn nút, vòi sen bắt đầu phun nước, hắn xoa nắn người Dương, hô hấp ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm của cậu. "Cậu cởi quần áo hộ tôi với."

Câu nói đầy mê hoặc làm Dương không thể từ chối, cậu ngại ngùng nghe theo, bàn tay chạm vào nút áo sơ mi, lúc đụng phải xương quai xanh gợi cảm, đột nhiên cậu lại thấy hơi mong chờ.

Bàn tay dần dần gấp gáp hơn, đến lúc quần áo lần lượt trút đi, hơi nước trong phòng bốc lên nghi ngút nhưng vẫn nhìn rõ hai thân thể đang dây dưa lẫn nhau dưới làn nước, bầu không khí mờ ám quẩn quanh bay ra theo khe hở rồi lan toả khắp căn phòng bé nhỏ.

Phong và Dương cẩn thận kỳ cọ từng chút một trên da thịt của nhau, Phong say mê làn da trơn bóng của người yêu, nâng niu vuốt ve từ trên xuống dưới. Đến lúc chạm tới nơi nhạy cảm đằng sau, hắn bỗng thấy ướt át nơi bàn tay, đôi mắt kinh ngạc cúi xuống.

"Cậu..."

Dương ngượng ngùng đỏ mặt véo mạnh lên eo Phong. "Cậu có tắm nhanh lên không, tôi mỏi chân lắm rồi."

Phong đang hạnh phúc không sao tả xiết, Dương tự mình chuẩn bị vì hắn, đây có phải vì cậu cũng rất mong chờ ngày hôm nay có đúng không?

Trái tim cậu trai không khống chế được mà đập thật mạnh, hắn vui sướng với lấy khăn, sau đó không nói lời nào bế xốc người lên rồi ôm ra khỏi buồng tắm.

Lúc đi đến bồn rửa, nhìn thấy một tuýp bôi trơn nằm ở đó, hắn tiện tay cầm lấy.

Nước nóng làm đầu óc Dương trở nên ngớ ngẩn, ngoan ngoãn mặc Phong bày bố. Mãi đến lúc nằm trên tấm nệm êm ái cậu mới phản ứng kịp, vùng vẫy thật mạnh.

Cơ thể non nớt của cậu trai sáng lấp lánh dưới ánh đèn, từng tấc cơ thể vừa được nước nóng tẩy rửa trở thành một màu hồng tươi đẹp.

Phong mặc kệ cậu náo loạn, nhanh chóng hôn lên đôi môi đang định nói chuyện, đầu lưỡi luồn vào trong quấn quýt đoạt lấy hơi thở và mật ngọt trong đó. Hắn nghĩ mình thực sự hết thuốc chữa rồi, nhìn thấy nơi nào của Dương cũng phấn khích.

Trêu chọc một lúc, hai hạt đậu trên ngực Dương đã cứng lên, điều hoà phòng để chế độ thấp, cứ mỗi khi nụ hôn của Phong lướt qua chỗ nào là lông tơ chỗ đó lại dựng hết cả lên.

Hắn hôn lên xương quai xanh rồi một đường đi xuống, đến lúc đôi môi kia ngậm lấy cậu nhỏ nửa cứng nửa mềm, cậu cố nhịn khoái cảm khi quy đầu mẫn cảm bị bao phủ bởi một nơi mềm mại nóng ấm, hốt hoảng kêu lên: "Đừng..."

Phong không có kinh nghiệm chút nào, chỉ biết liếm cắn lung tung. Nhưng cơ thể Dương quá mẫn cảm, hàm răng chỉ cọ qua một cái, cơ thể đã ưỡn lên, ngón chân cong lại quặp vào nhau.

"Đừng mà... tôi bắn mất..."

Phong liếm láp từng chút một, đến lúc cậu nhỏ cứng hẳn lên mới buông tha, miệng vừa nhả ra nơi đó đã giật giật, chất lỏng rỉ ra từ đầu nấm. Cảnh tượng kích thích làm phía dưới của hắn căng cứng theo.

"Ưm..."

Dương rất ngoan, mặc hắn trêu chọc đều cắn môi chịu đựng, lòng Phong ngứa ngáy, hắn ngẩng đầu lên rồi dụ dỗ.

"Cong chân lên nào..."

"Không..." Dương lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng lên, phần dưới phản kháng mà chẳng ăn thua, vẫn bị ép dạng chân ra gác lên vai Phong.

Phong chăm chú nhìn vào nơi đang xấu hổ e lệ đằng sau hai bờ mông trắng nõn tròn trĩnh.
Nơi đó thật nhỏ, Phong vẫn chưa hình dung được tí nữa nơi này sẽ chứa đựng thứ đồ của mình thế nào. Đến lúc nhìn kỹ, tự dưng hắn nổi lên tò mò bèn đưa tay sờ thử, xúc cảm mềm mại ướt át truyền tới, hắn sững sờ, mặt đỏ bừng lên.

Dương chờ mãi mà đối phương không làm gì, cậu hé mắt cúi xuống nhìn vừa lúc thấy cảnh đó, tức đến bật cười.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Phong là ngại thật chứ không phải giả vờ, giọng nói chần chờ nhưng không thể che lấp được phấn khích.

"Chỗ này... vào được thật sao?"

"Thật cái đầu cậu." Dương tức đánh một cái lên tay hắn, thẹn quá hoá giận mà quát, "Cậu có nhanh lên không tôi đổi ý đây này."

Quần cũng đã cởi, giờ hỏi vào hay không vào được có ý nghĩa gì sao?

"Được, tôi xin lỗi..."

Dù sao cũng mong chờ ngày này lâu rồi, tất nhiên là Phong đã tìm hiểu kiến thức đầy đủ, hắn với tay lấy lọ bôi trơn và vài cái bao cao su ở ngăn bàn, sau đó bôi một ít ra tay, cẩn thận làm ấm rồi ấn một ngón tay vào bên trong lỗ nhỏ, Dương lập tức bài xích giẫy ra, lại bị giữ chặt chân lại.

"Ngoan nào."

"Nhưng nó lạ lắm, á." Dương to mồm vậy chứ cũng giống hệt Phong chưa có kinh nghiệm, cậu hít sâu rồi nhắm mắt, cố sức chịu đựng cảm giác chứa đựng dị vật. Dù lúc nãy cậu đã tự rửa sạch nhưng ngón tay của mình và ngón tay người khác vẫn khác nhau, ngón tay của Phong lại còn không chuyên nghiệp, thỉnh thoảng cứ chọc vào vách thịt gây khó chịu, đến khi không chịu nổi cậu bèn năn nỉ. "Cậu qua loa thôi được không?"

"Không được."

Vách thịt nóng hổi trơn trượt mút lấy ngón tay Phong, hắn không dám di chuyển mạnh bạo, cảm giác nơi này quá mỏng manh, chỉ sợ sơ ý cái sẽ vỡ ra. Bởi vì cân nhắc là lần đầu tiên nên Phong rất kiên nhẫn mở rộng, ngón tay từ một lên hai, rồi lại ba ngón, lúc này cơ thể Dương đã đỏ ửng, ngay cả cậu nhỏ dựng thẳng ở đằng trước cũng nhễu ra một dòng nước trong suốt hơi sền sệt, cậu thều thào.

"Được rồi, cậu cho vào đi."

Phong mím môi thật chặt, chồm lên hôn Dương, sau đó gác chân cậu lên vai, mọi động tác đều dè dặt như Dương là một món đồ sứ dễ vỡ, hắn cẩn thận hỏi lại: "Vậy tôi vào nhé."

"Ừm." Dương mặt đỏ hây hây, khẽ gật đầu.
Phong đưa vật to lớn đã cứng ngắc bị bỏ quên từ nãy tới giờ đến trước cửa động rồi ma sát lên xuống, hô hấp bắt đầu gấp gáp.

"Từ từ..." Dương nhìn thấy vậy bèn nhắc nhở. "Cậu đeo bao vào đã..."

"À... tôi xin lỗi." Mặt Phong lại càng đỏ, luống cuống đeo bao vào.

Sau khi đeo bao, Phong thấy hơi cấn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng ấn từng chút từng chút một vào lỗ nhỏ mê người đang hấp háy, trái tim đập thình thịch như muốn bay ra ngoài, cả Dương cũng vậy, đều mong chờ giây phút này.

Chỉ tiếc hiện thực khác hẳn trong sách, Phong loay hoay một lúc lâu mà không thể đưa thứ đồ chơi của mình vào, mồ hôi gấp gáp đọng thành từng giọt trên trán, đôi môi mím chặt, các múi cơ trên cơ thể căng ra.

Dương nhìn bạn trai mình bây giờ lại thấy một loại gợi cảm không thể nói thành lời. Cậu biết hắn cũng luống cuống, bèn dùng tay đỡ lấy cậu nhỏ của hắn cố gắng nhắm trúng cửa động của mình.

Mãi mới vào được một chút, Dương đã thấy trướng đến không ngờ, nhưng nhìn vẻ căng thẳng của Phong thì nhắm chặt mắt lại, cố sức nói:

"Được rồi, cậu mau vào nhanh."

Phong hít sâu một hơi sau đó động thân, vì được bôi trơn đầy đủ nên cả cây vọt thẳng vào trong, Dương đau muốn xỉu, trước mắt tối sầm lại hiện ra một loạt ngôi sao.

Mẹ ơi vừa đau vừa trướng.

Nước mắt sinh lý không chịu đựng được chảy ra khỏi hốc mắt, cậu nghẹn ngào.

"Cậu từ từ đã."

Phong vẫn còn đang trong cơn thoả mãn, nhìn thấy bạn trai nước mắt tèm lem, đôi môi tái nhợt run rẩy, tim như bị khoét một lỗ, nhanh chóng ôm cậu dậy.

"Cậu sao rồi, đau à?"

Lắc đầu thật khẽ, Dương cố gắng để thích ứng với dị vật trong cơ thể, bám chặt vào vai Phong. "Tôi không sao, cậu động đi."

Phong quan sát thật kỹ thấy Dương không giả vờ mới nắm eo cậu rồi thúc lên, tư thế này hơi khó làm, cũng may lực tay của Phong lớn, nhấc người lên rồi ấn xuống liên tục.

Dương nhớ lại cái cảm giác chòng chành vào hôm đạp vịt ở hồ tây, cả người lâng lâng như say. Hơn tất cả là sự thoả mãn đong đầy cõi lòng. Từ nay cậu và Phong đã hoà thành một, sau đó nghênh đón tương lai rạng rỡ.

Cơn đau qua đi, Dương bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, từng lỗ chân lông như tê dại, cậu cựa quậy đòi nằm xuống, sau đó ngượng ngùng giục.

"Hết đau rồi, cậu mau động."

"Được, không thoải mái phải bảo tôi nhé."

Phong nói xong không kiềm chế, mà thực ra là không kiềm chế nổi nữa, mồ hôi đã đọng thành lớp quanh vùng thái dương, hắn giữ chặt hai chân của Dương rồi nhanh chóng động thân, toàn bộ thứ kia cắm sâu vào tận cùng.

"Ư..."

Dương phát ra một tiếng nức nở khó nhịn, đổi lại người bên trên càng hăng máu, cảm nhận mình bị liên tục đâm vào, nơi căng chặt bị khuếch trương đến tận cùng, thứ hung khí kia như một cỗ máy không biết dừng lại liên tục bắt cậu nuốt lấy nó. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, một tiếng rên nhỏ vụn cứ thế bật ra.

"A...a... ưm..."

Người dưới thân động tình gương mặt đỏ ửng, đôi mắt lấm lem nước mắt, đôi môi cắn chặt vì thẹn thùng, hắn bỗng có cảm giác muốn bắt nạt, với ngón tay lùa vào miệng Dương bắt cậu mút lấy, sau đó đâm chọc không ngừng nghỉ.

Khoái cảm như thuỷ triều ập đến nhanh chóng, chút lí trí của cậu trai vỡ vụn, bắt đầu quên hết ngại ngần mà rên rỉ thành tiếng, đón hùa từng động tác của người yêu.

"Ưm... nhanh quá... ha... Phong... Phong ơi..."

Phong đưa đẩy một lúc bèn nằm rạp xuống ôm lấy Dương, tư thế này tuy hơi khó làm nhưng lại có thể hôn nhau, hai người say mê liếm cắn đôi môi của đối phương, mười ngón tay siết chặt.

"Tôi ở đây..."

"Phong ơi..." Dương nức nở kêu lên, ôm chặt lấy cổ Phong ghì hắn xuống..." Em yêu anh..."

Tim Phong như ngừng đập, xúc động khiến hắn suýt nữa bật khóc, hắn cẩn thận liếm láp đôi môi đã sưng đỏ rồi thì thầm: "Tôi cũng yêu em... rất yêu em."

Bầu không khí nóng rực, tiếng điều hoà kêu lên ro ro, từ cửa sổ còn nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạnh trên cao, cả hai ôm chặt lấy nhau cùng lắng nghe trái tim hoà chung nhịp đập.

Cơ bụng của Phong cọ qua cọ lại sau mỗi lần đưa đẩy, cộng với khoái cảm đến từ đằng sau, Dương cảm giác mình sắp bắn ra rồi, vội vàng kéo tay Phong bắt hắn sờ cho mình.

Phong ấn chặt cậu nhỏ của Dương cho nó mài vào bụng mình, cậu cong người lên vì khó chịu lại bị ép nằm xuống, tư thế này khiến cho cậu bị cả thân thể của Phong vây vào, cuối cùng không làm sao được đành siết chặt lại, nức nở bắn ra.

Dịch trắng nhễu từ bụng hai người rồi chảy xuống đọng lại nơi đang kết hợp chặt chẽ, Phong bị siết đến tê tái, môi bật ra một tiếng thở khoan khoái, hắn nhổm người lên, nhìn bạn trai đã bị mình dày vò đến đỏ ửng, hắn thấy rất thành tựu, tiếp tục cày cấy.

Củi khô bốc lửa, hai cậu trai ngây ngô lần đầu tiên nếm trái cấm nên không biết phải kiềm chế thế nào, cuối cùng làm đến hơn nửa đêm mới nghỉ.

Phong cẩn thận ôm lấy người trong lòng vào buồng tắm xử lý sạch sẽ, sau đó mới thoả mãn đi ngủ.

Cuối cùng bọn họ cũng là của nhau.

 
Chương 122: Phiên ngoại 2


Buổi chiều lúc năm giờ, Dương đứng trước toà nhà A1 đại học Hà Nội, cậu ngước nhìn lên tầng ba, thấy một dãy lớp học đã bắt đầu tràn ra, sinh viên người đi người lại cười nói rôm rả, chỉ có lớp ở giữa vẫn không có động tĩnh.

Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó kiếm một cái ghế đá ngồi chơi game.

Năm nay cậu là sinh viên năm nhất khoa Ngôn ngữ Anh đại học Hà Nội. Trường cậu khá đẹp, bên trong rất nhiều cây, còn bên ngoài kia là vô số hàng ăn hàng uống. Bởi vì cách xa đường cái cho nên không khí cũng mát mẻ hơn hẳn ngoài kia.

Vào trường được hai tháng, cậu cũng năng kéo Phong đi thăm thú tìm hiểu cho nên mọi đường ngang ngõ tắt nơi đây đã tạm thời quen thuộc, cũng không còn lạ lẫm gì nữa.

Nghĩ lại lúc nhận được giấy báo điểm, trái tim của Dương và Phong cũng mém rơi ra. Cậu vốn nghĩ mình thi tốt nghiệp khá tốt, điểm còn rất cao, ba môn thi đại học đều như ý nguyện. Toán 8,75, Tiếng Anh 10, chỉ có văn là hơi kém một xíu, 6 điểm tròn.

Nếu tính như năm trước thì cậu dư sức đỗ, cho nên cậu biết điểm cái là chẳng lo lắng gì nữa, cùng Phong đi chơi khắp trời nam đất bắc. Ai mà ngờ đâu hôm khoa Ngôn ngữ Anh đại học Hà Nội công bố năm 2017 lại cao hơn năm trước đến mấy điểm.

Dương chỉ hơn điểm chuẩn là 34.58 có 0.17, suýt nữa thì trượt.

Còn Phong thì không có áp lực gì hết, hắn thi ba môn gần như điểm tuyệt đối, chỉ có mấy trường trâu bò như Đại học Y, đại học Dược thì còn phải xem xét chứ gần như trường nào cũng đủ điểm. Đại học Hà Nội khoa Công Nghệ Thông tin lấy khá thấp, hắn vào trường còn dư hẳn 6 điểm.

Cuối cùng hai người như ý nguyện vào cùng một trường nhưng khác khoa nhau.

Cuộc sống đại học rất tuyệt. Cuối tuần cả hai người cũng hay về bên nông trại ăn cơm với bố mẹ cậu, Phong bây giờ đã quá quen thuộc ở đó rồi, thậm chí nếu đông khách quá hắn còn có thể đứng ra hướng dẫn du khách thay nhân viên.

Hai người vẫn ở nhà chứ không vào ký túc xá, từ nhà đến đây cách sáu km, bọn họ vẫn rong ruổi trên chiếc xe đạp điện của Phong.

Mới đầu Dương tính mua xe máy, thế nhưng Phong có mục tiêu năm thứ tư mua ô tô cho nên hai người bọn cậu quyết định tiết kiệm từ bây giờ. Sắp tới cậu còn tính đến quán anh Linh xin một chân làm thêm. Dù sao mua ô tô cũng không phải là số tiền nhỏ.

Năm nhất học toàn môn đại cương, có rất nhiều học phần bọn họ có thể đăng ký cùng lớp, nhưng có nhiều môn lại bắt buộc phải học khác lớp. Như hôm nay chẳng hạn, hai người học hai nơi, cậu ra sớm hơn nên đứng chờ Phong tan học.

Hôm nay Phong học môn Nguyên Lý Máy Tính ở toà nhà A1, thầy giáo dạy môn này nổi tiếng nói dông nói dài, lần nào bọn họ cũng tan học muộn hơn hẳn các lớp khác.


Bầu không khí trường Đại học Hà Nội lúc nào cũng sôi động, con gái nhiều hơn hẳn con trai, bên kia hàng cây cổ thụ xanh mát là các cửa tiệm ăn uống, ở đó bây giờ rất ồn ào, cậu vô thức liếc qua, bụng thấy hơi đói.

Hôm nay cậu mặc một cái áo sơ mi sáng màu, quần bò xanh xắn ống, gương mặt nhìn qua khá non nớt, chỉ ngồi một lát đã có người không nhịn được mà tiếp cận, giọng nói nữ tính nhã nhặn vang lên.

"Bạn gì ơi, bạn học khoa nào vậy?"

Dương tưởng là người đến hỏi đường, chỉ hơi ngẩng đầu lên, mắt vẫn liếc tới cái điện thoại, rất dễ tính đáp lại, "Tôi học ở khoa Ngôn ngữ Anh, bạn muốn hỏi gì à?"


"Mình học Ngôn ngữ Nga." Cô gái chần chừ. "Mình có thể xin số điện thoại của bạn không?"

Dương hơi nhướng mày, cuối cùng cũng dời mắt khỏi cái điện thoại và nhìn vào cô gái trước mặt.

Cô gái này khá xinh đẹp, mặc quần bò và áo phông có cổ màu xanh, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa rất xinh, nhìn cô Dương lại nhớ đến đứa bạn thân là Hải Minh, cô nàng cũng thích buộc tóc đuôi ngựa.

Tuy vậy cậu vẫn thẳng thừng từ chối.

"Không được, số điện thoại tôi là riêng tư, rất xin lỗi bạn." Dương từ chối xong không để ý đến cô nàng nữa, lại cúi đầu xuống chơi nốt ván game.

Cô nàng thấy cậu hờ hững thì dụi mũi, thử thăm dò thêm. "Tôi chỉ xin số để làm bạn thôi, sẽ không làm phiền cậu đâu, thỉnh thoảng liên lạc thôi."

Dương hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. "Xin lỗi, người yêu tôi không thích tôi kết bạn lung tung, bạn thông cảm nhé."

Cô nàng nghe thấy Dương có người yêu rồi, cả người ỉu xìu, cũng không tiến tới nữa, chào hỏi xong quay đầu chạy đến chỗ đám bạn.

"Sao rồi, có xin được số không?" Một cô bé khá cao là bạn của cô nàng tóc đuôi ngựa, cô nàng liếc sang Dương rồi trêu. "Thấy hai người đứng với nhau có vẻ xứng đôi đấy."

Cô gái bĩu môi, "Trai đẹp nhưng đã có chủ, từ bỏ hi vọng đi, thời buổi này lấy đâu ra trai đẹp vẫn còn Fa chứ. Thế nhưng tớ đã hỏi được thông tin, cậu ấy học khoa Ngôn ngữ Anh."

"Ngôn ngữ Anh? Chắc không cùng khoá bọn mình, nếu không sao tớ lại không biết."

Một cô nàng khác im lặng từ nãy tới giờ, bây giờ mới lên tiếng. "Khoan đã, tớ cảm thấy bạn kia quen lắm."

"Quen á?" Cô nàng tóc đuôi ngựa tò mò, "Cậu gặp ở đâu?"

"Từ từ để tớ nhớ." Cô nàng cau mày suy nghĩ mãi nhưng không nghĩ ra, rõ ràng rất quen như thể cô đã gặp ở đâu đó rồi. "Kỳ lạ thật, rõ ràng tớ gặp rồi mà."

"Trai đẹp hầu như chỉ gặp trong khi tập quân sự là nhiều." Cô bé cao kều gợi ý. "Lúc đó là dễ nhìn trai đẹp nhất, nhưng mà trai trường mình còn không đẹp bằng trai trường Kiến Trúc bên kia, không biết năm nay bên đó được bé nào không?"

"Ui bên đấy toàn trai là trai, chấp gì, nhưng trường mình cũng nhiều trai đẹp mà." Tóc đuôi ngựa cười, "Cậu nhớ kỹ xem nào, làm bọn tớ tò mò."

Cô nàng cau mày suy nghĩ mãi không ra, vừa liếc lên thấy có một cậu trai cao lớn tiến tới gần bạn sinh viên kia, cô nàng ngẩn người, suýt nữa thì hét lên.

"Tớ nhớ rồi, tớ gặp cậu ta trên Confession của trường. Còn bình luận vài dòng bên dưới nữa."


Nói xong cô nàng vội vàng kéo tay hai đứa bạn rồi chỉ, "Cậu ta và cả bạn gì cao lớn kia kìa đều là khoá mới vào năm nay, hai người bị bê lên cùng một confession hỏi xem có phải là một đôi không?"

"Gì kỳ vậy đôi gì mà..." Cô nàng tóc đuôi ngựa nhăn mặt, còn chưa nói xong cô bạn bên cạnh đã che miệng hô lên:

"Trời ơi..."

Cô nàng tóc đuôi ngựa giật mình quay sang nhìn theo hướng tay của bạn, thấy bạn nam đẹp trai mình vừa xin số đang rúc trong lòng của anh cao lớn, anh kia còn vòng tay ôm chặt eo bạn ấy.

Dường như thấy các cô ăn cơm chó chưa đủ, anh trai cao lớn còn cúi xuống, giữa ban ngày ban mặt mà hôn một ngụm lên mặt bạn kia.

Cả ba người dường như chưa thể tiếp nhận được sự thật này, đứng đờ ra đấy, lúc tỉnh táo lại người đã đi mất.

"Sao cơ, confession gì, cậu kể nhanh nhanh xem nào?"

Cô nàng lúc này mới hồi thần trở lại, tiếc nuối nói:

"Đúng là hai người này nổi lên từ đợt tập quân sự năm nay, cậu cao cao kia tên Phong, còn người cái Mai vừa xin số điện thoại tên là Dương. Hai người nổi bật nhất trong đám tân sinh năm nay, vừa giàu vừa đẹp trai, hai người họ lại còn đi đâu cũng có nhau thân thiết cực kỳ, không chỉ mấy em gái mới vào trường mà còn cả mấy chị khoá trên cũng ngấp nghé tò mò muốn xin info. Mới đầu mọi người còn nghĩ là anh em, về sau có người nhìn thấy bọn họ cầm tay nhau nên mới có cái confession kia."

Cô nàng mở điện thoại ra tìm kiếm cái cfs nổi bật đó, ai dè thấy bình luận bên dưới đã lên đến mấy ngàn.

Confession còn đang nghi ngờ, nhưng ba cô đã biết được kết quả rồi.

Ba người nhìn nhau, sau đó hít sâu một hơi.

Trong lúc đó Dương đang đánh vào tay Phong, môi dẩu lên.

"Cậu lại bắt đầu ghen linh tinh đấy, không biết ngại à mà hôn người ta giữa đường."

"Tôi hôn người yêu tôi, ai dám cấm." Phong nhướng mày, mắt đầy ý cười khoác tay lên vai Dương. "Cậu cũng thu hút ong bướm quá cơ, vừa mới sơ sẩy tí đã có người muốn đào góc tường nhà tôi lên rồi."

Lúc nãy Phong đứng trên tầng ba nhìn thấy rõ một màn hai người nói chuyện với nhau, hắn không nghe thấy nên chẳng biết bạn trai mình và cô gái kia đang nói gì, càng nghĩ càng ấm ức.

Thế mà có người dám đụng vào bạn trai của hắn, mặt dày thế không biết.

Thế là việc tuyên bố chủ quyền được xếp vào mục tiêu đầu tiên Phong cần làm ở đại học, nếu không dễ mất người yêu như chơi.


"Bậy nào." Dương véo một cái vào eo hắn. "Người ta chỉ muốn làm quen, mà tôi cũng từ chối rồi."

"Cậu mà dám nhận lời?" Phong dùng tay vò tóc trên đầu Dương cho đến khi chúng rối tung lên. "Không ngờ lên đại học lại lắm cô gái bạo dạn thế, từ sau cứ từ chối hết cho tôi."

"Thôi kệ đi, tôi muốn đi ăn bún chả."

"Không được." Phong lắc đầu, "Cậu phải hứa đi đã."

Dương không vui, hừ một cái:

"Cái người này càng lớn càng như trẻ con. Thế có đi ăn không?"

Trong lòng Phong lộp bộp, hình như bạn trai lại sắp giận rồi. Rút kinh nghiệm bao lần xương máu, nếu muốn hàng ngày có cơm ngon canh ngọt ăn thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nhất là trong những lúc Dương không vui. Hắn đành mím môi rầu rĩ đáp:

"Đi."

Dương thấy bạn trai mình cứ giận dỗi ngớ ngẩn thì hơi buồn cười. Hai người bọn họ dính nhau nhiều như vậy, chẳng hiểu sao hắn cứ thích tưởng tượng ra mấy thứ linh tinh rồi ghen bóng ghen gió.

Thế nhưng một phần cũng vì cậu tự nguyện hùa theo.

Để bữa bún chả được ngon, cậu bèn rướn người hôn chụt lên gương mặt bí xị kia, cười nói.

"Nhanh lên tôi đói rồi."

Phong được tiếp sức ngay lập tức thẳng lưng, miệng nở một nụ cười tươi tắn, mọi phiền não vứt sau đầu. "Được, vẫn ăn ở quán cũ nhé."

"Ừa, ăn ở quán cũ đi, tôi thích nước chấm ở đấy."

Hai người không quan tâm đến Confession của trường nên không biết trên đó lại bắt đầu ầm ĩ. Vô số bài đăng liên quan đến bọn cậu được đăng lên. Cái confession này không phải cái chính thức của trường mà là do sinh viên tự phát, cách nói chuyện trên đó cũng cởi mở hơn nhiều.

Bọn họ không ngờ từ một nụ hôn nho nhỏ hôm nay lại xảy ra bao nhiêu cuộc tranh cãi theo sau. Có cả ủng hộ, có cả kỳ thị, thậm chí còn kéo tới một vài trường quanh đây gia nhập và hùa theo. Mà lúc hai nhân vật chính biết được cũng đã là rất lâu sau đó.

Mà biết được thì có sao đâu, môi trường đại học khác với cấp ba, bọn họ có được tự do lớn nhất, chẳng ai cấm cản, chẳng ai ngăn cách. Dù có vài người kì thị thì cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.

Cả hai nắm chặt tay nhau bước qua hàng cổ thụ canh ngắt, đi vào quán bún của bác bán hàng quen thuộc nằm ở ven đường, trong lòng hết sức vui vẻ.



 
Chương 123: Phiên ngoại 3: 4 năm sau


"Anh Dương, mau lấy cho Mũm bình nước ở cao cao." Giọng nói non nớt ngọt ngào cất lên, Dương nghe thấy bèn liếc sang, vừa lúc đối diện với một khuôn mặt cực kỳ dễ thương đang lao tới, trái tim mềm mại hẳn.

"Bé Mũm muốn uống nước à? Để anh lấy." Dương cưng chiều ôm bé đặt lên đùi, với tay lấy bình nước dành cho trẻ em có ống hút đưa cho bé, dặn dò thật kỹ. "Uống chậm thôi cẩn thận sặc nhé, hết rồi anh Dương lấy cho bình mới."

"Vâng ạ, em cảm ơn anh." Bé Mũm ngoan ngoãn ôm bình nước uống, sau đó ngồi im xem Dương học bài. Cậu đang ngồi ở bàn trà hướng ra vườn, từ sáng tới giờ liên tục cắm đầu vào bài tiểu luận thầy giao nên cũng hơi khát nước, nhưng vướng bé mũm trên người nên mặc kệ.

Tiếng chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, cô bé thích thú nhoài người ra bàn ngắm nhìn, hai đuôi tóc lúc lắc ở đằng sau như hai cái đuôi gà.

Ông Bách từ trong bếp bê một đĩa hoa quả bước vào thấy cảnh này, khẽ nở một nụ cười. "Hai anh em học bài đấy à? Nghỉ ngơi ăn hoa quả đã."

"Bố Bách ơi, anh Dương học bài, còn Mũm đang ngắm cảnh ngoài trời."

Ông Bách gật đầu, cưng chiều dang tay ra: "Mũm ngoan quá, xuống đây với bố." sau khi bé nhảy xuống, ông bế bé lên rồi nói với Dương. "Con ăn hoa quả đã rồi đọc tiếp."

"Con cảm ơn chú." Dường như cảnh tượng này đã rất quen thuộc, Dương không e ngại chút nào, bỏ bài tiểu luận ra, bế bé Mũm ra bàn rồi tự nhiên ăn hoa quả, câu có câu không nói chuyện với ông Bách.

"Lần này chú về nhà được một buổi chiều rồi phải đi ngay, bé Mũm phải nhờ hai con chăm sóc rồi."

Dương mỉm cười, "Bọn con đang nghỉ hè mà, nếu bé Mũm chán quá chúng con sẽ đưa em lên nhà bố mẹ con, em ấy còn đang lo lắng về mấy cây ngô hôm nọ liệu có mọc không?"

"Thật nha, anh nói thật nha." Bé Mũm phấn khích, ánh mắt sáng ngời nhìn ông Bách. "Bố ơi Mũm muốn đi luôn cùng anh hai và anh Dương. Hôm nọ trồng được hai cây ngô, Mũm muốn xem ngô cao cao."

"Cũng được, tuỳ các con." Ông Bách cũng cười, dùng ánh mắt yêu chiều nhìn con gái ngoan ngoãn dựa dẫm vào Dương, vô thức nhớ đến những tháng ngày tăm tối trước đây, ông thở phào một hơi.

Tất cả rồi cũng qua đi.

Bé Mũm từ lúc sáu tháng tuổi đã mắc một chứng bệnh gọi là bệnh IGA bọng nước thể nhẹ, cả người liên tục nổi những bóng nước, nhất là ở tay và chân, những lúc mụn nước vỡ ra sẽ gây đau và ngứa. Bệnh này là bệnh hiếm, trên thế giới chưa có cách chữa, chỉ có thể kìm hãm bằng thuốc bôi ngoài da.

Năm bé còn nhỏ, sau khi đưa bé đến hết các bệnh viện lớn nhỏ, cuối cùng đành cam chịu chấp nhận chung sống với bệnh.

Ông không ngờ lòng người dễ thay đổi, người mẹ đã dứt ruột sinh con ra ấy vậy mà nỡ lòng nào bỏ rơi khi bé vừa được chín tháng tuổi.

Những ngày đó ông vừa mệt mỏi chăm con, vừa tìm tung tích mẹ bé, ai mà ngờ đâu lúc tìm đến nơi cô ta đã có người yêu mới, thậm chí còn không thèm nhìn mặt con, cô ta còn dám mắng bé vì di truyền bởi ông nên mới giống quái vật hết cả lũ, một thằng thì thích đàn ông, một đứa thì người không ra người quỷ không ra quỷ.

Từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ ông Bách chưa bao giờ tức giận đến nhường ấy, không ngờ một con người nhìn qua cũng xinh đẹp và có học thức mà lại có thể mở mồm nói những lời độc địa mà không ngượng miệng.

Nghĩ lại những gì Phong từng bảo có khi lại là thật, sau hôm đó hai bố con không hề nhắc tới chuyện đó nên ông cứ nghĩ đó chỉ là cái cớ để con trai rời khỏi nhà. Ông Bách nhắm mắt lại, vừa thấy thất vọng vừa có cảm giác như được giải thoát.

Cũng may con gái ông mới có chín tháng tuổi, cũng may là ông còn chưa cho cô ta danh phận gì.

Nhưng ông chưa bao giờ là quả hồng mềm thích nắn sao thì nắn, ông viết một tờ giấy bắt cô nàng độc địa kia từ bỏ con, từ nay về sau không có quyền gặp bé nữa, sau đó lấy lại hết thảy những gì đã từng mang cho, sau đó vận dụng một vài mối quan hệ để cho đám bạn bè và tầng lớp trung lưu trở lên trên toàn miền bắc này biết rõ bộ mặt thật kia, còn cô ta sau này sống tiếp ra sao sẽ không liên quan đến ông nữa.

Từ đó đến nay cũng bốn năm rồi, hai đứa lớn cũng vừa bảo vệ luận án tốt nghiệp xong, đang chờ kết quả thi nghiên cứu sinh. Còn con gái ông may mắn làm sao vào năm bốn tuổi các triệu chứng bệnh bắt đầu đỡ dần, đến nay gần như đã khỏi hẳn.

Các bác sĩ cũng không ngạc nhiên cho lắm, bệnh này không phải mãn tính, tuỳ vào triệu chứng mà sẽ tuỳ thời biến mất, thế nhưng bao giờ biến mất thì nền y học còn chưa xác định được, chỉ có thể coi trường hợp này là may mắn.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo nõn nà bụ bẫm, những vết sẹo đã dần dần lành lại, cô bé trải qua bệnh tật dày vò mà vẫn hết sức tự tin và vui tươi, ông biết tất cả điều này đều do hai người anh cẩn thận để ý và chăm sóc.

Ông nhớ đến những ngày chạy vạy ở các bệnh viện, hai ông bà thông gia đã giúp đỡ rất nhiều, ông còn vướng bận quá nhiều việc, khoảng thời gian đó chính Dương và Phong đã thay nhau ở lại chăm bé.

Hai thằng con trai từ lúc đầu vụng về đến về sau khéo léo, tất tả chăm em. Dương lo lắng đến vấn đề dinh dưỡng còn tự mình nấu cháo và thức ăn cho bé. Ông đứng ngoài quan sát càng lúc càng ưng cậu trai này, vừa ngoan hiền vừa giỏi, gia thế cũng tốt, đôi lúc ông còn thấy con trai mình có phần không xứng với người ta.

Cũng may tình cảm của bọn nhỏ lúc nào cũng tốt, đôi lúc cũng cãi nhau nhưng đều nhanh chóng làm hoà. Bé Mũm thì từ nhỏ đã hay được đi đây đó, một nửa thời gian sống ở Quảng Ninh, một nửa thời gian sống ở nhà ông Đức và bà Sinh.

Cô nhóc còn nhỏ, đôi khi những hành động vô tư lại có thể mang đến nhiều tiếng cười cho người lớn bọn ông, hơn nữa cô nhóc cũng rất ngoan, dù bệnh nhưng chưa bao giờ biết mè nheo ăn vạ.

Cuộc đời của ông chẳng cần gì hơn, như thế này đã cực kỳ viên mãn.

Ông đang nghĩ vẩn vơ, Phong đi vào thản nhiên lấy dĩa cắm một miếng hoa quả đưa lên miệng, lại quay sang hôn má bé Mũm và Dương mỗi người một cái, sau đó hỏi ông Bách.

"Tối nay bố ăn cơm ở nhà chứ? Có món thịt chiên giòn mà bố thích ăn đấy."

"Bậy nào." Ông Bách tỉnh lại trong hồi ức, nghiêm mặt nhìn con trai, "Món đó là bé Mũm thích ăn chứ đâu phải bố."

"Đúng rồi!" Bé Mũm reo lên, "Mũm thích ăn món đó do anh hai làm lắm."

"Bé Mũm ngoan quá." Dương cũng học Phong hôn chụt một cái lên má bé, "Vậy tối nay bé Mũm phải ăn hết một bát cơm đầy nhé."

"Vâng."

Bốn năm trôi qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi, giờ đây người thường xuyên xuống bếp không còn là Dương nữa, Phong đã đi học nấu ăn, từ một người đến mắm muối tương cà còn chưa phân biệt được dần dần có thể chiều cho cái dạ dày của bạn trai nhỏ cực kỳ thoả mãn.

Cả bốn người ăn tối xong, ông Bách đưa bé Mũm lên tầng, còn Phong và Dương nắm tay nhau đi dạo ngoài vườn.

Biệt thự nhà Phong cực kỳ rộng, cả khu vườn bên dưới ông Bách xây dựng thành một công viên nhỏ, có hồ nhân tạo, có thảm cỏ, cây xanh và đường đi, bây giờ cả hai đang đi trên đường thơ thẩn ngắm cảnh.

Bọn họ vừa thi nghiên cứu sinh xong, đây là quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng của cả hai, con đường tương lai phía trước còn dài, nhà bọn họ cũng không phải khó khăn, cứ học được bao nhiêu thì học.

Hai người đã công khai từ lâu, ngoài trường trong trường tuy không công bố cụ thể nhưng ai cũng đều biết bọn họ là một đôi. Lúc đầu cũng có những người kỳ thị này nọ, thế nhưng thời gian trôi đi, ai nấy đều phải lo cho cuộc sống của mình, làm sao có thể đi theo bọn họ mà xăm soi mãi được.

Dương nghĩ lại những năm tháng yêu nhau, ngày nào cũng như ngày nào không có gì kích thích, giờ nhìn khuôn mặt của đối phương cũng không còn mới lạ nữa, cái cảm xúc tim đập chân run cũng biến mất tự bao giờ, thế nhưng cậu biết rõ mình với đối phương đều khó có thể xa nhau.

Đối với bọn họ, tình yêu không còn đơn thuần là tình cảm đôi lứa mà còn là tình bạn, là tri kỉ, là hai người thân của nhau.

"Ngày kia họp lớp cấp ba đấy, anh nghĩ xem chúng ta có nên đi không?"

Phong kéo vai bạn trai dựa lại gần mình. "Lớp em chứ lớp anh đâu? Anh đi có ổn không?"

"Thôi đừng giả vờ nữa." Dương sống với Phong mấy năm rồi, biết thừa hàng này nghĩ cái gì trong đầu. "Anh học lớp đó nửa năm còn gì nữa, với lại giờ em bảo anh ở nhà anh có ở không?"

"Không." Phong cười cười, liếc cậu, "Biết vậy em còn hỏi làm gì?"

Dương lườm nguýt: "Em hỏi chơi không được à?"

Những lời này Phong nghe nhiều rồi, bèn giơ tay đầu hàng. "Được, em nói gì cũng được hết."
 
Chương 124: Phiên ngoại 3-1: 4 năm sau


Dương hơi chần chừ. Năm 2020 Việt Nam bùng phát Covid, trang trại của nhà cậu hơn một năm nay cũng ít khách hơn hẳn. Thu nhập bây giờ đều phụ thuộc vào nông sản, số khách đến chỉ bằng một phần ba khi xưa.

"Nhưng mà dịch bệnh thế này, tụ tập đông người cũng nguy hiểm lắm."

"Ở trong nam mới nguy hiểm thôi, ngoài bắc vẫn bình thường." Phong thử mở điện thoại ra xem tin tức. "Yên tâm đi, hôm qua trên đấy có 11 ca thì đều được cách ly rồi."

"Vậy thì được."

Mấy năm trôi qua tuy không gặp nhau nhiều nhưng tình bạn của nhóm bọn cậu cũng không thay đổi, Dương vẫn thường xuyên tụ tập cùng bọn họ. Trong nhóm có Hoàng Anh không học đại học, cậu ta được bố cho tiền để kinh doanh quần áo, bây giờ cũng là một ông chủ khá lớn, lần trước ăn hỏi cậu và Phong còn bị ép đi đội lễ.

Minh con học đại học Kiến Trúc khoa xây dựng, vừa ra trường đã đến chỗ của bố cậu ta làm, cũng coi như ổn định. Năm thứ ba cậu ta cũng có một người bạn gái nhưng đã chia tay ngay sau đó, hiện giờ thì không biết.

Đám Hải Minh và Linh đã tách nhau ra, một đứa vào Sài Gòn học, một đứa đi du học, Hải Minh bị vít trong nhà hết mùa dịch này, mấy ngày lại gọi điện cho Dương để quấy rầy.

Tuấn và Chi đi du học từ sau lớp mười hai, nghe nói tình cảm cũng ổn định, bọn cậu chỉ có thể nghe tin tức và hỏi thăm nhau qua mạng xã hội.

"Đợt này nghe nói thằng Tuấn dẫn cái Chi về đấy, hai đứa nó về đăng ký kết hôn rồi lại đi luôn." Dương cảm khái. "Nhanh thật đấy, mấy đứa chúng nó mới 22, 23 tuổi mà đã tính đến chuyện dựng vợ gả chồng rồi."

Phong thấy lạ bèn hỏi lại. "Bọn họ không tổ chức đám cưới à?"

"Không." Dương đáp với vẻ ngưỡng mộ. "Bọn họ tính đi du lịch kết hôn."

Phong nghe thấy vậy ngẩn người ra, sau đó siết tay Dương kéo cậu lại. "Anh cũng muốn."

"Muốn gì?" Dương đang đi bị kéo lại, cả người lảo đảo suýt ngã, lại thấy mặt Phong hơi lạ, cậu hỏi. "Anh sao vậy?"

Phong mím môi đứng đó một lúc mới lẩm bẩm: "Anh cũng muốn đi du lịch kết hôn."

Nhìn Phong như vậy, Dương tự dưng nghĩ lại những ngày đầu yêu nhau, cậu bật cười. "Anh đừng có mơ nữa, em đã nói đến ba mươi tuổi mới kết hôn rồi, anh ráng đợi đi."

Phong tối sầm mặt, từ giờ tới năm ba mươi tuổi tính vội cũng còn bảy năm nữa lận, hắn làm sao mà chờ nổi, vội vàng mặc cả. "Không thương lượng được à?"

"Hông." Dương cười toe toét, không cho Phong đổi ý, nhanh chóng kéo người đi. "Thôi em mỏi chân rồi, đi vào nhà thôi."

Dương không hiểu vì sao Phong cố chấp muốn kết hôn như vậy? Dù sao bây giờ muốn kết hôn cũng phải sang nước ngoài đăng ký, cũng có được pháp luật công nhận đâu. Thực ra cậu còn có một ý định lớn gan hơn nhiều.

"Thời buổi này cái gì cũng tiên tiến, ngay cả tư tưởng cũng vậy, giới LGBT+ càng ngày càng được ủng hộ. Biết đâu đấy, nhỡ may có một ngày nào đó trong nước hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, lúc đó cậu sẽ đường đường chính chính dẫn Phong đến Uỷ Ban Nhân Dân phường để đăng ký.

Tất nhiên cậu giới hạn đến năm ba mươi tuổi, nếu năm cậu và Phong ba mươi tuổi còn chưa đến ngày đó cậu sẽ chiều theo ý hắn.

Phong không biết ý định của Dương, hắn cũng hỏi kiểu ăn may vậy thôi chứ hắn và Dương đều đã ra mắt bố mẹ, hai gia đình thường xuyên gặp nhau, nói chung bọn họ chẳng khác gì đã kết hôn cả, chỉ là nghe thấy tin vui của người khác hắn vẫn cứ bồn chồn.

Rõ ràng hai người yêu đương cũng lâu rồi, tại sao hắn còn chưa có danh phận?

Ngày hôm sau hai người ôm bé Mũm lái xe lên Hà Nội. Bọn họ đi học vẫn dùng con xe đạp điện cà tàng của Phong, mãi cho đến năm thứ tư hắn mới chính thức mua được con xe này bằng tiền của mình, từ đó bọn họ ngang nhiên đi xe tới trường, mặc kệ ánh nhìn của người khác.

Dạo này dịch bệnh hoành hành, nông trại tuy vắng nhưng vẫn có khách, bố mẹ cậu nhàn rỗi không có việc gì rất thích đón bé Mũm lên chơi.

Anh Minh năm nay cũng 27 tuổi rồi mà đến một mống người yêu cũng chẳng có, bố mẹ nhiều lần gặng hỏi, còn nói bóng nói gió nếu hắn mà giống Dương thì cũng chẳng sao, nhanh kiếm người yêu về là được, Minh cũng chỉ cười trừ nói là duyên chưa tới làm mẹ cậu lo ngay ngáy.

Dạo này truyện và phim nam nam bắt đầu mọc lên như nấm, từ năm Dương come out, bà Sinh bắt đầu chuyển từ truyện ngôn tình sang truyện đam mỹ, thậm chí còn rành nhiều thuật ngữ hơn cả Dương và Phong, cái gì mà công với thụ, cái gì mà phúc hắc với ôn nhu, cậu nghe mà không thể hiểu nổi.

Đối với việc này, Dương với Minh hay ông Đức đều bó tay không biết nên có ý kiến gì, thôi thì mẹ cậu thích là được.

Gửi bé Mũm ở nhà bố mẹ rồi ăn một bữa tối xong, hai người lập tức lái xe về chung cư, năm bọn họ chính thức ở chung, bố cậu đã sang thiết kế để đập hai nhà nối thông thành một.

Việc này thực ra đã trải qua nhiều suy xét, dù sao bọn họ là hai cá thể khác biệt, bất đồng quan điểm là không thể tránh khỏi, sợ rằng lúc ở chung sẽ gặp nhiều bất tiện. Thế nhưng cuối cùng cả hai đều đồng ý.

Một căn nhà không đủ để trói buộc cả hai lẫn nhau, nếu bọn họ còn tình cảm và biết trân trọng thì sẽ bền lâu, còn không muốn thì sẽ chẳng có gì níu kéo nổi...

Cùng nhau lăn lộn một đêm, ngày hôm sau Dương mệt rã rời bò dậy trước chui vào buồng tắm. Thời gian chẳng làm cho cậu thay đổi chút nào, có chăng khuôn mặt bớt non đi một chút, cậu uể oải xoa hai vệt thâm quanh mắt, một bàn tay đã vòng qua eo kéo cậu lại.

"Cục cưng dậy sớm thế?"

"Anh đừng gọi em bằng cục cưng." Dương đẩy cái đầu người nào đó đang sấn tới. "Em có phải là con anh đâu?"

"Ờ."

Phong còn nửa mơ nửa tỉnh, bàn tay xoa nắn khắp bụng Dương làm cậu vừa đánh răng vừa la oai oái.

"Cái anh này buông ra, người đâu mà vô duyên vậy không biết."

Phong làm lơ lời Dương nói, càng lúc càng quá đáng, thứ gồ lên ở đằng sau còn cố tình cạ vào mông cậu.

Dương hơi nóng mặt, cậu uống ngụm nước súc miệng rồi phun ra, véo tay vào eo bạn trai.

"Tỉnh táo lại đi, chúng nó hẹn mười giờ đấy, giờ đã hơn chín giờ, hay là anh ở nhà nhé!"

"Không." Phong vừa nghe đến hai từ "ở nhà" lập tức đứng thẳng người dậy. Hắn cao hơn năm mười tám tuổi một ít, khoảng tầm 1.86m, còn Dương vẫn mãi ở mốc 1.79m không lên nổi. Giờ đây cậu chỉ đứng đến tai hắn. "Anh phải đi chứ, bữa cưới Hoàng Anh anh không đi được còn gì nữa."

"Ờ ha." Dương quên mất hôm đó lớp cậu cũng tụ tập. "Vậy bỏ em ra đi đánh răng mau.

Phong ngoan ngoãn nghe theo.

Cậu đánh răng rửa mặt xong uể oải dựa vào người Phong, sau đó mặc hắn ôm mình vào phòng mặc quần áo, loay hoay chuẩn bị xong xuôi cũng đã chín rưỡi.

"Bọn nó hẹn ở đâu?" Phong ngắm mình trong gương một lần cuối rồi với lấy chìa khoá. "Có gần đây không? Có chỗ đỗ xe không?"

"Có." Dương mở điện thoại ra xem địa chỉ Hiểu lớp phó gửi: "Nhà hàng Lake View Hoàng Cầu. Chỗ này siêu rộng, có đỗ năm mươi cái xe giống của anh cũng được."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Học sinh lớp A7 trường D khoá 2014/2017 đã tụ tập gần như đầy đủ ngoài sảnh chính, bọn họ đang uống cà phê và thảnh thơi ngắm hồ.

Trái ngược với các học sinh trường khác gặp nhau chủ yếu là khoe thành công này nọ, ngồi đây toàn các cậu ấm cô chiêu, bọn họ không có nỗi lo khởi nghiệp hay làm giàu, tất cả đều vui vẻ nhớ về thời cấp ba oanh liệt. Người thì đi du học, người thì học trường nọ trường kia, mỗi người trưởng thành theo một cách khác biệt.

Hiểu ngồi ngay bên cạnh Lan và Hoàng Anh, bọn họ đang ôn lại mấy kỷ niệm xưa, chẳng hiểu thế nào lại nhắc đến Dương và Phong.

"Ê Hoàng Anh, mày có tin tức gì của đôi kia không? Từ hôm cưới mày tới giờ thằng Dương cứ như mất tích. Còn Phong, tao còn chưa gặp ổng từ lần đó đến giờ."

Hoàng Anh ngồi thẳng người dậy, mấy đứa khác cũng tò mò.

"Tao cũng lâu lắm rồi không gặp hai người bọn họ, nay có đến không biết."

"Thì vẫn vậy." Hoàng Anh nhăn nhó. "Hai người bọn họ hình như mới thi nghiên cứu sinh, hôm qua tao gọi thấy vẫn đang ở Quảng Ninh."

"Hai người họ may mắn thật, cả hai bên bố mẹ đều đồng ý, giờ thì sướng rồi."

"Tất cả là tại thằng chó Nam, mà giờ nó đâu rồi chúng mày biết không?" Hoàng Anh nhớ lại vụ đó vẫn còn hậm hực, nhưng thằng Nam này chạy cũng giỏi, từ bấy đến giờ cậu ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại.

Hiểu lắc đầu, "Tao nghe nói nó về quê thi tốt nghiệp rồi vào trong Nam học đại học."

Một người ngồi bàn sau xen vào. "Thế mày có gọi cho nó đi họp lớp không?"

"Tao làm gì biết số mới, từ đợt đó nó chặn số chặn Facebook hết cả lớp mình còn gì."

"Tội gì phải thế nhỉ? Lúc trước ai cũng quý nó, giờ thì ai cũng ghét."

"Thôi hình như hai thằng kia đến rồi, tụi bây ngậm mồm vào, đừng có nhắc đến cái tên đó."

"Đâu đâu, sao tao không thấy?"

"Cái xe kia kìa." Hoàng Anh giơ tay lên chỉ. "Hình như chúng nó đi xe trắng."

Hiểu đang ngậm ống hút trà sữa suýt nữa thì nghẹn, ngay cả bạn học ngồi xung quanh cũng tò mò. Cô nhìn ra đằng xa, thấy một chiếc Mercedes-Benz C300 màu trắng phóng vào, Hoàng Anh đang cầm cốc nước bị Nhi ngồi đằng sau vỗ lên tí nữa thì đổ.

"Anh Hoàng Anh, hình như đúng là xe anh Phong."

Không sai đâu, chẳng ngờ được chàng lãng tử ngày xưa cuối cùng đã lấy vợ, lại còn lấy cô bạn gái yêu từ thủa cấp ba. Người quen và người yêu cũ của Hoàng Anh ai nhìn thấy đều phải lác mắt một trận. Nhi hiện tại đang có em bé, cô đứng bật dậy làm Hoàng Anh lo ngay ngáy.

"Em có ngồi yên được một chỗ không nào, nhỡ may ngã cái thì sao?"

"Thì em ngạc nhiên ó." Nhi bĩu môi. "Không phải hôm qua anh bảo hai người đó còn ở Quảng Ninh à?"

Hoàng Anh bấy giờ mới nhìn lại. "Ờ, chắc chắn xe anh Phong rồi, biển số kia chính tay tao đi bốc."

Cả lớp nghe thấy tên Phong lập tức nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Bàn luận thì bàn luận vậy, nhưng đúng là từ đợt đó đến giờ bọn họ còn chưa nhìn thấy Phong lần nào.

Dương thì có gặp vài lần nhưng cậu quá kín tiếng, chẳng ai hỏi được gì.

Cả lớp nhìn chăm chú, chỉ thấy cửa xe vừa mở, thò ra trước tiên là một đôi giày thể thao trẻ trung, chiếc quần ngố bò dài trên đầu gối, tiếp tục là một cái áo vàng rực rỡ, khuôn mặt bên trên tuy đeo khẩu trang nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai, đúng là Phong thật.

Dương cũng mở cửa xe bên kia, cậu mặc một bộ đồ y hệt Phong, chỉ khác có màu tóc, vừa thò mặt ra đã thấy mọi người nhìn chòng chọc vào mình, cậu bèn giơ tay lên cười tươi tắn.

"Hi."

"Hi cái gì mà hi." Hoàng Anh nhăn nhó. "Đi họp lớp mà chúng mày ăn mặc kiểu gì thế này?"

Dương nhìn cả đám con trai đều ăn mặc nghiêm chỉnh, có người còn sơ mi quần tây, cậu gãi đầu. "Ai biết đâu, tao tưởng đến ăn cơm thôi, ăn cơm còn phải mặc chính trang à."

"Tí bọn tớ còn định chụp ảnh, với cũng may nhà hàng này không yêu cầu ăn mặc lịch sự." Hiểu lớp phó nhún vai. "Chào Dương, lâu lắm rồi không gặp, vẫn vậy chứ."

Phong tự nhiên quàng qua eo Dương rồi đáp. "Chào mấy cậu, bọn tôi vẫn vậy thôi."

"Ai hỏi cậu đâu." Hiểu lườm nguýt. "Cậu này là ai ấy nhỉ? Có học cùng lớp A7 chúng ta không?"

Cả lớp cười ầm lên, đồng thanh trả lời. "Không phải đâu, nhìn lạ hoắc á."

Dương cũng cười, kéo Phong ngồi xuống bàn. "Không phải thật mà, anh ấy đi với tư cách người nhà còn gì nữa."

Cả lớp lại được một trận cười.

"Vậy cậu giới thiệu đi, bọn tôi không biết đây là người nhà của ai hết."

Dương hùa theo, nắm tay Phong giơ lên. "Ô kê ô kê, các cậu nghe cho kỹ này, đây là Phong, người nhà của tớ."

Nhìn nụ cười ngọt ngào của Dương và Phong, cả lớp cảm thấy hình như mình vừa vô tình ăn cơm chó.

Năm đó trận come out của hai người quá oanh liệt, không chỉ bọn họ mà cả trường bọn họ đều ấn tượng khó phai với cặp đôi này, bây giờ thời gian trôi qua quá lâu rồi, chẳng thể ngờ được bọn họ vẫn ở bên nhau.

Ngồi nói chuyện một lúc, ai nấy lúc đầu đều đeo khẩu trang nên còn chưa rõ ai vào ai, phải giới thiệu mới có thể quen thuộc trở lại. Mọi người nói đông nói tây rồi mới hỏi đến việc ra trường của hai người, lúc nghe Dương nói cả hai sẽ học nghiên cứu sinh còn cười phá lên, một người khá quen thân tò mò hỏi:

"Thật không đó, hồi xưa tao thấy mày lười học số một cơ mà, giờ bày đặt làm nghiên cứu sinh sau này ở trường giảng dạy cho sinh viên à?

Dương thật ra không hề có ý định đấy, nhưng vẫn giả vờ gật đầu nghiêm túc. "Đúng rồi sao mày biết hay vậy? Mục tiêu của tao là làm giảng viên đấy."

"Moá thật kìa." Người kia không tin nổi. "Mày đừng có truyền bá tư tưởng độc hại cho sinh viên nhé, chẳng lẽ mai sau lại dạy làm sao để trốn học cho giỏi và đánh nhau không bị thầy cô bắt à? Với lại phải đứng lớp và nói liên tục, mày nghĩ mày làm được á?"

Dương nghĩ thấy thế cũng rùng mình, vội xua tay. "Thôi mày đừng nói nữa, tao suy nghĩ lại rồi, chắc tao không hợp với nghề này đâu."

Cả lớp hôm nay đến khá đông đủ, Minh con bận đến chuẩn bị ăn mới tới, còn Tuấn cứ tưởng sẽ không tới ai dè ăn gần xong rồi mới dẫn Chi đi vào.

Từ lúc tốt nghiệp đi du học tới nay Dương còn chưa gặp lại bạn thân, lập tức đứng lên cho cậu ta một cái ôm.

Tuấn hiện nay nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều, Chi thì vẫn vậy, ăn mặc cực ngầu, cô cũng hay sang lớp A7 nên không xa lạ mà thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhi.

Ăn uống đi hát chơi bời chán chê, cuối cùng lúc về, cả nhóm của Dương tách lẻ, bọn họ nhớ lại quán bar của anh họ Tuấn, lập tức phóng xe đến đó.

Giờ mỗi người đều có xe riêng của mình, nhưng may là quán bar nằm trên con đường nhỏ nên vắng người, đậu xe thoải mái.

Bởi vì dịch bệnh cho nên quán bar làm ăn không ổn lắm, Khang cũng kiếm đủ lãi trong mấy năm nay rồi nên chuẩn bị sang nhượng chỗ này để lấy tiền đầu tư vào thứ khác, lúc mọi người đến đồ đạc cũng dỡ đi bớt rồi, không còn vẻ sa hoa như trước kia.

Cả bọn cảm thấy cảnh còn người mất, nhớ đến bọn cái Linh với Hải Minh, Linh thì bây giờ bên Úc đang nửa đêm, Dương bèn cầm điện thoại lên gọi video cho Hải Minh.

Hải Minh ở trong Sài Gòn bị vít trong nhà mấy tháng liền sắp phát rồ phát dại, vừa nhìn thấy lũ bạn chó liền tủi thân mếu máo khóc lên làm Dương phải an ủi mãi. Nghĩ cũng tội cô nàng, nhưng không bị bệnh là đã hết sức may mắn rồi.

Chơi bời chán chê mới tan cuộc, lúc này cả đám đã hơi hơi say, chỉ có mình Nhi có em bé nên không uống rượu, Dương với Phong nhớ lại chuyện trước kia quyết định vứt xe ở quán rồi đi bộ về. Còn Nhi lái xe chở cả đám ai về nhà nấy.

Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu như những cậu trai mười bảy mười tám tuổi.

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, nhớ ngày trước đi mòn con đường này về nhà, từ lúc anh về Quảng Ninh em cũng trở nên lười biếng, sáng nào cũng lay anh Minh dậy đi nhờ xe anh ấy đi học."

Phong nhìn thấy gương mặt bạn trai hơi ửng hồng, cũng nhớ đến một đêm nhiều năm về trước. Môi khẽ nở nụ cười, hắn kéo Dương đi đến một khóc khuất, rất tự nhiên mà ôm cậu vào lòng, nửa thật nửa giả hỏi:

"Hôn cái không?"

"Gì còn bày đặt hỏi." Dương kéo Phong ấn cơ thể cao lớn vào tường rồi cắn lên môi hắn.

Hôn nhau chán chê, Dương và Phong lại thong thả đi trên đường khuya, cái oi bức giờ này vẫn không bớt chút nào, cảnh quan đường phố mấy năm qua đã thay đổi gần hết, cây xanh chẳng còn mấy, con đường về nhà hồi xưa chỉ có hai làn xe giờ đã lên bốn làn, nhà cao tầng mọc lên nhiều vô kể.

Tất cả mọi thứ theo thời gian đều thay đổi, chỉ có hai người bọn họ vẫn còn nắm tay nhau, ngày này qua tháng khác.

The end.

Cuối cùng cũng hoàn, cảm ơn mọi người đã đồng hành với tác giả và hai bạn trẻ đáng yêu cho đến ngày hôm nay. Truyện mình viết với mục đích để thoả mãn chính mình và rất yêu cặp đôi này nên không có cao trào hay ngược gì. Nếu có lỗi gì mong các bạn bỏ qua và đọc truyện vui vẻ nha. Yêu các bạn ❤️
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom