Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3719


Chương 3719

Lâm Chính im lặng.

Một lát sau anh mới lên tiếng.

“Đại thống lĩnh Trịnh, nếu ông không thể trói buộc những người trong giới võ đạo thì hãy để tôi trói buộc bọn họ”.

Trịnh Nam Thiên hơi ngẩn ra, nhanh chóng hiểu ý của Lâm Chính, vội trầm giọng quát: “Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có làm bừa, chuyện này không đơn giản như vậy đâu”.

Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không nghe lọt tai, chỉ nhỏ giọng đáp: “Hi vọng không có lần sau”.

Dứt lời liền tắt máy.

“Lâm Chính! Lâm Chính!”, Trịnh Nam Thiên cuống quýt gọi, nhưng không có bất cứ hồi âm nào.

Ông ta biết sắp xảy ra chuyện lớn, lập tức gọi: “Thư ký Lưu!”.

“Đại thống lĩnh!”.

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng chạy bước nhỏ vào.

“Mau báo với đám Thiếu Thu, Phương Hồng, mau lên! Sắp xảy ra chuyện rồi!”.

“Vâng, đại thống lĩnh”.

“Đúng rồi, tuyệt đối không được để Vương Tư Diểu biết chuyện này. Tôi sẽ đến gặp cấp trên ngay bây giờ, rõ chưa?”.

“Vâng”.



Mấy tiếng sau.

Lâm Chính lại đứng bên ngoài sơn môn của Huyết Ma Tông.

Anh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh trang dung mạo.

Hiện giờ là 5 giờ sáng.

Mặt trời đang dần nhô lên.

Vài tia sáng chiếu lên mái nhà của Huyết Ma Tông.

Lâm Chính bình thản nhìn con đường dẫn vào sơn môn của Huyết Ma Tông, rồi cất bước tiến về phía trước.

“Tông chủ Huyết Ma Tông, tôi đến rồi đây!”.

Một giọng nói lạnh lùng sang sảng vang khắp bốn phía.

Giọng nói sang sảng vang khắp cả tông.

Nhất thời, Huyết Ma Tông trở nên sôi sục.

Rất nhiều chim chóc kinh sợ bay ra khỏi khu rừng.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, từng bước đi tới.

Lúc này, trước cổng Huyết Ma Tông đã có gần trăm tinh nhuệ đứng đó, ngoài ra còn có mấy trưởng lão của Huyết Ma Tông.

Bọn họ nở nụ cười, nhìn Lâm Chính đang tiến đến.

Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều đoán được Lâm Chính sẽ đến đây.

Nhưng bọn họ không hề hoảng sợ, vì họ đã có sách lược ứng phó.

“Nếu các ông muốn sống thì mau rời khỏi đây đi, tông chủ của các ông bảo các ông đến đây để chịu chết thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
 
Chương 3720


Chương 3720

“Thần y Lâm, Huyết Ma Tông chúng tôi có thể nhốt cậu nướng cậu một lần, thì cũng có thể nướng cậu lần thứ hai. Lần trước là vì Huyết Kiêu phản bội mới để cậu thoát được, tôi nghĩ chắc chắn lần này cậu mọc cánh cũng khó thoát”, một trưởng lão mỉm cười nói: “Hãy nhìn dưới chân cậu đi”.

Lâm Chính hơi cúi xuống.

Phát hiện dưới chân anh có một trận ấn rất lớn.

Trận ấn này được bôi máu tươi, nhìn giống như một loại tà trận nào đó, nhưng Lâm Chính nhìn ra được bên dưới trận ấn này là một lớp cơ quan.

Lâm Chính đã giẫm vào cạm bẫy cơ quan của bọn họ, như chim trong lồ ng, mặc người giết thịt.

Chỉ có điều, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.

“Với tư cách là một bác sĩ thì tôi sẽ khuyên các ông, nhưng tôi chỉ khuyên một lần, muốn sống thì hãy rời khỏi đây ngay!”.

“Thần y Lâm, tông chủ của chúng tôi cũng bảo chúng tôi khuyên cậu, nếu muốn sống thì hãy quỳ xuống thần phục đi”, trưởng lão kia vẫn phớt lờ lời của Lâm Chính.

Những người còn lại cũng cười lớn.

“Trên đời này còn người ngu ngốc như vậy sao?”.

“Hôm qua khó khăn lắm mới thoát được, kết quả hôm nay lại tới đâm đầu vào chỗ chết, đúng là nực cười”.

“Đáng thương không khác gì thằng hề”.

“Đúng vậy”.

Các đệ tử của Huyết Ma Tông cười nói hô hố, ánh mắt lộ vẻ chế giễu. Trong mắt bọn họ thì Lâm Chính chẳng khác nào trò cười.

Lâm Chính không nhiều lời nữa, cất bước tiến về phía trước.

Nhưng khoảnh khắc anh vừa nhấc chân lên…

Ầm!

Mặt đất dưới chân anh phát nổ.

Một luồng sương máu đáng sợ bao trùm lấy Lâm Chính.

Sương máu có tính ăn mòn rất kinh khủng, có thể hòa tan sắt thép, làm rữa nát mọi thứ.

Thấy Lâm Chính bị sương máu nuốt chửng, các đệ tử Huyết Ma Tông ở bên ngoài đều cất tiếng cười sằng sặc.

Nhưng ngay sau đó.

Vèo!

Một bóng dáng lao ra khỏi đám sương máu, xuyên qua những đệ tử và trưởng lão này như một cơn gió.

Chỉ trong phút chốc.

Tất cả đều bất động…

Sau đó, cổ bọn họ đều xuất hiện một lỗ máu cực nhỏ.

Chỉ nhỏ bằng đầu kim, thậm chí còn không rỉ máu.

Nhưng nó lại lấy được mạng của bọn họ.

Phịch!

Cả đám người lập tức mất mạng.

Lâm Chính cất bước đi vào cổng Huyết Ma Tông.
 
Chương 3721


Chương 3721

Trong cổng không ngừng xuất hiện các đệ tử của Huyết Ma Tông.

Bọn họ chẳng nói chẳng rằng, vung đao lên chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhón châm bạc vung tới.

Vèo!

Châm bạc như sống lại, lao về phía đám người như tinh linh.

Người nào bị nó xuyên qua cổ là mất mạng tại chỗ.

Có người định dùng đao sắc trong tay đón đỡ.

Nhưng châm này dù mảnh nhỏ, lại có thể xuyên qua mọi thứ, ngay cả sắt thép cũng chẳng khác gì miếng đậu phụ.

Không ai ngờ một cây châm bạc nhỏ xíu cũng có thể giết được người.

Hơn nữa còn một kích chí mạng!

Lâm Chính tiến thẳng về phía trước, châm bạc xoay chuyển xung quanh, chỉ cần có người lại gần là sẽ bị nó đánh bay đi, rồi lấy mạng người đó.

Sau khi Lâm Chính giết gần 100 đệ tử Huyết Ma Tông, những người còn lại không dám lại gần nữa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi bất an.

Lâm Chính nhanh chóng đến trước đại điện Huyết Ma Tông.

Ngoài Đại trưởng lão ra thì tất cả các trưởng lão của Huyết Ma Tông đều có mặt.

Đội Huyết Sát và Huyết Ảnh bao vây bên ngoài.

Trong cùng chính là tông chủ Huyết Ma Tông đang ngồi trên trường kỉ màu đỏ.

Ai nấy đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính.

Ánh mắt đầy thương hại và bình thản.

Cứ như đang nhìn một người chết…

“Đây chính là y võ sao? Quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, một cây châm như sợi tóc mà cũng có thể giết người, hôm nay bổn tông chủ coi như được mở mang tầm mắt rồi”, tông chủ Huyết Ma Tông một tay chống cằm, bình tĩnh nói.

“Ông yên tâm, lát nữa tôi giết ông sẽ không dùng châm bạc này”, Lâm Chính đáp.

“Cậu tự tin quá đấy thần y Lâm”, tông chủ Huyết Ma Tông hơi thẳng người dậy, rồi lại nói: “Tôi rất tò mò trước đó cậu đã sống sót trong ngọn lửa lớn đó kiểu gì? Tuy cậu là tiên thiên cương khu, thì cũng không thể sống sót khỏi thế lửa như vậy được. Thần y Lâm, cậu có tiện nói lý do không?”.

“Lão tiền bối kia đâu?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.

Tông chủ Huyết Ma Tông rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Người kia hiểu ý, giơ tay lên vẫy.

Lập tức có hai đệ tử Huyết Ma Tông khiêng một chiếc thùng gỗ lớn đi vào.

Trong thùng gỗ chứa đầy nước màu đỏ như máu.

Còn ông lão trước đó đang nằm trong thùng nước, không còn hình người.

Tứ chi ông ta đã bị chặt đứt, trở thành người lợn, mặt mũi vặn vẹo, tóc, lông mày, răng đều không còn, chỉ còn thở thoi thóp nhờ người của Huyết Ma Tông cưỡng chế kéo dài mạng sống.

Bọn họ muốn ông ta sống không bằng chết.

Lâm Chính đi tới bên cạnh thùng gỗ, vớt ông lão ra, nhưng anh biết nếu rời khỏi nước thì ông ta sẽ tắt thở ngay lập tức.

“Lão tiền bối, ông yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đưa ông rời khỏi đây, và chữa khỏi cho ông”, Lâm Chính khàn giọng nói.
 
Chương 3722


Chương 3722

Ông lão mở một con mắt duy nhất ra, miệng há rất to, nhưng không thốt nên lời.

Lâm Chính đâm một châm vào người ông ta.

“Hình như cậu rất quan tâm đ ến lão già này? Thế này đi, chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết tại sao cậu có thể sống sót trong lửa lớn, thì lát nữa cậu chết, tôi cũng có thể cho cậu vào thùng gỗ này cùng ông ta, được không?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt cười nói.

“Thế thì cảm ơn ông”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Nếu vậy thì để tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản”.

“Nguyên nhân gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông lập tức hỏi.

“Chỉ cần luyện được cơ thể võ thần là có thể chịu được lửa lớn như vậy”, Lâm Chính đáp.

Anh vừa dứt lời, đồng tử của ông ta liền co lại, cả người chấn động.

Ngũ đại trưởng lão ở xung quanh cũng biến sắc.

“Cơ… cơ thể võ thần?”.

Bọn họ biết rõ điều này có nghĩa là gì.

Đó là thần thể chí cao vô thượng, so với tiên thiên cương khu mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Theo lịch sử ghi chép, những người tu luyện được cơ thể này gần như đã là sự tồn tại bất tử bất diệt, dùng từ mình đồng da sắt cũng không đủ để miêu tả về bọn họ.

“Không thể nào!”.

Đúng lúc này, Nhị trưởng lão Huyết Năng khẽ gầm lên: “Thần y Lâm, cậu hù dọa ai chứ? Không ai có thể tu luyện được cơ thể võ thần cả! Loại cơ thể này chỉ có tác giả của một số sách võ bịa ra mà thôi. Chắc là cậu nghĩ rằng mọi người chưa từng thấy cơ thể võ thần nên nói hươu nói vượn chứ gì?”.

“Đúng vậy”.

“Chắc chắn là thế”.

“Cậu ta đang dọa chúng ta thôi”.

Không ít người phụ họa.

Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta: “Vậy sao? Thế… ông có muốn nếm thử không?”.

Anh vừa dứt lời, Huyết Năng liền thót tim, vô thức lùi lại một bước.

Thực ra Nhị trưởng lão nói như vậy cũng chỉ để ổn định sĩ khí, khiến mọi người không còn sợ hãi Lâm Chính.

Dù sao ngoài cái này ra thì cũng không còn lời giải thích hợp lý nào có thể nói rõ tại sao Lâm Chính có thể sống sót trong ngọn lửa lớn như vậy.

“Được!”.

Không chờ Nhị trưởng lão lên tiếng, tông chủ Huyết Ma Tông đã cười nhạt nói: “Nếu thần y Lâm tự tin như vậy thì Nhị trưởng lão, ông hãy thử xem nào, xem rốt cuộc thần y Lâm có cơ thể võ thần hay không!”.

“Hả? Việc này… tông chủ…”

“Tôi nghĩ chắc ông sẽ không làm trái lệnh của tôi đâu nhỉ?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt nói.

Sắc mặt Nhị trưởng lão vô cùng khó coi, ánh mắt dao động một chút, rồi cắn răng đứng ra.

Ông ta không còn lựa chọn nào khác.

“Thần y Lâm, để tôi xem rốt cuộc có phải là cậu nói hươu nói vượn hay không!”.
 
Chương 3723


Chương 3723

Dứt lời, ông ta liền rút một thanh đại đao đỏ như máu đặt ở bên cạnh ra, hung ác chém về phía Lâm Chính.

Vù!

Thanh đao làm dấy lên sóng to gió lớn, đao khí đáng sợ dường như có thể chém nát mọi thứ, đến mức trong đại điện đao khí quay cuồng, sát khí dày đặc.

Rất nhiều người đều cảm thấy sợ hãi trước nhát đao này của Nhị trưởng lão.

Dường như nhát đao này sắp chém về phía bọn họ.

“Đao thế lợi hại quá!”.

Không ít đệ tử thầm nghĩ.

Dù sao ông ta cũng là một trong ngũ đại trưởng lão.

Đao này của Nhị trưởng lão Huyết Năng quả thực khiến người ta khâm phục.

Thế nhưng…

Đối mặt với thế tấn công hung hãn như vậy, Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ.

Dường như không có ý định phòng ngự.

“Cái gì?”.

Mọi người lập tức kêu lên thất thanh, ngạc nhiên tột độ.

“Tên này điên rồi sao?”.

Tam trưởng lão kinh ngạc nói.

“Lẽ nào… người này có thật…”

“Không thể nào!”.

Người của Huyết Ma Tông mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào đao này.

Bọn họ không tin.

Trên đời này làm gì có cơ thể võ thần chứ?

Chắc chắn nhát đao này sẽ chém đôi người Lâm Chính, khiến anh mất mạng tại chỗ.

Ai nấy đều chắc mẩm như vậy.

Nhưng sau khi lưỡi đao khủng khiếp kia chạm vào đầu Lâm Chính…

Keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Chỉ thấy lưỡi đao đỏ như máu kia chém mạnh vào trán Lâm Chính, nhưng không thể tiến vào nửa phân, thậm chí… còn không thể làm xước da anh.

“Hả?”.

Bọn họ há hốc miệng.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Rắc!

Âm thanh quỷ dị vang lên.

Nó đến từ thanh đao trong tay Nhị trưởng lão.

Chỉ thấy thanh đao trong tay ông ta bỗng có mấy vết nứt. Vết nứt lan ra, sau đó thanh đao nứt ra từng mảnh như vữa tường, không ngừng rơi xuống.

Đao… đã nát vụn!

Phụt!
 
Chương 3724


Chương 3724

Nhị trưởng lão phun mạnh ra một phụm máu tươi, dường như cơ thể phải chịu một lực nào đó, bắn ngược trở lại, nặng nề va vào cột trụ đại điện ở phía sau, làn da nứt toác, máu thịt be bét.

Ai nấy đều há hốc miệng.

Tông chủ Huyết Ma Tông đứng phắt dậy, nhìn cảnh tượng đáng sợ này với ánh mắt không thể tin được.

Lâm Chính giơ tay lên, lắc lắc cái đầu, bình tĩnh nói: “Thôi đừng lãng phí thời gian nữa, tôi nghĩ có thể bắt đầu được rồi”.

“Bắt đầu?”, tông chủ Huyết Ma Tông hơi sửng sốt.

Ngay sau đó.

Bốp!

Lâm Chính bỗng vung quyền, đánh nát đầu một người Huyết Ma Tông ở bên cạnh, sau đó lại giẫm mạnh một bước, xông về phía Ngũ trưởng lão đang đứng cách anh 3m, tát vào mặt ông ta một cái.

Ngũ trưởng lão biến sắc, vội vàng giơ tay lên đón đỡ.

Nhưng cái tát này vẫn làm gãy cánh tay ông ta, rồi tát thẳng vào má ông ta.

Bốp!

Nửa khuôn mặt của Ngũ trưởng lão bị đánh cho lõm xuống, ngã nhào xuống đất, ngất ngay tại chỗ.

“Khốn kiếp!”.

“Họ Lâm kia! Mày dám vênh váo ở Huyết Ma Tông bọn tao à?”.

“Chán sống chắc?”.

“Bắt cậu ta lại!”.

Người của Huyết Ma Tông nổi trận lôi đình, nhào về phía Lâm Chính.

Trong đại diện lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.

Nhưng… Lâm Chính như mãnh hổ xuống núi, thế như chẻ tre, hai quyền vung lên điên cuồng, đánh bay mọi thứ.

Còn đao kiếm của Huyết Ma Tông chém lên người anh lại chẳng thể khiến da thịt anh sứt mẻ miếng nào.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Chính đã đánh gục mười mấy tinh nhuệ của Huyết Ma Tông.

Những người còn lại bị dọa sợ, không dám tiến tới nữa, ngay cả Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão trong số ngũ đại trưởng lão vẫn còn đứng được cũng lùi sang một bên, sắc mặt âm trầm.

Từ đầu đến cuối, tông chủ Huyết Ma Tông vẫn đứng ở bên trên, dường như không có ý định ra tay, ngược lại vẻ mặt rất có hứng thú.

“Người của tổ Huyết Sát có những ai?”.

Lâm Chính lau bàn tay đầy máu tươi, bình tĩnh hỏi.

“Họ Lâm kia! Các ông nội của tổ Huyết Sát đang ở đây này!”.

Tổ trưởng tổ Huyết Sát gầm lên, dẫn theo các thành viên cùng bao vây Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn những người xung quanh, bình thản hỏi: “Còn người của tổ Huyết Ảnh đâu?”.

“Ha ha ha, thần y Lâm, chúng tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, lẽ nào cậu không chú ý tới sao?”.

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên ở chỗ tối.

Sau đó từng người mặc áo choàng màu đỏ thẫm lần lượt bước ra khỏi chỗ tối trong đại điện.

Những người này đều có khí tức không kém gì mấy trưởng lão, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Huyết Ma Tông.
 
Chương 3725


Chương 3725

Thảo nào người của Lâm Chính không phải đối thủ của bọn họ.

Lâm Chính liếc mắt nhìn những người này, bình thản nói: “Các anh giết không ít người của tôi, tôi biết đây không phải là ý của các anh, nhưng các anh vẫn ra tay, thế nên trước khi tính sổ với tông chủ Huyết Ma Tông, tôi phải giải quyết các anh trước đã”.

“Cậu làm nổi không?”.

Một người cười hỏi.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bất ngờ vung mạnh tay lên, cách không ném một cái.

Từng ánh sao bay ra khỏi lòng bàn tay anh.

Trong chớp mắt.

Cả khu vực phía trên của đại điện Huyết Ma Tông lóe lên những tia sáng lấp lánh.

Dường như Lâm Chính đã tạo nên một bầu trời sao…

“Cái gì?”.

Vô số người ngước mắt lên nhìn, vô cùng kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, tất cả những ánh sao này đều rơi xuống dưới, bao trùm người của tổ Huyết Sát và Huyết Ảnh như một tấm lưới trời…

“Cẩn thận!”.

Đội trưởng đội Huyết Sát lập tức gào lên.

Tất cả mọi người lập tức nâng đao chém về phía ánh sao rơi xuống.

Nhất thời đao quang kiếm ảnh không ngừng lóe lên.

“Dùng Huyết Ẩnh Cầm Thiên Thuật phát giải chiêu thức này của thần y Lâm!”.

Người của đội Huyết Ảnh đồng loạt hét lên, cầm kiếm nhảy tới.

Bọn họ hóa thành bóng hình màu đỏ máu quỷ dị, giống như oan hồn hội tụ về chính giữa phía bên trên.

Chưa tới một giây, tất cả người của đội Huyết Ảnh đều tụ tập lại, hóa thành một mảnh vải màu đỏ máu khổng lồ, bao phủ về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nâng mắt nhìn lên.

Chính giữa tấm vải màu đỏ xuất hiện mười mấy thanh kiếm, giống như những con rắn độc dữ tợn đâm tới giữa trán Lâm Chính.

“Các người không phá được cơ thể võ thần của tôi”.

Lâm Chính hờ hững nói, vung tay chộp lấy mười mấy thanh kiếm.

Keng keng keng…

Đại đao của đội Huyết Sát ở xung quanh đều nhắm đến chỗ anh.

Nhưng cứ mỗi một nhát đao chém xuống, chủ nhân thanh đao sẽ bị sự phản phệ sinh ra lúc va chạm làm nôn ra máu, đao trong tay cũng vỡ tan.

Hoàn toàn không làm gì được Lâm Chính!

“Không hay!”.

Đội trưởng đội Huyết Ảnh dường như ý thức được điều gì, nhưng bây giờ muốn rút lui đã không còn kịp.

Tay đang đưa ra của Lâm Chính đột nhiên quét ngang, nắm mười mấy thanh kiếm trong tay, năm ngón dùng sức bóp chúng biến dạng, sau đó lại dùng sức kéo xé.

“A…”.
 
Chương 3726


Chương 3726

“Ư…”.

Người của đội Huyết Ảnh ẩn nấp đằng sau tấm vải khổng lồ màu máu đều bị kéo rơi xuống đất.

Nhưng thân thủ bọn họ cao cường, lập tức buông trường đao ra, lộn nhào đáp xuống đất.

“Lợi hại quá!”.

“Người này thật sự có cơ thể võ thần?”.

“Đao kiếm của chúng ta cũng không phá được, phải làm sao?”.

Người của đội Huyết Sát và đội Huyết Ảnh đều tỏ vẻ nghiêm nghị, không biết nên làm thế nào mới phải.

Lâm Chính lại lên tiếng: “Thật ra các người không cần suy nghĩ vấn đề đó nữa”.

“Cậu có ý gì?”, đội trưởng của đội Huyết Sát quát khẽ.

Lúc này, người bên cạnh hô lên: “Cẩn thận!”.

Người của hai đội đều giật mình, ngẩng đầu lên.

Những ánh sáng như sao… đã rơi xuống.

Hóa ra đó là những cây châm bạc.

Mặc dù chúng vô cùng nhỏ bé, nhưng lại giống như có sức mạnh nghìn cân, xuyên qua đầu bọn họ, thoát ra ngoài từ th@n dưới. Sau đó, châm bạc đâm vào mặt đất, tạo thành những lỗ châm nhỏ, biến mất không thấy.

Trong nháy mắt, dù là người của đội Huyết Sát hay người của đội Huyết Ảnh… đều bất động…

Ầm! Ầm!

Chỉ chưa đầy ba giây sau, cơ thể người của đội Huyết Sát và đội Huyết Ảnh đều nổ tung, giống như quả bóng nước vỡ ra.

Máu thịt tanh hôi bắn tung tóe đầy đất.

Nơi này giống như địa ngục nhân gian, dữ tợn mà đáng sợ.

Những người còn lại ở xung quanh sợ đến vỡ mật, đâu còn dám đối đầu với Lâm Chính,ai nấy cắm đầu chạy như điên ra ngoài.

“Tông chủ!”.

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng kinh hãi sững người.

Bọn họ biết mình không phải đối thủ của thần y Lâm, chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tông chủ Huyết Ma Tông, van xin ông ta ra tay.

Tông chủ Huyết Ma Tông vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lâm Chính đứng giữa vũng máu, khẽ gật đầu: “Xem ra cậu thật sự đã tu luyện cơ thể võ thần! Tốt lắm! Tốt lắm!”.

“Đừng dài dòng”.

Lâm Chính khàn giọng, bước chân ra, lao về phía tông chủ Huyết Ma Tông.

Anh đánh thẳng một quyền về phía chiếc ghế màu đỏ.

“Ầm!”.

Ghế vỡ vụn, cả đại điện rung chuyển, mặt đất bị quyền này đấm thành một khe nứt đáng sợ.

Nhưng tông chủ Huyết Ma Tông lại không rõ tung tích.

Nhìn lại, không biết từ lúc nào ông ta đã đến phía sau Lâm Chính.

Lâm Chính vừa định xoay người, tông chủ Huyết Ma Tông đã đánh tới một trảo vô cùng đáng sợ.

Anh lập tức đưa cánh tay lên đỡ.
 
Chương 3727


Chương 3727

Ầm!

Sức mạnh bùng nổ.

Nơi cánh tay hai người va chạm lan ra một vòng hoa văn sức mạnh màu trắng đáng sợ. Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão bị đánh bay, cột trụ trong cả đại điện cũng bị đánh sập hoàn toàn.

Nếu là trước kia, Lâm Chính chắc chắn không thể chịu được đòn này.

Nhưng bây giờ… anh lại có thể đứng vững tại chỗ, không suy suyển, miễn cưỡng đối kháng với tông chủ Huyết Ma Tông!

“Hả?”.

Tông chủ Huyết Ma Tông cực kỳ bất ngờ, có lẽ là không ngờ Lâm Chính lại đỡ được một cách hoàn hảo.

Ầm!

Một giây sau, Lâm Chính giơ thẳng chân, đạp vào bụng tông chủ Huyết Ma Tông.

Rầm!

Tông chủ Huyết Ma Tông không kịp đề phòng, lùi lại hai bước.

Ông ta không bị thương, nhưng nhìn dấu chân nơi bụng mình, vẻ mặt lập tức âm trầm.

Chưa từng có ai dám dùng chân đạp ông ta.

Chuyện này còn khiến ông tức giận hơn cả việc làm ông ta bị thương.

“Tôi thừa nhận cơ thể võ thần của cậu rất lợi hại, kim cương bất hoại, bất tử bất diệt, nhưng, thần y Lâm, chỉ có cơ thể võ thần thì không thể đối phó được tôi!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông trở nên nghiêm túc hơn, lạnh giọng nói: “Cậu chỉ là một con rùa giỏi chịu đòn, cậu không giết được tôi! Trái lại, tôi không tin vỏ rùa của cậu có thể bảo vệ cậu cả đời! Bây giờ, tôi sẽ cho cậu thấy Huyết Ma Thần Công của tôi!”.

Nói xong, hai mắt tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên trở nên đỏ như máu, ông ta bước tới trước một bước.

Phù!

Bên ngoài da của ông ta xuất hiện nhiều huyết quản trông rất dữ tợn.

Một luồng khí ý lạnh lẽo âm tà bao trùm cả trong lẫn ngoài đại điện…

Tuy tông chủ Huyết Ma Tông nói lời ngạo mạn, nhưng lại không dám tự đại.

Biểu hiện của Lâm Chính trước kia đã đủ chứng minh thực lực của anh, không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần so với trước đây. Nếu lúc này tông chủ Huyết Ma Tông còn xem thường Lâm Chính thì rõ là ngu si dốt nát.

Tông chủ Huyết Ma Tông vận chuyển công pháp, cả đại điện vô cùng lạnh lẽo.

Trong không khí hòa lẫn mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.

Lúc này tông chủ Huyết Ma Tông càng trở nên đáng sợ hơn.

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, hai tay giơ lên tóm về phía Lâm Chính từ xa.

Lâm Chính âm thầm hừ một tiếng, vội vàng đạp hai chân về sau, lui ra khỏi đại điện.

Ầm!

Khoảnh khắc anh chạy đi, vị trí mà anh đứng nhanh chóng ngưng tụ thành một làn sương máu, sau đó nổ tung.

Mặt đất nơi đó bị xuyên thủng, nhiều chất lỏng giống như máu chảy vào trong men theo mặt đất bị xuyên thủng.

Thật đáng sợ!
 
Chương 3728


Chương 3728

Uy lực thế này có lẽ đã vượt qua bom đạn bình thường.

Lâm Chính nhìn chăm chú, trong lòng suy tư. Khi hai chân anh vừa đáp đất, mặt đất dưới chân đột nhiên lại sụt xuống.

Hỏng bét!

Lâm Chính sầm mặt, vội vàng chạy sang một bên.

Nhưng… không kịp nữa rồi.

Ầm!

Một cột máu đáng sợ dâng lên từ dưới mặt đất, vọt thẳng lên mây xanh. Một nửa cơ thể anh bị cột máu này cắn nuốt, sau đó bị tông bay sang một bên, đâm vào vách tường, vách tường lập tức sụp đổ.

Tông chủ Huyết Ma Tông đi tới, nhìn vách tường đổ nát.

Lâm Chính chậm rãi đứng dậy từ trong đống phế tích, áo trên người đã bị cột máu ăn mòn, gấu quần bên dưới cũng rách nát.

Lâm Chính dứt khoát xé áo đã rách xuống, để lộ vóc người cân xứng. Tóc trắng bay theo gió, giống như thiên thần, không ai dám nhìn thẳng.

“Cơ thể võ thần thật sự không phá được sao?”, tông chủ Huyết Ma Tông âm thầm dõi theo, trong mắt tràn ngập vẻ bất cam, tròng mắt đỏ ngầu dữ tợn, xông về phía Lâm Chính lần nữa.

“Huyết Bạo!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông khẽ quát, đánh tới một chưởng.

Lâm Chính vung tay lên ngăn chặn.

Vù!

Lòng bàn tay tông chủ Huyết Ma Tông chợt nổ ra một dòng máu, giống như thác nước bao bọc lấy Lâm Chính.

Đó là thủ đoạn quỷ dị đến mức nào.

Máu giống như kén tằm, định bao vây Lâm Chính ở trong đó. Nhưng Lâm Chính giống như bò tót cố gắng lao ra ngoài, đồng thời hất tay tông chủ Huyết Ma Tông đang tóm chặt lấy vai anh ra, bất chấp tất cả lao xuống mặt đất.

Rầm!

Nơi tông chủ Huyết Ma Tông tấn công lập tức nổ tung.

Cả vùng trời rung chuyển.

Mặt đất nứt ra.

Người trong Huyết Ma Tông đều kinh ngạc lùi ra xung quanh.

Trận chiến cấp bậc này không phải bọn họ có thể gia nhập.

Tông chủ Huyết Ma Tông không phá vỡ được cơ thể võ thần của Lâm Chính, Lâm Chính cũng không dễ dàng làm bị thương thân xác của tông chủ Huyết Ma Tông.

Mặc dù động tĩnh rất lớn, nhưng tông chủ Huyết Ma Tông vẫn không có thay đổi gì khác, đạp vào bụng lâm Chính.

Ầm!

Cơ thể Lâm Chính như viên đạn bay đi gần trăm mét trong không trung mới rơi xuống.

Anh điều chỉnh cơ thể, nhắm vào tông chủ Huyết Ma Tông ở bên dưới, dốc hết sức mạnh đánh xuống một quyền.

Tông chủ Huyết Ma Tông ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đỏ máu tràn ngập sát ý.

“Giết!”.
 
Chương 3729


Chương 3729

Ông ta hét lên một tiếng, khí ý trên cơ thể lan rộng, một trận gió máu nhàn nhạt dâng lên quanh người ông ta.

“Huyết Thiên Chưởng!”.

Tiếng thét gào vang vọng, tông chủ Huyết Ma Tông đánh vào không trung một chưởng.

Một quyền của Lâm Chính vừa khéo đối chọi với lòng bàn tay ông ta.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, lực xung kích như sóng lớn cuồn cuộn lan ra từ nơi giao nhau giữa quyền và chưởng.

Kiến trúc xung quanh đều đổ sụp, không còn cái nào hoàn chỉnh.

Nơi tông chủ Huyết Ma Tông đứng cũng bị lõm xuống, trong vòng một trăm dặm xung quanh cũng vì vậy mà xảy ra động đất trong phạm vi nhỏ.

“Vạn Huyết Sát Kích!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông tung chiêu, hai tay đánh ra vô số tàn ảnh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cũng không chịu yếu thế, vung quyền đánh trả.

Nhưng tốc độ và sức mạnh của anh hoàn toàn không thể sánh được với tốc độ và sức mạnh của tông chủ Huyết Ma Tông. Sau một phen giằng co, hầu hết đều là Lâm Chính trúng chiêu.

Rầm!

Lâm Chính lại bị đánh bay.

Tông chủ Huyết Ma Tông thừa thắng đuổi theo, đạp chân một cái đã lao vọt tới.

“Huyết Ảnh Trảo!”.

Soạt! Soạt…

Mấy dấu móng vuốt màu đỏ máu đánh úp tới, mỗi một móng vuốt đều dài hơn một mét, vô cùng đáng sợ.

Lâm Chính đáp xuống đất, sau đó vội vàng né tránh.

Nhưng trảo ảnh đột nhiên trở nên dày đặc.

Vù! Vù! Vù…

Bảy trảo ảnh hung tợn đánh lên người anh.

Trảo ảnh cắt đứt mặt đất, nhưng vẫn không thể phá hoại cơ thể của Lâm Chính mảy may.

“Sự rửa tội của máu!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông vẫn chưa chịu từ bỏ, lại quát khẽ một tiếng, hai tay đánh mạnh về phía mặt đất.

Mặt đất lại rung chuyển lần nữa.

Lâm Chính nghiêm mắt nhìn, vừa định cất bước lao vọt về phía trước thì lại cảm giác có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn.

Vù vù!

Xung quanh mặt đất dưới chân bất chợt dâng lên những cột máu quái dị.

Tròn mười hai cột, giống như những tia laser bao vây lấy Lâm Chính, đồng thời nhanh chóng bay về phía cơ thể anh, sắp sửa cắt nát người anh.

Lâm Chính muốn chạy cũng không còn kịp.

Cuối cùng, mười hai cột máu hội tụ về một chỗ.
 
Chương 3730


Chương 3730

Ầm!

Một đám mây cỡ nhỏ lan tỏa từ nơi trung tâm Huyết Ma Tông.

Vô số người ngẩng đầu lên, nhìn đám mây màu đỏ máu cỡ nhỏ, trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ nóng bỏng và thành kính.

“Đó là công pháp của tông chủ!”.

“Thần y Lâm chắc chắn phải chết!”.

“Tông chủ thắng rồi!”.

“Ha ha, tông chủ thắng rồi!”.

“Tông chủ vạn tuế!”.

Nhiều người phấn khởi, kinh ngạc kêu lên.

Nhưng đại chiến sao có thể kết thúc như vậy?

Tông chủ Huyết Ma Tông rút tay ra khỏi lòng đất, đứng dậy khẽ th ở dốc, nhìn về phía đám mây đang dần dần tan đi.

Trong đám mây lại có một bóng người chậm rãi đi ra.

Chính là Lâm Chính!

Mặc dù trên mặt anh dính đầy bụi bặm, nhưng… toàn thân anh không có chỗ nào bị thương.

“Công pháp của ông đúng là khiến người ta kinh ngạc, nhưng… ông vẫn không phá được cơ thể võ thần! Mọi thứ mà ông làm đều là uổng công vô ích!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Không có gì khiến người ta tuyệt vọng hơn một kẻ địch giết mãi không chết.

Lâm Chính biết mình đã đứng ở thế bất bại.

“Cậu nghĩ mình đã thắng?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt, hỏi.

“Có vẻ tôi cũng không thua”, Lâm Chính lắc đầu.

“Không, thật ra cậu đã thua rồi”, tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên nhếch khóe miệng, tròng mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ đắc ý: “Cậu xem cơ thể cậu đi”.

Lâm Chính nghe vậy thì nhíu mày, cúi đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện tuy cơ thể mình không bị thương ở đâu, nhưng lại có thêm một lớp vật chất màu đỏ nhạt giống như bụi phấn.

“Đây là?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

Tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên mở to mắt, quát lên một tiếng, chắp hai tay: “Huyết Ma Đại Diệt Chú!”.

Soạt!

Một luồng huyết khí vô tận dâng lên từ bốn phương tám hướng, điên cuồng đánh vào cơ thể Lâm Chính.

Huyết khí này không ăn mòn Lâm Chính, cũng không nổ tung, càng không có bất kỳ sự tấn công nào đối với anh.

Chúng chỉ điên cuồng dồn ép, điên cuồng đâm chọc, ép bụi phấn ở bề ngoài cơ thể Lâm Chính vào trong da anh từng chút một.

Chốc lát sau, bụi phấn trên người Lâm Chính đã biến mất không thấy.

Phụt!

Lâm Chính lảo đảo, suýt chút nữa quỳ xuống, miệng nôn ra ngụm máu lớn.

“Ha ha ha ha!”.
 
Chương 3731


Chương 3731

Tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn trông rất dữ tợn: “Thần y Lâm! Cơ thể võ thần của cậu đã bị tôi phá rồi! Ha ha ha ha…”.

Hóa ra đòn tấn công mãnh liệt của tông chủ Huyết Ma Tông lúc trước không phải vì giế t chết Lâm Chính, mà là để bôi bụi phấn màu đỏ máu quái dị lên bề ngoài da của anh, sau đó dùng chiêu pháp này khiến nó thấm vào cơ thể anh.

“Nhìn qua chúng giống như bụi phấn, thật ra nó là thứ giống như khí. Mặc dù cơ thể võ thần kim cương bất hoại, bất tử bất diệt, nhưng chung quy nó chỉ là một lớp da của cậu mà thôi! Nếu đã là da thì sẽ có lỗ chân lông, có thể lọt khí. Khí tức lại là mấu chốt để phá vỡ cơ thể võ thần! Thần y Lâm, cậu thua rồi! Số khí này có thể lấy mạng cậu trong vòng mười giây! Ha ha ha ha…”, tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn, vô cùng đắc ý.

Có thể chiến thắng một nhân vật có cơ thể võ thần, điều này đối với bất cứ ai mà nói đều là chuyện đủ để tự hào.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đếm ra miệng.

“Mười!”.

“Hả?”, tông chủ Huyết Ma Tông ngạc nhiên.

“Chín!”, Lâm Chính lại đếm.

“Cậu đang làm gì vậy?”, tông chủ Huyết Ma Tông nhíu chặt mày.

Lâm Chính lại tiếp tục đếm: “Tám! Bảy! Sáu! Năm! Bốn! Ba! Hai! Một…”.

Đợi đếm xong, Lâm Chính đã đứng lên trở lại.

Tông chủ Huyết Ma Tông há hốc miệng, ngây người ra.

Rốt cuộc ông ta cũng biết Lâm Chính đang đếm cái gì.

Anh đang đếm giây!

Tông chủ Huyết Ma Tông nói trong vòng mười giây sẽ lấy mạng Lâm Chính, Lâm Chính lại chứng minh với ông ta rằng sau mười giây, anh vẫn bình an vô sự.

“Sao lại như vậy? Sao cậu… cậu… lại không hề gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông ngạc nhiên chỉ Lâm Chính, hỏi.

“Lý rất đơn giản”.

Lâm Chính nói: “Chiêu của ông thật ra không phải công pháp võ thuật gì, mà chỉ là loại độc đơn giản nhất! Lớp khí mà ông nói chỉ là khí độc, dù có thể xâm nhập vào da thịt tôi, vào cơ thể tôi khiến tôi trúng độc, nhưng… trong mắt tôi, nó không phải độc gì lợi hại, muốn giải độc này cũng cực kỳ dễ dàng! Tông chủ Huyết Ma Tông, ông muốn dùng chiêu này diệt tôi, có phải suy nghĩ xa quá rồi không?”.

“Cậu…”, tông chủ Huyết Ma Tông há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.

Không lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, thuật y võ của cậu đã đạt tới trình độ cao siêu. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi vẫn phải khen cậu một câu, lợi hại!”, tông chủ Huyết Ma Tông nói: “Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần phải tiếp tục đánh giết nữa”.

“Sao? Đánh không thắng lại muốn làm hòa? Tông chủ Huyết Ma Tông, ông tính toán hay thật”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Đánh không thắng? Thần y Lâm, cậu nghĩ tôi sợ cậu thật sao? Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi. Tôi không gi ết chết cậu, cậu nghĩ cậu giết được tôi? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không chịu ngoan ngoãn chịu nói thì đừng trách tôi đích thân đến Giang Thành, tàn sát toàn bộ Dương Hoa và Học viện Huyền Y Phái của cậu! Đến lúc đó, để tôi xem xem ai có thể ngăn cản tôi!”, tông chủ Huyết Ma Tông khinh thường nói.

“Ông đang uy hiếp tôi?”.

“Uy hiếp cậu thì đã sao? Cậu không có lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn ngồi xuống trò chuyện với tôi, hoặc là tôi sẽ giết sạch tất cả người bên cạnh cậu. Dù sao cậu cũng không giết được tôi, cũng không làm gì được tôi. Đương nhiên, tôi cũng không làm gì được cậu, cậu cũng có thể giết sạch người của Huyết Ma Tông, nhưng tôi không quan tâm! Để xem cậu có dám trao đổi với tôi không”, tông chủ Huyết Ma Tông nhếch khóe miệng, nheo mắt lại, cười nhạt.
 
Chương 3732


Chương 3732

Mặc dù võ lực không thể làm Lâm Chính khuất phục, nhưng mưu kế thì có thể.

Ông ta nhìn ra được thần y Lâm là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ông ta thì không. Dù người của Huyết Ma Tông có chết hết, tông chủ Huyết Ma Tông là ông ta cũng sẽ không chớp mắt. Còn thần y Lâm chắc chắn sẽ không để người của Học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện, nếu không thì vì sao chuyện đầu tiên sau khi anh ra ngoài cấm địa lại là quay về cứu hỏa chứ?

“Xem ra ông nghĩ ông bắt được thóp của tôi rồi”, Lâm Chính thở ra một hơi.

“Phải xem cậu chọn thế nào”.

“Chọn? Tôi không chọn gì cả, nếu thật sự phải chọn, đương nhiên tôi sẽ diệt trừ ông!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Diệt trừ tôi? Cậu có thực lực đó sao?”, tông chủ Huyết Ma Tông nghiêm túc nhìn, cười khẩy nói.

“Sao lại không? Trước kia ông tấn công tôi là để phủ bụi phấn lên người tôi, vậy sao ông không nghĩ lại xem, tôi phản công chỉ đơn thuần là phản công thôi sao?”, Lâm Chính nói.

Tông chủ Huyết Ma Tông nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vội vàng xắn tay áo lên, kiểm tra hai tay và cơ thể mình, chợt thấy ống tay áo của mình xuất hiện rất nhiều lỗ châm.

Nhưng… da dẻ của ông ta vẫn hoàn hảo không tổn thương gì.

Tông chủ Huyết Ma Tông thở phào một hơi, cười nói: “Xem ra châm bạc của cậu cũng không đâm thủng da thịt của tôi được! Thần y Lâm, cậu đang khoác lác dọa người sao?”.

“Tôi khoác lác dọa người lúc nào?”.

“Vậy cậu làm sao giết được tôi?”.

“Châm của tôi không phải để đâm thủng da ông, tác dụng của chúng chỉ có một!”.

“Cái gì?”.

“Tra vị trí tử huyệt của ông!”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, toàn thân tông chủ Huyết Ma Tông run rẩy, một luồng khí lạnh lan ra từ đầu tới chân…

Sở dĩ cơ thể của tông chủ Huyết Ma Tông mạnh mẽ như vậy thật ra cũng vì tu luyện được thể chất đặc biệt giống như Lâm Chính.

Thể chất này không phải tiên thiên cương khu, nhưng độ mạnh của nó không thua kém tiên thiên cương khu là bao, tên là Huyết Ma Huyền Thể, tông chủ Huyết Ma Tông đã tiêu tốn hai mươi năm mới luyện thành.

Người bình thường hoàn toàn không thể phá được cơ thể của ông ta.

Người duy nhất khiến ông ta bị thương vẫn là bảy người đến miếu Lôi Công trước.

Nhưng như bảy người đó cũng là cao thủ bậc nhất hiện nay, ngay cả ngũ đại trưởng lão của Huyết Ma Tông cũng không sánh bằng. Bảy người vẫn phải hi sinh tính mạng của vài người mới có thể làm tông chủ Huyết Ma Tông bị thương. Dù ông ta có bị thương cũng chỉ là bị thương nhẹ, hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Nhưng… chung quy Huyết Ma Huyền Thể không phải tiên thiên cương khu!

Lý do căn bản khiến nó không bằng tiên thiên cương khu là vì nó có một nhược điểm chí mạng.

Đó là nó có một tử huyệt!

Chỉ cần tìm được tử huyệt đó, ra tay từ nó, tông chủ Huyết Ma Tông chắc chắn sẽ thất bại.
 
Chương 3733


Chương 3733

Nghe Lâm Chính nói, tông chủ Huyết Ma Tông vô thức nhìn về phía bên dưới nách phải của mình.

Nhưng cái nhìn này đã làm bại lộ nhược điểm của ông ta!

Khoảnh khắc ông ta nhìn lại, bỗng dưng ý thức được điều gì, ánh mắt điên cuồng dao động: “Không hay!”.

Nhưng lúc này đã muộn!

Ngay khi ông ta nhìn sang, một cây châm bạc của Lâm Chính đã phóng tới, đâm vào tử huyệt của ông ta một cách chuẩn xác.

Tông chủ Huyết Ma Tông liên tục lùi về sau hai bước, sau đó là lảo đảo quỳ xuống đất, chỉ tay vào Lâm Chính, toàn thân run rẩy kịch liệt.

“Cậu… Cậu thật giảo hoạt, cậu hoàn toàn không tìm thấy tử huyệt của tôi… Cậu cố ý bẫy tôi để tìm vị trí của tử huyệt!”, tông chủ Huyết Ma Tông đầy phẫn nộ.

“Đúng, tôi không tìm được! Nhưng tôi biết khi ông nghe tôi nhắc đến hai chữ tử huyệt, phản ứng đầu tiên sẽ là kiểm tra tử huyệt của mình để xem tử huyệt của mình có bị châm đâm vào hay không. Đây là phản ứng bản năng của con người, giống như khi hai mẹ con bị tai nạn, mẹ sẽ nhìn sang con mình ngay lập tức. Dù ông là tông chủ Huyết Ma Tông, nhưng rốt cuộc ông cũng chỉ là con người mà thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Đây là một loại hành động trong tiềm thức, bất cứ ai cũng không thể tránh khỏi.

Lâm Chính đâu thể dễ dàng tìm được tử huyệt của tông chủ Huyết Ma Tông, anh chỉ có thể chờ tông chủ Huyết Ma Tông nói cho mình đáp án! Do đó, Lâm Chính đã cố tình nói như vậy để tông chủ Huyết Ma Tông kiểm tra tử huyệt của mình. Lâm Chính tin rằng, ánh mắt đầu tiên của ông ta sẽ nhìn về phía tử huyệt.

Mọi thứ quả nhiên giống như dự liệu của Lâm Chính.

“Sao cậu biết Huyết Ma Huyền Thể có nhược điểm là tử huyệt?”, tông chủ Huyết Ma Tông quát khẽ: “Theo lý mà nói, cậu không thể nào biết được! Rốt cuộc làm sao cậu biết được? Mau nói!”.

Lâm Chính không nói, chỉ là ánh mắt hướng về phía đại điện đổ nát, nhìn tới một thùng gỗ sứt mẻ.

Tông chủ Huyết Ma Tông ngơ ngác.

“Lúc nãy tôi kiểm tra mạch đập của lão tiền bối, ông ấy dùng sức lực cuối cùng nói cho tôi biết. Ông ấy và Huyết Ma Tông đấu với nhau mấy chục năm, chẳng lẽ lại không biết Huyết Ma Huyền Thể?”, Lâm Chính nói.

Tông chủ Huyết Ma Tông run rẩy nhấc cánh tay lên, chỉ vào Lâm Chính, tràn đầy khó tin.

Phụt!

Chốc lát sau, ông ta nôn ra máu.

Sau đó trong mũi, mắt, tai cũng chảy máu.

Tử huyệt bị đâm, Huyết Ma Huyền Thể của ông ta đã bị phá, máu chảy trong cơ thể sôi trào hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng bị phá hủy.

Ông ta không ngờ ông lão chỉ còn hấp hối, không còn ra hình người trong thùng gỗ đó lại trở thành điều mấu chốt để gi ết chết ông ta…

Trong lòng tông chủ Huyết Ma Tông dâng lên oán hận ngút trời, chỉ muốn xé xác ông lão đó ra.

Nhưng… mọi chuyện đã không còn kịp nữa!

Ông ta không còn cơ hội nữa rồi!

Ông ta đã thua rồi!

“Chết tiệt! Thần y Lâm! Dù tôi có chết cũng phải kéo cậu chết cùng!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông biết mình không sống được nữa, gào lên một tiếng, đột nhiên lao vọt tới.

Lâm Chính biến sắc, lập tức nhảy vọt lên, lao ra khỏi Huyết Ma Tông.

 
 
Chương 3734


Chương 3734

Lúc này, tông chủ Huyết Ma Tông đã bất chấp tất cả. Mặc dù tử huyệt bị đâm, cơ thể đã phá, nhưng công lực của ông ta vẫn còn đó, tốc độ vẫn đáng kinh ngạc. Lâm Chính nhảy vọt lên giữa không trung, bị tông chủ Huyết Ma Tông ôm giữ chặt.

“Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông gào lên thảm thiết, đẩy theo Lâm Chính tông vào một ngọn núi cao bên cạnh Huyết Ma Tông.

Ngay sau đó…

Ầm!!

Một làn sương máu nổ ra từ ngọn núi lớn đó, kinh thiên động địa, trong nháy mắt nuốt chửng cả ngọn núi, làm đổ sập tất cả…

Trong nháy mắt, núi sụp đất lở, trời đất chao đảo.

Bầu trời biến thành màu đỏ sẫm.

Tà dương đã không còn ánh sáng.

Người của Huyết Ma Tông đều trợn tròn mắt.

Cả ngọn núi lớn bị sương máu che phủ, vô số loài chim kinh hoảng muốn bay đi, nhưng đám sương máu giống như cái miệng của ác ma, nuốt chửng tất cả.

Chim không thể bay ra khỏi núi.

Dã thú trong núi cũng không thể chạy thoát.

Nơi đó dường như là một hỗn độn, một hố đen.

Cứ vậy qua khoảng mười mấy phút, sương máu mới dần dần lắng xuống.

Sau khi sương máu lắng xuống, tất cả mọi người đều nhìn mà sững sờ.

Núi lớn đã hoàn toàn đổ sụp, nát tan thành từng mảnh nhỏ, thực vật trên núi đều bị ăn mòn.

Sương dày màu đỏ máu giống như chướng khí tản ra.

Chim muông trên núi bị ăn mòn tan chảy thành nước trong làn sương máu đáng sợ đó.

Lâm Chính và tông chủ Huyết Ma Tông thì lại không rõ tung tích.

Hai người họ… chết rồi sao?

Không!

Không phải!

Tất cả mọi người bỗng nhìn thấy một bóng hình toàn thân đầy máu, chậm rãi đứng dậy từ trong đất đá đổ nát.

Đó… lại là thần y Lâm!

Lâm Chính bước ra khỏi đống đổ nát.

Còn về tông chủ Huyết Ma Tông thì lúc này ông ta chỉ còn nửa người dưới, nằm trên một tảng đá. Máu xối thành dòng, nhìn thấy cả nội tạng. Chết tới mức không thể chết thêm được nữa.

Lâm Chính thì vẫn không hề hấn gì, chỉ bị thương đôi chút. Anh bước tới. Giữa cả vùng không gian nhuốm máu, anh như một ma thần bước ra từ địa ngục, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Người của Huyết Ma Tông sững sờ. Bọn họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Ai ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.

“Tông chủ…chết rồi sao?”

“Không…không thể nào…”
 
Chương 3735


Chương 3735

“Sao tông chủ có thể chết được chứ? Không thể nào!”

“Chắc chắn tất cả là giả!”

“Tông chủ của chúng ta vô địch thiên hạ, không thể nào như vậy được”.

Không ai có thể chấp nhận được sự thật này. Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, sao họ cãi được?

Lâm Chính bước tới trước mặt tông chủ. Phía bên ngoài là toàn bộ đệ tử, trưởng lão của Huyết Ma Tông. Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đứng như trời trồng. Đôi quân tinh nhuệ cũng run rẩy. Họ sợ hãi, bất an, không biết phải làm sao.

Lâm Chính dửng dưng nhìn bọn họ: “Huyết Ma Tông tàn sát học viện Huyền Y Phái, hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt các người, không chừa một ai”.

Nói xong Lâm Chính ra tay.

“Thần y Lâm, xin hãy tha mạng”, lập tức có người quỳ xuống cầu xin anh. Những người khác thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống theo.

Đến ngay cả tông chủ còn không là đối thủ của Lâm Chính thì bọn họ là gì chứ? Xin tha mạng mới là lựa chọn thông minh nhất.

Thế nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, anh vẫn bước tới với ánh mắt hằm hằm sát ý.

“Á!”, đám đông bàng hoàng, mặt cắt không ra máu. Họ run rẩy, trố tròn mắt nhìn anh.

“Mau chạy đi”, cuối cùng có người cũng không chịu nỗi nữa bèn hét lên và bỏ chạy.

Thế nhưng bọn họ vừa quay đầu thì…

Rầm! Một luồng sức mạnh đẩy họ ngã xuống, đè họ nát bét.

“Cái gì?”, tất cả kinh hãi.

Lâm Chính khó mà hủy diệt được Huyết Ma Huyền Thể của tông chủ nhưng với những đệ tử này thì anh ra tay quá dễ dàng. Trước mặt anh, họ chẳng khác gì đậu phụ.

Sau khi thấy mấy người bị Lâm Chính tàn sát, những người còn lại cũng từ bỏ luôn ý định bỏ chạy. Bọn họ đành ôm đầu khóc lóc, hoặc là cầu xin Lâm Chính tha mạng.

Thế nhưng anh vẫn đang hừng hực sát khí, anh không hề có ý định tha cho họ. Anh vì báo thù mới tới đây. Giờ tông chủ đã chết mà anh vẫn chưa hả giận.

Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên: “Xin thần y Lâm hãy tha cho bọn họ!”

“Hả?”, Lâm Chính quay đầu.

Huyết Kiêu từ đâu xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính. Ông ta cung kính cúi người trước mặt anh. Đôi mắt ánh lên vẻ kinh sợ nhưng hơn cả là sự quyết tâm.

“Huyết Kiêu? Không phải ông đã bỏ chạy rồi sao?”, Lâm Chính tỏ ra bất ngờ.

“Đúng là đi rồi nhưng lại quay lại rồi. Chúc mừng thần y Lâm chiến thắng. Sau chuyện này, chắc chắn sẽ không có ai dám sinh sự với thần y Lâm nữa rồi”, Huyết Kiêu mỉm cười.

“Tôi biết rồi. Mặc dù ông đã bỏ chạy, giờ ông lại quay lại, vì ông biết tôi và tông chủ sẽ quyết chiến nên muốn xem xem ai thắng ai thua phải không”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Huyết Kiêu mỉm cười: “Thần y Lâm bị đốt ba ngày mà không chết, cơ thể đã vượt qua cả hàn thiết Bắc Hải, như vậy đấu với tông chủ, ai thắng ai thua đúng là khó mà nói trước được. Vì vậy tôi ở lại xem kết quả quyết đấu”.

“Nếu tôi thua thì ông bỏ chạy, còn nếu tôi thắng thì mục đích của ông là gì?”

“Đương nhiên là vì người của tông môn. Với tính cách của thần y Lâm, một khi đánh bại tông chủ, chắc chắn sẽ tiêu diệt cả Huyết Ma Tông. Nhìn gương thôn Dược Vương là biết, vì vậy Huyết Kiêu phải ngăn mọi chuyện lại”, Huyết Kiêu nói.

“Vậy sao? Vậy ông cảm thấy ông có thể cản được tôi à?”
 
Chương 3736


Chương 3736

“Thần y Lâm đừng hiểu lầm. Huyết Kiêu dù có gan cũng không dám đối đầu với thần y Lâm, chỉ là tôi nghĩ…muốn phục vụ cậu”.

“Phục vụ tôi?”

“Thần y Lâm, cậu giế t chết những người này sẽ chẳng có ích gì cho cậu, ngoài việc có thể xả giận. Nhưng nếu cậu bắt cả Huyết Ma Tông phục vụ cậu thì sẽ mang lại nhiều lợi ích cho cậu lắm”, Huyết Kiêu cười nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì bừng tỉnh: “Tôi biết rồi. Ông muốn làm người đại diện, quản lý những người này thay tôi đúng không?”

“Thần y Lâm đúng là anh minh. Chút suy nghĩ đó của tôi không biết có thể khiến cậu hài lòng được không”.

“Suy nghĩ không tệ, chỉ đáng tiếc tôi lại nghi ngờ về con người của ông”, Lâm Chính lắc đầu.

“Huyết Kiêu nguyện dùng độc dược của cậu để chứng tỏ lòng trung thành của mình. Tôi thấy như vậy thì cậu sẽ tin tôi đúng không?”, Huyết Kiêu cười nói.

“Ồ!”, Lâm Chính cảm thấy khá ngạc nhiên.

“Ông lại có suy nghĩ như vậy cơ à. Đến mạng cũng không còn thuộc về mình nữa. Như vậy có đáng không…”

“Có gì mà không đáng. Mặc dù mạng sống giao cho cậu nhưng tôi có được cả Huyết Ma Tông. Đối với nhiều người thì có khi dùng mạng cũng chưa chắc đổi lại được”, Huyết Kiêu cúi đầu, vô cùng cung kính.

Lâm Chính im lặng một hồi rồi gật đầu: “Nếu đã vậy thì được, tôi thu nạp ông, tha cho người của Huyết Ma Tông. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Huyết Ma Tông thuộc về Dương Hoa. Còn ông, là người đại diện cho tôi ở Huyết Ma Tông. Thay tôi quản lý Huyết Ma Tông. Đừng có làm loạn, nếu không, lần sau tôi sẽ không nương tay đâu”.

“Tuân lệnh, thần y Lâm”.

Huyết Kiêu vội vàng đáp lại: “Mọi người còn không mau cảm ơn thần y Lâm”.

“Cảm ơn thần y Lâm! Tham kiến tông chủ”.

Tất cả đều vội vàng hô vang. Từ bây giờ, Huyết Kiêu chính là tông chủ mới của họ và ông ta cũng là người đại diện cho Lâm Chính ở Huyết Ma Tông.

Trên thực tế, Lâm Chính cũng từng cân nhắc tới việc thu phục Huyết Ma Tông. Nhưng anh lo lắng mình không thể kiểm soát được. Vì dù sao thực lực của Huyết Ma Tông cũng không phải thứ mà Kỳ Lân Môn hay đảo Vong Ưu có thể so sánh được. Chính vì vậy sẽ rất khó kiểm soát. Giờ có Huyết Kiêu đứng ra thì coi như ông ta đã giúp Lâm Chính luôn rồi.

“Cảm ơn thì không cần. Huyết Kiêu, mau xử lý việc của Huyết Ma Tông, tôi muốn ông chuẩn bị sẵn sàng để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chuẩn bị chiến đấu sao? Ý cậu là Hồng Nhan Cốc?”, Huyết Kiêu mỉm cười.

“Sao? Ông biết chuyện đó à?”

“Cũng chẳng có gì bí mật nên đương nhiên là tôi biết. Thần y Lâm yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp cậu cào bằng Hồng Nhan Cốc”, Huyết Kiêu vỗ ngực.

“Ừ….”, Lâm Chính đáp lại rồi đi vào trong.

Cũng không biết giờ này ông cụ kia thế nào…

Lâm Chính bước đi rất nhanh. Một lúc sau anh tìm thấy ông cụ nằm bất động dưới đất…

Ông cụ nằm dưới đất, thùng gỗ bên cạnh đã bị vỡ, chất dịch màu đỏ đổ cả ra ngoài.
 
Chương 3737


Chương 3737

Ông cụ không được ngâm trong dung dịch đó thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Lâm Chính lao tới, đỡ ông cụ dậy.

Lúc này trông ông cụ không còn ra hình người nữa, ý thức cũng dần biến mất, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng. Nhìn ông cụ chẳng khác gì người đã chết.

Lâm Chính vội vàng châm kim. Thế nhưng ông cụ giống như đèn dầu đã cạn, chỉ còn chút hơi ấm nhỏ nhoi. Dù y thuật của thần y Lâm siêu việt nhưng cũng khó mà hồi sinh được người đã chết.

“Máy móc, dược liệu không có, muốn cứu sống thật khó như lên trời”, Lâm Chính lầm bầm thở dài.

Ông cụ cố gắng mở mắt ra. Nhưng dù như vậy thì ông cụ cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Đừng cứu nữa…”, ông cụ yếu ớt nói.

Đúng vậy. Lúc này, ông cụ mà sống sẽ còn đau khổ hơn là chết.

“Tiền bối, xin lỗi”, Lâm Chính nói.

“Không trách cậu…sống cho tốt. Còn nữa…nhất định phải học được công pháp của Huyết Ma Tông…nó có ích cho cơ thể võ thần của cậu”.

“Vâng tiền bối”.

“Sau khi tôi chết, phiền cậu hãy tìm một nơi phong cảnh đẹp một chút để chôn tôi. Trồng ít hoa lan trước mộ tôi nữa nhé. Ngoài ra nhờ cậu thay tôi tới Bồ Thành tìm một cô gái tên là Ngải Hồng, đưa khoản tiền này cho cô ấy để cô ấy không phải sống trong lo lắng nữa, được không?”, ông cụ cố gắng mở mắt, nhìn anh chăm chăm như sợ anh không trả lời.

Lâm Chính gật đầu: “Tiền bối yên tâm, tôi sẽ lập tức đi lo mọi chuyện”.

“Vậy tốt rồi, tốt rồi…”, ông cụ ngã xuống. Bất động.

Lâm Chính im lặng nhìn ông cụ. Anh hít một hơi thật sâu, ôm ông cụ, bước ra khỏi Huyết Ma Tông.

Lâm Chính chôn ông cụ ở trên núi tại Giang Thành Trước núi có một con sông. Phong cảnh rất đẹp.

Anh rắc rượu xung quanh mộ ông cụ rồi rời đi.

Chuyện về Huyết Ma Tông đã được giải quyết. Phía bên Hồng Nhan Cốc chưa có động tĩnh gì, Lâm Chính coi như được nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Thế nhưng anh vẫn không được khinh suất. Một khi cốc chủ được chữa khỏi thì chắc chắn sẽ tìm Lâm Chính để tính sổ.

Học viện cũng cần thời gian để điều chỉnh. Lâm Chính tức tốc quay về, chữa trị cho những người bị thương nặng của học viện.

Trong mấy ngày này, anh luôn ở trong phòng phẫu thuật, hầu như không hề nghỉ ngơi. Cho tới sáng ngày thứ năm, anh phẫu thuật lần thứ hai cho Mã Hải xong thì mới bước ra khỏi phòng, châm một điếu thuốc và nghỉ ngơi.

Lúc này, có một người đưa tới một túi tiểu long bao và một cốc sữa. Lâm Chính khẽ giật mình, anh phát hiện ra là Tần Ngưng. Khuôn mặt nhỏ của cô ấy trắng bệch. Một tay cuốn băng, khóe mắt đỏ hoe. Có vẻ cô gái vừa mới khóc.

“Ngày nào cũng hút thuốc. Hút thuốc có thể lấp đầy bụng được không? Này! Mau ăn đi”, Tần Ngưng vừa nói vừa nghẹn ngào.

“Cảm ơn”, Lâm Chính nhận lấy, nhét vào miệng.

“Tay của em vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính vừa nhai vừa hỏi.

“Yên tâm đi, tay e phẫu thuật nhỏ thôi mà, dùng chút thuốc tốt là sau này sẽ không có di chứng gì hết”, Tần Ngưng nói.

“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào. Tần Ngưng lẳng lặng nhìn anh. Cô ấy định nói thêm gì nữa nhưng lại bặm môi, không dám.

“Sao thế? Em có gì muốn nói với anh à?”

“Không…không có gì…”

“Vậy sao…Gần đây em học hành thế nào? Chắc không tệ đúng không?”
 
Chương 3738


Chương 3738

“Vẫn ổn ạ…có thời gian anh tới nơi em học thăm quan”.

“Được…có điều chắc là giai đoạn này anh sẽ bận lắm”, Lâm Chính nói với vẻ bất lực.

“Thầy Lâm”, lúc này lại có người kêu lên. Lâm Chính uống hết sữa, vội chạy vào trong phòng phẫu thuật.

Tần Ngưng nhìn theo bóng lưng anh…

Khó khăn lắm mới xử lý được xong chuyện của học viện. Đúng lúc này, Tô Nhu gọi điện tới. Lâm Chính vội vàng nghe máy.

“Anh đang ở đâu?”, Tô Nhu hỏi bằng vẻ lo lắng.

“Sao thế?”

“Hiện tại Giang Thành không được yên ổn cho lắm, hình như có phần tử kh ủng bố. Anh mau về đi, đừng long nhong bên ngoài nữa. Về ngay cho em”, Tô Nhu vội nói.

“Tô Nhu, đã không còn vấn đề gì nữa rồi”.

“Có hay không không phải anh nói là xong. Em và Tiểu Thiên vốn được Dương Hoa mời đi du lịch mà tới sân bay bị chặn lại. Tóm lại là anh mau về đi. Em đưa anh tới Bồ Thành né một thời gian, tiện thể thăm người thân”, Tô Nhu trầm giọng.

“Bồ Thành?”

Lâm Chính giật mình: “Em cũng tới Bồ Thành à?”

“Hả? Lâm Chính, “cũng” là sao cơ”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.

“À….không có gì…một người bạn của anh gần đây làm việc ở Bồ Thành nên anh đột nhiên có phản ứng như vậy…”, Lâm Chính vội vàng nói khéo.

“Vậy sao? Tóm lại là anh mau quay về đi”, Tô Nhu nói xong bèn tắt máy.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lái xe về nhà. Đương nhiên, cái gọi là nhà đối với anh mà nói đã không còn đúng nghĩa nữa rồi. Vì Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng không coi anh là con rể nữa.

Quả nhiên, vừa bước vào cửa thì Trương Tinh Vũ đã lạnh mặt, hừ giọng: “Tô Nhu, con kêu thằng này về đấy à?”

“Mẹ! Được rồi, mẹ bớt nói vài câu đi”.

“Bớt nói vài câu? Mẹ nói cho con biết, chồng của con chỉ có thể là chủ tịch Lâm thôi, những người khác đều không phải”.

“Lâm Chính giúp mẹ bao nhiêu lần như vậy mà mẹ không bao giờ nhớ tới sao?”, Tô Nhu tức giận nói.

Trương Tinh Vũ còn định nói gì đó nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra ở nhà họ Trương lần trước nên thôi. Tô Quảng liếc nhìn Lâm Chính. Ông ta không nói gì.

Lâm Chính nhìn bọn họ rồi đi thẳng về phía Tô Nhu: “Đang yên đang lành tại sao em lại đi Bồ Thành? Hay là đừng đi nữa!”

“Giang Thành giờ nguy hiểm như vậy, em phải đi tới đó lánh nạn”.

“Lánh nạn?”

“Anh không xem thời sự à? Học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện lớn rồi. Ai ai cũng biết. Đến cả giám đốc Mã cũng suýt chết đấy”.

“Vậy chẳng phải chỉ nhằm vào thần y Lâm thôi sao?”

“Đúng vậy, đúng là nhằm vào thần y Lâm và Dương Hoa. Nhưng giám đốc Mã cũng nói với em rồi, có khả năng đối phương sẽ ra tay cả với em nữa. Lấy em ra uy hiếp thần y Lâm. Trước đó anh ấy định đưa em và Tiểu Thiên đi, nhưng em đi không thành. Lúc này tình hình có vẻ đang hòa hoãn, còn không đi thì sẽ không kịp mất. Tiểu Thiên hôm nay cũng cùng ông nội đi ra ngoại thành rồi, chúng ta cũng nên tới Bồ Thành sống tạm vài ngày thôi”.

“Em bảo cả anh đi? Lẽ nào em cho rằng đối phương cũng sẽ lấy anh ra để uy hiếp thần y Lâm?”, Lâm Chính hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom