Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3759


Chương 3759

“Sao vậy?”.

“Người hâm mộ của thần y Lâm lại bắt đầu gây chuyện à?”.

“Thật là đáng ghét, vô duyên vô cớ chạy vào phòng livestream của người khác trêu chọc?”.

“Mọi người mặc kệ đi, quản lý mau chặn bọn họ lại!”.

Các fan cứng của phòng livestream lần lượt lên tiếng.

Cho đến khi có người kêu lên.

“Mọi người mau tìm kiếm từ khóa thần y Lâm đi, nếu chậm chân là không thấy nữa đâu”.

Nghe thấy thế, càng ngày càng nhiều người vội vàng mở thanh tìm kiếm ra, tìm phòng livestream có liên quan đến thần y Lâm gần đây.

Mới xem một cái tất cả mọi người liền hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không thể dùng từ nóng hổi để hình dung được nữa.

Trong phòng làm việc.

“Chuyện của Huyết Ma Tông giải quyết thế nào rồi?”, một người đàn ông hai bên tóc mai điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ngồi trước bàn, vừa đọc tờ báo trong tay vừa hỏi.

“Đã giải quyết rồi ạ, nhưng người giải quyết không phải là người của chúng ta, mà là thần y Lâm”, thư ký bước vào đáp.

“Ồ?”, người đàn ông hơi ngước lên, có chút ngạc nhiên, nhưng một lát sau khuôn mặt nở nụ cười chua chát: “Tôi biết ngay mà, cậu ta… đâu phải là người chịu để yên chứ? Bị một vố lớn như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ đích thân trả thù, không ai nói được cả!”.

“Nói thì nói vậy, nhưng… đại thống lĩnh, hình như đại thống lĩnh Vương có vẻ rất không vui. Hôm nay tôi thấy ông ấy vào trong, chắc là đi nói chuyện này với cấp trên”, thư ký nhỏ giọng nói một cách dè dặt.

“Vào trong?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày, sau đó vẻ mặt lại giãn ra, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc kệ ông ta! Ông ta muốn đi thì cứ để ông ta đi! Tôi không tin ông ta có thể gây được sóng to gió lớn gì!”.

“Đại thống lĩnh, nếu cấp trên truy cứu…”

“Yên tâm, không có chuyện đó đâu. Tông chủ Huyết Ma Tông đã chết, cấp trên không thể vì một người chết mà truy cứu trách nhiệm của nhóc Lâm được. Huống hồ cậu ấy có cống hiến rất lớn cho chúng ta, hơn xa Huyết Ma Tông. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này vốn là tông chủ Huyết Ma Tông có lỗi với thần y Lâm trước, bọn họ lợi dụng thần y Lâm, lại còn định sát hại cậu ấy, rơi vào kết cục như vậy còn trách được ai chứ? Thế nên… kệ ông ta đi”, Trịnh Nam Thiên cười nói.

Thư ký gật đầu, đang định rời đi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo anh ta rung lên, thư ký lấy điện thoại ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, quay phắt lại gấp gáp kêu lên: “Đại thống lĩnh, xảy ra chuyện rồi!”.

“Sao vậy?”.

Trịnh Nam Thiên bỏ ngay tờ báo xuống, nhíu mày hỏi.

“Ông mau xem điện thoại đi!”.

“Điện thoại?”.

Trịnh Nam Thiên ngây ra một chút rồi vội cầm điện thoại ở trên bàn lên mở ra.

Vừa mở máy đã có vô số thông báo ập tới.

Mỗi thông báo đều có ba chữ rành rành.

Thần y Lâm!

Trịnh Nam Thiên bấm mở một thông báo, chỉ xem ba giây đã lập tức hóa đá.

“Thằng nhóc này… điên rồi sao?”.
 
Chương 3760


Chương 3760

Chi nhánh Dương Hoa ở Bồ Thành.

“Cô Tô Nhu, mời cô uống trà!”.

Người phụ trách của công ty dẫn theo các quản lý cấp cao vội vàng chạy tới, đích thân tiếp đón cả nhà Tô Nhu.

Trong phòng tiếp khách rộng lớn, chỉ có ba người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng.

Bọn họ rất căng thẳng, nhấp nhổm không yên.

Nhưng những người phụ trách của công ty chi nhánh cũng nơm nớp lo sợ, tiếp đón bọn họ vô cùng nhiệt tình.

“Quản lý Vương, ông khách sáo quá”, Tô Nhu nặn ra một nụ cười.

“Đây là điều nên làm mà, cô là bạn của Chủ tịch Lâm, cũng chính là bạn của chúng tôi, tiếp đãi bạn bè sao có thể chậm trễ chứ? Cô Tô Nhu, cô yên tâm, chúng tôi đã liên lạc với trụ sở chính, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến giải quyết khó khăn cho cô. Có Dương Hoa ra mặt, cho dù là nhà họ Nông ở Bồ Thành cũng phải nể mặt”, quản lý Vương mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt”, Tô Nhu khẽ gật đầu.

Tít tít.

Đúng lúc này, điện thoại của giám đốc Vương vang lên.

Ông ta mặc kệ, tiếp tục rót trà cho Tô Nhu.

Cùng lúc đó.

Tít tít.

Tít tít.

Tít tít.

Điện thoại của rất nhiều người trong phòng tiếp khách đều sáng lên, hình như nhận được tin nhắn.

Điện thoại của Tô Nhu hết pin nên đã tắt máy.

“Sao vậy?”, Tô Nhu không khỏi nhìn về phía đám người quản lý Vương đang kiểm tra điện thoại.

Mấy người họ đều im lặng.

Quản lý Vương cầm điện thoại lên, chìa tới trước mặt Tô Nhu.

“Cô Tô Nhu, mọi chuyện… chắc là sắp được giải quyết rồi!”.

Sắp được giải quyết?

Hơi thở của Tô Nhu như nghẹn lại, vô thức nhìn về phía điện thoại mà quản lý Vương chìa ra.

Sau đó cũng trợn mắt há mồm.

Điện thoại đang livestream.

Nhưng cảnh quay rung lắc dữ dội.

Đó là một phòng bao lộn xộn.

Ánh sáng trong phòng bao vô cùng yếu ớt, bàn ghế đều bị đánh tan nát, sô pha cũng đổ. Không những vậy, còn có không ít người tay chân bị gãy đang nằm dưới đất, không rõ sống chết.

Một bóng dáng thẳng tắp đang đứng giữa bọn họ.

Không phải ai khác, mà chính là thần y Lâm.

“Có chuyện gì vậy?”.
 
Chương 3761


Chương 3761

Tô Nhu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, đang định xem thêm.

Xẹt!

Màn hình của phòng livestream bỗng bị bên quản lý app ngắt giữa chừng.

“Có chuyện gì vậy? Vừa nãy hình như tôi nhìn thấy thần y Lâm và đám Nông Hào…”, Tô Nhu vội nhìn về phía quản lý Vương.

Quản lý Vương mỉm cười: “Cô Tô Nhu, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ Chủ tịch Lâm đã đích thân đến Bồ Thành, giúp cô giải quyết chuyện nhà họ Nông”.

Tô Nhu há hốc miệng.

Trương Tinh Vũ thì vô cùng mừng rỡ.

“Hả? Chủ tịch Lâm đến rồi sao? Con rể tương lai của tôi đến rồi! Ha ha, tốt, tốt lắm! Con gái, chúng ta không cần phải sợ nữa rồi!”, Trương Tinh Vũ khua tay múa chân, cũng vội vàng mở điện thoại ra. Nhìn thấy chuyện thần y Lâm đến Bồ Thành ầm ĩ trên mạng, bà ta lại càng kích động đến mức toàn thân run rẩy.

“Coi như tai qua nạn khỏi rồi”, Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tô Nhu lại có chút khó hiểu.

Tại sao… Chủ tịch Lâm lại bất ngờ xuất hiện ở Bồ Thành?

Chẳng phải anh nên ở Giang Thành sao?

Dù sao học viện Huyền Y Phái xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mã Hải cũng đang dưỡng bệnh, anh không ở Giang Thành chủ trì đại cục mà đến đây làm gì?

Là người của công ty chi nhánh thông báo sao?

Nhưng cô mới đến công ty chi nhánh chưa được bao lâu, cho dù quản lý Vương báo cho Chủ tịch Lâm biết thì anh cũng không thể đến Bồ Thành trong thời gian ngắn như vậy được.

Hơn nữa… theo lý mà nói, người xuất hiện ở câu lạc bộ Dạ Lang chẳng phải nên là Lâm Chính sao?

Lẽ nào… Lâm Chính… thực sự là Chủ tịch Lâm?

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.

“Lâm Chính và thần y Lâm khác nhau hoàn toàn! Sao bọn họ lại là một người được chứ?”.

“Nhưng thỉnh thoảng Lâm Chính hay nói những lời kỳ lạ, nói mình chính là thần y Lâm, lẽ nào anh vẫn luôn nói sự thật sao?”.

“Không đúng! Nếu là thật thì tại sao bao nhiêu năm nay mình không phát hiện ra? Tuy không ngủ cùng nhau, nhưng anh ấy vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt mình mà”.

“Nhưng việc Lâm Chính có điện thoại của thần y Lâm… thì giải thích thế nào đây?”.

Vô số nghi vấn, vô số điểm khó hiểu xoay mòng mòng trong đầu Tô Nhu.

Cô đau khổ ôm đầu, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.

“Con gái, con sao thế? Con không sao chứ?”.

Trương Tinh Vũ ở bên cạnh vội nói đầy quan tâm.

“Không có gì ạ…”

Tô Nhu lắc đầu.

Cô quyết định chờ Lâm Chính trở về sẽ hỏi cho ra nhẽ.

Dù thế nào cô cũng phải làm rõ sự nghi ngờ của mình.

Xác định xem rốt cuộc người chồng này của mình có phải là thần y Lâm hay không…

Tuy hiện giờ nghĩ tới Tô Nhu vẫn cảm thấy quá hoang đường.

Nhưng cô bắt buộc phải làm rõ.
 
Chương 3762


Chương 3762

Lúc này, trong ngoài phòng bao của câu lạc bộ Dạ Lang đã có vô số người chen chúc.

Lâm Chính yên lặng đứng giữa đám người, mặt không cảm xúc nhìn người đứng đầu.

Nông Hảo đã nằm bệt dưới đất như một con chó chết.

Cô gái đanh đá hai tay đều bị gãy, quỳ ở dưới đất, thở hổn hển.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.

Nỗi đau dữ dội khiến cô ta muốn ngất đi.

Nhưng cô ta biết, nếu mình ngất thì kết cục sẽ càng thê thảm hơn.

Đám “quần chúng vây xem” ở xung quanh được đám người Nông Hào và cô gái đanh đá gọi tới vẫn đang cầm điện thoại livestream hoặc quay video.

Bọn họ cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, ai nấy run lên bần bật.

Đối mặt với vô số ống kính, nhưng Lâm Chính vẫn không chút kiêng dè, hoàn toàn không chút quan tâm.

Anh lạnh lùng đi về phía cô gái đanh đá.

Ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cô ta run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.

Cô ta run lẩy bẩy kêu lên.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.

“Cứu tôi với!”.

Cuối cùng, cô gái đanh đá không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy nhào về phía đám người như bị mất trí.

“Ai cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Nhưng…

Không ai dám ra tay!

Không ai dám ngăn cản thần y Lâm!

Cô gái đanh đá còn chưa chạy ra khỏi phòng bao đã bị Lâm Chính túm được, xách lên như xách một con gà.

Cô ta sợ đến mức tè luôn ra quần.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu được tầm nghiêm trọng của sự việc…

Lâm Chính không chút khách sáo, lập tức giơ tay lên, chuẩn bị kết liễu cô ta.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

“Dừng tay!”.

Một tiếng gầm vang lên.

Sau đó rất nhiều người mặc áo đen xông vào cánh cửa đang chen chúc kia, khiến phòng bao vốn không còn bao nhiêu không gian lại thêm chật chội.

“Thần y Lâm, mong cậu dừng tay, nếu không có lẽ cậu sẽ phải hối hận về hành vi kích động của mình đấy!”.

Một người đàn ông trung niên đầu trọc, để râu chữ bát đứng ra, lạnh lùng quát.

“Hử?”.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cô gái đanh đá khó khăn quay sang nhìn người mới đến, lập tức mừng rỡ như điên: “Bố! Cứu con với! Bố mau cứu con với!”.

Chắc là người của nhà họ Thái ở Bồ Thành đã đến.

“A Hào!”.

Đúng lúc này, lại một tiếng hét thảm vang lên.

Sau đó đám người lại dạt ra.

Rất nhiều người ùa vào phòng bao.

Dẫn đầu là một quý bà ăn mặc sang trọng xa hoa.

Bà ta đeo vàng đeo bạc, lấp lánh đầy người, trang sức ở cổ và ngón tay e là phải mấy cân.

Nhìn thấy Nông Hào nằm dưới đất, quý bà lập tức suy sụp, nước mắt giàn giụa, khiến lớp trang điểm dày cộp trên mặt trở nên nhem nhuốc.

“A Hào! A Hào! Sao con lại ra nông nỗi này?”.

Bà ta nhào tới bên cạnh Nông Hào, khóc lóc vật vã.

Những người khác của nhà họ Nông cũng nổi giận.
 
Chương 3763


Chương 3763

“A Hào…”

“Tại sao? Rốt cuộc là ai đánh con ra nông nỗi này?”.

“Còn phải hỏi sao? Các ông không xem livestream à? Là thần y Lâm!”.

“Tại sao thần y Lâm lại nặng tay như vậy?”.

“Cậu chủ nhà chúng tôi đắc tội với cậu ta lúc nào chứ?”.

Người nhà họ Nông vô cùng tức giận, ai nấy nghiến răng nghiến lợi.

“Thần y Lâm, đây là do cậu làm sao?”.

Quý bà ôm Nông Hào đã hôn mê, quay lại gầm lên với Lâm Chính.

“Là tôi, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Cậu là đồ mất nhân tính! Súc sinh!”, bà ta phẫn nộ chỉ trích: “Nông Hào nhà chúng tôi với cậu không thù không oán, tại sao cậu lại đối xử với nó như vậy?”.

“Vậy chắc là bà không biết anh ta đã đối xử với tôi thế nào”, Lâm Chính bình thản nói, cũng không định nhiều lời giải thích, đang định bước tới giải quyết mọi chuyện.

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông râu chữ bát bỗng quát: “Thần y Lâm, cậu đứng lại cho tôi!”.

Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.

Tâm trạng của ông ta bỗng dưng trở nên kích động.

“Thần y Lâm, người khác không biết, nhưng cậu tưởng tôi không biết sao? Thực ra Nông Hào và con gái tôi phát hiện ra những thủ đoạn bẩn thỉu bỉ ổi của cậu, nên mới bị cậu hại, đúng không?”.

“Thủ đoạn bẩn thỉu?”.

“Còn chối à? Cậu tưởng chúng tôi không biết sao? Tuy cậu được gọi là thần y, nhưng lại có rất nhiều hành vi buôn bán trái pháp luật. Cậu còn lợi dụng những thủ đoạn bí mật để thực hiện những hành vi buôn lậu văn vật. Hôm nay có nhiều người livestream như vậy, tôi phải vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu trước tất cả mọi người trên toàn thế giới”, người đàn ông râu chữ bát tức giận quát.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả những người đang xem livestream đều trố mắt ra.

Bao gồm cả Tô Nhu…

“Hỏng rồi!”.

 

Trịnh Nam Thiên đang xem livestream cũng biến sắc: “Mau, lập tức báo với bên dưới, dừng ngay livestream lại. Ngăn chặn toàn bộ tin tức livestream đến từ chỗ này”.

“Đại thống lĩnh, có vấn đề gì sao? Đây chỉ là lời nói một phía, thần y Lâm là người như thế nào cả nước đều biết. Những lời như vậy, trẻ con ba tuổi cũng không tin”, thư ký ở bên cạnh không nhịn được nói.

“Vậy đứa trẻ ba tuổi có tin thần y Lâm công khai giết người, đánh người ta gãy tay gãy chân không?”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.

“Việc này…”, thư ký im lặng.

“Hủy hoại con người! Người này nói những lời như vậy cốt để vu oan giá họa cho thần y Lâm, cho dù rất nhiều người biết thần y Lâm không thể làm những chuyện này, nhưng vẫn có một bộ phận người tin. Nếu tính cả nước thì e là một bộ phận này sẽ là con số rất lớn. Đến lúc đó, dư luận bùng nổ đủ để đè bẹp bất cứ người nào. Ông ta mới là người phát huy sức mạnh của livestream và dư luận lên đỉnh điểm, những người trước đó chỉ đơn thuần livestream cảnh tượng này thôi, không thể so với ông ta được”.

“Hay cho chiêu vu oan giá họa này!”.

“Hay cho chiêu vu oan giá họa này…”

Trịnh Nam Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, khàn giọng lẩm bẩm.

Thư ký biến sắc, vội vàng xoay người định đi liên hệ.

Anh ta không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Nhưng Trịnh Nam Thiên gọi giật anh ta lại.

“Khoan đã”.

“Đại thống lĩnh, sao thế ạ?”, thư ký ngoảnh lại hỏi.

Trịnh Nam Thiên im lặng một lát, rồi đau khổ nhắm mắt lại: “Đừng chặn tin tức ở đó, nếu chặn lại… thì sẽ càng khó ăn nói hơn…”

Thư ký suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”.

Trịnh Nam Thiên không nói gì.

Khoảng ba bốn phút sau, ông ta đứng phắt dậy, khàn giọng nói: “Tôi vào trong gặp mấy người kia, xem liệu có thể… ỉm chuyện này đi không…”

Hơi thở của thư ký như nghẹn lại, không nói lời nào.
 
Chương 3764


Chương 3764

Yên Kinh, nhà họ Lâm.

Trong vườn trà, Lâm Côn Luân hiếm khi được thanh tĩnh uống trà nghe hát.

Thời gian này ông ta bận tối tăm mặt mũi, chuyện của Lâm Anh Hùng cũng khiến ông ta bị gia tộc mắng cho một trận té tát.

Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua.

Đúng lúc này, một thuộc hạ chạy tới, ghé vào tai ông ta nói nhỏ mấy câu.

Lâm Côn Luân sáng mắt lên, lớn tiếng nói: “Mau mở ra cho tôi xem”.

Gã thuộc hạ lập tức mở máy tính bảng ra.

“Sao vậy các chủ?”.

Người ở bên cạnh không nhịn được hỏi, Lâm Diệp ở phía bên kia cũng ghé lại nhìn.

Lâm Côn Luân không nói gì.

Màn hình máy tính bảng nhanh chóng xuất hiện giao diện livestream.

Chính là cảnh tượng ở phòng bao Dạ Lang.

Toàn bộ phòng bao đều hiện rõ trước mắt mọi người.

Hơn nữa góc quay rất xảo quyệt, nhìn từ góc độ này thì người livestream chính là người của nhà họ Thái ở Bồ Thành.

Cũng tức là người mà bố cô gái đanh đá kia – Thái Chính Thuần dẫn tới.

“Không có việc ác nào mà thần y Lâm không làm, kể cả giết người phóng hỏa cậu ta cũng từng làm!”.

“Các người nghĩ Dương Hoa nổi lên nhờ cái gì nào? Đơn thuần là nhờ vào phương thuốc sao? Các người nhầm rồi! Cậu ta dựa vào mạng người! Dựa vào máu tươi!”.

“Các người tưởng phương thuốc trong tay cậu ta là do cậu ta tự nghĩ ra sao? Các người nhầm rồi! Đó đều là những phương thuốc do cậu ta dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp từ trong tay người khác!”.

“Các người tưởng rằng thần y Lâm thực sự có thể cải tử hồi sinh chỉ bằng mấy châm sao? Thế thì các người nhầm to rồi! Những người đó đều là diễn viên do Dương Hoa sắp xếp! Ngay từ đầu đây đã là một vụ lừa đảo!”.

“Thần y Lâm đã lừa tất cả mọi người! Cậu ta là kẻ lừa đảo lớn nhất thế kỷ này!”.

“Còn bây giờ, chúng tôi phát hiện ra bí mật của cậu ta, nên cậu ta định giết chúng tôi để diệt khẩu”.

“Thần y Lâm, cậu thật là độc ác!”.

Thái Chính Thuần khảng khái ngẩng đầu ưỡn ngực, không ngừng liệt kê những “tội trạng” của Lâm Chính.

Về cơ bản, chỉ cần là chuyện mà người hung ác tàn nhẫn có thể làm được, thì Lâm Chính đều từng “làm”.

Ngay cả bản thân anh sau khi nghe xong cũng nghi ngờ liệu mình có thực sự từng làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy hay không…

Người nhà họ Lâm thấy thế đều vô cùng kinh ngạc.

“Thú vị đấy”.

Lâm Côn Luân ngồi trước máy tính, uống một ngụm trà rồi nheo mắt nói.

“Người này là ai? Ông ta đang làm gì vậy? Chỉ dựa vào những lời nói một phía của ông ta thì không thể vu oan cho thần y Lâm được”, Lâm Diệp lắc đầu nói.

“Ông ta là ai không quan trọng, quan trọng là mọi việc ông ta đang làm có lợi cho chúng ta, có lẽ chúng ta cũng có thể chơi một phen”, Lâm Côn Luân mỉm cười nói.
 
Chương 3765


Chương 3765

“Chơi?”.

“Người đâu, gọi ngay cho Phòng Vận hành Kinh doanh của công ty, bảo bọn họ lập tức thuê nick, hành động ngay đi!”, Lâm Côn Luân quát.

“Vâng, các chủ”.

Lâm Diệp nghe thấy thế thì hơi biến sắc, lập tức hiểu ý của Lâm Côn Luân.

Nếu lúc này đâm thêm một nhát dao… thì gần như là giúp Thái Chính Thuần chứng thực tội danh của Lâm Chính.

Quả nhiên.

Sau khi Lâm Côn Luân hạ lệnh, màn hình bình luận của các phòng livestream lập tức có sự thay đổi.

“Người này đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao thần y Lâm có thể làm những chuyện như vậy chứ?”.

“Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?”.

“Thần y Lâm có thù với bọn họ sao?”.

“Dù sao tôi cũng không tin thần y Lâm sẽ làm chuyện như vậy! Đó là Bồ Tát sống của chúng ta cơ mà!”.

“Cảnh sát đâu? Cảnh sát đâu rồi?”.

“Mau ngăn bọn họ lại, không được để trẻ con xem”.

“Đúng là hề hước!”.

“Chắc là giả đấy nhỉ?”.

Lúc đầu là các bình luận như vậy.

Nhưng dần dần, những tiếng nghi ngờ càng ngày càng nhiều hơn.

“E rằng thần y Lâm thực sự bẩn thỉu như vậy đấy”.

“Chẳng thế, lần trước tôi nhìn thấy có mấy xe hàng kỳ lạ lái ra khỏi trụ sở chính của Dương Hoa, cũng không biết là chở cái gì, đúng giờ đến, đúng giờ đi. Lúc tôi lại gần có thể nghe thấy hình như là tiếng trẻ con, nhưng chưa nghe rõ đã bị đuổi đi”.

“Ha ha, anh là cái gì chứ? Nguồn hàng của tôi đến từ tay của người Dương Hoa, bọn họ toàn bán hàng cao cấp, tinh khiết lắm đấy”.

“Không phải chứ? Vẫn có người không biết những chuyện bẩn thỉu mà thần y Lâm từng làm sao?”.

“Người này không vĩ đại như các anh nghĩ đâu!”.

“Anh ta còn bẩn thỉu hơn một số người nhiều”.

“Các anh bị anh ta lừa rồi”.

“Loại người như anh ta phải đem bắn ngay lập tức”.

“Thần y Lâm đáng chết!”.

“Bắt ngay anh ta lại!”.

“Đúng, phải bắt ngay anh ta lại!”.

Cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng livestream ở tất cả các kênh đều ngập tràn những lời chỉ trích thần y Lâm.

Cộng thêm những lời tố cáo của Thái Chính Thuần trước ống kính, cái nhìn của tất cả mọi người trên thế giới về thần y Lâm đều có bước ngoặt.

Sự việc đang bị bẻ về hướng không thể xoay chuyển.

Tệ đến mức không thể tệ hơn.

“Là giả! Tất cả đều là giả!”.

Trong phòng tiếp khách ở công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành, Trương Tinh Vũ nhảy phắt lên, chỉ vào màn hình livestream trên điện thoại rồi gào lên.
 
Chương 3766


Chương 3766

Bọn họ đây là muốn hủy hoại thần y Lâm.

Nếu tất cả những chuyện này là thật, thì chẳng phải cậu con rể hoàn hảo không tì vết của bà ta sẽ không còn sao?

Trương Tinh Vũ không tin.

Cũng không thể chấp nhận được chuyện này.

Bao gồm cả Tô Quảng và Tô Nhu.

Nhất là Tô Nhu, đôi mắt cô mở to, nhìn màn hình với ánh mắt không thể tin được, một lát sau mới tái mặt nhìn quản lý Vương: “Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?”.

“Cô Tô Nhu, tôi… tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi chắc chắn Chủ tịch Lâm không phải là người như vậy, bọn họ đang vu oan cho Chủ tịch Lâm thôi, cô đừng tin”, quản lý Vương khẳng định chắc nịch.

“Những ai từng tiếp xúc với Chủ tịch Lâm đều biết anh ấy là người như thế nào. Tôi tin chắc nhiều người dân của Hoa Quốc cũng sẽ không nghe những lời nói từ một phía của người này, nhưng… ông không phát giác ra sao? Có người đang thêm dầu vào lửa, thừa cơ đạp cho Chủ tịch Lâm thêm cái cái! Bọn họ thuê nick tạo thanh thế ở trên mạng, bây giờ các bình luận đều chửi rủa Chủ tịch Lâm… Nếu để bọn họ được đà làm tới, thì cho dù là giả cũng sẽ biến thành thật”.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy.

Cô cũng là người kinh doanh, cũng biết rõ tình hình hiện giờ, đương nhiên có thể nhìn ra được ngay mối quan hệ lợi lại.

Bị người ta vu oan không đáng sợ.

Đáng sợ là… có người tin.

Đáng sợ hơn nữa là… có người dắt mũi, khiến những người vốn không tin lại tin.

Bây giờ là nền kinh tế truyền thông, là thời đại lưu lượng số và thông tin mạng.

Bản tính của con người là gió chiều nào theo chiều ấy.

Trong thời đại này, những người không biết rõ chân tướng là dễ a dua nhất, chuyện gì mà đám đông cảm thấy đúng, bọn họ liền cho là đúng không chút suy nghĩ, cũng không quan tâm chân tướng sự việc là gì, cũng không chấp nhận việc thực ra mình là người sai.

Bây giờ thần y Lâm đang ở trong tình cảnh như vậy.

Chỉ cần danh dự của anh mất hết, rơi từ thân phận thần y đức cao vọng trọng xuống thân phận tội phạm giết người tội ác tày trời, thì tất cả mọi thứ anh có được ở trong nước thậm chí là nước ngoài sẽ biến mất.

Cả Hoa Quốc sẽ không còn chỗ cho anh tồn tại.

Anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ.

Tiếng xấu vạn năm.

Những lời nói của Tô Nhu khiến tất cả mọi người đều hoảng lên.

“Sự việc nghiêm trọng như vậy sao?”.

“Làm sao bây giờ? Ông ta vẫn đang nói hươu nói vượn kia kìa!”, một nhân viên chỉ vào Thái Chính Thuần trong màn hình livestream nói.

Tô Nhu không nói gì.

Những việc như thế này không phải một mình cô có thể thay đổi được.

Hay nói cách khác, cục diện này gần như đã không thể thay đổi được nữa.
 
Chương 3767


Chương 3767

Dù sao người dân trên cả nước đều đang xem màn livestream chẳng khác nào thẩm vấn này.

“Tội danh” của thần y Lâm đã thông qua lời kể của Thái Chính Thuần lọt vào tai từng người.

Tô Nhu nhắm hai mắt lại, ngồi trên ghế với vẻ bất lực.

Không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chán nản và bất lực, còn rất đau khổ.

Cô không rõ cảm giác này là gì.

Cũng không thể che giấu nó.

Rè…

Đúng lúc này, điện thoại của quản lý Vương rung lên.

“Cậu Kỷ Văn?”.

Quản lý Vương nhìn số điện thoại, vô cùng kinh ngạc, vội ấn nút nghe.

“Ừ, ừ… Được…”

Nói được mấy câu, quản lý Vương liền ngắt máy.

“Quản lý Vương, anh Kỷ Văn gọi điện thoại bảo gì ông vậy?”, Tô Nhu vội mở mắt ra hỏi.

Hiện giờ Kỷ Văn và Khang Gia Hào là những luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước. Xảy ra chuyện như thế này thì chắc chắn bọn họ sẽ bị kinh động, cũng không biết bọn họ ra tay có thể làm giảm tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất hay không.

“Tôi cũng không biết nữa, cậu Kỷ Văn nói vừa nãy Chủ tịch Lâm gửi tin nhắn cho cậu ấy, yêu cầu chúng tôi làm chút việc. Không nói nữa cô Tô Nhu, các cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi xin phép!”.

Quản lý Vương nói xong liền vội vàng rời đi.

“Quản lý Vương…”, Tô Nhu còn định hỏi han, nhưng ông ta đã rời khỏi phòng tiếp khách.

Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi lại quay sang nhìn giao diện livestream trên màn hình điện thoại trước mặt, thở dài một tiếng rồi cũng không dám xem nữa.



Cô không biết rằng, vào lúc này, tất cả những người từng có thù oán mâu thuẫn với Dương Hoa và các kình địch thương mại đều đang ra tay.

Có đầy người đang đổ thêm dầu vào lửa, nhân lúc cháy nhà hôi của.

Cổ phiếu vẫn đang trên đà tăng của Dương Hoa bỗng xảy ra biến động, và có dấu hiệu đi xuống.

Đây là hiện tượng hiếm có từ lúc Dương Hoa thành lập đến nay.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Khi việc livestream ở câu lạc bộ Dạ Lang vẫn chưa kết thúc, lại xuất hiện mấy màn livestream có liên quan đến Dương Hoa.

Là cảnh tượng nhân viên ở trụ sở chính của Dương Hoa nghỉ việc.

Bọn họ nói cảm thấy xấu hổ khi phải làm việc cho loại súc sinh tội ác tày trời như Lâm Chính.

Ngoài ra, còn có gần 100 người xông tới cửa tập đoàn Dương Hoa, giăng biểu ngữ tẩy chay công khai.

Livestream còn chưa kết thúc, sự việc lại bị đẩy lên một cao trào mới…

Sự tẩy chay nhanh chóng và thăng cấp của vụ việc đã khiến người ta nhìn ra được tất cả những việc này đều có người đứng sau thao túng.

Nhưng đúng lúc này, sự việc lại có thêm bước ngoặt.

Phòng livestream của rất nhiều kênh bỗng tối đen.

Hóa ra có rất nhiều người ăn mặc quái dị xông vào câu lạc bộ Dạ Lang.

Bọn họ cầm đao kiếm sáng loáng, công khai chém về phía những người đang quay video…
 
Chương 3768


Chương 3768

Máu tươi lại nhuộm đỏ quán bar này.

“Điên rồi! Thần y Lâm điên rồi!”.

“Chắc chắn đây là người của Dương Hoa! Thần y Lâm đang trả thù! Anh ta đang trả thù!”.

“Mau báo cảnh sát! Mau lên!”.

Người trong phòng livestream đều bị dọa sợ.

Tất cả bọn họ đều không thể đoán trước được sự việc này.

“Coi trời bằng vung!”.

“Thần y Lâm làm càn quá rồi!”.

Rất nhiều người tai to mặt lớn đang theo dõi sự việc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Đã lúc này rồi, Lâm Chính không nghĩ cách giải thích mà còn gọi người đến tàn sát?

Anh còn chê việc này chưa đủ lớn sao?

Đây chẳng phải là chứng thực tội danh mà Thái Chính Thuần đã tố cáo, khiến bản thân càng khó ăn nói hơn sao?

“Rốt cuộc thằng ngốc này muốn làm gì vậy?”.

Trong nhà họ Trương ở tỉnh Quảng Liễu, ông cụ Trương tức đến mức đập bàn rầm rầm.

Ông ta biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, là cháu rể của mình.

Sau khi biết chuyện này, một người vẫn luôn không dùng điện thoại như Trương Trung Hoa liền vội vàng bảo người mở livestream ra. Ông ta vốn đang chờ Lâm Chính có thể dùng thủ đoạn tuyệt diệu gì đó để xoay chuyển tình thế, nhưng không ngờ anh lại tự đổ dầu vào lửa cho cháy to thêm.

Đúng là khiến người ta không thể hiểu được.

Còn hiện trường thì đã mất khống chế.

Rất nhiều cảnh sát ập tới.

Nơi này cũng bị vô số người bao vây chặt chẽ.

Các phóng viên đã không thể quay chụp được nữa.

Hơn trăm chiếc điện thoại đang livestream ở hiện trường.

“Thần y Lâm, cậu đang làm gì đấy hả? Muốn giết người diệt khẩu sao?”, sắc mặt Thái Chính Thuần hơi thay đổi, nhìn những người đang cầm đao kiếm thậm chí là súng xông vào, liền lớn tiếng quát: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cả nhà họ Thái chúng tôi chết hết cũng không sao, bởi vì chính nghĩa sẽ không chết! Sớm muộn gì sự thật cũng được công bố!”.

Ông ta tức giận nói, khảng khái ngẩng đầu ưỡn ngực như một đấu sĩ.

Rất nhiều người ở hiện trường và ở phòng livestream đều khen hay, có người vỗ tay, có người bấm like.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn Thái Chính Thuần, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.

Nhưng trong mắt những người khác thì nụ cười này của anh chính là cam chịu số phận…

Cô gái đanh đá đang nằm dưới đất không khỏi bật cười.

“Thần y Lâm! Lần này anh đã biết sự lợi hại của người Bồ Thành chúng tôi rồi chứ?”, cô ta cười nói: “Bố tôi đã nói đến thế rồi, anh dám làm gì nào? Dám giết ông ấy sao? Hừ, ông ấy không sợ chết, nhưng nếu anh giết ông ấy, thì tất cả những gì ông ấy nói sẽ trở thành sự thật! Anh sẽ thân bại danh liệt, bị muôn người phỉ nhổ, tiếng xấu vạn năm, ha ha ha…”

Cơ thể của cô ta không ngừng run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sự khoái trá.
 
Chương 3769


Chương 3769

Cô ta biết mình đã thắng.

Không có gì khiến cô ta khoái trá hơn việc này.

Đây chính là kết cục của những kẻ đối đầu với chúng tôi.

Có lẽ thực lực của chúng tôi không bằng anh.

Nhưng cho dù có chết, chúng tôi cũng sẽ không để anh được dễ chịu! Chúng tôi không sợ anh!

Chúng tôi thà ngọc nát đá tan!

Ánh mắt cô gái đanh đá sắc bén, những người bên cạnh cô ta cũng trở nên kiêu ngạo.

Đây chính là thủ đoạn của bọn họ!

Cũng là chỗ dựa của bọn họ, là bằng chứng bọn họ khiến người đời sợ hãi.

Chỉ cần lần này bọn họ thành công lật đổ thần y Lâm thì họ sẽ trở nên nổi tiếng trên cả thế giới, tất cả mọi người sẽ phải sợ hãi bọn họ.

Tuy quá trình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, nhưng kết quả… đúng là khiến người ta phải vui mừng.

“Cô tưởng tất cả mọi thứ đang nằm trong tay các cô sao?”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng, bình tĩnh nói.

“Lẽ nào lại nằm trong tay anh sao?”, cô gái đanh đá cười khẩy.

“Phải”.

Lâm Chính gật đầu.

Bỗng nhiên.

Anh chộp lấy thanh đao trong tay người bên cạnh, nhanh chân bước tới, rồi đâm mạnh vào lồng ngực Thái Chính Thuần trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người,

Phập!

Một âm thanh quỷ dị vang lên.

“Cái gì?”.

Tất cả đều ồ lên.

Thái Chính Thuần lùi lại hai bước, thanh đao kia đâm xuyên lồng ngực ông ta từ phía sau, miệng ông ta không ngừng trào ra máu tươi, sau đó nặng nề ngã xuống đất, thở thoi thóp.

“Bố!”.

Cô gái đanh đá gào lên.

“Ông chủ!”.

Tất cả người nhà họ Thái cũng ùa tới.

Ai nấy đều trố mắt ra nhìn.

Không ai hiểu được tại sao Lâm Chính lại dám ra tay vào thời điểm nhạy cảm này.

Hơn nữa… còn thẳng tay giết Thái Chính Thuần.

Lẽ nào… anh thực sự không quan tâm đến việc thân bại danh liệt sao?

“Ha ha ha, thần y Lâm, đây là cậu tự đâm đầu vào chỗ chết, không thể trách ai được, ha ha ha…”, Lâm Côn Luân đang ngồi trước màn hình livestream cười lớn.

“Lần này thì không ai có thể cứu cậu được rồi”, Lâm Diệp cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.

“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Chẳng phải bình thường thằng nhóc này rất thông minh sao? Tại sao lại làm chuyện này chứ?”, ông cụ Trương tức đến mức hất mạnh chén trà trên bàn xuống đất.
 
Chương 3770


Chương 3770

Còn Trương Tinh Vũ và Tô Nhu đang ở công ty chi nhánh cũng kêu lên thất thanh.

Sau đó, Trương Tinh Vũ liền òa khóc nức nở.

Chủ tịch Lâm tiêu đời rồi.

Cậu con rể hoàn hảo của bà ta cũng đi đời nhà ma rồi.

Sau cái chết của Thái Chính Thuần, cả phòng livestream liền bùng nổ.

Truyền thông cũng bùng nổ.

Tất cả nền tảng livestream đều sụp đổ.

Tất cả cư dân mạng của Hoa Quốc… đều xôn xao.

“A Hào! Con nhìn đi! Con mở mắt ra nhìn đi! Bây giờ người hại con đã muôn kiếp không trở mình được nữa rồi!”, quý bà kia ôm lấy Nông Hào, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Giờ phút này, cục diện đã không thể xoay chuyển được nữa.

Tất cả đã ngã ngũ.

Thần y Lâm điên rồi!

Anh ta điên thật rồi!

Anh ta sắp để lộ bản tính của mình rồi!

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Nhưng đúng lúc này…

“Cắt!”.

Một tiếng phát loa bỗng nhiên vang lên, sau đó rất nhiều người của đoàn làm phim tiến vào phòng bao.

Người dẫn đầu… chính là đạo diễn hàng đầu trong nước, Tống Kinh!

Tống Kinh!

Sự xuất hiện của ông ta khiến mọi người đều rất bất ngờ.

Cũng khiến rất nhiều người biến sắc.

“Cái gì?”.

Lâm Côn Luân đứng phắt dậy khỏi ghế, sửng sốt nhìn người vừa bước vào, run rẩy chỉ vào màn hình.

“Người này có phải Tống Kinh không? Ông ta có phải là Tống Kinh quay phim kia không?”.

“Vâng, các chủ”, người bên cạnh không hiểu gì, nhưng vẫn cung kính trả lời.

Lâm Côn Luân ngã ngồi xuống ghế, ngây ra như phỗng, sau đó đạp đổ bàn trà trước mặt, đấm nát chiếc máy tính bảng đang phát livestream, gầm lên.

Ông ta nổi giận khiến mọi người xung quanh đều không dám lại gần.

Lâm Diệp cũng hoàn hồn, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu.

“Thảo nào thần y Lâm không dùng bất cứ biện pháp nào, không bảo Trịnh Nam Thiên ngăn chặn mọi việc. Hóa ra cậu ta đã có chuẩn bị. Tống Kinh này có thể giúp cậu ta giải thích tất cả mọi chuyện”, Lâm Diệp thì thào.

Tỉnh Quảng Liễu.

“Người này… là đạo diễn quay phim kia sao? Hình như cậu ta là người của nhóc Lâm? Cậu ta chạy đến đây làm gì?”.

Ông cụ Trương ù ù cạc cạc.
 
Chương 3771


Chương 3771

Nhưng một lát sau, ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, liền đập bàn cười lớn.

“Được! Được! Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Thằng nhóc gian xảo này! Ha ha ha!”.

Đám người Tô Quảng, Trương Tinh Vũ lại càng không hiểu gì.

Đúng lúc quan trọng này, gọi Tống Kinh đến làm gì?

Anh định kéo cả Tống Kinh vào cuộc sao?

Không nhiều người nhìn ra được manh mối, đến mức những kẻ thù của Dương Hoa đang thêm dầu vào lửa cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Tống Kinh đến đây làm gì?

Ông ta cũng có liên quan đến chuyện này sao?

Lẽ nào ông ta vẫn luôn nối giáo cho giặc, là đồng phạm của thần y Lâm?

Rất nhiều người đồn đoán.

Cho đến khi những lời nói tiếp theo của Tống Kinh khiến tất cả mọi người choàng tỉnh.

“Cắt cắt cắt! Tốt lắm! Tốt lắm! Lần này diễn rất tốt! Chủ tịch Lâm! Ông Thái! Kĩ thuật diễn của hai người đúng là đỉnh cao! Tôi nghĩ chắc là tất cả khán giả đang xem livestream đều bị kĩ thuật diễn của hai người lừa rồi, ha ha ha…”

Tống Kinh cười lớn.

Sau đó những người mà Lâm Chính đưa tới lập tức lại gần tất cả những người đang livestream, lặng lẽ dí súng hoặc dao vào người bọn họ, ép bọn họ quay ống kính điện thoại về phía Lâm Chính.

Đóng phim?

Các khán giả trên toàn cầu đều trố mắt ra.

Cùng lúc đó, một người ăn mặc cực giống với Thái Chính Thuần bước tới, nhưng quay lưng về phía ống kính, còn Thái Chính Thuần đã chết dưới đất thì bị mấy người của Kỳ Lân Môn lặng lẽ kéo đi.

Cô gái đanh đá ngớ người ra.

“Thần y Lâm, rất vui được hợp tác với cậu”, Thái Chính Thuần giả bước tới bắt tay với Lâm Chính.

“Cảm ơn”, Lâm Chính mỉm cười.

Thái Chính Thuần giả lập tức rời khỏi hiện trường.

Những người đang có mặt lập tức tỉnh táo lại.

Hóa ra… thần y Lâm muốn biến cái gọi là hiện trường thật thành giả.

Tống Kinh mỉm cười bước tới, tay cầm micro, cười nói về phía ống kính: “Xin chào tất cả các quý vị khán giả trong phòng livestream và các quý vị khán giả đang ngồi trước điện thoại, máy tính, tôi là đạo diễn Tống Kinh! Phân cảnh các bạn vừa xem là một đoạn trong bộ phim mới “Chiến Hổ 2” của tôi. Bộ phim này sẽ được công chiếu vào tháng 10 năm nay, tôi rất vinh hạnh khi tiếp tục mời được Chủ tịch Lâm tham gia diễn xuất. Lần này Chủ tịch Lâm sẽ đảm nhiệm một vai vô cùng quan trọng trong “Chiến Hổ 2”, hi vọng quý vị khán giả đừng bỏ lỡ! Xin cảm ơn!”.

Tống Kinh nói xong liền cúi gập người trước tất cả các ống kính.

Người của Dương Hoa, Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đang có mặt lập tức vỗ tay.

Còn có người rải hoa.

Lúc này mọi người mới phát hiện, những “thi thể” nằm dưới đất trước đó đã biến mất.

Bọn họ đã đứng lên.

Gần như tất cả bọn họ đều quay lưng về phía ống kính, vây quanh Lâm Chính vỗ tay.

Nhưng… các khán giả đâu có để ý đến điều này?
 
Chương 3772


Chương 3772

Phòng livestream và mạng internet lại xôn xao.

Các bình luận ngập màn hình livestream.

“Cái gì? Những cảnh vừa rồi… hóa ra là hiện trường quay phim của “Chiến Hổ 2” hả?”.

“Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là Chủ tịch Lâm làm tuyên truyền cho bộ phim “Chiến Hổ 2”?”.

“Vãi chưởng! Chúng ta bị lừa rồi!”.

“Diễn như thật vậy!”.

“Diễn xuất của Chủ tịch Lâm cũng giỏi quá đấy!”.

“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, Chủ tịch Lâm không thể là người như vậy được. Chắc tất cả đều là phân cảnh của phim!”.

“Thế còn những người vừa nãy vu oan giá họa cho thần y Lâm đâu? Mau lăn ra đây!”.

“Đẩy lên! Vả mặt! Nhanh lên!”.

“Ha ha, một số cư dân mạng chính là vậy đấy, ngay cả phân cảnh phim của người ta mà cũng có thể lấy ra để bôi nhọ”.

“Thần y Lâm chính là Bồ Tát sống, sao có thể là người xấu tội ác tày trời được chứ?”.

“Lương y như từ mẫu, tôi vẫn luôn tin Chủ tịch Lâm là người tốt!”.

“Những người bôi nhọ thần y Lâm hãy tự vấn lương tâm đi, các người nỡ lòng nào sao?”.

“Các người sẽ bị sét đánh!”.

“Ngay cả người tốt cũng vu oan? Khốn nạn thật!”.



Sự xuất hiện của Tống Kinh khiến dư luận trên mạng lập tức chuyển biến.

Những bài post bôi nhọ Lâm Chính đều bị xóa.

Vô số tài khoản phụ trong phòng livestream đều bị block.

Không những vậy, rất nhiều phòng livestream bị đóng cửa.

Những người đang gây sự ở cửa tập đoàn Dương Hoa đều bị đuổi đi.

Dương Hoa cũng thuê nick, xuất kích toàn bộ.

Hiện trường chỉ còn một ống kính của nhà họ Thái đang livestream.

Nhưng ống kính này cũng bị khống chế.

Tống Kinh lợi dụng ống kính này quay studio mới được dựng lên tạm thời, rồi lại nói vào ống kính.

“Thưa quý vị khán giả, bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ tiếp tục việc livestream hiện trường quay phim “Chiến Hổ 2”, mong quý vị khán giả hãy theo dõi phòng livestream chính thức của Dương Hoa”.

Dứt lời, Tống Kinh liền tắt ống kính livestream cuối cùng.

Ông ta lau mồ hôi trên trán, thở hắt ra.

“Chủ tịch Lâm, may tôi không làm nhục sứ mệnh”, Tống Kinh bước tới, mỉm cười nói.

“Làm tốt lắm, ông vất vả rồi!”.

Lâm Chính gật đầu.

“Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát đến, nhưng bị một cuộc điện thoại của tướng quân Trịnh đuổi về rồi. Tướng quân Trịnh đã bảo chính quyền làm việc với các kênh livestream lớn, nói rằng đây chỉ là hiện trường quay phim “Chiến Hổ 2”, các nền tảng livestream sẽ quản lý việc phát ngôn”.
 
Chương 3773


Chương 3773

“Ngoài ra, sau này chúng tôi cũng sẽ cố gắng tung nhiều video bên lề của “Chiến Hổ 2” hơn, để mọi người không nghi ngờ về vụ việc livestream lần này”.

Tống Kinh nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Những chuyện còn lại để tôi xử lý, ông mau bảo người của chúng ta giải tán đi, sau đó phong tỏa hiện trường”.

“Được”.

Tống Kinh gật đầu, rồi dẫn người xuống tầng.

Chỉ có hơn 20 đệ tử của đảo Vong Ưu ở lại.

Ngoài ra còn có những người có thế lực ở Bồ Thành như nhà họ Thái, nhà họ Nông cũng chưa đi.

Bọn họ trợn mắt há mồm, ánh mắt dại ra.

Không ai ngờ được Lâm Chính lại dùng dự án điện ảnh “Chiến Hổ 2” để giải quyết vụ việc kinh thiên động địa này.

Nhưng nghĩ kĩ thì đây cũng là chuyện dễ hiểu.

Dù sao sự thành công của “Chiến Hổ” cũng là kỳ tích điện ảnh chấn động thế giới.

“Chiến Hổ 2” đương nhiên cũng nhận được sự chú ý.

Ai cũng biết “Chiến Hổ” là bộ phim nặng đô do Dương Hoa đầu tư, Chủ tịch Lâm cũng từng tham gia, bây giờ anh nhận vai trong “Chiến Hổ 2” thì có ai nghi ngờ chứ?

Sau khi mọi người rời đi, phòng bao vừa rồi vẫn còn vô cùng chật chội bỗng chốc thoáng hơn rất nhiều.

Lâm Chính châm một điếu thuốc, ngồi xuống sô pha, yên lặng nhìn cô gái đanh đá sắc mặt tái mét, hai mắt trống rỗng.

“Cô còn gì muốn nói không?”.

Bên ngoài câu lạc bộ Dạ Lang.

Do vụ việc livestream, nên có không ít người dân xung quanh đổ xô đến, rất nhiều cư dân mạng cũng lập tức đến đây muốn xem hiện trường tận nơi.

Bên ngoài câu lạc bộ dòng người chen chúc, các loại điện thoại máy quay chĩa về phía cửa chính, đường cái cũng tắc nghẽn, khung cảnh hỗn loạn.

Sau khi Thái Chính Thuần bị thần y Lâm đâm chết trước mặt mọi người, rất nhiều cảnh sát đã đến, đồng thời định phong tỏa hiện trường.

Nhưng đúng lúc mọi người tưởng rằng thần y Lâm sắp tiêu đời, thì tất cả cảnh sát lại bất ngờ rút đi.

Đồng thời nói đây chỉ là một buổi diễn tập phối hợp với “Chiến Hổ 2”, khiến mọi người hiểu lầm.

Các cư dân mạng đang có mặt đều sững sờ.

Đám phóng viên cũng ù ù cạc cạc, nhưng dù sao cũng là bộ phim được chính quyền nâng đỡ, bọn họ sao dám viết bài đưa tin lung tung? Huống hồ đắc tội với thần y Lâm thì bọn họ cũng không được yên thân, nên chỉ đành thay đổi toàn bộ nội dung đặc sắc đã viết trước đó thành nội dung quay phim “Chiến Hổ 2”.

Thế là mọi người đành giải tán, cũng có người chửi bới chiêu này của Tống Kinh quá khốn nạn, lừa dối mọi người.

Đương nhiên cũng có nhiều người buông lời chửi rủa, nói tất cả đều là giả, là thủ đoạn thần y Lâm dùng để che tai mắt mọi người, còn có người nói Thái Chính Thuần thật đã chết, người để lộ bóng lưng trước ống kính chỉ là diễn viên thế thân do Dương Hoa tìm tới.

“Bọn họ sai người đi tìm quần áo những người kia mặc trên người trong thời gian ngắn nhất, sau đó tìm mấy diễn viên có vóc dáng tương tự để lừa khán giả, chứ thực ra những người kia đã bị thần y Lâm giết rồi. Bọn họ đang diễn thôi! Đây là một bộ phim chân thực, mọi người đừng để bị lừa!”.

“Anh phóng viên, tôi đã vào tận nơi, tất cả đều là giả! Sự xuất hiện của Tống Kinh chỉ là lời nói dối! Những người kia đã chết rồi, chết hết rồi!”.
 
Chương 3774


Chương 3774

“Các phóng viên, các anh nhất định phải phanh phui những chuyện này”.

Một số người lớn tiếng la lối, tìm tới phóng viên định tố cáo.

Đáng tiếc rằng tất cả chỉ là lời nói từ một phía.

Bọn họ nói mình có video làm bằng chứng, nhưng Tống Kinh xuất hiện có nghĩa là video của tất cả mọi người đều không đủ làm chứng cứ.

Dù sao Tống Kinh cũng đã nói đây chỉ là quay phim.

Tất cả đều là giả!

Cái gì cũng là giả!

Chỉ dựa vào mấy video thì vô ích!

Các khán giả không tin người khác, chẳng lẽ còn không tin đạo diễn nổi tiếng này sao?

Nếu không tại sao giao diện livestream lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy?

Có những lúc, khi xảy ra chuyện gì quá mức chấn động khiến người ta không thể chấp nhận, thì họ sẽ muốn tự lừa dối bản thân.

Bây giờ đã có lý do giải thích cho chuyện chấn động này, thì đương nhiên bọn họ sẽ tin sái cổ.

Những tiếng ồn ào này không gây được sóng to gió lớn gì, nhưng mọi chuyện trong phòng bao vẫn chưa kết thúc.

Có người muốn lẻn vào phòng bao thăm dò tình hình, nhưng bị đoàn làm phim của Tống Kinh và các nhân viên bảo vệ ông ta đưa tới chặn lại.

Chẳng mấy chốc, thần y Lâm rời khỏi câu lạc bộ Dạ Lang, lên xe rời đi dưới sự hộ tống của đám người Tống Kinh.

Sau khi Lâm Chính rời đi, câu lạc bộ Dạ Lang cũng bất ngờ đóng cửa, tạm ngừng kinh doanh.

Bọn họ nghiêm cấm bất cứ ai ra vào, nói rằng Tống Kinh đã bao trọn câu lạc bộ để dùng làm nơi quay phim.

Lâm Chính đến thẳng nhà họ Nông.

Chuyện này không thể kết thúc như vậy được.

Xe nhanh chóng dừng ở cổng biệt thự nhà họ Nông.

Lúc này, cổng biệt thự đóng im ỉm, bên trong vô cùng yên tĩnh.

Tất cả người nhà họ Nông đều trốn trong nhà.

Gia chủ nhà họ Nông là Nông Thanh Sơn ngồi ngay ngắn trên ghế ở phòng khách, lông mày nhíu chặt, không nói câu gì.

Các chú bác của Nông Hào ở bên cạnh đều mặt ủ mày chau, hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác.

“Gia chủ, đã sắp xếp máy bay rồi ạ”, đúng lúc này, quản gia nhanh chân chạy vào, trầm giọng nói.

“Được, chúng ta đi”.

Nông Thanh Sơn khẽ quát rồi đứng dậy.

Mọi người lập tức xách theo hành lý đã đóng gói, vội vàng đi ra ngoài cổng.

Nhưng vừa mở cổng ra, xe của Tống Kinh đã dừng ngay trước mặt bọn họ.

Sau đó, Lâm Chính, Sở Thái và Tống Kinh bước xuống.

Nông Thanh Sơn nín thở.

Tất cả người nhà họ Nông đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Gia chủ Nông định đi đâu vậy? Rời khỏi Bồ Thành sao? Chuyện gì mà vội vàng thế?”, Lâm Chính bước tới, mặt không cảm xúc nói.
 
Chương 3775


Chương 3775

Sắc mặt Nông Thanh Sơn rất khó coi, liếc mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Vợ và con tôi đâu?”.

Lâm Chính im lặng một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Chết rồi!”.

“Cái gì?”.

Nông Thanh Sơn như ngừng thở, mở to hai mắt nhìn Lâm Chính, một lát sau mới khàn giọng nói: “Thần y Lâm… thực sự muốn… đuổi cùng giết tận sao?”.

“Tôi vốn dĩ không muốn làm vậy, nhưng… các ông đã ép tôi vào đường cùng, đẩy sự việc đến mức không phải ông chết thì là tôi chết. Nếu lần này không có Tống Kinh ra tay, thì ông nghĩ kết cục của tôi sẽ là gì? Các ông có từng nghĩ tới không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Nông Thanh Sơn há miệng, không biết nên trả lời thế nào.

Cuối cùng, ông ta gầm lên: “Tất cả xông lên!”.

Tất cả bọn họ đều xông ra ngoài như điên.

Muốn sống sót thì chỉ có thể liều mạng chạy ra ngoài.

Chạy được người nào hay người nấy.

Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Lâm Chính đến đây là để đuổi cùng giết tận.

Đã đến nước này thì anh sẽ không nương tay.

Bọn họ còn chưa xông ra khỏi biệt thự, đã bị đám Sở Thái chặn lại.

Một trận mưa máu gió tanh bắt đầu…

Khi Lâm Chính bước ra khỏi nhà họ Nông, trên người anh đã dính không ít máu tươi.

Anh ngồi xuống băng ghế dài ở con đường đi bộ bên ngoài, châm một điếu thuốc, ánh mắt đầy bất lực và chán chường.

Anh không thích làm những chuyện này.

Nhưng không làm không được.

Nếu không chắc chắn chuyện hôm nay sẽ bị lộ.

Đến lúc đó, tổn thất và ảnh hưởng sẽ cực kỳ lớn, những người bên cạnh anh cũng sẽ vì vậy mà phải chịu tội.

Vì vậy anh thà làm kẻ ác một lần.

Đúng lúc này, Sở Thái bước tới.

“Chưởng môn”, ông ta cung kính gọi.

Sở dĩ gọi anh như vậy là vì anh là chưởng môn của Kỳ Lân Môn.

“Làm tốt lắm”, Lâm Chính bình thản nói.

“Xin chưởng môn tha tội, trước đó là tôi có mắt không tròng…”

“Chuyện đã qua rồi, phía nhà họ Thái thế nào rồi?”.

“Họ vừa gọi tới, đã giải quyết xong”.

“Tốt lắm, nhớ nói với bên ngoài là bọn họ chuyển nhà đi”.

“Vâng, chưởng môn”.

“Đúng rồi, đã tìm được người tôi bảo chưa?”.

“Cô Ngải Hồng sao? Xin lỗi chưởng môn, chúng tôi đã phái người điều tra cả thành phố, nhưng đến giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì về cô Ngải Hồng”.
 
Chương 3776


Chương 3776

“Gia tăng nhân lực, tiếp tục điều tra cho tôi”.

“Tuân lệnh, nhưng chưởng môn, chúng tôi phát hiện ra một số thứ khá đặc biệt ở nhà họ Nông”.

“Thứ đặc biệt?”.

Lâm Chính hơi ngước lên.

Sở Thái lập tức dẫn Lâm Chính đến tầng hầm của biệt thự nhà họ Nông, phát hiện trong tầng hầm này vẫn còn một lối đi dẫn xuống dưới.

Đi xuống lối này mới nhìn thấy bên trong còn một tầng hầm nhỏ bằng sân bóng rổ. Trong tầng hầm này có không ít cô gái.

“Cái gì?”, sắc mặt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

“Theo tài liệu chúng tôi lục soát ra được, thì nhà họ Nông và nhà họ Thái vẫn luôn cấu kết với nhau để buôn bán người, những thứ này là do Nông Thanh Sơn để lại”, Sở Thái nói.

“Xem ra tôi giết cả nhà bọn họ lại là chuyện tốt”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất tay: “Thả bọn họ ra”.

“Thả cũng được… nhưng chưởng môn, nếu bây giờ phanh phui chuyện của nhà họ Nông, sẽ rất dễ khiến mọi người nghĩ là chúng ta cố ý làm vậy để hãm hại bọn họ”.

“Ý của ông là…”

“Lặng lẽ đưa bọn họ về”.

“Được, nhưng trước khi đi, đưa bọn họ đến xem thi thể của Nông Thanh Sơn, bọn họ muốn phát ti3t thế nào thì tùy”.

“Vâng”.

Sở Thái gật đầu, lấy quần áo tới cho các cô gái, rồi thả hết bọn họ ra.

Biết những người này đến để cứu mình, các cô gái vốn đang sợ hãi tột độ cũng dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng có một số người hình như bị ngược đãi quá mức, dẫn đến tinh thần có vấn đề, dù là ai đến gần cũng tấn công như phát điên, còn sống chết không chịu rời khỏi lồ ng giam.

Bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ đành đích thân tiếp xúc với bọn họ.

Châm bạc không thể chữa trị về tinh thần, phương thức chủ yếu nhất vẫn là tiến hành dẫn dắt hợp lý, dùng ngôn ngữ để trị liệu.

“Cô đừng sợ, chúng tôi đến để cứu cô, chúng tôi sẽ đưa cô về. Cô đã được an toàn, sau này sẽ không có bất cứ ai có thể làm hại cô nữa”, Lâm Chính bước vào lồ ng giam, kiên nhẫn nói.

Cô gái nhìn Lâm Chính, tâm trạng vẫn rất kích động, chỉ nhỏ giọng nói: “Cút, cút đi, cút hết đi…”

Lâm Chính thở dài, tiến lại gần hơn, để cô gái có thể nhìn rõ mình, đồng thời dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Cô gái, không sao nữa rồi, tất cả đã kết thúc”.

Dường như lúc này cô gái mới nhìn thấy rõ Lâm Chính, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tà mị như thiên sứ của anh, cô ta lập tức ngây người, cộng thêm giọng nói dịu dàng, khiến cô ta không thể sinh lòng oán hận được nữa.

Cuối cùng, cô gái si mê nhan sắc của Lâm Chính, đi ra khỏi địa lao.

Sở Thái và quản lý Vương chạy tới giúp đỡ lập tức sắp xếp đưa những người này về nhà.

Lâm Chính cũng chuẩn bị về công ty chi nhánh tìm Tô Nhu.

Những chuyện phiền phức còn lại giao cho đám Sở Thái là được, Kỷ Văn cũng chạy từ Giang Thành đến giải quyết nốt cho Lâm Chính.

Trời đã chạng vạng.
 
Chương 3777


Chương 3777

Ba người Tô Quảng, Trương Tinh Vũ và Tô Nhu được sắp xếp ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh công ty.

Tâm trạng Trương Tinh Vũ rất tốt, sau một phen hú vía, bà ta được an ủi không ít, ăn uống cũng thấy ngon miệng. Cộng thêm “Chiến Hổ 2” sắp công chiếu, theo bà ta thấy, đây lại là cơ hội tốt để bà ta nở mày nở mặt, không chỉ vì nữ chính của “Chiến Hổ 2” là người nhà họ Tô, mà bên đầu tư Chủ tịch Lâm còn là con rể tương lai của bà ta nữa.

Tô Quảng thì không quan tâm lắm, mắt vẫn cứ dán vào điện thoại.

Còn Tô Nhu tâm sự ngổn ngang, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn treo ngược cành cây.

“Hóa ra mọi người ở đây à?”.

Lâm Chính đẩy cửa bước vào nhà hàng.

“Cậu đi đâu mà lâu vậy?”, Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn anh.

“Xong việc rồi hả?”, Tô Quảng hỏi.

“Xong rồi ạ”, Lâm Chính gật đầu.

“Hừ, đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm đã đến rồi, sao đến lượt cậu chứ?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy, uống một ngụm rượu vang.

Lâm Chính hơi nhíu mày, không nói gì.

Đúng lúc này, Tô Nhu bỗng đứng phắt dậy.

“Lâm Chính, anh ra đây với em một lát, em có chuyện muốn nói với anh”.

“Sao vậy?”.

“Anh ra đây với em một lát”.

Vẻ mặt Tô Nhu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, sau đó đi ra khỏi nhà hàng.

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu tỏ thái độ như vậy.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thực sự không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Anh chần chừ một lát rồi vẫn ra khỏi nhà hàng.

Tô Nhu đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại, nhìn dòng xe qua lại, vẻ mặt vẫn phức tạp như vậy, lúc thì nhíu mày, lúc thì cúi mặt.

Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác đã có chuyện xảy ra.

“Sao thế?”, anh bước tới, không nhịn được hỏi.

“Anh giải quyết chuyện này thế nào vậy?”, Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng hỏi.

“Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh có mấy người bạn ở Bồ Thành, anh nhờ bọn họ giúp đỡ”, Lâm Chính đáp.

“Sao em không biết anh có bạn ở Bồ Thành?”.

“Tiểu Nhu, hình như em không biết nhiều về anh”.

“Đúng vậy, mọi thứ về anh đều rất thần bí, em chỉ biết anh đến từ Yên Kinh, nếu không phải ông nội ép em lấy anh, thì chúng ta cũng sẽ không thành vợ chồng”.

“Đang yên đang lành, sao em lại nói chuyện này?”.

“Lâm Chính, em chỉ muốn nói, anh đã giúp em rất nhiều, nhưng có những việc em không muốn để một mình anh gánh vác”.

“Chẳng phải mọi người vẫn luôn nghĩ anh là một thằng ở rể vô dụng sao?”, Lâm Chính không khỏi cười đáp.
 
Chương 3778


Chương 3778

“Trước kia em quả thực đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi… Lâm Chính, anh hãy nói cho em biết, mấy người bạn ở Bồ Thành của anh đã giúp anh giải quyết chuyện này thế nào?”, Tô Nhu bình thản nói.

Nhìn có vẻ như chuyển chủ đề, nhưng vẫn là truy hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thực ra em cũng xem livestream rồi đúng không? Chủ tịch Lâm đ ến, tuy mấy người bạn ở Bồ Thành của anh có chút thế lực, nhưng muốn giải quyết những kẻ đứng đầu địa phương như nhà họ Thái, nhà họ Nông thì chưa đủ. Thực ra người giải quyết rắc rối lần này giúp chúng ta là thần y Lâm. Anh ấy chỉ nói một câu là nhà họ Nông không dám truy cứu nữa rồi, anh ấy là người có máu mặt mà…”

“Hóa ra là vậy…”

“Tiểu Nhu, em quan tâm chuyện này lắm sao?”, Lâm Chính kỳ quái nhìn cô.

“Em không quan tâm chuyện này, em chỉ muốn tìm hiểu quá trình, không ngờ người giúp chúng ta thoát nạn ngày hôm nay vẫn là Chủ tịch Lâm…”

“Chủ tịch Lâm đã giúp nhà chúng ta rất nhiều, phải tìm cơ hội cảm ơn anh ấy mới được”.

“Em nợ Chủ tịch Lâm quá nhiều, mấy năm nay ở Giang Thành vẫn luôn được anh ấy chăm sóc. Không chỉ em, bố mẹ em, thậm chí công ty của em cũng được Dương Hoa của Chủ tịch Lâm nâng đỡ suốt. Chỉ tiếc là em không có bản lĩnh gì, mãi không khiến công ty khá lên được”, Tô Nhu lắc đầu thở dài.

“Em đừng tự ti, hiện giờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng coi như đã đi vào quỹ đạo, giá trị thị trường tăng rất nhanh. Nếu là người khác thì chưa chắc có thể làm được như em”.

“Anh đừng an ủi em nữa, thực ra có nhiều lúc em cũng quá nóng lòng, nhận cả những đơn rủi ro, khiến công ty tổn thất không nhỏ. Lại thêm thời gian trước em xảy ra chuyện, công ty trở nên hỗn loạn, nguyên liệu cũng có vấn đề. Nếu không phải Dương Hoa rót vốn đúng lúc nước sôi lửa bỏng, thì e là công ty đã đóng cửa từ lâu rồi”.

“Dù gì bây giờ mọi chuyện cũng đã tốt lên, sau này tiếp tục cố gắng là được”, Lâm Chính cười nói.

“Anh không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”, Tô Nhu bỗng ngoảnh lại, đôi mắt nghiêm túc, khuôn mặt có chút lạnh lùng.

Ánh mắt đó khiến Lâm Chính hơi bất ngờ.

Anh kinh ngạc nhìn Tô Nhu, một lát sau mới gật đầu: “Quả thực… bất thường, hôm nay em cứ kỳ lạ thế nào ấy…”

“Em không nói chuyện này! Lâm Chính, em nói tới Chủ tịch Lâm! Thần y Lâm của Dương Hoa!”, Tô Nhu sẵng giọng.

“Chủ tịch Lâm? Sao vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Chủ tịch Lâm giúp đỡ em như vậy, anh không có suy nghĩ gì khác sao?”, Tô Nhu tức giận nói.

“Suy nghĩ khác? Ý em là gì?”.

“Tất cả mọi người ở Giang Thành đều nghĩ thần y Lâm có ý với em, tại sao anh vẫn dửng dưng như không? Lâm Chính, anh không sợ thần y Lâm ra tay cướp mất em sao?”, Tô Nhu tức giận hét lên.

Lâm Chính nghe thấy thế thì bật cười: “Anh không lo”.

“Tại sao?”, Tô Nhu sửng sốt.

“Rất đơn giản, vì anh tin em không phải là người như vậy”, Lâm Chính mỉm cười đáp: “Tuy thần y Lâm rất giỏi giang, tuy anh ấy đẹp trai nhiều tiền, có đế quốc thương mại Dương Hoa khổng lồ, nhưng em không phải là người tùy tiện. Hơn nữa, nếu em thực sự muốn đi theo thần y Lâm, thì đã nghe lời bố mẹ em bỏ anh từ lâu rồi, cần gì phải kiên trì đến tận bây giờ vì anh chứ? Nên anh không cần phải lo”.

Tô Nhu im lặng.

Cô lại quay đi nhìn dòng xe qua lại, một lúc lâu không nói gì.

“Tiểu Nhu, hôm nay em rất lạ, xảy ra chuyện gì sao? Hay là… mẹ em lại nói gì với em?”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom