Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3799


Chương 3799

“Tôi đều làm thế với từng người trong bang. Ngoài bang chủ ra, chắc ông cũng hiểu tôi. Ai cũng phải sống mà, sao có thể không giữ cho mình con át chủ bài được chứ?”

“Vậy cậu muốn thế nào? Coi như không có chuyện gì xảy ra thì đâu có được. Quán bar xảy ra chuyện lớn như vậy, người của bang sớm đã biết rồi. Tôi mà không giải thích với bang chủ thì chắc chắn ông ấy sẽ nghi ngờ”, Phong phó bang chủ lạnh lùng nói.

“Giải thích chẳng phải rất dễ sao? Thế này đi, chúng ta đổ hết lên dầu chủ tịch Lâm thì chẳng phải là xong?”

“Cậu muốn nhóm lửa cho bang Hắc Sa và Dương Hoa đấy à? Chắc cậu biết nếu mà đấu nhau thật thì chắc chắn bang Hắc Sa sẽ chịu tổn thất chứ”.

“Không phải bang Hắc Sa có thể lực cổ võ chống lưng sao? Tại sao lại phải sợ Dương Hoa?”

“Đồ ngốc này. Quá ngốc”, Phong phó bang chủ lạnh giọng quát: “Cậu tưởng sau lưng Dương Hoa không có thế lực cổ võ chống lưng chắc. Tôi nói cậu biết, Dương Hoa không chỉ có thể lực cổ võ mà thế lực này còn vô cùng khủng khiếp. Nếu mà đánh nhau thật thì mong là hai bên chỉ bị tổn hại thôi, còn nếu mà muốn diệt luôn Dương Hoa ấy thì bang Hắc Sa sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắt”.

Hồng đường chủ nghe thấy vậy bèn chau chặt mày. Một lúc sau anh ta nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Nếu đã vậy thì phó bang chủ, hay là chúng ta nhờ bang chủ đi nhờ Thiên Khải giúp đỡ.

“Thiên…Thiên Khải?”

Phong phó bang chủ thất sắc…

Rời khỏi quán bar, Lâm Chính đưa Ngải Hồng tới một con hẻm gần đó.

“Thật không ngờ anh lại là thần y Lâm! Đúng là quá bất ngờ”, Ngải Hồng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Tôi có phải thần y Lâm hay không không quan trọng. Quan trọng là mục đích tôi tới đây tìm cô. Ngải Hồng, tiền trong tấm thẻ này đủ để cô sống dư dả. Cô nhận lấy đi. Từ nay về sau, tôi sẽ không tìm cô, cũng không làm phiền cô nữa. Cô tự lo cho mình, hiểu chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Trong này có một trăm triệu tệ sao?”, Ngải Hồng đột nhiên hỏi.

“Vừa hay đúng một trăm triệu tệ. Sao thế? Cô thấy không đủ à?”, Lâm Chính chau mày.

“Nếu là một trăm triệu tệ thì đương nhiên không đủ, tôi cần 50 tỷ tệ”.

“Cô cần 50 tỷ tệ làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Xây cô nhi viện!”

“Cái gì?”

“Trước khi tôi được nhận nuôi thì luôn sống trong cô nhi viện của thành phố. Nhưng cô nhi viện đó sắp bị dỡ rồi, vì vậy tôi dự định mua hạng mục này và xây xựng lại”.

“Kể cả như vậy thì cũng không cần tới 50 tỷ tệ mà”.

“Số tiền còn lại sẽ giúp tôi tạo được mối quan hệ với tầng lớp cấp cao của bang Hắc Sa”, Ngải Hồng nói: “Vị trí của cô nhi viện nằm đúng nơi sầm uất nhất của thành phố. Những năm qua nó luôn bị các bên nhòm ngó. Trước đó nơi đây do một người tên là Chu Ngọc đứng ra lo chu đáo nên mới không bị dỡ. Thế nhưng không lâu trước đó, Chu Ngọc trong một lần xảy ra xung đột đã không còn, cô nhi viện không có ai bảo vệ nữa. Tôi nghe nói, vị trí đường chủ của bang Hắc Sa có thể mua được. Giá tầm 10 tỷ tệ. Vì vậy tôi đợi có tiền thì sẽ gia nhập bang Hắc Sa, bảo vệ cô nhi viện”.

Nghe tới đây, Lâm Chính khóc dở mếu dở: “Cô ngốc hai là ngây thơ thế? Tôi mà có 50 tỷ tệ thì muốn bao nhiêu cô nhi viện mà chẳng được. Sao phải mua chuộc bang Hắc Sa để bảo vệ cô nhi viện chứ…Giá trị của cô nhi viện cũng không cao đến vậy mà. Hơn nữa, đường chủ bang Hắc Sa cần nhiều tiền thế làm gì, rõ ràng là lừa đảo”.

“Đối với tôi, cô nhi viện là vô giá”.

“Nhưng hành động của cô quá ngu ngốc! Nghe này Hồng Ngải, cô lập tức thả em gái của Adam ra! Adam giờ đang làm việc cho tôi, tôi phải đảm bảo sự an toàn cho bọn họ”.

“Vậy chuyện của cô nhi viện…”
 
Chương 3800


Chương 3800

“Tôi có thể nói với bang Hắc Sa một tiếng giúp cô. Nhưng tôi không định can thiệp sâu, vì chuyện này không liên quan gì tới tôi cả. Hơn nữa với mối quan hệ giữa tôi và Trần Bác thì cũng không đáng để tôi can dự vào chuyện này”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Theo như những gì Ngải Hồng nói thì chắc chắn là bang Hắc Sa đã nhắm miếng đất này. Nếu đã vậy thì anh không cần thiết phải đắc tội với họ làm gì.

“Anh không chịu gúp tôi sao?”, Ngải Hồng vội vàng nói.

“Ngải Hồng, tôi đang giúp cô đấy. Cô hãy nói ngay cho tôi biết em gái của Adam đang ở đâu”.

“Nếu đã vậy thì chủ tịch Lâm tôi không thể nói cho anh biết được rồi”, Ngải Hồng nói bằng vẻ vô cảm.

Lâm Chính chau mày: “Nếu là như vậy thì e rằng ngày mai cô nhi viện sẽ bị dỡ đấy”.

“Anh nói cái gì?”, Ngải Hồng giật mình, trố tròn mắt: “Chủ tịch Lâm…sao anh có thể như vậy được? Không phải anh là bác sĩ sao? Anh phải là người tốt mới đúng chứ. Nếu như cô nhi viện bị dỡ thì có biết bao nhiêu đứa trẻ sẽ trở thành vô gia cư đây”.

“Liên quan gì tới tôi?”

“Anh…”

“Nếu cô ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi, giao em gái của Adam ra thì tôi có thể giúp cô lấy lại”, Lâm Chính nói.

Ngải Hồng sao có thể là đối thủ của Lâm Chính được. Sau khi do dự cô gái đành siết chặt nắm đấm và thở dài. “Thực ra…tôi không hề bắt em gái của Adam…”

“Cái gì?”

“Tôi lừa Adam mà thôi. Thực tế em gái của anh ta sớm đã chết rồi”.

Ngải Hồng thuật lại sự việc. Adam là người Bồ Thành, bọn họ là một nhóm thanh niên hacker thiên tài, tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai. Thế nhưng bang Hắc Sa lại rất có hứng thú với bọn họ, đã nhiều lần yêu cầu họ hợp tác. Đương nhiên nhóm người Adam đã từ chối.

Bang Hắc sa quyết định dùng chính sách mềm mỏng để cảm hóa Adam nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Thế là bang Hắc Sa tức giận, đòi bắt Adam.

Nhóm người Adam nào phải là đối thủ của bọn họ. Cả nhóm chạy khắp nơi và để lạc mất em gái. Adam không liên hệ được với em gái mình thì tưởng rằng cô ta đã bị bang Hắc Sa bắt giữ. Trên thực tế, em gái của hắn trên đường chạy trốn đã bị xe tông chết.

Bang Hắc Sa lo lắng Adam sẽ vì chuyện này mà hận bọn họ nên đã giấu kỹ. Ngải Hồng biết được chân tướng và cũng bắt đầu lập mưu kế nói rằng em gái của hắn bị cô ta bắt rồi lấy chuyện đó ra để uy hiếp Adam.

Nghe tới đây, sắc mặt của Lâm Chính trông vô cùng khó coi.

“Cô còn ngốc nghếch hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa”, Lâm Chính trừng mắt.

“Chủ tịch Lâm…tôi cũng hết cách rồi…”, Ngải Hồng không biết phải làm thế nào.

“Thi thể đang ở đâu, tìm được chưa?”

“Bị thiêu rồi”.

“Xem ra tôi phải giải thích với Adam rồi”, Lâm Chính tối sầm mặt, quay người rời đi.

“Chủ tịch Lâm, anh đi đâu vậy? Chuyện về cô nhi viện…anh có thể giúp tôi không?”, Ngải Hồng chộp lấy cánh tay ai.

“Tôi sẽ giúp, tuy nhiên, tôi sẽ không giúp theo kế hoạch của cô”, Lâm Chính vẩy tay, trừng mắt với cô ta.

“Chủ tịch Lâm, anh…ý của anh là gì?”, Ngải Hồng vội hỏi.
 
Chương 3801


Chương 3801

“Nếu như cô nhi viện bị dỡ thì tôi sẽ bỏ tiền ra đầu tư xây lại, sắp xếp cho tất cả những người bên trong. Còn khi dỡ thì tôi sẽ không đi ngăn lại đâu”

“Chủ tịch Lâm, sao có thể như vậy được?”

“Có gì mà không được! Cô ngăn cản việc dỡ cô nhi viện, cô không hề cân nhắc tới những người sống trong đó mà chỉ nghĩ cho chính mình. Cô không nỡ từ bỏ cô nhi viện, vì đó là nơi từ nhỏ cô lớn lên. Nó trở thành một phần trong ký ức của cô, vì vậy cô tìm mọi cách để ngăn lại. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng, thực ra những người ở bên trong đó họ đã sớm muốn ra đi từ lâu không? Bao nhiêu năm rồi, cái cô nhi viện đó chẳng phải là cũ rách lắm rồi sao. Bọn họ cũng không chịu nổi sự quấy nhiễu của bang Hắc Sa nữa rồi. Tại sao lại không tác thành cho họ?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Ngải Hồng

Ngải Hồng nghe như sét đánh ngang tai.

Ngải Hồng quá tư vụ và cũng quá ngốc nghếch.

Suy nghĩ của cô ta quá đơn giản. Trong ký ức của cô ta có lẽ cô nhi viện chính là nơi nương tựa

Cô ta không cho phép bất cứ ai phá hoại nơi đó. Nhưng cô ta phải chấp nhận sự thật thôi.

Lâm Chính rời đi. Ngải Hồng đờ đẫn đứng im, ánh mắt thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Lâm Chính.

Một lúc lâu sau, cô ta ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở. Tiếng khóc như xé cả ruột gan.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm. Anh đã hoàn thành việc mình cần làm rồi. Còn về chuyện của cô nhi viện, chẳng qua là việc riêng của Ngải Hồng. Chẳng ai lại vì nó mà mất đi tất cả.

THế nhưng dù Lâm Chính có giải quyết được một bang Hắc Sa thì cũng sẽ có bang thứ hai, thứ ba nhòm ngó bọn họ. Vậy đó không phải cách hay. Huống hồ mặc dù bang Hắc Sa là băng đảng xã hội đen nhưng họ vẫn làm việc có quy tắc.

Duy chỉ có việc em gái Adam là khó để xử lý. Lâm Chính do dự một lúc rồi quyết định nói sự thật cho Adam biết. Adam gần như phát điên khi nhận được điện thoại.

“Tôi nhất định sẽ bắt bang Hắc Sa nợ máu phải đền máu”, Adam gào lên.

“Adam, chuyện này tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh nhưng trước mắt điều cần làm là lấy được tro cốt của em gái anh đã. Tôi sẽ đi một chuyến, đưa tro cốt của em gái anh về trước”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Cảm ơn anh chủ tịch Lâm”, Adam tắt máy.

Lâm Chính gọi điện cho Phong phó bang chủ. Chuyện này đương nhiên ông ta biết nhưng vẫn cử người điều tra. Sự việc nhanh chóng có kết quả. Tro cốt của cô gái cũng được giao tới.

Lâm Chính gọi điện cho quản lý Vương để giao tro cốt tới chỗ Adam. Còn về chuyện này, Lâm Chính cũng chuẩn bị xen vào. Dù thế nào cũng phải có lời giải thích cho Adam vì nhóm người Adam giờ đã là người của Dương Hoa rồi.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hay là thế này, cậu cho tôi ba ngày. Trong ba ngày tôi nhất định sẽ cho cậu đáp án”, Phong phó bang chủ tỏ vẻ áy náy.

Nghe thấy vậy Lâm Chính cũng không dễ gì phát tiết, đành phải đồng ý và quay về Dương Hoa chờ đợi.

Tâm trạng của Adam không được ổn định cho lắm. Nhưng hắn vẫn còn lý trí, biết mình không đủ mạnh để xử lý bang hắc Sa, cũng không thể nào bảo Lâm Chính giúp trừ khử bọn họ được. Phong phó bang chủ đã nói như vậy rồi thì hắn cũng đành phải chờ đợi mà thôi. Để xem ông ta sẽ giải thích thế nào.

Tô Nhu và Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cùng quay về Giang Thành. Họ thấy Bồ Thành không được yên bình cho lắm. Tô Nhu gọi điện cho Lâm Chính nhưng anh nói chưa về được, đành nói với cô khi nào về anh sẽ giải thích.

Tô Nhu còn tưởng Lâm Chính định giải thích chuyện mà cô hiểu lầm anh trước đó nên không nghĩ nhiều. Sau chuyện này, thái độ của Tô Nhu dành cho Lâm Chính dịu dàng hơn nhiều.

Lâm Chính biết suy nghĩ của Tô Nhu nhưng anh không dễ gì giải thích qua điện thoại nên dự định sau khi về Giang Thành thì sẽ nói rõ. Đương nhiên không phải anh ngồi không. Chuyện của em gái Adam được nói qua miệng của Ngải Hồng. Còn tình hình cụ thể khi đó thì vẫn phải cử người điều tra mới được.

Trong lúc chờ đợi, có một số điện thoại goi tới cho Lâm Chính.
 
Chương 3802


Chương 3802

“Là chủ tịch Lâm của Dương Hoa phải không?”, giọng nói bên kia vang lên vô cùng lạnh lùng.

“Là tôi, ai vậy?”

“Chúng tôi là Thiên Khải. Chúng tôi nhận được tin báo rằng cậu vi phạm quy định của đại hội nên sẽ điều tra, hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi. Chúng tôi sẽ gặp gậu sau nửa tiếng nữa”.

Nói xong điện thoại được tắt máy.

Thiên Khải?

Đại hội?

Lâm Chính tối mặt. Anh không biết Thiên Khải là gì…nhưng đại hội thì anh biết có nghĩa là gì.

Lâm Chính suy nghĩ sau đó lập tức gọi điện cho Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Đối với đại hội, chẳng ai hiểu rõ bằng bọn họ.

Chỉ không ngờ hai người như bị sét đánh ngang khi nghe thấy hai từ “Thiên Khải”: “Chủ tịch, sao…cậu lại bị người của Thiên Khải để ý rồi?”

“Xong đời rồi…”, phản ứng của bọn họ vô cùng khoa trương. Nguyên Tinh còn hét ầm lên.

“Rốt cuộc Thiên Khải là gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Đó là đội phán quyết của đại hội, chuyên đi trừng trị những kẻ vi phạm quy định. Bọn họ được thành lập một tuần trước…có rất nhiều người chưa từng nghe nói về họ. Nhưng về điểm này thì có thể biết…sức mạnh của họ là thứ mà không thể động vào”, Tào Tùng Dương nói.

Lâm Chính tái mặt. Lúc này, quản lý Vương chạy vào: “Chủ tịch Lâm, bên ngoài có một nhóm người nói là muốn gặp cậu…

Đến nhanh vậy? Lâm Chính cầm điện thoại và chau chặt mày. Bọn họ nhanh quá.

“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức gửi toàn bộ tài liệu liên quan tới Thiên Khải cho cậu. Cậu xem cho kỹ. Tuyệt đối không được để xảy ra xung đột với bọn họ, không được làm trái ý họ. Nếu sự trừng phạt của họ đưa ra không quá nặng thì hãy chấp nhập”.

“Một câu nói thôi, chuyện to hóa chuyện nhỏ”, hai người kia đồng loạt khuyên Lâm Chính. Lâm Chính im lặng rồi gật đầu.

“Mời họ tới phòng khách uống trà đi”, Lâm Chính nói, sau đó nhận tài liệu mà Tào Tùng Dương gửi tới.

Anh mở hòm thư ra và bắt đầu đọc. Quả nhiên Thiên Khải là đội quân được sinh ra để bảo vệ đại hội.

Đại hội sắp diễn ra. Tuy nhiên cũng càng lúc có càng nhiều người để có thể trở nên bất bại ở đại hội mà đã không từ thủ đoạn tiến hành tàn sát các thế lực khác. Với những đối thủ mang tính uy hiếp thì bọn họ đều tìm cách diệt tận gốc.

Những kỳ đại hội trước đó, trước khi đại hội bắt đầu thì mưa máu cũng diễn ra không ngớt. Vô số người bị giết chết, máu chảy thành sông. Điều đó gây ra sự ảnh hưởng vô cùng lớn.

Vì vậy từ lần đại hội này, phía bên trên đã thành lập một đội phán quyết Thiên Khải. Đương nhiên đại hội không có ý can dự vào việc chuẩn bị của các thế lực nhưng cũng không thể thả lỏng để họ thích làm gì thì làm được.

Thành lập đội quân này với mục đích ban đầu là như vậy. Đó là lẳng lặng ràng buộc các bên để họ không làm càn. Nếu ngay cả sự ràng buộc cũng không có thì chắc là trước khi đại hội diễn ra, việc tàn sát sẽ không ngừng gia tăng.

Một khi sự ảnh hưởng được nhân lên thì sẽ rất khó xử lý. Vì vậy tác dụng chủ yếu của đội Thiên Khải là chấn nhiếp. Tuy nhiên Lâm Chính lại không ngờ một tổ chức mạnh như vậy là tìm tới anh.

Mặc dù thời gian thành lập khá ngắn nhưng thực lực của họ vô cùng khủng khiếp. Đội Thiên Khải có tổng cộng 13 người, mỗi người đều là những kẻ luyện võ siêu cấp. Những người này có thân phận thần bí, không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Cũng không ai biết họ tới từ đâu, càng không biết họ phục vụ cho ai.
 
Chương 3803


Chương 3803

Còn về thủ đoạn của đội Thiên kHải thì sớm đã được truyền khắp giới võ đạo rồi. Do Lâm Chính có quá nhiều rắc rối ở Bồ Thành nên chưa kịp để tâm.

Hóa ra ba ngày trước, đội Thiên KHải đã tiêu diệt một thế lực bất kham. Đó là Nhật Nguyệt Thần Tông.

Thế lực ẩn thế này có thể sánh ngang với Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái. Nhật Nguyệt Thần Tông đã tồn tại 180 năm rồi và cũng là một thế lực lầu đời, địa bàn nằm ở dãi núi phía Bắc, có mối quan hệ hùng hậu, phủ khắp cả nước. Thiên tài trong thần tông nhiều vô số kể.

Cấp trên của Thiên Khải đã yêu cầu bọn họ ngăn chặn việc đàn áp của Nhật Nguyệt Thần Tông. Bởi vì trong một tháng ngắn ngủi thôi mà tông môn này đã tiêu diệt tới 16 tông môn khác, kết nạp thêm 37 gia tộc, tạo ra sự hỗn loạn và đổ máu kinh khủng.

Nếu như Nhật Nguyệt Thần Thông nghe lời đội Thiên Khải, dừng hành động của mình thì chẳng có gì xảy ra. Thế nhưng…bọn họ lại từ chối.

Rõ ràng là họ coi thường đội Thiên Khải. Thế là đội Thiên Khải phải ra tay.

Vào một buổi sáng ba ngày trước, đội Thiên Khải bắt đầu dùng vũ lực. Họ không hề khoa trương, chỉ một hành động…

Giết! Giết từ sáng tới tối. Cả Nhật Nguyệt Thần Tông không còn chừa một ai, tất cả đều bị giết chết. Nhật Nguyệt Thần Tông đã biến mất như thế.

Chuyện này đã được truyền đi khắp thành phố rồi. Đó là các vị lão làng đã cố gắng kìm hãm bớt tin tức lại, nếu không thì sức ảnh hưởng sẽ còn kinh khủng hơn nhiều.

Cũng từ sau chuyện này mà bất kỳ ai nghe thấy hai từ “Thiên Khải” cũng đều cảm thấy sợ hãi. Đến cả Nhật Nguyệt Thần Tông còn bị họ tiêu diệt thì bọn họ là gì chứ?

Chẳng trách Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh nghe thấy họ tìm Lâm Chính thì lại tỏ ra sợ hãi như vậy.

Dù Dương Hoa của Lâm Chính vô cùng hùng mạnh nhưng nếu gây sự với Thiên Khải thì chắc cũng sẽ không thoát khỏi kết cục như Nhật Nguyệt Thần Tông. Lâm Chính chau mày, suy nghĩ.

Thiên Khải mặc dù đáng sợ nhưng nếu không làm chuyện gì quá đáng thì họ cũng sẽ không tìm tới bạn. Anh không phá vỡ quy tắc gì, tại sao họ lại tìm anh chứ?

Đúng lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên: “Thần y Lâm, sao lại không chịu gặp chúng tôi?”

Lâm Chính giật mình, vội ngẩng đầu thì nhìn thấy ba bóng hình xuất hiện trước mặt từ khi nào. Tất cả họ đều mặc đồ đen, đeo mặt nạ. Trên mỗi tấm mặt nạ đều có một vết kiếm, sau lớp mặt nạ là những đôi mắt lạnh như băng.

Đội phán quyết Thiên Khải. Lâm Chính tỏ ra cảnh giác.

Quả nhiên đáng sợ. Họ đã tiếp cận Lâm Chính mà không hề bị phát hiện.

Đến Lâm Chính mà còn không cảm nhận được. Lúc những người này xuất hiện, ảnh ngự cũng rút kiếm ra chĩa về phía họ.

Mặc dù ảnh ngự mạnh nhưng có lẽ cũng không làm gì được đội Thiên Khải.

“Dừng tay lại”, Lâm Chính trầm giọng. Ảnh ngự thu kiếm về, lập tức rút lui.

Đội Thiên Khải đứng bất động, thản nhiên nhìn Lâm Chính.

“Các vị, chúng tôi có hơi mạo phạm, mong lượng thứ. Mời ngồi”, Lâm Chính đứng dậy nói.

“Không cần. Thần y Lâm, lần này chúng tôi tới đây là vì nhận được thông tin cậu đang tiến hành tàn sát quá độ ở Bồ Thành, hơn nữa còn có ý đồthôn tính các thế lực khác. Giờ chúng tôi sẽ tiến hành điều tra toàn bộ về cậu trong thời gian cậu ở Bồ Thành vừa rồi. Hi vọng cậu phối hợp”.

“Có người báo tin sao?”, Lâm Chính chau mày: “Ai vậy?”

“Không thể tiết lộ! Thần y Lâm, giờ chỉ có chúng tôi hỏi cậu, cậu không được hỏi chúng tôi. Ngoài ra, cậu cũng không được giấu diếm bất cứ điều gì. Nếu không hậu quả cậu tự chịu trách nhiệm”.

Người đàn ông đứng đầu tiên lên tiếng: “3h chiều ngày 15 cậu ở đâu?”

“Biệt thự nhà họ Nông”, Lâm Chính nói.
 
Chương 3804


Chương 3804

“Vì vậy cậu là người giết toàn bộ nhà họ Nông?”.

“Đúng vậy”.

“Nhà họ Thái, họ Mậu, họ Tẩu cũng là do cậu?”.

“Đúng vậy”.

“Xem ra cũng thành thật”.

Lâm Chính chẳng có gì giấu diếm. Sau khi hỏi anh xong thì đội Thiên Khải đã xác nhận anh vi phạm quy tắc. Người đứng đầu lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Lâm Chính. Trên tấm lệnh bài là một chữ “phạt”.

“Thần y Lâm, từ ngày hôm nay, cậu phải dừng mọi hành động tàn sát quá độ. Ngoài ra, bản thân cậu bị đày tới đảo Băng Diệm. Bị nhốt ở đây bảy ngày”, người này nghiêm giọng.

“Cái gì?”

Lâm Chính mặt tối sầm: “Tôi bị nhốt sao?”

Người đi đầu lắc đầu: “Chúng tôi chỉ tiến hành trừng phạt một chút thôi, để có thể răn đe những người khác. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở đảo Băng Diệm bảy ngày thì sau đó có thể trở về và việc trừng phạt cũng kết thúc”.

“Bảy ngày sao? Các người có biết tôi rời đi bảy ngày thì có nghĩa là Dương Hoa sẽ như thế nào không? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, kẻ địch biết được sẽ gây chuyện với tôi. Đừng nói là bảy ngày, dù là ba ngày thôi thì họ cũng có thể tiêu diệt Dương Hoa luôn rồi. Huống hồ tôi còn cả đống quân địch đang nhăm nhe ngoài kia. Tôi rời đi, những người thân của tôi sẽ như thế nào? Vì vậy tôi không đồng ý”, Lâm Chính quát.

Anh bị người khác hãm hại thì đúng hơn. Nếu lúc này anh bị nhốt ở đảo Băng Diệm bảy ngày thì dù có trở về được, Dương Hoa cũng không còn. Vì vậy dù có như thế nào anh cũng không chấp nhận.

“Thần y Lâm, cậu đang từ chối phải không?”, người đi đầu đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy sát ý.

Nhiệt độ trong phòng giảm đi nhiều. Lâm Chính biết nếu từ chối thẳng thừng thì sẽ bị đội Thiên Khải giết chết.

Bọn họ không biết khách khí là gì đâu. Làm trái ý là họ giết.

Nghi đi nghĩ lại, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Các vị, có thể đổi địa điểm khác không?”.

“Cậu không có quyền lựa chọn. Cậu chỉ có thể chấp nhận”.

“Tôi không nói là không chấp nhận. Chỉ là…”

“Thần y Lâm, chúng tôi cho cậu một ngày chuẩn bị. Ngày mai, chúng tôi sẽ đưa cậu tới đảo Băng Diệm. Cậu có thể xử lý công việc của mình trong khoảng thời gian này. Nếu cậu không nghe theo thì chúng tôi sẽ tiến hành xử lý toàn bộ người liên quan tới Dương Hoa trong ngày mai. Không giữ một ai hết” .

Người này nói xong, quay người định rời đi. Họ không đưa ra phán quyết mà họ đang uy hiếp.

“Từ từ đã”, Lâm Chính hét lớn.

Đám đông dừng bước. Người đi đầu khẽ quay đầu lại.

Lâm Chính bặm môi: “Tôi ra tay với nhà họ Thái, họ Nông không phải vì muốn thôn tính họ, chiếm Bồ Thành mà là tự vệ. Tôi tin chắc các vị cũng đã tìm hiểu. Ngoài ra, cách trừng phạt này chẳng khác gì đẩy Dương Hoa của tôi vào chỗ chết. Cái tên Thiên KHải mang ý nghĩa là sự công bằng, vậy mà các người lại đối xử với Dương Hoa như vậy…Vậy có công bằng không…Phù hợp không? Các người…không thấy áy náy sao?”

Người kia vội vàng nhìn Lâm Chính và điềm đạm nói: “Điều đó không có liên quan gì tới chúng tôi hết”.

Nói xong, người này rời đi. Lâm Chính im lặng. Anh ngồi xuống ghế với vẻ mặt lạnh tanh. Chuyện này khó nhằn hơn anh tưởng tượng.

Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương lập tức có mặt. Lời nói của hai người này được coi là có trọng lượng nhất. Bọn họ tức tốc tới phòng làm việc. Thấy Lâm Chính đang trầm ngâm suy nghĩ thì cả hai đều chau chặt mày.
 
Chương 3805


Chương 3805

“Thần y Lâm, tình hình thế nào rồi?”, Tào Tùng Dương thận trọng hỏi.

“Rất phức tạp”, Lâm Chính đáp.

“Phức tạp sao?”

“Ừ!”

Anh thuật lại sự việc. Hai người nghe xong bèn tái mặt.

“Vậy …là muốn tiêu diệt Dương Hoa rồi”, Nguyên Tinh siết chặt nắm đấm.

“Mặc dù nhốt có bảy ngày nhưng tôi có biết về đảo Băng Diệm. Nó nằm ở tận cùng phía Bắc, cách chúng ta hàng nghìn cây số, cả đi cả về tầm hơn 10 ngày. Nếu như thần y Lâm mà rời đi như thế, sợ rằng lúc quay về, Dương Hoa đã không còn nữa rồi…”, Tào Tùng Dương nói.

“Hơn nữa cậu bị người khác tố cáo, xem ra có người ầm thầm ra tay với chúng ta rồi. Nếu cậu tới đảo Băng Diệm thật, một khi những kẻ đó ra tay thì chúng tôi nào phải đối thủ của họ…”, Nguyên Tinh vội vàng nói.

“Tôi biết, vì vậy người báo tin là ai phải nhanh chóng điều tra ra”, Lâm Chính nói tiếp: “Có vẻ đội phán quyết Thiên Khải cũng không quá cứng nhắc. Nếu không thì Dương Hoa đã sớm bị họ tiêu diệt rồi”.

“Giờ đi cũng không được mà ở cũng không xong. Phải làm thế nào đây?”, Nguyên Tinh chau chặt mày.

“Thần y Lâm, hay là thế này, chẳng phải chúng ta vẫn còn một ngày để chuẩn bị sao. Nhân lúc sự việc vẫn chưa lan ra ngoài, chúng ta di rời người của Dương Hoa, tạm thời đi lánh nạn tầm mười ngày”, Tào Tùng Dương nói.

“Nhiều người như vậy di chuyển chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý. Tới khi đó e rằng các gia tộc khác sẽ ra tay với chúng ta mất”.

“Thần y Lâm, chúng ta không còn thời gian nữa rồi. Giờ việc cậu phải đi tới đảo Băng Diệm đã chắc như đinh đóng cột. Nếu không di chuyển người rời đi, một khi kẻ địch tấn công nhân lúc cậu không có ở đây thì Dương Hoa sẽ biến thành biển máu mất. Lẽ nào cậu đã quên sự việc xảy ra với Huyền Y Phái rồi sao?”, Tào Tùng Dương khuyên can.

Dứt lời, Lâm Chính giật mình. Một lúc sau anh lên tiếng: “Nếu đã vậy thì Tào Tùng Dương, tôi nghe theo ông, lập tức sắp xếp cho toàn bộ người của Dương Hoa và Huyền Y Phái cùng các thành viên đang ở trong Giang Thành rời đi. Cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể”.

“Vâng”, Tào Tùng Dương gật đầu. Nhưng đúng lúc ông ta định lấy điện thoại ra gọi thì lại có một số khác gọi tới.

Tào Tùng Dương giật mình, vội ấn nút nghe. Ông ta lập tức tái mặt: “Cái gì? Nhanh vậy cơ à?”

“Được…tôi biết rồi!”, Tào Tùng Dương mặt cắt không ra máu, vội buông thõng điện thoại xuống.

Nguyên Tinh và Lâm Chính nhìn ông ta chăm chăm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.

Tào Tùng Dương chần chừ rồi lên tiếng: “Dịch Quế Lâm xảy ra chuyện rồi, vừa được đưa tới học viện Huyền Y Phái, toàn thân đẫm máu, gãy tứ chi, đang hấp hối…”

“Ông ta được cử đi theo dõi Hồng Nhan Cốc phải không”.

“Đúng vậy nhưng bị phát hiện. Không chỉ vậy, ông ta còn mang về một thông tin”.

“Thông tin gì?”

“Cốc chủ…bắt đầu hành động rồi”.

Dứt lời, cả căn phòng im lặng như tờ.

Nguyên Tinh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân, khuôn mặt già nua vô cùng đặc sắc.
 
Chương 3806


Chương 3806

Còn Lâm Chính chẳng nói lời nào.

Đúng thời khắc then chốt này thì Hồng Nhan Cốc lại hành động…

Rõ ràng là nhằm vào Lâm Chính mà.

Đúng là họa vô đơn chí.

Tít tít…

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên chuông báo.

Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn Lâm Nhược Nam gửi đến.

“Vừa nhận được tin, người của Hồng Nhan Cốc đã mai phục ở xung quanh Giang Thành, bao vây chặt chẽ, tất cả người của Dương Hoa chỉ được phép vào không được phép ra. Sáng ngày kia cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ xuất phát đến Giang Thành, mũi quân đầu tiên của Hồng Nhan Cốc đã đang tiến tới Giang Thành. Lần này, Hồng Nhan Cốc có ý định lật đổ Dương Hoa, diệt trừ hậu họa, báo thù rửa hận! Nhanh chóng chuẩn bị đi!”.

Lâm Chính đọc xong tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu.

“Sao vậy giáo chủ?”.

Nguyên Tinh vội hỏi, rồi cùng Tào Tùng Dương nhìn về phía tin nhắn kia.

Bọn họ như bị sét đánh ngang tai.

“Tiêu rồi, lần này… tiêu đời thật rồi!”.

Nguyên Tinh ngã ngồi xuống sô pha, thở dài thườn thượt.

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đúng là biết lựa thời gian, chắc không phải người tố cáo… chính là bà ta đấy chứ?”, Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.

“Không thể nào, mục đích của bà ta là giết tôi! Sao có thể khiến tôi đến đảo Băng Diệm được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nói vậy… đây chỉ là trùng hợp?”.

“Đúng, hơn nữa còn là sự trùng hợp rất khéo”.

“Việc này…”

Tào Tùng Dương cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Hiện giờ Giang Thành đã bị người của Hồng Nhan Cốc bao vây, nếu cưỡng chế rút lui thì sẽ bị bọn họ truy sát, người của Dương Hoa… không đi nổi đâu”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Vậy phải làm sao đây? Đi không đi được, ở lại thì chịu chết… Trời muốn tuyệt đường sống của chúng ta thật sao?”, Nguyên Tinh cắn răng nói.

“Đã đến nước này thì chỉ có thể toàn lực phản kích, chống lại kẻ thù”.

“Phản kích?”.

“Đúng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể triệu tập tất cả lực lượng đến Giang Thành, cố thủ phản kích, đánh lui người của Hồng Nhan Cốc!”.

“Nhưng không có giáo chủ thì không ai có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Một mình bà ta đã giết được cả Dương Hoa, Đông Hoàng Giáo thậm chí là Cổ Phái. Chúng tôi làm sao giữ được Giang Thành chứ?”, Nguyên Tinh khàn giọng hỏi.

Tào Tùng Dương không nói gì.

Thực ra ngay cả ông ta cũng không biết nên giải quyết thế nào cho phải.

Đây chính là một tử cuộc!

“Chúng đã không còn lựa chọn nào khác, chuyện đến nước này thì chỉ có thể thử vậy”, Nguyên Tinh nói.
 
Chương 3807


Chương 3807

“Vậy được, gọi tất cả mọi người quay về, dù có giữ được hay không, thì cũng phải thử một phen”, Tào Tùng Dương nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cậu hạ lệnh đi…”

“Giáo chủ! Toàn bộ Đông Hoàng Giáo xin vì giáo chủ nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”, Nguyên Tinh quỳ một gối xuống, tỏ lòng quyết tâm.

Nhưng Lâm Chính vẫn im lặng rất lâu.

Nếu cố thủ thì chắc chắn Giang Thành sẽ máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng…

“Giáo chủ!”.

“Thần y Lâm, đừng do dự nữa! Chúng ta không còn thời gian đâu!”.

Hai người vội khuyên.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Chúng ta không gọi bất cứ ai nữa, cũng đừng huy động nhân lực!”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì tôi sẽ ở lại Giang Thành! Tôi sẽ trấn thủ ở đây, cứ để tôi đối phó với cốc chủ Hồng Nhan Cốc!”, Lâm Chính đanh giọng nói.

“Nhưng… đội phán quyết Thiên Khải yêu cầu cậu đến đảo Băng Diệm mà. Cậu… lẽ nào cậu định chống đối bọn họ, không đến đảo Băng Diệm sao?”, Nguyên Tinh sửng sốt hỏi.

“Việc này không cần các ông lo lắng, tôi sẽ giải quyết”.

Lâm Chính gõ ngón tay lên mặt bàn theo tiết tấu, bỗng trầm giọng quát: “Tào Tùng Dương! Nguyên Tinh!”.

“Có thuộc hạ!”.

Hai người đồng thanh.

“Tôi muốn các ông trong vòng hai tiếng, nhanh chóng điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai tố cáo tôi!”.

“Giáo chủ, bây giờ còn điều tra chuyện này làm gì? Nếu muốn trả thù thì cũng phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã rồi tính tiếp”.

“Ông không cần quan tâm, các ông chỉ cần nhanh chóng điều tra ra người này cho tôi. Nếu trong hai tiếng không điều tra ra thì tôi sẽ hỏi tội các ông!”, Lâm Chính quát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hai người đều run lên, thấy thái độ Lâm Chính kiên quyết như vậy, chỉ đành ôm quyền.

“Tuân lệnh!”.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Lâm Chính lập tức gọi một cuộc điện thoại, dặn dò mấy câu rồi nói vào hư không: “Mấy người các anh hộ pháp cho tôi!”.

“Vâng! Giáo chủ!”.

Trong chỗ tối vang lên giọng nói của ảnh ngự.

Sau đó Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống đất, dường như đang điều tức.

Một tiếng sau, Tào Tùng Dương trở về trước đợi lệnh.

“Giáo chủ, theo điều tra, hôm qua phó bang chủ Phong Nghiêm của bang Hắc Sa Bồ Thành đã đến gặp đội phán quyết Thiên Khải! Có lẽ bang Hắc Sa… có manh mối!”, Tào Tùng Dương nói.

“Bang Hắc Sa?”.

Lâm Chính mở bừng mắt ra, trong đôi mắt toàn là tia máu.

“Ảnh ngự!”.
 
Chương 3808


Chương 3808

“Có thuộc hạ!”.

“Đến bang Hắc Sa cùng tôi! Chấm dứt chuyện này!”.

“Rõ!”.

“Khoan đã… Thần y Lâm! Cậu định đi tìm bang Hắc Sa tính sổ sao? Chẳng phải đội Thiên Khải đã từng cảnh cáo cậu, không được tàn sát bừa bãi nữa sao? Cậu làm vậy… không sợ chọc giận bọn họ à?”, Tào Tùng Dương cuống quýt kêu lên.

“Vậy bọn họ không sợ chọc giận tôi sao?”.

Lâm Chính liếc mắt nhìn Tào Tùng Dương, sải bước rời khỏi phòng làm việc.

Trụ sở chính của bang Hắc Sa.

Trong một quyền quán nằm dưới tầng 1.

Một người đàn ông trung niên để râu, vóc dáng hơi béo tốt, đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất rất lớn.

Trán ông ta có hình xăm bò cạp, tay cầm điếu xì gà, đang xem trận đấu quyền anh nảy lửa trong quyền quán, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Sau lưng ông ta là đám người Hồng đường chủ, Phong phó bang chủ.

Bọn họ cúi đầu khom lưng, dáng vẻ cung kính và ngoan đạo, không dám nhìn thẳng người kia.

Bởi vì đây chính là bang chủ của bang Hắc Sa! Chủ nhân của cả Bồ Thành!

Thang Hắc Sa!

Tuy nhìn Thang Hắc Sa có vẻ béo tốt, nhưng ánh mắt ông ta vô cùng hung ác, khí chất bá đạo, hồi còn trẻ cũng là một nhân vật có tiếng tăm.

Có thể quản lý cả vùng xám của Bồ Thành, khiến các nhân vật bốn phương nể mặt ba phần, đủ để thấy năng lực của ông ta như thế nào.

Nhưng hôm nay Thang Hắc Sa đang rất không vui.

Bởi vì thuộc hạ của ông ta dã giấu ông ta làm một việc có liên quan đến tương lai của bang phái.

“Vậy là đội phán quyết Thiên Khải đã đi tìm thần y Lâm rồi?”, Thang Hắc Sa búng tàn thuốc, mặt không cảm xúc hỏi.

“Đã có người nhìn thấy bọn họ vào công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành! Tôi nghĩ chắc chuyện này thành công rồi!”, Hồng đường chủ vội nói.

“Mẹ kiếp!”.

Thang Hắc Sa bỗng quay phắt lại, chỉ tay vào Hồng đường chủ gầm lên: “Mang thằng chó đáng chết này đi lột da rút gân, băm nát ra cho chó ăn cho tôi!”.

“Hả?”, Hồng đường chủ biến sắc, cuống quýt kêu lên: “Bang chủ, tại… tại sao ạ?”.

“Tại sao à? Cậu đã thêm một kẻ thù lớn cho bang Hắc Sa của tôi rồi! Cậu còn hỏi tại sao à?”.

“Bang chủ, oan cho tôi qua, chuyện này chúng tôi làm rất kín kẽ, chắc chắn thần y Lâm sẽ không biết là chúng tôi tố cáo!”, Hồng đường chủ luôn miệng kêu oan.

Nhưng dường như Thang Hắc Sa không muốn nghe lời giải thích, nhất quyết muốn ra tay với anh ta.

Trong lúc nguy cấp, Hồng đường chủ chỉ đành đưa mắt nhìn về phía Phong phó bang chủ ở bên cạnh.

Phong phó bang chủ ngập ngừng một lát rồi bước tới: “Bang chủ nguôi giận! Chuyện này ông đừng trách Hồng đường chủ!”.

“Sao nào? Ông còn nói đỡ cho cậu ta à? Lẽ nào ông cũng không hiểu được tầm nghiêm trọng của chuyện này sao?”, Thang Hắc Sa lạnh lùng nói.
 
Chương 3809


Chương 3809

“Bang chủ yên tâm, chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu. Thứ nhất, chắc chắn chuyện tố cáo rất bí mật, bộ đội Thiên Khải cũng sẽ không nói cho thần y Lâm biết người tố cáo là ai, nên cậu ta không thể điều tra đến chỗ chúng ta được. Thứ hai, nếu bộ đội Thiên Khải đã vào công ty chi nhánh của Dương Hoa, thì chắc chắn sẽ tiến hành xét xử thần y Lâm. Cậu ta có thể thoát khỏi sự trừng phạt của bộ đội Thiên Khải hay không cũng là vấn đề, chúng ta lo lắng cái gì chứ?”, Phong phó bang chủ cười nói.

“Không thoát được thì sao chứ? Cậu ta cũng đâu phạm sai lầm lớn gì, bộ đội Thiên Khải có thể giết được cậu ta sao? Chỉ cần cậu ta không chết thì chắc chắn sẽ điều tra chuyện này, một khi tra đến chỗ chúng ta, thì bang Hắc Sa sẽ phải khai chiến với Dương Hoa. Tuy bang Hắc Sa chúng ta không sợ Dương Hoa, nhưng hai bên đánh nhau, cho dù không thể tiêu diệt Dương Hoa thì chắc chắn chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng”, Thang Hắc Sa lạnh lùng nói.

“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không tiên hạ thủ vi cường?”, Phong phó bang chủ bỗng nói.

Ông ta vừa dứt lời, Thang Hắc Sa liền nhíu mày.

“Ý của ông là…”

“Bang chủ, chuyện đã đến nước này, bây giờ ông băm vằm Hồng đường chủ cũng chẳng được ích lợi gì. Chi bằng nhân cơ hội này đâm cho Dương Hoa một nhát. Không cần chém chết nó, chỉ cần cắt được một miếng thịt lớn của nó là chúng ta cũng hời rồi, chẳng phải rất tốt sao?”, Phong phó bang chủ mỉm cười nói.

“Nếu làm vậy thì chẳng phải là công khai tuyên chiến với Dương Hoa sao?”, Thang Hắc Sa nhíu mày nói.

“Tuyên chiến thì tuyên chiến! Nếu không chờ thần y Lâm điều tra đến bang Hắc Sa, thì cũng vẫn tính sổ với chúng ta! Nếu sớm muộn cũng nổ ra chiến tranh thì tại sao không nhân lúc bọn họ không phòng bị mà đâm một nhát?”.

Thang Hắc Sa nghe thấy thế thì trầm ngâm.

Một lát sau, ông ta ngẩng phắt đầu lên, khàn giọng nói: “Nếu đã vậy thì hãy mau chuẩn bị trước đi! Chúng ta đã động đến đao trước thì phải dao sắc chặt đay rối, tốt nhất là phanh thây ăn thịt Dương Hoa trước khi nó kịp phản ứng!”.

“Bang chủ yên tâm đi, tôi đi sắp xếp ngay đây!”.

Phong phó bang chủ gật đầu, đang định lui xuống.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest nhanh chân chạy vào phòng bao.

“Bang chủ, bên ngoài có người muốn gặp ạ”.

“Ai vậy?”, Thang Hắc Sa rít một hơi xì gà, hỏi với vẻ không để tâm lắm.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa!”, người đàn ông mặc vest đáp.

Anh ta vừa dứt lời, Thang Hắc Sa liền sửng sốt.

Phong phó bang chủ đang định rời đi cũng khựng lại, nhìn người kia với ánh mắt khó tin.

“Sao… sao thần y Lâm lại đột nhiên đến đây?”, Hồng đường chủ run rẩy nói.

“Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra là chúng ta tố cáo?”, Thang Hắc Sa sầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Hồng đường chủ, sau đó trầm giọng nói: “Cậu đi nói với thần y Lâm là tôi đi vắng! Ngoài ra lập tức sắp xếp xe cho tôi, tôi phải rời khỏi đây trước!”.

“Vâng, bang chủ!”.

Người đàn ông mặc vest kia gật đầu.

Nhưng anh ta vừa quay người.

Rầm!

Cửa phòng bao bỗng văng ra.

Hai vệ sĩ đứng canh bên cạnh lập tức bị luồng xung kích hất bay đi, nặng nề ngã xuống đất.

“Bảo vệ đại ca!”.

Tất cả những người trong phòng bao đều rút súng ra, vây quanh Thang Hắc Sa.
 
Chương 3810


Chương 3810

Phong phó bang chủ và Hồng đường chủ cũng lùi lại, kinh hãi nhìn cánh cửa.

Chỉ thấy một đám người mặc giáp sắt màu đen, tay cầm trường kiếm bước vào phòng bao.

Sau đó Lâm Chính mặc vest thẳng thớm nhàn nhã bước vào.

“Thang bang chủ, có chuyện gì mà đi vội thế? Ngay cả tôi mà ông cũng không chịu gặp sao?”.

Lâm Chính đi tới chiếc ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, tự châm một điếu thuốc, khuôn mặt nở nụ cười bình thản.

Sắc mặt Thang Hắc Sa khôi phục lại vẻ bình thường, quan sát Lâm Chính một lát rồi khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Có chuyện gì sao?”.

“Đừng nhiều lời nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, bộ đội Thiên Khải là các ông tìm tới đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm”, Thang Hắc Sa giả ngu.

“Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, Thang bang chủ, nói đi, bang Hắc Sa các ông định giải thích chuyện này với tôi thế nào?”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Thang Hắc Sa tỏ vẻ lúng túng.

Hồng đường chủ ở bên cạnh bạo gan quát: “Thần y Lâm! Mày đừng láo xược! Đây là địa bàn của bang Hắc Sa tao! Người đứng trước mặt mày là bang chủ của bọn tao đấy! Tốt nhất mày hãy ăn nói khách sáo chút, nếu không…”

Vèo!

Hồng đường chủ còn chưa nói xong, một bóng dáng bên cạnh Lâm Chính bỗng lao tới, tiếp cận anh ta với tốc độ nhanh như chớp, sau đó một tay bóp cổ anh ta, nhấc bổng lên.

Cổ Hồng đường chủ bị bóp cho biến dạng, điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích.

“Nếu không thì sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn Hồng đường chủ, bình tĩnh hỏi.

Màn ra tay đột ngột này khiến cả bang Hắc Sa có chút bất ngờ.

Nhưng bọn họ vẫn kịp thời phản ứng, chĩa họng súng đen ngòm về phía ảnh ngự đang bóp cổ Hồng đường chủ, ai nấy căng thẳng lo lắng.

“Thả Hồng đường chủ ra!”, Phong phó bang chủ quát lớn.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng anh vừa dứt lời.

Rắc!

Cổ tay của ảnh ngự bỗng dùng sức, bóp gãy cổ Hồng đường chủ.

Hồng đường chủ ngoẹo cổ sang một bên, sau đó cả người mềm oặt, hai mắt trợn lên, tắt thở tại chỗ.

Ảnh ngự kia buông tay ra, Hồng đường chủ nằm lăn ra đất như một con chó chết, không còn dấu hiệu của sự sống.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Hồng đường chủ cứ thế bị giết rồi?

“Thần y Lâm, cậu… cậu thật là hỗn xược! Cậu tưởng bang Hắc Sa chúng tôi không dám giết cậu thật sao?”, Phong phó bang chủ tức điên lên, gào thét: “Nổ súng! Nổ súng cho tôi!”.

Mọi người lập tức định bóp cò súng.

Nhưng Thang Hắc Sa lại trầm giọng nói: “Tất cả dừng tay!”.

Ai nấy đều ngạc nhiên nhìn ông ta.
 
Chương 3811


Chương 3811

“Đã thời đại nào rồi mà còn định dùng súng giết thần y Lâm? Nếu vậy thì thần y Lâm đã bị người ta giết không biết bao nhiêu lần rồi”, Thang Hắc Sa đẩy người trước mặt ra, chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính nói: “Nhưng thần y Lâm, cậu cũng đừng tự cho mình là nhất, bang Hắc Sa chúng tôi có thể xưng bá ở Bồ Thành không chỉ nhờ vào mấy khẩu súng viên đạn trong tay, mà còn nhờ vào nắm đấm!”.

“Vậy sao?”.

“Cậu nhìn ra ngoài cửa đi”, Thang Hắc Sa hừ mũi.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy bên ngoài phòng bao bóng người lay động, còn có mấy luồng khí kình mạnh mẽ đang tràn tới đây.

Hiển nhiên.

Cường giả của bang Hắc Sa đã tới!

Đây là sào huyệt của bang Hắc Sa, sao có thể canh giữ dựa vào mấy khẩu súng chứ? Bang Hắc Sa không phải là đồ ngốc, với tình hình hiện nay, không mời mấy cao thủ tuyệt đỉnh trấn giữ thì rất dễ bị mấy người có võ kĩ cao siêu đến tận nơi lật tung lên.

Vừa khéo Thang Hắc Sa dồn không ít công phu cho việc này.

Đại bản doanh của ông ta có bát đại chiến vương và tứ đại tông sư.

Những người này đều là bảo bối được ông ta giấu kĩ, bình thường không hề để lộ ra ngoài.

Hôm nay thần y Lâm đến thì đương nhiên ông ta phải gọi ra để thể hiện rồi.

“Thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Thần y Lâm cũng là một võ sĩ tuyệt đỉnh, tôi nghĩ chắc cậu cũng nhìn ra được thực lực của mấy người ngoài kia. Nếu quả thực giao đấu, tôi không dám nói có thể đánh bại cậu, nhưng muốn rứt một khúc xương của cậu thì không quá khó đâu nhỉ? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu hãy bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc, đừng động đến đao binh, nếu không đối với cả cậu và tôi đều không có lợi lộc gì cả”, Thang Hắc Sa bình thản nói.

Mấy cường giả kia để lộ hoàn toàn khí thế.

Trong tình huống này, cũng chỉ có ông ta mới có thể áp chế được, Phong phó bang chủ cũng không được.

Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.

“Thang Hắc Sa, tôi nói lại lần cuối, các ông… định giải thích với tôi thế nào? Hãy nhớ, đây là lần cuối cùng!”.

Dứt lời, Lâm Chính liền dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, nhắm hai mắt lại, dường như đang chờ đợi.

Thái độ này quả thực đã chọc giận cả bang Hắc Sa.

Bọn họ nổi trận lôi đình.

Thang Hắc Sa cũng tức giận, ánh mắt chứa đấy sát khí.

Cũng chỉ có Lâm Chính mới không nể mặt ông ta như vậy.

Ông ta cũng không biết lần này Lâm Chính đến đây có mục đích gì, nhưng đối phương vênh váo như vậy, ông ta cũng chẳng buồn nhiều lời nữa.

Với thái độ này thì chắc chắn hôm nay sẽ phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

Không cần nhiều lời làm gì nữa.

“Được, Chủ tịch Lâm, xem ra tôi nói gì cũng vô ích. Nếu đã như vậy thì được, cậu cần lời giải thích tôi sẽ cho cậu lời giải thích”.

Thang Hắc Sa nheo mắt, rồi bỗng xoay người lao về phía cửa thủy tinh ở đằng sau.

Choang!
 
Chương 3812


Chương 3812

Thủy tinh vỡ vụn, ông ta rơi xuống sàn đấu quyền anh.

Cùng lúc đó…

Ầm!

Căn phòng bao của Thang Hắc Sa lập tức phát nổ.

Tất cả mọi người trong phòng bao, bao gồm cả Phong phó bang chủ, đều bị tia lửa do vụ nổ gây ra nuốt chửng, rất nhiều thành viên của bang Hắc Sa mất mạng tại chỗ.

“A!”.

Các khán giả trong quyền quán kinh hoàng bỏ chạy.

Khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.

“Giết cho tôi! Giết! Giết thần y Lâm! Bằng mọi giá phải giết được cậu ta!”, Thang Hắc Sa bò dậy rồi gào lên.

Vô số thành viên của Bang Hắc Sa ở xung quanh ùa về nơi phát nổ.

Hiện trường nhốn nháo ầm ĩ.

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Sau vụ nổ cũng có rất nhiều tiếng hô giết vang lên.

Hiển nhiên hai bên đã giao thủ.

Nhưng Thang Hắc Sa không có hứng thú, mà quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài.

Ông ta không muốn đối mặt với thần y Lâm.

Tuy ông ta tự tin lực lượng của bang Hắc Sa có thể diệt trừ được thần y Lâm, nhưng ông ta cũng được nghe không ít lời đồn về anh.

Tuy người này được gọi là thần y, nhưng cũng là một y võ rất đáng gờm, võ kĩ cao siêu, thực lực mạnh mẽ, không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng dù vậy thì sao chứ?

“Hôm nay mình phải khiến thần y Lâm bỏ mạng ở bang Hắc Sa!”.

Thang Hắc Sa lấy điếu xì gà ra, đặt mông ngồi vào chiếc Rolls-Royce đang đỗ ở cửa, lái về phía căn biệt thự ở ngoại ô.

Trong biệt thự có một cô gái, là tình nhân của ông ta.

Ông ta sẽ ở bên tình nhân, chờ tin tức ở bên này.

Ông ta chắc chắn hôm nay sẽ là một đêm không ngủ.

“Lái xe đi!”.

Thang Hắc Sa cười nói.

“Vâng”.

Tài xế lập tức khởi động rồi giẫm chân ga.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Một tia sáng lạnh lẽo bỗng xẹt qua.

Sau đó phần đầu chiếc Rolls-Royce bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, lan dần đến đuôi xe, cuối cùng tách thành hai nửa.

Không biết từ lúc nào, đầu xe đã xuất hiện một người toàn thân mặc giáp sắt đen sì, tay cầm trường kiếm.

Người này… đã bổ đôi chiếc xe thành hai nửa!
 
Chương 3813


Chương 3813

“Hả?”.

Tài xế sợ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức nhảy dựng lên định bỏ chạy.

Nhưng chạy chưa được bao xa thì ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên.

Sau đó đầu của tài xế liền lìa khỏi cổ, chết thảm tại chỗ.

Còn Thang Hắc Sa thì đã sợ đến xanh mặt.

Sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.

Ông ta khó nhọc ngoảnh lại.

Chỉ thấy Lâm Chính vừa chỉnh trang bộ vest trên người, vừa đi về phía ông ta…

Mấy ảnh ngự đứng sau lưng Lâm Chính.

Bộ giáp sắt trên người bọn họ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trường kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu.

Thang Hắc Sa mở to hai mắt, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt to béo túa mồ hôi ròng ròng.

“Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào… Tuyệt đối không thể nào…”, Thang Hắc Sa run rẩy chỉ vào Lâm Chính: “Sao… sao cậu đã ra đây rồi? Người của tôi đâu? Bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của tôi đâu? Các thành viên của bang Hắc Sa đâu?”.

“Chết cả rồi”.

Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, khàn giọng đáp.

“Không thể nào!”.

Thang Hắc Sa gào lên: “Sao cậu có thể giết hết bọn họ trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tôi không tin! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi!”.

Ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực của những chiến vương tông sư kia, bọn họ có thể dùng một tay nâng cả chiếc ô tô, một quyền phá vỡ sắt thép, ai nấy đều như siêu nhân.

Nhưng những người này lại bị thần y Lâm giải quyết trong chớp mắt?

Ông ta không thể chấp nhận được việc này.

Lâm Chính không nói gì, chỉ động đậy ngón tay.

Người ở phía sau lập tức ném rất nhiều vật hình tròn có màu đỏ tươi tới.

Đó là… đầu của bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của bang Hắc Sa…

Thang Hắc Sa ngẩn ra.

Con át chủ bài của ông ta.

Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của ông ta.

Trước mặt thần y Lâm… chẳng là cái thá gì cả…

Rốt cuộc thần y Lâm này có thực lực mạnh đến mức nào?

Lâm Chính đứng trước mặt Thang Hắc Sa, dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: “Ông đừng trách tôi, thực ra tôi đã không muốn dây vào bang Hắc Sa của các ông rồi, nhưng các ông lại muốn ra tay với tôi, nên tôi chỉ đành hành động trước…”

Lần này thì Thang Hắc Sa đã bị dọa cho phát điên.

Cuối cùng ông ta cũng chịu chấp nhận sự thực này.

“Thần y Lâm, đừng! Cậu đừng làm bừa! Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cậu! Tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được! Còn nữa… tôi nói cho cậu biết thần y Lâm, bang Hắc Sa chúng tôi không đơn giản chỉ là một thế lực ở vùng xám Bồ Thành đâu.
 
Chương 3814


Chương 3814

Chúng tôi cũng có chỗ dựa đấy, nếu cậu làm gì tôi, thì chắc chắn ông lớn đứng sau tôi sẽ nổi giận, đến lúc đó, chẳng phải Dương Hoa của cậu lại thêm một kẻ thù sao? Vậy nên thần y Lâm, cậu hãy tha cho tôi, tôi làm bạn với cậu! Tôi liên minh với Dương Hoa! Cậu tha cho tôi chỉ có trăm lợi mà không một hại…”

Thang Hắc Sa run rẩy kêu lên, định thuyết phục Lâm Chính để giữ mạng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

“Thang bang chủ, thực ra lần này tôi đến không phải để đàm phán với ông!”, Lâm Chính trầm giọng đáp.

“Vậy cậu… đến để làm gì?”, Thang Hắc Sa sửng sốt hỏi.

“Giết người diệt khẩu!”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Thang Hắc Sa như muốn ngừng thở, đang định lên tiếng, thì một tay của Lâm Chính đã đâm vào lồng ngực ông ta…

“Hự…”

Thang Hắc Sa há miệng, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi. Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó từ từ ngã xuống đất, tắt thở.

Thang Hắc Sa đã chết!

Người đứng đầu bang Hắc Sa đã mất mạng…

“A!”.

Đúng lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên.

Đám Lâm Chính quay sang nhìn.

Thấy Phong phó bang chủ nửa mặt cháy đen, toàn thân chi chít vết thương, loạng choạng và chật vật chui vào một chiếc Mercedes ở ven đường, nổ máy rồi phóng đi như bay.

Hóa ra khi Thang Hắc Sa bấm kích nổ trong phòng bao, ông ta đã cảnh giác từ trước, lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Tuy cũng bị trúng bom, nhưng ông ta chưa chết mà chỉ ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn thấy bên ngoài phòng bao thây chất như núi, máu chảy thành sông.

Các cao thủ của bang Hắc Sa đều bị giết sạch.

Ông ta vô cùng sợ hãi, không biết nên làm gì.

Vốn tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, nào ngờ vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Chính đích thân giết Thang Hắc Sa.

Phong phó bang chủ sợ đến mức hét ầm lên, rồi chui vào một chiếc xe, phóng bạt mạng.

“Đuổi theo!”.

Lâm Chính khẽ quát, lập tức phóng xe truy kích.

“Đuổi? Thần y Lâm! Cậu còn dám đuổi theo tôi? Được! Bây giờ tôi sẽ đi tìm đội phán quyết Thiên Khải! Để tôi xem cậu có dám động đến tôi trước mặt đội phán quyết Thiên Khải không!”.

Phong phó bang chủ kéo cửa sổ xe xuống gào lên.

Tuy đang rất sợ hãi, nhưng ông ta không phải đồ ngốc.

Lúc này, chỉ có đội phán quyết Thiên Khải mới bảo vệ được ông ta.

Lâm Chính ở phía sau đương nhiên cũng nghe thấy những lời hống hách của Phong phó bang chủ.

Nhưng anh không nói gì, chỉ bảo người của mình theo sát xe của ông ta.

“Đây là ông tự tìm đường chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!”.
 
Chương 3815


Chương 3815

Phong phó bang chủ cắn răng, dứt khoát lái ra khỏi trung tâm thành phố, phóng về phía ngoại ô.

Khoảng 20 phút sau, xe rời khỏi đường quốc lộ, phóng tới phía trước một ngọn núi.

Trước ngọn núi nhỏ không người này có một vòng những ngôi nhà tranh đơn giản được dựng lên tạm thời.

Phong phó bang chủ phanh gấp, xe dừng trước nhà tranh.

“Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân, cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Phong phó bang chủ mở cửa xe rồi gào lên.

Nhà tranh lập tức sáng đèn…

Bộ đội Thiên Khải là bộ đội đại diện cho đại hội.

Để đảm bảo tính công bằng của đại hội, đội phán quyết Thiên Khải sẽ không có liên quan đến bất cứ thế lực nào.

Bởi vì nếu ở trong thành phố, cho dù là nhà nghỉ nhỏ xập xệ cũng có khả năng liên quan dây mơ rễ má đến bang phái hoặc thế lực nào đó, nếu để người ta túm được rồi chuyện bé xé ra to, lại thêm báo chí nhảy vào thì sẽ sinh ra ảnh hưởng rất tiêu cực.

Thế nên mỗi khi đến nơi nào, bọn họ cũng sẽ dựng trước nhà tranh ở vùng ngoại ô làm nơi đặt chân, chưa bao giờ ở trong nội thành.

Và tất cả các nơi đặt chân đều không cho phép người của bất cứ thế lực nào lại gần.

Đây là quy tắc!

Quy tắc do bộ đội Thiên Khải lập ra.

Trừ khi là tình huống đặc biệt, hoặc là tố cáo.

Việc bất ngờ xông vào cầu cứu như Phong phó bang chủ thuộc trường hợp thứ nhất.

Bởi vì không ai dám làm càn ở nơi này.

Nếu không chính là thách thức đội phán quyết Thiên Khải.

Hiện giờ bộ đội Thiên Khải chẳng khác nào thái tuế.

Ai dám động thổ trên đầu thái tuế chứ?

Cửa nhà tranh mở ra.

Mười ba người phán quyết Thiên Khải khoác áo choàng màu đen, đeo mặt nạ đi ra.

Khí tức của bọn họ mạnh mẽ, lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sự bá đạo không thể chống lại.

Bọn họ chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta có cảm giác ngạt thở.

Đây tuyệt đối không phải là khí ý mà người bình thường có thể có được.

“Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân! Xin hãy cứu tôi với!”.

Phong phó bang chủ như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào tới trước mặt người phán quyết Thiên Khải đầu tiên như điên, vừa khóc vừa nói.

Người phán quyết kia mặt không cảm xúc, chỉ liếc mắt nhìn Phong phó bang chủ, rồi nhìn ra con đường bên ngoài nhà tranh.

Chỉ thấy đằng đó xuất hiện một hàng người đen sì, đang đi về phía này.

Người dẫn đầu chính là Lâm Chính mặc vest.

Anh sải bước đi tới, tự châm một điếu thuốc.

Đằng sau là ảnh ngự đằng đằng sát khí.

“Thần y Lâm!”.

 
 
Chương 3816


Chương 3816

Người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu bình thản nhìn người mới đến, lên tiếng: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”.

“Biết, tôi đang giải quyết một số việc riêng”, Lâm Chính đi tới trước nhà tranh, rít một hơi thuốc rồi bình tĩnh đáp.

“Thiên Khải đại nhân! Giết… cậu ta giết hết rồi! Thần y Lâm giết hết rồi!”, Phong phó bang chủ gào lên: “Thần y Lâm giết hết người của bang Hắc Sa chúng tôi rồi! Thang bang chủ… Thang bang chủ cũng bị cậu ta giết! Thiên Khải đại nhân! Xin hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi! Xin hãy lấy lại công bằng cho bang Hắc Sa chúng tôi!”.

Bầu trời đêm vọng lại giọng nói hoảng sợ của Phong phó bang chủ.

“Thang Hắc Sa bị giết rồi?”.

Người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu lập tức nhìn về phía Lâm Chính, mặt không cảm xúc nói: “Thần y Lâm, hôm qua chúng tôi đã tuyên bố tội trạng với cậu, cảnh cáo cậu không được lạm sát người vô tội, những hành động này của cậu đã làm trái quy tắc của đại hội. Tại sao bây giờ cậu còn được nước lấn tới, giết hại Thang Hắc Sa? Cậu đang coi thường đội phán quyết Thiên Khải chúng tôi, coi thường đại hội sao? Hay là… cậu cố ý thách thức chúng tôi?”.

“Các vị Thiên Khải đại nhân, tôi phải làm rõ một điều, tôi ra tay không phải là vì lợi ích, mà thuần túy vì bang Hắc Sa luôn khiêu khích tôi, tôi chỉ phản kích mà thôi. Lẽ nào việc này cũng không được phép sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn người phán quyết Thiên Khải, chậm rãi nói.

Không còn sự lo lắng và căng thẳng như lần gặp đầu tiên.

Có chăng chỉ là sự lạnh lùng.

“Thần y Lâm, nếu vậy thì mời cậu đưa ra chứng cứ, nếu đúng là bang Hắc Sa chủ động chọc tới cậu, cậu muốn giết thế nào thì tùy, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào”, người phán quyết Thiên Khải nói.

“Tôi không có chứng cứ”.

“Cho dù chỉ là một video, một nhân chứng là đủ, cho dù không có thì một chứng cứ nghi ngờ cũng được. Chỉ cần cậu cung cấp được những thứ này, thì chúng tôi sẽ điều tra, trả lại sự trong sạch cho cậu. Nhưng nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi chỉ đành tin bang Hắc Sa”, người phán quyết Thiên Khải nói.

Giữa hai thế lực lớn có mâu thuẫn, ai là người ra tay trước thì thực sự quá dễ dàng. Nếu Lâm Chính không đưa ra được chứng cứ, thì chỉ có thể cho thấy là anh chột dạ, nói dối, gây chuyện thị phi.

“Thần y Lâm, nếu cậu không đưa ra chứng cứ, thì chúng tôi chỉ có thể nhận định là cậu vu oan cho bang Hắc Sa, làm trái quy tắc của chúng tôi, thách thức đội phán quyết Thiên Khải. Theo quy định của đại hội, chúng tôi chỉ có thể bắt cậu!”, người phán quyết Thiên Khải lạnh lùng nói.

Hắn vừa dứt lời, 13 người phán quyết đã bao vây Lâm Chính, chuẩn bị ra tay bắt anh.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng quát.

“Khoan đã!”.

“Nếu thần y Lâm còn bất cứ câu hỏi gì thì hãy đến Tài Quyết Đường rồi tính. Hành động hiện giờ của cậu mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng, phải áp giải đến Tài Quyết Đường. Đến lúc đó, mọi tội danh của cậu sẽ do Tài Quyết Đường thẩm tra xét xử”, người phán quyết Thiên Khải lắc đầu đáp.

“Có thể để tôi nói nốt không?”, Lâm Chính nói.

“Ồ?”, người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Cậu muốn nói gì thì hãy nói đi”.

“Tôi cũng không muốn nói gì khác, chỉ hỏi các vị Thiên Khải đại nhân một câu. Dựa vào đâu mà quy tắc đại hội của các anh… lại trói buộc tôi?”, Lâm Chính nhìn bọn họ chằm chằm, quát hỏi.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Mười ba người phán quyết Thiên Khải cũng khựng lại.
 
Chương 3817


Chương 3817

Phong phó bang chủ nhìn anh với ánh mắt khó tin, run rẩy nói: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào… cậu không định tham gia đại hội nữa sao?”.

“Tôi nghĩ đại hội không bắt buộc tham gia nhỉ? Các vị, hình như quy tắc của các anh chỉ dùng cho những người muốn tham gia đại hội đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Việc này…”, Phong phó bang chủ á khẩu.

Nhưng những người phán quyết Thiên Khải thì không quan tâm điều này.

“Thần y Lâm, bây giờ cậu nói chuyện này cũng chỉ là ngụy biện thôi. Nguyện vọng ban đầu của Dương Hoa và cậu là tham gia đại hội, tất cả mọi việc cậu làm cũng là vì đại hội. Bây giờ sắp bị trừng phạt xét xử thì cậu lại nói không định tham gia đại hội, không chịu sự ràng buộc của các quy tắc? Như vậy chẳng phải ai cũng có thể dùng câu “tôi không tham gia đại hội” để trốn tội sao?”, người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu nói.

“Có lẽ anh hiểu lầm rồi, tôi nghĩ từ đầu đến cuối tôi không hề nói câu tôi không định tham gia đại hội, đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vậy ý của thần y Lâm là…”

“Tôi sẽ tham gia đại hội, nhưng có lẽ sẽ không chịu sự xét xử của đội phán quyết Thiên Khải các anh”.

Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Chúng tôi có kênh phúc thẩm chuyên môn, nếu cậu không phục thì có thể gửi đơn”.

“Tôi muốn gửi đơn theo cách của mình thì có được không?”.

Cách của mình?

Cả đội phán quyết Thiên Khải quay sang nhìn Lâm Chính.

Nhưng ngay sau đó.

Vèo!

Bóng dáng Lâm Chính bỗng dưng biến mất.

Đến khi mọi người hoàn hồn.

Bốp!

Người phán quyết Thiên Khải dẫn đầu bị Lâm Chính tóm bằng một tay, rồi văng mạnh vào ngọn núi hoang bên cạnh.

Cả ngọn núi chấn động nứt ra…

Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

Phong phó bang chủ trố mắt ra nhìn.

Thần y Lâm… dám ra tay đánh người phán quyết Thiên Khải?

???

Điên rồi!

Điên rồi!

Điên thật rồi!

Đó là người của đội phán quyết Thiên Khải!

Đó là sức mạnh đại diện cho đại hội!

Đầu óc thần y Lâm có vấn đề à? Dám đối kháng với sức mạnh của đại hội?

Hơn nữa… rốt cuộc anh có biết mình đang đối diện với cái gì không?

Sức mạnh đó!

Tồn tại đó!

Là thứ mà anh có thể đối phó được sao?
 
Chương 3818


Chương 3818

Phong phó bang chủ cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, không thể suy nghĩ được nữa

Rầm!

Lúc này, một tiếng động nặng nề lại vang lên, sau đó là một bóng người bay tới giống như mũi tên.

Phong phó bang chủ vẫn chưa kịp có phản ứng.

Ầm!

Mặt đất chấn động, đá bay tung tóe, bụi bặm mịt mù.

Đến khi bọn họ nhìn rõ thì thấy một người đang nằm trong hố đất rộng lớn.

Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng thẳng, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đã lao đến gần trong chớp mắt, đánh một quyền vào đầu Lâm Chính.

Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ.

Ầm!

Tiếng nổ kịch liệt vang vọng.

Mặc dù thành công đỡ được chiêu này, nhưng mặt đất dưới chân lại không chịu được sức mạnh bá đạo cuồng bạo của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải. Cả mặt đất bị lật tung, Lâm Chính cũng vì không có trọng tâm mà ngã xuống đất lần nữa, mặt mày dính đầy bụi bẩn, vô cùng chật vật.

Vù vù vù…

Ảnh ngự cũng hành động.

Bọn họ đều rút kiếm, xông tới chỗ đội phán quyết Thiên Khải.

Nhưng ảnh ngự xưa nay mạnh mẽ vô địch vẫn có chênh lệch không ít so với đội phán quyết Thiên Khải…

Hai bên giao đấu chỉ mấy chiêu, ảnh ngự đã rơi vào thế yếu.

Kiếm trong tay bọn họ hoàn toàn không thể đụng vào đội phán quyết Thiên Khải, ngược lại phải hứng chịu không ít đòn tấn công. Giáp sắt dày nặng bị đánh méo mó, thậm chí có hai ảnh ngự đã chảy máu, tràn ra khỏi khe hở mũ giáp.

Chỉ hơn hai mươi chiêu, toàn bộ người của ảnh ngự đều bị đánh lùi, đến bên cạnh Lâm Chính.

Đội phán quyết Thiên Khải đã rút vũ khí sắc bén từ thắt lưng ra.

“Thần y Lâm, sự can đảm của cậu thật khiến người ta khâm phục, chỉ tiếc tài trí và mắt nhìn của cậu hơi đáng lo. Cậu không thể nào chiến thắng chúng tôi, bây giờ cậu ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ còn giữ được một mạng. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chiến đấu, chúng tôi chỉ đành chặt đầu các cậu xuống cảnh cáo người đời!”.

Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải bình tĩnh nói, đồng thời rút thanh kiếm ở thắt lưng bên dưới áo choàng ra.

Đó là thanh Đường Đao dài màu đỏ tươi, lưỡi đao lóe lên tia sáng, sắc bén đáng sợ, dường như có thể chém đứt tất cả.

Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, nhiệt độ ở xung quanh hạ thấp mấy độ, dường như mặt đất sắp kết thành sương băng.

Toàn bộ đội Thiên Khải đều rút kiếm.

Đôi mắt dưới lớp mặt nạ toát ra sát ý vô tận.

Phong phó bang chủ run rẩy, vừa sợ hãi vừa phấn khích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom