Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3839


Chương 3839

“Khốn kiếp! Các cậu đừng hòng sỉ nhục tôi!”.

Những tiếng quát tức giận và nghiêm khắc vang lên.

Nhưng… bọn họ không thể ngăn cản người của Đông Hoàng Giáo, thuốc độc ở trong người không ngừng rút cạn sức lực của bọn họ. Giờ phút này, bọn họ ngay cả đứng cũng khó khăn, chứ đừng nói đến phản kích.

“Thần y Lâm, cậu ức hiếp người quá đáng!”, sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết lạnh tanh, đanh giọng nói: “Cậu muốn giết thì giết đi, cớ sao lại sỉ nhục chúng tôi như vậy? Cậu đừng quá đáng!”.

“Sỉ nhục? Không không không, các đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy quần áo của các anh rách nát quá nên định mang về vá giúp các anh thôi, chứ không có ý gì khác. Huống hồ bây giờ các anh đang bị thương, phải dưỡng thương đàng hoàng, số quần áo này cũng lấm lem bẩn thỉu, nếu tiếp tục mặc sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng”, Lâm Chính giải thích.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng chất vấn.

“Thiên Khải đại nhân, tôi không hề có ác ý với các anh! Sự việc ra nông nỗi này cũng là các anh ép tôi mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thần y Lâm, cậu làm trái quy định, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định, không có chuyện ai ép ai cả. Nhưng cậu lại ra tay với đội phán quyết Thiên Khải chúng tôi, cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không? Cậu sẽ bị đại hội truy nã, sẽ có người tới tìm cậu”, đội trưởng đội phán quyết trầm giọng quát.

“Vậy đầu tiên phải để bọn họ biết là tôi ra tay đã, không có chứng cứ thì không ai có thể định tội cho tôi cả”, Lâm Chính hừ một tiếng.

Đội trưởng đội phán quyết không nói gì.

Bây giờ nói gì cũng vô ích.

Lâm Chính hít vào một hơi, định vào thẳng chủ đề.

“Thiên Khải đại nhân, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi. Giữ gìn trật tự của đại hội có phải là chức trách của anh không?”.

“Đó là thiên chức của tôi! Từ giây phút trở thành người phán quyết Thiên Khải, chúng tôi đã coi việc giữ gìn trật tự của đại hội là chức trách của mình! Thần y Lâm, cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng hòng bắt bẻ tôi! Như vậy chỉ có lãng phí thời gian của cậu thôi!”, đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.

Nhưng Lâm Chính lại khẽ lắc đầu, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: “Thiên Khải đại nhân, anh có muốn… rời khỏi đây không?”.

Đội trưởng đội phán quyết sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

“Ý cậu là sao?”.

“Tôi có thể để anh đi”.

“Thật sao?”, đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.

“Đương nhiên, nhưng phải sau đại hội”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Đội trưởng đội phán quyết im lặng một lát rồi khàn giọng nói: “Như vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Nếu sau đại hội cậu mới thả tôi, thì không sợ phía đại hội trả thù sao?”.

“Đương nhiên là không, bởi vì sau đại hội, phía đại hội sẽ không dám trả thù tôi nữa”.

“Tại sao?”.

“Tôi sẽ giành chiến thắng ở đại hội, trấn áp quần hùng, một bước lên trời! Tôi của lúc đó sẽ không còn là tôi của bây giờ nữa, bên đại hội muốn động đến tôi chẳng phải sẽ phải suy tính đến hậu quả sao?”.

“Ha ha, thần y Lâm cũng thật biết nói đùa, chỉ là câu nói đùa này không buồn cười chút nào cả. Chắc cậu vẫn chưa biết mức độ tàn khốc của đại hội. Tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng người như cậu ném vào đại hội cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến. Còn việc giành chiến thắng trong đại hội… thì lại càng là mơ mộng hão huyền”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu nói.
 
Chương 3840


Chương 3840

“Tôi không muốn dùng lời nói để khuyên anh nữa, tôi nghĩ đến lúc đó anh sẽ hiểu”.

“Tôi rất mong chờ ngày đó”, đội trưởng đội phán quyết gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: “Vậy là cậu đến đây chỉ để nói chuyện này?”.

“Không, còn một chuyện nữa”.

“Chuyện gì?”.

“Tôi muốn để anh tiếp tục thực hiện chức trách của mình”, Lâm Chính nói rất nghiêm túc.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến rất rầm rộ.

Một chiếc kiệu màu đỏ rất lớn, cao 3m rộng 4m, chậm rãi đi trên đường quốc lộ.

Chiếc kiệu màu đỏ do tám cô gái vóc dáng cao to khiêng.

Trong kiệu là một cô gái mặc váy màu đỏ tươi.

Cô ta lười biếng nằm trong kiệu, trên bàn trà bên cạnh bày hoa quả và trà.

Hai bên kiệu là từng chiếc xe sang đang lái với tốc độ rùa bò.

Cả con đường đều bị phong tỏa.

Không nhìn thấy chiếc xe nào khác.

Chỉ có người dân ở hai bên đường đứng xem từ xa, đương nhiên là cũng không thể lại gần, một khi lại gần sẽ bị đuổi đi.

“Họ đang làm cái gì vậy?”.

“Quay phim sao?”.

“Hình như là thế…”

“Sao toàn là con gái thế này?”.

“Hơn nữa còn rất xinh đẹp…”

“Đây là phim gì vậy? Lúc nào chiếu tôi nhất định phải đi xem!”.

Người dân vây xem bàn tán xôn xao.

Có người lấy điện thoại ra, định quay lại cảnh này, nhưng bọn họ vừa lấy điện thoại ra đã có người nhanh chóng xông tới bên cạnh, giật lấy rồi đập nát.

“Hả? Điện thoại của tôi!”.

“Các cô làm gì thế hả?”.

Đám người vây xem nổi giận.

“Nghiêm cấm quay phim bàn tán, nghiêm cấm vây xem, tất cả tránh ra cho tôi!”.

Một cô gái nổi giận nói.

“Chúng tôi xem thì kệ chúng tôi, liên quan gì đến cô?”.

“Phải đấy, cô làm hỏng điện thoại của tôi rồi, mau đền đi!”.

“Đền đi!”.

Mọi người định bao vây cô gái này lại.

Nhưng họ đâu biết cô gái này là ai?
 
Chương 3841


Chương 3841

Chỉ thấy cô ta lập tức ra tay quật ngã mấy người đàn ông nhân cơ hội xông tới chấm m út xuống đất.

Nhất thời, đám đông càng giận dữ hơn.

“Cô còn đánh người nữa?”.

“Thật là quá đáng!”.

“Bắt cô ta lại, đưa đến đồn cảnh sát!”.

“Lên!”.

Tất cả mọi người xông tới, nhưng đều không phải là đối phủ của cô gái này. Một mình cô ta đã hạ gục mười mấy người.

Điều này khiến không ít người bị dọa sợ.

Có người lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Nhưng đối phương hoàn toàn không để ý, phủi tay rồi đi theo chiếc kiệu kia rời khỏi đây.

Cảnh tượng quái dị này khiến tất cả mọi người đều không hiểu gì.

Rốt cuộc những người này là ai?

Đương nhiên người dân bình thường không biết, nhưng người trong võ đạo ở gần đó đã nhận được tin báo.

“Đó là người của Hồng Nhan Cốc?”.

“Trời ơi, môn phái siêu cấp lánh đời Hồng Nhan Cốc sao? Bọn họ… sao lại đến đây?”.

“Nhìn khí thế này thì chắc là người quyền cao chức trọng của Hồng Nhan Cốc đến. Bọn họ định đến Giang Thành tìm thần y Lâm sao?”.

Bốn phương chấn động.

Vô số cường giả trong giới võ đạo đều ngóng về Giang Thành.

Một số người không biết người đến là ai.

Nhưng một số cường giả sau khi phái người điều tra liền lập tức biến sắc.

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đích thân đến Giang Thành? Vậy chẳng phải Giang Thành sắp xảy ra chuyện lớn sao?”, người nhà họ Lâm kinh hãi kêu lên.

“Từ lâu đã nghe nói thần y Lâm và Hồng Nhan Cốc có thù, bây giờ xem ra cốc chủ Hồng Nhan Cốc của chúng ta muốn đến tận nơi hỏi tội rồi!”, người đại diện của Cô Phong cũng đến, vẻ mặt tươi cười, ngồi xem thắng thua.

Ngoài ra còn có thế lực các bên.

Sau khi đến Nam Thành, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cố ý đi chậm lại, nên vẫn chưa đến Giang Thành, nhưng mới sáng ra, cả Giang Thành đã sôi sục.

Trên con đường quốc lộ dẫn tới Giang Thành, hai bóng người nhảy lên mái một ngôi nhà ở ven đường, nhìn chiếc kiệu màu đỏ rực khổng lồ đang đi tới, một người đàn ông tuấn tú trong số đó không nhịn được bật cười.

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc này đúng là rêu rao thật đấy! Hồng Nhan Cốc là môn phái lánh đời, bà ta làm ầm ĩ lên như vậy, chẳng giống phong cách trước đây chút nào”.

“Dù sao Hồng Nhan Cốc hiện giờ cũng đã khác với trước kia! Từ khi người phụ nữ này tiếp quản Hồng Nhan Cốc, thì cả Hồng Nhan Cốc đã khác rồi! Hồng Nhan Cốc trước kia tốt xấu gì cũng có chút giới hạn, Hồng Nhan Cốc hiện giờ đã biến chất, việc gì cũng dám làm. Mà người phụ nữ này lại càng là loại người vì mục đích không từ thủ đoạn! Không chọc vào được đâu!”, người đàn ông trung niên để râu dê ở bên cạnh nói.

“Hừ, tôi cũng từng nghe nói một chút, còn có tin đồn nói bà ta đã thành tiên rồi! Không biết là thật hay giả”.
 
Chương 3842


Chương 3842

“Thành tiên hay không thì tôi không biết, nhưng người ở Giang Thành kia cũng được người ta gọi là thần tiên sống đấy!”.

“Ha ha, lần này có thể xem ai là thần tiên thật, ai là thần tiên giả rồi! Trận đối đầu này trăm năm cũng khó gặp!”.

“Đúng vậy, tuyệt đối không được bỏ lỡ! Lần này đúng là được mở mang tầm mắt!”.

Hai người vô cùng kích động, trong lòng đầy mong chờ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bọn họ.

“Mời hai ông lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự chịu”.

Hai người kinh ngạc, có người lại gần mà bọn họ không biết gì, đủ để chứng minh người này có thực lực rất mạnh.

Bọn họ ngoảnh phắt lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Cậu là ai?”.

“Người của Hồng Nhan Cốc sao? Nhưng cậu là đàn ông mà, chẳng phải Hồng Nhan Cốc đều là con gái sao? Bọn họ nãy giờ vẫn luôn đuổi người, nhưng không thấy phái đàn ông mà”.

Hai người quan sát người mới đến, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng đối phương lại lắc đầu.

“Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, tôi là người của thần y Lâm Giang Thành! Mời hai vị lập tức rời khỏi đây, nếu còn ở lại thì chính là đối đầu với thần y Lâm!”.

Hai người nghe xong đều nhíu mày.

Đối đầu với thần y Lâm? Bọn họ tự biết mình không có lá gan này, suy nghĩ một lát liền gật đầu.

“Chúng tôi không dám đối đầu với thần y Lâm, nếu đã vậy thì xin phép rời đi trước!”.

Hai người không chút do dự, xoay người bỏ đi.

Người kia nhìn bóng lưng rời đi của hai người, rồi lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói: “Bẩm giáo chủ, hai người cuối cùng ở đây đã được khuyên nhủ rời đi, có thể hành động được rồi!”.

“Được!”.

Bên kia bộ đàm là một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo…

Có lẽ nằm mệt rồi nên cốc chủ bèn ngồi dậy, uống trà và ăn hoa quả. Sau khi luyện công thành công thì bà ta càng lúc trông càng có sức sống thế nhưng mức độ tàn nhẫn thì cũng gia tăng khủng khiếp.

Mặc dù các căn cứ của Hồng Nhan Cốc đã bị diệt sạch nhưng số lượng thi thể được cung cấp cho bà ta vẫn chưa bị đứt nguồn. Hấp thụ những thi thể này, công lực của bà ta càng lúc càng đáng sợ hơn. Thậm chí người bình thường đứng gần ba ta thôi cũng cảm nhận được hàn khí bao trùm.

“Còn cách Giang Thành bao xa nữa”, cốc chủ thản nhiên hỏi.

“Bẩm cốc chủ, còn tầm 20 phút nữa”, một người phụ nữ trung niên lên tiếng.

“Phía bên thần y Lâm có động tĩnh gì không?”

“Vẫn chưa có động tĩnh gì. Bọn họ đến cả phòng bị cũng không có”, người phụ nữ trung niên do dự rồi nói.

“Cái gì?”

Cốc chủ chau mày: “Không phòng bị gì luôn sao? Cũng không di chuyển người hả?”

“Đúng vậy”, người phụ nữ trung niên gật đầu.

Cốc chủ nhắm mắt, suy nghĩ. Thực ra việc bà ta di chuyển chậm khi sắp tới Giang Thành là vì muốn chấn nhiếp thần y Lâm, ép anh di chuyển những người quan trọng đi. Kẻ địch ngay trước mặt mà, ai lại chẳng muốn bảo vệ những người quan trọng của mình.
 
Chương 3843


Chương 3843

Như vậy thì cốc chủ có thể biết được những ai là trợ thủ đắc lực của thần y Lâm và tiến hành xử lý họ trước, dùng họ để ép thần y Lâm phải giao ra y thuật của mình.

Cốc chủ đâu phải là không có mục đích. Thực ra bà ta rất có hứng thú với y thuật của Lâm Chính. Bà ta cảm thấy y thuật của anh giống như tiên thuật. Nếu như bản thân bà ta có thể nắm bắt được thì sẽ vô cùng thuận lợi cho việc tìm kiếm tiên đạo của mình.

Chỉ có điều…Thần y Lâm không hề để lộ ra người nào quan trọng với anh. Cũng không hề áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào. Không hề có sự phòng bị. Thậm chí…còn mở rộng cửa Giang Thành ra đón họ…Vậy thì sao cốc chủ không nghi ngờ cho được?

“Xem ra thần y Lâm đã có sách lược đối phó với tôi rồi”, cốc chủ thản nhiên nói.

“Tên họ Lâm đó đúng là tự chui đầu vào rọ. Cậu ta căn bản không biết mình đang đối đầu với ai”, người phụ nữ trung niên nịnh bợ thêm một câu.

“Đừng nói nhiều. Thần y Lâm đã không có bất kỳ phản ứng gì thì mau tăng tốc tới Giang Thành Đi, để tránh gây lớn chuyện, ảnh hưởng thì lại không hay”.

“Vâng, cốc chủ”.

Người phụ nữ trung niên gật đầu và hô lớn: “Cốc chủ ra lệnh, gia tăng tốc độ, tiến vào Giang Thành”.

“Rõ”.

Nhóm phụ nữ hô lên. Thế nhưng cốc chủ đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn trầm giọng: “Dừng lại”

“Mau dừng lại”, người phụ nữ trung niên vội hô lên.

Tất cả lập tức dừng lại. Cốc chủ vén mạng che lên, nhìn xung quanh và chau mày.

“Cốc chủ, sao thế?”, người phụ nữ trung niên thận trọng hỏi.

“Con đường này…có phải là quá im lặng không?”, cốc chủ nói.

Người phụ nữ trung niên giật mình nhìn xung quanh và nói: “Đúng vậy, trên đường tới đây đều có người đi đường. Vậy mà khi đi vào con đường này thì lại không thấy ai cả. Một bóng người cũng không có…”

Một sự im lặng chết chóc. Đến cả tiếng gió cũng không có.

“Xem ra thần y Lâm định ra tay trước rồi”, cốc chủ nheo mắt cười.

“Cậu ta chán sống rồi sao”, người phụ nữ trung niên hét lớn: “Dàn trận, chuẩn bị nghênh địch”.

“Vâng”, các đệ tử lập tức rút kiếm ra và bắt đầu bố trí trận pháp.

Đúng lúc này có vài bóng hình từ xa xuất hiện. Bọn họ tiến về phía trước.

Người của Hồng Nhan Cốc tỏ ra cảnh giác. Đám đông không thể nào cảm nhận được khí tức của họ. Họ giống như người bình thường vậy. Nhưng càng như vậy thì lại càng là những đối thủ siêu cấp khó đối phó.

Cốc chủ nhìn bọn họ, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Dần dần, sắc mặt bà ta đanh lại. Tại sao bọn họ lại ở đây?

“Đứng lại! Các người là ai?”, người phụ nữ trung niên bước tới, hét lớn.

Thế nhưng đối phương không hề dừng lại mà chỉ bước tiếp. Có vẻ như họ không nghe thấy lời của người phụ nữ nói.

“Khốn nạn, giết cho tôi”, người phụ nữ trung niên hét lên.

Cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Dừng tay, đừng làm loạn”.

Người phụ nữ trung niên khựng lại. Một người đi đầu trong đám người kia hét lớn: “Chúng tôi là đội phán quyết Thiên Khải. Sao các người dám manh động? Cất hết kiếm đi”.

Một nguồn sức mạnh bao trùm không gian.

Đám đông tái mặt. Người phụ nữ trung niên cũng hét lớn: “Cái gì, đội phán quyết Thiên Khải sao?”
 
Chương 3844


Chương 3844

Mặc dù Hồng Nhan Cốc là tông phái ẩn thế với thế lực hùng hậu và luôn tìm kiếm thiên đạo nhưng bọn họ cũng không dám xe thường đội phán quyết Thiên Khải.

Dù sao thì Hồng Nhan Cốc cũng chuẩn bị tham gia đại hội. Nếu không họ đã không điên cuồng thu nạp thành viên mới như thế.

Cốc chủ cũng hiểu rất rõ về thực lực của đại hội. Bà ta biết bọn họ không dễ gì đối phó với thế lực siêu cấp như thế.

“Đội phán quyết Thiên Khải sao lại xuất hiện ở đây?”

“Bọn họ định làm gì?”

Vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ trung niên khẽ hỏi: “Cốc chủ, giờ phải làm sao?”

“Không manh động”, cốc chủ thản nhiên nói rồi bước lên nhìn chăm chăm đội phán quyết.

“Các người đại diện cho đại hội sao?”, bà ta điềm đạm hỏi.

“Đương nhiên! Cốc chủ, bà phá vỡ quy định của đại hội, tôi ra lệnh cho bà lập tức quay về Hồng Nhan Cốc, không được tiếp cận Giang Thành nữa. Nếu không, chúng tôi sẽ trừng phạt các người theo quy định của đại hội. Nghe rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết hét lớn.

“Vi phạm quy tắc của đại hội? Quy tắc gì?”, cốc chủ thản nhiên hỏi.

“Đại hội sắp diễn ra, không cho phép bất cứ thế lực lớn nào đi chèn ép các thế lực nhỏ. Đối với những kẻ gây ra tình hình nghiêm trọng thì sẽ cử đội phán quyết can dự giải quyết”.

“Nhưng chúng tôi gần đây có đàn áp hay thôn tính thế tộc nào đâu. Sao các người cho rằng tôi tới Giang Thành gây phiền phức vậy?”, cốc chủ nheo mắt hỏi.

Đội trưởng đội phát quyết chau chặt mày. Thế nhưng người này nhanh chóng hừ giọng: “Cốc chủ, có phải bà đang nghi ngờ sự công bằng của đội Thiên Khải không?”

“Sao thế? Tôi không có quyền đó sao?”, cốc chủ thản nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên là không! Vì đội Thiên Khải không bao giờ sai. Nếu như các người chuẩn bị tham gia đại hội thì phải tuân thủ quy tắc của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ tước quyền tham gia của Hồng Nhan Cốc. Rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng nói.

“Các người nói cái gì?”, cốc chủ nheo mắt hỏi lại, đôi mắt hừng hực sát ý.

“Sao? Có vẻ cốc chủ cảm thấy bất mãn với phán quyết của chúng tôi nhỉ?”, đội trưởng cũng không hề khách khí, lập tức đối chất với bà ta.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị. Người của Hồng Nhan Cốc cũng trở nên căng thẳng.

Thấy vậy, cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Tôi chưa gặp đội phán quyết Thiên Khải bao giờ. Nếu các người có thể chứng minh mình đúng là đội phán quyết thì tôi sẽ không ra tay với thần y Lâm nữa. Thế nào?”

“Tôi muốn các người lập tức quay về”, đội trưởng đội phán quyết quát lớn.

“Quay về? Sao? Đến cả việc tham quan Giang Thành mà tôi cũng không có đủ tư cách sao? Giờ tôi thấy các người nên tìm cách chứng minh thân phận đi. Nếu trong một phút không thể chứng minh thì đừng trách tôi vô tình”, cốc chủ lạnh lùng nói.

Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết giật mình. Tự mình chứng minh sao? Đây chẳng qua là cái cớ mà thôi. Cốc chủ đã quyết định ra tay, nhưng bà ta cần một lý do. Để đến khi đại hội hỏi lại thì bà ta có thể có cớ mà cãi.

Đội trưởng đội phán quyết giờ có chứng minh thế nào thì bà ta cũng sẽ lựa chọn không tin. Bởi vì đúng là bà ta từng gặp đội phán quyết Thiên Khải. Tuy nhiên không biết thì không có tội mà, nên bà ta sẽ lấy lý do này ra để làm cái ớ.

Tới khi đó dù đại hội có trừng phạt thì cũng không sao. Bà ta tin lúc này bản thân bà ta chẳng còn gì phải sợ đại hội nữa.
 
Chương 3845


Chương 3845

“Tấm lệnh bài này, bà nhận ra chứ?”, đội trưởng nói bằng vẻ vô cảm và đưa tấm lệnh bài ra.

“Không biết”, cốc chủ lắc đầu, thậm chí chẳng buồn nhìn.

“Hình Vân Long thì sao?”, người đội trưởng xắn ống tay áo lên để lộ hình vẽ ở cổ tay.

“Cũng không biết”.

Đội trưởng đội phán quyết không phải là kẻ ngốc, làm gì có chuyện không hiểu ý đồ của cốc chủ. Hắn chỉ tối sầm mặt, định lấy cây đao ra quyết chiến một trận.

Nếu là trước đây thì chắc là người đội trưởng đã làm như vậy nhưng bây giờ thì không thể. Vì thực lực của người này đã bị Lâm Chính ràng buộc. Hơn nữa hắn còn bị trúng kịch độc, bị thương nặng. Nếu mà đấu nhau với cốc chủ vào lúc này thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.

“Khốn nạn”, hắn tỏ ra oán hận. Nỗi tức giận này thậm chí còn lớn hơn nỗi tức giận dành cho Lâm Chính.

“Thiên Khải đại nhân, mọi người về trước đi”, lúc này, tai nghe vang lên giọng của Lâm Chính. Người đội trưởng chau mày, không nói gì.

Lúc này mà bỏ đi sao được. Hắn mà bỏ đi thì cốc chủ lại càng được đà lấn tới. Thế nhưng giọng của Lâm Chính lại vang lên: “Cứ đi thôi, bà ta không làm gì đâu”.

“Ồ!”, người đội trưởng tỏ ra do dự.

Nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phất tay: “Chúng ta đi”.

Những người khác lập tức rời đi.

“Hừ! Đi sao? Người của đội Thiên Khải lại tha cho chúng tôi như vậy sao?”, cốc chủ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý. Bà ta cảm thấy những người này không phải là đội phán quyết Thiên Khải thật sự mà là người do Lâm Chính cử tới hù bọn họ. Bởi vì nếu là đội phán quyết thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

Bà ta ra hiệu với người bên cạnh để giữ những kẻ này lại. Nhưng đúng lúc người phụ nữ trung niên đang định bước lên thì…

“Cốc chủ! Không hay rồi!”

“Sao thế?”, cốc chủ quay qua hỏi.

“Người ở Giang Thành vừa gửi thông tin nói rằng nhận được tín hiệu thần y Lâm rời khỏi Giang Thành”.

“Hả?”

Cốc chủ chau mày, nhìn những ngời trong đội Thiên Khải rời đi: “Mặc kệ đám người này đi, tất cả tiến vào Giang Thành”.

“Vâng”.

Đám đông lập tức lao vào Giang Thành. Cùng lúc này một chiếc xe Bently lái tới trước mặt đội Thiên Khải.

“Thiên Khải đại nhân, mời lên xe”, người tài xế kéo kính xuống nói với đội trưởng đội Thiên Khải.

Người đội trưởng giật mình, hắn phát hiện ra Lâm Chính ngồi bên trong. Hắn nhìn ra xa thì thấy người của Hồng Nhan Cốc cũng đang chạy tới nên hắn lên xe ngay không chút chần chừ. Chiếc xe nhanh chóng lái về hướng Giang Thành.

“Thần y Lâm đúng là liều mạng, cốc chủ đang tìm kiếm cậu, thế lực cùa bà ta đáng sợ thế kia mà cậu vẫn tới tận đây. Dù tôi có dồn toàn lực thì cũng khó mà kiểm soát được. Vậy mà cậu lại xuất hiện, cậu không sợ bà ta giết cậu sao?”, đội trường lên tiếng.

“Không sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì bà ta không vào được Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.

“Hả?”

Người đội trưởng tỏ ra bất ngờ. Điều này khiến hắn cảm thấy tò mò. Với một thế lực như thế mà Lâm Chính lại có thể ngăn chặn được sao?
 
Chương 3846


Chương 3846

Người đội trưởng rất muốn hỏi nhưng hắn biết chắc chắn Lâm Chính sẽ không nói nên đành đổi đề tài:“Thần y Lâm, cậu đã đưa tôi rời đi thì chắc cũng đoán được là cốc chủ không hề bị hù dọa đúng không?”

“Đương nhiên, cốc chủ là người rất tự cao tự đại. Bà ta không thể nào khuất phục người khác được. Nếu như không phải vì anh bị thương và trúng độc thì chắc chắn đã xảy ra xung đột với bà ta rồi”, Lâm Chính nói.

Đội trưởng im lặng, một lúc sau đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào?”

“Tôi à?”

“Đúng vậy!”

“Thiên Khải đại nhân, tôi không hiểu ý của anh”.

“Người thông minh không nói vòng vo. Nếu như cậu không sắp xếp để tôi rời đi mà để tôi và cốc chủ đối đầu tiếp thì chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cốc chủ đã quyết tâm ra tay với tôi rồi, tôi và bà ta giao đấu, chắc chắn là tôi sẽ chết trong tay bà ta. Tới khi đó đại hội sẽ trả thù Hồng Nhan Cốc, cậu và Hồng Nhan Cốc cũng có thù, tại sao không tận dụng cơ hội này để đại hội và Hồng Nhan Cốc đánh nhau một phen? Mặc dù Hồng Nhan Cốc mạnh nhưng tôi nghĩ so với đại hội thì cũng chỉ là con kiến thôi, bọn họ sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt. Tôi mà chết trong tay Hồng Nhan Cốc thì cũng không ai nghi ngờ cậu nữa. Vừa giết được tôi diệt khẩu vừa đổ được hết tội lỗi lên đầu Hồng Nhan Cốc, như vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”, người đội trưởng nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”

“Nguyên nhân gì?”

“Bởi vì tôi không phải loại người đó”.

Người đội trưởng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Lâm Chính.

“Sao? Lẽ nào tôi đã hiểu lầm thần y Lâm rồi? Trên thực tế thần y Lâm là một vị quân tử sao? Thần y Lâm, cậu cũng tin như vậy à?”, người đội trưởng trầm giọng.

“Ha ha tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói tôi là người rất thức thời”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì tôi biết, không thể giết các anh được”.

“Ồ?”

“Các anh chết sẽ để lại hậu quả trước giờ chưa từng có. Đại hội chắc chắn sẽ dồn toàn lực điều tra chân tướng. Tôi không dám đảm bảo họ có điều tra ra được tôi hay không. Nếu để đại hội biết được là kế hoạch của tôi thì khi đó những người xung quanh tôi cũng sẽ bị liên lụy, bọn họ sẽ chết không có đất chôn”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Vì vậy, cậu không dám cược?”

“Đúng vậy!”

“Vậy sao cậu dám ra tay với tôi?”

“Chẳng qua là cùng đường mà thôi. Thực tế có thể anh cũng phải chết. Nhưng giờ tôi đã có lựa chọn khác nên chẳng dại gì lại đi mạo hiểm nữa”. Dù sao thì tôi cũng không thua được”.

“Nếu đã vậy thì thần y Lâm, cậu sáp xếp tôi tới đây làm gì?”, người đội trưởng chau mày.

“Tôi nghĩ chắc anh cũng đoán ra được mục đích của tôi rồi”, Lâm Chính quay qua, mỉm cười: “Thiên Khải đại nhân, thường khi anh gặp người vi phạm quy tắc đại hồi rồi lại không chịu trừng phạt anh sẽ làm thế nào?”

“Giết!”

“Không giết được thì sao?”

“Lập tức báo lên cấp trên, nhờ họ tiến hành ‘tuyệt phạt’ – thủ đoạn trừng phạt nghiêm nhất dành cho con người”.

“Vì vậy Hồng Nhan Cốc chắc là phù hợp với ‘tuyệt phạt’ nhỉ?”
 
Chương 3847


Chương 3847

“Đương nhiên”.

“Vậy thì, mời Thiên Khải đại nhân lập tức báo lên cấp trên để họ nhanh chóng chấp hành ‘tuyệt phạt’ đi”.

“Ồ? Bảo tôi báo với cấp trên chuyện này sao? Cậu không sợ tôi sẽ tiện nói luôn chuyện của cậu à?”, người đội trưởng nheo mắt.

“Đương nhiên tôi không sợ. Bởi vì một khi anh làm như vậy thì đồng nghĩa lưới rách cá chết. Tôi biết anh không sợ chết nhưng tính mạng của những người khác trong đội phán quyết thì anh khá quan tâm. Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì chắc chắn họ cũng sẽ được chôn cùng tôi thôi. Anh là người có lý trí, chắc chắn không hi vọng chuyện đó xảy ra”, Lâm Chính mỉm cười.

Người đội trưởng rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ lập tức báo cáo lên bên trên. Theo như tiêu chuẩn thì sẽ mời họ tiến hành đòn ‘tuyệt phạt’ dành cho Hồng Nhan Cốc”.

“Rất tốt! Cảm ơn”, Lâm Chính thở phào.

“Thần y Lâm đừng mừng quá sớm. Từ lúc tôi báo cáo đến lúc thực thi ít nhất cũng cần ba ngày. Giờ cốc chủ đang tiến vào Giang Thành, tôi sợ cậu chưa đợi được ‘tuyệt phạt’ thì đã bị bà ta chia thành tám mảnh mất rồi”.

“Điều này anh không cần lo lắng. Được rồi, Thiên Khải đại nhân, anh về trước đi, những chuyện còn lại để tôi giải quyết”, Lâm Chính cười sau đó xuống xe.

Đội trưởng đanh mắt nhìn ra ngoài và giật mình. Đây là con đường đi tới Giang Thành. Nhưng hôm nay trên con đường này tập trung không ít người. Ai cũng cầm micro hoặc là máy ảnh, đứng ở bên đường nhón cả chân lên như chờ đợi điều gì đó.

“Đợi đã”, người đội trưởng hô lên.

“Sao thế? Thiên Khải đại nhân cũng có hứng thú với thứ này à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Tôi muốn biết, rốt cuộc cậu có cách gì để ngăn chặn cốc chủ”, người đội trưởng nghiêm túc nói.

“Điều đó quan trọng đến vậy sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Nếu cậu không chặn được thì hôm nay sẽ chết ở đây. Vậy thì tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vậy thì đúng ra tôi không nên viết bản báo cáo cho cấp trên mà viết di chúc thì đúng hơn”, người đội trưởng nói.

“Vậy à…vậy thì anh ở đây xem đi. Lát nữa anh sẽ hiểu thôi”, Lâm Chính lại ngồi lên xe, chỉ về phía người tài xế.

Người tài xế hiểu ý bèn tấp xe vào bên đường. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đội hình của Hồng Nhan Cốc đã xuất hiện…

Ở đầu đường còn lại cũng có vài chiếc xe lái tới. Trong đó có một chiếc xe mà khiến đám đông phải sục sôi.

“Đó là đại diễn Tống”.

“Ông ấy tới rồi”.

“Xem ra tin đồn là thật”.

Đám đông kích động rỉ tai nhau, cả hiện trường bùng nổ…

Hiện trường sục sôi khiến cho người đội trưởng càng cảm thấy nghi ngờ hơn.

“Những người này là nhà báo phải không?”, hắn hỏi.

“Đúng vậy, mà không phải là nhà báo bình thường, trong đó có vài người đại diện tho những hãng truyền thông lớn nhất hiện nay. Fan hâm mộ rất đông”, Lâm Chính nói.

“Cậu tìm bọn họ tới làm gì?”, người đội trưởng hỏi tiếp.

“Lát nữa anh sẽ biết thôi”, Lâm Chính mỉm cười, không giải thích thêm.

Chiếc xe của Tống Kinh lái tới và dừng lại. Tống Kinh vội vàng bước xuống xe. Giới truyền thông lao lên.

“Đạo diễn Tống, có thể phỏng vấn ông một chút không?”
 
Chương 3848


Chương 3848

“Đạo diễn Tống, khán giả có vài câu hỏi muốn hỏi ông. Ông có tiện nói chuyện không?”

“Đạo diễn, liên quan tới Chiến Hổ phần 1 tiến độ thế nào rồi?”

“Có thông tin nói rằng ông tới đây để quay Chiến Hổ phần 2, có đúng như vậy không?”

“Đạo diễn Tống…”

Đám phóng viên nhốn nháo, tranh nhau hỏi. Tống Kinh bị vây kín. Ông ta chỉ mỉm cười, lên tiếng: “Các vị! Xin nhường đường, lát nữa tôi sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi của các vị, không cần phải vội”.

Thái độ đầy thiện cảm của Tống Kinh khiến cho đám nhà báo thấy thoải mái, thế là họ nhường đường. Đúng lúc này người của Hồng Nhan Cốc cũng có mặt.

Thấy có nhiều nhà báo tập trung ở đây thì họ cảm thấy bất ngờ.

“Chuyện gì vậy? Đó là ai?”, cốc chủ chau mày.

“Cốc chủ yên tâm, tôi sẽ đuổi họ đi ngay lập tức”, người phụ nữ trung niên chỉ huy cho thuộc hạ của mình.

Đúng lúc này, Tống Kinh đột nhiên mỉm cười bước tới.

“Ây da cô Tiêu, ngôi sao mới của chúng ta cuối cùng cũng đã có mặt rồi. Ha ha…”, Tống Kinh bật cười, bước tới bắt tay cốc chủ.

Cốc chủ ít một hơi thật sâu, cảm thấy bàng hoàng. Một giây sau…Tách tách…Đèn flash nháy liên tục, toàn bộ đám nhà báo ào đến, chĩa máy quay về phía cốc chủ.

Hình ảnh cốc chủ lập tức được đưa lên mạng. Cả không gian mạng bùng nổ. Một cô gái xinh đẹp như vậy đương nhiên là thu hút sự chú ý của không ít người.

“Khốn nạn, ông là ai mà dám mạo phạm cốc chủ? Đồ chán sống này!”

Người phụ nữ trung niên tức giận, rút kiếm ra định giết Tống Kinh. Tống Kinh sợ tới mức hồn bay phách tán. Ông ta không dám do dự, lập tức nói với đám nhà báo: “Các vị, tôi giới thiệu đây chính là diễn viên nữ chính mới trong phim Chiến Hổ 2 – cô Tiêu Bất Hồng.

Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Người phụ nữ trung niên cũng giật mình, thế nhưng vẫn định đâm kiếm về phía trước. Đúng lúc này, cốc chủ ngăn lại: “Đừng làm loạn, dừng tay lại”.

“Cốc chủ…”

“Chiến Hổ 2 là bộ phim do thần y Lâm đầu tư…chúng ta bị trúng kế rồi. Tất cả đều là cái bẫy của thần y Lâm”, cốc chủ lên tiếng.

“Trúng kế sao?”, đám đông không hiểu mô tê gì.

Đám nhà báo lại lao lên. Bọn họ chĩa thẳng camera về phía đám người Hồng Nhan Cốc.

“Đạo diễn Tống, đây là nữ chính của Chiến Hổ 2 sao? Cô Tô không diễn nữa à??”, một nhà báo hỏi.

“Cô Tô do vấn đề sức khỏe nên tạm thời không diễn phần hai được. Vì vậy chúng tôi thay nữ chính. Vai diễn này sẽ do cô Tiêu Bất Hồng đảm nhiệm. Ngoài ra, cô Tiêu còn một một phân cảnh đặc biệt với thần y Lâm. Tôi nghĩ chắc mọi người sẽ kỳ vọng lắm”. Tống Kinh mỉm cười.

“Woa!”

“Có phân cảnh với thần y Lâm nữa sao?”

“Cô Tiêu xinh đẹp như thế này mà diễn cặp với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tạo được hiệu ứng tốt lắm”

“Đây sẽ là tin hàng đầu của ngày hôm nay”.

“Chắc chắn sẽ trở thành chủ đề tìm kiếm hot nhất mạng xã hội”.

Đám nhà báo kích động, cứ thế vây lấy cốc chủ. Tống Kinh cũng hét lớn: “Các vị, tôi còn một chuyện nữa cần phải thông báo. Lần này tôi về Giang Thành là vì cần quay ngoại cảnh. Trong quá trình quay sẽ được phát trực tiếp toàn bộ. Không! Bắt đầu từ giờ phút này sẽ phát trực tiếp toàn bộ những phân cảnh liên quan tới cô Tiêu, và đặc biệt thông báo, thần y Lâm cũng sẽ xuất hiện nhé. Mọi người đừng bỏ lỡ đấy”.

“Woa!”, đám đông lại điên cuồng bấm máy. Mạng xã hội bùng nổ. Tất cả đều được phát trực tiếp. Chiến Hổ 2 không sợ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé sao.

Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng. Hiện tại đây là bộ phim được khán giả quan tâm nhất hiện nay. Nếu như phát trực tiếp toàn bộ quá trình đóng phim thì cũng sẽ thu hút không ít sự chú ý.Đám nhà báo cũng không nhịn được nữa bèn quay qua phỏng vấn cốc chủ và Tống Kinh.

Đám đệ tử cốc chủ lập tức ngăn họ lại.

Nhưng vô ích…

Máy quay đã chĩa thẳng vào mặt cốc chủ…
 
Chương 3849


Chương 3849

Hiện trường vỡ trận. Tất cả các nhà báo đều đồng loạt hành động.

“Alo, sếp phải không? Chắc sếp nhận được tin tức rồi chứ. Sếp điều động giúp em một đội phát trực tiếp nhé. Em sẽ phát 24/24 về đạo diễn Tống Kinh luôn. Chắc chắn là sẽ có rất nhiều người xem”, một nhà báo tranh thủ gọi điện cho tòa soạn.

Những nhà báo khác cũng lập tức liên hệ. Bọn họ không ngờ Tống Kinh lại đưa ra quyết định như vậy. Tất cả nháo nhào cả lên.

Còn Tống Kinh thì vô cũng nhẫn nại trả lời câu hỏi của các nhà báo. Có rất nhiều người chạy tới định phỏng vấn cốc chủ nhưng bà ta chỉ im lặng. Giống như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.

“Cốc chủ, tại sao không để chúng tôi ra tay? Xử lý đám ruồi nhặng này là được thôi mà. Chỉ cần cốc chủ ra lệnh là chúng tôi sẽ chém đầu chúng ngay”, người phụ nữ trung niên chịu hết nổi bèn nghiến răng.

“Ra tay sao? Bà muốn cả thế giới này đối đầu với Hồng Nhan Cốc à?”, cốc chủ hừ giọng.

“Bọn họ đang phát trực tiếp rồi, chĩa thẳng máy quay về phía chúng ta kia kìa. Giờ có cả triệu người theo dõi. Nếu chúng ta giết họ sẽ gây ra làn sóng dư luận vô cùng khủng khiếp. Tới khi đó, nhà nước sẽ chỉ trich chúng ta. Bà cảm thấy Hồng Nhan Cốc có thể đối đầu với cả đất nước được không?”

“Điều này…”, người phụ nữ trung niên cạn lời.

Những người khác cũng hiểu ra rằng bọn họ đã bị thần y Lâm gài bẫy。 Thần y Lâm muốn họ bại lộ thân phận trước công chúng. Khi mà có vô số cặp mặt chĩa vào họ thì họ sao dám làm loạn được? Và như vậy thì càng không thể ra tay với Lâm Chính được.

Dù sao thì Lâm Chính cũng được công nhận là thần y, được vô số người ngưỡng mộ. Nếu như lúc này cốc chủ ra tay với anh và Dương Hoa sẽ khiến đám đông nổi giận và làn sóng trả thù sẽ đổ lên cả Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ dù có muốn tạo phản thì cũng không dám đối đầu với cả đất nước mà.·

“Cốc chủ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.

“Mặc kệ đi, chúng ta vào Giang Thành trước, đợi vào được nội thành thì sẽ tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ và ra tay. Chúng ta chỉ cần không có camera chĩa vào là hành động được”, cốc chủ thản nhiên nói.

“Dạ đã hiểu”.

“Cốc chủ anh minh”, những người khác cũng gật đầu.

“Mọi người nhớ mặt những người ở đây đấy. Đợi sau khi cắt đuôi được thì Nhược Lan sẽ phụ trách chặt đầu họ mang về cho tôi”, cốc chủ nói bằng thứ giọng lạnh như băng hàn.

“Vâng cốc chủ”, cô gái tên là Nhược Lan gật đầu.

Lúc này, máy quay chĩa thẳng về phía cốc chủ. Không ít người cảm thấy bất ngờ trước sự lạnh lùng mà cốc chủ thể hiện. Có người còn run bắn cả lên. Có người thì cảm thấy si mê và lập tức gọi bà ta là nữ thần.

Đúng vậy! Dù là nhan sắc hay khí chất thì lúc này cốc chủ đều nổi bật. Vẻ đẹp mà không phải là nữ minh tinh nào trong giới giải trí cũng có thể sánh bằng.

Vì bà ta đâu phải người bình thường, bà ta dùng công pháp đặc biệt để tu luyện nên khí chất toát ra cũng khác người thường nhiều.

Khí chất và nhan sắc đặc biệt khiến bà ta trong thời gian ngắn đã có được một lượng fan nhất định. Và chỉ sau một tiếng đồng hồ đã lọt vào top 3 những tin được tìm kiếm nhiều nhất. Trở thành nhân vật trọng tâm. Tuy nhiên bà ta không buồn quan tâm.

“Được rồi các vị. Hôm nay tới đây thôi. Chúng tôi còn phải đi quay hiện trường nữa”.

Tống Kinh mỉm cười: “Nhưng nếu các vị muốn thì có thể đi cùng chúng tôi. Nhưng nhớ là đừng làm phiền nhé”.

“OK!”

“Đạo diễn Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không làm các vị bị ảnh hưởng”.
 
Chương 3850


Chương 3850

“Đạo diễn Tống thoải mái quá. Chắc chắn khán giả cả nước sẽ rất có hứng thú với quyết định này của ông và lượng người theo dõi chắc sẽ tăng nhiều lắm”.

Những người làm truyền thông vui mừng ra mặt. Tống Kinh chỉ cười khiêm tốn, bước tới trước mặt cốc chủ và nói: “Cô Tiêu, chúng ta đi thôi! Chủ tịch Lâm đã sắp xếp tiệc tiếp đón cho cô rồi”.

“Tiệc tiếp đón sao?”

“Tôi thấy là tiệc Hồng Môn thì đúng hơn”.

“Cốc chủ, cẩn thận, chúng ta không nên đi”, mấy người cốt cán của Hồng Nhan Cốc lên tiếng.

Nhưng cốc chủ chỉ lắc đầu: “Lẽ não tôi lại sợ bọn họ? Có gì mà không đi? Tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta định giở trò gì!”

Nói xong bà ta nói với Tống Kinh: “Dẫn đường đi”.

“Được cô Tiêu. Mời bên này!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu, gọi một chiếc xe tới. Không chỉ có cốc chủ mà còn có vài nhà báo khác cũng được mời đi cùng.

Mặc dù Tống Kinh không phải người luyện võ nhưng ông ta biết những camera này đang giúp ông ta giữ được tính mạng. Một khi máy quay rời khỏi bà ta thì chắc chắn đầu ông ta sẽ lìa khỏi cổ và bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc chia làm nhiều mảnh.

Chiếc xe nhanh chóng trở đội quân tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc tới bữa tiệc. Đội trưởng phán quyết đứng bên đường chỉ im lặng quan sát. Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiêu hóa mọi thứ.

“Thần y Lâm, đây là thủ đoạn của cậu sao? Lợi dụng nhà báo, phát trực tiếp và đám đông để kiểm soát cốc chủ?”, hắn hỏi.

“Đúng vậy? Sao? Kế hoạch này không tệ phải không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc

“Rất bất ngờ. Cốc chủ không phải là kẻ ngốc, dù bà ta rất tức giận thì cũng không dám làm càn trong trường hợp này. Có điều…cốc chủ đã vào Giang Thành rồi thì bà ta quyết tâm tiêu diệt cậu đấy”, người đôi trưởng nói.

“Đúng vậy. Tôi tưởng bà ta sẽ rời đi, thật không ngờ vẫn kiên quyết ở lại. Coi như tôi tính sai một bước. Có điều bà ta đã như thế thì tôi cũng sẽ hợp tác diễn kịch với bà ta”.

“Giờ tôi về xin ‘tuyệt phạt”, cần ít nhất ba ngày”.

“Ừm”, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu.

“Ba ngày này, chắc là cậu không dễ sống rồi. Hi vọng cậu có thể cầm cự được”.

Chiếc xe khởi động, đi về nội thành Giang Thành. Sau khi đưa đội trưởng phán quyết về thì Lâm Chính tới bữa tiệc.

Do tất cả đều rơi vào kế hoạch của Lâm Chính nên cốc chủ không dám manh động.Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là bà ta không được âm thầm hành động trong bóng tối.

Bữa tiệc nghênh đón của Lâm Chính đúng là một bữa tiệc Hồng Môn. Mục đích của bữa tiệc không chỉ vì cốc chủ mà còn vì cả chính anh.

Anh vừa xuống xe thì Từ Thiên đã chạy tới.

“Chủ tịch Lâm, các thành viên khác của Hồng Nhan Cốc nấp ở nhà dân đã bị chúng tôi giám sát, những tai mắt khác ở trong thành phố thì vẫn chưa xử lý hết được. Giờ phải làm sao?”, Từ Thiên thận trọng hỏi.

“Kệ đi, cốc chủ tới chưa?”

“Đã bị Tống Kinh dẫn vào trong rồi”.

“Gọi toàn bộ người nổi tiếng tới cho tôi. Tôi muốn cả nước này phải quan tâm tới bữa tiệc này”.

“Vâng”.
 
Chương 3851


Chương 3851

Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Hoành Dạ ngay tại trung tâm của thành phố Giang Thành.

Hôm nay Lâm Chính đã bao trọn khách sạn. Cả tầng lầu sáng lấp lánh, trang hoàng sang trọng, nhân viên ăn mặc chỉnh chu đứng xếp thành hai hàng.

Tống Kinh dẫn đoàn người bao gồm nhà báo và người của Hồng Nhan Cốc vào trong. Toàn bộ nhân viên đồng loạt cúi người

“Kính chào quý khách”, nhân viên mỉm cười, đồng loạt lên tiếng.

Người quản lý chạy tới: “Đạo diễn Tống, chào ông. Tôi là giám đốc của khách sạn, tôi họ Trương”.

“Giám đốc Trương phải không? Sắp xếp ổn cả chưa?”

“Đã sắp xếp theo sự dặn dò của đạo diễn rồi. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, giám đốc Trương cúi người nói.

“Vậy lập tức mở tiếc đi. Nào cô Tiêu, xin mời”, Tống Kinh cười ha ha, lập tức đưa đoàn người của Hồng Nhan Cốc vào vị trí.

Ngay sau đó người của các đơn vị truyền thông cũng được sắp xếp vây lấy đoàn người Hồng Nhan Cốc. Những người này là những người đầu tiên có mặt, ai cũng vô cùng kích động. Thế nhưng họ vẫn không quên nhiệm vụ của mình, lập tức lắp đặt máy móc. Tất cả các thiết bị đều được chĩa thẳng về phía cốc chủ. Ngoài ra, còn có một lượng lớn những nhà báo khác đang có mặt. Sau đó là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Những ngôi sao các cũng tới tham dự dưới lời mời của Tống Kinh. Cả hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt. Các thể loại đều có.

Nhưng dù những nhân vật khác có tỏa sáng thế nào thì cũng không thể bằng tiêu điểm là cốc chủ Hồng Nhan Cốc được.

Vô số cặp mắt đổ dồn về phía bà ta. Có nhiều người mon men muốn kết giao. Thế nhưng…cốc chủ giống như một người băng, dù có ai chạy tới thì bà ta cũng mặc kệ, chỉ ngồi im nhắm mắt dưỡng thần.

Đạo diễn Tống cũng không nói chuyện với bà ta. Ông ta không muốn làm những chuyện vô vị. Tuy nhiên hành động của cốc chủ khiến không ít người để ý.

“Người phụ nữ này tới từ đâu vậy? Ngạo mạn quá? Đến cả ông Lưu chào hỏi mà cũng mặc kệ. ..”

“Ông Lưu sao? Hừ, ông ta là gì chứ? Tôi thấy sếp Mao đưa danh thiếp mà đối phương còn chả buồn nhìn kia kìa”.

“Người phụ nữ này là ai thế? Ngầu vậy”.

“Không biết nữa. Nhưng theo tôi thấy thì chắc chắn là không phải người bình thường. Ông nghĩ xem, cô Tô Dư trong Chiến Hổ 1 diễn tốt như vậy mà tới phần hai lại đổi diễn viên. Ông không thấy trên mạng đang bùng nổ à. Fan của cô Tô Dư đang làm loạn kia kìa.

“Tôi thấy tốt nhất đừng động vào cô ta”.

Quan khách xì xầm. Trên mạng cũng không có ít người thảo luận về cốc chủ.

Nhưng đúng lúc này hiện trường trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính.

“Chủ tịch Lâm tới rồi”, không biết là ai đã hô lên. Ngay sau đó là một bóng hình ngời ngời khí chất cũng với các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa bước vào. Toàn bộ quan khách đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.

“Chủ tịch Lâm”.

“Chủ tịch Lâm”.

“Ha ha chủ tịch vẫn phong độ y như vậy”, một số người hô vang.

Lâm Chính mỉm cười. Có không ít cô gái mặt đỏ bừng khi nhìn anh. Khuôn mặt anh đẹp không tỳ vết. Đương nhiên, vẫn còn một ánh mắt nhìn anh chăm chăm từ đầu tới cuối.
 
Chương 3852


Chương 3852

Đó chính là cốc chủ. Bà ta nhìn anh bằng vẻ vô cảm, đôi mắt đầy sát ý. Người bình thường thì không thể phát hiện ra được biểu cảm đó.

“Cốc chủ”, người phụ nữ trung niên kêu lên.

“Không cần vội, muốn giết cậu ta thì giết được ngay, không ai có thể cản được. Nhưng để xem cậu ta giở chiêu trò gì đã”.

“Vâng”.

Đám đông ngồi xuống. Lâm Chính bước tới ngồi vào vị trí bên cạnh cốc chủ. Mọi ánh mắt và ánh đèn đều chĩa thẳng về phía anh. Không ít người cảm thấy hai mắt sáng rực.

“Thần y Lâm đẹp trai quá, thật xứng với cô Tiêu”.

“Hai người đúng là phù hợp đóng Chiến Hổ hai đấy”.

“Đúng vậy”, nhiều người không nhịn được bèn kêu lên.

“Các vị, xin giữ yên lặng. Tôi có vài câu muốn nói”, Lâm Chính mỉm cười, lên tiếng.

Cả căn phòng lập tức im lặng. Nhiều người còn như nín thở. Không ai biết chủ tịch Lâm có ý đồ gì.

Anh đứng dậy nhìn cốc chủ và nói: “Hôm nay, tôi chính thức công bố về nữ chính trong phim Chiến Hổ 2– cô Tiêu Bất Hồng. Cô ấy không chỉ là nữ chính của bộ phim mà còn là cốc chủ của một tông phái võ học cổ xưa mang tên Hồng Nhan Cốc. Cô ấy là một cao thủ võ đạo. Mọi người hãy cùng vỗ tay chúc mừng cô Tiêu”.

Bốp bốp….Cả hiện trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Có không ít người còn hét cả lên.

Không ai ngờ cô gái xinh đẹp này lại cả người quản lý của một tông phái võ thuật. Lúc này người của Hồng Nhan Cốc đã hóa đá. Thân phận của họ đã bị công bố trước công chúng rồi sao?

Thần y Lâm…định làm gì vậy?

“Ôi trời, cô Tiêu là cao thủ võ thuật sao? Thật sự nhìn không ra đấy!”

“Thật không thể tin được”.

“Chẳng trách cô ấy lại có khí chất đặc biệt như vậy. E rằng cũng chỉ có người của những tông môn ẩn thế mới có thể được bồi dưỡng như thế”.

“Đạo diện Tống Kinh và thần y Lâm lại tìm ra được một nữ chính đặc biệt như vậy sao. Điều đó đủ để thấy chủ tịch Lâm rất coi trọng tới Chiến Hổ 2”.

“Tôi càng lúc càng trông ngóng bộ phim này được lên sóng rồi”.

Đám đông tỏ ra kích động. Các trang phát trực tiếp và các diễn đàn cũng lập tức bùng nổ.

Do buổi tiệc được phát trực tiếp nên mọi hành động của bọn họ đều được cư dân mạng biết cả. Sau khi bọn họ biết được thân phận thần bí của Tiêu Bất Hồng thì đã sục sôi cả lên.

“Ôi trời, hóa ra là một nữ hiệp à”.

“Chủ tịch Lâm bao ngầu luôn”.

“Quá kinh!”

“Tôi đã trở thành fan của Tiêu Bất Hồng rồi. Khi nào cô Tiêu có tài khoản zalo tôi sẽ follow ngay”.

“Tiêu Bất Hồng, vợ của anh! Vợ của anh…”

Vô số lời bình luận được tung ra. Đám đông vô cùng hào hứng. Thế nhưng đối với người của Hồng Nhan Cốc thì họ cảm thấy vô cùng khó chịu trước hành động của Lâm Chính.

Hồng Nhan Cốc vốn là một thế lực ẩn thế, bản thân không muốn bị người khác làm phiền nên mới ở trong núi. Giờ Lâm Chính công bố như vậy thì có lẽ họ sẽ không sống yên được nữa rồi.
 
Chương 3853


Chương 3853

Hơn nữa Hồng Nhan Cốc từ sau khi được Tiêu Bất Hồng lãnh đạo thì đã làm không ít việc không sạch sẽ, nhiều vụ án tầm quốc gia gần đây còn liên quan tới bọn họ nữa.

Lâm Chính để lộ thân phận của họ cũng hi vọng là phía bên trên có thể điều tra tới môn phái này, lợi dụng nhà nước để xử lý mầm họa của chính mình. Thế nên anh cũng không khách khí, giới thiệu Hồng Nhan Cốc trước mặt tất cả mọi người, đồng thời còn tuyên bố sẽ quay phim ở đây.

Trong nháy mắt, đám đông đặt hết sự kỳ vọng vào Hồng Nhan Cốc. Nngay sau khi anh giới thiệu xong thì cốc chủ đột nhiên đứng dậy: “Các vị, mọi người có muốn biết thần y Lâm đã tìm thấy tôi như thế nào không?”

Đám đông giật mình, vội nhìn bà ta: “Cô gái băng này không phải câm à?”

“Cuối cùng cũng lên tiếng rồi”.

“Giọng nói cũng hay đấy nhỉ”.

Có người xì xầm. Trên tất cả là họ chú ý tới lời nói của bà ta.

“Cô Tiêu, cô nói đi. Chủ tịch Lâm đã tìm được cô như thế nào?”, một người đàn ông lập tức mỉm cười hỏi lại.

“Rất đơn giản, bởi vì thần y Lâm và tôi có một giao hẹn”, cốc chủ nói.

“Giao hẹn sao?”

“Đúng vậy, chắc mọi người đều biết thần y Lâm cũng là một cao thủ võ lâm đúng không? Tính cách của tôi lại khá mạnh mẽ. Sau khi biết thần y Lâm có thân thủ bất phàm thì đã muốn thách thức. Thần y Lâm nói với tôi, nếu tôi đồng ý đóng phim thì sẽ tiến hành giao đấu cọ xát. Hôm nay tôi đã ký hợp đồng đóng phim, chính thức quay Chiến Hổ 2 thì có lẽ thần y Lâm cũng đến lúc thực hiện lời hứa của mình rồi nhỉ?”, cốc chủ mỉm cười.

Dứt lời cả hiện trường lại được dịp bùng nổ: “Chiến! Chiến! Chiến!”

“Thần y Lâm không được sợ”.

“Đúng lúc phát trực tiếp, mọi người biểu diễn một đoạn đi mà”.

“Ôi trời, thật sự có một mà cọ xát về công phu sao? Thật muốn xem quá đi”.

“Thần y Lâm, xông lên thôi”.

Đám đông hóng hớt nhiều chuyện hô vang. Cư dân mạng cũng vô cùng kỳ vọng.

Lâm Chính chỉ im lặng. Từ Thiên thì mặt tái mét. Ông ta không ngờ cốc chủ đột nhiên lại tung ra chiêu như thế. Nếu như thần y Lâm mà chiến đấu thật thì cốc chủ tuyệt đối sẽ không nương tay. Tới khi đó dù tin có phát trực tiếp là thần y Lâm đã chết thì bà ta sẽ khóc lóc viện cớ là lỡ tay. Nắm đấm vô tình mà. Như vậy đám đông sẽ trách móc bà ta nhưng cũng không tới mức đối đầu.

Quan trọng là phía bên trên cũng sẽ không làm gì được. Như vậy thì bà ta có thể đạt được mục đích của mình rồi.

“Không được, không được”, Từ Thiên bất lực hét lớn.

“Sao thế? Thần y Lâm lại nuốt lời sao? Nếu như vậy thì tôi sẽ không đóng Chiến Hổ 2 nữa”, cốc chủ lập tức lên tiếng và đưa người định rời đi.

“Hả? Điều này…Cô Tiêu…cô không thể đi được”, Từ Thiên cuống cả lên, không biết là ông ta lấy đâu ra dũng khí mà đã lật đật chạy lên ngăn lại.

Nếu như cốc chủ bỏ đi thì chắc chắn việc đầu tiên mà bọn họ làm là sẽ tiến hành ám sát Lâm Chính. Tới khi đó Lâm Chính sẽ không thể ngăn chặn họ được.

Tuyệt đối không được để bà ta rời khỏi ống kính máy quay. Nhưng nếu đồng ý yêu cầu của bà ta thì khác gì là dê vào miệng hổ.
 
Chương 3854


Chương 3854

“Không thể đi sao? Sao thế? Chủ tịch Lâm đồng ý rồi à?”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Điều này…”, Từ Thiên không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Tôi đồng ý với cô”.

Dứt lời Từ Thiên hóa đá. Cả hiện trường cũng im phăng phắc. Đến ngay cả cốc chủ cũng giật mình.

Cậu ta đồng ý thật sao? Thế nhưng điều này lại nằm ngoài dự liệu của cốc chủ. Lẽ nào người họ Lâm này cho rằng bà ta không dám giết cậu ta?

Cốc chủ chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Bà ta tin thần y Lâm không phải là kẻ ngốc. Đối phương dám đồng ý thì chắc chắn là vì đã có sự chuẩn bị.

“Nếu cô Tiêu muốn cọ xát thì tôi hoàn toàn đồng ý. Hay là thế này, sau ba ngày nữa cuộc quyết đấu sẽ chính thức được diễn ra”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Ba ngày không được, muốn đánh thì ngay bây giờ”, cốc chủ đáp lại.

“Bây giờ à…có đường đột quá không”, Lâm Chính tỏ vẻ khó xử.

“Vậy là anh nuốt lời?”

“Ha ha, cô Tiêu đã sốt ruột như vậy thì được. Từ Thiên, ông đi sắp xếp đi. Ngoài ra còn mời cả vị đó tới làm người làm chứng nữa”, Lâm Chính mỉm cười.

“Vâng, chủ tịch”, Từ Thiên do dự, sau đó gật đầu và quay người rời đi.

“Vị đó sao?”, cốc chủ đanh mặt, cảm giác như mình lại bị lọt vào cái hố do Lâm Chính tạo ra.

Thế nhưng lúc này bà ta đã hết đường lui rồi. Bao nhiêu con mắt thế này nếu bà ta mà nhượng bộ thì khác gì tự tát vào mặt mình?

“Chúng ta quyết đấu ở đâu?”, cốc chủ hỏi.

“Bên cạnh khách sạn có một sân thi đấu, vừa hay không có trận nào. Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta mượn sân bóng để làm võ đài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.

“Xem ra anh chọn tổ chức ở đây đón tiếp tôi cũng là vì đã có dự tính từ trước rồi nhỉ”, cốc chủ điềm đạm nói.

“Đương nhiên rồi. Sao? Cốc chủ có hài lòng không?”, Lâm Chính nói.

“Hài lòng! Vô cùng hài lòng. Anh cũng có lòng quá, thế nên tôi sẽ để anh sống thêm vài tiếng nữa”.

“Sống thêm vài tiếng nữa sao? Ý của cốc chủ là gì?”

“Ý còn chưa đủ rõ ràng sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi đã kiên nhẫn lắm rồi, cùng anh diễn kịch lâu như vậy nhưng anh cũng biết rõ tôi đấy, tôi không thể nào diễn tiếp được nữa. Trước 12 giờ hôm nay tôi sẽ xử lý anh. Dù anh có tìm ai tới hay bao nhiêu người tới bảo vệ thì tất cả đều vô ích thôi. Tôi muốn giết anh thì đến cả Đại La Kim Tiên cũng không bảo vệ nổi”, cốc chủ nheo mắt cười, nói với Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng, sau đó lắc đầu: “Cốc chủ, mặc dù trước đây chúng ta có hiểu lầm nhưng tôi cảm thấy đâu phải không giải quyết được. Tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ? Hà tất phải giết qua giết lại? Hòa bình không phải tốt hơn sao?”

“Thần y Lâm, anh cảm thấy anh đủ tức cách nói chuyện với tôi sao? Lần trước anh làm loạn ở Hồng Nhan Cốc, gi ết chết bao nhiêu đệ tử của tôi, còn khiến tôi mất đi cả uy thế, lẽ nào tôi lại có thể để anh sống yên. Hơn nữa cơ thể của anh đã tu luyện tới một mức độ rất tuyệt rồi, tôi giết anh làm thuốc, giúp tôi trở thành thần tiên nữa chứ. Vì vậy dù thế nào thì anh cũng phải chết thôi”, cốc chủ nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Cốc chủ đề xuất quyết đấu, khiến tin tức này được đưa lên hàng đầu, và trở thành một trong 10 tít báo hot nhất trên mạng: “nữ chính mới của Chiến Hổ 2 Tiêu Bất Hồng là cao thủ”.

Toàn bộ người dân đều theo dõi bà ta. Đương nhiên màn quyết đấu cũng gây ra cơn chấn động trước giờ chưa từng có.
 
Chương 3855


Chương 3855

Một hàng chữ to đùng hiện lên trong zalo: “Nữ chính thần bí là một đại hiệp, khiếu chiến với thần y Lâm. Ai thua ai thắng đây?”

Các thể loại diễn đàn bùng nổ. Thậm chí nhiều nơi còn bắt đầu tiến hành đặt cược xem ai thua ai thắng. Chuyện này đã được lan truyền khắp nơi, các bên đều vô cùng quan tâm.

Nhà thi đấu được mở ra. Các bên truyền thông lũ lượt lao vào. Cũng có rất nhiều nhà đài muốn vào trong xem quyết đấu.

Bảo vệ của Dương Hoa lập tức có mặt để kiểm soát tình hình. Đợi đến khi mọi người đã ngồi vào vị trí thì họ bèn đóng cửa cấm người ngoài vào.

Ngoài các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa ra thì hiện trường có rất hiều nhà báo tới. Toàn bộ được phát trực tiếp với khí thế hừng hực.

Lâm Chính và cốc chủ đứng giữa sân bóng. Cốc chủ nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt lạnh lùng như muốn đóng băng cả không gian.

Lâm Chính biết bà ta đã quyết tâm. Dù có hàng triệu con mắt đang xem thì bà ta vẫn muốn g iết chết Lâm Chính để tránh đêm dài lắm mộng.

Từ Thiên, Mã Hải, Tần Bách Tùng, Long Thủ đều có mặt. Người bình thường cho rằng đây chỉ là một màn cọ xát, thế nhưng bọn họ biết rõ là màn cọ xát này nguy hiểm tới mức nào.

“Hiện trường đủ náo nhiệt rồi. Sao? Bắt đầu được chưa?”, cốc chủ hỏi.

Đợi đã, người phán quyết còn chưa tới mà”.

“Người phán quyết? Chính là người đó sao?”

“Đúng vậy!”

“Được thôi. Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh mượn vị Phật Tổ nào tới để giữ cái mạng chó của anh”, cốc chủ cười thản nhiên.

Đúng lúc này, có tiếng xao động ở lối vào sân thi đấu. Ngay sau đó là một đám người bước vào. Đi đầu chính là đại thống .ĩnh Trịnh Nam Thiên.

Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng này. Khán giả bình thường không biết đám người này là ai. Nhưng những người có máu mặt một chút thì đều lập tức mất hồn khi nhìn thấy nhân vật này: “Vị…Phật Tổ này sao lại tới đây rồi?”

“Ôi trời! Đây là người mà thần y Lâm mời tới sao?”, không ít người há mồm trợn mắt.

Trịnh Nam Thiên bước tới chính giữa, Lâm Chính cầm lấy micro và lên tiếng;: “Các vị, rất vui khi tôi có thể mời Trịnh Nam Thiên tới làm trọng tài cho buổi quyết đấu lần này. Ông Trịnh cũng làm một võ giả có tiếng. Rất nhiều võ giả nước ngoài cũng phải tỏ ra kính nể và khâm phục nhân vật này. Tôi nghĩ với sự công chính mà ông ấy mang tới, buổi quyết đấu ngày hôm nay sẽ vô cùng đặc sắc. Chào mừng ông Trịnh”.

Nói xong anh bèn vỗ tay. Cả hiện trường cũng làm theo.

Cốc chủ mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Trịnh Nam Thiên. Bà ta không ngờ đối phương lại gọi Trịnh Nam Thiên tới.

Mặc dù thực lực của Trịnh Nam Thiên không là gì so với bà ta nhưng đây là người mà bà ta không dễ gì động vào.

“Chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cốc chủ.

“Thần y Lâm được lắm. Thú vị đấy”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Nhưng anh đừng mong ông ta có thể bảo vệ được mình. Có thể tôi không giết được anh trước đám đông nhưng tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”, nói xong cốc chủ lao về phía Lâm Chính.

“Tới đi”, một chưởng tung ra.
 
Chương 3856


Chương 3856

Lâm Chính đanh mặt, đưa tay ra đỡ chưởng. Thế nhưng khi hai bên vừa va chạm thì…

Bùm…Một tiếng nổ vang lên, cả người Lâm Chính bay bật ra sau.

Tại một ngôi nhà dân, vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc đang xem trực tiếp. Trên màn hình là màn quyết chiến của Lâm Chính và cốc chủ. Nhưng dù Lâm Chính tấn công quyết liệt thế nào thì cũng không chạm được vào bà ta.

“Sư tỷ, chị nói xem cốc chủ có giế t chết thần y Lâm không?”, một người hỏi.

“Sự việc đã tới nước này rồi thì cốc chủ không thể nào trực tiếp trừ khử được thần y Lâm đâu vì sẽ gây ra sự ảnh hưởng lớn lắm. Nhưng tôi tin cốc chủ cũng có kế hoạch của mình. Thần y Lâm không sống nổi qua hôm nay đâu”, một cô gái để tóc ngắn trả lời.

Cạch! Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một cô gái rảo bước đi vào, cung kính nói: “Các vị sư tỷ, dược liệu đã được mang về rồi. Mời các vị tới kiểm tra”.

“Ừm!”, mấy cô gái đi ra khỏi phòng tới một chuồng lợn bên cạnh.

Vừa đẩy ra thì họ đã thấy bảy tám người nằm trong đó. Không có gì bất ngờ khi tất cả đều là những cô gái.

Bọn họ đã bị đánh ngất, hai tay bị trói chặt.

Cô gái bước vào đầu tiên lật người mấy cô gái dưới đất và kiểm tra. Cô gái này khỏe vô cùng, lật một cái mà mấy cô gái dưới đất kia xoay mấy vòng, đầu đập vào tường chảy cả máu. Có người bừng tỉnh nhưng ngay lập tức lại bị đánh ngất.

Tầm 10 phút sau…

“Tầm 10 người không đạt, như này cốc chủ sẽ không chịu đâu. Tới khi đó lại đắc tội đấy và bị lôi đi làm dược liệu mất. Lẽ nào các người muốn bị cốc chủ cho vào lò luyện thành đan à?”, cô gái đi đầu nói bằng vẻ vô cảm, trừng mắt lên với mấy người đệ tử còn lại.

Nghe thấy vậy mấy cô kia mặt tái mét: “Không muốn ạ…”

“Sư tỷ, chúng tôi sai rồi”, các cô gái vội nhận lỗi.

“Biết sai mà còn không mau đi tìm dược liệu phù hợp”, cô gái quát lên.

“Vâng”, cả đám lại lập tức lao ra khỏi chuồng lợn. Thế nhưng khi họ vừa quay người định rời đi thì đã có một bóng hình đứng ngay đó. Tất cả trở nên cảnh giác.

“Ai?”, người sư tỷ hét lớn.

“Thần y Lâm cử tôi tới đây quả không sai. Hồng Nhan Cốc các người thật quá độc ác, dám lấy người sống làm dược liệu sao!”

Dứt lời người này bước vào. Toàn bộ đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc rút kiếm ra.

“Anh là ai? To gan, dám chạy tới đây. Chán sống rồi phải không? Xử hắn đi”, người sư tỷ hét lớn.

Đám đông vội lao tới. Thế nhưng người đàn ông không hề hoảng sợ, chỉ lao lên. So với đám đệ tử thì tốc độ của anh ta nhanh hơn nhiều.

Chưa tới mười nhịp thở thì toàn bộ đám đệ tử đã bị anh ta xử lý gọn gàng.

“Cao thủ sao?”, người sư tỷ kia ý thức được điều gì đó bèn quay đầu định bỏ chạy. Cô ta vừa nhảy ra sân, lao lên tường thì đã ngay lập tức bị một viên đạn ghim vào ngực. Người sư tỷ ngã ra đất, đều ngoẹo qua một bên, chết ngay tại chỗ.

Ngay sau đó có một lượng lớn các chiến sĩ với súng trong tay lao vào trong. Các đệ tử khác ở bên trong nhà lập tức ra tay phản công. Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của hàng trăm người kia. Cộng thêm với súng trong tay nên bọn họ nhanh chóng bị tiêu diệt sạch. Tất cả đều bị giết, những người không muốn bị chết thì lập tức đầu hàng.

“Các người rốt cuộc là ai vậy?”, một người còn sống lên tiếng.

“Tôi tên là Băng Thượng Quân”, người đàn ông mỉm cười.
 
Chương 3857


Chương 3857

“Băng Thượng Quân? Do thần y Lâm cử tới sao?”

“Đúng vậy”.

“Xem ra cốc chủ bị trúng kế rồi. Hóa ra thần y Lâm định giết người trong im lặng, nhưng tôi nói cho các người biết, Hồng Nhan Cốc sẽ không bị xử lý một cách đơn giản như vậy đâu. Các người sẽ phải trả giá đấy”.

Người này lên tiếng. Phía sau có hai người vừa mới đầu hàng bỗng lao ra ngoài định bỏ chạy. Những người xung quanh lập tức giơ súng lên bắn.

Một người của Hồng Nhan Cốc nhảy bật lên, lăn ra ngoài đường.

“Đuổi theo!”, những người khác hô lên và chạy ra ngoài.

Băng Thượng Quân đấm vỡ tường lao ra. Đối phương nào phải là đối thủ của thiên kiêu chứ. Cô ta bị Băng Thượng Quân đuổi kịp và tát cho một phát ngã ra đất.

“Đầu hàng thì không chết”, Băng Thượng Quân hét lớn.

“Mơ đi, ha ha…”, người này bật cười sau đó ngã ra đất, cơ thể co giật, máu từ lưng túa ra.

“Đây là…”, những người chiến sĩ khác giật mình.

“Cô ta đã uống một loại độc dược làm mục rữa cơ thể. Với mức độ này thì dù có là thần y Lâm ở đây cũng không cứu được. Xem ra cốc chủ đã sớm chuẩn bị độc dược cho những người đệ tử này rồi. Bọn họ sẽ không bao giờ đầu hàng…”, Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.

“Tàn ác đến vậy sao?”

“Không bắt sống được thì thôi vậy. Dù sao cứu được con tin là được rồi. Mau đưa bọn họ về đi, lấy khẩu cung, thu thập chứng cứ chuẩn bị lật đổ hồng Nhan Cốc”.

“Rõ!”

Rầm!

Một tiếng động nữa vang lên.

Lâm Chính bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất.

Người ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.

Lâm Chính bò dậy, lúc này trong cơ thể anh sôi trào, vô cùng đau đớn.

Nhưng từ ngoài nhìn vào lại không có vết tích nào, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.

Nhiều người nhìn vào cảm thấy có lẽ Lâm Chính không bị thương.

Lâm Chính và cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã giao đấu với nhau hơn mười phút.

Dù Lâm Chính tấn công thế nào cũng không thể làm bị thương đến cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ngược lại Lâm Chính không đỡ được bất cứ đòn tấn công nào của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn!

Đây còn là đơn phương chịu đòn.

Lâm Chính nghiêm ánh mắt.

Anh rất muốn nôn ra máu, để mọi người biết thật ra mình đã bị nội thương nghiêm trọng, có cớ để dừng chiến đấu.

Nhưng dù trong cơ thể có đau thế nào, anh cũng không nôn ra được máu.

Lâm Chính biết đây là do xảo kình của cốc chủ Hồng Nhan Cốc gây ra.

“Được rồi! Không cần đánh nữa! Tôi tuyên bố người thắng là cô Tiêu Bất Hồng!”.
 
Chương 3858


Chương 3858

Đúng lúc đó, Trịnh Nam Thiên không nhìn thêm được nữa, lập tức đứng dậy hô lên.

Lâm Chính không phản đối.

Trịnh Nam Thiên lên tiếng xem như đã cứu anh một mạng.

“Trịnh tướng quân đã lên tiếng đương nhiên chúng tôi phải nể mặt ông rồi. Thần y Lâm, lần sau chúng ta tiếp tục. Bây giờ tôi mệt rồi, cậu đã sắp xếp nơi ở cho tôi chưa?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không tiếp tục chiến đấu nữa mà là thu chiêu, thản nhiên cười hỏi.

“Đương nhiên, thời gian này cô và những người bạn Hồng Nhan Cốc sẽ ở lại khách sạn Hoành Dạ, tôi đã đặt trước phòng cho các cô. Cô Tiêu, thực lực của cô rất đáng sợ, tôi không phải đối thủ của cô, xin chịu thua! Cô đến Giang Thành chắc là đã mệt, cô hãy đi nghỉ đi”, Lâm Chính th ở dốc, nói.

“Ừ”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, nheo mắt nhìn Lâm Chính, quay lưng dẫn người rời khỏi sân vận động.

Trong sự huyên náo và sôi sục của mọi người, trận đấu này chính thức kết thúc.

Lâm Chính vội vã rời khỏi hiện trường, chạy đến phòng nghỉ của sân vận động.

Đám người Trịnh Nam Thiên, Từ Thiên phát hiện ra điều bất thường, lập tức đi theo.

Nào ngờ vừa vào phòng nghỉ, Lâm Chính đã lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên vội đỡ Lâm Chính.

“Nhóc, cậu không sao chứ?”, Trịnh Nam Thiên cũng sốt ruột gọi.

Lâm Chính không trả lời, vội vàng ngồi khoanh chân, châm cứu lên người mình.

Một lúc lâu sau, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng nhợt, ngực phập phồng, sau đó…

“Phụt!”.

Một ngụm máu đen phun ra từ trong miệng Lâm Chính.

“Hả?”.

Mọi người nhìn mà biến sắc.

“Chuyện… Chuyện này là sao?”, Trịnh Nam Thiên cũng sốt sắng: “Tôi thấy cậu không bị thương gì mà? Hơn nữa, lúc trước cốc chủ Hồng Nhan Cốc ra tay cũng không quá nặng, chỉ là quyền cước bình thường… sao cậu… lại bị thương nặng vậy?”.

“Đó là xảo kình, vả lại còn không phải xảo kình bình thường… người ngoài không nhìn ra được, thực ra vừa rồi giao đấu, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đánh mười luồng khí tức vào cơ thể tôi. Số khí tức đó hoành hành trong cơ thể, hủy hoại lục phủ ngũ tạng của tôi. Chúng sẽ không giết tôi ngay lập tức, mà là xé nát cơ thể tôi ra sau hai tiếng. Vừa rồi tôi đã miễn cưỡng ép một tia khí tức ra”, Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, khản giọng.

“Cái gì?”.

“Có chuyện như vậy nữa sao… Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thật là đáng sợ”.

Trịnh Nam Thiên chinh chiến cả đời, cao thủ tuyệt đỉnh thế nào ông ta cũng từng gặp, nhưng chưa bao giờ ngờ tới thủ đoạn này…

“Bất kể thế nào, sự việc coi như đã được ổn định! Chúng ta chỉ cần dõi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc, không để bà ta rời khỏi ống kính livestream, bà ta sẽ không dám làm bừa. Có công chúng dõi theo bà ta, bà ta không hành động, tôi sẽ có thời gian xử lý vết thương trên người. Mọi người hãy đi trước, tôi ở đây trị thương, đợi vết thương ổn định tôi sẽ dọn vào khách sạn Hoành Dạ, đích thân giám sát cốc chủ Hồng Nhan Cốc”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Thần y Lâm, cậu làm vậy… quá liều mạng…”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom