Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3999


Chương 3999

Mặc dù chỉ là mấy châm rất đơn giản, nhưng sau khi mấy châm này châm vào, Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp vốn đủ để đưa người ta vào chỗ chết lại bị phá trong nháy mắt, biến thành một loại châm pháp kỳ diệu tăng cường thể lực con người.

Không ai ngờ châm pháp mang kịch độc đáng sợ đó lại bị Lâm Chính phá!

“Hay! Hay quá!”.

Tam tôn trưởng ở trên tảng đá liên tục vỗ tay, hai mắt bừng sáng.

“Người này thật tài giỏi, mấy châm này… có thế nào tôi cũng không ngờ tới”, Ngũ tôn trưởng cũng không khỏi đứng bật dậy khỏi ghế, hết sức kinh ngạc.

“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp là châm pháp do cung chủ trước sáng tạo ra, châm nào châm nấy nối kết nhau, vô cùng kỳ diệu. Chưa nói đến phá, ngay cả nắm giữ nó cũng cực kỳ khó khăn. Rốt cuộc Lâm Chính này đã làm thế nào? Chẳng lẽ cậu ta đã hoàn toàn nắm giữ Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, dưới cây hoa đào, Tử Diểu mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, tràn đầy hứng thú.

Hiện trường xôn xao.

Người bên phía Lý Đào hoàn toàn sửng sốt.

Giờ phút này, ngay cả Từ Tài Quang cũng không bình tĩnh được nữa.

“Cậu lại phá được Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, anh ta thất thanh la lên.

Phải biết rằng ngay cả anh ta cũng không thể phá được công pháp huyền diệu mạnh mẽ này.

“Từ Tài Quang, anh chuẩn bị chút đi”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.

Từ Tài Quang rùng mình, lập tức phản ứng lại, vội vàng xông về phía Tiết Tường, đồng thời hét lên: “Tiết Tường sư đệ! Cẩn thận!!”.

Nhưng, không còn kịp nữa.

Tiết Tường quay đầu lại, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì Lâm Chính đã lao tới.

“Khốn kiếp! Cút ra cho tao!”.

Tiết Tường hét lên, đấm một quyền vào mặt Lâm Chính, đồng thời cánh tay còn lại tích lũy phấn độc dày đặc, rải lên người anh.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ phấn độc, vung tay lên, ngón tay duỗi thẳng điểm huyệt trên người Tiết Tường.

Chỉ trong một giây, ngón tay Lâm Chính nhanh như điện xẹt, nháy mắt đã điểm lên ba mươi sáu huyệt đạo trên người anh ta.

Sau đó anh đột nhiên lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Tiết Tường.

Từ Tài Quang đang chạy về phía Tiết Tường dần dần dừng bước.

Anh ta ngây ngốc nhìn Tiết Tường.

Lúc này Tiết Tường đã đứng sững tại chỗ không động đậy.

Thân hình giống như tượng điêu khắc, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tất cả mọi người đều mở to mắt.

Bọn họ cảm giác được Tiết Tường có gì đó không ổn, nhưng lại không biết chỗ nào không ổn.

“Tiết Tường sư huynh!”, Lý Đào lập tức hét lớn.

“Tiết Tường, anh không sao chứ?”.

“Tiết Tường!”.

“Sư huynh!”.
 
Chương 4000


Chương 4000



Tiếng hô gọi vang lên không ngừng.

Nhưng… Tiết Tường như không nghe thấy gì.

Dường như Từ Tài Quang ý thức được điều gì, ánh mắt nghiêm túc, lập tức rút châm bạc ra định lại gần Tiết Tường.

Nhưng ngay khi anh ta vừa đến gần Tiết Tường thì…

Bùm!

Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng mây xanh.

Là Tiết Tường…

Hắn nổ rồi!

Máu thịt bắn tung tóe, chết không toàn thây!

Hắn… đã nổ tung ngay trung tâm đài Y Thánh!

Cả hiện trường yên ắng vô thanh.

Mọi người mở to mắt nhìn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều ngây ra.

Lý Đào ngã ngồi trên đất.

Từ Tài Quang giống như hóa đá.

Vô số đệ tử ở đây mặt mày trắng bệch, nhìn cảnh này mà không tin nổi.

Một người sống sờ sờ sau khi Lâm Chính dùng hai ngón tay nhẹ nhàng điểm mấy cái đã hóa thành vô số mảnh thịt vụn, chết thảm ngay tại chỗ.

Giờ phút này, dù là bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy hoảng hốt, khó mà tin nổi.

Mọi người đều cho rằng Tiết Tường sẽ dùng khí thế áp đảo gi ết chết Lâm Chính, nhưng không ngờ người bị áp đảo… lại là Tiết Tường!

Ai cũng không chấp nhận nổi chuyện này.

“Anh Lâm lợi hại đến thế sao?”, Thu Phiến sáng mắt, tràn đầy mong đợi và kích động.

Dọc đường cô ấy đi cùng Lâm Chính đến đài Y Thánh, trong lòng còn nghĩ có cần đi nhặt xác cho Lâm Chính hay không.

Bây giờ xem ra là cô ta nghĩ nhiều rồi.

“Tiết Tường sư huynh!”.

Lý Đào quỳ rạp dưới đất, gào khóc thê lương.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc ở đây.

Lâm Chính quay đầu lại, nhìn về phía Từ Tài Quang mặt mày trắng bệch, bình tĩnh nói: “Nếu anh chịu ra tay cùng với anh ta, có lẽ anh ta có thể sống lâu hơn một chút”.

Từ Tài Quang hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: “Lâm Chính, xem ra tôi đã xem thường cậu! Nhưng cho dù cậu giết được Tiết Tường thì đã sao? Chênh lệch giữa tôi và Tiết Tường không hề ít”.

“Tôi không nói anh so với Tiết Tường, tôi cảm thấy có lẽ anh nên đánh giá lại sự chênh lệch giữa tôi và anh đi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ngông cuồng! Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Không xem lại xem bây giờ mình trông như thế nào? Cậu cũng sắp chết rồi! Còn dám buông lời ngông cuồng?”, Từ Tài Quang hừ lạnh.

“Sắp chết rồi?”.

“Xem xem bột phấn mà Tiết Tường rải lên người cậu đi!”, Từ Tài Quang nheo mắt lại, nói.
 
Chương 4001


Chương 4001

Anh ta sẵn sàng nói dài dòng với Lâm Chính cũng là vì đã nhìn thấy số bột phấn trên người Lâm Chính. Anh ta đang kéo dài thời gian, muốn đợi độc của bột phấn xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Chính.

Trong thời gian này, có lẽ độc đã xâm nhập vào cơ thể của Lâm Chính, bắt đầu có tác dụng.

Nếu là như vậy, dù Lâm Chính có thể giải độc cũng không thể giải được hoàn toàn, mình muốn đánh bại cậu ta đúng là dễ như trở bàn tay.

“Tiết Tường, dù em đã chết, nhưng trước khi chết cũng xem như đã làm một chuyện tốt! Đợi đi sư đệ, bây giờ anh sẽ lấy đầu của người này tế lễ cho em!”.

Từ Tài Quang lẩm bẩm, sau đó chạy nhanh về phía Lâm Chính.

Giờ phút này, anh ta đã không còn đường lui.

Anh ta không thể rút lui!

Bao nhiêu người đang nhìn anh ta!

Bao nhiêu người gửi gắm hi vọng vào anh ta!

Bao nhiêu người đợi anh ta móc tim Lâm Chính!

Cho nên anh ta phải chiến đấu, cũng phải chiến thắng!

Vì trái tim của Tử Diểu!

Vì sự ưu ái của các vị tôn trưởng, anh ta phải dùng cách bá đạo nhất, hung ác nhất để diệt trừ Lâm Chính.

Vì vậy, Từ Tài Quang bất chấp tất cả xông thẳng tới, hai tay điên cuồng vung ra.

Vèo vèo vèo vèo…

Hơn năm trăm cây châm bạc được phóng ra từ hai tay anh ta, giống như một tấm lưới lớn phủ về phía Lâm Chính.

Nhưng khi những cây châm bạc chạm vào Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…

Nhiều tiếng động to rõ giống như pháo nổ vang lên, sau đó thì thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện rất nhiều tia lửa.

Tia lửa duy trì một chốc rồi biến mất.

Đợi khi tia lửa hoàn toàn tan đi, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, mấy trăm cây châm bạc đâm về phía Lâm Chính đã biến mất.

Ngược lại, nhìn bên chân Lâm Chính lại xuất hiện một đống châm bạc nứt gãy.

Đó là những cây châm bạc mà Từ Tài Quang vừa phóng tới!

“Cái gì?”.

Từ Tài Quang kinh hãi, mở to mắt nhìn.

Lúc này mới thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện một cây châm bạc sáng loáng, giống như cá lội, lượn tròn xung quanh người anh.

Mấy trăm cây châm bạc của anh ta đều bị cây châm bạc đó đánh gãy.

“Đó là thuật ngự châm!”.

“Cậu ta chỉ dùng một cây châm đã phá được mấy trăm cây châm của sư huynh? Nội lực của cậu ta thật là hùng hậu!”.
 
Chương 4002


Chương 4002

Một đệ tử kinh ngạc kêu lên.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Từ Tài Quang tái mặt, nghiến răng quát khẽ: “Còn chưa xong đâu! Hãy xem chiêu này đi!”.

Nói xong, anh ta lại vung cánh tay, tung ra lượng lớn phấn độc.

Không lâu sau, cả người Lâm Chính đã bị phấn độc nhấn chìm.

Phấn độc rơi xuống đất làm mặt đất tan chảy.

Mọi người kinh ngạc.

Lần này Lâm Chính không chết thì e là cũng bị thương nặng.

Vô số ánh mắt nhìn vào trong phấn độc, không dám chớp mắt…

Từ Tài Quang là một trong năm đệ tử kiệt xuất, được tôn trưởng chỉ điểm, phấn độc mà anh ta điều chế ra đương nhiên có dược lực ghê gớm.

Cộng thêm độc lực từ phấn độc mà Tiết Tường dùng trước kia ắt hẳn đã xâm nhập vào xương tủy của Lâm Chính. Từ Tài Quang tin rằng số phấn độc này đủ để giải quyết Lâm Chính.

Nhưng, suy nghĩ thì luôn tốt đẹp.

Từ Tài Quang không ngừng lùi về sau, nhìn chằm chằm phấn độc, đợi kết quả cuối cùng.

Cuối cùng, toàn bộ phấn độc trên không trung đã rơi xuống, Lâm Chính khuất sau phấn độc lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu ta lại không bị gì cả?”.

“Sao có thể? Lẽ nào độc của Từ sư huynh… không có tác dụng với cậu ta?”.

Tiếng hô kinh ngạc, chấn động vang lên bên tai không dứt.

“Không thể nào…”.

Từ Tài Quang cũng ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn.

Đợi khi Lâm Chính đi tới, Từ Tài Quang mới hoàn hồn, vội vàng gào lên: “Vì sao cậu có thể phớt lờ độc của tôi? Cậu… đã dùng thủ đoạn gì?”.

“Tôi không dùng thủ đoạn gì cả”, Lâm Chính nói.

“Cậu có ý gì?”, Từ Tài Quang sững người, hỏi.

“Lý do rất đơn giản, là vì thể chất của cậu ta… có lẽ là thể chất bách độc bất xâm trong truyền thuyết!”, Ngũ tôn trưởng không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Bà ta dứt lời, khiến vô số người kinh ngạc.

“Thể chất bách độc bất xâm?”.

“Không phải chứ? Thằng nhóc này lại có thể chất đó?”.

“Chẳng trách độc của Tiết Tường sư huynh và độc của Từ Tài Quang đều không làm gì được cậu ta…”.

“Thế… Từ sư huynh làm sao thắng đây?”.

Các đệ tử bàn tán xôn xao.

Từ Tài Quang có vẻ mặt cực kỳ khó coi, không ngừng lùi về sau.

Lúc này anh ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng đài Y Thánh chỉ lớn chừng đó, anh ta có thể lùi đi đâu?

“Từ sư huynh, đến lượt tôi rồi!”.

Lâm Chính hừ lạnh, điểm mũi chân, người như lốc xoáy tiến sát đến chỗ Từ Tài Quang.
 
Chương 4003


Chương 4003

Từ Tài Quang kinh hãi, lập tức rút châm bạc ra đâm lên người Lâm Chính.

Nhưng châm bạc của anh ta còn chưa tới gần đã bị châm bạc trong tay Lâm Chính ngăn lại.

“Hả?”.

Từ Tài Quang lập tức rút thêm châm bạc đâm tới.

“Khốn nạn! Đừng có xem thường tôi! Cuồng Phong Thần Châm Quyết!”.

Từ Tài Quang vừa sốt ruột vừa tức giận, hét lên một tiếng. Hai tay anh ta nắm chặt, mỗi một kẽ ngón tay đều kẹp năm cây châm bạc. Hai cánh tay vung thật nhanh, giống như tay gấu giết về phía Lâm Chính.

Châm bạc như sao băng, lóe sáng nhanh mạnh, không ngừng đâm tới xung quanh Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà cũng sử dụng châm bạc chiến đấu trực diện với Từ Tài Quang.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…

Tiếng châm bạc va chạm vang lên.

Giữa hai người không ngừng tóe ra tia lửa.

Vậy vẫn chưa kết thúc, Từ Tài Quang lại tức giận gào lên, dùng khí ngự châm, trút hết tất cả châm bạc trên người, ập về phía Lâm Chính giống như gió bão.

Lâm Chính vẫn đánh trực diện, cũng dùng khí ngự châm.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Vù! Vù! Vù! Vù…

Nhiều tiếng động hỗn tạp vang lên.

Mọi người nhìn thấy trên đài Y Thánh nhiều dòng khí bay loạn, giữa hai người lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bên chân không ngừng có châm gãy rơi vãi, c ắm vào mặt đất.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, mặt đất trong vòng ba mét quanh hai người đều cắm đầy châm bạc đã gãy vụn.

Cuối cùng.

Ầm!

Một tiếng khí nổ vang lên.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên xung quanh hai người đột nhiên biến mất.

Giờ phút này, hai người cũng đã dừng tấn công.

Chiến đấu kết thúc.

Hai người đứng im không động đậy giống như tượng điêu khắc .

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, dường như đã thu chiêu từ sớm.

Còn Từ Tài Quang vẫn còn giữ động tác vung châm.

Nhưng giờ phút này, trên người anh ta lấp lánh ánh sáng, giống như muôn vàn ngôi sao hóa thành áo giáp, bao bọc cả người anh ta.

Định thần nhìn lại, đó lại là những cây châm bạc sáng loáng.

Mọi người kinh hãi nhìn sững.

Trên người Từ Tài Quang toàn là châm bạc, không phân biệt được đâu là của Lâm Chính, đâu là của anh ta.

Còn Lâm Chính, trên người không có một cây châm bạc nào.

Trận quyết đấu này… thắng thua đã định!
 
Chương 4004


Chương 4004

“Từ Tài Quang, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh quá tự đại! Thế nào? Tôi nhất định phải không bằng anh hay sao?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Từ Tài Quang, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào.

Từ Tài Quang há miệng, muốn nói nhưng lại không nói nên lời, còn định làm động tác gì đó, nhưng toàn thân lại run lên nhè nhẹ, khó mà cử động được nữa…

“Được rồi! Anh đi gặp Tiết Tường sư đệ của anh đi!”.

Lâm Chính rút một cây châm bạc ra, chuẩn bị đâm vào giữa chân mày Từ Tài Quang.

Cây châm này hạ xuống chắc chắn sẽ lấy mạng Từ Tài Quang!

Từ Tài Quang mở to mắt, sợ hãi nhìn châm bạc đến gần.

“Dừng tay!”.

Đám người Lý Đào ở một bên sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, lập tức đứng dậy hô lên.

“Ngũ tôn trưởng! Từ sư huynh đã thua, xin người hãy dừng trận quyết đấu!”, bên Lý Đào có người quỳ dưới đất, vừa khóc vừa nói.

Đám người Lý Đào nghe vậy cũng đồng loạt quỳ xuống.

“Mong Ngũ tôn trưởng dừng trận quyết đấu!”.

“Giữ lại một mạng cho Từ sư huynh!”.

Mọi người hô lên.

Nhưng Ngũ tôn trưởng không lên tiếng.

Quyết đấu sinh tử không phải trò đùa trẻ con.

Lâm Chính cũng sẽ không nương tay vì lời nói của đám Lý Đào, chuẩn bị đâm châm bạc vào giữa mi mày Từ Tài Quang.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cây kim vàng đột nhiên bay đến, đánh vào cây châm trên tay Lâm Chính.

Keng!

Tiếng động rõ ràng, tuy không lớn nhưng toàn bộ người ở đài Y Thánh đều nghe thấy.

“Hả?”.

Lâm Chính lập tức biến sắc.

Một bóng người đột nhiên xông vào đài Y Thánh, quát lớn: “Kẻ nào dám làm đồ đệ của tôi bị thương?”.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, không ai không ngạc nhiên.

“Trịnh điện chủ?”, Ngũ tôn trưởng đứng bật dậy khỏi ghế.

Thiên cung Trường Sinh tuy là tông phái lánh đời, nhưng quy mô cực kỳ lớn.

Cả thiên cung có mấy chục nghìn người, mà đây chỉ là các đệ tử chính thức được ghi chép, nếu tính cả các đệ tử kí danh thì không biết sẽ là bao nhiêu.

Thiên cung chia làm 5 cung 10 điện.

Trong đó 5 cung là lực lượng lãnh đạo chính của thiên cung, do 5 tôn trưởng lèo lái, về cơ bản các chuyện lớn của thiên cung đều do 5 cung quyết định.

Còn 10 điện cũng là một lực lượng không thể thiếu của thiên cung, bọn họ phụ trách những việc vặt, hậu cần, dạy dỗ đệ tử.

Còn người bất ngờ xuất hiện ở đài Y Thánh là Trịnh Thông Viễn, điện chủ của Nguyên Thánh Tâm Điện – một trong 10 điện.
 
Chương 4005


Chương 4005

Ân sư thụ nghiệp của Từ Tài Quang ở thiên cung chính là Trịnh Thông Viễn, Trịnh Thông Viễn rất yêu quý cậu học trò này, lại thêm anh ta có thiên phú rất tốt, học một biết mười, nên Trịnh Thông Viễn có ý định bồi dưỡng anh ta thành người kế nghiệp mình.

Trịnh Thông Viễn là người rất bao che khuyết điểm, thực ra mọi người không bất ngờ khi ông ta xuất hiện ở đài Y Thánh.

Điều duy nhất khiến bọn họ bất ngờ là Lâm Chính bị tất cả mọi người khinh thường lại có thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Từ Tài Quang cũng bị anh đánh bại một cách dễ dàng.

“Sư… phụ…”, đôi mắt ảm đạm của Từ Tài Quang lóe lên ánh sáng mừng rỡ, yếu ớt kêu lên.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng.

“Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy?”.

Vẻ mặt Ngũ tôn trưởng hơi mất tự nhiên, lập tức đứng lên, lạnh lùng quát.

“Ngũ tôn trưởng, học trò của tôi đã thua, trận quyết đấu sinh tử này chấm dứt tại đây được không?”, Trịnh Thông Viễn ôm quyền, trầm giọng nói.

“Trịnh Thông Viễn! Quyết đấu sinh tử là quy tắc do tổ tiên thiên cung chúng ta để lại! Sao ông có thể ngang nhiên phá vỡ quy tắc như vậy chứ?”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc chất vấn.

“Ngũ tôn trưởng, Thông Viễn biết không thể làm trái cung quy, nhưng Tài Quang là học trò cưng của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn nó chết như vậy được? Hay là thế này đi tôn trưởng! Lấy mạng của tôi đổi lấy mạng của Tài Quang được không?”, Trịnh Thông Viễn đanh giọng nói.

Ngũ tôn trưởng nghe thấy thế thì tỏ vẻ lúng túng.

Những lời ông ta nói nghe thì bi tráng, là yêu trò như con, nhưng thực ra là một kiểu đe dọa.

Nếu thực sự giết Trịnh Thông Viễn, thì chẳng phải Nguyên Thánh Tâm Điện sẽ trở nên hỗn loạn sao?

Nếu là bình thường thì Ngũ tôn trưởng cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, loạn thì loạn, thay người khác là được, Nguyên Thánh Tâm Điện có thể làm phản được sao?

Nhưng dạo này thiên cung Trường Sinh lại không được yên ổn.

Lúc này sao có thể gây thêm rắc rối chứ?

Nhất thời, Ngũ tôn trưởng cũng không biết nên làm thế nào.

“Trịnh điện chủ, quyết đấu sinh tử không phải là trò đùa! Nếu Từ Tài Quang đã tham gia quyết đấu, thì sống hay chết là do bản lĩnh của mỗi người. Bây giờ cậu ta sắp thua, ông lại ra tay can dự, liệu có mặt dày quá không vậy?”.

Tam tôn trưởng lên tiếng, giọng nói đầy âm trầm.

Nhưng Trịnh Thông Viễn biết Tam tôn trưởng đang ở đây, ông ta hít sâu một hơi, ôm quyền hành lễ với Tam tôn trưởng: “Tam tôn trưởng, Thông Viễn biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Tài Quang, Thông Viễn bằng lòng chịu mọi hình phạt, mọi điều kiện”.

Tam tôn trưởng nghe thấy thế cũng tỏ vẻ do dự.

“Tôn trưởng, thời gian này thiên cung của chúng ta không được yên bình, không được để nội bộ xảy ra vấn đề gì. Nguyên Thánh Tâm Điện của Trịnh điện chủ rất có uy vọng ở thiên cung, đệ tử đông đảo. Nếu lúc này trở mặt với Nguyên Thánh Tâm Điện chỉ e sẽ bất lợi với thiên cung, tuyệt đối đừng vì nhỏ mà làm mất lớn”, thanh niên ở bên cạnh Tam tôn trưởng vội bước tới khuyên.

“Nhưng bây giờ đang có nhiều đệ tử nhìn vào như vậy. Nếu tôi nghe theo Trịnh điện chủ thì uy tín của chúng ta ở đâu? Uy tín của thiên cung ở đâu?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

“Việc này đơn giản thôi, đánh gãy tay chân của Từ Tài Quang, đuổi khỏi sư môn là được. Điều Trịnh điện chủ cần là giữ được tính mạng của Từ Tài Quang. Chúng ta hoàn toàn có thể đối xử với anh ta tàn nhẫn một chút, chỉ cần anh ta không chết thì rất dễ nói chuyện. Rồi lại bảo Trịnh điện chủ lấy công chuộc tội để chặn miệng các đệ tử, vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Có lẽ sẽ có những lời dị nghị, nhưng không sao hết”, người thanh niên cười nói.
 
Chương 4006


Chương 4006

Tam tôn trưởng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Chuyện đến nước này thì cũng chỉ đành vậy”.

“Tôn trưởng sáng suốt”.

Thanh niên cười nói.

Tam tôn trưởng bước thẳng tới.

“Trịnh điện chủ!”.

“Có Thông Viễn!”.

“Quy tắc của trận quyết đấu sinh tử không thể phá vỡ, nhưng nể mặt ông bao năm nay vất vả nhiều công, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một đồ đệ, không nỡ để cậu ta chết sớm, nên sẽ tha cho Từ Tài Quang một mạng”, Tam tôn trưởng nói.

“Cảm ơn tôn trưởng!”.

Trịnh điện chủ mừng rỡ, vội quỳ xuống hô.

“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha! Phải đánh gãy toàn bộ tay chân của Từ Tài Quang, đuổi cậu ta khỏi sư môn. Còn ông cũng phải lấy công cuộc tội, ông đồng ý chứ?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

“Đồng ý! Hoàn toàn đồng ý! Cảm ơn Tam tôn trưởng!”.

Trịnh điện chủ gật đầu như giã tỏi.

Đánh gãy tay chân có là gì chứ? Với y thuật của bọn họ thì hoàn toàn có thể chữa khỏi trong vòng mấy tháng.

“Nếu vậy thì người đâu, đưa bọn họ xuống!”.

Tam tôn trưởng vung tay lên, mặt không cảm xúc nói.

“Vâng!”.

Mấy đệ tử bước tới.

Các đệ tử ở xung quanh đài Y Thánh đều không dám hé răng nói gì.

Tam tôn trưởng đã nói như vậy rồi, phận đệ tử tép riu như bọn họ dám phản đối sao? Cho dù trong lòng có ý kiến thì cũng chỉ có thể nhịn.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.

“Đây là trận quyết đấu giữa tôi và Từ Tài Quang! Tôi bảo anh ta sống anh ta mới được sống, tôi bảo anh ta chết anh ta mới được chết! Tôi mới là người quyết định, các ông quyết định thì có ích gì chứ?”.

Mọi người nghe thấy thế đều sửng sốt, vội nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phát hiện người lên tiếng chính là Lâm Chính!

Lâm Chính sải một bước tới, phớt lờ Trịnh điện chủ, rồi lấy một cây châm đâm về phía Từ Tài Quang.

Châm này!

Đằng đằng sát khí!

Sắc bén vô cùng!

Không ai kịp phản ứng.

“Khốn kiếp! Sao cậu dám?”, Trịnh điện chủ gầm lên, lập tức định ra tay ngăn cản.

Nhưng Lâm Chính bất chấp tất cả, đâm châm xuống.

Phập.

Châm đâm trúng ấn đường Từ Tài Quang, hai mắt anh ta lập tức tối sầm, mất hết sinh khí.

Vong mạng tại chỗ…

Lâm Chính hành động đương nhiên là không nể mặt nương tay.
 
Chương 4007


Chương 4007

Nhát châm này nhìn thì đơn giản, nhưng châm lực đã dẫn phát toàn bộ sức mạnh của Từ Tài Quang.

Các chức năng toàn thân của anh ta đều bị phá hoại, lục phủ ngũ tạng gần như nát bét, gân cốt thịt đều nứt toác.

Rầm!

Từ Tài Quang nặng nề ngã xuống đất.

Tuy bề ngoài không có vết thương gì, nhưng thực ra dù là thần tiên cũng không thể cứu được anh ta.

“Tài Quang!”.

Trịnh điện chủ gầm lên một tiếng, xông tới đỡ Từ Tài Quang dậy.

Nhưng ông ta vừa chạm vào đã biết ngay tình hình của Từ Tài Quang.

Vô phương cứu chữa.

Ánh mắt Trịnh Thông Viễn chứa đầy tuyệt vọng.

“Sư huynh!”.

“Từ sư huynh!”.

Đám người Lý Đào cũng kêu lên, đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Tam tôn trưởng đanh mặt lại, chỉ nhìn mà không nói gì.

Còn vẻ mặt của Ngũ tôn trưởng cũng vô cùng đặc sắc.

Không ai ngờ Lâm Chính lại dám ra tay trong tình huống này!

Đây rõ ràng là vả thẳng vào mặt Trịnh điện chủ!

Một đệ tử bị trục xuất mà dám đối đầu với điện chủ!

Rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ cái gì vậy?

Mọi người dường như nín thở, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Trịnh điện chủ hoàn hồn lại, nổi giận đùng đùng.

“Khốn kiếp! Cậu chán sống à?”.

Ông ta đặt thi thể của Từ Tài Quang xuống, rồi tung một quyền về phía Lâm Chính.

Trên nắm đấm kia chứa đầy độc lực đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, sau đó rút lui, đồng thời giơ tay đón đỡ.

Bốp!

Nắm đấm nện vào cánh tay anh, độc lực nổ tung, hóa thành một đám sương lớn tản ra.

Lâm Chính lùi lại hơn 10 bước mới dừng lại, cúi xuống nhìn.

Trên cánh tay anh xuất hiện một chưởng ấn đen sì.

Đây chính là độc của Trịnh điện chủ.

Không thể không nói, người đứng đầu 5 cung 10 điện của thiên cung Trường Sinh quả thực kinh hãi thế tục! Độc lực của quyền này cho dù là thân xác anh cũng không chịu được.

Nhưng Lâm Chính không sợ, lập tức huy động cơ thể võ thần.

Bây giờ không phải lúc quyết đấu sinh tử, nên Lâm Chính có thể dùng võ kĩ. Cơ thể võ thần cộng với thể chất miễn dịch độc tố của anh đủ để ép được kịch độc này ra.

Lâm Chính lắc lắc cánh tay, nhìn chằm chằm Trịnh điện chủ với ánh mắt dữ tợn, gằn giọng nói: “Điện chủ! Ông muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu sao?”.
 
Chương 4008


Chương 4008

“Cậu giết học trò cưng của tôi! Tôi phải giết cậu để đền mạng cho nó!”.

Trịnh Thông Viễn nổi giận, gầm lên một tiếng, định tiếp tục xông tới.

Lâm Chính cũng bực mình, đối phương hùng hổ dọa người như vậy, sao anh có thể nhẫn nhịn được?

“Trịnh điện chủ! Ông đừng tưởng mình là điện chủ thì tôi sợ ông!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, lửa giận ngút trời, đang định ra tay đọ sức với một trong 10 điện chủ này.

Nhưng đúng lúc này, Thu Phiến ở phía sau bỗng xông tới, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp kêu lên: “Anh Lâm, anh bị điên à? Mau dừng tay!”.

“Thu Phiến?”, Lâm Chính nhíu mày, đang định lên tiếng thì Tam tôn trưởng trên bục đá cũng nói.

“Trịnh điện chủ! Ông đừng làm càn! Người chết không thể sống lại, mong ông hãy nén bi thương!”, Tam tôn trưởng tiến vào đài Y Thánh, bình tĩnh nói.

“Tam tôn trưởng…”, Trịnh điện chủ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng căm hận nói: “Cậu ta giết học trò cưng của tôi ngay trước mặt tôi! Đây là coi thường tôi! Tam tôn trưởng! Nếu hôm nay không cho cậu ta một bài học, thì sau này Trịnh Thông Viễn tôi còn mặt mũi nào ở thiên cung Trường Sinh chứ?”.

Ông ta vừa dứt lời, không ít đệ tử đang có mặt lập tức đứng lên.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.



Các đệ tử nhao nhao kêu lên, tâm trạng rất kích động.

Đó là đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện.

Điện chủ chịu thiệt thòi, bọn họ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Đài Y Thánh lập tức trở nên nhốn nháo.

Những tiếng la ó huyên náo không dứt.

Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đều đến.

Tam tôn trưởng thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi, trầm giọng quát lớn: “Làm gì thế hả? Tạo phản à? Tất cả yên lặng!”.

Hiện trường lập tức im bặt.

“Các cậu làm gì vậy? Đang ở đài Y Thánh, sao có thể ầm ĩ lên chứ? Ai còn dám lên tiếng thì đừng trách tôi!”, Trịnh Thông Viễn cũng quát lớn, sau đó ôm quyền nói với Tam tôn trưởng: “Tôn trưởng, tôi rất xin lỗi, những đệ tử này trời sinh ngang bướng, là tôi quản giáo không nghiêm! Mong tôn trưởng tha tội!”.

“Trời sinh ngang bướng? Quản giáo không nghiêm? Trịnh điện chủ, mong chuyện đúng là như vậy!”.

Tam tôn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng.

Trịnh điện chủ không nói gì.

Đáy mắt Tam tôn trưởng lóe lên một tia lo lắng.

Thực ra ông ta nhìn ra được Trịnh điện chủ hoàn toàn chỉ là muốn trút giận, để lấy lại thể diện. Nếu bây giờ không để ông ta lấy lại thể diện, thì e sẽ là họa ngầm về sau.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tam tôn trưởng trầm giọng nói: “Dù thế nào ông cũng là trưởng bối, làm khó một hậu bối như vậy thì chẳng ra thể thống gì”.

Ông ta nói đến đây, liền ngoảnh lại nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu cũng có vấn đề, cậu không nể mặt Trịnh điện chủ như vậy, chẳng phải khiến ông ấy khó xử sao? Dù sao ông ấy cũng là điện chủ của thiên cung Trường Sinh, cậu ngỗ ngược như vậy, dù là ai cũng sẽ không tha cho cậu”.

“Chuyện này không phải do tôi khơi mào”, Lâm Chính bình thản nói.
 
Chương 4009


Chương 4009

“Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, Lâm Chính, thế này đi, bây giờ cậu hãy xin lỗi Trịnh điện chủ, cầu xin ông ấy tha thứ, thì chuyện này coi như chấm dứt, hiểu chưa?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

Giờ phút này, ông ta cũng chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.

Để Lâm Chính thỏa hiệp với Trịnh điện chủ là cách tốt nhất hiện giờ.

Nếu có thể xoa dịu được Trịnh điện chủ, xoa dịu Nguyên Thánh Tâm Điện thì phía Lâm Chính cũng không có rắc rối gì quá lớn.

Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử đang có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

“Xin lỗi? Tam tôn trưởng! Người chết là học trò cưng của tôi, một câu xin lỗi là xong chuyện sao?”, Trịnh điện chủ bất mãn nói.

“Học trò cưng của ông chết do trận quyết đấu sinh tử, không liên quan đến Lâm Chính! Trịnh điện chủ, chuyện này cứ quyết định thế đi, mỗi bên nhường một chút, đừng có không nể mặt cả tôi!”, giọng nói của Tam tôn trưởng dần trở nên lạnh lẽo.

“Việc này…”

Trịnh điện chủ ngập ngừng.

Ông ta không thể đắc tội với Tam tôn trưởng được, huống hồ Tam tôn trưởng đã nói đến mức này, nếu còn không chịu nghe theo, trở mặt với Tam tôn trưởng thì phiền phức to.

Thế là, Trịnh Thông Viễn hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: “Được! Sao tôi dám không nể mặt Tam tôn trưởng chứ? Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ông nói, bảo Lâm Chính kia lăn lại đây xin lỗi tôi đi!”.

Tam tôn trưởng liếc mắt nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, còn không mau lại đây xin lỗi Trịnh điện chủ đi?”.

Mọi người nghe thấy thế, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Nguyên Thánh Tâm Điện cũng vô cùng phẫn nộ.

“Xin lỗi? Hời cho cậu ta quá!”.

“Hết cách rồi, Tam tôn trưởng đã ra mặt, điện chủ cũng chẳng còn cách nào khác, ông ấy cũng đâu thể trở mặt với Tam tôn trưởng được!”.

“Dám ngỗ ngược với điện chủ của chúng ta! Tôi nhất định phải cho tên Lâm Chính này biết tay!”.

“Đúng!”.

Các đệ tử đều phẫn nộ bất bình.

Đám Lý Đào cực kỳ không cam lòng, nhất là Lý Đào, cô ta quỳ sụp trước mặt Trịnh Thông Viễn, vừa khóc vừa nói: “Điện chủ, Từ sư huynh và Tiết sư huynh đều bị kẻ độc ác này giết trước mặt mọi người, một câu xin lỗi của cậu ta là xong chuyện sao? Như vậy chẳng phải hai sư huynh chết một cách vô ích sao? Điện chủ, cầu xin điện chủ hãy lấy lại công bằng cho hai sư huynh!”.

Trịnh Thông Viễn thầm cắn răng, đỡ Lý Đào dậy, khàn giọng nói: “Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không cứ thế bỏ qua đâu. Hôm nay tôi nể mặt Tam tôn trưởng, tạm tha cho cậu ta một lần, món nợ này tôi sẽ tìm cậu ta tính sau!”.

Lý Đào nghe thấy thế, lau nước mắt rồi gật đầu.

Trịnh Thông Viễn ngoảnh sang, tức giận quát Lâm Chính: “Còn không mau lăn lại đây xin lỗi đi?”.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.

Các đệ tử cũng đồng thanh hò hét, dường như đang thể hiện sự coi thường.

Nhưng…

Lâm Chính vẫn đứng bất động.
 
Chương 4010


Chương 4010

Chẳng hề có ý xin lỗi.

Thấy tiếng gầm xung quanh như sấm, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Xin lỗi? Ông cũng xứng sao?”.

Anh vừa dứt lời, đài Y Thánh lập tức trở nên im bặt.

Kinh hãi!

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.

Tam tôn trưởng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Người này không sợ chết sao? Một vãn bối xin lỗi Trịnh điện chủ cũng không có gì mất mặt cả.

Ngược lại, chuyện này cũng đã nể mặt anh lắm rồi, tại sao anh vẫn không chịu nhượng bộ như vậy chứ?

Có người bắc sẵn thang cho xuống mà vẫn không hài lòng sao?

“Lâm Chính, cậu đừng được voi đòi tiên! Mau xin lỗi!”, Ngũ tôn trưởng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng quát.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, đanh giọng nói: “Chuyện này là Tiết Tường và Từ Tài Quang gây sự trước, đệ tử chỉ giải quyết theo quy tắc của thiên cung Trường Sinh. Quyết đấu sinh tử là quy tắc của thiên cung, đệ tử giết bọn họ trong trận quyết đấu sinh tử là hợp tình hợp lý, đâu có làm sai điều gì? Bây giờ Trịnh Thông Viễn muốn dùng thân phận để ép đệ tử xin lỗi? Ông ta xứng sao?”.

“Cậu… cậu… cậu… cậu…”, Trịnh Thông Viễn tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, rít gào: “Cậu là cái thá gì chứ? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?”.

“Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng cũng nghiêm giọng quát, nhìn anh chằm chằm: “Cậu đừng ngang bướng nữa!”.

“Không phải là đệ tử ngang bướng! Hai vị tôn trưởng! Chẳng lẽ quy tắc của thiên cung là trò cười sao? Nếu các vị tôn trưởng cho rằng là vậy thì Lâm Chính cũng đồng ý xuống nước, xin lỗi ông ta”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.

Câu này của anh khiến hai tôn trưởng đều khó xử.

Sao bọn họ dám phủ quyết quy tắc của thiên cung chứ?

Như vậy chẳng phải là phủ quyết cả thiên cung Trường Sinh sao?

“Tất cả tránh ra!”.

Trịnh Thông Viễn không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Hôm nay tôi thề phải giết thằng nhãi này!”.

Dứt lời liền bất chấp tất cả, muốn xông về phía Lâm Chính.

Tam tôn trưởng hơi nhíu mày, nhưng lần này không có hành động gì.

Ngũ tôn trưởng định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

“Dừng tay!”.

Thu Phiến bỗng chạy tới, chặn trước mặt Lâm Chính, khuỵu gối quỳ xuống trước Trịnh điện chủ, vội kêu lên: “Xin điện chủ bớt giận! Cho phép Thu Phiến nói mấy câu với Lâm Chính!”.

“Hử?”.

Sắc mặt Trịnh Thông Viễn đầy giận dữ, vốn định nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng đã lên tiếng trước: “Thu Phiến, cô hãy khuyên nhủ cậu ta, đừng ngang bướng nữa, không có lợi cho ai cả”.

“Vâng”.

Thu Phiến gật đầu, sau đó ngoảnh phắt lại nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, anh cần gì phải làm vậy chứ? Chuyện này bỏ qua đi!”.
 
Chương 3971


Chương 3971

Lý Đào lập tức dạng h áng ra.

Liễu Như Thi cúi đầu, đứng im một lát rồi chậm rãi cúi người xuống, chui qua háng Lý Đào.

“Ha ha ha…”

Hai người họ cất tiếng cười hô hố.

Dường như màn đêm cũng bị tiếng cười này xé toạc.

Còn có mấy đệ tử ở xa xa chạy ra xem.

Chắc chắn ngày mai chuyện này sẽ lan khắp thiên cung.

Nhưng Liễu Như Thi không quan tâm…

“Sư huynh, vậy là được rồi chứ?”, Liễu Như Thi đứng lên, mặt không cảm xúc nói.

“Chưa được!”.

Tiết Tường lại lắc đầu.

“Cái gì?”, Liễu Như Thi sửng sốt.

“Ha ha, con khốn, cô tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao? Nếu chúng tôi lấy Lạc Linh Huyết, rồi cô trở mặt báo với sư môn, thì chắc chắn sư môn sẽ không tha cho chúng tôi! Sao chúng tôi có thể làm việc đó chứ? Nhưng nếu chúng tôi báo với sư môn là Lâm Chính còn cất giấu một giọt Lạc Linh Huyết thì sao nhỉ? Tuy chúng tôi không có được Lạc Linh Huyết, nhưng chắc chắn sư môn sẽ thưởng không ít lợi ích cho chúng tôi. Sao chúng tôi có thể không nhìn ra được bên nào nặng bên nào nhẹ chứ?”, Tiết Tường cười lớn.

“Vậy là các anh đang đùa tôi?”, Liễu Như Thi tức giận nói.

“Phải thì sao nào? Ha ha ha…”, Lý Đào cười.

Giọng cười vô cùng chói tai.

Liễu Như Thi lửa giận ngút trời, chỉ muốn xé xác hai người họ ra. Nhưng cô ấy biết làm vậy cũng không giải quyết được vấn đề, liền hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói: “Nếu hai người đã tuyệt tình như vậy thì bỏ đi. Ngày mai Lâm Chính chết là cái chắc, nhưng Lâm Chính chết rồi, Như Thi vẫn là đệ tử thiên cung, sau này vẫn phải học tập ở thiên cung. Chỉ mong sư huynh sư tỷ đừng làm khó Như Thi nữa”.

“Vậy thì phải xem cô có ngoan không, có nghe lời không đã”, Tiết Tường mỉm cười đánh giá Liễu Như Thi, ánh mắt lóe lên sự tham lam.

Nếu không phải Lý Đào đang ở đây thì hắn đã đưa ra yêu cầu quá đáng rồi.

Thực ra Tiết Tường đã nhìn trúng Liễu Như Thi từ lâu, ngặt nỗi thời cơ chưa tới, nên hắn cũng không dám làm càn.

Nhưng Liễu Như Thi đã nói như vậy thì hắn biết chắc chắn mình có thể có được cô gái này.

“Sao Như Thi dám không nghe lời của sư huynh sư tỷ chứ? Sư huynh, em có món quà nhỏ này, là em chuẩn bị cho anh, mong anh đừng chê”.

Liễu Như Thi lấy một cái hộp nhỏ ra, đưa cho hắn.

Lý Đào vô cùng ngạc nhiên.

“Ồ? Cô có lòng như vậy sao? Là thứ gì thế?”, Tiết Tường hớn hở, vội ghé lại gần.

“Mời sư huynh xem”.

Liễu Như Thi cũng lại gần Tiết Tường, sau đó chậm rãi mở cái hộp trước mặt hắn.

Trong hộp là một con dao găm sắc bén.

“Hử?”.

Tiết Tường và Lý Đào đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Như Thi đã bất ngờ cầm con dao găm lên, đâm mạnh vào lồ ng ngực Tiết Tường.
 
Chương 3972


Chương 3972

“Chết đi!”.

Hành động này của Liễu Như Thi nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Ai có thể ngờ được cô ấy lại có ý định giết Tiết Tường chứ?

Nhưng nghĩ kĩ thì cũng có lý.

Nếu Tiết Tường chết thì đương nhiên trận đấu y sinh tử vào ngày mai sẽ bị hủy.

Đây là dự định tệ nhất của Liễu Như Thi, nếu không đàm phán được với Tiết Tường thì cô ấy chỉ đành dùng thủ đoạn cực đoan này.

Tuy cô ấy giết được Tiết Tường thì bản thân cũng sẽ bị thiên cung Trường Sinh xử cực hình, nhưng giờ phút này, cô ấy đã không còn nghĩ được nhiều như vậy nữa.

Chỉ có điều…

Mọi chuyện đương nhiên không suôn sẻ như cô ấy nghĩ.

Cô ấy đâm ở khoảng cách gần, chẳng khác nào Kinh Kha hành thích Tần Vương.

Con dao găm cũng đâm vào lồ ng ngực Tiết Tường một cách dễ dàng thuận lợi.

Nhưng mũi dao chưa đâm vào được bao nhiêu thì khựng lại.

Hóa ra Tiết Tường đã túm chặt lấy cổ tay của Liễu Như Thi.

“Hả?”.

Liễu Như Thi sửng sốt, lập tức dùng hết sức bình sinh đâm con dao găm vào sâu hơn.

Nhưng sức của cô ấy sao có thể so với Tiết Tường?

“Con khốn này, mày chán sống à?”, Tiết Tường chửi bới, tát mạnh một cái vào mặt Liễu Như Thi.

Hắn dùng sức không biết mạnh hơn Lý Đào bao nhiêu lần, Liễu Như Thi trúng cái tát này, khóe miệng liền bật máu, nặng nề ngã xuống đất.

“Sư huynh!”, Lý Đào bị dọa phát sợ, vội vàng xông tới, tay chân luống cuống.

“Con đ ĩ!”, Tiết Tường nổi giận đùng đùng, đẩy Lý Đào ra, xông về phía Liễu Như Thi tay đấm chân đá.

Liễu Như Thi cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy, định đánh trả nhưng cô ấy không phải là đối thủ của hắn.

“Con chó này!”.

Lý Đào cũng xông tới, tát cho Liễu Như Thi mấy cái.

“Ai bảo mày đến giết tao? Có phải là thằng chó Lâm Chính kia không?”, Tiết Tường tức giận chửi bới.

“Không phải, đây là quyết định của riêng tôi!”, Liễu Như Thi lau máu ở khóe miệng, đau đớn nói.

“Quyết định của riêng mày? Mày đừng vờ ngớ ngẩn với tao! Chắc chắn thằng vô dụng kia sợ phải giao đấu với tao, nên bảo mày đến giết tao! Tao mà chết thì đương nhiên trận đấu y sinh tử này sẽ bị hủy bỏ! Nhưng tao nói cho mày biết, còn lâu nhé! Mày phải chết! Thằng vô dụng kia cũng chết chắc!”.

Tiết Tường tức giận nói, sau đó gầm lên: “Lý Đào, giữ tay cô ta lại!”.

“Vâng!”.

Lý Đào lập tức ấn chặt hai tay Liễu Như Thi xuống đất.

Tiết Tường giơ chân lên, đạp xuống không chút do dự.

“A!”.

Một tiếng hét thảm thiết vang khắp ký túc xá đệ tử chính thức.

Rất nhiều đệ tử chạy ra xem.

Cả ký túc xá nhốn nháo.
 
Chương 3973


Chương 3973

Cạch!

Cửa phòng Lâm Chính bị Thu Phiến đẩy mạnh ra.

“Anh Lâm! Xảy ra chuyện rồi! Anh Lâm!”.

Thu Phiến vừa gọi vừa chạy về phía Lâm Chính.

Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy động tĩnh ồn ào này, anh vẫn nằm trên giường ngủ say sưa, không hề động đậy. Nếu không nhờ hơi thở đều đều của anh thì có khi người ta còn tưởng anh chết rồi.

“Anh Lâm! Anh mau dậy đi!”.

Thu Phiến vội lay Lâm Chính.

Nhưng dù cô ấy lay đánh vỗ thế nào, Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Thu Phiến cảm thấy không đúng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó một đám đệ tử xông vào sân, đẩy mạnh cánh cửa phòng dành cho khách.

“Thu Phiến sư tỷ! Tên Lâm Chính kia đâu?”, một đệ tử nổi giận đùng đùng chạy vào, lớn tiếng chất vấn.

“Lâm… Lâm Chính đang ngủ, các cậu có chuyện gì sao?”, Thu Phiến biết rõ còn cố hỏi, tỏ vẻ bình tĩnh nói.

“Vừa nãy Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường sư huynh không thành, bọn em nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Chính. Bây giờ Liễu Như Thi đã bị áp giải đến Thiên Hình Cung gặp Tứ tôn trưởng! Bọn em muốn mang cả Lâm Chính đến đó, cùng tiếp nhận điều tra!”, đệ tử kia nói, rồi vung tay lên, người ở phía sau định ùa tới bắt Lâm Chính đi.

“Dừng tay!”, Thu Phiến quát lớn.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Cút hết cho tôi! Ai dám lại gần thì đừng trách tôi!”, vẻ mặt Thu Phiến nghiêm nghị, lạnh lùng nói.

“Thu Phiến sư tỷ, chị làm cái gì vậy?”.

“Làm gì à? Hừ! Người này do Ngũ tôn trưởng chỉ định tôi chăm sóc cẩn thận, không có lệnh của Ngũ tôn trưởng thì không ai được phép làm gì anh ấy hết! Nếu các cậu muốn đưa anh ấy đi, thì được, cầm lệnh bài của tôn trưởng đến đây!”, Thu Phiến hừ mũi.

“Thu Phiến sư tỷ, chị có ý gì hả? Chị muốn bao che cho người này sao?”, đệ tử kia âm trầm quát.

“Tôi chỉ làm theo lệnh! Nếu cậu có gì bất mãn thì có thể đến tìm Ngũ tôn trưởng tố cáo tôi! Nếu các cậu dám coi thường mệnh lệnh của Ngũ tôn trưởng, cưỡng chế đưa anh ấy đi, thì e là người đến tố cáo với Ngũ tôn trưởng sẽ là tôi rồi!”, Thu Phiến mặt không cảm xúc nói.

Mọi người nghe xong đều biến sắc, không dám hành động khinh suất nữa.

Còn sắc mặt của đệ tử kia thì vô cùng khó coi.

“Được! Được! Được lắm! Thu Phiến! Chị cầm lông gà lại tưởng là lệnh tiễn à? Chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với Tiết Tường sư huynh! Chị nên biết người đứng sau chống lưng cho Tiết Tường sư huynh là ai! Bây giờ con khốn Liễu Như Thi định giết hại Tiết Tường sư huynh, chắc chắn người này cũng có liên quan! Chị bao che cho anh ta như vậy, sau này người kia hỏi tội tới thì không ai che chở cho chị được đâu! Bên nào nặng bên nào nhẹ chị hãy nghĩ cho kĩ!”, đệ tử kia lạnh lùng nói, nhìn Thu Phiến chằm chằm.

Sắc mặt Thu Phiến lạnh tanh, không nói câu nào.

“Được! Được! Nếu Thu Phiến sư tỷ đã quyết định như vậy thì chị hãy tự lo thân đi!”, người kia hừ mũi, rồi phất tay dẫn người bỏ đi.

Thu Phiến lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi.

Sau khi bọn họ đi khỏi, cô ấy mới ngã ngồi xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch.
 
Chương 3974


Chương 3974

Cô ấy quay đầu lại nhìn Lâm Chính đang nằm trên giường, xông tới dốc hết sức vả mạnh mấy cái vào mặt anh.

Nhưng… Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

“Làm sao bây giờ?”, Thu Phiến vô cùng đau đầu.

Cùng lúc đó, ở Thiên Hình Cung.

Một đám đệ tử áp giải Liễu Như Thi đầu tóc rũ rượu, toàn thân dính máu đi vào trong cung.

“Đi! Đi gặp tôn trưởng!”.

“Khốn kiếp, dám giết Tiết Tường sư huynh! Không thể tha thứ được!”.

“Đáng chết! Đáng chết!”.

“Hèn hạ!”.

Các đệ tử đồng môn đi cùng đều chửi rủa, tức giận trừng mắt nhìn Liễu Như Thi đang bị áp giải.

Nếu không phải đây là thiên cung Trường Sinh, đệ tử không được phép dùng tư hình, thì bọn họ đã xé xác người phụ nữ “ác độc” này rồi.

Thiên Hình Cung đã nhận được tin từ lâu.

36 Hình Đường Thủ của Thiên Hình Cung đã có mặt.

Tứ tôn trưởng mặc áo bào màu đen, uy nghiêm ngồi ở phía trên.

Liễu Như Thi bị lôi vào, các đệ tử áp giải cô ấy vung tay lên.

Bốp!

Liễu Như Thi nặng nề ngã xuống đất, nhưng cô ấy không bò dậy, mặt mày xám ngoét, nhìn mặt đất chằm chằm…

Cô ấy biết mình đã thất bại.

Thất bại chính là chết.

Cô ấy đã nghĩ thông suốt, cũng bình thản đối mặt…

“Đêm hôm khuya khoắt, các cậu đến đây là có chuyện gì?”.

Tứ tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Liễu Như Thi ở bên dưới, bình thản nói.

“Bẩm Tứ tôn trưởng, người này tên Liễu Như Thi, là đệ tử kí danh của thiên cung Trường Sinh chúng ta, một thân một mình đến chỗ ở của đệ tử, ý đồ giết hại đệ tử! Xin tôn trưởng hãy lấy lại công bằng cho đệ tử…”, Tiết Tường đứng ra, vừa bi thương vừa tức giận nói.

Trong lúc nói, lồ ng ngực của hắn vẫn rỉ máu, hắn liền lấy tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

“Ồ? Có chuyện này sao?”, Tứ tôn trưởng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Đệ tử thù giết lẫn nhau thì tính chất sẽ khác hẳn.

Nếu giải quyết không khéo, làm kinh động đến Đại tôn trưởng, thì ai cũng bị khó xử.

Tiết Tường kể lại sự việc.

Mọi người nghe xong, ai nấy đều phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt của Tứ tôn trưởng cũng vô cùng khó coi.

“Vậy là Liễu Như Thi này đã cố tình giết cậu để hủy bỏ trận đấu y sinh tử vào ngày mai?”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.

“Vâng tôn trưởng, chuyện này chính miệng cô ta thừa nhận”, Tiết Tường lập tức đáp.
 
Chương 3975


Chương 3975

“Tôi không có!”.

Cuối cùng Liễu Như Thi cũng ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát.

“Láo toét!”.

“Chỗ này đến lượt cô lên tiếng sao?”.

“Câm miệng!”.

Các đệ tử nhao nhao chửi rủa, có người còn nhổ nước bọt vào người Liễu Như Thi.

Liễu Như Thi chịu đựng sự sỉ nhục, nhưng vẫn kiên trì đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến Lâm Chính, là ân oán riêng giữa đệ tử và Tiết Tường, Lý Đào. Trước đó bọn họ sỉ nhục đệ tử ở bậc thềm Trường Sinh, đệ tử chỉ đơn thuần là trả thù mà thôi!”.

Liễu Như Thi không muốn làm liên lụy đến Lâm Chính, nếu chuyện này dính dáng đến anh, thì cô lo rằng người của thiên cung Trường Sinh sẽ không chữa trị cho anh nữa.

“Vậy là cô thừa nhận chuyện mình có ý định giết Tiết Tường?”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng chất vấn.

“Vâng…”

Liễu Như Thi chần chừ một lát rồi khàn giọng đáp.

“Vậy được”.

Tứ tôn trưởng gật đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nếu cô đã thừa nhận, thì chuyện này cũng không có gì để điều tra cả! Người đâu!”.

“Có!”.

36 Hình Đường Thủ đều đứng ra.

“Theo cung quy, người nào có ý đồ mưu hại đồng môn thì lập tức xử tử! Đưa ngay người này ra chém đầu ở Thiên Hình Cung!”.

“Tuân lệnh!”.

Mọi người đáp lớn.

Lập tức có hai người đi tới, kéo Liễu Như Thi ra giữa Thiên Hình Cung, ép cô ấy quỳ xuống.

Liễu Như Thi không hề phản kháng, hai mắt cô ấy đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt quỳ dưới đất, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

Cô ấy nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, mái tóc cũng ướt đẫm máu, cả người như một chiếc vỏ trống rỗng, chờ đợi cái chết đến.

“Liễu Như Thi, cô còn gì để nói không?”, Tứ tôn trưởng bình thản hỏi.

“Đệ tử chỉ muốn nói một câu, chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, là do một mình đệ tử làm”, Liễu Như Thi khàn giọng đáp.

“Chuyện này tôi sẽ thẩm vấn Lâm Chính, còn cô, nếu đã nhận tội thì phải nhận trừng phạt! Cô có ý kiến gì không?”.

“Không ạ…”

“Được!”.

Tứ tôn trưởng ném một kiếm lệnh ở trên bàn xuống, quát lớn: “Hành hình! Chém!”.

“Chém!”.

Một Hình Đường Thủ rút ngay đao ở hông ra, định chém vào cổ Liễu Như Thi.
 
Chương 3976


Chương 3976

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô gấp gáp vang lên: “Tất cả dừng tay!”.

Mọi người trong cung điện không khỏi run lên, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một bà lão ăn mặc giản dị, mái tóc bạc trắng, đi vào cung điện.

“Bà Ôn?”.

Nhiều người kêu lên.

“Hử?”.

Tứ tôn trưởng vô cùng ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Bà Ôn, sao bà lại đến đây? Chẳng phải bà đang ở dưới chân núi canh chừng bậc thềm Trường Sinh sao?”.

“Tôi đến đây là muốn nói đỡ mấy câu cho con bé này”, bà cụ Ôn còng lưng đi tới.

“Ồ?”, Tứ tôn trưởng có chút kinh ngạc.

Đám người Tiết Tường thì tỏ vẻ lúng túng.

Bọn họ nhìn ra được, hình như bà cụ Ôn rất thích Liễu Như Thi.

“Bà Ôn, con bé này đã nhận tội, bà nói gì cũng vô ích thôi. Nếu tôi đã tọa trấn ở Thiên Hình Cung thì phải làm việc theo quy tắc trong cung, không được coi thường!”, Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.

“Tứ tôn trưởng, quy tắc đương nhiên không thể coi thường, nhưng cũng không thể trách nhầm người tốt được”, bà cụ Ôn vội đáp.

“Trách nhầm người tốt? Bà Ôn, ý bà là sao?”.

“Cô ta muốn giết tôi, sao có thể là người tốt được chứ?”.

Tiết Tường không nhịn được đứng ra kêu lên.

“Nó đương nhiên là người tốt rồi! Tiết Tường, cậu tưởng bà già này không biết chuyện ở bậc thềm Trường Sinh sao? Vết thương trên trán nó là sao?”, bà cụ Ôn lạnh lùng hỏi.

“Việc này…”, sắc mặt Tiết Tường tái xanh, không biết trả lời thế nào.

“Tuy tôi đã nhiều tuổi, nhưng chưa lú lẫn! Rõ ràng là các cậu làm khó con bé trước, nên nó mới tức giận trả thù! Tứ tôn trưởng, tôi nghĩ chuyện này chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa các đệ tử thôi, không nghiêm trọng đến mức vậy đâu, xin Tứ tôn trưởng giơ cao đánh khẽ”, bà cụ Ôn hơi cúi người, nói rất nghiêm túc.

Tứ tôn trưởng nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Nếu là người bình thường lên tiếng, thì chắc chắn Tứ tôn trưởng sẽ không nghe lọt tai.

Nhưng dù sao bà cụ Ôn cũng có chút tiếng nói ở thiên cung Trường Sinh, ông ta ít nhiều cũng phải nể mặt.

Huống hồ tuy lồ ng ngực Tiết Tường chảy máu, nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da, không đến mức quá nghiêm trọng. Hơn nữa, tất cả đều chỉ là lời nói từ một phía của đám người Tiết Tường. Liễu Như Thi không ngụy biện nên cứ thế định tội, thực ra cũng hơi qua quýt.

Tứ tôn trưởng suy nghĩ, muốn tìm một cách hợp lý để giải quyết chuyện này.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười bình thản vang lên.

“Tứ tôn trưởng, phạm nhân đã nhận tội, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy, chứng cứ vững chắc như núi, tại sao chỉ dựa vào mấy câu nói hàm hồ của bà Ôn mà do dự chứ? Cô gái này phải lập tức chém đầu để làm gương!”.

Mọi người sửng sốt.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, nhìn rất phong độ đi vào, mỉm cười hành lễ với Tứ tôn trưởng.

“Anh!”, Tiết Tường nhìn thấy người kia, lập tức mừng rỡ.

Bà cụ Ôn hơi sửng sốt, khuôn mặt già nua tỏ vẻ mất tự nhiên.

“Lần này thì rắc rối rồi…”
 
Chương 3977


Chương 3977

Lâm Chính ngủ rất say, đương nhiên cũng rất thoải mái.

Dược hiệu của Huyền Thiên Đan đã phân giải hết trong người anh, được anh hấp thụ.

Giờ phút này, Lâm Chính cảm giác toàn thân như được thay da đổi thịt, lớn như tứ chi, nhỏ như sợi tóc, tất cả đều có cảm giác thông thấu.

Anh chưa mở mắt ra ngay, mà thở hắt một hơi, toàn thân duỗi mạnh một cái, sau đó phát ra tiếng rên thoải mái, rồi mới chậm rãi mở mắt.

Tuy Hoạt Độc chưa được giải hết, nhưng mọi nơi trên cơ thể anh đều hồi phục rất tốt, dù không bì được với thời kỳ đỉnh cao, thì ít nhất cũng lấy lại được sáu bảy phần thể lực.

Có thể khiến một cơ thể bị Hoạt Độc tàn phá đến mức thân tàn ma dại khôi phục đến mức độ này chỉ trong vài ngày, e rằng đây cũng là một chuyện rất ghê gớm đối với người của thiên cung Trường Sinh.

Nhưng Lâm Chính vừa ngồi dậy, một bóng dáng bỗng lao tới bên giường như lốc xoáy.

Chính là Thu Phiến.

“Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi”, Thu Phiến kích động kêu lên.

“Sao vậy?”, Lâm Chính nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.

“Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Sư muội Liễu Như Thi sắp bị hỏi tội chém đầu rồi!”, Thu Phiến gào lên.

“Cái gì?”.

Lâm Chính suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Anh túm lấy bả vai Thu Phiến, gấp gáp nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!”.

Thu Phiến lập tức kể lại chuyện Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường.

Lâm Chính nghe xong, đầu óc như muốn nổ tung.

Sao anh có thể không đoán ra được suy nghĩ của Liễu Như Thi chứ?

“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là ngốc hết thuốc chữa!”.

Lâm Chính cuống đến mức giậm chân, khẽ gầm lên: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”.

“Thiên Hình Cung! Anh Lâm, tôi nghĩ anh vẫn nên nhanh chóng đi tìm Ngũ tôn trưởng thì hơn! Chỉ có Ngũ tôn trưởng ra mặt mới cứu được Liễu sư muội! Anh cho Ngũ tôn trưởng năm giọt Lạc Linh Huyết, có khi Ngũ tôn trưởng nể tình chuyện này mà tha mạng cho Liễu sư muội!”, Thu Phiến nói.

Nhưng Lâm Chính không nghe hết câu nói của Thu Phiến, đã tông cửa chạy về phía Thiên Hình Cung.

“Anh Lâm? Haizz! Anh Lâm…”

Thu Phiến cuống quýt gọi rồi vội vàng chạy theo.



Ở Thiên Hình Cung.

Người đàn ông mặc áo dài màu trắng kia nở nụ cười tự tin đi tới giữa cung điện.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt sang nhìn anh ta, khuôn mặt ngập tràn sự kính phục và sùng bái.

“Từ sư huynh!”.

“Chào Từ sư huynh!”.

“Tham kiến Từ sư huynh!”.

Các đệ tử nhao nhao chào hỏi, một số người còn tỏ vẻ vô cùng kích động.

Liễu Như Thi hơi ngước đôi mắt bình thản lên, nhìn người đang đi tới.
 
Chương 3978


Chương 3978

Tuy cô ấy không biết anh ta, nhưng từ lời bàn tán xôn xao của các đệ tử thì vẫn biết người này là ai.

Từ Tài Quang.

Đệ tử tinh nhuệ trẻ tuổi nhất.

Cũng là một trong năm đệ tử kiệt xuất nhất của thiên cung.

Đương nhiên, anh ta còn một thân phận nữa, đó là anh nuôi của Tiết Tường.

Không ngờ chuyện này làm kinh động đến cả anh ta.

Liễu Như Thi khẽ hít vào một hơi, quay sang nhỏ giọng nói: “Bà Ôn, bà đừng tham gia vào chuyện này nữa, Như Thi cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả đều là cháu tự chọn, cháu không muốn làm liên lụy đến bà”.

“Con bé ngốc nghếch này, đừng nói nữa, tất cả đã có bà đây”, bà cụ Ôn nhỏ giọng đáp lại.

“Bà Ôn…”, Liễu Như Thi rưng rưng nước mắt.

Chỉ thấy Từ Tài Quang bước tới một bước, mỉm cười nói: “Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng rành rành ra đó rồi mà còn không xử quyết cô gái này? Chẳng lẽ mấy câu nói của bà Ôn có thể lật lại được vụ án này sao?”.

“Sao nào? Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à”, Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.

“Đệ tử không dám, chỉ là nơi này đang có bao nhiêu đệ tử nhìn vào, nếu Tứ tôn trưởng không xử lý công bằng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì e là uy nghiêm của Thiên Hình Cung… sẽ bị suy giảm. Đến lúc đó ngay cả pháp quy của thiên cung Trường Sinh chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Nếu chuyện phát triển đến mức đó thì phiền phức to”, Từ Tài Quang cười nói.

Sắc mặt của Tứ tôn trưởng hơi đen lại.

Tuy ông ta rất không thích nghe những lời Từ Tài Quang nói, nhưng nó lại có lý.

Vào lúc này, ông ta không được làm việc thiên tư.

“Chém đi!”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.

Liễu Như Thi không nói gì.

“Tôn trưởng”, bà cụ Ôn vội kêu lên: “Chuyện này vẫn phải điều tra đã”.

“Bà Ôn, phạm nhân đã nhận tội rồi, còn điều tra cái gì nữa? Lẽ nào phạm nhân nói điêu, các đệ tử này nhìn nhầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng?”, Tứ tôn trưởng mất kiên nhẫn nói.

Khuôn mặt già nua của bà cụ Ôn cứng đờ.

“Chém!”.

Tứ tôn trưởng lại quát.

Lần này, giọng điệu của ông ta rất kiên quyết.

Không ai dám phản bác.

Hình Đường Phủ lại giơ đao lên.

Vô số cặp mắt ở xung quanh đều nhìn chằm chằm.

Không ai nói gì.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Liễu Như Thi quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại.

“Bà Ôn, cảm ơn bà…”, cô ấy thì thào nói, vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Đúng lúc thanh đao trong tay Hình Đường Thủ sắp hạ xuống, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng vang khắp Thiên Hình Cung.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom