Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4625


Chương 4625

Mọi người đều sững sờ.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đeo kính, sải bước vào phòng.

Người đàn ông vuốt tóc ra sau, mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, vóc người cao lớn, hết sức tuấn tú.

Nhưng điều mà mọi người đặc biệt quan tâm là khí chất của hắn, rất nổi bật trong số những người bình thường!

“Thư Thái!”

Cổ Sam lập tức nhận ra người đến là ai, bà ta sốt sắng gọi.

“Cái gì? Cậu Thư Thái đến rồi sao?”

“Cứu tinh! Là cứu tinh! Cứu tinh đến rồi! Nhà họ Cổ chúng ta được cứu rồi!”

“Tốt quá!”

Nhà họ Cổ đều nhận ra thanh niên trẻ này, bọn họ kích động đến mức nước mắt lưng tròng, rối rít kêu lên.

Cổ Vũ vội vàng tiến lên trước, kích động nói: “Thư Thái, anh tới thật đúng lúc, nếu tới muộn hơn thì mẹ tôi… sẽ lành ít dữ nhiều rồi!”

“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể hỗn láo!”

Người đàn ông tên Thư Thái nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó bước lên phía trước, hơi khom người với Cổ Sam: “Cô giáo! Thực sự xin lỗi, Thư Thái đến muộn rồi”.

“Không sao! Đứa trẻ ngoan, cô không sao!”, Cổ Sam nở nụ cười yên tâm, đáp.

Thư Thái khẽ gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, liếc nhìn Lâm Chính, mặt không biểu cảm nói: “Cút!”

“Anh nói gì cơ?”

Lâm Chính nghiêng đầu thờ ơ hỏi.

“Tôi nói anh cút đi, không nghe thấy hả?”, Thư Thái tức giận trợn to hai mắt!

Nhiều người tưởng rằng mình điên rồi!

Người trẻ tuổi trước mắt lại dám nói thần y Lâm cút?

Anh ta là ai?

Đầu óc bị hỏng rồi sao?

Chẳng lẽ anh ta không biết thần y Lâm?

Đầu óc mọi người nóng lên, ai nấy tưởng mình điên rồi.

Ngược lại, một số người có chút quyền thế, tầm nhìn rộng mở đã nhận ra người đàn ông tuấn tú đó là ai.

“Thư Thái? Chẳng lẽ là người đó… là nhà họ Thư…”, có người nhỏ giọng, muốn nói lại thôi.

“Không thì là ai? Yên Kinh có bao nhiêu nhà họ Thư?”.

“Chậc, người nhà họ Thư đến rồi? Lại còn là học trò của Cổ Sam… Nói vậy nhà họ Thư… định tham gia vào việc này?”.

“Lợi hại! Lợi hại! Nếu nhà họ Thư cũng vào cuộc, e rằng ngay cả thần y Lâm cũng không thể không cúi đầu!”.

“Xem ra lần này thần y Lâm không động vào Cổ Sam được rồi!”.

Người xung quanh bàn tán.

Nghe được những lời bàn tán này, những người không biết rõ chân tướng xem như đã hiểu ra bối cảnh của Thư Thái không tầm thường.
 
Chương 4626


Chương 4626

Nhưng dựa vào nhà họ Thư mà dám quát tháo thần y Lâm?

Lâm Chính nhìn những người đàn ông mặc vest một lượt, nói: “Tôi cho các người một cơ hội, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi!”.

“Tránh? Anh cũng xứng?”.

Thư Thái vung tay.

Loạt soạt.

Tất cả người đàn ông mặc vest lấy súng mang theo trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.

Bảy tám khẩu súng đen ngòm giống như miệng ác ma, người ở đây nhìn thấy đều run sợ.

“Rút súng rồi…”.

“Sắp xảy ra án mạng rồi…”.

Giọng nói run rẩy không thôi, khách khứa trở nên căng thẳng, đã có người lặng lẽ rời đi, không dám ở lại nơi thị phi này nữa.

Người nhà họ Cổ nhìn thấy những cây súng đen ngòm ấy cũng trở nên tràn đầy tự tin.

“Thần y Lâm, cho dù thân thủ anh có tốt thế nào cũng không thể lợi hại hơn đạn nhỉ?”, Cổ Vũ hừ một tiếng.

“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn cùng cực… Thủ đoạn của thần y Lâm không sợ đao kiếm đạn bắn từ lâu… Nếu Người nhà họ Cổ các người còn muốn sống thì mau quỳ xuống nhận lỗi, không thì không kịp nữa rồi!”, bên này Hồng Năng Toàn đau khổ đứng lên, hét lớn.

Hai cánh tay ông ta còn đang chảy máu.

“Hồng Năng Toàn! Uổng cho ông xưng là tông sư xảo kình, thế mà lại hèn nhát như vậy! Bản thân ông sợ thân y Lâm đã đành, đừng nghĩ ai cũng vô tích sự giống ông chứ! Phế vật!”, Cổ Vũ mắng chửi.

“Cậu…”, Hồng Năng Toàn á khẩu.

“Vị này là Hồng Năng Toàn tông sư sao? Hừ, đúng là nực cười, thế mà lại sợ một con kiến không biết trời cao đất dày. Tôi nói thật vậy, mấy sự tích của thần y Lâm tôi đã nghe rồi. Tôi thừa nhận, mấy cây súng này không làm gì được thần y Lâm, nhưng tôi phải nói rõ, nổ súng hay không không cần kết quả, mà là thái độ, thái độ của Thư Thái tôi! Nhà họ Thư tôi nổ súng nghĩa là tuyên chiến! Rõ chưa? Anh ta chặn được đạn, nhưng có chặn được lửa giận của nhà họ Thư chúng tôi không?”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.

Cổ Sam là cô của Thư Thái!

Thư Thái trở mặt với Lâm Chính vì cô mình, truyền ra ngoài dư luận sẽ đứng về hắn, nhà họ Thư cũng sẽ dốc sức ủng hộ hắn.

Những người khác ngạc nhiên nhìn hắn.

“Vậy bây giờ các người có thái độ gì?”.

Lâm Chính hỏi.

“Mau cút ra khỏi đây! Từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt cô tôi nữa!”, Thư Thái quát.

“Nếu tôi không đi thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Không cút? Hừ, có lẽ bây giờ tôi không làm gì được anh, nhưng tôi bảo đảm anh sẽ không thể sống sót rời khỏi Yên Kinh này được!”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

Hắn có vốn liếng để nói ra câu đó.

Hắn cũng cảm thấy nhà họ Thư có năng lực đó!

“Được, tôi biết rồi!”.

Lâm Chính liên tục gật đầu, đi thẳng tới trước.
 
Chương 4627


Chương 4627

“Đứng lại!”.

Thư Thái quát lớn.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm, dự định đi ra khỏi vòng vây.

“Ra tay!”, Thư Thái lạnh lùng quát, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Những người cầm súng trên tay chuẩn bị bóp cò.

Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, châm của Lâm Chính đã đâm vào cổ bọn họ, tất cả đứng yên không động đậy.

“Thần y Lâm!”.

“Mau dừng lại!”.

“Không!”.

Bọn họ hét lên thảm thiết.

Nhưng không có ích gì.

Lâm Chính bước nhanh tới trước, tóm lấy Cổ Sam từ trên giường.

Tuy Thư Thái mạnh miệng, nhưng lại không ngăn được Lâm Chính.

“A! Không! Đừng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.

Cổ Sam vốn bệnh nặng, vô cùng yếu ớt, lần này ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn, chỉ đành dùng hết sức lực gào lên.

Nhưng Lâm Chính nào có quan tâm đến bà ta?

“Tính mạng bà sắp tàn, bệnh nặng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng bà làm em gái tôi bị thương, mạng của bà mấy ngày tới tôi cũng sẽ lấy!”.

Nói xong, anh rút châm bạc ra, chuẩn bị đâm xuống.

“Không!”.

Nhiều người kinh hãi kêu lên.

Khoảnh khắc châm bạc sắp đâm vào người Cổ Sam, một bàn tay đầy máu đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Chính.

Lâm Chính sững sờ, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lương Huyền Mi đã lảo đảo nhoài người lên lưng mình từ lúc nào…

“Huyền Mi?”.

“Anh… Đừng… làm bà ấy bị thương… Xin anh đấy…”.

“Không giết người này? Huyền Mi, bọn họ hại em thê thảm như vậy, dung mạo bị hủy hoại, toàn thân đầy thương tích. Nếu anh đến muộn, em thậm chí còn mất mạng! Bọn họ đối xử với em như vậy, sao em có thể tha thứ cho bọn họ?”, Lâm Chính nói.

“Anh, Cổ Sam không có đạo đức… không xứng làm giáo viên dạy người khác, nhưng dù bà ấy có thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là cô của em… Hôm nay anh động vào bà ấy, truyền ra ngoài em sẽ là người không biết tôn sư trọng đạo, cũng sẽ khiến anh gặp rắc rối vô tận. Cho nên anh, bỏ đi, chúng ta quay về, đừng chấp nhặt với bà ấy nữa…”, Lương Huyền Mi nắm chặt tay Lâm Chính, người dán chặt lên lưng anh, yếu ớt nói.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông châm bạc xuống.

Châm này hạ xuống, anh sẽ sảng khoái, nhưng tin rằng nó sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho Lương Huyền Mi.

Dù Cổ Sam có khiến người ta chán ghét thế nào, chung quy bà ta cũng là cô của Lương Huyền Mi.

Lâm Chính phải đứng trên góc độ của Lương Huyền Mi để suy nghĩ.

“Được! Huyền Mi, anh nghe em, em nói không giết thì không giết!”.
 
Chương 4630


Chương 4630

Nhà họ Lương.

Người nhà họ Lương vô cùng ngạc nhiên.

“Người này là… Lâm Chính?”.

“Sao cậu ta lại chạy đến nhà họ Lương?”.

“Còn nữa, Huyền Mi bị sao vậy?”.

Những tiếng nói kinh ngạc vang lên, mọi người xôn xao thảo luận.

Để tránh không gây ra rắc rối gì, Lâm Chính đã ngụy trang, không còn là dáng vẻ của thần y Lâm, mà là gương mặt của Lâm Chính ở Giang Thành.

Lương Huyền Mi không bị thượng quá nặng, nhưng vết thương trên mặt đặc thù. Móng tay của Hoàng Diễm Hồng đã dùng mỹ phẩm, thành phần của mỹ phẩm ít nhiều cũng rất phức tạp, dễ gây nhiễm trùng vết thương hở. Nếu không mau chóng xử lý, e rằng sẽ để lại sẹo.

“Mẹ nuôi! Mẹ!”.

Lâm Chính mở cửa nhà Lương Thu Yến ra, sau đó gọi.

“A Chính sao? A Chính đến rồi à? Mau để mẹ xem nào!”.

Lương Thu Yến vui vẻ chạy ra khỏi nhà, nhưng khi nhìn thấy Lương Huyền Mi được Lâm Chính bế trên tay, sắc mặt bà ấy không còn chút máu, kinh ngạc vô cùng.

“Huyền Mi, con sao vậy Huyền Mi, ôi con gái tôi!”.

Lương Thu Yến giàn giụa nước mắt.

“Mẹ, không cần lo đâu, Huyền Mi không sao cả, chỉ là bị chút vết thương ngoài da. Mẹ giúp con múc một chậu nước nóng đến đây, giờ con sẽ chữa trị cho Huyền Mi”, Lâm Chính nói.

“Được! Được!”.

Lương Thu Yến lau nước mắt, vội vàng chạy đi múc nước.

Chốc lát sau, Vệ Yến quay lại, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa.

Lâm Chính đuổi hết người ra khỏi nhà, một mình ở trong đó điều trị cho Lương Huyền Mi.

“Mẹ, sao vậy?”.

Lương Tiểu Điệp vừa từ trường học trở về, nhìn thấy Lương Thu Yến khóc ở trong sân thì nghi hoặc không thôi, lập tức hỏi.

“Chị con bị thương, anh con đang ở trong đó điều trị cho con bé”, Lương Thu Yến đau lòng nói.

“Cái gì?”.

Lương Tiểu Điệp ngạc nhiên.

Đột nhiên, cô ta như nhớ tới điều gì, tim đập mạnh.

Anh đang điều trị?

Hai người anh ruột của cô không biết y thuật, người duy nhất biết y thuật chỉ có thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy.

Lâm Chính đã đến!

Ở nhà họ Lương, người biết thân phận của Lâm Chính ít vô cùng.

Lương Vệ Quốc không nói, ông ta là người đầu tiên biết thân phận của Lâm Chính, người còn lại là Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp.

Sau khi biết anh nuôi của mình là thần y Lâm, Lương Tiểu Điệp ở trường hầu như suốt ngày hồn không về xác. Mặc dù ngoài miệng nói không thích thần y Lâm, không muốn mua quần áo giày dép in hình thần y Lâm, trong ký túc xá dán đầy poster tuấn tú đẹp trai của thần y Lâm, chủ đề trò chuyện mỗi ngày cứ ba câu là nhắc tới thần y Lâm như những người bạn trong lớp, nhưng… thỉnh thoảng cô cũng sẽ chú ý đến bất cứ tin tức nào của Lâm Chính, đổi hình nền điện thoại thành một hình đẹp trai của anh. Thậm chí ngày nào đi học cũng ngồi cạnh những người hâm mộ hàng đầu của thần y Lâm, nghe bọn họ nói về tình hình gần đây của anh.
 
Chương 4628


Chương 4628

Lâm Chính đẩy nhẹ Cổ Sam ra, cơ thể già nua đó lập tức ngã xuống, được những người nhà họ Cổ ở phía sau đỡ lấy.

“Mẹ!”.

“Cô, cô không sao chứ?”.

Bọn họ luống cuống đỡ Cổ Sam lên giường.

Cổ Sam thở hổn hển, không ngừng run rẩy, khuôn mặt cũng hiện lên màu đỏ quái dị.

“Không hay! Bệnh của mẹ tái phát rồi, mau lấy thuốc tới đây!”.

“Dùng Huyết Sâm! Dùng Huyết Sâm nghìn năm!”.

Người nhà họ Cổ sốt ruột hét lên.

Huyết Sâm mà Hoàng Diễm Hồng đem tới lập tức được lấy ra, cắt cho Cổ Sam dùng.

“Bây giờ thuốc giả mà cũng có thể trị bệnh?”.

Lâm Chính lầm bầm một câu.

“Thuốc giả?”.

Mọi người ngạc nhiên.

“Anh thì hiểu cái gì! Đây là Huyết Sâm nghìn năm!”, Cổ Vũ tức giận.

“Huyết Sâm? Hừ, củ cải nhuộm chút nước màu mà thôi!”.

Lâm Chính lắc đầu, bế ngang Lương Huyền Mi lên, đi ra ngoài.

“Củ cải?”.

Cổ Vũ sững sờ.

Những người khác đều nhường đường.

Khi đi ngang qua Thư Thái, Lâm Chính bất giác dừng bước.

“Anh nên cảm thấy may mắn. Nếu không phải em gái tôi không muốn tiếp tục truy cứu, thì hôm nay anh cũng đừng hòng ra khỏi nhà họ Cổ”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, đây là Yên Kinh, không phải ai cũng sợ anh! Thư Thái tôi lại càng không! Anh là cái thá gì?”, Thư Thái hừ một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ, tràn đầy thách thức và bá đạo.

Lâm Chính không nói gì, đưa Lương Huyền Mi rời đi.

Lâm Chính đi rồi, hiện trường hỗn loạn mới khôi phục trở lại.

“Thần y Lâm này thật là kiêu căng!”.

“Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành của anh ta! Sao anh ta lại vô pháp vô thiên như vậy?”.

“Nhất định phải trừng trị anh ta, cho anh ta một bài học!”.

“Đúng!”.

Một vài người đứng ra chửi mắng Lâm Chính.

Bọn họ không dám lên tiếng trước mặt, đợi người ta đi rồi mới hung hăng chửi.

“Khiêng những người bị thương đi điều trị!”.

Thư Thái nhíu mày, lạnh lùng quát.

“Vâng, cậu chủ!”.

Những người đàn ông áo đen cất súng đi, thu dọn hiện trường hỗn loạn.

Thư Thái tới trước hỏi tình hình của Cổ Sam.

Cổ Vũ cắt một miếng Huyết Sâm, chuẩn bị cho Cổ Sam dùng.
 
Chương 4629


Chương 4629

“Đây là cái gì?”, Thư Thái nhíu mày hỏi.

“Huyết Sâm nghìn năm, do Hoàng Diễm Hồng tặng, cô ấy đã trả cái giá cao để đấu giá được. Anh Thư Thái, chắc anh chưa từng thấy nhỉ?”, Cổ Vũ cười nói.

Nhưng hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Thư Thái lập tức sầm xuống.

“Huyết Sâm nghìn năm xuất hiện ở buổi đấu giá Yên Kinh lần trước đã được ông nội tôi mua về dùng. Huyết Sâm chỉ có một, nhà tôi đã có được thì người tên Hoàng Diễm Hồng đó đã mua cái gì ở buổi đấu giá?”, Thư Thái hỏi.

“Hả?”, người nhà họ Cổ kinh ngạc.

Người bên cạnh hình như ý thức được điều gì, vội vàng giành lấy Huyết Sâm, sau đó bẻ ra.

Huyết Sâm nứt làm đôi, bên trong lại có màu trắng.

“Củ cải? Đây… thật sự là củ cải sao?”.

“Vậy là thần y Lâm nói thật?”.

“Sao lại thế được?”.

Người nhà họ Cổ hoảng hốt, cầm củ cải mà tay chân luống cuống.

“Con ả đê tiện Hoàng Diễm Hồng dám lấy củ cải ra lừa mẹ! Tôi đã bảo mà, gia cảnh cô ta tầm thường, không quyền không thế, sao có thể mua được Huyết Sâm nghìn năm? Thật đáng chết!”, Cổ Vũ tức giận ném củ cải đó xuống đất.

“Anh cả, bây giờ nói gì cũng dư thừa, chúng ta phải mau mau nghĩ cách cứu mẹ! Mẹ sắp không xong rồi!”, con gái của Cổ Sam khóc lóc gào lên.

“Nói đúng, bây giờ phải mau nghĩ cách cứu mẹ! Mau đưa mẹ đến bệnh viện!”, Cổ Vũ luống cuống tay chân.

“Tình trạng của mẹ rất nguy cấp, đưa đến bệnh viện e là không kịp, hơn nữa bệnh viện cũng không chữa được triệu chứng lạ của mẹ!”.

“Tìm bác sĩ khác thì sợ là trong thời gian ngắn cũng không đến kịp được…”.

“Vậy… phải làm sao?”, Cổ Vũ hoảng hốt.

Người nhà họ Cổ đều mặt ủ mày ê, ánh mắt vô hồn.

Đúng lúc này, con gái của Cổ Sam đột nhiên sáng mắt lên: “Tìm thần y Lâm, bảo thần y Lâm đến chữa bệnh!”.

“Thần y Lâm?”.

Mọi người sửng sốt, không tin nổi nhìn cô ta.

“Đúng, tìm thần y Lâm! Nếu thần y Lâm ra tay, có lẽ bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi!”.

“Với y thuật của thần y Lâm thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng… sao anh ta đồng ý ra tay cứu mẹ được?”, Cổ Vũ nghiến răng nói.

Con gái Cổ Sam mỉm cười: “Chúng ta hẳn là không thể nói thần y Lâm chữa bệnh, nhưng… Thư Thái thì có thể!”.

“Thư Thái?”.

Cổ Vũ sửng sốt.

Thư Thái khẽ gật đầu, nói: “Chuyện của cô giáo cũng là chuyện của tôi, chỉ là một thần y Lâm nho nhỏ, tôi sẽ bắt anh ta về đây chữa trị cho cô giáo!”.

Nói xong, hắn đã đứng dậy rời khỏi phòng.

Rời khỏi nhà họ Cổ, Lâm Chính lập tức đưa Lương Huyền Mi về nhà mẹ nuôi Lương Thu Yến, còn nhờ Vệ Yến đến tiệm thuốc lấy đủ dược vật và dụng cụ cần thiết để chữa trị.
 
Chương 4631


Chương 4631

Lương Tiểu Điệp hơi sầu não.

Rõ ràng đó là anh trai mình.

Rõ ràng trong điện thoại có số của anh, nhưng… cô lại không dám để lộ ra trước người khác, chỉ có thể lặng lẽ yêu thích, biểu hiện thật là hèn nhát.

“Hừ, anh ta thật khiến người ta chán ghét!”.

Lương Tiểu Điệp tự lẩm bẩm không chỉ một lần.

Nhưng hôm nay về nhà, hình bóng suốt ngày quẩn quanh trong tâm trí mình lại thật sự đến đây…

Nhất thời Lương Tiểu Điệp hơi luống cuống.

Thế nên, tâm tư thiếu nữ ở thời kỳ thanh xuân phức tạp mà lại đơn thuần.

Cô ta đi qua đi lại, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Mẹ, chị có ổn không?”.

“Không rõ… Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng anh trai con lại nói không sao…”, Lương Thu Yến nói.

“Mẹ yên tâm, sẽ không sao đâu”.

Lương Tiểu Điệp an ủi.

Đó là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, có anh ở đây thì còn sợ cái gì?

Đúng lúc đó, một nhóm người nhà họ Lương khí thế hùng hổ xông vào sân nhà.

Nhìn lại thì là người của chi thứ hai do Lương Khánh Tùng dẫn đầu.

Lương Khánh Tùng tối sầm mặt, có vẻ cực kỳ nghiêm túc, vừa vào sân đã nghiêm nghị quát lên: “Người đâu rồi?”.

“Ông nội hai?”.

“Bác hai?”.

Lương Thu Yến và Lương Tiểu Điệp đều bất ngờ.

“Người đâu?”.

Giọng Lương Khánh Tùng to hơn.

Hai người bị dọa sợ.

“Bác hai, xảy ra chuyện gì? Bác tìm ai?”, Lương Thu Yến hoang mang.

“Cháu còn giả vờ? Đương nhiên là Lương Huyền Mi con gái cưng của cháu! Có người nhìn thấy thần y Lâm dẫn con gái cưng của cháu vào nhà họ Lương chúng ta. Cháu mau giao nó ra, nếu không nhà họ Lương sẽ gặp họa lớn, cháu hiểu chưa?”, Lương Khánh Tùng tức giận quát.

Lương Thu Yến sửng sốt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Bác hai, con gái cháu phạm lỗi gì? Bác lại định giao nó cho ai? Lẽ nào các bác muốn hại con gái cháu?”.

“Thu Yến! Cháu còn giả vờ ngu nữa sao? Con gái cháu và thần y Lâm đã đắc tội với cậu Thư Thái nhà họ Thư. Cậu chủ nhà họ Thư đã dẫn người nhà họ Thư đến nhà chúng ta. Bây giờ bọn họ đang ngồi ở sảnh chính! Cháu mà không giao người, làm nhà họ Thư nổi giận, e là bọn họ sẽ hủy diệt nhà họ Lương chúng ta giống như Thái Sơn đè đầu. Cháu cũng không đến nỗi không biết sức mạnh của nhà họ Thư chứ? Bọn họ có bao nhiêu người là nhân vật ở khu vực trung tâm? Sức mạnh bọn họ che phủ toàn bộ Yên Kinh này, giậm chân là Yên Kinh sẽ rung chuyển. Nếu cháu không giao người, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Lương!”.

Mắt Lương Khánh Tùng đỏ lên, quát giận.

Lần này đám người Lương Tiểu Điệp đều bị dọa sợ.
 
Chương 4632


Chương 4632

Chuyện nghiêm trọng đến mức đó sao?

Nhà họ Thư?

Rốt cuộc là con quái vật to lớn như thế nào mà có thể ép bức Lương Khánh Tùng đến mức này?

“Đừng hòng! Nằm mơ đi!”.

Lương Thu Yến đột nhiên hét lên, dang hai tay ra: “Ai cũng đừng hòng đưa con gái tôi đi! Tôi mặc kệ các người muốn làm gì con bé, không được đụng vào con gái tôi! Không ai được đụng vào!”.

“Xem ra nói chuyện đàng hoàng không có tác dụng rồi”.

Lương Khánh Tùng hừ lạnh: “Lôi nó ra, vào phòng bắt người!”.

“Vâng!”.

Người của chi thứ hai ở phía sau lập tức tiến lên.

“Dừng tay!”.

Vệ Yến đột nhiên đứng ra, quát lớn.

“Cô là ai?”, Lương Khánh Tùng nghiêm nghị hỏi.

“Tôi là người của thần y Lâm ở Dương Hoa!”, Vệ Yến nói: “Thần y Lâm và bà Lương Thu Yến có mối quan hệ thân thiết, sếp ra lệnh cho tôi ở lại đây săn sóc cô Lương Huyền Mi và bà Lương Thu Yến. Các người dám động vào một cọng tóc nào của bọn họ thì chính là khiêu chiến với thần y Lâm! Lương Khánh Tùng, ông sợ nhà họ Thư còn không sợ thần y Lâm hay sao? Ông có còn nhớ thủ đoạn lúc trước của thần y Lâm không?”.

Nghe vậy, sắc mặt của Lương Khánh Tùng trở nên trắng bệch.

Người nhà họ Lương cũng tỏ ra kinh hãi.

Phải.

Chuyện lúc trước thần y Lâm đại náo nhà họ Lương vẫn còn hiện rõ trước mắt mọi người.

Giống như ác mộng không thể phai nhạt trong lòng người nhà họ Lương.

Nhưng nhà họ Thư cũng đâu dễ chọc?

Chẳng lẽ chống lại nhà Thư thì nhà họ Lương có thể sống sót?

Lương Khánh Tùng rơi vào thế khó xử, không biết làm sao cho phải.

Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng từ ngoài sân nhà truyền vào.

“Một con chó vô năng mà cũng dám ra vẻ thần kỳ như vậy, thế đạo này đúng là thay đổi rồi!”.

Bọn họ vội vàng đưa mắt nhìn sang, Thư Thái dẫn theo người nhà họ Thư đi vào trong sân.

Chính chủ đã đến!

“Cậu Thư!”.

Đám người Lương Khánh Tùng vội vàng cúi người, vẻ cung kính khiêm nhường.

“Anh nói cái gì?”, Vệ Yến nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, thần y Lâm đâu? Bảo anh ta ra đây, tôi có chuyện muốn tìm anh ta! Tôi cho anh ta năm phút, nếu quá thời gian đó, tôi sẽ giẫm nát xương anh ta!”, Thư Thái đốt điếu thuốc, mặt không cảm xúc, nói.

Giọng điệu quá ngông cuồng. Nhà họ Lương cảm thấy quá bất ngờ. Lương Khánh Tùng cũng hoang mang.

Trong nhận thức của họ, thực lực của nhà họ Thư mạnh hơn của thần y Lâm. Những cũng chỉ mạnh hơn chứ chưa tới mức có thể chèn ép được.
 
Chương 4633


Chương 4633

Giọng điệu của Thư Thái thật sự quá khoa trương. Nhà họ Thư có năng lực mạnh như vậy sao?

“Cái gì?”

Vệ Yến cũng không hề khách khí, lập tức hét lớn: “Thư Thái, mong anh chú ý lời ăn tiếng nói. Nếu như anh dám sỉ nhục chủ tịch của chúng tôi thì đừng trách sao chúng tôi không khách khí đấy”.

“Dương Hoa à? Hừ, các người tưởng mình lợi hại lắm sao? Đối với nhà họ Thư chúng tôi, Dương Hoa và chó mèo chẳng có gì khác nhau cả. Tôi muốn giết thì sẽ. Các người tưởng mình là ai?”, Thư Thái lắc đầu, cười khinh thường.

“Anh…”, Vệ Yến tái mặt, tức run nhưng không làm gì được. Lâm Chính đang chữa trị cho Lương Huyền Mi ở bên trong. Cô ta không thể vào làm phiền được.

Nếu ra tay thì một cô gái sao có thể là đối thủ của Thư Thái chứ? Không bật lại được thì đành đứng đó trừng mắt mà thôi.

“Tính giờ đi”, Thư Thái bước tới một cái ghế đặt bên cạnh và ngồi xuống hút thuốc.

“Vâng”, người bên cạnh hô lên.

Mọi thứ trở lại yên lặng. Thế nhưng ai cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Thư Thái biết Lương Huyền Mi đang ở bên trong. Người của hắn nhìn thấy Lâm Chính đưa Lương Huyền Mi vào.

Chỉ cần Lương Huyền Mi còn thì không sợ Lâm Chính không hiện hình.

“Ông Hai, cậu chủ nhà họ Thư khoa trương quá? Xem ra cậu ta không coi thần y Lâm ra gì thật rồi. Nếu thần y Lâm tức giận xử lý Thư Thái rồi nhà họ Lương bị liên lụy thì phải làm sao?”, người nhà họ Lương bên cạnh khẽ nói với Lương Khánh Tùng.

“Cậu nói đúng. Thư Thái quá đáng quá. Nhưng cậu ta cũng không phải kẻ ngốc. Cậu ta cũng là một trong những người có tiếng ở Yên Kinh. Nếu không có bản lĩnh thì có thể được nhắc đến không?”, Lương Khánh Tùng nói giọng khàn khàn.

“Ông Hai, ý của ông là…”

“Mấy ngày trước tôi nghe nói nhà họ Thư có qua lại với một nhân vật tai to mặt lớn. Chắc là muốn hợp tác với người đó. Tôi thấy có lẽ do mục đích của bọn họ đã đạt được, họ có chỗ dựa nên mới ngông cuồng như vậy”.

“Thật à?”

“Không tin à? Cậu không phát hiện ra gần đây nhà họ Thư luôn tham giá mua đấu giá các món bảo vật sao? Chắc chắn là để tặng cho nhân vật đó”

“Bọn họ nói là tặng cho ông cụ Thư…”

“Chẳng qua là che mắt thiên hạ thôi. Ông cụ Thư bằng nào tuổi rồi, lớn hơn tối tới 30 tuổi đấy. Người lớn tuổi vậy rồi còn dùng bảo bối làm cái gì?”

“Ông Hai nói đúng…vậy chúng ta…phải làm thế nào?”

“Đừng vội…tùy cơ ứng biến. Lập tức thông báo cho gia chủ để bọn họ về”.

“Vâng”, người nhà họ Lương âm thầm hành động.

Năm phút nhanh chóng trôi qua. Thư Thái dập điếu thuốc trong tay.

“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng có trách tôi”, nói xong, Thư Thái quay qua nhìn người ở phía sau. Người này hiểu ý, lập tức đi về phía căn phòng.

“Các người định làm gì vậy? Đứng lại”, Vệ Yến tức giận quát và định ngăn lại.

Thế nhưng cô ta vừa lao tới thì đã bị tát sấp mặt. Cô ta định bò dậy thì bị người này ghì mạnh xuống.

“Đưa hết bọn họ đi. Tìm được Lương Huyền Mi, truyền thông tin ra ngoài, báo cho Lâm Chính. Nếu Lâm Chính còn không xuất hiện thì dìm bọn họ xuống hồ phía Nam cho tôi”, Thư Thái ung dung đứng dậy: “Đồng thời, đưa Dương Hoa vào danh sách đen. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Dương Hoa trở thành kẻ địch của chúng ta. Rõ chưa?”
 
Chương 4634


Chương 4634

“Vâng thưa cậu chủ”, người nhà họ Thư đáp lại

Cạch…Đúng lúc này một người nhà họ Thư bước tới trước căn phòng và đạp mạnh cửa. Thần y Lâm đang chữa trị cho Lương Huyền Mi bỗng chau mày.

“Cậu chủ, bên trong có một nam một nữ. Người nam không giống thần y Lâm. Còn người nữ thì chính là Lương Huyền Mi”, người này liếc nhìn rồi hô lớn.

“Đưa Lương Huyền Mi ra đây”, Thư Thái thản nhiên nói

“Dạ”, người nhà họ Thư gật đầu, sải bước tới đẩy Lâm Chính ra và vực Lương Huyền Mi dậy.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì…Bụp…Lâm Chính đạp một đạp khiến kẻ này bay bật ra đập mạnh vào cửa, chảy máu đầu.

“Hả?”, nhà họ Thư giật mình.

Lương Khánh Tùng cũng bàng hoàng. Thư Thái liếc nhìn người đàn ông bị đạp vỡ đầu và nheo mắt: “Thú vị đấy…người ở trong đó mau ra đây cho tôi”.

Giọng nói của Thư Thái không hề nhỏ, Lâm Chính ở bên trong đương nhiên là nghe rõ. Thế nhưng anh mặc kệ.

Dù Thư Thái có cho mình lợi hại tới mức nào thì trong mắt Lâm Chính vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi.

Lúc này anh chỉ muốn chữa khỏi mặt cho Lương Huyền Mi. Những chuyện khác anh không quan tâm.

“Tốt lắm”, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Thư Thái tức tới mức bật cười. Đám đông hiểu ý, chuẩn bị lao vào lôi người đàn ông ở trong phòng ra. Đúng lúc này một tiếng gào vang lên.

“Ai dám làm loạn ở nhà họ Lương?”, các cao thủ đồng loạt lao vào sân, vây kín đám người Thư Thái. Ngay sau đó Lương Vệ Quốc được lương Hồng Anh và Lương Sinh dìu vào.

Lương Khánh Tùng ngạc nhiên.

“Anh hai, anh thật sự hồ đồ rồi. Anh trơ mắt để cho đám người này ức hiếp nhà họ Lương ngay tại nhà mình sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài có phải là bị người ta cười vào mặt cho?”, Lương Vệ Quốc lạnh giọng.

“Em thì biết cái gì? Đây là chuyện của thần y Lâm và nhà họ Thư, có liên quan gì tới nhà họ Lương chứ? Cậu Thư Thái tới đây tìm thần y Lâm. Em cứ để cậu ta tìm là được. Chúng ta xen vào làm gì?”, Lương Khánh Tùng trông vô cùng khó coi.

“Nhưng nhà họ Thư ra tay với Thu Yến mà anh đứng im được à? Lẽ nào bọn họ không phải người nhà họ Lương?”, Lương Vệ Quốc hừ giọng, tức giận nói.

Lương Khánh Tùng á khẩu.

“Ông ba nhà họ Lương, ông định lãnh đạo nhà họ Lương đối đầu với nhà họ Thư chúng tôi đấy à?”, Thư Thái nheo mắt cười.

“Vệ Quốc không dám, nhưng đây là nhà họ Lương, là địa bàn của chúng tôi. Đừng nói là Thư Thái mà dù ông cụ có ở đây thì cũng không được làm loạn. Nếu cậu sử dụng vũ lực ở đây thì nhà họ Lương chúng tôi không ai đồng ý hết”, Lương Vệ Quốc lạnh giọng quát.

Dứt lời, người nhà họ Lương tiến lại sát hơn. Ai ai cũng trong tư thế sẵn sàng ra tay. Người nhà họ Thư tức lắm.

“Được lắm! Một nhà họ Lương thôi mà dám lên mặt với nhà họ Thư. Xem ra hôm nay tôi không chỉ phải xử lý một thần y Lâm mà còn phải xử lý cả nhà họ Lương các người nữa”.

Thư Thái vội vàng gật đầu, tức giận bật cười: “Các người nhìn nhé. Giờ tôi bước vào căn phòng này, đích thân đưa Lương Huyền Mi ra đây. Tôi muốn xem xem, nhà họ Lương các người ai dám chặn tôi lại”, nói xong Thư Thái bước vào trong.

“Chặn cậu ta lại”, Lương Vệ Quốc lập tức hét lớn.

“Vâng”, ba người bên cạnh ông ta lao lên.
 
Chương 4635


Chương 4635

“Dừng tay! Tất cả dừng tay”, Lương Khánh Tùng sợ hãi vội lên tiếng: “Nếu ai dám làm hại cậu Thư Thái thì tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không có đất chôn”.

“Lương Khánh Tùng. Anh đang làm hại nhà họ Lương đấy”, Lương Vệ Quốc đỏ mặt.

“Hại? Anh đang muốn tốt cho nhà họ Lương thì có. Tất cả cút ra”, Lương Khánh Tùng hét lớn, sau đó cho người cản ba người kia lại để họ không thể tiếp cận Thư Thái.

Hiện trường trở nên hỗn loạn. Thế nhưng người của Lương Khánh Tùng không có nhiều, không đông như của Lương Vệ Quốc nên bọn họ cũng bị khống chế.

Thư Thái cũng không vội, hắn cứ đứng im tại chỗ quan sát hai bên giằng co. Hắn muốn xem xem nhà họ Lương ai dám to gan. Nếu thật sự động vào hắn thì dù chỉ là một cọng lông thôi hắn cũng sẽ gây khó dễ cho nhà họ Lương.

“Cậu Thư Thái, cậu mau đứng phía sau tôi. Đám người Lương Vệ Quốc bị điên rồi”, thấy phe mình không chặn lại được thì Lương Khánh Tùng bèn hô lớn.

“Đứng phía sau ông? Lương Khánh Tùng, ông coi tôi là ai vậy? Tôi mà lại phải trốn sau lưng ông à. Tóm lại là nhà họ Lương mà động vào tôi thì hôm nay cũng là ngày chết của các người. Ha ha…”, Thư Thái bật cười.

Lương Khánh Tùng sợ tới mức mặt cắt không ra máu. Ông ta ra sức chặn lại nhưng vô ích.

“Hôm nay chính là ngày tàn của nhà họ Lương rồi sao?”, Lương Khánh Tùng đau khổ kêu gào.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc,,.

“Tất cả dừng tay”, một giọng nói khác vang lên.

Cả hiện trường giật mình. Một lượng lớn người nhà họ Khánh lại lao vào. Ngay sau đó Lương Hổ Khiếu cùng không ít các tầng lớp cấp cao khác có mặt. Cái sân nhỏ bỗng chốc chật kín người.

“Bái kiến gia chủ”.

“Không cần đa lễ”

Lương Hổ Khiếu trầm mặt. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. Ông ta nhìn một lượt rồi dừng lại ở chỗ Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, chú định tạo phản hay gì?”

“Anh cả, em không có ý đó. Em chỉ là…”, Lương Vệ Quốc định giải thích nhưng Lương Khiếu Hổ ngăn lại.

“Không cần nói nhiều. Tôi tuyên bố, từ hôm nay người của chi thứ ba không còn là người nhà họ Lương nữa”, Lương Hổ khiếu nói.

Dứt lời, cả hiện trường im phăng phắc…

Tất cả người nhà họ Lương đều tưởng mình đang nghe nhầm. Bao gồm cả Lương Vệ Quốc. Ông ta trố tròn mắt, nhìn Lương Hổ Khiếu bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau, ông ta mới lắp bắp: “Anh cả, anh nói gì cơ?”

“Tôi nói, từ ngày hôm nay chú và chi thứ ba không còn thuộc nhà họ Lương nữa. Mọi người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nghe rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu nói.

“Hả?”, người của chi thứ ba há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Lương Hổ Khiếu lại đưa ra quyết định như vậy…

“Không phải! Anh cả …”

“Câm miệng! Đừng gọi tôi là anh cả nữa. Tôi không có người em nào như vậy”, Lương Hổ Khiếu quát lớn.

Lượng Vệ Quốc sững sờ…

“Cậu Thư Thái, đã để cậu phải thất kinh rồi”.

Lương Hổ Khiếu cúi người, cung kính nói: “Chúng tôi đã mạo phạm tới cậu, mong cậu lượng thứ”.

“Sao thế? Một câu lượng thứ là có thể giải quyết được vấn đề sao? Ông coi tôi là ai vậy?”, Thư Thái nheo mắt cười.
 
Chương 4636


Chương 4636

“Cậu Thư Thái đừng giận. Tôi đã nói rồi. Những người đó không còn là người nhà họ Lương nữa. Bọn họ mạo phạm tới cậu, thực ra không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi đã đại diện cho nhà họ Lương xin lỗi cậu rồi. Nếu cậu vẫn giận thì tìm họ báo thù. Nhà họ Lương tuyệt đối sẽ không xen vào. Nếu cần thì tôi cũng có thể giúp sức cho cậu giải quyết những kẻ đó”, Lương Hổ Khiếu thản nhiên nói.

“Ồ!”, Thư Thái nhướn mày.

Hắn tưởng Lương Hổ Khiếu chỉ làm bộ, đổ trách nhiệm hết cho đám người Lương Vệ Quốc. Giờ xem ra ông ta không những đuổi bọn họ mà còn muốn đứng về phía nhà họ Thư nữa.

Đúng là một con chó mà. Hai mắt Thư Thái sáng rực. Hắn bật cười: “Tốt lắm, Lương gia chủ, ông là người thông minh. Thông minh hơn bọn họ nhiều. Nếu đã vậy thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, còn đám người Lương Vệ Quốc thì…”

“Tùy cậu xử trí”, Lương Hổ Khiếu lập tức đáp lại.

Người của chi thứ ba tái mặt. Nhà họ Lương đã bỏ rơi họ thật rồi sao…

“Anh cả, anh…”, Lương Vệ Quốc không dám tin.

“Lẽ nào anh muốn đắc tội với thần y Lâm. Lẽ nào anh đã quên sự đáng sợ của thần y Lâm rồi sao?”

“Tôi không quên. Có điều thời thế thay đổi rồi Lương Vệ Quốc. Có lẽ chú không hiểu lắm về tình hình của Yên Kinh lúc này. Giờ nhà họ Thư đã khác. Đừng nói là nhà họ Lương chúng ta, dù thần y Lâm có đứng đây thì cũng không dám đối kháng với bọn họ. Vậy thì nhà họ Lương là cái thá gì chứ?”

Lương Vệ Quốc bàng hoàng: “Không…không thể nào…Thần y Lâm là thiên tài yêu nghiệt. Cậu ta có thể sợ ai được chứ. Anh cả, có khi nào anh nhầm không?”

“Tôi không nhầm! Tôi nói thật cho chú biết, vừa rồi tôi cũng nhận được tin, không lâu trước đó nhà họ Thư =đã hợp tác với một nhân vật vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh của họ đã vượt xa hiện tại rồi. Cả Yên Kinh này không có ai dám đối đầu với họ đâu. Thần y Lâm cũng không ngoại lệ”, Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.

Lương Vệ Quốc tái mặt, vội vàng lùi lại. Sức mạnh của nhà họ Thư kinh khủng đến thế sao? Đến cả thần y Lâm cũng không phải là đối thủ?

Nhưng nghĩ lại thì cũng phải. Nếu như nhà họ Thư không năng lực thì sao dám ra tay với Lương Huyền Mi và đối đầu với Lâm Chính chứ?

“Giờ chúng ta phải làm sao?”, người của chi thứ ba run rẩy hỏi.

“Hay là chúng ta nhận sai đi. Chắc là gia chủ và cậu Thư Thái sẽ tha cho chúng ta thôi”, có người nói.

Lương Vệ Quốc chỉ hừ giọng: “Nếu các người sợ chết thì đầu hàng đi. Người của chi thứ ba không phải là những kẻ vong ân bội nghĩa. Thần y Lâm đã từng ra mặt vì chúng ta, còn giúp đỡ chúng ta nữa. Giờ cậu ấy gặp khó khăn mà bảo tôi buông xuôi thì tôi không làm được”.

“Vậy ông chủ định…”

“Hôm nay đừng nói là Thư Thái. Dù là gia chủ nhà họ Thư tới đây thì cũng đừng hòng động vào đám người Thu Yến”, Lương Vệ Quốc gầm lên.

Người của chi thứ ba thấy vậy thì do dự rồi cũng đáp lại: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không đi nữa. Chúng tôi sẽ liều mạng với họ”.

“Đúng vậy. Liều mạng với bọn họ”.

“Cầu xin gì chứ, vậy khác gì để họ khinh thường”. “Đây là nhà họ Lương , không dung túng cho người ngoài được”.

Người của chi thứ ba ít nhất, phúc lợi cũng kém nhất, những người mà ở lại với Lương Vệ Quốc đều là những người trung thành cả.

Bỗng dưng chi thứ ba trở nên vô cùng đoàn kết. Thế nhưng lúc này cứng miệng có tác dụng gì…
 
Chương 4637


Chương 4637

“Lương Vệ Quốc tôi không ngờ chú lại ngu ngốc như vậy. Được! Nếu chú đã không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách tôi”.

Lương Hổ Khiếu tức giận gật đầu rồi cúi người: “Cậu Thư Thái mời cậu qua bên nghỉ ngơi, để tôi xử lý đám này xong sẽ giúp cậu tìm Lương Huyền Mi. Cậu thấy thế nào?”

“Được”.

“Nếu đã vậy thì ra tay đi”, Lương Hổ Khiếu cũng không lằng nhằng. Ông ta hô lên.

Người của chi thứ hai lập tức hành động. Người của chi thứ ba tái mặt, lập tức bị đối phương bao vây. Lương Hổ Khiếu điều động những thành viên tinh nhuệ nhất có mặt. Lương Vệ Quốc rõ ràng không thể đấu lại được.

Chi thứ ba bất lực. Chưa tới một lúc thì người của chi thứ ba đã bị khống chế. Đám người Lương Vệ Quốc, Lương Hồng Anh bị ghì chặt xuống ghế.

“Thả tôi ra”, Lương Vệ Quốc giãy giụa.

“Cậu Thư, cậu định xử lý đám người này thế nào?”, Lương Hổ Khiếu khẽ cúi mình.

“Dám đối đầu với tôi, tôi vốn đã không muốn để họ sống qua ngày hôm nay rồi. Thế nhưng nể tình ông biết điều nên thế này đi, chặt tay với chân của mỗi người là được. Tôi không giết họ”, Thư Thái cười.

Người nhà họ Lương tái mặt. Lương Hổ Khiếu không hề từ chối, chỉ lập tức đáp lại “Cảm ơn cậu Thư”.

“Đừng khách sáo! Ha ha!”

“Ra tay đi”, Lương Hổ khiếu trầm giọng.

“Gia chủ…”

“Sao thế? Không hiểu à? Ra tay đi chứ”, ông ta lại quát lớn. Rõ ràng là ông ta không hề nói đùa.

Cả nhà họ Lương sững sờ. Mọi người đều là họ Lương, đều cùng máu mủ mà. Vậy mà hôm nay lại tàn sát lẫn nhau. Có không ít người không thể chấp nhận được. Họ luống cuống không biết phải làm gì.

Lương Hổ Khiếu quát lớn: “Các người đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ra tay?”

“Phản rồi! Làm phản rồi”, Lương Hổ Khiếu tức run: “Được lắm, các người đã không chịu ra tay thì tôi đích thân ra tay vậy”, nói xong, ông ta cầm con dao bổ củi trong sân, lao về phía Lương Vệ Quốc, ghì tay ông ta xuống bàn và chém xuống.

Đám đông sợ hãi không dám lên tiếng. Bỗng một giọng nói vang lên: “Tất cả dừng tay”.

Không biết là ai. Vô số người quay lại nhìn. Chỉ có hai người xuất hiện. Đó không phải là người nhà họ Lương mà là một người già một người trẻ. Đó là Tiểu Lưu và Nông Đường Công.

“Ông Nông?”, người nhà họ Lương sợ hết hồn. Hai người bước tới, không ai dám ngăn lại. Thư Thái với sắc mặt kỳ dị nhìn hai người bằng vẻ không dám tin.

“Ông Nông?”, Thư Thái há hốc miệng.

Nông Đường Công đanh mắt nhìn hắn, rồi bước tới tát cho hắn hai phát.

Bốp, bốp!

Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian…

Tất cả đều há hốc mồm, sững sờ nhìn hai dấu tay trên khuôn mặt của Thư Thái…Thư Thái giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn: “Ông Nông, tại sao ông lại đánh tôi?”

“Ai cho cậu đưa người tới đây làm loạn thế?”, Nông Đường Công hừ giọng.

“Ông Nông, tôi…tới tìm thần y Lâm…Cô giáo của tôi đang bị bệnh nặng, gặp nguy hiểm nên cần thần y Lâm cứu chữa, vì vậy…”

“Vì vậy cậu cho người ép nhà họ Lương, bắt Lương Huyền Mi để thần y Lâm xuất hiện có phải không?”, Nông Đường Công trừng mắt.

“Điều này….”, Thư Thái há miệng, lập tức nhận thêm ai cú tát của Nông Đường Công.
 
Chương 4638


Chương 4638

Bốp bốp! Lần này Thư Thái thật sự bàng hoàng. Hắn ôm khuôn mặt sừng vù, trố tròn mắt nhìn Nông Đường Công bằng vẻ không dám tin.

“Ông Nông…”

“Cút! Lập tức đưa người của cậu cút đi cho tôi”, Nông Đường Công hét lớn. Mặt đỏ linh căng.

“Ông…”, Thư Thái đang định gào lên nhưng ngay lập tức bị người nhà họ Thư giữ lại và ra hiệu. Thư Thái thấy vậy bèn siết chặt nắm đấm, bặm môi nói: “Ông Nông, ông muốn tôi cút thì được thôi…nhưng ân sư của tôi đang bị bệnh nặng. Lẽ nào ông trơ mắt ra nhìn người ta chết mà không cứu giúp?”

“Thư Thái, cậu thật sự cho rằng tôi hồ đồ sao? Chuyện của nhà họ Cổ dù vừa xảy ra nhưng cậu tưởng tôi không biết gì chắc? Cổ Sam có chết cũng chẳng trách ai được. Huống hồ cách làm của cậu có thể mời được thần y Lâm sao? Hừ, tôi nói cho cậu biết với tính cách của cậu thì cậu ấy sẽ không ra tay chữa cho Cổ Sam đâu. Cậu từ bỏ đi”, Nông Đường Công lùi lại và gầm lên.

“Nói vậy tức là ông đứng về phía thần y Lâm?”, Thư Thái nói.

Nông Đương Công tát cho hắn một phát nữa không chút do dự.

Bốp! Cút tát mạnh vô cùng. Thư Thái lùi lại, trố tròn mắt, hừng hực sát ý.

“Dù cậu có mời được cậu ấy thì lão cũng không nể mặt cậu đâu. Cậu định thế nào?”, Nông Đường Công tức giận gầm lên.

Thư Thái nhìn ông ta chăm chăm. Một lúc sau, hắn run rẩy nói: “Được, được lắm. Chúng ta cứ chờ xem”.

Dứt lời, hắn hằm hằm đi ra cửa.

“Đứng lại. Quay lại đây cho tôi”, Nông Đường Công lên tiếng. Thế nhưng Thư Thái mặc kệ ông ta, chỉ dẫn người của nhà họ Thư rời đi.

“Khốn nạn! Quá láo”, Nông Đường Công tức tới mức giậm chân và trừng mắt.

Nhà họ Lương không dám lên tiếng. Vì dù sao thì đối với họ vị này là Đại Phật…

Lương Thu Yến rưng rưng nước mắt. Lương Tiểu Diệp cũng âm thầm lau nước mắt và an ủi mẹ của mình.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, lúc này, Lâm Chính mới đẩy cửa bước ra. Anh đã lấy lại dáng vẻ của thần y Lâm.Nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.

“Thần y Lâm?”

“Cậu…cậu ta ở bên trong từ khi nào vậy?”, có người kêu lên. Vì chẳng ai nhìn thấy thần y Lâm bước vào thủ phủ của nhà họ Lương hết.

“Không có gì”, tâm trạng của Nông Đường Công không được tốt, ông ta ngồi xuống ghế và nói.

Tiểu Lưu chạy tới giải thích mọi chuyện cho anh. Sau khi biết được đầu đuôi, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, không phản ứng gì.

“Ông Nông, Thư Thái chẳng qua là cậu ấm, ông hà tất phải tức giận như vậy. Ở Yên Kinh này, người như cậu ta chẳng phải rất nhiều sao? Lẽ nào ông phải bận tâm như thế?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tôi không đến mức như thế. Chỉ là…ông nội cậu ta và tôi từng là chiến hữu, nhìn thấy Thư Thái như vậy thì tôi cảm thấy đau lòng”, Nông Đường Công thở dài.

Lâm Chính gật đầu: “Hóa ra là vậy. Nếu đã thế thì tôi nể tình ông, nhắc nhở ông vậy”.

“Nhắc nhở tôi”, Nông Đường Công giật mình.

“Buổi quyết đấu giữa tôi và Nakagawa sắp diễn ra rồi. Vì vậy mấy ngày này tôi không có thời gian. Thế này đi, cho ông mười ngày. Trong mười ngày đó ông bảo anh ta tới xin lỗi Lương Thu Yến và em gái tôi. Nếu được như vậy, tôi sẽ tha cho Thư Thái, còn nếu không thì không chỉ có Thư Thái mà cả nhà họ Thư đều tôi đều sẽ tính sổ cả”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Nông Đường Công nín thở: “Cậu Lâm…’

 
 
Chương 4639


Chương 4639

“Ông khỏi khuyên”, không đợi ông ta lên tiếng thì Lâm Chính đã cắt lời: “Tôi nói rồi, chỉ cần người khác gây sự với tôi thì ông nhất định phải ra mặt giải quyết. Nếu ông không giải quyết được thì lúc đó tôi sẽ xử lý. Ông không thể cho em gái tôi một câu trả lời hài lòng thì tôi đành phải ra tay thôi. Thế nào. Ông định nuốt lời à?”

Lâm Chính dù chữa trị cho Lương Huyền Mi nhưng những gì xảy ra bên ngoài anh đều nắm rõ. Nông Đường Công sao giấu nổi anh.

“Cậu nhóc, điều này…”, Nông Đường Công vẫn còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính không nghe, chỉ nói đúng một câu: “Tôi đợi ông”.

“Tôi đợi ông”, nói xong anh quay về phòng.

Nông Đường Công nín thở, không biết làm gì, đành phải nhìn về phía đám người Lương Tiểu Điệp: “Nhóc, cháu đi khuyên thần y Lâm đi. Cậu ấy chiến đấu thì chắc cả hai bên đều sẽ bị tổn thất nặng nề mất…”

“Cháu…cháu khuyên kiểu gì ạ?”, Lương Tiểu Điệp không biết phải làm thế nào.

“Phải làm thế nào mới được đây?”, Nông Đường Công thở dài.

Lương Vệ Quốc nhìn về phía cửa, nói giọng khàn khàn: “Người của chi thứ ba nghe rõ”.

“Dạ”.

“Lập tức đưa người nhà rời khỏi nhà họ Lương tới Thành Bắc”.

“Vâng”, đám đông lập tức thu dọn hành lý.

“Chú ba, chú đi đâu vậy?”, Lương Hổ Khiếu lập tức kêu lên.

“Nhà họ Lương đã không cho bọn em chỗ dung thân thì đương nhiên là bọn em rời đi rồi. Sao thế? Lương Hổ Khiếu, anh còn không định để bọn em đi?”, Lương Vệ Quốc hừ giọng.

Lương Hổ Khiếu tái mặt, khẽ nói: “Chú ba, đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ vì cái nhà này thôi…mong chủ hiểu cho…”

“Đó là chuyện của anh”, Lương Vệ Quốc mặc kệ, chỉ quay đầu rời đi.

“Chú ba!”, Lương Hổ Khiếu gọi. Thế nhưng Lương Vệ Quốc mặc kệ. Một lúc sau, người của chi thứ ba rời đi hết sạch.

“Anh cả, phải làm sao?”, Lương Khánh Tùng khẽ hỏi.

“Anh không ngờ Nông Đường Công lại ra mặt vì thần y Lâm. Trước đó có nghe nói hai người họ có mối quan hệ không tệ, nhưng không ngờ ông ta sẵn sàng vì thần y Lâm mà đối đầu với nhà họ Thư…Chú ba và nhà thần y Lâm cũng có mối quan hệ sâu sắc, như vậy thì chắc chắn chú ấy và Nông Đường Công cũng sẽ kết giao…Lần này…chiến lược của chúng ta thất bại rồi”, Lương Hổ Khiếu trầm giọng.

“Vậy giờ phải làm sao?”

“Đã quyết định thì không còn đường lui. Đi thôi, cùng anh tới nhà họ Thư. Nói những lời của thần y Lâm cho họ nghe. Giờ thần y Lâm đối đầu với nhà họ Thư, ai thắng ai thua còn chưa biết”

“Dạ”

Chuyện của nhà họ Thư, Lâm Chính không thể nhịn được nữa. Món nợ này phải tính!

Anh cảm thấy anh chịu thiệt cũng không sao nhưng người bên cạnh anh mà chịu thiệt thì anh phải đòi lại công bằng bằng mọi giá. Anh sẽ giải quyết từng việc một. Giờ quan trọng nhất là chuyện với Nakagawa.

Lâm Chính không quan tâm tới danh tiếng của mình mà vì đất nước bị chịu nhục nên ảnh phải rửa nhục. Mấy ngày này Lâm Chính ở trong nhà xử lý vết thương cho Lương Huyền Mi.

Tới ngày thứ sáu, Lương Huyền Mi đã hồi phục.

“Anh…”, cô ta mở mắt, yếu ớt gọi.

“Cảm thấy thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Rất thoải mái, cơ thể ấm áp..”, Lương Huyền Mi cũng cười.
 
Chương 4640


Chương 4640

Bỗng nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đưa tay lên mặt, không dám nhìn anh nữa. Lâm Chính bật cười, lấy gương đưa cho cô ta: “Em nhìn xem, đây là ai”.

Lương Huyền Mi giật mình, từ từ bỏ tay ra.Khi nhìn thấy mình trong gương, cô ta bỗng choáng váng. Một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra: “Anh..đây là em sao?”, Lương Huyền Mi không dám tin.

“Không là em thì là ai?”, Lâm Chính cười nói.

Lương Huyền Mi sững sờ, run rẩy đáp lại: “Không…không thể nào…từ khi nào mà em trở nên đẹp như vậy chứ? Em bị hoa mắt đúng không?”

Khuôn mặt với hàng lông mày sắc nét, đôi mắt long lanh, làn da trắng như tuyết…Cô ta không khác gì bước ra từ trong tranh.

Cô ta biết bình thường mình cũng không đến nỗi nào nhưng đẹp thì cũng không tới mức này.

“Nhóc này, người trong gương chính là em. Trong lúc anh chữa trị cho em đã sử dụng vài loại dược liệu quý có tác dụng làm đẹp, vì vậy em mới trở nên như thế”, Lâm Chính cười nói .

“Thật…sao?”, Lương Huyền Mi ôm mặt, xấu hổi nói.

“Mau đi cho mẹ xem xem. Mấy ngày này bà ấy lo lắng cho em lắm, không thiết ăn uống luôn”, Lâm Chính xoa đầu Lương Huyền Mi.

Mặt Lương Huyền MI đỏ ửng, cô ta không dám nhìn Lâm Chính, chỉ gật đầu rồi bước xuống giường. Thế nhưng cô ta chưa ra khỏi sân thì cánh cửa đã được mở ra, một bóng hình vội vàng lao vào. Đó chính là tiểu Lưu.

“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi”, Tiểu Lưu kêu lên.

“Sao thế?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Phía bên nước Anh Hoa đang phong tỏa đường biển. Bọn họ cử 30 hạm chiến khóa chặt khu vực này, đồng thời sử dụng quân đội, dàn trận ở đây. Giờ nước Anh Hoa đã ép anh không thể nhập cảnh”, Tiểu Lưu khóc dở mếu dở.

“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày.

“Không chỉ có vậy, nước Anh Hoa còn sử dụng lực lượng đặc biệt gọi là Ám bộ. Nghe nói thành viên của Ám bộ là những Ninja mạnh nhất của nước Anh Hoa. Bọn họ đã đóng chốt tại các điểm nhập cảnh của nước này rồi. Mục đích của họ chính là ngăn cản việc anh nhập cảnh và quyết đấu với Nakagawa vào ngày mai. Như vậy thì coi như anh bại trận”, Tiểu Lưu lo lắng lắm.

Lâm Chính im lặng. Thực ra cả anh và Nông Đường Công đều đoán ra được những hành động của nước Anh Hoa. Bởi vì Nakagawa không phải là đối thủ của Lâm Chính.

Lâm Chính đánh bại cả Imura cơ mà, vậy thì nếu Nakagawa đánh với anh chắc chắn là không thể chiến thắng được. Và nếu hắn thua thì đương nhiên là nước Anh Hoa sẽ mất mặt, không ngóc đầu lên được. Số vũ khí mà họ vừa có được cũng phải trả lại Long Quốc và họ sẽ trở thành trò cười.

Chuyện này mà xảy ra thật thì họ sẽ mất sức ảnh hưởng trên trường quốc tế. Vì vậy bọn họ phải dốc toàn lực ngăn chặn Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính không tham gia được buổi quyết đấu thì anh cũng sẽ bị cho rằng đã thua thảm hại như trận đấu ở nhà thể dục thể thao trước đó.

Như vậy danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại. Võ đạo của Long Quốc cũng sẽ trở thành trò cười. Lâm Chính cũng trở thành nỗi nhục của lịch sử tới muôn đời muôn kiếp.

Thủ đoạn quá độc ác!

Trong phòng rơi vào im lặng.

Yên tĩnh đến ghê người.

Lương Huyền Mi không hiểu ra sao, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám lên tiếng.
 
Chương 4641


Chương 4641

“Ông cụ Nông nói thế nào?”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.

“Thủ trưởng đã viết đơn xin được dùng đến Long Hồn!”, Tiểu Lưu do dự một lúc rồi nói.

“Cái gì? Sử dụng đến Long Hồn?”.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức hét lên: “Không được! Long Hồn là gốc rễ quốc gia, không được điều động. Bằng không, gốc rễ sẽ lung lay, đất nước sẽ lung lay, Lâm Chính tôi sẽ trở thành tội đồ!”.

“Thần y Lâm, không còn cách nào khác nữa rồi. Ngoại trừ sử dụng Long Hồn, không còn cách nào để anh nhập cảnh nữa”, Tiểu Lưu sốt ruột nói: “Lần này thủ trưởng phái tôi đến đây không chỉ để thông báo chuyện này cho anh, mà còn bảo tôi nói anh chuẩn bị sẵn sàng để phối hợp với Long Hồn tiến vào nước Anh Hoa!”.

“Tôi không đồng ý! Nếu Long Hồn vào cuộc, chuyện này truyền ra, dư luận về nước ta ở quốc tế sẽ vô cùng tệ, bị người người công kích, thậm chí bên đó cũng sẽ mượn chuyện này để nói. Đến lúc đó, ở bất cứ tình thế nào trên quốc tế, nước chúng ta cũng sẽ rơi vào thế bị động!”, Lâm Chính gằn giọng.

“Thần y Lâm, không còn lựa chọn nào nữa. Thủ trưởng đã nói danh dự dân tộc và danh dự cùng lợi ích quốc gia quan trọng hơn mọi thứ. Nếu bị mọi người công kích… ông ấy… ông ấy sẽ đứng ra gánh chịu tất cả!”.

Nói đến đó, Tiểu Lưu thậm chí còn rơi nước mắt.

Lâm Chính trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tiểu Lưu.

Xem ra Nông Đường Công… chuẩn bị gánh cái danh tội đồ này thay Lâm Chính.

“Ông ấy… cần gì phải như vậy?”.

Lâm Chính nói.

Long Hồn!

Thật ra anh cũng không biết gì nhiều về nó.

Dù vậy, anh cũng biết Long Hồn tượng trưng cho cái gì.

Năm cường quốc trên thế giới đều có nền tảng lập quốc của mình.

Long Hồn chính là một trong những nền tảng lập quốc.

Long Hồn của Long Quốc không phải duy nhất, những quốc gia khác cũng có tồn tại tương đương với Long Hồn.

Nhưng sức mạnh Long Hồn quá đáng sợ, ảnh hưởng phần nào sự cân bằng của quốc tế, do đó không ở thời kỳ đặc biệt thì không thể dùng đến sức mạnh này.

Đó là quy tắc ngầm giữa các nước với nhau!

Nếu ai dùng nó thì nghĩa là vi phạm quy tắc, những nước khác có quyền gây khó dễ.

Bây giờ Nông Đường Công vì chuyện này mà dùng đến Long Hồn. Tuy rằng xét từ góc độ danh dự, từ lợi ích, ông ta có thể làm vậy, nhưng Lâm Chính không chấp nhận được.

Anh không muốn trở thành kẻ tội đồ!

Cũng không muốn bất cứ ai trở thành cừu thế mạng cho mình!

“Không thể không dùng hay sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Hai ngày nay thủ trưởng đã mở vài cuộc họp, tất cả mọi người đều quyết định chỉ có thể sử dụng đến Long Hồn, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn…”, Tiểu Lưu khàn giọng nói: “Thần y Lâm, tôi đã chuyển lời cho anh, mong anh hãy chuẩn bị sẵn sàng, phối hợp với Long Hồn để nhập cảnh!”.

Nói xong, Tiểu Lưu chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính vội gọi anh ta lại.
 
Chương 4642


Chương 4642

Tiểu Lưu dừng bước, ngẩng đầu lên: “Thần y Lâm, còn chuyện gì muốn nói nữa sao?”.

Lâm Chính do dự, khẽ hỏi: “Lúc nào Long Hồn hành động?”.

“Sáng sớm ngày mai, trận quyết đấu giữa hai người là trưa mai, trước trưa mai phải đưa anh vào được nước Anh Hoa!”, Tiểu Lưu nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nói: “Được, anh về nói với ông cụ Nông, sáng mai tôi sẽ phối hợp với Long Hồn vào nước Anh Hoa!”.

“Vâng!”.

Tiểu Lưu gật đầu, quay đầu đi.

Mới đi mấy bước, anh ta nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, rơm rớm nước mắt: “Thần y Lâm! Xin hãy… đánh một trận thật tuyệt! Ít nhất đừng phụ lòng thủ trưởng!”.

Ánh mắt đó tràn ngập chờ mong.

Lâm Chính nặng nề thở ra, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm! Trận này chắc chắn sẽ rất đẹp, khiến người đời kinh ngạc!”.

“Được! Cảm ơn anh…”.

Anh ta khẽ đáp, đi nhanh ra khỏi phòng.

Lâm Chính đứng sững tại chỗ, yên lặng bất động.

“Anh…”.

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có việc phải đi trước!”.

Lâm Chính nói, cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.

Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.

Rời khỏi nhà họ Lương, Lâm Chính cứ mãi cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Yến.

“Chủ tịch Lâm, anh có gì dặn dò?”, Vệ Yến ở đầu kia điện thoại cực kỳ kích động.

“À, có chuyện này muốn cô đi chuẩn bị… Đúng rồi, vết thương của cô đỡ hơn chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Chút thương tích này thì tính là gì, chỉ là mấy vết thương ngoài da, không sao. Chủ tịch Lâm, anh có chuyện gì cứ việc sai bảo!”, Vệ Yến cười nói.

“Tôi muốn nhập cảnh nước Anh Hoa”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.

“Lúc nào?”.

“Tối nay!”.

“Chuyện này… e là khó mà làm được. Vừa rồi báo đài đưa tin, nước Anh Hoa đã đưa mười mấy chiếc tàu sân bay đến vùng biển lân cận diễn tập… Tôi đoán chắc hẳn là để ngăn cản anh nhập cảnh, thuyền bình thường của chúng ta còn không thể đến gần. Ngoài chuyện đó ra, không phận của chúng ta cũng có máy bay chiến đấu diễn tập…”, Vệ Yến khó xử nói.

“Tôi biết, vậy nên cô không cần chuẩn bị máy bay hay tàu thủy cho tôi, cô chỉ cần chuẩn bị một con thuyền nhỏ là được”, Lâm Chính nói.

“Một con thuyền nhỏ?”.

Vệ Yến ngạc nhiên.

“Đúng, một con thuyền nhỏ đơn giản nhất, 12 giờ tối nay xuất phát từ Thượng Hỗ!”.

“Chủ tịch Lâm, thuyền nhỏ không được bao nhiêu người ngồi. Nếu anh dẫn theo ít người đi thì cũng khó mà nhập cảnh…”, Vệ Yến vội nói.
 
Chương 4643


Chương 4643

“Tôi không định dẫn theo người!”, Lâm Chính đáp: “Một mình tôi là đủ!”.

Nhiều người đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của trận quyết đấu này.

Phải biết rằng thần y Lâm gần như là tấm danh thiếp của Long Quốc ở trên thế giới.

Tựa như sự kiện căn bệnh kỳ lạ ở hoàng gia nước Y, sự kiện Hiệp hội Y tế nước Mễ trước kia đều do thần y Lâm giải quyết êm đẹp.

Anh đã thể hiện Đông y mạnh mẽ của người Long Quốc cho người trên thế giới thấy, và còn thể hiện sự mạnh mẽ và tự tin của người Long Quốc trước người trên thế giới.

Nhưng vô hình trung chuyện đó cũng khiến nhiều người không vui.

Bất kể là cá nhân hay là quốc gia, bọn họ đều muốn kéo người Long Quốc từ trên thần đàn xuống.

Lâm Chính xuất hiện khiến giấc mơ của bọn họ tan biến.

Bây giờ Nakagawa mời các phóng viên từ các nước đến, tuyên bố khiêu chiến với thần y Lâm đã tát mạnh vào mặt người Long Quốc, bọn họ phấn khởi đến mức nào.

Nếu không phải sự thất bại thảm hại của thần Ninja Takahashi Imura kéo bọn họ trở lại hiện thực, có lẽ giới võ thuật trên toàn thế giới đã chìm trong một cuộc hoan lạc.

Nhưng bọn họ tin rằng cuộc hoan lạc đó không còn cách bọn họ quá xa.

Chỉ cần thần y Lâm không thể nhập cảnh kịp thời, không đến trận quyết đấu đúng hẹn, vậy thì người đời sẽ lại cho rằng thần y Lâm sợ Nakagawa, không dám tiếp chiến. Đến lúc đó, nền võ thuật Long Quốc sẽ thua thê thảm!

Lúc đó, cuộc hoan lạc sẽ còn lớn hơn.

Đêm trước ngày quyết đấu.

Các nước đã đáp máy bay xuống sân bay Đông Đô của nước Anh Hoa.

Lúc này trong ngoài sân bay đều chật kín, dù là 12 giờ đêm, nơi này cũng được nhiều nhân viên vũ trang bao bây trong ba lớp ngoài ba lớp.

Mỗi một người xuống máy bay đều sẽ phải kiểm tra thân phận nghiêm ngặt.

Phần lớn hành khách không rõ nguyên nhân, chỉ có một số ít người đến đây vì quyết đấu mới biết, đây là thủ đoạn của nước Anh Hoa đề phòng thần y Lâm và người của Long Quốc giả trang nhập cảnh.

Để tránh thần y Lâm dịch dung nhập cảnh, nước Anh Hoa thậm chí còn dùng đến phương pháp phân biệt tia hồng ngoại và võng mạc tiên tiến nhất.

Trừ khi Lâm Chính có thể đổi mắt và cởi bỏ lớp da trên người mình, nếu không thì chắc chắn không thể dựa vào ngụy trang rời khỏi sân bay được.

Trên một chiếc xe Mercedes bên ngoài sân bay.

Một ông lão gầy gò mặc Hòa phục, để đầu trần, hạ cửa kính xe ô tô xuống.

“Thầy, xem ra bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng, thần y Lâm không thể nhập cảnh được”, người trẻ tuổi lái xe ở phía trước mỉm cười nói.

“Thầy nhận được tin, người của Ám Bộ đã hành động, ngoài bọn họ ra còn có người của Tam Nhẫn Bộ cũng đang tiến hành phong tỏa trong âm thầm. Cộng thêm Chính phủ can thiệp, đảo Anh Hoa chúng ta chẳng khác nào tường đồng vách sắt! Trong tình huống này, thần y Lâm muốn nhập cảnh đúng là khó hơn lên trời!”, ông lão nói.

“Phải, Long Quốc biết tin đã đưa tin ầm ầm, tố cáo chúng ta phong tỏa biên cảnh, nhưng ai quan tâm chứ? Mọi người chỉ quan tâm kết quả, chỉ cần thần y Lâm vắng mặt thì là anh ta sợ chiến đấu! Lần này thần thoại võ thuật của Long Quốc sẽ hoàn toàn nát tan, ha ha ha ha…”, người trẻ tuổi cười lớn.

Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Quyết đấu dựa vào thủ đoạn để thắng có gì đáng để khoe khoang? Ngày nay tinh thần võ sĩ đạo đã bị bọn họ quên sạch, tổ tiên mà biết chắc sẽ cảm thấy nhục nhã, hèn hạ”.

Người trẻ tuổi sững sờ: “Thầy, chỉ cần kết quả tốt cũng không được sao?”.
 
Chương 4644


Chương 4644

“Kết quả này chỉ là kết quả mà đám người đó muốn, võ giả của đế quốc Anh Hoa thật sự sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm. Như thế không tính là thắng! Như thế thì trên tinh thần chúng ta đã thua thảm hại!”.

“Chuyện đó…”, người trẻ tuổi không biết nên phản bác thế nào.

“Đi thôi, quay về”.

“Thầy không đến hiện trường đấu võ sao?’.

“Thần y Lâm không nhập cảnh được, đến hiện trường đấu võ cũng không có ý nghĩa gì, đây chẳng qua là một âm mưu mà thôi!”, ông lão lắc đầu.

Người trẻ tuổi có vẻ mặt không mấy tự nhiên, không nói gì, lái xe rời đi.

Cùng lúc đó, bên phía Long Quốc.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Ngay cả Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ cũng xuất quân! Lần này nước Anh Hoa thật là vô liêm sỉ!”.

Trong một sân nhà lớn, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường hung hăng đập bàn, phẫn nộ đứng dậy.

“Bố! Lần này nước Anh Hoa thắng thần y Lâm chắc rồi, chuyện đã thành kết cục định sẵn, bố đừng tức giận nữa”, người đàn ông bên cạnh vội vàng an ủi.

“Kết cục định sẵn? Chuyện này liên quan đến giới võ thuật Long Quốc chúng ta, sao có thể từ bỏ như vậy?”.

“Bố, bố muốn làm gì? Kẻ thù của chúng ta luôn theo dõi chúng ta sát sao, nếu bố lựa chọn xuống núi sẽ mang tới tai họa diệt vong cho cả nhà chúng ta!”.

“Nhưng… con muốn bố trơ mắt nhìn đám hề kia ngang tàng trên đầu chúng ta sao? Con có còn là người trong võ đạo hay không?”.

“Bố… Vậy bố muốn làm gì? Đánh vào nước Anh Hoa hay sao?”.

“Cái này…”.

“Bố, bỏ đi bố, trời sụp xuống sẽ có nhân vật lớn chống đỡ, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Chẳng phải bố đã nói phân tranh giang hồ không liên quan đến chúng ta sao?”.

“Con câm miệng!”.

Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, còn định nói tiếp.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô.

“Đường Ảnh Thập Tam Thủ có ở trong đó không?”.

Hai bố con giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lên.

Một mũi tên gắn lông vũ màu đỏ bắn vào từ ngoài sân, cắm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt hai người.

“Thẻ lệnh Hồng Vũ?”.

Người đàn ông trẻ tuổi lập tức la lên.

Người đàn ông trung niên nắm lấy thẻ lệnh, lao ra khỏi nhà.

Nhưng bên ngoài tối đen, không thấy bóng người nào.

Người đàn ông trung niên lập tức tách đôi thẻ lệnh, lấy lông vũ đỏ xuống.

Khi nhìn thấy chữ và hình vẽ trên lông vũ đỏ, người đàn ông trung niên trở nên nghiêm nghị.

“Bố, chuyện gì vậy?”, người đàn ông trẻ tuổi hỏi.

“Hồng Vũ minh chủ gửi thiếp anh hùng, mời anh hùng trên thiên hạ cùng tề tựu ở hải phận quốc tế, trợ giúp thần y Lâm nhập cảnh!”, người đàn ông trung niên hạ giọng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom