Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 120


Chương 120

Lời này vừa dứt, Lạc Thiên há hốc miệng kinh ngạc.

Lạc Bắc Minh đã tức đến mức run rẩy cả người, đứng bật dậy khỏi ghế thái sư.

Chưa bao giờ có ai dám làm trái ý Lạc Bắc Minh như vậy!

Chưa bao giờ!

Phải biết rằng ông ta là bác sĩ nổi tiếng một thời đại, đi sâu vào lòng dân. Đừng nói là những người dân bình thường, cho dù là công nhân viên chức cũng phải cung kính với ông ta, không dám khinh suất.

Bao nhiêu người mong mỏi muốn trở thành học trò của ông ta, vừa được danh vừa được lợi.

Bây giờ lại có người không những từ chối ông ta, mà còn… sỉ nhục ông ta.

Lạc Bắc Minh hít sâu một hơi, kìm chế cơn giận.

Gương mặt già nua của ông ta khôi phục vẻ thờ ơ.

“Ông cụ Lạc, hình như chúng ta nói chuyện không hợp nhau, chào tạm biệt ở đây đi”, Lâm Chính không muốn nhiều lời, định quay người rời đi.

“Ai cho cậu đi?”, Lạc Bắc Minh lạnh lùng nói.

Dứt lời, trong phòng khách bỗng nhiên có mấy chục bóng người mặc trang phục thời xưa ùa ra bao vây lấy Lâm Chính.

Lâm Chính không hoảng loạn, hai tay chắp sau lưng, nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị. Thế nào? Giữa ban ngày ban mặt, ông cụ định đánh người hay sao?”.

“Thủ đoạn của tôi không dung tục như vậy, muốn động đến cậu chắc chắn cũng sẽ không trái pháp luật!”, Lạc Bắc Minh nói mà không tỏ biểu cảm gì.

Đạt đến tầng lớp như ông ta, muốn giải quyết một người rất đơn giản. Hơn nữa, ông ta chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật, bởi vì ông ta sẽ không ra tay.

“Thế sao?”, Lâm Chính bật cười.

Lúc này vẫn còn cười được, quả là không sợ trời không sợ đất.

“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhận tiền, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu dâng trà cho tôi, đồng thời tuyên bố y thuật của cậu đều là Lạc Bắc Minh tôi dạy cho. Nếu cậu làm vậy, tôi có thể xem như tất cả những chuyện này chưa hề xảy ra”, Lạc Bắc Minh nhắm mắt lại, nói.

Đây là cơ hội cuối cùng ông ta cho Lâm Chính.

Cũng là thông điệp cuối cùng.

Lâm Chính tin rằng nếu anh từ chối, những người này sẽ xông lên đánh gục anh, sau đó khiến anh bại liệt.

Đến lúc đó, cảnh sát có hỏi tới cũng là đệ tử đi nhận tội thay, nhà họ Lạc đền tiền chữa trị, chỉ thế mà thôi.

Hết cách, Lạc Bắc Minh chỉ cần không phá vỡ giới hạn đó thì sẽ không có chuyện gì lớn.

Lạc Bắc Minh thật sự rất khôn khéo.

Nhưng tiếc là ông ta không hiểu rõ Lâm Chính.

Lâm Chính khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt ngực mình.

Ừm… Ra ngoài từ đồn cảnh sát lâu như vậy, xem như sức lực đã khôi phục được một ít, rời khỏi nơi này chắc không thành vấn đề.

Lâm Chính suy nghĩ trong đầu.

Anh ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tay không khỏi sờ về phía thắt lưng.

Nhưng đúng lúc đó…
 
Chương 121


Chương 121

“Dừng tay!”.

Một giọng nói trầm thấp chứa sự đau đớn vang lên.

Mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lạc Thiên đã cầm lấy tách trà, đập vào cây cột ở bên cạnh.

Xoảng.

Tách trà vỡ nát, cứa đứt lòng bàn tay cô, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Nhưng cô hoàn toàn không thấy đau, cầm mảnh vỡ kề lên cần cổ trắng nõn của mình.

“Thiên Thiên!”.

Lạc Bắc Minh lập tức biến sắc.

“Cô chủ!”.

Những người khác cũng hoảng hốt kêu lên.

“Ông nội, để Lâm Chính đi đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nói.

Lạc Bắc Minh tức giận hai tay run rẩy, nhưng cũng không cố chấp nữa.

“Để cậu ta đi đi!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng nói.

Đối với Lạc Bắc Minh mà nói, mạng của cháu gái mình quan trọng hơn thằng nhóc này nhiều. Ông ta hiểu rõ Lạc Thiên, với tính khí của Lạc Thiên, nói không chừng sẽ thật sự làm ra chuyện gì ngu ngốc.

Lạc Bắc Minh vừa dứt lời, các đệ tử của Lạc Bắc Minh và người nhà họ Lạc ở xung quanh đồng loạt tản ra.

“Lâm Chính, anh về đi”.

“Lạc Thiên, thật ra không nhất thiết phải làm đến mức đó…”, Lâm Chính muốn nói lại thôi.

“Anh đi mau đi!”, Lạc Thiên vội nói, nước mắt đã tuôn rơi.

Lâm Chính há miệng, cuối cùng thở dài nói: “Thôi được, tôi về trước đây, cô hãy tự bảo trọng”.

“Lâm Chính!”.

Lúc này, Lạc Thiên lại gọi anh.

Lâm Chính quay người nhìn cô ta.

Nhưng cô ta lại cụp mắt xuống, răng cắn vào môi, do dự một lúc mới nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh, và… xin lỗi anh…”.

Mấy chữ này đối với cô ta mà nói nặng tựa nghìn cân.

Lâm Chính sững sờ, ngay sau đó lắc đầu: “Không phải lỗi của cô, đừng tự trách nữa”.

Nói xong, anh đã biến mất trong màn đêm.

Lạc Thiên thất thần, mệt mỏi buông tay xuống.

Mảnh vỡ tách trà nhuốm máu rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng.

“Mau, mau băng bó vết thương cho cô chủ, mau!”, chú Trung hét lên.

Mấy người phụ nữ trong nhà họ Lạc chạy tới, bắt đầu bôi thuốc băng bó cho bàn tay của Lạc Thiên.

Cả người Lạc Thiên giống như con rối dây đã mất đi linh hồn, để mặc người khác điều khiển.

Đôi mắt ấy cực kỳ trống rỗng…

“Cháu khiến ông rất thất vọng, Thiên Thiên!”, Lạc Bắc Minh đứng dậy, lạnh lùng nói.

Lạc Thiên không nói gì.

Không biết vì sao, người ông này đột nhiên trở nên thật lạ lẫm…

Lúc này, một người trong nhà họ Lạc chạy tới.
 
Chương 122


Chương 122

“Ông chủ, Cục trưởng Hác của Cục Y tế đến đây rồi!”.

Lạc Bắc Minh nhíu mày, sau đó phất tay.

“Cô chủ, chúng ta vào nhà trong đi”.

Mấy người phụ nữ trong nhà nói, sau đó dẫn Lạc Thiên đi xuống.

Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng bước nhanh vào.

Người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc, bước chân thoăn thoắt, dường như có chuyện gì gấp.

“Cục trưởng Hác, ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp báo nói rõ chân tướng sự cố điều trị ngày hôm nay cho dân chúng trong xã hội, ông không cần phải lo lắng”, Lạc Bắc Minh nói.

“Ông cụ Lạc quá lời rồi, Chính Tùng đêm hôm tới đây không phải để nói chuyện này”, Hác Chính Tùng nghiêm túc nói.

“Ồ?”, Lạc Bắc Minh hơi bất ngờ: “Vậy thì vì chuyện gì?”.

Hác Chính Tùng lấy điện thoại trong túi ra, bấm vài cái, sau đó đặt điện thoại lên bàn trà ở bên cạnh Lạc Bắc Minh.

Màn hình điện thoại hiển thị một tin tức.

“Tháng trước, một nhóm đại biểu giới y học Hàn Thành đến Hoa Quốc chúng ta khiêu chiến khắp nơi, bây giờ bọn họ đã đánh bại những đại biểu Đông y ở mấy tỉnh lớn như tỉnh Hồ Đông, tỉnh Thái Lâm,… Bọn họ đã công bố hành trình ở trên mạng, vài ngày tới, bọn họ sẽ đến Giang Thành ở tỉnh Giang Nam chúng ta, chính thức khiêu chiến với ông, dùng y học Hàn Thành… khiêu chiến với giới Đông y!”.

“Cái gì?”.

Lạc Bắc Minh đứng bật dậy.

Chú Trung và những người khác ở bên cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Hác Chính Tùng cúi người thật sâu trước Lạc Bắc Minh.

“Ông cụ, Đông y của Hoa Quốc chúng ta đã thua liên tiếp năm trận, bây giờ trên thế giới đều đang cười chúng ta. Những người bên phía y học Hàn Thành thắng thêm một lần nữa thì sẽ trở về Hàn Thành, đến lúc đó, Đông y chúng ta sẽ thật sự xếp sau y học Hàn Thành. Ông cụ, giới Đông y chúng ta đã đến giờ phút sinh tử tồn vong, tuyệt đối không thể để những tên hề đó tiếp tục nhảy múa được. Mong ông cụ, dù có thế nào cũng phải đánh bại bọn họ! Cứu vãn nền Đông y của Hoa Quốc! Cầu xin ông! Cầu xin ông!”.

Hác Chính Tùng nghiến chặt răng, cúi người chín mươi độ, kiên định hét lớn.

Vẻ mặt của Lạc Bắc Minh trở nên nghiêm túc hơn nhiều, mắt mở to.

Đây chắc chắn không phải là cuộc tranh đua bình thường.

Đây chắc chắn cũng không phải chỉ đại diện cho lợi ích và danh dự cá nhân.

Đây là một cuộc khiêu chiến trước nay chưa từng có!

Dù là ai cũng biết chuyện này đại diện cho cái gì…

Lạc Bắc Minh không nói gì, chỉ quay người, nhìn bức tranh thủy mặc tùng bách trong đại sảnh.

Một lúc lâu sau mới trả lời một chữ.

“Được!”.



Lúc về nhà thì đã hơn mười hai giờ, Lâm Chính đỗ xe ở dưới lầu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.

Nào ngờ trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Tô Nhu đang ngồi ở cạnh bàn, tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Chưa ngủ à?”, Lâm Chính cười cười.
 
Chương 123


Chương 123

“Không biết là tiếng động cơ xe của ai to như vậy, đang định ngủ thì lại bị làm ồn thức giấc”.

“À… cái đó…”.

“Sao anh về muộn vậy?”.

“Y quán xảy ra chuyện”.

“Nghiêm trọng không?”.

“Tới độ phải đăng báo, ngày mai em sẽ biết”.

“Ồ…”.

Tô Nhu khẽ đáp lại một tiếng, sau đó xoay người về phòng.

“Trời nóng rồi, phòng khách nhiều muỗi”, Lâm Chính hét lên một tiếng.

Chốc lát sau, cửa mở ra, một khoanh hương muỗi đặt ở dưới đất, sau đó cửa đóng trở lại.

“Thôi vậy”.

Lâm Chính lắc đầu, đốt hương muỗi lên, sau đó nằm xuống ghế sofa ngủ khò khò.

Sáng ngày hôm sau, Tô Nhu đi làm từ sớm.

Điều khiến anh ngạc nhiên là Trương Tinh Vũ cũng đi theo đến công ty nhà họ Tô.

Có lẽ vì đã biết chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, thái độ của Trương Tinh Vũ với Lâm Chính cũng tốt hơn một chút.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Chính tính xem bây giờ nên làm gì, bỗng Lạc Thiên lại gọi tới.

“Cô ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi không sao”, giọng Lạc Thiên có chút khàn khàn: “Lâm Chính… thật sự xin lỗi”.

“Tôi nói rồi, không phải lỗi của cô… Đúng rồi, hôm nay tôi không cần đi làm nữa nhỉ?”, Lâm Chính cười nói.

“Không cần, y quán chắc là sẽ đóng cửa”.

“Đóng cửa? Đang yên đang lành đóng cửa làm gì?”, Lâm Chính vô cùng bất ngờ.

Lạc Thiên do dự một lúc, trả lời: “Y quán này là ông nội bỏ tiền vốn để mở, tôi không muốn dựa dẫm vào ông ấy nữa. Lâm Chính, hay là chúng ta hùn vốn với nhau mở một y quán, thế nào?”.

Dứt lời, Lâm Chính sửng sốt.

Chốc lát sau, anh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.

“Vậy tôi tự mở y quán, sau đó tuyển anh vào làm, thế nào?”.

“Cái này tôi có thể suy nghĩ, nhưng tôi chỉ làm tạp vụ, khám bệnh gì đó đừng tìm tôi. Tôi không có giấy phép, không được hành y phi pháp!”.

“Được được được! Cứ quyết định vậy nhé!”, Lạc Thiên đột nhiên vui lên: “Đợi tôi tìm bạn tôi mượn ít tiền, biến chuyện này thành sự thật nhanh thôi!”.

“Nhà họ Lạc cô cũng không giống thiếu tiền, cô mở y quán còn phải mượn tiền sao?”.

“Tôi sẽ không dùng một đồng nào của nhà họ Lạc nữa!”.

“Hơ… được thôi… Vậy ngày khai trương gọi tôi, tôi sẽ đi ủng hộ cô!”.

“Được!”.

Lạc Thiên cười đáp.

Dường như cô ta bỗng nhớ đến gì đó, vội hỏi: “Lâm Chính, anh biết cuộc so tài y thuật Hoa Quốc – Hàn Thành ba ngày sau không?”.

“Cuộc so tài y thuật Hoa Quốc – Hàn Thành?”.
 
Chương 124


Chương 124

Lâm Chính sửng sốt, sờ cằm: “Hình như trước kia đã đọc trên báo, nhưng không xem kỹ, chuyện là sao?”.

“Một tháng trước, vài thành viên của Hội y học Hàn Thành đã lập thành một nhóm đến giao lưu học tập, lấy lý do nghiên cứu giao lưu tri thức y học mà tiến vào Hoa Quốc khiêu chiến khắp nơi. Bọn họ đã đi được vài tỉnh, công khai khiêu chiến y học Hoa Quốc, đồng thời tuyên bố khiêu chiến với các chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng ở địa phương.

“Những tiền bối đó làm sao nhịn được sự khiêu khích của giới y học Hàn Thành? Bọn họ lần lượt nhận lời khiêu chiến, kết quả tất cả đều thất bại. Nhóm bác sĩ Hàn Thành sẽ đến Giang Thành trong ba ngày tới, đồng thời tổ chức một cuộc so tài y thuật Hoa – Hàn với ông nội tôi.

“Đây là trận so tài cuối cùng rồi, bởi vì nhóm bác sĩ Hàn Thành đã thắng được năm trận. Nếu trận này chúng ta còn thua nữa, bọn họ sẽ về nước đăng ký với quốc tế, yêu cầu chứng thực y học cổ truyền Hoa Quốc xuất phát từ y học Hàn Thành. Đồng thời tuyên bố với thế giới, y học cổ truyền Hoa Quốc chúng ta là đánh cắp từ y học Hàn Thành…”.

“Đúng là vô sỉ”, Lâm Chính khinh bỉ nói: “Người đời đều biết y học Hàn Thành xuất phát từ y học Hoa Quốc, đến miệng bọn họ lại trở thành chúng ta đánh cắp của bọn họ? Chuyện này có được xem là khi sư diệt tổ không?”.

“Cuộc thi này rất quan trọng, nghe nói Hiệp hội Y học Hoa Quốc và Hiệp hội Y tế Quốc tế đều sẽ có người đến. Các chuyên gia bác sĩ nổi tiếng khắp nơi, những người có uy tín trong Đông y và Tây y đều sẽ đến, thậm chí ngay cả bên phía Yên Kinh cũng sẽ có người theo dõi”.

“Đó là đương nhiên, nếu thua thì Đông y Hoa Quốc sẽ trở thành trò cười trên thế giới, ảnh hưởng rất lớn. Sao Yên Kinh có thể không theo dõi được?”.

“Nhưng với trình độ y thuật của ông nội, chắc ông ấy sẽ không thua đâu”, Lạc Thiên thở dài nói: “Mặc dù hành vi của ông nội rất quá đáng, nhưng trình độ Đông y thì khắp Hoa Quốc này, người có thể so tài y thuật với ông ấy không nhiều. Trong tỉnh Giang Nam cũng chỉ có ông Tần Bá Tùng là có thể ngang tài ngang sức với ông nội”.

“Thế sao?”.

“Ba ngày sau, cuộc thi đấu sẽ tổ chức ở sân vân động Giang Thành. Lâm Chính, anh có muốn đi xem không?”.

“Tôi không có hứng thú với mấy trò mèo ba chân của đám bác sĩ Hàn Thành, nhưng nếu có thời gian, tôi cũng có thể xem một chút”.

“Nghe nói họ sẽ không mở cửa cho người bên ngoài, người bình thường sẽ không vào được, nếu anh muốn đi, tôi sẽ đến đón anh”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy.

Khó khăn lắm mới có công việc, kết quả lại xảy ra chuyện này, đúng là xui xẻo.

Nhưng giờ Tô Nhu cũng không bắt anh đi tìm công việc nữa, không phải cô muốn Lâm Chính ra ngoài kiếm tiền về, mà chỉ mong rằng Lâm Chính không tiếp tục ở nhà làm một kẻ vô dụng nữa, hi vọng rằng Lâm Chính sẽ thay đổi.

Mà bây giờ Lâm Chính cũng đã bắt đầu thay đổi.

Dù không lớn lắm.

Lâm Chính xem đồng hồ, lúc gần đến giờ, anh xuống lầu, lái xe đến nhà họ Ninh một chuyến.

Ngày nào anh cũng đến xoa bóp cho Ninh Tiểu Uyển vào đúng giờ này.

Đây cũng là chuyện hạnh phúc nhất, đáng mong chờ nhất của Ninh Tiểu Uyển mỗi ngày.

Cô ấy yếu ớt nằm đó, Lâm Chính x0a nắn chân cho cô ấy vài lần, cô ấy sẽ chìm vào giấc ngủ.

Dường như bàn tay Lâm Chính ẩn chứa ma lực.

Bây giờ Ninh Tiểu Uyển đã không còn trở ngại nào trong việc đi lại, có thể chạy nhảy. Điều này khiến cả nhà Ninh Long rất kích động.
 
Chương 125


Chương 125

Nụ cười trên mặt Ninh Tiểu Uyển càng ngày càng nhiều thêm.

Rời khỏi nhà họ Ninh, không có việc gì làm, Lâm Chính đi dạo trên đường lớn.

Nhưng không lâu sau, một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự nhàn nhã của anh.

“Ông Tề?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Cậu Lâm, cậu đang ở đâu?”.

Ông Tề ở đầu kia điện thoại vô cùng sốt sắng.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Nếu cậu có thời gian, mong cậu hãy lập tức đến Khoa Cấp cứu của bệnh viện thành phố, vô cùng gấp!”.

“Bệnh viện thành phố? Không phải ông làm việc ở bệnh viện Đông y sao?”.

“Bệnh viện thành phố có một bệnh nhân rất khó xử lý, bây giờ bác sĩ giỏi của cả thành phố đều đến đây, nhưng không ai chữa được cho bệnh nhân. Hiện nay, các chuyên gia lãnh đạo của bệnh viện đều đang rất phiền não. Thân phận của bệnh nhân này rất đặc biệt, nếu người đó có chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân viên y tế của cả Giang Thành chúng ta. Tôi đã thử hết cách rồi, đến nước này chỉ đành nhờ vào cậu Lâm thôi”.

Dường như ông Tề đã sốt ruột đến mức sắp khóc.

Ảnh hưởng lớn thế sao?

Lâm Chính kinh ngạc, sau đó hạ giọng nói: “Đợi tôi!”.

Anh nói xong thì cúp máy, chui vào chiếc 918, đạp ga đến thẳng bệnh viện thành phố.

Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất ở Giang Thành, nơi này không những có thiết bị y tế tiên tiến nhất Giang Thành, mà còn hội tụ nhiều nhân viên y tế hàng đầu tỉnh Giang Nam.

Hằng ngày, người đến bốc số khám bệnh ở bệnh viện thành phố có thể xếp hàng đến tận cửa.

Lâm Chính đỗ xe xong, vội vã chạy vào Khoa Cấp cứu.

Lúc này, bên ngoài Khoa Cấp cứu có rất nhiều người.

Ngoài những bác sĩ của các bệnh viện ở Giang Thành ra, còn có vài người tóc vàng mắt xanh.

Bọn họ có vẻ sốt ruột, đang bàn bạc cách giải quyết, còn những người tóc vàng mắt xanh thì tức giận mắng chửi bằng tiếng Anh.

Nhiều bác sĩ nghe hiểu được, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, nhưng không chấp nhặt với đám người đó.

Lâm Chính nhíu mày, lại thấy ông Tề đi tới.

“Những người này là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Bọn họ là người của Hiệp hội Y tế Quốc tế”, ông Tề nói một cách chua chát.

“Hiệp hội Y tế Quốc tế?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Phải, chắc cậu đã nghe nói về cuộc thi y thuật Hoa – Hàn ba ngày sau rồi chứ?”, ông Tề bất lực nói: “Những người này đến đây để xem cuộc thi đó!”.

“Vậy bọn họ đang…”.

“Người nằm trong đó là cậu Jesse, Phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế. Sáng hôm nay, cậu ta vừa cùng trợ lý đáp máy bay xuống thì được Cục trưởng Hác của Cục Y tế mời đến tham quan vài bệnh viện của Giang Thành chúng ta. Đây là nhiệm vụ mà phía trên giao cho.
 
Chương 126


Chương 126

“Nhưng khi đến bệnh viện Nhân Dân tham quan, cậu Jesse đột nhiên ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh. Chúng tôi kiểm tra thì huyết áp, mạch đập của cậu ta đều bất ổn, tứ chi xơ cứng, hơn nữa, hô hấp và ý thức càng lúc càng yếu, gần như sắp rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Chúng tôi chưa từng gặp qua những triệu chứng này, bây giờ bác sĩ trên khắp Giang Thành đều bó tay, cứ để bệnh phát triển như vậy thì e rằng cậu Jesse sẽ không qua khỏi ở đây mất”.

“Cậu ta là Phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế, nghe nói cũng có liên quan đến Tổ chức Y tế Thế giới. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì ở đây, chúng tôi chịu trách nhiệm là chuyện nhỏ, danh dự của giới y học Giang Thành, danh dự của Hoa Quốc… e rằng sẽ mất hết!”.

Ông Tề thở dài liên tục, vẻ mặt đầy đau khổ.

Đến trình độ của ông ta, từ lâu đã không còn quan tâm đ ến danh lợi cá nhân.

Có lẽ y thuật của ông ta không bằng Tần Bách Tùng và Lạc Bắc Minh, nhưng tấm lòng vì nước vì dân của ông ta chắc chắn không thua kém gì bọn họ.

Lâm Chính không nói, sờ cằm suy nghĩ.

Hôn mê? Tứ chi xơ cứng? Chết lâm sàng? Triệu chứng kỳ lạ thật…

“Tề! Người ông tìm đã đến chưa? Không đủ thời gian nữa rồi!”.

Lúc này, một người đàn ông tóc vàng mũi nhọn đi tới, dùng tiếng Hoa không lưu loát nói.

“Đã tìm tới rồi, cậu Smith”.

“Ở đâu? Thần y mà ông nhắc tới!”, người đàn ông nhìn quanh.

“Cậu Lâm đây chính là thần y mà tôi nói với cậu”, ông Tề nói.

“Cậu ta?”.

Smith ngây người, sau đó càng tức giận thêm.

“Trời ạ, Tề! Đây là lúc nào rồi mà ông còn đùa với tôi? Người này còn nhỏ tuổi hơn em trai tôi nữa!”.

“Cậu Smith, tôi không đùa với cậu!”.

Ông Tề không thèm quan tâm đ ến gã, kéo Lâm Chính vào thẳng phòng cấp cứu.

“Ông Tề, đây là người mà ông tìm tới sao?”.

Viện trưởng Hồ Dũng của bệnh viện thành phố ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy, viện trưởng!”.

“Nhưng mà…”.

“Viện trưởng, Tề Trọng Quốc tôi sẵn sàng dùng y đức của mình bảo đảm! Bác sĩ Lâm Chính nhất định có thể chữa khỏi cho cậu Jesse!”, không đợi Hồ Dũng nói xong, ông Tề đã lớn giọng nói.

Mọi người xung quanh đều nín thở, thoáng chốc im bặt.

Ai cũng biết ông Tề xem y đức của mình còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Lâm Chính dở khóc dở cười.

Anh còn chưa nói gì đã được ông Tề bảo đảm rồi?

Lỡ như không chữa khỏi thì chẳng phải sẽ toi đời sao?

“Ông Tề, tôi không có ý nghi ngờ ông, nhưng hiện bác sĩ Anna đang tiến hành chữa trị cho cậu Jesse, dường như đã có kết quả không tệ. Hay là… ông bảo bác sĩ Lâm quay về trước đi…”.

Hồ Dũng do dự nói.

Hiển nhiên, ông ta không thể tin vào Lâm Chính.

Ông Tề tức giận đến mức trợn mắt, thở phù phù bay cả râu.
 
Chương 127


Chương 127

“Viện trưởng Hồ, ông có ý gì? Là ông nói tôi tìm người đến, tôi tìm được người rồi ông lại bảo cậu ấy về? Ông xem thường lão già này sao?”.

“Ông Tề đừng giận, tôi không có ý đó”.

Viện trưởng Hồ vội vàng giải thích.

Bỗng nhiên!

Tách!

Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, sau đó cửa được mở ra. Một cô gái tóc vàng tuyệt đẹp mặc áo blouse, khoác áo vô khuẩn đột ngột kéo cửa lớn ra, nôn nóng gào lên: “Máu! Mau lên! Mau chuẩn bị máu! Anh Jesse mất rất nhiều máu, cần phải truyền máu ngay lập tức!”.

Mọi người kinh hãi.

“Bác sĩ Anna, bác sĩ Jesse xuất hiện suy hô hấp, một phần công năng của đại não cũng đã dừng hoạt động! Bác sĩ Anna, phải làm sao đây?”.

Lúc này, bác sĩ phụ tá ở bên trong gào lên gần như chói tai.

Anna hoảng hốt biến sắc.

Các bác sĩ bên ngoài phòng cấp cứu cũng hoảng hốt.

Lâm Chính sa sầm mặt, đẩy Anna ở trước mặt sang một bên, bước nhanh vào trong.

“Ông Tề, chuẩn bị kim châm cứu!”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ông Tề vui mừng, vội vàng chạy xuống.

“Anh là ai?”.

Anna ngẩn ra, sau đó nổi giận: “Anh mau ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến ca phẫu thuật!”.

Lâm Chính không nói gì, liếc nhìn người ở trên bàn phẫu thuật, liếc thấy máu tươi không ngừng tràn ra từ vết thương mổ. Anh lập tức đưa tay ấn vào vị trí ba tấc dưới cổ anh ta, hơi dùng sức.

Trong nháy mắt, bệnh nhân đang co giật nhẹ bỗng ngừng co giật, máu tươi chảy ồ ạt giống như được khóa van, dừng phun ra.

“Cái gì?”, Anna hết sức kinh ngạc.

“Đây là Đông y thần kỳ đó sao?”

Anna không dám tin, đôi mắt xanh lam của cô ta ánh lên vẻ kinh hoàng.

Hiện tại máy móc hiện đại không thể nào tiến hành cầm máu được trong tình huống này. Vậy mà người trước mặt đây chỉ dùng đầu ngón tay là có thể làm được.

Rốt cuộc là anh dùng nguyên lý gì vậy? Đây là cách mà các thần linh đang làm sao?

Anna bụm miệng. Những bác sĩ khác cũng tỏ ra kinh hoàng.

Người trong phòng cấp cứu không biết gì, đang định chạy vào nhưng bị Hồ Dũng ngăn lại.

“Viện trưởng Hồ…”, có người định nói gì đó.

“Để cậu ấy thử”, Hồ Dụng quát nhẹ.

“Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

“Chuyện gì? Giờ đã là có chuyện rồi, còn có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn sao?”, Hồ Dũng trừng mắt với người bác sĩ vừa mới phát ngôn.

Người này rụt cổ, không dám nói gì nữa.

Thực ra Hồ Dũng cũng không tin Lâm Chính nhưng đến cả Lâm Chính cũng hành động rồi thì ông ta cũng không kịp làm gì nữa.
 
Chương 128


Chương 128

Thế nên ông ta đành phải cá cược mà thôi. Hi vọng là có thể xảy ra kỳ tích. Hồ Dũng thầm cầu nguyện.

“Bác sĩ Lâm, kim châm cứu tới rồi”, ông Tề cầm túi kim châm vội vàng chạy vào.

“Khử trùng”, Lâm Chính một tay ấn lên ngực của bác sĩ Jesse, một tay lật mí mắt của người này lên.

Ông Tề bắt đầu khử trùng. Lúc này Anna mới chợt bừng tỉnh, vội vàng hỏi bằng tiếng Trung vô cùng lưu loát: “Xin hỏi, có cần tôi giúp gì không?”

Lâm Chính nhìn cô ta, thấy cô ta có vẻ nghiêm túc thì gật đầu: “Hút máu bầm và chuẩn bị sốc điện”.

“Ok”

Anna lập tức phối hợp với những bác sĩ còn lại. Bên ngoài nhìn vào, không ai dám lên tiếng.

Bàn tay Hồ Dũng bắt đầu đổ mồ hôi. Những người khác cũng vô cùng căng thẳng.

Cục trưởng Hác của Cục vệ sinh cũng vội vàng tới nơi. Sau khi Jesse xảy ra chuyện, ông ta là người đầu tiên xử lý mọi chuyện đồng thời nhanh chóng liên hệ Hiệp hội Y tế Quốc tế. giờ ông ta mới xong việc và chạy tới đây.

“Người này là ai vậy?”, Cục trưởng Hác nhìn thấy Lâm Chính thì giật mình.

“Suỵt!”, bác sĩ bên cạnh ra hiệu cho ông ta im lặng. Cục trưởng Hác lập tức ngậm miệng.

Lúc này không ai dám làm phiề Lâm Chính, dù đi đóng cửa lại cũng không dám.

Những vết bầm khắp người bệnh nhân, ông Tề nhìn mà tái mặt: “Hóa ra là vỡ mạch máu dẫn đến chuyện này à?”

“Đúng vậy, hơn nữa có nhiều nơi bị vỡ mạch cùng một lúc. Dù là những vết thương rất nhỏ nhưng đủ để lấy mạng của anh ta. Huyết áp của Jesse vốn không ổn định. Mấy ngày này lại bận bịu, cộng thêm vừa xuống máy bay, nhịp tim bất ổn. May mà động mạch của anh ta không bị tổn thương, nếu không thì có lẽ đã không còn giữ được mạng nữa rồi”, Anna nói.

“Hóa ra là vậy…Nếu vậy thì làm sốc điện vùng lồ ng ngực có khi nào khiến cho mạch máu vỡ nhiều hơn không?”, ông Tề lo lắng hỏi.

“Tôi cũng lo lắng điều đó. Định tiến hành phục hồi tim nhưng không ngờ lại chảy máu nhiều hơn! Nếu như tiến hành sốc điện thì rất có khả năng khiến bệnh nhân tử vong nhanh hơn”, Anna vừa nói vừa nhìn Lâm Chính.

Có vẻ như là cô ta muốn nói cho Lâm Chính nghe thấy suy nghĩ của mình. Đáng tiếc, Lâm Chính chỉ chú tâm tới châm cứu, dường như không nghe thấy họ đang nói gì.

Anna vô cùng thất vọng.

Mười ba cây kim đâm ngay lồ ng ngực của Jesse. Lâm Chính đưa tay lên, ấn vào động mạch cổ của anh ta.

“Khâu vết thương lại”, Lâm Chính lên tiếng.

Vết thương không lớn, Anna cũng học y nên nhanh chóng xử lý xong.

Lâm Chính cầm bàn sốc điện lên và bắt đầu thao tác. Anna và ông Tề kêu dừng lại nhưng Lâm Chính đã đặt bàn điện xuống.

Bụp!

Cơ thể Jesse giãy mạnh, giống như một con cá giãy đành đạch. Sau đó anh ta lại nằm xuống, một giây sau, Lâm Chính là thực hiện tiếp.

“Lần này có lẽ tình huống sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn rồi”.

“Thằng nhóc này có làm được không đấy?”

“Cậu ta trẻ tuổi như vậy. Theo lý mà nói cũng chỉ là thực tập sinh của viện y học thôi, sao có thể điều trị được cho Jesse chứ?”
 
Chương 129


Chương 129

“Đúng vậy, đến chúng tôi cũng không làm gì được. Chỉ có bác sĩ Anna mới kiểm tra ra được một vài vấn đề của anh ta, vậy tên nhóc này có thể chữa trị được không?”

“Viện trưởng Hồ này, ông Tề đúng là đức cao vọng trọng nhưng tuổi cũng cao rồi có thể là hồ đồ, thế nhưng ông thì không thể nào mà”.

“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm sao?”, đám bác sĩ phàn nàn, ai cũng để lộ ra vẻ lo lắng.

“Ngậm miệng lại”, Hồ Dũng không nhịn được nữa bèn nghiến răng quát lên.

Đám đông nín thở.

Lúc này Hồ Dũng tức giận nói tiếp: “Các người mà giỏi thì tôi cần phải dựa vào cậu ấy sao? Nếu các người giỏi giang thì sao không vào đi? Giờ người ta đã không sợ trách nhiệm, ra tay giúp đỡ, đã mạo hiểm lắm rồi. Các người thì hay lắm, đứng đó chỉ trỏ lắm lời. Các người xem ăn nói như vậy có được không?”

Ông ta nói xong thì cả đám bác sĩ cúi đầu đầy xấu hổ. Thế nhưng cũng có người hừ giọng, cảm thấy không phục.

Cục trưởng Hác không nói gì, chỉ toát mồ hôi hột. Rõ ràng là ông ta đang vô cùng căng thẳng.

Cho tới lúc này…

“Hồi phục rồi! Hồi phục rồi!”

Tiếng kêu mừng rỡ vang lên. Đám đông giật mình, vội vàng nhìn tới.

Tất cả đều nhìn lên màn hình máy tính với vẻ kích động: “Cô Anna, nhịp tim của anh Jesse đã ổn định trở lại rồi”.

“Đúng là thượng đế phù hộ”.

“Tốt quá rồi”, đám người tây đứng bên ngoài vỗ ngực đầy kích động, tất cả đều reo mừng.

Đám người Hồ Dũng cũng thở phào. Anna nhìn người thanh niên trước mặt bằng vẻ không dám tin.

Cô ta biết, đây không phải là công lao của mình. Lâm Chính đặt bàn điện xuống, châm thêm vài cây kim, sau đó thở phào và lau mồ hôi trán.

“Một lúc nữa rút kim. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh ta uống. Hai ngày này nghỉ ngơi là được”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cảm ơn anh”, Anna kích động lên tiếng, quay qua ôm chầm lấy Lâm Chính.

Lúc này mùi nước hoa xộc lên mũi anh. Lâm Chính không biết phải làm sao.

Cũng may mà Anna biết người phương Đông thường ngại ngùng nên lập tức buông ra ngay.

“Anh ta đã tạo kỳ tích rồi! Ngầu quá!”, Anna nháy mắt với Lâm Chính.

Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.

“Chúc mừng anh”.

“Anh là bác sĩ Hoa Quốc giỏi nhất mà tôi biết đấy”.

“Anh cứu mạng phó hội trưởng Jesse, anh chính là bạn mãi mãi của hiệp hội Y tế Quốc tế chúng tôi”.

Mấy người bác sĩ đứng bên ngoài cũng kích động cảm ơn Lâm Chính.

“Anh hãy nhận của chúng tôi một cái cúi đầu”, mấy bác sĩ đứng ngoài đồng loạt bước vào cúi đầu trước Lâm Chính.

Lâm Chính tái mặt, vội vàng đỡ họ dậy.

“Các vị không được đâu. Như vậy sẽ giảm tuổi thọ của tôi mất.”

“Đây nào phải giảm tuổi thọ, ai giỏi thì làm thầy. Y thuật của cậu đã vượt xa chúng tôi rồi. Nhìn chúng tôi nhiều tuổi vậy chứ y thuật còn kém xa cậu”.

“Hơn nữa cậu đã không màng rủi ro, cứu vớt thể diện cho giới y học, tránh xảy ra một tin xấu cho giới quốc tế, đây chẳng phải là công lao sao? Chúng tôi cúi mình trước cậu, đương nhiên vì cậu xứng đáng” .
 
Chương 130


Chương 130

Mấy vị bác sĩ nghiêm túc nói. Đám người Hồ Dũng bên cạnh cũng thất kinh.

Mấy người bác sĩ đều vô cùng nổi tiếng. Nhận được sự thừa nhận từ họ có thể nói còn khó hơn lên trời nữa.

“Cậu Lâm, cảm ơn anh”, Cục trưởng Hác bước tới, bắt tay Lâm Chính đầy cảm kích.

Những bác sĩ khác cùng đều cảm ơn. Có người là thật lòng, có người là giả.

Lâm Chính chỉ xua tay cười rồi tạm biệt. Sau khi mọi người biết Lâm Chính không phải là bác sĩ thì đều lôi kéo về bệnh viện của họ, nhưng tất cả đều bị ông Tề nạt nộ.

Ông ta cậy già lên mặt, hơn nữa một bảo bối như vậy không giữ lại viện Đông Y thì ông Tề cảm thấy vô lý quá.

“Không được, phải nhanh chóng nói cho viện trưởng mới được, nhỡ đâu bị Hồ Dũng dụ mất thì hỏng”, ông Tề lầm bầm.

Lâm Chính không dự định vào bệnh viện làm nên mặc kệ bọn họ, anh chỉ định về nhà.

“Anh Lâm, đợi chút!”, lúc này bỗng có tiếng gọi vang lên.

Lâm Chính quay người lại thì thấy có thứ gì đó đang lao về phía mình.

Anh cảm thấy hoa mắt, một lúc sau mới nhận ra đó là Anna.

“Bác sĩ Anna có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Anna nhìn anh với sắc mặt vô cùng kiên định. Cô ta dùng tiếng Trung và nói: “Lâm, anh có thể làm thầy giáo của tôi được không. Tôi muốn học Đông y!”

“Viện trưởng Hồ này, ông Tề đúng là đức cao vọng trọng nhưng tuổi cũng cao rồi có thể là hồ đồ, thế nhưng ông thì không thể nào mà”.

“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm sao?”, đám bác sĩ phàn nàn, ai cũng để lộ ra vẻ lo lắng.

“Ngậm miệng lại”, Hồ Dũng không nhịn được nữa bèn nghiến răng quát lên.

Đám đông nín thở.

Lúc này Hồ Dũng tức giận nói tiếp: “Các người mà giỏi thì tôi cần phải dựa vào cậu ấy sao? Nếu các người giỏi giang thì sao không vào đi? Giờ người ta đã không sợ trách nhiệm, ra tay giúp đỡ, đã mạo hiểm lắm rồi. Các người thì hay lắm, đứng đó chỉ trỏ lắm lời. Các người xem ăn nói như vậy có được không?”

Ông ta nói xong thì cả đám bác sĩ cúi đầu đầy xấu hổ. Thế nhưng cũng có người hừ giọng, cảm thấy không phục.

Cục trưởng Hác không nói gì, chỉ toát mồ hôi hột. Rõ ràng là ông ta đang vô cùng căng thẳng.

Cho tới lúc này…

“Hồi phục rồi! Hồi phục rồi!”

Tiếng kêu mừng rỡ vang lên. Đám đông giật mình, vội vàng nhìn tới.

Tất cả đều nhìn lên màn hình máy tính với vẻ kích động: “Cô Anna, nhịp tim của anh Jesse đã ổn định trở lại rồi”.

“Đúng là thượng đế phù hộ”.

“Tốt quá rồi”, đám người tây đứng bên ngoài vỗ ngực đầy kích động, tất cả đều reo mừng.

Đám người Hồ Dũng cũng thở phào. Anna nhìn người thanh niên trước mặt bằng vẻ không dám tin.

Cô ta biết, đây không phải là công lao của mình. Lâm Chính đặt bàn điện xuống, châm thêm vài cây kim, sau đó thở phào và lau mồ hôi trán.
 
Chương 131


Chương 131

“Một lúc nữa rút kim. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh ta uống. Hai ngày này nghỉ ngơi là được”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cảm ơn anh”, Anna kích động lên tiếng, quay qua ôm chầm lấy Lâm Chính.

Lúc này mùi nước hoa xộc lên mũi anh. Lâm Chính không biết phải làm sao.

Cũng may mà Anna biết người phương Đông thường ngại ngùng nên lập tức buông ra ngay.

“Anh ta đã tạo kỳ tích rồi! Ngầu quá!”, Anna nháy mắt với Lâm Chính.

Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.

“Chúc mừng anh”.

“Anh là bác sĩ Hoa Quốc giỏi nhất mà tôi biết đấy”.

“Anh cứu mạng phó hội trưởng Jesse, anh chính là bạn mãi mãi của hiệp hội Y tế Quốc tế chúng tôi”.

Mấy người bác sĩ đứng bên ngoài cũng kích động cảm ơn Lâm Chính.

“Anh hãy nhận của chúng tôi một cái cúi đầu”, mấy bác sĩ đứng ngoài đồng loạt bước vào cúi đầu trước Lâm Chính.

Lâm Chính tái mặt, vội vàng đỡ họ dậy.

“Các vị không được đâu. Như vậy sẽ giảm tuổi thọ của tôi mất.”

“Đây nào phải giảm tuổi thọ, ai giỏi thì làm thầy. Y thuật của cậu đã vượt xa chúng tôi rồi. Nhìn chúng tôi nhiều tuổi vậy chứ y thuật còn kém xa cậu”.

“Hơn nữa cậu đã không màng rủi ro, cứu vớt thể diện cho giới y học, tránh xảy ra một tin xấu cho giới quốc tế, đây chẳng phải là công lao sao? Chúng tôi cúi mình trước cậu, đương nhiên vì cậu xứng đáng” .

Mấy vị bác sĩ nghiêm túc nói. Đám người Hồ Dũng bên cạnh cũng thất kinh.

Mấy người bác sĩ đều vô cùng nổi tiếng. Nhận được sự thừa nhận từ họ có thể nói còn khó hơn lên trời nữa.

“Cậu Lâm, cảm ơn anh”, Cục trưởng Hác bước tới, bắt tay Lâm Chính đầy cảm kích.

Những bác sĩ khác cùng đều cảm ơn. Có người là thật lòng, có người là giả.

Lâm Chính chỉ xua tay cười rồi tạm biệt. Sau khi mọi người biết Lâm Chính không phải là bác sĩ thì đều lôi kéo về bệnh viện của họ, nhưng tất cả đều bị ông Tề nạt nộ.

Ông ta cậy già lên mặt, hơn nữa một bảo bối như vậy không giữ lại viện Đông Y thì ông Tề cảm thấy vô lý quá.

“Không được, phải nhanh chóng nói cho viện trưởng mới được, nhỡ đâu bị Hồ Dũng dụ mất thì hỏng”, ông Tề lầm bầm.

Lâm Chính không dự định vào bệnh viện làm nên mặc kệ bọn họ, anh chỉ định về nhà.

“Anh Lâm, đợi chút!”, lúc này bỗng có tiếng gọi vang lên.

Lâm Chính quay người lại thì thấy có thứ gì đó đang lao về phía mình.

Anh cảm thấy hoa mắt, một lúc sau mới nhận ra đó là Anna.

“Bác sĩ Anna có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Anna nhìn anh với sắc mặt vô cùng kiên định. Cô ta dùng tiếng Trung và nói: “Lâm, anh có thể làm thầy giáo của tôi được không. Tôi muốn học Đông y!”

“Vậy hả?”, Phùng Gia Thiên gật đầu, sau đó để lộ sắc mặt khó coi: “Lâm Chính, không phải là anh họ có ý gì đâu. Mà là thế này, công ty hiện tại đã tuyển đủ người rồi. Cậu lại không biết làm gì. Nếu như nhét vào bộ phận nào đó thì chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào và cũng ảnh hưởng tới tôi. Hay là thế này, tôi trả cậu 4000 tệ, cậu đến công ty vẫn làm quét dọn, nhưng cậu yên tâm, sau này chắc chắn tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc hợp lý”.

“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ bàng hoàng.
 
Chương 132


Chương 131

“Một lúc nữa rút kim. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh ta uống. Hai ngày này nghỉ ngơi là được”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cảm ơn anh”, Anna kích động lên tiếng, quay qua ôm chầm lấy Lâm Chính.

Lúc này mùi nước hoa xộc lên mũi anh. Lâm Chính không biết phải làm sao.

Cũng may mà Anna biết người phương Đông thường ngại ngùng nên lập tức buông ra ngay.

“Anh ta đã tạo kỳ tích rồi! Ngầu quá!”, Anna nháy mắt với Lâm Chính.

Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.

“Chúc mừng anh”.

“Anh là bác sĩ Hoa Quốc giỏi nhất mà tôi biết đấy”.

“Anh cứu mạng phó hội trưởng Jesse, anh chính là bạn mãi mãi của hiệp hội Y tế Quốc tế chúng tôi”.

Mấy người bác sĩ đứng bên ngoài cũng kích động cảm ơn Lâm Chính.

“Anh hãy nhận của chúng tôi một cái cúi đầu”, mấy bác sĩ đứng ngoài đồng loạt bước vào cúi đầu trước Lâm Chính.

Lâm Chính tái mặt, vội vàng đỡ họ dậy.

“Các vị không được đâu. Như vậy sẽ giảm tuổi thọ của tôi mất.”

“Đây nào phải giảm tuổi thọ, ai giỏi thì làm thầy. Y thuật của cậu đã vượt xa chúng tôi rồi. Nhìn chúng tôi nhiều tuổi vậy chứ y thuật còn kém xa cậu”.

“Hơn nữa cậu đã không màng rủi ro, cứu vớt thể diện cho giới y học, tránh xảy ra một tin xấu cho giới quốc tế, đây chẳng phải là công lao sao? Chúng tôi cúi mình trước cậu, đương nhiên vì cậu xứng đáng” .

Mấy vị bác sĩ nghiêm túc nói. Đám người Hồ Dũng bên cạnh cũng thất kinh.

Mấy người bác sĩ đều vô cùng nổi tiếng. Nhận được sự thừa nhận từ họ có thể nói còn khó hơn lên trời nữa.

“Cậu Lâm, cảm ơn anh”, Cục trưởng Hác bước tới, bắt tay Lâm Chính đầy cảm kích.

Những bác sĩ khác cùng đều cảm ơn. Có người là thật lòng, có người là giả.

Lâm Chính chỉ xua tay cười rồi tạm biệt. Sau khi mọi người biết Lâm Chính không phải là bác sĩ thì đều lôi kéo về bệnh viện của họ, nhưng tất cả đều bị ông Tề nạt nộ.

Ông ta cậy già lên mặt, hơn nữa một bảo bối như vậy không giữ lại viện Đông Y thì ông Tề cảm thấy vô lý quá.

“Không được, phải nhanh chóng nói cho viện trưởng mới được, nhỡ đâu bị Hồ Dũng dụ mất thì hỏng”, ông Tề lầm bầm.

Lâm Chính không dự định vào bệnh viện làm nên mặc kệ bọn họ, anh chỉ định về nhà.

“Anh Lâm, đợi chút!”, lúc này bỗng có tiếng gọi vang lên.

Lâm Chính quay người lại thì thấy có thứ gì đó đang lao về phía mình.

Anh cảm thấy hoa mắt, một lúc sau mới nhận ra đó là Anna.

“Bác sĩ Anna có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Anna nhìn anh với sắc mặt vô cùng kiên định. Cô ta dùng tiếng Trung và nói: “Lâm, anh có thể làm thầy giáo của tôi được không. Tôi muốn học Đông y!”

“Vậy hả?”, Phùng Gia Thiên gật đầu, sau đó để lộ sắc mặt khó coi: “Lâm Chính, không phải là anh họ có ý gì đâu. Mà là thế này, công ty hiện tại đã tuyển đủ người rồi. Cậu lại không biết làm gì. Nếu như nhét vào bộ phận nào đó thì chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào và cũng ảnh hưởng tới tôi. Hay là thế này, tôi trả cậu 4000 tệ, cậu đến công ty vẫn làm quét dọn, nhưng cậu yên tâm, sau này chắc chắn tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc hợp lý”.

“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ bàng hoàng.
 
Chương 133


Chương 133

Phùng Tuần thầm cười lạnh. Phùng Gia Thiên nheo mắt nhìn Lâm chính, sau đó liếc nhìn vào trong bếp, nở nụ cười đầy đắc ý.

“Ba năm trước không có được em, giờ thì em chạy đằng trời”, Phùng Gia Thiên thầm nhủ.

Reng reng…Đúng lúc này điện thoại trong túi Lâm Chính đổ chuông.

Lâm Chính chau mày, nhìn số điện thoại lạ. Anh do dự một lát nhưng vẫn nghe máy.

“Xin hỏi có phải cậu Lâm không?”

“Ai vậy?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Tôi là Mã Hải”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng cung kính: “Tôi đích thân tới xin lỗi cậu về chuyện của Mã Phong, mong cậu tha thứ”.

“Xin lỗi sao?”

“Nếu cậu thấy tiện tôi muốn đích thân tới xin lỗi cậu. Tôi đang đứng ở dưới lầu rồi, không biết cậu Lâm có thể mở cửa được không?”, Mã Hải cẩn thận nói.

“Thế à? Vậy được, đến cũng đã đến rồi, lên uống tách trà đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó tắt máy.

“Ai đó, bạn à?”, Tô Quảng hỏi.

“Xì, Lâm Chính mà cũng có bạn sao? Chắc chắn là mời mua hàng rồi”, Phùng Gia Thiên tỏ vẻ khinh thường.

“Đều không phải”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Là một người gây sự với tôi, giờ tới xin lỗi”.

“Người gây sự với cậu sao?”, Phùng Gia Thiên sững sờ: “Ai vậy?”

“Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đông Quang của các người – Mã Hải”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mã Hải?”.

Phùng Gia Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Lâm Chính, cậu không thấy trò đùa này rất nhạt nhẽo sao? Chủ tịch Mã là người thế nào? Cậu lại là người như thế nào? Loại người như cậu, người khác còn không nhìn thẳng một lần chứ mà xin lỗi cậu? Nằm mơ đi, người khác chỉ cần động đầu ngón tay là có thể bóp ch3t một kẻ vô dụng như cậu!”.

Mặc dù những người khác không quen biết Mã Hải, nhưng ông ta là người nổi tiếng ở Giang Thành, ai cũng từng nghe qua.

“A Quảng, có phải rể của chú có vấn đề ở chỗ này không?”, Phùng Tuần chỉ vào đầu mình.

Tô Quảng cực kỳ xấu hổ, không biết nên nói gì.

Trương Tinh Vũ âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Mặc dù bà ta biết chuyện ở khách sạn tối hôm đó, nhưng bà ta càng hiểu rõ người ở đẳng cấp như Mã Hải sẽ không quá xem trọng tiền bạc. Dự án khu Thanh Sơn bỏ dở, nhưng nhà họ Mã cũng không đến nỗi thất bại không gượng dậy nổi. Vì dự án này mà khiến một người như Mã Hải hạ mặt mũi đến xin lỗi Lâm Chính? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!

“Lâm Chính, cậu xuống phòng bếp giúp đỡ Nhu đi”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Mẹ…”.

“Mau đi!”, Trương Tinh Vũ nghiêm túc quát lên.

Lâm Chính thở dài lắc đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp.

Anh nhìn ra được, hôm nay tâm trạng của Trương Tinh Vũ rất xấu.

Nhưng đúng lúc đó…

Đing đoong!

Tiếng chuông cửa vang lên.

Mấy người lập tức sửng sốt.
 
Chương 134


Chương 134

“Đến thật rồi sao?”, Tiếu Xuân Nam và Phùng Tuần đưa mắt nhìn nhau.

“Làm gì có? Chắc chắn là bạn bè gì đó của thằng nhóc này!”, Phùng Gia Thiên khẽ cười nói.

Tô Quảng đứng dậy đi tới hành lang.

Két.

Cửa mở ra.

“Ông là…”, giọng nói nghi ngờ của Tô Quảng vang lên.

“Xin chào, tôi là Mã Hải, xin hỏi cậu Lâm có đây không?”, một giọng nói truyền tới.

Giọng nói này… có chút quen tai.

Phùng Tuần sửng sốt.

Tiếu Xuân Nam cười thành tiếng: “Ô, còn diễn nữa cơ à? Thú vị đấy! Lâm Chính, cậu mời diễn viên ở đâu tới vậy?”.

“A Quảng, bạn bè của Lâm Chính thì đừng để ý nữa, bảo bọn họ cút về nơi mình đến đi! Thật chẳng ra gì, không thấy trong nhà đang có khách sao? Còn dẫn mấy người chẳng ra gì đó đến nhà, đúng là không hiểu chuyện”, Phùng Tuần lạnh giọng nói.

Tô Quảng cực kỳ xấu hổ.

Mà người bên ngoài cũng sa sầm mặt.

Ông ta nén lửa giận hỏi lại một câu: “Xin hỏi cậu Lâm có ở đây không?”.

“Tôi đang ở phòng bếp. Mã Hải à? Ông vào đây đi”, Lâm Chính ló đầu ra khỏi phòng bếp, hét lên một câu.

“Lâm Chính, cậu không nghe thấy tôi nói sao? Bảo đám bạn chẳng ra gì của cậu cút đi!”, Phùng Tuần tức giận quát lên.

Mã Hải nghe vậy lập tức hiểu ra, người này không hợp với Lâm Chính, ông ta tức khắc nổi giận đi vào phòng khách, lạnh lùng quát: “Họ Mã tôi thật sự rất muốn biết, rốt cuộc cả Giang Thành này có vị Phật nào dám nói tôi không ra gì!”.

Khi ông ta đi vào phòng khách, Phùng Gia Thiên ngồi trên sofa suýt chút nữa bị dọa mất hồn.

“Chủ, Chủ, Chủ… Chủ tịch Mã?”, Phùng Gia Thiên lắp bắp hét lên.

“Giám đốc Phùng? Sao cậu lại ở đây?”, Mã Hải kinh ngạc.

“Gia Thiên, con biết người này sao?”, Tiếu Xuân Nam ở cạnh cảm thấy không ổn.

Phùng Tuần thì đã hốt hoảng vô cùng, sắc mặt trắng bệch.

Phùng Gia Thiên há hốc miệng, không biết nên nói gì mới phải.

Mã Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên cậu ta biết tôi! Bởi vì tôi là ông chủ của cậu ta!”.

Lời này vừa dứt, Tiếu Xuân Nam lập tức ngã ngồi trên đất. Tuy Phùng Tuần đã đoán được, nhưng khi nghe thấy lời này cũng ngạc nhiên biến sắc.

Còn Tô Quảng và Trương Tinh Vũ giống như người mất hồn, há hốc miệng kinh ngạc nhìn Mã Hải.

“Ăn cơm thôi”.

Lâm Chính và Tô Nhu bưng từng đ ĩa thức ăn đẹp mắt từ phòng bếp ra, bày lên bàn.

“Cậu Lâm!”, Mã Hải vội vàng đứng nghiêm chỉnh, cung kính khom lưng với Lâm Chính: “Chuyện lúc trước đều là lỗi của Mã Hải tôi. Mã Phong đã bị tôi đánh gãy hai chân, nhốt vào phòng, cầu xin cậu Lâm hãy tha thứ cho tôi!”.

Lần này ngay cả Tô Nhu cũng ngây ra.
 
Chương 135


Chương 135

Trong nhà im lặng như tờ.

Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Thế nhưng, Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lo bưng cơm nước.

Mã Hải cắn răng, cong hai đầu gối quỳ xuống đất.

“Hả?”.

Trong phòng ngoại trừ Lâm Chính ra, tất cả đều sụp đổ tam quan.

Đường đường là Mã Hải, gia chủ của nhà họ Mã, một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Thành, chủ tịch của Tập đoàn Đông Quang, nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành… vậy mà lại quỳ trước Lâm Chính?

Điên rồi!

Chắc chắn là điên rồi!

Không phải thế giới này điên rồi thì là mình điên rồi!

Mấy người họ ra sức th ở dốc, cảm giác tim mình như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.

Trương Tinh Vũ dựa vào tường, sắp đứng không vững.

Tô Nhu ngã ngồi xuống ghế.

Cảnh này thật sự quá sốc!

“Đã ăn chưa?”. Cuối cùng, Lâm Chính phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

“Vẫn chưa…”.

“Vậy thì ngồi xuống ăn cùng đi”.

“Cảm ơn cậu”, Mã Hải lập tức đứng dậy.

“Mọi người cũng ngồi xuống ăn cơm đi!”.

Lúc này, mọi người mới phản ứng lại, cùng nhau ngồi xuống.

Bữa cơm này diễn ra một cách rất kỳ quái.

Ai cũng không nói chuyện.

Cả nhà Phùng Tuần sợ sệt, kinh hồn táng đảm, mấy lần muốn xin lỗi Mã Hải, nhưng Mã Hải hoàn toàn không quan tâm.

Cả nhà Trương Tinh Vũ thì tràn đầy nghi ngờ.

Chỉ có Lâm Chính là hiểu rõ trong lòng.

Lúc này Mã Hải chạy tới đây hơn phân nửa là vì bên phía Hạ Thu Ân đã có động thái. Nhà họ Hạ ở Yên Kinh muốn động nhà họ Mã đúng là không cần tốn công sức, Mã Hải cùng đường mới qua đây cầu xin Lâm Chính tha thứ.

Ăn cơm xong, Mã Hải và Lâm Chính ra chỗ ban công.

“Cậu Lâm, dù có thế nào, xin cậu hãy cứu nhà họ Mã tôi”, Mã Hải khóc lóc nói.

“E là tôi không giúp được ông. Năm xưa bảo vệ tôi là ý của nhà họ Hạ, nhưng Mã Phong cố chấp muốn động vào tôi, đó chẳng khác nào vả vào mặt nhà họ Hạ. Người muốn diệt Mã Hải ông không phải Lâm Chính này, mà là nhà họ Hạ”.

“Tôi biết, nếu cậu Lâm bằng lòng mở lời, ít nhất nhà họ Mã tôi còn có thể giữ được một hơi thở!”, Mã Hải kích động nói: “Tôi sẵn lòng dâng một nửa cổ phần của Tập đoàn Đông Quang cho cậu, xin cậu ra tay cứu giúp nhà họ Mã tôi!”.

Lâm Chính nghe vậy, cười nhạt nói: “Chủ tịch Mã, ông cũng hào phóng thật, làm vậy thì ông có thể trói tôi trên chiến xe của ông. Ông muốn lợi dụng tôi để móc nối quan hệ với nhà họ Hạ đúng không?”.

Mã Hải kinh hoảng, vội vàng xua tay: “Không không không, cậu Lâm, Mã Hải đâu dám. Dù có cho Mã Hai một vạn lá gan cũng không thể…”.
 
Chương 136


Chương 136

“Vậy tôi ngửa bài nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi không giúp được ông!”.

Mã Hải như bị sét đánh.

“Nhưng, nếu tên của Tập đoàn Đông Quang các ông mang họ Lâm, có lẽ vẫn còn cứu được”, Lâm Chính lại bổ sung một câu.

Hơi thở của Mã Hải run rẩy, lập tức hiểu ý của Lâm Chính. Chốc lát sau, ông ta cúi người xuống.

Lâm Chính không giữ Mã Hải.

Mã Hải đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng trước khi đi ông ta còn liếc nhìn Phùng Gia Thiên.

“Ngày mai cậu không cần đi làm nữa”, Mã Hải bỏ lại câu đó rồi đẩy cửa rời đi.

“Chủ tịch Mã! Chủ tịch Mã!”.

Phùng Gia Thiên hoảng hốt vội vàng đuổi theo, nhưng vô ích.

“Sao lại như vậy? Lâm Chính, cậu phải giúp anh họ cậu chứ!”.

Tiếu Xuân Nam như người mất hồn, sợ đến mức mặt không còn sắc máu, túm lấy tay Lâm Chính gào lên.

“Xin lỗi, tôi chỉ là người làm công, chỉ quen biết với những người chẳng ra gì. Người vừa rồi không thân với tôi cho lắm. Dì à, dì tìm lầm người rồi”, Lâm Chính rút tay ra, thản nhiên nói: “Nếu anh Phùng thật sự không tìm được việc thì có thể liên hệ với tôi, tôi có thể sắp xếp cho anh một công việc tạp vụ làm”.

“Cậu…”, Phùng Tuần tức phát run.

“Lâm Chính, cậu thật sự tuyệt tình như vậy sao?”, Tiếu Xuân Nam tức giận.

Lâm Chính không bảy tỏ cảm xúc gì.

“Tiểu Vũ! A Quảng!”.

Tiếu Xuân Nam vội vàng nhìn sang phía Trương Tinh Vũ.

Nhưng lúc này không ai lên tiếng.

“Được, được lắm! Cả nhà các người nhớ đấy cho tôi!”.

Tiếu Xuân Nam tức giận xì khói, kéo theo Phùng Tuần và Phùng Gia Thiên đóng sầm cửa rời đi.

“Đi nhé, không tiễn!”.

Trương Tinh Vũ hét lớn.

“Đã!”.

Thấy cả nhà đó rời đi, Trương Tinh Vũ đóng cửa lại, thở phào: “Cả nhà đó thật xấu xa, chạy đến nhà chúng ta làm mưa làm gió đã đành, lại còn nhắm vào con gái cưng của mẹ! Không thể tha thứ!”.

“Nếu bọn họ chỉ đến khoe khoang, có lẽ con sẽ giúp bọn họ. Nhưng bọn họ có mục đích bất chính, nhắm vào vợ con, họ hàng như vậy cũng không thể giữ được nữa”, Lâm Chính nói.

“Lòng người bạc bẽo mà”, Tô Quảng thở dài.

“Lâm Chính, anh giải thích chuyện của Mã Hải đi chứ nhỉ?”, Tô Nhu thu dọn bát đũa sang một bên, nhìn chằm chằm anh, hỏi.

Lời này vừa dứt, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng cũng dồn ánh mắt sang nhìn anh.

“Mọi người đừng hiểu lầm, con không phải người giỏi giang gì, chỉ dựa vào con thì không thể khiến Mã Hải quỳ gối được”. Dường như Lâm Chính biết trong đầu bọn họ đang nghĩ gì, vội nói.

“Vậy thì là chuyện gì?”.

“Rất đơn giản, lúc con làm việc ở y quán của Lạc Thiên, trùng hợp chữa khỏi cho người nhà họ Ninh, cũng quen biết được vài người nhà giàu. Chính những người nhà giàu đó đã chống lưng cho con ở khách sạn ngày hôm ấy, tát vào mặt Mã Phong. Nhưng Mã Phong chỉ biết ăn chơi không hiểu chuyện, chọc giận bọn họ. Bây giờ những người giàu có đó muốn diệt nhà họ Mã, Mã Hải cùng đường đến tìm con, hi vọng con ra mặt bảo vệ cho nhà họ Mã! Nhưng ông ta nhầm rồi, đây đã không còn là chuyện giữa con và nhà họ Mã nữa, mà là ân oán giữa nhà họ Mã với những người giàu có đó! Con không giúp được”, Lâm Chính cười đáp.
 
Chương 137


Chương 137

Dứt lời, mọi người bỗng bừng tỉnh.

“Tôi đã nói rồi mà, đang yên đang lành sao cậu lại quen biết những nhân vật lớn đó, tôi còn tưởng cậu sắp một bước lên trời chứ”, Trương Tinh Vũ lẩm bẩm, thầm than đáng tiếc.

“Cậu chỉ xem mấy cuốn sách y học mà chữa khỏi bệnh lạ cho những người có tiền có quyền. Lâm Chính, cậu đúng là may mắn, có lẽ thời của cậu tới rồi cũng chưa biết chừng”, Tô Quảng cười nói.

Tô Nhu vẫn có chút bán tín bán nghi, nhưng không lên tiếng nữa.

Reng…

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tô Quảng vang lên.

Tô Quảng nghe máy, chốc lát sau, vẻ mặt ông ta trở nên vô cùng nặng nề.

“Ai gọi tới vậy?”, Trương Tinh Vũ hỏi.

“Là mẹ!”, Tô Quảng nói giọng khàn khàn.

“Mẹ chồng sao?”.

“Phải… Mẹ bảo chúng ta mau chóng đến nhà tổ, bà ấy có chuyện quan trọng muốn tìm tôi! Nhất là cậu, Lâm Chính, bà nội cậu nói cậu nhất định phải đến!”.

“Nói với bà ấy là con không đi”.

“Bà ấy nói bà ấy đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn cho hai đứa rồi!”, Tô Quảng do dự một lúc mới nói.

Tô Nhu trợn tròn mắt.

Hai hàng lông mày của Lâm Chính cũng giật giật.

Định ngửa bài rồi sao?

Trương Tinh Vũ và Tô Nhu đều biết vì sao bà cụ muốn làm như vậy.

Nhất là Tô Nhu, cô quản lý tài vụ của công ty nhà họ Tô, hiểu rõ hành động của nhà họ Tô hiện nay.

Cô là người hiểu rõ mọi việc nhất.

Nhưng, cô cũng là người bất lực nhất.

“Anh đi không?”.

Tô Nhu hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Đi, đương nhiên phải đi. Bà nội đã chuẩn bị xong đơn ly hôn cho chúng ta rồi, sao có thể không đi được?”, Lâm Chính cười nói.

Thấy Lâm Chính có biểu cảm như vậy, Tô Nhu bỗng cảm thấy trống rỗng trong lòng, một loại cảm giác hoảng hốt không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên.

Không biết vì sao cô phát hiện, mình càng ngày càng không quen người chồng đã kết hôn với mình ba năm này.

Cả nhà bốn người vội vàng bắt xe đến nhà họ Tô.

Lúc này, nhà họ Tô có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Tô Thái, Tô Cối, Tô Bắc đều đến, ngay cả con gái Tô Trân của bà cụ Tô cũng đến.

Mấy chục người nhà họ Tô tụ tập nơi phòng khách.

Bà cụ Tô ngồi trên ghế ở phía trên, một tay đặt trên tay vịn, một tay cầm gậy, mặt mày lạnh lùng. Trên bàn trà bên cạnh bà ta là một xấp tài liệu thật dày.

Tô Bắc và Tô Trương Dương có vẻ như đang nói chuyện gì đó.
 
Chương 138


Chương 138

Tô Mỹ Tâm đang cầm son mới mua tô lại son.

Tô Cương dùng tay áo lau bụi trên giày. Đó là đôi giày mà anh ta vừa mới tiêu ba mươi nghìn tệ để mua, có lẽ là đôi giày đắt nhất mà anh ta mang trong đời.

Tô Thái nhìn quanh mọi người, cuối dùng dừng mắt trên người Tô Bắc, thực sự không nhịn được lên tiếng: “Chú ba, mấy dự án này vẫn chưa khởi công, trước mắt vẫn chưa có lợi nhuận, sao chú lại đổi xe rồi? Chiếc BMW X6 chú đậu ngoài kia phải hơn tám trăm nghìn tệ đấy nhỉ? Chú lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”.

“Vay chứ đâu”, Tô Bắc cười nói: “Dù sao bây giờ cũng dễ vay. Đợi dự án kết thúc, mọi người chia phần trăm rồi, tôi sẽ lấy đi trả tiền vay, không phải dễ rồi sao?”.

Tô Thái cạn lời.

“Mẹ, đợi lát nữa ký tên, mẹ phải chừa một dự án cho Tô Cối nhà chúng ta. Thời gian này Tô Cối chịu khổ không ít, mẹ quên rồi à? Anh ấy vì học y cứu mẹ mà thế chấp cả căn nhà, bây giờ tháng nào nhà chúng con cũng phải trả tiền cho ngân hàng! Sống khổ sở đến thế nào”.

Tô Cối nháy mắt ra hiệu cho vợ mình, Lưu Diễm lập tức đứng dậy, gạt nước mắt nói.

Bà cụ Tô nhíu mày, không nói gì, chỉ gật đầu “ừ” một tiếng.

Nhưng một tiếng đó lại dẫn đến sự bất mãn của những người khác.

“Mẹ, anh hai một mình chiếm dự án của một công trình? Vậy nhà chúng con thì sao? A Bắc và Trương Dương nhà chúng con bỏ công sức ra nhiều nhất. Mấy hôm nay bọn họ luôn bôn ba bên ngoài, da cũng bị lột mất một lớp, chẳng lẽ họ không có phần thưởng gì sao?”, Trương Vu Huệ lập tức lên tiếng.

“Đúng vậy, bà nội, cháu biết bà thích bác hai nhất, nhưng cũng không thể thiên vị được. Nhà chúng cháu cũng đã bỏ nhiều công sức vì số hợp đồng này đấy”, Tô Mỹ Tâm cũng hờn dỗi lên tiếng.

“Mỹ Tâm, nếu không có bố anh, bây giờ bà nội đâu còn ngồi ở đây? Chúng ta nói chuyện phải dựa vào lương tâm, nhà bọn anh lấy một công trình là hợp tình hợp lý”, Tô Cương thản nhiên nói.

“Cái gì mà hợp tình hợp lý? Em thấy không hợp lý, dựa vào đâu mọi người đều bỏ công sức như nhau, chỉ có nhà anh đặc biệt? Chẳng lẽ không có nhà anh, bà nội không sống được sao?”, Tô Mỹ Tâm bất chấp ba lần bảy hai mốt, đứng lên, chống nạnh quát.

“Nói như vậy, tôi cũng có thể lấy một công trình làm riêng lẻ rồi?”, Tô Trân nói giọng quái gở.

“Nói vậy chi bằng mỗi người một phần”.

“Tổng cộng có bốn hợp đồng, mỗi người một phần làm sao chia cho đều? Hơn nữa, dự tính chi phí trong này đều khác nhau, làm sao tính được?”.

“Hay là tìm thêm một vài ông chủ nữa muốn làm số công trình này đến?”.

“Nếu vậy, tôi không có ý kiến”.

“Dù sao nhà chúng tôi cũng sẽ lấy phần nhiều nhất”.

Thân thích nhà họ Tô cãi nhau, bắt đầu phân chia số dự án này.

Sắc mặt Tô Thái không dễ coi cho lắm.

Tô Dư không nói gì.

“Nhìn thấy rồi chứ Tiểu Dư, số dự án đó còn chưa kịp có quyết định, bọn họ đã xem nó thành của mình rồi!”, Tô Thái thở dài.

“Chẳng lẽ còn vấn đề gì khác hay sao? Lâm Chính chắc chắn sẽ ký tên, chia trước miếng bánh này cũng tốt”.

“Con cũng khẳng định Lâm Chính sẽ ký tên?”.

“Bà nội đã chuẩn bị cả đơn ly hôn cho cậu ta rồi, tức là muốn ép cậu ta vào khuôn. Tính cách Lâm Chính thế nào không phải bố không biết, dọa cậu ta một chút, cậu ta đã biết sợ rồi!”, Tô Dư nói.
 
Chương 139


Chương 139

“Dọa cậu ta? Ngày trước trận hình của Mã Phong chưa đủ lớn hay sao? Con thấy Lâm Chính có bị dọa sợ không?”.

“Đó chỉ là vì cậu ta gặp được quý nhân. Bà nội điều tra rồi, Lâm Chính đã đọc vài cuốn sách y, tìm được một phương pháp cứu chữa cho Ninh Tiểu Uyển của nhà họ Ninh, cho nên nhà họ Ninh mới nghiêng về phía cậu ta!”.

Tô Thái không nói tiếp, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy vẻ lo lắng.

Lúc này, một chiếc xe taxi dừng trước nhà tổ.

“Mẹ, chúng con đến rồi!”.

Giọng nói thật thà của Tô Quảng vang lên.

Người trong nhà lập tức dừng tranh cãi.

Bà cụ Tô lạnh lùng quát: “Lâm Chính có tới không? Nếu Lâm Chính không tới, chúng mày cũng không cần vào nữa! Cút về hết đi”.

Dứt lời, nụ cười của Tô Quảng cứng đờ.

Trương Tinh Vũ sầm mặt, tức tối nghiến răng nghiến lợi.

“Cháu đến rồi!”, Lâm Chính chủ động trả lời một câu.

Nghe được lời này, người nhà họ Tô ở trong nhà đều hiện lên nụ cười mờ ám.

“Ha, cuối cùng cũng vẫn khuất phục rồi!”.

“Tôi đã nói cậu ta không nỡ bỏ Tiểu Nhu mà!”.

“Nghĩ tới cũng phải, dù gì Tiểu Nhu nhà chúng ta cũng là người đẹp nổi tiếng ở Giang Thành, bao nhiêu đàn ông muốn cưng nựng mà không được. Gả cho tên vô dụng Lâm Chính làm vợ là hời cho cậu ta rồi, cậu ta còn không nâng niu trong tay xem như báu vật hay sao?”.

“Đúng vậy”.

Người nhà họ Tô cười thầm, cảm thấy chuyện đã nắm chắc chín phần mười.

Gương mặt căng thẳng của bà cụ Tô cũng dịu đi.

Cả nhà Tô Quảng đi vào phòng khách.

“Mẹ”, mấy người Tô Quảng chào hỏi.

Lâm Chính không nói tiếng nào, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh.

Bà cụ Tô cũng không để tâm, vẫy tay với Tô Nhu.

Tô Nhu lập tức đi tới.

Bà cụ Tô đưa xấp tài liệu ở bên cạnh cho cô.

“Đi, bảo chồng cháu ký tên lên số hợp đồng này!”, bà cụ Tô không biểu lộ cảm xúc nói.

Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hợp đồng trên tay, vẻ mặt thay đổi.

“Bà nội, bà đang định bắt Lâm Chính thay đổi tất cả người phụ trách của dự án khu Thanh Sơn này sao? Bà muốn đá Lâm Chính ra khỏi dự án này?”, giọng Tô Nhu run rẩy.

Mặc dù cô biết kế hoạch và ý đồ của bà cụ Tô, nhưng chưa từng nghĩ bà cụ Tô lại làm đến mức đó.

Đây là muốn loại bỏ Lâm Chính ra khỏi vụ này mà!

“Tiểu Nhu, chuyện này không thể trách bà nội, chồng em có đức tính thế nào em là người hiểu rõ nhất. Một dự án lớn như vậy đặt trong tay cậu ta, em có yên tâm không? Lỡ như làm hỏng nó thì có đền được không? Chuyện này liên quan đến lợi ích của bao nhiêu người!”, Tô Mỹ Tâm hừ nhẹ, nói.

“Đúng vậy, không phải chúng ta bạc bẽo, mà thực sự là Lâm Chính không có bản lĩnh đó, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta”, Lưu Diễm cũng phụ họa một câu.

Tô Nhu tức giận thở gấp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom