Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3702


Chương 3702

“Quá nhiều? Có bao nhiêu?”.

“Khoảng mười hai mươi nghìn người, cũng có thể là ba mươi bốn mươi nghìn người”.

“Bọn họ đã đụng phải quân đội sao?”.

“Không phải, nhưng còn đáng sợ hơn cả quân đội”.

“Rốt cuộc là ai?”.

“Người dân bình thường, thuộc khu vực Học viện Huyền Y Phái, trong ngoài đầy những người…”.

“Chỉ là đám người dân bình thường mà có thể đối phó với đám Huyết Ngân? Ông tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Những người này ai không phải tinh anh của Huyết Ma Tông chúng ta? Nếu nói bọn họ tàn sát hơn vạn người thì có lẽ là không thực tế, nhưng nếu muốn yên ổn rời đi thì không có vấn đề gì lớn”.

“Tông chủ, không chạy thoát được”.

“Sao không chạy thoát được?”.

“Học viện Huyền Y Phái bị bao vây cả trong lẫn ngoài. Bọn họ chạy ra khỏi Học viện Huyền Y Phái, nhưng đường đi bên ngoài cũng bị người dân chặn kín, bọn họ không có chỗ nào để chạy”.

“Chặn mấy con đường?”.

“Rất nhiều, khoảng nửa thành phố”.

“Nửa… Nửa thành phố?”.

“Những năm qua, Học viện Huyền Y Phái của thần y Lâm luôn làm công ích, khám bệnh từ thiện. Y thuật của người trong học viện rất tốt, hơn nữa còn chữa bệnh không cần tiền. Lãnh đạo người dân ở khắp trời Nam đất Bắc đến khám bệnh đều được đối xử bình đẳng, bọn họ đã cứu nhiều người dân, cũng đã trị khỏi cho nhiều nhân vật lớn. Ầy, thật ra chuyện này cũng trách Đại trưởng lão, ông ấy đã kéo lê việc này! Người của Học viện Huyền Y Phái thà chết cũng không chịu quy hàng Huyết Ma Tông, trưởng lão sử dụng vũ lực ép bức bọn họ, khi động vào Tần Bách Tùng thì bị người ta quay video tung lên mạng, bởi thế mới làm lớn chuyện, kinh động cả phía bên đó”.

“Là thế sao?”.

Tông chủ Huyết Ma Tông trở nên trầm ngâm.

“Tông chủ, chuyện này đã lan truyền rộng khắp, Huyết Ma Tông chúng ta có thể nói là đã trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, mất hết mặt mũi”, người đó lại chắp tay.

“Gây ra trò cười lớn như vậy còn có mặt mũi nào được sao? Kéo đám vô dụng này xuống lột da rút gân, xử tử hết cho tôi”, tông chủ Huyết Ma Tông nói.

Vừa dứt lời, Đại trưởng lão nằm dưới đất kinh hãi, cố hết sức thở hổn hển: “Tông chủ… tha… tha mạng…”.

“Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nhưng ông lại làm tôi thất vọng, sao tôi có thể tha cho ông?”, tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói.

Đại trưởng lão vô cùng tuyệt vọng.

Đúng lúc đó, người lúc trước lại lên tiếng: “Tông chủ, không thể giết những người này, ông phải giao nộp bọn họ ra”.

“Giao nộp? Giao cho ai?”.

“Cảnh sát”.

“Vì sao?”.

“Lúc đó các trưởng lão cũng bị dồn đến mức nóng ruột, ra tay giết không ít người, làm lớn chuyện lên rồi”.

“Thế à? Giết nhiều người như vậy mà còn không chạy thoát, đám vô dụng này để lại Huyết Ma Tông chúng ta cũng không có tác dụng gì, nếu phải giao bọn họ ra thì giao đi! Nhưng chuyện này không thể kết thúc như vậy”.
 
Chương 3703


Chương 3703

“Tông chủ còn muốn thế nào?”.

“Mặt mũi Huyết Ma Tông đã mất, phải tìm lại!”.

“Bây giờ không thích hợp ra tay nữa”.

“Nếu không ra tay, đồng minh của Huyết Ma Tông chúng ta sẽ rất thất vọng về chúng ta, đến lúc đại hội phải làm sao?”.

“À… Chuyện tông chủ cân nhắc quả thật cần phải chú ý…”.

“Huyết Phong đến chưa?”.

“Tối hôm qua cậu ta đã về rồi, đang tu luyện ở hồ máu”.

“Phái cậu ta đi, lấy đầu những người có liên quan về!”.

“Vâng!”.

Người đó chắp tay, chậm rãi lùi lại.

Lúc này, lại một đệ tử chạy vào điện.

“Tông chủ, lửa lớn đã thiêu hai ngày, có dừng lại không?”, đệ tử c ung kính hỏi.

“Thần y Lâm có tiên thiên cương khu, nước lửa khó làm gì được, nhưng thiêu sống hai ngày, ít nhiều cũng phải chết rồi mới đúng. Huyết Kiêu!”.

“Có!”.

“Ông đi xem xem, nếu vẫn chưa thiêu cháy thì tiếp tục thiêu. Nếu chết rồi thì xem thi thể còn hoàn chỉnh hay không, còn hoàn chỉnh thì đem về cho tôi, tôi rất có hứng thú với tiên thiên cương khu của cậu ta”.

“Tuân lệnh!”.

Huyết Kiêu nhận lệnh, bước nhanh về phía cấm địa.

Lúc này, cấm địa đã toàn một màu đỏ, sóng lửa ngút trời.

Các đệ tử Huyết Ma Tông ôm củi lửa chất đống ra vào lối vào cấm địa, trên mặt mỗi người đều nóng đến đỏ bừng, mồ hôi như mưa.

Huyết Kiêu vận công đi vào bên trong.

Mặt đất ở bên trong đã bị nướng đỏ.

Chiếc lồ ng đúc bằng hàn thiết Bắc Hải cũng đỏ rực, dường như sắp nóng chảy, lửa lớn trong đó vẫn đang sôi trào.

Mấy tinh nhuệ Huyết Ma Tông đứng ở trước lồ ng phóng ra khí kình để duy trì độ mạnh của lửa.

“Dừng tay!”.

Huyết Kiêu hô lên một tiếng.

Tất cả đệ tử đều dừng lại.

“Huyết Kiêu đại nhân!”.

Vài tinh nhuệ tiến tới chắp tay.

“Tông chủ lệnh tôi đến kiểm tra tình hình, các cậu dập lửa đi!”.

“Vâng!”.

Bọn họ gật đầu, vội vàng xách nước đã chuẩn bị xong từ bên ngoài tới, tạt vào trong lồ ng.

Soạt!

Soạt!

 
Chương 3704


Chương 3704

Mấy chục thùng nước lạnh tạt vào lồ ng giam, thế lửa mới giảm bớt một chút.

Ngọn lửa đáng sợ phải dập cả nửa tiếng đồng hồ mới dập tắt hẳn.

Giữa lồ ng giam toàn là tro tàn, chất thành một tầng dày hơn một mét, còn thần y Lâm đã không nhìn thấy nữa.

“Thiêu đến mức không còn thấy xương nữa sao?”.

Huyết Kiêu âm thầm lẩm bẩm.

“Đại nhân, có cần vào trong xem không?”.

“Lồ ng giam bị khóa, làm sao vào trong được?”.

“Đại nhân, mặc dù lồ ng giam này được đúc bằng hàn thiết Bắc Hải, nhưng trải qua hai ngày thiêu đốt với nhiệt độ cao, nó đã bị nung chảy biến dạng, chỉ cần bẻ một cái là cong”, tinh nhuệ ở bên cạnh cười nói, đưa tay ra, song sắt thô to của lồ ng đã bị bẻ cong.

Huyết Kiêu cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng nhiệm vụ chủ yếu bây giờ không phải chuyện này.

Ông ta bước vào trong, đạp lên tro tàn dày nặng, quan sát kỹ dưới chân, muốn xem xem thi thể của thần y Lâm có còn sót lại gì không, tiện cho ông ta còn mang về báo cáo với tông chủ Huyết Ma Tông.

Vù!

Đúng lúc đó, một cánh tay đột nhiên thò ra từ trong tro tàn, chụp lấy cẳng chân của Huyết Kiêu.

“Hả?”.

Huyết Kiêu sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, suýt chút nữa sởn tóc gáy, vội vàng rút chân ra.

Một giây sau, cánh tay kia kéo ông ta té lộn nhào.

Sau đó, một bóng người bước ra từ trong tro tàn đen thui, một tay chụp lấy cánh tay của Huyết Kiêu, nhấc ông ta lên bằng một tay, cứ như xách gà con.

“Cái gì?”.

“Cậu… Cậu chưa chết?”.

“Không thể nào!”.

Tiếng la hét kinh hoàng thảm thiết vang vọng khắp cấm địa.

Huyết Kiêu cũng bàng hoàng. Ông ta thề là cả đời này chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào khủng khiếp như thế.

Người trước mặt có nước da bóng loáng, hoàn toàn không hề có dấu vết bị thương. Khuôn mặt như thiên thần đó chính là thần y Lâm.

Tóc tai, quấn áo của anh bị đốt trụi, cơ bắp cuồn cuộn và điều khiến mọi người kinh ngạc nhất có lẽ chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt đã biến thành màu vàng. Giống như đôi mắt của thần linh.

Huyết Kiêu run rẩy. Ông ta cảm nhận được sát khí hừng hực trong đôi mắt đó. Đồng thời đối phương cũng tỏa ra khí tức kinh thiên động địa.

Không biết tại sao mà ông ta có cảm giác người đứng trước mình chính là thần linh. Là một người bất bại. Và ông ta chẳng khác gì một hạt cát.

“Thả Huyết Kiêu đại nhân ra”.

“Đồ chán sống kia”, các đệ tử của Huyết Ma Tông bừng tỉnh, đồng loạt rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính.

“Hừ”, đôi mắt anh lóe sáng. Anh đưa cánh tay trái lên, quét một đường.
 
Chương 3705


Chương 3705

Rầm rầm! Một luồng khí tức bùng nổ, phóng về phía đám đệ tử. Trong nháy mắt, cơ thể họ đổ rạp xuống và nát bét…

“Chân khí sao?”, Huyết Kiêu trố tròn mắt. Thần y Lâm lại sở hữu cả chân khí sao?

Hơn nữa không phải chân khí thông thường. Thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều. Ngay cả cánh tay trái của anh cũng mọc lại rồi. Không phải anh chỉ có một cánh tay sao?

Vô số những điều nghi ngờ xuất hiện trong đầu Huyết Kiêu. Thế nhưng ông ta chẳng kịp suy nghĩ, vì nỗi sợ lúc này đã bủa vây lấy ông ta rồi.

Những đệ tử khác sợ tới mức không dám lao lên. Họ đứng im tại chỗ.

“Mau đi thông báo cho tông chủ”.

“Nhanh!”

Một vài người đệ tử kêu lên rồi quay đầu chạy. Tất cả đều mặc kệ sự sống chết của Huyết Kiêu.

Huyết Kiêu biết rằng muốn sống sót thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.

“Thần y Lâm, đừng giết tôi. Tôi…tôi không hề muốn hại cậu. Tất cả đều là quyết định của tông chủ, tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi”, Huyết Kiêu vội kêu.

Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, anh giơ tay lên định đạp nát đầu ông ta. Thế là Huyết Kiêu đành phải hét lên: “Thần y Lâm, nếu cậu không giết tôi thì tôi sẽ nói cho cậu một tin quan trọng”.

“Hả?”

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tin quan trọng gì?”

“Là tin liên quan tới học viện Huyền Y Phái. Tông chủ muốn chiếm Huyền Y Phái của cậu nên trước đó đã cử Huyết Ngân trưởng lão đi, thế nhưng họ đã thất bại, khiến cho tông môn bị mất mặt. Lần này tông chủ hạ quyết tâm nên đã cử một kẻ giết người không chớp mắt tới học viện của cậu. Tôi nghĩ có lẽ người đó đã xuất phát rồi. Thần y Lâm, nếu giờ cậu không mau về thì sẽ phải thu dọn thi thể của những người khác trong học viện mất”, Huyết Kiêu lên tiếng.

Dứt lời, Lâm Chính tái mặt: “Thật không?”

“Không tin cậu xem”, Huyết Kiêu vội vàng lấy điện thoại ra, phát đoạn video Tần Bách Tùng bị ngược đãi cho Lâm Chính xem.

Lâm Chính nổi giận: “Lập tức ra lệnh cho kẻ đó quay về”.

“Ngoài tông chủ ra, không ai có thể ra lệnh được cho người đó”, Huyết Kiêu run rẩy nói.

Lâm Chính biết lúc này không còn thời gian nữa bèn buông tay nhưng không để ông ta đi mà lột đồ của ông ta ra, mặc vào người rồi lao ra khỏi cấm địa”.

“Là thần y Lâm”

“Mau chặn cậu ta lại”.

Tiếng hô của các đệ tử vang lên. Thế nhưng không ai ngăn được Lâm Chính. Anh cứ thế lao ra khỏi Huyết Ma Tông.

Tông chủ cũng thất kinh, định ra tay chặn anh lại. Nhưng tốc độ của Lâm Chính nhanh khủng khiếp, ông ta căn bản không thể đuổi kịp.

“Thần y Lâm, cậu không thoát được đâu. Dù cậu có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ biến cậu thành tro bụi. Ha ha…”, tông chủ bật cười.

“Không cần tới chân trời góc bể đâu. Ngày mai, tôi sẽ lại tới Huyết Ma Tông”, Lâm Chính lạnh giọng đáp lại.

“Ngày mai sao?”, tông chủ tỏ vẻ nghi ngờ, cảm giác có gì đó không ổn. Ông ta mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn chạy vào cấm địa nhưng không thấy Huyết Kiêu đâu mà thấy một đệ tử tr@n truồng khác đang đứng đó với vẻ căng thẳng.

“Huyết Kiêu đâu?”, tông chủ hỏi.

“Bẩm tông chủ, Huyết Kiêu đại nhân lấy đồ của tôi, nói là đi nghỉ rồi”, người đệ tử vội vàng đáp lại.
 
Chương 3706


Chương 3706

“Đồ ngốc này”, tông chủ tát cho người đệ tử một phát. Người đệ tử bay bật ra, đập mạnh vào bức tường chết tại chỗ. Đám đông tái mặt.

“Huyết Kiêu vì muốn sống nên đã nói cho thần y Lâm biết chuyện Huyết Phong tới học viện Huyền Y Phái. Cậu ta tới viện trợ cho học viện rồi”, tông chủ hừ giọng: “Tên phản đồ Huyết Kiêu có lẽ chưa chạy xa được. Đi, đi bắt ông ta về cho tôi”.

“Vâng”.

“Ngoài ra cử người ngay lập tức cử người tới Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tiêu diệt bọn chúng cho tôi. Quyết không nương tay”.

“Tuân lệnh”.

Hoàng hôn, không ít người tập trung tại Huyền Y Phái. Những người dân ở xung quanh mang trứng gà, hoa quả đi vào trong, đưa cho các nhân viên cứu hộ và y bác sĩ.

Tần Bách Tùng nằm trên giường bệnh, đang được điều trị. Ông ta bị thương nhiều, chắc chắn không thể hồi phục trong một sớm một chiều được. Thế nhưng ý thức vẫn còn đó, tóm lại là không nguy hiểm tới tính mạng.

“Bách Tùng, vết thương của ông không đáng quan ngại. Đợi thầy tới, châm cho vài nhát là khỏi lại ngay thôi”, Hùng Trưởng Bạch cười an ủi.

Tần Bách Tùng từ từ mở đôi mắt đục ngàu, mấp máy nói: “Có tin tức gì của thầy chưa?”

Hùng Trưởng Bách tối sầm mặt: “Có, có, thầy đang tới rồi”

“Ông có biết nói dối đâu mà nói”, Tần Bách Tùng lắc đầu.

Hùng Trưởng Bạch không biết phải trả lời thế nào.

“Ông Tần”, lúc này, Mã Hải bước vào phòng.

Sắc mặt ông ta trông vô cùng nghiêm túc: “Tôi nghe nói ông không đồng ý với quan điểm của tôi. Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ không giải quyết được vấn đề đâu”

“Quan điểm của ông là gì?”, Tần Bách Tùng yếu ớt hỏi.

“Tôi yêu cầu toàn bộ người của Huyền Y Phái rời khỏi Giang Thành, tạm thời lánh nạn. Với những thông tin mà Hoa Dương thu thập được về Huyết Ma Tông thì bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu. Có thể bọn họ sẽ lại cử người tới. Tới khi đó sẽ càng nguy hiểm hơn”.

“Vì vậy ông muốn chúng tôi từ bỏ tất cả bệnh nhân ở đây sao? Giám đốc Mã, tôi không làm được. Tôi nghĩ, thầy chắc cũng sẽ không cho phép chúng tôi làm như vậy đâu. Còn đâu là bác sĩ nữa? Thấy chết mà lại không cứu sao?”

“Các người chết hết cả thì còn cứu được ai?”

“Mạng của tôi có được là nhờ bách tính. Tôi phải ở lại đây, tôi phải chữa bệnh cho họ”.

Tần Bách Tùng khẽ nói: “Nhưng tôi cũng không phản đối ý kiến của ông. Bởi vì ông nó có lý. Thế này đi. Ông cử người đi hỏi ý kiến những người khác, những ai muốn đi thì ông dẫn họ đi”.

“Được”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi.

Tầm 20 phút sau, ông ta quay lại với vẻ mặt thất vọng.

“Tần Bách Tùng, ông nói tôi phải làm sao đây? Không ai muốn đi cùng tôi hết. Lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, Mã Hải cuống cả lên

“Giám đốc Mã, cái này thì tôi chịu rồi”, Tần Bách Tùng lắc đầu.

“Ông…”, Mã Hải á khẩu.

Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Một bác sĩ vội vàng bước vào: “Ông Tần, bệnh nhân giường số bảy đang trong tình trạng nguy kịch, mấy chủ nhiệm đều không chẩn đoán được ra bệnh gì, mong ông ra tay giúp cho”.
 
Chương 3707


Chương 3707

“Được, tôi sẽ tới ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng ngồi dậy. Thế nhưng việc cử động của ông ta khiến cho vết thương càng đau hơn. Ông ta cố gắng bước xuống giường.

“Bách Tùng”.

“Ông Tần…”

“Không cần lo lắng…không sao…không sao…”

“Ông ơi”, tiếng khóc xé phổi vang lên. Một bóng hình lao vào. Đó chính là cháu gái của ông ta – Tần Ngưng.

Giai đoạn này Tần Ngưng học tập ở Yên Kinh. Khi biết tin Tần Bách Tùng xảy ra chuyện thì cô ấy vội vàng ngồi máy bay về.

Thấy Tần Bách Tùng bị thương tới mức trầy trật, Tần Ngưng cảm tưởng như có hàng ngàn nhát dao đâm vào người, đau đớn vô cùng.

“Tần Ngưng tới rồi à! Nào, cùng ông đi xem bệnh nhân, cũng để cháu học hỏi thêm nào”, Tần Bách Tùng mỉm cười nói.

“Ông thành ra thế này rồi mà còn gắng sức sao? Thần y Lâm đâu rồi ạ? Ông mau bảo anh ấy đi xem sao”, Tần Ngưng đau khổ nói.

“Thầy…vẫn chưa về”, Tần Bách Tùng do dự, sau đó mặc kệ Tần Ngưng, cứ thế một mình đi ra khỏi phòng bệnh.

Tần Ngưng có khuyên can thế nào cũng không được. Tần Bách Tùng cứ thế đi tới phòng bệnh, bắt mạch cho bệnh nhân, hỏi thăm bệnh nhân và chẩn đoán.

Trông ông ta vô cùng nghiêm túc. Do tay còn đau nên lúc bắt mạch vẫn còn hơi run run nên cũng không chẩn đoán được kỹ. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bệnh nhân và nhân viên y tế đều khẽ lau nước mắt. Tần Ngưng đứng ngoài cửa, khóc nức lên.

“Ai là Tần Bách Tùng?”, lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Tần Ngưng.

Tần Ngưng giật mình, quay qua nhìn thì phát hiện một người đàn ông đôi mũ, mặc áo gió màu đen đứng đó. Dưới chiếc mũ là một đôi mắt lạnh như băng.

Tần Ngưng định nói người bên trong chính là Tần Bách Tùng nhưng cô đột nhiên khựng người. Cô ấy cẩn thận nhìn người này và thấy hắn không giống bệnh nhân nên đã trả lời: “Tần viện trưởng không có trong viện, hình như ra ngoài rồi”.

“Vậy Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch, Mạnh Châu thì sao?”, nghe thấy vậy, Tần Ngưng cảm thấy kẻ này có ý đồ gì đó nên tim đập thình thịch.

Cô ấy nin thở, vội chỉ về hướng hành lang: “Bọn họ…có lẽ đều ở trong phòng họp…”

Người đàn ông không nói gì, chỉ đi về phía trước và biến mất ở góc ngoặt.

“Ông Mã, ông nội ơi”.

Tần Ngưng vội vàng kêu lên: “Đám sát thủ lại tới rồi. Mau chạy thôi”.

“Cái gì?”, đám đông giật mình, vội vàng nhìn Tần Ngưng.

Tần Ngưng còn định nói thêm gì nữa thì bỗng cảm nhận được có người đứng sau lưng mình. Cô gái từ từ quay đầu lại, mặt cắt không ra máu.

Người đàn ông biến mất ở hành lang khi nãy không biết từ lúc nào đã lại đứng ngay sau lưng cô.

Lúc này hắn nhìn thẳng vào bên trong bằng vẻ vô cảm…

Trong nháy mắt, đám đông cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tần Ngưng đứng bất động.

Mã Hải, Long Thủ cũng vậy. Căn phòng trở nên im lặng.

Tần Bách Tùng nhìn người đàn ông ngoài cửa, ông ta dường như đoán được gì đó nhưng không nói, chỉ tiếp tục công việc của mình.

Thế nhưng đối phương nào có quan tâm, cứ thế đẩy Tần Ngưng ra và bước vào. Mã Hải biết tình hình không ổn bèn lẳng lặng rút súng ra, định giải quyết kẻ này. Thế nhưng ông ta vừa làm vậy thì…
 
Chương 3708


Chương 3708

Bụp! Đối phương đã đá chân vào bụng ông ta.

Ông ta cảm giác ruột gan lộn tùng phèo, miệng ứa máu, suýt ngã. Ngay lập tức kẻ đó đưa tay ra siết cổ Mã Hải, ném ông ta vào tường.

Bức tường hõm vào trong. Người đàn ông lấy ra một con dao, đâm vào vai Mã Hải, ghim ông ta dính vào tường.

“Á”, đám đông kêu lên.

“Mau! Mau đi thôi! Đưa những người bệnh này đi”, Tần Bách Tùng vội vàng kêu lên, sau đó quay người chặn trước mặt kẻ kia.

“Cậu là ai? Ban ngày ban mặt, cậu định làm gì?”, Tần Bách Tùng đanh giọng.

Thế nhưng kẻ kia không lên tiếng, chỉ lấy ra một cái bao lớn bên trong có thứ gì đó. Hắn mở ra, hóa ra là một cây đao. Hắn lấy đao ra, đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông run rẩy, vội lùi lại. Bọn họ đều là thường dân, là những người trói gà còn không chặt thì sao có thể đối phó với một kẻ hung hãn như thế kia được.

“Mau đi đi!”, lúc này, Long Thủ đột nhiên hét lớn rồi cầm một cái ghế đập về phía người đàn ông.

Thế nhưng chiếc ghế vừa mới giơ lên thì…

Phập! Người đàn ông đã dùng cây đao trong tay bổ đôi nó ra.

Long Thủ khựng người, ngã xuống đất. Ngực ông ta xuất hiện vết thương lớn, máu tươi xối ra.

“Cái gì?”

“Long thủ”.

Những người còn lại tái mặt. Người này không biết là còn tàn ác hơn Đại trưởng lão trước đó bao nhiêu lần.

Đúng lúc này…

“Đi đi!”, tiếng hét lại vang lên. Đó chính là Mã Hải. Ông ta rút ra một con dao, lao về phía kẻ kia.

Keng! Cả Mã Hải và người đàn ông đẩy nhau về phía cửa sổ.

“Giám đốc Mã”.

“Ông Mã”, tất cả đều lao theo bọn họ.

“Mau đưa Long Thủ đi cấp cứu, những người khác cũng lập tức rời khỏi đây ngay”, Hùng Trưởng Bạch vội vàng nói. Đám đông không dám do dự, lập tức làm theo.

Mã Hải ngã ra đất. Mặc dù đầu ông ta chảy máu và vai cũng bị thương nhưng không dám chần chờ, tiếp tục bò dậy lao tới.

Ông ta chưa chạy được mấy bước thì…

Phụp! Một đường dao đâm vào lưng ông ta. Mã Hải run rẩy, há hốc miệng. Ông ta định nói gì đó nhưng không kịp, cả người từ từ đổ ra đất.

“Á”, những người xung quanh hét toáng lên.

Hiện trưởng trở nên hỗ loạn. Người đàn ông kia mặc kệ, chỉ cầm con dao rồi nhìn trái nhìn phải, sau đó nhảy xuống về phía Tần Bách Tùng đang định leo lên xe chạy đi.

Anh ta chém mạnh xuống, chiếc xe Bently bị chém làm hai. Người trong xe ngã cả ra ngoài. Bao gồm cả Tần Bách Tùng.

Ông ta vốn bị thương, giờ đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.
 
Chương 3709


Chương 3709

“Các người là Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch đúng không? Tôi là Huyết Phong của Huyết Ma Tông, phụng mệnh tông chủ tới lấy đầu các người”, anh ta điềm đạm nói rồi lại nhấc cây đao lên chém xuống.

“Không được làm hại ông tôi”, Tần Ngưng lao tới trước mặt Tần Bách Tùng.

“Tần Ngưng, cháu mau đi đi. Mặc kệ bọn ông. Mau đi đi”, Tần Bách Tùng cố gắng quát lớn.

“Cháu sẽ không để ông bị thương nữa”, Tần Ngưng bặm môi, không chịu tránh ra. Tần Bách Tùng có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Thế nhưng sự có mặt của cô ấy cũng không thay đổi được bất kỳ điều gì. Người đàn ông trước mặt cũng chẳng hề do dự. Anh ta giơ cây đao lên, chém về phía tay của Tần Ngưng.

Tần Ngưng nín thở, cả người ngây ra. Máu b ắn ra nơi cánh tay, cô ấy nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã rơi xuống đất. Cô gái còn chưa cảm nhận được cơn đau thì…

Bụp…Người đàn ông đã đạp vào bụng cô ấy.

“Hự…”, Tần Ngưng nôn ra máu, cả người bay ra sau, đập mạnh vào chiếc xe, ngã sõng soài ra đất.

“Tông chủ đã dặn dò, chỉ cần giết mấy người Tần Bách Tùng. Những người khác mà ngáng đường thì đánh phế. Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống sót đấy”, người đàn ông điềm đạm nói, sau đó cầm cây đao đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông cảm thấy tuyệt vọng.

“Dừng…tay…”, Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng. Cô ấy vẫn muốn ngăn lại. Nhưng bụng và vai đau dữ dội, cô gái không thể đứng dậy được. Tần Ngưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cầm cây đao chém về phía cổ của Tần Bách Tùng.

Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên khựng lại. Tần Ngưng cũng giật mình, vội nhìn xung quanh. Hóa ra có rất nhiều người dân không biết từ đâu đã chạy tới. Bọn họ nhìn người đàn ông bằng vẻ giận dữ và bao vây anh ta.

Một lúc sau, xung quanh đã đen kịt đầu người:“Các người dám tới đây cơ à”.

“Rốt cuộc Tần viện trưởng đã gây thù hằn gì mà các người không chịu buông tha cho ông ấy vậy?”

“Quá đáng ghét”.

“Lần trước chúng tôi ra tay nhẹ quá hả?”

“Lần này phải dạy cho cậu ta một trận ra trò mới được”, đám đông lầm bầm chửi rủa.

Một người đàn ông khá vạm vỡ bước ra, quát lớn: “Nhóc, bỏ đao xuống, sau đó cùng chúng tôi tới đồn, nếu không đừng trách sao chúng tôi không khách sáo đấy”.

“Tông chủ đã dặn, không được tùy ý tàn sát người khác, trừ khi đó là tầng lớp cấp cao của học viện. Thế nhưng tôi có thể đánh phế các người đấy”.

Người đàn ông điềm đạm nói thêm: “Các người mau tránh ra thì còn sống, nếu tiến lại gần thì chỉ có thấy máu thôi đấy”.

“Khốn nạn, khoa trương tới vậy cơ à!”, người đàn ông vạm vỡ không nhịn được nữa, lao lên định túm cổ người của Huyết Ma Tông.

Thế nhưng khi người này vừa định đưa tay ra thì…

Vụt! Cây đao lóe sáng…Cánh tay người đàn ông lập tức rơi xuống đất.

“Á!!”, người đàn ông đau đớn gào thét. Đám đông bàng hoàng.

“Bắt cậu ta lại”, tất cả lao lên.

Người đàn ông cũng không hề nương tay, giơ đao lên chém về phía đám đông. Một lúc sau, máu phun như mưa…

Mọi chuyện ầm cả lên. Nhưng lần này thông tin truyền đi không nhanh hơn lần trước. Bởi vì Huyết Phong không lằng nhằng như Đại trưởng lão trước đó.
 
Chương 3710


Chương 3710

Mặc dù anh ta bị bao vây nhưng tốc độ chiến đấu rất nhanh, thủ đoạn cũng vô cùng độc ác. Chưa tới mười phút, anh ta đã dừng lại. Cây đao trong tay nhuốm đỏ. Máu chảy thành dòng dưới đất. Khắp nơi là tay chân đứt rời.

Nhiều người nằm bò ra đất kêu gào. Có những người đau tới mức ngất đi. Có những người thì hét xé phổi.

Không ai ngờ, Huyết Phong lại tàn nhẫn như vậy. Anh ta không giế t chết bọn họ nhưng phế bọn họ. Chặt tay chặt chân họ.

Tông chủ cảm thấy chỉ cần không giết chúng sinh thì mọi việc sẽ không sao cả. Chặt tay chặt chân cảnh cáo là phù hợp nhất.

Vì vậy, ông ta cho Huyết Phong có cái quyền đó.Huyết Phong giơ đao lên, li3m lưỡi đao. Mùi vị của máu tươi khiến anh ta như muốn phát điên. Anh ta ung dung đi về phía Tần Bách Tùng.

“Á!”, vẫn có người cảm thấy không cam tâm và lao lên.

Tần Bách Tùng hét lớn: “Đừng có tới đây”.

Đám đông sững sờ nhìn ông ta.

“Để tôi chết! Để tôi chết!”

Tần Bách Tùng rơi nước mắt, ngã ra đất: “Đừng vì tôi mà để bị thương nữa. Cái mạng già này của tôi không đáng để mọi người hi sinh đâu. Đừng có tới đây nữa”.

Ông ta không thể chịu đựng thêm cảnh tượng này, càng kông muốn thấy quá nhiều người phải chịu đau đớn. Ông ta vốn là bác sĩ, cứu người giúp đời. Giờ chứng kiến cảnh này, ông ta cảm thấy mình có lỗi nghìn lần.

Ông ta cho rằng chính mình đã khiến những người dân kia bị thương. Tạo ra chuyện này là do lỗi của ông ta. Vậy nên ông ta thà chết.

“Tần viện trưởng”.

Rất nhiều người khóc. Những người phí sau cũng không dám lao lên nữa. Vì dù sao họ cũng chỉ là dân thường, nào phải anh hùng? Sao họ lại không sợ thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương được.

Hiện trường trông vô cùng thê lương. Có người không ngừng gọi điện cho cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng phải di chuyển nào có thể có mặt ngay được.

Bên trong Huyền Y Phái, không một ai có thể ngăn chặn được kẻ này. Mọi người chỉ biết tuyệt vọng nhìn anh ta bước tới gần Tần Bách Tùng.

“Ông biết điều đấy”, Huyết Phong nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên sát ý.

“Xin hãy dừng tay, xin hãy dừng tay…”, Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng.

Thế nhưng vô ích. Huyết Phong giơ cây đao lên. Lần này chẳng một ai lao lên nữa. Anh ta tàn sát bao nhiêu người trước đó để giờ đây có thể lấy đầu của ông cụ này.

Vụt! Huyết Phong chém xuống không chút do dự.

Đúng lúc này…

Vụt…Cây đao trong tay khựng lại giữa không trung khi chỉ còn cách đầu của Tần Bách Tùng vài phân.

Đám đông bàng hoàng. Huyết Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang đứng ở gần đó. Người đàn ông có mái tóc màu trắng, đôi mắt màu vàng rực, nhìn Huyết Phong không khác gì nhìn một con kiến…

Huyết Phong chau mày. Không biết là anh ta cố tình dừng lại hay là do phải dừng lại mà chỉ cảm thấy nếu tiếp tục giáng cây đao này xuống thì anh ta không những không giết được Tần Bách Tùng mà ngay cả bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm…

Người này…quá đáng sợ. Huyết Phong nghĩ vậy.

Người đàn ông bước tới. Đám người Tần Bách Tùng cũng nhìn theo.
 
Chương 3708


Chương 3708

Bụp! Đối phương đã đá chân vào bụng ông ta.

Ông ta cảm giác ruột gan lộn tùng phèo, miệng ứa máu, suýt ngã. Ngay lập tức kẻ đó đưa tay ra siết cổ Mã Hải, ném ông ta vào tường.

Bức tường hõm vào trong. Người đàn ông lấy ra một con dao, đâm vào vai Mã Hải, ghim ông ta dính vào tường.

“Á”, đám đông kêu lên.

“Mau! Mau đi thôi! Đưa những người bệnh này đi”, Tần Bách Tùng vội vàng kêu lên, sau đó quay người chặn trước mặt kẻ kia.

“Cậu là ai? Ban ngày ban mặt, cậu định làm gì?”, Tần Bách Tùng đanh giọng.

Thế nhưng kẻ kia không lên tiếng, chỉ lấy ra một cái bao lớn bên trong có thứ gì đó. Hắn mở ra, hóa ra là một cây đao. Hắn lấy đao ra, đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông run rẩy, vội lùi lại. Bọn họ đều là thường dân, là những người trói gà còn không chặt thì sao có thể đối phó với một kẻ hung hãn như thế kia được.

“Mau đi đi!”, lúc này, Long Thủ đột nhiên hét lớn rồi cầm một cái ghế đập về phía người đàn ông.

Thế nhưng chiếc ghế vừa mới giơ lên thì…

Phập! Người đàn ông đã dùng cây đao trong tay bổ đôi nó ra.

Long Thủ khựng người, ngã xuống đất. Ngực ông ta xuất hiện vết thương lớn, máu tươi xối ra.

“Cái gì?”

“Long thủ”.

Những người còn lại tái mặt. Người này không biết là còn tàn ác hơn Đại trưởng lão trước đó bao nhiêu lần.

Đúng lúc này…

“Đi đi!”, tiếng hét lại vang lên. Đó chính là Mã Hải. Ông ta rút ra một con dao, lao về phía kẻ kia.

Keng! Cả Mã Hải và người đàn ông đẩy nhau về phía cửa sổ.

“Giám đốc Mã”.

“Ông Mã”, tất cả đều lao theo bọn họ.

“Mau đưa Long Thủ đi cấp cứu, những người khác cũng lập tức rời khỏi đây ngay”, Hùng Trưởng Bạch vội vàng nói. Đám đông không dám do dự, lập tức làm theo.

Mã Hải ngã ra đất. Mặc dù đầu ông ta chảy máu và vai cũng bị thương nhưng không dám chần chờ, tiếp tục bò dậy lao tới.

Ông ta chưa chạy được mấy bước thì…

Phụp! Một đường dao đâm vào lưng ông ta. Mã Hải run rẩy, há hốc miệng. Ông ta định nói gì đó nhưng không kịp, cả người từ từ đổ ra đất.

“Á”, những người xung quanh hét toáng lên.

Hiện trưởng trở nên hỗ loạn. Người đàn ông kia mặc kệ, chỉ cầm con dao rồi nhìn trái nhìn phải, sau đó nhảy xuống về phía Tần Bách Tùng đang định leo lên xe chạy đi.

Anh ta chém mạnh xuống, chiếc xe Bently bị chém làm hai. Người trong xe ngã cả ra ngoài. Bao gồm cả Tần Bách Tùng.

Ông ta vốn bị thương, giờ đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.
 
Chương 3709


Chương 3709

“Các người là Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch đúng không? Tôi là Huyết Phong của Huyết Ma Tông, phụng mệnh tông chủ tới lấy đầu các người”, anh ta điềm đạm nói rồi lại nhấc cây đao lên chém xuống.

“Không được làm hại ông tôi”, Tần Ngưng lao tới trước mặt Tần Bách Tùng.

“Tần Ngưng, cháu mau đi đi. Mặc kệ bọn ông. Mau đi đi”, Tần Bách Tùng cố gắng quát lớn.

“Cháu sẽ không để ông bị thương nữa”, Tần Ngưng bặm môi, không chịu tránh ra. Tần Bách Tùng có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Thế nhưng sự có mặt của cô ấy cũng không thay đổi được bất kỳ điều gì. Người đàn ông trước mặt cũng chẳng hề do dự. Anh ta giơ cây đao lên, chém về phía tay của Tần Ngưng.

Tần Ngưng nín thở, cả người ngây ra. Máu b ắn ra nơi cánh tay, cô ấy nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã rơi xuống đất. Cô gái còn chưa cảm nhận được cơn đau thì…

Bụp…Người đàn ông đã đạp vào bụng cô ấy.

“Hự…”, Tần Ngưng nôn ra máu, cả người bay ra sau, đập mạnh vào chiếc xe, ngã sõng soài ra đất.

“Tông chủ đã dặn dò, chỉ cần giết mấy người Tần Bách Tùng. Những người khác mà ngáng đường thì đánh phế. Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống sót đấy”, người đàn ông điềm đạm nói, sau đó cầm cây đao đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông cảm thấy tuyệt vọng.

“Dừng…tay…”, Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng. Cô ấy vẫn muốn ngăn lại. Nhưng bụng và vai đau dữ dội, cô gái không thể đứng dậy được. Tần Ngưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cầm cây đao chém về phía cổ của Tần Bách Tùng.

Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên khựng lại. Tần Ngưng cũng giật mình, vội nhìn xung quanh. Hóa ra có rất nhiều người dân không biết từ đâu đã chạy tới. Bọn họ nhìn người đàn ông bằng vẻ giận dữ và bao vây anh ta.

Một lúc sau, xung quanh đã đen kịt đầu người:“Các người dám tới đây cơ à”.

“Rốt cuộc Tần viện trưởng đã gây thù hằn gì mà các người không chịu buông tha cho ông ấy vậy?”

“Quá đáng ghét”.

“Lần trước chúng tôi ra tay nhẹ quá hả?”

“Lần này phải dạy cho cậu ta một trận ra trò mới được”, đám đông lầm bầm chửi rủa.

Một người đàn ông khá vạm vỡ bước ra, quát lớn: “Nhóc, bỏ đao xuống, sau đó cùng chúng tôi tới đồn, nếu không đừng trách sao chúng tôi không khách sáo đấy”.

“Tông chủ đã dặn, không được tùy ý tàn sát người khác, trừ khi đó là tầng lớp cấp cao của học viện. Thế nhưng tôi có thể đánh phế các người đấy”.

Người đàn ông điềm đạm nói thêm: “Các người mau tránh ra thì còn sống, nếu tiến lại gần thì chỉ có thấy máu thôi đấy”.

“Khốn nạn, khoa trương tới vậy cơ à!”, người đàn ông vạm vỡ không nhịn được nữa, lao lên định túm cổ người của Huyết Ma Tông.

Thế nhưng khi người này vừa định đưa tay ra thì…

Vụt! Cây đao lóe sáng…Cánh tay người đàn ông lập tức rơi xuống đất.

“Á!!”, người đàn ông đau đớn gào thét. Đám đông bàng hoàng.

“Bắt cậu ta lại”, tất cả lao lên.

Người đàn ông cũng không hề nương tay, giơ đao lên chém về phía đám đông. Một lúc sau, máu phun như mưa…

Mọi chuyện ầm cả lên. Nhưng lần này thông tin truyền đi không nhanh hơn lần trước. Bởi vì Huyết Phong không lằng nhằng như Đại trưởng lão trước đó.
 
Chương 3710


Chương 3710

Mặc dù anh ta bị bao vây nhưng tốc độ chiến đấu rất nhanh, thủ đoạn cũng vô cùng độc ác. Chưa tới mười phút, anh ta đã dừng lại. Cây đao trong tay nhuốm đỏ. Máu chảy thành dòng dưới đất. Khắp nơi là tay chân đứt rời.

Nhiều người nằm bò ra đất kêu gào. Có những người đau tới mức ngất đi. Có những người thì hét xé phổi.

Không ai ngờ, Huyết Phong lại tàn nhẫn như vậy. Anh ta không giế t chết bọn họ nhưng phế bọn họ. Chặt tay chặt chân họ.

Tông chủ cảm thấy chỉ cần không giết chúng sinh thì mọi việc sẽ không sao cả. Chặt tay chặt chân cảnh cáo là phù hợp nhất.

Vì vậy, ông ta cho Huyết Phong có cái quyền đó.Huyết Phong giơ đao lên, li3m lưỡi đao. Mùi vị của máu tươi khiến anh ta như muốn phát điên. Anh ta ung dung đi về phía Tần Bách Tùng.

“Á!”, vẫn có người cảm thấy không cam tâm và lao lên.

Tần Bách Tùng hét lớn: “Đừng có tới đây”.

Đám đông sững sờ nhìn ông ta.

“Để tôi chết! Để tôi chết!”

Tần Bách Tùng rơi nước mắt, ngã ra đất: “Đừng vì tôi mà để bị thương nữa. Cái mạng già này của tôi không đáng để mọi người hi sinh đâu. Đừng có tới đây nữa”.

Ông ta không thể chịu đựng thêm cảnh tượng này, càng kông muốn thấy quá nhiều người phải chịu đau đớn. Ông ta vốn là bác sĩ, cứu người giúp đời. Giờ chứng kiến cảnh này, ông ta cảm thấy mình có lỗi nghìn lần.

Ông ta cho rằng chính mình đã khiến những người dân kia bị thương. Tạo ra chuyện này là do lỗi của ông ta. Vậy nên ông ta thà chết.

“Tần viện trưởng”.

Rất nhiều người khóc. Những người phí sau cũng không dám lao lên nữa. Vì dù sao họ cũng chỉ là dân thường, nào phải anh hùng? Sao họ lại không sợ thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương được.

Hiện trường trông vô cùng thê lương. Có người không ngừng gọi điện cho cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng phải di chuyển nào có thể có mặt ngay được.

Bên trong Huyền Y Phái, không một ai có thể ngăn chặn được kẻ này. Mọi người chỉ biết tuyệt vọng nhìn anh ta bước tới gần Tần Bách Tùng.

“Ông biết điều đấy”, Huyết Phong nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên sát ý.

“Xin hãy dừng tay, xin hãy dừng tay…”, Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng.

Thế nhưng vô ích. Huyết Phong giơ cây đao lên. Lần này chẳng một ai lao lên nữa. Anh ta tàn sát bao nhiêu người trước đó để giờ đây có thể lấy đầu của ông cụ này.

Vụt! Huyết Phong chém xuống không chút do dự.

Đúng lúc này…

Vụt…Cây đao trong tay khựng lại giữa không trung khi chỉ còn cách đầu của Tần Bách Tùng vài phân.

Đám đông bàng hoàng. Huyết Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang đứng ở gần đó. Người đàn ông có mái tóc màu trắng, đôi mắt màu vàng rực, nhìn Huyết Phong không khác gì nhìn một con kiến…

Huyết Phong chau mày. Không biết là anh ta cố tình dừng lại hay là do phải dừng lại mà chỉ cảm thấy nếu tiếp tục giáng cây đao này xuống thì anh ta không những không giết được Tần Bách Tùng mà ngay cả bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm…

Người này…quá đáng sợ. Huyết Phong nghĩ vậy.

Người đàn ông bước tới. Đám người Tần Bách Tùng cũng nhìn theo.
 
Chương 3711


Chương 3711

Nhìn thấy anh, ai cũng vô cùng vui mừng.

“Anh tên là gì?”, người đàn ông đi tới trước mặt Tần Bách Tùng rồi hỏi người đàn ông trước mặt.

“Huyết Phong”.

Huyết Phong hỏi lại: “Cậu là ai?”

“Tôi là thầy của ông ấy, cũng là người tạo ra nơi này”, Lâm Chính trả lời.

“Cậu là thần y Lâm?”, Huyết Phong tái mặt.

Không thể nào? Không phải thần y Lâm đã bị nhốt ở cấm địa và bị thiêu cháy rồi sao?

Huyết Phong cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó: “Nếu cậu đúng là thần y Lâm thì tôi phải lấy đầu của cậu giao lại cho tông chủ rồi”.

Huyết Phong hô lớn và bổ thanh đao về phía cổ của Lâm Chính.

Lâm Chính vẫn đứng im.

Keng1 Thanh đao bổ xuống cổ anh.

Âm thanh giòn giã vang lên, thanh đao nứt toác, vỡ vụn, rơi xuống đất. Huyết Phong sững sờ…

Thanh đao này là do tông chủ đích thân tặng cho Huyết Phong. Nghe nói thanh đao này trước đó thuộc về Đại trưởng lão.

Thanh đao này đã giế t chết hơn bảy nghìn người rồi. Vậy mà hôm nay, nó lại nát vụn khi chém vào cổ Lâm Chính.

Không thể nào! Xác th1t một người mà có thể cứng hơn cả đao gươm sao?Huyết Phong nín thở, hai mắt đanh lại.

“Những người này đều là do anh làm bị thương phải không”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy, sao thế? Thần y Lâm, cậu có thể chạy ra khỏi cấm địa của Huyết Ma Tông, cậu làm thế nào vậy? Sắt lạnh Bắc Hàn không phải thứ mà người bình thường có thể phá vỡ được”, Huyết Phong điềm đạm nói.

Anh ta cảm thấy có hứng thú với điều này. Thế nhưng Lâm Chính thì không muốn nói nhiều với anh ta.

“Anh đáng phải chết”, Lâm Chính chỉ đơn giản nói ra vài từ.

Sau đó…

Vụt! Anh đột nhiên biến mất.

Huyết Phong tái mặt. Vội vàng lùi lại. Thế nhưng anh ta vừa làm vậy thì đã bị một cú đấm giáng xuống.

Bụp! Người này bay bật ra như một viên đạn, lao xuyên qua vô số tòa nhà, cuối cùng rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.

Anh ta bò dậy một cách khó khăn. Vùng ngực đau nhói, hõm xuống. Huyết Phong ho khù khụ, miệng nôn ra máu.

Cú đấm suýt nữa khiến anh ta bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Huyết Phong hai mắt đỏ au, cố gắng đứng dậy với ý đồ định giao đấu tiếp với Lâm Chính.

Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã bước tới ngay trước mặt. Từ khoảng cách hàng mét mà anh có thể di chuyển trong nháy mắt như vậy khiến Huyết Phong giật bắn mình. Anh ta nào dám do dự, vội vàng tung một chưởng đánh. Chưởng lực cực mạnh, giống như sói vồ mồ, không thể chặn lại.

Lâm Chính cũng tung chưởng đỡ lại. Hai bên giao đấu, Huyết Phong chỉ cảm thấy tay mình như muốn nát vụn. Luồng sức mạnh chạy dọc đầu ngón tay của anh ta, khiến anh ta không chịu đựng được thêm nữa, cứ thế bị đánh lùi lại.

Vụt!

Đột nhiên…Lâm Chính siết cổ Huyết Phong.

Huyết Phong vội né đòn nhưng không kịp. Lâm Chính đập mạnh Huyết Phong xuống đất.
 
Chương 3712


Chương 3712

Rầm! Mặt đất rung chuyển, nứt ra thành nhiều đường. Cơ thể Huyết Phong cũng bấy nhầy.

“Anh khiến bao nhiêu người bị thương thì tôi sẽ xé anh ra thành từng đấy mảnh. Chắc anh không có ý kiến gì chứ?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Giọng nói của anh lạnh tới ghê người. Huyết Phong trố tròn mắt. Anh ta định nói gì đó…

Rắc…Một cánh tay của anh ta đã bị Lâm Chính xé rách.

Cơn đau mãnh liệt khiến anh ta co giật.Thế nhưng anh ta không hét lên mà chỉ nghiến răng, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Rõ ràng…Anh ta không sợ đau…Càng không sợ chết.

Tông chủ dám giao chuyện này cho anh ta thì ông ta cũng biết rõ Huyết Phong sẽ không khiến Huyết Ma Tông mất mặt. Dù anh ta có thất bại.

Lâm Chính chau mày, đưa tay ra siết chân phải của anh ta.

Quả nhiên…Huyết Phong vẫn không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Rắc! Anh bẻ gãy chân của Huyết Phong.

Thế mà…Huyết Phong vẫn chỉ chau chặt mày, không hề tỏ ra đau đớn.

“Thần y Lâm, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của cậu. Cậu muốn giết thì giết đi. Tất cả những người kia đều do tôi làm bị thương cả. Tôi không hề cảm thấy áy náy. Bởi vì tôi làm vì Huyết Ma Tông vĩ đại. Tôi nguyện chết vì tông chủ..”, Huyết Phong hét lớn. Giọng nói anh ra chứa đầy sự kính nể. Hoàn toàn không cảm thấy hối hận.

Đám đông nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận. Lâm Chính không hề tức giận. Ngược lại, anh vô cùng điềm tĩnh.

“Anh không sợ phải không?”

“Tại sao tôi phải sợ?”

“Anh biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì cơn đau và nỗi sợ của anh vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, Huyết Phong giật mình. Rõ ràng là anh ta không hiểu ý của Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên siết mạnh cổ của Huyết Phong, tay còn lại lấy châm bạc ra: “Để tôi cho anh biết thế nào là đau đớn thật, thế nào là sống không bằng chết nhé…”

Nói xong, anh ghim châm lên người người đàn ông.

“Á!”, người đàn ông kêu r3n thảm thiết. Tiếng hét vang vọng trong không gian.

Dù là cơ thể có bị đốt cháy hay là rơi xuống hầm băng thì cũng chưa là gì so với cơn đau này. Cơ thể anh ta run rẩy, rồi co giật. Anh ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.

“Dừng tay! Tha cho tôi…xin cậu tha cho tôi…”, hai mắt Huyết Phong đỏ ngàu, lưỡi cắn tới chảy máu.

Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, chỉ tiếp tục ghim châm. Huyết Phong gào tới khản cả họng. Máu nôn ra bằng hết. Đúng là còn kinh khủng hơn xuống 18 tầng địa ngục.

Đúng lúc này, điện thoại của Huyết Phong đổ chuông. Lâm Chính chau mày, anh lấy ra xem.

Là tông chủ gọi tới. Anh do dự sau đó ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng cười của tông chủ: “Thần y lâm, Huyết Phong chắc rơi vào tay cậu rồi chứ gì…chỉ đáng tiếc…cậu vẫn chưa thắng đâu”.

Lâm Chính không thấy bất ngờ với cuộc gọi này.

Dù sao trong mắt tông chủ Huyết Ma Tông thì anh vội vàng rời khỏi Huyết Ma Tông chắc chắn là để cứu viện cho học viện Huyền Y Phái.
 
Chương 3713


Chương 3713

Ông ta gọi cuộc điện thoại này cũng là muốn xác nhận xem Huyết Phong có thành công hay không.

Lúc này, nếu Huyết Phong thành công thì người nghe điện thoại chắc chắn là anh ta, nếu thất bại thì sẽ là Lâm Chính.

Nhưng tông chủ Huyết Ma Tông nói cậu không hề thắng nghĩa là sao?

Lâm Chính nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Ông muốn nói gì?”.

“Cậu cứu được bao nhiêu người nào?”, tông chủ Huyết Ma Tông mỉm cười, rồi tắt điện thoại.

Lâm Chính nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra.

Cứu được bao nhiêu người?

Lẽ nào… tông chủ Huyết Ma Tông còn phái những người khác hãm hại người của học viện Huyền Y Phái?

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn Huyết Phong chằm chằm: “Nói! Đồng bọn của anh ở đâu?”.

Nhưng Huyết Phong cắn chặt răng, không nói câu nào.

Lâm Chính liền bẻ gãy hai chân anh ta.

Nỗi đau đớn dữ dội bỗng ập đến, nhưng ý chí của Huyết Phong vẫn vô cùng kiên định, nỗi đau này cũng không thể khiến anh ta mảy may dao động.

“Được, vậy thì đừng trách tôi!”.

Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, lại lấy châm bạc ra.

Nhìn những cây châm bạc nhỏ bé sáng loáng, cuối cùng sắc mặt Huyết Phong cũng tỏ vẻ sợ hãi.

So với việc bị bẻ gãy tay chân thì rõ ràng là anh ta sợ những thứ này hơn.

“Thần y Lâm…”

Huyết Phong đang định lên tiếng, nhưng Lâm Chính đã đâm toàn bộ châm bạc vào người anh ta.

“A!”.

Tiếng hét vang thấu trời xanh.

Huyết Phong giãy đành đạch, không ngừng la hét, dường như cổ họng cũng sắp rách toạc.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn anh ta, một lúc sau mới rút mấy cây châm bạc ra.

Nỗi đau giảm đi một chút.

“Có nói không?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Tôi nói, tôi nói!”, Huyết Phong kêu lên.

Anh ta không thể chịu đựng được nữa.

Nỗi đau như đến từ linh hồn này không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Anh ta thà vứt bỏ tất cả, bao gồm cả tính mạng mình, cũng không muốn nếm lại mùi vị đau đớn đó nữa.

“Đồng bọn của anh đâu?”, Lâm Chính trầm giọng quát.

“Tôi… không có đồng bọn, tông chủ chỉ phái một mình tôi đến…”, Huyết Phong yếu ớt nói.

“Một mình anh? Đừng có lừa tôi!”, Lâm Chính dữ tợn nói, nhón châm định đâm.

“Thần y Lâm, tôi không lừa cậu! Tôi xin thề! Tông chủ thực sự chỉ phái một mình tôi đến, ông ấy không cần phái nhiều người làm gì cả, một mình tôi là đủ đối phó với người ở học viện Huyền Y Phái rồi. Nếu tôi không làm được thì chắc chắn là bị cậu ngăn cản. Như vậy thì phái nhiều người hơn nữa cũng có ý nghĩa gì chứ?”, Huyết Phong vội giải thích.

Lâm Chính nghe thấy thế, cũng cảm thấy có lý.

Đúng vậy, đã đến nước này rồi thì Huyết Phong không cần phải lừa anh.

“Vậy rốt cuộc là sao nhỉ?”.

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
 
Chương 3714


Chương 3714

Bỗng nhiên anh như nhớ ra gì đó, cầm lấy điện thoại của Huyết Phong, nhỏ giọng nói: “Ở Huyết Ma Tông anh có người nào có mối quan hệ rất tốt không?”.

“Có… Huyết Khổng…”

“Đó có phải là người bên cạnh tông chủ không?”.

“Không, Huyết Khổng quản lý hậu cần”.

“Nói vậy thì chắc là anh ta vẫn chưa biết anh bị tôi bắt nhỉ?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Trừ khi hiện giờ tông chủ chạy đến bộ phận hậu cần nói cho anh ấy biết”.

“Được rồi, anh lập tức gọi cho anh ta, hỏi anh ta xem gần đây Huyết Ma Tông có hành động gì khác với Dương Hoa không!”.

Lâm Chính trầm giọng nói, rồi tìm số điện thoại của Huyết Khổng, bấm nút gọi.

Một lát sau, đầu bên kia nghe máy, một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên.

“Huyết Phong? Sao anh lại có thời gian gọi cho tôi thế? Chẳng phải anh được tông chủ phái đến học viện Huyền Y Phái làm việc rồi sao?”.

“Anh đừng quan tâm nhiều như vậy… Huyết Khổng, tôi hỏi anh, có phải gần đây tông chủ lại có hành động gì không?”, Huyết Phong nhỏ giọng hỏi.

“Anh hỏi chuyện này làm gì?”.

“Anh mau trả lời đi…”, Huyết Phong thúc giục.

Huyết Khổng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời.

“Mấy tiếng trước, nhóm Huyết Ảnh và Huyết Sát lấy một lô trang bị ở chỗ tôi, nghe nói bọn họ nhận lệnh đến Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu làm việc. Tôi thấy chắc là tông chủ nổi giận, nên phái người đến tiêu diệt hai tông môn này”, Huyết Khổng nói.

Anh ta vừa dứt lời, đầu óc Lâm Chính liền trở nên trống rỗng…

Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu?

Huyết Ma Tông muốn ra tay với hai nơi này sao?

“Bọn họ xuất phát lúc nào?”, Lâm Chính không quan tâm được nhiều nữa, vô thức gầm lên.

Hiển nhiên Huyết Khổng không kịp phản ứng, kinh ngạc đáp: “3 tiếng trước thì phải…”

Lâm Chính không nghĩ nhiều, lập tức tắt điện thoại, rồi cầm mấy châm bạc đâm về phía Huyết Phong.

“Đừng… đừng…”

Huyết Phong còn tưởng mấy cây châm bạc này sẽ khiến anh ta sống không bằng chết, nào ngờ châm vừa đâm vào, hai mắt anh ta liền tối sầm, lăn ra ngất xỉu.

“Hùng Trưởng Bạch!”.

Lâm Chính ngoảnh phắt lại gọi.

Lúc này bọn họ mới hoàn hồn lại, vội chạy tới trước mặt Lâm Chính.

“Thầy…”

“Nhốt người này lại, sau đó nhanh chóng chữa trị cho những người khác”, Lâm Chính trầm giọng quát.

“Vâng”.

Hùng Trưởng Bạch lập tức sắp xếp mọi người hành động.

Tuy rất nhiều người bị đứt tay chân, nhưng do lưỡi đao của Huyết Phong cực kỳ sắc bén, muốn nối chi cũng không quá khó. Với y học hiện đại, ngay cả cánh tay của Tần Ngưng cũng có thể nối được một cách hoàn hảo.

Nhưng có một số người bị thương rất nặng.
 
Chương 3715


Chương 3715

Ví dụ như Mã Hải.

“Chủ tịch Lâm!”.

Chỉ nghe thấy một giọng nói hét lên.

Sau đó giảng sư Triệu Khuê An của học viện xông tới.

“Sao vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Triệu Khuê An gấp gáp kêu lên: “Giám đốc Mã không ổn rồi, Chủ tịch Lâm, cậu mau qua đó xem đi!”.

Lâm Chính như ngừng thở, lập tức chạy tới phòng phẫu thuật gần nhất.

Lúc này Mã Hải đã được người của học viện Huyền Y Phái đưa lên bàn phẫu thuật, mấy nhân viên y tế đang cầm máu cho ông ta.

Nhìn tình trạng lúc này của ông ta thì hiển nhiên ca phẫu thuật đã bắt đầu từ 10 phút trước.

10 phút trước, Huyết Phong vẫn chưa bị chế ngự.

Những nhân viên y tế này đã cấp cứu cho người bị thương ngay dưới lưỡi đao hung tàn…

Đúng là khiến người ta kính nể.

Lâm Chính vội lấy châm bạc ra đâm mấy cái, nhưng chưa bắt mạch ngay cho Mã Hải.

Một lát sau, vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Thầy, Mã Hải sao rồi? Cứu được không?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.

“Cứu được, nhưng… tôi phải mất ít nhất một tiếng để ổn định vết thương của ông ta”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Một tiếng?”.

Cả người Hùng Trưởng Bạch run rẩy, lập tức hiểu điều này có nghĩa là gì.

Lâm Chính muốn cứu Mã Hải thì phải sau một tiếng mới xử lý được nguy cơ của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn.

Nếu vậy thì sẽ có càng nhiều người mất mạng hơn.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho người phụ trách của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn, để bọn họ nhanh chóng rút khỏi tông môn, đồng thời lại gửi tin nhắn cho Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái, yêu cầu bọn họ hỏa tốc chi viện cho hai địa điểm này.

Mặc kệ.

Cứu người quan trọng hơn.

Lâm Chính đanh mặt lại, bắt đầu chữa trị cho Mã Hải.

Mọi người tập trung tinh thần, xử lý vết thương của ông ta.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua…

Rầm!

Bàn họp rung lên.

Trịnh Nam Thiên mặc đồng phục, tức giận nhìn mọi người đang đứng trước bàn.

Ai nấy đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Trịnh Nam Thiên đang nổi cơn tam bành.

“Các cậu làm ăn cái kiểu gì đấy hả? Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy? Các cậu là bù nhìn à?”, Trịnh Nam Thiên gầm lên.

“Đại thống lĩnh, là người của giới võ đạo phá vỡ quy tắc, lúc chúng tôi phản ứng lại thì đã muộn rồi. Tôi rất xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ, bước tới nói với vẻ áy náy.
 
Chương 3716


Chương 3716

“Sau này? Còn muốn có sau này nữa à? Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Nó không những ảnh hưởng đến thể diện của tôi và cậu, mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của quốc gia! Nếu đồn ra quốc tế thì sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào chứ? Chúng ta sẽ bị cười cho thối mũi mất!”, Trịnh Nam Thiên gào thét.

Mọi người đều run rẩy, không dám phản bác.

“Lập tức phái người đến Huyết Ma Tông, hỏi xem rốt cuộc người của giáo phái đó muốn làm gì? Ngoài ra, điều tra kĩ càng về tông phái này cho tôi, nếu có chỗ nào sai phạm thì truy tìm chứng cứ! Ông đây phải lật đổ nó!”, Trịnh Nam Thiên gầm lên.

“Vâng, đại thống lĩnh!”.

Mọi người đồng thanh.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra.

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục gần giống Trịnh Nam Thiên nhanh chân bước vào.

“Đại thống lĩnh Trịnh, có chuyện gì mà ông tức giận thế?”, ông ta mỉm cười hỏi.

“Vương Tư Diểu?”, Trịnh Nam Thiên đanh mắt lại: “Ông đến đây làm gì?”.

“Tôi nghe nói đại thống lĩnh Trịnh muốn điều tra Huyết Ma Tông nên đến xem thế nào?”.

“Sao hả? Ông không muốn tôi điều tra sao?”.

“Huyết Ma Tông đã làm không ít chuyện cho bên trên, cũng lập không ít công trạng, tháng trước nước ngoài phái một loạt thế lực đến, ý đồ gây rối ở trong nước, nhưng đã bị người của Huyết Ma Tông ngăn chặn từ trước, đồng thời xử lý. Bọn họ được coi là công thần của chúng ta, nếu chúng ta tùy tiện xử lý thì chẳng phải sẽ khiến những công thần này mất hết niềm tin sao?”, Vương Tư Diểu cười nói.

“Chuyện nào ra chuyện nấy, lẽ nào công thần phạm lỗi thì không thể truy cứu sao? Bọn họ quá to gan ngông cuồng! Rốt cuộc trong mắt bọn họ có còn pháp luật hay không?”, Trịnh Nam Thiên nghiêm giọng chất vấn.

“Có khả năng chuyện này chỉ là hành vi cá nhân, tôi nghĩ tông chủ Huyết Ma Tông sẽ cho chúng ta một câu trả lời. Phía học viện Huyền Y Phái cũng đã cử người đến thăm hỏi. Đại thống lĩnh Trịnh, ông không cần phải làm lớn chuyện như vậy chứ?”, Vương Tư Diểu nheo mắt.

Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nhìn ông ta: “Coi như tôi đã hiểu rồi, thảo nào Huyết Ma Tông dám to gan làm càn như vậy, chắc là ông đứng sau chống lưng cho bọn họ chứ gì?”.

“Đại thống lĩnh Trịnh hơi quá lời rồi”, Vương Tư Diểu cũng đanh mắt lại, nụ cười dần biến mất.

Trịnh Nam Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tóm lại tôi chắc chắn sẽ phái người điều tra Huyết Ma Tông, đừng hòng ai ngăn cản! Vương Tư Diểu, tôi có lòng khuyên ông một câu, Huyết Ma Tông đang đùa với lửa đấy! Tốt nhất ông đừng nhúng tay vào, nếu không lửa cháy lan sang thì đừng trách tôi không nhắc trước!”.

“Đùa với lửa? Đại thống lĩnh Trịnh, ông nói vậy là sao?”.

“Ông không biết Huyết Ma Tông chọc vào ai sao?”.

“Thần y Lâm?”.

“Tuy được gọi là thần y Lâm, nhưng cậu ta chính là một tên điên, lần này các ông đã vượt quá giới hạn rồi! Cho dù tôi ra mặt, thì chắc chắn thần y Lâm cũng sẽ tìm tới tính sổ với các ông! Vương Tư Diểu, đến lúc đó đừng chạy đến chỗ tôi bảo tôi xin xỏ giúp ông!”.

Trịnh Nam Thiên tức giận nói, sau đó phất tay, rời khỏi phòng họp.

Vương Tư Diểu nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, không khỏi nhếch môi: “Đại thống lĩnh Trịnh, xem ra ông vẫn chưa biết là ai đang đùa với lửa. Một thần y Lâm tép riu, ông tưởng cậu ta ghê gớm lắm sao?”.



Học viện Huyền Y Phái đã bị phong tỏa.
 
Chương 3717


Chương 3717

Ngoài người của các bệnh viện lớn và người của quân đội thì không ai được tùy ý ra vào.

Nơi này đã được chính quyền tiếp quản.

Các phòng phẫu thuật trong học viện đều đang chữa trị cho những người bị thương trong vụ việc lần này.

Vô số phóng viên tụ tập ở cổng, muốn chụp được gì đó, nhưng nhanh chóng bị người của chính quyền đuổi đi. Để loại trừ tầm ảnh hưởng của vụ việc lần này, phía chính quyền cũng ra công văn, yêu cầu các phương tiện truyền thông không được đưa tin.

Một tiếng sau, Lâm Chính ra khỏi phòng phẫu thuật.

Vết thương của Mã Hải đã coi như ổn định, nhưng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít nhất một tháng.

Phạch phạch phạch…

Một chiếc máy bay trực thăng bay vào học viện, đỗ ở sân tập.

Lâm Chính đã nói trước với Khang Gia Hào, thông báo với trụ sở chính của Dương Hoa, sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng đến.

Bây giờ anh phải đến Kỳ Lân Môn ở gần nhất để cứu viện, cũng không biết tình hình ở Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu sao rồi.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị lên máy bay, thì điện thoại đổ chuông.

Là chấp sự Lưu Mã gọi tới.

Lâm Chính lập tức ấn nút nghe.

“Giáo chủ! Người của Huyết Ma Tông đã bị chúng tôi đánh lui, đảo Vong Ưu tạm thời an toàn”, Lưu Mã trả lời.

“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Tổn thất của đảo Vong Ưu thế nào?”.

Lưu Mã nghe anh hỏi xong liền im lặng.

Một lát sau, ông ta mới chậm rãi lên tiếng.

“Tổn thất quá nửa!”.

“Cái gì?”.

“Tuy chúng tôi dốc hết sức đến đảo Vong Ưu, nhưng dù sao vẫn hơi chậm chân. Khi chúng tôi đến nơi, thì người của Huyết Ma Tông đã lên đảo, bọn họ định tàn sát người của đảo Vong Ưu. Đám người này có thực lực rất mạnh, chúng tôi phải nhờ các trưởng lão ra tay mới trấn áp được… Số người chết và bị thương trên cả đảo Vong Ưu… ít nhất cũng hơn 5000, máu nhuộm đỏ quanh đảo…”, Lưu Mã nhỏ giọng nói.

Lâm Chính rơi vào trầm mặc.

Lâm Chính nghe Lưu Mã báo cáo xong cũng không nói gì.

10 phút sau, đại diện của Cổ Phái đến chi viện cho Kỳ Lân Môn cũng gọi điện thoại cho Lâm Chính.

Tình hình ở Kỳ Lân Môn đã ổn định, nhưng giống như đảo Vong Ưu, tổn thất của Kỳ Lân Môn cũng rất nặng nề.

Cũng may Dịch Quế Lâm đang ở Kỳ Lân Môn, liều chết chống lại tinh nhuệ của Huyết Ma Tông. Ngặt nỗi thực lực của Cổ Phái như Kỳ Lân Môn so với tông phái lánh đời như Huyết Ma Tông có sự chênh lệch quá lớn. Cả tông chỉ có Dịch Quế Lâm và mấy nguyên lão có sức chiến đấu không tệ, những người còn lại đều không đủ trình để đấu với tinh nhuệ của Huyết Ma Tông.

Dịch Quế Lâm khó khăn lắm mới chờ được sự chi viện của Cổ Phái, mà bản thân ông ta cũng bị thương nặng.

Cổ Phái sắp xếp chuyên cơ đưa ngay Dịch Quế Lâm đ ến học viện Huyền Y Phái, tìm Lâm Chính chữa trị.
 
Chương 3718


Chương 3718

Lâm Chính nhận được tin liền xuống máy bay trực thăng, bước tới một cây đại thụ bên cạnh sân tập, lặng lẽ châm thuốc hút.

Gió nhẹ thổi qua, hất tung mái tóc trắng của anh.

Bộ quần áo không vừa người cũng bay phần phật.

Một phóng viên trèo tường vào định chụp trộm, nhìn thấy cảnh này liền lấy điện thoại ra chụp lại.

Mãi cho đến khi hút hết cả bao thuốc, lại thêm một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh xuống sân tập của học viện.

Mấy nhân viên y tế mặc áo blouse trắng khiêng một bóng dáng toàn thân dính máu xuống, chạy về phía phòng phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn.

“Chưởng môn!”.

Một đệ tử Kỳ Lân Môn còn chưa khô vệt nước mắt, nhìn thấy Lâm Chính đang đứng dưới tán cây liền chạy tới, quỳ xuống trước mặt anh, khóc rất thương tâm.

“Bao nhiêu người chết?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.

“Tám trưởng lão thì chết bốn, hơn 4000 đệ tử hi sinh, rất nhiều người liều mạng với Huyết Ma Tông, chết không toàn thây”, người kia lệ rơi đầy mặt, dập đầu với Lâm Chính: “Chưởng môn, anh nhất định phải trả thù cho Dịch môn chủ, cho các đồng môn đã chết của chúng ta…”

Lâm Chính lặng lẽ nhìn anh ta, rồi ném điếu thuốc xuống đất giẫm nát, không nói lời nào, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Vết thương của Dịch Quế Lâm nằm ở tim.

Tim ông ta bị kiếm sắc đâm xuyên qua, hơn nữa còn bị đâm nhiều nhát, trái tim gần như tan nát. Vết thương này còn nghiêm trọng hơn cả Mã Hải, chỉ dựa vào châm bạc thì không thể cứu sống được.

Lâm Chính lấy tham hoàng ra, cắt thành mảnh nhỏ, nghiền mịn ra rồi bôi lên tim Dịch Quế Lâm, sau đó dùng tới Du Long Châm Pháp.

Ca phẫu thuật này kéo dài bốn tiếng mới kết thúc.

Khi Lâm Chính ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã mồ hôi ướt đẫm cả người.

Trời cũng đã tối.

Anh thở hắt ra, sau đó lấy điện thoại gọi đến một số.

“Giáo chủ!”, bên kia là giọng nói của Nguyên Tinh.

“Truyền lệnh của tôi, sáng sớm mai, tập kết tất cả giáo chúng đến Huyết Ma Tông!”.

“Tất cả giáo chúng?”, Nguyên Tinh ngạc nhiên: “Giáo chủ, ý cậu là…”

“Tất cả mọi người bao gồm cả giáo chúng canh núi, ai không đi sẽ bị xử tử!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Nguyên Tinh run rẩy cả người, biết Lâm Chính đã nổi giận, liền đáp ngay: “Vâng, giáo chủ, tôi sẽ lập tức phát Đông Hoàng Thần Lệnh”.

Sau đó Lâm Chính lại gọi điện thoại cho Tào Tùng Dương của Cổ Phái.

Tào Tùng Dương nhận được lệnh cũng lập tức hành động.

Hai giáo phái siêu cấp đồng thời ra tay.

Một mình Lâm Chính ngồi xe đến Huyết Ma Tông trước.

Trên đường đi, anh gọi một cuộc điện thoại đặc biệt.

Đó là Trịnh Nam Thiên.

“Tôi biết ngay cậu sẽ gọi cho tôi mà, sao rồi? Phía học viện đã ổn định rồi chứ?”, đầu bên kia vang lên giọng nói chua chát và bất đắc dĩ của Trịnh Nam Thiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom