Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3919


Chương 3919

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền giơ tay lên, chộp về phía những cô gái đang bị cùm chân xích tay ở đằng kia.

Vù!

Tất cả mọi người đều bị một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm, sau đó cốc chủ Hồng Nhan Cốc hất cánh tay, vèo một tiếng, hất bay bọn họ về phía cái vạc ở bên này.

Sắc mặt Lâm Chính căng cứng, vội vàng xông tới, đạp bay cái vạc đi.

Ầm!

Cái vạc đổ lăn lóc, nước sôi sùng sục ở bên trong vương vãi đầy đất.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Phần lưng Lâm Chính bị trúng một đòn nặng nề, cả người loạng choạng về phía trước.

Nhưng anh không dừng lại, mà quay phắt đầu lại, vung châm bạc ra.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề tránh né.

Châm bạc đâm vào người bà ta, khiến cơ thể bà ta hơi khựng lại một chút.

Lâm Chính rút ngay kiếm của người bên cạnh ra, chém mạnh về phía cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng đúng khoảnh khắc lưỡi kiếm lại gần.

“Kết thúc rồi! A!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng gầm lên một tiếng, một luồng sóng khí màu đỏ như máu bùng phát từ trong cơ thể bà ta ra.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

Thanh kiếm sắc trong tay Lâm Chính lập tức keng một tiếng, nứt thành mười mấy mảnh, còn anh bị bay đi, nặng nề ngã xuống đất.

Khi Lâm Chính bò dậy mới phát hiện cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giải phóng bom máu.

Lúc này, toàn thân bà ta đầm đìa máu tươi, trên người có nhiều chỗ da thịt rách toạc, vết thương chi chít, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại.

“Những thủ đoạn tấn công mang tính tự tàn phá bản thân này bà ít dùng thì hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không cần tôi ra tay, bà cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Ha ha, thần y Lâm, cậu không hiểu tôi, cũng không biết cậu sắp phải đối mặt với điều gì đâu! Cậu tưởng cậu ngăn cản được tôi thả bọn họ vào vạc để luyện chế, thì tôi không có được sức mạnh mà mình muốn sao? Cậu nhầm rồi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười nói, khuôn mặt dính đầy máu tươi của bà ta đầy ngông cuồng và đắc ý.

Dường như bà ta đã giành được thắng lợi trong trận đấu này.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Anh mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.

“Thần y Lâm, chắc chắn thứ cậu lấy làm kiêu ngạo nhất là châm bạc nhỉ?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng cười hỏi.

Châm bạc?

Lâm Chính không khỏi nín thở, hình như anh nghĩ ra gì đó, ngoảnh phắt đầu lại, gào lên với những cô gái kia: “Mau chạy đi!”.

Nhưng… không còn kịp nữa.
 
Chương 3920


Chương 3920

“Thần y Lâm, bây giờ tôi sẽ cho cậu nếm thử châm của tôi”.

Đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng đỏ ngầu, máu tươi rỉ ra từ người bà ta bắt đầu sôi lên.

Có thể nhìn thấy máu tươi ở nhiều chỗ đang dần ngưng tụ, biến thành dáng vẻ giống như cây châm.

Sau đó.

Vèo vèo vèo!

Những cây châm máu này bắn ra.

Phần đầu như kim, phần đuôi nối liền với tơ máu nhỏ dài như sợi chỉ.

Chúng như vật sống, nhắm trúng các cô gái ở xung quanh, rồi đâm thẳng vào người bọn họ.

Lâm Chính vội lấy châm bạc ra ngăn cản, nhưng vô ích.

Bởi vì những châm máu này bản thân nó là thể lỏng, vũ khí sắc bén cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được nó.

Cuối cùng.

Phập phập phập!

Những cây châm máu này đâm vào người các cô gái ở xung quanh.

“Hự…”

Các cô gái toàn thân run rẩy, đôi mắt mở to, miệng há ra, sau đó cơ thể trở nên cứng ngắc, ai nấy đều bất động.

Bọn họ như những con rối gỗ được luồn dây, đứng yên tại chỗ.

Sau đó.

Rột.

Rột.

Rột.

Những âm thanh đáng sợ và quỷ dị vang lên.

Nó đến từ những sợi chỉ mảnh nối liền với các cô gái.

Lâm Chính mở to mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Sau khi châm máu đâm vào người các cô gái, những sợi chỉ mảnh này liền điên cuồng hút máu trong người bọn họ. Chẳng mấy chốc, mấy nghìn cô gái đều nhanh chóng trở nên già nua, khô kiệt.

Chỉ trong hơn 20 giây, 3000 thiếu nữ trẻ trung đã trở thành 3000 bà lão gần đất xa trời.

Đúng là thuật tà ác nghịch thiên!

“Khốn nạn!”.

Lâm Chính nghiến răng gầm lên, lập tức vung châm bạc ra.

Nhưng lúc này, làn da toàn thân của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đỏ như máu, chẳng khác nào sắt thép, châm bạc không thể đâm vào nổi.

Lâm Chính hơi sửng sốt, thầm nghiến răng xông tới.

Nhưng vừa lại gần, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền khẽ vung tay lên.

Vèo!

Lâm Chính bay ngược lại, nặng nề ngã xuống đất, vất vả lắm mới bò dậy được.

Lồng ngực anh máu thịt be bét, lõm hẳn xuống.

“Hự…”
 
Chương 3921


Chương 3921

Lâm Chính không khỏi phun ra máu, ánh mắt đanh lại, lạnh lùng nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc ở bên kia.

Đúng lúc này, những cây châm máu nối liền với mấy nghìn cô gái liền rơi xuống biến mất.

Dường như cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã hoàn thành lễ tế.

Bà ta nhắm mắt lại, dường như đang hồi tưởng lại mùi vị, hoặc là hưởng thụ.

Còn mấy nghìn cô gái kia sau khi biến thành bà lão, liền ngã xuống đất, ai nấy khô đét yếu ớt, thở thoi thóp.

Lâm Chính nhìn một lượt, gần như tinh khí thần của mỗi cô gái đều đã bị hút cạn, tuy vẫn còn một hơi thở, nhưng chẳng khác nào đã chết.

“Cảm nhận được chưa?”.

Đúng lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lên tiếng.

Giọng nói của bà ta có một cảm giác chấn động tâm thần con người, khiến người ta kiêng dè sợ hãi.

Khi cốc chủ Hồng Nhan Cốc lần nữa mở hai mắt ra, đồng tử của bà ta đã biến mất, chỉ còn lại màu đỏ như máu.

Cứ như đã nhập ma…

Lâm Chính ho khù khụ đứng dậy.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bước từng bước tới.

Khoảnh khắc đó, Lâm Chính cảm giác dường như trước mặt có một ngọn núi lớn đang đè về phía mình.

Cảm giác ngột ngạt này khó mà dùng từ ngữ để diễn tả.

Lúc này, trong lòng Lâm Chính không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Người như vậy… anh làm sao để chiến thắng được đây?

Hơi thở của Lâm Chính không khỏi trở nên gấp gáp.

Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, đang định ra tay.

Nhưng ngay sau đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giơ tay lên.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Bốn âm thanh giòn giã gần như vang lên cùng lúc.

Sau đó Lâm Chính bỗng ngã khuỵu xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.

Hóa ra tứ chi của anh đã bị bẻ gãy trong nháy mắt.

Nỗi đau đớn dữ dội không thể che lấp sự kinh hoàng trong lòng anh.

Việc này do cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm sao?

Lâm Chính tỏ vẻ khó tin.

Chỉ một suy nghĩ, một động tác đã dễ dàng phế được anh?

Rốt cuộc hiện giờ bà ta mạnh đến mức nào?

“Lần này thì cảm nhận được rồi chứ? Thần lực! Thần lực vô thượng! Con kiến hôi! Bây giờ người đứng trước mặt cậu chính là chân thần duy nhất trên đời này! Đối mặt với thần linh thì cậu có tư cách gì mà đứng chứ?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười đầy dữ tợn, khuôn mặt vốn còn được coi là tinh xảo yêu mị, lúc này đã trở nên quỷ dị và đỏ như máu.
 
Chương 3922


Chương 3922

“Di chứng do cấm thuật này mang lại chắc chắn là trước nay chưa từng có! Bà dùng tính mạng của 3000 người này và nửa đời còn lại của bà để đổi lấy sự mạnh mẽ tạm thời, việc này đáng sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Ha ha ha, có gì không đáng chứ? Chỉ cần có thể giết được cậu thì tất cả đều đáng!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

“Bà hận tôi đến vậy sao?”.

“Đương nhiên! Cậu không cần lo, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu! Cứ thế giết cậu thì đúng là hời cho cậu quá! Cậu hại tôi trở nên thế này, tôi nhất định phải khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười gằn, sau đó đi về phía Lâm Chính, giơ tay ra, định phanh ngực anh ra.

Lúc này, mười móng tay của bà ta cũng trở nên thon dài, móng tay sắc bén như lưỡi liềm, chỉ mới chạm vào lồng ngực Lâm Chính, da thịt ở lồng ngực anh đã bị cắt toạc, máu tươi đầm đìa.

“Khoan đã!”.

Lâm Chính trầm giọng quát.

“Xin tha sao? Cậu cứ việc xin tha! Tôi rất mong chờ dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi, bó tay hết cách của cậu, ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

Bà ta quả thực rất mong đợi.

Bởi vì bất cứ ai cũng tỏ vẻ kinh hoàng sợ hãi và thành kính trước bà ta.

Chỉ có Lâm Chính là luôn đối đầu với bà ta.

Sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thể cam lòng cho được chứ?

Bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, cười đầy dữ tợn, chỉ cần Lâm Chính chịu để lộ dáng vẻ đó, là bà ta biết mình đã thắng…

Nhưng… Lâm Chính không hề.

Anh nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, lắc đầu.

“Xin tha? Bà nghĩ nhiều rồi, bây giờ người nên xin tha là bà đấy!”.

“Đã đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận: “Bây giờ tôi sẽ bẻ tay chân của cậu, kéo dài mệnh mạch cho cậu, xẻo từng miếng thịt của cậu, nhưng sẽ không giết cậu, để cậu cảm nhận sự hành hạ và đau đớn vô tận”.

Dứt lời liền định ra tay.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng quát lớn.

“Dừng tay!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi khựng lại, nổi trận lôi đình, nhìn Lâm Chính một cái.

Nhưng Lâm Chính không nhìn bà ta, mà nhìn sang bên cạnh.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu, cũng nhìn sang bên phải theo Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm…

Vách hang bỗng nổ tan tành, hàng đống tảng đá to bay về phía này.

Cả hang động phòng không chấn động.

“Hử?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc kinh ngạc, lập tức vung tay lên.

Rầm!
 
Chương 3923


Chương 3923

Tất cả những tảng đá to đều bị đánh nát vụn.

Trong hang động phòng không bỏ hoang này bụi bay mù mịt.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nheo mắt lại nhìn.

Chỉ thấy mấy bóng dáng cao to đang bước từ trong đám bụi ra.

Tổng cộng năm người.

Tất cả đều mặc áo bào có hoa văn màu đỏ.

Sau khi bụi lắng xuống, cuối cùng dáng vẻ của những người này cũng hiện rõ trước mắt hai người.

Năm người gồm ba nam hai nữ.

Mỗi người bọn họ đều có khuôn mặt tuyệt mĩ, làn da trắng như ngọc, tỏa ra ánh sáng. Tất cả đều có mái tóc trắng, đồng thời trong tay cầm một lệnh bài to lớn như lưỡi đao.

Trên mỗi lệnh bài đều viết một chữ rất lớn.

Tuyệt!

“Tuyệt Phạt? Cuối cùng… các người cũng đến rồi!”.

Lâm Chính thì thào.

“Sao nào? Thần y Lâm, đây là viện quân cậu gọi đến sao?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhếch môi, không khỏi bật cười: “Tại sao cậu lại gọi bọn họ đến chịu chết? Hay là cậu muốn tìm thêm mấy người chôn cùng?”.

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên, cách không chộp về phía mấy người kia.

Vù!

Khí ý tàn bạo phóng ra từ lòng bàn tay bà ta, hóa thành từng luồng huyết phong, khi bao trùm những người kia liền biến thành từng bàn tay khổng lồ, vô cùng đáng sợ hung tàn, tóm lấy bọn họ.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị bàn tay màu đỏ như máu này bóp nát bét.

Nhưng khi đánh vào người những nam nữ này, lại không làm khó được bọn họ chút nào.

Đối phương chỉ khẽ lắc lư cơ thể, những huyết phong này liền bị đánh tan…

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.

Chỉ thấy người dẫn đầu lớn tiếng quát: “Bà chính là cốc chủ Hồng Nhan Cốc, Tiêu Bất Hồng sao?”.

Tiếng chất vấn này vô cùng lạnh lẽo, gần như thấu xương.

Hơn nữa trong giọng nói còn để lộ sự mạnh mẽ khiến người ta không thể thở nổi.

Chắc chắn năm người này là những sự tồn tại cảnh giới siêu thoát thế tục.

E rằng mỗi người đều là lãnh tụ của một đại phái siêu cấp…

Chuyện này là sao?

Đang yên đang lành, sao lại có năm cường giả trác tuyệt như vậy xuất hiện?

“Các người là ai?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ý thức được sự bất phàm của những người này, liền cảnh giác hơn hẳn, dè dặt hỏi.

“Chúng tôi là người của phía đại hội! Tiêu Bất Hồng! Bà làm trái quy định của đại hội, không chấp nhận sự trừng phạt, thậm chí còn có ý định làm hại đội trừng phạt của phía đại hội, tính chất nghiêm trọng. Theo yêu cầu của phía đại hội, chúng tôi sẽ tiến hành tuyệt phạt bà!”, người kia lấy ra một thứ nhìn giống như giấy xét xử, giơ ra cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc xem.
 
Chương 3924


Chương 3924

Bốn người còn lại cũng đồng thanh quát lớn: “Còn không quỳ xuống nhận tội? Mau nhận tuyệt phạt đi!”.

Tiếng quát này như sấm rền, khiến mọi người chấn động màng nhĩ.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng kinh ngạc, nhìn năm người trước mặt với vẻ khó tin.

“Cái gì? Tôi? Tôi làm trái quy định của đại hội?”.

“Tôi cho bà 30 giây, trong 30 giây, nếu bà quỳ xuống nhận sự trừng phạt thì có thể miễn tội chết, nhưng sẽ bị phế bỏ toàn bộ công lực, đồng thời chặt đứt tay chân để làm gương. Nếu sau 30 giây vẫn không chịu quỳ xuống nhận tội thì sẽ xử cực hình, tuyệt đối không nương tay!”, người dẫn đầu lớn tiếng quát.

Bọn họ không nghe giải thích.

Chỉ làm việc theo quy trình.

Sắc mặt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó coi.

Bà ta ngoảnh phắt lại, nhìn Lâm Chính vẫn đang nằm dưới đất, khẽ gầm lên: “Là cậu giở trò đúng không?”.

“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Đây là bà tự chuốc lấy thôi!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Tôi tự chuốc?”.

“Những người ngăn cản và khuyên bảo cảnh cáo bà ở bên ngoài Giang Thành lúc trước là đội phán quyết Thiên Khải thực sự. Nhưng bà lại không tin, mà tưởng bọn họ là diễn viên do tôi phái tới. Bây giờ đội phán quyết Thiên Khải nổi giận, báo với đại hội phái Tuyệt Phạt tới! Đây chẳng phải là bà tự chuốc lấy thì là gì? Chẳng lẽ có thể trách tôi?”, Lâm Chính đáp.

“Khốn kiếp! Thằng chó chết bỉ ổi này! Tôi nói cho cậu biết, dù tôi có chết thì cậu cũng không sống được đâu! Bây giờ tôi sẽ bắt cậu xuống địa ngục trước!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cuống lên, tức giận gầm một tiếng, vỗ một chưởng vào lồng ngực Lâm Chính.

Rắc!

Lồng ngực Lâm Chính gần như bị đánh thủng, xương cốt vỡ vụn, da thịt lõm hẳn xuống, trong miệng trào ra máu tươi.

Nhưng… anh vẫn chưa chết.

“Mệnh mạch?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.

Lâm Chính đã nhanh tay dùng châm bạc bảo vệ mệnh mạch của mình.

Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, định dùng sức bẻ nát châm bạc của Lâm Chính, cắt đứt mệnh mạch của anh.

Nhưng còn chưa kịp ra tay.

Vù!

Một luồng ánh sáng vàng bỗng hạ từ trên đỉnh đầu bà ta xuống, định cưỡng chế bao trùm lấy bà ta.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc, vội vàng tránh né.

Lâm Chính ở bên dưới cũng bị dọa cho sợ hãi, dùng hết sức bình sinh lăn sang bên cạnh.

Khi ánh sáng vàng hạ xuống thì chỉ bao trùm được khoảng không, nhưng mặt đất bên dưới sau khi tiếp xúc với nó liền bị tan chảy, vô cùng đáng sợ.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận.

Người dẫn đầu nói: “Tiêu Bất Hồng, 30 giây đã hết! Nếu bà đã không biết hối cải, thì chúng tôi sẽ tiến hành tuyệt phạt! Mong bà hãy chuẩn bị!”.

Dứt lời, năm người cùng cất bước đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
 
Chương 3925


Chương 3925

“Khốn kiếp! Các người tưởng tôi sợ sao? Phía đại hội thì sao nào? Hôm nay tôi sẽ cho các người biết! Trong mắt Tiêu Bất Hồng tôi, thì tất cả mọi thứ chỉ là con kiến dưới đất, tôi tùy ý là có thể giẫm chết!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào rú, giơ tay lên cách không nhón một cái.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chân không bỗng nổ tung.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, sóng uy truyền ra từ vụ nổ dường như có thể hủy diệt mọi thứ.

Nhưng ngay sau đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giơ tay lên, vung về phía năm người kia.

Vù!

Tảng đá lớn phía trên bỗng rơi xuống, nện thẳng vào năm người.

Bọn họ bị vùi lấp.

Cả hang động phòng không cũng sụp đổ.

Hiện trường tan hoang.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm về phía bị sập kia, nhưng điều khiến người ta thất vọng là tảng đá lớn kia lập tức bị nổ nát vụn.

Sau đó một tấm thiết lệnh khổng lồ lao ra, lơ lửng giữa trời cao.

“Tiêu Bất Hồng! Bà to gan làm càn, dám chống lại người tuyệt phạt? Bà đáng chết!”.

Người tuyệt phạt dẫn đầu gầm lớn, sau đó vung thiết lệnh khổng lồ kia, bổ mạnh về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vội giơ cao hai tay, phóng ra huyết khí vô thượng, định ngăn cản thiết lệnh, thậm chí muốn xé nát nó.

Nhưng dù bà ta dùng sức đến đâu cũng vô ích.

Thiết lệnh giống như Thái Sơn đè xuống.

Dù huyết khí của cốc chủ Hồng Nhan Cốc nồng đậm đến đâu cũng không thể chống lại được nó.

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc, vội vàng tránh né.

Ầm!

Thiết lệnh nện xuống mặt đất, lập tức khiến mặt đất chấn động nứt toác.

Lâm Chính cũng bị sóng xung kích sinh ra khi thiết lệnh giáng xuống hất bay, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

“Giáo chủ, cậu không sao chứ?”.

Đúng lúc này, một người xông vào cửa hang, chính là Nguyên Tinh.

“Tôi không sao”.

Lâm Chính được đỡ dậy, khàn giọng nói.

“Giáo chủ, tay chân của cậu…”

“Không sao, đưa tôi ra khỏi đây rồi rịt thuốc cho tôi là những vết thương nhỏ này sẽ nhanh chóng lành lại”.

“Vâng, vậy chuyện ở đây…”

“Cứ làm theo kế hoạch!”.
 
Chương 3926


Chương 3926

Lâm Chính nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt trác tuyệt vô song ở xa xa, khàn giọng nói: “Những người ở đây… không được để ai đi, lập tức phong tỏa nơi này, rồi đưa ngay tôi đến đó, mau lên!”.

“Vâng!”.

Nguyên Tinh gật đầu, lập tức xoay người cõng Lâm Chính chạy ra thật xa.

Ở một bãi đất trống cách đó không xa cũng đặt một cái vạc lớn giống của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Trong vạc cũng có nước đang sôi sùng sục.

Nguyên Tinh đưa Lâm Chính đến trước vạc.

Lâm Chính lập tức khẽ quát: “Ném tôi vào!”.

“Cái gì?”.

Nguyên Tinh kinh ngạc.

“Mau lên!”, Lâm Chính hét lên.

Một nhóm cứu viện chạy tới chỗ hiện trường tuyệt phạt.

Bọn họ theo lời dặn dò của Lâm Chính cứu thoát những cô gái bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô chỉ còn hấp hối, đưa đến Học viện Huyền Y Phái.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và nhóm người tuyệt phạt vẫn còn đang chiến đấu.

Vòng ngoài khu vực này, Trịnh Nam Thiên đích thân dẫn theo tinh nhuệ điều tới từ quân đội xung quanh Giang Thành, phong tỏa nơi này hoàn toàn.

Đương nhiên đây cũng là sắp đặt của Lâm Chính.

Nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc ở khu vực trung tâm, vẻ mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.

Trận chiến với quy mô thế này, người ở khu vực trung tâm chắc chắn phải là cao thủ siêu cấp ở cấp bậc nghịch thiên!

Người bình thường sao có thể đối phó với một nhân vật như vậy?

Lúc này, Tần Bách Tùng dẫn theo một nhóm thành viên đội y tế của Học viện Huyền Y Phái rút lui, đồng thời khiêng từng cơ thể già cỗi ra ngoài. Đó là nhưng cơ thể già nua bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô.

“Ông cụ Tần!”, Trịnh Nam Thiên thấy vậy lập tức hô lên.

“Ông Trịnh? Sao vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Thần y Lâm đâu? Rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào? Cậu ấy có kế hoạch gì?”, Trịnh Nam Thiên vội hỏi.

“Thầy cũng ở trong đó, nhưng thầy ấy đã bị thương, hình như là đang trị thương. Ông Trịnh, ông chỉ cần canh giữ ở đây, đừng để người khác tùy ý rời khỏi đây là được! Chắc thầy cũng đã dặn dò ông”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.

“Cái gì? Thần y Lâm bị thương?”, Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên: “Vậy cậu ấy còn ở trong đó làm gì? Còn không mau đưa cậu ấy ra ngoài?”.

“Ông Trịnh đừng sốt ruột, thầy đã đoán được mình sẽ bị thương, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhưng bên trong còn rất nhiều cô gái bị hại, thầy bảo chúng tôi đưa hết những cô gái đó ra ngoài chữa trị”, Tần Bách Tùng nói.

“Nếu vậy thì nhóc đó nói tôi phong tỏa nơi này làm gì? Vì sao không vào trong bắt người?”, Trịnh Nam Thiên lập tức hỏi.

Tần Bách Tùng lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, thầy đã nói như vậy. Tôi nghĩ có lẽ với sức mạnh ở bên ông vẫn chưa bắt được người ở trong đó, ngoài ra cũng là để đề phòng viện binh của người đó đến phá rối”.

“Viện binh?”.
 
Chương 3927


Chương 3927

Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên, lại nghe đằng sau quân đội của mình vang lên tiếng huyên náo.

Sau đó một người mặc đồng phục chạy nhanh tới.

“Đại thống lĩnh, có người đến gây rối định vượt qua phòng tuyến! Xin đợi chỉ thị!”, người đó hành lễ chào, nghiêm túc nói.

“Gây rối?”.

Trịnh Nam Thiên nhìn Tần Bách Tùng, mơ hồ đoán được gì đó, nhỏ giọng nói: “Bắt hết cho tôi, tôi qua đó xem sao!”.

“Vâng!”.

“Ông Trịnh, chúng tôi làm việc trước đây”.

Tần Bách Tùng gật đầu, dẫn người rời đi.

Trịnh Nam Thiên lập tức bước về phía lối đi ở vòng ngoài, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài lối đi có đến mấy trăm người.

Mấy trăm người đó khí tức hùng hậu, ăn mặc quái dị, hơn nữa đều là phụ nữ!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người của Hồng Nhan Cốc.

Bọn họ có vẻ bất mãn vì đường phía trước bị chặn, định xông vào.

Nhưng bên này toàn là cao thủ đặc chủng do Trịnh Nam Thiên khẩn cấp điều từ các nơi đến đây trấn thủ, bọn họ được trang bị kỹ thuật khoa học hiện đại hóa, muốn vượt qua không đơn giản.

Vết đạn từ hiện trường và các thành viên hai bên bị thương cho thấy nơi này đã từng xảy ra xung đột.

Lúc Trịnh Nam Thiên tới, hình như hai bên còn định đánh nhau lần hai.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Trịnh Nam Thiên lớn tiếng quát.

Hai bên lập tức dừng lại.

Chiến sĩ bên này cầm súng ống, vẻ mặt nghiêm túc, bao vây những vị khách không mời mà đến.

Trịnh Nam Thiên đi tới phía trước, nhìn những người phụ nữ ăn mặc giống nhau ở trước mắt, khẽ quát: “Trong các người ai là người phụ trách?”.

“Ông già, ông là thủ lĩnh của đám ngu ngốc này phải không? Mau nhường đường cho tôi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

Một người phụ nữ tóc dài hơn ba mươi tuổi đi tới, quát lên với vẻ mặt lạnh lùng.

“Các cô là người của Hồng Nhan Cốc phải không? Tôi khuyên các cô từ đâu đến thì về nơi đó đi. Nếu muốn vào trong giúp kẻ xấu làm việc ác, chúng tôi chỉ đành bắt nhốt các cô lại thôi!”, Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.

“Nhốt chúng tôi? Ông già, dựa vào ông sao?”.

“Ông có thực lực gì tôi nhìn qua là biết ngay, ông thấy ông có năng lực đó sao?”.

Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc cười thành tiếng.

Một giây sau, vô số cây súng chĩa vào đám đệ tử đó.

“Các người là cái thá gì? Dám nói chuyện với thống lĩnh Trịnh như vậy?”, một chiến sĩ tức giận mắng chửi.

“Ông ta là ai?”, người phụ nữ đó khẽ cười hỏi.

“Đây là Trịnh Nam Thiên, Đại thống lĩnh phụ trách kiểm soát khu phía Nam! Các người muốn chết ở đây phải không?”, chiến sĩ đó phẫn nộ quát.

“Thống lĩnh?”.
 
Chương 3928


Chương 3928

Người phụ nữ đó kinh ngạc.

“Nghe đây”, Trịnh Nam Thiên hạ giọng quát: “Bây giờ các cô đang đối đầu với Chính phủ, đối đầu với lãnh đạo cấp cao! Tôi khuyên các cô hãy ngoan ngoãn chịu trói, chấp nhận sự trừng phạt của chúng tôi. Nếu các cô có thái độ nhận tội tốt, chúng tôi có thể giảm nhẹ hình phạt. Nếu không, bây giờ các cô xông qua, bên trên sẽ truy cứu trách nhiệm của mỗi người các cô! Đến lúc đó, không những các cô, mà ngay cả người nhà các cô cũng sẽ bị trừng trị! Các cô hiểu ý tôi chứ?”.

Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đến biến sắc.

Trịnh Nam Thiên không biết những người có thể trở thành đệ tử Hồng Nhan Cốc đã bị Hồng Nhan Cốc tẩy não từ lâu.

Trong mắt bọn họ, Hồng Nhan Cốc chính là nhà bọn họ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giống như bố mẹ của họ.

Bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc gặp nguy hiểm, bọn họ còn quan tâm gì được nữa?

“Ông già, tôi không muốn nói nhiều với ông, giờ hoặc là ông nhường đường, hoặc là chị em chúng tôi sẽ mở đường máu!”, người phụ nữ đi đầu lộ vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng quát.

Cô ta vừa nói xong, tất cả đệ tử đều rút kiếm.

Trịnh Nam Thiên nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin và kinh ngạc sâu đậm.

Ông ta không ngờ một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé lại khiến những người này điên cuồng như vậy, không biết tốt xấu như vậy.

“Xem ra thần y Lâm nói đúng! Một vài tổ chức thế lực ngu xuẩn vô tri đúng là nên bị cấm! Tổ chức như thế này không thể tiếp tục tồn tại trên thế giới, tuyệt đối không thể!”.

Trịnh Nam Thiên giận đến phồng mang trợn mắt, cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng những người đó chẳng muốn nhiều lời với ông ta.

Người phụ nữ đó quát lớn một tiếng: “Các chị em, xông lên với tôi, giải cứu cốc chủ!”.

“Giải cứu cốc chủ!”.

Đám đông hô lên, ùn ùn kéo vào bên trong.

“Đại thống lĩnh, phải làm sao đây?”, một chiến sĩ hỏi.

“Bắt hết lại cho tôi! Ai ngu xuẩn cố chấp không nghe thì bắn chết tại chỗ!”, Trịnh Nam Thiên quát lớn.

Hai bên lập tức lao vào chiến đấu, hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Lúc này, ở trung tâm phòng tuyến.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt đã chiến đấu đến mức tối tăm mịt mù, không còn thấy ánh mặt trời.

Mặt đất ở hầm trú ẩn đã bị nổ tung.

Nước hồ bị nổ sụt xuống hơn một nửa.

Trên không trung toàn là bụi bặm.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc người đầy máu, thở hổn hển, đứng ở bên trái bờ hồ.

Năm người tuyệt phạt xếp thành một hàng, đứng ở phía bên kia hồ nước, hiên ngang nhìn bà ta.

Không nghi ngờ gì nữa, cốc chủ Hồng Nhan Cốc không phải đối thủ của năm người này…

Dù bà ta đã dùng cấm thuật!

Dù… bà ta tự nhận là thần.

Nhưng giao đấu với năm người đó, bà ta vẫn không địch lại.
 
Chương 3929


Chương 3929

“Đây là thực lực của đại hội sao?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lẩm bẩm, đôi mắt màu đỏ máu lóe lên nỗi sợ sâu đậm.

Cấm thuật của mình có phẩm cấp gì, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hiểu rõ nhất.

Thủ đoạn siêu cấp đủ để hi sinh ba nghìn người, lợi ích nó mang lại chắc chắn khiến người ta phát run.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cho rằng sau khi thi triển cấm thuật, mình đã không còn đối thủ ở thế giới này.

Tự xưng là thần cũng không có gì quá.

Nhưng năm người mà đại hội phái đến đâu phải hạng xoàng?

Bất cứ ai trong bọn họ cũng đủ để chống lại bà ta.

Nếu bà ta không sử dụng cấm thuật, e rằng bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể giết chết bà ta.

“Bao nhiêu năm nay tôi theo đuổi tiên đạo, ở trước mặt đại hội lại không đỡ được một đòn? Vì sao… Vì sao… Vì sao lại như vậy?’.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nắm đấm đã siết chặt.

Bà ta không cam tâm.

Nỗ lực nao nhiêu năm qua cuối cùng lại biến thành chật vật thế này, nội tâm bà ta tràn ngập oán hận vô tận.

Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm năm người trước mặt.

“Tôi không tin, tôi không cam tâm! Tôi nhất định là người mạnh nhất! Tôi là thần! Tôi là thần!”.

Bà ta gào lên, điên cuồng lao về phía năm người một lần nữa.

Khí ý tàn bạo đè mặt nước hồ lún xuống gần một mét, cả hồ nước nứt ra.

“Thật là cố chấp!

“Giết chết bà ta!”.

Người tuyệt phạt cũng không nể tình.

Năm người cùng xông ra ngoài, hai trong số đó vọt sang hai bên trái phải, đánh giáp công về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Hai người còn lại một người nhảy lên cao một trăm mét, một người lặn xuống hồ nước, biến mất không thấy.

Một người còn lại giơ hai tay lên, vẽ ra hình du ngư. Khí ý toàn thân sôi trào như nước, dao động xung quanh người đó rồi ngưng tụ thành hình một đầu rồng khổng lồ.

“Chết đi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên, đánh tới một trảo, nhắm thẳng tới đầu rồng!

Ầm!

Tiếng nổ dữ dội vang vọng.

Khí tức hủy diệt vô cùng khủng khiếp lan ra tứ phía như gợn sóng.

Bên trên mặt hồ bùng nổ.

Cây cối xung quanh đổ nghiêng xuống, gần như dán sát vào mặt đất.

Rất nhiều phòng ốc tan nát.

Mặt đất lại xuất hiện thêm nhiều vết nứt.

Cứ như nơi này đã xảy ra một trận động đất cỡ nhỏ.

Mặt đất vô cùng nóng cháy.
 
Chương 3930


Chương 3930

Khi mọi dư uy dần tan biến, nhìn lại phía đó mới phát hiện đòn tấn công chấn động đất trời của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại không phá được phòng ngự của người tuyệt phạt đó.

Người đó vẫn sử dụng khí tức duy trì đầu rồng.

Cái miệng khổng lồ của đầu rồng cắn vào móng vuốt mà cốc chủ Hồng Nhan Cốc đánh tới.

Ngón tay thon dài đâm sâu vào trong đầu rồng, dốc hết sức muốn đâm xuyên vào ngực người tuyệt phạt ở phía sau đầu rồng.

Nhưng cho dù bà ta có cố gắng thế nào cũng không thể khiến nó tiến sâu thêm nửa phân.

“A!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc sức đâm về phía trước, cả gương mặt vô cùng dữ tợn, sức mạnh toàn thân tập trung trên bàn tay đó.

Nhưng mãi vẫn không thể khiến cánh tay tiến thêm phân nào…

“Bà căn bản không biết bà đang đối đầu với ai, kẻ ngu xuẩn, đến lúc kết thúc rồi”, người tuyệt phạt ở trước mặt nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc bằng ánh mắt thương hại.

Đó là ánh mắt kiêu ngạo, vô địch thiên hạ, giống như đang nhìn loài sâu kiến!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc rùng mình.

Bà ta không lạ gì ánh mắt ấy.

Bởi vì bà ta thường hay dùng nó để nhìn chúng sinh.

Bà ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn mình…

“Không!!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên thảm thiết.

Soạt!

Một giây sau, mặt hồ dưới chân bà ta đột nhiên bắn lên bọt nước. Người lặn xuống đáy hồ trước kia lao thẳng lên trên, nắm lấy thiết lệnh đáng sợ đâm về phía bà ta.

Cùng lúc đó, người ở giữa bầu trời cũng đáp xuống, cầm thiết lệnh chém xuống.

Vù vù!

Hai người tuyệt phạt ở hai bên trái phải cùng nhau ra tay.

Người tuyệt phạt ở trước mặt cũng ra tay, đánh một chưởng xuyên qua đầu rồng nhắm tới cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Sức mạnh to lớn dường như sắp phá nát tất cả.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở to mắt, đưa tay ngăn chặn.

Nhưng trái phải trên dưới bà ta đều bị tấn công, hai tay bà ta sao có thể chống lại nhiều đòn tấn công như vậy?

Rắc!

Cuối cùng, một cánh tay của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị người tuyệt phạt ở trước mặt đánh gãy, xương nơi cùi chỏ lòi ra ngoài.

Thiết lệnh ở bên dưới đánh vào hai chân bà ta, cả bàn chân nứt ra.

Người tuyệt phạt ở bên trái chém đứt cánh tay trái của bà ta.

Người tuyệt phạt ở bên phải thì dùng thiết lệnh đập vào cơ thể bà ta.

Bà ta không kịp kêu đau, thiết lệnh đã đánh mạnh vào đầu bà ta.

Trong nháy mắt, gương mặt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị máu chảy ra nhuộm đỏ.
 
Chương 3931


Chương 3931

Toàn thân giống như ác quỷ.

Nếu là người bình thường thì lúc này đã ngất thậm chí là chết.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn không từ bỏ, mà thét lên một tiếng, đột nhiên há miệng cắn về phía người tuyệt phạt ở trước mặt.

“Hả?”.

Người tuyệt phạt ở trước mặt vẫn còn chưa phản ứng lại đã bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cắn ngay cổ.

Roạt.

Một miếng thịt bị bà ta xé xuống.

“Nếu tôi chết, các người cũng không được yên thân! Tôi là thần! Tôi là thần!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhả miếng thịt ra, quát lớn, sau đó sức mạnh trong cơ thể đột nhiên dâng tràn.

“Không hay!”.

Người tuyệt phạt ở trước mặt không quan tâm đến cơn đau nơi cổ, vội vàng hét lên.

“Bà ta định tự nổ!”.

“Ngăn bà ta lại!”.

Bốn người khác vội vàng đưa tay muốn ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng…

Không còn kịp nữa.

Rầm!

Một tiếng nổ chấn động đất trời vang vọng phía bên trên hồ nước.

Cả Giang Thành đều rung chuyển…

Xung quanh hồ nước một mảnh hỗn loạn.

Cây cối ngã đổ.

Phòng ốc tàn phá.

Một số người dân đứng ở gần đó đã kinh hoảng chạy trốn từ sớm.

Hồ nước khổng lồ đã hoàn toàn cạn khô.

Nước trong hồ đều bị nổ bắn tung tóe.

Cá dưới đáy hồ cũng bị đánh chết cả.

Thậm chí ngay cả đáy hồ cũng xuất hiện vết nứt rất lớn…

Đá vụn xung quanh bắn tung tóe, đất đá tung bay.

Uy lực của vụ nổ này đã vượt cả bom đạn.

Năm người tuyệt phạt đều rơi từ trên cao xuống, ngã xuống đáy hồ cạn khô đầy bùn.

Bọn họ bị thương ở các mức độ khác nhau, trông vô cùng chật vật.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì đã không rõ hình người.

Hai tay hai chân bà ta đều gãy, ngực nứt ra, một con mắt đã mù, miệng không ngừng nôn ra máu.

Bộ dạng đó muốn thê thảm thế nào có thê thảm thế đó…

Năm người tuyệt phạt vẫn còn tốt hơn nhiều, nhưng bọn họ cũng bị thương không nhẹ.

Dù sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc là tự nổ trong cự ly gần, lực phá hoại sản sinh ra bị bọn họ hấp thu hết.

Nếu không có năm người họ bao bây, e là cả Giang Thành đều bị ảnh hưởng.

Năm người nằm trên mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy.

Lão Ngũ bị thương nặng nhất đã nôn ra máu, người tuyệt phạt đứng đầu cũng quần áo rách rưới, ngực và vai đều bị thương ở mức độ khác nhau.

Mặc dù trông rất nhếch nhác, nhưng năm người vẫn đứng lên được, đồng thời xếp thành một hàng, đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Lúc này cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ còn lại một hơi thở.

Bà ta gian nan mở con mắt còn lại ra, vô lực nhìn năm người nọ.

“Tiêu Bất Hồng, bây giờ chúng tôi tuyên bố tội trạng của bà, sau đó sẽ đem đầu bà về đợi lệnh!”.

Nói xong, người tuyệt phạt đi đầu lại lấy thứ giống như tờ đơn lúc trước ra, đọc theo chữ viết trên đó.

Sau khi đọc xong, người tuyệt phạt nâng thiết lệnh trong tay lên, chuẩn bị chém xuống đầu bà ta.

“Đợi đã!”.

Lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc hết sức hét lên.

“Theo quy tắc, bà có cơ hội để lại di ngôn trong một phút”, người tuyệt phạt đi đầu dừng tay, bình tĩnh nói.
 
Chương 3932


Chương 3932

“Di ngôn? Tôi không phải muốn để lại di ngôn! Tôi chỉ… muốn nói với các người vài câu!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.

“Bà nói đi”, người tuyệt phạt bình tĩnh nói.

“Đến nước này rồi, tôi không còn gì để nói, tôi đã thất bại. Tiên đạo mà tôi theo đuổi có lẽ không thể so sánh với đại hội”.

“Đại hội không đơn giản như người đời tưởng tượng”, người tuyệt phạt nói.

“Thế sao? Có lẽ tôi không thể nghiệm được nữa nhưng không sao, tôi muốn hỏi các người, thời gian trước không phải có lời đồn đội phán quyết Thiên Khải mất tích, không rõ tung tích hay sao? Bọn họ… đang ở nơi đâu?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm người tuyệt phạt dẫn đầu, hỏi.

Ánh mắt bà ta lấp lánh, tràn đầy khát vọng.

Người tuyệt phạt lại lắc đầu: “Bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với đội phán quyết Thiên Khải, cho nên tôi không thể trả lời bà vấn đề này! Nhưng hai ngày trước bọn họ đã xin cấp trên tuyệt phạt, thế nên chúng tôi đã đến đây!”.

“Ha ha ha ha, vậy tôi đoán đúng rồi! Tôi đoán đúng rồi! Đội phán quyết Thiên Khải nhất định đã bị thần y Lâm khống chế, nên cậu ta lợi dụng các người đến đối phó tôi! Nhất định là vậy, ha ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn ha ha, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý và oán hận.

Bà ta đắc ý vì mình đã phát hiện ra bí mật của Lâm Chính.

Oán hận là vì mình phát hiện ra quá muộn, cho nên đã rơi vào bẫy của Lâm Chính!

Năm người tuyệt phạt đều khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

“Chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo cáo lên trên”, người tuyệt phạt dẫn đầu lạnh lùng nói: “Tiêu Bất Hồng, bà còn có di ngôn gì không?”.

“Nếu đội phán quyết Thiên Khải đã bị thần y Lâm bức hại, các người làm sao đối phó cậu ta?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười híp mắt hỏi.

“Tàn sát đội phán quyết Thiên Khải là sự khiêu khích nghiêm trọng đối với đại hội! Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, kẻ làm vậy sẽ bị tru di tam tộc, san bằng mọi thứ liên quan đến cậu ta, không nhân nhượng!”, người tuyệt phạt đi đầu nói.

Giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo và hung ác.

Đó là khinh nhờn!

Đó là sỉ nhục!

Bất cứ ai cũng không được khiêu khích đại hội.

Nếu không, chờ đợi bọn họ sẽ là sự trả thù nghiêm trọng nhất!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nghe vậy thì cười lớn ha ha.

“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu vậy thì tôi nhẹ nhõm hơn rồi! Đi đi, các người đi điều tra đi, chuyện này nhất định là do thần y Lâm làm! Các người hãy giết cậu ta đi! Khi nào giết cậu ta thì nói với cậu ta, tôi ở dưới đó đợi cậu ta! Ha ha ha ha…”.

Tiếng cười điên cuồng, thê lương mà nham hiểm.

Những người tuyệt phạt đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã nổi lên nghi ngờ.

“Chuyện này chúng tôi ghi nhớ rồi, tin rằng không lâu sau sẽ có người đi điều tra thần y Lâm. Tiêu Bất Hồng, bây giờ bà nên lên đường rồi!”.

Người tuyệt phạt kia hạ giọng nói, lại nâng cao thiết lệnh.

“Được! Được! Tôi đợi cậu ta, ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, không sợ chết, chỉ đợi Lâm Chính chôn chung.

Thiết lệnh như sương, mũi nhọn tựa ánh trăng, lạnh lẽo mà đáng sợ.

Theo sự huy động của người tuyệt phạt, thiết lệnh sắp sửa giáng xuống.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Tiêu Bất Hồng, có lẽ tôi… không thể chết cùng bà được đâu!”.

Nghe vậy, người tuyệt phạt khựng lại, cánh tay dừng giữa không trung.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói.

Một người đàn ông có làn da thân trên giống màu cổ đồng, mái tóc dài màu trắng bay theo gió, không biết đã đứng ở bên bờ hồ từ lúc nào.

Bóng dáng đó… chính là Lâm Chính!
 
Chương 3933


Chương 3933

Gió mát thổi qua.

Thổi bay mái tóc dài như ánh trăng sáng kia.

Trên gương mặt sắc sảo là đôi mắt hờ hững tỏa ra ánh sáng vàng.

Đó là Lâm Chính.

Nhưng lại khác hoàn toàn với Lâm Chính trước kia.

Lúc này, không những hai tay hai chân anh đã khôi phục một cách thần kỳ, trên người còn chứa đầy những hoa văn đen nhánh. Số hoa văn đó cực kỳ khủng khiếp lại thần kỳ, bởi vì chúng không giống như những hình xăm phủ kín trên người Lâm Chính, mà giống như những con rắn độc, chậm rãi di chuyển.

Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị…

Nhìn thấy cảnh tượng đó, năm người tuyệt phạt đều nghiêm túc nhìn anh.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.

Bà ta cảm giác được trên người Lâm Chính tỏa ra khí ý đáng sợ.

Luồng khí ý đó hung ác, tàn bạo, hơn nữa còn trộn lẫn mùi máu tanh.

Đây chắc chắn không phải sức mạnh mà Lâm Chính nên có!

“Cậu đã làm gì? Hai tay hai chân cậu… sao lại khôi phục lại rồi? Hơn nữa… sao cậu sở hữu sức mạnh như vậy? Đó là sức mạnh của ai?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên thảm thiết, giống như phát điên.

“Đương nhiên là sức mạnh của tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo, giống như không có vấn đề gì của anh, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận, chỉ muốn há miệng cắn xé Lâm Chính thành mảnh vụn.

“Đừng nói dối nữa! Cậu không thể nào có loại sức mạnh như vậy! Chắc chắn cậu đã sử dụng thủ đoạn nào đó! Nói, cậu đã dùng cách gì khiến cậu có được sức mạnh đó?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liên tục gào lên.

“Cách gì? Đương nhiên là cấm thuật!”.

Lâm Chính không lộ cảm xúc, nói: “Tiêu Bất Hồng! Trên đời này không chỉ có một mình bà biết sử dụng cấm thuật! Hơn nữa, cấm thuật mà tôi nắm giữ chỉ có mạnh hơn bà!”.

“Cấm thuật?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngạc nhiên.

Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã phản ứng lại, lộ ra tiếng cười giễu cợt và khinh miệt: “Nếu cấm thuật của cậu đã mạnh hơn tôi thì cậu đã hi sinh bao nhiêu người mới có được sức mạnh đó? Sáu nghìn người? Chín nghìn người? Hay là hơn vạn người? Thần y Lâm! Uổng cho cậu hành y cứu thế, cuối cùng cậu cũng là một kẻ ngụy quân tử đạo mạo an nhiên! Ha ha ha ha…”.

“Hành y cứu thế? Tôi học y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hành y cứu thế, hơn nữa… tôi cũng không dùng người sống để tế cấm thuật này!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Vậy cậu đã dùng cái gì trả giá cho cấm thuật đó?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức hỏi.

Lâm Chính không lên tiếng.

Có vẻ như anh không muốn trả lời.

“Nhất định phải là thủ đoạn gì đó dơ bẩn hèn hạ! Nhất định là vậy!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

“Cậu là thần y Lâm?”.

Năm người tuyệt phạt trở nên cảnh giác, nhìn anh với ánh mắt lấp lóe.

“Các vị đại nhân vất vả rồi, giải quyết một tai họa lớn cho tôi như vậy, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi muốn mời các vị đại nhân vào Giang Thành nghỉ ngơi, để tôi tiếp đãi các vị”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, cậu không có tư cách lôi kéo quan hệ với chúng tôi, chúng tôi cũng không quan tâm đến các cậu. Tôi hỏi cậu, vụ đội phán quyết Thiên Khải mất tích có liên quan đến cậu không? Đơn xin tuyệt phạt có phải là cậu đã ép buộc đội phán quyết Thiên Khải gửi đi không?”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng hỏi.
 
Chương 3934


Chương 3934

Bọn họ rất kiêu ngạo.

Bọn họ không thể nào xem trọng những người như Lâm Chính! Dù sao bọn họ cũng đại diện cho đại hội!

“Cậu phải thẳng thắn để được khoan hồng, nếu còn dám dùng lời nói dối lừa chúng tôi, chờ đợi cậu chỉ có một con đường chết”, một người tuyệt phạt khác lạnh lùng nói.

Năm người tràn đầy khí thế, khiến người khác nghẹt thở.

Nếu là người bình thường thì sẽ không dám nảy sinh ý nghĩ lừa dối.

Nhưng Lâm Chính lại khác.

Anh không vội trả lời, mà lên tiếng hỏi: “Nếu tôi thật sự đã nhốt đội phán quyết Thiên Khải và ép bọn họ gửi đơn xin tuyệt phạt thì các người sẽ đối phó tôi thế nào?”.

“Tru di tam tộc, giết hết thân hữu, tuyệt đối không nhân nhượng!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt quát lớn, giọng nói vang vọng, cực kỳ sắc bén.

“Nói cách khác, những người có liên quan đến tôi đều phải chết?”, Lâm Chính hỏi.

“Sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội là không thể xâm phạm, một khi có người dám khiêu khích đại hội, đại hội chắc chắn sẽ nghiêm phạt để đảm bảo sự uy nghiêm của đại hội! Vì vậy phải tru di tất cả người có liên quan đến cậu để làm gương cho thiên hạ!”, người tuyệt phạt dẫn đầu hừ lạnh.

“Thế à?”, Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.

“Chuyện này tạm thời không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo lên trên, để bên trên phái người điều tra. Chuyện đội phán quyết Thiên Khải mất tích không phải chuyện nhỏ! Thần y Lâm, nếu là cậu làm thì chắc chắn không thể giấu được! Thế nên tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nhận tội, đừng đợi đến khi đại hội điều tra rõ ràng, đến hỏi tội cậu thì cậu mới chịu nói thật. Lúc đó mọi chuyện đã muộn rồi”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng lên tiếng.

“Cho nên, tôi phải rửa sạch cổ đợi chết đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hoặc là chủ động nhận tội, nếu vậy tuy cậu sẽ chết, nhưng có thể giúp rất nhiều người bên cạnh cậu được sống”, thủ lĩnh người tuyệt phạt nói.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Vậy được, tôi nhận tội, thực ra đội phán quyết Thiên Khải đã bị tôi nhốt lại, bọn họ đều đang ở trong tay tôi!”.

“Quả nhiên là vậy!”.

Năm người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng.

Lời của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã khiến bọn họ nảy sinh nghi ngờ, cộng thêm lúc này Lâm Chính đột nhiên xuất hiện, sao bọn họ lại không chú ý được?

Nhưng không ai ngờ Lâm Chính lại thừa nhận một cách thẳng thắn.

“Nếu đã như vậy thì thần y Lâm, cậu hãy đi cùng chúng tôi về chịu sự trừng phạt của đại hội!”, người tuyệt phạt nói, sau đó tiến tới.

“Để an toàn, đánh gãy hai tay của cậu ta trước, tránh để xảy ra sự cố”, người đi đầu nói.

“Vâng”.

Người kia gật đầu, năm ngón dùng sức, đè lên vai Lâm Chính.

Phù!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên giơ tay ra, đâm về phía tim của người tuyệt phạt.

Tốc độ cực kỳ nhanh khiến người khác không kịp phản ứng.

Người tuyệt phạt kia vội vàng giơ tay lên đỡ.

Nhưng… không kịp nữa.
 
Chương 3935


Chương 3935

Rầm!

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Người tuyệt phạt đó bỗng chốc bay ngược ra xa, ngã mạnh xuống mặt đất ở bờ đối diện. Đợi khi hắn ngã xuống, mặt đất mà hắn tiếp xúc nứt ra, người thì nôn ra máu, lồng ngực rách ra…

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trợn to mắt.

Tất cả người tuyệt phạt đều kinh ngạc.

“Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy? Cậu muốn đối địch với đại hội sao?”, thủ lĩnh người tuyệt phạt đột nhiên nổi giận, sát khí đằng đằng.

Những người khác cũng bao vây lại.

Ai nấy nổi giận ngút trời!

Đây là khiêu khích.

Một sự khiêu khích đến cực hạn!

Bọn họ không thể tha thứ!

Đại hội cũng không thể tha thứ!

Nhưng Lâm Chính lại vô cùng bình tĩnh buông tay xuống, thản nhiên nói: “Cho dù đối địch với các người thì đã sao? Chỉ các người được giết tôi, không cho tôi giết các người?”.

Dù là những người tuyệt phạt hay là cốc chủ Hồng Nhan Cốc đều bị hành động của Lâm Chính làm kinh ngạc.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẳng định bà ta đã vào đường cùng, chỉ có thể liều chết đánh một trận.

Nhưng Lâm Chính lại khác.

Anh đến đây hình như là để đối phó với năm người tuyệt phạt này!

Đây là tuyệt phạt đấy!

Là tồn tại siêu cấp hơn cả người phán quyết Thiên Khải!

Là vũ khí sắc bén của đại hội!

Chẳng lẽ thần y Lâm định dẫn dắt Dương Hoa đối đầu với đại hội?

Thế chẳng phải lấy trứng chọi đá hay sao? Nói cách khác, ở trước mặt đại hội, Dương Hoa còn không tính là trứng!

Lâm Chính vừa nói vậy, người tuyệt phạt cũng không nể nang gì nữa.

“Thần y Lâm, cậu khiêu khích đại hội, giam giữ thành viên đại hội, ý đồ sát hại thành viên đại hội, tội không thể tha. Theo quy tắc của đại hội, chúng tôi sẽ đưa cậu về đại hội phán quyết. Nếu cậu còn tiếp tục phản kháng, chúng tôi sẽ xử quyết cậu ngay tại chỗ!”, thủ lĩnh nhóm người tuyệt phạt ánh mắt như sương lạnh, quát: “Bắt lấy cậu ta!”.

“Vâng!”.

Ba người còn lại lập tức xông tới.

Người tuyệt phạt bị đánh bay ra xa cũng bò dậy, chạy về phía Lâm Chính, tràn đầy lửa giận.

Lúc này, Lâm Chính đã mạnh hơn lúc ở trong hầm trú ẩn không biết bao nhiêu lần.

Anh vung tay đánh tới từ xa.

Ầm!

Mặt đất dưới chân một người tuyệt phạt sụt lún, người bị một luồng khí to lớn không thể dùng lời để hình dung đánh rơi xuống đất.
 
Chương 3936


Chương 3936

Nhưng Lâm Chính ra tay lại cho ba người tuyệt phạt còn lại cơ hội.

Bọn họ xông tới từ trái phải, giáp công Lâm Chính.

Thiết lệnh đáng sợ quạt về phía người anh.

Tựa như có thể chém tan kim loại, thế như chẻ tre.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba tiếng động kỳ diệu vang lên.

Ba cây thiết lệnh đáng sợ chạm vào người Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không hề động đậy, da thịt không thấy có bất cứ tổn thương nào.

“Cơ thể võ thần?”, người tuyệt phạt dẫn đầu lập tức ý thức được điều bất ổn, vội vàng xông tới, nhưng đã chậm một bước.

Rầm rầm rầm!

Ba người bị đánh vào ngực, bay ngược ra xa, nặng nề ngã xuống đất. Mặt đất dưới chân bọn họ bị sức mạnh đáng sợ mang theo trên người đánh nát, miệng phun ra máu tươi.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trợn mắt há miệng…

Đây là sức mạnh đáng sợ đến thế nào!

Đây là cấm thuật của thần y Lâm sao?

So với cấm thuật của bà ta, cấm thuật này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

“Đây rốt cuộc là cấm thuật gì? Rốt cuộc cậu ta đã sử dụng thủ đoạn gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi điên cuồng, trong mắt còn để lộ khát vọng, nhưng cơ thể sắp chết không cho bà ta làm bất cứ động tác gì, chỉ đành thoi thóp nhìn cảnh quyết đấu kinh hãi ấy.

Bốn người bị đánh lùi, thủ lĩnh nhóm người tuyệt phạt đến gần Lâm Chính.

Thiết lệnh trong tay hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cuốn theo một luồng khí tức màu đỏ, đập mạnh vào ngực Lâm Chính.

Thời khắc đó, dường như có sức mạnh nghìn cân tăng thêm, tiếng gào thét vô cùng to rõ, không gian cũng dường như sắp biến dạng dưới đòn tấn công này.

Lâm Chính không hề căng thẳng, lập tức đưa tay đỡ.

Ầm!

Thiết lệnh va chạm.

Hoa văn sức mạnh nở rộ.

Một luồng lực phá hoại khủng khiếp không thua kém gì bom đạn bùng lên tại chỗ va chạm.

Hai người đồng loạt lùi ra sau hơn mười bước mới dừng lại.

Định thần nhìn lại thì thiết lệnh của thủ lĩnh người tuyệt phạt khẽ chấn động, cánh tay Lâm Chính vẫn không hư hao gì.

“Cơ thể võ thần có thể nói là cơ thể vô địch, chỉ cần nội kình có thể duy trì thì khó mà phá được cơ thể này. Nhưng cơ thể này cần rất nhiều nội kình, người thường có thể duy trì nó một tiếng đã là rất siêu phàm. Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, thời gian luyện võ chưa lâu, tất nhiên nội kình không dày đến đâu được. Tôi chỉ cần chiến đấu với cậu trong thời gian dài, cậu chắc chắn sẽ thất bại”, thủ lĩnh người tuyệt phạt nói.
 
Chương 3937


Chương 3937

“Vậy anh cảm thấy các anh cần bao nhiêu thời gian mới có thể phá được cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm Chính hỏi.

“Nửa tiếng là đủ!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng nói.

“Vậy các anh cảm thấy các anh có thể chịu được bao lâu dưới tay tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.

Câu nói này lại khơi lên lửa giận ngút trời của năm người tuyệt phạt.

Bọn họ là người tuyệt phạt ở trên cao, là tồn tại khiến thế gian run rẩy!

Bây giờ lại có người nói lời như vậy với bọn họ…

“Kẻ này ắt phải bắt lại!”.

“Lấy lại danh dự cho người tuyệt phạt chúng ta!”.

“Bao vây bọn họ!”.

Bọn họ hét lên, lập tức tản ra, dùng thế vây công tấn công về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của bọn họ, nhắm vào một cô gái yếu nhất trong năm người tuyệt phạt, lao thẳng về phía cô ta.

“Ồ?”.

Cô gái đó sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Chính đánh một quyền vào tim

Ầm!

Quyền phong ầm ầm!

Giống như sấm đánh!

Trên nắm đấm của anh thậm chí còn dâng lên một lớp khí thể màu xanh lam nhạt.

Ai cũng không biết một quyền này rốt cuộc mang theo bao nhiêu sức mạnh.

Cô gái chỉ có thể cảm nhận được một luồng áp lực ập tới trước mặt khi quyền phong đánh tới.

Cô ta vội vàng giơ thiết lệnh lên chắn ngang trước ngực.

Ầm ầm!

Nắm đấm đập mạnh lên thiết lệnh, vang lên tiếng nổ long trời lở đất.

Phụt!

Cô gái phun ra máu, bay ngược ra sau, ngã xuống đất lần nữa.

Chỉ là lần này, cô ta muốn bò dậy có vẻ cực kỳ gian nan.

Thiết lệnh trên tay cô ta đã gãy làm hai.

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và bốn người tuyệt phạt còn lại trợn tròn mắt.

Thiết lệnh… gãy rồi sao?

Thiết lệnh không phải thứ do sắt thường tạo ra. Mà nghe nói là sử dụng một loại kim loại đặc biệt vô cùng hiếm có tạo thành từ những kỹ thuật siêu đẳng. Nó sắc bén vô song và cứng tới mức khó có thể phá vỡ.

Mặc dù nó không phải là một binh khí thần kỳ nhưng độ mạnh của nó chẳng khác binh khí thần kỳ là bao. Thiết lệnh trong tay năm người đã được truyền thừa 600 năm rồi, đó là biểu tượng của người tuyệt phạt.

Năm món thiết lệnh này không biết là đã phá hỏng biết bao thanh kiếm, thanh đao sắc bén. Vậy mà không ngờ hôm nay chúng lại bị phá hủy bởi cú đấm của một con người. Đám đông há mồm trợn mắt, không dám tin vào những gì mình thấy.
 
Chương 3938


Chương 3938

“Sư muội”, một người tuyệt phạt kêu lên. Thế nhưng người đứng đầu biết rằng lúc này không được phép phân tâm, không được dừng lại.

“Tiếp tục tấn công!”, người này gầm lớn và vung thiết lệnh trong tay lên, điên cuồng tấn công Lâm Chính.

Ba người còn lại cũng dồn toàn lực, tấn công Lâm Chính như vũ bão. Mặc dù Lâm Chính không hề hấn gì khi bị họ tấn công nhưng anh cũng phải sử dụng cơ thể thần võ để đỡ lại, như vậy khiến anh bị hao tốn khá nhiều sức lực.

Lâm Chính quyết định từ bỏ việc phòng ngự, nhìn chăm chăm người tuyệt phạt bị đánh bại dưới đất và lao tới. Rõ ràng là anh muốn giải quyết dứt điểm người này.

“Ngăn lại”.

“Thiên La Địa Võng”

Đám đông hét lớn. Bốn người đồng loạt tung thiết lệnh ra. Phía đuôi của thiết lệnh có một cơ quan, từ đó phóng ra dây xích sắt màu đen. Dây xích sắt vung lên cuốn chặt lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức giãy ra nhưng đây không phải là xích sắt thông thường nên anh khó mà có thể thoát được. Cộng thêm việc bốn người dồn toàn lực kiểm soát xích sắt khiến anh càng bị trói chặt hơn.

Lâm Chính đanh mắt, dồn lực bước tới, kéo lê cả bốn người tuyệt phạt đang khống chế anh. Mặc dù cả bốn người phối hợp nhưng vẫn không khỏe bằng Lâm Chính. Cả bốn người đều bị anh lôi đi, hai chân chà xát xuống đất tạo thành những rãnh dài.

Cốc chủ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính trước đó vô cùng yếu cơ mà? Vậy mà giờ lại có thể đối đầu được với cả năm người cùng lúc sao?

Rốt cuộc thì cấm thuật nào đã khiến Lâm Chính có thể thi triển được sức mạnh như vậy chứ? Đột nhiên cốc chủ cảm thấy mình thật buồn cười.

Lâm Chính mạnh tới như vậy mà bà ta còn định giết anh sao…Nếu ngay từ đầu anh đã sử dụng cấm thuật giết bà ta thì khác gì bà ta bị giết hàng trăm, hàng nghìn lần rồi?

“Có thể trong mắt những người này, mình sớm đã là một kẻ đã chết? Ha Ha, mình đã quá tự đại. Giờ trở thành trò cười mà cũng không hay”, cốc chủ cười đầy thê lương, nước mắt bà ta rơi xuống.

Bà ta cảm thấy bao năm nỗ lực của mình giờ thành công cốc hết, có lẽ đó chính là báo ứng.

“A!”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên gầm lên, hai tay dang rộng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, anh giằng mạnh.

Vụt vụt! Bốn người tuyệt phạt bị hất văng ra đất. Vừa thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn họ, Lâm Chính lập tức lao về một người tuyệt phạt bị thương.

“Khốn nạn! Đừng quá đáng quá!”, người tuyệt phạt nghiến răng, cầm thiết lệnh đã bị nứt và lao về phía Lâm Chính.

Người này dồn toàn lực, vung ra một đao pháp kinh hồn tấn công anh. Thế nhưng dù lực công phá của người này có mạnh thế nào thì cũng chẳng là gì đối với cơ thể võ thần của Lâm Chính.

Lâm Chính đưa tay siết cổ người này. Sắc mặt cô cái tái mét, cô ta vội lùi lại. Tuy nhiên tốc độ của cô ta không thể bằng Lâm Chính nên đã bị anh ghì xuống đất.

Rầm! Mặt đất rung chuyển rồi nứt toác. Đầu của người tuyệt phạt bị đập mạnh, tạo thảnh cái hố sâu dưới mặt đất.

Sức mạnh kinh người khiến cô ta choáng váng. Đợi khi cô ta hoàn hồn thì đã bị Lâm Chính dùng một tay xếch cô ta lên. Cô ta cảm thấy khó thở, cổ họng gần như biến dạng. Cô ta có thể cảm nhận được Lâm Chính sắp siết chết mình tới nơi.

“Sư muội”.

“Cứu người!’

“Mau dùng chiêu đó đi. Nhanh lên”, những người tuyệt phạt còn lại đồng loạt hô lên.

Bọn họ bỗng thi triển công pháp gì đó mà cơ thể bỗng phát sáng. Cô gái trong tay Lâm Chính cũng vậy. Ánh sáng bao trùm khiến cô gái mạnh lên nhiều. Một tay của Lâm Chính khó có thể bóp chết được cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom