Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3959


Chương 3959

Ở cuối bậc thềm là một cánh cửa rộng lớn, bởi vì địa hình nơi này rất cao, sương mù bay lơ lửng bên cạnh cửa lớn, hùng vĩ cứ như thiên môn.

“Dưới núi có việc gì mà ồn ào vậy? Ồ? Bà cụ Ôn, xảy ra chuyện gì lớn vậy? Ngay cả bà cũng lên núi?”.

Một chấp sự đứng canh cửa không khỏi kêu lên kinh ngạc.

“Ồ, không có gì, chỉ là tên nhóc này bị trúng độc, Liễu Như Thi dẫn cậu ta lên thiên cung nhờ tôn trưởng cứu chữa. Cậu dẫn bọn họ vào thông báo cho tôn trưởng đi”, bà cụ Ôn nói.

“Trúng độc? Độc gì mà huy động nhân lực, nhờ tới cả tôn trưởng ra tay vậy?”.

“Hoạt Độc!”.

“Cái gì? Hoạt… Hoạt Độc?”.



Lâm Chính cảm giác mình đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Mơ thấy gì thì anh không còn nhớ rõ.

Đợi đến khi anh tỉnh lại, anh đã nằm ở đại điện rực rỡ huy hoàng.

Lúc này anh đang ở trần, toàn thân cắm những cây kim nhỏ màu vàng dày đặc khiến người ta sởn gai ốc.

Có không ít người đang đứng xung quanh anh.

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì có lẽ đều là đệ tử.

“Cậu tỉnh rồi à?”.

Một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn về phía người nói, là một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo lộng lẫy, tư thái uyển chuyển thướt tha.

Bà ấy búi tóc cao, trán có chu sa, ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng sữa, dáng vóc vô cùng đầy đặn, nhưng vì vấn đề tuổi tác mà khóe mắt đã có thể nhìn thấy một ít nếp nhăn.

Lâm Chính biết bà ta.

“Ngũ tôn trưởng…”, anh gọi một cách yếu ớt.

“Cậu là Lâm Chính?”, người phụ nữ xinh đẹp hỏi.

“Vâng”.

“Nói cho tôi nghe, Lâm Chính, vì sao cậu lại nhiễm phải Hoạt Độc?”, người phụ nữ xinh đẹp hỏi.

Hoạt Độc có tính chất gì, Lâm Chính hiểu rõ, người của thiên cung Trường Sinh cũng hiểu rõ.

Đây không phải loại độc muốn trúng là trúng!

Có thể trúng loại độc như vậy tất nhiên là có lý do đặc biệt.

Đương nhiên Lâm Chính không dám nói ra chuyện mình nhốt người phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt, chỉ đành nói là bị kẻ thù truy sát, trong lúc bất đắc dĩ đã dùng Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật, bị cấm thuật đó ảnh hưởng nên mới nhiễm phải Hoạt Độc.

“Cậu nói cậu biết Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật? Sao có thể?”, người phụ nữ xinh đẹp không tin, lắc đầu nói: “Thuật pháp này là cấm thuật, không phải muốn dùng là có thể dùng được! Điều kiện sử dụng nó hà khắc đến mức nào, ngay cả những tôn trưởng như chúng tôi cũng chưa chắc có thể sử dụng. Cậu là đệ tử bị thiên cung trục xuất, sao có thể có năng lực đó?”.

“Nếu tôn trưởng không tin thì Lâm Chính cũng không có gì để nói. Lần này đến đây chỉ mong tôn trưởng có thể cứu Lâm Chính”, Lâm Chính nói.

“Có lẽ cậu biết quy tắc của thiên cung Trường Sinh chúng tôi?”, người phụ nữ xinh đẹp nói.
 
Chương 3960


Chương 3960

“Đương nhiên là biết, thiên cung Trường Sinh sẽ không cứu người vô cớ, trừ khi có lý do không thể từ chối”.

“Cậu đã biết quy tắc thì tốt. Vì cậu từng là đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng tôi nên cậu mới có thể nằm ở đây được tôi cứu chữa sơ bộ. Nhưng chúng tôi không định chữa lành cho cậu hoàn toàn, bởi vì làm vậy sẽ phải trả cái giá rất lớn”.

“Ngũ tôn trưởng, tôi cho mọi người một lý do không thể từ chối, tôn trưởng có sẵn lòng lập lời thề ở trước mặt các đệ tử sẽ chữa khỏi cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi.

“Nếu lý do của cậu thật sự không thể từ chối, tôi có thể lập lời thề, nhưng một đệ tử bị trục xuất như cậu có lý do gì để tôi phải nghe cậu?”, Ngũ tôn trưởng nói.

Lâm Chính im lặng một lúc, đột nhiên giơ tay lên.

“Ngũ tôn trưởng… Nếu tôi cho bà thứ này, thiên cung có đồng ý cứu tôi không?”.

“Thứ gì?”, người phụ nữ xinh đẹp hỏi.

Lâm Chính vén tay áo lên.

Trong nháy mắt, đại sảnh im lặng như tờ…

 

 

 

Lâm Chính lột da nơi ống tay áo xuống, trên cổ tay đầm đìa máu là những đốm sáng lấp lánh.

Những đốm đó chính là Lạc Linh Huyết!

Đủ mười giọt!

Phải.

Lâm Chính không dám để lộ hết ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, bởi vì như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, đủ để bất cứ ai cũng sẽ sinh ra tà niệm.

Nếu Lâm Chính để lộ ra chỉ sợ sẽ dẫn tới mối họa sát thân.

Mười giọt là đủ.

Dù là thiên cung Trường Sinh thì mười giọt Lạc Linh Huyết này cũng sẽ khiến bọn họ vô cùng chấn động!

Quả nhiên, tất cả mọi người ở đây bỗng chốc hóa đá.

Bọn họ mở to mắt, không tin được nhìn vào cổ tay Lâm Chính, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Mười giọt Lạc Linh Huyết?”.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao bà ta cũng là tôn giả của thiên cung Trường Sinh, từng chứng kiến không ít sóng gió, đương nhiên là không bị điều đó dọa sợ.

Bà ta bước tới trước mấy bước, nắm lấy cánh tay Lâm Chính nhìn một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Nhóc, cậu lấy đâu ra nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”.

“Đệ tử có chút may mắn, cộng thêm gặp được một vài trưởng bối thưởng cho đệ tử, gom góp lại nên được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì cậu đúng là may mắn”, người phụ nữ xinh đẹp cười đáp.

“Nhưng không biết số Lạc Linh Huyết này có thể cứu vớt tính mạng của đệ tử hay không?”, Lâm Chính nói.

“Cứu thì có thể! Cậu đưa máu cho tôi trước, tôi sẽ xin với bên trên, để Đại tôn trưởng cho tôi dược liệu chữa trị cho cậu”, người phụ nữ xinh đẹp nói.

“Được, nhưng xin Ngũ tôn trưởng hãy làm theo lời đệ tử nói trước kia, lập lời thề trước mặt các đệ tử!”, Lâm Chính nói.
 
Chương 3961


Chương 3961

“Khốn nạn! Cậu nghĩ tôn trưởng tôi là người thế nào? Cậu cho rằng tôi sẽ lừa cậu sao?”, người phụ nữ xinh đẹp nổi giận, quát lên.

“Tôn trưởng bớt giận, đương nhiên đệ tử biết tôn trưởng sẽ không lừa đệ tử, làm vậy chỉ là mong tôn trưởng có thể cho đệ tử được yên tâm”, Lâm Chính không hoảng hốt mà chỉ thản nhiên nói.

“Cậu… Được! Nếu cậu đã nói vậy, tôi cho cậu thỏa mãn là được! Tôi xin thề, đợi sau khi cậu dâng ra mười giọt Lạc Linh Huyết, thiên cung Trường Sinh tôi sẽ chữa khỏi cho cậu. Nếu nuốt lời, tôi sẽ bị sét đánh, rơi xuống địa ngục mãi mãi, không được chết tử tế!”, người phụ nữ xinh đẹp nói xong, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính: “Cậu hài lòng chưa?”.

“Cảm ơn tôn trưởng!”, Lâm Chính vội nói.

“Đưa cậu ta xuống nghỉ ngơi!”.

Người phụ nữ xinh đẹp quát giận, sau đó phất tay rời đi.

“Tôn trưởng, chờ đã”, Lâm Chính lại nói.

“Còn chuyện gì nữa?”, người phụ nữ xinh đẹp mất kiên nhẫn nói.

“Xin hỏi tôn trưởng, Liễu Như Thi đệ tử cõng tôi lên núi bây giờ đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Yên tâm, cô ta vẫn ổn, cô ta cũng là đệ tử của thiên cung, sao chúng tôi làm gì cô ta được chứ?”.

Người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng nói, sau đó rời đi.

Lâm Chính thở phào một hơi.

Liễu Như Thi bình an thì tốt.

Chẳng mấy chốc, có người của thiên cung Trường Sinh tiến tới lấy mười giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay Lâm Chính, đồng thời đưa anh đến phòng khách nghỉ ngơi.

Vì Lạc Linh Huyết nên Lâm Chính cũng xem như được sự đãi ngộ kha khá, được sắp xếp đệ tử lo chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày.

“Anh Lâm, anh đi chậm thôi”.

Một cô gái dáng vẻ thanh tú cột tóc đuôi ngựa, mặc váy màu xanh cẩn thận dìu Lâm Chính vào trong sân ngồi.

Hôm nay là ngày thứ hai anh vào thiên cung Trường Sinh.

Hoạt Độc trên người Lâm Chính đã được khống chế, nhưng muốn loại bỏ hoàn toàn vẫn phải chờ các vị tôn trưởng tiến hành ít nhất ba lần điều trị.

Không chờ một tháng thì không hoàn thành được.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính khó khăn ngồi trên ghế, sưởi nắng mai ấm áp, thở phào một hơi.

Cô gái thì đi pha trà.

“Anh Lâm!”.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo chứa sự sốt sắng vang lên.

Liễu Như Thi vội vã đi vào sân, nhìn thấy Lâm Chính ngồi trước bàn thì tươi cười.

“Anh Lâm, anh không sao thì tốt quá!”.

“Như Thi”, Lâm Chính cũng mỉm cười.

Hai người ngồi xuống nói chuyện vài câu, nữ đệ tử tên Thu Phiến rất thức thời đi vào phòng.

“Như Thi, lần này may nhờ có cô, nếu không có cô, tôi đã không vào được thiên cung Trường Sinh!”, Lâm Chính cười nói.

“Anh Lâm khách sáo rồi”.
 
Chương 3962


Chương 3962

“Vết thương trên người cô ổn hơn chút nào không?”.

“Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại”, Liễu Như Thi cười đáp.

Nụ cười của Lâm Chính dần dần cứng lại, trong mắt lộ ra sương lạnh.

“Chuyện ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy hết rồi, cô yên tâm, tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô!”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đã qua không còn quan trọng nữa”, Liễu Như Thi cười nói: “Huống hồ, tôi định hôm nay sẽ rời cung, về tỉnh Hoài Thiên”.

“Hôm nay đã đi sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

“Phải, bà nội tôi không khỏe, tôi vừa nhận được điện thoại, phải mau chóng quay về! Tôi đến để tạm biệt anh”, Liễu Như Thi đưa điện thoại của mình cho anh, nói: “Anh Lâm, tôi nghe nói điện thoại của anh bị hỏng rồi, chắc anh sẽ cần liên lạc với Giang Thành. Anh lắp sim của anh vào điện thoại tôi dùng đi, tôi về sẽ đổi cái mới”.

Lâm Chính mấp máy môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô, Như Thi”.

“Không cần khách sáo, anh chữa khỏi vết thương trên người tôi thì cũng là ân nhân của tôi, tôi chỉ báo đáp anh mà thôi”, Liễu Như Thi cười nói.

Lâm Chính để lộ nụ cười bất đắc dĩ, không biết nên tiếp lời thế nào.

Rầm!

Đúng lúc đó, cửa lớn ngoài sân đột nhiên bị người ta đạp ra, sau đó có vài nam nữ xông vào.

“Con khốn Liễu Như Thi đó đâu rồi? Ra đây cho tôi!”.

Tiếng chửi mắng vang vọng trong và ngoài sân nhà.

Liễu Như Thi ngạc nhiên.

Lâm Chính cũng nhíu mày, nhìn ra phía ngoài cửa…

Mấy nam nữ đi vào đều là đệ tử chính thức.

Bọn họ mặc áo trắng tay áo đỏ, thắt lưng đeo lệnh bài, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, vô cùng phách lối.

Lâm Chính và Liễu Như Thi biết người đi đầu.

Đó là đôi nam nữ lúc trước đã làm khó hai người ở bậc thềm Trường Sinh.

“Là các người?”.

Vẻ mặt Liễu Như Thi không mấy tự nhiên.

Người con gái chỉ tay vào mũi Liễu Như Thi, la lớn: “Là cô ta! Là cô ta! Cô ta đã lấy cắp đồ!”.

“Hay thật! Thiên cung chúng ta gặp trộm rồi!”.

“Bắt cô ta lại!”.

Bọn họ hét lên, đồng loạt bao vây lại, định ra tay.

Liễu Như Thi đầu óc trống rỗng, sững cả người, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

“Dừng tay!”.

Lâm Chính đúng lúc hô lên.

“Tên nhóc, không liên quan đến cậu”, người con gái mắng.

Bọn họ vẫn định ra tay.

Liễu Như Thi vừa mới lành vết thương, sức lực yếu, sao có thể chống lại bọn họ? Cô ấy bị dọa sợ phát run.
 
Chương 3963


Chương 3963

Đến lúc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi.

“Dừng tay hết đi!”.

Vừa dứt lời, bọn họ đều dừng lại.

Liễu Như Thi và Lâm Chính đều bất ngờ.

Bởi vì người đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi… lại người con trai kia!

Chuyện này khiến người ta khó mà hiểu nổi.

“Sư huynh, anh làm gì vậy?”, người con gái hét lên.

“Sư muội, chúng ta nhiều người như vậy đến đây hỏi tội Liễu sư muội cũng hơi quá đáng. Liễu sư muội vừa mới đến thiên cung chúng ta hai ngày, làm vậy không đúng với cô ấy lắm! Mọi người hãy dừng tay một chút!”, người con trai đầy vẻ chính khí, hiên ngang lẫm liệt nói.

“Sư huynh định làm thế nào?”, người con gái hỏi.

“Tôi cảm thấy vẫn nên chuyện to hóa chuyện nhỏ. Mọi người đợi một lát, tôi nói chuyện với Liễu sư muội”.

Người con trai nói xong thì quay người lại: “Liễu sư muội! Tôi hỏi cô, có phải cô đã lấy Nam Trung Châm của Lý sư muội không?”.

“Nam Trung Châm cái gì? Sư huynh, em không biết”, Liễu Như Thi ngạc nhiên nói.

“Không biết? Còn giả vờ?”.

Người con gái xông tới, thò tay vào túi trên người Liễu Như Thi, lấy ra một túi châm to bằng một bàn tay.

Người con gái mở túi châm ra, trong đó lại là những cây châm bạc sáng loáng.

“Là Nam Trung Châm!”.

“Đây là Nam Trung Châm của Lý Đào sư tỷ!”.

“Bắt quả tang rồi!”.

“Cô còn gì để chống chế nữa không?”.

Bọn họ vô cùng tức giận, đồng loạt la mắng.

Liễu Như Thi sững cả người.

“Tôi không có, các người đừng vu oan cho tôi!”, cô ấy liên tục la lên.

Nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra mọi chuyện.

Rõ ràng những người này đang hãm hại cô ấy.

Liễu Như Thi biết bây giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể hít sâu vài hơi, ổn định tinh thần nói: “Sư huynh, sư tỷ, mọi người muốn thế nào?”.

“Thế nào à? Đương nhiên là dẫn cô đi gặp tôn trưởng, để tôn trưởng xử lý cô!”, Lý Đào sư tỷ tức giận nói.

“Lý sư muội, đừng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải kinh động đến tôn trưởng!”.

Người con trai vội nói, sau đó kéo Liễu Như Thi sang một bên, nhỏ giọng: “Liễu sư muội, cô có thứ gì tốt thì lấy ra dàn hòa chuyện này đi. Nếu không, làm lớn chuyện tới tai tôn trưởng thì cô không gánh nổi hậu quả đâu!”.

“Hóa ra các người đang lừa phỉnh tôi?”, Liễu Như Thi âm thầm nghiến răng.

Người con trai thấy cô ấy đã hiểu ra mục đích của mình, thế là không giả vờ nữa, cười khẩy: “Liễu sư muội, cô nói đúng rồi, chúng tôi đang bắt chẹt cô đấy!”.

“Sư huynh, mấy người…”.
 
Chương 3964


Chương 3964

“Liễu sư muội, hôm trước cô giả vờ cũng giống thật đấy! Mẹ nó, trên người cậu ta có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, cô lại im miệng không hé nửa lời. Nếu khi ấy cô cho chúng tôi dù chỉ một giọt, chúng tôi đã không đối xử với cô như vậy”, người con trai căm phẫn bất bình.

Hóa ra đôi nam nữ này thấy Lâm Chính lấy mười giọt Lạc Linh Huyết ra, cảm thấy lúc trước Liễu Như Thi đã lừa bọn họ. Do đó bọn họ ôm hận trong lòng, lại lên kế hoạch chuyện này, giá họa cho Liễu Như Thi, buộc cô phải đưa ra thêm chút lợi ích.

“Cậu ta có thể lấy ra nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, chắc chắn trên người vẫn còn thứ tốt. Liễu sư muội, tôi cho cô hai con đường, hoặc là bây giờ cô bảo cậu ta bỏ ra một vài thứ tốt, chúng tôi cảm thấy hài lòng thì chuyện này coi như qua, hoặc chúng tôi sẽ áp giải cô đến Thiên Hình Cung, giao cho tôn trưởng xử lý! Các vị tôn trưởng rất ghét những kẻ trộm cắp, tôi bảo đảm cô vào Thiên Hình Cung sẽ có kết cục vô cùng thê thảm! Sư muội, cô chọn đi”, người con trai cười khẩy liên tục, nheo mắt lại, nói.

Liễu Như Thi rùng mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cô ấy không biết nên lựa chọn thế nào.

Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Cô ấy không chọn gì cả, chúng tôi sẽ không cho anh bất cứ lợi ích gì đâu. Nếu anh có vấn đề gì thì cứ báo chuyện này cho tôn trưởng đi”.

Bọn họ sửng sốt, vội nhìn sang phía người nói.

Là Lâm Chính!

“Thế nào? Cậu nghĩ tôn trưởng không tin chúng tôi?”, người con trai nhíu mày.

“Đương nhiên không tin, Nam Trung Châm trong tay Lý Đào là đống sắt vụn gì? Châm bạc tôi cho Như Thi có cái nào không tốt hơn Nam Trung Châm gấp trăm lần? Sao cô ấy lại đi trộm nó?”.

“Cô ta đã bị bắt quả tang! Mặc kệ cô ta có trộm hay không, ít nhất bây giờ cô ta đã ăn trộm!”.

“Bắt quả tang? Tang vật ở đâu? Trong tay các người. Nhân chứng thì sao? Cũng là người của các người! Tôn trưởng không ngốc, lẽ nào lại không nhìn ra manh mối hay sao? Tôi nghĩ các người đi tìm tôn trưởng chắc chắn cũng sẽ không làm gì được!”, Lâm Chính cười khinh thường, nói.

“Cậu nói cái gì?”, người con trai phẫn nộ.

Những người khác cũng tràn đầy căm phẫn.

Bọn họ không tin cả đám người lại không đối phó được Lâm Chính.

Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Chi bằng tôi cho các người một cách giải quyết”.

“Cách gì?”, người con trai lạnh lùng nói.

“Xưa nay thiên cung Trường Sinh dùng đấu y để giải quyết mâu thuẫn ân oán giữa các đệ tử. Chi bằng tôi đấu với anh một trận, nếu anh thắng, tôi sẽ đưa cho anh tất cả bảo bối trên người tôi! Thế nào?”, Lâm Chính nói.

Người con trai nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Chuyện này là thật chứ?”.

“Đương nhiên, bây giờ tôi có thể nhờ Thu Phiến đăng ký đấu y với người bên trên!”, Lâm Chính nói.

“Được! Một lời đã định! Cậu mau nói Thu Phiến đi đăng ký đi!”, người con trai sốt ruột nói.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, nghiêng đầu nói: “Thu Phiến, làm phiền cô đi một chuyến nhé, giúp tôi nộp đơn đăng ký lên Anh Võ Cung!”.

“Anh Lâm…”, Liễu Như Thi vội gọi.

“Không sao”, Lâm Chính cười nói: “Không cần lo”.

Liễu Như Thi muốn nói lại thôi, nhưng nhìn ánh mắt tự tin của Lâm Chính, cuối cùng cô ấy cũng không lên tiếng.
 
Chương 3965


Chương 3965

“Anh Lâm, anh muốn đăng ký đấu y với quy cách thế nào?”, Thu Phiến muốn khuyên ngăn, nhưng thấy Liễu Như Thi cũng không khuyên được nên đành từ bỏ.

“Đương nhiên là đấu y với quy cách thấp nhất”, Liễu Như Thi vội nói.

“Không, phải là quy cách cao nhất”, Lâm Chính ngắt lời.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Lâm Chính bình thản nói: “Đăng ký ‘đấu y sinh tử’ cho tôi, tôi muốn quyết một trận sinh tử với vị sư huynh này!”.

Anh nói xong, cả sân nhà im lặng như tờ…

Đám Lý Đào rời đi với vẻ mặt khó coi.

Liễu Như Thi vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.

Còn Thu Phiến thì bị Lâm Chính thúc giục đi nộp đơn đăng ký đấu y.

Nhưng Thu Phiến chần chừ không đi.

“Anh Lâm, anh điên rồi à? Chưa nói tới y thuật của anh có bằng Tiết Tường sư huynh hay không, dù có bằng thì với trạng thái hiện tại của anh sao có thể đấu y? Anh chắc chắn sẽ thất bại! Chắc chắn sẽ chết! Tôi thấy anh nên từ bỏ đấu y đi! Đừng có nuôi ý định đó nữa”, Thu Phiến tận tình khuyên nhủ.

“Đúng đấy anh Lâm, Hoạt Độc của anh còn chưa giải xong, vết thương mới vừa ổn định, sao có thể tiến hành đấu y sinh tử? Dù sao bọn họ cũng đã rời đi, bây giờ chúng ta rời khỏi thiên cung Trường Sinh, chắc chắn bọn họ không làm gì được chúng ta”, Liễu Như Thi cũng vội vàng nói.

Nhưng lời nói của hai người không làm lung lay được quyết định của Lâm Chính.

Anh lắc đầu: “Như Thi, tôi nói rồi, tôi phải khiến bọn họ trả giá! Tôi đề xuất đấu y không phải vì lần này bọn họ hãm hại cô, mà là vì chuyện ở bậc thềm Trường Sinh!”.

“Anh đang đâm đầu vào chỗ chết!”.

Tâm trạng Liễu Như Thi đột nhiên trở nên kích động: “Sao anh lại cứng đầu như vậy? Không nghe người khác khuyên được sao?”.

Theo cô ấy thấy, Lâm Chính đang hành động theo cảm tính, muốn ra mặt vì mình.

Cô ấy thực sự không muốn Lâm Chính vì mình mà đi mạo hiểm.

Huống hồ, đây là chuyện hoàn toàn không có phần thắng.

Nhìn Liễu Như Thi đang kích động, Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó cười khổ.

“Như Thi, thật ra tôi hiểu tình trạng của tôi hơn cô. Tin tôi đi, chỉ một trận quyết đấu mà thôi, tôi sẽ thắng!”.

“Anh…”.

Liễu Như Thi tức đến mức mặt đỏ bừng, sau đó cắn răng, lao ra khỏi sân.

“Như Thi! Như Thi!”.

Lâm Chính sốt ruột, nhưng không gọi cô ấy lại được.

“Anh Lâm… tôi thấy chuyện này hay là thôi đi”, Thu Phiến do dự một lúc rồi nói.

“Nếu cô Thu Phiến không tiện thì tôi tự đi cũng được”, Lâm Chính nói.

“Anh… Haizz, Liễu sư muội nói đúng, con người anh đúng là cứng đầu. Được rồi, nếu anh đã kiên trì thì tôi cũng không ngăn cản anh”, Thu Phiến lắc đầu thở dài, quay người rời đi.

Đơn đăng ký được nộp lên, chuyện này lập tức truyền ra.

Toàn bộ đệ tử ở thiên cung Trường Sinh xôn xao.
 
Chương 3966


Chương 3966

“Cái gì? Con ma bệnh mới vào cung hôm qua muốn đấu y với Tiết Tường? Lại còn đấu sinh tử?”.

“Con ma bệnh đó là ai? Mới vừa được Ngũ tôn trưởng chữa khỏi xuống được giường lại dám đi đấu y với người của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Cậu ta không biết y thuật của thiên cung Trường Sinh chúng ta có thể so với tiên thuật sao?”.

“Đúng là không biết tự lượng sức!”.

“Mọi người không biết à? Trước đây tên đó cũng đã từng vào thiên cung Trường Sinh, từng học y ở chỗ chúng ta, nhưng nghe nói chưa học được mấy tháng đã bị trục xuất vì sự kiện Ngũ Độc!”.

“Cái gì? Cậu ta là người tham gia sự kiện Ngũ Độc sao?”.

“Không phải, sau chuyện đó, tôn trưởng đã chứng minh cậu ta trong sạch”.

“Hóa ra là vậy”.

“Nhưng mới học ở chỗ chúng ta mấy tháng đã dám khiêu chiến với Tiết Tường? Tiết Tường trở thành đệ tử chính thức cũng đã năm sáu năm, cộng thêm thời gian làm đệ tử ký danh, ở thiên cung chúng ta ít nhất cũng hơn mười năm, con ma bệnh đó dựa vào cái gì?”.

“Tôi thấy cậu ta là một kẻ lỗ mãng, chuyện gì cũng không suy nghĩ trước khi làm!”.

“Ha, còn quyết đấu sinh tử! Đây là buộc Tiết Tường phải giết cậu ta sao?”.

“Người không biết trân trọng mạng sống như cậu ta, chết cũng đáng”.

“Thật thú vị!”.

Các nơi trong thiên cung đều tràn ngập tiếng thảo luận, đợi đến khi biết được là Lâm Chính, tất cả mọi người đều cười cợt và mỉa mai.

Thiên cung Trường Sinh, đại tông y đạo ẩn thế!

Lúc nhỏ Lâm Chính từng đọc được bài viết về tông phái này từ một cuốn sách nào đó ở nhà họ Lâm, thế là có năm nọ anh lén rời khỏi nhà họ Lâm, tìm được đến đây theo ghi chép trên sách.

Dựa vào thiên phú hơn người và kiến thức đặc biệt về y thuật, anh đã thành công vào được thiên cung, trở thành một đệ tử của thiên cung Trường Sinh.

Nhưng vì gặp phải sự kiện Ngũ Độc, anh mới nhập môn chưa được mấy tháng đã bị thiên cung trục xuất khỏi tông môn.

Thật ra bị trục xuất cũng còn may, các đệ tử bị xử tử trong sự kiện lần đó không phải con số nhỏ.

Liễu Như Thi đang giận biết được chuyện này, kinh hoảng đến mức ngồi trong phòng cả nửa ngày không ra ngoài.

Một lúc lâu sau, dường như cô ấy đã ra quyết định gì đó, mượn điện thoại của một sư tỷ gọi điện cho bà nội mình.

“Bà”.

“Như Thi, sao vậy? Thần y Lâm… vẫn ổn chứ?”, đầu kia điện thoại là giọng nói yếu ớt của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên.

“Bà, xin lỗi bà, có lẽ Như Thi không về được nữa, bà… hãy giữ sức khỏe nhé”, Liễu Như Thi nhắm mắt nói, khóe mắt trào nước mắt.

Mặc dù Dược Vương tỉnh Hoài Thiên bị bệnh nặng nhưng không ngốc, bà ấy đã đoán được có chuyện gì đó xảy ra.

“Như Thi, bà nội đã già, không sợ rắc rối. Ngược lại cháu còn trẻ tuổi, sau này tương lai còn dài, cháu phải nghĩ kỹ…”, bà lão khuyên nhủ.

“Bà, nếu không có thần y Lâm chữa trị cho cháu, Như Thi đã không còn sống đến bây giờ. Ân nhân gặp nạn, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn”, Liễu Như Thi đau khổ nói.

“Cháu hiểu được chuyện có ơn báo ơn, có nghĩa những năm qua bà không uổng công dạy cháu! Cháu muốn làm gì thì cứ làm đi, bà nội ủng hộ cháu. Chỉ là… bà nội thật sự rất muốn gặp lại cháu…”.
 
Chương 3967


Chương 3967

“Bà nội…”.

Liễu Như Thi không kìm được lòng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.

Chuyện Lâm Chính và Tiết Tường đấu y sinh tử càng lúc càng sôi sục, cuối cùng đã truyền đến tai Ngũ tôn trưởng.

Ngũ tôn trưởng nhướng mày: “Cái gì? Quyết đấu sinh tử? Lâm Chính đó sao?”.

“Vâng thưa tôn trưởng, bây giờ các đệ tử đều đang thảo luận chuyện này, người xem có nên ngăn chặn nó không?”, người bên dưới cẩn thận hỏi.

“Là quyết đấu sinh tử sao?”.

“Phải”.

“Quy cách cao nhất? Tổ tiên thiên cung Trường Sinh chúng ta có quy tắc, nếu giữa các đệ tử đã mâu thuẫn đến mức một sống một còn, đăng ký quyết đấu sinh tử thì không ai được can thiệp. Ngay cả tôi cũng không có quyền thay đổi, trừ khi một bên trong bọn họ xin hủy bỏ. Nhưng nếu hủy bỏ, bên hủy sẽ phải bị cắt gân tay gân chân, trục xuất khỏi sư môn! Cái giá nghiêm trọng như nhau, cậu nghĩ bọn họ ai sẽ muốn hủy bỏ?”.

“Chuyện đó…”.

“Ngày quyết đấu sinh tử là ngày nào?”.

“Ngày mai!”.

“Vậy được, độc của Lâm Chính lùi lại một ngày rồi hãy chữa trị”, Ngũ tôn trưởng lạnh lùng nói.

“Lùi lại?”.

“Chữa Hoạt Độc trên người cậu ta phải dùng toàn dược liệu quý giá, nếu ngày mai cậu ta chết, thiên cung Trường Sinh chúng ta có thể tiết kiệm kha khá dược liệu. Dù sao Lạc Linh Huyết cũng đã về tay, trận quyết đấu sinh tử này là cậu ta đề ra, nếu thật sự bị Tiết Tường giết chết thì cũng là cậu ta tự chuốc lấy, liên quan gì đến chúng ta?”, Ngũ tôn trưởng nói.

Người đó há miệng, không biết nên trả lời thế nào.

“Truyền lệnh xuống dưới, ngày mai quyết đấu sinh tử tiến hành bình thường, tôi sẽ đích thân đến xem chiến!”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc nói.

Người đó hơi biến sắc, không dám phản đối, vội vàng cúi đầu: “Vâng, tôn trưởng!”.

Mặc dù Hoạt Độc trên người Lâm Chính chưa được giải hết, nhưng nhờ kỹ pháp đặc biệt của thiên cung Trường Sinh, Hoạt Độc đã được áp chế thành công.

Trong đêm, Lâm Chính một mình ngồi trên giường châm cứu.

Thu Phiến mang nước rửa mặt tới cho anh, đặt ở trên bàn.

Cô ấy nhìn người đàn ông đẹp như thiên thần ở trên giường, rốt cuộc trong mắt vẫn lộ ra sự thương tiếc.

“Anh Lâm, vì cơn giận nhất thời mà phải làm đến mức đó sao?”, cô ấy không nhịn được nói.

“Đây không phải là cơn giận nhất thời. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Như Thi liều cả mạng sống, quên mình vì tôi, mà người sỉ nhục cô ấy đang ở trước mắt, nếu tôi trơ mắt nhìn thì sao có thể làm người?”, Lâm Chính nói.

“Nhưng vậy cũng đâu đến nỗi phải liều mạng”, Thu Phiến khuyên nhủ.

“Liều mạng? Ha ha, cô sai rồi, đối phó với một Tiết Tường vẫn chưa đến mức đó”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.
 
Chương 3968


Chương 3968

“Anh lớn tuổi hơn tôi nên tôi mới gọi anh một tiếng anh Lâm, nhưng thời gian vào sư môn của anh rõ ràng không dài bằng tôi. Anh không hiểu y thuật của thiên cung, nó huyền ảo và vĩ đại, vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường. Tôi không biết y thuật của anh thế nào, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng với y thuật thiên cung!”, Thu Phiến sốt ruột nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

Thu Phiến nhíu mày, không nói gì nữa, quay người rời đi.

Lâm Chính tiếp tục châm cứu.

Thật ra những năm qua, Lâm Chính luôn nghiên cứu y thuật của thiên cung Trường Sinh. Thu Phiến có câu nói không sai, y thuật của thiên cung quả thật vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường. Nhiều bản chép tay của các thầy thuốc nổi tiếng thời cổ đại được lưu giữ ở nơi này. Y thuật, châm pháp bị cho là lời đồn hoặc đã thất truyền ở bên ngoài thì nơi đây đều có.

Thậm chí còn có nhiều thủ đoạn y dược mà bên ngoài chưa từng nghe thấy.

Trước kia Lâm Chính chữa các bệnh nan y phức tạp thật ra cũng có sử dụng kỹ thuật của thiên cung Trường Sinh.

Mặc dù khi xưa anh chỉ ở thiên cung Trường Sinh mấy tháng, nhưng mấy tháng đó anh đã đọc được hơn một nửa điển tịch y dược của thiên cung Trường Sinh.

Từ sau sự kiện Ngũ Độc, thiên cung Trường Sinh đại loạn. Mấy ngày đó anh trốn vào Tàng Thư Bảo Các đọc sách cả ngày, thậm chí còn lén chuồn vào khu sách cấm mà chỉ có tôn trưởng mới được đọc.

Cũng chính vì khi đó đọc sách cấm quá mải mê, bị người ta bắt được, anh mới bị nhận định là có liên quan đến sự kiện Ngũ Độc, bị trục xuất khỏi thiên cung.

Do đó, mặc dù anh vào sư môn muộn, nhưng thực ra y thuật của thiên cung anh nắm giữ không hề ít.

“Haizz, cho mình thêm mấy tháng nữa là được rồi”.

Lâm Chính mở mắt ra, lẩm bẩm, trong đầu nhớ tới những cuốn sách vẫn còn chưa đọc hết ở khu sách cấm, toàn thân giống như có kiến bò.

Chỉ tiếc sau sự kiện Ngũ Độc, Tàng Thư Bảo Các đã không cho phép đệ tử ký danh vào trong nữa, càng đừng nói tới đệ tử bị trục xuất như anh.

Sau khi châm cứu một lượt, Lâm Chính lại uống một số đan dược, tạm thời nâng cao thể lực của mình, sau đó rửa mặt, chìm vào giấc ngủ say.

Hoạt Độc bị áp chế, nhưng thể lực của anh vẫn rất yếu, phải ăn no ngủ đủ.

Đương nhiên, trừ những thứ đó ra, anh còn dùng một loại thuốc đặc biệt.

Anh đặt cho nó một cái tên dễ nghe, là Huyền Thiên Đan.

Dùng đan dược đó, ngày mai thể lực của Lâm Chính sẽ không có vấn đề gì, nhưng viên đan dược này cũng có chỗ bất lợi.

Đó là uống xong sẽ ngủ say, ai kêu cũng không tỉnh, cả người giống như mất đi ý thức.

Nhưng đây là thiên cung Trường Sinh, Lâm Chính không nghĩ có ai lại dám làm điều ngang tàng ở đây.



Vào ban đêm.

Đệ tử thiên cung đều về phòng nghỉ ngơi, hoặc là chuyên chú nghiên cứu y thuật.

Cả thiên cung vô cùng yên tĩnh.

Trên con đường u ám, Liễu Như Thi đi về phía trước, mặt không biểu lộ cảm xúc.

Ánh mắt cô ấy vô hồn, nhưng trong sự vô hồn lại toát ra sự kiên cường.
 
Chương 3969


Chương 3969

Còn có một loại khí thế coi thường cái chết.

Chẳng mấy chốc, Liễu Như Thi đã đến trước một dãy nhà thấp bé.

Dãy nhà thấp bé này rất hợp tiêu chuẩn, trang trí xinh đẹp, mang đậm phong cách cổ đại.

Phía trước nhà có một cánh cửa lớn, trên cửa có tấm biển, trên tấm biển có mấy chữ lớn.

Sách có thể trị ưu phiền!

Đây là chữ mà Đại tôn trưởng đích thân viết cho đệ tử chính thức của thiên cung, nơi này cũng là nơi ở của đệ tử chính thức của thiên cung.

Tiết Tường khá có địa vị trong các đệ tử chính thức, nơi hắn ở cũng là dãy nhà lớn nhất.

Liễu Như Thi đi tới, gõ cửa.

“Ai đấy?”.

Bên trong vang lên giọng nữ mất kiên nhẫn.

Đó là giọng của Lý Đào.

Hai người họ đã là người yêu, đương nhiên ở chung một chỗ.

“Lý Đào sư tỷ, là em, Liễu Như Thi”, Liễu Như Thi mấp máy môi, lên tiếng.

Bên trong yên tĩnh một lúc, sau đó là một trận loạt soạt.

Không lâu sau, Lý Đào mặc quần áo không chỉnh tề mở cửa ra.

Sau khi liếc nhìn Liễu Như Thi tiều tụy ở ngoài cửa, khẽ cười nói: “Ô, con khốn, sao lại tới đây rồi?”.

“Lý sư tỷ, em muốn nói chuyện với chị và Tiết sư huynh, có được không?”, Liễu Như Thi cắn môi nói.

“Nói chuyện?”.

Lý Đào khẽ cười, khinh bỉ nói: “Tôi với cô chẳng có gì để nói với nhau hết!”.

“Lý sư tỷ, lẽ nào chuyện này thực sự không cách nào cứu vãn sao?”, ánh mắt Liễu Như Thi tỏ vẻ sốt ruột.

“Hừ, bây giờ cô biết sợ rồi à? Lúc người tình của cô to mồm muốn đấu y sinh tử sao các cô không biết sợ? Bây giờ chuyện này đồn khắp nơi, giấy không gói được lửa, cô lại chạy đến chỗ tôi thẽ thọt khúm núm? Cô có thấy hèn hạ không hả?”, Lý Đào cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường.

“Sư tỷ, em biết sai rồi”.

“Cô thì biết cái chó gì? Trước đó tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi hả? Cô không biết trân trọng, bây giờ mọi chuyện ầm ĩ lên lại đến đây giả bộ đáng thương? Con khốn này! Cô đang đùa giỡn chúng tôi đấy hả? Hay là cô không coi chúng tôi ra gì? Mẹ kiếp, ngay từ đầu cô bỏ chút lợi ích ra thì có phải không có chuyện này không?”, Lý Đào hừ mũi nói.

“Thế nên sư tỷ, em muốn bù đắp…”

“Bù đắp cái đầu cô ấy, biến!”, Lý Đào mất kiên nhẫn chửi bới, đang định đóng cửa lại.

Nhưng đúng lúc này,

“Haizz, Lý sư muội, em đừng nóng nảy như thế chứ! Nếu Liễu sư muội đã đến, thì chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau đi”, Tiết Tường cười nói bước tới, nheo mắt đánh giá Liễu Như Thi: “Liễu sư muội, nói đi, cô muốn bù đắp thế nào?”.

“Sư huynh muốn cái gì?”, Liễu Như Thi hỏi.

“Nếu lúc trước bảo người tình của cô cho chúng tôi một giọt Lạc Linh Huyết thì sao chúng tôi có thể đối xử với các cô như vậy chứ? Nói một cách nghiêm túc thì thứ chúng tôi tổn thất là Lạc Linh Huyết, thế nên nếu lợi ích mà cô đền bù không bằng Lạc Linh Huyết thì khỏi cần nói chuyện nữa”, Tiết Tường cười nói.
 
Chương 3970


Chương 3970

“Lạc Linh Huyết?”.

Liễu Như Thi thầm cắn răng, sau đó đáp: “Được, em sẽ nghĩ cách cho các anh một giọt”.

“Thật sao?”.

Hai người sáng mắt lên.

“Đương nhiên, em… để em đi hỏi Lâm Chính, xem anh ấy có còn Lạc Linh Huyết không! Nếu có thì em sẽ xin anh ấy!”.

“Được! Được! Thế thì tốt quá! Ha ha, bây giờ cô đi đi, nếu có thì mang ngay đến đây cho tôi. Nếu tôi có được Lạc Linh Huyết thì cô hãy bảo cậu ta chủ động đi xin từ bỏ trận đấu y sinh tử đi”, Tiết Tường cười lớn, vô cùng mừng rỡ.

Nhưng Liễu Như Thi lại lắc đầu: “Tiết sư huynh, em hi vọng anh là người chủ động từ bỏ trận đấu y”.

Nụ cười của hai người đông cứng lại.

“Khốn kiếp, cô nói cái gì hả?”, Lý Đào nổi giận, túm lấy cổ áo Liễu Như Thi, tức muốn xì khói: “Bảo chúng tôi từ bỏ? Cô có biết hậu quả là gì không?”.

“Liễu sư muội, tôi mong đây chỉ là lời nói đùa của cô”, Tiết Tường cũng nheo mắt, ánh mắt lóe lên sát khí.

“Sư huynh, em không nói đùa, anh là sư huynh thì có thể xin với bên trên hủy bỏ trận đấu y sinh tử, cầu tình với tôn trưởng, nói với bọn họ rằng anh không nỡ ra tay với sư đệ, nên chủ động từ bỏ, sư môn chưa chắc sẽ đuổi anh khỏi thiên cung đâu”, Liễu Như Thi vội đáp.

“Nhưng gân tay gân chân thì sao? Chắc chắn nó sẽ bị cắt đứt! Đây là quy tắc không thể tránh được!”, Lý Đào tức giận nói.

“Với thủ đoạn của thiên cung, chữa khỏi gân tay gân chân chỉ là chuyện nhỏ. Sư huynh, anh có được một giọt Lạc Linh Huyết, lẽ nào còn chưa đáng sao?”, Liễu Như Thi cắn răng đáp.

“Cô! Con khốn này!”.

Lý Đào bị chọc giận hoàn toàn, tát mạnh một cái vào mặt Liễu Như Thi.

Bốp!

Liễu Như Thi không né tránh, lại càng không chống trả.

Ngược lại, cô ăn trọn cú tát này rồi đáp: “Sư tỷ! Đây là cách duy nhất, các chị muốn có Lạc Linh Huyết thì chỉ có thể làm vậy thôi!”.

“Cô…”, Lý Đào còn định giơ tay đánh tiếp, nhưng bị Tiết Tường ngăn lại.

“Sư muội, đừng tức giận nữa, cô ta nói cũng có lý, đó là một giọt Lạc Linh Huyết cơ mà, chúng ta có thể bỏ qua được sao?”, Tiết Tường cười nói.

“Sư huynh, vậy ý của anh là…”

“Để xem Liễu sư muội của chúng ta có thành ý không đã”.

Tiết Tường cười nói: “Liễu sư muội, vì cô mà chúng tôi đã chậm trễ không ít thời gian, cũng mất không ít công sức, bây giờ cô còn muốn để tôi chịu nỗi đau đớn bị cắt đứt gân tay gân chân. Nếu cô không có chút thành ý thì sao tôi dám nghe theo cô chứ?”.

“Sư huynh muốn thế nào?”.

“Đơn giản thôi! Cô nằm xuống, rồi chui qua háng sư muội tôi là được! Để thể hiện thành ý ấy mà!”, Tiết Tường nheo mắt cười nói.

Hắn vừa dứt lời, Lý Đào liền vui hẳn lên.

Còn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Thi thì tái mét.

Đây là sỉ nhục một cách trắng trợn!

Nhưng cô ấy chỉ do dự một lát rồi gật đầu: “Sư huynh, em đồng ý!”.

“Vậy thì làm nhanh lên!”.
 
Chương 3931


Chương 3931

Toàn thân giống như ác quỷ.

Nếu là người bình thường thì lúc này đã ngất thậm chí là chết.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn không từ bỏ, mà thét lên một tiếng, đột nhiên há miệng cắn về phía người tuyệt phạt ở trước mặt.

“Hả?”.

Người tuyệt phạt ở trước mặt vẫn còn chưa phản ứng lại đã bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cắn ngay cổ.

Roạt.

Một miếng thịt bị bà ta xé xuống.

“Nếu tôi chết, các người cũng không được yên thân! Tôi là thần! Tôi là thần!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhả miếng thịt ra, quát lớn, sau đó sức mạnh trong cơ thể đột nhiên dâng tràn.

“Không hay!”.

Người tuyệt phạt ở trước mặt không quan tâm đến cơn đau nơi cổ, vội vàng hét lên.

“Bà ta định tự nổ!”.

“Ngăn bà ta lại!”.

Bốn người khác vội vàng đưa tay muốn ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng…

Không còn kịp nữa.

Rầm!

Một tiếng nổ chấn động đất trời vang vọng phía bên trên hồ nước.

Cả Giang Thành đều rung chuyển…

Xung quanh hồ nước một mảnh hỗn loạn.

Cây cối ngã đổ.

Phòng ốc tàn phá.

Một số người dân đứng ở gần đó đã kinh hoảng chạy trốn từ sớm.

Hồ nước khổng lồ đã hoàn toàn cạn khô.

Nước trong hồ đều bị nổ bắn tung tóe.

Cá dưới đáy hồ cũng bị đánh chết cả.

Thậm chí ngay cả đáy hồ cũng xuất hiện vết nứt rất lớn…

Đá vụn xung quanh bắn tung tóe, đất đá tung bay.

Uy lực của vụ nổ này đã vượt cả bom đạn.

Năm người tuyệt phạt đều rơi từ trên cao xuống, ngã xuống đáy hồ cạn khô đầy bùn.

Bọn họ bị thương ở các mức độ khác nhau, trông vô cùng chật vật.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì đã không rõ hình người.

Hai tay hai chân bà ta đều gãy, ngực nứt ra, một con mắt đã mù, miệng không ngừng nôn ra máu.

Bộ dạng đó muốn thê thảm thế nào có thê thảm thế đó…

Năm người tuyệt phạt vẫn còn tốt hơn nhiều, nhưng bọn họ cũng bị thương không nhẹ.

Dù sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc là tự nổ trong cự ly gần, lực phá hoại sản sinh ra bị bọn họ hấp thu hết.

Nếu không có năm người họ bao bây, e là cả Giang Thành đều bị ảnh hưởng.

Năm người nằm trên mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy.

Lão Ngũ bị thương nặng nhất đã nôn ra máu, người tuyệt phạt đứng đầu cũng quần áo rách rưới, ngực và vai đều bị thương ở mức độ khác nhau.

Mặc dù trông rất nhếch nhác, nhưng năm người vẫn đứng lên được, đồng thời xếp thành một hàng, đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Lúc này cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ còn lại một hơi thở.

Bà ta gian nan mở con mắt còn lại ra, vô lực nhìn năm người nọ.

“Tiêu Bất Hồng, bây giờ chúng tôi tuyên bố tội trạng của bà, sau đó sẽ đem đầu bà về đợi lệnh!”.

Nói xong, người tuyệt phạt đi đầu lại lấy thứ giống như tờ đơn lúc trước ra, đọc theo chữ viết trên đó.

Sau khi đọc xong, người tuyệt phạt nâng thiết lệnh trong tay lên, chuẩn bị chém xuống đầu bà ta.

“Đợi đã!”.

Lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc hết sức hét lên.

“Theo quy tắc, bà có cơ hội để lại di ngôn trong một phút”, người tuyệt phạt đi đầu dừng tay, bình tĩnh nói.
 
Chương 3932


Chương 3932

“Di ngôn? Tôi không phải muốn để lại di ngôn! Tôi chỉ… muốn nói với các người vài câu!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.

“Bà nói đi”, người tuyệt phạt bình tĩnh nói.

“Đến nước này rồi, tôi không còn gì để nói, tôi đã thất bại. Tiên đạo mà tôi theo đuổi có lẽ không thể so sánh với đại hội”.

“Đại hội không đơn giản như người đời tưởng tượng”, người tuyệt phạt nói.

“Thế sao? Có lẽ tôi không thể nghiệm được nữa nhưng không sao, tôi muốn hỏi các người, thời gian trước không phải có lời đồn đội phán quyết Thiên Khải mất tích, không rõ tung tích hay sao? Bọn họ… đang ở nơi đâu?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm người tuyệt phạt dẫn đầu, hỏi.

Ánh mắt bà ta lấp lánh, tràn đầy khát vọng.

Người tuyệt phạt lại lắc đầu: “Bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với đội phán quyết Thiên Khải, cho nên tôi không thể trả lời bà vấn đề này! Nhưng hai ngày trước bọn họ đã xin cấp trên tuyệt phạt, thế nên chúng tôi đã đến đây!”.

“Ha ha ha ha, vậy tôi đoán đúng rồi! Tôi đoán đúng rồi! Đội phán quyết Thiên Khải nhất định đã bị thần y Lâm khống chế, nên cậu ta lợi dụng các người đến đối phó tôi! Nhất định là vậy, ha ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn ha ha, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý và oán hận.

Bà ta đắc ý vì mình đã phát hiện ra bí mật của Lâm Chính.

Oán hận là vì mình phát hiện ra quá muộn, cho nên đã rơi vào bẫy của Lâm Chính!

Năm người tuyệt phạt đều khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

“Chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo cáo lên trên”, người tuyệt phạt dẫn đầu lạnh lùng nói: “Tiêu Bất Hồng, bà còn có di ngôn gì không?”.

“Nếu đội phán quyết Thiên Khải đã bị thần y Lâm bức hại, các người làm sao đối phó cậu ta?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười híp mắt hỏi.

“Tàn sát đội phán quyết Thiên Khải là sự khiêu khích nghiêm trọng đối với đại hội! Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, kẻ làm vậy sẽ bị tru di tam tộc, san bằng mọi thứ liên quan đến cậu ta, không nhân nhượng!”, người tuyệt phạt đi đầu nói.

Giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo và hung ác.

Đó là khinh nhờn!

Đó là sỉ nhục!

Bất cứ ai cũng không được khiêu khích đại hội.

Nếu không, chờ đợi bọn họ sẽ là sự trả thù nghiêm trọng nhất!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nghe vậy thì cười lớn ha ha.

“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu vậy thì tôi nhẹ nhõm hơn rồi! Đi đi, các người đi điều tra đi, chuyện này nhất định là do thần y Lâm làm! Các người hãy giết cậu ta đi! Khi nào giết cậu ta thì nói với cậu ta, tôi ở dưới đó đợi cậu ta! Ha ha ha ha…”.

Tiếng cười điên cuồng, thê lương mà nham hiểm.

Những người tuyệt phạt đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã nổi lên nghi ngờ.

“Chuyện này chúng tôi ghi nhớ rồi, tin rằng không lâu sau sẽ có người đi điều tra thần y Lâm. Tiêu Bất Hồng, bây giờ bà nên lên đường rồi!”.

Người tuyệt phạt kia hạ giọng nói, lại nâng cao thiết lệnh.

“Được! Được! Tôi đợi cậu ta, ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, không sợ chết, chỉ đợi Lâm Chính chôn chung.

Thiết lệnh như sương, mũi nhọn tựa ánh trăng, lạnh lẽo mà đáng sợ.

Theo sự huy động của người tuyệt phạt, thiết lệnh sắp sửa giáng xuống.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Tiêu Bất Hồng, có lẽ tôi… không thể chết cùng bà được đâu!”.

Nghe vậy, người tuyệt phạt khựng lại, cánh tay dừng giữa không trung.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói.

Một người đàn ông có làn da thân trên giống màu cổ đồng, mái tóc dài màu trắng bay theo gió, không biết đã đứng ở bên bờ hồ từ lúc nào.

Bóng dáng đó… chính là Lâm Chính!
 
Chương 3933


Chương 3933

Gió mát thổi qua.

Thổi bay mái tóc dài như ánh trăng sáng kia.

Trên gương mặt sắc sảo là đôi mắt hờ hững tỏa ra ánh sáng vàng.

Đó là Lâm Chính.

Nhưng lại khác hoàn toàn với Lâm Chính trước kia.

Lúc này, không những hai tay hai chân anh đã khôi phục một cách thần kỳ, trên người còn chứa đầy những hoa văn đen nhánh. Số hoa văn đó cực kỳ khủng khiếp lại thần kỳ, bởi vì chúng không giống như những hình xăm phủ kín trên người Lâm Chính, mà giống như những con rắn độc, chậm rãi di chuyển.

Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị…

Nhìn thấy cảnh tượng đó, năm người tuyệt phạt đều nghiêm túc nhìn anh.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.

Bà ta cảm giác được trên người Lâm Chính tỏa ra khí ý đáng sợ.

Luồng khí ý đó hung ác, tàn bạo, hơn nữa còn trộn lẫn mùi máu tanh.

Đây chắc chắn không phải sức mạnh mà Lâm Chính nên có!

“Cậu đã làm gì? Hai tay hai chân cậu… sao lại khôi phục lại rồi? Hơn nữa… sao cậu sở hữu sức mạnh như vậy? Đó là sức mạnh của ai?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên thảm thiết, giống như phát điên.

“Đương nhiên là sức mạnh của tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo, giống như không có vấn đề gì của anh, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận, chỉ muốn há miệng cắn xé Lâm Chính thành mảnh vụn.

“Đừng nói dối nữa! Cậu không thể nào có loại sức mạnh như vậy! Chắc chắn cậu đã sử dụng thủ đoạn nào đó! Nói, cậu đã dùng cách gì khiến cậu có được sức mạnh đó?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liên tục gào lên.

“Cách gì? Đương nhiên là cấm thuật!”.

Lâm Chính không lộ cảm xúc, nói: “Tiêu Bất Hồng! Trên đời này không chỉ có một mình bà biết sử dụng cấm thuật! Hơn nữa, cấm thuật mà tôi nắm giữ chỉ có mạnh hơn bà!”.

“Cấm thuật?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngạc nhiên.

Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã phản ứng lại, lộ ra tiếng cười giễu cợt và khinh miệt: “Nếu cấm thuật của cậu đã mạnh hơn tôi thì cậu đã hi sinh bao nhiêu người mới có được sức mạnh đó? Sáu nghìn người? Chín nghìn người? Hay là hơn vạn người? Thần y Lâm! Uổng cho cậu hành y cứu thế, cuối cùng cậu cũng là một kẻ ngụy quân tử đạo mạo an nhiên! Ha ha ha ha…”.

“Hành y cứu thế? Tôi học y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hành y cứu thế, hơn nữa… tôi cũng không dùng người sống để tế cấm thuật này!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Vậy cậu đã dùng cái gì trả giá cho cấm thuật đó?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức hỏi.

Lâm Chính không lên tiếng.

Có vẻ như anh không muốn trả lời.

“Nhất định phải là thủ đoạn gì đó dơ bẩn hèn hạ! Nhất định là vậy!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

“Cậu là thần y Lâm?”.

Năm người tuyệt phạt trở nên cảnh giác, nhìn anh với ánh mắt lấp lóe.

“Các vị đại nhân vất vả rồi, giải quyết một tai họa lớn cho tôi như vậy, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi muốn mời các vị đại nhân vào Giang Thành nghỉ ngơi, để tôi tiếp đãi các vị”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, cậu không có tư cách lôi kéo quan hệ với chúng tôi, chúng tôi cũng không quan tâm đến các cậu. Tôi hỏi cậu, vụ đội phán quyết Thiên Khải mất tích có liên quan đến cậu không? Đơn xin tuyệt phạt có phải là cậu đã ép buộc đội phán quyết Thiên Khải gửi đi không?”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng hỏi.
 
Chương 3934


Chương 3934

Bọn họ rất kiêu ngạo.

Bọn họ không thể nào xem trọng những người như Lâm Chính! Dù sao bọn họ cũng đại diện cho đại hội!

“Cậu phải thẳng thắn để được khoan hồng, nếu còn dám dùng lời nói dối lừa chúng tôi, chờ đợi cậu chỉ có một con đường chết”, một người tuyệt phạt khác lạnh lùng nói.

Năm người tràn đầy khí thế, khiến người khác nghẹt thở.

Nếu là người bình thường thì sẽ không dám nảy sinh ý nghĩ lừa dối.

Nhưng Lâm Chính lại khác.

Anh không vội trả lời, mà lên tiếng hỏi: “Nếu tôi thật sự đã nhốt đội phán quyết Thiên Khải và ép bọn họ gửi đơn xin tuyệt phạt thì các người sẽ đối phó tôi thế nào?”.

“Tru di tam tộc, giết hết thân hữu, tuyệt đối không nhân nhượng!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt quát lớn, giọng nói vang vọng, cực kỳ sắc bén.

“Nói cách khác, những người có liên quan đến tôi đều phải chết?”, Lâm Chính hỏi.

“Sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội là không thể xâm phạm, một khi có người dám khiêu khích đại hội, đại hội chắc chắn sẽ nghiêm phạt để đảm bảo sự uy nghiêm của đại hội! Vì vậy phải tru di tất cả người có liên quan đến cậu để làm gương cho thiên hạ!”, người tuyệt phạt dẫn đầu hừ lạnh.

“Thế à?”, Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.

“Chuyện này tạm thời không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo lên trên, để bên trên phái người điều tra. Chuyện đội phán quyết Thiên Khải mất tích không phải chuyện nhỏ! Thần y Lâm, nếu là cậu làm thì chắc chắn không thể giấu được! Thế nên tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nhận tội, đừng đợi đến khi đại hội điều tra rõ ràng, đến hỏi tội cậu thì cậu mới chịu nói thật. Lúc đó mọi chuyện đã muộn rồi”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng lên tiếng.

“Cho nên, tôi phải rửa sạch cổ đợi chết đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hoặc là chủ động nhận tội, nếu vậy tuy cậu sẽ chết, nhưng có thể giúp rất nhiều người bên cạnh cậu được sống”, thủ lĩnh người tuyệt phạt nói.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Vậy được, tôi nhận tội, thực ra đội phán quyết Thiên Khải đã bị tôi nhốt lại, bọn họ đều đang ở trong tay tôi!”.

“Quả nhiên là vậy!”.

Năm người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng.

Lời của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã khiến bọn họ nảy sinh nghi ngờ, cộng thêm lúc này Lâm Chính đột nhiên xuất hiện, sao bọn họ lại không chú ý được?

Nhưng không ai ngờ Lâm Chính lại thừa nhận một cách thẳng thắn.

“Nếu đã như vậy thì thần y Lâm, cậu hãy đi cùng chúng tôi về chịu sự trừng phạt của đại hội!”, người tuyệt phạt nói, sau đó tiến tới.

“Để an toàn, đánh gãy hai tay của cậu ta trước, tránh để xảy ra sự cố”, người đi đầu nói.

“Vâng”.

Người kia gật đầu, năm ngón dùng sức, đè lên vai Lâm Chính.

Phù!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên giơ tay ra, đâm về phía tim của người tuyệt phạt.

Tốc độ cực kỳ nhanh khiến người khác không kịp phản ứng.

Người tuyệt phạt kia vội vàng giơ tay lên đỡ.

Nhưng… không kịp nữa.
 
Chương 3935


Chương 3935

Rầm!

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Người tuyệt phạt đó bỗng chốc bay ngược ra xa, ngã mạnh xuống mặt đất ở bờ đối diện. Đợi khi hắn ngã xuống, mặt đất mà hắn tiếp xúc nứt ra, người thì nôn ra máu, lồng ngực rách ra…

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trợn to mắt.

Tất cả người tuyệt phạt đều kinh ngạc.

“Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy? Cậu muốn đối địch với đại hội sao?”, thủ lĩnh người tuyệt phạt đột nhiên nổi giận, sát khí đằng đằng.

Những người khác cũng bao vây lại.

Ai nấy nổi giận ngút trời!

Đây là khiêu khích.

Một sự khiêu khích đến cực hạn!

Bọn họ không thể tha thứ!

Đại hội cũng không thể tha thứ!

Nhưng Lâm Chính lại vô cùng bình tĩnh buông tay xuống, thản nhiên nói: “Cho dù đối địch với các người thì đã sao? Chỉ các người được giết tôi, không cho tôi giết các người?”.

Dù là những người tuyệt phạt hay là cốc chủ Hồng Nhan Cốc đều bị hành động của Lâm Chính làm kinh ngạc.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẳng định bà ta đã vào đường cùng, chỉ có thể liều chết đánh một trận.

Nhưng Lâm Chính lại khác.

Anh đến đây hình như là để đối phó với năm người tuyệt phạt này!

Đây là tuyệt phạt đấy!

Là tồn tại siêu cấp hơn cả người phán quyết Thiên Khải!

Là vũ khí sắc bén của đại hội!

Chẳng lẽ thần y Lâm định dẫn dắt Dương Hoa đối đầu với đại hội?

Thế chẳng phải lấy trứng chọi đá hay sao? Nói cách khác, ở trước mặt đại hội, Dương Hoa còn không tính là trứng!

Lâm Chính vừa nói vậy, người tuyệt phạt cũng không nể nang gì nữa.

“Thần y Lâm, cậu khiêu khích đại hội, giam giữ thành viên đại hội, ý đồ sát hại thành viên đại hội, tội không thể tha. Theo quy tắc của đại hội, chúng tôi sẽ đưa cậu về đại hội phán quyết. Nếu cậu còn tiếp tục phản kháng, chúng tôi sẽ xử quyết cậu ngay tại chỗ!”, thủ lĩnh nhóm người tuyệt phạt ánh mắt như sương lạnh, quát: “Bắt lấy cậu ta!”.

“Vâng!”.

Ba người còn lại lập tức xông tới.

Người tuyệt phạt bị đánh bay ra xa cũng bò dậy, chạy về phía Lâm Chính, tràn đầy lửa giận.

Lúc này, Lâm Chính đã mạnh hơn lúc ở trong hầm trú ẩn không biết bao nhiêu lần.

Anh vung tay đánh tới từ xa.

Ầm!

Mặt đất dưới chân một người tuyệt phạt sụt lún, người bị một luồng khí to lớn không thể dùng lời để hình dung đánh rơi xuống đất.
 
Chương 3936


Chương 3936

Nhưng Lâm Chính ra tay lại cho ba người tuyệt phạt còn lại cơ hội.

Bọn họ xông tới từ trái phải, giáp công Lâm Chính.

Thiết lệnh đáng sợ quạt về phía người anh.

Tựa như có thể chém tan kim loại, thế như chẻ tre.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba tiếng động kỳ diệu vang lên.

Ba cây thiết lệnh đáng sợ chạm vào người Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không hề động đậy, da thịt không thấy có bất cứ tổn thương nào.

“Cơ thể võ thần?”, người tuyệt phạt dẫn đầu lập tức ý thức được điều bất ổn, vội vàng xông tới, nhưng đã chậm một bước.

Rầm rầm rầm!

Ba người bị đánh vào ngực, bay ngược ra xa, nặng nề ngã xuống đất. Mặt đất dưới chân bọn họ bị sức mạnh đáng sợ mang theo trên người đánh nát, miệng phun ra máu tươi.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trợn mắt há miệng…

Đây là sức mạnh đáng sợ đến thế nào!

Đây là cấm thuật của thần y Lâm sao?

So với cấm thuật của bà ta, cấm thuật này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

“Đây rốt cuộc là cấm thuật gì? Rốt cuộc cậu ta đã sử dụng thủ đoạn gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi điên cuồng, trong mắt còn để lộ khát vọng, nhưng cơ thể sắp chết không cho bà ta làm bất cứ động tác gì, chỉ đành thoi thóp nhìn cảnh quyết đấu kinh hãi ấy.

Bốn người bị đánh lùi, thủ lĩnh nhóm người tuyệt phạt đến gần Lâm Chính.

Thiết lệnh trong tay hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cuốn theo một luồng khí tức màu đỏ, đập mạnh vào ngực Lâm Chính.

Thời khắc đó, dường như có sức mạnh nghìn cân tăng thêm, tiếng gào thét vô cùng to rõ, không gian cũng dường như sắp biến dạng dưới đòn tấn công này.

Lâm Chính không hề căng thẳng, lập tức đưa tay đỡ.

Ầm!

Thiết lệnh va chạm.

Hoa văn sức mạnh nở rộ.

Một luồng lực phá hoại khủng khiếp không thua kém gì bom đạn bùng lên tại chỗ va chạm.

Hai người đồng loạt lùi ra sau hơn mười bước mới dừng lại.

Định thần nhìn lại thì thiết lệnh của thủ lĩnh người tuyệt phạt khẽ chấn động, cánh tay Lâm Chính vẫn không hư hao gì.

“Cơ thể võ thần có thể nói là cơ thể vô địch, chỉ cần nội kình có thể duy trì thì khó mà phá được cơ thể này. Nhưng cơ thể này cần rất nhiều nội kình, người thường có thể duy trì nó một tiếng đã là rất siêu phàm. Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, thời gian luyện võ chưa lâu, tất nhiên nội kình không dày đến đâu được. Tôi chỉ cần chiến đấu với cậu trong thời gian dài, cậu chắc chắn sẽ thất bại”, thủ lĩnh người tuyệt phạt nói.
 
Chương 3937


Chương 3937

“Vậy anh cảm thấy các anh cần bao nhiêu thời gian mới có thể phá được cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm Chính hỏi.

“Nửa tiếng là đủ!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng nói.

“Vậy các anh cảm thấy các anh có thể chịu được bao lâu dưới tay tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.

Câu nói này lại khơi lên lửa giận ngút trời của năm người tuyệt phạt.

Bọn họ là người tuyệt phạt ở trên cao, là tồn tại khiến thế gian run rẩy!

Bây giờ lại có người nói lời như vậy với bọn họ…

“Kẻ này ắt phải bắt lại!”.

“Lấy lại danh dự cho người tuyệt phạt chúng ta!”.

“Bao vây bọn họ!”.

Bọn họ hét lên, lập tức tản ra, dùng thế vây công tấn công về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của bọn họ, nhắm vào một cô gái yếu nhất trong năm người tuyệt phạt, lao thẳng về phía cô ta.

“Ồ?”.

Cô gái đó sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Chính đánh một quyền vào tim

Ầm!

Quyền phong ầm ầm!

Giống như sấm đánh!

Trên nắm đấm của anh thậm chí còn dâng lên một lớp khí thể màu xanh lam nhạt.

Ai cũng không biết một quyền này rốt cuộc mang theo bao nhiêu sức mạnh.

Cô gái chỉ có thể cảm nhận được một luồng áp lực ập tới trước mặt khi quyền phong đánh tới.

Cô ta vội vàng giơ thiết lệnh lên chắn ngang trước ngực.

Ầm ầm!

Nắm đấm đập mạnh lên thiết lệnh, vang lên tiếng nổ long trời lở đất.

Phụt!

Cô gái phun ra máu, bay ngược ra sau, ngã xuống đất lần nữa.

Chỉ là lần này, cô ta muốn bò dậy có vẻ cực kỳ gian nan.

Thiết lệnh trên tay cô ta đã gãy làm hai.

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và bốn người tuyệt phạt còn lại trợn tròn mắt.

Thiết lệnh… gãy rồi sao?

Thiết lệnh không phải thứ do sắt thường tạo ra. Mà nghe nói là sử dụng một loại kim loại đặc biệt vô cùng hiếm có tạo thành từ những kỹ thuật siêu đẳng. Nó sắc bén vô song và cứng tới mức khó có thể phá vỡ.

Mặc dù nó không phải là một binh khí thần kỳ nhưng độ mạnh của nó chẳng khác binh khí thần kỳ là bao. Thiết lệnh trong tay năm người đã được truyền thừa 600 năm rồi, đó là biểu tượng của người tuyệt phạt.

Năm món thiết lệnh này không biết là đã phá hỏng biết bao thanh kiếm, thanh đao sắc bén. Vậy mà không ngờ hôm nay chúng lại bị phá hủy bởi cú đấm của một con người. Đám đông há mồm trợn mắt, không dám tin vào những gì mình thấy.
 
Chương 3938


Chương 3938

“Sư muội”, một người tuyệt phạt kêu lên. Thế nhưng người đứng đầu biết rằng lúc này không được phép phân tâm, không được dừng lại.

“Tiếp tục tấn công!”, người này gầm lớn và vung thiết lệnh trong tay lên, điên cuồng tấn công Lâm Chính.

Ba người còn lại cũng dồn toàn lực, tấn công Lâm Chính như vũ bão. Mặc dù Lâm Chính không hề hấn gì khi bị họ tấn công nhưng anh cũng phải sử dụng cơ thể thần võ để đỡ lại, như vậy khiến anh bị hao tốn khá nhiều sức lực.

Lâm Chính quyết định từ bỏ việc phòng ngự, nhìn chăm chăm người tuyệt phạt bị đánh bại dưới đất và lao tới. Rõ ràng là anh muốn giải quyết dứt điểm người này.

“Ngăn lại”.

“Thiên La Địa Võng”

Đám đông hét lớn. Bốn người đồng loạt tung thiết lệnh ra. Phía đuôi của thiết lệnh có một cơ quan, từ đó phóng ra dây xích sắt màu đen. Dây xích sắt vung lên cuốn chặt lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức giãy ra nhưng đây không phải là xích sắt thông thường nên anh khó mà có thể thoát được. Cộng thêm việc bốn người dồn toàn lực kiểm soát xích sắt khiến anh càng bị trói chặt hơn.

Lâm Chính đanh mắt, dồn lực bước tới, kéo lê cả bốn người tuyệt phạt đang khống chế anh. Mặc dù cả bốn người phối hợp nhưng vẫn không khỏe bằng Lâm Chính. Cả bốn người đều bị anh lôi đi, hai chân chà xát xuống đất tạo thành những rãnh dài.

Cốc chủ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính trước đó vô cùng yếu cơ mà? Vậy mà giờ lại có thể đối đầu được với cả năm người cùng lúc sao?

Rốt cuộc thì cấm thuật nào đã khiến Lâm Chính có thể thi triển được sức mạnh như vậy chứ? Đột nhiên cốc chủ cảm thấy mình thật buồn cười.

Lâm Chính mạnh tới như vậy mà bà ta còn định giết anh sao…Nếu ngay từ đầu anh đã sử dụng cấm thuật giết bà ta thì khác gì bà ta bị giết hàng trăm, hàng nghìn lần rồi?

“Có thể trong mắt những người này, mình sớm đã là một kẻ đã chết? Ha Ha, mình đã quá tự đại. Giờ trở thành trò cười mà cũng không hay”, cốc chủ cười đầy thê lương, nước mắt bà ta rơi xuống.

Bà ta cảm thấy bao năm nỗ lực của mình giờ thành công cốc hết, có lẽ đó chính là báo ứng.

“A!”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên gầm lên, hai tay dang rộng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, anh giằng mạnh.

Vụt vụt! Bốn người tuyệt phạt bị hất văng ra đất. Vừa thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn họ, Lâm Chính lập tức lao về một người tuyệt phạt bị thương.

“Khốn nạn! Đừng quá đáng quá!”, người tuyệt phạt nghiến răng, cầm thiết lệnh đã bị nứt và lao về phía Lâm Chính.

Người này dồn toàn lực, vung ra một đao pháp kinh hồn tấn công anh. Thế nhưng dù lực công phá của người này có mạnh thế nào thì cũng chẳng là gì đối với cơ thể võ thần của Lâm Chính.

Lâm Chính đưa tay siết cổ người này. Sắc mặt cô cái tái mét, cô ta vội lùi lại. Tuy nhiên tốc độ của cô ta không thể bằng Lâm Chính nên đã bị anh ghì xuống đất.

Rầm! Mặt đất rung chuyển rồi nứt toác. Đầu của người tuyệt phạt bị đập mạnh, tạo thảnh cái hố sâu dưới mặt đất.

Sức mạnh kinh người khiến cô ta choáng váng. Đợi khi cô ta hoàn hồn thì đã bị Lâm Chính dùng một tay xếch cô ta lên. Cô ta cảm thấy khó thở, cổ họng gần như biến dạng. Cô ta có thể cảm nhận được Lâm Chính sắp siết chết mình tới nơi.

“Sư muội”.

“Cứu người!’

“Mau dùng chiêu đó đi. Nhanh lên”, những người tuyệt phạt còn lại đồng loạt hô lên.

Bọn họ bỗng thi triển công pháp gì đó mà cơ thể bỗng phát sáng. Cô gái trong tay Lâm Chính cũng vậy. Ánh sáng bao trùm khiến cô gái mạnh lên nhiều. Một tay của Lâm Chính khó có thể bóp chết được cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom