Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4062


Chương 4062

Nhưng Vệ Tân Kiếm không có ý định dừng lại.

Bộp!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên vươn ra, vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm gãy sắp sửa đâm vào cơ thể hắn.

Lúc này, kiếm gãy chỉ cách tim anh ta chưa tới nửa ngón tay.

“Wow!”.

Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc!

Vì cánh tay giữ lưỡi kiếm đó lại là tay của Lâm Chính!

“Cái gì?”.

Người của Tử Huyền Thiên sửng sốt.

Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Vệ Tân Kiếm!

“Anh đang làm gì vậy? Vì sao lại ngăn cản tôi?”, Vệ Tân Kiếm đột nhiên dùng sức, vẫn định tự sát, nhưng sức lực của anh ta không bằng Lâm Chính.

“Đồ đệ ngốc, sao phải như vậy?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Tôi quỳ trước anh dập đầu, dù đã tuân thủ lời hứa, nhưng lại làm mất thể diện của Tử Huyền Thiên. Hôm nay không chết, tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng, căm phẫn nói.

“Sao? Làm đồ đệ của tôi rất mất mặt?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh cũng chỉ là đệ tử của người khác, có tư cách gì làm sư phụ tôi?”.

“Nhưng tôi đã thắng anh”, Lâm Chính nói.

Vệ Tân Kiếm cúi đầu, hai mắt đỏ như máu, lại không nói gì.

Lâm Chính đột nhiên phất tay, đánh rơi kiếm gãy trên mặt đất.

“Vệ Tân Kiếm! Tư tưởng của anh quá hạn hẹp. Anh phải biết trên đời này ai có thể làm thầy của ai, bất kể anh lớn tuổi thế nào, bất kể anh có thân phận gì, bất kể anh là ai! Thứ anh cần quan tâm hoặc để ý là người đó có chỗ nào đáng để anh học tập hay không! Lâm Chính tôi đã thắng anh, tôi có chỗ hơn anh, anh bái tôi làm thầy là anh đã được hời, được lợi! Anh lại muốn chết muốn sống, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó…”, Vệ Tân Kiếm ngẩng đầu, hơi mê man.

“Cả đời Lâm Chính tôi có không biết bao nhiêu người thầy, có người quyền cao chức trọng, cũng có người thân phận thấp kém, nhưng bọn họ đều là tồn tại giống như bố mẹ ở trong lòng tôi! Chỉ cần bọn họ chịu dạy, tôi chịu học, tôi sẵn sàng bái làm thầy!”, Lâm Chính lại nói.

Vệ Tân Kiếm nhìn ngơ ngác, có phần hoang mang.

Lâm Chính nói đúng, nghe có vẻ đúng là như vậy.

Vệ Tân Kiếm rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào để nói.

Lâm Chính lại nói: “Nếu anh đã muốn tự sát thì tôi sẽ không ngăn cản anh! Nhưng anh là đồ đệ của tôi, chuyện này anh cũng đã thừa nhận, nên nếu anh chết thì đừng chết trước mặt tôi. Nếu không tức là anh đang sỉ nhục bề trên, không biết tôn sư trọng đạo, chuyện này tôi không thể tha thứ!”.

“Tôi… Tôi…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, không biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính quát lên: “Nghe rõ chưa?”.

Giọng nói anh vô cùng sắc bén!

Vệ Tân Kiếm giật mình, vội vàng cúi đầu, hoảng sợ nói: “Đồ đệ… Đồ đệ đã rõ!”.

“Nếu đã rõ thì cút về đi!”, Lâm Chính lại quát.
 
Chương 4063


Chương 4063

Vệ Tân Kiếm vô cùng nghe lời bò dậy, cúi đầu quay về phía Chấn Hám Sơn.

Những người xung quanh đều sững sờ, kể cả Chấn Hám Sơn và đệ tử Tử Huyền Thiên.

“Tân Kiếm, con…”, Chấn Hám Sơn há miệng, không biết nên nói thế nào mới tốt.

Vệ Tân Kiếm lập tức chắp tay, cúi đầu hạ mắt: “Thành thật xin lỗi thầy, đệ tử… đã làm mất mặt của Tử Huyền Thiên!”.

Nói đến đó, đôi mắt hổ của Vệ Tân Kiếm cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Chấn Hám Sơn nhìn đệ tử ưu tú kiệt xuất ở trước mắt, một lúc lâu sau mới thở dài.

“Tân Kiếm, đây không phải lỗi của con… Con đi nghỉ ngơi đi”.

“Vâng”.

Vệ Tân Kiếm kìm nén đau khổ và căm phẫn trong lòng, đột nhiên chạy ra ngoài, không biết đi nơi đâu.

Mọi người thấy vậy thì trong lòng rất phức tạp.

Vệ Tân Kiếm cũng thất bại thảm hại nhục nhã như vậy… Tử Huyền Thiên còn có ai có thể đấu lại Lâm Chính?

Lúc này, dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh đều cảm thấy rối ren cảm xúc.

Ai có thể ngờ được hai thế lực siêu cấp đối đầu lại bị Lâm Chính làm xáo trộn?

Chấn Hám Sơn không có lời nào, Tam tôn trưởng cũng vậy.

Ông ta nhìn Lâm Chính, không khỏi suy tư.

“Tam tôn trưởng! Đây là nhân tài, phải giữ lại!”, một điện chủ không nhịn được nữa, vội vàng tiến lên, nói nhỏ.

Nhưng Tam tôn trưởng lại lắc đầu, không trả lời, chỉ nói với Chấn Hám Sơn: “Chấn đại nhân, Tử Huyền Thiên các ông… chỉ có năng lực như vậy thôi sao?”.

Nghe được lời đó, bên phía Tử Huyền Thiên xôn xao.

Bọn họ không còn tự tin và ngạo nghễ như trước, thay vào đó là bàng hoàng và bất an.

“Lần này phải làm sao?”.

“Ngay cả Vệ sư huynh cũng thất bại, chúng ta lên cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi!”.

“Chẳng lẽ cứ nhận thua như vậy?”.

“Vậy chúng ta còn mặt mũi nào quay về gặp các đồng môn trong tông môn?”.

“Phải làm sao mới tốt? Phải làm sao mới tốt?”.



Các đệ tử Tử Huyền Thiên đứng ngồi không yên, nhưng Chấn Hám Sơn lại không hề hoảng loạn.

Ông ta quay đầu nhìn các đệ tử một lượt, sau đó mới thản nhiên nói: “Hạo Tâm! Nếu con đã đến thì ra đấu một trận đi! Lần này vi sư quả thật không còn kế nào khác, hi vọng của Tử Huyền Thiên đặt hết vào con!”.

Ông ta dứt lời, một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, đi ra từ phía sau đám đông.

Đệ tử Tử HuyềnThiên đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông.

Đợi người đàn ông đó ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều la lên.

“Bạch sư huynh?”.

“Đó là… Bạch Hạo Tâm?”.

Đệ tử thiên cung Trường Sinh cũng nhận ra người đó, lập tức hô lên.

Trong nháy mắt, khắp hiện trường rộ tiếng xôn xao.
 
Chương 4064


Chương 4064

“Cái gì? Bạch Hạo Tâm?”.

“Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm? Bạch Hổ, một trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên?”.

“Sao anh ta lại đến đây?”.

“Trước kia tôi còn không nhìn thấy anh ta đến!”.

Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.

Không riêng gì đệ tử của thiên cung Trường Sinh không biết người đó sao lại đến đây, mà ngay cả đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng không biết Bạch Hạo Tâm đã đến.

Vị khách không mời mà đến này làm mọi người kinh ngạc, ngay cả các tôn trưởng cũng biến sắc.

“Bạch sư huynh? Sao… sao anh lại đến đây cùng chúng tôi? Tôi nhớ anh đang chấp hành nhiệm vụ không phải sao? Sao lại ở đây?”, nữ đệ tử lúc trước ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị quay về tông môn báo cáo, nghe nói mọi người ở đây nên đến xem xem!”, Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói.

“Đến xem xem? Vậy anh… đến từ lúc nào?”.

“Chưa lâu, có lẽ là khi Tân Kiếm quyết đấu với tên đó”, Bạch Hạo Tâm nói.

Mọi người kinh hãi.

Các tôn trưởng và điện chủ đều có sắc mặt khó coi.

Vì rất nhiều người không phát hiện ra anh ta đã vào đây, đủ thấy thực lực của anh ta như thế nào.

“Hôm nay tôi vốn không muốn ra tay, nhưng Tân Kiếm đã thất bại, danh dự của Tử Huyền Thiên đã mất, tôi không thể không đứng ra!”.

Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, đi thẳng tới phía trước.

Mọi người xôn xao.

Người của Tử Huyền Thiên vô cùng mừng rỡ, kích động không thôi.

“Tốt quá! Bạch sư huynh ở đây, chúng ta không phải sợ gì nữa!”.

“Có Bạch sư huynh ở đây chắc chắn có thể thắng!”.

“Bạch sư huynh cố lên!”.

“Để bọn họ biết sức mạnh chân chính của Tử Huyền Thiên chúng ta!”.

Đúng lúc đó, có người của thiên cung Trường Sinh lên tiếng.

“Bạch Hạo Tâm? Sao có thể? Anh không có tư cách đấu với Lâm Chính!”.

“Vì sao?”, Bạch Hạo Tâm nhìn về phía người nói.

“Anh là người đến sau, trận khiêu chiến lần này là Tử Huyền Thiên đề xướng, chỉ có người ban đầu đến đây mới có thể tham gia khiêu chiến. Một kẻ đến sau như anh sao có thể tham gia? Nếu là như vậy, Tử Huyền Thiên các người liên tục có người lẻn vào, chẳng phải thiên cung Trường Sinh chúng tôi cứ phải chiến đấu mãi vậy sao? Thay vì vậy chi bằng hai bên chúng ta lôi đao thật thương thật ra đánh một trận, cần gì phải đánh ảo như vậy?”, người đó lớn tiếng hét.

Người đó nói xong, lập tức có vô số người của thiên cung ủng hộ.

“Nói đúng!”.

“Bạch Hạo Tâm không có tư cách tham gia quyết đấu!”.

“Người đến sau thì sao có thể đấu? Nếu vậy không phải là phá hoại quy tắc sao?”.

“Nếu Bạch Hạo Tâm thua rồi, có phải ba người còn lại trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên các người cũng đến khiêu chiến luôn không?”.

“Thật không công bằng!”.
 
Chương 4065


Chương 4065

Càng lúc càng có nhiều đệ tử hét lên, đồng loạt phản đối.

Chấn Hám Sơn nhíu mày, không lên tiếng.

“Các vị sư huynh, Bạch Hạo Tâm này là ai?”, Thu Phiến ở trong đám đông luôn ở trong thiên cung, biết rất ít về bên ngoài, không nhịn được hỏi.

“Sư muội, cô không biết Bạch Hạo Tâm?”.

“Không biết”.

“Vậy cô đã nghe tới Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên chưa?”.

“Hình như nghe đến sư tỷ nào đó nói qua, nhưng không biết nhiều”.

“Vậy tôi kể cho cô nghe. Tứ Thánh Anh là bốn đệ tử mạnh nhất Tử Huyền Thiên, bọn họ khác với ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh chúng ta. Ngũ kiệt chú trọng thiên phú, thực lực chệnh lệch nhau, nhưng Tứ Thánh Anh thì khác, thực lực bọn họ gần như có thể so với trưởng lão của Tử Huyền Thiên, thậm chí có thể giao đấu với điện chủ của thiên cung chúng ta, là cao thủ thiếu niên thật sự! Ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh gặp phải Tứ Thánh Anh cũng không biết có thể qua được mấy chiêu! Điện chủ không xuất hiện thì chắc chắn không thể đánh lại! Bốn người này là chiến lực cao nhất trong các đệ tử Tử Huyền Thiên! Không, anh ta căn bản đã đại diện cho chiến lực ở tầng cao nhất của Tử Huyền Thiên rồi!”.

Nghe lời nói đó, Thu Phiến hít sâu một hơi.

Có thể lay động điện chủ?

“Nói vậy chẳng phải… anh Lâm lành ít dữ nhiều rồi?”.

“Cậu ta tuyệt đối không thể chiến đấu, nếu không chắc chắn sẽ thất bại thảm hại!”, người bên cạnh nói.

“Nhất định phải ngăn cản Bạch Hạo Tâm xuất chiến!”, Thu Phiến hạ quyết tâm, cao giọng hét, phản đối Bạch Hạo Tâm lên chiến đấu.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Nếu đã tới thì vì sao không thể chiến đấu? Đây vốn là một trận so tài tỷ võ, sao lại có nhiều quy tắc như vậy? Mọi người chớ có ồn ào nữa! Bạch Hạo Tâm, cậu lên đi!”.

Dứt lời, hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Vô số đệ tử thiên cung nhìn sang phía người nói, tất cả im lặng, đầy vẻ ngạc nhiên.

Người lên tiếng lại là… Tam tôn trưởng!

Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh cho rằng mình nghe lầm.

Bọn họ ngơ ngác nhìn Tam tôn trưởng, đầy vẻ khó tin.

Bạch Hạo Tâm lên sàn rõ ràng sẽ bất lợi cho thiên cung Trường Sinh! Mọi người hoàn toàn có thể phản đối, nhưng vì sao… Tam tôn trưởng lại đồng ý?

“Tam tôn trưởng! Chuyện… Chuyện này không thể được… Bạch Hạo Tâm… thật sự không phù hợp quy tắc!”, một đệ tử không nhịn được, lên tiếng.

“Im miệng! Ồn ào! Ở đây làm gì đến lượt một đệ tử nho nhỏ như cậu nói chuyện?”, Tam tôn trưởng nói.

“Nhưng mà Tam tôn trưởng…”.

Đệ tử đó còn muốn nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng không kiên nhẫn nữa, lập tức giơ tay ngắt lời: “Người đâu, đuổi đệ tử không biết lễ phép này ra khỏi Anh Hoa Điện! Đánh gãy hai chân, răn đe cảnh cáo!”.

“Vâng, thưa tôn trưởng!”.

Ngay lập tức có đệ tử chấp pháp chạy đến, kéo đệ tử đó ra ngoài.

“Tam tôn trưởng! Tam tôn trưởng!”.
 
Chương 4066


Chương 4066

Đệ tử đó ra sức hét lên, nhưng vô dụng.

Mọi người biến sắc.

“Nghe đây! Khách bên ngoài tới đây, nếu mọi người làm mất lễ nghĩa của thiên cung, ai gào thét ầm ĩ trước mặt khách quý, làm mất mặt thiên cung thì sẽ bị trừng phạt nghiêm! Tuyệt đối không nhân nhượng!”, Tam tôn trưởng quát lớn.

Ông ta dứt lời, mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.

Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau.

“Thầy, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh đang làm gì vậy?”, nữ đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được hỏi.

“Còn không nhìn ra sao? Có vẻ cậu Lâm Chính kia không được Tam tôn trưởng xem trọng! Ta nghĩ Tam tôn trưởng chỉ mong cậu ta chết trong tay chúng ta, cho nên mới cho phép Hạo Tâm lên đấu!”, Chấn Hám Sơn nói.

“Hả? Vì sao lại vậy?”, nữ đệ tử ngạc nhiên.

Thực lực đáng kinh ngạc, tuổi lại trẻ, ở bất cứ tông môn nào cũng sẽ là nhân vật giống như bảo bối, cần phải bảo vệ kỹ càng, đợi người đó trưởng thành sẽ là trụ cột vững chắc của tông môn, vì sao lại hủy hoại anh ta?

“Ta cũng không biết”, Chấn Hám Sơn lắc đầu.

Nhưng Tam tôn trưởng đã nói như vậy, người của Tử Huyền Thiên đương nhiên rất vui lòng.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên!

Nếu không lấy lại, làm sao bọn họ quay về ăn nói với người trong tông môn?

Lâm Chính thì nhìn Tam tôn trưởng thật lâu, sau đó lại nhìn sang các đệ tử ở đây.

Anh nhìn ra rất nhiều đệ tử vô cùng căm phẫn, cực kỳ bất mãn với cách làm của Tam tôn trưởng.

Ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, sau đó há miệng, đột nhiên nôn ra ngụm máu.

“Phụt!

Máu vãi đầy đất, nóng hổi!

“Hả?”.

“Lâm sư huynh!”.

“Lâm Chính!”.

“Anh không sao chứ?”.

Các đệ tử Thiên Cung đều sốt ruột, vội vàng hô to.

“Tôi không sao… Chỉ là vừa rồi so chiêu với Vệ Tân Kiếm đã bị nội thương!”, Lâm Chính giả vờ không sao, lau máu nơi khóe miệng, lớn tiếng nói: “Nếu người của Tử Huyền Thiên vẫn muốn chiến đấu tiếp thì tôi tiếp đến cùng là được! Anh là Bạch Hạo Tâm đúng không? Nghe nói anh là người mạnh nhất trong các đệ tử của Tử Huyền Thiên? Vậy thì đến đi! Tuy tôi không biết tôi có phải đối thủ của anh hay không, nhưng vì thiên cung Trường Sinh, tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu!”.

Anh nói như vậy, vô số đệ tử thiên cung đều ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ sốc.

Hóa ra Lâm Chính đã bị thương đến thế?

Hóa ra anh luôn gắng gượng chống đỡ.

Trạng thái như thế làm sao tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?

Mọi người đau lòng không thôi.

Tam tôn trưởng ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tam tôn trưởng, không đúng, Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị thương? Máu của cậu ta…”.
 
Chương 4067


Chương 4067

“Có lẽ là giả vờ”, Tam tôn trưởng sầm mặt, nói: “Cậu ta đang đóng kịch!”.

“Đóng kịch?”.

“Đúng!”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi có thể để cậu ta tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm, nhưng cậu ta lại khiến tôi thua mất lòng người!”.

Đám người đó kinh ngạc.

Lâm Chính hiên ngang nói: “Bạch Hạo Tâm, anh nghe rõ đây! Lâm Chính tôi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh! Nếu tôi thất bại, thiên cung vẫn sẽ có vô số cao thủ đứng ra, Tử Huyền Thiên các người không có cơ hội thắng bọn họ đâu!”.

“Thắng? Lâm Chính, anh vẫn nên quan tâm đ ến bản thân mình đi! Tôi thấy vết thương của anh không nhẹ, nếu chiến đấu với tôi, e rằng sẽ phải mất mạng!”, Bạch Hạo Tâm nhíu mày.

“Mất mạng? Thế thì đã sao? Vì thiên cung, dù hôm nay Lâm Chính tôi có chết ở đây, tôi cũng không hối tiếc!”, Lâm Chính thấp giọng quát.

Tiếng nói ấy khiến vô số đệ tử thiên cung trào nước mắt.

“Sư huynh!”.

“Lâm sư huynh!”.

“Lâm Chính…”.

Tiếng kêu gọi không ngừng vang lên, thậm chí có người quỳ xuống tại chỗ.

Hiện trường… dường như đã có chút mất kiểm soát.

Tam tôn trưởng thấy vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm…

Các đệ tử thiên cung Trường Sinh ở đây đều có mắt.

Lâm Chính đã trúng Hoạt Độc, chuyện này trong thiên cung ai cũng biết.

Trong lúc anh bị Hoạt Độc giày vò còn dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch vì thiên cung, đánh bại nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên.

Cảnh đó sao không khiến người ta thấy phấn chấn cảm động.

Bây giờ chiến lực mạnh nhất của Tử Huyền Thiên đã xuất hiện. Vốn có thể để người đó không được lên đấu, thiên cung dựa vào uy thế của Lâm Chính thắng trận quyết đấu này, nhưng Tam tôn trưởng lại đồng ý, còn không cho các đệ tử lên tiếng!

Tình cảnh này sao không khiến các đệ tử cảm động?

Trong chốc lát, nhiều tiếng xì xào vang lên.

“Tam tôn trưởng làm như vậy thật vô nhân đạo!”.

“Ông ấy muốn Lâm Chính chết sao?”.

“Lâm sư đệ vốn đã bị Hoạt Độc giày vò, mang bệnh trong người, chiến đấu liên tục với mấy người, lúc này sao có thể để cậu ta đối mặt với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong Tứ Thánh Anh được chứ? Thế chẳng phải bảo cậu ta đi chịu chết hay sao?”.

“Chẳng lẽ Tam tôn trưởng có mâu thuẫn gì đó với Lâm sư đệ?”.

“Thật quá đáng!”.

Những tiếng vụn vặt vang lên bên tai không dứt.

Có căm phẫn bất bình, có thương tiếc cho anh.

Tam tôn trưởng đứng trước Anh Hoa Điện đương nhiên nghe được những tiếng xì xào bàn tán đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng không lên tiếng.
 
Chương 4068


Chương 4068

“Im miệng hết cho tôi! Ai cho các cô cậu ồn ào lớn tiếng?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát.

Các đệ tử lập tức dừng lời, nhưng ánh mắt mỗi người đều không tự nhiên, vẻ mặt lúc nhìn những người đó cũng thay đổi.

“Các người…”, Trịnh Thông Viễn vô cùng tức giận, còn định nói thêm gì đó, nhưng Tam tôn trưởng lại ngắt lời ông ta.

“Trịnh điện chủ, đừng để ý đến đám đệ tử đó”.

“Nhưng tôn trưởng…”.

“Cứ để bọn họ nói là được, bây giờ quan trọng là phải giải quyết rắc rối trước mắt”.

Nói xong, Tam tôn trưởng nói với Bạch Hạo Tâm: “Bạch Hạo Tâm! Cậu và Lâm Chính có thể bắt đầu rồi!”.

Bạch Hạo Tâm khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Chính.

“Lâm Chính, mặc dù anh bị thương, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của tông môn, tôi sẽ không nương tay. Nếu anh không muốn chết thì mau từ bỏ đi, bằng không lát nữa quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có thể sống sót hay không”, Bạch Hạo Tâm lạnh lùng nói.

“Anh cũng đã nói chuyện này liên quan đến danh dự tông môn, nhưng chẳng lẽ chỉ liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên các anh hay sao? Danh dự của thiên cung Trường Sinh chúng tôi thì không phải danh dự? Tới đi, tôi đã nói sẽ liều mạng, dù có thất bại chết ở đây, tôi cũng sẽ không lùi bước!”, Lâm Chính hét lên.

“Vậy được, tôi tiễn anh lên đường!”.

Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, trong mắt lộ ra sát ý, người nhoáng lên, bay tới chỗ Lâm Chính nhanh như cơn gió.

Trong nháy mắt, tất cả các dòng khí xung quanh đều xao động.

Một luồng sức mạnh không gì sánh được đánh về phía Lâm Chính theo nắm đấm của Bạch Hạo Tâm.

Luồng sức mạnh tàn bạo đó còn đáng sợ hơn cả đầu xe lửa.

Đây là thực lực của Tứ Thánh Anh sao?

Không ít người âm thầm chậc lưỡi.

Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà lại quát khẽ một tiếng, hai tay đan vào nhau ngăn đỡ nắm đấm đó.

“Định đối kháng trực diện sao?”, một đệ tử kinh ngạc thốt lên.

Ầm!

Nắm đấm và bàn tay va chạm, bùng phát ra tiếng nổ lớn như bom nổ.

Hoa văn sức mạnh đáng sợ lan ra tứ phía.

Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chống đỡ nổi quyền đó.

Đệ tử của thiên cung hồi hộp dõi theo.

Người của Tử Huyền Thiên thì lại cực kỳ vui mừng.

“Hay!”.

“Bạch sư huynh không hổ là Tứ Thánh Anh! Chỉ một đòn đã phá được phòng ngự của anh ta!”.

“Theo tôi thấy, thật ra lúc trước Vệ sư huynh đã đánh tan tác phòng ngự của anh ta, anh ta có thể chống đỡ được Vệ sư huynh, nhưng sao đối phó được Bạch sư huynh?”.

“Người này chắc chắn sẽ thua!”.
 
Chương 4069


Chương 4069

Đám Tử Huyền Thiên lại tràn đầy tự tin.

“Không ngờ anh lại có thể đỡ được một quyền của tôi, thú vị đấy! Nhưng tôi không phải Vệ Tân Kiếm, đây chỉ là món khai vị mà thôi!”.

Giọng nói hờ hững vang lên, Bạch Hạo Tâm đưa hai cánh tay lên, đánh một loạt quyền về phía Lâm Chính giống như mưa bão.

Quyền như vô ảnh, mạnh mẽ đánh tới, sức phá hoại của mỗi một quyền đủ để đánh xuyên một tòa nhà rộng lớn.

Lâm Chính vội vàng ngăn đỡ.

Nhưng có vẻ như tốc độ của anh không bằng Bạch Hạo Tâm, người xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng ngực, cổ họng, bụng và vai anh đều bị tấn công mạnh mẽ.

Người anh không khỏi lùi về sau.

Ầm!

Đợi anh ta đánh hết một bộ quyền, một tiếng nổ vang lên giữa hai người.

Sau đó, Lâm Chính đột nhiên bay ra ngoài, đập mạnh lên mặt đất, đánh nát cả mặt đất.

Không ít đệ tử thiên cung vội vàng tiến tới mấy bước, mở to mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính nằm trên đất một lúc lâu mới ho dữ dội, bò dậy.

Đợi đến khi đứng vững, mọi người mới phát hiện miệng anh đã tràn máu.

“Lâm sư đệ!”.

“Lâm Chính!”.

Người của thiên cung sốt ruột.

Đệ tử Tử Huyền Thiên thì càng thêm vui mừng.

“Phá phòng ngự rồi! Phá phòng ngự rồi!”.

“Có thể thắng! Bạch sư huynh có thể thắng!”.

Bọn họ khoa tay múa chân, giống như đã nắm chắc phần thắng.

Chấn Hám Sơn lại hơi nghi hoặc.

Mặc dù Lâm Chính trông giống như không phải đối thủ, nhưng không biết vì sao ông ta luôn có cảm giác quái dị.

Cảm giác mọi thứ trước mắt cực kỳ không chân thực!

Dường như mọi thứ… đều là giả!

Dù sao lúc giao đấu với Vệ Tân Kiếm, Lâm Chính thật giống như thần linh, vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta nghẹt thở.

Bây giờ tới Bạch Hạo Tâm, đòn tấn công đầu tiên đã khiến Lâm Chính không đỡ nổi.

Rốt cuộc là Bạch Hạo Tâm quá mạnh, hay là… Lâm Chính đã đến cực hạn?

Người bên Tam tôn trưởng đều có vẻ mặt khó coi.

“Cậu ta đang đóng kịch! Cậu ta vốn dĩ chỉ đang đóng kịch!”, Trịnh Thông Viễn tức giận liên tục giậm chân, toàn thân run rẩy.

Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị người ta đánh ra nông nỗi đó dễ dàng như vậy?

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Lâm Chính đang cố ý tỏ ra thảm hại để lấy sự thương hại của đệ tử thiên cung.

Bây giờ anh bị đánh càng thảm, địa vị của anh ở trong lòng các đệ tử sẽ càng cao, cả người anh cũng sẽ trở nên thần thánh hơn, vĩ đại hơn.
 
Chương 4070


Chương 4070

Nhưng bây giờ bọn họ biết mánh khóe của Lâm Chính cũng vô dụng.

Bọn họ không thể vạch trần Lâm Chính!

Dù có nói ra chân tướng, các đệ tử cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng đám người Tam tôn trưởng cố ý bôi nhọ Lâm Chính, ganh ghét với anh.

Đến lúc đó càng bôi càng đen, các đệ tử sẽ càng không tin vào người của năm cung mười điện nữa…

“Cậu ta làm vậy là có mục đích gì? Muốn ly gián đệ tử và chúng ta sao?”, Tứ tôn trưởng thàm hừ, nói.

“Cứ để cậu ta diễn! Dù đệ tử có lục đục thì đã sao? Tôi là tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh! Tôi muốn thế nào, bọn họ có thể gây ảnh hưởng được sao?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.

Trận chiến đấu vẫn đang diễn ra.

Mặc dù Lâm Chính trông có vẻ chật vật, nhưng dường như vẫn còn sức chiến đấu một trận.

Anh đột nhiên đứng dậy, tiếp tục đi về phía Bạch Hạo Tâm.

“Không biết tự lượng sức, để tôi xem anh có giỏi chịu đòn hay không”.

Bạch Hạo Tâm khinh thường nói, hai mắt lại nghiêm nghị, cả người như mãnh hổ lao vọt tới, hai tay giống như vuốt hổ điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lại chống đỡ.

Nhưng trước mắt mọi người, dường như anh hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Hạo Tâm, lại chống đỡ một phen.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt…

Những tiếng động quỷ dị vang lên.

Cơ thể Lâm Chính bị hai móng vuốt của Bạch Hạo Tâm cào rách vô số đường.

Trong nháy mắt, cả người anh đã đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ…

“Lâm sư đệ!”.

“Lâm Chính…”.

Vô số đệ tử gào lên thảm thiết, không nhìn thêm được nữa.

“Từ bỏ đi!”.

“Mau nhận thua đi!”.

Có người còn khuyên Lâm Chính nhận thua.

Đúng là làm đám người Tam tôn trưởng tức giận hết sức.

Nhưng trên mặt Lâm Chính lại tràn đầy vẻ kiên định và cương quyết, thấp giọng nói: “Từ bỏ? Nhận thua? Không! Tôi chưa thua!”.

Nói xong, Lâm Chính gào lên, lao ngược trở lại về phía Bạch Hạo Tâm.

Việc nghĩa không chùn bước!

“Lâm sư đệ…”.

Vô số đệ tử của thiên cung Trường Sinh rơi nước mắt.

Lâm Chính bắt đầu phản công.
 
Chương 4071


Chương 4071

Trên người anh toàn máu, nghiến chặt răng, gương mặt nhăn nhó, xông tới với tốc độ không thua kém gì Bạch Hạo Tâm.

Phải.

Theo người ngoài thấy, tốc độ của Lâm Chính không bằng Bạch Hạo Tâm, do đó mới nhận định thực lực của Lâm Chính cũng không bằng anh ta.

Nhưng càng như vậy, cảnh tượng này lại càng bi tráng!

Mọi người cũng càng xúc động!

“Không biết tự lượng sức!”.

Bạch Hạo Tâm lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, vung quyền đánh về phía Lâm Chính.

Lần này thế tấn công của Bạch Hạo Tâm vô cùng hung mãnh, nơi quyền trảo đánh tới toàn là chỗ hiểm!

Anh ta không muốn lãng phí thời gian nữa.

Với vai trò là chiến lực đỉnh cao của Tử Huyền Thiên, anh ta nên dùng tư thế áp đảo đánh bại Lâm Chính, chiến thắng trận quyết đấu này.

Thế nên, Bạch Hạo Tâm dốc hết sức, bùng nổ sát chiêu.

Chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng!

Người xung quanh nhìn thấy khi anh ta chuyển động cánh tay, trước mặt anh ta xuất hiện một mảng gió bão quyền trảo đáng sợ!

Vô số quyền ảnh và trảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong gió bão, dường như sắp xé rách hư không.

Lâm Chính lại không ngừng nghỉ mà xông thẳng vào cơn bão quyền trảo đó, cũng vung cánh tay đánh trả.

“A!”.

Không ít đệ tử thiên cung thậm chí đã kêu lên thất thanh.

Thu Phiến suýt chút nữa sợ ngất đi.

Làm sao con người có thể sống sót qua đòn tấn công đó?

Nhưng… Lâm Chính đã chống đỡ được.

Hai cánh tay anh liên tục huơ múa, điên cuồng đánh vào quyền trảo của đối phương.

Dù cái giá phải trả là trên người anh xuất hiện nhiều vết thương hơn, dấu móng vuốt nhiều hơn, máu chảy cũng nhiều hơn… nhưng Lâm Chính vẫn không từ bỏ.

Anh tiếp tục tấn công, tiếp tục liều mạng đánh giết, hoàn toàn không bị đòn tấn công mãnh liệt của Bạch Hạo Tâm dọa sợ.

Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên, lại tấn công ác liệt hơn, nhưng vẫn không thể đánh gục Lâm Chính.

Người xung quanh nhìn mà bật khóc.

Ai cũng bị sự kiên cường của Lâm Chính làm cảm động, khích lệ bọn họ…

“Cố lên Lâm sư huynh!”.

“Chiến thắng anh ta!”.

“Nhất định không được thua!”.

Các đệ tử dần dần không yêu cầu Lâm Chính nhận thua nữa, mà là ra sức cổ vũ cho anh.

Trong thời gian ngắn, bên ngoài Anh Hoa Điện vô cùng huyên náo.

Vẻ mặt Tam tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn càng thêm khó coi.

Nhưng thực tế không hề giống như những gì bọn họ nhìn thấy.
 
Chương 4072


Chương 4072

Lâm Chính và Bạch Hạo Tâm điên cuồng đối chọi, nhìn có vẻ như Lâm Chính bị đánh trúng mấy lần, cực kỳ chật vật, nhưng thực ra Bạch Hạo Tâm cũng không dễ chịu.

Anh ta phát hiện mình có thể đánh trúng Lâm Chính là vì Lâm Chính bỗng dưng xuất hiện vài chỗ sơ hở hoàn toàn không cần thiết.

Hơn nữa, nắm đấm của anh ta rõ ràng đã tích lũy sức mạnh đánh tới, nhưng không hiểu sao lại không đánh gục được Lâm Chính.

Ngược lại, lúc này nắm đấm của Lâm Chính lại trở nên cực kỳ nhanh mạnh hung ác.

Anh ta đối chọi với Lâm Chính không chiếm được chút lợi thế nào.

Sau một hiệp đánh nhau.

Bịch bịch bịch!

Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không đấu lại anh ta.

Bạch Hạo Tâm không lùi về sau, nhưng hai cánh tay sắp tê dại, cảm giác mười ngón tay của mình sắp nứt ra.

Chuyện này là sao?

Sao kẻ bệnh tật này lại có sức mạnh lớn như vậy?

Bạch Hạo Tâm kinh hãi, không thể tin nổi, quan sát Lâm Chính lại lần nữa.

“Hạo Tâm, con đang làm gì vậy? Tốc chiến tốc thắng!”.

Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hơi lo lắng, không nhịn được thúc giục.

“Vậy thì bây giờ giết anh ta!”.

Bạch Hạo Tâm hét lên, tiếp tục giết tới, vẫn dùng nắm đấm hung bạo đánh tới như mưa bão.

Lâm Chính cũng vung tay đánh trả, vẫn thỉnh thoảng lộ ra sơ hở khiến nắm đấm của Bạch Hạo Tâm đánh lên người mình. Nhưng nắm đấm của Lâm Chính chắc chắn không yếu như bề ngoài nhìn thấy. Mỗi lần trúng một đòn, hai cánh tay của Bạch Hạo Tâm đều run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể ổn định lại.

Ầm!

Khoảng một phút sau, hai bên lại tách ra.

Vết thương trên người Lâm Chính nhiều thêm, cả người sắp biến thành người máu, thở hổn hển, dáng vẻ thê thảm.

Trên người Bạch Hạo Tâm vẫn không có tổn thương gì.

Nhưng anh ta lại cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, đau đớn vô cùng, hai cánh tay sắp gãy.

Bạch Hạo Tâm đưa hai tay lên, nhìn qua nắm đấm của mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Xương ngón tay của anh ta đã nứt ra, da dẻ cũng nứt nẻ hết cả.

Nhưng vì vết thương quá nhỏ nên không ai nhìn thấy.

Mọi người cho rằng anh ta chiếm ưu thế, nhưng thực tế… anh ta và Lâm Chính ngang tài ngang sức.

Có lẽ… ngay cả ngang tài ngang sức cũng không tính!

Bạch Hạo Tâm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh băng.

“Tên Lâm Chính này rõ ràng đã bị thương nặng, vì sao vẫn có được sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là nỏ mạnh hết đà? Được! Để tôi xem xem sức lực của anh còn có thể chống đỡ được bao lâu!”.

Nghĩ xong, Bạch Hạo Tâm lại gào lên, xông tới lần nữa.

Lâm Chính vẫn vung tay phản kích.
 
Chương 4073


Chương 4073

Hai người lại chiến đấu với nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Lâm Chính bị trúng mấy quyền, vết thương trên người lại tăng thêm, nhiều đệ tử không nhẫn tâm xem tiếp nữa.

Nhưng… anh vẫn không ngã xuống.

Tiếp tục giết!

Vẫn không ngã!

Lại giết!

Vẫn vậy không ngã!

Bất kể Lâm Chính có thêm nhiều vết thương thế nào, anh vẫn cứ như con lật đật, kiên cường đứng vững.

Ngược lại Bạch Hạo Tâm đã có vẻ không chịu được nữa.

Sau mấy lượt đánh giết, hai người tách ra.

Lần này, Bạch Hạo Tâm phát hiện hai cánh tay mình không nhấc lên nổi.

Không đúng!

Không đúng!

Bạch Hạo Tâm không ngừng lẩm bẩm, nhưng lại không phát giác được chỗ nào có vấn đề.

“Bạch Hạo Tâm! Tôi liều mạng với anh!”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên gào lên, tiếp tục lao về phía anh ta.

“Cái gì?”.

Bạch Hạo Tâm kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Chính toàn thân đầy máu giống như ác ma xông về phía anh ta.

Anh ta vội vàng giơ chân muốn đạp bay Lâm Chính.

Nhưng khi anh ta vừa giơ chân lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ đột nhiên đánh vào bắp chân anh ta khiến anh ta không nhấc lên nổi.

“Hỏng bét!”.

Bạch Hạo Tâm rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.

Đợi đến khi phản ứng lại, anh ta đã bị Lâm Chính dùng một tay đè dưới đất, tay còn lại đấm mạnh về phía đầu anh ta.

Sức mạnh to lớn khiến anh ta dường như không phản kháng được.

Không hay!

Bạch Hạo Tâm kinh hãi, vội giơ tay lên đỡ.

Nhưng anh ta vừa giơ tay lên, hai cây châm bạc đột nhiên đâm vào vai anh ta khiến cánh tay vừa giơ lên không còn sức lực.

Bốp!

Đồng tử trong mắt Bạch Hạo Tâm co lại, còn chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một cú đấm của Lâm Chính vào sống mũi.

Anh ta hoa mắt chóng mặt, mắt nổ đom đóm…

Cú đấm khiến tất cả mọi người giật mình.

“Bạch sư huynh!”

Người của Tử Huyền Thiên thất kinh, tưởng mình nhìn nhầm.

“Hay lắm”, người của thiên cung Trường Sinh hò reo. Họ vui mừng lắm.
 
Chương 4074


Chương 4074

“Lâm sư huynh, đẹp lắm”.

“Cố lên”.

“Đấm! Đám chết người đó đi”.

“Đấm chết đi”, đám đệ tử kích động giơ nắm đấm lên và hò reo.

“Im lặng, tất cả im lặng”, Trịnh Thông Viễn tức giận, thế nhưng lúc này chẳng có ai còn nghe lời của ông ta nữa. Tất cả đều cảm thấy người sôi lên hừng hực bởi cú đấm của Lâm Chính.

Bọn họ hò reo không ngớt. Lúc này, ai thua ai thắng có lẽ không còn quan trọng nữa. Bởi vì trong mắt họ, Lâm Chính đã là người chiến thắng rồi.

Thế nhưng trong mắt đám người Tam tôn trưởng thì tất cả chỉ là một vở kịch. Một vở kịch mà thôi.

“Bắt đầu phản công rồi”, Tam tôn trưởng nói bằng vẻ vô cảm. Ông ta sớm đoán ra Lâm Chính sẽ thế này.

“Tên này thâm quá…”, Tứ tôn trưởng nói bằng giọng khàn khàn.

“Tam tôn trưởng, chúng ta không làm gì sao? Cứ để cho tên đó dắt mũi chúng ta à?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên, vội vàng nói.

“Ông định làm gì?”, Tam tôn trưởng hừ giọng: “Giờ đã mất lòng họ rồi, lẽ nào ông muốn ép đám đệ tử này tạo phản à?”

“Thế nhưng…”

“Đừng nhưng nữa!Tôi nói cho ông biết, giờ Lâm Chính đang ép chúng ta. Một khi chúng ta làm theo thì chắc chắn cậu ta sẽ bật lại ngay. Tới khi đó, cả ông và tôi cùng khó xử, ngược lại cậu ta lại thành công với kế hoạch của mình”, Tam tôn trưởng nói.

“Cậu…cậu ta dám sao?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên.

“Ông cho rằng cậu ta không dám?”, Tam tôn trưởng trợn ngược mắt: “Ông tưởng cậu ta ngốc sao? Chắc chắn cậu ta biết việc chúng ta cố tình không chữa trị cho cậu ta. Vì vậy cậu ta định báo thù, ông nghĩ về thằng nhóc đó đơn giản quá đấy”.

Trịnh Thông Viễn há hốc miệng. Lâm Chính vẫn đấm bùm bụp vào mặt của Bạch Hạo Tâm. Hết cú đấm này đến cú đấm khác, anh không biết mệt là gì.

Mặc dù hai tay của Bạch Hạo Tâm không thể cử động, toàn thân cũng bị khống chế, thế nhưng hai chân vẫn cử động được. Anh ta lập tức đập đầu gối vào lưng của Lâm Chính, tiến hành phản công.

Bụp! Lâm Chính bị phản công, đau tới mức run rẩy, miệng phun ra máu. Thế nhưng anh không hề dừng lại, chỉ tiếp tục đấm. Bạch Hạo Tâm mặt be bét máu, mũi lệch hẳn sang một bên.

Cả hai bên đều không có ý định từ bỏ, cứ điên cuồng đánh, đấm lẫn nhau.

Bụp! Bụp!…Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông không dám lên tiếng.

Lúc này là lúc dựa vào ý chí để xem ai có thể cầm cự được tới giây phút cuối cùng. Ai buông tay trước, ai sẽ thua trước…

Đó là người ngoài nghĩ thế. Còn trên thực tế thì Bạch Hạo Tâm biết tất cả đều là trò do Lâm Chính tạo ra. Sức mạnh của đối phương không hề yếu như người ngoài nhìn thấy. Ngược lại, anh mạnh khủng khiếp.

Sức mạnh của anh thật sự kinh người. Anh giả vờ mà thôi.

Bạch Hạo Tâm cảm thấy da đầu tê dại. Nếu mà đối phương ghim thêm châm nữa thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào. Cần phải né những nhát châm cổ quái đó. Nếu không chỉ có nước thua mà thôi.

Bạch Hạo Tâm gầm lên, định đẩy Lâm Chính ra. Nhưng dù thế nào thì cũng không thể…Sức mạnh của Lâm Chính quá kinh khủng.

“Anh…đang giả bộ đúng không? Anh không hề bị bệnh. Những vết thương kia cũng chẳng làm gì được anh. Anh đang giả bộ?”, Bạch Hạo Tâm trừng mắt, hét lên.

Lâm Chính không hề đáp lại, anh cứ thế đấm tới tấp. Lúc này, Bạch Hạo Tâm có thể nhìn rõ những cây châm giữa cánh những ngón tay của anh…
 
Chương 4075


Chương 4075

“Châm bạc sao…”, Bạch Hạo Tâm hít một hơi thật sâu, định nói thêm gì đó nhưng hai mắt tối đen. Có vẻ anh ta sắp ngất tới nơi. Anh ta cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo nhưng không thể.

Trước khi ngất đi, mắt anh ta chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Lâm Chính. Đôi mắt dữ dằn đó, từ sâu thẳm bên trong, bỗng trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.

Lúc này Bạch Hạo Tâm đã chắc chắn với suy nghĩ của mình. Người này…luôn giả bộ. Rõ ràng anh ta không hề bị bệnh tới mức sắp chết. Mà ngược lại anh ta rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý.

“Bạch sư huynh”, người của Tử Huyền Thiên hét lên. Bạch Hạo Tâm không nghe thấy gì. Chân anh ta nhấc lên bỗng từ từ hạ xuống, cơ thể như bị rút sạch sức lực. Hai mắt anh ta nhắm lại, cuối cùng cả cơ thể bất động.

Thắng thua đã định…

Bạch Hạo Tâm ngất có nghĩa là Lâm Chính đã giành chiến thắng. Nhưng những người có mặt vẫn chưa hoàn hồn. Nhất là đám đệ tử của Tử Huyền Thiên. Họ sững sờ. Họ cảm thấy ong ong cả đầu.

Một trong Tứ Thánh Anh – Bạch Hổ – Bạch Hạo Tâm đã thua rồi!Hơn nữa còn thua bởi một đối thủ như thế kia.

Không thể nào? Đối phương chỉ đấm có vài cái mà sao anh ta có thể ngất được chứ. Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Hạo Tâm đúng ra không bị ăn đấm như thế mới phải.

Đừng nói là vài đấm mà dù có vài nhát kiếm đâm vào thì với độ mạnh của thể xác, anh ta vẫn có thể cầm cự được một lúc mới đúng. Vậy chuyện gì thế này.

Không ai hiểu nguyên do. Chấn Hám Sơn cũng vậy. Ông ta cũng vô cùng bàng hoàng, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sự bất ổn nằm ở đâu!

“Vạn tuế!”

“Thắng rồi!”

“Lâm sư đệ tuyệt quá”, lúc này, đệ tử của thiên cung Trường Sinh hò reo rầm trời. Tất cả đều ôm chầm lấy nhau, vui mừng tới rơi nước mắt. Bọn họ vốn không đặt nhiều hi vọng vào Lâm Chính. Vậy mà anh dựa vào ý chí đã đánh bại được Bạch Hạo Tâm – một trong Tứ Thánh Anh.

Đối với các đệ tử mà nói điều này đúng là kỳ tích. Mà đứng trước một kỳ tích như thế, có ai lại không kích động cho được.

Cả hiện trường sục sôi. Thậm chí còn có người lao lên bế cả Lâm Chính với người đầy vết thương lên. Giống như đại thống lĩnh thắng trận trở về.

Một lúc sau Lâm Chính mới được đặt xuống. Lúc này anh đã không còn đứng vững nữa. Anh cần có người dìu. Những người đệ tử tốt bụng bắt đầu châm cứu, trị thương cho anh.

Lâm Chính cảm ơn sau đó đẩy đám người ra đi về phía Chấn Hám Sơn. Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Các bạn Tử Huyền Thiên, có còn ai…muốn chiến đấu với tôi nữa không?”

Đám đông tái mặt, họ tức lắm nhưng tới nước này thì bọn họ không thể nào chiến đấu được nữa. Trừ khi bọn họ mời được ba người trong bộ Tứ Thánh Anh còn lại. Thế nhưng điều đó là không thể.

Bất lực, Chấn Hám Sơn đành phải lựa chọn từ bỏ: “Người anh em có thực lực kinh người, ý chí khiến người khác phải khâm phục, đánh bại liên tiếp đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục”, ông ta nói.

Dứt lời, các đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng siết chặt nắm đấm, để lộ vẻ không cam tâm.

Người của thiên cung hò reo. Đám người Tam tôn trưởng thì không lộ biểu cảm gì, chẳng ai biết họ đang cảm thấy thế nào.

“Tam tôn trưởng “Thần Ngạo Tập” là của thiên cung rồi”, Chấn Hám Sơn chắp tay, sau đó dẫn đệ tử của mình rời đi.

“Tốt quá”.

Tiếng hoan hô lại vang lên. Tam tôn trưởng vẫn không nói gì, chỉ chau chặt mày.

Lâm Chính suy nghĩ…Thần Ngạo Tập sao? Đám người này tới thiên cung làm loạn là vì thứ này à?
 
Chương 4076


Chương 4076

Được đám đệ tử dìu, Lâm Chính giả bộ yếu ớt bước tới Anh Hoa Điện và chắp tay:“Các vị tôn trưởng, điện chủ, đệ tử đã không làm các vị mất mặt đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

Trịnh Thông viễn mặt tối sầm, đôi mắt ánh lên sát khí, ông ta thật chỉ muốn xử lý luôn thằng nhãi này. Tam tôn trưởng không thể hiện gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Lâm Chính cậu làm khá lắm. Lần này coi như cậu đã lập công lớn cho thiên cung rồi. Tôi sẽ báo lên Đại tôn trưởng, thưởng cho cậu”.

“Sao có thể nói vậy được, thiên cung đã cứu giúp đệ tử, đệ tử phải báo ân mới đúng”.

“Cậu có thể lĩnh ngộ được như vậy là tốt. Được rồi, cậu bị thương cũng không hề nhẹ. Cậu đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ bảo ngũ tôn trưởng đích thân chữa trị cho cậu”.

“Không cần đâu, đệ tử bị thương một ít mà thôi”.

“Không có gì, về đi”, Tam tôn trưởng vẫn kiên quyết.

“Vâng, cảm ơn Tam tôn trưởng”, Lâm Chính mỉm cười, quay người rời đi.

“Giải tán”, Tam tôn trưởng phất tay, đám đệ tử giải tán. Anh Hoa Điện trở lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Thế nhưng Tam tôn trưởng vẫn đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn theo hướng Lâm Chính rời đi.

“Tam tôn trưởng, mặc dù Lâm Chính bị thương nhưng chỉ là bị thương da thịt, hà tất phải bảo tôi đích thân chữa trị?”, Ngũ tôn trưởng không hiểu, bèn bước lên hỏi.

“Trị thương là chuyện nhỏ, thực ra là tôi có ý khác”, Tam tôn trưởng nói.

“Ý gì cơ?”

“Tôi muốn bà điều tra hoạt độc trong người Lâm Chính. Xem hoạt độc nó như thế nào”, Tam tôn trưởng trầm giọng. Nghe thấy vậy đám đông lập tức hiểu ra kế hoạch của Tam tôn trưởng.

“Tam tôn trưởng, ông cảm thấy…hoạt độc trong người Lâm Chính có vấn đề sao?”

“Không phải bà nói tình hình của cậu ta rất nghiêm trọng, không thể vận động chân khí được à? Nếu đúng như vậy thì tại sao cậu ta có thể giết được Bạch Hạo Tâm? Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn là bà bị lừa rồi”, Tam tôn trưởng hừ giọng.

“Nhưng cậu ta đâu có thể tự chữa lành được. Cậu ta không có dược liệu, dù có y thuật kinh thiên thì cũng không làm gì được mà”, Ngũ tôn trưởng nói.

Không bột đố gột nên hồ. Lâm Chính dù yêu nghiệt nhung cũng không thể yêu nghiệt tới mức đó được.

“Bà thật sự cho rằng không hề sao? Bà quên chuyện ở Từ Bi Thất rồi à?”, Tam tôn trưởng hừ giọng. Ngũ tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại.

“Ông cho rằng người trộm Từ Bi Thất có khả năng là Lâm Chính?”, Trịnh Thông Viễn nhanh nhạy nhận ra.

“Rất có khả năng, vì vậy tôi muốn điều tra”, Tam tôn trưởng lấy từ trong người ra một cây châm màu đỏ đưa cho Ngũ tôn trưởng.

“Xích Hồng Châm?”, đám đông thất kinh.

“Lâm Chính giảo hoạt, có thể là cậu ta có cách nào đó để che giấu tình hình hoạt độc trong cơ thể mình. Mọi người mang Xích Hồng Châm cùng phần thưởng tới đó. Có Xích Hồng Châm thì dù cậu ta có sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể che giấu được. Châm này có thể thử được vạn độc”, Tam tôn trưởng trầm giọng.

“Được”.

“Nghe đây, nếu hoạt độc trong người Lâm Chính có sự chuyển biến theo hướng tích cực thì hoàn toàn có thể khẳng định cậu ta là hung thủ trong vụ trộm Từ Bi Thất, vậy thì phải lập tức bắt cậu ta lại. Nếu như cậu ta dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ, rõ chưa?”, Tam tôn trưởng đanh giọng.

“Vâng, Tam tôn trưởng”, Ngũ tôn trưởng gật đầu, định rời đi.

“Ngũ tôn trưởng, từ từ đã” ,lúc này, Trịnh Thông Viễn hét lớn. Ngũ tôn trưởng khựng bước.

Trịnh Thông Viễn bước tới nói: “Tôi đi cùng bà”.

Ngũ tôn trưởng giật mình, lập tức hiểu ra ý của Trịnh Thông Viễn.
 
Chương 4077


Chương 4077

“Cũng được”, không đợi Ngũ tôn trưởng lên tiếng, Tam tôn trưởng đã đồng ý.

“Tôi cũng đi”, Tứ tôn trưởng cũng nói thêm vào: “Chuyện này liên quan tới Từ Bi Thất, cũng có trách nhiệm của tôi. Nếu Lâm Chính đúng là kẻ tình nghi thì tôi quyết không dung túng”.

Sau khi hạ quyết tâm, Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn cùng đi về nơi ở của Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính vừa ngồi xuống, còn chưa kịp xử lý vết thương trong cơ thể thì cánh cửa đã bị Trịnh Thông Viễn đẩy ra: “Lâm Chính, Ngũ tôn trưởng tới trị thương cho cậu rồi đây”.

Tam tôn trưởng yêu cầu Ngũ tôn trưởng đích thân tới chữa trị cho Lâm Chính, anh cũng biết Tam tôn trưởng đã nghi ngờ mình. Nói là trị thương nhưng thực ra là để điều tra.

Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt khẽ dao động. Anh lập tức lấy châm ra đâm ngập sâu vào trong ngực của mình. Thu Phiến ở bên cạnh vô cùng căng thẳng, vội chạy ra đón những người kia. Thế nhưng bọn họ đã bước vào trong.

“Tôn trưởng…”, Thu Phiến hô lên, cảm thấy bối rối. Lâm Chính thấy vậy bèn há miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

Đám đông thất kinh.

Máu được nôn ra, anh yếu ớt nhìn bọn họ: “Ngũ tôn trưởng sao tới nhanh vậy? Tứ tôn trưởng và Trịnh điện chủ cũng tới rồi sao? Đệ tử bái kiến hai vị tôn trưởng và Trịnh điện chủ…”

Thấy bộ dạng của Lâm Chính, đám đông nhìn nhau.

“Lâm Chính, xem ra cậu bị thương không hề nhẹ. Ngũ tôn trưởng mau điều trị cho Lâm Chính đi. Hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho thiên cung, tuyệt đối không được chậm trễ”, Trịnh điện chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Được, Lâm Chính, cậu cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Ngũ tôn trưởng nói.

“Vâng, Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cởi áo ra.

Ngay lập tức,cơ thể anh hiện ra trước mặt đám đông. Những vết thương chằng chịt cũng hiện ra, ngoài ra thì còn có một lượng lớn những mảng tối như con rắn độc đang lan ra khắp cơ thể khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê dại.

“Là hoạt độc”, Tứ tôn trưởng khẽ nói.

Ngũ tôn trưởng do dự, sau đó kiểm tra và khẽ gật đầu với những người còn lại: “Hoạt độc của Lâm Chính nghiêm trọng lắm rồi”.

“Vậy châm cứu xem thế nào”.

Ngũ tôn trưởng gật đầu, lấy Xích Hồng Châm ra và đâm lên người Lâm Chính. Lâm Chính đương nhiên là để ý thấy cây châm của Ngũ tôn trưởng, anh lên tiếng:“Ngũ tôn trưởng, cây châm này đặc biệt quá, nó là châm gì vậy?”

“À…không có gì, chỉ là nó có thể chữa trị cho cậu, khiến cơ thể cậu ấm hơn và có tác dụng lên vết thương của cậu thôi”, Ngũ tôn trưởng giải thích.

“Có tác dụng với hoạt độc không?”

“Có một chút…”

“Thần kỳ vậy cơ à, thật hiếm có…Đệ tử có thể xem được không?”, Lâm Chính nói.

“Điều này…”, Ngũ tôn trưởng do dự.

“Sao vậy? Ngũ tôn trưởng, lẽ nào châm bạc này không phải của tôn trưởng?”

“Làm gì có chuyện đó, nếu cậu muốn xem thì xem đi”, Ngũ tôn trưởng đưa cây châm cho anh.

Lâm Chính cầm lấy. Lúc anh cầm vào cây châm thì lập tức hiểu ra tác dụng của nó. Anh giả bộ soi ngắm rồi mỉm cười trả lại: “Đệ tử ngu đần không nhìn ra được sự thần kỳ của cây châm này. Trả lại cho Ngũ tôn trưởng”.

“Không sao, chữa trị được là được”, Ngũ tôn trưởng tiếp tục châm cứu.
 
Chương 4078


Chương 4078

Lâm Chính thấy vậy thì khẽ đưa ngón tay ấn vào eo, đồng thời day quanh Tam Thái Huyệt. Một lúc sau, Ngũ tôn trưởng cất kim về. Bà ta nhìn Xích Hồng Châm và tái mặt.

“Ngũ tôn trưởng, hoạt độc trong người đệ tử thế nào rồi? Có phải là…khụ khụ…sắp thải ra được hết rồi không?’

“Đúng…đúng là gần hết rồi…cậu phải kiên trì”, Ngũ tôn trưởng nặn ra một nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Trịnh Thông Viễn và Tứ tôn trưởng nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Ngũ tôn trưởng làm sao vậy? Tại sao lại trở nên hoảng loạn như vậy chứ?

“Ngũ tôn trưởng, tôn trưởng đi luôn sao? Để đệ tử tiễn tôn trưởng”, Lâm Chính vội vàng đứng dậy.

“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi…”, Ngũ tôn trưởng thở gấp, vội chạy ra ra ngoài.

“Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng…Phụt..Anh lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi, cả người đổ ra đất, mặt trắng bệch.

Trịnh Thông VIễn, Tứ tôn trưởng giật mình. Có lẽ hành động của Lâm Chính đã khiến đám đông phải thất kinh.

“Lâm đại ca”, Thu Phiến vội vàng dìu anh dậy: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là một chút máu mà thôi”, Lâm Chính th ở dốc.

“Thế nhưng…”, Thu Phiến ngập ngừng.

“Lâm Chính, cậu nghỉ ngơi đi”, Tứ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn họ. Anh lau máu khỏe miệng, không nói gì.

Hai người rời khỏi lập tức đuổi theo Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tình hình của Lâm Chính thế nào? Tại sao lại bỏ đi nhanh như vậy?”, Trịnh Thông Viễn vội hỏi.

Ngũ tôn trưởng không nói gì, chỉ lấy cây châm ra trước mặt mọi người. Hai người thấy vậy thì tái mặt.

“Điều…điều này là…”

“Hỏng rồi, hỏng hoàn toàn rồi”, Ngũ tôn trưởng lên tiếng: “Lâm Chính của lúc này đã bị phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Không chỉ vậy, huyết quản toàn thân cậu ta cũng đang bị phá hủy dần, có khả năng sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào…Người này…đã là một người chết rồi.

Liên quan tới Xích Hồng Châm, Lâm Chính không hiểu rõ lắm. Vừa hay lúc vào Tàng Thư Các anh có thấy một đoạn miêu tả về loại châm này, thế nên anh mới có phương ánh ứng phó nhanh như thế. Nếu không, Ngũ tôn trưởng mà biết anh đang giả bộ thì chắc chắn sẽ móc nối anh với chuyện ăn trộm ở Từ Bi Thất ngay.

Tới khi đó, Lâm Chính sợ rằng sẽ bị cả thiên cung tấn công mất. Lúc đó dù anh có ba đầu sáu tay thì cũng bỏ mạng ở đây thôi.

“Thu Phiến, đóng cửa lại đi. Tôi phải trị thương”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vâng Lâm đại ca”, Thu Phiến vội chạy đi đóng cửa lại. Lúc đóng cửa, cô gái mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng ai đó ở bên ngoài. Thu Phiến tái mặt.

“Lâm đại ca, hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta”, Thu Phiến chạy lại, khẽ nói.

“Không cần sợ hãi, là người của Trịnh Thông Viễn đấy. Bọn họ thấy thời gian của tôi không còn nhiều nữa nên tới để xem khi nào tôi sẽ chết. Nếu như tôi chết thì họ sẽ lập tức cướp hết những thứ có trên người tôi”.

Thu Phiến bàng hoàng.

“Thu Phiến, không cần phải bận tâm”, Lâm Chính nói xong bèn điều trị vết thương.

Thu Phiến cảm thấy lo lắng lắm, không biết phải nói gì. Cô ấy nhìn vẻ ung dung của Lâm Chính và không nghĩ nhiều nữa.
 
Chương 4079


Chương 4079

Thời gian cứ thế trôi qua. Mỗi ngày Trịnh Thông Viễn và Tam trưởng lão đều cử người tới đình viện giám sát. Họ không cho phép Lâm Chính rời khỏi thiên cung. Chỉ cần Lâm Chính bất ổn là họ sẽ cho người cướp thần dược và Lạc Linh Huyết của anh ngay.

Đương nhiên họ cũng theo dõi xem anh có sử dụng thần dược hay không. Bởi vì đối với bọn họ thần dược là những thứ vô cùng quý giá. Trước đó thiên cung đã không chịu chữa trị cho Lâm Chính vì không nỡ dùng tới thần dược…Có lẽ chỉ cần Lâm Chính sử dụng thần dược là họ sẽ ra tay ngay lập tức dù anh có viện cớ gì đi chăng nữa.

Điều đó cũng chằng là gì với Lâm Chính. Muốn làm giả những thứ thuốc này quá dễ dàng. Đám đệ tử đó không biết mỗi ngày Lâm Chính nhờ Thu Phiến sắc là thứ thuốc gì.

Anh ngụy tạo thần dược thành thuốc bình thường và ngụy tạo thuốc bình thường thành thần dược…Thế là anh đã tiến hành trị thương cho mình bằng thần dược mà những đệ tử kia không hề biết.

Chỉ có điều…Việc trị liệu cuối cùng cũng gặp khó khăn.

“Thu Phiến, thiếu một loại dược liệu mà tôi cần. Cô có biết ở đâu không?”, Lâm Chính liếc nhìn chỗ thần dược và trầm giọng hỏi.

“Lâm đại ca, anh còn cần thuốc gì nữa?”, Thu Phiến vội hỏi.

“Đông Thiên An”

“Đông Thiên An? Đó là loại dược liệu rất hiếm. Hằng trăm năm trước thiên cung có nhưng bị cung chủ của nhiệm kỳ trước dùng hết rồi, từ đó không còn nghe nói về vị thuốc này nữa”, sắc mặt của Thu Phiến trông vô cùng khó coi.

“Vậy cô có biết ở đâu có không?”

“Điều này…”

Thu Phiến thầm suy nghĩ và đột nhiên nói: “Hình như Tử Huyền Thiên có”.

“Tử Huyền Thiên à?”, Lâm Chính giật mình.

“Tôi cũng không chắc chắn…Lâm đại ca, Vệ Tân Kiếm không phải là đệ tử của anh sao, tại sao anh không hỏi anh ta?”, Thu Phiến nói.

Lâm Chính gật đầu: “Được! Có điều Thu Phiến, tôi không có số điện thoại của Vệ Tân Kiếm. Thế này đi, cô gửi giúp tôi một bức thư nói với Vệ Tân Kiếm yêu cầu của tôi”.

“Điều này…thôi được”.

“Giờ tôi viết thư” , Lâm Chính viết xong bèn giao cho Thu Phiến. Thu Phiến lập tức rời khỏi thiên cung Trường Sinh. Lần đi này của cô kéo dài nhiều ngày trời.

Lâm Chính cũng không vội, đêm đêm anh chuồn ra khỏi bậc thềm Trường Sinh xem tình hình của Liễu Như Thi thế nào.

Anh đột nhập vào Từ Bi Thất, ăn trộm được không ít thần dược nên việc cứu chữa cho Liễu Như Thi không còn thành vấn đề nữa. Giờ thứ mà anh quan tâm nhất, ngoài Liễu Như Thi ra thì đó chính là “Thần Ngạo Tập!”

Thứ mà có thể khiến người của Tử Huyền Thiên mạo hiểm như thế thì chắc chắn không phải là thứ bình thường. Lâm Chính đã thuộc hết về Thần Ngạo Tập, giờ anh chỉ cần từ từ nghiên cứu là được.

Thế nhưng sự yên bình chưa được bao lâu, đúng lúc anh đang chuyên tâm nghiên cứu Thần Ngạo Tập thì một người đệ tử bước vào.

“Chào Lâm sư huynh”, người này cung kính chào hỏi.

“Anh là Tiết sư huynh phải không? Tôi nhớ thời gian anh nhập môn dài hơn tôi, hà tất phải gọi tôi là sư huynh chứ?”, Lâm Chính nhìn người này, rõ ràng là người anh quen.

“Lâm sư huynh, sau khi anh giao chiến với Tử Huyền Thiên thì tất cả các đệ tử đều gọi anh là sư huynh rồi. Địa vị của anh cao, đương nhiên là chúng tôi phải gọi một tiếng sư huynh”, người họ Tiết này mỉm cười.

“Mọi người nói quá rồi. Không biết Tiết sư huynh có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.
 
Chương 4080


Chương 4080

Thấy Lâm Chính vẫn gọi mình là sư huynh thì người này cảm kích lắm: “Sư huynh, hôm nay thiên cung tổ chức đại hội y mười năm một lần, Đại tôn trưởng đặc biệt mời anh tới tham gia”.

“Đại hội y sao? Đại tôn trưởng?”, Lâm Chính giật mình.

Đại tôn trưởng đích thân hạ lệnh thì Lâm Chính đương nhiên phải nghe theo rồi. Nhưng đại hội y này có liên quan gì tới Lâm Chính chứ?

Trong mắt đám tôn trưởng, anh có khác gì một người đã chết đâu. Đang yên đang lành sao đại tôn trưởng lại hạ mình mời anh tham gia thế? Chắc chắn là có gì mập mờ rồi.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, cuối cùng thì đành phải thỏa hiệp. Trước mắt, hoạt độc trong người anh vẫn chưa thải hết hoàn toàn, vẫn cần phải nhờ vào thần dược và những mật pháp trong Tàng Thư Các nên anh không thể rời khỏi đây được. Giờ nếu anh không đi tham gia thì chắc chắn là bọn họ sẽ không tha cho anh.

“Đại hội y khi nào khai mạc vậy?”, Lâm Chính nói.

“Chiều nay ở Vô Dục Cung”.

“Được, tôi nhất định sẽ tham gia đúng giờ”.

Sau khi đáp lại, người đệ tử lập tức rời đi. Lâm Chính đi đi lại lại trong phòng. Anh suy nghĩ, sau đó lấy hết thuốc có trong người sắc lên. Đợi sau khi sắc xong anh uống cạn, ợ hơi rồi mới đi tới Vô Dục Cung.

Trước đây, thời gian Lâm Chính ở thiên cung không nhiều nên chưa từng nghe nói về đại hội này. Đợi đến khi tới được đây thì anh đã thấy người đông như kiến.

Thế nhưng không phải tất cả bọn họ đều là đệ tử bình thường của thiên cung mà là đệ tử tinh nhuệ hoặc đệ tử nhập thất. Ngoài ra còn có những người quản lý của cung điện hoặc đường khẩu.

Chẳng ai trò chuyện nhiều với ai. Tất cả chỉ tìm vị trí và ngồi khoanh chân. Người có địa vị cao đương nhiên ngồi phía trước, địa vị thấp hơn tự động ngồi ra phía sau. Lâm Chính vác theo khuôn mặt tái mét xuất hiện, thu hút không ít sự chú ý của đám đông.

“Lâm…”, có người định bước tới chào Lâm Chính nhưng ngay lập tức bị người bên cạnh ghì lại, không cho tiếp cận anh.

Lâm Chính đương nhiên thấy hết. Sau cuộc chiến với Tử Huyền Thiên, Lâm Chính trở thành người được ngưỡng vọng trong mắt đám đệ tử của thiên cung, ai cũng gọi anh là sư huynh.

Nhưng trong mắt các tầng lớp cấp cao, hành động của Lâm Chính chẳng khác gì là tát vào mặt đám người Tam tôn trưởng.

Những người có địa vị cao hơn thì họ lựa chọn Tam tôn trưởng thay vì Lâm Chính, việc tiếp xúc nhiều với anh sẽ chẳng khác gì đối đầu với Tam tôn trưởng.

Không ai lên tiếng. Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế một mình đi tới vị trí sau cùng và ngồi xuống.

“Khụ khụ…”, anh ho liên tục, nhìn trông tệ vô cùng, thậm chí là người khác còn nhìn thấy anh ho ra máu.

“Lâm Chính trông không ổn thật rồi”.

“Tôi nghe đệ tử của Ngũ tôn trưởng nói rằng, Ngũ tôn trưởng đã tiến hành chẩn đoán cho Lâm Chính rồi. Giờ lục phụ ngũ tạng của anh ta đã bắt đầu bị hoại tử, giờ còn sống được lúc nào hay lúc đấy. Cơ thể có thể bị nổ bất cứ lúc nào”.

“Thật hay giả vậy? Tình trạng của anh ta tệ tới mức đó cơ à, trước đó đấu nhau với người của Tử Huyền Thiên thấy mạnh lắm cơ mà”.

“Thì do là đấu với họ nên mới bị như vậy?”

“Tức là sao cơ?”

“Tôi nghe nói thứ trong người của Lâm Chính là hoạt độc, lúc đấu nhau với Tử Huyên Thiên đã khiến hoạt độc phát tác dụng, không kiểm soát được nên lục phủ ngũ tạng mới bị phá hủy. Giờ Lâm Chính là một kẻ sắp chết rồi”.
 
Chương 4081


Chương 4081

“Hóa ra là vậy”.

Rất nhiều người xì xầm. Lâm Chính nghe thấy nhưng anh không nói nhiều.

Lúc này, hiện trưởng cũng trở nên in lặng. Lâm Chính chau mày, nhìn về phía trước.

“Cậu là Lâm Chính à?”, anh quay lại thì thấy một ngời đàn ông trung niên mặt chữ điền, râu ria xồm xoàm đứng ngay sau mình. Người đàn ông cao gần 2m, khí tức hùng hậu, đứng trước mặt ông ta mà có cảm giác khó thở.

Có không ít người định chào hỏi người đàn ông này nhưng ông ta mặc kệ, chỉ nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy? Ông là?”, Lâm Chính ho khù khụ, tò mò hỏi.

“Đừng quan tâm tôi là ai, giơ tay lên”, người đàn ông nói.

“Hả?”, Lâm Chính hoang mang nhưng sau đó vẫn giơ tay lên. Người đàn ông chộp lấy cổ tay anh kéo mạnh ghì anh xuống đất.

“Hự…”

Lâm Chính chau mày, đứng dậy, anh tưởng người này định ra tay. Thế nhưng người đàn ông chỉ xòe năm ngón tay ra bắt mạch cho anh.

Ông ta nhắm mắt như đang cảm nhận điều gì đó. Một lúc sau ông ta buông tay ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh ngạc.

“Cậu có cơ thể thần võ sao?”, người đàn ông hỏi.

“Tiền bối có thể cảm nhận được à?”

“Nếu không phải vì có cơ thể thần võ thì với tình trạng hiện tại, cậu đã chết rồi. Nói cho tôi biết, cậu làm thế nào để tu luyện được cơ thể này vậy?”, người đàn ông lại hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Có thể nói là do may mắn. Có điều giờ có tác dụng gì chứ, tôi chỉ muốn có thể giải được hoạt độc trong cơ thể”.

“Hoạt độc không dễ chữa, nhất là loại hoạt độc trên người cậu. Cần phải trả một cái giá khá đắt. Có điều tôi cảm thấy dù giá có đắt thì cũng xứng đáng. Cậu còn trẻ như vậy mà đã sở hữu cơ thể thần võ, sau này chắc chắn cậu sẽ còn hơn tôi nữa”, người đàn ông đanh giọng.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc tiền bối là ai vậy?”

“Đúng là có mắt không tròng, người này chính là Nhị tôn trưởng của thiên cung đấy”, một người đứng bên cạnh lạnh giọng.

“Cái gì? Ông chính là Nhị tôn trưởng sao?”

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng nhìn anh: “Lâm Chính, cậu cởi áo ra”.

“Tôn trưởng…định làm gì?”

“Cứ làm theo là được?”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Thế nhưng anh vẫn làm theo. Nhị tôn trưởng lấy châm ra, thuần thục đâm vài cây lên người Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí ấm chạy trong cơ thể, tinh thần của anh tốt lên nhiều.

“Thần kỳ quá”, Lâm Chính trố tròn mắt, kêu lên.

Nhị tôn trưởng nhanh chóng thu châm về: “Cậu nghỉ ngơi đi”, nói xong ông ta rời đi.

Lâm Chính cảm thấy không hiểu. Nhị tôn trưởng đang làm gì vậy?

Lúc này, hiện trường trở nên im lặng. Có người bỗng hô vang:“Đại tôn trưởng tới”.

Dứt lời, tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Cung nghênh Đại tôn trưởng”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom