Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4082


Chương 4082

Tiếng hô vang lên. Lâm Chính ngầng đầu nhìn về hướng Vô Dục Cung thì thấy một người đàn ông trung niên tết tóc đeo khuyên đang từ từ bước ra.

Mặc dù đã có tuổi nhưng ông ta trông rất đẹp trai và có khí chất. Ông ta chắp tay sau lưng, nhìn đám đông và lên tiếng: “Ngồi xuống đi”.

“Tạ ơn tôn trưởng”.

Mọi người ngồi xuống. Đại tôn trưởng định nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính…

Ánh mắt Lâm Chính bắt gặp ánh mắt của Đại tôn trưởng nhưng chỉ một lúc sau, ông ta đã nhìn sang người khác và bắt đầu lên tiếng.

Đương nhiên ông ta chỉ nói những lời khách sáo. Lâm Chính không có hứng thú. Đại tôn trưởng nói xong thì đại hội y thuật bắt đầu.

Lâm Chính còn tưởng đây là màn đại hội thần kỳ thế nào, thật không ngờ chỉ là một màn biện luận thông thường. Tuy nhiên anh thấy cũng khá thú vị.

Chủ đề của đại hội là y và võ. Những người có mặt ở đây đều là y võ. Bọn họ đều có sự hiểu biết rất đặc biệt về y và võ, đưa ra những nghi ngờ và những sự giải thích khiến Lâm Chính được mở mang tầm mắt.

“Y võ chính là dùng y để trị da thịt xương, dùng da thịt xương để cải thiện võ. Y giả có thể trị bệnh được cho người khác nhưng không thể trị được tâm của họ. Muốn trị được tâm người khác thì phải dùng võ. Vì vậy y và võ không thể phân tách…”, một điện chủ đứng ra lên tiếng.

Có người phản bác, có người đồng tình, cũng có người đứng lên chất vấn. Bầu không khí khá nào nhiệt. Đúng lúc này, Đại tôn trưởng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính.

“Đệ tử Lâm Chính ở đâu?”, ông ta nói giọng khàn khàn.

Dứt lời, bầu không khí trở nên yên lặng. Không ai ngờ, Đại tôn trưởng lại đột nhiên đổi đề tài sang Lâm Chính.

Nhất thời, tất cả mọi người đều quay về phía anh.

Lâm Chính đanh mặt, ho vài tiếng rồi đứng dậy: “Đệ tử có mặt”.

“Ừm”, Đại tôn trưởng nhìn anh: “Tôi biết cậu đang bị bệnh, đúng ra phải nghỉ ngơi nhưng vừa rồi cậu lập công lới với thiên cung nên đã mời cậu tới tham gai đại hội nhiều năm mới tổ chức một lần này. Đại hội lần này rất có ích cho các đệ tử. Nội dung thảo luận đều là những tinh hoa do các vị trưởng bối đưa ra, đệ tử thường vốn không được tham gia, coi như là tôi thưởng cho cậu”.

“Vậy xin đa tạ Đại tôn trưởng, Lâm Chính chậm rãi nói.

“Lâm Chính, cậu có cách nhìn nhận thế nào về y và võ? Cậu thấy nên coi trọng y hay coi trọng võ?”, Đại tôn trưởng hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Đệ tử ngu ngốc, chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này, vì vậy đệ tử cũng không biết là nên coi trọng cái nào”.

“Vậy bản thân cậu coi trọng cái gì?”, Đại tôn trưởng đột nhiên hỏi.

“Hiện tại sao? Đương nhiên là được sống”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, sắc mặt của mấy người Ngũ tôn trưởng trở nên mất tự nhiên. Bọn họ thực ra không rõ là anh có biết về tình hình hiện tại của chính mình hay không và cũng không biết là lời nói của anh có phải nhằm vào họ hay không.

“Sống không phải là duy nhất. Mặc dù đời người là hữu hạn nhưng nên coi nhạt sự sống chết. Nếu cứ dính mắc vào nó thì cũng không thể tiến xa được”, Đại tôn trưởng nói.

“Vậy đại tôn trưởng cảm thấy thứ gì là quan trọng nhất”, Lâm Chính hỏi.

“Tôn sư trọng đạo”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.

Đám đông giật mình. Thật đột ngột. Lâm Chính đanh mắt, mơ hồ hiểu ra ý tứ của Đại tôn trưởng.
 
Chương 4083


Chương 4083

“Trước đây không lâu tôi nghe có vài người nói cậu không tôn trọng các vị tôn trưởng của thiên cung, không coi ai ra gì . mặc dù cậu lập công, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể vô thiên vô pháp. Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng nhìn anh chăm chăm.

“Vậy tức là Đại tôn trưởng đang hỏi tội đệ tử sao?”, Lâm CHhính không hề lép vế, anh hỏi bật lại. Có không ít điện chủ, tôn chưởng phải chau mày.

“Lâm Chính cậu còn dám cãi lại à?”, Tam tôn trưởng bước tới, quát lên.

“Không dám, có điều Lâm Chính trước giờ luôn hiểu thế nào là tôn sự trọng đạo. Nếu đệ tử mà bất kính với ai thì không phải đệ tử không hiểu đạo lý đó mà là không coi người đó là thầy của mình thì đúng hơn?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Cậu nói cái gì?”, Tam tôn trưởng giật mình.

Đại tôn trưởng cũng đanh mắt. Tam tôn trưởng còn định nói gì đó nhưng đã bị Đại tôn trưởng ngăn lại. Ông ta nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu bình thường đệ tử ăn nói với bản tôn như vậy thì bản tôn sẽ trừng phạt nghiêm khắc đấy, nhưng cân nhắc tới tình hình của cậu thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa. Cậu tự lo cho mình đi”.

Lời nói của Đại tôn trưởng đã quá rõ ràng. Thiên cung không dự định cứu chữa cho anh nữa. Đại tôn trưởng đã nói thẳng thừng rồi.

“Đại tôn trưởng định bỏ mặc đệ tử sao??”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Người không biết tôn sư trọng đạo thì chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Huống hồ hành động của cậu đâu còn chỉ dừng lại ở mức không tôn sư trọng đạo. Lâm Chính, nếu cậu muốn sống thì rời khỏi thiên cung tự tìm cách đi. Đương nhiên cậu không muốn đi thì có thể chết ở đây. Thiên cung sẽ sắp xếp chỗ để chôn cậu”, Đại tôn trưởng điềm đạm nói.

Lúc này tất cả đều đã rõ ý của Đại tôn trưởng. Ông ta lấy Lâm Chính ra để giết gà dọa khỉ. Ông ta biết việc trước đó anh giao chiến với người của Tử Huyền Thiên. Đương nhiên ông ta không giận việc Tử Huyền Thiên khai chiến mà giận thái độ của Lâm chính dành cho Tam tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh điện chủ.

Vì vậy Đại tôn trưởng gọi Lâm Chính tớii chính là vì muốn dùng anh để cảnh cáo những người định tiếp cận Lâm Chính, rằng nếu đối đầu với bọn họ thì sẽ có kết cục như thế nào.

Đại tôn trưởng quả nhiên độc ác như đúng lời đồn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Đại tôn trưởng, phải cứu người này, không thể để cậu ta chết được”.

Dứt lời, cả hiện trường sục sôi.

Mọi người quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhị tôn trưởng. Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng dám cãi lại Đại tôn trưởng và cứu anh sao? Đúng là chuyện hiếm.

Đại tôn trưởng ngẩng đầu, nhìn bóng hình trước mặt và lên tiếng: “Ý của Nhị tôn trưởng là gì? Tại sao phải cứu cậu ta?”

“Đại tôn trưởng, người này còn trẻ như vậy mà đã tu luyện được cơ thể thần võ, vừa rồi tôi kiểm tra thì phát hiện ra cơ thể cậu ta từng được ngâm trong dược liệu nhiều năm, đủ để chứng minh y thuật của cậu ta không phải dạng vừa. Còn trẻ mà đã sở hữu y thuật như vậy thì chắc chắn cậu ta là một thiên tài yêu nghiệt. Tại sao phải để cậu ta chết? Sao không cứu cậu ta, bồi dưỡng để cậu ta trở thành trụ cột cho thiên cung?”,Nhị tôn trưởng nghiêm túc nói.

“Trụ cột sao? Người này không biết tôn sư trọng đạo, chắc chắn sẽ có lúc lại lật mặt, sao có thể bồi dưỡng được. Sợ là sẽ nuôi ong tay áo mất. Huống hồ thiên cung nhiều người tài như vậy hà tất phải tự mạo hiểm?”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.

“Đại tôn trưởng nói vậy là sai rồi. Tôi cũng đã điều tra về việc liên quan tới Tử Huyền Thiên. Chuyện này không thể trách Lâm Chính được. Lâm Chính vốn bị thương nặng mà bị Tam tôn trưởng ép phải ra tay với Tử Huyền Thiên. Nói tới chuyện này phải hỏi Tam tôn trưởng đấy. Lâm Chính vốn đã trúng hoạt độc, tình hình rất tệ, tại sao ông còn gọi cậu ấy lên. Ông hi vọng cậu ấy sẽ chết trong tay người của Tử Thiên Huyền sao?”

“Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng có mặt ở đây tại sao ông lại ngậm máu phun người vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm Chính có thể đỡ được cả chiêu của Trịnh điện chủ thì chắc chắn thực lực không phải hạng vừa nên cử cậu ta lên nghênh chiến. Chỉ đơn giản là đặt hi vọng vào cậu ta mà thôi”, Tam tôn trưởng khẽ tái mặt, trầm giọng.
 
Chương 4084


Chương 4084

“Vậy tại sao Lâm Chính đánh bại Vệ Tân Kiếm rồi mà ông còn bắt cậu ấy tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?”, Nhị tôn trưởng lại hỏi.

Tam tôn trưởng không nói gì. Nhị tôn trưởng bèn chắp tay: “Đại tôn trưởng, hãy cho phép tôi được dốc toàn lực cứu Lâm Chính”.

“Tôi nói rồi, người này không biết tôn sư trọng đạo. Ông chữa cho cậu ta thì chẳng khác gì nuôi một con hổ dữ”, Đại tôn trưởng nói.

“Nếu bồi dưỡng cậu ấy thì chắc chắn sẽ trở thành thiên tài hàng đầu cho thiên cung. Thậm chí chúng ta có thể có con át chủ bài ở đại hội nữa. Nếu từ bỏ thì thật đáng tiếc”.

“Xem ra Nhị tôn trưởng quyết tâm cứu cậu ta?”

“Nếu không cứu mà từ bỏ thì đáng tiếc quá. Tôi không thích phải tiếc nuối nên sẽ kiên quyết tới cùng”, Nhị tôn trưởng khẽ nói.

Đại tôn trưởng khẽ dao động: “Nhưng cậu ta cố chấp, trị thế nào đây?”

“Đại tôn trưởng, cái gọi là cố chấp chẳng qua là cậu ấy bị ép mà thôi. Dù tôi không giỏi xem người khác nhưng đôi mắt người này rất trong, không hề có trược khí, không giống người ăn cháo đá bát. Hay thế này, tôi nhận cậu ấy là đệ tử do tôi dạy bảo thì thế nào?”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.

“Hừ, Nhị tôn trưởng đã nói như vậy thì được, ông nhận cậu ta làm đệ tử. Thương thế của cậu ta do ông chữa trị…có điều, thiên cung sẽ không cung cấp bất cứ dược liệu nào cho cậu ta hết. Ông muốn cứu thì tự đi mà tìm thuốc”, Đại tôn trưởng hừ giọng.

Nhị tôn trưởng chau mày. Lâm Chính bừng tỉnh. Chẳng trách Nhị tôn trưởng bắt mạch và châm cứu cho anh, xem ra ông ấy định cứu anh thật.

Thế nhưng phải xem ý của Đại tôn trưởng thế nào đã. Đại tôn trưởng không chịu cung cấp thuốc thì dù y thuật của Nhị tôn trưởng có giỏi cỡ nào cũng khó mà làm gì được.

Lâm Chính đứng dậy chắp tay: “Cảm ơn ý tốt của Nhị tôn trưởng, sống chết có số, phú quý tại thiên, Lâm Chính nếu không thể thoát được kiếp nạn này thì cũng không thể trách ai được. Lâm Chính đã nghĩ thông rồi. Nhị tôn trưởng không cần lo lắng”.

“Ngậm miệng”, Nhị tôn trưởng đanh giọng. Lâm Chính giật mình.

Nhị tôn trưởng nói tiếp: “Được, nếu Đại tôn trưởng không muốn giao thuốc thì tôi sẽ đích thân tìm thuốc cho Lâm Chính. Mạng của cậu ấy là do tôi cứu. Mong Đại tôn trưởng, các tôn trưởng khác và các vị điện chủ đừng làm khó cậu ấy nữa. Từ giờ trở đi, cậu ấy là đệ tử của tôi. Ai làm khó cậu ấy tức là làm khó tôi”.

Nói xong, Nhị tôn trưởng phất tay bước xuống. Đám đông xôn xao. Lâm Chính há mồm trợn mắt. Rõ ràng là ông ta đang đối đầu với Đại tôn trưởng. Nhị tôn trưởng bá đạo tới vậy sao? Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.

Đại tôn trưởng đanh mắt, nhìn chăm chăm Nhị tôn trưởng.

“Lâm Chính, đi theo tôi”, Nhị tôn trưởng tới cạnh Lâm Chính, ra lệnh cho anh rời đi. Lâm Chính còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phải vội vàng chạy theo ông ta.

“Đại tôn trưởng…sao có thể như vậy được chứ?”, Tam tôn trưởng tỏ vẻ lo lắng, khẽ nói.

“Không phải vội! Nhị tôn trưởng không có thần dược, Lâm Chính chắc chắn sẽ chết thôi. Một khi cậu ta chết, chúng ta sẽ thu Lạc Linh Huyết lại, rõ chưa?”, Đại tôn trưởng nói.

“Nhưng…nếu Lâm Chính không chết thì sao?”

“Không thể nào..mau lập tức thông báo cho hậu cần giảm một nửa lượng đồ cung cấp cho Thượng Thanh Cung của Nhị tôn trưởng. Không được cung cấp quá nhiều thánh phẩm nữa”.

“Vâng”.
 
Chương 4085


Chương 4085

Thượng Thanh Cung…

Nhị tôn trưởng tối mắt bước vào trong, ra hiệu cho vài người đệ tử. Những người này lập tức lui ra ngoài.

“Lâm Chính, cậu vào đây”, Nhị tôn trưởng lên tiếng. Lâm Chính cùng ông bước vào trong Thượng Thanh Cung.

“Cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Nhị tôn trưởng lấy châm ra, đồng thời đệ tử mang một lượng lớn dược liệu vào tiến hành sắc thuốc trong Thượng Thanh Cung.

“Tại sao Nhị tôn trưởng lại muốn giải độc cho đệ tử vậy?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Tình hình hoạt độc trong người cậu rất tệ rồi. Tôi nghĩ chắc chắn là Ngũ tôn trưởng đã dùng cung cấp thuốc cho cậu một thời gian. Cậu đừng nói nhiều, mau cởi áo ra, tôi tạm thời khống chế hoạt độc cho cậu”, Nhị tôn trầm giọng.

“Nhị tôn trưởng, không cần đâu. Nếu không có dược liệu thì tất cả sẽ không có ích gì cả. Hà tất phải lãng phí như vậy?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu ngốc quá, đương nhiên tôi biết hoạt độc của cậu cần thần dược để chữa trị. Bản tôn cần thời gian, mà cậu thì chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Nếu như tôi không châm cứu kiểm soát hoạt độc cho cậu thì dù tôi có tìm được thần dược cậu cũng sẽ biến thành một cái xác lạnh ngắt mà thôi”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

“Sống chết có số, Nhị tôn trưởng không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu. Đương nhiên là anh không muốn để Nhị tôn trưởng chữa trị cho mình, vì anh đã kiểm soát được hoạt độc rồi. Hiện trạng trước đó mà Nhị tôn trưởng kiểm tra được từ cơ thể anh chỉ là do anh ngụy tạo ra mà thôi”.

“Bớt nói lại”.

Rõ ràng là Nhị tôn trưởng khá nóng tính, giờ làm gì có thời gian mà đi cãi nhau với Lâm Chính: “Cởi áo của cậu ấy ra”.

“Vâng sư phụ”, những người đệ tử xung quanh lao lên, người giữ tay người giữ chân lột áo Lâm Chính ra. Lâm Chính bất lực, đành phải thỏa hiệp để cho Nhị tôn trưởng châm cứu.

May mà trước khi ra khỏi cửa thì anh đã có sự chuẩn bị, đã sử dụng thuốc thế nên Nhị tôn trưởng châm cứu mới không nghi ngờ gì. Sau một hồi thì Nhị tôn trưởng cũng dừng lại.

“Về nghỉ ngơi đi”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.

“Cảm ơn Nhị tôn trưởng”.

“Đừng nhiều lời nữa, sau này cậu là đệ tử của tôi. Hôm nay cậu đắc tội với cả Đại tôn trưởng rồi. Tôi nghĩ có lẽ cả ngũ cung thập điện ngoài tôi ra sẽ chẳng còn ai giúp cậu nữa đâu. Tôi tiếc nhân tài nên mới giữ lại cậu, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi sẽ dốc toàn lực để giải độc cho cậu. Nhưng tôi hi vọng lời nói của Đại tôn trưởng là thật. Nếu tôi có thể cứu được cậu thì cậu sẽ trở thành trụ cột của thiên cung”, Nhị tôn trưởng đanh giọng.

Lâm Chính giật mình: “Nếu thiên cung không phụ để tử thì sao đệ tử có thể phụ thiên cung được. Thế nhưng có quá nhiều người khinh thường đệ tử”.

Nhị tôn trưởng im lặng nhìn anh. Không biết ông ta nghĩ gì. Một lúc lâu sau ông ta phất tay.

Lâm Chính chắp tay, quay người rời đi. Đợi anh đi khỏi thì những người đệ tử vội túm tụm lại.

“Nhị tôn trưởng, hà tất phải vì người này mà chống lại Đại tôn trưởng? Nếu như Đại tôn trưởng tức giận thì chúng ta sẽ không dễ sống đâu ạ”, có người lo lắng nói.

“Thiên cung Trường Sinh không phải chỉ do Đại tôn trưởng quyết định. Tôi làm như vậy là vì thiên cung. Sao ông ta có thể chống lại tôi được? Cung chủ là người thông minh, chắc chắn nhìn ra ai đúng ai sai”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

“Thế nhưng Nhị tôn trưởng…Lâm Chính có trong tay mười giọt Lạc Linh Huyết, nếu Đại tôn trưởng mà không có được thì chắc chắn sẽ khiến Lâm Chính phải chét. Chưa nói tới việc có thể cứu được anh ta hay không, đệ tử lo tôn trưởng khó mà bảo vệ được anh ta”, người đệ tử do dự.

Nhị tôn trưởng trầm giọng. Ông ta đi đi lại lại một lúc rồi lên tiếng: “Lâm Chính là đệ tử của tôi”.
 
Chương 4086


Chương 4086

Giọng nói vang vọng trong điện đường.

“Tôn trưởng bớt giận”, đám đông cúi đầu.

“Tôi đã thu nạp Lâm Chính làm đệ tử của mình trước mặt đám đông. Tất cả mọi người đều nghe thấy cả rồi. Còn về Lạc Linh Huyết, cũng là do Tam tôn trưởng trả lại cho cậu ấy. Mọi người đều nghe thấy cả. Đó là đồ của cậu ấy thì phải thuộc về cậu ấy, không ai được cướp đoạt. Người nào động vào đồ của cậu ấy tức là đang đối địch vói tôi. Tôi không cần biết người đó là ai nhưng tôi nhất định sẽ tính sổ với kẻ đó”.

Nhị tôn trưởng hét lớn. Dứt lời, không ai còn dám lên tiếng nữa. Bọn họ đều biết tính tình của Nhị tôn trưởng. Ông ta mà đã hạ quyết tâm thì không ai có thể lay chuyển được.

Lâm Chính quay trở về đình viện. Anh lấy thần dược ra tiếp tục trị thương. Đồng thời anh cũng viết lại toàn bộ khẩu quyết của Thần Ngạo Tập. Sau khi nghiên cứu Thần Ngạo Tập, Lâm Chính bèn cảm thán: “Chẳng trách Tử Huyền Thiên lại có hứng thú với thứ này. Hóa ra mật tịch này độc đáo đến vậy”.

Thần Ngạo Tập coi trọng tới việc tinh tấn khí. Khí của một con người huyền diệu vô thường. Một nhịp thở là một lượng khí được đưa vào cơ thể. Lỗ chân lông trên da cũng có thể sinh ra khí nhưng thứ mà Thần Ngạo Tập chú trọng hơn nữa đó chính là khí của cốt và huyết. Đó là lớp khí tinh vi nằm sâu ở tầng lớp bên trong.

Lâm Chính vùa sắc thuốc vừa nghiên cứu. Cứ thế cả đêm trôi qua.

Sáng ngày hôm sau…

Rầm rầm rầm…Có tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính vội mở mắt, anh nghe thấy giọng của Thu Phiến.

“Lâm đại ca, mau mở cửa! Lâm đại ca!”

Lâm Chính đứng dậy chạy ra mở cửa. Thu Phiến thở hổn hển, mặt tái mét, chạy vào trong cầm bình trà lên rót ra và uống ừng ực. Một lúc sau cô gái mới bình tĩnh trở lại.

“Thu Phiến, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi…vẫn ổn…chỉ là chạy về nên hơi mệt”, Thu Phiến thở hổn hển.

“Chạy về sao? Sao thế? Sao phải vội như vậy?”

“Bị người ta truy sát, sao mà không vội cho được?”

Lâm Chính khẽ giật mình: “Ai truy sát cô?”

“Tử Huyền Thiên”, Thu Phiến nói giọng khàn khàn.

“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Đang yên đang lành sao họ lại truy sát cô? Vệ Tân Kiếm đâu? Cô có thấy anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có thấy nhưng là lén nhìn thấy. Tôi bị người của Tử Huyền Thiên phát hiện ra gặp anh ta nên mới bị đuổi bắt”, Thu Phiến nói.

Lâm Chính trầm mặt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải là tôi nhờ cô liên hệ với anh ta rồi nhờ anh ta tìm dược liệu cho tôi sao? Tại sao cô còn bị truy sát? Vệ Tân Kiếm thì sao?”

“Anh ta…giờ đến bản thân anh ta còn khó giữ được. Từ sau khi anh ta bị đánh bại thì địa vị đã bị rớt thê thảm. Có rất nhiều người cho rằng anh ta đã làm nhục Tử Huyền Thiên, giáng cho anh ta tội chết. Có những người cho rằng anh ta là gián điệp do thiên cung cử tới nên bài trừ anh ta. E rằng chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ bị người của Tử Huyền Thiên ép chết mất”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.

“Lâm đại ca, tôi thấy anh nên từ bỏ kế hoạch thông qua Vệ Tân Kiếm để lấy dược liệu thì hơn”, Thu Phiến lắc đầu rồi lại rót cho mình một ly trà.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc và điềm đạm nói: “Tại sao lại từ bỏ, không phải đây là cơ hội tốt sao?”

“Cơ hội sao?”, Thu Phiến giật mình.
 
Chương 4087


Chương 4087

Lâm Chính chỉ phủi áo, điềm đạm nói: “Tôi sẽ tới Tử Huyền Thiên một chuyến”.

Rầm rầm….Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài Vô Dục cung.

Nhị tôn trưởng dẫn theo một nhóm đệ tử lao vào trong. Đại tôn trưởng đang uống trà liếc nhìn. Sắc mặt ông ta vẫn vô cùng bình thường. Rõ ràng ông ta biết Nhị tôn trưởng sẽ có mặt.

“Nhị tôn trưởng có việc gì không?”, Đại tôn trưởng đặt chén chà xuống, điềm đạm nói.

“Đại tôn trưởng, tại sao lại cắt giảm nguồn vật tư của Thượng Thanh Cung. Đệ tử của tôi hôm nay đi lĩnh vật tư thì phát hiện lượng dùng hàng ngày còn chưa tới một nửa. Hỏi thì bọn họ nói là mệnh lệnh của ông. Đại tôn trưởng, ý của ông là gì vậy?”, nhị tôn trưởng tức giận chất vấn. Giọng nói như sấm rền vang lên trong không gian.

“Nhị tôn trưởng đừng tức giận. Chuyện này cũng là có nguyên nhân cả. Trên thực tế tôi không hề cắt bớt nguồn vật tư của ông mà gần đây thiên cung không được yên ổn, vật tư bị thiếu hụt, vì vậy tôi mới giảm đi một chút. Ông cũng biết đấy, trước đó Từ Bi Thiên bị trộm, thiên cung bị tổn thất không hề nhỏ. Bất lực, tôi đành phải đưa ra đối sách này, đành phải khiến ông chịu thiệt đôi chút. Yên tâm, cũng không lâu đâu. Đợi kho của thiên cung đủ đồ tôi sẽ bù cho ông”, Đại tôn trưởng nói.

Nhị tôn trưởng đanh mặt, thầm siết nắm đấm: “Tôi muốn gặp cung chủ”.

“Cung chủ bế quan, không gặp ai hết”, Đại tôn trưởng nói.

Khuôn mặt của Nhị tôn trưởng trở nên vô cùng méo mó. Ông ta biết giờ có nói gì cũng vô ích, đành phải nghiến răng: “Đại tôn trưởng, tôi biết ý tứ của ông. Tôi nói rồi, Lâm Chính đã là đệ tử của tôi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa trị cho cậu ta. Ông cho rằng cắt bớt nguồn vật tư cung cấp thì tôi bất lực sao? Chắc chắn tôi sẽ cứu cậu ấy”, nói tới đây, ông ta quay người định bỏ đi.

“Nhị tôn trưởng từ từ đã”, Đại tôn trưởng đột nhiên hô lên.

Nhị tôn trưởng quay đầu lại. Sắc mặt của Đại tôn trưởng trở nên nghiêm túc hơn, ông ta nói: “Nhị tôn trưởng đừng tưởng rằng chỉ có ông đang muốn tốt cho thiên cung. Tôi cũng vậy, nếu ông cứ tiếp tục cố chấp thì người hối hận cuối cùng sẽ là ông đấy. Ông suy nghĩ cho kỹ”.

Nhị tôn trưởng đương nhiên hiểu ý tứ của ông ta. Nhưng Nhị tôn trưởng không hề do dự, chỉ hừ giọng: “Tôi làm việc, chưa bao giờ phải hối hận”.

Dứt lời ông ta rời khỏi Vô Dục Cung.

“Tốt, rất tốt”, Đại tôn trưởng nheo mắt nhìn Nhị tôn trưởng rời đi: “Ông tự chọn đấy nhé, không trách ai được đâu”.

Trên con đường lát đá…Thu Phiến run rẩy đi cùng Lâm Chính. Đây là con đường đi tới Tử Huyền Thiên.

Hai tiếng trước, bọn họ đã lén đi xuống bậc thềm Trường Sinh, chạy tới bến xe đi tới Tử Huyền Thiên. Sau vài tiếng đồng hồ thì giờ họ đã đứng ở đây.

“Lâm đại ca, chúng ta thật sự phải tới đây sao. Chỉ có anh và tôi. Nếu như ngươi của bọn họ nhắm vào chúng ta thì…phải làm thế nào ?”, Thu Phiến lo lắng, thận trọng hỏi.

“Yên tâm đi, tôi biết chừng mực”, Lâm Chính nói.

“Nhưng chúng ta lén tới đây. Nếu như Nhị tôn trưởng biết được thì…”

“Không vội, chỉ đi một ngày rồi về”, anh cười nói. Dù anh có nói như vậy thì Thu Phiến vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Một lúc sau.

“Sắp tới rồi”, Thu Phiến lên tiếng.

Lâm Chính nhìn về phía trước. Con đường này dẫn tới một cốc núi trong quần thể núi. Ánh sáng trong cốc yếu ớt, trông vô cùng âm u. Tuy nhiên nhìn từ xa thì đẹp vô cùng. Đây chính là lối vào Tử Huyền Thiên.

Lâm Chính bước lại gần. Một bóng hình như hồn ma bỗng lao ra, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Ai vậy? Báo tên?”, tiếng hét vang lên.
 
Chương 4088


Chương 4088

Vừa nhìn là biết đó là một đệ tử của Tử Huyền Thiên. Người này vung kiếm, phát ra khí tức với vẻ không mấy thiện cảm.

Lâm Chính nhìn thấy trong góc tối còn một người nữa, nhưng người này không hề bước ra mà chỉ cầm thứ gì đó trong tay. Có lẽ nếu có động tĩnh gì thì người này sẽ báo ngay cho Tử Huyền Thiên.

“Tôi tên Lâm Chính, tới tìm đệ tử của tôi, phiền anh gọi đệ tử của tôi ra”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Lâm Chính sao?”

Người này nghi ngờ bèn hỏi: “Đệ tử của anh là ai?”

“Vệ Tân kiếm”, Lâm Chính trả lời.

“Cái gì? Vệ Tân Kiếm?”

Người đệ tử giật mình, nhìn anh một lượt và lạnh giọng: “Anh…tới từ thiên cung Trường Sinh?”

“Đúng vậy, Vệ Tân Kiếm ở đâu?”, Lâm Chính hỏi tiếp.

“Không biết”, người này hừ giọng: “Nghe này, anh cút ngay lập tức cho tôi, nhân lúc tôi còn chưa bốc hỏa. Nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy”.

Nói xong người này rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính.

Thế nhưng một giây sau…Keng . Thanh kiếm gãy đôi, một bàn tay siết cổ anh ta và nhấc lên.

“Á…”, người đệ tử kêu la thảm thiết, cổ họng bị siết chặt. Anh ta điên cuồng giãy giụa.

“Cái gì?”, người đệ tử trong góc tối lập tức phát hiệu lệnh cảnh báo.

Trong nháy mắt mấy chục đệ tử của Tử Huyền Thiên có mặt, bao vây Lâm Chính.

Đệ tử Tử Huyền Thiên đều rút kiếm, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

Thu Phiến suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ đành trốn phía sau Lâm Chính run rẩy.

Cô ấy không ngờ Lâm Chính lại manh động như vậy!

“Anh Lâm, làm sao đây? Lần này phải làm sao đây?”, Thu Phiến khóc la.

“Không sao, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính không hoảng loạn.

“Kẻ nào to gan dám gây sự ở Tử Huyền Thiên!”.

Lúc này, ở cửa khe núi u ám có một người đàn ông trung niên để râu dài, mặc áo màu xanh biếc bước ra.

Người đàn ông nhìn Lâm Chính dò xét, vẻ mặt âm trầm.

“Vệ Tân Kiếm đâu? Tôi muốn gặp anh ta”, Lâm Chính nói với người đàn ông trung niên.

“Cậu là ai?”, người đàn ông trung niên quát hỏi.

“Tôi là Lâm Chính, sư phụ của Vệ Tân Kiếm. Tôi nghe nói anh ta ở đây bị ức hiếp!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Đồ đệ bị ức hiếp, người làm sư phụ đương nhiên phải đứng ra không phải sao? Mau dẫn anh ta ra đây gặp tôi! Tôi không muốn động võ!”.

“Sư phụ?”.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ bừng tỉnh: “Tôi biết rồi, cậu chính là Lâm Chính, người của thiên cung Trường Sinh đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”.

“Chính là tôi!”, Lâm Chính gật đầu.

Anh dứt lời, các đệ tử xung quanh đều biến sắc.

Người có thể đánh bại Tứ Thánh Anh không phải người mà bọn họ có thể đối phó.

Người đàn ông trung niên lại không hề hoảng loạn, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Được! Cậu đã chạy đến đây thì được! Cậu muốn gặp Vệ Tân Kiếm thì tôi đưa cậu đi, đi theo tôi!”.

Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường.
 
Chương 4089


Chương 4089

Các đệ tử ở xung quanh cũng buông kiếm trong tay xuống.

Lâm Chính thả tay ra, đi theo sau.

“Đại nhân, làm vậy có vẻ không ổn lắm”, một đệ tử đi theo người đàn ông trung niên, cẩn trọng nói.

“Sợ cái gì? Bọn họ chỉ có hai người, gây ra được sóng lớn gì ở Tử Huyền Thiên chúng ta hay sao? Chẳng phải Vệ Tân Kiếm sống chết không thừa nhận cậu ta có liên quan đến thiên cung Trường Sinh sao? Bây giờ sư phụ hờ của cậu ta đến đây rồi, xem cậu ta làm sao giảo biện!”, người đàn ông trung niên cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hai người được người đàn ông trung niên dẫn đường, đi xuyên qua khe núi dài u ám, đợi sau khi ra khỏi khe núi, phía trước trở nên rộng rãi thông thoáng.

Một dãy kiến trúc lớn được xây dựng trên quần thể núi xuất hiện trong mắt hai người.

Dãy kiến trúc đó mang đậm phong cách cổ đại đặc sắc, mái cong đấu củng, cung vàng điện ngọc, còn nằm dưới ráng mây tím, nhìn sơ qua còn tưởng là phủ đệ của tiên nhân.

Thu Phiến không nhịn được cảm khái.

Nhưng lúc này cô ấy lại cảm thấy căng thẳng, bàng hoàng và bất an nhiều hơn.

Từ chuyện lần trước, quan hệ giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh không tốt, nếu người của Tử Huyền Thiên gây khó dễ, vậy thì hai người sẽ phải chết ở đây.

“Anh Lâm, rốt cuộc anh có kế sách gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không… Nếu người của Tử Huyền Thiên muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao?”, Thu Phiến run rẩy nói.

“Không cần lo, tôi đã nói có tôi ở đây”.

Lâm Chính vẫn cười mỉm, không nói rõ.

Thu Phiến hơi tuyệt vọng.

Người đàn ông trung niên dẫn hai người đến trước một lầu gác khổng lồ.

Lầu gác này cao đến trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu tầng, từ xa nhìn lại trông cực kỳ đặc biệt, đi vào trong quan sát càng thấy được sự hùng vĩ.

Lúc này, ở bãi đất trống trước lầu gác tụ tập không ít đệ tử của Tử Huyền Thiên.

Bọn họ xếp thành hàng, mỗi người cầm đao kiếm trong tay, khí tức nghiêm trang, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Hai người tiến đến gần, ánh mắt của tất cả đệ tử đều hội tụ trên người Lâm Chính.

Đổi lại là người bình thường đã bị đội hình này dọa té đái từ lâu.

“Bái kiến La các chủ!”.

Người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay hành lễ trước lối vào lầu gác.

“Ừm”.

Bên trong vang lên một giọng nói trầm khàn.

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc hoa râm, mặc áo tím đi ra khỏi lầu gác.

“Người này là La Man, các chủ Tử Dương Các của Tử Huyền Thiên, cậu còn không mau bái kiến các chủ?”, người đàn ông trung niên quát lên với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không có động tác gì, chỉ nói với La Man: “La các chủ, tôi đến đây để tìm đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm. Anh ta đang ở đâu?”.

“Đồ đệ cậu Vệ Tân Kiếm?”, La Man liếc nhìn Lâm Chính, cất giọng lạnh lùng: “Xưa nay Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên chúng tôi! Tôi chưa từng nghe nói cậu ta còn có sư phụ nào ở bên ngoài. Ngược lại, cậu là Lâm Chính đúng không? Cậu ngang ngược ở Tử Huyền Thiên chúng tôi có phải là không để người của Tử Huyền Thiên vào mắt hay không? Mau quỳ xuống tạ tội cho tôi!”.

“Nói vậy là các ông không định giao người?”, Lâm Chính hỏi.
 
Chương 4090


Chương 4090

“Cậu vẫn chưa có tư cách nói chuyện với tôi, quỳ xuống!”.

La Man đột nhiên quát lớn, giơ một tay lên, đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh không gì sánh kịp tuôn trào từ lòng bàn tay ông ta, giống như ngọn núi lớn đ è xuống Lâm Chính.

Đệ tử xung quanh ngạc nhiên không thôi, tất cả bị luồng sức mạnh đó đẩy lùi về sau.

Thu Phiến bị dọa sợ.

Nhưng Lâm Chính không động đậy, mặc cho luồng sức mạnh đó đánh vào người.

Rắc!

Sức mạnh ập tới, mặt đất dưới chân Lâm Chính nứt ra và lún xuống, khiến người nhìn kinh hãi.

Nhưng bản thân anh… lại không bị ảnh hưởng chút nào.

“Cái gì?”.

Không ít người hét lên thành tiếng, người đàn ông trung niên càng mở to mắt.

“Sao? Đây chính là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên các người? Được! Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách khí nữa! La Man các chủ, tôi đã đỡ một đòn của ông, để xem ông có đỡ được một đòn của tôi hay không!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, người lao tới chỗ La Man nhanh như chớp.

“Hả?”.

Con ngươi La Man co lại, có lẽ ông ta không ngờ tốc độ của Lâm Chính lại nhanh như vậy, vội vàng vung tay lên.

Nhưng… nắm đấm của Lâm Chính đã đánh tới.

Không hay!

La Man âm thầm kinh hãi.

Quyền phong đánh mạnh lên hai cánh tay La Man, sức mạnh tàn bạo giống như nước lũ xả ra, ập thẳng tới.

Ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên, La Man bị đẩy văng ra xa, bay thẳng vào trong lầu các, đâm vỡ vô số vật dụng trong nhà và vách tường, ngã vào trong đống bụi bặm.

Trong nháy mắt, mọi người như hóa đá…

Một quyền đó khiến mọi người chấn động.

Đặc biệt là Thu Phiến.

Cô ấy mở to mắt nhìn bóng người giãy giụa trong lầu gác, sau đó quay phắt đầu sang nhìn Lâm Chính, đầu óc ầm một tiếng trống rỗng.

Đây là Lâm Chính làm sao?

Đây là cú đấm mà một người sắp chết suốt ngày ho ra máu, sắc mặt trắng bệch kia đánh ra sao?

Thật hay giả vậy?

Mặc dù Thu Phiến biết Lâm Chính đang âm thầm tự chữa Hoạt Độc, nhưng cô ấy không ngờ Lâm Chính đã khôi phục đến mức độ đó.

Không!

Đây không phải vấn đề khôi phục hay chưa khôi phục.
 
Chương 4091


Chương 4091

Một quyền của Lâm Chính đã vượt trên cả thực lực của điện chủ mười điện ở thiên cung Trường Sinh!

“La các chủ!”.

Các đệ tử của Tử Huyền Thiên hoảng loạn chạy vào trong, dìu La Man dậy.

Người đàn ông trung niên đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, đột nhiên rút kiếm quát: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”.

“Vâng!”.

Các đệ tử hô lên, lại run lẩy bẩy, không dám xông lên.

Một người có thể đánh La Man nằm sấp chỉ bằng một quyền thì đâu phải người bình thường? Bọn họ xông lên còn không phải là đứng chịu đòn hay sao?

“Các người còn sững ra đó làm gì? Lên đi!”, người đàn ông trung niên thấy các đệ tử đều do dự hoảng sợ thì càng tức giận, liên tục thúc giục.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn cắn răng chuẩn bị bổ nhào tới.

Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên.

“Dừng tay!”.

Tất cả mọi người lập tức dừng lại.

Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn.

Một ông lão mặt mày đỏ bừng, thắt lưng đeo một hồ lô rượu, đang chạy bước nhỏ tới.

Đầu tóc ông lão rối bời, da mặt đỏ bừng, thể trạng hơi béo, người đầy mùi rượu.

Nhìn thấy người đó, không ít đệ tử đều để lộ vẻ kính nể, vội vàng chắp tay hành lễ, kể cả người đàn ông trung niên kia.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”.

“Tửu thúc bá, sao người lại đến đây?”, người đàn ông trung niên lập tức tiến tới hành lễ.

Ông lão da mặt đỏ bừng lại hừ một tiếng: “Ai cho các người vô lễ như vậy? Đây là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên sao? Nếu để người ngoài biết, chúng ta sẽ bị chê cười mất!”.

“A…”, người đàn ông trung niên không biết trả lời thế nào.

“Cậu ta ngông cuồng như vậy, cần gì phải lễ độ với cậu ta?”, La Man cả người nhếch nhác được đệ tử đỡ dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi: “Sao có thể nhân nhượng cho loại người không biết điều này? Tửu thúc bá, tôi phải giáo huấn cậu ta!”.

“La các chủ, có lẽ giữa mọi người có hiểu lầm gì đó, nhưng tôi thấy đây là chuyện nhỏ, các chủ không cần phải để trong lòng”, ông lão thờ ơ nói.

“Tửu thúc bá, ông có ý gì? Ông định bảo vệ người này sao?”, La Man nghe ra được ý tứ của ông lão, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Sao? Nếu tôi thật sự bảo vệ người này, các chủ có ý kiến gì không?”, ông lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn La Man.

Vẻ mặt La Man lập tức biến đổi, muốn nói lại thôi.

“Cậu ấy là khách của tôi, để tôi tiếp đãi, phía chưởng môn lát nữa tôi sẽ đi giải thích”.

Nói xong, ông lão nói với Lâm Chính: “Hai người đi theo tôi! Đừng sợ!”, sau đó thì đi ở phía trước dẫn đường.

Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn Thu Phiến rồi đi theo sau.

Thu Phiến cũng vội vàng chạy theo.

Trên con đường âm u tĩnh lặng.

Lâm Chính đuổi theo ông lão đi ở phía trước, vừa chắp tay vừa mỉm cười nói: “Cảm ơn ông cụ đã giải vây”.
 
Chương 4092


Chương 4092

“Không cần khách sáo, tôi cũng được người khác nhờ cậy đến đây”, ông lão thuận miệng nói, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Lâm Chính không để tâm, nhưng nhìn con đường ở phía trước, anh lại nhíu mày: “Tiền bối, hình như đây là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên? Người muốn đưa chúng tôi đi đâu? Người đi nhầm đường rồi sao?”.

“Yên tâm, tôi không đi nhầm đường! Đây đúng là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên, đúng là tôi đang có ý định đưa hai người rời khỏi đây”, ông lão nói.

“Rời khỏi đây? Vì sao?”.

Hai người đều nghi hoặc.

“Không rời đi thì còn làm gì? Các người nghĩ mình là ai mà dám gây sự ở Tử Huyền Thiên? Không sợ chết không chỗ chôn thân hay sao? Mau đi cho tôi!”, ông lão hơi mất kiên nhẫn, thái độ khác hoàn toàn với trước kia.

Lâm Chính nghe vậy thì ngăn ông lão đó lại, nói: “Ông cụ, có phải Vệ Tân Kiếm nhờ ông đến đây không?”.

“Cậu còn biết là Vệ Tân Kiếm nhờ tôi đến? Nhóc, cậu suýt hại chết Tân Kiếm rồi! Người của Tử Huyền Thiên đều nói nó là gian tế do thiên cung Trường Sinh phái đến! Vốn dĩ nó khăng khăng không thừa nhận, cộng thêm tôi ở bên cạnh nói giúp vài câu, chuyện cũng đã hạ nhiệt. Nhưng rồi cậu đột nhiên đến đây khiến hoàn cảnh của nó càng nguy hiểm hơn. Cậu không đi, e là nó còn không giữ được mạng! Vì vậy, cậu hãy mau đi đi, nếu không, nó có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch mối oan!”, ông lão lập tức quát lên.

“Hóa ra là vậy…”.

“Đứa ngốc đó, tôi đã đề nghị nó bắt cậu lại, sau đó giao cho cấp trên, rửa sạch tội danh của mình. Nhưng nó lại nói hành vi khi sư diệt tổ như vậy nó không làm được, thế nên đã quỳ xuống cầu xin tôi đưa cậu đi! Nhóc, cậu đừng phụ tấm lòng của Vệ Tân Kiếm, mau đi đi!”, ông lão thở dài, nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt, hơi khó hiểu.

Anh không ngờ Vệ Tân Kiếm lại suy nghĩ cho một người sư phụ hờ là anh!

“Đi thôi!”.

Ông lão dẫn Lâm Chính ra ngoài cửa khe núi, xua tay, sau đó quay người rời đi.

Lâm Chính đứng sững tại chỗ, nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh Lâm, chúng ta về thôi”, Thu Phiến vội nói.

Lâm Chính nhìn cửa khe núi, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không đáp lại.



Binh!

Binh!

Binh!



Những tiếng động nặng nề vang lên.

Một người đàn ông trên người đầy máu bầm đang luyện công ở võ trường.

Anh mắt người đàn ông sắc bén, vẻ mặt lạnh băng, hai cánh tay nổi gân xanh, vung quyền đánh vào cột gỗ ở trước mặt.

Mỗi một quyền đánh xuống giống như dùng hết toàn bộ sức mạnh của anh ta.

Nếu đến gần một chút sẽ nhận ra những “cột gỗ” đó được đúc bằng sắt thép, nhưng bên trên có nhiều dấu vết nhàn nhàn nhạt, có thể thấy sức lực của người đánh vào “cột gỗ” lớn đến thế nào.

Tiếng động kịch liệt thu hút ánh nhìn của nhiều đệ tử ở võ trường.

Bọn họ nhìn tới từ xa, châu đầu ghé tai thảo luận, chỉ trỏ.
 
Chương 4093


Chương 4093

Người đàn ông đó hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục vung quyền đánh vào cột, giống như đang phát tiết gì đó.

“Ô, Vệ sư huynh! Đang luyện công à?”.

Lúc này, một giọng cười cượt vang lên từ bên cạnh.

Vệ Tân Kiếm hơi nghiêng đầu, liếc nhìn đám người đang đi đến, nhưng anh ta không quan tâm, tiếp tục luyện công.

Vù!

Giây sau, một bàn chân đạp về phía anh ta nhanh như chớp.

Vệ Tân Kiếm lanh tay lẹ mắt, lập tức giơ chân lên đỡ.

Đúng lúc đó lại có vài cẳng chân đá tới.

Vệ Tân Kiếm vốn muốn né, nhưng vừa di chuyển, vết thương nơi eo lại rách ra khiến anh ta không khỏi hít sâu một hơi, cũng không thể tránh khỏi mấy cẳng chân đá tới đó.

Ầm ầm ầm…

Vệ Tân Kiếm bị đá vào người mấy cái, ngã ra đất, lăn mấy vòng trên bãi cát mới dừng lại.

Đợi anh ta bò dậy thì đã có gần ba mươi mấy đệ tử vây xung quanh.

“Vệ Tân Kiếm! Quỳ xuống cho tôi!”.

Một đệ tử để tóc dài, xương gò má nhô cao dẫn đầu đám người bước ra, cười híp mắt nói.

“Quỳ?”, Vệ Tân Kiếm cau mày: “Các người cũng xứng?”.

“Chúng tôi không xứng? Chẳng lẽ tên sư phụ hờ của anh thì xứng?”, đệ tử đó cười nhạt nói.

Vệ Tân Kiếm nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Vệ Tân Kiếm! Kẻ làm mất thể diện như anh, mặt mũi của Tử Huyền Thiên chúng ta bị anh làm mất sạch rồi! Quỳ trước người khác ngay trước mặt mọi người, đó lại còn là một đệ tử của thiên cung Trường Sinh! Ha ha, Vệ Tân Kiếm, anh có mặt mũi nào ở lại Tử Huyền Thiên chúng tôi? Tôi mà là anh thì tự sát lâu rồi!”, đệ tử đó khinh thường cười nói.

“Không sai! Theo tôi thấy, sở dĩ anh quỳ trước người đó, bái người đó làm thầy, chắc chắn là vì anh đã cấu kết với người đó. Chắc chắn anh là gian tế do thiên cung Trường Sinh phái đến!”, lại có người hét lên.

“Đúng, chắc chắn là gian tế!”.

“Rất có khả năng!”.

“Gì mà có khả năng? Anh ta chính là gian tế!”.

Mọi người nhao nhao mắng chửi, tiếng chửi rủa và sỉ nhục ập về phía Vệ Tân Kiếm như sóng triều.

Vệ Tân Kiếm không biểu lộ cảm xúc, cũng không nói lời nào, chỉ nhổ nước bọt, sau đó định rời đi.

Nhưng đám đệ tử tràn đầy căm phẫn đó đâu chịu thả anh ta đi?

“Muốn đi? Không dễ như vậy!”, đệ tử trước kia chặn anh ta lại, lớn tiếng hét: “Nếu anh muốn đi thì quỳ xuống, sau đó ngoan ngoãn nhận tội, khai hết chuyện anh cấu kết với thiên cung Trường Sinh ra cho chúng tôi. Nếu không, anh đừng hòng rời khỏi đây!”.

“Đúng! Nhận tội! Nhận tội!”.

“Nhận tội! Nhận tội!”.

Các đệ tử lại phấn khích hét lên.
 
Chương 4094


Chương 4094

Các đệ tử khác ở võ trường cũng dần dần bị thu hút tới, gia nhập vào trận doanh lên án công khai này.

“Tránh ra!”, Vệ Tân Kiếm lạnh giọng quát. Tính anh ta nóng nảy, chuyện oan uổng thế này đương nhiên anh ta không muốn giải thích, quát lên.

“Nhận tội!”, đám đệ tử kia kiên trì hô.

“Vương Khấu, tôi nói anh biết, Vệ Tân Kiếm tôi trong sạch! Tôi chưa bao giờ phản bội Tử Huyền Thiên, tôi cũng không phải gian tế của ai cả! Tôi chỉ là tôi! Bây giờ các người mau tránh ra cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”, Vệ Tân Kiếm nghiêm túc quát lên.

Những mấy câu nói đó của anh ta lại khiến tất cả đệ tử ở đây nổi giận.

“Hay cho một kẻ gian tế! Anh còn dám kiêu căng?”.

“Anh muốn chết mà!”.

“Không khách sáo? Tôi cũng muốn xem xem cái gọi là không khách sáo của anh nó như thế nào!”.

“Các sư huynh, sư tỷ, xông lên đi, bắt tên gian tế kia lại rồi nói sau!”.

“Đúng, bắt anh ta lại!”.

“Bắt!”.

Theo sự bùng nổ cảm xúc của bọn họ, hiện trường cũng mất kiểm soát.

Tất cả mọi người tấn công về phía Vệ Tân Kiếm như phát điên.

Vệ Tân Kiếm nổi giận, lập tức vung tay đánh trả, không hề do dự tấn công về phía bọn họ.

Nhưng… chung quy anh ta cũng chỉ có một mình, sao có thể đối phó với nhiều người của Tử Huyền Thiên như vậy?

Huống hồ, anh ta đang bị thương, trạng thái không tốt. Chỉ mới chiến đấu với đám đệ tử đó mấy lượt, trên người anh ta đã hứng đủ quyền cước, thậm chí còn có người dùng đao chém lên cánh tay anh ta.

Ngay lập tức máu như suối phun ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương, thấm đỏ chiếc áo của Vệ Tân Kiếm.

Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm rất xấu.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Không ít người ở võ trường nhìn về phía tiếng nói. Khi nhìn thấy người đến, bọn họ biến sắc, vội vàng dừng tay.

Đệ tử kêu hăng nhất lúc trước cũng dừng lại, nhìn thấy người đến, vẻ mặt bọn họ cực kỳ đặc sắc.

Đến khi người đó chạy vào võ trường thì không còn ai dám làm gì Vệ Tân Kiếm nữa.

Bởi vì người đến không phải ai khác mà chính là ông lão da mặt ửng đỏ đó.

“Tửu thúc bá!”.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”.

“Tửu thúc bá…”.

Các đệ tử đồng loạt nhường đường, hành lễ với ông ta, cũng còn chút kính nể đối với ông lão.

Nhưng ông lão không quan tâm, nhanh chân bước vào trong đám đông, kéo lấy Vệ Tân Kiếm cả người đầy máu nằm ở dưới đất.

“Nhóc, cậu không sao chứ?”, ông lão nhỏ giọng hỏi.

“Yên tâm, vẫn… chưa chết được…”, Vệ Tân Kiếm gian nan bò dậy, khàn giọng nói.

Lúc này, trên người anh ta toàn máu, trên đầu trên mặt đều là máu, trông vô cùng đáng sợ.

“Không sao thì mau cút về cho tôi! Không có việc gì mà đến sân luyện võ làm gì?”, ông lão quát.
 
Chương 4095


Chương 4095

Vệ Tân Kiếm biết Tửu thúc bá đang nói anh ta về sớm một chút, anh ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, lảo đảo chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài võ trường lại vang lên một giọng nói khác.

“Tửu thúc bá, e rằng Vệ sư đệ không đi được đâu”.

Giọng nói đó vừa dứt, ông lão và những người khác lập tức nhìn sang.

Một nhóm đệ tử trang bị mũ giáp bước về phía này, dẫn đầu là một chàng trai tuấn tú mặc áo trắng tay áo đỏ, cầm một chiếc quạt gấp trong tay.

“Là Nguyên sư huynh!”.

“Kính chào Nguyên sư huynh!”.

“Nguyên sư huynh đến rồi!”.

Các đệ tử ở võ trường sáng mắt, đồng loạt la lên.

“Nguyên Lam Y? Thằng nhóc cậu làm gì đây? Còn đám đệ tử đội chấp pháp này đến đây làm gì?”, vẻ mặt ông lão không mấy tự nhiên, nghiêm túc nói.

“Tửu thúc bá, Vệ Tân Kiếm bị tình nghi cấu kết người ngoài, tôi phụng mệnh đến đây bắt cậu ta. Hi vọng Tửu thúc bá đừng làm khó tôi”, Nguyên Lam Y cười nói.

“Phụng mệnh? Cậu tuân theo mệnh lệnh của ai?”, ông lão hỏi.

“Đương nhiên là mệnh lệnh của Tứ Thánh Anh Chu Tước, đại sư tỷ Chu Bích Như!”, Nguyên Lam Y nói.

“Cái gì? Chu Bích Như?”, ông lão biến sắc.

Tứ Thánh Anh có địa vị vô cùng đặc biệt ở Tử Huyền Thiên.

Mặc dù bọn họ là đệ tử, nhưng địa vị lại cao hơn nhiều người, đệ tử bình thường không thể so sánh. Đặc biệt là Thanh Long đứng đầu Tứ Thánh Anh, nghe nói địa vị của người đó không có gì khác biệt so với các nguyên lão trong Tử Huyền Thiên.

Chu Tước muốn hỏi tội Vệ Tân Kiếm, Tửu thúc bá không can thiệp được.

“Tân Kiếm, thúc bá vô dụng. Tuy tôi là sư đệ của chưởng môn hiện tại, nhưng võ công tôi đã mất hết, chỉ là một kẻ vô dụng, ở Tử Huyền Thiên này thậm chí còn không bằng một vãn bối, haizz”.

Trên đường đi, Tửu thúc bá vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói với Vệ Tân Kiếm.

“Tửu thúc bá không cần phải như vậy, người đã giúp cháu rất nhiều. Nếu không có người giúp cháu, Tân Kiếm đã bị kẻ xấu hãm hại từ lâu. Lần này Chu Tước đại sư tỷ Chu Bích Như ra mặt, trong Tử Huyền Thiên không ai có thể giúp cháu, cháu cũng đã cam chịu số phận”, Vệ Tân Kiếm lắc đầu.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ khuyên con bé Bích Như đó, bảo nó không được làm khó cậu”, Tửu thúc bá vội nói.

“Không cần đâu thúc bá! Chắc thúc bá hiểu rõ hơn cháu vì sao Chu sư tỷ đột nhiên tìm cháu hỏi tội. Vài ba câu hoàn toàn không thể khuyên nổi sư tỷ”, Vệ Tân Kiếm nói.

Tửu thúc bá há miệng, ngay sau đó lại cắn răng, tức giận quát: “Nói cho cùng cũng là do tên sự phụ hờ của cậu hại! Cậu vốn là một hạt giống tốt, nếu có thời gian chắc chắn có thể trở thành nhân vật không thua kém gì Tứ Thánh Anh. Nhưng từ khi cậu bái sư phụ, cậu bị người trong tông môn chỉ trích, xa lánh. Lần này Chu Tước tìm cậu chắc chắn là vì Bạch Hạo Tâm… Haizz, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!”.

“Thúc bá, bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Cháu đã nhận, đã bái, hậu quả thế nào cháu sẽ tự chịu! Thúc bá không cần lo lắng, cháu sẽ không sao đâu”, Vệ Tân Kiếm an ủi.

Tửu thúc bá liên tục lắc đầu, trong lòng buồn bực, tháo hồ lô rượu ở bên thắt lưng xuống, mở ra uống vài ngụm.

Mỗi người trong Tứ Thánh Anh đều được cung cấp chỗ ở riêng biệt để ở và tu luyện.

Chu Tước Chu Bích Như được phân cho một vùng nước hồ, tên là hồ Chu Tước.

Lúc này, ở trước hồ Chu Tước nhiều đệ tử tụ tập.
 
Chương 4096


Chương 4096

Đại sư tỷ Chu Bích Như mặc áo Chu Tước đỏ lửa, tóc đen như mực, vóc dáng thướt tha. Cô ta đứng đối diện hồ, người đi đến có thể thấy bóng lưng xinh đẹp của cô ta.

Đứng hai bên là những đồng môn đi theo cô ta học tập.

Đồng thời đệ tử đội chấp pháp và quản sự cũng đến đây.

“Đại sư tỷ, Vệ Tân Kiếm đã được đưa đến!”, Nguyên Lam Y áp giải Vệ Tân Kiếm đến, tiến tới mấy bước, chắp tay mỉm cười nói.

“Ừ!”.

Chu Bích Như không quay đầu lại, vẫn quay lưng với mọi người, thản nhiên lên tiếng: “Vệ Tân Kiếm, cậu đã biết tội chưa?”.

“Sư tỷ, tôi có tội gì?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng.

“Cậu cấu kết người ngoài bức hại đồng môn mà còn vô tội? Hôm nay gọi cậu đến đây là hi vọng cậu có thể khai thật. Nếu cậu khai thật, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, chỉ phế võ công của cậu, cậu rõ chưa?”.

“Sư tỷ muốn tôi nhận tội chắc hẳn là định lợi dụng tôi giải trừ tâm ma của Bạch sư huynh. Tôi nghe nói từ sau trận chiến đó, Bạch Hạo Tâm sư huynh đã sinh tâm ma. Nếu để mặc như vậy Bạch sư huynh sẽ bị hủy, thế nên sư tỷ bắt tôi nhận tội để cứu Bạch sư huynh đúng không?”, Vệ Tân Kiếm ngẩng gương mặt toàn máu lên, nói.

Chu Bích Như im lặng một lúc, sau đó nói: “Mặc kệ cậu nói thế nào, cậu không còn là đệ tử của Tử Huyền Thiên chúng tôi nữa. Cậu đã bái sư người khác, làm vậy là phản bội sư môn! Tân Kiếm, tôi không nhắm vào cậu. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể chọn một con đường đúng đắn. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ không chịu nói thật, vậy thì… tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế”.

Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu: “Sư tỷ, tôi không còn gì để nói nữa…”.

“Tôi cũng nghe nói tính cách của cậu, nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa!”.

Chu Bích Như giơ tay, nói: “Dùng hình đi!”.

“Vâng! Đại sư tỷ!”.

Đệ tử ở hai bên lập tức lấy dụng cụ tra tấn tới.

“Dừng tay!”.

Tửu thúc bá lập tức đứng ra, quát lớn.

“Tửu thúc bá, tôi biết gần đây thúc bá luôn giải vây cho Vệ Tân Kiếm, tôi cũng dự liệu được thúc bá nhất định sẽ đến đây, nhưng hôm nay ai đến cũng vô dụng! Tôi đã cho cậu ta cơ hội, là cậu ta không biết trân trọng!”, Chu Bích Như nói.

“Nhưng… cô nhóc…”.

“Dùng hình!”, Chu Bích Như lại quát lên.

Lần này, giọng nói của cô ta đã chứa lửa giận.

Đệ tử lập tức tiến lên phía trước.

“Tôi xem ai dám?”.

Tửu thúc bá sốt ruột, chạy thẳng lên, đứng chắn trước mặt Vệ Tân Kiếm, lớn tiếng quát: “Ai muốn động vào cậu nhóc này thì phải vượt qua tôi trước!”.

“Tửu thúc bá, ông đừng ỷ mình lớn tuổi thì người khác sẽ sợ ông! Chu Bích Như tôi không sợ!”.

Chu Bích Như đột nhiên quay người, hét lớn.

“Cô nhóc! Cô… Cô càng ngày càng vô pháp vô thiên!”, Tửu thúc bá tức giận mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

“Lôi xuống dưới!”, Chu Bích Như hét lớn.
 
Chương 4097


Chương 4097

Đệ tử có chút do dự.

“Nếu chưởng môn trách tội, Chu Bích Như tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, Chu Bích Như lại quát.

Lần này các đệ tử không còn gì kiêng dè, lập tức tiến tới kéo Tửu thúc bá đi.

Tửu thúc bá đã bị phế võ công, sức lực yếu ớt, đâu thể nào là đối thủ của các đệ tử đó, ngay lập tức bị kéo đi.

“Buông tôi ra! Dừng tay! Dừng tay!”.

Tửu thúc bá hét lên.

Nhưng… không có ích lợi gì.

Rắc!

Một âm thanh to rõ vang lên.

Sau đó là tiếng la hét thảm thiết của Vệ Tân Kiếm.

“Á!”.

Tửu thúc bá mở to mắt, nhìn thấy đầu gối của Vệ Tân Kiếm bị đánh nát, hai chân gãy xương…

Rầm!

Vệ Tân Kiếm ngã xuống đất như chết.

Hai chân đều gãy, toàn thân là máu, cơ thể khẽ co giật, mắt mở lớn, trông có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng anh ta chưa chết, vẫn còn có ý thức.

Các đệ tử xung quanh cứ vậy nhìn trơ trơ, không ai lên tiếng, cũng không ai thương tiếc anh ta.

Dù sao người này đối với bọn họ mà nói là một kẻ phản bội sư môn!

Hơn nữa, đại sư tỷ Chu Tước muốn xử lý anh ta, ai dám nhiều lời?

“Cậu còn không chịu khai?”.

Chu Tước ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi.

“Tôi… không có lời nào để nói…”, Vệ Tân Kiếm gắng sức, gian nan thốt ra mấy chữ, miệng toàn là máu.

Chu Tước thở dài, nghiêng đầu nói:” Đi, mời Bạch sư huynh của các người đến đây”.

“Vâng, sư tỷ!”.

Có đệ tử lập tức chạy đi.

Một lúc sau, Bạch Hạo Tâm sắc mặt trắng bệch, tinh thần sa sút được dìu tới.

Bạch Hạo Tâm hai mắt vô hồn, áo quần trên người có lẽ đã lâu không giặt, có rất nhiều vết bẩn.

“Hạo Tâm, cậu qua đây!”.

Chu Bích Như gọi.

Lúc này Bạch Hạo Tâm mới hoàn hồn lại, chậm rãi bước tới hành lễ: “Bái kiến Chu sư tỷ!”.

“Hạo Tâm, cậu nhìn người nằm trên đất đi”, Chu Bích Như nói.

Bạch Hạo Tâm dời đường nhìn, quan sát người nằm trên mặt đất. Nhìn một hồi, anh ta có vẻ sững sờ.

“Đây là… Vệ Tân Kiếm?”, Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên.

“Không sai!”, Chu Bích Như gật đầu.

“Chu sư tỷ, vì sao… Vệ sư đệ lại ra nông nỗi này?”.
 
Chương 4098


Chương 4098

Chu Bích Như khẽ lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm phản bội sư môn, bái người khác làm thầy, làm gian tế cho người ngoài. Tôi đưa cậu ta đến đây là muốn làm rõ mọi chuyện, hỏi cho rõ ràng cậu ta có cấu kết với người ngoài hay không, nhưng cậu ta lại quá cố chấp, tôi chỉ đành dùng hình với cậu ta”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Hạo Tâm, tôi biết sau khi cậu thất bại ở thiên cung Trường Sinh đã sinh ra tâm ma, mãi không phấn chấn tinh thần, suốt ngày chán nản sa sút. Hôm nay tôi muốn giúp cậu lấy lại tinh thần”, Chu Bích Như đứng dậy khỏi ghế.

“Cảm ơn lòng tốt của sư tỷ, chỉ là… chuyện của Hạo Tâm, Hạo Tâm sẽ tự giải quyết…”, Bạch Hạo Tâm cúi đầu đáp.

“Cậu giải quyết thế nào?”.

“Hạo Tâm tài không bằng người, không có lời nào để nói, chỉ có thể cố hết sức tu luyện…”.

“Cậu nghĩ mình có thể vượt qua anh ta? Không, cậu còn không tin bản thân cậu! Cậu đã sinh ra tâm ma, tu luyện sẽ chỉ gặp muôn vàn trở ngại. Huống hồ, cậu biết thiên phú của mình chưa chắc đã bằng anh ta, cậu có thể nỗ lực tu luyện nâng cao thực lực, lẽ nào anh ta lại giậm chân tại chỗ? Cho nên, có lẽ cậu biết cả đời mình cũng không thể chiến thắng anh ta, vì vậy cậu mới sinh ra tâm ma, đúng không?”, Chu Bích Như nói trúng tim đen, nhằm thẳng vào tâm tư của anh ta.

Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Chu Bích Như: “Sư tỷ, tôi…”.

“Tôi hỏi cậu, cậu có muốn phá tâm ma hay không? Có muốn đạt được ước nguyện trong lòng mình không?”, Chu Bích Như nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là muốn!”.

“Vậy được! Tôi sẽ lợi dụng cậu ta dẫn sư phụ cậu ta đến, tôi sẽ sắp xếp cho cậu quyết đấu với người đó. Lần này tôi sẽ giúp cậu chiến thắng người đó!”, Chu Bích Như nghiêm túc nói.

“Thật sao?”, Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu dậy, hai mắt lóe lên ánh sáng: “Nếu có sư tỷ trợ giúp, sao tôi lại thua anh ta? Tôi chắc chắn thắng!”.

“Yên tâm, Hạo Tâm, chúng ta là sư tỷ đệ bao nhiêu năm qua, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cuộc đời cậu bị hủy? Chỉ là lần này cần có Vệ Tân Kiếm phối hợp”.

Chu Bích Như nhìn sang Vệ Tân Kiếm, thản nhiên nói: “Tân Kiếm, cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, hãy nói hết những gì cậu biết ra đây, kể hết những nhược điểm sơ hở của sư phụ cậu cho chúng tôi biết, vậy thì tôi có thể tha cho cậu không phải chết. Nếu không, e là cậu vẫn phải chịu đựng nỗi khổ xác thịt dài dài”.

Vệ Tân Kiếm không lên tiếng.

Anh ta biết mình đã bị hi sinh.

Người kia là Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm của Tứ Thánh Anh. Bàn về thực lực hay thiên phú, Bạch Hạo Tâm đều hơn mình. Huống hồ, Chu Bích Như có tình cảm sâu đậm với anh ta.

Còn mình chỉ là một đệ tử có chút thiên phú, lại mang nỗi sỉ nhục nhận giặc làm thầy, làm tông môn mất mặt, bị ruồng bỏ bị hi sinh cũng là lẽ đương nhiên.

“Thôi được”.

Vệ Tân Kiếm nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời Chu Bích Như nói.

“Cố chấp!”.

Chu Bích Như lắc đầu: “Tiếp tục dùng hình!”.

“Vâng! Sư tỷ!”.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức tiến lên.

“Chu Bích Như, dừng tay!”, Tửu thúc bá vẫn đang hét lên ở phía xa.

Nhưng… không có tác dụng gì.
 
Chương 4099


Chương 4099

Bạch Hạo Tâm chán nản ngồi trên ghế theo dõi Vệ Tân Kiếm, sâu trong con ngươi lóe lên tia sáng nóng rực.

Anh ta cảm thấy tất cả hi vọng của mình đều đặt trên người này.

Nếu Vệ Tân Kiếm phối hợp, giúp mình đánh bại Lâm Chính thì chắc chắn sẽ rất dễ dàng!

“Nói! Nói đi!”.

“Nói ra tất cả những gì cậu biết!”.

Bạch Hạo Tâm lẩm bẩm, người như điên cuồng.

Nhưng bất kể là đâm xương hay rút móng đều không thể khiến Vệ Tân Kiếm khuất phục.

Chu Bích Như hơi mất kiên nhẫn, lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm, nếu cậu còn ngoan cố như vậy thì tôi chỉ đành dùng chiêu đó thôi!”.

“Cái gì?”.

Vệ Tân Kiếm đau đớn gần như sắp ngất đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Bích Như.

Người bên cạnh Chu Bích Như bưng một hộp sắt tới.

Trong hộp sắc là một chất lỏng màu vàng nến.

Nhìn chất lỏng đó, Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy cả người.

“Là… Là quái dược? Sư tỷ, đừng! Đừng! Đừng mà!”, Vệ Tân Kiếm run rẩy điên cuồng, gào lên xé ruột.

Các đệ tử Tử Huyền Thiên ở xung quanh đều có sắc mặt trắng nhợt, nhìn chất lỏng trong hộp sắt đó, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và bàng hoàng.

Ai cũng kiêng dè hết mức.

“Sư đệ, tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không nghe, chuyện này không trách tôi được. Chắc cậu biết quái dược, sau khi uống nó, không những phải chịu cơn đau kịch liệt nhất thế gian, mà cả người còn biến thành quái vật người không ra ngoài quỷ không ra quỷ! Nếu cậu không muốn biến thành như thế thì hãy khai ra tất cả mọi thứ liên quan đến sư phụ cậu đi”, Chu Bích Như thản nhiên nói.

Vệ Tân Kiếm đỏ mắt, cắn răng, đau khổ gào lên: “Mặc dù bái người đó làm thầy là bị bức bách không còn cách nào khác, nhưng đã bái sư thì tức là sư phụ. Nếu tôi phản bội sư phụ thì sẽ là kẻ khi sư diệt tổ, sao tôi có thể làm người như vậy?”.

“Vậy còn Tử Huyền Thiên thì sao? Cậu là người của Tử Huyền Thiên nhưng lại bái người khác làm thầy, không phải khi sư diệt tổ?”, Chu Bích Như hỏi.

“Vệ Tân Kiếm này chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyền Thiên! Nam tử hán đại trượng phu hành sự minh bạch, tôi chỉ thực hiện lời hứa của tôi mà thôi! Tôi không thẹn với lòng! Sư tỷ, chuyện đã đến mức này, Vệ Tân Kiếm tôi không có gì để nói, chỉ có cái chết!”.

Vệ Tân Kiếm gào lên, đột nhiên đập đầu vào mặt đất, định tự sát.

Nhưng chung quy anh ta vẫn chậm một bước.

Vù!

Một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên ập đến, đỡ lấy đầu anh ta. Trán Vệ Tân Kiếm sắp sửa đập vào nền đất lại bị chặn đứng.

Nhìn lại thì là Chu Bích Như đã ra tay!

“Vệ sư đệ, cậu không hiểu quy tắc rồi!”, Chu Bích Như nói: “Chết, bây giờ không phải do cậu quyết định! Cậu không chịu nói, tôi nghĩ là cậu vẫn chưa nếm đủ nỗi đau đớn. Người đâu, cho cậu ta uống quái dược!”.

“Tuân lệnh, sư tỷ!”.

“Không!”.

Tửu thúc bá hét lên.
 
Chương 4100


Chương 4100

Vệ Tân Kiếm mở to mắt, toàn thân run rẩy, nhưng lần này anh ta không la hét nữa, chỉ nhắm mắt nghe theo số trời…

Một đệ tử bước nhanh đến, bóp mũi Vệ Tân Kiếm.

Vệ Tân Kiếm không thở được buộc phải há miệng, lập tức có người bóp cằm anh ta.

Đệ tử bưng hộp sắt đó chạy tới, định rót quái dược cho anh ta.

Không ít đệ tử quay đầu đi, không đành lòng nhìn.

Tửu thúc bá đau khổ rơi nước mắt.

Chu Bích Như một vẻ lạnh lùng.

Bạch Hạo Tâm thì kích động đứng dậy.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ phía ngoài đám đông.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Ồ?

Chu Bích Như nhíu mày: “Ai đấy?”.

Cô ta vừa lên tiếng hỏi, lập tức có tiếng nói truyền tới: “Sư phụ của Vệ Tân Kiếm! Lâm Chính!”.

Lâm Chính?

Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy đám người giãn ra, rồi hai bóng dáng ở phía sau sải bước đi tới.

Đó chính là Lâm Chính và Thu Phiến!

“Là các cậu? Chẳng phải các cậu đã đi rồi sao?”.

Tửu thúc bá mở to hai mắt, tỏ vẻ khó tin nhìn hai người.

“Là anh?”.

Bạch Hạo Tâm cũng đứng phắt dậy, kêu lên thất thanh.

Vệ Tân Kiếm rùng mình, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là mình nhìn nhầm…

“Ồ! Lâm Chính chính là người này sao?”, Chu Bích Như vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Chính liếc mắt nhìn Vệ Tân Kiếm, sắc mặt thay đổi, sau đó nhanh chân chạy tới, đẩy hai đệ tử đang đỡ Vệ Tân Kiếm ra, vội vàng đỡ lấy anh ta rồi châm cứu để ổn định vết thương.

Một lát sau, anh cất châm bạc đi, khàn giọng nói: “Vệ Tân Kiếm, anh thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”.

“Đỡ nhiều rồi…”

Vệ Tân Kiếm thở phào, nhìn Lâm Chính chằm chằm, kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải tôi đã bảo Tửu thúc bá đưa anh đi rồi sao? Sao anh còn quay lại?”.

“Lần này tôi đến Tử Huyền Thiên là vì nghe nói anh bị bắt nạt, nên đến xem thế nào. Không ngờ anh không những bị bắt nạt, mà còn bị bức hại”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Lâm Chính! Anh muốn làm gì?”, Vệ Tân Kiếm cuống lên.

“Anh là đồ đệ của tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng cho anh rồi!”.

Lâm Chính đứng lên, liếc mắt nhìn đám người của Tử Huyền Thiên đang có mặt, đanh giọng quát: “Là ai đánh đồ đệ của tôi ra nông nỗi này? Đứng ra đây đi!”.

“Lâm Chính! Đây là Tử Huyền Thiên, không phải chỗ để anh làm càn đâu!”.

Nguyên Lam Y xòe chiếc quạt gấp ra, vừa phe phẩy vừa đi tới.

“Sao nào? Là anh hả?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

Nguyên Lam Y do dự một lát, nhìn Bạch Hạo Tâm và rất nhiều đệ tử đang đứng xung quanh, cùng với Chu Bích Như ở phía trên, trong lòng lập tức yên tâm. Ở đây có bao nhiêu người thế này mà mình phải sợ tên này sao? Thế là anh ta cười khẽ đáp: “Phải thì sao nào?”.

Nhưng vừa nói xong bốn chữ này.

Vèo!

Tiếng phá không vang lên.

Lâm Chính đột nhiên biến mất.

“Nguyên sư đệ, cẩn thận!”, Chu Bích Như hét lớn.

“Cái gì?”.

Nguyên Lam Y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy cổ mình như bị một gọng kìm kẹp chặt, không thể hít thở được. Khi hoàn hồn lại anh ta mới phát hiện không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.

Một tay anh bóp cổ Nguyên Lam Y, nhấc bổng anh ta lên, ánh mắt lãnh đạm lóe lên sát khí.

Nguyên Lam Y bị dọa cho suýt thì tè ra quần.
 
Chương 4101


Chương 4101

Anh ta giãy giụa kịch liệt nhưng vô ích.

Tất cả các đệ tử xung quanh đều rút kiếm ra rồi xúm lại.

“Thả Nguyên sư đệ ra!”.

“Dừng tay!”.

“Cấm được làm hại Nguyên sư đệ! Nếu không chúng tôi sẽ cho anh biết tay!”.

Bọn họ la lối um sùm, nhưng không dám bước tới.

“Thả tôi ra… thả tôi ra…”, Nguyên Lam Y vẫn đang giãy giụa không ngừng.

Lâm Chính phớt lờ anh ta.

“Anh làm đồ đệ của tôi bị thương! Tôi bắt anh đền mạng cũng không quá đáng chứ?”.

Dứt lời, Lâm Chính giơ tay còn lại lên, định đánh nát đầu Nguyên Lam Y.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.

“Dừng tay!”.

Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn.

Là Chu Bích Như!

“Cô là ai?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Tôi là Chu Tước thuộc Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, Chu Bích Như!”, Chu Bích Như bình thản đáp: “Vệ Tân Kiếm bị như vậy là do tôi, không liên quan đến Nguyên sư đệ! Lâm Chính, anh muốn trả thù cho đồ đệ thì tìm tôi đây này, đừng trách nhầm người vô tội!”.

“Cô?”.

Lâm Chính gật đầu: “Được, oan có đầu nợ có chủ, nếu cô đã nói như vậy, thì tôi sẽ tìm cô tính sổ!”.

Lâm Chính thả tay ra, đi về phía Chu Bích Như.

“Bảo vệ sư tỷ!”.

“Khốn kiếp! Đừng hòng động vào sư tỷ!”.

“To gan!”.

Các đệ tử lập tức chạy tới trước mặt Chu Bích Như, giơ kiếm lên quát lớn.

“Tất cả tránh ra!”.

Sắc mặt Chu Bích Như lạnh tanh: “Để tôi giải quyết người này! Tất cả mọi người lùi lại!”.

“Sư tỷ…”

“Sao nào? Các cậu không tin vào thực lực của tôi sao?”, Chu Bích Như chất vấn.

“Không dám ạ…”

Đám đệ tử vội vàng lùi lại.

Chu Bích Như bước tới, vẻ mặt bình thản: “Lâm Chính! Vì anh mà Bạch sư đệ của tôi bị ám ảnh tâm lý! Hôm nay, tôi sẽ giết anh để sư đệ của tôi không còn bị ám ảnh nữa!”.

“Được, cô có thể ra tay rồi!”, Lâm Chính gật đầu.

“Hãy nhìn đây!”.

Ánh mắt Chu Bích Như bỗng trở nên dữ tợn, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ như lửa ở thắt lưng ra, tấn công tới như cuồng phong vũ bão. Nhuyễn kiếm sinh ra hàng nghìn hàng vạn kiếm ảnh đỏ rực, giống như Chu Tước giương cánh, ào ào chém về phía Lâm Chính…

“Oa!”.

Nhát kiếm này khiến ai nấy đều kinh hãi.

Tất cả các đệ tử đều ồ lên, trợn tròn mắt nhìn đòn tấn công trác tuyệt này.

E rằng đòn này có thể chém Lâm Chính thành nghìn mảnh mất.

Hầu hết mọi người đều thầm nghĩ như vậy.

Nhưng…

Khoảnh khắc nhuyễn kiếm màu đỏ rực mang theo vô vàn kiếm ảnh lại gần Lâm Chính.

Soạt!

Tất cả kiếm ảnh bỗng dưng biến mất.

Sau đó Lâm Chính liền giơ một tay lên, chìa ra hai ngón.

Hai ngón tay kia kẹp trúng nhuyễn kiếm của Chu Bích Như một cách chuẩn xác.

“Cái gì?”.

Mọi người đều kinh ngạc tột độ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom