Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4102


Chương 4102

Đòn tấn công tàn bạo bá đạo như vậy… mà lại bị hai ngón tay của Lâm Chính kẹp được một cách dễ dàng?

Ai nấy trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

“Không thể nào!”, Bạch Hạo Tâm đứng phắt dậy.

Vệ Tân Kiếm có chút không mở được mắt cũng trợn to hai mắt, hơi thở dường như nghẹn lại.

Nguyên Lam Y cảm thấy da đầu tê dại.

Thu Phiến cũng nổi cả da gà.

Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Chu Bích Như.

Cô ta biết rõ uy lực và sự bá đạo của nhát kiếm này, nhưng đối phương lại đỡ được một cách dễ dàng… Quả thực đáng gờm!

“Hừ!”.

Chu Bích Như biết người này không dễ đối phó, thầm hừ một tiếng, định rút kiếm lùi lại để tiếp tục tấn công.

Nhưng khi dùng sức rút kiếm, cô ta mới phát hiện mình rút kiểu gì cũng không được.

Dường như… nhuyễn kiếm đã dính chặt vào ngón tay của đối phương.

Sao lại như vậy được?

Chu Bích Như thầm kinh hãi, lại dùng sức mạnh hơn.

Vẫn vô ích…

“Thực lực chỉ có thế này mà cũng đòi loại bỏ ám ảnh tâm lý cho Bạch Hạo Tâm? Cô cũng tự đề cao bản thân quá đấy!”, Lâm Chính bình thản nói, rồi bất ngờ búng ngón tay một cái.

Vèo!

Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức cong một góc 180 độ, bắn ngược lại.

Vù!

Chu Bích Như nhận ra âm thanh đáng sợ quen thuộc khi một luồng sức mạnh làm chấn động không khí.

“Cái gì?”.

Cô ta như ngừng thở, định buông kiếm ra.

Nhưng… không còn kịp nữa.

Keng!

Mũi kiếm đánh vào lưỡi kiếm của Chu Bích Như.

Một luồng sức mạnh bá đạo thông qua lưỡi kiếm, lan tới cánh tay cô ta.

Ngay lập tức!

Vèo!

Chu Bích Như bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống ven hồ.

“Hả?”.

“Sư tỷ!”.

Các đệ tử kinh ngạc kêu lên.

Đám Nguyên Lam Y vội vàng xông tới, đỡ Chu Bích Như dậy.

Chu Bích Như toàn thân run rẩy, bàn tay cầm kiếm rướm máu, da thịt ở cánh tay rách toạc.
 
Chương 4103


Chương 4103

Uy lực thật đáng sợ!

Đây là do Lâm Chính gây ra sao?

“Không thể nào! Không thể nào!”, Bạch Hạo Tâm đờ đẫn.

Chẳng lẽ ngay cả Chu sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người này sao?

Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản đi về phía Chu Bích Như.

Chu Bích Như đẩy những người đang đỡ cô ta ra, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, lạnh lùng như băng.

“Xem ra tôi đã coi thường anh rồi! Lâm Chính, anh có thể đánh bại Bạch sư đệ thì đương nhiên phải có chút bản lĩnh! Tốt lắm! Tốt lắm!”, Chu Bích Như gật đầu liên tục, đanh giọng nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi cũng sẽ nghiêm túc một chút”.

“Cô nên nghiêm túc ngay từ đầu”, Lâm Chính không cho là đúng.

“Hỗn xược!”.

Chu Bích Như tức giận quát, rồi lại xông tới, nhuyễn kiếm trong tay quay cuồng, khí kình phun trào như ngọn lửa.

“Xem đây! Phượng Dịch Ngạo Hoàng Quyết!”.

Xẹt!

Một tiếng xé rách hư không vang lên.

Sau đó chỉ thấy thanh nhuyễn kiếm kia như phun ra ngọn lửa, bị rất nhiều khí tức đỏ rực quấn quanh. Nhuyễn kiếm run rẩy, luồng khí tức đỏ rực này cũng run rẩy không ngừng, cuối cùng hóa thành một con phượng lửa, theo cánh tay của Chu Bích Như đánh về phía Lâm Chính.

Không thể không nói, Chu Bích Như quả nhiên lợi hại.

Uy năng của nhát kiếm này, bảo rằng chấn động trời đất cũng không ngoa.

Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững như Thái Sơn.

Khoảnh khắc nhuyễn kiếm đáng sợ chém tới, anh lại giơ tay lên, chộp lấy con phượng lửa kia.

“Cái gì?”.

Mọi người kinh ngạc tột độ.

“Anh ta muốn tay không đỡ lưỡi kiếm sao?”.

“Chán sống! Đúng là chán sống mà!”.

“Anh ta chắc chắn không thể đỡ được nhát kiếm này của Chu sư tỷ! Chắc chắn không thể!”.

“Để tôi xem anh ta sẽ bị chém thành mấy mảnh!”.

Không ít đệ tử hoặc cười khẩy hoặc chế giễu, hừ mũi khinh thường hành động này của Lâm Chính.

Đòn tấn công này mà tay người có thể đỡ được sao?

Đùa chắc?

Cho dù là loại sắt thép cứng rắn nhất, cũng hóa thành mảnh vụn dưới nhát kiếm này!

Bạch Hạo Tâm thầm nghĩ vậy.

Chu Bích Như cũng thầm nghĩ như vậy.

Đối phương không tránh không né, còn dùng tay không đỡ kiếm, đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.

Dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải giết được anh!

Chu Bích Như thầm rít gào.

Nhưng ngay sau đó.
 
Chương 4104


Chương 4104

Keng!

Một âm thanh dị thường vang lên.

Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính túm chặt thân kiếm đang chém tới.

Xung quanh lập tức im bặt.

“Khốn kiếp! Phượng Ý!”.

Chu Bích Như lại rít gào, khí tức đỏ rực trên thanh nhuyễn kiếm giống như ngọn lửa bao trùm cả người Lâm Chính.

Nhiệt độ cao lập tức khiến mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Chính cháy rụi.

Nhưng… chẳng thấy đốm lửa nào trên người Lâm Chính.

“Phượng Ý” này nhấn chìm anh.

Nhưng không thể khiến anh bị thương.

Thậm chí ngay cả lông tóc góc áo anh cũng không đốt được…

Cuối cùng Chu Bích Như cũng sững lại.

Không thể phá vỡ phòng ngự.

Đòn tấn công của cô ta hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.

“Không… không thể nào… không thể nào…”

Đôi mắt Chu Bích Như dại ra, thì thào tự nhủ.

Nhưng Lâm Chính không hề nương tay.

Bàn tay anh chộp mạnh một cái.

Keng!

Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức vỡ vụn.

Chu Bích Như dường như ngừng thở, lập tức hoàn hồn, vội vàng muốn lùi lại, nhưng… đã muộn.

Pặp!

Bàn tay to của anh lật lại, túm lấy cái cổ trắng nõn của cô ta, rồi nhấc lên ném mạnh xuống đất.

Rầm!

Cơ thể của Chu Bích Như nặng nề tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Mặt đất lập tức nứt toác.

Hồ Chu Tước dấy lên một đợt sóng khủng khiếp…

Cú va chạm này khiến hồ Chu Tước cũng chấn động.

Các đệ tử đang có mặt bị mặt đất rung chuyển làm cho ngã dúi dụi.

Khi tất cả mọi người đứng vững và hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt… lại khiến bọn họ da đầu tê dại.

Chu Bích Như vẫn bị Lâm Chính túm chặt.

Nhưng cô ta không còn dáng vẻ đoan trang cao quý như lúc trước nữa, mà tóc tai rối bời, mặt dính đầy máu, nhìn có vẻ rất chật vật.

“Khốn… khốn kiếp!”.

Chu Bích Như nảy đom đóm mắt, cực kỳ phẫn nộ, liều mạng giãy giụa như bị điên.

Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.

“A!”.
 
Chương 4105


Chương 4105

Cuối cùng, Chu Bích Như gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra rất nhiều khí tức giống như ngọn lửa, bao trùm lấy Lâm Chính.

Nhưng tiếc là Lâm Chính vẫn miễn dịch với cái này.

“Tình hình không ổn rồi!”.

“Mau đến giúp Chu sư tỷ!”.

Cuối cùng, các đệ tử ở xung quanh cũng không nhịn được nữa, nghe tiếng gầm của Nguyên Lam Y liền ùa tới, định bao vây tấn công Lâm Chính.

“Sao nào? Tất cả cùng ra tay à? Dù tất cả các anh cùng lên tôi cũng không sợ!”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi vung mạnh tay lên hất về phía đám người.

Vèo!

Cơ thể Chu Bích Như rơi về phía bọn họ như đạn pháo, quật ngã một đám đệ tử.

Không ít đệ tử vỡ đầu chảy máu, thậm chí có người còn ngất xỉu tại chỗ.

Hiện trường nhốn nháo.

“Cái gì?”.

Nguyên Lam Y kinh hãi.

Bạch Hạo Tâm thì sững lại.

Đó là Chu Bích Như đấy!

Là Chu Tước Chu Bích Như – một trong Tứ Thánh Anh!

Vậy mà… cũng bị thua thê thảm như vậy…

Sắc mặt anh ta trắng bệch, ngây ra nhìn Lâm Chính, không biết tại sao mà cả người cũng trở nên run bần bật.

Trong đầu anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở thiên cung Trường Sinh, ánh mắt vừa rồi còn sáng rực lại tràn ngập nỗi khiếp sợ…

“Sao lại như vậy được? Thực lực của tên Lâm Chính này… hình như lại mạnh hơn trước đó! Tại sao chứ? Tại sao?”.

Bạch Hạo Tâm run rẩy kêu lên, có chút không biết phải làm sao.

Còn Vệ Tân Kiếm đã hóa đá hoàn toàn.

“Lâm Chính… mạnh như vậy sao?”, anh ta thì thào, đầu óc có chút trống rỗng.

Vệ Tân Kiếm biết rất rõ thực lực của Chu Tước Chu Bích Như.

Trong mắt anh ta, dù Lâm Chính có mạnh hơn mình, thì vẫn chưa đủ để đánh tay đôi với Chu Bích Như.

Nhưng bây giờ… Lâm Chính không những đánh bại Chu Bích Như, mà còn khiến cô ta thua một cách thảm hại.

Tại sao lại vậy?

Lẽ nào thực lực của Lâm Chính này… còn hơn cả Tứ Thánh Anh?

Vệ Tân Kiếm cảm thấy không thể tin được.

Nhưng nghĩ lại thì người như vậy quả thực có tư cách làm thầy của anh ta, nhưng muốn đấu với những cường giả thực sự của Tử Huyền Thiên thì hiển nhiên vẫn chưa đủ tư cách…

Xung quanh tan hoang đổ nát.

Có đệ tử muốn phản kháng, nhưng không đỡ nổi một chiêu của Lâm Chính, tất cả đều bị đánh cho nằm bẹp một chỗ.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi thề phải giết anh!”.
 
Chương 4106


Chương 4106

Chu Bích Như gào thét, lồm cồm bò dậy, lúc này cô ta mặt dính đầy máu, tóc tai rối bời, không còn phong thái của đại sư tỷ như trước đó, mà đáng sợ như lệ quỷ.

Cô ta cầm thanh nhuyễn kiếm kia lên rồi lại xông tới, tuy cánh tay bị thương, nhưng cô ta vẫn bất chấp mà múa kiếm, kiếm quang đáng sợ bắn ra, dường như có thể xé toạc mọi thứ.

“Chết đi!”.

Chu Bích Như gầm lên, nhắm trúng cổ Lâm Chính, vung nhuyễn kiếm chém tới một cách hung ác.

Nhuyễn kiếm lại vang lên tiếng phượng kêu.

Thân kiếm đỏ rực, nhiệt độ bỏng rẫy, giống như Kiêu Dương Thần Kiếm đang chém xuống.

Chu Bích Như đã dốc toàn bộ sức mạnh vào nhát kiếm này.

Cô ta muốn chém Lâm Chính làm đôi.

Vù!

Nhuyễn kiếm hạ xuống!

Nhanh như chớp!

Lưỡi kiếm bổ xuống, nhưng Lâm Chính không chút phòng bị.

Trong mắt Chu Bích Như thì chắc chắn là Lâm Chính không kịp phòng bị.

Bởi vì tốc độ của nhát kiếm này cũng vượt quá cực hạn của cô ta.

Chắc chắn là Lâm Chính không kịp phản ứng!

“Chết đi! Chết đi!”.

Chu Bích Như thầm gào thét trong lòng.

Cuối cùng.

Nhuyễn kiếm nặng nề bổ vào vai Lâm Chính.

Thế nhưng… dường như mọi chuyện không theo đúng ý của cô ta…

Nhuyễn kiếm không chém Lâm Chính thành hai nửa, mà chỉ dí vào cổ anh, không thể đâm vào dù chỉ nửa phân…

Lần này thì Chu Bích Như đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đôi mắt cô ta đờ đẫn nhìn thanh nhuyễn kiếm trên cổ Lâm Chính, trái tim trở nên run rẩy…

Kiếm của cô ta không thể chém rách da thịt của người này sao?

Tại sao?

Tại sao?

Lẽ nào thực lực giữa cô ta và người này lớn đến mức đó sao?

“Không! Không thể nào! Không thể nào!”.

Cơ thể của Chu Bích Như khẽ run rẩy, bàn tay cầm nhuyễn kiếm cũng run lên bần bật.

“Còn thủ đoạn gì nữa không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Chu Bích Như ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi, không thốt nên lời.

Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.

Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Cô ta không còn muốn đánh nữa.

“Xem ra cô không còn gì để nói nữa, nếu đã vậy… thì tôi giết cô cũng là chuyện đương nhiên nhỉ?”.
 
Chương 4107


Chương 4107

“Không!”.

Chu Bích Như cuống quýt kêu lên.

Nhưng ngay sau đó.

Rắc!

Lâm Chính chộp lấy hai tay cô ta, sau đó vặn mạnh, xương cổ tay lập tức gãy lìa.

“A!”.

Chu Bích Như hét lên thảm thiết.

Lâm Chính văng mạnh một cái.

Vèo!

Cô ta bay đi, rồi nặng nề ngã xuống đất.

“Sư tỷ!”.

Tất cả các đệ tử đều xúm lại.

Lâm Chính lại vung tay lên.

Vèo vèo vèo…

Rất nhiều châm bạc bay về phía bọn họ như mưa.

Tất cả mọi người lập tức ngã nhào xuống đất, lăn lộn giãy giụa, không ngừng la hét thảm thiết.

“A! A!”.

“Khó chịu quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

“Tôi chết mất!”.

“A!”.

Những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Ai nấy đều gãi khắp người như điên, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.

Nguyên Lam Y sợ đến mức tè luôn ra quần.

Bạch Hạo Tâm thì ngã ngồi xuống ghế, dường như hồn vía đã bay mất.

“Lẽ nào đây chính là châm thuật thần kỳ của thiên cung Trường Sinh sao?”, Vệ Tân Kiếm lẩm bẩm.

Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không chân thực.

Đúng lúc này, Lâm Chính cầm thanh nhuyễn kiếm của Chu Bích Như lên, hét với Vệ Tân Kiếm: “Tân Kiếm, những người này tùy anh xử trí! Anh muốn ai chết thì tôi sẽ giết người đó thay anh!”.

Vô cùng bá đạo!

Vệ Tân Kiếm há miệng, đầu óc có chút không kịp phản ứng.

Còn tất cả các đệ tử kia đều nhìn về phía Vệ Tân Kiếm.

Ánh mắt ai nấy đều chứa đầy sự van nài và sợ hãi.

Những người trước đó từng chửi rủa Vệ Tân Kiếm đều nhịn đau quỳ gối, gào lên: “Sư huynh! Vệ sư huynh! Trước đó là sư đệ ăn nói không biết suy nghĩ! Xin anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho em với!”.

“Vệ sư huynh, tha cho em đi!”.

“Đừng giết em mà Vệ sư huynh! Đừng giết em!”.

“Em xin dập đầu với anh! Anh hãy tha thứ cho em đi!”.

“Vệ sư huynh! Tha cho em đi! Tha cho em đi!”.
 
Chương 4108


Chương 4108

Bọn họ điên cuồng dập đầu, toạc đầu chảy máu vẫn không dám dừng lại.

Vệ Tân Kiếm ngây ra nhìn cảnh tượng này, bất động như bị sét đánh.

Cả đời này anh ta cũng không ngờ có một ngày phải đối mặt với chuyện này…

“Tân Kiếm, anh hãy nghĩ cho kĩ, anh muốn ai chết?”.

Lâm Chính đi tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.

“Lâm… Thầy…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

“Anh yên tâm, nếu anh muốn giết hết bọn họ cũng không sao, dù sao những người này cũng muốn dồn anh vào chỗ chết mà”, Lâm Chính bình thản nói.

“Nhưng tôi… không muốn giết bọn họ. Giết bọn họ thì sao chứ? Tuy có thể xả giận, nhưng cũng mang đến đủ loại phiền phức cho thầy, thế nên… thôi bỏ qua đi…”, Vệ Tân Kiếm chần chừ một lát rồi đáp.

“Đủ loại phiền phức? Ý anh là sao?”.

“Đương nhiên là Tử Huyền Thiên rồi! Thầy, những người này đều là đội chấp pháp và đệ tử tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì chắc chắn cả Tử Huyền Thiên sẽ chấn động và truy cứu chuyện này! Thế nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!”, Vệ Tân Kiếm khàn giọng đáp.

“Hóa ra anh có suy nghĩ như vậy”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

Nhưng đúng lúc này.

Cộp cộp cộp…

Rất nhiều tiếng bước chân vang lên.

Mọi người ngước lên nhìn, chỉ thấy ở đằng xa xuất hiện rất nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên, trong đó còn có mấy bóng dáng lăng không bay đến, chính là các cường giả của Tử Huyền Thiên.

“Kẻ tép riu nào dám làm càn ở Tử Huyền Thiên?”.

“Đừng hòng khiến đệ tử của ta bị thương!”.

Tiếng gầm giận dữ như sấm vang lên.

Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm tái nhợt.

“Thầy ơi, bọn họ đến rồi!”.

“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.

Lâm Chính không chút lo lắng, mà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn những người đang đến.

Ánh mắt anh lóe lên một tia kỳ dị…

“Chấn đại nhân? La các chủ?”.

“Bọn họ đến rồi!”.

“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.

“Tốt quá! Chấn đại nhân! La các chủ! Chúng tôi ở đây!”.

“Cứu chúng tôi với!”.

Các đệ tử kích động kêu lên, bất chấp nỗi đau trên người để chạy về đằng kia.

“Chấn đại nhân! La các chủ!”.

Nguyên Lam Y lao tới như điên, quỳ mọp xuống trước mặt những người kia, vừa khóc vừa kể lể: “Các ông đến đúng lúc lắm! Nếu các ông đến muộn chút nữa thôi là đám Chu sư tỷ… sẽ bị tên này làm hại mất!”.

“Lam Y? Cậu không sao chứ?”.
 
Chương 4109


Chương 4109

“Cậu yên tâm, có chúng tôi ở đây thì không ai dám làm càn đâu!”.

Hai người kia quát.

“To gan! Dám đến Tử Huyền Thiên làm càn! Dù là ai thì hôm nay tôi cũng phải khiến cậu thịt nát xương tan!”.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau đám người.

Các đệ tử giãn ra, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, để râu quai nón, sải bước tiến vào hồ Chu Tước.

“Trời ơi, Vi tổng chấp sự cũng đến!”.

“Lần này để xem người này còn dám ngông cuồng nữa không! Ha ha ha!”.

Bọn họ vô cùng mừng rỡ, dường như nhìn thấy đấng cứu thế đến.

“Vi tổng chấp sự? Ông ta cũng đến sao?”.

Sắc mặt Vệ Tân Kiếm vô cùng khó coi, vội ngoảnh sang kêu lên: “Thầy mau nghĩ cách đi đi! Nếu không sẽ không kịp mất!”.

“Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi, huống hồ, sao tôi phải đi chứ?”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi vẫn đang chờ bọn họ mà!”.

“Chờ?”.

Vệ Tân Kiếm ù ù cạc cạc.

Chẳng lẽ Lâm Chính… bị điên rồi sao?

Vi tổng chấp sự, La các chủ và Chấn Hám Sơn dẫn rất nhiều đệ tử tiến tới.

Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã bị bao vây.

Nhìn thấy Chu Bích Như bị thương khắp người, và một đám đệ tử người không ra người, ngợm không ra ngợm, tất cả bọn họ đều sầm mặt xuống.

“Lại là cậu?”.

La các chủ lạnh lùng hừ mũi.

“Cậu là Lâm Chính của thiên cung Trường Sinh?”, Chấn Hám Sơn bước một bước tới, đanh giọng nói: “Cậu Lâm, cậu làm gì vậy? Tại sao lại đến Tử Huyền Thiên của chúng tôi gây sự?”.

“Gây sự? Chấn đại nhân, hình như ông nói nhầm rồi thì phải! Tôi đến đây không phải để gây sự, mà là bắt người của Tử Huyền Thiên các ông trả lại công bằng!”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Công bằng? Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, Chấn Hám Sơn trầm giọng hỏi.

“Việc này thì phải hỏi các ông rồi!”.

Lâm Chính không nhanh không chậm nói: “Một ngày trước, tôi nhận được tin nói đồ đệ của tôi ở Tử Huyền Thiên bị bắt nạt, bị lăng nhục, nên đến đây xem thế nào. Không ngờ anh ta không chỉ đơn giản là bị lăng nhục, mà còn bị người ta bức hại! Bị các đệ tử của Tử Huyền Thiên các ông bức hại! Nếu không phải tôi đến kịp thời thì anh ta đã chết rồi! Thế nên tôi phải lấy lại công bằng cho đồ đệ của tôi!”.

Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ cổ quái.

“Đồ đệ cậu là ai?”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.

“Vệ Tân Kiếm!”, Lâm Chính chỉ vào Vệ Tân Kiếm đang ngồi dựa lưng vào tảng đá.

“Cậu ta?”, Vi tổng chấp sự sửng sốt, quay sang nhìn Chấn Hám Sơn.

Chấn Hám Sơn gật đầu, do dự một lát rồi đáp: “Tân Kiếm… quả thực đã bái Lâm Chính làm sư phụ trước mặt mọi người… Nói một cách nghiêm túc thì Lâm Chính là sư phụ của Tân Kiếm…”

Vi tổng chấp sự nhíu mày.
 
Chương 4110


Chương 4110

“Chuyện anh ta làm đồ đệ của tôi, chắc là người của Tử Huyền Thiên các ông cũng biết. Nếu đã biết Vệ Tân Kiếm là đồ đệ của tôi thì tại sao còn muốn hãm hại anh ta? Như vậy chẳng phải các ông nên có lời giải thích cho tôi sao?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

“Cậu…”, La các chủ tức điên lên.

Vi tổng chấp sự lại hừ mũi khinh thường: “Cậu tên là Lâm Chính đúng không? Oắt con! Cậu là cái thá gì chứ? Một đệ tử của thiên cung Trường Sinh mà cũng dám đến đây dấy binh hỏi tội chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có bản lĩnh gì!”.

“Sao nào? Các ông không định cho tôi lời giải thích sao?”, vẻ mặt Lâm Chính bỗng chốc đanh lại.

“Giải thích? Cậu cũng xứng sao?”, Vi tổng chấp sự nheo mắt đáp: “Muốn lời giải thích cũng được, nhưng phải xem cậu có đủ tư cách không đã!”.

“Ồ? Như thế nào mới là đủ tư cách?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đơn giản thôi!”.

Vi tổng chấp sự cười nhạt, rồi liếc mắt nhìn Chu Bích Như, nói: “La các chủ, đệ tử bình thường e rằng không phải đối thủ của người này! Thế này đi, ông đánh với cậu ta mấy chiêu, để cậu ta lĩnh giáo võ công của Tử Huyền Thiên, không thằng oắt ngông cuồng này lại khinh thường chúng ta!”.

“Hả? Tôi?”.

La các chủ rùng mình một cái, không khỏi run lên.

“Sao vậy? Không tiện sao?”, Vi tổng chấp sự ngoảnh sang, kỳ quái hỏi ông ta.

“Việc này…”

“Vi tổng chấp sự, ông đừng làm khó La các chủ nữa! Trước đó ông ấy từng giao thủ với Lâm Chính, bị Lâm Chính một quyền đánh cho nằm bẹp một chỗ! Sợ rằng ông ấy cũng không phải là đối thủ của Lâm Chính đâu!”.

Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo đi tới nói.

Mấy người ngoảnh sang nhìn.

“Tửu thúc bá?”.

“Tham kiến các vị đại nhân”, Tửu thúc bá hành lễ.

“Tửu thúc bá, sao ông lại ở đây? Hơn nữa… lại thảm hại thế này?”, Chấn Hám Sơn vội hỏi.

“Haizz, tạm thời đừng nói những chuyện này, giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính! Vi tổng chấp sự, vị sư phụ này của Tân Kiếm… không hề đơn giản! Ông đừng coi thường!”, Tửu thúc bá nói.

“Tửu thúc bá có ý gì?”.

“Tôi nghĩ chuyện này không nên động tới can qua, tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống, hóa giải hiểu lầm, giải quyết trong hòa bình chứ?”, Tửu thúc bá cười nói.

“Giải quyết trong hòa bình? Sao có thể chứ?”, Vi tổng chấp sự lập tức hừ mũi: “Người này khiến nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên bị thương như vậy, sao có thể giải quyết trong hòa bình được? Tửu thúc bá, nếu ông sợ thì cứ đứng ở bên cạnh xem đi, bổn chấp sự sẽ đích thân xử lý!”.

Tửu thúc bá biến sắc: “Vi tổng chấp sự…”

“Ông đừng nhiều lời nữa!”, Vi tổng chấp sự phất tay: “Chấn đại nhân! Ông có muốn ra tay cho thằng oắt không biết trời cao đất dày này một bài học không?”.

“Tôi sao?”, Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt.

“Có tiện không?”.

“Việc này… không vấn đề gì…”
 
Chương 4071


Chương 4071

Trên người anh toàn máu, nghiến chặt răng, gương mặt nhăn nhó, xông tới với tốc độ không thua kém gì Bạch Hạo Tâm.

Phải.

Theo người ngoài thấy, tốc độ của Lâm Chính không bằng Bạch Hạo Tâm, do đó mới nhận định thực lực của Lâm Chính cũng không bằng anh ta.

Nhưng càng như vậy, cảnh tượng này lại càng bi tráng!

Mọi người cũng càng xúc động!

“Không biết tự lượng sức!”.

Bạch Hạo Tâm lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, vung quyền đánh về phía Lâm Chính.

Lần này thế tấn công của Bạch Hạo Tâm vô cùng hung mãnh, nơi quyền trảo đánh tới toàn là chỗ hiểm!

Anh ta không muốn lãng phí thời gian nữa.

Với vai trò là chiến lực đỉnh cao của Tử Huyền Thiên, anh ta nên dùng tư thế áp đảo đánh bại Lâm Chính, chiến thắng trận quyết đấu này.

Thế nên, Bạch Hạo Tâm dốc hết sức, bùng nổ sát chiêu.

Chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng!

Người xung quanh nhìn thấy khi anh ta chuyển động cánh tay, trước mặt anh ta xuất hiện một mảng gió bão quyền trảo đáng sợ!

Vô số quyền ảnh và trảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong gió bão, dường như sắp xé rách hư không.

Lâm Chính lại không ngừng nghỉ mà xông thẳng vào cơn bão quyền trảo đó, cũng vung cánh tay đánh trả.

“A!”.

Không ít đệ tử thiên cung thậm chí đã kêu lên thất thanh.

Thu Phiến suýt chút nữa sợ ngất đi.

Làm sao con người có thể sống sót qua đòn tấn công đó?

Nhưng… Lâm Chính đã chống đỡ được.

Hai cánh tay anh liên tục huơ múa, điên cuồng đánh vào quyền trảo của đối phương.

Dù cái giá phải trả là trên người anh xuất hiện nhiều vết thương hơn, dấu móng vuốt nhiều hơn, máu chảy cũng nhiều hơn… nhưng Lâm Chính vẫn không từ bỏ.

Anh tiếp tục tấn công, tiếp tục liều mạng đánh giết, hoàn toàn không bị đòn tấn công mãnh liệt của Bạch Hạo Tâm dọa sợ.

Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên, lại tấn công ác liệt hơn, nhưng vẫn không thể đánh gục Lâm Chính.

Người xung quanh nhìn mà bật khóc.

Ai cũng bị sự kiên cường của Lâm Chính làm cảm động, khích lệ bọn họ…

“Cố lên Lâm sư huynh!”.

“Chiến thắng anh ta!”.

“Nhất định không được thua!”.

Các đệ tử dần dần không yêu cầu Lâm Chính nhận thua nữa, mà là ra sức cổ vũ cho anh.

Trong thời gian ngắn, bên ngoài Anh Hoa Điện vô cùng huyên náo.

Vẻ mặt Tam tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn càng thêm khó coi.

Nhưng thực tế không hề giống như những gì bọn họ nhìn thấy.
 
Chương 4072


Chương 4072

Lâm Chính và Bạch Hạo Tâm điên cuồng đối chọi, nhìn có vẻ như Lâm Chính bị đánh trúng mấy lần, cực kỳ chật vật, nhưng thực ra Bạch Hạo Tâm cũng không dễ chịu.

Anh ta phát hiện mình có thể đánh trúng Lâm Chính là vì Lâm Chính bỗng dưng xuất hiện vài chỗ sơ hở hoàn toàn không cần thiết.

Hơn nữa, nắm đấm của anh ta rõ ràng đã tích lũy sức mạnh đánh tới, nhưng không hiểu sao lại không đánh gục được Lâm Chính.

Ngược lại, lúc này nắm đấm của Lâm Chính lại trở nên cực kỳ nhanh mạnh hung ác.

Anh ta đối chọi với Lâm Chính không chiếm được chút lợi thế nào.

Sau một hiệp đánh nhau.

Bịch bịch bịch!

Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không đấu lại anh ta.

Bạch Hạo Tâm không lùi về sau, nhưng hai cánh tay sắp tê dại, cảm giác mười ngón tay của mình sắp nứt ra.

Chuyện này là sao?

Sao kẻ bệnh tật này lại có sức mạnh lớn như vậy?

Bạch Hạo Tâm kinh hãi, không thể tin nổi, quan sát Lâm Chính lại lần nữa.

“Hạo Tâm, con đang làm gì vậy? Tốc chiến tốc thắng!”.

Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hơi lo lắng, không nhịn được thúc giục.

“Vậy thì bây giờ giết anh ta!”.

Bạch Hạo Tâm hét lên, tiếp tục giết tới, vẫn dùng nắm đấm hung bạo đánh tới như mưa bão.

Lâm Chính cũng vung tay đánh trả, vẫn thỉnh thoảng lộ ra sơ hở khiến nắm đấm của Bạch Hạo Tâm đánh lên người mình. Nhưng nắm đấm của Lâm Chính chắc chắn không yếu như bề ngoài nhìn thấy. Mỗi lần trúng một đòn, hai cánh tay của Bạch Hạo Tâm đều run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể ổn định lại.

Ầm!

Khoảng một phút sau, hai bên lại tách ra.

Vết thương trên người Lâm Chính nhiều thêm, cả người sắp biến thành người máu, thở hổn hển, dáng vẻ thê thảm.

Trên người Bạch Hạo Tâm vẫn không có tổn thương gì.

Nhưng anh ta lại cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, đau đớn vô cùng, hai cánh tay sắp gãy.

Bạch Hạo Tâm đưa hai tay lên, nhìn qua nắm đấm của mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Xương ngón tay của anh ta đã nứt ra, da dẻ cũng nứt nẻ hết cả.

Nhưng vì vết thương quá nhỏ nên không ai nhìn thấy.

Mọi người cho rằng anh ta chiếm ưu thế, nhưng thực tế… anh ta và Lâm Chính ngang tài ngang sức.

Có lẽ… ngay cả ngang tài ngang sức cũng không tính!

Bạch Hạo Tâm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh băng.

“Tên Lâm Chính này rõ ràng đã bị thương nặng, vì sao vẫn có được sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là nỏ mạnh hết đà? Được! Để tôi xem xem sức lực của anh còn có thể chống đỡ được bao lâu!”.

Nghĩ xong, Bạch Hạo Tâm lại gào lên, xông tới lần nữa.

Lâm Chính vẫn vung tay phản kích.
 
Chương 4073


Chương 4073

Hai người lại chiến đấu với nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Lâm Chính bị trúng mấy quyền, vết thương trên người lại tăng thêm, nhiều đệ tử không nhẫn tâm xem tiếp nữa.

Nhưng… anh vẫn không ngã xuống.

Tiếp tục giết!

Vẫn không ngã!

Lại giết!

Vẫn vậy không ngã!

Bất kể Lâm Chính có thêm nhiều vết thương thế nào, anh vẫn cứ như con lật đật, kiên cường đứng vững.

Ngược lại Bạch Hạo Tâm đã có vẻ không chịu được nữa.

Sau mấy lượt đánh giết, hai người tách ra.

Lần này, Bạch Hạo Tâm phát hiện hai cánh tay mình không nhấc lên nổi.

Không đúng!

Không đúng!

Bạch Hạo Tâm không ngừng lẩm bẩm, nhưng lại không phát giác được chỗ nào có vấn đề.

“Bạch Hạo Tâm! Tôi liều mạng với anh!”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên gào lên, tiếp tục lao về phía anh ta.

“Cái gì?”.

Bạch Hạo Tâm kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Chính toàn thân đầy máu giống như ác ma xông về phía anh ta.

Anh ta vội vàng giơ chân muốn đạp bay Lâm Chính.

Nhưng khi anh ta vừa giơ chân lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ đột nhiên đánh vào bắp chân anh ta khiến anh ta không nhấc lên nổi.

“Hỏng bét!”.

Bạch Hạo Tâm rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.

Đợi đến khi phản ứng lại, anh ta đã bị Lâm Chính dùng một tay đè dưới đất, tay còn lại đấm mạnh về phía đầu anh ta.

Sức mạnh to lớn khiến anh ta dường như không phản kháng được.

Không hay!

Bạch Hạo Tâm kinh hãi, vội giơ tay lên đỡ.

Nhưng anh ta vừa giơ tay lên, hai cây châm bạc đột nhiên đâm vào vai anh ta khiến cánh tay vừa giơ lên không còn sức lực.

Bốp!

Đồng tử trong mắt Bạch Hạo Tâm co lại, còn chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một cú đấm của Lâm Chính vào sống mũi.

Anh ta hoa mắt chóng mặt, mắt nổ đom đóm…

Cú đấm khiến tất cả mọi người giật mình.

“Bạch sư huynh!”

Người của Tử Huyền Thiên thất kinh, tưởng mình nhìn nhầm.

“Hay lắm”, người của thiên cung Trường Sinh hò reo. Họ vui mừng lắm.
 
Chương 4074


Chương 4074

“Lâm sư huynh, đẹp lắm”.

“Cố lên”.

“Đấm! Đám chết người đó đi”.

“Đấm chết đi”, đám đệ tử kích động giơ nắm đấm lên và hò reo.

“Im lặng, tất cả im lặng”, Trịnh Thông Viễn tức giận, thế nhưng lúc này chẳng có ai còn nghe lời của ông ta nữa. Tất cả đều cảm thấy người sôi lên hừng hực bởi cú đấm của Lâm Chính.

Bọn họ hò reo không ngớt. Lúc này, ai thua ai thắng có lẽ không còn quan trọng nữa. Bởi vì trong mắt họ, Lâm Chính đã là người chiến thắng rồi.

Thế nhưng trong mắt đám người Tam tôn trưởng thì tất cả chỉ là một vở kịch. Một vở kịch mà thôi.

“Bắt đầu phản công rồi”, Tam tôn trưởng nói bằng vẻ vô cảm. Ông ta sớm đoán ra Lâm Chính sẽ thế này.

“Tên này thâm quá…”, Tứ tôn trưởng nói bằng giọng khàn khàn.

“Tam tôn trưởng, chúng ta không làm gì sao? Cứ để cho tên đó dắt mũi chúng ta à?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên, vội vàng nói.

“Ông định làm gì?”, Tam tôn trưởng hừ giọng: “Giờ đã mất lòng họ rồi, lẽ nào ông muốn ép đám đệ tử này tạo phản à?”

“Thế nhưng…”

“Đừng nhưng nữa!Tôi nói cho ông biết, giờ Lâm Chính đang ép chúng ta. Một khi chúng ta làm theo thì chắc chắn cậu ta sẽ bật lại ngay. Tới khi đó, cả ông và tôi cùng khó xử, ngược lại cậu ta lại thành công với kế hoạch của mình”, Tam tôn trưởng nói.

“Cậu…cậu ta dám sao?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên.

“Ông cho rằng cậu ta không dám?”, Tam tôn trưởng trợn ngược mắt: “Ông tưởng cậu ta ngốc sao? Chắc chắn cậu ta biết việc chúng ta cố tình không chữa trị cho cậu ta. Vì vậy cậu ta định báo thù, ông nghĩ về thằng nhóc đó đơn giản quá đấy”.

Trịnh Thông Viễn há hốc miệng. Lâm Chính vẫn đấm bùm bụp vào mặt của Bạch Hạo Tâm. Hết cú đấm này đến cú đấm khác, anh không biết mệt là gì.

Mặc dù hai tay của Bạch Hạo Tâm không thể cử động, toàn thân cũng bị khống chế, thế nhưng hai chân vẫn cử động được. Anh ta lập tức đập đầu gối vào lưng của Lâm Chính, tiến hành phản công.

Bụp! Lâm Chính bị phản công, đau tới mức run rẩy, miệng phun ra máu. Thế nhưng anh không hề dừng lại, chỉ tiếp tục đấm. Bạch Hạo Tâm mặt be bét máu, mũi lệch hẳn sang một bên.

Cả hai bên đều không có ý định từ bỏ, cứ điên cuồng đánh, đấm lẫn nhau.

Bụp! Bụp!…Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông không dám lên tiếng.

Lúc này là lúc dựa vào ý chí để xem ai có thể cầm cự được tới giây phút cuối cùng. Ai buông tay trước, ai sẽ thua trước…

Đó là người ngoài nghĩ thế. Còn trên thực tế thì Bạch Hạo Tâm biết tất cả đều là trò do Lâm Chính tạo ra. Sức mạnh của đối phương không hề yếu như người ngoài nhìn thấy. Ngược lại, anh mạnh khủng khiếp.

Sức mạnh của anh thật sự kinh người. Anh giả vờ mà thôi.

Bạch Hạo Tâm cảm thấy da đầu tê dại. Nếu mà đối phương ghim thêm châm nữa thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào. Cần phải né những nhát châm cổ quái đó. Nếu không chỉ có nước thua mà thôi.

Bạch Hạo Tâm gầm lên, định đẩy Lâm Chính ra. Nhưng dù thế nào thì cũng không thể…Sức mạnh của Lâm Chính quá kinh khủng.

“Anh…đang giả bộ đúng không? Anh không hề bị bệnh. Những vết thương kia cũng chẳng làm gì được anh. Anh đang giả bộ?”, Bạch Hạo Tâm trừng mắt, hét lên.

Lâm Chính không hề đáp lại, anh cứ thế đấm tới tấp. Lúc này, Bạch Hạo Tâm có thể nhìn rõ những cây châm giữa cánh những ngón tay của anh…
 
Chương 4075


Chương 4075

“Châm bạc sao…”, Bạch Hạo Tâm hít một hơi thật sâu, định nói thêm gì đó nhưng hai mắt tối đen. Có vẻ anh ta sắp ngất tới nơi. Anh ta cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo nhưng không thể.

Trước khi ngất đi, mắt anh ta chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Lâm Chính. Đôi mắt dữ dằn đó, từ sâu thẳm bên trong, bỗng trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.

Lúc này Bạch Hạo Tâm đã chắc chắn với suy nghĩ của mình. Người này…luôn giả bộ. Rõ ràng anh ta không hề bị bệnh tới mức sắp chết. Mà ngược lại anh ta rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý.

“Bạch sư huynh”, người của Tử Huyền Thiên hét lên. Bạch Hạo Tâm không nghe thấy gì. Chân anh ta nhấc lên bỗng từ từ hạ xuống, cơ thể như bị rút sạch sức lực. Hai mắt anh ta nhắm lại, cuối cùng cả cơ thể bất động.

Thắng thua đã định…

Bạch Hạo Tâm ngất có nghĩa là Lâm Chính đã giành chiến thắng. Nhưng những người có mặt vẫn chưa hoàn hồn. Nhất là đám đệ tử của Tử Huyền Thiên. Họ sững sờ. Họ cảm thấy ong ong cả đầu.

Một trong Tứ Thánh Anh – Bạch Hổ – Bạch Hạo Tâm đã thua rồi!Hơn nữa còn thua bởi một đối thủ như thế kia.

Không thể nào? Đối phương chỉ đấm có vài cái mà sao anh ta có thể ngất được chứ. Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Hạo Tâm đúng ra không bị ăn đấm như thế mới phải.

Đừng nói là vài đấm mà dù có vài nhát kiếm đâm vào thì với độ mạnh của thể xác, anh ta vẫn có thể cầm cự được một lúc mới đúng. Vậy chuyện gì thế này.

Không ai hiểu nguyên do. Chấn Hám Sơn cũng vậy. Ông ta cũng vô cùng bàng hoàng, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sự bất ổn nằm ở đâu!

“Vạn tuế!”

“Thắng rồi!”

“Lâm sư đệ tuyệt quá”, lúc này, đệ tử của thiên cung Trường Sinh hò reo rầm trời. Tất cả đều ôm chầm lấy nhau, vui mừng tới rơi nước mắt. Bọn họ vốn không đặt nhiều hi vọng vào Lâm Chính. Vậy mà anh dựa vào ý chí đã đánh bại được Bạch Hạo Tâm – một trong Tứ Thánh Anh.

Đối với các đệ tử mà nói điều này đúng là kỳ tích. Mà đứng trước một kỳ tích như thế, có ai lại không kích động cho được.

Cả hiện trường sục sôi. Thậm chí còn có người lao lên bế cả Lâm Chính với người đầy vết thương lên. Giống như đại thống lĩnh thắng trận trở về.

Một lúc sau Lâm Chính mới được đặt xuống. Lúc này anh đã không còn đứng vững nữa. Anh cần có người dìu. Những người đệ tử tốt bụng bắt đầu châm cứu, trị thương cho anh.

Lâm Chính cảm ơn sau đó đẩy đám người ra đi về phía Chấn Hám Sơn. Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Các bạn Tử Huyền Thiên, có còn ai…muốn chiến đấu với tôi nữa không?”

Đám đông tái mặt, họ tức lắm nhưng tới nước này thì bọn họ không thể nào chiến đấu được nữa. Trừ khi bọn họ mời được ba người trong bộ Tứ Thánh Anh còn lại. Thế nhưng điều đó là không thể.

Bất lực, Chấn Hám Sơn đành phải lựa chọn từ bỏ: “Người anh em có thực lực kinh người, ý chí khiến người khác phải khâm phục, đánh bại liên tiếp đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục”, ông ta nói.

Dứt lời, các đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng siết chặt nắm đấm, để lộ vẻ không cam tâm.

Người của thiên cung hò reo. Đám người Tam tôn trưởng thì không lộ biểu cảm gì, chẳng ai biết họ đang cảm thấy thế nào.

“Tam tôn trưởng “Thần Ngạo Tập” là của thiên cung rồi”, Chấn Hám Sơn chắp tay, sau đó dẫn đệ tử của mình rời đi.

“Tốt quá”.

Tiếng hoan hô lại vang lên. Tam tôn trưởng vẫn không nói gì, chỉ chau chặt mày.

Lâm Chính suy nghĩ…Thần Ngạo Tập sao? Đám người này tới thiên cung làm loạn là vì thứ này à?
 
Chương 4076


Chương 4076

Được đám đệ tử dìu, Lâm Chính giả bộ yếu ớt bước tới Anh Hoa Điện và chắp tay:“Các vị tôn trưởng, điện chủ, đệ tử đã không làm các vị mất mặt đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

Trịnh Thông viễn mặt tối sầm, đôi mắt ánh lên sát khí, ông ta thật chỉ muốn xử lý luôn thằng nhãi này. Tam tôn trưởng không thể hiện gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Lâm Chính cậu làm khá lắm. Lần này coi như cậu đã lập công lớn cho thiên cung rồi. Tôi sẽ báo lên Đại tôn trưởng, thưởng cho cậu”.

“Sao có thể nói vậy được, thiên cung đã cứu giúp đệ tử, đệ tử phải báo ân mới đúng”.

“Cậu có thể lĩnh ngộ được như vậy là tốt. Được rồi, cậu bị thương cũng không hề nhẹ. Cậu đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ bảo ngũ tôn trưởng đích thân chữa trị cho cậu”.

“Không cần đâu, đệ tử bị thương một ít mà thôi”.

“Không có gì, về đi”, Tam tôn trưởng vẫn kiên quyết.

“Vâng, cảm ơn Tam tôn trưởng”, Lâm Chính mỉm cười, quay người rời đi.

“Giải tán”, Tam tôn trưởng phất tay, đám đệ tử giải tán. Anh Hoa Điện trở lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Thế nhưng Tam tôn trưởng vẫn đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn theo hướng Lâm Chính rời đi.

“Tam tôn trưởng, mặc dù Lâm Chính bị thương nhưng chỉ là bị thương da thịt, hà tất phải bảo tôi đích thân chữa trị?”, Ngũ tôn trưởng không hiểu, bèn bước lên hỏi.

“Trị thương là chuyện nhỏ, thực ra là tôi có ý khác”, Tam tôn trưởng nói.

“Ý gì cơ?”

“Tôi muốn bà điều tra hoạt độc trong người Lâm Chính. Xem hoạt độc nó như thế nào”, Tam tôn trưởng trầm giọng. Nghe thấy vậy đám đông lập tức hiểu ra kế hoạch của Tam tôn trưởng.

“Tam tôn trưởng, ông cảm thấy…hoạt độc trong người Lâm Chính có vấn đề sao?”

“Không phải bà nói tình hình của cậu ta rất nghiêm trọng, không thể vận động chân khí được à? Nếu đúng như vậy thì tại sao cậu ta có thể giết được Bạch Hạo Tâm? Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn là bà bị lừa rồi”, Tam tôn trưởng hừ giọng.

“Nhưng cậu ta đâu có thể tự chữa lành được. Cậu ta không có dược liệu, dù có y thuật kinh thiên thì cũng không làm gì được mà”, Ngũ tôn trưởng nói.

Không bột đố gột nên hồ. Lâm Chính dù yêu nghiệt nhung cũng không thể yêu nghiệt tới mức đó được.

“Bà thật sự cho rằng không hề sao? Bà quên chuyện ở Từ Bi Thất rồi à?”, Tam tôn trưởng hừ giọng. Ngũ tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại.

“Ông cho rằng người trộm Từ Bi Thất có khả năng là Lâm Chính?”, Trịnh Thông Viễn nhanh nhạy nhận ra.

“Rất có khả năng, vì vậy tôi muốn điều tra”, Tam tôn trưởng lấy từ trong người ra một cây châm màu đỏ đưa cho Ngũ tôn trưởng.

“Xích Hồng Châm?”, đám đông thất kinh.

“Lâm Chính giảo hoạt, có thể là cậu ta có cách nào đó để che giấu tình hình hoạt độc trong cơ thể mình. Mọi người mang Xích Hồng Châm cùng phần thưởng tới đó. Có Xích Hồng Châm thì dù cậu ta có sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể che giấu được. Châm này có thể thử được vạn độc”, Tam tôn trưởng trầm giọng.

“Được”.

“Nghe đây, nếu hoạt độc trong người Lâm Chính có sự chuyển biến theo hướng tích cực thì hoàn toàn có thể khẳng định cậu ta là hung thủ trong vụ trộm Từ Bi Thất, vậy thì phải lập tức bắt cậu ta lại. Nếu như cậu ta dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ, rõ chưa?”, Tam tôn trưởng đanh giọng.

“Vâng, Tam tôn trưởng”, Ngũ tôn trưởng gật đầu, định rời đi.

“Ngũ tôn trưởng, từ từ đã” ,lúc này, Trịnh Thông Viễn hét lớn. Ngũ tôn trưởng khựng bước.

Trịnh Thông Viễn bước tới nói: “Tôi đi cùng bà”.

Ngũ tôn trưởng giật mình, lập tức hiểu ra ý của Trịnh Thông Viễn.
 
Chương 4077


Chương 4077

“Cũng được”, không đợi Ngũ tôn trưởng lên tiếng, Tam tôn trưởng đã đồng ý.

“Tôi cũng đi”, Tứ tôn trưởng cũng nói thêm vào: “Chuyện này liên quan tới Từ Bi Thất, cũng có trách nhiệm của tôi. Nếu Lâm Chính đúng là kẻ tình nghi thì tôi quyết không dung túng”.

Sau khi hạ quyết tâm, Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn cùng đi về nơi ở của Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính vừa ngồi xuống, còn chưa kịp xử lý vết thương trong cơ thể thì cánh cửa đã bị Trịnh Thông Viễn đẩy ra: “Lâm Chính, Ngũ tôn trưởng tới trị thương cho cậu rồi đây”.

Tam tôn trưởng yêu cầu Ngũ tôn trưởng đích thân tới chữa trị cho Lâm Chính, anh cũng biết Tam tôn trưởng đã nghi ngờ mình. Nói là trị thương nhưng thực ra là để điều tra.

Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt khẽ dao động. Anh lập tức lấy châm ra đâm ngập sâu vào trong ngực của mình. Thu Phiến ở bên cạnh vô cùng căng thẳng, vội chạy ra đón những người kia. Thế nhưng bọn họ đã bước vào trong.

“Tôn trưởng…”, Thu Phiến hô lên, cảm thấy bối rối. Lâm Chính thấy vậy bèn há miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

Đám đông thất kinh.

Máu được nôn ra, anh yếu ớt nhìn bọn họ: “Ngũ tôn trưởng sao tới nhanh vậy? Tứ tôn trưởng và Trịnh điện chủ cũng tới rồi sao? Đệ tử bái kiến hai vị tôn trưởng và Trịnh điện chủ…”

Thấy bộ dạng của Lâm Chính, đám đông nhìn nhau.

“Lâm Chính, xem ra cậu bị thương không hề nhẹ. Ngũ tôn trưởng mau điều trị cho Lâm Chính đi. Hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho thiên cung, tuyệt đối không được chậm trễ”, Trịnh điện chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Được, Lâm Chính, cậu cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Ngũ tôn trưởng nói.

“Vâng, Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cởi áo ra.

Ngay lập tức,cơ thể anh hiện ra trước mặt đám đông. Những vết thương chằng chịt cũng hiện ra, ngoài ra thì còn có một lượng lớn những mảng tối như con rắn độc đang lan ra khắp cơ thể khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê dại.

“Là hoạt độc”, Tứ tôn trưởng khẽ nói.

Ngũ tôn trưởng do dự, sau đó kiểm tra và khẽ gật đầu với những người còn lại: “Hoạt độc của Lâm Chính nghiêm trọng lắm rồi”.

“Vậy châm cứu xem thế nào”.

Ngũ tôn trưởng gật đầu, lấy Xích Hồng Châm ra và đâm lên người Lâm Chính. Lâm Chính đương nhiên là để ý thấy cây châm của Ngũ tôn trưởng, anh lên tiếng:“Ngũ tôn trưởng, cây châm này đặc biệt quá, nó là châm gì vậy?”

“À…không có gì, chỉ là nó có thể chữa trị cho cậu, khiến cơ thể cậu ấm hơn và có tác dụng lên vết thương của cậu thôi”, Ngũ tôn trưởng giải thích.

“Có tác dụng với hoạt độc không?”

“Có một chút…”

“Thần kỳ vậy cơ à, thật hiếm có…Đệ tử có thể xem được không?”, Lâm Chính nói.

“Điều này…”, Ngũ tôn trưởng do dự.

“Sao vậy? Ngũ tôn trưởng, lẽ nào châm bạc này không phải của tôn trưởng?”

“Làm gì có chuyện đó, nếu cậu muốn xem thì xem đi”, Ngũ tôn trưởng đưa cây châm cho anh.

Lâm Chính cầm lấy. Lúc anh cầm vào cây châm thì lập tức hiểu ra tác dụng của nó. Anh giả bộ soi ngắm rồi mỉm cười trả lại: “Đệ tử ngu đần không nhìn ra được sự thần kỳ của cây châm này. Trả lại cho Ngũ tôn trưởng”.

“Không sao, chữa trị được là được”, Ngũ tôn trưởng tiếp tục châm cứu.
 
Chương 4078


Chương 4078

Lâm Chính thấy vậy thì khẽ đưa ngón tay ấn vào eo, đồng thời day quanh Tam Thái Huyệt. Một lúc sau, Ngũ tôn trưởng cất kim về. Bà ta nhìn Xích Hồng Châm và tái mặt.

“Ngũ tôn trưởng, hoạt độc trong người đệ tử thế nào rồi? Có phải là…khụ khụ…sắp thải ra được hết rồi không?’

“Đúng…đúng là gần hết rồi…cậu phải kiên trì”, Ngũ tôn trưởng nặn ra một nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Trịnh Thông Viễn và Tứ tôn trưởng nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Ngũ tôn trưởng làm sao vậy? Tại sao lại trở nên hoảng loạn như vậy chứ?

“Ngũ tôn trưởng, tôn trưởng đi luôn sao? Để đệ tử tiễn tôn trưởng”, Lâm Chính vội vàng đứng dậy.

“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi…”, Ngũ tôn trưởng thở gấp, vội chạy ra ra ngoài.

“Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng…Phụt..Anh lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi, cả người đổ ra đất, mặt trắng bệch.

Trịnh Thông VIễn, Tứ tôn trưởng giật mình. Có lẽ hành động của Lâm Chính đã khiến đám đông phải thất kinh.

“Lâm đại ca”, Thu Phiến vội vàng dìu anh dậy: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là một chút máu mà thôi”, Lâm Chính th ở dốc.

“Thế nhưng…”, Thu Phiến ngập ngừng.

“Lâm Chính, cậu nghỉ ngơi đi”, Tứ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn họ. Anh lau máu khỏe miệng, không nói gì.

Hai người rời khỏi lập tức đuổi theo Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tình hình của Lâm Chính thế nào? Tại sao lại bỏ đi nhanh như vậy?”, Trịnh Thông Viễn vội hỏi.

Ngũ tôn trưởng không nói gì, chỉ lấy cây châm ra trước mặt mọi người. Hai người thấy vậy thì tái mặt.

“Điều…điều này là…”

“Hỏng rồi, hỏng hoàn toàn rồi”, Ngũ tôn trưởng lên tiếng: “Lâm Chính của lúc này đã bị phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Không chỉ vậy, huyết quản toàn thân cậu ta cũng đang bị phá hủy dần, có khả năng sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào…Người này…đã là một người chết rồi.

Liên quan tới Xích Hồng Châm, Lâm Chính không hiểu rõ lắm. Vừa hay lúc vào Tàng Thư Các anh có thấy một đoạn miêu tả về loại châm này, thế nên anh mới có phương ánh ứng phó nhanh như thế. Nếu không, Ngũ tôn trưởng mà biết anh đang giả bộ thì chắc chắn sẽ móc nối anh với chuyện ăn trộm ở Từ Bi Thất ngay.

Tới khi đó, Lâm Chính sợ rằng sẽ bị cả thiên cung tấn công mất. Lúc đó dù anh có ba đầu sáu tay thì cũng bỏ mạng ở đây thôi.

“Thu Phiến, đóng cửa lại đi. Tôi phải trị thương”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vâng Lâm đại ca”, Thu Phiến vội chạy đi đóng cửa lại. Lúc đóng cửa, cô gái mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng ai đó ở bên ngoài. Thu Phiến tái mặt.

“Lâm đại ca, hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta”, Thu Phiến chạy lại, khẽ nói.

“Không cần sợ hãi, là người của Trịnh Thông Viễn đấy. Bọn họ thấy thời gian của tôi không còn nhiều nữa nên tới để xem khi nào tôi sẽ chết. Nếu như tôi chết thì họ sẽ lập tức cướp hết những thứ có trên người tôi”.

Thu Phiến bàng hoàng.

“Thu Phiến, không cần phải bận tâm”, Lâm Chính nói xong bèn điều trị vết thương.

Thu Phiến cảm thấy lo lắng lắm, không biết phải nói gì. Cô ấy nhìn vẻ ung dung của Lâm Chính và không nghĩ nhiều nữa.
 
Chương 4079


Chương 4079

Thời gian cứ thế trôi qua. Mỗi ngày Trịnh Thông Viễn và Tam trưởng lão đều cử người tới đình viện giám sát. Họ không cho phép Lâm Chính rời khỏi thiên cung. Chỉ cần Lâm Chính bất ổn là họ sẽ cho người cướp thần dược và Lạc Linh Huyết của anh ngay.

Đương nhiên họ cũng theo dõi xem anh có sử dụng thần dược hay không. Bởi vì đối với bọn họ thần dược là những thứ vô cùng quý giá. Trước đó thiên cung đã không chịu chữa trị cho Lâm Chính vì không nỡ dùng tới thần dược…Có lẽ chỉ cần Lâm Chính sử dụng thần dược là họ sẽ ra tay ngay lập tức dù anh có viện cớ gì đi chăng nữa.

Điều đó cũng chằng là gì với Lâm Chính. Muốn làm giả những thứ thuốc này quá dễ dàng. Đám đệ tử đó không biết mỗi ngày Lâm Chính nhờ Thu Phiến sắc là thứ thuốc gì.

Anh ngụy tạo thần dược thành thuốc bình thường và ngụy tạo thuốc bình thường thành thần dược…Thế là anh đã tiến hành trị thương cho mình bằng thần dược mà những đệ tử kia không hề biết.

Chỉ có điều…Việc trị liệu cuối cùng cũng gặp khó khăn.

“Thu Phiến, thiếu một loại dược liệu mà tôi cần. Cô có biết ở đâu không?”, Lâm Chính liếc nhìn chỗ thần dược và trầm giọng hỏi.

“Lâm đại ca, anh còn cần thuốc gì nữa?”, Thu Phiến vội hỏi.

“Đông Thiên An”

“Đông Thiên An? Đó là loại dược liệu rất hiếm. Hằng trăm năm trước thiên cung có nhưng bị cung chủ của nhiệm kỳ trước dùng hết rồi, từ đó không còn nghe nói về vị thuốc này nữa”, sắc mặt của Thu Phiến trông vô cùng khó coi.

“Vậy cô có biết ở đâu có không?”

“Điều này…”

Thu Phiến thầm suy nghĩ và đột nhiên nói: “Hình như Tử Huyền Thiên có”.

“Tử Huyền Thiên à?”, Lâm Chính giật mình.

“Tôi cũng không chắc chắn…Lâm đại ca, Vệ Tân Kiếm không phải là đệ tử của anh sao, tại sao anh không hỏi anh ta?”, Thu Phiến nói.

Lâm Chính gật đầu: “Được! Có điều Thu Phiến, tôi không có số điện thoại của Vệ Tân Kiếm. Thế này đi, cô gửi giúp tôi một bức thư nói với Vệ Tân Kiếm yêu cầu của tôi”.

“Điều này…thôi được”.

“Giờ tôi viết thư” , Lâm Chính viết xong bèn giao cho Thu Phiến. Thu Phiến lập tức rời khỏi thiên cung Trường Sinh. Lần đi này của cô kéo dài nhiều ngày trời.

Lâm Chính cũng không vội, đêm đêm anh chuồn ra khỏi bậc thềm Trường Sinh xem tình hình của Liễu Như Thi thế nào.

Anh đột nhập vào Từ Bi Thất, ăn trộm được không ít thần dược nên việc cứu chữa cho Liễu Như Thi không còn thành vấn đề nữa. Giờ thứ mà anh quan tâm nhất, ngoài Liễu Như Thi ra thì đó chính là “Thần Ngạo Tập!”

Thứ mà có thể khiến người của Tử Huyền Thiên mạo hiểm như thế thì chắc chắn không phải là thứ bình thường. Lâm Chính đã thuộc hết về Thần Ngạo Tập, giờ anh chỉ cần từ từ nghiên cứu là được.

Thế nhưng sự yên bình chưa được bao lâu, đúng lúc anh đang chuyên tâm nghiên cứu Thần Ngạo Tập thì một người đệ tử bước vào.

“Chào Lâm sư huynh”, người này cung kính chào hỏi.

“Anh là Tiết sư huynh phải không? Tôi nhớ thời gian anh nhập môn dài hơn tôi, hà tất phải gọi tôi là sư huynh chứ?”, Lâm Chính nhìn người này, rõ ràng là người anh quen.

“Lâm sư huynh, sau khi anh giao chiến với Tử Huyền Thiên thì tất cả các đệ tử đều gọi anh là sư huynh rồi. Địa vị của anh cao, đương nhiên là chúng tôi phải gọi một tiếng sư huynh”, người họ Tiết này mỉm cười.

“Mọi người nói quá rồi. Không biết Tiết sư huynh có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.
 
Chương 4080


Chương 4080

Thấy Lâm Chính vẫn gọi mình là sư huynh thì người này cảm kích lắm: “Sư huynh, hôm nay thiên cung tổ chức đại hội y mười năm một lần, Đại tôn trưởng đặc biệt mời anh tới tham gia”.

“Đại hội y sao? Đại tôn trưởng?”, Lâm Chính giật mình.

Đại tôn trưởng đích thân hạ lệnh thì Lâm Chính đương nhiên phải nghe theo rồi. Nhưng đại hội y này có liên quan gì tới Lâm Chính chứ?

Trong mắt đám tôn trưởng, anh có khác gì một người đã chết đâu. Đang yên đang lành sao đại tôn trưởng lại hạ mình mời anh tham gia thế? Chắc chắn là có gì mập mờ rồi.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, cuối cùng thì đành phải thỏa hiệp. Trước mắt, hoạt độc trong người anh vẫn chưa thải hết hoàn toàn, vẫn cần phải nhờ vào thần dược và những mật pháp trong Tàng Thư Các nên anh không thể rời khỏi đây được. Giờ nếu anh không đi tham gia thì chắc chắn là bọn họ sẽ không tha cho anh.

“Đại hội y khi nào khai mạc vậy?”, Lâm Chính nói.

“Chiều nay ở Vô Dục Cung”.

“Được, tôi nhất định sẽ tham gia đúng giờ”.

Sau khi đáp lại, người đệ tử lập tức rời đi. Lâm Chính đi đi lại lại trong phòng. Anh suy nghĩ, sau đó lấy hết thuốc có trong người sắc lên. Đợi sau khi sắc xong anh uống cạn, ợ hơi rồi mới đi tới Vô Dục Cung.

Trước đây, thời gian Lâm Chính ở thiên cung không nhiều nên chưa từng nghe nói về đại hội này. Đợi đến khi tới được đây thì anh đã thấy người đông như kiến.

Thế nhưng không phải tất cả bọn họ đều là đệ tử bình thường của thiên cung mà là đệ tử tinh nhuệ hoặc đệ tử nhập thất. Ngoài ra còn có những người quản lý của cung điện hoặc đường khẩu.

Chẳng ai trò chuyện nhiều với ai. Tất cả chỉ tìm vị trí và ngồi khoanh chân. Người có địa vị cao đương nhiên ngồi phía trước, địa vị thấp hơn tự động ngồi ra phía sau. Lâm Chính vác theo khuôn mặt tái mét xuất hiện, thu hút không ít sự chú ý của đám đông.

“Lâm…”, có người định bước tới chào Lâm Chính nhưng ngay lập tức bị người bên cạnh ghì lại, không cho tiếp cận anh.

Lâm Chính đương nhiên thấy hết. Sau cuộc chiến với Tử Huyền Thiên, Lâm Chính trở thành người được ngưỡng vọng trong mắt đám đệ tử của thiên cung, ai cũng gọi anh là sư huynh.

Nhưng trong mắt các tầng lớp cấp cao, hành động của Lâm Chính chẳng khác gì là tát vào mặt đám người Tam tôn trưởng.

Những người có địa vị cao hơn thì họ lựa chọn Tam tôn trưởng thay vì Lâm Chính, việc tiếp xúc nhiều với anh sẽ chẳng khác gì đối đầu với Tam tôn trưởng.

Không ai lên tiếng. Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế một mình đi tới vị trí sau cùng và ngồi xuống.

“Khụ khụ…”, anh ho liên tục, nhìn trông tệ vô cùng, thậm chí là người khác còn nhìn thấy anh ho ra máu.

“Lâm Chính trông không ổn thật rồi”.

“Tôi nghe đệ tử của Ngũ tôn trưởng nói rằng, Ngũ tôn trưởng đã tiến hành chẩn đoán cho Lâm Chính rồi. Giờ lục phụ ngũ tạng của anh ta đã bắt đầu bị hoại tử, giờ còn sống được lúc nào hay lúc đấy. Cơ thể có thể bị nổ bất cứ lúc nào”.

“Thật hay giả vậy? Tình trạng của anh ta tệ tới mức đó cơ à, trước đó đấu nhau với người của Tử Huyền Thiên thấy mạnh lắm cơ mà”.

“Thì do là đấu với họ nên mới bị như vậy?”

“Tức là sao cơ?”

“Tôi nghe nói thứ trong người của Lâm Chính là hoạt độc, lúc đấu nhau với Tử Huyên Thiên đã khiến hoạt độc phát tác dụng, không kiểm soát được nên lục phủ ngũ tạng mới bị phá hủy. Giờ Lâm Chính là một kẻ sắp chết rồi”.
 
Chương 4081


Chương 4081

“Hóa ra là vậy”.

Rất nhiều người xì xầm. Lâm Chính nghe thấy nhưng anh không nói nhiều.

Lúc này, hiện trưởng cũng trở nên in lặng. Lâm Chính chau mày, nhìn về phía trước.

“Cậu là Lâm Chính à?”, anh quay lại thì thấy một ngời đàn ông trung niên mặt chữ điền, râu ria xồm xoàm đứng ngay sau mình. Người đàn ông cao gần 2m, khí tức hùng hậu, đứng trước mặt ông ta mà có cảm giác khó thở.

Có không ít người định chào hỏi người đàn ông này nhưng ông ta mặc kệ, chỉ nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy? Ông là?”, Lâm Chính ho khù khụ, tò mò hỏi.

“Đừng quan tâm tôi là ai, giơ tay lên”, người đàn ông nói.

“Hả?”, Lâm Chính hoang mang nhưng sau đó vẫn giơ tay lên. Người đàn ông chộp lấy cổ tay anh kéo mạnh ghì anh xuống đất.

“Hự…”

Lâm Chính chau mày, đứng dậy, anh tưởng người này định ra tay. Thế nhưng người đàn ông chỉ xòe năm ngón tay ra bắt mạch cho anh.

Ông ta nhắm mắt như đang cảm nhận điều gì đó. Một lúc sau ông ta buông tay ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh ngạc.

“Cậu có cơ thể thần võ sao?”, người đàn ông hỏi.

“Tiền bối có thể cảm nhận được à?”

“Nếu không phải vì có cơ thể thần võ thì với tình trạng hiện tại, cậu đã chết rồi. Nói cho tôi biết, cậu làm thế nào để tu luyện được cơ thể này vậy?”, người đàn ông lại hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Có thể nói là do may mắn. Có điều giờ có tác dụng gì chứ, tôi chỉ muốn có thể giải được hoạt độc trong cơ thể”.

“Hoạt độc không dễ chữa, nhất là loại hoạt độc trên người cậu. Cần phải trả một cái giá khá đắt. Có điều tôi cảm thấy dù giá có đắt thì cũng xứng đáng. Cậu còn trẻ như vậy mà đã sở hữu cơ thể thần võ, sau này chắc chắn cậu sẽ còn hơn tôi nữa”, người đàn ông đanh giọng.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc tiền bối là ai vậy?”

“Đúng là có mắt không tròng, người này chính là Nhị tôn trưởng của thiên cung đấy”, một người đứng bên cạnh lạnh giọng.

“Cái gì? Ông chính là Nhị tôn trưởng sao?”

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng nhìn anh: “Lâm Chính, cậu cởi áo ra”.

“Tôn trưởng…định làm gì?”

“Cứ làm theo là được?”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Thế nhưng anh vẫn làm theo. Nhị tôn trưởng lấy châm ra, thuần thục đâm vài cây lên người Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí ấm chạy trong cơ thể, tinh thần của anh tốt lên nhiều.

“Thần kỳ quá”, Lâm Chính trố tròn mắt, kêu lên.

Nhị tôn trưởng nhanh chóng thu châm về: “Cậu nghỉ ngơi đi”, nói xong ông ta rời đi.

Lâm Chính cảm thấy không hiểu. Nhị tôn trưởng đang làm gì vậy?

Lúc này, hiện trường trở nên im lặng. Có người bỗng hô vang:“Đại tôn trưởng tới”.

Dứt lời, tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Cung nghênh Đại tôn trưởng”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom