Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 40: Lão tổ, người phải kiềm chế


Sự thật chứng minh, Nam Ương cảm thấy cái bao lì xì nhỏ này không biểu hiện đủ thành ý của mình.

Lúc Khinh Hoan mở điện thoại lên, giao diện màn hình khóa đã nhảy ra năm tin nhắn chưa đọc đến từ Nam Ương. Cô điểm vào, bị một mảnh tin nhắn chuyển khoản màu cam vàng làm cho kinh sợ.

Nam Ương gửi cho cô bốn lần, mỗi lần năm vạn, tổng cộng là hai mươi vạn.

Hạn ngạch chuyển khoản qua Wechat trong ngày chỉ có hai mươi vạn.

Dưới bốn tin chuyển khoản này, bong bóng đối thoại màu trắng, vẫn là ba chữ vô cùng đơn giản---

Tiền mừng tuổi.

Khinh Hoan không nhịn được cười ra tiếng, cô ấn nhận lấy từng khoản từng khoản tiền một, sau đó lại rút tiền từ ví về thẻ ngân hàng trống không của mình. Kỳ thật tiền cô kiếm hoàn toàn đủ dùng, Nam Ương cũng không thiếu tiền, nhưng cô vẫn muốn bảo quản giúp cô ấy những khoản tiền đó. Dù sau ngày tháng sau này còn dài, cô có thể dùng số tiền này mua thật nhiều thật nhiều hồ lô đường và chocolate lấy lòng Nam Ương mà.

Sau khi mặc xong quần áo, cô xuống giường đến hòm thuốc tìm thuốc trị cảm cho Nam Ương.

Một bên tìm, cô còn một bên bất đắc dĩ thở dài. Nữ nhân này sao lại ngốc như vậy, chỉ vì không muốn mạo phạm mình không mặc quần áo, thế nhưng thật sự không đắp chăn.

Tìm được thuốc rồi, cô đem hai viên con nhộng và ba viên thuốc nữa bỏ vào nắp chai nhỏ, cầm lấy đi đến phòng khách. Cô nấu một ấm nước, lúc Nam Ương rửa mặt xong từ toilet đi ra vừa lúc nước cũng đun xong, cô hòa nước sôi vào ít nước lạnh để độ ấm nước vừa phải, cùng với nắp thuốc trên tay đưa cho Nam Ương.

Sau khi Nam Ương nhận lấy thuốc và ly nước xong, đột nhiên hắt xì một cái.

"Ách---- xì----!"

Cánh tay cô ấy run một cái thật mạnh, thuốc trong nắp chai tất cả đều bay ra ngoài, rơi lung tung trên mặt đất, lăn đến dưới sô pha.

Cô ấy xoa xoa mũi, nhìn thuốc trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt lên.

Khinh Hoan tặc lưỡi một tiếng, lại tiến đến cong lưng đánh nhẹ lên mu bàn tay Nam Ương, dỗi nói: "Còn nhặt cái gì, đều rớt trên đất cả rồi. Em lấy cái khác cho chị."

"Tôi sợ em giẫm phải," Nam Ương vẫn cúi đầu, nhặt hết thuốc trên đất lên, "Sẽ trượt chân."

"....."

Khinh Hoan mím môi, bởi vì những lời này của Nam Ương, tim lại đập nhanh thêm vài phần.

Dường không thời khắc nào là cô ấy không khiến cô tâm động.

Nam Ương đang nhặt thuốc, cửa phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng thịch thịch thịch. Hai người đều đứng lên cùng đi về phía cửa.

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Minh Vãn Trừng mặc một kiện áo lông màu hồng trong tay thì cầm theo hộp cơm cười hì hì đứng đó.

"Sư phụ, năm mới vui vẻ! Mùng một đầu năm, tôi mang sủi cảo tới cho chị nè." Nói xong, cô liền hơi cong eo về phía Nam Ương, "Bà chủ Nam chào buổi sáng, năm mới vui vẻ nha, chúc năm mới thật nhiều hạnh phúc!"

Khinh Hoan cười nhận lấy hộp cơm trong tay Minh Vãn Trừng, "Thế nào, tối hôm qua em còn gọi chị ấy là lão tổ, hôm nay lại kêu về bà chủ Nam rồi?"

Biểu tình Minh Vãn Trừng lập tức đọng lại trên mặt.

"Tôi, tối hôm qua tôi, kêu kêu kêu chị ấy là lão tổ.... Sao....?"

"Đúng vậy," Khinh Hoan không để bụng, "Chị thấy Tự Tuyết cũng kêu như vậy. Nam Ương nói, là biệt danh mọi người đặt cho chị ấy?"

Minh Vãn Trừng ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô biểu tinh của Nam Ương, vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, đúng, chính là biệt danh, biệt danh mà thôi."

"Có phải em cũng có thể kêu chị như vậy không?" Khinh Hoan cười ngâm ngâm nhìn về phía Nam Ương bên cạnh.

Nam Ương trầm mặc một lát, rầu rĩ nói: "Tùy em."

Khinh Hoan thấy biểu cảm của cô thế kia liền cảm thấy buồn cười, không để ý nhiều, xách hộp sủi cảo đi vào trước. Cô cầm trước vào phòng bếp hâm nóng, một lát nữa Nam Ương uống thuốc xong vừa lúc có thể ăn một ít.

Minh Vãn Trừng thấy Khinh Hoan đi rồi, mới thở ra một hơi thật dài: "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng sư phụ phát hiện ra cái gì."

"Hôm nay hình như không có quay phim." Nam Ương nhìn cô nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy, mới mùng một năm mới nên đạo diễn Lý cho chúng tôi nghỉ." Minh Vãn Trừng đơn thuần gật gật đầu.

Nam Ương nghiêng đầu, hơi nhướng mày: "Nếu không có quay phim ngươi cũng không cần tới đi nhờ xe bọn ta đến phim trường nữa. Sủi cảo cũng đưa xong, ngươi có thể đi rồi."

Biểu cảm Minh Vãn Trừng hệt như giẫm phải phân: "Lão tổ, sao người có thể là loại người như vậy? Tết nhất, tôi mắt trông mong chạy tới, muốn để người hưởng thụ một chút cảm giác tề nhân chi phúc...."

"Tề nhân chi phúc?" Nam Ương nhíu mày, "Tề nhân chi phúc dùng thế này?"

"Ách.... Vậy gọi là gì?" Minh Vãn Trừng dùng bộ não thiếu văn hóa đến đáng thương của mình liều mạng cướp đoạt, "Thiên... Thiên luân chi nhạc?"

Nam Ương làm sao không nhìn ra Minh Vãn Trừng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cô ấy than nhẹ một cái, móc từ trong túi quần ra một bao lì xì bự sớm đã chuẩn bị trước.

Một bao lì xì rất dày, nhưng vẫn không có dày bằng cái của Khinh Hoan.

Cô ấy ném bao lì xì cho Minh Vãn Trừng. Minh Vãn Trừng cũng vui vẻ ra mặt, vững vàng tiếp được, hệt như chó săn cười rộ lên: "Cảm ơn lão tổ, tôi biết người thương tôi nhất mà, chúc người và sư phụ bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!"

Khóe môi Nam Ương chậm rãi cong lên, trong thanh âm không dấu vết cũng mang theo chút ý cười: "Cút."

"Cút liền đây!"

Minh Vãn Trừng cười đến trên mặt đều nở hoa rồi, chậm rãi chạy đi, bỗng nhiên lại dừng lại, lén lút quay đầu nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác nhận trên hành lang không có ai liền đè thấp thanh âm nói với Nam Ương: "Lão tổ, người phải tiết chế a, trong WC hôn nồng nhiệt thì thôi đi, đêm giao thừa còn không buông tha sư phụ. Người xem người, giọng nói cũng khàn thành vậy rồi, tối hôm qua sư phụ khẳng định mệt chết."

Vừa mới bắt đàu Nam Ương còn không hiểu ý tứ trong lời Minh Vãn Trừng, chờ đến lúc phản ứng lại, Minh Vãn Trừng đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Cô ấy cắn chặt răng, siết chặt viên thuốc vừa mới nhặt lên.

Đột nhiên có chút hối hận không đem chúng nhét vào miệng Minh Vãn Trừng.

Khinh Hoan từ phòng bếp bên kia đột nhiên bước nhanh ra tới, trong tay còn cầm điện thoại giao diên vừa mới ngắt một cuộc gọi nào đó, hai mắt đảo nhanh qua lại ở ngoài cửa, thanh âm không nén được hưng phấn: "A Trừng đâu rồi?"

"Đi rồi." Nam Ương đơn giản đáp.

"Sao lại đi rồi?" Khinh Hoan thò nửa người ra ngoài cửa tìm, nhìn nhìn trái phải, trong thanh âm có hơi than tiếc, "Tiếc quá, chỉ có thể lát nửa gửi Wechat nói cho em ấy tin tốt này thôi."

"Tin tốt gì?"

"Là Tiểu Dật," Khinh Hoan cười quơ quơ điện thoại trong tay, "A Trừng luôn muốn làm quen bạn của em Kỳ Dật ấy. Vừa rồi cậu ấy mới gọi cho em, nói chiều nay sẽ đến chỗ em thăm ban. Em hẹn cậu ấy đến nhà hàng gần sân bay ăn. Chiều nay dẫn chị và A Trừng cùng đi, để mọi người làm quen nhau một chút."

Sau khi Nam Ương trầm mặc một lúc lâu, phun ra bốn chữ:

"Bốn người hẹn hò."

Khinh Hoan mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: "Đừng nói bậy, Tiểu Dật còn không quen A Trừng, hẹn hò gì không biết."

"Ừm." Nam Ương gật gật đầu, ánh mắt đạm mạc, "Hai người hẹn hò, hai người thân cận."

Khinh Hoan: "....."

Bất quá, ở một khía cạnh nào đó, xác thật là thân cận.

Còn là mang theo "gia trưởng" thân cận.

Thời điểm Khinh Hoan đem tin tức này nói cho Minh Vãn Trừng, Minh Vãn Trừng spam tới một đống dấu chấm than. Cách một cái màn hình cô cũng có thể cảm nhận được Minh Vãn Trừng kích động cùng chờ mong cỡ nào.

Khinh Hoan có chút không hiểu tại sao Minh Vãn Trừng lại cảm thấy hứng thú với Kỳ Dật như vậy, rõ ràng hai người ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói với nhau câu nào.

Loại khó hiểu này đồng thời cũng sinh ra với Nam Ương, cho tới bây giờ, cô vẫn không hiểu một người hoàn mỹ như Nam Ương thế kia tại sao cứ khăng khăng một mực chỉ yêu mình mình.

Có lẽ, thật sự là nhất kiến chung tình đi?

Thế nào vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

Hai người ăn phần sủi cảo nhân thịt bò Minh Vãn Trừng đưa tới, loay hoay cũng đến 12 giờ trưa. Khinh Hoan bắt đầu chọn quần áo trang điểm, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt chiều nay. Nam Ương thì ngồi trên giường chơi máy chơi game cũ kỹ của cô ấy, theo game xếp hình Tetris từng hàng từng hàng biến mất, tiếng hít mũi "biu ~ biu ~" cũng không ngừng vang vọng trong phòng.

Nam Ương chảy nước mũi, nhưng tay lại bận chơi game, không có thời gian để lau, chỉ có thể không ngừng hít mũi.

Khinh Hoan đang ngồi một bên sườn khác của giường kẻ mày, nghe thấy tiếng hít mũi của Nam Ương càng ngày càng thường xuyên, thở dài, buông bút kẻ xuống, túm lấy một tờ khăn giấy, vòng đến trước mặt Nam Ương.

Cô gấp khăn giấy lại, đặt lên mũi Nam Ương.

"Dùng sức." Thanh âm của cô mềm nhẹ, nghiêm túc nhìn Nam Ương.

Nam Ương kinh ngạc giương mắt, tay phải theo bản năng buông lỏng phím ấn máy chơi game ra, đè lại khăn giấy trên mũi mình, "Tôi... Để tôi làm."

Khinh Hoan lại không buông tay, chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, từ tốn nói: "Sắp chết rồi kìa."

Nam Ương vội cúi đầu, tay lập tức đặt lại lên phím ấn của máy, thao tác có hơi hoảng loạn tìm vị trí thích hợp để đặt khối vuông xuống. Khinh Hoan cách khăn giấy nắm mũi cô, lại nói lần nữa: "Dùng sức."

Nam Ương do dự trong chốc lát, mới nhẹ nhàng thổi mạnh mũi.

Khăn giấy tức thì trở nên ấm hơn.

Khinh Hoan niết khăn, lại gấp thêm lần nữa, sau đó lần nữa đặt lên chóp mũi Nam Ương, giúp cô ấy lau đi chút nước mũi còn lưu lại chưa khô. Nam Ương cúi đầu chăm chú vào trò xếp hình Tetris, trong lòng cô ấy biết để Khinh Hoan lau mũi giúp mình là không ổn, nhưng cô ấy vẫn không buông xuống được trò chơi trong tay, cũng không phải chơi vui đến vậy, chỉ là cô ấy có chứng cưỡng bách không muốn dễ dàng chết mà thôi.

Cố chấp đến khô khan. Cái đặc điểm này thật sự là xỏ xuyên qua mỗi một chi tiết trong cuộc sống của cô ấy.

"Hôm nay mặc áo lông cao cổ nhé," Khinh Hoan ném giấy đi, thuận tay còn nhéo chóp mũi Nam Ương, "Chị bị cảm, không thể để gió thổi vào người."

"Tôi không có áo lông cao cổ." Chóp mũi Nam Ương bị nhéo đến hơi phiếm hồng, nhịn không được hít hít mũi.

"Mặc của em đi, em có một chiếc áo lông cao cổ màu trắng." Khinh Hoan mím môi, lại nói, "Bất quá không phải đồ mới, em từng mặc rồi. Chị có để ý không?"

Nam Ương lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi sợ em để ý."

"Nói bậy gì đó?" Khinh Hoan dỗi nói, "Sao em lại để ý."

"Ừ."

Nam Ương lên tiếng, vẫn chuyên tâm chơi game xếp hình của mình.

"Chị không chuẩn bị sao, Tiểu Dật sắp đến rồi, A Trừng cũng sớm chuẩn bị xong rồi, hiện tại chỉ chờ một mình chị thôi đó." Khinh Hoan nhu nhu đẩy cánh tay Nam Ương.

"Tôi không có gì chuẩn bị cả, mặc áo khoác vào là có thể đi rồi."

"Vậy chị mặc đi a, nhanh lên, còn chậm trễ nữa sẽ không tới kịp."

"Từ từ, chơi xong ván này đã."

"Ván này của chị bao giờ mới có thể xong? Ấn tạm dừng không phải được rồi sao?"

Nam Ương cố chấp lắc đầu: "Không cần tạm dừng."

Khinh Hoan bất đắc dĩ nhìn cô ấy, chỉ phải tự mình lấy tới chiếc áo lông màu trắng kia, tìm trước tìm sau, trực tiếp đội lên đầu Nam Ương.

Hai mắt Nam Ương vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào máy chơi game, nhưng thân thể lại rất phối hợp thẳng người lên, thậm chí còn chủ động vươn một bên tay, ý bảo Khinh Hoan xỏ tay áo vào giúp cô ấy.

Thật là một đại gia quen được hầu hạ.

Khinh Hoan yên lặng thở dài một hơi, nhân nhượng cô ấy, cẩn thận giúp cô ấy mặc xong áo lông. Sau khi mặc xong rồi, cô lại cẩn thận sửa sang lại cổ áo, để nó vừa vặn che đến cằm Nam Ương, sau đó lại gạt mái tóc đen dài từ trong áo ra, đều đều phô tán sau người cô ấy.

Thực rõ ràng một ván này của Nam Ương vẫn chưa kết thúc. Khinh Hoan không còn biện pháp khác, chỉ có thể lôi kéo tay áo cô ấy, dẫn cô ấy tới cửa, giống như vừa rồi giúp cô ấy mặc áo khoác, cô lại giúp cô ấy đổi giày.

Cô một đường lôi kéo Nam Ương, từ phòng ở đến thang máy, lại từ thang máy đến gara. Mãi cho đến khi cô ấy ngồi trên ghế phụ, Nam Ương vẫn còn cầm cái máy chơi game chói mắt kia, muốn ngừng mà không được.

Sao chị ấy không kết hôn với game xếp hình Tetris luôn đi?

Khinh Hoan nắm tay lái, giận dữ nhăn mũi.
 
Chương 41: Yo, vợ con tặng con à?


Ở gara đợi mười phút, Minh Vãn Trừng cũng vội vàng đi đến, mở cửa sau xe ngồi vào trong.

"Sư phu, lão tổ."

Sau khi biết Khinh Hoan đã tiếp nhận chuyện "Lão tổ chỉ là biệt danh của Nam Ương", Minh Vãn Trừng liền bắt đầu thoải mái gọi Nam Ương là lão tổ. Bằng không cứ mỗi lần kêu thẳng tên cô ấy quay đầu lại muốn răn dạy cô dĩ hạ phạm thượng.

Khinh Hoan từ kính chiếu hậu nhìn Minh Vãn Trừng, hôm nay Minh Vãn Trừng ăn mặc rất thú vị, áo lông tơ màu vàng kết hợp với quần jean màu lam, mái tóc nâu dài mềm mại khoác trên vai, khiến cô thoạt nhìn hệt một tiểu hoàng dạng người bản tóc dài. Bất quá, thiếu nữ tuổi mười tám thì nên như vậy, thanh xuân xinh đẹp hệt như thái dương buổi sớm mai.

Cơ thể của Minh Vãn Trừng là mười tám tuổi, chứng minh thư hiện tại cô sử dụng cũng thống nhất với bề ngoài bây giờ của cô, cũng là mười tám tuổi. Ở cổ đại mười tám tuổi đã có thể kết hôn, nhưng hiện đại mười tám tuổi vẫn chỉ là thiếu nữ mới bước nửa bước ra khỏi cổng trường cao trung, bất luận cô có sống đến mấy ngàn năm đi nữa thì gương mặt kia vẫn không thoát khỏi bộ dáng non nớt, gương mặt vẫn còn nét dễ thương trẻ con.

Mà cô xác thật lớn lên cũng rất đáng yêu.

Nam Ương ít nhiều gì cũng có chút nhan khống. Cô ấy vốn là đoan trang rụt rè, là người tu đạo thanh tâm quả dục, cuối cũng vẫn bị khuôn mặt vũ mị kia của Khinh Hoan câu dẫn lăn giương hết lần này đến lần khác. Những đệ tử Bắc Phạt khác không chiếm được phân thiên vị của cô ấy, cố tình Minh Vãn Trừng lại có thể, trừ bỏ là đệ tử trên danh nghĩa của Khinh Hoan ra, nguyên nhân còn lại rất lớn chính là ---- Dung mạo của Minh Vãn Trừng phi thường đáng yêu.

Cặp mắt của A Trừng vừa tròn vừa to, lông mi dài mà cong vút, hệt như một chú nai con đang ngắm suối, bên trong trong trẻo lộ ra vẻ linh động liêu nhân. Lúc hai mắt cô chớp động, sẽ khiến cho người hận không thể mua hết đường trong thiên hạ đến đây, từng viên từng viên đút cho cô.

Nhưng những lúc cô xấu tính, Nam Ương cũng thật sự suy xét đến việc có nên đem mấy viên thuốc đó nhét vào miệng cô không.

Khinh Hoan khởi động xe, cô kẹp điện thoại lên giá, mở bản đồ đến địa điểm sân bay đã hẹn trước với Kỳ Dật. Nam Ương rốt cuộc cũng chơi xong ván game kia, cổ vì cúi lâu đến đau nhức, cho nên mới buông không chơi nữa.

"Sư phụ, Kỳ lão sư tới rồi sao?" Minh Vãn Trừng nghiêng người về trước cười hì hì hỏi.

"Ừm, cậu ấy mới xuống máy bay."

"À....." Minh Vãn Trừng mắt to xoay chuyển, "Hôm nay là mùng một tết, sao Kỳ lão sư lại đến thăm ban ạ? Chị ấy không cần ăn tết với người trong nhà sao?"

Khinh Hoan cười cười, "Cha mẹ Tiểu Dật rất bận, ngày thường trên cơ bản là không có thời gian ở cùng cậu ấy. Chị nghe cậu ấy nói, mấy ngày trước cha mẹ cậu ấy lại xuất ngoại rồi, làm nghiên cứu học thuật gì đó, chị cũng không hiểu lắm. Giao thừa hôm qua cũng chỉ có một mình Tiểu Dật."

"Kỳ lão sư đáng thương như vậy a." Minh Vãn Trừng có chút đau lòng.

"Cũng ổn, em cũng biết, cậu ấy là giáo viên cao trung. Học sinh của cậu ấy rất thích cậu ấy, tối hôm qua hẳn là đã gửi rất nhiều lời chúc đến."

"Nhưng vẫn không có người bên cạnh chị ấy a." Minh Vãn Trừng nhẹ cọ cằm vào lưng ghế, "Nếu sang năm chị ấy vẫn ăn tết một mình, em sẽ đến ở cùng chị ấy."

Khinh Hoan nhịn không được cười: "Nghĩ xa quá rồi. Em còn nhỏ, Tiểu Dật khả năng là sẽ không muốn phát triển sâu với em."

Khuôn mặt vô biểu tình của Nam Ương nhẹ nhướng mày.

Còn nhỏ?

Một lão đông tây sống hơn ba ngàn tuổi mà còn nhỏ sao?

Các cô hàn huyên một hồi, điện thoại kẹp trên giá dùng để chỉ đường phía trước bỗng nhiên hiện lên giao diện cuộc gọi video.

Khinh Hoan liếc mắt một cái, thuận tay ấn nhận.

"Ba, mẹ, chúc mừng năm mới." Cô ôn nhu cười cười với màn hình.

Trong màn hình nho nhỏ, Chúc Quân và Phượng Lệ hai người trung niên ngồi cạnh nhau, mặc một chiếc áo khoác hồng toàn bộ, nhìn dáng vẻ dường như đang ngồi trên bàn ăn sủi cảo. Bọn họ mỉm cười rạng rỡ, cả hai đều muốn tiến vào khung hình cho nên đều tiến gần về trước. Chúc Quân gắp một cái sủi cảo, làm bộ muốn nhét vào ống kính: "Con gái, năm mới vui vẻ! Tới ăn sủi cảo nè!"

"Sáng nay con vừa ăn rồi," Thanh âm Khinh Hoan mềm mại, hơi chút làm nũng, "Cha mẹ ăn nhiều một chút."

"Ba con có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho con, năm nay con lại bận rộn công việc, cũng chưa về," Phượng Lệ còn làm bộ hừ một tiếng, "Ba mẹ còn đặt dưới gối đầu trong phòng ngủ của con, lần sau về nhớ lấy đó."

"Con cũng kết hôn rồi, còn muốn tiền mừng tuổi làm gì chứ." Khinh Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, "Hơn nữa, có người đã cho con rồi."

Chúc Quân ê ẩm nói: "Yo, vợ con cho con à?"

Khinh Hoan nhìn Nam Ương vẫn bảo trì trầm mặc bên cạnh, ý cười nơi đáy mắt cũng sắp tràn ra tới, "Vâng, là chị ấy cho con."

"Con nhìn cái biểu cảm trên mặt con kìa, cười đến sắp nở hoa rồi." Chúc Quân chậc chậc hai tiếng, "Vậy mà, lúc đầu con cứ muốn sống muốn chết cãi nhau với ba, nói cái gì mà không muốn gả cho Nam Ương. Hiện tại biết rồi? Lão ba của con không hại con đúng không?"

"Trước đó chưa từng gặp chị ấy. Vạn nhất chị ấy đối xử với con không tốt, không phải là ba hại con rồi sao?"

"Hắc, nhãi ranh nhà con! Bây giờ nói mấy câu đã biết tranh luận với ba, chắc ba phải nói lại với bà chủ Nam, để cô ấy quản con lại chút, bắt đầu không biết tôn kính trưởng bối rồi, không hiểu được con rốt cuộc muốn làm gì?"

Nam Ương hơi nhướng mày.

Xác thật, trước nay em ấy cũng không biết tôn kính trưởng bối.

Không chỉ không tôn kính mà thậm chí còn muốn đè "Trưởng bối" trên giường liều mạng khi dễ.

"Con không nói nữa, đang lái xe ạ, tối nay con sẽ trở về." Khinh Hoan liếc mắt nhìn Nam Ương bên cạnh, nhẹ giọng dò hỏi, "Chị có muốn nói tiếng mừng năm mới với ba mẹ em không?"

Chúc Quân hưng phấn lên: "Bà chủ Nam đang bên cạnh con à? Bà chủ Nam, năm mới vui vẻ! Có thời gian thì trở về với Khinh Hoan, tôi sẽ dặn mẹ nó nấu mấy món ngon cho hai đứa."

Còn Phượng Lệ thì cười tủm tỉm hỏi Chúc Quân: "Em nên gọi cô ấy là con rể hay con dâu nhỉ?"

"Con gái của chúng ta gả qua đó, hẳn là gọi con rể."

Phượng Lệ gật đầu, nói với bên trong màn hình: "Con rể, nhớ nào rảnh về nhé, muốn ăn gì thì bảo Chúc Chúc gọi về nói với mẹ, mẹ nấu cho hai đứa ăn."

Nam Ương mím môi, vẫn không muốn xuất hiện trước ống kính, chỉ nhàn nhạt ở bên ngoài màn hình nói câu: "Năm mới vui vẻ."

Chúc Quân và Phượng Lệ cũng nhiệt tình nói thêm mấy câu chúc phúc mới kết thúc cuộc gọi, không quấy rầy Khinh Hoan lái xe nữa.

Nam Ương chống cằm, nhìn những tòa cao ốc lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Thật tốt.

Khinh Hoan rốt cuộc cũng có ba mẹ yêu em ấy.

Có ba mẹ hòa ái, có người vợ thủy chung, cả đời này của em ấy sẽ thật sự viên mãn.

Cô ấy trằn trọc ba ngàn năm bất quá cũng vì để cô có được một đời viên mãn. Có thể thấy cô hạnh phúc, cũng chính là hạnh phúc của cô ấy.

Bởi vì nửa đường Khinh Hoan tiếp điện thoại cho nên chạy nhầm một đoạn, kết quả là đi lên một cây cầu vượt đáng lẽ không nên đi, phải mất thêm hai mươi phút nữa mới có thể ra khỏi cầu vượt, đi về đúng đường.

Đến sân bay rồi, ba người đều tự giác mang khẩu trang lên. Ở một góc độ nào đó mà nói, ba người các cô đều tính là nhân vật công chúng, tuy rằng danh khí có lớn có nhỏ nhưng cũng có thể bị một số fan len lỏi bên ngoài nhận ra, mang khẩu trang có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.

Bởi vì trì hoãn hơn hai mươi phút, Kỳ Dật cũng đã đến nhà hàng bọn họ đặt trước, gửi Wechat báo Khinh Hoan vị trí ngồi của mình, để các cô có thể nhanh đến.

Minh Vãn Trừng vừa đến sân bay liền bắt đầu xấu hổ, dong dong dài dài, một hai phải đi dạo cửa hàng trang sức. Nói bản thân lần đầu gặp Kỳ Dật mà không chuẩn bị quà gặp mặt thì thật không quá thích hợp.

Nam Ương và Khinh Hoan đều không lay chuyển được cô, chỉ phải theo cô vào tiệm hoàng kim Chu Đại Sinh và Lão Miếu ở tầng một. Nhân viên tiệm vừa thấy cách ăn mặc của ba người liền biết đầy là kẻ có tiền, vội không ngừng chạy tới tiếp đãi. Minh Vãn Trừng cũng rất trực tiếp, vừa vào liền muốn xem nhẫn kim cương.

Khinh Hoan giật giật khóe miệng.

Mặt còn chưa gặp, này đã muốn đưa nhẫn kim cương rồi.

Nam Ương đứng xa xa, ôm cánh tay an tĩnh nhìn Minh Vãn Trừng ghé vào quầy kính chỉ tới chỉ lui. Khinh Hoan thì đứng bên cạnh cô ấy, cũng không nói lời nào, lẳng lặng chờ Minh Vãn Trừng chọn quà gặp mặt.

"Chúng ta kết hôn hình như chưa có nhẫn." Nam Ương bỗng nhiên mở miệng, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc gì.

Khinh Hoan có chút sửng sốt, nghĩ nghĩ, hình như xác thật là như thế, "Ừm.... Đúng vậy, chỉ.... Chỉ lãnh chứng thôi."

"Em có muốn không?" Nam Ương quay đầu nhìn cô, "Nếu em muốn thì cũng chọn một cái đi."

Khinh Hoan miễn cưỡng cười: "Quá qua loa rồi."

"Ừm, xác thật." Nam Ương nhìn quét một vòng, nhẫn kim cương ở đây quá đại trà, nếu thật sự muốn đưa cũng nên đưa một chiếc có kiểu dáng không thể mua ở bên ngoài.

Khinh Hoan nhìn quầy kính bên cạnh, bỗng nhiên cong eo, đều ngón tay cách mặt kính sờ sờ.

"Chị xem đôi khuyên tai này đi," Trong giọng nói Khinh Hoan mang theo chút kích động nho nhỏ, "Có phải rất đẹp không?"

Đôi khuyên tai mà cô chỉ là một đôi khuyên tai kim cương, xung quanh được chạm khắc sáu góc nhỏ tinh xảo, thoạt nhìn hệt như một bông tuyết nho nhỏ. Đôi khuyên tai sử dụng công nghệ sáu vòng và một nạm, khuyên được thiết kế đặt một viên đá chính 6 hân và sáu viên đá phụ 16 phân, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Bên cạnh là nhãn viết nho nhỏ ghi giá cả của nó: 4919 nhân dân tệ.

"Thích thì mua đi." Nam Ương không nhìn kỹ, trực tiếp nói ra bốn chữ.

Khinh Hoan lại nhìn thêm một lát nữa, lúc giương mắt lên lỗ tai đỏ ửng: "Em muốn mang cùng với chị. Chị mang một chiếc, em mang một chiếc."

"..... Ừm." Nam Ương ứng.

Khinh Hoan nghiêng đầu nhìn cô, lại nhíu mày: "Nhưng mà, hình như chị không xỏ lỗ tai."

Nam Ương là một người cổ đại, cô ấy có một bộ nguyên tắc cố thủ của mình, cho nên đi đến hôm nay trên người cũng không có dấu vết bị văn hóa hiện đại xâm nhiễm gì. Cô ấy không trang điểm cũng không mang trang sức, tự nhiên sẽ không xỏ lỗ tai.

"Thích thì mua đi, không sao."

Nam Ương chỉ nói vậy.

Khinh Hoan gật gật đầu, "Được, vậy mua."

Cô mang một mình cũng được, đôi khuyên tai này đẹp, ánh mắt đầu tiên thấy chúng đã thích.

Bên kia Minh Vãn Trừng cũng đã chọn được một chiếc nhẫn trông như vòng Mobius, nhưng viên kim cương nho nhỏ được nạm xung quanh, kiểu dáng vô cùng xinh đẹp. Loại nhẫn có kim cương lớn đến mức không lộ rõ này được sử dụng phổ biến hơn, dùng làm quà tặng sẽ không khiến người ta bị dọa sợ.

Thời điểm tính tiền, Nam Ương cũng rất tự nhiên đến cạnh máy pos bên kia, thanh toán hai đơn hàng của cô ấy.

Minh Vãn Trừng không khỏi cảm khái: "Có đối tượng dạo phố mua sắm nào tốt hơn chị ấy chứ? Toàn bộ hành trình không nói lời nào, không phàn nàn cũng không chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ lúc tính tiền là động thân mà ra. A..... Nếu không phải trong lòng đã có Kỳ lão sư, em đều muốn gả....."

Khinh Hoan từ từ nhìn cô một cái.

Minh Vãn Trừng lập tức ngậm miệng lại.
 
Chương 42: Chị ơi, chị có thể bao dưỡng em không?


Ba người mua đồ xong liền cùng nhau vào thang máy lên tầng cao nhất nơi có nhà hàng Nhật đã hẹn trước đó.

Mùng một tết đầu năm mới sân bay không quá nhiều người, đại đa số mọi người đều ở nhà bên cạnh cha mẹ hoặc là đến nhà người thân chúc tết. Cũng có những người nhàn rỗi chạy đến sân bây, đó đại bộ phận đều là những người trẻ tuổi, cặp đôi chiếm đa số. Thang máy cũng ít người, ba người đứng trong một góc, khẩu trang đều đẩy lên trên.

Vách thang máy là gương phản quang, Khinh Hoan trong lúc vô tình ngẩng đầu liếc nhìn một cái, phát hiện Nam Ương phía sau đang xuyên qua gương nhìn mình chằm chằm.

Cô dời ánh mắt, nhẹ khuých cánh tay Nam Ương phía sau, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn em nữa."

"Tôi không nhìn em." Thanh âm đạm mạc của Nam Ương từ phía sau truyền đến.

"Nói dối." Khinh Hoan nhíu nhíu mày, người này sao lại dám làm mà không dám nhận như thế?

"Thật sự không có."

Sau khi Nam Ương nói xong liền vang lên tiếng xột xoạt, dường như đang tìm thứ gì trong túi. Một lát sau, một bàn tay cầm khăn giấy trắng thuần từ phía sau duỗi đến. Khinh Hoan cho rằng cô ấy định lau trán hay lau mặt gì cho cô, vừa định đỏ mặt trốn đi lại thấy bàn tay kia thẳng tắp về phía trước tìm kiếm, lau mặt gương trước mặt cô.

Ngón tay ấn khăn giấy, cẩn thận lau đi chút vết bụi dính trên mặt kính.

Khinh Hoan: "....."

Người này thật sự là có thói ở sạch.

Hơn nữa chị ấy thế nhưng thật sự không có nhìn mình.

Khinh Hoan cắn chặt răng, người lúc nào tính tình cũng tốt như cô lúc này trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác buồn bực xấu hổ.

Tuy rằng chỉ lộ ra qua đôi mắt nhưng Minh Vãn Trừng cũng có thể nhìn ra sư phụ của cô đang tức giận, Nam Ương lại vẫn một lòng một dạ lau gương. Minh Vãn Trừng nóng nảy, nếu chọc giận sư phụ ai giới thiệu đối tượng cho cô nữa a? Cô nghiêng mặt nhìn nhìn chung quanh, lặng lẽ nâng chân lên, nhẹ đá cẳng chân Nam Ương tiến hành cảnh cáo.

Nam Ương quả nhiên dừng lại việc lau gương.

Đôi mắt cô ấy ngưng đầy không vui, lạnh lùng nhìn về phía Minh Vãn Trừng, dưới khẩu trang âm thầm truyền ra hai chữ:

"Làm càn."

Minh Vãn Trừng trợn trắng mắt, xoay đầu giả như không quen biết Nam Ương.

Hết cứu.

Thang máy vang lên một tiếng "Đinh ---", thông báo đã tới tầng cao nhất. Người vây xung quanh cũng đã ra hết ba người mới lục tục ra sau. Máy sưởi ở tầng cao nhất mở hơi lớn, vừa ra khỏi thang máy liền cảm nhận được rõ ràng có một cổ sóng nhiệt phác lại, khiến người ta mặt đỏ thêm vài phần. Khinh Hoan cũng lập tức quên đi không thoải mái vừa rồi, trước tiên kêu Nam Ương cởi áo khoác ra trước.

Một lát nữa hấp nhiệt càng lớn sẽ không tốt.

Nhà hàng hôm nay đặt là một nhà hàng Nhật, Kỳ Dật đã đợi rất lâu. Thời điểm các cô được phục vụ dẫn tới phòng, Kỳ Dật đang chống cằm bộ dáng mơ màng sắp ngủ mất, mắt kính tơ vàng đều đã trượt đến chóp mũi.

Cửa vừa được đóng lại, tháo khẩu trang ra, ba người ngồi xuống. Minh Vãn Trừng nhìn chằm chằm vào Kỳ Dật, đôi tai đỏ một mảng lớn, thời điểm ngồi xuống đệm hương bồ thiếu chút nữa là trật chân.

"Tiểu Dật, dậy đi." Khinh Hoan gõ ngón tay xuống mặt bàn gỗ.

Kỳ Dật xoa xoa đôi mắt, giọng nói có hơi khàn: "Tôn Phật mấy người thật đúng là khó thỉnh."

Nam Ương đoan chính ngồi xuống. Mái tóc đen dài đến eo xoa tung sau vai cô ấy, áo lông cổ cao thuần trắng sấn với khuôn mặt oánh bạch như ngọc, làn mi khóe mắt xoa đầy vẽ thanh lãnh, khiến cô ấy nhìn qua hệt như một vị tôn thần có thể nhìn không thể đến gần.

"Bà chủ Nam, lần đầu gặp người thật," Kỳ Dật vươn tay đến, "Hoàn toàn không nhìn ra đã 35 tuổi đó, quá trẻ, trẻ tuổi còn xinh đẹp."

Nam Ương liếc mắt nhìn bàn tay Kỳ Dật duỗi đến, quay đều nhẹ giọng hỏi Khinh Hoan: "Tôi có thể nắm không?"

Khinh Hoan đang châm trà cho bốn người, nghe vậy thì sửng sốt, "Đương.... Đương nhiên có thể a."

Vì thế Nam Ương liền từ trong cổ tay áo lông dò bốn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Kỳ Dật.

Kỳ Dật thu tay về, ngón cái và ngón trỏ qua lại ma xát nhau, cảm nhận một chút lạnh lẽo còn xót lại từ Nam Ương, tặc lưỡi một Tiếng: "Ai, nhìn không ra bà chủ Nam lại là một người bị vợ quản nghiêm a, chỉ nắm tay thôi cũng phải hỏi ý kiến mới có thể nắm?"

"Chị ấy ngốc lắm, cậu đừng có trêu chị ấy." Khinh Hoan cười đáp.

Kỳ Dật lắc đầu: "Chúc Chúc, hiện tại cậu biết bảo vệ người ta rồi? Mình có nói gì đâu."

Nam Ương mím môi, bảo trì trầm mặc.

Kỳ Dật chú ý tới Minh Vãn Trừng nãy giờ ngồi trên đệm không nói gì, cô ấy đẩy gọng kính, rất hứng thú hỏi: "Em gái này chính là người mà cậu nói với mình à, là nữ 2 cùng tổ với cậu?"

"Đúng vậy, em ấy là Minh Vãn Trừng, cậu gọi em ấy A Trừng là được rồi."

Kỳ Dật cười thân thiện với Minh Vãn Trừng: "Nghe Chúc Chúc nói, em luôn muốn làm quen với tôi?"

Minh Vãn Trừng đỏ mặt cuồng gật đầu.

Kỳ Dật bưng ly lên uống nước: "Làm quen tôi để làm gì?"

Minh Vãn Trừng thẳng người, nháy đôi mắt to to của mình, hoài hai mươi vạn phần chân thành kích động kêu:

"Chị ơi!"

Kỳ Dật ngậm nước nhìn cô.

Minh Vãn Trừng đỏ mặt, lắp ba lắp bắp lớn tiếng hỏi ra nửa câu còn lại:

"Chị, chị có thể bao dưỡng em không?"

Nam Ương: "....."

Khinh Hoan: "......"

Kỳ Dật: "Phụt.... Khụ khụ...."

Một ngụm nước thiếu chút nữa phun lên người Nam Ương phía đối diện.

Kỳ Dật nhanh tay rút một tờ khăn giấy lau nước dính trên cằm và miệng mình, vẻ mặt kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thiếu nữ mới hơn mười tuổi phía đối diện này, rất nhanh lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Khinh Hoan.

Minh Vãn Trừng lại nói: "Chị ơi, tốt xấu gì em cũng là minh tinh, sau này có thể em sẽ trở thành đại minh tinh, sẽ trở nên rất rất nổi tiếng, chị bao dưỡng em chắc chắn không có hại."

Khinh Hoan cũng không nghĩ tới Minh Vãn Trừng sẽ nói như vậy. Cô so với Kỳ Dật còn nghi hoặc hơn, nếu Minh Vãn Trừng thật sự chỉ muốn tìm một người bao dưỡng em ấy, vậy thì không phải nên đi tìm những ông chủ lớn có nhiều tiền ngoài kia sao? Kỳ Dật chỉ là một giáo viên cao trung, tuy rằng trong nhà không thiếu tiền nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng có thể tự tin vì em ấy mà vung tiền như rác, rốt cuộc Minh Vãn Trừng đang nghĩ cái gì?

Nam Ương âm mặt ngồi một bên, lúc này trong lòng chỉ có một ý niệm.

Người 3000 tuổi, gọi một tiếng "chị" không ngượng chút nào ha.

Bất quá, bộ dáng Minh Vãn Trừng lúc này cũng chỉ mới như mười tám, Kỳ Dật năm nay hai mươi sáu tuổi, ở góc độ nào đó xác thật là lớn hơn A Trừng tám tuổi. Ba ngàn năm trước em ấy đã gọi công chúa là chị, hiện tại vẫn như cũ gọi chị, cũng thuận lý thành chương.

Kỳ Dật bất đắc dĩ thở dài, nhìn Minh Vãn Trừng đầy mặt tính trẻ con trước mặt, hỏi: "Em là A Trừng đúng không?"

Minh Vãn Trừng vội gật đầu.

"Là thế này A Trừng, em tốt nghiệp cao trung chưa?"

Minh Vãn Trừng vẻ mặt mờ mịt, "Cao..... Cao trung?"

Kỳ Dật nhíu mày, trong mắt giấu không được nghi vấn: "Em chưa từng học cao trung à?"

Minh Vãn Trùng chậm rãi lắc đầu.

"Vậy sơ trung thì sao?"

Minh Vãn Trừng tiếp tục lắc đầu.

"Tiểu học? Tiểu học cũng chưa học à?"

Vẫn lắc đầu.

Biểu tình trên mặt Kỳ Dật càng ngày càng khó coi: "Em cư nhiên 9 năm giáo dục bắt buộc cũng chưa từng học qua?"

Minh Vãn Trừng há miệng thở dốc, nghĩ thầm, ở núi Bắc Phạt tu tập kiếm đạo hơn mười năm không biết có được tính một miếng văn bằng nào không nhỉ.

Khinh Hoan cũng không nghĩ tới Minh Vãn Trừng cư nhiên chưa từng đi học. Bây giờ giữa cô và Kỳ Dật càng thêm trở nên mơ hồ, Kỳ Dật là thư hương thế gia, trong nhà bằng cấp cái này cao hơn cái kia, ngay cả bản thân Kỳ Dật cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hiện tại đang thi tiến sĩ. Mà Minh Vãn Trừng cư nhiên ngay cả tiểu học cũng chưa học.

Cái này gọi là gì? Nhất manh bằng cấp kém?

"Chị ơi, chị bởi vì vậy sẽ ghét bỏ em sao?" Minh Vãn Trừng biết khuôn mặt mình là một ưu thế, lúc này cô lại bắt đầu chớp chớp đôi mắt to vô tội kia, còn khiến đáy mắt mình hàm chứa chút nước mắt.

Kỳ Dật cố gắng rặn ra mấy chữ: "Tôi, tôi cảm thấy giữa chúng ta còn không có khả năng nói tới hai chữ "ghét bỏ"..."

Minh Vãn Trừng bỗng nhiên nhoài người về trước, một phen cầm lấy tay Kỳ Dật.

"Chị ơi, chị nhìn đi, thử bao dưỡng em xem, em rất dễ bao dưỡng. Xin chị đó, em sẽ rất nghe lời, chị kêu em làm gì em đều có thể làm, thật sự." Cô nói nói nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Một bên mặt của Nam Ương cũng sắp đông thành băng rồi, tay cũng nắm chặt thành quyền.

Sư môn bất hạnh.

Thật sự là sư môn bất hạnh.

Kỳ Dật bị dọa tới rồi, mắt kính tơ vàng lại lần nữa trượt xuống chóp mũi. Nhiệt độ cơ thể thiếu nữ nóng bỏng gắt gao nắm chặt cổ tay cô ấy, cô ấy dùng sức vặn ra lại phát hiện có tránh thế nào cũng không thoát được.

Khinh Hoan xen mồm nói: "A Trừng, em buông Tiểu Dật ra trước đi, hai người...."

Minh Vãn Trừng ngoảnh mặt làm ngơ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỳ Dật, "Chị ơi, hôm nay chị muốn đi đâu? Có muốn đến khách sạn chúng em ở không? Buổi tối em có thể đi tìm chị không?"

Kỳ Dật đẩy nhẹ gọng kính mình lên, thanh âm phát run: "Chúc Chúc, mình bỗng nhiên cảm thấy không quá đói, nếu không mình đi trước nhé, các cậu từ từ....."

Nước mắt theo khóe mắt Minh Vãn Trừng chảy xuống: "Chị ơi, chị không thích em sao?"

"Tôi....."

Kỳ Dật nhìn thiếu nữ nhu nhước trước mắt, vừa sợ vừa mềm lòng, từ trước đến nay cô ấy chưa từng được tỏ tình một cách nhiệt liệt như vậy, đầu óc như một cuộn chỉ rối, cũng không biết bản thân đang nói cái gì: "Không phải là tôi không thích em...."

"Vậy chị thích em hả?" Minh Vãn Trừng nín khóc mỉm cười, nhanh chóng nhét một tờ giấy nhỏ đã sớm chuẩn bị sẵn vào tay Kỳ Dật, "Thật tốt quá, đây là số điện thoại và số Wechat của em, trở về chị nhớ kết bạn với em đó, tối nay gửi định vị cho em, em đi tìm chị!"

Kỳ Dật mơ màng hồ đồ mà nhận lấy, trên mắt kính sớm đã nhòe một tầng sương.

Người phục vụ gõ gõ cửa, Kỳ Dật đã sớm gọi món trước đó. Minh Vãn Trừng cũng không thể không buông Kỳ Dật ra, chừa mặt bàn cho người phục vụ đặt đồ ăn xuống. Sau khi các món đã được dọn lên, không khí trên bàn ăn cũng hòa hoãn không ít, Minh Vãn Trừng một bên ăn lát cá sống một bên cười ngây ngô với Kỳ Dật, cười đến Kỳ Dật nổi cả da gà.

Nhà hàng là Kỳ Dật chọn, Nam Ương cũng không thích món Nhật lắm. Cô ấy càng thích ăn những món truyền thống của Trung Hoa hơn.

Khinh Hoan chú ý thấy Nam Ương chưa từng động đũa, nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Có phải tay không thoải mái không? Sao lại không gắp sushi ăn?"

Nam Ương nhìn chằm chằm dĩa nước chấm màu xanh một lúc lâu, nhẹ giọng đáp: "Mù tạc."

"Không thích mù tạc?"

"Không phải không thích," Nam Ương dừng một chút, thanh âm chuyển thấp, "Ăn sẽ khóc, cho nên không thể ăn."

Trong đầu Khinh Hoan hiện lên hình ảnh Nam Ương ăn nhầm mù tạc che mắt rơi lệ, khóe miệng không nhịn được muốn cười nhưng vẫn mở lời trấn an nói: "Vậy thì đừng chấm mù tạc, chấm sốt Thousand Island đi hoặc đổ ít nước tương."

Nam Ương vẫn lắc đầu: "Tôi không muốn ăn."

"Tốt xấu gì cũng ăn một chút đi, sáng nay chỉ mới ăn sủi cảo, chắc bây giờ cũng tiêu hóa hết rồi. Nếu còn không ăn thêm chút gì nữa, đến tối đói quá sẽ bị đau dạ dày."

"..... Thật sự không ăn, em ăn là được rồi."

"Nếm thử cái này đi, hương vị cũng không tồi."

Khinh Hoan gắp một miếng sushi trứng cá muối, đưa tới bên miệng Nam Ương. Cô bỗng nhiên nhớ tới Minh Vãn Trừng luôn miệng gọi Kỳ Dật là chị, Kỳ Dật lớn hơn em ấy tám tuổi, em ấy đã gọi là chị. Như vậy Nam Ương lớn hơn mình cả mười một tuổi, có phải mình cũng nên gọi một tiếng như vậy không?

"Chẳng lẽ thật sự muốn em đút chị sao," ý cười bên môi Khinh Hoan có chút lém lỉnh, ngữ điệu cũng cố tình nhiễm một mạc ái muội, để cuối cùng hai chữ còn lại thốt lên vừa mềm mại lại câu nhân, "Chị ơi?"

Nam Ương bỗng chốc nâng mắt lên, đôi đồng tử thiển nâu mãnh liệt chấn động.
 
Chương 43: Tôi sợ đau


Lúc nghe thấy Khinh Hoan nói hai chữ kia, Minh Vãn Trừng vừa gắp lát cá cho vào miệng tức thì đình chỉ động tác nhai nuốt, một cử động nhỏ cũng không dám, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Nam Ương.

Nếu ở cổ đại, cái này gọi là "Dĩ hạ phạm thượng".

Cô không phải chưa từng gặp qua những người dùng ngôn từ như vậy khinh bạc Nam Ương. Đoạn thời gian đó Đường Gia Bảo nổi danh trong chốn giang hồ chủ trì tổ chức một buổi thịnh hội vô cùng lớn, lần đó Nam Ương cũng dẫn cô theo tham gia. Trong rừng trúc Ba Thục rậm rạp, Nam Ương một mình ngồi xổm bên hồ nước lạnh lẽo chơi đùa với gấu trúc, đại tiểu thư của Đường gia lúc này từ Thiên Cơ các đi xuống ngẫu nhiên gặp được Nam Ương, đại tiểu thư biết thân phận của cô ấy nhưng lại không muốn gọi lão tổ, một hai phải ngồi trước mặt Nam Ương gọi "tỷ tỷ". Nam Ương có thể chịu đựng những đứa nhỏ gọi cô ấy là chị, nhưng lại vô pháp chịu đựng để một người đã trưởng thành đi quá giới hạn như vậy. Sau khi đại tiểu thư Đường gia gọi đến tiếng thứ ba, Nam Ương liền bắt đầu không kiên nhẫn phất tay áo, nội lực tựa hàn băng đẩy ngã nàng ta vào hồ nước lạnh thấu xương.

Sau khi đại tiểu thư được đệ tử Đường gia vớt lên liền suốt một tháng chảy nước mũi không ngừng.

Minh Vãn Trừng lo lắng nhìn về phía Khinh Hoan. Cô sợ giây tiếp theo khuôn mặt kia của sư phụ sẽ bị ấn vào chén súp miso trước mặt.

Nhưng mà, kỳ quái chính là, lão tổ nhìn qua dường như không hề tức giận.

Không chỉ không tức giận mà Minh Vãn Trừng thậm chí còn thấy lỗ tai Nam Ương đỏ ửng khả nghi.

Nam Ương cái gì cũng không nói, chỉ há miệng ra, ăn lấy miếng sushi trứng cá muối Khinh Hoan đút cho cô ấy. Sau đó liền khép miệng lại rất có giáo dưỡng yên lặng nhấm nuốt, lông mi thấp thấp rũ xuống, không mở miệng răn dạy nửa câu.

Miếng sushi khá lớn, thời điểm Nam Ương nhai nó quai hàm hơi phình phình ra. Hơn nữa lông mi cô ấy không cong, nằm dưới mí mắt càng thêm vẻ nhỏ dài, nhìn lâu lại thấy đáng yêu vô cùng.

Khinh Hoan nhìn Nam Ương như vậy trong lòng bỗng nhiên lại sinh ra ý niệm muốn hôn cô ấy.

Thích một người, thật sư là có hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Một bữa cơm ăn xong, từng người lại hoài tâm tư riêng. Kỳ Dật bị ánh mắt nóng rực của Minh Vãn Trừng dọa sợ tới mức chưa ăn được cái gì, Minh Vãn Trừng nhưng thật ra một bên nhìn chằm chằm người ta mà một bên miệng cũng không ngừng động tác, ăn đến nỗi eo quần jean cũng bị siết chặt. Nam Ương thì ngược lại chỉ ăn một miếng sushi kia, sau khi ăn xong liền ngồi trong góc cầm máy chơi game của mình tiếp tục chơi trò xếp hình Tetris.

Khinh Hoan rót cho Nam Ương ly trà nhưng Nam Ương lại không hề chạm tới, cô liền cầm ly đút Nam Ương uống. Nam Ương ngậm ly uống một ngụm nhỏ, sau khi uống xong bên môi còn dính chút vệt nước.

Khinh Hoan theo bản năng dùng đầu ngón tay lau đi nơi đó. Xúc cảm mềm mại lạnh lẽo, mang theo cảm giác ướt át liêu nhân, khiến cô nhịn không được vuốt ve thêm mấy lần nữa.

Cô bỗng nhiên nhớ tới thời điểm các cô vừa mới kết hôn. Đêm đó cô ăn cải trắng độc của Nam Ương làm cho đến nỗi viêm dạ dày, thời điểm Nam Ương đút thuốc cho cô cũng dùng ngón tay cọ miệng cô thế này.

Cô dường như đã hiểu, khi đó trong mắt Nam Ương cũng nổi lên dục niệm.

Nếu lúc này không có Kỳ Dật và Minh Vãn Trừng ở đây, cô nhất định sẽ nắm cằm Nam Ương hôn cô ấy.

Nam Ương bỗng nhiên lên tiếng: "Ăn xong rồi trở về thôi."

Khinh Hoan thu hồi suy nghĩ miên man của mình, sửa sang lại chút vẩn đục nơi đáy mát, đôi mắt thanh triệt như cũ nhìn về phía Kỳ Dật: "Tiểu Dật, hôm nay tới đây rồi thì ở lại một đêm đi. Đoàn phim của tụi mình bao rất nhiều phòng khách sạn, có mấy phòng còn trống, cậu có thể trực tiếp đến đó ngủ."

Kỳ Dật gật gật đầu. Nhưng ngay sau đó dường như cô ấy ý thức được cái gì, sợ hãi nhìn về phía Minh Vãn Trừng.

Minh Vãn Trừng vội nói: "Chị không gọi em sẽ không qua."

Ánh mắt Kỳ Dật vẫn tràn đầy hoài nghi.

Nam Ương đã đứng lên, áo khoác khoác trên tay, giọng nói bình đạm: "Lát nữa chúng ta không cần đi cùng nhau nữa, mỗi người đi dạo đi. A Trừng, chiếu cố Kỳ lão sư thật tốt, sau khi dạo xong nhớ đưa Kỳ lão sư về khách sạn."

Minh Vãn Trừng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Ương. Nam Ương đây là ngại cô và Kỳ Dật làm bóng đèn, cô ấy muốn trải qua thế giới hai người với sư phụ Khinh Hoan. Như vậy cũng tốt, cô cũng ngại cô ấy làm bóng đèn.

Khinh Hoan phụ họa nói: "Vậy Tiểu Dật cậu đi dạo một lát với A Trừng đi, tối thì về khách sạn. Sau khi về đến nơi thì nói với mình một tiếng, mình đặt bàn ở nhà hàng trong đó, bốn người chúng ta lại ăn một bữa nữa, thế nào?"

"Được a." Minh Vãn Trừng vui tươi hớn hở mà đồng ý.

Biểu tình của Kỳ Dật hiện tại như kiểu "Cậu cư nhiên bán đứng đồng đội" dùng sức trừng mắt với Khinh Hoan.

"Đi."

Nam Ương tích tự như kim chỉ nói ra một chữ, một mình đi ra ngoài trước. Khinh Hoan vội vã đi theo phía sau, lôi kéo góc áo cô ấy, nhỏ giọng nói gì đó, hình như là kêu Nam Ương mặc áo khoác vào.

Nam Ương đè thấp thanh âm trả lời: "Bên trong còn có áo sơ mi, rất nóng."

"Được rồi."

Khinh Hoan thở dài mang khẩu trang lên, nói thầm trong lòng người này sao mà khó hầu hạ như vậy.

"Em có chỗ nào muốn đi dạo không?" Nam Ương hỏi.

Khinh Hoan lắc đầu, cô thật sự là không có địa phương nào đặc biệt muốn đi.

Nam Ương trầm mặc một lát, nói: "Vậy cùng tôi đến nơi này đi."

Nam Ương khó có được chủ động muốn đến một nơi nào đó, Khinh Hoan có hơi kinh ngạc, cô cho rằng Nam Ương sẽ trực tiếp muốn trở về khách sạn. Dù sao thì cô ấy thích thanh tĩnh như vậy, theo như bình thường, ở những nơi ồn ào như thế này thêm một giây đều giống như dao chém vào người cô ấy.

Trong lòng Nam Ương đã có nơi muốn đến cho nên bước chân cũng không chút do dự. Các cô vào thang máy, xuống tầng một, lại đi thang cuốn xuống bên dưới tầng một. Bên cạnh thang cuốn tầng một có một cửa hàng trang sức, từ chỗ này của tầng một cũng có thể nhìn thấy nó, Nam Ương hẳn là lúc nãy đã chú ý tới cửa hàng này.

Vào bên trong, Nam Ương liền ngồi xuống ghế cao trước quầy, nhìn những đôi khuyên tai rực rỡ muôn màu trước mắt, mặt vô biểu tình hỏi bà chủ: "Chỗ của các cô có xỏ khuyên tai đúng không?"

Bà chủ chỉ nhìn vào cặp mắt kia thôi cũng biết đây chắc chắn là một đại mỹ nhân. Người xinh đẹp đến lúc nào cũng được hoan nghênh, bà chủ lập tức buông máy tính nhỏ trong tay xuống, cười tủm tỉm tiếp đãi: "Đúng đúng, có xỏ."

Khinh Hoan đứng ở phía sau Nam Ương, lúc nghe thấy cô ấy hỏi liền lắp bắp kinh hãi.

Chị ấy muốn xỏ khuyên?

"Chị cũng 35 tuổi rồi, sau lúc này đột nhiên lại muốn xỏ khuyên tai?" Khinh Hoan dựa vào quầy, quay đầu nhìn khuôn mặt Nam Ương.

Hai mắt Nam Ương rũ rũ, một lát sau đáp: "Không phải em.... Muốn tôi mang cùng với em sao?"

Khinh Hoan bỗng nhiên nhớ ra mới đây không lâu cô tâm huyết dâng trào mua một đôi khuyên tai kim cương. Cô cũng chỉ thuận miệng nói, nói muốn cùng Nam Ương mỗi người mang một chiếc, nếu Nam Ương không xỏ tai vậy thì cô đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng cái gì. Huống hồ cũng chỉ là khuyên tai mà thôi, không phải nhẫn, các cô có mang một bộ hay không kỳ thật cũng không quan trọng như vậy.

Nhưng mà cô làm sao cũng không thể tin được, Nam Ương thật sự đặt chuyện đó trong lòng, còn sớm ngay lúc ở tầng một tìm kiếm cửa hàng xỏ khuyên.

Nam Ương chưa từng xỏ tai, nhưng cô ấy ít nhiều cũng biết, sẽ có một cây kim xỏ xuyên từ bên này qua bên kia vành tai, nghiêm túc mà nói, này tính là xỏ xuyên thân thể. Trước đây ở cổ đại cô ấy cũng từng bị thương rất nhiều lần, biết xỏ xuyên qua cơ thể là tư vị gì, cô ấy không chắc xỏ tai có đau như bị xuyên qua eo bụng không, liền hỏi Khinh Hoan:

"Xỏ tai có đau không?"

Khinh Hoan có ba lỗ xỏ, mỗi tai trái phải một cái, riêng tai trái vành trên tai có một lỗ. Cô sờ sờ khuyên tai trên tai mình, hồi ức lại thể nghiệm xỏ tai hồi đại học, chậm rãi nói: "Ừm... Vành tai thì không đau, nhưng ngay gân tai thì sẽ đau."

Nam Ương gật gật đầu.

Bà chủ lấy kim xỏ ra khử trùng, rồi lại lấy cồn ra, liếc nhìn nữ nhân có đôi mắt thanh lãnh trước mặt: "Cô muốn xỏ mỗi bên hay sao?"

Nam Ương nghĩ nghĩ, nói: "Một bên là được rồi."

"Vậy thì bên nào?"

".... Bên trái."

Cô ấy có thói quen khi ngủ sẽ nằm nghiêng bên phải, xỏ bên tai phải sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

"Được, bên trái," Bà chủ dùng đốt ngón tay chạm vào mặt kính quầy, ra hiệu cho Nam Ương nghiêng người tới, ngón trỏ và ngón cái nắm vành tai trái của cô ấy, nhéo nhéo mảng da nhỏ trắng nõn kia, "Xỏ chính giữa?"

Nam Ương ừ một iếng.

Khinh Hoan nhìn chằm chằm bà chủ đang nắm vành tai tinh xảo kia, không hề chớp mắt. Nam Ương rất mẫn cảm, bà chủ chỉ nắm nhẹ một cái thôi lỗ tai oánh bạch của cô ấy đã đỏ lên. Cô nhíu nhíu mày, trong lòng thế nhưng ẩn ẩn cảm thấy khó chịu, có một loại xúc động muốn kéo Nam Ương chạy lấy người.

Cô sao có thể để người khác chạm vào vành tai của cô ấy chứ?

Nam Ương tựa vào tủ kính, lại mở miệng hỏi Khinh Hoan: "Thật sự không đau?"

Khinh Hoan áp xuống khó chịu trong lòng, cong cong khóe môi với cô ấy: "Thật sự không đau. Sao vậy, chị rất sợ đau à?"

Nam Ương trầm mặc một lút mới nhẹ gật đầu.

"Ừm.... Tôi rất sợ đau."

Khinh Hoan nhịn không được mỉm cười, móc từ trong áo khoác ra một que kẹo mút Alps, vị trái cây nhiệt đới. Cô tháo giấy đóng gói ra, lấy que kẹo màu sắc rực rỡ từ bên trong ra.

"Vốn dĩ là muốn sau khi trở về mới đưa cho chị, nhưng hiện tại xem ra, phải dỗ ngay rồi."

Khinh Hoan cười kéo khẩu trang Nam Ương xuống đến cằm, sau đó nhẹ nhàng nhét que kẹo tròn tròn đáng yêu vào miệng Nam Ương.

Nam Ương ngâm kẹo, má hơi hơi phồng lên, nhìn ra được là cô ấy đang liếm kẹo trong miệng.

Khinh Hoan chống tay trên tủ kính, cằm thì gác trong lòng bàn tay, đôi mắt vũ mị cong lên: "Ngon không?"

Nam Ương hàm hồ đáp: "Ngon lắm."

Trong miệng cô ấy có kẹo cho nên lúc nói chuyện cũng không được rõ ràng, nói "ngon lắm" nhưng phát âm lại nghe thành "tốt lắm". Khinh Hoan bị một tiếng này làm cho mềm nhũn, trong lòng nhu nhu, cười đến càng thêm sáng lạn.

* 好吃 (Hào chī): Ngon lắm; 好次 (Hǎo cì): Tốt lắm -- Không biết dịch đúng hông nữa, có bạn nào hiểu ý khác thì hú mình một tiếng với nha

Bụp ---

Tiếng vành tai bị kim xuyên qua nhỏ nhỏ vang lên.

"Xỏ xong rồi." Bà chủ bắt đầu thu thập những đồ rải rác trên tủ kính, "Nhớ là trở về mỗi ngày phải lật qua lật lại, đừng để chúng dính vào lại thịt lớn, bôi ít rượu để tránh viêm nhiễm, một tuần sau là có thể thay khuyên khác."

Khinh Hoan nói cảm ơn với bà chủ, dùng Wechat thanh toán tiền.

Nam Ương ngậm kẹo, cau mày sờ soạng vành tai của mình. Nguyên lai thật sự không đau. Nhưng mà cảm giác rất kỳ quái, có thể tinh tường cảm nhận được có cái gì đó xỏ xuyên qua thịt mình, nhưng mà thế nhưng một chút đau đớn cũng không có.

Đương nhiên, chỉ là mười giây trước không đau mà thôi.

Chờ cho sau khi cồn trên khuyên tai thấm vào miệng vết thương rồi, mày Nam Ương nhăn lại càng sâu hơn. Cô ấy muốn cào, nhưng mà vừa nhẹ nhàng chạm vào thôi, lỗ xỏ mới liền đau nhức đến không chịu được.

"Đừng sờ, vi khuẩn sẽ xâm nhập đó." Khinh Hoan dùng giấy gói kẹo rỗng nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay Nam Ương.

"Ừm."

Nam Ương thuận theo bỏ tay xuống.

Vành tai cô ấy đỏ đến lợi hại, hệt như muốn nhỏ máu, còn hơi sưng. Bạc quá mềm, cho nên khi xỏ tai người ta thường dùng khuyên làm từ thép, vì để tránh cho miệng vết thương mưng mủ, tuần thứ nhất không thể gỡ xuống. Nhưng chất đinh thép lại là chất rất dễ gây kích ứng viêm nhiễm nhất, cho nên phải thường thoa cồn khử trùng.

Miệng vết thương còn chưa khép lại phải thoa cồn lên, nghĩ thôi cũng biết là chuyện không dễ chịu gì.

"Có đau không?" Khinh Hoan có chút đau lòng.

Nam Ương lắc đầu.

"Tháng này chị đừng gội đầu một mình, như vậy có thể sẽ làm ướt miệng vết thương, nghiêm trọng còn dẫn đến mưng mủ. Nếu lúc nào muốn gội thì nói với em, em gội cho chị."

Nam Ương trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Vậy.... Tắm rửa thì sao?"

Khinh Hoan há miệng thở dốc, sau khi phản ứng lại ý tứ trong lời nói Nam Ương, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, đẩy nhẹ cánh tay cô ấy, nhỏ giọng dỗi nói: "Đáng ghét."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom