Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhiên Tâm

Chương 60


Kỷ Nhiên Tân đứng ngẩn ra một lúc, đợi đến khi cơn choáng váng ngọt ngào này hoàn toàn biến mất mới đi qua nhẹ nhàng kéo cánh tay Tần Nghi nói: "Đừng đánh nữa!"

Tần Nghi nửa quỳ một đầu gối đặt trên lưng Cù Hạo, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Nhiên Tân nhưng vẫn không buông tay.

Có lẽ Cù Hạo uống nhiều lắm, nhìn không mấy tỉnh táo, chẳng biết những lời Tần Nghi nói vừa xong có nghe lọt tai chữ nào không, cố gắng cựa quậy toàn thân muốn đẩy Tần Nghi ra bò dậy.

Tần Nghi đặt tay lên gáy anh ta ép mặt anh ta xuống đất.

Trên nền đất toàn là bụi bặm và gạch đá vụn, mặt mày Cù Hạo lấm lem, khóe miệng còn hơi rách, không biết anh ta đang lẩm bẩm cái gì, Tần Nghi vừa loáng thoáng nghe thấy hai chữ Tân Tân thì lại càng ra tay ác hơn.

Cù Hạo nhất thời không thở nổi, trong miệng cũng không phát ra tiếng gì nữa.

Kỷ Nhiên Tân hoảng hồn, tay dùng sức cố gắng kéo Tần Nghi ra, "Mau buông ra anh Nghi, anh định giết anh ấy à?"

Lúc này Tần Nghi mới chậm rãi buông Cù Hạo ra.

Cù Hạo vẫn giống như đống bùn nhão nằm bẹp trên mặt đất, cố gắng hít thở, mặc dù Tần Nghi đã buông ra nhưng anh ta chẳng thể bò dậy nổi.

Kỷ Nhiên Tân ngồi xổm trên mặt đất, đỡ đầu của Cù Hạo nâng lên, hỏi: "Anh không sao chứ?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

2. Phía Cuối Đôi Cánh

3. Váy Hạ Thần

4. Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

=====================================

Cù Hạo không hề trả lời, bàn tay đang buông thõng chống trên nền đất cố gắng bò lên, nhưng hai chân lại không có sức.

Kỷ Nhiên Tân không còn cách nào khác đành giúp anh ta xoay người, để anh ta nằm ngửa trên đất.

Chờ Cù Hạo xoay được người lại, Kỷ Nhiên Tân men theo ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ rọi vào nhìn thấy trên tay Tần Nghi hình như có một vết thương đang chảy máu, vội vàng buông Cù Hạo ra đứng dậy, cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Nghi hỏi: "Bị thương rồi?"

Tần Nghi nói: "Vết thương nhỏ."

Kỷ Nhiên Tân dí sát mắt vào cố gắng nhìn, xác nhận vết thương không sâu cũng không dài mới hơi hơi yên lòng.

Tần Nghi liếc mắt nhìn Cù Hạo đang nằm trên đất, sau đó nói: "Về thôi."

Thật ra Kỷ Nhiên Tân có hơi lo lắng cho Cù Hạo, nhưng lại sợ chọc giận Tần Nghi, chỉ có thể nói: "Đợi chút, em gọi người đưa Cù Hạo về." Nói xong, cậu nghĩ đến Hà Đông còn đang ở dưới lầu bèn đi thẳng về phía cầu thang, muốn xem thử Hà Đông còn có thể đứng dậy hay không.

Tần Nghi đi theo phía sau Kỷ Nhiên Tân, định ra khỏi khỏi tòa nhà hoang này trước.

Không ai ngờ tới, Cù Hạo vốn vẫn đang nằm sõng xoài trên mặt đất lại vật vã bò dậy, lảo đảo đâm thẳng về phía lưng Tần Nghi, "Bớt con mẹ nó quấn lấy Kỷ Nhiên Tân không buông đi!"

Tần Nghi xoay người lại, tóm được cánh tay Cù Hạo, đẩy anh ta ra, Cù Hạo vùng vẫy một cái tay còn lại đẩy trúng vai Kỷ Nhiên Tân.

Bên cạnh Kỷ Nhiên Tân là cầu thang đổ nát không có lan can bảo hộ, cậu bị Cù Hạo đẩy một cái như vậy, cả người đứng không vững, lao thẳng xuống cầu thang sau đó lăn tròn đến tận lầu một.

"Tân Tân!" Tần Nghi đạp vào bụng Cù Hạo đẩy anh ta văng ra, chạy vội xuống cầu thang nhìn thấy Kỷ Nhiên Tân đang cuộn tròn trên mặt đất.

Trong nháy mắt ấy Tần Nghi cảm giác như mình không thở nổi, hắn ngồi xổm xuống, run run duỗi tay ra, hỏi: "Thế nào rồi?"

Giọng của hắn rõ ràng rất bình tĩnh, thế nhưng Kỷ Nhiên Tân vừa nghe đã nhận ra có hơi run, cậu nhìn Tần Nghi cười, "Hình như không sao, chỉ có cổ chân đau thôi, chẳng biết có phải gãy xương rồi không."

Đúng lúc này, Cù Hạo đã tính táo lại, anh ta vội vịn vách tường bước xuống lầu một, sợ hãi gọi một tiếng: "Tân Tân?"

Tần Nghi lạnh giọng quát lên: "Cút!"

Cù Hạo thấy Kỷ Nhiên Tân bị thương, vốn đã vừa xót vừa hối hận rồi, lúc này bị Tần Nghi quát ngăn lại bèn vô thức dừng bước chân.

Hà Đông cũng đứng lên, vịn tường từ phía xa nhìn lại, không bước đến.

Tần Nghi dùng một tay luồn xuống đầu gối Kỷ Nhiên Tân, một tay đỡ phía sau lưng cậu nhẹ nhàng ôm cậu lên nói: "Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện."

Kỷ Nhiên Tân "Ừ" một tiếng, cậu vùi đầu vào trong ngực Tần Nghi, nhỏ giọng nói: "Anh Nghi, em đau quá."

Tần Nghi ôm cậu bước ra ngoài, "Cố chịu một chút, đến bệnh viện là sẽ không sao nữa."

Cù Hạo ngơ ngác nhìn bọn họ, anh ta có rất nhiều lời muốn nói với Kỷ Nhiên Tân, nhưng lại không dám bước qua, cuối cùng chỉ có thể duy trì một khoảng cách nhất định đi theo phía sau bọn họ.

Từ tòa nhà hoang đi ra bên ngoài, Tần Nghi đạp trên cánh đồng hoang, cẩn thận ôm Kỷ Nhiên Tân đi về hướng bệnh viện trong thị trấn.

Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên, rì rầm nói chuyện cùng hắn: "Thật ra em không sao đâu."

Tần Nghi cúi đầu nhìn cậu.

Biểu cảm của Kỷ Nhiên Tân cũng không còn đau đớn như lúc nãy nữa, thậm chí cậu còn có sức với tay túm lấy vạt áo của Tần Nghi nói: "Em dọa Cù Hạo thôi, để anh ấy sau này tránh xa tụi mình ra chút."

Tần Nghi yên lòng hơn, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hỏi: "Chân thì sao?"

Kỷ Nhiên Tân nói: "Không cử động thì sẽ không đau."

Tần Nghi hỏi tiếp: "Cử động sẽ đau lắm à?"

Kỷ Nhiên Tân rầm rì đáp: "Vâng."

Tần Nghi nói: "Vậy có khả năng là gãy xương thật rồi."

Kỷ Nhiên Tân im lặng một lát, hỏi: "Có phải Cù Hạo vẫn đi theo không?"

Xung quanh quá vắng, bọn họ đều có thể nghe thấy rất rõ tiếng bước chân phía sau, giữ một khoảng cách nhưng vẫn không dừng lại.

Kỷ Nhiên Tân nói: "Đừng tính toán với anh ấy làm gì, em và anh ấy lớn lên bên nhau, anh ấy vẫn luôn coi em như em trai mình, ý muốn bảo vệ rất mạnh."

Tần Nghi cũng không đón ý của cậu, một lúc sau bèn hỏi: "Thế sân khấu kịch của em giờ tính diễn sao đây?"

Kỷ Nhiên Tân đột nhiên dựng thẳng sống lưng ngẩng đầu lên nói: "Chết rồi, em quên mất chuyện này luôn."

Nếu là gãy xương thật, e rằng phải tĩnh dưỡng mất mấy tháng, chắc chắn không thể tham gia buổi diễn đêm giáng sinh.

Tần Nghi thản nhiên buông một câu: "Hối hận không?"

Kỷ Nhiên Tân thử đung đưa chân, đau nhăn hết cả mặt lại, đợi một lúc cho cơn đau qua đi mới nói: "Sao nghe giọng anh như đang nói kháy em vậy? Em không diễn, anh kiếm ngươi khác mà diễn cùng đi."

Tần Nghi không hề suy nghĩ nói luôn: "Anh không diễn nữa."

Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu nhìn hắn, "Vậy sao lúc ấy anh lại đồng ý diễn?" Với tính cách của Tần Nghi, không nên đồng ý chuyện như thế này mới phải.

Tần Nghi không trả lời.

Kỷ Nhiên Tân dùng cùi chỏ huých huých hắn, "Có phải chỉ muốn tìm lý do tiếp cận em, tính theo đuổi lại em đúng không?"

Tần Nghi nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười.
 
Chương 61


Tần Nghi đưa Kỷ Nhiên Tân đến khoa cấp cứu của bệnh viện, sau khi chụp X – quang thì được chẩn đoán là gãy xương mắt cá chân, cần phải phẫu thuật cố định.

Tần Nghi cảm thấy tình huống này khá nghiêm trọng, không thể tự ý quyết định, bèn gọi điện cho Tần Phong, cuối cùng quyết định ngày mai Tần Phong sẽ lái xe tới đón Kỷ Nhiên Tân về nhà, đến bệnh viện tốt hơn trong thị trấn phẫu thuật.

Đêm đó, Kỷ Nhiên Tân phải ở tạm trong bệnh viện để theo dõi.

Lúc Tần Nghi ra cuối hành lang gọi điện thoại cho Tần Phong quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Cù Hạo dùng hai tay bụm mặt, cả người chật vật ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh.

Nghe thấy tiếng Tần Nghi đi lại, anh ta cũng không ngẩng đầu lên.

Tần Nghi mở cửa phòng bệnh bước vào, nói với Kỷ Nhiên Tân: "Cù Hạo ở bên ngoài, em có muốn nói gì với nó không?"

Vốn Kỷ Nhiên Tân đang cúi đầu nhắn tin báo với Thi Đằng, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, hơi do dự hỏi: "Em có thể à?"

Tần Nghi không trả lời lại, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh đến trước mặt Cù Hạo, nhìn anh ta nói: "Muốn nói gì tự vào nói với Kỷ Nhiên Tân."

Cù Hạo ngẩng đầu lên, trên mặt đầy bụi bẩn còn lẫn cả vết máu, anh ta hơi ngẩn ra, đứng dậy đi về phía phòng bệnh.

Sau khi anh ta đi Tần Nghi ngồi luôn xuống băng ghế đó.

Chân Kỷ Nhiên Tân bị thương nên tạm thời cố định lại, nằm trên giường bệnh trông vô cùng đáng thương.

Cù Hạo đi đến chiếc giường bệnh trống bên cạnh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh thật sự không cố ý."

Kỷ Nhiên Tân úp điện thoại lên ngực, nhìn Cù Hạo cười, "Được rồi, tha thứ cho anh."

Cù Hạo im lặng một lúc, nói: "Hay là mày cứ mắng anh đi."

Kỷ Nhiên Tân nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh mang theo ý cười, "Không mắng anh, em thích anh còn không kịp nữa là, mắng gì chứ?"

Cù Hạo nghe cậu nói vậy thì sững sờ, vẻ mặt hoang mang nhìn cậu.

Kỷ Nhiên Tân nói: "Từ nhỏ em đã rất thích anh rồi, cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc em nhiều năm như vậy, anh đối với em mà nói vẫn luôn là một sự tồn tại đặc biệt. Thế nhưng bây giờ đã có người đặc biệt hơn xuất hiện, sau này anh không cần phải lo lắng cho em nữa, có thể buông tay rồi."

Cù Hạo ngơ ngác nhìn cậu.

Kỷ Nhiên Tân nói: "Mặc kệ em và Tần Nghi có đi được đến cuối cùng hay không, đó cũng là sự lựa chọn của bọn em, nếu sau này có xảy ra chuyện gì dù hối hận thì cũng là kết quả mà bọn em phải gánh chịu chứ không nên do anh quyết định giúp bọn em, hiện tại em rất tốt, cũng rất thỏa mãn, anh không cần phải áy náy, đi về nghỉ ngơi đi."

Cù Hạo liếm liếm đôi môi khô khốc, anh ta hít sâu một hơi nói: "Anh ở lại cùng mày."

"Không cần," Kỷ Nhiên Tân vội vàng từ chối, "Em có Tần Nghi rồi, không làm phiền anh nữa."

Cù Hạo nhìn cậu, nhìn rất lâu cũng không nói gì, phải đến đến hai, ba phút sau anh ta mới đứng lên đi ra ngoài, trước khi bước qua cửa phòng bệnh, không nén được hỏi: "Có phải mày..." nói chưa hết câu anh ta đã ngừng lại.

Kỷ Nhiên Tân khó hiểu hỏi: "Gì ạ?"

Cù Hạo lắc đầu, "Không có gì." Hắn bước ra khỏi phòng bệnh, không nói lời nào với Tần Nghi đang ngồi trên băng ghế trong hành lang, đi thẳng luôn.

Lúc Tần Nghi bước vào phòng bệnh thì tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ có một chiếc đèn huỳnh quang, treo trên trần nhà sơn trắng sáng đến chói mắt.

Tần Nghi ấn công tắc trên vách tường tắt đèn đi, sau đó mới chậm rãi đi lại cạnh giường bệnh ngồi xuống, hắn nói: "Ngủ đi."

Đôi mắt Kỷ Nhiên Tân dần dần thích ứng được với bóng tối, cậu nhìn bóng người mảnh khảnh của Tần Nghi bên cạnh nói: "Anh ngủ cùng em đi."

Tần Nghi không lên tiếng.

Kỷ Nhiên Tân cẩn thận cố gắng duỗi cái chân còn lại không bị thương của mình qua, đụng đụng vào chân của Tần Nghi, sau đó dần dịch chuyển ra chính giữa muốn cọ cọ hắn.

Lúc này Tần Nghi mới túm chân của cậu lại, im lặng dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn chân cậu.

Kỷ Nhiên Tân đột nhiên nhảy dựng lên, đụng phải mắt cá chân bị thương, lại ai ui một tiếng vật vã ngã xuống.

Tần Nghi buông cậu ra, "Còn không chịu nằm yên."

Kỷ Nhiên Tân vẫn rên ư ử kêu đau.

Tần Nghi nói với cậu: "Sáng sớm mai cha anh sẽ tới đón em, đến lúc đó anh không thể cùng em về được."

"Ừ," Kỷ Nhiên Tân nhìn hắn, "Tại sao?"

Tần Nghi nói: "Có mẹ em ở nhà chăm sóc em, anh cũng không có lý do gì để nhất định phải về cùng, em cứ dưỡng bệnh cho tốt, cuối tuần anh sẽ về."

Kỷ Nhiên Tân chớp chớp hai mắt, không nói gì.

Tần Nghi đi tới bên giường, cúi người xuống đưa tay lên che hai mắt cậu lại, nhỏ giọng nói: "Ngoan, chỉ là tiểu phẫu thôi không có gì phải sợ." Nói xong, vẫn giữ nguyên động tác che mắt cậu, ghét sát lại hôn lên môi cậu.

Kỷ Nhiên Tân cười khẽ, "Như này là xong chuyện à?"

Môi Tần Nghi kề sát mặt cậu, "Chờ em khỏe lại đã."
 
Chương 62


Kỷ Nhiên Tân bị gãy xương mắt cá chân, sau khi phẫu thuật phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, sân khấu kịch đêm giáng sinh chắc chắn không có cách nào diễn được.

Sau khi cậu liên hệ với đoàn kịch, Tần Nghi cũng lập tức chủ động xin bỏ diễn.

Biên kịch Lưu Vi Vi vẫn chưa từ bỏ ý định, cô đi tìm Tần Nghi, bày tỏ nhân vật này đặc biệt thiết lập dựa trên hình mẫu là hắn, hy vọng hắn suy nghĩ thêm một chút.

Thế nhưng Tần Nghi hoàn toàn không cần suy nghĩ thêm, trực tiếp từ chối luôn.

Đoàn kịch không còn cách nào khác, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thay hai diễn viên chính, cũng may là vừa mới bắt đầu luyện tập và dàn dựng tiết mục, giờ tập lại từ đầu cũng không mất quá nhiều thời gian.

Kỷ Nhiên Tân phẫu thuật xong ở nhà hồi phục hơn một tháng, gắng gượng xuống được giường chống nạng quay lại đi học. Mẹ cậu cũng sợ cậu bị bỏ lỡ quá nhiều môn học, chỉ có thể cùng Tần Phong đưa cậu về trường.

Ký túc xá ở trường của Kỷ Nhiên Tân trên lầu bốn không có thang máy, giường trong ký túc xá cũng là giường tầng trên, nên để tiện cho cậu, Tần Phong kêu Tần Nghi thuê một phòng trọ nhỏ bên ngoài cho Kỷ Nhiên Tân ở tạm.

Vốn Thạch Mộng Lan muốn tới ở chăm sóc cho Kỷ Nhiên Tân nhưng bị Kỷ Nhiên Tân cương quyết từ chối, sau đó thống nhất rằng hai tháng này Tần Nghi sẽ tạm thời chuyển đến sống cùng với Kỷ Nhiên Tân.

Ngày họ trở về trường, Tần Nghi đã đứng đợi họ trước cổng khu chung cư cho thuê.

Lúc xe của Tần Phong sắp đến, Kỷ Nhiên Tân đã nhìn thấy Tần Nghi từ xa, nói: "Anh Nghi tới rồi."

Xe dừng ngay trước mặt Tần Nghi, Tần Nghi mở cửa xe từ bên ngoài, Kỷ Nhiên Tân thò một chân chống xuống đất, khom người chui ra.

Tần Nghi đứng ngay đó đỡ được cậu, trước tiên ôm eo cậu, để cậu tựa trên người mình, sau đó dìu cậu đứng vững.

Tần Phong đi lấy hành lý trong cốp xe, Thạch Mộng Lan cầm gậy chống của Kỷ Nhiên Tân xuống xe, nhìn Kỷ Nhiên Tân vẫn đang tựa cả người lên Tần Nghi thì vội vàng đem gậy nhét vào trong tay cậu, nói với Tần Nghi: "Nó có thể tự đi được rồi, đừng chiều nó."

Kỷ Nhiên Tân chống gậy đứng thẳng người dậy.

Tần Phong dỡ hành lý trên xe xuống, sau đó cả nhà cùng đi lên lầu.

Phòng Tần Nghi thuê rất nhỏ, chỉ có duy nhất một phòng ngủ và một cái giường, nhưng cũng may sô pha có thể mở ra làm thành một cái giường tạm.

Thạch Mộng Lan giúp bọn họ sắp xếp nhà cửa, trước khi về còn nói xin lỗi với Tần Nghi, xin lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho hắn.

"Nói gì vậy," Tần Phong ôm vai Thạch Mộng Lan, "Đây là em trai nó, là việc nó nên làm."

Tần Nghi nói với Thạch Mộng Lan: "Dì, dì cứ yên tâm ạ."

Chờ cha mẹ rời đi rồi, Kỷ Nhiên Tân đổ rạp người xuống giường, giang rộng tay chân, ngáp to một cái.

Cậu thấy Tần Nghi đứng ở cửa nhìn mình, bèn ngoắc ngoắc một ngón tay với Tần Nghi, "Lại đây nào anh chàng đẹp trai."

Tần Nghi chậm rãi bước tới, vò vò tóc Kỷ Nhiên Tân.

Hiện tại đang thuê nhà ở bên ngoài có không gian riêng tư, nên Tần Nghi cũng không cần đến phòng tự học trên trường nữa, buổi tối bèn bật đèn ngồi trước bàn học đọc sách.

Kỷ Nhiên Tân biết hắn quyết tâm muốn thi lên nghiên cứu sinh, nên hầu như không làm phiền đến hắn, tự mình chống nạng nhảy lò cò quanh nhà.

Cậu có hơi kích động, luôn cảm thấy đây chính là khởi đầu cho việc sống chung của cậu và Tần Nghi.

Sau đó cậu nằm xuống ghế sô pha, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Nghi, bỗng nhiên cậu nhận ra mình thật sự muốn sống như thế này cả đời, hai người sống chung một mái nhà, cho dù lặng yên không làm gì cả, cảm giác người ấy luôn ở bên cạnh mình cũng là một loại hạnh phúc.

Đợi đến khi trễ lắm rồi, Kỷ Nhiên Tân bèn không nhịn được nữa, chống nạng nhảy tới phía sau Tần Nghi, nhẹ nhàng ném gậy qua một bên, hai tay vòng qua vai hắn từ sau lưng ôm lấy hắn.

Tần Nghi dừng ở cuối trang sách kia, không có phản ứng gì.

Kỷ Nhiên Tân vẫn rất kiên trì, đưa tay lần mò cơ ngực rắn chắc của Tần Nghi.

Tần Nghi cũng không ngăn cậu lại, một tay vẫn cầm bút ghi chép lên cuốn sổ, tay còn lại lật sách, vừa vặn lật hết chương này là kết thúc.

Kỷ Nhiên Tân thấy được, ghé vào bên tai hắn nói: "Xem xong rồi hả? Xem xong rồi hay là bọn mình...."

Tần Nghi đặt bút xuống, đưa tay nắm lấy cánh tay Kỷ Nhiên Tân, vòng qua người cậu, kéo cậu từ sau ghế dựa ngồi vào lòng mình.

Kỷ Nhiên Tân hoảng hồn, vội vàng nâng chân bị thương lên, chỉ sợ đụng trúng.

Tần Nghi giữ mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào mình, nói: "Hay là bọn mình làm gì?"

Mặt Kỷ Nhiên Tân bị bẹo phát đau cũng không giãy ra, hai tai đỏ lên, nói: "Anh có muốn nếm thử em một chút không? Đảm bảo sẽ làm cho anh hài lòng."

Hình như Tần Nghi bị chọc cười, hai mắt cong cong.

Hai tai Kỷ Nhiên Tân đỏ bừng, chưa từ bỏ ý định vươn tay cởi cúc áo trước ngực Tần Nghi.

Tần Nghi đột nhiên ôm cậu đứng lên.

Kỷ Nhiên Tân vội vã ghì chặt lấy vai Tần Nghi.

Tần Nghi vừa ôm cậu về phòng ngủ vừa hỏi: "Chân đỡ chưa?"

Kỷ Nhiên Tân nhanh chóng trả lời: "Sớm khỏi rồi, anh thả em xuống em có thể đánh cho anh xem một bộ quyền."

Tần Nghi gật nhẹ đầu: "Vậy thì tốt."
 
Chương 63


Vào đêm giáng sinh, ba trường đại học trong thị trấn đều rất náo nhiệt.

Sự náo nhiệt này thậm chí còn lan tràn ra toàn bộ thị trấn nhỏ, ngay cả người dân bên thôn Mới cũng đến trường đại học xem bữa tiệc dạ hội của đám sinh viên.

Dạ hội được bố trí ở quảng trường của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, dựng một sân khấu, hàng ghế đầu là chỗ ngồi của các vị lãnh đạo thuộc ba trường đại học.

Phía sau không xếp bao nhiêu ghế ngồi cả, đại đa số sinh viên đều đứng bên ngoài để xem tiết mục biểu diễn.

Ngoại trừ trên quảng trường, hôm nay trong thị trấn cũng đặc biệt nhộn nhịp, kể cả nhà hàng bên ngoài trường học hay quán KTV, đâu đâu cũng có không khí lễ hội, với đủ các loại đồ trang trí giáng sinh để thu hút sự chú ý của khách khứa, thị trấn nhỏ phía nam cũng tràn ngập hơi thở náo nhiệt của sắc đỏ và trắng đan xen.

Tần Nghi ngồi phía trước xe đạp, Kỷ Nhiên Tân ngồi phía sau, hai người dừng xe ở một góc quảng trường đứng nhìn sân khấu phía xa xa.

Một nam một nữ đang song ca trên sân khấu, bọn họ đứng ở đây cố gắng lắm cũng chỉ nhìn được cô gái kia đang mặc một chiếc đầm màu đỏ.

Giọng hát du dương được khuếch đại bằng loa truyền đi rất xa, ngay cả ở bên ngoài trường học cũng có thể nghe thấy rất rõ.

Kỷ Nhiên Tân quấn chặt khăn quàng cổ, hai tay nhét trong túi áo Tần Nghi, nói: "Lạnh thật ý, anh nói xem Hiệu Trưởng bọn họ ngồi chỗ ấy có phải bị lạnh đến ngốc luôn rồi không?"

Tần Nghi không hề trả lời, một lát sau nói: "Lạnh hả? Vậy mình về nhé."

"Đừng," Kỷ Nhiên Tân nói, "Em muốn xem vở diễn kia của bọn mình."

Tần Nghi ngồi trên yên xe đạp, hai chân dài duỗi thẳng chống trên mặt đất giữ thăng bằng, hai tay cũng đút trong túi áo, "Đã không còn là vở diễn của bọn mình nữa rồi."

Kỷ Nhiên Tân thở dài một hơi, "Em tiếc thật á, cơ hội tốt như vậy, không chừng có ai để mắt tới còn mời em đi đóng phim, sau đó thuận buồm xuôi gió tiền đồ rộng mở."

Tần Nghi yên lặng mỉm cười.

Kỷ Nhiên Tân tháo một nửa chiếc khăn quàng cổ của mình ra vòng qua cổ Tần Nghi.

Tần Nghi nói: "Anh không cần đâu."

Kỷ Nhiên Tân dùng đầu thụi nhẹ một cái vào phía sau lưng hắn, "Lạnh như vậy, giả bộ cool ngầu cái gì!"

Tần Nghi rút tay ra khỏi túi, cẩn thận chỉnh lại khăn quàng cổ cho Kỷ Nhiên Tân, sau đó đạp xe về phía trước, nói: "Đi hỏi thử xem vở kịch đó diễn thứ mấy trong chương trình."

Sân khấu kịch đến tận nửa sau đêm hội mới bắt đầu.

Kỷ Nhiên Tân yên tĩnh ngồi ở phía sau xe đạp, nhìn ba người trên sân khấu đang biểu diễn.

Sau khi kết thúc, cậu vỗ vỗ nhẹ sau lưng Tần Nghi, "Về thôi anh."

Tần Nghi hỏi cậu: "Thế nào?"

Kỷ Nhiên Tân ngước mặt lên nhìn hắn, "Cái gì thế nào?"

Tần Nghi nói: "Nếu để cho em diễn thì sẽ như thế nào?"

Thật ra từ nãy tới giờ, vấn đề mà Kỷ Nhiên Tân nghĩ tới nhiều nhất chính là cái này, nếu như đổi lại là cậu diễn, phải di chuyển như thế nào, nói lời thoại ra sao, xử lý chi tiết nhỏ kia kiểu gì. Nhưng bây giờ khi nghe Tần Nghi hỏi, cậu lại không còn hứng thú trả lời nữa, chỉ ôm chặt lấy eo Tần Nghi nói: "Nghĩ những cái này có ích gì đâu, nhanh nhanh về nhà thôi. Đêm nay lạnh quá đi mất, anh phải làm ấm giường giúp em đấy."

Tân Nghi đặt chân lên bàn đạp, xe đạp lắc lư chạy về hướng cổng trường.

Giáng sinh vừa hay rơi trúng vào thứ bảy.

Đêm dạ hội của trường được tổ chức vào tối thứ sáu, hai người Tần Nghi không về nhà luôn, mà sáng hôm sau mới gọi một chiếc xe quay về thị trấn.

Chân của Kỷ Nhiên Tân chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đi lại vẫn phải cẩn thận hơn một chút, cố gắng không dồn quá nhiều sức nặng lên chân.

Từ khi Kỷ Nhiên Tân bị gãy xương, không biết Thạch Mộng Lan đã hầm biết bao nhiêu là canh xương và canh giò heo cho cậu, mỗi lần từ trường học trở về nhà là lại bắt đầu hầm canh, canh xương không muối không bột ngọt cứ như vậy ép Kỷ Nhiên Tân uống suốt.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa về đến nhà cơm nước đã được bày biện xong xuôi, Thạch Mộng Lan cũng chuẩn bị sẵn một chén canh nóng cho riêng Kỷ Nhiên Tân rồi.

Thừa dịp không ai chú ý, Kỷ Nhiên Tân bắt Tần Nghi uống giúp cậu hơn một nửa chén canh, bản thân cậu sẽ uống nốt non nửa còn lại, sau đó khập khiễng đem chén không vào trong bếp.

"Tần Nghi!" Tần Phong bỗng đứng ở cửa phòng vẫy tay gọi Tần nghi, ra hiệu cho hắn đi qua có lời muốn nói.

Kỷ Nhiên Tân đứng ở cửa phòng bếp, sau khi nhìn Tần Nghi theo Tần Phong vào trong phòng, Tần Phong đóng cửa lại, nhất thời cảm thấy lòng dạ thấp thỏm không yên.

Cậu đi vào phòng bếp, đứng cạnh bồn tự rửa sạch chén uống canh.

Thạch Mộng Lan tắt bếp, lau qua tay lên tạp dề, nói với Kỷ Nhiên Tân: "Tân Tân, mẹ có chuyện muốn nói cho con nghe."

Kỷ Nhiên Tân quay đầu nhìn bà, lại càng thấp thỏm hơn.

Thạch Mộng Lan có hơi do dự, tay cứ chà đi chà lại trên tạp dề, mở miệng nói: "Mẹ sinh cho hai đứa một em gái được không?"

"Gì ạ?" Kỷ Nhiên Tân trợn tròn hai mắt.

Thạch Mộng Lan không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nhiên Tân, hai tay cứ chà tới chà lui trên tạp dề, da cũng sắp bị mài xước mất rồi, "Vì mẹ đã mang thai, mẹ và chú của con bàn bac với nhau, muốn sinh em bé ra."

Kỷ Nhiên Tân phản xạ có điều kiện nhìn cái bụng của bà, "Có thai rồi ạ?"

Thạch Mộng Lan gật nhẹ đầu.

Kỷ Nhiên Tân cũng không biết cảm xúc hiện tại bây giờ của mình là gì, không nói được là vui hay không vui, ngay sau đó cậu bắt đầu trở nên lo lắng, "Mẹ, tuổi mẹ không còn trẻ nữa, có nguy hiểm gì hay không?"

Thạch Mộng Lan nói: "Đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói vẫn có thể sinh em bé."

Kỷ Nhiên Tân hơi do dự, đi tới bên cạnh nắm chặt tay Thạch Mộng Lan.

Thạch Mộng Lan hỏi cậu: "Con không vui phải không?"

Kỷ Nhiên Tân vội vàng nói: "Không đâu, con chỉ lo lắng cho sức khỏe của mẹ thôi."

Thạch Mộng Lan nhẹ nhàng ôm cậu, "Mẹ và chú của con đều biết chừng mực, sẽ không mạo hiểm đâu."

Kỷ Nhiên Tân đáp: "Vậy thì tốt rồi ạ."

Thạch Mộng Lan mỉm cười, xoay người lại muốn bật bếp, Kỷ Nhiên Tân vội vàng ngăn bà lại, "Đừng làm, để con."

"Nào có yếu ớt như vậy," Thạch Mộng Lan cười vỗ vỗ vai Kỷ Nhiên Tân, "Ra ngoài chơi đi, đợi lát nữa chú của con sẽ vào giúp mẹ."

Kỷ Nhiên Tân lại nhìn bà, dặn dò: "Nhớ chú ý thân thể, nhất định không được mạo hiểm."

Thạch Mộng Lan nhéo mũi con trai, "Biết rồi."

Kỷ Nhiên Tân hoảng hốt quay trở lại ngồi trong phòng khách, chỉ chốc lát sau Tần Nghi bước từ trong phòng ra, đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống.

Kỷ Nhiên Tân nhìn Tần Nghi, hỏi: "Cha anh đã nói gì với anh?"

Tần Nghi không trả lời, một lát sau mỉm cười nắm chặt lấy tay Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh cảm thấy như vậy có ổn không?"

Tần Nghi nói: "Anh cảm thấy rất tốt."

Kỷ Nhiên Tân vốn muốn hỏi hắn, nhưng khi định mở miệng thì đã hiểu rõ ý của Tần Nghi, hai người bọn cậu nếu muốn ở bên nhau thì chắc chắn sau này sẽ không có con, bây giờ cha mẹ có thêm một đứa con nữa đương nhiên là một chuyện tốt.

Vì vậy cậu nói: "Hy vọng mẹ có thể thuận lợi sinh em gái ra."

Tần Nghi hỏi cậu: "Em biết là em gái?"

Kỷ Nhiên Tân đáp: "Mẹ em nói vậy á."

Tần Nghi bật cười, "Giờ còn chưa biết được, chắc là dì cũng mong có con gái đấy."

Kỷ Nhiên Tân nói: "Con cầu xin ông trời nhất định phải là em gái."

Tần Nghi nắm chặt tay cậu mỉm cưởi, "Ừ, hy vọng nguyện ước của em thành sự thật."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom