Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 860: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 02


Đây là một cách nói, còn phải phải dựa vào một số nhân sĩ có liên quan xác minh, tiểu thư của Tống gia tự mình có thể túy ý ra vào cung điện nên biết được bí mật, hiểu rõ mặt khác của con người Tô tiểu thư đứng ra thuyết phục mọi người, chứng cứ có sức thuyết phục này có tính chính xác cao, định cho Tô Mạt tội danh có tính lẳng lơ, nói nàng không xứng với một Hoàng Phủ Cẩn một vị tướng quân hoàng gia xuất trần thoát tục, thương xót thiên hạ như vậy.

Trong cung vài tên đầu sỏ đương nhiên sẽ không tin loại lời đồn đãi này, bọn họ quan tâm là nguyên nhân.

Nguyên nhân nào dẫn đến kết quả như vậy.

Có phải hoàng đế có hành động gì mới hay không, hành động mới này có phải do bọn hắn không biết.

Dù sao ở trong lòng bọn họ, tuy rằng hoàng đế nhìn có vẻ như sủng ái ngũ hoàng tử, nhưng thực tế thì ngoài việc khen ngợi và thưởng cho rất nhiều của cải ra, nhưng đến nay đều chưa phong vương cho hắn. Hơn nữa ngay cả địa vị nhà mẹ đẻ Lương phi, cũng không có được sự thí bá rõ rệt.

Đây mới là điều mà Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác quan tâm hơn.

Một vị hoàng tử, nếu không có thế lực của gia đình mẫu thân, sẽ có nhà mẹ đẻ của thê tử trợ lực.

Nếu không có mà muốn có chân trong sự tranh đấu hoàng quyền là rất khó.

Mà thái tử cũng không thoải mái, tuy rằng đã được sắc lập lên ngôi vị thái tử, nhưng hoàng đế khắp nơi bới móc, thường xuyên lấy Hoàng Phủ Giác ra so sánh. Hắn mặc dù có mẫu thân gia trợ lực, nhưng Tống gia lại bởi vì có công cao mà bị hoàng đế kiêng kị.

Ngược lại bị cản trở không ít.

Ví dụ như, thái tử muốn đề bạt thư đồng của mình, hoàng đế sẽ chọn người khác.

Hắn muốn đề bạt biểu huynh đệ ở ngoại công gia, hoàng đế sẽ lấy ra đủ các loại lý do đường hoàng chính chính để ngăn cản.

Cho nên nói, hai vị này mặc kệ như thế nào đều không thể thoải mái.

Mà người vẫn bị khinh thị là Hoàng Phủ Cẩn, đã được phong vương, ban thưởng nhiều, nữ nhân cũng nhiều.

Hơn nữa luôn thường được triệu kiến gặp riêng.

Cho nên đều muốn tìm Tô Mạt đến thử xem, có thể tra ra chút dấu vết nào để lại hay không.

Chỉ tiếc, tiểu nha đầu mượn danh của hoàng đế, cự tuyệt tiếp khách.

Bầu trời đêm tối, trời không trăng sao, ngoài những ngọn đèn lồng trên hành lang thì không có ánh sáng nào.

Tô Nhân Vũ dặn dò đi dặn lại bọn nha đầu chăm sóc Tô Mạt kĩ lưỡng, mới cẩn thận rời đi.

Tô Mạt kêu Lăng Nhược đi tiễn, thuận tiện nhìn xem có thể tìm hiểu được chút tin tức già hay không?

Hoàng Oanh và vài nha đầu vừa thêu thùa may vá, vừa nói chuyện với Tô Mạt.

Lúc này tiếng chuông vang lên khắp viện.

Cái chuông đồng được kéo liền với sợi dây thừng, vì để tiện lợi gọi người, tránh cho việc có người gọi cửa mà không nghe thấy.

Rất nhanh bên ngoài có tiểu nha đầu báo lại:“Tiểu thư, Tống gia tứ tiểu thư còn có nhị tiểu thư đến.”
 
Chương 861: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 03


Kim Kết phân phó nói:“Đã nói tiểu thư không thoải mái, đang nghỉ ngơi. Bệ hạ đã cho phép tiểu thư không tiếp khách.”

Ngay cả quý phi cùng thái tử, ngũ hoàng tử đều đã cự tuyệt, như thế nào có thể gặp Tống tứ tiểu thư cùng nhị tiểu thư chứ?

Tiểu nha đầu đi trả lời, rất nhanh lại trở về bẩm báo:“Nhị tiểu thư nói ngũ tiểu thư bị bệnh, nàng sao có thể không tới thăm? Nếu tiểu thư không gặp nàng, nàng sẽ đứng ngay ngoài cửa đợi. Đợi đến khi nào tiểu thư khỏe lại, có thể gặp khách mới thôi.”

Kim Kết cả giận nói:“Nàng ta muốn chờ, cứ để cho chờ. Chẳng lẽ nàng ta đòi đứng ở đó thì tiểu thư chúng ta nhất định phải gặp nàng ta sao chứ?”

Thủy Muội hiện nay phụ trách dược thiện cho Tô Mạt, còn cần phải tìm hiểu từng bước phối thuốc, cung nữ hoặc thái giám ở gần chỗ Kỳ Bàn viện không tiện đi khám bắt mạch đều có thể thỉnh nàng ấy chẩn đoán.

Tuy rằng chưa từng khám qua bệnh nặng, nhưng nếu là xem bệnh bình thường thì không thành vấn đề.

Hiện tại đang rảnh rỗi nên khâu quần áo và giày dép mùa xuân cho Tô Mạt, mỗi ngày đều rất bận rộn.

Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Kim Kết một cái, cười nói:“Kim Kết tỷ tỷ cũng đừng xúc động, hay là nghe thử ý kiến của tiểu thư.”

Kim Kết ngẫm lại cũng đúng, liền đi vào nội thất, nói rõ ngọn nghành với Tô Mạt.

Tô Mạt nghe vậy liền miễn cưỡng ngồi dậy,“Tống gia tứ tiểu thư cũng đang ở đây?”

Kim Kết gật đầu,“Khẳng định là do hoàng quý phi sai các nàng ấy đến, thật đáng ghét.”

Tô Mạt hơi mím môi, mỉm cười,“Vậy bảo các nàng ấy chờ một lát. Cứ coi như ta hiện tại đang ngủ.”

Kim Kết vui vẻ gật đầu nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy .”

Tô Mạt lại gọi Hoàng Oanh, phân phó vài câu.

Hoàng Oanh bật cười, tiểu thư nhà mình thật sự là...... Càng ngày càng bướng bỉnh .

Vẻ ngoài còn cố tình tỏ ra vô cùng đứng đắn, nàng lên tiếng, đi ra ngoài lôi kéo Thủy Muội và một vài tiểu cung nữ đi ra ngoài.

Nói thầm một lúc rồi mấy người họ đi ra chỗ cửa lớn ngoài đại viện.

Tống gia tứ tiểu thư cùng Tô Văn đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.

Tống tứ tiểu thư Tống Dung Miên nhẹ giọng nói:“Tô muội muội, không bằng chúng ta về trước đi. Khả năng là ngũ tiểu thư thật sự đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, dù sao bị kinh hách lớn như vậy. Thật quá đáng, Lâm Giang vương tại sao đột nhiên lại như vậy, khiến người khác thật lo lắng a.”
 
Chương 862: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 04


Tô Văn nhẹ nhàng mím môi, thản nhiên nói:“Miên tỷ tỷ nếu mệt mỏi, thì xin đi về trước. Mạt nhi là thân muội muội của ta, nàng bị khổ sở như vậy, ta đương nhiên là muốn gặp muội ấy. Nếu không, trong lòng ta sẽ không yên .”

Tống Dung Miên cười cười,“Muội muội có tâm, tỷ muội tình thâm, khiến người khác thật hâm mộ.”

Tô Văn lắc đầu, thở dài, trên mặt hiện lên vẻ u buồn, ở dưới ngọn đèn mờ nhạt, càng phát ra vẻ khổ sở động lòng người, thật khiến người ta thương cảm.

Tống Dung Miên nhìn nàng ta không chuyển mắt, Tô Văn tuy rằng cũng là thứ nữ Tô gia, nhưng vẻ cao quý tao nhã, khí độ tự cao tự đại cũng không hề thua kém con chính thất.

Biểu cảm nhíu mày, lại rất quyến rũ động lòng người, đoan trang tao nhã lại hào phóng .

Tô gia tỷ muội, quả nhiên người người quốc sắc thiên hương. Vị tam tiểu thư chân bị que kia cũng thế, tính tình có kiêu căng chút, nhưng dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.

Tỷ muội của gia tộc mình, con vợ cả tuy rằng đoan trang khoan thai, nhưng so với Tô gia đại tiểu thư lại thiếu vài phần thanh nhã cao ngạo, vẻ thanh lệ kiên cường ấy lại không làm cho người ta có cảm giác kiêu căng.

Trước mắt vị nhị tiểu thư, thoạt nhìn cũng ôn nhu mảnh mai, lựa chọn con đường không sai biệt với bản thân.

Nhưng so với chính mình lại có hơn một vẻ trời sinh tao nhã phong lưu, tóm lại bản thân ở vùng nông thôn lâu rồi, chưa đủ thời gian để gia nhập với tầng lớp tiểu thư có khí chất cao quý.

Nếu muốn thật sự dung nhập vào giới này, xem ra vẫn phải cần thời gian, cũng may mình đã suy nghĩ về lối thoát cho riêng mình.

Nàng thở dài, nhẹ giọng nói,“Ngươi đã có tâm như vậy, chi bằng ta lưu lại cùng ngươi, làm bạn với ngươi cũng tốt.”

Nàng nhìn Tô Văn, lại nói:“Ta cũng không dối gạt ngươi gì hết, ta ở trong gia tộc không có địa vị gì cả, tỷ tỷ muội muội nhiều, đồng thời di nương ta là cực kỳ thấp hèn, không thể giúp được gì mà còn làm vướng víu tay chân ta. Nương nương cho ta ở lại trong cung, ta rất vui .”

Tô Văn liếc nàng một cái, nàng sớm đã nhìn ra, Tống gia tứ tiểu thư này, nói là tiểu thư của Tống gia, thực tế so với đám nha đầu của tiểu thư con vợ cả còn quê mùa hơn.

Nàng ra vẻ đoan chính nói:“Miên tỷ tỷ, không phải ta nói lời khó nghe. Di nương tuy rằng thân phận không tốt, nhưng dù sao vẫn là người cho chúng ta sinh mệnh. Chúng ta phải biết cảm ơn, không nên xem thường di nương.”

Nàng hơi hơi cúi đầu, lấy khăn lau khóe mắt.

Tống Dung Miên lập tức gật đầu,“Văn muội muội nói đúng.”
 
Chương 863: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 05


Lúc này bên trong truyền đến một trận âm thanh ồn ào, liền theo đó vang lên tiếng trách cứ của một nha đầu,“Đám người các ngươi một lũ sát nhân kia, lúc này không ngoan ngoãn mà ngủ đi, ở trong này lẩm bẩm thì thầm cái gì hả, không nghe Hoàng Oanh tỷ tỷ nói sao, bệ hạ cùng lão gia đã phân phó rồi, phải để tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt? Các ngươi ở trong này lẩm bà lẩm bẩm, cố tình làm cho tiểu thư ngủ không tốt hả? Nếu như tiểu thư lại gặp ác mộng lần nữa, xem lão gia có lấy roi quất các ngươi hay không hả?”

Có mấy tiểu nha đầu líu ríu cãi lại, nàng ta nói là người khác không tốt, người khác còn nói lại là nàng ta không tốt.

Trong lúc nhất thời nháo nhào cả lên.

“Bốp”

Một âm thanh giòn tan, ở trong đêm tối đột ngột vang lên cao vót.

Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi đứng ngoài cửa đều kinh ngạc.

Lại liên tiếp vang lên giọng nói thanh thúy, có người lớn tiếng trách cứ:“Hay cho các ngươi hai tên mắt mù này, nửa đêm nửa hôm còn dám ở trong này tốn hơi thừa lời. Coi chúng ta chết hết rồi hả? Tiểu thư không phải là tiểu thư của các ngươi, không biết đau lòng có phải hay không hả? Không ngoan ngoãn ngủ yên ở trong phòng, ra ngoài này giao lưu với đám mèo Hoàng Oanh hả?”

Bên trong vang lên thanh âm tiểu nha đầu khóc nức nở, còn có thanh âm của nhóm tiểu thái giám khuyên can.

Lúc này có một nữ hài tử cười lạnh nói:“Ngươi đừng có mà đến giả bộ làm người tốt, tưởng là người khác không biết ngươi thuộc loại người nào sao? Ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, giả bộ làm người tốt, sau lưng ngáng chân người ta, chuyện xấu làm hết, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chịu nhận, còn dám ở ta trước mặt ta diễn kịch? Ngươi cũng không thấy chói tai sao!”

Một tiểu nha đầu lớn tiếng khóc.

Tô Văn đứng ở ngoài cửa mà trong lòng run sợ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống , đôi mắt đỏ lên, liền rơi lệ.

Tống Dung Miên vội an ủi nói:“Các nàng ấy là mắng tiểu nha đầu, muội muội đừng đa tâm.”

Tô Văn lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Giống như chúng ta vậy, được quý phi nương nương coi trọng, bỏ lại cha mẹ không hiếu kính, tỷ muội không hòa thuận, ở trong chốn cung đình này. Vốn đã là không đúng, muội muội gặp cảnh khổ sở như vậy, ta lại mới đến. Người ta cũng không nói gì ta, ta chỉ là trong lòng thấy áy náy thôi.”

Nha đầu ở bên trong còn đang dong dài răn dạy, Tô Văn nghe được những lời đó vẫn nghe ra được đang nói cạnh nói khóe chính mình.

Nhưng nàng không thể lui bước, đã đến đây thì phải bày ra đủ bộ dáng mới thôi.

Hôm nay không gặp được Tô Mạt, nàng sẽ đứng một đêm ở bên ngoài, cũng khiến cho quý phi nương nương xem trọng tâm tư của mình.

Nếu không gặp được, lại không có lấy ra được phong thái của riêng mình, vậy bản thân phỏng chừng sẽ bị đuổi về Tô gia.
 
Chương 864: Câu dẫn thái tử 01


Trở lại Tô gia, lão phu nhân lợi hại như vậy, há có thể tiếp nhận nàng?

Cho nên, nàng phải chờ.

Nàng ngước đầu nhìn ngọn đèn Dương Giác phát ra ánh sáng trong suốt thấu triệt, chiếu lên trên đôi hài trân châu, trên mũi hài có thêu đóa hoa anh đào đỏ, mặt trên có tô điểm một viên trân châu sáng lấp lánh.

Loại giầy này đẹp đẽ quý giá, nàng chưa từng được đeo vào.

Ta muốn kiên trì, nàng yên lặng tự cổ vũ mình, nắm chặt những ngón tay.

“Nơi này gần Đông cung.”

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn xem, cử động một chút cho bớt đau nhức cổ.

Tống Dung Miên cười nói:“Đúng vậy, đèn trong cung thái tử điện hạ còn sáng.”

Từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy bên phía bắc cách đó không xa, một dãy đèn lồng được treo lên bức tường cung điện.

Lại đợi trong chốc lát, tiểu thái giám đi theo các nàng đột nhiên nói:“Bên kia có người đến.”

Tô Văn Nhi trái tim đập mạnh, vội bước nhanh qua, quả nhiên gặp đoàn người vây quanh một thanh niên nam tử cao lớn vững chãi, kim quan cẩm bào đi nhanh bước lại đây.

Đúng là thái tử Hoàng Phủ Tuyên.

Nam nhân Hoàng Phủ gia, người người tuấn mỹ, khí chất mỗi người mỗi khác.

Tô Văn Nhi luôn cảm thấy vẻ tuấn tú của thái tử bất đồng với các hoàng tử khác, Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, làm cho người ta khó có thể tới gần, Hoàng Phủ Giác ôn nhu văn nhã, khiến người ta có cảm giác như gặp được làn gió xuân, Hoàng Phủ Giới như ánh mặt trời vui tươi, xinh đẹp đến vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng thái tử, lại như loài hoa anh túc nở rộ trong đêm, thần bí mà âm u, mang theo một loại lực hấp dẫn đến chí mạng.

Nàng thậm chí còn cảm thấy, nội tâm hắn, cùng chính mình là giống nhau, không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy, lại khát vọng lối thoát như vậy, cự tuyệt ánh mặt trời.

Thái tử tựa hồ rất nhàn nhã, lững thững đi tới, Tô Văn bước lên phía trước thỉnh an.

Thái tử có chút kinh ngạc, nhìn các nàng một cái,“Các ngươi ở đây làm gì?”

Tống Dung Miên vội nói:“Thái tử ca ca, ta cùng Văn muội muội nghe nói Tô gia ngũ muội muội bị bệnh, cố ý lại đây thăm hỏi.”

Thái tử a một tiếng, nhìn Tô Văn một cái, trong ánh đèn, làn da nàng trong suốt toát lên vẻ xinh đẹp kinh người, đôi mắt phiếm hồng, tựa hồ như đã khóc.

Hắn muốn phái người đến trược, sợ Tô Mạt sẽ không gặp khách, nói là mệnh lệnh của phụ hoàng, hiện tại sắc trời đã tối, đã trôi qua vài canh giờ, cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi.

Như thế nào còn không gặp khách, lại còn là tỷ muội cùng nhà?
 
Chương 865: Câu dẫn thái tử 02


Hắn tỏ ý bảo tùy thân thái giám của mình tiến lên gõ cửa, thái giám kia lập tức đi, gõ vài cái, lại giật sợi dây thừng ở trên cánh cửa.

Bên trong truyền đến tiếng chuông đồng thanh thúy kêu đinh linh linh.

Thái tử không khỏi nhíu mày, thứ này, cũng chỉ có nha đầu kia mới có thể làm ra.

Rất nhanh, cửa mở ra, một tên tiểu thái giám sát đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra mở cửa, thấy người của thái tử ở trước mặt, vội đi ra thỉnh an.

Thái tử khoanh tay đứng, cẩm y hoa phục, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo.

“Đi nói cho tiểu thư các ngươi, thái tử điện hạ tới thăm nàng.”

Tiểu thái giám vội kêu người đi bẩm báo.

Rất nhanh, Hoàng Oanh đi theo tiểu thái giám, dẫn hai cung nữ và hai cái tiểu thái giám đi ra, hành lễ với thái tử,“Điện hạ, tiểu thư còn đang ngủ, nô tỳ đặc biệt đến xin chỉ thị điện hạ, thỉnh điện hạ tiến vào chờ một chút, nô tỳ đánh thức tiểu thư, hay là......”

Thái tử ngẩn ra, nghĩ rằng Tô Mạt tỉnh rồi nhưng cố ý không tiếp khách, chẳng lẽ đang ngủ?

Tô Văn vội hỏi:“Oanh nhi tỷ tỷ, tiểu thư các ngươi khỏe lên nhiều chưa?”

Hoàng Oanh vội hành lẽ với nhị tiểu thư lễ, kinh ngạc nói:“Nhị tiểu thư sao còn ở lại đây? Không có trở về sao?”

Tô Văn cũng bất chấp xấu hổ, nhìn thái tử một cái, thanh âm mềm mại vội vàng nói:“Trong lòng ta nhớ muội muội, làm sao có thể đi. Cho dù trở về, cũng không an tâm.”

Tống Dung Miên cũng nói:“Chúng ta đều đợi hơn nửa ngày rồi.”

Hoàng Oanh lập tức trách cứ tiểu thái giám,“Sao không đi vào bẩm báo, để cho hai vị tiểu thư chờ ở bên ngoài.”

Tiểu thái giám cúi đầu, thanh âm như muỗi,“Ta cũng không biết a.”

Thái tử mặt mày bất động, hắn từ nhỏ ở trong cung, chuyện tình trước mắt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, hắn thản nhiên nói:“Vào đi thôi.”

Mọi người theo hắn nối đuôi nhau vào.

Tô Mạt vừa cùng Hoàng Phủ Cẩn nháo nhào ra chuyện tình như vậy, hắn giờ phút tới hình như không đúng lúc.

Tô Văn muốn nhắc nhở hắn, lại không biết nói như thế nào, liền nhìn về phía Tống Dung Miên.

Tống Dung Miên lộ ra đôi mắt lung linh như nước, mỉm cười, cầm lấy tay Tô Văn,“Muội muội không cần lo lắng. Điện hạ coi ngũ tiểu thư như muội tử, đến quan tâm là đương nhiên .”

Thái tử nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ đi nhanh vào bên trong.

Tô Mạt đã sớm mặc xong quần áo, hiện tại chỉ làm bộ khoác lên người chiếc áo khoác.

Nàng chàm chậm đi ra, trâm cài tóc đung đưa, hai má ửng đỏ, đôi mắt còn đẫm hơi nước.
 
Chương 866: Câu dẫn thái tử 03


Thủy Muội cùng Kim Kết giúp nàng, nàng làm bộ yếu ớt vô lực cúi đầu thỉnh an.

Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, có đôi khi nói một ngày không thấy như cách ba thu, hiện tại hắn gặp nàng, thế nhưng có cảm giác như cách vài năm, bất quá chỉ là mấy ngày không gặp.

Nàng tựa hồ, thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều.

Vốn là khí chất nghịch ngợm điềm đạm thế nhưng lại có hơn vài phần u buồn, có vài phần mềm mại đáng yêu, nũng nịu nhát gan của nữ tử.

Thật giống như cung nữ được vẽ trên tranh vậy, mảnh mai vô lực, khiến người ta thương tiếc.

Lúc trước, hắn tuyệt đối không có cảm giác như vậy.

Có lẽ, nàng trước đây không hiểu tình yêu, bất quá là bị Hoàng Phủ Cẩn lừa.

Nay thấy rõ chân diện mục của hắn, không muốn cùng hắn dây dưa cũng không chừng a.

Nếu không, làm sao có thể có phát sinh chuyện tình như vậy?

Mặc kệ bất kì cách nói nào, đều là nói nàng cùng với Hoàng Phủ Cẩn chia tay, hắn muốn cùng nàng tự tử.

Nghe mãi, cũng không thấy đúng, nhưng là......

Không thể không nói rõ có tồn tại vấn đề.

Tô Văn cùng Tống Dung Miên cũng bị Tô Mạt biến thành ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ của các nàng, Tô Mạt chính là loại người không biết sợ hãi chuyện gì, mỗi ngày cười hì hì, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là lạnh nhạt, không có chuyện gì bối rối.

Nhưng nữ hài tử yếu ớt dịu dàng, mềm mại tuyệt sắc trước mắt này, có thật là Tô Mạt thông minh lanh lợi kia sao?

Nhìn giống như một người hoàn toàn khác.

Một người mềm mại không xương, kiều diễm vốn có, giống đóa ngọc lưu ly mảnh mai tuyệt sắc, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn gần, sợ bông hoa đó sẽ bị tan ra.

Hắn theo bản năng vươn tay ra, tự mình đi đỡ nàng, động tác mềm nhẹ.

Tô Mạt cả kinh, hắn như thế nào có thể như vậy? Quá nửa đêm quấy rầy nàng, nàng thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp, còn phải giả bộ mắc bệnh, sau đó bàn tay hắn sao có thể sấn về phía nàng?

Nàng cúi đầu dùng sức nhíu mi.

Ngón tay thon dài của Thái tử hướng về phía cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, để cho cặp mắt mông lung ướt át kia nhìn thẳng vào hắn.

Tô Mạt ngẩng mắt, đã không còn là vẻ bệnh trạng khiến tâm người khác phải thương xót mà thay vào đó là đôi mắt hoạt bát lại có thêm vài phần sắc bén.

Nàng hung tợn trừng mắt với hắn, lấy ánh mắt chất vấn hắn đang muốn giở trò gì?

Tâm Thái tử run lên, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, thản nhiên thân thiết nói:“Ngươi khỏe nhiều lên rồi.”
 
Chương 867: Câu dẫn thái tử 04


Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tốt hơn nhiều, đa tạ điện hạ tưởng nhớ.”

Hừ! Nam nhân này một chút cũng không tin cậy được!

Tô Văn bước lên phía trước nói:“Mạt nhi, đã khỏe nhiều rồi a. Nghe nói ngươi bị bệnh, quý phi nương nương cùng ta rất là sốt ruột, cố ý đến thăm hỏi.”

Tô Mạhành lễ, cảm tạ quý phi nương nương.

Nếu bọn họ biết nàng bị kinh hách, vậy nàng sẽ có tư cách giở trò, có tư cách lười nhác, có tư cách không muốn gặp khách.

Cho nên, nàng đơn giản cũng không giả bị bệnh, biểu hiện ra bộ dáng không kiên nhẫn cho bọn hắn xem.

Tô Văn đi đến trước mặt nàng, ôn nhu nói:“Mạt nhi, chúng ta đều rất quan tâm ngươi, mặc kệ phát sinh cái gì, ngươi đều phải nghĩ thông một chút. Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể có chuyện lớn gì, còn có phụ thân cùng tổ mẫu, còn có tỷ muội huynh đệ. Ta ở trong cung, cách ngươi gần hơn chút, trong cung quy củ nhiều, không tiện thường xuyên đến thăm. Nhưng trong lòng ta lúc nào cũng nhớ ngươi. Ta đã muốn cùng quý phi nương nương xin chỉ thị, mấy ngày nay ta sẽ lưu lại chiếu cố ngươi.”

Tô Mạt mắt lạnh nhìn về phía nàng,“Ngươi?”

Tô Văn cắn môi, kiên định gật đầu,“Đúng vậy. Ta là tỷ tỷ của ngươi, tuy rằng khác mẫu thân. Nhưng ta luôn thấy tự hào vì ngươi, ta tuy rằng trí tuệ không bằng muội muội, thật sự ngu dốt, nhưng đối với muội muội là có tấm chân tình, giống hệt như trong thiên hạ tình tỷ tỷ quan tâm muội muội .”

Tô Mạt lại lạnh lùng cười,“Ta cũng không dám quấy nhiễu các ngươi. Ta trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện tại ta đã hiểu được. Nhiều người nhiễu sự, cũng không phải là mặt ngoài đơn giản như vậy. Có vài người nhìn hòa hòa khí khí như thế, đối với người ta tốt lắm, nhưng một khi trở mặt thì làm ra cái chuyện hại người.”

Nàng giả ý cúi đầu, lấy tay áo che khuất mắt.

Tô Văn nhìn thái tử, suy nghĩ này có thể là bởi vì bị Hoàng Phủ Cẩn làm cho hoảng sợ, bèn nói:“Muội muội không cần nản lòng, thế gian này đương nhiên còn nhiều người tốt. Người ngoài không thể tin nhưng còn có thân tỷ muội.”

Tô Mạt quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, giống như hai hồ nước sâu khóa chặt Tô Văn lại.

Sắc mặt trên mặt nàng lộ ra vẻ châm biếm, lạnh lùng nói:“Không cần nhị tỷ quan tâm. Nhị tỷ vẫn nên đi về hầu hạ bên người quý phi nương nương đi, ở trong cung cũng không được tùy tiện như ở nhà vậy.”

Nàng xoay người, lại nhìn về phía thái tử, thản nhiên nói:“Điện hạ cũng đến rồi, thần nữ cũng đã khỏe, đêm đã khuya, không tiện lưu khách. Các vị thứ lỗi không tiễn.”
 
Chương 868: Câu dẫn thái tử 05


Nàng thế nhưng công khai hạ lệnh trục khách?

Ba người đều là không dám tin nhìn nàng, đây vẫn người hiểu biết lễ giáo, hào phóng như Tô ngũ tiểu thư sao?

Như thế nào đột nhiên lại trở nên như vậy?

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, vốn là nàng muốn giả vờ yếu ớt, giả bị bệnh, cứ như vậy đùa bỡn với họ, nhưng đột nhiên thấy được trong mắt Tô Văn kia lóe lên tia gấp rút đồng thời nhìn thấy cả thâm ý trong đó.

Nàng linh hoạt, lâm thời cải biến chủ ý.

Giờ phút này, ba người họ cùng nhau đến đây, chẳng lẽ là trùng hợp?

Nói không chừng có điều khó hiểu gì đây.

Một khi đã như vậy, nàng liền làm người tốt, đẩy bọn họ một phen.

Miễn cho cặp mắt thái tử kia, cứ luôn lộng hành, nhìn chằm chằm vào đại tỷ của nàng, hôm nay thế nhưng lại khinh bạc nàng, quả thực là rất quá đáng!

Nàng tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn, mấy người đó cũng không dám tiếp tục lưu lại, đáng ngạc nhiên là thái tử lại không tức giận giống như trước đây, ngược lại còn trấn an nàng vài câu, nói sẽ đến thăm nàng lần sau, sau đó cáo từ rời đi.

Tống Dung Miên cùng Tô Văn cũng cáo từ ra về.

Tô Văn bày ra một bộ dáng bộ lưu luyến không rời, đi tụt lại phía sau thái tử.

Lúc đi qua thềm cửa, dưới chân mềm nhũn, bị bậc cửa làm té nghã.

Thái tử đi phía trước kịp thời quay lại, đỡ nàng.

Thân thể mềm mại của Tô Văn ngã vào trong lòng thái tử, cuống quít muốn đứng lên.

Thời điểm Thái tử đỡ nàng, cảm giác có cái gì đó ẩm ướt dính trên tay mình, kềm không được nâng mặt nàng lên, dưới ngọn đèn rực rỡ, những giọt châu trong mắt Tô Văn long lanh trong veo, như đóa hoa đào gặp mưa mềm mại động lòng người.

Trong lòng Thái tử nóng lên, mâu quang thâm trầm, trong phút chốc không kìm được nhìn ngắm nàng.

Tô Văn tim đập rộn rã, nước mắt thi nhau chảy xuống, sắc mặt nhu mì yếu ớt, cánh môi đỏ tươi bị cắn đến nỗi lộ ra những tia máu.

Tiểu thái giám ẩn từ một nơi bí mật gần đó vội lén lút trở về báo cáo cùng Tô Mạt .

Tô Mạt cười lạnh, nàng chỉ biết Tô Văn ở lại trong cung, làm sao có thể không có mưu đồ gì?

Nếu có mưu đồ đối với hoàng quý phi thì chỉ đáng tin một nửa, chẳng lẽ nàng ấy muốn vào cung làm nữ quan?

Đó là không có khả năng.

Giải thích duy nhất, mục tiêu của nàng ta là hướng về thái tử.

Tô Mạt chưa bao giờ đoán lung tung, hết thảy đều căn cứ xuất phát từ ích lợi, xuất phát từ tính cách của người đó.

Sau đó mấy xâu lại thành một chuỗi, thì có thể đoán ngay được tâm tư của Tô Văn.
 
Chương 869: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 01


Nếu thái tử cùng Tô Văn muốn ở cùng một chỗ, đó là tốt nhất, như thế nếu bị người ta biết được, bọn họ cũng sẽ không dám có ý đồ ngó nghiêng đại tỷ của nàng.

Tô Mạt quyết định, phân phó Hoàng Oanh:“Đi đem những món điểm tâm bệ hạ ban cho ta đi tặng cho nhị tiểu thư làm bữa khuya.”

Hoàng Oanh mỉm cười vâng lệnh đi luôn, Kim Kết chu miệng nói:“Tiểu thư, vì sao phải cho bọn họ a?”

Tô Mạt cười mà không nói.

Hoàng Oanh tự mình dẫn theo nha đầu cùng thái giám đuổi theo, bên ngoài tiểu thái giám trả lời:“Thái tử điện hạ nói đêm đã khuya, đừng đi quấy rầy quý phi nương nương, để cho nhị tiểu thư cùng Tống tứ tiểu thư đi Đông cung.”

Hoàng Oanh trước nay luôn thận trọng,lần này cũng không kìm nổi nhíu mi, dẫn theo người đuổi theo.

Quá nửa đường đã đuổi kịp, hành lễ xong, đưa lên lễ vật.

Tô Văn không ngờ được, vốn cảm thấy bị Tô Mạt trách móc trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa bị mất mặt mũi, cảm thấy xấu hổ.

Nay Tô Mạt lại sai người ta đến đưa điểm tâm ngự ban cho chính mình, xem ra hẳn là không phải đối phó với mình rồi.

Đợi Hoàng Oanh đi rồi, Tô Văn lau nước mắt, khẽ cười nói:“Ngũ muội muội này của ta, luôn nghịch ngợm như thế, làm cho người ta...... Ai......”

Mới vừa rồi Tống Dung Miên còn khuyên nàng, nói ngũ tiểu thư không phải nhắm vào nàng, bất quá là vì bị kinh hách, tâm tình không tốt, cho nên mới lấy ai đó ra trút giận thôi. Thái tử cũng khuyên nàng, nàng nói “Ta cùng ngũ muội muội trước nay tình cảm luôn tốt, nghĩ rằng ta một mình vào cung, lạnh nhạt với nàng ấy. Trong lòng nàng ấy có lẽ oán trách ta. Ta cũng không phải vì nàng ấy không để ý đến ta mà khổ sở, mà là vì nàng ấy chịu khổ sở. Nàng ấy nhỏ như vậy, bị người ta...... Nàng ấy, nàng ấy đương nhiên là sợ hãi, tính tình vốn lạc quan vui tươi, vậy mà trở thành nhát gan yếu ớt, sao có thể không làm cho người ta đau lòng được chứ?”

Tô Văn ngày thường vốn dịu dàng, nay cố ý tỏ ra mềm yếu, liền càng phát ra sự mềm mại vô lực.

Nàng ta nhìn thấy ánh mắt thái tử nhìn vào bộ dáng Tô Mạt lúc nãy, lập tức đoán rằng thái tử thích mỹ nhân mềm mại.

Tuy rằng hằng ngày gặp thái tử, đều là bộ dáng thâm trầm đạm mạc, nhưng những tháng ngày nhập cung nàng cũng không rảnh rỗi.

Nàng đã tìm hiểu rõ ràng, thái tử lúc mười ba tuổi đã có ngự nữ hầu hạ, hiện nay có bốn người, trải qua vài năm này, đã thay đổi hai lần.
 
Chương 870: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 02


Nay hắn đã trưởng thành, có quyền tự chủ, ngự nữ bên người đã thay đổi từ loại hình tỷ tỷ đổi thành loại hình muội muội mỹ lệ mềm mại.

Mà hắn hiển nhiên là không thích cái loại nữ hài tử nghịch ngợm thông minh, hay đùa giỡn tâm cơ lại giỏi ứng biến.

Cho nên nàng cảm thấy thái tử sẽ không thật sự thích Tô Mạt.

Đoàn người Thái tử trở lại Đông cung, cung tì bên người hắn tên là Thúy Hoàn và Đại Ti, hai nàng có vẻ đẹp thanh thuần, xinh đẹp, mềm mại vội vàng bước tới hầu hạ.

Thái tử phân phó nói:“Đi sửa soạn hậu điện cho hai vị tiểu thư nghỉ.”

Thúy Hoàn liếc hai người một cái, trong ánh mắt tràn đầy địch ý, Đại Ti thì dịu dàng hòa khí, thỉnh hai người vào hậu viện.

Thái tử lại sai người đi tới chỗ hoàng quý phi Vĩnh An cung hồi bẩm, nói rằng đã quá muộn hai vị muội muội nghỉ ngơi tạm ở Đông cung, sáng sớm mai sẽ trở về.

Thám tử ẩn nấp ở khắp nơi bên ngoài Đông cung tìm cách trở về bẩm báo.

Lăng Nhược trở lại Kỳ Bàn viện, đem tin tức nhị tiểu thư tiến vào cung thái tử hồi bẩm với Tô Mạt.

Tô Mạt lạnh lùng cười,“Nàng ta chẳng lẽ liền nghĩ rằng do tình thế bắt buộc sao? Tô gia tiểu thư cùng Tống gia có thể giống nhau sao? Tống gia là thân thích, ở nhờ cũng không có gì là không thể. Nhưng nàng ta là Tô gia nhị tiểu thư. Điều này về sau nếu truyền đi, còn nhà nào dám muốn nàng ta?”

Hoàng Oanh nói:“Tiểu thư, có bẩm báo lão phu nhân hay không?”

Tô Mạt lắc đầu,“Mặc kệ, chúng ta coi như không biết. Lão phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhị tiểu thư tiến cung, chỉ sợ lão phu nhân đã chuẩn bị hết thảy mọi sự.”

Kim Kết đi gảy lò than, lại chỉnh đốn lại màn rèm,“Tiểu thư, ngài nói xem có liên luỵ tới ngài cùng đại tiểu thư không a.”

Tô Mạt không để tâm liền mỉm cười,“Sợ cái gì, chúng ta không phải cũng liên luỵ đến nàng ta sao?”

Cuộc chiến của mình cùng Tống Dung Hoa tranh đoạt Hoàng Phủ Cẩn, trong mắt người bên ngoài, là không có khói thuốc súng, lại thảm thiết vô cùng nha.

Đến nỗi Hoàng Phủ Cẩn muốn cùng mình chết chung.

Nàng cũng không tin, đến bước này rồi, Tống gia còn dám đem nữ nhi gả cho Hoàng Phủ Cẩn.

Người khác không biết nội tình, đoán mò thì thôi, nhưng Tống gia chẳng lẽ sẽ không biết nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn là tình chàng ý thiếp sao?

Hoàng Phủ Cẩn đều nguyện ý vì nàng mà chết, bọn họ nếu đem nữ nhi gả đi, vậy không phải tự tìm việc vào người sao?

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới cùng hẹn nhau mà đến.
 
Chương 871: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 03


Hoàng phu Giới gần đây bị hoàng quý phi bắt ở trong cung, không được tùy tiện xuất môn, lại càng không được phép đến chỗ Tô Mạt, khiến hắn bực bội muốn phát khùng lên.

Đã nhiều ngày nay bực bội khó, ăn cái gì cũng không ngon lành, hôm nay hoàng quý phi thực ngoài ý muốn cho hắn xuất môn, lại cấm chừng Hoàng Phủ Kha, làm cho hắn rất là sảng khoái.

Không nghĩ tới ở bên ngoài gặp phải Hoàng Phủ Giác, hai người liền cùng nhau bước vào.

Nhóm tiểu thái giám đi theo thì tự đi tới sương phòng uống trà, nhóm chủ tử ở chính thất nói chuyện.

Tô Mạt rất sảng khoái tinh thần, cũng không cần giả bệnh, giống hệt ngày thường.

Hoàng Phủ Giác nhìn kỹ nàng, chớp mắt một cái, cười nói:“Ta vốn định đến an ủi ngươi, nhìn ngươi thế này, thì thấy bản thân rất bình thường a. Mạt nhi dù sao cũng không phải người bình thường mà.”

Hoàng phu Giới uống một ly trà, luôn cảm thấy điểm tâm của Tô Mạt ăn ngon, trà cũng cực kỳ ngọt thanh, người cũng nhìn thuận mắt, bàn ghế cũng đều phối rất hợp cách.

Đến ngay cả không khí đều cũng cực kỳ thơm.

Trong viện hoa Ngọc Lan được trồng trong chiếc bệ cực lớn đang nở rộ, hắn cảm thấy đó là loài hoa đẹp nhất trên thế gian này.

Hắn lớn tiếng nói:“Tô Mạt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ? Khiến ta lo lắng gần chết, ta nghe bọn thái giám cung nữ nói xuyên tạc bậy bạ, nói nhị ca muốn bức ngươi đi nhảy vách núi? Vì sao a?”

Hắn ngay thẳng, lại đơn thuần, có lo lắng hay không vui đều phải nói thẳng ra, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.

Cho nên Tô Mạt rất thích hắn, khác xa với loại người có dụng tâm kín đáo.

Nàng cười nói:“Việc này ngươi phỉa hỏi nhị ca ngươi.”

Hoàng Phủ Giác yên lặng quan sát Tô Mạt, càng khẳng định sự phán đoán kiên định của mình, nghe sơ qua các cung nữ nói nhị ca muốn dẫn Tô Mạt đi nhảy xuống vực, khiến Tô Mạt bị kinh hãi.

Phụ hoàng giận dữ, muốn xử phạt nhị ca thiệt nặng.

Còn phạt hắn quỳ gối rất lâu.

Nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng như thế.

Thứ nhất, nhị ca tính tình lạnh lùng, nhưng đối với Tô Mạt cũng là móc hết tim phổi ra.

Thứ hai, Tô Mạt thông minh lanh lợi, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy.

Cho nên, hắn kết luận Tô Mạt cùng nhị ca đang diễn trò.

Nguyên nhân chỉ sợ chính là thái độ của phụ hoàng đối với nhị ca.

Thân mình không có thế lực, hắn biết phụ hoàng lại ghét nhất chuyện kéo kè kết phái, cho nên hắn cho dù có vài người trung thành và tận tâm, kỳ thật cũng chỉ là ngầm kết giao .

Ở bên ngoài, ngược lại không hề lui tới.

Nếu có thể cùng Tô Mạt......
 
Chương 872: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 04


Hắn hơi mân mê ở khóe môi, thực hiển nhiên, đại ca tựa hồ cũng ý thức được điểm ấy.

Nha đầu này không đơn giản, địa vị nàng ở Tô gia lại càng không tầm thường, chỉ sợ ở trong mắt phụ hoàng cũng không bình thường.

Có được nàng, chỉ sợ liền có được ngay một phụ tá đắc lực.

Hai người ngồi trong chốc lát, bên ngoài tiểu thái giám nói Tề vương điện hạ đang đến đây.

Ngày hôm qua hoàng đế kêu Tống Minh Dương truyền chỉ, sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương, vương phủ không thay đổi, cho phép khai thông kiến trúc cùng đồ vật Thân vương sử dụng, cho hắn chuyển đến chính viện Vương phủ.

Hoàng Phủ Giới nghe vậy liền đứng bật dậy,“Ta phải đến hỏi nhị ca xem sao, hắn sao có thể như vậy? Phỏng chừng là tới bồi tội. Ngươi ở đây trước, ta đi nhìn xem sao.”

Tô Mạt hướng hắn nói lời cảm tạ.

Hoàng Phủ Giới liền đứng dậy chạy đi.

Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, không để sót bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt nàng.

Hôm qua nàng còn thất kinh, tinh thần suy sụp, đóng cửa không gặp khách.

Hôm nay đã khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy đến.

Hoàng Phủ Giác cũng không thể không bội phục sự kiềm chế của nàng.

Còn nhỏ tuổi, như thế, thật sự là tầm thường a.

Tô Mạt nhẹ nhàng uống loại trà dưỡng thân làm đẹp mà Thủy Muội điều phố cho nàng, thản nhiên cười, trong lòng lại đang suy đoán, Hoàng Phủ Cẩn muốn tới Kỳ Bàn viện, khẳng định sẽ bị bọn thị vệ ngăn trở.

Hoàng Phủ Giới đi ra lúc vừa nãy, vừa vặn có thể giải vây cho hắn.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Giới dẫn theo vài tiểu thái giám lao ra, chạy băng băng một khắc chung liền nhìn thấy hơn mười người thị vệ đang ngăn cản Hoàng Phủ Cẩn, không cho hắn tiến vào.

Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày không tỏ vẻ, thanh âm thản nhiên :“Bổn vương lặp lại lần nữa, tránh ra!”

Hơn mười người thị vệ trong lòng run rẩy, ai dám cùng Tề vương đánh nhau a.

Nhưng hoàng mệnh không thể trái a, bệ hạ nói, không được để Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện ra vô Kỳ Bàn viện.

Cho nên bọn họ liều chết cũng muốn ngăn lại.

Đôi chân mày tú lệ của Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, ống tay áo phất ra một cái, chuẩn bị ra tay.

Lúc này Hoàng Phủ Giới chạy lại đây, quát lớn:“Các ngươi đây là làm gì hả?”

Hơn mười người thị vệ vội trở lại thỉnh an.

Hoàng Phủ Giới nói:“Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng tự tìm phiền phức .”

Nói xong, hắn một phen giữ chặt cổ tay Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi theo ta !”

Hoàng Phủ Cẩn bị hắn kéo, đi như bay.

Đến chỗ không người, Hoàng Phủ Giới chất vấn nói:“Nhị ca, sự kiện kia là thật sao?”
 
Chương 873: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 05


Hoàng Phủ Cẩn ngắm nhìn,“Chuyện gì?”

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Còn giả bộ, chính là ngươi muốn kéo Tô Mạt đi làm chuyện nông cạn nhảy vách núi tự tử a?”

Khóe mắt Hoàng Phủ Cẩn giựt giựt, nha đầu này!

Hắn nhếch khóe môi,“Ngươi nói xem?”

Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi sao có thể như vậy! Chính ngươi như vậy là không đúng rồi, còn kéo theo Tô Mạt nữa.”

Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Không kéo nàng, chẳng lẽ kéo ngươi?”

Hoàng Phủ Giới không nghĩ tới nhị ca cũng biết ngụy biện, khóe môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, lại bước nhanh thêm vài bước, quay đầu lại, lớn tiếng nói:“Dù sao ngươi làm như vậy là không đúng.”

Hoàng Phủ Cẩn bước đi vững vàng , thản nhiên nói:“Ngươi không hiểu.”

Hoàng Phủ Giới dừng lại cước bộ, lớn tiếng nói:“Ta sao lại không hiểu!”

Hoàng Phủ Cẩn không cùng hắn tranh cãi, bước chân càng nhanh hơn,“Ngươi còn nhỏ!”

Hoàng Phủ Giới nóng nảy, đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi nói ta có chỗ nào nhỏ? Ta o nhỏnhư thế nà? Ta cùng Tô Mạt lớn bằng nhau. Nàng ấy đều hiểu, ta vì sao lại không hiểu!”

Hoàng Phủ Cẩn không khỏi bật cười, không nói gì, chỉ bước nhanh hơn, tiến vào Kỳ Bàn viện.

Hoàng Phủ Giới vội đuổi theo.

Lúc này Thủy Muội đang bưng một cái khay gỗ lim từ cửa tròn tiến vào, bên trên có để một cái chén sứ bốc khói nghi ngút.

Hai người không hề phòng bị, tình cảnh trước mắt như đụng nhau đến nơi.

Thân thể Hoàng Phủ Giới cuống quít ngã ngửa ra sau, dùng sức gót chân, tay trái nhất khẽ chống đỡ, luồn qua dưới khay của Thủy Muội đang bê.

Ai ngờ quá đắc ý, định khoe khoang với nhị ca, tay trái không cẩn thận móc lên, móc phải váy của Thủy Muội.

Thủy Muội sợ hãi kêu lên một tiếng, khay đã bay ra ngoài.

Hoàng Phủ Cẩn mới vừa đi đến ngoài cửa thân mình đột nhiên bay ngược ra ngoài, ống tay áo một quyển, thân hình xoay ngược lại một vòng, liền vững vàng tiếp được cái khay cùng cái chén sứ kia.

Cái chén canh nóng bốc khói một giọt nước cũng không rớt ra.

Tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ, đám cung nữ thái giám vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liên tục reo hò.

Hoàng Phủ Giác khuôn mặt mang theo tia mỉm cười, tâm tư trăm chuyển, thân tủ của nhị ca quá lợi hại, nội công tu vi không thể dưới 10 năm, nếu không thì không thể luyện thành.

Đây là nội lực, nhãn lực, thính lực, khinh công … tổng hợp lại của các tố chất trên, nếu làm không tốt sẽ bị nước canh tạt vào người, vậy sẽ rất thảm hại a.
 
Chương 874: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 06


Hắn không khỏi nhớ tới thời gian trước kia, tham gia yến hội ở trong cung, trên quốc yến cho dù là ngoại tộc hay nước láng giềng đến chúc mừng, có người làm đổ đồ ăn ra bàn, nhị ca cũng tuyệt đối sẽ không ra tay.

Giống loại trường hợp đó, mà bộc lộ tài năng tuyệt vời như thế này thì sẽ khiến có cả yến hội cũng sẽ kinh hãi và vỗ tay rầm trời thôi.

Phụ hoàng cũng sẽ thật cao hứng.

Nhưng nhị ca, tựa hồ khinh thường làm như thế.

Không nghĩ tới ở chỗ Kỳ Bàn viện nho nhỏ này, một tỳ nữ nho nhỏ, một chén canh cỏn con kia.

Khiến cho nhị ca không chút do dự sử dụng tuyệt đỉnh công phu.

Tất cả điều này, chỉ có thể nói minh một vấn đề, nhị ca đối với Tô Mạt, tuyệt đối là đã động chân tình.

Về phần có thể là đang diễn cho mình xem, hoặc là có phải cố ý lấy lòng Tô Mạt hay không, những điều này hắn cảm thấy cũng không có khả năng.

Lấy võ công của nhị ca mà nói, ra oai phủ đầu với các huynh đệ thực dễ dàng.

Mà muốn lấy lòng Tô Mạt, thì phải là lấy lòng Tô gia, không phải phong cách của nhị ca.

Hoàng Phủ Cẩn đem cái khay trả lại cho Thủy Muội, lại vỗ vai Hoàng Phủ Giới một cái.

Hoàng Phủ Giới phục hồi tinh thần lại, há to miệng,“Nhị ca, ngươi, ngươi quá lợi hại !Chỉ dạy ta đi.”

Hắn hiện tại kỹ thuật kỵ xạ đã tốt hơn, nhưng giống như nhị ca tùy tâm sở dục bay ngược trở lại, căn bản là làm không được.

Cho dù sư phụ đang truyền dạy cho hắn cũng không chắc làm được.

Dù sao thì có võ lâm cao thủ, khinh công cao thủ cũng có, nhưng thể chất mọi người có hạn, có sở trường ngoại công, nội lực lại không đủ, hoặc là có khả năng am hiểu nội công tâm pháp nhưng khinh công thì lại bình thường.

Tóm lại, bởi vì đều do thể chất hạn chế của mỗi người, cơ bản sẽ không giống Hoàng Phủ Cẩn toàn năng như vậy.

Hắn quả thực là kỳ tài luyện võ, hơn một ngàn năm khó gặp một người.

Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ,“Nhị ca, chúc mừng ngươi trở thành Tề vương, chúng ta đang nghĩ tìm thời gian để chúc mừng người.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, lại nhìn về phía Tô Mạt, giơ tay về phía nàng.

Tô Mạt bày ra bộ dáng như chú chim nhỏ lập tức chạy ùa vào trong lòng hắn, đưa tay cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay nàng.

Hoàng Phủ Giác vẫn tươi cười như trước, ánh mắt trong suốt đã có chút tối lại, hắn cười nói:“Nhị vị cũng thật biết trêu đùa người. Để chúng ta lo lắng cho các ngươi, các ngươi......”

Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, hai người kề vai sát cánh, nam tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, nữ dịu dàng đáng yêu, một cặp xứng đôi vừa lứa.

Hắn thản nhiên nói:“Nếu để ngươi cưới Tống gia tiểu thư, ngươi nguyện ý sao?”
 
Chương 875: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 07


Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ phụ hoàng kêu nhị ca cưới Tống gia tiểu thư? Nhưng Tô Mạt thì phải làm sao bây giờ?

Đầu óc nhỏ bé của Hoàng Phủ Giác xoay chuyển rất lẹ, vốn giỏi về mưu kế, một câu của Hoàng Phủ Cẩn, hắn liền lập tức liên tưởng tới rất nhiều thứ.

Phụ hoàng muốn cho nhị ca cùng Tống gia liên hôn, đó là vì nguyên nhân gì?

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ từ trước đến nay người mà phụ hoàng nhìn trúng chính là nhị ca? Muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho hắn sao?

Tuy rằng hoàng quý phi là nữ nhi, thái tử là ngoại tôn, mà nếu như về sau cháu rể làm hoàng đế.

Điều này lại khác nha, Tống gia có khả năng sẽ có một hoàng hậu chân chính.

Nhưng nếu thái tử làm hoàng đế, hoàng hậu cũng có thể là nữ nhân của Tống gia a?

Hoàng Phủ Giác trong lúc nhất thời bị tin tức này làm dao động, không rõ ý đồ của phụ hoàng rốt cuộc là gì.

Tại sao chỉ là liên hôn, vì sao không thương lượng trước, hoàng quý phi Tống gia, vậy mà lại không biết trước sự việc.

Đây là vì sao chứ?

Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước uống rượu cùng Tô Việt, hắn cố ý uống thả cửa, uống say khướt, bênh vực Tô Việt, nói Tô Trì quá mức hung dữ bá đạo.

Tô Việt lúc ấy nói:“Đại ca là thư đồng của thái tử điện hạ, lại sắp liên hôn với Tống gia, về sau sẽ là người trụ cột trong triều đình, đương nhiên, không đem ta để vào mắt. Huống hồ, ta chỉ là con một di nương thôi.”

Nếu Tô gia đại tiểu thư gả cho thái tử, Tô gia đại thiếu gia cưới Tống gia tiểu thư......

Như vậy không thể nghi ngờ là củng cố địa vị của thái tử.

Vậy hắn......

Hoàng Phủ Giác bỗng thấy cả kinh, gia tộc của mẫu thân không có thế lực, nay cũng còn chưa được phong vương, không có vương phi, không mượn được lực lượng thê gia ( gia tộc của thê tử).

Phóng xa tầm mắt ngoài Tô gia ra, ai còn có thể chống lại cùng Tống gia?

Lưu gia? Nhưng Lưu hữu tướng trước mắt bất quá chỉ là đồ bài trí.

Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: Dựa vào sự hiểu biết của hắn, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô dụng.

Nếu là vì coi trọng nhị ca, cũng không chèn ép hắn từ lúc nhỏ đến giờ, hiện tại mới đem nữ nhi Tống gia gả cho hắn.

Huống hồ nhị ca sẽ không cưới nữ nhi Tống gia, như vậy khẳng định sẽ đại náo một hồi, nếu công khai, đến lúc đó Tống gia mất hết mặt mũi.

Ngược lại sẽ kết thù với nhị ca.

Mà nhị ca cùng Tô Mạt đều là tâm đầu ý hợp, dựa vào thái độ thân mật của họ mà đoán, Tô gia cũng ủng hộ bọn họ.

Như vậy nếu nháo loạn đến kết quả cuối cùng, chính là Tô gia cùng Tống gia bất hòa......
 
Chương 876: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 08


Cách nghĩ này giống như đám sương mù trong thiên không, đột nhiên bị một tia ánh mặt trời xuyên qua, trong nháy mắt rực rỡ chiếu sáng, chiếu sáng vạn vật trên địa cầu, soi rọi vào tận trí óc của Hoàng Phủ Giác.

Hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của phụ hoàng.

Tô Tống hai nhà trở mặt với nhau, sẽ không trở thành trợ lực cho thái tử.

Nói như vậy, phụ hoàng vẫn là đề phòng thái tử cùng Tống gia......

Hoàng Phủ Giác tim đập gia tốc, vì chính mình nhìn ra được một vấn đề mới mà kích động máu huyết sôi trào, đầu ngón tay cũng hơi phát run.

Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều vậy đấy, nhưng thời gian cũng chỉ là trong nháy mắt, cho nên đám người Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn hai má ửng hồng, hai mắt sáng quoắc, không khỏi kinh ngạc.

Hoàng Phủ Giới cười nói:“Thì ra Ngũ Ca muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia nha. Ngũ Ca tuổi cũng không nhỏ, coi trọng người nào, ta đi nói với mẫu phi giúp ca.”

Hắn giả bộ bộ dáng tuổi trẻ mà thành thạo, chọc cho Tô Mạt buồn cười.

Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ một cái, trong lòng lập tức có bước tính toán tiếp theo, hắn đứng dậy cười nói:“Nhị ca đến đây, mau chịu tội với Mạt nhi đi. Ta về cung trước, thu xếp tiệc ăn mừng với nhị ca.”

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Không cần ở trong cung, ở trong cung cũng không vui vẻ gì. Muốn đi quý phủ của nhị ca.”

Hoàng Phủ Cẩn cảm giác được Tô Mạt lấy tay vẽ lên lòng bàn tay hắn, lập tức nói:“Đi!”

Hoàng Phủ Giới vui vẻ kéo tay Hoàng Phủ Giác lại,“Ngũ Ca, đi, chúng ta đi chuẩn bị.”

Hai người cáo từ ra về.

Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, con mắt trong veo của Tô Mạt càng phát ra tia thâm trầm, nàng hơi cong lên khóe môi, lạnh lùng nói:“Hắn không cho ta thoải mái, ta cũng cho hắn chút ít gạch cản trở a.”

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng ngồi ở trên giường, để cằm đặt ở trên vai nàng, hấp thụ mùi thơm cơ thể thiếu nữ, tâm tình rất là sung sướng.

Tô Mạt đã sớm kêu A Lí đưa tin cho hắn, kêu hắn gần đây định cái gì, nói cái gì, đều phải dựa theo kế hoạch của nàng mà làm.

Hôm nay đến thăm nàng, cũng là dựa theo lộ tuyến nàng sắp đặt mà tới, gặp Hoàng Phủ Giác, rồi đem câu hỏi kia hỏi lại hắn, cũng là theo kế hoạch nàng đã vạch ra.

Cho dù nàng không sắp xếp, hắn cũng nhất định phải tới Kỳ Bàn viện, bất quá là đối với sự chất vấn của người khác, hắn luôn luôn không đếm xỉa tới.

Bởi vì do nàng dặn dò trước, cho nên hắn mới đáp.

Tô Mạt cắn ngón tay hắn, nhìn móng tay sạch sẽ mượt mà của hắn, mặt trên có hình dạng bán nguyệt rất là đáng yêu, không khỏi cười rộ lên.
 
Chương 877: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 09


Trong lòng nàng cao hứng, liền muốn bắt nạt hắn, kêu Kim Kết đưa đến cho nàng hộp tráp trang điểm, tìm ra loại nàng cùng đám người A Cổ Thái đặc chế ra nước sơn móng tay không màu.

Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.

Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.

Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.

Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không được ......”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành kệ nàng muốn làm gì thì làm.

Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay hết thảy sực mạnh.

Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”

Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”

Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”

Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”

Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”

Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ, khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”

Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.

Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.

Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.
 
Chương 878: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 10


Tô Mạt ở tại ngự thư phòng, đã nhiều ngày thái tử cùng ngũ hoàng tử được hoàng đế cho nghỉ phép, cho phép không cần mỗi ngày đến ngự thư phòng.

Thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều có việc riêng phải bận bịu, cho nên không đến ngự thư phòng xem mấy tấu chương không gấp gáp kia, bọn họ ngược lại càng vui sướng.

Dù sao vốn nghĩ rằng xem tấu chương chính là đề cao địa vị của mình, ai ngờ hoàng đế đem mấy tấu chương không quan trọng gì cho tụi hắn xem.

Trước mắt họ đều có chuyện trọng yếu, tự nhiên sẽ không để ý.

Cùng với nàng ở tại ngự thư phòng làm việc là Tống gia tam công tử Tống Minh Dương.

Tống Minh Dương là mẫu người quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối với người khác khiêm cung hữu lễ, cho dù là đối với nha đầu Kim Kết, cũng ôn hòa dễ gần, không có nửa điểm phách lối.

Nam tử uấn lãng ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn như vậy, lại ôn nhu như thế, đương nhiên rất nhanh trở thành tân sủng của nhóm tỳ nữ trong cung.

Dù sao hắn cũng không giống nhóm hoàng tử, thân phận làm cho nhóm cung tì tự nhiên có loại sợ hãi kèm với xa cách.

Hơn nữa cung tì khi rời cung, là có thể làm thiếp cho thần tử.

Cho nên Tống Minh Dương khi rảnh, sẽ bị nhóm cung tì quấn quít hỏi đông hỏi tây, còn có người tặng cho hắn rất nhiều túi thơm, hà bao, khăn tay…

Hắn cũng không thấy phiền, lúc nào cũng mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ.

Tô Mạt rất bội phục hắn, đối với hắn cũng thực tôn trọng, hai người làm việc chung với nhau quan hệ hòa hợp.

Đảo mắt một cái làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, hoa Ngọc Lan trồng cũng đã nở, vô cùng thanh lệ, hấp dẫn người khác lưu luyến.

Lúc hoàng đế phê duyệt tấu chương mệt mỏi, liền dẫn theo Tống Minh Dương, Tô Mạt đi thưởng thức hoa Ngọc Lan, hoặc là ngâm thi làm phú, hoặc là vẽ tranh, cũng rất thú vị.

Hoàng đế đối với thi họa của Tống Minh Dương khen không dứt miệng, khen hắn là tài tử chân chính.

“Đều đã giữa tháng hai rồi, sau một thời gian nữa, trẫm dẫn các ngươi đi đạp thanh ( đi dạo chơi tiết Thanh minh).”

Hoàng đế cười nhìn Tô Mạt, nha đầu kia càng ngày tỏa ra sự xinh đẹp, dưới tiết xuân se lạnh so với hoa Ngọc Lan còn rung động lòng người hơn.

Tô Mạt cúi đầu, nhìn dưới tàng cây phong lan, khóe môi cong lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Chỉ sợ ngươi đi đạp thanh vô tâm tư nha!

Lúc này bên ngoài truyền tới bước chân vội vàng của thái giám tiến đến, đến bên người Lưu Ngọc lặng lẽ nói mấy câu.

Lưu Ngọc cả kinh, nhìn hoàng đế một cái, ý bảo thái giám kia đừng lên tiếng.

Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hiện tại hoàng đế đang thoải mái thưu giãn, nói cho hắn chuyện phiền lòng, sẽ làm hắn nổi giận, không có kết quả tốt đâu.
 
Chương 879: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 01


Suy nghĩ một lúc, Lưu Ngọc ý bảo Tống Minh Dương nhường bước nói chuyện.

Tống Minh Dương nhìn thoáng qua hoàng đế, đang cùng Tô Mạt nói cái gì đó, tâm tình vui vẻ, ánh mắt Tô Mạt trong suốt như nước, liên tục gật đầu.

Hắn mỉm cười, đi đến trước mặt Lưu Ngọc,“Lưu công công, có việc gì thế?”

Lưu Ngọc ghé tai nói vài câu, Tống Minh nhíu mày, kinh ngạc nói:“Có loại chuyện này?”

Lưu Ngọc gật đầu vài cái,“Tống kinh lịch thấy sao, hiện tại báo cho bệ hạ biết, hay là......”

Tống Minh Dương liếc mắt một cái, nói:“Cho dù lúc này nói, cũng không thể lập tức làm ngay, nên đợi chút nữa, đợi bệ hạ trở về ngự thư phòng mới bẩm báo.”

Lưu Ngọc liền bảo thái giám vừa tới truyền lời lui xuống trước, đi tới phòng trực chờ.

Bên kia hoàng đế đang cao hứng phấn chấn nói về đề tài kiến trúc lâm viên.

Hắn hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt, Tô Mạt nói:“Bệ hạ, bên cạnh cây Ngọc Lan có thể trồng một gốc cây cổ hạnh, không phải có câu thơ ‘Tân di hoa tận hạnh hoa phi’* sao.”

*‘Tân di hoa tận hạnh hoa phi’- 辛 夷 花 盡 杏 花 飛 (hoa Tân Di đang rụng, cánh hoa hạnh bay bay)

Nguyên tác Tiền Khởi - 錢 起 nằm trong bài thơ Mộ Xuân Quy Cố Sơn Thảo Đường- 暮 春 歸 故 山 草 堂. Ta thích nhất bản dịch của Ái Cầm

“Chim thôi hót – núi xuân tàn

Tân Di hồng hạnh rụng tan tác buồn

Bên song cửa trúc quen thương

Màu chung thủy đợi cố hương ta về”

Hoàng đế gục gặc,“Không sai, nhưng tại sao không là bích đào hay một cây nào khác?”

Tô Mạt hơi cười,“Bệ hạ, bích đào mặc dù đẹp, phải trồng thành từng phiến hoặc hình vuông mới lý thú, huống hồ nếu luận về chạc cây tạo dáng xung quanh, đương nhiên là gốc mai già cổ hạnh, làn nước xanh rọi chiếu, duyên dáng thướt tha.”

Tống Minh Dương đến gần, hành lễ,“Bệ hạ, lại có Ngọc Lan ở bên, đúng với câu may mắn ngự lãm .”

Hoàng đế cười lang lảnh,“Rất tốt, kêu nhóm sư phó trồng hoa cứ như vậy mà làm.”

Tống Minh Dương nhìn vài cái, nói:“Bệ hạ, thời gian ra ngoài cũng không ít rồi.”

Khuôn mặt Hoàng đế đang vui bỗng thâm trầm hẳn lên, rất là bất đắc dĩ nói:“Xem ra, trẫm cũng không có tự do a! Thế gian này, ngoài ngọn gió kia, làn mây kia, cũng không có thứ gì là hoàn toàn tự do. Đi, chúng ta tiếp tục vùi đầu làm khổ sai!”

Trở lại ngự thư phòng, rửa tay uống trà, sau đó đều tự ngồi ở vị trí của riêng mình làm việc.

Lúc này Lưu Ngọc tiến lên trình một tấu chương , hoàng đế lấy lên xem, hai mắt tức khắc trợn lên, tức giận đến nỗi quăng mạnh tấu trương trên mặt đất,“Kêu hắn lăn tới đây! Lũ ngu xuẩn này, cả ngày chỉ biết ăn, vô tích sự, thuần túy là lãng phí lương bổng!”

Lưu Ngọc vội vàng sai người đi truyền, tuần phủ Lai Châu đi như chạy, đi theo thái giám kia gấp rút diện kiến.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom