Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1240: Tô Trì ngạo mạn tự phụ


TÌnh báo viên của nàng cũng là người có trình độ, lại quen thuộc các bến tàu nên tiến hành kế hoạch của nàng rất thuận lợi.

Lúc mọi người đi dạo trở về thì thấy Tô TRì đứng ở đại sảnh trạm dịch, chắp tay sau lưng, vẻ mặt phẫn nộ. Hắn thoáng nhìn Tô Mạt sóng vai cùng

Hoàng Phủ Cẩn, sau đó ngạo mạn thi lễ: “Điện hạ, tại sao chúng ta lưu lại nơi này lâu vậy? Cho dù là đóng quân thì cũng có thể đi Lai Châu. Có thể ở gần mà quan sát. Huống hồ lễ mừng thọ của bệ hạ sắp tới, nếu chúng ta chần chừ sẽ không kịp quay về.”

Bọn họ không cần về kinh thành nhưng hắn nhất định phải về.

Hoàng Phủ Cẩn nể mặt Mạt Nhi nên đối với Tô Trì cũng coi như khách khí, dù sao hắn cũng là đại ca của Tô Mạt. Hắn thản nhiên nói: “Hiện tại thời cơ chưa đến, cũng chỉ có thể đợi sơ hở của hắn.”

Tô Trì không chút khách khí nói: “Chỉ sợ chờ đến lúc các ngươi tìm được sơ hở thì cũng là lễ mừng năm mới rồi.”

Hoàng Phủ Cẩn hơi nhíu mi, thanh âm cũng lạnh hơn: “Vậy năm mới nói sau.”

Tô Trì nhất thời nghẹn lời, nhớ tới lúc ở thành Lai Châu mình còn đối tốt với hắn, hắn lại tốt với Mạt nhi như vậy, còn tưởng rằng có thể dựa vào Mạt nhi mà lôi kéo hắn gia nhập bên Thải tử. Ai biết hắn chẳng nhũng không trợ lực cho thái tử mà ngược lại trở thành chướng ngại vật.

Hắn lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy ta sẽ mang thuộc hạ của thái tử đi trước đến Lai Châu.”

Hoàng Phủ Cẩn nói: “Cho dù ngươi đi Lai Châu cũng không cho di động binh lực của Dã Khê Sơn, không cần hy sinh vô ích.”

Tô Trì hừ lạnh một tiếng liền bước đi.

Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Ta đã sớm phái người đi các Tổng binh truyền tin, trừ bỏ lệnh điều binh của ta, bất luận kẻ nào dám điều động một người ta đều trực tiếp chém hắn.”

Hắn là thư đồng của thái tử, có thể điều động các Tổng binh, tiền trảm hậu tấu. Thời điểm hắn lãnh binh chuyện này là thường, tuy rằng mỗi lần như vậy mọi người đều kêu vang trời nhưng cuối cùng thì sao, hắn vẫn là vương gia.

Tô Trì chỉ để một trăm người cho Hoàng Phủ Cẩn, sau đó lấy danh nghĩa của thái tử mang người đến Lai Châu. Hắn cũng không tin mình đọc binh thư, lại là trưởng tử Tô quốc công phủ, cho dù không có Hoàng Phủ Cẩn lợi hại cũng sẽ không quá kém.

Chỉ là một Dã Khê Sơn mà không hàng phục được thì về sau làm sao nhập tướng, làm sao có thể tiếp nhận quân quyền của phụ thân.
 
Chương 1241: Hoàng Phủ Cẩn ngoài lạnh trong nóng


Hình như Hoàng Phủ Cẩn muốn ở Khang Châu này lâu, với lại người đi theo cũng ít nên hắn không chọn nghỉ tại trạm dịch mà trực tiếp thuê một viện lớn gồm hai nhà làm chỗ dừng chân, hắn cùng Tô Mạt ở phía đông, Hoàng Phủ Giác ở phía tây, bắt đầu cuộc sống.

Ngày này trùng vào dịp mừng tiết Đoan ngọ, trước cửa nhà nào cũng giắt ngải, xương rồng cùng tỏi để trừ tà tránh độc. Trên đường phố phi thường náo nhiệt, bánh chưng, túi hương, chỉ thêu… thứ gì cũng có. Các gia tộc khắp thành Khang Châu đều tới đây tham dự đại hội thuyền rồng.

Nhóm Hoàng Phủ Cẩn cởi bỏ quần áo quan viên, khóac lên người quần áo của bá tánh bình dân, dẫn Tô Mạt đi hít thở không khí tiết Đoan ngọ.

Từ đại viện ra, dạo phố hết một vòng, Tô Mạt thấp giọng nói:“Những người đó còn đi theo chúng ta.”

Hoàng Phủ Cẩn cười , dịu dàng nắm tay nàng:“Tô Trì không có động tĩnh, Hải Nhất Đao chỉ có thể nhìn chằm chằm chúng ta .”

Hoàng Phủ Giác mua mấy túi hương đang cầm thưởng thức, nghe vậy thì hỏi:“Nhị ca, chừng nào chúng ta ra tay?”

Bọn họ ở Khang Châu cũng mấy ngày rồi.

Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Đệ đã không kiên nhẫn thì bọn Hải Nhất Đao càng nóng ruột hơn. Đệ cứ đợi đi, rất nhanh sẽ có tin thôi.”

Tô Mạt rất muốn đi lấy tin tức, nàng đã sớm sai ngươi điều tra, nhưng Hoàng Phủ Cẩn nói cẩn thận vẫn hơn. Dù sao đây cũng là vùng giáp với Lai Châu, cũng là địa phương bị thế lực các nơi để ý.

Bọn họ không thể sơ sót dù chỉ là một ít. Hắn không muốn nàng có một chút xíu nguy hiểm nào. Nếu lực lượng của nàng bị lộ, rất nhiều phiền phức sẽ thi nhau kéo tới.

Chờ chuyện của Hải Nhất Đao chấm dứt, nàng lại sử dụng đến lực lượng của mình. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp, một chút không cẩn thận sẽ để lại manh mối khiến người sinh nghi.

Đối với những lão hồ li mà nói, dù là một chút dấu vết cũng sẽ tra được rất nhiều chuyện.

Tất cả họ đều đang bị theo dõi gắt gao, nếu bọn họ cùng với thuộc hạ tiếp xúc bất luận kẻ nào, đi tới địa phương gì đều đã bị người điều tra cẩn thận, vì thế rất dễ bại lộ.

Cho nên, thà hắn tự mình nghĩ biện pháp còn hơn phải liên lụy nàng.

Hơn nữa, nếu Mạt nhi không đến, chẳng lẽ hắn mượn không được ai sao? Tự nhiên sẽ không.

Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, nháy mắt với thị vệ, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ đệ, chúng ta đế bờ sông ở Khang thành xem thuyền rồng đi.”

Nói xong liền đi nhanh, Tô Mạt nương theo lực hắn mà chạy nên cũng không tốn sức. Một lát sau, bọn họ đã nghỉ lại ở ngoại ô uống nước.

Hoàng Phủ Cẩn lất nhánh cây vẽ trên mặt đất:“Có nhiều nhóm nhỏ đang giám thị chúng ta, mỗi cách một khoảng cách sẽ có vài người, nhóm trước sẽ ám chỉ cho nhóm sau tiếp ứng, cứ vậy mà liên tục thay phiên. Khi nãy, chúng ta chạy quá nhanh nên họ không kịp đổi, ta phát hiện vài người vẫn theo sau chúng ta. Nhưng ta tin nhóm người kế sẽ nhanh chóng thế chỗ. Một khi xuất hiện sẽ không e ngại đối mặt chúng ta, làm như bọn họ không quen biết gì hết”
 
Chương 1242: Bảo thủ tự tiện hành động 01


Làm cho mọi người thả lỏng, cùng người khác ní nói cười cười , sau đó tiếp tục chạy. Dọc theo đưởng đi, Hoàng Phủ Cẩn chơi trò mèo vờn chuột đùa đám thám tử xoay mòng mòng.

Đến hội thuyền rồng, ngắm nghía một hồi, ăn vài cái bánh chưng, uống ít rượu hùng hoàng, mọi người lục tục về nghỉ.

Chạng vạng trở lại đại viện, trước cửa có thân tín gác, đám thám tử chỉ có thể đừng bên ngoài theo dõi.

Thị vệ được phái đi rất nhanh trở về bao lại, bọn họ đã theo dấu được nhóm thám tử tập trung ở đâu, cũng phái người đi theo bọn họ, rất nhanh sẽ biết bọn họ dừng chân ở đâu, truyền tin cho ai.

Mấy tin tức này tự nhiên là A Lí dẫn người tìm hiểu ra , bất quá không có trực tiếp truyền cho Tô Mạt, mà là nghĩ biện pháp để các thị vệ phụ trách phát hiện được.

Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, liền viết mấy phong mật tín, sai người ta khoái mã đưa đến tuần phủ Lai Châu vừa nhậm chức cùng Đô Chỉ Huy Sứ và Tổng binh các nơi..

Hắn lại phân phó thị vệ phụ trách điều tra tin tức:“Các ngươi phụ trách quan sát, người nào là theo dõi tín sử , những việc khác không cần quản.”

Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi,

Bọn họ ở Khang Châu thêm mấy ngày nữa thì Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo vài người tới Lai Châu trước, đi được nửa đường thì thấy thị vệ dẫn theo thám tử phụ trách theo dõi Tô Trì chạy tới, nói có tin tức quan trọng cần bẩm báo.

Hoàng Phủ Cẩn ghìm ngựa, cho mọi người tiếp tục đi trước. Phía sau hắn, một con ngựa chạy như bay đến trước mặt hắn, một người từ trên ngựa té lắn xuống đất: “Vương gia, tô thống lĩnh hắn dẫn người đi bắt sơn tặc trên núi Dã Kê !”

Hoàng Phủ Giác cả kinh:“Tô Trì này cũng quá lớn gan !”

Cho dù có là tam ca đích thân xuất mã cũng không manh động nghĩ đến lợi ích trước mắt như vậy.

Tô Mạt lúc này đã giả trang thành nam tử đi chung với bọn họ, liếc thị vệ kia hỏi:“Tô thống lĩnh sao dẫn người đến được? Không phải Tề vương đã truyền lệnh cho các nơi không được tự tiện điều động binh mã sao?”

Kia thị vệ nói:“Là, là tô châu phủ .”

Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh, Tô châu phủ cách Lai Châu khá xa nên hắn không nghĩ tới sẽ truyền tin cho Hoàng Chỉ Huy Sứ nhưng nếu những địa phương gần Lai Châu đều không cho Tô Trì mượn binh, không lẽ họ Hoàng không biết nguyên do trong đó hay sao?

Hoàng Phủ Giác hạ giọng nói:“Nhị ca, Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tam ca cùng tả tướng.”

Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ta mặc kệ hắn là người của ai , không đầu óc nên về dưỡng già đi.”

Hắn lập tức phái người nhanh chóng đến núi Dã Kê đuổi theo Tô Trì, ra lệnh cưỡng chế bắt hắn cấp tốc trở lại Lai Châu, nếu không lấy quân pháp xử trí.

Tô Mạt biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn nổi giận. Một là do Tô Trì coi mạng người như cỏ rác, đưa bọn họ đi chụi chết mà không chút bận tâm. Hai là, hắn và nàng đã vạch ra kế hoạch chu toàn, muốn dùng ít người nhưng có thể bắt gọn sơn tặc, khiến cho chúng không kịp trở tay.
 
Chương 1243: Bảo thủ tự tiện hành động 02


Tuy Hoàng Phủ Cẩn bị người đời coi là kẻ đại gian đại ác, thị huyết tàn bạo, coi thường sinh mạng người khác nhưng thực tế, hắn là kẻ biết quý sinh mạng hơn bất kì kẻ nào. Nếu có thể giải quyết vấn đề mà không cần phải đổ máu, hắn sẽ không tiệc trả giá hết thảy để thực hiện được điều đó.

Đó làn quan điểm giống nhau giữa nàng và hắn.

Nàng vung tay, A Lí cùng vài người nữa cải trang thành thị vệ bình thường tiến lên. Tô Mạt liếc mắt ra hiệu, sau đó lặng lẽ khoa tay múa chân lệnh bọn họ giải quyết sạch sẽ đám thám tử đang mai phục phía sau, một kẻ không lưu.

A Lí cùng những người khác nhận lệnh thi hành.

Vừa đến Lai Châu đã thấy tuần phủ Lai Châu cùng nhóm người Chỉ Huy Sứ đợi tự bao giờ: “Vương gia, thỉnh đi nha môn thăng đường!”

Tô Mạt biết đây là quy củ của bọn họ. Có bất kì quan lớn nào tới đều phải đến nha môn thăng đường, tất cả các quan lớn nhỏ đều đến trình diện dù người đó có bận đến đâu cũng vậy.

Hơn nữa, họ còn sẽ phải xếp hàng chờ vị quan đó tới từ lúc trời còn chưa sáng. Nếu vị quan đó chưa đến thì phải tiếp tục chờ, chờ đến khi nào vị quan đó xuất hiện mới thôi.

Tô Mạt nhịn không được cười nói:“Giải tuần phủ, có phải ngài cùng các vị khác đã chờ ở đây mấy ngày rồi không?”

Nét mặt già nua của Giải tuần phủ đỏ lên, cười gượng rồi thỉnh các vị điện hạ đến nha môn nghỉ tạm.

Hoàng Phủ Cẩn tự mình dẫn người đi xem xét chỗ ở do tuần phủ an bài cho mình, sai thị vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó an bài phòng thượng đẳng nhất ở hậu viện cho Tô Mạt.

Tô Mạt nhìn bộ dáng như lâm phải đại địch của hắn mà cười , nói:“Giải tuần phủ cùng các vị khác vẫn đang chờ ngài kìa, người ta dù sao cũng là đại quan quý nhân, ngài sao có thể để họ chờ như vậy?”

Hoàng Phủ Cẩn cũng không sốt ruột, đơn giản ngồi xuống, Kim Kết lập tức cho tiến lên châm trà. Cầm ly trà một ngụm, hắn mới mở miệng:“Mạt nhi, nàng có cảm thấy, Lai Châu bây giờ không giống trước đây.”

Lần đó tuy ở lại không lâu nhưng cảm giác khá là thoải mái còn lần này ngột ngạt đến kì lạ.

Tô Mạt cười nói:“Tề vương điện hạ muốn dẫn người đến tấn công núi Dã Kê, bắt cường đạo, mà những cường đạo đó lại hung hãn vô cùng, từng đánh lùi bao nhiêu binh lính, sao họ thoải mái cho được.”

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu:“Không phải. Lúc đó khi tấn công sơn tặc, bọn họ anh dũng thiện chiến. Thậm chí những người rình xem còn lén lút truyền tin cho quan phủ, nhưng lần này….”

Tóm lại chính là không thích hợp.

Hơn nữa, lúc trước sơn tặc ở núi Dã Kê không lợi hại như bây giờ.

Lại nói tiếp, triều đình là muốn bắt tội phạm nhưng lại muốn giảm thương vong đếm mức thấp nhất. Nếu bao vây, không cần tấn ông, chỉ chờ mấy năm, bọn chúng cũng sẽ vì không còn lương thực mà bại trận.
 
Chương 1244: Nghi ngờ nội gian


Tô Mạt trố mắt, ghé vào trên bàn nói:“Trong quan phủ có nội gian!”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu:“Chỉ sợ chức quan không thấp đâu.”

Ở Khang Châu, bọn họ đã sai người giám thị chặt chẽ nhóm thám tử, còn dựng lên một quán nhỏ, một cửa hàng bán lá trà. Đến Lai Châu đổi thành cửa hàng rượu.

Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy chắc chắn có người bí ẩn liên lạc.

Chắn chắn Úc Liên Thành không ngốc đến vậy. Cho dù không bắt được sơn tặc trên núi Dã Kê nhưng cũng không thất bại thảm hại đến như vây. Chỉ có thể nói, bên trong có người muốn quấy rối, không muốn triều đình dẹp được đám sơn tặc này.

Tô Mạt vẫy tay gọi A Lí, cẩn thận phân công nhiệm vụ cho hắn. Lúc trước, khi Hoàng Phủ Cẩn phái người truyền tin cho các quan cùng Thiên tổng, đều có thám tử theo dõi nên nàng kêu A Lí nghĩ biện pháp giám thị mà bọn họ không nghi ngờ được.

Không cần cố ý đi theo giám thị để tránh bại lộ, chỉ cần nhìn là tốt rồi.

Hoặc là nông phu, người đi đường, bán trà, gánh phân, ăn mày, bán rau dưa, kể chuyện, diễn kịch, hát tuồng… đều có thể là người của nàng giả dạng.

Chờ A Lí đi khỏi, Tô Mạt mới hướng Hoàng Phủ Cẩn cười:“Chàng chỉ cần chú ý đến vệc gặp gỡ các viên quan đó thôi, việc còn lại ta sẽ giúp chàng, nhìn xem người nào có vẻ khả nghi. Sau khi xác định được, ta sẽ phái người theo dõi xem họ liên lạc với ai.”

Hoàng Phủ Cẩn khen ngợi nhìn nàng:“Mạt nhi, nàng đúng là một nữ tướng quân túc trí đa mưu.”

Tô Mạt cười hì hì:“Chứ không phải do chúng ta đã chuẩn bị hết rồi hay sao?”

Trước kia thấy không tác dụng gì, nhưng giờ nhìn lại cũng thật không tệ.

Hơn nữa nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến giờ mới tung ra, người khác muốn nghi ngờ cũng khó.

Nói cách khác, lực lượng của nàng còn thần bí hơn cả sơn tặc núi Dã Kê.

Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác đi gặp các quan địa phương, bàn bạc đối sách bắt gọn sơn tặc núi Dã Kê.

Tô Mạt dẫn theo nha đầu kiểm tra chỗ ở, thuận tiện sắp đặt đồ đạc màng theo cùng mua thêm một ít đò vật bổ sung.

Kim Kết với Thủy Muội bận may thêm quần áo mới cho nàng với Hoàng Phủ Cẩn.

Tô Mạt một bên chơi với các chai lọ đựng dầu bôi tóc do tỷ tỷ chuẩn bị cho, một bên lo lắng không biết các chijminhf ở kinh thành có yên ổn không, có bị thái tử tính kế không?

Nàng thấy mình càng ngày càng bận tâm hơn. Lúc mới xuyên qua, nàng đối chỗ này không chút cảm tình, không ngờ tới bây giờ lại lo được lo mất nhiều tới như vậy.
 
Chương 1245: Cảm tình cốt nhục 01


Nàng đã hoàn toàn xem họ là người nhà của mình, cũng hoàn toàn chấp nhận mình là Tô gia tiểu thư.

Ngược lại, ba mẹ của mình ở hiện đại đã trở thành hồi ức.

Nàng biết, bây giờ nàng không giống trước đây, nói đi là đi không luyến tiếc.

Hiện tại, nàng có Hoàng Phủ Cẩn, có gia đình, có người thân, nàng không cô dơn, cũng không bị gò bó, hoàn toàn tự do, muốn làm gì cũng có người ủng hộ.

Nàng tự an ủi, kinh thành không truyền tin gì tức là tin tốt, không cần lo lắng quá mức.

Nàng nhìn Thủy Muội, cười nói:“Các người dọn dẹp một chút, có thời gian dân ta đi gặp cậu mợ, nhị thúc nhị thẩm của ngươi.”

Kim Kết nhân cơ hội trêu ghẹo:“Thuận tiện để Thủy Muội ở lại, để bọn họ giúp muội ấy kiếm một tấm chồng.Hồ tiên sinh cùng Tú Hồng cũng thích náo nhiệt , vừa vặn giúp nàng làm...... Ôi......”

Thủy Muội hiền lành bình thường cũng trở nên nóng nảy, nhéo Kim Kết liên tục, Kim Kết vừa cười vừa chạy, luôn miệng cầu xin tha thứ.

“Thủy Muội tốt của ta, ngươi nghĩ chút đi, giờ vương gia tiểu thư đang bận chuyện triều đình, sao đầu óc ngươi nghĩ tới chuyện không trong sáng vây?”

Kim Kết khanh khách cười.

Thủy Muội giận, trừng mắt với nàng: “Ngươi còn giỡn nữa ta không thèm nói chuyện với ngươi.”

Kim Kết cười, thở dài nói:“Thủy Muội, ta sai rồi. Sao có thể gả muộ cho mấy người thô tục chứ, ít nhất cũng phải gả cho người đọc sách hoặc thiếu gia nào đó.”

Thủy Muội lại nổi điên rượt nàng. Nhìn hai người đùa giỡn, tâm tình phiền muộn của Tô Mạt cũng biến mất. Nàng nhấc chân chạy tới tham gia náo nhiệt.

Chơi đủ, Tô Mạt mới phất tay:“Ta nhìn bọn họ làm gì? Ta muốn họ phải tới đây cầu cạnh chúng ta!”

Nàng gọi thị vệ vào, ra lệnh:“Thủy Muội, muội nói tên tuổi, địa chỉ mấy người đó, để thị vệ truyền tin. Ta tin bọn họ sẽ mau mau đến đây nhận người thân.”

Thủy Muội biết Tô Mạt muốn làm chỗ dựa cho nàng, đem những gì họ đối xử với nàng năm đó trả lại hết cho họ, vội xua tay :“Tiểu thư, muội không sao, muội đã sớm không cần bọn họ . Hiện giờ, tiểu thư mới chính là người thân của muội.”

Tô Mạt cười:“Nha đầu ngốc, ta và muội có thân đến đâu cũng chỉ là nghĩ chị em nhưng họ thì khác. Họ là người thân ruột thịt của muội, có muốn bỏ cũng không bỏ được.”

Bọn họ đoạt gia tài Thủy Muội nhưng giờ nàng ấy cũng đâu có lo lắng ăn mặc nữa.

Nhưng có một số việc không thể không nói. Thủy Muội không ở nhà, tuy rằng hàng năm đều đốt nhang trước bài vị cha mẹ nhưng cũng không phải đường đường chính chính đốt ở từ đường. Nàng cũng còn cần dựa vào gia đình nhị thúc.
 
Chương 1246: Cảm tình cốt nhục 02


Thủy Muội tư tưởng đơn thuần, tự nhiên không nghĩ nhiều. Thấy Tô Mạt nói như thế, nàng cũng không kiên trì, hết thảy đều nghe tiểu thư .

Lúc này, người của Hoàng Phủ Cẩn về báo hắn với Hoàng Phủ Giác còn phải đi theo các quan viên thăm dò địa hình nơi đây, kêu nàng cứ ở lại Lai Châu, muốn ra ngoài dạo phố nhớ mang theo nhiều người bảo vệ. Còn nói, Tô Trì không dẫn người về nhưng cũng không tấn công lên Dã Kê, mà án binh bất động. Việc này cũng không trái với quân lệnh nên nàng không cần lo.

Tô Mạt cười, có điên mà lo cho hắn. Cái tên đó cần chịu khổ mới sáng mắt ra. Hắn càng ngày càng ngạo mạn. Vài năm trước, hắn còn thường về nhà trò chuyện nhưng giờ càng lúc càng âm u .

Hắn còn dám giúp thái tử thiết kế hại em ruột của mình.Món nợ này, Tô Mạt không sao nuốt trôi được.

Hy vọng mọi chuyện ở kinh thành đều thuận lợi. Chỉ có như vậy, tỷ tỷ mới bớt khổ.

Ở kinh thành cách xa ngàn dặm, đại tiểu thư ngồi trước gương, nhìn hộp trang sức cùng bình nhỏ mà ngẩn người. Mạt nhi không ở đây, rất nhiều chuyện nàng không biết tìm ai để nói.

Chuyện thái tử gây ra ngày đó khiến nàng hoảng sợ, tuy không chết nhưng khi thấy hắn nhảy xuống, trong nháy mắt, tim nàng như ngừng đập.

Nàng cảm giác được, hắn thật tâm yêu nàng.

Nàng hiện giờ rối rắm, không biết làm sao cho phải. Huống hồ, nàng đã nhận lời tổ mẫu, gả cho Tần Nguyên Quân. Nàng cũng âm thầm thề quên đi thái tử, một lòng một dạ với Tần Nguyên Quân. Đó là người tốt, khi hắn cười lên rất ấm áp.

Nhưng sao lòng nàng lại loạn như vậy?

Hôm đó về nhà, hình như tổ mẫu có nghi ngờ, nhưng lại sợ nàng xấu hổ nên không nói.

Hiện giờ, Tần gia nhắc tới cho người qua mai mối nhưng lại chưa tiến tới. Hoàng đế bên kia nói muốn cưới Tả tiểu thư cho thái tử nhưng chỉ mới tặng bảo vật quý giá, chưa đem sính lễ tới cửa.

Nàng không biết có nên nói lại ý của thái tử cho tổ mẫu nghe hay không, hoặc là cự tuyệt Tần gia hoặc là.. Nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, tâm loạn như ma.

Hơn nữa nàng cảm thấy, bây giờ nàng không cách nào gả cho Tần Nguyên Quân , như vậy thật không công bằng với hắn.

Dù sao, nàng không có thích hắn.

Đi theo Mạt nhi lâu, nàng cũng bị ảnh hưởng, muốn lập gia đình với người mình yêu. Tuy mọi người đều phải qua mai mối, không mấy người được gả cho người mình thích, nhưng mà…
 
Chương 1247: Giang sơn mỹ nhân, ngươi chọn bên nào 01


Nàng nhìn chiếc đĩa hình hoa sen đựng dầu bôi tóc hoa hồng trong suốt, chậm rãi nhắm mắt, bỏ vào đó hai đóa hoa, đếm đủ một trăm mới mở mắt ra.

Vừa nhìn vào đĩa, tim nàng đập mạnh như muốn xé tung lồng ngực… nhìn lại lần nữa lại thẫn thờ.

Bình thường, muốn nàng im lặng chờ..

Chờ nhưng chờ đợi gì đây?

Chờ thái tử xin hoàng đế cưới nàng cho hắn sao? Hắn có đủ dũng cảm, đủ si tình như Hoàng Phủ Cẩn dành cho Mạt nhi sao?

Chuyện Hoàng Phủ Cẩn xin cưới Mạt nhi, tuy hoàng thượng chưa đồng ý nhưng hắn không cần. Hắn chỉ làm như vậy để tuyên bố với tất cả mọi người rằng: “ Mạt nhi là của hắn. Không ai được phép mơ tưởng đến nàng.”

Loại tuyên thệ nặng tình như vậy đối với một nữ tử suốt ngày ở trong khuê phòng như nàng là cỡ nào rung động, là mong ước mà các nàng luôn khao khát.

“Tỷ tỷ, sao không ra ngoài hít thở, ru rú trong đó làm gì? Mấy lúc hết mưa như thế này, không khí đặc biệt tốt nha. Hoa lựu trong viện nở nhiều, đẹp thật sự nha!”

Nhị tiểu thư thướt tha đi tới, nhìn nàng cười.

Mạt nhi không có ở đây, hình như nhị tiểu thư tự do hơn, dám ra ngoài lắc lư.

Hơn nữa, hình như tâm trạng nàng ta rất tốt, còn có vẻ đẫy đà làm cho hai má vỗn gầy trước kia nay thêm phần da thịt, càng quyến rũ hơn xưa.

Đại tiểu thư thản nhiên nhìn nàng: “Muội muội không biết quy củ sao? Cũng không làm cho người ta thông truyền?”

Nàng muốn yên lặng chút nên mới sai bọn nha đầu đều đi thêu túi hương, làm sa y, nhưng thủ vệ đâu?

Đại tiểu thư nhíu mi.

Nhị tiểu thư cười :“Tỷ tỷ, làm gì xa lạ với muội như vậy? Muội chỉ muốn qua đây nói cho tỷ biết, nghe nói bệ hạ tuyên chỉ, cho khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, muốn đem sính lễ qua Tả gia.”

Đại tiểu thư mí mắt nhảy dựng.

Nhị tiểu thư tiếp tục cười nói: “Muội nghe người ta nói , ngày đó tỷ tỷ đi mười dặm, cùng thái tử điện hạ tự tiện gặp gỡ, hoàng quý phi nương nương biết được liền nổi trận lôi đình tâu lên bệ hạ.Bệ hạ liền chất vấn thái tử, thái tử nói muốn cưới tỷ tỷ, kết quả thì sao nha? Bệ hạ giận dữ, cho ngài ấy chọn: một là tỷ tỷ, hai là địa vị thái tử. Bệ hạ còn sai Lưu công công chuẩn bị sẵn thánh chỉ, chỉ cần thái tử nói ra đáp án liền viết xuống, ấn ngọc tỷ chiêu cáo thiên hạ, tuyệt không cho phép đổi ý.”

Đại tiểu thư hô hấp bị kiềm hãm, tim đập cơ hồ đình chỉ, vội vàng nói:“Hắn......” Nhưng lại mạnh mẽ cắn môi, đem lời còn lại nuốt xuống.

Nhị tiểu thư chậm rãi ngồi xuống, ra vẻ tỷ muội tình thâm:“Tỷ tỷ, ngươi nói thử xem, điện hạ sẽ chọn bên nào?”

Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”
 
Chương 1248: Giang sơn mỹ nhân, ngươi chọn bên nào? 02


Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”

Nhị tiểu thư lắc đầu:“Tỷ tỷ, tỷ thực khờ mà. Sự việc ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia, việc tỷ cùng thái tử lén gặp gỡ, chúng ta biết, nhưng là hạ nhân biết sao? Cho dù biết ai dám tùy tiện nói ? Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ một câu, đừng để đến lúc cả hai bên đều dở, thái tử không nhìn, Tần gia cũng bỏ mặc. Lúc đó thật là khó sống nha!”

Đại tiểu thư đứng dậy, quát: “Đi ra ngoài!”

Nhị tiểu thư mỉm cười, đắc ý dào dạt , lại ra vẻ tỷ muội tình thâm: “Tỷ tỷ, muội chỉ muốn tỷ biết, không phải chỉ có Mạt nhi mới là muội muội của tỷ, muội cũng quan tâm tỷ không thua muội ấy đâu.”

Nói xong nàng lại thướt tha đi.

Trong phòng khách Tề vương phủ, Lăng Nhược hỏi Lưu Vân: “Sự tình như thế nào ?”

Lưu Vân nói:“Tin tức truyền ra, đêm qua bệ hạ đột nhiên triệu kiến thái tử điện hạ, bảo hắn chỉ được chọn một trong hai, thái tử hay đại tiểu thư.”

Lăng Nhược ít khi biểu tình cũng nhịn không được rùng mình:“Hắn chọn bên nào?”

Tuy tiểu thư ra lệnh họ thúc đẩy cục diện này nhưng Lăng Nhược vẫn hy vọng thái tử không cần tổn thương đại tiểu thư quá sâu.

Lưu Vân vẻ mặt trào phúng:“Chẳng lẽ ngươi đối thái tử còn ôm hi vọng? Nam nhân trên đời, có mấy ai được như vương gia chúng ta?”

Lăng Nhược liếc hắn :“Ngươi không phải thái giám.”

Lưu Vân mồ hôi lạnh, nói:“Thái tử chọn đại tiểu thư.”

Lăng Nhược nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười, nói:“Hắn chọn thật không sai. Dù hắn không được làm thái tử nhưng chắc chắn tiểu thư chúng ta sẽ không bạc đãi hắn.......”

“Ngươi nghĩ hay thật nhưng sự thật không tốt như ngươi tưởng đâu. Lúc Lưu Ngọc viết xong chiếu thư, vừa cầm lấy ấn tín, hắn đã đổi ý, cầu xin bệ hạ khai ân, hắn hồ đồ , hắn sẽ cố gắng làm một thái tử tốt......”

“Phanh” một tiếng.

Lưu Vân theo bản năng lui về phía sau, chỉ thấy cái bàn bát tiên bằng gỗ lê giữa hắn cùng Lăng Nhược bị vỡ thành năm mảnh, nằm la liệt dưới đất.

Đuôi lông mày hắn nhảy dựng,“Ngươi – sao dám lấy đồ vật của vương gia trút giận hả?”

Lăng Nhược lạnh lùng:“Câm miệng, sau đó thì sao?”

Lưu Vân buông tay:“Còn sao nữa, hai ngày sau hoàng đế sẽ hạ chỉ sắc phong Tả tiểu thư làm thái tử phi.”

Lăng Nhược xoay người đi, Lưu Vân cười nói:“Này, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao hoàng đế trước kia muốn đại tiểu thư gả cho thái tử, giờ lại đổi ý sao?”
 
Chương 1249: Nếu không yêu, tuyệt không nên giữ lại 01


Lăng Nhược hừ lạnh nhưng vẫn đứng lại nghe, Lưu Vân nói:“Là do Tô quốc Công cùng Tô lão phu nhân xin hoàng đế . Tô gia nguyện ý vì hoàng đế cúc cung tận tụy, nhưng họ hy vọng các con của mình không bị gả vào hoàng cung. Hoàng đế cũng biết hậu cung là nơi ra sao, hơn nữa ông ta vẫn cần đến thực lực của Tô quốc công nên không thể không đáp ứng.”

Lăng Nhược không nghe xong hết đã bỏ đi ra ngoài.

Việc này nàng có nghe tiểu thư nói tới. Nhưng tiểu thư nói ý đồ thật sự của hoàng đế có thể là sợ sau này thái tử không khống chế được Tô gia, khiến cho Tô gia ngày một lớn mạnh, sức uy hiếp còn hơn cả Tống tướng bây giờ.

Mặt khác, cũng có thể hoàng đế nhìn thấy bản chất thái tử, không muốn sau này Tô gia vì hắn mà phải chịu tai ương. Hai loại khả năng này là cao nhất nhưng không biết hắn sẽ nghiêng về khả năng nào. Dẫu sao, người làm hoàng đế, có mấy ai là không thâm tang bất lộ đâu.

Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ra tin tức, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, chọn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Tả tiểu thư mẫn lệ đoan trang, hiền lành biết lễ, rất xứng đôi với thái tử.

Đại tiểu thư đang ở trong phòng uống cháo tổ yên, khi nghe tin , nàng không nhị được run lên, tay nắm chặt váy, sắc mặt tái xanh.

Minh Nguyệt cùng mấy nha hoàn nữa vội vì nàng thay kiện quần áo khác.

Người tới truyền lời là Trương ma ma, bà theo lệnh lão phu nhân sai nàng chọn lễ vật đến chúc mừng Tả tiểu thư.

Hơn nữa, lão phu nhân còn đưa tới rất nhiều lăng la tơ lụa để nàng chọn may áo cưới.

Đợi đại tiểu thư một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương ma ma mới nói tiếp:“Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hết thảy cũng không miễn cưỡng ngài, nhưng con người không mấy ai tránh được số phận, hơn nữa, cũng không thể đem hy vọng của mình đặt lên trên người khác. Có những người không đáng để chờ đợi. Có những chuyện cần phải nhìn thấu đáo.”

Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, những lý do như thái tử bị hoàng đế bắt buộc, linh tinh đều bị tiêu diệt.

Nàng nắm chặt mảnh lụa đỏ rực trong tay, nét mặt liên tục thay đổi, mọi rối rắm trong lòng cũng dần dần hồi phục.

Có lẽ, đây là số mạng của nàng. Có lẽ, do đời trước nàng gây quá nhiều tội nghiệt nên kiếp này phải trả. Kiếp này, tuy nàng được sinh trong nhà phú quý nhưng lại bị mẹ ruột vứt bỏ, yêu một người không nên yêu.

Mạt nhi thường nói người thích người không có gì sai nhưng có người thích hợp, có người không thích hợp, mà phần lớn là không thích hợp. Vấn đề còn lại là họ có chấp nhận hay không? Có người chấp nhận, có người không thể chấp nhận.

Nàng vốn là người quen chịu đựng, nhưng từ ngày quen Mạt nhi, nàng cũng thay đổi dần suy nghĩ của mình.

Nàng từng hỏi qua Mạt nhi:“Nếu là muội, muội sẽ làm thế nào?”
 
Chương 1250: Nếu không yêu, tuyệt không nên giữ lại 02


Mạt nhi lúc ấy cười hì hì đáp:“Nếu hắn đáng để muội yêu, đối muội toàn tâm toàn ý, núi đao biển lửa cũng không ngại, muội tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu hắn không đáng để muội trả giá, muội tuyệt không dại khờ chờ hắn. Dù việc làm của muội có không hợp thế tục, muội cũng không ngại. Tâm của muội không ai có thể thay đổi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, không quyền lực nào có thể lay chuyển được.”

Nhớ tới lời của Mạt nhi, đại tiểu thư thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Trong lòng nàng chậm rãi nói:“Mạt nhi, tỷ đã vì hắn mà chết, tuy không thành nhưng cũng đã trả hết nợ cho hắn. Tỷ không nợ hắn nữa, cũng như tỷ đã không còn nợ nần gì với Vương phu nhân vậy.”

Nàng có thể vì hắn mà tranh, vì hắn mà chết nhưng hắn có biết điều đó không?

Hắn không toàn tâm toàn ý với nàng, vậy tại sao nàng lại không chặt đứt với hắn?

Cả tình yêu cũng cắt đứt.

Nàng muốn ở vậy suốt đời nhưng tổ mẫu không chấp nhận.

Hơn nữa, nàng vừa thương tâm vì thái tử xong, giờ nếu quay sang Tần Nguyên Quân, cảm giác như tránh hang này lại nhảy sang hang khác.Như vậy, với nàng hay với Tần Nguyên Quân cũng đều không tốt.

Có lẽ, nàng có thể nghĩ được biện pháp nào đó để hoãn lại chuyện thành hôn này thêm một thời gian nữa.

Nàng gật đầu, tiếng nói dù hơi khàn nhưng rõ từng câu: “Thỉnh ma ma thưa lại với tổ mẫu, ta đã biết. Ta sẽ chuẩn bị tốt . Ta sẽ mang lễ vật chúc mừng Tả muội muội. Còn nữa, phiền ma ma thưa lại với Tổ mẫu cho ta đi Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc, phù hộ Mạt nhi cùng mọi người mau chiến thắng trở về.”

Trương ma ma nhàng thở ra, mỉm cười rời đi.

Rất nhanh, tiểu nha đầu đến truyền lời, lão phu nhân chấp nhận, còn truyền lời an ủi nàng không cần buồn khổ, cho dù xuất giá cũng chưa phải lúc này.

Trai giới ba ngày, sau đó tắm rửa huân hương, đại tiểu thư sáng sớm liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, Tô Hinh Nhi bởi vì cảm mạo nên dưỡng bệnh trong phòng, không thể cùng đi.

Đại tiểu thư trước lễ bái tổ mẫu, sau đó Lâm di nương dẫn theo nhiều nha đầu bà tử đi cùng nàng, lão phu nhân còn phái vài cái gia đinh cường tráng đi theo. Đại tiểu thư không muốn người ngoài biết chuyện nàng đi dâng hương nên nàng chỉ âm thầm đi, không phô trương, chỉ gởi bái thiếp đến Tướng Quốc Tự, xin sắp xếp cho nàng thời gian để dâng hương một mình.
 
Chương 1251: Xin ngươi đừng cưới ta. 01


Hiện giờ, Lâm di nương cũng coi như đứng ra quản lý mọi chuyện trong nhà, vì tiền đồ Tô Việt nên nàng cũng được coi trọng hơn trước.

Nàng không cần lại trăm phương ngàn kế lục đục với nhau giành sự để ý của lão gia như trước nên cuộc sống dễ chịu hơn xưa. Hơn nữa, nàng đối xử với đại tiểu thư rất tốt.

Nàng cùng đại tiểu thư đi Đại Hùng bảo điện, nhìn tượng phật hiền lành, lại thản nhiên sinh ra kính sợ cùng tâm thành kính, quỳ xuống thiệt tình cầu nguyện, quốc thái dân an, gia đình hòa thuận, lão phu nhân cùng Quốc Công khỏe mạnh trường thọ, con đường làm quan của con trai hanh thông......

Nàng muốn đi xin xăm, đại tiểu thư mỉm cười:“Lâm di nương, không cần đâu, người có ước nguyện gì cứ cầu phật tổ, ngài sẽ phù hộ, xin xăm, ngược lại mất linh .”

Lâm di nương cười:“Nói cũng đúng, ta không xin nữa. Chỉ cầu phật tổ thôi.”

Đại tiểu thư lại nói:“Di nương, chúng ta đi thiện phòng nghỉ ngơi dùng cơm chay đi.”

Lâm di nương liền dẫn theo bọn nha đầu đi với nàng. Một tiểu sa di đi trước dẫn đường.

Phía sau thiền viện sạch sẽ thanh tịnh, cổ thụ dày đặc khiến lòng người thanh tĩnh lạ thường, quên hết nỗi u sầu thế tục.

Mấy người ngồi nghỉ ngơi uống trà, lúc này tiểu nha đầu dẫn một người tiến vào, dĩ nhiên là Lăng Nhược.

Lâm di nương kinh ngạc nói:“Lan cô nương? Không phải ngươi đã cùng với ngũ tiểu thư xuống phía nam sao?”

Lăng Nhược hành lễ,“Ngũ tiểu thư sai nô tì trở về bàn bạc sự tình.”

Lâm di nương nghe vậy, vội nói:“Có lẽ ngươi cần nói chuyện riêng với đại tiểu thư, ta cũng muốn đi dạo quanh đây một chút.”

Lăng Nhược lại hành lễ:“Tiểu thư, hắn đến đây

Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, lại mím môi, kiên định nói:“Mang ta đi gặp hắn.”

Lệnh bọn nha đầu ở chỗ này chờ, nàng cùng Lăng Nhược đi ra ngoài .

Lăng Nhược dẫn nàng đi quanh quanh thiền việ, cuối cùng dừng lại trước cửa thiện phòng.

Nàng gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói ôn nhuận của nam tử:“Lan cô nương là đại tiểu thư đến đây sao?”

Tuy rằng thực kích động, nhưng người bên trong cũng không dám đi ra gặp giai nhân, chỉ đành cách ván cửa hành lễ.

Đại tiểu thư cúi rũ mắt, chậm rãi nói:“Tần công tử, ta đến cầu ngươi một việc .”

Tần Nguyên Quân hạnh phúc muốn xỉu, hắn “Ân” một tiếng, tuy rằng rất muốn nhìn nàng, nhưng lại không dám đường đột, muốn nghe được rõ ràng hơn chút, liền đi phía trước để nhìn rõ hơn, kết quả “Phanh” một tiếng, đầu đánh vào ván cửa.

Đau đến nỗi kêu to.
 
Chương 1252: Xin ngươi đừng cưới ta. 02


Ngoài cửa đại tiểu thư cũng hoảng sợ:“Tần công tử, ngươi không sao chứ.”

Tần Nguyên Quân vội khoát tay nói không vấn đề :“ Nói cái gì cầu đâu, chỉ cần nàng yêu cầu, ta đều sẽ đáp ứng.”

Nghe hắn nói, hai má nàng nóng lên, dù sao chủ động lén ước hội nam tử cũng không phải là hành động đoan chính gì.

Cho dù là Tần Nguyên Quân, nếu tổ mẫu biết, chỉ sợ cũng muốn trách phạt .

Dừng một chút, nàng tiếp tục nói:“Có một số việc, ta nghĩ người cũng biết. Ta muốn nhờ người nói với Tần phu nhân, người không muốn thành thân với ta.”

Tuy đã suy nghĩ thật kĩ, nhưng khi nói ra nàng cơ hồ phải dùng hết can đảm.

Từ lúc biết tin Tả tiểu thư đình hôn với thái tử, nàng đã trưởng thành. Nàng hiểu, việc gì cũng nên dựa vào chính mình.

Nàng biết, Tần Nguyên Quân khẳng định đoán được chuyện giữa nàng cùng thái tử, cho nên không cần phải nói kĩ càng, hắn thông minh, không có khả năng không biết.

Tần Nguyên Quân thật lâu không nói gì, có cảm giác từ trên cao ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Hắn vốn tưởng rằng, thái tử muốn kết hôn Tả tiểu thư , đại tiểu thư không chịu làm thiếp , nàng đến nói, nàng nguyện ý gả cho hắn .

Cũng không nghĩ đến, dĩ nhiên là như vậy, hắn lấy đầu để trên ván cửa, thống khổ nói:“Vì sao? Chẳng lẽ hắn tốt như vậy sao, cho dù là cưới người khác, cũng làm cho nàng không thể buông xuống, nguyện ý ở vậy không lấy chồng?......”

Hắn nói không được, tuyệt đối không muốn làm bẩn hình tượng nữ tử cao quý trong lòng hắn nhưng nỗi đau này thật khó vượt qua.

Thái tử cưới người khác làm thái tử phi, chẳng lẽ nàng còn tình nguyện chờ đợi, tình nguyện làm thiếp sao?

Ngày ấy trở về, cả người hắn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hận không thể cầu mẫu thân lập tức cưới nàng vào cửa.

Nhưng hắn không thể, hắn sợ sẽ làm nàng phản cảm, chán ghét mình.

Có lẽ hắn tự mình đa tình, lần đầu thấy nàng, hắn cứ tưởng sẽ cùng nàng bạc đầu gia lão. Có ai ngờ sự thật không như nguyện.
 
Chương 1253: Ta có thể chờ, chờ nàng quên 01


Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng: “Công tử, hiểu lầm . Ta, cùng hắn đã chấm dứt. Chính là, ta đã không phù hợp tiêu chuẩn , không phải con dâu hiền , nếu gả sẽ không công bằng với công tử. Ta không có cách khuyên tổ mẫu, nhưng Tần công tử có thể khuyên Tần phu nhân . Cho nên, xin nhờ công tử!”

Những tiểu thư gả cho đại gia tọc, ai cũng được nuôi trong khuê phòng, cử lớn không ra, cửa nhỏ không bước, trước khi xuất giá chưa từng gặp qua nam nhân khác.

Nhưng nàng thì khác, nàng chẳng những gặp, còn yêu người đó. Tuy giờ chấm dứt nhưng cũng đã không như cũ.

Đối với gia đình bên kia, nàng thấy mình không còn phù hợp, nên thế này là tốt nhất.

Nàng xoay người muốn đi.

Tần Nguyên Quân đẩy mạnh ván cửa, yên lặng nhìn nàng, sắc mặt đỏ bừng, hắn dồn dập nói:“Không phải, không phải như nàng nghĩ, chỉ cần nàng không gả cho hắn, nàng là người hoàn mỹ nhất. Ta chưa bao giờ cảm thấy không công bằng, ta chỉ hận ta vì sao không sớm gặp nàng. Lúc nhà nàng vừa lên kinh, ta nên tới bái phỏng, vì nàng đọat giải cầu trường, lấy nó làm quà tặng nàng. Ta chỉ hận mình.”

Hắn nói quá nhanh, liên tục lắp ba lắp bắp.

Lời Tần Nguyên Quân làm nàng ngơ ngẩn. Nàng chưa từng nghĩ, một thanh niên như hắn cũng có thể nói ra được những lời này. Đây không phảo lời nói ngoài môi mà là lời thực trong lòng hắn. Cần phải có dũng khí cỡ nào mới nói được như vậy.

Càng thấy hắn tốt bao nhiêu, nàng càng thấy nên cách xa hắn, nàng , nàng không xứng.

Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt nàng, biết nàng mềm lòng, hắn vội vàng nói:“Ta, ta không bức nàng. Ta có thể nhờ mẫu thân lùi lại hôn kỳ, ta chỉ là…, xin nàng cho ta một cơ hội. Ta biết hiện giờ lòng nàng rất loạn, ta sẽ chờ. Chờ nàng mở rộng cửa lòng.”

Lăng Nhược kế bên nghe thấy mà nhịn không được , hơi hơi vòng vo cái thân, mới vừa rồi còn nói đụng nói lắp ba mặt đỏ tai hồng , câu thứ hai đã lưu loát, xem ra nam nhân quả nhiên là giỏi nhất dỗ nữ nhân .

Đại tiểu thư kinh ngạc nói không nên lời, một người nam nhân có thể vì nữ hài tử như thế sao? Không bức bách nàng, chỉ yên lặng chờ đợi? Cái loại thâm trầm ôn nhu này, nàng nghĩ chỉ có Hoàng Phủ Cẩn mới có thể làm được.
 
Chương 1254: Ta có thể chờ, chờ nàng quên 02


Tần Nguyên Quân không dám tới gần, gắt gao cầm lấy cửa, sợ mình không nhịn được sẽ phá cửa xông lên.

Hắn lại nói:“Khi nào nàng buông xuông, nàng nhớ nói với Lan cô nương một tiếng, nhắn tin cho ta, ta lập tức nói mẫu thân tới cưới nàng.”

Đại tiểu thư nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, những xấu hổ lúc trước bị sự hàm hậu chất phát của hắn cuốn đi hết.

Nàng cúi đầu:“Đa tạ Tần công tử rộng lượng. Thỉnh công tử trăm ngàn lần đừng miễn cưỡng chính mình.”

Tần Nguyên Quân dùng sức gật đầu:“Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng.”

Ở trong lòng hắn nàng là cao quý nhất, thuần khiết nhất, đừng nói nàng băng thanh ngọc khiết như thế, cho dù là thật sự gả cho người, hắn cũng sẽ không chút do dự......

Đột nhiên, hắn thấy mình sao âm u. Sao hắn có thể nghĩ nnagf như vậy chứ. Người thuần khiết, lương thiện như nàng chắc chắn sẽ được hạnh phúc, cùng trượng phu trăm năm kết tóc.

Đương nhiên, tốt nhất, trượng phu là hắn.

Nghĩ đến đây, hắn thế nhưng nhịn không được cười rộ lên.

Đại tiểu thư kinh ngạc nhìn hắn, nhịn không được mặt đỏ hồng, nhíu mi, cáo từ.

Tần Nguyên Quân hoảng sợ hãi. Ai cha, rắc rối. Hắn muốn chạy tới cản nàng nhưng lại không dám tới gần quá, khuôn mặt anh tuấn bối rối đỏ bừng.

Lăng Nhược ung dung nhìn hắn, nếu hắn đột nhiên ngất xỉu nàng cũng không lạ.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi,“Ngươi?”

Tần Nguyên Quân việc lui ra phía sau, thi lễ,“Ta, ta có thể nhờ mẫu thân, tháng sáu đến gặp lão phu nhân thương lượng chuyện đình hôn không?”

Tháng sáu có nhiều ngày tốt, đến hơn nữa tháng, hắn nhất định phải tìm một ngày tốt mới được.

Nếu không tìm được ngày, đến thàng bảy là mùa vu lan, đó là quỷ chương, không thể làm đại hỷ sự . Tám tháng cũng được, nhưng nàng không đồng ý thì sao? Tháng chín có trùng cửu, lại càng không được.

Cứ như vậy, không phải càng thêm đêm dài lắm mộng sao?

Đại tiểu thư không biết tâm tư của hắn biến hóa, nhẹ giọng nói:“Tần công tử, ta biết hôn nhân đều do cha mẹ hai bên đính ước, từ xưa giờ đã như vậy. Không ai không theo . Ta cũng không ngoại lệ, nếu tổ mẫu muốn ta gả, ta chắc chắn sẽ gả. Chính là ta không muốn gạt người, hiện tại, ta, ta không thích công tử.”

Việc này đối hắn không công bằng, cho dù nàng quyết định không thích thái tử, nhưng nàng cũng không có chuẩn bị sẵn sàng lập tức nhận người khác, cũng không có cách nào lập tức thích người khác.

Tần Nguyên Quân đau khổ nhưng lập tức cảm thấy có hy vọng. Nàng với thái tử đã không còn vướng bận, hơn nữa, hắn tin hắn sẽ làm lay động được nàng.
 
Chương 1255: Giáo huấn đẫm máu-- chiến trường không phải trò chơi 01


Tính tình cùng khí chất của đại tiểu thư sao có thể giống như nữ tử bình thường. Hơn nữa, nàng sẽ từ từ quên thái tử. Giờ nàng không thích hắn không có nghĩa là sau này sẽ không.

Hắn miên man suy nghĩ nhưng cũng không phí bao nhiêu thời gian, cơ hồ là lập tức liền tiếp lời nói:“Ta thích nàng, ta có thể chờ, ta sẽ cố gắng để nàng cúng thích ta. Chỉ mong nàng không cướp đi tâm nguyện này của ta.”

Hắn mãnh liệt nhìn nàng, sợ nàng cự tuyệt, nói cái gì tình nguyện không lấy chồng cũng sẽ không gả cho hắn.

Đại tiểu thư cảm thấy khó xử. Nàng muốn nói hắn đừng nên … nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hắn, nàng lại không đành lòng, đành phải im lặng cáo từ.

Tháng năm, thời tiết nóng lên nhiều. Người phương bắc nhân lúc thời tiết tốt, vội vàng gặt lúa mạch. Phía nam mưa nhiều, trời nóng làm người ta không thoải mái. Nhất là khi hành quân, cả người dính dính khó chịu .

Tô Trì hiện giờ chính là như thế, thân thể khó chịu, mọi việc không thuận lợi làm hắn càng thêm khó chịu.

Hắn nóng lòng lập công, muốn chèn ép Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác, hy vọng sẽ giúp thái tử trong triều có thêm uy vọng, được hoàng thượng để mắt nhiều hơn nhưng ai ngờ tất cả đều không như ý muốn.

Nay hắn dẫn theo mấy trăm người đóng quân tại Dã Kê sơn, tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Hắn nhận được quân lệnh yêu cầu hắn trở về từ Hoàng Phủ Cẩn, hắn tự nhiên không chịu tùy tiện nghe theo , nhưng muốn hắn tiến công hắn cũng không dám.

Dã Kê sơn là một ngọn núi hiểm trở, thế núi uốn lượn, địa thế hiểm yếu, ra vào chỉ duy nhất một con đường, lúc trước có một tấm bảng chỉ đường nhưng bị thổ phỉ phá mất.

Cũng có một con đường khác lên núi nhưng mập mờ không rõ, còn địa đồ thì chỉ thấy có một nửa, nửa đường còn lại không biết ở đâu. Vì thế , hắn sai quân trấn giữ con đường độc đạo này. Hắn không tin bọn giặc sẽ trụ được lâu.

Càng nghĩ, hắn càng điên tiết. Lúc hắn đến Lai Châu, ai cũng nhiệt tìn, thân thiết kêu huynh gọi đệ nhưng hắn vừa mở miệng mượn quân đã thấy bọn họ như nuốt phải độc dược, một đám đùn đẩy, đủ loại lý do, dứt khoát không cho hắn mượn.
 
Chương 1256: Giáo huấn đẫm máu -- chiến trường không phải trò chơi 02


Hắn bèn lấy danh nghĩa thái tử ra lệnh, bọn họ lại nói Tề vương điện hạ nhận lệnh từ bệ hạ, còn nói lệnh bệ hạ lớn hơn lệnh thái tử.

Tô Trì hắn nào dễ chịu thua, bèn bí mật sai người liên lạc Tri Phủ Trần Châu, mượn quân của Hoàng Chỉ Huy Sứ, tấn công Hải Nhất Đao.

Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tả tướng, thuộc thái tử đảng, dĩ nhiên phục tùng mệnh lệnh .

Tô Trì tin tưởng tràn đầy , kết quả hoàng Chỉ Huy Sứ phái thân tín đến, chẳng những không cho người nào, ngược lại yêu cầu hắn lấy tịnh chế động, phục tùng Tề vương chỉ huy, không cần mang danh bất nghĩa gắn cho thái tử.

Hắn không phục, bèn tận dụng hết mọi khả năng điều binh, Hoàng Phủ Cẩn còn lâu mới tới, hắn nhất định phải chiếm thời cơ.

Vì thế hắn ra lệnh cho các tri phủ Tô Châu lén lút chiêu mộ người, mấy trăm người đánh lên Dã Kê.

Không ngờ rằng, Dã Kê là nơi hiểm yếu, muốn tấn công vào đó – nói dễ hơn làm.

Thời tiết nóng cộng thêm mọi việc không vừa ý làm hắn vô cùng bực bội.

Thị vệ hai bên giơ lá cây lên che nắng cho hắn. Thám tử báo lại: quân địch không có động tĩnh mà đoàn người của Tề vương cũng không thấy bóng dáng.

Tô Trì hừ lạnh, đến dưới tang cây lật địa đồ ra xem cũng không thu được kết quả gì.

Hắn hầm hừ nói:“Ta không tin Tề vương có biện pháp hay ho gì. Chỗ này hiểm trở như vậy, đi vào còn khó nữa nói gì tới tấn công.”

Tùy tùng bên cạnh thưa:“Thống lĩnh, nghe nói Tề vương võ công cao cường, khinh công đạp tuyết vô ngân, có thể hay không trực tiếp......” Hắn khoa tay múa chân:“Sưu sưu sưu , bay qua!”

Tô Trì mai mỉa:“Ngươi tưởng hắn là người chim hả?”

Hắn đang nói dở chợt cảm thấy bất thương, ngẩn đầu lên đã thấy vô số tên nhọn lẫn đá tảng từ trên núi ầm ầm lao xuống. Tô Trì kinh hãi, cho binh sĩ lui nhanh, mười mấy người chậm chân hồn lìa khỏi xác.

Dẫu sao, Tô Trì cũng chưa bao giờ chính thức ra chiến trường giết giặc. Màn máu tanh vừa rồi không dọa hắn hoảng sợ nhưng đủ làm hắn nhục nhã vô bờ. Đây là lần đầu lãnh binh của hắn.

Hắn ra lệnh mọi người nghỉ ngơi, chuẩn bị rút về Lai Châu.
 
Chương 1257: Giáo huấn đẫm máu -- chiến trường không phải trò chơi 03


Nhưng lệnh vừa ra đã nghe tiếng vó ngựa từ sau truyền tới kèm với tiếng người mừng rỡ hô :“ Tề vương , là Tề vương đến đây!” Tiếng hô làm hắn nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sợ Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác mai mỉa nên cố ý không lên đón, một bọ dáng dửng dưng nhưng sự thật không như hắn nghĩ. Những tiếng ong ..ong truyền tới, binh sĩ tái mặt hô: “Không phải Tề vương, là tội phạm!”

Trước mặt nhoáng lên một người vận giáp sắt đen tuyền một thân không khác gì một nhọn tháp đen ngòm. Trường mâu trong tay hắn vũ lộng, trường mâu đi đến đâu, tiếng kêu rên lan tới đó.

Người của Tô Trì hoàn toàn trở tay không kịp, hơn nữa bọn họ đều vì nịnh bợ mà đến, giờ phải đối mặt giữa sự sống lẫn cái chết nên kinh hoàng tột độ. Có kẻ chân nhũn ra không dậy nổi, có kẻ kêu cha gọi mẹ nhưng cũng có người bình tĩnh giơ vũ khí xông lên.

Võ công Tô Trì không thấp nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa ngày thường là một chọi một. Giờ đột nhiên đối phó với thế giặc như nước đổ khiến tay chân hắn long nga long ngóng. Hắn vừa đánh vừa kêu hộ vệ, người cũng liên tục lùi lại phía sau.

Những thị vệ đi theo hắn ai cũng liều mạng chiến đấu. Dĩ nhiên cũng có vài kẻ nhát gan nhưng đó chỉ là số ít. Tuy vậy, họ dầu sao cũng chỉ là thị vệ trong cung, chưa từng thực sự đối mặt với tràng diện huyết tinh trước mặt nên khí thế sao so bì được với kẻ thù.

Người mặt giáp sắt không khác gì một cỗ máy chiến đấu, không tốn hơi thừa lời, gặp người liền chém không một chút nương tay.

Rất nhanh, hắn hướng tới Tô Trì vọt tới.

Xuân Thủy đao trong tay Tô Trì ngân quang soàn soạt, cực kỳ đẹp mắt, cũng chém bay vài tên nhãi nhép.

Tuy đây là lần đầu thực chiến, luống cuống tay chân là không thể tránh, nhưng hắn cũng không phải hạng giá áo tú cơm nên dần lấy lại bình tĩnh, chiêu chiêu lợi hại.

Nhìn hắn dần lấy lại khí thế, sĩ khí các tướng sĩ cũng tăng vọt theo, đao trong tay cũng mạnh mẽ lấy mạng kẻ thù.

Trường mâu chống lại Xuân Thủy đao, hai người kích đấu cùng một chỗ, oanh oanh liệt liệt, chiêu chiêu hiểm trở.

Trường mâu đấu bội đao, Tô Trì cũng chưa chiếm được ưu thế. Đối thủ của hắn cả người đen như mực, không biết diện mạo thật của hắn có đen như vẻ ngoài hay không. Tô Trì ngửa người, lợi dụng thế đao đâm tới né đòn, hơ đao đâm thẳng cổ họng đồi phương.

Hán tử giáp đen hồi thương không kịp. Tô Trì tiếp tục huy đao chém lên ngực hắn, sâu thêm vài phân là thành công tiễn đối thủ về âm cảnh.

Nhưng chỉ trong tích tắc, một mũi tên phá không mà tới, nhắm thẳng Tô Trì. Một thị vệ nhanh mắt kéo hắn ra sau nhưng vẫn là không kịp, Tô Trì nhắm mắt, tuyệt vọng lan tràn.
 
Chương 1258: Giáo huấn đẫm máu -- chiến trường không phải trò chơi 04


Đột nhiên, keng một tiếng, một phi têu từ đâu phóng tới làm mũi tên chệt hướng nhưng thế tên quá mạnh, không lấy mạng Tô Trì nhưng cắm phập vào vai trái hắn. Đuôi tên kịch liệt rung động.

Máu thấm ướt ngực người mặc giáp sắt nhưng hắn vẫn dửng dưng tống một quyền vào ngực Tô Trì.

Một mũi tên nữa xé gió lao tới cùng một người như đại bàng vươn cánh, phóng một cước vào đầu vai hán tử, cứu mạng Tô Trì.

Nhìn thấy người tới là A Lí, Tô Trì nhịn đau hỏi :“Tề vương đâu?”

A Lí không nói lời nào, điểm mấy huyệt trên người hắn, dẫn dắt mọi người rút lui.

Hán tử bị thương, binh lính Tô Trì có A Lí chỉ huy, tình thế xoay chuyển.

Tự nhiên, A Lí cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, không hiểu vì sao rung mình. Linh tính cho hắn biết nguy hiểm chực chờ. A Lí không dám chậm trễ, gấp rút cho mọi người chạy nhanh hơn.

Một bính sĩ ngẩng đầu . Hắn thấy sau đỉnh núi có một bóng đen, tuy không rõ mặt mũi nhưng lại làm cho hắn thập phần khiếp sợ, tựa như tử thần đang chằm chằm nhìn hắn.

Hắn ngẩn người không kịp phản ứng. Một lưỡi đao lạnh lẽo cắm vào tim hắn. cùng lúc đó, một người khác cũng phạt nhanh đao, chém rớt đầu hung thủ.

Quân cứu viện của Hoàng Phủ Cẩn rất nha tề tựu mà nhóm đạo tặc cũng biến đâu mất dạng, tựa như không khí không để lại chút manh mối.

Nếu không nhờ A Lí nghe Tô Mạt an bài âm thầm theo dõi, phát hiện bọn chúng tập kích, lại sai người truyền tin cầu cứu, chắc chắn đám người Tô Trì không một ai sống sót.

Chạy đến chỗ an toàn, A Lí mới quay đầu nhìn lại, bóng người thần bí trên núi đã không còn ở đó.

Hắn không dám dừng lại, dẫn dắt mọi người chạy tở về Lai Châu thành.

Trở lại trong thành, mọi người tất bật mời đại phu, ngay cả Tô Mạt, Thủy muội cũng hỗ trợ chữa thương ddoonghf thời giúp Tô Trì rút tên.

Đại sảnh, Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở ghế thái sư, nhìn chiến báo trong tay, mặt trầm như nước, cả người giống như phủ một tầng băng làm cho người ta không dám tới gần.

Hoàng đế hay thái tử, hoàng tử ra ngoài đều dẫn theo đại nội thị vệ thực chất là để phô trương thanh thế, chứng tỏ uy lực hoàng gia. Đám người này nhìn thì đẹp mắt nhưng thực lực không được mấy người.

Tô Trì còn dám can đảm dẫn bọn họ tấn công Dã Kê, không khác gì tự tìm đường chết, bị bọn tội phạm đánh cho tan tác.
 
Chương 1259: Tử vong kề sát


Tô Trì lại dám đem họ tới Dã Kê tấn công tội phạm, đúng là liều mạng.

Chẳng lẽ không có thám tử sao?

Không biết Tô Trì có phải con Tô quốc công không nữa.

Một người tay trói gà không chặt như Tô Việt cũng hơn hắn nhiều.

Binh lính xuất thân từ bá tánh bình dân nếu tử trận sa trường sẽ được trợ cấp một khoảng tiền lớn, người thân cũng không đến mức khốn khổ vì họ phần đông không phải là con một.

Nhưng binh lính con nhà thế gia thì khác. Lần này bị thương tuyệt đại đa số đều xuất thân từ con nhà quyền quý. Đám người này không lạ gì tiền trợ cấp, cái họ cần là khi về cung được phong quan tiến chức.

Nghĩ đến đây, tay hoàng Phủ Cẩn siết chặt chiến báo. Khi mở ra đã là một đấm bột phấn bay lả tả.

Lúc Tô Mạt với A Lí bước vào thì thấy trong phòng không còn ai ngoài hắn, chắc chắn toàn bộ đều bị hắn đuổi đi sạch.

Tô Mạt tiến lên, nắm tay hắn an ủi: “Việc đã tới nước này, cũng vô pháp vãn hồi. Giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh Dã Kê, bắt Hải Nhất Đao.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng hiện lên một chút ôn nhu:“Hải Nhất Đao lợi hại như vậy sao?”

Tô Mạt gật đầu: “Thiếp cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây không phải thực lực của Hải Nhất Đao, phía sau hắn chắc phải có một thế lực thần bí âm thầm hỗ trợ. Nhưng thám tử chúng ta không tra được chút gì về thiết giáp cũng như tin tức hắc y nhân.”

Nàng đem tất cả lời A Lí thuật lại cho Hoàng Phủ Cẩn nghe: “Người nọ sát khí rất nặng, A Lí dù cách hắn khá xa nhưng vẫn bị sát khí của hắn chế trụ. Hơn nữa phi tiêu của A Lí chỉ có thể đánh lệch mũi tên của hắn chứ không thể đánh rớt chứng tỏ thực lực của hắn trên A Lí nhiều.”

Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, liếc A Lí, A Lí gật đầu: “Đúng vậy, lúc thuộc hạ cứu người đột nhiên cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này trước đây thuộc hạ chưa từng trải qua.”

Có thể làm cho A Lí cảm thấy sợ hãi .....

Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi đứng dậy, đi thong thả hai bước, đột nhiên một chưởng quét về phía A Lí, khí thế sắc bén, không chút nào nương tay.

Tốc độ của hắn nhanh đến không tưởng, Tô Mạt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy tay hắn đặt trước ngực A Lí.

A Lí không kịp phản kháng!

A Lí cảm thấy trái tim của hắn trong nháy mắt đình chỉ, Hoàng Phủ Cẩn ngoéo môi, thản nhiên nói: “Là cảm giác này?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom