Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1320


Tô Văn nhi cuống quít lắc đầu: "Không có, có chút sợ hãi mà thôi."

Thái tử cười cười, gọi người lập tức chuẩn bị.

Tô Văn nhi đi tới vài bước, chậm rãi quay đầu, thấy Cố Chiêu đứng ở dưới ánh đèn ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng cố gắng gạt hắn ra khỏi tâm trí của mình, đi theo thái tử.

Thái tử từ Đông Hoa môn ra khỏi thành, dùng lệnh bài thái tử lệnh người mở cửa thaanhf đông, sau đó đi thẳng đến Tô phủ.

Đại môn Tô gia đã đóng, nghe được thái tử giá lâm, cuống quít đi báo với quốc công.

Tô nhân Vũ chưa ngủ, vẫn đang suy nghĩ vài chuyện, chợt nghe thái tử đêm khuya đến thăm, tim đập mạnh, không biết trong hồ lô của thái tử muốn làm cái gì.

Với chức vị của Tô nhân Vũ, rất ít kết giao với người khác, cũng không theo bè phái.

Hắn nghĩ nghĩ, kêu người đi truyền lời nói chính mình đang ngủ, đêm khuya không tiếp khách.

Rất nhanh, lại trở về truyền lời, "Lão gia, điện hạ nói dẫn theo Nhị Tiểu Thư tới a."

Tô nhân Vũ mi tâm nhảy dựng, lập tức gọi người thay quần áo, sau đó đích thân đến đại môn nghênh đón.

Một dãy đèn lòng sáng lên, từ đại sảnh đến nghi môn, nghi môn, thẳng đến Đại môn.

Thái tử cười tiến lên cùng tô quốc công hàn huyên, nói: "Hôm nay Bản cung ở bên ngoài tuần tra, thuận tiện điều tra về việc thích khách kia, kết quả liền thấy Nhị Tiểu Thư trốn ở góc tường. Hỏi thăm mới biết, thì ra là bị thích khách cưỡng ép, nhân tiện bản cung liền dẫn nàng trở về."

Trong lòng Tô nhân Vũ vừa tức vừa giận, lại không thể phát ra, lạnh lùng nhìn Tô Văn nhi một cái, vẻ mặt nàng đắc ý, không có bộ dáng sợ hãi.

Thái tử lộ ra một nụ cười hổ thẹn, áy náy nói: "Bản cung cũng là vội tới bồi tội với quốc công cùng lão phu nhân."

Tô nhân Vũ thản nhiên nói: "Không dám nhận."

Thái tử áp chế tức giận trong lòng, cười cười, nói: "Lúc ở Vạn Xuân uyển, bản cung có uống mấy chén, quốc công cũng là nam nhân, cũng hiểu tiệc rượu của nam nhân là như thế nào. Kết quả không cẩn thận cho Nhị Tiểu Thư là ngự nữ, lúc ấy bản cung đã nghĩ hướng quốc công cầu hôn , nhưng mà Nhị Tiểu Thư không cho nói, không nghĩ muốn tổn hại đến danh dự của Tô gia. Bản cung tự nhiên thông cảm, cho nên vẫn không nói ra. Nhưng mà bây giờ Nhị Tiểu Thư lại mang thai, nê bản cung liền không thể lại tiếp tục im lặng nữa."

Tô nhân Vũ tức giận đến mờ hai mắt, chỉ hận không thể dùng một quyền đánh chết thái tử, cái tên súc sinh này đã tằng tịu cùng Tô Văn nhi như vậy, vậy mà còn quấy rầy Nhu nhi.

Thái tử nhướng mày, "Xem ra quốc công vô cùng tức giận, là không bằng lòng mời ta vào trong ngồi. Kia cũng được, Còn phải nhờ quốc công thay bản cung chiếu cố Lương đệ, sau lễ vạn thọ, bản cung sẽ đến đón dâu ."
 
Chương 1321


Tô nhân Vũ biết ý tứ của hắn, là muốn chú ý đến thể diện, đến lúc đó không cần phải rêu rao, cũng không cần cử hành nghi thức gì, trực tiếp tiếp rước về là xong, đây là cách nạp thiếp của dân gian.

Hiển nhiên Tô nhân Vũ không phải là kẻ ngốc, lập tức nhìn ra bọn hắn không có sợ hãi, mình lại không thể chất vấn Tô Văn nhi vì sao lại đi cấu kết với người ngoài để giết hại người nhà của mình.

Bởi vì đây cũng là Nhược Lan bí mật đi tra xét, nên chỉ có thể là người một nhà biết, không có khả năng đưa ra làm chứng cớ.

Nếu thái tử không biết, Tô gia xử trí Tô Văn Nhi sao cũng được, nhưng nếu bị hắn nhúng tay vào, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Hắn chỉ cảm thấy được một búng máu dồn lên cổ họng, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, chắp tay, gọi người đưa Nhị Tiểu Thư trở về.

Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức có sáu gã thị vệ Đông cung đi theo sau, Tô Nhân Vũ cũng không thể ngăn cản, lập tức tiễn khách.

Tô Văn nhi quay đầu nhìn về phía thái tử, hắn liếc nàng một cái, sau đó cáo từ cùng Tô Nhân Vũ, dẫn người rời khỏi.

Tô nhân Vũ nhìn nàng, hắn rất ít quản lý chuyện nhà, ông không ngờ đến nữ nhi mình lại có tâm cơ thâm trầm đến như vậy.

Tô Văn Nhi lập tức ngượng ngùng hành lễ, "Phụ thân, nữ nhi phải đi thỉnh an tổ mẫu rồi."

Tô nhân Vũ lạnh lùng quát lên: "Ngươi liền ngoan ngoãn ở trong viện của ngươi đi. Không cần ngươi đi thỉnh an Lão Phu Nhân, chúng ta chịu không nổi!"

Nói xong hắn liền rời đi.

Tô Văn nhi bĩu môi, oán thận nhìn theo bóng dáng của hắn, hừ nhẹ một tiếng, dẫn theo người đi về sân viện của mình.

Ngày thứ hai là Lễ vạn thọ, một nhà Tô Nhân Vũ đều tiến cung tham gia cung yến, nhưng hắn lại tức giận gọi Đại Quản Gia tới, và ra lệnh cho lão sáng mai phải lập tức đi tìm thợ xây, tách rời sân viện của Tô Văn Nhi ra, không cho nàng cùng đi đường trong sân viện của các vị tiểu thư, khiến nàng muốn xuất môn thì phải đi đường hẻm.

Đại Quản Gia liền phân phó hạ nhân suốt đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đông cung liền đưa đến cho Tô Văn Nhi rất nhiều trang sức, son phấn, y phục, so với trước còn đẹp đẽ quý giá gấp trăm lần.

Đại tiểu thư cùng đám người Tô Hinh Nhi cũng biết Tô Văn Nhi đã trở về, tất cả vừa kinh ngạc vừa tức giận, Tô Hinh Nhi muốn đi ra mắng nàng ấy một trận.

Đại tiểu thư nắm chặt nàng nói, "Đừng kích động, nàng ta dẫn theo thị vệ Đông cung, tất nhiên bây giờ sẽ diễu võ dương oai, chúng ta không đi tìm nàng, nàng ta còn muốn gây phiền toái cho chúng ta, nếu muội đi, vừa lúc đưa lên cửa chỉ làm cho nàng ta đắc ý."
 
Chương 1322: Tiểu nhân đắc ý


Tô Hinh Nhi tức giận đến khóc: “Đại tỷ, vậy phải làm sao bây giờ, không lẽ để mặc ả dương dương tự đắc vậy sao?”

Từ trước đến giờ, trong nhà có xảy ra chuyện gì, người lớn cũng không nói cho mấy tiểu bối như các nàng nghe, nhưng lần này người gặp chuyện là lão phu nhân, hơn nữa hôm đó Trương ma ma quá gấp nên nói lớn tiếng, vì thế các nàng mới nghe được.

Sau khi hỏi kĩ càng, mới biết là do Tô Văn Nhi ác độc cấu kết người ngoài ám sát lão phu nhân

Quả thực là tội không thể tha thứ!

“Đại tỷ, sao phụ thân không cáo trạng lên bệ hạ? Tức chết muội .” Tô Hinh Nhi chà chà chân.

Đại tiểu thư khuyên nhủ:“Phụ thân tự nhiên không thể cáo trạng, người kia dù sao cũng là thái tử. Nếu là bị bệ hạ nghĩ đến phụ thân thị sủng mà kiêu, ly gián quan hệ giữa thái tử cùng hoàng đế, Tô gia liền thảm .”

Tô Hinh Nhi nức nở nói: “Mạt nhi không có ở nhà, nếu muội ấy ở đây, làm sao để yên cho đồ không biết xấu hổ đó làm chuyện bại hoại. Vậy mà còn có mặt mũi trở về.”

Lúc này, một tiểu nha đầu cuống quít chạy tới nói nhị tiểu thư đến đây.

Tô Hinh Nhi cả giận:“Về sau không được phép gọi ả là nhị tiểu thư, ả là lương đệ của thái tử, chúng ta không dám trèo cao, không có loại tỷ tỷ như vậy.”

“A, muội muội đang nói tỷ sao?”

Tô Văn Nhi trang phục tinh mỹ, xinh đẹp động lòng người, quyến rũ phong lưu.

Tô Hinh Nhi hừ lạnh: “Cẩn thận cắn phải lưỡi. Người làm gì trời đều nhìn thấy, ông trời chắc chắn không bỏ qua cho ngươi. Cẩn thận sét đánh chết.”

Tô Văn Nhi lạnh lẽo: “ Sét đánh ta? Chưa biết người bị sét đánh chết lại là mấy người thì có. Ai cũng ra vẻ đạo mạo, xa lánh ta. Ngươi trước đây có hơn gì ta? Giờ lại còn ra vẻ.. Ban đầu ta còn muốn đề bạt ngươi kìa. Nhìn ngươi như vậy, đúng không có tiền đồ.”

Tô Hinh Nhi tức đến bốc khói, tính nhào lên đánh ả, cũng may có đại tiểu thư kế bên giữ lại.

Tô Văn Nhi đắc ý cười lạnh: “Các ngươi thử động vào một ngón tay của ta thử xem? Ta sẽ nói thái tử san bằng Tô gia, đem các ngươi băm thành thịt vụn.”

Nói xong, lại che miệng e lệ cười cười: “ Xin lỗi, ta phải đi trước. Bổn tiểu thư ta không dư thời gian dành cho mấy người.”

Tô Hinh Nhi giận run người.

Đại tiểu thư có phần bình tĩnh hơn, nhẹ khuyên nàng.

Tô Văn Nhi xoay người, đã thấy Tô Việt đứng ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn nàng. Lúc trước, hắn rất đồng tình muội muội này, vì nàng cũng là con thứ giống hắn, nhưng nay thấy nàng như vậy, hắn cảm thấy chán ghét tận xương. Chưa bao giờ hắn ghét người nào như nàng vậy.
 
Chương 1323


Trong nguyên tác, tác giả nhảy mất một chương nên giờ mình sẽ tiếp tục với chương 1324
 
Chương 1324: Lúc đắc ý nên nhớ thu liễm 01


Trong nguyên tác, tác giả nhảy mất một chương nên giờ mình sẽ tiếp tục với chương 1324.

Tô Văn Nhi cười cười, khẽ cúi người chào hắn: “Nhị ca!”

Tiếng nói Tô Việt lạnh nhạt không một chút cảm tình: “Chúc mừng ngươi. Ta nhớ trong sách có một loại chim hoang dã, ngày thường mảnh mai vô hại, tới thời điểm thích hợp tự nhiên trở nên hung dữ vô cùng, hại chết tất cả những ai quan tâm nó, nó mới yên tâm. Bởi vì, nó cho rằng nó là phượng hoàng cao quý chứ không phải chim choc tầm thường. Nó nghe dân gian nói phượng hoàng có thể dục hỏa trùng sinh nên muuons mình cũng vậy. Ngươi đoán kết quả nó ra sao?”

Tô Văn Nhi lạnh lùng nói:“Ngươi không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe, đáng tiếc ta không phải con vật hoàng dã đó, ta đã muốn dục hỏa trùng sinh.”

Nói xong nàng lắc mông đi mất.

Tô Việt lạnh lùng đáp trả:“Ngươi sai rồi, đống lửa này chỉ mới đốt mà thôi.”

Tô Văn Nhi giật mình, không tự chủ rùng mình, nhưng rất nhanh bỏ qua. Nàng không phải dã điểu, nàng là phượng hoàng, là phượng hoàng đã hồi sinh. Kiếp nạn ở phòng chứa củi đã giúp nàng hối sinh, lột xác trở thành lương đệ cao quý. Tô gia không còn có thể uy hiếp nàng nữa.

Tả Nghi Lan diện mạo bình thường, thái tử tự nhiên sẽ không thích. Nàng lại sanh con trước ả, thái tử vui vẻ sẽ lập con nàng làm hoàng tử. Mẫu bằng tử quý. Đến lúc đó, để xem ai mới trở thành hoàng hậu đây. "

Cho nên, nàng sợ cái gì chứ. Cuộc sống còn rất dài.

Tuy hoàng đế không thích phô trương lãng phí nhưng đã là tiệc mừng vẫn phải đủ không thể thiếu. Nơi nơi đều được trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ hẳn lên. Hoa đăng rực rớ muôn màu, nơi nơi phú quý.

Hoàng đế ban yến, các quan theo thứ tự ớn nhỏ mà sắp xếp vị trí. Vị nào chức càng cao càng được ngồi gần hoàng đế. Còn người thân của họ đi theo đều được Hoàng quý phi cùng Lương phi sắp xếp chu toàn. Tô lão phu nhân dù không khỏe vẫn gắng dẫn theo các cháu ngồi kế Lương phi.

Mà Tống gia, Tả gia tự nhiên ở kế hoàng quý phi.

Các vị phu nhân gặp mặt đều hàn huyên một phen, Bùi Bảo Khương cùng Tả tiểu thư thấy tỷ muội đại tiểu thư tới liền muốn đứng dậy bắt chuyện nhưng Tả tiểu thư ngăn lại:“Gật đầu chào hỏi là được rồi, không cần đi qua.”

Bùi Bảo Khương mím môi, không thể không theo.

Bên kia, đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi cũng nhìn các nàng gật đầu, không có ý muốn qua.
 
Chương 1325: Lúc đắc ý nên nhớ thu liễm 02


Ai biết Tô Văn Nhi lại lắc lắc lại đây, cười đến phi thường quyến rũ : “Tả tỷ tỷ cùng Bùi tiểu vẫn tốt chứ.”

Tả Nghi Lan liếc nàng một cái, áp chế khóe mắt đuôi mày châm chọc, thản nhiên nói:“Rất tốt.”

Tô Văn Nhi cầm khăn lau mặt, bộ dáng mệt mỏi : “Sớm biết trời mát vậy ta không nên mặc trân châu sam rồi, vải này trời nóng mặc vào thì mát nhưng trời này lại làm người lạnh hơn. "

Nói xong, nàng cố ý kéo áo, lộ ra bộ quần áo mỹ lệ bên trong nhất, bóng loáng như nước, đúng là trân châu sam, loại vải thượng hạng của Đại Chu, chỉ có trong bảo khố hoàng gia mới có. Loại vải này mùa hè mặc vào cả người mát mẻ, một chút mồ hôi cũng không thấy.

Vì thái tử sắp đại hôn, nên hoàng đế thưởng cho hắn một bộ, không ngờ hắn lấy đó tặng cho Tô Văn Nhi.

Bùi Bảo Khương không hiểu, nhưng là Tả Nghi Lan không ngốc, có chuyện gì nàng không biết ? Thái tử tự mình đưa Tô Văn Nhi về Tô phủ, người trong kinh thành đều nghe phong phanh.

Rượu quá ba tuần, tiếng đán sao du dương ca tụng thái bình thịnh thế.

Hoàng đế thực vui vẻ, tươi cười đầy mặt.

Tô Nhân Vũ ngồi trước mặt hắn, hàn huyên đủ thứ, nói một hồi lại nhắc tới mấy người đại, nhị tiểu thư..

Ông đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn Tô Văn Nhi giống như con bướm cao ngạo, cười lạnh nói với hoàng đế :“Bệ hạ, trong nhà thần có một chuyện, vốn không nên nói với người, nhưng thân là thân tử, việc riêng nhiều lúc cũng ảnh hưởng tới đại cục, thần không thể không bẩm báo bệ hạ.”

Hoàng đế như trước cười :“Ái khanh cứ việc nói.”

Tô Nhân Vũ nói:“Kỳ thật, nhị nha đầu không phải con ruột của thần. Lúc đó, thiếp thất của thần bị sảy thai, đúng lúc thần ở ngoài đường nhặt được một đứa bé gái bị người vứt bỏ đem về, mẫu thân thần nhân hậu, đưa đứa nhỏ đáng thương đó cho Dương di nương nuôi, cũng chính là nhị nha đầu bây giờ. Thần nghĩ nó giờ cũng lớn, cũng nên tìm lại cha mẹ ruột cho nó, không thể dựa vào gia thế nhà mình mà cướp con người khác.”

Hoàng đế sắc mặt cứng đờ, vừa cười đứng lên :“Lão phu nhân lương thiện, ở Ninh Châu sửa miếu, xây trường, bố thí cháo.. trẫm cũng đều biết. Muốn nuôi một đứa nhỏ chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Chính là ở chung nhiều năm như vậy, giờ chia lìa cũng không cho các ngươi.”
 
Chương 1326: Lúc đắc ý nên nhớ thu liễm 03


Tô Nhân Vũ không để ý tới lời nói của hắn màng ý sâu xa, chỉ khiêm tốn nói:“Thần tuy bất tài, nhưng cũng cố gắng nuôi dạy chúng đồng đều, không thiên lệch. Nhưng người lấy chữ nhân làm gốc, có đôi khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn, làm cha mẹ cũng không thể khống chế.”

Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”

Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao vút, hồ nước mát mẻ làm cho mọi người hết sức dễ chịu.

Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.

Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "

Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "

Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”

Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới trước không còn chỗ nào rẽ được.

Chỗ này trước đây nàng với Tô Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.

Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.

Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.

Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”

Dĩ nhiên là thái tử!

Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.

Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.

Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.
 
Chương 1327: Lúc đắc ý nên nhớ thu liễm 04


Hắn gắt gao ôm nàng, ép nàng sát vào vách đá, hôn xuống. Đại tiểu thư giận dữ cắn mạnh xuống, đau đến mức hắn phải kêu ra tiếng.

Hắn vừa buông tay, nàng liền bỏ chạy nhưng chưa được mấy bước chân đã bị kéo lại, té sấp xuống đất.

Nàng vừa tức vừa thẹn, vừa hận vừa giận, cả người nhịn không được phát run, cảm thấy tay hắn chụp lấy ngực mình, hận đến mức không thể một đao đâm chết hắn.

“Ta nói rồi, ta sẽ không để nàng gả cho người khác. Mặc kệ nàng gả cho ai, ta đều phải có được nàng. "

Hắn hung tợn nói xong, đi hôn của nàng môi, nàng né tránh,“Hỗn đản, cầm thú......”

Nàng run run , khóc không thành tiếng

Hắn nắm chặt cằm nàng, âm trầm nói:“ Nếu nàng thích Tần Nguyên Quân, một long muốn gả cho hắn, thử xem hắn có chịu cưới nàng không?” Nói xong, hắn tháo vạt áo nàng.

Đầu óc Đại tiểu thư trống rỗng, vừa muốn cắn lưỡi tự sát thì thấy người nhẹ hẳn, nàng vội đứng lên chạy trốn.

Thái tử vừa muốn đuổi theo thì bị người đè lại, có người đè chân, người đè đầu, người nắm tay, lại có người đấm đá hắn túi bụi. Đấm đá mấy cái, hình như đánh trúng chỗ hiểm, đau đến khiến hắn gào to. Mấy người kia thấy vậy mới buông hắn bỏ chạy.

Thái tử đau cuộn mình trên mặt đất, giống như dã thú rên rỉ. Tùy tùng hắn nhìn thấy vọt lên đỡ dậy.

Tuy bị đánh như hắn biết việc mình làm cũng chẳng hay ho gì, nếu bị hoàng đế phát hiện sợ là sẽ phế bỏ thái tử vị của hắn nên hắn đành ngậm miệng, chỉ nói mình hơi say, không cẩn thận nên bị té, nhờ người đỡ về đông cung chờ giã rượu.

Đại tiểu thư theo hang động ta ngoài, lập tức có hai cái cung nữ tiến lên dẫn nàng, vội vàng nói:“Tiểu thư, xin để chúng nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu.”

Nhận ra đó là cung nữ của Hoàng Phủ Giác, bèn đi theo họ.

Hoàng Phủ Giác dẫn người theo phía sau bảo vệ nàng. Đợi hai cung nữ giúp nàng sửa sang ổn thỏa mới ra hiệu cho họ đưa nàng tới chỗ có nhiều người làm bộ như đi lạc, nhờ người đưa tới chỗ lão phu nhân.

Đại tiểu thư không kịp cùng nói tiếng cám ơn hắn đã vội đi nhanh.

Hoàng Phủ Giác tiếp tục phái người âm thầm đi theo, đến khi cung nhân dẫn nàng đi tìm lão phu nhân quay lại báo cáo mới thôi.

Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng thở ra, thu thập một chút, nhân tiện nói:“Đi bồi giá.”
 
Chương 1328: Lúc đắc ý nên nhớ thu liễm 05


Đại tiểu thư cùng lão phu nhân gặp mặt, vội chỉnh lại sắc mặt, không dám biểu hiện gì ra ngoài, sợ lão phu nhân vì nàng mà lo lắng với nổi giận tổn hại sức khỏe.

Tô Hinh Nhi tự nhiên lạc mát tỷ tỷ nên khóc sướt mướt, đến khi tìm được nàng mới nín khóc.

Lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Tại sao mỗi lần cung yến đã hết sức cẩn thận rồi mà vẫn xảy ra chuyện? Thôi, không sao là tốt rồi. Chúng ta mau về.”

Lúc này, Tô Việt vội vàng chạy tới, nhìn đại tiểu thư một cái, nàng lập tức ý thức được mới vừa rồi là nhị ca cứu mình, nàng hướng hắn hơi hơi gật đầu, Tô Việt biết nàng mạnh khỏe, nhẹ nhàng thở ra.

“Tổ mẫu, cháu đưa mọi người về phủ, bệ hạ chắc còn thảo luận với phụ than, để mấy thanh niên chúng cháu tự đi dạo.”

Lão phu nhân thấy Tô Việt tuấn tú, ánh mắt sáng rọi, hài lòng gật đầu, đứa nhỏ này được mình nuôi từ nhỏ tới giờ, tính nó ra sao mình hiểu nhất.”

Tô Việt vừa cưỡi ngựa vừa âm thầm suy nghĩ. Mới nãy, hắn bên này bày kế để thái tử gặp Nhu nhu, ai ngờ lại xuất hiện một nhóm người tấn công thái tử, một kẻ còn đạp mệnh căn của hắn, không biết có bị phế đi không nữa.

Hắn lập tức sai tùy tùng thưa lão gia hắn về trước, một mặt hổi lộ tiểu thái giám trong cung dẫn hắn đi tìm Hoàng Phủ Giác.

Tùy tùng hiểu ý, lập tức cưỡi ngựa quay lại.

Lẽ ra tùy tùng đi theo chỉ được ở ngoài đợi không được phép vào cung nhưng đây là lễ Vạn Thọ, hoàng đế khai ân, chấp thuận cho một chủ tử có hai người theo hầu, một phần vì thể diện, một phần thể hiện sự khoan dung rộng lượng của mình nhằm lung lạc lòng người.

Mấy người vào cung ai cũng hiểu rõ điều này nên đều cẩn thận căn dặn nô bộc, quyết không để xảy ra điều gì sai sót.

Mặc tùng đi theo tiểu thái giám trước báo bình an, sau đó tìm Hoàng Phủ Giác, nhân lúc hắn rửa tay thì dập đầu.

Hoàng Phủ Giác nhìn hắn, biết ngay lý do hắn làm vậy, chỉ cười:“Vô phương, nói chủ tử ngươi đem tâm nuốt vào bụng đi.”

Rốt cuộc là nói thái tử vô phương vẫn là nói bọn họ đánh thái tử vô phương, không có tiết lộ?

Mặc tùng vội vàng trở về báo, Hoàng Phủ Giác tiếp tục theo cạnh hoàng đế.

Vừa bước vào thì thấy Tú Nga ở trước mặt hoàng quý phi thì thầm, hoàng quý phi biến sắc: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
 
Chương 1329: Thì ra ngươi ở đây 01


Nói tới đó thì thấy Hoàng Phủ Giác vào tới, liền lập tức bảo Tú Nga ngậm miệng, Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ, sau đó đi đến bên hoàng đế.

Hoàng đế uống vài ly rượu, hơn nữa tham lạnh, ăn vài chén đá, cảm thấy trong bụng khó chịu, liền dẫn chúng thần nghỉ tạm ở Ngự Hoa viên, còn mình dẫn nội thị về thay quần áo.

Trầm Hương điện lượn lờ hương thơm, mùi hương khiến người an thần tĩnh khí, làm cho cơ thể mát mẻ sảng khoái, không ra mồ hôi gây bứt rứt khó chịu. Đây là loại hương liệu do Tô Mạt mất bao công nghiên cứu mới ra được, thành hương độc đáo giúp giải nhiệt, ngoài một phần tiến cống để hoàng đế, phần còn đều lại bị các quan to quý nhân đặt hết, bên ngoài muốn mua cũng không có, ra bao nhiêu hết bấy nhiêu.

Thị vệ kiểm tra xong mới thình hoàng đế vào nghỉ còn mình thì lui ra ngoài bảo vệ.

Lưu Ngọc chờ ở ngoài trướng, mấy cung nữ thái giám đứng sau lưng hắn.

Đột nhiên , một tiểu cung nữ rùng mình, da gà nổi đầy, nhịn không được hắt xì một cái.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng hắt xì của nàng gây chú ý lớn tới mọi người, tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ mọp xuống: “Nô tỳ đáng chết.”

Lưu Ngọc trừng mắt nhìn nàng, cung nữ vôi ngậm miệng, run run, Lưu Ngọc khom người nhìn vào màn, mơ hồ thấy long nhan không nổi giận, liền phất tay cho kia cung nữ đứng dậy. Hắn thấy mặt mày tiểu cung nữ tái nhợt, trên da thịt còn nổi lên những đốm nhỏ.

Lưu Ngọc nhăn mày, nhịn không được đi đến trước mặt nàng: “Sợ cái gì?”

Tiểu cung nữ sợ run cả người: “Lưu công công, nô tỳ, … nô tỳ lạnh.. quá….”

Lưu Ngọc không khỏi rùng mình, vội vung tay, quát:“Hộ giá!”

Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vọt vào, ai nấy thần sắc nghiêm nghị, khẩn trương.

Cố Chiêu với Lưu Niên không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.

Lưu Ngọc nắm tay, cong lưng, biểu tình nghiêm trọng. Cung nữ này tên Huệ Tử, ngày thường cẩn thận, ít khi phạm sai.

Nàng thường nói cơ thể nàng ta không giống người thường, có thể thông linh, không biết có phải thật hay không nhưng có một lần, nàng nói lạnh, sau đó có một cung nữ thắt cổ chết. Lại có lần khác, nàng cũng nói lạnh, lần đó không có ai chết, nhưng mấy ngày sau lúc các thái giám sửa sang lại sân thì đào lên một thi thể bị chôn dưới một gốc cây.

Một lát, hoàng đế đứng dậy, Lưu Ngọc cung vài cung nữ, thái giám lập tức đi vào hầu hạ, thay quần áo xong, đi ra.
 
Chương 1330: Thì ra ngươi ở đây 02


Hoàng đế thấy bọn họ giống như lâm đại địchkhông khỏi cười:“Sao vậy ?”

Lưu Ngọc đề phòng, nhìn đông xem tây xem, cung kính nói:“Bệ hạ, mấy ngày nay nô tài cảm thấy có gì đó không ổn.”

Hoàng đế cười cười, khoát tay áo, khởi giá.

Lưu Niên cùng Cố Chiêu ở phía sau, Cố Chiêu đi trước, Lưu Niên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nhịn không được lấy tay lau, quay đầu qua, ánh mắt sắc bén như đao, chỉ thấy một cây cột, sa trướng màu vàng, do bước chân mọi người mà màn bay lên.

Hắn vọt đi qua, gạt tấm màn lên, không ai ở đó.

Nhưng người tập võ cảm giác sâu sắc, hắn thấy hình như có ai đó đang lạnh lẽo nhìn hắn.

Cố chiêu quay đầu nhìn hắn:“Lưu Niên, ngươi nhìn gì đó, bệ hạ đi rồi, nhanh đi.”

Lưu Niên ừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài.

Trong cánh cửa, một bóng đen chầm chậm hiện ra.

Hắn một thân hắc y, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: “ Lễ Vạn thọ của ngươi, bản công tử sao thiếu quà được, chờ nhận đi.”

Hắn lạnh lẽo nhìn những ngón tay trắng nhợt của mình, không ngờ cũng có vài con chuột có cảm giác tinh tường như vậy.

Hắn hầu như đã che hết tất cả sát khí, vậy mà vẫn có vài kẻ nhận ra.

Mặt trời dần ngả về tây, mây đỏ như máu gần như che nửa bầu trời.

Chúng thần tử lục tục cáo lui, hoàng đế đang nói chuyện với Tô Nhân Vũ, Tống Hoài An, Tả Minh Thụy, và các hoàng tử, thấy ánh nắng chiều đầy trời, cười cười: “Mai là một ngày đẹp trời đây.”

Mọi người lập tức quỳ xuống đất, lạy hạ bệ hạ vạn thọ, quốc thái dân an.

Ngày mai mọi người không cần đến cung ăn mừng, đều có thể ở nhà nghỉ ngơi, hành lễ xem như cáo lui.

Hoàng Phủ Giới nhìn Hoàng Phủ Giác : “Ngũ Ca, chừng nào nhị ca cùng Tô Mạt về?”

Hoàng Phủ Giác nhẹ giọng nói:“ Bọn họ đi Hàng Châu, chắc phải tháng tám.”

Tháng tám, An Bình công chúa gả cho Tô Trì, đây là hỉ sự lớn nhất của Tô gia, chắc chắn Tô Mạt phải về dự.

Hoàng Phủ Giới chu miệng: “ Không có nàng ấy ở đây, không vui chút nào.”

Hoàng Phủ Giác rũ mắt, không nói gì.
 
Chương 1331: Tin dữ tám trăm dặm đưa tới


Lúc Tống Hoài An cùng Tô Nhân Vũ cáo lui, có thị vệ mang tám trăm dặm cấp báo chạy tới. Lưu Ngọc thấy vậy, chặn hắn lại.

Người kia đứng không vững, suýt nữa thì té, Lưu Ngọc đỡ lấy nổi giận: “Gấp cái gì, đợi chút!”

Người kia lắp bắp: “ Là, .. là tin về Tề vương điện hạ với Tô tiểu thư…”

Lưu Ngọc có linh cảm không hay, liếc hoàng đế, thấy ông ta tam trạng không tệ mới dám trình lên.

Hoàng đế nghi hoặc nhìn qua, mật tín này dâng lên thật không theo quy củ, khẽ nhăn mày nhưng vẫn mở ra xem. Vừa xem xong, hoàng đế chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, lảo đảo ngã xuống.

Lưu Ngọc lao tới đỡ, kinh hoảng nói:“Bệ hạ, là nô tài không tốt.”

Sau đó đỡ hoàng đế tới Trầm Hương điện nghỉ.

Hoàng đế đăm đăm nhìn phía trước:“Không có khả năng.”

Lưu Ngọc cũng nhìn lướt qua, sau đó bỏ vào tay áo, khẳng định: “ Bệ hạ, tin này chắc chắn là giả!”

Tề vương điện hạ võ công cái thế, Tô tiểu thư thông minh hơn người, sao bị Vu Hận Sinh giết chết được.

Vào tới Trầm Hương điện, hoàng đế cũng bình tĩnh hơn, lập tức sai ám vệ thăm dò chỗ Tề Vương cùng Tô Mạt rơi xuống, có bất kì tin gì cũng phải báo lại ngay.

Lưu Ngọc lập tức đi truyền lệnh.

Trong cung chỗ nào cũng có ám vệ, triều đại trước đây ( Tiền triều ) gọi là Thái Bình các, nhưng từ khi Thủ Chính lên ngôi, rất kiêng kị, chị gọi họ là ám vệ.

Bồi dưỡng ám vệ không dễ, mà hắn lại nửa chừng đăng cơ, nhiều thứ chưa ổn định lại không muốn dùng tới nhân lực của Thái Bình các, nhưng tình thế bắt buộc phải sử dụng vì thế rất không hài lòng, cũng rất hạn chế dùng tới họ.

Một ám vệ lý tưởng phải được rèn luyện từ lúc ba, bốn tuổi, đến hơn mười tuổi mới có thể chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa dựa vào đó tôi luyện thêm cho mình.

Mà hắn, từ lúc đăng cơ, phải lo đối nội đối ngoại, ổn định xong xuôi mới bắt tay vào đào tạo ám vệ, từ đó đến nay chưa tới mười năm, số ám vệ này chưa có gì xuất sắc, chưa sử dụng được.

Ám vệ hắn đang sử dụng hiện giờ là những người trung thành với hắn, đã theo hắn từ những ngày mới đăng cơ.
 
Chương 1332: Hoàng đế mộng 01


Dĩ nhiên, chọn người mới cũng có chỗ tốt, nhưng mấy người này vốn không được bồi dưỡng từ nhỏ, thân thủ sao bằng ám vệ được đào tạo từ nhỏ của các hoàng đế đời trước.

Dù sao nếu ám vệ không đáng tin, đó là nguy hiểm nhất , hơn nữa hoàng đế cũng không phải lúc nào cũng bị ám sát .

Vì nguyên nhân đó, hoàng đế không trang bị ám vệ cho mình cùng các hoàng tử, chỉ cho mỗi người một vài thị vệ tùy thân võ công kha khá.

Hoàng tử của ông không ít, hơn nữa bản thân còn trẻ, sẽ còn rất nhiều con cái.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng giây phút đó, khi biết được Hoàng Phủ Cẩn có thể đã chết, tâm ông không hiểu sao đau xót, không chịu tin đây là sự thật.

Nhưng này một khắc, ở biết được Hoàng Phủ Cẩn khả năng đã chết thời điểm, hắn tâm vẫn là không hiểu thu đau, không chịu tin tưởng tin tức này là thật .

Hắn giơ tay, mơ màng… Một nữ tử dung nhan thanh lệ, dịu dàng mỉm cười nhìn hắn, dùng ánh mắt ngạo nghễ mà lại thân thiết đến thưởng thức hắn, thanh âm mềm mại không sương: “ Hoàng phu của trẫm thật đẹp!”

Bỗng nhiên trong đầu đau xót, cảnh tượng lại thay đổi, nàng vẫn đẹp như vậy, kinh tâm động phách, vẫn như cũ ngạo nghễ bất phàm, nhưng không còn sức chống đỡ, hai má gầy yếu, hốc mắt hãm sâu.

Nàng sắc môi tái nhợt, lúc nhìn hắn không có phẫn nộ, không có yêu say đắm, chỉ có trào phúng, làm cho hắn như chơi vơi giữa không trung, không có chỗ đặt chân.

Nàng mỉm cười, vẫn như cũ hồn xiêu phách lạc: “Ngươi, thật sự là......”

Nàng nhẹ nhàng mà thở dài: “Đến bây giờ mà ngươi còn hoài nghi ta, uổng công ta thực lòng yêu ngươi. Nhiều năm như vậy, Diễm nhi, Thụy nhi, chúng đều là con của ngươi, ngươi lại không tha cho bọn chúng, ngươi chính là không tự tin thôi......”

Hắn giật mình, hắn dựa vào cái gì không tự tin?

Hắn nam chinh bắc chiến, đem cục diện rối ren của tiền triều thu thập ổn định, hắn khai mở bờ cõi, đem bản đồ Đại Chu từ từ mở rộng.

Hắn sợ cái gì, chẳng lẽ sợ con hoàng hậu trước trở lại nắm quyền sao?

Sau khi hắn chết, tước bỏ ngôi vị hoàng đế của hắn, khôi phục tước hiệu cũ?

Hắn lẩm bẩm: “Không đúng, ta thực yêu hoàng hậu, ta thực yêu các con của ta, chỉ là bọn nó phúc bạc, không có cơ hội lớn lên mà thôi. Nhất là Diễm nhi, nếu không, ta làm sao có thể giữ Cẩn nhi lại? Nó là con của Thục Phi, là đứa giống Diễm nhi nhất. Bởi vậy, dù mẹ nó thân phận ti tiện, nó vẫn là hoàng tử cao quý. Ta yêu hoàng hậu, yêu các con của ta..”
 
Chương 1333: Hoàng đế mộng 02


Hoàng đế liên tục lẩm bẩm, không khác người điên.

Lưu Ngọc sợ tới mức vôi gọi hắn:“Bệ hạ, bệ hạ!”

Hoàng đế giật mình, nhìn hắn :“Có tin tức ?”

Lưu Ngọc lắc đầu: “Bệ hạ, tâm thần không yên không nên ngủ, miễn cho bị ác mộng quấy nhiễu, để nô tài trò chuyện cùng ngài.”

Hoàng đế ừ một tiếng: “Vừa rồi, ta mơ thấy hoàng hậu.”

Lưu Ngọc hít một hơi lạnh, mấy năm nay, hoàng đế mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chưa bao giờ nhắc tới hoàng hậu. Cho dù hắn ở suốt ngày trong tẩm cung hoàng hậu, nhưng một chữ nhắc tới nàng cũng chưa từng nói.

Hoàng đế tiếp tục nói:“Ngươi nói, lúc Vân Nhi đi, có phải hận ta lắm không? Lúc sắp chết, nàng mới bằng lòng thừa nhận nàng là yêu ta , vì sao?...... Không đúng, nàng đây là tính kế trẫm, nàng nói như vậy, đơn giản là muốn làm cho trẫm áy náy, tự trách, chịu tội, hai đứa con kia...... Nàng nói gì?”

Lưu Ngọc nào dám tiếp lời, chỉ im lặng làm lão tăng nhập định.

Lời hoàng hậu nói năm đó, lão nhớ như in. Nàng nói:“Ta không ngờ, tới bây giờ ngươi vẫn nghi ngờ ta. Ta hy vọng sau khi nhắm mắt, không bao giờ ta nhìn thấy ngươi nữa. Tuy phụ hoàng chọn cho ta rất nhiều người, nhưng ta vẫn một mực chọn ngươi, Diễm Nhi với Thụy nhi là con của ngươi, mà ngươi… Ta không hận ngươi, chỉ mong ngươi trường sinh bất lão, vĩnh viễn làm hoàng đế. Giang sơn mĩ nhân, không liên quan tới ta. Cho tới lúc chết, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Ngươi không cần hoài nghi ta, ta không hận ngươi, chúng ta......”

“Vân Nhi, Vân Nhi......” Vẻ mặt hoàng đế thay đổi, vươn tay vào hư không. Nơi đó có một khuôn mặt trắng xanh, vẫn dẹp như vậy, chỉ có ánh mắt trống rỗng.

Lưu Ngọc bừng tỉnh, gào to: “ Ai?”

Hắn kéo mạnh tấm sa màu minh hoàng, liền thấy được một gương mặt trắng xanh, sợ tới mức kêu không được. Tuy người đó một than đen tuyền, vẻ mặt tái xanh, nhưng rõ ràng, đó là dung mạo của hoàng hậu trước đây.

Ít nhất có vài phần tương tự.

Lưu Ngọc bị dọa tới hồ đồ, không la lên cho thị vệ biết là có thích khách mà một mực dán mắt vào người đó, cho đến khi người đó đánh lại đây, hắn mới phục hồi tinh thần, lấy thân che trước mặt hoàng đế. Một chưởng người nó đập mạnh vào người hắn.

“Hoàng hậu nương nương, ngài là bệnh mà mất, không phải bệ hạ làm hại, xin ngài đừng đến đây quấy phá bệ hạ nữa….”
 
Chương 1334: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 01


Lưu Ngọc phun một búng máu lên ngực hoàng đế, miệng vẫn không quên báo động: “Có thích khách!”

Cung nữ Huệ Tử hét lên một tiếng, lập tức một lưỡi gươm lạnh lẽo lao thẳng về phía nàng, chợt, một trận gió thổi tới, đem lưỡi gươm đánh chệt hướng, Lưu Niên bay tới, nắm Huệ Tử lao ra ngoài.

Sau đó, thân hình hắn lóe lên, rút đao bổ về bóng đen sau màn.

Vu Hận sinh liếc mắt, một hơi lạnh lướt qua, Lưu Niên chợt thấy hai má ươn ướt, máu từng giọt đổ.

Hắn kinh hãi, công phu thích khách này không tầm thường.

Suy nghĩ chợt lóe, Lưu Niên lđổi chiêu tiếp tục đánh lên, không cho hắn có cơ hội tiếp tục ám sát hoàng đế,

Vu Hận Sinh cùng hắn triền đấu, thành thạo, thỉnh thoảng lạnh lùng tung một câu:“ Ngươi là người của Diệp Tri Vân, với ta có chung mục tiêu giết hoàng đế mới đúng. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi bị hoàng đế mê hoặc , mê luyến quyền thế?”

Lưu Niên không nói, chỉ cắn chặt khớp hàm, quyết tâm chống đỡ.

Tuy hoàng đế đối xử tệ bạc với sư phụ, huynh đệ bọn họ hận không thể ăn gan uống máu hắn, nhưng bọn họ sẽ không hành động khi chưa có lệnh của sư phụ cùng vương gia.

Sư phụ bị hắn đối đãi tàn nhẫn, khổ không nói hết nhưng vẫn căn dặn bọn họ, hoàng đế có sai, tội đáng chết vạn lần, nhưng dân chúng vô tội, triều đình cần hắn. Không thể vì thù riêng của mình làm rối loạn kỉ cương, giúp kẻ thù thừa cơ tấn công.

Vu Hận Sinh châm chọc nhìn hắn, chiêu thức như nước chảy mây trôi:“Ngươi không phải đối thủ của ta, không muốn chết liền cút ngay!”

Lưu Niên biết hắn nói đúng nhưng không thể không đánh, chỉ liều mạng ngăn cản, đám người Cố Chiêu xông tới chưa giúp được hắn đã trúng phải cương châm của Vu Hận sinh, tử thương vô số, không cách nào tới gần hắn dầu chỉ một chút.

Rất nhanh, Vu Hận Sinh, chiêu chiêu áp sát, không có nửa điểm lưu tình, than thể Lưu Niên vết thương lớn nhỏ chồng chất.

Lưu Ngọc hét lớn, giơ song chưởng bổ Vu Hận Sinh.

Vu Hận Sinh lạnh nhạt:“Người bên cạnh cẩu hoàng đế sao có thể là bao cỏ, Lưu công công, ta chờ ngươi lâu rồi !”

Mười ngón tay như bay, chỉ phong từng đợt từng đợt ập tới, Lưu Ngọc thân như quỷ mỵ, rất nhanh né tránh, nhưng không trực tiếp đón đỡ.

Lưu Ngọc nhìn gần hắn:“Ngươi thật sự giết Tề vương cùng Tô Mạt?”

Vu Hận Sinh nhướng mi, biểu tình đắc ý dào dạt.

Lưu Ngọc căm hận, mỗi chiêu một nhanh nhưng Vu Hận Sinh đâu phải kẻ đầu đường xó chợ. Hai người đấu đến long trời lở đất, người ngoài không nhìn rõ ai là ai, chỉ thấy hàn quang lòe lòe, ngay cả bóng người đều nhìn không thấy .
 
Chương 1335: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 02


Bọn thị vệ đứng đầy đó lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Lưu Niên cả người là máu, gắng gượng tới trước long sàng: “Bệ hạ, thỉnh di giá.”

Hoàng đế gần như hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ý thức được chính mình mới vừa rồi là trúng mê hồn thuật, bị người khống chế, đem bí mật chôn giấu bao năm nay nói ra, không khỏi mặt trầm như nước, ánh mắt đảo qua mọi người, dò xét xem có mấy người nghe được.

Đột nhiên, Lưu Ngọc bị đánh bay ra ngoài, đập vào cửa sổ, nặng nề ngã xuống.

Vu Hận Sinh bay lên, hắc y như mực, tối om giống giống như cửa vào địa ngục, cho người ta không rét mà run.

Hoàng đế nhìn mặt hắn mặt, chấn động : “Không thể, không thể nào… "

Hắn đang hoang mang, một trảo của Vu Hận sinh đã bổ tới, Lưu niên vội đẩy hoàng đế qua một bên, năm ngón tay Vu Hận Sinh liền chộp vào gáy hắn, mạnh mẽ cắm sâu vào.

Lưu Niên mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, những hình ảnh trong quá khứ từ từ hiện về, cuối cùng dừng ở trên mặt Vu Hận Sinh, đồng tử chợt co rút lại :“Ngươi là......”

Nói đến đây, nắm ngón tay Vu Hận Sinh tăng thêm lực đạo, Lưu Niên không nói thêm gì được nữa, đôi mắt to linh động dần mất đi ánh sáng.

Vu Hận sinh không một chút chậm trễ, vất Lưu Niên qua một bên, phi thân đánh úp về phía hoàng đế, bọn thị vệ cuống quít hộ giá, một số liều chết ngăn cản Vu Hận Sinh, một số đưa hoàng đế nhanh chóng thoát đi.

Một khi hoàng đế rời đi, lập tức tên như mưa bắn về phía trong điện.

Hoàng đế hốt hoảng thoát đi, bọn thị vệ đều chắc chắn thích sẽ bị bắn chết trong đó.

Đợi loạt tên chấm dứt, thủ lĩnh thị vệ phái người xem xét, thị vệ chưa kịp vào, một bóng người từ cửa sổ đã phi thân thoát ra, hướng về phía hoàng đế thoát đi truy kích.

Trong cung, bọn thị vệ đều hô bắt thích khách, nhưng không biết thích khách ở chỗ nào, vì tránh cho hoàng đế trách tội, nên ba bên bốn phía mở rộng phạm vi lùng sục.

Cuối cùng, Vu Hận sinh cũng tìm thấy hoàng đế ở Cảnh Ngọc Cung đang được vô số thị vệ bảo hộ, hắn đã không còn luống cuống như lúc nãy, ánh mắt lãnh trầm nhìn hắn.

Vu Hận Sinh cong môi khiến cho các thị vệ không rét mà run.

Vị trí hắn cách hoàng đế không xa, thị vệ chung quanh không dám bắn tên, sợ tổn thương hoàng đế.
 
Chương 1336: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 03


Mọi người gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn hơi hơi cong lên khóe môi, nở nụ cười, kia tươi cười quả thực là hồn xiêu phách lạc, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm, giống như mãnh thú khát máu, tay khẽ giơ lên, nhanh như điện vọt vào giữa nhóm thị vệ.

Không ai thấy được hắn dùng vũ khí gì, nhưng từng người một lần lượt ngã xuống, cổ họng gãy ngang, máu tươi giàn giụa.

Sau lưng hắn, tên bắn như mưa. Vu hận Sinh tỉnh bơ cầm xác một thị vệ chắn tên, tiến về phía tước.

Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ cho hoàng đế một đao, sau đó thực kích động nói cho hắn biết......

Vu Hận Sinh vô cùng kích động, chưa bao giờ hắn hưng phấn như hôm nay, từng tế bào trong người hắn như run lên..

Thị vệ trong cung không ngừng đổ tới nhưng đều bất lực. Bọn họ chưa từng gặp một người nào như vậy. Hắn không phải người, hắn là ma quỷ.

Năm đó, Tề vương điện hạ đánh Mạc Vân Quốc, giết người như rạ, chỉ sợ cũng như thế này thôi .

Lưu Ngọc được người cứu tỉnh, qua loa băng bó xong liền hỏi rõ phương hưởng thích khách, tiếp tục đuổi theo.

Lúc Vu Hận Sinh bay lên, trong đầu hoàng đế xẹt qua vô số hình ảnh, có gương mặt của hoàng hậu, mặt hai đứa con của hắn, mặt vô số người chết trong tay hắn, còn có Thục Phi, nữ nhân nhìn như dịu dàng lại rất kiên cường..

“Mạng ta xong rồi.” Hắn nhắm mắt, chờ đợi lưỡi gươm sắc kết liễu.

Không có đau đớn như trong tưởng twowgnj, một người nhoáng lên đỡ chiêu của thích khách, hai người như mãnh hổ quấn lấy nhau, kì phùng địch thủ.

Người nọ áo thô đơn giản nhưng vẫn khoogn che lấp được vẽ lãnh tuấn, cùng thích khách như u minh quỷ sứ đanh nhau lại không có nửa điểm kém hơn.

Trên tay hắn không có vũ khí gì, chỉ có nội lực tuôn ra, tay áo phiêu phiêu, giống như một điệu múa thần tiên, tiêu sái lỗi lạc.

Động như mây trôi, vững như tùng bách.

Hoàng đế thấy rõ người nọ là Hoàng Phủ Cẩn, lập tức thể xác và tinh thần buông lỏng, lập tức té xuống, vài thị vệ vội bước lên đỡ lấy.

Bọn thị vệ hoan hô vang dội:“Tề vương, Tề vương, Tề vương!”

Mà lúc này bách quan từng tốp, từng tốp vào cung, vài vị trọng thần vội vàng đi theo thị vệ vào Cảnh Ngọc Cung.

Chúng thần lập tức thỉnh tội, hoàng đế lòng còn sợ hãi, nhưng cũng biết không thể trách bọn họ, phất phất tay, lập tức làm cho người ta đem thích khách tầng tầng vây quanh.
 
Chương 1337: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 04


Lúc trước là do thích khách quá hung hãn, thị vệ không có cơ hội phản kích. Giờ có Hoàng Phủ Cẩn gia nhập cuộc chiến, thị vệ có thời gian tản ra, an bài thiên la địa võng, quyết bắt bằng được thích khách.

Hai người đánh nhau quá mức kịch liệt, không khí trong phạm vi ba trượng khiến người ta hít thở không thông, quân lính chỉ có thể bảo vệ hoàng đế rời khỏi khu vực đó.

Vu Hận Sinh lạnh nhạt : " Mạng ngươi cũng không tồi. "

Hoàng Phủ Cẩn không ngừng công kích, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết ta, không dễ vậy đâu, đại công tử!”

“Ngươi sai rồi, đại công tử là thái tử, không phải ta. Lần ở Lai Châu, kẻ ám sát ngươi là tay chân của hắn, không liên quan đến ta. "

Vu Hận Sinh vừa kinh ngạc về thực lực Hoàng Phủ Cẩn, khiến hắn hưng phấn không thôi, một bên không ngừng minh oan cho mình.

Hoàng Phủ Cẩn mặt trầm như nước : “Ngươi không cần châm ngòi ly gián.”

Vu Hận Sinh cười rộ lên : “Các ngươi ở Lai Châu giở trò, ta chỉ lợi dụng cơ hội thổi thêm chút gió, lừa các ngươi rời đi, sau đó đến ám sát cẩu hoàng đế, kế hoạch chặt chẽ lại phá hủy trong tay ngươi. Ngươi thật đúng là phúc tinh chuyển thế a ! "

Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, thúc dục nội lực, toàn lực ứng phó, nhất định phải đưa hắn đánh gục mới bằng lòng bỏ qua.

Vu hận sinh buồn bã nói:“Ngươi gấp gáp muốn ta chết, chẳng lẽ không tò mò ta là ai, có thù hận gì với hắn sao ? "

Hoàng Phủ Cẩn không nói

Vu Hận Sinh tiếp tục ngăn cản thế công của Hoàng Phủ Cẩn, một mặt thuyết phục : “Ngươi đoán chúng ta nói chuyện như vậy, chỉ đánh nhau cho có lệ, hắn sẽ nghĩ gì không ? Hắn là kẻ đa nghi, ngươi có chắc hắn không nghi ngờ ngươi mang tâm phản trắc không. Nên nhớ, hắn là kẻ giết con ruột mình không nháy mắt .”

Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

Vu Hận Sinh hỏi lại:“Ngươi sẽ giết huynh đệ mình sao ? Thái tử, Hoàng Phủ Giác, hoặc là con của hoàng hậu đã mất ?”

Hoàng Phủ Cẩn chấn động, sựng người lại, không dám tin nhìn hắn :“Không có khả năng.”

Vu Hận sinh nhướng mày : “ Tại sao không thể ? Thủ Chính giết hai đứa con của hoàng hậu. Ta là đứa thứ hai, lớn hơn ngươi một chút. Ngươi dĩ nhiên không biết, nhưng Diệp công công rõ ràng nhất. Còn nữa, hắn có kể cho ngươi nghe, mẫu phi của ngươi tại sao lại chết không ? Hoàng hậu tạo sao lại chết ? Vết thẹo trên mặt Diệp công công cùng một thân thương tật do đâu mà có không ? Không lẽ ngươi giống như gã Lưu Niên ngu xuẩn kia, ra tay cứu kẻ thù của sư phụ mình ? Ngu xuẩn như hắn, đáng phải chết. "
 
Chương 1338: Ngươi chẳng lẽ không tò mò bí mật của ta 01


Hắn lạnh nhạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thái độ như đang thưởng thức một kiệt tác : “Mấy tuổi thì ngươi nhớ rõ mọi chuyện ? Không rõ đúng không ? Ta từ nhỏ đã có thể nhớ hết mọi thứ, một thứ quái thai. Hơn nữa, thứ công pháp ta tu luyện càng làm cho ta nhớ mọi việc kĩ hơn. Ai cũng nói đứa nhỏ không nhớ gì, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ngươi tin không ? "

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, trong nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này, không biết đâu thật đâu giả.

“Ngươi là hoàng tử, cho dù không được sủng, cũng không nhận ngược đãi giống như ta. Bọn họ tưởng ta đã chết, đem ta quăng vào hồ nước vừa dơ vừa thối. Không ngờ ta lại không chết. Ngươi nói, là do ông trời chiếu cố ta, hay oán hận mà giữ mạng ta ? "

Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động, khí huyết nhất thời cuồn cuộn, tầm mắt có điểm mơ hồ.

Vu Hận Sinh tiếp tục nói:“Ta bị giết không bao lâu thì mẫu hậu cũng chết, nhưng mẫu phi của ngươi thì không. Chẳng lẽ nàng cái gì cũng chưa nói cho ngươi sao? Không nói ngươi nghe nàng với hoàng hậu tình như chị em sao? Không nói ngươi nhe hoàng đế đã ngược đãi nàng như thế nào sao? Đương nhiên. Nàng sao có thể nói được. Nàng muốn bảo vệ ngươi, muốn ngươi hồn nhiên mà lớn nên nuốt hết mọi tủi nhục vào trong. Ta thật hâm mộ ngươi. "

Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ động tình, tinh thần có chút thác loạn, ánh mắt tan rã, nhất thời hừ lạnh một tiếng, hung hăng một chưởng đánh đi qua.

Xa xa đang xem cuộc chiến, hoàng đế sắc mặt âm trầm, hắn không biết vì sao Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên dừng lại, nghe thích khách nói chuyện.

Lưu Ngọc bị trọng thương, vừa uống xong thuốc liền lên tiếng : " Bệ hạ, thích khách kia biết thuật nhiếp hồn, không chừng điện hạ đã trúng gian kế của hắn. "

Hoàng đế phất tay, vừa tính cho người hỗ trợ đã thấy Vu Hận Sinh tập kích Hoàng Phủ Cẩn, mọi người nhất thời kinh hãi

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng.

Một người như diều đứt dây bay lên .

Hoàng Phủ Cẩn thần sắc đông lạnh, nghiêm nghị đứng ở nơi đó, nhìn Vu hận Sinh nằm trên mặt đất.

Hắn thản nhiên nói:“ Bình thường ngươi ít nói, nửa chữ cũng không hé rang, hôm nay lại nói quá nhiều. Không cần biết chuyện ngươi kể có cảm động cỡ nào, đáng tiếc ta không phải kẻ thừa long thương hại. Chuyện của ngươi đối với ta vô dụng.”

Vu Hận sinh lau máu bên khóe miệng: “ Ngươi dám nói ngươi không để ý sao? Nhìn thẳng vào sự thật đi, chuyện ta nói không có nửa câu giả dối. Toàn bộ là sự thật.”

hận sinh xoa xoa bên miệng vết máu,“Ngươi hướng trong lòng đi, không cần phủ nhận. Ta nói đều là sự thật.”

Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo: “Vậy ngươi càng đáng chết .”
 
Chương 1339: Ngươi chẳng lẽ không tò mò bí mật của ta? 02


Nếu hắn thật sự bất bình cho thân thế mình, phải hận hoàng đế, chứ không phải mọi người, không nên đại khai sát giới, lại càng không nên giết Lưu Niên!

Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng lại bi phẫn vô cùng, chính là không chịu tiết lộ một chút ít.

“Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không cần biết ngươi có quá khứ bi thảm cỡ nào, nhưng đem bất hạnh đó đổ xuống cho người khác, ngươi đáng chết.”

Hắn phi thân lên, không lưu tình chút nào đánh về phía Vu Hận Sinh.

Vu Hận Sinh: “Ngươi đang sợ, sợ lời ta nói là sự thật..”

Hắn ném ra mấy quả phích lịch đạn, một trận sương trắng bốc lên, người biến mất không dấu vết.

Lúc Vu Hận Sinh chuẩn bị ném, Hoàng Phủ Cẩn đã đề phòng nhắm mắt lại, vừa dứt tiếng nổ đã phi thân duổi theo.

Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn, lúc phích lịch đạn nổ, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt, mở mắt ra, Tề vương cùng thích khách một người cũng không thấy.

Khác với bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, mấy người Tô Nhân Vũ cùng Lưu Ngọc thấy rõ vô cùng.

Vu Hận Sinh mặc dù nhanh nhưng vẫn bị Hoàng Phủ Cẩn đuổi theo sát nút.

Tô Nhân Vũ nói: “Bệ hạ, thần đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, ngày đêm tuần tra. Không hiểu sao thích khách vẫn trà trộn được vào đây?”

Hoàng đế sắc mặt băng hàn, không giận mà uy, lễ Vạn thọ nhiều người tham dự, bá quan văn võ, ai cũng có thể đem theo người hầu vào cung.

Không đúng, quan viên nào dẫn theo người hầu đều có đăng kí, kiểm tra kĩ lưỡng, hơn nữa bọn họ không được ngồi xe đi vào, chỉ có thái tử cùng các hoàng tử mới có thể…

Hoàng đế lạnh lùng thốt: “Truyền lệnh, lập tức tra rõ cả tòa nội cung. Rồi sau đó là hoàng thành, nội thành, ngoại thành. Hễ thấy kẻ nào khả nghi, bắt ngay lập tức.”

Chúng thần lĩnh mệnh, lập tức đi làm.

Vu Hận Sinh chạy tới chỗ hẹn với Vu Hãn nhưng không thấy người đâu, xe ngựa càng không có.

Còn đang tìm, Hoàng Phủ Cẩn đã đến trước mặt hắn, lạnh lùng thốt:“Ngươi đừng đợi, Vu Hãn sẽ không xuất hiện .”

Lúc này, một khuôn mặt nhỏ nhắn từ trên cây nhìn xuống, cười hì hì: “Lúc ở Dã Kê không thấy ngươi, ta đã nghi ngươi có âm mưu gì. Ta đoán ngươi dùng kế điệu hổ ly sơn, gây rối ở Dã Kê giết được chúng ta thì giết, để ngươi rảnh tay chạy tới đây ám sát hoàng đế, đúng chưa?”

Vu Hận Sinh hừ nhẹ: “Ngươi thực thông minh, bất quá cẩn thận mệnh không lâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom