Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1540


Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.

Không cho ông có cơ hội cơ hội nói lời xin lỗi, một cơ hội để xin tha thứ cũng không có.

Hoàng Phủ Cẩn không suy nghĩ gì thêm, trực tiếp ngăn ông ngoài tâm của mình, “Bệ Hạ, những lời nói này ngài nên nói cùng mẫu thân thì hơn. Nếu như ngài đã từng yêu người thì nên nói cho người biết, ngài đã dành tình yêu thương như thế nào cho người!”

Hắn cười lạnh lùng, buông hoàng đế ra, lui về sau, nhân tiện kéo cả Diệp Tri Vân đi theo.

Đoàn người mau chóng rời đi.

Trước khi đi, Tiêu Vũ Lâu quay lại nhìn hoàng đế một lần, có nhiều người đến khi mất đi rồi mới nhận ra thứ mình quý trọng nhất, thứ mình không muốn mất đi nhất. Nam nhân giống như hoàng đế là người đáng hận nhất nhưng cũng rất đáng thương, hết lần này đến lần khác tổn thương người mình yêu, sau đó dùng muôn vàn lý do để biện minh cho chính bản thân, dù liên tiếp hối hận nhưng vẫn không biết hối cải.

Như vậy, còn nam nhân kia đâu? Hắn nhìn Diệp Tri Vân, ông ấy có biết không?

Tiêu Vũ Lâu cười lạnh trong bụng nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.

Đám người Tô Mạt trở lại Tô phủ, cả nhà đều đứng ngồi không yên, nhìn thấy bọn họ bình yên trở về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn là Tô Nhân Vũ cũng muốn đi theo nhưng Tô Mạt lại khuyên ông nên ở lại bảo vệ lão phu nhân, cả một đêm ông không chợp mắt tí nào, lại nhận được tin hoàng đế đã thoát khỏi sự giam lỏng liền bắt giữ Tả gia, Lưu gia, Tín vương phủ, phong chức cho Thân Vô Dụng để duy trì trật tự của triều đình.

Ông càng thấy sốt ruột, dù sao cung biến lần này thiên biến vạn hóa.

Cũng may hoàng đế không xuống tay với Tô gia, đến giờ mọi người đều đã bình an trở lại.

Tô Mạt sai người đưa Tần Nguyên Quân trở về, mấy ngày tới hắn chỉ cần nghỉ ngơi là ổn, chủ yếu là loại bỏ được khí lạnh của huyền băng châu còn sót lại trong người.

Hơn nữa tình hình bây giờ không thích hợp để ăn mừng, Tô Mạt sai người đến Tần gia báo tin, sau đó sai người chuẩn bị thức ăn, bảo mọi người cùng ăn.

“Tiểu thư, ngoài cửa có binh mã của triều đình đang giám sát.” Lan Nhược trở lại báo cáo.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi ra nhìn, quả nhiên, xung quanh Tô phủ có rất nhiều trạm canh gác, đây là binh lính của đại doanh Tây Sơn, đều là những người sống sót từ chiến trường trở về, khác hẳn với binh lình kinh thành.

Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng, bọn họ cũng không có động tĩnh gì, sau đó hai người trở lại trong phủ, cả gia đình cùng nhau bàn bạc, đều cảm thấy hoàng đế đang canh chừng bọn họ nên tạm thời sẽ không có hành động gì cả.
 
Chương 1541


Sau khi ăn uống no say Diệp Tri Vân muốn trở về vương phủ, trước khi đi ông nhìn Tiêu Vũ Lâu và nói: “Ngươi hãy sớm rời kinh thành đi.”

Tiêu Vũ Lâu hành lễ với ông, Diệp Tri Vân khoát tay một cái, cũng không nói gì nhiều, dẫn theo Lưu Vân và Lưu Hỏa rời đi.

Tiêu Vũ Lâu nhìn theo hướng ông đi, mí mắt hơi rũ xuống che đi ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cười nói: “ Chúng tôi cũng nên sớm rời khỏi kinh thành, xin phép về chuẩn bị. Trước khi đi, sẽ không tới cáo từ hai người. Sau khi rời kinh thành, hai người có kế hoạch gì không? Nếu chưa có nơi ở, tôi muốn mời hai người tới Xuyên Đô một chuyến.”

Trước mắt đó là đại bản doanh của hắn.

Hai người nói cảm ơn, Tô Mạt đưa ấn tín của Các chủ Thái bình các cho hắn, Tiêu Vũ Lâu do dự một chút rồi cũng nhận lấy, cười nói: “Vậy tạm thời tôi sẽ giữ nó. Về phần nhân thủ, nếu muốn đi theo hai vị thì không cần phải trở về.”

Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, “Tề vương phải cẩn thận với người của Quân gia, ngoài ra, mọi người ở đây vẫn còn nguy hiểm nên nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.”

Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn, Tiêu Vũ Lâu chắp tay hành lễ: “Được rồi, hai vị, hy vọng có thể được uống rượu mừng của hai người!” Cười cười xong liền cáo từ, dời đi cùng đám người Lưu Hoa.

Tô Mạt kể qua mọi chuyện cho Tô Nhân Vũ và mọi người nghe, không muốn để cho lão tổ mẫu và các tỷ tỷ phải lo lắng.

Tô Nhu Nhi kéo tay muội muội, tất cả những cảm kích hóa thành nụ cười cùng nước mắt, “Mạt Nhi…”

Tô Mạt ôm lấy đại tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ hạnh phúc.”

Tô Nhu Nhi gật đầu một cái: “Cảm ơn muội, muội cũng phải hạnh phúc.”

Mấy ngày sau Tần Nguyên Quân tỉnh lại, hắn nhìn cảnh sắc mọi nơi, cảm thấy giống như đã qua mấy đời, vội vàng bái tạ.

Tần phu nhân và Tần đại nhân càng thêm cảm kích, liên tục nói cảm ơn với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ.

Lão phu nhân cười nói: “Được rồi được rồi, quả là tổ tiên phù hộ, là phúc khí của nhi tôn.”

Tần phu nhân đỡ bà, cười nói: “Lão phu nhân, vậy nhà chúng tôi muốn đòi người đứa con dâu.”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, khiến khuôn mặt Tô Nhu Nhi đỏ rực, nghiêng đầu tránh né, Tần Nguyên Quân thì vui vẻ nhìn nàng, những tiếng cười thiện ý liên tục vang lên.
 
Chương 1542


Tô Nhân Vũ và Tần đại nhân đến thư phòng nói chuyện, còn lão phu nhân dẫn theo chúng nữ quyến đến viện của bà, Tô Việt và Tô Mạt phụ trách nhiệm vụ tiếp đón những tiểu thư công tử đến chúc mừng. Trong khoảng thời gian hoàng đế bị giam lỏng không có tin tức công khai, chỉ nói là bị bệnh nhẹ, hôm nay đã có thể lên triều, mọi người liền cho là long thể đã bình phục, mà những chuyện thăng chức thường xảy ra nên cũng không có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.

Về phần Tô Mạt vốn là Tề Vương phi tương lai, sau đó đột nhiên trở thành Chiêu nghi, hôm nay lại trở về Tô phủ, cùng Hoàng Phủ Cẩn hôn nhau đầy thâm tình, mọi người dù có hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi, dù sao chuyện bí mật trong cung cũng rất nhiều.

Mọi người đều tỏ vẻ như không biết gì.

Mấy ngày sau, lại có tin tức truyền đến, một nhóm đông các quan viên bị hoàng đế nhốt lại, bị cắt chức, Nhạc Thiếu Sâm cũng bị bắt giam. Một nhóm các quan viên khác liền được thăng chức, hầu hết là thân tín của hoàng đế. Đến bây giờ, tất cả những thần tử của nữ đế đều bị loại bỏ hoàn toàn.

Ngoài ra, Tả Minh Thụy truyền tin Vu Hận Sinh không phải con trai của nữ đế về tổ chức của mình, những lực lượng bí ẩn kia vốn là muốn mượn cơ hội để giành lấy quyền lực, thì nay biến mất không thấy đâu hết.

Còn Tô gia tương đối bình thản, hoàng đế dường như đã bỏ qua chuyện vừa rồi, không làm khó gì thêm nữa.

Tô gia và Tần gia thương lượng để Tần Nguyên Quân và Tô đại tiểu thư đính hôn vào ngày mười hai tháng ba.

Trước mấy ngày hai nhà đã giăng đèn kết hoa, không khí rất vui vẻ, nhưng lại không mời khách khứa hay bạn bè, đề phòng có chuyện không vui xảy ra.

Từ sáng sớm, vợ chồng Tần gia đã dẫn theo nhi tử đến Tô gia, mọi người ai cũng vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau.

Bàn tiệc được bài ở đại sảnh, nam nữ được phân bàn riêng.

Mặc dù không có mời khách, nhưng bạn thân muốn đến tặng quà, uống ly rượu mừng, ở hoàn cảnh như vậy thật không dễ dàng.

Tô Mạt và Tô Hinh Nhu chọc ghẹo đại tỷ một lúc, nhìn thấy Tần Nguyên Quân gương mặt đỏ ửng đi tới, dù đã quen biết từ lâu nhưng đối với đại tiểu thư hắn vẫn có chút ngại ngùng, không dám đường đột.

Tô Mạt cười cười, kéo ống tay Tô Hinh Nhi ý bảo tránh đi chỗ khác, mấy nữ hài khẽ cười dời đi.

Các nàng vừa đi vừa lén quay đầu lại, thấy Tần Nguyên Quân đang nói chuyện cùng đại tiểu thư, hắn nói điều gì đó khiến cả gương mặt đại tiểu thư đỏ hết cả lên, nhưng không có từ chối.
 
Chương 1543


Tô Mạt bật cười: “Để họ tâm sự với nhau đi.”

Tô Hinh Nhi chọc nàng một cái, cười nói: “Không sao, muội cũng có người để tâm sự kìa.” Nói xong nhìn sang một bên, mấy nữ hài cũng nhìn theo, thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng bên cạnh núi giả đang nhìn về phía bên này.

Gương mặt Tô Mạt đỏ ửng lên, cất giọng nói: “A a a, tỷ nói gì vậy, chắc là có chuyện quan trọng, muội đi xem một chút.”

Nói xong liền nhấc váy chạy đi mất.

Tô Hinh Nhi cười rộ lên, tiếng cười vang khắp khu vườn.

Tô Hinh Nhi nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Tô Mạt đến khi biến mất, khẽ rũ mi xuống, Đại tỷ và Mạt Nhi đã tìm được hạnh phúc, thật tốt. Nàng thở dài, tự biết bản thân mình…. Tự cười chính bản thân, đưa tay đụng đến bên chân, mấy nữ hài nói muốn đi ngắm hoa, nàng cười nói không, các nàng liền đi trước.

Nâng làn váy, một mình đi tới bồn hoa bên cạnh, ngồi dưới tán cây hoa đào cạnh núi giả.

Đột nhiên đằng sau núi có tiếng người: “ Một bình rượu, mời tri kỷ, cảnh xuân tháng ba rượu tưới tương tư…”

Tô Hinh Nhi giật mình, nhẹ nhàng xoay người nhìn sang, một nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc, ôm một bình rượu trước ngực, bên cạnh có vài hũ rượu khác, hắn tựa vào núi giả, áo ngoài bị rượu là ướt, mùi hoa lẫn mùi rượu, bay khắp nơi.

Nam nhân này vô cùng anh tuấn, chính là A Cổ Thái.

Tô Hinh Nhi thở dài, nghĩ dẫu sao trời cũng đang còn lạnh, hắn như vậy sẽ bị bệnh mất.

“A Cổ Thái sư phụ.” Tô Hinh Nhi lên tiếng gọi hắn.

Ánh mắt A Cổ Thái mông lung, hơi híp mắt lại nhìn, trời xanh cây xanh, hoa đào nở rộ, trước mắt là một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hoa hải đường, kiều nhan như hoa, đang ân cần nhìn mình.

Bộ dạng kia… Lòng hắn run lên, mình đang nằm mơ sao? Nàng sao có thể quan tâm tới mình? Hơn nữa còn mặc bộ quần áo rực rỡ như vậy, đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, nàng đã từ bỏ những bộ quần áo kia, chỉ mặc màu lam và trắng, mộc mạc như một cái bóng.

Cái tên đó được giấu ở trong lòng, nghĩ đến rất nhiều nhưng hắn không dám nói ra, dù có say rượu hắn cũng không dám đường đột nàng.

Nàng là một cô gái đoan trang, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lầu bầu nói: “Hôm nay là ngày vui, nàng…. Không cần để ý đến ta….”
 
Chương 1544


Tô Hinh Nhi thấy hắn nói không rõ ràng, sắp ngủ gật, vội vàng lên tiếng: “A Cổ Thái sư phụ, ngài không nên ngủ ở đây, muốn ngủ thì nên về phòng.” Vừa nói nàng vừa đứng dậy muốn gọi người làm trong nhà đến, ai ngờ mọi đều bận rộn, không có ai đến đây cả.

Nàng không còn cách nào khác là đến đỡ A Cổ Thái, nhưng thân hình hắn cao to, nàng lại quá yếu, không thể chịu được lực.

Vừa mới đứng lên, sức nặng toàn thân của hắn đè lên người nàng, chân nàng lập tức mềm nhũn, ngã xuống.

A Cổ Thái dù có say, thần trí mơ hồ, nhưng nội lực vận động, theo bản năng ôm lấy nàng, lúc chạm xuống mặt đất, bảo vệ Tô Hinh Nhi không để cho nàng bị thương.

Mặt Tô Hinh Nhi đỏ bừng lên, bị A Cổ Thái ôm lấy, khiến cả người nàng nóng lên, nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn.

Ai ngờ, một lúc sau bên tai truyền đến tiếng thở đều đều, nàng thử mở mắt ra – A Cổ Thái lại ngủ thiếp đi!

Nàng dở khóc dở cười, lại sợ có người nhìn thấy, nàng dùng hết sức giãy ra, lại bị hắn ôm chặt hơn, nàng vội vàng nói kèm theo chút nức nở: “Ngài mau buông tay ra, sẽ bị người khác nhìn thấy.”

Vừa nói xong, A Cổ Thái hơi tỉnh lại buông nàng ra, lăn sang bên cạnh, chui vào bụi cỏ ngủ tiếp.

Tô Hinh Nhi cuống quýt bò dậy, sau đó chỉnh lại quần áo rời đi, muốn đi tìm mấy bà mụ để cho mấy người mang A Cổ Thái đang say về phòng dành cho khách, tránh để hắn bị cảm lạnh. Nàng đang trên đường trở về, đúng lúc gặp phải nha đầu Minh Phi, “Tiểu thư, tìm ngài thật khó nha.”

Nàng kinh ngạc hỏi lại: “Các ngươi không phải đi ngắm hoa sao, tìm ta làm gì?”

Bây giờ nàng đã không còn là vị tiểu thư bốc đồng như ngày xưa nữa, hiện giờ bên người nàng sẽ không mang theo nha hoàn và bà mụ đi theo nữa, ngược lại giờ nàng thích một mình thanh tịnh. Nhất là những lúc náo nhiệt, nhiều người như thế, nàng không thích đi lại nhiều, dù sao hôm nay cũng chỉ đi bộ một chút.

Minh Phi nói: “Tiểu thư, là Nhị tiểu thư….A, là Tín vương sườn phi tới.”

Lông mày Tô Hinh Nhi nhướn lên, lạnh lùng nói: “Nàng ta tới làm gì? Chúng ta đi xem một chút.”

Đối với Tô Văn Nhi, Tô gia không còn bất cứ tình cảm nào cả, giống như bàn công việc chung tiếp đón nàng ở phòng khách, Tô lão phu nhân và Tô Nhân Vũ không xuất hiện, ngược lại là Tô Mạt mang theo vài người ra đón tiếp.
 
Chương 1545


Tô Văn Nhi vẫn khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy như cũ, không thua gì bộ dạng của vương phi, người bên cạnh cũng là tiền hô hậu ủng, gương mặt kiêu căng, phảng phất giống như bộ dạng của hoàng hậu.

Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng, suy đoán mục đích nàng tới đây, là tới thị uy? Hay là đến phá rối?

Loại nữ nhân giống như nàng, không thể đối xử tốt với người khác, dù có là tỷ muội của mình cũng vậy.

Ở trong mắt nàng, chỉ có lợi ích, chỉ có bản thân nàng, có thể lợi dụng để làm chuyện xấu liền không buông tha, đến lúc không còn giá trị lợi dụng sẽ lập tức trở mặt.

Tô Văn Nhi cảm giác được mọi người đều không chào đón nàng, trừ mấy người nhà mình ra, xung quanh đều là khách cho nên không có chào hỏi, dù là Tô Mạt cũng chỉ ngồi đó, không nhìn tới nàng.

Tô Văng Nhi hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn của Đại tiểu thư, bản phi có ý tới chúc mừng.”

Nói xong liền khoát tay bảo người hầu đưa lễ vật lên.

Hộp gấm tinh xảo, không biết bên trong đựng cái gì.

Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Tô Hinh Nhi  lạnh lùng nói: “Đa tạ sườn phi ưu ái, đáng tiếc nơi này chúng ta không hoan nghênh ngươi.”

Sắc mặt Tô Văn Nhi sầm xuống, vẻ mặt không vui nhìn Tô Hinh Nhi, nàng là ai chứ, một chân què còn dám nói chuyện với mình?

Nàng xứng sao?

“Ta đang cùng Mạt Nhi nói chuyện!” Tô Văn Nhi sắc mặt lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo.

Tô Hinh Nhi cũng không thèm nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Mạt Nhi sẽ không để ý tới loại người vong ân phụ nghĩa, không bằng chó mèo.

Tô Văn Nhi bị nàng chọc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hừ lạnh không ngừng, “Ta không thèm nói chuyện với người què. Bản phi muốn nói chính sự với Mạt Nhi.”

Lúc này Tô Mạt mới chậm rãi mỉm cười tiến lên nói: “Đáng tiếc, ta không có chuyện gì phải nói với ngươi cả. Ta không ngờ rằng ngươi đã độc ác như rắn rết, mà đầu óc cũng không tốt như vậy. Ngươi diễu võ dương oai ở phủ quốc công, ở trong cung bỏ đá xuống giếng như thế nào, chẳng lẽ đều quên hết rồi sao?”

Mặt tô Văn Nhi như bị ai đấm một quyền, vẻ mặt đủ mọi màu sắc, nàng ta bỗng nhiên cười lớn lên, “Mạt Nhi, sao muội lại nhớ những chuyện không tốt kia? Tỷ chỉ nhắc nhở muội, cứu vớt muội, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn bỏ đá xuống giếng.”

Tô Mạt không để ý tới nàng, nhàn nhạt nói: “Vậy nếu không còn chuyện gì, mời đi về. Dù sao, hôm nay cũng không giống ngày trước.”

Tô gia bị giám sát, Tín vương phủ cũng bị canh chừng, Tô Văn Nhi vẫn có thể ra ngoài, điều đó không đơn giản.
 
Chương 1546


Đám nha hoàn của Tô gia cũng âm thầm bĩu môi, Tô Văn Nhi này thật không biết xấu hổ, chẳng qua hôm nay lại như chó nhà có tang (ý nói không có nơi nương tựa), lại dám về đây khoe khoang, nàng ta có cái gì để khoe khoang?

Tô Văn Nhi rất tức giận, các nàng có tư cách gì mà chỉ trích mình?

Nhưng để đạt được mục đích, nàng phải nhịn xuống lửa giận này, nói với Tô Mạt: “Ta là nữ nhi của Tô gia, ta phải đi đâu? Ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn trở lại đây.”

Lời này nói ra giống như một tiếng sấm.

Mọi người quay ra nhìn nhau, lại nhìn Tô Văn Nhi giống như nhìn quái vật.

Tô Hinh Nhi ôm bụng cười không đứng thẳng được, “Ha ha ha, Mạt Nhi, muội có nghe thấy không? Nàng, nàng nói muốn trở về. Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn về là về? Ha ha ha, cười chết ta.”

Tô Mạt cũng cười nhạt, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến nàng.

Nàng lười phải so đo với loại người này.

Nàng phất tay gọi Lan Nhược: “Lan Nhược, tiễn khách.”

Tô Hinh Nhi hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Tô Mạt, “Mạt Nhi, chúng ta ra phía sau uống rượu.”

Tô Văn Nhi giận đến mức cả người run rẩy, đồ trang sức trên đầu nàng phát ra ánh sáng chói mắt, nàng điên cuồng nói: “Ngươi, các ngươi thật to gan! Các ngươi dám! Tô Mạt, ta cảnh cáo ngươi, ta tới nói cho ngươi biết là đã coi trọng ngươi lắm rồi. Ngươi tốt nhất tiếp đãi ta cho tốt, để ta ở lại đây, sau này sẽ không bạc đãi ngươi. Bây giờ ngươi mà đuổi ta đi sau này đừng có hối hận. Ta có rất nhiều chuyện có thể nói cho ngươi biết. Ngươi cho rằng Tả Nghi Lan sẽ không đối phó với ngươi? Ngươi cho rằng hoàng đế sẽ buông tha cho các ngươi, ….”

“Tiễn khách.” Sắc mặt Tô Mặt lạnh lẽo, nàng không muốn để cho nữ nhân này ở đây nói năng linh tinh, rước đến tai họa cho Tô gia, bên ngoài vẫn đang có người của hoàng đế giám sát.

Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, đã đến cầu người khác lại vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, giống như sai bảo người khác là coi trọng người đó lắm.

Sắc mặt Tô Văn Nhi lần lượt thay đổi, lúc trắng lúc xanh, giống như muốn nổi khùng lên. Đến khi mọi người cho rằng nàng ta sẽ mở miệng mắng to, đột nhiên nàng ta đứng dậy làm mọi người không hiểu nàng định làm gì.

Nàng ta tự nhiên quỳ xuống
 
Chương 1547


Tô Văn Nhi quỳ xuống, khiến tất cả mọi người đều giật mình, nàng ta dùng đầu gối tiến lên mấy bước, nắm lấy làn váy của Tô Mạt, vừa khóc vừa nói: “Mạt Nhi, Mạt Nhi, chẳng lẽ muội thấy chết mà không cứu sao? Tỷ cũng không phải vì bản thân mình, tỷ van cầu muội, dù muội có hận tỷ, muội có thể đánh, có thể mắng tỷ, thậm chí có thể giết tỷ, nhưng xin muội hãy cứu con trai của tỷ.”

Nước mắt của nàng ta rơi đầy mặt, dáng vẻ van xin, rất đáng thương.

Tô Mạt từng bước lui về sau, không để cho nàng bắt được làn váy, loại người như vậy chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy ghê tởm.

Tô Văn Nhi khóc đến mức ngã xuống đất, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, một khắc trước nàng vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng vậy mà bây giờ lại ăn nói khép nép như vậy, trở mặt cũng không nhanh như vậy.

Tô Hinh Nhi giận dữ mắng: “Ngươi không cần giả bộ đáng thương ở đây, ngươi giống như rắn độc vậy, nếu ai thương xót cho ngươi sau này cũng sẽ bị ngươi cắn ngược lại.”

Tô Văn Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi có tư cách gì nói ta? Nếu như bọn họ không thương hại ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ngươi đã sớm chết rồi?”

Tô Hinh Nhi giận dữ quát, “Ngươi thật không biết xấu hổ. Không đạt được mục đích liền ăn vạ! Người đâu, mau đuổi nàng ra ngoài!”

Tô Văn Nhi không chịu đi, khẩn cầu xin Tô Mạt: “Mạt Nhi, van cầu muội, Mạt Nhi, muội có thể cứu người không thân quen, tại sao không thể cứu tỷ tỷ của mình? Nếu muội không cứu con tỷ, nó sẽ bị Tả Nghi Lan và Hoàng Phủ Cẩn hại chết mất. Mạt Nhi, tỷ van cầu muội. Muội cứu nó được không?”

Tô Mạt nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta không quan tâm, mà là không thể làm gì được. Tỷ cũng thấy rồi đấy, hiện giờ Tô gia đang bị triều đình giám sát. Hơn nữa, đó là con trai của Tín vương, cũng là tôn tử của Bệ hạ, sao có thể có nguy hiểm được? Thay vì ở đây cầu xin muội, tỷ nên đến cầu xin Bệ hạ.”

Tô Văn Nhi lau nước mắt, cười lạnh nói: “Ta không ngờ các ngươi tự xưng mình là chính nghĩa, cũng chỉ là đám người máu lạnh, thấy chết mà không cứu mà thôi. Các ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ai mà chả muốn hướng chỗ cao, nước lúc nào cũng chảy xuống dưới?”

Ánh mắt nàng âm độc nhìn chằm chằm mấy người Tô Mạt, “Các ngươi thấy chết mà không cứu, cẩn thận có báo ứng!”

Tô Hinh Nhi giận dữ tiến lên sai người nhanh chóng đuổi họ ra ngoài.

Tô Mạt từ từ bước tới, đứng trước mặt Tô Văn Nhi, nhẹ giọng nói: “Sườn phi nương nương sao không đến tìm Cố gia?”

Nghe nói mấy ngày trước Cố Chiêu vì sợ tội nên đã tự sát, vì vậy hoàng đế cũng không giận chó đánh mèo mà trừng phạt những người còn lại của Cố gia, chỉ nói là Cố Chiêu bị người khác lừa gạt, vứt xác hắn ở nơi hoang dã, Cố gia vẫn hoạt động như bình thường, điều này làm cho người khác rất khó hiểu.
 
Chương 1548


Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì.”

Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.

Đến chạng vạng, có người ở trong cung đến, hơn nữa đích thân Lưu Ngọc đến, dáng vẻ của ông rất bình tĩnh, lần lượt chào hỏi lão phu nhân và Tô Nhân Vũ. Lão phu nhân để cho Tô Mạt phân phó mọi người chuẩn bị tiếp chỉ.

Nội dung của thánh chỉ khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, đầu tiên là nói Tô Nhân Vũ trung thành đền nợ nước, khiến bản thân bị thương nhiều chỗ, hôm nay tật cũ tái phát ở nhà dưỡng bệnh, thưởng cho một số kim ngân châu báu, tăng bổng lộc lên gấp đôi.

Một nội dung khác của thánh chỉ là chiêu cáo Tô Chiêu nghi vì Bệ hạ cầu phúc, nhiễm bệnh bỏ mình, an táng ở hoàng lăng.

Đối với tin tức lần này Tô Mạt không hề ngờ tới, không nhìn ra hoàng đế có suy tính gì, muốn bỏ qua cho Tô gia sao? Chẳng lẽ lần đó Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp có tác dụng? Hay là ông ấy đã lớn tuổi, đến giờ thường xuyên bị ác mộng, bệnh lại nặng thêm, vì vậy lương tâm trỗi dậy?

Bây giờ nhìn Lưu Ngọc cũng có chút tuổi rồi, đi đường cũng đã hơi tập tễnh. Tô Nhân Vũ mời ông ở lại uống trà, nhưng ông lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải hồi cung phục chỉ, không quấy rầy Quốc công nữa.”

Vừa nói ông vừa đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài có lời muốn tự mình nói với ngài.”

Tô Mạt nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn ở góc khuất, y cũng đang chăm chú nhìn nàng, nàng cười cười, ý bảo y trốn đi.

Hai người đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, y liền nấp đi.

Lưu Ngọc dừng bước, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài nói lời thật lòng. Mọi khó khăn đều đã qua, ngài nên ủng hộ Tề vương. Toàn lực giúp đỡ, đưa Tề vương lên. Như vậy…mọi chuyện đều có khả năng.”

Tô Mạt cau mày, nhìn ông, “Lưu công ông, ý ngài là Bệ hạ…?”

Lưu Ngọc thở dài, “Tô tiểu thư, nô tài không nói gì, nô tài hồi cung trước.”

Tô Mạt đưa mắt nhìn ông, muốn hỏi Tiền cô cô nhưng lại thôi.

Sắc mặt Lưu Ngọc thoáng qua một chút buồn thương, lắc đầu thở dài nói: “Khó khăn.”

Bị Vu Hận Sinh xuống tay, còn có cơ hội trở về sao?

Tô Mạt nói chuyện vài câu cùng ông, biết được Tín vương thật sự điên rồi, hiện giờ chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương, Tả Minh Thụy chắc chắn khó thoát được tội, nhưng hoàng đế lại kiêng kỵ Thẩm gia, cũng không biết sẽ giải quyết đám gia quyến kia như thế nào, Lưu gia thì ngược lại, nhất định phải tru di cửu tộc.
 
Chương 1549


Chuyện của Nhạc Thiếu Sâm có chút mập mờ, hình như hoàng đế không có ý định muốn giết hắn nhưng lại không nói rõ. Đó chỉ là theo kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Ngọc phỏng đoán mà thôi.

Tô Mạt nói cảm ơn, cùng phụ thân tiễn ông ra tận cửa.

Hoàng đế ban thưởng cho Tô gia, đó là dấu hiệu của sự ân sủng, dĩ nhiên sẽ có những quan viên tới chúc mừng, cũng có thể vì Tô gia có một vị quý phi, chẳng qua là một vị quý phi đã mất, không thích hợp chúc mừng náo nhiệt. Cho nên những người có tâm tư muốn kết thân cũng chỉ đến tặng quà không lưu lại.

Sau buổi tiệc đính hôn Tô gia bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Đại tiểu thư, Tô Nhu Nhi cùng nha hoàn của mình bắt đầu may giá y (áo cưới), đám người Tô Hinh Nhi cũng tham gia giúp đỡ.

Tô Mạt vì phải xử lý công việc của cửa hàng hương liệu, trà lâu, ngoài ra còn có vườn hoa và nông trại nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng may Hoàng Phủ Cẩn không có công việc gì, mỗi ngày đều đến giúp nàng rất nhiều việc.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng quanh cửa hàng hương liệu, hiện giờ cửa hàng này chủ yếu là do Tô Việt quản lý, mấy người Hoa Ngọc La giúp đỡ y.

Tô Việt bây giờ đã không còn nghĩ tới con đường làm quan nữa, ngược lại muốn nghiêm túc làm một thương nhân, giúp cho việc buôn bán của cửa hàng này rất tốt. Y đưa sổ sách cho Tô Mạt xem, cười nói: “Tô Mạt, muội xem qua một chút, mặc dù tình huống có chút phức tạp nhưng việc làm ăn của chúng ta không bị ảnh hưởng gì nhiều. Bây giờ các cửa hàng của chúng ta ở những địa phương khác phát triển đã ổn định, nếu như sau này chúng ta rời khỏi kinh thành, việc buôn bán cũng không bị trì hoãn. Việc chi tiêu trong nhà, xây nhà mua đất, tất cả đều có tiền.”

Tô Mạt cười nói: “Nhị ca, quan trọng là huynh nhanh chóng cưới một Nhị tẩu, như vậy tổ mẫu và phụ thân ở nhà cũng có việc để làm.”

Gương mặt tuấn tú của Tô Việt đỏ bừng, hắn ngượng ngùng nói: “Mạt nhi, muội cũng biết trêu huynh.”

Tô Mạt cười rộ lên: “Nhị ca, muội đâu có trêu ghẹo huynh, huynh nghĩ thử đi, trước đây huynh nếu huynh làm quan, vậy sẽ phải hy sinh hôn sự của mình. Bây giờ thì tốt rồi, sau này Tô gia chúng ta không còn làm quan nữa. Huynh muốn chọn vợ, tất nhiên là phải chọn người huynh thích rồi.” Nàng liếc nhìn Hoa Ngọc La đang tính sổ sách bên cạnh, “Muội nghe nói huynh có người trong lòng rồi?”

Gương mặt của Tô Việt càng thêm đỏ, vội vàng lắc đầu, “Mạt Nhi, muội nói linh tinh cái gì vậy!” Y vội vàng nói với Hoàng Phủ Cẩn, “Tề vương, chúng ta ra hậu viện uống trà đi.”

Mấy người chưa kịp đi ra khỏi phòng thì có người chạy vào báo: “Nhị thiếu gia, Bùi tiểu thư đến.”

Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, chúng ta nhanh đi thôi, trực giác của ta không sai đâu.”
 
Chương 1550


Dù trong thời gian này có rất nhiều việc nhưng vừa bước vào cửa hàng hương liệu đã có thể cảm nhận được không khí khác thường, Hoa Ngọc La đối với Nhị ca lúc gần lúc xa, còn có chút u ám, mà Nhị ca đối xử với nàng rất tốt - dĩ nhiên Nhị ca đối xử với ai cũng rất dịu dàng khiêm tốn.

Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, hai người đi bộ đến phía sau cửa hàng, nơi đó ban đầu là nơi Tô Mạt ở sau đó Tô Hinh Nhi cũng ở đó một thời gian, nay là chỗ ở của Hoa Ngọc La.

Thời tiết tháng ba rất đẹp, hoa đào và hoa hải đường đều nở rất đẹp, cảnh xuân tươi đẹp, hồ nước trong vắt, bóng hai người in trên mặt nước, giống như một bức họa. Nha hoàn trong viện im lặng nhìn hai người, vô thức dừng lại mọi việc, chỉ sợ phá hỏng bức tranh đẹp này.

Tô Mạt nói nhỏ: “Cẩn ca ca, chúng ta nên có kế hoạch sớm, hoàng đế sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Từ thái độ của Hoàng Phủ Cẩn đối với hoàng đế, ông ấy cũng đoán ra được chuyện xảy ra dưới địa cung, ngoài ra cũng đoán được thân phận của Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng đế là người rất đa nghi, cộng thêm cảm giác của ông đối với Hoàng Phủ Cẩn rất kỳ lạ, không thể nào không biết.

Ngoài ra với thái độ của đám người Tả Minh Thụy, cũng có thể đoán được phần nào.

Cho nên, Tô Mạt cảm thấy hiện giờ hoàng đế im lặng như vậy là vì đã có kế hoạch sắp tới, nhất định là âm mưu hại người, muốn trấn áp bọn họ, nàng nhất định không thể coi thường, phải để ý cẩn thận mọi thứ.

Nàng bắt đầu so sánh lực lượng của mình và hoàng đế, từ trước đến nay nàng luôn chọn phương thức đơn giản nhất, nhanh nhất để đạt được mục đích, muốn chống lại hoàng đế không cần nhiều binh lính hay ám vệ, chỉ cần dùng trí, nắm giữ được nhược điểm của ông ấy, như vậy là đủ.

Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn kiên định, "Đừng sợ."

Giọng nói dịu dàng, so với thời điểm còn là thiếu niên tà mị thì nay đã chững chạc hơn nhiều, Tô Mạt bật cười, người đàn ông này, khi đối đầu với quân địch thì cái khí thế ngang tàng này làm cho người khác kính nể. Nàng không ngờ tới hắn lại trở nên hoàn mỹ như vậy, có lúc lạnh hơn băng, cứng hơn đá, nhưng cũng có lúc mềm như nước, nóng như lửa.

Khiến cho nàng không thể dời khỏi, không hề nuối tiếc.

“Tiêu Vũ Lâu đã rời kinh thành, có đưa cho chúng ta một bức thư, dặn chúng ta cẩn thận hoàng đế và Vu Hận Sinh, y cảm thấy Vu Hận Sinh không dễ dàng chết như vậy.” Tô Mạt nói nhỏ.
 
Chương 1551


Nàng đã hỏi Diệp Tri Vân, dòng nước dưới địa cung không phải là hồ, mà là thông với giếng nước trong cùng, ngoài ra còn thông với hồ Thái Dịch.

Với công lực của Vu Hận Sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Hai người thảo luận một lúc, sau đó muốn đến chỗ Diệp Tri Vân, lúc đi đến trước cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, Tô Việt và Bùi Bảo Khương đang lựa chọn nước hoa, Hoa Ngọc La đứng một bên sửa sang lại, Bùi Bảo Khương xem qua thứ gì, sờ thử cái gì nàng đều sắp xếp lại, hơn nữa trên trán Tô Việt mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải gượng cười.

Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Đúng lúc Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn thấy nàng, cười nói: “Mạt Nhi, tỷ đang muốn tìm muội đây.”

Tô Mạt bị phát hiện, bất đắc dĩ đành tiến lên nói chuyện cùng nàng.

Bùi Bảo Khương kéo tay Tô Mạt, đi tới trước mặt Tô Việt và Hoa Ngọc La, cười nói: “Muội và Mạt nhi là tỷ muội tốt của nhau, Nhị thiếu gia, có phải nên nể mặt tý không?”

Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Hoa Ngọc La như cười như không nói: “Mạt nhi, muội nói thử xem nếu là bạn bè, vì bạn bè mà suy nghĩ, cũng không nên làm khó người ta. Nếu chúng ta đến cửa hàng của bạn bè mua đồ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu mình được lợi nhiều quá thì cửa hàng của người ta cũng khó mà làm sổ sách được.”

Tô Mạt nhịn cười đến mức sắp bị nội thương, nhưng lại không dám cười, nhìn trộm về phía Nhị ca, gương mặt cũng không được dễ chịu cho lắm, nhưng không dám đắc tội với bên nào.

“Nhị thiếu gia, huynh nói thử xem?” Hoa Ngọc La nửa cười nửa không nhìn Tô Việt.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng đã bỏ qua cho nàng, nếu không nàng cũng không biết nói thế nào.

Nàng hiểu rõ Hoa Ngọc La, hơn nữa để cứu được Nhị ca cũng có công của nàng, từ trước đến nay giao tình giữa họ không đơn giản.

Mà Bùi Bảo Khương, chính nàng cũng đã quen biết từ lâu, lúc còn ở vườn hoa của hoàng cung, sau đó còn cùng nhau ăn uống. Gần đây nàng quá bận rộn, lại không đi vào cung, cộng thêm tranh đấu khắp nơi, đúng là lâu rồi không liên lạc cùng Bùi Bảo Khương.

Nhất là khi Tả Nghi Lan gả cho Thái tử, mà thái độ của Thái tử đối với đại tỷ rất mờ ám, ngoài ra giao tình của Bùi Bảo KHương với Tả Nghi Lan không ít, những điều đó khiến nàng phải cẩn thận.

Không ngờ tới Nhị ca lại có qua lại cùng nàng ấy.

Tô Mạt hơi mỉm cười nhìn Nhị ca, sau đó nhìn qua Bùi Bảo Khương, gương mặt của nàng ấy vẫn rất thản nhiên, không có chút khó chịu, mà Hoa Ngọc La lại hơi nhướng mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt châm chọc
 
Chương 1552


Bùi Bảo Khương giả vờ như không nhìn thấy, nhanh chóng chọn một vài món đồ, sau đó quay sang nói với Tô Mạt: “Mạt Nhi, có thể nói chuyện riêng một lúc không?”

Tô Mạt cười cười Bùi Bảo Khương muốn nói chuyện với mình? Suy nghĩ một chút, chắc là muốn nói hộ người khác.

Nàng lắc đầu nói: “Bùi tiểu thư có chuyện gì cần cứ nói luôn.”

Hoa Ngọc La thấy Tô Mạt từ chối Bùi Bảo Khương, nở nụ cười, nói với Tô Việt: “Nhị thiếu gia, Mạt Nhi và điện hạ muốn đi ra ngoài, huynh đã cho người chuẩn bị xe chưa?”

Tô Việt nghe xong vội vàng nói: “Mạt nhi, huynh đi chuẩn bị một chút, muội tiếp đón Bùi tiểu thư thay huynh.”

Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn Hoa Ngọc La, thấy nàng không có vẻ muốn rời đi, liền lúng túng, mở miệng nhắc nhở: “Hoa cô nương, có thể tránh đi một lát không?”

Hoa Ngọc La châm chọc nói: “Bùi tiểu thư thật giống chưởng quỹ của cửa hàng, nhưng mà ta phụ trách quản lý hàng hóa ở đây. Nếu như ta đi, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Bùi Bảo Khương cắn môi, đành xoay người đối mặt với Tô Mạt nói: “Mạt nhi, tỷ biết lần trước là do tỷ không tốt.”

Tô Mạt kinh ngạc nói: “Bùi tiểu thư, tỷ đang nói gì vậy?”

Bùi Bảo Khương thở dài nói: “Chuyện Tả tỷ tỷ mời mọi người đến làm khách, thái tử… A, lúc ấy Tín vương đưa lễ vật rất lớn, tỷ nên nói sớm cho mọi người. Sau đó lại có một ít chuyện, tỷ cũng nên sớm nói cho muội biết. Nhưng mà tỷ… tỷ ngại quan hệ của mình với Tả tỷ tỷ, nên đã chọn cách trốn tránh.”

Tô Mạt thấy nàng ấy nói rất chân thành, không giống như giả vờ, liền cười nói: “Bùi tiểu thư, tỷ hiểu lầm rồi.Muội không để ý chuyện đó. Mỗi người đều có một lập trường riêng nên cũng có lúc sẽ khó xử, muội chưa bao giờ muốn người khác vì mình mà phải hy sinh quan điểm sống của người đó. Nếu tỷ nói cho muội biết trước có thể sẽ làm tổn hại đến tình cảm của tỷ với Tả tỷ tỷ, tỷ sẽ cảm thấy khó xử, vậy nên tỷ không cần tự trách mình.”

Bùi Bảo Khương cảm kích nắm lấy tay của nàng: “Mạt nhi, cảm ơn muội đã rộng lượng như vậy.”

Tô Mạt lắc đầu nói: “Bùi tiểu thư, tỷ vẫn chưa hiểu, tỷ không thiếu muội cái gì cả. Tỷ không nói cho muội đó là việc đúng, giả sử nếu là muội, việc gì có ảnh hưởng đến tình cảm của gia đình muội, muội sẽ không làm.”

Bùi Bảo Khương hai mắt rưng rưng sắp khóc, nói: “Mạt nhi, muội thông minh như vậy, lợi hại như vậy. Ngay cả hoàng đế cũng để ý đến muội, Tề vương điện hạ và Lạc vương, Ngụy vương điện hạ cũng rất coi trọng muội, muội có thể … có thể giúp tỷ một chuyện được không?”
 
Chương 1553


Hoàng Phủ Cẩn thấy Bùi Bảo Khương có chuyện cần nói với Tô Mạt liền tránh sang bên cạnh, quay sang ngắm những hàng hóa được bày bán xung quanh, có rất nhiều các kiểu dáng khác nhau, có dạng túi, có dạng hộp, tất cả đều do Tô Mạt tự mình thiết kế, khi nghe thấy Bùi Bảo Khương nói có chuyện muốn nhờ, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Bảo Khương, lại cảm thấy mình quá khẩn trương.

Bùi Bảo Khương không có võ công, hơn nữa sức khỏe cũng không được tốt, tất nhiên sẽ không thể khiến Tô Mạt bị thương được.

Nhưng theo bản năng hắn vẫn bước gần về phía Tô Mạt, để Tô Mạt trong phạm vi của hắn, nếu như có chuyện gì xảy ra, hắn có thể ra tay giúp đỡ.

Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn không cần lo lắng, rồi quay lại nói với Bùi Bảo Khương: "Bùi tiểu thư nếu như là chuyện của tỷ, muội sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu là chuyện của người khác, muội sẽ không giúp. Dù Bệ hạ rất ân sủng với Tô gia nhưng có rất nhiều chuyện trong đó, Bùi tiểu thư chắc cũng hiểu rõ. Chúng ta không giống với vẻ bề ngoài."

Bùi Bảo Khương run run, Mạt nhi rất thông minh, chắc là khi nàng vừa mở miệng nói Mạt nhi đã đoán được, nhưng là... nghĩ đến Tả Nghi Lan kiên cường không muốn dính líu đến ai, nàng lại đau lòng.

"Mạt nhi, dù vậy... muội nói như thế, tỷ hiểu rõ. Nhưng tỷ muốn nói là Tả tỷ tỷ không phải người như vậy, tỷ ấy là người tốt. Tỷ ấy không muốn gả cho Tín vương, đó là một lần lầm lỡ. Hiện giờ, Tín vương đối xử không tốt với tỷ ấy, nhà của tỷ ấy bị tịch thu bên phía mẹ chồng cũng bị tịch thu, tỷ ấy... không còn nơi nào để nương tựa nữa! Mạt nhi, muội hãy thương xót cho tỷ ấy, hãy nghĩ cách cứu tỷ ấy."

Tô Mạt nhìn Bùi Bảo Khương, nói: "Bùi tiểu thư, chắc không phải là Tín vương phi bảo tỷ đến đây." Theo cách nhìn người của nàng, Tả Nghi Lan là một cô gái kiên cường.

Dù trước đây nàng ấy có thích Tín vương, nhưng biết rằng hắn không thích nàng, nàng ấy sẽ không gả cho hắn.

Nhưng vì phụ thân, nàng lại gả cho Tín vương.

Vừa gả cho Tín vương không bao lâu liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ấy cũng không thoải mái được.

Tô Mạt không phải là người hay lo cho người khác, cũng sẽ không mềm lòng với kẻ thù, dù nàng không coi Tả Nghi Lan là kẻ thù của mình. Lại nói, Tả Minh Thụy cũng coi như là có lòng, ông ấy làm vậy là vì tiên hoàng, vì Hoàng Phủ Cẩn, dù ông ấy nhầm người.
 
Chương 1554


Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng đành quỳ xuống cầu xin Tô Mạt, xin nàng rủ lòng thương, nàng tin rằng với năng lực của Tô Mạt, việc xin hoàng thượng thả một người không quan trọng là điều có thể.

Không phải xin cứu Tả Minh Thụy, cũng không phải là Tín vương, lại càng không phải nhân vật quan trọng nào khác, chỉ là một Tả Nghi Lan, một tiểu thư bị người khác lợi dụng.

Tả gia sắp xếp nội gián ngay trước mặt Tín vương, giám thị Tín vương, ngoài ra thúc đẩy Tống gia mưu phản ....

Những chuyện đó e rằng vị Bùi tiểu thư này không biết được, ánh mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nàng ấy có một số việc không phải ai cũng có thể nhìn thấu.

Mà trong mắt Tô Mạt, Bùi Bảo Khương không giống Tô Văn Nhi.

Bùi Bảo Khương nghĩ rằng Tô Mạt không chịu cứu, vội vàng cầu xin, không quan tâm đến việc Hoa Ngọc La sẽ cười mình.

Thực tế, khi nàng mở miệng nói Hoa Ngọc La đã đi ra ngoài.

Tô Mạt nâng Bùi Bảo Khương đứng dậy, đưa khăn tay cho nàng, "Bùi tỷ tỷ, nếu tỷ tin muội, vậy thì hãy nghe muội nói. Chuyện này không nhất định phải làm. Tín vương phi không gặp nguy hiểm. Hiện giờ bị giam lỏng, nhưng chịu đựng vài năm sẽ được đi ra ngoài."

Nếu Tả Nghi Lan không chịu được vài năm, vậy chỉ còn con đường chết.

Hoàng đế là người đạo đức giả, sẽ không tự mình gánh tội giết con trên lưng, hơn nữa hiện giờ chuyện hai vị hoàng tử của tiên hoàng bị ông ấy âm thầm giết hại đã bị phát hiện, hoàng đế càng lo sợ, ông ấy sẽ không giết Tín vương, thậm chí còn muốn tìm cho hắn một công việc ổn định, sẽ không để lại bất kỳ lời bàn tán nào, không để cho ai nói ông là một hoàng đế ngoan độc, tuyệt tình, dồn chính con trai của mình vào chỗ chết.

Bùi Bảo Khương không hiểu rõ mọi chuyện, chuyện quan trường như đánh cờ, nàng ấy nghe không hiểu, nhìn không rõ, tự nghĩ rằng hiểu rõ mọi chuyện nhưng thật ra là không biết cái gì.

Bùi Bảo Khương nửa tin nửa không nhìn Tô Mạt: "Mạt nhi, có thật vậy không?"

Tô Mạt gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ cũng không đến mấy năm. Tỷ nên khuyên tỷ ấy kiên nhẫn, tự bảo vệ lấy chính mình, đừng để Tín vương làm bị thương."

Bùi Bảo Khương nín khóc nhìn Tô Mạt, nói: "Hiện tại Tả đại nhân bị nhốt lại, Tả gia bị giam lỏng, không thể giao tiếp với bên ngoài. Không có cách nào bảo vệ được tỷ ấy."

Tô Mạt suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Muội có cách này, muội sẽ phái người của muội đến bảo vệ Tín vương phi, cố gắng bảo vệ tỷ ấy an toàn."
 
Chương 1555


Bùi Bào Khương ngay lập tức nói cảm ơn Tô Mạt, vui mừng cầm lấy tay Mạt nhi nói: "Mạt nhi, rất cảm ơn muội. Tỷ biết muội không phải là người vô tình. Muội nhất định sẽ giúp chúng ta, sẽ không thấy chết mà không cứu."

Tô Mạt nhìn nàng, "Bùi tỷ tỷ, mỗi người có một hướng đi của bản thân. Tín vương phi là người tự biết bản thân muốn điều gì, tỷ ấy có con đường riêng của mình."

Bùi Bảo Khương gật đầu nói: "Muội nói đúng. Ngày hôm đó lúc Tả tỷ tỷ nói như vậy, tỷ còn nghĩ tỷ ấy thật sự cam chịu." Thấy Tô Mạt đã đáp ứng, Bùi Bảo Khương thoải mái hơn rất nhiều, cũng không khách sáo nữa, cùng Tô Mạt nói chuyện một lúc, lôi kéo nàng nói chuyện ngày xưa.

"Mạt nhi, muội thật sự không rời khỏi thôn Độ Giả sao? Tỷ vẫn nhớ kỹ đó." Bùi Bảo Khương vui vẻ nói.

Tô Mạt nhìn dáng vẻ lạc quan của nàng, cảm thấy bội phục nàng, Bùi Bảo Khương là người không giấu chuyện gì trong lòng, là một nữ tử hạnh phúc.

Tô Mạt nói: "Bùi tỷ tỷ, chuyện ở thôn Độ Giả muội đã hướng dẫn cho Từ công tử, không cần phải lo nữa."

Hơn nữa khi Từ Thiếu Khôn mở ra thôn Độ Giả ở thành tây liền đối đầu với Tống Dung Hoa ở thành đông, tuy rằng Tống Dung Hoa có kế hoạch riêng của bản thân nhưng không có gây ra chuyện gì. Ngược lại bị mình lợi dụng, để cho đám người Từ Thiếu Khôn phá được thôn của Tống Dung Hoa.

Nhắc tới mới để ý, chỉ trong ít thời gian mà mọi chuyện lại thành như vậy.

Cuối cùng Tống gia cũng sụp đổ, Tống Dung Hoa trở về quê, mà nàng vẫn còn ở đây.

Tuy cũng sắp rời đi!

Nhắc tới Tống Dung Hoa, nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, đó là tình địch của nàng a!

Hoàng Phủ Cẩn thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng, liền biết nàng lại có quỷ kế gì.

Hắn bước lên trước nói: "Mạt nhi, chúng ta cần phải đi rồi."

Bùi Bảo Khương vẫn kéo tay Tô Mạt nói chuyện , nàng ấy là do quá cô đơn, gần đây không có ai để tâm sự cùng, tuy rằng một thời gian không có nói chuyện với Tô Mạt, nhưng nàng vẫn coi Tô Mạt là bạn tốt.

Nàng xấu hổ cười, nói: "Thật xin lỗi, muội xem vừa gặp người quen tỷ lại bắt đầu lải nhải rồi."

Tô Mạt cũng cười nói: "Bùi tỷ tỷ nếu thích có thể thường xuyên tới. Nhị ca muội cũng hay ở đây." Nàng hơi cười cười nhìn Bùi Bảo Khương, quả nhiên thấy sắc mặt nàng có chút không được tự nhiên, nói lảng sang chuyện khác, " Tỷ muốn tìm muội nói chuyện, liên quan gì đến huynh ấy."
 
Chương 1556


Tô Mạt nói: “ Muôi thay Nhị ca quyết định, tất cà đều đưa cho Bùi tỷ tỳ, không cần phải tính tiền.”

Bùi Bảo Khương nghe xong vô cùng vui vẻ, đây không phải vấn đề tiền bạc, điều đó thể hiện Tô Mạt đã tha thứ cho nàng, về sau có thể làm bạn tốt của nhau. Như vậy, nàng có thể quang minh chính đại đến chơi.

“ Mạt nhi, cảm ơn muội.” Nàng thật lòng nói cảm ơn.

Tô Mạt cười nhẹ, cùng Hoàng Phủ Cẩn rời đi.

Bên ngoài Tô Việt và Hoa Ngọc La đang nói chuyện, không biết nói về việc gì mà Tô Việt cười rất vui vẻ, giống như không có điều gì phiền muộn, ngược lại Hoa Ngọc La sắc mặt nghiêm trọng, giống như đang giáo huấn hắn.

Tô Mạt nhéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “ Huynh nhìn Nhị ca xem, đối với con gái ăn nói nhỏ nhẹ, khép nép.”

Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, tay nàng nhẵn nhụi mịn màng, hắn nắm chặt tay nàng, cười nói : “ Mạt nhi, nếu như muội thích ta cũng sẽ như vậy.”

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến bộ dạng lấy lòng người khác của hắn, trong lòng tự dưng thấy lạnh, cười nói: “ Hay là thôi đi, người với người không giống nhau, đó là thói quen của Nhị ca rồi.”

Dù sao từ nhỏ đã không đươc cha mẹ yêu thương, do tổ mẫu nuôi nấng, xung quanh đều như hổ rình mồi, vì sinh tồn, bản thân huynh ấy có chút thủ đoạn nhỏ.

Quá mạnh mẽ sẽ bị người khác bắt nạt, tính tình của huynh ầy là ngoài mềm trong cứng, có thể sẽ được thoải mái.

Có thể nịnh hót củng là một thói quen, hiện giờ đối với nữ hài, dù có chuyện gì huynh ấy vẫn cứ cười, khiến cho người khác không nhìn ra được suy nghĩ của huynh ấy.

Suy nghĩ một chút, thấy Nhị ca chính là như vậy, đối với mình và mấy tỷ muội trong nhà hay đối với nha hoàng cũng đều là như vậy.

Hai người đang muốn đi qua chào hỏi, thì thấy Lan Nhược cưỡi ngựa tới, đến trước mặt hai người, nàng xoay người nhảy xuống báo: “ Vương gia, tiểu thư, Ngụy vương gia tới.”

Chân mày Hoàng Phủ Cẩn hơi nhướng lên, “ Tới Vương phủ?

Lan Nhược nói: “ Quốc công phủ.”

Tô Mạt vẫy tay hô to: “ Nhị ca, Hoa tỷ tỷ, bọn muội đi trước, hai người không cần tiễn. Đúng rồi, Bùi tỷ tỷ chưa đi, hai người tiếp đón nàng hộ muội. Bọn muội về đây.”

Nói xong hai người lên xe, không chờ Tô Việt và Hoa Ngọc La trả lời, liền bảo phu xe đánh xe đi.

Hoàng Phủ Giới đã không còn giống như xưa, không còn là tiểu tử bị Tô Mạt xoay vòng ngày xưa.

Vóc dáng của hắn cao lớn hơn, tuy gương mặt vẫn còn chút non nớt nhưng cũng rất tuấn mỹ.

“ Nhị ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh.”
 
Chương 1557


Hoàng Phủ Giới bị Kim Kết ngăn lại ở ngoài cửa, bắt hắn đợi hai người quay lại, không được đến quấy rầy, tính tình của hắn tuy cứng ngắc, nhưng khi đối đầu với nha đầu Tô Mạt thì hắn lại không có cách nào đấu lại nàng.

Thấy hai người vừa về đến nơi, hắn lập tức chạy đến trước xe ngựa, lớn tiếng gọi.

Kim Kết bất mãn nói: "Ngụy vương điện hạ thật không có quy củ gì cả."

Hoàng Phủ Giời hừ một tiếng, lườm nàng một cái: "Ta có quy củ hay không, không đến lượt ngươi nói. Ta thấy ngươi mới là người không có quy củ."

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt bước xuống khỏi xe ngựa, nhìn hắn nói: "Có chuyện gì mà gấp vậy?"

Hoàng Phủ Giới bước lên trước kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, chúng ta về phủ của huynh rồi nói."

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Có chuyện gì thì nói luôn đi, không có gì phải sợ."

Hoàng Phủ Giới liếc nhìn Mạt nhi, mím môi nói: "Hay là... đi vào trong phủ của muội rồi nói."

Tô Mạt cười nói: "Uy, Tiểu Thất ca, huynh có chuyện gì giấu ta sao? Chẳng lẽ Bệ hạ tứ hôn cho ta và Cẩn ca ca."

Nếu không phải ban thưởng tiểu thiếp, thì huynh ấy khẩn trương như vậy làm gì? Còn muốn giấu nàng!

Hoàng Phủ Giới hừ nói: " Sao muội không có ý tứ như vậy chứ? Huynh cùng Nhị ca bàn chuyện quan trọng, không phải là chuyện nhỏ."

Tô Mạt cười nhạo hắn, "Việc quan trọng, ngược lại huynh mới là người có chuyện quan trọng rồi. Chúng ta không ngờ tới Bệ hạ lại coi trọng huynh như vậy, thế mà lại đưa binh phù của Tây Sơn đại doanh cho huynh. Mà huynh lại giấu diếm chúng ta không hề hở ra tí nào, bên cạnh đó lại nói rằng muốn chúng ta nghĩ cách cứu bệ hạ, chúng ta đã đồng ý. Huynh lại giở trò sau lưng chúng ta, chính mình cứu phụ hoàng ra. Tiểu Thất, xem ra huynh cũng biết cách tính kế, nội tâm đã trưởng thành hơn nhiều."

Sắc mặt của Hoàng Phủ Giới khi nghe nàng nói lúc đỏ lúc trắng, trên trán đổ đầy mồ hôi, vội nói: "Muội, muội đừng nói bậy, huynh không có quỷ kế gì cả. Huynh nói với phụ thân là Nhị ca nghĩ ra biện pháp cứu người, bảo huynh đi cứu lão nhân gia. Hơn nữa phụ hoàng muốn để cho Nhị ca làm thái tử, chính tai huynh nghe thấy."

Tô Mạt lạnh lùng nói: "Hiện giờ chắc là không còn như vậy nữa rồi."

Nếu không huynh ấy cũng sẽ không vội vàng chạy đến đây như thế.

Hoàng Phủ Giới buồn bực nói: "Muội, làm sao muội biết?"

Hắn cũng biết muội ấy rất thông minh, hắn không biết làm sao muội ấy có thể biết được, hắn biết rằng Tô Mạt biết rất nhiều thứ, ngay cả tâm sự trong lòng của bọn họ nàng cũng có thể đoán được.

Nàng quả thật giống con giun trong bụng hắn, thật là!

Nếu không phải Nhị ca..

Hắn hừ mạnh nói: "Huynh không nói cho muội biết."
 
Chương 1558


Tô Mạt liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, sau đó quay sang nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, huynh cứ về trước đi, cha nuôi đang ở nhà chờ huynh."

Hoàng Phủ Cẩn biết nàng đang tìm cớ cho hắn, suy nghĩ thấy cũng nên về, "Giúp huynh chào tạm biệt quốc công và lão phu nhân."

Tô Mạt nhìn hai người rời đi, mỉm cười, ngược lại Kim Kết lại đang nổi nóng: "Tiểu thư, cái vị Ngụy vương gia kia hơi quá đáng. Nói năng lung lung tung, chẳng lẽ tiểu thư và Tề vương muốn gặp là gặp được sao. Mới không dễ dàng như vậy đâu!"

Tô Mạt quay sang cười nàng, "Em cũng to gan thật, cẩn thận hắn lấy mã roi ngựa đánh em!"

Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, y không dám đâu. Y sợ tiểu thư a. Hơn nữa, y sợ sâu bướm trên cây a!"

Nhớ tới chuyện hắn cùng mình trèo cây, Tô Mạt bật cười, dẫn theo đám nha hoàn và ma ma trở về nhà.

Kim Kết không phục nói: "Tiểu thư, người cũng không cẩn thận nghĩ xem, em thấy Ngụy vương đến tìm Tĩnh thiếu gia cũng không phải chuyện gì tốt. Hiện giờ dã tâm của y đã có, còn được giữ binh quyền trong tay, mọi chuyện khó nói trước được."

Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, "Em nha, đã lớn như vậy rồi, vẫn hay kích động như vậy." Rõ ràng nàng lớn hơn Thủy muội, hiện giờ Thủy muội càng ngày càng thành thục, Kim Kết lại càng không thích so đo. Nàng nhớ hai người Kim Kết và Thủy muội đều đã đến tuổi lấy chồng, nàng cũng nên quan tâm đến chung thân đại sự của hai người.

Kim Kết cứ nói mãi về Ngụy vương nhưng thấy Tô Mạt không để ý đến, nàng sợ Hoàng Phủ Giới xúi giục hoặc đe dọa Tề vương làm chuyện gì, đành tự mình đến tìm Lan Nhược.

Vốn là nàng hợp với Lan Nhu hơn, nhưng Lan Nhu còn đang bận việc, nàng chỉ có thể đến tìm Lan Nhược.

Tính tình Lan Nhược trầm ổn, có hơi lạnh lùng, ngoài lúc tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt thì nàng hầu như không nói chuyện. Kim kết có chút lo lắng, nhưng vẫn kiên trì đi.

Ai biết được Lan Nhược rất điềm đạm thấy nàng đến liền mời nàng ngồi xuống, hỏi rõ mọi chuyện.

Lan Nhược nói: "Kim Kết cô nương không cần quá lo lắng, tính tình của thiếu gia chúng ta ngươi cũng không phải không biết, ngoài tiểu thư ra, còn ai có thể bắt ép người làm chuyện gì khác."

Sư phụ muốn hắn làm hoàng đế, người lại vì một câu Mạt nhi không muốn làm hoàng hậu liền bỏ, hoàng đế muốn hắn nạp thiếp, lại vì một câu chỉ yêu Mạt nhi liền đẩy đi. Trên đời này thật đúng không có ai có thể khiến Hoàng Phủ Cẩn thay đổi chủ ý, nhất là những điều Mạt nhi không thích
 
Chương 1559


Kim Kết năn nỉ nói: "Lan Nhược tốt bụng, ngươi đi xem thử xem, khinh công của ngươi tốt như vậy, bọn họ sẽ không phát hiện đâu."

Lan Nhược nhìn Kim Kết, nha đầu kia có đôi mắt đen bóng, khuôn mặt cũng được coi là xinh đẹp, nói chuyện lại rất thẳng thắn, Lan Nhược cũng rất thích nàng.

Lan Nhược suy nghĩ một lát, "Cũng được, vậy ta đi xem thử. Khi ta trở về ngươi phải nhớ là thiếu ta một ân tình nha."

Kim Kết cười rộ lên, vui vẻ nói: "Được, vài ân tình cũng được, về sau ta sẽ coi người như tỷ tỷ ruột thịt để hầu hạ."

Lan Nhược cười cười chuẩn bị một chút, lại bảo Kim Kết báo với Tô Mạt một câu, nàng đến vương phủ một chuyến.

Lúc Kim Kết tìm được Tô Mạt, nàng đang cùng đại tiểu thư và Tô Hinh Nhi trò chuyện, vẻ mặt của đại tiểu thư không dấu được vẻ hạnh phúc, ngược lại Tô Hinh Nhi hình như có tâm sự, hay thất thần, thậm chí là ngẩn người ra.

Kim Kết thấy nàng ngồi ngẩn người đối diện với chậu hoa Hải đường và hoa hồng, trong tay cầm một khối điểm tâm, nhưng lại vô thức nghiền nát điểm tâm tung về phía mấy đóa hoa. Kim Kết vội vàng lên tiếng nhắc nhở nàng: "Tam tiểu thư, đó không phải hồ cá, không cần cho chúng ăn!"

Tô Hinh Nhi đang ngẩn người, lập tức tỉnh lại, đôi má lập tức ửng hồng, nàng cắn môi nhìn Tô Mạt và đại tiểu thư, thấy các nàng không để ý đến bên này, vội vàng đưa điểm tâm vào miệng, nói với Kim Kết: "A, ta, ta đang muốn đi đến xem mấy con cá chép đó  đã lớn chưa a."

Kim Kết cười nói: "Tam tiểu thư muốn đến hương lâu?"

Hai má của Tô Hinh Nhi càng đỏ thêm giống như bị người ta nhìn thấu tâm tư, "Ta, ta đâu có nói muốn đến hương lâu?"

Nàng vội vươn tay làm bộ muốn chăm sóc mấy cây hoa, nhưng càng làm càng thấy rối.

Kim Kết tò mò nhìn nàng, Tam tiểu thư vốn hay bốc đồng, nhưng rất thẳng thắn, có gì thì nói đó, hiện giờ đã thu liễm nhiều hơn, có chuyện gì cũng không thoải mái nói ra, có cảm giác rất thần bí.

Nhìn những cánh hoa mềm mại bị Tô Hinh Nhi chà đạp, Kim Kết vội vàng đem hoa cướp đi, “Tam tiểu thư, trong ao cá ở hương lâu có các chép a, nếu người muốn xem có thể đến xem. A, đúng rồi, tiểu thư nên đi sớm đi, trời cũng sắp tối rồi!”

Hai má Tô Hinh Nhi đỏ bừng lên, vội đứng dậy, “Ta đi ra ngoài một lát.”

Kim Kết vội gọi theo, Tô Mạt và Tô Nhu Nhi cũng để ý đến bên này, hỏi lý do.

Kim Kết lắc đầu, “Tam tiểu thư thật kỳ lạ, có gì đó không giống như bình thường.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom