Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1560


Tô Nhu Nhi quay sang nhìn Tô Mạt một cái, "Tỷ đi xem thế nào."

Tô Mạt gật đầu, nói với Kim Kết: "Em đi gọi Lan Nhược tới đây, ta có chút việc muốn nàng ấy làm."

Kim Kết a lên một tiếng, "Tiểu thư, Lan Nhược không có ở trong phủ, nàng ấy đến vương phủ rồi ạ."

Tô Mạt kinh ngạc nói: "Vương phủ?" Thật là là lạ, thường ngày Lan Nhược đều ngây ngốc bên người nàng đợi nàng sai bảo, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao rồi. Nàng nghi ngờ quay sang nhìn Kim Kết một cái, Kim Kết vội vàng giả bộ chỉnh sửa mấy đóa hoa.

Tô Mạt nhìn nàng hái những bông hoa hải đường đã héo xuống, vội nói: "Đưa những chậu hoa này ra chỗ khác, khi nào Lan Nhược trở về thì bảo nàng tới tìm ta. Ta đến chỗ tổ mẫu nói chuyện một chút."

Kim Kết nhanh chóng đáp lời, cầm chậu hoa chạy đi.

Lan Nhược ở lại vương phủ khá lâu, muốn biết được Hoàng Phủ Giới nói chuyện gì với thiếu gia nhà mình kỳ thật không khó, với khinh công của nàng, Hoàng Phủ Giới sẽ không phát hiện ra, nhưng thiếu gia nhà mình chắc chắn sẽ biết.

Bởi vì không có sự cho phép của tiểu thư hay thiếu gia, nên nàng không dám tự tiện đi nghe lén, vì thế sai một người làm đi gọi Lưu Vân đến, muốn nhờ Lưu Vân bưng trà đổ nước nhân cơ hội nghe ngóng một chút.

Lưu Vân cười nói: "Hẳn là tiểu thư bảo ngươi tới đi."

Lan Nhược liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi quản nhiều vậy. Có giúp hay không?"

Lưu Vân gật đầu: "Đi thôi."

Lan Nhược vẫn đứng im, "Tự ngươi đi đi."

Lưu Vân cười: "Ngươi đi cùng ta, sau đó đứng bên ngoài chờ, tự mình nghe không phải là rõ hơn sao."

Lan Nhược nghĩ thấy cũng được, liền đi theo, hai người đi đến phòng nhỏ bên ngoài thư phòng giả vờ như đang pha trà và dọn dẹp sách vở.

Với công lực của hai người, người bên trong có thì thầm thì họ vẫn nghe được, huống hồ giọng nói của Hoàng Phủ Giới từ trước đến nay không hề nhỏ, cực kỳ rõ ràng.

"Nhị ca, huynh nghĩ cách đi a. Chẳng lẽ huynh trơ mắt để phụ hoàng đem ngôi vị truyền cho Ngũ ca sao?" Giọng nói của Hoàng Phủ Giới rất vội vàng, giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn vẫn rất nhẹ nhàng trả lời, "Nếu ông ấy muốn truyền cho Lạc vương, vậy chứng tỏ Lạc vương là người có năng lực, đệ nên cao hứng mới phải chứ."

Hoàng Phủ Giới gấp đến nỗi muốn giậm chân, "Nhị ca, huynh sao lại không hiểu vậy, đệ nghĩ muốn huynh làm hoàng đế, sau khi phụ hoàng trăm tuổi, huynh làm hoàng đế, đệ sẽ thay huynh mang quân trấn thủ tứ phương, thiên hạ sau này là của Hoàng Phủ gia chúng ta, huynh có thể không cần lo lắng nữa. Không lần lo lắng phụ hoàng tính toán ra sao, không cần sợ tướng quân khác công cao chấn thủ hoặc có mưu đồ gây rối. Huynh sao lại không hiểu chứ!"
 
Chương 1561


Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, đã nhận thức được mọi chuyện, cũng đã có chính kiến riêng của bản thân, "Thất đệ, huynh tin tưởng đệ sau này sẽ là một đại tướng quân oai phong trên chiến trường, cũng tin tưởng là đệ sẽ bảo vệ được biên cương Đại Chu ta, nhưng là... Nhị ca ghét nơi này, không muốn cả đời bị nhốt tại hoàng cung. Nhị ca muốn rời đi."

Hoàng Phủ Giới khó hiểu, hỏi lại: "Nhị ca, không phải là trước kia huynh cũng đã ở ngoài một thời gian sao? Chẳng lẽ huynh vẫn chưa chán sao? Phụ hoàng đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác việc lớn. Chúng ta là hoàng tử, nhất định không thể giống với trẻ con bình thường, bọn họ chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hiếu thuận với cha mẹ, nuôi dạy con cái cho tốt là được. Còn chúng ta phải gánh vác sự nghiệp đưa Đại Chu ngày càng lớn mạnh, muôn dân được ấm no. Nhị ca, lẽ nào huynh... huynh không nhớ sao?"

Hoàng Phủ Cẩn vẫn mỉm cười như cũ, "Thất đệ, có một số chuyện không phải chúng ta muốn là được. Huynh hứa với đệ, bây giờ huynh rời đi, nếu khi nào cần đến huynh, huynh nhất định sẽ không từ chối, mau chóng trở về. Hiện giờ mọi chuyện đã qua, huynh muốn..."

Nói rõ ra, hắn không muốn để cho Mạt Nhi phải khó xử, không muốn nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa bây giờ ngôi vị hoàng đế đã không còn quan trọng với hắn nữa, hắn không muốn vì tranh giành nó mà huynh đệ cách xa nhau, cha con bất hòa.

Hắn đã mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền rồi.

Bây giờ, vua không ra vua, thần không ra thần, cha không ra cha, con không ra con, hắn sớm chán ghét cảnh này rồi.

Tín vương luôn ghen ghét đề phòng hắn, phụ hoàng thì luôn lạnh lùng với hắn...

Hiện giờ, chỉ còn lại Ngũ đệ và Thất đệ, một văn một võ, tất nhiên sẽ hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm bản thân hắn nữa thì sẽ mất đi thế cân bằng.

Biết được hoàng đế muốn truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác bất bình, mẫu thân buông tay không muốn tranh đấu, mặc kệ người nào làm hoàng đế, chỉ cần có thể bình ổn được cục diện chính trị, quốc thái dân an là được.

Mẫu thân nghĩ như vậy, mà bản thân hắn cũng muốn vậy.

Hy vọng duy nhất của hắn, khi hoàng đế tiếp theo lên ngôi, Đại Chu có thể hoàn toàn an ổn, hoàng đế chăm lo việc nước, không còn đặt những nghi ngờ, phòng bị lên chính huynh đệ, con cháu của mình.

Hoàng Phủ Giới nghe hắn nói vậy liền trở nên nóng nảy, gương mặt đỏ bừng hai mắt như sắp khóc, lại quay về bộ dạng trước đây."

"Huynh, huynh, Nhị ca, nói toạc ra huynh muốn vứt bỏ bọn đệ đi. Huynh, huynh quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, không đúng là khinh huynh đệ! Hừ, nhất định là do Tô Mạt xúi giục huynh, muốn huynh đưa nàng cao chạy xa bay! Cô ấy chính là ích kỷ như vậy, muốn một mình chiếm lấy huynh, cũng không suy nghĩ huynh không giống với nam nhân bình thường, làm sao có thể giống nam nhân bình thường, chỉ lo mỗi một nhà vui vẻ?"
 
Chương 1562


Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Thất đệ, không cho phép đệ nói Mạt Nhi như vậy, cô ấy chưa từng yêu cầu huynh làm bất cứ điều gì, toàn bộ đều là suy nghĩ của huynh, chính vì như vậy càng khiến huynh phải suy nghĩ cho cô ấy nhiều hơn."

Bỗng nhiên Hoàng Phủ Giới đứng lên, vừa dậm chân vừa nói: "Đệ mặc kệ, đệ mặc kệ, đệ không đồng ý, không đồng ý để hai người đi khỏi đây. Hai người không thể bỏ mặc mình đệ, nếu không đệ không muốn làm tướng quân nữa, đệ muốn đi theo hai người...."

Hắn đạp chân lung tung như một đứa con nít khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng Phủ Cẩn cũng hết cách với hắn, không thể mắng hắn, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý, tự tránh đi là xong.

Trải qua nhiều việc như vậy, tính tình của hắn cũng có thay đổi, huống hồ khi thật sự rời đi không phải là không có lưu luyến.

Hắn nhịn xuống tính khí của mình, cúi người an ủi Hoàng Phủ Giới.

Hoàng Phủ Giới cảm thấy Nhị ca đã mềm lòng, trong lòng nhớ đến lời phụ hoàng, dù có thế nào cũng phải giữ được Nhị ca ở lại, không thể để Nhị ca bỏ đi như vậy, vì vậy hắn càng ra sức chơi xấu.

Hoàng Phủ Cẩn không biết phải nói gì, nói thế nào cũng không được, muốn răn dạy hắn lại cảm thấy bản thân mình không tốt.

Lan Nhược ở gian ngoài nghe được sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Vô lại."

Hoàng Phủ Giới ở đằng sau lưng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dùng binh phù cứu hoàng đế ra, khiến đám nha đầu bên cạnh Tô Mạt đều canh cánh trong lòng.

Vốn là các nàng cũng chỉ làm điều tốt thôi, dù sao điện hạ và tiểu thư khống chế được cục diện, đến lúc đó cả nhà có thể dời đến một nơi an toàn hơn, sẽ thả hoàng đế ra, như vậy mọi người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, vậy mới là điều tốt đẹp nhất.

Ai ngờ Hoàng Phủ Giới này lại phá hỏng chuyện tốt như vậy, thật sự là muốn dạy cho hắn một bài học.

Lưu Vân nhìn sắc mặt của Lan Nhược không vui, nói khẽ: "Ngươi đến giải vây cho điện hạ đi."

Lan Nhược trợn mắt nhìn hắn, "Vì sao lại là ta, ngươi vào nói là sư phụ tìm điện hạ, không phải là được sao?"

Lưu Vân lắc đầu, "Không chắc vậy đâu, không bằng ngươi đến nói là tiểu thư không khỏe, điện hạ sẽ cấp tốc đi ngay thôi."
 
Chương 1563


Lan Nhược đánh hắn một cái, "Ngươi muốn chết à, dám rủa tiểu thư."

Lưu Vân cười nói: "Không phải vậy, ta cùng ngươi đi vào, điện hạ bây giờ đang rất khó xử, ngươi đi vào giải vây cho điện hạ, tiểu thư sẽ cảm ơn ngươi, sẽ không phạt ngươi đâu, mau đi đi."

Lan Nhược nghe thấy Hoàng Phủ Giới ở bên trong vẫn đang giở trò chơi xấu, khóc lóc om sòm, luôn miệng nói Nhị ca có lỗi với hắn, muốn vứt bỏ hắn, còn lôi chuyện trước đây ra để nói, lúc trước trong đám huynh đệ chỉ có Nhị ca là đối xử tốt với hắn, nếu bây giờ phải đi, thì lúc trước không nên đối tốt với hắn như vậy, không nên để cho hắn có hy vọng, để cho hắn cảm thấy Nhị ca là người tốt nhất.

Lan Nhược không thể nghe tiếp được nữa, không ngờ thiếu gia nhà mình lại gặp phải chuyện như vậy, đối xử tốt với người khác lại bị cắt ngược lại như vậy.

Nàng vén rèm đi vào, tiến lên hành lễ, "Vương gia, tiểu thư cảm thấy không được khỏe."

Nàng vừa tiến vào, ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn liền sáng lên, vừa nghe thấy nàng nói Tô Mạt không thoải mái, vội hỏi lại: "Sao lại vậy? Vừa nãy vẫn còn tốt mà."

Hoàng Phủ Giới thấy nàng tiến vào, liền hầm hừ, nhảy dựng lên nói: "Ngươi, ngươi chính là muốn phá đám, Nhị ca, không cần nghe lời nàng ta, khẳng định là nha đầu Tô Mạt kia bày trò."

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Thất đệ, đệ mau trở về đi, hiện giờ chuyện triều chính bận rộn, đệ cũng nên học tập chút đi, không nên lang thang ở ngoài. Huynh đi trước."

Nói xong không đợi Hoàng Phủ Giới có phản ứng, hắn liền rời đi.

Hoàng Phủ Giới tức giận hét lớn: "Tô Mạt, ta và ngươi không đội trời chung."

Lưu Vân đã sớm chuẩn bị tốt ngựa, Hoàng Phủ Cẩn vừa ra đến cửa, lập tức lên ngựa phóng về hướng Quốc công phủ.

Mặt trời ngả về tây, gió xuân nhè nhẹ, Hoàng Phủ Giới lại vô cùng tức giận.

Hoàng Phủ Cẩn đến phủ Quốc công, không muốn làm phiền mọi người, càng không muốn quốc công và lão phu nhân phải hành lễ, nên chọn đi cửa sau, chỉ cho người báo với bọn họ là Tề vương đã đến.

Tô Mạt đang nói chuyện với lão phu nhân, Kim Kết vui vẻ chạy tới nói Tề vương đến.

Tô Mạt kinh ngạc nói: "Không phải mới từ hương lâu hồi phủ sao?"

Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, đã qua buổi chiều rồi, hiện giờ trời sắp tối đen rồi."

Lão phu nhân cười cười, trao đổi ánh mắt với Trương mama, Trương mama nói: "Điện hạ trong lòng luôn nhớ tiểu thư, đây là chuyện tốt. Tiểu thư mau đi đi."
 
Chương 1564


Không ngờ ngay cả Trương mama cũng trêu ghẹo nàng, Tô Mạt xấu hổ đỏ mặt, cười nói: "Bà nội, mọi người đều cười con."

Lão phu nhân xoa đầu nàng, giục nàng đi nhanh đi.

Sau khi Tô Mạt rời đi, lão phu nhân nở nụ cười hạnh phúc, "Nhìn bọn chúng dính lấy nhau như vậy, ta thật an tâm. Có Mạt nhi ở đây, Tô gia chúng ta sẽ không gặp bất trắc gì cả."

Đứa cháu gái này là một nữ tử thông minh, có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa có một người đàn ông như Tề vương ở bên cạnh, luôn bảo vệ nó.

Trương ma ma gật đầu nói: "Dạ, thật sự chúc mừng lão phu nhân có một đứa cháu gái như tiểu thư, Tô gia chúng ta có hy vọng rồi."

Lão phu nhân khẽ thở dài, vốn là muốn nâng cao trình độ văn võ, muốn đi theo con đường làm quan, rạng danh tổ tông.

Nhưng giống như bọn họ vậy, khi đến một bậc cao nhất định, chính là thời điểm cao nhất, chỉ cần những người đó thấy không vừa mắt, ghen ghét, thì con đường làm quan rạng danh tổ tông cũng có thể khiến cho cả gia tộc nhà họ bị san bằng.

Con đường làm quan như con dao hai lưỡi, chỉ có thể thuận đường xuôi gió một thời gian, những trường hợp trăm năm hưởng lạc, trước sau đều vẹn toàn thì có rất ít.

Tốt nhất là nhân dòng nước lũ mà thoát lấy thân, cũng chịu đủ sương gió rồi, nên an ổn sống nốt cuộc đời còn lại.

Còn chuyện sau này của Mạt nhi, bà tin tưởng mắt nhìn người của bà có thể lựa chọn đúng.

Tô Mạt trở về viện của mình liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đang đứng chờ mình bên cạnh khóm hoa hồng, tựa người vào gốc hải đường lớn, chăm chú nhìn về phía nàng.

Thấy nàng đi đến, hắn liền bước nhanh về phía trước đón nàng.

Tô Mạt mỉm cười nhìn hắn: "Không phải vừa mới rời đi sao?"

Thấy thái độ không muốn rời đi của hắn Tô Mạt cảm thấy rất hạnh phúc nhưng cũng rất thẹn thùng.

Hắn nắm lấy tay nàng, nhìn thấy nàng là hắn an tâm rồi, cũng hiểu ra lời khi nãy là Lan Nhược thay hắn giải vây. Hắn cũng không nói nhiều, nắm lấy tay nàng ngồi xuống ghế bên trong đình, cười nói: "Huynh có chuyện muốn nói với muội."

Tô Mạt nhìn hắn, hắn chỉ cười rồi nói: "Cũng không phải chuyện gì, đã nói qua với muội rồi. Muốn thương lượng với muội, chúng ta đi về phía tây vẫn là nên đến Tây Nam."

Đi phía tây liền hội họp với nhóm mị ảnh kỵ sĩ đang khai phá ốc đảo ở sa mạc, đi Tây Nam thì Tiêu Vũ Lâu đang ở đó.
 
Chương 1565


Nghe thấy vậy Tô Mạt liền biết hắn đến đây không phải vì điều đó, bởi vì trước đây hắn từng nói qua rất nhiều lần, nàng đi đến nơi nào thì nơi đó là nhà của hắn, hắn không hề quan tâm là ở đâu.

Bỗng nhiên nhìn thấy Kim Kết lấp ló ở bên ngoài, nàng liền hiểu ra, lườm nha đầu kia một cái, sau đó quay sang nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn.

Khi trăng bắt đầu lên, Tô Mạt bảo hắn ở lại ăn cơm nhưng hắn lại không ở lại.

"Không qua chào hỏi Tô quốc công nữa, ta đi về trước đây."

Tô Mạt cũng không miễn cưỡng hắn, hắn chính là nam nhân như vậy, từ nhỏ bị huấn luyện lễ nghi một cách nghiêm khắc, không thể quá tùy ý.

Sau khi tiễn Hoàng Phủ Cẩn rời đi, Tô Mạt quay đầu lại nhìn Kim Kết đang đứng cách đó không xa, cười tít mắt, nàng cất tiếng hỏi: "Lan Nhược đã về chưa?"

Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, Lan Nhược đã về được một lúc rồi ạ."

Tô Mạt nhìn nàng một cái, nàng cho rằng mình không biết gì sao, không nói gì nữa, Tô Mạt quay về phòng.

Kim Kết vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư, nên ăn cơm rồi."

Tô Mạt không nhìn nàng, tự mình mở cửa đi vào phòng tưới chút nước cho chậu mẫu đơn trên bàn, Kim Kết lập tức nhận ra điều khác thường, "Tiểu thư..."

Tô Mạt đưa mắt nhìn nàng, trong lòng cố nhìn cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, Kim Kết này ngày càng lo nhiều chuyện, ngay cả mình mà cũng dám quản. Đương nhiên, chuyện trong viện của nàng vẫn là do nàng quản, nhưng nàng lại muốn quản cả chuyện ở vương phủ đi.

Dù Hoàng Phủ Cẩn không nghĩ gì về chuyện này nhưng đó cũng không phải điều tốt. Hắn dung túng nàng như vậy nàng càng không thể quá tùy ý. Hoàng Phủ Cẩn tôn trọng nàng thì nàng cũng nên tín nhiệm hắn mới đúng.

Kim Kết vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Ta đến chỗ tổ mẫu ăn cơm, em không cần đi theo, ở lại trong phòng đi." Tô Mạt đi một mình, không dẫn theo nha hoàn nào.

Kim Kết lập tức lâm vào mù mịt, không hiểu vì sao đột nhiên tiểu thư không cho nàng đi theo nữa? Nàng suy nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao?

Khi Tô Mạt trở về, Kum Kết vẫn đang ngồi một mình suy nghĩ, thấy Tô Mạt trở lại, nàng lập tức ra đón, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, người ăn có ngon miệng không? "

"Đương nhiên là ngon." Tô Mạt bĩu môi, nha đầu này vẫn chưa nghĩ ra.

Tô Mạt để cho một nha hoàn khác thay quần áo, Kim Kết đứng cạnh không biết phải làm gì, hai mắt ủy khuất nhìn nàng, "Tiểu thư..."

Tô Mạt thản nhiên nói: "Mấy ngày nay ngươi mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi đi."
 
Chương 1566


Kim Kết vội vàng nói: "Tiểu thư!"

Tô Mạt nhìn nàng nước mắt lưng tròng, hơi nhướng mày, dừng cười lại, thản nhiên nói: "Đến gian ngoài ngủ, trong này không cần ai ở lại."

Bình thường vẫn là Kim Kết hay ngủ trong phòng nàng, hiện giờ bắt nàng ra bên ngoài là để giáo huấn nàng một chút.

Kim Kết cực kỳ ủy khuất, lại không hiểu vì sao, đành ôm lấy chăn đi ra ngoài, không cam lòng quay đầu lại hỏi: "Tiểu thư, hay em cho Thu Hà vào hầu hạ người?"

Tô Mạt nhìn nàng, nếu để Thu Hà tiến vào, tiểu nha đầu này chắc chắn sẽ khóc.

Nàng lắc đầu, "Không cần."

Kim Kết còn muốn nói gì đó nhưng Tô Mạt đã hạ màn xuống, nàng đành phải đi ra ngoài.

Liên tiếp mấy ngày sau Kim Kết đều mất ngủ, ủ rũ, nàng cảm thấy tiểu thư đối xử với nàng càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ là ghét bỏ nàng rồi sao? Mỗi lần nàng muốn hỏi, tiểu thư vẫn đối xử với nàng bình thường, nhưng khi nàng thể hiện sự thân thiết, tiểu thư liền cách xa nàng, không cần nàng đến hầu hạ nữa.

"Kim Kết, Kim Kết, ngươi làm sao vậy?" Có người ở bên cạnh gọi nàng, Kim Kết vẫn không thèm để ý, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Tô Việt kinh ngạc nhìn Kim Kết, hắn quơ tay trước mặt nàng mà nàng vẫn ngẩn ngơ ngồi ở trên lan can, hắn khó hiểu nói: "Đây là làm sao vậy, hai người đều như vậy?"

Mặc Trúc đứng đằng sau tò mò hỏi: "Công tử, còn có ai khác sao?"

Tô Việt cười nói: "Là Tam tiểu thư của các ngươi a, cũng hay ngẩn người không biết lý do vì sao."

Mặc Trúc kéo áo công tử nhà mình, "Công tử, hay chúng ta đi hỏi người khác thử xem."

Tô Việt hỏi Thu Hà, biết được Mạt nhi đang ở trong hậu viện nghịch cái gì đó, hắn bật cười: "Trách không được trong phòng mấy tỷ muội không có, chỗ tổ mẫu cũng không thấy người, thư phòng của phụ thân cũng không thấy đến, thì ra là muội trốn ở đây."

Tô Việt bước vào hậu viện, đứng cạnh cửa sổ thấy Tô Mạt đang nghịch mấy cái chai lọ gì đấy, hiện giờ vì để tránh tai mắt của người khác, nàng hầu như không liên lạc gì với nông trại, đều là nhờ hắn lặng lẽ thay nàng liên lạc.
 
Chương 1567


"Mạt Nhi!" Tô Việt lên tiếng, chào hỏi Lan Nhược đang đứng ngoài cửa, sau đó tiến vào trong phòng.

Tô Mạt nnghe thấy tiếng của Nhị ca liền bỏ chai lọ trên tay xuống, lấy khăn lau tay, quay đầu lại cười nói: "Nhị ca, sao hôm nay rảnh vậy, không cần hương lâu sao?"

Nhớ đến Hoa Ngọc La và Bùi Bảo Khương, câu nói này của nàng có mang theo chút trêu chọc.

Tô Việt lập tức nhận ra được Tô Mạt đang trêu hắn, ho khan một tiếng, cười cười, "Mạt Nhi,Mẫn đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân muốn gặp muội."

Mẫn chưởng quầy là người được chọn khi Tô Mạt và Thẩm gia hợp tác mở ngân hàng tư nhân, hiện giờ ông là đại chưởng quỹ ủa ngân hàng tư nhân ở kinh thành.

Vốn là nàng và Thẩm gia hợp tác nàng chủ yếu chỉ là đầu tư, lợi dụng sự quản lý hữu hiệu của Thẩm gia mà kiếm tiền, hai bên hợp tác đều có lợi nên nàng cũng không đưa quá nhiều người vào bên trong.

Mà định kỳ Thẩm gia sẽ đưa sổ sách đến cho nàng xem, lợi nhuận đều phân chia giống trong khế ước, nàng giao lại cho Tô Việt quản lý.

Tô Việt không muốn đi theo con đường làm quan, ở phương diện kinh doanh lại rất có thiên phú, làm việc rất ít hi xảy ra sự cố, cho nên những chưởng quầy này không cần Tô Mạt quản, đều do Tô Việt trực tiếp quản lý.

Nàng kinh ngạc nói: "Tìm muội?"

Trừ phi là chuyện gì nghiêm trọng, nếu không tìm nàng làm gì? Mọi chuyện Nhị ca đều có thể xử lý được.

Tô Việt lắc đầu, "Chắc không phải là chuyện gì quan trọng, nhìn Mẫn chưởng quầy rất thoải mái."

Tô Mạt cười nói: "Nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì cho ông ấy về đi, có chuyện gì thì trực tiếp nói với huynh là được, không cần nói với muội."

Tô Việt cảm nhận được sự tín nhiệm của Tô Mạt, trong lòng cực kỳ cảm động, nhiều nhà quý tộc giàu có như vậy, nhưng có mấy nhà có tình huynh muội như bọn họ?

Nếu không có Mạt nhi thì hắn không biết mình đang ở nơi nào, vẫn bị Vương phu nhân và Tô Trì chèn ép, đừng nói con đường làm quan, ngay cả cuộc sống bình thường còn khó.

Vương phu nhân sợ họ bị chia ít tài sản nên vẫn luôn đề phòng hắn, hắn tận lực trốn tránh, không để cho họ gây thương tổn gì cho bản thân.

Từ khi Mạt nhi trở về, cái nhà này trở nên khác rồi.

"Mạt nhi, ông ấy tìm muội có thể là có việc, chắc không phải là chuyện sổ sách, muội cứ gặp ông ấy thử xem." Hắn không sợ chưởng quầy tố cáo gì đó với Tô Mạt, một là hắn tự tin mình làm việc ngay thẳng, mặt khác hắn cũng tin Tô Mạt sẽ tin hắn chứ không phải người ngoài.
 
Chương 1568


Thấy Nhị ca đã nói vậy, Tô Mạt cũng đồng ý gặp mặt.

Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Cẩn muốn đến nha môn làm việc, Tô Mạt cùng Tô Việt đến gặp Mẫn chưởng quầy.

Kim Kết đuổi theo nàng, "Tiểu thư, để em cùng Lan Nhược đi theo người."

Nhìn bộ dạng mong mỏi của nàng ấy, Tô Mạt thở dài, nàng vẫn không thể cứng rắn hơn được, đặc biệt là đối với Kim Kết, từ trước đến giờ vẫn coi nàng ấy là tỷ muội tốt, luôn trung thành.

Tô Mạt gật đầu, vừa thấy vậy, Kim Kết lập tức trở nên vui vẻ, cao hứng đến mức muốn hét lên.

Mặc Trúc kinh ngạc nhìn nàng ấy, lặng lẽ nói với Tô Việt: "Công tử, Kim Kết nổi điên rồi."

Tô Việt cười không nói, lúc lên ngựa với Tô Mạt liền mở miệng hỏi: "Mạt Nhi, Kim Kết sao vậy?"

Tô Mạt khó hiểu, Tô Việt liền đem nghi vấn của mình ra hỏi.

Tô Mạt liền cười, ý bảo hắn lại gần, nhỏ giọng nói chuyện mình muốn giáo huấn Kim Kết ra.

Tô Việt thở dài, cười cười, "Muội nha, yêu cầu cũng cao quá rồi. Nàng ta không phải cũng vì quan tâm muội sao, trong lòng chỉ có muội nên mới như vậy."

Khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên, "Nhị ca, có một số việc không thể để vậy được. Khi nàng ấy còn ở với muội thì được, nhưng nàng cả đời không làm nha hoàn cho muội được, muội cũng không muốn để nàng ấy làm nha hoàn cả đời."

Nàng vẫn luôn coi Kim Kết là tỷ muội, nhưng là quan niệm chủ tớ của Kim Kết quá sâu, tuy thường ngày mọi người đều sống rất hòa hợp không đề cập đến vấn đề chủ tớ, nhưng nàng ấy vẫn phân biệt rõ ràng.

Nếu như sau này Tô Mạt muốn để Kim Kết lập gia đình sẽ phải lấy gia đình làm trọng, trượng phu là quan trọng nhất không cần làm nô tỳ của Tô phủ nữa, nàng không muốn Kim Kết sống chết ở lại Tô phủ, cho dù danh nghĩa là nô bộc nhưng trong lòng nàng  thì đó là tỷ muội của nàng.

Tô Việt gật đầu, "Mạt nhi, được ở gần muội thật tốt."

Tô Mạt cười rộ lên, kéo tay Tô Việt, "Nhị ca, huynh nói thật buồn nôn nha."

Tô Việt búng nhẹ lên trán nàng, "Muội đúng là quỷ nha đầu, luôn luôn có chủ ý thú vị. Mạt nhi, chúng ta thật sự phải rời khỏi kinh  thành, có phải hay không bỏ quên những sinh ý này?"
 
Chương 1569


Tô Mạt nhướng mày, cười nói: "Lo gì chứ, đương nhiên không cần. Việc buôn bán không phải là dựa vào việc giám sát chặt chẽ."

Bồi dưỡng những cấp dưới có năng lực, bản thân không cần lộ mặt sẽ không có vấn đề gì, huống hồ nàng cũng không muốn bắt ép Nhị ca  phải làm việc suốt ngày.

Thấy nàng tự tin như vậy, cả gương mặt sáng lên, áp lực trong lòng của Tô Việt cũng giảm bớt đi phần nào, có Mạt nhi ở đây thật là tốt.

Nhưng hắn không thể hoàn toàn dựa vào Tô Mạt được, cần phải nghĩ biện pháp giúp muội ấy giảm đi áp lực mới đúng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Tô Việt, Tô Mạt kéo lấy tay hắn nói: "Nhị ca, huynh không cần quá để ý như vậy, cũng không cần có áp lực. Hiện giờ huynh sống như vậy rất tốt, có huynh ở đây, nhà chúng ta có thể kiếm được bạc, mọi người sẽ không bị đói bụng. Chúng ta đều cần huynh nuôi a. Huynh không được bỏ mặc chúng ta."

Tô Mạt bật cười, biết muội muội giả vờ bắt hắn phụ trách, hai huynh muội nhìn nhau cùng cười, cảm giác huynh muội như vậy thật là tốt.

Mẫn chưởng quầy đã đợi hai người bọn họ ở quán trà, hiện giờ Tiêu Vũ Lâu đã rời đi, tiểu viện yên tĩnh kia đã bị Tô Mạt coi là nơi tiếp khách, tiểu nhị ở quán trà đã dẫn ông đến đó chờ.

Mẫn chưởng quầy nay khoảng năm mươi tuổi, da mặt hơi vàng, có bộ râu dài, nhìn qua cũng có phần nho nhã, rất giống tiên sinh dạy học.

Tô Mạt và Tô Việt vừa bước vào sân, Mẫn chưởng quầy vội vàng bước ra hành lang đón tiếp, hai tay chắp lại thi lễ, khiêm tốn nói: "Rốt cuộc cũng được gặp hai vị chủ tử rồi."

Tô Mạt cười cười, nói ông không cần đa lễ, mời ông vào trong dùng trà.

Hàn thuyên vài câu, Tô Mạt liền hỏi đến lý do mà ông đến.

Mẫn chưởng quầy cân nhắc một chút, vốn là đã suy nghĩ thật lâu, gặp được Tô Mạt lại không thể nói được câu nào, ngẫm một lúc liền nói: " Tô tiểu thư, ta phát hiện ra một vấn đề, cảm thấy có chút kỳ lạ muốn thảo luận với người một chút."

Tô Mạt gật đầu ý bảo ông nói tiếp.

Mẫn chưởng quầy nói: "Chúng ta hợp tác với Thẩm gia, người bên đó đưa tới là Kim chưởng quầy, ngày thường ta hay cùng ông ấy giao tiếp. Bởi vì muốn xem sổ sách phân chia, cho nên giao tình của hai người chúng ta cũng tốt, thường xuyên cùng nhau uống trà. Gần đây ta phát hiện sổ sách chi tiêu dường như có chút khác biệt." 

Ông cười cười, tiếp tục nói: "Vốn chỉ là chuyện sổ sách, chuyện đó do Thẩm gia quyết định, ta không nên quản nhiều. Nhưng là chưởng quầy, có liên quan đến chuyện thu chi liền không nhịn được muốn tìm hiểu. Ta phát hiện trong mấy tháng nay, đám người Thẩm gia ở ngân hàng tư nhân kinh thành hình như chi tiêu nhiều hơn gấp ba lần. Nếu như là chỉ nhiều hơn một chút chúng ta không cần so đo, dù sao hai nhà cùng nhau hợp tác, nhưng bọn họ chi tiêu nhiều như vậy, đến lúc đó chia hoa hồng cho chúng ta không phải là ít đi sao? Cho nên...."
 
Chương 1570


Ông nhìn về phía Tô Mạt cười nói: "Tiểu thư đừng chê ta nhỏ mọn, việc buôn bán thì chuyện gì nó phải ra chuyện đấy. Mỗi gia đinh đều được hưởng như nhau, nếu như với hoa hồng trước kia, sổ sách trước kia thì không sao cả. Nhưng hiện giờ chúng ta đang cố gắng giảm bớt chi tiêu thì bọn họ lại tiêu nhiều như vậy, cái này không công bằng. Ta không dám đến nói chuyện cùng bọn họ, cho nên đành đến tìm tiểu thư nói trước."

Tô Mạt suy nghĩ một chút, thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng Tô Việt chỉ là người thay mặt nàng quản lý, cũng không tham gia vào việc đàm phán với Thẩm gia, cho nên nếu để huynh ấy ra mặt Kim chưởng quầy nhất định sẽ có lý do từ chối.

Mẫn chưởng quầy đem chuyện này nói cho nàng biết, cũng là có lý.

Tô Mạt hơi gật đầu, cười nói: "Được, hôm nào ta sẽ đến ngân hàng tư nhân một chuyến, viếng thăm Kim chưởng quầy cùng ông ấy nói chuyện."

Sau đó nàng nói tiếp: "Mẫn chưởng quầy, ông có biết lý do vì sao họ lại chi tiêu nhiều hơn tận ba lần không?"

Chi tiêu nhiều hơn cũng chỉ có mấy khả năng. một là nhân thủ nhiều hơn, hai là phí mua bán nhiều hơn, ba là tăng tiền công, bốn là tham ô, lấy tiền chung làm việc riêng.

Mẫn chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu của mình nghĩ, "Ở ngân hàng hình như có thêm một số người lạ mặt nhưng không phải là rất nhiều cũng không thể tăng nhiều chi tiêu như vậy...Trái lại, ngày đó ta có gặp mấy người lạ mặt đó, ta gọi một câu, kết quả mấy người đó trợn mặt không thèm đáp lại."

Dù gì ở ngân hàng tư nhân ông cũng là chưởng quầy, tuy rằng họ người của Kim chưởng quầy, nhưng cũng không thể đối với ông như thế.

"Lúc đó cảm thấy mấy người đó không giống như người làm công, rất hung dữ nên ta có chút để ý. Kinh thành vừa có lệnh giới nghiêm, nói là muốn tra một đám người giang hồ sao, ta đã nghĩ có nên nhắc nhở tiểu thư một câu, có lẽ..."

Tô Mạt lập tức rõ ý mà Mẫn chưởng quầy muốn nói, nàng cười nói: "Mẫn chưởng quầy, ta đã rõ. Ta sẽ nhanh chóng đi." Nàng sai nha hoàn hầu hạ trà nước đi gọi một vệ sĩ thân tín đến, chờ hắn đến nơi, Tô Mạt phân phó nói: "Ngươi đi liên lạc với đám người Hoa tử, để cho hắn cùng Mẫn chưởng quầy gặp mặt, nghe theo sự phân phó của Mẫn chưởng quầy mà làm việc."

Vệ sĩ kia lập tức rời đi.

Mẫn chưởng quầy vội vàng đứng dậy nói cảm tạ.

Tô Mạt dặn dò ông phải chú ý an toàn, dặn ông để ý Kim chưởng quầy có gì khác lạ không cần ngăn cản, miễn cho chó cùng rựt giậu.

Mẫn chưởng quầy cũng không lưu lại lâu, lập tức chắp tay thi lễ cáo từ rời đi.
 
Chương 1571


Tô Mạt bắt đầu ngồi suy nghĩ, Tô Việt đợi một lát rồi lên tiếng: "Mạt nhi, muội thấy có vấn đề gì sao?"

Tô Mạt trả lời: "Không có gì, chỉ là có điểm khó hiểu nhưng không phải vấn đề lớn, đến xem xét một lần là biết. Chuyện này để muội đi là được, Nhị ca vẫn nên tập trung vào cửa hàng hương liệu và quán trà là được."

Nàng không thảo luận cùng Tô Việt là vì sợ hắn lo lắng, trực giác nói cho nàng chuyện này không đơn giản như vậy.

Suy nghĩ của nàng rất rõ ràng, so với người khác thường nghĩ sâu xa hơn, Mẫn chưởng quầy nhận thấy Kim chưởng quầy lĩnh tiền sai, có lẽ là nhận thêm một số lưu manh để giải quyết một số thời điểm phiền toái, nhưng nàng nghĩ đến một vấn đề khác.

Nàng nghĩ đến vấn đề còn đang dở dang lần trước, Quân gia và bạch y nhân đó làm thế nào tiến vào được kinh thành, phòng thuer nghiêm ngặt như vậy mà vẫn có thể trà trộn vào được, chỉ có một khả năng, ở trong kinh thành học có người che dấu, nếu không không có khả năng một đám người đông như vậy tiến vào.

Nàng đứng dậy nói với Lan Nhược, bảo nàng đưa tin cho A Lý, phái người đến giám sát ngân hàng tư nhân kinh thành, đặc biệt là Kim chưởng quầy.

Mấy ngày sau, quả nhiên có tin tức ở ngân hàng tư nhân có cao thủ võ lâm xuất hiện. Vì sự an toàn nên ở ngân hàng tư nhân có mời bảo tiêu, hộ viện cùng tiêu sư bảo vệ ngân lượng, sản nghiệp của Thẩm gia lớn, mời đến tiêu sư võ công cũng không tệ, trong đó cũng không thiếu các cao thủ võ lâm.

Nhưng đều là Võ Đang, Nga Mi, Không Động gì đó, đều là danh môn chính phái.

Nhưng những cao thủ võ lâm lần này nhìn qua có một số chiêu rất kỳ lạ, ánh mắt âm trầm, cho nên rất dễ nhận ra, đặc biệt là những trinh sát do Tô Mạt và A Lý huấn luyện, năng lực quan sát và nhận biết của họ cực kỳ tốt.

Tô Mạt muốn tìm Hoàng Phủ Cẩn để nói chuyện, mang theo Lan Nhược tự mình đến vương phủ, không ngờ hắn không có ở đây, nói là đến nha môn, cho người đến nha môn hỏi, thì lại nói vào cung. 

Tô Mạt lập tức cảm thấy chuyện này không ổn, sợ hoàng đế sẽ lại đem nhốt Hoàng Phủ Cẩn hay làm chuyện gì đó.

Mặt khác, vết thương cũ của Diệp Tri Vân hiện giờ rất nghiêm trọng, tuy ông nói mình không có việc gì, không để cho đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lo lắng, nhưng với công lực thâm hậu của Hoàng Phủ Cẩn và y thuật không tầm thường của Tô Mạt, vẫn dễ dàng nhận ra được.

Cho nên nàng để vợ chồng Hồ tiên sinh ở bên cạnh ông, chữa bệnh cho ông.

Chỉ là Hồ tiên sinh cũng bó tay, chỉ nói là vết thương cũ của Diệp Tri Vân quá sâu, hiện giờ chỉ có thể duy trì như vậy, hy vọng không xấu đi đã là may mắn lắm rồi.
 
Chương 1572


Tô Mạt đi đến nơi ở của Diệp Tri Vân, ông đang cùng Lưu Vân Lưu Hỏa đánh quyền, rất chậm rãi, vợ chồng Hồ tiên sinh đang ngồi uống trà ở đình nhỏ bên cạnh.

"Diệp lão đầu!" Tô Mạt chạy tới, "Mọi người đang đánh quyền gì vậy, không phải là Thái cực."

Diệp Tri Vân hừ một tiếng, liếc nhìn nàng nói: "Quỷ nha đầu, biết đến nhìn ra rồi sao? Nếu không phải Tĩnh nhi không có ở đây, con sẽ không nhớ đến ta."

Tô Mạt cười nhẹ: "Cha nuôi, người đừng nói oan cho con vậy chứ, sao con có thể đến thăm người được."

Nàng nhìn sắc mặt của Diệp Tri Vân không được khỏe cho lắm, nhưng tinh thần của ông vẫn rất tốt, chỉ cần ông cứ duy trì được như vậy thì sẽ không ngã xuống được. Nàng đỡ lấy ông, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho ông, "Cha nuôi, nên nghỉ ngơi một chút đi."

Nhớ tới vết thương cũ trong người, từ sau khi giúp cứu Tần Nguyên Quân thì công lực cũng bị giảm bớt, trong lòng nàng rất cảm kích, càng thêm kính trọng ông.

Diệp Tri Vân liếc xéo nàng một cái, hừ nói: "Không có việc gì mà lại ân cần, không phải là gian trá thì là trộm cắp."

Tô Mạt bĩu môi,"Uy, lão đầu, người không cần quá phận a... Con chỉ là cảm kích người giúp con cứu Tần Nguyên Quân thôi. Vậy mà người lại nói những lời này, thật là."

Diệp Tri Vân cười hắc hắc, "Nếu như con cảm kích ta, vậy giúp ta khuyên nhủ Tĩnh nhi đi."

Vừa nghe được câu này, Tô Mạt lập tức nhảy sang một bên, làm bộ như không nghe thấy, khuyên Hoàng Phủ Cẩn làm hoàng đế, nàng không cần a.

Nếu Hoàng Phủ Cẩn làm hoàng đế vậy thì đâu còn tự do, cả ngày đều bị chính sự làm phiền muốn chết, mà nàng cũng đã quen được tự do, hậu cung không thích hợp với nàng. Hơn nữa, những đại thần đáng ghét kia, hoàng đế háo sắc, họ cũng quản, hoàng đế chuyên sủng một người họ càng muốn quản, nhất định phải cưới vài người, ân huệ cùng hưởng họ mới bằng lòng.

Nếu nhất thời tức giận, nàng nhịn không được muốn giết họ thì làm sao?

Nàng hừ một tiếng, "Được, khuyên hắn đưa người đi theo rời khỏi chốn thị phi này. Cũng không biết người còn phân vân điều gì, chuyện quá khứ cũng đã qua, chẳng lẽ người còn muốn lật lại để mọi người đều không yên sao?"

Nàng biết Diệp Tri Vân có suy tính riêng, hiện giờ vết thương cũ của hoàng đế tái phát, lại thêm bệnh mới, mà Diệp tri vân cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, vết thương cũ cũng tái phát. Chỉ sợ hai người không còn mấy ngày, vì sao không cố gắng tận hưởng thời gian còn lại, cứ phải suy tính nhiều làm gì?
 
Chương 1573


Khi tiến vào địa cung, lần đầu nhìn thấy Hoàng hậu, Tô Mạt liền nhận thấy người ra đi vô cùng thanh thản, không có đau đớn cũng không có lưu luyến, càng không có vướng bận và oán niệm.

Ngược lại có cảm giác rất yên bình, giống như được giải thoát.

Người đã mất nhìn đã thấu, chỉ có người còn sống vẫn không hiểu, vì vậy cứ dây dưa mãi không dứt.

Diệp Tri Vân thở dài, ánh mắt ảm đạm, làm sao mà ông có thể không hiểu... Đưa mắt nhìn lại những hồi ức của ông, tất cả những tình cảm nồng nhiệt, chân thành đều ở tại nơi đó, đều bị cẩu hoàng đế kia bóp chết.

Tuy rằng ông cố tình cảm với nữ đế nhưng chứ từng có yêu cầu gì quá phận, càng không nghĩ đến tiến cung là hoàng phu, nhưng điều đáng xấu hổ là những kẻ tiểu nhân kia lại nói ông như vậy, nói xấu nữ đế, thậm chí....

Ông cười lạnh, nam nhân kia có gì đáng để nàng yêu?

Hoàng đế luôn miệng nói yêu nàng, chẳng phải là sau này cũng có tam cung lục viện sao, không phải là trái ôm phải ấp sao, còn tham luyến quyền thế, đâu có điểm nào thể hiện là yêu nàng?

Ông buồn bã nói: "Nha đầu, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, không có sức để làm chuyện gì nữa. Khà khà, ta cũng đã hiểu rõ, cũng không bắt buộc Tĩnh nhi phải tiếp nhận cái triều đình này, chỉ cần hai con có năng lực, sẽ có quốc gia cho riêng mình. Nếu một ngày triều đại Đại Chu không còn chịu nổi nữa, hai con có thể quang minh chính đại tiếp nhận nó, cho thiên hạ một con đường sống."

Ông nhìn Tô Mạt, trịnh trọng nói: "Mạt nhi, con đồng ý với ta không?"

Nhất thời Tô Mạt cảm thấy áp lực rất lớn, nàng cười khổ, "Cha nuôi, vì sao nhất định bắt chúng con gánh vác trọng trách lớn như vậy. Thiên hạ có số mệnh của thiên hạ, chúng con có lựa chọn của chúng con."

Diệp Tri Vân giận tái mặt, bộ dạng không vừa ý, Tô Mạt không muốn ông phải khổ sở, đành trấn an ông nói: "Được rồi, người yên tâm, chúng con chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống. Mị ảnh kỵ sĩ đã có gốc rễ trên con đường tơ lụa, chiếm đóng một số ốc đảo, hiện giờ có 3000 kỵ sĩ, chỉ cần bọn con đồng ý,sẽ có thể thành lập một vương quốc của chính mình. Như vậy sẽ không có ai có thể bắt ép được nữa, càng không có ai có thể gây rối cho chúng ta được nữa."

Hai mắt Diệp Tri Vân sáng lên, vui mừng nói: "Tốt, tốt, hai con đã có tính toán như vậy, lão già ta rất vui. Nhưng cẩu hoàng đế kia nhất định sẽ không dễ dàng để cho các con rời đi như vậy. Gần đây hắn rất hay tìm Tĩnh nhi, mà trong lòng lại muốn để Lạc vương lên ngôi, cho nên ta thấy nhất định có âm mưu gì đó."
 
Chương 1574


Tô Mạt cười cười: "Không có chuyện gì đâu."

Nếu không có sự chuẩn bị trước nàng cũng không dám nói liều như vậy.

Ở trong cung Hoàng Phủ Cẩn đang rất bận rộn, hắn cho người về báo rằng hắn vẫn ổn, để cho mọi người không cần lo lắng. Tô Mạt biết tin liền trở về nhà, chuẩn bị để hai ngày sau đến ngân hàng tư nhân kiểm tra một chút.

Sau hai ngày, Tô Mạt cùng Tô Việt, Lan Nhược, Thủy Muội xuất môn. Do tính tình của Thủy Muội rất an tĩnh, vẫn luôn đi theo Hồ tiên sinh học y thuật, đã có một chút thành tựu, cũng được Hồ tiên sinh yêu mến.

Tô Mạt đưa mấy phương thuốc bí mật cho nàng, để nàng dựa theo phương thuốc đó phối dược.

Những dược liệu đó hầu hết là được A Lý mang từ Tây Vực về, có một chút dược liệu được mua ở gần đây, bởi vì vẫn còn thiếu nên Tô Mạt dẫn Thủy muội đi theo, tiện ngang hiệu thuốc liền mua.

Trên đường có rất nhiều binh sĩ, từng tốp từng tốp, khiến dân chúng trở nên khẩn trương, mọi người đều rất vội vàng, ở ven đường có rất nhiều quán nhỏ nhưng lại rất vắng, nhà dân thì hầu hết đều đóng cửa, không ai dám nói lớn tiếng.

Tô Mạt biết tình trạng như hiện nay là do mấy đạo thánh chỉ khám nhà và xử trảm, tuy hiện giờ là tháng tư, đúng ngày mùa, thông thường thì bây giờ sẽ không xử lý án kiện nhưng chuyện mưu phản không được xếp vào đó, cũng không cần đợi sau mùa thu hoạch mới xử trảm, có thể dựa vào quyết định của hoàng đế và kết quả của tam tư hội thẩm mà lập tức xử trảm.

Lưu Tương bị trảm ngay lập tức, tru di tam tộc, khám nhà.

Sau mùa thu hoạch Tả Minh Thụy cũng sẽ bị xử trảm, người nhà và nô bộc sẽ bị sung quân, gia sản sẽ nhập vào quốc khố.

Nhạc Thiếu Sâm bị lưu đày ba nghìn dặm, tịch thu gia sản, người nhà và nô bộc cũng bị sung quân. Tô Mạt vốn nghĩ rằng hắn sẽ bị xử trảm ngay lập tức, ai biết hoàng đế lại làm ngược lại dự đoán của mọi người, phán hắn bị lưu đày. Tô Mạt biết hoàng đế đang xử lý những người mưu phản, không ai có thể cầu tình cho họ, nếu không muốn bị dính vào. May mà hoàng đế không biết Nhạc Thiếu Sâm là người của Diệp Tri Vân, chỉ cho rằng hắn muốn lấy lòng Tả Minh Thụy, nếu không chỉ sợ không đơn giản là lưu đày, khẳng định là sẽ tru di tam tộc.

Ngoài ra vẫn còn một số đồng phạm, tùy tùng, hoặc là bị xử trảm hoặc là bị khám nhà.

Cuối xuân khí trời còn đậm, mùi hoa thoang thoảng trong không khí, khiến con người ta muốn say.

Nhưng không ai có tâm tình muốn thưởng thức trời xuân, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng, tận lực tránh đi những vấn đề nhạy cảm.

Xe ngựa vừa đi vào nội thành, đang trên đường đi đến ra ngoài thành, đột nhiên ngừng lại, con ngựa bỗng chồm lên khiến xe bị xóc nảy mạnh.
 
Chương 1575


Tô Việt vội vàng hỏi xem có chuyện gì.

Xa phu là Lão Trần đang cố gắng trấn an con ngựa, cung kính trả lời: "Công tử, tiểu thư, có người cản xe ngựa của chúng ta."

Tô Việt hỏi là ai, lúc này Lan Nhược lên tiếng, "Hai vị cô nương có bị thương không, làm phiền hai vị nhường đường chúng ta có việc gấp phải làm."

Tô Mạt tựa tiếu tựa phi nhìn Tô Việt một cái: "Nhị ca, chẳng lẽ huynh chọc phải cái nợ đào hoa nào sao?"

Tô Việt vội phủ nhận, "Mạt nhi, không cần trêu huynh như vậy, nhị ca của muội luôn ngay thẳng nha."

Kim Kết ghé vào bên tai Thủy muội nói nhỏ, sau đó hai người cùng che miệng cười, mặt Tô Việt bỗng đỏ bừng lên.

Bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược nhẹ giọng hỏi han, tiếp theo rèm che cửa bị một cánh tay nâng lên, đó là một bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài, mềm mại không xương, vô cùng đẹp.

Sau đó có một giọng nói mềm mại vang lên, rèm che bị nhấc lên một khoảng, nửa che nửa đậy để lộ ra khuôn mặt khổ sở động lòng người.

"Vương gia, vương gia, cầu xin người gặp tiểu nữ một lần, để tiểu nữ nói ra suy nghĩ của mình."

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, khiến cho người khác khó mà cự tuyệt được, sinh ra lòng thương hại, không đành lòng muốn đồng ý với nàng.

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, khẽ hừ nhẹ một tiếng, lần này ra ngoài không muốn bị người khác cản trở hay gặp phải phiền toái gì, nàng cố ý để cho Lan Nhược mượn xe của vương phủ, không ngờ lại gặp chuyện này.

Kim Kết vội quát lên: "Ngươi là kẻ nào, lại dám tùy tiện chặn xe của Tề vương, lão Trần còn không mau đuổi nàng đi."

Trên mặt Thủy muội hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cũng không nói gì.

Bên ngoài vang lên tiếng lôi kéo, là Lan Nhược đang kéo nữ tử chắn đường ra, bên ngoài truyền đến những tiếng nức nở nho nhỏ, vẫn mềm mại yếu đuối, khiến người ta tiếc thương.

"Ngươi, các ngươi thật là quá đáng, ta cùng tỷ tỷ muốn gặp vương gia, để cho người cho chúng ta một cái công đạo, ca ca ta đi theo vương gia nhiều năm như vậy, người không thể thấy chết mà không cứu!"

Giọng nói mạnh mẽ, rõ ràng nhưng cũng rất êm tai, chỉ là có chút vội vàng nên có chút bén nhọn.

Tô Việt nhìn Mạt nhi, không nhìn ra cảm xúc của nàng, liền cao giọng nói với Lan Nhược: "Lan Nhược cô nương, chúng ta còn có việc gấp, bảo các nàng ấy để lại cách liên lạc, sẽ đến tìm các nàng sau."

Tô Việt nghĩ rằng nếu hai nữ nhân này thật sự tìm Hoàng Phủ Cẩn, vậy nhiều một việc không bằng thiếu một việc, để bạn hắn nghe trước thử xem.
 
Chương 1576


Nếu có thể liền giúp đỡ, không thể giúp được thì nói với Hoàng Phủ Cẩn, hiện giờ tình cảnh của hắn đang rất lúng túng, hoàng đế vẫn đang kiêng kị hắn, không hề nể tình chút nào.

Tô Việt và Tô Mạt đều cảm thấy hai nữ nhân ở ngoài kia chắc là người thân của Nhạc Thiếu Sâm.

Lan Nhược nói chuyện với hai nàng ấy, một người thì có vẻ thỏa hiệp, một người thì vẫn dây dưa không dứt, Lan Nhược nổi giận liền điểm huyệt nàng, sau đó bảo lão Trần đánh xe đi.

Khi mấy người rời đi vẫn còn nghe được tiếng nức nở, hô lớn "Vương gia, vương gia...", khiến người ta không nói lên lời....

Đi ngang qua tiệm thuốc, Tô Mạt để cho Kim Kết và Thủy muội đi vào mua thuốc, sau đó trực tiếp trở về nhà, ngoài ra cũng cho thị vệ phụ trách bảo vệ hai nàng.

Nàng cùng Tô Việt và Lan Nhược đến ngân hàng tư nhân.

Chưa tới ngân hàng tư nhân mấy người Tô Mạt đã xuống xe, chờ đám người Hoa Tử tập hợp đến.

Từ sau khi học võ công của Hoàng Phủ Cẩn, hiện giờ Hoa Tử cũng đã có chút thành tựu, hơn nữa "Cái bang" không có chỗ ở nhất định, tin tức vô cùng nhanh nhạy.

"Bang chủ, Hoa Tử ra mắt người, Kim chưởng quầy ngoại trừ chỗ ở đằng sau ngân hàng tư nhân, ở hà hoa phường có một căn nhà. Vài huynh đệ của chúng ta đã canh giữ ở đó được mấy ngày, không thấy nhiều người ra vào, nhưng có hai vợ chồng đi mua đồ ăn luôn phải dùng gánh lớn mua về, mà đồ ăn thừa bỏ ra cũng nhiều. Cho nên...."

Tô Mạt gật đầu, ý nghĩ này của Hoa Tử cũng đúng, vậy chứng tỏ trong căn nhà kia có dấu người, ít nhất là mấy nam nhân.

Tô Mạt dặn dò hắn vài câu, để bọn họ chú ý an toàn, nàng liền dẫn người đi vào ngân hàng tư nhân.

Trước kia đều là Tô Việt đến, nàng không quen thuộc với ngân hàng tư nhân lắm, thấy bọn họ đang phỏng đoán thân phận và ý đồ của nàng.

Đã có người đi báo cho Mẫn chưởng quầy và Kim chưởng quầy, hai người vội vàng ra đón tiếp, hai người vừa cười vừa thi lễ.

Kim chưởng quầy năm nay đã sáu mươi, đôi mắt nhỏ nhưng nhìn rất lanh lợi, chắp tay thi lễ với Tô Mạt và Tô Việt, không che dấu sự kinh ngạc của mình, cười nói: "Hai vị lão bản rất ít khi đến thăm a, sao hôm nay lại có hứng đến vậy, mà đến cũng không cho người báo trước. Nếu có việc Kim mỗ tất nhiên sẽ tự mình đến cửa, đâu cần hai vị phải đến tận đây."

Nói xong lại quay sang nói với Mẫn chưởng quầy: "Mẫn lão đệ, ngươi cũng thật là, không nói trước cho lão ca một tiếng, hai vị lão bản đến đây mà chưa có chuẩn bị gì cả."

Ý muốn nói, nếu hiện tại Tô Mạt muốn kiểm tra sổ sách vậy không phải là lộ hết những chi tiết khai sai kia sao?

Tô Mạt chỉ cười không nói, hàn thuyên vài ba câu, sau đó mấy người liền tiến đến phòng chứa sổ sách quan trọng nhất của ngân hàng tư nhân.
 
Chương 1577


Đồ dùng trong phòng đều được làm bằng gỗ, trên tường có treo tranh chữ cổ, còn có mấy chậu cây cảnh xanh tốt, khắp nơi đều ngập tràn sắc xuân.

Tùy tiện hàn thuyên vài câu, Kim chương quỹ liền chủ động nói muốn Tô Mạt kiểm tra sổ sách và hướng dẫn một chút, Tô Mạt cười nói: "Kim chưởng quỹ lo lắng nhiều rồi, ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi, không phải vì sổ sách mà đến ngân hàng tư nhân. Nếu đến đây tất nhiên phải đến chào hỏi hai vị chưởng quỹ, hai vị đã vất vả nhiều rồi, rời xa quê hương đi tới kinh thành, thật không dễ dàng. Vất vả, vất vả!"

Kim chưởng quỹ và Mẫn chưởng quỹ đều vội vàng nói không hề vất vả.

Kim chưởng quỹ nói lòng vòng cũng nói đến vấn đề tăng chi tiêu, nội dung cũng giống như Mẫn chưởng quầy đã nói qua cho Tô Mạt, nói là vì việc trang hoàng và một số công việc khác, nên ngân hàng tư nhân đã thuê thêm người cho nên chi tiêu có chút nhiều.

Ông cũng đã có tính toán, không tính toán những sổ sách đó, đều được tính vào phần hoa hồng của Thẩm gia.

Tô Mạt cười nói: "Kim chưởng quầy, cũng không cần phải cẩn thận như vậy, chuyện này vốn không phải do chúng tôi quyết định. Lại nói, hai nhà hợp tác, vốn là chúng tôi được nhờ từ Thẩm lão gia, nếu ngay cả chuyện này cũng so đo vậy thì sao có thể làm ăn được?"

Nàng vốn không để ý đến chuyện Kim chưởng quầy lấy nhiều tiền như vậy, mà những người Kim chưởng quầy mời đến rất có thể là những người mà đang tìm.

Những mị ảnh kỵ sĩ mà nàng và A Lý huấn luyện không giống với những tử sĩ được chiêu mộ, bọn họ là huynh đệ của nàng, nàng cũng không thể để họ chết một cách vô ích.

Nếu đã đi theo nàng, thì nàng sẽ có trách nhiệm với họ.

Rất nhanh, thủ hạ của Kim chưởng quầy đưa những sổ sách chỉ tiêu đưa vào, sắp xếp gọn gàng trên bàn trà của Tô Mạt.

Tô Mạt cũng không thèm nhìn đến, chỉ liếc nhìn bọn họ, sau đó nói với Kim chưởng quầy: "Làm ăn lâu như thế, với bản lĩnh của Kim chưởng quầy, như vậy nhân khẩu trong ngân hàng tư nhân tăng lên không ít. Vẫn thường nghe nói tiêu sư của Thẩm gia võ công không tầm thường, thật muốn được gặp thử một lần, không biết Kim chưởng quầy có thể từ bỏ thứ yêu thích cho chúng tôi mượn mấy người một thời gian."

Suy nghĩ của Kim chưởng quầy quay một vòng, phỏng đoán thử suy tính của Tô Mạt, cười cười sai thủ hạ đưa những tiêu sư tốt của ngân hàng tư nhân đến cho Tô Mạt xem.

Không ngoài suy đoán của Tô Mạt, trong những người đó tất nhiên không có người Tô Mạt muốn tìm, họ chính xác là những tiêu sư bình thường.

Ở bên cạnh Tô Việt giả vờ lật vài trang sổ sách, nếu như Kim chưởng quầy để họ xem tất nhiên sẽ không chê vào đâu được, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tô Mạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Chương 1578


Tô Mạt cười cười, đứng dậy đi ra gặp những tiêu sư này, nàng tùy tiện chọn hai người nhìn không tệ, quay lại nói với Kim chưởng quỹ: "Nghe nói Kim chưởng quỹ có phương thức huấn luyện tiêu sư rất khác biệt. Hiện giờ gia phụ đã không còn là nhân vật quan trọng trong triều nữa, trên tay không có quyền lực gì, từ trước đến nay không thiếu kẻ thù, cho nên..."

Kim chưởng quỹ cười sảng khoái nói: "Tô tiểu thư là muốn Kim mỗ hỗ trợ huấn luyện vài tên hộ vệ? Chuyện này không thành vấn đề, tiểu thư cứ việc đưa người qua."

Tô Mạt nhìn ông một cái, nói cảm ơn, chuyện cứ quyết như vậy.

Kim chưởng quỹ và Mẫn chưởng quỹ muốn mời bọn họ ở lại dùng bữa, Tô Mạt từ chối, chỉ nói là có chuyện, sau đó cùng mấy người Tô Việt cáo từ hai người rồi ra về.

Kim chưởng quỹ cũng không bắt ép họ ở lại, cùng Mẫn chưởng quỹ đưa hai người họ ra cửa, nhìn bọn họ lên xe rời đi, mới quay sang nói đầy ẩn ý với Mẫn chưởng quỹ: "Mẫn lão đệ, xem ra ngươi vẫn có ý kiến đối với lão ca."

Mẫn chưởng quỹ vẫn cười cười như cũ, "Sao lão ca lại nói như vậy, chúng ta đi uống vài chén đi."

Kim chưởng quỹ cười hắc hắc, "Vậy chúng ta đi uống vài chén." Kéo cánh tay Mẫn chưởng quỹ đi vào hậu viện.

Khi đám người Tô Mạt đi qua tiệm thuốc, lại nghe thấy tiếng ồn ào lớn, có cả tiếng quan binh quát tháo. Nàng để cho Lan Nhược đi qua hỏi xem có chuyện gì, kết quả Lan Nhược dẫn về Kim Kết đang nước mắt chảy đầy mặt kèm theo là một tin dữ.

"Tiểu thư, Thủy Muội bị người ta bắt đi mất rồi, thị vệ đi theo thì bị giết, vì gãy cổ mà chết. Hiển nhiên là bị người khác dùng tay vặn gãy."

Tô Mạt nghe thấy nhịn không được vén rèm ra, đứng ở trên xe nhìn Lan Nhược cùng Kim Kết.

Kim Kết khóc đến mù mịt, "Tiểu thư, là em không tốt, không chú ý đến Thủy Muội, để cho nàng ấy bị kẻ xấu bắt mất."

Tô Mạt vội vàng an ủi nàng hai câu, để nàng lên xe, lại sai Lan Nhược đi hỏi thăm tin tức.

Lúc đó chuyện xảy ra rất nhanh, sau khi Kim Kết và Thủy Muội chọn xong dược liệu, bởi vì có thị vệ đi theo nên hai người muốn đi mướn xe, đột nhiên có một người lao tới, không nói lời nào liền bắt lấy Kim Kết và Thủy Muội, Thủy Muội vội đẩy Kim Kết ra, chính mình liền bị bắt, mà khi thị vệ tiến lên chưa kịp ngăn cản đã bị giết, người nọ liền mang Thủy Muội đi mất.

Tô Mạt bảo Kim Kết miêu tả lại bộ dạng của người đó, nàng căn bản không nhìn được cái gì, chỉ biết là người nọ khoác một cái áo choàng rất lớn, trên đầu đội nón có buông lụa đen, không thể nhìn thấy mặt.

Tô Việt liền đi đến nói chuyện cùng quản sự quan binh, để họ tận lực hỗ trợ tìm ra kẻ đó.
 
Chương 1579


Ban đầu đám quan binh kia có phản ứng không vừa ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy hắn là Nhị công tử phủ Quốc công, lại là nhị ca của vương phi tương lai của Tề vương thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận đón tiếp, nói là lập tức cho người báo lên trên, ngoài ra còn có dán bức họa các kiểu.

Trong lúc này mọi người cũng không có manh mối gì, chỉ có thể trở về phủ trước.

Hoàng Phủ Cẩn vừa mới ra khỏi cung, trên người vẫn là bộ triều phục chưa kịp thay, liền vội vàng tới phủ Quốc Công gặp Tô Mạt.

Y phục màu đen được thêu kim long càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn, một đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy nàng thì như bừng sáng.

Tuy mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần vẫn sảng khoái như cũ.

"Mạt nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Phủ Cẩn thấy Kim Kết khóc sưng đỏ đôi mắt, sắc mặt ngưng trọng của Tô Mạt và bộ dạng khẩn trương của Tô Việt, hắn lập tức biết có chuyện đã xảy ra.

Tô Mạt đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết: "Không biết ai lại muốn bắt Thủy Muội đi."

Thủy Muội chỉ là một nha đầu bình thường, không có bối cảnh, nếu nói là vì đi theo nàng mới bị bắt để uy hiếp thì cũng hơi gượng ép.

Bọn họ làm sao có thể chắc là nàng sẽ vì một Thủy Muội mà thỏa hiệp? Huống hồ Thủy Muội cũng không có quan hệ nhiều với Tô gia, với võ công của người áo choàng đó, nếu muốn một người đi cũng không phải là quá khó.

Trong nhất thời mọi người đều không nghĩ ra đầu mối gì.

Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng một lúc, lại cùng nàng thương lượng làm sao có thể tìm được tên áo choàng đó cứu Thủy Muội trở về, hắn cho người đi truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, để cho Ngụy vương hỗ trợ.

Hiện giờ trị an trong kinh thành đã thuộc phạm vị quản lý cả Hoàng Phủ Giới, xem ra hoàng đế ngày càng tin tưởng hắn, chẳng những đem binh quyền của đại doanh binh Tây Sơn cho hắn, lại còn để cho hắn phụ trách hoàng cung, Hoàng thành, trị an kinh thành.

Ba chỗ trị an đều quy về một tay, đây là chuyện chưa từng có.

Vài ngày sau, người của Hoàng Phủ Giới cơ hồ đem kinh thành lật tung lên, tóm được không ít đám lưu manh, du côn vô lại nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.

Tô Mạt cũng biết họ đã cố hết sức, kẻ địch là có chuẩn bị mà đến, bọn họ có gấp cũng không được.

Kim Kết gấp đến độ ngày nào cũng khóc, "Tiểu thư là do em không tốt."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom