Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 997


Chương 997

Cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, Trình Thu Uyển chợt nhớ ra khi ở trên xe Hà Kim Minh đưa cho mình một cốc nước, chẳng lẽ cốc nước đó có vấn đề?

Trình Thu Uyển nhìn Hà Kim Minh với vẻ không dám tin, suy sụp gào thét: “Cốc nước anh đưa cho tôi có thuốc? Anh dám giúp cô †a hại tôi, tại sao? Chẳng phải anh nói anh không còn thích cô ta nữa rồi sao?”

“Tôi không nói như vậy thì làm sao cô chịu tin tôi?” Hà Kim Minh đi đến bên Trình Thu Uyển, cúi xuống nhìn cô ta: “Trình Thu Uyển, tôi thật lòng thích Thư Nghi, đương nhiên sẽ không giúp cô hại cô ấy, sở dĩ tôi nói như vậy là để cô buông lòng nghỉ ngờ thôi.”

“Cho nên anh chưa từng lên giường với cô ta? Vừa nãy cũng không bỏ thuốc cô ta đúng không? Chỉ là lừa tôi thôi, anh lừa tôi!

Con khốn này có gì tốt? Tại sao anh lại giúp cô ta? Tại sao các anh đều giúp cô ta?”

Trình Thu Uyển hét lên với Hà Kim Minh, trong lòng cô ta cảm thấy không chấp nhận được sự thật này, tại sao lại vậy chứ? Sao người bị đùa giỡn xoay vòng vòng lại là cô ta?

“Không, không thể nào!” Nghĩ đến gì đó, Trình Thu Uyển chợt ngẩng đầu nhìn Trình Thư Nghi: “Tôi cho thuốc vào thịt kho tàu, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ăn rồi, sao cô lại không làm sao chứ?”

Trình Thư Nghi từng bước đi về phía Trình Thu Uyển, trên người toát ra khí thế đáng sợ: “Quả nhiên là cô động tay động chân.

Trình Thu Uyển, tôi vẫn luôn muốn hỏi cô rốt cuộc tôi đã đắc tội cô chỗ nào? Vì sao cô lại không chịu bỏ qua cho tôi, đến thủ đoạn hèn hạ thế này mà cũng dùng được!”

“Là bởi vì cô đáng chết!” Trình Thu Uyển điên cuồng hét lên: “Cô cướp Cố Mặc Ngôn của tôi đã là đắc tội tôi rồi. Cố Mặc Ngôn là của tôi, tôi lớn lên từ nhỏ cùng anh ấy, anh ấy còn là mối tình đầu của tôi, anh ấy nên là của tôi, cô dựa vào đâu mà kết hôn với anh ấy? Dám cướp đồ của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá!”

“Vậy sợ là phải khiến cô thất vọng rồi.” Trình Thư Nghi nói ra điều.

càng khiến Trình Thu Uyển sụp đổ hơn: “Tôi không chỉ không sao, hơn nữa còn là Cố Mặc Ngôn đưa tôi đến bệnh viện. Cô tưởng rằng sau khi biết những thủ đoạn bẩn thỉu này của cô, anh ấy còn có thể yêu cô được nữa sao?”

“Cố Mặc Ngôn đưa cô đến bệnh viện?” Trình Thu Uyển không dám tin vào điều mình nghe được: ‘Vậy những lời anh ấy nói với tôi vừa nấy đều là giả sao? Ha ha ha! Đều là giả, các người thông đồng lừa gạt tôi, các người đều giúp con khốn này lừa tôi!”

Trình Thu Uyển chỉ vào Trình Thư Nghi rồi cười phá lên, có vẻ thần kinh của cô ta đã bị sự thật bất ngờ này kích thích, đã trở nên không bình thường nữa “Trình Thu Uyển, im miệng!” Bị người hãm hại mình chỉ vào mặt chửi là con khốn hết lần này đến lần khác, Trình Thư Nghi thật sự không chịu nổi nữa Cô cúi xuống đè Trình Thu Uyển lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nghiêm nghị hỏi: “Vụ bắt cóc năm xưa là thế nào? Vừa nãy cô nói vì cứu nhà họ Trình nên mới có vụ bắt cóc đó, cô nói vậy là có ý gì? Có phải cô và Cố Thành Vũ cùng nhau bắt cóc Cố Mặc Ngôn không?”

Trình Thu Uyển bị câu nói này của Trình Thư Nghi làm cho tỉnh táo trở lại, trong mắt cô ta đầy hoảng sợ, thầm trách mình vừa nãy không nên nhất thời miệng nhanh hơn não nói ra chuyện này.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì hết, sao tôi lại bắt cóc Cố Mặc Ngôn được? Tôi không biết. Chuyện năm đó không liên quan gì đến tôi, tôi cũng là người bị hại, tôi không biết gì hết.” Trình Thu Uyển né tránh ánh mắt của Trình Thư Nghi, nói năng lộn xộn không mạch lạc.

“Vậy cô giải thích xem lời vừa rồi của cô là có ý gì? Vì sao cô lại nói như vậy!” Trình Thư Nghi không buông tha, tiếp tục hỏi.

Năm năm trước cô đã rất nghi ngờ vụ bắt cóc này, cũng đã nhờ ông cụ Cố cho người điều tra lại. Tuy tìm ra một số manh mối nhưng còn chưa tìm ra chân tướng thì đã ly hôn với Cố Mặc Ngôn, sau đó lại ra nước ngoài nên không điều tra tiếp.

Bây giờ nghe Trình Thu Uyển nói như vậy, trong lòng Trình Thư Nghi càng thêm chắc chắn chuyện năm đó khẳng định có liên quan đến cô ta, hôm nay cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
 
Chương 998


Chương 998

“Tôi… Tôi… Vừa rồi tôi không nói gì cả, tôi không biết cô đang hỏi chuyện gì.” Dưới tình huống cấp bách, Trình Thu Uyển cũng không nghĩ ra được cái cớ nào hay, chỉ có thể phủ nhận Thấy vậy, trong lòng Trình Thư Nghi càng khẳng định suy đoán của mình: “Trình Thu Uyển, bây giờ phủ nhận đã muộn rồi, hôm nay dù thế nào cô cũng phải nói rõ ràng chuyện này, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Đối mặt với lời uy hiếp của Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển hoàn toàn không để tâm, hai người tranh đấu bao nhiêu năm, cũng coi như hiểu rõ về nhau. Cô ta tự cho rằng mình biết Trình Thư Nghi là người thế nào, cô vừa mềm lòng vừa không có tiền đồ, làm việc không đủ tàn nhẫn và quyết đoán, chắc chắn không thể làm được việc gì lớn.

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển lại có tự tin: “Trình Thư Nghi, cô bớt hù dọa tôi đi, mau cho tôi về ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

“Cứng miệng không chịu nói chứ gì?” Trình Thư Nghi nâng cao giọng hơn, trong mắt thoáng hiện lên tín hiệu nguy hiểm: “Được, là cô ép tôi đấy, tôi cũng muốn xem xem cô sẽ không tha cho tôi thế nào.”

Trình Thư Nghi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Hà Kim Minh: “Anh ra ngoài trước đi, chuyện lát nữa, anh không tiện có mặt ở đây.”

Hà Kim Minh nghe Trình Thư Nghi nói vậy thì hơi lo lắng: “Thư Nghi, em muốn làm gì? Anh ở lại đây với em thì hơn, em ở đây một mình anh không yên tâm.”

Trình Thư Nghi liếc Trình Thu Uyển, nói với Hà Kim Minh: “Anh yên tâm, bây giờ cô ta không có chút sức lực nào hết, tôi sẽ không sao đâu, anh ra ngoài một lát đi.”

“Vậy em nói cho anh biết em muốn làm gì trước đi đã.’ Hà Kim Minh đến gần Trình Thư Nghi, nhìn vào mắt cô hỏi. Anh ta nhìn ra được bây giờ cô đang hơi kích động, anh ta sợ cô sẽ làm ra chuyện gì bất thường.

Trình Thư Nghi còn chưa kịp trả lời thì Trình Thu Uyển ở bên cạnh đã hoảng hốt lo sợ hét lên: “Cô bảo Hà Kim Minh ra ngoài làm gì?! Trình Thư Nghi, rốt cuộc con khốn cô định làm gì tôi?”

Trình Thư Nghi cau mày, đi đến đứng cạnh Trình Thu Uyển: “Tôi muốn làm gì à?! Vậy cô phải hỏi xem năm xưa cô đã làm gì với tôi! Trình Thu Uyển, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng năm đó tôi từng trải qua, hôm nay tôi cũng sẽ cho cô nếm trải hết.”

Nói xong câu này với Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi quay lại nói với Hà Kim Minh: “Anh yên tâm, tôi có chừng mực, sẽ không làm bừa đâu.”

Thấy Trình Thư Nghi vẫn còn lý trí, Hà Kim Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng cô ở một mình với Trình Thu Uyển.

Mặc dù hai chân Trình Thu Uyển không tiện, bây giờ cũng đã bị bỏ thuốc, nhưng cô ta là người xảo quyệt, biết đâu lại nghĩ ra thủ đoạn gì nham hiểm. Không ai có thể đảm bảo rằng Trình Thư Nghi sẽ không bị thương.

“Thư Nghi, anh…”

Biết Hà Kim Minh muốn nói gì, Trình Thư Nghi ngắt lời anh ta: “Hà Kim Minh, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này. Đây là ân oán cá nhân giữa hai chúng tôi, anh ra ngoài trước đi được không?”

Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn thoả hiệp: “Được, vậy anh ở ngoài cửa, có chuyện gì em nhất định phải gọi anh ngay đấy nhé.”

“Ừm” Trình Thư Nghi cảm kích nhìn Hà Kim Minh, gật đầu thật mạnh Đến khi Hà Kim Minh ra ngoài, Trình Thư Nghi lại quay đầu nhìn Trình Thu Uyển: “Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, vụ bắt cóc năm đó rốt cuộc là như thế nào?”

“Trình Thư Nghi, con khốn nạn vô liêm sỉ, cô thả tôi ra!” Nhìn vẻ lạnh lẽo trên mặt Trình Thư Nghi, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng thấy sợ hãi: “Cô làm thế này là thẩm vấn bất hợp pháp, là phạm pháp. Cô thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
 
Chương 999


Chương 999

Nghe câu này của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi không khỏi cảm thấy nực cười.

“Trình Thu Uyển, tôi còn tưởng cô không biết hai chữ phạm pháp.

viết như thế nào chứ, thì ra cô cũng biết à. Vậy những chuyện cô làm với tôi trước đây được coi là gì? Bây giờ cô nói với tôi những điều này mà không thấy nực cười à? Chuyện năm đó rốt cuộc là sao? Rốt cuộc cô có nói không!”

*Vụ bắt cóc đó không liên quan đến tôi, tôi không biết cô đang nói gì cả.” Trình Thu Uyển vẫn cương quyết không chịu nói, cô ta không thể nói được, nói ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Thấy Trình Thu Uyển không chịu thừa nhận, Trình Thư Nghi cũng không hỏi tiếp nữa, đi đến bên cô ta bắt đầu cởi quần áo của cô †a.

Nếu cô ta không chịu chủ động nói thì cô sẽ nghĩ cách uy hiếp cô †a, cô không tin không cạy được miệng cô ta ra.

Trình Thu Uyển hoảng sợ trước hành động đột ngột của Trình Thư Nghi, ngây ra một lúc rồi bắt đầu liều mạng giấy giụa, nhưng người cô ta thực sự không có chút sức nào hết, chỉ có thể để Trình Thư Nghi làm gì thì làm.

*Trình Thư Nghi, mày cởi quần áo tao làm gì? Tránh ra, cút đi!

Con khốn nạn, cút đi! Mày đừng động vào tao!” Trơ mắt nhìn quần áo mình lần lượt bị cởi ra, cảm xúc của Trình Thu Uyển gần như sụp đổ, cô ta khóc lóc hét lên với Trình Thư Nghi.

Trình Thư Nghi phớt lờ tiếng mắng mỏ của Trình Thu Uyển, cô cởi nốt món đồ cuối cùng trên người Trình Thu Uyển, sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp hình cô ta.

Nhận ra mục đích của Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển như phát điên: “Trình Thư Nghi, mày dừng lại ngay! Đồ xấu xa, mày muốn làm gì hả! Đồ không biết xấu hổ, đồ khốn nạn! Mau xoá ảnh đi cho tao, không được chụp nữa, dừng lại cho tao!”

Sau khi chụp hơn chục bức, Trình Thư Nghi buông điện thoại xuống, nhìn Trình Thu Uyển lạnh lùng chế giễu: “Không phải vừa nãy cô còn nói không tha cho tôi ư? Bây giờ biết sợ rồi à?”

“Trình Thư Nghi, mày không phải người!” Trình Thu Uyển nước.

mắt giàn giụa: “Sao mày có thể làm chuyện này chứ? Sao mày dám làm chuyện này với tao!”

“Năm đó cô dám tìm ăn mày đến sỉ nhục tôi, bây giờ tôi chỉ chụp cô vài bức thôi, tôi có gì không dám làm chứ!” Trình Thư Nghi nghiêm nghị nói, trên mặt đầy vẻ căm hận, như hai người hoàn toàn khác với ngày thường.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng sự việc năm ấy vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô, hình ảnh người ăn xin hôi hám đó từng bước tới gần mình, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên. Chỉ cần nhớ lại lúc đó mình bị bao vây, quần áo bị xé rách là cô lại ước được băm vằm Trình Thu Uyển ra thành ngàn mảnh.

“Vừa nãy khi tôi cởi quần áo của cô để chụp ảnh, cô cảm thấy thế nào? Đau đớn? Tuyệt vọng?” Trình Thư Nghi cúi xuống hỏi Trình Thu Uyển với ánh mắt thù hận: “Nhưng thế này có là gì, cảm giác.

của tôi khi xưa còn đau đớn hơn cô gấp trăm lần nghìn lần!”

“Khi ấy tôi bị sỉ nhục, còn cô cầm máy ảnh đứng bên cạnh chụp, đáng lẽ cô nên nghĩ đến thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, sẽ có ngày báo ứng tìm đến với côi”

“Mày đáng đời, năm đó là mày đáng đời!” Lúc này trong lòng.

Trình Thu Uyển cực kỳ hận Trình Thư Nghi, chỉ hận năm đó không giết chết cô: “Trình Thư Nghi, mày sẽ không được chết tử tế đâu, tao sẽ không tha cho mày, không bao giờ! Năm xưa tao nên giết mày ngay mới phải, mày đáng chết, đáng chết!”

Nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn chửi mảng nguyền rủa mình, lần đầu tiên Trình Thư Nghi có xúc động muốn tát người. Năm xưa cô ta làm chuyện như vậy với mình mà sao cô ta vẫn không hề thấy hối lỗi chút nào chứ?
 
Chương 1000


Chương 1000

Trình Thư Nghi kìm nén lửa giận, đưa điện thoại tới trước mặt Trình Thu Uyển, để cô ta nhìn rõ ảnh chụp vừa nấy: “Trình Thu Uyển, tôi khuyên cô hãy nói thật chân tướng vụ bắt cóc năm đó đi, đừng ép tôi phải đăng những tấm hình này.”

“Mày dám! Mày không được làm vậy, Trình Thư Nghi, mày không được làm như vậy!” Nghe Trình Thư Nghi định công bố ảnh nude của mình với công chúng, Trình Thu Uyển lập tức hoảng loạn.

“Vậy cô giải thích rõ ràng chuyện năm đó cho tôi đi!”

“Tao… Tao không biết, tao không biết gì hết.” Trình Thu Uyển vừa khóc vừa lắc đầu, cô ta không thể nói, tuyệt đối không thể nói.

Nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn phủ nhận, Trình Thư Nghi hơi mất kiên nhẫn, xem ra cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì đừng trách cô độc ác.

Khi Trình Thư Nghi đang suy nghĩ nên dùng cách gì để khiến Trình Thu Uyển nói ra thì điện thoại bỗng đổ chuông, cô cầm lên nhìn thì thấy là Cố Mặc Ngôn gọi đến.

Trình Thư Nghi nhìn Trình Thu Uyển rồi nghe điện thoại. Nếu là chuyện liên quan đến Cố Mặc Ngôn thì nên để anh tới, tận tai nghe Trình Thu Uyển nói thì tốt hơn.

“Thư Nghi, là anh đây, kế hoạch thế nào rồi?” Giọng nói lo lắng sốt ruột của Cố Mặc Ngôn vang lên ở đầu dây bên kia, tuy đã đồng ý để Trình Thư Nghi tự giải quyết chuyện này nhưng anh vẫn không yên tâm, sợ cô không phải đối thủ của Trình Thu Uyển độc ác, khiến bản thân bị thương.

“Rất thuận lợi, bây giờ tôi đang ở nhà Hà Kim Minh, anh cũng tới đây đi, có một số chuyện tôi muốn anh nghe thấy” Trình Thư Nghi đáp.

“Được, bây giờ anh tới ngay, em chờ anh.” Trình Thư Nghi vừa nói xong, Cố Mặc Ngôn đã lập tức đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Thư Nghi lắc điện thoại với Trình Thu Uyển: “Biết ai vừa gọi điện thoại cho tôi không?”

Trình Thu Uyển đang trần truồng nào còn tâm tư để đoán những chuyện này: “Con điếm này, mau thả tao ra! Trình Thư Nghi, mày làm vậy sẽ gặp quả báo, mày nhất định sẽ gặp quả báo!”

“Tôi gặp quả báo à?” Trình Thư Nghi lộ vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Trình Thu Uyển, đây đều là cô tự làm tự chịu, năm đó cô làm chuyện như vậy với tôi, bây giờ đều là quả báo của cô, cô đáng đời!”

“Nếu như năm đó mày ngoan ngoãn ly hôn với Cố Mặc Ngôn thì sao tao lại tìm người bắt cóc mày? Là lỗi của mày. Trình Thư Nghi, đó đều là mày tự chuốc lấy, không thể trách người khác được!”

Trình Thu Uyển căm phẫn quát lên với Trình Thư Nghi, mái tóc trước đó giấy dụa xõa tung ra dính lên khuôn mặt đẫm nước mắt, trông cô ta như một bà điên.

Nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn ngang ngược như vậy, Trình Thư Nghi đột nhiên cảm thấy bất lực, cô còn nói lý với loại người như: vậy làm gì? Chỉ e trong lòng cô ta sẽ luôn cảm thấy người khác có lỗi với mình.

Trình Thư Nghi hít sâu một hơi, trong lòng tự cười nhạo chính mình, không ngờ cô lại còn muốn nghe Trình Thu Uyển nói xin lỗi mình nữa chứ, đúng là mơ mộng hão huyền.

“Trình Thu Uyển, tôi không ngại nói thẳng cho cô biết, người vừa gọi điện thoại cho tôi là Cố Mặc Ngôn. Tôi muốn cô tự nói với anh ấy rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào.”

Nghe Trình Thư Nghi gọi Cố Mặc Ngôn tới, trong lòng Trình Thu Uyển loạn đến rối tinh rối mù: “Mày gọi anh ấy tới làm gì, tao nói cho mày biết, chuyện năm đó không liên quan đến tao, mày gọi Cố Mặc Ngôn tới cũng vô dụng.”

“Thế à?” Trình Thư Nghi bình thản trả lời: “Hy vọng lát nữa cô vẫn có thể mạnh miệng như vậy.” Sau khi nói xong câu đó, Trình Thư Nghi bước sang một bên, cầm lấy quần áo của Trình Thu Uyển mặc lại cho cô ta.
 
Chương 1001


Chương 1001

Nhìn thấy nụ cười như có như không trên khóe miệng Trình Thư Nghị, trong lòng Trình Thu Uyển dâng lên cảm giác sợ hãi không thể giải thích được. Rõ ràng người trước mặt đã không còn là Tô Thư Nghi bị cô ta đùa bỡn xoay vòng năm đó nữa.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Trình Thu Uyển run giọng nói, ánh mắt cô ta nhìn Trình Thư Nghi giống như nhìn thấy ma quỷ: “Trình Thư Nghi, tao cảnh cáo mày, mày đừng làm bậy!”

Trình Thư Nghi khoác bừa áo khoác của Trình Thu Uyển lên cho cô ta, sau đó không để ý đến cô ta nữa, xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa tay bằng nước rửa tay nhiều lần, Trình Thư Nghi mới cảm thấy sự khó chịu trong lòng tiêu tán đi một chút. Còn vì sao lại đột nhiên có cảm giác ngột ngạt như vậy, cô cũng không thể giải thích được Trình Thư Nghi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cảnh tượng suýt bị người ta làm nhục lần đó lại hiện lên trong tâm trí cô.

Không thể, mình tuyệt đối không thể mềm lòng, đây đều là những gì Trình Thu Uyển nên nhận, cô nhất định phải đặt một dấu chấm hết vào hôm nay.

Thấy Trình Thư Nghi đi ra, Trình Thu Uyển gào lên với cô: “Mày tuyệt đối không được để lộ những bức ảnh đó, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, mày không thể hèn hạ như vậy được!”

Trình Thư Nghi vốn định mở cửa đi tìm Hà Kim Minh thì nghe thấy câu nói này, cô đột nhiên quay người đi tới bên cạnh Trình Thu Uyển, nhìn vẻ tàn ác tràn ngập trong mắt cô ta.

“Tôi hèn hạ? Lúc trước khi cô tìm người làm nhục tôi, cô đã nói gì lúc ở bên cạnh quay video? Rồi cả chuyện cô và Cố Thành Vũ đã uy hiếp Cố Mặc Ngôn công khai thông tin khách hàng như thế nào? Chẳng lẽ mới đó cô đã quên rồi sao? Muốn từ từ nói chuyện à? Được, vậy cô đợi lát nữa cứ từ từ nói với Cố Mặc Ngôn rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì!”

“Chuyện năm đó đều là một tay Cố Thành Vũ bày kế, không liên quan gì đến tao hết. Mày muốn tao phải nói gì, mày mau thả tao rat”

Trình Thư Nghi không muốn nghe Trình Thu Uyển nói những lời vô nghĩa nữa, cô đi ra mở cửa, nhìn thấy Hà Kim Minh đang lo lắng chờ đợi.

“Thư Nghi, em không sao chứ?” Hà Kim Minh nhìn Trình Thư Nghi từ trên xuống dưới, chỉ sợ cô chịu thiệt thòi gì.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, nghiêng người để Hà Kim Minh bước vào.

Nhìn thấy dáng vẻ quân áo không chỉnh tề của Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh nhíu mày, anh ta quay người nhìn Trình Thư Nghi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Không hiểu sao hô hấp của Trình Thư Nghi hơi ngưng lại, sau đó cô giả vờ như không thèm để ý: “Chụp mấy bức ảnh có thể làm cho cô ta nói thật thôi.”

Nói thật? Hà Kim Minh ngẫm lại, sau đó lên tiếng hỏi: “Ý em là vụ bắt cóc Cố Mặc Ngôn mà em mới nhắc tới à?”

“Ừ; Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “Năm đó lúc còn chưa ly hôn với Cố Mặc Ngôn, tôi đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Trình Thu Uyển rồi. Chỉ là sau này xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi cũng không tiếp tục điều tra. Lần này Trình Thu Uyển đã nhắc đến, tôi nhất định phải làm cho chính miệng cô ta nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, trong lòng Hà Kim Minh có chút ghen tuông. Có vẻ như Trình Thư Nghi quan tâm đ ến Cố Mặc Ngôn nhiều hơn anh ta nghĩ. Nếu như trong lòng cô thật sự không có Cố Mặc Ngôn, tại sao lại chấp nhất sự thật năm đó như thế?

Nhìn thấy Hà Kim Minh bước vào, Trình Thu Uyển dường như thấy được một tia hy vọng: “Hà Kim Minh, anh thả tôi ra ngoài đi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh không thể thấy chết không cứu được. Cầu xin anh đấy, anh bảo Trình Thư Nghi thả tôi ra ngoài đi.”

Vẻ mặt đáng thương lúc nói chuyện của Trình Thu Uyển khiến trong lòng Hà Kim Minh không thoải mái. Quen biết nhiêu năm như vậy, anh ta luôn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và ngang bướng của Trình Thu Uyển, đây là lần đầu tiên thấy cô ta cầu xin người khác thê thảm như vậy.
 
Chương 1002


Chương 1002

Nhưng suy cho cùng, cô ta luân lạc tới tình cảnh ngày hôm nay cũng là do cô ta tự làm tự chịu. Nếu không phải trước đó cô ta rắp tâm muốn hại người thì cũng sẽ không bị bọn họ tương kế tựu kế bắt được như vậy.

“Reng reng! Reng reng!” Đang lúc Hà Kim Minh cảm thán trong lòng, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Nhìn thấy Trình Thư Nghi định đi mở cửa, Hà Kim Minh giơ tay ngăn cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cô cẩn thận một chút, dù sao bọn họ trói người lại cũng là không đúng, bị người khác nhìn thấy thì không hay.

“Là Cố Mặc Ngôn, lúc nấy tôi bảo anh ấy tới.” Trình Thư Nghi mỉm cười ra hiệu cho Hà Kim Minh không cần lo lắng, sau đó đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Trình Thư Nghi bình an vô sự, nỗi lo lắng vẫn luôn treo trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng buông xuống, nhưng anh vẫn không yên tâm xác nhận lại: “Thư Nghi, em không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Trình Thư Nghi đóng cửa lại, nhìn Cố Mặc Ngôn nói: “Lần này bảo anh đến là muốn để chính tai anh nghe sự thật chuyện anh bị bắt cóc năm đó.”

“Ý của em là?” Cố Mặc Ngôn không hiểu, chẳng phải đã xác định vụ bắt cóc năm đó là do Cố Thành Vũ lên kế hoạch sao? Lẽ nào còn có sự thật gì mà anh không biết?”

Trình Thư Nghi không trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn mà đưa anh đi thẳng tới trước mặt Trình Thu Uyển, cô nhìn Trình Thu Uyển, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc vụ bắt cóc năm đó là thế nào?”

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn xuất hiện, Trình Thu Uyển cảm thấy hy vọng trong lòng hoàn toàn vỡ vụn. Chuyện năm đó tuyệt đối không thể để Cố Mặc Ngôn biết, nếu như anh biết thì nhất định cô ta sẽ có kết quả tương tự như Cố Thành Vũ. Cô ta không muốn vào tù đâu, tuyệt đối không được!

Cố Mặc Ngôn đã biết kế hoạch của Trình Thư Nghi từ trước nên anh cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Thu Uyển. Nhưng câu hỏi của Trình Thư Nghi lại khiến anh rất bất ngờ.

“Thư Nghi, rốt cuộc em đã điều tra được gì?” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc hỏi, chẳng phải Trình Thu Uyển cũng là người bị hại trong vụ bắt cóc năm đó sao? Tại sao Thư Nghi lại hỏi như vậy?

“Không phải tôi điều tra được gì, mà là vừa rồi lúc tôi giả vờ hôn mê, cô ta đắc ý hả hê, sau đó chính miệng nói ra năm đó vốn là cô ta và Cố Thành Vũ cùng nhau lên kế hoạch cho vụ bắt cóc kia.”

Sau khi giải thích xong những điều này với Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi tiếp tục ép hỏi Trình Thu Uyển: “Vừa rồi cô nói vì cứu nhà họ Trình nên mới làm ra vụ bắt cóc kia. Bây giờ ngay trước mặt Cố Mặc Ngôn, cô giải thích xem rốt cuộc tại sao lại nói như: vậy đi?”

“Gô ta nói bậy, con đàn bà này nói bậy, cô ta muốn đặt điều cho eml” Trình Thu Uyển khóc lóc nói với Cố Mặc Ngôn: “Em vốn chưa từng nói như vậy, chuyện năm đó không hề liên quan gì đến em.

“Đến nước này rồi mà cô còn muốn chối à.” Nghe Trình Thu Uyển lật lọng, trong lòng Trình Thư Nghi hơi nổi nóng: “Lúc nấy cũng không phải một mình tôi nghe được những lời đó, Hà Kim Minh cũng có mặt, rốt cuộc cô có nói như vậy hay không trong lòng mọi người đều biết rõ.”

Nghe Trình Thư Nghi nói, Hà Kim Minh hơi gật đầu với Cố Mặc Ngôn: “Lúc nấy quả thật cô ta đã nói vậy”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Mặc Ngôn lập tức tối đi. Anh vẫn luôn cho rằng vụ bắt cóc năm đó là một mình Cố Thành Vũ làm. Sau này Cố Thành Vũ vào tù vì làm việc ác, anh cũng coi như đã báo được thù cho mình. Thế nhưng anh tuyệt đối không ngờ trong chuyện đó còn có Trình Thu Uyển.

Cố Mặc Ngôn tiến lên một bước, nhìn Trình Thu Uyển bằng ánh mắt u ám: “Rốt cuộc chuyện năm đó có liên quan gì với cô? Tại sao cô lại muốn hợp tác với Cố Thành Vũ bắt cóc tôi!”

Thấy Cố Mặc Ngôn tin tưởng bọn họ, Trình Thu Uyển càng sốt ruột giải thích: “Không phải thế, em không hề hợp tác với Cố Thành Vũ. Cố Mặc Ngôn, anh quên rồi dao? Em và anh cùng bị bắt cóc mà. Năm đó chúng ta yêu nhau như vậy, anh là bạn trai của em, sao em lại hợp tác với người khác bắt cóc anh được chứ?”
 
Chương 1003


Chương 1003

Nói xong, Trình Thu Uyển nhìn về phía Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh bằng ánh mắt đầy oán hận: “Em vốn dĩ chưa từng nói những lời đó, là hai người bọn họ cấu kết với nhau, cố ý nói những lời này để hãm hại em!”

“Ban nấy bọn họ đã bàn bạc xong trước khi anh đến rồi, con đàn bà không biết xấu hổ Trình Thư Nghi này còn thông đồng với Hà Kim Minh, bảo anh ta phối hợp nói dối với cô ta. Những gì em nói đều là thật, anh nhất định phải tin em. Cố Mặc Ngôn, em yêu anh như vậy, em thề với trời tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì làm tổn thương đến anh.”

Thấy Trình Thu Uyển chẳng những không thừa nhận những gì mình đã nói mà còn ngầm gán ghép mình và Hà Kim Minh như: thế, Trình Thư Nghi lập tức giận không có chỗ trút, cô chỉ vào.

Trình Thu Uyển mắng: “Trình Thu Uyển, cô đừng ở đây ngậm máu phun người, trước đó cô…”

Trình Thư Nghi còn chưa nói xong đã bị Trình Thu Uyển lớn tiếng ngắt lời: “Trình Thư Nghi, rõ ràng những lời đó là do chính cô nghĩ ra, tôi vốn chưa từng nói, là cô muốn hại tôi!”

Trình Thu Uyển nhìn sang Cố Mặc Ngôn, kích động nói: “Cố Mặc Ngôn, anh nghe em nói, Trình Thư Nghi đang muốn phá hủy quan hệ của chúng ta, cô ta muốn mượn cơ hội để quay lại bên anh một lần nữa. Lúc nãy em còn nghe cô ta và Hà Kim Minh bàn bạc, đôi cẩu nam nữ bọn họ muốn giành tài sản của anh, sau đó cầm tiền của anh ra nước ngoài sống tự do tự tại, anh đừng bị hai người bọn họ lừa!”

Nghe Trình Thu Uyển càng nói càng quá đáng, rốt cuộc Trình Thư Nghi cũng không nhịn được nữa, mà sắc mặt của Hà Kim Minh cũng đen y như Cố Mặc Ngôn.

Nếu nói vừa rồi trong lòng anh ta còn có chút không đành lòng với Trình Thu Uyển, vậy thì lúc này anh ta chỉ muốn nhổ mạnh một ngụm nước miếng vào mặt cô ta, sau đó nói hai chữ “đáng đời”, hạng người này không đáng được cảm thông!

Trình Thư Nghi lấy điện thoại mở Facebook của mình ra, sau đó tải những bức ảnh cô chụp lúc nấy lên.

Trình Thư Nghi quay về phía Trình Thu Uyển, tức giận nói: “Trình Thu Uyển, cô nhìn rõ rồi hằng nói tiếp, rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào. Nếu như cô còn dám nói hươu nói vượn thì bây giờ tôi sẽ đăng những tấm hình này lên.”

Nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình điện thoại, trong lòng Trình Thu Uyển căng thẳng, sau đó cô ta lại khóc lóc kể lể với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh tin em đi, em tuyệt đối không nói bậy.

Bây giờ anh cũng thấy Trình Thư Nghi uy hiếp em rồi chuốc thuốc em, sau đó chụp những bức hình này để uy hiếp eml Cô ta còn nói, nếu như em không nói theo những gì cô ta dạy thì cô ta sẽ đăng những bức hình này lên mạng.”

“Trình Thu Uyển, cô!” Nghe Trình Thu Uyển căn ngược lại, Trình Thư Nghi tức giận không nói nên lời, sao lại có người vô liêm sỉ đến vậy?

Cố Mặc Ngôn bước đến bên cạnh Trình Thư Nghi đang tức đến run người, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, sau đó nhìn chăm chäm vào Trình Thu Uyển bằng ánh mắt tàn nhãn và nói: “Tôi tin tưởng Thư: Nghi, hôm nay tốt nhất cô nên nói rõ rốt cuộc chuyện năm đó là ‘thế nào, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không đặt những lời Trình Thu Uyển nói trong lòng. Trong mắt anh Trình Thu Uyển đã chẳng còn chút uy tín nào nữa rồi. Bị lừa nhiều lần như vậy, sao anh có thể tin tưởng cô ta được nữa?

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thu Uyển lập tức sụp đổ, cô ta không ngờ mình nói nhiều như vậy mà Cố Mặc Ngôn lại không hề tin mình.

“Tại sao anh không tin em? Những gì em nói đều là sự thật, Trình Thư Nghi đang gạt anh, tại sao anh tin tưởng cô ta chứ không tin eml” Trong lòng Trình Thu Uyển đầy tuyệt vọng, nếu như Cố Mặc Ngôn kiên quyết không tin cô ta, vậy thì cô ta làm gì còn phần thắng?

Trình Thư Nghi hơi cảm động ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn bên cạnh, cô phát hiện trong mắt anh có sự tàn nhẫn chưa từng lộ ra với mình. Anh không tin tưởng Trình Thu Uyển, như vậy thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

©ô dời ngón tay về nút đăng lên trên điện thoại, lạnh lùng nói “Trình Thu Uyển, đừng đóng kịch ở đây, không ai tin tưởng cô đâu. Nếu như cô mạnh miệng kiên quyết không nói chuyện năm đó, vậy thì đừng trách tôi đăng những bức hình này lên.”
 
Chương 1004


Chương 1004

“Cô dám!” Nhìn thấy ngón tay Trình Thư Nghi sắp ấn xuống màn hình, Trình Thu Uyển lập tức rối loạn, nhưng cô ta vẫn không cam tâm cứ thừa nhận như vậy.

“Cố Mặc Ngôn, anh tin em đi, em…” Trình Thu Uyển vẫn muốn thuyết phục Cố Mặc Ngôn tin tưởng mình, chỉ cần Cố Mặc Ngôn không tin Trình Thư Nghi, vậy thì cô ta không có gì phải sợ.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn về phía mình, cô ta chợt im bặt, đó rõ ràng là ánh mắt xem trò vui, trong đó còn mang theo ý giểu cợt. Anh không tin mình, anh không muốn tin mình nữa.

Nhận ra điều này, Trình Thu Uyển lập tức không biết phải làm gì nữa cả. Chuyện đã đến nước này, lá bài duy nhất của cô ta là lòng tin của Cố Mặc Ngôn, cô ta phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải để Trình Thư Nghi đăng những bức ảnh lõa th ể của mình ra ngoài ư?

“Vẫn không chịu nói đúng không?” Trình Thư Nghi nói xong liền chuẩn bị bấm nút đăng lên, cô biết Trình Thu Uyển là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu như cô ta kiên quyết không nói, vậy thì không thể trách cô.

Thấy ngón tay Trình Thư Nghi sắp chạm vào màn hình, rốt cuộc phòng tuyến tâm lý của Trình Thu Uyển cũng sụp đổ, nước mắt đầm đìa rống lên: “Đừng, không được! Tôi nói! Tôi sẽ nói ra chân tướng của vụ bắt cóc năm đó!”

Trình Thư Nghi để điện thoại xuống, lùi về phía sau một bước rồi nói: “Trình Thu Uyển, tốt nhất cô hãy nói ra sự thật, đừng có hòng giở trò gì nữa, nếu không nhất định tôi sẽ công bố những bức hình này ra ngoài.”

Nghe được lời uy hiếp của Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển tức điên người, nhưng cô ta cũng chỉ đành chọn cách thỏa hiệp. Cố Mặc Ngôn không chịu tin cô ta, trong tay Trình Thư Nghi lại có những bức hình ấy, ngoài việc nói hết sự việc năm đó ra, cô ta thật sự không biết còn có cách nào khác nữa hay không.

Trình Thu Uyển không dám nhìn vào mắt của Cố Mặc Ngôn, cô ta cúi đầu, nức nở nói ra sự thật vụ án bắt cóc năm đó.

“Năm đó ba mẹ em qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn, cả nhà họ Trình chỉ còn lại hai anh em em. Khi ấy em vẫn còn nhỏ, vì vậy công ty và gia đình đều do một tay anh trai gánh vác.”

“Nhưng khi ấy anh trai không hề có kinh nghiệm, các cổ đông trong tập đoàn Trình Thị vốn chẳng coi anh ấy ra gì, họ nghĩ đủ mọi cách để giành lấy cổ phần trong tay anh trai. Còn họ hàng bên phía nhà họ Trình không những không chịu giúp anh trai mà họ còn cấu kết với người khác bắt nạt hai anh em còn non trẻ, ai cũng muốn nhân cơ hội đó giành lấy tài sản của nhà họ Trình.”

Nói đến đây, Trình Thu Uyển hết sức oán hận nói: ‘Đám tiểu nhân đặt lợi ích lên trên hết này, khi nhà họ Trình còn huy hoàng ai cũng đến nhà nịnh bợ, sợ không giành được chút lợi lộc nào.

Bình thường ba mẹ em cũng đối xử không tệ với bọn họ, cũng cho họ không ít cơ hội kiếm chác, nhưng đến khi nhà họ Trình sa cơ, họ lại chỉ biết ném đá xuống giếng, không một ai chịu đứng ra giúp đỡ!”

“Bên ngoài phải xử lý chuyện của công ty, bên trong lại phải đề phòng những người được gọi là người nhà. Hoàn cảnh của anh trai rất khó khăn, nhưng anh ấy chưa từng kêu ca câu nào với em, vẫn để em sống một cuộc sống của một cô chủ như xưa. Vì vậy lúc mới đầu em không hề biết nhà họ Trình đã khó khăn đến mức độ ấy.”

Trình Thu Uyển nói đến đây thì nghẹn ngào: “Từ nhỏ anh trai luôn là người thương yêu em nhất, em nói gì anh ấy cũng đồng ý, còn mình thì tự gánh vác mọi khổ sở, không để em phải chịu một chút ấm ức nào.”

Vậy nên khi ấy cô ta mới hận Trình Thư Nghi như thế, cô không chỉ cướp đi thân phận cô chủ nhà họ Trình của cô ta mà còn cướp đi người thương yêu cô ta nhất trên đời này, cũng là người thân duy nhất trong lòng cô ta. Không có Trình Nam Quyền, cũng không còn ai sẽ bảo vệ cô ta như thế nữa.

“Nhưng cuối cùng em vẫn biết được chuyện này.” Trình Thu Uyển nói tiếp.
 
Chương 1005


Chương 1005

“Một hôm nọ, em xảy ra tranh chấp với một nữ sinh ở trường, bọn em không ưa nhau từ xưa rồi, nhưng do kiêng kị thân phận cô chủ nhà họ Trình của em nên trước giờ cô ta cũng không dám làm xăng làm bậy trước mặt em. Nhưng hôm ấy cô ta lại rất kiêu ngạo, còn nói tập đoàn Trình Thị sắp phá sản rồi, nhanh thôi em sẽ không phải là cô chủ gì nữa, sẽ không có tư cách chỉ tay năm ngón với cô ta nữa.”

Tới tận bây giờ Trình Thu Uyển vẫn còn nhớ dáng vẻ vênh vênh váo váo của nữ sinh đó trước mặt mình, mỗi lần nhớ lại là cô ta luôn ước gì mình có thể chạy đến rồi cào nát gương mặt xấu xí kia!

“Khi ấy em rất tức giận, sau khi cãi nhau một trận với cô ta xong thì chạy về nhà, muốn hỏi anh trai rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa về đến nhà em lại trông thấy anh trai đang cầu xin, nói gì với người nào đó, trồng có vẻ rất lo lắng.”

“Do tò mò nên em đã trốn vào một góc nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ. Bấy giờ em với biết người này là nhà đầu tư của tập đoàn Trình Thị, do ba mẹ em qua đời, ông ta không tin anh trai có thể quản lý được tập đoàn Trình Thị nên muốn rút đầu tư.

“Anh trai nói hết nước hết cái với người đó, đảm bảo hết lần này đến lần khác, nói nhất định mình sẽ gắng sức quản lý tập đoàn Trình Thị, tuyệt đối sẽ không để các nhà đầu tư bị lỗ vốn. Nhưng người ấy lại chẳng hề dao động, kiên quyết muốn rút đầu tư, còn bảo anh trai phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa.”

“Đợi đến khi người đầu tư ấy đi rồi, em lại thấy anh trai ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha nhìn di ảnh của ba mẹ, cứ luôn miệng nói con xin lỗi, nói mình bất tài không có năng lực bảo vệ cho tập đoàn Trình Thị, bảo vệ cho đứa em gái là em.”

Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt, cô ta như đang đảm chìm trong hồi ức. Nếu như nói cuộc đời của cô ta có điều gì đó khó quên nhất, vậy thì chắc hẳn sẽ là ngày hôm ấy.

“Trong lòng em, anh trai luôn là người giỏi giang nhất, cũng là người kiêu ngạo nhất, em chưa từng thấy anh ấy khúm núm nói năng với ai khác như thế bao giờ. Khi đó em rất sợ, ý thức được có thể thân phận cô chủ nhà họ Trình của mình sẽ không giữ được nữa.”

“Vì vậy em đã hạ quyết tâm, bất kể phải dùng cách gì, em cũng phải khiến nhà họ Trình quay lại cái thời huy hoàng của quá khứ, em muốn bảo vệ cuộc sống của mình!”

Nói tới đây, trong mắt của Trình Thu Uyển ánh lên sự kiên định hiếm thấy. Cô ta thừa nhận, so với Trình Nam Quyền, so với nhà họ Trình, quả thật khi ấy cô ta càng quan tâm đ ến mình hơn.

Trong đám con gái chơi chung, cô ta có gia cảnh tốt nhất, những thứ cô ta có được từ nhỏ cũng là tốt nhất, bây giờ có thể cô ta sẽ mất đi mọi thứ, cô ta không tài nào chấp nhận được.

Nếu như nhà họ Trình thật sự phá sản, sau này còn ai sẽ nịnh nọt cô ta nữa. Lẽ nào cuộc sống về sau của cô ta cũng sẽ giống như: hôm nay, bị người ta khinh thường, mỉa mai sao?

Trình Thu Uyển chỉ cần tưởng tượng đến những ngày tháng như thế thôi đã thấy mình như phát điên rồi, không được! Cô ta tuyệt đối không thể để mình rơi vào bước đường này, nếu như tình cảnh của nhà họ Trình thật sự không thể quay trở lại như trước, vậy thì cô ta thà chết cũng không muốn sống một cuộc sống tâm thường như thế.

Trình Thư Nghi nghe thấy Trình Thu Uyển nói đến đây thì cũng thấy xót xa trong lòng. Năm đó trong tình huống không có người thân bên cạnh, Trình Nam Quyền phải chống chọi một mình, chắc hẳn là khốn khổ lắm?

Trong suốt mấy năm sống chung với anh ta, người anh trai này luôn đứng chăn trước mặt cô, gánh chịu mọi khó khăn và nguy hiểm cho cô, chăm sóc cô hết sức tỉ mỉ và chu đáo, chưa bao giờ để cô phải chịu một chút ấm ức nào.

Nhưng khi đó thì sao? Khi ấy anh ta vẫn chưa đủ mạnh như hiện tại, có ai bằng lòng đứng ra giúp đỡ anh ta, gánh vác nỗi đau này cho chàng thiếu niên là anh ta không?

Trình Thu Uyển cố đưa tay lên lau đi nước mắt của mình rồi nói tiếp: “Em đã giấu anh trai đi xin xỏ rất nhiều người, nhưng không phải những người ấy không có khả năng giúp đỡ mà vốn dĩ họ đã không muốn giúp đỡ rồi. Em đã đi tìm hết những người mình quen biết, nhưng cũng không tìm được người nào thật lòng muốn giúp đỡ nhà họ Trình”
 
Chương 1006


Chương 1006

“Khi ấy em mới hiểu thế nào là bạn bè, thế nào là chị em, đều là nói miệng cả thôi! Bình thường lúc shopping, ăn uống còn tỏ vẻ thân thiết hơn cả chị em ruột, nhưng khi gặp khó khăn lại chẳng một ai chịu đứng ra giúp đỡ, ai cũng chạy xa, sợ rước họa vào thân.” Trình Thu Uyển cười mia.

“Tại sao cô không tới tìm tôi?” Nghe đến đây, Cố Mặc Ngôn hỏi.

Trình Thư Nghi nghe vậy thì quay sang nhìn anh, cô phát hiện ra trong mắt anh là cảm xúc mà cô không sao hiểu được.

Tự dưng Trình Thư Nghi lại thấy nhoi nhói, cô vuốt vuốt ngực, như có gì đó chặn ở ngực cô vậy, vô cùng đau đớn.

Cố Mặc Ngôn vấn còn quan tâm đ ến Trình Thu Uyển phải không?

Nếu không tại sao anh lại hỏi câu hỏi đấy?

Hà Kim Minh vẫn luôn chú ý đến Trình Thư Nghi, nhìn thấy hành động đó của cô thì hơi lo lắng. Anh ta bước lên phía trước một bước, sợ cô thấy khó chịu chỗ nào trong người.

Nhưng vừa mới nhấc bước Hà Kim Minh đã dừng lại ngay, không biết anh ta đang nghĩ đến chuyện gì mà cười khổ rồi lùi về chỗ cũ.

Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi đều đang chăm chú lắng nghe câu trả lời của Trình Thu Uyển, sau cùng cũng chẳng có ai để ý đến hành động bước một bước rồi lại lùi một bước này của Hà Kim Minh này ngoài anh ta ra.

Sau khi nghe được câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển nở một nụ cười bất lực rồi nói: “Đúng vậy, về sau em mới ý thức được, muốn tập đoàn Trình Thị thoát khỏi hiểm cảnh, khi ấy cũng chỉ có thể cầu cạnh tập đoàn Cố Thị thôi. Nhưng em đi tìm anh thì có tác dụng gì đâu, lúc đó anh cũng không lớn hơn em là mấy, vốn chẳng có năng lực thực sự, cũng chẳng có cổ phần của tập đoàn Cố Thị trong tay, anh có thể giúp được gì cho em?”

Cố Mặc Ngôn nghe thấy Trình Thu Uyển nói như thế thì ánh mắt anh tối hẳn đi. Tuy bây giờ anh đang rất ghét Trình Thu Uyển lòng dạ rắn độc, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được, anh của thời niên thiếu thật sự rất thích rất thích cô bạn gái này, đối với anh, ngoài ông cụ Gố ra thì người anh thấy quan trọng nhất cũng chỉ có cô ta.

Nếu như khi ấy cô ta tới tìm anh, nhất định anh sẽ nghĩ đủ mọi cách cầu xin ông nội đồng ý giúp đỡ tập đoàn Trình Thị vượt qua nguy cơ. Ông nội thương yêu anh như thế, anh nghĩ chắc ông sẽ đồng ý thôi.

Nhưng thì ra trong lòng của Trình Thu Uyển, anh của khi đó chẳng qua cũng chỉ là một chàng công tử bột vô dụng, thậm chí còn không đáng để cầu xin.

“Vì thế cô đã đi tìm Cố Thành Vũ rồi nhờ anh ta giúp đỡ sao?”

Trình Thư Nghi tiếp lời, đây cũng là lý do tại sao năm đó họ lại cấu kết bắt cóc Cố Mặc Ngôn?

Trình Thu Uyển không dám nhìn Cố Mặc Ngôn, cô ta run rẩy nói: “Đúng vậy, tôi đã đi tìm Cố Thành Vũ, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, khi ấy chỉ có ông ta mới giúp được tôi, cũng chỉ có ông ta đồng ý giúp đố tôi. Chỉ cần tập đoàn Cố Thị hợp tác với tập đoàn Trình Thị thì tập đoàn Trình Thị sẽ có cơ hội vực dậy.”

Nói tới đây, trong mắt của Trình Thu Uyển toàn là vẻ mỉa mai: “Nhưng tôi cũng biết Cố Thành Vũ sẽ không tự dưng giúp đỡ tôi, không ai vô duyên vô cớ giúp đỡ tôi cả. Thứ người ta để ý đến chỉ có lợi ích của bản thân thôi, người ta sẽ không làm những chuyện không có lợi với mình.”

“Thế nên cô đã đồng ý với anh ta những gì?’ Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay, gân xanh trên trán anh nổi gồ hết lên, anh gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi ra câu ấy. Anh cũng lờ mờ đoán được mọi chuyện diễn ra sau đó rồi, nhưng anh lại không muốn tin!

Sao bọn họ có thể như thế!
 
Chương 1007


Chương 1007

Trình Thu Uyển nhìn Cố Mặc Ngôn qua hai hàng nước mắt, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cũng không dám nhìn anh nữa, cô ta cúi đầu ngập ngừng: “Thế nên… thế nên em và Cố Thành Vũ đã làm một giao dịch, em nói với ông ta, chỉ cần ông ta có thể giúp đỡ nhà họ Trình vượt qua thời kỳ nguy hiểm, em… em sẽ giúp ông ta loại trừ cái gai trong mắt, cũng chính là anh, em trai ruột của ông ta.”

Nói xong, Trình Thu Uyển lại ngẩng đầu lên rồi vội vàng giải thích: “Cố Mặc Ngôn, sở dĩ khi đó em nói như thế cũng chỉ vì dỗ ngọt ông ta thôi, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cấu kết với ông †a hãm hại anh thật, anh tin em đi! Em chỉ muốn dỗ ngọt ông ta để ông ta giúp nhà họ Trình vượt qua nguy cơ trước rồi tính sau thôi.”

Tuy trước đó Cố Mặc Ngôn đã nghe Trình Thư Nghi nói vụ án bắt cóc đó là kế hoạch của Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc này khi nghe thấy Trình Thu Uyển chính miệng nói ra, anh vẫn không giấu nổi sự khiếp sợ và căm uất.

Khi đó anh và Trình Thu Uyển vẫn đang là một đôi yêu nhau mặn nồng, nhưng vì nhà họ Trình, vì bảo vệ thân phận cô chủ nhà họ Trình của mình, cô ta lại nhẫn tâm giết chết anh, anh còn coi cô ta Khi ấy Cố Mặc Ngôn rất thích Trình Thu U) là người gần gũi nhất của mình, ước gì có thể moi tim moi phổi của mình ra cho cô ta, tất nhiên anh cũng chẳng giấu giếm cô ta chuyện gì.

Từ nhỏ đến lớn Cố Thành Vũ đã chẳng ưa gì anh, anh cũng chẳng phải thằng đần, tất nhiên anh cũng cảm nhận được. Nhìn thấy anh em nhà người ta hòa thuận, lúc anh đau lòng không chịu được nữa, anh cũng nói vài câu với Trình Thu Uyển. Nhưng khi ấy anh thật sự không ngờ có một ngày cô ta lại lấy lòng tin của anh dành cho mình ra làm vật để đàm phán với Cố Thành Vũ.

Thì ra những gì anh bỏ ra, những gì anh tự cho là sâu đậm suốt ngần ấy năm qua lại chẳng là gì với cô ta, không ngờ cô ta lại có thể dễ dàng phản bội tình cảm suốt nhiều năm của hai người.

Nực cười hơn nữa là, suốt bấy lâu nay anh lại chẳng hề nhận ra.

“Trình Thu Uyển, vừa rồi cô còn luôn miệng nói mình thích Cố Mặc Ngôn, nếu như cô thật sự thích anh ấy giống như những gì cô nói thì sao cô có thể nhẫn tâm làm những chuyện đó với anh ấy chứ!”

Nghe được lý do Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ cấu kết với nhau, Trình Thư Nghi không cầm lòng được mà lớn tiếng trách móc Trình Thu Uyển. Trong lòng cô, giàu sang do trời, sống chết có số, tiền tài có thể phấn đấu chứ không thể cưỡng cầu, tại sao con người có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà làm hại đến mạng sống của người khác chứ?

Trình Thu Uyển nghe vậy thì bật cười trong nước mắt: “Trình Thư Nghi, cô thì hiểu cái gì, cô đã nếm thử cảm giác mọi thứ bên cạnh đều dần rời xa cô chưa? Nếu như tôi không làm như thế, tôi sẽ mất đi thân phận cô cả của nhà họ Trình, lúc ấy sao tôi còn có thể ở bên Cố Mặc Ngôn? Vì yêu anh ấy nên tôi mới làm thết”

“Vi yêu anh ấy nên cô muốn giết anh ấy ư?” Trình Thư Nghi tức đến bật cười: “Trình Thu Uyển, cô không thấy những gì mình nói quá hoang đường à?”

“Tất nhiên người có xuất thân thấp hèn như cô không thể hiểu được rồi!” Trình Thu Uyển kích động nói đỡ cho mình: “Cố Mặc Ngôn là người thừa kế của tập đoàn Gố Thị, nếu tập đoàn Trình Thị phá sản rồi, vậy thì nhà họ Trình tính là gì, tôi cũng là cái thá gì đâu, nhà họ Cố sẽ đồng ý cho chúng tôi yêu nhau chắc? Chỉ khi giữ lại thân phận cô cả nhà họ Trình của tôi thì chúng tôi mới có cơ hội ở bên nhau trọn đời!”

Trình Thư Nghi không dám tin nhìn Trình Thu Uyển, cô không biết phải nói gì nữa, sao lại có người có logic kỳ lạ đến mức này chứ.

Suy cho cùng, so với Cố Mặc Ngôn thì cô ta càng quan tâm đến mình hơn, nhưng trong lòng cô ta vẫn không chịu thừa nhận, vẫn cứ nghĩ rằng những việc mình làm đều là nhân danh cho tình yêu.

“Nói tiếp đi.” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói ba chữ với Trình Thu Uyển, không một ai nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong lòng.

“Gố Mặc Ngôn, em thật sự yêu anh, nhưng em không thể trơ mắt nhìn nhà họ Trình phá sản được, thế nên em mới đồng ý hợp tác với Cố Thành Vũ, nhưng em xin thề với trời khi đó em không hề: có ý định muốn lấy mạng anh thật, sở dĩ em nói những lời ấy với Cố Thành Vũ cũng chỉ muốn lừa ông ta thôi, em muốn…
 
Chương 1008


Chương 1008

Trình Thu Uyển không thấy được cơn giận của Cố Mặc Ngôn, cô ta sốt ruột viện cớ cho những việc mình đã làm khi ấy, nhưng cô ta còn chưa giải thích xong thì anh đã lên tiếng cắt ngang.

“Nói tiếp đi!” Cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng mất hết kiên nhãn, anh gào lên, trong đó còn có cả cơn thịnh nộ. Không muốn lấy mạng của anh thật? Nói thì hay đấy, đó là do anh trốn ra được, nhưng lỡ như khi ấy anh không trốn ra được thì sao? Nếu anh không trốn ra được thì giờ cô ta nói mấy lời ấy với ai!

Bây giờ anh muốn nghe xem, rốt cuộc khi đó anh trai của anh và bạn gái của anh đã từng bước lên kế hoạch giết hại anh như thế nào!

Bị Cố Mặc Ngôn nói như thế, Trình Thu Uyển sợ đến nỗi cả người run lên bần bật, cô ta rất sợ, dù sao thì cô ta cũng quen Cố Mặc Ngôn suốt ngân ấy năm qua, cô ta biết chuyện lần này và chuyện lần trước không giống nhau, e là anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta mất.

Toàn thân đều đang run rẩy, Trình Thu Uyển cắn môi dưới, nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Cố Thành Vũ đã hứa với em rồi, ông ta còn bảo em nghĩ cách đưa anh đến một nơi xa sau đó những.

người ông ta tìm sẵn từ trước sẽ bắt cóc anh.”

Trình Thu Uyển ngẩng phắt đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, cô ta vô cùng.

lo lắng nói: “Lần ấy lúc chúng ta ra ngoài chơi, thật ra Cố Thành Vũ vẫn luôn cho người đi theo chúng ta, họ chỉ đang đợi cơ hội rồi ra tay thôi.”

Nghe đến đây, khớp ngón tay nắm chặt của Cố Mặc Ngôn kêu răng rắc. Anh vẫn còn nhớ khi ấy Trình Thu Uyển cứ lo lắng bồn chồn mãi, nhưng lúc anh hỏi cô ta, cô ta lại sống chết không chịu nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó cô ta nói mình thấy buồn bực, muốn ra ngoài chơi, tất nhiên là anh đã lập tức đồng ý, ngày hôm ấy anh đã lái xe rồi đưa cô ta ra ngoại thành chơi.

Nhưng thì ra, mọi thứ đều là để đợi anh rơi vào bẫy thôi.

Nghe thấy tiếng kêu, Trình Thư Nghi cúi đầu nhìn bàn tay của Cố Mặc Ngôn, không biết là tức giận hay là ngạc nhiên, bàn tay của anh còn đang run lên, do sự một chút, cuối cùng cô vẫn đưa tay nắm lấy tay anh.

Chuyện đã xảy ra nhiều năm, bây giờ mới biết được sự thật phía sau, hơn nữa còn bị người trước đây mình từng tin tưởng nhất phản bội và làm tổn thương, chắc hẳn hiện tại anh đang rất buồn.

Cảm nhận được độ ấm từ tay truyền đến, cuối cùng cơ thể vẫn luôn căng cứng của Cố Mặc Ngôn cũng được thả lỏng, anh quay sang nhìn Trình Thư Nghi đang vô cùng lo lắng, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, trở tay nắm lấy tay cô rồi ra hiệu cho cô yên tâm.

Hà Kim Minh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, ánh mắt anh ta tối hẳn, còn Trình Thu Uyển cúi đầu nói chuyện vốn chẳng nhìn thấy hành động này của hai người, cô ta run rẩy kể rõ mọi chuyện năm đó.

“Chuyện sau đó anh cũng biết rồi đấy, người của Cố Thành Vũ dùng thuốc mê làm hai chúng ta hôn mê, sau đó cho người nhốt chúng ta ở trong nhà kho cũ.” Trình Thu Uyển nói xong thì sợ sệt ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn, nhưng đập vào mắt cô ta lại là đôi bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

Nỗi sợ trong đôi mắt Trình Thu Uyển dần bị thay thế bởi sự đố ky, tâm trạng lúc này của cô ta chuyển từ sợ hãi sang tức giận. Kế hoạch cô ta dự tính bấy lâu nay, không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra có lợi cho người khác.

Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi cũng ý thức được sự không ổn, cô vội vàng tránh khỏi bàn tay của Cố Mặc Ngôn, điều chỉnh lại tâm trạng rồi hỏi: “Năm năm trước tôi cũng từng điều tra chuyện này, tài liệu khi đó chỉ ra năm đó là cô tự mình rời khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Trình Thu Uyển nghe thấy Trình Thư Nghi hỏi mình như thế thì càng hận cô hơn, cố tình hỏi kỹ như thế là muốn phá hỏng hoàn toàn mối quan hệ giữa cô ta và Cố Mặc Ngôn sao?
 
Chương 1009


Chương 1009

Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển biết lúc này cô ta nhất định phải trả lời: “Khi ấy tôi… tôi không bị bỏ thuốc, còn rất tỉnh táo, những kẻ Cố Thành Vũ tìm cũng chỉ ra vẻ bắt cóc tôi thôi, vì vậy tôi đã cởi dây thừng rồi bỏ đi một mình.”

“Cô bỏ Cố Mặc Ngôn ở lại đó một mình!” Câu trả lời của Trình Thu Uyển khiến Trình Thư Nghi vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Vừa rồi cô còn nói mình không muốn hại anh ấy thật, cô không biết để anh ấy ở lại đó một mình nguy hiểm thế nào sao? Rõ ràng là cô muốn hại chết anh ấy!”

Cảm nhận được cơn thịnh nộ từ người bên cạnh, Cố Mặc Ngôn lại thấy hơi cảm động, tức giận vì anh như thế, chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có anh nhỉ?

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn thấy rất áy náy. Năm năm trước Trình Thư Nghi đã từng nói với anh, khi ấy rất có thể Trình Thu Uyển đã tự mình rời khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn, nhưng lúc ấy anh không những không tin cô mà còn cho rằng cô đang đố ky, cố tình nói những lời ấy để vu vạ cho Trình Thu Uyển.

Bây giờ ngắm lại, nếu như năm ấy anh tin những lời cô nói, điều tra kỹ lại sự việc năm ấy thì chắc hẳn sự thật sẽ được làm rõ từ lâu. Còn hai người cũng sẽ không vì chuyện này mà xa nhau lâu như thế.

*Tôi không hề.” Trình Thu Uyển hoảng hốt phủ nhận, sau đó cô ta quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh hãy tin em, em thật sự không muốn cố ý hại chết anh đâu. Là Cố Thành Vũ, em không ngờ ông ta lại nhẫn tâm như thế. Lúc rời đi em có cởi dây thừng cho anh, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm, em thật sự không muốn anh chết!”

“Nếu mục đích của mấy người chỉ là muốn tôi chết, vậy thì tại sao sau đó cô lại giả chết rồi ra nước ngoài?” Cố Mặc Ngôn không muốn nghe những lời giải thích vô ích này của Trình Thu Uyển nữa, anh lạnh lùng hỏi.

“Em… em…” Mắt Trình Thu Uyển đảo như rang lạc, cô ta ấp úng nói không thành lời.

“Tại sao!” Cố Mặc Ngôn lớn tiếng nhắc lại lần nữa, áp suất quanh người anh tăng vọt, khiến người khác không sao thở nổi.

“Là Cố Thành Vũ!” Bị Cố Mặc Ngôn dọa sợ, Trình Thu Uyển đẩy hết mọi chuyện năm đó lên đầu Cố Thành Vũ: “Cố Thành Vũ sợ chuyện này bị người ta điều tra ra nên đã bảo em giả vờ thành người chết ra nước ngoài, ông ta… ông ta còn cho em một số tiền lớn để bịt miệng, bảo em cả đời này đừng bao giờ về nữa.”

Trình Thu Uyển nói xong thì hơi chột dạ, cô ta không dám nhìn Cố Mặc Ngôn. Khi ấy vì muốn Cố Thành Vũ nhanh chóng đồng ý với mình, cô ta đã chủ động nói sau khi sự việc xảy ra cô ta có thể giả chết chạy ra nước ngoài, tránh để người ta điều tra ra được chuyện này.

Hơn nữa cô ta còn kiếm chác được một khoản tiền lớn từ Cố Thành Vũ, cô ta không chỉ có số tiên lớn nhà họ Cố dùng để.

chuộc Cố Mặc Ngôn về mà Cố Thành Vũ còn móc tiền túi của mình ra cho cô ta thêm vài tỷ nữa, số tiền đó cũng đủ để cô ta tiêu xài phung phí cả đời ở nước ngoài.

“Sau này ai bảo cô về nước?” Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày, ẩn chứa cơn thịnh nộ cùng cực. Vì tiền, vì quyền, vì những vật ngoài thân mà họ có thể lựa chọn hy sinh tính mạng của anh không chút do dự. Anh thấy mình của năm ấy thật sự rất đáng thương.

“Vì anh nên em mới về nước.” Trình Thu Uyển khóc như mưa nói: “Cố Mặc Ngôn, sau khi ra nước ngoài em mới biết vị trí của anh trong lòng em quan trọng cỡ nào, em không quên được anh, em cũng không buông được tình cảm giữa hai chúng ta. Suốt ngần ấy năm em luôn để ý đến tình hình của anh, sau này em biết anh đã kết hôn, em mới không kìm lòng được mà quay về.”

Nói xong, Trình Thu Uyển còn muốn giơ tay năm lấy Cố Mặc Ngôn nhưng lại bị anh né tránh. Thấy thế, Trình Thu Uyển khóc.

càng đau lòng hơn: “Cố Mặc Ngôn, em thật sự rất yêu anh, đã bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng em từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình anh, em yêu anh hơn Trình Thư Nghi gấp trăm gấp nghìn lần, không có anh, em thật sự không thể sống nổi.”

 
 
Chương 1010


Chương 1010

Cảm nhận được đôi tay của mình đã có một chút sức lực, Trình Thu Uyển đẩy xe lăn đến trước mặt Cố Mặc Ngôn, cô ta ước gì có thể nhào vào lòng anh.

“Cố Mặc Ngôn, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, không ai hiểu anh hơn em, cũng không có ai thích hợp với anh hơn em. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc, trước đây chúng ta ở bên nhau vui vẻ lắm mà, anh kết hôn với em đi được không? Em sẽ.

“Đủ rồi!” Cố Mặc Ngôn hất tay Trình Thu Uyển ra, trên mặt anh toàn là sự chán ghét: “Trình Thu Uyển, cô khiến tôi thấy quá ghê tởm!”

“Cái gì!? Cố Mặc Ngôn, khi nấy anh nói gì em!?” Nghe Cố Mặc.

Ngôn nói, nét mặt Trình Thu Uyển kinh hãi vô cùng, chắc chắn cô ta nghe lầm rồi, Cố Mặc Ngôn sẽ không bao giờ nói cô ta như thế.

“Tôi nói, lời cô nói khiến tôi cảm thấy quá ghê tởm!” Ánh mắt Cô Mặc Ngôn lạnh như băng, nhìn Trình Thu Uyển chằm chằm, lặp lại từng câu từng chữ mà mình vừa nói.

Ghê tởm? Nghe được từ này thốt ra từ miệng của Cố Mặc Ngôn, cơ thể Trình Thu Uyển lập tức cứng đờ, cảm giác cả người như bị rút cạn sức lực, chút tơ tưởng ấp ủ trong lòng chớp mắt đã tan thành mây khói.

“Em làm anh thấy ghê tởm, em lại làm anh thấy ghê tởm ư…”

Trình Thu Uyển kinh hồn bạt vía lặp lại mấy lời này, nước mắt tí tách rơi xuống.

Cô ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, dần dần mất kiểm soát, gào khóc với anh: “Sao anh có thể nói em như thế! Em yêu anh nhiều vậy mài! Vì anh mà em từ bỏ tất cả để về nước, cũng vì anh mà em từ bỏ nhà họ Trình, hai chân tàn phế, mất cả công việc. Em đã không còn gì nữa rồi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”

“Những chuyện này đều là do cô tự làm tự chịu, đừng đổ lên đầu tôi!” Cố Mặc Ngôn nghiêm giọng nói: “Nếu năm đó cô không làm mấy chuyện hãm hại Thư Nghi thì đâu phải gánh hậu quả như vậy? Đến lúc này cô lại cho rằng tôi có lỗi với cô sao?”

“Em làm như vậy là vì em yêu anh mà” Trình Thu Uyển gào khóc, nghiêng người về trước muốn đến gần Cố Mặc Ngôn, ánh mắt cầu xin vô cùng hèn mọn.

“Cố Mặc Ngôn, vì em yêu anh nên mới làm vậy, em cũng chỉ muốn anh quay lại với em thôi. Rõ ràng trước đây chúng ta yêu nhau nhiều đến vậy, tại sao anh lại kết hôn với người khác? Sao anh lại thuộc về người khác rồi!”

“Cố Mặc Ngôn, em yêu anh, anh tin em đi, em thật lòng yêu anh, mình quay lại nhé? Tô Thư Nghi không xứng với anh đâu, chỉ có em là hiểu anh, em sẽ một lòng một dạ với anh, chúng ta có thể giống như trước kia được không? Em…”

Quả thật nghe không lọt tai nữa, Trình Thư Nghi không thể nhịn được bèn cắt ngang Trình Thu Uyển: “Cô không hề yêu anh ấy, cô chỉ tham lam phù phiếm thôi, cô quan tâm vinh hoa phú quý hơn cả Cố Mặc Ngôn.”

“Cô câm miệng đi Trình Thư Nghi!” Trình Thu Uyển quay đầu nhìn Trình Thư Nghi, cô ta không thèm bày tỏ tình yêu với Cố Mặc.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ngôn nữa mà tức giận chỉ tay về phía Trình Thư Nghi mảng mỏ.

“Gô thì biết cái gì? Cô dựa vào đâu mà nói tôi không yêu Cố Mặc Ngôn? Trước kia tôi và anh ấy ở bên nhau thì cô ở cái xó xỉnh nào! Chúng tôi học cùng nhau, trưởng thành cùng nhau, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, khoảng thời gian đó hạnh phúc cỡ nào. Cô có tư cách gì mà chen chân vào chuyện tình cảm của chúng tôi!”

Nghe Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn kìm nén lửa giận đang trào lên, vừa định quát lên kêu cô ta câm mồm thì nghe thấy Trình Thư Nghi ở bên cạnh kích động trả lời: “Nếu cô thật lòng với anh ấy, vậy tại sao năm đó lại rắp tâm với người khác hại anh ấy? Còn nói cố gắng giữ thân phận cô chủ nhà họ Trình để ở bên anh ấy mãi mãi, vậy tại sao sau đó cô lại giả chết rồi ra nước ngoài, tại sao lại bỏ rơi anh ấy?”
 
Chương 1011


Chương 1011

*Tôi… Tôi…” Trình Thu Uyển bị nói đến nghẹn lời, phải suy nghĩ một lúc mới khí thế đáp trả: “Thì tôi cũng quay về rồi đấy thôi.

Vì tôi yêu Cố Mặc Ngôn nên mới về, trước đây tôi ra nước ngoài cũng vì Cố Mặc Ngôn thôi, tôi luôn tìm cơ hội để quay lại, trong lòng tôi chỉ có một mình Cố Mặc Ngôn.”

Trình Thư Nghi nghe thế thì cười khẩy: “Trình Thu Uyển, cô không thấy cái cớ cô tạo ra hết sức nực cười à? Cô chỉ yêu bản thân cô thôi, cô có từng nghĩ tới cảnh năm đó Cố Mặc Ngôn không thể trốn thoát chưa? Anh ấy có thể bị thiêu sống đấy!”

“Không đâu!” Trình Thu Uyển gào thét chối bỏ: “Tôi đã nới lỏng dây cho anh ấy rồi, tôi thật sự không muốn anh ấy chết, tôi chỉ muốn cứu nhà họ Trình, tôi.

“Gô chắc chắn nới lỏng dây rồi thì Cố Mặc Ngôn sẽ trốn thoát sao?” Trình Thư Nghi hỏi vặn lại: “Lúc cô rời đi có nghĩ đến an toàn tính mạng của anh ấy không?”

Trình Thư Nghi hít một hơi thật sâu, mỉa mai nhìn cô ta: “Cô nói mấy năm nay vẫn quan tâm tin tức của Cố Mặc Ngôn chứ gì?

Được, vậy tôi hỏi cô, nếu cô quan tâm Cố Mặc Ngôn thì chắc chản biết chuyện anh ấy thành người tàn phế. Lúc đó tại sao cô không về nước chăm sóc anh ấy? Vì sao phải đợi tới khi biết anh ấy giả què thì mới chịu về nước?”

“Lúc đó tôi. ôi… Trình Thu Uyển bị hỏi tới nghẹn họng không trả lời được, bỗng chốc không biết phản bác thế nào.

*Trình Thu Uyển, hiện tại cô nói mình yêu Cố Mặc Ngôn cũng chỉ vì anh ấy quá xuất sắc, cô thấy tiếc khi bỏ qua một chỗ dựa vững.

chắc như vậy thôi. Nếu Cố Mặc Ngôn không quản lý tập đoàn Cố thị và tập đoàn Ngôn Diệu, nếu chân của anh ấy vẫn tàn phế, cô có quay về không? Gô có luôn miệng nói yêu anh ấy nữa không?”

Trình Thư Nghi vô cùng phẫn uất mà chất vấn Trình Thu Uyển.

Nghe được câu hỏi này từ cô, Trình Thu Uyển giật mình, nhớ đến khoảnh khắc đầu tiên khi biết tin Cố Mặc Ngôn sắp kết hôn, cô ta lập tức giận điên lên, nhất là khi biết anh cưới một người không.

có ngoại hình và gia thế. Nhưng dù cho có tức tới phát điên, cô ta quả thật vẫn không muốn về nước, vì sao vậy?

Trình Thu Uyển tự hỏi chính mình, nhưng cũng không dám xoáy sâu vào. Chắc không đâu, mình không phải người như thế, cô ta thừa nhận mình có quan tâm tới tiền tài và gia thế, nhưng cô ta yêu Cố Mặc Ngôn là sự thật, ở nước ngoài nhiều năm nhưng cô †a không cặp kè bạn trai mới, cũng vì cô ta không thể quên được anh.

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển nắm chắc tự tin, gào lên với Trình Thư Nghi: “Có! Tôi vẫn sẽ yêu anh ấy! Trình Thư Nghi, cô vốn không thể hiểu được tình cảm giữa tôi và Cố Mặc Ngôn, chúng tôi quen nhau nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian đó chúng tôi yêu đậm sâu cỡ nào cô biết được chắc? Cô không biết cái gì hết, cô có tư cách gì mà trách tôi!”

“Tôi cũng không cần biết.” Nghe được Trình Thu Uyển vẫn còn viện cớ, Trình Thư Nghi cũng chẳng buồn để ý đến cô ta, nói lý với loại người này như nước đổ đầu vịt thôi.

Trình Thư Nghi lấy điện thoại ra định báo cảnh sát. Trình Thư Uyển đã chính mồm thừa nhận chuyện năm đó do cô ta và Cố Thành Vũ bày ra rồi, Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh đã nghe hết, nhân chứng vật chứng có đủ, bây giờ cô phải bắt Trình Thu Uyển trả giá cho toàn bộ tội lỗi trước kia Thế nhưng Trình Thư Nghi vừa bật điện thoại thì tiếng đập cửa bên ngoài vọng vào. Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh sáu mắt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu, không ngờ lại có người đến đúng lúc này.

Trình Thư Nghi nhíu mày, vừa định bước ra mở cửa thì bị Cố Mặc Ngôn kéo lùi về sau lưng che chở: “Chưa biết là ai, để anh ra mở cửa cho.”

Cố Mặc Ngôn nói xong thì bước ra mở cửa phòng, sau khi nhìn rõ người đến, anh lại cau mày chặt hơn, sao bác ấy lại ở đây?
 
Chương 1012


Chương 1012

Thấy cửa mở, Tô Ninh Kiều đẩy Cố Mặc Ngôn ra rồi vội vàng bước vào, đánh giá tình huống hiện tại. Thấy Trình Thu Uyến thật sự ở đây, Tô Ninh Kiêu vội bước tới che chở cho cô ta.

*Thư Nghi à, Thu Uyển không cố tình đâu con, con đừng tính toán với con bé được không?” Tô Ninh Kiều cầu xin nhìn Trình Thư Nghi, cầu xin sự tha thứ thay Trình Thu Uyến.

Nhìn người đang giang hai tay đứng trước mặt mình, Trình Thu Uyển không khỏi mừng thầm. Bị Trình Thư Nghi ép khai ra chuyện năm đó, cô ta đã không còn ôm chút hy vọng nào nữa, chẳng ngờ rằng ông trời cũng giúp mình, Tô Ninh Kiều lại xuất hiện vào đúng lúc này Giọng Trình Thu Uyển lập tức trở nên khản đặc, nức nở gọi: “Dì Tô… Hức hức… Dì Tô ơi… Con…”

Tô Ninh Kiều đau lòng xoay người lại, bà cúi xuống lau nước mắt cho Trình Thu Uyển, sau đó ôm cô ta vào lòng rồi nghẹn ngào an ủi: ‘Không sao đâu Thu Uyển, bây giờ không sao nữa rồi, con đừng sợ, có dì Tô ở đây, dì Tô nhất định sẽ bảo vệ cho con, dì tuyệt đối không để ai làm tổn thương con.”

Tô Ninh Kiều dỗ dành Trình Thu Uyển như một đứa con nít, xoay người quỳ xuống trước Trình Thư Nghi: “Thư Nghi à, lần này Thu Uyển có lỗi, mẹ xin lỗi thay con bé, con tha thứ cho con bé, đừng so đo với con bé nữa được không? Coi như mẹ cầu xin con đấy.”

Trình Thư Nghi thấy bà bỗng dưng_quỳ xuống trước mặt mình thì bối rối vô cùng, cô vội vàng bước tới đỡ bà đứng lên: “Mẹ đứng lên đi, mẹ làm gì vậy?”

Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thư Nghi, vừa khóc vừa nói: “Thư Nghi, con nể mặt mẹ mà tha thứ cho Thu Uyển được không? Con bé không cố ý đâu con, mẹ thay con bé xin lỗi, xin lỗi con Thư Nghi, con tha thứ cho con bé được không? Nếu con không chịu thì mẹ sẽ không đứng dậy.”

Trình Thư Nghi nghe bà cầu xin mình như vậy, ngoài hoảng loạn ra còn có cả một chút nghỉ hoặc, Tô Ninh Kiều không biết chuyện năm đó Cố Thành Vũ bắt cóc Cố Mặc Ngôn có một tay Trình Thu Uyển giúp sức, vậy tại sao bà ấy lại cầu xin mình tha thứ?

Rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu Trình Thư Nghi, đột nhiên cô nhớ lại lúc mình tạm biệt Tô Ninh Kiều ở phòng bếp, bà kéo cô lại trông như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Bất chợt vỡ lẽ nhận ra sự thật, môi Trình Thư Nghi run run nhìn Tô Ninh Kiều, gẵn giọng hỏi một cách khó tin: ‘Lúc dùng bữa, mẹ.

biết Trình Thu Uyển bỏ thuốc con phải không?”

“Thu Uyển không cố tình đâu!” Tô Ninh Kiều gấp gáp mở miệng nói: “Thi Nghỉ à, Thu Uyển nó vẫn còn non dại, con bé không hiểu chuyện, con coi như con bé đùa quá trớn, đừng để bụng.”

Trình Thư Nghi nghe được Tô Ninh Kiều nói vậy, cô cũng không biết mình nên giận hay nên cười nữa. Đùa quá trớn ư, bà ấy nói đây chỉ là đùa quá trớn thôi ư! Trong lòng của bà, cô chẳng có tí quan trọng nào thật sao?

Tâm can Trình Thư Nghi đã hoàn toàn nguội lạnh, ngập tràn bỉ thương, từng câu từng chữ chất vấn Tô Ninh Kiều.

“Lúc con ở nhà mẹ ăn cơm, mẹ đã phát hiện Trình Thu Uyển bỏ thuốc con đúng không? Cho nên khi con đi mẹ mới ấp úng. Tại sao mẹ không nói với con? Chẳng lẽ mẹ không hề lo con sẽ gặp chuyện sao?”

“Mẹ… mẹ không thế đâu, Thư Nghi à, Mẹ chỉ lo… Mẹ lo sẽ…” Tô Ninh Kiều không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Thư Nghi thế nào. Con cái đau lòng bà cũng tự khắc cảm nhận được, vì vậy bà không biết làm thế nào để nói ra chuyện bà lo cô sẽ đối phó, sẽ gây khó dễ cho Trình Thu Uyển.

Nhưng dù bà không nói thì Trình Thư Nghi cũng đoán ra được ý của bà. Ngoài Trình Thu Uyển ra thì còn có lý do nào nữa chứ.

“Mẹ sợ con phát hiện rồi sẽ trả thù Trình Thu Uyển đúng không?”

Hai mắt Trình Thư Nghi đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Tô Ninh Kiều áy náy nhìn Trình Thư Nghi: “Thư Nghi, mẹ biết làm vậy với con rất không công bằng, khi ấy mẹ nên nói ra. Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, là mẹ sai rồi, tất cả đều là lỗi của mẹ, nếu muốn giận thì cứ giận mẹ đây này, đừng so đo với Thu Uyển, được chứ?”
 
Chương 1013


Chương 1013

“Mẹ có biết cô ta bỏ thuốc gì không?” Trình Thư Nghi tức giận lớn tiếng: “Mẹ chỉ sợ con trả thù cô ta, nhưng mẹ có nghĩ con sẽ xảy.

ra chuyện gì không? Nếu Cố Mặc Ngôn không đưa con đến bệnh viện kịp, mẹ biết có thể con sẽ… sẽ…”

Trình Thư Nghi nghẹn lời, nước mắt bất ngờ tuôn trào. Hết lần này đến lần khác, Tô Ninh Kiều đã chọn hi sinh cô, bao che cho.

Trình Thu Uyển. Cho dù cô không phải con ruột của bà, nhưng bà vẫn là người ngày ngày nhìn cô lớn lên, vậy mà trong lòng bà lại chẳng hề quan tâm tới cô?

Tô Ninh Kiều nghe Trình Thư Nghi nói thế, cảm giác tội lỗi chồng chất trong lòng, đến nỗi bắt đầu vừa cúi lạy cô vừa khóc lóc: “Mẹ: có lỗi với con, Thư Nghi à, tất cả đêu tại mẹ, con cứ trách mẹ đi, muốn làm gì mẹ cũng được, nhưng con có thể khoan dung độ lượng, tha cho Thu Uyển được không con?”

Trình Thư Nghi cúi đầu nhìn mái tóc hoa râm của Tô Ninh Kiều, nước mắt chảy càng thêm nhiều hơn, vội cúi xuống ngăn lại động tác của bà, dồn sức đỡ bà dậy.

Nhưng Tô Ninh Kiều dù thế nào cũng không chịu đứng dậy: “Thư Nghi, con đồng ý với mẹ, tha thứ cho Thu Uyển nhé con. Con không chịu thì mẹ không đứng dậy. Mẹ quỳ tới khi nào con đồng ý mới thôi.”

Cố Mặc Ngôn bên cạnh thấy vậy bèn tới giúp, chuyện này thật sự không ra thể thống gì nữa rồi.

Tô Ninh Kiều thấy Trình Thư Nghi chỉ biết khóc lóc đỡ mình dậy.

mà mãi không chịu nói tha thứ cho Trình Thu Uyển, thế là bà quay sang khẩn cầu Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, cậu giúp tôi khuyên Thư Nghi đi, khuyên nó tha thứ cho Thu Uyển được không?”

“Bác à, chuyện này rất phức tạp, cháu và Thư Nghi rất khó có thể tha thứ cho Trình Thu Uyển, bác đứng lên trước đi đã.” Cố Mặc: Ngôn vừa kéo Tô Ninh Kiều lên vừa nói: “Bác đứng lên rồi chúng †a từ từ nói.”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn không chịu giúp đỡ, Tô Ninh Kiều càng quỳ sụp xuống mặt đất, nhất quyết không đứng dậy: “Xin hai người thương xót buông tha con bé đi, tôi sẽ coi chừng con bé thật cẩn thận, sẽ không để con bé xen vào giữa hai người nữa.

Hai người cứ sống cuộc sống của mình, không truy cứu sai lầm của con bé nữa được không?”

Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi nghe thế thì im lặng, sức lực trên tay càng mạnh hơn, cố gắng nâng Tô Ninh Kiều đứng dậy, bọn họ không thể cứ thế dễ dàng tha thứ hết những việc mà Trình Thu Uyển đã làm bao năm nay được.

Cuối cùng hai người cũng kéo được Tô Ninh Kiều, dìu bà ngồi xuống ghế sô pha, nhưng bà vẫn không từ bỏ hy vọng, tha thiết cầu xin sự tha thứ từ họ.

Trình Thu Uyển thấy tình huống trước mặt thì không khỏi lo sợ.

Tô Ninh Kiều đã cầu xin cho mình tới mức này rồi mà họ vẫn không chút mủi lòng, xem ra đã kiên quyết không tha cho mình rồi Trình Thu Uyển nghĩ đến những hậu quả mình sẽ phải gánh, càng nghĩ càng thấy sợ. Lẽ nào cô ta sẽ phải rước lấy kết cục như Cố Thành Vũ sao? Không, cô ta không muốn thết Cô ta hốt hoảng chớp mắt lia lịa, trong đầu Trình Thu Uyển nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.

Tô Ninh Kiều ngồi bên ghế sô pha, nước mắt bà rơi lã chã, không ngừng cầu xin. Trình Thư Nghi đang không biết phải làm gì thì đột nhiên nghe thấy Hà Kim Minh hét lớn: “Cô làm gì vậy Trình Thu Uyển!”

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hà Kim Minh, ba người đều vội vàng quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Trình Thu Uyển đang lảo đảo giấy giụa trên xe lăn, hình như là muốn trốn đi, nhưng vì chân quá bất tiện nên lại ngã sấp xuống, đầu cô ta đập vào cạnh bàn trà, máu bắt đầu chảy ra, trông cực kỳ đáng sợ.

“Thu Uyển!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Ninh Kiều cũng không quan tâm đ ến việc cầu xin nữa, bà vội vàng đứng dậy rồi lảo đảo nhào về phía Trình Thu Uyển, ôm cô ta thật chặt.

Nhìn thấy mặt con gái mình toàn là máu, nhất thời Tô Ninh Kiều cũng chẳng biết phải làm sao, bà muốn đưa tay lên lau máu cho cô ta, nhưng lại sợ động tác này khiến vết thương của cô ta càng trở nên nghiêm trọng.
 
Chương 1014


Chương 1014

Tô Ninh Kiều bật khóc nức nở, cẩn thận đỡ Trình Thu Uyển: “Thu Uyển, con không sao chứ? Con đừng làm mẹ sợ được không? Mở mắt ra nhìn mẹ đi, con nhất định không thể có chuyện gì đâu.”

Nhưng lúc này Trình Thu Uyển đã hôn mê, hoàn toàn không nghe thấy Tô Ninh Kiều nói gì, huống chỉ là trả lời.

“Mẹ đưa con đến bệnh viện ngay đây. Thu Uyển, con nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định phải cố lên, nếu con xảy.

ra chuyện gì, mẹ sẽ không sống nổi mất.” Tô Ninh Kiều ở bên cạnh khóc nấc lên, cố gắng dìu Trình Thu Uyển dậy.

Nhưng bà chỉ mới vừa mới xuất viện, sức khỏe vốn đã không tốt, sao có thể dìu Trình Thu Uyển được cơ chứ?

Trình Thư Nghi thấy vậy thì vội vàng đi đến bên cạnh Trình Thu Uyển. Nhìn vết thương trên đầu cô ta còn đang chảy máu, trong lòng thoáng thoáng có chút sợ hãi, lo lắng sẽ xảy ra án mạng.

Trong thâm tâm cô, Trình Thu Uyển làm ra quá nhiều điều quá đáng, đương nhiên có chết cũng chưa hết tội. Nhưng không nên chết dễ dàng thế này, sau này tội ác của cô ta đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị.

*Tạm thời đừng di chuyển cô ta, chúng ta cứ gọi xe cứu thương trước đã” Trình Thư Nghi cản động tác của Tô Ninh Kiều lại, lấy điện thoại di động ra rồi vội vàng gọi vào số của bệnh viện.

Sau khi giải thích tình hình và nói địa chỉ cho nhân viên cấp cứu, Trình Thư Nghi cúp điện thoại, sau đó lại muốn xem xét vết thương của Trình Thu Uyển kỹ hơn một chút, nhưng Tô Ninh Kiều bất ngờ đẩy cô ra.

Lúc này Tô Ninh Kiều không còn quan tâm đ ến việc cầu xin cô nữa, trong lòng bà chỉ toàn là lo lắng cho Trình Thu Uyển, bà hét lên: “Tránh ra! Giờ Thu Uyển bất tỉnh rồi, mày đã hài lòng chưa?

Đây là kết quả mà mày muốn đúng không!”

Trình Thư Nghi bị đẩy ngã xuống đất, cô cảm thấy cánh tay mình đau nhói, chắc đã trầy da rồi. Trong lòng cô bỗng chốc tủi thân vô cùng, sao Tô Ninh Kiều có thể đổ lỗi chuyện này lên đầu cô chứ?

Cố Mặc Ngôn vội vàng bước đến đỡ Trình Thư Nghi, sau khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, anh không khỏi tức giận, lạnh giọng nói với Tô Ninh Kiều “Chuyện này không phải lỗi của Thư Nghi. Là Trình Thu Uyển gieo gió gặt bão. Nếu cô ta không có ý định làm hại người khác trước thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Cô ta hết lần này đến lần khác âm mưu hại Thư Nghi, chẳng lẽ bác muốn Thư Nghi cứ phải cam chịu à?”

Tô Ninh Kiều bây giờ đã hoàn toàn bị vết thương trên đầu Trình Thu Uyển làm cho hoảng sợ, trong lòng tràn đầy sợ hãi và lo lắng, làm gì nghe lọt những lời của Cố Mặc Ngôn nữa, vô thức vặn lại: “Không phải Thư Nghi cũng không sao rồi à? Bây giờ chính nó lại hại Thu Uyển bị thương rồi đấy!”

Nghe đến đây, Trình Thư Nghi cảm thấy trái tim mình còn đau hơn cả vết thương ở cánh tay, đến cả Cố Mặc Ngôn cũng tức tới run người.

Vì Tô Ninh Kiều là người lớn trong nhà của Trình Thư Nghi nên Cố Mặc Ngôn luôn rất tôn trọng bà, nhưng lần này anh cảm thấy Tô Ninh Kiều rất quá đáng, không xứng đáng với sự tôn trọng của anh chút nào.

Trình Thư Nghi nước mắt lưng tròng, cô khẽ giấy ra khỏi tay Cố Mặc Ngôn, bước sang một bên, cũng không muốn nói thêm gì nữa. Cố Mặc Ngôn biết cô đang buồn, nhưng anh cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào nữa.

Phát hiện Trình Thư Nghi có vết trây xước, Hà Kim Minh vội vàng tìm hộp thuốc ở trong nhà, đi đến bên cạnh cô rồi nói nhỏ: “Thư Nghi, ngồi xuống ghế sô pha đi, anh giúp em xử lý vết thương.”

Cố Mặc Ngôn một tay giữ vai Trình Thư Nghi chậm rãi dìu cô về phía ghế sô pha, anh thuận thế nhận lấy hộp thuốc trong tay Hà Kim Minh: “Để tôi làm cho.”
 
Chương 1015


Chương 1015

Hà Kim Minh bị “cướp” chiếc hộp cứu thương, cúi đầu nhìn hai bàn tay trống không, hai tay chợt siết chặt lại. Nhưng anh ta biết điều quan trọng nhất bây giờ là vết thương của Trình Thư Nghi, anh ta không nói gì nữa, chỉ âm thầm kìm nén cơn nóng giận trong lòng.

Hiện tại Trình Thư Nghi cũng không có tâm tư để ý nhiều như vậy, cô chỉ yên lặng ngồi trên sô pha để Cố Mặc Ngôn băng bó vết thương cho mình.

Mặc dù trong lòng cô luôn tự nhủ không cần quan tâm nữa, chẳng qua chỉ vì đang trong tình thế cấp bách nên Tô Ninh Kiều mới như vậy, chắc chắn bà không cố ý đâu. Nhưng khi cô nghe thấy giọng nói đau lòng không ngừng vang lên gọi “Thu Uyển, Thu Uyển” bên tai, Trình Thư Nghi vẫn không cầm được nước mắt.

Trước kia bà cũng từng thương xót cô như thế. Cô còn nhớ khi còn nhỏ trong lúc ăn cơm, cô vô ý làm đổ bát canh, khiến nước nóng đổ hết lên người mình, lúc đó tay cô bị bỏng, đến mức phồng rộp cả lên.

Tô Ninh Kiều đau lòng đến rơi nước mắt, bà vội vàng đưa cô đến bệnh viện, khi băng bó xong, suốt đường đi về bà ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô.

Để dỗ cô không khóc, Tô Ninh Kiều còn mua cho cô rất nhiều kẹo mà bình thường bà sẽ không chịu mua, lúc đó cô thực sự cảm thấy mình có một người mẹ tốt nhất trên đời.

Nhớ tới việc Tô Ninh Kiều vừa đẩy mình sang một bên, nhìn mình bằng ánh mắt oán hận, Trình Thư Nghi không hiểu nổi tại sao kể từ khi Trình Thu Uyển xuất hiện, tình cảm giữa mẹ con họ lại trở nên như thế này?

Cố Mặc Ngôn đang cẩn thận băng bó vết thương cho Trình Thư Nghi thì cảm nhận được “nước” nhỏ giọt trên cánh tay mình. Anh ngước mắt lên, thấy Trình Thư Nghi đang lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt dây.

Cố Mặc Ngôn cẩn thận thắt chặt băng gạc lại, anh đứng dậy rồi ngồi bên cạnh Trình Thư Nghi, để cô tựa vào vai mình, yên lặng an ủi cô.

Chẳng mấy chốc xe cấp cứu cũng đến nơi, nhân viên y tế khiêng Trình Thu Uyển lên cáng, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện để cấp cứu.

Nhìn ánh đèn cứ sáng mãi ngoài phòng phẫu thuật, Tô Ninh Kiều bồn chồn đứng ngồi không yên, chỉ sợ Trình Thu Uyển sẽ xảy ra chuyện. Bà liếc nhìn ba người Trình Thư Nghi đi theo sau, không thể không trút giận lên người họ, nhất là Trình Thư Nghi.

“Giờ thì mày vui chưa hả!” Tô Ninh Kiều chỉ vào Trình Thư Nghi chất vấn: “Tao không hiểu nổi, tại sao mày lại không buông tha.

Thu Uyển chứ. Phải, đúng là con bé đã làm ra những chuyện không tốt với mày, nhưng mày cũng không sao còn gì, sao cứ phải phải truy cứu trách nhiệm con bé?”

“Dì, chuyện này không thể nói như vậy được đâu.” Hà Kim Minh ở bên cạnh nghe không nổi nữa: “Chuyện lần này là Trình Thu Uyển tự làm tự chịu. Cô ta bảo cháu lừa Thư Nghi về nhà, rồi lại muốn đánh thuốc mê Thư Nghi để giết cô ấy. Cháu không thể chịu đựng được nữa cho nên mới nói với Thư Nghi, nhắc nhở cô ấy phải cẩn thận, nếu không, Thư Nghi mới là người gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, hai mắt Cố Mặc Ngôn tối sâm lại, trông đáng sợ vô cùng. Muốn giết Thư Nghi ư, gan của Trình Thu Uyển thực sự ngày càng lớn rồi! Đợi cô ta tỉnh lại, anh nhất định phải nghĩ cách cắt đứt hoàn toàn hậu họa này mới được.

Còn Tô Ninh Kiều thì sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu kịch liệt, hoàn toàn không tin lời Hà Kim Minh nói: “Cậu nói bậy, Thu Uyển của tôi là đứa trẻ lương thiện nhất, sao con bé lại làm vậy được chứ? Nó đã từng làm những điều sai trái cũng bởi vì nó chưa hiểu chuyện, nhưng nó sẽ không bao giờ giết người, cậu đừng có ở đây mà vu khống nó!”

Càng nghe Tô Ninh Kiều nói, Trình Thư Nghi càng thấy trái tìm mình băng giá Trình Thu Uyển tính kế cô như vậy, cùng lắm cô cũng chỉ bảo.

vệ mình, lấy lại công bằng cho mình thôi. Thế mà Tô Ninh Kiều lại đau lòng tột độ thế kia, cứ như cô làm ra tội ác tày trời gì với Trình Thu Uyển vậy.
 
Chương 1016


Chương 1016

Rõ ràng cô không sai mà, cô không cầu xin Tô Ninh Kiều đứng về phía mình, thương lấy mình, cô chỉ mong bà có thể nhìn chuyện của hai người một cách khách quan hơn một chút, chứ không phải trách cô rồi thiên vị Trình Thu Uyển. Nhưng giờ xem ra, đến hy vọng này cũng chỉ là ước mơ xa vời.

Trong lòng Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển làm gì cũng có lý do của cô ta, đều có thể tha thứ. Thậm chí cô còn không nghỉ ngờ, nếu lần này Trình Thu Uyển thật sự thành công hại chết cô, Tô Ninh Kiều chắc chắn sẽ chọn giấu hết mọi chuyện giúp cô ta. Dù sao.

so với con gái ruột, con gái nuôi cũng chẳng là cái thá gì Bên này, Tô Ninh Kiều vẫn tiếp tục kích động phản bác những điều Hà Kim Minh nói: “Tôi biết các người đều không thích Trình Thu Uyển, nhưng các người không thể chửi bới con bé như vậy.

Nếu con bé thật sự có tâm tư ác độc như vậy, hồi đó cũng sẽ không hiến tủy cho tôi! Cậu cứ luôn mồm nói Trình Thu Uyển muốn hại Thư Nghi, nhưng Thư Nghi có làm sao đâu, còn Thu Uyển thì..”

Nói một hồi, Tô Ninh Kiều đỏ mắt: “Còn Thu Uyển thì vẫn đang đấu tranh trong phòng phẫu thuật, nếu con bé có mệnh hệ gì, nhất định tôi sẽ không tha cho các người!”

Nghe vậy, trong lòng Trình Thư Nghi không khỏi chua xót, không tha cho mình là sao? Nếu Trình Thu Uyển thật sự gặp nguy hiểm gì, bà còn định bắt cô đền mạng nữa ư?

Là một luật sư có tiếng, Hà Kim Minh nghe câu này xong cũng không biết nên nói gì. Phán đoán của Tô Ninh Kiều bây giờ hoàn toàn là chủ quan, không chịu nghe lời của bất cứ ai. Tuy nói thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhưng thế này thì ngang ngược quá rồi.

Nghe Tô Ninh Kiều ở bên cạnh cứ khóc không ngừng, chắp tay trước ngực xin Bồ Tát bảo vệ Trình Thu Uyển bình an vô sự, Trình Thư Nghi không biết trong lòng mình có cảm giác gì.

Đúng lúc này, cô cảm thấy một luồng hơi ấm bao lấy hai tay mình, cô nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là Cố Mặc Ngôn ở cạnh nắm lấy tay cô.

Cố Mặc Ngôn khẽ siết chặt tay, nhìn Trình Thư Nghi đầy lo lắng: “Không sao đâu, em còn có anh mà.”

Nhìn thấy vẻ chân thành trong mắt Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi thấy cuối cùng trái tim lạnh lẽo của mình cũng cảm nhận được hơi ấm. Cô hơi cong môi lên cười, ý bảo mình không sao. Giờ cô đã không còn đau lòng nữa, chỉ là trong tim vẫn có một cảm giác khó gọi tên.

Khoảng hai tiếng trôi qua, cuối cùng ánh đèn phẫu thuật cũng tắt. Bác sĩ vừa bước ra, Tô Ninh Kiều đã vô cùng lo lắng và sợ hãi xông tới: “Bác sĩ, sao rồi? Con gái tôi không sao chứ?”

“Không sao, phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi vài ngày là được, lát nữa y tá sẽ tới nói cho mọi người tình huống cụ thể.”

Vừa làm phẫu thuật xong, bác sĩ cũng rất mệt, nói xong câu này là quay người rời đi luôn.

Nghe Trình Thu Uyển không sao, cuối cùng vẻ căng thẳng trên mặt Tô Ninh Kiều cũng hòa hoãn lại, nỗi lo lắng vẫn luôn đè nén trong tim cũng nhẹ đi.

Có lẽ là vì trước đấy tinh thần quá căng thẳng, giờ bỗng nhẹ nhõm, cơ thể không chịu nổi, Tô Ninh Kiều trực tiếp ngất đi.

Trình Thư Nghi vội gọi y tá tới, hoảng hốt đưa Tô Ninh Kiều vào phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi, rồi nhờ Cố Mặc Ngôn giúp sắp xếp cho Trình Thu Uyển.

Thấy y tá treo bình glucose lên cho Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi thở phào một hơi rồi ra khỏi phòng bệnh. Nếu là trước đây, chắc chản cô sẽ chờ trong đó đến khi Tô Ninh Kiều tỉnh lại, nhưng bây Giờ…

Trình Thư Nghi nở một nụ cười khổ, không khỏi tự chế giễu mình, giờ cô đúng là không biết nên đối mặt với Tô Ninh Kiều thế nào, hơn nữa, sợ là sau khi tỉnh lại bà cũng không muốn gặp cô.

Trình Thư Nghi vừa ra khỏi phòng bệnh đã thấy Dương Tùng Đức trên hành lang, anh ta vội vã kéo một y tá, không biết đang hỏi cái gì.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom