Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Quan Lộ Thương Đồ

Chương 543: Vườn Sồi


Trời vừa sáng Trương Khác đã buồn ngủ, không có tâm tư đi ra ngoài đi dạo với Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh, hẹn là buổi chiều liên hệ lại, đưa họ ra ngoài rồi xoay người lên lầu.

Giấc ngủ của Hứa Tư rất ngắn, nghe được tiếng cửa đẩy ra, khuôn mặt ửng đỏ lộ ra từ mái tóc rối tung, ánh nắng sớm chiếu vào, đôi mắt còn đang mơ màng híp lại, trông rất đáng yêu.

- Mọi người nói chuyện xong rồi hả? - Hứa Tư hí mắt nhìn ngoài trời qua khe cửa sổ đã hiện ra tia nắng: - Chị cũng mơ xong một giấc rồi.

- Giấc mơ gì?

Trương Khác cởi áo khoác, chui vào chăn mới phát hiện, trong chăn Hứa Tư vẫn còn mặc áo sơmi quần dài, chưa thay váy ngủ, cười nói:

- Chị lo lắng người ta tới bắt gian thật sao?

Đoạn duỗi tay qua giúp Hứa Tư cởi áo sơ mì và quần dài ra:

- Ngủ với em thêm một lúc đi.

Hứa Tư xấu hổ cúi đầu cười, trong đôi mắt trầm tĩnh tỏa ra mị hoặc mê người, nhấc mông lên để Trương Khác giúp mình cởi quần dài ra. Tay Trương Khác lại không thành thật, tụt quần nàng đến đầu gối, lại thò lên vuốt mông chị, cách một tầng quần lót mỏng vẫn cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đến mê muội.

Hứa Tư vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ phải tự mình khom lưng chui vào chăn cởi quần dài ra, lại đẩy ra hai tay muốn tụt nốt chiếc quần lót của mình, chui vào lòng Trương Khác.

Trương Khác khẽ xoa tay lên ngực Hứa Tư, bên trong áo sơmi còn chướng ngại vật, cười nói:

- Mang thứ này ngủ không sợ khó thở sao?

Đưa tay giúp chị cởi ra. Nhưng mò nửa ngày mới biết là áo kiểu móc đằng trước, tay liền ở trong luôn không chịu ra, nhẹ nhàng vân vê một lúc, mới nói:

- Được chưa, hiện tại nghe chị nói mơ thấy cái gì.

- Cậu nói, hồ Yến Quy trồng toàn là cây sồi đỏ thì sẽ có cảm giác gì?

Hứa Tư ngẩng đầu, mái tóc dày đè lên ngực Trương Khác, ánh mắt mị hoặc.

- Cây sồi đỏ hả?

Trong đầu Trương Khác đang nghĩ cây sồi đỏ thì có hình dạng gì thì Hứa Tư bò xuống giường, muốn lấy bút từ trong hành lý ra rồi vẽ cho Trương Khác xem. Vạt áo sơ mi trắng chỉ vừa vặn che khuất cánh mông trắng tinh, bắp đùi đẫy đà khiến mắt người mê màng. Khi Hứa Tư ngồi xổm xuống tìm giấy bút, còn không quên nắm lấy áo sơmi che mông đi một chút. Trương Khác vỗ vỗ trán, đành ngửa đầu nhìn trần nhà, để Hứa Tư nhanh lên giường, tránh bị cảm lạnh.

Vạch vài nét bút phác họa ra hình dạng cây sồi rậm lá, hồ nước cùng đất đai mênh mông.

Trương Khác bảo Hứa Tư dựa vào lòng mình, nhìn hình trên giấy càng lúc càng cụ thể. Hứa Tư ngẩng đầu hỏi Trương Khác:

- Thế nào?

- Cũng được.

Trương Khác cầm lấy hình họa vẽ, Hứa Tư chờ mong nhìn y:

- Chị đang suy nghĩ xem nên học thêm một vài thứ gì mới tốt, chị thấy vẫn là học phác hoạ được rồi...

Hứa Tư vốn học mỹ thuật, bản lĩnh phác hoạ thâm hậu, chỉ là ít có cơ hội để thể hiện.

- Giả ngu hả?

Hứa Tư ngước mắt nhìn, lại xoay người nằm vào lòng Trương Khác, ngực dán vào nhau, véo cái mũi y để y nhìn mình:

- Chị hỏi ven hồ Yến Quy trồng loại cây sồi đỏ này thì có cảm giác thế nào?

- Đây là giấc mơ hồi nãy của chị đó hả?

Trương Khác ném tờ giấy xuống gối, tay ôm lấy eo Hứa Tư:

- Buổi chiều cùng anh Diệp còn có Diêu Văn Thịnh đến hồ Yến Quy xem sao, cùng nhau qua đó sẽ biết cảm giác thế nào rồi...

- Diêu Văn Thịnh đột nhiên đến Kiến Nghiệp làm cái gì?

Hứa Tư hỏi. Chị nghe Trương Khác nói đến tao ngộ hai tháng cuối tại Bắc Kinh. Dịch Hinh, Diêu Văn Thịnh là loại người cho dù nghe qua việc của họ cũng có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Trương Khác nói lại chuyện đêm nay cho Hứa Tư nghe một cách đơn giản. Hứa Tư hơi kinh ngạc:

- Hiện tại không phải đang cần một người có thể xe chỉ luồn kim sao?

- Đúng vậy.

Trương Khác cười khẽ:

- Diêu Văn Thịnh xuất hiện rất đúng lúc, chỉ chờ anh ta tới đâm tầng giấy này thôi...

- Nhưng mà, trong TP.Kiến Nghiệp Diêu Văn Thịnh sẽ dựa vào ai? - Hứa Tư hỏi.

- Muốn ở trong đầm nước bảo trì cự ly như gần như xa không phải là chuyện dễ dàng.

Trương Khác khẽ thở dài một hơi:

- Cố gia đã có lòng tin có thể hòa hoãn quan hệ giữa Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ. Trong TP.Kiến Nghiệp cũng nhất định có an bài. Chúng ta công bố kế hoạch của Cẩm Hồ, trong TP.Kiến Nghiệp ai dẫn đầu, chúng ta sẽ không cần đi quan tâm nữa. Cố gia sẽ để Diêu Văn Thịnh biết làm gì cụ thể...

Trương Khác lại cười cười:

- Hạng mục Khu Khoa học công nghệ thanh thế không nhỏ, trong TP.Kiến Nghiệp phái một cấp Phó xử hoặc là cấp Chính xử chuyên việc liên lạc, cũng khiến người thoả mãn rồi.

Vừa nói chuyện, Hứa Tư lại quấn lấy Trương Khác tái chiến thêm một hồi. Đợi mặt trời treo đầu cành từ rèm cửa sổ chiếu vào ánh nắng chói mắt, Trương Khác mới ôm Hứa Tư ngủ.

Khi buổi trưa tỉnh lại, Trương Khác ôm chăn ngồi dậy, thấy Hứa Tư dùng dây tùy ý buộc lại mái tóc dài, mặc áo sơmi ngồi trên thảm nhung. Trương Khác ôm chăn nhoài người tới, thấy Hứa Tư đang nằm phác hoạ ra giấc mơ ban đêm của nàng. Trên thảm rơi vãi mấy tấm giấy phác hoạ. Trương Khác phủ chăn lên đầu Hứa Tư, nhặt lên giấy rồi ngồi vào đầu giường tỉ mỉ xem.

Hứa Tư vùng ra khỏi chăn, muốn qua đánh Trương Khác. Lúc này điện thoại trong phòng ngủ vang lên, khiến nàng hoảng sợ vội che lấy ngực, quay đầu lại nhìn điện thoại trên bàn trang điểm.

Thấy Hứa Tư ở trong phòng này còn dễ bị sợ hãi. Trương Khác thương yêu đi qua ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta mua nhà khác ở Kiến Nghiệp đi, ngay ở ven hồ Yến Quy, trồng đầy sồi đỏ...

- A.

Hứa Tư buông tay đang ôm ngực, để Trương Khác đi tiếp điện thoại:

- Chị mơ là Khu Khoa học công nghệ ở ven hồ Yến Quy, mà ở đó đâu có nhà.

Trương Khác đã đặt tay lên điện thoại, nhưng không cầm lên ngay, nói:

- Vậy xây một căn nhà bên cạnh Khu Khoa học công nghệ là được rồi, đừng quên chị cũng là cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ, xây cho mình một căn nhà cũng không sợ người ta nói gì mà...

- Em nhanh đi nghe điện thoại đi...

Hứa Tư giục Trương Khác tiếp điện thoại. Tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên.

Trương Khác tiếp điện thoại, y giật mình khi nghe được giọng bên trong. Giọng của Trương Tri Hành từ bên trong truyền đến:

- Con đang ở nhà cạnh bờ sông hả, cha sẽ đến ngay...

- Còn mấy phút nữa?

Trương Khác chột dạ hỏi, cầm ống nghe, chỉ chỉ, lấy khẩu hình nói cho Hứa Tư:

- Ba em tới rồi.

Hứa Tư càng không vững dạ, trợn mắt nhìn chằm chằm vào ống nghe.

- Xe vừa mới tới cao tốc Thành Đông, còn khoảng 15p nữa, vừa mới cùng Chu Du thông qua điện thoại, biết con đang ở Kiến Nghiệp, còn tưởng rằng con đến Bắc Kinh rồi chứ.

May là không phải đến cửa rồi. Có lẽ là ông già có chuyện gì liên hệ Chu Du biết mình đang ở Kiến Nghiệp. Trương Khác cấm lấy điện thoại trên đầu giường -- y có ba cái điện thoại, hai cái ở trong tay Phó Tuấn, cái tùy thân của y chỉ có vài người biết số. Nhưng đêm hôm qua khóa máy -- vừa mở điện thoại, Hứa Tư bỏ hết đồ đạc của chị vào trong rương hành lý, xách lên muốn xuống lầu. Trương Khác nắm lấy tay chị, nói:

- Cùng ăn cơm trưa đi...

- Thôi...

Hứa Tư kiên trì nói.

- Em không cam lòng thấy chị rời khỏi chật vật như vậy...

Trương Khác nắm lấy cánh tay Hứa Tư không buông:

- Để em giúp chị bỏ hành lý lên xe. Em hẹn Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh cùng nhau qua đây...

Trương Khác giúp Hứa Tư xách hành lý, một bên cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Kiến Bân, bảo hắn hẹn Diêu Văn Thịnh qua đây cùng nhau ăn cơm trưa. Mã Hải Long, Phó Tuấn tìm công nhân làm vệ sinh, thấy Trương Khác mặc áo ngủ xách hành lý đi xuống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trương Khác đưa hành lý cho Phó Tuấn:

- Đem hành lý bỏ lên xe đi, ba tôi một lát nữa sẽ qua đây.

Phó Tuấn, Mã Hải Long đều hơi lúng túng, không hiểu được xử lý ra sao, phản ứng đầu tiên của họ là lái xe đưa Hứa Tư đi, vừa mới muốn nói gì, Trương Khác lại dắt tay Hứa Tư đi lên lầu.

Hứa Tư hoảng hồn, để Trương Khác dắt tay cùng đi lên lầu, trong lòng không có chủ ý... Trương Khác áp tay lên gò mà của chị, cảm giác lạnh lẽo, hơi niết mạnh, cười nói:

- Sợ cái gì, ba em cũng đâu có ăn thịt người.

Trương Khác một bên mặc đồ, một bên nhặt lên đống hình phác thảo:

- Nói đến thì chúng ta cũng đâu chỉ làm chuyện không nghiêm chỉnh...

- Nói gì vậy.

Hứa Tư lườm Trương Khác một cái, nghe y nói vậy, chị cũng vững tâm hơn. Nâng lên khuôn mặt Trương Khác, chăm chú nhìn vào mắt y:

- Em để chị đi, chị không thể tham lam quá, em cũng không thể không suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà được... Buổi chiều đến quán bar gặp chị. Chị chờ em ở đó.

Tay Trương Khác đang bận mặc áo không kịp kéo lại Hứa Tư, Hứa Tư liền đi xuống lầu, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chị ra khỏi khu biệt thự công viên Sư Tử, vừa ra khỏi công viên Sư Tử chạy trên đường lớn, xe lướt qua chiếc Santana mang biển số G, Hứa Tư cũng không có dũng khí nhìn sang một lần.

Trương Khác nhìn Hứa Tư ngồi xe rời khỏi, nhìn chiếc Santana mang biển số Tân Vu chạy đến, lại tiếp tục chiếc Hoàng Quan của Diệp Kiến Bân chạy đến. Trương Khác mím môi, đột nhiên phát hiện mình có vài thứ thế nào cũng không cho được. Nhìn mớ hình phác thảo trong tay hồi sáng Hứa Tư vẽ lên, lật xem một hồi, liền nghe được tiếng ba y, Diệp Kiến Bân còn có Diêu Văn Thịnh đều đi lên lầu, lúc này Trương Khác mới thu mớ giấy thành quyển cầm trong tay.

Đi tới dưới lầu, thấy Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh đang nói chuyện với ba mình, Trương Khác đưa mớ giấy phác thảo cho Diêu Văn Thịnh, nói:

- Tôi muốn từ phía đông hồ Yến Quy đến Sư Đại Nam môn. Khu Khoa học công nghệ quy hoạch thế nào tôi không quản, tôi muốn khu đất đó đều trồng cây sồi đỏ... Tên gọi chính thức của Khu Khoa học công nghệ gọi là Vườn Sồi đi.
 
Chương 544: Ai Ra Mặt


Trương Tri Hành không phải chạy về tỉnh thành một mình, mà đi cùng với Khổng Trường Hà còn có hai công nhân bộ phận thị trường của rượu Vân Trì cùng nhau ngồi xe chạy tới Tân Vu, cộng thêm tài xế nữa, năm người chen nhau trên một chiếc Santana. Đi quốc lộ qua đây phải mất hơn 4 giờ đồng hồ, cũng không biết trong xe chật chội khó chịu đến cỡ nào. Đổi lại Trương Khác, đường ngắn còn chịu được, đường dài đã sớm chia ra hai xe để đi rồi.

Trên hội Giao dịch đường rượu tổ chức tại Thành Đô, rượu Vân Trì vung tiền như rác, trong một tuần hội tổ chức, phí dụng tuyên truyền dùng tại Thành Đô vượt quá 2 triệu. Khổng Trường Hà thuê hết ba chiếc phi thuyền duy nhất của Thành Đô để giải truyền đơn, nhằm hấp dẫn sự chú ý của các nhà bán hàng từ các nơi trên toàn quốc tới tham gia lễ hội. Đơn đặt hàng thu hoạch được ở trên lễ hội đã cao tới 200 triệu.

Phải hiểu được, mấy xưởng rượu của rượu Vân Trì trước khi trùng tổ, tổng doanh tiêu một năm cũng không đến 200 triệu.

Đạt được thành tích như vậy rất dễ khiến người mơ màng, may mà ý nghĩ của Trương Tri Hành còn thanh tỉnh. Trước đó còn tương đối ủy quyền đối với rượu Vân Trì, lúc này tự mình can thiệp đến các khâu như con đường kiến thiết, thay đổi công nghệ ủ rượu, khống chế chất lượng, quản lý tài vụ. Chỉ cần trong thời kỳ mở rộng nhanh chóng khống chế được toàn bộ các khâu, thì sẽ không bởi vì nhãn hiệu nhanh chóng mở rộng mà tan vỡ, xí nghiệp mới tính là bước được bước đầu tiên về hướng huy hoàng, bằng không thì chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Sắp tới rượu Vân Trì có một đại hội thúc đẩy sản phẩm tại Kiến Nghiệp, Trương Tri Hành tự mình đến Kiến Nghiệp để đôn đốc.

Trước tiên Khổng Trường Hà phái hai công nhân của bộ phận thị trường đến hiện trường của đại hội do chi nhánh công ty tổ chức, bảo tài xế lái xe đưa hắn cùng với Trương Tri Hành đến khu biệt thự bên này, dù sao quan hệ giữa Trương Tri Hành và Cẩm Hồ cũng không thích hợp công khai.

Trương Tri Hành cùng Khổng Trường Hà mới vừa đi vào phòng khách của biệt thự, Diệp Kiến Bân cùng Diêu Văn Thịnh liền kề vai sát cánh đi vào. Hàn huyên chưa đến hai câu, Trương Khác đã xuống lầu nói những lời kia.

Diêu Văn Thịnh cầm lấy mớ giấy phác họa Trương Khác đưa cho. Nghe y nói muốn khu đất từ phía đông hồ Yến Quy đến Sư Đại Nam môn, Diêu Văn Thịnh kinh ngạc nhìn Diệp Kiến Bân một cái. Trải qua lần nói chuyện ngày hôm qua, hắn đều bị vây trong trạng thái phấn khởi, dựa vào giao tình từ bé với Diệp Kiến Bân, cứ muốn kéo hắn đến hồ Yến Quy đi một vòng. Đến bây giờ cả hai còn chưa có ngủ. Trước hồ Yến Quy và Sư Đại Nam môn có hai xưởng in nhuộm, bao gồm cả hai nhà xưởng này, khu đất đó khoảng 800 mẫu, coi như Khu Khoa học công nghệ của hạng mục kỹ thuật vườn ươm mà cần địa bàn lớn như vậy sao? Còn có vì sao phải trồng tất cả là sồi đỏ, còn lấy cái tên là Vườn Sồi?

Dù sao Diêu Văn Thịnh lý giải không sâu về Trương Khác. Diệp Kiến Bân cầm lấy bản phác họa trong tay Diêu Văn Thịnh lật xem một lúc, biết những thứ này đều xuất phát từ tay Hứa Tư. 15 phút trước khi Trương Khác gọi điện thoại bảo hắn chạy tới còn nghe được giọng của Hứa Tư bên cạnh y, lúc này có lẽ rời khỏi biệt thự rồi. Giống như hắn thương tiếc Tôn Tịnh Hương vậy, cũng có thể cảm nhận được cảm tình của Trương Khác đối với Hứa Tư:

- Ý nghĩ rất tốt, tôi cũng không thích kiến trúc công nghiệp lạnh tanh, tên gọi vô vị. Gọi là Vườn Sồi được rồi.

Đây là hắn lấy việc công làm việc tư. Ngõ Học Phủ ngày càng đổ nát. Mặc dù trong TP.Kiến Nghiệp đưa nó vào danh sách cần cải tạo, nhưng các phương thế lực tranh đoạt khối thịt béo ở đây, khiến cho ngõ Học Phủ rơi vào tình trạng bỏ ngỏ. Hắn cũng không phải là mơ ước miếng thịt này, mà là không muốn ngõ Học Phủ, nơi tọa lạc của 1978 bị khiến cho chướng khí mù mịt. Hắn không có liên hệ đặc biệt mật thiết với trong TP.Kiến Nghiệp, thế nhưng đem hai hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ cùng cải tạo ngõ Học Phủ buộc cùng một chỗ, như vậy sẽ dễ thao tác hơn nhiều.

Trương Khác có thể hiểu rõ tâm tư của Diệp Kiến Bân. Trước đó Diệp Kiến Bân vẫn luôn giựt giây mình theo hắn cùng làm địa ốc, chủ yếu vẫn là ôm lấy công trình cải tạo ngõ Học Phủ. Trước đó là Trương Khác không muốn bước chân vào ngành địa ốc, nên vẫn lảng tránh kiến nghị của Diệp Kiến Bân. Khu Khoa học công nghệ cũng muốn ủy thác Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng nhau khai phát kiến thiết, buộc chặt cùng với công trình cải tạo ngõ Học Phủ lại chẳng qua là thuận nước giong thuyền. Y gật đầu, nói:

- Muốn gom lại cùng nhau thì nhất định phải có một danh nghĩa quang minh chính đại. Tôi thấy như vậy được rồi, nắm lấy toàn bộ ngõ Học Phủ, ngoại trừ các cửa hàng ven đường, vùng giữa ngõ Học Phủ và phía tường đông đại học Đông Hải lấy ra để mở mang khu nhà trọ cao cấp, do Khu Khoa học công nghệ mua lại, cho nhân viên kỹ thuật công tác tại Khu Khoa học công nghệ thuê với giá rẻ...

- Nói như vậy, sau khi Khu Khoa học công nghệ xây dựng thành, sợ phải chiếm tới ngàn mẫu rồi?

Trước kia Trương Tri Hành đã học bảy năm Địa học tại Kiến Nghiệp, do quan hệ công tác, hàng năm cơ hội lui tới Kiến Nghiệp cũng nhiều, rất lý giải đối với tình huống của vùng hồ Yến Quy, hắn rất quan tâm đến hướng đi của Cẩm Hồ. Thế nhưng thông thường đều phải khắc chế không can thiệp sự vụ của Cẩm Hồ. Nếu ở đây thì cũng phải chen vào một hai câu:

- Phương án Khu Khoa học công nghệ cũng đưa ra rồi, hiện tại trong TP.Kiến Nghiệp có động tĩnh gì hay chưa? Tôi thấy kế hoạch Khu Khoa học công nghệ phải đợi trong TP.Kiến Nghiệp có phản ứng trước, rồi mọi người mới đưa ra.

Diệp Kiến Bân còn vừa mới giới thiệu tên của Diêu Văn Thịnh cho Trương Tri Hành, còn chưa tường tận giới thiệu thân phận cùng bối cảnh của Diêu Văn Thịnh. Trương Tri Hành thấy Diệp Kiến Bân ôm cả vai Diêu Văn Thịnh đi vào, cũng không có tỉ mỉ suy nghĩ đến.

- Kế hoạch Khu Khoa học công nghệ, hiện tại con mới có một khái niệm.

Trương Khác tường tận giới thiệu cho ba về thân phận của Diêu Văn Thịnh:

- Tất cả còn có Văn Thịnh giúp đỡ nghĩ cách...

Vừa rồi lời nói nhằm vào trong TP.Kiến Nghiệp có chút không thích hợp, song Trương Tri Hành cũng không có cảm thấy có trở ngại gì, cũng biết đối với Diêu Văn Thịnh thì TP.Kiến Nghiệp, tỉnh Đông Hải có thể là cầu thang trên sĩ đồ của hắn, những nhân tài này ngồi ở đây là đồng bọn trên sĩ đồ của hắn. Tuy nhiên sự xuất hiện của Diêu Văn Thịnh cũng thực sự là đưa than sưởi ấm cho Cẩm Hồ trong ngày tuyết rơi.

- Trong TP.Kiến Nghiệp ai sẽ đứng ra thúc đẩy chuyện này? - Trương Tri Hành hỏi.

Trước đó, trong TP.Kiến Nghiệp bảo trì trầm mặc, phản ứng chậm chạp cũng chủ yếu là bởi vì quan hệ giằng co giữa tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ và Cẩm Hồ. Lúc này có Cố gia giúp đỡ hòa hoãn quan hệ của song phương, hạng mục Khu Khoa học công nghệ bố trí tại Kiến Nghiệp thì không hề nghi ngờ là chính sách quan trọng nhất, cấp bậc Diêu Văn Thịnh hơi thấp, lại mới đến, mặc dù có Cố gia ở sau lưng triển khai, tính công là lớn nhất. Nhưng lần này công lao bề ngoài lại phải tặng cho người khác, huống chi trong TP.Kiến Nghiệp cũng đích xác yêu cầu một người đủ phân lượng đứng ra làm vai chính, để thúc đẩy hạng mục Khu Khoa học công nghệ.

- Tôi có thể thuận lợi điều đến Kiến Nghiệp, may mà có thị trưởng Vương Duy Quân hỗ trợ...

Diêu Văn Thịnh không đem chuyện nói hết. Nếu không phải Trương Tri Hành chủ động hỏi câu này, hắn vẫn không nói ra tên của Vương Duy Quân:

- Thị trưởng Vương Duy Quân từng là thư ký của gia gia tôi...

Vương Duy Quân là phó thị trưởng. Nhưng đồng thời cũng là Thường ủy Thành ủy, địa vị trong Chính phủ TP.Kiến Nghiệp hơi thấp so với phó thị trưởng Thường vụ, Thường ủy Thành ủy Hồ Tôn Khánh, nhưng địa vị cao hơn phó thị trưởng thông thường.

Đêm qua mới biết thân phận chân thực của Diêu Văn Thịnh, còn chưa kịp thu thập tư liệu tương quan cùng tiền cố vấn Ủy viên Cố Trường Canh. Nghĩ đến lai lịch của vài Thường ủy TP.Kiến Nghiệp cũng không ít, nhưng không ngờ phó thị trưởng Thường ủy Vương Duy Quân lại đã từng đảm nhiệm qua thư ký của Cố Trường Canh, nghĩ đến Cố Trường Canh đưa Diêu Văn Thịnh tới Kiến Nghiệp, ngoại trừ Diệp gia, cũng không thể không có an bài khác.

Đối với Vương Duy Quân, Trương Khác chỉ có ấn tượng phiến diện từ trên báo, TV cùng tư liệu. Tuy nhiên điều này không quan trọng. Sau này mình cứ tin vào Diêu Văn Thịnh là được. Trương Khác hỏi ba mình:

- Ba xem buổi trưa có thích hợp mời thị trưởng Vương Duy Quân cùng nhau ăn cơm hay không, hen luôn cả bác Kim...

Trương Tri Hành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lúc này sợ Vương Duy Quân sớm có an bài, giờ mà gọi điện thoại hẹn thì có chút thất lễ.

Diêu Văn Thịnh nói:

- Nếu không để tôi gọi điện thoại liên hệ xem sao?

Không quản Vương Duy Quân có thể thoát ra đến đây được hay không, Trương Khác đều phải gọi điện thoại mời Kim Quốc Hải qua đây dùng cơm. Lúc này Kim Quốc Hải là phó bí thư Chính pháp ủy tỉnh, sở trưởng Sở Công an, bình thường Trương Khác đến Kiến Nghiệp cũng không có cơ hội đi tìm hắn, ngày hôm nay vừa lúc ba y chạy tới tỉnh thành, dù 1 giờ trưa mời Kim Quốc Hải qua đây gặp cũng sẽ không đường đột.

Buổi sáng Diêu Văn Thịnh đã bớt chút thời gian báo cáo lại với Vương Duy Quân chuyện đêm qua, buổi trưa vốn muốn kéo Diệp Kiến Bân và Vương Duy Quân cùng nhau ăn cơm -- cho rằng buổi trưa Trương Khác vẫn chưa dậy, nên không hẹn Trương Khác -- nhưng bị điện thoại của Trương Khác đột nhiên gọi qua. Buổi trưa Vương Duy Quân không có an bài khác, nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh, liền ngồi xe qua đây, vừa vặn cùng xe của Kim Quốc Hải trước sau lần lượt vào công viên Sư Tử.

Vương Duy Quân cùng Cố gia có quan hệ sâu xa, không chỉ từng đảm nhiệm thư ký của Cố Trường Canh, hơn nữa còn là bạn học của Trần Tân Dân, con rể út của Cố Trường Canh, cũng là dượng của Diêu Văn Thịnh.

Cố Trường Canh gọi điện thoại tìm hắn nói muốn đưa Diêu Văn Thịnh đến Kiến Nghiệp nhờ hắn chiếu cố, hắn nào có lý không đáp ứng? Không nghĩ đến tình dẫn dắt trước kia, dù cho suy nghĩ đến sĩ đồ sau này, hắn cũng muốn làm tốt quan hệ cùng Cố gia.

Vẫn là sau khi đến Kiến Nghiệp vào ngày 30, Diêu Văn Thịnh mới tiết lộ ý đồ của hắn cho Vương Duy Quân.

Sớm tại ngày 28, thực nghiệp Gia Tín công bố tăng phương án tịnh cấu tại Đông Hải đã gây nên sóng to gió lớn, trong TP.Kiến Nghiệp mới bắt đầu đứng ngồi không yên. Sợ hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ sẽ bị thành phố khác giành mất.

Năm nay Vương Duy Quân 50 tuổi, vóc dáng không cao, người rất gầy gò, đầu hói, khí chất lại hào hoa phong nhã. Khi gặp Kim Quốc Hải tại cửa tiểu khu, mặc dù không quá quen, nhưng hắn biết Kim Quốc Hải là do Từ Học Bình một tay đề bạt lên, tạm giữ chức ởHải Châu, có quan hệ mật thiết với cha con Trương Tri Hành, Trương Khác. Thấy hắn cùng mình đến tiểu khu, chào hỏi hai câu bắt tay nhau rồi cùng đi, thân mật tựa như bạn cũ nhiều năm.

Vương Duy Quân cũng đặc biệt thân thiết với Trương Tri Hành, mặc dù hắn là cấp Chính sở, Trương Tri Hành là cấp Phó sở, nhưng Trương Tri Hành có một đứa con dám thách thức cả tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ. Vương Duy Quân vô ý thức cảm thấy thân phận của Trương Tri Hành không thua kém mình, thấy Trương Tri Hành muốn xuống bậc thang tiếp đón, vội vàng giành trước nắm tay hắn, không để hắn đi xuống cầu thang.

Nhưng mà, Vương Duy Quân giành càng nhiều thời gian hơn để quan sát Trương Khác. Trong khoảng thời gian này, Trương Khác ở trong tỉnh nhận được sự quan tâm còn hơn cả cha y Trương Tri Hành. Hắn đã biết nội dung buổi nói chuyện đêm qua của Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh -- còn chưa biết quy hoạch càng cụ thể hơn cùng tên địa danh chính thức mà Trương Khác đã nói với Diêu Văn Thịnh -- Trước đó cũng không nghĩ đến hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ sẽ là kế hoạch khí thế to lớn như vậy, không chỉ vì thỏa mãn yêu cầu kỹ thuật tự thân ươm của tập đoàn Ái Đạt, quỹ đầu tư sáng nghiệp 300 triệu quốc nội có thể nói quy mô chưa từng có, nhất định có thể hấp dẫn các nhà sáng nghiệp tương quan với lĩnh vực tiêu dùng điện tử từ các nơi toàn quốc tập hợp đến Kiến Nghiệp, trực tiếp thúc đẩy sản nghiệp điện tử thông tin của TP.Kiến Nghiệp. Mà bỏ phí tài trợ cuộc thi sáng nghiệp cùng phát minh học thuật do các sinh viên trường cao đẳng toàn quốc tham dự, càng có thể tạo thành ảnh hưởng có tính toàn quốc.

Về ý nghĩ, thanh niên này có một ý nghĩ vượt quá người bình thường rất nhiều. Nhìn Trương Khác khí độ thong dong đứng ở phía sau cha hắn Trương Tri Hành, cẩn thủ thân phận cùng lễ tiết của vãn bối, trong lòng Vương Duy Quân hơi cảm khái, kỳ tích quật khởi của Cẩm Hồ thực sự là khiến người rất khó tưởng tượng.

Kim Quốc Hải thì lại rất tùy tiện, rất thật cao hứng thấy được Trương Khác ở trong thời gian ba năm ngắn ngủi tỏa ra được quang mang sáng chói như vậy. Tuy nói trong lòng Lý Viễn Hồ rất không ưa Cẩm Hồ, nhưng Kim Quốc Hải cũng tin tưởng Lý Viễn Hồ là áp chế không được quang mang của Cẩm Hồ, hắn chỉ là bảo vệ tốt bản phận của mình, cũng sẽ không đi tận lực nịnh bợ Lý Viễn Hồ, cũng không sợ hãi Lý Viễn Hồ sẽ tự dưng giận chó đánh mèo với mình.

Nhận được điện thoại của Trương Khác, nói là ba y Trương Tri Hành vừa vặn đến Kiến Nghiệp, Kim Quốc Hải liền vui vẻ tới đây, cũng không nghĩ tới sự tình đã có hi vọng chuyển biến.

Buổi trưa phân ra ba xe chạy đến Vọng Giang các ở giữa sườn núi Sư Tử dùng cơm. Trước mặt Vương Duy Quân cũng không tiện nói chuyện chi tiết về hạng mục Khu Khoa học công nghệ. Chỉ chờ Vương Duy Quân thúc đẩy trong TP.Kiến Nghiệp thì hạng mục Khu Khoa học công nghệ sẽ hình thành ý kiến thống nhất, đợi trong TP.Kiến Nghiệp hình thành ý kiến thống nhất rồi, bên Cẩm Hồ sẽ để Trần Tín Sinh hoặc là Tô Tân Đông đại biểu tập đoàn Ái Đạt chính thức cùng Chính phủ TP.Kiến Nghiệp nói chuyện tường tận về hợp tác với hạng mục Khu Khoa học công nghệ.

Trương Khác còn đem việc tối hôm qua Hoàng Khắc Quần cùng Liễu Chí Quân mời y cùng ăn cơm nói cho Vương Duy Quân. Diêu Văn Thịnh nghe, nhìn xem họ có kéo theo cả Hoàng Khắc Quần hay không? Phương diện này có lẽ Hoàng Khắc Quần sẽ phải cùng Vương Duy Quân phân chia công lao. Thế nhưng Hoàng Khắc Quần vừa mới điều đến Chính phủ TP.Kiến Nghiệp đảm nhiệm phó thị trưởng, chức vụ phân công quản lý còn chưa có xác nhận, song dù sao trên đầu còn đội cái mũ chủ nhiệm viên khu kỹ thuật cao tân, nếu như kéo cả hắn vào, ngày sau rất nhiều chuyện đều sẽ tương đối thuận lợi hơn.
 
Chương 545: Phá Băng Cùng Đan Lướ


Trương Khác nhớ Hứa Tư buổi chiều sẽ đến quán bar 1978 chờ y, uống rượu cho đến 2h chiều liền vội vã giải tán. Vương Duy Quân cùng Kim Quốc Hải đi cùng nhau, đại lâu của Phủ thị chính và Sở Công an tỉnh nằm sát bên. Trương Tri Hành muốn cùng Khổng Trường Hà đi đến hiện trường Đại hội thúc đẩy, buổi chiều còn muốn dành chút thời gian đi sở Giao thông tỉnh nói chuyện hạng mục đường cao tốc Tân Vu, chuẩn bị nửa đầu năm nay khởi công xây đường cao tốc.

Sau này thời gian từ Tân Vu đến Kiến Nghiệp sẽ rút ngắn đi một nửa, không chỉ vậy, điều này cực kỳ quan trọng đối với thúc đẩy kinh tế TP.Tân Vu phát triển. Mọi việc xong xuôi, ban đêm Trương Tri Hành trở về Tân Vu, cũng không ở lại Kiến Nghiệp một đêm.

Trương Khác thì kéo Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh đến hẻm Học Phủ -- Diêu Văn Thịnh mới được điều đến TP.Kiến Nghiệp, chức vụ còn chưa có an bài, nên tương đối tự do. Chức vụ của hắn cũng phải đợi trong TP.Kiến Nghiệp thảo luận ra phương án cụ thể đối với hạng mục Khu Khoa học công nghệ thì mới có thể quyết định.

Buổi chiều tháng tư, mặc dù không phải là cuối tuần nhưng ngõ Học Phủ vẫn có rất nhiều học sinh dắt tay nhau tản bộ dưới tán cây ngô đồng. Quán bar vào buổi chiều trông vắng vẻ hơn so với các quán cafe vỉa hè. Nhóm Trương Khác đẩy cửa đi vào, thấy Hứa Tư đang ngồi ở trên quầy bar nói chuyện với Tôn Tịnh Mông ở trong quầy bar. Tôn Tịnh Mông thấy Trương Khác liền châm chọc y:

- Còn tưởng rằng đời này cậu chỉ biết làm rùa đen rút đầu không dám qua đây chứ.

Hứa Tư mím môi cười, cũng không đồng tình với Trương Khác.

Trương Khác không nhận ra hai sinh viên làm trong quán bar. Buổi chiều Tô Nhất Đình và Hà Huyền không có ở đây, Linh Tiểu Yến lại được đeo thẻ quản lý ở trước ngực. Còn có hơn hai tháng nữa mới tốt nghiệp, nhưng đã chính thức đảm đương chức quản lý của quán bar.

Trương Khác cười quay đầu lại nói với Diệp Kiến Bân:

- Nếu như ngõ Học Phủ giải tỏa, Linh Tiểu Yến có thể coi là thất nghiệp rồi không?

- Cái gì, ngõ Học Phủ sắp giải tỏa?

Tôn Tịnh Mông trợn tròn mắt, bàn tay đặt trên quầy bar bằng đá cẩm thạch màu tối, hận không thể tóm lấy Trương Khác để hỏi tường tận:

- Tôi còn chưa làm bà chủ đã, sao ngõ Học Phủ lại bị giải tỏa?

Linh Tiểu Yến cũng không lo lắng:

- Đều nói dỡ bỏ hai ba năm rồi, bây giờ còn chưa thấy động tĩnh gì, sao dễ dàng giải tỏa được?

Cô đi tới bắt chuyện với nhóm Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh vào trong quán bar ngồi, trông cũng rất có phong phạm của quản lý:

- Muốn uống cái gì?

Chi Hoa Sĩ mà Diệp Kiến Bân giấu kỹ ở chỗ này sớm đã bị Tôn Tịnh Mông trộm uống sạch rồi, buổi trưa đã uống rượu, mọi người chỉ muốn uống chén nước chè xanh, liền bảo Linh Tiểu Yến hỗ trợ pha chè xanh mang tới đây!

- Ở đây nước chè xanh còn đắt hơn rượu đỏ đấy!

Tôn Tịnh Mông vẫn hiếu kỳ về việc Trương Khác nói ngõ Học Phủ sắp phải giải tỏa, cô kéo một cái ghế ngồi vào bên cạnh Hứa Tư. Tôn Tịnh Mông mặc áo khoác len màu lam, tay áo vén lên, lộ ra cánh tay trắng như ngó sen. Tuy nói nhan sắc của cô đã gần đến hoàn mỹ, nhưng quen với trang điểm tỉ mỉ, càng tăng thêm vẻ gợi cảm, người khác đều không biết cô vẩn là học sinh của học viện âm nhạc Đại Tam.

Tôn Tịnh Mông nhìn chằm chằm chằm chằm Trương Khác, nói:

- Ngõ Học Phủ sắp giải tỏa là sao?

Trương Khác bĩu môi không để ý tới Tôn Tịnh Mông, xem như là để lại cho cô một niệm tưởng. Sau đó Trương Khác giới thiệu Diêu Văn Thịnh cho Tôn Tịnh Mông, Hứa Tư. Diêu Văn Thịnh còn có chút ấn tượng đối với Tôn Tịnh Hương, lúc nhỏ cũng thường đi theo phía sau Diệp Kiến Bân và Tôn Tịnh Hương. Sau khi Tôn gia chuyển đến Kiến Nghiệp thì không còn liên hệ gì.

Tôn Tịnh Mông sinh ra ở Kiến Nghiệp, sau đó cả nhà Tôn Thượng Nghĩa chuyển đến Hương Cảng, liên hệ cùng Diệp gia cũng ít đi. Căn bản Tôn Tịnh Mông không biết nhà cô cùng Cố gia còn có thể tính là thế giao.

Diêu Văn Thịnh nói đùa:

- Con gái của học viện âm nhạc đều đẹp như thế sao?

Chắc hẳn trước khi tới đây, Tôn Tịnh Mông đã nghe Hứa Tư nói qua việc của Diêu Văn Thịnh, cô trừng mắt với Diêu Văn Thịnh:

- Vị hôn thê trong nhà chỉ định của anh nếu như đồng ý anh ở bên ngoài xằng bậy, thì tôi cũng không ngại giới thiệu con gái của học viện cho anh quen.

Diệp Kiến Bân cười cười, nói với Diêu Văn Thịnh:

- Trương Khác cũng ăn không ít vị đắng của Tịnh Mông, gái đẹp của học viện âm nhạc đúng nhiều thật, đáng tiếc hoa hồng có gai cũng không ít.

Trương Khác nhìn Linh Tiểu Yến đang bưng tới một bình trà xanh, bèn hỏi:

- Chị giúp em gọi điện thoại cho Chu Tiểu Quân, em hẹn anh ta qua đây uống trà...

Từ Học Bình điều ra khỏi Đông Hải, Lý Nghĩa Giang cũng đến Hải Châu nhậm chức. Chu Tiểu Quân ở lại văn phòng Chính phủ tỉnh thì đã mất đi lá chắn. Bên này quan hệ cùng Lý Viễn Hồ lại giằng co, mặc dù Lý Nghĩa Giang là con cá nhỏ ở trong sông, vẫn chưa ngờ lửa giận của Lý Viễn Hồ sẽ trút lên đầu hắn -- Lý Viễn Hồ cũng chưa hẳn biết thủ hạ có nhân vật số 1 như thế -- cái gọi là diêm vương dễ qua, tiểu quỷ khó chơi.

Nếu muốn trông cậy vào đám quan liêu trong văn phòng Chính phủ tỉnh, không đi nịnh hót gần như là không thể. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, bạn trai Chu Tiểu Quân của Linh Tiểu Yến khá phiền muộn.

Linh Tiểu Yến, Chu Tiểu Quân thuộc về loại tiểu nhân vật bị bịt mắt vẫn ở bên dưới vùng vẫy, mặc dù biết bối cảnh gia đình của Trương Khác thâm bất khả trắc, thế nhưng đều không nắm rõ tình huống thực tế, càng không biết ân oán trong khoảng thời gian này giữa Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ. Biến hóa ấm lạnh trong Chính phủ tỉnh, Chu Tiểu Quân có thể tự thân cảm nhận được, rồi lại không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lẽ nào chỉ là chỗ dựa vững chắc trong Chính phủ tỉnh lần lượt rời khỏi rồi sao?

Cũng không phải nói Chu Tiểu Quân không muốn dựa vào trận doanh khác, hắn chẳng qua là tiểu nhân vật ở trong Chính phủ tỉnh, hắn muốn dựa vào trận doanh khác, ai để ý đến hắn? Quà tặng ngày lễ cũng không ít, nhưng không có hiệu quả gì, vẫn bị lãnh đạm.

Linh Tiểu Yến cũng vì tình hình gần đây của Chu Tiểu Quân mà lo lắng suông. Hơn nửa năm nay, sau khi tình huống ngày càng xấu đi, cô vẫn chưa gặp mặt Trương Khác, cũng không biết gặp được Trương Khác thì nên bắt đầu nói từ đâu. Trái lại không nghĩ đến Trương Khác sẽ chủ động nhắc tới.

Sau khi đi tới quầy bar, Linh Tiểu Yến cầm lấy điện thoại bảo Chu Tiểu Quân nhanh chóng rời khỏi đơn vị đến đây.

*******

Khi Chu Tiểu Quân nhận được điện thoại của Linh Tiểu Yến, liền mượn cớ với chủ nhiệm phòng xin nghỉ. Khi Chu Tiểu Quân cầm bao công văn muốn ra khỏi đại lâu Chính phủ tỉnh thì gặp phải thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Lục Văn Phu. Lục Văn Phu vừa lên cầu thang, vừa nói qua điện thoại:

- Thị trưởng Vương, buổi tối phải cùng đi ăn cơm rồi. Tôi cũng không rõ tỉnh trưởng Lý có việc khác muốn phân công tôi đi làm hay không. Cứ vậy đi, trước khi tan tầm tôi sẽ gọi điện thoại cho anh...

Chu Tiểu Quân không vững dạ, không biết là cúi đầu đi qua hay là đợi Lục Văn Phu nói chuyện điện thoại xong thì tiến lên chào hỏi. Chần chờ không quyết, cước bộ thì hơi lề mề. Lục Văn Phu thấy hắn, lại vẫy tay với hắn trước, bảo hắn chờ một lát. Khi tắt điện thoại, Lục Văn Phu mới nói với Chu Tiểu Quân:

- Cậu theo tôi vào phòng làm việc một chút...

Chu Tiểu Quân trong lòng lo sợ, ít nhất hai tháng nay, khi Lục Văn Phu thấy được mình không có chủ động nói chuyện rồi.

Lục Văn Phu vào phòng làm việc, tự rót cho mình một ly trà, Chu Tiểu Quân đương nhiên không hy vọng Lục Văn Phu sẽ rót nước cho hắn, đứng ở nơi đó thấp thỏm bất an, cũng quên cả việc nên chủ động giúp Lục Văn Phu rót nước.

- Ngồi đi...

Lục Văn Phu ngồi vào sau bàn làm việc, chỉ vào ghế sofa cách xa bàn làm việc của hắn bảo Chu Tiểu Quân ngồi xuống. Sau khi nhấp một ngụm trà hắn mới nói:

- Anh vào văn phòng cũng được thời gian một năm rưỡi rồi chứ?

- Đầu mùa đông năm trước, một năm rưỡi rồi...

Chu Tiểu Quân không dám ngồi vững mông, hai tay thành thật đặt trên đầu gối.

- Ừm, một năm rưỡi rồi...

Lục Văn Phu lập lại lời nói của Chu Tiểu Quân. Hắn nhớ tới mình chắc là là mùa đông năm 94 thấy Trương Khác lần đầu tiên, còn ngồi cùng máy bay với Trương Khác đi đón Từ Học Bình. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Vương Duy Quân. Trong điện thoại Vương Duy Quân nhắc tới chuyện buổi trưa ngày hôm nay cùng với Trương Tri Hành, Kim Quốc Hải, Trương Khác, Diệp Kiến Bân cùng nhau dùng cơm. Trong điện thoại Vương Duy Quân mời hắn buổi tối đến luôn.

Lục Văn Phu nhất thời còn chưa rõ ràng manh mối thấy Chu Tiểu Quân ra khỏi văn phòng, biết lúc trước Chu Tiểu Quân làm ra việc Hương Tuyết Hải mới bị gạt bỏ khỏi Kinh mậu ủy, trải qua Lý Nghĩa Giang giới thiệu đến Chính phủ tỉnh. Cũng biết Chu Tiểu Quân cùng Trương Khác quen nhau, vô ý thức liền gọi Chu Tiểu Quân lại.

Từ ngày 28 tháng 3, thực nghiệp Gia Tín tại Hương Cảng tuyên bố phương án tăng phát tịnh cấu, cùng với tập đoàn Ái Đạt tại cảng thành lập trung tâm khai phát sản phẩm.

Thái độ của Lý Viễn Hồ lại lần thứ hai xảy ra chuyển biến, Lục Văn Phu có thể cảm nhận được điều này. Chỉ là không người nào đến hòa hoãn bầu không khí giằng co. Mà phản ứng trong TP.Kiến Nghiệp tương đối chậm chạp, chung quy không thể lúc này còn bảo Lý Viễn Hồ tự mình tìm Cẩm Hồ hoặc là tự mình thúc đẩy TP.Kiến Nghiệp đứng ra giữ hạng mục Khu Khoa học công nghệ ở lại Đông Hải.

Khi hắn rót nước suy nghĩ một chút mấy vấn đề, có thể ở trong TP.Kiến Nghiệp đã chủ động xuất kích. Đây không thể nghi ngờ đã cho Lý Viễn Hồ một lối thoát. Lúc này mới nhớ xác thực gọi Chu Tiểu Quân lên đây không có gì muốn nói, lại không thể một câu không nói liền đuổi hắn đi. Lục Văn Phu liền quan tâm hỏi hai câu:

- Công tác ở đây một năm rưỡi rồi, có phát triển, có thể ngộ ra được gì không?

Muốn nói có phát triển cũng là trước khi Từ Học Bình đi cấp cho phó chủ nhiệm khoa viên. Chu Tiểu Quân nghe Lục Văn Phu quan tâm hỏi như thế, trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nghĩ thầm: chắc không phải là lại muốn đuổi mình đấy chứ? Còn phải lập tức đi gặp mặt Trương Khác, cũng may là Lục Văn Phu sớm nói ra, tình huống có xấu còn có thể tìm người kể khổ. Bằng không thì sau này tìm không được cơ hội gặp mặt Trương Khác, cũng không có chỗ để mà kể khổ.

Trước đó Lục Văn Phu cũng có thể coi là người của Từ Học Bình nhất hệ, trong khoảng thời gian này sao lại nịnh bợ Lý Viễn Hồ thân mật thân mật chứ? Chu Tiểu Quân không lĩnh hội được thủ đoạn của Lý Viễn Hồ.

Chu Tiểu Quân dè dặt khách sáo ứng phó với Lục Văn Phu. Loại này thì tài liệu cũng viết nhiều, cộng thêm gia đình bồi dưỡng, nói ra cũng thuận miệng.

- À.

Lục Văn Phu nghe xong không lấy gì vui, cũng biết không thể nào từ trong miệng Chu Tiểu Quân nghe ra lời chân tình gì, nghĩ muốn đuổi Chu Tiểu Quân đi, bèn thuận miệng hỏi:

- Mới nãy thấy anh muốn đi ra ngoài, là công tác cho phía trên hả?

Chu Tiểu Quân hơi do dự, nói:

- Trương Khác hẹn tôi uống trà ở ngõ Học Phủ...

Hắn cũng là cắn răng nói ra việc này. So với bị đuổi khỏi đây, tình huống chung quy không thể càng xấu hơn:

- Vừa mới xin phép trưởng phòng Phùng rồi.

- À!

Lục Văn Phu lại khẽ cảm thán một tiếng. Lúc này hoạt động của Trương Khác tại Kiến Nghiệp bắt đầu trở nên sinh động, chỉ là không nghĩ ra Trương Khác gọi nhân vật râu ria số 1 như Chu Tiểu Quân qua làm gì.

Nếu Trương Khác mới vừa ăn cơm trưa với Vương Duy Quân, lại hẹn Chu Tiểu Quân qua uống trà, nói như vậy, Chu Tiểu Quân ở trong cảm nhận của Trương Khác vẫn là có địa vị nhất định. Không tiện hỏi thêm cái gì, Lục Văn Phu đi vòng ra khỏi bàn tới trước mặt Chu Tiểu Quân, vỗ vai hắn, nói:

- Vậy thì anh đi nhanh đi. Tôi làm trễ của anh không ít thời gian rồi, có cần tôi bảo ban lái xe lấy xe đưa anh đi không?

Thái độ của Lục Văn Phu đột nhiên thân thiết làm Chu Tiểu Quân có chút mơ hồ. Ma lực của Trương Khác lớn như vậy sao? Còn có, Lục Văn Phu không phải đã chuyển sang làm môn hạ cho Lý Viễn Hồ rồi sao? Đang muốn cảm tạ hảo ý của Lục Văn Phu rồi khéo léo cự tuyệt thì Lục Văn Phu đã mở cửa phòng làm việc phân phó người:

- Tiểu Trương, tiểu Chu đi ra ngoài có một số việc, coi có ai ở ban lái xe không, bảo lái xe đưa cậu ấy đi...

Tầng băng cứng đến bây giờ cũng chỉ còn lại một tầng hơi mỏng cuối cùng cũng sắp bị đâm thủng. Mỗi ngày Lục Văn Phu đều đi bên cạnh Lý Viễn Hồ, sao có thể chưa cảm giác được chứ? Đợi Chu Tiểu Quân đi ra ngoài, Lục Văn Phu mới cầm văn kiện đợi phê duyệt đi đến phòng làm việc của Lý Viễn Hồ, trong lòng đang do dự có nên chủ động nhắc tới việc buổi tối Vương Duy Quân định ngày hẹn với Lý Viễn Hồ hay không...

*********

Chu Tiểu Quân ngồi trong xe của Chính phủ tỉnh chạy thẳng đến ngõ Học Phủ, cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian. Đẩy ra cánh cửa kính màu sắc rực rỡ nặng nề, Chu Tiểu Quân thấy bạn gái Linh Tiểu Yến đứng ở sau quầy bar hướng về trong góc nói chuyện.

Nhìn qua, Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Hứa Tư, Tôn Tịnh Mông đang ngồi ở bàn rượu trong góc nói chuyện với một thanh niên hắn chưa gặp qua. Vừa lúc Trương Khác quay đầu lại nhìn qua, vẫy tay gọi hắn:

- Qua đây qua đây, giới thiệu một người cho cậu quen... Bạn học của cậu Giản Chí Khang đang ở tỉnh thành chứ gì? Cậu gọi điện hẹn cậu ta cùng qua đây đi, vừa rồi quên nói với Linh Tiểu Yến.

Diêu Văn Thịnh tại Kiến Nghiệp đã định trước phải có thành tích, Trương Khác cũng quyết định thành toàn hắn. Đã như vậy, để mấy người Chu Tiểu Quân, Giản Chí Khang cùng nhau phát triển. Trương Khác kéo một cái ghế cho Chu Tiểu Quân ngồi vào chỗ giữa y và Diêu Văn Thịnh, lại nói với Diêu Văn Thịnh:

- Chu Tiểu Quân công tác tại văn phòng Chính phủ tỉnh, phụ thân cậu ấy cũng là bộ phận cũ ở sở tĩnh. Chỉ sợ cậu không phải rất quen thuộc đối với Kiến Nghiệp, lại không thể bắt anh Diệp làm hướng đạo cho mình. Tôi tìm cho cậu một hướng đạo, cậu xem coi thế nào?

Diêu Văn Thịnh cũng biết muốn tại Kiến Nghiệp thành chuyện, tại cơ quan phải có người tin được có thể sai phái. Cấp bậc lúc này của hắn tuy thấp, muốn tìm được người thích hợp cũng khó. Đặc biệt là phải cùng Cẩm Hồ bảo trì liên hệ chặt chẽ, chung quy không thể mọi chuyện đều kéo theo Diệp Kiến Bân. Cho dù cùng sau khi quen thân với Trương Khác, cũng không thể mọi chuyện đều tìm Trương Khác giải quyết.
 
Chương 546: Hạ Bậc Đón Chào


Ads Chỉ còn lại một tầng băng hơi mỏng sắp bị đâm thủng, trước đó chỉ là không có người đâm thủng tầng băng này. Cố gia cùng với Diệp gia phía sau Diêu Văn Thịnh chỉ là lực lượng tiềm tàng ở sau lưng, ngườichân chính đứng ra đâm tầng băng này là Vương Duy Quân - phó thị trưởng, Thường ủy Thành ủy Kiến Nghiệp cùng Hoàng Khắc Quần - phó thị trưởng, chủ nhiệm viên khu sản nghiệp cao tân Tân Phổ.

Ngày 4 tháng 4, sau khi Vương Duy Quân cùng Lục Văn Phu tại nhà hàng Kiến Nghiệp gặp mặt, ngày kế phân biệt báo cáo với Lý Viễn Hồ - phó bí thư Tỉnh ủy kiêm tỉnh trưởng Đông Hải, La Quân - bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp, thị trưởng Tiếu Minh Kiến tình hình gần đây hắn tìm hiểu được của hạng mục Khu Khoa học công nghệ Cẩm Hồ, hy vọng Thành ủy Kiến Nghiệp lúc đó mau chóng hình thành ý kiến thống nhất.

Ngày 5 tháng 4, đêm trước Trần Tín Sinh rời khỏi Hương Cảng, trên điển lễ đặt móng của trung tâm nghiên cứu & phát triển sản phẩm Hương Cảng thuộc tập đoàn Ái Đạt, tiến thêm một bước công bố với bên ngoài chính thức định danh hạng mục Khu Khoa học công nghệ là kế hoạch Vườn Sồi.

Bao gồm đầu tư 300 triệu đồng xây dựng một phòng thí nghiệm cơ sở kỹ thuật vi điện tử cấp quốc gia, đầu tư 200 triệu xây dựng một trung tâm phục vụ khai phát phần mềm cùng kỹ thuật vi điện tử, bao gồm tài liệu phân tích phòng thí nghiệm, thiết kế mạch tổ hợp cùng trung tâm trợ giúp khai phát; đầu tư 100 triệu xây dựng một viên khu sáng nghiệp chuyên nghiệp chủ yếu về lĩnh vực thư từ điện tử qua lại, một quỹ đầu tư sáng nghiệp tổng ngạch 300 triệu.

Xét thấy các thành phố lớn quốc nội đều đã thiết lập viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân, công viên sáng nghiệp sẽ không tiếp nhận xí nghiệp có tính chế tạo, lấy xí nghiệp khai phát nghiên cứu kỹ thuật là chủ.

Xí nghiệp tham gia không những có thể nhận được vốn huy động do Khu Khoa học công nghệ cung cấp, còn có thể hưởng thụ thiết bị nguyên vật liệu cùng hệ thống phần mềm tiên tiến với giá rẻ do Khu Khoa học công nghệ cung cấp. Ngoại trừ thiết kế cùng kiểm tra, Khu Khoa học công nghệ cũng có thể thỏa mãn nhu cầu sản xuất hàng mẫu của các xí nghiệp tham gia.

Điều này không khác là mấy với tình huống mà phó thị trưởng Thường ủy Vương Duy Quân báo cáo với thành ủy Kiến Nghiệp. Không lâu sau khi La Quân điều đến Kiến Nghiệp đảm nhiệm bí thư Thành ủy kiêm nhiệm Thường ủy Tỉnh ủy Đông Hải, hắn rất bất mãn với sự phát triển lạc hậu của Kiến Nghiệp trên sản nghiệp kỹ thuật cao tân -- cũng không chỉ Kiến Nghiệp, đầu tư vào sản nghiệp kỹ thuật cao tân của các thành phố lớn tại quốc nội đều vô cùng hậu, bằng không thì kế hoạch Vườn Sồi mới 1 tỷ của Cẩm Hồ cũng không thể tạo nên oanh động lớn như vậy -- trên hội nghị Thường ủy Thành ủy liên lạc khẩn cấp tổ chức ngay trong đêm, khi La Quân đánh giá về kế hoạch Vườn Sồi:

- Khoản đầu tư lớn trên nghiên cứu & phát triển kỹ thuật của kế hoạch Vườn Sồi sẽ trực tiếp thúc đẩy kỹ thuật của sản nghiệp điện tử thông tin địa phương đi lên. Quỹ đầu tư sáng nghiệp 300 triệu sẽ hấp dẫn đông đảo nhà sáng nghiệp thuộc lĩnh vực thông tin điện tử lũ lượt kéo đến. Tại tương lai không lâu sau, sẽ thúc đẩy địa phương hình thành một quần sản nghiệp thuộc lĩnh vực kỹ thuật thông tin điện tử. Đây là một công tích lớn mà Chính phủ địa phương nỗ lực muốn đi thực thi.

Khi La Quân nói như vậy, nhìn Tiếu Minh Kiến, phó bí thư Thành ủy, thị trưởng một cái. Viên khu sản nghiệp cao tân Tân Phổ xây được 8 năm, trong thành phố trước sau ba lần đổ tiền vào quỹ đầu tư cho sáng nghiệp kỹ thuật cao tân tổng ngạch mới 6 triệu, chỉ bằng 1/50 một lần xuất thủ của Cẩm Hồ.

Tiếu Minh Kiến vẫn là lãnh đạo chủ yếu của TP.Kiến Nghiệp, tự nhiên phải chịu chút trách nhiệm. Tiếu Minh Kiến không nói tiếng nào, chỉ oán mình phản ứng chậm nửa nhịp, chịu đựng nghe La Quân tiếp tục nói cho hết:

- Hiện tại sự nghiệp này do một xí nghiệp dân doanh tới hoàn thành, chúng ta không có lý do gì không cảm thấy xấu hổ. Tôi thấy trong thành phố phải sáng tạo tất cả điều kiện có lợi để giữ hạng mục này ở lại Kiến Nghiệp...

La Quân định ra quan điểm như vậy, thảo luận kế tiếp thông thuận hơn nhiều. Cho dù Cẩm Hồ không muốn đặt Khu Khoa học công nghệ ở khu Tân Phổ thuộc Giang Bắc, vậy tại ven hồ Yến Quy phía đông ngoại thành đặc biệt mở một viên khu mới, trên hành chính thuộc về viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân thống nhất quản hạt, đem tất cả chính sách ưu đãi của viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân đều dành cho kế hoạch Vườn Sồi, chuyển giao đất đai cũng tận khả năng chiếu theo chính sách ưu đãi nhất.

Trên hội nghị Thường ủy thảo luận vấn đề chức vụ của Diêu Văn Thịnh tại Kiến Nghiệp, bổ nhiệm Diêu Văn Thịnh là trợ lý chủ nhiệm viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân Tân Phổ, cục phó Cục Xúc tiến đầu tư viên khu (cấp Chính xử).

Tạm thời lấy phó thị trưởng Thường ủy Vương Duy Quân, phó thị trưởng kiêm chủ nhiệm viên khu sản nghiệp cao tân Hoàng Khắc Quần, cục trưởng cục Khoa học kỹ thuật Lưu Tuệ, chủ nhiệm viên khu sản nghiệp cao tân Diêu Văn Thịnh, bốn người là chủ thành lập tiểu tổ liên lạc với kế hoạch Vườn Sồi, phụ trách giữ hạng mục Khu Khoa học công nghệ của Cẩm Hồ lại Kiến Nghiệp.

Quả thực, cũng chỉ có Cẩm Hồ công bố chi tiết về kế hoạch Vườn Sồi, Chính phủ địa phương mới có thể thấy được ý nghĩa càng cụ thể hơn. La Quân thậm chí bộc trực nói với Vương Duy Quân:

- Ý nghĩa cùng giá trị của kế hoạch Vườn Sồi sau khi thực thi, tôi thấy càng quan trọng hơn cả hạng mục chế tương của Cẩm Hồ.

Những lời này, La Quân hơi có ý khước từ đối với Lý Viễn Hồ. Tuy nhiên hắn thân là Thường ủy Tỉnh ủy, bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp, địa vị chính trị rất cao. Cho dù lén lút có chút ý kiến đối với Lý Viễn Hồ, truyền tới lỗ tai Lý Viễn Hồ cũng chỉ nghe mà không thấy xử lý. Nhưng Vương Duy Quân chỉ có cười một cái, từ chối cho ý kiến: La Quân có thể kiên định ủng hộ kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ là tốt rồi.

*******

Ngày 8 tháng 4, Trần Tín Sinh - tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, Đinh Hòe - tổng giám đốc viện nghiên cứu kỹ thuật điện tử Cẩm Hồ, Tô Tân Đông - tổng giám đốc điện tử Ái Đạt, Tôn Thượng Nghĩa - đổng sự trưởng thực nghiệp Gia Tín, Thiệu Chí Cương - tổng giám đốc tập đoàn khai phát điền sản Thế Kỷ Cẩm Hồ, mấy người này cùng Vương Duy Quân - phó thị trưởng Thường ủy, Hoàng Khắc Quần - phó thị trưởng TP.Kiến Nghiệp, và các quan viên của chính phủ TP.Kiến Nghiệp cùng nhau tham quan hoạt động nghiên cứu dạy học của học viện kỹ thuật đại học Đông Hải.

Buổi chiều ngày 8 tháng 4, tại hiện trường tổ chức hội chiêu đãi ký giả, Trần Tín Sinh đại biểu tập đoàn Ái Đạt trao tặng chi phiếu 20 triệu tiền mặt cho đại học Đông Hải, dùng cho các ngành học kiến thiết chuyên nghiệp tương quan với công trình vi điện tử của học viện kỹ thuật đại học Đông Hải, cùng với khen ngợi các học giả có cống hiến lớn lao tại lĩnh vực vi điện tử của đại học Đông Hải, cũng phát ra lời mời với đại học Đông Hải cùng kiến thiết phòng thí nghiệm cơ sở kỹ thuật vi điện tử cấp quốc gia.

Hiệu trưởng đại học Đông Hải cùng sở trưởng Sở giáo dục tạm thời chạy tới Kiến Nghiệp, đám người Vương Duy Quân Thường ủy kiêm phó thị trưởng TP.Kiến Nghiệp cùng chủ trì nghi thức trao tặng.

Đây là khoản trao tặng lớn nhất từ trước tới nay mà đại học Đông Hải nhận được từ khi xây trường, lại là khúc nhạc dạo cho kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, đã hấp dẫn rất nhiều ký giả giới truyền thông trong ngoài tỉnh. Đài truyền hình tỉnh đã phát sóng trực tiếp hiện trường nghi thức trao tặng.

Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân thì ở trong phòng bida của 1978 tại ngõ Học Phủ xem phát sóng trực tiếp qua TV.

Trương Khác thoải mái dựa vào vách ngăn do thuỷ tinh mờ cùng hợp kim alumin cấu thành, chân vắt lên bàn bida. Mấy ngày nay y quen đến 1978 uống trà.

- Hối lộ trắng trợn, nhất định có bí mật không thể cho ai biết...

Tôn Tịnh Mông nhìn TV, không lưu tình chút nào nghi vấn Cẩm Hồ rắp tâm bất lương.

Trong TV, tập đoàn Ái Đạt đang cùng đại học Đông Hải tiến hành khen ngợi các học giả có cống hiến nổi bật đối với lĩnh vực vi điện tử của đại học Đông Hải. Số tiền Ái Đạt quyên tặng cho đại học Đông Hải, lấy ra 10 triệu làm quỹ khen thưởng, trong đó 2 triệu phải phát lần này.

Đối tượng phát thưởng đều là các vị học giả có địa vị cao trên lĩnh vực kỹ thuật vi điện tử đã được lựa chọn tỉ mỉ. Hai viện sĩ viện Công trình tại lĩnh vực vi điện tử của đại học Đông Hải mỗi người tối đa nhận được 400k tiền thưởng, 20 giáo sư, phó giáo sư cùng với thanh niên học giả thuộc lĩnh vực vi điện tử phân biệt nhận được 40k, 60k, 100k tiền thưởng.

Lần khen thưởng này chỉ giới hạn trong đại học Đông Hải, lực ảnh hưởng lại tuyệt đối không chỉ giới hạn trong đại học Đông Hải.

Diệp Kiến Bân bĩu môi cười nói:

- Không bỏ con tép sao bắt được con tôm. Vườn Sồi muốn hấp dẫn các chuyên gia kỹ thuật vi điện tử đứng đầu trong ngoài nước, mục đích làm như vậy đơn giản chính là: các giáo sư chuyên gia không có quan hệ trực tiếp với chúng tôi, Vườn Sồi cũng phát cho 300k. Mọi người đến đây đi, không thiếu phần mọi người đâu...Còn có, không chỉ nói các chuyên gia có được lợi ích sẽ nói tốt cho Cẩm Hồ, các học giả chuyên gia không nhận được lợi cũng sẽ cảm thấy Cẩm Hồ tôn trọng tri thức, tôn trọng học giả, cũng sẽ nói tốt cho Cẩm Hồ. Phần tử trí thức vốn chính là một tầng lớp mà...

- Có đê tiện vô sỉ như các người nói sao?

Trương Khác bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:

- Trong TP.Kiến Nghiệp làm ra quyết tâm lớn như vậy, Cẩm Hồ chung quy muốn bánh ít đi, bánh quy lại, đưa ra chút hành động thực tế cho họ thấy. Như vậy, hợp tác kế tiếp mới có thể tiến hành tiếp tục vui vẻ. Số tiền này chung quy không thể trực tiếp đưa cho lãnh đạo Thành ủy mà?

- Có một vấn đề.

Tôn Tịnh Mông liếc Trương Khác một cái:

- Cẩm Hồ lấy kế hoạch Vườn Sồi rêu rao khắp nơi, Hàng Châu, Vũ Hán đều phái ra tương đương đội hình tới tranh thủ, các người không sợ làm thất vọng họ sao?

Sau khi quan hệ với Trương Khác trở nên thân thiết hơn, đặc biệt là năm trước mắt cá chân phải Trương Khác nứt ra, tĩnh dưỡng hơn nửa tháng tại Hương Cảng, Tôn Tịnh Mông cũng cơ bản biết được địa vị của Trương Khác ở trong hệ thống Cẩm Hồ này rồi.

Trương Khác gối đầu lên cổ tay, cười nói:

- Đầu tư vào Kiến Nghiệp chỉ là kế hoạch lúc đầu của Vườn Sồi, đợi hình thức này đưa vào hoạt động thành công, có thể phục chế tại Hàng Châu, Vũ Hán...Xem đi, chúng tôi cũng đâu có rêu rao, còn cần họ có chút kiên trì mới được.

Trương Khác giơ tay nhìn đồng hồ một cái:

- A, đến giờ rồi. Anh Diệp có đi theo tôi qua đó không?

Diệp Kiến Bân lắc đầu nói:

- Lý Viễn Hồ, La Quân có cái gì mà nhìn, tôi không đi.

- Muốn biết càng nhiều bí mật của Cẩm Hồ, cơ hội cũng không nhiều đâu. - Trương Khác nói: - Anh không đi hả?

Diệp Kiến Bân nghe thế, xoay người đứng lên:

- Đi đi đi, ngồi Hoàng Quan của tôi đi, chiếc S40 của cậu chán quá...

Trương Khác lúc này muốn đi gặp mặt Lý Viễn Hồ, Giằng co thời gian dài như vậy rồi, cũng nên phải ngồi xuống giao lưu một chút. Cho dù là vì lợi ích của từng người, có thể tiếp tục phát triển tốt trên mảnh đất Đông Hải này thì cũng phải ngồi xuống giao lưu một chút.

******

Trước cửa sổ có một cây bạch quả, tán cây che ở phía trước. Từ trong tán cây xum xuê, Lý Viễn Hồ đang ở trước cửa sổ ngưng mắt nhìn bầu trời xanh lam. Lục Văn Phu gõ cửa đi vào nói cho hắn:

- Bí thư La Quân mới từ chỗ bí thư Đào Tấn qua đây, tôi đã an bài ông ấy đợi ở trong phòng hội nghị nhỏ...

- Tôi sẽ qua ngay.

Lý Viễn Hồ thu lại ánh mắt:

- Mấy người Trương Khác đã đến chưa?

- Vừa mới gọi điện thoại qua đây, bên đường Tây An hơi kẹt đường, phải đợi thêm lúc nữa...

Tình huống giao thông của TP.Kiến Nghiệp không tốt lắm, lúc này kẹt đường cũng là việc không thể dự liệu. Lý Viễn Hồ cũng không oán giận bên Trương Khác vì sao không đi sớm, biến hóa về tâm tính luôn luôn vi diệu. Có thể ngay cả bản thân Lý Viễn Hồ cũng không ý thức được.

La Quân là Thường ủy Tỉnh ủy, bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp, địa vị chính trị cũng không thấp hơn tỉnh trưởng hắn bao nhiêu. Mặc dù cách thời khắc ước định còn chút thời gian, Lý Viễn Hồ vẫn muốn đi gặp La Quân nói chuyện một lúc:

- Tôi đến phòng hội nghị nhỏ, đợi Trương Khác đến thì anh dẫn qua gặp tôi...

Trong ấn tượng của Lục Văn Phu, lần đầu tiên Lý Viễn Hồ gặp Trương Khác vẫn là sau tết, trên đường đi qua Kiến Nghiệp, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân dùng cơm ở một khách sạn tại Kiến Nghiệp. Khi đó ai có thể nghĩ một thanh niên như vậy sẽ có tư cách ngang vai ngang vế với Lý Viễn Hồ.

Trước tiên Lục Văn Phu đi cùng Lý Viễn Hồ qua phòng hội nghỉ nhỏ để gặp La Quân bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp, lại đến văn phòng Chính phủ tỉnh đợi nhóm Trương Khác qua. Hắn cũng đã sai Chu Tiểu Quân đợi ở đây rồi.

Mặc dù Lý Viễn Hồ không có chú ý, để Lý Viễn Hồ cùng La Quân đợi lâu ở phòng hội nghị cũng không tốt. Lục Văn Phu hỏi Chu Tiểu Quân:

- Tiểu Chu, bên Trương Khác còn mất bao lâu nữa mới đến?

- Sẽ đến ngay thôi, qua giao lộ Phúc Sơn là tới rồi...

Chu Tiểu Quân nói.

Vậy nhanh thôi, có thể đến trong thời gian ước định thì Lục Văn Phu yên tâm. Hắn lại hỏi Chu Tiểu Quân:

- Anh đã quyết định chuẩn bị đi viên khu sản nghiệp cao tân chưa?

- Ừm, làm chút công tác thực tế, cũng có thể rèn luyện bản thân.

Chu Tiểu Quân nói. Lần này hắn điều đến viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân là làm trợ thủ cho Diêu Văn Thịnh, đảm nhiệm trợ lý cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư viên khu. Giống như Diêu Văn Thịnh điều đến Kiến Nghiệp, dễ dàng như cho một cấp Chính xử. Chu Tiểu Quân điều đi viên khu sản nghiệp cao tân cho một cấp Chính khoa cũng gần như không kinh động được gì.

- Ừm, đến viên khu rèn luyện một chút...

Lục Văn Phu cổ vũ vỗ vai Chu Tiểu Quân, thấy chiếc Hoàng Quan của Diệp Kiến Bân chạy vào quảng trường trước đại lâu, hắn cùng với Chu Tiểu Quân đi xuống cầu thang, nhìn Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân hăng hái đi xuống xe.

Nhìn Lục Văn Phu hạ bậc đón chào, Trương Khác cũng là đầy tâm hư vinh, cười ha ha một tiếng, vội vàng đi tới nắm tay Lục Văn Phu, cười nói:

- Để chú Lưu phải đợi lâu rồi.

Trái lại không có gượng gạo xưng hô chức vụ của hắn, cũng là hy vọng hắn niệm tình trước đó. Dù sao Cẩm Hồ sẽ không lựa chọn đối kháng với Lý Viễn Hồ, cũng sẽ không để cho Lục Văn Phu sinh ra kẻ hở tồn tại đối kháng.
 
Chương 547: Dưới Địa Đồ Lộ Dao Găm


Ads Tầng sáu tòa nhà làm việc của Chính phủ tỉnh tỉnh ủy ở phía Đông Bắclà một gian phòng họp loại nhỏ, cửa sổ hướng về phía Bắc mở rộng. Gióthổi qua, ngọn cây ngoài cửa sổ hơi lay động.

Lý Viễn Hồ hơi nghiêng người, một tay đặt trên đầu gối, một tay tùy ý khoát lên trên bàn hội nghị màu rám nắng.

La Quân hai tay ôm ở trước ngực, hơi nhíu mày. Đây là vẻ mặt thường thấy khi hắn nghiêm trang nghe sự tình.

Thái độ Lục Văn Phu nghiêm túc nhất, cầm bút chuẩn bị ghi chép lại -- hắnluôn làm cho người ta có ấn tượng là người đặc biệt nghiêm túc cẩn thận-- đương nhiên, hội đàm ngày hôm nay sẽ không xuất hiện trên bất cứ vănkiện ghi chép công khai nào.

Diệp Kiến Bân thần thái thoải mái,chỉ lấy dư quang nơi khóe mắt quan sát thần thái của ba người Lý ViễnHồ, La Quân, Lục Văn Phu ngồi ở bàn hội nghị đối diện.

- Kế hoạch Vườn Sồi là suy nghĩ dưới tiền đề phương án tăng phát tịnh cấu của thực nghiệp Gia Tín có khả năng thất bại mà lập ra. Nói cách khác, cho dùphương án tăng phát tịnh cấu của thực nghiệp Gia Tín thất bại, Cẩm Hồvẫn có thể bảo đảm dưới tình huống không huy động vốn của cơ quan tàichính vẫn đổ tiền vào 1 tỷ cho kế hoạch Vườn Sồi...

Trương Khác mười ngón giao nhau, bàn tay đặt trên bàn hội nghị, khi nói vẫn bảo trì tư thế khiêm tốn. Nội tâm cũng không cần vì thế mà đấu tranh cái gì,nhưng có thể giảm bớt tâm tình của người khác. Có thể cùng nhau ngồiquanh cái bàn này cũng không dễ dàng:

- Trong chip giải mã mà ĐứcNghi cùng Tư Cao Bách liên hợp khai phát, Cẩm Hồ sở hữu quyền lợi nhấtđịnh, khoản tiền này cũng đủ để duy trì kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ... Ở chỗ này, tôi nói rõ ngọn ngành với các lãnh đạo trong tỉnh, trongthành phố. Đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không thừa nhận Cẩm Hồ cókhoản thu nhập này...

Lý Viễn Hồ nheo mắt lại, khóe mắt nhănlên. Từ trên mặt hắn nhìn không ra ba động từ trong nội tâm. La Quân thì lại thản nhiên biểu lộ ra bộ dạng nghe rất thú vị.

Trương Khácnói như vậy là để cho trong TP.Kiến Nghiệp không cần lo lắng kế hoạchVườn Sồi sẽ bởi vì vấn đề tài chính mà chết non giữa đường, mà là Cẩm Hồ lo lắng sự ủng hộ trong TP.Kiến Nghiệp không đủ độ mạnh để giữ lại tiến trình của kế hoạch Vườn Sồi.

La Quân nói:

- Một khi Cẩm Hồxác định Vườn Sồi mở rộng hợp đồng, trong thành phố tôi sẽ tự mình dẫnđầu thành lập tiểu tổ lãnh đạo công tác phối hợp với công tác của cácvị...

Trương Khác cũng không phải là ép buộc La Quân đưa ra bảo đảm gì, nói:

- Ngày hôm nay tôi cũng không phải muốn tường tận giải thích chi tiết vềkế hoạch Vườn Sồi. Có một số ý nghĩ từ nghĩa rộng của kế hoạch Vườn Sồimuốn báo cáo một chút với lãnh đạo tỉnh thị...

- Ừm.

Lý Viễn Hồ khẽ đáp một tiếng, thái độ tích cực của La Quân khiến hắn có chút áp lực, giơ lên mi mắt nhìn Trương Khác một cái, thản nhiên nói:

- Anh nói đi.

Trương Khác nói:

- Lấy Vườn Sồi làm đầu nguồn, bao gồm các trường cao đẳng ở khu hồ YếnQuy, kéo dài về hướng bắc, vượt qua Tiểu Giang, nối với đại học Tân Phổ, cuối cùng là viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân Tân Phổ, vừa lúc hình thành một khu hành lang. Cầu số 2 Tiểu Giang trong quy hoạch nối liềnkhu hành lang này thành một chỉnh thể.

- Cẩm Hồ tại khu hồ YếnQuy thực thi kế hoạch Vườn Sồi xem như cơ sở nghiên cứu & phát triển kỹ thuật của các xí nghiệp liên quan Cẩm Hồ. Dọc theo Tiểu Giang đixuống, thực nghiệp Gia Tín đầu tư kiến thiết viên khu sản nghiệp điệngia dụng Hương Tuyết Hải tại khu Khai phát Tân Giang Huệ Sơn; Đến cuốiTiểu Giang, tập đoàn Ái Đạt đầu tư kiến thiết viên khu công nghiệp điệntử tại trấn Ích Long thuộc Hải Châu.

- Tầm mắt giới hạn trên bảnthân Cẩm Hồ thì không ngoài như vậy. Tầm mắt trải ra, Huệ Sơn lấy sự lớn mạnh của mình về sản nghiệp điện gia dụng là hoàn toàn có điều kiệnhình thành một quần sản nghiệp điện gia dụng khổng lồ. Mà mục tiêu củabản thân Cẩm Hồ là tận sức tại Hải Châu phát triển ra một quần thể sảnnghiệp tiêu dùng điện tử. Từ Kiến Nghiệp đến Huệ Sơn đến Hải Châu, cũngdọc theo Tiểu Giang nối liền thành một chỉnh thể mô hình vành đai...

- Những ý nghĩ này bắt đầu từ khi tập thể Cẩm Hồ khi suy nghĩ đến kếhoạch Vườn Sồi. Bất kể là hành lang từ hồ Yến Quy đến bãi Loạn ThạchGiang Bắc, hay là từ Kiến Nghiệp đến Huệ Sơn lại đến vành đai Hải Châu, ý nghĩ của Cẩm Hồ chính là thực thi kế hoạch Vườn Sồi, để làm ra cốnghiến nên có đối với sự phát triển kinh tế của TP.Kiến Nghiệp và tỉnhĐông Hải...

Lý Viễn Hồ nhìn La Quân, La Quân nhìn Lý Viễn Hồ,Lục Văn Phu không nhìn ai. Lời nói của Trương Khác là uyển chuyển đềxuất phê bình cùng kiến nghị đối với quy hoạch phát triển sản nghiệp kỹthuật cao tân của tỉnh Đông Hải, TP.Kiến Nghiệp. Không quản giọng điệucủa y có uyển chuyển thế nào, đề xuất là một vấn đề sắc sảo.

Diệp Kiến Bân mỉm cười, nghĩ thầm: thật đúng là một tên chủ nghĩa lý tưởngquá mức. Mà đáng tiếc thật, Từ Học Bình chỉ ở Đông Hải đảm nhiệm tỉnhtrưởng hai năm, thời gian hai năm này cũng đủ thanh trừ một số chứngbệnh ở trong tỉnh. Lúc này Lý Viễn Hồ tiếp nhận, đích thật là đã chiếmtiện nghi rất lớn. Nhưng không biết khí độ cùng kiến thức của hắn có đủhay không.

Trầm mặc chốc lát, La Quân cúi đầu ngẩng đầu động thân một chút:

- Tôi đã thảo luận qua cùng với một số thành viên Thành ủy. Tôi cũng hỏiqua họ, lẽ nào TP.Kiến Nghiệp phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao tân,kết cấu cùng khí độ chỉ giới hạn trong một xó thôi sao? Dự tính ban đầukhi xây dựng cầu số 2 Tiểu Giang là giảm bớt áp lực giao thông của khuvực thành thị, nhưng không ai thấy được cầu số 2 vừa lúc nối liền khutrường cao đẳng ở hồ Yến Quy cùng Tân Phổ thành một hàng lang tự nhiênphát triển sản nghiệp kỹ thuật cao tân...Tôi cũng không thấy được.

Câu cuối cùng, La Quân nặng lời hơn:

- Tôi nghĩ sẽ mời các chuyên gia quy hoạch nghiêm túc nghiên cứu một chút ưu thế của khu hành lang này để tập trung phát triển sản nghiệp kỹthuật cao tân...

Quốc gia tại lúc đầu phát triển sản nghiệp kỹthuật cao tân tồn tại tệ nạn bố cục hơi nhỏ. Cho dù trong viên khu sảnnghiệp thông tin quan trọng nhất ở trong nước, Khu Khoa học công nghệcũng là năm 95 sau khi một lần nữa chế định kế hoạch phát triển mớichính thức đi lên con đường phát triển nhanh.

Viên khu sản nghiệp cao tân của Kiến Nghiệp mãi đến sau năm 04 mới dần dần tiếp nhận đầu tư của các nhà máy điện tử, điện gia dụng trong ngoài nước. Tuy nhiên chỉlàm nơi sản xuất cho các sản nghiệp này mà thôi. Trước kia TP.KiếnNghiệp hầu như là triệt để mất hút so với các thành phố cùng loại chiếmưu thế về tài nguyên kỹ thuật.

Có La Quân tỏ thái độ, Lý Viễn Hồcũng không thể nói lời của Trương Khác vượt quá. Lời của Trương Khác nói cũng quả thực khiến nội tâm hắn đột nhiên sáng sủa hơn một chút. Hắnđang có suy nghĩ như Diệp Kiến Bân, cũng không khỏi thầm than thanh niên trước mắt này có xúc giác thương nghiệp nhạy cảm đến kinh người.

Không, không chỉ có xúc giác thương nghiệp nhạy cảm, phải nói là quyết đoánchỉ điểm giang sơn. Thật đúng là hiếm thấy! Tự nhiên cũng có ngạo khícủa niên thiếu, cũng quả thực có thể có ngạo khí như vậy -- quả thực,Trương Khác tự động xa cách, khiến người khác nghĩ lầm là một loại ngạokhí biểu hiện ra ngoài. Lý Viễn Hồ đè giọng, nói với Lục Văn Phu bêncạnh:

- Điều này có thể đề xuất thảo luận trên Hội nghị xử lý Thường vụ...

Ngữ khí rất lãnh đạm, nhưng có phần tán thành kiến nghị của Trương Khác đềxuất -- hai kiến nghị này có thể nói là chiến lược mới để phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao tân của TP.Kiến Nghiệp cùng tỉnh Đông Hải. Thếnhưng Lý Viễn Hồ cũng có thể ý thức được một tầng ý đồ của Trương Khác,Cẩm Hồ muốn dung nhập trong chiến lược kỹ thuật cao tân mới của TP.KiếnNghiệp, tỉnh Đông Hải.

Dã tâm của Cẩm Hồ rất lớn, không phải làcam tâm làm đá kê chân, mà muốn dẫn dắt chiến lược mới của TP.KiếnNghiệp, tỉnh Đông Hải. Thực sự là nhân vật lợi hại, thảo nào Diệp giamuốn đứng phía sau Cẩm Hồ, mà Cố gia thì trực tiếp đưa Diêu Văn Thịnhvào...

Lý Viễn Hồ cầm lấy ly giấy trên bàn uống một ngụm. Uốngxong một ngụm nước, hình như giọng điệu cũng được làm dịu, hắn đại kháicũng ý thức được thái độ lãnh đạm của mình cũng bất lợi đối với việckiến thiết quan hệ của song phương, đối với bản thân cũng không có chỗtốt gì, nói:

- Đề nghị của anh rất tốt. Tôi còn muốn nghe một chútCẩm Hồ sắp tới ngoại trừ kế hoạch Vườn Sồi còn có kế hoạch lớn gì nữakhông...Tôi phát hiện, Cẩm Hồ luôn luôn khiến người mong đợi hoặc cóthể nói là kinh ngạc.

Hắn hiếm khi nở nụ cười, hỏi La Quân:

- Bí thư La thấy thế nào?

La Quân điều đến Kiến Nghiệp đảm nhiệm bí thư Thành ủy mới thời gian hơnnửa năm, còn đang nỗ lực áp chế phó bí thư, thị trưởng Tiếu Minh Kiến,quen thuộc tình huống trong TP.Kiến Nghiệp. Nếu không phải kế hoạch Vườn Sồi, hắn cùng với Cẩm Hồ không có gì mà qua lại, trước đó tự nhiênkhông gặp được niềm vui Cẩm Hồ mang cho. Hắn cười cười, đáp lời Lý ViễnHồ:

- Quả thật, hiện tại tôi cũng rất chờ mong...

Trương Khác nói:

- Kế hoạch Vườn Sồi cùng với một loạt kỹ thuật hải ngoại mở rộng, đều làvì làm chuẩn bị cho Cẩm Hồ toàn diện tiến quân vào thị trường tiêu dùngđiện tử. Trong một loạt kỹ thuật mở rộng có chậm có gấp, tranh thủ trước tết tịnh cấu tổng tiền đổ vào 20 triệu đôla, là muốn tại ESS vốn có cơsở về nghiên cứu & phát triển, thành lập hai tiểu tổ khai phát sảnphẩm kỹ thuật.

- Từ trung tuần tháng 2, chúng tôi vẫn cùng ĐứcNghi tiến hành đàm phán dẫn dắt kỹ thuật. Ngoại trừ trung tuần tháng bakhi tỉnh trưởng Lý đến Hải Châu thị sát kiểm tra các hạng mục kỹ thuậtđưa vào, chúng tôi còn muốn từ Đức Nghi tiến cử cả bộ kỹ thuật sản xuấtđiện thoại di động tín hiệu số ngoại trừ chip băng tần cơ sở. ESS ngaysau đó thành lập một tiểu tổ khai phát kỹ thuật, chính là chuẩn bị muốntiêu hóa cùng phát triển kỹ thuật tín hiệu số của chúng tôi từ Đức Nghi...

Lúc này Trương Khác vẫn còn chưa nói y có dã tâm cùng khaiphát cả chip băng tần cơ sở -- chu kỳ khai phát chip băng tần cơ sở rấtdài, tìm được tập thể nghiên cứu & phát triển thích hợp ít nhất cũng phải thời gian hai năm mới có hy vọng thành công -- y dừng lại một chút mới nói:

- Hạng mục trọng điểm kế tiếp của Cẩm Hồ cũng không phải là hạng mục đóng gói chip, cũng không phải sản phẩm điện tử giáo dục, màlà muốn từ Bộ Bưu điện thu được một tấm giấy phép sản xuất điện thoạitín hiệu số!

Nghe đến đó, Lý Viễn Hồ mở mắt ra, ánh mắt hơi lóe lên rồi tắt ngay, lại khôi phục lại vẻ dửng dưng.

Lục Văn Phu kinh ngạc buông bút trong tay. Hắn đột nhiên ý thức được trongkhoảng thời gian này Cẩm Hồ tạo thanh thế cũng không chỉ tạo áp lực vớiLý Viễn Hồ, mà là muốn tránh khỏi Bộ Bưu điện ôm toàn bộ sản nghiệpthông tin vào hai tay mình.

Thàthị trường thiết bị thông tin di động của quốc nội đều là thuộc địa củanhà máy nước ngoài, Bộ Bưu điện cũng không muốn có xí nghiệp quốc nộikhông phải xí nghiệp thuộc hạ tiến vào thị trường này.

Bởi vì Bộ Bưu điện lũng đoạn sản nghiệp thông tin, trong Bộ uỷ TW không ít cãi nhau.

Hàng năm quốc gia đầu tư vào thiết bị thông tin 70-80 tỷ, để các nhà máyđiện tử nước ngoài nuốt hết, Bộ Bưu điện đem chút xương, canh còn lạiđều kín đáo đưa cho xí nghiệp của mình. Mà bộ điện tử công nghiệp, bộđiện lực cũng sở hữu rất nhiều xí nghiệp thông tin điện tử đang mở miệng đợi ăn, đâu thể chỉ biết nhìn hành vi của Bộ Bưu điện? Phó thủ tướngTriệu Tể Đông vẫn muốn phá bỏ cục diện lũng đoạn hành chính của Bộ Bưuđiện, nhưng nhận được sự chống lại ngoan cố của Bộ Bưu điện.

LaQuân rất rõ ràng tình huống trong Bộ uỷ, không ngờ Cẩm Hồ lại muốn cướpmiếng thịt từ trong tay Bộ Bưu điện. Hắn mỉm cười, nhìn Lý Viễn Hồ, nói:

- Việc này hình như hơi khó. Bộ Bưu điện đều là người bảo thủ...

Đột nhiên lại nghĩ đến trước khi Diêu Văn Thịnh điều đến Kiến Nghiệp là ởsở chính vụ của Bộ Bưu điện, có thể sớm có ăn ý với Cẩm Hồ rồi.

Lý Viễn Hồ cũng đang nghĩ đến vấn đề này. Họ cũng không rõ lắm việc DiêuVăn Thịnh bị thất bại trong cuộc tranh chấp vị trí trợ lý tổng giám đốctập đoàn liên tín với Chu Hưng Đông. Biết việc này, sẽ biết lực ảnhhưởng của Cố gia đối với Bộ Bưu điện kỳ thật rất nhỏ.

Tâm tìnhcủa Lý Viễn Hồ có chút phức tạp. Hắn cũng ý thức được mấy ngày này CẩmHồ tạo thanh thế chưa hẳn đều là nhằm vào mình, trong khoảng thời giannày mình tỏ thái độ lạnh như băng hình như có chút không thích hợp,nhưng Cẩm Hồ cũng chưa sớm lên tiếng với trong tỉnh. Có thể trong khoảng thời gian này Cẩm Hồ tạo thanh thế là thi hành kế một hòn đá ném haichim?

Trương Khác không quản Lý Viễn Hồ suy nghĩ cái gì, nói:

- Kế hoạch của Cẩm Hồ là do nhóm nghiên cứu & phát triển của ESS tiêu hóa kỹ thuật điện thoại đi động từ Đức Nghi tiến cử, tại Vườn Sồi thành lập phòng thí nghiệm kỹ thuật thông tin di động, đưa kỹ thuật điệnthoại di động mở rộng cùng chuyển qua một bộ phận thiết kế sản phẩm tớitrong nước.

Nhóm nghiên cứu & phát triển của ESS sẽ chuyêntâm nghiên cứu & phát triển kỹ thuật chip băng tần cơ sở ĐTDĐ vớitrình tự sâu nhất. Đương nhiên, lúc này Trương Khác còn có thể công bốphần kế hoạch này của y:

- Cuối cùng tại Đông Hải hình thành nhómnghiên cứu & phát triển, thiết kế, sản xuất, tiêu thụ quy tụ tại một thể... Ngoại trừ tài chính từ Đức Nghi đưa vào, lúc đầu Cẩm Hồ kếhoạch trên hạng mục này đưa vào 600 triệu tài chính. Trong đó, phòng thí nghiệm kỹ thuật thông tin thiết bị di động xem như một bộ phận của Vườn Sồi sẽ đầu tư thêm 200 triệu.

- Xuất phát từ yêu cầu bảo mật,trước khi Vườn Sồi công khai tin tức sẽ không đề cập đến phòng thínghiệm này. Mặc dù cơ sở của Cẩm Hồ sẽ đặt tại Hải Châu, nhưng mà tôinghĩ phòng thí nghiệm này thành lập sẽ thúc đẩy Kiến Nghiệp trở thànhtrung tâm thiết kế, nghiên cứu & phát triển cùng chế tạo thiết bịthông tin di động trong nước. Dù sao Bộ Bưu điện không có khả năng duytrì áp lực chỉ cấp giấy phép cho một hai xí nghiệp, mà thị trường thôngtin di động có tiềm lực rất lớn. Tôi nghĩ TP.Kiến Nghiệp có khả năngcuối cùng sẽ hình thành một quần sản nghiệp khổng lồ...

TrươngKhác vừa nói như thế, La Quân tâm động rồi. Hắn không phải là rất lýgiải đối với một số tình huống của Bộ Bưu điện, hỏi Lý Viễn Hồ:

-Tỉnh trưởng Lý, Bộ Bưu điện mới thành lập tập đoàn Liên Tín, có thể trởthành xí nghiệp đầu tiên nhận được giấy phép sản xuất ĐTDĐ hay không? Họ có thể cấp giấy phép cho Liên Tín, sẽ không thể không cấp cho các xínghiệp khác. Dù sao lần này Bộ Bưu điện cũng không thể lấy cớ là an toàn quốc gia nữa rồi.

Lý Viễn Hồ biết tác dụng kéo theo của quần sản nghiệp, cũng biết tác dụng làm mẫu của người mở đường. Hai năm nay tạiHải Châu cuối cùng hình thành quần sản nghiệp đầu đĩa với quy mô gần 10tỷ lấy điện tử Ái Đạt dẫn đầu, đã có tác dụng xúc tiến trực tiếp đối với kinh tế của Hải Châu. Mà tiềm lực của thị trường ĐTDĐ xem ra phải càngto lớn hơn!
 
Chương 548: Phá Vỡ Yên Lặng


Ads Thực sự là đáng tiếc. Từ Học Bình chỉ ở Đông Hải đảm nhiệm tỉnhtrưởng hai năm, thời gian hai năm này cũng chỉ đủ cho hắn thanh trừ mộtsố tệ nạn trong tỉnh. Nếu như cho hắn thêm một năm tiến hành bố cụcchiến lược mới đối với sản nghiệp cao tân của tỉnh Đông Hải thì cũng sẽcó hiệu quả sơ bộ. TW có thể sẽ giữ vững áp lực giữ hắn ở lại Đông Hải.

Trong lòng Lý Viễn Hồ nghĩ như vậy, thần sắc cũng rất bình tĩnh, nhìn chămchú vào Trương Khác ngồi đối diện, hai tay giao nhau đặt ở trên bàn.

La Quân nghe xong Trương Khác nói, âm thầm hưng phấn. Trước đó hắn kếtluận ý nghĩa cùng giá trị của kế hoạch Vườn Sồi càng sâu hơn hạng mụcchế tương, nhưng không nghĩ Cẩm Hồ sớm đã có kế hoạch càng to lớn hơn.

Lý Viễn Hồ nhìn Trương Khác, La Quân thì lấy khóe mắt nhìn Lý Viễn Hồ, hắn lại rất chờ mong Lý Viễn Hồ tức tối bỏ đi.

TP.Kiến Nghiệp sở hữu quản lý kinh tế cấp tỉnh, TP.Kiến Nghiệp muốn làm cái gì, cũng không cần Lý Viễn Hồ gật đầu. Trong tỉnh không phối hợp, trongTP.Kiến Nghiệp hoàn toàn có thể tự động chế định một chiến lược mới, lại kéo theo TP.Hải Châu, vẫn có thể làm ra cục diện này.

Lý Viễn Hồ sẽ không để bản thân rơi vào cục diện bị động: Sản nghiệp ĐTDĐ quy tụhay chiến lược mới đều là mê hoặc khiến mình không thể cự tuyệt. Lý Viễn Hồ có thể cảm giác được vẻ hưng phấn của La Quân cùng tâm tình nónglòng muốn thử. Cho dù bản thân cự tuyệt cũng không có tác dụng, La Quân ở một bên nhìn chằm chằm, hắn cũng sẽ chủ động gánh lấy trọng trách.

Mặc dù lực ảnh hưởng của La Quân chỉ giới hạn trong TP.Kiến Nghiệp, nhưngmột khi TP.Kiến Nghiệp phát triển chiến lược sản nghiệp cao tân mới cóhiệu quả, TW có thể sẽ cân nhắc trao cho chiến lược mới không gian pháttriển lớn hơn nữa. Gió thổi qua ngọn cây rì rào. Lục Văn Phu đưa tầm mắt đặt lên bản ghi chép, cũng không nhìn Lý Viễn Hồ, cũng không nhìn LaQuân, càng không nhìn Trương Khác. Lúc này hắn cảm giác được không khílàm cho người ta có cảm giác đông lại, trong lòng nghĩ: Cẩm Hồ muốn bẻcái tay ngoan cố của Bộ Bưu điện để lấy tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ đầutiên, Trương Khác đây là muốn buộc Lý Viễn Hồ, La Quân cùng lên chiến xa Cẩm Hồ!

Trong tỉnh muốn phát triển chiến lược sản nghiệp cao tân mới cũng không thể bỏ qua một bên Cẩm Hồ. Không chỉ không thể bỏ qua,còn phải xác định địa vị long đầu của Cẩm Hồ ở trong chiến lược mới.

Bất kể là trong tỉnh hay là TP.Kiến Nghiệp, lúc này đều vắt không ra 1 tỷtài chính đầu tư cho nghiên cứu & phát triển kỹ thuật trực tiếp -- 1 tỷ còn chỉ là đầu tư bảo thủ của Cẩm Hồ (cần phải là 1,2 tỷ, dự toán200 triệu cho hạng mục thí nghiệm thông tin kỹ thuật di động tạm thờicòn chưa công bố ra bên ngoài), sau khi phương án tăng phát tịnh cấuthành công thực thi, tài chính trong tay Cẩm Hồ càng dư dả đến mức khiến người khó có thể ngờ.

Năm 97, tài chính thu vào cấp tỉnh cộngthêm thuế thu TW, cộng thêm thị huyện nộp lên trên của tỉnh Đông Hải dựtính chỉ mới 7.2 tỷ mà thôi.

Năm nay tài chính tỉnh dự toán dư dả chút, cũng chẳng qua là trước khi Từ Học Bình rời chức từ Nhật Bảntranh thủ một khoản Yên Nhật cho vay có tính chính sách. Khoản tài chính cho vay này đã có an bài, không phải ai cũng có thể tùy tiện tham ô.

Trong tỉnh cùng trong thành phố muốn tăng phí đầu tư cho nghiên cứu &phát triển kỹ thuật cao tân, nâng cao đẳng cấp kỹ thuật sản nghiệp caotân của tỉnh Đông Hải, cho dù cực kỳ nghiêm túc đối với chuyện này, chỉdựa vào lực lượng của tự thân Chính phủ, cũng phải tích góp trước 8-10năm mới có thể gom đủ 1 tỷ.

Kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, trongtỉnh, trong TP.Kiến Nghiệp không quý trọng, tỉnh thị khác trong nướcthèm kế hoạch Vườn Sồi còn nhiều mà, tuyệt sẽ không chỉ thiếu một nhànày.

- Khụ.

Lý Viễn Hồ khẽ ho một tiếng, đánh vỡ bầu yên lặng, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Văn Phu, nói:

- Thư ký trưởng Lục, anh xem ngày mai có thể tập trung mấy vị tỉnh trưởng tổ chức một Hội nghị xử lý Thường vụ thảo luận một chút chuyện này haykhông...

Lại hỏi La Quân:

- Vẫn là trong thành phố thảo luận trước, đưa ra một ý kiến, rồi mới đưa trong tỉnh tham khảo?

Lục Văn Phu thở chậm một hơi, vội vã lên tiếng trả lời, mặc dù đánh chếthắn cũng không có khả năng quên đi chuyện quan trọng như thế, hắn vẫnthận trọng nhớ kỹ chuyện này.

*********

Hội nghị trên tầng 18 của cao ốc Ngân Hạ ở Trung Hoàn Hong Kong, Tạ Hán Tịnh đứng ở trướcbức tường thủy tinh, cầm chiếc ĐTDĐ Motorola đặt bên lỗ tai, ngưng mắtnhìn trời xanh mây nhạt ngoài cửa sổ, chăm chú nghe thanh âm bên đầu kia điện thoại. Vẻ mặt ngưng trọng, lộ ra từ trên đôi lông mày cau lại,trên khóe môi nhếch lên...

- Ừm, cảm ơn thư ký Cao, ngày hômnay tôi vẫn chưa rời khỏi Hong Kong được. Tạ Ý ở tỉnh thành, để tôi bảonó buổi tối hôm nay thay tôi cảm ơn ngài. Thư ký Cao có thời gian thìnên đưa cả nhà đến Hong Kong chơi...

Tạ Hán Tịnh cúp điệnthoại, đi tới trước bàn hội nghị hình trứng, đặt ĐTDĐ ở bên cạnh tưliệu. Nhìn người khác đều nhìn hắn không nói lời nào, thản nhiên cười,nói:

- À, tỉnh trưởng Lý cùng bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quânbuổi chiều tiếp kiến Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân. Hội đàm không nghithức, hội đàm chỉ có thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Lục Văn Phu đi vào dựthính. Sau khi hội đàm chấm dứt, Lục Văn Phu thông báo ngày mai tổ chứcHội nghị xử lý Thường vụ Chính phủ tỉnh tạm thời...

Trần Tịnhđang chỉnh lý biên bản hội nghị, nghe được Tạ Hán Tịnh nói như vậy,nghiêng đầu nhìn Tạ Hán Tịnh một cái. Mái tóc trơn bóng từ bên má nhưthác nước lướt qua, trong đôi mắt đẹp lướt qua một tia sáng kỳ dị, trong đầu hiện ra hình tượng hào hiệp tay xỏ trong túi quần kia. Khóe miệngcô hơi nhếch lên, lộ ra một dáng tươi cười không rõ ràng, lấy ngón tayvuốt tóc một chút, lại tiếp tục chỉnh lý biên bản hội nghị.

- Nếu là kế hoạch Vườn Sồi, chắc sẽ kinh động đến Thành ủy Kiến Nghiệp chứ? - Tạ Kiếm Nam hỏi.

- Ừm.

Tạ Hán Tịnh gật đầu, có một số việc không cần thiết phải nói ở chỗ này.Hắn cười cười, ánh mắt đảo qua Cát Minh Tín, Trần Gia Thiện, nói:

-Trong khoảng thời gian này, điện tử Ái Đạt quả thật rất chói mắt, ngaycả phó bí thư Tỉnh ủy, tỉnh trưởng của Đông Hải cũng phải dành thời gian đi tiếp kiến thanh niên kia. Khoa Vương chúng ta thực sự phải rất nỗlực mới có thể đuổi kịp...

- Thị trường trong nước tôi khônghiểu được, nhưng thị trường Đông Nam Á giao cho tôi đi. - Cát Ấm Quânbuồn bực: - Họ chỉ có chút thủ đoạn ấy, chúng ta tại thị trường Đông Nam Á vượt qua họ không phải là vấn đề...

- Tạ Chiêm, thị trường trong nước của mọi người cũng phải cố gắng...

Tạ Hán Tịnh cầm lấy bút khẽ gõ lên bàn mấy cái.

Những người ngồi quanh bàn hội nghị đều là cổ đông của Cty hải ngoại cùngKhoa Vương. Họ đến Hong Kong là muốn trước khi ngồi xuống thảo luận,Trần Tịnh, Tạ Chiêm chủ động đề xuất chuyện chuyển nhượng cổ phần từ Cty hải ngoại cho Cát gia.

Không thể trách Cát Minh Tín không xemqua biện pháp của hắn. Ảnh hưởng của Diệp Trăn Dân tại Hong Kong rấtnhỏ, mà dưới cờ của tập đoàn Gia Tín có rất nhiều người đa mưu túc trícủa mình, cũng không nhận thức bi quan đối với kinh tế Đông Nam Á. Xétđến cùng, nhận thức của hắn đối với đối thủ Cẩm Hồ này còn xa mới sâusắc như đám người Tạ Hán Tịnh, Tạ Kiếm Nam.

Thị trường đầu đĩa vùng Đông Nam Á và trong nước duy trì tăng trưởng mạnhliên tục, làm cho Cát Minh Tín cũng rất chú trọng đầu tư đối với KhoaVương. Chính Thái, Đại Nhã cũng sẽ không cam tâm giảm bớt cổ phần tạiKhoa Vương. Nếu họ muốn giảm cổ phần kiềm giữ đối với Cty hải ngoại, đối với cha con Cát Minh Tín, Cát Ấm Quân thì không thể nghi ngờ cũng coinhư tăng cường khống chế đối với Khoa Vương. Chí ít khống chế thị trường hải ngoại ở trong tay.

Ý nguyện của song phương tương đối hợpnhau, hợp tác giai đoạn trước cũng khá vui vẻ. Sự phát triển của KhoaVương mặc dù không thịnh vượng như trong dự liệu, nhưng cũng phát triểntheo phương hướng như dự định. Trải qua hiệp thương, tập đoàn Đại Nhã,cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái đều phân biệt rút cổ phần từ Ctyhải ngoại với mức độ khác nhau. Tài chính mỗi nhà rút khỏi cũng sẽ không thu hồi, mà sẽ tăng thêm đầu tư kỹ thuật cho Khoa Vương.

Tậpđoàn Đại Nhã, cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái khoảng chừng sẽ có60 triệu tài chính rút về nội địa, cộng thêm điện tử Gia Tín thêm 40triệu, điện Khoa Vương sẽ nhận được đầu tư kỹ thuật 100 triệu. Khoản đầu tư này gần như có thể đuổi kịp đầu tư về kỹ thuật mở rộng đầu đĩa củađiện tử Ái Đạt.

Ngoại trừ thu mua cổ phần của tập đoàn Đại Nhã,cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái tại hải ngoại, vì bổ sung vốn lưuđộng cho Cty hải ngoại, Cát Ấm Quân còn tiến thêm một bước đổ tiền choCty hải ngoại. Lần này hắn lấy danh nghĩa cá nhân bỏ ra 200 triệu, cộngthêm điện tử Gia Tín tăng vốn đăng ký đối với bản bộ Khoa Vương, họ tổng cộng đưa ra 240 triệu, nhưng vẫn không thể thu được quyền khống chếKhoa Vương.

Cá nhân Tạ Kiếm Nam không rút khỏi cố phẩn kiềm giữCty hải ngoại, nhưng tỉ lệ cổ phần giảm bớt đến 7%, cộng thêm cổ phầnbảo lưu của tập đoàn Chính Thái cùng tập đoàn Đại Nhã, tổng cộng cổ phần kiềm giữ cũng chưa đến 15%. Thị trường hải ngoại xem như là hoàn toàngiao cho Cát gia rồi.

Trong quá trình thảo luận tâm bình khí hòa, Tạ Hán Tịnh nhận được điện thoại của Cao Chân, thư ký của Lý Viễn Hồđến từ tỉnh thành. Trươc đó họ cũng biết Cẩm Hồ tiến thêm một bước côngbố chi tiết về kế hoạch Vườn Sồi, cũng biết cao tầng Cẩm Hồ sẽ cùng lãnh đạo Thành ủy Kiến Nghiệp, lãnh đạo trường đại học Đông Hải có một hoạtđộng phỏng vấn. Danh dự của Cẩm Hồ sẽ nâng cao một bước. Nhưng lại không nghĩ đến Lý Viễn Hồ, La Quân sẽ đặc biệt tại đại lâu làm việc của Chính phủ tỉnh tiếp kiến Trương Khác.

Thần sắc hời hợt của Tạ Hán Tịnh quả thật có thể trấn an nhân tâm. Tình thế của Cẩm Hồ có mạnh mẽ, quảthật cũng sẽ không làm cho Cát Minh Tín có trong tay hơn 10 tỷ tài phúkiêng kỵ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, điện tử Gia Tín có quyếtđoán thoáng cái đưa ra 1 tỷ đầu tư cho kế hoạch Vườn Sồi sao?

Động tác của Cẩm Hồ càng lúc càng nhanh, Tạ Hán Tịnh đang suy nghĩ có nêntrước tiên hòa hoãn một chút quan hệ khẩn trương cùng Cẩm Hồ hay không?Nhìn Tạ Kiếm Nam một cái, thấy hắn khí định thần nhàn, cũng đã dưỡngthành công phu trấn định.

Hai bên con đường lớn của cao ốc Chínhphủ tỉnh trồng cây ngô đồng Pháp, có một chiếc xe của Bộ quản lý lâmnghiệp dừng ở phía trước, công nhân đang buộc mình trên thang cắt tỉacây ngô đồng.

Trong không khí trôi nổi bụi hoa ngô đồng, TrươngKhác dị ứng với nó, vào mùa xuân ở Kiến Nghiệp rất dễ mắc phải chứngviêm khí quản cấp tính. Nhìn bụi hoa bám đầy mặt đường, tung bay theogió, Trương Khác vội vàng đóng cửa xe lại.

Diệp Kiến Bân lại hưởng thụ cơn gió hơi lạnh của tháng tư ùa vào từ cửa sổ xe, cười hỏi:

- Xem như là chính thức định tại Kiến Nghiệp rồi?

- Tôi chưa từng suy nghĩ qua nơi khác ngoài Kiến Nghiệp...

Trương Khác mỉm cười, chỉ là người hơi cuộn tròn khi ngồi, thật sự không có gì có thể xưng với tư thái "ngạo nghễ".

Vấn đề có tính nguyên tắc xem như là cơ bản xác định rồi, chi tiết thực thi của kế hoạch Vườn Sồi cũng có thể tiến thêm một bước tiết lộ rồi chứ?

- Anh đúng là không có kiên trì.

Trương Khác cười nói:

- Lý Viễn Hồ, La Quân không quan tâm đến mấy việc nhỏ không đáng kể thế này đâu.

- Họ không quan tâm, bởi vì họ không phải là cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ. Tôi có thể không quan tâm sao?

- Được, được.

Trương Khác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần đậm hơn, nói:

- Sắp đến giờ cơm tối rồi, mọi người cùng nhau nói chuyện đi, tôi cũngkhông muốn giải thích tường tận một lần cho một người, phiền phức lắm.

- Nói như vậy là cậu đã sớm định liệu trước rồi?

- Trước đó là có chút ý nghĩ, nhưng hiện tại anh muốn cải tạo cả ngõ Học Phủ, lại phải tốn không ít tế bào não của tôi.

Trương Khác cố giả ra vẻ đáng thương:

- Tôi cũng không thể để cho người khác cảm thấy là tôi đang giúp mọingười chiếm tiện nghi trong thành phố. Tôi biết mọi người muốn chiếmtiện nghi là không sai, nhưng cũng phải tìm mấy cái lá mà che một chútđi chứ...

Trương Khác nói thì dễ, Diệp Kiến Bân vẫn biết gút mắt trong đó.

Mượn kế hoạch Vườn Sồi ôm cả ngõ Học Phủ thì không có vấn đề gì, nhưng then chốt là phải bịt miệng người khác thế nào.

- Che thế nào? - Diệp Kiến Bân ngồi dậy: - Mấy cái lá thì che thế nào?

- Lợi ích lớn nhất cùng với mâu thuẫn lớn nhất khi cải tạo ngõ Học Phủkhông phải là vấn đề di dời bồi thường cho các cửa hàng ven đường sao? - Trương Khác hỏi.

Mặc dù Ngõ Học Phủ cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng nằm ở giữa ba trường cao đẳng, mà làng đại học ở khu hồ YếnQuy lại tụ tập tới 13-14 vạn người thuần tiêu dùng. Còn phải tính toáncư dân ở khu vực phụ cận. Thị trường tiêu dùng khổng lồ như thế, một bộphận tương đối tập trung tại khu vực chật hẹp gần ngõ Học Phủ. Giá trịđịa tô có thể so với khu vực thương nghiệp ở trung tâm thành phố.

Ý đồ cải tạo ngõ Học Phủ đã đề cập đến từ hơn 2 năm trước, nhưng vẫn chậm chạp chưa quyết, chính là người tranh miếng thịt béo ở đây rất nhiều,hơn nữa tranh rất ác liệt, ai cũng không nhượng bộ.

- Không sai, mâu thuẫn lớn nhất chính là cái này...

- Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng trong thành phố hứa hẹn với các hộ và các cửa hàngdi dời bồi thường nguyên diện tích nguyên địa chỉ. Tôi nghĩ vừa có thểngăn chặn miệng của người khác, khi cải tạo cũng sẽ tránh được mâu thuẫn không cần thiết với các hộ di dời...

Năm 97, sản nghiệp địa ốc còn chưa hưng khởi, đất đai đa phần là lấy hình thức chuyển giao mà phê cho chủ thầu xây dựng. Ở trong mắt một số chủ thầu xây dựng, lợi íchlớn nhất của hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ là kiếm được chút phí di dờitừ các cửa hàng, bán ra các cửa hàng mới sau khi xây lên với giá đắt.Đặc biệt là giá trị cửa hàng tầng dưới chót đến kinh người, ít nhất mỗimét vuông cũng phải 1.4-1.5 vạn.

Hứa hẹn bồi thường cho cửa hàngdi dời nguyên diện tích nguyên địa chỉ, chính là muốn triệt để bỏ quaphần lợi ích này, còn phải phụ thêm chi phí mở rộng nhất định.
 
Chương 549: Lộn Xộn


Ads Buổi chiều nghi thức quyêntặng kết thúc. Đến tối, Thành ủy Kiến Nghiệp mở tiệc chiêu đãi ở nhàhàng Kiến Nghiệp, mời Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, lãnh đạo cao tầng của Cẩm Hồ, cùng lãnh đạo các khoa của đại học Đông Hải, các họcgiả nhận được khen ngợi. Bí thư Thành ủy La Quân cùng thị trưởng TiếuMinh Kiến cũng có mặt.

Trương Khác và Diệp Kiến Bân đều thiếu hứng thú, ngồi trong quán cơm ở ngõ Học Phủ hưởng thụ món cơm sườn sốt cà chua.

- Cậu cũng ăn cái này hả?

Hà Huyền bưng mâm đồ ăn đi qua, thấy mâm của Trương Khác cũng như của mình thì rất kinh ngạc.

- Ở đây không phải cơm sườn sốt cà ngon sao?

Trương Khác chỉ vào đồ ăn trên mâm của Diệp Kiến Bân, Phó Tuấn, còn có tài xế của Diệp Kiến Bân:

- Mỗi người bọn tôi đều giới thiệu phần cơm này...

Hà Huyền vĩnh viễn đều không ngờ được cơm ở đây là cô cường liệt giới thiệu cho Trương Khác.

- A.

Tô Nhất Đình chịu không nổi đảo tròng mắt, oán giận nói với Hà Huyền:

- Thật giống như bà tưởng mỹ thực thiên hạ chỉ có cơm sườn sốt cà ở đây...

Lại hỏi Trương Khác:

- Mấy ngày nay cậu vẫn lòng vòng ở Kiến Nghiệp, lẽ nào cậu không tính thi đại học hả?

Hứa Tư ở Kiến Nghiệp hết hai ngày, đợi Trần Thượng Nghĩa, Trần Tín Sinhtừ Hong Kong bay qua, cô liền trở về Hong Kong. Mấy ngày nay Trương Khác không có việc gì liền lang thang ở 1978, kéo cả Diệp Kiến Bân cũng nhưkhông có việc gì. Đối với học sinh cấp ba thông thường thì lúc này đangvào tháng 7, là thời gian chạy nước rút để thi vào đại học.

- À, chắc cũng vào được Đông Đại...

Thật là câu trả lời khiến người khác bất lực. Tô Nhất Đình bỏ mâm xuống, thở dài một hơi:

- Tôi vừa mới có chút lòng tin đối với xã hội này, cậu lại nói như vậy. Ài...

Trương Khác lặng lẽ cười, kéo bàn ăn qua bên mình, để Hà Huyền cũng đặt mâm xuống.

Tô Nhất Đình, Hà Huyền ăn xong cơm tối còn phải đến quán bar làm việc.Trương Khác bị Diệp Kiến Bân kéo đến đến đường Tân Thị thị sát cửa hàngKỳ Hạm.

Cửa hàng Kỳ Hạm nằm trên đường Tân Thị là khoản đầu tư lớn nhất củaThịnh Hâm trên lĩnh vực điện gia dụng. Do dự rất lâu, dưới sự giựt giâycủa Trương Khác, cuối cùng gom lại đầu tư từ các nơi khác, được ăn cảngã về không đổ hết tài chính trên 300 triệu vào cửa hàng Kỳ Hạm này.

Sự thực đã chứng minh tiềm lực của đường Tân Thị rất lớn. Doanh thutrong tháng thứ nhất khai trương của cửa hàng Kỳ Hạm đạt đến con sốkhủng khiếp 100 triệu, gần như ngang với tổng doanh thu cả năm của cửahàng ở vùng Chiết Giang, Thượng Hải.

Thành công quá lớn, ngay cả cao tầng của tập đoàn Thịnh Hâm cũng khôngrõ nguyên do. Nhưng Trương Khác lại không bất ngờ chút nào, chỉ cầntrong phạm vi tiêu thụ của cửa hàng không có đối thủ cạnh tranh, doanhthu hàng năm của Kỳ Hạm đột phá 1 tỷ cũng là bình thường. Xem ra tiềmlực tiêu thụ của đường Tân Thị vẫn còn đang từ từ phát huy.

Sau tết thường là mùa ế hàng của điện gia dụng, thường thì các cửa hàngđiện gia dụng ở chỗ này cũng sẽ dùng các biện pháp để đẩy mạnh tiêu thụ. Trong cửa hàng Kỳ Hạm vẫn còn đèn sáng, trong cửa hàng đều là nhữngngười bị hoạt động khuyến mãi của cửa hàng hấp dẫn.

Đối với việc quản lý kinh doanh cụ thể, Trương Khác thà rằng giấu dốt, nhưng Diệp Kiến Bân lại không ngừng cổ vũ y:

- Đưa ra chút kiến nghị đi, hiếm khi tới đây...

Thiệu Tâm Văn khoa trương mang tới một tờ giấy trắng, xếp nó thành tonhư lòng bàn tay, chuẩn bị vừa nghe vừa ghi lại. Trương Khác bất đắc dĩcười nói:

- Sao mang thứ buồn nôn ra thế hả?

Thiệu Tâm Văn cười ha ha một tiếng:

- Không phải là sợ không đủ kính trọng cậu sao?

Lại cất giấy bút đi, không đùa với Trương Khác nữa.

- Xong rồi chứ.

Trương Khác quay đầu lại nói với Diệp Kiến Bân:

- Muốn tôi cho ý kiến cũng được. Tôi nghĩ có chút vấn đề, có lẽ mọingười đang suy nghĩ, chỉ là đang do dự độ khó quá lớn có nên lập tức đilàm hay không. Dù sao thì tôi không có trách nhiệm nói lung tung, mọingười có thích nghe hay không.

- Nói đi, có cần tôi đi rửa tai hay không?

- Tôi cảm thấy trong cửa hàng thiếu một khu vực bán ĐTDĐ. Tuy nói ĐTDĐhàng nội địa còn chưa có, nhưng kiểu dáng của ĐTDĐ nhập khẩu cũng dầndần trở nên phong phú. Hình thức tiêu thụ ĐTDĐ của thị trường thông tinrất khó tạo ra nhãn hiệu tiêu thụ ở khu vực lớn, siêu thị ĐTDĐ chuyênnghiệp. Hoặc đưa ĐTDĐ vào siêu thị điện máy cũng là một xu thế. Cùng với mô phỏng theo người khác, không bằng để cho người khác mô phỏng theotụi anh...

- A!

Thiệu Tâm Văn nghe xong lời Trương Khác nói, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

- Theo ý của cậu, quy mô cuối cùng sẽ lớn thế nào?

Diệp Kiến Bân tay vuốt cằm, họ đứng ở một góc cửa hàng Kỳ Hạm:

- Nếu so sánh với sản nghiệp đầu đĩa...

- Chỉ suy nghĩ đến thị trường quốc nội, trải qua 5,6 năm phát triển, quy mô ngành ĐTDĐ chắc cũng gấp 5 đến 10 lần ngành đầu đĩa...

Diệp Kiến Bân hít một hơi lạnh. Năm 97 thị trường đầu đĩa trải qua pháttriển mạnh, quy mô khoảng 10 tỷ. Mà năm 96 quy mô của thị trường ĐTDĐthậm chí không bằng một nửa thị trường đầu đĩa.

Không gian trưởng thành tương lai thực sự là không thể tưởng tượng, lẽnào Trương Khác tập trung toàn bộ lực lượng, kéo tất cả mọi người lênchiến xa Cẩm Hồ, cũng phải lấy được tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ từ BộBưu điện? Diệp Kiến Bân lại không hoài nghi phán đoán của Trương Khácđối với tương lai của ngành ĐTDĐ chút nào. Hắn vỗ vỗ vai Thiệu Tâm Văn:

- Hiện tại mở khu chuyên bán ĐTDĐ hơi khó. Hơi khó cũng phải làm...

Nghiên cứu và chế tạo ĐTDĐ, Thịnh Hâm không tham dự, cái đó để cho nhânsĩ chuyên nghiệp đi làm: tiêu thụ ĐTDĐ, nếu Thịnh Hâm không phân mộtchén canh, vậy quả thật có lỗi với bản thân...

Trương Khác vỗ vỗ vai Diệp Kiến Bân, cười nói:

- Chờ kiếm tiền đi, kiếm tiền này còn thanh thản hơn so với di dời nhà...

**********

Nói đến di dời nhà, sau khi tiệc chiêu đãi của Thành ủy Kiến Nghiệp chấm dứt, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đến nhà hàng Kiến Nghiệp hội hợpvới đám người Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Tôn Thượng Nghĩa.Vương Duy Quân cùng Diêu Văn Thịnh vẫn ở nhà hàng Kiến Nghiệp chưa đi,muốn chờ Trương Khác để nói chuyện thêm một chút.

Bởi vậy, ngày hôm nay cho dù đại cục sơ định rồi, không chỉ cao tầng của Cẩm Hồ tề tụ tại Kiến Nghiệp, ngay cả các chủ thầu xây dựng của kếhoạch Vườn Sồi cũng tề tụ đến Kiến Nghiệp -- Trương Tri Phi, Thái PhiQuyên trước thi trời tối mới chạy tới Kiến Nghiệp -- toàn bộ kế hoạchVườn Sồi đã đến giai đoạn thao tác thực tế rồi.

Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đến nhà hàng Kiến Nghiệp, nói đến việc cải tạo ngõ Học Phủ. Trương Khác cùng Vương Duy Quân nói:

- Phần xây dựng cơ bản của kế hoạch Vườn Sồi là phải ủy thác Thế Kỷ CẩmHồ khai phát, sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, Cẩm Hồ bỏ vốn mua về.Ngoại trừ công viên sáng nghiệp, trong kế hoạch Vườn Sồi còn bao gồm xây dựng vài khu nhà ở chung cư đầy đủ tiện nghi. Hy vọng có thể cung cấpnhà ở chất lượng tốt, giá thấp cho các nhân viên quản lý, kỹ thuật làmviệc ở Vườn Sồi. Tôi nghĩ hạng mục khu chung cư có thể kết hợp cải tạovới ngõ Học Phủ, khu nhà chung cư khai phát ra sẽ do Vườn Sồi mua vềtoàn bộ, hơn nữa xem như tài sản cố định của Vườn Sồi, chỉ cho nhân viên của viên khu thuê, không bán ra. Sau khi các cửa hàng ở ngõ Học Phủ dỡbỏ rồi xây lại, cũng áp dụng phương thức bồi thường dọn về nguyên địachỉ, bảo đảm lợi ích cho các hộ di dời. Tôi nghĩ như vậy có thể bảo đảmhạng mục rất nhanh tiến hành...

- Hả...

Đêm nay Thiệu Chí Cương uống hơi nhiều, mặt đỏ gay. Hắn nghe Trương Khác đề cập tới việc di dời ngõ Học Phủ phải thi hành phương thức bồi thường ưu đãi nhất cho các hộ di dời, liền tỉnh rượu hết nửa. Các cửa hàng ởngõ Học Phủ là địa ốc thương nghiệp phụ thuộc vào hạng mục Vườn Sồi khai phát ra, là một bộ phận phải do Thế Kỷ Cẩm Hồ tự mình tiêu hóa, trơ mắt nhìn miếng thịt bị dăm ba câu của Trương Khác cắt mất, sao hắn khôngđau lòng được?

- Sao thế?

Trương Khác nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Cương:

- Có cái gì không thích hợp sao?

- À, như thế này! Cửa hàng hai tầng xây lại thành ba tầng, diện tíchtăng thêm, chi phí trợ cấp cho khai phát cũng không đủ, nói sâu xa hơnlà buôn bán không kiếm tiền.

Thiệu Chí Cương bị Trương Khác hỏi vậy, câm miệng không nói. Trương Tri Phi ở trước mặt Trương Khác không có cố kỵ gì mới nói:

- Tuy nhiên cũng không phải không có lợi, dù sao Thế Kỷ Cẩm Hồ mượn việc này là để nhảy đến thành phố lớn như Kiến Nghiệp...

Diệp Kiến Bân cũng nhìn ra, hắn càng không hi vọng ngõ Học Phủ ở trong tay người khác bị khiến cho chướng khí mù mịt, nói:

- Tôi nghĩ xử lý như thế, đối với trong thành phố cũng coi như một giao phó, bớt chút trở lực...

Vương Duy Quân cười ha ha một tiếng:

- Bí thư La, thị trưởng Tiêu đều đã mở miệng rồi, đều dành cho kế hoạchVườn Sồi những gì tiện lợi nhất. Nhưng Cẩm Hồ có thể hứa hẹn như thế,cũng quả thật có phong phạm của xí nghiệp lớn...

Thiệu Chí Cương có chút chán nản, miệng thịt đến miệng còn bị rơi mất,hắn cũng chỉ an ủi bản thân thế này: Ngõ Học Phủ vốn không nên xếp vàokế hoạch Vườn Sồi.

Vương Duy Quân cùng Diêu Văn Thịnh chỉ ngồi thêm chốc lát liền đứng dậycáo từ, tin tưởng nội bộ Cẩm Hồ còn có việc chưa thảo luận xong.

Tiễn Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh đi khỏi, lại trở về nhà hàng Kiến Nghiệp. Cẩm Hồ đã bao cả tầng 1 của nhà hàng Kiến Nghiệp.

Trước tiên vì tránh rút dây động rừng, ở đây Kiến Nghiệp không chuẩn bịgì hết. Ngay cả nơi làm việc của kế hoạch Vườn Sồi cũng không chuẩn bị.Cty Lâm Nghiệp chật chội không có chỗ, cũng cách hồ Yến Quy hơi xa,không thích hợp tranh chỗ với Cty Lâm Nghiệp. Tuy nói xây dựng cơ bảngiai đoạn trước của Vườn Sồi đều sẽ ủy thác cho Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, then chốt Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp cũng là một nghèo hai trắng,lúc này then chốt là phải kiếm được một nơi làm việc. Còn có là cùngtrong TP.Kiến Nghiệp kết luận kế hoạch Vườn Sồi, kéo một đội ngũ quađây.

Công tác chuẩn bị của Vườn Sồi cũng phải đồng thời triển khai, lúc nàyCẩm Hồ có hai hạng mục lớn, một là kế hoạch Vườn Sồi; một hạng mục ĐTDĐtín hiệu số. Cao tầng Cẩm Hồ đã tiến hành phân công: Đinh Hòe cùng TiêuTấn thành, Thành Hán Chương phụ trách bộ phận kỹ thuật của hai hạng mục. Trần Tín Sinh phụ trách giao tiếp ngoại vụ cùng lên kế hoạch tổng thểcủa hai hạng mục, Tô Tân Đông phụ trách việc xây dựng hai hạng mục, Thái Phi Quyên phụ trách tài vụ, quản lý mua sắm. Tổng ngạch đầu tư hiện nay của điện tử Ái Đạt cũng chưa đến 500 triệu, vẫn là lục tục trong hainăm đưa vào. Chu kỳ kiến thiết chân chính của giấy Tân Quang còn dài.Nhưng Cẩm Hồ muốn thoáng cái thao tác hai hạng mục trên 1 tỷ, quả thậtmang đến cho mọi người không ít áp lực. Việc tăng phát tịnh cấu thenchốt còn chưa thể bỏ xuống, bởi việc tăng phát tịnh cấu do Tôn ThượngNghĩa, Hứa Tư tổng thể phối hợp, dù sao cũng phải liên lụy rất nhiềutinh lực của mọi người.

- Chú, ở Kiến Nghiệp bên chú chuẩn bị an bài cho cháu người nào?

Trương Khác hỏi chú của y Trương Tri Phi, nhiệm vụ xây dựng cơ bản nhàxưởng bên Hải Châu dễ dàng hơn. Khu Khoa học công nghệ một mực khôngngừng xây dựng nhà xưởng dự phòng, hầu như đạt đến trình độ có hạng mụclà trực tiếp đưa vào thiết bị, bồi dưỡng công nhân. Nhưng nhiệm vụ xâydựng cơ bản của Vườn Sồi hơi nặng, nhưng Thế Kỷ Cẩm Hồ còn phải đồngthời thao tác hạng mục cải tạo hẻm Đan Tỉnh, bất kể đối với phương nào,lúc này mới cảm thấy được nhân thủ thiếu thốn:

- Có phải nên nói một tiếng với Thịnh Thanh, để Lương Quân từ Thâm Quyến trở về giúp bên chú chia sẻ một chút?

Từ khi điện tử Ái Đạt sáng lập, đám người Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương,Trương Tri Phi liền bắt đầu làm in sang đĩa. Lúc ban đầu là trực tiếpsản xuất, dưới sự thúc đẩy của Trương Khác, tập trung vào ngành ia sangđĩa. Còn tại Thâm Quyến thành lập hơn 10 công ty chế tác theo trình tựmẫu sẵn có, tính chất như phòng làm việc phần mềm. Thịnh Thanh, LươngQuân hai năm này hầu như toàn bộ tinh lực đều dồn vào Thâm Quyến. Nhữngcông ty này cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Trương Khác hy vọng họ hoàntoàn rút khỏi nghiệp vụ quản lý của những phòng làm việc này, chỉ cùngnhững công ty này bảo trì quan hệ khống chế tài vụ nhất định.

Mặc dù nói quy mô ngành in sang đĩa trong nước sẽ tiến thêm một bước mởrộng, nhưng quốc gia tại phương diện quyền tài sản tri thức mỗi nămnghiêm khắc hơn. Trương Khác đây là muốn bọn Thịnh Thanh thoát ly khỏingành in sang lậu.

Trước khi đoàn thể quản lý thành lập, phần lớn những người nắm giữ cổphần sẽ trở thành người phụ trách của công ty. Thịnh Thanh và Lương Quân còn có một số thành viên chủ chốt nếu không muốn tiếp tục làm ở đâynữa, thì không cần phải tiếp tục ở lại Thâm Quyến.

Không ngoài Trương Khác dự liệu, chú y, Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanhcũng lấy tên gọi của Thế Kỷ Cẩm Hồ cho công ty giải trí ăn uống, tinhlực của Thiệu Chí Cương chuyển dời đến khai phát địa ốc thương nghiệp.Đặc biệt sau tết, hạng mục cải tạo ngõ Đan Tỉnh đưa lên nhật trình.Thịnh Thanh ở lại Hải Châu tự mình nắm giữ việc quản lý phương diện ănuống giải trí -- đây vốn là điểm mạnh của hắn. Hai năm nay lại bôn ba ởhai nơi Thâm Quyến, Hong Kong, kiến thức được bổ sung thêm, còn kéo quamột nhóm phụ trách kinh doanh chỗ ăn chơi đại chúng hoá tại Hong Kong.Sự vụ bên Thâm Quyến dù sao không thể lập tức tuột tay, sau tết LươngQuân vẫn đi Thâm Quyến, Trương Khác liền muốn mượn cơ hội lần này triệtđể kéo Lương Quân trở về từ Thâm Quyến.

Trương Tri Phi nhìn Thiệu Chí Cương nói:

- Tôi thấy dù gọi Lương Quân trở về rồi, bên Thâm Quyến cũng chỉ cònchút công tác trên quản lý tài vụ. Đám dở hơi đó thấy cậu thì ai cũnggọi bằng cụ, tất cung tất kính, nhưng muốn họ không làm giả sổ sách làviệc không thể. Quản lý tài vụ, quản lý thế nào? Có tiền thu là tốt lắmrồi. Cũng chỉ mong ngày sau gặp lại, nể mặt chúng ta một chút...

Tuy nói in sang đĩa có lợi nhuận rất dày, nhưng sự tình khác của nội địa cũng từ từ cất bước. Nên buông tay thì buông tay, người không nên ômhết tiền vào lòng mình. Đây là lĩnh ngộ lớn nhất trong mấy năm nay hắnđi bên cạnh Trương Khác.

Ngẫm lại Cẩm Hồ, đối mặt với bao nhiêu lĩnh vực lợi nhuận dày đều tuyệtđối không tham, chỉ chuyên tâm vào hai ngành điện tử, tạo giấy. Nhữngthứ lặt vặt còn lại thì không chút do dự vứt bỏ.

Thiệu Chí Cương gật đầu:

- Có thể, để Lương Quân trở về, ủy khuất anh ta làm trợ thủ cho tôi thôi. Tôi cũng tiết kiệm chút sức lực.

Lúc ban đầu Lương Quân đến Hải Châu được đưa vào thực nghiệp Hồng Viễnrèn luyện, ba tháng chuyển một chức vụ, gần như quen thuộc hết tất cả sự vụ tương quan.

Lúc đó Trương Tri Phi cố gắng đào tạo người nối nghiệp, ngoại trừ LươngQuân, còn có Trương Dịch, con trai của anh hắn Trương Tri Vi. NhưngTrương Dịch không nên thân, bị Trương Tri Phi đuổi về Đông Xã. Sau khiTrương Dịch về Đông Xã liền tự mình mở công ty, số công khoản lấy từ Cục Dân tài của ông già hắn lại bị phía đối tác cuỗm đi.
 
Chương 550: Đổi Chỗ


Ads Tuy nói khoản tiền hơn 10vạn đối với Trương gia thì thật không tính là gì, Trương Tri Phi giúp họ hoàn lại. Nhưng cuối cùng Trương Tri Vi vẫn bị đuổi ra khỏi cục Dânchính của huyện Đông Xã.

Đương nhiên rồi. Rất nhiều sự tình xảy ra sau đó cũng không phải vẻ vang đặc biệt gì, thậm chí so với Trương Tri Vi, Trương Dịch tham ô côngkhoản còn liên luỵ đến danh dự của toàn bộ gia tộc. Đương nhiên sẽ không nói cho người ngoài. Thiệu Chí Cương cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết từ trước đến nay Trương Tri Hành, Trương Khác đều có bất mãn với một nhàTrương Tri Vi. Lúc này Trương Khác chủ động nhắc tới cần Lương Quân,thần thái đó như đã quên Trương Dịch hoàn toàn.

Đương nhiên Thiệu Chí Cương cũng sẽ không đi nhúng tay hỏi sự tình nội bộ Trương gia.

Trương Tri Phi thì lại nghĩ cùng Trương Khác nói chuyện tình hình gầnđây của Trương Dịch, song cũng sẽ không thích hợp nhắc tới ở trước mặtnhiều người, hắn chuyển đề tài:

- Sau này bên Kiến Nghiệp sẽ trở nên náo nhiệt... Lúc này phải tạo căn cứ địa trước...

Diệp Kiến Bân nói:

- Trong cao ốc Tân Hoa Đô còn phòng làm việc không...

Thiệu Chí Cương lắc đầu:

- Để lại cho Khác thiếu gia đi. Thế Kỷ Cẩm Hồ quy mô lớn thế nào, nêntiết kiệm vẫn là phải tiết kiệm. Tôi thấy thuê một tầng lầu ở phụ cậnĐông Đại sử dụng trước đi...

Thuê lầu làm việc ở đường Tân Thị kinh doanh có chi phí rất cao. Mặc dùDiệp Kiến Bân cũng là cổ đông của địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ, nhưng Thiệu ChíCương xem như tổng tài, có trách nhiệm đầu tiên đối với chi phí kinhdoanh của công ty. Hắn vội vàng lắc đầu cự tuyệt kiến nghị của Diệp Kiến Bân.

- Nếu nói địa ốc thương nghiệp, địa ốc thương nghiệp trong TP.KiếnNghiệp có giá gấp ba đến năm lần so với Hải Châu. Lượng công trình, quymô kinh doanh, quy mô lợi nhuận đều phải lớn hơn nhiều. Then chốt nhấtvẫn là địa ốc thương nghiệp của TP.Kiến Nghiệp có nhu cầu dồi dào, HảiChâu không thể so sánh được. Cẩm Hồ sẽ kiên trì đặt tổng bộ ở lại HảiChâu, nhưng địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ phải đến thành phố lớn mới có pháttriển lớn, mọi người mượn cơ hội lần này dời tổng bộ qua đây sao? -Trương Khác cười nói.

- Có thể gấp gáp quá không?

Thiệu Chí Cương nhìn Trương Tri Phi, Diệp Kiến Bân. Địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ không phải là của mỗi nhà hắn, Thịnh Hâm Hoàn Cầu của Diệp gia, thựcnghiệp Hồng Viễn của Trương Tri Phi, Duy Vực đầu tư với danh nghĩa củaHứa Tư, Thịnh Thế Niên Hoa Đô của Thịnh Thanh đều là cổ đông của địa ốcThế Kỷ Cẩm Hồ.

- Được, điệu bộ muốn mà còn ngại ở đây cũng không có người thưởng thức.

Trương Khác vừa cười vừa nói:

- Tâm tư của anh tôi nhìn thấu chín phần. Anh không chỉ muốn dời địa ốcThế Kỷ Cẩm Hồ qua đây, còn muốn đồng thời dời cả ăn uống giải trí Thế Kỷ Cẩm Hồ qua đây, muốn làm thì làm một lần luôn đi... Chỉ cần không muốn chiếm đại tiện nghi từ trong kế hoạch Vườn Sồi, che mát cho mọi ngườithì vẫn có thể.

- Vậy dời qua đây đi...

Diệp Kiến Bân nói. Hắn đã sớm nghĩ chen chân vào địa ốc thương nghiệprồi. Trải qua Trương Khác giới thiệu tham gia vào cổ đông địa ốc Thế KỷCẩm Hồ, nếu như địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ vẫn ở lại Hải Châu khai triểnnghiệp vụ, hắn cũng không tiện đến Hải Châu huyên tân đoạt chủ(khách átchủ), đến TP.Kiến Nghiệp, mới có không gian để hắn thi triển năng lực.

Khai phát địa ốc thương nghiệp, giữa các khu vực có cánh cửa hạn chế,muốn từ địa phương nhỏ nhảy đến phương lớn có độ khó rất lớn, cho dùquan hệ các mặt bãi bình, thế nhưng không có kinh nghiệm làm hạng mụclớn ở thành phố, vẫn không chiếm được tín nhiệm, vẫn không thể xưng xínghiệp khai phát địa ốc thương nghiệp nhất lưu.

Trương Khác hướng phó thị trưởng Thường ủy TP.Kiến Nghiệp Vương Duy Quân hứa hẹn, đối với các cửa hàng di dời của ngõ Học Phủ sẽ áp dụng phươngthức đền bù dọn trở về, Thiệu Chí Cương có chút đau lòng. Tuy nhiên cóthể mượn kế hoạch Vườn Sồi thoáng cái nhảy lên cái sàn TP.Kiến Nghiệp,cho dù không kiếm được một phân tiền cũng cam tâm tình nguyện.

Có thể tưởng tượng lực ảnh hưởng của kế hoạch Vườn Sồi tại quốc nội.Thiệu Chí Cương lại muốn đem Vườn Sồi của Cẩm Hồ làm thành công trìnhbản mẫu. Như vậy, địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ chẳng khác nào nắm được giấy nhập môn tiến quân vào ngành khai phát địa ốc thương nghiệp của các thànhphố lớn quốc nội.

Thiệu Chí Cương tin tưởng Trương Khác có thể đại biểu ý kiến của Hứa Tư. Diệp Kiến Bân lại nói như vậy, Trương Tri Phi không có phản đối, ý củaThịnh Thanh hắn sớm đã có lý giải, nói:

- Nếu mọi người đều nói như vậy, dời qua đây cũng tốt... Ngoài Sư ĐạiNam môn có một tòa nhà, bởi vì trước đó xí nghiệp thuê đã cuốn gói trốnđi rồi, các phương diện điều kiện đều tương đối thích hợp, chúng ta cóthể thuê nó trước...

Mọi người cười ha ha, Thiệu Chí Cương đã tìm hiểu đại lâu cho công ty tổng bộ tại Kiến Nghiệp rồi, vừa nãy còn giấu diếm...

- Sư Đại Nam môn? Địa phương đó cũng được.

Trần Tín Sinh hỏi Trương Khác:

- Trước khi Vườn Sồi thành lập, địa điểm làm công của Cẩm Hồ tại TP.Kiến Nghiệp có phải ở chung với Thế Kỷ Cẩm Hồ không...

Trương Khác lắc đầu, nói:

- Cả kế hoạch Vườn Sồi rất lớn, yêu cầu TP.Kiến Nghiệp báo lên Quốc vụviện phê duyệt. Có bao nhiêu hạng mục chúng ta có thể dỡ bỏ trước mớithực thi, cải tạo ngõ Học Phủ có thể bắt đầu làm từ công tác di dời. Hai xưởng in nhuộm ở phía đông bắc hồ Yến Quy có thể trước tiên mua rồi cải tạo thành viên khu sáng nghiệp. Cải tạo cũng cũng phân khối phân đoạnđi làm. Tôi nghĩ nếu tốc độ rất nhanh, hai tháng là có thể dọn ra mộtkhu vực làm việc...

Tuy là Trần Tín Sinh vừa mới tham gia vào Cẩm Hồ, nhưng thời gian tiếpxúc với Trương Khác rất dài, đã biết phong cách làm việc của Cẩm Hồ. Nếu không có chút phong cách tranh đua với thời gian ấy, Cẩm Hồ cũng khôngthể trong thời gian hai ba năm phát triển trở thành quy mô ngày hôm nay.

Trương Khác vịn tay vào tay ghế đứng lên:

- Ngày mai sẽ bắt đầu đàm phán chính thức với TP.Kiến Nghiệp, trước tiên ký kết hợp đồng, mọi người có một thái độ tích cực, làm việc luôn luônthà sớm còn hơn trễ...

Buổi sáng ngày 9 tháng 4, Thành ủy Kiến Nghiệp tổ chức hội nghị Thườngủy tạm thời, khẩn cấp thảo luận vấn đề chiến lược kỹ thuật cao tân mới.Quả thật có thể dùng từ khẩn cấp này để hình dung.

Bí thư Thành ủy La Quân ở trên hội nghị hùng hồn trần từ, vạch raTP.Kiến Nghiệp trong 8 năm tới, tại phát triển sản nghiệp kỹ thuật caotân, chiến lược sợ đầu sợ đuôi sẽ khiến chỉnh thể bố cục nhỏ hẹp. Khôngthay đổi sẽ bị các thành phố cấp phó tỉnh thị khác, đặc biệt là TP.HuệSơn đồng tỉnh, đồng cấp bỏ lại phía sau.

Trong suốt hội nghị, phó bí thư Thành ủy, thị trưởng Tiêu Minh Kiến gầnnhư không ngẩng đầu lên. La Quân muốn cho Tiêu Minh Kiến chút thể diện,liền lôi Thường ủy Thành ủy, phó thị trưởng Thường vụ Hồ Tôn Khánh ra,trước đó công tác trên phương diện phân công quản lý phê bình một trận,cũng đổ lỗi lên đầu Hồ Tôn Khánh việc trước đó Phủ thị chính Thành ủychậm chạp phản ứng đối với kế hoạch Vườn Sồi.

Buổi trưa khi Trương Khác ăn cơm cùng Vương Duy Quân, từ chỗ Vương DuyQuân biết được tình hình buổi sáng Thành ủy Kiến Nghiệp tổ chức hộinghị. Đối với việc này y cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, mặc dù y nghĩ chu đáo, thế nhưng tình huống hiện thực không có khả năng đều lấy lòng mỗingười được, không biết Hồ Tôn Khánh có thể sẽ di hận sang Cẩm Hồ haykhông.

Sau khi Thành ủy Kiến Nghiệp tổ chức hội nghị Thường ủy tạm thời, kỷ yếu của hội nghị buổi trưa đưa giao văn phòng Chính phủ tỉnh, đưa đến tayLý Viễn Hồ. Buổi chiều, Lý Viễn Hồ ngay tại tòa nhà làm việc của Chínhphủ tỉnh Tỉnh ủy, căn cứ vào nội dung kỷ yếu trên hội nghị Thường ủy tạm thời vào buổi sáng của Thành ủy Kiến Nghiệp, tổ chức hội nghị tại phòng làm việc Chính phủ tỉnh, thảo luận vấn đề chiến lược sản nghiệp kỹthuật cao tân mới của tỉnh Đông Hải.

Đêm ngày 9, nhóm người Tạ Hán Tịnh, Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm, Trần Tịnh từ Hong Kong bay đến Kiến Nghiệp.

Bóng đêm tĩnh lặng, ngoài trời đổ mưa nhỏ, mưa bụi thổi qua ánh sáng của đèn pha ô tô.

- Hôm qua còn nghe Tạ Ý nói thời tiết trong tỉnh rất tốt.

Tạ Hán Tịnh ngồi ở trong xe, nói với Tạ Kiếm Nam:

- Cũng đến mùa mơ vàng trời mưa rồi.

Trần Tịnh nghe trong radio đang phát tin mấy ngày sau tỉnh Đông Hải đổmưa suốt, cũng không có cảm xúc đặc biệt đối với mưa xuân kéo dài.

Đoàn xe chạy vào một nơi tên là Hưu Nhàn sơn trang ở ngoại thành phíanam Kiến Nghiệp, Tạ Ý đứng chờ ở lầu chính sơn trang, thấy xe chạy đếnliền qua hỗ trợ mở cửa xe. Vị trí xe dừng vừa lúc bị nước trên mái hiênnhỏ xuống trước cửa xe, Trần Tịnh ló người ra khỏi cửa xe. Đôi chân đivớ da tơ sáng bóng dính vài giọt nước mưa, làm lộ ra màu da trắng nhưngọc.

Tạ Ý vô ý thức đưa tay phải giúp Trần Tịnh che mưa, một bàn tay che trên đỉnh đầu thì có ích gì? Trần Tịnh bước vội hai bước, đi tới dưới máihiên, mới quay đầu lại cười nói với Tạ Ý:

- Anh hai, Tử Gia cứ nói muốn đến TP.Kiến Nghiệp, thế cổ tới chưa?

- Ba anh không ngồi cùng máy bay với bọn em, nó đã tới rồi.

Tạ Ý nhìn gương mặt xinh xắn của Trần Tịnh, tiểu cô nương năm đó nướcmũi tèm nhem mặt, giờ xuất ngoại trở về đã thành một giai nhân đình đình ngọc lập, tuy nói Trần Tịnh về nước đã hơn một năm, chỉ là Tạ Ý rất ítcó cơ hội gặp cô, nên vẫn chưa có nghiêm túc quan sát kỹ. Vẻ đẹp của côthật khiến tim người khác đập nhanh:

- Hiện tại sao nó có lá gan đó nữa? Ba anh đã khóa tài khoản của nó rồi, muốn nó bằng năng lực của mình trong ba tháng còn lại thi đỗ đại họcĐông Hải.

Tạ Hán Tịnh chui ra khỏi xe, nhìn Tạ Ý mặc dù đi tới mở cửa xe, nhưngđưa lưng về phía mình mà nói chuyện với Trần Tịnh, đẩy vai hắn hỏi:

- Thư ký Cao và bác Chu của anh tới chưa?

- Đang chờ mọi người ở bên trong...

Tạ Ý đưa ba hắn lên cầu thang trước, lại kéo vai Tạ Kiếm Nam cùng nhaulên cầu thang, còn khẽ đấm lên ngực Tạ Chiêm đi ra xe sau một cái, có vẻ rất thân thiết:

- Thành quả của mọi người đi Hong Kong lần này thế nào?

- Thằng nhóc cậu có phải quá cẩn thận rồi không?

Tạ Chiêm trả lại cho Tạ Ý một đấm:

- Nhưng mà, tất cả đều theo kế hoạch...

- Tôi thấy, không quản coi trọng chúng ta thế nào, đối thủ này cũng sẽkhông quá phận. Điện tử Ái Đạt khiến chúng ta tăng thêm đầu tư vào KhoaVương, kiềm chế nguồn tài chính của chúng ta. Chúng ta cũng dự đoán điện Thịnh Hâm của Diệp gia sẽ thừa dịp thời khắc Hải Thái không có sức mởrộng mà quy mô tiến quân vào thị trường điện gia dụng trong tỉnh. ThịnhHâm lại đem tài chính tích góp trong mấy năm nay đều đưa vào cửa hàng Kỳ Hạm trên đường Tân Thị, rất có hào khí lắc tài xỉu định thắng thua.

- Liên tưởng đến quan hệ giữa Cẩm Hồ và Diệp gia, hơn nữa đoạn thời gian đó Diệp Kiến Bân một mực tại Hải Châu, tôi nghĩ đại khái là Cẩm Hồ choDiệp gia cổ vũ cuối cùng thôi. Kết quả thế nào? Ai có thể tưởng tượng ra đường Tân Thị lại có tiềm lực lớn như vậy. Cái công ty nghiên cứu thịtrường chuyên nghiệp mẹ gì, dự đoán lưu lượng mỗi tháng lớn nhất của cửa hàng đơn ở đấy không vượt quá 50 triệu. Tình huống thực tế thì sao? Tôi thấy tháng đó ít nhất cũng phải 100 triệu...

Tạ Ý thè lưỡi liếm liếm môi:

- Cẩm Hồ xoay quanh bố cục của Diệp Trăn Dân, chúng ta cẩn thận một chút cũng không có gì sai...

- Được, được, được.

Tạ Chiêm nói không lại Tạ Ý, biết Tạ Ý mới là người nối nghiệp chânchính của tập đoàn Chính Thái, nhà hắn còn có một đứa quái thai càng làm cho người lạnh sương sống hơn:

- Không có ai như cậu hết, cũng không có gì trò quang minh chính đại gì. Cả ngày chỉ biết trốn ở góc phòng tính toán người khác. Cậu phân tíchthằng nhóc Trương Khác cũng đã lâu rồi. Cậu dự đoán xem, sau đó VườnSồi, Cẩm Hồ sẽ có động tác gì lớn nữa?

- Đương nhiên sẽ có động tác lớn...

- Được rồi, không cần thiết đứng ở phòng khách thảo luận mấy vấn đề này.

Tạ Hán Tịnh ở phía trước dừng chân lại:

- Đừng để khách ở trong phòng chờ chúng ta.

Tạ Ý cười cười, không cùng Tạ Chiêm dong dài gì nữa, đi trước dẫn đườngcho mọi người đi vào một gian phòng xa hoa. Chu Cẩn Tỳ và Cao Chân đãđợi từ sớm ở trong phòng, ngồi bên cạnh Cao Chân còn có một phụ nữ xinhđẹp, trang điểm rất tỉ mỉ, cử chỉ rất thân mật với Cao Chân. Trần Tịnhnhìn cô ta chung quy không giống như người yêu của Cao Chân.

Khi cô gái đó phát danh thiếp, trên người tỏa ra mùi hương rất đặc biệt, Trần Tịnh một mặt suy nghĩ xem là loại nước hoa gì, một mặt nhìn tấmdanh thiếp nhận được trong tay: Lâm Tuyết, tổng giám đốc công ty hữu hạn khai phát địa ốc Tinh Điển.

A? Cô gái này nhìn qua còn chưa tới 27-28 tuổi, trong tay lại có mộtcông ty khai phát địa ốc, Cty Tinh Điển này hình như nghe người khác nói qua rồi, quy mô không nhỏ.

Cô gái đó khi đưa danh thiếp tới trước mặt Tạ Kiếm Nam thì cười nói:

- Tạ tổng sẽ không tham một tấm danh thiếp của tôi chứ?

Trần Tịnh nghĩ thầm thì ra Kiến Nam quen với cô ta, Tạ Kiếm Nam thần sắc tự nhiên cười nói:

- Trí nhớ của tôi không kém vậy đâu, nhưng ngày hôm nay có bạn gái tôi ở đây, sẽ không khen phụ nữ khác đâu. Lâm tổng bức tôi cũng vô dụng.

Tạ Kiếm Nam nở nụ cười nhìn Trần Tịnh một cái, lại cười nói với cô gái xinh đẹp trước mắt:

- Nghe nói địa ốc Tinh Điển vẫn luôn có hứng thú đối với việc cải tạocông trình của ngõ Học Phủ, không biết chuyện trong TP.Kiến Nghiệp đãbàn thỏa đáng hay chưa, ở đây mấy người chúng tôi đều tốt nghiệp từ Đông Đại, rất chờ mong Lâm tổng có biểu hiện khiến người kinh ngạc đây.

- Tạ tổng nói thế thuần túy là muốn chọc giận tôi rồi.

Ánh mắt cô ta lóe lên, cũng khiến người khác phân không rõ tâm tình của mình, lại lấy giọng điệu như hờn dỗi nói với Cao Chân:

- Thư ký Cao, anh nói với Tạ tổng một chút đi, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm người ta tức điên nào?
 
Chương 551: Địch Ta


Ads Tạ Kiếm Nam nghe Lâm Tuyết tựa hờn tựa oán nói thế, hỏi Cao Chân:

- Tôi nói sai gì à?

Cao Chân thản nhiên nói:

- Vịt chín rồi còn bay mất, giám đốc Lâm tất nhiên không vui, tôi khókhăn lắm mới dỗ được cô ấy, anh vừa tới đã chọc vào chỗ đau của cô ấyđấy.

Trần Tĩnh hơi cau mày, thái độ của Cao Chân quá suồng xã dễ dãi, khônghề che giấu quan hệ thân mật với cô gái kia, cô cởi áo khoác ra đặt trên đầu gối, kéo ghế để Tạ Kiếm Nam ngồi xuống cạnh mình, không hề có ý lên tiếng, để xem nữ nhân đó tự biểu diễn ra sao.

Chu Cẩn Tỳ giải thích với Tạ Hán Tĩnh:

- Thành phố Kiến Nghiệp mở cuộc họp thường ủy thảo luận chiến lược pháttriển khu khoa kỹ, buổi chiều tỉnh trưởng Lý chủ trì cuộc họp văn phòngchính phủ, thảo luận vấn đề tương tự, đều phải dựa vào kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ mới thực thi được...

Ông ta dừng lại để đám Tạ Hán Tĩnh tiêu hóa được tin tức này:

- Cái này chẳng có gì, nhưng trên cuộc họp thường ủy, La Quân điểm danhphê bình Hồ Tôn Khánh, cuộc họp còn thảo luận muốn đem hạng mục cải tạongõ Học Phủ sát nhập kế hoạch Vườn Sồi, lật nhào phương án cải tạo ngõHọc Phủ trước đó, anh nói xem Cẩm Hồ có phải vươn tay quá dài không?

Lời sau của Chu Cần Tỷ chẳng quá là muốn khơi lên thù địch của LâmTuyết, Tạ Hán Tĩnh chỉ quan tâm tới những lời đầu, nghe tới đó lông tócông ta dựng ngược lên: Tỉnh Đông Hải, thành phố Kiến Nghiệp nếu như thực hành chiến lược mới cần phải dựa vào kế hoạch của Cẩm Hồ, như thế chẳng phải địa vị của Cẩm Hồ trong tỉnh không một ai lay động được nữa sao?

Bên kia Tạ Kiếm Nam đang tính làm sao moi thêm tin tức của cô gái rắnrết trước mặt, nghe cậu nói thế giật mình thiếu chút nữa làm chén tràrơi xuống đất, làm mọi người cũng giật mình theo.

Hôm qua Lý Viễn Hồ và La Quân cùng tiếp đãi Trương Khác, Diệp Kiến Bân ở tòa nhà chính phủ tỉnh, chẳng lẽ là thảo luận điều này? Tạ Kiếm Namđúng là không ngờ Cẩm Hồ có cách cục cao như thế.

- Sao có thể như thế được?

Tạ Chiêm không nhịn nổi:

- Chẳng lẽ tỉnh trưởng Lý chịu cho thằng nhãi chưa mọc đủ lông đó ngang ngược trước mặt ông ta sao?

- Nói kiểu gì thế?

Tạ Hán Tĩnh hiểm ác liếc nhìn Tạ Chiêm, trước kia chính Chu Cẩn Tỳ lợidụng Tạ Chiêm buộc cả tập đoàn Chính Thái lên chiến xa của ông ta, khiến Chính Thái đâm lao phải theo lao, chuyện tới nước này có oán hận ChuCẩn Tỳ, trở mặt với Chu gia cũng vô ích, nhưng chưa tới lượt Tạ Chiêmlên tiếng, quát hắn một câu:

- Tỉnh trưởng Lý suy nghĩ cho đại cục kinh tế toàn tỉnh, chịu với không chịu cái gì?

Cao Chân cười ha hả:

- Tình hình ở thành phố nếu không được giám đốc Lâm tiết lộ thì tôi cònchưa rõ lắm.. Kế hoạch của Cẩm Hồ rất vừa ý La Quân. Trên cuộc họp buổi sáng Hồ Tôn Khánh bị phê bình, Tiêu Minh Kiến cũng mất mặt, La Quân mới tới, luôn tìm cơ hội thể hiện uy phong, khó khăn lắm mới nắm được, vừakhéo Vương Duy Quân ở bên vẫy cờ cổ vũ. Các thường ủy khác không phânquản kinh tế càng không lựa chọn đối đầu với La Quân vào thời điểm này.Hạng mục ngõ Học Phủ trước đây do Hồ Tôn Khanh ôm ghịt lấy làm nhiềungười không phục, nên thà gộp chung hạng mục Vườn Sồi cho xong.

Hắn không hề ngại tiết lộ Lâm Tuyết là người của Hồ Tôn Khánh, còn trực tiếp lộ mâu thuẫn ở thành phố ra.

Trần Tĩnh ngầm quan sát Lâm Tuyết: Một cô gái xinh đẹp 28 -29 tuổi, cócông ty địa ốc tài sản khá quy mô, không biết cô ta lăn lộn trong thương trường đầy cá sấu hung dữ ra sao, có lẽ bản thân cô ta cũng là một concá sấu chăng?

Tạ Kiếm Nam thuận theo khẩu khí Cao Chân:

- Đám Cẩm Hồ lại hưởng lợi rồi.

- Cẩm Hồ thông qua Vương Duy Quân hứa với thành phố phương thức đền bù trở lại ngõ Học Phủ, bịt hết miệng những người khác.

Cao Chân nghiến răng nói:

- Đám Cầm Hồ thật đáng ghét, bọn chúng muốn phát tài cũng được thôi,nhưng cướp mất tài lộ của người khác thì không chấp nhận được...

Trần Tĩnh không hiểu Cẩm Hồ không chấp nhận được ở chỗ nào, thấy Lâm Tuyết bất bình nói:

- Có tiền lệ này chẳng phải về sau cải tạo thành cổ, liên quan viên giải tọa cửa hàng đều phải dùng phương thức đền bù hồi thiên của Cẩm Hồ sao? Nếu thế nhà đầu tư còn ai muốn tới Kiến Nghiệp nữa? Làm sao Kiến Nghiệp có thể tiếp tục phát triển được?

*** hồi thiên là cho hộ bị dời đi sau khi giải tỏa xây dựng lại được quay về chỗ ban đầu.

Đây tựa hồ chỉ trích Cẩm Hồ phá hỏng quy tắc ngầm quan thương câu kết.

Trần Tĩnh quay sang nhìn Tạ Kiếm Nam, sắc mặt y không tỏ gì khác lạ, côhiểu hắn, nếu hắn không tán đồng sẽ tỏ phụ họa, lúc này hắn tỏ ra quábình thản, thực ra cũng ủng hồ cách làm của Cẩm Hồ.

Tạ Hán Tĩnh cười nhạt:

- Chúng tôi và Cẩm Hồ có chút va chạm, không tiện nói gì, hôm nay nên mời thị trưởng Hồ tới uống rượu mới phải.

Cao Chân xua tay:

- Sau này còn có cơ hội, thị trưởng Hồ cũng là người thích kết bạn, tôi sẽ giới thiệu giúp các vị.

- Vậy tình hình cuộc họp chính phủ tỉnh buổi chiều ra sao?

Tạ Hán Tĩnh hỏi:

- Tình hình trên tỉnh hơi phức tạp một chút, mặc dù thảo luận địa vịkinh tế dân doanh rất sôi nổi, nhưng tỉnh xác định chiến lược phát triển mới do xí nghiệp dân doanh dẫn đầu có người nghĩ không thông.

Cao Chân lắc đầu:

- La Quân khua chiêng gióng trốn như thế, trên tỉnh quá nửa phải có phản hồi.

Cao Chân đúng là biết sao nói vậy, Tạ Ý tốn bao nhiêu tiền vào đây đúng là không uổng phí...

Đêm khuya tỉnh mịch, Noãn Hương sơn trang đã gần như tắt hết chỉ có gian phòng tầng ba phía đông bắc còn sáng. Tạ Hán Tĩnh, Chu Cẩn Tỳ, Tạ Ý, Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm ngồi yên trên ghế sô pha, tư thế gần như giống hệtnhau, một tay chống lên tay vịn ghế, trầm ngâm suy nghĩ. Trần Tĩnh đã đi ngủ từ sớm.

Tạ Hán Tĩnh cho tay vào túi móc hết bên này bên khác, Tạ Ý đem thuốc là và bật lửa cho ông ta, hỏi:

- Ba hút thuốc lá từ khi nào thế?

- Còn chưa hút cơ mà.

Tạ Hán Tĩnh châm một điếu thuốc, rít thật sâu mới nói:

- Cẩm Hồ đúng là không thể chống nỏi.

- Chưa chắc.

Tạ Kiếm Nam mặt âm trầm:

- Thành phố Kiến Nghiệp có mâu thuẫn, Cao Chân một số lời nói không hết, nhưng không khó đoán, Cao Chân đang ám thị Lý Viễn Hồ bị La Quân dồnvào thế bị ép buộc, Lý Viễn Hồ sợ Kiến Nghiệp làm ra thành tích mà thânlà tỉnh trưởng lại phản ứng chậm chạp sẽ bị động...

- Không đơn giản như thế.

Tạ Hán Tĩnh cắt ngang:

- Lý Viễn Hồ là nhân vật chính trị thực dụng chủ nghĩa, dù có chút oán hận Cẩm Hồ, nhưng khó phát triển thành thù địch.

Chu Cẩn Tỳ bổ xung:

- Lý Viễn Hồ do dự có khả năng vì một số người trên tỉnh thành kiến vớikinh tế dân doanh, nhưng điều này không thể thành chướng ngại được,chúng ta còn tin chắc, chả lẽ Lý Viễn Hồ thiếu dũng khí chống lại ý kiến trái chiều.

Tạ Ý cũng nói:

- Nếu tỉnh thực hành chiến lược mới thì Khoa Vương cũng có lợi cơ mà,tình hình hiện nay tác dụng của Cẩm Hồ trong chiến lược mới không doanhnghiệp nào thay thế được, cho nên địa vị bọn chúng mới quan trọng. Nhưng dù là tỉnh hay thành phố đều không cam tâm để một doanh nghiệp dắt mũi, nếu có doanh nghiệp đứng ra cạnh tranh với Cẩm Hồ thì bọn họ rất vuilòng.

Tạ Kiếm Nam nghĩ khoảng cách với Cẩm Hồ càng ngày càng xa không khỏi cóchút xuống tinh thần, lời của Tạ Ý căn bản không an ủi được hắn, có điều cho dù trước mặt người trong nhà hắn cũng không để lộ ra, chẳng lẽ cònphải thừa nhận thù oán của hắn với Trương Khác không hề phai nhạt?

Tạ Ý nói tiếp:

- Chúng ta không thể lợi dụng được Lý Viễn Hồ, cũng không nên tùy tiệnđi thử. Nhưng mâu thuẫn ở Kiến Nghiệp có thể lợi dụng được, cháu nghĩchúng ta có thể kiếm được ít đồng minh tại Kiến Nghiệp.

Mưa phù liên miên, tới tận sáng cũng chưa ngớt, còn có xu thế lớn dần.

Trần Tĩnh thức dậy, trong phòng chỉ có chiếc đèn ngủ là bật, chẳng biếtmấy giờ rồi, nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở hành lang, chắcthương lượng tới lúc này mới kết thúc đang về phòng ngủ, cô luôn cảmthấy Tạ gia quá đề phòng thù địch Cẩm Hồ, làm cô không hiểu nổi.

Tạ Kiếm Nam về phòng lấy chìa khóa xe, đang nhẹ nhàng đóng cửa lạichuẩn bị đi thì thấy Tạ Ý đứng ở hành lang nhìn mình, giật nẩy mình.
 
Chương 552: Sắc Dụ


Ads - Sao anh còn chưa ngủ?

Tạ Kiếm Nam ngạc nhiên hỏi:

- Muộn thế này em muốn đi đâu?

Ánh mắt Tạ Ý dừng ở chìa khóa xe trong tay Tạ Kiếm Nam

- Em không ngủ được, lái xe đi vài vòng nghe mưa rơi.

Tạ Kiếm Nam giơ chìa khóa lên:

- Khi em chưa biết lái xe thì anh ba thường chở bọn em đi chơi vào ngày mưa, hay là anh em mình cùng đi.

- Thôi, anh đi ngủ đây.

Tạ Ý đẩy cửa vào phòng, đột nhiên quay đầu lại:

- Trần Tĩnh là cô bé tốt, em phải biết trân trọng.

- Anh nói gì cơ?

Tạ Kiếm Nam chột dạ.

Tạ Ý chỉ vào chìa khóa trong tay hắn, không nói gì thêm.

Tạ Kiếm Nam bĩu môi, ra ngoài chui vào trong xe mới lấy di động ra gọi điện.

Tạ Ý đứng trước cửa sổ, nhìn Tạ Kiếm Nam chui vào trong xe một lúc mới khởi động rời đi, thở dài quay lại ngồi xuống ghế sô pha.

Trần Gia Thiện là bạn lâu năm với anh em Tạ Hán Tĩnh, Tạ Hán Minh, quanhệ hai nhà cực kỳ thân thiết, Tạ Ý cũng chơi với Trần Tĩnh từ nhỏ, cóđiều hắn hơn cô tới mười tuổi ….

Trần Tĩnh ngồi ôm chăn nghe tiếng mưa rơi, thầm nghĩ lúc này mà ra ngoài đi dạo đúng là không tệ, nhưng không hề có ý đi theo Tạ Kiếm Nam, côbiết hắn chẳng phải đi dạo, cũng như lần trước ở Hải Châu, bị áp lực của Ái Đạt, hắn đi đến với cô gái đó, lần này cũng vậy… cửa sổ phòng cô đểlại một đoạn, đèn đường bên ngoài chiếu vào giường, giống như ánh trăng.

Ngồi miên man suy nghĩ, chẳng biết lại ngủ mất lúc nào, nghe tiếngchuông di động, Trần Tĩnh lờ đở tình lại, mắt díp vào chẳng nhìn rõ cáigì, đưa tay ra mò hướng di động, chạm vào máy đặt trên tủ đầu giường làm nó rơi xuống đất.

Trần Tĩnh nhoài người ra nhặt điện thoại, giây áo ngủ tuột xuống vai, lộ ra mảng lưng trắng như ngọc trong không khí lạnh buối sớm, cầm điệtthoại lên, thấy số của Tạ Kiếm Nam, cô hơi ngẩn ra.

- Anh không ngủ được lái xe về Huệ Sơn trước rồi, gọi điện nói cho embiết, xong việc anh sẽ về thẳng Hải Châu, em ở Kiến Nghiệp thêm vài đểngày nghỉ ngơi nhé, những ngày qua em cũng vất vả chưa được nghỉ ngơithoải mái trọn một ngày rồi.

Trần Tĩnh chỉ ậm ừ rồi cúp điện thoại, chui ra khỏi chăn, đi chân trầntrên thảm, kéo hẳn rèm cửa lên cho gió lạnh ùa vào người, có nhữngchuyện có nghĩ nhiều cũng vô ích, cô vốn còn muốn hỏi lai lịch của côLâm Tuyết kia là gì.

Rửa mặt xong, Trần Tĩnh đi xuống nhà ăn, những người khác đều có mặt ởđó rồi, nhìn bọn họ là đoán ra tất cả đã biết chuyện Tạ Kiếm Nam lái xeđi từ hôm qua.

Tạ Hán Tĩnh về Huệ Sơn, Tạ Ý đưa Chu Cẩn Tỳ về thành phố, Trần Tĩnhquyết định cho mình nghỉ phép một ngày, nhờ Tạ Chiêm mang hành lý của cô về Hải Châu.

Trần Tĩnh không ăn sáng, đi nhờ xe Tạ Ý vào thành phố, cô mua một tờbáo, ngồi trong quán cà phê gần Đông Phương plaza, đọc báo uống cà phê,đợi chín giờ Đông Phương plaza mở cửa vào mua sắm.

- Ồ, một cô gái xinh đẹp đọc báo sáng trong quán cà phê là cảnh hiếm có đấy.

Trần Tĩnh ngẩng đầu lên thấy Lâm Tuyết đứng trước mặt, sau cô ta có mộtnam nhân quay người đi ra ngoài quán cà phê, nếu chẳng phải vừa rồi cảmthấy có hai bóng người ở trước mặt thì cô cũng không nghĩ Lâm Tuyết đivào cùng nam nhân kia, chắc là không ngờ gặp mình ở đây, nhìn bóng namnhân kia có vẻ quen quen, song không nhớ ra là ai.

Trần Tĩnh lịch sự mỉm cười:

- Tôi đang đợi khu mua sắm mở cửa, nên ngồi đây đốt thời gian.

- Tôi cũng đợi Đông Phương Plaza mở cửa đấy.

Lâm Tuyết ngồi xuống đối diện, định đặt túi sách lên bàn, nhưng đồ của Trần Tĩnh đã chất kín bàn mất rồi.

Trần Tĩnh thu lại báo chí, cùng di động, và một phố vật phẩm cá nhânlại, nghĩ:" Lát nữa có nên đi cùng cô ta không, thật đau đầu, mình định nghỉ một ngày rồi mà."

Rốt cuộc đành miễn cưỡng kết bạn với Lâm Tuyết đi mua sắm, vất vả lắmmới đối phó qua được buổi sáng, Trần Tĩnh nghĩ, biết vậy thà rằng sángsớm theo Tạ Chiêm về Hải Châu cho xong, buổi trưa không muốn ở cùng côta nữa, thầm nghĩ cách kiếm cớ gì đó thích hợp rời đi.

- Cùng ăn cơm nhé.

Lâm Tuyết làm bộ như không nhìn ra chút bực mình mà Trần Tĩnh cố ý để lộ ra, cứ nhiệt tình khoác tay cô:

- Cô mua nhiều đồ quá, buổi chiều để tôi bảo tài xế đưa cô về Hải Châu.

- À...

- Tôi đưa cô tới nơi từng làm tôi thương tâm ăn cơm, cô nhất định cũng muốn tới chỗ chủ tịch Tạ từng học chứ.

Không để Trần Tĩnh kịp từ chối, Lâm Tuyết nói nhanh:

Ngõ Học Phủ? Trần Tĩnh nghĩ, Trương Khác chắc là chưa rời khỏi KiếnNghiệp biết đâu tình cờ gặp anh ấy, vả lại cũng thực sự cũng không tìmđược cớ từ chối, đành theo cô ta tới ngõ Học Phủ.

Cô từng nghe Tạ Kiếm Nam kể về phong tình ngõ Học Phủ, nhưng không hiểuvì nguyên cớ gì, dù ở Kiến Nghiệp, Tạ Kiếm Nam cũng chưa bao giờ đưa cô tới đây.

Có không rộng, hai bên trồng cây Ngô Đồng từ thời dân quốc, con đường ở giữa miễn cưỡng cho hai cái xe đi qua, buổi trưa sinh viên rất đông,nhưng Lâm Tuyết nhất quyết muốn lái xe vào.

Xe đỗ ở trước quán cơm, Trần Tĩnh không ngờ Lâm Tuyết lúc ở Đông Phương Plaza kén chọn như thế lại tới chỗ này ăn cơm.

Học sinh các trường xung quanh đều đổ tới đây ăn trưa, trong quán cơmrất chật chội, Trần Tĩnh vẫn nhìn một cái thấy ngay Trương Khác, DiệpKiến Bân, Phó Tuấn đang cắm cúi ăn cơm ở bàn cách đó không xa.

Thấy bọn họ không nhìn sang bên này, Trần Tĩnh không lên tiếng chào, côkhông muốn để Lâm Tuyết biết quan hệ giữa mình và Trương Khác không hềxa lạ.

Nhưng không ngờ Lâm Tuyết đi thẳng tới bàn kia, Trần Tĩnh lúc này mớibiết cô ta có ý đồ, mặc dù không rõ là gì, nhưng cô rất tức giận, cô takéo theo mình làm cái gì?

Trần Tĩnh đứng ở cửa, mặc cô ta biểu diễn, thấy cô ta đi tới trước bànTrương Khác, thì kêu "á" một tiếng, tiếng kêu như mèo cái động tìnhkhiến nam nhân nghe thấy xương sống phải mềm nhũn ra, cô ta khuỵu chânxuống.

Dù là nữ nhân nhưng Trần Tĩnh phải thừa nhận Lâm Tuyết có sự dụ hoặc khiến nam nhân không kháng cự nổi.

Lúc này Lâm Tuyết ngã về phía Trương Khác, tay chống lên đùi y, cả người như ngã vào lòng Trương Khác, chớp mắt mặt đò bừng, ánh mắt đầy e thẹn.

Nếu chẳng phải đoán ra ý đồ cả Lâm Tuyết thì Trần Tĩnh không nhìn ra sơhở trên nét mắt của cô ta, chính bởi thế càng thấy cô gái này lợi hợi,không biết có bao nhiêu nam nhân phải quỳ dưới váy cô ta.

Trương Khác ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trong lòng, cũng nhìn thấy TrầnTĩnh đứng ở cửa, miệng Trần Tĩnh lộ ra nụ cười mê đắm, chẳng bị biến cốnày làm giật mình, cũng chẳng đưa tay đỡ cô gái dậy, đám Diệp Kiến Bânđều giật mình, còn y tựa hồ chẳng hề phiền cô gái kia nằm trong lòngmình thêm vài giây.

Thông thường phản ứng nam nhân trong tình cảnh này không phải là lập tức đỡ cô gái trong lòng lên sao? Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như vậy. Ánhmắt thẹn thùng kia nhất định làm trái tim nam nhân chịu áp lực cực lớnmà trở nên bối rối.

Trần Tĩnh thấy Trương Khác còn mỉm cười với mình, chỉ đành đi vào, thấybàn tay nhỏ nhắn của Lâm Tuyết vẫn chống lên đùi Trương Khác, cách chỗđó rất gần, mông chổng lên cao, tư thế này chắc chắn làm nam nhân huyếtmạch căng phồng, cứ như nam sinh xung quanh mắt trợn tròn, có người rơicả đũa xuống đất là hiểu rồi.

Lâm Tuyết đợi mấy giấy liền không thấy có phản ứng gì, đành vờ yếu ớtđứng dậy, tay từ trên đùi còn chưa cam tâm đặt lên ngực Trương Khác rồivịn vai y đứng dậy, quay đầu lại ngạc nhiên hỏi Trần Tĩnh:

- Mọi người quen nhau hả?

- Giám đốc Lâm vui tính quá, chẳng lẽ cô không nhận ra tôi?

Trương Khác nhếch mép cười, ánh mắt như kiếm xuyên qua khuôn mặt hoàn mỹ như thiên sứ của Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết nghe câu này, người cứng lại, nụ cười trên môi tan ra giống như chiếc gương bị đá ném vỡ.

Lâm Tuyết không ngờ Trương Khác nhận ra mình, càng không ngờ y khẳngđịnh mình nhận ra y, hành động vừa rồi của cô ta trong mắt y chẳng quachỉ là trò hề mà thôi, cô ta cố gắng trấn tĩnh lại, nghênh đón ánh mắtsáng mà sắc của Trương Khác, tay run lên, ý thức được tay còn đặt trênvai người ta, thu lại như chạm phải điện.

Trần Tĩnh biết Lâm Tuyết cố ý biểu diễn như thế chẳng qua là để mình vàTrương Khác "vô tình" có dính líu tới nhau, liền ném đá xuống giếng:

- Khác thiếu gia khẳng giám đốc Lâm nhận ra anh?

Cô cũng rất tò mò.
 
Chương 553: Vở Kịch Rẻ Tiền


Ads - Giám đốc mỹ nữ của địa ốc Tinh Điền ngã vào lòng tôi, nếu đúng là trùng hợp...

Trương Khác nói tới đây thì dừng lại, nụ cười trở nên tà mị, chế nhạo Lâm Tuyết:

- Tôi viết bảy con số, cô đi mua giúp tôi tờ xổ sổ, đảm bảo trúng sốđộc đắc ngay.. Giám đốc Lâm, hành động vừa rồi của cô khiến nam nhânnào cũng phải động lòng đấy, tiếc quá, tôi còn là trẻ con...

Đột nhiên có nữ nhân đi tới ngã vào lòng Trương Khác, Diệp Kiến Bân cònđịnh đứng dậy nâng cô ta lên, đến khi Trương Khác bóc trần thân phận của cô ta, mới ý thức được đây là vở kịch rẻ tiền do cô ta tự đạo diễn, hắn cũng đã nghe nói tới cô gái này, chỉ là chưa bao giờ tiếp xúc.

Nhìn ảnh cô ta từ hồ sơ hoặc trên báo ấn tượng không sâu sắc mấy.

Diệp Kiến Bân nghe tới đó không nhịn được phì cười, hắn chưa bao giờnghe thấy Trương Khác nói chuyện với một cô gái bằng một giọng chua caynhư vậy, tựa hồ y có oán hận rất sâu với cô ta.

Bị bóc trần thân phận, mặc dù xấu hổ, nhưng Lâm Băng vẫn nói được vàicâu đối phó cho qua, không ngờ ngay câu tiếp theo Trương Khác chẳng nểnang gì, làm cô ta bẽ mặt.

Người trong quán mặc dù không hiểu nội dung đối thoại của bọn họ, nhưngđều quay đầu sang xem náo nhiệt, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Băng giậntới biến dạng, định đáp trả nhưng thấy bộ mặt mong đợi của Trương Khácđành cắn chặt răng quay ngoắt đầu bỏ đi.

Trần Tĩnh bồi thêm một câu:

- Lâm tiểu thư, tôi đói rồi, không đi cùng cô nữa đâu...

Cô cũng muốn thoát khỏi Lâm Tuyết lắm rồi, đương nhiên chẳng đi an ủi cô ta làm gì.

- Ừm..

Lâm Tuyết không quay đầu lại, vẫn cố đè nén đáp một câu mới đi.

Trương Khác bảo Phó Tuấn nhích sang, y nhường ra một chỗ để Trần Tĩnh ngồi xuống:

- Ăn cơm đi, tôi giới thiệu món cơm rang sườn sốt cà cho cô nếm thử.

Diệp Kiến Bân nghe ngữ khí giữa Trương Khác và Trần Tĩnh thân thiết nhưbạn bè cảm thấy rất ngạc nhiên, thầm nghĩ tên nhóc này luôn được các côgái yêu thích, có hâm mộ cũng không nổi.

Nghe Trương Khác giới thiệu món cơm rang sườn, Diệp Kiến Bân cười khổ:

- Đừng nghe cậu ta, tôi cùng cậu ta tới đây năm lần ăn cơm rang sườnrồi, cậu ta toàn giới thiệu món ấy, tôi hoài nghi cậu ta nhìn trúng côđầu bếp xinh đẹp.

Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười:

- Vậy tôi cũng thử xem...

Vẫy tay gọi món, đúng là nhìn thấy nữ đầu bếp xinh đẹp đằng sau song cửa.

Trương Khác hỏi:

- Sao cô lại đi với cô ta?

- Bổi sáng tôi uống cà phê ở gần Đông Phương Plaza thì gặp phải cô ta,cô ta dính như keo vậy, tôi còn định ăn xong trốn về Hải Châu cho xong...

Có điều cô lại tò mò vì sao Trương Khác lại cay nghiệt với Lâm Tuyết như vậy:

- Anh biết cô ta à?

- Biết một chút.

Trương Khác đợi Trần Tĩnh nói món ăn với phục vụ xong mới nói tiếp:

- Một nữ nhân thủ đoạn, lòng dạ chẳng khác gì Triệu Cẩm Vinh. Tôi chẳngthèm bắt nạt cô ta. Nữ nhân này sau lưng có chỗ dựa, nhưng không biết là ai, cô biết vì sao cô ta giở trò này không?

- À, hôm qua nghe nói thành ủy có ý đem hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ vào kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, chuyện nay chưa có quyết định cuối cùngphải không? Tôi còn nghe nói địa ốc Tinh Điển luôn hưng thú với việc cải tạo ngõ Học Phủ.

Trần Tĩnh nói thêm:

- Hôm qua cô ta đi cùng thư ký tỉnh trưởng Lý ăn cơm với chúng tôi.

- Ra là thế...

Trương Khác không cho rằng Cao Chân là chỗ dựa thực sự của Lâm Tuyết.

Trương Khác không biết Lâm Tuyết mấy, ấn tượng sâu nhất là vụ án phóng hỏa ngõ Học Phủ mùa đông năm 98.

Nữ nhân mà điên lên có thể khiến tất cả phải sởn gai ốc.

Khi đó ngõ Học Phủ đã bị đám lưu manh gây sự phá rối làm hỗn loạn tămtối, 1978 bị ép đóng cửa, một buổi sáng Trương Khác tới trường nhìn thấy ngõ Học Phủ bốc cháy ngùn ngụt, vội vàng chạy tới.

Tới nơi mấy cửa hàng giữa ngõ đã chìm vào trong biển lửa, thiết bị chữacháy của ngõ Học Phủ lạc hậu, đành đợi cứu hỏa tới, Trương Khác đứngdưới gốc cây Ngô Đông nhìn ngọn lửa, một nữ nhân mặc áo khoác nhung màuđen đứng sát y, cô ta xoay lưng hướng gió châm lửa hút thuốc, cô tanhìn đám lửa cháy với ánh mắt lạnh như băng.

Sau khi xe cứu hỏa tới dấp lửa mới biết có người chết, rồi chuyện xônxao lên, sinh viên các trường xung quanh nổi giận gây chuyện, kết quảcuối cùng cũng chỉ là hạng mục ngõ Học Phủ bị dừng, không có một ai đứng ra chịu trách nhiệm.

Trương Khác khi ấy không biết cô gái xinh đẹp đứng nhìn hỏa hoạn với mình đó là ai.

Đến kiếp này chuyện thu thập tư liệu về địa ốc Tinh Điển quá đơn giảnrồi, xem ảnh Lâm Tuyết, trong chớp mắt y liền nhớ ra hôm hỏa hoạn đó.

Lần này Cẩm Hồ không xen ngang, hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ sẽ rơi vàotay cô ta, xen ngang thì phải đắc tội với cô ta. Đắc tội thì đắc tội,một số việc cần phải làm, không ngại đắc tội với ai.

Lâm Tuyết sai lái xe đưa đồ Trần Tĩnh mua buổi sáng tới, có thể thấy côta chưa bị Trương Khác làm nổi giận mất lý trí, Trần Tĩnh đặt túi to túi nhỏ giữa cô và Trương Khác, Trương Khác liếc mắt nhìn trong một cái túi là quần lót ren mắt lưới.

Lần đầu gặp Trần Tĩnh thì đại khái cô vừa ở nước ngoài về, cô mặc váy da đen bó sát mông, tất lưới, gợi cảm vô cùng, sau này gặp lại quá nửa làcô mặc bộ đồ công sở kín đáo đoan trang, không ngờ bên trong bộ quần áo"kín cổng cao tường" kia vẫn là những thứ sexy.

Trần Tĩnh thấy mắt Trương Khác cứ đảo qua đảo lại túi đồ của mình, đưatay bóp miệng túi lại không cho y nhìn thứ bên trong, nhớ lại vừa rồi ycòn mặt dầy xưng là "trẻ con" với Lâm Tuyết, không nhịn được phì cười,lườm y một cái hỏi:

- Mấy ngày qua anh ở Kiến Nghiệp à? Hứa Tư đâu?

- À, cô ấy về Hong Khong rồi, tôi chẳng có việc gì nên lêu lổng ở đây.

- Anh ở đây làm đạo diễn phải không?

Trần Tĩnh chỉ TV treo ở góc quán, trong TV đưa tin Trần Tín Sinh vàVương Duy Quân ký hiệp nghị thư khai phát Vườn Sồi vào buổi sáng.

- Ha ha cũng phải.

Trương Khác cười vui vẻ:

- Nếu không tôi làm gì, tôi không thích làm diễn viên.

Trần Tĩnh hé môi cười, địa vị của Cẩm Hồ ở Đông Hải đã vượt qua ChínhThái rồi, ai ngờ Cẩm Hồ do thanh niên ăn mặc như học sinh, nụ cười lười nhác này một tay sáng lập nên, đột nhiên nhớ ra một chuyện:

- Anh có học đại học trong nước không?

- Có chứ.

Trương Khác chỉ về phía ĐH Đông Hải:

- Tôi vào đó, chứ vào Đh Sư phạm hay học viện âm nhạc thì ý đồ rõ ràng quá, không thích hợp.

Trần Tĩnh phì cười:

- Tử Gia hiện cũng đang miệt mài ôn thi vào Đh Đông Hải đấy, chẳng biết nó có nhớ anh chàng câm gặp trên đường cao tốc không?

Trương Khác chột dạ sờ mũi, y đã lĩnh giáo đủ bài học từ Tôn Tĩnh Mông để biết cô gái cá tính đặc biệt là sao rồi:

- Tạ Tử Gia định thi vào khoa nào? Tài chính kinh tế? Pháp luật.. Hay là tôi chuyển sang ĐH sư phạm vậy.

Trần Tĩnh ăn món cơm rang sườn khen không ngớt miệng, bọn họ vừa ăn vừanói chuyện nên rất chậm, đợi ăn xong thì người trong quán không cònnhiều nữa.

Trương Khác bảo Phó Tuấn đưa Trần Tĩnh về Hải Châu, rồi cũng ở nhà với vợ con luôn, ở đây có Mã Hải Long thay thế rồi.

Đợi Phó Tuấn đưa Trần Tĩnh đi rồi, Diệp Kiến Bân khoác vai Trương Khác tra khảo:

- Khai mau, dụ dỗ được vợ của Tạ Kiếm Nam lúc nào đó hả?

- Làm gì xấu xa như anh nói.

Trương Khác cười, phải thừa nhận Trần Tĩnh là cô gái xinh đẹp tốt tính,nhưng chẳng cần khai báo với Diệp Kiến Bân chuyện gặp gỡ Trần Tĩnh.

- Tôi xấu xa chỗ nào?

Diệp Kiến Bân cười hăng hắc:

- Người ta không đề phòng cậu chút nào, ngay chuyện ăn cơm với Cao Chântối qua cũng nói ra... Nhưng nói không chừng là cô gái thông minh,không muốn xen vào ân oán giữa cậu và Tạ gia, có điều quan hệ giữa cô ta và Tạ Kiếm Nam phải nói thế nào đây?

Đúng là hôm qua Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam từ Hong Kong bay về, tối ăn cơm với Cao Chân là tin tức khá nhạy cảm.
 
Chương 554: Đánh Cuộc


- Làm sao tôi biết? Tôi không có sở thích rình mò đời tư của người khác.

Trương Khác chịu thua, ai biết các cô gái nghĩ gì.

- Cũng phải, chuyện này người ngoài khó thấu hiểu được.

Diệp Kiến Bân cảm khái:

- Tên Cao Chân đó cậu chú ý vào, đó là một kẻ năng lực vận động rất cao.

- Có lo cũng vô ích, ai biết kẻ thù ẩn trong bóng tối có bao nhiêu.Chẳng lẽ có thể ngăn cản tất cả mọi người giở âm mưu quỷ kế với Cẩm Hồsao?

Trương Khác nhún vai.

- Ha ha, người ta vắt óc tính kế cậu cũng bởi Cầm Hồ gây ra áp lực quálớn, bọn chúng lo lúc nào đó Cẩm Hồ thuận tay bóp chết chúng mà.

- Tạ gia rễ sâu tán dầy, làm sao nói bóp chết là bóp chết được?

Trương Khác nghĩ phong cách xử sự của Tạ gia quá cay độc, nhưng phảithừa nhận Tạ gia không ít nhân vật kiệt xuất, Tạ Tử Gia lúc này còn chưa ai biết tới, nhưng vài năm nữa thôi, chỉ cần Tạ gia vẫn còn làm chỗ dựa cho cô ta được, cô ta là một cao thủ thao tác tư bản khiến ai cũng phải nể sợ:

- Hơn nữa Tạ gia cũng có những nhân vật xuất sắc.

- Ừ, tiếc là bọn chúng không nên chọn cậu làm đối thủ.

- Cũng phải.

Trương Khác đắc ý cười hăng hắc:

- Nhưng với phong cách hành xử của bọn họ rất ít người cuối cùng không đi về phía đối lập với bọn họ.

- Phải rồi, tôi thấy thù oán giữa tỉnh trưởng của chúng ta với cậu chưachắc tiêu tan hết đâu, có điều ông ta cũng không ngăn cản Cẩm Hồ nữa...

Diệp Kiến Bân hỏi:

- Ba giờ chiều tôi bay tới Bắc Kinh, còn cậu ở lại Hải Châu à?

- Tôi phải theo dõi nơi này không đi đâu được.

Trương Khác tuy làm ra vẻ bàng quan, nhưng không thể tùy tiện rời KiếnNghiệp được, y phải ở lại đảm bảo quy hoạch Vườn Sồi không lệch khỏimong muốn của mình.

- Tôi để xe lại lại cho cậu nhé.

Trương Khác lắc đầu, thời đó bất kể Toyota, Ford hay GM thì tạo hình đều không đẹp, không thích hợp lái đi dạo phố:

- Xem ra tôi phải kiếm vài cái xe ném ở Kiến Nghiệp để dự bị vậy.

Tiễn Diệp Kiến Bân đi rồi, Trương Khác còn lại trơ trọi một mình, tối Mã Hải Long mới tới nơi, mặc dù ở Kiến Nghiệp rất nhiều người quen như Tần Tín Sinh, Chu Du, Thái Phi Quyên, Trương Tri Phi... Nhưng họ đều đangbận bù đầu về chuyện Vườn Sồi, Trương Khác không tiện nhà nhã lượn lờtrước mắt họ.

Nơi đốt thời gian tốt nhất là thư viện Đh Sư phạm, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp là cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, tiếc là vào đó cần thẻsinh viên.

Trương Khác tới nhà sách bên cạnh mua cuốn "tuyển tập Chu Quốc Bình "tới quán cà phê, lên tầng hai thì thấy Tôn Tĩnh Mông đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ đọc sách, mái tóc dài đen nhánh của cô buông xõa sauvai, tương phản với khuôn mặt trắng thuần khiết, đẹp hút hồn người khác, Trương Khác lại giật mình quay đầu định bỏ đi, nhưng không nhịn đượcquay lại nhìn thêm một cái, gặp đúng ánh mắt khinh miệt của Tôn TĩnhMông, thế là không mặt mũi nào đi nữa.

- Sao lại tới đây đốt thời gian?

Tôn Tĩnh Mông tay chống cằm, đôi mắt như hắc bảo thạch nhìn Trương Khác từ trên xuống dưới:

- Tưởng anh phải tới thư viện ĐH Sư phạm chứ.

- Chẳng qua không có thẻ sinh viên thôi.

Trương Khác chẳng giấu, Tôn Tĩnh Mông đúng là hiểu thấu tâm tư mình,nhìn vật phẩm trên bàn thấy gương trang điểm, cát móng tay, son môi, máy nhắn tin, di động, hai quyển sách "Lý luận vũ đạo" "nghiên cứu vũ kịchnghệ thuật", làm Trương Khác ngồi xuống chẳng có hỗ để tay lên:

- Cô có cần móc hết mọi thứ trong túi ra như thế không?

- Tìm cho tiện mà...

Tôn Tĩnh Mông ném túi sách cho Trương Khác:

- Anh dọn cho tôi.

Trương Khác chỉ còn biết lắc đầu, cất dọn hộ cô rồi treo túi lên cửa sổxong xem sách, sách của Chu Nhất Bình cũng không phải thích hợp xem liên tục được, trên tầng hai chẳng có mấy khách, Trương Khác thi thoảng bỏsách xuống ngắm nhìn Tôn Tĩnh Mông đang chăm chú đọc sách.

Tôn Tĩnh Mông đang ôn thi, tay cầm bút, hơi đẩy môi cong lên, thi thoảng quên hướng bút, làm ngòi bút vạch một đường lên mặt, nhưng chẳng giảmsút dung mạo không tỳ vết của cô.

Bên ngoài thời tiết khá nóng rồi, Tôn Tĩnh Mông cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng trễ cổ, lộ ra làn da trắng như tuyết dưới cổcùng mép áo lót, phía dưới nữa là hai ngọn đồi nhô lên dưới lớp áo bòhình thành đường cong mê hoặc, chiếc quần jean màu lam ôm gọn cặp chânthon dài, chiếc áo thun tới eo lại xòe ra, che đi vòng eo nhỏ, đúng làhơi đáng tiếc.

- Không có tâm tình xem sách phải không?

Tôn Tĩnh Mông đột nhiên ngẩng đầu lên, nói như hạ quyết tâm lớn:

- Tôi rất hối hận vì sao lại ngu xuẩn tới đây học bài đấy, đi đánh tennis với tôi nhé.

- Tôi đang đọc sách...

Trương Khác thu ánh mắt từ cơ thể đầy sức sống của Tôn Tĩnh Mông lại, giơ sách lên, nói không biết ngượng mồm:

- Không phải vờ vịt như cô.

- Vậy vừa rồi anh nhìn đi đâu thế?

Tôn Tĩnh Mông nhoài ngoài người tới, khẽ thổi một hơi vào mặt TrươngKhác, tay còn cầm cổ áo kéo xuống, lộ ra chiếc áo lót đen cùng một phầnbầu ngực.

Cô ả này, kéo thì kéo đã đành, hai tay còn ôm lấy bầu ngực ép vào giữ,hình thành khe sâu hun hút, Trương Khác khó khăn lắm mới kìm chết nuốtnước bọt, định lên tiếng trêu Tôn Tĩnh Mông phát hiện nước bọt thiếuchút nữa trào ra ngoài, giơ sách lên che mặt, len lén nuốt nước bọtxuống:

- Có nhìn cô cũng chẳng tổn thất gì, tôi lại phải đề phòng cận thị.

- Đồ nhát gan.

Tôn Tĩnh Mông đứng dậy dọn đồ, còn dụ dỗ:

- Tôi đi tới tennis của học viện đây, nói không chừng lúc này có không ít cô gái mặc váy siêu ngắn đang đánh tennis đấy...

Trương Khác cảm thấy nhiệt độ ngoài trời phải lên tới 50 độ C rồi, tưởng tượng những cặp chân dài miên man kia đã cảm thấy lý trí sắp trôi mất,tới học viện âm nhạc đánh cầu, bơi đều là sở thích số một của TrươngKhác. Nơi đó không mở cửa với người ngài, trừ khi có sinh viên trongtrường dẫn vào, Trương Khác ngẩng đầu mắt đảo khắp người Tôn Tĩnh Mông:

- Nếu cô mặc váy tennis, tôi có thể suy nghĩ...

- Chết đi.

Tôn Tĩnh Mông đá y một cái, rồi kéo xuống lầu.

Tôn Tĩnh Mông có một chiếc xe đạp nữ màu vàng dựng ở dưới cây Ngô Đồngtrước quán cà phê, chỉ là không có chỗ ngồi sau, bỏ túi sách vào giọ xe, vung nắm đấm lên với Trương Khác:

- Một hai ba nào, ai thua thì ngồi ở phía trước.

Trương Khác tưởng tượng mình cao mét tám co ro trong lòng Tôn Tĩnh Môngđi qua ngõ Học Phủ và Học viện Âm nhạc, sướng thì sướng thật đầy nhưngbẽ mặt, nói:

- Tôi chạy bộ là được.

- Anh nói đấy nhé.

Tôn Tĩnh Mông cười đắc ý, xem đồng hồ nói:

- Hiện là 2h 26 phút, ai trong vòng 5 phút không tới được túc xá của chúng tôi phải làm cho đối phương một việc.

Từ đây tới túc xá nữ của Học viên Âm nhạc tới 3 dặm, trong vòng 5 phút phải chạy tới đó đảm bảo mệt như chó chết luôn.

- Không dám cá à?

Tôn Tĩnh Mông đã ngồi lên yên xe, khinh miệt nhìn Trương Khác, một chânđặt lên bàn đạp, quần jean bó chặt cái mông mẩy và cặp đùi thon dài hútmắt.

- Không dám cá là con chó.

Trương Khác đột nhiên đưa tay khóa xe đạp lại, rút chìa khóa ném lên nóc quán cà phê:

- Đợi cô ở trước túc xá nữ nhé...

Rồi bất chấp Tôn Tĩnh Mông ở đằng sau quát tháo, chạy như bay, được mấychục mét mới quay đầu lại cười, thấy Tôn Tĩnh Mông cầm túi xách đuổitheo đằng sau.

Đường vẫn còn xa, chạy tốc độ kiểu 100 mét đảm bảo gục ngay tức thì,thấy Tôn Tĩnh Mông thở hổn hển rồi, Trương Khác giảm tốc độ xuống, đảmbảo không để cô vượt qua là được.

Chuyện học sinh chạy trong ngõ Học Phủ thường xuyên xảy ra, nên bọn họchẳng gây ra oanh động lớn, nhưng có người nhận ra Tôn Tĩnh Mông là bàchủ xinh đẹp của 1978 liền huýt sáo tán tĩnh, Tôn Tĩnh Mông lườm mộtcái, chẳng hề để ý, còn huýt sáo lại đáp lễ.

Trương Khác sởn gai ốc, sao lại nhận lại đi đánh tennis với cô ta chứ?Lại cảm thấy có chút không ổn, tốc độ này mặc dù với mình mà nói chưaphải là nhanh, nhưng không thể thoải mái huýt sáo được.

Quay đầu lại nhìn thấy Tôn Tĩnh Môn đi giày thể thao màu đỏ, bước nhânthanh thoát, biết cô ta đánh bóng bàn tốt, khiêu vũ giỏi, nhưng khôngbiết cô ta vận động ra sao, Trương Khác hơi lo.
 
Chương 555: Trố Mắt


Sắp tới cổng Học viện Âmnhạc, Trương Khác quay đầu lại nhìn, Tôn Tĩnh Mông mặc dù theo đằng sau, có điều mặt đã đỏ bừng, thể lực rốt cuộc không bằng được nam giới,Trương Khác liền yên tâm.

- Đợ.. Đợi tôi với.

Tôn Tĩnh Mông nói đứt quãng:

- Vì sao phải đợi cô.

Trương Khác giơ cổ tay đeo đồng hồ lên:

- Còn ba phút nữa, tới túc xá của cô còn chừng 800 mét, có thể tới kịp...

Chân vẫn không chậm lại tí nào:

- Có tin tôi ngồi xuống đất hô "cướp" không?

Trương Khác trố mắt, y tin Tôn Tĩnh Mông dám làm chuyện này, cô ta mà hô lên một cái, chắc chắn có rất nhiều anh chàng xông ra biểu hiển khíkhái nam nhi tẩn cho mình một trận, chân bất giác giảm tốc độ.

Tôn Tĩnh Hương chạy nhanh tới ôm lấy cánh tay Trương Khác:

- Anh chạy đi, anh chạy tôi hô.. Hi hi... Anh là đồ nam nhân vô vị... Làm tôi mệt đứt hơi rồi.

Cô ôm lấy cánh tay Trương Khác thở hồng hộc, gò má đỏ hồng, trán lấmtrấm mồ hôi, Trương Khác chỉ cảm thấy hai bầu ngực tràn trề hơi thởthanh xuân nhấp nhô kịch liệt cọ vào tay mày, làm nửa người tê đi.

Từ cổng trường tới túc xá nữ, Tôn Tĩnh Mông cứ ôm chặt tay Trương Khác,như cả người đeo lên người y, trong mắt người khác được hoa khôi nổidanh của Học viện Âm nhạc ôm lấy như tình nhân là hạnh phúc vô bờ, không ít ánh mắt mang theo sát khí đâm vào gáy Trương Khác, y thì thấy TônTĩnh Mông vừa ôm mình vừa không quên xem đồng hồ liên tục, rùng mình:"Nha đầu này không quên đánh cược"

Vào rừng mai trong trường, Tôn Tĩnh Mông buông tay Trương Khác ra, vỗ tay vui sướng nói:

- Tốt rồi, đã qua năm phút, nhớ nhé, đánh cược không thể lấy ra làmchuyện phạm pháp, còn nữa, ở nội địa ép nữ giới làm chuyện trái ý muốncũng là phạm pháp...

Trương Khác toát mồ hôi:

- Ý cô là nam nhân cưỡng bức nữ nhân là phạm pháp, nữ nhân cưỡng bức nam nhân không phải là phạm pháp?

- Chết đi, nhất định phải nói đáng ghét thế à, ai muốn cưỡng bức anh?

Tôn Tĩnh nguýt y một cái đầy quyến rũ:

- Những mà gần giống thế đấy, dù sao cả hai chúng ta đều không tới nơitrong vòng năm phút, nên đều phải làm một việc cho đối phương. Anh không được bắt tôi làm chuyện tôi không thích, anh không được hưởng thụ đặcquyền đó... Không quịt nợ chứ hả?

- Cô nói xem muốn tôi làm gì đã, tôi mới suy nghĩ xem có quịt không.

Trương Khác trâng tráo nói:

- Cô biết tôi là nam nhân vô vị mà.

- Thôi vậy.

Tôn Tĩnh Mông chào thua:

- Chúng ta đi đánh tennis thôi.

Trên sân tennis không có mỹ nữ mặc váy lộ ra cặp đùi trắng nón nã nhàTrương Khác mong đợi, trời chưa nóng tới mức mặc váy, xem ra mình quá mơ tưởng ồi.

Tôn Tĩnh Mông chỉ buộc áo gió lên cổ, che đi cả chiếc áo thun trễ ngực,chỉ thấy được mỗi cánh tay trắng, sân tennis cũng đông nghịt, còn cảđống người đang ngồi xếp hàng, tình hình này có chờ đến tối cũng chưađánh nổi một ván.

- Hay là chúng ta đi trượt băng nhé?

Chưa tới ba giờ, bị cô ta lừa tới đây thì chỉ đành nghe cô ta an bàithôi, trong thành phố có sân trượt băng tên "Cung Quảng Hàn", hơi đắt,nhưng không tệ.

Không ngờ Tôn Tĩnh Mông dắt y xuyên qua cửa sau học viện âm nhạc, tới đường Mã Liên.

So với ngõ Học Phủ, đường Mã Liên hơi hỗn loạn, nơi này có sân trượt băng tên Vạn Tượng.

Phía bắc đường Mã Liên là Học viện thể dục, sinh viên trường đó và lưumanh khu Yến Quy Hồ đa phần thích lang thang ở con đường này, ngõ HọcPhủ đa phần là quán ăn, một vài quán bar, quán cà phê cao cấp còn đườngMã Liên có sân trượt băng, sàn nhảy, nhưng chỗ giải trí tầm trung vàthấp, thu hút khá nhiều sinh viên.

Trương Khác thời sinh viên cũng thích tới đây chơi, nhưng rất giữ mình,không giống như sinh viên học viện thể dục ỷ vào cao lớn hơi tý là đánhnhau với người khác, nói ra bọn họ càng giống lưu manh hơn đám lưu manhđường phố.

Y còn biết các cô gái Học viện âm nhạc thích tới sân trượt băng ở đường Mã Liên.

Nghe tiếng nhạc sầm sầm truyền ra sau rèm cửa dầy, Trương Khác mua haivé vào cửa, đi vào trong thấy đèn màu lập lòe, người trượt băng khôngít, hỏi Tôn Tĩnh Mông cỡ giày, mới 35, đúng là đôi chân nhỏ.

Trương Khác bảo Tôn Tĩnh Hương ngồi đợi ở khu đổi giày, y đi nộp tiềncược, gọi là khu chứ chỉ có vài cái ghế thôi, mấy thanh niên đang ngồitán gẫu thấy Tôn Tĩnh Mông sáng lên, cả bọn hút sáo, một tên mặc đồ thểthao đội mũ lưỡi trai lướt tới:

- Em gái có biết trượt băng không? Anh dạy em nhé?

- Xin lỗi, có tôi dạy cô ấy là được rồi.

Trương Khác nộp tiền cược xong cầm hai chiếc giày trượt băng tới, chắntrước Tôn Tĩnh Mông. Đằng sau Mũ Lưỡi Trai có mấy tên thanh niên nhìnmột cái biết ngay sinh viên học viện thể dục, rảnh rỗi chỉ biết tới đâytán gái.

Mũ Lưỡi Trai thấy Trương Khác đi tới thì nhún vai định quay về, khôngngờ khuôn mặt xin xắn của Tôn Tĩnh Mông nhô qua vai Trương Khác, nói:

- Mày đi mà về dạy mẹ mày ấy, dạy gì cũng được, đừng có bêu cái mặt ởđây, làm mẹ mày nhìn thấy rồi lại hối hận muốn nhét mày trở lại trongbụng.

Đừng nói mấy người kia, Trương Khác cũng trố mắt, trong chớp mắt y tỉnhngay, cô ả này mang mình đi theo hoàn toàn là vì muốn sinh sự.

- Mẹ kiếp, nói lại lần nữa xem.

Mũ Lưỡi Trai nghe thấy lời đanh đá ác độc của Tôn Tĩnh Mông thì đứngkhựng lại, trừng mắt lên, bộ dạng chỉ cần Tôn Tĩnh Mông trong tầm tayhắn là đã ăn một cái tát không thương xót rồi.

Chuyện tiếp theo càng làm Trương Khác choáng váng, Tôn Tĩnh Mông khoáctay y, đi tới phía trước, đạp một phát lên đầu gối Mũ Lưỡi Trai:

- Mẹ mày, tưởng bà không dám à?

Mũ Lưỡi Trai bị trúng cú đạp mạnh, mất trọng tâm, ngã dập mặt xuống sàn, Trương Khác trông mà đau hộ cho hắn, chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt,mấy tên sinh viên học viên thể dục không kịp phản ứng.

Thấy Tôn Tĩnh Mông còn muốn đi tới đạp cho Mũ Lưỡi Trai vài cái, TrươngKhác thầm kêu, bà cô ơi, chưa đủ sao, đành ném luôn bốn cái giày trượtbăng vào mấy tên bạn Mũ Lưỡi Trai, bọn chúng loạng choạng ngã xuống,kéo vội Tôn Tĩnh Mông bỏ chạy.

- Chạy về trường, về trường là không sợ nữa.

Tôn Tĩnh Mông hưng phấn hét lớn, vừa rồi ở ngõ Học Phủ chẳng thấy cô ta chạy nhanh như vậy.

Trương Khác chẳng kịp hỏi vì sao cô ta nổi khùng nữa.

Gấp gáp thế này gọi cứu binh tới không kịp nữa, mấy tên sinh viên họcviện thể dục kia chỉ tốn mấy chục giây thay giày, chạy về học viện âmnhạc ít ra cũng mất 3 -5 phút, mấy thằng súc sinh đó học thể dục, nóikhông chừng đuổi kịp bọn họ tẩn cho một trận trước khi vào trường, đámsúc sinh này rất hung hăng, thường ngày chỉ có bọn chúng đi gây sự vớingười khác chứ làm gì có ai gây sự với bọn chúng.

Nói thật, Trương Khác rất không thích cảm giác bị người ta đánh, sântrượt băng ở lầu hai, kéo Tôn tĩnh Mông gẩn như nhảy xuống cầu thang,cô ả định chạy ra đường, Trương Khác kéo ngay lại, có một cái nhà xí sau cầu thang, ai không quen thuộc nơi này không biết.

Bên trong nhà xí không có người, Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông nấp vàogian vệ sinh nữ, gian vệ sinh chật hẹp, lại còn có một cái bồn cầu, haingười đành ngồi kề sát nhau, nghe tiếng bước chân rầm rập trên cầuthang, đám súc sinh nhanh thật, khẩn trương, làm y không ý thức được cơthể nóng bóng của Tôn Tĩnh Mông nằm gọn trong lòng mình.

Trương Khác cho tay vào túi quần Tôn Tĩnh Mông, cô ả trợn tròn mắt,không dám tin lúc này rồi, mà Trương Khác dám sờ mông mình, không hétlên mà dẫm mũi giày Trương Khác day, mắt nhìn y hung dữ.

Trương Khác đau tới chảy nước mắt, cắn răng mà chịu, rút di động của Tôn Tĩnh Mông ra, tắt máy, di động của y chuyển sang chế độ rung từ trước,lúc này mà có người gọi điện cho cô ả thì có khóc cũng không kịp.

Tôn Tĩnh Mông biết hiều lầm Trương Khác, nhấc chân lên, nhướng mắt nhìnTrương Khác, ý tứ là anh sờ mông tôi rồi, coi như là hòa, không hề có ýxin lỗi. Trương Khác giơ chân lên xoa, không thể tính toán với cô ta ởchỗ này.
 
Chương 556: Khẩn Trương Và Kích Thích


Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Tôn Tĩnh Mông thở phào, đang định đi ra thì Trương Khác giữ lại,chưa kịp lên tiếng thì bị tay y đặt lên môi ngăn lại, Tôn Tĩnh Mông lúcnày mới nghe thấy trên cầu thang có người đi xuống, có cả tiếng chửibới.

Đó là tên Mũ Lưới Trai đang tập tễnh đi xuống thang, nghe rõ tiếng bướcchân một nặng một nhẹ, tiếng chửi tục tĩu, không biết Tôn Tĩnh Mông cóthù oán gì với tên này mà ra tay... À ra chân ác độc như vậy.

Mũ Lưỡi Trai chân bị thương không nhẹ, ngồi xuống cầu thang đợi.

Tôn Tĩnh Mông ghé sát vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, mông hơi conglên, hai bờ mông tròn khỏe khoắn chĩa thẳng vào mặt Trương Khác, hếtsức khiêu khích gởi cảm, ngửi hương thơm trên người cô ả truyền tới, nếu không có đám phá hoại ngồi ngoài kia thì đúng là hưởng thụ không tệ.

Bên ngoài có tiếng di động vang lên, nghe nội dung nói chuyện thì mấytên đuổi theo kia chạy khắp một vòng đường Mã Liên cũng không tìm đượcngười.

Có điều có tên nhận ra Tôn Tĩnh Hương là sinh viên Học viện Âm nhạc, MũLưỡi Trai rống vào điện thoại, chắc là tức điên rồi, bảo người vào Họcviên Âm Nhạc tìm kiếm, hắn gọi điện kêu đám nữa tới, hôm nay nhất địnhphải rửa được hận này.

Sinh viên năm 97 có di động, xem ra gia cảnh không tệ, có điều chuyệncàng to càng dễ xử lý. Hiện bên ngoài có người chặn rồi, Trương Kháckhông gấp nữa, Tôn Tĩnh Mông quay người lại, đứng áp vào ngực TrươngKhác, hai người áp sát nhau như thế, có thể nghe tiếng tim cô ta đậpthình thịch, có điều mắt cô ả ánh lên hưng phấn.

Trương Khác chỉ còn biết lắc đầu, nhìn cái miệng nhỏ anh đào mấp máy nói với mình, Trương Khác cười khổ, y có biết đọc khẩu ngữ đâu mà hiểu nổi?

Tôn Tĩnh Mông đưa ngón tay ra viết chữ lên ngực Trương Khác, chỉ cảmthấy ngón tay kia làm ngửa ngáy, căn bản không tập trung tinh thần chú ý xem cô ả viết cái gì.

Chiều cao Tôn Tĩnh Mông vừa vặn phả hơi thở của cô vào cằm Trương Khác, y phải quay đầu đi, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô ả, ý bảo viết lên taymình, chứ cái trò viết lên ngực kia sao giống khiêu khích quá, nửa người trên tê hết rồi, phía dưới lại cứng lên, cô ta "sờ" thêm vài cái trênngực mình chắc mình không kìm nổi đưa tay "viết" lên ngực cô ta mất.

Nghĩ như thế Trương Khác cúi đầu nhìn xuống bầu ngực cao vút của TônTĩnh Mông, mới có 20 -21 tuổi đầu thôi mà có bộ ngực thế này, đúng làđáng nể, tiếc là bị áo gió che mất đi rồi, không nhìn vào trong được,chỉ nhìn thấy chiếc cổ nhẵn nhụi như ngọc, cái cằm tròn tròn, cánh môiđỏ mọng, cái mũi dọc dừa, đôi mắt vừa hoang dại vừa ướt át... Ấy, lạiquên không để ý cô ả viết cái gì rồi.

Trương Khác ra hiệu cho Tôn Tĩnh Mông viết lại.

Không gian quá hẹp, phần dưới bụng hai người dán sát vào nhau, cơ thểmình kích thích dữ dội như vậy mà cô ả không cảm thấy bức xúc tí nào à?Tại mình không đủ hấp dẫn, hay cô ả này quá khác người, dẫu thế nào định lực cô gái này thật đáng nể, đúng là không nên chọc vào... bố khỉ, lại quên nữa.

Trương Khác ra hiệu Tôn Tĩnh Mông viết lại lần nữa, cô ả trừng mắt lên,tay cong cong thành móng vuốt đại bàng, ý là còn dám nhìn nữa sẽ mócmắt.

Trương Khác phải nhìn đi chỗ khác, nắm bàn tay của Tôn Tĩnh Mông, để côxòe lòng bàn tay ra, lòng bàn tay ấy trắng mềm như bông, nắm trong taymát lạnh, vân tay rõ ràng, nhưng hơi ướt, chắc do khẩn trương... À phải viết chứ, Trương Khác tập trung tinh thần, viết chữ hỏi vì sao đạp tênkia mạnh như thế?

Tôn Tĩnh Mông thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, Trương Khác viết vài chữ màtim đập loạn lên, mím chặt môi, giờ mới để ý cơ thể mình bọc trọn tronglòng nam nhân này rồi, mùi mồ hôi nồng của nam nhân, hơi thở nóng hựckia len lỏi vào trái tim cô, làm hơi thở Tôn Tĩnh Mông cũng loạn rồi,vội rụt tay lại, viết vội vào tay Trương Khác: " Thoát thân rồi hẵngnói."

Trương Khác lại nắm lấy tay cô, viết:" Nếu tôi bị kéo ra ngoài đánh một trận, chẳng phải chết không rõ ràng à?"

Trương Khác viết xong thì đôi mắt đẹp của Tôn Tĩnh Mông long lanh nước,nửa thân trên chẳng hiểu áp vào ngực Trương Khác từ lúc nào, ngẩng đầulên nhìn Trương Khác, bốn mắt chạm nhau, cứ giữ như thế mất mấy giâyliền, rồi Tôn Tĩnh Mông thấy Trương Khác cúi đầu xuống, từng chút từngchút một áp tới môi mình.

Tôn Tĩnh Mông ngây người ra nhìn, rồi cuối cùng mí mắt chầm chậm hạxuống, đúng lúc hai cánh môi hơi chạm vào nhau, cả Trương Khác và TônTĩnh Mông đều như điện giật, choàng tỉnh, cùng tách nhau ra, im lặng bao chùm gian phòng chật hẹp.

Trương Khác không dám viết chữ lên tay Tôn Tĩnh Mông nữa, cả Tôn TĩnhMông cũng không dám nữa, càng không dám có suy nghĩ gì, cả hai đều ngầmnhất trí coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra...

Có hai cô gái đi vào, giọng trong trẻo, hẳn là còn rất trẻ, ngồi ở giansát ngay bên cạnh, nghe tiếng nước tiểu xè xè, Trương Khác không kìmđược tưởng tượng cảnh tượng bên cạnh, không biết thiếu nữ này có xinhkhông, nghe tiếng nước tiểu không tệ.

Tôn Tĩnh Mông đột nhiên đưa tay che tai Trương Khác lại, không cho y nghe.

Trương Khác trừng mắt lên: "Chuyện này cô cũng quản à? Có phải là cô đái đâu?" Nhớ ra một câu chuyện cười, viết vào lưng Tôn Tĩnh Mông viết:"Đây mới thực sự là Thính Vũ các!"

Tôn Tĩnh Mông chỉ lộ ra ánh mắt hờn giận, Trương Khác vẫn tiếp tục viếtlên cái lưng mềm như không xương của cô:" Có biết thế nào gọi là QuanVũ đình không?"

Ton Tĩnh Mông cảm thấy lưng ngứa ngáy, hai lớp y phục không ngăn cảnđược cô cảm nhận một vật cứng rắn chọc vào bụng dưới của mình, cơ thểmẫn cảm khiến cô hình dung được độ lớn của nó, khoái cảm xen lẫn sợ hãi, không khống chế được cơ thể run run, nhưng khiến cho cho bầu ngực cọcọ vào lòng Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông choàng tỉnh, rụt tay về ôm lấyngực, xấu hổ về cảm xúc của mình, nhưng trừng mắt lên như muốn ăn tươinuốt sống Trương Khác như lỗi hoàn toàn của y vậy.

Trương Khác hưởng thụ cảm giác đê mê sung sướng, mặc kệ ánh mắt hung dữ của Tôn Tĩnh Mông.

Qua một lúc lâu nghe tiếng bước lộn xộn truyền tới, thì ra Mũ Lưỡi Traitriệu tập bạn học tới, nói oang oang bên ngoài một lúc, rồi bỏ đi, tớihọc viện âm nhạc đón lõng hai người bọn họ.

Lại đợi thêm một lúc nữa, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, TrươngKhác mới kéo tay Tôn Tĩnh Mông tập tễnh đi ra ngoài, lúc đứng không thấy đau, đi mới đau như kim đâm vào tim, vừa thấy có xe taxi đi qua vội vẫy lại, ngồi xe tới biệt thự Sư Tử viên.

Tới biệt thự rồi Trương Khác mới kiên nhẫn hỏi:

- Bà cô ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà nổi khủng như thế.

Tôn Tĩnh Mông căm tức nói:

- Mấy thằng cặn bã đó suốt ngày đợi trong sân trượt băng để sờ mó các cô gái. Anh nhớ Tiểu Thi không? Cô ấy cũng bị bọn chúng giở trò, đặc biệtlà thằng mũ lưỡi trai càng hạ lưu, cho tay vào y phục con gái bóp loạn,không cho bọn chúng một bài học, sau này bọn tôi không dám tới đường MãLiên nữa.

- Cái gì, bóp loạn hay sờ loạn? Đây là hai động tác khác nhau đấy.

Tôn Tĩnh Mông đỏ mặt hiếm hoi:

- Cho tay vào quần người ta, anh nói nó làm gì? Tiểu Thi báo cảnh sát,mấy thằng cặn bã quen cảnh sát khu vực, lại không có chứng cứ gì, TiểuThi về khóc mấy ngày liên.

Lại đột nhiên hung lên:

- Hôm nay anh, anh … hừ... hừ

“Ai ngờ bà cô đây đùa bỡn nam nhân vô số, thiếu chút nữa gục ngã trongtay một thằng nhóc, hừ, đó chưa tính là một nụ hôn” mũi chỉ hừ haitiếng, không nói thêm nữa.

Mấy cô bạn trong túc xá Tôn Tĩnh Mông đẹp xinh đẹp nuột nà, mỹ nữ củahọc viện âm nhạc đúng là quá nhiều. Mấy cô gái trong túc xá của bọn họ, trừ Tôn Tĩnh Mông học biên đạo múa, các cô khác đều học vũ đạo, trừdung mạo mê đắm, vóc dáng sổ một, cao toàn 1m7, chân dài miên man nhưthế, nam nhân khó mà cầm lòng nổi.

++++

Hai đứa này nghịch lửa, rồi sẽ có ngày...
 
Chương 557: Điều Kiện


Đối với bạn học Tôn TĩnhMông thì Trương Khác chỉ có ấn tượng sơ sài hồi sinh nhật cô ở HongKong, có nhớ cái tên Tiểu Thi, nhưng không nhớ ra khuôn mặt, thì ra làTôn Tĩnh Mông hôm nay đòi lại công bằng cho bạn, tuy bị lợi dụng nhưngTrương Khác không giận, cô bé này cũng có cái đáng yêu đấy.

Trương Khác nhận được điện thoại của Mã Hải Long, nói đã tới cổng đường cao tốc, sắp vào thành phố, liền bảo hắn tới Sư Tử viên.

Cúp điện thoại rồi, quay sang Tôn Tĩnh Mông:

- Cô đi sinh sự, sao lừa tôi theo?

- Không lừa anh theo sao tôi dám đi sinh sự.

Tôn Tĩnh Mông ngã người xuống ghế sô pha, nửa cổ lên nói:

- Tôi biết anh dù có bị ăn đòn cũng sẽ để tôi thoát thân trước, anh yên tâm, tôi thoát thân rồi nhất định sẽ báo cảnh sát.

- Thì ra cô thực sự mong tôi bị ăn đòn à?

Trương Khác dở khóc dở cười, cô ả còn chọn đúng ngày Phó Tuấn với Mã Hải Long không có bên cạnh mình nữa chứ:

- Chuyện làm lớn rồi, tôi sẽ triệt để xử lý đám cặn bã đó cho các cô phải không?

- Anh thử nói xem.

Tôn Tĩnh Mông gập chân lại, người cực dẻo, dễ dàng chạm vào bờ mông căng tròn:

- Hơn nữa ngõ Học Phủ, đường Mã Liên sau này là địa bàn của anh, anh không thể để nó thối hoắc lên phải không?

- Địa bàn cái gì, tôi không đi làm xã hội đen, tôi vào Đh Đông Hải là để học, cần địa bàn làm gì?

Trương Khác nghĩ tình hình ở đường Mã Liên hình thành cục diện này rồilà rất phức tạp, không phải chỉ bắt vài tên cặn bã ở trường thể dục làxong, trong đó hạng ưa gây sự quá nhiều.

- Đừng có quên chúng ta đánh cược nhé, coi như giúp tôi làm việc này đi.

Giọng Tôn Tĩnh Mông trở nên êm ái nhõng nhẽo hiếm có.

Cô bé này từ quán cà phê đã tính kế mình rồi, vậy mà mình lại còn mongmỏi được nhìn cặp đùi trắng trẻo trong chiếc váy ngắn của cô ta.

Có điều nhìn Tôn Tĩnh Mông nằm úp lên ghế sô pha, đầu ngẩng lên, hìnhthành đường cong mê hoặc, cũng coi như bù đắp được phần nào, cô bé nàylại còn dùng đôi bàn chân nhỏ nhắn đập đập lên mông, có thể tưởng tượngra cắp mông kia mềm mại đàn hồi ra sao, trong nhà vệ sinh thò tay vàotúi cô ta lấy di động, đúng là đầy xúc cảm.

Trương Khác nghĩ như thế, không nhịn được, đưa tay sờ lên mặt, bồi hồi nhớ lại cảm giác lúc đó, cười hăng hắc:

- Nói thế cô cũng phải giúp tôi làm một việc đấy.

- Nhóc con nhìn vào đâu đấy?

Tôn Tĩnh Mông bò dậy, khoanh chân ngồi trên ghế:

- Anh cũng nghe rồi đấy, đám người kia muốn đón lõng tôi trong trường,hiện ngay túc xá tôi cũng chưa về được, chuyện này chưa tính xử lý xong?

- Xử lý xong rồi thì sao?

- Anh nói xem muốn tôi làm cho anh việc gì, tôi có thể suy nghĩ.

Tôn Tĩnh Mông nhại lại y chang giọng điệu của Trương Khác.

Trương Khác híp mắt lại mắt đầu tưởng tượng, chuyện quá phức tạp khẳng định cô ta lờ luôn, thăm dò:

- Chỉ cần cô và các bạn trong túc xá của cô mặc váy đánh tennis với tôi hai tiếng, điều kiện này không hề hà khắc chứ hả?

- Sao anh tí tuổi đầu mà đã háo sắc thế hả?

Tôn Tĩnh Mông nguýt y một cái, đột nhiên hé miệng cười tươi tắn, đưa bàn tay trắng nõn ra:

- Ok! Mặc váy đánh tennis thôi chứ gì, tôi còn tưởng anh nghĩ ra thứ xấu xa kiểu như bắt chúng tôi múa cột cơ!

Trương Khác đâu nghĩ còn có thể lấn tới mức đó, nghĩ mà xem, các cô gáihọc vũ đạo mặc váy đi tất lưới, quằn quại bên ống thép, đúng là thúhuyết sôi trào:

- Chúng ta đổi điều kiện khác được không?

- Nằm mơ đi!

Tôn Tĩnh Mông bĩu môi, lại nằm sấp xuống ghế sô pha, cong mông lên, lấy di động ra gọi cho bạn học ở trường, nói:

- Đám súc sinh đó chắn ở cổng túc xá của chúng tôi, có hai ba chục tên...

Trương Khác nghe thấy trong điện thoại có tiếng thét hưng phấn, toàn là những cô gái sợ thiên hạ quá hài hòa, hỏi:

- Đám bảo vệ trường cô đông, chết hết rồi à?

- Bảo vệ chỉ dám ngăn không cho chúng xông vào, đám Tiểu Thi báo cảnhsát rồi, nhưng cảnh sát khu vực quen thằng Mũ Lưỡi Trai kia, cho dù cóđuổi được bọn chúng đi, chẳng lẽ sau này tôi còn phải tránh mặt bọnchúng.

Rồi, lại là cô nàng hung hăng muốn người khác phải tránh mình.

Trương Khác móc điện thoại ra, nghĩ xem tìm ai xử lý việc này thì thíchhợp, nếu Vương Duy Quân ra mặt, giải quyết xong phải nợ ân tình chưanói, không chừng bị người ta ở sau lưng khinh cho.

Nhớ lại trợ lý của của Kim Quốc Hải là Trần Hiểu Tùng đã lâu chưa liênhệ, lần trước nghe nói Kim Quốc Hải điều hắn tới sở công an rồi, mở danh bạ, vẫn còn số, bảo Tôn Tĩnh Mông im lặng:

- Anh Trần, tôi Trương Khác đây, có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này... Ờ, tôi ở Sư Tử Viên, nhà 8.. Được, chờ anh 15 phút nữa.

Thấy Trương Khác gập di động lại, Tôn Tĩnh Mông tròn mắt hỏi:

- Sao anh ta không hỏi gì đã nhảy lên thuyền giặc của anh rồi.

- Tôi là người rất có thân phận địa vị, dù tôi có triệu tập người đicướp ngân hàng cũng có người hưởng ứng, đó là sức hiệu triệu...

Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ lườm mình, không ba hoa nữa:

- Cô liên hệ với Tiểu Thi đi, xem cô ấy có thể tới đây không?

- Bảo cô ấy tới làm gì?

- Đã bảo anh hùng cứu mỹ nhân mà, tôi sao có thể hiến cô ra được.

Trấn áp được đám sinh viên thể dục này không phải khó, bọn chúng khôngphải là hạng vong mạng, chẳng qua ỷ vào thân hình cao lớn, gia cảnh giàu có ra ngoài sinh sự mà thôi, để bọn chúng biết Tôn Tĩnh Mông không đụng vào được là xong.

Nếu như đã xen vào chuyện này thì cũng không thể để cô bé Tiểu Thi kiachịu ủy khuất được, muốn một bầy mỹ nữ mặc váy ngắn đánh tennis với mình hai tiếng, phải để họ thấy mình đã làm được vài việc cho họ.

Điều này cũng liên quan tới vấn đề trị an của khu Yến Quy Hồ, TrươngKhác còn nhớ giám đốc mỹ nhân rắn rết của địa ốc Tinh Điển vì ép ngườita ký hiệp nghị giải tỏa, sai đám lưu manh suốt ngày quấy phá ở ngõ HọcPhủ, cuối cùng tới vụ hỏa hoạn kia.

Còn đám cảnh sát khu vực, nói bọn chúng tắc trách, thậm chí dung túng ác ý cho lưu manh vẫn là nhẹ.

Có cái cớ này, Trương Khác cũng muốn dò xem đầm nước này sâu cỡ nào,cũng để con ả rắn rết kia không có cơ hội gây thêm rắc rối cho mình.

Tôn Tĩnh Mông gọi điện xong quay sang hỏi:

- Người anh tìm là ai, Tiểu Thi nói tên Mũ Lưỡi Trai kia trong nhà có chút bối cảnh.

- Có bối cảnh?

Trương Khác vẫn thản nhiên:

- Chuyện trong thể chế càng dễ xử lý... Lần Tiểu Thi bị bọn chúng ức hiếp nếu báo cảnh sát, chắc có ghi chép.

- Còn tới đồn cảnh sát viết lời khai, nhưng hai tên nghe khai báo thấyTiểu Thi bị còn chúng quấy rối, chỉ cười hố hố nói không có chứng cứkhông xử lý.

Trần Hiểu Tùng 15 phút sau lái xe cảnh sát tới, hắn không ngại TrươngKhác có việc tìm hắn, chỉ lo Trương Khác không có việc gì quên mất hắnthôi.

Trương Khác quen Trần Hiểu Tùng quá vụ án Đường Học Khiêm, là một số ít người ở Kiến Nghiệp biết nội tình của Trương Khác.

Mã Hải Long tới sau Trần Hiểu Tùng, biết tình hình liền hỏi Trương Khác có cần điều hai bảo vệ tới không, Trương Khác lắc đầu:

- Có phải xã hội đen tụ tập đánh nhau đâu, có anh Trần ở đây, chuyện gì cũng có thể dẹp yên được.

Học viện âm nhạc tuy gần đây, nhưng Tiểu Thi phải ra ngoài bắt xe, gầnnửa tiếng sau mới tới, Tôn Tĩnh Mông không ngờ người Trương Khác tìm tới là của phòng đốc sát sở công an.

Trước khi Tiểu Thi tới, Tôn Tĩnh Mông đem tình hình đại khái kể mộtlượt, Tiểu Thi tới nơi đôi mắt mỹ lệ hơi sưng đỏ, trong có vẻ bị ủykhuất rất lớn, kể tỉ mỉ chuyện xảy ra hôm đó, rồi lại khóc như hoa đàogặp mưa, đáng thương hết mức, làm Trần Hiểu Tùng luống cuống chân tay.

- Đi, chúng ta tới xem cảnh sát khu vực chấp pháp thế nào.

Trần Hiểu Tùng hùng hổ nói.

Trương Khác hoài nghi Trần Hiểu Tùng phẫn nộ là bị dáng vẻ đáng thươngcủa Tiểu Thi khơi lên, nói ra trong sở công an hắn thuộc nhân viên ngồibàn, có điều hắn có quyền đốc sát chấp pháp với cơ quan công an trongtình.
 
Chương 558: Ra Tay


Từ cổng học viện âm nhạc đi vào, dừng ở quảng trường trước rừng mai, cách túc xá nữ một khoảng.

Trần Hiểu Tùng mặc đồng phục, cầm dùi cui cảnh sát trong tay, Trương Khác kéo một sinh viên đi qua hỏi thăm tình hình.

Trước đó có một cỗ xe cảnh sát đi tới, nhưng trước đó đám sinh viên thểdục đã tản ra xung quanh, nhưng không đi, cảnh sát đi tới nói còn khôngphải là quấy rối trị an liền trở về.

Lãnh đạo trường ra mặt giữ lại, mở đường vào túc xá nữ, có bảy tám tênsinh viên thể dục vây tới, quát tháo đòi giao hung thủ đán người ra.

Về sau lại một chiếc xe cảnh sát nữa đến, nghe nói là phó cục trưởng cục công an khu Đông Hoa tới hòa giải, bảo đám sinh viên thể dục tản đi,nhưng giúp bọn chúng yêu cầu đuổi học "hung thủ" đánh người.

Đó là do học viện âm nhạc do sở văn hóa tình chủ quản và học viện thểdục do sở thể dục tỉnh chủ quản cấp bậc chưa đủ, không điều khiển đượccảnh sát khu Hoa Đông.

Đổi lại là ĐH Đông Hải hoặc ĐH Sư phạm do bộ giáo dục chủ quán, xảy rachuyện này đã bắt lãnh đạo trường thể dục gô cổ sinh viên về, chứ làm gì có chuyện điều đình?

Điều này cũng làm thành thói quen sinh viên học viện thể dục tới bắt nạt các cô gái học viện âm nhạc.

Trương Khác hừ lạnh một tiếng, nói với Trần Hiểu Tùng:

- Chúng ta tới đó, bọn chúng dám ra tay với chúng ta, anh theo sau đừng có nương tay đấy.

- Bọn chúng có cả chục tên đấy...

Tôn Tĩnh Mông lo lắng nói:

- Nếu cô sợ thị ở lại xe với Tiểu Thi.

- Không sợ.

Tôn Tĩnh Mông mặt tươi hơn hớn, rõ ràng vừa rồi khích bác Trương Khác:

- Tôi đi theo các anh.

Đi tới trước túc xá nữ, có gần ba bốn trăm người đứng xem náo nhiệt,sinh viên học viện thể dục cao lớn mặc đồ thể thao, khác hẳn sinh viênhọc viện âm nhạc, không nhìn thấy Mũ Lưỡi Trai, hai chiếc xe cảnh sátvẫn đỗ ở đó, có hai tên cảnh sát đứng ở cuối xe tán gẫu.

Một tên đi cùng Mũ Lưỡi Tri ở sân trượt băng thấy Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đi tới, hét lớn:

- Hai đứa chó nó kia rồi, mẹ nó chứ, bọn nó không trốn trong túc xá...

Căn bản không thèm để ý Trần Hiểu Tùng mặc cảnh phục đi đằng sau:

- Đánh bỏ mẹ chúng nó đi.

Lập tức bốn năm tên chạy tới, sợ hai người bọn họ bỏ chạy.

- Dừng tay không được đánh người.

Trương Khác thấy hai tên cảnh sát vờ vít quát tháo, nhưng không hề chạy tới ngăn cản thì cười lạnh:" Quả nhiên là thế!"

Bị một đám nam nhân lừng lững bao vây, Tôn Tĩnh Mông sợ hãi tóm chặt tay Trương Khác, cảm giác tay Tôn Tĩnh Mông ướt đẫm, thì ra cô bé này cũngcó lúc biết sợ, Trương Khác khẽ vỗ mu bàn ta cô trấn an, gỡ tay Tôn Tĩnh Mông ra, y cũng muốn hoạt động một chút.

Mũ Lưỡi Trai đi tới, rống lên:

- ***, đánh gẫy chân chúng nó, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm.

Hai tên cảnh sát kéo Mũ Lưỡi Trai lại, ý tử là để đám kia phát tiết đãrồi tới xử lý, thấy Trần Hiểu Tùng nghĩ là cảnh sát trong khu vực, nênkhông bận tâm.

- Chân phải tôi vừa mới lành, hay để cho bọn chúng đánh gẫy chân trái?

Trương Khác nói đùa với Mã Hải Long.

Mã Hải Long không rảnh quay lại đùa với Trương Khác, hai tên chạy nhanhđã tới trước mặt hắn rồi, Mã Hải Long tóm cổ tay một tay, tung chân đávào hông tên còn lại.

Trương Khác đợi tên bị đá loạng choạng thì xông vào bồi cho mấy cú đấmvào mặt, làm tên đó rú lên đau đớn, lúc này Tôn Tĩnh Mông thét lên hưngphấn, tóm tóc tên đó đạp liên hồi vào bắp chân.

Tên còn lại bị Mã Hải Long tay như kìm sắp bóp lấy cổ tay đau gục ngườixuống, tiếp đó Mã Hải Long chộp lấy vai, tháo luôn khớp xương, đẩy vàomột tên nữa đang lao tới.

- Dừng tay, dừng tay hết cho tôi.

Trần Hiểu Tùng lúc này cầm dùi cui xông tới, miệng hô dừng mà tay khôngdừng, dùi cui quất vào chân tên thứ tư, hai tên còn lại một mình Mã HảiLong tiếp đãi.

Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, diễn biến bất ngờ làm đám sinh viên cả hai trường mắt tròn mắt dẹt.

Lúc này tên thứ năm bị Mã Hải Long đạp vào đùi ngã lăn ra xa, muốn đứngdậy nhưng chân nhũn ra không đứng dậy nổi, tên thứ sáu thấy tình hìnhkhông ổn thì lùi lại.

Mã Hải Long đi tới tên thứ ba bị xô ngã, đạp một phát vào sống lưng, tên đó gục ngay xuống bãi cỏ, không đứng dậy nổi nữa.

- Tôi bảo dừng lại, vì sao còn xông lên đánh người?

Trần Hiểu Tùng vung dùi cui nghiêm khắc quát tên thứ năm bị hắn đánh ngã lăn quay ra đất.

- Tại bọn.. Á..

Tên bị Mã Hải Long tháo khớp đưa tay còn lại chỉ mặt Mã Hải Long địnhnói mình bị đánh, không ngờ tay đưa ra bị Trần Hiểu Tùng vung dùi cuiquất cho một cái tàn bạo, chỉ mặt hắn nói:

- Ngon ngoãn ngồi yên cho tôi.

- Đủ rồi! Đủ rồi!

Trương Khác hết hồn ôm lấy Tôn Tĩnh Mông từ đằng sau, để cô ả đang trong tình trạng điên cuồng bình tĩnh lại, cô ta đang day chân lên ngón taytên kia, nếu để người ta tàn phế thì chuyện thêm khó xử lý.

Đám sinh viên thể dục hung hăng, kinh nghiệm đánh nhau không ít, nhưngnào thấy thủ đoạn sấm sét tàn bạo như của Mã Hải Long, chớp mắt đã đánhgục năm tên.

Trước kia bốn tên vệ sĩ của Triệu Cẩm Vinh tập kích bất ngờ còn bị hắnđánh cho lưỡng bại câu thương, còn đánh lui hơn mười tên lưu manh tớiphát nhà hắn thì đám nhãi nhép này có là gì?

Mấy chục tên sinh viên thể dục xông tới, nhưng không dám ra tay, cũngchẳng phải bọn chúng ngán Mã Hải Long, dù sao hai tay không chống nổibốn quyền, mà Trần Hiểu Tùng tay lăm lăm dùi cui khiến chúng ngán ngại.

Có mấy tên lưu manh dám đánh cảnh sát giữa đường giữa chợ, huống hồ bọn chúng còn không phải là lưu manh.

- Dừng tay hết cho tôi.

Tên cảnh sát trung niên quát, giờ mới đi tới, liếc nhìn vai Trần HiểuTùng, cảnh sát cấp ba, chức vụ rất rộng từ khoa viên lâu năm tới phó xửcũng là cảnh sát cấp ba, thấy Trần Hiểu Tùng rất trẻ thì cau mày lạichất vấn:

- Cậu ở khu nào?

Năm tên cảnh sát khác bao vây vòng ngày ngăn đám sinh viên trường thể dục ra, lúc này trông mới giống duy trì trị an.

- Phòng đốc sát sở cảnh sát tỉnh.

Trần Hiểu Tùng đưa giấy ra:

- Sinh viên học viên thể dục bao vây học viện âm nhạc nhiễu loạn trị an, chi cục khu Đông Hoa ngăn cản bất lực, phòng đốc sát nhận được báo cáonên tới xem. Mới anh đưa giấy tờ ra, đồng thời giải thích vì sao cảnhsát khu Đông Hoa các anh vừa rồi không ngăn cản sinh viên thể dục xônglên đánh người.

Tên cảnh sát trung niên sững sờ, mắt liếc qua đám Trương Khác, biết hôm nay đụng đầu vào tường sắt rồi, cười nói:

- Tôi là Ngô Ái Quân phó cục trưởng chi cục Đông Hoa, không cần đưa giấy tờ ra nữa chứ hả người anh em.

- Xin mời phối hợp với công tác phòng đốc sát, đưa giấy tờ anh ra đây.

Trần Hiểu Tùng bày ra vẻ mặt làm việc công, nhìn nụ cười Ngô Ái Quân dần dần bị vẻ âm trầm thay thế, cho dù cục trưởng cục công an Kiến Nghiệp ở đây, Trần Hiểu Tùng theo trình tự cũng có quyền đòi xem giấy tờ, mộttên phó chi cục trưởng, không cần phải nể mặt.

Ngô Ái Quân cố áp lửa giận xuống lấy giấy tờ ra.

Trần Hiểu Tùng vừa xem giấy tờ vừa nói:

- Phó cục trưởng Ngô, mời anh giải thích chuyện vừa xảy ra.

- Giải thích cái gì?

Ngô Ái Quân cau mày, hắn là cảnh sát cấp một, lại bị một tên cảnh sátcấp ba nghiêm mặt chất vấn trước mặt cấp dưới, thể diện để vào đâu:

- Người cũng bị các người đánh rồi, còn cần tôi giải thích gì? Chẳngphải tại hai đứa kia sinh sự thì sao chuyện lớn lên thế này?

- Tôi yêu cầu các anh đưa cậu ta.

Trần Hiểu Tùng chỉ Mũ Lưỡi Trai, nghiêm giọng ra lệnh:

- Tôn Cúc Kiệt sinh viên học viện thể dục khóa 95 tới đồn cảnh sát tiếpnhận điều tra vụ án quấy rối tình dục ngày 10 tháng 4, đồng nghiệp củatôi sẽ tới ngay bây giờ.

Trương Khác nhếch mép nói với Tôn Tĩnh Mông:

- Trong nước không phải là không có quy định pháp luật chặt chẽ, chẳngqua phải dựa vào sức mạnh ngoài pháp luật mới khiến pháp luật được chấphành mà thôi.
 
Chương 559: Một Trận Thành Danh


- Bắt lấy.

Ngô Ái Quân mặt âm trầm quát cấp dưới.

Đám cảnh sát ngơ ngơ, không biết phải bắt ai.

Ngô Ái Quân tức điên, đá đít tên cảnh sát gần nhất:

- Đứng đần ra làm gì, bắt hết.

Đám cảnh sát giờ mới tỉnh ra, Ngô Ái Quân có điên mới dám bắt ngườiphòng đốc sát, dù hắn có điên, bọn chúng cũng chả dám điên theo, lấycòng ra còng ngay Tôn Cục Kiệt không hề có chuẩn bị gì trước.

- Chú Ngô.

Tôn Cúc Kiệt bàng hoàng, không ngờ bị bắt là mình.

- Tụ tập đám đông đi gây sự đánh nhau, nếu tôi không tới các cậu còn định phá phách tới chừng nào?

Ngô Ái Quốc trở mặt vô tình, quát tháo nắm tên sinh viên lăn lộn trên mặt đất:

- Học sinh không ra học sinh, lưu manh không ra lưu manh, đem hết về đồn.

Mã Hải Long nắn lại khớp xương cho tên kia, những tên khác bị đòn nặngvào chỗ không hiểm, tạm thời mất đi sức chiến đấu, hiện đều hồi sức lại, chỉ mỗi tên bị Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đánh là thương tích khôngnhẹ, phải tới phòng y tệ sơ cứu trước.

Có tên thấy tình thế không ổn định len lén bỏ đi, Ngô Ái Quân chỉ mặt hắn quát:

- Cậu đứng lại cho tôi.

Những sinh viên vừa mới tới xem còn tưởng Ngô Ái Quân là cảnh sát tốt, chấp pháp nghiêm minh vỗ tay reo hò.

Trương Khác khoanh tay nhìn Ngô Ái Quân, kẻ này bị Mũ Lưỡi Trai để lộquan hệ vẫn trấn tĩnh xử lý, đúng là trông giống cảnh sát tốt bảo vệchính nghĩa thật.

Tôn Tĩnh Mông một tay vịn vai Trương Khác, khom người xoa mũi chân, vừarồi quá hưng phấn chỉ biết đá cho sướng chân, giờ mới thấy ngón chân đau đau, đá người ta làm bản thân bị thương, đúng là bực thật, lại chẳngthể trách được ai.

Phòng đốc sát chính thức xen vào vụ án quấy rối tình dục ngày 10 tháng4, giờ bày trò gì cũng vô ích, trước tiên bảo vệ lấy thân đã rồi tính kế lâu dài, Ngô Ái Quốc bắt đám Tôn Cúc Kiệt lên xe, quay lại mặt lạnhbăng nói với Trần Hiểu Tùng:

- Tôi đợi đồng chí ở đồn cảnh sát đường Mã Liên.

- Không cần, xe của tôi đỗ ngay ở đây, tôi đi cùng các anh. Xe củatrưởng phòng Tiêu Ngọc Sơn đã tới đồn cảnh sát đường Mã Liên rồi.

Trần Hiểu Tùng vừa nhận một cuộc điện thoại, lấy ngữ khí làm việc công nói.

Vì thể hiện quyền uy của phòng đốc sát, trưởng phòng do phó cục trưởngcục cảnh sát thành phố Kiến Nghiệp kiêm nhiệm, Tiêu Ngọc Sơn là phó cụctrưởng thứ nhất, hệ thống công an tỉnh không ai không biết.

Nghe câu này Ngô Ái Quốc giật mình, nhìn theo bóng lưng Tôn Cúc Kiệt đẩy lên xe, chuyện này khó giải quyết rồi đây, không phải nhốt giam vàingày là có thể giải quyết được vấn đề.

Đặc biệt phòng đốc sát chia quân hai ngả đã tới đồn công an, hắn hốihận không tiêu hủy ghi chép ngày 10 tháng 4 đi, như vậy hắn có khả năng bị khép vào tội thất trách.

Từ lúc Mã Hải Long ra tay đánh người cho tới lúc Ngô Ái Quân âm trầm bắt đám Tôn Cúc Kiệt vào xe chỉ hơn mười phút.

Sinh viên học viện âm nhạc vỗ tay reo hò, đám sinh viên thể dục vài ba ngày lại tới sinh sự, không ai chịu nổi nữa.

Bên học viện âm nhạc, trưởng phòng giáo vụ còn ngớ người ra tại chỗ, vừa rồi nói hết nước hết cái Ngô Ái Quân không thèm để ý, chớp mắt đã bắthết người, té ra anh cảnh sát trẻ mới tới kia còn có thế lớn hơn.

Đám sinh viên thể dục tới trợ uy thì hoảng loạn, không tên nào dám lộn xộn.

Trương Khác đẩy Tôn Tĩnh Mông một cái, bảo cô gọi hai cô bạn cùng TiểuThi đi trượt băng hôm 10 tháng 4 tới, để bọn họ tới đồn cảnh sát viếtlời khai.

- Anh không đi à?

Tôn Tĩnh Mông hỏi:

- Tôi đi làm gì?

Trương Khác nhún vai:

- Từ đầu tới cuối có liên quan gì tới tôi đâu.

Rồi vỗ vai Trần Hiểu Tùng:

- Hôm khác mời anh tới sân tennis học viện âm nhạc chơi.

Chân y bị Tôn Tĩnh Mông dẫm rách da, giờ vẫn đau.

Tôn Tĩnh Mông không ngờ Trương Khác nhớ mãi chuyện đó, lườm y một cái.

Trần Hiểu Tùng đi lấy xe, Tôn Tĩnh Mông đi gọi hai cô bạn tới, trước khi lên xe còn dặn Trương Khác:

- Chuyện hôm nay không được nói với ba tôi và chị tôi đâu đấy.

- Xem đánh tennis ra sao đã.

Trương Khác còn vô sỉ liếm môi.

Tô Tĩnh Mông nhớ lúc hai người suýt hôn nhau, cắn chặt môi làm vẻ hung dữ, đôi mắt sáng sóng sánh nước, đẹp khác thường.

Ngô Ái Quân ở trên xe quay đầu lại nhìn về Trương Khác, nhưng ánh mắtnhanh chóng chuyển sang Mã Hải Long, nhíu mày trầm tư, ấn tượng Mã HảiLong để lại quá mạnh, Trương Khác đúng là dễ bị người ta bỏ qua.

Ngô Ái Quân không nghĩ tới vì sao Trần Hiểu Tùng không đưa Trương Kháctheo, chuyện tụ tập gây sự là chuyện vặt vãnh mà thôi, huống hồ đá người là cô gái xinh đẹp đanh đá.

Còn về cảnh vừa rồi hắn càng muốn quên đi, chẳng lẽ hắn thừa nhận mìnhdung túng cấp dưới không ra tay để đám sinh viên thể dục đánh người.

Ba chiếc xe cảnh sát rời đi, Trương Khác và Mã Hải Long mới thong thả tới bãi đổ xe.

Trương Khác chẳng thể đi nhanh được, ngón chân bị Tôn Tĩnh Mông dẫm đãsưng vù, lòng lầu bầu:" Sờ mông có chút thôi cần gì phải dữ vậy, tôicòn ngủ chung giường với cô rồi nữa cơ."

Tôn Tĩnh Mông là bông hoa đẹp đầy gai, Trương Khác biết rất rõ, cũngluôn tránh xa cô ta, nhưng lần nào ở gần nhau cũng bị vẻ đẹp lạ của côlấn át, khiến Trương Khác toàn làm chuyện ngốc nghếch muốn sờ thử vàocái gai đó.

Chuyện vừa rồi chớp mắt truyền khắp trường, từ túc xá nữ tới bãi đỗ xe,học sinh học viện âm nhạc nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, có điều Mã HảiLong được quan tâm nhiều hơn.

- Hôm nay anh đánh một trận thành danh rồi, nếu anh trẻ hơn độ 20 tuổi nữa càng tuyệt, không ít mỹ nhân bám lấy đâu.

Vào xe rồi Trương Khác đùa:

- Ha ha, nếu là tên Mũ Lưỡi Trai tôi sẽ đánh gãy chân hắn, còn mấy tên kia chỉ là hùa theo thôi, hi vọng chúng học được bài học.

- Tuổi trẻ mà, ai chẳng thích sinh sự thể hiện.

Trương Khác cảm khái.

- Khác thiếu gia nói câu này cứ như bằng tuổi đám chúng tôi vậy.

- Thế à?

Trương Khác thuận miệng hỏi lại, mình đúng là qua cải tuổi nhiệt huyếtsục sôi rồi, cá tính lớn gan càn rỡ của Tôn Tĩnh Mông làm y tìm lại chút cảm giác sục sôi thời trai trẻ đó.

Xe đi tới ngõ Học Phủ đã nghe thấy có người nghị luận chuyện này rồi,sinh viên thể dục thường xuyên gây sự, trừ người đương sự, hẳn chuyệnnày qua một thời gian sẽ tan biến, có lẽ chỉ có thân thủ của Mã Hải Long là để lại ấn tượng sâu sắc.

Xe rẽ vào đường Đông Hoa, giữa cổng nam Đh Sư phạm và ngõ Học Phủ có tòa nhà văn phòng tám tầng.

Gọi là tòa nhà văn phòng thực chất là do ĐH Sư phạm lấy danh nghĩa xâynhà chiêu đãi xây lên, còn gọi là "nhà chiêu đãi số 2" tòa nhà ốp gạchmen trăng, sân phía trước có ba cán cờ, giữa còn kéo lên quốc kỳ, bốntầng đầu là nhà khách trường, bốn tầng trên cho thuê làm văn phòng.

Thế Kỷ Cẩm Hồ quyết tâm chuyển tổng bộ tới Kiến Nghiệp, không chỉ mảngđịa ốc mà mảng giải trí cũng chuyển tới, Kiến Nghiệp sẽ thành nền móngmới của bọn họ.

Hơn nữa Cẩm Hồ thực thi kế hoạch vườn sồi cũng cần nơi làm việc, nênthuê cả bốn tầng văn phòng ở nơi này, ngoài ra còn bao hết tầng ba dùngchiêu đãi khách.

Thời gian qua người điều tới từ Hải Châu quá nhiều, chẳng an bài chỗ ở nào thích hợp hơn nhà khách dưới văn phòng làm việc.

Cải tạo ngõ Đan Tỉnh cần sửa cũ như cũ, tốc độ căn bản không nhanh lênđược, điêu khắc hoa văn một cánh cửa cũng cần thợ lành nghề mất mộttháng, tiền đầu tư cực lớn mà doanh nghiệp địa ốc thường khó tưởng tượng nổi.

Nơi đó gần như gửi gắm mộng tưởng của quá nhiều người, Hứa Tư đem hếtbất động sản ngõ Đan Tỉnh vào công ty, không yêu cầu tỉ lệ cổ phần cao,chỉ mong được cải tạo theo ý tưởng của cô, cho nên bên Kiến Nghiệp nàymới là nơi gửi gắm mộng tưởng thương nghiệp của đám Thịnh Thanh, ThiệuTrí Cương.

Xe dừng trước nhà chiêu đãi số hai, đi lên lầu xem đồng hồ, Trương Khác cười tự trào:

- Yêu cầu bọn họ mỗi ngày giờ này họp bàn, kết quả bản thân là người đến muộn đầu tiên, thật xấu hổ.
 
Chương 560: Không Thiếu Tiền


Trương Khác không tham dự vào sự vụ cụ thể, nhưng từ ngày 8 tháng 4,hạng mục Vườn Sồi coi như chính thức khởi động rồi, Trương Khác yêu cầukết thúc mỗi ngày làm việc nhân viên quản lý cao cấp họp mặt trao đổivấn đề cần phối hợp giải quyết.

Trên cầu thang máy, Trương Khác nói với Mã Hải Long:

- Bên Thế Kỷ Cẩm Hồ chúng ta mặc kệ, nhưng ở Kiến Nghiệp phải để ba láixe, công việc nhiều vất vả như thế, không thể để họ tự lái xe được, anhthấy nên điều từ Hải Châu tới hay tuyển luôn ở đây.

- Điều người từ Hải Châu qua đi, xung quanh đây tình hình phức tạp, có chuyện khẩn cấp người mình còn có thể trông cậy được.

Từ sự kiện hôm nay Mã Hải Long đã nhìn ra vấn đề, nhiều khi chẳng cần sợlưu manh hay xã hội đen, chỉ sợ cảnh sát dung túng, làm trị an địaphương hỗn loạn.

- Được, anh và Phó Tuấn thương lượng rồi làm.

Trương Khác gật đầu, phương diện này đám Mã Hải Long là chuyên gia, nghe họ là được:

- Mua ba cái xe, một cái oách vào, hai cái tầm trung, kế hoạch vườn sồithực thi liên quan tới nhiều phương diện địa phương, không thể lần nàocũng lôi lãnh đạo thành phố ra được, bản thân phải dựng lên thế củamình, giảm bớt lực cản không cần thiết, Cẩm Hồ không thiếu tiền.

- Ấy, không phải anh chị nói mai mới tới à?

Trương Khác ra khỏi cầu thang máy thấy Lương Quân và Tôn Lệ đang đứng nói chuyện, tay còn sách vài cái túi, không biết cái gì.

- Trưa xong việc, thấy có chuyến bay chiều nên anh tới luôn.

Lương Quân và Tôn Lệ đang đợi thang máy, thấy Trương Khác vui vẻ đáp:

Trương Khác xem đồng hồ:

- Sắp họp rồi, anh còn định đi đâu?

Lương Quân tới Kiến Nghiệp, coi như thực sự điều vào địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồrồi, nói là làm trơ thủ cho Thiệu Chí Cương, nhưng chưa an bài chức vụcụ thể.

Lương Quân biết chuyện họp mặt, nhưng chỉ có nhân viêncao tầng mới có tư cách tham gia, không ai thông báo cho hắn cả, hắn vừa cùng Tôn Lệ tới phòng dọn dẹp, định ở nhà khách lâu dài, cần chuẩn bịsố đồ dùng sinh hoạt.

Nghe Trương Khác nói như vậy, Lương Quânchoàng tình, có ai gọi hắn tham gia họp hiệu lực bằng đứa em họ này chứ, đưa túi cho Tôn Lệ:

- Em dọn phòng trước nhé.

Cùng Trương Khác tới phòng họp mới bố trí xong hồi chiều.

Không tới hai năm, được đám Trương Tri Phi, Thịnh Thanh dồn công bồi dưỡng,sự trưởng thành của Lương Quân vượt xa bạn học tốt nghiệp cùng năm,không còn nóng nảy khi mới ra trưởng, trở nên trầm ổn điềm đạm.

Trung kỳ thập niên 90, doanh nghiệp dân doanh đang ở giải đoạn khởi đầu, đaphần dám xông pha, dám sáng tạo, đổi mới, khiến cho nghề giám đốc vàngười nối nghiệp đợi hai nhanh chóng quật khởi.

Các doanh nghiệpdưới tập đoàn Chính Thái do lớp trẻ đời hai tiếp quản, Tạ Kiếm Nam, Tạ Ý vô cùng trẻ trung, cho dù dưới hào quang của Ái Đạt, làm Khoa Vương ảmđạm, nhưng phải thừa nhận những người quản lý trẻ như Tạ Kiếm Nam, TrầnTĩnh đều không có thiếu sót trí mạng, ngược lại ở phương diện quản lý xí nghiệp, bọn họ còn xuất sắc hơi cả những người sáng nghiệp đời đầu.

Xí nghiệp ở giai đoạn phát triển, cần ý chí tiến thủ của người trẻ tuổi để khai thác sự nghiệp.

Tuổi trẻ của Lương Quân đương nhiên không phải là chướng ngại, người tớiphòng họp trước thấy Lương Quân đi sau lưng Trương Khác đều gật đầucười, không ai cảm thấy kinh ngạc.

Sáng nay Trần Tín Sinh đã kýhiệp định thư mang tính ý hướng kế hoạch vườn sồi với chính phủ KiếnNghiệp, ngày mai sẽ đàm phán chi tiết.

Kiến thiết cơ sở quy môlớn dù sao cần thời gian dài mới hoàn thành, kế hoạch Vườn Sồi không thể trì hoãn một năm sau mới vận hành, trừ ôm lấy hạng mục cải tạo ngõ HọcPhủ, ý kiến của Trương Khác là cải tạo hai nhà máy nhuộm góc đông bắcYến Quy hồ cài tạo trước.

Vận hành kế hoạch vườn sồi ở quy mô nhỏ,tránh được phê duyệt hạng mục tiền kỳ, Trương Khác không muốn hiệu suấthành chính thấp của chính phù làm chậm tiến độ của Cẩm Hồ.

Trương Khác yêu cầu Trần Tín Sinh, Đinh Hòe ngày mai đàm phán với chính phủkiến nghiệp, đưa yêu cầu họ bật đèn xanh ở việc này trước.

Cuộc họp diễn ra trong 40 phút, đưa các việc cần phối hợp với nhau ra thảoluận, phân phối nhiệm vụ rõ ràng mỗi người, tới đó coi như kế thúc, tịch dương bên ngoài đã có quá nửa khuất sau núi, nhưng với cao tầng Cẩm Hồmà nói, thời gian làm việc chưa hết, vẫn còn có nhiều chuyện xã giaothương nghiệp cần xử lý.

Trương Khác gọi Trương Tri Phi:

- Hôm nay thầy Hứa tới Kiến Nghiệp, cháu mời thầy ấy đi ăn cơm, chú và anh Đại Quân đi cùng cháu nhé.

Ngồi vào chiếc Ford đen, dường như ánh tịch dương cuối cùng đã biến mất, rẽ ra đường Đông Hoa thì trời tối hẳn.

Trương Khác gọi điện cho Trần Hiểu Tùng, vụ quấy rối tình dục ngày 10 tháng 4tra không phải dễ, hơn nữa không thể ngăn Ngô Ái Quân trên xe cảnh sátmớm lời cho Tôn Cúc Kiệt, phòng đốc sát phải tra từ hành vi thất tráchcủa đồn cảnh sát đường Mã Liên, sẽ khá là rắc rối, đám Tôn Tĩnh Môngđang lấy lời khai, không xong nhanh được.

Trương Khác đón thẳng Hứa Hồng Bá tới biệt thự Sư Tử viên, ăn cơm ở nhà cho thân thiết.

Tôn Lệ nhà ở Tứ Xuyên cũng có gia cảnh sung túc, không biết chuyện bếp núc, sau khi theo Lương Quân mới làm được vài món ăn đơn giản, bọn họ ở Thâm Quyến, không thể ngày nào cũng ra hàng ăn cơm, cuộc sống như thế khôngcòn thú vị gì cả.

Tôn Lệ vừa phụ Mã Hải Long làm cơm, vừa hỏi Trương Khác:

- Sau này em sẽ thường xuyên ở đây, sao không thuê giúp việc?

- Em không ở đây đâu.

Trương Khác nghĩ sau này cơ hội tới Kiến Nghiệp rất nhiều, không thể để cô tới đây ở rồi nơm nớp lo sợ:

- Một mình em ở đây cô đơn lắm, không quen. Lên đại học rồi, nếu điềukiện túc xá trường tốt thì em ở túc xá, không tốt thì thuê nhà gầntrường chung với Đỗ Phi.

Đỗ Phi quyết dựa vào năng lực của mình tậptrung ba tháng cuối ôn thi ở trường, nói thế nào thì cùng vào ĐH ĐôngHải là không thành vấn đề, Trương Khác hoài nghi hắn lưu luyến thời gian được ở bên Lý Chi Phương, lên đại học rồi, y và Đỗ Phi đại khái sẽ lạinhư hình với bóng giống kiếp trước:

- Phải rồi, chị và anh Đại Quân không thể ở nhà khách mãi được, hay là anh chị tới đây mà ở?

- Anh chị cũng chẳng muốn sống ở biệt thự rộng thế này.

Tôn Lệ nhìn căn nhà sáu bảy trăm mét vuông, riêng cái nhà ăn đã to hơn cả nhà của hộ bình thường:

- Sống trong cái nhà to thế này, chỉ riêng dọn dẹp thôi cũng đủ đau đầu.

Trương Tri Phi lắc đầu:

- Đám trẻ bọn cháu chỉ được cái lười.

Trương Khác thích cái giác thong thả đi bộ tới trường, mặc dù đi xe tới ĐHĐông Hải cũng chỉ mất hơn mười phút, lại có sẵn xe đợi bất kỳ lúc nào,nhưng chênh lệch tâm lý là không thể xóa bỏ.

Vậy căn biệt thự này về sau để trống rồi, Trương Khác nghĩ, chỉ cần cha không tới KiếnNghiệp hoặc tỉnh nhậm chức, trong nhà gần như không vào đây ở nữa, nếuchỉ dùng làm chỗ đặt chân thì xa xỉ quá, lần trước tới ở, chăn đệm mốchết cả, cái nhà này xử lý ra sao Trương Khác đã thương lượng với mẹ rồi.

- Mẹ em thường nghĩ chị và Đại Quân kết hôn rồi tặng thứ gì thì hợp, nếuanh chị định ở lâu dài ở Kiến Nghiệp, căn nhà này để cho anh chị luôn.

- Món quà này quý trọng quá.

Lương Quân từ chối.

- Mẹ em cũng nghĩ anh chị chê căn nhà này cũ, vậy anh chị chọn căn nhàkhác cũng được, xe cũng được, nhưng nhà và xe chọn một thôi đấy nhé.

Trương Khác giơ một ngón tay lên:

- Ý mẹ em là thế, em chỉ phụ trách truyền đạt, anh chị mà khách khí thì mẹ em tới tận nơi thúc ép đấy..

Trương Tri Phi biết Lương Quân và Tôn Lệ ngại không dám nhận món quà đắt tiền như thế, liền quyết định thay bọn họ:

- Ở nhà khách toàn người cô đơn, vợ chồng nhỏ các cháu vào đó tíu tít với nhau cho người ta ghét à? Chuyển vào đây ở, mỗi tuần thuê người tớidọn, cũng không phiền lắm, mỗi lần bọn chú tới Kiến Nghiệp còn có chỗ mà ăn tối, chẳng ai thích suốt ngày ra khách sạn ăn cơm cả.

Trương Tri Phi lấy thân phận trưởng bối ra định đoạt, Lương Quân không lên tiếng từ chối nữa, coi như chấp nhận.
 
Chương 561: Dệt Lưới Và Xé Lưới


Lương Quân và Tôn Lệ yêunhau từ thời đại học, chưa bao giờ chia tách nhau, đối với họ mà nói,đính hôn rồi, kết hôn sớm hay muôn không sao cả, chỉ suy tính xem cónên sinh con sớm hay không, dù sao cả hai còn trẻ, Lương Quân mới 25,Tôn Lệ 24, tất cả lấy sự nghiệp làm hàng đầu, nhưng điều này lại mâuthuẫn với gia đình, thôi thì tính sau.

Trương Tri Phi cảm khái đãi ngộ chênh lệch giữa Lương Quân và TrươngDịch, chủ yếu là vì Lương Cách Trân đặc biệt yêu quý con cái của haingười anh trai mình, nhưng Cẩm Hồ nay gia sản lớn như thế, trích ra phần rất nhỏ với người thường là sự giúp đỡ lớn rồi, ông luôn tìm cơ hội nói chuyện Trương Dịch với Trương Khác mà mãi chưa có.

Đợi Tôn Lệ vào bếp, Trương Tri Phi mượn cớ nói:

- Trương Dịch làm việc ở xưởng dệt rất tốt, mới được ba tháng thì vừakhéo thầy của nó sang nhà máy khác, quản đốc nhà máy đưa nó lên làm độitrưởng sửa chữa rồi.

- Ồ...

Trương Khác nhìn chú, thấy chú né tránh cười nói:

- Nếu chúng ta giúp anh ấy, anh ấy có bỏ thể diện xuống để chấp nhận không?

Trương Tri Phi thấy cháu mềm lòng thì mừng thầm, nói trắng ra thì ngaycả vợ chồng Trương Tri Hành cũng thấy con mình thù nhà Trương Tri Vi quá sâu, có điều họ chẳng thiện cảm gì với Trương Tri Vi nên cũng khôngkhuyên con mà thôi, giải quyết được Trương Khác là xong hết, Trương TriPhi tranh thủ nói:

- Nó đã gặp rất nhiều chuyện, hẳn đã nhìn thoáng hơn, lần trước chú uống rượu với nó, thấy nó đã trầm ổn hơn.

Chú trao đổi với Trương Dịch là được rồi, Trương Khác quay sang Hứa Hồng Bá:

- Thầy Hứa, trong bao nhiêu người như thế thì thầy vất vả nhất, cháu để Trương Dịch cho thầy sai vặt được không ạ?

Chỉ có người gặp trắc trở tỉnh ngộ lại rồi mới có thể hiểu sâu sắc cáchlàm việc của Hứa Hồng Bá, để Lương Quân đang hừng hực khí thế làm trợthủ cho ông chưa chắc thích hợp.

Biết Trương Khác tôn trọng Hứa Hồng Bá như thầy, nên nghe y an bàiTrương Dịch làm trợ thủ cho ông, Trương Tri Phi biết cháu mình hoàn toàn bỏ đi hiềm khích cũ với Trương Dịch rồi.

Lo lắng Hứa Hồng Bá từ chối, Trương Tri Phi vội vàng đem chuyện xảy ranhà Trương Tri Vi kể ra, cũng là để hi vọng hóa giải hiềm khích củaLương Quân với Trương Dịch, dù sao trẻ tuổi nông nổi, ai chẳng có chútphạm sai lầm?

- Ra là thế..

Hứa Hồng Bá gật gù:

- Nếu cậu ta đồng ý nghe tôi sai bảo thì tôi cũng không ngại.

Nếu Trương Dịch không trải qua va vấp, chưa phải chịu khổ, không hạquyết tâm làm được chuyện người thường không làm được kia, ông sẽ khôngdậy hắn một điều gì.

Trương Tri Phi không ngờ chuyện dễ dàng giải quyết như thế, trước đó vắt óc suy nghĩ làm sao mở miệng với Trương Khác mới thích hợp, đại khái là do Trương Dịch không chê không bỏ cô gái kia đánh động lòng người, đúng là tái ông thất mã.

Đêm hôm đó sau khi đi gặp Trương Dịch về Trương Khác uống say tới bất tỉnh nhân sự mà.

Trương Khác đem chuyện xảy ra hôm nay kể cho Hứa Hồng Bá và chú nghe,chuyện Lâm Tuyết đóng kịch, cho thấy cô ta không cam tâm từ bỏ hạng mụcngõ Đan Tĩnh, như vậy mối thù này đã kết rồi.

Tôn Tĩnh Mông sinh sự chỉ là chuyện nhỏ thôi, có điều nói không chừng từ chuyện nhỏ này có diễn biến làm người ta mong đợi.

- Nha đầu đó thú vị quá, ha ha ha..

Hứa Hồng Bá cười lớn đầy sảng khoái:

- Tôi cũng rất mong có ngày cậu bị người ta đánh thành cái đầu heo.

Trương Khác cũng cười:

- Phong cách xử sự của chúng ta khác người khác, có thể nói là chặn tài lộ của người ta, nên cháu hơi lo.

- Lo là đúng.

Hứa Hồng Bá gật đầu:

- Kế hoạch Vườn Sồi có La Quân và Vương Duy Quân ủng hộ, nhìn qua đạicục đã định, nhưng La Quân xuống đây là để quá độ, có thể rời đi bất kỳlúc nào, như thế căn cơ của kế hoạch Vườn Sồi như xây thành trên cát.Hiện Kiến Nghiệp trông có vẻ ai ai cũng mong Cẩm Hồ tới đầu tư, nhưngkhi Cẩm Hồ ném khoản tiền lớn vào, bị bắt chết vào Kiến Nghiệp rồi, thái độ bọn họ sẽ thay đổi, bọn họ sẽ không cho phép ai độc quyền đâu.

Trương Khác hiểu điều này:

- Đúng là không thể đem hi vọng gửi hết vào La Quân và Vương Duy Quân,tình hình trở nên ác liệt, Cố gia có thể điều Diêu Văn Thịnh khỏi KiếnNghiệp. Kế hoạch Vườn Sồi muốn cắm rễ ở Kiến Nghiệp cần có một khoảngthời gian, trong thời gian đó phải đảm bảo không bị nhân tố ngẫu nhiênnhư La Quân điều khỏi Kiến Nghiệp làm ảnh hưởng, chúng ta phải còn làmrất nhiều chuyện.

- Nhìn từ góc độ quan trường, tôi không thấy cơ sở chắc chắn nào, mộttấm lưới chắc có thể cung cấp cơ sở tương đối ổn định, chuyện hôm nay,cậu có lẽ sẽ mau chóng cảm thụ được uy lực của tấm lưới đó.

Hứa Hồng Bá phân tích:

- Nếu có một tấm lưới như thế tồn tại, cậu có hạ quyết tâm xé rách nó không?

- Không phá bỏ không lập nên được cái mới.

Nếu có tấm lưới đó, chắc chắn đã liên kết nhân vật nào đó của khu ĐôngHoa và địa ốc Tinh Điển với nhau, Trương Khác nói chắc nịch:

- Cháu sẽ không để cho nhân tố uy hiếp tiềm tàng nằm sau lưng chờ thời cơ.

Cao Chân, Lâm Tuyết đã bắt tay với Tạ gia, tấm lưới của bọn chúng càng dệt càng chắc rồi.

- Đúng là dây dưa mãi không hết.

Hứa Hồng Bá than:

- Cẩm Hồ càng lớn mạnh sẽ càng phát hiện tấm lưới đối phương dệt nêncàng dầy, nếu Liên Tín cũng cảm thấy uy hiếp của Cẩm Hồ, cậu nói bọn họcó liên kết với Khoa Vương không? Chắc chắn có, dù Liên Tín không tìmKhoa Vương, thì Khoa Vương cũng tìm Liên Tín. Tôi đã xem tư liệu củaTiêu Thụy Dân rồi, đó là nhân vật lợi hại, sau lưng còn có một đám quanliêu không cải hóa nổi... Cậu đó, tốt nhất nên giữ tâm thái lạc quanđấu với người lạc thú vô cùng đi.

*** nguyên: Đấu với người lạc thú có hạn, đấu với trời lạc thú vô cùng, Mao thái tổ.

- Hì hì, Cẩm Hồ muốn phát triển tự chủ, sau này sẽ càng ngày càng gặpnhiều cản trở, cháu muốn làm một lần khỏe cả đời là không thể rồi. Cóđiều bọn chúng kết lưới cháu cũng kết lưới, giống hai con nhện cần cù,xem ai kết lưới nhanh hơn, chắc hơn. Phía bên Kiến Nghiệp chúng ta không có căn cơ, đành xé lưới của bọn chúng đã... La Quân hiện dựa vào kếhoạch vườn sồi, chúng ta có thể mượn uy ông ta, mấy ngày này thầy Hứanghỉ chân ở Kiến Nghiệp chút nhé.

Cơm làm xong, hâm một bình rượu, Trương Khác đem những người có thể kếtthành mạng lưới kể ra cho Hứa Hồng Bá xem xét, bao gồm mạng lưới quan hệ của Diệp gia.

Diệp gia cũng đã quyết tâm cắm rễ ở Kiến Nghiệp, quê của Diệp Kiến Bânlà Kiến Nghiệp, nhưng mấy nhân vật trên sĩ đồ của Diệp gia không có aitrưởng thành từ tỉnh Đông Hải, nên căn cơ của Diệp gia ở Kiến Nghiệp rất cạn, không có xung đột lợi ích lớn, thành phố Kiến Nghiệp còn nể mặtDiệp gia, nếu có thì rất khó nói.

Nếu muốn dệt lưới ở Kiến Nghiệp, vậy có thể tính cả mạng lưới của Diệpgia vào, cũng tiện thế lực hai nhà thực sự hòa làm một cùng chung vinhnhục.

Phòng đốc sát sở công an trực tiếp tham gia chuyện đồn công an đường MãLiên thất chức, cục công an Kiến Nghiệp phải ra mặt xử lý, chi cục khuĐông Hoa hoàn toàn không có quyền chủ đạo.

Qua tìm hiểu sở bộ, đồn trưởng đồn công an đường Mã Liên, chỉ đạo viêncùng cảnh sát tiếp nhận vụ án 10 thàng 4, đình chức nhận điều tra, nhưng lửa chưa cháy tới người Ngô Ái Quân.

Đám Tôn Tĩnh Mông ghi lời khai xong rời khỏi đồn cảnh sát thì đã là 9giờ tối, Trần Hiểu Tùng sau khi lái xe đưa các cô về túc xá nữ liền gọiđiện cho Trương Khác thông báo tiến triển:

- Vụ này phòng đốc sát làm tới đây là cực hạn, quyền giáo cho cục công an Kiến Nghiệp.

Trương Khác đã nghĩ tới kết cục này, đám sinh viên thể dục muốn thoátthân hoàn toàn là không thể, nhưng muốn đào sâu thêm chuyện này cũng khó khăn.

- Buổi tối tôi còn có việc, không thoát thân được, lần sau mời anh đi đánh tennis...

Trương Khác cười ha hả, y không muốn xuất hiện, có điều Tiêu Ngọc Sơn là phó trưởng phòng đốc sát, phó cục trưởng cục công an Kiến Nghiệp, không thể không an bài người tiếp đại, che ống nói hỏi chú:

- Chú, chú đi tiếp hộ cháu được không?
 
Chương 562: Hi Vọng Và Thất Vọng


Muốn dệt lưới thì phải cóngười cầm cương, Trương Khác ít tuổi là một điểm yếu, hơn nữa nếu tiếpxúc với nhân vật long xà hỗn tạp sẽ dễ bị xem thường, Trương Tri Phikhông thể khoanh tay ngồi nhìn.

Trương Khác lại nói vào điện thoại:

- Trưởng phòng Tiêu cũng có mặt hả? Cú tôi tới ngay... Ồ, cả cục trưởng Vương nữa... Tôi hiểu...

Thấy Trương Khác cúp điện thoại, Hứa Hồng Bá trầm ngâm nói:

- Người của cục công an thành phố cũng có mặt, tôi thấy nên nói với bọnhọ Tôn Tĩnh Mông là con gái nhỏ của Tôn Thượng Nghĩa, chuyện xảy ra hômnay đúng là không thể tính là vui vẻ gì, xem bọn họ phản ứng ra sao?

Trương Khác nghĩ làm thế cũng thích hợp, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chú đi.

Trương Khác gọi điện cho Thiệu Tâm Văn, y còn nhớ bạn học của Thiệu TâmVăn làm việc ở cục công an thành phố Kiến Nghiệp, tên Hà Kỳ Vân thìphải, Trương Khác nhớ mang mang như vậy, từ sự kiện bán dâm ở Phú XuânCác cũng đã khá lâu rồi.

Bên phía đường Mã Liên thì Trương Khác không hi vọng đào sâu thêm đượcvũng bùn đó, nhưng vẫn phải khiến bọn chúng đưa ra một số nhượng bộ,không phải chỉ nghiêm túc điều tra vụ án quấy rối tình dục hôm đó là cóthể kết án.

Kiến Nghiệp vào tháng tư là lúc thời tiết dễ chịu nhất, Trương Khác cầm*** coca, ngồi ở trên chiếc ghế dài của sân tennis, nhìn trời xanh mâytrắng.

Đáng tiếc là sân tennis ở học viện không có ghế tựa, để ánh mặt trời ấmáp chiếu khắp toàn thân, thầm nghĩ nhiệt độ hôm nay cũng phải 25 độ, vừa vặn thích hợp mặc váy đánh tennis rồi.

Mã Hải Long ở học viện âm nhạc khá thu hút, bị Trương Khác ném cho đámTrần Tín Sinh tháp tùng lãnh đạo thành ủy đi khảo sát đóng cửa nhà máynhuộm, giữ Phó Tuấn ở lại bên người, cùng Trần Hiểu Tùng, Diêu VănThịnh, còn có cả Chu Tiểu Quân đi đánh tennis, trùng hợp Dịch Hinh cũngcó chuyến bay dừng ở Kiến Nghiệp, hẹn tới chơi luôn.

Trương Khác uống một ngụm Coca, nói với Chu Tiểu Quân:

- Lúc này chắc anh đang bê nước ở quán bar hả?

Còn chưa dứt lời thì nghe thấy giọng của Lệnh Tiểu Yến ở cửa vào, chớpchớp mắt, thấy nửa người Lệnh Tiểu Yến thò vào, không mặc váy, thất vọng hỏi:

- Hôm nay quán bar nghỉ à?

- Ở đâu chả có quyền nghỉ ngơi, huống chi tôi chỉ là người làm công.

Lệnh Tiểu Yến lớn tiếng kháng nghị, thấy mắt Trương Khác chuyển ra sau lưng mình, hỏi:

- Nhìn gì đấy.

- Nhìn gì đâu.

Vừa mới nghe thấy giọng của Tôn Tĩnh Mông và các cô bạn, Trương Khác rất khát khao nhìn thấy những cặp đùi trắng như bông bưởi tràn vào sântennis, y còn đặt biệt bảo Tôn Tĩnh Mông bao sân tennis này cả chiềutrước hai ngày.

Váy lam mép trắng thoáng qua một góc rồi rụt vào, quang cảnh mình mongmỏi cuối cùng đã xuất hiện, tim Trương Khác đập thình thịch, hôm qua gọi điện cho Đỗ Phi nói chuyện này, thiếu chút nữa hại tên tiểu tử đó vứtchuyện thi đại học sang một bên, chạy tới Kiến Nghiệp chơi tennis.

Hả! Trương Khác trừng mắt nhìn Tôn Tĩnh Mông, dưới váy ngắn gợi cảm làquần jean xanh lam và giày thể thao màu vàng, ba cô gái đi với cô đều ăn mặc như vậy.

Trần Hiểu Tùng thắc mắc:

- Các cô ấy vì sao ăn mặc như thế, không mặc váy thì không thể đánh tennis à?

Chu Tiểu Quân, Diêu Văn Thịnh cũng cảm thấy nữ sinh học viện âm nhạc ăn mặc thật quái dị.

- À...

Trương Khác nghiến răng nghiến lợi nói bừa:

- Khả năng một số người đúng là không giống người bình thường.

Mấy người kia ra sân đánh bóng, Trương Khác gọi Tôn tĩnh Mông tới, trừng mắt lên:

- Sao cô chơi trò vô lại thế, tôi mong đợi hôm nay tới mấy ngày rồi.

Cục công an Kiến Nghiệp đưa ra quyết định đám Tôn Cúc Kiệt có hành viquấy rối tình dục, phạt nhốt giam 10 - 15 ngày, hai tên khác cầm đầusinh viên thể dục tới Học viện Âm nhạc sẽ do học viện Thể dục xử lý, đồn trưởng đồn cảnh sát đường Mã Liên cùng chỉ đạo viên bị đuổi việc.

Hà Kỳ Vân tới khu Đông Hoa làm đồn trưởng kiêm chỉ đạo viên đồn cảnh sát đường Mã Liên, đây chỉ việc điều động rất nhỏ, căn bản không đáng đểngười ta để ý.

Chuyện Tôn Tĩnh Mông muốn nhờ Trương Khác xử lý coi như đã giải quyết trọn vẹn.

- Anh giúp với tâm tư xấu xa đó thì có khác gì đám cặn bã Tôn Cúc Kiệt?

Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:

- Còn nữa, đã bảo không được cho ba tôi và chị tôi biết cơ mà? Hại tôibị mắng một trận, nếu chẳng phải bà cô đây tâm lý cứng cỏi, nói khôngchừng đã khóc tới chẳng bò dậy nổi mà đánh tennis với các anh.

Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông lấy chuyện này cắn trả, cười hăng hắc:

- Tôi chưa bao giờ cho rằng mình tốt đẹp hơn đám cặn bã đó, mà cũng không phải tôi nói cho ba cô biết.

- Anh nói sao tôi tin vậy à?

Tôn Tĩnh Mông chun mũi:

- Suốt ngày anh đi cùng đám nam nhân già đầu đó, tâm tư cũng xấu theo bọn họ rồi, thôi, tôi chẳng thèm chấp với anh.

Nắm tay y kéo dậy:

- Đi nào, tôi ăn mặc chẳng ra thể loại nào cũng cần dũng khí lớn lắmđấy, cùng lắm tối nay tôi mời các anh ăn tối, đến quán bar ăn tiêu miễnphí.

Hiếm khi nào Tôn Tĩnh Mông mềm giọng xuống như vậy, nhưng Trương Khác vẫn lắc đầu:

- Không dễ dàng cho qua vậy được, nếu là múa cột thì có thể suy nghĩ.

- Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.

Tôn Tĩnh Mông lườm y một cái, quay ngoắt người đi, Trương Khác vội bật dậy, lật đật đuổi theo.

Mấy ngày qua nhiệt độ tăng lên nhiều, đánh tennis chỉ mặc T-shirt mỏng,trước ngực Tôn Tĩnh Mông lùm lùm hiện lên hai đồi núi mềm, lúc di chuyển rung rinh như giấu con thỏ nhỏ bên trong, thêm vào tiếng thét vừa trong vừa ngọt, đánh tennis với cô đúng là hưởng thụ không tệ.

Các cô gái học khiêu vũ trông có vẻ yểu điệu yếu đuối, nhưng thể lực khá tốt, Lệnh Tiểu Yến và Dịch Hinh vốn không hay đánh tennis, được một ván thôi mà đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quẳng vợt ngồi bệt xuống sân.

Trương Khác đang cùng Tôn Tĩnh Mông đánh tới lúc hăng máu thì Phó Tuấncầm di động vẫy vẫy, bảo y tới nghe điện thoại. Trương Khác ra ngoàinghe điện thoại, Tôn Tĩnh Mông bực tức phát bóng về phía y, chẳng làm gì được cô ta, chỉ biết né tránh.

- Thị sát nhà máy nhuộm xảy ra chuyện, không biết là kẻ nào tiết lộ tintức, công nhân nhà máy tụ tập ngăn cản xe vào nhà máy, phản đối chínhphủ bán nhà máy cho chúng ta.

Trần Tín Sinh kể qua tình hình:

- Phó thị trưởng Vương đã liên hệ với bí thư La.

Trương Khác nhíu mày, tin tức này chắc chắn do địa ốc Tinh Điển phát tán ra, còn định chưa đàm phán ổn thỏa với thành phố sẽ không kinh động tới nhà máy nhuộm, lần thị sát này lấy dánh nghĩa tham quan, không ngờ cókẻ đã khích bác xúi bẩy làm loạn rồi.

Trương Khác cúp điện thoại gọi Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân tới, định tới nhà máy nhuộm xem sao.

- Anh đi đâu, không chơi nữa à?

Tôn Tĩnh Mông vác vợt trên vai, gò má ửng hồng, phát tán hơi thở thanh xuân tươi trẻ rực rỡ, đi tới hỏi:

- À, có chút chuyện, cô tiếp đám anh Trần hộ nhé.

Trương Khác khoác áo ngoài lên.

Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói gì, cô hiểu địa vị của Trương Khác ở Cẩm Hồ, tới Hong Kong cũng suốt ngày bàn bàn tính tính với cha cô, nói ramột người ít tuối như thế nghiêm tục tham gia vào thế giới người trưởngthành thì đúng là một người rất vô vị, cô tiếp quản quán bar của chịmình cũng chỉ mang ý vui chơi, phất tay bảo Trương Khác đi cho mau.

Rời Học viện âm nhạc, rẽ vào đường Đông Hoa, vừa vặn gặp xe của La Quân, liền dừng xe lại cùng Diêu Văn Thịnh ngồi vào xe ông ta.

Lên xe, Trương Khác lóe lên một suy nghĩ, nói không chừng đám người kiabày ra trò này là để thăm dò thái độ La Quân kiên định tới mức nào? NếuLa Quân tỏ ra mềm mỏng, thủ đoạn của bọn chúng sẽ xuất hiện liên tục.

- Bí thư La.

Trương Khác chẳng nhắc tới chuyện xảy ra trước đó, cười nói:

- Nếu có thể thực sự thực thi chiến lược mới sản nghiệp kỹ thuật, tôi nghĩ thành phố này sẽ nhớ kỹ bí thư..

Ý của y là chuyện của nhà máy nhuộm chẳng qua chỉ là chướng ngại nhỏ so với chiến lược mới thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom