Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Quan Lộ Thương Đồ

Chương 623: Có thể làm bạn học


Treo điện thoại chạy về phòng đọc, muốn sắp lại đống sách trên bàn vào giá, Trần Phi Dung nói:

- Bạn có việc thì đi trước đi, sách thì để đó mình dọn giúp cho.

- Vậy được rồi, cảm ơn...

Chờ tới bây giờ quả thật cũng đói đến mềm người, Trương Khác tính vừa gặp Địch Đan Thanh thì tìm một chỗ ăn cơm.

Chạy đến khách sạn ở hồ Tử Hà, cách cánh cửa thủy tinh, thấy Địch Đan Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, dưới ánh đèn khuôn mặt trắng nõn quyến rũ mà xinh đẹp, có mặc áo sơmi trắng vạt nghiêng, tay ngắn. Hông cột đai lưng rộng màu đen, hơi cúi người, mắt hình như đang chăm chú vào mũi giày cao gót màu tím để giết thời gian.

Không thấy những người khác. Trương Khác thì hơi khó hiểu, còn tưởng rằng Vệ Lan sẽ như hình với bóng với cô chứ.

Trương Khác đi lên bậc thang, Địch Đan Thanh mới nhìn thấy hắn liền đứng lên, khẽ nhếch môi kiều diễm, thần sắc mừng rỡ dục lộ ra lại cất đi đó, chung quy khiến người nhìn mà thoải mái trong lòng, lúc này mới nhìn thấy cô mặc váy ngắn màu lam, cả dáng dấp như một mỹ nhân trong bộ chức nghiệp gợi cảm xinh đẹp. Mặc dù trước ngực áo có may nếp uốn, song vẫn có thể nhìn ra quy mô không nhỏ trước ngực.

- Sao chỉ đến có một mình? - Trương Khác khó hiểu hỏi cô.

- À, xe của công ty về Kiến Nghiệp, tôi bảo tài xế lái xe đưa thẳng tôi đến đây. Không có những người khác, lẽ nào Khác thiếu gia còn chờ mong có người khác sao?

Địch Đan Thanh cười lên rất quyến rũ, Trương Khác chỉ bĩu môi. Nữ nhân này ở Tân Vu cũng không ai dám trêu chọc.

- Tôi có thể chờ mong ai?

Trương Khác cười cười:

- Tôi đói bụng muốn chết đây, nhanh tìm chỗ ăn cơm đi...

Nếu như nói phía đông chân núi Hợp Hoan là khu sinh hoạt chủ yếu của ĐH Đông Hải, vậy xung quanh hồ Tử Hà là khu sinh hoạt sa hoa của ĐH Đông Hải.

Không chỉ có khách sạn chiêu đãi trong trường ở nơi này, trung tâm phục vụ ngoại vụ của Học viện giao lưu quốc tế cũng ở đây -- sinh viên ĐH Đông Hải thường gọi trung tâm phục vụ ngoại vụ là khu nhà lưu học sinh. Đây chắc là nơi cư trú có điều kiện tốt nhất trong trường ĐH Đông Hải. Nhưng Trương Khác không muốn dính dáng với người nước ngoài, nên thà rằng phiền phức chút, cũng muốn cắm KTX vào trong khu nhà nghiên cứu sinh.

Bên cạnh khách sạn chiêu đãi có một quán cơm Tây rất ngon, chủ yếu bán cho lưu học sinh, rất nhiều giáo sư của ĐH Đông Hải cũng đều thích đến đây dùng cơm.

Quán cơm Tây lúc này còn chưa kết thúc một ngày kinh doanh, Trương Khác dẫn Địch Đan Thanh đi vào quán cơm, bên trong còn có nhiều người đang dùng cơm, thấy được Chu Cẩn Tỳ, Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia còn có Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường ngồi ở một nơi dùng cơm, cầm dao nĩa nói chuyện rất vui vẻ.

Hôm nay cuối tuần, Tạ Hán Tịnh đang ở Kiến Nghiệp, liền kéo Tạ Ý đến trường học thăm con gái hắn, thuận tiện mời viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với chủ nhiệm khóa của Tạ Tử Gia là Ngụy Đông Cường cùng nhau ăn cơm. Đó cũng là việc hết sức bình thường -- Tạ Tử Gia trông bộ dạng rất nhu thuận, đúng như một cô con gái ngoan.

Mọi người dường như đều rất ăn ý dời tầm mắt từ trên người đối phương, chỉ có trên mặt Ngụy Đông Cường có chút kinh ngạc nhìn Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào.

Thôi Quốc Hằng cũng không nhận ra Trương Khác, chỉ là dung nhan của Địch Đan Thanh rất xinh đẹp, ánh mắt nhịn không được dừng lại một hai giây trên gương mặt xinh đẹp và vóc người động nhân của cô rồi mới rời đi. Ngụy Đông Cường ghé đên bên tai Thôi Quốc Hằng nói mấy câu, Thôi Quốc Hằng mới lần thứ hai kinh ngạc quan sát.

Trương Khác nhìn như không thấy việc này, cũng là nhân viên do sinh viên làm công chạy tới an bài chỗ chồi. Trương Khác đi tới một góc khác của nhà hàng, cùng Địch Đan Thanh ngồi xuống.

Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý đều là nhân vật nổi tiếng của thương giới Đông Hải, huống chi lại là nhân vật đối lập trận doanh của Cẩm Hồ, Địch Đan Thanh tự nhiên nhận ra. Cô không biết Tạ Tử Gia, cũng không biết Chu Cẩn Tỳ, tự nhiên liền hiếu kỳ hai người họ vì sao ngồi ở nhà hàng trong trường ĐH Đông Hải.

Thấy trong ánh mắt xinh đẹp của Địch Đan Thanh không áp chế được vẻ hiếu kỳ, Trương Khác cười giải thích thân phận của Tạ Tử Gia, Chu Cẩn Tỳ. Địch Đan Thanh cười nói:

- Khác thiếu gia cứ xài chút thủ đoạn, câu hồn của cô nương người ta đi, xem Tạ Hán Tịnh làm gì được cậu?

- Stop.

Trương Khác cười nói:

- Có cần tôi tự mình hi sinh sắc tướng không?

Lại hỏi Địch Đan Thanh:

- Chị đến Kiến Nghiệp có chuyện gì, sao lại ở trong khách sạn chiêu đãi của trường học tôi?

- Còn không phải là muốn ở gần Khác thiếu gia cậu hơn sao?

- Tôi xin.

Trương Khác vỗ tay cầu xin:

- Một thiếu niên nhiệt huyết thanh xuân như tôi sao chống lại chị câu dẫn được?

- Tôi lại không tin Khác thiếu gia là loại người đó đâu.

Địch Đan Thanh cười mị hoặc, vuốt tóc trên trán qua sau vành tai, tư thái đúng là quyến rũ:

- Thôi ý tôi, Khác thiếu gia sẽ là người đem hồn phách, xương thịt của nữ nhân đều nuốt vào bụng rồi sẽ không nôn ra. Cho nên tôi mới không đưa con bé Vệ Lan qua đây...

Trương Khác bó tay, bên người nhiều mỹ nhân, cho dù thời gian rất lâu không gặp mặt, cũng chỉ có Địch Đan Thanh dám lấy lời nói tấn công mình. Nhìn bộ dáng phong tình vô biên của chị ta, nhìn qua diễm lệ vô song, mê hoặc cả nhân viên trong nhà hàng thất hồn lạc phách.

Trương Khác rất muốn đứng lên báo cho hai nhân viên đứng ở bên cạnh rằng, Địch Đan Thanh tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm họ không thể trêu vào. Y quả thật không dám mồm mép láu lỉnh với Địch Đan Thanh, cười cười, xem như là chịu thua, lại đưa một quyển thực đơn tới trước mặt để chị ta chọn món.

Chọn món xong, Địch Đan Thanh nói ra mục đích lần này cô tới Kiến Nghiệp:

- Thượng tuần tháng 10 phải tham gia cuộc thi nhập học của lớp mậu dịch ĐH Đông Hải, lần này qua đây là tham gia ban huấn luyện trước khi thi do ĐH Đông Hải tổ chức, nên đến phiên Khác thiếu gia có chuyện gì thì cứ tìm tôi.

- Thế hả? Vậy sau này chúng ta là bạn học rồi.

Thật ra nghĩ đến Địch Đan Thanh làm bạn học của mình, y vẫn thoáng cảm thấy đau đầu.

Lớp mậu dịch là tục xưng của lớp MBA mùa xuân của ĐH Đông Hải, thượng tuần tháng 10 tham gia cuộc thi thống nhất, sau một tháng mới nhập học. Đa số nhân viên tại chức lựa chọn, cuộc thi nhập học đơn giản hơn lớp MBA mùa thu, nhưng lại không nghĩ đến Địch Đan Thanh cố tình đột phá bản thân tới học MBA.

Lớp MBA do Học viện Thương mại Quốc tế ĐH Đông Hải liên hợp với viện nghiên cứu sinh tổ chức, bắt đầu từ năm 94, cũng là một trong những nơi huấn luyện MBA có giá trị nhất trong nước.

- Còn chưa biết có thi đỗ hay không nữa, nhiều năm không học rồi.

Địch Đan Thanh hỏi:

- Mà có chuyện gì, Khác thiếu gia còn chưa nói đâu đấy.

Cao trung Địch Đan Thanh đã bỏ học đi lên con đường nhân sinh đầy khúc chiết đó, tuy nói MBA chiêu sinh rất chú trọng kinh nghiệm công tác của học viên, nhưng cô có lòng tin ghi danh vào MBA của ĐH Đông Hải. Nói cô mấy năm nay không chạm qua sách vở, Trương Khác cũng không tin. Nhưng sự tình thì không thích hợp lúc này làm phiền Địch Đan Thanh đi làm, Trương Khác nói:

- Bỏ đi, chuyện đó chắc tôi để người khác đi làm thôi.

__________________
 
Chương 624: Gặp mặt ngoài ý muốn


- Việc của Khác thiếu gia là gấp rút muốn hoàn thành sao?

- Xem như là vậy đi.

Trương Khác nói cho Địch Đan Thanh việc y muốn hy vọng thông qua khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng 20 triệu:

- Vốn dự định nhờ chị giúp chi khoản tiền này, lúc này thì không thể làm lỡ thời gian của chị rồi...

- Khác thiếu gia tín nhiệm tôi không? - Địch Đan Thanh hỏi.

- Cái gì tín nhiệm không tín nhiệm, sự tình làm tốt thì có tín nhiệm. Làm hư chuyện, tín nhiệm lớn thế nào cũng phải suy giảm...

- Vậy tôi đề cử một người với Khác thiếu gia, người này đã làm trong giáo dục kỹ thuật nghề nhiều năm, là hiệu trưởng của trường trung học nghề cao cấp trong TP.Tân Vu, tại Tân Vu đức cao vọng trọng, chắc hẳn phó thị trưởng Trương cũng có nghe nói qua. Công tác huấn luyện kỹ thuật nghề sơ cấp, có thể mượn cơ sở vật chất, giáo viên của Tân Vu đi tiến hành. Khoản quyên góp này trao cho TP.Tân Vu, để trong thành phố thành lập một tài khoản chuyên môn quản lý là được. Mặt khác, việc trường du lịch cũng có thể thao tác như thế, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều. Tài chính của tài khoản chuyên môn có phó thị trưởng Trương nhìn sát sao, chung quy không xảy ra rắc rối lớn.

Có người quen thuộc tình huống luôn dễ xử lý, nếu Địch Đan Thanh đề cử nhân tuyển, cũng sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian của cô. Trương Khác gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, chuyện này có lẽ phải nhờ chị hỗ trợ.

Địch Đan Thanh vuốt tóc bên cạnh tóc mai, cười buồn bã, bất giác vẻ tiêu hồn thực cốt thu đi không ít, nhưng trong quyến rũ lộ ra khí ưu nhã, lại đặc biệt có một loại ma lực mị hoặc khác. Khác nhìn nao nao, hỏi cô:

- Sao thế?

- Sao cái gì?

- Trước sau cho người khác cái cảm giác không như nhau.

- Có sao? - Địch Đan Thanh lại cười quyến rũ.

Trương Khác gật đầu:

- Lại khôi phục lại rồi.

Trong số nhiều mỹ nhân quen biết, chỉ có Địch Đan Thanh có thể phát huy mị lực tự mãn của nữ nhân đến mức tận cùng, có phong tình tận xương. Điều này có lẽ quan hệ rất lớn với nhân sinh mà cô trải qua. Hứa Tư là vẻ đẹp u buồn. Nét phong tình của Vãn Tình cũng là thu liễm mà thanh nhã.

- Ha ha...

Địch Đan Thanh che môi cười ra tiếng:

- Khác thiếu gia nhìn phụ nữ cũng tỉ mỉ thật đấy, tôi cũng không biết tôi có chỗ nào khác nữa.

Cô đương nhiên có thể ý thức trong nháy mắt đó, sự rung động của quả tim, chỉ là không muốn thừa nhận ở trước mặt tiểu nam nhân này thôi. Nói cậu ta là loại người đem hồn phách, xương thịt của phụ nữa nuốt hết, cả bã cũng không nhổ ra, cũng không phải là tùy tiện nói thế.

Địch Đan Thanh bước vào xã hội, nhân vật tiếp xúc qua vô số kể, ai có thể vào thời gian mùa hạ cho cô trùng kích cường liệt mà phức tạp như thế chứ? Cô cũng thật sự sợ cô nàng Vệ Lan kia hãm sâu vào trong. Nhân vật như Trương Khác, sao lại vì một tiểu nhân vật như họ mà lưu luyến chốc lát?

Trương Khác đói meo rồi. Y chọn súp, mì Ý, cá sốt cà, vừa đưa lên liền cắm đầu ăn. Địch Đan Thanh có lẽ vẫn phải bào trì tư thái ưu nhã của phụ nữ. Ăn được giữa bữa thì ĐTDĐ ở góc bàn vang lên, là Đỗ Phi cùng Mông Nhạc từ tiệm nét trở về, hỏi Trương Khác đang ở đâu. Trương Khác liền bảo họ trực tiếp chạy tới quán cơm Tây bên này.

- A, tôi còn nói ai có thể làm cho Trương Khác giở trời đến quán cơm Tây ăn chứ, thì ra là chị Địch qua đây...

Đỗ Phi ở bên ngoài nhà hàng thấy được Trương Khác và Địch Đan Thanh đang ngồi ở bên trong ăn cơm, giúp Mông Nhạc giới thiệu:

- Mông Nhạc, học trưởng năm ba của Học viện Thương mại Quốc tế, đây là chị Địch, còn nói dẫn mày đến Tân Vu chơi mới có thể nhìn thấy chị Địch đấy...

Trương Khác quay đầu lại vẫy tay gọi nhân viên đưa thực đơn chọ bọn Đỗ Phi chọn món. Họ mới từ tiệm nét đổi ca trở về, chắc là chưa có ăn tối.

Mông Nhạc thấy Địch Đan Thanh xinh đẹp ngời ngời thì đã hơi lơ mơ. Như mấy người Trần Phi Dung, Đường Thanh, Tôn Tịnh Mông, đẹp thì đẹp rồi, nhưng cũng chỉ có thể quy vào trong phạm trù tiểu mỹ nhân, nét đẹp trên người họ là nụ hoa đợi nở rộ, có hơi thở thanh xuân thấm vào ruột gan, cũng không bằng vẻ xinh đẹp cùng với phong tình tận xương tủy của Địch Đan Thanh, làm cho người ta chịu phải lực trùng kích rất mạnh.

Đương nhiên, khiến Mông Nhạc phải há hốc mồm là sao phụ nữ mà cu Trương Khác này tiếp xúc toàn là thiên tư quốc sắc?

- Ngớ người rồi hả?

Trương Khác cười cười. Giúp kéo ra cái ghế cho Mông Nhạc ngồi vào bên cạnh y.

- Ặc.

Mông Nhạc xấu hổ cười vì sự thất lễ của mình, tiếp theo Đỗ Phi khẽ gọi:

- Chị Địch...

Đỗ Phi ngồi ở bên cạnh Địch Đan Thanh, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra nhóm Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Tạ Tử Gia đang ngồi ở một góc khác trong nhà hàng, kinh ngạc:

- Này.

Tay chỉ chỉ phía sau Trương Khác, hỏi y:

- Mày vào đây có nhìn thấy họ không?

Trương Khác cũng không quay đầu lại nhìn, gật đầu cười nói:

- Ừ, họ vào đây trước rồi.

Mông Nhạc khó hiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nhận ra Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý, Thôi Quốc Hằng - viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế cùng với các thầy trong lớp kinh tế học của hắn, hắn chung quy không thể coi nhẹ không gặp:

- A, viện trưởng Thôi, giáo sư Chu cũng ăn cơm ở đây sao?

Hắn còn sợ bọn Trương Khác không nhận ra Chu Cẩn Tỳ:

- Chu Cẩn Tỳ là giáo sư dạy kinh tế học. Tụi mày học kinh tế, chắc chắn phải qua tay ông ấy. Có cần đi qua chào hỏi một tiếng không?

Trương Khác cười cười, nói:

- Mình mày qua được rồi...

Trương Khác cùng với Đỗ Phi có thể giả bộ ngại ngùng, giả bộ không nhận ra, nhưng Mông Nhạc liên tục hai khóa đều là chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, gặp phải Thôi Quốc Hằng cũng không đến chào hỏi, thì quá không biết đạo lí đối nhân xử thế rồi.

Mông Nhạc đi qua, Trương Khác từ trong ánh mắt Đỗ Phi là có thể thấy có người theo Mông Nhạc đi qua đây. Chắc là Ngụy Đông Cường. Cũng không biết Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý có nhìn qua bên này hay không.

Trương Khác cầm lấy ly nước chanh bên góc bàn uống một ngụm, lại làm bộ vô ý nghiêng đầu nhìn Ngụy Đông Cường, tỏ vẻ kinh ngạc:

- Ôi, chủ nhiệm Ngụy cũng ăn cơm ở đây ạ?

Địch Đan Thanh che miệng cười, hình như vừa rồi Trương Khác quả thật không thấy người của bàn kia vậy.

- Viện trưởng Thôi đang ở đó. Mọi người cũng qua chào hỏi một tiếng đi chứ?

Ngụy Đông Cường không dám nhìn Địch Đan Thanh nhiều, tầm mắt đặt ở trên mặt Trương Khác và Đỗ Phi.

Ngụy Đông Cường đã đi qua đây, nếu như ngồi yên không để ý tới thì quả là bất cận nhân tình, Trương Khác cầm khăn ăn trên đầu gối ném lên mặt bàn, rồi nói với Địch Đan Thanh:

- Bọn em qua đó một chút sẽ trở lại.

Trương Khác làm bộ thuần khiết vô hại ngại ngùng theo Ngụy Đông Cường đi qua, Ngụy Đông Cường giới thiệu Thôi Quốc Hằng:

- Đây là viện trưởng Thôi...

Tiếp theo liền gọi một tiếng:

- Viện trưởng Thôi...

Ngụy Đông Cường giới thiệu Chu Cẩn Tỳ, liền gọi một tiếng:

- Giáo sư Chu...

__________________
 
Chương 625: Kế Hoạch Tiệm Internet


Mông Nhạc không rõ, cũng nhìn không ra dị thường gì. Thôi Quốc Hằng thì lại hy vọng cô gái thành thục xinh đẹp đi cùng Trương Khác có thể đi cùng qua chào hỏi một tiếng. Chỉ có Trương Khác cùng Đỗ Phi đi qua, ông ta cũng gật đầu, rất lạnh nhạt ừ một tiếng.

Đỗ Phi thì lại thiếu kiên nhẫn quan sát vẻ mặt của mấy người Tạ Hán Tịnh. Tử Gia cầm dao nĩa nhẹ nhàng đâm vào đôi môi đỏ tươi, ánh mắt một hồi dừng trên mặt Trương Khác, một hồi dừng trên mặt ba, anh mình, cùng với Chu Cẩn Tỳ, hình như chưa hề ý thức được sự xấu hổ của họ, nụ cười yếu ớt trên khóe miệng cũng quá rõ ràng, hình như đổi lại nơi khác, chắc cũng có thể cười ha hả rồi.

Ánh mắt giảo hoạt đảo qua một vòng, bỗng có vẻ rất hứng thú giới thiệu Trương Khác, Đỗ Phi cho ba và anh mình:

- Ba, anh, bạn Trương và bạn Đỗ là hot boy nổi tiếng vừa giàu lại còn trẻ ở Học viện Thương mại Quốc tế đấy.

Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý vẫn bảo trì vẻ mặt thản nhiên, lúc này cũng nhịn không được trở nên hơi cứng ngắc, thiếu chút nữa cũng phải tan vỡ rồi. Trương Khác cũng không ngờ vào lúc này Tạ Tử Gia lại đi hãm hại cha cô. Y cũng có cái cảm giác trở tay không kịp, gật đầu cười rất miễn cưỡng. Nụ cười giả dối trên mặt mọi người như thể dùng giấy để dán lên vậy.

Trương Khác cùng Đỗ Phi xám xịt trở lại bàn, không muốn để cho Tạ Tử Gia có cảm giác vui vẻ xem kịch. Sao thì Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng chưa ăn cơm, vẫy tay gọi nhân viên tính tiền, rồi như lẩn trốn rời khỏi quán cơm Tây, cũng không quản bên Ngụy Đông Cường nghĩ thế nào.

Ra khỏi quán cơm Tây, Địch Đan Thanh lại rất vui vẻ. cười đến run rẩy cả người, chỉ vào Trương Khác nói:

- Các cậu biết giả bộ thật đấy, các cậu tiếp tục giả bộ. Cô bé kia, tôi thích.

Vừa rồi cô cũng ở bên cạnh xem trò hay.

- Giả bộ sắp hết nổi rồi.

Trương Khác cũng hết cách với Tạ Tử Gia, cô nàng này ngay cả cha mình cũng nể mặt.

Mông Nhạc không hiểu chuyện gì:

- Sao hả, có phải mọi người đều quen nhau không vậy, sao lại giả bộ không quen?

- Mọi người là oan gia.

Trương Khác cười giải thích cho Mông Nhạc:

- Nhưng chắc hẳn họ không có dũng khí ở trước mặt thừa nhận chúng ta là oan gia của họ. Tao lại không thể lật bàn vung tay với họ, mọi người chỉ có thể làm bộ không quen nhau thôi.

Giải thích như vậy, Mông Nhạc vẫn nghe không hiểu, có điều bạn bè đại học có một chỗ tốt, sẽ không truy vấn tận cùng bối cảnh gia đình của người khác, càng nhiều là giao du với nhau vì tính tình hợp nhau.

Lửng thững đi về hướng căn tin của nhân viên trường -- chỉ phải đến chỗ đó mà tiếp tục ăn cơm. Ở trên đường, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc nói đến nguyên nhân Địch Đan Thanh xuất hiện trong vườn trường ĐH Đông Hải, lại hỏi trong hai ngày mình đi, việc họ thảo luận mở tiệm inte có kết luận sơ bộ gì chưa.

Đỗ Phi nói:

- Người có ý muốn mở tiệm inte ở gần đây không phải ít, dù sao cơn sốt phòng game ở cửa Bắc rất nhiều người đều để ý thấy. Nhưng lúc này phí đưa inte vào rất cao, hơn nữa dù sao còn là sự vật mới xuất hiện, có thể rất nhiều người đều do dự -- những thứ này đều chỉ là vấn đề thời gian. Tao và Mông Nhạc thương lượng, lúc này phải suy nghĩ đến cả việc tương lai ngành tiệm inte sẽ cạnh tranh ồ ạt đưa vào...

- Trước đó Mông Nhạc từng có ý nghĩ thuê cả phòng máy trung tâm kế toán của trường vào giờ rảnh. Khả năng này cũng rất nhỏ. Thứ nhất chương trình học máy tính của các viện, các khoa sắp xếp rất chặt, thời gian rảnh còn thừa quá ít, mặt khác các thầy cô của trung tâm kế toán cũng đều là người biết tận dụng triệt để mọi thứ, có chỗ tốt cũng sẽ không để cho người ngoài. Mà hình như thư viện cũng có kế hoạch mở phòng đọc điện tử.

- Ngày hôm qua tụi tao bớt chút thời gian đi làm chút điều tra, cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, suy nghĩ đến tiền thuê của các cửa hàng ngõ Học Phủ vào tương lai. Mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ cùng mở tiệm inte ở đường Mã Liên hoặc địa phương khác có chi phí khác nhau rất lớn. Cũng ý thức được mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ không thể đem ánh mắt dừng ở cung cấp một nơi lên mạng, phục vụ chơi game. Có lẽ ngay từ đầu cần phải suy nghĩ đến vấn đề phân tầng đối tượng sử dụng...

Trương Khác gật đầu, tiệm inte xem như một sản nghiệp sẽ rất nhanh hưng khởi đồng thời sẽ nhanh chóng tiến nhập vào thời ký hoàng kim. Thời kì hoàng kim này cũng chỉ trong thời gian 7-8 năm. Trương Khác chỉ sợ tầm mắt lúc này của Đỗ Phi, Mông Nhạc có hạn, bố cục suy nghĩ quá mức hạn hẹp.

Nghe được Đỗ Phi nói như vậy, họ xem như là sơ bộ tìm được con đường của ngành này rồi, Đỗ Phi cùng Trương Khác lăn lộn mấy năm nay, tầm mắt dù sao cũng phải cao hơn những người khác!

Ăn bò bít tết ở tiệm cơm Tây bên hồ Tử Hà, chạy đến căn tin nhân viên trường thì mỗi người chọn một phần mì xào; Địch Đan Thanh khẩu vị nhỏ, cũng có thể là vì bảo trì hình thể khêu gợi xinh đẹp, chỉ gọi một l-on Fanta nghe bọn Đỗ Phi nói việc mở tiệm inte.

Vừa đến 9 giờ, học sinh ăn khuya còn chưa ùa qua, trong căn tin nhân viên trường cũng không nhiều, cũng tiện cho họ yên tĩnh bàn công chuyện.

Trương Khác ở tiệm cơm Tây còn ăn chưa lửng dạ, cũng không cảm thấy mì xào ở căn tin nhân viên trường kém bò bít tết bao nhiêu, ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nghe Đỗ Phi nói. Nghe Đỗ Phi suy nghĩ đến vấn đề phân tầng người sử dụng, biết họ xem như là đã sơ bộ tìm được con đường cho ngành nghề này rồi.

- Nếu nói tiền thuê cửa hàng của ngõ Học Phủ vào tương lai, quả thật sẽ không quá thấp, cửa hàng tầng thấp nhất, tiền thuê mỗi m² mỗi năm cũng phải 1000 đồng.

Trương Khác còn cầm đũa đút mì vào trong miệng, khi nói nghe giọng có hơi mơ hồ, may mà còn có thể nghe rõ:

- Nếu như đến khu bắc môn Đông Đại một khu dân cư, tiền thuê cùng diện tích có lẽ không đến 1/5, 1/6. Cho dù đến đường Mã Liên tìm mặt tiền cửa hàng mở tiệm inte, tiền thuê cũng rẻ hơn rất nhiều...Muốn mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ, quả thật tụi mày không cụ thể thành phẩm nào chiếm ưu thế. Nhưng học sinh cùng học một trường, có người bởi vì học phí mà tự sát, có người lại mang theo bảo mẫu nhập học. Cái này có lẽ thể hiện tính cực đoan của phân tầng người sử dụng...

Năm 97, ngoài trừ một số các trường đặc biệt như Nông Lâm, Mục Khoáng, cùng các trường sư phạm, các trường đại học khác trong nước đều thực hiện thu phí tịnh quỹ, bình quân tiêu chuẩn thu phí mỗi năm học vượt quá 2400 đồng, xem như là chính thức tiến vào thời kì thu phí cao của đại học. Đối với điều này, bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc lúc này chưa có cảm nhận sâu đậm, những sinh viên nghèo như Thẩm Tiêu từ vùng nghèo khó thì tự thân cảm nhận được.

Trương Khác lấy giọng điệu thoải mái nói ra sự thực như vậy, cũng chẳng qua vì thuận tiện nói rõ tồn tại của tình huống phân tầng người dùng.

Đỗ Phi mới vừa vào đại học đã có ý nghĩ sáng nghiệp, Địch Đan Thanh nghe cũng cảm thấy hứng thú, nghe Trương Khác nói như vậy, mắt liếc y một cái. Cái loại người mang theo bảo mẫu nhập học, chắc có lẽ là chỉ bản thân y.
 
Chương 626: Kế Hoạch Tiệm Internet (2)


Trương Khác liếm liếm dầu trên môi, cầm lấy chai nước trên bàn uống hai ngụm -- ăn mì xào mà ăn nhanh sẽ hơi nghẹn.

Trương Khác lại ra hiệu cho Đỗ Phi, Mông Nhạc tiếp tục nói.

Mông Nhạc nói:

- Còn phải suy nghĩ đến khác biệt về giới tính. Tụi tao đã làm một số điều tra. Ngày hôm qua tụi tao chỉ kịp đi làm khảo sát sinh viên ở Học viện Âm nhạc cùng ĐH Sư phạm. Con gái đa phần hướng tới hoàn cảnh an toàn thoải mái. Như trong phòng máy vi tính ở bắc môn Đông Đại nhìn không thấy bóng dáng của con gái. Những nhân tố như hoàn cảnh phòng máy bẩn, loạn... sẽ trở ngại đến tụi con gái.

- Cái này không sai, nên suy nghĩ như vậy.

Trương Khác gật đầu. Đỗ Phi, Mông Nhạc còn tưởng là y có cao kiến gì, đều nhìn y. Không ngờ Trương Khác nói câu tiếp theo:

- Nhiều gái đẹp, tao không có việc gì cũng có thể đến tiệm inte của tụi mày lên mạng chơi.

Đỗ Phi, Mông Nhạc biết suy nghĩ đến điểm nà rất thích. Trong tiệm inte toàn là tụi nam sinh đi dép lê, gác chân lên ghế rung đùi, Trương Khác đương nhiên không có hứng thú mấy. Nếu như tạo ra hoàn cảnh có thể hấp dẫn nữ sinh của Học viện Âm nhạc cùng ĐH Sư phạm. Nghĩ lại cũng cảm thấy thoải mái.

Nói đi cũng phải nói lại, nhiều gái đẹp, còn sợ không thể hấp dẫn tụi con trai đến tiệm sao? Năm đó, còn không phải là thường lôi kéo Mông Nhạc, Đỗ Phi đi tìm mấy tiệm inte có nữ sinh của Học viện Âm nhạc, ĐH Sư Phạm thường đến? Đương nhiên, Mông Nhạc, Đỗ Phi không thể có được ký ức như vậy.

- Cứ như vậy đi nha?

Kiến nghị của Trương Khác thực sự khiến người rất bất đắc dĩ, Đỗ Phi hình như cũng nhận rõ ý đồ của Trương Khác muốn buông tay để hắn đi làm. Hắn cũng không trông chờ vào Trương Khác nhiều lắm. Thật ra ở sâu trong nội tâm Đỗ Phi cũng muốn nghiêm túc thử nghiệm một chút. Trông chờ vào Trương Khác nghiêm túc giúp hắn, ít nhiều cũng có cảm giác làm chơi chơi.

- Cứ như vậy đi, tao còn có ý nghĩ gì càng cao thượng hơn hay sao?

Trương Khác cười cười, mở ra tay, hỏi Đỗ Phi:

- Có dự thảo sơ bộ gì hay chưa?

- Ừm, đang làm. Mông Nhạc còn muốn ở Wittle lĩnh hội thêm vài ngày. Tao định rút khỏi trước, có chút ý nghĩ còn chưa thương lượng với Mông Nhạc. Nếu mày hỏi, tao sẽ báo cáo trước một con số đại khái...,Đỗ Phi nói.

Đỗ Phi trà trộn vào tiệm inte Wittle cũng sắp nửa tháng rồi. Người có ngộ tính cao lại chăm chỉ, chỉ thời gian nửa tháng cũng đủ rồi. Lại nói Wittle xem như tiệm inte chính quy đầu tiên của Kiến Nghiệp.

Bản thân nó có rất nhiều thứ mang tính chất thử nghiệm. Hình thức hiện có của Wittle rất nhiều không chỗ không thích hợp, then chốt vẫn là xem bọn Đỗ Phi tự tìm tòi lĩnh hội đạo kinh doanh.

Đỗ Phi không đến tiệm inte làm nữa, rút khỏi trước, chính là muốn chính thức đem tiệm inte trở thành hạng mục để triển khai hoạt động.

Đỗ Phi móc từ trong túi mang bên mình ra một quyển vở, trên đó tràn ngập chữ số cùng chữ nghĩa lộn xộn, còn có sơ đồ lộn tùng phèo. Mấy thứ này, ngoại trừ bản thân Đỗ Phi, những người khác rất khó nhìn ra. Đỗ Phi lật một hồi, đại khái xem qua một chút ý nghĩ của hắn mấy ngày qua, sau khi xác thực mới nói:

- Tiệm 1000 mét vuông, dự toán phải 4 triệu...

- ẶC!

Hai ngày này, Mông Nhạc một ngày một đêm hưng phấn thảo luận rất chi tiết mở tiệm inte. Hắn có một mộng tưởng, đột nhiên trong đại học có thể đi thực tiễn, theo đuổi, luôn có hưng phấn khó có thể khống chế. Mông Nhạc cũng cảm giác trong hai ngày này, tốc độ ngôn ngữ của mình nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng còn chưa kịp cùng Đỗ Phi thảo luận quy mô tương lai của tiệm inte. Mông Nhạc chung quy cho rằng tiệm inte trên dưới 100 mét vuông tại ngõ Học Phủ đặt 40-50 máy, đã tương đối khó lường rồi. Không ngờ Đỗ Phi mở miệng cái đã dự toán 4 triệu.

Hắn có phần giả điên, muốn mở miệng, cũng không biết chen vào nói thế nào mới tốt. Mấy ngày này tiếp xúc, hắn cũng hiểu được Trương Khác, Đỗ Phi không phải là xuất thân gia đình bình thường, thế nhưng 4 triệu, đối với sinh viên năm 97 mà nói, hình như cũng quá khó tin rồi. Trong nhà ai sẽ cầm 4 triệu mà không nghiêm túc?

Thấy Mông Nhạc ra vẻ giật mình, Trương Khác vỗ vai hắn, quay sang Địch Đan Thanh cười nói:

- Không cần phải suy nghĩ đến vấn đề tài chính, chị Địch đây là một phú bà đấy...

Địch Đan Thanh cười quyến rũ, nói:

- Lại ngại tôi chuyện gì, tôi ngồi ở đây coi như nghe kể chuyện thôi mà.

Thấy bộ dạng của Trương Khác, Địch Đan Thanh đều xem thường đối với con số 4 triệu này, Mông Nhạc cũng yên lòng. Trước đây hắn còn dự định muốn cùng Đỗ Phi hợp tác kinh doanh tiệm inte này, nghe được lúc này Đỗ Phi nói ra quy hoạch chân chính trong lòng hắn, cũng hiểu được mình lúc này chỉ có thể là hiệp trợ hắn mà thôi. Dù sao hạng mục 4 triệu vẫn chưa phải vào lúc này hắn có thể cùng người khác gánh vác được.

Trương Khác quay sang Đỗ Phi nói:

- Nói tường tận một chút đi, chị Địch ở đây, không chừng hứng thú lên sẽ chỉ điểm cho tụi mày đấy.

- Phí thuê tiệm mỗi năm cần 800 ngàn, phí trang trí cần 400 ngàn, 400 bộ thiết bị đầu cuối terminal, cùng phí dụng đồ đạc cần 2 triệu. Thiết bị inte cùng mạng điện tổng hợp 150 ngàn, phí giám thị ngành nghề cùng kéo đường dây riêng 350 ngàn. Những thứ này đều là hạng mục chính. Mặt khác còn cần vốn lưu động 20 ngàn.

Đỗ Phi đại khái báo ra con số dự toán, nằm trong khoảng 4 triệu. Lại thấy hắn lật quyển vở trong tay thêm vài tờ, nói tiếp:

- Chi tiêu đưa vào hoạt động bao gồm lương công nhân, phí điện nước, phí thuê bao, thuê tiệm, giao tiếp, thuế, thiết bị hao mòn, v..v., những thứ này còn chưa có thời gian làm kế hoạch. Kinh doanh theo chế độ hội viên, tiền giờ sẽ chia hai loại tiêu chuẩn hội viên cùng không hội viên. Ngoại trừ thu nhập chính là tiền giờ, còn có thu nhập bán đồ uống, cũng là một khoản đáng kể. Tụi tao quan sát ở Wittle, có khoảng 40% khách hàng yêu cầu mua đồ uống.

- Mặt khác, tao cùng với Mông Nhạc thương lượng, ngõ Học Phủ cũng tính là quảng trường thương nghiệp, hơn nữa tiệm inte của chúng ta chủ yếu nhằm vào những người ở phụ cận trường đại học, rất có giá trị đưa vào quảng cáo, cho thuê chỗ quảng cáo. Có thể suy nghĩ đưa vào hoạt động thu nhập...

- Woa, suy nghĩ đến cả cho thuê chỗ quảng cáo nữa.

Trương Khác cũng không ngờ Đỗ Phi cùng Mông Nhạc quả thật có thể từ hai thợ giày thối gộp lại thành một Gia Cát Lượng, cũng có thể là tầm mắt của Đỗ Phi khiến cho tư duy của họ càng phát huy hơn.

Tiệm inte mà họ suy nghĩ quả thật là hình thức ban đầu của khái niệm tiệm inte mà đến năm 2000 trong nước mới xuất hiện. Đáng tiếc sản phẩm hiện nay của Ái Đạt không phải là nhằm vào quần thể trường đại học, trên mặt này không thể trực tiếp giúp họ một phát. Đã có ý nghĩ này, công tác chung quy có thể bắt đầu từng điểm một. Trương Khác gật đầu tán thưởng bọn Đỗ Phi:

- Được đấy, ý nghĩ này rất hay, nghe đến bây giờ, tao cũng cảm thấy tiệm inte này rất có triển vọng rồi đấy.

Không biết Mông Nhạc nhận được tán thưởng của Trương Khác thì đắc ý đến cỡ nào, nhưng Đỗ Phi lại lòng tin tăng gấp bội:

- Mặc dù có kế hoạch, những việc phải làm rất lộn xộn, mua máy, trang hoàng, thủ tục kinh doanh, tùm lum. Tao còn muốn tìm người của Học viện Thông Tin làm một cái hệ thống quản lý tính phí cùng với quản lý hội viên. Ngoài ra còn có rất nhiều việc chưa suy nghĩ đến không biết lúc nào lại chui ra. Ngày mai, mày có thời gian thì đi cùng tụi tao xem tiệm đi?
 
Chương 627: Ý Nghĩa Của Thực Tiễn


- Được, dù sao thì tao cũng rảnh nhiều...

Trương Khác sảng khoái đáp ứng, dù sao thì cũng là chạy tới chọn một nơi, nói một tiếng với Thiệu Chí Cương mà thôi, cho dù không thể cho thuê, Thiệu Chí Cương có thể nói cái gì?

- Cũng là các cậu tốt, tuổi còn trẻ là có thể thực tiễn mộng tưởng của mình...

Địch Đan Thanh cảm khái, sở dĩ Đỗ Phi có thể làm việc này, còn bởi phía sau có một người như Trương Khác chống lưng, bằng không thì, năng lực của Đỗ Phi có lớn, hắn tìm 4 triệu tài chính ở đâu để bắt đầu công việc.

- Còn phải nhờ chị Địch đây chỉ giáo chứ.

Đỗ Phi cười nói.

Đưa Địch Đan Thanh về khách sạn, bọn Trương Khác trở về khu KTX ở phía đông.

Mông Nhạc không trở về KTX ngay. Mặc dù Trương Khác, Đỗ Phi đều là tân sinh mới vào học, nhưng ý thức được tầm mắt, kiến thức của họ, vượt trên mình rất nhiều, hắn muốn đi vòng qua núi Hợp Hoan, từ từ đi nói thêm một chút chuyện.

Đi tới gần Phòng nước sôi, Trương Khác đi tới trước tường áp-phích, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, áp-phích dán trên tường lại thay đổi một nhóm mới, những vẫn là áp-phích của các tổ chức học sinh chiêu tân chiếm đa số.

- Hàng năm các tổ chức học sinh của ĐH Đông Hải đều chiêu tân vào lúc này nhỉ...

Trương Khác nhẹ giọng cảm khái.

- Này, mày dự định vào hiệp hội nào chơi đây.

Mông Nhạc đùa:

- Có cần tao đề cử cho mày một hiệp hội nhiều gái đẹp không?

- Những hiệp hội nào có gái vào, không phải đều là nhóm của mấy người năm cuối sao, nào còn phần cho bọn tân sinh như tụi mình? - Trương Khác cười nói.

Đỗ Phi nói:

- Theo tao còn không bằng tự mình tổ chức một hiệp hội, chiêu mộ hết gái đẹp vào, lúc đó mới khí phách...

Hắn lại có phần tiếc nuối:

- Chắc tao cũng chẳng rảnh được như vậy.

Hắn cũng không rảnh mà đi chịu cơn giận không đâu của người khác, điểm này cũng càng lúc càng học của Trương Khác.

- Ai nói mày không rảnh?

Trương Khác xoay người lại nhìn Đỗ Phi và Mông Nhạc:

- Mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ đối với tụi mày càng nhiều là có ý nghĩa thực tiễn. Đã như vậy, vì sao không thể làm cho tinh thần thực tiễn quán triệt đến cùng chứ?

- Ừm.

Đỗ Phi nhéo nhéo mũi, suy xét lời Trương Khác nói.

- Mày cũng nói là toàn bộ mọi việc phải làm rất lộn xộn, còn có rất nhiều chuyện có thể là hiện tại tụi mày cũng không ngờ được. Bằng vào hai tụi mày, rất khó chiếu cố mọi chuyện chu đáo được, cho dù thêm cả tao cũng không được.

Trương Khác xỏ tay vào túi quần, nhìn hai người Đỗ Phi, Mông Nhạc, hy vọng họ khai thác bố cục thêm một chút:

- Nhưng tụi mày cần nhân thủ kiểu nào. Ở trong Đông Đại tìm không được? Then chốt là tụi mày làm sao đào ra được người mà tụi mày yêu cầu kìa. Sau khi đào ra, còn phải tổ chức cho hữu hiệu! Cách nghĩ của tụi mày chính xác, quả thật không cần phải hạ thấp bản thân cùng tiêu chuẩn với các phòng máy vi tính khác, phải đi làm một số công tác có ý nghĩa khai thác...

Nghe xong những lời này của Trương Khác, Đỗ Phi giống như đề hồ quán đỉnh, sửng sốt một lát, mới chần chờ nói:

- Ý của mày là tổ chức một hiệp hội mới, đều lấy danh nghĩa chiêu tân lừa gạt nhân thủ yêu cầu vào hiệp hội, đem mở tiệm inte làm thành hoạt động của hiệp hội, phân chia toàn bộ các phân đoạn cho các thành viên của hiệp hội đi làm?

- Đừng có nói lừa gạt khó nghe như vậy.

Trương Khác nở nụ cười. Dù sao Đỗ Phi cùng mình lăn lộn ba năm, có một số việc từ một điểm nhìn thấu ngay. Nhưng Mông Nhạc có lẽ nhất thời theo không kịp cách nghĩ của mình, cười nói với hắn:

- Có chút ý nghĩ khả năng sẽ cổ quái một chút, nhưng không thể phủ nhận rất có ý nghĩa thực tiễn. Mày là lo lắng trong trường học sẽ có mấy thằng ngoan cố sẽ đến cản trở?

- Đúng vậy, thành lập tổ chức học sinh mới, cũng không phải dễ dàng, đặc biệt là dùng để làm việc riêng.

Mông Nhạc nói:

- Nhưng ý nghĩ này quả thật rất tuyệt, cho dù trường học không đồng ý, chúng ta cũng có thể lén lút đi làm...

- Cũng không phải không có ý nghĩa tích cực hướng lên.

Trương Khác nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian KTX tắt đèn rồi, y nói với Mông Nhạc:

- Thời gian không còn sớm nữa. Buổi tối mày vẫn đến chỗ tao và Đỗ Phi ngủ chen nhau trên giường hả?

- Tao ngủ sàn nhà được rồi...

Nói thật, đột nhiên làm cho Trương Khác hướng đầu óc đến một khái niệm hoàn toàn mới, Mông Nhạc cũng hoài nghi bản thân về KTX ban đêm có thể ngủ được không.

Bia, đồ uống trong KTX không còn nhiều, ba người vòng đến cửa hàng mua một túi đồ rồi trở lại.

Biết Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn có chuyện chưa nói xong, trở lại KTX, Trương Khác liền dẫn họ chạy lên sân thượng, miễn ảnh hưởng tới mình. Trương Khác nhìn tư liệu một lát, lại gửi một email cho Đường Thanh, rất nhanh liền buồn ngủ.

Tắm xong định đi ngủ, cách cửa sổ thủy tinh Trương Khác thấy Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đang trò truyện rất rôm rả, còn đối chiếu viết viết lên giấy. Một lúc, Đỗ Phi đi vào xách máy tính ra ngoài. Trương Khác không quản họ nữa, kéo tấm chăn chùm lên đầu ngủ.

Ngủ đến lúc trời sáng, thấy hành lang trên sân thượng còn sáng đèn. Hai tiểu tử kia còn hăng hái bừng bừng ngồi trên đó thương lượng. Trương Khác thở dài một hơi, cũng không biết lúc nào mình được như họ làm việc hăng hái như vậy.

Trương Khác chạy qua đẩy cửa ra, hỏi họ:

- Còn chưa ngủ hả? Mọi việc cũng không phải một ngày là có thể làm hết.

- Mày nói tụi tao làm một cái Hiệp hội Sinh viên sáng nghiệp thì thế nào? - Đỗ Phi hỏi Trương Khác: - Dù gì cũng phải có một danh nghĩa hiên ngang lẫm liệt, Mông Nhạc tới cùng là xuất thân chủ tịch Hội Sinh viên. Tụi tao đã nghĩ ra bảy tám phần của chương trình rồi. Mày có muốn xem không? - Đỗ Phi chuyển máy tính qua, xoay màn hình về phía Trương Khác.

- Nghe mày nói là được rồi...

Trương Khác vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ:

- Tao không có tinh thần như tụi mày đâu, lúc này nhìn còn mơ hồ đây này.

- Nghe xong mày nói, tao phát hiện, tư duy của chúng ta vẫn không đủ khai thác. Rất nhiều chuyện, như thiết kế tiệm inte, chúng ta có thể liên hợp với Hội Sinh viên của Học viện Kiến trúc, Học viện Thông Tin làm một phương án thiết kế. Công tác phương diện này, Mông Nhạc có nắm chắc. Hệ thống quản lý tính phí của tiệm tiệm inte, cũng có thể mời Hội Sinh viên của Học viện Thông Tin tổ chức thi đấu đến mở rộng, cuối cùng chọn ra tác phẩm xuất sắc. Cho dù tác phẩm xuất sắc còn chưa thể thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, cũng có thể trên cơ sở này tiếp tục mở rộng.

- Tiệm Inte sau đó đưa vào hoạt động bình thường, cũng có thể lấy danh nghĩa hỗ trợ nhưng sinh viên khó khăn mà tổ chức nhân viên -- nói chung chúng ta sẽ thanh toán tiền lương nhất định là được rồi, tránh ảnh hưởng đến vấn đề học tập của những người này. Có thể tổ chức càng nhiều nhân viên, cũng thuận tiện sắp xếp lớp học. Tụi tao cũng suy nghĩ đến tiệm Inte vào kì nghỉ sẽ vắng khách, nhưng có thể tổ chức sinh viên của Học viện Thông Tin lợi dụng tiệm Inte cùng thiết bị để làm lớp huấn luyện vi tính vào kì nghỉ này... Việc này, đặt ở dưới cơ cấu của tiệm Inte, nhưng có thể lấy danh nghĩa của Hiệp hội Sinh viên sáng nghiệp đi làm. Mày nói làm vậy có được không?

- Được, trước tiên không thảo luận cái này, tụi mày nhanh đi ngủ đi. Sáng còn phải đi xem tiệm nữa!
 
Chương 628: Bí Mật Của Mông Nhạc


Để họ ngủ 5 giờ. Đến 10 giờ sáng, Trương Khác từ văn phòng khóa trở về KTX đánh thức Đỗ Phi và Mông Nhạc, y cùng Lương Quân đã hẹn nửa giờ nữa đợi ở bên đông môn.

Tân đông môn của ĐH Đông Hải cũng đã xây được bảy tám phần, đường đang lát đá, đi lại đã không thành vấn đề. Con đường đi ra khỏi tân đông môn rất ngắn, chỉ hai ba trăm mét.

Con đường này chia khu nhà ở Thanh niên làm hai, tầng trệt của ngu nhà hai bên đường đều là cửa hàng. Nhưng phải đợi khu nhà chính thức bắt đầu đưa vào sử dụng, những cửa hàng này mới có thể hoạt động.

Mông Nhạc gặp qua Lương Quân mới biết Trương Khác, Đỗ Phi cùng chủ thầu xây dựng của ngõ Học Phủ có quan hệ không bình thường. Lương Quân là anh họ của Trương Khác, lại là quản lý hạng mục của công trình cải tạo ngõ Học Phủ, tuổi tác còn trẻ, cũng chỉ hơn mình vài tuổi -- sau khi quen thuộc mới biết chỉ hơn mình 4 tuổi.

Sau khi tốt nghiệp công tác mới hai năm, rất khó tưởng tượng một công ty địa ốc sẽ giao một hạng mục lớn cho người trẻ như thế quản lý -- Trước đây Thiệu Chí Cương, Trương Tri Phi đều tự mình ở chỗ này theo sát, lúc này tới gần giai đoạn chót, Trương Tri Phi về Hải Châu, Thiệu Chí Cương đích thân đến phía nam xây dựng mấy phòng thí nghiệm trọng điểm, mới giao lại phần lớn sự vụ ở đây cho Lương Quân quản lý.

1000 mét vuông là khu đất rất lớn. Như Tôn Tịnh Mông chọn khu đất để khai trương lại 1978 còn chưa đến 400 mét vuông.

Nếu Đỗ Phi muốn mở tiệm Inte, cho dù hắn một phân tiền thuê tiệm mặt bằng cũng không trả, địa phương cũng phải cho hắn lựa chọn -- hắn đã minh xác nói trước khi buông tha nhận lời chia cho hắn cổ phần. Một miếng đất đó ít nhất cũng hơn 10 triệu, thế nào cũng phải bồi thường một chút cho hắn.

Nếu Đỗ Phi đã chọn ra con đường của mình, tự nhiên cũng sẽ không tự mình phá hư quy tắc, tất cả đều đi theo trình tự chính quy. Chỉ cần như vậy, những thứ thuộc về bản thân hắn thì mới rõ ràng.

Lựa chọn mặt tiền cửa hàng rất đơn giản, đơn giản ngoài tưởng tượng của Mông Nhạc. Ba người họ đến nơi nhìn một chút, cảm thấy thích hợp liền lựa chọn. Đợi một lúc, Lương Quân bảo người cầm qua hợp đồng cho họ ký, cũng căn bản không đề cập tới việc tiền thế chấp hay không.

Tiền thuê bắt đầu tính từ ngày hoạt động. Trước cuối tháng 10 tiến hành trang hoàng, Thế Kỷ Cẩm Hồ còn hỗ trợ mỗi mét vuông 200 đồng phí trang hoàng -- cái này cũng không phải là chiếu cố thêm cho Đỗ Phi, mà là khoản tiền bồi thường dành cho toàn bộ cửa hàng thuê ở ngõ Học Phủ, trong thời gian chỉ định với tiêu chuẩn khác nhau.

Từ chỗ Lương Quân lấy được bản vẽ kết cấu của cửa hàng, nhóm Trương Khác lại từ đông môn trở lại trường. Mông Nhạc hỏi Trương Khác:

- Thế Kỷ Cẩm Hồ chắc không phải là của anh họ mày chứ, sao không xem chúng ta muốn cái gì, liền cho chúng ta ký hợp đồng vậy?

- Tuy không phải, nhưng cũng gần như là vậy.

Trương Khác cười cười:

- Chú họ tao đều là ông chủ của Thế Kỷ Cẩm Hồ. Mày nói ký hợp đồng thuê, họ muốn xem chúng ta lấy cái gì làm bảo đảm?

Mông Nhạc chép miệng, nghĩ thầm lẽ nào ngày hôm qua nhắc tới 4 triệu mở tiệm Inte, Trương Khác không nháy mắt đến một cái, như thế xem ra, gia cảnh nhà y chẳng phải còn lợi hại hơn?

Trở lại KTX, Trương Khác cầm ấm nước chuẩn bị pha cafe, bảo Đỗ Phi từ trong ngăn kéo của y lấy tài liệu ra cùng với Mông Nhạc xem trước.

Không gian KTX thường nhỏ hẹp, trên sân thượng rộng rãi liền trở thành không gian nho nhỏ cho họ nghỉ ngơi. Đỗ Phi còn đặt thêm một bồn văn trúc, một hồ cá, một bể nuôi rùa ở trong góc.

Trương Khác bưng cafe lên sân thượng, kéo một cái ghế mây ngồi xuống, nhàn nhã nhìn bầu trời trong xanh, gió nhẹ, mây mờ ở phương xa.

Mông Nhạc cầm sấp tài liệu trong tay, kinh ngạc hỏi Trương Khác:

- Thứ này sao ở trong tay mày?

- Sao hả, mày cũng biết kế hoạch khai phát trò chơi của CLB Côn Trùng hả?

Trương Khác hỏi.

Phần tài liệu này là kế hoạch khai phát trò chơi [Tam quốc liệt truyện], cùng với báo cáo ước định kỹ thuật mà công nhân của trung tâm sáng nghiệp đầu tư liên hợp với Thi Xuân Phong cho ra thị trường.

- À, đương nhiên rồi, cuối năm ngoái khi thiết lập trò chơi, tao cũng có tham gia thảo luận. Nhưng họ đề xuất với Vườn Sồi hạng mục khai phát huy động vốn đã loại bỏ toàn bộ nhân viên phi kỹ thuật, cho nên không thấy tên tao ở trên đó..." - Mông Nhạc giải thích

- Mày cũng là thành viên của CLB Côn Trùng?

Trương Khác kinh ngạc hỏi, y quả thật vẫn chưa biết chuyện Mông Nhạc là thành viên của CLB Côn Trùng.

- Trước đây thôi. Hiện tại rời khỏi rồi...

Mông Nhạc liếm liếm môi.

Trương Khác vỗ đầu, nghĩ cũng hiểu được. Không ngờ Tịch Nhược Lâm có ảnh hưởng với hắn sâu như vậy. Sự kiện tình yêu trên mạng một năm sau nói không chừng chỉ là vết thương chưa lành mà thôi.

- Vườn Sồi cùng với quỹ đầu tư sáng nghiệp tương ứng của Vườn Sồi viên khu sáng nghiệp đều là cơ cấu thuộc tập đoàn Ái Đạt. Công ty mẹ của tập đoàn Ái Đạt là Hải Châu Cẩm Hồ. Chủ thầu xây dựng của Vườn Sồi cùng với ngõ Học Phủ, khu nhà Thanh niên là Thế Kỷ Cẩm Hồ, về phần giữa hai người có quan hệ gì, tự mày suy nghĩ đi...

Trương Khác cũng không muốn nói ra tỉ mỉ mọi việc, sợ làm sợ Mông Nhạc, lại cười nói:

- Có một số việc mày biết là được, đừng có cầm đi tùy tiện lấy lòng con gái.

- Ai đi làm vậy.

Mông Nhạc cũng không truy nguyên, cười nói:

- Trong nhà hai tụi mày rất giàu đấy.

- Giàu là Trương Khác, không liên quan tới tao.

Đỗ Phi vội vàng chối bỏ bản thân.

Trương Khác cười cười:

- Hạng mục tiệm Inte của tụi mày phải có một số thứ có tính khái niệm cùng sáng nghiệp ở bên trong. Tao có thể để Vườn Sồi cung cấp 10 triệu tài chính sáng nghiệp cho tụi mày... Về phần kế hoạch khai phát trò chơi...

Trương Khác chỉ vào tài liệu trong tay Mông Nhạc:

- Đại quyền sinh tử sẽ giao cho tụi mày. Tụi mày cảm thấy có thể, thì từ 10 triệu tài chính sáng nghiệp lấy tiền đầu tư, nếu như không thể, thì trực tiếp loại bỏ. Nhưng, mày chí ít có thể chạy tới nói cho thành viên của CLB Côn Trùng, cách làm loại bỏ thành viên phi kỹ thuật tuyệt đối là một quyết định sai lầm!

- Có phải rất sảng khoái không hả?

Đỗ Phi nháy mắt đẩy Mông Nhạc. Hắn biết tiểu tử này có tâm tư đối với Tịch Nhược Lâm không phải là một ngày hai ngày, nhớ tới tình cảnh khi vừa mới khai giảng cùng Tịch Nhược Lâm, thành viên CLB Côn Trùng gặp nhau tại căn tin trường, cái tụi tâm cao khí ngạo kia căn bản là không hiểu được một phần nhân sinh nho nhỏ của họ, căn bản là bị thao túng ở trong tay người khác.

- Thực sự có thể sao?

Mông Nhạc hơi khó tin, nghĩ đến lúc trước bởi vì không phải xuất thân học máy tính, cống hiến đặt ra đối với trò chơi bị phủ nhận hoàn toàn. Lại bởi vì nhân tố của Tịch Nhược Lâm nên không vào BBS, ít nhiều có chút chán nản, ít nhiều có chút không phục. Lúc này đương nhiên có cảm giác lâng lâng.

- Đương nhiên, có cái gì không thể?

Trương Khác cười nói:

- Cái này vốn chính là kế hoạch thương nghiệp bị Vườn Sồi loại bỏ. Bọn tao cũng chỉ là cho họ thêm một lần cơ hội mà thôi. Nhưng mà, đừng có bị vài ba câu của Tịch sư tỷ thì khai tụi tao đi ra -- dù sao thì tao sẽ không thừa nhận thành viên của CLB Côn Trùng ít nhiều có vẻ tâm cao khí ngạo.
 
Chương 629: Cảm Giác Bị Vứt Bỏ


Trương Khác cũng có thể lý giải, nhưng lúc đầu nhóm người ở BBS ĐH Đông Hải có năng lực đều rất xuất chúng, tâm cao khí ngạo không thể tránh được.

Muốn tổ chức Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp, Đỗ Phi đứng ra không được, lực ảnh hưởng quá nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ dụ được mấy tân sinh gia nhập. Nhưng không có nhân thủ lập tức khả dụng.

Mông Nhạc ở trong trường này đã hai năm, nếu chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, lại là nòng cốt của Hội Sinh viên, cộng thêm năng lực giao tiếp cá nhân của hắn, năng lực tổ chức rất mạnh, hắn mới là nhân tuyển thích hợp nhất lúc này đứng ra tổ chức hiệp hội sáng nghiệp.

- Có thể lấy danh nghĩa của Vườn Sồi làm việc rồi.

Đỗ Phi cảm khái. Hắn chưa hề bởi vì việc tài chính mà lo lắng qua, nhưng cũng không nghĩ đến Trương Khác sẽ an bài tài chính từ trong quỹ đầu tư sáng nghiệp Vườn Sồi:

- Nhiều sự tình đều thuận lợi rồi, chắc hẳn thành lập một Hiệp hội sáng nghiệp cũng sẽ không có trở lực gì.

Đỗ Phi cầm lấy phần tài liệu trong tay Mông Nhạc, nói với Trương Khác:

- Nếu đã giao hạng mục cho tụi tao rồi, có phải cũng nhượng lại Thi Xuân Phong cho tụi tao không?

- Thi Xuân Phong lương một năm 200 ngàn cộng thêm hoa hồng, hiện tại tụi mày có thể sử dụng được không?

Trương Khác cười cười, y để Thi Xuân Phong trực tiếp gia nhập đoàn đội quản lý của Quỹ đầu tư mạo hiểm, phụ trách công tác phương diện ước định tổ chức kỹ thuật, nhân tài như vậy lúc này ném cho Đỗ Phi, ít nhiều có chút chà đạp:

- Có chuyện gì cần hỗ trợ thì trực tiếp liên hệ với hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt đâu.

Đỗ Phi sờ sờ mũi, cười xấu hổ. Trước khi hắn kế hoạch cho tiệm Inte tìm hai quản lý, lương một năm chưa từng dự định vượt quá 20 ngàn. Hiện tại nếu muốn làm hiệp hội sáng nghiệp, thì phải đào móc tài nguyên nhân lực của ĐH Đông Hải, trong lòng hắn còn áp chế xuống phần dự toán này. Lương một năm cộng thêm 20 vạn hoa hồng, quả thật không phải hiện tại hắn có thể mời được.

- Được rồi, tao sẽ gọi điện thoại cho chị Triệu, hiện tại tụi mày có thể đến viên khu sáng nghiệp tìm chị ấy lấy hợp đồng đầu tư cùng giấy trao quyền...

Trương Khác vỗ tay một cái:

- Tao có thể giúp tụi mày đến đây thôi -- nói đi cũng phải nói lại, sau khi hiệp hội sáng nghiệp thành lập, có thể cho tao danh hiệu quản lý được không? Nói chung, sau này tụi mày muốn tổ chức hoạt động thú vị gì, không có một danh hiệu, cũng không tiện trà trộn vào, tụi mày nói đúng không?

- Yên tâm đi, tao sẽ không phá hư đại kế tán gái của mày đâu. Chỗ Đường Thanh, tao cũng giúp mày gạt không nói...

Đỗ Phi cười nói. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc, liền nắm lấy cổ áo Mông Nhạc, nói:

- Trước đây mày cũng là thành viên của CLB Côn Trùng, vậy trong vũng bùn cũng nhất định có nick Pháp sư rồi?

- Đương nhiên rồi, nick của thành viên CLB Côn Trùng đều là côn trùng, nick đó của tao còn có level cao nhất đấy...

Mông Nhạc ra vẻ đắc ý nói.

- Vậy là tốt rồi.

Đỗ Phi kéo Mông Nhạc vào trong phòng, rồi mở máy tính lên:

- Mau, mau, lấy nick côn trùng của mày login vào, tao muốn đi đồ sát...

Hắn còn nhớ rõ mối hận bị Cách Cách Vu chém bảy lần.

Vưa login vào trùng hợp thấy Cách Cách Vu đang tung tăng ở trên bãi cỏ trước Bàn Nguyệt cung, Đỗ Phi điều khiển còn chưa thuần thục, liền kéo Mông Nhạc ngồi xuống, la to:

- Mau giết, giúp tao chém nó...

Tịch Nhược Lâm giật mình nhìn phụ đề màu xanh trên desktop: "Bạn bị Thanh Phong kiếm của con cọp che mặt đâm xuyên ngực, vết thương thấu xương..."

Nhớ tới tình cảnh trước đây con cọp che mặt cùng Cách cách vu ở trước Bàn Nguyệt cung nói chuyện, khi thấy trên màn hình desktop nhảy ra hàng chữ này, phản ứng trong sát na của cô là đang suy nghĩ account côn trùng của Mông Nhạc đã bị người khác hack rồi.

Nhưng ai lại hack được tài khoản không phải người bình thường có thể nhớ được của hắn, càng không cần nói yêu cầu phải có trí nhớ siêu quần mới có thể nhớ được password?

Màn hình desktop lại xuất hiện hàng phụ đề màu xanh: "Thanh Phong kiếm của con cọp che mặt liên tục đâm xuyên đầu bạn, bạn đã rơi vào trạng thái trọng thương máu chảy không ngừng, con cọp che mặt dữ tợn quay về bạn nở nụ cười..."

Nếu không phải lúc này Ngụy Đông Cường đẩy cửa đi vào văn phòng khóa, Tịch Nhược Lâm muốn chạy tới nắm lấy Mông Nhạc hỏi xem tới cùng là chuyện gì? Lúc này phòng máy tính trong trường còn rất ít, tìm người của CLB Côn Trùng là rất dễ có thể tìm được chỗ Mông Nhạc lên mạng.

Phụ đề xanh biếc tiếp tục hiện lên: "Bạn nằm chết trên bãi cỏ xanh tươi bao phủ bởi ánh trăng như nước ở trước Bàn Nguyệt cung, máu me đỏ lòm chảy vào hố, bị cỏ dày như nệm che lại..."

Đoạn văn tự miêu tả của vũng bùn còn là Mông Nhạc lúc trước viết ra, thấy được đoạn văn tự này dần dần hiện ra, Tịch Nhược Lâm có một loại cảm giác luống cuống, bị vứt bỏ.

Sáng sớm Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đi tìm Triệu Tử Lâm lấy hợp đồng đầu tư cùng giấy trao quyền, có mấy thứ này, mới có thể tìm trường học thương lượng việc ủng hộ hiệp hội sáng nghiệp.

Trương Khác cũng không quản họ, chỉ phụ trách gọi điện thoại cho Triệu Tử Lâm nói chuyện này, bảo Triệu Tử Lâm phối hợp với họ là được.

Khi Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn đang ở trong KTX vùi đầu thảo luận phương án, Trương Khác nói với họ một câu:

- Giai đoạn trước không cần thiết tỉ mỉ quá, thành lập hiệp hội sáng nghiệp còn có thể tiếp thu ý kiến mọi người.

Trương Khác vừa nói xong liền chạy đến văn phòng khóa, xem có áp phích cần y viết hay không.

Buổi sáng không thấy Tạ Tử Gia, cũng không biết cô ta chạy long nhong đi đâu rồi, nhưng chắc có lẽ Tạ Tử Gia khó tránh khỏi có cảm giác đau đầu thôi -- Tạ Tử Gia không ở văn phòng khóa, Đỗ Phi lại lo việc của mình, chỉ còn thiếu nhân thủ biết viết chữ bút lông. Trương Khác vẫn phải sắn tay áo lao vào giúp một tay.

Không có chuyện khác, Trương Khác chạy tới chỗ Tịch Nhược Lâm lấy bản copy báo cáo quân huấn, nhìn ra được tâm tình của Tịch Nhược Lâm có chút bất thường. Cô không biết buổi trưa là Đỗ Phi lại dùng nick côn trùng của Mông Nhạc pk với cô, sau khi bị "về thành dưỡng sức" thì rất nhanh logout, cũng không biết trong lòng cô nghĩ thế nào.

Còn lại một tuần cuối cùng quân huấn sẽ kết thúc, các tân sinh ăn không ngồi rồi trong văn phòng khóa bởi vì các loại nguyên nhân không thể tham gia quân huấn có hơn 10 người, Trương Khác biết còn có rất nhiều người căn bản không đến văn phòng khóa báo danh.

Có được thẻ mượn sách, thời gian rảnh rỗi không cần phải lang thang ở văn phòng khóa nữa. Lại ngồi thêm vài phút, nói chuyện một lúc với Tiêu Xuân Minh, Trương Khác lại chạy đến phòng đọc sách.

Đến hoàng hôn, Trương Khác nhìn ánh mặt trời chiều lần thứ hai chiếu vào trang sách, cảm giác được hơi đói, ĐTDĐ rung lên, còn tưởng rằng Đỗ Phi tìm y ăn cơm tối, vội vàng xếp sách lên giá rồi đi ra phòng đọc nghe điện thoại.
 
Chương 630: Náo Nhiệt


- Mọi việc xử lý thế nào rồi, có phải mời tao ăn cơm không vậy?

Trương Khác trong điện thoại hỏi Đỗ Phi.

- Mẹ nó, sự tình còn rối rắm hơn tụi tao tưởng. Có phải mày đã sớm nghĩ đến có tình huống như vậy phát sinh hay không? Trước đó cũng không nói một tiếng, hại tụi tao phải cuống cuồng lên...

- Ha ha, đó chỉ trách tụi mày rất non...

Trương Khác vừa đi ra ngoài, vừa nói điện thoại:

- Nói một chút xem, đã xảy ra chuyện gì rồi?

- Lấy được hợp đồng đầu tư cùng giấy trao quyền từ chỗ chị Triệu, thấy thời gian còn đủ, tao liền cùng Mông Nhạc đi tìm bí thư Đoàn ủy trường, chuẩn bị nói chuyện thành lập hiệp hội mới...Má nó, căn bản không tin tụi tao có thể lấy được khoản đầu tư 10 triệu từ Vườn Sồi. Trước mặt tụi tao liền gọi điện cho Vườn Sồi xác nhận việc này. Chị Triệu lại gửi qua một bản sao. Cái này càng tệ hơn. Ổng ép hỏi tụi tao toàn bộ quá trình, may là Mông Nhạc bịa được. Ở đây tốn hết hơn tiếng đồng hồ. Bịa một hồi, cuối cùng giống như chúng ta làm hiệp hội sáng nghiệp là mục đích chính, mở tiệm Inte chỉ là cung cấp một cái sân chơi cho hiệp hội sáng nghiệp vậy. Ông bí thư Đoàn ủy tự cho là đã rõ ràng mọi chuyện, bảo tụi tao chờ ở trong phòng làm việc, rồi ổng chạy đi tìm hiệu trưởng Lý Hồng Minh báo cáo việc này. Mày nói xem có phải càng làm càng rối không?

Trương Khác cười ha ha:

- Có phải sợ rồi không?

Phải biết, Quỹ đầu tư mạo hiểm của Vườn Sồi tháng 9 phê duyệt thông qua năm hạng mục khai phát kỹ thuật, tổng ngạch còn chưa đến 10 triệu, thực tế lần đầu phát ra cũng chưa đến 1 triệu.

Mông Nhạc, Đỗ Phi xem như sinh viên của ĐH Đông Hải, không ngờ có thể từ Vườn Sồi lấy được vốn đầu tư sáng nghiệp 10 triệu, bản thân nó đã là một việc kinh thế hãi tục, kinh động cả Lý Hồng Minh cũng không phải việc trọng đại gì.

- Cũng không nắm chắc lắm.

Đỗ Phi vẫn còn bất an:

- Mày qua đây giúp tụi tao chút đi?

- Được thôi, nói như thế nào thì tao cũng phải có danh hiệu quản lý.

Trương Khác cười cười:

- Nhưng cho dù đến đâu, cũng là mày và Mông Nhạc là chủ lực, tao cũng chỉ qua đó chơi thôi...

10 triệu tài chính, Trương Khác ngoại trừ muốn ủng hộ Đỗ Phi làm hạng mục tiệm Inte, hạng mục khai phát trò chơi, còn để lại khoảng trống rất lớn, chính là muốn biến hiệp hội sinh viên sáng nghiệp thành hiệp hội sáng nghiệp chân chính.

Một số hạng mục sáng nghiệp có tính chất thí nghiệm, hoặc nói có tính chất nghiêng về thương nghiệp, tự nhiên không có khả năng lấy được đầu tư từ Vườn Sồi, nhưng hiệp hội sáng nghiệp lại được lựa chọn dành cho sự ủng hộ. Như vậy, Hiệp hội Sáng nghiệp mới chính thức có càng nhiều, càng rộng khắp ý nghĩa thực tiễn cùng ý nghĩa mở rộng.

Một bộ phận công tác rất quan trọng của Đoàn ủy trường là quản lý các loại tổ chức học sin, lại không thể trực tiếp nhúng tay vào quản lý công tác của các viện, thường sẽ thiếu hứng thú. Không chỉ nói so với các viện các khoa, dù trong bộ môn trực thuộc trường, Đoàn ủy trường cũng là cơ cấu không có tiếng nói.

Ở một nơi như vậy, vào buổi chiều buồn ngủ, hai sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế đột nhiên gõ cửa đi vào nói họ lấy được đầu tư sáng nghiệp 10 triệu của Vườn Sồi, còn muốn lợi dụng khoản đầu tư này thành lập một tổ chức học sinh mới ủng hộ học sinh sáng nghiệp, thần kinh của Cung Như Xuân bị kích thích lập tức phấn khởi lên, hình như có thể tưởng tượng ra tương lai đông đảo giới truyền thông ký giả vây quanh, hào quang vờn quanh.

Cho dù Cung Như Xuân tương đối quen thuộc Mông Nhạc, là chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, lại là cán bộ trụ cột của Hội Sinh viên trường, nhưng vẫn lo lắng gọi điện thoại đến trung tâm sáng nghiệp Vườn Sồi xác nhận chuyện này.

Sau khi xác nhận, cũng kiềm chế tính tình, tường tận lý giải quá trình một chút, mới chạy tới tìm hiệu trưởng Lý Hồng Minh báo cáo -- cũng là phó hiệu trưởng phân công quản lý công tác Đoàn ủy trường không có ở nhà, mới khiến hắn nắm được cơ hội xuất hiện trước mặt Lý Hồng Minh.

Lý Hồng Minh quả thật có hơi nắm không được mạch đập của Cẩm Hồ, song đây tuyệt đối là chuyện tốt. Ông ta không tiện tự mình đứng ra, tìm Cung Như Xuân lý giải tình huống, lại nghe nói hai sinh viên đều là của Học viện Thương mại Quốc tế, chỉ thị Cung Như Xuân tìm Thôi Quốc Hằng chú trọng đến chuyện này.

Trương Khác chậm rãi đi tới phòng làm việc hiệu trưởng, gặp được Thôi Quốc Hằng cùng Ngụy Đông Cường, còn có chủ nhiệm khóa Tần Cương của Mông Nhạc cũng sải bước từ một bên khác đi tới. Thôi Quốc Hằng là nhận được điện thoại của Lý Hồng Minh, lại cùng Cung Như Xuân thông qua điện thoại lý giải cụ thể một chút, liền từ bên học viện chạy tới. Trước khi đi ra, cũng gọi cả chủ nhiệm lớp của Đỗ Phi và Mông Nhạc.

Mặc dù nghe Cung Như Xuân nói sự tình là Mông Nhạc cùng Đỗ Phi làm ra, thấy Trương Khác xuất hiện ở chỗ này, Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường cũng không cảm thấy đặc biệt kỳ lạ.

Trí nhớ của Thôi Quốc Hằng vẫn còn chưa quá kém, hắn tương đối quen thuộc Mông Nhạc, Trương Khác, Đỗ Phi, hai tân sinh này mới vừa nhập học. Ngày hôm qua hắn cũng vừa mới nghe Ngụy Đông Cường giới thiệu qua.

Trên đường đi tới đây, lại cùng Ngụy Đông Cường lý giải một chút bối cảnh của hai sinh viên này, chẳng qua nghe Cung Như Xuân nói chuyện là Mông Nhạc dẫn đầu làm ra, cũng không liên tưởng đến việc họ nhận được tiền của Vườn Sồi dính dáng tới bối cảnh gia đình của Trương Khác, Đỗ Phi. Đương nhiên ảnh hưởng khẳng định sẽ có một ít.

Cho dù sau lưng thực sự có nhân tố gì khác, nhưng đặt ra trước mắt chỉ là kế hoạch thương nghiệp của một sinh viên năm 3 của Học viện Thương mại Quốc tế, cùng hai sinh viên mới liên hợp làm ra nhận được trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi 10 triệu.

Khi Thôi Quốc Hằng đi tới vẻ mặt nghiêm túc -- vừa nghe đến việc này, trong lòng hắn không thích lắm. Đêm qua còn ở quán cơm Tây gặp được Mông Nhạc, cũng không đạt được một số tin tức gì.

Nhưng thấy được Trương Khác ngược hướng đi tới, vẻ mặt hắn liền trở nên sôi nổi, đứng ở trên bậc thang đợi Trương Khác đi tới, thân thiết kéo lấy vai y, nói có ý trách cứ:

- Làm ra chuyện lớn như vậy, sao trước đó không nói với chủ nhiệm Ngụy của các em một tiếng?

Thôi Quốc Hằng vừa nói như thế, trong lòng Ngụy Đông Cường tự nhiên rất không thích. Thôi Quốc Hằng tươi cười hớn hở, hắn tự nhiên càng không thể xụ mặt, nhưng hắn còn chưa làm được như thường đi ứng phó cục diện trước mắt, sắc mặt khó coi đến độ sắp phát khóc.

Tần Cương, chủ nhiệm lớp của Mông Nhạc, đồng thời là bí thư Đoàn ủy học viện, tương đối cởi mở hơn, cười nói:

- Tiểu tử Mông Nhạc kia cũng quá dối trá, cũng chưa từng nói trước với tôi một tiếng, thường ngày còn cùng em ấy thân thiết như thế. Nhưng mà vẫn là mấy tiểu tử này có năng lực...

Ngược lại hắn cũng cao hứng thay cho Mông Nhạc.

Đi tới phòng làm việc của Cung Như Xuân, đẩy cửa đi vào, chợt nghe được giọng nói hưng phấn của Cung Như Xuân:

- Viện trưởng Thôi, lần này học viện của thầy nở mày nở mặt rồi, ba tiểu tử này rất giỏi, tháng 9 Vườn Sồi thông qua năm hạng mục, tổng ngạch còn chưa đến 10 triệu đâu.
 
Chương 631: Hiệp Hội Sáng Nghiệp


Đề tài càng kéo càng xa, lời nói càng bịa càng tròn. Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng qua đây sẽ không chỉ muốn nghe hoạt động thương nghiệp của tiệm Inte. Mông Nhạc, Đỗ Phi cũng là nghe huyền ca mà biết nhã ý, tự nhiên cũng kéo đến hiệp hội sáng nghiệp.

Rất nhiều ý nghĩ là Trương Khác cung cấp, Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng có thể rất nhanh dung nhập những ý nghĩ này vào trong phương án chỉnh thể, cách nghĩ cũng theo đó mà thông suốt.

Mông Nhạc miêu tả cho Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng, vào tương lai không lâu sau, hiệp hội sẽ tổ chức các loại hình thức hoạt động như thiết kế tiệm Inte, thiết kế phần mềm, thiết kế inte, thiết kế quảng cáo...Cũng kết hợp hoạt động thường ngày của tiệm Inte với chương trình dạy học của nhà trường.

Như vậy, thương nghiệp Inte đưa vào hoạt động nhìn qua hoàn toàn là đang cung cấp cho Hiệp hội sáng nghiệp một sân chơi thực tiễn, có tính thí nghiệm mà thôi. Còn nói thêm một số hoạt động thương nghiệp, tỷ như lợi dụng tiệm Inte cỡ lớn để tổ chức lớp đào tạo máy tính, tài trợ cho tổ chức học sinh của Học viện Thông Tin mở các cuộc thi đấu game. Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng nghe xong đều liên tục gật đầu.

Dù sao khác với các tổ chức học sinh thông thường, Hiệp hội sáng nghiệp sẽ quản lý tài chính sáng nghiệp 10 triệu, bất kể Cung Như Xuân hay là Thôi Quốc Hằng đều có khuynh hướng phía trường sẽ nắm giữ quyền chủ động.

Điểm này, Đỗ Phi, Mông Nhạc đã sớm được Triệu Tử Lâm ở trước mặt chỉ thị.

Hiệp hội sáng nghiệp dù sao vẫn phải đưa vào phạm vi của tổ chức học sinh, phải tiếp thu phía trường chỉ đạo cùng quản lý. Phần hoạt động thương nghiệp cùng quản lý tài chính nhất định phải thiết lập ở ngoài Hiệp hội sáng nghiệp. Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất. Mông Nhạc, Đỗ Phi còn chưa thể đấu tâm cơ với những lão già như Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng.

Trước đó, Đỗ Phi và Mông Nhạc cũng đã có phân công, lực ảnh hưởng của Đỗ Phi ở trong trường chưa thể so với Mông Nhạc. Giao tiếp với các tổ chức hiệp hội trong trường cùng với phía trường, tự nhiên lấy Mông Nhạc là chủ.

Mông Nhạc nói:

- Đã nói qua với trung tâm sáng nghiệp Vườn Sồi về phương thức quản lý, phương thức công ti vận doanh cùng hiệp hội vận tác kết hợp với nhau. Mới đầu thành lập, nhân viên đăng kí vào công ty, tài chính đưa vào tài khoản công ty thống nhất quản lý, hoạt động thương nghiệp cũng tiến hành dưới hệ thống của công ty. Kinh phí hoạt động mà Hiệp hội sáng nghiệp yêu cầu thì đề xuất xin với công ty...

Nếu Mông Nhạc đã lấy Vườn Sồi ra làm lá chắn, Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng cũng không tiện nói cái gì. Dù sao lúc này vẫn là có thái độ ủng hộ, không có tâm tư đi động khoản tiền đó.

Nếu là tổ chức học sinh, phía trường muốn an bài hai thầy chỉ đạo vừa mới tới dẫn dắt hoạt động tổ chức của hiệp hội. Nói tới cuối cùng, Cung Như Xuân cùng Thôi Quốc Hằng thương nghị:

- Hiệu trưởng Lý Hồng Minh muốn Đoàn ủy trường xem trọng việc này, nếu em Mông Nhạc cũng là học sinh của Học viện Thương mại Quốc tế. Thầy chỉ đạo của Hiệp hội sáng nghiệp, theo ý kiến của tôi, bên Đoàn ủy trường, bên Học viện Thương mại Quốc tế đưa ra một người. Viện trưởng Thôi thấy thế nào?

- Như vậy cũng tốt.

Thôi Quốc Hằng còn lo lắng hưởng xái không được bao nhiêu, an bài như vậy là hợp ý hắn nhất. Đương nhiên, tư cách của hắn tại ĐH Đông Hải cao hơn Cung Như Xuân nhiều, thêm một người như Cung Như Xuân vốn chủ yếu là bắt sinh viên công tác, có thể tự mình đảm đương thầy chỉ đạo của Hiệp hội sáng nghiệp. Nhưng hắn lại không thể tham gia vào, nhất thời còn chưa suy nghĩ ra phái ai mới thích hợp.

Thôi Quốc Hằng chần chờ suy nghĩ nhân tuyển thích hợp. Trương Khác thấy ánh mắt của Ngụy Đông Cường nhìn qua, trong mắt có một tia chờ đợi. Muốn nói mọi người quan hệ hòa hợp, cho dù tư lịch của Ngụy Đông Cường không đủ, Trương Khác còn có thể kéo hắn một chút, lúc này chỉ coi như không thấy, dưới bàn công tác đá đá chân Mông Nhạc.

Mông Nhạc, Đỗ Phi không cần phải quá cố kỵ trong học viện lục đục với nhau, xem ai thuận mắt xem ai không vừa mắt, thể thoáng thẳng thắn thành khẩn nói ra, dù sao còn phải trông cậy vào các thầy chỉ đạo có thể làm chút sự tình cho Hiệp hội sáng nghiệp.

Mông Nhạc ngầm hiểu, vẫn còn do dự cười nói:

- Cũng không biết chủ nhiệm Tần có được không, mấy ý nghĩ của tụi em vẫn là được chủ nhiệm Tần dẫn dắt đấy ạ.

Nghe Mông Nhạc nói như vậy, Thôi Quốc Hằng cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền hỏi Tần Cương:

- Tiểu Tần, anh có thể bớt chút thời gian cùng bí thư Cung chỉ đạo mấy đứa nó không?

- Thời gian bớt chút vẫn phải có. - Tần Cương nói: - Chỉ sợ kinh nghiệm công tác của tôi chưa đủ, sẽ gay trở ngại cho bí thư Cung thôi...

- Công việc gì kinh nghiệm đủ hay không, tôi thấy Tiểu Tần có thể.

Cung Như Xuân còn sợ Thôi Quốc Hằng nhét vào một người có thâm niên qua, liền giúp Tần Cương nói một câu.

Đến lúc này, sự tình trên cơ bản đã được xác định, Hội Sinh viên trường cùng các tổ chức Hội Sinh viên đều có chỗ hoạt động chuyên môn, tập trung ở trong tòa nhà Gạch đỏ trước tòa nhà chữ I. Sinh viên ĐH Đông Hải đều gọi nơi đó là Tiểu Hồng lâu.

Cung Như Xuân nhớ kỹ sát vách Hội Sinh viên trường có hai gian phòng làm việc bỏ không, vẫn cho Hội Sinh viên trường làm phòng hoạt động. Hắn liền đáp ứng cho bọn Mông Nhạc làm căn cứ của Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp.

Ngày hôm nay đã trễ, hắn bảo ngày mai Mông Nhạc trực tiếp đi đến Hội Sinh viên trường lấy chìa khóa.

Mọi chuyện làm xong đã qua 8 giờ. Thôi Quốc Hằng, Cung Như Xuân đều xem như của lãnh đạo trường, thời gian mặc dù trễ lại không thể kéo Mông Nhạc, Đỗ Phi, Trương Khác đi nhà hàng ăn uống. Mọi người đều tự tản ra.

- Giờ có thể chân chính chiêu binh mãi mã rồi chứ?

Ra khỏi phòng làm việc hiệu trưởng đã không một bóng người, Đỗ Phi mãn nguyện cảm khái, duỗi duỗi người, nắm lấy vai Mông Nhạc:

- Đi, đêm nay phải chúc mừng một chút, mày tranh thủ uống hết ba chai bia đi...

- Chờ một lát, lát nữa lão Tần sẽ qua đây. - Mông Nhạc không vội vàng đi.

Tần Cương là chủ nhiệm lớp của Mông Nhạc, còn kiêm phụ trách công tác Đoàn ủy học viện, bản tính không quá tự cao tự đại, hoặc là nói vẫn chưa học được cách làm ra vẻ. Trương Khác cũng chỉ coi như biết hắn, nhưng Mông Nhạc có quan hệ rất tốt với hắn. Ở trong trường, Mông Nhạc ít nhiều có vẻ ngổ ngược, còn có thể liên tục làm chủ tịch Hội Sinh viên của học viện hai khóa, nhân tố càng nhiều là Tần Cương coi trọng hắn.

Cũng không biết Mông Nhạc vừa mới cùng Tần Cương đã làm ám hiệu gì, đợi một hồi quả nhiên Tần Cương đi vòng lại.

Thấy được Trương Khác, Đỗ Phi, Tần Cương cười nói:

- Chủ nhiệm Ngụy của các em có việc về trước rồi, vốn muốn hẹn thầy ấy cùng ăn cơm tối.

- Ha ha...

Trương Khác cũng không có biểu hiện gì đối với việc này, chẳng lẽ còn muốn mình dày mặt đi mời hắn sao? Y chỉ nói giỡn với Tần Cương:

- Chủ nhiệm Tần, sau này bọn em cũng xem như là bám vào bắp đùi của thầy rồi đấy...
 
Chương 632: Thu Nhận Người Mới


Học viện Thương mại Quốc tế khóa 97 mới tới hai nhân vật khó chơi, Tần Cương đã sớm nghe nói, chỉ là rất tò mò, vì sao trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Mông Nhạc lại quen thân với họ như vậy? Thấy Trương Khác nói đùa với mình, bản tính của Tần Cương cũng hiền hoà, hỏi bọn họ:

- Sao các em lại quen nhau?

- Khi tiếp đón tân sinh, hai đứa nó quá chói mắt, nên cũng quen thôi...

Mông Nhạc giải thích, song hắn giải thích như vậy thật sự rất khó khiến người tín phục. Nhưng Tần Cương cũng không là người truy nguyên, hắn kéo Mông Nhạc, Trương Khác, Đỗ Phi cùng đi đến căn tin nhân viên trường mời bọn họ ăn cơm.

Cũng không thể tưởng tượng được tinh thần phấn khởi của Đỗ Phi, Mông Nhạc, đêm Trương Khác trước 12 giờ đi ngủ, trời vừa sáng tỉnh lại, Đỗ Phi cùng Mông Nhạc vẫn còn đang trên sân thượng thương lượng cả đêm.

Cho dù Hiệp hội sáng nghiệp còn chưa có bắt đầu chiêu binh mãi mã, không có người nào thì cũng chỉ là cái xác không, vẫn là phải trước tiên thiết lập ra phương án thiết kế cùng đưa tiệm Inte vào hoạt động.

Buổi sáng trước tiên tới Hội Sinh viên trường lấy chìa khóa của phòng làm việc, Trương Khác cùng Đỗ Phi ở lại quét dọn, viết áp phích chiêu tân. Mông Nhạc thì đến các học viện khác tìm người thương nghị xúc tiến việc thi đấu, hắn còn muốn phụ trách kéo vào một số thành viên nòng cốt -- những sinh viên năm cuối có năng lực, nếu không phải nguyên nhân đặc biệt, hơn phân nửa sẽ không đến những tổ chức học sinh mới làm tân nhân gì đâu.

- Có cần trước tiên kéo Trần Phi Dung vào không?

Đỗ Phi chủ động nhận lấy việc quét dọn. Hắn đột nhiên không xác định hỏi Trương Khác:

- Dụ bạn ấy vào, bảo bạn ấy phụ trách việc chiêu tân, mày nói có hiệu quả hơn hai tụi mình xuất mã gấp trăm nghìn không?

Mới viết áp phích được phân nửa, Trương Khác ưỡn thẳng lưng lên nói:

- Mày tự đi tìm cô ấy đi...tao chỉ chỉ phụ trách làm trợ thủ cho tụi mày, cái trò hãm hại lừa gạt này, tụi mày tự thân xuất mã được rồi.

- Tao đi đâu mới tìm được Trần Phi Dung?

- Nếu cô ấy không có tiết, hơn phân nửa sẽ ở phòng đọc...

Đỗ Phi cũng không nói thêm lời vô ích gì, xoay người liền chạy về hướng thư viện, hy vọng may mắn có thể gặp được Trần Phi Dung ở phòng đọc.

Trương Khác cũng không biết buổi sáng Trần Phi Dung có tiết hay không, y vừa mới viết xong một tấm áp phích chiêu tân thì Trần Phi Dung đi tới một mình. Tiểu tử Đỗ Phi này không biết chạy đi chơi trò gì rồi, không thấy bóng dáng.

Trần Phi Dung mặt hơi ửng đỏ, khí trời hơi nóng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Trương Khác, hỏi:

- Bạn vội vã tìm mình có chuyện gì?

- Bạn không sợ Đỗ Phi lừa bán bạn đi hả?

Trương Khác bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, mới giải thích cho cô:

- Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đã lập một tổ chức học sinh mới, mình cũng vào chơi, bạn có muốn tham dự luôn không?

- Thật hả?

Ánh mắt Trần Phi Dung lóe lên, bộ dạng có chút vui mừng, cũng có chút chờ đợi, hỏi Trương Khác:

- Mình có thể sao?

Trương Khác cười nói:

- Đỗ Phi là muốn kéo bạn vào, để dễ chiêu phong dẫn điệp đi tuyển các hội viên mới. Nếu bạn không sợ bị lừa gạt, trước hết giúp mình viết xong mớ áp phích chiêu tân này đi...

Trương Khác hướng về tờ áp phích đã viết xong trên bàn đá mắt, bảo Trần Phi Dung bóc nó ra, để cho y thuận tiện viết lên mặt.

Trần Phi Dung mặc áo thun tay dài, cô săn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng tinh, thản nhiên cười, yên lặng đi tới giúp Trương Khác dán những tấm áp phích đã viết xong đến một bên đợi khô, còn giúp Trương Khác đè phẳng giấy, để tiện cho y cầm bút lông viết lên.

- Mông Nhạc, không phải tao không nể mặt mày, tao sẽ đến xem sao, không hợp ý sẽ quay đầu đi ngay...Tụi mình ở trong trường này đã ba năm rồi, mày phải an bài một danh hiệu quản lý, trưởng phòng gì đấy thì tao còn có thể suy nghĩ. Mày bảo tao vào làm người mới, còn không bằng tao tiếp tụcở Hiệp hội Thư pháp. Mày cũng biết gái luyện thư pháp ở đó, thông thường nói đến khí chất thì khỏi chê...

Dãy nhà hướng bắc, ánh mặt trời buổi sáng không chiếu vào được, lúc này trong Tiểu Hồng lâu rất ít người, buổi chiều, buổi tối mới là thời gian sinh động của các tổ chức học sinh, râm mát mà yên tĩnh, Trần Phi Dung thản nhiên nhìn Trương Khác viết áp phích, không ngờ chữ của Trương Khác cũng đẹp như thế. Cô không biết mấy ngày này Trương Khác đang mượn việc viết áp phích để luyện chữ.

Lúc này nghe ngoài cửa có âm thanh ồn ào, nhiều người đang đi về hướng này, Trần Phi Dung mở to cặp mắt trong veo nhìn Trương Khác một cái.

- Mông Nhạc gạt người trở về rồi...

Trương Khác cười giải thích cho Trần Phi Dung, chỉ ở ngày tân sinh báo danh, Trần Phi Dung gặp qua Mông Nhạc một lần. Mới vừa nãy, Trương Khác giới thiệu một chút cho cô dự định của Đỗ Phi cùng Mông Nhạc, nghĩ thầm Trần Phi Dung ở trong trường ĐH Đông Hải rất ít giao du với bên ngoài, đại khái là không muốn người khác quấy rối cuộc sống yên tĩnh của cô.

- Mông Nhạc, cũng không phải tao nói mày, mày ở Học viện Thương mại Quốc tế đã làm tới chủ tịch Hội Sinh viên hai khóa rồi, Tịch sư thái cũng chưa từng nhìn thẳng vào mày lần nào. Mày làm những cái này, ra danh tiếng lớn, có được tác dụng gì? Lòng của phụ nữ, nhất định hướng phương diện khác. Mày đúng là 10 con trâu cũng kéo không trở lại được. Huynh đệ, tao van cầu mày đấy, đổi lại đối tượng đi! Tao nói này, Trần Phi Dung của học viện quan hệ xã hội đẹp khỏi chê. Vẻ đẹp đó, Tịch Nhược Lâm cũng chỉ xứng làm nha đầu thông phòng, trong phạm vi ĐH Đông Hải, cũng chỉ Giang Đại Nhi mới có thể so được với người ta. Nghe nói thằng Hồ Kim Tinh, đang để ý đến người ta rồi. Nhưng mà sao, ai đi để ý đến tụi sida ở Hội Sinh viên trường làm gì? Các huynh đệ nhịn đau tặng cho mày món hàng cực phẩm đó đấy, buổi tối giúp mày đến thư viện chặn cô ấy lại. Vì mày, mấy huynh đệ chúng ta bất cứ giá nào rồi, giả lưu manh bị mày đấm đá cũng được...

Người ngoài cửa còn đang nói, Trần Phi Dung nghe chuyện dính dáng tới mình, cô bĩu môi, mặt đỏ lên, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Trương Khác buông bút trong tay, nhìn chằm chằm cửa. Y muốn nhìn Mông Nhạc tụi kia qua đây, khi thấy được Trần Phi Dung đang ở chỗ này sẽ có vẻ mặt gì.

- Mông Nhạc, mày cũng đừng thắt cổ chết trên một thân cây...

Người đi tuốt đằng trước lui về phía sau lấy cái mông đẩy cửa ra, hắn còn muốn nói cái gì, nhưng bị một người phía sau che miệng lại, đầu bị ép xoay lại. Thấy được Trần Phi Dung hơi giận đi vì xấu hổ, hắn mắt chữ A mồm chữ O, choáng váng vài giây. Hắt đột nhiên gào lên:

- Bà xã, mau ra đây xem thượng đế này!

Tiếng hét chói tai làm mấy tiểu tử bu trước cửa đều bừng tỉnh.

Vài người bừng tỉnh đang túm Mông Nhạc kéo vào trong phòng, vung tay vung chân:

- Thằng nhóc Mông Nhạc này, các huynh đệ vẫn luôn nhớ chỗ tốt nào cũng phải dành cho mày trước. Mày lại dối trá như thế, đào một cái hố to kéo các huynh đệ nhảy vào. Nói mau, sao mày lừa gạt hoa khôi của trường qua đây được...

- Oan quá, tao còn không biết cô ấy là Trần Phi Dung...

Mông Nhạc thò đầu ra từ trong đám tiểu tử dây dưa, hỏi Trương Khác:

- Đây là hành lý của mày hay là hành lý của hỗn tiểu tử Đỗ Phi kia...

- Hành lý gì? - Trần Phi Dung khó hiểu hỏi Trương Khác.
 
Chương 633: Có người tới hỏi tội


Khi tiếp đón tân sinh, Mông Nhạc chỉ thấy qua Trần Phi Dung một lần, nghe Trương Khác chỉ vào Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ mơ hồ nói đều là hành lý có chủ, cũng không tỉ mỉ hỏi là bạn gái của ai.

Trong khoảng thời gian này, Mông Nhạc thấy được Tôn Tịnh Mông, Địch Đan Thanh xuất hiện ở bên cạnh Trương Khác, vẫn chưa lại nhìn thấy Trần Phi Dung, Đường Thanh, cũng không có thời gian như trước đây nằm vùng trong trường lưu lãm mỹ sắc mới.

Hắn vẫn nghe người khác nhắc tới tân hoa khôi mới của ĐH Đông Hải, Trần Phi Dung, đương nhiên không biết thì ra đã sớm gặp qua Trần Phi Dung.

- À.

Trương Khác ngớ ra, tự nhiên sẽ không giải thích cho Trần Phi Dung những cái này, chỉ là cười nói với Mông Nhạc:

- Bạn ấy hả, bạn ấy bị Đỗ Phi gạt vào, tao cũng không biết bạn ấy có phải có chủ...

Đám tiểu tử quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Phi Dung, lại đột nhiên chuyển biến thái độ đối với Mông Nhạc, khúm núm lấy lòng hắn:

- Lão đại, sau này huynh đệ sẽ lăn lộn với lão đại, mấy cái quản lý, trưởng phòng tao không đòi hỏi xa đâu, lão đại an bài cho tao chạy việc cho Trần mỹ nữ đi...

- Ặc...

Mông Nhạc đắn đo tư thái, sửa sang lại cổ áo cho đám tiểu tử này:

- Hiệp hội chúng ta dù tuyển người mới cũng có yêu cầu...

- Lão đại không phải được voi đòi tiên đấy chứ, tụi tao cũng đã khúm núm cầu mày nhận tụi tao làm tiểu đệ rồi, có cần tụi tao quỳ xuống luôn không...Tụi tao chân chính quỳ đây...

Mông Nhạc cười nói, giúp Trương Khác, Trần Phi Dung giới thiệu người hắn dẫn qua.

Có hai người còn là thành viên của CLB Côn Trùng, chẳng qua cũng như Mông Nhạc, đều bởi vì không phải xuất thân học máy tính, một người là Đổng Dược Hoa, sinh viên năm 3 của Học viện Luật, một người là Thời Học Bân, sinh viên năm 2 Học viện Tin tức tuyên truyền -- vừa rồi to mồm ở lối đi nhất chính là hắn.

Khi CLB Côn Trùng chân chính muốn bắt đầu khai phát game cũng trình đơn xin huy động vốn với trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi, loại bỏ những nhân viên phi kỹ thuật như họ ra ngoài.

Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân không nhận phải chịu tình thương gì, chỉ là không cam lòng giá trị của mình bị bỏ qua, lại có quan hệ tốt với Mông Nhạc, thấy Mông Nhạc triệt để thoát ly CLB Côn Trùng, hai người bọn họ họ cũng rất ít lên BBS nữa, coi như nửa chính thức đã thoát ly câu lạc bộ rồi.

Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân, còn có hai người khác, Trương Khác cũng biết, chỉ là họ đều không biết Trương Khác mà thôi.

Khi Mông Nhạc giới thiệu đến tên của Trương Khác, những người này đều vô ý thức bĩu môi, khắc chế không để cho những lời "thì ra là thằng sida này à" nhảy ra khỏi miệng, đều cười nói:

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, quả thật là ngưỡng mộ đã lâu đấy. Ít nhất phân nửa nữ sinh của ĐH Đông Hải đều biết anh bạn, còn tưởng rằng mới vừa vào ĐH Đông Hải cuộc sống của anh bạn sẽ rất đau khổ chứ, không ngờ anh bạn sống còn thoải mái hơn bọn tui nhiều...

Hắn tiến đến thấy được Trương Khác viết áp phích, Trần Phi Dung thì sắn tay áo giúp hắn đè giấy. Hắn nhìn mà thèm muốn chết.

Trần Phi Dung mím môi cười, biết những người này "ngưỡng mộ đã lâu" Trương Khác vẫn là ảnh hưởng của hiệu ứng bong bóng trước KTX nữ.

Mông Nhạc đẩy đám tiểu tử này ra đứng trước bàn công tác, nghiêm túc giới thiệu tình huống cho họ:

- Còn có một tiểu tử tên Đỗ Phi, quản lý hiệp hội, tạm thời chỉ có ba người tụi tao thôi. Bí thư Cung còn có Tần Cương của Học viện Thương mại Quốc tế, đảm nhiệm thầy chỉ đạo của hiệp hội. Như vậy, mọi người đại khái biết phân lượng của hiệp hội rồi đấy. Không phải là không phân quan tứ tước cho tụi mày, chủ yếu là tính chất của hiệp hội chúng ta có điểm khác với các tổ chức học sinh khác...

Vừa định tường tận giới thiệu tình huống, nghe trong lối đi có người gọi:

- Mông Nhạc, Mông Nhạc...

Mông Nhạc thưa lại, một lát sau không thấy người đi vào. Vị trí của Trương Khác đứng gần cửa, y mở cửa thò đầu ra nhìn hành lang một chút. Trong hành lang không một bóng người. Y bĩu môi, nói đùa:

- Gặp phải quỷ rồi hả?

Trương Khác đóng cửa lại, ra hiệu cho Mông Nhạc tiếp tục giới thiệu tình huống cho mọi người, lại nghe thấy có người ở hành lang gọi Mông Nhạc, mở cửa thấy Tịch Nhược Lâm đi cùng một nam sinh vóc dáng cao to, là người ngày đó rời khỏi sân tennis chở cô đến căn tin nhân viên trường, cũng là một trong những thành viên của CLB Côn Trùng. Hai người từ phòng làm việc của Hội Sinh viên đi tới. Thì ra họ nghe được Mông Nhạc thưa lại, cho rằng Mông Nhạc đang ở trong phòng làm việc của Hội Sinh viên, liền chạy đến phòng làm việc của Hội Sinh viên tìm người.

- Mông Nhạc ở chỗ này, hai người tìm lộn chỗ rồi...

Trương Khác thò đầu ra nói với Tịch Nhược Lâm, gọi họ qua đây.

Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác ở chỗ này, có chút hứng thú. Buổi sáng Trương Khác không đến văn phòng khóa, nên không có ai viết áp phích.

Trương Khác mở cửa cho Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia đi vào, nhìn tiểu tử Mông Nhạc bắt đầu khẩn trương, y bĩu môi cười: Một người bình thường tiêu sái, cũng luôn có lúc không tự nhiên.

Biết rõ Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia vì sao tìm tới, Trương Khác vẫn hỏi:

- Hai người qua đây tìm Mông Nhạc có chuyện gì?

Nam sinh kia nhìn Trương Khác một cái, không để ý đến y, trực tiếp hỏi Mông Nhạc:

- Mày rột cuộc đang làm trò quỷ gì, vì sao sáng sớm hôm nay bọn tao nhận được thông tri, nói kế hoạch hạng mục kia đang ở trong tay mày?

Giọng điệu có chút bực mình, hình như đã bị mạo phạm vậy.

- Thiệu Bân, kế hoạch hạng mục gì, sao mày vừa qua đây liền nói chuyện không đầu không đuôi gì vậy?

Trước đây Thời Học Bân là thành viên của CLB Côn Trùng, cũng tham dự vào thiết lập game lúc đầu, nên nhận ra nam sinh kia đi vào cùng Tịch Nhược Lâm.

- Giả bộ cái gì, tụi mày làm ra trò quỷ, không biết là kế hoạch hạng mục gì hả?

Nam sinh đi vào cùng Tịch Nhược Lâm nói hơi nặng lời, lúc trước bài trừ nhân viên phi kỹ thuật ra ngoài, liền hiểu được trong lòng họ không thoải mái. Sáng nay hắn nhận được điện thoại của trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi thông báo là hạng mục [Tam Quốc Liệt Truyện] đã rơi vào tay Mông Nhạc. Hắn đầy bụng khó hiểu, chạy tới đây lại thấy Mông Nhạc cùng hai thành viên thoát ly khỏi CLB Côn Trùng đang ở chỗ này, hắn khó tránh khỏi nghĩ đến điểm khác.

- Tụi Thời Học Bân quả thật không biết tình huống.

Trương Khác bước tới trước một bước:

- Để tôi giải thích với anh chuyện là sao -- trong kế hoạch kinh doanh của anh không thấy có tinh thần hợp tác đoàn đội gì hết. Bên Vườn Sồi không cho rằng chỉ là một số người xuất thân học máy tính là có thể làm tốt một hạng mục thương nghiệp khai phát Game -- cho nên, kế hoạch của các anh bị phán định là không có giá trị thương nghiệp bao nhiêu, sáng sớm bị bên Vườn Sồi loại bỏ rồi.

Nói đến đây, Trương Khác dừng lại một chút, nhìn Tịch Nhược Lâm một cái,, lại không chút khách khí, lấy giọng điệu dạy bảo nói với nam sinh cao ráo đứng bên cạnh cô:

- Thật đáng tiếc không kịp thời thông tri cho anh và các thành viên khác của CLB Côn Trùng. Về phần kế hoạch hạng mục vì sao nằm trong tay Mông Nhạc? Để tôi nói cho mọi người, Mông Nhạc cùng kế hoạch thương nghiệp của chúng tôi lấy được khoản đầu tư 10 triệu từ Vườn Sồi, Mông Nhạc cho rằng kế hoạch khai phát Game của CLB Côn Trùng vẫn còn có đường sống cứu vãn, chủ động yêu cầu nhận lấy hạng mục. Cho nên, vốn huy động của các anh xin đã từ Vườn Sồi chuyển tới tay chúng tôi.

- Về phần chúng tôi là ai? Tôi nói cho anh biết, thời gian rất gấp, hôm qua mới đề xuất với bí thư Cung thành lập Hội nghị sáng nghiệp, còn chưa kịp treo bảng hiệu lên. Sau này ở đây là địa bàn của Hiệp hội sáng nghiệp, hiệp hội mới thành lập. Chúng tôi từ Vườn Sồi lấy được 10 triệu tài chính, chủ yếu là ủng hộ học sinh sáng nghiệp, có một số hạng mục Vườn Sồi cho rằng không có bao nhiêu giá trị thương nghiệp, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc từ góc gộ giúp đỡ học sinh sáng nghiệp mà duy trì.

- Rất xin lỗi, ngày hôm qua vừa mới lấy kế hoạch hạng mục, còn chưa kịp liên lạc với bên các anh. Nghe giọng điệu của anh, hình như chịu oan ức lắm. Nếu như anh có thể đại biểu các hội viên khác của CLB Côn Trùng, hiện tại có thể cầm lại kế hoạch hạng mục, rút...Anh tên Thiệu Bân đúng không? Anh cũng không phải người liên lạc mà kế hoạch này chỉ định mà. Anh cũng không có tư cách đề xuất rút yêu cầu về.

Trương Khác quay đầu lại hỏi Mông Nhạc:

- Người liên lạc là ai? Hình như nhớ kỹ tên Thi Tân Phi...

Bị Trương Khác lên mặt dạy bảo một trận, Thiệu Bân hết dám ho he, có chút khó tin nhìn Mông Nhạc, sao họ có khả năng từ trung tâm đầu tư sáng nghiệp của Vườn Sồi lấy được nhiều tiền như vậy?

Có Trương Khác giúp mình ngăn cản lần này, Mông Nhạc phục hồi tinh thần lại, tầm mắt rời khỏi Tịch Nhược Lâm, nói với Thiệu Bân:

- Mày đi tìm tụi Thi Tân Phi qua đây nói chuyện với tao -- trừng mắt, sắn tay áo cái gì, ở đây không ai thiếu tiền mày đâu.

Giọng điệu ít nhiều có chút không khách khí. Lúc trước chính là tiểu tử này kiên trì loại bỏ các nhân viên phi kỹ thuật khác, lại là tiểu tử này cả ngày cứ quấn lấy Tịch Nhược Lâm, mặc dù nói Tịch Nhược Lâm có bạn trai khác, nhưng Mông Nhạc ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu với hắn, chỉ là vừa mới nhìn thấy Tịch Nhược Lâm cùng đi vào, còn chưa chuẩn bị đối mặt với Tịch Nhược Lâm thế nào, có chút bất an cùng khẩn trương. Lúc này thì tốt hơn nhiều rồi.

Tay Trương Khác bỏ sau lưng dựng thẳng một ngón cái với Mông Nhạc, hy vọng hắn có thể cường thế một chút, như vậy mới có thể trấn áp cục diện.

Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy rất khó tin, thấy Mông Nhạc muốn trở mặt đuổi Thiệu Bân ra ngoài, cô mới nói:

- Sáng sớm nhận được điện thoại báo tin của Vườn Sồi, liền cùng nhóm Thi Tân Phi tìm bạn khắp trường, mình cùng với Thiệu Bân nghe nói bạn ở bên Tiểu Hồng lâu. Bên Thi Tân Phi lập tức sẽ chạy tới thôi...

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Thời Học Bân đi tới cửa nhìn một chút, gọi bọn Thi Tân Phi:

- Ở chỗ này.

Đỗ Phi cũng từ bên ngoài gấp gáp trở về, vừa đi vào liền kinh ngạc:

- Mới ra ngoài còn chưa đến hai giờ, tiểu tử Mông Nhạc này lại gạt được nhiều người đến như vậy à...

Thấy được Tịch Nhược Lâm cũng đứng ở đây, Đỗ Phi nói:

- Ơ, còn tưởng rằng tiểu tử này không dám nói với Tịch sư tỷ chứ, không ngờ mày có gan gạt cả Tịch sư tỷ cơ đấy...

Bầu không khí trước đó ít nhiều có phần giương cung bạt kiếm, lại bị Đỗ Phi làm nhạt đi.

__________________
 
Chương 634: Khoa Vương Chia Tách


Đỗ Phi buổi chiều còn phảiđi thảo luận chi tiết đăng ký công ty, hắn vội vã ăn xong rồi đi; ĐịchĐan Thanh không muốn về nhà khách nghỉ trưa, liền theo đám Trương Kháctới Tiểu Hồng Lâu tham quan cạnh tranh sáng nghiệp.

Định Đan Thanh là cô gái là cô gái xinh đẹp lộng lẫy, làn da sáng bóngnhư tuyết, người như phủ một lớp hào quảng, vẻ đẹp thành thục mặn mà,một phong tình thấm tận xương tủy.

Đám người Thi Học Bân, Đổng Dược Hoa nhìn thấy Trần Phi Dung còn dám cợt nhả trêu chọc, còn với Địch Đan Thanh, ngay cả nhìn thẳng vào mắt côcũng không dám.

Địch Đan Thanh bồi tiếp nhân vật nhàn tản như Trương Khác, Trần Phi Dung đứng ở cửa sổ trò chuyện; Tịch Nhược Lâm giữ thân phận, không nói không gia nhập hiệp hội sáng nghiệp, cũng không đi tranh chức vị phụ tráchvới đám Thời Học Bân, cũng đứng ở cửa sổ chỗ Trương Khác, nhìn đám Thời Học Bân hăng hái nói về cuộc thi như uống thuốc kích thích.

- Adrenalin đúng là thứ thần kỳ.

Trương Khác cảm khái nói:

- Còn lo mọi người không quen nhau, bảo bọn họ cạnh tranh nội bộ sẽkhông ra gì, ai ngờ chị Địch vừa xuất hiện một cái, làm bọn họ rút đaođâm nhau cũng được.

Địch Đan Thanh nguýt dài:

- Ai chả biết cậu coi nơi này là căn cứ bồi dưỡng.

Trương Khác chỉ cười không nói gì.

Tịch Nhược Lâm không hiểu lời Địch Đan Thanh, trước mặt Địch Đan Thanh,cô ta không tránh khỏi tự ti. Thực ra mà nói, trước vẻ đẹp rực sáng củaĐịch Đan Thanh thì rất ít nữ nhân giữ được tự tin.

Nghe Trương Khác ba hoa, Trần Phi Dung che miệng cười khúc khích, trướcTết tới Tân Vu chơi còn được Địch Đan Thanh chiêu đãi, không nghe Trương Khác nói Địch Đan Thanh cũng ở trong trường.

Tới giờ thư viện mở cửa, đám Trương Khác liền đi trước.

Bọn họ vừa đi, sĩ khí bên này tức tốc giảm xuống hai cấp, Thời Học Bân dò hỏi Tịch Nhược Lâm:

- Chị là trợ lý chủ nhiệm khóa của Trương Khác, thằng nhãi đó lai lịchra sao mà mỹ nữ cứ như do y nuôi trong nhà, kéo được Trần Phi Dung ra đã đủ kinh thế hãi tục rồi! Lại còn quen biết một siêu cấp đại mỹ nữ nhưthế, không phải quá đáng à?

- Tôi làm sao mà biết?

Tịch Nhược Lâm nghĩ tới Tôn Tĩnh Mông, phải thừa nhận ở trước những mỹ nữ của Trương Khác, bản thân mình thất sắc đi rất nhiều.

Mông Nhạc còn biết bạn gái chính thức của Trương Khác là Đường Thanh cũng thuộc hàng yêu tinh gây họa, vỗ vai Thời Học Bân:

- Người anh em, biết mục tiêu cuộc đời ở đâu rồi chứ? Nỗ lực lên.

- Nhưng thằng nhãi đó có nỗ lực gì đâu!

Thời Học Bân oán trách:

- Chị Tịch, hay là chị thương tôi một chút, nếu kìm nén quá lâu, tôi sẽphản nhân loại, phản xã hội mất, coi như chị cứu vớt nhân loại, tốt xấucũng cho tôi có mỹ nhân để oai phong vài ngày!

- Xéo!

Không có mặt đám Trương Khác, Đỗ Phi ở đây Tịch Nhược Lâm không cần giữthân phận trợ lý chủ nhiệm nữa, giơ chân muốn đá, làm đám Thời Học Bânsợ hãi bỏ chạy.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Địch Đan Thanh không vào được phòng mượn sách, Trương Khác bảo cô viết tên sách cần ra, y và Trần Phi Dung vào mượn giúp.

Năm 97, ĐH Đông Hải còn chưa có hệ thống máy tính lưu trữ thông tin vềcác đầu sách, muốn mượn sách phải kiên nhẫn tra mấy quyền mục lục, tốnmất quả nửa tiếng mới kiếm đủ số sách Địch Đan Thanh cần, lúc đi ra thấy Địch Đan Thanh đang đứng nói chuyện với một nam nhân.

Địch Đan Thanh mặt tỏ vẻ bực bội, nhìn thấy hai người Trương Khác đi ra, mỉm cười nói:

- Người tôi đợi ra rồi, cám ơn anh bồi tiếp tôi trong thời gian buồn tẻ...

Rồi bỏ kẻ đó lại, mỉm cười quyến rũ đi về phía Trương Khác.

Người kia nhìn Trương Khác thấy quen quen, không nhận ra. Trương Khácthì nhận ra hắn là nam nhân cùng Tịch Nhược Lâm đi lên núi Hợp Hoan, hỏi nhỏ Địch Đan Thanh:

- Tên kia có bị chị Địch mê hoặc tới điên đảo hồn phách khai cả tổ tiên mười tám đời ra không?

- Khả năng tổ tiên mười tám đời của hắn chẳng có gì đáng để khoe khoang, đợi hai cô cậu nửa tiếng đồng hổ, chỉ nghe thấy hắn kể về bản thân, bàcô đây chán tai, nếu chẳng phải quá buồn tẻ thì sớm đá cho hắn ngã xuống lầu rồi..

Địch Đan Thanh hay ngón tay kẹp tấm danh thiếp định ném vào thùng rác:

- Là bạn cùng ban bồi huấn, tên này rất phù phiếm.

Trương Khác lấy tấm danh thiếp xem, Vương Túc Hải tổng giám đốc công ty hữu hạn khoa kỹ Hải Túc, có điều cái thời đại này, giám đốc chủ tịchchạy đầy đường, thuận tay vứt hộ vào thùng rác giúp Địch Đan Thanh.

Trần Phi Dung buổi chiều không có tiết, Trương Khác định cùng đốt thời gian trong phòng đọc sách.

Chia tay Địch Đan Thanh ở thư viện, Trương Khác cùng Trần Phi Dung vàophòng đọc sách, thấy Trần Phi Dung cùng mình đi tới giá sách kinh tế,còn định hỏi cô vì sao hứng thú với loại sách kinh tế, thì di động trong túi vang lên, là điện thoại của Thái Phi Quyên, chỗ này chỉ có hai bọnhọ, nên y nhận máy luôn.

Trần Phi Dung vẫy vẫy tay, đôi mắt biết nói đang hỏi Trương Khác có cần giúp cầm sách không?

Trương Khác đưa sách cho cô, nhìn Trần Phi Dung ôm sách trong lòng tiếptục đi chọn sách, vẻ đẹp như lan như huệ khiến Trương Khác cảm thấy tĩnh mịch êm ái như ở cùng cô bạn hàng xóm lâu năm.

Thái Phi Quyên vừa được tin tức từ cục công thương Hải Châu, bọn họ nhận được 4 đơn xin đăng ký công ty đều liên quan tới Khoa Vương, làm ngườita không hiểu là bốn công ty này được quyền sử dụng thương hiệu lẫn tàisản vô hình của Khoa Vương.

Ba công ty đầu là đầu tư tư nhân của tập đoàn Gia Tín và tập đoàn ChínhThái, công ty cuối cùng do tập đoàn Đại Nhã là nhà đầu tư chủ yếu, còncó một tin tức làm người ta không ngờ tới, Úc Bình nắm 30% cổ phần củacông ty này, hơn nữa còn được chỉ định làm đại biểu pháp nhân.

Thái Phi Quyên hỏi:

- Điều này liệu có phải nói lên rằng tập đoàn Đại Nhã và Tạ gia đã bán chính thức chia tách?

- Không ngờ Khoa Vương lấy phương thức này đi lên con đường đa nguyênhóa, đúng là bất ngờ, vốn cổ đông Khoa Vương đã bằng mặt không bằng lòng rồi, bọn họ đều đang lấy Khoa Vương ra làm lợi thế giao dịch đây.

Trương Khác cảm khái:

- Nếu không Đại Nhã khó mà phân rõ giới hạn được, chắc là Úc Bình pháthuy tác dụng trong chuyện này, chúng ta đợi xem biến hóa đi.

Có thể Úc Bình đúng là nhân vật lợi hại, trước kia không chú ý tới cô ta lắm, chỉ biết cô ta là tình nhân của Chu Phú Minh.

Từ phục vụ của nhà khách Văn Sơn, trói được Chu Phú Minh, từ đó nhảysang làm giám đốc Khoa Vương, hiện ra mặt tách Đại Nhã khỏi Tạ gia, thực sự không thể coi thường được.

Không rõ quá trình cụ thể ra sao, nhưng không có Úc Bình, không có ChuPhú Minh đứng sau lấy địa ốc Cẩm Thành ra làm lợi thế giao dịch thì khómà phát sinh chuyện này được.

Tạ gia không dễ dàng từ bỏ bất kỳ một đối tượng có thể hút máu nào, Đại Nhã xem như sơ bộ có thể thoát thân rồi.

Đăng ký một công ty không cần tốn nhiều tiền, quan trọng là hiệp nghị sử dụng thương hiệu Khoa Vương hay không, trong tay Úc Bình hẳn là khôngcó nhiều tiền công khai lắm, rất khả năng phần này là giao dịch quyềntiền.

Trương Khác cười, trong vụ này Tạ Chiêm mới là người bị vứt bỏ hoàn toàn, không biết hắn có vùng vẫy chút nào không?

Phát sinh ra chuyện này, có lẽ có thể nói Đại Nhã đã thông minh hơn mộtchút, song không hiểu trong lòng Trần Tĩnh sẽ có cảm xúc gì? Cô ấy nhấtđịnh không dễ chịu.

Loại tin tức này không thể ảnh hưởng tới tâm tình của Trương Khác, nhétdi động vào túi, nhận lấy đống sách còn thoảng mùi cơ thể của Trần PhiDung, hỏi:

- Sao bạn lại xem mấy thứ sách này, không thấy chán à?

- Cũng ổn, ba mình hi vọng sau này mình làm quán ăn thêm phát triển mà.

Trần Phi Dung cười nhẹ:

- Mỗi tội không biết đọc từ đâu.
 
Chương 635: Ntd Bị Bỏ Rơi


- Vậy để mình tiến cử cho vài cuốn...

Trương Khác đưa tay ra chọn sách, di động trong túi lại đột ngột runglên, giật mình, ngón tay chạm vào mu bàn tay mát lạnh như ngọc của TrầnPhi Dung cũng đưa lên lấy sách, thấy cô rụt tay lại, Trương Khác mỉmcười xin lỗi, y không cố ý, lấy di động ra:

- Hôm nay lắm việc quá, toàn việc lặt vặt, nếu lại là chuyện lặt vặt nữa thì bọn họ biết tay mình, lâu lắm rồi mình không chửi ai.

Nhìn số máy, là Diệp Kiến Bân gọi từ Hong Kong.

Trương Khác nhận điện thoại:

- Có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện thoại, thấy mỹ nhân bên cạnh tôi nhiều quá nên ghen tị phá đám người ta tình tứ hả?

Nghe Trương Khác nói lung tung, Trần Phi Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn y,Trương Khác luôn chiếm lợi mồm mép với các cô gái, thấy Trương Khác cười nhả nhớt chỉ biết lắc đầu, đi ra chỗ khác không làm ảnh hưởng tới y nói chuyện, cô luôn nhịn không quan tâm tới mây mù bí mật bao phủ xungquanh Trương Khác.

- Chính quyền Đài Loan vừa tuyên bố bỏ tỉ giá NTD, làm NTD trong chớpmắt hạ xuống 3%, chứng khoán các quốc gia Châu Á cũng tụt theo, bão lạinổi lên rồi.

Diệp Kiến Bân hưng phấn nói:

- Cậu cũng nên nhúc nhích đi chứ, đừng suốt ngày trốn trong trường dụ dỗ các cô bé nữa.

Đồng NTD bị bỏ rơi là điều có thể dự kiến, cơn bão tài chính ở Hàn Quốc có thể bộc phát sớm rồi.

- Được, tối có máy bay thì tôi đi ngay.

Trương Khác sảng khoái đồng ý, chẳng phải là chuyên môn vì chuyện quỹđầu tư, còn vì cơn bão tài chính lan tới Nhật Hàn sẽ làm ảnh hưởng trựctiếp tới sản nghiệp điện tử ở Châu Á.

Chu Du cũng định tới Malaysia đàm phán chuyện mua cổ phần xí nghiệp bộtgiấy, hắn đang ở Kiến Nghiệp, Trương Khác liền gọi hắn tới cùng mình điHong Kong trước, lại gọi điện cho Phó Tuấn đặt vé mánh bay, xác định 4giờ còn vé trống, tiếp đó gọi điện cho Đường Thanh, bảo cô không cầnchuẩn bị về nghỉ lễ Quốc Khánh nữa, y sẽ ở lại Hong Kong với cô.

- Vậy Phi Dung thì sao, bọn mình đã chuẩn bị kế hoạch nhiều ngày rồi.

Đường Thanh do dự hỏi:

- Hay là đưa bạn ấy đi theo đi, dù sao bạn ấy ở lại Kiến Nghiệp một mình cũng rất buồn.

- Cô ấy ở ngay đây, bạn nói với cô ấy đi.

Trương Khác vẫy tay gọi Trần Phi Dung, đưa di động lên nói nhỏ:

- Đường Thanh muốn nói chuyện với bạn.

Trần Phi Dung nhận lấy di động, khi nói chuyện còn mím môi nhìn Trương Khác, nói:

- Mình không phải trẻ hư, sao có thể trốn học mấy ngày liền được? Các bạn chơi vui vẻ nhé.

Trương Khác chẳng biết câu này cô nói với Đường Thanh hay nói với mình.

Phó Tuấn mau chóng lái xe tới thư viện, đợi Chu Du qua tụ họp, TrươngKhác chỉ kịp gọi điện báo cho Đỗ Phi, nhờ hắn xin nghỉ phép hộ, không để đám Ngụy Đông Cường tưởng rằng mình đã mất tích, rồi lên xe tới sân bay quốc tế.

Trên đường đi Trương Khác lại liên lạc với Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông ở Hải Châu, Tiêu Tấn Thành ở Nhật, thành Hán Chương ở Mỹ.

Ntd bị bỏ rơi, cơn bão tài chính khả năng sẽ tập kích Hàn Quốc trong thời gian gần.

Trần Tín Sinh có kế hoạch hai ngày nữa tới ĐNÁ tìm nhân thủ thích hợpcho kế hoạch Vườn Sồi, Trương Khảo bảo hắn tạm hoãn chuyến đi, tới HongKong quan sát thế cục biến hóa.

Vũ bão nổi lại, mọi người tập trung ở Hong Kong là tiện nhất, y luônliên lạc với Hứa Tư và Đường Thanh, biết mấy ngày hôm nay trời Hong Kong luôn có mưa.

Hứa Tư và Đường Thanh đều ở Hong Kong, bất kể là gặp ai đều khiến ngườicòn lại bị lạnh nhạt, nếu như có thể Trương Khác không muốn làm bất kỳcô gái nào phải buồn chút nào, cả hai đều là trái tim và linh hồn của y, nghĩ thôi đã thấy lòng đau nhói.

Ai bảo mình tham lam như thế?

Bay tới bầu trời Hong Kong, nhìn màn mưa ướt sượt phía dưới, lúc nàythành phố đã sáng đèn, trông cứ như toàn bộ sao trời rơi xuống dòngsông.

- Ở trên tầng mây còn nhìn thấy sao băng đấy...

Trương Khác vừa hạ cánh liền gọi điện cho Hứa Tư, cô ở chung cư cao cấp Ảnh Loan Viên, y không thể tới đó được.

Tương Vi đã chính thức phụ trách chức vụ tổng giám đốc điều hành của Việt Tú, đích thân tới sân bay đón Trương Khác.

Bọn họ trực tiếp tới khách sạn Bán Đảo, Diệp Kiến Bân đợi hắn ở đó, lúc này Đường Thanh và Thịnh Hạ cũng đang trên đường tới.

Diệp Kiến Bân ở khách sạn Bán Đảo tới 5 tháng rồi, dùng lời hắn mà nói thì ở thêm nữa sẽ khó chịu nôn mất.

Hắn nói thế chỉ là vờ vịt thôi, từ mùa thu tới giờ, Tôn Tĩnh Hương luôn ở Hong Kong, hắn lại sướng đến quên đường về nhà luôn rồi ấy chứ, nếuchẳng phải hôm nay chính quyền Đài Loan không bất ngờ tuyên bổ bỏ tỉ giá cố định của NTD chỉ e hắn chẳng nhớ tới mình, Trương Khác biết thừa.

Xe tới khách sạn, vừa vặn Đường Thanh và Thịnh Hạ tới nơi, bọn họ đangđi lên bậc thềm khách sạn nghe Trương Khác liền quay đầu lại.

Trong nước đã là mùa thu, Hong Kong vẫn còn giữa mùa hè, Đường Thanh tay cầm chiếc ô hồng, mặc áo liền váy màu lam, chẳng cần son phấn, yêu kềuđứng dưới cột đèn giả cổ, trông giống tinh linh mỹ lệ trong đêm mưa,giây phút nhìn thấy Trương Khác từ xe đi ra, môi xinh khẽ hé, ánh mắtbừng bừng say đắm.

Trương Khác giang tay ra, nghênh đón cô công chúa thẹn thùng nhào vàolòng, khẽ ôm lấy mông cô nàng, mũi ngửi hương thơm thanh mát, ngây ngấtnhư chìm trong mộng.

- Bọn mình trốn ra đấy, giám thị túc xá là bà già vừa cổ quái vừa nghiêm khắc, nếu vừa muộn quá là không được đâu...

Đường Thanh ôm chặt lấy cổ Trương Khác, khẽ nói:

- Vậy thì đừng về nữa là được mà.

Trương Khác ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh, tới chào Thịnh Hạ:

- Đỗ Phi không bỏ thời gian tới đây được, nếu cô muốn gặp nó thì phải tự tới Kiến Nghiệp thôi...

- Ai thèm nhớ hắn.

Thịnh Hạ mạnh miệng nói.

Đi vào khách sạn, trừ Diệp Kiến Bân, Nick Leeson ra thì Cát Minh Đức cũng đã tới đó.

Trương Khác không vội nói chuyện, Đường Thanh đợi y tới giờ vẫn chưa ăncơm, liền tới tầng thượng ăn cơm, sau đó Đường Thanh và Thịnh Hạ đixuống khu mua sắm, để đám Trương Khác bàn công việc.

- Kinh tế Đài Loan mấy năm qua tăng trưởng chậm, nhưng còn chưa tới mépsuy thoái, không có vẻ giống không chịu nổi công kích, nhưng chính quyền Đài Loan đột nhiên tuyên bố thả nổi NDT, đúng là đả kích lớn với thịtrường tài chính châu Á, chỉ số Hang Sheng Index chiều nay giảm tới 300điểm...

Diệp Kiến Bân giới thiệu sơ qua tình huống.

Trước khi tới đây Trương Khác đã mua báo tối Hong Kong xem rồi, trừ lúcmới tuyên bố thả nổi thì NDT có dao động sụt giảm trong thời gian ngắnra thì sau đó tương đối ổn định:

- Kinh tế Đài Loan không có vấn đề lắm, đại khái là thừa lúc tiền sụtgiá, bảo hộ xí nghiệp xuất khẩu không bị tác động quá lớn... tôi nghĩcác quỹ đầu cơ quốc tế không quá hứng thú với NDT, đây chỉ là một ngòithuốc nổ, khiến thị trường tài chính Châu Á càng thêm bấp bênh, cũngtăng thêm tự tin cho đám cá mập tiếp tục hủy hoại kinh tế Châu Á.

- Đúng thế kinh tế Đài Loan không có sơ hở lớn, còn hệ thống tài chính Hàn Quốc thì thủng lỗ chỗ từ trên xuống dưới..

Cát Minh Đức thở dài:

- Bốn con hổ nhỏ đã đại bại, bốn con rồng nhỏ hai mươi năm qua thành tựu kinh tế chói lọi, nên mọi người còn mang hi vọng nhất định. Hôm nay tự tin đó bị khoét một lỗ.

Từ sau khi thu tay ở Indonesia, đám Trương Khác không đi theo đám đầu cơ quốc tế cắn xé lung tung, mà tập trung đoản vị ở thị trường ngoại hốiquốc tế với đồng won.

Mặc dù sau khi Thái Lan bùng phát nguy cơ tài chính, các quốc gia Châu Á tăng cường cảnh giác, nhưng không thể lấp đầy tất cả các khoảng trống.

***

Đoản vị (short position): Là số cổ phiếu hoặc trái phiếu mà một ngườikinh doanh không phải là người sở hữu chúng. Ví dụ trong hợp đồng quyềnchọn bán (put options), một người sẽ mua quyền chọn bán cho một số lượng cổ phiếu nhất định do anh ta nắm giữ với giá ở thời điểm hiện tại bằnggiá thị trường. Nhưng trong tương lai, giá cổ phiếu trên thị trường giảm xuống, anh ta sẽ đi mua những cổ phiếu giá thấp đó và về bán lại vớigiá bằng giá trong hợp đồng tức là giá cao hơn, anh ta sẽ ăn chênh lệchvà trả được số nợ đi vay để mua.

Hi vọng khái niệm này giải thích được phần nào thắc mắc hôm nọ của giomuadong.
 
Chương 636: Mèo Mù Mất Cá Rán


Chính quyền Đài Loan xưa nay chưa hề có động thái nào thể hiện chủ động giảm giá DNT, nhưng sau khicơn bão tài chính bùng phát, thái bộ bọn họ bắt đầu thay đổi, tích cựccố thủ tỉ giá DNT, hôm nay bất ngờ buông tay, ý tứ ẩn dấu trong đó rấthiểm.

Khả năng chính quyền Đài Loan đang đặt bẫy đám đầu cơ tiền tệ quốc tế, cũng có khả năng có nhân tố chính trị trong đó.

Một số lời không thể nói với Nick Lesson và Cát Minh Đức, ban đêm liền liên lạc với Diệp Trăn Dân.

Dnt thả nổi vào ngày 24 khiến chính phủ Hong Kong cực kỳ khốn đốn.

Chỉ 4 ngày nữa thôi là là vào kỳ giao cắt quý của chỉ số Hang ShengIndex, mấy ngày này vốn là thời cơ có lợi cho cục quản lý tài chính tiến vào giai đoạn phản kích tiền kỳ, hôm qua đột nhiên tình thế xấu đi,tình tế tốt không còn nữa, chứng khoán Hong Kong rất có thể xấu đi trong bốn ngày cuối.

Diệp Trăn Dân cùng quan viên chính phủ Hong Kong đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau trời vẫn mưa, xa xa trên mặt biển truyền tới tiếng còihơi, Thịnh Hạ đã về trường đi học rồi, trong tiếng mưa như tiếng nhạc ru sáng sớm Trương Khác chìm trong giấc ngủ ngon lành, tới khi Đường Thanh chui vào trong chăn mới tỉnh lại.

Đường Thanh mặc váy ngủ lụa, nhưng da thịt lộ ra ngoài còn trơn mịn hơn cả lụa.

Trương Khác ôm lấy khuôn mặt xinh xắn vẫn còn buồn ngủ của Đường Thanh,hai mắt nhắm tịt không muốn mở ra, người rúc vào lòng Trương Khác, cônàng vất vả lắm mới đợi được Thịnh Thanh đi học để chui vào đây.

Nhìn cánh môi đỏ mọng cong lên đầy khiêu gợi, Trương Khác áp môi tớiđịnh hôn, nhưng bị Đường Thanh đưa mười ngón tay như ngọc ra bịt lấymiệng đẩy ra, giận dối nói:

- Bạn chưa đánh răng...

Chăn tuột xuống eo, áo ngủ xộc xệch lộ ra mảng ngực trắng nõn nà, ĐườngThanh thấy Trương Khác mắt hau háu nhìn ngực mình, đưa tay kéo cổ áolên, nũng nịu nói:

- Mình chỉ tới đây mượn lồng ngực bạn ngủ bù thôi đấy... Ngủ bù là sướng nhất.

Cô nàng ưỡn ngực lên, làm động tác vươn mình cực kỳ dụ hoặc, làm TrươngKhác miệng khô khốc, cô nàng lật người lại, đè lên người Trương Khác,thỏ thẻ:

- Lồng ngực bạn luôn sẵn sàng cho mình chui vào ngủ bủ một giấc thoải mái phải không.

Cô bé con cuối cùng cũng đã lớn rồi, Trương Khác cảm nhận một cách hếtsức cường liệt sự mềm mại và đàn hồi của hai cái bánh bao kia, yếu hầuTrương Khác cuộn lên cuộn xuống, tay trở nên run run đặt lên cặp môngtròn cô nàng ve vuốt, dù cách lớp lụa mỏng, cảm giác không khác gì chạmvào dạ thịt thực sự là bao.

Trương Khác hết xoa, bóp, nhào nặn đủ kiểu làm Đường Thanh run lên từnghồi, cơ thể quằn quại trong lòng Trương khác, gò má trắng trẻo dần dầnhây hây đỏ, cặp mắt long lanh như được phủ bởi một lớp sương mù, tỏa rathần thái mê người.

Lý trí Trương Khác tiêu tan, dục vọng dồn nén bao lâu của y với ĐườngThanh tràn gia như đê vỡ, hai mắt đỏ rực lên, tay bóp chặt lấy môngĐường Thanh từ mơn chớn ve vuốt chuyển sang dày vò, làm Đường Thanh phát ra tiếng rên tựa đau đớn nhưng mắt nhắm nghiền cổ rướn cao tựa như cựckỳ sung sướng.

- Thanh Thanh, bạn đúng là một con tiểu yêu tinh.

Giọng Trương Khác khàn đặc, tiếng rên rỉ của Đường Thanh làm thú huyếtcủa Trương khác sôi lên sùng sục, nắm lấy quai áo ngủ của Đường Thanhkhéo tuột tới đùi.

Tâm thân ngọc ngà phơi bầy trọn vẹn trước mắt Trương Khác, dưới ánh sáng mặt trời như tỏa hào quang lấp lánh, mê người nhất là đôi mắt khép hờlộ ra sức quyến rũ thanh xuân vô hạn, cặp đùi trắng mịn màng e thẹn khép lại.

Dáng vẻ như trêu ngươi này của Đường Thanh làm Trương Khác mê muội, nâng mông cô lên, muốn cởi chiếc quần lót của cô xuống, hạ thể của y đã cứng lên như sắt.

Chiếc di động đặt trên tủ đầu giường rung lên không đúng lúc, TrươngKhác tất nhiên chẳng hề nghe thấy, nhưng đôi mắt mê ly của Đường Thanhtỉnh táo trở lại, nhìn chiếc điện thoại vẫn cứng đầu rung mãi, kéo chănbọc lấy người, nói:

- Nghe đi, có khi là chuyện quan trọng đấy.

Trương Khác lúc này không phải muốn nghe điện thoại mà là muốn đập tantành nó, nhưng chẳng còn cách nào khác đành cố áp chế dục vọng nhấn nútnghe.

Là điện thoại của Trần Tín Sinh, ngay đêm hắn đã tới Kiến Nghiệp, sắp lên máy bay tới Hong Kong.

Trương Khác tức điên, lần này tháo ngay pin ra ném xuống đất, quay lại khát vọng nhìn Đường Thanh:

- Chúng ta tiếp tục nhé.

Đường Thanh cười khúc khích, mặt đỏ bừng xấu hổ:

- Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, giờ thì hết rồi...mình còn phải đến trường đi học nữa.

Khóe mắt liếc qua người Trương Khác, quay vội đi, cầm lấy quần sịp của Trương Khác ném vào y:

- Xấu quá, mau mặc vào.

Cô nàng chui vào chăn trước, mau chóc mặc lại váy ngủ.

Chẳng nỡ cưỡng ép cô nàng, Trương Khác đành mặc lại y phục, Đường Thanhthò đầu ra, thấy y lắm lại chiếc di động, mặt ỉu xìu thất vọng, như đứabé làm hỏng mất món đồ chơi yêu thích rất tức cười, ôm lấy y từ đằngsau, áp mặt vào lưng y, nói nhỏ xíu dỗ dành:

- Bạn còn ở Hong Kong mà, biết đâu lần sau mình lấy được dũng khí thì sao?

Trương Khác mắt sáng lên, phấn chấn trở lại, đúng thế dù sao thời giannày mình ở Hong Kong, chỉ cần Đường Thanh có ý thức chấp nhận việc này,lo gì nữa, vả lại lần đầu của hai người diễn ra trong hoàn cảnh không rõ ràng như thế, chung quy có chút nuối tiếc, y thì không vấn đề gì lắm,nhưng không phải với Đường Thanh, nghĩ thế tình dục lắng xuống, ôm Đường Thanh vào lòng ngắm mưa gió bên ngoài thủ thỉ những lời nhớ thương....

Đưa Đường Thanh tới trường học trước, sau đó Trương Khác ra sân bay đón Tiêu Tấn Thành, Trần Tín Sinh, Đàm Vân Tùng.

Nhìn thấy Trần Tín Sinh, Trương Khác chỉ hận không thể đá cho hắn hai phát.

Trầm Tín tươi cười cùng vợ chồng Đàm Vân Tùng đi tới đại sảnh, thấyTrương Khác gườm gườm nhìn mình sởn gai gốc, không hiểu đắc tội với y ởđâu.

Đi cùng với đám Trần Tín Sinh còn có nhóm Dương Vân.

Dương Vân tới đây là đại biểu cho để tiến hành trao đổi với cổ đông Hong Kong, nếu muốn tiến hành chia tách với điều kiền thích hợp, phải tránhsự phản đổi kịch liệt của các cổ đông nhỏ Hong Kong.

Trong mắt Trương Khác, thị trường phát triển và thị trường đang pháttriển có tính chất hoàn toàn khác biệt, từ vận hành thương hiệu, tớithao tác thị trường cùng với kế hoạch marketing đều khác nhau rất lớn,cho nên mới phân chia nghiệp vụ của Cẩm Hồ làm hai mảng, một mảng dophòng vận hành phụ trách, một do phòng vận hành hải ngoại phụ trách.

Ở đại sảnh Trương Khác đích thân giới thiệu cho vợ chồng Đàm Vân Tùngmột thành viên khác của phòng hạng mục lớn, Tiêu Tấn Thành tổng phụtrách phòng vận hành hải ngoại.

Trước đó Đàm Vân Tùng nghe thấy trong hệ thống của Cẩm Hồ còn có phòngvận hành hải ngoại liền cảm thấy hết sức kỳ quái, đâu cần vì quản lý mấy cái trung tâm nghiên cứu phát triển mà cần thành lập cả một phòng banlớn?

Hiện giờ sản phẩm của Cẩm Hồ chỉ có một, đầu đĩa của Ái Đạt căn bảnkhông thích hợp phổ biển trong thị trường vận hành phòng hải ngoại quảnlý, cho dù là các sản phẩm học tập như từ điển điện tử v..v.. Cũng chẳng có sức cạnh tranh lắm ở thị trường hải ngoại.

Cho tới khi chính thức tới Hải Châu ký hợp đồng hợp tác, vợ chồng ĐàmVân Tùng mới được thấy một thứ vũ khí sắc bén mà Cẩm Hồ cất giấu rấtlâu, máy nghe nhạc với mã số M1.

Với Cẩm Hồ mà nói, máy MP3 đã có kỹ thuật rất thành thục rồi, lúc nàychưa đưa ra một mặt là vì muốn đợi lập nên hệ thống tiêu thụ ở hảingoại, một mặt là muốn đi sâu nghiên cứu, thiết lập nhiều chướng ngạiđộc quyền hơn nữa với doanh nghiệp điện tử nước ngoài mà bọn họ khôngvượt qua được.

Đó cũng là ý nghĩa của kế hoạch Vườn Sồi, cung cấp cơ sở đảm bảo kỹ thuật cho thị trường điện tử tiêu dùng.

Đó cũng là dã tâm của Cẩm Hồ.
 
Chương 637: Kế Hoạch Trăm Người


- À, thời gian qua tôi luôn suy nghĩ làm sao thúc đẩy công tác hiện nay của Vườn Sồi.

Ngồi vào trong xe Trương Khác quay lại nói với Trần Tín Sinh:

- Tôi muốn tổ chức một hành động trăm người để thu hút các nhà khoa học hải ngoại.

- Ồ!

Trần Tín Sinh lần đầu tiên nghe thấy Trương Khác nói tới từ "hành động trăm người", liền ngồi ngay ngắn chăm chú lắng nghe.

- Nguy cơ kinh tế lan rộng là điều không thể vãn hồi, rất nhiều công tykỹ thuật cao sẽ có thời gian khó khăn, nhân viên bất an, đó là chuyệnthường tình của con người, nhưng con người có sức ì, có thể không dọn ổlà không dọn, huống hồ sang nước khác công tác càng nhiều vấn đề rắcrối. Nên tôi muốn lập kế hoạch trăm người này, đối với nhà khoa học giavà kỹ sư tham gia kiến thiệt Vườn Sồi chia làm ba đằng cấp; nhà khoahọc, hỗ trợ 100 vạn, kỹ sư chủ nhiệm, hỗ trợ 50 vạn; nhân tài kỹ thuậtthanh niên, hỗ trợ 20 vạn. Ở quyền lưu trú mãi mãi, hộ tịch, học hànhcủa con cái, chúng ta có thể xin mọi điều kiện ưu đãi của thể từ KiếnNghiệp...

Trương Khác nói ra ý nghĩ của mình:

- Bỏ ra 40 - 60 triệu, giúp những nhân tài đó tới trong nước an cư lậpnghiệp, anh tính làm thể nào để thúc đẩy tiến trình thực tế.

- Ra thế!

Trần Tín Sinh biết Trương Khác ở phương diện động viên nhân tài rấtkhảng khái, không có các nhà khoa học đỉnh cao, tất cả khuếch trương kỹthuật chỉ là ảo tưởng:

- Làm như thế có tác dụng thúc đẩy công tác rất lớn.

- Vây lát nữa tôi sẽ gọi điện cho bí thư La Quân, xem thành phố có thểcho bao nhiêu ưu đãi chính sách, các anh mau cháu lập nên kế hoạch thựcthi, bắt đầu từ giáo sư Đàm, cùng cả nhân viên công tác kỹ thuật trướcđó đồng ý làm việc cho Vườn Sồi.

Trương Khác quay sang Đàm Vân Tung, cười nói:

- Giáo sư Đàm, sau này chúng ta là cào cào bị buộc vào cùng một sợigiây rồi, giáo sư lừa được bao nhiêu người cũng tiện cho triển khai công tác của giáo sư sau này bấy nhiêu...

Đàm Vân Tùng cười ha hả, ông ta làm việc cho đại học Singapore, lươnghàng năm quy đổi ra nhân dân tệ còn chưa được 100 vạn, song ông ta chẳng tham số tiền hỗ trợ này, mà tán thưởng khí phách bỏ tiền vì người tàicủa thanh niên này.

Trong nước, tiền lương của các kỹ sư rất có hạn, hệ thống nghiên cứutrong nước lại coi trọng hành chính, coi nhẹ kỹ thuật, giá trị nhân viên kỹ thuật không được tôn trọng cần thiết, thêm vào cơ sở khoa học trongnước yếu kém, nên nhân viên kỹ thuật không có điều kiện phát huy.

Các loại nguyên nhân này khiến cho nhân viên kỹ thuật chạy ra nướcngoài, chuyện này không liên quan mấy tới yêu nước hay không yêu nước.

Vợ chồng Đàm Vân Tùng buổi chiều sẽ ngồi máy bay về Singapore, TrươngKhác đưa bọn họ tới nhà khách Trung Hoàn nghỉ ngơi, ăn trưa xong tiễnbọn họ trở lại sân bay, đồng thời đợi đoàn người của Quách Tùng Duyêntới, Tôn Thượng Nghĩa cũng từ Kiến Nghiệp bay sang, ông tới sớm hơnQuách Tùng Duyên khoàng 15 phút.

Việt Tú và chính phủ Huệ Sơn đạt thành hiệp nghị đầu tư vào Hương TuyếtHải, do Việt Tú đầu tư 800 triệu, lấy 51% cổ phần, thêm vào cổ phần củaÁi Đạt ở Hương Tuyết Hải, thực tế Việt Tú đã nắm hơn 75% cổ phần củaHương Tuyết Hải.

Vì chuyện này Tôn Thượng Nghĩa tốn mất nửa tháng ở Huệ Sơn.

Tôn Thượng Nghĩa tinh thần phấn chấn, thấy Trương Khác ở đại sảnh tươi cười lớn:

- Gấp thế, làm tôi qua Kiến Nhiệp cũng chẳng ăn được một bữa cơm vớiTĩnh Mông, nó cứ oán trách mãi, khi nào quán bar kinh doanh, tôi phải về vổ vũ, coi như xin lỗi nói.

- Ồ, chuyện đó phải hai ba tháng nữa cơ.

Trương Khác cười:

- Hôm nay cháu tới đón bác Tôn về là để chủ trì công tác.

- Lại ở trường lêu lổng à?

- Hì, cháu có phải là Bin Mohamad đâu, cần gì phải suốt ngày bận rộn ạ.

** thủ tướng Malaysia.

Hai tháng qua tiền tệ Malaysia mất giá 30%, đương nhiên vẫn chưa phải là quốc gia thê thảm nhất ĐNÁ.

Quách Tùng Duyên tới nơi không lâu sau đó, so với một tháng trước ông ta có vẻ mỏi mệt hơn, mí mắt dưới hơi phù, Tôn Thượng Nghĩa nhiệt tích đitới bắt tay ôn ta:

- Ông Quách, thời gian qua không nghỉ ngơi tốt sao?

Địa vị Quách thị trong giới thương nhiên Hoa kiều không kém gì Cát gia.Sau khi Cát Cảnh Thành qua đời, Cát gia chia rẽ, dù Cát Minh Tín nắm hai sản nghiệp chính là địa ốc Gia Tín, điện tử Gia Tín, nhưng danh tiếngchẳng thể so với cha mình.

Quách Tùng Duyên cũng là đời thứ hai, có điều cha ông ta xử lý vấn đềgia tộc rất tốt, làm tập đoạn Quách thị vẫn quy tụ xung quanh Quách Tùng Duyên.

Có điều hiện áp lực cũng không ít, khi hưng thịnh không có vấn đề gì,hiện nguy cơ kinh tế lan đi, trong gia tộc có kẻ nhảy ra chỉ trích Quách Tùng Duyên xử trì không tốt, đem vấn đề hoàn cảnh quy kết thành lỗi của ông ta.

- Sao có thể nghỉ ngơi tốt được.

Quách Tùng Duyên cười khổ:

- Chứng khoán hai ngày qua thật thê thảm..

Rồi bắt tay Trương Khác:

- Không được quen biết Khác thiếu gia trước thật đáng tiếc.

Ái Đạt tháng 4 mượn xác lên thị trường chứng khoán, Tôn Thượng Nghĩathượng tuần tháng 6 toàn diện giảm cổ phiếu ở địa ốc Gia Tín, đều đúngnhịp thị trường, lại thêm tháng 7, Ái Đạt hạn chế nghiệp vụ tại ĐNÁ, đưa ra cảnh báo nguy cơ kinh tế, làm người ta thán phục.

Quách Tùng Duyên không khỏi nghĩ, nếu như có chuẩn bị trước một tháng, tuyệt đối không khốn khổ như thế này.

Trương Khác mỉm cười:

- Kinh tế Malaysia tốt hơn Indo, Phil, Thái, bị người ta gây sóng gióchịu chút liên lụy, song chỉ khó khăn một hai năm thôi, tin rằng sẽ mauchóng mây tán mưa tạnh, nếu không Cẩm Hồ cũng đã chẳng cấp thiết hợp tác với Quách thị để lợi dụng cơ hôi.

- Ha ha ha...

Thấy Trương Khác bày ra cái vẻ vô lại chiếm lợi, Quách Tùng Duyên cười lới, dễ chịu hơn rất nhiều.

Từ sân bay đón Quách Tùng Duyên an bài ở trong khách sạn Hương Cách LýLạp, lúc này trời nha nhem tối, bầu trời còn sót lại chút nắng chiều côi lệ.

Khi đi qua Trung Hoàn thì xe bị tắc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì,đứng lên nhìn về phía trước, có vẻ trước một số cửa hàng bách hóa tụ tập vô số người dân.

Chặn một người qua đường xem náo nhiệt quay về hỏi thăm mới biết cửahàng bách hóa kia do người Nhật đầu tư sắp sập tiệm rồi, trong đó có một hiệu bánh mà người Hong Kong rất thích mua làm quà tặng cho người khác, nghe nói cửa hàng sắp sập, người có đặt trước tất nhiên chen lấn tớiđổi bánh, thiếu chút nữa chen lấn làm đổ cả cửa hàng, làm cảnh sát phảitới sơ tán.

Bị tắc ở đoạn đường đó hơn một tiếng, trong thời gian đó Trương Khác gọi điện phái xe đi đón Đường Thanh.

Đná xác phơi đầy đồng, ở Hong Kong cũng bấp bênh bất ổn.

Ngày 25 tháng 9, tỉ giá DTN tiếp tục sụt giảm.

Lúc này lượng dự trữ ngoại hối của Đài Loan ước đọt trên 80 tỷ USD, đứng sau Nhật Bản, đại lục, Hong Kong, vì giữ tỉ giá chỉ tiêu hao chưa tới5% dự trữ ngoại hối, mà nợ nước ngoài của chính quyền Đài Loan chưa tới100 triệu USD.

Hành vi thả nổi đồng DTN của ngân hàng TW Đài Loan khiến nhà kinh tế học và đảng đối lập ở Đài Loan phê bình, yêu cầu thống đốc ngân hàng HứaViễn Đông phải từ chức.

Quách Tùng Duyên ngồi trong xe đọc báo tài chính đưa tin tình hình củaĐài Loan vẻ mặt không khỏi có chút ảm đạm, Trương Khác không thể tỏ raquá đắc ý.

Ngày 25 tỉ giá đồng Won tiếp tục hạ xuống thêm 1.8%, mặc dù ngân hàng TW Hàn Quốc tiếp tục đưa ra chính sách trợ giá, nhưng không thể khiến đồng Won tăng trở lại.

Ở thị trường Châu Á, lượng giao dịch từ đồng Won sang USD cũng liên tụcđột phá kỷ lục, ngày 25 lượng giao dịch hơn 800 triệu USD.

Vì ổn định chứng khoán, viện kinh tế tài chính Hàn Quốc yêu cầu các doanh nghiệp lớn mua lại cổ phần công ty.

Cùng ngày, ngân hàng phát triển Hàn Quốc xin tòa án cho tiếp nhận côngty xe hơi KIA và mấy công ty xe hơi con, đó là hành động tiếp quản xínghiệp quy mô nhất của Hàn Quốc từ trước tới nay.
 
Chương 638: Cá Mập Nhỏ


Kinh tế Hàn Quốc là do những xí nghiệp lớn chống đỡ, kinh tế Hàn Quốc sụp đổ, khởi nguồn là các công ty này.

Tờ tài chính Nhật Bản đưa tin ngân hàng TW Nhật Bản đang áp dụng nhữngbiện pháp cực lực ngăn càn cơn bão tài chính lan tới, ở ĐNÁ, nơi chiếm40% trong giá trị xuất khẩu của Nhật Bản, cơn bão tài chính đã chặn đứng cảnh cửa cuối cùng thoát khỏi suy thoái của Nhật Bản, chỉ số Nikkeisụt giảm gần 4%.

Đồng HKD hôm nay cũng bị kẻ đầu cơ công kích, cục quản lý tài chínhquyết đoán giải phóng lượng USD lớn tiến vào thị trường chứng khoán, tạm thời duy trì được tỉ giá.

Khi vào khách sạn Hương Cách Lý Lạp, vì xua đi tâm tình u ám của đoànngười Quách Tùng Duyên, Trương Khác an bài bữa tiệc búp phê, cũng tiệnđể trao đổi kinh nghiệm.

Quách Tùng Duyên rất kỳ vọng mau chóng đạt thành hiệp nghị đầu tư cổphần của giấy Tân Quang với bột giấy Vân Nguyên, cho dù như lời TrươngKhác đã nói bị bọn họ lợi dụng cơ hội chiếm lợi cũng sẵn lòng.

Lúc này ở trong góc phòng khách xa hoa sang trọng, Trương Khác tay cầmly rượu vang đỏ, thảo luận chi tiết chuyện này với Quách Tùng Duyên:

- Việc Tân Quan đầu tư vào Vân Nguyên đã được chi nhánh xuất nhập khẩuquốc gia ở Đông Hải ủng hộ, một phương diện khác, vì hạng mục nhà máyTinh Viên, trong nước cũng sẵn lòng huy động một số tài chính để hóagiải áp lực của Vân Nguyên.

Bên này liên hệ với Liễu Chí Thành không đủ mật thiết, rất nhiều côngtác phải do chính Quách Tùng Duyên thúc đẩy, để không khiến ông ta rútlui vì khốn cảnh của Vân Nguyên, thành phố Kiến Nghiệp sẵn sàng phụtrách một bộ phận tiền đầu tư của Vân Nguyên vào hạng mục nhà máy tinhvu.

Điều kiện ưu đãi như thế, lại thêm có thị trường 1,3 tỷ dân không bị cơn bão tài chính làm ảnh hưởng tăng trưởng, cho dù hạng mục di chuyển tớitrong nước, phía Singapore cũng sẽ không thiết lập thêm rào cản kỹthuật, quan trọng là phải xem thái độ của Liễu Chí Thành, không có ôngta dẫn dặt đội ngũ kỹ thuật, nhà máy Tinh Viên chẳng thể lập nên nổi.

Quách Tùng Duyên gật đầu:

- Dù thế nào tôi cũng phải tới Đài Loan một chút.

Chuyện phát triển nhanh tới mức ngoài dự liệu của người ta, tin tức xấucứ thích liên tiếp đổ tới, nằm ngoài sự tưởng tượng của Trương Khác.

Tối ngày 25, truyền thông Hàn Quốc bóc trần ra có ít nhất 12 ngân hànggánh một khoản nợ xấu khổng lồ, trước đó phải đi vay nước ngoài che dấuthiếu sót vận hành kinh doanh, nhưng cơn bão tài chính ập tới, cơ cấutài chính quốc tế thu hẹp ngân sách, không thể lấy chỗ này đập chỗ khác, lỗ hổng liền lộ ra, nếu chính phủ không ra tay cứu vớt, phá sản là cáichắc.

Thuận Sơn Hàn Quốc nộp đơn xin phá sản, tới lúc này đã có 5 trên 30 xí nghiệp lớn của Hàn Quốc nộp đơn xin bảo hộ phá sản.

Bị hai tin tức này kích thích, chỉ số Composite sụt mạnh, giảm 5.91%, đó là sự sụt giảm lớn nhất trong vòng mười năm qua, nhưng đại đa số chuyên gia kinh tế đều không cho rằng đó là mức sụt giảm lớn nhất của Hàn Quốc trong năm nay.

Mây đen chớp chớp tia lửa điện của cơn bão tài chính đã bao phủ bầu trời Hàn Quốc.

Ngày 26 chứng khoán Đài Loan, Singapore, Malaysia, đồng loạt sụt giảm.

Bất ngờ là chỉ sổ Hang Sheng Index tăng lên 2%.

Một phương diện là do ảnh hưởng thao tác mua vào, hai nữa là chứng khoán Hong Kong trước đó chủ động giảm nhiệt, khiến một số nhà đầu tư chuyểntài chính tới Hong Kong, các nhà phân tích kinh tế học gọi đó là "hiệuứng tránh bão Hong Kong".

Ngày 27 quỹ tiền tệ quốc tế tung ra báo cáo chỉ ra nợ xấu hai ngân hàngthương nghiệp Hàn Quốc vượt quá 10 tỷ USD, chính phủ Hàn Quốc xin mộtkhoản vay 20 tỷ USD không đủ cho Hàn Quốc vượt qua khó khăn này.

Chiều hôm đó chỉ số Composite tiếp tục giảm 2.4% so với ngày hôm qua.

Liên tiếp hai ba tin dữ lại khiến cho Diệp Kiến Bân hưng phấn rú lên,nhưng tin dữ này chỉ làm kinh tế Hàn Quốc dần sụp đổ mà thôi, còn vàotai Diệp Kiến Bân lại là nhạc tiên trên trời, hắn biết đây chỉ là khaivị.

Với tiền gốc là 140 triệu USD, qua hơn một tháng ở Indo, Thái Lan bọn họ đạt được đoản vị tới 800 triệu USD, thu hoạch khá lớn.

Tới hạ tuần tháng 8, tài chính quỹ đầu tư đã vượt quá 250 triệu USD,toàn lực lập đoản vị dài hạn ở Hàn Quốc, đồng Won sụt giảm số tài phúnày sẽ còn tiếp tục tăng lên.

Chỉ tiếc rằng muốn chuyển tài chính từ quỹ đầu tư vào tài khoản của Cẩm Hồ và Việt Tú chẳng phải chuyện đơn giản.

Trương Khác không muốn mạo hiểm để Cẩm Hồ và Việt Tú bị vấy bẩn, số tiền đó có nhiều tới đâu tạm thời cũng không dùng tới được, chỉ đành giữtrong tài khoản bí mật ở hải ngoại để đề phòng.

Gần tới giờ tan tầm, Trương Khác đi vào phòng thiết kế tầng dưới, vănphòng của Hứa Tư hướng về phía tịch dương, qua cửa sổ, nhìn thấy cô đemchiếc kính gọng đen to xụ đặt lên chống sách dầy, dùng ngón tay nhỏ nhắn vuốt đôi mắt mỏi mệt, ánh mặt trời chiếu lên người Hứa Duy, khung cảnhtĩnh mịch làm người ta tựa hồ như nghe được hơi thở của cô.

- Á, là cậu à...

Hứa Tư quay lại, đôi mắt sâu thẳm phảng phất có thể so với nước biển nhìn từ bầu trời Hong Kong:

- Khi thực sự làm mới phát hiện chỉ lòng tin thôi là không đủ dùng.

- Em thì lại rất có lòng tin vào chị đấy.

Trương Khác kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hứa Tư, dịu dàng nói:

- Sắp hết giờ rồi, có uống một tách cà phê không?

- Đường Thanh đâu?

- Tối máy bay Phi Dung sẽ tới, Đường Thanh ra sân bay đón cô ấy, đợi lát nữa em lái xe tới thẳng đó là được.

Trương Khác xem đồng hồ, than:

- Cuộc đời em hôm nay có thể bỏ ra hai tiếng đồng hồ nữa.

- Vậy thì được.

Hứa Tư đứng dậy duỗi mình, lườm y một cái hờn dỗi:

- Thời gian cậu bỏ ra được càng lúc càng ít rồi...

Trương Khác đi tới ôm lấy vòng eo Hứa Tư, vuốt mái tóc của cô:

- Thời gian dành cho chị thì em có thể bỏ ra bất kỳ lúc nào.

- Cẩn thận bị người ta nhìn thấy.

Hứa Tư tỳ tay lên ngực Trương Khác, không để y cúi xuống hôn mình.

- Em đóng cửa sổ rồi mà.

Đầu Trương Khác bị đẩy ra, nhưng tay vẫn ghì chặt eo Hứa Tư, phần dưới bụng hai người vẫn áp sát vào nhau.

- Kính pha lê mờ, bên ngoài vẫn nhìn thấy bóng đấy.

Hứa Tư không chịu.

Người ngọc trong lòng, Trương Khác sao dễ dàng chịu bỏ qua, toét miệng cười xấu xa.

- Hay là chúng ta trốn sau bàn làm việc.

- Chết đi.

Hứa Tư trừng mắt nhìn khuôn mặt cợt nhả của Trương Khác, rốt cuộc vẫnphóng túng cho Trương Khác cúi xuống khóa chặt lấy bờ môi mềm, hai người ôm nhau âu yếm chốc lát, cho dù lo bên ngoài có người đi qua, nhưng Hứa Tư phải thừa nhận cô cực kỳ quyến luyến tư vị được Trương Khác ôm trong lòng vuốt ve.

Chào Chu Dật một tiếng, Trương Khác và Hứa Tư rời khỏi văn phòng, Phó Tuấn luôn đi theo ở một chỗ bọn họ không nhìn thấy.

Thời khắc mặt trời khuất bóng, ánh hoàng kim chiếu lên tòa nhà cao tầngốp kính san sát, làm mảnh đất Hong Kong chật hẹp này như chứa vô số tịch dương mỹ lệ.

Ở Trung Hoàn có rất nhiều quán cà phê, trong thành phố huyên náo, tìmmột quán cà phê yên tĩnh, ngồi ở bên cửa sổ, uống ngụm cà phê thơmngát, cảm giác vô cùng thoải mái, huống hồ còn có thể thoải mái ngắmnhìn phong vận làm người ta xao xuyến của Hứa Tư.

Mấy ngày qua ở Hong Kong nếu không có việc gì đặc biệt, Trương Khác đềukiên trì tới Việt Tú, Đường Thanh buổi sáng đi học, văn phòng thiết kếcủa Hứa Tư cũng mở ở cùng tầng, tới ngay cả Tôn Tĩnh Hương sau khi đượccha đầu tư cũng chuyển công ty Hoa Âm tới.

Giờ tan tầm, người trong quán cà phê đông dần, bọn họ bàn tán chỉ sốHang Sheng Index lên xuống, than thở các nước ĐNÁ bị đám cá mập tàichính xâu xé, đa phần trong số ho là những người đầu tư chứng khoán thulỗ, nhưng bọn họ chẳng thù hận gì Soros, ngược lại rất hâm mộ sùng bái.

- Bọn họ không biết trong quán cà phê này cũng có một con cá mập nhỏ sao?

Hứa Tư nhỏ giọng đùa với Trương Khác.

- Đứng nói về em đáng yêu như vậy.

Trương Khác nhé răng cười:

- Em đã rất cố gắng há cái miệng tham lam của mình ra rồi.

- Một nắm đấm cũng không nhét đủ...

Hứa Tư đưa nắm tay nhỏ nhắn nhét vào cái miệng há ra của Trương Khác, bị y thè lưới ra liếm, Hứa Tư cười làm động tác nôn ọe, biết y sắp đi gặpmột cô gái khác, nhưng Hứa Tư chẳng thể giận y, không biết Đường Thanhnghĩ gì về mình, cô ấy có bận tâm phải chia sẽ một phần cuộc đời củaTrương Khác cho cô gái khác không?

- Chị nghĩ gì thế?

Trương Khác đưa vay gạt lọn tóc xõa xuống mắt của Hứa Tư, đắm đuối nhìn vào đôi mắt như hồ nước thu ấy.

- Còn nhớ quán bar góc phố kia không?

- Đương nhiên rồi, em còn nghĩ có cơ hội kéo chị tới đó ngồi ngắm mặt trời lặn. Sao đột nhiên lại nhớ tới nó?

Hứa Tư cười thùy mị:

- Nhớ tới lời bác chủ quán, sao có thể vì bên cạnh ai đó có người khácmà đi chấp nhận một tình cảm miễn cưỡng. Tôi nghĩ nếu Đường Thanh bậnlòng chuyện tôi xuất hiện bên cậu, tôi sẽ mãi mãi nấp vào một góc theodõi bước tiến của cậu là được rồi.

- Nói lung tung gì đó.

Trương Khác đưa tay hai tay ôm lấy gò má mịn màng của cô, nói chắc chắn:

- Em cần cả hai, đừng tưởng có thể tìm một cái cớ gì đó là có thể vứt bỏ em được.

Hứa Tư dịu dàng cọ nhẹ má vào tay Trương Khác:

- Cậu quá bá đạo đó, chẳng hiểu rồi sẽ có bao nhiêu trái tim thiếu nữ bị cậu chiếm lấy, không cho người ta một khả năng trốn thoát nào.

- Chị nói như thế sẽ làm lòng tự tin của em bánh trướng vô hạn đấy.

- Bánh trướng thì bành trước đi, có điều trước khi bành trướng, tựa hồ đến lúc cậu phải đi đón người rồi...

Hứa Tư đưa tay bóp mũi Trương Khác.

Trương Khác cười xin lỗi, mặc dù Đường Thanh từng nói không bận tâm tớisự tồn tại của Hứa Tư, nhưng có điều đó là lời cô bé 16 tuổi, tâm tư của nữ nhân sẽ biến đổi theo thời gian, nếu như quan hệ hai người đột phátầng cấp đó, tâm tư của cô nàng sẽ biến đổi ra sao? Điều đó rất khó nóiđược.
 
Chương 639: Biểu Diễn Ở Sân Bay


Trương Khác và Phó Tuấn ngồi tầu điện ngầm tới sân bay, xe của y đã đi đón Đường Thanh rồi.

Trương Khác và Đường Thanh đứng đợi ở đại sảnh, nhìn thấy Trần Phi Dungkhoác một ba lô vàng đi ra, Chu Hưng Đông theo sát đằng sau cô bắtchuyện, nhưng phải dừng lại chỗ lấy hành lý, Tiêu Thụy Dân cũng có ở đó.

Người của Liên Tín sao lại xuất hiện ở đây?

Trần Phi Dung tới làm Đường Thanh rất hưng phấn, nhìn thấy bóng dáng của cô là vẫy tay rối rít, chạy tới sát chỗ ngăn cách đợi Trần Phi Dung làm thủ tục, Trương Khác ngồi trên chế dài đợi hai tiểu nha đầu, đồng thờiquan sát đám Tiêu Thụy Dân, Chu Hưng Đông đằng sau cửa kính.

Nhìn lượng người hình như thời gian này chỉ có chuyến bay từ Kiến Nghiệp tới, chẳng lẽ đám Tiêu Thụy Dân cũng từ Kiến Nghiệp bay sang?

- Này...

Chu Hưng Đông chen ra ngoài, đi thẳng tới chỗ Đường Thanh và Trần Phi Dung ôm nhau:

- Ở Hong Kong không thể ra ngoài chơi, vậy về Kiến Nghiệp liên lạc nhé,hay là em giữ phương thức liên lạc của anh, nếu gặp phải chuyện đau đầucứ gọi cho anh, anh sẽ lập tức giải quyết cho em, ở Kiến Nghiệp không có chuyện gì anh không dẹp được...

Chu Hưng Đông giọng rất to, Trương Khác ngồi tận bên kia cũng không nghe rõ, y duỗi mình đứng dậy, đi tới nói với hắn:

- Hay là tôi cũng cho anh phương thức liên lạc, có chuyện gì anh không dẹp được còn có thể gọi tôi cầu cứu...

Nhìn thấy Trương Khác cười đểu xuất hiện trước mặt mình, Chu Hưng Đông ngớ ra.

Trần Phi Dung nở nụ cười duyên dáng với Trương Khác, cô không biếtTrương Khác nhận ra Chu Hưng Đông, tưởng y tới giải vây cho mình, ômcánh tay Đường Thanh, yên tĩnh đứng sau lưng y.

Chu Hưng Đông quẫn bách trốn về chỗ Tiêu Thụy Dân lấy hành lý.

- Ngông nghênh, ra vẻ ta đây.

Chu Hưng Đông cũng chỉ dám đợi Trương Khác đi rồi mới lẩm bẩm sau lưng:

- Giám đốc Tiêu, tên nhóc này xuất hiện ở đây làm gì?

Tiêu Thụy Dân đâu phải biết xem bói, làm sao biết được Trương Khác ở đây làm cái gì:

- Bọn họ đang lôi kéo người từ ĐNÁ cho kế hoạch Vườn Sồi, chắc đấy là nguyên nhân y xuất hiện ở đây.

Ấn tượng của Tiêu Thụy Dân về Trương Khác dừng lại ở lần gặp nhau tạinhà Vương Húc Sâm, thiếu niên đắc chí, đụng vào là nổi khùng, thấy ChuHưng Đông bẽ mặt cũng chẳng nói gì, bọn họ tới Hong Kong là để bànchuyện làm ăn, không phải để tán gái.

Nếu như gặp được ở đây rồi, không thể ngó lơ được đó là biểu hiện thiếu khí độ, đi tới nói:

- Tôi luôn rất mong đợi ngày di động của Ái Đạt ra đời.

Chu Hưng Đông bám đít Tiêu Thụy Dân quay lợi, châm chọc:

- Ái Đạt lấy kỹ thuật cũ ký của TI, muốn nuốn chửng cả con thiên nga,khí phách này làm người ta khâm phục lắm, không biết Ái Đạt hai lần trìhoãn đưa sản phẩm ra thị trường rồi, còn khiến người ta đợi tới khi nàonữa?

Nghe khẩu khí của hắn thì có vẻ bọn chúng nhận định Cẩm Hồ còn chưa tiêu hóa được kỹ thuật của TI, nên mới liên tục trì hoãn.

Tên kém cỏi này cũng chỉ dám ở bên cạnh Tiêu Thụy Dân mới sủa oẳng oẳng vài tiếng, Trương Khác xem thường hắn.

Nhưng Trương Khác không thể xem thường tập đoàn Liên Tín sau lưng hắn được, Tiêu Thụy Dân cũng có vài phần năng lực, nói:

- Ái Đạt là công ty vụng về, không học được thuật biến ra vàng của LiênTín, chỉ có thể từng bước đi tới thôi, nếu giám đốc Tiêu chờ mong diđộng của Ái Đạt như thế...

Quay lại hỏi Phó Tuấn:

- Anh có thừa máy mẫu không? Đưa giám đốc Tiêu một cái.

Phó Tuấn lấy ra một chiếc di động dự bị đưa cho Trương Khác, khi đưa tay ra lấy Trương Khác cố ý chậm một nhịp, chiếc di động rơi "cạnh" một cái xuống nền đá, bắn lên tới đầu gồi, rồi lăn tới dưới chân Trần Phi Dung.

Trương Khác khom người dặt di động, tranh thủ nhìn chiếc chân nhỏ nhắncủa Trần Phi Dung lộ ra dưới mép váy, còn tặc lưỡi mấy cái, đứng dậytrách Phó Tuấn:

- Tôi chưa cầm sao anh đã buông tay rồi?

Đưa cho Tiêu Thụy Dân nói:

- Giám đốc Tiêu không ngại chiếc di động này đã rơi xuống đất chứ? Tôichưa có cơ hội dùng di động của Liên Tín, hay là giám đốc Tiêu cũng némdi động của Liên Tín xuống rồi tặng tôi?

-...

Tiêu Thụy Dân cứng người, ông ta đương nhiên không có dũng khí đem diđộng thả xuống đất rồi tặng cho Trương Khác, mất mấy giây mới nói:

- Xin lỗi, tôi không có di động thừa, hay để hôm khác tôi sai người tặng cho Khác thiếu gia?

Trương Khác nhại lại:

- Tôi luôn mong đợi di động của Liên Tín đấy...

Rồi cáo từ bỏ đi.

Tiêu Thụy Dân cứ đứng ngây ra trong dòng người, tay vuốt ve chiếc diđộng tráng lớp giả kim loại lên vỏ nhựa, trông hết ức sang trọng của ÁiĐạt, suy ngẫm nguyên nhân Ái Đạt trì hoãn thời gian đưa sản phẩm ra, đến lúc đám Trương Khác đi ra tới cổng đại sảnh rồi mới đưa di động cho Chu Hưng Đông:

- Mở thử xem.

- Thằng nhãi đó dọa người ta thôi.

Chu Hưng Đông rất hoài nghi kỹ thuật hạng hai mà Ái Đạt lấy được từ TIlàm sao có thể làm ra được di động đẹp như thế? Nhận lấy chiếc di động,liền phát hiện ra khuyết điểm của nó, cảm thấy năng hơn di động bìnhthường, song đây không phải là nhược điểm chí mạng, trong nước chưa cóloại di động mỏng nhẹ.

Cho sim vào bật máy ra, Chu Hưng Đông rất thất vọng, máy vẫn khởi độngnhư thường, ngay đám nhân viên đi theo cũng ngạc nhiên, nhạc nền là bàihát của Giang Đại Nhi.

Tiêu Thụy Dân lấy lại chiếc di động, không phải màn hình đen trắngthường thấy trên thị trường, mà phát ra ánh huỳnh quang màu lam, cảmgiác màu sắc khiến hiển thị màn hình mịn hơn rất nhiều.

- Lòe loẹt thôi.

Chu Hưng Đông vẫn không chịu thừa nhận di động của Ái Đạt:

- Nói không chừng ruột chỉ là rác rưởi.

- Đủ rồi.

Nếu không có Chu Hưng Đông nói những lời kia, chưa chắc bị Trương Khácxỉ nhục như vừa rồi, Tiêu Thụy Dân không có tâm tình nghe hắn nói lungtung nữa, mặc dù Ái Đạt có được kỹ thuật hạng hai, nhưng chiếc di độngtrước mắt này phải thừa nhận có cảm giác của đồ hạng nhất, đó mới là thể hiện của thực lực, không phải khua môi mua mép là bù đắp vào được:

- Mua vé máy bay cho tôi, tôi lập tức về Bắc Kinh.

- Á!

Chu Hưng Đông trố mắt:

- Phía điện tử Gia Tín thì sao?

- Chúng ta cũng không thông báo cho phía điện tử Gia Tín là tôi tới, cậu xử lý đi, coi như tôi chưa tới...

Tiêu Thụy Dân cau mày, không đoán trước được chiếc dí động này của ÁiĐạt đưa ra thị trường sẽ tác động thế nào vào thị trường di động nội địa do Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng đang chia nhau, nhưng ông ta biết mình không có dũng khí lấy di động của Liên Tín ra trực tiếp cạnh tranh vớiÁi Đạt.

Lúc này Tiêu Thụy Dân còn tâm tình nào đi du thuyết đối tác Hong Kong,nói những lời đẹp đẽ làm gì khi mấy ngày nữa sẽ bị sản phẩm của Ái Đạtđưa ra thị trường đánh tan một cánh vô tình.

Ông ta quyết định giao chuyện ở Hong Kong cho Chu Hưng Đông xử lý, thựclực lẫn tinh lực của Liên Tín lúc này không đủ đi kinh doanh thị trườnghải ngoại, nên dồn toàn bộ sức lức nghênh chiến Ái Đạt ở trong nước thì hơn.

Nếu như chuyến đi Hong Kong này không còn ý nghĩa nữa, chẳng bằng về Bắc Kinh chuẩn bị cho sớm.

Chu Hưng Đông không ngờ một phen hành động của Trương Khác ép Tiêu ThụyDân xưa nay tác phóng mạnh mẽ phải rời khỏi Hong Kong, bọn họ tới HongKong là để tìm đối tác, làm bàn đạp đưa sản phẩm của Liên Tín tới thịtrường ĐNÁ, ai ngờ ngay bước đầu còn chưa thực thi, Tiêu Thụy Dân đã rút lui.

Tự tin của Tiêu Thụy Dân đã bị chiếc di động này của Ái Đạt đánh đổ sao?

Cho dù di động của Ái Đạt có đẹp tới đâu thì có tác dụng gì? Một số thịtrường trong nước không phải mở cửa cho tất cả doanh nghiệp.

Chu Hưng Đông không suy luận nổi Tiêu Thụy Dân nghĩ gì, hỏi:

- Vậy phía bên này phải đàm phán thế nào?

- Nên đàm phán ra sao thì đàn phán như thế, cậu là tổng giám đốc công ty Nam Phương, những chuyện này vốn do cậu phụ trách.

Tiêu Thụy Dân không tự tin khai thác thị trường hải ngoại nữa, quyếtđịnh trong thời gian ngắn Liên Tín không coi đây là thị trường chủ yếu,tất nhiên buông quyền cho Chu Hưng Đông.
 
Chương 640: Hai Chiếc Di Động


Trương Khác chỉ đùa ác kíchthích Chu Hưng Đông một chút, không ngờ Tiêu Thụy Dân trực tiếp bay vềBắc Kinh, trên xe hỏi Trần Phi Dung làm sao gặp đám Chu Hưng Đông.

- Vé máy bay Đỗ Phi đưa cho mình ở ngay ghế sau cái tên đáng ghét đó,trên máy bay không ngừng khoe khoang nhà hắn ghê gớm thế nào, chẳng bậntâm người ta có thích nghe hay không.

Trần Phi Dung ngồi vào xe thở phào một cái:

- Thì ra bạn biết bọn họ.

Trương Khác cười khì khì:

- Tên đó giống mình mà, chẳng phải thứ tốt đẹp, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà.

Rồi kể lai lịch của đám Chu Hưng Đông cho Trần Phi Dung nghe, Trần PhiDung là cô gái thông minh, lại thân thiết với Đường Thanh, chẳng cầnphải che dấu.

Đường Thanh hỏi:

- Vậy vừa rồi bạn nói kỹ thuật biến ra vàng của Liên Tín tức là sao?

Trương Khác giải thích:

- Di động của doanh nghiệp hải ngoại nhập vào trong nước có hạn chế hạnngạch, không thể thoải mái nâng cao lượng tiêu thụ trong ở thị trườngtrong nước. Nên tất nhiên di động sản xuất trong nước bù vào khoảngtrống đó, mà không cần phải cạnh tranh trực tiếp với doanh nghiệp nướcngoài, mấy công ty như Liên Tín chẳng cần nghiên cứu phát triển gì, thậm chí dây chuyển sản xuất cơ bản nhất cũng chẳng có, cứ nhập khẩu hàngnước ngoài vào dán mác lên rồi bù khoảng trống trong nước, bạn nói xemkhông phải thuật biến ra vàng là gì?

- Ồ ra thế.

Đường Thanh hiểu rồi:

- Vậy hạn ngạch phân phối còn ý nghĩa gì nữa.

- Ha ha ha, đúng là chẳng có ý nghĩ gì thực tế.

Tới ngày hôm nay chiếc I19 chỉ tiến hành thử sức nóng ở giới truyềnthông chuyên nghiệp, tuyệt đại đa số mọi người vẫn bị che dấu, khôngchịu lộ ra chân dung.

Trừ I19 ra, Ái Đạt còn đồng thời đưa ra chiếc di động tầm trung I08,giống như đa phần di động có mặt trên thị trường, là loại máy định sẵnsẽ bị đảo thải. Đó là di động Ái Đạt đưa ra giành lấy khoảng trống thịtrường tầm trung với ba công ty kia.

Năm 97, thị trường di động còn chưa có khái niệm di động tầm thấp.

Nhìn thấy Trương Khác biểu diễn ở sân bay, Đường Thanh ngồi vào xe rồivẫn cứ thấy thú vị, cầm chiếc I19 trong tay chơi đùa, nhớ ra một chuyện, quỳ trên ghế quay người ra phía sau nói với Trương Khác:

- Trước khi thi tốt nghiệp, mình còn nói bất kể chiếc di động đầu tiêncủa Ái Đạt xấu như thế nào, mình cũng muốn bạn tặng cho một cái, bạnchưa quên đấy chứ?

- Sao mình quên được.

Trương Khác muốn được ngồi cùng hai cô gái hoa dung nguyệt mạo, đáng hận là lái xe đưa chiếc xe 7 chỗ tới, Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lại, khoangxe có hai hàng ghế, làm tham vọng bí mật được trái ôm phải ấp của y tiếp tục phải giấu kín:

- Đó là máy mẫu bình thường, mình không tặng bạn, cái tặng bạn tấtnhiên phải khác biệt, mình bảo bọn họ làm riêng một cái I19 nâng cấp,không biết ngày mai trước khi Triệu Hải Chu tới Hong Kong có kịp làm rakhông?

- Thật sao?

Đương Thanh mừng rỡ hỏi, cô không tin lắm, cô gái nào chẳng mong đượcngười yêu đối xử đặc biệt hơn người khác, đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt:

- Mình muốn hai chiếc được không?

- Khi làm bản mẫu, thường phải làm dư vài cái, để mình hỏi Đinh Hòe xemanh ta đã hủy bản mẫu thừa chưa... Mình không dám đảo bảo đâu, mình còn đặc biệt nói với anh ấy phải làm thứ độc nhất vô nhị.

Trương Khác lấy di động ra gọi cho Đinh Hòe, trong lúc đợi nhận máy hỏi:

- Bạn cần hai cái làm gì?

- Phi Dung cũng phải có chứ.

Đường Thanh chu mỏ lên nói:

- Á.

Trần Phi Dung ngạc nhiên quay đầu qua:

- Đó là chiếc di động độc nhất vô nhị của bạn mà.

- Mình đâu có ngây thơ như thế, bạn nghĩ Trương Khác nói sao tức là thếà? Nói không chừng cậu ấy lấy mình ra làm vật thí nghiệm không biếtchừng, bạn không được từ chối đâu đấy!

Đường Thanh ôm lấy vai Trần Phi Dung, hai cô gái quỳ trên ghế quay lạinhìn Trương Khác nói chuyện, bốn cánh tay trắng như tuyến đặt trên lưngghế, nói:

- Nhất định phải xứng đợi với mong đợi của người ta mới được, nếu không là không duyệt đâu đấy nhá.

- Ài, tâm tư các cô gái ai dò được nông sâu thế nào? Cái máy này mìnhvắt hết óc ra rồi đấy, hài lòng hay không mình không đảm bảo.

Trương Khác gọi điện thoại xong, giở thói vô lại với Đường Thanh.

Chiều nay Thịnh Hạ đáp máy bay về Kiến Nghiệp rồi, có điều Trần Phi Dung lại tới, không có cơ hội ở riêng với Đường Thanh, hai tiểu mỹ nhân mọng nước làm bạn mà ăn vụng một miếng cũng không được, trong lòng TrươngKhá khá u uất.

Không vội về khách sạn, đưa Đường Thanh, Trần Phi Dung ra bãi biển ngắmmặt trời mọc, hôm nay là cuối tuần, du khách trên bãi biển rất đông, mặc dù đuôi bão đã quét qua Hong Kong, nhưng tựa hồ cuộc sống tuyệt đại đasố người dâng Hong Kong không bị ảnh hưởng mấy.

Chỗ ở an bài ở khách sạn Di Đôn gần ngay sát bãi biển, mặc dù là gianphòng xa hoa, tiếc là Trần Phi Dung chọn cùng phòng ngủ với ĐườngThanh.

Từ tháng 5, Triệu Hải Chu đã phụ trách thao tác thị trường đầu đĩa ĐNÁ,cho nên lần này điều hắn tới phụ trách công ty ở Hong Kong không độtngột lắm.

Dương Vân thời gian qua luôn ở Hong Kong phụ trách trao đổi với nhà đầutư Hong Kong, đang nhẽ là Triệu Hải Chu cùng hắn phụ trách việc này mớiphải, nhưng Cẩm Hồ người ít cháo nhiều, chuyện có thể do một người giảiquyết tuyệt đối không lãng phí thêm nhân lực khác, cho nên hôm nay mớitới Hong Kong chính thức nhậm chức.

An bài lái xe tới sân bay đón Triệu Hải Chu, chẳng phải vì hắn có tưcách để Trương Khác đích thân an bài lái xe đi đón, mà là để lái xe lấyhai chiếc I19 từ hắn.

Mặt trời buổi sáng dần trở nên gay gắt, Trương Khác đưa hai cô gái từbãi biển về khách sạn, về phòng, hai chiếc hộp tinh xảo đã được đặt trên bàn kính, Đinh Hòe biết rõ Trương Khác muốn lấy lòng bạn gái, nên ngaycả chiếc hộp cũng cố gắng làm thật hoàn mỹ...

Trong phòng có gian chiếu phim riêng, Trương Khác để hai cô gái tự mở hộp di động, cầm gối vào gian chiếu phim.

Vừa mới cho đĩa vào trong đầu liền nghe thấy Đường Thanh hưng phấn thét lên rồi chạy vào:

- Đẹp quá.

- Bạn hài lòng là được rồi.

Trương Khác cầm điều khiển, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vị trị bên cạnh, bảo Đường Thanh ngồi xuống cùng xem đĩa quảng cáo I19.

Đưởng Thanh nhảy một phát lên ghế sô pha, hưng phấn ôm lấy cổ Trương Khác, khẽ thơm một cái lên má:

- Thưởng cho bạn đấy..

Hương thơm thiếu nữ truyền tới làm người ta ngây ngất.

Trương Khác ôm lấy Đường Thanh định hôn cô nàng thì thấy Trần Phi Dungtay cầm chiếc di động chống cằm cười tủm tỉm nhìn bọ họ, có vẻ rất hàilòng, liền cười hỏi:

- Vậy bạn thì sao?

- Hả?

Trần Phi Dung ngớ người, song chớp mắt hiểu ra ý trêu ghẹo của Trương Khác, thẹn đỏ mặt, cầm di động làm bộ muốn ném y.

Đường Thanh ôm lấy cổ Trương Khác, kéo mặt y lại, thơm lên má kia:

- Đó là của Phi Dung..

Múa may chiếc I19 nâng cấp trong tay, nói:

- Thực sự rất đẹp đấy.

Trần Phi Dung bị Đường Thanh kéo ngồi xuống ghế sô pha, thích thú mân mê chiếc di động trong tay.

Chiếc I19 này về công năng không có gì thay đổi đặc biệt, chỉ có ngoại hình thiết kế độc đáo.

Vỏ máy làm bằng hợp kim, cảm giác càng nhẹ hơn, chiếc trong tay ĐườngThanh màu vàng nhạt, của Trần Phi Dung màu xanh lơ, có thể nói là phiênbản dành riêng cho thiếu nữ.

Bàn tay trắng nõn của Phi Dung khẽ vuốt ve mặt kính của chiếc di động, hỏi:

- Thực sự chỉ làm hai chiếc thôi sao? Thiết kế đẹp như vậy, có đáng tiếc quá không?

- Trước khi hai bạn dùng chán thì thiết kế này sẽ không sử dụng nữa, cho nên không cần lo có người nổi bật hơn đâu.

Trương Khác cười nói:

- Mình thấy rất nhiều cô gái chỉ cần nhìn thấy sẽ tranh nhau đòi Ái Đạt bán đấy...

Đường Thanh chỉ thích cảm giác được Trương Khác chiều chuộng, không muốn độc chiếm thiết kế tuyệt đẹp này, cong cánh môi hồng nhuận hỏi:

- Nếu bị người ta sao chép thì sao?
 
Chương 641: Thế Công Mùa Thu


- Ai sao chép?

Trương Khác sắn tay áo lên:

- Mình hi vọng Phillips, Ericsson gì gì đó sao chép của bọn mình, nếu có thể kiện vài ba cuộc, là có thể vang danh ở ngước ngoài rồi...

Đưa tay bẹo má Đường Thanh:

- Hai chiếc này vốn là dùng để đem khoe khoang khái niệm di động của Ái Đạt, trong hai năm sẽ không sản xuất hàng loạt đâu.

Muốn nhảy ra được thị trường hải ngoại không phải chuyện dễ dàng, sảnphẩm điện tử mang tính khái niệm Cẩm Hồ làm ra sẽ đưa tới triển lãm công nghệ ở Âu Mỹ, Nhật Hàn để tuyên truyền làm nóng thị trường trước, tínhnăng nâng cao dần.

Đây là sách lược thị trường của Cẩm Hồ, bị Trương Khác lấy ra lấy lòng hai cô gái.

Cho nên độc nhất vô nhị tất nhiên là lời nói dối, không sản xuất tiêu thụ hàng loạt là thật.

- Á à.

Đường Thanh nhéo tai Trương Khác, môi ghé sát vào tai y, rít lên:

- Thiếu chút nữa thì tin vào cái lời ma quỷ của bạn đây là thứ độc nhất vô nhị.

- Nếu không xuất hiện trên thị trường tất nhiên nói độc nhất vô nhị cũng đâu phải là nói dối chứ.

Trương Khác cười vô lại:

- Có điều chiếc di động của bạn thực sự là không có cái thứ hai, chỉ là bạn chưa phát hiện ra mà thôi.

- Hả?

Đường Thanh mở to đối mắt đẹp săm soi chiếc di động, cứ như muốn nhét nó luôn vào mắt, lại lấy cái của Trần Phi Dung ra so đọ nhiều lần, chẳngphát hiện ra chỗ nào có một không hai, ôm lấy vai Trương Khác nhõngnhẽo:

- Khác ở chỗ nào?

- Câu đố phải từ từ phát hiện ra mới thích... Có điều thấy dung lượngnão của bạn có hạn, mình gợi ý một chút vậy, một người nội tâm như mình, làm sao có thể đem tâm ý có một không hai với bạn thể hiện ra ngoài.

Đường Thanh làm động tác nôn ọe, cùng Trần Phi Dung mở nắp di động raxem, tức thì hét lên một tiếng kinh ngạc, phía sau nắp khắc chi chít chữ mạ vàng bài thơ tình (khi em già), nhìn kỹ còn là khác theo nét chữ của Trương Khác.

- Thế nào?

Trương Khác ghé mắt tới:

- Có cần sai người đem tâm ý của mình khắc ở bên ngoài không?

- Bạn cũng thật đáng ghét!

Đường Thanh gắt giọng, nhưng ánh mắt tràn ngập nụ cười, xấu hổ che dấu vui mừng xúc động trong lòng.

Trương Khác cười, cầm điều khiển bật đầu đĩa, màn hình đen xì làm ngườita tưởng đầu đĩa hỏng rồi, tiếp đó có tiếng sóng biển nhè nhẹ truyềntới, vẫn không có hình ảnh, chớp mắt tiếng dương cầm bùng lên, là khúcnhạc dào đầu của bài Tuyết bên biển, giữa màn hình sáng lên màu huỳnhquang xanh, rồi khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của Giang Đại Nhixuất hiện xuất hiện.

Tiếng dương cầm phát ra từ chiếc di động I19 trong tay Giang Đại Nhi.

Hình ảnh thay đổi, Lưu Nghị Vĩ đang ngồi ở đại sảnh sang trọng sốt ruộtđợi di động kết nổi, giây phút bên kia bắt máy, hắn mừng rỡ hỏi:

- Tiểu Lệ em ở đâu, sao không nhận điện thoại của anh?

Ống kính thay đổi tới bờ biển, Giang Đại Nhi mang vẻ tinh nghịch đáp:

- Em đang mê hoặc trong thế giới âm sắc cực lam..

Nói rồi cúp điện thoại, màn hình lại tối om chỉ có tiếng âm nhạc truyền ra cùng giọng ca êm ái của Giang Đại Nhi.

- Đẹp quá.

Đường Thanh và Trần Phi Dung hoàn toàn bị cuốn hút vào màn hình.

Trương Khác không biết hai cô gái nói cái gì đẹp, nhưng hài lòng vì biểu hiện đó, lấy di động ra gọi cho Dương Vân:

- Tôi xem rồi, chấp nhận được, công tác tiếp theo các anh làm đi. Nhớ kỹ đây là chuyến lữ hành của âm nhạc cực lam.

~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiện đã là ngày thứ ba Tiêu Thụy Dân trở về Bắc Kinh, ông ta ngồi trongvăn phòng nhìn chiếc I19 đặt trên bàn, mặc dù tập đoàn Liên Tín nhập máy di động của Phillips về dán mác tiêu thụ, song không phải là không cóchút thực lực nào.

Từ Hong Kong trở về, ông ta khẩn cấp triệu tập đầu não phòng thị trườngvà chuyên gia kỹ thuật tập đoàn tới, ném chiếc I19 trước mặt bọn họ, đểbọn họ phân tích tiền cảnh của nó từ góc độ thị trường và kỹ thuật.

Phải thừa nhận rằng công năng của chiếc I19 chẳng có gì xuất sắc, nhưngthiết kế đặc sắc của nó khiến người ta mê hoặc, đặc biệt Côn Đằng online cho tải quảng cáo i19 xuống.

Điều đó cho thấy Ái Đạt đã chính thức khởi động tiến trình tuyên truyền thị trường.

Ngày 3 tháng 10, Côn Đằng online tăng thêm chuyên mục điện tử tiêu dùng, giới thiệu i19 được đặt ở vị trí bắt mắt, đồng thời tất cả các trangđều có xen quảng cáo tĩnh cực lam âm sắc i19.

Trên ảnh, chiếc i19 xoay tròn trên tay Giang Đại Nhi, còn Giang Đại Nhi mừng rỡ nhìn chiếc i19 tỏa ánh sáng màu lam.

Phối hợp với việc đưa ra i19, Thịnh Hâm một tuần sau ngày quốc khánh long trọng đưa ra nghiệp vụ chuyên doanh di động.

Lấy lời Thiệu Tâm Văn mà nói, hai cô gái xinh đẹp nhất của Thịnh Hâm bọn họ được phái làm cu li chuyên giới thiệu i19, i08 rồi.

Thiệu Tâm Văn gọi điện tâng công với Trương Khác, bị y trả lời:

- Được, tôi hiểu vất vả của anh rồi, tôi rất cảm động, đợi về Kiến Nghiệp tôi sẽ mời riêng hai cô gái đó đi ăn cơm.

Thiệu Tâm Văn thiếu chút nữa tức hộc máu, thế có khác nào đem hoa tươi của Thịnh Hâm đi nhét vào miệng hổ.

Thịnh Hâm mở siêu thị chính ở phố Tân Thị, doanh thu hơn nửa năm đột phá 1,2 tỷ, cả năm có hi vọng đạt tới 2 tỷ, đây là con số làm người takhông sao tưởng tượng nổi, làm sĩ khí của Thịnh Hâm tăng vọt, từ đó liên tục thực thi chiến lược siêu thị chính mở rộng ra phạm vi toàn quốc.

Đem so với Thịnh Hâm thì Hải Thái hiện chỉ có thể củng cố phân ngạch ở thị trường trong tỉnh.

Có ai ngờ chỉ bước sai một bước, lại bị Thịnh Hâm kéo dãn khoảng cách lên tới như vậy.

Hải Thái có 13 siêu thị trong tỉnh, vậy mà doanh thu cả năm chỉ miễn cưỡng được 2 tỷ.

Quảng cáo i19 chủ yếu tập trung vào người dùng cao cấp, lấy quảng cáo ở Côn Đằng online, tạp chí cùng ĐTH TW làm trọng điểm.

Ở bình diện giới truyền thông, tập trung các tạp chí màu kỹ thuật in ấnchất lượng cao, thể hiện hình tượng lẫn phẩm chất của i19.

Lực độ quảng cáo i108 thì mãnh liệt hơn nhiều, ngày 3 tháng 19, tất cảcác đài truyền hình thành phố lớn và vừa, các loại báo chí, pa nô ápphích quảng cáo ngoài trời đồng loạt tung ra quảng cáo i108, tựa hồ muốn đem năng lượng kìm nén suốt 5 tháng của Ái Đạt bung ra hết vậy.

Thế đông mùa thu của di động Ái Đạt như đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên thu đông, bừng lên ngọn lửa dữ dội.

Trước đó bốn công ty Ái Đạt, Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng tiến quân vào sản nghiệp di động rất được giới truyền thông trong nước chú ý, thêmvào Ái Đạt rất biết tạo thế trên thị trường, nên giới truyền thông theodõi đăng tải nối liền không dwuts.

Sau khi có được giấy phép sản xuất ĐTDD, Liên Tín đưa ra sản phẩm đầutiên, dựa vào nền tảng tiêu thụ sản phẩm điện tử thông tấn trước đó,tháng 7 đột phá 2 vạn chiếc, làm doanh nghiệp điện tử khác có giấy phépsản xuất di động ngứa ngáy.

Tiếp theo Liên Tân, Đông Hưng nối nhau ra di động, lượng tiêu thụ rấtđáng mừng, giới truyền thông trong nước ra sức lớn tiếng nói thời đại di động sản xuất trong nước đã tới.

Thế nhưng tập đoàn Ái Đạt trước đó được kỹ thuật từ TI mới được giới truyền thông và người trong nước kỳ vọng nhất.

Giới truyền thông dự đoán nhanh nhất đầu tháng 8 Ái Đạt có thể đưa ra sản phẩm.

Không ngờ tháng tám trôi qua đi, di động của Ái Đạt không thấy tăm hơi, chỉ khua chiêng gióng trống khởi động kế hoạch Vườn Sồi.

Tới tận trung tuần tháng tám mới nghe phong phanh thời gian Ái Đạt đưa ra di động là hạ tuần tháng tám.

Ngày 20 tháng 9, Ái Đạt tuyên bố trì hoãn thời gian đưa ra sản phẩm, rất nhiều người kỳ vọng vào Ái Đạt bắt đầu dao động.

Nên đám Tiêu Thụy Dân, Chu Hưng Đông mới sinh lòng khinh thường Ái Đạt.

Di động của Liên Tín đã tung ra thị trường được ba tháng, liên tục cólợi nhuận 20 triệu mỗi tháng, Ái Đạt nếu không có nguyên nhân đặc thùkhông thể bỏ đi món lợi kếch sù này được.

Tiêu Thụy Dân tràn trề tự tin tới Hong Kong khai phá thị trường nướcngoài, tại đây bị Trương Khác cho một cái tát đanh gọn, hoảng sợ chạy về Bắc Kinh.

Ái Đạt ẩn mình 5 tháng, thì ra chỉ để chiếc di động đầu tiên có được đột phá về thiết kế.

Khi chiếc i19 chính thức kéo tấm khăn thần bí bao phủ, cả thị trường tức thì kinh động rồi sôi trào.
 
Chương 642: Kế Hoạch Của Tạ Tử Gia


Tòa nhà Thiên Hà phía đông đường Thiên Hà là nơi đặt tổng bộ của điện khí Hải Thái.

Tạ Ý sau khi tiếp nhận Hải Thái liền đem tổng bộ từ Huệ Sơn chuyển vềđây, đồng thời cũng trù kiến một siêu thị điện máy cỡ lớn hơn 4000 métvuông, tới đây coi như hoàn thành bố cục chuỗi siêu thị trong tỉnh.

Tạ Ý ngồi trên chiếc ghế bọc da đen, chân đặt trên mặt bàn, mười ngóntay chập lại, không hề vì thành tựu trước mắt mà có chút tự đắc nào.

Trên tường treo một chiếc TV Nhật Bản, đang đưa tin hoạt động marketingcủa siêu thị Thịnh Hâm tại đường Tân Thi, bị Khoa Vương hút mất 200triệu, khiến cho Hải Thái không còn tài chính tranh vị trí ở đường TânThị với Thịnh Hâm, làm Tạ Ý nghĩ thôi đã thấy tim đau nhói.

Tạ Ý bất chấp hình tượng gác chân lên bàn, nhìn Tạ Tử Gia học tư thếthục nữ ngồi ở mé bên cạnh bàn, hắn biết cô em gái mình tuyệt đối khôngphải thục nữ gì, hỏi:

- Em gái, sao hôm nay rảnh rỗi tới thăm anh? Nếu chẳng phải anh thithoảng còn tới trường học lấy lòng em, anh hoài nghi em quên mất ngườianh này rồi?

- Thịnh Hâm chỉ riêng một siêu thị đã kiếm được 1,2 tỷ, anh có vì thế mà thấy khó thở không?

Tạ Tử Gia chớp chớp mắt nói:

- Nếu em tới đây để chế nhạo anh thì cảm ơn, mời tự xuống lầu bắt xe về trường đi.

- Không cần phải lãnh đạm với em gái mình như thế.

Tạ Tử Gia cười giảo hoạt:

- Em vất vả kiếm quà tặng anh mà, nếu em nhớ không nhâm một hai ngày nữa là sinh nhật của anh phải không?

- Một hay hai ngày nữa?

Tạ Ý liếc nhìn hai chiếc di động đặt trên bàn, hắn không thể nói với TạTử Gia hôm qua hắn nhờ người ta kiếm được 2 chiếc di động này rồi, nóira chị bị cô bé đánh đá này nhạo báng, không khách khí nói:

- Anh hoài nghi máu em có phải máu lạnh hay không, IQ tới 190 mà sinhnhật anh ruột cũng không nhớ, hôm qua anh cô đơn một mình ăn mỳ thọ rồi, cám ơn. Em có việc gì, cứ nói thẳng đi.

- Nhớ lại năm ngoái Lục ca còn tự tin nói năm nay sẽ theo kịp Ái Đạt...

- Lời này em đợi Kiếm Nam rảnh rỗi tới rồi nói, anh không có nghĩa vụ nhận lời nhạo báng thay cho nó.

Tạ Ý cắt ngang lời em gái.

Tạ Tử Gia hừm một cái:

- Nói gì phải có đầu có đuôi chứ, Lúc này ai còn dám nói trong vòng một năm có thể đuổi kịp Ái Đạt? Nói ra người ta cười cho rụng răng..

- Được, được, nói đi anh nghe đây.

Tạ Ý đôi khi cũng lấy việc hành hạ tiểu ma đầu trong nhà ra làm trò vui, thấy em gái hờn dỗi, cười đắc ý.

Tạ Tử Gia đánh miệng về hai chiếc di động i19, i08 trên bàn:

- Anh muốn chia một chén canh trong đó không?

- Không muốn, tham nhiều ắt mất.

Tạ Ý lắc đầu:

- Thực sự không muốn?

Tạ Tử Gia nhoài người lên bàn, mở to mắt nhìn anh trai:

- Thực sự không động lòng?

- Muốn cũng vô ích thôi.

Tạ Ý tránh ánh mắt Tạ Tử Gia:

- Chẳng biết năm sau bộ bưu điện có phát giấy phép nữa không, cho dù có, ai dám có khí phách của Cẩm Hồ đi tranh giành với các doanh nghiệp trực thuộc bộ ủy ban quốc gia.

- Khí phách của Cẩm Hồ?

Tạ Tử Gia nghi hoặc nói:

- Hình như anh có hơi sùng bái Cẩm Hồ thì phải.

- Thực sự cầu thị mà nói thì đúng là như thế, chẳng lẽ miệng nói đối thủ không đáng một xu là có thể đạp đối thủ dưới chân?

Tạ Y cười nói:

- Anh đâu có hèn hạ như vậy, cho dù có, nói không chừng lại làm em tómđược cơ hội trêu chọc... Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng có thể khôngcần chuẩn bị gì, không làm cái gì, cứ nhập di động bán thành phẩm về dán nhãn hiệu là thành di động sản xuất trong nước rồi. Xí nghiệp khác cóthể thoải mái như họ không? Nên không có khí phách của Cẩm Hồ, doanhnghiệp dân doanh không thể cạnh tranh với họ được. Bỏ đi những ân oán,Cẩm Hồ đúng là đối thủ quá tôn kính, chẳng phải em cũng luôn nghiên cứuCẩm Hồ đó sao?

Rồi cầm lấy chiếc i19:

- Chiếc di động này còn xa mới có thể nói là tự sản xuất, trừ thiết kếbề ngoài ra, thêm vào mở rộng 1/4 màn hình, thay nền màu lam, xử lý âmtần và nân cấp chip xử lý, chỉ những động tác chừng như không đáng kểnày đã khiến linh kiện không tự sản xuất của họ nhanh chóng hạ xuống,ngay cả tình hình đó, mà họ vẫn phải hai lần trì hoãn ngày ra mắt, sảnlượng tiêu thụ i19 hạn chế, có thể thấy kỹ thuật bọn họ đưa vào từ TIkhông đủ dùng, hoặc trình độ công nghệ của bản thân Cẩm Hồ chưa đủ pháthuy kỹ thuật hạng hai của TI..

- A, thì ra anh sớm đã phân tích hai chiếc di động này rồi, hại em sáng sớm phải xếp hàng nửa ngày ở Thịnh Hâm mới mua được..

Tạ Tử Gia nói với giọng hơi châm chích.

- Đó là em tự chuốc lấy khổ thôi, có chuyện gì sao không nói thẳng ra.

Tạ Ý cười thản nhiên, mở năn kéo lấy hai chiếc di động được tháo thànhlinh kiện ra, hắn đang suy nghĩ hai vấn đề một là hai chiếc di động này, hai là nghiệp vụ chuyên doanh di động của Thịnh Hâm, không cẩn thận bịlộ tẩy rồi:

- Vì sao Cẩm Hồ phải khởi động kế hoạch Vườn Sồi? Bọn họ muốn dùng nó để bù đắp sở đoàn của mình, tự tin của bọn họ dựa vào 4 tỷ kiếm được ởHong Kong, nếu không chưa chắc bọn họ có dũng khí tiến hành bố cục côngnghiệp này. Nhưng một khi bọn họ khởi động rồi, đúng là vĩnh viễn sẽ ném đối thủ cạnh tranh trong nước lại đằng sau..

- Cho dù không có khí phách của Cẩm Hồ, cũng không phải là không thể chia một chén canh.

Tạ Tử Gia nhởn nhơ nói:

- Cho dù anh không có dũng khí đuổi theo Cẩm Hồ, chẳng lẽ giận dỗi không cho Hải Thái triển khai nghiệp vụ chuyên doanh di động.

Tạ Ý hai ngày qua suy nghĩ chuyện này, mặc dù tất nhiên sẽ bị người tacười nhạo mô phỏng Thịnh Hâm quá rõ ràng, song làm ăn không thể ngạinhững điều này, chỉ là hắn không muốn thừa nhận với Tạ Tử Gia, làm ra vẻ mất kiên nhẫn:

- Có chuyện gì mà cứ lề mà lề mề nửa ngày trời không nói ra lời, thờigian của anh không phải có thể lãng phí tùy tiện như thế đâu đấy.

- Còn nói em máu lạnh, nếu không phải muốn tăng cường tình cảm anh em, em thèm vào lắm lời với anh vì những chuyện này.

Tạ Tử Gia bĩu môi, vô cùng bất mãn với thái độ lãnh đạm của anh trai:

- Trong bốn công ty có giấy phép sản xuất di động thì Liên Tấn có nănglực thị trường yếu nhất, thực ra ngay cả Liên Tín cũng không mạnh ở mặtnày, nếu không phải Ái Đạt quá mạnh, em nghĩ bọn họ nhất định không bỏkhát vọng chiếm cứ nhiều phân ngạch thị trường hơn. Anh nói bọn họ cóđồng ý để doanh nghiệp khác dán thương hiệu của bọn họ để chiếm thêmphân ngạch thị trường không?

- Ồ, mau mau nói tiếp.

Tạ Ý giục:

- Em đã nghĩ rồi, giống như Liên Tấn, năng lực thị trường kém, nếu nhưcó doanh nghiệp sẵn lòng lấy giá tương đối thấp bao thầu thêm nhiều diđộng Liên Tấn, bọn họ sẽ không từ chối đâu, chỉ cần tổng doanh lợi giatăng là được. Một phương diện khác, nếu có thể trực tiếp lấy được chiphí nhãn hiệu, nói không chừng cũng sẽ chấp nhận đem giấy phép trong tay bọn họ cho doanh nghiệp khác mượn trực tiếp sản xuất di động thươnghiệu Liên Tấn; sản xuất, tiêu thụ, hậu mãi, những công đoạn này khôngcần các vị quan lão gia ra mặt phụ trách, hơn nữa sau khi làm lớn lên sẽ khiến thương hiệu Liên Tấn tăng giá.. Anh nói bọn họ có từ chốikhông?

Tạ Ý trầm ngâm …

- Anh thấy suy nghĩ này ra sao?

Tạ Tử Gia lòng bàn tay áp lên mặt bàn hơi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên mu bàn tay, sốt ruột, mắt mở to hết cỡ nhìn Tạ Ý.

- Nghe có vẻ không tệ, anh phải nghĩ cho kỹ...

Tạ Ý nhất thời không quyết định được:

- Ba lúc này đang họp, lát nữa anh gọi điện cho ba thương lượng.

- Thương lượng với ba làm gì, bọn em chỉ định hợp tác với anh, chuyện này tạm thời đừng nói với ba.

- Hả?

Tạ Ý ngẩn ra:

- Em định tự thực thi kế hoạch này?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom