Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 129: Bão sắp tới rồi


Bão nói tới là tới, tỉnh phát ra cảnh báo đỏ, nhắc nhở tất cả ngư dân không nên đi biển.

Lâm Mãn Chương bọn họ sợ neo thuyền ở cảng sẽ xảy ra chuyện nên trực tiếp kéo thuyền về luôn.

Những người khác trong nhóm đánh cá làm xong hết công tác chuẩn bị chống bão vào bờ.

Lục Áo thấy mọi người có vẻ rất khẩn trương, cậu đặc biệt gọi điện thoại cho Hoàng Trữ Nạp, "Giáo sư Hoàng, bão sắp tới rồi."

Có lẽ Hoàng Trữ Nạp đang ở bờ biển, Lục Áo có thể nghe thấy tiếng gió lùa từ điện thoại của ông truyền đến.

Hoàng Trữ Nạp nói to với điện thoại: "Tôi biết rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, hai ngày tới sẽ không đi biển. Lục Áo, con thuyền của cậu thì sao đây? Chúng tôi đậu ở cảng hay nghĩ cách sắp xếp khác?"

"Đậu ở cảng được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đến đó."

Hoàng Trữ Nạp thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá rồi, tôi vừa rồi còn nói với Lâm Tê Nham không biết phải xử lý thế nào, tôi không quen với những việc liên quan đến tàu thuyền!"

Hai người hò qua hét lại mới xong cuộc gọi.

Lục Áo cúp máy nhìn sắc trời.

Bão còn chưa chính thức đổ bộ mà sắc trời đã rất âm u rồi.

Đương nhiên, nếu cậu không muốn trời đổ mưa, vậy thì trong phạm vi thôn Sùng Tín chắc chắn một giọt cũng không rơi.

Lục Áo mặc áo sơ mi vào, chuẩn bị lùa ngỗng về.

Chuồng ngỗng mà cậu xây trên thượng nguồn, trời trong xanh còn đỡ, tụi ngỗng có thể tránh nắng ở đó.

Trời lỡ mưa to, cái chuồng lợp tôn kia căn bản không che được.

Hơn nữa, cơn bão này khá lớn, cục khí tượng quốc gia dự đoán là cấp 12.

Cơn bão với cấp độ này, có thể thổi bay xe hơi và làm ngã cây trên đường.

Nếu chuồng ngỗng bị bão tấn công trực diện thì toàn bộ phần đỉnh sẽ bị thổi bay.

Cho dù chuồng ngỗng không bị thổi bay, cơn bão to như thế sẽ mang đến một lượng nước cực kỳ dồi dào, đến lúc đó nước sông sẽ dâng lên, đàn ngỗng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Lục Áo nhìn điện thoại, bây giờ đã là 4 giờ 38 phút chiều, cậu phải tranh thủ thôi.

Cậu lấy ra một cây tre dùng để lùa ngỗng, lúc định đi lùa ngỗng, cậu đột nghiên cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ mà quen thuộc xuất hiện trong nhà.

Lục Áo vừa cảm nhận liền biết ngay Tống Châu đã về.

Cậu bỏ cây tre trong tay xuống, thò đầu vào trong sân nhìn, chỉ thấy Tống Châu vừa khéo xuất hiện.

Hai người nhìn nhau.

Tống Châu giơ hộp thức ăn trong tay ra hiệu với cậu, anh cười cười, "Anh bảo họ làm nhiều món một chút nên về trễ."

Lục Áo chạy tới, "Em còn tưởng tối nay anh phải tăng ca?"

"Để những người chưa có gia đình tăng ca đi." Tống Châu để hộp thức ăn vào phòng bếp, anh hơi cao giọng nói, "Bây giờ em đi lùa ngỗng về sao?"

"Ừm, lùa về an toàn hơn, anh đi chung không?"

"Anh về vì muốn đi cùng với em đó." Tống Châu lau lau tay, "Đợi anh một lát, anh đi thay quần áo."

Lục Áo ngoan ngoãn đứng chờ anh, "Ò."

Tống Châu vào phòng thay đồ, Lục Áo ở bên cửa sổ nói chuyện với anh, "Hai ngày trước giáo sư Triệu bọn họ đi xem ngỗng không thay quần áo."

"Vậy chẳng phải họ sẽ bị ngã hay sao?"

Hôm đó các giáo sư thật sự rất chật vật.

Bọn họ cũng rất bất ngờ, ngỗng nhà Lục Áo lại được nuôi trong núi sâu rừng già, hôm đó bọn họ còn tưởng là đến đây để thương thảo, không đoán trước được phải đi đường núi, sau cùng còn bị đàn ngỗng hù dọa đến vấp té.

Lục Áo nói: "Chủ yếu do họ mang giày da nên mới té, không phải vấn đề của quần áo."

Lục Áo rất thích trang phục hôm nay Tống Châu mặc, cậu tới sát cửa sổ rồi đề nghị, "Hay là anh chỉ thay giày được rồi?"

"Khó phối đồ lắm."

Tống Châu vừa nói đã thay xong đồ, anh mặt áo thun màu trắng và quần âu, chân đi đôi giày thể thao trông đẹp trai lịch sự ngời ngời.

Anh cười với Lục Áo, môi hồng răng trắng, "Đi thôi."

Lục Áo nhìn đôi mắt cong cong của anh, tim cậu đập thình thịch.

Một lát sau, Lục Áo mới phản ứng lại, hoang mang cụp mắt, đưa tay nắm tay anh, "Ừm."

Tống Châu tiện tay cầm theo cây tre lùa ngỗng, cười, "Sao vậy?"

"Sao gì?"

Lục Áo lặng lẽ sờ sờ lỗ tai mình, phải một lúc sau cảm giác nóng rát ở dái tai mới biến mất.

Tống Châu cũng không vạch trần động tác của cậu.

Tống Châu hiếm khi cùng cậu ra ngoài tản bộ, tiết trời lại mát lạnh, anh quyết định không thuấn di, hai người cứ thế chậm rãi đi về phía chuồng ngỗng.

Trên đường đi Tống Châu hỏi: "Núi Hải Ninh sửa sang đến đâu rồi? Lão Trần hôm nay còn làm không?"

"Sáng nay vẫn còn, em nói với bọn họ có bão sắp tới, mọi việc chờ bão tan rồi làm tiếp."

"Các công nhân không có ý kiến sao?"

"Chắc là không?" Lục Áo không nghĩ tới vấn đề này, "Làm ngày nào lãnh lương ngày đó, chắc sẽ không có ý kiến nhỉ?"

Việc khai phá núi Hải Ninh cậu giao toàn quyền cho lão Trần phụ trách, cậu chỉ phụ trách nghiệm thu thôi.

Tống Châu nói: "Công nhân không ầm ĩ trước mặt em, cho dù có ý kiến cũng được giải quyết hết rồi."

"Hình như là vậy." Lục Áo nói, "Từ khi lão Trần tiếp tay, không có ai đến tìm em cả, rất đỡ lo."

Lục Áo nói: "Hôm qua em đi xem thử rồi, trên núi được sửa sang lại rất tốt, cỏ dại cây dại về cơ bản đều được xử lý sạch sẽ, hố cây cũng được đào rồi, các công nhân còn bỏ phân ngỗng vào trong hố để bón lót. Đợi khi cơn bão tan là có thể bắt đầu trồng cây ăn quả rồi."

"Như vậy lão Trần khá đáng tin nhỉ?"

"Là cực kỳ đáng tin, có vài người không thể chỉ nhìn bề ngoài."

Lục Áo cảm thấy rất bất ngờ, cậu không biết rằng lão Trần có thể giúp cậu nhiều việc đến thế, dù sao người không quen thuộc với vị trí quản lý, đột nhiên phải tiếp nhận công việc lớn thường sẽ bị việc vặt vãnh làm cho bối rối.

Nhưng lão Trần không tìm đến cậu dù chỉ 1 lần.

Lục Áo nói: "Lão Trần rất đáng tin cậy, qua cơn bão này, em muốn giao việc trồng cây cho anh ta phụ trách. Sở nghiên cứu nông nghiệp của giáo sư Triệu bọn họ có chủng cây ăn quả mới, đến chừng đó để anh ta xem xét, hẳn không có vấn đề gì."

Tống Châu gật đầu.

Lục Áo biết anh không có ý kiến, nhưng vẫn trao đổi với anh từng chuyện một.

Hai người vừa đi vừa bàn bạc chuyện trong nhà, rất nhanh đã đi đến chuồng ngỗng.

Bão sắp đến rồi, trời âm u muốn mưa, đàn ngỗng có chút không yên, chúng không đi ra ngoài mà ở yên trong chuồng.

Nhìn thấy Lục Áo và Tống Châu, ngỗng lớn trong chuồng đều kêu lên cạc cạc tỏ vẻ vô cùng nhớ bọn họ.

Lục Áo khẽ vung cây gậy lên, đàn ngỗng tập thể đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, bên trong bao gồm ngỗng con mới hai ngày tuổi.

Lục Áo sợ ngỗng con không đi nổi, cậu khom lưng nhẹ nhàng bắt lấy ngỗng con ở bên chân lên nhìn.

Lông của ngỗng con tuy không đủ dài nhưng khá khỏe mạnh, Lục Áo bắt nó trong tay, nó còn giãy dụa khá dữ dội.

Lục Áo cảm nhận hơi sức của nó liền biết bộ xương của con ngỗng này phát triển khá tốt, dẫn nó đi theo sẽ không có vấn đề gì.

Cậu dứt khoát đặt nó xuống rồi mặc kệ.

Tống Châu tiếp nhận cây gây trong tay Lục Áo, anh hỗ trợ lùa ngỗng ra.

Lục Áo đi lên chỗ ngỗng ấp trứng xem còn ngỗng con nào chưa phát vỏ ở đó không.

Hôm qua cậu đến xem, trong đó có hai con ngỗng con sức sống không đủ lắm, cho dù cậu truyền thêm sinh mệnh lực cho tụi nó, cũng không dám chắc rằng chúng sẽ sống sót.

Khi Lục Áo đến xem lần nữa, trong ổ ấp trứng vẫn còn hai con ngỗng con chưa phá vỏ hoàn toàn.

Có lẽ vì chúng nó đã lâu vậy mà vẫn chưa thể phá vỏ thành công, ngỗng lớn không ôm hy vọng nữa liền vứt bỏ chúng nó, trực tiếp bỏ đi.

Lục Áo nhẹ nhàng chạm vào vỏ trứng, còn cảm nhận được nhiệt độ của ngỗng con.

Nhưng mà chúng nó đích thực không còn hơi sức nữa, bị Lục Áo chạm vào vẫn không nhúc nhích.

Lục Áo khe khẽ truyền chút sinh mệnh lực cho chúng, đặt chúng trong lòng bàn tay cậu.

Ngỗng đi khá chậm, vừa đi vừa kêu cạc cạc.

Tống Châu trực tiếp lùa chúng vào sông, để chúng bơi theo xuống hạ du.

Đàn ngỗng tiếp xúc với nước, lúc này mới yên tĩnh trở lại.

Lục Áo nhìn thấy đàn ngỗng trắng trong sông," Không biết nếu để người ngoài nhìn thấy chúng nó có khi nào sẽ lầm tưởng là thiên nga không nhỉ?"

"Hai con đâu cùng một loài."

Ngỗng nhà thực ra là một loài ngỗng trời hoang dã thuần hóa thành, về cơ bản chúng có nguồn gốc từ ngỗng xám hoặc ngỗng thiên nga, là một loài gia cầm thuộc họ vịt.

Thiên nga tuy thuộc họ vịt, nhưng là một loại du cầm.

Hai loài này thực ra có sự khác biệt rất lớn, hễ là người chuyên nghiệp một chút sẽ không nhìn lầm.

Lục Áo nhìn ngỗng nhà cậu.

Hiện tại ngỗng nhà cậu tính tình hoang dã hơn ngỗng nhà rất nhiều.

Ngỗng nhà bình thường sẽ không có năng lực bay với khoảng cách dài, ngỗng nhà cậu bay được, chúng giang cánh bay 200-300 mét đều không thành vấn đề. (Tác giả nói đó, tui ko có chém gió đâu)

"Ngoại trừ trên đầu có bướu thịt không giống thiên nga ra, hình như chúng không có gì khác với thiên nga nha?"

"Sao lại không? " Tống Châu giương mắt nhìn, "Chúng nó to hơn thiên nga nhiều."

"Con trưởng thành có lẽ không giống?" Lục Áo nắm hờ ngỗng con trong tay nhìn đàn ngỗng, "Chúng nó hình như còn có thể lớn nữa, giáo sư Triệu hôm trước có nói em biết, thể trọng của tụi nó nặng hơn so với ngỗng sư tử bình thường cùng tuổi 20%."

Là một loài gia cầm nuôi dưỡng, 20% cân nặng đã rất khả quan rồi.

Phần thể trọng nhiều ra kia đều là thịt, điều này có nghĩa là nuôi loài ngỗng này có lời hơn so với ngỗng nhà bình thường khác.

Đương nhiên, nếu muốn đưa ra thị trường còn phải xem xét đến các yếu tố như mùi vị, tỷ lệ thịt v.v

Hai người lùa ngỗng về nhà.

Khi về đến nhà, hai con ngỗng con được Lục Áo cầm trong tay đã phá vỏ, lông vũ trên người dính dính, song chúng rất có sức sống, vừa phá vỏ đã vây quanh Lục Áo kêu cạc cạc, không biết vì đói hay cái gì khác.

Lục Áo vội vàng chuẩn bị thức ăn gia súc và nước sạch cho chúng nó, lại đệm trên mặt đất một tầng rơm rạ.

Bão sắp tới rồi, thế nào cũng sẽ đi kèm với nhiệt độ giảm, ngỗng con khá yếu ớt cần phải được nghỉ ngơi ở nơi ấm áp và mềm mại, không thôi chỉ bằng một trận bệnh cúm cũng đủ lấy đi sinh mạng của phần lớn ngỗng con trong đàn rồi.

Đàn ngỗng rất nhanh đã thích nghi với chuồng ngỗng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Áo chuẩn bị cho chút thức ăn và nước uống, khóa kỹ chuồng xong, cậu đi cùng Tống Châu đến thành phố Kiềm Vĩnh.

Bọn họ trực tiếp thuấn di qua đó, tới thành phố rồi lại bắt xe đến khách sạn hội hợp với Hoàng Trữ Nạp bọn họ.

Hoàng Trữ Nạp thức trắng kiểm tra tài liêu cả đêm.

Lục Áo nhìn sắc mặt của ông, nhịn không được nói: "Mọi người như vậy cực nhọc quá, cơ thể sẽ không chống đỡ nổi đâu."

"Cũng được." Hoàng Trữ Nạp ngáp một cái, lau lau mắt kính, "Cũng không thức khuya lắm đâu, hôm nay tôi dậy khá trễ nữa kìa."

Lục Áo hỏi: "Vậy sao sắc mặt ông lại khó coi như vậy?"

Lâm Tê Nham ở kế bên ăn sáng nói: "Giáo sư đang lo cho bãi san hô, đã mấy hôm không ngủ được đủ giấc lắm."

"Hửm?"

Hoàng Trữ Nạp giải thích cho bản thân, "San hô vừa được gieo trồng không bao lâu, cũng không biết có phát triển ổn định hay không nữa, cơn bão lần này mạnh như vậy, tôi lo thủy triều sẽ cuốn chúng đi mất."

Lục Áo sửng sốt một chốc, ý định ban đầu của cậu chỉ là khuấy động một chút, tạo thành một cơn xoáy thuận.

Cậu cũng không ngờ được, sau cùng lại hình thành một cơn bão lớn, thoạt nhìn còn có thể trực tiếp đổ bộ vào vùng biển Kiềm Minh.

Lục Áo lấy lại bình tĩnh nói: "Chẳng phải chúng ta đã dùng giá sắt sao? Hẳn là không có vấn đề gì đâu."

"Chỉ mong là vậy." Hoàng Trữ Nạp miễn cưỡng xốc lại tinh thần, "Thuyền của cậu đậu ở nội cảng, trông có vẻ an toàn lắm, đợi lát nữa tôi dẫn các cậu đi xem."

 
Chương 130: Em hy vọng chúng có thể trở thành hạt giống


Nội cảng trong bến cảng cách biển khá xa, còn có công dụng phòng hộ, là nơi neo đậu chính của nhiều tàu thuyền.

Giờ đây bão sắp đến, nội cảng đậu đầy thuyền, từng con thuyền đậu ngay ngắn san sát nhau trông như đồ chơi được trưng bày trên kệ.

Lục Áo vừa nhìn liền thấy con thuyền của mình.

Thuyền của cậu tương đối to, cũng tương đối mới, nó khá nổi bật trong số các con thuyền khác và được neo đậu cẩn thận.

Hoàng Trữ Nạp nói: "Chúng tôi không biết đậu thuyền nên đã nhờ người tới làm giúp, người đó nói đậu ở đây là được rồi, cho dù là bão gấp 14 cũng không sợ."

Lục Áo gật đầu, "Đúng là không có vấn đề gì. Bão sắp đến rồi, hôm nay mọi người cần làm gì?"

"Trời mưa trời bão không cần đi đâu hết, hôm nay khoảng 10h30 tôi có một buổi họp trực tuyến, buổi chiều phải chỉnh sửa tài liệu." Hoàng Trữ Nạp nói, "Vậy các cậu định làm gì? Có phải có chỗ nào cần chúng tôi giúp không?"

Lục Áo lắc đầu, "Tạm thời không có, chỉ là lo lắng mọi người trời bão vẫn muốn đi biển."

"Vậy thì không đâu," Hoàng Trữ Nạp cười một chút.

Hoàng Trữ Nạp bọn họ xem thuyền xong liền bắt xe về khách sạn.

Lục Áo nhìn sắc trời, thực ra bão đã thổi tới rồi, nhưng không mạnh lắm chỉ làm quần áo của mọi người hơi lay động mà thôi.

Tống Châu đưa tay vuốt những sợi tóc trước mặt cậu qua một bên, "Bây giờ đi đâu?"

Lục Áo híp mắt nhìn một vòng, nói: "Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn chút lót dạ rồi nghỉ ngơi một lát? Đợi lát nữa đi biển xem tình hình?"

"Được." Tống Châu cũng đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trước cửa của một tiệm bán lẩu, "Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, chúng ta ăn lẩu nhé."

Lục Áo đương nhiên không có ý kiến.

Hiện tại mới hơn 9h, tiệm lẩu vừa mới mở cửa, bên trong không có mấy người.

Lục Áo yêu cầu một phòng riêng, cậu gọi lượng thức ăn đủ cho mười người cùng ăn và bảo cửa tiệm hãy lên món cùng một lúc.

Giờ đây cậu đã không cần ăn nhiều như ngày trước nữa, chỉ có điều nếu thả thỏa sức mà ăn thì lượng cơm vẫn khá kinh người.

Tống Châu nhúng thịt cho cậu ăn, "Hình như đây là lần đầu chúng ta cùng đi ăn lẩu phải không?"

Đầu Lục Áo cũng không cần ngẩng lên đã nhanh chóng trả lời, "Ra tiệm ăn thì lần đầu đấy."

Tống Châu cười, "Trước đây anh nên hẹn em ra tiệm ăn lẩu mới phải."

"Vậy thì em không đi đâu."

"Hửm?" Tống Châu không ngờ sẽ nhận được đáp án này, "Sao vậy?"

Lục Áo thành thật nhìn anh, "Nặng mùi lắm."

Nước lẩu sôi không ngừng, ăn lẩu xong sẽ làm cho đầu tóc bị ám mùi.

Trước khi Lục Áo và anh quen nhau khá chú ý hình tượng của mình, lẩu tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi lựa chọn địa điểm hẹn hò của cậu.

Tống Châu thấp giọng cười, "Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Áo ăn xong thịt trong dĩa nói: "Hồi trước không đến ăn, bây giờ phải ăn mấy lần cho đủ vốn."

Lẩu ăn rất ngon, sự phục vụ của Tống Châu cũng rất hoàn hảo.

Lục Áo ăn đến vừa lòng thỏa ý.

Bọn họ ăn từ hơn 9h đến hơn 11 giờ, hai người ăn hết 700 tệ tiền thức ăn.

Ông chủ tiệm lần đầu nhìn thấy có người ăn khỏe đến thế, còn ưu đãi thêm 30% cho bọn họ.

Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.

Bão đã đến hoàn toàn rồi, trời âm âm u u, gió thổi mạnh từng cơn.

Những người trên đường đều tự ôm lấy cách tay mình và chạy từng bước nhỏ ngược chiều gió.

Có vài cô gái khá gầy yếu thậm chí không thể bước vững trong gió, một cơn gió thổi đến liền bị đẩy lùi về sau vài bước.

Lục Áo đưa tay ra cảm nhận một chút, " Gió này đã đủ mạnh rồi, bây giờ chúng ta qua đó xem thử nhé?"

"Được." Tống Châu nắm lấy tay cậu, "Chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ trước đã."

Nội cảng nơi này có khá nhiều hẻm nhỏ, hai người tùy tiện tìm một con hẻm không có camera rồi thuấn di đến một đảo nhỏ gần bãi san hô nhất.

Đảo nhỏ này to bằng nửa sân bóng rổ, trên đảo có rất nhiều đá tảng, hai người gần như không tìm được chỗ đặt chân.

Lục Áo nhìn xung quanh một hồi, "Em xuống biển trước, anh xuống không?"

"Cùng nhau thôi."

Lục Áo gật đầu, cậu nhanh nhẹn cởi đồ.

Tống Châu đứng bên cạnh khoanh tay thưởng thức.

Thân hình Lục Áo rất đẹp, mặc quần áo nhìn gầy, cởi đồ ra có thịt, không có lấy một miếng mỡ thừa, cơ thịt săn chắc nhưng không phô trương.

Làn da của cậu rất trắng, không biết có phải bởi vì cậu thuộc loài rồng hay không, trên người cậu gần như không có lông tơ.

Cơ thể cậu trần trụi đứng trên tảng đá, trên đỉnh đầu là bầu trời âm um, dưới chân là biển lớn đang thét gào, toàn bộ cảnh tượng rất có tính công kích người nhìn.

Tống Châu bước về phía trước một bước, sờ sờ lưng cậu.

Lục Áo khom lưng bê một tảng đá lớn, cậu muốn dùng tảng đá đè lại quần áo cho đừng bay mất.

Đột nhiên phần lưng bị bàn tay nóng ấm của anh chạm vào, Lục Áo nhịn không được rùng mình, tảng đá trong tay suýt nữa thì rơi xuống.

Cơ thịt cậu căng cứng, đặt tảng đá lên trên quần áo xong, cậu quay đầu cắn răng nhìn Tống Châu, "Đừng gây sự mà."

Tống Châu thuận thế kéo cậu lên hôn một cái, âm thanh đè nén, "Anh đâu có gây sự."

"Ưm, làm chuyện nghiêm túc trước."

"Đây là chuyện nghiêm túc mà." Tống Châu nắm lấy bộ phận nào đó của cậu, "Hiếm khi xung quanh không có ai, trên trời dưới đất chỉ có hai ta, em không muốn thử sao?"

Hai chân Lục Áo mềm nhũng, toàn thân ửng đỏ, mạch máu trên trán đập mạnh, khóe mắt hiện lên một tia đỏ.

Cậu đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tống Châu, thế nhưng tay cậu căn bản không linh loạt bằng tay Tống Châu, anh trở tay nhẹ nhàng kéo, thoáng cái hai tay bị Tống Châu nắm lại.

Tống Châu nắm lấy tay cậu, tìm một tảng đá to tương đối bằng phẳng, dùng quần áo lót bên dưới cho cậu.

Lục Áo từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nằm sương gối đất, vừa căng thẳng vừa kích thích.

Tay cậu không biết được thả ra từng khi nào, một tay cậu ôm lấy vai Tống Châu, một tay khác che lấy đôi mắt mình, âm thanh khó nén bị tiếng sóng biển che lấp.

Lục Áo vốn dĩ định hơn 11 giờ thì xuống biển xem tình hình, nào ngờ lại bị kéo tới hơn 2 giờ.

Cậu nằm trên tảng đá lớn không muốn động đậy.

Tống Châu ôm cậu, "Em nằm ở đây nhé, anh xuống dưới xem tình hình?"

"Em cũng đi." Lục Áo nói xong thì buồn bực bổ sung thêm 1 cậu, "Em nghỉ ngơi một chút trước."

Giọng nói thì thầm của cậu tạo cho anh cảm giác dịu dàng cực kỳ.

Tống Châu nhìn cậu như vậy, nhịn không được cúi thấp đầu muốn hôn cậu.

Lục Áo đưa tay cản lại, bàn tay trực tiếp ngăn lại giữa hai người, chặn trước môi anh, cậu bực dọc cảnh cáo, "Không làm nữa!"

Tống Châu vân vê dái tai cậu, thấp giọng cười, "Không làm nữa, chỉ hôn em thôi."

"Vừa rồi anh cũng nói vậy đó."

Lục Áo nghiêng mặt qua không nhận người.

Cậu cong leo đứng dậy nhìn biển lớn trước mặt.

Tống Châu xoa xoa tóc cậu, "Đói không? Anh đi mua chút đồ về ăn."

"Có chút đói, anh mua chút nước đi."

Tống Châu mặc quần áo xong đưa tay xoa đầu cậu lần nữa, dịu dàng nói: "Đợi anh một lát."

Lục Áo vẫy vẫy tay.

Tống Châu rất nhanh đã quay lại, trong tay xách theo hai hộp cơm lớn, bên trong là thức ăn nóng hổi vừa mới ra lò.

Lục Áo ngửi mùi mỳ thơm, tay xoa xoa bụng, bây giờ cậu thực sự cảm thấy đói.

Mỳ mà Tống Châu mang về vừa dai vừa mịn, thơm chua đậm đà, nêm nếm cũng rất vừa miệng.

Lục Áo ăn hết hai chén lớn, cả canh cũng húp sạch mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Ăn xong mỳ, Lục Áo nhìn nhìn bầu trời, dứt khoát tạo một cơn mưa giúp bản thân tẩy rửa lại một lần.

Hôm nay nhiệt độ giảm, nhiệt độ nước mưa cùng lắm chỉ 25-26 độ tưới lên người rất lạnh, nhưng cũng rất thoải mái.

Giữa lúc mưa to gió dữ, hai người sảng khoái tắm rửa.

Tắm rửa thoải mái xong, Lục Áo thét dài một tiếng, nhảy vào trong biển, trực tiếp biến về hình rồng.

Cậu bơi trong biển hồi lâu, lúc này mới tới gần đảo nói với Tống Châu quần áo ngay ngắn: "Em dẫn anh xuống biển nhé."

Bão rất lớn làm cho sóng biển dâng cao hơn 1 mét.

Lục Áo thầm nghĩ dựa sát bờ cũng thật khó, sóng quá lớn, cho dù thân rồng của cậu đã hơn 20 mét vẫn bị sóng làm cho lắc lư.

Tống Châu hỏi:" Có khó chịu không em?"

Đôi mắt rồng to to của cậu nhìn anh như muốn nói "anh đoán xem".

Tống Châu khẽ nhảy lên lưng cậu, cười nhẹ, "Vậy làm phiền tiểu Lục rồi."

Lục Áo cõng anh trực tiếp lặn xuống biển, trong nháy mắt đã đến độ sâu hơn 10 mét.

Tống Châu ôm cơ thể Lục Áo không cảm thấy có gì khó chịu.

Sóng biển hôm nay rất lớn, dù đã ở độ sâu hơn 10 mét, nơi này vẫn chịu ảnh hưởng của cơn bão, nước biển lắc lư dao động biên độ lớn, thậm chí Lục Áo còn phát hiện hai xoáy nước.

Cũng may cơ thể cậu cực kỳ khổng lồ, cấp bậc xoáy nước này không ảnh hưởng đến cậu.

Hôm nay trời mưa, ánh sáng không được tốt, trong biển một mảnh xanh xám, nhìn không rõ lắm.

Đây chỉ là không rõ với Lục Áo và Tống Châu thôi, nếu đổi thành loài người thực sự, độ sâu này đã phải dùng đèn pin rồi.

Từng đàn cá bơi qua bơi lại, chúng nó vừa là con mồi vừa là thợ săn, Lục Áo tùy ý đảo mắt nhìn đâu đâu cũng có một chiến trường.

Lục Áo không quan tâm đàn cá này, cậu tiếp tục lặn xuống.

Rất nhanh hai người đã đến đáy biển.

Bùn đất ở đáy biển bị cuộn lên, nước biển xung quanh có phần vẩn đục.

Lục Áo lo lắng nhìn bãi san hô.

Vốn dĩ cậu tưởng sẽ có những đoạn san hô đứt gãy cũng sẽ bị cuốn lên theo, nhưng nằm ngoài dự đoán của cậu chính là, gần như toàn bộ san hô đều sinh trưởng rất tốt, không hề bị thủy lưu làm cho đứt gãy.

Hơn nữa bởi vì hôm nay nước biển chấn động khá kịch liệt, vật chất dinh dưỡng nơi đáy biển cũng bị khấy đảo, các nhánh san hô tích cực hoạt động, gần như mỗi một nhánh san hô đều vươn ra xúc tua nhỏ bắt mồi.

Vùng đáy biển này, các nhánh san hô san sát nhau lung lay xúc tua của mình, giống như dải lụa dài rực rỡ sắc màu đung đưa trong biển.

Cho dù ánh sáng rất yếu, cũng có thể nhìn ra bãi san hô này vô cùng diễm lệ, sức sống cực mạnh.

Bên trên san hô có đủ loại cá rạn san hô bơi qua bơi lại, ẩn núp trong san hô để săn mồi.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn một hồi, không nghĩ tới san hô tuy mỏng manh yếu ớt nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ kiên cường.

Dưới điều kiện tồi tệ như thế, chúng nó vẫn thích nghi tốt.

Tống Châu nhìn cậu ngẩn ngơ trong biển, anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu.

Lục Áo lúc này mới phản ứng lại, cậu giơ cái đuôi chặn lại, cõng theo Tống Châu bơi đến một điểm quan sát tiếp theo.

Hai người ở dưới đáy biển hơn nửa tiếng, Lục Áo gần như kiểm tra tỉ mỉ mỗi nhánh san hô.

Những nhánh san hô này gần như đạt đến tỷ lệ sống 100%, cho dù ngẫu nhiên có vài nhánh san hô bị thủy lưu làm ảnh hưởng, xuất hiện tổn thương rất nhỏ cũng nhưng không phải vết thương trí mạng.

Thậm chí những chi san hô bị cuốn đi kia sẽ đáp xuống một vùng biển xa xôi nào đó, song vẫn có thể cắm rễ xuống tiếp, một lần nữa sinh trưởng thành một bãi san hô mới.

Lục Áo hoàn toàn yên tâm, cõng Tống Châu bơi lên bờ.

Hôm nay nước biển rất lạnh, bởi vì cậu quá hăng hái nên không cảm thấy lạnh, vừa lên bờ cậu đã tạo thêm một cơn mưa gội rửa sạch sẽ cơ thể.

Tống Châu ở bên cạnh đưa cậu bộ quần áo đã được anh hong khô, lại mang đi những bọt nước trên mái tóc cậu, "Thế này em yên tâm rồi nhỉ?"

Lục Áo đang nắm lấy cánh tay anh giữ thăng bằng để mặc quần, nghe vậy dùng sức gật đầu một cái, "Yêm tâm rồi. Em cảm thấy mẻ san hô này nhất định sẽ sống sót."

"Tốt xấu gì đã rót cho chúng nhiều sinh mệnh lực như vậy, hẳn không thành vấn đề."

Lục Áo mặc quần xong, quay đầu nhìn mặt biển, "Hiện tại em không còn lo về tỷ lệ sống của chúng nữa, chỉ mong chúng nó có thể trở thành hạt giống lan ra từ vùng biển này."

"Nhất định." Tống Châu nói, "Em có thể thử chúc phúc chúng nó."

 
Chương 130: Em hy vọng chúng có thể trở thành hạt giống


Nội cảng trong bến cảng cách biển khá xa, còn có công dụng phòng hộ, là nơi neo đậu chính của nhiều tàu thuyền.

Giờ đây bão sắp đến, nội cảng đậu đầy thuyền, từng con thuyền đậu ngay ngắn san sát nhau trông như đồ chơi được trưng bày trên kệ.

Lục Áo vừa nhìn liền thấy con thuyền của mình.

Thuyền của cậu tương đối to, cũng tương đối mới, nó khá nổi bật trong số các con thuyền khác và được neo đậu cẩn thận.

Hoàng Trữ Nạp nói: "Chúng tôi không biết đậu thuyền nên đã nhờ người tới làm giúp, người đó nói đậu ở đây là được rồi, cho dù là bão gấp 14 cũng không sợ."

Lục Áo gật đầu, "Đúng là không có vấn đề gì. Bão sắp đến rồi, hôm nay mọi người cần làm gì?"

"Trời mưa trời bão không cần đi đâu hết, hôm nay khoảng 10h30 tôi có một buổi họp trực tuyến, buổi chiều phải chỉnh sửa tài liệu." Hoàng Trữ Nạp nói, "Vậy các cậu định làm gì? Có phải có chỗ nào cần chúng tôi giúp không?"

Lục Áo lắc đầu, "Tạm thời không có, chỉ là lo lắng mọi người trời bão vẫn muốn đi biển."

"Vậy thì không đâu," Hoàng Trữ Nạp cười một chút.

Hoàng Trữ Nạp bọn họ xem thuyền xong liền bắt xe về khách sạn.

Lục Áo nhìn sắc trời, thực ra bão đã thổi tới rồi, nhưng không mạnh lắm chỉ làm quần áo của mọi người hơi lay động mà thôi.

Tống Châu đưa tay vuốt những sợi tóc trước mặt cậu qua một bên, "Bây giờ đi đâu?"

Lục Áo híp mắt nhìn một vòng, nói: "Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn chút lót dạ rồi nghỉ ngơi một lát? Đợi lát nữa đi biển xem tình hình?"

"Được." Tống Châu cũng đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trước cửa của một tiệm bán lẩu, "Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, chúng ta ăn lẩu nhé."

Lục Áo đương nhiên không có ý kiến.

Hiện tại mới hơn 9h, tiệm lẩu vừa mới mở cửa, bên trong không có mấy người.

Lục Áo yêu cầu một phòng riêng, cậu gọi lượng thức ăn đủ cho mười người cùng ăn và bảo cửa tiệm hãy lên món cùng một lúc.

Giờ đây cậu đã không cần ăn nhiều như ngày trước nữa, chỉ có điều nếu thả thỏa sức mà ăn thì lượng cơm vẫn khá kinh người.

Tống Châu nhúng thịt cho cậu ăn, "Hình như đây là lần đầu chúng ta cùng đi ăn lẩu phải không?"

Đầu Lục Áo cũng không cần ngẩng lên đã nhanh chóng trả lời, "Ra tiệm ăn thì lần đầu đấy."

Tống Châu cười, "Trước đây anh nên hẹn em ra tiệm ăn lẩu mới phải."

"Vậy thì em không đi đâu."

"Hửm?" Tống Châu không ngờ sẽ nhận được đáp án này, "Sao vậy?"

Lục Áo thành thật nhìn anh, "Nặng mùi lắm."

Nước lẩu sôi không ngừng, ăn lẩu xong sẽ làm cho đầu tóc bị ám mùi.

Trước khi Lục Áo và anh quen nhau khá chú ý hình tượng của mình, lẩu tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi lựa chọn địa điểm hẹn hò của cậu.

Tống Châu thấp giọng cười, "Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Áo ăn xong thịt trong dĩa nói: "Hồi trước không đến ăn, bây giờ phải ăn mấy lần cho đủ vốn."

Lẩu ăn rất ngon, sự phục vụ của Tống Châu cũng rất hoàn hảo.

Lục Áo ăn đến vừa lòng thỏa ý.

Bọn họ ăn từ hơn 9h đến hơn 11 giờ, hai người ăn hết 700 tệ tiền thức ăn.

Ông chủ tiệm lần đầu nhìn thấy có người ăn khỏe đến thế, còn ưu đãi thêm 30% cho bọn họ.

Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.

Bão đã đến hoàn toàn rồi, trời âm âm u u, gió thổi mạnh từng cơn.

Những người trên đường đều tự ôm lấy cách tay mình và chạy từng bước nhỏ ngược chiều gió.

Có vài cô gái khá gầy yếu thậm chí không thể bước vững trong gió, một cơn gió thổi đến liền bị đẩy lùi về sau vài bước.

Lục Áo đưa tay ra cảm nhận một chút, " Gió này đã đủ mạnh rồi, bây giờ chúng ta qua đó xem thử nhé?"

"Được." Tống Châu nắm lấy tay cậu, "Chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ trước đã."

Nội cảng nơi này có khá nhiều hẻm nhỏ, hai người tùy tiện tìm một con hẻm không có camera rồi thuấn di đến một đảo nhỏ gần bãi san hô nhất.

Đảo nhỏ này to bằng nửa sân bóng rổ, trên đảo có rất nhiều đá tảng, hai người gần như không tìm được chỗ đặt chân.

Lục Áo nhìn xung quanh một hồi, "Em xuống biển trước, anh xuống không?"

"Cùng nhau thôi."

Lục Áo gật đầu, cậu nhanh nhẹn cởi đồ.

Tống Châu đứng bên cạnh khoanh tay thưởng thức.

Thân hình Lục Áo rất đẹp, mặc quần áo nhìn gầy, cởi đồ ra có thịt, không có lấy một miếng mỡ thừa, cơ thịt săn chắc nhưng không phô trương.

Làn da của cậu rất trắng, không biết có phải bởi vì cậu thuộc loài rồng hay không, trên người cậu gần như không có lông tơ.

Cơ thể cậu trần trụi đứng trên tảng đá, trên đỉnh đầu là bầu trời âm um, dưới chân là biển lớn đang thét gào, toàn bộ cảnh tượng rất có tính công kích người nhìn.

Tống Châu bước về phía trước một bước, sờ sờ lưng cậu.

Lục Áo khom lưng bê một tảng đá lớn, cậu muốn dùng tảng đá đè lại quần áo cho đừng bay mất.

Đột nhiên phần lưng bị bàn tay nóng ấm của anh chạm vào, Lục Áo nhịn không được rùng mình, tảng đá trong tay suýt nữa thì rơi xuống.

Cơ thịt cậu căng cứng, đặt tảng đá lên trên quần áo xong, cậu quay đầu cắn răng nhìn Tống Châu, "Đừng gây sự mà."

Tống Châu thuận thế kéo cậu lên hôn một cái, âm thanh đè nén, "Anh đâu có gây sự."

"Ưm, làm chuyện nghiêm túc trước."

"Đây là chuyện nghiêm túc mà." Tống Châu nắm lấy bộ phận nào đó của cậu, "Hiếm khi xung quanh không có ai, trên trời dưới đất chỉ có hai ta, em không muốn thử sao?"

Hai chân Lục Áo mềm nhũng, toàn thân ửng đỏ, mạch máu trên trán đập mạnh, khóe mắt hiện lên một tia đỏ.

Cậu đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tống Châu, thế nhưng tay cậu căn bản không linh loạt bằng tay Tống Châu, anh trở tay nhẹ nhàng kéo, thoáng cái hai tay bị Tống Châu nắm lại.

Tống Châu nắm lấy tay cậu, tìm một tảng đá to tương đối bằng phẳng, dùng quần áo lót bên dưới cho cậu.

Lục Áo từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nằm sương gối đất, vừa căng thẳng vừa kích thích.

Tay cậu không biết được thả ra từng khi nào, một tay cậu ôm lấy vai Tống Châu, một tay khác che lấy đôi mắt mình, âm thanh khó nén bị tiếng sóng biển che lấp.

Lục Áo vốn dĩ định hơn 11 giờ thì xuống biển xem tình hình, nào ngờ lại bị kéo tới hơn 2 giờ.

Cậu nằm trên tảng đá lớn không muốn động đậy.

Tống Châu ôm cậu, "Em nằm ở đây nhé, anh xuống dưới xem tình hình?"

"Em cũng đi." Lục Áo nói xong thì buồn bực bổ sung thêm 1 cậu, "Em nghỉ ngơi một chút trước."

Giọng nói thì thầm của cậu tạo cho anh cảm giác dịu dàng cực kỳ.

Tống Châu nhìn cậu như vậy, nhịn không được cúi thấp đầu muốn hôn cậu.

Lục Áo đưa tay cản lại, bàn tay trực tiếp ngăn lại giữa hai người, chặn trước môi anh, cậu bực dọc cảnh cáo, "Không làm nữa!"

Tống Châu vân vê dái tai cậu, thấp giọng cười, "Không làm nữa, chỉ hôn em thôi."

"Vừa rồi anh cũng nói vậy đó."

Lục Áo nghiêng mặt qua không nhận người.

Cậu cong leo đứng dậy nhìn biển lớn trước mặt.

Tống Châu xoa xoa tóc cậu, "Đói không? Anh đi mua chút đồ về ăn."

"Có chút đói, anh mua chút nước đi."

Tống Châu mặc quần áo xong đưa tay xoa đầu cậu lần nữa, dịu dàng nói: "Đợi anh một lát."

Lục Áo vẫy vẫy tay.

Tống Châu rất nhanh đã quay lại, trong tay xách theo hai hộp cơm lớn, bên trong là thức ăn nóng hổi vừa mới ra lò.

Lục Áo ngửi mùi mỳ thơm, tay xoa xoa bụng, bây giờ cậu thực sự cảm thấy đói.

Mỳ mà Tống Châu mang về vừa dai vừa mịn, thơm chua đậm đà, nêm nếm cũng rất vừa miệng.

Lục Áo ăn hết hai chén lớn, cả canh cũng húp sạch mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Ăn xong mỳ, Lục Áo nhìn nhìn bầu trời, dứt khoát tạo một cơn mưa giúp bản thân tẩy rửa lại một lần.

Hôm nay nhiệt độ giảm, nhiệt độ nước mưa cùng lắm chỉ 25-26 độ tưới lên người rất lạnh, nhưng cũng rất thoải mái.

Giữa lúc mưa to gió dữ, hai người sảng khoái tắm rửa.

Tắm rửa thoải mái xong, Lục Áo thét dài một tiếng, nhảy vào trong biển, trực tiếp biến về hình rồng.

Cậu bơi trong biển hồi lâu, lúc này mới tới gần đảo nói với Tống Châu quần áo ngay ngắn: "Em dẫn anh xuống biển nhé."

Bão rất lớn làm cho sóng biển dâng cao hơn 1 mét.

Lục Áo thầm nghĩ dựa sát bờ cũng thật khó, sóng quá lớn, cho dù thân rồng của cậu đã hơn 20 mét vẫn bị sóng làm cho lắc lư.

Tống Châu hỏi:" Có khó chịu không em?"

Đôi mắt rồng to to của cậu nhìn anh như muốn nói "anh đoán xem".

Tống Châu khẽ nhảy lên lưng cậu, cười nhẹ, "Vậy làm phiền tiểu Lục rồi."

Lục Áo cõng anh trực tiếp lặn xuống biển, trong nháy mắt đã đến độ sâu hơn 10 mét.

Tống Châu ôm cơ thể Lục Áo không cảm thấy có gì khó chịu.

Sóng biển hôm nay rất lớn, dù đã ở độ sâu hơn 10 mét, nơi này vẫn chịu ảnh hưởng của cơn bão, nước biển lắc lư dao động biên độ lớn, thậm chí Lục Áo còn phát hiện hai xoáy nước.

Cũng may cơ thể cậu cực kỳ khổng lồ, cấp bậc xoáy nước này không ảnh hưởng đến cậu.

Hôm nay trời mưa, ánh sáng không được tốt, trong biển một mảnh xanh xám, nhìn không rõ lắm.

Đây chỉ là không rõ với Lục Áo và Tống Châu thôi, nếu đổi thành loài người thực sự, độ sâu này đã phải dùng đèn pin rồi.

Từng đàn cá bơi qua bơi lại, chúng nó vừa là con mồi vừa là thợ săn, Lục Áo tùy ý đảo mắt nhìn đâu đâu cũng có một chiến trường.

Lục Áo không quan tâm đàn cá này, cậu tiếp tục lặn xuống.

Rất nhanh hai người đã đến đáy biển.

Bùn đất ở đáy biển bị cuộn lên, nước biển xung quanh có phần vẩn đục.

Lục Áo lo lắng nhìn bãi san hô.

Vốn dĩ cậu tưởng sẽ có những đoạn san hô đứt gãy cũng sẽ bị cuốn lên theo, nhưng nằm ngoài dự đoán của cậu chính là, gần như toàn bộ san hô đều sinh trưởng rất tốt, không hề bị thủy lưu làm cho đứt gãy.

Hơn nữa bởi vì hôm nay nước biển chấn động khá kịch liệt, vật chất dinh dưỡng nơi đáy biển cũng bị khấy đảo, các nhánh san hô tích cực hoạt động, gần như mỗi một nhánh san hô đều vươn ra xúc tua nhỏ bắt mồi.

Vùng đáy biển này, các nhánh san hô san sát nhau lung lay xúc tua của mình, giống như dải lụa dài rực rỡ sắc màu đung đưa trong biển.

Cho dù ánh sáng rất yếu, cũng có thể nhìn ra bãi san hô này vô cùng diễm lệ, sức sống cực mạnh.

Bên trên san hô có đủ loại cá rạn san hô bơi qua bơi lại, ẩn núp trong san hô để săn mồi.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn một hồi, không nghĩ tới san hô tuy mỏng manh yếu ớt nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ kiên cường.

Dưới điều kiện tồi tệ như thế, chúng nó vẫn thích nghi tốt.

Tống Châu nhìn cậu ngẩn ngơ trong biển, anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu.

Lục Áo lúc này mới phản ứng lại, cậu giơ cái đuôi chặn lại, cõng theo Tống Châu bơi đến một điểm quan sát tiếp theo.

Hai người ở dưới đáy biển hơn nửa tiếng, Lục Áo gần như kiểm tra tỉ mỉ mỗi nhánh san hô.

Những nhánh san hô này gần như đạt đến tỷ lệ sống 100%, cho dù ngẫu nhiên có vài nhánh san hô bị thủy lưu làm ảnh hưởng, xuất hiện tổn thương rất nhỏ cũng nhưng không phải vết thương trí mạng.

Thậm chí những chi san hô bị cuốn đi kia sẽ đáp xuống một vùng biển xa xôi nào đó, song vẫn có thể cắm rễ xuống tiếp, một lần nữa sinh trưởng thành một bãi san hô mới.

Lục Áo hoàn toàn yên tâm, cõng Tống Châu bơi lên bờ.

Hôm nay nước biển rất lạnh, bởi vì cậu quá hăng hái nên không cảm thấy lạnh, vừa lên bờ cậu đã tạo thêm một cơn mưa gội rửa sạch sẽ cơ thể.

Tống Châu ở bên cạnh đưa cậu bộ quần áo đã được anh hong khô, lại mang đi những bọt nước trên mái tóc cậu, "Thế này em yên tâm rồi nhỉ?"

Lục Áo đang nắm lấy cánh tay anh giữ thăng bằng để mặc quần, nghe vậy dùng sức gật đầu một cái, "Yêm tâm rồi. Em cảm thấy mẻ san hô này nhất định sẽ sống sót."

"Tốt xấu gì đã rót cho chúng nhiều sinh mệnh lực như vậy, hẳn không thành vấn đề."

Lục Áo mặc quần xong, quay đầu nhìn mặt biển, "Hiện tại em không còn lo về tỷ lệ sống của chúng nữa, chỉ mong chúng nó có thể trở thành hạt giống lan ra từ vùng biển này."

"Nhất định." Tống Châu nói, "Em có thể thử chúc phúc chúng nó."

 
Chương 131: Bất ngờ hái được chút nấm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lục Áo nghe xong lời anh nói, trong đầy nhảy ra dấu chấm hỏi.

Lục Áo chần chừ chỉ chỉ vào mặt biển, "Chúc phúc cho san hô ạ?"

Tống Châu thấy cậu như vậy, nói: "Việc này nghe có vẻ hoang đường, nhưng có tác dụng thật đấy."

Lục Áo bán tín bán nghi, nhìn nhìn mặt biển rồi nhìn nhìn anh, "Vậy phải làm thế nào?"

"Rất đơn giản, em nghĩ về chúng nó, trong lòng thầm bày tỏ chúc phúc là được rồi."

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi." Tống Châu bình thản nói, "Thiên đạo khí vận*,chỉ cần trong lòng em có nghĩ đến sẽ tạo thành một mối liên kết với bãi san hô, phước lành sẽ tự nhiên được ban tặng cho chúng."

Lục Áo hơi cau mày, khép lại hai mắt làm theo lời anh nói.

Sau một hồi lâu, không biết có phải ảo giác hay không, trong lòng Lục Áo thật sự cảm nhận được có chút gì đó khác thường.

Tống Châu thấy cậu chúc phúc xong liền nắm tay cậu, "Nán lại ở đây lâu như thế này, chúng ta trở về trước thôi."

Lục Áo bị anh nắm tay mới cảm nhận được có chút lạnh, tay của cậu không biết từ khi nào đã đông cứng lại.

Tống Châu nắm tay cậu về nhà, vừa về đến nơi đã nhét cậu vào trong phòng tắm, để cậu tắm rửa sạch sẽ.

Lục Áo tắm xong khoác khăn tắm đi ra, "Em đi cho ngỗng ăn."

"Anh cho ăn rồi, trạng thái của đàn ngỗng bây giờ rất tốt."

"Vậy còn ruộng rau thì sao?" Lục Áo nhìn nước mưa xối xả như trút nước ngoài hiên nhà, "Hôm nay gió lớn như thế, không biết ruộng rau có bị ngập không nữa, lát nữa em qua đó xem tình hình nhé?"

"Anh kiểm tra rồi, không có vấn đề gì." Tống Châu đè cậu ngồi xuống ghế, "Đừng lo lắng, nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu cơm tối."

Lục Áo ngồi trên ghế dựa dưới hiên nhà cảm nhận hơi nước bên ngoài xông tới.

Cậu cứ vậy bọc khăn tắm ngắm mưa.

Tiếng mưa có sức thôi miên cực mạnh, cậu nhìn một hồi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tống Châu nấu cơm xong, vốn định kêu cậu tới ăn, nào ngờ thấy cậu bọc khăn tắm nằm ngủ ngon lành liền không đánh thức cậu dậy, anh đi lấy một tấm thảm đến đắp lên người cậu, sau đó đi mở đèn hành lang và cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh cậu.

Lục Áo ngủ một giấc đến hơn 7 giờ, khi thức dậy cậu thấy thắt lưng mình tê rần.

Cậu bất giác lau khóe miệng, may quá không chảy nước miếng.

Tống Châu đang đọc sách bên cạnh, "Dậy rồi à?"

Lục Áo vẫn chưa tỉnh người lắm, nghe giọng của Tống Châu như thể truyền qua một làn nước vậy, mơ mơ hồ hồ, không mấy rõ ràng.

Cậu vô thức dùng đôi mắt lim dim còn ngái ngủ nhìn Tống Châu.

Tống Châu nhìn bộ dạng ngơ ngác này liền cười nhẹ, anh sờ sờ đôi má cậu, "Ngủ tới khờ người luôn rồi."

Lục Áo lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút, xoay người ngồi dậy, một chân đặt trên ghế một chân gác lên thành ghế, "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"

"7 giờ 41 phút, uống nước trước đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."

Tống Châu nói xong liền đi bưng thức ăn ra phòng khách.

Anh đã giữ nhiệt cho món ăn, khi bưng ra trên dĩa còn đang bốc khói, không khác với việc vừa nấu xong là mấy.

Bữa tối nay ăn món thịt kho, dưới nhiệt độ cao, những món này càng thêm đậm vị.

Hôm nay trời mưa, hai người ngồi ăn trong phòng khách.

Lục Áo ngủ một giấc xong, khẩu vị tốt lên rất nhiều, Tống Châu làm tổng cộng 5 món, cậu ăn sạch hết toàn bộ.

Cơm ngon canh ngọt xong, Lục Áo thu dọn chén dĩa đem đi rửa.

Tống Châu cũng đi vào phụ giúp.

Trong lúc hai người rửa chén, điện thoại của Lục Áo liên tục vang lên.

Trước khi ngủ cậu đã bật chế độ im lặng, ăn cơm xong mới mở lại, cũng không biết là tới bây giờ mới có người tìm cậu, hay người ta đã tìm cậu cả một buổi chiều.

Lục Áo vốn định rửa chén xong sẽ chơi game với Tống Châu, nghe thấy vậy cậu rửa chén xong chỉ đành mở điện thoại ra xem.

Quả nhiên có rất nhiều người tìm cậu, nhóm đánh cá, nhóm đấu giá, nhóm tình nguyện viên, nhóm của các thuyền trưởng, nhóm tu sửa núi cũng có.... gần như toàn bộ nhóm trong wechat đều tag cậu.

Lâm Cống Thương bọn họ gửi tin nhắn, nhắc nhở cậu bão sắp tới rồi, chú ý an toàn.

Lục Áo trả lời từng tin nhắn một, gửi nhãn dán cảm ơn.

Khi cậu trả lời tin nhắn, thấy thành viên trong nhóm tình nguyện đang bàn về bãi san hô.

Lục Áo nhìn thấy liền đáp: San hô không có việc gì, về cơ bản toàn bộ đều sống sót, chúng nó sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ cơn bão đâu.

- Hả?

- Cậu nhận tin hồi nào vậy, có chính xác không?

Lục Áo: chính xác, hôm nay tôi đi tìm giáo sư Hoàng bọn họ, cơ bản không có vấn đề gì, mọi người không cần lo lắng.

- Thật tốt quá

- Cụng ly [JPG]

- Nếu sau này môi trường của vùng biển Kiềm Hải ngày càng tốt lên thì phải trao huân chương cho chúng ta đó.

- [LIKE] Mọi người giỏi quá.

Lục Áo nhìn thoáng qua, trong nhóm một mảng hân hoan, sau khi xem xong cậu thoát ra ngoài.

Hạng Hưng Xương thấy cậu online, trực tiếp nhắn tin riêng: Lục Áo tôi có người bạn giật dây, muốn đi khảo sát tảo bẹ, cậu có rảnh đi cùng không?

Lục Áo:?

Hạng Hưng Xương: Đối phương là người của công ty mỹ phẩm, nói muốn nghiên cứu tảo bẹ, nghe đâu cùng một viện nghiên cứu khoa học hợp tác nghiên cứu, là bán công ích, tôi cảm thấy việc trồng tảo bẹ nhân tạo cũng là một chuyện tốt, nếu bọn họ thật sự muốn gây trồng, tôi sẽ dắt dây cho.

Hạng Hưng Xương: Đương nhiên, có muốn đi hay không tùy cậu.

Lục Áo: Là công ty nào vậy, danh tiếng thế nào?

Hạng Hưng Xương: UG, danh tiếng khá ổn, nghe nói công ty này rất bảo vệ môi trường.

Lục Áo: Tôi sẽ xem xét, chỉ sợ khi họ nhìn thấy rừng tảo bẹ rồi sẽ làm ra những việc gây tổn hại môi trường sống của nó.

Hạng Hưng Xương: Hẳn sẽ không đâu, tôi đi hỏi thăm thử xem sao, nếu cậu thấy hứng thú có thể tự mình nói chuyện với bọn họ, nếu không có hứng thú thì thôi.

Lục Áo: Được, anh đưa danh thiếp của họ cho tôi nhé, tôi sẽ nói chuyện với họ.

Hạng Hưng Xương: [JPG] Đây nè, các cậu nói chuyện trước đi.

Lục Áo: [OK]

Lục Áo tiện tay thêm Wechat đối phương.

Đối phương tạm thời không trả lời ngay, Lục Áo cũng không đợi.

Cậu tiếp tục trả lời những tin nhắn bên dưới.

Tin nhắn tiếp theo do Tạ Linh Tầm gửi.

Tạ Linh Tầm: Anh Lục, bão đổ bộ rồi [nhảy múa]

Tạ Linh Tầm: Tôi đã xem dự báo thời tiếp rồi, thứ 7 này bão sẽ tan nên thứ 2 tuần sau chúng ta đi biển được không?

Lục Áo thoát ra xem lịch, thứ 2 tuần sau vừa khéo ngày 26, nếu kéo dài thêm nữa thì việc này sẽ bị kéo tới tháng 11.

Lục Áo sảng khoái đáp: Không thành vấn đề, thứ 2 tuần sau nếu không còn bão chúng ta sẽ xuất phát.

Tạ Linh Tầm: Cảm ơn anh Lục!

Tạ Linh Tầm: Vậy tôi báo tin cho bọn họ chuẩn bị, lần này đi tính luôn cả tôi tổng cộng 7 người, mỗi ngày chúng tôi đưa anh 3.000 tệ, anh bao ăn bao thuyền, đi khoảng 5 ngày, anh thấy thế nào?

Lục Áo: Thuyền của tôi không thích hợp với câu biển lắm, tôi sẽ tìm một con thuyền khác cho các anh.

Lục Áo: Nếu chỉ câu cá vẩu thì không cần 5 ngày đâu, khoảng 3 ngày đủ rồi.

Tạ Linh Tầm: Nhanh vậy sao? Vậy để tôi bàn bạc với bọn họ một cái?

Lục Áo: Ừ

Lục Áo: Các anh bàn xong hết rồi báo tôi nhé.

Tạ Linh Tầm: Không thành vấn đề.

Lục Áo tiếp tục trả lời tin nhắn của những người khác.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng trả lời hết toàn bộ tin nhắn.

Lục Áo nhìn thời gian, đã 9h23 phút rồi.

Bình thường giờ này đã sắp tới giờ đi ngủ của bọn họ rồi.

Tống Châu nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu rồi nhìn đồng hồ trước mặt, anh cười nhẹ, "Hay hôm nay ngủ trễ một chút, chúng ta chơi điện thoại trước?"

Lục Áo lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trong game trước đi!"

Bản thân Lục Áo rất mê chơi game, đặc biệt thích chơi cùng Tống Châu.

Tống Châu chơi với cậu thêm một tiếng rưỡi mà cậu vẫn còn chưa đã thèm.

Tống Châu vân vê gáy cậu đuổi cậu về giường, cậu đành ủi mình vào trong lòng Tống Châu ngáp một cái thật to rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vẫn là ngày trời bão.

Lục Áo nằm trên giường, cậu đã thức rồi nhưng không muốn dậy, nằm mãi đến hơn 8 giờ mới chậm rì rì đứng dậy đi ăn sáng.

Tống Châu còn phải đi làm nên trong nhà chỉ còn một mình cậu.

Lục Áo giương mắt nhìn bên ngoài, trời vẫn âm u như trước.

Chỉ có điều ngày trời bão cơ bản không có sấm sét, không có gì nguy hiểm.

Cậu nhân lúc bên ngoài không có bao nhiêu người liền đội nón đi lên núi.

Núi Hải Ninh cậu thầu đã được sửa sang lại rất tốt, đặc biệt là phần dưới chân núi, lưới sắt vây quanh một vòng.

Lưới sắt này cao gần mét tám tuy hơi mắc, nhưng có những lưới sắt này thì khả năng người bình thường lên núi sẽ thấp đi rất nhiều, Lục Áo ở trên núi biến về hình rồng cũng tiện hơn.

Lục Áo mở khóa, nhìn những lưới sắt này dự định mùa xuân sang năm sẽ trồng chút gì đó dọc theo nó, ví dụ như cây kim ngân này nọ.

Hoa quả cũng có thể trồng một chút, chanh dây leo hẳn có thể trồng.

Lục Áo ở trên núi dạo một vòng, ngoài ý muốn hái được chút nấm.

Có thể bởi vì khoảng thời gian trước thời tiết quá nóng, quá hanh khô nên nấm không mọc được, bây giờ trời mưa rồi, điều kiện lại thích hợp nên nấm mới nhú ra.

Cậu nhìn một chút, những cây nấm này cậu đều nhận ra, phần lớn là nấm thông, nấm mồng gà, nấm đỏ linh tinh các loại.

Cậu không mang theo công cụ, cậu dùng vạt áo làm bọc, khi xuống núi, vạt áo đã bị cậu nhét đầy.

Dù gì nấm cũng hái rồi, cậu hăng hái dạt dào chạy ra biển mò chút nhím biển, lại bắt thêm chút cua bùn và tôm.

Cậu dùng hình rồng xuống biển, cơ bản không gì có thể ngăn cản cậu.

Sau một hồi tìm kiếm, cậu thu hoạch thêm một con cá mú nghệ và 3 con tôm hùm.

Lục Áo thực sự hết tay cầm rồi, chỉ đành cởi áo ra bỏ hết đồ vào bọc lại mang về nhà.

Khi cậu về đến nơi Tống Châu đã ở trong nhà rồi, thấy cậu mang theo một túi to về, anh nói: "Anh vừa định ra ngoài tìm em."

"Không cần tìm." Lục Áo đem đồ đặt gọn gàng trong phòng bếp, lại tháo nón tre trên đầu xuống, "Hôm nay em lên núi hái được chút nấm."

Tống Châu theo sau cậu, thuận miệng hỏi: "Có nhiều nấm không?"

"Em thấy khá nhiều, hái một hồi đã được nhiêu đây rồi."

Lục Áo nói xong lấy cái áo thun ra.

Tống Châu nhìn cái áo thun lấm lem bùn đất của cậu, nhắc nhở nói: "Không mặc được rồi."

"Cứ vậy bỏ sao?" Lục Áo thấy tiếc, nhìn cái áo thun kì kèo, "Mấy thứ em mang về hôm nay còn không đáng giá bằng cái áo thun này... "

"Em đã mặc hết nửa mùa hè rồi, còn sắp giặt tới bạc màu luôn nè." Tống Châu lấy cái áo trong tay cậu rồi tự tay đem bỏ, "Đáng lẽ phải bỏ rồi."

Về phương diện sinh hoạt Lục Áo khá qua loa, đối với những thứ này cũng không có khái niệm gì.

Nghe Tống Châu nói như vậy, cậu đành tiếc nuối dời tầm mắt.

Tống Châu cười, "Trời sắp lạnh rồi, anh bảo người đưa quần áo thu đông đến."

Lục Áo vội vẫy tay, "Đừng đưa mấy món đắt tiền nha."

Quần áo của Tống Châu cái nào cũng rất mắc, giá tiền của một cái áo bằng tổng tiền của toàn bộ quần áo cậu mặc trong nửa năm.

Tống Châu nghe lời này của cậu lại bật cười, "Được."

Chú thích:

Nấm thông:

/assets/img/chapt/40623/chapter-131/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau-chapter-131-1.jpg

Nấm mồng gà:

/assets/img/chapt/40623/chapter-131/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau-chapter-131-2.jpg

Nấm đỏ:

/assets/img/chapt/40623/chapter-131/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau-chapter-131-3.jpg

 
Chương 132: Cá vẩu ở đây to quá


Cơn bão giống như dự báo thời tiết đã nói, thứ 6 đã tan được kha khá rồi.

Sau khi bão tan, Lục Áo đặc biệt đến nhà Lâm Tê Nham một chuyến, xem thử bà nội của cậu ấy có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.

Bà cụ cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhà cửa được bà dọn dẹp ngay ngắn đâu vào đó.

Lục Áo đi qua kiểm tra thử, trong nhà mọi thứ đều ổn, chỉ là phần mái của phòng tạp vật bị bão thổi bay mất vài miếng ngói, cậu phải leo lên sửa lại.

Lục Áo lấy cái thang ra leo lên phần mái.

Bà cụ ở bên cạnh vừa vịn cái thang vừa căng thẳng, "Tiểu Lục à, con cẩn thận chút đó."

"Dạ." Lục Áo đáp.

Bà cụ lại hỏi: "Ở trên đó có nhiều ngói vụn lắm phải không con?"

"Dạ không nhiều ạ, chỉ vài mảnh thôi." Lục Áo nói, "Có lẽ bình thường có mèo leo qua leo lại làm vỡ mảnh ngói."

"Ài, cũng có thể. Mèo nhà bà mấy hôm trước còn leo lên đó bắt chuột, bà ở trong phòng còn nghe tiếng nó bì lì bà lằng, có lẽ mảnh ngói bị vỡ lúc đó."

"Dạ." Lục Áo lấy mảnh ngói vỡ bỏ sang một bên, thuận tiện bóc mảnh ngói bên mái hiên qua lắp tạm.

"Mảnh ngói này không dùng được nữa rồi, con coi thử có ai đang ở trấn trên nhờ họ mang theo chút về."

Bà cụ nói xong liền từ trong túi quần ẩn lấy ra chút tiền, "Con hỏi dùm bà nhé, bà trả tiền lại cho con." (kiểu túi mà may ở mặt trong của quần á mn)

Lục Áo uyển chuyển từ chối, "Đợi khi nào có mảnh ngói bà hẳn trả tiền lại cho con nhé, con cũng không biết nó khoảng bao nhiêu tiền."

Bà cụ khó khăn rút tay khỏi thắt lưng, thở hổn hển và vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, nói lời cảm ơn: "Vậy làm phiền con rồi. Tê Nham không có ở nhà, nếu không có con giúp đỡ, bà cũng không biết phải làm sao."

"Không sao ạ, không phiền ạ." Lục Áo cầm miếng ngói trong tay, hỏi, "Gas trong nhà còn không bà? Gạo dầu nữa?"

"Đều còn hết, con vô trong nhà uống miếng trà trước đi."

"Tạm thời khoan uống bà ạ, con đi hỏi thăm xem có ai ở trấn trên không, nhờ họ mang chút ngói về cho chúng ta."

Lục Áo một tay lấy điện thoại ra, nhắn ở trong nhóm đánh cá xem có ai ở trấn trên không giúp cậu mang chút ngói về.

Lâm Cống Thương trả lời: Cậu cần miếng gói để làm gì?

Lục Áo: Mái nhà Lâm Tê Nham bị dột nước, tôi đổi vài miếng ngói.

Lâm Cống Thương: Vậy không cần lên trấn trên đâu, nhà tôi có, đợi lát nữa tôi đem qua cho cậu.

Lục Áo: Cũng được, đại khái khoảng 20 miếng đủ rồi.

Lâm Cống Thương: Được, cậu đợi tí nha, trưa tôi về sẽ mang qua cho cậu.

Buổi trưa, quả nhiên Lâm Cống Thương chạy xe máy mang theo miếng ngói tới.

Lục Áo đứng trước cửa nói chuyện với cậu ta, "Nhà cậu sao còn nhiều miếng ngói dư vậy?"

"Lúc trước xây nhà còn dư nhiều lắm, cứ chất đống sau nhà á."

Lục Áo hỏi: " Căn nhà mới của cậu xây sắp xong rồi phải không?"

"Đợi vào đông sẽ xong." Nói tới căn nhà mới, Lâm Cống Thương liền tươi cười rạng rỡ, "Vợ tôi nói nhân lúc ngày đông nông nhàn mời thêm vài người, tranh thủ xây cho xong."

"Không thuê công ty kiến trúc sao?"

"Có chớ, có thuê công ty kiến trúc nhưng vẫn phải thuê công nhân, công ty kiến trúc dễ kiếm, chủ yếu là công nhân khó tìm." Lâm Cống Thương hỏi, "Sao cậu để ý chuyện này vậy?"

Lục Áo nói: "Tôi muốn tu sửa căn nhà."

"Cậu muốn sửa thành kiểu gì? Nhà cậu phải mời thầy thiết kế ở thành phố lớn nhỉ? Công ty kiến trúc ở dưới quê sao có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu?"

"Không nhất định đâu, tôi hỏi thăm trước thôi."

Lâm Công Thương nghe vậy, đột nhiên cười hà hà, cười hết nửa ngày.

Lục Áo ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Lâm Cống Thương vẫy tay, " Tôi vì kết hôn nên mới xây nhà, các cậu...."

Lục Áo nghe hiểu rồi, cậu đáp: "Tôi với Tống Châu cũng sắp xỉ vậy."

"Há há há há, tôi thấy các cậu rất nghiêm túc. Cậu muốn sửa thế nào? Tôi hỏi dùm cho."

"Trước tiên làm thêm 1 tầng lầu, sau đó thay đổi phần cửa sổ, nội thất bên trong không có gì cần đổi."

"Được, tôi giúp cậu hỏi giá, với xem thử tay nghề của công ty kiến trúc nào tốt."

Lục Áo gật đầu.

Buổi trưa Tống Châu không về ăn, Lục Áo nấu qua loa một chén mỳ đơn giản để ăn, buổi chiều mang theo miếng ngói, dự định lợp lại phần mái của nhà Lâm Tê Nham.

Lúc cậu leo lên mái nhà, điện thoại lại vang lên.

Lục Áo nhìn số điện thoại thì thấy là thuyền trưởng Trần.

Cậu nghe máy, "Thuyền trưởng Trần."

"Alo, Lục Áo." Thuyền trưởng Trần vui vẻ nói, "Tôi sắp xếp xong rồi, tuần sau không có việc gì, có thể đi biển chung với cậu."

Lục Áo đáp: "Vậy tôi báo ông giá tiền nhé, 1 ngày 2.000 tệ, thuê tổng cộng 3 ngày, tính luôn cả tôi là 8 người, bên ông bao ăn bao ở và hỗ trợ lái thuyền, tiền xăng dầu bên tôi ra."

"Được. Thứ 2 mấy giờ?"

"Hẹn 8 giờ trước nhé, tôi bàn lại với họ sau."

"Tập hợp ở bến tàu Kiềm Vĩnh phải không?"

"Ừm."

Hai bên bàn ổn thỏa mối làm ăn xong, thuyền trưởng Trần lại cười hỏi: "Nói này, tôi thấy thuyền của cậu đậu ở cảng nội, sao cậu không tự mình lái thuyền chở bọn họ cùng đi?"

"Thuyền của tôi không thích hợp câu biển, cũng không thích hợp dẫn theo người."

Thuyền của cậu đã qua cải tạo, bên trong ngoại trừ một buồng cho khách ra, chỉ có buồng chủ thuyền của bọn họ.

Vốn dĩ kế hoạch của Lục Áo là cùng Tống Châu đi biển chơi, cậu không muốn lái thuyền của mình chở theo nhiều người như thế.

Hơn nữa, thuyền của cậu còn đang ở chỗ Hoàng Trữ Nạp, tạm thời cậu không định thu hồi nó.

Thuyền trưởng Trần chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi, nghe cậu nói thế cũng không khuyên nữa.

Lục Áo cúp máy xong liền tìm Tạ Linh Tầm bàn bạc.

Tạ Linh Tầm lại bàn với mấy người bạn của anh ta một buổi chiều, đến tối mới trả lời Lục Áo.

Các bên nhất trí 8 giờ sáng ngày 26 tháng 10 tập hợp tại bến cảng của thành phố Kiềm Vĩnh.

Mới hơn 6 giờ thuyền trưởng Trần đã dẫn theo thuyền viên của mình xuất hiện, những nhu yếu phẩm trên thuyền đã chuẩn bị đầy đủ, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

Mọi người gặp mặt, giới thiệu nhau đôi chút rồi lên thuyền.

Lục Áo tự mình đi tới buồng lái lái thuyền.

Thuyền trưởng Trần ở bên cạnh nhìn cậu, thấy động tác thành thạo của cậu, thuyền trưởng Trần nhịn không được nói: "Được nha, tay nghề lái thuyền của cậu cuối cùng cũng thành rồi."

"Tạm ổn mà thôi." Lục Áo nói, "Bây giờ coi như thành thạo rồi."

"Vậy giỏi rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đến vùng biển đảo Con Hươu xem thử."

Cá vẩu, tên khoa học là Caranx ignobilis, là một loài cá săn mồi đầy sức mạnh.

Loài cá này phân bố khá phức tạp, nếu muốn câu nó, cho dù là ở vùng lân cận câu vẫn được.

Song nếu muốn xem đàn cá vẩu, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Áo là đi khu vực xung quanh đảo Con Hươu.

Thuyền trưởng Trần suy nghĩ lại một chút, "Đảo Con Hươu cũng được, tháng trước có người câu được cá vẩu ở đó."

"Tôi cũng nghe thấy tin tức này."

Thuyền trưởng Trần tựa vào lưng ghế, "Nhưng mà cá vẩu bên đó to con lắm nhé, tôi nghe họ nói, tháng trước cần câu của hai cần thủ bị nó làm gãy. Đám cần thủ cậu đi cùng trông có vẻ khá non, cẩn thận đừng để xảy ra sự cố."

"Tôi có nói với họ rồi, trước đó cho họ chọn giữa đảo Con Hươu và biển Thịnh Kim, bọn họ chọn đảo Con Hươu."

"Biển Thịnh Kim có cá vẩu sao?"

"Hạng Hưng Xương nói là có, nhưng cá không to, phần lớn là vài kg đến vài chục kg thôi."

Thuyền trưởng Trần cũng quen biết Hạng Hưng Xương, nghe vậy nói: "Cậu ấy nói có vậy bên biển Thịnh Kim nhất định có. Thực ra đi biển Thịnh Kim tốt hơn, lực kéo của cá vẩu vài chục kg đã lớn lắm rồi, đủ cho bọn họ đã nghiền."

"Có nói hết rồi, nhưng bọn họ vẫn kiên quyết chọn như vậy."

Bản thân Lục Áo không phải người có nhiều kiên nhẫn, Tạ Linh Tầm bọn họ đã quyết định, cậu sẽ không khuyên nhiều.

"Ài, cũng phải, yêu cầu của khách hàng mà, hết cách rồi."

Lục Áo gật đầu, "Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, tùy ý bọn họ vậy."

Thuyền trưởng Trần giơ ngón cái với cậu, "Khắp cái thành phố Kiềm Vĩnh, chỉ có mình cậu mới dám nói vậy."

Lục Áo tập trung lái thuyền, khoảng 4 giờ chiều, bọn họ đã đến vùng gần đảo Con Hươu.

Bão đã tan rồi, nhưng thời tiết hôm nay vẫn âm u nhiều mây.

Hơn 4 giờ chiều đã không nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Lục Áo giao thuyền lại cho thuyền trưởng Trần để ông lái tiếp, còn cậu chạy ra tìm Tạ Linh Tầm.

Tạ Linh Tầm đang ở trên boong tàu, vừa thấy Lục Áo đã kích động nói: "Anh Lục, vừa nãy bọn tôi thấy cá vẩu rồi, cực kỳ hung dữ luôn!"

"Thấy được là được rồi." Lục Áo nhìn mặt biển, "Các anh đã làm mồi chưa?"

"Đang chuẩn bị." Tạ Linh Tầm nói, "Bọn tôi đã chuẩn bị hai thùng cá đông lạnh và bột mồi, bây giờ thả mồi xuống nhé?"

Lục Áo nhìn nhìn sắc trời, "Tôi thấy cũng được rồi, cứ thả mồi đi."

Cá vẩu chủ yếu kiếm ăn vào ban đêm, hiện tại không có mặt trời, ánh sáng không được tốt lắm nên cảm giác không khác gì chạng vạng, vừa khéo là hoàn cảnh mà cá vẩu thích nhất.

Bạn bè của Tạ Linh Tầm tụ lại cùng nhau nặn từng viên mồi câu, vừa nặn vừa thả mồi xuống biển.

Cùng lúc đó, bọn họ còn thả lưỡi câu và khoanh cá xuống.

Thuyền trưởng Trần trong buồng lái thấy vậy liền thả chậm tốc độ xuống nhưng không dừng hẳn.

Tính nết cá vẩu hung dữ, thích cá tôm sống, đối với những miếng mồi bất động không hề có hứng thú, khi câu tốt nhất nên vừa kéo mồi vừa câu cá.

Lục Áo nhìn bọn họ thả câu, trên móc câu không treo mồi mà treo một loại mồi cứng có hình dạng giống cá, cậu hỏi:" Các anh câu lure sao?"

Tạ Linh Tầm khó nén kích động, "Đúng vậy, hôm nay sẽ chỉ câu lure."

Câu lure nghĩa là dùng mồi giả dụ cá tấn công, chờ khi cá cắn câu sẽ vớt chúng lên.

Kiểu câu này tương đối bảo vệ môi trường, tuy yêu cầu về kỹ thuật khá cao, nhưng rất được giới cần thủ chào đón.

Mồi câu giả mà Tạ Linh Tầm bọn họ dùng cũng là một kiểu câu kinh điển, sau khi ném mồi giả hình cá xuống nước, bọn họ sẽ không ngừng thao tác cần câu làm cho cá giả ở trong nước nhìn qua như đang chạy trốn vậy.

Khi Tạ Linh Tầm còn đang lắp ráp cần câu, trong đám bạn của anh ta bỗng nhiên hô to một tiếng, "Tới rồi!"

Lục Áo quay đầu nhìn mặt biển.

Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện thêm vài bóng dáng màu trắng.

Không biết từ khi nào, cá vẩu đã xuất hiện đồng thời đuổi theo khoanh cá và mồi giả mà bọn họ thả xuống trước đó.

"To quá!" Tạ Linh Tầm điên cuồng gào thét một tiếng, "Cá vẩu nơi này to quá!"

Có người gào to: "Chắc trên 30 kg! Các anh em, chuẩn bị làm việc đi!!!"

Không cần anh ta dặn dò, tất cả cần thủ đều đang chuẩn bị.

Tạ Linh Tầm không nghĩ được gì nữa, vội vàng ném cần câu xuống nước.

Thuyền trưởng Trần còn đang lái thuyền.

Sau khi ném lưỡi câu xuống, mồi giả bắt đầu lay động trông như một con cá đang bị thương.

Cá vẩu sau khi nhìn thấy lập tức đuổi theo.

Tạ Linh Tầm vừa mau chóng đeo găng tay vừa thao tác cần câu.

Bạn bè của anh ta và anh ta đứng thành một hàng, đều điên cuồng thao tác cần câu.

Trong lúc nhất thời, mồi giả trong biển giống như những con cá nhỏ đang chạy thục mạng, càng lúc càng nhiều cá vẩu bị hấp dẫn chạy tới.

Tạ Linh Tầm nhìn bên dưới lưỡi câu của mình có một con cá vẩu há to cái miệng đớp lấy, nhịn không được líu lưỡi, "Dữ quá!"

"Cá vẩu hung dữ lắm." Lục Áo ở bên cạnh nhắc nhở, "Tiếp tục chuẩn bị mồi đi, nếu không cá vẩu sẽ chạy hết đấy."

"Được! Các anh em, tiếp tục làm mồi nha!"

Những người khác nghe vậy đều sôi nổi ném khoanh cá đông lạnh xuống biển.

Cá vẩu đuổi theo, một ngụm một miếng, gần như toàn bộ khoanh cá mà bọn họ ném xuống đều bị chúng nuốt hết vào bụng.

Tạ Linh Tầm kích động đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, vội tiếp tục lay động cần câu trong tay.

Anh ta bớt chút thời gian gọi Lục Áo, "Anh Lục, tôi có mang theo cần câu dự phòng, anh cùng câu nhé"!

Lục Áo đứng bên cạnh, "Không cần đâu, tôi xem mọi người câu trước đã."

Tạ Linh Tầm không khách sáo với cậu nữa, chuyên tâm đối phó với cá vẩu trong biển.

Câu cá vẩu cực kỳ nhanh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong nhóm đã người hô lên:" Trúng rồi!"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào âm thanh đó.

Người hô lên là một người đàn ông trung niên, hai tay của ông ta lúc này đang gắt gao nắm lấy cần câu, mặt đỏ lên.

Thấy mọi người nhìn qua, ông ta cắn răng quát:"Cá to quá, tôi không kéo lên được —!"

- ------

Happy new year nha mn

Chúc mn năm mới vui vẻ, tiền vô như nước, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý

 
Chương 133: Có nhiều người trước khi đi biển đều sẽ vái cậu


Cá vẩu có tiếng khỏe như trâu.

Sức vừa lớn vừa dữ, chỉ cần nó còn một hơi thở cũng sẽ chống cự đến cuối cùng.

Tạ Linh Tầm bọn họ trước khi đến câu cá vẩu đã làm tốt chuẩn bị về mặt tâm lý.

Người đàn ông trung niên câu được cá vẩu gọi là lão Tiền, kinh nghiệm câu cá còn khá ít, đồng thời lần đầu tiên câu được con cá to như thế, thoáng cái liền luống cuống tay chân.

Với đôi bàn tay đã đeo găng tay, ông ta liều mạng nắm chặt cần câu.

Cần câu vẫn khá trơn, ông ta điên cuồng giương cao cần câu nhưng vẫn không giữ được.

Tạ Linh Tầm ở bên cạnh vội vàng hô to:"Lão Tiền, ông thả dây đi!"

Lão Tiền lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thả lỏng dây câu, để dây câu trượt dài về phía trước.

Cá vẩu cảm thấy không còn thứ gì lôi kéo nó nữa, mới hơi giảm bớt sức vùng vẫy.

Lục Áo đi tới bên cạnh lão Tiền, quan sát những thao tác tiếp theo của ông ta.

Lão Tiền thừa dịp cá vẩu lơ là cảnh giác, vội vã chuyển động trục quay kéo cá vẩu về phía con thuyền.

Vừa kéo một cái, cá vẩu lập tức điên cuồng vùng vẫy.

Vài phút trôi qua, đầu lão Tiền đã đầy mồ hôi.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn thấy chân ông ta có hơi run rẩy rồi.

Lúc lão Tiền có cá cắn câu, những người khác cũng ào ào cắn câu.

Lục Áo nghiêng tai nghe, nghe thấy bọn họ hô to gọi nhỏ.

"A! Bên tôi cũng có cá cắn câu rồi."

"Đệch, con này to thật! Hôm nay nay toàn cá lớn cắn câu."

Tạ Linh Tầm thấy đồng bạn ai cũng có cá cắn câu, anh ta cao giọng gào: "Mọi người cẩn thận! Câu được thì câu, đừng có cố quá!"

Những người đi cùng anh ta đa phần đều là cần thủ nghiệp dư, đương nhiên sẽ hiểu đạo lý này.

Mọi người nhao nhao thu dây thả dây, rất nhanh, trên boong tàu một mảng hân hoan.

Lục Áo quan sát bọn họ, thường chú ý đến mấy người có trạng thái không tốt.

Lão Tiền là người không trụ được đầu tiên nhất, ông ta cắn răng, "Mẹ nó, tôi không ổn rồi. Con cá vẩu này to quá."

Tạ Linh Tầm quát: "Đừng miễn cưỡng, cắt dây cắt dây đi."

Lão Tiền rống: "Hết tay rồi, ai giúp tôi cắt dây với?"

Lục Áo chạy tới bên cạnh ông ta, nói rằng: "Đưa cần câu cho tôi trước đã."

Lão Tiền liếc mắt nhìn cậu một cái, không phản đối.

Lục Áo tiến lên tiếp nhận cần câu của ông ta.

Lão Tiền "phi" một cái, phun một ngụm máu vào trong biển, Lục Áo nhìn thoáng qua thấy trong miệng ông ta đầy máu.

Lão Tiền thấy cậu nhìn qua, liền lắc đầu cậu với cậu, "Vừa rồi khi kéo dùng sức nhiều quá nên phần lợi bị chảy máu."

Có thuyền viên mang chai nước suối qua, "Ông như vậy cũng liều mạng ghê."

Lão Tiền nhận lấy chai nước, vặn mở nắp chai, súc súc miệng rồi phun nước vào trong biển, ông ngoảnh đầu cảm khái nói: "Tôi đánh giá cao bản thân mình, nếu là 2-3 năm trước, con quỷ này có nặng thêm mấy kg cũng không thành vấn đề, nhưng giờ thì không được rồi."

Lục Áo ở bên cạnh không đáp lời, cậu thả lỏng dây cậu để cá vẩu có chỗ trống vùng vẫy, chờ khi nó vùng vẫy được kha khá rồi sẽ thu dây.

Cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Cậu chậm rãi lướt cá, mãi đến khi thể lực của con cá này hao hết, cậu mới dùng sức kéo nó từ dưới biển lên trên thuyền, sau đó gỡ lưỡi câu ra, thả nó về biển.

Lão Tiền ở bên cạnh nhìn, thấy thủ pháp của cậu thành thạo, sức lực lại cực lớn, kìm lòng không đậu giơ ngón cái lên với cậu, "Vừa rồi còn nói sao cậu không câu, té ra cậu là cao thủ nên khinh thường thách đấu."

"Vậy thì không có." Lục Áo cầm cần câu, đánh giá con cá bên dưới đã không còn hơi sức, cậu quay đầu lại nhìn ông ta, "Đã lướt cá khá lâu rồi, ông có muốn thử không?"

Tay lão Tiền vẫn đang run rẩy, ngay cả cầm chai nước còn không ổn, nghe cậu hỏi vậy, ông vẫn cắn răng chà chà tay lên áo, sau khi lau đi lớp mồ hôi trơn trượt kia liền đeo găng tay vào, "Thử thì thử! Tôi không tin, hôm nay tôi không câu được nó!"

Lục Áo trả cần câu cho ông ta, tiếp tục quan sát tình huống của những cần thủ khác.

Gần như tất cả mọi người đều có cá cắn câu, bọn họ không ai rảnh nói chuyện nữa, đều đang cắn răng đấu trí đấu sức với cá vẩu bên dưới.

Lục Áo dạo qua một vòng, thấy không có chuyện gì, liền dứt khoát đứng ở bên cạnh chờ.

Câu cá vẩu là một việc tốn sức, chưa tới nửa tiếng.

Thể lực của nhóm người Tạ Linh Tầm có tốt có xấu.

Thể lực tốt, chẳng hạn như Tạ Linh Tầm, câu hơn 10 phút rồi mà hơi thở vẫn rất ổn định.

Người thể lực kém, sau 10 phút liền thở dốc như trâu, hai chân run rẩy, mặt mày sung huyết, trông như đang cố gắng hết sức để trụ vững.

Mặc kệ thể lực tốt hay xấu, bọn họ đều nỗ lực kiên trì, không tới mức hết cách, ai cũng không gọi Lục Áo đến hỗ trợ.

Thuyền trưởng Trần thấy bọn họ đã câu được cá rồi, liền cho thuyền dừng lại, miễn cho ảnh hưởng đến việc bọn họ lướt cá.

Sau khi thuyền dừng hẳn, thuyền trưởng Trần đi tới boong tàu, nhìn cảnh bọn họ câu cá, ông đứng bên cạnh Lục Áo nói:"Cá bên dưới to quá, muốn câu nó lên khó thật."

"Không đến nỗi, tuy cá to nhưng sẽ không vượt quá 50kg."

"Nếu vượt qua 50kg, vậy đủ lập kỷ lục rồi."

Lúc Lục Áo và thuyền trưởng Trần đang tám nhảm, phía bên trái boong tàu có một anh béo gào to: "Anh tiểu Lục, anh Lục. Bên tôi hết chịu nổi rồi, mau giúp tôi với."

Lục Áo yên lặng đi qua, đưa tay nhận cần câu của anh ta.

Anh béo lấy cần câu đang chống trên bụng mình ra, vẻ mặt mệt mỏi giao lại cho cậu, "Mệt quá."

Thuyền trưởng Trần nhìn anh ta ngồi bệt trên boong tàu, bàn tay run rẩy cầm lấy chai nước uống, ông la:"Đừng có ngồi, đứng dậy đi vài bước đi, cứ vậy ngồi xuống sẽ làm cậu càng thêm mệt đó!"

"Ài, không được. Để tôi ngồi xíu đã, ngồi xíu thôi tôi sẽ đứng dậy đi lại."

Anh béo run lẩy bẩy vặn nắp chai, định đưa chai nước lên bên miệng.

Tay anh ta run dữ quá, cầm chai nước nhìn cứ như bệnh parkinson vậy, tay cầm nửa ngày mà vẫn không nhắm trúng đưa vào miệng được.

"Đệch!"

Anh ta chán nản mắng một tiếng, tay trái nâng tay phải, hơi dùng sức mới miễn cưỡng ổn định tay mình, thành công uống được một ngụm nước.

Thuyền trưởng Trần cười, "Sướng không?"

"Sướng chết đi được, sướng vượt ngoài trí tưởng trượng, nếu không đi theo anh Lục, chắc đời này tôi cũng không câu được con cá vẩu to như vậy."

Anh ta bên này còn chưa nghỉ ngơi xong, lão Tiền bên cạnh đã không nhịn được gào lên: "Cậu tiểu Lục, chỗ cậu sắp xong chưa, có thể qua đây thay tôi chút được không, tôi cũng phải nghỉ một lát."

"Còn tôi nữa." Một thanh niên trẻ tuổi hơi gầy ở bên cạnh bất đắc dĩ hô to, "Tôi cũng sắp cầm cự hết nổi rồi, cá vẩu nơi này thật con mẹ nó to quá!"

Trong lúc cậu ta kêu gào, lại có người bày tỏ mình cũng phải thay người.

Lục Áo không ngờ bọn họ lại có nhiều người không trụ được như vậy.

Trong nhóm 7 người, giờ đã có 4 người tỏ vẻ không cách nào trụ vững.

Thuyền trưởng Trần nói: "Lục Áo chỉ có một mình, sao làm giúp được? Nào nào nào, tôi thay các cậu vậy."

"Thuyền trưởng Trần, ông được không đó? Con cá này thực mẹ nó khỏe nha! Coi chừng bị nó kéo xuống biển giờ."

"Đàn ông với nhau sao lại nói câu không được? Tránh ra, để tôi!" Thuyền trưởng Trần nhận lấy một cần câu nào đó, lại gọi thêm thuyền viên của mình, "Có ai rảnh không ra giúp cái đi? Đợi lát nữa bảo bọn họ mời các cậu điếu thuốc!"

Các thuyền viên nghe được liền đồng ý, có hai người chia nhau nhận lấy cần câu trong tay lão Tiền và anh gầy.

Lục Áo thấy tình huống đã được giải quyết, biểu cảm trên mặt khẽ buông lỏng, chuyên tâm đối phó với con cá bên dưới.

Câu cá là một việc đặc biệt chú trọng kỹ xảo, có đôi khi sức kéo của con người chỉ tầm 50-100kg, nhưng lại câu được con cá có sức kéo trên trăm kg, đó chính vì kỹ xảo.

Khi con cá giãy dụa phải thả lỏng dây câu, cố gắng hết sức để cá có đường giãy dụa.

Chờ chúng nó mệt rồi, mới mượn dùng sức nước kéo chúng lại gần.

Cứ thế lặp đi lặp lại, thách đố sức chịu đựng của nhau.

Anh béo ngại nhờ Lục Áo giúp mãi, anh ta nghỉ được 5 phút liền căn răng nói với Lục Áo: "Anh tiểu Lục à, để tôi làm cho."

Lục Áo không nói gì, trả cần câu lại cho anh ta.

Anh béo bên này nghỉ ngơi xong, các cần thủ khác cũng nghỉ một lát rồi nhao nhao đòi tiếp tay.

Lục Áo và các thuyền viên đứng bên cạnh chờ, ai mệt thì bước tới giúp đỡ, cần thủ hết mệt rồi thì để họ tự mình câu.

Cứ vậy lăn lộn hơn nửa tiếng, một người đàn ông tên lão Vu dẫn đầu kéo cá vẩu lên.

Thuyền trưởng Trần và các thuyền viên lấy vợt lưới đi hỗ trợ.

"Wo! Lên rồi lên rồi!"

"Nhường chỗ chút đi!"

"Hàng khủng nha, tối thiểu có 25kg!"

"Lão Vu giỏi quá!"

Lão Vu ngồi phịch ở trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm, một câu cũng không nói nổi.

Cá vẩu câu lên vẫn còn sống.

Thuyền trưởng Trần đẩy một cái thùng đựng nước to qua đây, bên trong đựng đầy nước biển, thuyền trưởng Trần ra hiệu bọn họ bỏ con cá vẩu này vào trong nuôi tạm trước.

"Nuôi tạm trước đi, chắc nó cũng mệt lắm rồi."

"Đúng vậy," Thuyền viên bên cạnh nói, "Giãy dụa lâu như vậy mà!"

Lục Áo đi qua lặng lẽ truyền cho nó chút sinh mệnh lực, cậu thấy con cá này ở trong thùng nước vẫn tràn đầy sức sống liền nhẹ nhàng thở phào.

Thuyền trưởng Trần vỗ vỗ vai lão Vu hỏi:" Sao rồi? Ổn không?"

Lão Vu nhếch miệng cười một chút, mệt tới thở phì phò, ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, nhưng nụ cười trên mặt lại rực rỡ sáng lạn, "Câu cá bấy lâu nay lần đầu câu được con cá vẩu to như vậy, kiếp sống câu cá này tạm thời coi như viên mãn rồi."

"Chúc mừng."

"Cùng vui, nếu không có mọi người, tôi cũng không câu lên được."

Lão Vu nói xong, nghỉ ngơi một hồi rồi ôm lấy con cá vẩu đòi chụp hình.

Lục Áo ở bên cạnh chụp giúp ông ta chụp một tấm.

Nụ cười của lão Vu cực kỳ rực rỡ, nói với Lục Áo:" Giúp tôi chụp đẹp tí nha, lát nữa tôi phải đăng lên vòng bạn bè."

Lục Áo gật đầu, một hơi chụp hơn chục tấm cho ông ta, để ông ta tự mình chọn.

Chụp hình xong, Lục Áo trả điện thoại lại cho ông ta, nhưng lại bị ông kéo lại, "Tiểu Lục à, cậu chụp chung với tôi nhé? Trong nay có 1 nửa công lao của cậu mà."

Lục Áo thấy ông ta một thân mồ hôi, không được tự nhiên mà tránh qua một bên một chút, nhưng không từ chối, " Thuyền trưởng Trần chụp giúp chúng tôi một tấm nhé."

"Được, nhưng mà kỹ thuật chụp hình của tôi thường lắm nhé, chụp không đẹp cũng đừng trách nha."

Thuyền trưởng Trần giúp bọn họ chụp hình xong, lão Vu lại kéo thuyền trưởng Trần, "Anh Trần à, anh chụp chung với bọn tôi đi, vất vả mọi người lái thuyền chở chúng tôi tới đây."

Thuyền trưởng Trần không từ chối, cười ha ha chụp với họ.

Lão Vu chụp xong rồi, đem cá thả về biển.

Cả vẩu được Lục Áo truyền cho sinh mệnh lực, sức sống rất mạnh, vừa trở về biển nó lắc đầu vẫy đuôi một chút liền bơi đi xa.

Lão Vu nhìn con cá, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Thuyền trưởng Trần ở bên cạnh cười hỏi:" Còn câu tiếp không?"

"Không câu nữa đâu, cho dù có cá cắn câu đi nữa, bây giờ tôi không còn sức kéo nó lên nữa rồi."

Lão Vu thổn thức, hiện tại bắp chân ông ta đang run rẩy, trong thời gian ngắn ông ta cũng không dám đi câu loài cá này nữa.

Những người khác được lão Vu cổ vũ, đều cắn răng kiên trì.

Tất cả mọi người mong rằng thêm 10 phút nữa mình cũng sẽ giống lão Vu, thành công câu được một con cá vẩu, để kiếp sống câu cá của mình nhiều thêm một huân chương.

Cho dù rất nhiều người đều đã đầu đầy mồ hôi, hai chân run rẩy, mặt mũi trắng bệch, Lục Áo ở bên cạnh cũng không can thiệp vào.

Qua thêm 1 lát, vẫn là lão Tiền mở miệng trước, "Không được rồi! Cậu tiểu Lục mau giúp tôi với, tôi kéo hết nổi rồi!"

Lục Áo nghe vậy đi qua thế chân.

Lão Tiền ở bên cạnh lau mồ hôi, thở hồng hộc, "Tôi câu không được. Con cá bên dưới to quá, tôi kéo không lại nó."

"Bây giờ ông dự định thế nào, hay tôi thả nó nhé?"

"Thả đi, trực tiếp cắt dây câu được rồi, câu không hết nổi rồi."

Lục Áo không phản đối, những lưỡi câu này đều dùng vật liệu bảo vệ môi trường làm thành, rơi vào trong biển, trong thời gian vài tháng sẽ trực tiếp bị phân rã, không cần lo sẽ làm ô nhiễm môi trường, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với loài cá.

Cậu chuyên tâm thao tác cần câu, chờ cá vẩu bên dưới thôi giãy dụa, cậu kéo cá tới sát bên mạn thuyền, cậu hỏi thuyền viên mượn một cây kéo cắt đứt dây câu.

Cá vẩu vừa thoát được, lập tức vẫy đuôi bơi nhanh đi xa.

Lão Tiền nhìn con cá đã bơi đi xa, trong lòng vô cùng mất mác.

Chỉ là năng lực của ông quả thực không làm được, đành hết cách.

Người thất bại không chỉ có một mình lão Tiền, lúc bọn họ đang nhìn con cá bơi đi xa, đột nhiên Lục Áo nghe tiếng "ba" một tiếng.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy chỗ Tạ Linh Tầm bị đứt dây câu.

Phản lực quá lớn, anh ta không kịp đề phòng, cần câu bị hất mạnh lên cao, bản thân thì ngã dập mông trên boong tàu.

"Tiểu Tạ!"

"Tiểu Tạ không sao chứ?"

Mọi người sôi nổi chạy tới lo lắng, bản thân Tạ Linh Tầm không sao, không bị thương chỗ nào.

Do anh ta không ngờ tới sẽ bị đứt dây câu, cả người hơi ngơ ra một chút, ngồi trên boong tàu thở phì phò.

Lục Áo nhìn bộ dạng mờ tịt của anh ta, nhíu mày, đi qua dìu người đứng dậy, "Ngã đau chỗ nào rồi, chỗ xương cụt sao?"

Tạ Linh Tầm lúc này mới muộn màn phản ứng lại, anh ta lảo đảo đứng dậy, lấy tay sờ sờ mông mình.

Hơn nữa ngày, anh ta chần chờ nhìn Lục Áo, "Hình như không có, không thấy đau lắm."

"Không bị thì tốt rồi."

Lục Áo cũng không an ủi anh ta.

Câu cá đứt dây là chuyện cực kỳ bình thường, rất nhiều cần thủ sau khi bị đứt dây câu sẽ chọn đổi dây câu mới rồi tiếp tục câu, cũng có người sẽ chọn thu dọn đồ đạc, lần sau câu tiếp.

Tạ Linh Tầm lau lau mặt, "Tôi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa rồi câu."

Lục Áo nhìn sắc trời, "Nghỉ một đêm đi, sáng mai câu cũng được."

Tạ Linh Tầm hỏi, "Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây sao?"

Lục Áo gật đầu, hỏi ngược lại, "Nếu không thì sao? Mọi người muốn đi đâu?"

Tạ Linh Tầm vẫy vẫy tay,"Không có, ở đây được lắm, đợi buổi tối có sức rồi, chúng ta lại thử xem có câu được cá hay không."

Tạ Linh Tầm đi ngồi nghỉ với lão Tiền.

Những người khác đều trụ không nổi, chủ động từ bỏ.

Anh béo nói:" Câu con cá này thực mẹ nó mệt mỏi ghê."

"Vừa mệt lại đã nghiền." Anh gầy cảm khái, "Tôi câu cá nhiều năm như thế, chưa có lần nào sướng bằng lần này, anh Lục, lần sau chúng tôi muốn đi câu sẽ tìm anh nữa, anh đừng từ chối đơn của chúng tôi nha."

"Lần sau rồi nói, tới chừng đó phải xem có rảnh hay không đã."

Thuyền trưởng Trần nói:" Tiểu Lục người ta đi một chuyến câu biển kiếm được hơn chục vạn, nhận đơn của các cậu lỗ vốn lắm đấy."

Tạ Linh Tầm giơ ngón cái với Lục Áo, "Anh Lục trâu bò."

"Không phải lần nào tôi cũng câu được cá mắc tiền."

Lục Áo chờ bọn họ câu cá xong, tự mình lấy một cây cần câu móc mồi lên trên, "Tôi câu chút cá cho buổi tối nay."

"Anh Lục, anh không dùng kiểu câu Lure à?"

"Tôi không muốn câu cá vẩu." Lục Áo ung dung móc một con tôm sống,"Câu một con cá nhỏ để tối nay ăn yusheng."

Cá vẩu quá to, nhất là cá vẩu vùng này, động một tí là hơn chục kg, câu lên được cũng chẳng ăn hết được.

Hơn nữa thịt cá vẩu rất thô, lại nặng mùi, ăn không ngon tí nào, người bình thường sẽ không ăn nó.

Tạ Linh Tầm nhìn cậu móc mồi, cảm thấy hứng thú, ngồi xổm bên cạnh hỏi, "Anh Lục Áo, anh muốn câu cá gì?"

"Vừa rồi tôi thấy có cá cam, không biết có câu được không nhưng cứ thử vận trước đã."

Lục Áo vừa nói, vừa tỉ mỉ cảm nhận cá bên dưới, rất nhanh cậu đã cảm nhận được mục tiêu.

Cậu tìm một phương hướng rồi ném lưỡi câu xuống biển, lưỡi câu mà cậu ném gần xung quanh cá cam."

Mọi người nhìn thủ pháp của cậu thành thạo, đều tò mò vây lại xem thử đến cuối cùng cậu có thành công câu được cá hay không.

Lục Áo cũng không nói gì, đứng trên boong tàu chuyên tâm câu cá.

Thuyền viên nhìn cậu đứng lưng thẳng tắp, liền chạy đi lấy một cái ghế cao tới, "Anh tiểu Lục, ngồi đi nè."

"Cảm ơn." Lục Áo nói cảm ơn xong nhưng không ngồi xuống.

Tạ Linh Tầm vừa định khuyên cậu ngồi đi, chỉ thấy cần câu của cậu run lên.

"Đệch, không thể nào, sao cắn câu nhanh thế?

"Mới thả lưỡi câu có vài phút thôi mà, có khi nào là cá vẩu ban nãy không?"

"Anh tiểu Lục, mau xem thử bên dưới là cá gì đi!"

Lục Áo kiên nhẫn lướt cá, nói:" Là cá cam."

"Thật sự là cá cam sao?"

"Hình như là vậy, tôi thấy sống lưng của nó rồi."

"Sao mà khéo đến thế? Nói cá cam là trúng cá cam ngay!"

Lục Áo nói:" Có 3-4 kg đó, lấy giúp tôi một cái vợt nhé."

Thuyền viên bên cạnh nghe cậu nói vậy vội chạy đi lấy vợt lưới qua đây.

Tất cả mọi người đều kiễng chân trông chờ, muốn nhìn xem rốt cuộc cậu câu được cá gì.

Lục Áo tự tay nhận lấy vợt lưới, tay trái ở trong biển vớt một cái, rất nhanh đã vớt được con cá lên.

Cá cam với màu vẩy đỏ nhạt giãy dụa trong vợt lưới xuất hiện.

Thuyền viên vội qua giúp đỡ, nhấc vợt lưới lên thuyền.

Con cá cam được thả lên boong tàu, Tạ Linh Tầm đi qua cẩn thận bắt con cá lên ước lượng, anh ta nói, "Ít nhất có 3kg."

Mọi người chen chúc nhau nhìn.

Anh béo vừa chen vừa giơ ngón cái với Lục Áo,"Anh Lục anh trâu bò thật, muốn câu cá gì liền câu được cá đó."

"Nào có khoa trương đến thế, trước đó do thấy ở đây có cá cam nên tôi mới định câu nó."

Lục Áo không muốn câu nhiều, câu được cá rồi cậu thu dọn cần câu và nói với thuyền trưởng Trần:" Con cá này làm món sashimi nhé, thêm món cho bữa tối nay."

"Được, lâu rồi không được ăn cá cam tươi, hôm nay nhờ phúc của cậu đó."

Thuyền trưởng Trần tự mình cầm cá cam đi phòng bếp lấy máu cắt lát.

Thịt cá cam tươi ngon cắt ra nhìn cực kỳ đẹp, từng miếng thịt màu phấn hồng, chỗ gần da cá có chút đỏ tươi.

Con cá này không chỉ xinh đẹp, còn ăn ngon hết sức, hương vị lúc ăn sống rất ngon.

Lục Áo ngồi ở góc bàn, gắp một miếng thịt ở phần bụng, chấm chút xì dầu mù tạc bỏ vào trong miệng.

Trong lúc nhất thời, thịt cá non mềm và sự kích thích của xì dầu mù tạc dung hợp hoàn mỹ trong khoang miệng, làm cho cậu nhịn không được hơi híp mắt lại.

Bình thường cậu ăn qua rất nhiều loại cá, hiện tại ăn con cá cam này vẫn cảm thấy cực kỳ ngon, Lục Áo đã thế thì những người khác càng khỏi bàn có bao nhiêu kích động.

Tạ Linh Tầm cảm khái, "Đã lâu rồi chưa ăn món cá cam nào ngon như thế."

"Tháng trước tôi có ăn qua cá cam, chẳng qua cũng như bao món khác trong quán, ăn vào cảm thấy mềm mềm, không giống như món hôm nay tươi ngon chắc thịt."

"Theo tôi thấy nha, cá biển vẫn nên ăn khi còn trên biển mới ngon nhất."

Con cá cam này không tính là lớn, bọn họ lại nhiều người, một người vài đũa, rất nhanh đã ăn sạch.

Ăn xong cá cam lại ăn mấy món cá khác, đột nhiên mọi người cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Sau khi ăn cơm xong, năng lượng của mọi người đã được nạp lại kha khá, Tạ Linh Tầm dẫn đầu mọi người đổi cần câu, cực kỳ hứng thú muốn đi ra ngoài câu cá cam ăn.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn, cũng không quản bọn họ, chỉ vào những lúc cần thiết mới tiến lên hỗ trợ một phen.

Nhưng Tạ Linh Tầm lại có ý tưởng khác, anh ta sáp tới hỏi:" Anh Lục, anh câu cá cam như thế nào vậy, dạy bọn này chút kỹ xảo nhé?"

"Bằng xúc cảm thôi, tôi cũng không biết giải thích thế nào, mọi người cứ thử câu trước đi."

"Không thể nào, nói sao cũng có chút bí quyết chứ?"

"Không có bí quyết gì đặc biệt." Lục Áo suy nghĩ một chút nói, "Mọi người cứ hiểu nó như một loại vận may đi, trước giờ vận may câu cá của tôi luôn rất tốt."

Tạ Linh Tầm nhìn vài lần, thật sự không hỏi ra đươc gì, đành có chút thất vọng đi câu cá.

Lục Áo thoạt nhìn trăm phần trăm thuộc phái thiên tài, căn bản không có cách dạy người khác.

Bọn họ có hỏi thêm đi nữa, cũng có lòng mà không có sức.

Cả đám người gào thét lao ra câu cá đến nửa đêm vẫn không câu được loài cá nào quý giá, cá câu được đều là loại bình thường không đáng giá.

Bởi vì mồi bọn họ dù khá ít, cá vẩu không hứng thú nên buổi tối bọn họ không gặp con nào cả.

Ấy thế mà bọn họ vẫn rất vui vẻ, câu cá tới nửa đêm tất cả mọi người đều cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Lục Áo ở bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện, biết được bọn họ đều là một đám người nhà giàu, bình thường hay kết đoàn ra biển câu cá.

Bọn họ từng đi qua không ít vùng biển, đều là bao thuyền đi.

Lần này bọn họ đã lên sẵn kế hoạch từ sớm, vốn dĩ định lễ Quốc Khánh sẽ đi, nhưng mà khi đó quá khó kiếm thuyền đành phải lùi lại kế hoạch, bây giờ mới đi câu.

Về phần tìm Lục Áo đi cùng cũng vì bọn họ ở trên mạng nhìn thấy sự tích của cậu, sau nhiều lần hỏi thăm các phương diện, bọn họ mới phái phú nhị đại Tạ Linh Tầm đi tiếp xúc với cậu.

Lục Áo hỏi: "Mọi người ở đâu hỏi thăm vậy?"

"Là mấy cái diễn đàn nè, mấy cái cộng đồng nè, cậu có từng tự tìm kiếm tên mình trên mạng chưa? Trong cộng đồng dân câu cá của chúng tôi cậu khá nổi danh nha."

"Cái này không phải là khá nổi danh, mà là cực kỳ nổi tiếng, có người còn vái cậu nữa kìa."

"??? " Lục Áo tưởng mình nghe lầm, đầu đầy mây mù, "Có người còn làm gì?"

"Vái cậu đó." Hai tay anh béo tạo thành hình chữ thập làm hành động cúng tế, "Là loại trước khi đi xa nhà sẽ vái lạy cậu, ké chút vận may của cậu."

Lục Áo lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, cậu trầm mặc một lát, mở miệng nói, "Loại tình huống này duy trì bao lâu rồi?"

"Bọn tôi cũng không rõ lắm, lúc lên mạng tìm tài liệu mới thấy, chắc cỡ 1-2 tháng gì đó."

Tạ Linh Tầm giơ tay, "Cái này tôi biết, hình như là lúc đầu là từ lần cậu tham gia cứu hộ trên biển, sau đó cứu được người."

"Nói mới nhớ, hình như bắt đầu từ đó trên mạng có người vái lạy cậu."

Lục Áo cau mày, "Đây là hành vi mê tín gì vậy?"

Tạ Linh Tầm ha ha ha cười rộ lên, "Này không tính là mê tín, giống như đám sinh viên trước kỳ thi quan trọng sẽ treo tờ giấy có hình Conan lên, ngụ ý khó trượt môn, bọn họ vái cậu, cũng là ké vận may của cậu."

"Đúng, còn có người vái cá cẩm lí nữa."

"Thực ra ngoại trừ vái cậu ra, bọn họ còn có thể vái những người khác nữa."

"Thường thì đều là những thanh niên trẻ mới tin cái này, chúng tôi không có tin."

Tạ Linh Tầm nghe nói vậy, không chịu thua nói rằng: "Lão Tiền, ông nói vậy sai rồi, tôi có thấy một thuyền trưởng thích vái cậu ấy đó."

Thuyền trưởng Trần nghe vậy tò mò, "Tại sao vậy?"

"Hình như nghe nói vái cậu ấy, thuyền sẽ thu hoạch được nhiều cá một chút."

"Cái này tôi giống như cũng nghe nói qua."

Thuyền trưởng Trần hoang mang, "Có tác dụng sao?"

"Có mà, nếu không sẽ không có người vái rồi."

Lục Áo thấy bọn họ càng nói càng không đáng tin, nói: "Những cái này có tác dụng gì, đều là mê tín cổ hủ."

Anh béo cười khà khà, "Mặc kệ có mê tín hay không, chỉ cầu một cái yên lòng, vốn dĩ đi biển sẽ rất mê tín mà, không phải bây giờ vẫn có đủ loại kiêng kỵ khi ra biển sao?"

Lục Áo lắc đầu.

Mọi người sau khi câu cá xong đều về buồng mình nghỉ ngơi.

Lần này trên thuyền của thuyền trưởng Trần có vài buồng vừa được sửa sang lại, không tiện cho người khác vào ở nên lần này mọi người phải chen chúc với nhau.

Lục Áo và thuyền trưởng Trần ở cùng một buồng.

Lần này không đi xa nên cậu không mang theo điện thoại vệ tinh chỉ mang theo điện thoại.

Có thuyền trưởng Trần ở đây, buổi tối Lục Áo ngại không dám gọi cho Tống Châu, hơn nữa tín hiệu trên biển không được tốt, cậu chỉ có thể nhắn tin trò chuyện với anh.

Trò chuyện xong, hai người chúc nhau ngủ ngon, Lục Áo rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm, nhưng những người khác dậy còn sớm hơn, khi cậu thức dậy, Tạ Linh Tầm bọn họ đã bắt đầu làm mồi chuẩn bị câu cá rồi.

Tạ Linh Tầm nhìn thấy cậu, vui vẻ nói: "Bọn tôi vừa rồi ở trong lòng cầu nguyện, cầu cho hôm nay cá vẩu cắn câu sẽ nhỏ con một xíu, để chúng tôi có sức kéo nó lên thuyền."

Lục Áo gật đầu, có chút khó hiểu vì sao anh ta lại nói thế với mình.

Anh béo ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Anh ta cầu nguyện với tên của anh đó."

Lục Áo có chút câm nín.

Không biết có phải bởi vì lời cầu nguyện của Tạ Linh Tầm phát huy tác dụng hay không, cá vẩu hôm nay bọn họ câu quả thực có kích thước vừa phải, không có con nào to vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.

Tạ Linh Tầm mừng quá trời, khi lướt cá cũng có sức hơn.

Lục Áo đứng một bên, tùy thời thế chân cho bọn họ.

Đám người Tạ Linh Tầm lần này đi biển chủ yếu là luyện tập kỹ thuật câu cá, tiện thể hoàn thành mục tiêu câu được cá vẩu, hoàn toàn không có dã tâm gì đặc biệt.

Lục Áo cùng bọn họ vui vẻ câu cá 3 ngày, đảm bảo mỗi người trong số họ đều câu được cá vẩu, đồng thời câu được vài loại cá mắc tiền khác.

Buổi trưa ngày thứ 3, thuyền trưởng Trần và Lục Áo lái thuyền về cảng.

Giờ đây Lục Áo đã rất thành thạo với việc lái thuyền rồi.

Tình hình trên biển hôm nay vẫn bình thường như trước, thuyền của họ có hơi lớn, Lục Áo lái cũng không nhanh, tầm hơn 5 giờ chiều, bọn họ đã về đến bến tàu của thành phố Kiềm Vĩnh.

Từng người trong nhóm Tạ Linh Tầm đều bao lớn bao nhỏ mang theo cá và cần câu, vẻ mặt vừa lòng thỏa ý bước xuống thuyền.

Tạ Linh Tầm còn mời Lục Áo đi ăn cơm cùng bọn họ.

Lục Áo uyển chuyển từ chối.

"Vì sao vậy? Đã trễ vậy rồi, hôm nay cậu không về nhà kịp đâu, chắc chắn sẽ phải ở lại trong thành phố một đêm. Cậu không đi ăn chung với bọn họ thì bữa cơm tối giải quyết thế nào?"

Lục Áo bình tĩnh, "Bạn trai tôi sẽ tới đón."

Tạ Linh Tầm đã sớm nghe nói cậu có một người bạn trai, chỉ là chưa từng thấy qua.

Nghe cậu nói vậy, anh mắt Tạ Linh Tầm mở to, vẻ mặt tò mò nhìn Lục Áo, lại nhìn bờ biển.

Tạ Linh Tầm vừa nhìn liền thấy trên bờ có một bóng dáng màu trắng đặc biệt cao ngất.

Bóng dáng kia quả thực rất nổi bật, thế nên Tạ Linh Tầm vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Đệch mía.

Tạ Linh Tầm ở trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lục Áo, "Bạn trai cậu sao mà đẹp trai thế?"

"Cũng được." Lục Áo nhìn thấy bóng dáng ấy, nhịn không được lộ ra dáng tươi cười, còn vẫy tay với người trên bờ.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cậu vang lên.

Lục Áo đã hai ngày không sạc điện rồi, lượng điện chỉ còn hơn 20%, cậu lấy điện thoại ra nhìn dãy số lạ trên màn hình, hơi cau mày.

Tạ Linh Tầm ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của cậu, có chút tò mò thò đầu qua nhìn.

Điện thoại reo vài lần, nhìn số điện thoại chắc không phải cuộc gọi rác.

Lục Áo bắt máy nghe.

Bên kia truyền tới một giọng nói xa lạ, "Xin hỏi có vài cậu Lục không ạ?"

Lục Áo cảm giác câu hỏi này hết sức quen thuộc, trong khoảng thời gian này cậu thường xuyên nghe thấy, cậu nói với người bên kia, "Đúng vậy, chính là tôi, xin hỏi có việc gì không?"

Người bên kia vui mừng:"Chào cậu, tôi là người bên công ty UG, lần trước có nhờ anh Hạng Hưng Xương giúp đỡ chuyển lời hỏi cậu có cảm thấy hứng thú với việc đi khảo sát tảo bẹ hay không. Tôi nghe nói cậu đã ra biển, hôm nay trở về bến tàu phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy tối nay cậu có tiện cùng đi ăn một bữa cơm, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc? Chúng tôi đang ở thành phố Kiềm Vĩnh chờ cậu."

Lục Áo không nghĩ tới hiệu suất của bọn họ cao như vậy, ánh mắt nhìn bóng dáng màu trắng trên bờ kia, miệng nói rằng, "Thật ngại quá, hôm nay tôi đã có sắp xếp khác, chúng ta ngày mai liên lạc qua điện thoại được không?"

"Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta có thể nói sơ qua trước, cậu đã nghe nói qua về hạng mục của chúng tôi rồi đúng không?"

"Nghe nói qua đôi phần, nhưng không hiểu lắm."

"Vậy tôi sẽ nói đơn giản một chút cho cậu nghe, bên chúng tôi chủ yếu làm công tác khai thác và bảo vệ môi trường của tảo bẹ. Bản thân công ty chúng tôi có gây trồng tảo bẹ, chẳng qua hiện tại cần mang gen của tảo bẹ hoang dã để cải tiến tảo bẹ của chúng tôi, mục đích chính bây giờ là mời cậu đi cùng chúng tôi tìm tảo bẹ."

Lục Áo kiềm chế tính tình nghe cho xong rồi nói:" Phía các anh đã có những giấy tờ hợp pháp chưa? Đã xin được tài nguyên nghiên cứu chưa?"

"Đều có hết rồi, cái này cậu yên tâm. Chúng tôi sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật, nếu như cậu cần công văn phê chuẩn, chúng tôi có thể gửi bản scan cho cậu ngay trong tối nay."

Lục Áo thản nhiên nói:" Vậy làm phiền rồi. Tối nay hãy gửi cho tôi một phần tài liệu nhé, rừng tảo bẹ lần trước tôi gặp cách đất liền có hơi xa, nếu muốn đi biển sẽ phải tốn một khoảng thời gian khá dài."

Bên kia vội nói:" không sao, chúng tôi không ngại, chúng tôi vốn dĩ dự kiến hành trình sẽ kéo dài khoảng 1 tháng."

"Chỗ tôi có thể sẽ không rảnh. Trong nhà còn có chút việc, tôi cần phải suy nghĩ một chút mới quyết định được. Như vậy đi, buổi tối bên các anh hãy gửi thông tin và văn kiện cho tôi, tôi sẽ nói trước cho các anh nghe rừng tảo bẹ đó ở đâu."

"Nếu như bên cậu thực sự không tiện, chúng tôi có thể chờ cậu vài ngày, chúng tôi thực lòng rất mong sẽ có thể cùng cậu đi tìm tảo bẻ."

Lục Áo kinh ngạc, "Vì sao? Nếu như giấy tờ bên các anh đầy đủ, tôi sẽ gửi tọa độ cho các anh, các anh tự mình đi tìm cũng được, tôi không nhất thiết phải ra mặt."

Bên kia nghe vậy thoáng cười một cái, "Chúng tôi nghe nói chỉ cần hợp tác chung với cậu, vận may sẽ đặc biệt tốt, đặc biệt dễ thành công."

Lục Áo cau mày, "Loại chuyện mọi người nhầm rồi, không có bằng chứng chứng minh rằng có tôi đi theo, vận may sẽ đặc biệt tốt cả."

" Không không không, này là thật đó, không tin thì cậu tự mình nghĩ lại những hạng mục mà mình từng tham gia đi, bất kể là đi biển câu cá, hay ra biển trục vớt, hoặc đi biển làm hạng mục."

Lục Áo không tiện nói, đó bởi vì cậu là rồng, năng lực sẽ mạnh hơn, dù cho có chỗ không tốt cậu cũng có thể biến nó thành tốt ngay, cho nên nhìn chung sẽ thấy cậu có vẻ vô cùng giỏi.

Bên kia còn nói:"Lần này chúng tôi đến với đầy đủ lòng thành, cậu cứ suy nghĩ trước nhé? Nếu như cậu có yêu cầu đặc biệt gì, cũng có thể nói với chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc."

Thuyền đã cập bến, Tống Châu đang ở trên bờ chờ cậu, Lục Áo không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với đối phương, bèn nói: "Các anh cứ gửi văn kiện trước nhé, tôi nay tôi sẽ suy nghĩ, hiện tại tôi bận việc, tối nay rồi nói được không?"

"Được, vậy chúng tôi không làm phiền cậu nữa, tối nay rồi bàn, đại khái khoảng mấy giờ?"

"9 giờ nhé, 9 giờ -10 giờ, chúng ta dùng 1 tiếng để bàn về chuyện này."

"Vậy 9 giờ gặp." Người bên kia cười, "Lát nữa gặp."

Đối phương nhận được câu trả lời rồi liền cúp máy.

Lục Áo lâu quá không xuống thuyền, trong lúc cậu đang nghe điện thoại, Tống Châu đã lên thuyền tìm cậu.

Tống Châu vừa nhìn vẻ mặt cậu liền biết trong lòng cậu không vui rồi.

Nhận lấy hành lý trong tay cậu, Tống Châu thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Sao nhìn em không vui thế, đám người này rất khó chịu sao?"

"Không phải." Lục Áo xoa xoa ấn đường, "Vừa rồi có một công ty nói muốn bàn chuyện rừng tảo bẹ với em, em đang lo có nên nhận đơn này không."

"Chỉ như vậy không đến mức không vui, ngoại trừ chuyện này ra còn chuyện gì khác sao?"

Tạ Linh Tầm bọn họ thấy hai người đang nói chuyện, đều thức thời chạy đi ra, thuyền trưởng Trần cũng không tới làm phiền hai người.

Lục Áo chần chờ, nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như thân phận của em bị bóc trần rồi, hôm nay bọn họ nói cho em biết, tất cả mọi người cảm thấy vận may của em đặc biệt tốt, trên mạng đã có người bắt đầu vái em rồi."

Tống Châu khó hiểu, "Cái gì?"

Hai tay Lục Áo tạo thành chữ thập, làm một cái động tác, "Chính là kiểu vái thần vái Phật đó, bọn họ cảm thấy vái em khi đi biển sẽ may mắn, hôm nay công ty tìm tới em kia cũng muốn cùng em đi biển, chỉ cần em đi cùng hạng mục chắc chắn sẽ thành công."

Tống Châu cũng không nghĩ tới lại xuất hiện loại chuyện như thế.

Lục Áo có chút lo âu,"Anh nói xem có khi nào đang có rất nhiều người đã chú ý tới em không? Thắc mắc vì sao lại như vậy?"

Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không muốn làm thêm gì đặc biệt nữa, giống như kiểu bị người ta đưa lên bàn thờ, công thành danh toại, sống trong sự chú ý của mọi người này nọ, đều đi ngược với chủ ý ban đầu của cậu.

Tống Châu nói: "Em vốn dĩ nằm trong danh sách giám sát của bọn anh mà, để anh hỏi thử xem, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta về nhà trước rồi nói."

"Được, chúng ta về nhà trước đi, đáng lẽ ra đi một chuyến ra biển cũng không có hề gì, nhưng nghe xong mấy viêc này em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá."

Lục Áo nói xong lại thở dài một tiếng.

Cậu vốn dĩ là một người sống khá điệu thấp, bình thường đề cố gắng không làm chuyện khiến người ta chú ý, không ngờ vẫn bị người có lòng để ý đến, nhất là khi đang sống trong thời đại Internet, chỉ với một nút tìm kiểm, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Cảm giác bị mọi người chú ý, có một số người sẽ thích, nhưng trong số những người này tuyệt đối không bao gồm cậu.

Lục Áo héo héo.

Sớm biết vậy cậu sẽ che dấu thực lực.

Chỉ có điều suy nghĩ lại, nếu thực sự có vấn đề, cậu cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, mọi việc gom gom lại, người có lòng vẫn sẽ phát hiện ra.

Nói tóm lại, cậu đã đánh giá thấp con người --- chủ nhân của vị diện này.

Lục Áo suy nghĩ lại, có phải do bản thân đã quá mức kiêu căng nên dẫn đến kết quả này.

Tống Châu một tay xách theo hành lý, một tay ôm lấy bờ vai cậu, "Đừng nghĩ nhiều, không phải chuyện to tát gì, chúng ta về nhà đã."

Lục Áo thở dài, "Về nhà thôi.Mới đi xa 3 ngày mà em nhớ nhà kinh khủng."

Chú thích:

Treo hình Conan: vì treo conan - 挂柯南 và khó trượt môn - 挂科难 –đều đọc là gua ke na, giống mình muốn thi đậu thì ăn chè đậu xanh, còn đậu điểm cao ăn chè đậu đỏ vậy á

- --

Mình thấy truyện nó bình bình quá, ráng dịch cho xong bộ này mình sẽ dịch sang bộ mạt thế tìm chút drama

 
Chương 130: Em hy vọng chúng có thể trở thành hạt giống


Nội cảng trong bến cảng cách biển khá xa, còn có công dụng phòng hộ, là nơi neo đậu chính của nhiều tàu thuyền.

Giờ đây bão sắp đến, nội cảng đậu đầy thuyền, từng con thuyền đậu ngay ngắn san sát nhau trông như đồ chơi được trưng bày trên kệ.

Lục Áo vừa nhìn liền thấy con thuyền của mình.

Thuyền của cậu tương đối to, cũng tương đối mới, nó khá nổi bật trong số các con thuyền khác và được neo đậu cẩn thận.

Hoàng Trữ Nạp nói: "Chúng tôi không biết đậu thuyền nên đã nhờ người tới làm giúp, người đó nói đậu ở đây là được rồi, cho dù là bão gấp 14 cũng không sợ."

Lục Áo gật đầu, "Đúng là không có vấn đề gì. Bão sắp đến rồi, hôm nay mọi người cần làm gì?"

"Trời mưa trời bão không cần đi đâu hết, hôm nay khoảng 10h30 tôi có một buổi họp trực tuyến, buổi chiều phải chỉnh sửa tài liệu." Hoàng Trữ Nạp nói, "Vậy các cậu định làm gì? Có phải có chỗ nào cần chúng tôi giúp không?"

Lục Áo lắc đầu, "Tạm thời không có, chỉ là lo lắng mọi người trời bão vẫn muốn đi biển."

"Vậy thì không đâu," Hoàng Trữ Nạp cười một chút.

Hoàng Trữ Nạp bọn họ xem thuyền xong liền bắt xe về khách sạn.

Lục Áo nhìn sắc trời, thực ra bão đã thổi tới rồi, nhưng không mạnh lắm chỉ làm quần áo của mọi người hơi lay động mà thôi.

Tống Châu đưa tay vuốt những sợi tóc trước mặt cậu qua một bên, "Bây giờ đi đâu?"

Lục Áo híp mắt nhìn một vòng, nói: "Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn chút lót dạ rồi nghỉ ngơi một lát? Đợi lát nữa đi biển xem tình hình?"

"Được." Tống Châu cũng đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trước cửa của một tiệm bán lẩu, "Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, chúng ta ăn lẩu nhé."

Lục Áo đương nhiên không có ý kiến.

Hiện tại mới hơn 9h, tiệm lẩu vừa mới mở cửa, bên trong không có mấy người.

Lục Áo yêu cầu một phòng riêng, cậu gọi lượng thức ăn đủ cho mười người cùng ăn và bảo cửa tiệm hãy lên món cùng một lúc.

Giờ đây cậu đã không cần ăn nhiều như ngày trước nữa, chỉ có điều nếu thả thỏa sức mà ăn thì lượng cơm vẫn khá kinh người.

Tống Châu nhúng thịt cho cậu ăn, "Hình như đây là lần đầu chúng ta cùng đi ăn lẩu phải không?"

Đầu Lục Áo cũng không cần ngẩng lên đã nhanh chóng trả lời, "Ra tiệm ăn thì lần đầu đấy."

Tống Châu cười, "Trước đây anh nên hẹn em ra tiệm ăn lẩu mới phải."

"Vậy thì em không đi đâu."

"Hửm?" Tống Châu không ngờ sẽ nhận được đáp án này, "Sao vậy?"

Lục Áo thành thật nhìn anh, "Nặng mùi lắm."

Nước lẩu sôi không ngừng, ăn lẩu xong sẽ làm cho đầu tóc bị ám mùi.

Trước khi Lục Áo và anh quen nhau khá chú ý hình tượng của mình, lẩu tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi lựa chọn địa điểm hẹn hò của cậu.

Tống Châu thấp giọng cười, "Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Áo ăn xong thịt trong dĩa nói: "Hồi trước không đến ăn, bây giờ phải ăn mấy lần cho đủ vốn."

Lẩu ăn rất ngon, sự phục vụ của Tống Châu cũng rất hoàn hảo.

Lục Áo ăn đến vừa lòng thỏa ý.

Bọn họ ăn từ hơn 9h đến hơn 11 giờ, hai người ăn hết 700 tệ tiền thức ăn.

Ông chủ tiệm lần đầu nhìn thấy có người ăn khỏe đến thế, còn ưu đãi thêm 30% cho bọn họ.

Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.

Bão đã đến hoàn toàn rồi, trời âm âm u u, gió thổi mạnh từng cơn.

Những người trên đường đều tự ôm lấy cách tay mình và chạy từng bước nhỏ ngược chiều gió.

Có vài cô gái khá gầy yếu thậm chí không thể bước vững trong gió, một cơn gió thổi đến liền bị đẩy lùi về sau vài bước.

Lục Áo đưa tay ra cảm nhận một chút, " Gió này đã đủ mạnh rồi, bây giờ chúng ta qua đó xem thử nhé?"

"Được." Tống Châu nắm lấy tay cậu, "Chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ trước đã."

Nội cảng nơi này có khá nhiều hẻm nhỏ, hai người tùy tiện tìm một con hẻm không có camera rồi thuấn di đến một đảo nhỏ gần bãi san hô nhất.

Đảo nhỏ này to bằng nửa sân bóng rổ, trên đảo có rất nhiều đá tảng, hai người gần như không tìm được chỗ đặt chân.

Lục Áo nhìn xung quanh một hồi, "Em xuống biển trước, anh xuống không?"

"Cùng nhau thôi."

Lục Áo gật đầu, cậu nhanh nhẹn cởi đồ.

Tống Châu đứng bên cạnh khoanh tay thưởng thức.

Thân hình Lục Áo rất đẹp, mặc quần áo nhìn gầy, cởi đồ ra có thịt, không có lấy một miếng mỡ thừa, cơ thịt săn chắc nhưng không phô trương.

Làn da của cậu rất trắng, không biết có phải bởi vì cậu thuộc loài rồng hay không, trên người cậu gần như không có lông tơ.

Cơ thể cậu trần trụi đứng trên tảng đá, trên đỉnh đầu là bầu trời âm um, dưới chân là biển lớn đang thét gào, toàn bộ cảnh tượng rất có tính công kích người nhìn.

Tống Châu bước về phía trước một bước, sờ sờ lưng cậu.

Lục Áo khom lưng bê một tảng đá lớn, cậu muốn dùng tảng đá đè lại quần áo cho đừng bay mất.

Đột nhiên phần lưng bị bàn tay nóng ấm của anh chạm vào, Lục Áo nhịn không được rùng mình, tảng đá trong tay suýt nữa thì rơi xuống.

Cơ thịt cậu căng cứng, đặt tảng đá lên trên quần áo xong, cậu quay đầu cắn răng nhìn Tống Châu, "Đừng gây sự mà."

Tống Châu thuận thế kéo cậu lên hôn một cái, âm thanh đè nén, "Anh đâu có gây sự."

"Ưm, làm chuyện nghiêm túc trước."

"Đây là chuyện nghiêm túc mà." Tống Châu nắm lấy bộ phận nào đó của cậu, "Hiếm khi xung quanh không có ai, trên trời dưới đất chỉ có hai ta, em không muốn thử sao?"

Hai chân Lục Áo mềm nhũng, toàn thân ửng đỏ, mạch máu trên trán đập mạnh, khóe mắt hiện lên một tia đỏ.

Cậu đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tống Châu, thế nhưng tay cậu căn bản không linh loạt bằng tay Tống Châu, anh trở tay nhẹ nhàng kéo, thoáng cái hai tay bị Tống Châu nắm lại.

Tống Châu nắm lấy tay cậu, tìm một tảng đá to tương đối bằng phẳng, dùng quần áo lót bên dưới cho cậu.

Lục Áo từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nằm sương gối đất, vừa căng thẳng vừa kích thích.

Tay cậu không biết được thả ra từng khi nào, một tay cậu ôm lấy vai Tống Châu, một tay khác che lấy đôi mắt mình, âm thanh khó nén bị tiếng sóng biển che lấp.

Lục Áo vốn dĩ định hơn 11 giờ thì xuống biển xem tình hình, nào ngờ lại bị kéo tới hơn 2 giờ.

Cậu nằm trên tảng đá lớn không muốn động đậy.

Tống Châu ôm cậu, "Em nằm ở đây nhé, anh xuống dưới xem tình hình?"

"Em cũng đi." Lục Áo nói xong thì buồn bực bổ sung thêm 1 cậu, "Em nghỉ ngơi một chút trước."

Giọng nói thì thầm của cậu tạo cho anh cảm giác dịu dàng cực kỳ.

Tống Châu nhìn cậu như vậy, nhịn không được cúi thấp đầu muốn hôn cậu.

Lục Áo đưa tay cản lại, bàn tay trực tiếp ngăn lại giữa hai người, chặn trước môi anh, cậu bực dọc cảnh cáo, "Không làm nữa!"

Tống Châu vân vê dái tai cậu, thấp giọng cười, "Không làm nữa, chỉ hôn em thôi."

"Vừa rồi anh cũng nói vậy đó."

Lục Áo nghiêng mặt qua không nhận người.

Cậu cong leo đứng dậy nhìn biển lớn trước mặt.

Tống Châu xoa xoa tóc cậu, "Đói không? Anh đi mua chút đồ về ăn."

"Có chút đói, anh mua chút nước đi."

Tống Châu mặc quần áo xong đưa tay xoa đầu cậu lần nữa, dịu dàng nói: "Đợi anh một lát."

Lục Áo vẫy vẫy tay.

Tống Châu rất nhanh đã quay lại, trong tay xách theo hai hộp cơm lớn, bên trong là thức ăn nóng hổi vừa mới ra lò.

Lục Áo ngửi mùi mỳ thơm, tay xoa xoa bụng, bây giờ cậu thực sự cảm thấy đói.

Mỳ mà Tống Châu mang về vừa dai vừa mịn, thơm chua đậm đà, nêm nếm cũng rất vừa miệng.

Lục Áo ăn hết hai chén lớn, cả canh cũng húp sạch mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Ăn xong mỳ, Lục Áo nhìn nhìn bầu trời, dứt khoát tạo một cơn mưa giúp bản thân tẩy rửa lại một lần.

Hôm nay nhiệt độ giảm, nhiệt độ nước mưa cùng lắm chỉ 25-26 độ tưới lên người rất lạnh, nhưng cũng rất thoải mái.

Giữa lúc mưa to gió dữ, hai người sảng khoái tắm rửa.

Tắm rửa thoải mái xong, Lục Áo thét dài một tiếng, nhảy vào trong biển, trực tiếp biến về hình rồng.

Cậu bơi trong biển hồi lâu, lúc này mới tới gần đảo nói với Tống Châu quần áo ngay ngắn: "Em dẫn anh xuống biển nhé."

Bão rất lớn làm cho sóng biển dâng cao hơn 1 mét.

Lục Áo thầm nghĩ dựa sát bờ cũng thật khó, sóng quá lớn, cho dù thân rồng của cậu đã hơn 20 mét vẫn bị sóng làm cho lắc lư.

Tống Châu hỏi:" Có khó chịu không em?"

Đôi mắt rồng to to của cậu nhìn anh như muốn nói "anh đoán xem".

Tống Châu khẽ nhảy lên lưng cậu, cười nhẹ, "Vậy làm phiền tiểu Lục rồi."

Lục Áo cõng anh trực tiếp lặn xuống biển, trong nháy mắt đã đến độ sâu hơn 10 mét.

Tống Châu ôm cơ thể Lục Áo không cảm thấy có gì khó chịu.

Sóng biển hôm nay rất lớn, dù đã ở độ sâu hơn 10 mét, nơi này vẫn chịu ảnh hưởng của cơn bão, nước biển lắc lư dao động biên độ lớn, thậm chí Lục Áo còn phát hiện hai xoáy nước.

Cũng may cơ thể cậu cực kỳ khổng lồ, cấp bậc xoáy nước này không ảnh hưởng đến cậu.

Hôm nay trời mưa, ánh sáng không được tốt, trong biển một mảnh xanh xám, nhìn không rõ lắm.

Đây chỉ là không rõ với Lục Áo và Tống Châu thôi, nếu đổi thành loài người thực sự, độ sâu này đã phải dùng đèn pin rồi.

Từng đàn cá bơi qua bơi lại, chúng nó vừa là con mồi vừa là thợ săn, Lục Áo tùy ý đảo mắt nhìn đâu đâu cũng có một chiến trường.

Lục Áo không quan tâm đàn cá này, cậu tiếp tục lặn xuống.

Rất nhanh hai người đã đến đáy biển.

Bùn đất ở đáy biển bị cuộn lên, nước biển xung quanh có phần vẩn đục.

Lục Áo lo lắng nhìn bãi san hô.

Vốn dĩ cậu tưởng sẽ có những đoạn san hô đứt gãy cũng sẽ bị cuốn lên theo, nhưng nằm ngoài dự đoán của cậu chính là, gần như toàn bộ san hô đều sinh trưởng rất tốt, không hề bị thủy lưu làm cho đứt gãy.

Hơn nữa bởi vì hôm nay nước biển chấn động khá kịch liệt, vật chất dinh dưỡng nơi đáy biển cũng bị khấy đảo, các nhánh san hô tích cực hoạt động, gần như mỗi một nhánh san hô đều vươn ra xúc tua nhỏ bắt mồi.

Vùng đáy biển này, các nhánh san hô san sát nhau lung lay xúc tua của mình, giống như dải lụa dài rực rỡ sắc màu đung đưa trong biển.

Cho dù ánh sáng rất yếu, cũng có thể nhìn ra bãi san hô này vô cùng diễm lệ, sức sống cực mạnh.

Bên trên san hô có đủ loại cá rạn san hô bơi qua bơi lại, ẩn núp trong san hô để săn mồi.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn một hồi, không nghĩ tới san hô tuy mỏng manh yếu ớt nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ kiên cường.

Dưới điều kiện tồi tệ như thế, chúng nó vẫn thích nghi tốt.

Tống Châu nhìn cậu ngẩn ngơ trong biển, anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu.

Lục Áo lúc này mới phản ứng lại, cậu giơ cái đuôi chặn lại, cõng theo Tống Châu bơi đến một điểm quan sát tiếp theo.

Hai người ở dưới đáy biển hơn nửa tiếng, Lục Áo gần như kiểm tra tỉ mỉ mỗi nhánh san hô.

Những nhánh san hô này gần như đạt đến tỷ lệ sống 100%, cho dù ngẫu nhiên có vài nhánh san hô bị thủy lưu làm ảnh hưởng, xuất hiện tổn thương rất nhỏ cũng nhưng không phải vết thương trí mạng.

Thậm chí những chi san hô bị cuốn đi kia sẽ đáp xuống một vùng biển xa xôi nào đó, song vẫn có thể cắm rễ xuống tiếp, một lần nữa sinh trưởng thành một bãi san hô mới.

Lục Áo hoàn toàn yên tâm, cõng Tống Châu bơi lên bờ.

Hôm nay nước biển rất lạnh, bởi vì cậu quá hăng hái nên không cảm thấy lạnh, vừa lên bờ cậu đã tạo thêm một cơn mưa gội rửa sạch sẽ cơ thể.

Tống Châu ở bên cạnh đưa cậu bộ quần áo đã được anh hong khô, lại mang đi những bọt nước trên mái tóc cậu, "Thế này em yên tâm rồi nhỉ?"

Lục Áo đang nắm lấy cánh tay anh giữ thăng bằng để mặc quần, nghe vậy dùng sức gật đầu một cái, "Yêm tâm rồi. Em cảm thấy mẻ san hô này nhất định sẽ sống sót."

"Tốt xấu gì đã rót cho chúng nhiều sinh mệnh lực như vậy, hẳn không thành vấn đề."

Lục Áo mặc quần xong, quay đầu nhìn mặt biển, "Hiện tại em không còn lo về tỷ lệ sống của chúng nữa, chỉ mong chúng nó có thể trở thành hạt giống lan ra từ vùng biển này."

"Nhất định." Tống Châu nói, "Em có thể thử chúc phúc chúng nó."

 
Chương 131: Bất ngờ hái được chút nấm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lục Áo nghe xong lời anh nói, trong đầy nhảy ra dấu chấm hỏi.

Lục Áo chần chừ chỉ chỉ vào mặt biển, "Chúc phúc cho san hô ạ?"

Tống Châu thấy cậu như vậy, nói: "Việc này nghe có vẻ hoang đường, nhưng có tác dụng thật đấy."

Lục Áo bán tín bán nghi, nhìn nhìn mặt biển rồi nhìn nhìn anh, "Vậy phải làm thế nào?"

"Rất đơn giản, em nghĩ về chúng nó, trong lòng thầm bày tỏ chúc phúc là được rồi."

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi." Tống Châu bình thản nói, "Thiên đạo khí vận*,chỉ cần trong lòng em có nghĩ đến sẽ tạo thành một mối liên kết với bãi san hô, phước lành sẽ tự nhiên được ban tặng cho chúng."

Lục Áo hơi cau mày, khép lại hai mắt làm theo lời anh nói.

Sau một hồi lâu, không biết có phải ảo giác hay không, trong lòng Lục Áo thật sự cảm nhận được có chút gì đó khác thường.

Tống Châu thấy cậu chúc phúc xong liền nắm tay cậu, "Nán lại ở đây lâu như thế này, chúng ta trở về trước thôi."

Lục Áo bị anh nắm tay mới cảm nhận được có chút lạnh, tay của cậu không biết từ khi nào đã đông cứng lại.

Tống Châu nắm tay cậu về nhà, vừa về đến nơi đã nhét cậu vào trong phòng tắm, để cậu tắm rửa sạch sẽ.

Lục Áo tắm xong khoác khăn tắm đi ra, "Em đi cho ngỗng ăn."

"Anh cho ăn rồi, trạng thái của đàn ngỗng bây giờ rất tốt."

"Vậy còn ruộng rau thì sao?" Lục Áo nhìn nước mưa xối xả như trút nước ngoài hiên nhà, "Hôm nay gió lớn như thế, không biết ruộng rau có bị ngập không nữa, lát nữa em qua đó xem tình hình nhé?"

"Anh kiểm tra rồi, không có vấn đề gì." Tống Châu đè cậu ngồi xuống ghế, "Đừng lo lắng, nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu cơm tối."

Lục Áo ngồi trên ghế dựa dưới hiên nhà cảm nhận hơi nước bên ngoài xông tới.

Cậu cứ vậy bọc khăn tắm ngắm mưa.

Tiếng mưa có sức thôi miên cực mạnh, cậu nhìn một hồi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tống Châu nấu cơm xong, vốn định kêu cậu tới ăn, nào ngờ thấy cậu bọc khăn tắm nằm ngủ ngon lành liền không đánh thức cậu dậy, anh đi lấy một tấm thảm đến đắp lên người cậu, sau đó đi mở đèn hành lang và cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh cậu.

Lục Áo ngủ một giấc đến hơn 7 giờ, khi thức dậy cậu thấy thắt lưng mình tê rần.

Cậu bất giác lau khóe miệng, may quá không chảy nước miếng.

Tống Châu đang đọc sách bên cạnh, "Dậy rồi à?"

Lục Áo vẫn chưa tỉnh người lắm, nghe giọng của Tống Châu như thể truyền qua một làn nước vậy, mơ mơ hồ hồ, không mấy rõ ràng.

Cậu vô thức dùng đôi mắt lim dim còn ngái ngủ nhìn Tống Châu.

Tống Châu nhìn bộ dạng ngơ ngác này liền cười nhẹ, anh sờ sờ đôi má cậu, "Ngủ tới khờ người luôn rồi."

Lục Áo lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút, xoay người ngồi dậy, một chân đặt trên ghế một chân gác lên thành ghế, "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"

"7 giờ 41 phút, uống nước trước đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."

Tống Châu nói xong liền đi bưng thức ăn ra phòng khách.

Anh đã giữ nhiệt cho món ăn, khi bưng ra trên dĩa còn đang bốc khói, không khác với việc vừa nấu xong là mấy.

Bữa tối nay ăn món thịt kho, dưới nhiệt độ cao, những món này càng thêm đậm vị.

Hôm nay trời mưa, hai người ngồi ăn trong phòng khách.

Lục Áo ngủ một giấc xong, khẩu vị tốt lên rất nhiều, Tống Châu làm tổng cộng 5 món, cậu ăn sạch hết toàn bộ.

Cơm ngon canh ngọt xong, Lục Áo thu dọn chén dĩa đem đi rửa.

Tống Châu cũng đi vào phụ giúp.

Trong lúc hai người rửa chén, điện thoại của Lục Áo liên tục vang lên.

Trước khi ngủ cậu đã bật chế độ im lặng, ăn cơm xong mới mở lại, cũng không biết là tới bây giờ mới có người tìm cậu, hay người ta đã tìm cậu cả một buổi chiều.

Lục Áo vốn định rửa chén xong sẽ chơi game với Tống Châu, nghe thấy vậy cậu rửa chén xong chỉ đành mở điện thoại ra xem.

Quả nhiên có rất nhiều người tìm cậu, nhóm đánh cá, nhóm đấu giá, nhóm tình nguyện viên, nhóm của các thuyền trưởng, nhóm tu sửa núi cũng có.... gần như toàn bộ nhóm trong wechat đều tag cậu.

Lâm Cống Thương bọn họ gửi tin nhắn, nhắc nhở cậu bão sắp tới rồi, chú ý an toàn.

Lục Áo trả lời từng tin nhắn một, gửi nhãn dán cảm ơn.

Khi cậu trả lời tin nhắn, thấy thành viên trong nhóm tình nguyện đang bàn về bãi san hô.

Lục Áo nhìn thấy liền đáp: San hô không có việc gì, về cơ bản toàn bộ đều sống sót, chúng nó sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ cơn bão đâu.

- Hả?

- Cậu nhận tin hồi nào vậy, có chính xác không?

Lục Áo: chính xác, hôm nay tôi đi tìm giáo sư Hoàng bọn họ, cơ bản không có vấn đề gì, mọi người không cần lo lắng.

- Thật tốt quá

- Cụng ly [JPG]

- Nếu sau này môi trường của vùng biển Kiềm Hải ngày càng tốt lên thì phải trao huân chương cho chúng ta đó.

- [LIKE] Mọi người giỏi quá.

Lục Áo nhìn thoáng qua, trong nhóm một mảng hân hoan, sau khi xem xong cậu thoát ra ngoài.

Hạng Hưng Xương thấy cậu online, trực tiếp nhắn tin riêng: Lục Áo tôi có người bạn giật dây, muốn đi khảo sát tảo bẹ, cậu có rảnh đi cùng không?

Lục Áo:?

Hạng Hưng Xương: Đối phương là người của công ty mỹ phẩm, nói muốn nghiên cứu tảo bẹ, nghe đâu cùng một viện nghiên cứu khoa học hợp tác nghiên cứu, là bán công ích, tôi cảm thấy việc trồng tảo bẹ nhân tạo cũng là một chuyện tốt, nếu bọn họ thật sự muốn gây trồng, tôi sẽ dắt dây cho.

Hạng Hưng Xương: Đương nhiên, có muốn đi hay không tùy cậu.

Lục Áo: Là công ty nào vậy, danh tiếng thế nào?

Hạng Hưng Xương: UG, danh tiếng khá ổn, nghe nói công ty này rất bảo vệ môi trường.

Lục Áo: Tôi sẽ xem xét, chỉ sợ khi họ nhìn thấy rừng tảo bẹ rồi sẽ làm ra những việc gây tổn hại môi trường sống của nó.

Hạng Hưng Xương: Hẳn sẽ không đâu, tôi đi hỏi thăm thử xem sao, nếu cậu thấy hứng thú có thể tự mình nói chuyện với bọn họ, nếu không có hứng thú thì thôi.

Lục Áo: Được, anh đưa danh thiếp của họ cho tôi nhé, tôi sẽ nói chuyện với họ.

Hạng Hưng Xương: [JPG] Đây nè, các cậu nói chuyện trước đi.

Lục Áo: [OK]

Lục Áo tiện tay thêm Wechat đối phương.

Đối phương tạm thời không trả lời ngay, Lục Áo cũng không đợi.

Cậu tiếp tục trả lời những tin nhắn bên dưới.

Tin nhắn tiếp theo do Tạ Linh Tầm gửi.

Tạ Linh Tầm: Anh Lục, bão đổ bộ rồi [nhảy múa]

Tạ Linh Tầm: Tôi đã xem dự báo thời tiếp rồi, thứ 7 này bão sẽ tan nên thứ 2 tuần sau chúng ta đi biển được không?

Lục Áo thoát ra xem lịch, thứ 2 tuần sau vừa khéo ngày 26, nếu kéo dài thêm nữa thì việc này sẽ bị kéo tới tháng 11.

Lục Áo sảng khoái đáp: Không thành vấn đề, thứ 2 tuần sau nếu không còn bão chúng ta sẽ xuất phát.

Tạ Linh Tầm: Cảm ơn anh Lục!

Tạ Linh Tầm: Vậy tôi báo tin cho bọn họ chuẩn bị, lần này đi tính luôn cả tôi tổng cộng 7 người, mỗi ngày chúng tôi đưa anh 3.000 tệ, anh bao ăn bao thuyền, đi khoảng 5 ngày, anh thấy thế nào?

Lục Áo: Thuyền của tôi không thích hợp với câu biển lắm, tôi sẽ tìm một con thuyền khác cho các anh.

Lục Áo: Nếu chỉ câu cá vẩu thì không cần 5 ngày đâu, khoảng 3 ngày đủ rồi.

Tạ Linh Tầm: Nhanh vậy sao? Vậy để tôi bàn bạc với bọn họ một cái?

Lục Áo: Ừ

Lục Áo: Các anh bàn xong hết rồi báo tôi nhé.

Tạ Linh Tầm: Không thành vấn đề.

Lục Áo tiếp tục trả lời tin nhắn của những người khác.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng trả lời hết toàn bộ tin nhắn.

Lục Áo nhìn thời gian, đã 9h23 phút rồi.

Bình thường giờ này đã sắp tới giờ đi ngủ của bọn họ rồi.

Tống Châu nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu rồi nhìn đồng hồ trước mặt, anh cười nhẹ, "Hay hôm nay ngủ trễ một chút, chúng ta chơi điện thoại trước?"

Lục Áo lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trong game trước đi!"

Bản thân Lục Áo rất mê chơi game, đặc biệt thích chơi cùng Tống Châu.

Tống Châu chơi với cậu thêm một tiếng rưỡi mà cậu vẫn còn chưa đã thèm.

Tống Châu vân vê gáy cậu đuổi cậu về giường, cậu đành ủi mình vào trong lòng Tống Châu ngáp một cái thật to rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vẫn là ngày trời bão.

Lục Áo nằm trên giường, cậu đã thức rồi nhưng không muốn dậy, nằm mãi đến hơn 8 giờ mới chậm rì rì đứng dậy đi ăn sáng.

Tống Châu còn phải đi làm nên trong nhà chỉ còn một mình cậu.

Lục Áo giương mắt nhìn bên ngoài, trời vẫn âm u như trước.

Chỉ có điều ngày trời bão cơ bản không có sấm sét, không có gì nguy hiểm.

Cậu nhân lúc bên ngoài không có bao nhiêu người liền đội nón đi lên núi.

Núi Hải Ninh cậu thầu đã được sửa sang lại rất tốt, đặc biệt là phần dưới chân núi, lưới sắt vây quanh một vòng.

Lưới sắt này cao gần mét tám tuy hơi mắc, nhưng có những lưới sắt này thì khả năng người bình thường lên núi sẽ thấp đi rất nhiều, Lục Áo ở trên núi biến về hình rồng cũng tiện hơn.

Lục Áo mở khóa, nhìn những lưới sắt này dự định mùa xuân sang năm sẽ trồng chút gì đó dọc theo nó, ví dụ như cây kim ngân này nọ.

Hoa quả cũng có thể trồng một chút, chanh dây leo hẳn có thể trồng.

Lục Áo ở trên núi dạo một vòng, ngoài ý muốn hái được chút nấm.

Có thể bởi vì khoảng thời gian trước thời tiết quá nóng, quá hanh khô nên nấm không mọc được, bây giờ trời mưa rồi, điều kiện lại thích hợp nên nấm mới nhú ra.

Cậu nhìn một chút, những cây nấm này cậu đều nhận ra, phần lớn là nấm thông, nấm mồng gà, nấm đỏ linh tinh các loại.

Cậu không mang theo công cụ, cậu dùng vạt áo làm bọc, khi xuống núi, vạt áo đã bị cậu nhét đầy.

Dù gì nấm cũng hái rồi, cậu hăng hái dạt dào chạy ra biển mò chút nhím biển, lại bắt thêm chút cua bùn và tôm.

Cậu dùng hình rồng xuống biển, cơ bản không gì có thể ngăn cản cậu.

Sau một hồi tìm kiếm, cậu thu hoạch thêm một con cá mú nghệ và 3 con tôm hùm.

Lục Áo thực sự hết tay cầm rồi, chỉ đành cởi áo ra bỏ hết đồ vào bọc lại mang về nhà.

Khi cậu về đến nơi Tống Châu đã ở trong nhà rồi, thấy cậu mang theo một túi to về, anh nói: "Anh vừa định ra ngoài tìm em."

"Không cần tìm." Lục Áo đem đồ đặt gọn gàng trong phòng bếp, lại tháo nón tre trên đầu xuống, "Hôm nay em lên núi hái được chút nấm."

Tống Châu theo sau cậu, thuận miệng hỏi: "Có nhiều nấm không?"

"Em thấy khá nhiều, hái một hồi đã được nhiêu đây rồi."

Lục Áo nói xong lấy cái áo thun ra.

Tống Châu nhìn cái áo thun lấm lem bùn đất của cậu, nhắc nhở nói: "Không mặc được rồi."

"Cứ vậy bỏ sao?" Lục Áo thấy tiếc, nhìn cái áo thun kì kèo, "Mấy thứ em mang về hôm nay còn không đáng giá bằng cái áo thun này... "

"Em đã mặc hết nửa mùa hè rồi, còn sắp giặt tới bạc màu luôn nè." Tống Châu lấy cái áo trong tay cậu rồi tự tay đem bỏ, "Đáng lẽ phải bỏ rồi."

Về phương diện sinh hoạt Lục Áo khá qua loa, đối với những thứ này cũng không có khái niệm gì.

Nghe Tống Châu nói như vậy, cậu đành tiếc nuối dời tầm mắt.

Tống Châu cười, "Trời sắp lạnh rồi, anh bảo người đưa quần áo thu đông đến."

Lục Áo vội vẫy tay, "Đừng đưa mấy món đắt tiền nha."

Quần áo của Tống Châu cái nào cũng rất mắc, giá tiền của một cái áo bằng tổng tiền của toàn bộ quần áo cậu mặc trong nửa năm.

Tống Châu nghe lời này của cậu lại bật cười, "Được."

Chú thích:

Nấm thông:

/assets/img/chapt/40623/chapter-131/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau-chapter-131-1.jpg

Nấm mồng gà:

/assets/img/chapt/40623/chapter-131/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau-chapter-131-2.jpg

Nấm đỏ:

/assets/img/chapt/40623/chapter-131/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau-chapter-131-3.jpg

 
Chương 132: Cá vẩu ở đây to quá


Cơn bão giống như dự báo thời tiết đã nói, thứ 6 đã tan được kha khá rồi.

Sau khi bão tan, Lục Áo đặc biệt đến nhà Lâm Tê Nham một chuyến, xem thử bà nội của cậu ấy có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.

Bà cụ cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhà cửa được bà dọn dẹp ngay ngắn đâu vào đó.

Lục Áo đi qua kiểm tra thử, trong nhà mọi thứ đều ổn, chỉ là phần mái của phòng tạp vật bị bão thổi bay mất vài miếng ngói, cậu phải leo lên sửa lại.

Lục Áo lấy cái thang ra leo lên phần mái.

Bà cụ ở bên cạnh vừa vịn cái thang vừa căng thẳng, "Tiểu Lục à, con cẩn thận chút đó."

"Dạ." Lục Áo đáp.

Bà cụ lại hỏi: "Ở trên đó có nhiều ngói vụn lắm phải không con?"

"Dạ không nhiều ạ, chỉ vài mảnh thôi." Lục Áo nói, "Có lẽ bình thường có mèo leo qua leo lại làm vỡ mảnh ngói."

"Ài, cũng có thể. Mèo nhà bà mấy hôm trước còn leo lên đó bắt chuột, bà ở trong phòng còn nghe tiếng nó bì lì bà lằng, có lẽ mảnh ngói bị vỡ lúc đó."

"Dạ." Lục Áo lấy mảnh ngói vỡ bỏ sang một bên, thuận tiện bóc mảnh ngói bên mái hiên qua lắp tạm.

"Mảnh ngói này không dùng được nữa rồi, con coi thử có ai đang ở trấn trên nhờ họ mang theo chút về."

Bà cụ nói xong liền từ trong túi quần ẩn lấy ra chút tiền, "Con hỏi dùm bà nhé, bà trả tiền lại cho con." (kiểu túi mà may ở mặt trong của quần á mn)

Lục Áo uyển chuyển từ chối, "Đợi khi nào có mảnh ngói bà hẳn trả tiền lại cho con nhé, con cũng không biết nó khoảng bao nhiêu tiền."

Bà cụ khó khăn rút tay khỏi thắt lưng, thở hổn hển và vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, nói lời cảm ơn: "Vậy làm phiền con rồi. Tê Nham không có ở nhà, nếu không có con giúp đỡ, bà cũng không biết phải làm sao."

"Không sao ạ, không phiền ạ." Lục Áo cầm miếng ngói trong tay, hỏi, "Gas trong nhà còn không bà? Gạo dầu nữa?"

"Đều còn hết, con vô trong nhà uống miếng trà trước đi."

"Tạm thời khoan uống bà ạ, con đi hỏi thăm xem có ai ở trấn trên không, nhờ họ mang chút ngói về cho chúng ta."

Lục Áo một tay lấy điện thoại ra, nhắn ở trong nhóm đánh cá xem có ai ở trấn trên không giúp cậu mang chút ngói về.

Lâm Cống Thương trả lời: Cậu cần miếng gói để làm gì?

Lục Áo: Mái nhà Lâm Tê Nham bị dột nước, tôi đổi vài miếng ngói.

Lâm Cống Thương: Vậy không cần lên trấn trên đâu, nhà tôi có, đợi lát nữa tôi đem qua cho cậu.

Lục Áo: Cũng được, đại khái khoảng 20 miếng đủ rồi.

Lâm Cống Thương: Được, cậu đợi tí nha, trưa tôi về sẽ mang qua cho cậu.

Buổi trưa, quả nhiên Lâm Cống Thương chạy xe máy mang theo miếng ngói tới.

Lục Áo đứng trước cửa nói chuyện với cậu ta, "Nhà cậu sao còn nhiều miếng ngói dư vậy?"

"Lúc trước xây nhà còn dư nhiều lắm, cứ chất đống sau nhà á."

Lục Áo hỏi: " Căn nhà mới của cậu xây sắp xong rồi phải không?"

"Đợi vào đông sẽ xong." Nói tới căn nhà mới, Lâm Cống Thương liền tươi cười rạng rỡ, "Vợ tôi nói nhân lúc ngày đông nông nhàn mời thêm vài người, tranh thủ xây cho xong."

"Không thuê công ty kiến trúc sao?"

"Có chớ, có thuê công ty kiến trúc nhưng vẫn phải thuê công nhân, công ty kiến trúc dễ kiếm, chủ yếu là công nhân khó tìm." Lâm Cống Thương hỏi, "Sao cậu để ý chuyện này vậy?"

Lục Áo nói: "Tôi muốn tu sửa căn nhà."

"Cậu muốn sửa thành kiểu gì? Nhà cậu phải mời thầy thiết kế ở thành phố lớn nhỉ? Công ty kiến trúc ở dưới quê sao có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu?"

"Không nhất định đâu, tôi hỏi thăm trước thôi."

Lâm Công Thương nghe vậy, đột nhiên cười hà hà, cười hết nửa ngày.

Lục Áo ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Lâm Cống Thương vẫy tay, " Tôi vì kết hôn nên mới xây nhà, các cậu...."

Lục Áo nghe hiểu rồi, cậu đáp: "Tôi với Tống Châu cũng sắp xỉ vậy."

"Há há há há, tôi thấy các cậu rất nghiêm túc. Cậu muốn sửa thế nào? Tôi hỏi dùm cho."

"Trước tiên làm thêm 1 tầng lầu, sau đó thay đổi phần cửa sổ, nội thất bên trong không có gì cần đổi."

"Được, tôi giúp cậu hỏi giá, với xem thử tay nghề của công ty kiến trúc nào tốt."

Lục Áo gật đầu.

Buổi trưa Tống Châu không về ăn, Lục Áo nấu qua loa một chén mỳ đơn giản để ăn, buổi chiều mang theo miếng ngói, dự định lợp lại phần mái của nhà Lâm Tê Nham.

Lúc cậu leo lên mái nhà, điện thoại lại vang lên.

Lục Áo nhìn số điện thoại thì thấy là thuyền trưởng Trần.

Cậu nghe máy, "Thuyền trưởng Trần."

"Alo, Lục Áo." Thuyền trưởng Trần vui vẻ nói, "Tôi sắp xếp xong rồi, tuần sau không có việc gì, có thể đi biển chung với cậu."

Lục Áo đáp: "Vậy tôi báo ông giá tiền nhé, 1 ngày 2.000 tệ, thuê tổng cộng 3 ngày, tính luôn cả tôi là 8 người, bên ông bao ăn bao ở và hỗ trợ lái thuyền, tiền xăng dầu bên tôi ra."

"Được. Thứ 2 mấy giờ?"

"Hẹn 8 giờ trước nhé, tôi bàn lại với họ sau."

"Tập hợp ở bến tàu Kiềm Vĩnh phải không?"

"Ừm."

Hai bên bàn ổn thỏa mối làm ăn xong, thuyền trưởng Trần lại cười hỏi: "Nói này, tôi thấy thuyền của cậu đậu ở cảng nội, sao cậu không tự mình lái thuyền chở bọn họ cùng đi?"

"Thuyền của tôi không thích hợp câu biển, cũng không thích hợp dẫn theo người."

Thuyền của cậu đã qua cải tạo, bên trong ngoại trừ một buồng cho khách ra, chỉ có buồng chủ thuyền của bọn họ.

Vốn dĩ kế hoạch của Lục Áo là cùng Tống Châu đi biển chơi, cậu không muốn lái thuyền của mình chở theo nhiều người như thế.

Hơn nữa, thuyền của cậu còn đang ở chỗ Hoàng Trữ Nạp, tạm thời cậu không định thu hồi nó.

Thuyền trưởng Trần chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi, nghe cậu nói thế cũng không khuyên nữa.

Lục Áo cúp máy xong liền tìm Tạ Linh Tầm bàn bạc.

Tạ Linh Tầm lại bàn với mấy người bạn của anh ta một buổi chiều, đến tối mới trả lời Lục Áo.

Các bên nhất trí 8 giờ sáng ngày 26 tháng 10 tập hợp tại bến cảng của thành phố Kiềm Vĩnh.

Mới hơn 6 giờ thuyền trưởng Trần đã dẫn theo thuyền viên của mình xuất hiện, những nhu yếu phẩm trên thuyền đã chuẩn bị đầy đủ, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

Mọi người gặp mặt, giới thiệu nhau đôi chút rồi lên thuyền.

Lục Áo tự mình đi tới buồng lái lái thuyền.

Thuyền trưởng Trần ở bên cạnh nhìn cậu, thấy động tác thành thạo của cậu, thuyền trưởng Trần nhịn không được nói: "Được nha, tay nghề lái thuyền của cậu cuối cùng cũng thành rồi."

"Tạm ổn mà thôi." Lục Áo nói, "Bây giờ coi như thành thạo rồi."

"Vậy giỏi rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đến vùng biển đảo Con Hươu xem thử."

Cá vẩu, tên khoa học là Caranx ignobilis, là một loài cá săn mồi đầy sức mạnh.

Loài cá này phân bố khá phức tạp, nếu muốn câu nó, cho dù là ở vùng lân cận câu vẫn được.

Song nếu muốn xem đàn cá vẩu, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Áo là đi khu vực xung quanh đảo Con Hươu.

Thuyền trưởng Trần suy nghĩ lại một chút, "Đảo Con Hươu cũng được, tháng trước có người câu được cá vẩu ở đó."

"Tôi cũng nghe thấy tin tức này."

Thuyền trưởng Trần tựa vào lưng ghế, "Nhưng mà cá vẩu bên đó to con lắm nhé, tôi nghe họ nói, tháng trước cần câu của hai cần thủ bị nó làm gãy. Đám cần thủ cậu đi cùng trông có vẻ khá non, cẩn thận đừng để xảy ra sự cố."

"Tôi có nói với họ rồi, trước đó cho họ chọn giữa đảo Con Hươu và biển Thịnh Kim, bọn họ chọn đảo Con Hươu."

"Biển Thịnh Kim có cá vẩu sao?"

"Hạng Hưng Xương nói là có, nhưng cá không to, phần lớn là vài kg đến vài chục kg thôi."

Thuyền trưởng Trần cũng quen biết Hạng Hưng Xương, nghe vậy nói: "Cậu ấy nói có vậy bên biển Thịnh Kim nhất định có. Thực ra đi biển Thịnh Kim tốt hơn, lực kéo của cá vẩu vài chục kg đã lớn lắm rồi, đủ cho bọn họ đã nghiền."

"Có nói hết rồi, nhưng bọn họ vẫn kiên quyết chọn như vậy."

Bản thân Lục Áo không phải người có nhiều kiên nhẫn, Tạ Linh Tầm bọn họ đã quyết định, cậu sẽ không khuyên nhiều.

"Ài, cũng phải, yêu cầu của khách hàng mà, hết cách rồi."

Lục Áo gật đầu, "Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, tùy ý bọn họ vậy."

Thuyền trưởng Trần giơ ngón cái với cậu, "Khắp cái thành phố Kiềm Vĩnh, chỉ có mình cậu mới dám nói vậy."

Lục Áo tập trung lái thuyền, khoảng 4 giờ chiều, bọn họ đã đến vùng gần đảo Con Hươu.

Bão đã tan rồi, nhưng thời tiết hôm nay vẫn âm u nhiều mây.

Hơn 4 giờ chiều đã không nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Lục Áo giao thuyền lại cho thuyền trưởng Trần để ông lái tiếp, còn cậu chạy ra tìm Tạ Linh Tầm.

Tạ Linh Tầm đang ở trên boong tàu, vừa thấy Lục Áo đã kích động nói: "Anh Lục, vừa nãy bọn tôi thấy cá vẩu rồi, cực kỳ hung dữ luôn!"

"Thấy được là được rồi." Lục Áo nhìn mặt biển, "Các anh đã làm mồi chưa?"

"Đang chuẩn bị." Tạ Linh Tầm nói, "Bọn tôi đã chuẩn bị hai thùng cá đông lạnh và bột mồi, bây giờ thả mồi xuống nhé?"

Lục Áo nhìn nhìn sắc trời, "Tôi thấy cũng được rồi, cứ thả mồi đi."

Cá vẩu chủ yếu kiếm ăn vào ban đêm, hiện tại không có mặt trời, ánh sáng không được tốt lắm nên cảm giác không khác gì chạng vạng, vừa khéo là hoàn cảnh mà cá vẩu thích nhất.

Bạn bè của Tạ Linh Tầm tụ lại cùng nhau nặn từng viên mồi câu, vừa nặn vừa thả mồi xuống biển.

Cùng lúc đó, bọn họ còn thả lưỡi câu và khoanh cá xuống.

Thuyền trưởng Trần trong buồng lái thấy vậy liền thả chậm tốc độ xuống nhưng không dừng hẳn.

Tính nết cá vẩu hung dữ, thích cá tôm sống, đối với những miếng mồi bất động không hề có hứng thú, khi câu tốt nhất nên vừa kéo mồi vừa câu cá.

Lục Áo nhìn bọn họ thả câu, trên móc câu không treo mồi mà treo một loại mồi cứng có hình dạng giống cá, cậu hỏi:" Các anh câu lure sao?"

Tạ Linh Tầm khó nén kích động, "Đúng vậy, hôm nay sẽ chỉ câu lure."

Câu lure nghĩa là dùng mồi giả dụ cá tấn công, chờ khi cá cắn câu sẽ vớt chúng lên.

Kiểu câu này tương đối bảo vệ môi trường, tuy yêu cầu về kỹ thuật khá cao, nhưng rất được giới cần thủ chào đón.

Mồi câu giả mà Tạ Linh Tầm bọn họ dùng cũng là một kiểu câu kinh điển, sau khi ném mồi giả hình cá xuống nước, bọn họ sẽ không ngừng thao tác cần câu làm cho cá giả ở trong nước nhìn qua như đang chạy trốn vậy.

Khi Tạ Linh Tầm còn đang lắp ráp cần câu, trong đám bạn của anh ta bỗng nhiên hô to một tiếng, "Tới rồi!"

Lục Áo quay đầu nhìn mặt biển.

Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện thêm vài bóng dáng màu trắng.

Không biết từ khi nào, cá vẩu đã xuất hiện đồng thời đuổi theo khoanh cá và mồi giả mà bọn họ thả xuống trước đó.

"To quá!" Tạ Linh Tầm điên cuồng gào thét một tiếng, "Cá vẩu nơi này to quá!"

Có người gào to: "Chắc trên 30 kg! Các anh em, chuẩn bị làm việc đi!!!"

Không cần anh ta dặn dò, tất cả cần thủ đều đang chuẩn bị.

Tạ Linh Tầm không nghĩ được gì nữa, vội vàng ném cần câu xuống nước.

Thuyền trưởng Trần còn đang lái thuyền.

Sau khi ném lưỡi câu xuống, mồi giả bắt đầu lay động trông như một con cá đang bị thương.

Cá vẩu sau khi nhìn thấy lập tức đuổi theo.

Tạ Linh Tầm vừa mau chóng đeo găng tay vừa thao tác cần câu.

Bạn bè của anh ta và anh ta đứng thành một hàng, đều điên cuồng thao tác cần câu.

Trong lúc nhất thời, mồi giả trong biển giống như những con cá nhỏ đang chạy thục mạng, càng lúc càng nhiều cá vẩu bị hấp dẫn chạy tới.

Tạ Linh Tầm nhìn bên dưới lưỡi câu của mình có một con cá vẩu há to cái miệng đớp lấy, nhịn không được líu lưỡi, "Dữ quá!"

"Cá vẩu hung dữ lắm." Lục Áo ở bên cạnh nhắc nhở, "Tiếp tục chuẩn bị mồi đi, nếu không cá vẩu sẽ chạy hết đấy."

"Được! Các anh em, tiếp tục làm mồi nha!"

Những người khác nghe vậy đều sôi nổi ném khoanh cá đông lạnh xuống biển.

Cá vẩu đuổi theo, một ngụm một miếng, gần như toàn bộ khoanh cá mà bọn họ ném xuống đều bị chúng nuốt hết vào bụng.

Tạ Linh Tầm kích động đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, vội tiếp tục lay động cần câu trong tay.

Anh ta bớt chút thời gian gọi Lục Áo, "Anh Lục, tôi có mang theo cần câu dự phòng, anh cùng câu nhé"!

Lục Áo đứng bên cạnh, "Không cần đâu, tôi xem mọi người câu trước đã."

Tạ Linh Tầm không khách sáo với cậu nữa, chuyên tâm đối phó với cá vẩu trong biển.

Câu cá vẩu cực kỳ nhanh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong nhóm đã người hô lên:" Trúng rồi!"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào âm thanh đó.

Người hô lên là một người đàn ông trung niên, hai tay của ông ta lúc này đang gắt gao nắm lấy cần câu, mặt đỏ lên.

Thấy mọi người nhìn qua, ông ta cắn răng quát:"Cá to quá, tôi không kéo lên được —!"

- ------

Happy new year nha mn

Chúc mn năm mới vui vẻ, tiền vô như nước, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý

 
Chương 133: Có nhiều người trước khi đi biển đều sẽ vái cậu


Cá vẩu có tiếng khỏe như trâu.

Sức vừa lớn vừa dữ, chỉ cần nó còn một hơi thở cũng sẽ chống cự đến cuối cùng.

Tạ Linh Tầm bọn họ trước khi đến câu cá vẩu đã làm tốt chuẩn bị về mặt tâm lý.

Người đàn ông trung niên câu được cá vẩu gọi là lão Tiền, kinh nghiệm câu cá còn khá ít, đồng thời lần đầu tiên câu được con cá to như thế, thoáng cái liền luống cuống tay chân.

Với đôi bàn tay đã đeo găng tay, ông ta liều mạng nắm chặt cần câu.

Cần câu vẫn khá trơn, ông ta điên cuồng giương cao cần câu nhưng vẫn không giữ được.

Tạ Linh Tầm ở bên cạnh vội vàng hô to:"Lão Tiền, ông thả dây đi!"

Lão Tiền lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thả lỏng dây câu, để dây câu trượt dài về phía trước.

Cá vẩu cảm thấy không còn thứ gì lôi kéo nó nữa, mới hơi giảm bớt sức vùng vẫy.

Lục Áo đi tới bên cạnh lão Tiền, quan sát những thao tác tiếp theo của ông ta.

Lão Tiền thừa dịp cá vẩu lơ là cảnh giác, vội vã chuyển động trục quay kéo cá vẩu về phía con thuyền.

Vừa kéo một cái, cá vẩu lập tức điên cuồng vùng vẫy.

Vài phút trôi qua, đầu lão Tiền đã đầy mồ hôi.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn thấy chân ông ta có hơi run rẩy rồi.

Lúc lão Tiền có cá cắn câu, những người khác cũng ào ào cắn câu.

Lục Áo nghiêng tai nghe, nghe thấy bọn họ hô to gọi nhỏ.

"A! Bên tôi cũng có cá cắn câu rồi."

"Đệch, con này to thật! Hôm nay nay toàn cá lớn cắn câu."

Tạ Linh Tầm thấy đồng bạn ai cũng có cá cắn câu, anh ta cao giọng gào: "Mọi người cẩn thận! Câu được thì câu, đừng có cố quá!"

Những người đi cùng anh ta đa phần đều là cần thủ nghiệp dư, đương nhiên sẽ hiểu đạo lý này.

Mọi người nhao nhao thu dây thả dây, rất nhanh, trên boong tàu một mảng hân hoan.

Lục Áo quan sát bọn họ, thường chú ý đến mấy người có trạng thái không tốt.

Lão Tiền là người không trụ được đầu tiên nhất, ông ta cắn răng, "Mẹ nó, tôi không ổn rồi. Con cá vẩu này to quá."

Tạ Linh Tầm quát: "Đừng miễn cưỡng, cắt dây cắt dây đi."

Lão Tiền rống: "Hết tay rồi, ai giúp tôi cắt dây với?"

Lục Áo chạy tới bên cạnh ông ta, nói rằng: "Đưa cần câu cho tôi trước đã."

Lão Tiền liếc mắt nhìn cậu một cái, không phản đối.

Lục Áo tiến lên tiếp nhận cần câu của ông ta.

Lão Tiền "phi" một cái, phun một ngụm máu vào trong biển, Lục Áo nhìn thoáng qua thấy trong miệng ông ta đầy máu.

Lão Tiền thấy cậu nhìn qua, liền lắc đầu cậu với cậu, "Vừa rồi khi kéo dùng sức nhiều quá nên phần lợi bị chảy máu."

Có thuyền viên mang chai nước suối qua, "Ông như vậy cũng liều mạng ghê."

Lão Tiền nhận lấy chai nước, vặn mở nắp chai, súc súc miệng rồi phun nước vào trong biển, ông ngoảnh đầu cảm khái nói: "Tôi đánh giá cao bản thân mình, nếu là 2-3 năm trước, con quỷ này có nặng thêm mấy kg cũng không thành vấn đề, nhưng giờ thì không được rồi."

Lục Áo ở bên cạnh không đáp lời, cậu thả lỏng dây cậu để cá vẩu có chỗ trống vùng vẫy, chờ khi nó vùng vẫy được kha khá rồi sẽ thu dây.

Cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Cậu chậm rãi lướt cá, mãi đến khi thể lực của con cá này hao hết, cậu mới dùng sức kéo nó từ dưới biển lên trên thuyền, sau đó gỡ lưỡi câu ra, thả nó về biển.

Lão Tiền ở bên cạnh nhìn, thấy thủ pháp của cậu thành thạo, sức lực lại cực lớn, kìm lòng không đậu giơ ngón cái lên với cậu, "Vừa rồi còn nói sao cậu không câu, té ra cậu là cao thủ nên khinh thường thách đấu."

"Vậy thì không có." Lục Áo cầm cần câu, đánh giá con cá bên dưới đã không còn hơi sức, cậu quay đầu lại nhìn ông ta, "Đã lướt cá khá lâu rồi, ông có muốn thử không?"

Tay lão Tiền vẫn đang run rẩy, ngay cả cầm chai nước còn không ổn, nghe cậu hỏi vậy, ông vẫn cắn răng chà chà tay lên áo, sau khi lau đi lớp mồ hôi trơn trượt kia liền đeo găng tay vào, "Thử thì thử! Tôi không tin, hôm nay tôi không câu được nó!"

Lục Áo trả cần câu cho ông ta, tiếp tục quan sát tình huống của những cần thủ khác.

Gần như tất cả mọi người đều có cá cắn câu, bọn họ không ai rảnh nói chuyện nữa, đều đang cắn răng đấu trí đấu sức với cá vẩu bên dưới.

Lục Áo dạo qua một vòng, thấy không có chuyện gì, liền dứt khoát đứng ở bên cạnh chờ.

Câu cá vẩu là một việc tốn sức, chưa tới nửa tiếng.

Thể lực của nhóm người Tạ Linh Tầm có tốt có xấu.

Thể lực tốt, chẳng hạn như Tạ Linh Tầm, câu hơn 10 phút rồi mà hơi thở vẫn rất ổn định.

Người thể lực kém, sau 10 phút liền thở dốc như trâu, hai chân run rẩy, mặt mày sung huyết, trông như đang cố gắng hết sức để trụ vững.

Mặc kệ thể lực tốt hay xấu, bọn họ đều nỗ lực kiên trì, không tới mức hết cách, ai cũng không gọi Lục Áo đến hỗ trợ.

Thuyền trưởng Trần thấy bọn họ đã câu được cá rồi, liền cho thuyền dừng lại, miễn cho ảnh hưởng đến việc bọn họ lướt cá.

Sau khi thuyền dừng hẳn, thuyền trưởng Trần đi tới boong tàu, nhìn cảnh bọn họ câu cá, ông đứng bên cạnh Lục Áo nói:"Cá bên dưới to quá, muốn câu nó lên khó thật."

"Không đến nỗi, tuy cá to nhưng sẽ không vượt quá 50kg."

"Nếu vượt qua 50kg, vậy đủ lập kỷ lục rồi."

Lúc Lục Áo và thuyền trưởng Trần đang tám nhảm, phía bên trái boong tàu có một anh béo gào to: "Anh tiểu Lục, anh Lục. Bên tôi hết chịu nổi rồi, mau giúp tôi với."

Lục Áo yên lặng đi qua, đưa tay nhận cần câu của anh ta.

Anh béo lấy cần câu đang chống trên bụng mình ra, vẻ mặt mệt mỏi giao lại cho cậu, "Mệt quá."

Thuyền trưởng Trần nhìn anh ta ngồi bệt trên boong tàu, bàn tay run rẩy cầm lấy chai nước uống, ông la:"Đừng có ngồi, đứng dậy đi vài bước đi, cứ vậy ngồi xuống sẽ làm cậu càng thêm mệt đó!"

"Ài, không được. Để tôi ngồi xíu đã, ngồi xíu thôi tôi sẽ đứng dậy đi lại."

Anh béo run lẩy bẩy vặn nắp chai, định đưa chai nước lên bên miệng.

Tay anh ta run dữ quá, cầm chai nước nhìn cứ như bệnh parkinson vậy, tay cầm nửa ngày mà vẫn không nhắm trúng đưa vào miệng được.

"Đệch!"

Anh ta chán nản mắng một tiếng, tay trái nâng tay phải, hơi dùng sức mới miễn cưỡng ổn định tay mình, thành công uống được một ngụm nước.

Thuyền trưởng Trần cười, "Sướng không?"

"Sướng chết đi được, sướng vượt ngoài trí tưởng trượng, nếu không đi theo anh Lục, chắc đời này tôi cũng không câu được con cá vẩu to như vậy."

Anh ta bên này còn chưa nghỉ ngơi xong, lão Tiền bên cạnh đã không nhịn được gào lên: "Cậu tiểu Lục, chỗ cậu sắp xong chưa, có thể qua đây thay tôi chút được không, tôi cũng phải nghỉ một lát."

"Còn tôi nữa." Một thanh niên trẻ tuổi hơi gầy ở bên cạnh bất đắc dĩ hô to, "Tôi cũng sắp cầm cự hết nổi rồi, cá vẩu nơi này thật con mẹ nó to quá!"

Trong lúc cậu ta kêu gào, lại có người bày tỏ mình cũng phải thay người.

Lục Áo không ngờ bọn họ lại có nhiều người không trụ được như vậy.

Trong nhóm 7 người, giờ đã có 4 người tỏ vẻ không cách nào trụ vững.

Thuyền trưởng Trần nói: "Lục Áo chỉ có một mình, sao làm giúp được? Nào nào nào, tôi thay các cậu vậy."

"Thuyền trưởng Trần, ông được không đó? Con cá này thực mẹ nó khỏe nha! Coi chừng bị nó kéo xuống biển giờ."

"Đàn ông với nhau sao lại nói câu không được? Tránh ra, để tôi!" Thuyền trưởng Trần nhận lấy một cần câu nào đó, lại gọi thêm thuyền viên của mình, "Có ai rảnh không ra giúp cái đi? Đợi lát nữa bảo bọn họ mời các cậu điếu thuốc!"

Các thuyền viên nghe được liền đồng ý, có hai người chia nhau nhận lấy cần câu trong tay lão Tiền và anh gầy.

Lục Áo thấy tình huống đã được giải quyết, biểu cảm trên mặt khẽ buông lỏng, chuyên tâm đối phó với con cá bên dưới.

Câu cá là một việc đặc biệt chú trọng kỹ xảo, có đôi khi sức kéo của con người chỉ tầm 50-100kg, nhưng lại câu được con cá có sức kéo trên trăm kg, đó chính vì kỹ xảo.

Khi con cá giãy dụa phải thả lỏng dây câu, cố gắng hết sức để cá có đường giãy dụa.

Chờ chúng nó mệt rồi, mới mượn dùng sức nước kéo chúng lại gần.

Cứ thế lặp đi lặp lại, thách đố sức chịu đựng của nhau.

Anh béo ngại nhờ Lục Áo giúp mãi, anh ta nghỉ được 5 phút liền căn răng nói với Lục Áo: "Anh tiểu Lục à, để tôi làm cho."

Lục Áo không nói gì, trả cần câu lại cho anh ta.

Anh béo bên này nghỉ ngơi xong, các cần thủ khác cũng nghỉ một lát rồi nhao nhao đòi tiếp tay.

Lục Áo và các thuyền viên đứng bên cạnh chờ, ai mệt thì bước tới giúp đỡ, cần thủ hết mệt rồi thì để họ tự mình câu.

Cứ vậy lăn lộn hơn nửa tiếng, một người đàn ông tên lão Vu dẫn đầu kéo cá vẩu lên.

Thuyền trưởng Trần và các thuyền viên lấy vợt lưới đi hỗ trợ.

"Wo! Lên rồi lên rồi!"

"Nhường chỗ chút đi!"

"Hàng khủng nha, tối thiểu có 25kg!"

"Lão Vu giỏi quá!"

Lão Vu ngồi phịch ở trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm, một câu cũng không nói nổi.

Cá vẩu câu lên vẫn còn sống.

Thuyền trưởng Trần đẩy một cái thùng đựng nước to qua đây, bên trong đựng đầy nước biển, thuyền trưởng Trần ra hiệu bọn họ bỏ con cá vẩu này vào trong nuôi tạm trước.

"Nuôi tạm trước đi, chắc nó cũng mệt lắm rồi."

"Đúng vậy," Thuyền viên bên cạnh nói, "Giãy dụa lâu như vậy mà!"

Lục Áo đi qua lặng lẽ truyền cho nó chút sinh mệnh lực, cậu thấy con cá này ở trong thùng nước vẫn tràn đầy sức sống liền nhẹ nhàng thở phào.

Thuyền trưởng Trần vỗ vỗ vai lão Vu hỏi:" Sao rồi? Ổn không?"

Lão Vu nhếch miệng cười một chút, mệt tới thở phì phò, ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, nhưng nụ cười trên mặt lại rực rỡ sáng lạn, "Câu cá bấy lâu nay lần đầu câu được con cá vẩu to như vậy, kiếp sống câu cá này tạm thời coi như viên mãn rồi."

"Chúc mừng."

"Cùng vui, nếu không có mọi người, tôi cũng không câu lên được."

Lão Vu nói xong, nghỉ ngơi một hồi rồi ôm lấy con cá vẩu đòi chụp hình.

Lục Áo ở bên cạnh chụp giúp ông ta chụp một tấm.

Nụ cười của lão Vu cực kỳ rực rỡ, nói với Lục Áo:" Giúp tôi chụp đẹp tí nha, lát nữa tôi phải đăng lên vòng bạn bè."

Lục Áo gật đầu, một hơi chụp hơn chục tấm cho ông ta, để ông ta tự mình chọn.

Chụp hình xong, Lục Áo trả điện thoại lại cho ông ta, nhưng lại bị ông kéo lại, "Tiểu Lục à, cậu chụp chung với tôi nhé? Trong nay có 1 nửa công lao của cậu mà."

Lục Áo thấy ông ta một thân mồ hôi, không được tự nhiên mà tránh qua một bên một chút, nhưng không từ chối, " Thuyền trưởng Trần chụp giúp chúng tôi một tấm nhé."

"Được, nhưng mà kỹ thuật chụp hình của tôi thường lắm nhé, chụp không đẹp cũng đừng trách nha."

Thuyền trưởng Trần giúp bọn họ chụp hình xong, lão Vu lại kéo thuyền trưởng Trần, "Anh Trần à, anh chụp chung với bọn tôi đi, vất vả mọi người lái thuyền chở chúng tôi tới đây."

Thuyền trưởng Trần không từ chối, cười ha ha chụp với họ.

Lão Vu chụp xong rồi, đem cá thả về biển.

Cả vẩu được Lục Áo truyền cho sinh mệnh lực, sức sống rất mạnh, vừa trở về biển nó lắc đầu vẫy đuôi một chút liền bơi đi xa.

Lão Vu nhìn con cá, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Thuyền trưởng Trần ở bên cạnh cười hỏi:" Còn câu tiếp không?"

"Không câu nữa đâu, cho dù có cá cắn câu đi nữa, bây giờ tôi không còn sức kéo nó lên nữa rồi."

Lão Vu thổn thức, hiện tại bắp chân ông ta đang run rẩy, trong thời gian ngắn ông ta cũng không dám đi câu loài cá này nữa.

Những người khác được lão Vu cổ vũ, đều cắn răng kiên trì.

Tất cả mọi người mong rằng thêm 10 phút nữa mình cũng sẽ giống lão Vu, thành công câu được một con cá vẩu, để kiếp sống câu cá của mình nhiều thêm một huân chương.

Cho dù rất nhiều người đều đã đầu đầy mồ hôi, hai chân run rẩy, mặt mũi trắng bệch, Lục Áo ở bên cạnh cũng không can thiệp vào.

Qua thêm 1 lát, vẫn là lão Tiền mở miệng trước, "Không được rồi! Cậu tiểu Lục mau giúp tôi với, tôi kéo hết nổi rồi!"

Lục Áo nghe vậy đi qua thế chân.

Lão Tiền ở bên cạnh lau mồ hôi, thở hồng hộc, "Tôi câu không được. Con cá bên dưới to quá, tôi kéo không lại nó."

"Bây giờ ông dự định thế nào, hay tôi thả nó nhé?"

"Thả đi, trực tiếp cắt dây câu được rồi, câu không hết nổi rồi."

Lục Áo không phản đối, những lưỡi câu này đều dùng vật liệu bảo vệ môi trường làm thành, rơi vào trong biển, trong thời gian vài tháng sẽ trực tiếp bị phân rã, không cần lo sẽ làm ô nhiễm môi trường, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với loài cá.

Cậu chuyên tâm thao tác cần câu, chờ cá vẩu bên dưới thôi giãy dụa, cậu kéo cá tới sát bên mạn thuyền, cậu hỏi thuyền viên mượn một cây kéo cắt đứt dây câu.

Cá vẩu vừa thoát được, lập tức vẫy đuôi bơi nhanh đi xa.

Lão Tiền nhìn con cá đã bơi đi xa, trong lòng vô cùng mất mác.

Chỉ là năng lực của ông quả thực không làm được, đành hết cách.

Người thất bại không chỉ có một mình lão Tiền, lúc bọn họ đang nhìn con cá bơi đi xa, đột nhiên Lục Áo nghe tiếng "ba" một tiếng.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy chỗ Tạ Linh Tầm bị đứt dây câu.

Phản lực quá lớn, anh ta không kịp đề phòng, cần câu bị hất mạnh lên cao, bản thân thì ngã dập mông trên boong tàu.

"Tiểu Tạ!"

"Tiểu Tạ không sao chứ?"

Mọi người sôi nổi chạy tới lo lắng, bản thân Tạ Linh Tầm không sao, không bị thương chỗ nào.

Do anh ta không ngờ tới sẽ bị đứt dây câu, cả người hơi ngơ ra một chút, ngồi trên boong tàu thở phì phò.

Lục Áo nhìn bộ dạng mờ tịt của anh ta, nhíu mày, đi qua dìu người đứng dậy, "Ngã đau chỗ nào rồi, chỗ xương cụt sao?"

Tạ Linh Tầm lúc này mới muộn màn phản ứng lại, anh ta lảo đảo đứng dậy, lấy tay sờ sờ mông mình.

Hơn nữa ngày, anh ta chần chờ nhìn Lục Áo, "Hình như không có, không thấy đau lắm."

"Không bị thì tốt rồi."

Lục Áo cũng không an ủi anh ta.

Câu cá đứt dây là chuyện cực kỳ bình thường, rất nhiều cần thủ sau khi bị đứt dây câu sẽ chọn đổi dây câu mới rồi tiếp tục câu, cũng có người sẽ chọn thu dọn đồ đạc, lần sau câu tiếp.

Tạ Linh Tầm lau lau mặt, "Tôi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa rồi câu."

Lục Áo nhìn sắc trời, "Nghỉ một đêm đi, sáng mai câu cũng được."

Tạ Linh Tầm hỏi, "Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây sao?"

Lục Áo gật đầu, hỏi ngược lại, "Nếu không thì sao? Mọi người muốn đi đâu?"

Tạ Linh Tầm vẫy vẫy tay,"Không có, ở đây được lắm, đợi buổi tối có sức rồi, chúng ta lại thử xem có câu được cá hay không."

Tạ Linh Tầm đi ngồi nghỉ với lão Tiền.

Những người khác đều trụ không nổi, chủ động từ bỏ.

Anh béo nói:" Câu con cá này thực mẹ nó mệt mỏi ghê."

"Vừa mệt lại đã nghiền." Anh gầy cảm khái, "Tôi câu cá nhiều năm như thế, chưa có lần nào sướng bằng lần này, anh Lục, lần sau chúng tôi muốn đi câu sẽ tìm anh nữa, anh đừng từ chối đơn của chúng tôi nha."

"Lần sau rồi nói, tới chừng đó phải xem có rảnh hay không đã."

Thuyền trưởng Trần nói:" Tiểu Lục người ta đi một chuyến câu biển kiếm được hơn chục vạn, nhận đơn của các cậu lỗ vốn lắm đấy."

Tạ Linh Tầm giơ ngón cái với Lục Áo, "Anh Lục trâu bò."

"Không phải lần nào tôi cũng câu được cá mắc tiền."

Lục Áo chờ bọn họ câu cá xong, tự mình lấy một cây cần câu móc mồi lên trên, "Tôi câu chút cá cho buổi tối nay."

"Anh Lục, anh không dùng kiểu câu Lure à?"

"Tôi không muốn câu cá vẩu." Lục Áo ung dung móc một con tôm sống,"Câu một con cá nhỏ để tối nay ăn yusheng."

Cá vẩu quá to, nhất là cá vẩu vùng này, động một tí là hơn chục kg, câu lên được cũng chẳng ăn hết được.

Hơn nữa thịt cá vẩu rất thô, lại nặng mùi, ăn không ngon tí nào, người bình thường sẽ không ăn nó.

Tạ Linh Tầm nhìn cậu móc mồi, cảm thấy hứng thú, ngồi xổm bên cạnh hỏi, "Anh Lục Áo, anh muốn câu cá gì?"

"Vừa rồi tôi thấy có cá cam, không biết có câu được không nhưng cứ thử vận trước đã."

Lục Áo vừa nói, vừa tỉ mỉ cảm nhận cá bên dưới, rất nhanh cậu đã cảm nhận được mục tiêu.

Cậu tìm một phương hướng rồi ném lưỡi câu xuống biển, lưỡi câu mà cậu ném gần xung quanh cá cam."

Mọi người nhìn thủ pháp của cậu thành thạo, đều tò mò vây lại xem thử đến cuối cùng cậu có thành công câu được cá hay không.

Lục Áo cũng không nói gì, đứng trên boong tàu chuyên tâm câu cá.

Thuyền viên nhìn cậu đứng lưng thẳng tắp, liền chạy đi lấy một cái ghế cao tới, "Anh tiểu Lục, ngồi đi nè."

"Cảm ơn." Lục Áo nói cảm ơn xong nhưng không ngồi xuống.

Tạ Linh Tầm vừa định khuyên cậu ngồi đi, chỉ thấy cần câu của cậu run lên.

"Đệch, không thể nào, sao cắn câu nhanh thế?

"Mới thả lưỡi câu có vài phút thôi mà, có khi nào là cá vẩu ban nãy không?"

"Anh tiểu Lục, mau xem thử bên dưới là cá gì đi!"

Lục Áo kiên nhẫn lướt cá, nói:" Là cá cam."

"Thật sự là cá cam sao?"

"Hình như là vậy, tôi thấy sống lưng của nó rồi."

"Sao mà khéo đến thế? Nói cá cam là trúng cá cam ngay!"

Lục Áo nói:" Có 3-4 kg đó, lấy giúp tôi một cái vợt nhé."

Thuyền viên bên cạnh nghe cậu nói vậy vội chạy đi lấy vợt lưới qua đây.

Tất cả mọi người đều kiễng chân trông chờ, muốn nhìn xem rốt cuộc cậu câu được cá gì.

Lục Áo tự tay nhận lấy vợt lưới, tay trái ở trong biển vớt một cái, rất nhanh đã vớt được con cá lên.

Cá cam với màu vẩy đỏ nhạt giãy dụa trong vợt lưới xuất hiện.

Thuyền viên vội qua giúp đỡ, nhấc vợt lưới lên thuyền.

Con cá cam được thả lên boong tàu, Tạ Linh Tầm đi qua cẩn thận bắt con cá lên ước lượng, anh ta nói, "Ít nhất có 3kg."

Mọi người chen chúc nhau nhìn.

Anh béo vừa chen vừa giơ ngón cái với Lục Áo,"Anh Lục anh trâu bò thật, muốn câu cá gì liền câu được cá đó."

"Nào có khoa trương đến thế, trước đó do thấy ở đây có cá cam nên tôi mới định câu nó."

Lục Áo không muốn câu nhiều, câu được cá rồi cậu thu dọn cần câu và nói với thuyền trưởng Trần:" Con cá này làm món sashimi nhé, thêm món cho bữa tối nay."

"Được, lâu rồi không được ăn cá cam tươi, hôm nay nhờ phúc của cậu đó."

Thuyền trưởng Trần tự mình cầm cá cam đi phòng bếp lấy máu cắt lát.

Thịt cá cam tươi ngon cắt ra nhìn cực kỳ đẹp, từng miếng thịt màu phấn hồng, chỗ gần da cá có chút đỏ tươi.

Con cá này không chỉ xinh đẹp, còn ăn ngon hết sức, hương vị lúc ăn sống rất ngon.

Lục Áo ngồi ở góc bàn, gắp một miếng thịt ở phần bụng, chấm chút xì dầu mù tạc bỏ vào trong miệng.

Trong lúc nhất thời, thịt cá non mềm và sự kích thích của xì dầu mù tạc dung hợp hoàn mỹ trong khoang miệng, làm cho cậu nhịn không được hơi híp mắt lại.

Bình thường cậu ăn qua rất nhiều loại cá, hiện tại ăn con cá cam này vẫn cảm thấy cực kỳ ngon, Lục Áo đã thế thì những người khác càng khỏi bàn có bao nhiêu kích động.

Tạ Linh Tầm cảm khái, "Đã lâu rồi chưa ăn món cá cam nào ngon như thế."

"Tháng trước tôi có ăn qua cá cam, chẳng qua cũng như bao món khác trong quán, ăn vào cảm thấy mềm mềm, không giống như món hôm nay tươi ngon chắc thịt."

"Theo tôi thấy nha, cá biển vẫn nên ăn khi còn trên biển mới ngon nhất."

Con cá cam này không tính là lớn, bọn họ lại nhiều người, một người vài đũa, rất nhanh đã ăn sạch.

Ăn xong cá cam lại ăn mấy món cá khác, đột nhiên mọi người cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Sau khi ăn cơm xong, năng lượng của mọi người đã được nạp lại kha khá, Tạ Linh Tầm dẫn đầu mọi người đổi cần câu, cực kỳ hứng thú muốn đi ra ngoài câu cá cam ăn.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn, cũng không quản bọn họ, chỉ vào những lúc cần thiết mới tiến lên hỗ trợ một phen.

Nhưng Tạ Linh Tầm lại có ý tưởng khác, anh ta sáp tới hỏi:" Anh Lục, anh câu cá cam như thế nào vậy, dạy bọn này chút kỹ xảo nhé?"

"Bằng xúc cảm thôi, tôi cũng không biết giải thích thế nào, mọi người cứ thử câu trước đi."

"Không thể nào, nói sao cũng có chút bí quyết chứ?"

"Không có bí quyết gì đặc biệt." Lục Áo suy nghĩ một chút nói, "Mọi người cứ hiểu nó như một loại vận may đi, trước giờ vận may câu cá của tôi luôn rất tốt."

Tạ Linh Tầm nhìn vài lần, thật sự không hỏi ra đươc gì, đành có chút thất vọng đi câu cá.

Lục Áo thoạt nhìn trăm phần trăm thuộc phái thiên tài, căn bản không có cách dạy người khác.

Bọn họ có hỏi thêm đi nữa, cũng có lòng mà không có sức.

Cả đám người gào thét lao ra câu cá đến nửa đêm vẫn không câu được loài cá nào quý giá, cá câu được đều là loại bình thường không đáng giá.

Bởi vì mồi bọn họ dù khá ít, cá vẩu không hứng thú nên buổi tối bọn họ không gặp con nào cả.

Ấy thế mà bọn họ vẫn rất vui vẻ, câu cá tới nửa đêm tất cả mọi người đều cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Lục Áo ở bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện, biết được bọn họ đều là một đám người nhà giàu, bình thường hay kết đoàn ra biển câu cá.

Bọn họ từng đi qua không ít vùng biển, đều là bao thuyền đi.

Lần này bọn họ đã lên sẵn kế hoạch từ sớm, vốn dĩ định lễ Quốc Khánh sẽ đi, nhưng mà khi đó quá khó kiếm thuyền đành phải lùi lại kế hoạch, bây giờ mới đi câu.

Về phần tìm Lục Áo đi cùng cũng vì bọn họ ở trên mạng nhìn thấy sự tích của cậu, sau nhiều lần hỏi thăm các phương diện, bọn họ mới phái phú nhị đại Tạ Linh Tầm đi tiếp xúc với cậu.

Lục Áo hỏi: "Mọi người ở đâu hỏi thăm vậy?"

"Là mấy cái diễn đàn nè, mấy cái cộng đồng nè, cậu có từng tự tìm kiếm tên mình trên mạng chưa? Trong cộng đồng dân câu cá của chúng tôi cậu khá nổi danh nha."

"Cái này không phải là khá nổi danh, mà là cực kỳ nổi tiếng, có người còn vái cậu nữa kìa."

"??? " Lục Áo tưởng mình nghe lầm, đầu đầy mây mù, "Có người còn làm gì?"

"Vái cậu đó." Hai tay anh béo tạo thành hình chữ thập làm hành động cúng tế, "Là loại trước khi đi xa nhà sẽ vái lạy cậu, ké chút vận may của cậu."

Lục Áo lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, cậu trầm mặc một lát, mở miệng nói, "Loại tình huống này duy trì bao lâu rồi?"

"Bọn tôi cũng không rõ lắm, lúc lên mạng tìm tài liệu mới thấy, chắc cỡ 1-2 tháng gì đó."

Tạ Linh Tầm giơ tay, "Cái này tôi biết, hình như là lúc đầu là từ lần cậu tham gia cứu hộ trên biển, sau đó cứu được người."

"Nói mới nhớ, hình như bắt đầu từ đó trên mạng có người vái lạy cậu."

Lục Áo cau mày, "Đây là hành vi mê tín gì vậy?"

Tạ Linh Tầm ha ha ha cười rộ lên, "Này không tính là mê tín, giống như đám sinh viên trước kỳ thi quan trọng sẽ treo tờ giấy có hình Conan lên, ngụ ý khó trượt môn, bọn họ vái cậu, cũng là ké vận may của cậu."

"Đúng, còn có người vái cá cẩm lí nữa."

"Thực ra ngoại trừ vái cậu ra, bọn họ còn có thể vái những người khác nữa."

"Thường thì đều là những thanh niên trẻ mới tin cái này, chúng tôi không có tin."

Tạ Linh Tầm nghe nói vậy, không chịu thua nói rằng: "Lão Tiền, ông nói vậy sai rồi, tôi có thấy một thuyền trưởng thích vái cậu ấy đó."

Thuyền trưởng Trần nghe vậy tò mò, "Tại sao vậy?"

"Hình như nghe nói vái cậu ấy, thuyền sẽ thu hoạch được nhiều cá một chút."

"Cái này tôi giống như cũng nghe nói qua."

Thuyền trưởng Trần hoang mang, "Có tác dụng sao?"

"Có mà, nếu không sẽ không có người vái rồi."

Lục Áo thấy bọn họ càng nói càng không đáng tin, nói: "Những cái này có tác dụng gì, đều là mê tín cổ hủ."

Anh béo cười khà khà, "Mặc kệ có mê tín hay không, chỉ cầu một cái yên lòng, vốn dĩ đi biển sẽ rất mê tín mà, không phải bây giờ vẫn có đủ loại kiêng kỵ khi ra biển sao?"

Lục Áo lắc đầu.

Mọi người sau khi câu cá xong đều về buồng mình nghỉ ngơi.

Lần này trên thuyền của thuyền trưởng Trần có vài buồng vừa được sửa sang lại, không tiện cho người khác vào ở nên lần này mọi người phải chen chúc với nhau.

Lục Áo và thuyền trưởng Trần ở cùng một buồng.

Lần này không đi xa nên cậu không mang theo điện thoại vệ tinh chỉ mang theo điện thoại.

Có thuyền trưởng Trần ở đây, buổi tối Lục Áo ngại không dám gọi cho Tống Châu, hơn nữa tín hiệu trên biển không được tốt, cậu chỉ có thể nhắn tin trò chuyện với anh.

Trò chuyện xong, hai người chúc nhau ngủ ngon, Lục Áo rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm, nhưng những người khác dậy còn sớm hơn, khi cậu thức dậy, Tạ Linh Tầm bọn họ đã bắt đầu làm mồi chuẩn bị câu cá rồi.

Tạ Linh Tầm nhìn thấy cậu, vui vẻ nói: "Bọn tôi vừa rồi ở trong lòng cầu nguyện, cầu cho hôm nay cá vẩu cắn câu sẽ nhỏ con một xíu, để chúng tôi có sức kéo nó lên thuyền."

Lục Áo gật đầu, có chút khó hiểu vì sao anh ta lại nói thế với mình.

Anh béo ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Anh ta cầu nguyện với tên của anh đó."

Lục Áo có chút câm nín.

Không biết có phải bởi vì lời cầu nguyện của Tạ Linh Tầm phát huy tác dụng hay không, cá vẩu hôm nay bọn họ câu quả thực có kích thước vừa phải, không có con nào to vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.

Tạ Linh Tầm mừng quá trời, khi lướt cá cũng có sức hơn.

Lục Áo đứng một bên, tùy thời thế chân cho bọn họ.

Đám người Tạ Linh Tầm lần này đi biển chủ yếu là luyện tập kỹ thuật câu cá, tiện thể hoàn thành mục tiêu câu được cá vẩu, hoàn toàn không có dã tâm gì đặc biệt.

Lục Áo cùng bọn họ vui vẻ câu cá 3 ngày, đảm bảo mỗi người trong số họ đều câu được cá vẩu, đồng thời câu được vài loại cá mắc tiền khác.

Buổi trưa ngày thứ 3, thuyền trưởng Trần và Lục Áo lái thuyền về cảng.

Giờ đây Lục Áo đã rất thành thạo với việc lái thuyền rồi.

Tình hình trên biển hôm nay vẫn bình thường như trước, thuyền của họ có hơi lớn, Lục Áo lái cũng không nhanh, tầm hơn 5 giờ chiều, bọn họ đã về đến bến tàu của thành phố Kiềm Vĩnh.

Từng người trong nhóm Tạ Linh Tầm đều bao lớn bao nhỏ mang theo cá và cần câu, vẻ mặt vừa lòng thỏa ý bước xuống thuyền.

Tạ Linh Tầm còn mời Lục Áo đi ăn cơm cùng bọn họ.

Lục Áo uyển chuyển từ chối.

"Vì sao vậy? Đã trễ vậy rồi, hôm nay cậu không về nhà kịp đâu, chắc chắn sẽ phải ở lại trong thành phố một đêm. Cậu không đi ăn chung với bọn họ thì bữa cơm tối giải quyết thế nào?"

Lục Áo bình tĩnh, "Bạn trai tôi sẽ tới đón."

Tạ Linh Tầm đã sớm nghe nói cậu có một người bạn trai, chỉ là chưa từng thấy qua.

Nghe cậu nói vậy, anh mắt Tạ Linh Tầm mở to, vẻ mặt tò mò nhìn Lục Áo, lại nhìn bờ biển.

Tạ Linh Tầm vừa nhìn liền thấy trên bờ có một bóng dáng màu trắng đặc biệt cao ngất.

Bóng dáng kia quả thực rất nổi bật, thế nên Tạ Linh Tầm vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Đệch mía.

Tạ Linh Tầm ở trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lục Áo, "Bạn trai cậu sao mà đẹp trai thế?"

"Cũng được." Lục Áo nhìn thấy bóng dáng ấy, nhịn không được lộ ra dáng tươi cười, còn vẫy tay với người trên bờ.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cậu vang lên.

Lục Áo đã hai ngày không sạc điện rồi, lượng điện chỉ còn hơn 20%, cậu lấy điện thoại ra nhìn dãy số lạ trên màn hình, hơi cau mày.

Tạ Linh Tầm ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của cậu, có chút tò mò thò đầu qua nhìn.

Điện thoại reo vài lần, nhìn số điện thoại chắc không phải cuộc gọi rác.

Lục Áo bắt máy nghe.

Bên kia truyền tới một giọng nói xa lạ, "Xin hỏi có vài cậu Lục không ạ?"

Lục Áo cảm giác câu hỏi này hết sức quen thuộc, trong khoảng thời gian này cậu thường xuyên nghe thấy, cậu nói với người bên kia, "Đúng vậy, chính là tôi, xin hỏi có việc gì không?"

Người bên kia vui mừng:"Chào cậu, tôi là người bên công ty UG, lần trước có nhờ anh Hạng Hưng Xương giúp đỡ chuyển lời hỏi cậu có cảm thấy hứng thú với việc đi khảo sát tảo bẹ hay không. Tôi nghe nói cậu đã ra biển, hôm nay trở về bến tàu phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy tối nay cậu có tiện cùng đi ăn một bữa cơm, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc? Chúng tôi đang ở thành phố Kiềm Vĩnh chờ cậu."

Lục Áo không nghĩ tới hiệu suất của bọn họ cao như vậy, ánh mắt nhìn bóng dáng màu trắng trên bờ kia, miệng nói rằng, "Thật ngại quá, hôm nay tôi đã có sắp xếp khác, chúng ta ngày mai liên lạc qua điện thoại được không?"

"Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta có thể nói sơ qua trước, cậu đã nghe nói qua về hạng mục của chúng tôi rồi đúng không?"

"Nghe nói qua đôi phần, nhưng không hiểu lắm."

"Vậy tôi sẽ nói đơn giản một chút cho cậu nghe, bên chúng tôi chủ yếu làm công tác khai thác và bảo vệ môi trường của tảo bẹ. Bản thân công ty chúng tôi có gây trồng tảo bẹ, chẳng qua hiện tại cần mang gen của tảo bẹ hoang dã để cải tiến tảo bẹ của chúng tôi, mục đích chính bây giờ là mời cậu đi cùng chúng tôi tìm tảo bẹ."

Lục Áo kiềm chế tính tình nghe cho xong rồi nói:" Phía các anh đã có những giấy tờ hợp pháp chưa? Đã xin được tài nguyên nghiên cứu chưa?"

"Đều có hết rồi, cái này cậu yên tâm. Chúng tôi sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật, nếu như cậu cần công văn phê chuẩn, chúng tôi có thể gửi bản scan cho cậu ngay trong tối nay."

Lục Áo thản nhiên nói:" Vậy làm phiền rồi. Tối nay hãy gửi cho tôi một phần tài liệu nhé, rừng tảo bẹ lần trước tôi gặp cách đất liền có hơi xa, nếu muốn đi biển sẽ phải tốn một khoảng thời gian khá dài."

Bên kia vội nói:" không sao, chúng tôi không ngại, chúng tôi vốn dĩ dự kiến hành trình sẽ kéo dài khoảng 1 tháng."

"Chỗ tôi có thể sẽ không rảnh. Trong nhà còn có chút việc, tôi cần phải suy nghĩ một chút mới quyết định được. Như vậy đi, buổi tối bên các anh hãy gửi thông tin và văn kiện cho tôi, tôi sẽ nói trước cho các anh nghe rừng tảo bẹ đó ở đâu."

"Nếu như bên cậu thực sự không tiện, chúng tôi có thể chờ cậu vài ngày, chúng tôi thực lòng rất mong sẽ có thể cùng cậu đi tìm tảo bẻ."

Lục Áo kinh ngạc, "Vì sao? Nếu như giấy tờ bên các anh đầy đủ, tôi sẽ gửi tọa độ cho các anh, các anh tự mình đi tìm cũng được, tôi không nhất thiết phải ra mặt."

Bên kia nghe vậy thoáng cười một cái, "Chúng tôi nghe nói chỉ cần hợp tác chung với cậu, vận may sẽ đặc biệt tốt, đặc biệt dễ thành công."

Lục Áo cau mày, "Loại chuyện mọi người nhầm rồi, không có bằng chứng chứng minh rằng có tôi đi theo, vận may sẽ đặc biệt tốt cả."

" Không không không, này là thật đó, không tin thì cậu tự mình nghĩ lại những hạng mục mà mình từng tham gia đi, bất kể là đi biển câu cá, hay ra biển trục vớt, hoặc đi biển làm hạng mục."

Lục Áo không tiện nói, đó bởi vì cậu là rồng, năng lực sẽ mạnh hơn, dù cho có chỗ không tốt cậu cũng có thể biến nó thành tốt ngay, cho nên nhìn chung sẽ thấy cậu có vẻ vô cùng giỏi.

Bên kia còn nói:"Lần này chúng tôi đến với đầy đủ lòng thành, cậu cứ suy nghĩ trước nhé? Nếu như cậu có yêu cầu đặc biệt gì, cũng có thể nói với chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc."

Thuyền đã cập bến, Tống Châu đang ở trên bờ chờ cậu, Lục Áo không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với đối phương, bèn nói: "Các anh cứ gửi văn kiện trước nhé, tôi nay tôi sẽ suy nghĩ, hiện tại tôi bận việc, tối nay rồi nói được không?"

"Được, vậy chúng tôi không làm phiền cậu nữa, tối nay rồi bàn, đại khái khoảng mấy giờ?"

"9 giờ nhé, 9 giờ -10 giờ, chúng ta dùng 1 tiếng để bàn về chuyện này."

"Vậy 9 giờ gặp." Người bên kia cười, "Lát nữa gặp."

Đối phương nhận được câu trả lời rồi liền cúp máy.

Lục Áo lâu quá không xuống thuyền, trong lúc cậu đang nghe điện thoại, Tống Châu đã lên thuyền tìm cậu.

Tống Châu vừa nhìn vẻ mặt cậu liền biết trong lòng cậu không vui rồi.

Nhận lấy hành lý trong tay cậu, Tống Châu thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Sao nhìn em không vui thế, đám người này rất khó chịu sao?"

"Không phải." Lục Áo xoa xoa ấn đường, "Vừa rồi có một công ty nói muốn bàn chuyện rừng tảo bẹ với em, em đang lo có nên nhận đơn này không."

"Chỉ như vậy không đến mức không vui, ngoại trừ chuyện này ra còn chuyện gì khác sao?"

Tạ Linh Tầm bọn họ thấy hai người đang nói chuyện, đều thức thời chạy đi ra, thuyền trưởng Trần cũng không tới làm phiền hai người.

Lục Áo chần chờ, nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như thân phận của em bị bóc trần rồi, hôm nay bọn họ nói cho em biết, tất cả mọi người cảm thấy vận may của em đặc biệt tốt, trên mạng đã có người bắt đầu vái em rồi."

Tống Châu khó hiểu, "Cái gì?"

Hai tay Lục Áo tạo thành chữ thập, làm một cái động tác, "Chính là kiểu vái thần vái Phật đó, bọn họ cảm thấy vái em khi đi biển sẽ may mắn, hôm nay công ty tìm tới em kia cũng muốn cùng em đi biển, chỉ cần em đi cùng hạng mục chắc chắn sẽ thành công."

Tống Châu cũng không nghĩ tới lại xuất hiện loại chuyện như thế.

Lục Áo có chút lo âu,"Anh nói xem có khi nào đang có rất nhiều người đã chú ý tới em không? Thắc mắc vì sao lại như vậy?"

Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không muốn làm thêm gì đặc biệt nữa, giống như kiểu bị người ta đưa lên bàn thờ, công thành danh toại, sống trong sự chú ý của mọi người này nọ, đều đi ngược với chủ ý ban đầu của cậu.

Tống Châu nói: "Em vốn dĩ nằm trong danh sách giám sát của bọn anh mà, để anh hỏi thử xem, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta về nhà trước rồi nói."

"Được, chúng ta về nhà trước đi, đáng lẽ ra đi một chuyến ra biển cũng không có hề gì, nhưng nghe xong mấy viêc này em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá."

Lục Áo nói xong lại thở dài một tiếng.

Cậu vốn dĩ là một người sống khá điệu thấp, bình thường đề cố gắng không làm chuyện khiến người ta chú ý, không ngờ vẫn bị người có lòng để ý đến, nhất là khi đang sống trong thời đại Internet, chỉ với một nút tìm kiểm, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Cảm giác bị mọi người chú ý, có một số người sẽ thích, nhưng trong số những người này tuyệt đối không bao gồm cậu.

Lục Áo héo héo.

Sớm biết vậy cậu sẽ che dấu thực lực.

Chỉ có điều suy nghĩ lại, nếu thực sự có vấn đề, cậu cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, mọi việc gom gom lại, người có lòng vẫn sẽ phát hiện ra.

Nói tóm lại, cậu đã đánh giá thấp con người --- chủ nhân của vị diện này.

Lục Áo suy nghĩ lại, có phải do bản thân đã quá mức kiêu căng nên dẫn đến kết quả này.

Tống Châu một tay xách theo hành lý, một tay ôm lấy bờ vai cậu, "Đừng nghĩ nhiều, không phải chuyện to tát gì, chúng ta về nhà đã."

Lục Áo thở dài, "Về nhà thôi.Mới đi xa 3 ngày mà em nhớ nhà kinh khủng."

Chú thích:

Treo hình Conan: vì treo conan - 挂柯南 và khó trượt môn - 挂科难 –đều đọc là gua ke na, giống mình muốn thi đậu thì ăn chè đậu xanh, còn đậu điểm cao ăn chè đậu đỏ vậy á

- --

Mình thấy truyện nó bình bình quá, ráng dịch cho xong bộ này mình sẽ dịch sang bộ mạt thế tìm chút drama

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom