Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1934


Phía sau Giang Ninh hệt như lan tràn một biển máu, khiến cho người ta thấy sợ hãi, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.

“Dùng giết chúng mày..”

Anh nhìn đám người Phác Đại Thành, lắc lắc đầu: “Quá phí phạm!”

Với lời nói nhục nhã như thế, nếu đổi lại là trước kia, Phác Đại Thành đã sớm chửi đổng lên, thậm chí cho người ra tay.

Nhưng bây giờ, anh ta phải kêu ai ra tay đây?

Ai dám ra tay?

Dù trong lòng vô cùng không thoải mái, anh ta cũng không dám nói nửa lời phản bác.

“Bây giờ mảnh đất này thuộc về chỉ nhánh của võ quán Cực đạo chúng tôi, vậy thì phải làm theo quy tắc của võ quán Cực Đạo, giống như quy tắc tại cấm địa của Đông Hải vậy!”

Giang Ninh lớn giọng quát: ‘Không có bất kỳ kẻ nào được gây chuyện ở đây, nếu không, tự gánh lấy hậu quải”

Giọng của anh như sét đánh bên tai Phác Đại Thành, nổ bùng mạnh mẽ.

Cả đám người kia cũng đều run rẩy theo.

“Anh, anh đừng làm bậy!”

Phác Đại Thành cắn răng: “Đây là Hán Độ, tôi lại là đường chủ của hội Hắc Long. Nếu anh dám động tới tôi, hội Hắc Long tuyệt đối sẽ không để các người rời khỏi Hán Đôi!”

“Tôi cảnh cáo các người, vẫn nên bó tay chịu trói đi!”

Nói xong lời này, Phác Đại Thành cũng cảm thấy lo lắng, giọng nói cũng trở nên mềm xuống.

Anh ta phải dùng cái gì để bắt Giang Ninh bó tay chịu trói đây?

Hai trăm con người đã nằm hết trên đất kia sao?

Vẻ mặt Giang Ninh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nhìn ra một chút gợn sóng nào, nhưng anh càng bình tĩnh, trong lòng Phác Đại Thành càng thấy hoảng loạn.

Anh ta muốn rời khỏi.

Nhưng Giang Ninh chưa mở miệng, anh ta không dám động đậy!

Có muốn động đậy cũng không được!

“Tôi ghét nhất là có người nào đó uy hiếp mình!” Vừa dứt lời, Giang Ninh như thoáng động, chẳng khác nào một trận gió. Hầu như chỉ trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Phác Đại Thành.

“Oái! Oáit”

Hai tiếng nói liên tục vang lên, đó là tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.

AI”

Phác Đại Thành quỳ trên mặt đất, hai đầu gối đã đầy máu tươi!

Giang Ninh tung một cú đá ra, cả người anh ta văng ra xa hơn mười mét, trực tiếp bay ra khỏi cửa, còn lăn trên mặt đất mấy vòng. Anh ta đau khổ, bắt đầu kêu r3n.

S(GUI tÌ Giang Ninh quát lớn, giọng như sấm dậy, dọa đến mức đám người đã bị gãy chân cũng phải liều mạng đứng dậy mà bỏ chạy.

Người như rồng nổi giận?

Giang Ninh đứng ở đó, hệt như một bức tượng Thần Chết, dọa đến mức cả đám người Phác Đại Thành hoảng hốt kêu la oai oái.
 
Chương 1935


Vì nơi này chính là chi nhánh của võ quán Cực Đạo, quy tắc sẽ không hề thay đổi.

Giang Ninh sẽ không tạo ra một vùng cấm địa giống hệt như Đông Hải ở Hán Đô, nhưng tại mảnh đất cách một phần ba chi nhánh này, quy tắc của võ quán Cựa Đạo vẫn được áp dụng như trước. Ai quấy rối gây chuyện, tự gánh lấy hậu quả!

Chỉ một lát sau thôi, đám người tan ra, có còn thấy được ai nữa đâu. Ai cũng sợ hãi bỏ chạy rồi.

“Anh Ninh!”

Tiểu Triệu vọt qua với vẻ mặt nôn nóng, thứ này đã sớm biến thành sự sùng bái và xúc động, bỗng nhiên lại nhiều thêm một phần áy náy.

“Em, em đã không làm nên chuyện!”

“Ai nói vậy?”

Giang Ninh quay đầu, nhìn cô ấy nói: “Cô đã làm tốt lắm!”

“Tất cả đều ở trong kế hoạch của tôi thôi, cô đã hoàn thành rất hoàn hảo.”

Tiểu Triệu mím môi, sắp sửa khóc đến nơi rồi. Được Giang Ninh an ủi cũng có thể khiến cho cô ấy không kìm được mà muốn khóc.

Cô ấy biết chắc chắn là mình đã làm không tốt, nhưng Giang Ninh không hề trách móc mình.

“Đại ca cũng nói tốt rồi, vậy chắc chắn là tốt!”

A Phi nói nhỏ nhẹ.

Tiểu Triệu quay đầu nhìn A Phi, ánh mắt càng phức tạp hơn.

“Anh lợi hại thế này, sao không nói với tôi sớm?”

Giọng cô ấy có phần ngạc nhiên. Sự mạnh mẽ của A Phi vượt xa tưởng tượng của cô ấy, vậy mà bình thường bản thân còn luôn chỉ huy anh ta làm việc. Cô ấy ức hiếp anh ta, dạy dỗ anh †a, vậy mà người này còn làm hết theo ý mình!

“Nói ra thì cô không ăn hiếp tôi nữa à?”

A Phi lập tức khinh bỉ: “Chị Triệu à, chị là người bắt nạt người yếu thế à?”

“Không phải!” Tiểu Triệu lắc đầu.

“Không phải vậy được rồi.”

A Phi nhún vai: “Cô cứ tiếp tục ức hiếp đi. Dù sao cũng có đại ca và chị dâu tôi ra mặt cho cô, tôi còn dám làm gì nữa!”

Một tiếng “phụt” vang lên, Tiểu Triệu không kìm được mà nở nụ cười, người xung quanh cũng đều nở nụ cười theo.

Không khí mới ban nấy còn nghiêm †úc đã lập tức tan thành mây khói.

Hình ảnh hai người Giang Ninh và A Phi quét sạch nghìn quân, thật sự rất rúng động!

Bọn họ đều còn chưa kịp hồi hồn lại, thì toàn bộ người của Phác Đại Thành đã bỏ chạy cả rồi, nào còn giống đám người gây chuyện cường thế trước đó nữa?

“Vậy lần này ký hợp đồng được chưa?” Giang Ninh hỏi.

“Ký, hạn sử dụng đất là năm mươi năm, giá cả phải chăng!”

Trước đó là Phác Đại Thành không hề lo lắng. Sau khi bị tống ra khỏi nơi này, họ sẽ không đòi hỏi nữa, vậy nên Tiểu Triệu đưa ra điều kiện gì thì anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần bọn họ có ký vào là được.

Ai ngờ chủ nhân sau lưng võ quán này lại chính là Giang Ninh!

Ký, vậy là đã thừa nhận!
 
Chương 1936


“Vậy hợp đồng giữa Lâm thị và Lý thị kia thì sao?”

Giang Ninh lại hỏi.

“Vấn chưa xong, Lý Văn Sinh nói phải có được thứ đó gã mới chịu ký!”

Tiểu Triệu lắc đầu: ‘Hợp tác gã ta bảo là giả thôi, chỉ muốn tay không hưởng lợi.”

“Ừ, không sao, tôi cũng đã mang thứ đó tới rồi. Chúng ta đi tìm anh ta.” Giang Ninh thản nhiên nói.

Tiểu Triệu không hề do dự. Trước nay, hê là lời của Giang Ninh, cô ấy chưa bao giờ thấy do dự nửa phần, lập tức cầm tài liệu, đi theo Giang Ninh, đến Lý thị trước.

Lúc đó Lý Văn Sinh đang ngồi trong văn phòng của bản thân, cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai.

Anh ta gây sức ép nửa ngày, vậy mà Giang Ninh vẫn không mang quyền phổ đến, vậy anh ta còn ép uổng cái gì nữa?

Bây giờ anh ta mặc kệ đấy! Nếu Giang Ninh không mang quyền phổ tới đây, vậy anh ta sẽ không ký cái bản hợp đồng Lý thị kia, lại càng không cho người của Lâm thị thoát được.

Tổn hại nhiều tài nguyên như vậy, dùng hết cả kiên nhân mà vẫn không có được thứ mình muốn, đó không phải thứ anh ta chấp nhận được.

“Cốc cốc cốc!”

Có người gõ vang cửa phòng, thư ký đi vào: “Trưởng phòng, người của Lâm thị tới rồi, nói là mang theo thứ anh muốn.”

Nghe vậy, hai mắt Lý Văn Sinh lập tức trở nên sáng lên.

“Bảo bọn họ vào đây đi!”

Lý Văn Sinh nói ngay.

Cử văn phòng mở ra, Giang Ninh dân đầu đi vào, trên mặt là một nụ cười với vẻ ôn hòa, hệt như đang đi gặp một người bạn cũ vậy.

“Trưởng phòng lý, lại gặp nhau rồi!”

“Ngài Giang.”

Lý Văn Sinh ngồi ở đó, nhưng không có ý đứng lên. Anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Ninh: “Cái giá của anh cũng lớn thật, muốn mời được anh tới cũng không dễ dàng!”

Anh Cẩu kéo một cái ghế ra, Giang Ninh chậm rãi ngồi xuống, đối mặt với Lý Văn Sinh.

“Sao lại như thế được? Chắc chắn là tôi sẽ tới Hán Đô. Dù trưởng phòng Lý có mời tôi hay không, rồi vẫn sẽ tới.”

Giang ninh mỉm cười vẫy vẫy tay, Tiểu Triệu lập tức đưa bản hợp đồng đã được chuẩn bị xong cho anh.

“Trưởng phòng Lý, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, anh ký điI”

Anh đặt bản hợp đồng lên bàn.

“Thứ tôi cần đâu?” Lý Văn Sinh cười lạnh một tiếng.

Chắc chắn anh ta sẽ không ký bản hợp đồng này. Đây là Lý thị, còn là Hán Đô, Là nơi mà nhà họ Lý bọn họ nằm trong lòng bàn tay!

Ở nơi này, anh ta không kiêng kị chút nào, lại càng không phải lo có bất kỳ ai dám giương oai trước mặt nhà họ Lý bọn họ.

“Ở đây.”

Giang Ninh lấy một cuốn quyên phổ ra, đặt lên trên mặt bàn. Hai mắt Lý Văn Sinh sáng lên, cứ nhìn chằm chằm vào quyền phổ, định đưa tay ra lấy nhưng lại bị Giang Ninh giật về, đẩy hợp đồng lên lại.

“Bây giờ có thể ký được chưa?”
 
Chương 1937


Lý Văn Sinh hừ một tiếng, bỗng nhiên nở một nụ cười, còn cười đến mức hơi đắc ý, hơi điên cuông một chút.

“Ha ha ha ha, Giang Ninh ơi là Giang Ning, anh cho là ở đây vẫn còn là Đông Hải sao?”

Vẻ mặt anh ta trầm xuống: “Đây là Hán Đôi! Đây là Đông Hàn! Là địa bàn của nhà họ Lý chúng tôi! Anh có quyền sao?”

“Tất cả thứ gì đã tới thì phải thuộc về nhà họ Lý chúng ta. Ký hay không ký hợp đồng này, quyên phổ cũng thuộc về nhà họ Lý chúng tôi, anh còn chưa hiểu rõ nữa sao? ha ha ha hai”

Anh ta nhìn Giang Ninh như một tên ngốc. Cái loại đắc ý khi cảm thấy được năm vận mệnh của người khác trong tay mình, thật sự là quá tuyệt vời!

Ở trong thành phố này, nhà họ Lý không cần nể mặt bất kỳ ai cả, nhất là với bọn người nước ngoài như Giang Ninh.

“Tôi không hiểu.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Thứ này ở trên người tôi, sao lại trở thành đồ của các người được?”

“Trưởng phòng Lý, anh vẫn nên đừng lãng phí thời gian nữa, ký hợp đồng đi.”

“Người lãng phí thời gian chính là anhl”

Lý Văn Sinh đứng dậy, võ bàn giận dữ nói: “Chết đến nơi rồi còn giả vờ bình tĩnh gì nữa? Tôi nói cho các người biết, từ khi anh bắt đầu đi vào Lý thị rồi, hôm nay anh đừng hòng ra khỏi được!”

Anh ta cầm di động lên, lập tức gọi điện thoại cho Phác Đại Thành. Anh ta vừa nhìn chằm chằm Giang Ninh, trên mặt thấp thoáng của nụ cười của kẻ chúa tểi “Tút tút.”

Điện thoại vang lên một lát nhưng không ai nhận, Lý Văn Sinh không kìm được mà nhíu mày.

Từ khi nào thì con người Phác Đại Thành này không có khuôn phép như vậy, gọi điện tới cũng không tiếp.

Giang Ninh ngồi ở đó, bình tĩnh không nóng nảy một chút nào, chỉ im lặng nhìn Lý Văn Sinh.

“Tút tút.”

Lý Văn Sinh lại gọi thêm một lần nữa, sau một hồi reo vang, điện thoại cũng được kết nối.

“Đường chủ Phác Đại Thành, tôi cần lấy được thứ đó.”

Lý Văn Sinh híp mắt, cứ luôn nhìn chăm chăm Giang Ninh, có ý dùng loại ánh mắt này uy hiếp Giang Ninh: “Anh có thể đưa người tới đây giải quyết bọn họ rồi.”

“Ai? Chính là đám người Giang Ninh, đám người Lâm thị đó!” Anh ta rống lên.

Bõng bên đầu dây bên kia chửi ầm lên: “Lý Văn Sinh, anh đang muốn hại chết tôi đấy à? Chết dẫm!”

Một tiếp rụp vang lên.

Điện thoại cúp mất.

Trong phút chốc, cả người Lý Văn Sinh đã như bị đóng đỉnh, không thể động đậy.

Anh ta ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nửa ngày rồi vẫn không phản ứng lại được.

Đây…. đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Vị Đường chủ Phác Đại Thành kia không qua được đâu.”

Giang Ninh nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi đã đánh gấy hai chân của anh ta rồi, anh ta còn đi thế nào nữa?”
 
Chương 1938


Đầu Lý Văn Sinh ông lên một tiếng, có hơi không nghe rõ được những lời Giang Ninh nói.

Những từ đấy cứ truyền rõ mồn một vào trong tay anh ta, quanh quẩn không ngừng.

Chân của Phác Đại Thành bị Giang Ninh đánh cho gấy rồi?

Trong điện thoại, Phác Đại Thành vừa nghe tới tên của Giang Ninh đã sợ tới mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Rốt cuộc là anh ta đã gặp phải chuyện đáng sợ gì?

“Phác Đại Thành…”

Hều kết của Lý Văn Sinh trơn trượt: “Chân anh ta bị anh đánh gấy rồi sao?”

“Nếu anh không muốn cũng sẽ bị đánh gãy chân đấy.”

Giang Ninh chỉ vào bản hợp đồng trên bàn.

Lý Văn Sinh im lặng không nói, mồ hôi trên mặt to bằng hạt đậu, mặc kệ mà ngã nhào xuống dưới.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, anh ta bảo Phác Đại Thành dẫn hơn ba trăm người tới chi nhánh của võ quán Cực Đạo, kết quả chân của Phác Đại Thành lại bị đánh gấy?

Hơn ba trăm người kia đều là người chết cả sao?

“Anh đang uy hiếp tôi?”

Anh ta nghiến răng nhìn về phía Giang Ninh: “Đây là Lý thị, đây là Hán Đô, đây là Đông Hàn!”

“Bốp!”

Anh ta vừa dứt lời, anh Cẩu đã tiến lên tát cho một cái, căn bản là không còn bao nhiêu kiên nhân nữa.

Anh ta trực tiếp khiến cho Lý Văn Sinh ngã ngay lên trên mặt đất.

“AI”

Lý Văn Sinh ôm mặt kêu thảm thiết, giấy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh Cẩu đá thêm cho một cú nữa.

“Trưởng phòng Lý. Đây không phải là uy hiếp, chúng ta cũng thương lượng xong hợp đồng ở Đông Hải rồi.”

Giang Ninh cúi đầu nhìn anh ta một cái: “Những điều kiện này đều là do chính miệng anh đồng ý, tôi không hề ép anh. Nếu anh không đồng ý, tôi cũng sẽ không tới Đông Hàn.”

“Làm người, thứ quan trọng nhất là chữ tín. Không ai có thể không giữ chữ tín mà thành công cả, anh chưa từng nghe những lời này sao?”

Ánh mắt anh vừa chuyển động, anh Cẩu đã lập tức kéo Lý Văn Sinh đứng dậy, đặt lại lên ghế.

“Ký đi.

Giang Ninh nói: “Quyết định của mình đưa ra thì phải có ý thức. Nói không giữ lời sẽ phải trả cái giá rất đắt!”

Anh cũng không nói cái giá đắt đó là gì, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, rằng cái giá này vô cùng đắt, chắc chắn Lý Văn Sinh sẽ không gánh nổi.

Nhưng nếu Lý Văn Sinh ký vào thì cũng tương đương bán đứng lợi ích của Lý thị. Nhà họ Lý cũng sẽ lấy mạng của anh tai Sao anh ta có thể ngờ Giang Ninh lại khủng khiếp đến mức này. Điều kiện mà ở trong mắt anh ta vốn nên trở thành phế thải không có ý nghĩa gì, bây giờ lại trở thành toàn là giấy trắng mực đen, mà bản thân không thể không thừa nhận!

“Anh…”

“Ký chưa?” Giang Ninh hỏi.
 
Chương 1939


Tay Lý Văn Sinh run lên, ánh mắt trở nên đỏ bừng. Bị Giang Ninh rống cho nghe một cái khiến tim anh ta cũng sắp nhảy ra ngoài.

Anh ta cầm bút lên ký vào hợp đồng, lại mở ngăn kéo ra, lấy con dấu, ngón tay càng trở nên run rẩy khủng khiếp hơn…

“Am!

Anh Câu không có nhiều kiên nhẫn như vậy, cầm tay của Lý Văn Sinh, trực tiếp ấn mạnh con dấu lên trên.

Nhìn con dấu đỏ tươi kia, trong nháy mắt, cả người Lý Văn Sinh như hư thoát.

Anh ta ngã từ trên ghế xuống mặt đất, trên mặt không còn huyết sắc nào nữa.

“Xong xuôi rồi ạ.”

Tiểu Triệu kiểm tra hợp đồng một chút, xác nhận không có vấn đề, gật gật đầu, cẩn thận mà thu bản hợp đồng lại.

Đây chính là bàn đạp cho Lâm thị tiến vào thị trường Đông Hàn!

Giang Ninh đứng dậy đi tới trước mặt Lý Văn Sinh: “Trưởng phòng Lý, tôi đã nhìn thấy tất cả sự giúp đỡ của anh đối với Lâm thị. Cảm ơn anh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Nói xong, anh xoay người bước di.

Trong văn phòng chỉ còn một mình Lý Văn Sinh, hệt như bị rút mất linh hồn Vậy, ngơ ngác mà ngồi dưới đất, mặt không chút thay đổi, hoàn toàn là đang đại ra.

“Xong rồi… xong cả rồi…”

Anh ta thì thào trong miệng.

Hợp đồng đã được ký, Lý thị phải cung cấp số tài nguyên tương ứng, nhưng đó chỉ là anh ta thuận miệng nói thôi!

Tài chính rồi thì nhân mạch, thậm chí còn cả bảo trì kỹ thuật.

Tất cả những thứ này chỉ do anh ta thuận miệng nói, trước nay đều không nghĩ là phải giữ lời, vì đến nay anh ta vân không cảm thấy mình sẽ ký vào bản hợp đồng kia. Anh ta chỉ muốn lừa lấy quyền phổ trong tay Giang Ninh thôi.

Nhưng bây giờ trộm gà không được còn mất năm gạo, tiền mất tật mang rồi!

“Phác Đại Thành, tên vô dụng nhà mày! Mày đúng là thứ vô dụng!”

Lý Văn Sinh hung hăng dậm chân, chửi ầm lên.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, di động đã vang lên. Nhìn dãy số hiện lên bên trên, vẻ mặt anh ta càng trắng bệt dọa người hơn.

“Chú ba.” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

Lý Văn Sinh run rẩy nhận cuộc gọi, cũng quỳ trên mặt đất, cúi đầu với vẻ mặt cung kính: “Dạ dạ, con sẽ về nhà ngay, con sẽ về nhà ngay.”

Rõ ràng là anh ta cảm nhận được yếu tố không ổn trong giọng nói của đối phương.

Chắc chắn chuyện mình làm kia đã bị lộ rồi. Vốn anh ta còn vốn định cầm quyền phổ về nhà, vậy dù có phạm vào  một ít sai lâm thì công lao cũng lớn hơn sai trái, còn có thế giúp anh ta càng tiến thêm một bước.

Nhưng anh ta đâu ngờ, quyền phổ không tới được tay thì thôi đi, bây giờ chuyện cũng vỡ lỡ rồi. Đây là nhân lúc anh ta bệnh mà lấy mạng anh ta rồi!

Lý Văn Sinh cắn răng, trong lòng sợ hãi không thôi. Anh ta tự suy nghĩ phải †ìm được cách, phải nhanh chóng tìm người tới che chở cho mình! Anh ta không dám chậm trễ một chút nào, lập tức rời khỏi Lâm thị mà về nhà họ Lý.
 
Chương 1940


Mà cùng lúc đó.

Giang Ninh không hề lãng phí thời gian, việc đầu tiên anh làm sau khi ký được hợp đồng là lập tức ra lệnh cho bọn Tiểu Triệu hành động, liên hệ với các ban ngành có liên quan của Lý thị, nhanh chóng lấy được tài nguyên mà họ cần phải lấy.

Có chữ ký của Lý Văn Sinh, còn cả con dấu của phòng Kế hoạch Lý thị, các phòng ban của Lý thị cứ làm thẳng theo hợp đồng.

Loại tập đoàn lớn như Lý thị vô cùng chú ý hiệu suất, không có khả năng hạng mục nào cũng phải đi xác minh rõ ràng với phòng Kế hoạch của Lý Văn Sinh, vậy nên cứ theo hợp đồng đã ghi mà làm.

Tài chính, nhân mạch, thậm chí là bảo trì kỹ thuật, họ đều cung cấp đến cho Lâm thị trong thời gian ngắn nhất.

Lâm thị cũng nhanh chóng hành động. Trước khi vẫn chưa lấy được hợp đồng, họ cũng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả rồi.

Vì Giang Ninh đã có nói từ sớm, rằng Lâm thị phải làm hạng mục này, cần phải xâm nhập thị trường Đông Hàn. Vậy nên, không có ban ngành nào được chậm trễ, tất cả phải tuân theo lịch làm việc mà Giang Ninh đưa ra, tuyệt đối không có vấn đề.

Nhà họ Lý.

Biệt thự phải rộng hơn hai nghìn mét vuông, ở một thành phố quốc tế tấc đất tấc vàng như Hán Đô này, trừ nhà họ Lý ra, không ai có thể có được.

Dù là đang ở trong sân nhà, họ cũng cần ngồi xe mới có thể đi từ một căn phòng này sang một căn phòng khác.

Lúc này Lý Văn Sinh đã đi tới căn phòng ở vị trí cao nhất của nhà họ Lý kia. Anh ta ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, vẫn luôn không dám thốt ra một câu nào.

Trong sảnh lớn đã có mấy người già ngồi sẵn. Người ngồi ở phía trên cao nhất có khuôn mặt nghiêm trọng, tuy không nói lời nào nhưng những người khác cũng đều khép mắt suy nghĩ, hệt như ở trong tình cảnh này, chỉ cần không khí trở nên nghiêm túc, ai cũng cảm thấy áp lực.

“Cố vấn Từ tiết lộ bí mật của Lý thị.”

Hồi lâu sau mới có một ông lão mở miệng, ông ta nhìn chằm chằm Lý Văn Sinh đang ngồi ở đó: “Nghe nói là vì một con đàn bà, mà con đàn bà này là người của cậu.”

“Văn Sinh à, cậu nói cho tôi nghe thử xem, chuyện này có liên quan tới cậu không?”

Tim của Lý Văn Sinh bắt đầu run lên, anh ta cung kính cúi đầu một cái: ‘Chú ba, chuyện này không liên quan gì đến con, người đàn bà kia đã sớm không làm việc cho con nữa rồi!”

Mặt của Lý Thành Tế vẫn không hề thay đổi, y như trước.

Ông ta hừ khẽ một tiếng, Lý Văn Sinh chỉ cảm thấy không kìm chế được chính mình, trở nên run rẩy.

“Cố vấn Từ làm lộ thông tin, đó chính là bí mật kinh doanh quan trọng của Lý thị. Bây giờ con đàn bà kia bán tin tức đi đâu rồi, cậu không biết thật sao?”

Lý Văn Sinh cúi trán sát trên mặt đất, hầu kết cũng hơi cứng lại.

Anh ta vội vã nói: “Con, con không dám chắc chắn…”

Anh ta hít sâu một hơi, cả người hầu như dán sát lên trên mặt đất.

“Người đàn bà kia có quan hệ rất gần với một tập đoàn tên là Lâm thị của nước Vạn Hoa, sợ là cô ta đã bán bí mật kinh doanh đó cho bọn họi”

Lý Văn Sinh vấn ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay đặt úp sấp, vẫn không nhúc nhích.

“Người đàn bà kia từng là người dưới trướng con, đã làm trong phòng Kế hoạch được mấy năm, con cũng tin tưởng cô ta lắm, nhưng gần đây con phát hiện ra cô ta một mình làm giả con dấu của phòng Kế hoạch, còn cố gắng bắt con ký vào!
 
Chương 1941


Anh ta phân nộ không thôi: “Về chuyện này, con muốn điều tra thật rõ, nhưng người đàn bà này đã trốn ở đâu không biết, đến giờ con vẫn chưa tìm thấy cô tai”

Rầm!

Lý Văn Sinh ra sức đập đầu trên đất, phẫn nộ lại tự trách nói: “Chuyện này con không tránh được trách nhiệm, là do con tin tưởng cô ta quá nên mới dẫn đến chuyện lần này, xin chú ba hãy trách phạt con!”

Anh ta cứ quỳ như thế, máu tươi chảy ra trên trán, cũng vẫn bất động mảy may như trước.

Trong sảnh lớn, mọi người lập tức chìm vào im lặng.

Lý Thành Tế không lên tiếng ngay mà chỉ quay đầu nhìn những ông lão khác, khẽ híp mắt, đợi bọn họ mở lời †rước.

“Bây giờ Lý Thiên Tú kia đi đâu, cậu không biết sao?” Có người mở miệng hỏi.

“Con không biết, sợ là cô ta đã trốn rồi!” Lý Văn Sinh trả lời.

“Tìm được người phụ nữ kia rồi.”

Cuối cùng người ở nơi trên cao nhất cũng mở miệng: “Về phần có liên hệ tới cậu hay không, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng. Ai bán đứng người của nhà họ Lý, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đói”

Nói xong hết lời này, ông ta đứng dậy đi thẳng một mạch, không hề liếc nhìn Lý Văn Sinh lấy một cái.

Đi từ trong sảnh lớn ra ngoài, cả người Lý Văn Sinh ướt đẫm mồ hôi, gần như là sắp té xỉu.

Anh ta lau máu trươi trên trán đi, cơ thể vẫn còn run rẩy.

“Cảm ơn chú bal”

Đi theo phía sau Lý Thành Tế, hầu kết Lý Văn Sinh trơn trượt, giọng nói có hơi khàn đi.

“Hừi”

Lý Thành Tế không nói gì cả, chỉ chắp tay sau lưng đi lên xe của mình, Lý Văn Sinh lập tức đi lên theo.

Lý Thành Tế ngồi trên xe, tựa vào rồi thản nhiên nói: “Quyền phổ đâu?”

“Vẫn chưa tới tay.”

Lý Văn Sinh cắn răng: ‘Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng con cam đoan, chắc chắn con sẽ đoạt được quyền phổ tới tay, xin chú ba yên tâm!”

“Cố vấn Từ đã giúp cho cậu rồi. Vị trí kia sẽ là bàn đạp của cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải lấy được quyền phổ tới tay tôi, nếu không…”

Lý Thành Tế híp mắt lại: ‘Kết cục của cố vấn Từ cũng sẽ là kết cục của cậu, không phải vì cậu là cháu tôi mà thay đổi đâu!”

“Dạ”

Lòng Lý Văn Sinh run lên, lập tức nói.

Anh ta hiểu rõ sự tàn khốc trong nội bộ nhà họ Lý. Dù anh ta có là người của Lý Thành Tế, nhưng muốn đến được vị trí của Lý Thành Tế ít nhất cũng phải gần năm mươi tuổi.

Sao anh ta có thể chờ thêm được.

Trở thành cố vấn của nhà họ Lý chính là một con đường tắc!

Nhưng bây giờ cố vấn Từ đã bị ngã ngựa, nếu anh ta không có được quyền phổ, vậy dù Lý Thành Tế có là chú của anh ta, người này cũng sẽ không tiêu phí một khối tài nguyên lớn đến mở đường cho anh ta.

Đi từ trên xe xuống, Lý Văn Sinh vẫn cung kính cúi đầu như trước, nhìn theo xe của Lý Thành Tế xe rời đi, không dám có chút bất kính.

Trong một nơi nghiêm ngặt như nhà họ Lý này, bất kính gì cũng có thể khiến anh ta còn hai bàn tay trắng trong nháy mắt!
 
Chương 1942


“Đáng chết!”

Lý Văn Sinh mắng: “Lý Thiên Tú, là do cô không hay, chỉ có thể lấy cô ra che cho tôi. May mà có cô đấy!”

Anh ta không dám lãng phí một chút thời gian nào, lập tức đi lên con đường tới hội Hắc Long ở Hán Đô.

Ngay cả Phác Đại Thành, Đường chủ của nơi này cũng bị đánh gãy mất hai chân, đây chính là chuyện lớn. Hội trưởng của hội Hắc Long sẽ nhận được tin tức nhanh thôi. Đến lúc đó, hội Hắc Long ra sân, liệu bọn Giang Ninh còn đường sống không?

Lý Văn Sinh nhìn Phác Đại Thành đang ngồi đó, vẻ mặt thật sự nhìn không tốt.

“Mọi người đều là người cùng một thuyền thôi, nếu hội trưởng hội Hắc Long biết anh đã làm mất mặt mũi của hội Hắc Long như thế nào, anh nói xem anh ta có bắt Đường chủ này là anh cút đi không?”

Lý Văn Sinh không khách sáo chút nào: “Anh và tôi đều rõ ràng hội Hắc Long là gì của nhà họ Lý. Thứ gì không có giá trị, nhà họ Lý không cần. Tôi hay anh, đều như vậy!”

Phác Đại Thành không nói được lời nào, đôi mắt nhìn Lý Văn Sinh đầy suy nghĩ đen tối.

Anh ta phân hận nhưng không phát tác được.

Căn bản là Giang Ninh kia không phải người!

Ba trăm người anh ta dẫn qua chỗ Giang Ninh, đều đã có quá nửa bị Giang Ninh đánh cho tàn phết Đó là sỉ nhục đấy!

Chắc chắn hội trưởng sẽ biết bản thân không giải quyết được việc, làm mất mặt hội, vậy anh ta đừng hòng làm chức Đường chủ này nữa. Chuyện này không chỉ đơn giản là thoái vị thôi, mà chính là vứt bỏ tính mạng!

“Anh còn muốn làm như thế nào nữa?” Cả nhà tải app truyện hola nhé!

Sau khi im lặng một lát, Phác Đại Thành mới hừ một tiếng. Anh ta biết Lý Văn Sinh cũng cùng đường rồi.

“Trước tiên anh tìm giúp tôi một con đàn bà đã.”

Lý Văn Sinh híp mắt: “Lý Thiên Tú, giúp tôi tìm cô ta rồi giết cô ta đi! Tôi có thể giúp nhà họ Lý các người tìm mấy cao thủ tới đối phó chung với Giang Ninh.”

Phác Đại Thành nhíu mày: “Anh chắc chắn chứ?”

“Tôi sẽ không lấy tiền đồ của bản thân ra cược. Phác Đại Thành, bây giờ anh chỉ có thể hợp tác với tôi, nếu anh còn muốn giữ được cái vị trí ngu ngốc này!”

Lý Văn Sinh cũng lười vô nghĩa, đứng dậy liếc Phác Đại Thành một cái, không thèm che dấu sự khinh thường trong mắt chút nào.

“Nhớ kỹ, mạng của anh không ở trong tay anh đâu, mà ở chỗ tôi!”

Nói xong, anh ta xoay người bước đi.

Phác Đại Thành vẫn còn người ở đó, hai mắt lạnh lẽo, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Lý Văn Sinh.

Anh ta biết cả hai người đều không có lựa chọn, không còn đường lui. Làm việc cho nhà họ Lý, đây chính là đường lùi duy nhất!

“Tìm được người phụ nữ kia rồi!”

Phác Đại Thành cắn răng nói: “Nhanh, nhanh lên!”

Mà Lý Thiên Tú lúc này, làm sao cũng không ngờ tới, bản thân vừa chiếm được tự do chưa bao lâu thì đã rơi vào trong bấy.

Cô ta dọn dẹp đồ đạc của mình, không muốn mang theo quá nhiều thứ.
 
Chương 1943


Trừ một ít tiền và mấy bộ quần áo ra, cô †a đều không có hứng thú với những thứ khác.

Hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng cho Lý Văn Sinh, cô ta sẽ được hoàn †oàn tự do.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát.

Cô ta sẽ nhanh có được cuộc sống mới!

Thu dọn hành lý xong, Lý Thiên Tú mở cửa ra đi khỏi, vừa vào thang máy đã thấy mười mấy người lao ra trước, lao thẳng về phía căn phòng thuê của Lý Thiên Tú, đá mạnh cho cửa văng ra.

“Không có ở đây. Nước vấn còn ấm, hẳn là người mới đi thôi!”

Mười mấy người lại nhanh chóng đuổi theo.

Dưới lầu, Lý Thiên Tú cản một chiếc xe. Vừa lên xe thôi, cô ta đã thấy mười mấy người lao tới, trong đó có một người chỉ tay vê phía mình, vẻ mặt hung ác.

“Chính là ả! Bắt lấy ả! Mau bắt lấy ả!”

Sắc mặt cô ta thay đổi, một cảm giác không tốt xộc thẳng lên đầu. Cô ta bất chấp tất cả mà vội vã giục người tài xế: “Đi mau!”

Ô tô tuyệt trần mà đi, mười mấy người không đuổi kịp, lập tức lên xe. Lý Thiên Tú nhìn thấy chúng qua cửa kính sau thì trái tim đập lên thình thịch.

Cô ta nhận ra được một tên trong đó, cô ta từng gặp trong văn phòng của Lý Văn Sinh, là người của hội Hắc Long!

Vì sao người của hội Hắc Long phải bắt mình?

“Cắt đuôi bọn họ!”

Lý Thiên Tú lấy một túi tiền ra, vẻ mặt tái nhợt: “Tất cả tiền này đều là của ông!”

Dường như lúc này cô ta nghĩ đến gì đó, không dám trì hoấn chút nào, trước phải nghĩ ra cách thoát khỏi những người này rồi tính sau.

Cô biết chắc chắn là Lý Văn Sinh bảo những người này tới bắt cô ta. Đi theo Lý Văn Sinh nhiều năm như vậy, vì sao cô ta không biết Lý Văn Sinh vẫn luôn lui lại chặt chẽ với Đường chủ Phác Đại Thành của hội Hắc Long?

Thực tế những người này chính là nanh vuốt của Lý Văn Sinh, chuyên làm việc cho anh ta, đều là một số tên côn đồ, thậm chí trên tay còn từng dính máu.

Anh ta vừa mới đồng ý trả tự do cho mình, bây giờ lại kêu người đến bắt mình, tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Mặt Lý Thiên Tú có hơi trắng bệch đi, tài xế loạng choạng đạp chân ga một cái, mắt lái xe cũng trợn lên, hệt như sắp điên đến nơi vậy.

Chỉ chạy qua chừng mấy con phố thì đã cắt đuôi được chiếc xe kia.

Lý Thiên Tú không dám tiếp tục ngồi ngốc trên xe nữa, bỏ tiền lại xong thì xuống xe, hòa vào trong dòng người đông đúc.

Cô ta tiện tay lấy mũ ra đội lên đầu, che mặt của mình lại, cẩn thận đi về nơi có nhiều người.

Chẳng mấy chốc cô ta đã nghĩ cách đổi quần áo khác, che kín mặt, chạy thắng vào trong nhà vệ sinh nữ, tim cũng đập nhanh hơn nhiều. Trong phút chốc, cô ta không biết phải chạy đi đâu.

Lý Văn Sinh muốn bắt cô taI Hán Đô này toàn là người của hội Hắc Long, Lý Văn Sinh muốn bắt cô ta, căn bản là không phải việc khó.

Bây giờ cô ta còn trốn được, nhưng có thể trốn đến khi nào chứ?

Chỉ sợ bản thân còn chưa rời khỏi Hán Đô thì đã bị người của Lý Văn Sinh bắt về.

Về phần sau khi bị bắt lại rồi sẽ có kết cục gì, căn bản là Lý Thiên Tú không dám nghĩ.
 
Chương 1944


Cô ta biết Lý Văn Sinh là hạng người như thế nào. Để đạt được mục đích, anh ta có thể không tự thủ đoạn. Rơi vào trong tay gã rồi, chắc chắn cô ta chỉ có đường chết!

Lý Thiên Tú tránh trong nhà vệ sinh, cả người run rẩy, trên mặt không còn chút huyết sắt, hai tay siết chặt.

Đến nước này rồi, cô ta lại phát hiện ra bản thân mình chẳng còn chút đường lùi nào.

Một thành phố lớn như thế này, từng là nơi cô ta từng hướng tới, từng khát vọng được ở lại, nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn thoát đi, nhưng dù chỉ là một chút thôi, cô ta cũng khó làm được.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Lý Thiên Tú căn môi, bỗng hai mắt cô ta run lên: “Nơi đó…”

Nếu nói còn nơi nào có thể đi được, sợ là chỉ có mình nơi đó thôi!

Cô ta hít sâu một hơi, rồi lại cảm thấy bất an không yên. Dù có đến nơi đó, những người kia có nhận cô ta không?

Bản thân cô ta cũng đâu có quan hệ gì với bọn họ?

Lý Thiên Tú cắn răng, trong đầu cẩn thận tự hỏi, lướt qua một loạt tất cả những chuyện mình biết trong đầu, chẳng mấy chốc đã ép bản thân tỉnh táo lại.

Cô ta cẩn thận đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đội mũ lại, đeo cặp kính râm đen lên, chẳng mấy chốc đã đi ra đường lớn.

Cùng lúc đó.

Chi nhánh của võ quán Cực Đạo ở khu phố trung tâm đã chính thức khai trương!

Nhưng cũng không có gì là quá ồn ào.

Thậm chí Giang Ninh còn không hề †ổ chức nghi thức gì cả, chỉ đi ra nói mấy câu giới thiệu đơn giản.

Tuy nói chỉ nhánh này có tác dụng như võ quán, nhưng thật sự cũng không phải vậy. Trừ việc dùng để triển lãm một ít võ thuật truyền thống trong nước ra, thì tác dụng lớn hơn chính là để duy trì sự phát triển của Lâm thị ở Đông Hàn.

Tha hương ở nơi xa, cũng không đủ lực lượng bảo vệ thì khó mà làm nên chuyện gì, không ai rõ ràng chuyện này hơn Giang Ninh.

Nhất là đối với một nơi vô cùng có tính bài ngoại như Đông Hàn này, hơn nữa còn vô cùng tự đại, không coi những quốc gia khác ra gì, hoàn toàn không biết liêm sỉ.

Nếu khiến bọn họ để mắt tới, cướp được thì sẽ cướp, còn nếu không cướp được, bọn họ cũng sẽ nghĩ đủ loại biện pháp ép cho ra được lợi ích.

“Anh Ninh, trong con đường cung ứng đã có lỗ hổng, bây giờ Lý thị phát hiện ra rồi, hiệu suất vô cùng chậm.”

Lâm thị đã bắt đầu tiến vào trong thị trường Đông Hàn, nhưng phản ứng của Lý thị rất nhanh, rõ ràng là bọn họ đã biết hợp đồng này là do Lý Văn Sinh bị bắt ép, bây giờ cũng không muốn cung ứng thêm nữa.

Bọn họ biết cái giá phải trả quá lớn, nên có ý muốn bỏ, để cho Lâm thị tự chịu thua.

“Không sao, cứ làm theo trong hợp đồng thôi. Nên khởi tố thì khởi tố, đừng khách sáo với bọn họ làm gì.”

Giang Ninh nói: “Phí tổn về thời gian, chúng ta sẽ gánh vác được thôi, chúng †a đã có chuẩn bị từ sớm rồi!”

Anh ta không thèm để ý một chút nào, thậm chí đã sớm đoán được.
 
Chương 1945


Đức hạnh của loại công ty này như thế nào, Giang Ninh rất hiểu. Nếu bọn họ lấy được những thứ kia dễ dàng, vậy mới là không hợp lý!

Anh ngôi ở đó, uống trà với mấy người A Phi, có vẻ dương dương tự đắc, trên mặt không nhìn ra có chút lo lắng nào.

“Leng keng…”

Chuông gió ngoài cửa bỗng rung lên.

A Phi ngẩng đầu lên nhìn một cái, khẽ nhíu mày: “Ai đến đây vậy?”

Võ quán cũng không hoạt động, sẽ không có ai đến nơi này cả. Nếu đã đến, sợ là người này biết rốt cuộc võ quán Cực Đạo này là nơi như thế nào.

Anh Cẩu đứng dậy, đi ra cửa, vén làng lên, khế nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn Giang Ninh: “Đại ca, là Lý Thiên Tú.”

Anh ta nói xong, Lý Thiên Tú đi vào, vẻ mặt vân hơi trắng lên như trước.

Cô ta nhìn Giang Ninh một cái, hít sâu một hơi, cúi đầu nói: ‘Ngài Giang.”

“Cô Lý, cô tới nơi này của tôi là có gì cần sao?”

Giang Ninh ngồi ở đó, thản nhiên mở miệng.

Biểu cảm của anh không hề thay đổi gì cả, căn bản là anh không có chút hứng thú nào khi đối diện với khuôn mặt của Lý Thiên Tú.

“Ngài Giang, tôi muốm bàn bạc một điều kiện với ngài Giang.”

Lý Thiên Tú hít sâu một hơi, cô ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, vì cô ta biết Giang Ninh không có nhiều kiên nhãn như vậy, nếu câu đầu tiên anh nói ra là không có hứng thú, vậy cô ta sẽ không có cơ hội nữa.

Giang Ninh không nói gì cả, chỉ thản nhiên nở một nụ cười, điều này có nghĩa là anh có thể nói tới câu thứ hai.

“Lâm thị muốn tiến vào thị trường Đông Hàn, hơn nữa còn là đứng vững gót chân, đó là chuyện rất không dễ dàng, nhưng tôi có thể giúp đỡ Lâm thị.”

Lý Thiên Tú tiếp tục nói: “Trong tay tôi cũng có số tài nguyên đủ nhiều để giao dịch với ngài Giang.”

“Nói thử xem, xem tôi có cảm thấy hứng thú hay không.”

Giang Ninh nói.

“Tôi đã theo Lý Văn Sinh sáu năm.”

Lý Thiên Tú nói: “Tất nhiên tôi cũng nắm tài nguyên trong tay, có thể ngài Giang cảm thấy chướng mắt với những †ài nguyên này, nhưng tôi nghĩ chắc chắn ngài Giang sẽ cảm thấy hứng thú với bí mật kinh doanh bên trong Lý thị.”

Cô ta nở một nụ cười, trên người tản ra mùi hương nước hoa mê người, như thể cố ý khiến cho sức quyến rũ trên cơ thể mình được tản ra tới mức cao nhất.

Tuy là cô ta biết thứ này không hề có tác dụng với Giang Ninh.

“Vậy thì cô muốn gì?”

Giang Ninh tiếp tục hỏi.

“Sống sót.”

Trong phút chốc, ý cười của Lý Thiên Tú cũng biến mất không thấy, trong lời nói lại tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót: “Tôi chỉ muốn sống, rời khỏi Hán Đô, rời khỏi Đông Hàn.”

“Chỉ cần anh có thể để cho tôi sống sót, những thứ tôi biết có liên quan đến Lý thị, lời nói ra không nuốt lại.”
 
Chương 1946


Đây thật sự là một lợi thế, chỉ là cái lợi của hai bên cũng không ngang nhau.

Giang Ninh không nói gì, anh uống trà từ từ và chậm rãi. Lý Thiên Tú cũng không nói gì, cô ta biết đây chính là cơ hội duy nhất của mình. Nếu Giang Ninh cũng không đồng ý cứu cô ta, vậy trên đời này sẽ không còn ai cứu được cô ta nữa.

Cô ta cũng không vội vã, vì cô ta có nóng nảy cũng không khiến cho Giang Ninh quyết định được.

Vậy nên, cô ta đang đợi, đợi sự phán quyết cuối cùng dành cho mình. Sống hay chết, chỉ nghe một câu của Giang Ninh.

“Được thôi.”

Hồi lâu sau, Giang Ninh mới nói thêm một câu khác: “Tiểu Triệu, đưa cô †a vào đi.”

“Dạ.”

Tiểu Triệu đi vào trong: “Cô Lý, mời vào trong.”

“Cảm ơn ngài Giang.”

Giọng nói của Lý Thiên Tú có hơi run lên một chút, không nói thêm gì nữa.

Bởi lẽ, ngay giây phút cô ta nghe Giang Ninh nói “được thôi”, cô ta đã có một loại cảm giác mãnh liệt, rằng chính mình sẽ sống sót!

“Thật sự không ngờ, Lý Văn Sinh này còn thông minh như vậy, có thể lấy người phụ nữ này ra làm lá chắn!”

A Phi hừ một tiếng. Sao anh ta lại không nhìn ra Lý Thiên Tú đã bị hại cho đến cùng đường.

Còn Lý Văn Sinh kia thì “ve sâu thoát xác”, không gặp chuyện gì, thậm chí còn có thể nhanh chóng ngóc đầu trở lại, bắt đầu khởi động kế hoạch trả thù mạnh mẽ nhất với Lâm thị và Giang Ninh!

Giang Ninh ngồi ở đó, biểu cảm từ đầu tới đuôi đều không có biến hóa gì, hệt như căn bản không thèm quan tâm tất cả những thứ này.

Với anh mà nói, giữ lại Lý Thiên Tú cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ, chuyện nhỏ có thể giúp cho Lâm thị mà thôi.

Không giữ lại cô ta cũng không quan trọng.

Thật ra anh lại hy vọng Lý Văn Sinh có thể ngóc đầu trở lại. Sự thay đổi càng nhiều, anh mới càng có thể lấy được nhiều thứ hơn, khiến cho Lâm thị càng mạnh mẽ xông vào thị trường Đông Hàn này hơn.

“Không biết tiếp theo nhà họ Lý sẽ có hành động gì.”

A Phi khit mũi: ‘Cũng quá chậm rồi.”

“Vậy cậu cứ tung tin tức ra đi.”

Giang Ninh nói.

“Tin tức gì?”

“Tin tức về quyên phố và bí mật mà Lý Thiên Tú nắm trong tay.

Anh thản nhiên nói: “Hắn là Lý Văn Sinh đã hãm hại Lý Thiên Tú, nói cô ta làm giả chữ ký và con dấu của Lý Văn Sinh. Bây giờ chúng ta giữ cô ta lại, chẳng khác nào chúng ta đã thật sự vu oan cho Lý Văn Sinh.”

Làm như thế là đang phối hợp với Lý Văn Sinh.

Dù thế nào đi nữa, Lý Văn Sinh cũng không ngờ được là Giang Ninh lại làm chuyện theo tâm ý của anh ta.
 
Chương 1947


Ở Hán Đô, không có tin tức nào có thể qua được hội Hắc Long, tất nhiên cũng không thể gạt được Phác Đại Thành. Lý Văn Sinh muốn biết, đó cũng chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi.

Hơn nữa đây còn là tin tức Giang Ninh cố tung ra.

Lý Văn Sinh không ngờ tên Phác Đại Thành vô dụng kia bắt một người thôi cũng không làm được.

Anh ta lại càng không ngờ Lý Thiên Tú sẽ đi tìm Giang Ning, còn lấy việc tiết lộ bí mật của Lý thị ra làm giao dịch với Giang Ninh, điều này khiến anh ta lại nổi giận, song cũng vui sướng khi người gặp họa.

Lý Văn Sinh không hề do dự, lập tức đi gặp Lý Thành Tể.

“Chú ba, con không lừa chú phải không?”

Anh ta quỳ ngồi trên mặt đất, nâng chén trà lên bằng hai tay, cung kính nói: “Chính Lý Thiên Tú đã làm giả chữ ký của con, cả con dấu của phòng Kế hoạch nữa. Tất cả là do cô tai”

“Con ả đê tiện này. Con tin tưởng cô †a như vậy, cô ta lại phản bội con, phản bội Lý thị, không thể tha thứ!”

Lý Văn Sinh căn răng, bộ dạng như hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Thiên Tú.

Anh ta không ngờ Lý Thiên Tú và Giang Ninh có thể làm ra một hành động nhanh chóng tiếp tay cho sự giả tạo của anh ta, muốn lao đầu vào chỗ chết như thế.

Với Lý Thiên Tú thì anh ta có thể hiểu, vì dù sao cô ta cũng là một con đàn bà thôi, tóc dài mà não thì ngắn.

Nhưng Giang Ninh…

Trong ấn tượng của anh ta, Giang Ninh cũng không phải là một kẻ dễ đối phó, chắc chắn suy nghĩ của người kia không phải thứ người thường có thể lý giải được!

Một ván bài trước đó, anh ta đã thua quá thảm, suýt chút nữa thua trận mà làm mất cả cái mạng của mình.

Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh, lấy Lý Thiên Tú ra làm lá chắn, thì sao lúc này anh ta còn cơ hội để ngồi ở đây, được nói chuyện với Lý Thành Tế?

Vẻ mặt của Lý Thành Tế ngồi ở đối diện vẫn rất bình tĩnh, pha trà thanh nhã mà lạnh nhạt, lại rót thêm cho Lý Văn Sinh một chén.

“Vậy cậu nghĩ phải làm như thế nào?”

Ông ta thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn có được quyền phổ. Về phần có được nó như thế nào, đó là chuyện của cậu!”

“Chú ba, con muốn mượn người của chú.” Lý Văn Sinh trả lời.

“Tên Giang Ninh kia có khả năng rất lợi hại. Nó là quán chủ của võ quán Cực Đạo, ít nhất phải có thực lực đạt tới cấp bậc đại tông sư. Người của con không cách nào đối phó được nó!”

Anh ta không hề giấu giếm mà nói chuyện lần trước mình đến Đông Hải cho Lý Thành Tế nghe.

Lý Thành Tế nhíu mày, thực lực đại tông sư sao?

Trong vùng đất cấm của Đông Hải kia, có mấy người không phải là cao thủ sao? Nếu không sao họ có thể giữ được quyền phổ? Nhưng đây là Hán Đô, là Đông Hàn, là thiên hạ của nhà họ Lý bọn họt”

Quyền phổ đã gần sát mặt bọn họ rồi, nếu không lấy được nữa thì cũng thật dọa người.

“Chú ba, chỉ cần cho con mượn năm cao thủ, con cam đoan có thể giao được quyền phổ vào tay chú. Nếu con không làm được, chú cứ tùy ý đoạt mạng của con đi!”

Lý Văn Sinh cung kính cúi đầu: ‘Con cũng sẽ đoạt lại toàn bộ tài nguyên mà Lâm thị đã ăn cắp từ Lý thị, hơn nữa còn khiến bọn họ phải trả cái giá gấp bội!”
 
Chương 1948


Anh ta sập trán xuống, cung kính không thôi.

Im lặng một lúc lâu, Lý Thành Tế gật gật đầu, nói: “Được thôi. Tôi cho các người năm người, nhưng nếu vẫn không lấy được quyền phổ, năm người này sẽ lấy mạng của cậu!”

“Dạ!” Lý Văn Sinh lập tức nói.

Anh ta cười lạnh một tiếng. Lần này, dù có thế nào anh ta cũng sẽ không thất bại nữa.

Chỗ của Phác Đại Thành có ba, bốn trăm người, lại thêm năm cao thủ của anh ta nữa. Nếu họ cùng kéo tới chỉ nhánh của võ quán Cực Đạo, chắc chắn có thể san bọn họ thành đất bằng!

Giang Ninh chắc chăn phải chết!

Người của Lâm thị cũng sẽ phải chết!

Đến lúc đó, anh ta sẽ có được tất cả  những thứ mình muốn. Nghĩ như thế, Lý Văn Sinh đã cảm thấy có phần trở nên hưng phấn.

Anh ta không chỉ phải thu lại toàn bộ, mà còn phải giãm nát Giang Ninh dưới lòng bàn chân, căn một miếng thịt †o trên người của Lâm thị, tiếp tục lấy được tài nguyên của người đó!

Sau khi rời khỏi chỗ của Lý Thành Tế, Lý Văn Sinh lập tức đi thẳng đến tìm Phác Đại Thành, nhìn Phác Đại Thành ngồi ở trên xe lăn, căn bản là anh ta cũng lười vô nghĩa.

“Tôi đã mời cao thủ tới rồi, chuẩn bị tốt chưa?”

“Hừ, tất nhiên là chuẩn bị tốt rồi!”

Phác Đại Thành ngồi lên trên xe lăn, vẻ mặt khó nhìn.

“Tối nay ra tay sao?”

“Tối nay!”

Lý Văn Sinh nói: “Nhớ kỹ đây, không được giữ lại bất cứ người nào của chỉ nhánh võ quán Cực Đạo, quan trọng là con ả Lý Thiên Tú kia phải chết!”

Con đàn bà kia đã biết quá nhiều, sớm không nên giữ cô ta lại.

Nếu để cô ta tiếp tục đi nói lung tung khắp nơi, khó tránh việc gây ra phiền phức cho anh ta. Dù có là phiền phức nhỏ, sau này Lý Văn Sinh cũng không có hơi sức đâu mà đi quan tâm.

Với anh ta, điều quan trọng nhất hiện tại chính là tiếng vào trong danh sách thành viên chủ chốt của nhà họ Lý.

Thời gian đã được định!

Ngay tại đêm nay!

Bọn họ phải san bằng võ quán Cực Đạo. Bọn họ phải lấy được tính mạng của bọn Giang Ninh, cướp đi quyền phổ Cực Đạo!

Buổi chiều đảo mắt là qua.

Đám người Giang Ninh trong võ quán Cực Đạo hầu như không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.

Bọn họ uống trà, chơi cờ, nói chuyện phiếm, hệt như không có chuyện gì xảy ra vậy, căn bản là không quan tâm. Thời tiết ngày hôm nay cũng trở nên âm u.

Ở bên kia, Tiểu Triệu thật sự đã chiếm được không ít tình báo khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, từ tay của Lý Thiên Tú. Về nhà họ Lý, thứ bọn họ biết được trước đó hoàn toàn là sail Quái vật lớn này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng!

Dù sao đây cũng là một gia tộc lớn có thể năm cả Đông Hàn trong tay, vì dù chỉ là một số chuyện nông cạn thôi, cũng đủ để cho người khác rúng động rồi.
 
Chương 1949


Lâm thị muốn tiến vào một nơi như thế này, đoạt miếng mồi của Lý thị, thật sự không phải là một chuyện đơn giản, thậm chí có thể nói là khó hơn lên trời!

Nhưng đối với người của Lâm thị, Giang Ninh đã từng nói. Không có chuyện gì khó, nếu chưa khơi được cái gì thú vị thì không thể cảm thấy thành tựu được.

Vậy nên, cứ làm!

Hiệu suất làm việc của Lâm thị càng ngày càng cao, một bộ quần áo luyện võ đơn giản khiến cả người anh trông vô cùng thoải mái.

Anh ngồi một mình ở võ đường, hương trà thản nhiên quanh quẩn bên cạnh anh.

“Leng keng leng keng…”

Chuông gió ngoài cửa chợt reo lên, hình như có ai đó vừa giật nó quăng xuống đất.

Xa xa truyền tới tiếng bước chân dày đặc, thế tới rào rạt, âm thanh dồn dập, mang theo một loại xơ xác tiêu điều, hệt như một trận gió lạnh thổi vào võ quán, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều đông lại thành băng!

‘Cộp, cộp, cộp!”

Tiếng bước chân dần dần dừng lại, Giang Ninh ngẩng đầu, liếc một cái ra cửa, nhẹ nhàng buông chén trà, cười bảo: “Trưởng phòng Lý, lại gặp nhau rồi!”

“Giang Ninh!”

Lý Văn Sinh cười lạnh: “Mày thật sự không biết sống chết đấy, còn dám ngồi đó, không lo nhân cơ hội mà chạy trốn G]L”

Anh ta đã sớm sắp xếp người phục kích ở bên cạnh sân bay. Nếu bọn Giang Ninh có muốn chạy thì cũng không có cơ hội.

Nếu đã chuẩn bị, vậy phải giữ bọn Giang Ninh lại, chắc chắn anh ta sẽ không để cho Giang Ninh rời khỏi Hán Đô được.

Một khi để cho Giang Ninh quay lại vùng cấm địa của Đông Hải kia, để nó lại đưa cao thủ tới, chắc chắn đó sẽ là phiền phức vô cùng vô tận, Lý Văn Sinh cũng không ngu như vậy.

“Chạy trốn?”

Giang Ninh lắc đầu, thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải chạy trốn chứ? Tôi cứ đứng ở đây đấy, nói không chừng lát nữa các người còn phải mời tôi đi đấy!”

“Mơ đi!”

Lý Văn Sinh cười đầy phân nộ: “Mày gan to lắm! Ở đây là Hán Độ, là địa bàn của nhà họ Lý bọn tao. Tao đã nói với mày rồi, ở nơi này, nhà họ Lý tao quyết định!”

“Không.”

Giang Ninh vẫn lắc đầu như trước, ngón tay đặt lên bàn, cầm chén trà lên, vẻ mặt khinh thường: “Ở đây cũng do tôi quyết định thôi.”

“Chết đi!”

Lý Văn Sinh không muốn vô nghĩa thêm nữa. Giang Ninh cuồng vọng như thế này, nó phải trả cái giá đắt!

“Giết nó!”

Anh ta ra lệnh một tiếng, năm bóng người phía sau lập tức xông lao ra ngoài, hệt như một mũi tên nhọn, hung ác mà tàn bạo!

“VútI”

“Vút!”
 
Chương 1950


Giang Ninh vẫn còn ngòi ở đó, ngón tay bắ n ra nhẹ nhàng bâng quơ, trực tiếp băn thẳng những chén trà ra ngoài như những viên đạn vậy. Trong phút chốc, chúng đã va vào đám người đang xông tới, phát ra tiếng nổ to lớn!

“Giết!”

Có một tên trong số đó đấm một đấm khiến chén trà vỡ, trong mắt lại hiện lên một loại ánh sáng, hệt như đã lâu rồi gã chưa tìm được một đối thủ thế này, lập tức trở nên hưng phấn!

Năm bóng người trực tiếp bao vây Giang Ninh lại, tung cú đấm ra!

Chiêu giết người!

Cùng lúc đó, ở bên ngoài võ quán, Phác Đại Thành ngồi trên xe lăn, đưa tay ra giúp đẩy bánh xe, khuôn mặt lộ ra đã sớm trở nên thâm trầm, u ám.

Trước đó anh ta chật vật rời khỏi nơi này, còn bị Giang Ninh đánh cho gãy hai cái đùi. Món nợ đó… hôm nay phải tính!

“Ra tay, san cái võ quán này thành đất bằng cho tôi!”

Anh ta hầu như đã quên mất, không lâu trước đây, mảnh đất này chính là của mình. Nhưng dù có là thế, anh ta cũng không nương tay, không thể lấp được sự phấn nộ trong nội tâm của chính mình!

Từng bóng người vô cùng điên cuồng, lao về bốn phía của võ quán, thậm chí có người đã đốt lửa trong tay, muốn đốt cháy võ quán một phen.

“Rầm!”

Bỗng một cú đấm được tung ra khiến người muốn phóng hỏa kia văng thẳng ra ngoài, mồi lửa bị rơi trên mặt đất. Anh Cẩu nhặt nói lên, trong đôi mắt lạnh như băng là một tia giận dữ.

“Rầm!”

Anh ta ném mồi lửa đó thật mạnh lên người người này: “Muốn phóng hỏa à, vậy mày tự chơi đi!”

ĐÀ 0 Ngay lập tức, ngọn lửa bốc lên.

Người kia bắt đầu phát ra tiếng la thảm thiết, nhìn mà ghê người!

Trong nháy mắt, không ít người cứ như bị bóp cổ. Sự tàn nhãn và dứt khoát của anh Cẩu khiến trong lòng bọn họ thấy sợ hãi, còn chưa ra tay đã đánh mất một nửa dũng khí.

“Đừng quan tâm đ ến anh ta, giết chúng đi!”

Phác Đại Thành rống giận: ‘Không ai được khiêu khích uy nghiêm của hội Hắc Long!”

“Giết”

Một đám người cứ như được thêm máu, lại lao về phía anh Cẩu.

Mà phía sau của anh Cẩu lại nhiều thêm một bóng người, hai bóng người, ba bóng người…

“Chiến đấu!”

Một tiếng la to vang lên, chiến đấu vô cùng căng thẳng.

Bên trong võ quán.

ÂmI Âm!

Âm!

Từng cú đấm xuyên cả thịt!

Đây chính là võ thuật truyền thống thuần túy nhất của nước Vạn Hoa.

Không có chiêu thức nào thừa thãi, không có hoa lệ, cũng không có cảnh đẹp ý vui gì cả, chỉ có những ngón đòn đơn giản, một đòn là nổ tung!
 
Chương 1951


Giang Ninh như bị đóng cọc vậy, chỉ di chuyển quanh nơi kia chừng hai bước, năm người có đánh cũng không được.

“Thật không ngờ, bọn trộm vặt các người còn trộm luôn cả võ thuật truyên thống của nước Vạn Hoa chúng tôi!”

Giang Ninh quát: “Tiếc thay, chỉ học được mặt thôi, không biết tới lòng!”

“Các người muốn quyền phổ là để biết giới hạn của võ thuật sao?”

Bỗng một ánh sáng hiện lên trong đôi mắt anh, thấp thoáng một tia khinh thường, không khách sáo một chút nào.

“Tiếc thay, cả da lông mà các người cũng không biết, còn học đòi giới hạn?”

“Cuồng vọng!”

“Giết nóI”

Có mấy tên không chịu được. Bị Giang Ninh châm chọc như vậy, sao chúng có thể nhịn nữa chứ?

Ở nhà họ Lý, bọn họ đều được gọi là cao thủ, đương người nhà họ Lý tôn kính. Ở Hán Đô này, thậm chí là cả Đông Hàn, cũng không ai dám châm chọc bọn họ như vậy.

Đúng là bọn họ đã học võ thuật truyên thống của nước Vạn Hoa, nhưng nếu nói thật sự thành thạo, thì học mấy chục năm cũng chỉ đến được như thế này thôi.

Bị một tên nhãi con châm chọc như vậy, ai trong bọn họ còn có thể chịu được?

‘Am!

Giang Ninh tung một cú đấm ra: “Muốn xem thử giới hạn của quyền thuật không?”

Bồng nhiên bóng hình anh tan đi, hóa thành một luồng gió lớn xẹt qua người năm kẻ kia, cũng không biết là đã dừng lại ở bên cạnh ai.

“Vậy bây giờ tôi cho các người xem thử”

Một nắm tay giơ lên!

Bóng người lại xẹt qua, khuôn mặt Giang Ninh xuất hiện trước mặt một người trong số đó, ập tới như gió lốc khủng khiếp.

“Bốp!”

Ông ta còn chưa kịp đưa tay lên, cú đấm của Giang Ninh đã xông tới.

“Nhanh quá…”

Ông ta còn chưa nói xong, cú đấm của Giang Ninh đã nện thật mạnh vào ngực ông ta. Trong nháy mắt, ngực người này lõm một cái!

Sau khi một quả đấm cuồng bạo như thế bẻ gấy mấy khúc xương của ông ta, nó lại lao vào trong lòng ông ta.

Bốp! Bốp! Bốp!

Quyền đạo liên miên không dứt đột ngột bùng nổi “AI”

Tiếng kêu thảm thiết theo cùng với hình ảnh một bóng người bay văng ra ngoài, ông ta ngã trên mặt đất, đầu ngoảnh lại, thế là không còn sự sống nữa.

Một đấm, giế t chết người!

Chỉ trong giây lát, không khí hệt như đông lại vậy, Lý Văn Sinh sợ đến mức mặt cũng trắng bệch.

Anh ta không thể ngờ được là cao thủ mà mình mượn từ Lý Thành Tế kia lại bị Giang Ninh đánh chết trong một quyền!
 
Chương 1952


Ngay cả bốn người khác cũng ngừng hô hấp trong nháy mặt.

Một quyền Giang Ninh tung ra kia, bọn họ lập tức cảm giác được một loại cảm giác chưa từng biết tới. Là ý cảnh sao, hay lại là gì khác? Căn bản là bọn họ không biết, nhưng bọn họ có thể cảm giác được, cả đời này bọn họ cũng không chạm được tới giới hạn đóI Quyền thuật của Giang Ninh thật sự đáng sợi “Đây… Đây là giới hạn của quyền thuật sao?”

Có một người trong đó lâm bầm trong miệng, hệt như vẫn chưa hồi hồn lại được.

“Hình như các người còn chưa bức ra được toàn bộ giới hạn của tôi!”

Giọng nói của Giang Ninh vang lên, như đang ghé vào trong lỗ tai ông ta.

Bất chợt, một cơn gió lốc mạnh mẽo ập tới.

Bịch!

Lại có một bóng người khác bay ra ngoài.

Ông ta ngã xuống đất, mất mạng!

Giang Ninh giống như một cỗ máy giết người có hình người vậy. Nơi nào anh chạm tới, cũng chỉ cần một cú đấm thôi là đã lấy được tính mạng của một người.

Hệt như dù người đối diện có là tông sư hay đại tông sư, cao thủ hay người của gia tộc nào đó, cũng không quan trọng.

Chỉ một lát sau, cả năm cao thủ đều ngã xuống đất, trừng lớn đôi mắt lên, không còn chút hơi thở nào nữa.

Cả quá trình còn chưa tới một phút đồng hồ!

Lý Văn Sinh đứng ở đó, hai chân không còn cảm giác, hệt như bị cái gì đó giữ lại vậy, anh ta có muốn cử động cũng không cử động được.

Trong đôi mắt anh ta là hình ảnh năm cái xác của các cao thủ, ngã sóng soài ở dưới đất, ngực vỡ toang, trái tim cũng vỡi Năm cao thủ đấy!

Là năm những cao thủ anh ta mượn được từ Lý Thành Tế, người mà nhà họ Lý đã nuôi mười mấy năm đấy!

Vì sao lại biến thành thế này, sao Giang Ninh có thể mạnh đến mức này được?

Không có khả năng!

Không có khả năng vậy được!

Sao một người có thể khủng khiếp đến mức này chứ? Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng!

Nó không phải là người!

Lúc này trong lòng Lý Văn Sinh cũng chỉ có một suy nghĩ như thế này thôi.

Giang Ninh quá cường đại, đây căn bản không phải là chuyện mà một con người có thể làm được.

Năm cao thủ, tất cả đều bị mất mạng, không có một ai có thể qua được một chiêu trước mặt Giang Ninh!

Chuyện này…

Ực!

Hầu kết Lý Văn Sinh trơn trượt, không thốt lên được một chữ nào. Anh ta rất muốn bỏ trốn, nhưng hai cái đùi này cứ như không còn là của anh ta nữa. Anh ta muốn di chuyển, nhưng căn bản là không khống chế được.

“Cộp!”

“Cộp”
 
Chương 1953


“Cộp!”

Giang Ninh đi về phía của anh ta.

Ngay lập tức, mặt của Lý Văn Sinh trở nên trắng bệch, cả người cứ như rơi xuống vực sâu!

“Anh không nên tới tìm tôi.”

Giang Ninh đi đến trước mặt Lý Văn Sinh: “Vốn là anh có thể sống rồi.”

“Giang…”

Lý Văn Sinh há miệng ra, sau đó anh †a lại đột nhiên nói không nên lời, vì một thứ chất lỏng màu lục đã tràn ra từ trong miệng của anh ta.

Cảm giác ê ẩm khiến cả người Lý Văn Sinh run lên bần bật.

Anh ta sợ đến mức sắp chết tới nơi] Bịch!

Giang Ninh còn chưa chạm gì tới anh ta, anh ta đã ngã thẳng xuống, cả người run rẩy hai cái, trừng to mắt.

Dường như anh ta còn muốn nói ra hết lời mà mình chưa nói được.

Tiếc thay, Lý Văn Sinh đã không còn cơ hội đó nữa.

Giang Ninh chẳng thèm liếc anh ta lấy nửa cái, lập tức đi ra cửa.

Ở bên ngoài, một người kêu thảm lên, run rẩy ôm lấy hai gối của chính mình, rồi ôm lấy bụng mình, hệt như sắp chết vậy!

Hơn ba trăm người, trừ Phác Đại Thành vẫn còn ngồi trên xe lăn bên ngoài ra, thì không còn ai sống sót nữa.

Bồng nhiên Phác Đại Thành thấy vô cùng may mắn. May mà hai chân anh ta đã bị Giang Ninh đánh gãy rồi. Nếu không, hôm nay, anh ta sẽ còn bị đánh cho một lần nữa!

Hơn ba trăm người!

Lần trước hai người Giang Ninh và A Phi đánh cho hơn hai trăm người ra bã.

Hôm nay Giang Ninh không ở đây, anh ta cứ cho là bấy nhiêu người đây đủ để san bằng võ quán này rồi, có ai ngờ đâu…

Đám người này đáng sợ hệt như sói vậy!

VATÌT Anh ta giật giật môi: “Anh giết hết số cao thủ rồi?”

Giang Ninh còn sống đi ra, vậy chỉ có một kết quả này thôi.

Hai mắt Phác Đại Thành đỏ bừng, muốn khóc cũng không khóc được, muốn chạy trốn lại không có dũng khí trốn, ngay cả hai câu nói xin tha thứ, anh ta cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Giang Ninh không hề trả lời, đi đến trước mặt Phác Đại Thành, đưa tay võ võ lên vai người đó.

Vẻ mặt của Phác Đại Thành lại thấy khó coi.

Loại cảm giác này giống như là thần Chết võ vào vai vậy, muốn dẫn linh hồn của anh ta đi, một nửa cũng không còn!

“Làm người không thể bá đạo như Vậy đâu. Tôi tha cho anh một đường sống, nhưng các người lại tiếp tục gây sự, muốn ăn hiếp chúng tôi sao?” anh Giang Ninh nói: ‘Nếu các người đã thích chơi, vậy tôi có thể chơi với các người!”

“Tôi đợi người sau lưng các người đến mời tôi, ngoan ngoãn nói xin lỗi với tôi.

Giang Ninh nói xong thì quay người đi mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom