Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 160


“Kêu mấy tên khốn phòng bảo vệ lập tức đến chỗ tôi họp gấp!

Ông lập tức nói, “Một đám vô dụng, đều đi làm cái gì rồi, cứ phải để tôi đánh chúng sao!” “Đợi một chút!”

Thấy thư ký đi thông báo rồi, ông lại nói, “Cũng thông báo-cho Hoàng Ngọc Minh một tiếng, kêu cậu ta. đến, phòng làm việc đợi tôi, tôi gặp cậu ta trước: Hoàng Ngọc Minh rất nhanh đến rồi.

Trong phòng làm việc của lão Trương, Hoàng Ngọc Minh ngồi đó, sắc mặt hiển nhiên không quá dễ coi.

Dù đối mặt với nhân vật lớn như lãnh đạo Trương, anh cũng không chút khách khí.

“Ông rất vui mừng đúng không?”

Hoàng Ngọc Minh không uống trà, “Trễ thêm một tí thì cả tỉnh Thiên Hải này..”

Trên trán lãnh đạo Trương bất giác đổ mồ hôi lạnh.

“Bây giờ tình hình của cô Vũ Chân thế nào rồi?”

“Có đại ca của tôi ở đó, sẽ không có chuyện gì đâu”

“thằng ranh đó thì sao?”

Hoàng Ngọc Minh ngẩng đầu, g nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Đưa về nhà họ Vu rồi.

Lãnh đạo Trương không hỏi gì thêm.

“Đại ca nói rồi, thành phố Đông Hải phải trở thành một thành phố đặc biệt, mảng an toàn này là rất quan trọng, lần này không xảy ra chuyện coi như chúng ta mạng lớn”

Hoàng Ngọc Minh nói thẳng, “Nếu nếu còn có lần sau, tôi không thể bảo đảm đại ca sẽ không tức giận”

“Lão Trương à, đại ca một lòng muốn vì thành phố này.

làm chuyện gì đó, chúng ta nếu còn không liều mạng, ông nói coi có xứng với anh ấy không?”

Lão Trương gật đầu lia lịa.

“Cậu có suy nghĩ gì?”

“Suy nghĩ thì đã có từ lâu rồi”

Hoàng Ngọc Minh nói, “Xây dựng một tòa thành sắt!”

“Một tòa thành sắt an toàn có trật tự!”

“Để người dân ở đây bữa tối ngủ vẫn dám không khóa cửa, rơi ví tiền không cần lo lắng, dám an tâm để con nhỏ tự đi học!”

Lão Trương vô cùng lo sợ.

Đây nhất định là chuyện mà những thành phố khác không làm được, độ khó quá lớn rồi.

Dù cho là thành phố Đông Hải bây giờ, ông cũng không có nhiều tài nguyên như vậy để làm bước này.

Đây cần nhân lực vật lực và tài lực cực lớn.

“Ông chỉ cần quản thật tốt giới kinh doanh là được, chuyện tốt cứ để chúng tôi làm”

Hoàng Ngọc Minh nhìn ra chuyện lão Trương lo lắng, “Còn về những chuyện không thể đưa ra ánh sáng thì để anh đây làm!”

Lão Trương nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Minh.

Điều này rất nguy hiểm, thậm chí có thể vì nó mà mất mạng, dù sao đấu tranh trong thế giới ngâm không chỉ tàn khốc mà còn không chút giới hạn.

“Lão Hoàng, cậu…

“Tôi là từ tầng lớp thấp bò lên, mấy lần chút nữa là mất mạng cho nên tôi biết cái khổ của người tầng lớp thấp, nếu không có đại ca, tôi của bây giờ chắc còn đang ở dưới chân cầu nào đó, lo lắng vì ngày mai không có cơm ăn đấy”

Hoàng Ngọc Minh cảm thán nói, u bây giờ đại ca cho tôi cơ hội này, vậy tôi muốn làm chút gì đó, vì thành phố này cũng vì người dân nơi đây”

Lão Trương lập tức đứng thẳng người, biểu cảm nghiêm túc, trong mắt đầy kính phục.

Trong lòng ông, vốn xem thường mấy người lăn lộn trong thế giới ngầm như Hoàng Ngọc Minh, trong mắt ông họ đều đứng ở phía đối lập với bản thân, là thủ phạm làm đảo loạn trật tự của thành phố này.

Nhưng Hoàng Ngọc Minh ở trước mắt không giống vậy!

Suy nghĩ vừa nãy anh đề ra, nếu có thể thành sự tị biến thành phố Đông Hải thành tòa thành sắt an toàn, vậy nhất định sẽ để lại một nét bút rất đặc sắc trong lịch sử của tòa thành phố này!

“Cậu cũng nói ra rồi, vậy tôi cũng làm!”

Giọng lão Trương có chút run rẩy, “Nhiều nhất thì tôi cũng không cần chức vị này nữa!”

“Ha ha, lão Trương à”

Hoàng Ngọc Minh lúc này mới cười lên, bưng ly trên bàn lên nhấp một cái, “Ông có tin không, chúng ta nhất định sẽ thành công?”
 
Chương 161


Hoàng Ngọc Minh không phải tin tưởng bản thân mà tin tưởng Giang Ninh.

Anh biết, chỉ cần là chuyện Giang Ninh muốn làm thì nhất định có thể làm được, vì vậy anh không chút nghi ngờ.

Dừcho cần mạng của anh thì anh cũng chịul-…….

Rất nhanh, hai người đã có chí hướng chung.

Lão Trương phụ trách công việc liên quan đến giới kinh doanh, một số danh tiếng và vinh dự, Hoàng Ngọc Minh không giành với ông ta một chút gì, vì Hoàng Ngọc Minh biết rõ, có thể làm việc cho Giang Ninh, đây là vinh dự cao nhất rồi!

Luôn cần phải có người đối diện với thứ đen tối, những thứ này là điểm mạnh của Hoàng Ngọc Minh.

Thành phố Đông Hải đang im lặng mà xảy ra thay đổi lớn Những thứ này có hai người Hoàng Ngọc Minh và lão Trương làm, trừ khi có chuyện họ không giải quyết được, nếu không thì Giang Ninh thậm chí còn không cần ra tay.

Giang Ninh bây giờ chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh Lâm Vũ Chân.

Cô đang ngủ.

Lông mi dài thỉnh thoảng khẽ run lên, rất hiển nhiên, Lâm ‘Vũ Chân ngủ cũng tính là yên ổn.

Giang Ninh ngồi ở một bên nhìn khuôn mặt này, trong mắt đầy dịu dàng.

Đây so với cô gái lương thiện năm đó, người nói với bản thân là ăn viên kẹo này rồi cuộc sống sẽ ngày càng ngọt ngào hơn, vẫn là cùng một người.

Hắn đưa tay vén tóc con bên tai của Lâm Vũ Chân lên, chạm vào da thịt mềm mại, ngón tay của Giang Ninh bất giác nhảy lên.

Tô Mai đẩy nhẹ cửa, vẫy tay: “Giang Ninh, để Vũ Chân ngủ đi, con cũng mệt rồi, mẹ làm vài món, con ăn cơm trước đi”

Giang Ninh ngồi đó cùng với Lâm Vũ Chân, cũng đã ba tiếng rồi, anh không động đậy gì vì sợ làm Lâm Vũ Chân tỉnh giấc, nhìn vào khiến Tô Mai cảm động.

“Không sao ạ, con không đói”

Giang Ninh khẽ lắc đầu, “Mẹ, hai người nghỉ đi, con ở bên em ấy”

Tô Mai không nói thêm gì, bưng cơm về nhà bếp, bỏ vào.

nồi để giữ ấm, đợi Giang Ninh ra thì lúc nào cũng có thể ăn được đồ ăn nóng.

Bà về phòng, Lâm Văn đang ngồi đó nghỉ ngơi, cũng đang mát xa hai chân.

Qua thêm một thời gian nữa thì ông có thể đi lại bình thường rồi.

“Vẫn còn ở bên cạnh sao?”

Ông ngẩng đầu nhìn Tô Mai hỏi.

Tô Mai gật đầu, mắt có chút đỏ: “Không chịu ăn cơm, sợ làm Vũ Chân tỉnh giấc: “Anh nói đứa nhỏ này sao lại đối xử tốt với Vũ Chân như vậy? Mà con gái nhà chúng ta không xứng với người ta”

Bà biết một vài chuyện của Giang Ninh, ít nhất Giang Ninh rất giàu, Tô Mai có một khái niệm, cả thành phố Đông Hải này sẽ không tìm được người giàu hơn Giang Ninh.

Hơn nữa, Giang Ninh còn ưu tú như vậy, trong thời gian ngắn có thể khiến một đống người đi theo hắn, kính phục hắn. Đây đâu phải chuyện người bình thường có thể làm được?

Nhưng càng như vậy, Tô Mai càng lo lãng, sợ có một ngày Lâm Vũ Chân thật sự thích Giang Ninh, nhưng lại tự ti không dám đến gần.

“Em không cần nghĩ nhiều như vậy, thằng nhóc Giang Ninh không phải người xấu.”

Lâm Văn nói, “Nó đối tốt với Vũ Chân là thật lòng, anh nhìn ra được”

“Còn về xứng hay không”

Lâm Văn khẽ nhíu mày, “Anh tin con gái của mình sẽ chứng minh bản thân, anh cũng sẽ cố gắng khiến con gái chúng ta xứng với Giang Ninh”

Hai người này đã chấp nhận Giang Ninh rồi.

Họ lại không biết, trong mắt Giang Ninh, dù cho Lâm Vũ Chân chỉ là một cô gái bình thường nhất thì cả đời này của anh, nếu không phải là cô thì sẽ không cưới.

Lúc này.

Nhà họ Vu ở tỉnh thành.

Không khí có chút đè nén.

Mới sáng sớm, ngoài cửa bị người khác để một cái hũ, hũ tro cốt!

Trên đó có tên bằng máu rõ ràng, Vu Vĩ.

Cả nhà họ Vu dường như sắp phát điên rồi!

Chủ nhà của nhà họ Vu – Vu Điền mặt tái xanh, hai mắt đỏ ửng, tay cầm hộp tro cốt đó, toàn thân đều đang run rẩy.

“A VĩI A VĩI”

Ông ngẩng đầu tức giận thét lên.

Mấy người phía dưới không ai dám nói chuyện.

“Quá ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi!”

Vu Điền gầm gừ, “Thật sự nghĩ nhà họ Vu tao dễ bắt nạt sao?”

Ông quay đầu nhìn Vu Phóng đang im lặng không nói gì, “Đây rốt cuộc là chuyện gì, con nói rõ cho ta!”
 
Chương 162


Vụ Phóng không nói bản thân từ bỏ Vu Vĩ, trong lòng anh ta rất rõ, người thừa kế của nhà họ Vu này chỉ có thể có một, Vu Vĩ chết rồi, vậy anh ta cũng không cần tranh giành nữa, tuy nhiên Vụ Vĩ nhất định tranh không lại anh ta.

Đối với anh ta mà nói, đây cũng là sự sỈ nhụ!

c “Vu VÝchọc dhái người không nên chọc”: Vu Phóng không nói rõ, “Thế giới ngầm của thành phố.

Đông Hải bây giờ rất hỗn loạn, Vu Vĩ quá không cẩn thận rồi”

“Chọc phải ai, có cần phải lấy cả mạng của Vu Vĩ không!”

Vu Điền tức giận không thôi.

“Có người là kẻ điên, không thể chọc”

Biểu cảm của Vu Phóng không đổi, “Ba, con nói thật với ba, đừng nói là nhà họ Vu chúng ta, hai chân của Kim Nhiên của nhà họ Kim cũng bị người đó đánh gấy rồi!”

Nghe lời này, cơ thể Vu Điền chấn động.

Ông rất rõ, nhà họ Vu bây giờ kém rất xa nhà họ Kim, con trai của nhà họ Kim cũng bị đánh gãy hai chân, nhà họ.

Vu ông mất đi tính mạng, dường như cũng là chuyện có thể hiểu được.

Nhưng đó là con trai của ông ta!

“Đông Hải… đáng sợ vậy sao.”

Vu Điền dần bình tĩnh lại.

“Dạ* Vu Phóng chỉ gật đầu, “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ trả mối thù này cho eml”

“Con là con trai trưởng của nhà họ Vu, có trách nhiệm đòi lại công đạo cho nhà họ Vu, đòi lại công đạo cho Vu VI”

Anh ta nói lớn, “Chỉ cần con không chết, con sẽ khiến mấy người đó phải trả giá!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều ở trên người Vu Phóng, họ đều biết, Vu Phóng bây giờ chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Vu, trong tương lai đều phải nhờ vào anh ta rồi.

“Cứ mạnh dạn làm, bất kỳ hậu quả gì do ba gánh vác!”

Vu Điền cắn răng nói.

Đơn gian làm hậu sự, loại chuyện mất này nhà họ ‘Vu cũng không muốn để người khác biết, chỉ nói với bên ngoài là Vụ Vĩ qua đời ngoài ý muốn.

Chuyện đầu tiên Vu Phóng làm là liên hệ với vài người bạn trong thế giới ngầm của mình, nhưng đáp án nhận được đều giống nhau, tạm thời không tiến vào Đông Hải vì vẫn chưa có tin tức.

Không thể xác định phía sau Hoàng Ngọc Minh có ai, ai cũng không dám manh động.

Vu Phóng có chút tức giận, Hoàng Ngọc Minh có hậu thuẫn gì chứ, ở thành phố Đông Hải đáng sợ nhất căn bản không phải Hoàng Ngọc Minh mà là Giang Ninh!

Nhưng dù anh ta có nói thì ai sẽ tin?

Dù anh có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, vẫn không có ai nguyện ý bây giờ tiến vào Đông Hải, nhiều người tiến vào như vậy đều bị lỗ, không lẽ họ là kẻ ngốc sao.

Vu Phóng tức giận nhưng không có cách nào, cách dùng thế giới ngầm này tạm thời không dùng được, vậy chỉ có thể tìm phương diện khác rồi.

“Giang Ninh, mày hại chết em trai tao, tao sẽ khiến cả nhà Lâm Vũ Chân chôn chung!”

Vu Phóng lập tức có kế hoạch.

Hứa Như Vân rất thất vọng, hạng mục đầu tư của tập.

đoàn Hợp Sinh đột nhiên bị hỏng rồi.

Không chỉ vậy, thậm chí ở thành phố Đông Hải không có một công ty nào nguyện ý hợp tác với tập đoàn Hợp.

Sinh, dù cho điều kiện của họ cực kỳ tốt.

Tiếp đó, tập đoàn Hợp Sinh đột nhiên xuất hiện vấn đề, mấy phòng ban liên quan của tỉnh thành lần lượt đến điều tra, khiến tập đoàn Hợp Sinh dường như lập tức sụp.

đổ rồi, cô rất không dễ mới có dính líu với vị lãnh đạo lớn đó, còn chưa đợi cô về thử đồ mới, thì đã bị đi tù vì phạm tội!

Hứa Như Vân rất hoảng, trốn đi mấy ngày, phát hiện không có chuyện gì mới dám xuất hiện.

Cô ta cực khổ, một đường lên giường mới có được địa vị, chớp mắt một c: n mất hết rồi, điều đó khiến cô ta khóc không ra nước mắt.

Đặc biệt nghĩ đến Lâm Vũ Chân ngày càng phát triển, giờ đã thành tổng giám đốc của Lâm thị, tương lai chính là người nắm quyền của Lâm thị, càng khiến cô ta ghen †ị, thậm chí là hận!

Hứa Như Vân đang trốn trong phòng thuê, tính toán xem bản thân có nên đổi chỗ không, rồi tiếp tục dùng cách cũ, bên ngoài cửa bị người gõ cửa.
 
Chương 163


Lâm Vũ Chân ngủ mười mấy tiếng đồng hồ.

Lúc tỉnh dậy, Giang Ninh vẫn ngồi bên cạnh cô, nửa bước không rời.

Mặt cô khẽ ửng đỏ.

“A lông nghỉ ngơi sao?” “

“Anh nói rồi, anh phải ở bên em”

Không cần nói quá nhiều, Giang Ninh cười nhẹ.

Lâm Vũ Chân nhìn chằm chằm Giang Ninh một hồi, hiếm khi không nói tiếng cảm ơn.

Chỉ là, mảng đỏ trên mặt còn có sự cảm động trong ánh mắt lại không che giấu được nữa rồi.

“Đói rồi à?”

Giang Ninh nói, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Dạ”

Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy Lâm Vũ Chân đã tỉnh, Tô Mai lập tức đi qua, trên mặt vẫn còn lo lắng.

“Mẹ, con không sao rồi, mẹ đừng lo”

Hôm qua, cô thật sự bị dọa sợ.

Nếu Giang Ninh không chạy đến kịp, vậy bây giờ có lẽ cô đã là cỗ thi thể lạnh lẽo rồi ấy chứ.

May là có Giang Ninh.

Gô quay đầu nhìn Giang Ninh một cái, trong ánh mắt có tia dịu dàng: “Mẹ làm chút thức ăn đi, Giang Ninh nhất định đói rồi”

“Ôi! Ôi! Lập tức xong ngay! Lập tức xong ngay đây!”

Tô Mai liền đi vào nhà bếp.

Không lâu sau, có mùi thơm bay ra.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã để đầy thức ăn, cơm cũng sớm chuẩn bị xong rồi.

Tô Mai có thể cảm nhận được rõ ánh mắt Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh có chút không giống trước đây, bà cũng không làm phiền hai người, âm thầm về phòng của mình.

“Đợi lát đưa em đến công ty, mấy hạng mục đó không thể kéo dài thêm nữa”

Lâm Vũ Chân đầu cũng không ngẩng lên, “Em đã nghĩ rõ phương hướng hợp tác cụ thể rồi”

“Ừ, em quyết định rồi thì tốt”

“Đúng rồi, đến bệnh viện trước, em muốn đến thăm tiểu Triệu”

“Được”

Đối với chuyện của Lâm thị, Giang Ninh không hỏi gì cả, đó là dùng để cho Lâm Vũ Chân rèn luyện, dù có bị hỏng rồi, anh cũng không đau lòng, nhiều nhất mở thêm một cái khác là được.

Nhìn thấy Lâm Vũ Chân đã hồi phục lại thì Giang Ninh yên tâm rồi.

Ăn cơm xong, anh lái xe chở Lâm Vũ Chân, lúc này Tô Mai mới cẩn thận kéo mở khe cửa, chui ra ngoài.

“Vũ Chân không sao rồi”

Lâm Văn mở miệng trước, thở phào một hơi dài, “May mà có Giang Ninh”

“Em thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng”

Tô Mai thở dài, “Phụ nữ ấy à, không chịu được nhất chính là cảm động”

Rất hiển nhiên, Lâm Vũ Chân bị cảm động rồi, cô vốn là một nha đầu đơn thuần, nếu là cổ đại, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì chắc chẳn sẽ là dùng thân báo đáp đấy.

“Không có gì không tốt cả”

Lâm Văn nói, “Dù sao anh rất thích thằng ranh Giang Ninh này, nhiều nhất anh liều một tí, chuẩn bị hồi môn cho Vũ Chân nhiều một chút”

“Mơ tưởng hay nhỉ!”

Tô Mai trợn ông một cái, “Lâm thị từ đâu mà đến? Đó căn bản là của Giang Ninh đấy!”

“Khu khụ”

Lâm Văn ho hai tiếng, mặt già có chút ửng đỏ, “Con rể anh cho anh đó thì sao nào? Anh nhất định nhận người con rể này rồi, không được sao?”

“Anh dám cãi à?”

“Bà xã, anh sai rồi”

Lâm thị phát triển cực nhanh, dường như mỗi ngày đều ở trạng thái không giống nhau.

Đặc biệt là bây giờ không những nhà đầu tư tự tìm đến hy vọng có thể hợp tác với Lâm thị, khiến tất cả nhân viên đều hiểu rõ, con thuyền lớn Lâm thị này một khi giương bưồm ra khơi, thì mục đích nhất định sẽ cao xa vô tận.

lày sếp Cao đã bàn bạc xong với tập đoàn ngày mai ông ấy sẽ đi qua đó kí hợp đồng”

Mấy quản lý cấp cao của mấy phòng ban báo cáo tình hình cho Lâm Vũ Chân.

“Được, có sếp Cao phụ trách, vậy hạng mục này không vấn đề rồi”

Lâm Vũ Chân gật đầu, “Tiếp theo còn có mấy hạng mục, tôi đã có kế hoạch sơ bộ rồi, mọi người nghe thử, có gì muốn bổ sung, đợi lát cùng bàn luận sâu hơn”

Trong phòng hội nghị, Lâm Vũ Chân giống như biến thành một người khác, giống như đã trưởng thành trong một đêm.

Gô biết bản thân cần phải trưởng thành, không chỉ vì gia đình, mà càng vì có một ngày nào đó cô muốn ở bên cạnh Giang Ninh.

Lúc này.

Cao Vĩnh, một trong những quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị, trước mặt đang phụ trách hạng mục, cực kỳ quan trọng, số tiền đầu tư liên quan đạt đến sáu trăm triệu!

Ông là nhân viên lâu năm của Lâm thị, từ Lâm thị cũ qua, ở trong lĩnh vực này lăn lộn đã ba mươi năm rồi, kinh nghiệm và mối quan hệ đều cực kỳ phong phú.

Đối với Lâm Văn, ông luôn rất khách khí, dù cho Lâm Văn hồi trước ở Lâm gia không có địa vị gì.

Chính vì cái này mà Lâm Văn niệm tình cũ để ông ở lại.

“Sếp Cao là người lợi hại như vậy, sao cam tâm làm công cho Lâm thị Nhưng lúc này, Cao Vĩnh đang rất tự tại, nằm trên giường nước thở nặng nề, trên mặt mang bộ dạng niềm vui còn chưa trọn vẹn, người phụ nữ mềm mại bên cạnh, nhìn một cái cũng khiến ông ta máu huyết phun trào!
 
Chương 164


“Ha ha, làm công thì cũng phân ra cấp cao và cấp thấp,

loại quản lý cao cấp như tôi, nói ra thì cũng tính là người

có tiếng nói trong công ty rồi”

Người như Cao Vĩnh không hám tài, hơn nữa tiền lương

Lâm thị cho ông không thấp hơn bên ngoài.

ông cần tham gia vào việc đấu đá tron: là

việc, chỉ cần làm tốt công việc chức trách của mÌnh thì

có thể nhận được tiền lương đáp ứng với mong đợi của

bản thân, đối với Cao Vĩnh mà nói đây chính là con

đường sự nghiệp của ông.

Nhưng ông ta lại hám gái, nhu cầu trên phương diện này

cực lớn.

Người phụ nữ trước mắt quen biết khi bàn luận về hạng

mục, ông không ngờ trong tập đoàn đầu tư của đối

phương lại còn có loại vưu vật này.

Ông ta càng không ngờ là, người phụ nữ lúc bắt tay lại

lén gãi lòng bàn tay ông, gãi khiến tim ông ta ngứa ngáy.

Chuyện vừa bàn xong, hai người đều tự hiểu, trực tiếp đi

đến khách sạn.

Vừa nấy, mới kết thúc một cuộc chiến quyết liệt.

Sếp Cao này cũng tính là một tay lão luyện, kinh nghiệm

phong phú, nhưng hôm nay ông lại rơi vào thế hạ phong,

loại cảm giác đó như xông lên tầng mây, sướng muốn lật

trời!

“Đó dù sao cũng là làm công, Lâm thị có cho anh cổ

phần không?”

“Cổ phần?”

Cao Vĩnh híp mát, “Tiền đến tay mới là thực tế, sếp Hứa

còn trẻ, không hiểu những thứ này”

“Yo, không phải sếp Cao thích em trẻ tuổi như thế này.

sao?”

Ngón trỏ của Hứa Như Vân trượt trên người Cao Vĩnh, ý

vị trêu đùa nồng đậm, “Trẻ tuổi, có sức sống, có kỹ thuật,

còn có…

Ngón tay của cô ta dần đi xuống, Cao Vĩnh chỉ cảm thấy

bản thân khẽ run lên, nhìn đôi môi đỏ như ngọn lửa của

Hứa Như Vân, yết hầu không ngừng chuyển động.

“Anh Cao à”

chờ

“Vậy hạng mục đó, sao anh không thể cân nhắc đến

công ty của tụi em chứ?”

“Chuyện hạng mục này, cần cân nhắc nhiều nhân tố …

a… khá phức tạp…”

“Vậy… em có thể tính là một nhân tố không?”

Giọng có chút mơ hồ.

Cao Vĩnh vừa tính trả lời, lại đột nhiên nói không ra rồi,

cả người đều căng thẳng.

“Tính…tính!”

Rời khỏi khách sạn thì trực tiếp về tập đoàn Lâm thị, mặt

của Cao Vĩnh vẫn còn đỏ hồng.

Ông ta đi vào phòng làm việc ngồi trên ghế, nhớ lại cảm

giác lúc đó một hồi mới lấy bản hợp đồng mình sớm đã

chuẩn bị xong từ trong tệp văn kiện.

Cao Vĩnh nhìn một cái, trong lòng tính toán cái được cái

mất khi đổi nhà đầu tư, xem ra không có tổn thất quá

lớn, nên trực tiếp ném hợp đồng vào máy hủy giấy.

Tiếp đó ông ta cầm điện thoại lên: “Sếp Hứa, tôi nghĩ

công ty các em có lẽ thích hợp hơn với hạng mục này,

còn về điều kiện thì giống như những gì trước đây em

nói”

Dừng một chút, Cao Vĩnh cười nói: “Hay là, tối nay em

mang hợp đồng đến tìm tôi, chúng ta trao đổi chuyên

sâu thêm một chút?”

Nhà đầu tư thay đổi rồi.

Cao Vĩnh thấy cái này căn bản không tính là gì, chỉ cần

hạng mục có thể hoàn thành, có thể chịu trách nhiệm

với lợi nhuận của công ty, chuyện này coi như làm xong.

Ông ta trước giờ luôn vậy, chỉ cần có thể kiếm tiền cho

công ty thì hạng mục coi như thành công rồi.

Còn về việc hạng mục cho ai làm, hợp tác với ai, được

mất thế nào căn bản là một quá trình cân nhắc.

Rất hiển nhiên, những nhân tố ông cân nhắc có bao gồm

Hứa Như Vân.

Ít nhất, theo trước mất mà nói, ông ta không quên được

mùi vị đó, mùi vị thư giãn sảng khoái!

“Dạ được, vậy tối nay gặp, em có kinh hỉ tặng anh Cao

để thể hiện sự cảm ơn”

Bên kia điện thoại, Hứa Như Vân nũng nịu nói.

Cúp máy, Cao Vĩnh đã có chút không đợi được rồi.

Chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, sao còn chưa

tối nữa.

Ông ta đứng dậy, điều chỉnh lại trạng thái liền rời phòng

làm việc đến tìm Lâm Vũ Chân.

Khoảng thời gian Lâm Văn không ở công ty, tất cả công

việc của công ty đều do Lâm Vũ Chân phụ trách.

Nếu đã quyết định được nhà đầu tư để hợp tác thì tự

nhiên phải nói một tiếng với Lâm Vũ Chân.

Đương nhiên, Cao Vĩnh chỉ cảm thấy đó chỉ là thông báo.

một tiếng mà thôi.
 
Chương 165


“Cốc cốc cốc!”

Cao Vĩnh gõ cửa phòng làm việc của Lâm Vũ Chân.

“Mời vào”

Bên trong truyền đến giọng nói của Lâm Vũ Chân.

Cao Vinh đi vào trong nhìn tiếy Giang Ninh đang ngöỄ trên sofa thì khẽ gật đầu, ông không hiểu về Giang Ninh chỉ biết đó là người chồng ở rể mà ba con Lâm Cường.

chọn cho Lâm Vũ Chân.

Lúc đó khi tuyên bố ở khách sạn ông còn âm thầm nói một câu, Giang Ninh thật tốt số.

“Sếp Lâm”

Cao Vĩnh cười híp mắt nói, “Hạng mục đó mà tôi phụ trách, đã quyết định rồi, đợi lát có thể ký hợp đồng, qua đây nói một tiếng với cô”

“Là hạng mục khẩu trang y tế đúng không? Buổi sáng bộ phận thư ký đã báo cáo rồi”

Lâm Vũ Chân cười, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng đối với nguyên lão của công ty, lúc đó khi còn ở Lâm thị cũ, cô đã từng nghe nói, năng lực của Cao Vĩnh cực mạnh, “Sau này những chuyện này sếp Cao không cần đích thân qua đây một chuyến”

Cao Vĩnh nghe thấy lời này, tâm trạng hiển nhiên rất tốt.

Thân là một nguyên lão cấp cao, ông ta rất hưởng thụ sự tôn trọng của Lâm Vũ Chân đối với bản thân.

Ông ta đích thân tới đây nói chuyện, vốn dĩ là vì muốn thể hiện sự trung thành và thái độ của bản thân.

“Hạng mục quan trọng như vậy tự nhiên phải báo cáo với sếp Lâm một tiếng, Lâm thị mới của chúng ta vừa mới xuất phát, sếp Lâm phải quản lý toàn cục, tự nhiên phải hiểu được những chuyện lớn nhỏ của công ty, tôi có thể làm được thì sẽ tận lực làm, cũng có thể vì sếp Lâm mà gánh vác một phần”

Cao Vĩnh cười nói.

Lâm Vũ Chân gật đầu: “Người của tập đoàn Sam Sam hôm qua còn gọi điện cho tôi, nói có một cuộc đàm phán rất tốt với sếp Cao, còn muốn hẹn chúng ta lúc nào đó cùng đi ăn cơm”

“Ha ha, sếp Lâm, hôm nay tôi đến là muốn nói với cô, liên quan đến nhà đầu tư, sau khi tôi nghiêm túc cân nhắc thì cảm thấy tập đoàn Sam Sam không phù hợp với nhu cầu chiến lược của Lâm thị chúng ta”

Lâm Vũ Vũ Chân nghe thấy vậy, sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại khẽ chấn động.

Không phù hợp với nhu cầu chiến lược của công ty?

Tập đoàn Sam Sam này có tiền vốn sạch sẽ, với lại sản nghiệp đầu tư ở tỉnh thành cực nhiều, Lâm thị chọn hợp tác với họ, một là có thể xây dựng sản nghiệp ở Đông Hải, hai là có thể cân nhác đến việc mượn sự giúp đỡ của họ tiến vào thị trường tỉnh thành.

Đây hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của Lâm thị, sao.

Cao Vĩnh lại nói không phù hợp?

Trong lòng Lâm Vũ Chân lập tức cảm thấy có chút không đúng.

“Là như vậy, những năm gần đây tập đoàn Sam Sam đầu tư không ít hạng mục nước ngoài, tiền vốn chảy ra nước.

ngoài cực kỳ nhiều, tôi cảm thấy bố cục của họ không ở trong nước, nếu chúng ta hợp tác với họ, thì không phù hợp với kế hoạch phát triển của chúng ta”

Cao Vĩnh biết Lâm Vũ Chân nhất định sẽ nghi ngờ, sớm đã chuẩn bị tốt lời thoại rồi.

“Lâm thị bây giờ đứng vững ở Đông Hải, bước đầu tiên là tiến vào tỉnh thành sau đó là thị trường toàn quốc, chứ không phải ở nước ngoài”

Lâm Vũ Chân nhìn Cao Vĩnh, biểu cảm trên mặt vẫn ôn hòa.

“Vậy, sếp Cao cảm thấy công ty nào sẽ thích hợp hơn?”

“Tập đoàn Ngọc Long”

Cao Vĩnh nghiêm túc nói, “Các phương diện đều phù hợp, những thứ này mong sếp Lâm yên tâm, tôi sẽ kiểm tra nghiêm ngặt”

Lâm Vũ Chân muốn hỏi thêm, lại thấy Giang Ninh ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền nói: “Nếu sếp Cao thông qua cân nhắc đưa ra lựa chọn, vậy tôi tự nhiên không có ý kiến, nhưng bên tập đoàn Sam Sam không dễ giải thích, †ôi nghĩ xem làm sao nói chuyện với họ, đợi bên tôi nói chuyện xong rồi, ngài mới ký hợp đồng đi”

Cao Vĩnh gật đầu: “Nếu sếp Lâm ngại mở miệng thì có thể để tôi nói”

Loại chuyện này, ngược lại không cần phải làm phiền Lâm Vũ Chân.

“Họ vừa mời tôi ăn cơm, đột ngột không hợp tác nữa, vẫn là để tôi nói thì tốt hơn”

Lâm Vũ Chân cười cười, “Sếp Cao có chuyện thì đi bận việc trước đi”

Cao Vĩnh đi ra ngoài, sắc mặt Lâm Vũ Chân lập tức sa sầm.

Đột ngột đổi nhà đầu tư không phải chuyện nhỏ, Cao Vĩnh lại có thể giải thích qua loa như vậy.
 
Chương 166


Hơn nữa, phía hợp tác trong hội nghị thảo luận lúc đầu chính là tập đoàn Sam Sam, làm sao có thể không phù hợp được. Tập đoàn Ngọc Long này lại là công ty nào?

Sao trước đó cô thậm chí chưa từng nghe nói tới vậy.

“Sao vừa rồi anh không để em tiếp tục hỏi ông ta?”

Lâ ũ Chân đi tới, Giang Ninh rót cho cô một chén trà.

T99 phe MP Áp 22406 ý “Em uống một ngụm trà để thấm giọng trước đ㔓

Giang Ninh mỉm cười: “Ông ta đã có sự chuẩn bị từ trước, dù em có hỏi thế nào thì ông ta đều có thể trả lời được, còn có thể làm cho em không nói được lời nào.

nữa đấy”

“Nhất định có vấn đề"”‘ “Đương nhiên là có vấn đề rồi.”

Giang Ninh lấy điện thoại di động ra. Vừa nãy khi nghe Cao Vĩnh nói câu đầu tiên, hẳn đã cảm giác có vấn đề tồi.

Mà nghe được đổi chủ đầu tư, còn đổi thành tập đoàn Ngọc Long gì đó, Giang Ninh lập tức gửi cái tên này cho.

A Phi, bảo anh ta điều tra rõ ràng bối cảnh của công ty này trong thời gian ngắn nhất.

Quả nhiên là có vấn đề rất lớn.

“Em tự xem đi”

Giang Ninh đưa điện thoại cho Lâm Vũ Chân. Cô đặt chén trà xuống, lập tức nhận lấy xem.

Vẻ mặt cô dần trở nên khó coi, còn có chút tức giận!

“Người thật sự nắm giữ cổ phần phía sau tập đoàn Ngọc.

Long này là nhà họ Vu trên tỉnh?”

Là nhà họ Vu kia suýt nữa hại chết mình!

Cao Vĩnh làm sao có thể cấu kết cùng bọn chúng được?

“Không ngờ được nhà họ Vu này lại bắt đầu trả thù chúng ta”

Vẻ mặt Giang Ninh vô cảm, không nhìn ra có tức giận hay không. Hắn căn bản không để mắt tới một nhà họ Vu nho nhỏ đó, chỉ cảm thấy tò mò, lẽ nào những con kiến hôi này đều không muốn sống như vậy sao?

“Chỉ sợ là bọn họ muốn thông qua dự án này để làm cho.

Lâm thị tổn thất nặng nề. Bọn họ tính toán hay thật đấy”

Giang Ninh thản nhiên nói.

“Nhưng làm sao bọn họ có thể dễ dàng mua chuộc được Cao Vĩnh vậy? Ông ta làm ở Lâm thị cũng lâu rồi mà!”

Lâm Vũ Chân chưa nói tới chuyện Lâm Văn từng âm thầm khen ngợi Cao Vĩnh mấy lần, nói rằng với kinh nghiệm và năng lực của ông ta thì có thể giúp đỡ cho.

mình, đặc biệt Cao Vĩnh là người không có tham vọng, rất an toàn.

“Là con người thì phải có nhược điểm thôi”

Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân: “Con người không có nhược điểm thì không thể tồn tại được”

Lâm Vũ Chân không quá tò mò hỏi nhược điểm của Giang Ninh là gì. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ cách phát triển tập đoàn Lâm thị.

Nếu thật sự để cho Cao Vĩnh đi ký hợp đồng, vậy sẽ bị nhà họ Vu lừa, mất tiền thì không nói, còn mất đi cơ hội hợp tác với tập đoàn Sam Sam, thậm chí nói một đẳng làm một nẻo sẽ mất uy tín của tập đoàn!

Tập đoàn Lâm thị muốn phát triển, nhưng vừa mới bắt đầu đã xuất hiện chuyện như vậy, con đường sau này còn đi tiếp thế nào được nữa?

Một chiêu này đúng là đủ ác độc đấy!

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Đồng ý để cho ông ta ký”

Giang Ninh gõ ngón tay lên trên bàn.

Lâm Vũ Chân tưởng mình nghe nhầm.

Đồng ý cho ông ta ký à?

Hợp đồng này rõ ràng có vấn đề mà Giang Ninh bảo.

mình đồng ý cho Cao Vĩnh đi ký?

Lâm Vũ Chân nhìn vẻ mặt của Giang Ninh liền biết hắn không nói đùa.

“Được”

Gô không hỏi thêm. Nếu Giang Ninh nói vậy, anh nhất định sẽ có sắp xếp.

Lâm Vũ Chân đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên và gọi cho Cao Vĩnh.

Cao Vĩnh về phòng làm việc, trong lòng đang nghĩ xem buổi tối Hứa Như Vân sẽ cho mình ngạc nhiên gì. Ông ta càng lúc càng mong đợi.

Ông ta đang nghĩ ngợi thì điện thoại đổ chuông, thấy là số điện thoại ở phòng làm việc của Lâm Vũ Chân, ông ta lập tức nghe máy.

“Sếp Lâm, cô đồng ý rồi à? Được, sếp Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này”

Cao Vĩnh để điện thoại xuống, mất cũng híp cả lại, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Ông ta nắm chặt nắm tay: “Tuyệt! Tuyệt quái”

Ông ta có phần không chờ được nữa, muốn rèn sắt khi còn nóng nên gọi điện thoại cho Hứa Như Vân luôn: “Sếp Hứa, tôi nghĩ không cần chờ đến tối đâu, tôi đã lấy được hợp đồng rồi, bây giờ chúng ta hẹn nơi ký đi.”

Ông ta không muốn chờ thêm một phút nào nữa!

Bên kia điện thoại, Hứa Như Vân vừa mới chuẩn bị xong hợp đồng.

Cô ta híp mắt lại, trên mặt lộ vẻ quyến rũ, nhìn về phía Vu Phóng ngồi bên cạnh.

“Cậu chủ Vu, Cao Vĩnh này không chờ nổi nữa rồi.”
 
Chương 167


Không biết cô ta đang khoe khoang mị lực của mình, hay là đang nói chuyện khác nữa.

Vu Phóng liếc nhìn cô ta, biết Hứa Như Vân đang muốn quyến rũ mình. Nhưng anh ta coi thường loại phụ nữ này, anh ta ngại bẩn.

“Làm tốt chuyện của cô thì cô.có. ng Á] lền, tôi sẽ không để cho cô phải thiếu một xu đâu” 5 Anh ta thản nhiên nói.

Để loại phụ nữ như Hứa Như Vân này ra mặt, hoàn toàn là đón ý nói hùa, người như Cao Vĩnh sẽ không kiên trì nổi.

Chỉ cần lấy được dự án này, Lâm thị nhất định sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng!

Càng không cần phải nói tới bọn họ nói một đẳng làm một nẻo, đầu tiên là đồng ý với tập đoàn Sam Sam, bây giờ đột nhiên thay đổi ý định, tuyệt đối sẽ chọc giận tập.

đoàn Sam Sam, càng làm cho những công ty khác trên tỉnh nghi ngờ sự chân thành của Lâm thị.

Ở trên thương trường, một lần mất niềm tin cũng đủ để phá hủy một công ty mới bước đầu phát triển.

Nhà họ Lâm… còn chưa quật khởi đã chuẩn bị sụp đổ rồi!

“Hi hi…”

Hứa Như Vân cười híp mát, đến gần sô pha, mùi nước hoa trên người xông vào mũi: “Cậu chủ Vu, ngoại trừ số tiền đó, điều tôi muốn nhất chính là Lâm Vũ Chân tiêu đời”

Ánh mắt cô ta đầy quyến rũ: “Tôi biểu hiện tốt như vậy, cậu chủ Vu không có gì khác muốn thưởng cho tôi sao?”

Vu Phóng đứng lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Làm người đừng quá tham lam, dễ bị nghẹn chết đấy”

Anh ta nói xong liền rời đi, trở về sắp xếp bước tiếp theo.

Nếu ra tay, anh ta lại muốn một lần trực tiếp đóng đinh tập đoàn Lâm thị.

Hứa Như Vân thấy Vu Phóng rời đi thì khẽ hừ một tiếng, thật sự hơi oán trách anh ta là người đàn ông không hiểu phong tình.

Gô ta cúi đầu nhìn xuống. Có phải mình cởi cúc áo hơi ít không?

“Thôi quên đi, cứ đối phó Cao Vĩnh trước đã. Loại người như cậu chủ Vu thì chắc sẽ luôn có cơ hội thôi.”

Gô ta đặc biệt tự tin vào bản thân mình.

Hứa Như Vân đặt phòng trong khách sạn xong mới lên được, cầm theo hợp đồng được bỏ nhiều công sức chuẩn bị – chỗ nào cũng đều là bẫy!

Cô ta tin tưởng Cao Vĩnh sẽ không xem kỹ, bởi vì đến lúc này, ông ta chỉ thích ngắm nhìn cơ thể của mình thôi.

Cao Vĩnh tự mình lái xe đến khách sạn đã hẹn trước.

“Phòng 1204”

Là tin nhắn của Hứa Như Vân.

Cao Vĩnh liếm môi, hầu kết chuyển động. Ông ta cảm giác tin nhắn này như biết nói, đó là giọng nói lẳng lơ của Hứa Như Vân.

Ông ta lập tức vào thang máy, lên thẳng phòng 1204, trong lòng suy đoán xem Hứa Như Vân sẽ cho mình bất ngờ thế nào?

“Reng reng!”

Cao Vĩnh đến cửa phòng thì lập tức ấn chuông: “Bảo bối, anh tới rồi!”

Két.

Cửa mở ra, là gương mặt đầy quyến rũ của Hứa Như Vân.

Cao Vĩnh liền xông tới, ôm lấy Hứa Như Vân chỉ mặc áo.

ngủ bằng lụa sexy, sốt ruột đóng cửa lại, thoáng cái mà máu trong người đã sôi trào.

“Ái chà, giám đốc Cao, anh vội vàng như vậy làm gì chứ?”

Hứa Như Vân vừa đến không bao lâu, mới thay chiếc áo.

ngủ bằng lụa.

Ngón tay cô ta chống lên ngực Cao Vĩnh, cười tủm tỉm ói: “Đợi một lát đi, em tắm trước đã.”

“Chúng †a cùng tắm thôi.”

Cao Vĩnh không nhịn được nói.

“Vậy thì không được”

Hứa Như Vân bĩu môi: “Em muốn chuẩn bị một bất ngờ cho anh mà.”

Cô ta còn phải thêm chút thuốc, nếu không có vài mùi khó có thể át được, sẽ ảnh hưởng tới chuyện hôm nay, vậy thì không tốt lắm đâu.

“Ngoan ngoãn chờ em nhé.”

Gô ta cắn môi và đẩy Cao Vĩnh lên trên giường, cố ý ném lại ánh mắt mê người rồi chui vào phòng tắm.

Cao Vĩnh hưng phấn!

Ông ta lập tức cởi áo khoác thay bằng áo ngủ, thậm chí cũng chẳng muốn tắm nữa, lại cứ thế chờ Hứa Như Vân đi ra.

“Reng reng.”

Chuông cửa lại vang lên.

“Ai vậy?!”

Cao Vĩnh mất kiên nhãn kêu lên: “Đừng quấy rầy tôi!”

“Tôi là nhân viên phục vụ đưa rượu vang tới.”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

Trong lòng Cao Vĩnh thoáng động. Đây chính là bất ngờ thú vị à?

Gòn rất có tình thú đấy!

Ông ta cười hì hì, lập tức chạy tới cửa và mở cửa ra. Một nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa, trên gương mặt tươi cười, trong tay cầm một cái khay có một chai rượu vang, hai ly chân dài và còn có một lá thư.

“Đưa cho tôi đi.”

Cao Vĩnh nhận lấy và đóng cửa lại luôn.

Ông †a lập tức khui rượu, rót rượu vào hai cái ly được chuẩn bị sẵn.

Khi thấy trong khay còn có một lá thư, ông ta không khỏi có chút tò mò. Sao lại có thư? Chẳng lẽ… là thư tình?

Tổng giám đốc Hứa này đúng là lắm thủ đoạn, bất ngờ này quá thú vị đi, rất có tình thú. Từ trước đến nay ông ta chưa từng chơi qua như vậy.

Cao Vĩnh ngẩng đầu và liếc nhìn qua. Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, Hứa Như Vân hẳn còn chưa biết đồ đã được đưa tới.

Ông ta lập tức mở thư ra và ngồi trên giường xem.

Vừa mới xem, vẻ mặt Cao Vĩnh lập tức trở nên kỳ lạ.

Ông ta càng xem tiếp thì mặt càng tái đi!

Ngay cả bàn tay cầm lá thư cũng run lên bần bật!
 
Chương 168


Khi thấy mấy hàng chữ cuối cùng, Cao Vĩnh càng run rẩy hơn, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, hối hận và hoảng loạn.

“Giám đốc Cao~ Em tới đây!”

Cửa phòng tắm mở ra.

Hứa Ñhư Vân mặc áo ngủ P4 như ong ás cam đi đi tới, trên người eũng bị mùi thơm bao phủ.

Cô ta vừa cười tủm tỉm nhìn Cao Vĩnh vừa nói: “Hay là, chúng ta vừa giao lưu vừa ký hợp đồng nhé?”

Hứa Như Vân nói xong lại bò lên giường.

“Cô đừng tới đây! Đừng tới đây!”

Nhưng Cao Vĩnh đột nhiên hét lên chói tai như nhìn thấy ác quỷ nhào tới, vô cùng hoảng sợ.

Hứa Như Vân ngẩn người. Có chuyện gì vậy?

“Tôi bảo cô đừng tới đây cơ mà! Đừng tới nữa! Cách xa tôi ra một chút!”

Giọng Cao Vĩnh cũng trở nên chói tai: “Cô đúng là súc.

sinh! Cô còn là con người nữa sao? Cô lại muốn hại tôi như vậy à!”

Ông ta hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn rúc vào trong góc tường.

“Giám đốc Cao, anh đang nói gì vậy? Em hại anh lúc nào.

chứ?”

Hứa Như Vân ngẩn người ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi vẻ mặt Cao Vĩnh còn đầy chờ mong, bây giờ lại tránh mình như tránh ôn thần.

“Cô còn muốn gạt người à! Cô tự mình xem đi”

Cao Vĩnh ném tờ giấy kia qua.

Hứa Như Vân nhặt lên xem và suýt nữa ngất xỉu.

Đó là báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô ta!

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch. Rốt cuộc có chuyện gì Xảy ra vậy?

Tuần trước Hứa Như Vân bị Giang Ninh nói nơi riêng tư có mùi cá chết, cô ta liền đi kiểm tra. Cô ta còn chưa lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, sao nó có thể xuất hiện ở.

đây được?

Cô ta lại nhìn xuống, còn hoảng hốt la lên.

Phía trên kết quả chẩn đoán bệnh xác định cô ta bị mắc.

bệnh hoa liễu nặng!

Sẽ truyền nhiễm!

Môi Hứa Như Vân trắng bệch: “Sao báo cáo của tôi lại ở đây?”

Cao Vĩnh nghe được câu này thì suýt nữa bị dọa tới hôn mê. Mẹ nó, cái này là thật à?

Mẹ nó, đây đâu phải là bất ngờ thú vị chứ?

Mẹ nó, đây là sợ hãi đấy!

Bệnh hoa liễu!

Gòn là loại rất nghiêm trọng, không dễ trị nữa đấy!

Ông ta nhớ lần trước mình và Hứa Như Vân quan hệ, vì quá mức hưng phấn nên không kịp đeo bao cao su cho.

cậu nhỏ của mình.

Tiêu đời rồi!

Minh tiêu đời rồi!

Cao Vĩnh gần như nín thở. Ông ta không chơi ra mạng người, ngược lại muốn chơi tới mạng của mình cũng không còn!

“Giám đốc Cao! Báo cáo này là giả!”

Hứa Như Vân cũng hoảng loạn, vội vàng nói: “Nhất định là có người muốn hại em! Anh đừng tin, đừng tin mà!”

Cao Vĩnh làm sao có thể không tin được?

Cho dù ông ta không tin, cũng không dám gặp mặt Hứa Như Vân nữa.

Mẹ nó chứ, nhỡ cái này là thật thì sẽ chết đấy!

“Cô đừng tới đây!”

Cao Vĩnh thấy Hứa Như Vân muốn nhào tới lại càng sợ đến mức la to: “Tôi với cô không thù không oán, vì sao.

cô lại muốn hại tôi chứ?”

“Giám đốc Cao, em không có mà”“

Hứa Như Vân gần như muốn khóc, bản thân cô ta cũng sợ: “Em muốn ký hợp đồng với anh, sao có thể hại anh được, làm sao có thể chứ…”

Gô ta vừa tới gần thì Cao Vĩnh liền ngửi thấy được một mùi lạ thoang thoảng lẫn vào trong mùi thơm, lại có hơi thối như mùi cá chết vậy.

Vẻ mặt Cao Vĩnh lập tức càng khó coi hơn.

Ông ta đã từng tuổi này, còn không biết đây là mùi gì Sao?

Không trách được Hứa Như Vân không chịu tắm cùng mình, cô ta muốn giấu mùi thối phát ra từ nơi đó!

Tiêu đời rồi!

“Ký hợp đồng cái con khỉ khô!”

Cao Vĩnh không nhịn được chửi ầm lên, thấy Hứa Như: Vân nhào tới liền giơ chân đá mạnh.

Một đá này lại trực tiếp đá vào trên mặt Hứa Như Vân, đá cho cô ta bay từ trên giường ra ngoài.

“An”

Hứa Như Vân kêu lên thảm thiết, lập tức lệch cằm.

Nhưng Cao Vĩnh làm sao có thể để ý tới cô ta, ông ta hoảng loạn nhặt quần áo của mình lên mặc vào, vội vội vàng vàng chạy trốn chẳng khác nào nhìn thấy quỷ.

Ông ta phải đi tới bệnh viện, ông ta muốn lập tức tới bệnh viện kiểm traI “Giám đốc Cao! Giám đốc Cao!”

Mặt Hứa Như Vân cũng bị biến dạng, cầm lệch sang một bên, xương sống mũi còn lõm vào trong.

Gô ta không để ý tới sự đau đớn, nhặt hợp đồng trên mặt đất lên: “Giám đốc Cao, hợp đồng còn chưa ký, anh đã hứa sẽ ký với em rồi mài!”

Cánh cửa cạch một tiếng, làm gì còn bóng dáng của Cao Vĩnh nữa.

Cao Vĩnh vừa xông tới dưới tầng của khách sạn liền thấy Lâm Vũ Chân đứng ở cửa, trái tim ông ta lập tức đập loạn.
 
Chương 169


*Sếp Lâm, sao cô lại ở đây?”

Cao Vĩnh vừa hoảng loạn lại vừa vội, thật sự muốn khóc.

luôn.

“Những lời này đáng lẽ phải là tôi hỏi ông mới đúng, giám đốc Cao”

Lâm Vũ Chân mỉm cười, giả vờ tò mò nói: “Không phải ông đi ký hợp đồng à? Sao bây giờ lại ở khách sạn chứ?”

Mặt Cao Vĩnh nhất thời đỏ lên, liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi liếc nhìn Giang Ninh đứng ở bên cạnh cô. Làm sao ông ta không biết chứ, chút chuyện này của mình chắc chẳn không lừa gạt được bọn họ rồi.

hích thế nào. Còn có thể giải thích thế nào.

Lễ nào Lâm Vũ Chân đi theo Giang Ninh tới khách sạn thuê phòng à?

Đây chính là tới chặn đường mình thì có!

“Không sao, tôi vừa hẹn đại biểu đầu tư của tập đoàn Sam Sam đến phòng trà ở tầng một nói chuyện. Giám đốc Cao có muốn đi cùng không?”

Cao Vĩnh há miệng muốn nói mình không thoải mái, phải nhanh chóng tới bệnh viện, nhưng Lâm Vũ Chân không để ý tới ông ta, đi thẳng về phía phòng trà.

“Giám đốc Cao, ông làm sao vậy? Sao trông ông có vẻ không thoải mái thế?”

Giang Ninh đi tới và giơ tay vỗ lên vai của Cao Vĩnh: “Sắc mặt không tốt lắm đâu.”

“Không, không”

Cao Vĩnh vội vàng nặn ra một nụ cười.

“Cùng là đàn ông nên tôi hiểu mà”

Giang Ninh mỉm cười: “Nhưng chơi thì chơi, vẫn phải cẩn thận một chút. Lần trước tôi ở phòng vệ sinh thấy nơi đó của một người đàn ông mọc ra lông xanh giống như súp lơ vậy, thật dọa người!”

“Nghe nói… sẽ chết người đấy!”

‘Vẻ mặt Cao Vĩnh càng khó coi hơn!

Hai chân ông ta mềm nhữn, muốn nói mình phải đi tới bệnh viện kiểm tra!

Giang Ninh lại khoác vai ông ta: “Đi thôi, chúng ta đã thất hứa với tập đoàn Sam Sam, dù thế nào cũng phải xin lỗi bọn họ, cầu xin bọn họ tha thứ. Ít nhất là cùng ăn một bữa, lại đi hát một buổi, tắm một chút chứ hả?”

“Về phương diện này, giám đốc Cao chắc chắn thông thạo. Hôm nay làm phiền giám đốc Cao cùng tiếp khách vậy”

Giang Ninh cười nói.

Cao Vĩnh dường như có thể cảm giác được virus trong cơ thể đang từ vị trí của quý dần dần di chuyển, hình như đang phát triển, sắp mọc ra lông xanh rồi..

Sắp thành súp lơ rồi!

Ông ta sợ đấy!

“Tôi… Chúng ta không thay đổi chủ đầu tư được không?”

Vẻ mặt Cao Vĩnh buồn bã như đưa đám: “Tập đoàn Sam Sam rất thích hợp. Tôi suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy vẫn là bọn họ thích hợp nhất, vậy cứ ký với bọn họ đi. Để tôi tới đàm phán, bảo đảm sẽ ký hợp đồng trong thời gian ngắn nhất, bảo đảm lợi ích của công ty không bị thiệt hại!”

Ông ta thật sự sốt ruột.

Bệnh này mà đi chữa muộn thì có thể lại lan rộng ra không?

Lại không chữa được bệnh hay không?

“Không đổi à?”

Giang Ninh giả vờ kinh ngạc: “Không được. Trước đó giám đốc Cao nói đổi, tập đoàn Sam Sam còn tưởng bọn họ đưa ra điều kiện không tốt, lúc này mới tìm tới tổng giám đốc Lâm muốn bàn lại. Giám đốc Cao cảm thấy chúng ta còn có thể đàm phán được sao?”

“Có có cóiI”

“Điều kiện của bọn họ quả thật không đủ! Chúng ta cần phải tranh thủ thêm quyền lợi cho Lâm thị!”

“Hợp tác với Lâm thị chúng ta thì phải do chúng ta chiếm địa vị chính. Tôi chỉ cố ý gài bẫy bọn họ để nắm được quyền chủ đạo này thôi!”

Cao Vĩnh nắm chặt nắm đấm: “Phải ký! Hơn nữa còn phải ký trong thời gian ngắn. Vậy để tôi tới đàm phán choI”

Ông ta đã không chờ được nữa.

Xông thẳng vào phòng trà.

Lâm Vũ Chân hẹn đại diện đầu tư của tập đoàn Sam Sam, cũng chưa nói với anh ta là hủy bỏ hợp tác và thay.

đổi chủ đầu tư, chỉ nói về chỉ tiết hợp tác còn có vài điều cần đàm phán.

Người của tập đoàn Sam Sam rõ ràng không muốn nhượng bộ, đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng anh ta làm sao ngờ được, Cao Vĩnh vừa ngồi vào.

đã hoàn toàn không khách sáo, phát huy ra tất cả năng lực đàm phán mạnh mẽ của mình!

Ông ta rất có phong độ khẩu chiến ba trăm hiệp, nói đến mức đại biểu đầu tư của tập đoàn Sam Sam không trả lời được, ngoại trừ gật đầu nói đúng ra thì không nói được một câu nào.

“Cứ như vậy đi, hợp tác với Lâm thị chúng tôi tuyệt đối là quyết định chính xác nhất của các người trong năm nay!”

Cao Vĩnh không muốn nhiều lời: “Chi tiết trong hợp đồng đã xác định, khách sạn này có máy tính, nếu bên pháp lý của các anh thấy không thành vấn đề, chúng ta lại ký thôi: Ông ta nói xong liền nhìn về phía Lâm Vũ Chân, dùng ánh mắt hỏi xem Lâm Vũ Chân có hài lòng không?

Nếu còn kéo dài nữa, ông ta sợ thật sự sẽ không kịp đi bệnh viện, sẽ mọc thành súp lơ mất!
 
Chương 170


“Có thể”

Cao Vĩnh nghe được câu này, cuối cùng cũng thở phào.

nhẹ nhõm.

Hợp đồng nhanh chóng được in ra, bên pháp lý kiểm tra không có vấn đề nên hai bên bắt tay nhau ký tên. Tất cả đều diễn ra thuận lợi đến mức không thể thuận lợi TIÊ được nữa. Không đến nửa giờ, tất cả đã được giải quyết xong.

“Giám đốc Cao đúng là một cao thủ đàm phán, chúng tôi phục rồi”

Đại biểu của tập đoàn Sam Sam thật lòng nói.

Anh ta nhìn Lâm Vũ Chân: “Lâm thị có quản lý cao cấp lâu năm như vậy, thật sự làm người ta hâm mộ đấy”

Lâm Vũ Chân mỉm cười, không nói gì.

Cô cố nhịn, nếu không sợ sẽ cười phá lên, phá hỏng hình tượng tổng giám đốc đoan trang của mình mất.

Cô làm sao không biết, đây đều là sắp xếp của Giang.

Ninh, làm cho Cao Vĩnh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mau chóng ký hợp đồng theo yêu cầu của mình, bằng không hôm nay ông ta đừng mong đi được đâu, càng chưa nói tới bệnh viện.

“Tổng giám đốc Lâm, nếu bên này đã giải quyết xong, vậy tôi…”

Cao Vĩnh ngượng ngùng cười.

“Giám đốc Cao không thể đi được, ngài ở lại cùng ăn một bữa cơm đi.”

Vẻ mặt Giang Ninh chân thành nói.

Cao Vĩnh thật sự muốn khóc.

Ông ta còn ăn cơm cái rắm à!

Ông ta muốn sống, ông ta không muốn mọc ra súp lơ đâu!

“Đúng, đúng, đúng vậy, tổng giám đốc Cao phải ở lại, hợp đồng đã ký rồi nhưng cá nhân tôi có chút không phục, chúng ta luận bàn trên bàn rượu một lát đãi”

Đại biểu đầu tư của tập đoàn Sam Sam lập tức kêu lên.

“Giám đốc Cao, ngài có chuyện quan trọng gì khác phải làm à?”

Vẻ mặt Lâm Vũ Chân quan tâm nói.

PIöD Hầu kết Cao Vĩnh giật giật: “Tổng giám đốc Lâm, thật ra tôi cảm thấy không được khỏe, muốn tới viện khám”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân giả vờ sửng sốt: “Vậy chuyện đó quan trọng hơn, sau này còn có nhiều cơ hội ăn cơm cùng nhau, sức khỏe mới là chuyện quan trọng nhất.”

Cao Vĩnh nghe được câu này thì cảm động suýt khóc, liên tục gật đầu.

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm quan tâm! Cảm ơn…”

“Vậy tôi sẽ đi cùng giám đốc Cao nhé. Ngài vì công ty phải làm lụng vất vả đến mức cơ thể không thoải mái, tôi làm một tổng giám đốc cũng thấy rất áy náy”“

Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn Giang Ninh: “Chúng ta đi cùng giám đốc Cao đi.”

Cao Vĩnh vội vàng xua tay.

Ông †a đi kiểm tra nam khoa. Chuyện riêng tư như vậy, ông ta làm sao có thể làm cho những người khác đi theo.

đượ!

c “Không, không, không! Không cần đâu!”

Cao Vĩnh vội vàng nói: “Không cần làm phiền tổng giám đốc Lâm, tôi tự đi là được rồi. Ngài cứ ăn cơm mấy ngài đây đi. Lần sau, lần sau tôi sẽ mời khách, mong mọi người cứ trò chuyện thoải mái!”

Ông ta nói xong thì không để ý được nhiều nữa, chào hỏi mấy đại biểu đầu tư rồi bước vội rời khỏi đó.

Ông ta còn không đi nữa, sợ Lâm Vũ Chân bởi vì quan tâm mà thật sự đi cùng mất.

Vậy thì mất mặt lắm!

Nhìn dáng vẻ hoảng loạn, luống cuống này của Cao Vĩnh, Lâm Vũ Chân muốn cười nhưng lại chỉ có thể cố nhịn xuống.

Cô liếc nhìn Giang Ninh, dùng ánh mắt trao đổi: “Anh xấu quá! Anh xem anh dọa ông ta tới mức nào kìal”

Giang Ninh cũng dùng ánh mắt đáp lại: ‘Anh không dọa ông ta, báo cáo kiểm tra sức khỏe này là thật”“

Hứa Như Vân thất bại.

Cô ta còn tưởng chuyện đã chắc chắn, thậm chí sớm tranh công với Vu Phóng.

Nhưng cô ta làm sao ngờ được báo cáo kiểm tra sức khỏe đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả kế hoạch của cô ta hoàn toàn thất bại.

Thậm chí, một đá kia của Cao Vĩnh làm cô ta bị sái hàm, cô ta phải chỉnh rất lâu mới trông có chút bình thường trở lại.

“Cậu chủ Vu, hợp đồng không thể ký thành công được, Cao Vĩnh đột nhiên thay đổi ý định”

Trong điện thoại, Hứa Như Vân không dám nói chuyện báo cáo kiểm tra sức khỏe: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, số tiền tôi yêu cầu…”

“Đồ vô dụng!”

Vu Phóng chửi ầm lên.

Anh ta đang chuẩn bị bước thứ hai của kế hoạch, kết quả cô ta lại nói cho anh ta biết là thất bại rồi.

Còn muốn đòi tiền à?

Ông đây không lấy mạng của cô đã không tệ rồi!

“Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, đồ vô dụng!”

“Cậu chủ Vu, tôi đã cố gắng hết sức rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao anh có thể mắng tôi như vậy chứ!”

Hứa Như Vân cũng tức giận.

Bây giờ mặt cô ta đã có chút biến dạng, lại không đủ tiền thì chữa trị thế nào, chăm sóc thế nào. Nên cô ta phải lấy được tiền, cô ta cần phải lấy được.

“Cậu chủ Vụ, tôi đã biết rất rõ ràng về chuyện anh đối phó với Lâm thị. Nếu anh không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức nói cho Lâm Vũ Chân biết!”

Hứa Như Vân uy hiếp: “Nếu cô ta biết là do anh làm, chắc chản sẽ không tha cho anh đâu”

Bên kia điện thoại im lặng một lát.

Hứa Như Vân cho rằng Vu Phóng chịu thua, lập tức đắc ý: “Tôi muốn không nhiều, chỉ một triệu thôi. Anh đưa iên cho tôi, hai chúng ta xem như hết nợ!”
 
Chương 171


“Hứa Như Vân, cô cứ đi mà nói đi. Chỉ cần cô dám nói, tôi có thể bảo đảm cô không sống qua ngày mai!”

Vu Phóng cười lạnh một tiếng, nói xong liền cúp máy.

Sát khí lạnh như băng này làm cho Hứa Như Vân run rẩy.

VựPhóng căn bản không quan tâm,.. “NI 9 Cô ta biết phía sau Vu Phóng có bối cảnh của thế giới ngầm. Vừa rồi cô ta kích động không ngờ lại uy hiếp anh ta, lúc này cô ta mới kịp nhận ra mình sắp gặp rắc rối rồi.

Sợ rằng Vu Phóng sẽ lấy mạng của cô ta để diệt khẩu mất!

Hứa Như Vân lập tức luống cuống, không chú ý tới mặt đã biến dạng, lấy vội mấy bộ quần áo rồi hoảng hốt trốn khỏi Đông Hải.

Cô ta sợ mình đi chậm một chút nữa thì chẳng còn tính mạng nữa!

Vu Phóng để điện thoại xuống, vẻ mặt vô cảm, trông cũng không giống như tức giận.

Nhưng người bên cạnh lại không có một ai dám mở.

miệng nói gì, thậm chí cố gắng không dám phát ra tiếng hít thở.

“Rầm!”

Anh ta đột nhiên cầm chén trà trên bàn lên ném mạnh xuống đất, tức giận nói: “Đồ vô dụng! Tất cả đều vô dụng! Vô dụng!”

Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, đúng là vô dụng!

“Thật sự không ngờ Giang Ninh lại có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy, đúng là không đơn giản đâu!”

Anh ta cắn răng, biết chắc Giang Ninh nhận thấy được.

điều gì khác thường, phát hiện ra Hứa Như Vân, mới khiến cho kế hoạch này thất bại.

Anh ta muốn một hòn đá ném hạ ba con chim, phá hỏng danh dự của Lâm Vũ Chân, làm tập đoàn Lâm thị tổn thương nặng nề và âm thầm khống chế dự án của Lâm thị, nhưng ngay từ ban đầu đã trực tiếp thất bại.

Tất cả đều là vì Giang Ninh!

Vu Phóng nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, bất chợt mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh.

“Người mà tôi bảo anh tìm, đã tìm được chưa?”

“Cậu chủ Vu, chúng tôi đã tìm được rồi, đang nhốt ở trong nhà kho.”

Vu Phóng đứng dậy: Anh ta lập tức đi tới nhà kho.

Nhà kho tối tắm hẻo lánh, rất hiếm thấy dấu chân của con người, là nơi chuyên dùng để giam giữ một số người.

Lúc này, quần áo trên người ba con Lâm Cường đều bị cởi sạch, hai tay hai chân đều bị trói chặt vào trên giá sất.

Thời tiết thế này, trong kho hàng cực lạnh, nước mắt nước mũi hai người chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy.

“Thả… thả chúng tôi ra…”

Lâm Phong khóc: “Cầu xin các người… thả chúng tôi ra, chúng tôi đã đưa hết tiền cho các người rồi.”

“Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Gã có kêu nữa cũng vô dụng, căn bản không có ai để ý đến gã.

“Câm mồm!”

Lâm Cường cần răng, trên người còn có mấy vết máu.

Lúc trước, sau khi ông ta bán Lâm thị cho Châu Hoa, ông ta liền mang theo tiền chuẩn bị rời khỏi Đông Hải, tính đi nơi khác lập lại sự nghiệp. Nhưng ông ta mới ra khỏi thành phố Đông Hải, đã bị người ta cướp mất.

Ông ta tưởng đó là người của Giang Ninh, nhưng không ngờ lại không phải.

“Két két…

Cửa lớn của nhà kho mở ra, có mấy người đi vào.

Lâm Cường ngẩng đầu nhìn, tia sáng chiếu vào làm ông †a không mở mắt ra được. Khi cánh cửa đóng lại, ông ta mới nhìn thấy rõ người tới là ai.

“Là cậu!”

Lâm Phong kêu to: “Vu Phóng! Sao lại là cậu! Chúng ta là anh em mà! Không ngờ cậu lại đối xử với tôi như vậy!”

Dù thế nào gã cũng không ngờ tới người đó là Vu Phóng.

Lúc này Vu Phóng không còn tươi cười xưng anh gọi em với Lâm Phong như trước nữa, trên mặt anh ta lạnh lùng còn kèm theo chút hung ác, làm cho Lâm Phong đang định nói tiếp lại không dám nữa.

Lâm Cường vẫn có vẻ bình tĩnh.

Vu Phóng bắt hai ba con mình lại không ra tay, vậy khẳng định không phải là muốn lấy mạng của bọn họ.

“Cậu muốn thế nào?”

Ông ta nhìn Vu Phóng và hít sâu một hơi, bởi vì quá lạnh nên giọng cũng hơi run rẩy.

“Tôi muốn cho các người một cơ hội trả thù.”

Vu Phóng liếc nhìn hai người: “Chỉ là không biết các người có muốn hay không thôi.”

“Trả thù à?”

Lâm Cường cười lạnh: “Cậu muốn lợi dụng chúng tôi thì cứ việc nói thẳng ra, thẳng thắn một chút!”

“Ha ha, tổng giám đốc Lâm không hổ danh là người từng đi qua sóng to gió lớn”

Vu Phóng nói: “Tôi muốn đối phó với Lâm thị, đối phó với Giang Ninh, về điểm này thì chúng ta đều nhất trí đấy.”

Trong mắt Lâm Cường lóe sáng.

Ông ta không ngờ Vu Phóng lại đột nhiên muốn đối phó với Lâm thị. Trong lúc bị nhốt ở đây, ông ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, Vu Phóng nhìn thấy rõ vẻ thắc mắc trên mặt ông ta.

“Bọn chúng đã… giết em trai tôi!”

Vu Phóng giận dữ gần như muốn hét lên: “Tôi muốn chúng phải trả giá đất!”

Ba con Lâm Cường đều run rẩy.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Một lúc lâu sau, Lâm Cường hỏi.

Vu Phóng cười, cười đến lạnh lẽo, cười đến giảo hoạt, càng cười càng khiến người ta cảm giác da đầu tê dại!
 
Chương 172


Lập tức bàn xong một dự án quan trọng nhất, hơn nữa còn tranh thủ được lợi ích lớn nhất và quyền chủ động, Lâm Vũ Chân cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay đều do cô đứng ra quản lý, áp lực gánh vác cả Lâm thị vẫn rất lớn.

Cô vừa hi vọng Lâm Văn có: lể nhanh chóng bì phục để gánh vác đỡ một phần cho mình, vừa ly vọng ông có.

thêm thời gian ñghỉ ngơi.

Cũng may, bên cạnh cô còn có Giang Ninh, bất kể gặp phải phiền toái gì, người đàn ông này trước sau sẽ luôn ở cùng mình.

“Ba đã có thể đi lại bình thường rồi. Ba nói hai ngày nữa có thể quay về công ty”

Lâm Vũ Chân bóp nhẹ cái cổ đau mỏi: “Có ba ở bên cạnh, em cũng sẽ thoải mái hơn một chút.”

Gô liếc nhìn Giang Ninh, thấy hản đang uống trà, dường như không nghe thấy vậy.

“Này!”

Cô bất mãn: “Em đang nói với anh đấy”

“Hả?”

Giang Ninh mỉm cười: “Anh vẫn đang nghe mà, em cứ nói tiếp đi”

“Hừ, nói xong rồi”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng.

Sao người này cứ không tập trung thế?

Cô đi tới và cầm lấy chén trà, lắc nhẹ: “Có nên giữ lại Cao Vĩnh nữa không?”

Lần này suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải nhờ có Giang Ninh thì Lâm thị sẽ tổn thất rất lớn.

“Ông ta là một nhân tài lại không có tham vọng. Ba lựa chọn giữ ông ta lại cũng là có nguyên nhân.”

Giang Ninh nói: “Về phần chút nhược điểm này của ông †a, bây giờ đã không tính là nhược điểm nữa”

“Vì sao?”

Lâm Vũ Chân không hiểu.

Giang Ninh nhịn không được mà phì cười: “Bị ám ảnh trong lòng rồi”

Không có khả năng sao?

Gặp phải cực phẩm như Hứa Như Vân, giám đốc Cao không biết hưng phấn tới mức nào, nhưng vừa nghĩ tới sẽ mọc ra súp lơ, sợ rằng trong vòng mấy tháng này, ông †a sẽ không muốn “trao đổi sâu” với bất kỳ người phụ nữ nào nữa.

Cao Vĩnh không chỉ thích phụ nữ, ông ta còn sợ chết hơn!

Nhược điểm này mới là trí mạng nhất.

Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên, nghe Giang Ninh nói ra những lời này với vẻ mặt bình tĩnh như vậy, cô lại có chút xấu hổ.

Chuyện bí mật riêng tư như vậy, sao Giang Ninh nói ra mà không hề thấy xấu hổ chứ?

Sinh hoạt cá nhân của Hứa Như Vân rất hỗn loạn, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta có thể nhanh chóng phất lên. Lâm Vũ Chân lại xem thường. Dùng thân thể của mình, tôn nghiêm của mình, để đổi lấy tiền và địa vị là điều cô không tiếp nhận được.

“Được rồi, em không cần phải lo lắng về chuyện này nữa, ba về thì cứ để ba tới xử lý đi.”

Giang Ninh cười nói.

Lâm Văn sẽ lập tức về, áp lực của Lâm Vũ Chân sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Trong thời gian này, Lâm Vũ Chân đúng là cực khổ rồi.

Hán ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Nếu không, anh dẫn em lên tỉnh chơi vài ngày, thư giãn một chút?”

“Đi lên tỉnh à?”

Lâm Vũ Chân chớp mắt, vừa định đồng ý nhưng nghĩ tới công ty nhiều việc như vậy, lại nói đi lên tỉnh thì chơi cái gì.

“Ừ, là con bé Tô Vân kia.”

Giang Ninh nói: “Tô Vân gọi điện thoại cho anh nói muốn thi vào trường đại học ở trên tỉnh, hỏi ý kiến của anh”

“ðm Lâm Vũ Chân kinh ngạc nói: “Sao con bé có thể hỏi anh chứ? Con bé không hỏi em, hỏi anh thì có tác dụng gì.”

Cô là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, hơn nữa chính là đại học có tiếng ở tỉnh, Tô Vân đáng lẽ phải hỏi cô mới đúng. Giang Ninh là trưởng lão Cái Bang còn chưa từng học đại học, hỏi anh có nghĩa lý gì?

Giang Ninh không nhịn được cười: ‘Anh lại bảo con bé lên tỉnh đi dạo qua các đại học xem thích môi trường ở.

đâu thì đi tới đó.”

Lâm Vũ Chân nghi ngờ liếc nhìn Giang Ninh: “Vân Nhi còn nhỏ, anh đừng làm loạn.”

Giang Ninh thoáng ngẩn người ra, bất chợt kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng mình. Cô sợ đến mức lập tức khẩn trương, suýt nữa kêu thành tiếng nhưng lại không dám, sợ bị người bên ngoài nghe đượ!

c “Làm loạn à?”

Đôi mắt Giang Ninh giống như ngôi sao sáng: “Cho dù có làm loạn, anh cũng chỉ muốn làm loạn với em thôi!”

Thịch!

Thịch!

Tim Lâm Vũ Chân lập tức đập nhanh hơn. Cô cảm giác mình sắp thật sự chìm đắm trong đôi mắt của Giang Ninh rồi!

Hai người nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên ái muội. Cả người Lâm Vũ Chân cứng đờ, cũng không biết nên để tay vào đâu. Cô chỉ biết hình như là phải nhắm mắt lại…
 
Chương 173


“Reng reng reng.. “

Điện thoại đổ chuông!

Giang Ninh thầm mắng một tiếng.

“Em… em nghe điện thoại trước đã.”

Lấm Vũ Chân hoảng hốt đứnđ lên, tt đã Ếo Bái tạn”

cổ.

Không nên như vậy, không nên như vậy, về sau mình không thể ở riêng với Giang Ninh trong phòng làm việc được, quá nguy hiểm!

Cô tự nhiên… còn có chút chờ mong!

Lâm Vũ Chân vội vàng đi tới trước bàn, nhận nghe máy.

Đó là Tô Mai gọi tới.

“Ba sắp ra viện ạ? Được, lát nữa chúng con sẽ về nhà!”

Lâm Vũ Chân để điện thoại xuống, nói: “Ba sắp ra viện, mẹ bảo chúng ta về nhà sớm, mẹ sẽ nấu vài món để ăn mừng”

Giang Ninh vươn vai một cái: “Nhưng đợi đến khi mẹ nấu xong thì món sườn xào chua ngọt là của anh Lâm Vũ Chân từng nấu cơm vài lần, Giang Ninh vẫn nuốt trôi, nhưng bản thân Lâm Vũ Chân lại ăn không nổi.

Trong thời gian này bọn họ đều giải quyết bữa ăn ở nhà hàng Kim Ngọc.

“Mẹ còn nói ba có chuyện muốn thương lượng với chúng ta”

“Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi.”

Giang Ninh đứng dậy và đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, hơi thở đàn ông phả tới, mặt của Lâm Vũ Chân vẫn đỏ bừng.

“Em vừa nói để nghe điện thoại trước, vậy sau khi nghe điện thoại xong thì sao?”

Giang Ninh hơi cúi đầu, nhìn Lâm Vũ Chân.

“Sau đó à?”

Lâm Vũ Chân tránh ánh mắt của Giang Ninh: “Sau đó cái gì chứ? Về nhà thôi!”

Cô nói xong liền cầm túi xách lên, hoảng loạn chạy ra ngoài.

Giang Ninh không tức giận, trái lại có chút vui vẻ, nhìn dáng vẻ thẹn thùng, hoảng loạn của Lâm Vũ Chân, rõ ràng đã chuẩn bị tốt lại thiếu chút can đảm.

Hôn một cái có khó khăn như vậy sao?

Ởnhà họ Lâm đang có một bữa cơm thịnh soạn với bốn người và tám món ăn!

Một bữa ăn vô cùng phong phút Bốn người ăn mà có tới tám món lận!

Tô Mai làm hết mấy món ăn sở trường nhất của mình.

Cả nhà ngồi bên nhau, Lâm Văn không khỏi xúc động: “Trước đây ba chỉ dám nghĩ tới ngày này ở trong mơ, không ngờ nó lại thật sự thành hiện thực”

Ông nhìn Giang Ninh và giơ chén lên: “Giang Ninh, ba mời con một chén trước!”

Giang Ninh mỉm cười nhưng không nói gì, sau khi chạm cốc với Lâm Văn xong, hắn liền uống cạn.

“Giang Ninh nếm thử đi, món sườn hôm nay ăn có giòn hay không?”

Tô Mai cười tửm tỉm nói.

Nếu không phải nhờ có Giang Ninh, nhà bà làm sao có.

thể trở nên hạnh phúc như thế. Đứa trẻ này đúng là càng nhìn càng khiến cho người ta yêu thích.

“Giòn! Ngon lắm ạt”

“Con lại thử cái này đi.”

Tô Mai gắp một miếng cá cho Giang Ninh: “Ăn nhiều cá có lợi cho sức khỏe đấy. Gần đây con suốt ngày bận trong bận ngoài, quá vất vả rồi.”

“Cảm ơn mẹ”

“Gòn có cái này nữa. Mẹ ít khi làm món này, không biết có hợp với sở thích của con hay không”

“Dạ, con thích, thật sự rất ngon ạ”

Lâm Vũ Chân nhìn ba mẹ của mình, một người chạm chén, uống rượu với Giang Ninh, một người không ngừng gắp thức ăn cho Giang Ninh, cô không khỏi nhăn mũi lại.

Sao chẳng ai gắp thức ăn cho mình vậy?

“Mẹ ơi, con mới là con gái của mẹ này.”

Cô nhìn Tô Mai, trên gương mặt đầy vẻ ghen ty: “Mẹ không gắp cho con gái của mình sao?”

“Con tự mình gấp đi, chẳng lẽ con không có tay à!”

Tô Mai trừng mắt với cô rồi trực tiếp chuyển cả đĩa sườn xào chua ngọt tới trước mặt Giang Ninh.

“Bị “Cô gái đừng uống rượu.”

Lâm Văn cười ha hả nói: “Nào, Giang Ninh, hai ba con chúng ta lại cạn một chén đi”

Lâm Vũ Chân thật muốn khóc.

€ô đột nhiên muốn rời khỏi cái nhà này. Đây không phải là nhà của cô, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ của cô nữa rồi.

Hu hu… tất cả đều bị tên Giang Ninh khốn kiếp này cướp Cơm nước no nê, gương mặt Lâm Văn ửng đỏ. Ông mới khôi phục lại sức khỏe nên Tô Mai không cho ông uống.

nhiều, nhưng mặt ông vẫn hơi say.

“Ba có chuyện này muốn thương lượng với các con.”

Ông hít sâu một hơi, nhìn mọi người và do dự một lát mới mở miệng: “Ba muốn đón ba của ba về chăm sóc”
 
Chương 174


Lâm Văn nói là Lâm Tiêu.

Từ sau khi Lâm Cường bán sản nghiệp nhà họ Lâm cho Châu Hoa, nhà cũ của họ Lâm cũng bị Lâm Cường bán đi. Ông ta trực tiếp ném Lâm Tiêu vào viện dưỡng lão, ông ta chỉ để lại chút tiền rồi không để ý tới nữa.

s rất già bị trúng gió cô độc nằm trong _u lă sẽ phải trải qua cảm giác tuyệt vọng thế não, Lâm Vă có thể đoán được.

Mắt ông đỏ hoe: “Ông cụ đã làm sai rất nhiều chuyện, ba từng trách ông cụ, thậm chí cũng từng hận ông cụ.”

Nếu không phải vì Lâm Tiêu, mấy năm nay Tô Mai sao có thể phải chịu nhiều uất ức như vậy. Lâm Vũ Chân sợ rằng còn có thể tiếp tục giấc mộng của mình, học đào tạo nghiên cứu chuyên sâu.

Nhưng Lâm Tiêu trước sau vẫn là ba ruột của mình, muốn ông trơ mắt nhìn Lâm Tiêu sống lẻ loi hiu quạnh chờ chết, trong lòng ông sẽ khó chịu.

“Ba biết ông cụ từng làm không ít chuyện khiến cho mọi người đau lòng, ba cũng phẫn nộ thay mọi người”

Lâm Văn nhìn Tô Mai và Lâm Vũ Chân: “Nhưng ông cụ trước sau vân là ba của ba, ba không có cách nào trơ mắt nhìn ông cụ…”

Tô Mai không nói gì.

Bà cũng không động đũa, chỉ nhìn Lâm Văn, trên mặt không nhìn ra có cảm xúc gì.

Nếu nói căm giận, Tô Mai tất nhiên căm giận, hơn nữa còn không ít.

Từ khi bà được gả tới nhà họ Lâm, mấy năm nay đã phải chịu bao nhiêu uất ức, gặp bao nhiêu sự xem thường, từ trước đến nay bà chưa từng nói, nhưng Lâm Văn vẫn biết.

Trong nhà thật vất vả mới tốt hơn, lại chuẩn bị đón ông cụ kia về, liệu có trở nên náo loạn hay không?

“Vợà”

Lâm Văn lên tiếng. Ông cảm giác được Tô Mai hơi mất hứng: “Hôm nay tôi chỉ muốn thương lượng với mọi người thôi. Nếu mọi người không đồng ý cũng không sao. Dù sao cũng là ông cụ có lỗi với bà trước”

Ông hít sâu một hơi và gượng cười: “Làm sai thì dù sao cũng phải nhận chút giáo huấn”

Lâm Vũ Chân cũng không nói chuyện, cô biết trong nhà này, người phải chịu uất ức nhiều nhất chính là Tô Mai.

Bà không nói, cô càng không thể nói.

Dù sao Giang Ninh ở cái nhà này cũng không lâu, cũng không biết rõ mấy chuyện đã từng xảy ra, hản tất nhiên càng không lên tiếng.

Nhưng hán biết, Lâm Văn là một người con có hiếu, bất kể là trước kia hay bây giờ, bản tính của ông lương thiện, đây là điều mà cả đời cũng không thể thay đổi được.

Thậm chí, Tô Mai nhìn trúng chính là phẩm chất lương thiện của Lâm Văn, nhiều năm như vậy mới không bỏ không rời.

Người nhà này từ Lâm Văn đến Tô Mai đều lương thiện, mới có khả năng dạy dỗ ra một Lâm Vũ Chân càng lương thiện hơn.

Cả nhà đều lương thiện đấy.

“Vợ à, bà đừng nóng giận được không?”

Thấy Tô Mai không nói gì, Lâm Văn có hơi sốt ruột.

Ông vội vàng nháy mắt với Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, bảo bọn họ khuyên ngăn giúp.

Không phải là khuyên Tô Mai đồng ý, mà là khuyên bà đừng tức giận.

“Tôi không tức giận.”

Nhưng không chờ Lâm Vũ Chân mở miệng, Tô Mai trừng mắt nhìn Lâm Văn: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, liệu đón ông cụ về, nhà chúng ta nhỏ như vậy thì ông cụ sẽ ngủ ở đâu? Cũng không thể để cho một ông cụ bị trúng gió phải nằm ngủ trên sô pha chứ?”

Trong thời gian ở bệnh viện, mỗi ngày Tô Mai đều ở cùng với Lâm Văn. Sau khi ông biết tình hình của Lâm Tiêu lại chưa từng ngủ ngon.

Bà là một người vợ, còn có thể không biết Lâm Văn suy nghĩ gì sao?

Bà đương nhiên hận!

Nhiều năm chịu uất ức như vậy, sao có thể nói quên là quên được, sao có thể nói tha thứ lại tha thứ được. Bà thiện lương nhưng cũng không phải là thánh nhân.

Nhưng bà không muốn để cho Lâm Văn phải áy náy khó chịu.

Đó là chồng của bà, là người đàn ông mà bà yêu nhất.

Nghe thấy Tô Mai nói vậy, Lâm Văn ngây người ra một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng sửng sốt.

Phải biết rằng đây là quyết định khó khăn tới mức nào!

“Nhìn tôi làm gì?”

Tô Mai thấy tất cả mọi người đều nhìn bà chằm chằm thì khẽ hừ một tiếng: “Họ Lâm các người không có một người nào tốt hết, chỉ biết bắt nạt tôi thôi. Các người đã quyết định, vậy tôi còn phản đối gì nữa chứ”

“Giang Ninh, về sau chỉ có con với mẹ là cùng một phe, con phải che chở cho mẹ đấy”

Giang Ninh mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Bà xã, bà thật sự đồng ý Lâm Văn kích động nói.

“Nếu tôi không đồng ý, sau đó thì sao?”

Tô Mai nhìn chồng mình. Bà hiểu rất rõ về Lâm Văn, ông sẽ không ngủ được, cả ngày cả đêm đều sẽ ngủ không được, áy náy tới mức ăn ngủ không yên, mình sao có thể gặp phải người như vậy chứ?

“Cảm ơn vợi”

Lâm Văn ôm Tô Mai và hôn một cái lên mặt bà. Mặt Tô Mai lập tức đỏ bừng, vội vàng đẩy ông ra.

“Ông làm gì vậy? Bọn trẻ đều đang ở đây đấy!”

Bà quay đầu lại, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đều ăn ý mà che mắt lại.

“Chúng con không nhìn thấy gì hết!”

Đêm khuya, Giang Ninh lật người trên sàn nhà, muốn dùng hành động nói cho Lâm Vũ Chân biết, sàn nhà hơi lạnh, có thể để cho mình lên giường ngủ không?

Nhưng Lâm Vũ Chân không hề có phản ứng gì.

“Giang Ninh?”

Đột nhiên nghe được tiếng Lâm Vũ Chân, Giang Ninh lập tức muốn đứng dậy gấp chăn.
 
Chương 175


“Có phải anh đã sớm biết mẹ em sẽ đồng ý hay không?”

Giang Ninh lại thả chăn ra: “Ba mẹ đều là người con có hiếu, điều đó đã ăn sâu vào trong xương thịt, muốn sửa cũng không sửa được. Lại nói, ông cụ chắc hẳn đã phải chịu nhiều đau khổ, cũng biết sai rồi”

TH cụ túng ởviện dưỡng lãohì có tí nào!

Không cần nghĩ cũng biết.

*Trước đây, ông nội em không phải như vậy đâu.”

Lâm Vũ Chân khẽ nói: “Ít nhất khi em còn bé, ông rất tốt với em “Chỉ là sau khi ba em bị tai nạn giao thông, Lâm Cường.

tiếp nhận nhà họ Lâm, nói cô gái không có tác dụng gì cho nhà họ Lâm, sớm hay muộn gì cũng sẽ phải lập gia đình, tất cả liền thay đổi…”

Giang Ninh biết Lâm Vũ Chân đang thuyết phục mình đồng ý với suy nghĩ của Lâm Văn.

*Ừ, đều là do ba con Lâm Cường sai. Đáng tiếc lại để cho bọn họ chạy mất”

Giang Ninh nói: “Nếu không, anh sẽ sai người bắt bọn họ về, đánh một trận thật đau cho em hả giận nhé?”

“Không cần đâu!”

Lâm Vũ Chân nói: “Đám người A Cẩu nhất định sẽ đánh chết bọn họ mất!”

Bây giờ bọn họ đều gọi mình là chị dâu, mỗi lần nhìn thấy mình đều sẽ cúi đầu chín mươi độ, dáng vẻ rất cung kính. Ban đầu Lâm Vũ Chân vô cùng không quen, cảm giác mình như là người phụ nữ của đại ca gì đó vậy.

Sau đó… Sau đó lại đổi thành cúi chào thì càng thấy kỳ quái hơn. Dù sao phần cung kính này lại không hơn không kém, chưa từng thay đổi.

“Anh nghe lời vợ.” Giang Ninh nói.

“Ừ, vậy anh ngủ đi”

Lâm Vũ Chân nói xong liền lật người, không nói gì nữa.

Giang Ninh muốn nói sàn nhà thật sự hơi lạnh, nhưng lời nói đến bên miệng cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Suốt đêm không nói chuyện.

Rạng sáng hôm sau, lão tam lái một chiếc BMWSs 7 series chờ ở cửa.

Đám người Giang Ninh đã thay quần áo xong, chuẩn bị đi tới cửa viện dưỡng lão, đón Lâm Tiêu về chăm sóc.

Ở thành phố Đông Hải, viện dưỡng lão Thanh Sơn chỉ có thể xem là viện dưỡng lão bình thường, tiếp nhận nhiều cụ già với tiêu chuẩn khác nhau, bởi vì tiền lệ phí không tính là đắt, cho nên phục vụ cũng sẽ không quá tốt, thậm chí có vài lần đã truyền ra tin tức cụ già bị đánh.

Nhưng bởi vì giá rẻ, thậm chí muốn vào còn phải xem có chỗ trống không.

Đám người Lâm Văn đi thẳng vào phòng làm việc của viện trưởng, nói ra ý định muốn đón Lâm Tiêu về, nhìn bọn họ đông như vậy cùng chiếc xe BMW mới tinh ở bên ngoài, viện trưởng cũng rất khách sáo, lập tức cho người †a đi thu xếp.

Không bao lâu, người kia trở về lại nói: ‘Hôm qua, Lâm Tiêu đã được người đón đi rồi.”

“Ai vậy?”

Lâm Văn lập tức bối rối.

Ở thành phố Đông Hải làm gì còn có ai sẽ quan tâm tới Lâm Tiêu chứ?

Đặc biệt là bây giờ Lâm Tiêu đã trúng gió, thậm chí không thể lo được cho cuộc sống của mình.

“Người kia nói là con của ông cụ, tên đăng ký là Lâm Cường”

Lâm Văn nghe được cái tên Lâm Cường này lập tức biến sắc. Ông có một dự cảm xấu.

“Lâm Cường? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Văn tức giận.

Ông rất hiểu Lâm Cường. Tên khốn kiếp này không thể nào đưa Lâm Tiêu về để dưỡng lão.

“Ông ta có để lại tin tức gì khác không?”

Giang Ninh lập tức hỏi.

“Không có.”

Người kia nói: “Nhưng lúc ông cụ được đón đi dường.

như rất không muốn, dáng vẻ hình như có chút sợ hãi.”

Lâm Văn vừa nghe vậy lại càng sốt ruột hơn.

Lâm Tiêu ở trong tay của Lâm Cường, sợ rằng sẽ chẳng sống được bao nhiêu lâu mất. Đó chính là một người không bằng heo chó đấy!

“Ba, ba đừng gấp.”

Giang Ninh nói: “Lâm Cường đã trở về, vậy ông ta chắc chắn đang ở thành phố Đông Hải, con có thể tìm được ông ta”

Hắn quay đầu nhìn lão tam: “Gọi điện thoại cho lão Hoàng, bảo bọn họ tìm người: “Vâng!”

Lão tam lập tức đi làm ngay.

Lâm Văn làm sao có thể không lo lắng được.

Bây giờ Lâm Tiêu bị trúng gió, hoàn toàn không có năng lực lo được cho bản thân. Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Lâm đều không ở trong tay ông cụ, chuyện không có.

bất kỳ lợi ích nào, Lâm Cường tuyệt đối sẽ không làm.

Ông ta đưa Lâm Tiêu đi thì nhất định là có ý xấu.

“Ông đừng gấp, Giang Ninh nói có thể tìm được người thì nhất định có thể tìm được thôi.”

Tô Mai an ủi một câu.

Nhìn dáng vẻ này của chồng mình, bà biết trong lòng Lâm Văn đang lo lắng cho ông cụ kia.

Giang Ninh bảo lão tam đưa mấy người Lâm Văn về nhà, sau đó lập tức đi tìm Hoàng Ngọc Minh.

Bây giờ cả Đông Hải đã bắt đầu cải tạo mạng lưới thông tin, hai giới hắc bạch đã có lão Trương và Hoàng Ngọc Minh, cho dù mới đang trong giai đoạn đầu nhưng bình thường hiệu suất vẫn rất cao.

Bọn họ rất nhanh đã tìm được tung tích của Lâm Cường.

Người này lại còn dám quay về thành phố Đông Hải!

“Ông ta ở đài truyền hình”

Hoàng Ngọc Minh khẽ nhíu mày: “Không biết ông ta muốn làm gì?”

“Đại ca, nếu không em sai người trực tiếp kéo ông ta ra khỏi đài truyền hình?”

Giang Ninh lắc đầu.

Ở chỗ đài truyền hình như thế thì không thể làm bừa được, bằng không sẽ gây ra ảnh hưởng rất tệ. Cho dù là lão Trương cũng không tiện giải quyết đâu.

Truyền thông rất mạnh mẽ, cũng có tính độc lập.

“Để xem người này rốt cuộc muốn làm gì.”

Giang Ninh nói: “Mặt khác hãy gọi điện thoại cho lão.

Trương, các người phải sắp xếp thật nhanh. Muốn thành phố Đông Hải trở thành vững chắc như thép thì không thể bỏ quên mảng truyền thông này được.”

Hoàng Ngọc Minh gật đầu. Trước đó anh thật sự không nghĩ tới mảng này.

Lúc này, trong đài truyền hình, Lâm Cường ngồi ở đó cùng Lâm Tiêu bên cạnh với gương mặt tái nhợt lại không có cảm xúc, giống như đang chờ chết.

Trên người ông cụ còn thoang thoảng mùi thối, cũng không biết mấy ngày thì viện dưỡng lão mới cho ông cụ tắm một lần.

“Anh Lâm, lát nữa tiết mục sẽ bát đầu, anh chuẩn bị một chút nhé”

MC qua thông báo một câu, thấy xung quanh vắng lặng thì hạ giọng nói: “Cậu chủ Vu nói, cứ dựa theo kịch bản là được”
 
Chương 176


Lâm Cường khẽ gật đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Chỉ cần làm theo kịch bản là được à?

Ông ta đã tới đây thì phải làm cho cả nhà Lâm Văn phải thân bại danh liệt!

“Thế ñào? Tr”ếc khi chết, ông còn cổ thể đích đuang một lần đấy”

Lâm Cường quay đầu nhìn Lâm Tiêu: “Làm xong chuyện này, tôi sẽ đổi viện dưỡng lão tốt hơn một chút cho ông, nếu làm không xong…”

Trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng sắc bén!

Hầu kết Lâm Tiêu chuyển động, môi run rẩy, hai hàng nước mắt tràn ra. Trong lòng ông cụ đang nghĩ, trước kia mình mắt mù thế nào mà lại đi tin tưởng thäng con trai này chứt “Tách”

Đèn lại sáng lên!

Mấy chiếc camera đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Đây là livestream!

“Chào các quý vị khán giả, chào mừng mọi người tới đúng giờ tới “Vài ba chuyện trong nhà), tôi là MC…”

Sau lời mở đầu, MC bắt đầu giới thiệu Lâm Tiêu ngồi ở trên xe lăn và Lâm Cường lúc này đã giận tái mặt, trên người ăn mặc giản dị, thậm chí còn có mấy miếng vá.

“Tập đoàn Lâm thị từng được xem là doanh nghiệp tương đối nổi tiếng ở thành phố Đông Hải. Nhưng trước đây không lâu, tập đoàn Lâm thị đột nhiên đóng cửa!

Sau đó không lâu lại có tập đoàn Lâm thị mới xuất hiện… Các bạn khán giả, đây không phải là đề tài phim truyền hình về cạnh tranh trong kinh doanh, mà là chuyện gia đình thật sự ngay bên cạnh chúng ta!”

“Tiếp theo, chúng ta cho mời Lâm Cường người trong cuộc phía sau câu chuyện này, cũng từng là tổng giám đốc Lâm thị tới nói cho chúng ta biết chân tướng sự thật…”

Tất cả ánh đèn đều chiếu vào trên người Lâm Cường.

Tất cả ống kính đều hướng vào Lâm Cường. Mặt ông ta lập tức xuất hiện ở trên các màn hình lớn nhỏ trong thành phố Đông Hải.

Các biểu cảm bi thương, tuyệt vọng, phẫn nộ, không cam lòng… này đều xuất hiện ở trên mặt Lâm Cường.

Cho dù là diễn viên cấp ảnh đế, sợ rằng cũng không diễn thật như Lâm Cường lúc này.

“Lâm thị đóng cửa không phải bởi vì kinh doanh không tốt, cũng không phải vì nhân tố bên ngoài, mà chẳng qua là vì tranh chấp trong gia đình”

Lâm Cường cười gượng một tiếng rồi nói tiếp: “Nhà họ Lâm chúng tôi không tính là hộ gia đình lớn nhưng cũng có chút của cải. Dưới sự cố gắng của tôi và ông cụ, nó vốn phát triển không ngừng, còn sắp tiến thêm một bước, nhưng làm sao ngờ được…”

“Ngày phòng đêm phòng lại khó phòng được giặc nhài”“

Vẻ mặt Lâm Cường đột nhiên trở nên dữ tợn, tức giận hét lớn: “Lâm Văn! Tôi biết cậu đang xem. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, buổi tối cậu ngủ được sao? Chẳng lẽ cậu không thấy áy náy à? Cậu làm hại ba bị trúng gió, làm hại tôi suýt nữa mất mạng, làm hại nhà họ Lâm tan nhà nát cửa, lương tâm của cậu có thể yên ổn được không?”

“Bây giờ cậu lập ra Lâm thị mới, bây giờ cậu cướp hết mọi thứ của Lâm thị, cậu đã hài lòng chưa?”

Lúc đó, tất cả màn hình lớn nhỏ của cả thành phố Đông Hải đều đang phát hình Lâm Cường chỉ trích và lên án giống như một kẻ điên.

Lâm Văn cũng vậy.

Ông đang ở trong nhà, trên ti vi đang phát hình Lâm Cường đổi trắng thay đen, đâm bị thóc, chọc bị gạo, hắt tất cả nước bẩn lên trên người ông!

“Ông ta thật quá đáng!”

Tô Mai vô cùng tức giận: “Lâm Cường đúng là súc sinh, tự nhiên bôi nhọ ông như vậy. Không ngờ ông ta còn lên cả đài truyền hình để bôi nhọ ông!”

Nhà họ Lâm biến thành như vậy đều là vì ai?

Đầu là vì tên Lâm Cường tham lam kia!

Thế mà ông ta lại đổ hết trách nhiệm lên trên người Lâm Văn, đây rõ ràng là ở trước mặt cả thành phố Đông Hải, hắt nước bẩn lên trước người Lâm Văn. Cho dù có người sẽ không tin, nhưng ảnh hưởng đối với Lâm Văn vẫn có tính chất huỷ diệt!

Thậm chí ngay cả tập đoàn Lâm thị cũng sẽ vì vậy mà bị liên lụy, ai còn dám hợp tác với Lâm Văn lòng dạ ác độc, tàn khốc, không từ thủ đoạn nào như vậy chứ?

Tô Mai giận đến mức người run. Bà không muốn chồng mình bị người ta hãm hại một cách ác ý như vậy.

Lâm Văn cũng phẫn nộ, siết chặt nắm đấm. Ông không ngờ được Lâm Cường đón Lâm Tiêu đi là để hãm hại mình.

Đúng là đủ độc ác mà!

Lâm Vũ Chân ngồi bên cạnh sốt ruột. Nếu chuyện này cứ tiếp tục phát triển như thế, Lâm Văn và tập đoàn Lâm thị sẽ thật sự kết thúc.

Gô gọi điện thoại cho Giang Ninh, giọng điệu sốt ruột: “Làm thế nào đây? Anh có cách nào không cho dừng livestream không? Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta phải giải quyết thế nào?”

Rõ ràng là chuyện bịa đặt, nhưng một khi bị người có dụng tâm truyền bá ra ngoài, vậy có đôi khi lực sát thương còn đáng sợ hơn là thật sự xảy ra.

Lúc này, tập đoàn Lâm thị làm quan hệ xã hội cũng không kịp nữa.

“Không thể dừng Chương trình livestream này lại được”

Giang Ninh trả lời thẳng: “Càng cho dừng lại sẽ chỉ càng làm người ta cảm giác có vấn đề.”

Lâm Cường chính là nhìn trúng vào điểm này, cho nên mới dám lộ liễu lên Chương trình ti vi nói chuyện. Cho dù Giang Ninh có mánh khoé thông thiên làm Chương trình phải dừng lại, nhưng ngược lại sẽ càng làm cho mọi người tin tưởng chuyện này là thật.

Nếu không, tại sao phải đột nhiên dừng lại?

Lâm Vũ Chân nghe được câu này lại càng sốt ruột hơn.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Cứ để cho nó tiếp tục phát, hiếm khi có thể quảng cáo cho ba, còn miễn phí như vậy thì không thể lãng phí được.”
 
Chương 177


Quần chúng đều phân n Lâm Vũ Chân bối rối.

Giang Ninh rốt cuộc đang nói gì vậy?

Cái gì mà quảng cáo miễn phí, còn không thể lãng phí chứ?

Bây-giờ Lâm Cường đang Đã Bà N, ả thnŸ phố Đông Hải, liều mạng chửi bới L: m Văn đi hất nước bẩn lên người ông, đây cũng chảng phải là quảng cáo gì cả.

“Giang Ninh?”

“ừ “Em biết rồi”

Không cần Giang Ninh nói nhiều, lời đến miệng của Lâm Vũ Chân chợt dừng lại. Cô đã quen với việc tin tưởng vào anh rồi.

Giang Ninh cũng không lo lắng, vậy chắc chân không có vấn đề.

Lâm Văn là ba mình, nhưng Giang Ninh cũng sẽ bảo vệ ông, sẽ không để cho người khác hủy hoại ông như vậy.

được.

Cô để điện thoại xuống.

Lâm Vũ Chân đi tới bên cạnh Lâm Văn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run lên vì giận của Lâm Văn: “Ba, bà đừng lo lắng, Giang Ninh sẽ xử lý.”

Lâm Văn quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, Tô Mai cũng nhìn về phía cô.

Lúc này, nghe được cái tên của Giang Ninh, không hiểu sao người nhà họ đều thấy yên lòng.

Hình như, từ trước đến nay không có chuyện gì có thể làm khó được Giang Ninh, từ trước đến nay cũng không có ai có thể thật sự làm người nhà mình bị tổn thương ở trước mặt Giang Ninh.

“Chồng à, có Giang Ninh ở đây thì sẽ không có vấn đề gì đâu”

Tô Mai hít sâu một hơi, bà cũng lựa chọn tin tưởng Giang Ninh: “Cậu ấy nhất định sẽ làm cho Lâm Cường phải trả giá đất!”

Lâm Văn khẽ gật đầu.

Ông không biết dưới tình huống này còn có thể có cách nào khác nữa. Đây là livestream trên cả truyền hình và trên mạng đấy!

Gần như tất cả người dân ở thành phố Đông Hải đều sẽ biết việc này, cho dù là giả, ông có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Người nhà họ chợt bình tĩnh lại, nhưng vẫn có chút căng thẳng và lo lắng.

Lúc này Lâm Cường hoàn toàn phát huy ra sở trường làm diễn viên của mình, ở trước truyền hình trực tiếp.

than thở khóc lóc, lên án Lâm Văn cướp đoạt gia sản của nhà họ Lâm, hãm hại anh em ruột thịt, thậm chí làm hại ba ruột bị trúng gió suýt chết thảm!

Ông ta lên truyền hình không phải vì đoạt lại gia sản, mà chỉ muốn đòi lại công bằng, để cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Văn, đừng để Lâm Văn lừa gạt!

Nhìn dáng vẻ thê thảm này của Lâm Cường, nhìn Lâm Tiêu ngồi ở trên xe lăn với vẻ mặt đờ đẫn, còn ai sẽ nghi ngờ nữa?

Trước truyền hình, trước mạng truyền thông, không ít người không nhịn được mà chửi ầm lên.

“Lòng dạ quá xấu xa rồi đấy!”

“Ngay cả anh em của mình mà cũng hãm hại à? Đúng là vì tiền không từ thủ đoạn nào. Lâm Văn này đủ ác độc!”

“Súc sinh! Quả thật không bằng heo chó, ngay cả ba ruột cũng làm cho bị trúng gió, hoàn toàn không có giới hạn nữa rồi!”

Không ít người đều mắng to, thậm chí có người gọi điện thoại cho Chương trình để an ủi Lâm Cường, biểu thị lòng thông cảm của mình.

Thứ Lâm Cường muốn chính là hiệu quả này!

“Lại có một khán giả nhiệt tình gọi điện thoại tới, để chúng tôi kết nối.”

MC than thở, ánh mắt đối diện với Lâm Cường cũng thấy được vẻ đắc ý của đối phương, chính là cảm giác kiểm soát được tất cả này, đúng là tuyệt.

“Anh Lâm, anh đừng khổ sở. Súc sinh Lâm Văn này không bằng heo chó, sớm hay muộn sẽ bị báo ứng thôi!

Sau này tôi sẽ không mua sản phẩm của nhà họ Lâm bọn họ nữa, sẽ ủng hộ anh!”

“Người như thế còn có thể tiếp tục mở công ty à? Các ông chủ nhớ phải cảnh giác cao độ, đừng hợp tác với người như thế, để tránh một ngày kia cũng sẽ ép chết các người đấy!”

“Tẩy chay Lâm Văn! Tẩy chay tập đoàn Lâm thị!”

Từng cuộc điện thoại được gọi tới, Lâm Văn hết đường chối cãi.

Những căm giận, những phẫn nộ này làm cho tập đoàn Lâm th tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, giống như ông đã làm ra chuyện gì khiến trời giận đất oán đối với những người xem náo nhiệt kia vậy.

“Mẹ nó chứ, Lâm Cường này thật sự giỏi diễn kịch thật!”

Anh Cẩu không nhìn được nữa: “Đại ca, để tôi lén vào trong giết chết ông ta đi!”

Anh ta nghe cũng thấy giận, làm gì có kẻ nào làm lẫn lộn trái phải như vậy chứ.

Chỉ cần chờ Giang Ninh ra lệnh, anh ta sẽ lập tức xông vào, cho dù có đại náo Chương trình livestream cũng phải giết chết Lâm Cường.

Giang Ninh vẫn bình tĩnh.

Khi thấy đã đến lúc rồi, hắn mới quay đầu nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Tất cả đã thu xếp xong chưa?”

“Không có vấn đề gì.’ Hoàng Ngọc Minh không biết Giang Ninh tính làm gì, nhưng hắn bảo làm thế nào thì anh cứ thế làm theo.

Giang Ninh bảo anh sắp xếp mấy người, còn là người chuyên môn học qua biểu diễn, cũng gọi điện thoại qua đường dây để lên án Lâm Văn, thậm chí muốn nói gì, phải nói thế nào, Giang Ninh đều nói rõ ràng từng điều một.

Hoàng Ngọc Minh thấy những lời này còn quá đáng hơn cả lời Lâm Cường nói!

Đây chính là ba vợ của hắn đấy!
 
Chương 178


Giang Ninh khẽ gật đầu: “Bát đầu đi”

Trong truyền hình trực tiếp, Lâm Cường đã dùng hết một hộp giấy ăn, còn khóc tới mức sưng đỏ cả lên.

“Cảm ơn, cảm ơn!”

Ôi vừa cảm ơn người gọi tới đường dây nóng để an ủi mình, toi lòng lại đang cười lạnh, chế giêu đám người ngu sỉ này thế mà lại dễ bị lừa gạt như vậy.

Ông ta thậm chí nghĩ, nếu mình đi theo con đường giải trí này thì có phải có thể giành được giải ảnh đế gì đó không.

““Reng reng reng…”

Điện thoại lại đổ chuông, MC không hề nghĩ ngợi: “Người quan tâm tới anh Lâm quá nhiều, chúng ta tiếp tục nghe người bạn gọi điện tới tiếp vậy!”

“Alo?”

“Alo, chào anh, anh cũng là người quan tâm tới anh Lâm sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngài Lâm Cường đúng là quá đáng thương, tôi thông cảm với anh ấy, tôi càng hận Lâm Văn hơn!”

*Ö? Anh có gì muốn nói sao?”

“Tôi muốn tố cáo Lâm Văn! Vợ của tôi chính là nhân viên Lâm thị trước đây. Ông †a tự nhiên chiếm đoạt vợ tôi, còn định ra tay với cả đứa con gái chưa trưởng thành của tôi. Tôi muốn tố cáo ông ta!”

Một câu này vừa nói ra, quả thật lại muốn nổ tung!

Ngay cả Lâm Cường cũng không ngờ còn có lời tố cáo bùng nổ như vậy.

Mắt MC cũng lập tức sáng lên: “Anh có thể nói cụ thể hơn một chút không?”

“Còn muốn cụ thể hơn? Chẳng lẽ muốn tôi miêu tả chi tiết bọn họ tảng tju với nhau thế nào à? Bọn họ làm ở văn phòng, ông ta đã cưỡng bức vợ tôi chính ở tầng cao nhất của Lâm thị trước đây!”

“Ông ta chính là một tên thổ phỉ ngang ngược tàn nhẫn!”

Khán giả trước tỉ vi càng tức giận hơn, Lâm Văn lại còn từng làm ra chuyện như vậy à!

“Tôi cũng muốn tố cáo Lâm Văn!”

Lại một cuộc điện thoại gọi tới: “Ông ta chiếm nhà của tôi, nói nhà tôi là phong thuỷ bảo địa, còn nói nếu tôi không dọn ra ngoài thì ông ta sẽ tìm người giết chết tôi!”

“Còn cả tôi, cả tôi nữa. Tôi là quản lý câu lạc bộ, tên Lâm Văn trời đánh, ông ta tới câu lạc bộ của chúng tôi chơi gái, nói không hài lòng nên không trả Tôi tranh luận với ông ta thì bị ông ta đá gãy xương luôn. Bây giờ tôi còn đang nằm viện đấy!”

“Lâm Văn quá bá đạo, hợp tác với công ty chúng tôi, cứng rắn thay đổi hợp đồng rồi tùy tiện hủy bỏ, làm cho.

công ty tôi tổn thất mấy tỷ, khiến cho tôi phải phá sản đấy!”

Từng người gọi điện thoại tới tố cáo làm người ta phẫn nộ lên tới cực điểm, hận không thể tìm ra Lâm Văn để lột Xương rút gân!

Lúc này hình tượng của Lâm Văn đã hoàn toàn đã là một kẻ ác không hơn không kém!

Thủ đoạn độc ác, tàn bạo thất đức, thất tín bội nghĩa, vi phạm pháp lệnh… Chính là kẻ giết một trăm lần cũng không thể làm người ta hết giận được.

Hoàng Ngọc Minh đứng ở đó nhìn mà kinh hồn bạt vía, những lời lên án này lại đều là do Giang Ninh tự mình viết ra đấy.

Đại ca này, có phải anh quên mất đó là ba vợ của anh không vậy?

Anh nhìn về phía Giang Ninh lại thấy hắn rất bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra, gọi tới đường dây nóng trên màn hình.

Lúc này, Lâm Cường và MC kia đều đã hưng phấn tới cực điểm, không ngờ tự nhiên có nhiều người bỏ đá xuống giếng như vậy. Thế này thì Lâm Văn có nhảy lầu cũng khó chứng minh được sự trong sạch của mình!

“Alo?”

Giang Ninh vừa gọi điện thoại tới, MC nóng lòng, lập tức cho người ta kết nối: “Thưa ngài, ngài có gì muốn tố cáo.

Lâm Văn sao?”

“Không, tôi chỉ có mấy nghi vấn.”

Giang Ninh bình tĩnh nói: “Theo tôi được biết, năm xưa ngài Lâm Văn bị tàn tật do tai nạn giao thông nên phải ngồi xe lăn suốt mười năm, nhà ở thôn Thành Trung lạc hậu, đồng thời chưa bao giờ đi làm ở Lâm thị cũ. Ngài ấy làm sao có thể ép nhân viên quan hệ với mình ở tòa nhà văn phòng của Lâm thị chứ?”

“Ngài ấy lại làm sao lấy một thân phận người bình thường để ký hợp đồng hợp tác với người ta rồi hủy hợp đồng, làm cho đối phương tổn thất mấy tỷ được? Còn chiếm nhà của người khác à?”

“Ngài ấy thậm chí còn phải nhờ người khác chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày, vậy làm sao có thể tới câu lạc bộ chơi gái, còn đá một phát làm quản lý gãy mấy cái xương sườn?”

Đột nhiên, cả phòng livestream yên tĩnh trở lại.

Trước tỉ vi, trước mạng truyền thông, tất cả mọi người đều đột nhiên trầm xuống.
 
Chương 179


Sự im lặng này giống như đột nhiên bị người ta dội một chậu nước từ trên đầu xuống.

Bọn họ lập tức tỉnh táo lại.

Vừa rồi tất cả mọi người nghe những lời tố cáo kia, trong lòng đều vô cùng căm phẫn, hận không thể kéo Lâm Văn ra để ột HỆ, rút gân. Dù những đi9uAng ý” đều là chuyện khiến trời giận người oán.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Có người kịp nhớ ra là Lâm Văn bị tàn tật đấy!

Hơn nữa ông thậm chí chẳng có năng lực tự lo lấy thân, trước kia còn là người không có địa vị trong nhà họ Lâm, không biết ông đã bị người ta chê cười về chuyện này trong bao lâu.

Sao ông lại thành quản lý cao cấp của Lâm thị, lại ép cấp dưới quy tắc ngầm chứ?

Bản thân ông còn phải ở khu chung cư cũ nát, vợ và con gái phải sống túng quấn thì làm sao có năng lực chiếm lấy bất động sản của người khác?

Ông còn đi vào trong câu lạc bộ tìm gái à?

Mẹ nó, ngay cả bò lên giường còn tốn sức, vậy chơi gái thế nào?

Càng không cần phải nói tới một đá lại đá gãy được mấy cái xương sườn của quản lý. Ông là Thiên Tàn Cước sao?

Trong giây lát, cho dù là kẻ ngu si cũng biết Lâm Văn bị người ta bôi nhọ một cách ác ý, bọn họ thành lưỡi dao.

của người khác, thành công cụ cho người ta lợi dụng.

Những người vốn còn đứng ở bên phía Lâm Cường lập tức càng phẫn nộ hơn!

Không ai chấp nhận để mình giống như một kẻ ngu ngốc, bị người năm mũi dẫn đi, còn xấu mặt ở trước nhiều người như vậy. Điều này khiến bọn họ có vẻ quá ngây thơ, quá ngu ngốc rồi!

“Lúc đầu tôi đã nói mà, điều này căn bản là không có khả năng! Tuyệt đối là hiệu quả của Chương trình cố ý bôi nhọ Lâm Văn!”

“Đúng vậy, ông ta là một kẻ tàn tật, nghe nói hai ngày.

nay mới chữa lành được chân, vừa xuống khỏi xe lăn có thể bước đi làm sao đá người chứ? Ông ta biết võ công à?”

“Mẹ nó chứ, những người tố cáo này quả thật là lòng dạ hiểm độc, nước bẩn như vậy mà cũng có thể hắt tới trên người Lâm Văn à? Trong này tuyệt đối là có âm mưu!”

Dư luận gần như lập tức xoay ngược lại, căn bản sẽ không đánh tiếng trước với anh.

MC và Lâm Cường trong phòng livestream đều bối rối.

Giang Ninh vừa cúp máy lại có mấy người gọi tới, chất vấn Lâm Cường, hỏi chỉ tiết ông ta tố cáo Lâm Văn là gì, Lâm Cường nhất thời làm sao nói được?

Ông ta căn bản không ngờ dư luận sẽ xoay ngược lại như vậy, người vừa rồi còn đứng ở phía bên mình, cùng lên án chỉ trích Lâm Văn, bây giờ đã bắt đầu chất vấn mình?

“Những điều này đều là cơ mật, tôi không thể nói, tôi chỉ có thể nói cho các người biết những chuyện điên rồ mà Lâm Văn từng làm thôi!”

Lâm Cường cần răng nói.

“Vậy ông nói Lâm Văn hãm hại ông, ông ta đã hãm hại ông thế nào? Lại làm sao biến tập đoàn Lâm thị được ông khống chế vững vàng thành sản nghiệp của ông ta chứ?”

“Lâm Văn căn bản không làm việc ở Lâm thị, thậm chí một chút cổ phần công ty cũng không có, vậy ông ta lấy.

công ty thế nào? Ông đừng xem chúng tôi là kẻ đần độn được không?”

“Ông đang nói dối! Lâm Cường đang nói dối!”

Điện thoạ đầy những gọi cũng sắp nổ tung rồi, trên internet càng oán giận!

Nhưng không phải bởi vì Lâm Văn mà là vì Lâm Cường.

Sau vài lần giải thích trái lại bị người ta phát hiện ra sự mâu thuẫn trước và sau, càng làm cho ông ta thêm chột dạ.

MC cũng hoảng loạn, vội vàng cắt đứt đường dây nóng, nhưng không biết hành động này càng làm cho những khán giả kia tin tưởng chắc chắn, đây là Chương trình đang cố ý bôi nhọ Lâm Văn, quả thật không thể tha thứ được.

Nổ tung rồi!

Trên mạng cũng bùng nổ, những tiêu đề tin tức gần như: liên tiếp xuất hiện.

Mà vào giờ phút này lại có một bài đăng nhanh chóng lên hàng đầu hot search, gần như lập tức đưa đến trước mặt mọi người.

Nội dung trên tin tức nói Lâm Văn vẫn ngồi ở trên xe lăn, đang tham gia một nghi thức đặt móng cho trường tiểu học Hi Vọng. Trên bài đăng có viết, Tập đoàn Lâm thị mới quyên tặng tất cả lợi nhuận của tháng đầu tiên cho trường tiểu học Hi Vọng!

Sau đó là quyên tặng sách báo, quyên tặng quần áo, quyên tặng văn phòng phẩm, quyên tặn: Lâm thị mới lấy Lâm Văn đi đầu đã dùng sức lực của mình không ngừng báo đáp cho dân chúng thành phố.

Đông Hải, cho dù làm không đủ nhiều, không đủ lớn, nhưng bọn họ trước sau vẫn đang kiên trì.

Từ mấy tháng trước, khi Lâm thị mới vừa được thành lập đã thực hiện cho đến nay chưa từng dừng lại!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom