Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 834


834

Đóng cửa phòng, cô ngồi trên sofa nghe máy, “A Vũ?”

“Vy Hiên……” ở đầu kia của điện thoại, Tập Lăng Vũ giọng nói có chút men say: “Em đang làm gì thế? Có nhớ tôi không?”

“Lăng Vũ, cậu say rồi?”

“Mới uống một ít thôi …..” Tiếng cười nói, tiếng nhạc không dứt bên tai, âm thanh có chút ồn ào. Vy Hiên cắn móng tay, trong lòng như vướng mắc phải nỗi sợ gì đó. Muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi, chỉ đáp: “Đã muộn như vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

“Ừm!” Tập Lăng Vũ khi uống rượu không có bộ dáng kiêu ngạo , khó bảo như bình thường, dán lên điện thoại, nói: “Vy Hiên, tôi rất nhớ em….. Giá như em ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao….”

Trong lòng Vy Hiên có chút run rẩy, anh luôn có thể dễ dàng chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô.

Cô giữ chặt di dộng, vừa muốn cất tiếng, thì phía bên kia truyền đến một giọng nữ: “Anh Lăng Vũ, qua đây mau, đang đợi anh đó!”

Tập Lăng Vũ không kiên nhẫn đáp: “Đi chỗ khác, tôi đang nói chuyện điện thoại.”

“Là bạn sao? Gọi đến đây cùng nhau chơi đi~”

Anh khinh thường nói: “Cô ấy không giống như cô! Mau cút đi chỗ khác!”

“Haha, cậu Tập đổi tính rồi sao? Bây giờ lại chọn con gái nhà lành?”

Vy Hiên cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, đột nhiên không chút nghĩ ngợi, tắt máy. Sau đó ngả người lên sofa, hai ta che lên mắt, liếc nhìn điện thoại đang đổ chuông, cô lấy điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, không muốn nghe điện thoại.

Ánh mắt vô ý nhìn tới cây đàn cello đang đặt lặng lẽ trong góc, buồn phiền trong lòng lại dần dần biến mất.

Đứng dậy, đi qua, hai tay chạm vào hộp đàn, cả người trở nên bình tĩnh lại.

Đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cô vội vàng mặc áo khoác, đeo khăn quàng và mũ, sau đó đem nó ra ngoài.

Đi đến bên cạnh khu tập thể dục công cộng, tâm trạng của Vy Hiên như một loại tôn thờ mở hộp đàn ra. Sau vài lần hít thở sâu liên tiếp, cô mới đem đàn cello ra, kéo thân đàn và đặt xuống đất. Mở rộng hai chân rộng bằng vai, giữ cây đàn vững chắc bên chân.

Làm xong một loạt động tác này, như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô.

Sau đó, cô bắt đầu điều chỉnh dây đầu tiên cho chuẩn cung A, tiếp sau đó là DGC….

Tay phải nắm chặt cây vĩ, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay và trái tim cô run rẩy không ngừng. Cô nhớ rõ, lúc nhỏ khi tham gia những cuộc thi, không hề có cảm giác lo lắng, khẩn trương như bây giờ. Cảm giác giống như gặp lại người yêu lâu ngày không gặp khiến cô không biết nên bắt đầu chơi đàn như thế nào.

“Ổn định cảm xúc, hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, không cần luôn nghĩ về cách chơi…..Đem nó trở thành người bạn tốt nhất, người yêu, người thân. Nó là người duy nhất biết tâm tình trong lòng em, vì thế, nó sẽ dẫn em đến bất cứ nơi nào em muốn đi…”

Trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của thầy Dương, cô từ từ nhắm mắt lại. Cầm chắc cây vĩ trên tay phải, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể bắt đầu tràn đầy, mãnh liệt. Bắt đầu từ lưng, kéo dài đến vai và cánh tay, sau đó đến cổ tay, ngón tay, đầu ngón tay, rồi đến cây vĩ…….

Mọi thứ đều rất tự nhiên.

Đem cây vĩ đặt lên dây đàn, tay trái giữ dây đàn, tiếng đàn ấm áp và êm dịu, lại có chút trúc trắc run rẩy vang lên trong đêm yên tĩnh.

Giống như một cô gái nhút nhát, từ chối bỏ khăn che mặt xuống. Ngại ngùng, bối rối và sợ hãi môi trường xung quanh. Cẩn thận những bước đi đầu tiên, cuối cùng vẫn không có can đảm.

Dần dần, với dòng chảy giữa các nốt, cung nỗi sợ hãi này biến thành sự kìm nén, mong muốn tìm ra lối thoát….

Sau đó, bùng nổ.
 
Chương 835


835

Khoảng khắc cô gái bỏ chiếc khăn che mặt xuống, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi.

Hướng gió thay đổi, những đám mây mỏng dần, đèn nhỏ phía trên đầu sáng lên, đèn đỏ ngã tư đã chuyển sang xanh, chuyến xe đêm đã trễ ba phút…..

Vy Hiên hai mắt nhắm lại, không thể nhìn, cũng không thể nghe, chỉ ra sức cố gắng nắm lấy ánh bình minh phía trước! Cô biết, nó thuộc về cô, cô đã nhìn thấy nó từ nhiều năm về trước, vào lúc lần đầu tiên ba cô tặng cho cô cây đàn cello.

Ông nói, Vy Hiên, thứ này thuộc về con.

Bây giờ, cô muốn giữ lại ánh sáng này một lần nữa, chẳng sợ trèo đèo lội suối, vượt qua sông dài, hay vách núi cheo leo.

Bởi vì, đây là ánh sáng thuộc về cô.

Trên con đường vắng, một chiếc xe thể thao lao nhanh đến.

Dừng lại trước cổng nơi Vy Hiên ở, một thanh niên trẻ vội vã từ trong xe bước xuống. Người trong xe vội vàng gọi theo: “Anh Lăng Vũ, khi nào chúng ta sẽ lại gặp nhau?”

“Đợi tôi gọi.” Tập Lăng Vũ đáp cho có lệ.

“Đừng có phét! Nếu như hôm nay không phải sinh nhật em, muốn gặp anh thật khó như lên trời!” Lục Chỉ Nhi nhỏ giọng oán giận: “Anh Lăng Vũ, anh đã quên hết anh em của mình mất rồi.”

Tập Lăng Vũ quay đầu, cười nói: “Đừng như mấy đứa con gái lải nhải không ngừng! Mau về đi, lúc tôi rảnh nhất định sẽ gọi điện cho các cậu.”

“Anh nhớ giữ lời đó! Em đi đây, không cản trở đêm xuân của anh với chị dâu nữa!”

Tập Lăng Vũ cười mắng: “Biến.”

Xe rời đi, Tập Lăng Vũ lại bắt đầu khẩn trương, vừa bước được vài bước, bên tai loáng thoáng nghe được cái gì đó.

Anh sững sờ, cẩn thận nghe một lúc, đó là âm thanh của đàn cello! Như ma xui quỷ khiến, Tập Lăng Vũ đi theo hướng của tiếng đàn phát ra. Rẽ vào một khu bên cạnh công viên nhỏ, rốt cuộc anh cũng thấy một cô gái đang ngồi bên trong, quay lưng về phía mình…..

Con ngươi trong mắt dần dần mở to, có chút không thể tin được.

Vy Hiên ngồi lặng lẽ kéo đàn cello, bộ dáng vô cùng tập trung. Mỗi nốt nhạc vang trong sự trống trải, tĩnh lặng phảng phất như có sinh mệnh. Cảm giác như có thứ gì thắt chặt lấy cổ áo, che lại mũi miệng khiến anh không thể thở được. Giống như có thứ gì đang bóp chặt lấy trái tim anh, khiến anh cảm thấy đau đớn, muốn rơi lệ.

Người con gái này là Vy Hiên, nhưng lại không phải là Vy Hiên mà anh quen biết.

Cô ấy ở ngay trước mắt anh, nhưng lại cách rất xa anh.

Cô ấy rất quen thuộc, nhưng lại như một người xa lạ.

Cuối cùng, bài nhạc kết thúc.

Vy Hiên mở mắt, cúi đầu nhìn xuống cây đàn và cây vĩ, cùng bàn tay phải đang run lên phấn chấn không giống bộ dáng của bàn tay. Cô như trút bỏ được gánh nặng, nở ra nụ cười nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở phía sau cô, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, một mình ở bên ngoài vào giờ này rất nguy hiểm!

Cô nhanh chóng đem đàn cất vào hộp đàn, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô rất ngạc nhiên.

***

“Lăng Vũ?!”

Tập Lăng Vũ nhìn ánh mắt cô khó hiểu, mơ hồ, có một cảm giác muốn lên án, phàn nàn.

“Cô không nghe điện.” Anh nói.
 
Chương 836


836

Vy Hiên chợt nhận ra, nghĩ đến hành vi trẻ con của mình, Vy Hiên mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bảo Ngọc, nên đã cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại.”

Ánh mắt anh uy hiếp nhìn cô: “Sau đó, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây chơi đàn?”

“Ừ.”Vy Hiên trả lời một cách bình tĩnh, “Không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Cô ngẩng đầu lên, vươn cái eo lười biếng của mình, thản nhiên mỉm cười. Nhìn bầu trời đêm, chớp mắt có thể tìm thấy được sao Bắc Cực, nụ cười cô lan tỏa trong vô thức.

Tập Lăng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua biến hóa của nụ cười trên gương mặt cô.

Nụ cười sáng rực, có chút chói mắt.

Anh cúi đầu, âm thanh bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nghe em nói về chuyện đàn cello.”

Anh biết rằng lúc nhỏ cô chơi đàn rất tốt, nhưng sau này lại không biết vì sao, cô không hề đề cập bất cứ chuyện gì về đàn nữa, anh cũng không hỏi nhiều. Quỹ đạo của cuộc sống, đều ở ngay trên người cô, còn những thứ khác chỉ là dư thừa.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ chơi đàn của cô, anh lại không nhận ra cô! Đó không phải là Vy Hiên mà anh quen biết, bóng dáng của cô, cách anh rất xa, không phải là khoảng cách mà một cái vươn tay là có thể chạm đến nữa.

“Ừ, tự nhiên muốn chơi cello, vì thế, hôm nay kéo theo Bảo Ngọc đi mua đàn.”

Tập Lăng Vũ quét mắt lên trên chiếc đàn cô đang ôm: “Hôm nay đi mua?”

Vy Hiên ngập ngừng một thoáng, rồi nói thẳng: “Là Liên Cẩn Hành tặng.”

Đôi mắt của Tập lăng Vũ thay đổi, nhìn chằm chằm cô. Đèn đường trên đầu lúc tối lúc sáng, khi thì giấu đi thân hình anh vào trong bóng tối, khi thì lại chiếu ra âm khí tà ác đang quấn quanh gương mặt anh.

“Lần này giải thích như thế nào?” Anh đứng yên tại chỗ, âm thanh trầm đục, có chút ủ rũ.

Vy Hiên nhíu mi, mấp mánh môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu: “Tôi không cần giải thích.”

“Không cần?” Anh nhướng mày, bước về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô nhận quà của một tên đàn ông khác, lại còn nhận một cách yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao, Phạm Vy Hiên, cô sợ tôi không có tiền mua tặng cô sao? Cô muốn cái gì chỉ cần nói ra, tại sao lại nhận đồ của anh ta chứ?”

Vy Hiên ngây người nhìn chằm chằm anh, đôi mắt tràn ngập bi thương, giống như một con dao, ghim chặt vào trái tim anh.

Trái tim anh dịu lại, tưởng tượng mỗi lần như vậy trước đây, bất luận cô như thế nào anh đều sẽ tha thứ! Kể cả cô có tự tay đâm anh vài nhát, cũng chẳng sao!

Nhưng….

Dường như khoảng khắc khi thấy hình ảnh Vy Hiên chơi đàn, khoảng cách giữa hai người cách dần cách xa khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

“Trả đàn lại cho anh ta, nếu cô thích, tôi sẽ mua cái mới cho cô.”

Phía sau không hề có câu trả lời.

Anh lại quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu: “Có nghe hay không?”

Lần này, Vy Hiên luôn điềm tĩnh, ôn hòa trước mặt anh, lại nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không cần.”

Tập Lăng Vũ sững sờ, đây là lần đầu tiên, Vy Hiên nói không với anh, rất kiên quyết, nói không cần.
 
Chương 837


837

Anh tức giận, siết chặt nắm tay, bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt cô. Chiều cao của anh tạo cảm giác đầy áp lực, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Tại sao? Là do anh ta tặng?”

Vy Hiên ôm chặt cây đàn, ngẩng đầu lên nhìn anh:“Điều cậu quan tâm chỉ là do ai tặng. Mà tôi, quan tâm là cây đàn, đối với những người thích cello mà nói, họ có thể bỏ hết mặt mũi, khát vọng có được một cây đàn của chính mình.”

“Không cần biết nó là cái chết tiệt gì!” Tập Lăng Vũ cuối cùng cũng tức giận, một tay giữ lấy Vy Hiên, một tay muốn cướp lấy cây đàn:“Chỉ cần là đồ của tên khốn kia tặng! Cô không được nhận! Đưa cho tôi!”

Vy Hiên càng ôm chặt hơn, ánh mắt đầy thất vọng và chất vấn, cô nhìn vào anh chằm chằm không hề chớp mắt.

Không nói một lời, như đang phán xét.

Gằn từng tiếng, cô nói: “Lăng Vũ, cậu có từng nghĩ, thứ tôi thật sự muốn là gì không?”

Có phải chỉ là cây đàn cello này thôi không?

Tập Lăng Vũ đè lại tay cô, đột nhiên chấn động, nhìn cô, trong nháy mắt xuất hiện một tia lo sợ không yên.

Vy Hiên vẫn ôm chặt lấy cây đàn, cứ như vậy nhìn anh: “Thứ duy nhất tôi thích, lặng lẽ đặt ở đáy lòng, cậu có biết là gì không?” Không đợi anh trả lời, cô lắc đầu cười: “Không! Cậu không biết gì cả.”

Vy Hiên lùi lại phía sau, thoát khỏi cánh tay đang giữ cô, đặt hộp đàn trên lưng quay trở về.

Tập Lăng Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu cúi thấp xuống, lỗ hổng trong trái tim anh dần dần vỡ vụn, đem tất cả những nỗi sợ hãi chất đống, tích lũy từ lâu không ngừng giải phóng ra.

Cảm giác đó, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.

Mang hộp đàn trở về nhà, Vy Hiên cẩn thận đem nó đặt vào góc tường. Cởi áo khoác ra, cô đi thẳng vào trong ổ chăn ấm áp của mình, nhưng không thể ngủ được. Cô mở mắt và nhìn về hướng cửa sổ.

Anh đi rồi?

Cô từ chối yêu cầu của anh, anh cũng tức giận như thế, cho nên, hẳn là đi rồi đi.

Kéo chăn qua đầu, cô ép chính mình phải đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng cello du dương vang lên bên tai.

Vy Hiên cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, kết quả cô lại ngủ rất ngon.

Bình minh, một cảm giác quen thuộc của cái lạnh chậm dãi hòa nhập.

Vy Hiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, gọi Bảo Ngọc vài lần nhưng cô ấy đều không chịu thức dậy. Đặt bữa sáng đặt trên bàn, để lại một tờ ghi chú, cô ra khỏi nhà.

Tháng mười hai, sắp đến đông chí, thời tiết vô cùng lạnh.

Vy Hiên đi ra khỏi cổng khu phố, muốn băng qua đường, nhưng lại nhìn thấy người đang ngồi ở cổng.

Anh cuộn mình dựa vào tường, đầu vùi thấp đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

“Lăng Vũ!” Vy Hiên bước nhanh đến, nơi tay cô chạm vào như một tảng băng, lạnh như gai đâm.

Nghe được tiếng của cô, Tập Lăng Vũ mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, đôi môi tím tái, ngập ngừng nói: “Tôi…. Tôi sẽ không bao giờ…. chọc giận cô nữa.”

Vy Hiên nhìn anh, dù tim có cứng rắn đến mức nào, nhưng nhìn anh như vậy cũng sẽ thay đổi. Ngồi xổm xuống, giữ lấy khuôn mặt đã lạnh ngắt của anh bằng hai tay: “Cậu ngồi đây cả đêm, chỉ để nói với tôi điều này?”

Anh chậm rãi gật đầu.

Vy Hiên vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Cậu là đứa ngốc sao? Lạnh như vậy, chết cóng thì sao? Tại sao không đi lên trên?”
 
Chương 838


838

Tập Lăng Vũ cúi đầu: “Cô đã ngủ rồi.”

“Vậy cậu không biết gọi điện sao!”

“Gọi rồi, cô không nghe.”

“……” Vy Hiên lúc này mới nhớ đến, điện thoại vẫn luôn để im lặng, cô vẫn chưa chỉnh lại.

Vy Hiên tức giận, dùng sức đánh anh một cái:“Lăng Vũ! Cậu cố ý!” Cố ý khiến cô đau lòng, khiến những lời trách mắng, phàn nàn của cô chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra.

Tập Lăng Vũ mỉm cười, khuôn mặt ấm áp: “Tôi làm sai, khiến cô tức giận, đây là trừng phạt tôi đáng phải nhận.”

Vy Hiên ngay lập tức muốn cởi khăn quàng, đưa cho anh, nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi không kạnh.”

“Đừng cậy mạnh!” Vy Hiên trừng mắt lườm, động tác có chút thô lỗ kéo anh lại gần, quấn khăn vài lần. Chiếc khăn màu vàng, mang trên người anh, thực sự tươi sáng và đẹp mắt.

Nhất thời, cảm nhận được hơi ấm của cô trên chiếc khăn, như một lần nữa được ánh mặt trời che phủ, ngay cả sự xấu xí mà anh giấu diếm trong lòng cũng được chiếu sáng.

“Mau về nhà.”Vy Hiên nói: “Phải nhanh chóng tắm nước nóng để xua tan cái lạnh mới được.”

Tập Lăng Vũ vừa nghe lời này xong, liếc về phía tòa nhà, nhỏ giọng nói: “Không phải nhà cô ở đây sao.”

“Bảo Ngọc vẫn đang ngủ.”

Tập Lăng Vũ thật sự khó chịu, Trương Bảo Ngọc hình như có thù với anh, mỗi lần muốn tiến gần hơn với Vy Hiên một bước nữa, người phụ nữ này luôn có thể cắt ngang đúng thời điểm.

“Vậy…..Cô đưa tôi về.” Tay Tập Lăng Vũ nắm vai cô, dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, “Chân tôi bị tê cứng, không thể đi được nữa rồi.”

Vy Hiên liếc nhìn anh: “Tôi giúp cậu gọi taxi.”

Tập Lăng Vũ hợp tình hợp lý nói: “Nhỡ tôi bị ngất trong xe.” Anh dựa vào cô, cúi đầu xuống vai cô: “Cô đưa tôi về có sao đâu. Hay sợ tôi ăn cô! Cả kể tôi muốn ăn cô, chẳng lẽ không được sao?”

Anh ảo não nói: “Đã rất lâu rồi, tôi không….”

Vy Hiên đỏ mặt, nhanh chóng che miệng anh lại: “Đây là đường lớn! Cậu nói to như vậy để làm gì?”

“Vậy cô đưa tôi về đi.”

Vy Hiên bị anh quấn lấy không có cách nào, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi. Tập Lăng Vũ đắc ý cong khóe miệng, cùng cô bước lên trên xe. Sau đó dựa lên người cô, nói một câu: “Thật ấm áp!”

Vy Hiên nghiêng đầu, nhìn lên khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai, cất tiếng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên: “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Anh nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô đưa lên môi: “Vy Hiên, đừng giận tôi…..” Anh thì thào nói: “Tôi sẽ học, học cách suy nghĩ cho em, suy nghĩ em thật sự cần và thích cái gì.”

Anh nghiêng người, cả người như muốn vùi vào vòng tay cô, hai tay ôm lấy eo cô, thì thầm nói: “Tối qua, tôi thật sự ghen đến phát điên rồi.”

Bởi vì, Liên Cẩn Hành dường như hiểu cô hơn anh.

Anh quấn quýt, siết chặt vòng tay hơn, như muốn đem cô hòa làm một với mình, dù anh đi đâu cũng sẽ mang cô đi cùng.

Vy Hiên không nói gì, dịu dàng nhìn anh, những ngón tay khẽ lướt trên mái tóc anh.

Dù cho anh nói gì cô cũng sẽ tha thứ cho anh! Sự nuông chiều của cô giành cho anh, nhiều lúc đến cả bản thân cô cũng cảm thấy khiếp sợ. Cô có thể khắc nghiệt với mọi người xung quanh, Lăng Vũ là người duy nhất, độc hưởng sự ích kỷ của cô.

Nếu nói Tập Lăng Vũ là kẻ giết người, thì cô nhất định sẽ là người giúp anh giết người. Nếu anh là một kẻ kh ủng bố, thì cô chính là người giúp anh cầm súng.
 
Chương 839


839

Taxi dừng trước cổng nhà họ Tập, lúc Vy Hiên xuống xe rõ ràng có chút chần chừ. Nhà họ Tập đối với cô mà nói, là một điều cấm kị. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay đến cả cấm kị về đàn cello, cô cũng đó phá bỏ được, thì còn có gì là không thể nữa?

Vì thế, Vy Hiên bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cũng được buông lỏng.

Tập Lăng Vũ bỗng cau mày, kéo lấy cô, “Cùng tôi đi đến khách sạn đi.”

Anh đang học cách đừng ở vị trí của cô, lắng nghe và cảm nhận. Anh biết nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Không cần.” Vy Hiên mỉm cười thoải mái, vẻ ngoài tự tin khiến cô trông khác đi: “Trừ khi cậu không muốn mời tôi đến nhà cậu.”

Là một người đàn ông, Tập Lăng Vũ không thể không bị thu hút. Nhưng là người yêu, cô đã tạo cho anh một áp lực vô hình. Anh sợ cô quá xinh đẹp, quá chói mắt, sẽ khiến nhiều người nhìn trộm và thèm muốn. Anh chỉ muốn một mình độc chiếm cô.

***

Vy Hiên kéo tay Tập Lăng Vũ, nhìn vào khu biệt thự cao cấp, vừa đi vừa nói: “Cậu họ Tập, nơi đây là nhà họ Tập, tôi không thể trốn tránh cả đời được.” Nếu muốn sống cùng nhau, phải đối mặt không thể cứ mãi chạy trốn được.

Cảm nhận được sức mạnh và sự quyết tâm của cô, Tập Lăng Vũ nắm chặt tay cô, chỉ cần cô không sợ, thì anh chẳng cần quan tâm đ ến điều gì nữa.

Vừa đúng lúc Trình Tương chuẩn bị ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau, nhìn thấy Vy Hiên, bà ta vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao cô lại đến đây?”

Sắc mặt của Tập Lăng Vũ trầm xuống, nắm lấy tay Vy Hiên, cười lạnh nói: “Cô ấy muốn đến còn cần phải có sự cho phép của bà sao? Từ khi nào, mà chuyện của nhà tôi đều do bà làm chủ rồi?”

Trình Tương trừng mắt nhìn anh, bà liếc nhìn Vy Hiên một cách khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai: “Cậu muốn dẫn ai về, tôi không quan tâm. Chỉ là, đừng quên thân phận tiểu thư nhà họ Phạm của cô ta. Không thể bởi vì chuyện không sạch sẽ của hai người mà làm ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty và danh tiếng của ba cậu!” Nói xong, bà ta đi ra khỏi cửa cũng không thèm quay đầu lại.

Tập Lăng Vũ tức giận muốn đuổi theo, nhưng bị Vy Hiên giữ lại. Con ngươi trong sạch không hề thấy một chút giận dữ nào: “Cậu mới quen bà ta sao? Đã bao giờ bà ta nói lời tốt đẹp nào chưa? Đừng vì người không liên quan mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình.”

“Con mẹ nó, bà ta nói người khác tôi mặc kệ, nhưng không được phép nói cô!”

Vy Hiên nhìn xuống, nắm lấy bàn tay to của anh nói: “Lăng Vũ, bà ta là mẹ của em trai cậu, cậu có thể không quan tâm bà ta, nhưng còn Hạc Minh thì sao?”

Tập Lăng Vũ nhướn mày, cơn giận cũng giảm bớt đi chút ít.

Vừa mới ra khỏi cửa, Trình Tương ngay lập tức lấy điện thoại gọi: “Anh hai! Tập Lăng Vũ dắt cái tiện nhân Vy Hiên nhà họ Phạm về nhà rồi……”

Nghe đầu bên kia nói xong, ông hai nhà họ Trình đang ở trên giường nhà tình nhân, lập tức ngồi dậy: “Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội chuyển mình.”

Ông ta dứt khoát nói: “Em gái, mau gọi cho mụ già kia! Còn những việc khác cứ để anh lo, em cứ chờ xem kịch vui đi!” Cúp điện thoại, đẩy cô tình nhân đang muốn quấn lấy mình ra, gọi ngay đến một số khác: “Cậu Vương à? Haha…..Có một tin tức, mau đi lấy, vẫn làm theo quy tắc cũ ….”

Trình Tương nghe theo lời anh mình, gọi điện cho mẹ chồng.

 
 
Chương 840


Chương 840

“Mẹ à….Gọi cho mẹ cũng không có việc gì, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, mẹ vắng nhà hai ngày, không còn ai quản được cháu trai bảo bối của mẹ nữa. Cậu ta vừa mới dẫn Phạm Vy Hiên về nhà rồi! Mà Phạm Vy Hiên bây giờ vẫn là vợ chưa cưới của Liên Cẩn Hành, nếu như có bất kì tin đồn gì về việc này, chỉ sợ nhà họ Tập chúng ta sẽ gặp họa. Con cũng chỉ có ý tốt nhắc cho mẹ biết, mẹ tự mình xem xét rồi giải quyết nhé.”

Tâm trạng lần này của Trình Tương có biết bao nhiêu sảng khoải, vui vẻ. Bà đang chờ xem Tập Lăng Vũ sẽ mất mặt theo kiểu gì! Xem xem cái mụ già kia còn đắc ý được nữa hay không!

Bà cụ Tập buông điện thoại xuống, bình tĩnh suy nghĩ, rồi nói với lái xe: “Gọi Nhiếp Vịnh Nhi đến đây ngay.”

“Vâng, thưa bà.”

Tại thời điểm này, văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Vũ.

Liên Cẩn Hành đến công ty, di động reo.

“Tổng Giám đốc Liên, Tôi là tiểu Vương của ….”

Liên Cẩn Hành đứng ở trung tâm văn phòng, ánh mắt bình tĩnh đáp: “Có chuyện gì?”

“Vừa này bên nhà họ Trình gọi điện thoại đến cho tôi, nói…. nói cô Phạm đang cùng với Tập Lăng Vũ ở nhà họ Tập, bảo tôi đến đó lấy tin tức.”

Liên Cẩn Hành nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài trời nhiều mây, không có ánh nắng mặt trời.

“Cậu cứ đi đi.” Anh nói.

“Hả? Tổng Giám đốc Liên, anh đừng lấy tôi làm trò cười, tôi….tôi làm sao dám đi chứ!”

Liên Cẩn Hành thờ ơ đáp: “Cậu không đi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”

“Nhưng còn tin tức thì sao?”

“Nhìn thấy gì, thì viết cái đấy.”

Liên Cẩn Hành đứng ở cửa ra vào, mở miệng: “Hủy bỏ tất công việc đã sắp xếp trước mười giờ cho tôi.”

Tại nhà họ Tập, Vy Hiên nhìn sắc mặt Tập Lăng Vũ đang đỏ dần, đưa tay lên trán anh, nói: “Lăng Vũ, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị nước nóng giúp cậu.”

Vy Hiên vừa đi được hai bước đã bị anh kéo trở lại, anh cau mày, yên lặng nhìn cô, nói: “Rõ ràng không thích nơi này, tại sao phải giờ vờ không quan tâm? Nhiều năm như vậy, cô vẫn vì tôi làm những điều này sao?”

Vy Hiên ngước nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ lấy những thứ này, ra so sánh với cậu.”

Bởi vì, anh là độc nhất, không có gì có thể so sánh.

Tập Lăng Vũ cầm lấy tay cô, đôi mắt khắc sâu cô vào trong tâm trí: “Từ bây giờ, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Đứng trước cổng nhà họ Tập, Nhiếp Vịnh Nhi chỉ muốn quay người chạy trốn, nhưng cô biết, cô không thể đi.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô ước mình có thể sạch sẽ, trong sáng xuất hiện trước mặt anh. Giới thiệu bản thân với anh bằng một giọng điệu tươi sáng: “Xin chào, em tên Nhiếp Vịnh Nhi.”

Ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

Rất nhanh, bên trong có người trả lời, cô li3m đôi môi khô khốc: “Tôi tới tìm Tập Lăng Vũ.”

Nhiếp Vịnh Nhi được mời vào trong, trên đường đi chứng kiến sự xa xỉ của nhà họ Tập khiến cô líu lưỡi. Cô cũng bắt đầu hiểu tại sao ngay từ đầu, bà cụ Tập đã nói rõ, dựa vào thân phận của cô, đừng nghĩ có thể bước chân vào nhà họ.

Ngồi trong phòng khách, Nhiếp Vịnh Nhi nắm chặt lấy chiếc váy len trắng bằng cả hai tay, cúi thấp đầu, tim trong lồ ng ngực cô cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.
 
Chương 841


Chương 841

Bước chân từ cầu thang truyền đến, tiếp theo đó là giọng nói phiền chán của Tập Lăng Vũ: “Ai tìm tôi?”

“Là một cô gái.”

Tập Lăng Vũ xuống đến nơi, đứng cách Nhiếp Vịnh Nhi không xa: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?”

Nhiếp Vịnh Nhi cắn cắn môi, cứng rắn ngẩng đầu: “Là….. Là em.”

Tập Lăng Vũ liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung và thuần khiết, nhưng không có một chút ấn tượng gì: “Tôi quen cô sao?”

Nhiếp Vịnh Nhi ngẩn ra, đối với cô mà nói đó là một đêm rất quan trọng, nhưng anh lại không có một chút ký ức gì. Trong lòng bất giác cảm thấy mất mát, biểu cảm cũng rất xấu hổ. Chỉ mới hai mươi tuổi, chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như thế này, đôi mắt cuối cùng không chịu được đỏ lên: “Em……Em là……”

Cô là ai?

Thật khó để mở miệng.

Tập Lăng Vũ nhìn cô vài lần, đột nhiên nhớ ra cái gì, khuôn mặt lập tức thay đổi, bước thêm vài bước. Thân hình cao lớn như núi thái sơn đứng đối diện cô: “Cô làm sao tìm được tới đây?”

Mặc dù lời chất vấn rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng Nhiếp Vịnh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.

Cũng may, anh đã nhớ ra cô.

Cô cúi đầu, không dám nhìn anh: “Em……Em biết anh là ai, cho nên…….”

“Mẹ nó!” Không đợi cô nói xong, Tập Lăng Vũ thầm mắng một tiếng, kéo tay cô đi ra bên ngoài. Nhiếp Vịnh Nhi hoảng sợ: “Anh……Anh muốn làm gì……”

Tập Lăng Vũ sắc mặt tối đen, không nói lời nào kéo cô ra bên ngoài, kéo đến cổng lớn ném thẳng cô ra bên ngoài không cho cô bất kỳ một cơ hội lên tiếng, đóng sầm cửa lại.

Nhiếp Vịnh Nhi sững sờ, sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng.

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe tải màu trắng đỗ ở cách đó không xa, ống kính của tiểu Vương lặng lẽ nhắm vào cô…..

Nhiếp Vịnh Nhi đứng bên ngoài cổng rất lâu, xem ra Tập Lăng Vũ rất ghét cô, đừng nói là anh ấy, ngay cả cô cũng thấy ghê tởm bản thân. Cô muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến lời nói của bà cụ Tập, cô không thể không rùng mình.

Cắn răng, cô bước lên phía trước, nhắm mắt, lại một lần đập cánh cổng lớn, giọng cô run rẩy hét lên: “Tập Lăng Vũ……Anh mở cửa ra……Cho em vào trong………Tập Lăng Vũ!”

Bên kia cổng, chàng trai trẻ đang hút thuốc, bực bội đi qua đi lại. Sau khi nghe Nhiếp Vịnh Nhi hét lớn, trong con ngươi xẹt qua một tia bối rối, hoảng loạn. Anh nhìn lên trên lầu một cách vô thức, mở cánh cổng ra nhanh nhất, che miệng của cô lại, dồn cô vào một góc tường, đôi mắt tràn ngập sự chán ghét và căm thù, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Dám kêu một tiếng nữa, tôi sẽ gi ết chết cô!”

Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, nước mắt chảy dài trên khóe mắt một cách vô thức.

Tập Lăng Vũ không quan tâm đ ến chuyện đó, thỉnh thoảng mắt lại nhìn vào bên trong, sau đó buông cô ra, đanh giọng nói: “Tìm đến tận đây, là muốn tiền? Được, cô muốn bao nhiêu? Muốn bao nhiêu mới có thể biến khỏi tầm mắt tôi! Biến càng xa càng tốt!

Mặc kệ người phụ nữ này muốn bao nhiêu tiền, miễn là cô có thể tránh xa chỗ này, đừng để Vy Hiên nhìn thấy.

Có lẽ sự chán ghét trong mắt anh quá rõ ràng đã khiến cô cảm thấy bị tổn thương. Những suy nghĩ rối rắm đã nghĩ rất lâu trước khi đến đây, vào giờ phút này, cô buột miệng mà không suy nghĩ gì, nói: “Em có thai rồi.”

Tập Lăng Vũ đầu tiên giật mình, sửng sốt, sau đó cười khẩy đáp: “Liên quan gì tới tôi?”

Khuông mặt Nhiếp Vịnh Nhi trắng bệch, run rẩy hít một hơi thật sâu, cô nói: “Là của anh.”
 
Chương 842


Chương 842

Tập Lăng Vũ cười càng không kiêng nể gì đáp: “Vậy thì sao?”

Nhiếp Vịnh Nhi sững sờ, cô đã nghĩ anh sẽ có phản ứng, cô không ngờ anh lại là một người vô tình, tàn nhẫn đến như vậy.

Cô cúi đầu, nắm chặt tay, sụt sịt mở miệng: “Em đến đây, không muốn tiền, cũng không nghĩ đến đây để đeo bám anh, chỉ muốn nói với anh chuyện này……”

Không đợi cô nói xong, Tập Lăng Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Nói cũng đã nói rồi, tôi đã biết, cô có thể đi được rồi.”

Anh coi cô như rác rưởi, muốn nhanh chóng vứt đi. Nhiếp Vịnh Nhi cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, đã không còn là vì áp lực của bà cụ Tập, mà là trong xương tủy cô muốn đòi lại công bằng cho chính mình.

Cô ngẩng đầu đau buồn, giận giữ nhìn anh, hét to: “Tôi nói tôi có thai rồi! Tôi mang thai con của anh, tại sao anh lại có thể thờ ơ đến như vậy? Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng qua lại với người khác!”

Tập Lăng Vũ trợn to đôi mắt, cô tổn thương hay thất vọng, điều đó chẳng liên quan đến anh. Anh chỉ quan tâm Vy Hiên có nghe thấy hay không.

“Mẹ nó, cô—“

Không đợi anh đẩy Nhiếp Vịnh Nhi ra, cửa lớn đã mở ra.

Nhìn thấy người bên trong chậm rãi đi ra, Tập Lăng Vũ sững sờ, Nhiếp Vịnh Nhi cũng bất ngờ.

Tim Tập Lăng Vũ đập nhanh, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên. Ngay lúc đó, anh chỉ cảm thấy đầu mình ù đi, hoàn toàn nổ tung.

“Chị…..Chị Vy Hiên?!”

Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên nhớ ra, cái tên này rất quen thuộc. Cũng không phải là do giáo sư Dương, mà là vào ngày hôm đó, cô đã nghe bà cụ Tập nhắc đến người con gái mà Tập Lăng Vũ bất chấp tất cả để yêu- Phạm Vy Hiên.

Ánh mắt của Tập Lăng Vũ trở nên nguy hiểm đến đáng sợ, nắm chặt cánh tay của Nhiếp Vịnh Nhi, tràn đầy tức giận nói: “Làm sao cô lại biết cô ấy?!”

***

“Tôi….”

Nhiếp Vịnh Nhi không còn lời gì để chối cãi. Thế giới này thật nhỏ bé, đi quanh một vòng, hóa ra lại là những người đã gặp nhau ở ngã tư đường.

“Mục đích của cô là gì?”

“Lăng Vũ.” Hy Viên nhẹ nhàng gọi, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong lời nói.

Giọng nói của cô, như một chậu nước lạnh, nhanh chóng dập tắt tất cả giận dữ của Tập Lăng Vũ.

Anh lập tức buông tay, đến trước mặt cô:“Vy Hiên……”

Vy Hiên mím môi, ngước mắt nhìn, trong con ngươi xuất hiện một chút dư âm nhộn nhạo, mà cô không có thời gian để che đậy.

“Đã làm hay chưa ?”Âm thanh của cô bình tĩnh đến bất ngờ.

Nhiếp Vịnh Nhi cúi đầu, rõ ràng cô phải nháo đến ồn ào mới đúng tình hợp lý, giống như lời bà cụ Tập đã nói cho cô. Nhưng, ở trước mặt cô, Nhiếp Vịnh Nhi phát hiện bản thân không làm được.

Tập Lăng Vũ siết chặt các đốt ngón tay, nghiến chặt hàm răng gương mặt trở nên cứng ngắc.

Rất lâu sau, anh mới gật đầu.

Vy Hiên nhìn anh: “Đây là lần đầu tiên của cô ấy phải không?”
 
Chương 843


Chương 843

Cơ mặt Tập Lăng Vũ khẽ run lên, nhớ màu đỏ chói mắt trên ga giường sáng ngày hôm đó, anh lại gật đầu một cách cứng ngắc.

Vy Hiên lần này không nói lời nào, ánh mát trong sạch nhìn anh, lại khiến anh không thể ngẩng đầu lên. Cũng không có can đảm, đưa tay chạm vào cô.

Trước kia đối với phụ nữ Tập Lăng Vũ rất tùy ý, dù sao cũng không phải là người trong lòng của anh, ở cùng ai cũng cũng không khác gì. Tôi tình cô nguyện tại sao phải áy náy? Ngay cả bây giờ, anh cũng không cảm thấy một chút áy náy nào với Nhiếp Vịnh Nhi.

Nhưng điều anh không chịu được, tất cả lỗi lầm của anh đều để Hy Viên phải gánh chịu.

Bởi vì anh biết, cô đau đến nhường nào.

Vy Hiên nhìn anh rất lâu, những gợn sóng nhấp nhô trong mắt cô bắt đầu khuyếch tán bất thường, như thể con cá dưới đáy hồ bị dọa sợ, chạy trốn khắp nơi.

Nếu cô nhớ không sai, thì chính là đêm đó.

“Anh định làm gì?” Cô bình tĩnh hỏi.

Nhiếp Vịnh Nhi trong lòng bộp chộp, đầu cúi thấp đến mức không dám nhìn Vy Hiên.

Tập Lăng Vũ cắn răng nói: “Trừ tiền ra, những cái khác không thương lượng.”

“Bốp!”

Một cái tát, tát lên mặt Tập Lăng Vũ.

Anh không động đậy, vẫn đứng trước mặt cô, vẻ mặt dù chỉ một chút cũng không thay đổi. Anh cam tâm tình nguyện để cô đánh chửi anh. Chỉ cần cô không cảm thấy đau, anh sẽ để cô làm bất cứ điều gì.

“Cái tát này, tôi giúp Nhiếp Vịnh Nhi.” Vy Hiên gằn từng tiếng nói: “Tập Lăng Vũ, cậu đừng quên, cậu là đàn ông! Làm sai, phải gánh chịu hậu quả!”

Nhiếp Vịnh Nhi nước mắt lưng tròng nói: “Chị Vy Hiên…”

Vy Hiên không hề liếc mắt nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Tập Lăng Vũ: “A Vũ, tôi đã từng nói, cậu làm bất cứ chuyện gì, tôi đều có thể tha thứ cho cậu! Tôi không phải chỉ nói tùy tiện thôi. Chỉ cần là cậu thì dù có sai lầm lớn mấy đi nữa tôi cũng có thể tha thứ! Hơn nữa, tôi sẽ cùng cậu gánh chịu trách nhiệm. Bất kể là kết quả thế nào, tôi cũng sẽ cùng cậu đối mặt!”

Lời nói của cô làm sắc mặt Tập Lăng Vũ dần trắng bệch, trong ánh mắt có chút hoảng loạn.

Vy Hiên hít sâu, cố nén cảm giác cuộn lên trong ngực: “A Vũ, cậu hãy giải quyết vấn đề như một người đàn ông, đừng làm cho tôi… coi thường cậu.”

Tập Lăng Vũ lắc đầu và lùi lại mấy bước, con ngươi vô thức giãn ra, kinh ngạc tới ngây người nhìn cô: “Vy Hiên, cô đang nói những lời ngu ngốc gì vậy? Cô muốn tôi làm thế nào? Cưới cô ta à? Sau đó để cô ta sinh ra đứa bé trong bụng, lại gọi tôi là ba sao?!”

Không thể nghi ngờ, lời chất vất của anh ta giống như con dao đâm vào cơ thể đầy những vết thương của Vy Hiên.

Đau, rất đau.

Nhưng dù có đau nữa, Vy Hiên vẫn cắn chặt răng: “Nếu… đây là kết quả, vậy thì cậu phải tiếp nhận.”

Cô muốn nói cho anh ta biết, A Vũ, đường đời rất dài, không phải cậu muốn thế nào thì có thể theo ý mình được. Có vài điều có thể sai phạm, nhưng có vài điều lại không thể.

“Tôi không nhận! Mẹ nó, tôi không nhận đấy!” Tập Lăng Vũ kéo Nhiếp Vịnh Nhi qua, chỉ vào cô nói: “Tôi uống rượu say, sau khi tỉnh lại thì chẳng hiểu tại sao cô gái này lại xuất hiện ở trên giường tôi! Bây giờ bắt tôi nhận à? Dựa vào đâu chứ? Tôi vừa mới cảm thấy ông trời đối xử với tôi không tệ, tại sao lại muốn cướp cô từ trong tay tôi đi?”

Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa không nhẹ, cơ thể run rẩy như khó có thể chịu nổi cơn giận của anh ta.

Tập Lăng Vũ siết chặt cánh tay cô ta một cách vô thức: “Cô là do Trình Tương đê tiện kia sắp xếp đúng không? Muốn phá hủy tôi à? Ha ha…” Anh ta đột nhiên cười lạnh đầy vẻ hung ác: “Vậy cô nên bảo bà ta cẩn thận đi. Bởi vì từ nay về sau, tôi cũng sẽ không để cho bà ta được sống tốt đâu!”
 
Chương 844


Chương 844

“Không phải, tôi không…”Nhiếp Vịnh Nhi không chịu nổi nữa, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi…” Cô ta chỉ có thể nói xin lỗi, lại không thể nói nguyên nhân. Cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ phá hủy ai, cô ta chỉ muốn một tương lai tốt đẹp cho mình, muốn thoát khỏi sự khốn khổ trước mắt, chỉ vậy thôi.

“Nói đi, rốt cuộc là vì sao, vì sao phải tìm tới tôi?” Tập Lăng Vũ không chịu buông tay, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vịnh Nhi, không được phép cô ta thoát đi!

Thấy Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa, tình trạng tinh thần dường như sẽ suy sụp bất kỳ lúc nào, Vy Hiên lập tức xông tới ngăn lại: “A Vũ! Thả cô ta ra, cậu dọa cô ta rồi!”

“Cô tránh ra!” Tập Lăng Vũ cũng không nhìn người phía sau, chợt giơ tay đẩy Vy Hiên ra, khiến cô đụng vào tường.

Trán Vy Hiên bị đau nên giơ tay lên che thì cảm giác lòng bàn tay đặc dính. Cô giơ tay nhìn, không ngờ có dính một vệt máu.

“Không hề có ai sai khiến… Không có…” Nhiếp Vịnh Nhi khóc, hoàn toàn hoảng loạn luống cuống. Tập Lăng Vũ lại giống như đã xác nhận mình bị hãm hại, cứ nhất quyết muốn bắt được kẻ ra tay phía sau!

Vy Hiên không để ý tới đau đớn, muốn kéo Tập Lăng Vũ ra. Đúng lúc này, một chiếc xe Sedan màu đen chậm rãi tới gần. Cửa xe mở ra, bà cụ Tập từ bên trong bước ra.

Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, bà cụ Tập chậm rãi mở miệng: “Ai có thể tới cho tôi một lời giải thích không?”

Cảm nhận được ánh mắt của bà cụ dường như liếc nhìn về phía mình, môi Nhiếp Vịnh Nhi run rẩy. Chuyện đã đến nước này, cô ta chỉ có ép mình bước tới một bước.

“Tôi… Tôi chẳng qua chỉ muốn đòi lại một câu trả lời hợp lý cho mình…” Nhiếp Vịnh Nhi nhắm nghiền mắt lại, cố hết sức mới nói ra được: “Tôi mang thai… Nhưng anh ta, anh ta lại không nhận…” Cô ta chỉ tay về phía Tập Lăng Vũ, ngực phập phồng lên xuống rất nhanh.

Nhưng lúc này Tập Lăng Vũ lại kinh ngạc nhìn Vy Hiên, vội vàng bước hai, ba bước tới, một tay nâng mặt cô lên: “Vy Hiên, trán cô sao vậy?”

Vy Hiên muốn nói không sao nhưng Tập Lăng Vũ đột nhiên nhớ lại, chỉ vào mình: “Là… tôi làm à?”

“Không phải!”Vy Hiên lập tức phủ nhận, bình tĩnh nói: “Là tự tôi không cẩn thận bị đụng phải thôi.”

Sau đó cô lại nói tiếp: “A Vũ, bây giờ điều này không quan trọng…”

Nhìn vết thương trên trán cô, Tập Lăng Vũ nắm tay cô, hai mắt đỏ lên: “Đi bệnh viện!”

“Đứng lại!”Phía sau vang lên một tiếng quát khẽ, đầy vẻ uy nghiêm mạnh mẽ: “Lăng Vũ, đây chính là thái độ xử sự của cháu à?”

Tập Lăng Vũ đứng lại, tấm lưng cứng đờ: “Bà nội, bà từng tiếp tục nhúng tay vào chuyện của cháu nữa.”

“Bà tất nhiên mặc kệ chuyện của cháu rồi! Nhưng nếu đứa bé trong bụng cô gái này là con cháu nhà họ Tập, vậy bà lại không thể không để ý!” Bà cụ Tập nhấn mạnh từng từ: “Con cháu nhà họ Tập bà luôn làm việc lại phải thẳng thắn vô tư! Hôm nay, cháu phải cho cô gái này một câu trả lời thỏa đáng!”

“Được! Muốn một câu trả lời thỏa đáng đúng không?” Một tay Tập Lăng Vũ ôm Vy Hiên, ánh mắt liều lĩnh lại cương quyết, nhìn thẳng vào bà nội: “Cháu muốn kết hôn, cũng sẽ chỉ lấy người phụ nữ này! Đứa trẻ tương lai cũng chỉ có thể do người phụ nữ này sinh ra!”

Nhiếp Vịnh Nhi cúi thấp đầu, mắt nhắm chặt, thật sự hy vọng tất cả những điều này mau chóng kết thúc.

“Lăng Vũ!” Bà cụ Tập tức giận: “Cháu làm vậy là đang phá hỏng bản thân cháu đấy!”

“Đó cũng là chuyện của cháu!” Tập Lăng Vũ cười lạnh: “Cháu vốn là rác rưởi mà. Đây chính là lời con trai bà đã nói. Cháu đã nghe từ nhỏ tới lớn rồi. Cho nên, có hủy hay không thì có gì khác nhau chứ?”

“Cháu…” Bà cụ Tập bị cháu trai làm cho nghẹn lời.

Tay Tập Lăng Vũ bỗng nhiên bị siết chặt, nhỏ bé lại ấm áp, dùng sức.

Trong lòng anh ta chợt chấn động, nhìn xuống bàn tay mềm mại biết kéo đàn vi-ô-lông-cen đang siết chặt tay anh ta. Trong nháy mắt ngắn ngủi này, bàn tay dịu dàng tay này phủ lên trái tim lạnh lùng của anh ta một lát lại làm cho nó ấm áp, tan chảy.
 
Chương 845


Chương 845

Khí thế sắc bén trên người anh ta lại cứ thế mà không còn nữa.

Vy Hiên nắm chặt tay Tập Lăng Vũ, nét mặt nghiêm lại, nghĩ đến vẻ mặt của Tập Chính Hãn cao ngạo, khinh bỉ, xem thường khi mắng những từ kia.

Vẻ mặt Vy Hiên thâm trầm, bắt đầu căm hận, hận sự máu lạnh, vô tình của người đàn ông này.

Mà lúc này, bàn tay to phủ lên mu bàn tay cô lại nắm chặt, giống như muốn kéo cô từ trong vũng bùn thù hận ra ngoài. Vy Hiên chậm rãi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Vẻ kiên định của Tập Lăng Vũ đang nói cho cô biết, hận là chuyện của anh ta, cô không cần hận, cũng không được phép hận.

Mí mắt Vy Hiên rũ xuống, lại bình tĩnh lùi về góc của cô.

Bà cụ Tập nhìn thấy rõ sự thay đổi tâm trạng vi diệu của hai người, bà cụ nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng.

“Lăng Vũ, nếu cháu không thể gánh lấy trách nhiệm này, vậy bà nội chỉ có thể làm thay cháu.”

Lời bà cụ Tập nói làm cho Tập Lăng Vũ lạnh mặt: “Bà nội…”

Bà cụ Tập giơ tay lên ngắt lời anh ta rồi nói: “Bà sẽ không ngăn cản cháu làm bất cứ chuyện gì. Ai bảo bà không thể dạy tốt cho cháu chứ! Cho nên, hôm nay cháu phạm sai lầm, bà nội sẽ gánh trách nhiệm thay cho cháu.” Bà cụ nói dứt lời, xoay qua nhìn Nhiếp Vịnh Nhi: “Cô gái, nếu cô thật sự mang thai con cháu nhà họ Tập chúng tôi, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng! Đứa trẻ có thể sinh ra, nhập hộ khẩu nhà họ Tập, tuyệt đối sẽ không để nó phải chịu uất ức.”

Bà cụ nói xong lại căn dặn tài xế đưa Nhiếp Vịnh Nhi về nhà. Trước khi đi, Nhiếp Vịnh Nhi vẫn không có can đảm nhìn Vy Hiên.

“Bà nội!” Tập Lăng Vũ ngoái đầu nhìn lại, gằng từng tiếng: “Bà làm vậy là muốn ép cháu đi à!”

Bà cụ Tập không nhìn anh ta, trái lại nhìn Vy Hiên và lớn tiếng nói: “Cô Phạm, xem như tôi cầu xin cô rời khỏi Lăng Vũ, nếu không cô sẽ khiến cho nó bị bạn bè và người thân xa lánh!”

Tập Lăng Vũ chắn trước mặt bà cụ, ánh mắt cấp bách: “Bà nội, bà đừng cố gắng dao động cô ấy!”

“Lăng Vũ! Cháu đừng tiếp tục tùy hứng nữa! Sự tha thứ và nhẫn nại của bà nội dành cho cháu cũng có giới hạn thôi! Cháu nhất định muốn vì cô ta mà khiến cho bản thân chật vật như vậy, quậy đến nhà này gà chó cũng không yên sao?”

“Đây không phải là lỗi của Vy Hiên! Những chuyện này đều không liên quan gì đến Vy Hiên!”

“Vậy thì liên quan tới ai? Ba cô ta sao?”

Cơ thể Vy Hiên chấn động, ngẩng đầu. Vẻ mặt nghiêm trọng hoặc đau khổ của bà cụ Tập và Nhiếp Vịnh Nhi đan xen với nhau, xuất hiện ở trước mắt cô…

Cách đó không xa, xe của Tập Chính Hãn đang đi về phía này.

***

Ở trên xe, vẻ mặt Tập Chính Hãn thâm trầm: “Rốt cuộc có chuyện gì mà gọi tôi về gấp như vậy?”

Trình Tương rất khổ sở nói: “Chuyện này tôi cũng không tiện nói ra, ông vẫn nên tận mắt nhìn đi.”

“Có gì mà tiện với không tiện nói chứ…” Tập Chính Hãn thấy mấy người đứng ở trước cửa nhà thì bỗng nhiên nhướng mày. Ông ta bước xuống xe và đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Tương cố giấu nụ cười, đi theo bên cạnh chồng: “Tất cả đứng ở cửa làm gì vậy? Có chuyện gì thì vào trong nói sẽ tốt hơn đấy.”

Tập Chính Hãn lạnh lùng liếc nhìn con trai đứng đối diện, lại nhìn lướt qua Phạm Vy Hiên, hỏi: “Mẹ, đây là làm sao vậy?”

Trong chớp mắt khi Vy Hiên nhìn thấy Tập Chính Hãn, những lời ép xuống đáy lòng nhiều năm trước đây, lúc này lại không giấu được nữa!
 
Chương 846


Chương 846

Cô cố gắng gánh chịu sai lầm của ba, chưa bao giờ đùn đẩy trách nhiệm, chưa bao giờ trốn tránh! Trong lúc bọn họ nhiều lần dùng giọng điệu khinh miệt và coi thường nhắc tới ba, Vy Hiên đều tự nhủ với mình phải nhẫn nại, phải thấu hiểu.

Nhưng trong lúc cô cố gắng trả giá thì bọn họ lại làm gì? Bọn họ tiếp tục đứng ở trên điểm cao nhất của đạo đức, lấy thân phận của người bị hại để phê phán! Thậm chí bọn họ còn không thèm nghĩ xem là ai đã gây ra bi kịch của ba cô?!

Bà cụ Tập liếc nhìn Trình Tương. Bà đã biết người phụ nữ này sẽ không chịu yên tĩnh, chuyện càng ầm ĩ thì cô ta lại càng vui mừng. Nhưng lần này, bà cụ Tập không ngăn cản, trái lại nó đúng như ý nguyện.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ đang nói về ba của cô Phạm mà thôi.”

Tập Chính Hãn lập tức nhíu mày: “Nhắc tới người kia làm gì? Đúng là xui xẻo!”

Sự nhẫn nhịn của Vy Hiên được tạo dựng trong nhiều năm lại sụp đổ trong giọng nói khinh thường của ông ta.

Cô muốn hỏi người từng làm anh em tốt nhất của ba mình, ông ta chưa từng áy náy về chuyện năm đó sao?

“Ngài Tập”. Cuối cùng Vy Hiên lên tiếng: “Ông có thể nói cho tôi biết, năm đó ông đã từng làm những gì với ba tôi không?”

Tập Chính Hãn đờ người ra, hình như không ngờ cô vừa mở miệng lại hỏi về vấn đề này, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tôi có nhất thiết phải nói với cô không? Cô cũng xứng được biết à?”

Sự xem thường trong lời nói của ông ta khiến Tập Lăng Vũ thay đổi tầm mắt, ánh mắt xa lạ lại đầy vẻ căm hận nhìn thẳng về phía ba mình, cười lạnh và nói: “Tôi cũng rất muốn biết.”

Loại thái độ này của anh ta đã chọc giận Tập Chính Hãn: “Các người muốn biết à? Được, tôi sẽ nói cho các người biết!”

Chuyện giấu trong lòng bị người ta cứng rắn vạch trần khiến ông ta trở nên nóng nảy, cố chấp, cuồng loạn: “Năm đó, chính là ông ta ghen tỵ với tôi! Ghen ghét sự nghiệp của tôi tốt hơn ông ta! Ông ta phá sản nhưng không nghĩ lại mình, trái lại trách tôi không giúp ông ta à?! Người điên này đã hại tôi nhà tan cửa nát, ông ta nên xuống địa ngục!”

Tập Chính Hãn nói đầy vẻ oán độc, mà sắc mặt của ông ta cũng hoàn toàn chọc giận Vy Hiên.

“Nói dối!” Cô cố hét lên: “Ông đang nói dối. Là ai hại ông ấy phá sản? Là ai lừa gạt ông ấy?”

Tập Chính Hãn nghiến răng trợn mắt, phẫn nộ nói: “Cô đang nói chuyện vớ vẩn gì thế? Ông ta phá sản thì có liên quan gì đến tôi?”

Tập Lăng Vũ cố nhịn xuống kích động muốn ôm Vy Hiên, chậm rãi nhìn ba mình với ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đen láy híp lại, vô cùng thong thả nói ra từng câu từng chữ: “Năm 97, ông làm sao tránh được cuộc khủng hoảng tài chính đó vậy?”

Gương mặt Tập Chính Hãn hơi biến sắc…

Người không nguyện đối mặt với năm đó đâu chỉ có một mình Tập Chính Hãn. Hơi thở của Tập Lăng Vũ cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, tim đập nhanh hơn.

Hồi ức nghìn lở trăm lỗ, lại không có cách nào phai mờ.

Năm 1997 đã được quyết định là một năm không bình thường. Hồng Kông được trả về, công nương Diana qua đời vì tai nạn giao thông, con người lần đầu tiên chết vì cúm gia cầm…

Năm 1997, tài chính Châu Á nổi phong ba bão táp.

Năm 1997, Tập Lăng Vũ 5 tuổi…

“Sau hai mươi ba ngày liên tục, Chỉ số Hang Senh của Hồng Kông đã giảm mạnh 121147 điểm, hôm qua tiếp tục giảm xuống 162180 điểm, giảm xuống dưới mốc 9000 điểm…”
 
Chương 847


Chương 847

“Trong vòng ba ngày, chỉ số của Hang Senh đã giảm vượt quá mức 3000 điểm… Chính phủ đã đưa ra quyết định tham gia vào để bảo vệ thị trường… cho vay ngắn hạn với lãi suất lên tới 30%… Giá giao dịch bất động sản thậm chí đã xuống thấp tới mức kỷ lục…”

“Thị trường nhà đất sụp đổ và giá nhà đất giảm mạnh… Chủ sở hữu đang bán tống bán tháo nhà đất… Bất động sản tan vỡ như bong bóng xà phòng…”

Trong căn phòng tối tăm, tin tức liên tục đứt đoạn được truyền ra từ chiếc radio cũ trên bàn.

“Cạch.”

Ngọn lửa hiện ra trên chiếc bật lửa, chiếu sáng gương mặt đầy râu của người đàn ông.

Sau khi châm một điếu thuốc lá, ông ném bật lửa đi, kẹp điếu thuốc lá giữa ngón tay và chậm rãi đưa đến giữ đôi môi đãng nứt nẻ, hít sâu một hơi. Đôi mắt giống như đầm nước đọng mở to vô thần, chằm chằm nhìn về phía cậu bé đang run lẩy bẩy đối diện.

Bên cạnh ông là một thi thể đã chết được ba ngày.

Một điếu thuốc cuối cùng đã hút hết. Ông đứng lên rồi đi tới, ngồi xổm xuống và nghiêng đầu nhìn cậu bé, giọng khàn khàn: “Anh ta nói cơ hội của chúng ta đã tới. Anh ta nói đất ở Hồng Kông vĩnh viễn đều tấc đất tấc vàng… Tôi xem anh ta là anh em nên tôi tin tưởng, mua hơn một nửa bất động sản khó bán trong tay anh ta! Nhưng kết quả thì sao? Tôi bị người ta đòi nợ, có nhà mà không dám về. Anh ta lại cầm tiền của tôi đi tới đất liền để mở công ty!!”

Nói đến cuối, ông gần như hét lên, gào đến giọng khàn khàn, hai mắt đỏ quạnh.

Cậu bé co rúm người lại, không ngừng lùi sát về phía thi thể trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé run rẩy kéo: “Mẹ… Mẹ…”

Người đàn ông đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Mẹ cháu chết rồi. Chú sẽ nhanh chóng đưa cháu đi gặp cô ta thôi. Cháu đừng trách chú. Đây đều là lỗi của ba cháu… Muốn trách thì cứ trách anh ta là được rồi.”

Không biết cậu bé lấy đâu ra can đảm lại kêu to: “Ba sẽ tới cứu chúng tôi!”

“Ba cháu à?” Người đàn ông thấy buồn cười: “Bây giờ anh ta đang sung sướng thoải mái bên tình nhân, làm sao còn nhớ tới cháu chứ? Ở trong mắt anh ta, mẹ con cháu không quan trọng, còn chẳng đáng giá ba tỷ kìa!”

Ông đứng lên, cậu bé sợ đến mức khóc lớn, bàn tay nhỏ bé liều mạng lắc mẹ: “Mẹ, mẹ… mau đứng lên đi… con muốn về nhà… Mẹ, con sợ… Mau dẫn con về nhà đi…”

Người đàn ông lạnh lùng tay nắm lấy cậu bé nhấc lên và kẹp ở dưới nách, đi về phía cửa, leo lên sân thượng. Trong miệng dỗ cậu bé với vẻ không cảm xúc: “Đừng sợ, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Có chú ở cùng với cháu mà. Không phải cháu thích nhất là chơi với chú sao?”

“Mẹ! Cháu muốn mẹ cơ!”

Kèm theo tiếng khóc như xé tim xé phổi của cậu bé là tiếng hát “JingleBells” vui vẻ từ phía xa mơ hồ vọng tới.

Ông ngẩng đầu, lúc này mới nhớ ra đã sắp tới lễ Giáng Sinh mà ông còn chưa kịp chuẩn bị quà cho con gái.

Nghĩ đến con gái, người đàn ông cúi đầu, đôi mắt khô khốc dần dần tràn ra hai dòng nước mắt.

Vy Hiên, Vy Hiên nhỏ bé của ông…

Đứng ở trên sân thượng của tòa nhà mười sáu tầng, dưới tầng tập trung đầy người, phía sau là cảnh sát.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng. Đã rất lâu rồi, ông chưa từng thấy qua nhiều sao đẹp như vậy. Mà sao bắc cực lớn nhất sáng nhất kia chắc chắn đang chiếu sáng con đường về nhà cho ông.

Về nhà…

Người đàn ông cười, bài hát Giáng sinh bên tai được thay thế bởi tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương, ông nhìn thấy cửa nhà đang mở rộng.

Trang trí Giáng sinh khắp cả nhà đều do vợ và đám trẻ tự tay làm. Lại giống như chưa từng xảy ra, tất cả đều trở lại điểm ban đầu, ánh lửa của lò sưởi trong tường chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn của con gái đáng yêu…
 
Chương 848


Chương 848

Người đàn ông nhắm mắt lại, cười thỏa mãn.

Đến lúc về nhà rồi.

Về nhà.

Trên bầu trời, gió lạnh như cắt da cắt thịt, người đàn ông thò chân trái về phía trước…

“A… ” Những tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi.

Lúc này, cậu bé lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt to ngập nước nhìn ông, nhìn qua có vẻ cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ, còn rúc đầu vào trong lòng người đàn ông, mắt nhắm lại, giọng nói yếu ớt khóc tới khản cả giọng: “Chú, cháu rất buồn ngủ, cũng rất mệt… Cháu muốn mẹ… chú dẫn cháu về nhà tìm mẹ được không?”

Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt dại ra.

“Mẹ… cháu muốn mẹ…”Cậu bé gần như sắp thiếp đi vẫn kéo áo của ông ta, chỉ nhớ muốn mẹ.

Qua một lúc lâu, người đàn ông lên tiếng: “Được, chú dẫn cháu đi tìm mẹ.”

Đôi mắt ông ta bình thản nhắm lại, cuối cùng bước về phía sự yên tĩnh mà ông ta chờ mong từ lâu.

“A!”

Sau những tiếng kêu gào chói tai vang lên, tất cả đều trở nên im lặng.

Những ánh mắt kinh sợ đều tập trung ở trên tầng trên cùng.

Một nhân viên cứu hỏa nắm chặt một cánh tay của ông: “Nhanh nắm lấy!” Những người khác kịp phản ứng, vội vàng xông tới kéo anh ta: “Đừng buông tay!”

Một tay của người đàn ông bị nắm chặt, một tay khác theo bản năng ôm đứa trẻ trong lòng, tình cảnh trước mắt xảy ra quá đột ngột khiến sự bình yên trong ánh mắt bị xáo trộn, có phần mờ mịt.

“Nắm lấy!” Vẻ mặt nhân viên cứu hỏa rất đau khổ, kéo đến gân xanh trên cổ cũng sắp nứt ra, hai mắt trợn trừng đã biến thành màu đỏ.

Hơn nửa người anh ta đã bị kéo xuống, nhưng còn đang khổ sở chống đỡ.

“Đừng thả…” Anh ta cố hết sức nói: “Đừng thả ra…”

Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng có chút tiêu cự.

Đứa trẻ trong lòng hình như đã ngủ rồi, ngoan ngoãn lạ thường.

Nhưng bàn tay nhỏ nắm lây vạt áo ông lại nắm chặt hơn, cơ thể nhỏ bé cũng run rẩy.

“Nắm chặt!” Nhân viên cứu hỏa dường như dùng hết sực lực, gương mặt căng ra đến mức đỏ bừng, mồ hôi lẫn với nước mắt chảy xuống. Anh ta cắn răng nói: “Xin anh đấy… đừng buông tay… Đừng buông tha…”

Bất kể có phải là kẻ ác hay không, cứu người là trách nhiệm của anh ta.

Trong đôi mắt khô khốc của người đàn ông ánh xuất hiện một chút thả lỏng.

Người như ông ta thì sống sót chỉ làm liên lụy người khác, còn cứu ông ta làm gì?

Nhân viên cứu hỏa chợt bị kéo xuống hơn nửa người, đồng nghiệp phía sau nắm chặt hai chân của anh ta kéo lại: “Nhanh đi nhanh đi! Nhanh lấy sợi dây!”

“Nắm chặt! Tuyệt đối đừng buông tay!”

“Cẩn thận đứa trẻ!”

Phía trên đỉnh đầu đã loạn hết cả lên.

“A!” Nhân viên cứu hỏa đau đến mức hét to một tiếng.

Cánh tay của anh ta bị trật khớp.

Chân mày của người đàn ông hơi run rẩy. Khi thấy người trẻ tuổi này cũng sắp bị mình kéo xuống, ông đột nhiên hô to: “Kéo đứa trẻ lên trước đi!”
 
Chương 765


Chương 765

Anh ngồi đối diện nhìn, sắc mặt có chút vui vẻ.

Hai người không nói nhiều, không khí xem như thả lỏng. Liên Cẩn Hành đưa mắt đảo qua cửa ra vào thì mi tâm của anh nhă n lại, không nhanh không chậm đặt đũa xuống, sau đó đưa tay, trực tiếp dùng đầu ngón tay lau vết tương dính ở khóe miệng cô.

Vy Hiên ngơ ngẩn, anh thả tay xuống, ánh mắt tự nhiên cúi xuống: “Đừng nghĩ nhiều, ngoài cửa có phóng viên.”

Vy Hiên giật mình, nghĩ muốn quay đầu lại nhìn, bị anh ngăn cản: “Ăn của cô đi.”

Đối mặt với sự bá đạo thỉnh thoảng lộ ra của người đàn ông này, Vy Hiên chỉ có thể trừng mắt kháng nghị, lúc cúi đầu, vẫn chưa từ bỏ ý định cầm một cái thìa lên, lợi dụng nước dùng quan sát.

Quả nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng lén lén lút lút.

“Là người phóng viên kia?”

Liên Cẩn Hành “ừ” một tiếng, giống như đã sớm nhận ra.

“Nhưng mà–” Vy Hiên không hiểu nói: “Cũng đã cho anh ta tin tức anh ta muốn, anh ta còn đi theo chúng ta làm gì?!”

Liếc nhìn gò má vì tức giận mà có chút hồng hồng trước mắt của cô, anh lạnh nhạt trả lời: “Không phải là muốn đào được tư liệu mạnh nhất, thì là nhận tiền của người khác theo dõi chúng ta.”

Loại chuyện này, anh đã gặp nhiều.

Nghe xong lời của anh, Vy Hiên bắt đầu cẩn thận nhớ lại, từ lúc nhất quyết không tha ở nhà hàng Tây, đến bây giờ đuổi theo không buông, giá trị tin tức của cô không đáng để anh ta liều mạng như vậy.

Mà tất cả mọi tin tức liên quan đến cô, không phải liên quan đến Liên Cẩn Hành, thì là… Vũ!

Cả người Vy Hiên cũng căng thẳng, có người nhằm vào Vũ! Cái ý nghĩ này, làm cô như đứng đống lửa như ngồi đống than, trong lòng khó chịu như bị mèo cào.

Ngẩng đầu, quét mắt nhìn sự chăm chú và lo lắng trên gương mặt cô, Liên Cẩn Hành lập tức mất đi sự ngon miệng.

Anh vẫy tay, quản lý đã sớm tùy thời chú ý đến bên này lập tức tiên lên: “Ngài Liên.”

Liên Cẩn Hành nhìn về phía cửa nhấp nháy môi, chau mày lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Ăn bữa cơm cũng không yên!”

Quản lý hiểu ý, dẫn theo bảo vệ qua đó, trực tiếp mời phóng viên ngồi bên đó đi.

Giằng co một lúc ở cửa ra vào, mãi cho đến ngoài cửa, phóng viên còn đang tức giận mắng: “Tôi muốn bóc phốt nhà hàng mấy người! Nhà hàng lớn xem thường khách hàng! Không quan tâm đến quyền lợi của dân chúng nhỏ bé chúng ta! Tôi muốn đăng báo mấy người, tôi muốn vạch trần vẻ mặt đáng ghê tởm của mấy người –”

Vy Hiên không ngờ Liên Cẩn Hành sẽ trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi nhà hàng, thô bạo trực tiếp như vậy, không phải phong cách của anh!

Phóng viên vẫn đứng ở cửa ra vào nhảy nhót mắng, càng có nhiều người vây xem, càng hăng.

“Cô ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Liên Cẩn Hành đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi về phía cửa chính, Vy Hiên vẫn luôn nhìn theo, anh đẩy cửa đi ra ngoài, thẳng đến trước mặt người phóng viên kia.

Nhìn thấy Liên Cẩn Hành, sự kiêu căng của anh ta càng tăng lên.

Liên Cẩn Hành đốt điếu thuốc, không biết anh nói gì, khí thế của phóng viên yếu một chút, ánh mắt cũng lảng tránh, không nói một lời đứng đó rồi lập tức xoay người rời đi.

Hút xong một điếu thuốc, anh vê đầu thuốc, bắn vào thùng rác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom