Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thần Vương Lệnh

Chương 380


Chương 380

”Bọn họ đều là sát thủ hàng đầu quốc tế. Có thể đánh nhau trực diện thì họ không bằng Tần Thiên. Nhưng nói đến ám sát thì tuyệt đối sẽ không thất bại.”

”Việc này không nên chậm trễ, bây giờ em sẽ đi gặp bọn họ luôn!”

Phan Mỹ Nhi kích động nói: ”A Hổ, em nói với họ, sau khi chuyện thành công chị sẽ cho họ một trăm triệu.”

”Yên tâm đi chị, chuyện này để em lo!”

Phan Hổ hùng dũng oai vệ rời đi.

”Họ Tần, lần này mày nhất định phải chết!”

”Đây chính là kết cục cho việc đắc tội với Phan Mỹ Nhi tao!” Ánh mắt Phan Mỹ Nhi lộ rõ sự ác độc.

Cô ta tin rằng chỉ cần những sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu này xuất hiện thì việc Tần Thiên chết là chuyện đương nhiên.

”Sát thủ Đông Nam Á?” Nghe Lôi Báo báo cáo, Tần Thiên cười lạnh nói: ”Biết chi tiết không?”

Lôi Báo vội vàng nói: ”Không lâu trước đây chúng tôi đã nhận được báo cáo hỗ trợ điều tra từ Interpol. Tổ chức sát thủ này có năm người, đứng đầu là Thái Hạt.”

”Thành viên bên dưới gồm ba nam một nữ. Tên lần lượt là Đại Hồ Tử, Thanh Lang, Bạch Quỷ và em gái, tất cả đều xuất thân từ lính đánh thuê quốc tế.”

”Mấy năm nay tổ chức của Thái Hạt ở khắp nơi trên thế giới, phạm rất nhiều vụ án giết người kinh khủng, là tội phạm nằm trong danh sách đỏ của Interpol.”

”Không ngờ bọn họ vậy mà lại trốn đến nước chúng ta, đúng là gan to bằng trời!”

”Chẳng lẽ bọn họ không biết nơi này của chúng ta là cấm địa của lính đánh thuê sao?”

Tần Thiên cười lạnh nói: ”Cái này gọi là lừa dối. Cả thế giới đều cảm thấy bọn họ không có khả năng chạy đến chỗ chúng ta, bọn họ lại khăng khăng chạy đến nơi này.”

”Đội Rồng các anh có kế hoạch sao?”

Lôi Báo vội vàng nói: ”Tổ chức của Thái Hạt xảo quyệt tàn nhẫn, không dễ đối phó. Muốn một lần bắt hết, tôi còn phải xin chỉ thị ở bên trên…”

”Không cần xin chỉ thị.” Giọng Tần Thiên lạnh lùng: ”Lần này các anh phụ trách cung cấp tin tình báo, hành động cụ thể tôi sắp xếp.”

Lôi Báo ngạc nhiên nói: ”Tiên sinh định làm thế nào?”

Trong mắt Tần Thiên hiện lên sự ác độc.

”Loại người này nếu như để đội Rồng các cậu ra tay đánh chết tại chỗ thì những người gọi là võ sĩ tự do sẽ bắt đầu nói hươu nói vượn.”

”Bắt sống, tạm giam, phán quyết, thậm chí là việc đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử cũng quá phiền phức.”

”Lãng phí tài nguyên.”

”Để người của tôi ra tay, tiễn bọn họ đến đích cuối luôn.”

”Xong chuyện. Đồng thời cũng truyền một tin hiệu chính xác cho các thế lực đen ở quốc tế, nơi này, là mồ chôn của bọn họ.”

”Không muốn chết thì đừng có tìm đến.”

Nói xong Tần Thiên gửi cho Tàn Kiếm một tin nhắn: Cơ hội để tiểu thí ngưu đao đến, để Quỷ Vô Thường và A Tân lại, những người còn lại chú tự mình dẫn đội. Sẽ có người gửi mục đích và mục tiêu cho chú.

Tàn Kiếm lập tức trả lời: Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
 
Chương 381


Chương 381

Sở dĩ để Quỷ Vô Thường và A Tân lại, một mặt vì sơn trang Mãnh Thú cần người trông. Mặt khác, động tĩnh của Quỷ Vô Thường quá lớn.

Mà A Tân vừa mới gia nhập, Tần Thiên muốn cho cậu ấy chút thời gian để làm quen.

Tàn Kiếm và Thôi Minh thì không cần phải nói, đều là người lành nghề. Cho nên lần rèn luyện này chính là Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương.

”Các vị, nghe nói các người đều là sát thủ đứng đầu quốc tế, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thất bại.”

”Lần này xin nhờ mọi người.”

”Giết hắn xong, tất cả đều là của mọi người.”

”Sau đó nơi này chính là nhà của mọi người. Tôi sẽ là người che chở cho mọi người cả đời.”

Trong một biệt thự ở ngoại ô, Phan Hổ mở một vali ra.

Trong vali có một nửa là nhân dân tệ, một nửa là đô la.

Phía trên có một tấm hình. Trong hình chính là Tần Thiên đang cầm đai lưng làm roi.

Trên ghế sô pha có mấy người ngoại quốc đang ngồi.

Người ngồi ở giữa có một hình xăm bọ cạp trên mặt, người này chính là người cầm đầu tổ chức, Thái Hạt.

Bên cạnh hắn ta là Đại Hồ Tử, Thang Lang, Bạch Quỷ và em gái.

”Người này tên gì?”

”Lớn lên thật đẹp trai.” Em gái Xà Hạt quyến rũ cầm lấy ảnh của Tần Thiên, dịu dàng cười nói.

Phan Hổ lập tức giới thiệu: ”Tần Thiên. Theo thông tin hiện tại, anh ta là một võ sư có thâm niên, một cao thủ bậc thầy.”

”Các người cần hỗ trợ gì, tôi đều có thể cung cấp.”

Bạch Quỷ cười lạnh nói: ”Súng to, có sao?”

Phan Hổ gọi ra bên ngoài một tiếng, lập tức có hai người áo đen cao to mang theo hai cái hòm lớn đi vào.

Mở một cái rương ra, bên trong là một khẩu súng bắn tỉa đã được tháo rời.

”M24?” Bạch Quỷ vô cùng nóng lòng muốn thử, anh ta đưa tay lạch cạch mấy cái đã lắp ráp xong. Anh ta lắp ống ngắm và kính nhìn đêm lên, cười lạnh nói: ”Đồ tốt.”

”Từ giờ trở đi, họ Tần kia đã là người chết.”

Phan Hổ mở một cái hòm khác, bên trong là các loại lưỡi dao, thậm chí còn có cả hai quả lựu đạn.

Anh ta nhìn Thái Hạt hỏi: ”Điều cần làm tôi đã làm hết, tiếp theo dựa vào thực lực của tổ chức của Thái Hạt anh rồi.”

”Người của tôi đã điều tra rõ chỗ ở của Tần Thiên. Anh xem lúc nào ra tay thì tiện?”

Thái Hạt không nhịn được mà gật đầu: “Nhà họ Phan các người đúng là rất có tài nguyên.”

Hắn ta nhấn điếu xì gà vào gạt tàn thuốc, đóng vali lại, nói: ”Người chúng tôi giết giúp anh. Không cần tiền.”

”Lần này xem như quà tặng.”

”Tôi không thích chờ đợi.”
 
Chương 382


Chương 382

“Chuẩn bị xe, bây giờ lập tức đi.”

Em gái quyến rũ cười một tiếng, cô ta cầm ảnh Tần Thiên trong tay hôn một cái: ”Tôi cũng muốn nhanh gặp soái ca này một chút, đến trước bình minh có khi còn có thể ngủ với nhau một lần đấy.”

”Làm việc đi!”

Mấy người hoàn toàn không xem nhiệm vụ lần này là chuyện gì to tát, họ giống như đang nghỉ phép vậy, tự mình cầm vũ khí của bản thân rồi đi ra ngoài cửa.

Vừa đến cửa, vẻ mặt bọn họ đã cứng lại.

”Ông là ai?” Thanh Lang lạnh giọng hỏi.

Chỉ thấy trong sân có một tên ăn mày trung niên đang chống gậy vào từ lúc nào cũng không biết.

”Tên ăn mày kia, mày vào kiểu gì vậy?”

”Đi nhầm chỗ rồi, cút đi!” Phan Hổ lập tức xua đuổi.

Tên ăn mày ho khan vài tiếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Hạt, thản nhiên nói: ”Lão đại của chúng tôi nói nơi này có người đáng chết, nói chúng tôi đến tiễn một đoạn đường.”

”Làm phiền cho hỏi một chút, người đáng chết chính là các cậu sao?”

”Lão khốn!”

”Tao thấy mày mới là người đáng chết!”

”Đánh ra ngoài cho tôi!” Phan Hổ vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen lập tức lao về phía tên ăn mày kia.

Tên ăn mày chính là Tàn Kiếm dẫn đội đến chấp hành nhiệm vụ.

Ông ấy dường như bị dọa sợ đến choáng váng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

”Đợi chút!” Thái Hạt đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ta quay người lại.

Chỉ thấy trên nóc nhà có bốn ngường đứng từ lúc nào không hay.

Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, ánh mắt không khác tử thần là bao.

”Phòng thủ!”

Thái Hạt ra lệnh một tiếng, tổ chức được huấn luyện bài bản của hắn ta lập tức tựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng ngự.

Trên tay Bạch Quỷ ở trong vòng tròn là khẩu M24, anh ta nhắm thẳng vào mặt Tàn Kiếm.

”Lão già, ông cảm thấy ông tránh được sao?” Anh ta nhe răng cười.

Tàn Kiếm lại cười nói: ”Trùng hợp thật, ngày trước tôi cũng chơi súng.”

”Không biết cậu có thể nhanh hơn tôi không.”

Lời vừa dứt, quải trượng trong tay ông ấy đã nhấc lên chắn trước ấn đường.

Cùng lúc đó, một tiếng đùng vang lên!

Bạch Quỷ nổ súng không chút do dự.

Tàn Kiếm chặn lại, đồng thời cũng lùi về sau hai bước. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ông ấy dùng quải trượng chặn viên đạn bắn về phía ấn đường.

Làm sao có thể?

Mấy người Thái Hạt đều ngây ra.

Bạch Quỷ không phục, giơ súng muốn tiếp tục bắn. Trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh.

Thôi Minh ném phi tiêu ra nhanh như chớp, xoạt một tiếng, cổ tay của Bạch Quỷ đã bị đâm xuyên qua.

Bạch Quỷ thảm thiết kêu một tiếng, khẩu súng to rơi xuống đất.
 
Chương 383


Chương 383

”Tiểu đội Thiên Phạt thay mặt trời trừng phạt.”

”Giết!”

Thôi Minh hô một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống.

Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ai cũng ước có thể đánh một cách mạnh mẽ, dùng một trận thắng xinh đẹp để chứng minh chính minh.

Thôi Minh đối đầu với Thanh Lang, Đồng Xuyên giao đấu với Đại Hồ Tử, Thiết Tí với Thái Hạt, Thiết Ngưng Sương đối phó với em gái Xà Hạt.

”Chết tiệt!”

”Ông đây đánh chết chúng mày!” Bạch Quỷ chịu đựng cơn đau đớn từ cổ tay, dùng một tay khác nâng súng lên muốn tiếp tục bắn.

Quải trượng của Tàn Kiếm bay đến trước mặt anh ta, bộp một tiếng, đánh vỡ đầu anh ta.

Thấy anh em chết thảm, bọn người Thái Hạt đều tức đến đỏ mặt. Bọn họ cầm vũ khí lên thề sống chết chém giết với mấy người Thiết Ngưng Sương.

Mặc dù mấy người Thiết Ngưng Sương làm nhiệm vụ lần đầu tiên, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú như mấy người Đại Hồ Tử.

Nhưng bọn họ đều luyện tập từ ổ sói hang hổ mà ra.

Vào giây phút này những lợi ích khi phải rèn luyện vất vả đều bộc lộ.

Tuy mấy người Đại Hồ Tử hung ác nhưng dù sao cũng là người, không thể đánh đồng với hổ sói được.

”Bùm” một tiếng, Đồng Xuyên đấm vào huyệt thái dương của Đại Hồ Tử, sức mạnh rất lớn, đánh cho anh ta rơi cả mắt.

Đại Hồ Tử kêu thảm muốn chạy trốn, Đồng Xuyên nhảy qua, một tiếng phập vang lên, dao găm cắm thẳng vào tim anh ta.

Thiết Tí không chịu thua, đánh bại Thái Hạt ngã lăn ra đất, một đấm đấm thẳng vào họng khiến yết hầu hắn ta nát bét.

Phi tiêu của Thôi Minh đã giết chết Thanh Lang, mấy người đứng một bên vui vẻ nói: ”Em gái, cần trợ giúp không?”

Thiết Ngưng Sương đang khó khăn chiến đấu với em gái Xà Hạt, cô ta cắn răng nói: ”Ai dám nhúng tay vào tôi liều chết với người đó!”

”Cô ta là của tôi!”

”Con khốn, tao giết mày!” Em gái Xà Hạt đỏ bừng mắt nói. Mấy đồng đội đều đã chết, cô ta cũng không muốn sống nữa.

Cô ta đột nhiên lấy một viên lựu đạn từ bên hông ra rồi lao về phía Thiết Ngưng Sương.

”Cẩn thận!” Mấy người Thôi Minh kinh hãi.

Thiết Ngưng Sương không những không lùi mà còn nhào về phía trước.

Giờ phút này chính là so tốc độ.

Cuối cùng, trong một tích tắc khi em gái Xà Hạt chuẩn bị kéo lựu đạn, kiếm trong tay Thiết Ngưng Sương đã đâm xuyên cổ họng cô ta một cách chuẩn xác.

Thấy vậy mấy người Thôi Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Toàn bộ quá trình giao đấu chỉ xảy ra trong mấy phút.

Thấy những sát thủ hàng đầu mà mình tin cậy đã chết thảm chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ngay trước mặt, Phan Hổ sợ đến ngây người.
 
Chương 384


Chương 384

”Các người, rốt cuộc các người là ai?” Anh ta vô cùng hoảng sợ hỏi.

Lúc này hai vệ sĩ áo đen sợ vỡ mật kia cũng kêu to chạy trốn.

Thôi Minh như u hồn lướt qua, tùy ý xoẹt ngang qua cổ bọn họ.

Tàn Kiếm nhìn Phan Hổ, cười lạnh nói: ”Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao.”

”Thiên Phạt.”

”Thay ông trời trừng phạt những người tàn ác.”

”Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?”

Sắc mặt Phan Hổ trắng bệch, anh ta cắn răng nói: ”Tôi là người nhà họ Phan!”

”Các người chắc chắn biết rõ năng lực của nhà họ Phan!”

Tàn Kiếm vung quải trượng lên, bộp một tiếng, xương bánh chè hai chân Phan Hổ bị đập vỡ nát.

”Lão đại chúng tôi đã nói để lại cho cậu một mạng, để cậu chuyển lời đến người nhà họ Phan.”

”Làm người tàn ác, Thiên Phạt (1) sớm muộn gì cũng sẽ đến.”

(1) chơi chữ, vừa là tên tổ chức của nam chính vừa có nghĩa là sự trừng phạt của ông trời

Nhiệm vụ hoàn thành, ông ấy dẫn người rời đi. Đi đến cửa, ông ấy dường như mới nghĩ ra gì đó: “Đúng rồi, lão đại của chúng tôi họ Tần.”

Họ Tần?

Tần Thiên!

Nhìn bóng dáng mấy ác ma rời đi, lại nhìn sát thủ hàng đầu chết thảm ở xung quanh, Phan Hổ đau cả trứng, anh ta hét to một tiếng rồi ngất đi.

Phan Mỹ Nhi ở chỗ Phan Hổ chờ tin tức, thấy Phan Hổ đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nhận.

Cô ta không nhịn được mà cho người lái xe đến căn biệt thự kia.

Khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu.

”A Hổ!”

”Em sao rồi?”

”Mau, mau đưa em ấy đến bệnh viện!”

”Tiểu thư, mấy người này thì sao?” Người bên dưới xin chỉ thị.

Phan Mỹ Nhi tỉnh táo nói: ”Bọn họ đều là người không nên xuất hiện ở đây, đốt đi!”

”Cả căn biệt thự này, đốt hết đi, không thể để lại bất kì manh mối gì!”

Sáng hôm sau, Phan Hổ từ từ tỉnh lại trong phòng bệnh.

Anh ta cắn răng kể lại chuyện đêm qua cho Phan Mỹ Nhi nghe.

”Thiên Phạt?” Phan Mỹ Nhi khiếp sợ nói: ”Chúng ta quá chủ quan rồi, hóa ra Tần Thiên này còn đòn sát thủ như vậy!”

”Chị, làm sao bây giờ?”

”Đó là lời mà họ Tần kia nói em nhắn lại với người nhà chúng ta, nói làm người ác, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng đến.”

”Ý của anh ta là gì?”

Phan Mỹ Nhi đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, một người khác đi vào.
 
Chương 385


Chương 385

Cô ta vội vàng đứng lên, sợ hãi nói: ”Anh hai!”

”Sao anh lại đến đây?”

Người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.

Nhìn cũng biết hắn ta là người có quyền lực lớn và đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài.

Người này chính là con trai thứ hai của nhà họ Phan, người được gia chủ nhà họ Phan coi là người nối nghiệp tương lai của đế quốc thương nghiệp, Phan Long.

”Anh hai!”

Phan Hổ trên giường bệnh sợ Phan Long theo bản năng, anh ta sợ hãi muốn xuống giường.

Nhưng xương bánh chè hai chân anh ta đều đã bị đánh nát, sao anh ta có thể xuống được.

Anh ta đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Phan Long trầm mặt không nói lời nào, hắn ta lật tấm chăn đang đắp trên đùi Phan Hổ lên.

”Anh hai, anh đừng trách A Hổ!”

”Muốn trách thì anh trách em đi!” Phan Mỹ Nhi vội vàng nói.

Cô ta biết người làm sai trong gia tộc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Đã có một lần, người bên cạnh Phan Long vì đắc tội với người không nên đắc tội nên đã bị đánh gãy hai chân.

Vệ sĩ kia cảm thấy mình rất được Phan Long tin tưởng, lúc Phan Long đến thăm mình, gã ta còn lấp liếm nói Phan Long đi báo thù cho gã.

Phan Long cũng vén chăn lên như bây giờ, cầm ghế bên cạnh lên, đập gãy đôi chân vừa được nối xương lại.

Phan Mỹ Nhi còn tưởng rằng Phan Long cũng muốn trừng phạt Phan Hổ như vậy.

”Không liên quan đến chị ba!”

”Đều do tự em làm.”

”Anh hai, trừng phạt thế nào cũng được, anh làm đi!” Phan Hổ cũng có dự cảm. Anh ta cắn chặt răng nhắm mắt lại.

May mà Phan Long chỉ kiểm tra vết thương chứ không ra tay.

”Nhị công tử, đã điều tra xong.”

”Người giới thiệu đội Thái Hạt cho Tứ công tử tên là Kim Ba, là một tên nghiện thuốc.”

”Tứ công tử… lén lút giao dịch với Kim Ba.” Một người áo đen tiến vào báo cáo.

Phan Long giận dữ trừng mắt nhìn Phan Hổ rồi trầm giọng nói: ”Tôi biết rồi.”

”Sắp xếp người xử lí Kim Ba. Nhớ làm sạch sẽ.”

”Vâng.” Thuộc hạ rời đi.

Phan Long nhìn Phan Hổ, lúc này mới hạ giọng tức giận nói: ”Em giấu anh và cha liên hệ với loại người như Kim Ba thì thôi đi.”

”Em lại còn dám nhận người như Thái Hạt, em biết em đang làm gì không?”

”Em đây là đang muốn đẩy cả nhà họ Phan chúng ta vào địa ngục!”

Phan Hổ sợ hãi nói: ”Anh hai, em biết sai rồi.”
 
Chương 386


Chương 386

”Sau này em không dám làm vậy nữa.”

Lúc này Phan Long mới thở ra một hơi, vẻ mặt dịu lại, nhìn về phía Phan Mỹ Nhi nói: ”Mỹ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

”Cha con nhà họ Tiết đến Long Giang làm ăn, đang yên đang lành sao lại đột nhiên chết không rõ lí do?”

”Anh biết Tiết Nhân lừa dối em, ở bên ngoài ngoại tình. Nhưng thế nào thì nó vẫn là chồng em.

”Cho dù em muốn lấy sản nghiệp của nhà họ Tiết thì cũng không cần vội vàng như vậy.”

”Có phải có gì bất ngờ không?”

”Còn nữa, sao cao thủ như quản gia Tiêu nói chết là chết vậy?”

”Ai ra tay?”

”Những chuyện này có liên quan đến mấy người Thái Hạt sao?”

Vì gần đây bận rộn chuyện làm ăn của gia tộc, sau đó lại là đại thọ của An lão gia tử nên Phan Long nghe những việc này xong cũng không quá quan tâm.

Hắn ta vẫn chờ Phan Mỹ Nhi và Phan Hổ chủ động tìm mình giải thích.

Không ngờ ngay cả Phan Hổ cũng bị đánh cho tàn phế. Lúc này hắn ta mới vội vàng chạy đến.

Việc đã đến nước này, Phan Mỹ Nhi cũng không dám giấu diếm, cô ta thừa nhận: ”Vâng, Tiết Nhân là do em xử lí.”

”Nhưng, hung thủ thật sự là Tần Thiên.”

”Tần Thiên?” Phan Long nhíu mày. Hắn ta chưa từng nghe đến người này.

”Đúng, anh ta là chồng của Tô Tô.”

”Tất cả những chuyện này đều vì người phụ nữ kia mà ra!”

”Em thề em nhất định phải tự tay giết chết con hồ ly tinh kia!”

”Chờ chút!”

”Em nói tên cô ta là gì?”

”Tô Tô?”

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Phan Long lập tức thay đổi.

Phan Mỹ Nhi ngạc nhiên nói: ”Sao vậy anh hai, chẳng lẽ anh cũng biết người phụ nữ này sao?”

Phan Long vốn vững như núi Thái Sơn, bây giờ sắc mặt hắn ta lại trở nên hỗn loạn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn ta lại trở lại bình thường.

”Xác định là Tô Tô của nhà họ Tô kia sao?”

Phan Mỹ Nhi trực tiếp mở video lên.

Đây là bản đầy đủ. Nửa video trước, Tiết Nhân lộ rõ bộ mặt thật, muốn chiếm đoạt một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo cười.

Sau đó cửa phòng bị đá văng ra, sau khi Tần Thiên cứu được Tô Tô đã lấy roi đánh Tần Thiên.

Phan Long yên lặng xem hết, im lặng một lúc rồi nói: ”Quả nhiên là cô ta.”

Hắn ta thở dài nói: ”Mỹ Nhi, chuyện đến nước này rồi anh cũng không giấu em nữa.”

”Lúc trước em muốn gả cho Tiết Nhân chúng ta cũng đã nhìn ra được Tiết Nhân là loại người chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt em, tất cả những gì cậu ta muốn là sức mạnh của nhà họ Phan chúng ta.”

”Chỉ là lúc đó em đúng là có chút tình cảm với Tiết Nhân nên chúng ta không muốn đả kích em.”

 
 
Chương 387


Chương 387

”Để đảm bảo em được hạnh phúc, anh đã phái người đi điều tra kĩ về Tiết Nhân. Biết được hồi cấp ba cậu ta có một hồng nhan tri kỉ ở Long Giang.”

”Khi học đại học ở Tonronto vẫn còn liên lạc với nhau. Mãi cho đến khi hai đứa đính hôn mới hoàn toàn cắt đứt.”

”Anh không yên tâm nên đã tự đến Long Giang một chuyến, anh đã gặp người tên Tô Tô này.”

”Còn có chuyện này sao?” Phan Mỹ Nhi hoàn toàn không thể tin nổi. Nhưng cô ta đã kịp phản ứng lại, biết đây là sự bảo vệ mà anh hai dành cho mình thì vô cùng cảm động.

”Sau đó thì sao?”

”Anh hai, anh đã nói gì với Tô Tô?”

Nhớ đến sự kinh diễm khi mới gặp Tô Tô trong phòng bệnh và chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Phan Long hiện lên sự khát vọng hiếm thấy.

”Anh khuyên cô ta sau này đừng liên lạc với Tiết Nhân nữa. Cô ta không nghe. Hai bên xảy ra tranh chấp, anh không may đẩy cô ta ngã ra khỏi cửa sổ.”

”Nghe nói bị liệt, không ngờ mấy năm sau lại đứng lên được.”

Thật ra hắn ta không kể ra sự thật.

Khi vừa gặp Tô Tô, hắn ta đã bị kinh diễm.

Vì để có được Tô Tô, đồng thời cũng vì muốn hủy hoại Tô Tô, cắt đứt đường lui của Tiết Nhân, để Tiết Nhân có thể một lòng chung sống với em gái Phan Mỹ Nhi của hắn ta, Phan Long đã làm ra hành động khốn nạn với Tô Tô.

Tô Tô vì bảo vệ sự trong sạch của mình, hết cách nên đành phải nhảy ra từ cửa sổ.

Lúc ấy Phan Long không nói rõ thân phận, cho nên hôm đó Tần Thiên nghiêm túc hỏi Tô Tô không có chút ấn tượng nào với nhà họ Phan sao? Vẻ mặt Tô Tô vô cùng kinh ngạc.

Nếu như khi đó cô biết người phụ nữ đang đứng trước mặt sỉ nhục mình chính là em gái ruột của kẻ thù không đội trời chung thì cô có gục ngã không.

”Anh hai, làm sao bây giờ?”

”Con hồ ly tinh này và Tần Thiên là một đôi khốn kiếp, không giết chết bọn họ em nuốt không trôi cục tức này!” Phan Mỹ Nhi đỏ bừng mắt nói.

Phan Long cười lạnh nói: ”Chưa đến một tháng nữa chính là đại thọ bảy mươi tuổi của An lão gia tử.”

”Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ta. Nghe nói trong ngày đại thọ này ông ta sẽ lại lần nữa phân chia thế lực trong thành phố.”

”Thậm chí còn sẽ chọn ra gia tộc ngồi vào vị trí số một.”

”Mấy gia tộc khác đều nghẹn đến nổ phổi để đợi ngày này.”

”Các em nói bây giờ nhà họ Phan chúng ta có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

”Chuyện tối hôm qua và vết thương của A Hổ phải phong tỏa tin tức chặt chẽ.”

Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: ”Vậy chỉ có thể để họ Tần kia sống lâu thêm nhiều ngày như vậy sao?”

”Em không cam tâm!”

”Có còn cách nào khác nữa không?”

Trong ánh mắt Phan Long hiện lên sát ý. Hắn ta không ngờ người phụ nữ năm năm trước vì từ chối hắn ta mà không tiếc mạng sống lại niết bàn trùng sinh.
 
Chương 388


Chương 388

Chồng của cô lại còn ra tay tàn nhẫn, tổn thương em gái và em trai của hắn ta.

Nghe lời truyền lại kia có lẽ hắn còn muốn ra tay với cả nhà họ Phan.

Thật thú vị.

”Thế thì cũng chưa chắc.”

”Hai đứa cố gắng dưỡng thương, chờ anh điều tra rõ ràng rồi sẽ lập tức báo thù cho các em.” Hắn ta cười lạnh nói một câu rồi đứng dậy rời đi.

Vừa ra cửa, hắn ta đã phân phó cho người bên cạnh phái người lập tức đi Long Giang, bí mật điều tra tin tức của Tần Thiên và Tô Tô.

Nhất là hành động gần đây của bọn họ.

Hắn ta nhanh chóng nhận được tin tức, Tần Thiên và Tô Tô không bao lâu nữa sẽ đến nước Lan tham gia cuộc thi trang điểm quốc tế.

Phan Long nắm được cơ hội.

Nếu như sắp xếp được người ở nước ngoài giải quyết Tần Thiên, cho dù có ầm ĩ đến mức độ nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến trong nước.

Hắn ta lập tức phân phó cho cấp dưới đắc lực đi sắp xếp chuyện này. Không cần để ý đến giá tiền, nhất định phải liên hệ được sát thủ chuyên nghiệp.

Lần này hắn ta nhất định phải thành công!

Long Giang.

Cuộc thi quốc tế ngày càng đến gần, Tô Tô càng cảm thấy lo lắng hơn.

Các nhà phân phối bàn bạc xong trước đó đã hủy hợp đồng. Bây giờ tất cả hi vọng đều trông cậy vào cuộc thi lần này.

Chỉ có xếp hạng cao mới có thể tìm được người phát ngôn tốt, lần đầu làm thành công thì sẽ hấp dẫn được nhiều nhà đầu tư khác.

Nếu không đầu tư lớn như vậy sẽ chết từ trong trứng nước.

Nhưng giờ cô chỉ có thể bất lực trông chờ vào ông trời mà thôi.

Cô và Liễu Thanh tự mình chạy đến khu công nghiệp. Tự mình chỉ huy điều chỉnh thử thiết bị, cố gắng để bản thân bận rộn, không rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều.

Mà Tần Thiên cũng rảnh rỗi hiếm thấy.

Nếu nhà họ Phan đã án binh bất động thì hắn tạm thời cũng lười đi chủ động xuất kích.

Hắn vùi mình ở sơn trang Mãnh Thú, tự mình chỉ đạo huấn luyện.

Điều khiến hắn và tất cả các thành viên khác buồn cười là, từ khi A Tân vào sơn trang Mãnh thú, lần đầu tiên cậu ấy vào khu huấn luyện với sói đã ở luôn bên trong.

Đứa nhóc này vậy mà lại làm bạn với sói.

Không chỉ bản thân cậu ấy không làm sói bị thương mà còn cố chấp không cho người khác làm sói tổn thương.

Điều này khiến mấy người Đồng Xuyên, Thiết Tí động một chút là có thể đánh chết một con sói rồi nướng thịt ăn vô cùng khó chấp nhận.

Bọn họ tập thể đến chỗ Tần Thiên tố cáo.

Tần Thiên tức đến bật cười: ”Mấy con sói ông đây mua từ nước ngoài về dễ lắm sao?”

”Đều để mấy người đánh chết rồi ăn thì còn ra thể thống gì nữa!”

”A Tân đã nhắc nhở tôi thì chúng ta lại lần nữa lập quy định mới đi.”
 
Chương 389


Chương 389

”Về sau khi mọi người vào khu thú huấn luyện chỉ có thể đi tay không, không cho phép mang vũ khí.”

”Hơn nữa chỉ có thể đầu hàng khuất phục, không cho phép giết chết.”

Đồng Xuyên thử phản đối: ”Cũng quá không công bằng rồi!”

”Không cho phép chúng tôi giết sói, vậy sói muốn giết chúng tôi thì sao bây giờ?”

Tần Thiên thản nhiên nói: ”Đó là do các người đáng đời.

Đồng Xuyên, Thiết Tí than thở. Hai người này thật ra vẫn là muốn ăn thịt sói.

Thiết Ngưng Sương cười nói: ”Tôi ủng hộ A Tân.”

”Những con sói này rất đáng yêu nha, sau này chúng ta cũng không cần giết chúng nữa rồi.”

Nhưng nói tới nói lui thì vẫn rất buồn cười. Đối với chuyện A Tân có thể làm bạn với sói, Tần Thiên vẫn cảm thấy rất kì lạ.

Hắn qua camera quan sát thấy trên sườn núi trong khu sói, A Tân nằm trên đồng cỏ phơi nắng, miệng còn ngậm một cọng cỏ.

Xung quanh cậu ấy có mấy con sói đang thoải mái nằm sấp. Thậm chí một con sói con còn nằm dưới chân cậu ấy liếm chân.

Nắm rõ tính cách của sói.

Chuyện này có liên quan đến hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của A Tân.

Đứa nhỏ cô đơn lớn lên trong núi chỉ có thể làm bạn với sói. Nhưng chuyện này cũng có thể rèn luyện bản tính của sói trong người cậu ấy.

Nếu tiến hành bồi dưỡng tên nhóc này thật tốt, tương lai cậu ấy tuyệt đối sẽ là một cánh tay đắc lực.

Nhân cơ hội khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Tần Thiên để Vũ Sơn sử dụng đủ loại quan hệ và đủ mọi cách đi tìm kiếm thành viên mới.

Tần Thiên có hai yêu cầu. Một, phải có bản tính của sói. Hai, bản thân đã lâm vào đường cùng.

Vũ Sơn không phụ lòng hắn, giúp Tần Thiên tìm được ba người.

Người đầu tiên là thợ rèn. Giống như A Tân, cũng giết người.

Nhưng người thợ rèn vì con gái duy nhất bị bọn buôn người lừa bán, dưới sự kích động, anh ấy dùng đầu búa đã được nung đỏ đập tên buôn người thành bánh thịt.

Khi cảnh sát tìm được thi thể còn ngửi được mùi thơm của thịt nướng.

Thợ rèn không may mắn như A Tân, anh ấy bị phán tử hình. Trước khi bị tử hình, Tần Thiên đã dùng quan hệ của mình đưa anh ấy ra.

Đây là một người đàn ông Tây Bắc trầm mặc ít nói. Do lâu ngày rèn sắt nên khuôn mặt đỏ hồng. Hai cánh tay cũng được mài giũa cứng như sắt.

Tần Thiên cho anh ấy một khoản tiền để anh ấy sắp xếp ổn thỏa cho con gái và vợ trước.

Lúc đó thợ rèn đã quỳ xuống dập đầu với Tần Thiên, chỉ nói một câu: Mạng này của tôi, sau này là của anh.

Một người khác là bác sĩ chân trần trên miền núi.

Mẹ anh ta mặc bệnh nan y nhưng không có tiền chữa trị. Bác sĩ vì chăm sóc mẹ mà vẫn không kết hôn.

Trong lúc đó, anh ta tự thử các loại bách thảo, tự học các kiến thức về y dược, kéo dài tuổi thọ mẹ mình được thêm mười năm.

Ở vùng núi đó, ai cũng biết anh ta là một người con hiếu thảo.

 
 
Chương 390


Chương 390

Nhưng vì nhiều năm thử các loại thảo dược nên độc tố trong cơ thể anh ta bị tích tụ quá nhiều.

Khi Tần Thiên tìm thấy anh ta, làn da của anh ta đã trở thành màu đen, đang khó khăn đào mộ cho chính mình trước mộ của mẹ.

Theo lời anh ta, anh ta biết rõ mình sắp chết, không muốn ảnh hưởng đến bất kì ai.

Tần Thiên dùng mười ba châm quỷ môn khử hết độc tố trong cơ thể anh ta, cũng không khác nhặt một cái mạng từ quỷ môn quan về cho anh ta là bao.

Sự gia nhập của bác sĩ đã đồng thời giải quyết được một vấn đề khác. Lúc thành viên Thiên Phạt tiến vào khu thú huấn luyện thường hay bị thương.

Lúc làm nhiệm vụ cũng sẽ có các tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

Bác sĩ đảm nhiệm nhiệm vụ y tế của đội một cách hoàn hảo.

Người cuối cùng khá đặc biệt.

Là một người phụ nữ tên Mai Hồng Tuyết.

Khi còn bé cô ấy bị hàng xóm xâm hại nên đã để lại bóng ma tâm lí. Sau khi trưởng thành cô ấy mở một tiệm may.

Sau khi cưới xong, chồng cô ấy bị nhiễm thói xấu, trở thành dân cờ bạc.

Tên chồng cờ bạc thua tiền sẽ uống say, sau đó tìm cô ấy đòi tiền, không lấy được sẽ đánh đập cô ấy. Thậm chí gã ta còn cướp tiền khách cọc trong tiệm may.

Lần ác liệt nhất, tên chồng cờ bạc kia uống rượu rồi đem theo mấy tên chủ nợ về nhà.

Gã ta muốn cô ấy trả tiền cờ bạc mình nợ.

Một là chết trong im lặng, hai là bùng nổ trong im lặng.

Mai Hồng Tuyết lựa chọn bùng nổ.

Cô ấy cầm kéo trong tay bảo vệ tôn nghiêm của mình, để lại những vết sẹo ân hận vĩnh viễn cho mấy tên cờ bạc kia.

Mấy năm nay cô ấy chạy trốn, cô ấy đã liên hệ với một số chị em có chung quá khứ và chuyên phạm tội.

Lần này vì trừng phạt một tên nhà giàu nên ảnh hưởng khá lớn. Trong quá trình bị đối phương đuổi bắt, cô ấy đã chạy trốn đến Long Giang.

Mai Hồng Tuyết tham gia, người vui vẻ nhất là Thiết Ngưng Sương. Cuối cùng trong tổ chức cũng có người phụ nữ thứ hai ngoài cô ta.

Cô ta kéo tay Mai Hồng Tuyết, mở miệng là gọi chị Mai.

Mai Hồng Tuyết cũng rất thích Thiết Ngưng Sương, có cơ hội là lập tức dạy cô ta con gái nên bảo vệ mình như thế nào.

Khiến Thiết Ngưng Sương tuổi còn nhỏ nhưng đã giống như một con thuyền lênh đênh trên biển cả hàng năm trời, ánh mắt nhìn thành viên nam cũng không còn như trước.

Đau khổ nhất là những thành viên nam.

Mỗi khi nhìn chiếc kéo sáng bóng của Mai Hồng Tuyết trước mặt, mấy người Đồng Xuyên đều cảm thấy sau này mình phải làm người thật tốt.

Đến bây giờ thành viên của Thiên Phạt đã lên mười người. Nếu như tính thêm đại tổng quản Vũ Sơn thì chính là mười một người.

Gần đến cuộc thi, Carl tự mình gọi điện thoại đường dài từ nước ngoài về, nói ban tổ chức đã hoàn thành việc giám định và chấm điểm cho tất cả những sản phẩm tham gia.

Sau đó sẽ công bố trước mặt mọi người ở nơi tổ chức cuộc thi.
 
Chương 391


Chương 391

Tô Tô vô cùng coi trọng cuộc thi này, trước một ngày, cô và Tần Thiên cất cánh từ Long Giang, chuyển tiếp tại sân bay quốc tế đến Lan Thành, nơi được mệnh danh là kinh đô thời trang.

Carl phái chuyên gia đến đón họ tại sân bay.

Vừa đến sân bay, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày. Hắn cảm giác họ đang bị theo dõi.

Qua kính chiếu hậu, hắn thấy một chiếc xe đen nhỏ luôn đi sau họ với khoảng cách không xa không gần. Đi thẳng đến khách sạn mà ban tổ chức đặt trước.

Tần Thiên không thay đổi sắc mặt, đi cùng với Tô Tô đến tận phòng.

Một tiếng sau là tiệc rượu buổi tối. Sau khi Carl giới thiệu sơ qua về tình huống tiệc rượu, ông ta có chút khó xử nói: ”Tần tiên sinh, là thế này.”

”Với tư cách là người giới thiệu, tôi chỉ có thể mang một người vào bữa tiệc. Ngài xem thử xem…?”

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ”Vậy để bà xã tôi đi thôi.”

”Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo. Trải nghiệm qua phong cảnh Lan Thành của các ông một chút.”

Carl cười nói: ”Tôi tin rằng phong cảnh của Lan Thành nhất định sẽ không khiến Tần tiên sinh thất vọng.”

”Cách khách sạn không xa là nhà thờ lớn, ngài có thể đến thăm quan thử.”

”Đúng rồi, ngài có cần tôi giới thiệu một hướng dẫn viên du lịch không?”

”Không cần. Cảm ơn.”

”Nhờ ông chăm sóc cho bà xã tôi.”

Tần Thiên cảm thấy người tên Carl này đúng là một thân sĩ, vô cùng phong độ, cũng rất lịch sự.

Cộng thêm uy tín của ông ta ở nơi này, Tô Tô đi theo ông ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mà cũng đúng lúc hắn có chuyện cần làm.

Đó chính là chiếc xe đen theo dõi họ từ sân bay đến khách sạn kia.

Lúc này chiếc xe đó đang dừng ở bên kia đường.

Cuộc thi lần này có ý nghĩa rất lớn với Tô Tô, Tần Thiên nhất định không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên hắn muốn dụ những người này đi rồi âm thầm giải quyết.

Sau khi dặn dò Tô Tô xong, một mình hắn giả vờ làm du khách rời khỏi khách sạn.

Quả nhiên chiếc xe đen đối diện lập tức theo sau.

Điều này chứng minh mục tiêu của đối phương là hắn, không phải Tô Tô.

Vừa đến đã bị theo dõi, rất rõ ràng, hành tung đã bị tiết lộ.

Số người hắn đắc tội gần đây có năng lực thuê sát thủ chuyên nghiệp từ nước ngoài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Người phía sau là ai đã rõ.

Khó trách lúc ở Long Giang lại không có hành động gì, hóa ra là sắp xếp ở chỗ này nha. Trong ánh mắt hắn hiện lên sát ý.

Hắn đi qua đường phố phồn hoa nhộn nhịp, đi thẳng đến nhà thờ lớn. Ở đây nhiều người, là một cơ hội tốt để ra tay.

Tần Thiên cố ý cho đối phương cơ hội, ai ngờ chiếc xe đen kia dừng ở cửa nhà thờ, không có ai xuống xe.

Xem ra bọn họ muốn chọn một chỗ yên lặng để ra tay.
 
Chương 392


Chương 392

Cũng có khả năng những người này chỉ theo dõi. Người phụ trách hành động chính vẫn chưa xuất hiện.

Ra khỏi thành phố đi về phía Nam chính là dãy núi Alps nổi tiếng. Ở đấy thưa người, là một địa điểm tốt để bắt cóc giết người.

Đến đây, ông đây lại phối hợp với chúng mày thêm lần nữa vậy.

Tần Thiên bước ra từ nhà thờ lớn, vẫy tay gọi taxi.

Vừa chuẩn bị nói cho lái xe đến núi trượt tuyết Alps thì đột nhiên có một cô gái đeo khẩu trang lao đến.

”Chờ chút!”

Cô ta leo lên xe rồi vội vàng đóng cửa xe lại.

”Mau lái xe đi!”

”Mau!”

”Có người đang đuổi theo tôi!”

Lái xe còn tưởng rằng người này gặp cướp nên vội vàng lái xe đi.

Tần Thiên thấy chiếc xe đen kia lập tức đi theo phía sau.

”Xin lỗi, cô gái, xảy ra chuyện gì vậy?”

”Đây là xe tôi gọi từ trước, tôi muốn ra khỏi thành phố, đến núi Alps.”

Cô gái kia quay đầu đi, dường như không muốn để Tần Thiên thấy mặt mình.

Cô ta ấp úng nói: ”Mọi người đều là đồng hương, giúp đỡ nhau chút đi.”

”Tôi vất vả lắm mới đến đây được.”

Nói rồi cô ta lo lắng nhìn ra phía ngoài, phát hiện không có người đuổi theo thì ánh mắt hiện lên sự đắc ý.

Đôi mắt rất xinh đẹp.

Mặc dù đeo khẩu trang nhưng có thể nhìn ra đây là một đại mỹ nữ.

Dáng người cũng rất chuẩn.

Tần Thiên hết cách nói: ”Tôi có chuyện quan trọng cần xử lí. Đến phía trước mời cô xuống xe.”

”Đừng mà, anh mang tôi đi cùng một đoạn được không.”

”Như vậy tôi cũng đỡ tiền xe. Đúng lúc tôi cũng muốn đến dãy núi Alps.”

”Cả ngày ở thành phố lớn chán muốn chết!”

Tần Thiên im lặng. Hắn có thể đoán được cô gái này không phải là gian tế mà đối phương phái đến cố ý tiếp cận hắn.

Chắc chỉ là ngoài ý muốn.

Tiếp theo đây rất có thể sẽ có một cuộc chiến sinh tử, mang theo một cô gái thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

”Tiên sinh, người phương Đông các anh có một câu nói gì nhỉ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (1).”

(1) ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ

”Cô gái này đã nói như vậy rồi, anh đồng ý nhường xe cho cô ấy đi chút đi.”

”Nếu không anh xuống xe. Tôi chở cô ấy.” Lái xe Lan Thành dùng tiếng Trung bập bẹ của mình để nói chuyện.

Rõ ràng là Tần Thiên gọi xe trước, theo ý tài xế, nếu như Tần Thiên không đồng ý để cô gái này ngồi chung thì anh ta sẽ đuổi Tần Thiên xuống dưới.
 
Chương 393


Chương 393

Tần Thiên tức giận: ”Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không phải dùng như vậy.”

Cô gái kia cười một tiếng, vỗ bả vai lái xe nói: ”Cảm ơn anh trai.”

Tần Thiên thấy xe đã sắp ra khỏi thành phố, xe đen phía sau vẫn bám theo sát, thay đổi kế hoạch cũng không kịp. Chỉ có thể đợi đến khi ra ngoài thành phố rồi tìm cơ hội hất cô gái này ra.

Hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cô gái kia tò mò nhìn hắn một cái nói: ”Không biết tên anh là gì?”

”Tần Thiên.”

”Tần tiên sinh, anh đến đây du lịch sao? Đi một mình?”

Tần Thiên lười nói nhảm với cô ta, tùy tiện gật nhẹ đầu.

Cô gái kia dường như có chút không phục, một đại mỹ nữ như cô cho dù đến nơi nào cũng sẽ có đàn ông chủ động đến bắt chuyện.

Cô ta cắn răng nói: ”Anh Tần, anh biết tôi không?”

Lúc Tần Thiên mở mắt nhìn qua, cô ta tháo khẩu trang xuống.

Nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, Tần Thiên hơi ngẩn ra. Dường như đúng là có chút quen thuộc. Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng hắn nhớ không nổi.

Có lẽ mỹ nữ khắp nơi đều giống nhau mấy phần.

Hắn lắc đầu nói: ”Tên cô là gì?”

”Tôi…” Lông mi dài của cô gái hơi rung động, đôi mắt đẹp hiện lên sự giảo hoạt: ”Tôi tên Liễu Tiểu Hoa.”

Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên đúng là chưa từng nghe qua.

Thấy Tần Thiên không biết mình, Liễu Tiểu Hoa dường như vứt bỏ vỏ bọc thần tượng, càng hoạt bát hơn.

Cô ta nói rất nhiều, nói với Tần Thiên chút kiến thức về núi Alps.

”Anh Tần, anh biết trượt tuyết sao?”

”Núi Alps là thánh địa trượt tuyết đó.”

”Mặc dù bây giờ chưa đến mùa trượt tuyết nhưng trên núi đã có tuyết rồi. Chúng ta đi xem một chút đi!”

”Ít người, giá cả hợp lí, còn chơi rất vui nữa.”

Tần Thiên khó chịu nói: ”Trời sắp tối rồi…”

Lái xe chen miệng vào: ”Hai người có thể trượt tuyết trong sân của khách sạn, tốt hơn phòng ở khu vực nội thành nhiều.”

”Có câu gì nhỉ, à, hai cô cậu gặp người quen nơi đất khách quê người, có thể trải qua một giấc mộng xuân không tồn tại cùng với nhau (2).”

(2) mộng xuân ở đây là chuyện 18+

Liểu Tiểu Hoa đỏ mặt nói: ”Anh trai, câu trước dùng đúng rồi, nhưng câu sau thì không cần.”

Tài xế nói: ”Vì sao? Mộng xuân không tồn tại không phải chỉ buổi tối tốt đẹp sao?”

Liễu Tiểu Hoa nín cười giải thích: ”Đúng là chỉ buổi tối hoàn mỹ. Nhưng đó là ở mùa xuân. Bây giờ cũng sắp đông rồi.”
 
Chương 394


Chương 394

Lái xe cảm thán: ”Ngôn ngữ văn hóa của người phương Đông các cô đúng là sâu rộng. Vậy chúc hai người mơ đông không dấu vết đi.”

Liễu Tiểu Hoa cười đến run người, theo bản năng nghiêng về phía Tần Thiên một chút.

Mùi hương đặc trưng của cô gái quanh quẩn chóp mũi, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày.

Hắn thừa nhận cô gái này có sự quyến rũ đặc biệt. Hắn càng cảm thấy mình đã từng gặp qua cô ta ở nơi nào đó rồi.

Nhưng hắn không nhớ được.

Dù sao hắn cũng lười nhớ. Phía trước chính là khu vực trượt tuyết trống trải, xe con đen cũng đi theo rồi, mau chóng giải quyết hết thôi, về tìm bà xã mới là chuyện chính.

Lúc Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa đi vào khu trượt tuyết, chiếc xe nhỏ màu đen đang chạy vào bên trong bỗng dừng lại, người bên trong cuối cùng đã xuất hiện.

Là mấy người da trắng có mũi cao và mắt sâu.

Nhưng có điều bọn họ đều mang khăn trùm đầu và che mặt lại.

Tuy rằng bọn họ nhìn như khách du lịch, nhưng Tần Thiên nhìn thoáng qua bước đi, cử chỉ, khí chất là có thể biết được bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp.

Hơn nữa, trên tay mỗi người đều dính đầy máu.

Ba lô của bọn họ trông rất nặng, có lẽ là được trang bị vũ khí chết người.

“Tốt quá rồi!”

“Lần trước tôi tới đây, anh không biết là nhiều người như thế nào đâu.”

“Bây giờ thật vắng vẻ. Mau đi thôi!”

“Nhân lúc trời vẫn chưa tối, chúng ta đi thay quần áo rồi chơi một lúc.”

Liễu Tiểu Hoa vô cùng phấn kích, kéo Tần Thiên đi thuê hai bộ đồ trượt tuyết chuyên nghiệp. Ngồi cáp treo chuyên dụng đi đến các khu trượt tuyết trên núi.

Mấy người da trắng kia cũng lập tức thay đổi trang bị và đi theo.

Bên trong khu trượt tuyết chỉ có lác đác vài người. Nhưng bọn họ cũng chỉ chơi một lúc rồi lần lượt ra về.

Chỉ còn lại Liễu Tiểu Hoa, Tần Thiên, cùng với mấy người da trắng đi theo phía sau không xa.

“Trời sắp tối rồi, tôi đưa cô về trước.”

Tần Thiên biết đối phương sắp ra tay, nên muốn đưa Liễu Tiểu Hoa đi trước.

Ai ngờ, Liễu Tiểu Hoa chơi vui đến mức không muốn rời đi.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh Tần, cảm ơn anh đã ở cùng tôi.” Trên nét mặt của cô ta tỏ rõ vẻ hài lòng.

“Hửm?”

Tần Thiên ngẩn người ra một lúc: “Ngày đặc biệt gì?”

“Lát nữa sẽ nói cho anh biết.”

“Nào, chúng ta chuẩn bị trượt thêm một lượt nữa.”

“Anh Tần, anh nói trước kia anh chưa từng trượt tuyết, tôi thật sự không tin. Anh trượt tốt như vậy.”

“Mau, tới đuổi theo tôi đi!”

Cô ta trượt về phía trước một đoạn rồi quay đầu lại gọi Tần Thiên.
 
Chương 395


Chương 395

“Cẩn thận!” Lúc này, Tần Thiên nhìn thấy mấy người da trắng mang khăn trùm đầu kia xông tới từ tứ phía.

Liễu Tiểu Hoa hoảng sợ, ván trượt bị mất kiểm soát, lao vào một đống tuyết, cả người cô ta bị ném lên.

Tần Thiên vội vàng đẩy ván trượt dưới chân lao tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc kịp thời đỡ lấy cô ta.

Liễu Tiểu Hoa tưởng rằng mình sắp ngã, cô ta nhắm mắt lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Bỗng nhiên ngã vào một cái ôm vững chắc, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Thiên, trong lúc nhất thời cô ta có chút khờ khạo.

Sau khi ý thức được, cô ta đỏ mặt vội vàng rời khỏi vòng tay của Tần Thiên, đang định nói gì đó, nhưng vào lúc này, bang bang bang!

Tiếng súng hỗn loạn vang lên, mấy viên đạn được bắn ra xung quanh Tần Thiên. Những bông tuyết đang dần bay lên.

Liễu Tiểu Hoa kêu lên và ôm chặt lấy Tần Thiên.

Những người da trắng đó, tay cầm súng, chân điều khiển ván trượt xông tới.

“Đừng nhúc nhích, anh đã bị bắt.” Tên đầu tiên tháo khăn che mặt xuống, trên má trái của anh ta có một vết sẹo to bằng móng tay.

Hình như là do viên đạn bay sượt qua mặt để lại.

“Các người là ai? Muốn làm gì?” Liễu Tiểu Hoa hoảng sợ hỏi.

Tên mặt sẹo nhếch miệng cười nói: “Người đẹp, rất nhanh thôi cô sẽ biết.”

Anh ta gọi điện thoại vệ tinh, rất nhanh một chiếc trực thăng màu đen đã lượn vòng xuống, bên trong lại nhảy ra hai tên cầm súng tiểu liên.

“Đưa về căn cứ, nói với lão đại có thể đòi tiền chuộc rồi.”

“Ngoan ngoãn nghe lời, đi lên đi!”

Bọn chúng trói hai tay Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa lại rồi đẩy lên trực thăng.

Liễu Tiểu Hoa nhận ra mình bị bắt cóc thì sợ tới mức run rẩy. Cô ta không ngừng nói: “Đừng làm càn, các anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể trả được.”

“Hãy thả anh Tần đi, không liên quan gì đến anh ấy.”

“Anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi quen biết trên đường.”

Thế nhưng, những kẻ bắt cóc không hề để ý, bọn chúng áp giải họ lên trực thăng rồi bay về phía những ngọn núi sâu.

Tần Thiên vốn muốn ra tay giải quyết mấy tên này, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hiển nhiên chỉ là mấy tên cướp vặt.

Nếu như vậy thì nhân tiện tới căn cứ mà bọn họ nói để gặp lão đại xem sao.

Nhân tiện một lưới bắt hết.

Nhưng phản ứng của Liễu Tiểu Hoa lại khiến cho Tần Thiên có chút ngạc nhiên.

Cô ta nghĩ rằng những kẻ bắt cóc này là đang nhằm vào mình, là cô đã liên lụy đến Tần Thiên.

Chẳng lẽ, Liễu Tiểu Hoa này còn có thân phận gì không tầm thường?

Dù sao thì cũng chỉ có những nhân vật lớn mới biết mình sẽ bị bắt cóc.

Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống trên dãy Núi Alps rộng lớn và hùng vĩ.
 
Chương 396


Chương 396

Chiếc trực thăng bay trên những vùng đất phủ đầy tuyết và đến một khu mỏ đã bị bỏ hoang lâu ngày trong núi sâu.

Nhìn thấy tòa nhà bỏ hoang tối tăm trước mặt giống như một con quái vật đang há miệng, Liễu Tiểu Hoa vô cùng sợ hãi.

“Các anh không phải chỉ là muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi lập tức sắp xếp cho người chuyển tiền cho các anh!”

“Xin các anh đừng làm hại tôi.”

“Còn nữa, chuyện này không liên quan gì đến anh Tần.”

Tên có vết sẹo trên mặt cười lạnh nói: “Cô rất có tiền sao? Cô làm nghề gì?”

Liễu Tiểu Hoa do dự một hồi rồi nói: “Tôi là thương nhân.”

“Các anh muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không đưa ra mức quá đáng, tôi nghĩ mình vẫn có thể trả được.”

Một thương nhân? Tần Thiên nghĩ thầm, hắn chưa từng nghe nói trong nước lại có một nữ thương nhân xinh đẹp như vậy.

Hắn cảm thấy Liễu Tiểu Hoa nhất định là đang nói dối, cô ta đang che giấu thân phận thật. Bởi vì dù nhìn thế nào, cô ta cũng không giống một doanh nhân.

“Đi xuống!”

“Thành thật vào cho tôi!”

Hai người bị kéo ra khỏi máy bay và bị đẩy vào một căn phòng đá tối tăm.

Liễu Tiểu Hoa gần như sụp đổ, cô ta trốn vào trong lồng ngực Tần Thiên, ôm chặt lấy Tần Thiên và run rẩy.

“Anh Tần, anh đừng sợ!”

“Tôi tin họ chỉ đang muốn tống tiền, sẽ không làm gì chúng ta đâu.”

“Tôi quen người của đại sứ quán nước chúng ta, có cơ hội chúng ta có thể báo cảnh sát. Họ chắc chắn sẽ phái người tới cứu.”

Tần Thiên cười khổ, trong lòng thầm nói, thật sự là làm khó cô gái này. Nhìn cô ta như thể đang an ủi hắn, nhưng thực tế là đang tự an ủi bản thân.

Hắn sử dụng thính lực, nghiêng tai lắng nghe. Chỉ nghe thấy mấy tên bắt cóc bên cạnh đang tranh luận.

Có hai tên đề nghị chơi đùa Liễu Tiểu Hoa, rồi đem xác đi tiêu hủy. Hai tên còn lại thì lại muốn cả tiền lẫn tình.

“Chờ một chút, xử lý tên họ Tần trước đã. Còn người phụ nữ này thì chờ đến khi chúng ta nhận được tiền chuộc rồi sẽ giết con tin.”

“Quyết định vậy đi.”

“Gọi điện thoại thông báo cho lão đại, có thể tới nghiệm thu thành quả rồi!”

Thì ra lão đại của bọn chúng không ở đây, xem ra bọn chúng thật sự rất cẩn thận.

Tần Thiên bỗng nhiên nhớ ra lúc mới xuống máy bay, hắn nhìn thấy trên cổ tay của một tên bắt cóc có một hình xăm giống như là diều hâu.

Chim ưng?

Hắn cố gắng nhớ lại, dường như có một tổ chức như vậy, bao gồm lính đánh thuê và các thành viên của các đội đặc nhiệm đã nghỉ hưu của các quốc gia khác nhau, nổi tiếng thế giới về bắt cóc và ám sát.

Nhưng khu vực hoạt động chính của bọn họ hình như là khu vực Bắc Âu, mà Ý thì lại thuộc về Nam Âu.

Không biết kẻ thù của hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền để, mà lại khiến cho tổ chức khét tiếng này tới tận đây để đối phó hắn.
 
Chương 397


Chương 397

“Liễu tiểu thư, đừng sợ.”

“Tôi sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây.” Hắn nhẹ giọng an ủi.

Tần Thiên không hề lo lắng chút nào. Bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có cơ hội, nên có hàng chục cách để giết ngay những tên cướp có vũ trang này.

Chẳng qua, vẫn chưa đến lúc đó.

Nếu đã bị bắt tới đây rồi, vậy thì đâm lao thì phải theo lao, hắn muốn chờ lão đại của bọn chúng đến, tiêu diệt cái tổ chức khét tiếng này một lượt luôn.

Trong bóng tối, đột nhiên nghe được lời của hắn, Liễu Tiểu Hoa cảm nhận được một cảm giác ấm áp và an tâm đến khó tả, tựa hồ không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cô ta ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực Tần Thiên, cười tự giễu nói: “Tôi đã từng ước cho hôm nay trở thành một ngày đặc biệt.”

“Bây giờ xem ra, thật đúng là đặc biệt một cách khác thường.”

“Chỉ có điều anh Tần, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh.”

“Là do tôi quá tùy hứng, tôi không nên một mình chạy ra ngoài.”

Tần Thiên không nhịn được hỏi: “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?”

Liễu Tiểu Hoa đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có tiếng trực thăng và ánh đèn sáng trưng.

Qua cửa sổ, hai người thấy một tên mặc quần áo ngụy trang với chiếc huy hiệu hình chim ưng vàng trên ngực, dưới sự nghênh đón của nhóm vũ trang, hắn ta bước xuống trực thăng.

“Đây chắc hẳn là lão đại của bọn họ nhỉ?”

“Tần Thiên, đừng sợ, chờ một lát nữa tôi sẽ bàn chuyện điều kiện với hắn ta.” Liễu Tiểu Hoa run rẩy nói.

Nhìn thấy huy hiệu Chim Ưng vàng trước ngực tên kia, Tần Thiên cuối cùng cũng có thể khẳng định.

Người đứng đầu tổ chức Chim Ưng, có biệt danh là Ưng Đế.

Tên này là một phần tử nặng ký mà Interpol đang truy đuổi. Quy mô lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với tổ chức Thái Yết ở tỉnh thành được Tần Thiên giao cho Tàn Kiếm xử lý.

Không thể tưởng tượng được, hắn lại tự mình đến.

Thật không ngờ, hắn ta lại đích thân đến đây.

Tần Thiên không khỏi bật cười, ừm, thật không uổng phí chuyến đi này.

Cánh cửa phòng giam được mở ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào trong.

“Thượng tá, có thể liên lạc với kim chủ thanh toán phần thù lao còn lại rồi.” Tên trên mặt có vết sẹo do đạn để lại nhếch miệng cười nói.

Trên tay Ưng Đế cầm một tấm ảnh, hắn ta đem tấm ảnh so sánh với Tần Thiên rồi cười lạnh nói: “Là cậu ta.”

“Các anh em, thần tài đây rồi, đầu của hắn có thể đổi được cho chúng ta 100 triệu đô la.”

“Có số tiền này, chúng ta có thể làm ăn lớn rồi.”

Các thành viên còn lại của đội đều bắt đầu hoan hô.

100 triệu đô la, Tần Thiên nghĩ thầm đúng là chịu chi.

Một tên ở bên cạnh không chờ được nữa, rút cây đao ra muốn chém đầu Tần Thiên.

“Không được!”

“Các người không thể giết anh ấy!”
 
Chương 398


Chương 398

“Anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi gặp trên đường.”

“Nếu các người muốn lấy tiền, nhất định phải cam đoan không được làm chúng tôi bị thương.”

Ưng Đế ngẩn người một lúc rồi nói: “Cô ta là ai?”

Tên có vết sẹo trên mặt ngay lập tức thấp giọng giải thích.

Ưng Đế cười lạnh gật đầu, nói với Liễu Tiểu Hoa: “50 triệu đô la, chuyển vào tài khoản thụy Sĩ trước khi trời sáng.”

“Thì hai người có thể rời đi.”

Liễu Tiểu Hoa cắn răng, nói: “Cầm điện thoại tới đây, tôi gọi cho người đại diện của tôi.”

Ưng Đế bảo thuộc hạ bên cạnh đưa cho Liễu Tiểu Hoa một chiếc điện thoại, đồng thời đưa ra một tờ giấy ghi một dãy số trên đó, hẳn là tài khoản ngân hàng.

“Nhóc con, tốt nhất là cô nên thành thật.”

“Nói nhiều hơn một chữ thì nổ tung đầu đấy!” Một tên mặt đầy thịt nạp một viên đạn rồi đặt súng lên đầu Liễu Tiểu Hoa.

“Alo…”

“Chị Vinh chị nghe tôi nói này, bây giờ tôi cần tiền, 50 triệu, đô la Mỹ.”

“Tôi không cần biết chị dùng cách gì, trước khi trời sáng nhất định phải chuyển tiền vào tài khoản này, mau cầm bút, nhất định phải nhớ kỹ số tài khoản!”

Giọng Liễu Tiểu Hoa run rẩy, vừa mới đọc xong dãy số trên tờ giấy, tên bắt cóc bên cạnh đã giật lấy điện thoại.

“Nhớ kỹ, 50 triệu đô la!”

“Sau khi trời sáng mà vẫn chưa có thì đến mà nhận xác cô ta đi!”

Nói xong, trực tiếp cúp máy, tháo sim ra tiêu hủy.

Làm việc cẩn thận như vậy, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội có thể theo dõi.

Ưng Đế đi tới bên cạnh Tần Thiên, cúi người thấp giọng nói: “Cậu biết là cậu đáng chết. Hiện giờ là người phụ nữ này giúp cậu kéo dài mạng sống thêm mấy giờ nữa.”

“Cô ta rất xinh đẹp. Hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình đi, cậu bé.”

Chính chủ đã đến, Tần Thiên đang định ra tay giết hắn ta. Câu nói tiếp theo của Ưng Đế đã kéo dài tính mạng cho hắn ta thêm mấy canh giờ.

“Trước khi cậu chết, tôi sẽ cho cậu biết, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của cậu.”

“Kim chủ đã phân phó, ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy cậu chết. Và trước khi chết sẽ nói với cậu một điều.”

Hả?

Tần Thiên thầm suy nghĩ trong lòng. Nói như vậy, người tiêu tiền mua mạng hắn cũng sẽ xuất hiện sao?

Hắn rất nghi hoặc.

Nếu đã như vậy, tạm thời không giết Ưng Đế, chờ kim chủ đứng sau xuất hiện.

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hắn đáp lại với một nụ cười.

Cửa phòng giam đóng lại, căn phòng bằng đá một lần nữa trở nên lạnh lẽo và tối tăm. Liễu Tiểu Hoa không khỏi lại nhích người tới gần Tần Thiên.

Cô ta run rẩy, giống như một cô bé, trông rất bất lực và đáng thương.
 
Chương 399


Chương 399

Đối với cô ta lúc này, cả thế giới là bóng tối và lạnh lẽo. Chỉ có bên cạnh Tần Thiên còn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng.

“Anh yên tâm, chị Vinh là người đại diện của tôi, năng lực làm việc của chị ấy rất xuất chúng, nhất định sẽ nghĩ cách giải cứu chúng ta.”

Tần Thiên nhịn không được nói: “Cho nên, căn bản không có 50 triệu đô la tiền chuộc phải không?”

Liễu Tiểu Hoa thấp giọng nói: “Mấy năm nay tôi quả thật kiếm được chút tiền, nhưng đều đã mang đi xây trường học, những đứa nhỏ ở vùng núi đó rất đáng thương.”

“Chúng ta sẽ không sao, phải không?”

Tần Thiên có chút tự trách. Hắn biết, Liễu Tiểu Hoa là bởi vì mình nên mới gặp phải tai họa này.

“Yên tâm. Tôi đã nói sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây. Khiến cô phải chịu oan ức rồi.

Hắn thầm thở dài một hơi, do dự một hồi nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy.

Liễu Tiểu Hoa dần dần ổn định lại, sự sợ hãi khiến tinh thần của cô ta bị kiệt quệ quá mức.

Bất tri bất giác ôm chặt lấy Tần Thiên rồi hôn mê.

Cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa cót két.

“Trời sáng rồi à?” Trong đôi mắt của cô ta để lộ ra nỗi sợ hãi như một con nai con.

“Họ Tần kia, người bỏ tiền mua mạng cậu không chờ được nữa.”

“Vì vậy, bây giờ cậu có thể lên đường được rồi. Đi!”

Hai tên bắt cóc xông vào, bắt Tần Thiên đi ra ngoài.

“Đừng!”

“Các người không thể giết anh ấy!” Liễu Tiểu Hoa nhào tới nhưng lại bị thô bạo đẩy ra.

“Đừng lo, chờ tôi quay lại.” Tần Thiên cười nói rồi đi theo hai tên bắt cóc rời khỏi phòng giam đá, đi tới một đại sảnh.

Bên trong, Ưng Đế, cùng với những thuộc hạ thân cận của hắn ta đều ở đây. Ai nấy đều được trang bị vũ khí đầy đủ.

Hai tên bắt cóc đè Tần Thiên lên một cái ghế và cầm súng chĩa vào đầu hắn.

Ưng Đế cười và nói: “Anh bạn, xin lỗi nhé, cậu không thể đợi đến lúc trời sáng được rồi.”

“Bây giờ sẽ cho cậu gặp người đã mua mạng mình, người ấy có chuyện muốn nói với cậu.”

Hắn ta bật cuộc gọi video trước mặt mình.

“Họ Tần kia, không ngờ tới anh cũng có ngày hôm nay chứ gì.”

Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt dữ tợn của Phan Mỹ Nhi.

Tần Thiên cười lạnh, hắn đoán quả nhiên không sai, người bỏ tiền ra mua mạng hắn quả thật đến từ nhà họ Phan.

“Không ngờ tay cô lại có thể duỗi được dài như vậy, có thể mua chuộc được cả tổ chức Chim Ưng danh tiếng lẫy lừng, thay cô giết tôi tại đây.”

Hắn cũng có chút bái phục với thủ đoạn này của Phan Mỹ Nhi.

Phan Mỹ Nhi đắc ý cười lớn.

Cô ta tức giận nói: “Họ Tần kia, ngày đó lúc anh động thủ đánh lão nương, sao không nghĩ tới sẽ có ngày sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thân!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom