Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thần Y Toàn Năng

Chương 40: C40: Mày là thằng chó nào


"Nói cái mẹ gì vậy? Ai là người một nhà với mày!" Tiểu Bạch Long lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch Long tao lăn lộn trong giới lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ai mặt dày giống mày!”

Đám đàn em đông đúc phía sau cũng xoa tay, chỉ cần Tiểu Bạch Long ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phá hủy cái nhà hàng này luôn.

“Tiểu Bạch Long? Ngài chính là tiểu Bạch Long tiếng tăm vang dội kia sao!”

Gã đeo kính vội vàng tiến lên dâng điếu thuốc, cả người không ngừng phát run: "Tôi thật sự là có mắt như mù, vậy mà đắc tội với bạn của anh Long!"

“Mày là thằng chó nào? Cũng xứng gọi anh Long?”

Một gã đệ tử Thanh Long môn tiến lên, một tay túm lấy gã đeo kính, dễ dàng cứ như bắt gà con, gã đeo kính vẻ mặt ủy khuất nhưng cũng không dám phản kháng.


Rất nhiều nhân viên làm trong nhà hàng sợ ngây người, vốn tưởng rằng Lục Phàm hôm nay sẽ phải xui xẻo, nhưng bây giờ xem ra, Lục Phàm cũng không phải người bình thường, nếu không những người kia cũng sẽ không nghe lời anh như vậy.

Nghĩ tới đây, không ít nhân viên nhìn về phía Lâm Khả Nhị, trong lòng có chút cảnh giác, ngày thường bọn họ cũng ức hiếp Lâm Khả Nhi không ít, nếu biết sau lưng Lâm Khả Nhi có một nhân vật lợi hại như vậy, bọn họ cũng không dám dộng vào cô.

“Anh Long, chỉ cần ngài thả tôi một con đường sống, ngày sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Gã đeo kính đau khổ cầu xin, gã đầu trọc sợ hãi vô cùng, hai chân như nhữn ra, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

"Đến bây giờ mày còn không rõ người mày đắc tội đến cùng là ai nhỉ!" Tiểu Bạch Long cho gã cái tát: "Chẳng lẽ còn muốn tao dạy mày?"

“Cái này...”

Gã đeo kính mãnh liệt nhìn về phía Lục Phàm: "Vị tiên sinh này, vừa rồi là tôi không đúng, mặc kệ ngài có yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý, hy vọng ngài có thể bớt giận."

Gã đầu trọc vẻ mặt nghẹn khuất, Lục Phàm thoạt nhìn yếu ớt trói gà không chặt, nhưng có thể làm cho Tiểu Bạch Long đối đãi cung kính, sao có thể là người bình thường, hôm nay bọn họ sợ là gặp phiền phức lớn rồi.

"Mắt chó khinh người, ỷ thế hiếp người, đây chính là tác phong thường ngày của bọn mày đúng không?" Lục Phàm híp hai mắt: "Nhưng ở trong mắt của tao, hành vi của bọn mày như vậy chả khác gì thổ phỉ!"

“Tiên sinh dạy dỗ đúng lắm, về sau cũng không dám nữa!" Gã đeo kính liên tục gật đầu.


“Lục tiên sinh, ngài xem việc này nên xử lý như thế nào?" Tiểu Bạch Long cung kính nói: "Tất cả nghe theo ý của Lục tiên sinh.”

“Tôi cũng không có ý gì khác, cặn bã như vậy, sao xứng ở chỗ này làm ăn!" Lục Phàm mỉm cười nói: 'Huống chỉ gã còn có liên hệ với Thanh Long môn mấy người đó!”

Tiểu Bạch Long khẽ run lên, vội vàng ôm quyền nói: "Chuyện này nhất định sẽ xử lý tốt, làm Lục tiên sinh hài lòng!”

Sau khi nói xong, hắn liền nói vài câu với một tên đàn em, tên đàn em kia liền kéo gã đeo kính xuống.

Một tiếng hét vang lên, gã đeo kính bị phế đi một cánh tay, thoạt nhìn vô cùng đau đớn, nhưng không dám có chút oán hận nào.

Gã đầu trọc sợ tới mức cả người như nhũn ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, gã chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng máu me này, vẫn luôn ỷ vào vào gã đeo kinh mà cáo mượn oai hùm, bây giờ thì đụng phải khối đá cứng Lục Phàm.

“Vừa rồi là tay nào?" Lục Phàm nhìn về phía gã đầu trọc. “Đừng đừng tiên sinh tôi biết sai rồi!” Gã đầu trọc quỳ xuống: 'Sau này cho


dù để tôi làm trâu làm ngựa, tôi cũng không dám oán hận, ngài làm ơn đừng phế tay tôi!”

“Nói nhảm làm gì!” Lục Phàm nhún vai: "Mày không nói vậy cứ phế cả hai tay mày đi!”

“Có nghe thấy không, tụi mày còn đứng đó làm gì?” Tiểu Bạch Long hô một câu, vài tên đàn em tiến lên, bắt được gã đầu trọc.

Gã đầu trọc không ngừng cầu xin, gã đi tới trước mặt Lâm Khả Nhi: "Đều là lỗi của tôi, trước kia đều là lỗi của tôi, tôi không nên có suy nghĩ bậy bạ với cô!”

Lâm Khả Nhi sững sờ tại chỗ, vội vàng nhìn Lục Phàm: "Anh Lục Phàm, hay là thả bọn họ đi! Em cảm giác bọn họ rất đáng thương!”

"Khả nhi, anh biết em thiện lương, nhưng làm người quá thiện lương, sẽ bị ức. hiếp!"
 
Chương 41: C41: Lục tiên sinh yên tâm


Tiểu Bạch Long hiểu rõ ý Lục Phàm, trong nháy mắt, gã đầu trọc liền bị kéo ra ngoài.

Tiếng kêu gào lại vang lên, gã đầu trọc gào khóc thảm thiết, thoạt nhìn có chút thê thảm.

Trong nhà hàng không ít người sợ hãi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh bạo lực này, gã đầu trọc còn mới ở trước mặt bọn họ vênh váo, hôm nay đã gặp quả báo nhanh đến vậy.

Gã đầu trọc hai cánh tay bị phế, bị vài tên đàn em kéo vào, thân thể rất suy. yếu.

"Lục tiên sinh, không biết như vậy ngài có hài lòng hay không?" - Tiểu Bạch Long mỉm cười: "Nếu như không hài lòng, vậy đánh tiếp cho đến khi Lục tiên sinh hài lòng mới thôi!"

“Làm ơn tha mạng, tha mạng!”

Gã đeo kính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, những người này cũng không phải người lương thiện, gã biết rất rõ, nếu không mau cầu xin tha thứ, sợ là không có cơ hội để xin nữa.

“Anh Lục Phàm, hay là bỏ qua đi!”

Lâm Khả Nhi kéo Lục Phàm, vẻ mặt nghiêm túc: "Trừng phạt bọn họ một chút là được rồi mà!”

“Em đã nói như vậy thì thả người đi thôi”


Lục Phàm gật đầu, nhìn về phía gã đeo kính: "Tôi sẽ không động vào anh, nhưng tiền lương của em ấy một cắc cũng không thể thiếu, đây đều là tiền em ấy vất vả kiếm, nếu là thiếu một chút thôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"

“Bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền, tuyệt đối không thiếu!"

Gã đeo kính vội vàng nói, đi về phía quầy lễ tân.

Bây giờ gã đã biết thân phận Lục Phàm không đơn giản, muốn gây khó dễ cho Lục Phàm, chính là đang tự tìm cái chết.

Gã đầu trọc bị bọn đàn em hành hạ không nhẹ, hai tay đều bị phế bỏ, sau này cũng không hơn phế vật là mấy.

Ở nhà hàng đợi một lát, gã đeo kính lấy ra một xấp tiền: "Cô Lâm Khả Nhi, đây là tiền lương của cô!”

“Tiền lương của tôi không nhiều như vậy!"

Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu.

"Phần dư chính là bồi thường, cô không cần khách khí!"

Gã đeo kính luôn miệng nói: "Để chuyện như thế kia xảy ra là lỗi của tôi, về sau tuyệt đối sẽ không có nữa đâu!”


Lâm Khả Nhi cũng không nhận, trực tiếp trả số tiền dư về: "Lấy lại phần của mình là được rồi, về phần tiền dư này tôi không cầm đâu!"

Vẻ mặt gã đeo kính xấu hổ, lời này của Lâm Khả Nhi cũng không sai, tiền cô muốn nhận hay không nhận gã không ép được, nhưng hiện tại Lục Phàm đang ở bên cạnh, nếu gã không cho thấy thành ý, chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được.

“Dúng vậy em ấy chỉ cần đủ tiền lương là được.”

Lục Phàm gật đầu: "Tuy nhiên mấy người cũng không phải người tốt lành gì, trong vòng ba ngày tôi muốn nhà hàng này dẹp tiệm!"

“Lục tiên sinh yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt!" Tiểu Bạch Long cúi đầu khom lưng.

Gã đeo kính cùng gã đầu trọc vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện giờ đụng vào tấm sắt Lục Phàm, có thể giữ được mạng cũng đã là may mắn.

Làm xong hết mọi việc, Lục Phàm mới nhìn về phía Tiểu Bạch Long: "Trở về thay tôi cảm ơn Hàn Vân Hải!"

“Có thể thay Lục tiên sinh làm việc, đó là may mắn của Thanh Long Môn!" Tiểu Bạch Long vội vàng tâng bốc.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Tiểu Bạch Long mới mạnh mẽ nhìn về phía nam tử đeo kính: "Mày biết vừa rồi ai không? Mày đúng là không biết trời cao đất rộng mài”

Gã đeo kính vội vàng tiến lên đưa thuốc lá, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Là bọn tôi có mắt như mù, anh Long cứ coi như bỏ qua cho mấy thằng không ra gì bọn tôi một mạng đi!"

Tiểu Bạch Long cười lạnh: "Ngay cả Món chủ Thanh Long môn cũng không dám đắc tội người đó, lá gan của mày đúng là không nhỏ!"

“Môn chủ Thanh Long môn!"

Gã đeo kính cả người phát run.
 
Chương 42: C42: Đều tại tôi


“Mày tự cầu bản thân nhiều phúc đi! Tao không giúp được!”

Tiểu Bạch Long vỗ vỗ gã đeo kính, xoay người mang theo đàn em rời đi. “Em vợ, có phải hay không gặp rắc rồi lớn rồi!”

Gã đầu trọc thần sắc trầm trọng: "Đều tại tôi!”

“Mẹ kiếp anh còn biết là do anh?” Gã đeo kính xoay người, một cước đá qua: "Bình thường nói anh có chừng mực chút đi! Anh không nghe, bây giờ hối hận cũng muộn!"

Gã đầu trọc không dám mở miệng, gã trước kia cũng chỉ là côn đồ, nếu không phải có cậu em vợ này một tay dìu dắt, cũng sẽ không có thành tựu, hôm nay liên luy đến em vợ, gã vô cùng áy náy.

Rời khỏi nhà hàng, Lục Phàm kiểm tra cả người Lâm Khả Nhi: "Lúc ở nhà hàng, em không bị thương chứ!”


“Không ạ!” Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Anh Lục Phàm, em có chút không rõ, vì cái gì mỗi lần gặp nguy hiểm, đều sẽ có người thay anh giải quyết, anh rốt cuộc là ai?"

“Thực ra anh và Môn chủ Thanh Long môn quen biết, giúp chút chuyện nhỏ này cũng không thành vấn đề!”

Lâm Khả Nhi tuy rằng không tin, nhưng Lục Phàm không muốn nói cho cô biết, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

"Đúng rồi, chúng ta mau trở về đi!" Lục Phàm cười khẽ: "Hôm nay cần phải chuyển nhà đấy!"

“Chuyển nhà?" Lâm Khả Nhi vẻ mặt ngờ vực “Đúng vậy, chúng ta có nhà mới!" Lục Phàm vẻ mặt thần bí.

Thẩm Thiên Long cho anh một căn biệt thự, vừa hay có thể vào ở, căn nhà ở xóm người lao động quá kém, bà Quế Hoa tuổi cũng lớn, nếu vào ở nơi tốt hơn, Lục Phàm cũng có thể yên tâm.

Trở lại xóm người lao động, Lục Phàm liền nói với bà Quế Hoa việc chuyển nhà, bà cụ không tin, vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu Phàm, giá nhà đất ở Thanh Châu mặc dù không đắt, nhưng cũng tốn không ít tiền đâu con, còn là biệt thự nữa, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Bà nội, biệt thự này là của một người bạn, anh ấy nói con vào ở, giúp anh ấy bảo quản, sợ lâu ngày không có ai ở nhà cửa âm u, không tốt, nên cứ nhất quyết bắt con vào ở." Lục Phàm cười nói.

"Như vậy không tốt lắm đâu!" Bà Quế Hoa lắc đầu, bà chịu khổ đã quen, đột nhiên thay đổi lớn như vậy bà không kịp thích nghi.

"Không có gì không tốt, người bạn kia của con ra nước ngoài phải mấy năm mới về, nhà trống không ai ở lãng phí!" Lục Phàm đưa mắt nhìn Lâm Khả Nhi: "Hơn nữa em ấy sắp ra trường kiếm việc làm, nếu có thể ở trong nội thành, Khả Nhi cũng dễ đi lại hơn mà bà nội!”


Lâm Khả Nhi xấu hổ gật đầu.

Trải qua nhiều lần năn nỉ, bà Quế Hoa mới đồng ý.

Sau đó không lâu, cả nhà bọn họ dọn qua biệt thự Thiên Phúc.

Nhìn từng tòa biệt thự xanh vàng lộng lẫy, Lâm Khả Nhi kinh hãi nói: "Sau này chúng ta ở đây sao?"

“Đúng vậy sau này chúng ta sống ở đây!” Lục Phàm gật gật đầu: "Đúng lúc. anh vừa cùng bạn hợp tác mở công ty, Khả Nhi cũng có thể làm việc cho anh, bà nội cũng không cần buôn bán cực khổ nữa!”

“Vâng!” Lâm Khả Nhi vội vàng gật đầu: "Bà nội vất vả nhiều năm như vậy, sau này có thể hưởng phúc rồi!"

"Bán bánh hoa quế là nghề cũ của bà, cho dù các con có tiền đồ, bà cũng không bỏ nghề cũ đâu!” Bà Quế Hoa bướng bỉnh lắc đầu.


Lục Phàm cùng Lâm Khả nhìn nhau, cả hai đều bất đắc dĩ, bà Quế Hoa đã nói như vậy rồi thì bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.

“Mấy người đang làm gì ở đây? Thu gom rác thì đi chỗ khác, nơi này không phải muốn tới là tới đâu!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, một gã nam tử mặc âu phục đi tới,

trong tay còn cầm gậy điện.

Lục Phàm nhướng mày, có bà Quế Hoa ở đây, anh cũng không tiện tức giận, bèn cười trả 'Chúng tôi sống ở đây!”

Gã mặc âu phục liếc mắt một cái: 'Mấy người như thế này mà mua được nhà ở đây?"

Lâm Khả Nhi sắc mặt đỏ bừng, từ nhỏ cô được bà Quế Hoa nuôi lớn, không có cha mẹ bảo vệ, nội tâm vốn rất tự ti, bị gã này nói lời miệt thị, cô lại bắt đầu thấy bản thân thấp kém.
 
Chương 43: C43: Đi tới biệt thự


"Tiểu Phàm, sẽ không lầm chứ con?" Bà Quế Hoa nhẹ giọng nói, ngay cả bà cũng cảm thấy, biệt thự tốt như thế này, người khác sao yên tâm giao cho Lục Phàm bảo quản.

“Đúng vậy!”

Lục Phàm mỉm cười, xoay người nhìn về phía gã mặc âu phục: "Đây là chìa khóa biệt thự Thiên Phúc, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"

“Biệt thự Thiên Phúc?” Gã mặc âu phục không hề kinh hãi, ngược lại cười to: "Cậu nếu móc ra cái chìa khóa khác, có khi tôi còn tin đó, nhưng biệt thự Thiên

Phúc sao? Cậu thanh niên khoác lác lớn quá rồi đấy!"

Lục Phàm vẻ mặt không tốt, gã này mặc âu phục cầm gậy điện, hẳn là bảo vệ của khu biệt thự, nhưng thái độ này làm anh thật sự gai mắt.

"Cậu cho rằng tùy tiện cầm chìa khóa là có thể gạt người?" Gã mặc âu phục cười lạnh: "Nhanh cút đi! Đừng dể tôi ra tay!”

“Anh cho rằng tôi làm giả chìa khoá?”


Lục Phàm vẻ mặt không tốt, nếu không phải có bà Quế Hoa ở đây, anh đã sớm cho tên này một trận.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" một người đàn ông trung niên chạy tới.

“Quản lý, mấy người thu gom rác ấy mà, tôi đang đuổi bọn họ đi!" Gã mặc âu phục cười nói.

"Tôi là hộ gia đình ở trong biệt thự Thiên Phúc, có chìa khóa làm chứng!"

Lục Phàm lấy ra chìa khóa, đồng thời bất mãn nói: "Cái thái độ phục vụ rách nát gì vậy? Đúng là quá kém!"

"Biệt thự Thiên Phúc?”

Người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc: 'Đây chính là chỗ của ông Thẩm, cậu thanh niên này cậu lấy chìa khoá ở đâu vậy?"

"Dĩ nhiên là Thẩm Thiên Long tặng, anh nếu không tin thì cứ hỏi thử đi!"

Người đàn ông trung niên không dám qua loa, vội vàng bấm điện thoại.

Gã mặc âu phục vẻ mặt cười nhạo: "Biệt thự Thiên Phúc đại diện cho quyền lực cao nhất ở Thanh Châu, mấy người cũng xứng hả?”

Lời còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên liền quát lớn: "Còn không im miệng!"

Gã mặc âu phục sửng sốt, người đàn ông trung niên cung kính nói: "Lục tiên sinh, là thái độ phục vụ của chúng tôi quá kém, về sau nhất định sẽ thay đổi!"


“Sao, hỏi rõ ràng chưa? "Lục Phàm lạnh lùng nói: "Bây giờ có thể đi vào rồi chứ?”

“Có thể, đương nhiên có thể!" Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, không dám đắc tội.

“Quản lý, cái này..' Gã mặc âu phục vẻ mặt kinh ngạc. Chát!

Người đàn ông trung niên vung tay cho gã cái tát vang dội: "Không biết trời cao đất rộng là gì mà, Lục tiên sinh là bạn tốt của ông Thẩm, có thể để cho mày. đắc tội sao hả? Mày bị đuổi việc, mai đừng có đến!”

Gã mặc âu phục ngây người tại chỗ, vẻ mặt ủy khuất, hiện tại công việc cũng không dễ tìm, gã có thể làm bảo vệ ở đây mới kiếm được không ít mối quan hệ lớn.

“Quản lý, cho tôi một cơ hội nữa đi, về sau tôi không dám dùng mắt chó khinh thường người khác nữa!” Gã mặc âu phục thề thốt.

Người đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng, xoay người rời đi, nếu đắc tội những người khác, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bạn của ông Thẩm thì khác, lấy địa vị của ông Thẩm, ai cũng không dám làm bạn của ông phật ý!

Đi tới biệt thự, vẻ mặt Lâm Khả Nhi vui sướng, cô chưa bao giờ thấy qua nơi ở xa hoa như vậy.

“Anh Lục Phàm, em muốn ở căn phòng trang trí kiểu búp bê kia, đẹp quái”


“Không thành vấn đề!” Lục Phàm cười khẽ: "Muốn ở phòng nào thì ở phòng đó, dù sao phòng cũng nhiều, em tha hồ lựa!”

“Cảm ơn anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi kích động, hôn lên mặt Lục Phàm một cái.

Lục Phàm sửng sốt, mặt đỏ bừng, anh chưa bao giờ được tiếp xúc gần gũi như vậy với người con gái nào khác.

“Anh Lục Phàm, anh đỏ mặt rồi!"

Lâm Khả Nhi trêu ghẹo: "Anh không phải là thích em chứ!”

“Con nhóc này! Không phải em cũng đỏ mặt rồi sao!"

Lục Phàm liếc mắt nhìn cô.
 
Chương 44: C44: Bà vất vả cả đời


Sửa sang lại phòng xong, bà Quế Hoa xuống bếp làm mấy món ngon, trong lòng bà cụ cảm thấy rất vui vẻ.

Bà vất vả cả đời nhưng cũng chưa từng ở căn nhà nào tốt như thế này, giờ được vào ở thì bà lại có chút xúc động.

Cơm tối có ba món mặn một món canh, không tính là xa hoa, nhưng lại rất ngon miệng.

Người một nhà đang ăn uống rất vui vẻ thì bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có tiếng ô tô, một ông lão xuống xe, đi vào biệt thự: "Xin hỏi, vị nào là Lục tiên sinh?!”

“Là tôi đây, có việc gì à?" Lục Phàm lên tiếng, đồng thời anh cũng đang đánh giá ông lão trước mặt.

“Tôi là quản gia của Thẩm gia, người hầu của ông Thẩm!” Ông lão hơi cong người hành lễ, đem quà tặng đặt ở một bên: “Gia chủ nói đã có hẹn trước với Lục tiên sinh, hôm nay tôi tới đây thay mặt gia chủ hỏi ý Lục tiên sinh, không biết ngày mai tiên sinh có thể đi không?"


“Được chứ!” Lục Phàm gật đầu: "Ông giúp tôi chuyển lời với Ông Thẩm, ngày mai tôi nhất định sẽ đến, quà cáp này hay là ông cầm về cho ông Thẩm đi nhé!”

"Gia chủ đã dặn tôi rồi, quà tặng nhất định phải để Lục tiên sinh nhận, hi vọng Lục tiên sinh đừng làm khó tôi!"

Lục Phàm bất đắc dĩ gật đầu, Thẩm Thiên Long đã đưa biệt thự Thiên Phúc. cho anh mà bây giờ còn tặng nhiều quà cáp thế này khiến nội tâm anh hơi áy náy.

“Ông gì đó ơi! Có muốn cùng ăn tối không?" Bà Quế Hoa lịch sự mời khách.

"Cảm ơn bà, tôi đã dùng cơm tối rồi!" Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước!"

Lục Phàm gật đầu, nhìn đống quà chất thành núi nhỏ trên sô pha, có chút bất đắc dĩ.

“Anh Lục Phàm, ông bác lúc nấy là ai vậy anh?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc hỏi: "Người ta tặng quà quý quá! Những thứ này đều là thuốc bổ đắt tiền đó!"

“Một người bạn của anh!" Lục Phàm nhún vai nói: "Nếu là thuốc bổ thì vừa hay có thể để cho bà nội uống!”

"Thuốc đắt tiền như vậy, bà không thể lấy!" Bà Quế Hoa lắc đầu nói: "Hay ngày mai bà mang đi bán?”

"Những thứ này đều là thuốc bổ, đối với thân thể rất có lợi, bà nội mau nhận lấy đi!" Lục Phàm mỉm cười, dời cả đống thuốc bổ vào phòng bà Quế Hoa.


Sáng sớm hôm sau, Lục Phàm vừa tỉnh giấc đã rời khỏi biệt thự Thiên Phúc, đi qua khu biệt thự kiểu cổ mà Thẩm Thiên Long đang ở.

Còn chưa đi vào, lông mày Lục Phàm đã nhíu lại, trong biệt thự có luồng khí rất dị thường, anh tu luyện trên núi nhiều năm, đối với sát khí hay âm khí hại người anh rất nhạy cảm.

Trong sân biệt thự, Thẩm Thiên Long ngồi ở một bên, bên cạnh còn có một gã đàn ông trung niên, trên người khoác đạo bào.

“Thẩm gia chủ, thiếu gia đúng là trúng phải tà khí." Gã mặc đạo bào nhẹ. giọng nói.

"Tôi đã sớm nghe nói thành Thanh Châu có một vị đạo trưởng pháp lực cao cường, bây giờ có thể nhìn thấy ông ở đây thật sự là chuyện may mắn!" Thẩm Thiên Long ôm quyền nói: "Không biết Trần đạo trưởng chuẩn bị trừ tà khí này như thế nào?!”

“Thẩm gia chủ cứ giao cho tôi, chỉ cần tôi ra tay, ác linh hay tà khí cũng đừng hòng làm loạn!” Trần đạo trưởng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà mấy ngày gần đây tôi đang ở trong trạng thái tích cốc, muốn thi triển pháp lực sẽ có chút mệt nhọc, cho nên..."

"Đạo trưởng yên tâm, chỉ cần có thể diệt trừ được cái thứ đang làm loạn trong nhà của tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi đạo trưởng!"


“Ơ kìa Thẩm gia chủ nói quá lời rồi, tôi cũng không có ý đó!" Trần đạo trưởng cười nói.

Thẩm Thiên Long rất cung kính, trong thành Thanh Châu này Trần đạo.

trưởng có thanh danh vang dội, bằng không ông cũng sẽ không mời gã đến đây.

Cùng lúc đó, Lục Phàm ở ngoài sân biệt thự đang quan sát xung quanh một lát thì có một ông lão đi ra: "Lục tiên sinh, ngài đã đến rồi, gia chủ đang ở bên trong đợi ngài!"

Lục Phàm gật đầu, cười h: đúng không?”

Gần đây cứ đến t biêt thự xảy ra chuyện
 
Chương 45: C45: Ông thẩm đừng tự trách mình


Ông lão hơi lảo đảo một chút, suýt nữa là ngã sấp xuống, lão nhỏ giọng nói: "Lục tiên sinh, ngài quả nhiên không tầm thường, mấy ngày gần đây trong biệt thự xảy ra rất nhiều thứ quái dị, nếu không phải do thiếu gia ngã bệnh nhập viện thì gia chủ cũng không tin tưởng mấy chuyện thần quái này.”

"Ông Thẩm chính là đại tướng anh dũng trên chiến trường, mấy chuyện này ông ấy không tin cũng dễ hiểu thôi!”

Lục Phàm gật đầu, anh cũng không thèm để ý.

Sau đó không lâu, Lục Phàm đi vào bên trong, ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh để xem xét phong thuỷ của cả biệt thự. Hôm nay anh tới đây là để giúp ông Thẩm giải quyết việc này, anh không muốn lợi dùng lòng tốt của ông Thẩm, anh đã nhận của ông quá nhiều rồi, cũng nên báo đáp thôi!

“Lục tiên sinh đến rồi!”

Vừa thoáng thấy Lục Phàm, Thẩm Thiên Long đã đứng dậy cười nói, Trần đạo trưởng nhíu mày: "Vị này là?”

“Đây là Lục tiên sinh.” Thẩm Thiên Long cười nói: "Là ân nhân cứu mạng của cháu tôi, lần này mời Lục tiên sinh đến là muốn nhờ cậu ấy trợ giúp Trần đạo. trưởng một tay."


“Hoá ra là vậy!” Trần đạo trưởng cười khẽ: "Cậu ta trẻ tuổi như vậy, có thể trị bệnh cứu người là tốt lắm rồi, về phần loại trừ mấy thứ dơ bẩn này, chỉ sợ cậu ta không giúp được gì!"

Thẩm Thiên Long sắc mặt xấu hổ, hôm đó ở bệnh viện Lục Phàm chữa khỏi bệnh cho cháu trai của ông, thực sự có bản lĩnh nên ông mới cố ý mời tới, ông cũng không ngờ sẽ làm cho Trần đạo trưởng mất hứng.

“Thì ra ông Thẩm đã mời chuyên gia đến giúp rồi!"

Lục Phàm nhún vai nói: "Xem ra hôm nay tôi đến đây có hơi thừa!”

"Lục tiên sinh, cậu cũng hiểu rõ mấy chuyện thần thần quái quái này, không bằng tiên sinh cùng Trần đạo trưởng hợp tác giúp tôi giải quyết mấy thứ dơ bẩn này đi!”

"Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, tôi ở Thanh Châu cũng có chút danh tiếng, từ trước tới nay tôi diệt trừ tà ma quấy phá làm gì có chuyện cần người khác hỗ trợ!”

Trần đạo trưởng đứng dậy nói: "Nếu ông Thẩm đã mời người khác thì tôi đi trước."

"Trần đạo trưởng đừng tức giận, việc trừ tà ma hôm nay đương nhiên sẽ nghe theo ý của Trần đạo trưởng!”

“Nếu vị đạo trưởng này để ý tôi đến vậy thì tôi chỉ đứng xem không xen vào là được chứ gì!"

Lục Phàm cười khẽ.


Đạo sĩ này chẳng qua chỉ là khoác áo bào đóng kịch mà thôi, trên thực tế chả làm được cái gì hết, Lục Phàm vừa thấy đã nhận ra. Tà ma trong đình vện không đơn giản, anh cũng định nói một hai câu nhưng người ta đã không thích thì anh cũng không nhiều lời, đăng nào gã cũng chả làm được gì nên hồn.

“Được được!” Trần đạo trưởng chậm rãi ngồi xuống: "Ông Thẩm đã nói như vậy, tôi cũng không thể không nể tình, đêm nay lúc gần rạng sáng, tôi sẽ khai đàn làm phép, diệt trừ cái thứ tà ma kia!”

Thẩm Thiên Long liên tục gật đầu, áy náy nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, thật xin lỗi cậu, làm phiền cậu chịu chút ủy khuất!"

“Ông Thẩm đừng tự trách mình.”

Lục Phàm cười nói: "Nếu Trần đạo trưởng có thể diệt trừ tà ma thì càng tốt chứ sao!”

Thẩm Thiên Long vẻ mặt áy náy, nhưng bất kể như thế nào, ông bây giờ có lòng tin với Trần đạo trưởng hơn, dù Lục Phàm y thuật cao minh nhưng đối với phương diện này chưa chắc đã hiểu rõ như Trần đạo trưởng.

Dựa theo yêu cầu của Trần đạo trưởng, Thẩm gia chuẩn bị rất nhiều thứ như máu chó đen, đồng thời Trần đạo trưởng còn cố ý vẽ thêm mấy lá bùa: "Mấy lá bùa này có thể loại trừ tà ma, mọi người mang theo bên mình đi, phòng ngừa chuyện không hay.”

Thẩm Thiên Long vội vàng gật đầu, Lục Phàm chả thèm để tâm, vẽ bùa cần tiêu hao không ít chân khí, nhưng mấy lá bùa mà Trần đạo trưởng lừa đảo này vẽ chẳng qua là mấy tờ giấy lộn mà thôi.


Sắc trời dần tối vẻ mặt ai nấy dần ngưng trọng, đều trốn ở sau lưng Trần đạo trưởng, sợ bị tà ma lây nhiễm.

Trần đạo trưởng khai đàn làm phép, trong miệng lẩm bẩm, lá bùa trên tay bỗng nhiên tự bốc cháy, người Thẩm gia thi nhau tâng bốc gã chính là thần nhân.

Chỉ có Lục Phàm đứng ở một bên lắc đầu, Trần đạo trưởng này chắc định lừa gạt giơ bùa vẩy qua loa mấy cái là xong việc.

Lục Phàm đoán không sai, Trần đạo trưởng cầm bùa đứng múa may một hồi mới thở dài một hơi: "Tà ma đã trừ, Thẩm gia bình an!"

"Cảm ơn Trần đạo trưởng!" ThẩmThiên Long vội vàng nói cảm ơn, cháu trai của ông ngã bệnh là do tà ma quấy phá, bây giờ đã diệt trừ, đây là chuyện vui lớn đối với Thẩm gia!

“Chờ một chút! Giếng cổ phía bên kia oán khí nhiều như vậy! Quơ bùa vài cái mà nói là xong rồi? Lừa đảo như thế lỡ xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm đây hả lão già kia?” Lục Phàm đang đứng dựa vào gốc cây bên cạnh, bình thản hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom