Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Chương 57: Công Nhận


Lạc Thư Minh nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

"Không giới thiệu với ta một chút sao?"

Lạc Ngạn Tinh ho khan hai tiếng, nói với Địch Tiểu Địch trước:

"Ông nội mình"

Địch Tiểu Địch không nghĩ tới lão nhân gia cầm quải trượng này lại là ông nội Lạc Ngạn Tinh, cô.. Đây là gặp phụ huynh trước?

Địch Tiểu Địch cố gắng hết sức làm ra vẻ hào phóng tự nhiên, cười nói:

"Chào ông nội Lạc."

Hình Kỳ Kỳ rất sáng suốt, gọi theo một tiếng "Ông nội Lạc", sau đó quay người bỏ chạy.

Lạc Thư Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch, lập tức hiểu ra ông nói với Địch Tiểu Địch:

"Cháu là Địch Tiểu Địch phải không?"

Địch Tiểu Địch gật đầu:

"Vâng, cháu tên Địch Tiểu Địch."

Bản thân Địch Tiểu Địch chính là loại nữ sinh rất được trưởng bối quý mến và yêu thích, lễ phép, ôn nhu lại tao nhã, hào phóng.

Hơn nữa Lạc Thư Minh hiện giờ đã quyết định làm một trưởng bối sáng suốt, ủng hộ tình cảm cá nhân mà Lạc Ngạn Tinh lựa chọn, cho nên thấy Địch Tiểu Địch càng nhìn càng thích.

Lạc Thư Minh lại hỏi:

"Họ Địch* là Địch của Địch Nhân Kiệt đúng không, vậy Địch là Địch gì?"

(Di*)

Địch Tiểu Địch nói:

"Từ sau "Địch" có thêm tiền tố cỏ so với từ "Địch" trước, có nghĩa là những bông hoa mùa thu xào xạc với lá phong và hoa, mọc bên dòng nước và trông hơi giống lau sậy.

Khi hoa mới nở vào mùa thu, hầu hết hoa có màu tím, khi sắp tàn chuyển sang màu trắng, hoa thường mọc thành từng chùm lớn, đặc biệt đẹp khi có gió thổi, giống như những đợt sóng hoa."

Lạc Thư Minh nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy có chút hứng thú, mỉm cười nói với Địch Tiểu Địch:

" "

Nói xong, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của La Thư Minh lộ ra vài phần khát khao:

" Đến lúc đó ta nhất định sẽ đi xem cảnh Địch Hoa này, ta nhớ tới Chu Trường Văn thời Bắc Tống có viết một bài thơ về Địch Hoa.. "

Nói xong, Lạc Thư Minh liền đọc một câu thơ:

" Nhất chi trì tặng triều thiên nhân, nguyện so Bồng Lai điện tiền tuyết. "

Lạc Ngạn Tinh bên cạnh nghe, nhịn không được nói:" Ông nội, trình độ văn học của người cao hơn cháu rất nhiều, cháu chưa từng nghe qua Chu Trường Văn này.. "

Lạc Thư Minh nói:

" Vì vậy, cháu phải học hành cho tốt, tinh hoa văn hóa quá khứ của chúng ta không thể bị mất đi, nhưng tất nhiên sự phát triển của khoa học công nghệ hiện đại cũng phải theo kịp! "

Lạc Thư Minh nhìn Địch Tiểu Địch cười nói:

" Ngạn Tinh ở nhà đã nói với ta về cháu, nói lần trước nó thi tháng sở dĩ có thể thi tốt như vậy, may mà có cháu giúp nó, ta phải cám ơn cháu! "

Địch Tiểu Địch vội nói:

" Không, không cần cảm ơn, ông quá khách khí rồi, Lạc Ngạn Tinh thi không tệ đó là do cậu ấy nguyện ý học tập, nguyện ý cố gắng. "

Lạc Thư Minh nói:

" Đó cũng là do cháu làm cho nó nguyện ý học, ta còn không biết sao, trước kia ở trong mắt nó đánh nhau với chơi đùa so với học còn quan trọng hớn "

Lạc Ngạn Tinh thấy bầu không khí tốt, nhịn không được cười chen vào nói:

" Ông nội, cũng không có người nào hạ thấp cháu của mình như người, cháu nhiều năm qua đã bỏ không ít công sức ra học tập, bằng không người hiện tại nhắc tới làm sao có thể cười nổi chứ, thế nào cũng phải dùng gậy kia đánh chết cháu rồi. "

Lời nói của Lạc Ngạn Tinh khiến cả Lạc Thư Minh và Địch Tiểu Địch đều bật cười.

Kết quả Lạc Ngạn Tinh nói xong, lại ném ra một quả bom:

" Bây giờ cháu phải chăm chỉ học tập, tốt nhất là nên học cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, trường đại học mà cô ấy theo học nhất định tốt."
 
Chương 58: Sinh Nhật


Sau khi kỳ nghỉ tháng kết thúc, Địch Tiểu Địch trở lại phòng học, nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, câu đầu tiên cô nói chính là:

"Cậu thật sự có ý định cùng mình thi vào cùng trường đại học sao?"

Lạc Ngạn Tinh gật đầu, lại búng tay, cười nói:

"Đúng vậy."

Địch Tiểu Địch ngồi vào vị trí, chống tay quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh, hồi lâu mới nói:

"Sẽ rất khó.."

Lạc Ngạn Tinh nói:

"Mình biết, nhưng chuyện thật sự muốn làm không thể vì khó mà không làm chứ? Chuyện càng khó càng phải cố gắng, cho nên mình hôm nay sớm đã tới đây học tập, cậu xem!"

Lạc Ngạn Tinh cầm tập sách đọc tiếng Anh đang viết trên bàn đưa cho Địch Tiểu Địch xem, trên đó có đánh dấu rất nhiều từ mới, chứng tỏ cậu đã rất chú ý đến nó.

Địch Tiểu Địch hỏi:

"Cậu thật sự xác định, không phải thuận miệng nói một chút, về sau có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không sửa, sẽ không lùi bước?"

Lạc Ngạn Tinh vươn bốn ngón tay, bày ra tư thế thề thốt nói:

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Địch Tiểu Địch nở nụ cười, cô thích Lạc Ngạn Tinh như vậy, thích Lạc Ngạn Tinh nguyện ý cố gắng nguyện ý phấn đấu như vậy, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới một vấn đề.

Địch Tiểu Địch hơi nhíu mày, nói với Lạc Ngạn Tinh:

"Vậy nếu cuối cùng không thi đậu thì sao?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Vậy ít nhất mình cũng đã cố gắng hết sức, chuyện chân chính tốn hết tâm lực đi làm như vậy, cho dù cuối cùng không thành công, cũng tuyệt đối sẽ không hối hận."

Địch Tiểu Địch hai tay chống cằm, nói với Lạc Ngạn Tinh:.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Ngạn Tinh ca ca, anh thật sự là càng ngày càng làm cho em thích."

Lạc Ngạn Tinh bị Địch Tiểu Địch khen như vậy, nếu có đuôi phỏng chừng đã vui mừng vểnh lên trời rồi.

Phương Tòng Khải ở phía trước im lặng tiến lại gần bàn của mình và tránh xa hai người phía sau đang phát thức ăn cho chó hành hạ cậu.

Lạc Ngạn Tinh là người sẽ cố gắng hết sức để làm những gì mình muốn và hứa sẽ làm, Địch Tiểu Địch đã biết điều này từ lâu, trước đây khi dạy cậu học trong kỳ thi tháng càng phát hiện tính cách này của cậu vài năm trôi qua cũng không thay đổi.

Lạc Ngạn Tinh nói rằng cậu sẽ nỗ lực để vào cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, vì vậy cậu đã học rất chăm chỉ, trong lớp rất chăm chú lắng nghe và sẵn sàng đặt câu hỏi nếu không hiểu, cậu sử dụng điện thoại so với Địch Tiểu Địch còn ít hơn cũng không đi chơi với người khác, dành phần lớn thời gian để học, thỉnh thoảng giải sẽ đi chơi bóng rổ.

Lão Từ vốn cho rằng sau kỳ thi tháng, Lạc Ngạn Tinh có khả năng sẽ trở lại như xưa, tiếp tục sống không lý tưởng trong trường học, nhưng thật không ngờ, Lạc Ngạn Tinh ngược lại còn học chăm chỉ hơn so với trước kia.

Cứ như vậy, mấy tháng kế tiếp của lớp 11C, mấy giáo viên lớp C trong phòng làm việc tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tất nhiên sẽ nhắc tới Lạc Ngạn Tinh, sau đó cảm thán không thôi, khen ngợi không ngừng, nói thành tích môn này của Lạc Ngạn Tinh lại nâng cao, môn kia học lại có bao nhiêu nghiêm túc.

Bạn học toàn trường cũng phát hiện Lạc Ngạn Tinh "chuyển tính", Hà Hải Đăng còn cố ý ngăn Lạc Ngạn Tinh ở hành lang trước giờ tự học buổi tối, cười nói:

"Ngạn ca, anh làm sao vậy? Giáo bá không phải muốn làm học bá đấy chứ?"

Lạc Ngạn Tinh hỏi ngược lại:

"Không phải cậu cũng muốn thi cùng một trường đại học với Hình Kỳ Kỳ sao, thành tích của cậu hẳn là kém hơn cô ấy, sao không học cho tốt?"

Hà Hải Đăng cũng nghiêm túc học qua một đoạn thời gian, thế nhưng con người có tính trơ, kiên trì khó có thể lâu dài, nhưng giờ phút này bị Lạc Ngạn Tinh nói như vậy, lại kích thích tính đấu tranh học tập.

Thời gian thoáng cái đã qua, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh là vào tháng mười hai, Địch Tiểu Địch đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật cho cậu trước một tháng.
 
Chương 60: Thông Báo


Trong mấy năm nay, kể từ khi Lạc Ngạn Tinh đến thành phố Tuyền Ứng, mỗi lần sinh nhật đều là một sự kiện trọng đại.

Trong năm đầu tiên sau khi trở về Lạc gia, Lạc Thư Minh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt sôi động để giới thiệu cậu với giới xã hội xung quanh Lạc gia.

Trước tiệc sinh nhật mấy tháng Lạc Ngạn Tinh vì để chuẩn bị mà mỗi ngày đều học lễ nghĩ và phép xã giao, phải nhớ xưng hô của từng người một đến mức sắp ói.

Mấy năm sau đó, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh đại đa số đều là mời bạn bè cùng thế hệ, bên trong có người quen cũng có người chỉ gặp qua vài lần, một đám người tụ cùng một chỗ, thoạt nhìn náo nhiệt, trên thực tế rất không tư không vị.

Vì thế sinh nhật năm nay, ngoại trừ buổi sáng ngồi cùng Lạc Thư Minh ăn một bữa điểm tâm, thời gian còn lại Lạc Ngạn Tinh liền dành hết cho Địch Tiểu Địch.

Hai người đi khu vui chơi, muốn chơi nhất vốn là đu quay, bởi vì lãng mạn, nhưng đáng tiếc, thiết bị đu quay xảy ra vấn đề, không thể cho người ta ngồi.

Vì vậy Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch đành phải chơi những cái khác, họ chụp vài bức ảnh trên vòng quay ngữa gỗ, Địch Tiểu Địch đã đăng ảnh đó lên tường trong tài khoản của mình.

Sau đó lại chơi cái khác, cuối cùng đi đến nhà ma. Lạc Ngạn Tinh không sợ nhà ma, trước kia ở quê chưa từng đi chơi với Địch Tiểu Địch, cho nên cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm tốt bạn trai Max bảo vệ Địch Tiểu Địch, nhưng lại phát hiện Địch Tiểu Địch còn trấn định hơn cậu.

Lạc Ngạn Tinh nhìn về phía Địch Tiểu Địch:

"Cậu không sợ?"

Địch Tiểu Địch nói:

"Đều là giả, có gì phải sợ?"

Lạc Ngạn Tinh giơ ngón tay cái với Địch Tiểu Địch, nghĩ thầm không hổ là cô gái cậu thích.

Sau khi rời khỏi khu vui chơi, hai người lại đi xem phim.

Lạc Ngạn Tinh chọn một bộ phim lãng mạn, nhưng bất quá không ai có hứng thú với bộ phim, Lạc Ngạn Tinh một bên nắm lấy lòng bàn tay Địch Tiểu Địch chơi, một bên trong đầu phàn nàn về tình tiết không nói nên lời trong phim.

Nhưng mặc kệ bộ phim như thế nào, cùng người mình thích xem phim điều này chính là vô cùng tốt đẹp, cho nên khi hai người ra khỏi rạp chiếu phim, tuy rằng sắp quên sạch tình tiết của bộ phim, nhưng tâm tình lại đều đặc biệt tốt.

Lạc Ngạn Tinh đã đặt trước một nhà hàng phương Tây, đây là lần đầu tiên Địch Tiểu Địch ăn ở một nhà hàng phương Tây, cô không biết nhiều về lễ nghi liên quan, vốn định tạm thời lên mạng tìm kiếm bổ sung tri thức một chút, kết quả sau khi đến mới phát hiện Lạc Ngạn Tinh đặt phòng VIP.

Lạc Ngạn Tinh nói:

"Ăn cơm mà thoải mái là được, lần đầu tiên mình ăn nhà hàng Tây là cùng với ông nội, khi đó ông nội đối với mình đặc biệt hung dữ, sau khi mình ăn qua một lần, quyết định về sau không bao giờ đến nhà hàng đó nữa, có bóng ma tâm lý, nếu không phải ông ấy là ông nội mình, đoán chừng mình đối với ông ấy sẽ có bóng ma tâm lý."

Địch Tiểu Địch bị lời Lạc Ngạn Tinh nói chọc cười, trong lòng lại vì sự tri kỷ của cậu mà cảm thấy ấm áp.

Lạc Ngạn Tinh sợ cô không thích ứng nên đặt phòng riêng, lại sợ cô ngượng ngùng mới lấy chuyện quá khứ của mình ra làm ví dụ.

Địch Tiểu Địch nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, ngoan ngoãn lại rất nghiêm túc nói:

"Mình muốn nghe thêm về quá khứ của cậu. Cậu có thể kể cho mình nghe không? Chính là chuyện mấy năm nay của cậu ở Tuyền Ứng."

Địch Tiểu Địch vẫn luôn muốn biết Lạc Ngạn Tinh đã trải qua những gì trong mấy năm qua ở Tuyền Ứng, chỉ là trước đó thời gian, địa điểm đều không đúng, cho nên vẫn không hỏi, hiện giờ ở trong phòng bao, cô cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để nghe cậu kể ra.

Lạc Ngạn Tinh ngẩn người, ăn một miếng gan ngỗng rồi mới nói:

"Lúc đó sức khỏe của bố mình rất yếu, vì điều này mà ông nội mình đã cưỡng bức đưa mình và bố về thành phố Tuyền Ứng, sau khi trở về thành phố Tuyền Ứng, bố mình vẫn luôn ở bệnh viện cho đến khi qua đời.."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom