Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 120: Lâm muội tử, ngươi nói ta có hấp dẫn không


Nghĩ lại ngồi đây có người không quen biết Chương Trình, Lý Hướng Vãn thoải mái hào phóng giới thiệu nói: "Đây là một người bạn của ta, tên Chương Trình."

Mấy người không quen biết gật đầu với Chương Trình, xem như chào hỏi.

Vương Tiểu Mai cực kỳ vui vẻ gọi một tiếng Chương đại ca.

Chương Trình đầu tiên là đối với Vương Tiểu Mai chào hỏi qua, ôn hoà cười cười, trong mắt có chút sủng nịch, giống như là một người anh trai cưng chiều em gái nhà mình.

Sau đó là nhìn qua mấy người khác đang ngồi.

Hắn lễ phép gật gật đầu với Thẩm Bác Quận và Lý Mập Mạp, chờ lúc nhìn đến Lâm Ngọc Trúc, vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng nghĩ, Lý Hướng Vãn đã rất xinh đẹp, không ngờ vị này thế nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Một cái thôn Thiện Thuỷ nho nhỏ lại có không ít tuấn nam mỹ nữ.

Làm hắn kỳ quái chính là trên người Lâm Ngọc Trúc có loại cảm giác quen thuộc, cái này làm cho hắn có chút khó hiểu, theo lý đẹp như vậy hắn không thể nào không có ấn tượng.

Lại cẩn thận đánh giá vài lần, cái loại cảm giác quen thuộc này lại có chút phai nhạt.

Lâm Ngọc Trúc vào lúc ánh mắt đánh giá của Chương Trình lướt tới, liền bày bộ dáng lạnh nhạt, không nghĩ tới đối phương còn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng, cái này liền không đúng rồi.

Nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần nàng không hoảng hốt, không ai có thể nhận ra nàng là Mộc Đầu.

Vững vàng.

Vì thế cau mày, tỏ vẻ có chút không quá vui vẻ.

Lý Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn Chương Trình, cảm thấy hắn như vậy có chút thất lễ, điều này cùng với biểu hiện lúc trước của hắn tao nhã lịch sự, tiến thối có độ thực sự chênh lệch, suy nghĩ trong đầu chớp mắt đã xoay chuyển mấy vòng.

Tốt xấu gì cũng là người nàng mang tới, Lý Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương.

Chương Trình đúng lúc nhìn thấy ánh mắt thâm thuý mà lạnh băng của Lâm Ngọc Trúc bắn về phía hắn, không tốt chút nào.

Thật kinh ngạc, rõ ràng nhìn qua là một tiểu nha đầu nhu nhược mềm mại, nhưng tính tình dường như không được tốt.

Bởi vì Lý Hướng Vãn ho nhẹ, hắn mới từ trong suy nghĩ của chính mình tỉnh lại, ý thức được hành vi vừa rồi của mình có chút không ổn, vội vàng giải thích: "Vừa rồi nhìn ngươi giống như nhìn thấy em gái ta, thực sự là quá giống, không khỏi sửng sốt một hồi."

Lâm Ngọc Trúc lạnh như băng gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ta lớn lên xinh đẹp, những người nhìn đến si ngốc, mười người có chín sẽ nói như ngươi."

Chương Trình......

Đồng dạng nhìn Chương Trình lạnh như băng còn có Thẩm Bác Quận.

Lý Mập Mạp nhìn bên này, lại nhìn bên kia, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Lâm muội tử, lần ăn thịt kho tàu đó, ánh mắt Lâm muội tử giống như dao nhỏ hướng hắn bay tới.

Trên người phát lạnh, đã quên chuyện lúc trước, hiện tại hắn thế mà lại cảm thấy Lâm muội tử là một người mềm mại.....

Vương Tiểu Mai lập tức cúi đầu, tuy rằng nàng ấy rất kính trọng Chương đại ca, nhưng là lời Trúc Tử nói, nàng ấy vẫn có chút muốn cười.

Cười trộm xong, trong lòng có chút kinh ngạc, Chương đại ca vừa rồi nói là nói thật, hay là để che lấp..... Nếu là đối với Trúc Tử có tâm tư, vậy đối với Lý Hướng Vãn lại là cái gì, nghĩ như vậy Chương đại ca có chút.....

Người là Lý Hướng Vãn mang đến, cô đành phải hòa hoãn không khí nói: "Ta rót cho các ngươi chút nước ấm uống nhé, hôm nay thật đúng là lạnh."

Thấy Lý Hướng Vãn muốn đứng dậy, Chương Trình nhiệt tình nói: "Để ta đi."

Lý Hướng Vãn gật đầu cười cười, nói: "Phiền ngươi."

Lý Mập Mạp thấy Chương Trình muốn rót nước cho mọi người, nghĩ ca hắn vừa rồi không quá thích tên này, nước của bọn họ vẫn là tự mình rót đi, cũng đứng dậy nói: "Ta với ngươi cùng nhau đi."

Chương Trình gật gật đầu, nhìn Lý Mập Mạp, trong mắt có vài phần tìm hiểu, lúc đi lấy phích nước nóng, hỏi: "Huynh đệ là làm công việc gì, nhìn có chút quen mắt."

Lý Mập Mạp nghĩ thầm mọi người ở chợ đen ít nhiều gì cũng đã gặp thoáng qua, còn không quen mắt sao.

Trên mặt pha trò nói: "Ta ở trạm lương thực kiếm cơm, nhìn huynh đệ ngươi, ta thấy cũng rất quen mắt, theo lý ngươi đẹp trai như vậy, ta phải có ấn tượng mới đúng."

Chương Trình cười cười, nói: "Thầy giáo tiểu học thôi, nuôi sống được chính mình, nuôi gia đình thì kém chút."

Lý Mập Mạp thở dài, giống như đồng mệnh tương liên nói: "Chúng ta đều không khác mấy, không so được với mấy công nhân kỳ cựu trong nhà xưởng, kiếm được nhiều tiền, phúc lợi cũng tốt, trong nhà bốn năm đứa nhỏ cũng nuôi được."

Hai người vừa tán gẫu vừa về chỗ ngồi.

Sáu người sáu món ăn, đơn giản ghép bàn cùng nhau ăn.

Trên bàn cơm mọi người đều ôm tâm sự riêng, chỉ có Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai ăn ngon miệng nhất.

Người trước là, bất kể có chuyện gì, ăn cơm là lớn nhất, nếu không nàng tới tiệm cơm quốc doanh làm gì.

Người sau thì, đều là người quen, nàng ấy liền không khách khí.

Chờ bữa cơm này tan cuộc, Chương Trình, Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai rời đi trước.


Lâm Ngọc Trúc nhìn Mập Mạp cùng Thẩm Bác Quận cười nói: "Mập Mạp ca, Thẩm đại ca, ta về thôn trước."

Nàng nghĩ cùng hai người trước mặt tách ra xong, liền tiếp tục đi bán hàng.

Không ngờ Thẩm Bác Quận nói: "Phải về thôn sao?"

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Bác Quận, nàng đã nói là về thôn rồi nha, vì thế gật gật đầu.

Thẩm Bác Quận cũng gật gật đầu, nói: "Đúng lúc, bên chỗ ta phát phiếu than đá, hai ngày nay mới đi lấy về, ta và Mập Mạp dùng không hết, mang cho ngươi cùng Vương Tiểu Mai hai sọt."

Lâm Ngọc Trúc sao có thể không biết xấu hổ mà lấy, vội nói: "Đừng, củi lửa chúng ta đã nhặt không ít, đủ dùng."

"Thấy các ngươi ra ngoài về còn phải một lần nữa nhóm bếp, rất tốn công, lấy hai sọt về ủ bếp cũng tốt."

Lâm Ngọc Trúc còn muốn từ chối, lại nghe Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi là nhân tiện thôi, chủ yếu là Mập Mạp ca của ngươi muốn đưa cho Tiểu Mai sọt than đá."

Bị điểm danh làm Lý Mập Mạp sửng sốt, sao hắn lại không biết gì hết?

Sau đó lại nhìn ca hắn, nghĩ thầm vẫn là ca hắn lợi hại, mới trở về mấy ngày đã biết chút tâm tư nhỏ này của hắn.....

Thẩm Bác Quận liếc xéo hắn một cái, thế này còn muốn theo đuổi con gái? Cho mượn xe đạp vẫn là dùng của hắn...

Lâm Ngọc Trúc nhìn nhìn Lý Mập Mạp từ trên xuống dưới, đánh giá một chút, nói: "Mập Mạp ca à, ngươi có ý với Tiểu Mai tỷ của ta?"

Không phải Lâm Ngọc Trúc coi thường Mập Mạp ca, nhưng là trong nguyên tác Tiểu Mai tỷ nhà nàng thích chính là Chương Trình, tuy rằng về sau đem người xử lý, nhưng nói không chừng cô nàng này có chút hiềm nghi coi trọng nhan sắc.

Con người Mập Mạp ca rất tốt, công việc ổn định, lại ở thị trấn, so với nông thôn tốt hơn không chỉ một chút đâu.

Tưởng tượng như vậy thì tỷ lệ hai người bọn họ thành đôi cũng khá lớn.

Tiểu Mai tỷ bình thường vẫn luôn rất thực tế, nghĩ vậy, tâm tư Lâm Ngọc Trúc xoay chuyển, Vương Tiểu Mai ưa thích Chương Trình, liệu có phải hắn cố ý như vậy không?

Lý Mập Mạp bị Lâm Ngọc Trúc đánh giá, tâm can run rẩy, sợ đối phương nói lời đả kích hắn, đợi nửa ngày, cũng không chờ được Lâm Ngọc Trúc nói gì.

Hắn ngược lại hỏi: "Lâm muội tử, ngươi nói ta có hấp dẫn không?"

Cái này biết nói thế nào, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Mập Mạp ca, ngươi không thể tự coi nhẹ chính mình, người khác nói ai biết chuẩn hay không."

Nàng kỳ thật cũng hy vọng Vương Tiểu Mai cùng Mập Mạp ca ở bên nhau, cách thi đại học còn 3 năm thời gian, nàng lại không thể nói với Vương Tiểu Mai là đợi thêm mấy năm, sắp thi đại học rồi, đừng vội vàng tìm đối tượng.

Tuổi tác Vương Tiểu Mai còn bày ra đấy, ba năm này sẽ phát sinh cái gì ai cũng không biết.

Nếu thật sự theo Mập Mạp ca, vẫn có thể tham gia thi đại học, lần thứ nhất thi đại học, thanh niên trí thức mang thai tham gia thi đại học có khối người, có thể thi đỗ trường đại học trong tỉnh cũng rất tốt nha.

Thời điểm phân phối công việc lựa chọn trở về, gia đình sự nghiệp hai bên đều không chậm trễ.

Mấu chốt là có thể thoát khỏi cốt truyện, thoát được vận mệnh bi thảm.

Nhưng là Mập Mạp ca cùng Vương Tiểu Mai đều là người sống sờ sờ, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy việc này vẫn là thuận theo tự nhiên cho thỏa đáng, nàng lại không bảo đảm được Lý Mập Mạp về sau có thể là người chồng tốt hay không, Vương Tiểu Mai lại có thể thật lòng với hắn hay không.

Ngẫm lại Tiểu Mai tỷ hiện tại lại không thích Chương Trình, cũng không cần trông gà hoá cuốc, rối loạn đầu trận tuyến.

Chỉ có thể nói trước quan sát xem thế nào đã.
 
Chương 121: Lại không khó


Lý Mập Mạp đột nhiên kề sát vào bên người Lâm Ngọc Trúc, vẻ mặt gian manh.

Thẩm Bác Quận ánh mắt lạnh lùng, nhưng hai người kia hoàn toàn không nhìn hắn.

Thật là lạnh lẽo hiu quạnh.

Chỉ nghe thấy Mập Mạp hỏi: "Muội tử, ta làm theo ngươi nói, buổi sáng mỗi ngày đều rất chân thành, sao vẫn chưa thấy gầy chứ."

Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm......

Mập Mạp ca, có phải hơi bị thành thật quá hay không?

Thẩm Bác Quận nhướng mày, không dám tin hỏi nàng: "Đấy là ngươi dạy?"

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, căng da đầu nói: "Có thể là còn chưa đủ chân thành? Dù sao chính là em gái nhà hàng xóm nói với ta như vậy..." Cái nồi này nàng không cõng.

Thẩm Bác Quận......

"Hay là thử vận động đi, chạy bộ, ăn ít một chút, uống nhiều nước? Nghe nói sau khi ăn xong đi lại một chút, sẽ không béo." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không thể lừa dối người ta mãi như vậy, tốt xấu gì Mập Mạp ca đối với nàng coi như không tồi, vẫn nên đứng đắn kiến nghị một chút.

Chủ yếu là đừng bị lừa dối mãi.

Ai có thể ngờ được, tới thập niên 70 toàn dân gian khổ này, nàng còn có thể cùng người khác thảo luận đề tài giảm béo này...

Lý Mập Mạp thở dài nói: "Muội tử, ngươi trước tiên đừng nói với tiểu Mai, đừng để đến cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được."

Thẩm Bác Quận ở một bên cười lạnh, lúc trước là ai nói, muốn theo đuổi con gái thì trực tiếp lớn mật nói ra?

Mập Mạp buổi chiều còn phải đi làm, sau khi cùng Thẩm Bác Quận về nhà buộc tốt hai sọt than đá liền đi rồi.

Lâm Ngọc Trúc muốn trả tiền phần của mình cho hai người, nhưng lại nghe Thẩm Bác Quận nói: "Ngươi chỉ là nhân tiện, để dễ che lấp, nếu lấy tiền của ngươi, ngươi bảo Mập Mạp ca của ngươi phải giấu mặt đi đâu."

Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ ra mặt ân cần nói: "Vậy thật là nhờ phúc của tiểu Mai tỷ, cảm ơn hai vị đại ca."

Nàng vừa cười, chọc cho trong lòng Thẩm Bác Quận nổi lên một tầng gợn sóng, không khỏi dời mắt đi, tay nắm ghi đông xe siết chặt hơn vài phần.

Ghế sau xe đạp trái phải đều buộc một sọt than đá, hai người như cũ dựa vào hai chân đi bộ về thôn Thiện Thủy.

Trên đường Thẩm Bác Quận cố ý vô tình nói: "Người tên Chương Trình kia với Vương Tiểu Mai có vẻ quan hệ rất tốt."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Ừm, người này có vài phần bản lĩnh, dẫn theo tiểu Mai tỷ vào núi đi săn, kiếm được không ít tiền, tiểu Mai tỷ đối với hắn có chút kính nể, tâm tư khác thì chắc là không có."

Chuyện của Vương Tiểu Mai ở chợ đen chắc là hai người này đã sớm nắm rõ, cũng không cần lừa gạt, nếu Mập Mạp ca có ý theo đuổi, vậy vẫn nên bớt đi một ít hiểu lầm không cần thiết thì mới tốt.

Thẩm Bác Quận đem lời này đặt ở trong lòng cân nhắc thêm một chút.

Gió có chút lớn, Lâm Ngọc Trúc kéo kéo khăn quàng cổ lên trên một chút, khăn quàng cổ này là khăn cũ, có chút lâu năm, phía trên có chỗ bị rút sợi, Lâm Ngọc Trúc đơn giản đem đầu sợi buộc lại, lấy lửa đốt qua, không tiếp tục bị rút sợi nữa.

Chỉ là trên khăn có một cái lỗ.

Người khắp trên đường, hiện tại không khác lắm đều là như vậy, trên quần áo có mụn vá vẫn thoái mái hào phóng lên phố, Lâm Ngọc Trúc đeo cái khăn có lỗ cũng rất không sao cả.

Thẩm Bác Quận nhìn khăn quàng cổ của nàng, không nói gì, chỉ ghi tạc trong lòng.

Đột nhiên Thẩm Bác Quận cười, Lâm Ngọc Trúc khó hiểu nhìn hắn, không đầu không đuôi tự nhiên cười cái gì?

Thẩm Bác Quận nói: "Chuyện lừa Mập Mạp giảm béo đó, lúc ấy chỉ là nói suông nhỉ?"

Nói như vậy thì cũng không hẳn, được rồi, có một chút nguyên nhân, chủ yếu là do Mập Mạp ca lúc trước nói nàng lùn.

Tuy nhiên cái nồi này trăm triệu lần không thể cõng, Lâm Ngọc Trúc nghiêm trang nói hươu nói vượng: "Ta thật sự không lừa Mập Mạp ca, tỷ tỷ béo hàng xóm nhà ta thật sự nói với ta như vậy, ngươi bảo ai lại tự dưng đi soạn một lời nói dối như vậy, trí tượng tượng phong phú thế nào mới có thể nghĩ ra."

Thẩm Bác Quận lắc đầu, mắt nhìn phía trước, nàng nói cái gì thì chính là cái đó vậy.

Hai người câu có câu không tán gẫu, lúc sắp tới thôn Thiện Thủy, Thẩm Bác Quận đột nhiên đứng lại, vẻ mặt như có điều ấp ủ mà không biết mở miệng thế nào.

Lâm Ngọc Trúc trong mắt có chút khó hiểu, định nói gì mà còn ấp a ấp úng, giống như muốn thổ lộ vậy, úi, sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ.

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cảm thấy gần đây nàng có thể là đã quá mức tự luyến.

Chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của đối phương hỏi: "Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn đều đi chợ đen, có phải ngươi cũng..."

Lâm Ngọc Trúc ngẩn ra, nên thừa nhận hay là không thừa nhận?

Thẩm Bác Quận ho nhẹ một tiếng, nói: "Không có ý gì khác, chỉ là, một cô gái như ngươi chung quy không an toàn."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Thẩm đại ca, ta chỉ là ngẫu nhiên đến thị trấn đi dạo một chút, không mù quáng hoạt động ở chợ đen."

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết đối phương tin hay không, chỉ thấy đối phương tiếp tục rảo bước về phía trước.

Hai người nhất thời không nói chuyện.

Thẩm Bác Quận nghĩ nha đầu này có thể chạy thoát khỏi tay bọn cướp, chắc là người có chủ ý lớn, có chút đau đầu, con gái bây giờ dường như không nghe khuyên bảo...

Nếu không phải hai ngày nay Mập Mạp nói cho hắn, Vương Tiểu Mai cũng ở chợ đen buôn đi bán lại, Thẩm Bác Quận như thế nào cũng không thể ngờ được nữ thanh niên trí thức bây giờ lại có năng lực như vậy.

Mập Mạp không xác định được Lâm Ngọc Trúc có làm buôn bán này hay không, Thẩm Bác Quận lại cảm thấy tám phần là có làm.

Sau khi giúp Lâm Ngọc Trúc dọn hết than đá vào nhà, Thẩm Bác Quận vẫn không yên tâm nói: "Nếu thiếu tiền có thể hỏi ta, chợ đen có thể ít đi thì ít đi cho thỏa đáng."

Lâm Ngọc Trúc hì hì cười, nói: "Thẩm đại ca, đã biết."

Đáp lại không tim không phổi như vậy ngược lại làm anh không an tâm.

Nha đầu này......

Lâm Ngọc Trúc đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cần nàng không thừa nhận, công an cũng không có biện pháp bắt nàng.

Chờ Thẩm Bác Quận trở lại thị trấn, vốn dĩ muốn đi tìm Mập Mạp hỏi một chút, nghĩ nghĩ, lại quẹo vào Cung Tiêu Xã, tìm vị tiểu lãnh đạo quen biết.

Lúc trở ra, trong túi có không ít len sợi màu hồng.

Nghĩ buổi tối Lý Mập Mạp kiểu gì cũng về, chân dài một đạp, cưỡi xe về nhà.

Lúc Lý Mập Mạp về đến nhà, nhìn thấy Thẩm Bác Quận ngồi trên giường đất hư hư thực thực dệt khăn quàng cổ, sợ tới mức có chút hoảng hốt.

"Ca, ngươi không phải bị cái gì bám vào người chứ?"

Thẩm Bác Quận lạnh lùng liếc xéo hắn, nói: "Lúc muốn suy nghĩ chuyện gì đó thích để tay hoạt động."

Lý Mập Mạp......

Lại thấy đối phương dệt ra dáng ra hình, có chút tò mò hỏi: "Ca, ngươi còn biết làm cái này à."

"Lại không khó." Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, nằng nặc đòi cùng mẹ học, thậm chí về sau...

Lý Mập Mạp......

Lý Mập Mạp nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, lúc đang phát ngốc, đối phương ném cho hắn mấy cuộn len đỏ, nói: "Nếu không ngươi cũng dệt một cái đi, theo đuổi con gái nhà người ta dù sao cũng phải biểu hiện một chút chứ? Dáng người đã không được, thì dùng tài nghệ đi."

Lý Mập Mạp ngơ ngác, còn có thể như vậy sao?

Mơ màng hồ đồ đi theo Thẩm Bác Quận học, đừng nói chứ, tay hơi béo chút, nhưng hắn linh hoạt nha, dệt một hồi liền ra dáng ra hình.

Lý Mập Mạp đại khái cũng là một người mập mạp tinh tế, nhìn đường may mở đầu không cân xứng, lại tháo ra dệt lại một lần nữa.

Dệt được một lát, đột nhiên nghĩ đến không đúng rồi, quay đầu hỏi Thẩm Bác Quận: "Ca, cái này ngươi dệt cho ai nha?"

Thẩm Bác Quận dừng tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi tặng một người khăn quàng cổ thì quá rõ ràng, đến lúc đó đem cái ta dệt đưa cho Lâm muội tử của ngươi đi, ngươi bảo là mẹ ngươi dệt, cho nàng một cái."

Ánh mắt Lý Mập Mạp đột nhiên gian manh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Bác Quận, "Ca, ngươi có ý với Lâm muội tử của ta có phải không?"
 
Chương 122: Hệ thống, ngươi có phục vụ tiêu dùng tín dụng không?


Quay đi quay lại, lại quay về ổ cũ, với cái máng lợn cũ 🙃=.=.=.=.=.=

Động tác trên tay Thẩm Bác Quận hơi khựng lại bởi vì lời nói của Lý Mập Mạp, sau đó lại tiếp tục, "Chỉ là muốn cho nàng sống tốt hơn một chút."

Lý Mập Mạp sửng sốt khó hiểu, đây là có ý gì?

Thẩm Bác Quận buông việc trong tay xuống, hỏi: "Ngươi chỉ nói ngươi thích Vương Tiểu Mai, sau đó thì sao?"

Lý Mập Mạp tiếp tục ngốc, có chút mê mang nói: "Nếu nàng đồng ý, ta liền cưới nàng."

"Cưới như thế nào? Nàng ấy là thanh niên trí thức, cho dù gả cho ngươi, hộ khẩu vẫn ở thôn Thiện Thuỷ, nàng ấy lại không phải người trong thôn, ở thôn Thiện Thuỷ vẫn là một người ngoài, ngươi nghĩ tới điểm mấu chốt này không?"

Thời này chỉ cần hộ khẩu ở nông thôn, trong tình huống không có công điểm hay nói cách khác là cơ sở lương, người trong thôn sao có thể trơ mắt nhìn người khác không dưng được chia lương, cho dù không cần suất lương đó, cũng có thể có người ghen tị Vương Tiểu Mai gả cho người ở thị trấn, đi công xã tố cáo.

Đến lúc đó có thể nói rõ ràng hay không là một chuyện, trên đời này không thiếu nhất chính là đổi trắng thay đen.

Lý Mập Mạp suy nghĩ theo hướng Thẩm Bác Quận nói, vỗ đùi nói: "Ca, Tiểu Mai nếu gả cho ta thì vẫn phải sống ở nông thôn."

Không chỉ là ở, mà Vương Tiểu Mai vẫn phải tiếp tục làm việc nhà nông, kiếm công điểm, như vậy mới có thể bịt miệng người khác.

"Vậy sau này ngươi phải làm sao bây giờ?"

Lý Mập Mạp sờ sờ đầu, không chắc chắn lắm nói: "Ca, liệu ta có phải xây cái nhà ở nông thôn không?"

Thẩm Bác Quận nghĩ còn không quá ngốc, gật gật đầu nói: "Tóm lại là không thể ngoài miệng nói theo đuổi, nhưng thực tế cái gì cũng không làm, đến lúc đó cô nương người ta hỏi ngươi cưới như thế nào, cái gì ngươi cũng không nói được.

Quan hệ trong thôn chắc chắn ngươi phải đi lôi kéo một chút, xây không được nhà thì thuê một cái cũng được, còn có nhà của ngươi bên kia, đừng để đến lúc ngươi ở bên này lo liệu, bên kia không biết tin tức, lại thu xếp mối khác cho ngươi, đến lúc đó lại thành kẻ chẳng ra gì, thân phận thanh niên trí thức, cũng phải cho bọn họ có chút chuẩn bị tâm lý."

Tương tự, trong tình huống mọi thứ đều không xác định, hắn sao có thể không biết xấu hổ mở miệng, cũng không thể để người ta chịu ấm ức được.

Bởi vì những lời này Lý Mập Mạp còn đang quy hoạch về sau phải làm như thế nào.

Thẩm Bác Quận lại chuyển đề tài, hỏi: "Vương Tiểu Mai có đường bán hàng hoá à?"

Lý Mập Mạp gật gật đầu, nói: "Nghe ý là có họ hàng chạy xe tải lớn."

Thẩm Bác Quận ánh mắt sâu xa, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi (*), Lý Hướng Vãn có nguồn cung cấp lớn, Vương Tiểu Mai có con đường bán hàng, Chương Trình cùng hai người này quan hệ không cạn.

(*)Bách chuyển thiên hồi: quanh co khúc chiết, lặp đi lặp lại

Trong đó có cái gì kỳ quặc hay không.

Lúc trước có Lưu gia cùng Tống gia đè nặng, rất nhiều người không có cách nào lộ diện, hiện tại thì không như vậy.

"Lúc ngươi ở chợ đen chú ý người này một chút, bảo Đại Hữu bọn họ điều tra xem." Thẩm Bác Quận cau mày, luôn cảm thấy người này không đơn giản như vậy.

Lý Mập Mạp gật gật đầu, theo cảm nhận của hắn, cái người tên Chương Trình này hẳn là một người có lòng dạ sâu xa.

Nghĩ tới Vương Tiểu Mai cực kỳ kính nể người này, khuôn mặt béo suýt nữa nhăn thành cái bánh bao.

Trong khi hai người đang căng não, thì Lâm Ngọc Trúc đang thu thập kho hàng trong không gian, nên giữ thì giữ nên bán thì bán.

Rốt cuộc có chút điểm cống hiến, trong lòng vững vàng hơn nhiều.

Nhìn lại như vậy, đã tích cóp được mấy ngàn cân táo lúc nào không hay.

Nhìn chằm chằm quả táo một hồi lâu, trong đầu Lâm Ngọc Trúc nảy ra một người.

Có nên kiếm một khoản lớn từ hắn không nhỉ.

Chờ buổi tối Vương Tiểu Mai trở về, Lâm Ngọc Trúc bảo nàng ấy lấy than đá.

Vương Tiểu Mai không hiểu ra sao nói: "Than đá gì."

"Mập Mạp ca nói than đá của bọn họ đã đủ dùng, còn thừa ra một ít, cho chúng ta dùng." Nói nhiều như vậy, có thể phản ứng lại hay không thì phải xem chỉ số thông minh của Vương Tiểu Mai.

Lâm Ngọc Trúc không nhìn ra được Vương Tiểu Mai hiểu tầng ý nghĩa này, chỉ nghe thấy nàng ấy nói thầm ngày nào đó mời Mập Mạp ăn mì, vui mừng kéo một sọt than đá về phòng.

Lý Hướng Vãn thò qua, nói: "Mập Mạp kia có ý với Vương Tiểu Mai à?"

Lâm Ngọc Trúc nửa có nửa không gật đầu.

Trời tối cũng không biết đối phương có nhìn rõ không.

Vương Tiểu Mai cất than đá xong, ra khỏi phòng nói với hai người: "Ta hôm nay mua mì gạo về, có muốn ăn cùng không."

"Muốn." Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cùng đồng thanh nói.

Dứt khoát lưu loát vô cùng ăn ý.

Chờ tới lúc Vương Tiểu Mai làm mì gạo, nhìn bình đồ chua của mình, căm giận nói: "Sang năm nếu các ngươi không cùng ta trồng rau, đừng mơ tưởng ăn đồ chua của ta, nhìn đi, nhìn đi, chỗ này sao đủ chống đỡ đến sang năm."

Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn giả ngu giả ngơ, tỏ vẻ không nghe thấy.

Vương Tiểu Mai vẻ mặt đau đớn kịch liệt.

Tới lúc ăn mì gạo, Vương Tiểu Mai keo kiệt dè xẻn lấy ra tương ớt nàng ấy bí chế, sợ hai người kia đoạt mất.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì đào một đũa, Lý Hướng Vãn không ăn cay, làm Vương Tiểu Mai thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lý Hướng Vãn đúng lúc hỏi: "Chương Trình có bảo ngươi ngày mai đi săn không?"


Lâm Ngọc Trúc hút mì, cũng nhìn Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai gật gật đầu, rất kinh ngạc nói: "Cũng bảo ngươi đi?" Trước đó còn ghét bỏ con gái xinh đẹp không thể làm việc cơ mà, sao bây giờ lại.....

Vương Tiểu Mai đột nhiên cười gian nói: "Chương đại ca là muốn thể hiện khía cạnh uy vũ hùng tráng cho ngươi thấy hả?"

Lâm Ngọc Trúc cười nhạo một tiếng.

Lý Hướng Vãn nhíu mày, nói: "Vốn không định đi, hắn nói rất thú vị, có thể đi xem náo nhiệt."

Vương Tiểu Mai ừm ừm hồi lâu, mới nói: "Rất thú vị." Chỉ là hơi mệt mỏi chút.

Lâm Ngọc Trúc tiếp tục hút mì gạo của mình, suy nghĩ đã bay xa.

Nghĩ những người này lên núi đi săn, thế thì phải khuya mới trở về, có nên lợi dụng thời gian này làm chút chuyện không nhỉ.

Buổi tối trở lại phòng, Lâm Ngọc Trúc liền xem điểm cống hiến của mình.

Ừm, không nhiều lắm, phải dùng ở chỗ cần thiết nhất.

"Hệ thống, ngươi có phục vụ tiêu dùng tín dụng không? Cho ta xin hạn mức?"

.....

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc nghe cách vách vang lên thanh âm mở cửa đóng cửa, từ khe hở tấm rèm nhìn ra, trời tối đen như mực.

Chậc chậc chậc.

Lật người lại tiếp tục ngủ.

Chờ lần nữa tỉnh lại, sắc trời vẫn chưa sáng rõ, mặt đất tuyết trắng phản chiếu ánh sáng mênh mang, Lâm Ngọc Trúc dậy rửa mặt, vội vàng ăn một bát hoành thánh do Tam Mập làm, gọi Đại Mập ra ngoài trông nhà.

Sau khi nàng ra khỏi phòng, để cho Đại Mập khoá cửa từ bên trong, còn mua một bộ đàm siêu cấp, nếu có người gõ cửa tìm nàng, có thể nói chuyện trực tuyến.

Chỉ mong hôm nay Cẩu Đản sẽ không tới tìm nàng chơi.

Lặng lẽ ra khỏi thôn Thiện Thuỷ, lúc này trên đường không có một bóng người, Lâm Ngọc Trúc đã thay hình đổi dạng biến thành lão Dịch.

Hôm qua nàng ở trong không gian thuê một chiếc xe bật nhảy, được giới thiệu là có thể tự do đi lại trong rừng cây, nhìn trái phải không có người, liền lấy ra dùng thử trước xem thế nào.

Trên con đường nhỏ tờ mờ sáng, sương mù mênh mông, có một thân ảnh tung tăng nhảy nhót tiến về phía trước, chỉ có thể nói là may mà không ai nhìn thấy.

Nếu không, có thể sẽ sợ tới mức không nhẹ.

Lại đến thị trấn, Lâm Ngọc Trúc trước tiên vẫn là đi mấy nhà hôm qua đã đến, trước tiên dự định giao xong táo đỏ, đường đỏ, mấy thứ hàng hoá thượng vàng hạ cám này đó.

Chờ giao hàng xong, trong túi lại nhiều thêm mấy chục đồng, Lâm Ngọc Trúc hài lòng vỗ túi lại đi khai phá địa phương khác.

Chạy xong mấy nơi quen thuộc, một buổi sáng đã trôi qua.

Chỉ hai ngày như vậy, nàng đã kiếm được gần hai ngàn đồng.

Cuối năm tiền đúng là dễ kiếm.

Lâm Ngọc Trúc mặt mày hớn hở vào không gian, trở ra lại biến thành Mộc Đầu nhìn thành thật hàm hậu.

=.=.=.=.=.=Xe bật nhảy chắc kiểu kiểu như này á



 
Chương 123: Mộc Đầu gian khổ về nhà ký


Lại lần nữa gõ cửa nhà Lý Tự Lập, mở cửa chính là em gái dễ thương Lý Hoan Lạc.

Đối phương chớp đôi mắt tròn, mềm mại nói: "Đại ca ca với anh trai em hôm nay không ở nhà."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Vậy ta có thể đi vào viết tờ giấy nhắn không? Rồi ngươi giúp ta đưa cho anh trai ngươi, hoặc là Chương đại ca."

Cô bé do dự một chút, nhìn bộ dáng ôn hoà vô hại của Mộc Đầu, gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc vào nhà mượn giấy bút, lưu loát viết, cảm ơn Chương đại ca đã ra tay tương trợ, giúp tiểu đệ tránh được một kiếp tai ương, hôm nay đệ có tin tức nguồn cung cấp táo số lượng lớn, buổi chiều 6 giờ ở trong rừng ven đường quốc lộ dỡ hàng, nếu muốn mua, nhanh nhanh đến đó, ý tứ bên kia là đến trước được trước, ít nhất ngàn cân, không bán lẻ, một đồng một cân, chắc giá.

Đệ ăn không vào, nhưng có thể làm người trung gian, Chương đại ca nếu có hứng thú, buổi tối gặp ở đường quốc lộ.

Viết xong tờ giấy, nhìn chữ viết bên trên như giun bò, Lâm Ngọc Trúc cảm thán, mình thật đúng là quá giỏi.

Gấp giấy lại, Lâm Ngọc Trúc lấy ra hai quả táo đưa cho Lý Hoan Lạc, vô cùng ôn nhu nói: "Hoan Lạc, tờ giấy này nhớ kỹ đưa cho anh của ngươi hoặc là Chương đại ca, táo này ngươi ăn một quả, để lại một quả, các anh ngươi thấy được tự nhiên sẽ hiểu."

Lý Hoan Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc cười cười, xoa xoa đầu tóc mềm mượt của cô bé, còn nói thêm: "Sau này người không thân quen thì đừng cho vào nhà, nhớ nhé."

Lý Hoan Lạc nghiêng đầu, cẩn thận cân nhắc một chút, nói: "Em nhìn anh không giống người xấu."

Lâm Ngọc Trúc cười khẽ một tiếng, nói: "Nha đầu ngốc, trên thế giới này nào có người xấu viết ở trên mặt." Nói xong lại nhớ tới Tiểu Tống, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Được." Tiểu nha đầu có chút ngây thơ gật đầu.

Giữa trưa Lâm Ngọc Trúc trở lại không gian ăn đơn giản một ít, đếm lại tiền hai ngày này kiếm được, rất tốt, 2050.

Cách mục tiêu vạn nguyên hộ quả thực là gần thêm một bước lớn.

Tiền khiến người ta to gan hơn (*), biến thành Lão Dịch, buổi chiều Lâm Ngọc Trúc tiếp tục đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

(*)Tiền tráng túng nhân đảm: câu gốc là Tửu tráng túng nhân đảm, uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.

Đang suy nghĩ bắt đầu từ nhà ai, Lâm Ngọc Trúc liền nhìn thấy một đôi vợ chồng già gõ cửa.

Cửa mở ra, sau khi hai vợ chồng già vào sân, một đợt tiếng khoái bản liền truyền ra.

(*)Khoái bản: loại khúc nghệ vừa đọc vừa gõ phách

Lâm Ngọc Trúc dựng lỗ tai, cõng một sọt hàng gian nan chạy chậm tới.

Duỗi cái đầu nhỏ nhìn vào bên trong, ông lão vừa gõ phách, vừa nói cung hỉ phát tài, mấy lời nói cát tường.

Bà lão lấy ra một tờ giấy đỏ đưa cho chủ nhà.

Chủ nhà sắc mặt bình thường đưa cho bọn họ hai hào tiền.

Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, làm gì vậy?

Chờ hai vợ chồng già quay đầu lại nhìn thấy một cái đầu ngoài cửa, bị doạ nhảy dựng.

Ông lão vẻ mặt đề phòng nhìn Lâm Ngọc Trúc, lôi kéo bà lão nhà mình ra cửa.

Chủ nhà kia nhìn người đàn ông trung niên bình thường, nói: "Đại huynh đệ, ngươi đây là?"

Lâm Ngọc Trúc cười nói: "Đại tỷ, muốn mua chút lương thực không?"

Đại tỷ kia tay mắt lanh lẹ kéo hắn vào trong sân.

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhìn rõ tờ giấy đỏ là cái gì, hoá ra là Thần Tài vẽ bằng mực nước.

Quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, lúc này còn dám đưa Thần Tài, lợi hại lợi hại.

Nương theo gió đông của đôi vợ chồng già, Lâm Ngọc Trúc đi theo một đường bán một đường.

Trong lúc đó biến mất vài lần, bổ sung chút hàng hoá, nhưng là vẫn không làm chậm trễ việc nàng bám sát ông lão bà lão cùng nhau đi đưa Thần Tài.

Một buổi chiều này kiếm đến mức mặt mày hớn hở.

Ông lão căng thẳng khoé mắt nháy nháy.

Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, toàn coi như không nhìn thấy.

Sắc trời dần tối, ông lão khụ khụ, giọng nói có chút khàn khàn, quay người lại nói với Lâm Ngọc Trúc: "Chú em đừng theo nữa, chúng ta phải về."

Lão Dịch chất phác gật gật đầu, từ trong sọt cầm túi gạo kê, tiến lên hai bước, nhét vào trong lòng ngực bà lão, xoay người rời đi.

Bà lão kia muốn ngăn hắn lại, bị ông lão kéo lại, lại khụ khụ, rồi mới nói: "Coi như người này có lương tâm, đi thôi."

Lúc sắc trời hoàn toàn tối, Lâm Ngọc Trúc đang bận rộn ở bên trong rừng sâu cạnh quốc lộ.

Dọn sạch ra một mảnh đất trống, trải lên một tầng rơm rạ thật dày.

Lại gọi Tam Mập ra canh chừng.

Nàng ở giao lộ thị trấn đi thông tới quốc lộ trở về không gian.

Bảo hệ thống thay nàng giám sát, có người tới, nàng trở ra cũng không muộn.

Trời lạnh thế này, nàng sợ đông lạnh chết ở bên ngoài.

Cứ như vậy ở trong không gian vừa giải đề vừa chờ, sau khi làm xong một bộ đề, hệ thống mới nói cho nàng có người tới.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ đi ra, trên quốc lộ tối đen có một nhóm người đi bộ đến, trong nhóm đó người đi ở phía trước cầm cái đèn pin, chiếu qua chiếu lại.

Những người này đi hồi lâu vẫn chưa thấy được bóng người, có người thật cẩn thận hỏi:"Ca, tên nhóc kia không lừa chúng ta chứ?"

Chương Trình cau mày, không phát biểu ý kiến.

Đối phương hỏi không được gì, thành thành thật thật tiếp tục chiếu đèn đi về phía trước, đúng lúc chiếu thấy một bóng người chạy về phía bọn họ.

Còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đã bị đối phương đoạt lấy đèn pin trong tay, vừa chiếu sang một chỗ bên cạnh vừa nhỏ giọng nói: "Chương đại ca, anh đến rồi, đã có người mang đi một lô, đến muộn hơn nữa, mọi người có thể phải vồ hụt rồi."

Chương Trình không nhìn rõ người, nghe giọng nói chắc hẳn là Mộc Đầu, trầm mặc một lát, hỏi: "Còn lại bao nhiêu."

"Hai ngàn."

Sắc mặt Chương Trình căng thẳng, lô hàng này nói cái gì cũng phải bắt vào tay.

"Có cái gì cần chú ý không." Chương Trình hỏi chính là thời điểm gặp mặt giao dịch với đối phương phải chú ý cái gì.

Chương đại ca, trong thư đệ cũng đã viết rồi, một đồng một cân, chắc giá, vừa rồi có người muốn mặc cả lập tức bị mắng đuổi đi rồi. Người đó dẫn theo mấy người huynh đệ đến trấn bãi, mấy người trong đó..." Lâm Ngọc Trúc lấm lét nhìn về phía sau, cực kỳ nhỏ giọng nói: "Bọn họ rút ra cái này từ thắt lưng." Lâm Ngọc Trúc làm một tư thế giống như cầm súng lục.

Bước chân Chương Trình hơi khựng lại, tuy nhiên rất nhanh đã che giấu đi, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết tên này có tin hay không, tiếp tục nhỏ giọng lừa dối: "Đại ca, ca dẫn theo nhiều người như vậy chắc chắn không đi vào được, bởi vì chuyện vừa rồi, bọn họ chỉ cho đệ dẫn người đi vào kiểm hàng, giao dịch thì đưa tiền cho đệ giao dịch với bọn họ, ca xem....."

Đang nói chuyện, trong rừng vang lên một tiếng súng.

Ngay sau đó liền nghe được một giọng đàn ông tục tằng mắng: "Lão tam ngươi phát điên cái gì, lão nhị, phóng quả pháo để che lấp, đừng để kéo điều tử(*) tới."

(*)Điều tử: khẩu ngữ thông dụng thường để chỉ cảnh sát, mang theo ý xúc phạm.

Sau đó trong rừng sâu truyền đến một tiếng vèo, bầu trời đêm đầy sao sáng lên một điểm sáng, trong giây lát hoá thành một chút sương khói.

Đám côn đồ phía sau Chương Trình, đã không còn lòng dạ nào nghe tiếng pháo thứ hai, hơi lộ rõ cảm xúc xao động bất an.

Chương Trình vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nói: "Ta cùng ngươi đi vào kiểm hàng."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lúc này Tam Mập đã chuyển táo từ trong không gian ra, đặt ở trên đồng cỏ, còn tốt bụng che lại bằng một tầng chăn bông.

Chương Trình dẫn theo vài huynh đệ đi theo Lâm Ngọc Trúc vào cánh rừng, tuỳ tay cầm lên một quả táo, dùng đèn pin chiếu chiếu, thấy chất lượng ổn, lúc này mới nói với Lâm Ngọc Trúc: "Hai ngàn cân ta lấy hết, ngươi thay ta cầm tiền giao dịch đi, cẩn thận một chút."

Trong bóng đêm, Chương Trình cũng không nhìn rõ sắc mặt của đối phương, chỉ thấy Mộc Đầu tiếp nhận cái bọc đi vào phía trong.

Tiểu đệ bên người nhỏ giọng hỏi: "Ca, chúng ta có cần....."

Chương Trình lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: "Bọn họ có cái này, chúng ta không nên làm chuyện mạo hiểm."

Hai người đang muốn nói tiếp, thì thấy một đồ vật tròn vo bay tới.

Một người trong nhóm kêu lên: "Không tốt, có bẫy."

Chỉ thấy khói đặc bốc lên, các huynh đệ bên ngoài cánh rừng không biết tại sao lại như vậy, toàn bộ đều xông vào.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ chạy ra ngoài, bảo hệ thống kiểm tra đo lường, không có cá lọt lưới, tất cả đều đi vào, chờ sau khi sương khói bên trong tan hết.

Lâm Ngọc Trúc mới chậm rì rì đi vào, nhìn qua, nằm một đống.

Ừm, rất không tồi.

Sau khi tìm được Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc đi lên chính là một đá, ha, còn diễn kịch với nàng, còn tìm người đánh cướp nàng, thật coi nàng như mèo bệnh, dễ bắt nạt à.

Bảo hệ thống ghi vào trong danh sách khuôn mặt của tất cả tiểu đệ bên người Chương Trình, để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào sau này, Lâm Ngọc Trúc nhìn người nằm đầy đất.

Đã bán táo, thì phải bán cho triệt để, đúng không.

Đem mọi người ở đây đào sạch sẽ, đặc biệt là trên người Chương Trình, tên này mang theo không ít tiền, trên người hắn còn hẳn 600, những tiểu lâu la khác thượng vàng hạ cám, cũng góp được hai ba trăm, Lâm Ngọc Trúc cất hết vào trong túi, thu hồi Tam Mập vào không gian, chăn bông cũng thu hồi vào không gian.

Lại lấy ra mấy trăm cân quả táo.

Nàng chính là một người làm ăn cực kỳ đứng đắn ~

Đã chuẩn bị nhảy lên xe rời đi, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, lại chạy đến bên người Chương Trình cho một đá, trong miệng mắng: "Cho ngươi bạo hành gia đình."

Sau đó tung tăng nhảy nhót biến mất ở trong rừng rậm.

Không phải nàng không nghĩ tới đi đường lớn, mặt đất đầy tuyết làm nàng còn phải cố sức che giấu tung tích, sương khói chỉ có thể khiến bọn họ hôn mê trong chốc lát, Lâm Ngọc Trúc đơn giản chọn đi đường núi.

Cái gọi là ta có hệ thống ta sợ ai, Lâm Ngọc Trúc ở trong núi trình diễn một màn Mộc Đầu gian khổ về nhà ký......
 
Chương 124: Thế chấp một chút


Sau khi từ trong núi đi ra Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, quá kích thích, vừa sói tru vừa lợn rừng kêu, mấu chốt là nhảy hơi không chú ý là sẽ đụng phải chạc cây, khiến cho tuyết rơi đầy đầu đầy cổ, ai nói xe này có thể tự do đi lại trong rừng, 1 sao, 1 sao, nhất định cho 1 sao.

Một chuyến này làm cho nàng mệt rã rời.

Vốn tính toán bật tường về nhà chung, nhưng nàng càng nhìn cửa sân sau, càng thấy không giống như đã khóa lại.

Lâm Ngọc Trúc híp mắt lặng lẽ lần đi qua, thật đúng là không khóa, cửa sau còn đang hé ra một khe nhỏ đây.

Nhẹ nhàng mở cửa vào sân sau, Lâm Ngọc Trúc đi ngang qua đầu tiên chính là phòng ở của Lý Hướng Vãn, cảm thấy không thích hợp, Vương Tiểu Mai không có ý thức an toàn, Lý Hướng Vãn sao có thể không có.

Lấy đèn pin mở ra soi, trên cửa phòng Lý Hướng Vãn treo cái khoá sắt to đùng, Lâm Ngọc Trúc lại chạy tới nhìn phòng của Vương Tiểu Mai, cửa cũng khóa chặt.

Hai người này làm gì thế?

Không có khả năng bị Chương Trình ném trên núi chứ, quăng Vương Tiểu Mai còn có khả năng, nhưng Lý Hướng Vãn thì không thể nào, tốt xấu gì cũng là người có bàn tay vàng.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ trăm lần cũng không ra trước tiên trở về phòng.

Lúc này liền nhìn ra chỗ không tốt của niên đại mà truyền tin không phát triển.

Vào phòng, Lâm Ngọc Trúc lập tức bổ nhào lên giường đất làm ấm thân thể, Đại Mập rất không tồi, còn biết đốt than đá làm ấm phòng.

Rất có tiền đồ.

Chân trước còn lo lắng cho Vương Tiểu Mai, chân sau ngả lưng liền ngủ rồi, một ngày này của nàng thực sự quá xuất sắc.

Đại Mập nháy đôi mắt suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra đắp cái chăn cho chủ nhân nó, đắp chăn xong, xoay hai vòng tại chỗ, vui vẻ nghĩ chủ nhân nhất định sẽ càng thích nó.

Lần nữa tỉnh lại, bầu trời xanh thẳm sáng đến không thể sáng hơn, Lâm Ngọc Trúc vội đứng dậy ra khỏi phòng nhìn xem bọn Vương Tiểu Mai đã về chưa, nhưng cửa vẫn khóa chặt.

Đây là......

Vội vàng rửa mặt một chút, Lâm Ngọc Trúc quyết định đi thị trấn tìm Lý Mập Mạp, đây là lúc để hắn thể hiện.

Dù thế nào cũng liên quan đến Chương Trình kia.

Đi được nửa đường, Lâm Ngọc Trúc liền nhìn thấy Vương Tiểu Mai đạp xe, chở Lý Hướng Vãn trở về, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc còn rất kinh ngạc hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn chân Lý Hướng Vãn, thực sự nhô ra một chút, chân phải bị một cái chăn bông nhỏ quấn kín mít, Lâm Ngọc Trúc có chút đơ ra, mở miệng hỏi: "Bị thương à."

"Dẫm phải bẫy thú." Vương Tiểu Mai giải thích.

Lâm Ngọc Trúc hít hà một hơi, thân thể không khỏi run lập cập, nghĩ đã thấy đau.

Nhìn chằm chằm chân Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc không khỏi nghĩ, sao lại khéo như vậy chứ, Lý Hướng Vãn dẫm phải bẫy thú, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Chương Trình cõng về thị trấn, trong lúc đó nói không chừng hai người này có thể nảy sinh tình cảm gì đó.

Nghĩ theo chiều hướng này, sẽ thấy rất vi diệu, bẫy kẹp chôn trong tuyết, lại có thể làm cho người khác trùng hợp dẫm phải.

Vậy thì an bài rất chu đáo chặt chẽ nha.

Nếu thật sự là cố ý, thì Chương Trình kia thật là đáng sợ.

Lâm Ngọc Trúc thu lại suy nghĩ, giải thích với Vương Tiểu Mai: "Thấy các ngươi một đêm không về, ta liền ra ngoài đi tìm xem, nếu vẫn chưa trở về, ta còn tính toán đi tìm người giúp đỡ, cùng đi tìm các ngươi."

Vương Tiểu Mai nghe mà lòng ấm áp, biết mà, nàng ấy cũng có người nhớ thương.

"Đến đây, ngươi ngồi phía trước đi." Vương Tiểu Mai rất khí phách nói.

Lâm Ngọc Trúc nhìn cánh tay nhỏ nhắn của nàng ấy, thôi bỏ đi.

"Các ngươi về trước đi, ta sẽ chậm rãi đi về sau."

Tình huống của Lý Hướng Vãn đúng là không thích hợp ở bên ngoài lâu, Vương Tiểu Mai gật gật đầu, lại đạp xe đi.

Lúc Lâm Ngọc Trúc về đến sân sau nhà chung, liền nhìn thấy Hà Viễn Phương lén lút nhòm về phía sân sau, Lâm Ngọc Trúc lập tức đứng đó lạnh như băng nhìn chăm chú hắn.

Quả nhiên, đối phương lập tức lúng túng, xám xịt trở về sân trước.

Lâm Ngọc Trúc cau mày, hiện giờ nhà chung chỉ còn lại mình hắn là nam nhân, nói thật ra là có còn không bằng không có.

Cũng không biết Trương Diễm Thu cùng Triệu Hương Lan có sợ không.

Sau khi vào phòng Lý Hướng Vãn, người đã nằm ở trên giường đất, chăn bông lót bên dưới, trên cổ chân quấn một tầng băng gạc rất dày, đây thật đúng là chịu tội lớn.

Còn may, người ta ghét bỏ nàng, không dẫn nàng lên núi, lúc này trong lòng Lâm Ngọc Trúc có chút cảm tạ đồng chí Chương Trình.

"Các ngươi tối qua ở lại bệnh viện à?"

"Không, bác sĩ băng bó xong, liền nói có thể trở về, lúc ấy trời đã tối rồi, đâu dám đưa người bị thương đi đường đêm, suy nghĩ rồi đi đến nhà Tự Lập ở tạm một đêm." Vương Tiểu Mai giải thích đại khái.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, bộ dáng hóng hớt hỏi: "Chương Trình kia cũng ở đó hả?"

Vương Tiểu Mai đứng dậy đi nhóm bếp lò, vừa nói: "Chương đại ca tối qua nói có việc, vẫn luôn không trở về, sáng nay mới về, còn kéo theo một xe táo đông lạnh, theo lý thì, kiếm được táo đông lạnh hẳn là một chuyện vui vẻ, nhưng vẻ mặt đó nhìn không giống đang vui vẻ, thật kỳ lạ."

Lâm Ngọc Trúc trên mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại cười ha ha.


Nàng thu hết chăn bông về, quả táo ở ngoài trời lạnh lâu như vậy, lấy về nhà là hỏng hết.

Thông minh chính là ném trong sân cho đông lạnh hoàn toàn, bán táo đông lạnh, giá cả thì, chắc chắn là không thể so với táo tươi rồi.

Không nghĩ tới Chương Trình còn rất thông minh, vãn hồi chút tổn thất.

Nhân tài nha.

Biết bên kia không vui là được, Lâm Ngọc Trúc không tiếp tục hỏi nhiều, nghiêm túc nói chính sự, "Vừa rồi thấy Hà Viễn Phương nhòm ngó bên này của chúng ta, nhìn kiểu đó không giống người tốt chút nào."

Lý Hướng Vãn nghe xong nhíu chặt mày, sắc mặt dần dần nghiêm trọng, bây giờ chân cô đi lại khó khăn, nếu người này xông tới......

Lâm Ngọc Trúc nhìn chân cẳng của cô cũng nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó, hiện giờ Vương Dương cùng Lý Hướng Bắc không ở đây, không nói trước được thứ này liệu có ý tưởng mới lạ gì không.

Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp của Lý Hướng Vãn, lo lắng.

Vương Tiểu Mai nghe xong cũng vào nhà, sắc mặt không được tốt, nói: "Ta thấy ánh mắt của Hà Viễn Phương kia càng ngày càng gian tà, nếu không ta dọn tới chỗ ngươi ở vài ngày nhé." Để Lâm Ngọc Trúc đến ở cùng, nàng ấy sợ hai người đều gặp rắc rối.

Lý Hướng Vãn gật đầu, nói cảm ơn.

Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, không đúng rồi, hai người này có phải vừa đánh giá nàng hay không?

Đây là chê nàng yếu đuối không làm gì được.

Quá coi thường nàng, nàng vừa mới làm xong một vố lớn.

Những tâm tư nhỏ đó Lâm Ngọc Trúc chỉ thiếu điều viết lên mặt.

Lý Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, coi như nhìn không thấy, nếu là so sánh Vương Tiểu Mai với nàng, thì người trước càng có cảm giác an toàn hơn.

Thấy hai người không có chuyện gì lớn, Lâm Ngọc Trúc đứng dậy về phòng, đóng cửa lại liền vào không gian.

Tiền của ta, ta tới đây ~

Sau khi chỉnh lý toàn bộ tài sản đang có, Lâm Ngọc Trúc hận không thể lăn hai vòng ngay tại chỗ.

Một vạn lẻ 50 đồng, nàng nhanh như vậy đã trở thành vạn nguyên hộ.

Oa ha ha ha ha ha ha ha ha.

50 đồng lẻ ra nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt, Lâm Ngọc Trúc rút ra 50 đồng, bỏ một vạn vào trong hộp sắt.

Người một khi có tiền sẽ sẵn sàng phiêu, nàng hơi muốn tiêu hết 50 đồng lẻ ra kia.

Ha ha ha......

Tự mình vui vẻ một hồi, Lâm Ngọc Trúc lấy ra máy nghe nhạc di động hôm qua mua, ấn một cái, liền nghe được phịch một tiếng, thật ra không phải tiếng súng, là do nàng đốt pháo thu âm lại.

Không ngờ tiểu đệ Chương Trình này lại chưa hiểu việc đời như vậy, thật sự tưởng là tiếng súng.

Giọng đàn ông tục tằng lúc sau cũng là bút tích của nàng.

Hiện giờ cũng không dùng đến, Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm thương lượng với hệ thống: Thế chấp một chút?

......

 
Chương 125: Không thể nói, không thể nói


Đang buồn bực không hiểu tại sao gần đây tiểu Cẩu Đản không tới tìm nàng chơi, thì nghe được tiếng đập cửa.

Lâm Ngọc Trúc lấy ra giấy đỏ, bút lông và mực nước bày ở trên bàn, sau đó mới đi mở cửa.

Tiểu Cẩu Đản vẫn hít nước mũi, chớp mắt nói: "Tiểu Lâm tỷ tỷ, em tới tìm chị chơi, không làm phiền chị chứ?"

Lời này nói thế nào nhỉ, đột nhiên sao câu nệ thế.

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm cực kỳ hoan nghênh nói: "Không nha, Cẩu Đản của chúng ta ngoan như vậy, sao có thể làm phiền chị chứ, vào đi, đúng lúc giúp chị."

Sau khi dẫn theo Cẩu Đản vào nhà, Lâm Ngọc Trúc xắn tay áo bông thật dày lên.

Rồi đổ một đĩa nhỏ mực nước.

Tiểu Cẩu Đản che lại cái mũi, nói: "Lâm tỷ tỷ, thối quá."

"Ừm, là kiểu này, thối là được rồi, thời cổ đại người đọc sách buồn ngủ, thì sẽ đảo chút mực nước luyện chữ, nghe nói mùi thối nâng cao tinh thần, có phải em cảm thấy lập tức tỉnh táo hơn nhiều không." Lâm Ngọc Trúc nghiêm trang nói.

Tiểu Cẩu Đản gật gật đầu, cảm thấy đúng vậy, Lâm tỷ tỷ cũng thật lợi hại, cái gì cũng biết.

Trải giấy đỏ ra, Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, bút di chuyển như long xà trên giấy đỏ, chỉ chốc lát sau một bộ câu đối đã ra lò.

Lâm Ngọc Trúc và tiểu Cẩu Đản cùng nhau đặt câu đối trên giường đất để hong khô, tiểu Cẩu Đản nhìn không hiểu, nhưng không cản trở cậu nói lời hay.

"Lâm tỷ tỷ, chị viết đẹp quá, so với người ghi điểm trong thôn viết còn đẹp hơn."

Lâm Ngọc Trúc búng nhẹ cái mũi nhỏ của cậu, rất là hưởng thụ, khen thưởng cho cậu một viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Thời điểm Cẩu Đản đi về trong tay nhiều thêm một bộ câu đối.

Trần thẩm nhìn câu đối con trai mình cầm về nói: "Lại đi quấy rầy Lâm tỷ tỷ của con à, không phải đã bảo con ít đi làm phiền người ta sao."

Tiểu Cẩu Đản giọng nói non nớt dõng dạc: "Lâm tỷ tỷ còn khen con ngoan đấy, không làm phiền tỷ ấy chút nào."

Trần thẩm dí dí cái trán của con trai nhỏ, bất đắc dĩ cười cười, mở câu đối ra xem, liền khen: "Ai da, nha đầu này viết chữ đẹp đấy."

Trần thúc nghe thấy cũng lại đây xem, nói: "Thật đúng là nhìn không tồi, con gái thành phố đúng là lợi hại, nếu chúng ta có con gái cũng để cho con bé đi học đàng hoàng..."

Trần thẩm liếc nhìn đối phương một cái, còn con gái, đã từng này tuổi, đừng có nghĩ nữa.

Sao lại không tốt số bằng nhà người ta chứ, trai gái song toàn.

Trần thẩm cùng Trần thúc cảm thán.

Rất nhanh Hứa thẩm đã biết Lâm Ngọc Trúc biết viết bút lông, cầm giấy đỏ tới bảo nàng viết câu đối.

Lâm Ngọc Trúc cũng không làm ra vẻ, đảo mực nước vẫy vẫy bút viết nhiều thêm một bộ câu đối.

Hứa thẩm nhìn thấy, chữ này còn đẹp hơn so với chữ cháu trai nhà trưởng thôn viết, sau đó cười đến không khép miệng được, cho Lâm Ngọc Trúc một tràng lời khen.

Mặc dù Lâm Ngọc Trúc da mặt dày nhưng cũng suýt nữa không giữ vững được, đỏ mặt khiêm tốn mấy câu.

Chiêu thức bút lông ấy của nàng chỉ có thể nói là bình thường, so với mấy người chuyên nghiệp thì kém xa.

Có Hứa thẩm mở miệng, phòng ở của Lâm Ngọc Trúc lập tức náo nhiệt lên, có không ít đại thẩm quen thân cầm giấy đỏ tới nhờ nàng viết câu đối.

Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc ai đến cũng không từ chối, đều viết hết.

Khiến nàng tương đối ngoài ý muốn chính là, Lý Tứ thẩm cũng tới cửa tìm nàng, Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nhìn bà, nói: "Tứ thẩm, thẩm mang giấy đỏ không? Không mang là không viết đâu."

Lý Tứ thẩm bĩu môi, từ trong tay áo móc ra cuộn giấy đỏ, lải nhải: "Ngươi quá coi thường thẩm đây, Lâm nha đầu à, giúp thẩm viết câu tốt lành, tốt nhất là câu nào mà tài nguyên cuồn cuộn tới ấy."

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, rồi gật gật, "Được."

Sau đó lưu loát viết, vế trên: Thiên địa hoà thuận nhà thêm tài, vế dưới: Bình an như ý người nhiều phúc, hoành phi: Bốn mùa bình an.

Viết xong đọc cho Lý Tứ thẩm nghe một lần.

Lý Tứ thẩm nghĩ năm nay đúng là rất xui xẻo, có tài có bình an khá tốt, nhận câu đối vui vẻ rời đi.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều tới tìm Lâm Ngọc Trúc viết câu đối.

Cơ bản đều là mấy người quen thuộc lại không chú trọng cầu kỳ đến tìm nàng.

Không đến hai ngày thanh danh Lâm Ngọc Trúc có tài văn chương đã truyền đi.

Để nói nhóm thanh niên trí thức ở nhà chung, ai có văn hoá, người khác thì bọn họ không biết, nhưng Lâm trí thức chắc chắn là có tài văn chương nhất, nhìn chữ viết bằng bút lông kia đi, so với người trong thôn mạnh hơn nhiều.

Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Ngươi đây là có ý đồ tinh quái gì vậy?"

Lâm Ngọc Trúc lão thần tại tại uống nước sôi để nguội, đầu lắc qua lắc lại, "Không thể nói, không thể nói..."

Mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, cái này sao có thể nói ra chứ.


Lý Hướng Vãn trợn trắng mắt, sau đó cau mày nói: "Tối hôm qua ta nghe thấy tiếng bước chân, giống như cố ý tới phòng ta đẩy cửa."

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày.

"Người kia ở sân trước?"

Lý Hướng Vãn lắc đầu, cũng không chắc chắn.

Không cần phải nói, đại khái chính là hắn.

Lâm Ngọc Trúc âm trầm nói: "Để xem đêm nay còn tới hay không."

Lý Hướng Vãn gật gật đầu, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.

Chờ tới buổi tối, người này lại đi đẩy cửa phòng Lý Hướng Vãn, còn tới phòng Lâm Ngọc Trúc đẩy cửa.

Lâm Ngọc Trúc lập tức hô: "Ai không biết xấu hổ như vậy, hơn nửa đêm đi đẩy cửa, muốn giở trò lưu manh cũng không xem bà cô của ngươi là ai."

Vừa dứt lời, hệ thống liền nói cho nàng biết người kia đã bị doạ chạy.

Trong phòng đen nhánh, chỉ có đôi mắt của Lâm Ngọc Trúc mở to sáng quắc, rất lớn gan nha.

Ngày hôm sau, Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai đều treo đôi mắt gấu trúc, uể oải.

Lâm Ngọc Trúc vui vẻ, "Từ nửa đêm là các ngươi không ngủ à."

"Sợ hắn làm cái hồi mã thương(*)." Vương Tiểu Mai vừa ngáp vừa nói.

(*)Hồi mã thương: một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung. Là một chiến thuật chiến đấu mà người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.

"Sao lại có loại người ghê tởm như vậy." Lý Hướng Vãn nghiến răng, cau mày nói.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, tên trai già này có khả năng là nghẹn đến mức đầu óc nổi điên.

Tuy nhiên như vậy chung quy không phải là biện pháp, Lâm Ngọc Trúc cẩn thận cân nhắc một chút.

Ra cửa đi tìm Trần thẩm cùng Hứa thẩm.

Lâm Ngọc Trúc cũng không chỉ tên nói họ là ai nửa đêm đẩy cửa phòng nữ thanh niên trí thức các nàng, chỉ là nói hai ngày này đều có người nửa đêm tới đẩy cửa.

Trần thẩm vẻ mặt lo lắng nói: "Các ngươi không sao chứ?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trần thẩm, Hứa thẩm ta muốn nhờ các thẩm giúp đỡ, có thể sẽ phải vất vả một chút."

Hứa thẩm cùng Lâm Ngọc Trúc quan hệ ngày càng tốt, vội mở miệng nói: "Ngươi muốn làm gì, cứ việc mở miệng, cái khác chúng ta không giúp được, nhưng sức lực thì dư dả."

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, "Thẩm, có lời này của thẩm, ta an tâm hơn nhiều."

Vì thế dưới sự kêu gọi của Hứa thẩm, tìm thêm vài thẩm thẩm quen thuộc, mọi người lén lút nghe kế hoạch của Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc cũng không có ý tưởng tồi tệ gì, chỉ là bắt ba ba trong rọ, mời nhóm đại thẩm hỗ trợ bắt người đồng thời thuận tiện làm nhân chứng.

Đêm nay chỉ cần kẻ cắp còn dám tới, thế nào cũng phải bắt hắn đền tội ngay tại chỗ.

 
Chương 126: Đây là bắt sai người


Ở thời điểm kẻ cắp không biết, Hứa thẩm cùng vài vị đại thẩm buổi tối cơm nước xong liền vội vàng chạy tới nhà Trần thẩm, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, sợ bị người khác phát hiện.

Mọi người cũng không ngốc, nhà chung buổi tối đều khoá lại, tuy rằng có thể có người trèo tường đi vào, nhưng nhóm đại thẩm càng cảm thấy người đến là nam thanh niên trí thức.

Nam thanh niên trí thức còn lại ai.

Người này không cần nói cũng biết.

Nhóm đại thẩm ở nhà Trần thẩm từng người xoa tay hầm hè, đôi mắt phát sáng, chỉ chờ đến giờ lên sân khấu.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai cũng vào lúc trời bắt đầu tối, âm thầm đỡ Lý Hướng Vãn đến phòng của Lâm Ngọc Trúc, sau đó bảo Lý Hướng Vãn chốt chắc cửa từ bên trong, người bị thương cũng đừng tham chiến.

Phòng của Vương Tiểu Mai vẫn khoá chặt như cũ.

Duy nhất khác biệt chính là cửa phòng Lý Hướng Vãn có thể đẩy ra.

Lúc sáng, Lâm Ngọc Trúc đã dùng thanh gỗ bịt kín cái cửa sổ duy nhất từ phía ngoài.

Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

Lúc mà Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai chờ trong một góc tối đen như mực đến mức sắp căng cứng cả người, nghi ngờ liệu có phải người này hôm nay không tới.

Thì nhìn thấy một bóng người lén lút đi tới, đầu tiên vẫn là đi đến phòng của Lý Hướng Vãn, có thể cho rằng cửa vẫn khoá trái, ở cửa đứng tần ngần chốc lát, mới đi vào.

Lâm Ngọc Trúc bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chạy chậm qua, đóng cửa, khoá lại, liền mạch lưu loát, ôm trái tim nhỏ đang nhảy bang bang, tốt rồi.

Lúc này người trong phòng cũng phản ứng lại, đang kéo cửa từ bên trong.

Cuối cùng kéo không ra tức muốn hộc máu đá cửa một phát.

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ ta rất không vui, cũng đá cửa một cái, người bên trong liền thành thật.

Vương Tiểu Mai đi theo phía sau, thấy cửa đã khoá, chày cán bột trong tay gõ vào chậu rửa mặt loảng xoảng loảng xoảng, hô lên: "Bắt lưu manh nha, người đâu, có lưu manh ~"

Nhóm thẩm thẩm cách vách nghe được tín hiệu, hoả tốc tiến đến.

Chờ nhóm thẩm thẩm chạy tới, Lâm Ngọc Trúc mới mở khoá cửa, nhóm đại thẩm liền giống như mãnh hổ vồ mồi, vọt vào đè người lại.

Đàn ông nhà Trần thẩm với Hứa thẩm cũng đi theo đến, đang xoa mồ hôi trên trán, vốn dĩ đã bàn bạc xong là để bọn họ đi vào bắt người, không nghĩ tới chính là, thời điểm mấu chốt, chen cũng không chen nổi.

Người bị nhốt ở trong phòng hiển nhiên cũng luống cuống, thời điểm nhóm đại thẩm vọt vào, kinh hoảng đến mức đồ vật trong tay đều rơi xuống đất.

Hứa thẩm thính tai, nghe được thanh âm, chờ Lâm Ngọc Trúc thắp sáng đèn dầu trong phòng, mọi người lấy lại tầm nhìn, Hứa thẩm lập tức nhìn xuống đất xem là rơi thứ gì, vừa thấy, là một con dao găm sáng loáng, nhặt lên tức giận nói: "Được lắm, người này tiến vào còn cầm theo dao."

Một phòng chật kín người, người bị bắt bị vây ở giữa lại không thấy rõ mặt, nhóm đại thẩm cố ý cầm đèn pin chiếu tới, đều sửng sốt.

Lâm Ngọc Trúc thấy phản ứng của nhóm đại thẩm không đúng lắm, cũng vội vàng nhìn xem, vừa thấy, không phải là Hà Viễn Phương, mà là con trai cả nhà Lý Tứ thẩm, Lý Đại Sơn.

Này......

Lâm Ngọc Trúc lập tức hỏi hệ thống, người tối qua dò xét là Lý Đại Sơn sao.

Bởi vì không gian cấp bậc thấp, hệ thống chỉ có thể dò xét dáng người, cũng may Lý Đại Sơn gầy hơn Hà Viễn Phương nhiều, hệ thống trả lời nàng, người tối qua tới không phải là Lý Đại Sơn.

Lâm Ngọc Trúc cực kỳ cạn lời...

Làm chuyện xấu thì xếp hàng mà đến, đừng đến cùng lúc như vậy.

Mặc kệ là ai, trước hết đưa người đến chỗ trưởng thôn đã, Trần thúc cùng Hứa thúc tiến lên bắt lấy người, vặn cánh tay đưa đến nhà trưởng thôn.

Lúc này, trưởng thôn đang trong mộng đẹp, ăn sủi cảo nhân dưa chua thịt lợn, trong mộng, đột nhiên có một đám bà thím cãi cọ ầm ĩ xông vào nhà, nhìn một bàn đầy sủi cảo, đôi mắt đều nhìn đăm đăm.

Hứa miệng rộng trưởng thôn ghét nhất mở miệng đầu tiên: "Cuộc sống nhà trưởng thôn thật là tốt, sủi cảo này thơm quá, các chị em, chúng ta cướp lấy nếm thử."

Sau đó một đám bà thím liền xông tới ăn sạch sẽ sủi cảo của lão, miệng ai nấy bóng nhẫy.

Trưởng thôn nháy mắt bị tức đến tỉnh, tỉnh lại rồi, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, nhìn căn phòng đen nhánh, mê mang một lát, mới phản ứng lại vừa rồi chỉ là mơ thôi.

Vợ trưởng thôn lúc này cũng đã tỉnh lại, nói: "Sao ta nghe bên ngoài có tiếng nói, hình như còn có tiếng của Hứa miệng rộng?"

Trưởng thôn dựng lỗ tai, nghe ngóng, còn không phải sao, bên ngoài ồn ào náo động, giọng của Hứa miệng rộng là lớn nhất.

Trong miệng lẩm bẩm tám đời tổ tông, mặc thêm áo bông quần bông, đi ra khỏi phòng.

Mở cửa ra nhìn, được lắm, tất cả đều đang đợi trước cửa nhà lão.

Trưởng thôn nhấc đôi chân già, chậm rãi đi mở cổng.

Vừa mở cửa ra đã gân cổ lên hét lớn: "Đám già đầu các ngươi lại phát điên cái gì."

Lâm Ngọc Trúc đang muốn tiến lên nói chuyện, Hứa đại thẩm đã đầu tàu gương mẫu mở miệng nói: "Theo lý thuyết ngươi là trưởng thôn, hành động hôm nay nên tìm ngươi đến chủ trì, nhưng thấy ngươi lớn tuổi, chúng ta không có mặt mũi nào lăn lộn ngươi, cho nên trước tiên thay ngươi bắt được lưu manh, mới đến tìm ngươi chủ trì công đạo, trưởng thôn, ngươi nói lưu manh này phải làm sao bây giờ."

Trưởng thôn nghĩ còn phải cảm ơn Hứa miệng rộng bọn họ, nghe thấy bắt được lưu manh, không thể không coi trọng, gọi tất cả mọi người vào nhà.


Lúc này Lý Đại Sơn cũng đã lấy lại tinh thần, vào nhà liền nói với trưởng thôn: "Ta không giở trò lưu manh, không giở trò lưu manh." Cái này thật đúng là oan uổng hắn.

"Không giở trò lưu manh thì nửa đêm ngươi tiến vào phòng nữ thanh niên trí thức làm cái gì, còn mang theo dao đi vào." Hứa thẩm nói xong đặt con dao trong tay lên bàn nhà trưởng thôn.

Sắc mặt trưởng thôn trở nên trầm trọng, đang suy xét nên làm như thế nào.

Lưu manh không phải là chuyện đùa, đưa đi vào chưa chắc đã có thể ra, tuy rằng là vấn đề cá nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là người thôn bọn họ, đưa đến công an không biết có ảnh hưởng đến tiên tiến năm nay không...

Mấu chốt là, Lý Đại Sơn rốt cuộc có giở trò lưu manh không, tốt xấu gì cũng là lớn lên ở trong thôn, nói ăn trộm hắn còn tin, lưu manh...... cũng khó nói, người này lại không thừa nhận, chuyện này thật là...

Nhất thời thật do dự.

Lý Đại Sơn sợ bị định tội, vội vàng mở miệng nói: "Ta thật sự không giở trò lưu manh, mọi người đều nói Lý Hướng Vãn có tiền, trong phòng thịt khô treo từng dải, vốn dĩ nghĩ ban ngày nhân lúc người không ở nhà, thì lẻn vào, nhưng hai ngày này tất cả đều ở nhà, ta lại suy nghĩ chờ buổi tối người ngủ say, lấy dao găm cạy cửa lặng lẽ tiến vào, ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn vào nhà trộm đồ thôi."

Mọi người......

Hứa thẩm hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Vậy hai ngày trước ngươi nửa đêm đi đẩy cửa là làm cái gì?"

Lý Đại Sơn rõ ràng ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Đêm nay ta mới tới, tối hôm qua ta cùng Nhị mù uống rượu cả đêm, không tin các ngươi tìm Nhị mù hỏi mà xem."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Đây là bắt sai người?

Lâm Ngọc Trúc nhìn trưởng thôn, lập tức liền nhìn ra trưởng thôn không muốn làm lớn chuyện này.

Hứa thẩm còn muốn nói gì đó, trưởng thôn ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Các ngươi nghĩ kĩ đi, muốn tiên tiến hay là vẫn muốn bắt lưu manh đưa đến công an, huống chi hắn không thừa nhận giở trò lưu manh."

Thôn Thiện Thuỷ có lưu manh, đó chính là nếp sống không tốt.

Hứa thẩm há miệng thở dốc, uể oải.

Trên mặt người phe mình hoặc nhiều hoặc ít cũng trở nên vi diệu.

Lâm Ngọc Trúc là mời mọi người hỗ trợ, không phải là đến làm khó người ta, danh hiệu tiên tiến đối với thôn dân có bao nhiêu quan trọng, nàng tất nhiên là biết.

Nói thẳng ra, nàng cũng hy vọng thôn Thiện Thuỷ năm nay được tiên tiến.

Lúc này đứng ra nói: "Trưởng thôn, vậy người ăn cắp thì phải làm thế nào?"

Trưởng thôn trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thở phào còn có nhóm đại thẩm.

"Theo lý thuyết, hẳn là bị phạt ngủ chuồng bò."

Lý Đại Sơn rõ ràng co rúm lại một chút.

"Nhưng ngày mùa đông ngủ chuồng bò......" có thể đông lạnh chết người, cả nhà Lý lão tứ toàn người khó chơi, trưởng thôn muốn có một cái Tết tốt lành.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Vậy thì vẫn nên gọi Lý Hướng Vãn tới đi, rốt cuộc Lý Đại Sơn là đến phòng của cô ấy."

Trưởng thôn gật gật đầu, nhìn ý tứ Lâm trí thức, cũng không giống bộ dáng muốn liều mạng, việc này có thể cho qua là tốt nhất.

Ngẫm lại Lý Hướng Vãn, trưởng thôn không khỏi đau đầu.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom