Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 80: 80: Hoàng Kim Ưng Dực Mao Sư Đấu Huyết Liệp Ma Chu 2


"Không thể tin nổi, rõ ràng trong Đông Uyên Cốc này chỉ có bốn ngọn núi, ba ngọn núi kia có yêu thú tứ giai trấn giữ, ở đây có Hoàng Kim Ưng Dực Mao Sư là yêu thú ngũ giai.

Vậy lấy đâu ra con Huyết Liệp Ma Chu ngũ giai?" Tống Mao Bàng cảm thấy có gì đó không đúng nói.
Mao sư lại tạo ra thêm mấy chục cột lốc xoáy hướng thẳng về phía ma chu.

Đòn này uy lực rất lớn, chẳng mấy chốc ma chu đã bị thương.

Không ngừng lại ở đó, mao sư há miệng lớn, nén linh lực trong không khí lại tạo thành một hỏa phong cầu lớn bay đến chỗ ma chu.
"Hừ, ngày hôm nay Đông Uyên Cốc và Hắc Chử Tu sẽ phân thắng bại.

Giống loài yêu trùng các ngươi là thứ sinh vật hạ đẳng!" Mao sư cất giọng đầy uy lực rền vang khắp nơi.
"Cái thứ yêu thú các ngươi thì biết quỷ gì chứ! Yêu trùng hay yêu thú đều giống nhau cả thôi.

Chẳng phải chính ngươi cũng không thể sống được bao lâu sao?" Ma chu không tức giận mà thẳng thắn đáp trå.

Tức giận, mao sư giáng xuống một tia sét nhưng ma chu tránh được.

Ngay lập tức, ma chu liền phóng độc ra khắp nơi khiến mao sư dù bay trên cao cũng không thể thoát được.

Sau đó nó dùng Ám căn di chuyển trong khói độc do mình tạo ra, giăng tơ khắp nơi bẫy mao sư.
Bên dưới, bọn họ chửi thầm con nhện khốn kiếp chết tiệt đó! Thật sự là xui tận mạng a! Nguyên Ly nhanh chóng dùng Sát Tử Đằng hút độc.

Năng lực của Sát Tử Đằng ngoài giúp khếch tán chiêu thức, phòng thủ mà còn có thể hút độc nếu như chủ sở hữu có Độc căn thì trăm phần có lợi.
Sát Tử Đằng nhanh chóng hút được rất nhiều độc.

Loại độc này với nàng độc tính khá là nhẹ nên là cũng không đe dọa gì mấy.

Cái nàng quan tâm chính là con ma chu kia đến từ đầm lầy Hắc Chử Tu? Nó và con mao sư kia có thù oán gì à?
Rống lên một tiếng, mao sư thân hình mấy trượng ngã xuống đất tạo thành một cái hố lớn khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

Thật sự không ngờ đến một yêu thú ngũ giai hậu kỳ lại thua yêu trùng ngũ giai trung kỳ.

Với bọn họ, ai thua ai thắng không quan trọng.

Điều mà bọn họ quan tâm bây giờ là làm sao chạy trốn khỏi đây.
Huyết Liệp Ma Chu đến gần xác của Hoàng Kim Ưng Dực Mao Sư, dùng miệng xé phần đầu của nó ra rồi lấy nội đan.

Lần này nếu có thể lấy được nội đan của mao sư nó hao tổn không ít sức lực.
Ở một bên quan sát, Ba Ngải Tư nhìn sang A Mẫn đang giận dữ giơ nanh múa vuốt với Mâu Thành Vũ liền nảy ra ý tưởng.

Thế là y bắt Mâu Thành Vũ ra ngoài, cố gắng tìm cách dụ ma chu đi, cho thời cơ để lấy nội đan của mao sư.


Nếu mà có thể lấy được nội đan của con sư tử đó thì trăm lợi với A Mẫn.

Mâu Thành Vũ lập tức phản đối: "Không! Ta không làm! Ta không muốn chết! Đại ca, sao chuyện khó khăn nào cũng đến lược ta làm hết vậy?!"
"Đại ca, đệ thấy là A Vũ không thích hợp đâu.

Chẳng phải nội đạn của Hỏa Dực Hổ cũng đủ cho A Mẫn dùng rồi sao." Tống Mao Bàng liền nói đỡ cho tam đệ mình.
"Ta bảo đệ đi là đệ phải đi!" Dứt lời, Ba Ngải Tư không thương tiếc đạp Mâu Thành Vũ ra ngoài khiến hắn té sấp mặt.
Vừa mới té xong thì Mâu Thành Vũ cảm nhận được có thứ gì đó đang nhìn mình, bất giác toàn thân hơi run.

Đừng nói với hắn là bị phát hiện rồi nha? Tuy là không muốn nhưng giờ không thể hành động theo não nữa mà dựa vào bản năng tự nhiên.

Mâu Thành Vũ quay mặt lại thì thấy Huyết Liệp Ma Chu nhìn mình.
Huyết Liệp Ma Chu nhìn thấy hắn, một tầng sát khi bao trùm lấy không gian.

Nó rống lên một cái rồi nhanh chóng phi nhanh đến chỗ hắn.

Mâu Thành Vũ cũng không ngồi yên chờ chết mà chạy đi vào rừng sâu.


Nhìn thấy một màn này, hai tỷ muội Nguyên gia thật sự bất ngờ khi Mâu Thành Vũ chạy nhanh như vậy, còn tiểu hùng A Mẫn trong lòng Nguyên Ngọc thì cười thích thú.
Ngay sau đó Ba Ngải Tư cũng dùng công pháp đuổi theo cứu tam đệ nhà mình.

Phía sau có Tống Mao Bàng đi theo hỗ trợ, còn tỷ muội kia thì theo hướng khác mà trợ giúp cả hai.
Mâu Thành Vũ vừa chạy vừa cầu trời làm ơn đừng cho hắn chết tại đây.

Hắn còn trẻ, mới đầu thai mười mấy năm thôi mà muốn hắn chết thật sao? Hắn chỉ muốn giết tên họ Triệu kia, cùng với hai huynh đệ của mình và tỷ muội Nguyên gia kia lập quốc, trở thành một cái vương gia sống an nhàn về sau, không con cháu hậu duệ nối dõi cũng được vì sống như thế là quá đủ rồi.
Huyết Liệp Ma Chu dùng Mộc căn khiến cho những rễ cây trồi lên phóng đến chỗ Mâu Thành Vũ nhưng hắn liền triệu ra Đoạn Nguyệt Giản, vận Lôi căn vào giản, một chiêu trảm đến chỗ nó.

Ma chu bị thương liền dùng Mộc căn che chở cho mình.

Mâu Thành Vũ kiên trì cố gắng tấn công nó.

Hiện giờ sau trận chiến với mao sư, nó bị thương cũng không nhẹ nên cơ hội thắng nhiều hơn.

 
Chương 81: 81: Trứng Huyết Liệp Ma Chu


Từ phía xa, Ba Ngải Tư dùng Kinh Phong Kiếm Quyết: Phá Sơn Hà một đòn phóng đến chỗ ma chu.

Tống Mao Bàng giúp y liền dùng Băng căn tạo ra băng trụ phóng đến như xé gió.

Hai đòn này khiến ma chu ngã xuống.
"Phù, xem ra con ma chu này cũng không khó giải quyết cho lắm.

Có điều tiếp theo chúng ta làm sao đây?" Tống Mao Bàng tiến lại gần xem xét, nhận ra ma chu đã chết thì có phần hơi ngạc nhiên và vui mừng.
"Xem ra thì bá chủ thống lĩnh đầm lầy Hắc Chử Tu cũng không thể sống lâu mà.

Tiếp theo chúng ta sẽ đến đó.

Ta nghe bảo là ở đầm lầy có khá nhiều khoáng sản quý khó tìm ví dụ như Vân Điệp Nê." Ba Ngải Tư vừa nói vừa sờ phần bụng của ma chu rồi mổ xuống một chỗ giữa bụng.
Ngay sau đó, màu xanh bắn tung tóe khắp nơi, y liền lấy vài giọt tinh huyết của nó rồi thò tay vào bên trong tìm nội đan.

Sau một hồi cật lực tìm kiếm thì y cũng tìm thấy một viên đan rồi ném cho Mâu Thành Vũ.

Tống Mao Bàng nhìn con ma chu trước mặt liền nhận ra có gì đó không ổn.

Đi đi lại lại xung quanh nó thì phát hiện con này là con cái, hơn nữa còn có hai quả trứng nhện to bằng bàn tay nằm bên.
"Đại ca, huynh xem đệ tìm được cái gì nè!" Tống Mao Bàng nhặt hai quả trứng lên đưa cho y xem.
Ba Ngải Tư nhìn quả trứng cũng không ngạc nhiên gì mấy.

Thời đại của y, mấy con Huyết Liệp Ma Chu bị xem thường vì nó không mạnh nhưng bây giờ thì khác.

Nếu đã may mắn nhặt được trứng của nó thì đành nuôi thôi.

Con này cứ để Tống Mao Bàng nuôi vì dù sao y cũng không thích nhện lắm.
"Vậy thì đệ nuôi nó nhé.

Huyết Liệp Ma Chu nghe nói là khi còn trong trứng nếu có thể tiếp xúc với linh lực của chủ nhân thì sau này khi nở ra sẽ sở hữu vài phần linh căn giống chủ nhân." Ba Ngải Tư nói.
Mâu Thành Vũ nhìn thấy ai cũng có yêu thú, yêu trùng cho riêng mình liền cảm thấy cuộc đời này toàn màu xám.

Hắn thật sự muốn có một con nhưng mà giờ chẳng có con nào hợp với mình hết.
"Đại ca, đệ muốn nuôi một con." Mâu Thành Vũ chưng ra bộ mặt gà con làm nũng.
Thường thì với gương mặt này chẳng ai có thể từ chối nổi nhưng y thì không quan tâm đến.

Mấy cái này hồi còn ở với Khang Tuyết tiên tử, tiểu nha đầu đó làm nũng với y hoài nên nhìn quen rồi.

Nếu mà giờ nha đầu đó còn sống thì y đã lên chức gia gia luôn rồi ấy chứ.
"Dẹp ngay cái mặt đó! Ngươi như thế này thì để ai nhìn hả? Đừng có làm mất mặt nữa nên là tự tìm đi.

Nói trước, không phải ai cũng may mắn mà tìm được yêu sủng nhanh đâu đấy." Ba Ngải Tư lạnh lùng nói rồi kéo hắn đi.

Quay lại chỗ cũ, ba đại nam nhân thấy tỷ muội Nguyên gia và tiểu hùng đang xẻ thịt con mao sư nướng ăn.

Sau khi dùng Độc căn kiểm tra thì thấy không có độc nên mới tự tin ăn như vậy.


Dù gì cũng hơn nửa ngày không có gì vào bụng rồi.

Ngửi thấy mùi thịt nướng, Mâu Thành Vũ tức tốc chạy đến.
Nguyên Ngọc đang nướng một miếng thịt lớn nhìn thấy hắn đến liền cảm thấy tên này thật sự không có tí liêm sỉ nào luôn ấy.

Bình thường thì người ta sẽ lịch sự đến hỏi có cần giúp đỡ gì không nhưng tên này thấy là ăn luôn.
A Mẫn thấy Mâu Thành Vũ đến liền cảm thấy vị huynh đệ trước mặt hảo đáng sợ a.

Từ nhỏ đến lớn tiểu hùng chưa thấy ai đáng sợ như hắn nên thút thít mà quay mặt vào lòng Nguyên Ly.
"Khoan đã, ngươi muốn ăn thì phải giúp đỡ ta.

Trên đời này không có thứ gì dễ dàng có được hết đâu." Nguyên Ngọc giơ Ô Kháp Nhĩ ra, nghiêm giọng.

Tên gia hỏa này thật khiến người ta chán ghét.
"Được, vậy ngươi cần ta giúp gì?" Mâu Thành Vũ gật đầu.
"Vậy ngươi nướng thịt chút đi, ta đi nghỉ.

Nhớ, khi nào có mùi thơm thì hãy điều chỉnh lại lửa nếu không là thịt cháy hết đấy.

Mà thịt cháy thì bốn tiểu thư sẽ đem ngươi đi nướng ăn tạm." Nguyên Ngọc nói rồi lườm hắn một cái.

"Nướng thịt thôi sao? Ồi, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ!" Mâu Thành Vũ nghe thế liền ưỡn ngực tự tin bản thân sẽ nướng rất ngon.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy xung quanh hắn còn có hào quang đang phát sáng.
Ăn uống xong, Ba Ngải Tư lại tính toán về thời gian đến Dị Ma Vực.

Cách nhanh nhất là đi qua đầm lầy Hắc Chử Tu rồi đi thêm vài chục dặm về hướng Đông Nam, sau đó sẽ phải vượt qua Lục Hành Sơn Cốc là nơi sống của Ưng tộc, đi thêm vài trăm ngàn dặm là sẽ đến Dị Ma Vực.

Đầm lầy Hắc Chử Tu không phải là vấn đề lớn gì nhưng cái y lo lắng là Ưng tộc.

Từ xưa đến nay Ưng tộc vô cùng kiêu ngạo, e là vượt qua Lục Hành Sơn Cốc hơi bị khó đây.
"Ưng tộc? Đại ca, huynh đang phiền não vì tộc đó à?" Mâu Thành Vũ liếc mắt nhìn bản đồ hỏi: "Đệ nghe nói hiện tại Ưng Vương của Ưng tộc là một lão già háo sắc khó tính.

Dưới gối lão ta có hơn mấy chục đứa con, hơn trăm thê thiếp và mấy tình nhân ở ngoài đấy.

Quan trọng hơn hết là Ưng tộc có bảo vật quý hiếm đấy."

 
Chương 82: 82: Huyết Tẩy Bách Yến Môn 1


Ba Ngải Tư hơi nghi ngờ hướng ánh mắt về phía hắn: "Làm sao đệ biết.

Không thể dựa vào mấy lời đồn đoán mà nói vậy được."
"Cái này đệ cũng không nhớ rõ nữa.

Đệ từng nghe Xà Vương nói là Ưng tộc có một bảo vật tên là Tinh Lang Phù, thứ đó đã chống đỡ Ưng tộc hơn mấy ngàn năm đấy.

Uy lực thế nào thì cũng không rõ lắm." Mâu Thành Vũ nói.
Tinh Lang Phù? Ý chưa từng nghe đến nó nhưng vẫn phải tìm hiểu xem.

Rất có thể nó là một trong những phần đã mất của công pháp về trận pháp và chú văn y có.

Nếu có thể bổ sung thì tương lai uy lực vô cùng lớn.
"A Mẫn sao thể? Không ăn nữa? Hay no rồi?" Nguyên Ly ôm tiểu hùng nhỏ trong tay cảm thấy nó hơi la.
Ba Ngải Tư nhìn thấy cảnh này liền giật lấy nó trong tay Nguyên Ly, vỗ vỗ vài cái vào lưng A Mẫn khiến tiểu hùng ợ một hơi thật dài.


Mọi người thật sự không biết là yêu thú con cũng cần cái này đấy.
"Yêu thú này chừng mới sinh khoảng vài tháng thôi nên không khác gì tiểu hài tử của con người cho lắm.

Mỗi lần thấy nó vậy thì cứ vỗ vào lưng nó." Ba Ngải Tư đưa A Mẫn cho Nguyên Ly, nói: "Có vẻ như là tiếp theo chúng ta không thể để nó lười biếng thêm nữa."
_ _ _ _ _
Bách Yến Môn, Thanh Tuyên Điện.
Trong đại điện rộng lớn, môn chủ Bành Khương nghe tin Tụ Hiền Thi Văn Các có thêm sự giúp đỡ của Xà tộc gần như hoảng loạn.

Tin Xà Vương đột phá Chân Nguyên cảnh đã là tin dữ, rồi giờ lại giúp Tụ Hiền Thi Văn Các.

Nếu như Xà Vương giúp lão già Nạp Lan Vấn kia thì Bách Yến Môn không có cửa thắng.
Ngũ trưởng lão lo lắng nhìn Bành Khương: "Môn chủ, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây? Thế lực của Tụ Hiền Thi Văn Các đã bành trướng quá mức rồi.

Mấy ngày trước lại có tin thánh nữ Nạp Lan Diễm Y đột phá Luyện Thể cảnh."
"Haiz, giờ nếu không lôi kéo được hoàng thất Bắc Hầu thì chúng ta cũng sẽ không thể tránh khỏi cảnh diệt môn." Tam trưởng lão thở dài lắc đầu: "Phải nói Nạp Lan Diễm Y đó cũng là một thiên tài.

Thánh tử cùng tuổi với nàng ta bây giờ...!Chẳng so sánh được."
Bành Khương có độc nhất một con trai là Bành Ngụy, một tên thánh tử phế vật.

Nói gã phế vật thì cũng không hẳn là vậy vì Bành Ngụy đó là một tên lăng nhăng, thường hay phá vỡ uy phong của môn phái.

Bành Khương cũng đã nhiều lần nhìn sang thánh tử Thiên Quang Tông và thánh nữ Tụ Hiền Thi Văn Các.

Thánh tử Hòa Chung tuy là không phải thiên tài nhưng thiên phú cũng tạm ổn, còn thánh nữ Nạp Lan Diễm Y chính là thiên tài, 21 tuổi đột phá Luyện Thể cảnh, vô cùng trẻ.
"Môn chủ, lão phu đề nghị muốn thánh tử hãy nhìn ngắm cục diện.

Nếu cứ như thế này thì e là không ổn lắm.

Đám người kia có thể giết ngài ấy giống như thánh tử Thiên Quang Tông." Đại trưởng lão vuốt bộ râu nói.

Ánh mắt đại trưởng lão nghiêm túc nhìn về phía môn chủ.

Gương mặt già nua đầy nếp nhăn có chút ưu phiền buồn não vì công việc.

Thật sự môn chủ đã bảo bộc con trai mình quá mức rồi, sau khi môn chủ phu nhân mất là thành như vậy.

Hiện tại thêm nhiều chuyện càng khiến sự già nua ấy bộc lộ rõ hơn.
Kế sách liên minh với hoàng thất Bắc Hầu thật sự là không ổn rồi.

Đông Giang quốc hiện đang có dấu hiệu rục rịch muốn xâm chiếm Bắc Hầu.

Một vài phần con con cháu thế gia trong đó cũng là đệ tử Bách Yến Môn nên là hơi khó khăn để quyết định.

Nếu hoàng đế Bắc Hầu liên minh muốn chống lại Tụ Hiền Thi Văn Các, Thanh Dương Nguyệt Lâu, Xà tộc thì Bách Yến Môn sẽ bảo vệ Bắc Hầu.

Nói thế nào tứ đại cường quốc còn phải nhìn mặt tam đại môn phái.
"Ta nghĩ là chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường, một đao giế.t ch.ết Vệ Tú Uyên đi.

Dù thế nào thì đứa cháu gái rượu của Vệ Bắc Hàn cũng từng làm quận chúa đấy.

Nếu giết nàng ta thì sẽ gây ra màu thuẫn nội bộ rồi...." Tứ trưởng lão đang nói thì bị lời của Bành Khương làm cho cứng người.

"Vậy ngươi chắc chắn là Vệ Bắc Hàn sẽ để cho Vệ Tú Uyên chết ư? Gã không có con cái nhưng có mỗi đứa cháu gái đó thì dù sống hay chết gã cũng sẽ bảo vệ đứa cháu này đến cùng.

Hơn nữa thánh nữ kia cũng là một cái thiên tài, không thể giết dễ dàng đâu." Bành Khương lạnh lùng nói.
Lời này vừa dứt thì từ bên ngoài, một đệ tử hốt hoảng chạy vào, gương mặt trắng bệch dọa người nhất thời khiến Bành Khương và các trưởng lão giật mình.

Đang định chửi đệ tử này vô phép tắc thì đệ tử này liền báo tin dữ là Tụ Hiền Thị Văn Các, Thanh Dương Nguyệt Lâu cùng Xà tộc đang ở trước đại môn.

Hơn nữa người dẫn đầu là Nạp Lan Vấn với tu vi gần đột phá Chân Nguyên cảnh.
Nhất thời lời này khiến cho cả đại điện chết đứng.

Lúc này trong đầu các trưởng lão chỉ có một ý nghĩ là bỏ của chạy lấy người chứ không thể đánh nữa.

Với việc đấu với cường giả Chân Nguyên cảnh chính là một cái liều mạng vô ích.

Chẳng lẽ đây là hồi kết của Bách Yến Môn?

 
Chương 83: 83: Huyết Tẩy Bách Yến Môn 2


Bên ngoài, ba thế lực lớn hiện tại đang bao vây Bách Yến Môn.

Với bọn họ hiện tại diệt Bách Yến Môn không khác gì bắn một con chim cả.

Có cường giả Chân Nguyên cảnh thêm hai cường giả nửa bước Chân Nguyên cảnh thi không cần phải sợ.

Diệt Bách Yến Môn xong chính là Thiên Quang Tông.
Vệ Bắc Hàn nhìn xung quanh thầm đánh giá đám đệ tử ở đây.

Đa phần đều là Nội Tức cảnh cửu trọng và đỉnh phong, hơn năm chục người là Tụ Khí cảnh nhưng vẫn chưa đột phá ngũ trọng, dưới mười người là Tụ Khí cảnh ngũ trọng.

Tư chất thế này thật sự quá kém.

Thanh Dương Nguyệt Lâu tính ra Tụ Khí cảnh còn nhiều hơn thế này.
Dẫn đầu đám này chính là thánh tử Bành Ngụy vô dụng chẳng có nổi một cái tích sự gì.


Tên này hồi đầu đến, đi cùng với hai kỹ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang nhưng vì được huấn luyện gắt gao nên đệ tử hai bên đều biết mấy loại nữ nhân này không tốt đẹp gì hết nên không nhìn.
"Nạp Lan Vấn, giờ bổn thánh tử cho ngươi hai lựa chọn! Một là rút khỏi đây, rồi gả Nạp Lan Diễm Y đến đây cùng với Vệ Tú Uyên, ta sẽ nể mặt mà cho làm chính thất và trắc thất.

Hai là các ngươi sẽ chết!" Bành Ngụy ngạo mạn nói.
Đệ tử của ba phái thầm chửi sao tên này ngu thế.

Cho dù có là thánh tử cao quý thì cũng không thể ra lệnh thế này được.

May mà bên Nạp Lan Vấn và Vệ Bắc Hàn chỉ có Nạp Lan Diễm Y đứng cùng với Vệ Quân và Vệ Thanh, nàng không chú ý nhiều.

Nếu mà để Vệ Tú Uyên nghe được thì nàng ta sẽ đòi tự tử còn hơn gả cho tên thánh tử Bành Ngụy vô dụng này.
Câu này đã chạm trúng nghịch lân của Vệ Bắc Hàn.

Gã đã thề là cho dù Thanh Dương Nguyệt Lâu có diệt môn thì nhất quyết cũng không thể gả cháu mình cho tên Bành Ngụy vô dụng này!
Ngừng dòng suy nghĩ, Vệ Bắc Hàn một chưởng phóng đến chỗ Bành Ngụy.

Hắn không kịp tránh né mà văng thẳng vào tường, in một hình trên đó.

Hai kỹ nữ nhìn thấy cảnh này hoảng sợ, la hét rồi chạy đi.
"Hừ, tên phế vật như ngươi mà cũng muốn lấy Uyên nhi? Ta đánh ngươi như thế còn nhẹ đấy!" Vệ Bắc Hàn kiềm nén phẫn nộ, giọng uy nghiêm nói: "Bách Yến Môn sắp diệt môn đến nơi mà còn lắm mồm! Gọi phụ thân ngươi ra đây đánh với ta.

Cứ tiếp tục đánh với ngươi thì kẻ khác sẽ nói ta ỷ thế ăn hiếp hậu bối mất."
Đệ tử Bách Yến Môn thấy cảnh này tay chân run rẩy không ngừng.

Bọn họ đã được tận mắt chứng kiến uy lực của cường giả nửa bước Chân Nguyên cảnh đấy! Kiếm trên tay cầm cũng không vững được, trong đầu thầm cầu mong là môn chủ và các trưởng lão đến nhanh.
Bỗng nhiên một luồng uy áp phóng đến khiến vài dặm xung quanh như bị một sức mạnh nào đó đè lên.

Sau đó Bành Khương cùng các trưởng lão xuất hiện, ánh mắt âm trầm nhìn thế cục xung quanh.


Quân số của Bách Yến Môn vô cùng thất thế, không thể so với hơn một vạn của ba thế lực lớn, còn thêm sự giúp đỡ của Xà tộc chính là không có lấy một cơ hội thắng.

Lão thử nhìn qua thằng con mình, trong lòng thầm mắng đứa con này thật vô dụng.

Nãy giờ đứng một bên lão cũng biết thằng quý tử này não có bị úng bước hay không mà tự tiện yêu cầu gả hai thánh nữ cho nó.

Đúng thật là làm mất mặt Bành gia mà!
"Vệ lão đầu, ngươi làm gì cũng phải vừa vừa thôi, nó cũng đáng tuổi con tuổi cháu của ngươi đấy.

Ỷ thế ức hiếp hậu bối là không được." Bành Khương vừa nói vừa vuốt bộ râu ngắn ngủn của mình.
Câu này truyền đến khiến cho các đệ tử Tụ Hiền Thi Văn Các và Thanh Dương Nguyệt Lâu cười không dứt.

Nạp Lan Diễm Y cũng không nhịn được cười, ánh mắt khinh thường nhìn Bành Khương.

Phải nói thế nào nhỉ? Tuổi con tuổi cháu? Vậy chẳng lẽ Bành Ngụy đánh Vệ thúc là được sao?
"Thánh nữ điện hạ, người xem, tên này tính ra cũng là tuổi cha tuổi bác của người đấy mà suy nghĩ chẳng ra sao hết." Vệ Quân cười cười nói.
Xà Vương nhìn cảnh này không khỏi chán nản.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao tên thánh tử kia lại bị ghét thế rồi.


Cha như thế này thì dạy con được cái gì chứ.

Đã không có tài thì còn thôi đi, ỷ thế gia đình làm loạn vậy mà cũng không dạy nổi con mình thì đừng có dạy người khác.
Nạp Lan Vấn không muốn dây dưa thêm nữa liền hạ lệnh cho đệ tử tấn công.

Ngày hôm nay chính tay lão sẽ khiến Bách Yến Môn biến mất khỏi Đông Tinh đại lục này.

Nhận được lệnh tấn công, đệ tử hai bên lau vào nhau, Xà Vương cũng ra lệnh cho ba ngàn tộc nhân tiến lên tấn công.
Mở đường chính là hai huynh đệ Mục gia và Chu gia lên trước nghênh đón những đệ tử nằm trong tổng bảng của Bách Yến Môn.

Lúc đầu chúng dựa vào người đông mà muốn xử gọn hết nhưng đều bị suy nghĩ của bản thân vả không rượt phát nào.
Chu Tằng thi triển Phong căn tạo ra một cột lốc xoáy phóng đến chỗ đám đệ tử Bách Yến Môn đứng xung quanh mình rồi dùng Mộc căn khiến mặt đất mọc ra những cây leo quất vào đám đệ tử xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này những kẻ xung quanh hoảng sợ vứt vũ khi xuống mà chạy tán loạn.

 
Chương 84: 84: Huyết Tẩy Bách Yến Môn 3


Đệ nhất thiên tài tổng bảng Ngô Cẩn không tin liền xông đến đấu với Chu Tằng.

Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, một trảm từ trên cao giáng xuống nhưng Chu Tằng không hoảng sợ mà lấy trường đao trong giới chỉ ra đỡ.

Ngô Cẩn ngạc nhiên khi thấy có kẻ đỡ được một đòn của mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi vung thêm một kiếm nữa.
"Hừ, đệ nhất thiên tài tổng bảng cái gì chứ, hóa ra là nói khoác! Bổn thiếu gia đây chưa từng nhìn thấy kẻ nào phế vật như ngươi.

Đừng nghĩ là có nhiều hơn ta mấy cái linh căn là ngon! Vũ Đạt Phệ Tuyết Phong Thần!" Chu Tằng cắm mạnh đao xuống đất, sau lưng hắn hiện ra một tàn ảnh xanh nhạt.
Tàn ảnh này chính là Vũ Đạt Phệ Tuyết Phong Thần, sau lưng là một biểu tượng đại diện cho Phong căn lớn, sáu tay tạo thành hình nửa thần nửa quỷ, y phục chỉ mặt nửa thân dưới, nửa thân trên thì có vài miếng vải quấn qua vai cho có.
Nhìn thấy cảnh này, những kẻ xung quanh cảm thấy bản thân những kẻ phàm tục này đã diện kiến thần linh tại đây.

Thật sự.....!Thật sự quá thiêng liêng! Rốt cuộc tên Chu Tằng này là cái gì vậy chứ?!
"Để ta cho ngươi biết thế nào là uy lực của Vũ Đạt Phệ Tuyết Phong Thần!" Chu Tằng dùng tay kết ấn, tạo ra một trận pháp khiến tất cả những kẻ xung quanh chìm vào ảo cảnh.
Bên hai huynh đệ Mục gia thì phối hợp với nhau vô cùng tốt.


Mục Hạo thi triển Hỏa căn tạo ra một con đường lửa khiến cho những kẻ xung quanh bị thiêu chết.

Mục Lân thi triển Thủy căn từ trên cao tạo ra một đôi cánh bằng nước, tạo ra những thủy cầu có Phúc căn càng khiến uy lực mạnh hơn gấp bội giáng xuống.

Từng đòn giáng xuống đều lấy mạng những kẻ xấu số.
Cảnh tượng này khiến nhiều đệ tử sợ hãi tháo chạy.

Bên khác Xà tộc vẫn hung hăng chém giết khắp nơi.

Bọn họ không sợ, miễn còn đường sống thì nhất định không thể bỏ cuộc được.
Nạp Lan Diễm Y đứng giữa chiến trường đấu với tam trưởng lão, nàng không có một cái gì gọi là sợ hãi cả.

Nàng thi triển Băng căn tạo ra những băng trụ lớn phóng đến nhưng bị tam trưởng lão hóa giải.

Nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dung hợp hai linh căn của mình lại tạo ra một con băng hồ lao đến như xé gió.

Tam trưởng lão dù tu vi cao hơn nàng mấy trọng nhưng vẫn không thể dịch lại con băng hồ này.
Không biết làm thế nào, lão lấy ra một viên đan màu đỏ tỏa ra tử khí khiến Nạp Lan Diễm Y vô thức phòng thủ.

Lão nuốt luôn viên đan đó.

Ngay sau đó cơ thể lão biến hóa thành một con quái vật kinh tởm.
Độ kinh tởm này nàng thật sự không dám nhìn đến.

Da sần sùi, cơ thể một màu xanh lục, mắt màu đen, không còn lý trí mà lao vào tấn công mọi thứ bất kể là bạn hay thù.

Vệ Quân và Vệ Thanh thấy cảnh này liền bỏ mặc kẻ thù của mình mà lao đến đỡ một đòn lão phóng đến nàng.


Nạp Lan Diễm Y cũng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, con ngươi xinh đẹp của nàng dao động không ngừng.

Tu vi lúc này của lão ta là Luyện Thể cảnh bát trọng, với thực lực này dù cả ba người bọn họ liên thủ cũng không nắm chắc cái phần thắng.
"Chủ nhân, người cứ chạy trước đi, tên này hai bọn ta lo được." Vệ Thanh siết chặt phi đao trong tay, có chút run rẩy.

Đứng trước kẻ hơn hắn cả một cảnh giới khiến hắn không khỏi sợ hãi.
"Không, ta sẽ không đi.

Nếu ta đi thì uy danh của Tụ Hiền Thi Văn Các sẽ bị ảnh hưởng.

Không đánh được thì chạy chứ ta không thể để hai người chiến đấu một mình được!" Ánh mắt Nạp Lan Diễm Y tràn đầy quyết tâm nhìn thẳng về phía tên quái vật trước mặt.
Chuyện tiếp theo khiến người ta không ngờ là nàng lại tiến về phía con quái vật đang tấn công người khác với vẻ chẳng có gì là sợ hãi cả.

Băng hồ cũng tan biến từ hồi nào.

Lần này những cái lá phong rơi xung quanh bay quanh nàng tạo thành một bức tường bảo vệ nàng.

Từng bước đi đều kiên định, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo đến thấu xương.

Nàng chỉ tay về phía lão, những cái lá phong lao như xé gió đạp không về phía con quái vật trước mặt, xung quanh được Băng căn bao bộc càng thêm uy lực.

Đòn này khiến cho lão mất một cánh tay, máu xanh bắn ra thành một vũng.
Xà Vương và ba hoàng tử Xà tộc chứng kiến cảnh này sóng lưng liền run nhẹ.

Viên đan mà tam trưởng lão đó dùng chính là Nguyên Thương Đan, một loại đan dược uống vào có thể cho kẻ đó sức mạnh rất lớn nhưng đổi lại chính là kẻ đó sẽ biến thành một con quái vật.

Dựa vào tình hình hiện tại thì e là chỉ có Xà Vương mới có thể đánh bại lão.
"Nạp Lan thánh nữ, cứ để cho ta.

Tên này rất khó đối phó, hơn nữa trong tình trạng mất ý thức thế này sẽ rất điên cuồng nên là một mình ta là đủ." Xà Vương tiến lên phía trước, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía con quái vật trước mặt.
Con quái vật thấy Xà Vương liền lao lên tấn công.

Nó thi triển Thổ căn tạo ra những cái lồng bao vây lấy Xà Vương nhưng hắn không lo lắng mà chỉ chạm vào bức tường trước mặt liền khiến nó vỡ thành từng mảnh.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom