Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2186: “Còn có bí mật này à?!”  


A!



Hư thiên vang vọng tiếng hét kinh hoàng của Huyết Linh Lão Tổ.



Ông ta như một đứa trẻ sợ hãi, tinh thần suy sụp, loạng choạng vấp ngã, điên cuồng bỏ chạy không màng tất cả.



Phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm chầm chậm đuổi theo.

Advertisement



Phía sau hắn là người xem trận chiến đông nghịt, dù biết trước kết cục của Huyết Linh Lão Tổ nhưng họ vẫn không nhịn được muốn đuổi theo.



Phía sau nữa chính là phía Thái Hư Cổ Long và Đao Hoàng.



Họ muốn Diệp Thành mau chóng giết Huyết Linh Lão Tổ để kết thúc cuộc tàn sát này, vì đây là Bắc Sở, khắp nơi đều có nguy cơ, Diệp Thành gây ra động tĩnh lớn như này sẽ lặp lại cảnh ở Bàn Long Hải Vực ba năm trước bất cứ lúc nào.



Phía trước, Huyết Linh Lão Tổ chạy đi, một ông lão áo tím xuất hiện, đó là cao sĩ ẩn tu, cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.



“Tiểu hữu, Huyết Linh thế gia đã phải trả cái giá đắt cho việc này, nể mặt lão phu một chút mà tha cho ông ta đi!”, ông lão áo tím chậm rãi nói, thanh âm vang vọng khắp đất trời.



Diệp Thành không trả lời, tốc độ vẫn không giảm, chỉ là hắn chợt vung sát kiếm lên.



Phụt!



Lập tức, ông lão áo tím bị chém bay ra ngoài.

Ù!



Đến khi ông ta dừng lại thì một cây chiến mâu màu đen đã phóng tới, ghim chết ông ta ngay giữa hư thiên.



Shh!



Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, giải quyết nhanh gọn thật đấy! Ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên mà chỉ một chiêu đã bị giết chết?



Nói ra cũng buồn cười, chắc não của ông lão áo tím đó bị lừa đá rồi.



Đây là tình huống thế nào? Huyết Linh thế gia ngoài Huyết Linh Lão Tổ thì đã bị giết sạch, tình cảnh không chết không thôi mà ngươi còn chạy ra khuyên nhủ, rảnh quá à?



Nói đến rảnh thì không chỉ có ông lão áo tím mà rất nhiều người đều có ý định khuyên nhủ này, nếu thật sự không được thì rút.



Nhưng thấy ông lão áo tím bị ghim chết trên hư thiên, những người định chạy đi nói giúp Huyết Linh Lão Tổ đều tự giác lui về, đã có ví dụ đẫm máu thế này rồi, nếu ai muốn trở thành người thứ hai thì cứ việc đứng ra.



Ầm! Ầm ầm!



Ngay sau đó, ở nơi Huyết Linh Lão Tổ bỏ chạy có một tiếng động lớn.



Nhìn từ xa, cả khoảng trời đã sụp đổ, một vùng biển máu cuộn trào, cuốn theo vô số người với sát khí ngút ngàn.



“Người của Huyết tộc?”



Có người ngạc nhiên hô lên, dường như đã nhìn thấy cờ chiến phấp phới của Huyết tộc.



“Lão tổ cứu ta với!”



Trong âm thanh kinh ngạc, Huyết Linh Lão Tổ điên cuồng hét lên, đốt cháy tinh nguyên trốn vào biển máu tìm kiếm sự bảo vệ.



“Lão… Lão tổ?”, người xem chiến đều sửng sốt.



Không chỉ bọn họ sửng sốt mà phía lão già Gia Cát Vũ lặng lẽ theo sau cũng ngây người, họ gãi đầu tự hỏi: “Lão tổ mà Huyết Linh Lão Tổ nói không phải là Huyết Vương đấy chứ?”



“Huyết Linh thế gia và Huyết tộc có quan hệ vô cùng khăng khít, có thể nói từ thời xa xưa bọn họ vốn là một nhánh, giống như Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc vậy”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói.



“Còn có bí mật này à?!”



 
Chương 2187: “Hắn đang lột xác”


“Đại quân Huyết tộc đã đến, Huyết Linh Lão Tổ được bảo toàn tính mạng rồi!”, tiếng bàn tán từ những người xem chiến lại vang lên.



“Cũng chưa chắc”, có người sờ cằm: “Lẽ nào ngươi đã quên Huyết Tôn của Thị Huyết Điện ba năm trước à? Đại quân chín điện của Thị Huyết Điện, hàng trăm nghìn tu sĩ mà vẫn để Diệp Thành giết được Huyết Tôn, tình huống hiện tại cũng tương tự khi ấy, sức chiến đấu của Diệp Thành còn mạnh hơn ba năm trước, muốn giết Huyết Linh Lão Tổ cũng không phải không thể”.



Advertisement

“Thiếu chủ, khai chiến đi!”, ở một bên hư thiên, có ông lão áo xám nhìn Tiêu Thần mặc áo giáp bên cạnh.



Hậu duệ của hoàng đế đã giữ chân chư vương các đời, Cửu Thiên Chiến Long Tông của họ vốn giữ chân Âm Minh Thánh Vực của Pháp Luân Vương, nhưng vì Pháp Luân Vương đã chết, Âm Minh Thánh Vực bị xoá sổ, mục tiêu của họ đã chuyển sang Huyết tộc.



Bấy lâu nay họ cũng đã làm như vậy, nếu Huyết tộc hành động thì Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng hành động, như hình với bóng.



Tiêu Thần không nói gì mà nhìn về các hướng khác của hư thiên, bốn phía nhìn như yên bình nhưng lại có sóng ngầm cuộn trào, đều có đại quân tu sĩ ẩn nấp trong đó, chính là hậu duệ của các hoàng đế khác cùng với đại quân của chư vương.



Họ đang giữ chân lẫn nhau, đại quân chư vương nhìn chằm chằm Diệp Thành, còn đại quân hậu duệ của các hoàng đế thì nhìn chằm chằm bọn họ.



Hai bên dường như đang duy trì một sự cân bằng kỳ lạ, chỉ âm thầm đối kháng với nhau.

Đây là một sự ăn ý ngầm, vì là giữ chân lẫn nhau không có thực lực tuyệt đối để áp chế nên sẽ không khai chiến, vì họ biết dù chiến thì cả hai bên đều sẽ chịu thiệt, không phân thắng bại.



“Thiếu chủ, chiến đi! Là Huyết tộc phá vỡ thế cân bằng trước”, ông lão áo xám lại lên tiếng.



“Với sức chiến đấu của hắn có thể giết được Huyết Linh Lão Tổ từ lâu, nhưng lại để cho ông ta trốn được vào đại quân Huyết tộc, ngươi đã từng nghĩ đến lý do chưa?”, Tiêu Thần hờ hững cất lời.



“Thứ cho mạt tướng ngu xuẩn, không nhìn ra”.



“Hắn đang lột xác”, hai mắt Tiêu Thần sáng như đuốc: “Hắn cũng biết đại quân Huyết tộc sẽ đến, nói cách khác hắn đang chờ chúng đến, hắn cần trận tàn sát này để hoàn thành lột xác”.



“Nhưng như vậy quá mạo hiểm”, tim ông lão áo xám đập loạn xạ: “Đại quân Huyết tộc có hàng trăm nghìn tu sĩ, nếu không cẩn thận, Diệp Thành sẽ phải vùi mình trong đó”.



“Ba năm trước hắn làm được thì ba năm sau hắn cũng có thể làm được”, giọng Tiêu Thần đều đều: “Hắn bước đi con đường của hoàng đế, cửu hoàng của Đại Sở có ai không bước ra từ con đường trải bằng máu và xương”.



“Nhắm chuẩn hư thiên sát trận vào hắn, giết cho ta”, Tiêu Thần vừa dứt lời, trong đại quân Huyết tộc vang lên tiếng quát lớn.



Ù! Ù! Ù!



Ngay lập tức, chín phương trời nổ ẩm, chín hư thiên sát trận, chín trăm tuyệt sát pháp trận đồng thời thức tỉnh, bộc phát sức mạnh huỷ diệt thế giới, một đòn này nếu như đánh ra đủ để giết chết một hoàng đế.



Nhưng dù uy lực của hư thiên sát trận và tuyệt sát pháp trận rất mạnh, nhưng tiền đề là phải đánh trúng đã.



Diệp Thành tiến ra một bước, Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc sát phạt vào trong đại quân Huyết tộc, vung kiếm chém văng cả nhóm, sau đó hắn lại biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở vị trí cách đó mấy nghìn trượng, vung







 
Chương 2188: Đúng là cảnh tượng tương tự!  


Giết!



Thần tướng Huyết tộc đột nhiên vung kiếm, chỉ vào Diệp Thành hét lớn một tiếng.



Đại quân Huyết tộc đông như thuỷ triều bao phủ kín bầu trời, nào là thần thông, nào là linh khí, nào là trận đồ, đồng thời đánh về phía Diệp Thành.



Nhưng Diệp Thành lại biến mất.

Advertisement



Phụt!



Đến khi hắn xuất hiện thì hàng trăm cao thủ của Huyết tộc đã hoá thành huyết vụ dưới ma kiếm của hắn.



Cảnh tượng tiếp theo cực kỳ đẫm máu.



Diệp Thành giống như bóng ma, hành tung bất định, thân pháp kỳ quái, mỗi lần xuất hiện đều có từng nhóm người bị giết, đại quân tu sĩ hàng trăm nghìn người mà hắn làm như chốn không người.



Cảnh tượng này khiến thần tướng Huyết tộc nhìn mà bó tay bất lực, có rất nhiều sát trận nhưng không thể lập công.



“Tiền bối, Diệp Thành thi triển Không Gian Na Di sao?”, mấy tu sĩ trẻ tuổi đều nhìn vị tu sĩ tiền bối bên cạnh.



“Là bí thuật không gian nhưng không phải Không Gian Na Di”, vị lão bối tu sĩ ấy hít sâu một hơi, trong mắt còn có vẻ kinh ngạc cảm thán: “Dù là Không Gian Đại Na Di cũng không thể một bước di chuyển tới nơi xa như vậy được, có thần thông nghịch thiên thế này chẳng trách hắn dám xông vào giữa hàng trăm nghìn tu sĩ”.

“Mở được Huyết tiếp hạn giới thì Súc Địa Thành Thốn cũng sẽ thăng hoa theo, có cần phải lợi hại thế này không?”, ở một bên hư thiên, Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi.



“Diệp Thành, rốt cuộc ngươi định giết bao nhiêu người để chôn cùng cô ấy đây?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành đánh giết khắp tứ phương mà lẩm bẩm.



“Cuộc tàn sát của ngươi là vì đạo hay vì tình?”, Sở Huyên cũng thầm nhủ, đôi mắt đẹp hơi mờ đi.



Giờ phút này, dù là Sở Linh hay cô thì đều đau lòng, cảm thấy chua xót không giải thích được, không biết là nên ghen tỵ hay đau thương, nên ngưỡng mộ hay đau khổ.



“Nếu năm nào đó chúng ta cũng chết vì ngươi, ngươi cũng sẽ giống như yêu ma, giết thành núi thây biển máu thế này sao?”

Bùm! Bùm! Bùm!



Không ai nghe thấy tiếng thì thầm của Sở Huyên và Sở Linh, nhưng đất trời lại xao động, chư thiên mười phương đều đồng loạt sụp đổ.



Giết!



Giết!



Ngay lập tức có tiếng hô giết rung chuyển đất trời, những bóng người đông nghịt chạy tới, có đại quân của Thị Huyết Điện, đại quân tu sĩ của các thế lực lớn ở Bắc Sở, đội hình mạnh với hàng triệu tu sĩ.



Đội hình này…



Nhìn thấy cảnh này, người xem chiến sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt.



Ba năm trước, mấy triệu tu sĩ vây giết Diệp Thành ở Bàn Long Hải Vực, đẩy hắn vào Đầm Vô Vọng, họ chỉ nghe nói chuyện này chứ không được tận mắt nhìn thấy.



Ba năm sau, bây giờ họ đã thấy, được chứng kiến đội quân hàng triệu tu sĩ khổng lồ như thế nào, người đông nghịt che kín cả bầu trời tạo thành một tấm màn đen trên bầu trời đầy sao.



Đúng là cảnh tượng tương tự!



Điều khác là ba năm trước người ấy bị dồn vào Đầm Vô Vọng, ba năm sau hắn đã có sức chiến đấu chống lại hàng triệu tu sĩ.

“Hôm nay ta phải giết được ngươi!”



 
Chương 2189: Liễu Như Yên đã chết.  


Thị Huyết Diêm La cũng đã tới, hét lên rung trời như tiếng sấm rền.



Ông ta tức giận, một tu sĩ mà liên tiếp khiến ông ta bất ngờ hết lần này đến lần khác, đã vào vùng đất tử vong mà cũng có thể sống lại, điều này làm cho ông ta sợ hãi đến phát điên, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ đi theo bước chân của Huyết Linh thế gia.



Diệp Thành không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng nhưng hắn lại đáp trả vô cùng mạnh mẽ.



Advertisement

Vẫn là Thúc Địa Thành Thốn, hắn tránh tuyệt sát từ tứ phương, mỗi khi tới đâu là phạm vi trăm trượng xung quanh không có một người sống sót, dù là cảnh giới Linh Hư hay cảnh giới Không Minh đều không ai đỡ được một kiếm của hắn.



Ma thần vô song tung hoành trong đại quân tu sĩ mấy triệu người như đi vào chốn không người, dù là mấy triệu tu sĩ cũng vẫn bị hắn đánh bại.



Tất cả mọi người đều bị bóng lưng màu máu ấy làm cho kinh ngạc, dù là hậu duệ của các hoàng đế hay chư vương các triều đại, dù là người xem tứ phía hay nhóm Thái Hư Cổ Long đều bị ma thần vô song ấy làm cho choán ngợp.



Phụt! Phụt! Phụt!



Liên tục có người bị nổ thành huyết hoa, Diệp Thành cũng không ngừng bị thương.



Đội hình của đối phương thật sự quá lớn, dù hắn đang trong trạng thái Huyết tiếp hạn giới nhưng cơ thể vẫn tắm trong máu.



Nhưng đúng như Thái Hư Cổ Long nói, trạng thái huyết tiếp hạn giới bá đạo, hắn đã gần đạt đến không chết không bị thương, khả năng phục hồi thăng hoa cực hạn đến mức vết thương toàn thân hắn đều biến mất trong nháy mắt.

Không chỉ khả năng phục hồi mà sức mạnh, tốc độ, đạo tắc, thần thông của hắn cũng thăng hoa cực hạn, đây chính là sự lột xác siêu phàm.



“Đây… Đây chính là trạng thái gần đến không chết không bị thương sao?”, Thiên Tông Lão Tổ kinh ngạc, giọng nói run run.



“Đã làm mới chiến tích của Sở Hải Thần Binh rồi”, Đao Hoàng hít sâu một hơi: “Hậu sinh khả uý!”



“Các ngươi có phát hiện hắn đã thiếu đi gì đó không?”, Gia Cát Vũ sờ cằm.



“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Thái Hư Cổ Long đáp lại.



“Có thể sống sót ra khỏi Đầm Vô Vọng, hắn phải trả giá bằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”, Chung Giang trầm ngâm suy nghĩ.




Phụt! Phụt! Phụt!



Cuộc tàn sát vẫn tiếp tục, vô cùng thảm khốc.



Diệp Thành liên tục bị thương, liên tục tắm trong máu.



Nhưng khả năng hồi phục bá đạo khiến hắn có thể thoải mái vung sát kiếm trong tay giết tiếp.



Mặc dù không biết sức mạnh của mình đến từ đâu nhưng hắn không sợ chiến đấu, cuộc tàn sát của hắn không chỉ vì đạo, cũng không chỉ vì tình mà còn vì không cam lòng trước số phận.



Liễu Như Yên đã chết.



Tại sao ông trời lại không thương con người!



Tại sao trời cao lại không công bằng!



Trong cuộc tàn sát, hắn hỏi bản thân cũng hỏi ông trời.

Trong cuộc tàn sát, hắn dần hiểu ra không phải ông trời không thương con người, cũng không phải trời cao không công bằng, chỉ vì họ là con sâu cái kiến, phải chịu sự sắp đặt của vận mệnh.



 
Chương 2190: Không phải thiên kiếp?”  


Hắn muốn nghịch thiên, vượt qua gông cùm của số phận, lột xác trong cuộc tàn sát, trở thành vị vương trong cuộc tàn sát, lấy danh nghĩa của vương để tuyên chiến với trời, lấy vinh quang của vương để làm chủ số phận.



Cho dù con đường nghịch thiên này khiến hắn phải mang theo tiếng mắng chửi muôn đời thì hắn cũng phải giẫm trên xương khô, đi trên biển máu, chống lại ông trời.



Đoàng!



Advertisement

Sự không cam lòng của hắn khiến cửu thiên phẫn nộ, trước uy áp của tiếng sấm rền vang này cả đất trời đều phải run sợ.



Thiên… Thiên kiếp?



Mọi người chợt biến sắc, đây là dấu hiệu trước khi thiên kiếp ập đến.



Tim mọi người đều lệch đi một nhịp.



Thiên kiếp khốc liệt thế nào không ai không biết, thiên kiếp ập xuống thì tất cả mọi người ở đây dù là hậu duệ của các hoàng đế, đại quân của chư vương các đời, hàng triệu tu sĩ của Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở, khán giả xem chiến ở tứ phương hay phía Thái Hư Cổ Long đều sẽ đồng thời bị động ứng kiếp.



Mẹ kiếp!



Mọi người không khỏi thốt ra tiếng chửi thề.



Tính tất cả số người ở đây ít nhất cũng gần hai mươi triệu tu sĩ, tất cả cùng độ kiếp sẽ là cảnh tượng hùng tráng thế nào?




“Rốt cuộc là kẻ nào?”



Có người hét lớn, có người bỏ chạy.



Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về thanh niên có mái tóc màu đỏ, chính là ma thần vô song.



Hoang Cổ Thánh Thể sắp độ kiếp?



Ngay lập tức, tim mọi người lỡ một nhịp, đó là người chịu sét đánh suốt mới có được ngày hôm nay, số người bị hắn kéo đi độ kiếp cùng nhiều vô kể, số người chết dưới lôi kiếp của hắn cũng không đếm nổi.


Bây giờ hắn định kéo gần hai mươi triệu tu sĩ cùng độ kiếp sao?



Rút! Mau rút!



Thủ lĩnh các thế lực đều gào thét, dường như nghĩ đến chuyện rất đáng sợ, dường như đã hiểu tại sao Diệp Thành lại dám liều lĩnh chống lại cả triệu tu sĩ như vậy, hắn đã dự tính trước sẽ giết hết cả triệu tu sĩ này!







Hiện tại tất cả mọi người đều đang rút lui, họ cũng không biết phải rút đi đâu nhưng chỉ cần cách xa Diệp Thành là đủ rồi.



“Hắn… Hắn điên rồi sao?”, bên này, giọng Ngưu Thập Tam run rẩy, ông ta vô thức lùi lại.



“Đây không phải thiên kiếp, xem ngươi sợ chưa kìa”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Ngưu Thập Tam đang sợ hãi.



“Không… Không phải thiên kiếp?”



“Có người chọc giận ông trời thôi, không phải thiên kiếp”, lời nói của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa.



“Không… phải là Diệp Thành đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ thầm nuốt nước bọt.

“Ngoài hắn ra còn ai nữa?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Lúc này ta đã thật sự hiểu cuộc tàn sát này của hắn vì điều gì rồi. Hắn giết người, chống lại trời, ép mình đi vào đường cùng!”



 
Chương 2191: Giết cho ta!  


“Diệp Thành, cầu xin ngươi đừng như vậy mà!”, Sở Linh run lên, hai mắt lệ nhoà.



“Đây mới là đạo của ngươi sao?”, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy.



“Ta chỉ nói một lần thôi, không muốn hắn chết thì ở yên đây đi”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, giọng nói kiên định, trịnh trọng còn mang theo vẻ uy nghiêm của chí tôn.



Phụt!

Advertisement



Hắn ta vừa dứt lời, người Diệp Thành nứt ra, máu đen bắn tung toé.



Cảnh tượng này khiến những người đã trốn đi rất xa hơi giật mình, bởi vì mọi thứ quá lạ lùng.



Thiên kiếp chỉ nhằm vào một mình hắn?



Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành lại im lặng đến đáng sợ, thân thể nứt ra lập tức lành lại, máu phun ra cũng chảy ngược về cơ thể.



Phụt!



Ngay sau đó, người hắn lại nứt ra, máu lại bắn tung toé.



Nhưng hắn vẫn không nói gì, đứng trong gió máu như bức tượng đài, không nhúc nhích.



Cảnh tượng tiếp theo rất chói mắt, thân thể hắn như bị một sức mạnh vô hình tấn công, không ngừng nứt ra nhưng cũng không ngừng lành lại, khả năng phục hồi bá đạo của hắn cũng không chịu nổi, cả người tắm trong biển máu đen.

Ý chí của thiên địa đang tấn công hắn, liên tục có sấm sét vô hình giáng xuống, đó không phải thiên kiếp mà là kiếp số của một mình hắn.



Phụt!



Hắn đã đạt đến trạng thái gần bất tử, không bị thương, nhưng sống lưng vẫn rách ra để lộ xương sống màu đen.



Phụt!



Máu bắn ra tung toé, ngực hắn rách toạc để lộ trái tim đang đập.



Phụt!



Máu đen xuất hiện, đầu hắn lìa khỏi cổ, một nửa hoá thành huyết vụ, hình dạng vô cùng kinh khủng, đáng sợ.



Phụt! Phụt!



Hai đạo sấm sét liên tục giáng xuống, đánh vỡ xương đầu gối của hắn.



Uỳnh!



Hư thiên rung lên, hắn quỳ trên đất như tội nhân vạn cổ, hứng chịu sự trừng phạt của trời cao.



Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, hai chân hắn run lên, gắng gượng đứng dậy, lần đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt không có một tia cảm xúc, giống như hình nộm không biết đau đớn.



“Ông sợ ta!”



Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nhìn lên trời, giọng nói bình thản mà khàn khàn.



Đùng!



Lời nói của hắn khiến cửu thiên lại giáng xuống một tia sấm nữa, làm rung chuyển cả bầu trời vạn cổ.



Thấy vậy, mọi người đều run lên, bóng dáng màu máu ấy khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, khắc sâu trong xương họ.



Giết!



Giết cho ta!



 
Chương 2192: Trận đại chiến lại tiếp tục, vô cùng oanh liệt.  


Thị Huyết Diêm La đã lui ra cả nghìn trượng đột nhiên hét lên, dường như đã nhìn ra điều gì, ông ta muốn nhân lúc Diệp Thành còn yếu thì giết hắn luôn.



Lập tức, mấy triệu tu sĩ vừa rút lui lại nhao nhao xông về phía Diệp Thành.



Diệp Thành dời mắt, lẳng lặng nhìn về một hướng.

Advertisement



Một ánh mắt khiến hàng triệu tu sĩ đang xông lên chợt dừng bước, không ai dám tiến lên nữa.



Loáng thoáng có thể thấy được bàn tay cầm kiếm của họ đang run rẩy, trong mắt họ đó không phải người mà là ma thần, tiến thêm một bước, họ sẽ chết.



Đây là uy thế của vua!



Khán giả từ mọi hướng đều cảm thán.



Giết cho ta!



Thị Huyết Diêm La đột nhiên giận dữ quát, âm thanh như tiếng sấm.



Dứt lời, hơn ba giây sau tu sĩ từ tứ phương mới lại hô lên, dấy lên làn sóng chấn động thiên địa mới.




Diệp Thành di chuyển, kéo cơ thể đẫm máu tàn tạ đi, Súc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới trước mặt một cảnh giới Chuẩn Thiên, bẻ gãy cổ ông ta rồi quay lại chém cả một nhóm người.



Trận đại chiến lại tiếp tục, vô cùng oanh liệt.



Diệp Thành điên cuồng giết, cơ thể hắn từ đầu đến cuối liên tục nứt ra, lành lại, nứt ra, lành lại, không phải do công kích của tu sĩ mà là bị sấm sét vô hình từ ý chí của trời cao giáng xuống bị thương.



Phụt! Phụt! Phụt!



Huyết hoa liên tục nở rộ, huyết vụ dâng trào, bao phủ cả đất trời.




Trên mặt đất, đó là núi được chất thành từ thây, đó là sông được hình thành từ máu, đất trời đều đã biến thành màu máu.



Không ai ngờ trận chiến này kéo dài những ba ngày ba đêm, mấy triệu tu sĩ bị một người đánh bại.



Vẫn là ban đêm, trời vô cùng tối.



Trên vùng đất lớn, Diệp Thành cầm sát kiếm, bóng lưng tiêu điều, thân thể đẫm máu, bước đi loạng choạng, hắn như vị chiến thần, bước đi trên xương máu sắp tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.



Gió nhẹ thổi qua làm cho hắn chao đảo.



Cuối cùng hắn ngã xuống.



Diệp Thành!











 
Chương 2193: “Cứ thế dẹp bằng Bắc Sở”.  


Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.



Ở Bắc Sở mênh mang, huyết vụ rợp trời, đến cả những vì sao cũng nhuốm đỏ, đại địa thây xác chất chồng, máu chảy thành sông.



Ở Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La lê thân xác đẫm máu về Thị Huyết Điện, ông ta vừa bước một chân vào đại điện thì đã phun trào máu.

Advertisement



Đúng vậy, ông ta bị trọng thương, Thị Huyết Điện cũng bị tàn phá trầm trọng, điện chủ của chín phân điện bị trảm mất sáu người, đại quân của Thị Huyết Điện tổn thất nặng nề, ông ta bỏ trốn về Thị Huyết Điện, tế gọi ra từng lớp kết giới hộ sơn.



Các thế gia về cơ bản cũng như vậy, rất nhiều lão tổ của các thế lực dẫn theo tàn binh của mình bỏ trốn về sào huyệt, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt sợ hãi.



Huyết tộc, Huyết Vương đứng sừng sững ở đại điện, bóng lưng thẳng tắp nhưng lại không nói một lời.



Huyết Linh thế gia bị diệt, chín phần binh lực của Huyết tộc đều phát huy tác dụng, cùng hợp sức với Thị Huyết Điện và các thế gia của Bắc Sở, vài triệu tu sĩ vẫn bị giết đến mức không chốn quay về, Huyết Vương cái thế cũng trọng thương.



Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên vùng đất rộng lớn này lại trở nên không hề yên bình như vậy, cổ thành, núi non, u cốc, hư thiên, đại địa đều yên ắng đến lạ thường, vả lại im ắng đến mức có phần đáng sợ.



Bắc Sở về đêm gần như không có bóng người.

Rất nhiều người đều chìm vào im lặng không dám ngủ, người đó là một ác mộng bám riết lấy bọn họ không buông tha.



“Gần nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên lão phu thấy Bắc Sở im ắng như vậy, im ắng đến mức khiến người ta khó thở”, trên một đỉnh núi, nhìn Bắc Sở mênh mang mờ mịt, Thiên Tông Lão Tổ chợt cảm thán.



“Vài triệu tu sĩ mà lại bị dẹp bằng bởi sức của một người, ai còn dám ra ngoài?”, Chung Giang hít vào một hơi thật sâu.



“Ông nói xem đêm nay nếu như đại quân Thiên Đình tới đây thì có phải có thể dẹp tan kẻ mạnh ở Bắc Sở không?”, Gia Cát Vũ vuốt râu.



“Mặc dù bọn họ bại nhưng uy lực không vừa”, Đao Hoàng trầm giọng, “khả năng chiến đấu tổng thể vẫn mạnh hơn Thiên Đình, nếu ép đến mức đường cùng thì nhất định bọn họ sẽ quay lại đối đầu đến cùng, kẻ đã phát điên là sự tồn tại đáng sợ nhất”.

“Huống hồ sau trận chiến này, các thế lực ở Bắc Sở đều trong trạng thái phòng bị, chúng ta cần chiến đấu bền bỉ, như vậy đâu có dễ”.



“Sợ gì chứ, chúng ta có Diệp Thành, nếu không ổn thì lại sát phạt lần nữa”, Ngưu Thập Tam hùng hồn lên tiếng.



“Lại sát phạt lần nữa sao?”, câu nói của Ngưu Thập Tam khiến tất cả mọi người đều rùng mình, nhớ tới cảnh tượng đẫm máu chấn động đó, cho dù những người có khả năng chiến đấu ngoan cường như bọn họ cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.



Bọn họ chứng kiến từ đầu tới cuối, vài triệu tu sĩ vây đánh hết lần này tới lần khác cũng không thể khiến hắn hề hấn gì, thậm chí còn để hắn sát phạt ra khỏi vòng vây liên tục. Trong ba ngày ba đêm, vài triệu tu sĩ cứ thế bị Diệp Thành giết đến mức không còn đường mà quay về.



“Đánh, tiếp tục đánh lần nữa”, Gia Cát Vũ nắm tay thật chặt rõ vẻ quyết tâm.



“Cứ thế dẹp bằng Bắc Sở”.



“Mơ ước thì luôn đẹp nhưng hiện thực lại quá tàn khốc”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, “hắn không còn ở trạng thái đó nữa thì cũng không có tư cách mà khiến kẻ mạnh ở Bắc Sở một đi không trở lại”.



Nghe vậy, ai nấy đều khẽ cau mày, bọn họ lần lượt nhìn về phía sau.



Nơi đó, Diệp Thành đang nằm trong lòng Sở Huyên, hắn hôn mê, vả lại còn hôn mê sâu.

Có thể thấy, tốc độ vết thương trên cơ thể hắn lành lại rất nhanh, quan trọng nhất đó là máu tươi đang chảy trên cơ thể hắn đã từ màu đen chuyển thành màu vàng, uy lực không còn mạnh như trước nữa.



 
Chương 2194: Đêm yên tĩnh không ai làm phiền.  


“Đó là huyết tiếp hạn giới đấy”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói.



“Huyết tiếp hạn giới?”



“Cái gọi là huyết tiếp hạn giới chính là cảnh giới chí cao khi huyết mạch thăng hoa”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “đã là cảnh giới chí cao thì không phải ai cũng cũng có thể đạt được, nhưng một khi mở ra trạng thái này thì nhất định sẽ kinh động đến quỷ thần trên khắp thiên địa, về điểm này thì các vị có mặt ở đây đã chứng kiến rồi”.



Advertisement

“Chẳng trách”, tất cả mọi người đều tặc lưỡi.



“Có điều vậy cũng chẳng sao”, Ngưu Thập Tam xoa cằm, “đợi hắn tỉnh lại thì lại mở ra huyết tiếp hạn giới, hoàn toàn có thể làm nên chuyện lớn”.



“Huyết tiếp hạn giới rất huyền ảo, có thể mở một lần chưa chắc đã có thể mở lần thứ hai, cái đó còn phải xem cơ duyên”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm, “lần này là do nhiều nhân tố kết hợp thúc đẩy tạo thành mới mở ra được, còn cơ duyên như vậy không phải lần nào cũng có”.



“Vậy thì thất đáng tiếc.



“Xem ra việc thống nhất Đại Sở còn phải tính kế lâu dài”.







“Ta nói này, hay là chúng ta đổi địa điểm?”, Gia Cát Vũ ho hắng liếc nhìn Sở Huyên và Diệp Thành trogn lòng cô ta rồi lại nhìn sang Đao Hoàng và Thái Hư Cổ Long.

“Vậy thì đổi nơi khác”.



Thái Hư Cổ Long ho hắng, hắn quay người biến mất, phía Đao Hoàng cũng lần lượt biến mất theo.



Trên đỉnh núi cũng chỉ còn lại Sở Huyên, Diệp Thành và Sở Linh.



Thấy mọi người rời đi, Sở Linh khẽ mím môi, cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lại âm thầm xuống núi, ba năm, lại ba năm, e rằng sau khi Diệp Thành tỉnh lại thì người mà hắn muốn gặp lại là Sở Huyên thôi.



Trong màn đêm u tịch, thiên địa lại lại nữa chìm vào im ắng.



Từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo khí tức tanh mùi máu, thổi bay mái tóc bạc trắng của Sở Huyên.



Cảnh này dưới bầu trời đầy sao, trên đỉnh núi đó, cả hai như bức tượng bằng băng bất động.



“Sở Huyên, mái tóc của nàng đã bạc trắng rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành trong lòng cô chợt nghẹn ngào lên tiếng. Mặc dù hắn đang nói chuyện nhưng lại không hề mở mắt, có vẻ như hắn quá mệt.



“Ngươi còn không vậy sao, tóc cũng bạc trắng rồi”, Sở Huyên cười mà nước mắt dàn dụa, cô vẫn ôm chặt Diệp Thành.



Lại lần nữa trùng phùng, khi gặp lại, cảnh tượng đớn đau nước mắt không hề xảy ra, cuộc trò chuyện của hai người lại vô cùng bình lặng.



Thế nhưng chỉ một câu trò chuyện đơn giản lại mang theo biết bao nỗi niềm, tìm cả chân trời góc bể, dẹp bằng hồng trần phàm thế, ba năm trôi qua, năm tháng dài đằng đẵng như cách cả một đời.



Đêm yên tĩnh không ai làm phiền.



Trên đỉnh núi, bóng hai người cũng chỉ có từng làn gió bầu bạn cùng.



Diệp Thành có vẻ quá mệt, cứ thế ngủ suốt ba ngày ba đêm.











 
Chương 2195: “Không có những kí ức đó?”


Việc của nhân gian thật kì lạ, rõ ràng gần nhau đến vậy nhưng bọn họ lại bỏ lỡ hết lần này tới lần khác.



Có điều cũng may là lần này bọn họ không bỏ lỡ.



Dưới núi, có ba tên đê tiện đang quỳ ở đó, tên nào tên nấy mắt thâm quầng, tròn mắt nhìn lên đỉnh núi, chúng đợi ba ngày ba đêm mà không hề thấy được cảnh tượng mà mình mong muốn.

Advertisement



“Ba năm lại ba năm trôi qua, cả hai người này bình tĩnh đến mức khác thường”, ở đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai chống tay ngồi chồm hỗm trước màn nước, ông ta tròn mắt nhìn Diệp Thành và Sở Huyên như thể đang đợi một đoạn kinh điển nào đó xảy ra.



“Vậy ngươi muốn bọn họ thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai sau đó lại nhàn nhã lật mở cổ thư.



“Không cởi y phục ta cũng đành nhịn, không hôn ta cũng đành nhịn nhưng có vài vấn đề cũng nên hỏi chứ”.



“Ngươi muốn bọn họ hỏi gì?”



“Vấn đề cần hỏi lại quá nhiều, ví dụ như vì sao cô ta lại tới cấm địa của Đại Sở, ví dụ như cô ta…”



“Diệp Thành không hỏi không có nghĩa hắn không muốn hỏi”, Đông Hoàng Thái Tâm ngắt lời Phục Nhai, “chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới phải hỏi thế nào hoặc là hắn không dám vén bức màn bí mật từ phía Sở Huyên, huống hồ hắn hỏi cũng bằng không, Sở Huyên căn bản không có những kí ức đó”.



“Không có những kí ức đó?”, Phục Nhai sững người, “là sao?”



“Ngươi cho rằng năm xưa Sở Huyên thực sự không biết sự việc xảy ra ở Nam Sở sao? Cô ta thực sự không biết Diệp Thành còn sống hay sao? Không, cô ta biết hết, không phải cô ta không muốn quay về mà vì cô ta không thể quay về, hoặc có thể nói Chu Tiên Kiếm không cho cô ta quay về”.



“Ta hiểu rồi”, Phục Nhai như được giác ngộ, “Chu Tiên Kiếm không chỉ kiểm soát cô ta mà tám phần còn xoá đi kí ức của cô ta”.



“Không phải tám phần mà là xoá sạch sẽ”, Đông Hoàng Thái Tâm đặt cổ thư xuống, bà ta tĩnh lặng nhìn Sở Huyên trong màn nước, “có một loại ý thức gọi là bảo vệ, không ai biết được vì bảo vệ Diệp Thành mà cô ta đấu tranh với Chu Tiên Kiếm gian khổ thế nào, cũng chính vì sự kiềm chế của tiềm ý thức nên mới có Diệp Thành của hôm nay”.



“Thánh Chủ, ta không hiểu vì sao Chu Tiên Kiếm nhất định phải diệt Diệp Thành?”, Phục Nhai hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng ông ta cũng hỏi vấn đề mà mình khúc mắc nhất.



“Ta cũng không hiểu”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lắc đầu, “vùng đất này có chứa quá nhiều bí mật khiến ta không thể nhìn thấu, Thần Huyền Phong, Hồng Trần, Nhược Hi, Diệp Thành, Chu Tiên Kiếm, Sở Huyên, bọn họ rốt cục có mối quan hệ thế nào?”






Sáng sớm, những bông tuyết vẫn may rợp trời, cả thiên địa như khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi.



Trên đỉnh núi, Diệp Thành và Sở Huyên đứng dậy bước về đại địa rộng lớn, y phục trắng, tóc bạc dưới từng làn gió trông như từng bông tuyết trắng.



Không biết từ bao giờ cả hai mới xuất hiện ở một cô thành ở Bắc Sở.



Vừa bước chân tới, trên con đườn huyên náo chợt trở nên im ắng lạ thường, tất cả mọi người nhìn thấy họ thì chén trà nâng lên dừng ngay khoé miệng, ai nấy hác hốc miệng quên không ngậm lại, từng bước chân nhấc lên chợt khựng lại giữa hư không.



Cả hai người đều có mái tóc bạc, bọn họ khẽ lướt qua và không vì bầu không khí im ắng của cổ thành mà dừng chân.



Mãi tới khi bọn họ đi xa rồi mà cổ thành vẫn như chìm trong bầu không khí chết chóc.



Thiên địa vẫn im ắng như vậy, sự xuất hiện và rời đi của hai người không hề để lại bất cứ dấu vết nào như thể bọn họ chưa từng đi qua nơi này.



“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, không biết mất bao lâu mới có người há hốc miệng: “Diệp…Diệp Thành vẫn còn đang ở Bắc Sở?”

“Tám…tám phần là vậy”.



 
Chương 2196: Đây chính là khí phách của một vị Vương!  


“Xuất hiện hiên ngang thế này là không sợ lại lần nữa bị vây giết sao?”



“Hay là hắn muốn tiếp tục sát phạt lần nữa?”



Mặc dù những lời nói này rất khẽ nhưng lai như tiếng sấm rền khiến người trong cổ thành này đều run rẩy.



Advertisement

Lại lần nữa sát phạt?



Tất cả mọi người đều đang lẩm bẩm, mặc dù đã qua mấy ngày nhưng cảnh tượng đẫm máu đó vẫn khắc sâu vào tâm trí bọn họ.



Ma thần cái thế với sức của một mình mình mà giết chết vài triệu tu sĩ, đại địa của Bắc Sở thây chất thành núi, máu chảy thành sông, mãi tới hôm nay thiên khung mờ mịt kia vẫn còn đang nồng mùi máu tanh.



Diệp Thành và Sở Huyên lại lần nữa lên đường, bọn họ đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng, giống như từng bông tuyết trắng điểm xuyết cho đất trời.



Thế nhưng sự xuất hiện của bọn họ lại khiến Bắc Sở hoảng loạn. Mỗi một cổ thành đều chìm trong bầu không khí im ắng.



“Diệp…Diệp Thành quay trở lại rồi sao?”, các thế gia lớn ở Bắc Sở nghe tin này thì đều tỏ thái độ kinh ngạc, mặt mày tái mét.



“Mau…mau tăng cường kết giới hộ sơn, tất cả mọi người không được ra khỏi gia tộc”, không lâu sau đó, giọng nói này liên tiếp vang lên, đó là ác mộng đáng sợ khiến bọn họ không dám nghĩ đến.



“Còn đợi gì nữa?”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Thị Huyết Diêm La, “đây là cơ hội cuối cùng”.




“Vài triệu tu sĩ bị giết hại không còn đường quay về, có xuất binh tiếp thì kết cục vẫn vậy mà thôi”, đôi mắt Thị Huyết Diêm La đỏ ngầu.



“Vài triệu tu sĩ không được thì chục triệu, chục triệu không được thì trăm triệu”, Phệ Hồn Vương lạnh giọng, “tên này nhất định phải chết nếu không thì Huyết Linh thế gia sẽ là vết xe đổ của ta”.



“Chục triệu, trăm triệu, đúng là khí phách không vừa”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng, ông ta nhìn Phệ Hồn Vương với ánh mắt hằn đỏ máu, “cho dù Bắc Sở có nhiều tu sĩ như vậy nhưng bọn họ liệu có muốn nghe theo hiệu lệnh của chúng ta không?”



“Suy cho cùng thì ngươi sợ rồi”, Phệ Hồn Vương nói với giọng vô cùng u ám.



“Ông còn không sao?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “thay vì thừa lời với tôi thì ông nên đi tới Ma Vực hoặc U Minh Địa Phủ một chuyến đi, muốn giết Diệp Thành thì cần phải nhờ sức chiếnd dấu của chư vương”.


“Ngươi đã có kế sách với những hậu duệ của các vị Hoàng rồi sao?”, Phệ Hồn Vương vẫn giữ nét mặt u ám, trong ánh mắt còn hiện lên u quang.



“Vậy ông còn phí lời với ta làm gì?”, Thị Huyết Diêm La mặt mày tôi độc, “không có đại quân chư vương trấn áp thì chúng ta lấy gì ra để diệt Diệp Thành, lại còn muốn hắn bị giết tới mức máu chảy thành sông?”



“Ngươi…”



Giữa trời đất mênh mang, Diệp Thành và Sở Huyên vẫn chậm rãi tiến lên phía trước giống như cặp phu thê đang đi du ngoạn.



Các thế lực ở Bắc Sở đang chăm chú quan sát nhưng lại không hề có động tĩnh, đến cả Thị Huyết Điện cũng rụt dầu không dám ra ngoài khiến cho người ở Bắc Sở như đang nín thở.



Đây chính là khí phách của một vị Vương!



Đây chính là uy thế của một vị Vương!



Mặc dù đây không phải là địa bàn của Thiên Đình nhưng người ta đến đây rồi, vả lại không hề có ý che giấu mà các thế lực ở Bắc Sở lại bị doạ tới mức không dám ra khỏi cửa.



Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ.



Sợ rồi, bọn họ thực sự đã sợ rồi, bị sát phạt đến mức nghe tin đã sợ mất mật. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai bóng hình mặc y phục trắng bước ra khỏi giới tu sĩ và đặt chân tới thế giới người phàm.

Ở hoàng cung của nước Nam Triệu, một lão nhân tuổi xế chiều đang dùng vạt áo lau đi những bông tuyết rơi trên tấm bia mộ, ông ta rưng rưng, bóng hình trong tuyết cũng lom khom.



 
Chương 2197: “Là ta nợ cô ấy”


Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Liễu Thanh Tuyền, quân vương của nước Nam Triệu sao?



Hiện giờ ông ta đầu tóc bạc phơ, đâu còn dáng vẻ của một bậc quân vương, trông ông ta không khác gì một ông già gần đất xa trời.



Gia gia, nương đi đâu rồi?



Ở bên, Tiểu Nhược Hi khẽ giọng lên tiếng, cô bé rất ngoan ngoãn, dùng tay liên tục gạt tuyết, cô bé vẫn ngây thơ như vậy, không hề biết đến những đau thương chốn phàm trần.

Advertisement



Nương của con đi tới một nơi rất xa rồi!



Liễu Thanh Tuyền ôm ấp cô bé vào lòng, đôi mắt vẩn đục của ông ta nhìn xa xăm, giọng nói khản đặc.



Thế gian này thật khiến người ta đau lòng, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mặc dù là Hoàng đế vậy thì đã sao, trong mắt tu sĩ cũng chỉ là con sâu cái kiến, phải bảo vệ thường dân đáng thương, phải bảo vệ nấm mồ đáng thương.



Có cơn gió khẽ thổi tới thổi bay từng bông tuyết, Diệp Thành dần xuất hiện.



Đại ca!



Tiểu nha đầu ngẩng mặt, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành vừa xuất hiện.



Diệp Thành khẽ cười, hắn xoa khuôn mặt cô bé rồi nhìn sang phần mộ của Liễu Như Yên.



Trong lớp tuyết dày, hắn giống như pho tượng bằng băng đứng đó thẫn thờ bất động mặc cho tuyết rơi đầy mình.


Ta tên là Liễu Như Yên!



Trong chốc lát, bên tai hắn vang vọng câu nói này, đôi mắt hắn nhoà đi như thể có thể trông thấy bóng hình cô đang gảy đàn cho hắn nghe, hiện giờ cô ở trong đó, hắn ở ngoài này, cách nhau cả hồng trần.



Ta vẫn còn nhớ!



Hắn khẽ đặt tay lên nấm mồ, trong đầu hắn văng vẳng câu nói cuối cùng của Liễu Như Yên, đôi mắt không muốn nhắm lại mang theo nỗi niềm đau thương chất chồng rời khỏi chốn hồng trần.



Hắn cười thê lương, nữ tử phàm trần, tình duyên chốn phàm trần đã huỷ hoại cô ấy nhưng lại cứu được hắn.



“Thượng tiên, cầm nó theo đi”, Liễu Thanh Tuyền rưng rưng, trong tay ông ta còn cầm cây tố cầm.

“Xin lỗi”, Diệp Thành nhận lấy cây đàn nhưng giọng lại khản đặc.



“Ba năm trước người cứu con bé một lần, ba năm sau nó trả lại người một mạng, đây có lẽ là nhân quả mà tiên nhân thường nói”, Liễu Thanh Tuyền lại quay người, ông ta dùng vạt áo lau đi từng bông tuyết tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể lau đi hết.



“Là ta nợ cô ấy”, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình mà lại quỳ xuống hành đại lễ với một người phàm.



Giữa những bông hoa tuyết rơi, hắn vác cây tố cầm trên lưng lặng lẽ quay người, trong tay còn dắt một bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt ngây thơ đó chốc chốc lại quay đầu nhin fltt với mái tóc bạc phơ.



Liễu Thanh Tuyền không quay người lại, mắt ông ta nhoà lệ.



Ba năm trước ông ta là gia chủ của một gia tộc nhỏ, sau này trở thành quân vương của một nước.



Ba năm trôi qua như một giấc mộng, điểm tương đồng đó là ông ta đã mất đi người con gái của mình.



Bên ngoài hoàng cung, Sở Huyên giống như bức tượng bằng băng đứng đó để mặc tuyết bay vào người.



Cô tới đất nước này lần thứ hai, gặp một nữ tử người phàm và truyền dạy cho cô ấy cửu u tiên khúc nhưng lại để lại mối nhân duyên đau thương.



Diệp Thành bước ra, trên lưng mang theo cây đàn tố cầm, tay dắt theo Nhược Hi.



Trong chốc lát, thân hình







 
Chương 2198: “Ta rất muốn nghe”.  


Tuyết vẫn đang rơi, những bông tuyết cùng những cánh hoa đào như đang nhảy cùng điệu.



Trong Vân Nhược Cốc, cả ba người dừng chân lại, đây có lẽ là một điểm dừng chân, có thể nghỉ ngơi khi bọ họ mệt.



Woa!

Advertisement



Tiểu nha đầu chạy ra, cô bé nhảy nhót đuổi thoe từng bông tuyết và từng cánh hoa đào đang bay rợp trời giống như một cô nhóc tinh nghịch, chốc chốc còn có tiếng cười khúc khích, trông cô bé thật ngây thơ thuần khiết.



“Ngươi từng đến đây rồi sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Tiểu Nhược Hi sau đó quay sang nhìn Diệp Thành.



“Nơi nào nàng từng tới ta đều tới”, Diệp Thành cười ôn hoà.



“Khi ngươi về Nam Sở thì ta ở đây”, Sở Huyên ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn.



“Chẳng trách mà nàng không biết việc ở Nam Sở”, Diệp Thành mỉm cười, nút thắt trong lòng hắn coi như đã được mở.



“Ta còn ngây thơ đến mức nghĩ rằng ngươi sẽ chuyển thế thành người phàm đấy” Sở Huyên vẫn ngả vào lòng Diệp Thành, cô khẽ giọng: “Cho nên ta cứ ở đây chờ đợi, đợi ba năm xuân qua thu tới, đợi ba năm hoa cũng đã tàn, đợi tới khi ngươi tới nhưng ta lại rời đi, việc trên đời này thật kì diệu, rõ ràng chúng ta gần nhau đến thế nhưng lại hết lần này tới lần khác bước qua nhau, có điều trời xanh cũng vẫn nhân từ, lần này chúng ta không bỏ lỡ nhau nữa”.

“Nếu trời cao nhân từ thì trên đời này sao lại có nhiều khổ ải thế chứ?”, nụ cười của Diệp Thành mang theo cái buồn man mác, hắn buồn với trời cao chứ không phải vì Sở Huyên.



“Diệp Thành, ta cầu xin ngươi đừng đối đầu với trời xanh nữa, được không? Ta chỉ muốn thiên hạ thái bình, làm một người bình thường thôi”, Sở Huyên ngồi dậy, trong đôi mắt ngấn nước nhìn Diệp Thành như thể biết được cái chết của Liễu Như Yên khiến hắn hận trời xanh, trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng từ sâu trong tâm trí thì cõi lòng lại đang gào thét.



Cơ thể cô đang run rẩy, là một nữ tử cô đương nhiên sợ, sợ giây phút trùng phùng ngắn ngủi mà khó khăn mới có được lại lần nữa biết thành vĩnh biệt.



“Cô nương ngốc, nói gì thế chứ?”, Diệp Thành cười ôn hoà, hắn nhẹ nhàng lau đi dòng lệ đang chảy dài trên khuôn mặt Sở Huyên.



“Ta muốn về nhà”, Sở Huyên lại lần nữa ngả vào lòng hắn.


“Ngày mai chúng ta đi”, Diệp Thành mỉm cười, “nơi này phong hoa tuyết diệp, hiếm khi mới được yên tĩnh, chúng ta nghỉ nơi cho thoải mái một lần, hoặc là nàng nói cho ta nghe ba năm vừa rồi nàng trải qua những gì đi, ví dụ như chuyện về cấm địa của Đại Sở chẳng hạn”.



“Ngươi nói gì thế? Ta chưa từng tới cấm địa của Đại Sở”, Sở Huyên lẩm nhẩm, cô lại lần nữa ôm chặt hắn hơn.



“Vậy để ta kể nhé, đây là câu chuyện rất dài”.



“Ta rất muốn nghe”.



“Ta từng tới hoang mạc, nơi đó chỉ có cát vàng, là một vùng đất chết mênh mang, không có ngày cũng chẳng có đêm, chỉ có điều…”, Diệp Thành lên tiếng, rõ ràng là câu chuyện đầy nguy hiểm nhưng từ lời kể của hắn, mọi thứ lại trở nên hết đỗi bình lặng.



Hoa tuyết vẫn đang rơi, những cánh hoa đào bay trợp trời.



Không biết từ bao giờ lời nói của Diệp Thành mới dừng lại.



Sở Huyên ngủ rồi, cô vẫn ngả vào lòng hắn, ngủ rất ngon, Diệp Thành khẽ lấy tay vuốt từng lọn tóc đang xoà trên khuôn mặt cô, khuôn mặt ấy cũng giống hắn, mang theo nét mỏi mệt.



Diệp Thành ôm Sở Huyên lên giường nhưng lại đứng đầu giường như bức tượng bằng băng, hắn nhìn Sở Huyên ngủ ngon lành mà khẽ thầm nhủ: “Ta vẫn là Diệp Thành của nàng, nàng vẫn là Sở Huyên của ta”.



 
Chương 2199: Vượt qua cánh cửa đó!  


Cô ấy chưa từng tới cấm địa của Đại Sở!



Một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến Diệp Thành vốn nhanh trí chợt trở nên mơ hồ. Từ đôi mắt của Sở Huyên hắn không nhìn thấy lời nói dối, rốt cục là ai đang nói dối.



Trong chốc lát, Diệp Thành đi ra khỏi ngôi nhà trúc.



Giữa rừng hoa, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ ngon dưới gốc cây, trên cơ thể đầy những cánh hoa đào.



Diệp Thành mỉm cười, hắn gảy ra một tia quang hoa bao bọc lấy cơ thể cô bé. Nhược Hi là người phàm, không tránh khỏi bị lạnh.



Hắn thu lại ánh mắt ngồi khoanh chân trên vân đoan sau đó khẽ nhắm mắt lại.



Trong chốc lát, Diệp Thành nhẩm niệm, hắn đang không ngừng tìm kiếm một loại sức mạnh, luồng sức mạnh đó không cần núi cũng biết đó là huyết tiếp hạn giới của Thái Hư Cổ Long và Đông Hoàng Thái Tâm nói.

Advertisement



Từ trước tới giờ Diệp Thành vẫn đang tìm kiếm sức mạnh đó, đó là trạngt hái gần như không chết không bị thương khiến hắn có thể dùng sức của một mình mình và giết vài triệu tu sĩ không có đường quay về, cũng bởi luồng sức mạnh đó khiến hắn dám đối đầu với trời.



Có điều hắn đã nhiều lần thử nhưng đều thất bại.







Hắn không biết luồng sức mạnh đó là gì, chỉ biết nó thần bí và mạnh mẽ, ở trạng thái đó Diệp Thành đương nhiên là vô địch, cho dù là vị Hoàng nào đó còn tồn tại thì cũng không thể mạnh bằng hắn.



Thời gian cứ thế dần trôi.



Man đêm buông xuống, Diệp Thành cũng đã thử cả hàng trăm lần nhưng đều chưa tìm được luồng sức mạnh đó, như thể nó căn bản không hề tồn tại vậy.



Vù!



Không biết từ bao giờ có thể phủ trắng tuyết của hắn mới bất giác run lên, tuyết trắng trên người bay xuống.



Diệp Thành không tìm được luồng sức mạnh kia nhưng hắn lại rơi vào một trạng thái cực kì huyền bí, cảm giác cả cơ thể như đang thăng hoa, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong lúc này chợt có thêm vài phần kích động.



Bước ngoặt tới cảnh giới Thiên?



Diệp Thành thầm nhủ, tâm cảnh của hắn vẫn ở cảnh giới Không Minh mà trước nay chưa từng có, cần phải nắm bắt được cơ duyên đó.



Trong chốc lát, Diệp Thành chợt nhìn thấy một cánh cửa lớn, trông có vẻ như ở trước mặt nhưng khi hắn giơ tay ra với tới thì cánh cửa đó lại trở nên xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.



Vượt qua cánh cửa đó chính là cảnh giới Thiên!



Trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy vì hắn nhận ra luồng sức mạnh cũng như uy lực khủng khiếp ở một hướng khác từ cánh cửa đó, Diệp Thành cảm nhận được từ pháp khí ở cảnh giới Thiên, đó chính là khí tức thuộc về cảnh giới Thiên.




Vượt qua cánh cửa đó!



Trong lòng Diệp Thành thầm gào thét, chính là cánh cửa đó đã ngáng đường không biết bao nhân kiệt cái thế.



Thế nhưng cánh cửa vẫn xuất hiện ở đó, chỉ cách một bước chân thôi nhưng đối với hắn mà nói lại là cả bước nhảy vọt khó như lên trời.



Không chỉ tu vi của hắn chưa đạt mà cơ duyên vẫn chưa đủ.


Có thể nói đó là thử thách của trời c

Cô ấy chưa từng tới cấm địa của Đại Sở!



Một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến Diệp Thành vốn nhanh trí chợt trở nên mơ hồ. Từ đôi mắt của Sở Huyên hắn không nhìn thấy lời nói dối, rốt cục là ai đang nói dối.



Trong chốc lát, Diệp Thành đi ra khỏi ngôi nhà trúc.



Giữa rừng hoa, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ ngon dưới gốc cây, trên cơ thể đầy những cánh hoa đào.



Diệp Thành mỉm cười, hắn gảy ra một tia quang hoa bao bọc lấy cơ thể cô bé. Nhược Hi là người phàm, không tránh khỏi bị lạnh.



Hắn thu lại ánh mắt ngồi khoanh chân trên vân đoan sau đó khẽ nhắm mắt lại.



Trong chốc lát, Diệp Thành nhẩm niệm, hắn đang không ngừng tìm kiếm một loại sức mạnh, luồng sức mạnh đó không cần núi cũng biết đó là huyết tiếp hạn giới của Thái Hư Cổ Long và Đông Hoàng Thái Tâm nói.



Từ trước tới giờ Diệp Thành vẫn đang tìm kiếm sức mạnh đó, đó là trạngt hái gần như không chết không bị thương khiến hắn có thể dùng sức của một mình mình và giết vài triệu tu sĩ không có đường quay về, cũng bởi luồng sức mạnh đó khiến hắn dám đối đầu với trời.



Có điều hắn đã nhiều lần thử nhưng đều thất bại.







Hắn không biết luồng sức mạnh đó là gì, chỉ biết nó thần bí và mạnh mẽ, ở trạng thái đó Diệp Thành đương nhiên là vô địch, cho dù là vị Hoàng nào đó còn tồn tại thì cũng không thể mạnh bằng hắn.



Thời gian cứ thế dần trôi.



Man đêm buông xuống, Diệp Thành cũng đã thử cả hàng trăm lần nhưng đều chưa tìm được luồng sức mạnh đó, như thể nó căn bản không hề tồn tại vậy.



Vù!



Không biết từ bao giờ có thể phủ trắng tuyết của hắn mới bất giác run lên, tuyết trắng trên người bay xuống.



Diệp Thành không tìm được luồng sức mạnh kia nhưng hắn lại rơi vào một trạng thái cực kì huyền bí, cảm giác cả cơ thể như đang thăng hoa, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong lúc này chợt có thêm vài phần kích động.



Bước ngoặt tới cảnh giới Thiên?



Diệp Thành thầm nhủ, tâm cảnh của hắn vẫn ở cảnh giới Không Minh mà trước nay chưa từng có, cần phải nắm bắt được cơ duyên đó.



Trong chốc lát, Diệp Thành chợt nhìn thấy một cánh cửa lớn, trông có vẻ như ở trước mặt nhưng khi hắn giơ tay ra với tới thì cánh cửa đó lại trở nên xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.



Vượt qua cánh cửa đó chính là cảnh giới Thiên!



Trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy vì hắn nhận ra luồng sức mạnh cũng như uy lực khủng khiếp ở một hướng khác từ cánh cửa đó, Diệp Thành cảm nhận được từ pháp khí ở cảnh giới Thiên, đó chính là khí tức thuộc về cảnh giới Thiên.



Vượt qua cánh cửa đó!



Trong lòng Diệp Thành thầm gào thét, chính là cánh cửa đó đã ngáng đường không biết bao nhân kiệt cái thế.



Thế nhưng cánh cửa vẫn xuất hiện ở đó, chỉ cách một bước chân thôi nhưng đối với hắn mà nói lại là cả bước nhảy vọt khó như lên trời.



Không chỉ







 
Chương 2200: Khí dương mạnh quá!  


“Ngươi có thể chặn ta một lần thì có thể chặn ta lần thứ hai sao?”, thần sắc của Diệp Thành lạnh băng, hắn ngẩng đầu nhìn trời.



“Rồi sẽ có một ngày ta vượt qua được cánh cửa đó”.



“Rồi sẽ có một ngày ta sẽ sát phạt cửu tiêu lật đổ cả cái gọi là trời nhưng với vẻ đạo mạo an nhiên”.



Advertisement

Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn hư không lần nữa sau đó quay người.



Thế nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi ý cảnh kì diệu đó thì hắn lại chợt dừng chân.



Diệp Thành cau mày, hắn quay người nheo mắt nhìn cánh cửa trên hư không lần nữa.



“Không đúng”, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn thấu gì đó, “vượt qua cánh cửa kia thì không còn là cảnh giới Thiên nữa”.



“Vì sao lại có hai cánh cửa?”, Diệp Thành chăm chú quan sát, vượt qua cánh cửa trước mặt thì phía sau đó còn có một cánh cửa khác, vượt qua cánh cửa đó mới là cảnh giới Thiên thực thụ.



“Ta đã trải qua chín tầng cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện giờ là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong rồi, vì sao còn phải vượt qua hai cánh cửa mới tới được cảnh giới Thiên?”, Diệp Thành cau mày nghĩ không ra nguyên do.



“Lẽ nào đây là cấm cố mà trời xanh đặt ra cho mình?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, quay người bước ra khỏi cảnh giới kì diệu kia. Thắc mắc của Diệp Thành chỉ có thể tìm Thái Hư Cổ Long để hỏi.



Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành chợt mở mắt.



Trời đã về đêm, Vân Nhược Cốc vẫn xuất hiện với cảnh tuyết và hoa bay rợp trời, bình lặng mà an yên.



Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ, hắn lại nhìn ngôi nhà trúc, Sở Huyên cũng đang ngủ, có lẽ vì quá mệt nên cả hai đều ngủ rất say.



Ừm?



Diệp Thành nhìn rồi bất giác cau mày, hắn vô thức nhìn sang một hướng.



Nơi đó hoa tuyết vẫn đang bay tứ phía, từng cánh hoa đào cũng vậy, đến cả cánh hoa và từng bông tuyết trên mặt đất đều cuộn sang hai bên.



Rầm!




Giây phút sau đó, đại địa rung chuyển, nếu nghe kĩ thì đó chính là tiếng bước chân người, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.



Khí dương mạnh quá!



Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường, hắn nhìn về một phương, bóng tối nơi đó như mang theo nguy cơ vô tận, cho dù với sức chiến đấu của hắn như hiện tại thì cũng không khỏi run rẩy.



Rầm!



Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, tiếng động vang vọng khắp nơi.



Người đó đến rồi nhưng thứ mà Diệp Thành nhìn thấy đầu tiên không phải là bóng người mà là đôi mắt người đó, nói chính xác là mắt bên phải của người đó, nó giống như bầu trời xao mênh mang không nhìn thấy điểm cuối.



Điểm quan trọng nhất là trên đồng tử của người đó có một đạo ấn kí cổ xưa vô cùng quen thuộc: Tiên Chi Luân.



Lục…Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!







Sao có thể!



 
Chương 2201: Tiên Thiên Canh Khí!  


Diệp Thành chợt cau mày, nhìn chằm chằm con mắt đó, dù đó không phải Tiên Nhãn của hắn nhưng hắn vẫn liếc mắt là có thể nhận ra đó là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.



Ở Đại Sở vẫn còn người có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!



Hắn hơi thất thần một chút, Tiên Luân Nhãn mắt phải khiến hắn ngỡ như con mắt ấy với Tiên Luân mắt trái của hắn là một cặp, từ cùng một người: Khương Thái Hư.



Rầm!



Khi hắn đang thất thần thì mặt đất lại rung chuyển, người có Tiên Luân mắt phải bước ra từ trong bóng tối.

Advertisement



Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, mái tóc đen như thác nước, vóc dáng cường tráng khiến người ta có cảm giác như ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng, dù trời long đất lở cũng không bao giờ sụp xuống.



Ù!



Thấy người đó, không biết vì sao Thánh thể của Diệp Thành run lên, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đột ngột xuất hiện.



“Tiên Nhãn của ông từ đâu mà có?”, Diệp Thành hỏi, Thánh huyết trong cơ thể trào dâng, khí thế cũng không ngừng dâng lên, vì người trước mặt quá bí ẩn, kỳ quái, hơn nữa lại cường đại khiến hắn phải dè chừng.



Người áo đen lẳng lặng đứng đó, không trả lời, nhưng trước câu hỏi của Diệp Thành, ông ta chỉ cứng ngắc xoay cổ, đờ đẫn nhìn hắn.



Thấy vậy, Diệp Thành lại cau mày, hai mắt càng nheo lại nhiều hơn, người mặc đồ đen trước mắt hình như thần thức không được tỉnh táo lắm, ngơ ngác giống như hắn năm đó, tuy có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng hai mắt vẫn lờ đờ.



“Ông ta không phải Hồng Trần – Thánh chủ đời chín mươi bảy của Viêm Hoàng đó chứ?”, Diệp Thành thầm lẩm bẩm, vì người áo đen trước mặt có quá nhiều điểm giống với Hồng Trần trong quá khứ, có Tiên Luân mắt phải, đờ đẫn, sức mạnh vô song, hoàn toàn giống với Hồng Trần mà Chung Giang nói.



“Hoàn toàn có khả năng này”, Diệp Thành suy nghĩ thật nhanh, dù Hồng Trần đã chết từ lâu nhưng cũng không ngoại trừ khả năng ông ta vẫn còn sống, những người từ mấy chục nghìn năm trước chẳng hạn như Đại Sở Hoàng Yên và Chu Thiên Dật đều vẫn sống, huống hồ là Thánh chủ Hồng Trần của Viêm Hoàng từ hơn một nghìn năm trước đó.



“Rốt cuộc có phải ông không?”, Diệp Thành cố hết sức để nhìn, muốn thấy được tôn dung của người áo đen trước mắt.



Nhưng mặt nạ đen của người ấy quá kỳ quái, dù với tu vi và cảnh giới của Diệp Thành cũng không nhìn thấu được, muốn nhìn thấu mặt nạ này ít nhất phải có Thiên Nhãn, hắn không có Thiên Nhãn, Tiên Luân Nhãn còn đang bị phong ấn ở Lạc Thần Uyên nên hắn không thể nhìn thấu tôn dung của người này.



“Vãn bối là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng – Diệp Thành, xin hỏi tiền bối có phải Hồng Trần tiền bối không?”, Diệp Thành chắp tay lại hỏi.



Nhưng người mặc đồ đen vẫn im lặng, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt đờ đẫn, ông ta đứng thẳng tắp như cây lao, thật sự giống hình nộm.



Diệp Thành lúc này cũng không hiểu nổi, đầu óc rối rắm.



Nửa đêm canh ba đột nhiên xuất hiện một người bí ẩn lạ lùng, chẳng nói chẳng rằng, hắn không hiểu nổi mục đích người áo đen này đến Vân Nhược Cốc là gì.



Hắn vô thức nhấc chân đến gần người áo đen, sau đó đưa tay muốn cởi bỏ mặt nạ của ông ta xem có phải như hắn nghĩ không, chỉ cần tháo mặt nạ xuống thì mọi thứ sẽ rõ ràng.



Điều đáng ngạc nhiên là người mặc đồ đen vẫn đứng yên, mặc cho Diệp Thành đưa tay ra.



Nhưng cảnh tượng tiếp theo rất kỳ lạ, Diệp Thành đưa tay ra nhưng lại xuyên qua cơ thể người áo đen, thân thể ông ta như hư ảo, tựa như không tồn tại.



Thế này…




Hai mắt Diệp Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không biết trên đời còn có thần thông nghịch thiên thế này.



Vút!



Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì cơ thể người áo đen run lên, một sức mạnh như hồng thuỷ đột ngột xuất hiện, hất văng hắn ngay tại chỗ.



Sau đó, đôi mắt mơ màng của người áo đen loé lên tia kinh mang sắc bén, ông ta chợt quay đầu nhìn về một hướng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm những cánh hoa rải rác dưới gốc đào.



Hay nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm Nhược Hi đang ngủ say dưới gốc cây đào.



Ngay tức khắc, người mặc đồ đen quay người cất bước, bước chân vẫn nặng nề khiến cho toàn bộ Vân Nhược Cốc đều rung lên, đặc biệt là trong uy áp cường đại của ông ta còn mang theo sát khí lạnh lẽo.



Vẻ mặt Diệp Thành kinh hãi, hắn tiến lên chắn trước mặt Nhược Hi, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tiền bối, với tu vi và thân phận của ông mà ra tay với một bé gái người phàm không sợ thế hệ sau chê cười sao?”



Người mặc đồ đen vẫn thẫn thờ, bước chân không dừng lại.



Thấy thế, ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh lẽo, hắn đột nhiên tiến lên, tung Bát Hoang Quyền kết hợp với nhiều bí thuật về phía ông ta.



Keng!



Tiếng kim loại va chạm vang lên, nắm đấm bá đạo của Diệp Thành như đánh trúng huyền thiết bền chắc không thể phá nổi.



Tiên Thiên Canh Khí!



Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, đến khi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm lớp áo giáp đang dần hiện lên trên người ông ta, đó chẳng phải áo giáp được ngưng tụ từ Tiên Thiên Canh







 
Chương 2202: Thần Thương!  


Nhưng cảnh tượng kỳ dị lúc trước lại xuất hiện, nhát kiếm của Diệp Thành cường hãn nhưng cơ thể người áo đen lại trở nên hư ảo, kiếm của hắn xuyên qua cơ thể ông ta, đâm vào không khí.



“Chắc chắn là hư ảo”, Diệp Thành kinh ngạc, đột nhiên lui về phía sau.



Người mặc đồ đen vung tay lên, đầu ngón tay có sấm sét và kiếm khí bao quanh, chỉ vào Diệp Thành đang nhanh chóng lùi lại.



Advertisement

Phụt!



Máu vàng bắn tung toé, Thánh thể bá đạo của Diệp Thành mỏng manh yếu ớt như tờ giấy trắng, lập tức bị xuyên thủng.



Lục mạch thần thông!



Diệp Thành đứng lại, phun ra một ngụm máu.



Keng!



Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững thì một đạo thần mang đã bắn tới, sấm sét bao quanh thần mang, uy lực vô song có thể xuyên thủng mọi thứ, chưa bị đánh trúng Diệp Thành đã thấy linh hồn đau đớn.



Thần Thương!



Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt, vì thần thông nghịch thiên mà ông ta thi triển chính là bí thuật chuyên tấn công linh hồn.

Trong tích tắc, đầu mày của hắn cũng có thần mang được sấm sét bao quanh phóng ra, đối chọi gay gắt với thần mang đang tới.



Keng!



Thần mang màu đen của ông ta và thần mang màu vàng của Diệp Thành va chạm lập tức vang lên tiếng ‘keng’ chói tai, lấy điểm va chạm làm trung tâm, một vầng hào quang hình thành, những nơi hào quang đi qua, dù là cây đào trong Vân Nhược Cốc hay núi bên ngoài Vân Nhược Cốc đều bị chém lìa.



Phụt!



Diệp Thành rơi vào thế yếu, loạng choạng lùi lại phía sau, phun ra một ngụm máu, thần hải ong ong.



Không phải Thần Thương của hắn không đủ mạnh mà là đạo hạnh của người áo đen đối diện quá cao, cao đến mức khiến hắn cảm thấy ông ta là tu sĩ cảnh giới Thiên.


Rầm! Rầm! Rầm!



Mặt đất chấn động, bước chân người áo đen không dừng lại, từng bước từng bước đến gần khiến người ta nghẹt thở.



Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, nhìn chằm chằm ông ta.



Lúc này về cơ bản hắn đã có thể khẳng định người đối diện chính là sư phụ của Hồng Trần Tuyết và Chung Giang, Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng, Hồng Trần.



Nhưng hắn không hiểu tại sao Hồng Trần đã chết lại xuất hiện ở đây, và tại sao ông ta lại ra tay với Nhược Hi.



Lẽ nào…!



Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn Nhược Hi đang say ngủ.



Đột nhiên trong đầu hắn vang lên lời của Hồng Trần Tuyết, năm xưa Hồng Trần đờ đẫn, nhưng khi trong trạng thái ngủ say vẫn luôn gọi tên một người: Nhược Hi.



“Lẽ nào cô bé chính là Nhược Hi mà Hồng Trần đang tìm?”, suy nghĩ của Diệp Thành xoay chuyển rất nhanh, dường như đã hiểu ra điều gì đó.



“Rốt cuộc mục đích của ông là gì?”, đột nhiên hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hồng Trần đang từ từ đi tới.



Trời xui đất khiến để cho hắn và Hồng Trần có nhiều điểm tương đồng, thần thông, bí thuật, dung mạo, những điều trải qua, thậm chí Nhược Hi sau lưng hắn cũng từng xuất hiện trong ký ức của Tiên Luân Nhãn.



 
Chương 2203: Là sức mạnh đó!  


Lúc này dù là kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra một số vấn đề, đó là Hồng Trần đang chậm rãi đi đến có quan hệ không thể giải thích rõ ràng với Diệp Thành và Nhược Hi ở sau lưng hắn.



Mọi chuyện nhìn như có vẻ là trùng hợp nhưng khi Hồng Trần định ra tay với Nhược Hi thì chuyện lại trở nên không còn tình cờ nữa.



Đáp lại tiếng hét của Diệp Thành, Hồng Trần mặc áo đen phía đối diện vẫn như hình nộm, không nói lời nào, chỉ có uy áp khiến đất trời run sợ cùng với sát khí lạnh như băng.

Advertisement



Ma đạo, mở!



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi mở ma đạo, sức mạnh của Hồng Trần vượt xa dự đoán của hắn, hắn cần sức mạnh của ma đạo để cân bằng.



Vạn Kiếm Phong Thần!



Sau tiếng hô lạnh lùng, Diệp Thành lại ra tay, đó là chiêu kết hợp giữa Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết.



Keng!



Một kiếm này của hắn là đòn đỉnh phong, uy lực bá đạo vô song, dường như có thể xuyên thủng mọi thứ trên thế gian.



Trước đòn tuyệt sát của Diệp Thành, Hồng Trần không nhúc nhích, nhưng dưới chân lại xuất hiện trận đồ bát quái kéo dài không giới hạn, tốc độ của Diệp Thành tuy nhanh nhưng ở trong trận đồ bát quái vẫn bị một luồng sức mạnh cường đại lấy đi sức mạnh và tốc độ.




Đến trận đồ bát quái mà cũng biết!



Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, nhưng hắn cũng không quá kinh ngạc, bởi vì người đối diện là Hồng Trần, có Tiên Luân Nhãn mắt phải, ông ta biết hết bí thuật của tất cả mọi người cũng không phải không thể.



Phá!



Diệp Thành khẽ hô, cũng sử dụng trận đồ bát quái để triệt tiêu sức mạnh trói buộc ấy.



Keng!


Nhất kiếm vô song của Diệp Thành xuyên thủng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người Hồng Trần, mũi kiếm cắm vào ngực ông ta nhưng cũng chỉ đâm vào được hai tấc, dù linh lực của hắn cuồn cuộn nhưng mũi kiếm vẫn không thể đâm sâu thêm chút nào nữa, nói cách khác đòn đỉnh phong của hắn không gây ra thiệt hại đáng kể gì cho Hồng Trần.



Hồng Trần đã ra tay, một chưởng hất văng Diệp Thành.



Máu màu đen!



Diệp Thành lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại, mặt đất lại nứt ra, hai mắt hắn gần như nheo thành một đường, nhìn chằm chằm vết thương trước ngực bị kiếm Xích Tiêu đâm vào của Hồng Trần.



Vết thương lập tức khôi phục, nhưng khi trở về nguyên trạng hắn vẫn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, đó là máu chảy ra từ vết thương có màu đen, mỗi giọt đều có sấm sét bao quanh.



Là sức mạnh đó!



Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, trên mặt lộ vẻ khó tin.



Không phải hắn chưa từng thấy máu màu đen, nhưng máu đen chảy ra từ cơ thể Hồng Trần lại có sấm sét bao quanh.











 
Chương 2204: Bát Hoang Trảm!  


Rầm! Rầm! Rầm!



Màn đêm đen không hề yên tĩnh.



Vân Nhược Cốc ấm áp đã trở nên hoang tàn, cả sơn cốc rung chuyển theo mỗi bước đi của Hồng Trần.



Thái Hư Long Cấm!

Advertisement



Diệp Thành vẫn đứng chắn trước người Nhược Hi, sử dụng bí thuật Thái Hư, hắn muốn dùng thần thông này để phong ấn Hồng Trần.



Nhưng Hồng Trần lại rơi vào trạng thái hư ảo tuyệt đối, dễ dàng đi qua lồng cấm của Thái Hư Cổ Long.



Phải đánh thế nào đây!



Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, Hồng Trần là đối thủ bí ẩn nhất mà hắn từng gặp, không nói đâu xa, chỉ trạng thái gần như không chết không bị thương và thần thông hư ảo tuyệt đối đã khiến hắn phải bỏ tay bất lực.



Có lẽ cho hắn đủ thời gian thì hắn sẽ tìm ra sơ hở.



Nhưng tình huống lúc này hiển nhiên Hồng Trần sẽ không cho hắn thời gian đó, hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.



Mở cho ta! Mở cho ta!



Trong lúc nguy hiểm, Diệp Thành cắn răng, Thánh huyết trong cơ thể sôi trào, bản nguyên và đạo tắc đan xen, hắn muốn vào trạng thái cận kề không chết, không bị thương ấy, chỉ như vậy hắn mới có sức chiến đấu ngang với Hồng Trần.

Nhưng hắn đã không thành công.



Vậy thì chiến!



Diệp Thành thầm gầm lên một tiếng, chiến long xuất hiện bay quanh người hắn, hắn đốt cháy khí huyết bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại.



Hàng Long Bát Hoang!



Lại là bí thuật mạnh mẽ khác bị hắn một chưởng đập tan.



Hồng Trần khẽ vung tay, năm ngón xoè ra, triện văn màu đen di chuyển trong lòng bàn tay, ẩn chứa sức mạnh như hồng hoang, cuồn cuộn ập tới.



Bùm!




Một quyền đỉnh phong của Diệp Thành bị Hồng Trần bắt lấy, uy lực của Hàng Long Bát Hoang cũng thoáng chốc cạn sạch.



Vẫn chưa xong đâu!



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng thành đao, lăng thiên chém xuống.



Coong!



Lại là tiếng kim loại va chạm, tuy uy lực một chưởng của hắn bá đạo nhưng vẫn không phá được áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần.



Mở cho ta!



Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn lại vung quyền, phá tan áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần.



Vì điều này hắn cũng phải trả cái giá đau đớn, bị một chưởng của Hồng Trần đánh vào ngực, xương ngực vỡ vụn, máu và xương cùng bay ra.



Bát Hoang Trảm!



Đột nhiên hắn dừng lại, trở tay lấy Huyết Linh Thần Đao ra, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp thành một, đao mang chém xuống, kim quang dài hơn ba mươi trượng loé lên, chém nát hư thiên, uy lực vô song.



Điều khiến Diệp Thành muốn ói máu là Hồng Trần lại vào trạng thái hư ảo tuyệt đối đó.

Đao mang của Bát Hoang Trảm xuyên qua cơ thể Hồng Trần, để lại khe hở thật sâu trên mặt đất, nói cách khác một đao đỉnh phong của Diệp Thành không hề hấn gì với Hồng Trần.



 
Chương 2205: Đây là cảm giác của cái chết sao?  


Tiếp tục!



Diệp Thành hét lên rồi lại lao tới.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Một loạt tiếng nổ chợt vang lên trong sơn cốc, khí huyết của Diệp Thành dâng lên, người hắn như lửa thiêu, tất cả thần thông mà hắn học được trong đời này đều được sử dụng hết.

Advertisement



Nhưng Hồng Trần giống như khắc tinh của hắn, thần thông nào cũng bị ông ta áp chế hoàn toàn.



Phụt!



Máu vàng bắn tung toé, hắn bay lộn ngược ra ngoài.



Keng! Keng! Keng!



Diệp Thành vừa đứng dậy, vạn kiếm phía đối diện đã rung lên, mỗi kiếm đều cường hãn như Vạn Kiếm Quy Nhất.



Vạn Kiếm Triều Tông!



Diệp Thành hơi nheo mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Đạo thân Tinh Thần từng nói đã gặp một người đeo mặt nạ ở Bắc Sở, cũng biết Vạn Kiếm Triều Tông, hơn nữa mỗi kiếm trong vạn kiếm đều cường hãn như Vạn Kiếm Quy Nhất.



Bây giờ xem ra người đạo thân Tinh Thần gặp hôm đó chính là Hồng Trần ở phía đối diện.



Thiên Canh Kiếm Trận!



Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành bỗng vung kiếm, thi triển kiếm trận phòng ngự!



Coong! Coong! Coong!



Tiếp theo, tiếng va chạm của kim loại nối nhau vang lên.

Đúng như hắn thấy, Vạn Kiếm Triều Tông của Hồng Trần siêu phàm nhập thánh, mỗi kiếm đều có thể so sánh với Vạn Kiếm Quy Nhất, Thiên Canh Kiếm Trận của hắn cũng bị phá tan, Thánh thể cường đại liên tục bị đâm xuyên.



Phụt!



Đến khi vạn kiếm bay ra hết, hắn cũng hộc máu, nửa quỳ trên đất, toàn thân đẫm máu.



Căn bản không cùng một đẳng cấp!



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hai mắt hiện rõ vẻ vô lực, thực lực của Hồng Trần vượt xa phạm vi hiểu biết của hắn.



Keng!



Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, bóng dáng Hồng Trần vọt tới như ma, thần mang nhất chỉ vô song đâm thẳng vào đầu mày của Diệp Thành, ngay cả thần hải và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải cũng bị giết ngay trong tích tắc.



Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, từng đánh bại cả triệu tu sĩ mà lại bị giết chính diện ở đây.



Đây là cảm giác của cái chết sao?



Giữa khoảnh khắc sinh tử, Diệp Thành nói thầm trong lòng.



Hoa tuyết tung bay, hai cánh tay hắn hạ xuống, thần quang trong mắt vụt tắt, cả người lạnh lẽo, bị một sức mạnh vừa cường đại vừa bí ẩn kéo xuống mười tám tầng địa ngục.

Nhưng, gió nhẹ thổi qua, hắn run lên rồi mở mắt.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom