Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2326: Đáp án chắc chắn là không.  


Rầm! Đoàng!



Bắc Sở mênh mang cứ chốc chốc lại vang lên tiếng động ầm vang, mỗi lần có tiếng động vang lên thì đều khiến người ta lo sợ.



Nhìn từ xa luôn thấy có hai bóng người di chuyển, cả chặng đường gây chuyện, cho tới từng cửa vào của các gia tộc vẫn còn nói nói cười cười.



Advertisement

Những gia tộc kia rất hiểu chuyện, không cần Diệp Thành phải lên tiếng đã lập tức giao ra Cửu Châu Thần Đồ, gia tộc nào không có Cửu Châu Thần Đồ thì tặng tiền, bảo bối.



Và hai tên này lại coi như chẳng có gì xảy ra, đi hết gia tộc nọ tới gia tộc kia giống như lão tăng đang hoá duyên rồi lại giống như du côn đang thu phí bảo hộ, mỗi nơi chúng đi qua đều có thu hoạch.



Cứ thế, chúng lấy đồ thuộc về mình nhưng lại có vẻ như biến thành kẻ du côn thu phí bảo hộ.



Điều đáng nói đó là các thế lực lớn ở Bắc Sở thực sự rất hợp tác.



Suy cho cùng thì bọn họ vẫn chưa đủ đoàn kết, không dám làm mồi, từ trước tới giờ bọn họ vẫn âm thầm đấu đá lẫn nhau, thế lực đan xen hỗn loạn, ân oán hình thành từ lâu, sao có thể hợp tác một cách thực thụ được.



Cũng đúng như Diệp Thành nói, thế cục ở Bắc Sở hợp lâu rồi sẽ phải tan, cho dù hắn không đến thì nơi này nhất định sẽ rơi vào cục diện phân tranh.



Phía sau hai tên là từng toán người bày ra vẻ mặt xót xa. Thế nào gọi là thành công, mẹ kiếp, thành công là đây chứ đâu nữa?


Lừa lọc hiên ngang như vậy mà không cần lên tiếng còn người ta thì phải cống đồ ra, làm người mà đạt tới đẳng cấp thế này thì quá thành công rồi, cả chặng đường ăn chặn của hai tên này đủ tiền để có thể tự trang bị cho mình một đội quân tu sĩ hùng hậu.



Có quá nhiều người đang nghĩ rằng người ta có thể thì mình cũng có thể.



Xin lỗi, đó là điều không thể!



Người ta tới Bắc Sở thu phí bảo hộ, lừa lọc hiên hàng như vây, nhưng các ngươi có dám tới Nam Sở làm ra trò này không?



Đáp án chắc chắn là không.

Vả lại chưa nói tới việc ngươi có dám bước vào Nam Thiên Môn hay không, cho dù vào được thì cũng sẽ không ra khỏi đó được, mà kể cả người ta cho ngươi ra ngoài thì cũng sẽ kiêng ngươi ra, lúc đó sẽ là trạng thái người không ra người, ngợm không ra ngợm.



“Chúng ta thật sự tới đây để lấy đồ của mình sao?”, Diệp Thành nói với vẻ mặt đầy ý tứ.



“Là bọn họ tự đưa chứ, chúng ta đâu có đòi”, Thái Hư Cổ Long cũng lắc đầu theo.



Nói rồi, cả hai tên tới bên ngoài một linh sơn.



Linh sơn này giống như Thôn Nguyên Thế Gia, trước sau trái phả hay trên dưới đều được bảo vệ bởi kết giới hộ sơn chắc chắn, đừng nói là người, cho dù là một con ruồi cũng không thể vào nổi.



Được đấy. Cả hai tên dừng chân ở đây, không đòi đồ từ người ở bên trong mà đứng đó nói chuyện.



Chúng cứ thế nói chuyện rồi một cái túi đựng đồ bay từ trong ra ngoài.



Ấy? Không tồi, có đồ kìa.



Diệp Thành nhanh chóng bắt lấy túi đựng đồ, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong, cảm thấy cũng hòm hòm thì liền quay người, nếu cảm giác chưa được nặng tay thì tiếp tục đứng ở cửa nhà người ta nói chuyện với Thái Hư Cổ Long.



Chúng cứ thế nói chuyện rồi lại có túi đựng đồ bay ra ngoài.



 
Chương 2327: “Các hạ cũng tự tin thật đấy”


Ấy? Vận may thật là tốt, lại nhặt được đồ rồi.



Diệp Thành vẫn rất nhanh tay, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, cầm lên rồi đi, vừa đi vừa nói chuyện.



Advertisement

Với dụng ý như vậy, cả hai tên áp dụng đối với tất cả các gia tộc, vả lại lần nào cũng gặp may, nói mà có thể lấy về được bảo bối.



Chúng hành động rất chuyên nghiệp, nói từ tối tới sáng, từ sáng sớm tới tận đêm khuya, rồi lại từ đêm nói tới rạng sáng hôm sau, đến cả người xem cũng phải ngáp dài mà cả hai tên vẫn không ngừng nghỉ.



Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La đứng đó, sắc mặt tái mét.



Ba ngày hai đêm, thông tin mà ông ta nhận được nhiều nhất chính là màn lừa bịp hiên ngang của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, nói không chừng lát nữa chúng lại chạy tới Thị Huyết Điện đòi phí bảo hộ cũng nên.



Sỉ nhục, đúng là sự sỉ nhục khôn cùng!



Cái gì mà Thị Huyết Điện hùng bá Bắc Sở, tất cả chẳng khác gì trò cười, người ta tung hoành không kiêng dè như vậy còn ngươi thì không dám bước ra khỏi cửa.



Vì chúng bị sát phạt sợ đến mất mật rồi.

Ám ảnh trước kia cho tới bây giờ vẫn còn hiện rõ rệt trong đầu chúng không khác gì cơn ác mộng, cả hàng chục triệu tu sĩ bị đánh tới mức không còn đường về thì Thị Huyết Diêm La còn có thể nói gì nữa.



“Ngươi còn đợi gì nữa?”, Phệ Hồn Vương lại xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm vào Thị Huyết Diêm La với đôi mắt u ám.



“Muốn đi thì ông đi đi”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng lạnh lùng.



“Ngươi…”



“Bắc Sở rộng lớn như vậy mà lại để một tên doạ cho kinh hồn bạt vĩa, đúng là nực cười”, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đại điện.



Giọng nói còn chưa dứt thì một người mặc áo bào tím xuất hiện, cơ thể như ẩn như hiện, lúc thực lúc ảo, đôi mắt hỗn độn mang theo uy lực kinh thế khiến đại điện rung chuyển.




Người này không phải ai khác mà chính là người thần bí xuất hiện ở Bắc Sở.



Hắn từ quả trứng đi ra, cũng chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đến, chỉ vì bị Đại Sở trấn áp nên tu vi mới giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không phải bị Sở Huyên và Hồng Trần liên thủ truy sát thì cũng sẽ không ẩn náu ở Thị Huyết Điện.



Người này cũng giống với kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở, bọn họ đến từ cùng một nơi, còn đến từ nơi nào thì lại không rõ.



“Các hạ, Thị Huyết Điện có lòng cho các hạ nương thân thì cũng không nên chỉ biết nói những lời vô dụng”, Thị Huyết Diêm La nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt lạnh lùng, “nếu còn dám xuất ngôn ngông cuồng thì bản tôn không ngại mời ngươi ra khỏi Thị Huyết Điện đâu”.



“Ngươi sẽ không đuổi ta đi đâu”, kẻ mặc y phục tím bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.



“Các hạ cũng tự tin thật đấy”, Phệ Hồn Vương bật cười, ông ta nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt loé lên u quang giống như thể có thể nhìn thấu mọi thứ từ người này.



Nhưng điều kì lạ là trên người hắn ta có một sức mạnh dị thường có thể che đi thời cơ, cho dù là ông ta thì cũng không thể nhìn thấu.











 
Chương 2328: “Thu hoạch ngoài mong đợi”,


“Các ngươi có biết vì sao trước kia tu vi của Diệp Thành có thể giết cả hàng chục triệu tu sĩ không còn đường về không?”, kẻ mặc y phục tím tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn nhã ngả người nhìn Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La.



“Vì sao?”, Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La nheo mắt.



“Lúc đó hắn ở trạng thái không chết không bị thương”, kẻ mặc y phục tím cười cợt nhả.

Advertisement



“Trạng thái không chết không bị thương?”, Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La nhìn nhau cau mày.



“Chẳng trách”, Phệ Hồn Vương hắng giọng lạnh lùng, “chẳng trách mà giết thế nào cũng không khiến hắn chết được”.



“Trạng thái không chết không bị thương trong lời mà ngươi nói là chỉ điều gì? Một loại bí thuật?”, Thị Huyết Diêm La nhìn thẳng vào kẻ mặc y phục tím.



“Là gì không quan trọng”, kẻ mặc y phục tím cười u ám, “quan trọng là trạng thái đó có thể mở được một lần chưa chắc đã có thể mở được lần thứ hai, không có trạng thái đó thì sao hắn có thể giết được bao nhiêu tu sĩ như vậy?”



“Hình như ngươi rất hiểu hắn?”, Phệ Hồn Vương nhìn kẻ mặc y phục tím.



“Không hẳn là hiểu”, hắn ta cười tôi độc, “chỉ là bản tôn sống lâu hơn các ngươi một chút nên biết nhiều hơn chút thôi”.



“Vậy ngươi rốt cục là ai?”



“Ta là ai không quan trọng”, kẻ mặc phục tím càng tỏ ra bí hiểm, “quan trọng đó là bản tôn có thể giúp các ngươi diệt Diệp Thành, nếu như chư vị đồng ý thì diệt Thiên Đình ở Nam Sở cũng không phải không thể”



“Khẩu khí cũng không vừa”, trong mắt Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương loé lên ánh sáng sắc lạnh.



“Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều sẽ đấu với hắn ở Đông Lăng Cổ Uyên, đó chính là mộ phần của hắn”, kẻ mặc y phục tím càng tỏ ra tường tận, “cái đầu của hắn chính là món quà mà bản tôn tặng các ngươi”.



“Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng hỏi.



“Không vì sao cả”, kẻ mặc y phục tím nói rồi toàn thân trở nên hư ảo, sau đó biến mất, “bản tôn thích thiên địa phân tranh, màu sắc đẫm máu đó tuyệt đẹp làm sao”.






Đêm khuya, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đứng trên một đỉnh núi.



Không sai, cả hai đi mất vài ngày, các thế lực lớn ở đại sở ngoài Thị Huyết Điện và liệt đại chư vương ra thì về cơ bản chúng đều đã đi một vòng, vả lại mỗi nơi chúng đi qua đều bội thu.



“Thu hoạch ngoài mong đợi”, Diệp Thành cười đắc ý.



“Ngày mai chính là ngày cửu dương, ngươi ổn định trạng thái đi”, Thái Hư Cổ Long ngồi phịch xuống đất.



“Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra từng tấm Cửu Châu Thần Đồ.



Tiếp đó, hắn đem vài trăm miếng Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng giữa không gian, dùng sức mạnh đạo tắc của mình dung hợp lại.



Diệp Thành đã thu về được một nửa Cửu Châu Thần Đồ ở Nam Sở còn lại về cơ bản đều ở chỗ Thị Huyết Điện, hắn và Thái Hư Cổ Long đương nhiên không dám ngông cuồng tới Thị Huyết Điện, nơi đó không thể so với thế gia tu luyện được.



“Còn không chuẩn bị thu lại Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Đương nhiên sẽ thu lại rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vừa tu sửa lại Cửu Châu Thần Đồ vừa đáp lời.



 
Chương 2329: “Ta rất thích bản tính mặt dày này của ngươi”


“Vẫn là câu nói đó, cẩn thận phi lôi thần quyết của hắn”.



“Ta biết chừng mực”.



“Nói thực thì ta vẫn luôn ó một dự cảm chẳng lành”, Thái Hư Cổ Long lấy ra một vò rượu, giọng nói đầy ý tứ.



Advertisement

“Ngươi sợ ngày mai chúng sẽ gài bẫy?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Cấm chế dù mạnh thế nào cũng không trói buộc được ngươi đâu”, Thái Hư Cổ Long trút rượu vào miệng, hắn tĩnh lặng quan sát bầu trời mênh mang, “ta nói về dự cảm chẳng lành không phải là chỉ đại chiến vào ngày mai, ta vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn vào vùng đất rộng lớn này”.



“Ngươi cũng có dự cảm này?”, Diệp Thành cau mày.



“Tới cấp bậc như chúng ta thì dự cảm tám chín phần là linh nghiệm”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói, “kí ức của ta không hoàn chỉnh nhưng có những cảnh tượng vụn vỡ chốc chốc lại xuất hiện, ta cảm thấy sợ hãi”.



“Sợ hãi?”, Diệp Thành sứng người, một phần tàn hồn từng là chí tôn mà cảm thấy sợ hãi thì đó phải là việc đáng sợ thế nào.



“Từ trên người kẻ mặc hắc bào đó, ta nắm bắt được luồng khí tức quen thuộc lạ thường”, Thái Hư Cổ Long nhấp ngụm rượu, “là một loại khí thức ác độc và tàn bạo”.



“Đến ngươi còn như vậy thì lai lịch của bọn họ nhất định không đơn giản”.



“Sau ngày mai chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn, ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì sẽ điều binh thống nhất Đại Sở, không thể chậm trễ hơn nữa. Ta hi vọng trong thời gian ngắn nhất ngươi có thẻ trở thành vị Hoàng thứ mười của Đại Sở, như vậy thì ngươi có thể có tư cách tới Thiên Huyền Môn làm rõ mọi bí mật liên quan đến Đại Sở, những điều bí ẩn thế này khiến ta cảm thấy bất an”.



“Vị Hoàng thứ mười?”, Diệp Thành ho hắng, “ta còn cách cảnh giới kì diệu đó hai bước nữa, còn ngươi và Đao Hoàng tiền bối chỉ còn cách một bước, muốn phong vị Hoàng thì mọi người làm mới phải”.




“Đây không phải là chuyện mua bán, không cần phải ai đến trước được trước”, Thái Hư Cổ Long cười nói, “giống như thần Vương Thần Huyền Phong và Sở Hoàng cùng một thời đại, năm xưa chuẩn đế viên mãn nhưng chẳng phải bị các hậu bối như Viêm Hoàng và phía Nguyệt Hoàng vượt qua sao? Muốn làm được việc này cần cơ duyên, còn ta là một phần tàn hồn chí tôn, cuối cùng cũng sẽ bị kiểm soát bởi lạc ấn đế đạo của chí tôn, ở Đại Sở này ta không thể vượt trội, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không có duyên với phong vị đại đế”.



“Nhưng hiện giờ ta còn chưa chạm được tới phần mép của chuẩn thiên viên mãn”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “đừng nói là cảnh giới Thiên”.



“Việc đều do con người, tu đạo không đủ mười năm mà ngươi đã có thành tựu như hiện tại, đây đã là vượt trội rồi”.



“Được một người của tộc chí tôn ngợi khen, ta cảm thấy thật vinh hạnh”, Diệp Thành cười nói.



“Ta rất thích bản tính mặt dày này của ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành rồi ngả người trên vách đá ở bên, chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ.



Diệp Thành ho hắng, hắn không nói gì, tiếp tục tu sửa Cửu Châu Thần Đồ biết đâu ngày mai cần dùng đến.


…..



Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.



Sở Huyên nằm trên giường băng ngọc ngủ rất ngon lành.



Một cơn gió khẽ thổi qua khiến vẻ mặt cô chợt trở nên đau đớn, sắc mặt tái nhợt.



Trên người cô chợt có thay đổi, có thần quang bảy màu bao quanh như ẩn như hiện, đến cả mái tóc cũng nhuốm thần hà bảy màu, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng kiếm vang lên vút vút.



Giết Diệp Tinh Thần! Giết Diệp Tinh Thần.







Trong hư không như có một giọng nói thế này vang lên, vang vọng trong đầu Sở Huyên giống như ma chú không dứt.



Không lâu sau đó, Sở Huyên ngồi bật dậy, cô ôm đầu đau đớn rít lên.



Giết Diệp Thành! Giết Diệp Thành!











 
Chương 2330: “Trận thế cũng lớn đấy”


“Là hắn không bỏ qua cho ta trước”, giọng nói đó lại vang lên, vả lại còn mang theo hàn ý lạnh lùng.



…….



Bắc Sở về đêm vì sự quấy nhiễu của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long mà trở nên không hề yên bình.



Advertisement

Nếu như có ai đó nhìn từ trên cao xuống thì sẽ trông thấy từng bóng người như dòng nước lũ đang di chuyển về phía biên giới của Bắc Sở: Đông Lăng Cổ Uyên.



Diệp Thành và Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều đang đối đầu với nhau ở Đông Lăng Cổ Uyên, việc này như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Đại Sở, còn người ở các phương về cơ bản đều tới Đông Lăng Cổ Uyên trước để đợi quan sát trận chiến.



Động tĩnh lần này còn hơn cả lần Diệp Thành đấu với Doãn Chí Bình.



Trận đại chiến này là trận quyết đấu đỉnh cao nhất của thế hệ Thanh Tự ở Đại Sở.



Nghĩ vậy, rất nhiều người bất giác nghĩ tới đối thủ từ trước tới nay của Diệp Thành: Khi ở trận so tài tam tông, hắn đánh bại Cơ Tuyết Băng , ở vùng đất Huyền Cổ đánh bại kí chủ Lã Hậu với độ hoà hợp năm phần, ở vùng đất Loạn Cổ đánh bại kí chủ Doãn Chí Bình với độ hoà hợp chín phần, hạ gục Thái Dương Chi Thể Hoắc Tôn.



Hiện giờ Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều đích thân ra mặt, trận chiến này nhất định còn đặc sắc hơn cả trận chiến với Doãn Chí Bình nhiều.



“Lần này phải cho hắn một đi không trở lại”, ở Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương lần lượt bay ra ngoài, sau đó là đại quân của Thị Huyết Điện, trận thế khủng khiếp.


“Không thể để hắn trốn thoát lần nữa”, Quỷ Vương, Huyết Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương, U Minh Diêm La Vương cũng cầm quân tiến về Đông Lăng Cổ Uyên.



Còn Ma Vương lần này cũng đích thân cầm đại quân Ma Vực ra trận.



Thần Vương khoanh chân ngồi trong thần điện không rời đi mà độ chín phần sức chiến đấu cho đạo thân của mình, đó chính là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều nổi danh Đại Sở.



Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành đoán không sai, Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều chính là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong và đó cũng là đạo thân duy nhất của ông ta, khả năng chiến đấu ngang ngửa Cơ Tuyết Băng từ lâu.



Khi ông ta còn ở cảnh giới Linh Hư thì đã có vài lần gần như có thể trảm diệt Chung Ly ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chiến tích của ông ta mặc dù không bằng trạng thái đó của Diệp Thành nhưng cũng không hề vừa, quan trọng nhất đó là hắn ta được nhờ sức mạnh từ bản thể.

Ở Đông Lăng Cổ Uyên, Chu Thiên Dật đứng trên đỉnh núi tĩnh lặng nhìn hư thiên.



Nơi này chính là tổ địa của Đông Hoàng Thái Phủ Thần Triều, bên cạnh hắn, con gái của Sở Hoàng - Đại Sở Hoàng Yên, con gái của Nguyệt Hoàng - Thiên Thương Nguyệt, con trai của Thiên Táng Hoàng - Long Đằng, con trai của Chiến Vương – Tiêu Thần, con gái của Huyền Hoàng Nam Minh Ngọc Thu cũng có mặt.



Đây là một sự mặc định, nếu như liệt đại chư vương manh động bọn họ cũng sẽ ra tay, sự tồn tại của bọn họ chính là để khắc chế liệt đại chư vương cho tới khi vị Hoàng thứ mười hiện thế.



“Trận thế cũng lớn đấy”, Long Đằng hít vào một hơi thật sâu.



“Diệp Thành trưởng thành nhanh quá,d dây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn họ”, Tiêu Thần trầm giọng lên tiếng.



“Nếu làm không tốt thì lần này chính là đại chiến”, Đại Sở Hoàng Yên cũng hít vào một hơi thật sâu.



“Ta không trụ được lâu nữa, khai chiến trước cũng coi như hoàn thành tâm nguyện”, giọng Đế Phạn khàn khàn.



“Mai phục bao nhiêu nơi như vậy ta đã quên mất trải qua bao nhiêu năm tháng rồi”, Thiên Thương Nguyệt cười với nụ cười mỏi mệt.



“Ta bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của việc phụ hoàng phong ấn ta tới thời đại này rồi”, Nam Minh Ngọc Thu nãy giờ vẻ mặt đờ đẫn thì lúc này cũng lên tiếng.



“Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ, là người kế thừa Đại Sở Huyền Tông của Thần Hoàng, hắn là người phụng mệnh trời, hộ đạo cho hắn chính là tạo hi vọng cho mảnh đất này”, Chu Thiên Dật mỉm cười nói.



 
Chương 2331: “Thật náo nhiệt”


Đây là một vùng thương nguyên trải dài vô tận, Đại Sở đặt tên là Đông Lăng Thương Nguyên.



Đông Lăng Thương Nguyên có lai lịch rất lớn, năm xưa Đông Hoàng phong vị cảnh giới Thiên, trở thành hoàng đế của Đại Sở tại chính nơi này.



Advertisement

Ngoài ra còn là nơi diễn ra trận đại chiến mà Đại Sở truyền tụng đã lâu.



Năm xưa, Đao Trung Chi Hoàng Toại Phong nổi danh từ một trận chiến ở đây, một mình ông đã sát phạt chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện chấn động Đại Sở.



Vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về Đông Lăng Thương Nguyên, hầu hết đều có từ trước thời Đông Hoàng, vì đã quá lâu nên rất nhiều truyền thuyết đến giờ không thể chứng thực, nhưng điều đáng nói là vùng đất này thật sự rất phi thường.



Lúc này, trời còn chưa sáng mà Đông Lăng Thương Nguyên đã đông đúc người.



Trên mặt đất, trên hư không, đâu đâu cũng thấy có người hoặc có tán tu, cũng có những thế lực lớn ở Bắc Sở, mục đích họ tới đây rất rõ ràng, đó là để xem trận quyết chiến giữa Thánh chủ Thiên Đình và Thánh tử Sát Thủ Thần Triều.



“Các ngươi nói xem trận chiến này ai sẽ là người thắng?”, còn chưa thấy hai nhân vật chính mà tứ phương đã xôn xao bàn tán.

“Đương nhiên là Thánh chủ Thiên Đình rồi”, có người lập tức nói ngay: “Hắn là ma thần vô song đã giết cả chục triệu tu sĩ, chiến tích này trước đây chưa từng có, vượt qua cả Sở Hải Thần Binh năm xưa, Thánh tử Sát Thủ Thần Triều kia có làm được như vậy không?”



“Cũng chưa biết được”, có vị lão bối tu sĩ vuốt râu bảo: “Thánh tử Sát Thủ Thần Triều là con trai ruột của Thần Vương, truyền thuyết về Thần Vương rất nhiều, ông ấy giỏi một chiêu tuyệt sát, năm xưa số cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay ông ấy không tới một nghìn thì cũng có tám trăm!”



“Trận quyết chiến đỉnh cao thế này, thắng thua thế nào chưa thể biết được!”



“Diệp Thành đến rồi”, trong lúc thảo luận bỗng dưng có người hét lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người về một phía.



Ở đó, Diệp Thành bay từ trên trời tới, bước đi chậm rãi nhịp nhàng, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi bước đi của hắn đều khiến hư thiên rung lên, uy thế của hắn khiến mọi người đều khiếp sợ.



“Thật náo nhiệt”, nhìn bóng người khắp nơi, Diệp Thành khẽ mỉm cười, khi nhìn về một vài nơi trên hư thiên, khoé miệng hắn lại hiện lên tia giễu cợt, dường như có thể thấy nhóm Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương.



Sự xuất hiện của hắn khiến cho người xem ở khắp nơi đều vô thức lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng của Diệp Thành.



Đối với những điều này, Diệp Thành không quan tâm, hắn lẳng lặng đứng trên hư thiên như một pho tượng đá, đứng yên bất động chờ Thánh tử Sát Thủ Thần Triều tới.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Bốn phương ở hư thiên đều vang lên tiếng nổ lớn.



Nhìn từ xa, đại quân Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc đang ùn ùn kéo đến, sát khí ngút trời khiến người xem đều phải kinh hãi.











 
Chương 2332: “Ông rất tự tin nhỉ!”


Cuối cùng là U Minh Diêm La Vương, ông ta như một xác chết, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trống rỗng, làn khí lạnh lẽo khiến người ta thấy rét lạnh tận xương, sau lưng ông ta là quân binh địa phủ đang xếp hàng, số lượng đông đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.



Ma Vương cũng tới, nhưng ông ta chỉ tới một mình tựa như quân lâm Cửu Thiên, lẳng lặng nhìn đám Phệ Hồn Vương một lần rồi lại nhìn Diệp Thành đang đứng trên hư thiên, trong mắt loé lên tia sáng cảm thán.



Sau Ma Vương lại có vô số cao thủ đến từ khắp nơi, đều là Thái Thượng lão tổ của các thế gia lớn ở Bắc Sở, mà Thôn Nguyên Lão Tổ cũng nằm trong số đó, vẻ mặt ông ta cực kỳ điên cuồng.

Advertisement



Mấy ngày nay bọn họ bị Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long bắt chẹt đủ kiểu, nhưng vì không đoàn kết nên không dám một mình chống lại nhóm Diệp Thành.



Nhưng đêm qua chư vương các đời, Thị Huyết Điện, các thế gia lớn ở Bắc Sở lại liên minh với nhau, vì lần này là cơ hội cuối cùng để giết Diệp Thành, bọn họ cũng đành liều thôi.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Sấm sét lại nổi lên trên hư thiên, hậu duệ của các hoàng đế cũng xuất hiện, thế trận không hề yếu hơn các vương.



Bùm! Bùm!



Thiên địa hỗn loạn, người cực kỳ đông, có đến gần ba mươi triệu tu sĩ, chèn ép khiến thiên địa rung chuyển ầm ầm.

Shh…!



Nhìn bóng người đứng chật kín hư thiên, đâu đâu cũng có sát khí, người xem bốn phương tám hướng đều hít vào một hơi khí lạnh.



Chiến trận lớn như vậy cảm giác như chuẩn bị đánh nhau đến nơi, nếu trận chiến này bắt đầu thì toàn bộ Đông Lăng Thương Nguyên sẽ thây chất thành núi, máu chảy thành sông, độ khốc liệt của nó không hề kém trận chiến của Diệp Thành năm xưa.



Thánh tử Thần Triều đến!



Trong những tiếng kinh ngạc, không biết là ai hô lên câu này.


Lập tức, ánh mắt mọi người lại bị thu hút, tất cả đều hướng về một phía.







Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, đến khi mọi người sững sờ thì một bóng đen đã đứng đối diện Diệp Thành trên hư thiên.



Đúng vậy, chỉ là một bóng đen, dù là những tu sĩ lớn tuổi cũng không giải thích được những điều đó, thủ đoạn của Thánh tử Thần Triều quá quái dị, rõ ràng là người nhưng nhìn thế nào cũng thấy là một bóng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy lạnh lẽo lạ thường.



“Dặn dò hậu sự hết rồi chứ?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, giọng nói hư ảo, không tìm thấy nơi phát ra.



“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành hơi mở mắt ra, giọng nói cũng cực kỳ hư ảo.



Một câu đối thoại đơn giản khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.



Có lẽ vì quá tập trung nên họ không phát hiện nơi xa có cánh hoa đào bay tới, nhìn như bình thường nhưng lại là đạo uẩn khó tả đối với con người.



Cánh hoa đào dập dờn, cuối cùng bay tới chỗ Diệp Thành, dừng lại ở bên mắt trái của hắn.



 
Chương 2333: Hàng Long Bát Hoang!  


Giây tiếp theo, con ngươi của Diệp Thành thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ấn ký Tiên Luân được khắc hoạ ra, từ từ xoay chuyển.



“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, mọi người đều sửng sốt, không phải họ chưa thấy Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành bao giờ, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là không ngờ Diệp Thành lại phong ấn Tiên Nhãn bản nguyên ở giữa những cánh hoa.



Advertisement

“Mẹ kiếp, ngươi không sợ bị trộm mất à?”, trong đám người, Thái Hư Cổ Long với bộ dạng biến ảo thầm mắng.



“Đã vứt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, bây giờ lại lấy dùng à?”, hậu duệ của các hoàng đế và chư vương các đời đều hơi nheo mắt.



Giữa tiếng bàn tán, những cánh hoa ấy hoá thành tro bay, Tiên Luân bản nguyên bị phong ấn ở trong cũng được Diệp Thành lấy lại, hắn cần năng lực của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn để đối phó với tất cả những thay đổi của ngày hôm nay.



Mà sau khi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quay về, Thánh tử Thần Triều trong mắt hắn cũng không còn quá bí ẩn nữa.



Dưới Tiên Luân Nhãn, mọi thứ hư vọng trên thế gian đều không có chỗ che giấu, dù thân thể Thánh tử Thần Triều như bóng đen nhưng cũng không thoát khỏi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.



“Có thể bắt đầu được chưa?”, Thánh tử Thần Triều cười giễu cợt, giọng nói lạnh lùng âm u.



“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.



“Ta sẽ tự chặt đầu ngươi”, Thánh tử Thần Triều khẽ cười một tiếng, cơ thể như bóng đen của ông ta lập tức biến mất.



“Ai cho ông tự tin đó vậy?”, Diệp Thành cười khẩy, đột nhiên xoay người tung một quyền xuyên qua không gian hư vô.



Khi người xem nhìn qua thì thấy Thánh tử Thần Triều đã đứng sau lưng Diệp Thành, nhưng vẫn bị Diệp Thành nhìn thấu rồi bị một quyền cường thế của hắn hất ra.



“Đúng là ta đã coi thường ngươi”, Thánh tử Thần Triều lại biến mất như màn sương, không còn thấy bóng dáng ông ta trong thiên địa nữa.



Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên bước qua.



Nhưng vẫn quá muộn, trên vai hắn bị chém một đường thật sâu, chỗ vết thương còn có tia sáng u tối do sát khí ngưng tụ thành, hoà tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương chẳng những không thể nhanh chóng hồi phục mà còn lan rộng sang nơi khác.



“Tịch Diệt Thần Thể quả nhiên là khắc tinh của Thánh thể”, Diệp Thành hơi nheo mắt, cảm thấy sức mạnh huyết mạch Thánh thể và Thánh huyết cũng bị luồng sát khí đó hoà tan.



Lòng thầm nghĩ vậy, hắn lại quay đầu tránh được một kiếm tuyệt sát cực kỳ nguy hiểm của Thánh tử Thần Triều.



Hàng Long Bát Hoang!



Diệp Thành bước lên phía trước, Hàng Long kết hợp chín đạo Bát Hoang Trảm nghiền ép khiến một khoảng hư thiên sụp đổ.



Thánh tử Thần Triều bị hất ra, nhưng thoáng chốc lại biến mất.



Diệp Thành đứng trên hư thiên với vẻ mặt lãnh đạm, tuy Thánh tử Thần Triều biến mất nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của ông ta.











 
Chương 2334: “Không phải giống kiểu đó


Diệp Thành bước ra, lùi về sau trong nháy mắt, nhưng thanh sát kiếm đó như hình với bóng, tựa như không đâm xuyên đầu hắn thì không dừng lại, mũi kiếm cách đầu mày Diệp Thành năm tấc nhưng đầu mày của hắn đã bị một luồng sát khí lạnh lẽo cứa rách, máu vàng bắt đầu chảy ra.



“Tịch Diệt thần thông cứ thế khoá ta lại luôn sao?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn vừa lùi lại vừa tự lẩm bẩm.



Advertisement

“Để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”, giọng nói âm u, hư ảo vang lên từ sau lưng Diệp Thành, thanh sát kiếm đen kịt thứ hai xuất hiện, bay thẳng về sau gáy hắn với uy lực huỷ diệt.







“Diệp Thành, để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”.



Giọng nói hư ảo mà lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời, tất cả mọi người đang xem chiến đều ngây ra một lúc, nhất thời ngơ ngẩn xuất thần, vì Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều vẫn còn đang đứng trên hư thiên, chưa hề di chuyển.



“Chuyện… Chuyện gì xảy ra lúc trước vậy?”, có người ngơ ngác hỏi.



“Họ chiến đấu bằng ý niệm”, có người tu vi cao thâm thong dong nói: “Điều khiến ta ngạc nhiên là trận chiến ý niệm của họ mà cũng để chúng ta nhìn thấy, tu vi của hai người họ vượt xa sức tưởng tượng của ta”.

“Hai người đều đang dò xét lẫn nhau, nhưng trận chiến ý niệm khi nãy có vẻ Diệp Thành đã rơi vào thế bất lợi”, có người suy tư: “Trước và sau đều phải đối mặt với đòn tuyệt sát, khả năng cao hắn không tránh được”.



“Ngươi coi thường Thánh chủ Thiên Đình quá đấy”.



“Màn khởi động đến đây là kết thúc”, giữa những tiếng bàn luận, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, đôi mắt tĩnh lặng chết chóc ánh lên tia nham hiểm, âm u.



“Vẽ vời thêm chuyện”, Diệp Thành thờ ơ lên tiếng, một bước Súc Địa Thành Thốn lập tức vọt tới trước mặt Thánh tử Thần Triều, hắn giơ tay vung ra một đạo đại ấn, đại ấn nặng như núi, còn chưa hạ xuống mà một khoảng hư thiên đã sụp đổ.



Trong mắt Thánh tử Thần Triều đầy vẻ nhạo báng, ông ta biến mất rồi lại xuất hiện, tung một kiếm tuyệt sát từ sau lưng Diệp Thành.




Vẻ mặt Diệp Thành ung dung, hắn di chuyển một bước, trở tay tung chưởng đánh về phía sau, tuy không đánh trúng Thánh tử Thần Triều nhưng cũng khiến ông ta bị đẩy lùi ra sau, rồi trong nháy mắt ông ta lại biến mất.



“Như Hình Với Bóng”, Đại Sở Hoàng Yên đứng trên hư thiên trầm ngâm lên tiếng: “Nếu so sánh thân pháp thì Diệp Thành yếu hơn một chút”.



“Nhưng nếu dốc toàn lực thì Thánh tử Thần Triều còn kém xa lắm”, Long Đằng nhẹ giọng cất lời: “Đây là nhược điểm của sát thủ, bị bắt một lần, một đòn cũng đủ khiến ông ta bị thương nặng, thậm chí là bị giết ngay tại chỗ”.



“Các ngươi có phát hiện Thánh tử Thần Triều rất giống Thần Huyền Phong không?”



“Là cha con đương nhiên sẽ có nhiều điểm giống nhau”, Tiêu Thần khẽ nói.



“Không phải giống kiểu đó”, Chu Thiên Dật ngẫm nghĩ: “Ta có một cảm giác kỳ quái đó là Thánh tử Thần Triều giống Thần Vương Thần Huyền Phong đến mức vượt giới hạn cho phép”.



Rầm!

Khi mấy người đang thầm nói chuyện với nhau thì khoảng hư thiên đó sụp đổ toàn bộ, trở thành một nơi hỗn loạn giống như vết nứt không gian.



 
Chương 2335: Bất biến ứng vạn biến sao?  


Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đã đứng trên hư thiên bất động như một bức tượng.



Giữa đất trời không thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, ngoài một số người ở đây, chẳng ai có thể thấy được bóng dáng của ông ta.



Bất biến ứng vạn biến sao?

Advertisement



Trong đám người, Thái Hư Cổ Long nhìn Thánh tử Thần Triều đang liên tục thay đổi vị trí, sau đó lại nhìn Diệp Thành.



Keng!



Hắn ta vừa dứt lời, Thánh tử Thần Triều đã sát phạt tới sau lưng Diệp Thành như một bóng ma, một kiếm chém thẳng về phía đầu hắn.



Diệp Thành hơi xoay người sang một bên, né được một kiếm tuyệt sát cận kề gang tấc ấy.



Thánh tử Thần Triều lại biến mất như một bóng ma, mỗi lần biến mất đều rất khó tìm được dấu vết của ông ta.



Bí thuật này của Thánh tử Thần Triều khiến rất nhiều người có tu vi cao thâm đang xem trận chiến đều cảm thấy lạnh sống lưng, sát thủ là kẻ khiến người ta đau đầu nhất, kiểu đánh từ phía sau của ông ta càng khiến người ta khó đề phòng hơn, chỉ dựa vào thân pháp thông thiên này thôi họ đã không thể chống đỡ được.



“Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị ép đứng yên tại chỗ phòng ngự sao?”, có người lên tiếng cảm thán.



“Bí thuật tuyệt sát Như Hình Với Bóng này khiến Diệp Thành phải dĩ bất biến ứng vạn biến”.



“Đại Sở ngày nay chẳng ai có thể khiến hắn bị buộc phải phòng ngự như vậy, Thánh tử Thần Triều cũng coi như có thể kiêu ngạo giữa đám đông rồi”.



“Diệp Thành, đây không phải tác phong của ngươi”, giữa đất trời lại vang lên tiếng cười nhàn nhạt của Thánh tử Thần Triều, giọng nói hư ảo lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc khiến người ta không tìm được nguồn phát ra âm thanh.



“Ta muốn xem tên hề như ông còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa”, giọng Diệp Thành vẫn đều đều, hờ hững.




“Muốn chết như vậy thì ta cho ngươi được như ý muốn”, Thánh tử Thần Triều lại cười.



Keng!



Lời còn chưa dứt, tiếng kiếm ngân đã vang lên, một thanh sát kiếm đen như mực xuất hiện không hề báo trước, phóng tới gần đầu mày của Diệp Thành.



Diệp Thành đứng trên hư thiên như một tấm bia đá, bất động không nhúc nhích.



Keng!



Tiếng sát kiếm rung càng lớn hơn, mũi kiếm còn có u mang bao quanh.











 
Chương 2336: “Diệp Thành, ngươi rất mạnh”


Diệp Thành không tránh sao?



Thấy Diệp Thành không né tránh, khán giả đều kinh hãi thót tim.



Keng!



Advertisement

Tất cả chỉ trong chớp nhoáng, một kiếm của Thánh tử Thần Triều đâm thẳng vào đầu mày của Diệp Thành không lệch chút nào.



Tuy nhiên điều khiến mọi người kinh ngạc là nhát kiếm tuyệt sát bá đạo của Thánh tử Thần Triều lại không phá được phòng ngự của Diệp Thành, mũi kiếm chỉ đâm được vào đầu mày của Diệp Thành hơn nửa tấc rồi không thể đâm thêm được nữa.



Shh…!



Cảnh này khiến những người theo dõi trận chiến đều hít vào một hơi khí lạnh.



Giờ phút này họ mới thực sự hiểu được vì sao Diệp Thành không tránh đi, bởi vì hắn đã biết Thánh tử Thần Triều không thể phá vỡ phòng ngự của mình.



Người ngạc nhiên nhất chính là Thánh tử Thần Triều, trong mắt là vẻ khó tin, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một kiếm tuyệt sát của mình lại chẳng là gì trong mắt Diệp Thành như thế, đến phòng ngự của hắn cũng chưa từng bị phá vỡ.



“Không mượn sức mạnh của bản thể Thần Huyền Phong thì ông còn kém xa lắm”, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm bóng đen do Thánh tử Thần Triều hình thành, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào đôi mắt u tịch chết chóc của ông ta.

Nghe được lời này, hai mắt Thánh tử Thần Triều chợt nheo lại.



Lời này của Diệp Thành mang quá nhiều ý nghĩa sâu xa, một câu ‘bản thể Thần Huyền Phong’ đã tiết lộ rất nhiều bí mật.



“Hắn đã biết mình là đạo thân của Thần Vương từ trước rồi sao?”, Thánh tử Thần Triều nhíu mày, đây là điều ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.



Đúng thế, lần trước khi tới Nam Sở tuyên chiến với Diệp Thành là ông ta đang có chín phần sức chiến đấu của Thần Huyền Phong.



Mà lần này cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa mượn sức mạnh của bản thể, nếu không một kiếm lúc trước đã đủ đâm xuyên đầu Diệp Thành rồi.



Ầm!




Mọi thứ vẫn diễn ra nhanh chóng, hư thiên trong bán kính một nghìn mét bỗng chốc sụp đổ.



Ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành xuất hiện trong thoáng chốc, nghiền ép hư thiên, lại hất văng Thánh tử Thần Triều một lần nữa.



Rầm! Rầm! Rầm!



Thánh tử Thần Triều bị đẩy lùi, mỗi bước lùi lại đều khiến hư thiên rung lên.



Mà lúc này người ông ta không còn giống bóng đen nữa mà là một bóng người mặc áo bào đen, đeo mặt nạ đen, toàn thân có khí màu đen bao quanh, trong mỗi làn khí đen dường như có tia chớp ẩn hiện.



“Muốn xem Thiên Chiếu của ta, chút sức chiến đấu này của ông vẫn chưa đủ”, Diệp Thành từng bước tiến tới, nhìn thẳng vào Thánh tử Thần Triều.



“Diệp Thành, ngươi rất mạnh”, Thánh tử Thần Triều chế nhạo.



“Sao? Không mượn sức mạnh của ông ấy thì không dùng được Phi Lôi Thần Quyết à?”, Diệp Thành ung dung cất bước, vẻ mặt bình thản, nói chính xác hơn là hắn không hề đề cao Thánh tử Thần Triều, đây chính là sự tự tin mạnh mẽ của hắn.



“Ngươi khiến ta rất ngạc nhiên đấy”, mắt Thánh tử Thần Triều gần như híp thành một đường, ông ta chắc chắn Diệp Thành đã biết bí mật của mình.

Đột nhiên một đạo u mang thô cứng phóng ra từ trên đỉnh đầu ông ta, đập vào hư thiên tạo thành một cái hố lớn.



 
Chương 2337: “Phi Lôi Thần Quyết”


Bùm! Đùng! Đoàng!



Đông Lăng Thương Nguyên hỗn loạn, mây đen giăng kín trời, sấm vang chớp giật, một luồng uy áp vô song khiến thiên địa run sợ bộc phát ra từ cơ thể Thánh tử Thần Triều, toàn thân có đạo tắc được hình thành từ phù văn sấm sét, đó là sát khí vang dội cổ kim, xuất hiện dưới hình dáng này.



Thoáng chốc, đất trời kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí không khí cũng bị đóng băng.



Advertisement

Khí tức này… Thần Huyền Phong!



Trong mắt chư vương các đời và hậu duệ của các hoàng đế đồng thời loé lên một tia thần mang sắc bén, như thể đã nhìn thấu thứ gì đó.



“Thì ra là vậy”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương dán mắt vào Thánh tử Thần Triều: “Truyền sức mạnh cho nhau, hắn là đạo thân”.



“Hay lắm Thần Huyền Phong, đến chúng ta cũng bị lừa”, Yêu Vương lạnh lùng nói.



“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đại Sở Hoàng Yên hít sâu một hơi.



“Ai có thể nghĩ rằng Thánh tử Thần Triều lại là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong chứ”, Long Đằng thở dài.



“Sát… Sát khí mạnh quá”, người xem tứ phía tái mặt, hai chân run run, vô thức lui về phía sau, cho dù cách rất xa họ cũng vẫn bị luồng sát khí đó làm cho hít thở không thông.



“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương”, Diệp Thành đi trên không, dừng lại ở nơi cách Thánh tử Thần Triều ba trăm trượng, khoảng cách này là khoảng cách cực hạn của Phi Lôi Thần, đồng thời cũng là khoảng cách cực hạn của Thiên Chiếu.



“Sức chiến đấu hiện tại của ta đã đủ chưa?”, Thánh tử Thần Triều tiến lên một bước rồi lặng lẽ biến mất.







Diệp Thành giật mình, đột nhiên xoay người sang một bên.



Chỉ thấy một tia sấm sét màu đen đột ngột xuất hiện, loé lên bên cạnh hắn, đó chính là Thánh tử Thần Triều.



Phụt!



Máu vàng bắn tung tóe, cánh tay của Diệp Thành đã bị chém mất.




Phi Lôi Thần Quyết!



Thấy thần thông nghịch thiên mà Thánh tử Thần Triều thi triển, vẻ mặt của hậu duệ các hoàng đế đều nặng nề.



Mà chư vương các đời lại thấy sống lưng lạnh toát, trong số họ có ai chưa từng bị thương nặng bởi thần thông nghịch thiên này, đây là nỗi ám ảnh hằn sâu trong linh hồn họ, chỉ một thoáng bất cẩn sẽ bị tuyệt sát ngay.



“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương thật đáng sợ, còn có Phi Lôi Thần Quyết nữa”, Đại Sở Hoàng Yên lẩm bẩm: “Phụ Hoàng, đây là kẻ thù khi xưa của người sao?”



“Phi Lôi Thần Quyết”, Thiên Thương Nguyệt cũng lẩm nhẩm, vẻ mặt cô hơi phức tạp, năm xưa Nguyệt Hoàng suýt chút nữa bị thần thông nghịch thiên này giết chết, đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.



“Đối thủ mà cửu hoàng Đại Sở dè chừng nhất, chỉ một đạo thân thôi cũng nghịch thiên thế này rồi sao?”, các hậu duệ hoàng đế trầm ngâm, đến giờ phút này họ mới biết trận chiến trước lúc phong vị của phụ thân mình khó khăn đến nhường nào.



Phụt!



Trên hư thiên, máu vàng lại bắn ra lần nữa, cực kỳ chói mắt, cánh tay còn lại của Diệp Thành cũng bị chém mất, nếu không phải lúc nào hắn cũng sử dụng bí thuật Thái Hư Na Di thì không phải cánh tay bị chém mà là đầu hắn bị chém.











 
Chương 2338: “Ấn ký thời không?”


Diệp Thành bắt đầu thực sự hiểu được lời nói của Thái Hư Cổ Long ngày đó, có loại thần thông này mà không có sức chiến đấu tuyệt đối để áp chế thì có thể bị chém bất cứ lúc nào, thần thông nghịch thiên này đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu của con người.



Chỉ trong chốc lát, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh đạo tắc dao động giống như Thiên Chiếu, đó là sức mạnh cấm kỵ giữa thời không và bán thời không từ sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian đan xen.



Keng! Keng!

Advertisement



Tiếng kiếm ngân vang lên không ngớt, Thánh tử Thần Triều thật sự như hình với bóng, hắn trốn đến đâu cũng bị phát hiện ngay lập tức, không thể đề phòng.



Phụt! Phụt! Phụt!



Mỗi lần Thánh tử Thần Triều xuất hiện đều để lại một vết cứa sâu trên Thánh thể của hắn, có vài lần đến đầu hắn cũng suýt bị chém, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị đuổi chạy khắp trời.



“Tốc… Tốc độ này nhanh thật đấy!”, người xem từ mọi hướng đều kinh ngạc trố mắt.



Với tu vi và cảnh giới của họ hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Thánh tử Thần Triều, chỉ thấy từng tia sấm sét loé lên bên cạnh Diệp Thành, mà mỗi lần nó loé lên, trên người Diệp Thành sẽ có thêm một vết thương.



Mọi người đều biết những tia sấm sét ấy là Thánh tử Thần Triều, vì sai lệch thời không và bán thời không nên rất khó nhìn ra được hình dạng thật.

“Trên đời còn có bí thuật không gian huyền diệu đến vậy sao?”, có vị tu sĩ lớn tuổi ngạc nhiên thốt lên.



“Bí thuật không gian?”, Thái Hư Cổ Long trong đám đông cười khẩy chế nhạo, thầm nói đám người này thật thiếu hiểu biết, trình độ của Phi Lôi Thần Quyết vượt xa bí thuật không gian, đó là thần thông cấm kỵ, có thể so với đế đạo chi thuật.



“Diệp Thành, tuyệt vọng chưa?”, khi mọi người đều đang sững sờ thì giọng nói lãnh đạm của Thánh tử Thần Triều vang vọng khắp đất trời.



Giọng của ông ta lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc, hoàn toàn không tìm ra nơi phát ra âm thanh, nhưng dù âm thanh phát ra từ đâu thì luôn có một vài khoảnh khắc ông ta có thể lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thành, không hề có dấu hiệu báo trước nào.



Đối với lời của Thánh tử Thần Triều, Diệp Thành hoàn toàn phớt lờ.

Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn nhìn quanh bốn hướng trên hư thiên, có thể nhìn thấy rất rõ dấu vết của Thánh tử Thần Triều, mỗi lần ông ta xuất hiện đều sẽ để lại một đạo lạc ấn trong thiên địa.



Mà đạo lạc ấn đó được dung hợp bởi ấn ký tương tự ấn ký thời không, Thánh tử Thần Triều sử dụng các ấn ký thời không đó làm điểm nút, đi xuyên qua nó, nhẩm niệm là có thể tới nơi ngay lập tức.



“Ấn ký thời không?”, Diệp Thành thầm lẩm nhẩm.



“Đây là sự huyền diệu của Phi Lôi Thần sao?”, hắn lẳng lặng nhìn ấn ký thời không thấp thoáng trước ngực mình, sở dĩ mỗi lần Thánh tử Thần Triều đều tới trước mặt hắn mà không chút dấu hiệu báo trước nào đều là nhờ ấn ký thời không này.



Hắn thậm chí còn không biết Thánh tử Thần Triều lạc ấn ấn ký thời không lên ngực mình từ bao giờ.



Nhưng một điều có thể khẳng định là có ấn ký thời không ở trước ngực thì trong phạm vi ba trăm trượng, Thánh tử Thần Triều có thể vụt tới trước mặt hắn bất cứ lúc nào.



“Chẳng trách đến Thánh thể đại thành cũng bị tuyệt sát, thần thông nghịch thiên này chính là sự tồn tại giống như cấm kỵ”, Diệp Thành nói xong, Tiên Luân Nhãn xoay chuyển, đảo qua ấn ký thời không trước ngực.



Keng!



Sát kiếm ngân lên, Thánh tử Thần Triều lại vọt tới như một tia sấm sét.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!



 
Chương 2339: “Ông chỉ là đạo thân của ông ấy


Diệp Thành khẽ hô một tiếng, gọi ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới ra.



Ầm!



Hư thiên trong bán kính nghìn trượng lại một lần nữa sụp đổ vì sự xuất hiện của Hỗn Độn Thế Giới, mà những ấn ký thời không bị lạc ấn giữa đất trời cũng bị nghiền nát thành tro bụi.

Advertisement



Từng ấn ký thời không bị phá huỷ, còn Thánh tử Thần Triều đang bay qua bay lại trong không gian thì bị đẩy ra ngay lập tức.



Thánh tử Thần Triều dừng lại, trốn tới nơi cách đó cả nghìn tượng, bởi vì ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành quá mạnh, bao phủ phạm vi bán kính hàng nghìn trượng, ở trong đó ông ta sẽ phải chịu áp chế cực hạn.



Điều quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là Diệp Thành đã xoá đi những ấn ký thời không mà ông ta để lại trong hư thiên, không còn những ấn ký đó ông ta không thể đi qua đi lại bên trong được, nói thẳng ra thì không có những ấn ký thời không đó, ông ta không thể sử dụng Phi Lôi Thần Quyết để thoải mái đi lại nữa.



Thánh tử Thần Triều nhíu mày, ông ta biết rõ nhược điểm của Phi Lôi Thần, khoảng cách chỉ là một trong số đó.



Còn có một khuyết điểm khác là một khi ấn ký thời không bị nhìn thấu hay bị xoá đi thì không thể thi triển Phi Lôi Thần Quyết nữa.



Vả lại, ấn ký thời không không phải thứ có thể tuỳ ý lạc ấn, nó tiêu hao năng lực tu vi, mà Phi Lôi Thần Quyết cũng không thể tuỳ tiện thi triển, mỗi lần đi qua đi lại trong thời không và bán thời không, cơ thể đều bị thời không và bán thời không xé rách, cái giá cực kỳ lớn.


Diệp Thành cũng đã nhìn thấy rõ nhược điểm của Thiên Chiếu, ngoại trừ nhược điểm về khoảng cách thì còn có tốc độ.



Mặc dù Thiên Chiếu bá đạo nhưng không thể theo kịp tốc độ của Phi Lôi Thần.



Giống như Phi Lôi Thần, Thiên Chiếu bá đạo cũng không thể tuỳ tiện thi triển, nó tiêu hao tuổi thọ, mà mỗi lần lại càng tiêu hao nhiều hơn.



Từ lần đầu tiên hắn thi triển Thiên Chiếu đến giờ đã là rất nhiều lần, số lần sử dụng càng nhiều thì thọ nguyên tiêu hao cũng càng nhiều, con át chủ bài này nếu chưa tới lúc đường cùng, hắn sẽ không sử dụng nó.



Sự thật chứng minh dù là Phi Lôi Thần Quyết hay Tiên Luân Thiên Chiếu đều là thần thông cực kỳ bá đạo, thần thông bá đạo đương nhiên cũng có phản phệ bá đạo, điểm này Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều đều biết rõ.



Cũng chính vì biết rõ nên họ cần một đòn tuyệt sát, vì họ không chịu nổi sự tiêu hao của hai loại thần thông này.



Tuy nhiên Diệp Thành rất thông minh, hắn tế ra ngoại đạo pháp tướng, bao phủ thế giới trong bán kính nghìn trượng.



Thánh tử Thần Triều muốn thi triển Phi Lôi Thần Quyết để giết hắn thì phải thoả mãn hai điều kiện tiên quyết lớn, đó là trong khoảng cách ba trăm trượng và ấn ký thời không.



Bây giờ hắn đã tế ra ngoại đạo pháp tướng, hơn nữa còn bao phủ khoảng cách cả nghìn trượng, Thánh tử Thần Triều muốn giết hắn trong phạm vi ba trăm trượng thì sẽ bị ngoại đạo pháp tướng áp chế, mà ông ta muốn lạc ấn ấn ký thời không trong phạm vi ngoại đạo pháp tướng bao phủ là điều không thể.



“Không chỉ ngươi có ngoại đạo pháp tướng đâu”, Thánh tử Thần Triều hừ lạnh, cũng có dị tượng khổng lồ bao phủ quanh thân, đó là một toà thần điện to lớn, tuy là hư ảo nhưng lại lạnh lùng uy nghiêm, hư thiên bị nghiền ép rung chuyển kịch liệt.



“Ông chỉ là đạo thân của ông ấy, còn kém xa lắm”, Diệp Thành khẽ nói, một bước Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tiến vào hư thiên nơi Thánh tử Thần Triều đang đứng.



Rầm!



Vì Diệp Thành đột nhiên đáp xuống vả lại còn cùng lúc khiến cho thế giới hỗn độn cũng thị chèn ép theo nên bầu hư thiên lập tức bị nứt ra từng tấc một.

Rắc.



 
Chương 2340: Đúng là trận chiến kinh thế!  


Không lâu sau đó, thần điện của Thánh Tử Thần Triều cũng sụp đổ.



Đúng như Diệp Thành nói, Thánh Tử Thần Triều chỉ là đạo thân không phải là thần vương bản thể, mặc dù nhờ được chín phần sức mạnh từ Thần Vương nhưng dù sao cũng chỉ là ngoại lực.



Nếu như Thần Vương xuất hiện thì có lẽ Diệp Thành sẽ phải kiêng dè nhưng chỉ là một đạo thân thì hắn lại chẳng có gì phải sợ, ngoại đạo pháp tướng của đạo thân Thánh Tử Thần Triều còn kém xa so với thế giới hỗn độn của hắn.



Advertisement

Phụt!



Thánh Tử Thần Triều phun ra máu, thân là sát thủ, ông ta giỏi về tuyệt sát chứ không phải đối đầu trực diện, phi lôi thần cũng đã bị phá, so với đấu cận chiến với Diệp Thành vô địch kia thì ông ta phải chịu áp bức.



“Còn có chỗ dựa nào nữa?”, Diệp Thành từng bước đi tới, hai bên tay bị trảm lìa cũng mọc ra.



Mở cho ta!



Thánh Tử Thần Triều gằn giọng, thiêu đốt tinh nguyên ngưng tụ ra một kiếm, trảm thiên diệt địa mở ra ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành.



Thái Hư Long Cấm!



Diệp Thành dùng một tay để kết ấn, lồng thái hư xuất hiện nhốt Thánh Tử bên trong.



Mở!

Thánh Tử Thần Triều lại lần nữa vung kiếm mở ra lồng Thái Hư xông ra ngoài, trong mắt ông ta có hai đạo điện mang, cứ thế ép về phía chân thân linh hồn của Diệp Thành.



Thần thương!



Diệp Thành hắng giọng, phần trán liên tiếp có thần mang màu vàng kim bắn ra phá tan hai đạo điện mang kia.



Không có phi lôi thần, ta vẫn trảm tiếp!



Giọng nói của Thánh Tử u tịch mà lạnh lẽo, toàn thân có lôi điện màu đen bao quanh khiến thiên địa rung chuyển, trông ông ta không khác gì thần vương giáng xuống.



Ta từng nói ông còn kém xa lắm!


Diệp Thành bước vào hư thiên, bàn tay che trời giáng xuống.



Phá!



Thánh Tử Thần Triều nghịch thiên trảm ra một kiếm, đánh tan bàn tay che trời kia, ông ta há miệng phun ra chín cây cờ chiến, cắm vào chín vị trí trên hư thiên làm khuấy động bản nguyên của thiên địa, hình thành nên một đại trận tuyệt sát.



Diệp Thành không nói gì, hắn nhanh chóng công pháp hồi ứng với tốc độ mạnh nhất , kiếm Xích Tiêu trong tay liên tục chém ra, một kiếm trảm một cái cờ chiến sau đó xông ra ngoài từ vị trí hổng đó.



Rầm! Đoàng!



Trận đại chiến nổ ra, Thánh Tử Thần Triều vẫn sử dụng chiêu đánh lén không đổi, nhờ được chín phần sức chiến đấu của Thần Vương nên khi đối kháng với Diệp Thành mặc dù chỉ là một đạo thân nhưng ông ta lại giống như Thần Vương vậy.



So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại bá đạo mạnh mẽ hơn, toàn thân có kim mang bắn ra, thánh thể giống như được đúc ra từ vàng, thần huy rực rỡ choán mắt giống như một vị chiến thần, khí thế thôn thiên, sức mạnh trấn áp bát hoang.



Đúng là trận chiến kinh thế!



Người xem xung quanh đều choáng ngợp, nhìn không chớp mắt. Trận chiến hôm nay chính là chủ đề nói chuyện chính của bọn họ với hậu bối.











 
Chương 2341: Đáp án là không!  


Thánh Tử Thần Triều mặt mày tôi độc, trong chớp mắt đã biến mất.



Diệp Thành nheo mắt nhìn trên vai mình, không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một đạo ấn kí thời không.



Vút!



Advertisement

Chỉ trong một phần ba phút, Thánh Tử Thần Triều đã sát phạt tới, một kiếm với uy lực đâm xuyên có thể trảm diệt thiên địa.



Thấy cảnh này, trong mắt những người quan sát trận chiến đều lần lượt hiện lên thần quang, họ mới nhận ra được mục đích của việc Thánh Tử Thần Triều đối kháng trực diện với Diệp Thành, đó là vì lén chạm vào ấn kí thời không lạc ấn trên cơ thể hắn.



Thế nhưng cảnh tượng đầu Diệp Thành bị trảm lìa lại không hề xuất hiện, Diệp Thành biến mất, một kiếm trảm vào không gian.



Bát hoang!



Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Thành đã xuất hiện, hắn tung một chưởng mạnh mẽ vào phía sau Thánh Tử Thần Triều, có lẽ vì lực đấm quá mạnh nên một nửa cơ thể của Thánh Tử nhơ nhuốc máu.



Đầu tiên, hắn dùng tới thiên đạo, sau đó nhanh chóng tiến vào hố đen không gian rồi lại xông ra ngoài, sau đó mới hoàn thành cú đánh úp.



Vả lại cảnh tượng đánh úp này cũng thật lộ liễu.


Ông ta tưởng rằng Diệp Thành không biết ông ta lạc ấn ấn kí thời không trên cánh tay hắn sao?



Đáp án là không!



Diệp Thành biết cho nên hắn mới tương kế tựu kế, vả lại hắn nắm bắt thời gian cũng rất chuẩn xác, thời gian tuyệt sát của Thánh Tử Thần Triều chính là khoảng thời gian hắn đánh úp, không phải hắn mưu cao mà vì Thánh Tử quá tự đại.



Rầm!



Đại địa rung chuyển, Thánh Tử Thần Triều đánh ra một lỗ hổng lớn rồi bay ra ngoài, sau khi chịu một đòn tấn công đỉnh phong, ông ta cũng theo đó mà bị trọng thương.

Phụt!



Thánh Tử Thần Triều thân hình thảm hại, mặt mày tôi độc, ông ta không thể ngờ đòn tuyệt sát hoàn mĩ mà mình mưu đồ lại bị Diệp Thành nhận ra, vả lại còn khiến mình trọng thương.



Vù!



Hư thiên rung chuyển, một cây chiến mâu màu đen đã bay từ trên trời xuống.



Còn chưa hết!



Thánh Tử Thần Triều lập tức biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì ông ta đã đứng ở khoảng cách cách đó cả trăm trượng, đó là ấn kí thời không trước đó ông ta lén lạc ấn, mục đích là để vào thời khắc then chốt có thể né qua chiêu tuyệt sát của Diệp Thành.



Ở một hướng khác, Diệp Thành đã sát phạt tới như ma quỷ. Thấy vậy, Thánh Tử Thần Triều đột nhiên quay người, ông ta muốn nhanh chóng giữ khoảng cách cách Diệp Thành ba trăm trượng.



Cấm!



Ông ta vừa di chuyển thì liền nghe thấy giọng nói vừa uy nghiêm lại lạnh lùng, một sức mạnh mạnh mẽ trói buộc cấm cố hành động của ông ta, cơ thể ông ta cũng theo đó mà khựng lại.



Trong giây lát, vẻ mặt ông ta thay đổi rõ rệt, ông ta cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.



 
Chương 2342: Thiên chiếu!  


Mở cho ta!



Thánh Tử Thần Triều điên cuồng thiêu đốt sức mạnh tu vi, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, chém đứt sự ràng buộc rồi dịch chuyển.



Thiên chiếu!

Advertisement



Giọng nói lạnh băng của Diệp Thành vang lên.



Ngay sau đó, trên vai của Thánh Tử Thần Triều lập tức có ngọn lửa màu đen rực cháy, cũng may ông ta né được từ sớm nếu không thì một khi trúng chiêu sẽ khiến phần đầu bị huỷ hoại.



Vút!



Thánh Tử Thần Triều vung kiếm, một kiếm chém vào vai mình rồi nhanh chóng lùi ra cách đó ba trăm trượng.



Trong đám người, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa bật cười.



Hắn ta nhìn rất rõ ràng, hai loại thần thông nghịch thiên này đã chạm tới lĩnh vực thời không, thế nhưng Thánh Tử Thần Triều lại yếu thế hơn không có nghĩa là phi lôi kiếm quyết không bằng tiên luân thiên chiếu.



Đầu tiên, Thánh Tử Thần Triều dùng tới phi lôi thần còn chưa thể tuyệt sát Diệp Thành, Diệp Thành cũng vậy, hắn dùng tới thiên chiếu mà vẫn chưa thể tuyệt sát Thánh Tử Thần Triều, theo như hắn thấy thì thần thông dù có nghịch thiên thế nào cũng phải xem do ai dùng.



Nếu như người dùng tới phi lôi thần là thần vương Thần Huyền Phong thì lúc này chưa chắc Diệp Thành đã còn tồn tại.



Nếu người dùng thiên chiếu là Hồng Trần thì có khả năng Thánh Tử Thần Triều đã bị giết rồi.



Cho nên thế gian này không phải không có thần thông vô địch, cũng không phải không có người vô địch, cũng có lẽ chỉ khi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì mới có thể nhìn thiên địa này từ trên cao xuống, và đó chính là chủ nhân thực sự của trời đất này.



Rầm! Rầm!



Khi Thái Hư Cổ Long cảm khái thì trên hư thiên, Diệp Thành và Thánh Tử Thần Triều đã đấu kinh thiên động địa.


Có thể thấy Thánh Tử Thần Triều đã bị kiểm soát hoàn toàn, hình thái thê thảm, thần thông tuyệt sát của hắn nghịch thiên nhưng khả năng hồi phục còn kém xa, cánh tay bị trảm kia cho tới bây giờ vẫn chưa thể ngưng tụ ra.



Còn Diệp Thành bá đạo càng chiến lại càng hăng, đòn công kích càng lúc càng mãnh liệt, mỗi lần Thánh Tử Thần Triều lạc ấn ấn kí thời không đều bị hắn nhanh chóng nắm bắt.



Còn hắn không dùng đến thiên chiếu nữa vì nó tiêu hao quá lớn.



Bỏ đi hai thần thông nghịch thiên là phi lôi thần và thiên chiếu thì khả năng chiến đấu của Thánh Tử Thần Triều vẫn còn kém hắn xa.



Diệp Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong có thể đấu ngang bằng với Thần Vương ở trạng thái Chuẩn Thiên Viên Mãn.



Còn Thánh Tử chỉ là một đạo thân của Thần Vương, mặc dù có được chín phần sức chiến đấu của ông ta nhưng vẫn chỉ là ngoại lực.



Không có phi lôi thần trợ chiến, tốc độ Diệp Thành không hề yếu hơn ông ta, sức mạnh còn vượt trội hơn, khả năng phục hồi cũng hơn hẳn, khả năng thực chiến đương nhiên mạnh hơn, trận đại chiến này đánh cho tới bây giờ đã phân được thắng bại rồi.



Nhìn hai người đấu long trời lở đất, những người xem trận chiến bắt đầu tặc lưỡi.



Trước đó, Diệp Thành vài lần suýt thì có thể tuyệt sát, tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Thành sẽ bại nhưng càng đánh thì hắn lại càng thể hiện sức bật mạnh mẽ với từng đòn đánh tuyệt đẹp.

Thấy Thánh Tử thân hình máu me nhơ nhuốc, rất nhiều người đều cảm thán.



 
Chương 2343: Chu sát cho ta!  


Thánh Tử Thần Triều bại rồi, một khi ông ta bại thì trong thế hệ lớp Thanh Tự, Diệp Thành chính là vị Vương thực thụ, Huyền Linh Chi Thể bại, Thái Âm Chi Thể bại, hai kí chủ bại, thử còn còn ai có thể địch lại hắn.



Chuẩn bị tuyệt sát!



Ở một hướng trong hư thiên, truyền âm của Thị Huyết Diêm La đã vang lên bên tai rất nhiều người.

Advertisement



Ông ta tươngr rằng Thánh Tử có thể giết chết Diệp Thành nhưng kết cục lại ngược lại, Diệp Thành không những không bị tuyệt sát mà dần dần phản công lại, nếu cứ để như vậy thì Thánh Tử nhất định sẽ thất bại.



Vậy thì mục đích bọn họ tới đây chính là giết Diệp Thành, Thánh Tử Thần Triều không thể giết được hắn thì để bọn họ giết.



Không cần ông ta lên tiếng thì Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và U Minh Diêm La Vương đã chuẩn bị giết Diệp Thành bất cứ lúc nào.



Cũng giống như bọn họ, phía hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã lần lượt đứng ở tứ phương, chuẩn bị khai chiến.



Trận đối kháng giữa liệt đại chư vương và hậu duệ của các vị hoàng khiến rất nhiều tu sĩ lão bối cảm nhận được mùi máu tanh xực lên, người thông minh thì đã lui đi từ lâu, hôm nay ở Đông lăng Cổ Uyên chắc chắn sẽ có màn hỗn chiến kinh thế diễn ra.



Cũng chỉ có những tu sĩ đầu óc không tỉnh táo sáng suốt mới háo hức xem mà không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí lúc này.



A….!


Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thánh Tử Thần Triều điên cuồng gào thét.



Hiện giờ ông ta đã không còn là hình người nữa, sức chiến đấu mà Thần Vương độ cho ông ta đã bị Diệp Thành đánh tan.



Không còn sức mạnh của của Thần Vương, khoảng cách giữa ông ta và Diệp Thành lại càng lớn, ông ta đã mất đi tư cách có thể ngang hàng với Diệp Thành, dù hiện giờ cho ông ta phi thần quyết thì ông ta cũng không thể nào có thể tuyệt sát Diệp Thành, đây là sự áp chế tuyệt đối về sức mạnh.



Vạn kiếm quy nhất!



Diệp Thành hắng giọng, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm hợp thành một đạo, uy lực có thể huỷ diệt thiên địa.



Phụt!




Máu tươi bắn tung toé, Thánh Tử Thần Triều với thân hình thảm hại bị một kiếm đâm xuyên.



Ta không tin!



Thánh Tử Thần Triều mặt mày hung tợn thậm chí là có phần điên cuồng, sức mạnh tu vi và sức mạnh đạo tắc đan xen, hợp thành một thanh thần kiếm tuyệt thế trảm diệt thiên địa.



Diệp Thành cầm kiếm đi tới, sức mạnh tu vi bao quanh kiếm Xích Tiêu, một kiếm quét ngang hư thiên, chém rời thần kiếm tuyệt thế kia sau đó hắn tung một chưởng vào hư thiên khiến cơ thể của Thánh Tử Thần Triều tan nát.



Chu sát cho ta!



Thánh Tử rít lên, phần trán có từng đạo thần mang bay vào hư không, đó chính là những sát kiếm lạnh băng, ngưng tụ thành kiếm trận bay về phía Diệp Thành.



Vạn Kiếm Triều Tông!



Diệp Thành vung kiếm, sát trận rợp trời.











 
Chương 2344: “Mẹ kiếp, loạn thật rồi”


Thánh Tử Thần Triều vẫn ở thế yếu, cơ thể không ngừng bị đâm xuyên ngã khỏi hư thiên.



Rắc!



Sau khi ông ta ngã xuống, lớp mặt nạ mà ông ta mang theo cũng nứt lìa, khuôn mặt góc cạnh hiện lên trong tầm mắt của tất cả mọi người.



Advertisement

Đây…!



Nhìn thấy khuôn mặt của Thánh Tử Thần Triều, liệt đại chư vương, hậu duệ của các vị hoàng, Thái Hư Cổ Long và cả Diệp Thành…đều thẫn thờ.







Rầm!



Thánh Tử Thần Triều ngã xuống, tạo ra một lỗ hổng lớn trên đại địa.



Thế nhưng thiên địa lại chìm bào bầu không khí u tịch đến chết chóc.



Tất cả mọi người nhìn khuôn mặt của Thánh Tử mà thẫn thờ, hồi lâu không phản ứng lại.

Hiện trường lúc này chỉ có một người vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên, đó chính là Thiên Thương Nguyệt.



Ở Đại Sở này, từ thời Sở Hoàng cho tới bây , người từng nhìn thấy chân dung thật của Thần Huyền Phong cũng chỉ có một mình cô ta, đến cả Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, liệt đại các vị Hoàng của Đại Sở, liệt đại chư Vương của Đại Sở cũng chưa từng biết đến.



Thánh Tử Thần Triều đã là đạo thân của Thần Huyền Phong, đương nhiên trông cũng giống hệt với Thần Huyền Phong.



Về điểm này thì cô đã biết Thánh Tử Thần Triều chính là đạo thân của Thần Huyền Phong từ lâu rồi.



“Thần Huyền Phong cái thế mà trông thế này sao?”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta ngỡ ngàng nhìn Thánh Tử, đôi mắt ma ấy lại quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin.



Không chỉ ông ta mà những người khác như Yêu Vương, Huyết Vương cũng vậy, đến cả U Minh Diêm La Vương với đôi mắt sâu thẳm ấy mà cũng phải thẫn thờ vặn cổ, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Diệp Thành.




Vẻ mặt của bọn họ rất kì quái.



Thần Vương Thần Huyền Phong chính là đại địch mà bọn họ công nhận, bọn họ không biết đã đấu trí bao năm tháng nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chân dung thực sự của Thần Huyền Phong.



Không ngờ đạo thân của ông ta lại trông giống hệt với Thánh Chủ Thiên Đình Diệp Thành.



“Chuyện…chuyện gì đây?”, khi tất cả phản ứng lại thì mặt mày ai nấy đều vô cùng ngỡ ngàn.



“Mẹ kiếp, loạn thật rồi”, Thái Hư Cổ Long day trán, vẻ mặt vô cùng kì lạ.



Nếu nói về người có vẻ mặt đặc sắc nhất thì phải kể đến Diệp Thành.



Nếu không phải mặt nạ mà Thánh Tử Thần Triều mang bị vỡ thì hắn cũng không biết trên đời còn có chuyện thế này, khuôn mặt giống y hệt nhau, sao lại có thể như thế được?



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể của Thánh Tử Thần Triều hoá thành tàn tro bay đi.



Sau khi ông ta bay đi thì ánh mắt của những người xung quanh nhất loạt nhìn Diệp Thành.

Thiên địa im ắng đến lạ thường, đến cả những lão bối tu sĩ trước đó rời đi cũng lập tức quay lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



 
Chương 2345: “Ta là kẻ mà ngươi muốn diệt là diệt được sao?”


Diệp Thành đứng giữa hư thiên, bị tất cả mọi người nhìn như vậy hắn thực sự cảm thấy không được tự nhiên, Hồng Trần và hắn trông y hệt nhau, Thần Huyền Phong và hắn cũng y hệt nhau, khuôn mặt của hắn phổ thông và được ưa chuộng vậy sao?



Cẩn thận!



Đất trời im ắng thì lúc này cuối cùng cũng bị giọng nói của Thái Hư Cổ Long phá vỡ.

Advertisement



Diệp Thành được nhắc nhở thì chợt cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn vào hư không.



Không chỉ hắn mà những người quan sát ở tứ phía cũng vô thức ngẩng đầu.



Ập vào mắt tất cả mọi người chính là lớp mây đen hỗn độn che lấp cả thiên địa khiến trời đất tối tăm.



Trong hư vô hỗn độn chợt có bàn tay vươn ra với phù văn chằng chịt, có uy lực diệt thế, nó vừa xuất hiện, hư thiên rung chuyển, còn chưa giáng xuống thì đại địa đã nứt lìa.



Đó…đó là gì?



Những người dưới bầu trời mặt mày tái mét, bọn họ bị chèn ép đến mức đôi chân run rẩy.

“Đây chính là thần thông của kẻ mặc y phục tím đó”, ở một nơi trong hư thiên, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương nhìn nhau, bọn họ có thể nhìn ra được vẻ thản nhiên trong mắt đối phương.



“Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, khi tất cả mọi người ngỡ ngàng thì một giọng nói vang vọng khắp thiên địa, giống như trời xanh đang tuyên phán với uy nghiêm và sự lạnh lùng.



Nghe vậy, ai nấy đều vỡ lẽ ra, bàn tay giáng từ trên trời xuống kia chính là đang nhằm vào Diệp Thành.



“Ta là kẻ mà ngươi muốn diệt là diệt được sao?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn đứng giữa hư thiên, lạnh lùng nhìn bàn tay giáng từ trên trời xuống.



Hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có thể nhìn thấy hư vọng của thế gian, đó đâu phải là bàn tay của trời cao, rõ ràng là thần thông của kẻ nào đó thi triển.

Huống hồ, cho dù là trời cao thì đã sao!



Hắn đã tuyên chiến với trời cao, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thiên khiển, trời cao muốn diệt hắn? Nực cười!



Bát hoang!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đã nghịch thiên xông lên, chín đạo bát hoang quyền hợp thành một, một chưởng đánh voà bàn tay đầy triện văn kia.



Thế nhưng một chưởng đỉnh phong của hắn sao có thể khiến bàn tay kia bị ảnh hưởng, chưởng đó cũng không thể nào ngăn lại bàn tay kia giáng xuống.



Bát hoang trảm!



Diệp Thành lại lần nữa vung Bá Long Đao, nghịch thiên chém ra đao mang cái thế.



Bang!



Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, một đao đỉnh phong của Diệp Thành hoàn toàn thất bại, đao mang kia tan vỡ, đến cả hắn cũng bị ngã giữa hư thiên.

Thiên chiếu!



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom