Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2386: Đây…đây là thần thông gì?  


Ngay sau đó, hắn cũng mở ra thế giới pháp tướng hỗn độn.



Thần Huyền Phong ở cách đó không xa chợt hiện lên ánh nhìn kinh ngạc trong đôi mắt vô hồn, ông ta cũng gọi ra ngoại đạo pháp tướng của mình, đó là một vùng đất màu máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, bên trong đó còn có bầu trời tịch diệt.



Nữ tử tóc bạc dùng một tay kết ấn, cự ảnh khổng lồ phía sau cô ta cũng di chuyển, một chưởng che trời đánh về phía Diệp Thành.

Advertisement



Bàn tay kia với hà quang vạn đạo rực rỡ chợt chiếu xuống, hư thiên nứt lìa từng tấc như thể chưởng đánh này muốn dẹp bằng trần thế, chỉ cần là sinh linh thì đều bị tiêu diệt.



Rắc! Rắc!



Thế giới hỗn độn của Diệp Thành và vùng đất tịch diệt của Thần Vương dưới chưởng đánh đó cũng bị tàn phá nặng nề.



Phụt! Phụt!



Cả hai người lần lượt ói ra máu và lùi về sau, mỗi một bước lùi về sau đều dẫm lên một phần hư thiên.



Cấm!


Chỉ nghe thấy nữ tử tóc bạc kia hé miệng nói ra một từ, đây là lời nói đầu tiên của cô ta từ khi xuất hiện đến giờ. Mặc dù chỉ là một từ hết sức lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe động lòng, nó giống như âm phù kiều diệu từ cửu u tiên khúc, mang theo uy lực vô thượng khiến sinh linh của bát hoang đều phải quy phục.



Cảnh tượng kinh người xuất hiện, trời đất mênh mang này vì một lời nói của cô ta mà trở nên tĩnh lặng.



Từng làn sóng thôi không cuộn trào, huyết vụ không bay mù mịt, không khí như ngưng đọng, Diệp Thành và Thần Huyền Phong khựng lại, Thiên Thương Nguyệt và kẻ mặc y phục tím đang đại chiến cũng dừng tay, mọi thứ trên thế gian đều trở nên tĩnh mịch trong giây lát.



Đây…đây là thần thông gì?



Mặc dù bị chôn chân tại chỗ nhưng Diệp Thành vẫn có cảm giác, trong mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc.



Thế nhưng nữ tử tóc bạc kia lại không hề bị ràng buộc bởi thần thông nghịch thiên này, cô ta sải từng bước về phía Thần Huyền Phong và Diệp Thành, hà quang bảy màu xung quanh chợt tối hơn một phần như thể sau khi thi triển thần thông cấm kị này, cô ta cũng hao tổn không hề ít sức lực.



Vút! Vút!



Thần kiếm bảy màu vang lên từng âm thanh sắc lạnh, trở thành âm thanh duy nhất trên thế gian, bên trên còn có thần hà rực rỡ bao quanh nhưng lại mang theo khí tức lạnh băng.



Mở cho ta! Mở cho ta!



Trong lòng Diệp Thành đang gào thét, hắn bị hoá đá ở đây, còn những người xung quanh cũng không khác gì, tất cả như con cá trên thớt mặc người ta trảm diệt.



Có điều cho dù hắn có muốn cử động nhưng lại không thể phá được vòng vây này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử kia đâm một kiếm về phía mình.



Thần Huyền Phong ở bên cũng vậy, đôi mắt vô hồn càng trở nên mênh mang, chốc chốc lại nheo lại với ánh sáng loé lên, ông ta là vị vương cái thế, vậy mà cũng phải bất lực trước thần thông cái thế này.



Vù!

Đúng vào giây phút này, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, lại một lần nữa nó không được triệu gọi mà tự mở ra, ấn kí tiên luân trên đồng tử tự vận chuyển.



 
Chương 2387: Nhan hơn một chút nữa!  


Ngay sau đó, từ trung tâm là mắt trái của Diệp Thành hình thành nên từng làn sóng tản ra ngoài, tiếp xúc với vị trí đang trói buộc Diệp Thành khiến nó di chuyển, chạm tới không khí, không khí lại lưu chuyển, chạm tới Thần Huyền Phong khiến Thần Huyền Phong không bị trói buộc nữa.



Mở ra rồi!



Đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn nhanh chóng lùi về sau.



Vút!

Advertisement



Một kiếm của nữ tử tóc bạc kia đã đâm tới, mũi kiếm chỉ còn cách hắn năm thốn, sát khí lạnh băng đã chém rách thánh thể của Diệp Thành.



Nhan hơn một chút nữa!



Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn nhanh chóng lùi về sau như một đạo kinh mang.



Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển theo.



Tốc độ của cả hai người mặc dù không chênh lệch nhau quá nhiều nhưng Diệp Thành lại yếu hơn một chút, đầu mũi kiếm Chu Tiên Kiếm cách Diệp Thành từ năm tấc rút xuống còn bốn tấc, ba tấc, rồi lại hai tấc….



Trong lòng Diệp Thành vẫn đang gào thét, nhưng hắn lại bất lực vì Chu Tiên Kiếm đã trấn áp mọi thứ mà hắn có, đến cả thời gian thi triển bí thuật cũng không thể, một khi buông lơi thì lập tức bị đâm xuyên cơ thể, một khi trúng chiêu thì sẽ mất mạng.



Thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm, một bóng hình ma quỷ trong chốc lát hiển hiện chắn trước người hắn.

Vút!



Máu tươi bắn ra, bóng hình đó bị Chu Tiên Kiếm đâm xuyên, cho dù là Diệp Thành được che chắn thì cũng bị ảnh hưởng không vừa.



Vù!



Thiên địa trong chốc lát chìm vào im ắng.



Còn cảnh tượng bóng hình người kia bị đâm xuyên lại hiện lên choán mắt người nhìn.



Đây…!

Phía Tiêu Thần khôi phục lại hành động thì kinh ngạc nhìn người đang chắn trước người Diệp Thành kia.



Đó không phải ai khác mà chính là Thần Huyền Phong.







Đây….!



Nhìn Thần Huyền Phong bị một kiếm đâm xuyên, phía Tiêu Thần như hoá đá.



Thần Vương Thần Huyền Phong lại vì Diệp Thành mà chịu bị đâm, hành động này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.



Diệp Thành cũng thẫn thờ.



Thần Huyền Phong trước mặt hắn đứng đó vững chãi như ngọn núi, hắn không thể hiểu vì sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn.



Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn thấy một đạo ấn kí cổ xưa trên cánh tay mình, đó là ấn kí thời không, chính là do Thần Huyền Phong khắc hoạ.



Hắn không biết vì sao Thần Huyền Phong lại khắc hoạ ấn kí thời không lên cánh tay hắn nhưng chắc chắn vì đạo ấn kí này nên Thần Huyền Phong mới xả thân cứu hắn, giúp hắn chặn lại nhát Chu Tiên Kiếm kia.



Phụt!

Bầu không khí yên tĩnh của trời đất vì tiếng phun ra máu của Thần Huyền Phong mà bị phá vỡ.



 
Chương 2388: Tinh Thần!  


Tiếng phun ra máu này như được vang vọng lại nhưng nếu nghe kĩ thì đó không phải là âm thanh vang vọng mà là có thêm người khác phun ra máu.



Và người đó không phải ai khác chính là đạo thân Tinh Thần, lúc này sắc mặt hắn cũng tái nhợt.



Tinh Thần!



Advertisement

Thánh nữ Tinh Nguyệt vội tiến lên trước. đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng như thể hắn cũng bị đâm xuyên vào ngực vậy.



Vút!



Nữ tử tóc bạc rút thanh Chu Tiên Kiếm ra khỏi cơ thể Thần Huyền Phong sau đó dịch chuyển ra cả trăm trượng.



Vút!



Cô ta vừa lùi về sau, một đạo kiếm mang cái thế liền trảm vào vị trí mà cô ta đứng ban nãy.



Người ra tay chính là một người mặc y phục đen, đeo mặt nạ đen với sức mạnh kinh người.



Hồng Trần!



Diệp Thành nhận ra người này, đây chẳng phải là sư phụ của Hồng Trần Tuyết, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy sao?



Rầm! Rầm!



Hồng Trần hiện thân, ông ta nhìn chằm chằm vào nữ tử tóc bạc, ông ta là người tường tận nhiều bí thuật, mỗi lần ra tay đều tung ra tâhnf thông cái thế liên tiếp khiến nữ tử tóc bạc lùi về sau.



Phụt!



Thần Huyền Phong lại lần nữa phun ra máu sau đó lập tức ngã nhào ra và được Diệp Thành đỡ lấy.



Huyền Phong!



Thiên Thương Nguyệt đang đại chiến với kẻ mặc y phục tím cũng di chuyển ôm Thần Huyền Phong vào lòng.




Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cầm chắc thanh kiếm cùng Hồng Trần sát phạt về phía nữ tử tóc bạc trấn áp cô ta.



Thấy vậy, kẻ mặc y phục tím không bị Thiên Thương Nguyệt kiểm soát nhưng cũng trong trạng thái thê thảm sát phạt tới, hắn ta cũng cùng với Diệp Thành và Hồng Trần đối đầu với nữ tử tóc bạc kia.



Có điều hắn ta còn chưa gia nhập vào vòng chiến đấu đã bị một bàn tay lôi ra ngoài, còn chưa đáp đất thì bị một kiếm cái thế trảm tới mức máu me nhơ nhuốc.



Lại có người đến, chính là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



Bọn họ sát phạt ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, người nào người nấy thân hình thảm hại, vỗn dĩ định quay về dưỡng thương nhưng nghe nói ở đây có đại chiến nên lại quay lại, vừa hay đụng trúng kẻ mặc y phục tím kia.



Lại là các ngươi!



Thấy Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đây là lần thứ mấy hắn bị trọng thương rồi nên hắn vô cùng phẫn nộ.



Chuyện…chuyện gì thế này!











 
Chương 2389: “Sao tim ta lại đau thế này”


Khi hắn ta đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím.



Rầm! Đoàng!



Trận đại chiến nổ ra, có Hồng Trần, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên trợ chiến nên chiến cục được xoay chuyển.

Advertisement



Trận đại chiến nổ ra hết sức khốc liệt, đạo thân Tinh Thần đứng ngoài vòng chiến đấu cũng mơ hồ chạy vào trong.



Tinh Thần!



Thánh nữ Tinh Nguyệt cất tiếng gọi nhưng không thể khiến đạo thân Tinh Thần dừng chân, thế rồi cô cũng chạy vào theo sau hắn.



Quay lại!



Bên ngoài vòng chiến đấu, phía Tiêu Thần lần lượt trầm giọng, đó không phải là nơi mà đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt có thể tuỳ tiện vào, cho dù là Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, kẻ mặc y phục tím chiến tranh hay Hồng Trần, Diệp Thành và nữ tử tóc bạc chiến tranh thì bất cứ hành động nào thừa thãi đều có thể khiến bọn họ mất mạng.



Long Đằng hắng giọng, ông ta vẫn dùng tới pháp khí ở cảnh giới Thiên, ngưng tụ tạo ra cái lồng tránh kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc kia trốn thoát.


Đạo thân Tinh Thần như không hề nghe thấy tiếng gọi của phía Tiêu Thần, hắn và thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt tới phía này.



Thần Huyền Phong nằm trong lòng Thiên Thương Nguyệt, miệng không ngừng trào máu.



Trạng thái của ông ta hiện giờ rất kém, toàn thân nhơ nhuốc máu, bị nữ tử tóc bạc dùng một kiếm tuyệt sát đâm xuyên ngực, đạo tắc, linh hồn, cơ thể đều bị đánh tới mức mang tính huỷ hoại, đó không phỉa là một kiếm bình thường.



Thiên Thương Nguyệt điên cuồng đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông ta nhưng vẫn không thể ngăn lại được thần quang tịch diệt đang huỷ hoại dần cơ thể của Thần Huyền Phong.



Thần Huyền Phong không nói lời nào, đôi mắt vô hồn, thần sắc đờ đẫn, cứ thế ôm Thiên Thương Nguyệt.



Đến cả ông ta cũng không biết vì sao mình lại cứu Diệp Thành, còn thay Diệp Thành đỡ nhát kiếm tuyệt sát đó.



“Sao tim ta lại đau thế này”, đạo thân Tinh Thần che đi phần ngực, hắn thẫn thờ nhìn Thần Huyền Phong.



“Muội cũng vậy”, thánh nữ Tinh Nguyệt nói với vẻ mặt đau đớn có phần mê man.



“Diệp….Diệp Tinh Thần, Thần…Thần Nhi, Thiên…Thiên Hoang Địa Lão….”, Thần Huyền Phong nhìn đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt, giọng nói ông ta khản đặc, lời nói không liền mạch, đôi mắt vô hồn trong chốc lát chợt mang theo ánh nhìn như tỏ tường, cũng chính vì sự tỏ tường trong chốc lát đó mà khiến đôi mắt ông ta chợt nhoà đi nước mắt.



Thần Huyền Phong không nói hết được cả câu, còn thần sắc lại trở về đờ đẫn như ban đầu, đôi mắt vô hồn.



“Ông rốt cục là ai?”, đạo thân Tinh Thần tiến lên trước nhìn Thần Huyền Phong với đôi mắt đỏ ngầu.



Nhưng vẻ mặt của Thần Huyền Phong lúc này càng mê man hơn, ông ta là ai đến ngay cả ông ta cũng không biết, thần trí không tỉnh táo khiến ông ta không phân biệt được hiện thực và hư ảo, ông ta chỉ biết thiên địa trong mắt mình đang dần trở nên mơ hồ.



Rầm! Đoàng!

Ở một hướng khác, trận đại chiến vẫn đang nổ ra làm thiên địa nứt lìa, sóng cả cuộn trào.



 
Chương 2390: Dịch Thiên Hoán Địa!  


Kẻ mặc y phục tím liên tục bị thương, máu me nhơ nhuốc, bị Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đánh cho tới mức thê thảm.



Nữ tử tóc bạc cũng không khá hơn là bao, cho dù cô ta biết nhiều thần thông nhưng cũng khó có thể địch lại được đòn công phá của hai người phía Diệp Thành và Hồng Trần.



Trước đó cô ta liên tiếp dùng tới hai loại thần thông cấm kị nên thần hà xung quanh cơ thể đã nhạt đi nhiều.



Advertisement

Vả lại lần này người mà cô ta phải đối đầu là Hồng Trần và Diệp Thành. Với sức chiến đấu của Hồng Trần thì rõ ràng hơn cả Thần Huyền Phong, chỉ với sức một mình ông ta đã ngang hàng với nữ tử tóc bạc rồi, huống hồ còn có sự trợ chiến từ Diệp Thành..



Huyết tiếp hạn giới!



Diệp Thành trảm ra một biển tinh hà sau đó nhìn sang Hồng Trần ở bên với ánh mắt kinh ngạc.



Lần trước gặp ông ta ở Vân Nhược Cốc, lúc đó Hồng Trần ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, qua bao lâu rồi mà ông ta vẫn ở trạng thái này được, điều này khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.



Nên biết rằng huyết tiếp hạn giới là trạng thái không chết cũng không bị thương, nó chỉ xuất hiện trong thời gian giới hạn vả lại chỉ có thể mở ra một lần, chưa chắc đã có thể mở ra lần thứ hai.



“Lẽ nào ông ta có thể mở ra huyết tiếp hạn giới bất cứ lúc nào?”, trong lòng Diệp Thành chợt dấy lên thắc mắc.



Trạng thái huyết tiếp hạn giới là sự bá đạo thế nào? Hắn rõ hơn ai hết.



Trước kia chính vì có trạng thái này nên hắn mới có thể dùng sức một mình mà địch lại cả hàng chục triệu tu sĩ, nếu như Hồng Trần có thể mở ra trạng thái này bất cứ lúc nào thì Đại Sở này còn ai có thể so với ông ta nữa?

Ngoài huyết tiếp hạn giới, Diệp Thành còn thấy vẻ mặt của Hồng Trần hết sức dị thường, đôi mắt vô hồn đó giống như Thần Huyền Phong vậy.



Nữ tử tóc bạc ở phía đối diện cũng đờ đẫn y hệt khiến Diệp Thành thắc mắc rốt cục cả ba người này đang rơi vào trạng thái thế nào, trần trí không bình thường sao? Không thấy bọn họ nói gì nhưng người nào người nấy đều rất khác lạ.



Điều khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu nhất đó là mối quan hệ giữa Hồng Trần và nữ tử tóc bạc kia, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng người nào người nấy đều tỏ rõ sự kiêng dè với đối phương.



Suy nghĩ của Diệp Thành trở nên lộn xộn vì sự xuất hiện của Hồng Trần, vì Thần Huyền Phong giúp hắn đỡ một kiếm, tất cả khiến đầu óc hắn mơ hồ, càng nghĩ càng khó hiểu.







Đùng! Đoàng!


Khi trận chiến đang diễn ra ác liệt thì phương xa vang lên tiếng nổ ầm ĩ, chấn động cả đất trời.



Nhìn từ xa, đó là từng đạo thần hồng lộng lẫy, từng bóng người vụt qua bầu trời với tốc độ rất nhanh.



Cao thủ của Thiên Đình đã tới, đội hình rất khủng bố có tới hàng nghìn người, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên, ai cũng có khí thế nuốt chửng bầu trời.



Chết tiệt!



Cảm nhận được đông đảo cao thủ đang cấp tốc tới gần, người áo tím trở nên càng dữ tợn hơn.



Đi!



Hắn ta quát lên, như thể đang nói với nữ tử tóc trắng.



Dứt lời, hắn ta nhận một kiếm kinh thế của Thái Hư Cổ Long, sau đó một bước chạy cả trăm trượng, muốn chạy đi trước khi cao thủ của Thiên Đình tới, tránh huỷ diệt vùng biển này.



Dịch Thiên Hoán Địa!











 
Chương 2391: Thái Hư Long Cấm!  


Dịch Thiên Hoán Địa!



Thái Hư Cổ Long cũng không nhàn rỗi, người áo tím vừa đổi chỗ với Tử Huyên đã bị hắn ta đổi lại.



Thấy cảnh này, nhóm Tiêu Thần trố mắt nhìn, thần thông của cao thủ cái thế quả nhiên không đơn giản chút nào.



Trong khoảnh khắc đó họ đã lần lượt ngự động pháp khí cảnh giới Thiên, muốn cho người áo tím một đòn tuyệt sát, may mà chưa bắn ra nếu không nhỡ đâu ngộ thương Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thì lại thành trò cười.



Advertisement

Ầm!



Hư thiên gầm thét, sau khi đổi một vòng, người áo tím lại về chỗ cũ, suýt nữa đã bị một chưởng của Thái Hư Cổ Long chém chết.



Thập Nhị Thiên Tự Đại Minh Trận!



Một tay Tử Huyên tạo quyết ấn, thi triển thần thông vô song.



Lập tức, mười hai thần trụ chọc trời hiện ra không theo thứ tự cụ thể nào, ngang qua trời đất, trên mỗi thần trụ đều được khắc vân lộ cổ xưa, dây xích phù văn đan xen ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ.



Đó không phải là một cái lồng bình thường, bên trong có rất nhiều cấm chế phong ấn, theo một khía cạnh nào đó nó còn vượt cả Thái Hư Long Cấm của Thái Hư Cổ Long.



Người áo tím bị nhốt bên trong, không thể di chuyển do bị cấm chế đáng sợ của chiếc lồng phong ấn.



Mở!



Người áo tím hét to, muốn phá vỡ trấn áp nhưng vô ích.



Thấy người áo tím bị trấn áp, nữ tử tóc trắng khẽ cau mày, một chưởng đẩy ra dòng sông bảy màu, đẩy lùi Hồng Trần rồi vung kiếm ra cả một vùng thần hải, chém lui Diệp Thành.



Sau đó cô ta đột nhiên quay người, bước ra cả mấy trăm trượng.



Đứng lại!



Phía Tiêu Thần đồng loạt điều khiển pháp khí cảnh giới Thiên quét ra một khoảng thần mang, nghiền nát hư thiên.



Vẻ mặt nữ tử tóc trắng lãnh đạm, cô ta vung mạnh kiếm Tru Tiên phá tan vùng thần mang ấy, đến pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị phản kích, rung lên kịch liệt, thần quang đạo tắc xoay quanh nó cũng tối đi rất nhiều.



Dịch Thiên Hoán Địa!



Tử Huyên tiến lên một bước, lại thi triển thần thông nghịch thiên hoán đổi không gian, đổi chỗ với nữ tử tóc bạc.




Nhưng điều khiến cô giật mình là thần thông này vô hiệu với nữ tử tóc bạc.



Thái Hư Long Cấm!



Thái Hư Cổ Long đột nhiên tạo ấn quyết, thi triển Thái Hư Long Cấm, bao vây nữ tử tóc bạc bên trong.



Nhưng giây tiếp theo lồng Thái Hư Cổ Long đã bị một kiếm của nữ tử tóc bạc chém bật mở.



Thiên Chiếu!



Nữ tử tóc bạc vừa thoát thân, ấn ký Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành chuyển động, nhắm thẳng vào cô ta, hắn hy sinh thọ nguyên để thi triển cấm thuật Tiên Luân.



Điều khiến mọi người ngạc nhiên là tuy ngọn lửa Thiên Chiếu bùng cháy nhưng lại bị thần hà bảy màu trên người nữ tử ấy dập tắt, cấm thuật Tiên Luân vô hiệu với cô ta.



Ba loại thần thông của cao thủ vô song đều vô hiệu khiến nhóm Tiêu Thần ở ngoài chiến trường đều kinh hãi.



Tiếp theo đó là Hồng Trần, trong chốc lát ông đã biến mất không thấy tăm hơi.



Khi xuất hiện lần nữa thì ông đã ở trước mặt nữ tử tóc bạc, một kiếm của ông có thể gọi là huỷ thiên diệt địa.











 
Chương 2392: “Đúng như cô nghĩ đấy”.  


Ở nơi hai thanh kiếm va vào nhau, một gợn sóng mở ra trước mắt, vùng biển dấy lên sóng gió, những nơi nó đi qua, không gian lần lượt sụp đổ, thậm chí phía Diệp Thành cũng bị ảnh hưởng.



Hồng Trần bị đẩy lùi, khoé miệng nữ tử tóc bạc rỉ máu.



Vòng xoáy bảy màu xuất hiện trước mặt cô ta, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên chạy tới nhưng vẫn muộn, cô ta đã quay người đi vào vòng xoáy bảy màu, biến mất trong nháy mắt, trong thiên địa không còn tìm thấy bóng dáng cô ta nữa.



“Chết tiệt”, Long Đằng hừ lạnh: “Biết trước lồng được ngưng tụ từ pháp khí cảnh giới Thiên không có tác dụng với cô ta thì chúng ta đã nhập cuộc sớm hơn rồi”.

Advertisement



“Bây giờ nói gì cũng đã muộn”.



“Cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại quá vậy?”, nhìn vòng xoáy bảy màu tiêu tán, Thái Hư Cổ Long nhíu mày.



“Am hiểu cực đạo đế thuật”, Tử Huyên trầm ngâm: “Thần kiếm bảy màu đó chắc là kiếm Tru Tiên trong truyền thuyết”.



“Đúng như cô nghĩ đấy”.



“Huyền Phong”, khi hai người nói chuyện thì nơi không xa vang lên giọng của Thiên Thương Nguyệt, trong giọng nói có tiếng nấc nghẹn ngào.



Nghe vậy, Diệp Thành vội vàng xoay người bước tới chỗ Thần Huyền Phong.



Dáng vẻ Thần Huyền Phong vô cùng chật vật, đạo tắc, căn cơ, linh hồn đều đã sụp đổ, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều tản ra sức mạnh huỷ diệt, đó là sát khí từ kiếm Tru Tiên đang cướp đi cơ hội sống cuối cùng của Thần Vương.



Diệp Thành ngồi xổm xuống, đặt tay lên người Thần Huyền Phong, sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên cùng được trút ra, hy vọng có thể kéo dài mạng sống cho Thần Huyền Phong.




Dù sao Thần Huyền Phong rơi vào kết cục này cũng là do cứu hắn.



Mặc dù hắn không biết tại sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, nhưng nếu gạt đi lập trường hai bên đối địch thì trong lòng hắn vẫn thấy áy náy.



Nhưng sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên của hắn cũng không thể ngăn sự sống đang không ngừng bị huỷ diệt của Thần Huyền Phong, sát khí của kiếm Tru Tiên có sức mạnh huỷ diệt, dù là bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh cũng vô hiệu.



“Căn cơ đạo tắc đã bị huỷ, linh hồn bản mệnh đã bị diệt”, Tử Huyên nói nhỏ.



“Dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được ông ấy”, Thái Hư Cổ Long cũng thở dài.



Hồng Trần cũng tới, nhìn Thần Huyền Phong với vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.




Đột nhiên Hồng Trần cũng ngồi xổm xuống, cứng ngắc đưa tay ra ấn lên người Thần Huyền Phong, trút sức mạnh bản nguyên thần kỳ vào cơ thể ông ấy để sự sống của ông ấy tiêu tán chậm hơn.



Nhưng Hồng Trần vừa ngồi xuống, giây trước Thần Huyền Phong còn đang đờ đẫn lúc này lại ngồi bật dậy, một tay cầm lấy tay Diệp Thành, tay kia cầm tay Hồng Trần.



Vẻ mặt Thần Huyền Phong đau đớn, thần trí đang bên bờ sụp đổ, đôi mắt trống rỗng lúc hỗn loạn lúc rõ ràng, lúc mờ mịt lúc thẫn thờ.



Mọi người nhíu mày, Diệp Thành cũng nhíu mày.



Không hiểu sao hắn lại thấy lòng nhói đau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong lòng bàn tay Thần Huyền Phong, giống như ông lão sắp chết nắm tay con mình nói lời trăng trối cuối cùng.



“Lão… Lão… Lão Đại”, Thần Huyền Phong lên tiếng, giọng nói khàn đặc mà tang thương, vào thời khắc tỉnh táo, ông ấy nhìn chằm chằm Diệp Thành và Hồng Trần, đôi mắt đẫm lệ.



Lão… Lão Đại?



Thần Huyền Phong nói rất nhỏ nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy, vẻ mặt đồng thời trở nên vô cùng kinh ngạc.



Hồng Trần khó hiểu mà Diệp Thành cũng ngờ vực.











 
Chương 2393: Ông cũng có cảm giác mờ mịt chưa từng có.  


“Giết… Giết… Nhược… Nhược…”, dù Thần Vương đã dùng hết chút sức cuối cùng để nói câu này nhưng cuối cùng vẫn chưa thể nói hết. Linh hồn ông tiêu tán, đôi mắt mệt mỏi mất đi chút ánh sáng cuối cùng, chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu chảy dài trên khuôn mặt tang thương.



“Huyền Phong”, Thiên Thương Nguyệt ôm chặt Thần Huyền Phong, khuôn mặt xinh đẹp thê lương đẫm nước mắt, năm tháng dài đằng đẵng, trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, đây có lẽ là lần cô được ở gần Thần Huyền Phong nhất nhưng cũng là lần cuối cùng.



Haiz…

Advertisement



Nhìn Thần Vương quy tịch, những người có mặt đều thở dài.



Thần Vương vô song là sát thần bóng đêm, Phi Lôi Thần Quyết nổi danh lẫy lừng, là người mà cửu hoàng của Đại Sở đều dè chừng, bây giờ ông chết mang lại cho người khác cảm giác không chân thực, dù địa vị đối lập nhưng một vị vương cái thế như vậy mất đi, trong lòng mọi người vẫn thấy buồn bã.



Trên trời, các ngôi sao đều ảm đạm, chỉ có một ngôi sao là sáng nhất nhưng lúc này đã rơi xuống.



Thần Vương cái thế đã ngã xuống, mang theo nỗi hoang mang và đau buồn, chết không nhắm mắt.



Yêu Vương, Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Ma Vương, Vu Chú Vương, Quỷ Vương ở khắp các nơi trên Đại Sở ngây người nhìn ngôi sao rơi xuống đó, trong mắt đều hiện lên nỗi buồn và thương xót.



Từ xưa đến nay, họ đấu với nhau không biết bao lâu, tuy là kẻ thù lớn nhưng cũng trân trọng, thương tiếc cho nhau.

Phía trên vùng biển, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Thần Vương cái thế, trước khi chết ông còn cầm chặt tay hắn, đôi mắt chưa nhắm lại vẫn đang nhìn hắn khiến hắn cảm thấy đau lòng không giải thích được.



Vẻ mặt Hồng Trần đờ đẫn, hai mắt trống rỗng nhìn Thần Vương, ông cũng có cảm giác mờ mịt chưa từng có.



Đột nhiên giữa đất trời như có khúc nhạc tiễn biệt vang vọng, tiễn đưa vị vương vô song.



Thân thể Thần Huyền Phong cũng từng chút từng chút hoá thành mây khói theo tiếng nhạc thê lương buồn bã, bụi về với bụi, đất về với đất, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi đất trời, chỉ còn là thần thoại xa xôi.



Vút vút vút!

Cao thủ Đại Sở đi tới, đứng khắp bốn phương trên trời.



Shh!



Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người nhất thời sửng sốt, Diệp Thành và Hồng Trần ngồi xổm trên đất, con gái Nguyệt Hoàng gục xuống bên cạnh, còn có một đám đông vây quanh, tình huống gì thế này?



Tất cả mọi người đều im lặng khiến cho nhóm Thiên Tông Lão Tổ cực kỳ thảng thốt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết là thế nào.



Sư… Sư tôn?



Chung Quy, Chung Giang và Chung Ly đồng loạt tiến lên, thử thăm dò nhìn Hồng Trần.



Hồng Trần cứng ngắc quay đầu, nhìn nhóm Chung Giang với vẻ mặt hoang mang.



Nhìn thấy Tiên Luân Nhãn bên mắt phải của ông ta, thân thể già nua của nhóm Chung Giang lại run lên, họ vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư tôn”.



Sư tôn?

Mọi người lại sửng sốt một hồi sau đó đồng loạt nhìn sang Hồng Trần, người này được nhóm Chung Giang gọi là sư tôn, vậy ông ta là Hồng Trần?



 
Chương 2394: Nhân duyên trên thế gian rất vi diệu.  


Phía Diệp Thành vẫn bình thường, họ đã sớm biết Hồng Trần còn sống, nhưng phía lão tổ nhà họ Tô thì lại hoàn toàn choáng váng, không phải Hồng Trần đã chết rồi sao? Không ngờ vẫn còn sống, chính là người đang đứng trước mặt họ sao?



“Vãn bối Toại Phong bái kiến tiền bối”, khi mọi người đang ngỡ ngàng thì Đao Hoàng đã tiến tới, cung kính chắp tay hành lễ.



Advertisement

“Vãn bối bái… bái kiến tiền bối”, sau khi sửng sốt, phía lão tổ nhà họ Tô cũng đều hành lễ, vẻ mặt họ rất kỳ lạ, đến phía Chung Giang còn quỳ xuống, Đao Hoàng còn hành lễ, có thể thấy người trước mặt thật sự là Thánh chủ Viêm Hoàng vô cùng bí ẩn trong truyền thuyết: Hồng Trần.



“Vẫn như năm xưa”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Hồng Trần với vẻ mặt phức tạp, đây là phu quân của con gái ông khi xưa ở phàm trần, cũng là con rể của ông.



Phong! Phong!



Khi Thiên Tông Lão Tổ đang thất thần, khi nhóm Chung Giang đang kích động thì Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã ra tay, còn là bí thuật phong ấn cấm kỵ, Hồng Trần đang trong trạng thái ngơ ngác lập tức bị phong cấm đan hải, thần hải và đạo tắc.



Các ngươi…!



Phía Chung Giang phẫn nộ nhìn Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



Mang về nghiên cứu tí!


Thái Hư Cổ Long ho khan, phất tay đưa Hồng Trần đi, vút lên một tiếng rồi biến mất như một đạo thần quang.



Mẹ kiếp!



Dù là nhóm Chung Giang cũng không kìm được thốt ra tiếng chửi thề, đám đông lập tức đuổi giết.



Đám đông rời đi khiến vùng biển này trở nên trống trải.



Tử Huyên thầm thở dài, phong ấn người áo tím vẫn đang bị nhốt trong lồng, sau đó cô cũng biến mất.

Hậu duệ hoàng đế đứng đó, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt vẫn đang ngồi trên mặt đất.



Cô như phát điên, ngơ ngác ôm sát kiếm của Thần Huyền Phong như một bức tượng, nước mắt trong suốt lấp lánh như pha lê không ngừng chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.



Nhân duyên trên thế gian rất vi diệu.



Con gái Nguyệt Hoàng yêu một người không nên yêu, chờ đợi biết bao nhiêu năm, chờ đến mức hoa cũng tàn, tình yêu giấu kín đến cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mộng.



“Thương Nguyệt”, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên tiến lên, đỡ Thiên Thương Nguyệt dậy.



“Ta đưa chàng về”, Thiên Thương Nguyệt ôm sát kiếm của Thần Vương cười thê lương, từng bước từng bước đi về phương xa, bóng lưng xinh đẹp dưới ánh trăng trông rất cô đơn và tịch mịch, giống như một nữ tử yếu đuối.



Haiz!



Phía Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đi theo phía sau từ xa, sợ Thiên Thương Nguyệt xảy ra chuyện gì.



Phía trên vùng biển mênh mông chỉ còn lại Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt.



Diệp Thành vẫn đang ngơ ngác, không dám tin mọi chuyện xảy ra đêm nay.



 
Chương 2395: Ông cũng là một truyền thuyết.  


Bên này, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt bình tĩnh một cách lạ thường, tinh thần còn đờ đẫn hơn Diệp Thành, sắc mặt tái nhợt, trong lòng có cơn đau âm ỉ, không biết nỗi đau này từ đâu tới, chỉ biết là đau đớn khiến họ thẫn thờ.



Đi thôi!



Diệp Thành nhìn vùng biển này lần cuối rồi rời đi.

Advertisement



Phía sau hắn, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt đi theo.



Sau khi họ đi, vùng biển mênh mông mới thực sự được yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng sóng lăn tăn.



Đêm khuya không hề yên bình.



Thái Hư Cổ Long đưa Hồng Trần về Nam Sở, nhưng ngay sau đó lại bị nhóm Chung Giang, Chung Quy đánh.



Hồng Trần bị cướp về, tuy không nỡ nhưng nhóm Chung Giang vẫn không giúp ông giải trừ phong ấn của Thái Hư Cổ Long, bởi vì trạng thái của ông quá kỳ lạ, nếu tuỳ tiện giải trừ phong ấn sẽ xảy ra biến cố.



Sư tôn!



Hồng Trần Tuyết chạy đến, như đứa trẻ lạc nhà, cực kỳ kích động nhào vào lòng Hồng Trần, nước mắt thấm ướt quần áo ông.




Bà đã không nhớ bao nhiêu năm trôi qua rồi, người mình nhớ thương ở ngay trước mắt khiến bà ngỡ như đang mơ, vòng tay ôm ông dùng hết sức bình sinh như sợ ông lại biến mất lần nữa.



Hồng Trần ngơ ngác nhìn Hồng Trần Tuyết trong lòng, khuôn mặt ấy trong đôi mắt thẫn thờ của ông vừa lạ vừa quen, như đã từng gặp nhưng lại không nhớ, như từng nhớ mà lại chưa từng gặp, tất cả đều đang quấn lấy tâm trí ông.



“Con đưa người đi gặp sư nương”, sau khi nghẹn ngào, Hồng Trần Tuyết lau nước mắt, kéo Hồng Trần còn đang ngờ ngẫn đi.



“Ông… Ông ấy chính là Hồng Trần?”, nhìn Hồng Trần và Hồng Trần Tuyết đi xa, nhóm Hằng Nhạc Chân Nhân quay sang nhìn phía Đao Hoàng.



“Chính là ông ấy”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, dường như cũng không kìm được nỗi kích động trong lòng.


“Không… Không phải ông ấy… đã chết rồi sao?”



“Trời cao thương xót cho ông ấy được sống lại”.



Nam Sở bùng nổ, sục sôi.



Sự xuất hiện của Hồng Trần dấy lên sóng gió kinh hoàng cho Đại Sở vừa mới yên tĩnh lại.



Ông cũng là một truyền thuyết.



Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng, từ khi Viêm Hoàng được thành lập đến nay, ngoài Viêm Hoàng ra thì Thánh chủ mạnh nhất chính là Hồng Trần, năm xưa khi Viêm Hoàng mà ông thống lĩnh có thể sánh vai với chư vương các đời, là một thế lực lớn hàng thật giá thật ở Bắc Sở.



Người thông thiên như vậy, người từng được coi là thần thánh, đến Đao Hoàng cũng phải tôn kính sớm đã quy tịch, nhưng lúc này lại nghe nói ông vẫn còn sống, sao mọi người có thể không bàng hoàng choáng váng.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.











 
Chương 2396: “Tỷ ấy bế quan rồi”.  


Không biết đến khi nào ông chợt dừng bước, dù Hồng Trần Tuyết kéo thế nào ông cũng không đi.



Ông cứng ngắc ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ngọn núi trước mặt.



Ngọn núi đẹp như người con gái quyến rũ, dưới làn sương mờ tầng tầng lớp lớp mang đến cho người ta cảm giác như mộng như ảo.



Ngọc Nữ Phong!

Advertisement



Lần đầu tiên Hồng Trần lên tiếng, giọng nói khàn khàn mà tang thương, đến chính ông cũng không biết mình lại nói ra ba chữ này.



“Sư tôn?”, Hồng Trần Tuyết thử hỏi.



Hồng Trần không trả lời, vẫn ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong dường như có thể nhìn thấy các cô gái đang đứng trên đỉnh núi.



“Người đó thật kỳ lạ”, trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, phía Thượng Quan Hàn Nguyệt dường như cũng có thể nhìn thấy Hồng Trần đang đứng dưới chân núi nhìn lên, ai cũng kinh ngạc.



“Cảm giác rất quen thuộc, cứ như thể đã gặp ở đâu đó”.



“Thật trùng hợp, ta cũng thấy vậy”.



Dưới chân núi, Hồng Trần đã nhấc chân nhưng không phải Hồng Trần Tuyết dắt mà là ông tự đi, đến đâu ông cũng cứng ngắc xoay cổ nhìn mọi vật xung quanh.

Sự kỳ lạ của ông khiến trưởng lão và đệ tử đi ngang qua đều ngạc nhiên.



Điều đáng ngạc nhiên là Hồng Trần đứng thẳng tắp ở đó như một pho tượng, mỗi khi có người đi qua, ông sẽ nhìn họ bằng đôi mắt trống rỗng như một hình nộm không có cảm xúc.



Đi thôi sư tôn!



Hồng Trần Tuyết cười nhẹ, kéo Hồng Trần đi.



“Đưa ông ấy tới có thật sự ổn không?”, phía sau, Tử Huyên xuất hiện nhìn Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành bên cạnh.



“Có người đang chờ ông ấy”, Diệp Thành mỉm cười: “Cô ấy là một người số khổ, coi như hoàn thành tâm nguyện của cô ấy đi”.

“Con người, rất kỳ lạ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất đắc dĩ.



“Diệp Thành”, dưới Ngọc Nữ Phong, phía Sở Linh đã đi xuống, cũng nhìn về hướng Hồng Trần Tuyết và Hồng Trần rời đi: “Người đó là ai vậy?”



“Hồng Trần”.



“Hồng Trần?”, cả toán nữ nhân sững sờ, như thể đã từng nghe tới danh Hồng Trần: “Không… Không phải ông ấy đã chết rồi ư?”



“Còn sống”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn quanh một lượt: “Sở Huyên đâu? Sao không thấy cô ấy vậy?”



“Tỷ ấy bế quan rồi”.



Bên này, Hồng Trần Tuyết đã đưa Hồng Trần vào Địa Cung, nhưng bà lại để Hồng Trần đứng ở cửa trước rồi đi vào một mình.



“Sư nương”, bà cười ngọt ngào nhìn Sở Linh Ngọc đang bị phong ấn trên tế đàn.



“Đừng gọi ta như vậy, không quen”, Sở Linh Ngọc mở mắt nhưng cười không được tự nhiên lắm.



“Người ở đây có thấy chán không?”, Hồng Trần Tuyết cười.



“Ngươi nghĩ sao?”

“Vậy con tìm một người tới trò chuyện cùng người nhé?”



 
Chương 2397: “Cứ ở đây là được rồi”


“Đường đường là Thánh chủ Nhân Hoàng, từ bao giờ cũng học được cách trêu đùa dí dỏm vậy hả? Ta…”, Sở Linh Ngọc khẽ cười nhưng còn chưa nói xong đã nghẹn lại, sững sờ nhìn về phía Hồng Trần Tuyết.



Bên cạnh Hồng Trần Tuyết có thêm một người, trên mặt người ấy đầy râu, toàn thân hiện rõ dấu vết thăng trầm của năm tháng, đôi mắt đen như mực nhưng lại trống rỗng, vẻ mặt tang thương nhưng cũng mờ mịt.



“Chàng… Chàng… Hồng Trần”, cơ thể mỏng manh của Sở Linh Ngọc run lên, sương mù dâng lên trong mắt rồi thoáng chốc hoá thành nước mắt.

Advertisement



Hai hàng lệ chảy xuống khuôn mặt cô, một đạo thần quang rơi xuống tế đàn, phong ấn của cô đã được giải trừ.



Cô chầm chậm đứng dậy, từng bước đi xuống tế đàn, mắt nhìn chằm chằm Hồng Trần, đôi mắt trong veo bị nước mắt che mờ, bóng dáng Hồng Trần trở nên vô cùng rõ ràng trong tầm nhìn mông lung.



“Năm tháng chết tiệt, không ngờ lại giày vò Hồng Trần của ta thành ra thế này”, hai mắt Sở Linh Ngọc đẫm lệ, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt đầy thăng trầm kia rất lâu không chịu buông xuống, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng lại như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy vào linh hồn mình.



“Chàng không già, thiên không hoang”, cô nhẹ nhàng nép vào lòng Hồng Trần, gò má áp vào ngực ông, hơi ấm và nhịp tim trong lồng ngực ấy khiến cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.



Vẻ mặt Hồng Trần vẫn đờ đẫn, ông cứng ngắc cúi đầu, mờ mịt nhìn Sở Linh Ngọc đang nép trong vòng tay mình.



Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh khẽ mỉm cười, trong mắt cũng trào nước mắt.



Bà không bước tới mà chầm chậm đi ra như một cơn gió nhẹ, sư tôn của bà đã trở lại, người muốn gặp nhất chắc chắn là vợ của ông!







Diệp Thành yên lặng ngồi trên Ngọc Nữ Phong, tay cầm bình rượu.



Cách đó không xa, đạo thân Tinh Thần cũng ngồi đó, bên cạnh là Thánh nữ Tinh Nguyệt, hai người cũng im lặng như Diệp Thành.



Cảnh tượng này khiến nhóm Sở Linh đều thảng thốt, chuyện gì thế này? Sao tới Bắc Sở một chuyến mà trở về cứ như biến thành người khác, không nói một lời là thế nào?



“Thời gian tới tất cả ở lại Hằng Nhạc Tông hết đi”, không biết bao lâu sau Diệp Thành mới lên tiếng.


“Vì… Vì sao?”, các cô gái rất khó hiểu.



“Cứ ở đây là được rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cũng không nhắc tới nữ tử tóc bạc kia.



Nữ tử tóc bạc kia thực sự quá mạnh, khắp Đại Sở này ngoài Hồng Trần không ai có thể áp chế được cô ta, đế vương vô song cũng không được, Thần Huyền Phong chính là một ví dụ đẫm máu.



Tuy Đại Sở đã được thống nhất nhưng nguy cơ vẫn còn tồn tại, chư vương các đời có thể trả thù bất cứ lúc nào.



Minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, chuyện này là điều khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.



Đêm đã khuya, những nữ nhân khác lần lượt rời đi, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tạm biệt, tuần trăng mật cứ thế trôi qua, tiếp theo là chuẩn bị cho việc thành thân, đúng như câu Thần Huyền Phong nói, không biết có phải lời chúc phúc không: Thời gian dù dài cũng quyết không đổi thay.



Diệp Thành cũng rời đi, liếc nhìn nơi Sở Huyên bế quan rồi xuống khỏi Ngọc Nữ Phong.



Đến trước đại điện Hằng Nhạc, hắn dừng bước.



Hồng Trần Tuyết cũng ở đó, mỉm cười nhìn rừng trúc yên tĩnh ở nơi sâu nhất trong Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành cũng nhìn sang, từ rất xa dường như hắn cũng thấy được Sở Linh Ngọc và Hồng Trần, Hồng Trần đứng đó như pho tượng, còn Sở Linh Ngọc thì đang chải tóc cho ông như một người vợ dịu hiền.



 
Chương 2398: “Hai người chưa thử sưu hồn hắn ta à?”  


“Đa tạ”, Hồng Trần Tuyết nhìn ngây người, câu nói bất chợt của bà chợt khiến Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.



“Cảm ơn ta điều gì?”



“Cảm ơn ngươi đã đưa sư tôn về”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ.

Advertisement



“Chỉ là trùng hợp thôi mà”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu thể tử của ông ấy không khổ sở chờ đợi thì chúng ta sẽ không đưa ông ấy về”.



“Dù không có sư nương chờ sư tôn thì chẳng phải còn có ta sao? Ta cũng đang chờ sư tôn, ngươi không nhẫn tâm với Sở Linh Ngọc, vậy nhẫn tâm được với Hồng Trần Tuyết ta à?”



“Người thì có thể bỏ qua”, Diệp Thành ho khan.



“Ngươi nói vậy là sao hả!”, Hồng Trần Tuyết tức giận lườm Diệp Thành.



“Nói chuyện chính đi”, vẻ đùa giỡn trên mặt Diệp Thành lập tức không còn, hắn hỏi: “Chuyện phía Bắc Sở tiến hành thế nào rồi ạ?”



“Đúng như ngươi nghĩ”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng đáp: “Ngoài mặt thì Thiên Đình đã thống nhất Đại Sở, nhưng vẫn có một số thế lực thầm chống đối, đã gây rối không chỉ một lần, trong đó còn có bóng dáng của các vương như Phệ Hồn Vương. Muốn Đại Sở hoàn toàn bình định thì phải dẹp yên các vị vương đã”.



“Nói thì dễ!”, Diệp Thành lắc đầu bất lực: “Đến hoàng đế Đại Sở còn không tìm được tung tích của họ thì nói gì là chúng ta”.




“Thái Cổ Tinh Thiên đang từng bước bao phủ toàn bộ Đại Sở, hy vọng có thể nhìn thấy tung tích của họ”.



“Hy vọng vậy”, Diệp Thành khẽ nói rồi xoay người rời đi.



Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở trong một toà Địa Cung rộng lớn.



Chung quanh Địa Cung đầy những phù văn rườm rà, ẩn chứa rất nhiều pháp trận đáng sợ, tất cả đều bất phàm, dù hắn là Thánh chủ Thiên Đình nhưng chỉ lơ là một chút cũng sẽ bị kéo vào.



Trong Địa Cung có hai người đang đứng, một là Thái Hư Cổ Long, một là Tử Huyên.




Hai người đứng trước một tế đàn, trên tế đàn có dây xích phù văn đan xen, trói người áo tím đưa về lại.



“Nhìn ra được gì chưa?”, Diệp Thành nhìn người áo tím đang ngủ say, hỏi Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



“Rất kỳ lạ”, Thái Hư Cổ Long trầm tư: “Không nhìn ra được là huyết mạch gì, cũng không nhìn ra lai lịch, chỉ biết trong người hắn ta ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta ghét nhưng lại rất đáng sợ”.



“Có thể khẳng định hắn ta không phải người của Đại Sở”, Tử Huyên cũng lên tiếng: “Nhưng đến từ đâu thì ta không biết”.



“Hai người chưa thử sưu hồn hắn ta à?”



“Thử rồi”, Thái Hư Cổ Long đáp, nhưng lại lắc đầu bất lực: “Trên linh hồn của hắn ta có một phong ấn đáng sợ, nếu tuỳ tiện sưu hồn thì chắc chắn sẽ động đến cấm chế, linh hồn của hắn ta sẽ huỷ diệt ngay lập tức”.



“Hay là để Tịch Nhan thử xem sao?”, Diệp Thành thử hỏi Thái Hư Cổ Long: “Vạn Hoa Đồng của cô bé rất thích hợp để sưu hồn”.











 
Chương 2399: “Xem ra ta tới muộn rồi”


“Mặt nạ màu trắng của cô ta là do sức mạnh của tu vi hoá thành”, Thái Hư Cổ Long suy tư: “Điểm này ngươi nên rõ nhất chứ, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi cũng không thể nhìn thấu, diện mạo thật của cô ta chắc chắn không đơn giản”.



“Ta có cảm giác rất quen thuộc”, Thái Hư Cổ Long khoan thai nói, lời nói đầy ẩn ý: “Dường như đã gặp ở đâu rồi”.



“Ta cũng vậy”, Tử Huyên khẽ nói.

Advertisement



“Không giấu gì hai người, ta cũng có cảm giác này”, Diệp Thành hít sâu một hơi.



“Chúng ta còn phát hiện một điều khác còn đáng ngạc nhiên hơn”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đều nhìn Diệp Thành: “Hồng Trần giống hệt ngươi, có rất nhiều điểm tương đồng với ngươi, Thần Vương cũng giống hệt ngươi, còn thay ngươi đỡ nhát kiếm Tru Tiên ấy, ngươi đã từng nghĩ là vì sao chưa?”



“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.



“Ngươi vẫn có điều giấu chúng ta”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng vào Diệp Thành.



“Ta nhìn thấy Chư Thiên Vạn Vực trong ý cảnh nhưng lại là một vùng trời đầy máu tươi, Đại Đế đều tử trận, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, chiến thần Bát Hoang cõng Đông Hoàng Thái Tâm lảo đảo đi về phía trước dưới ánh hoàng hồn của ngày tận thế, muốn đổi lấy tương lai cho hậu thế trong tuyệt vọng…”


Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp thiên địa.



Đại Sở thống nhất, một sự thái bình hiếm có, yên tĩnh và an nhiên, vùng đất này hiện lên với viễn cảnh tương lai rực dỡ.



Thiên Đình vẫn đang phân chia lại thiên hạ, âm thầm thanh trừng những thế lực phản động, thế giới tu sĩ thanh bình, có những tu sĩ cần cù tu đạo, có những tu sĩ chung tình tự tìm cho mình mối nhân duyên và cũng không thiếu tu sĩ nhàn rỗi ngao du chỗn nhân gian…



Nhìn thiên địa rực rỡ dưới ánh nắng, Diệp Thành mỉm cười hân hoan, hắn quay người bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên.



Sau khi xuất hiện lần nữa hắn đã đứng trên mảnh đất của Đan Thành.



Diệp Thành đã tìm được sừng kì lân, cũng có thể nói hắn đã thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế ra Thiên Tịch Đan.



Trước đó, bọn họ nhiều lần thử luyện chế ra Thiên Tịch Đannhưng đều thất bại còn nguyên nhân thất bại thì ngoài việc chưa thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan ra thì quan trọng nhất vẫn là đan phương chưa chính xác.



Nhưng lần này lại khác, bọn họ đã có đan phương chính xác, có nguyên liệu hoàn chỉnh, lại có Đan Thánh hỗ trợ, việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan sẽ dễ dàng hơn.



Thiên Tịch Đan là đan dược sáu vân, chính là linh đan ở cấp cao nhất của Đại Sở, những luyện đan sư khác ở đại sở có thể được tham gia vào việc luyện chế viên đan dược với phẩm cấp cao thế này chính là hi vọng cả đời của bọn họ.



“Hôm nay có lẽ là ngày đáng nhớ nhất”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu.



“Chỉ mong có thể luyện chế thành công”, Đan Thần vuốt râu, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẻ mặt lại thể hiện ra tất cả, ông ta thực sự kích động.



“Xem ra ta tới muộn rồi”, tiếng cười vang vọng từ bên ngoài đại điện vào, Diệp Thành ăn vận giản dị bước vào đại điện.



“Chỉ còn đợi ngươi nữa thôi”, các lão bối bên trong đại điện lần lượt mỉm cười lên tiếng.

“Vãn bối có chút việc nên tới hơi muộn”.



 
Chương 2400: Bắt đầu đi!  


“Không sao”, Đan Thần mỉm cười, “mọi người đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi thôi”.



Nói rồi, ông ta phất tay tạo thành từng tầng kết giới bao quanh Đan Thành, bên ngoài địa điện có thêm cả những tu sĩ mạnh của Thiên Đình canh gác, vả lại trận thế cũng không vừa.



Luyện đan sư luyện đan kị nhất việc bị làm phiền, huống hồ linh đan mà bọn họ luyện chế là Thiên Tịch Đan sáu vân.

Advertisement



Vù!



Không lâu sau đó, một cái lư luyện đan màu vàng kim được lấy ra, lơ lửng chính giữa đại điện, xung quanh có ánh sáng lấp lánh, không sai, đó là lư luyện đan nhưng khác ở chỗ đó lại là linh khí mạnh mẽ vô cùng.



Đây là thần lư của Đan Tổ, nó được đúc thành từ một viên thần thiết thiên ngoại, dung hợp cả đạo tắc về đan của Đan Tổ, là bảo bối đáng giá, chỉ khi luyện ra đan dược ở cấp bậc chí cao thì Đan Thành mới dùng đến cái lư này.



Phía này, Diệp Thành và Đan Thần đã phất tay lấy ra từng viên linh thảo bị phong ấn.



Thấy vậy, phía Đan Nhất cũng lần lượt tế gọi ra lư luyện đan của mình.



Bọn họ rất coi trọng lần luyện đan này, những người có thể ở đây thì ít nhất đều là những người có cấp bậc Thái thượng trưởng lão của Đan Thành. Mặc dù thuật luyện đan không bằng Đan Thần và Diệp Thành nhưng cũng là những người có khả năng luyện đan ở mức cao.



Diệp Thành và Đan Thần chia nguyên liệu luyện chế đan cho phía Đan Nhất.




Quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan rất phức tạp, cần nhiều người hỗ trợ, phân công hợp tác.



Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là dung hợp đan và hồn, việc này cần người có thuật luyện đan cao siêu như Đan Thần và Diệp Thành.



Bắt đầu thôi!



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn đẩy một ngọn lửa màu vàng kim vào trong lư luyện đan.



Lửa của linh hồn?




Liếc nhìn ngọn lửa màu vàng kim đang cháy rực trong lư luyện đan, phía Đan Thần đều thầm nhủ.



Cái gọi là ngọn lửa linh hồn chính là một loại hoả diệm, vả lại còn là hoả diệm vô cùng kì diệu.



Luyện đan sư rất ít khi dùng đến lửa linh hồn để luyện đan, một khi gây tổn hại lớn tới linh hồn thì rất dễ gặp phản phệ, một khi xuất hiện điểm sơ hở thì sẽ dẫn đến luyện đan thất bại, đặc biệt là khi luyện chế linh đan cấp cao thì người ta càng không dám dùng đến ngọn lửa về linh hồn.



Về điểm này thì phía Đan Thần rõ hơn ai hết.



Cả Thiên Đình đều biết tiên hoả đạo thân của Diệp Thành bị một kẻ mạnh thần bí trảm diệt, tiên hoả cũng theo đó mà mất tích, nếu không phải vậy thì Diệp Thành sao có thể dùng đến ngọn lửa linh hồn để thay thế chân hoả, đây là hành động bất đắc dĩ.



Bắt đầu đi!



Phía Đan Thần thu lại ánh mắt và hít vào một hơi thật sâu, đẩy chân hoả vào trong lư luyện đan.



Ở các hướng khác, phía Đan Thần cũng vậy, bọn họ đều đẩy chân hoả của mình vào mà không dám có bất cứ sơ xuất nào.



Đây không phải là đan dược bình thường, nó là Thiên Tịch Đan sáu vân, mỗi một loại nguyên liệu đều là nguyên liệu quý giá và hiếm có của Đại Sở, nếu để lãng phí hoặc làm hỏng chỗ nguyên liệu này thì chưa chắc đã có thể tìm được nguyên liệu luyện đan thay thế.



 
Chương 2401: “Các vị tiền bối, chúng ta chỉ có ba cơ hội


Phía này, Diệp Thành đã liên tục phất tay cho từng cây linh thảo vào trong lư luyện đan.



Mặc dù là ngọn lửa linh hồn nhưng hắn lại có khả năng kiểm soát điêu luyện.



Advertisement

Dùng đến ngọn lửa linh hồn mặc dù có mặt hại nhưng lại cũng có mặt lợi, vả lại còn là loại hoả diệm mà những hoả diệm khác mãi mãi không bao giờ sánh bằng, nó vừa là ngọn lửa về linh hồn, vừa tương liên với linh hồn nên cũng dễ kiểm soát hơn.







“Các vị tiền bối, chúng ta chỉ có ba cơ hội, mọi người nhớ kĩ”, vừa cho linh thảo vào, Diệp Thành không quên mỉm cười lên tiếng nhắc nhở, có lẽ chỉ có Đan Thánh như hắn mới dám phân tâm mà nói chuyện vào lúc luyện đan.



“Ngươi không nói chuyện còn đỡ, vừa nói xong thì lão phu lại cảm thấy căng thẳng thêm”, Đan Nhất hắng giọng.



Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn không dám tạo thêm áp lực cho phía Đan Nhất, dù sao thì bọn họ cũng không phải là Diệp Thành, không phải ai cũng ở trạng thái biến thái như hắn được.



Đại điện chìm vào im lặng hồi lâu.



Cả hàng trăm người đều mặc y phục trắng, tóc bạc, người nào người nấy đều là những luyện đan sư hàng đầu của Đại Sở, vẻ mặt trang nghiêm, mỗi bước đều được tiến hành hết sức cẩn trọng.




Thời gian cứ thế dần trôi, rất nhiều người đã đổ mồ hôi.



Vì tập trung cao độ nên bọn họ luôn cảm thấy căng thẳng và cũng vì lý do này nên rất nhiều người cảm thấy mệt mỏi.



Mùi hương dược liệu bắt đầu lan toả, có tinh nguyên dồi dào bao quanh khiến đại điện chìm trong làn khói trắng mờ ảo. Mặc dù đại điện được ngăn cách với bên ngoài bởi kết giới nhưng vẫn không thể ngăn được mùi hương dược liệu bay ra, những tu sĩ của Thiên Đình ở bên ngoài đều cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.



Màn đêm dần buông xuống, bên trong đại điện vẫn chìm vào im ắng.


Đây là cả một quá trình rất dài, ở trạng thái tĩnh tâm, bọn họ không hề nhận ra ngày và đêm đã trải qua ba vòng luân hồi.



Mãi cho tới đêm ngày thứ tư, lư luyện đan phía trước Diệp Thành mới rung lên, một viên đan dược óng ánh long lanh lơ lửng bay ra và được Diệp Thành phất tay cất trong bình ngọc đã được chuẩn bị từ trước.



Vẻ mặt của Diệp Thành có phần mỏi mệt, hắn dùng ngọn lửa linh hồn để luyện chế nên đã tiêu hao không ít sức lực.



Thấy phía Đan Thần vẫn đang đề luyện tinh hoa, hắn lại nhét thêm vài viên đan dược bồi bổ linh hồn vào miệng sau đó ngồi khoanh chân trên vân đoan, tĩnh lặng khôi phục sức mạnh linh hồn.



Không lâu sau đó, Đan Thần mới có thay đổi, một khóm tinh hoa đan dược màu tím bay ra ngoài và được cất vào bên trong bình ngọc.



Sau đó chính là phía Đan Nhất lần lượt hoàn thành công việc của mình, những phần tinh hoa đan dược đủ màu sắc hiện lên, mang theo tinh nguyên dồi dào, cũng chính vì vậy nên mới có thể thể hiện ra giá trị quý báu của Thiên Tịch Đan.



Mãi cho tới đêm khuya, tới khi một lão già tóc bạc luyện ra được tinh hoa đan dược thì việc luyện chế Thiên Tịch Đan ở giai đoạn thứ nhất mới kết thúc.



Tiếp đó chính là ngưng đan, cũng là bước quan trọng nhất trong việc luyện đan, cần đem rất nhiều tinh hoa của đan dược dung hợp lại với nhau, thời gian cân bằng cần độ chính xác cao, chỉ cần có bất cứ sai sót nào thì đều có thể dẫn đến việc luyện đan thất bại.

Phù!



 
Chương 2402: “Lẽ nào đan phương sai?”  


Diệp Thành và Đan Thần lần lượt thở ra hơi mang theo khí đục, một người đứng bên trái, một trái một người phải, đứng trước thần lư đan tổ.



Lại nhìn xuống dưới chân bọn họ, đó chính là âm dương bát quái đồ khổng lồ. Diệp Thành đứng trên mặt âm, Đan Thần đứng trên mặt dương, còn thần lư đan tổ nằm ở chính giữa âm dương bát quái đồ.



Diệp Thành và Đan Thần đứng ở hai phần khác nhau, Đan Nhất và ba vị trưởng lão tóc bạc đều đứng ở vị trí tứ tượng, sau đó là tám trưởng lão lần lượt tiến lên trước đứng ở vị trí bát quái.



Advertisement

Âm dương bát quái đồ do Đan Tổ năm xưa tạo ra, mục đích dùng để điều hoà âm dương, tứ tượng, bát quái và đảm bảo cân bằng tinh hoa của đan dược một cách tối đa, đây là một loại thuật hiếm có.



Tất cả mọi người đứng yên, còn các trưởng lão khác lần lượt lùi về sau, sau đó thì không còn việc của bọn họ nữa.



Không lâu sau, từng luồng tinh hoa đan dược lần lượt bay vào bên trong thần lư đan tổ.



Mãi cho tới lúc này, vẻ mặt của phía Diệp Thành mới trang trọng hẳn, cả hàng trăm tinh hoa đan dược cùng đan xen với nhau bên trong thần lư luyện đan, cùng dung hoà với nhau, cả quá trình diễn ra rất chậm và không ai dám sơ xuất.



Thời gian trong đại điện lúc này trôi đi rất chậm.



Phần trán của rất nhiều người đã đẫm mồ hôi, những trưởng lão xung quanh quan sát đều tỏ ra căng thẳng, không dám thở mạnh.



Dung!



Không biết từ bao giờ mới có tiếng hô của Diệp Thành vang lên.




Đột nhiên, âm dương bát quái đồ hiện lên thần hoa rực rỡ, thần lư đan tổ cũng theo đó mà rung lên, còn tinh hoa đan dược bên trong thì dung hoà lại với nhau, phát ra lưu quang chói lọi, sức mạnh dồi dào toát ra bên ngoài khiến người ta choán ngợp.



Thành công rồi sao?



Những trưởng lão quan sát ở xung quanh chăm chú nhìn vào thần lư đan tổ.



Thông qua thần lư, bọn họ có thể trông thấy một viên đan dược màu tím đã bắt đầu thành hình, có dị tượng bao quanh, từng đạo đan vân hiện lên, mỗi một đạo đều kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.



Giây phút đó tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn viên đan dược màu tím dần dần trở nên tròn trịa và trơn nhẵn.



Viên Thiên Tịch Đan sáu vân cuối cùng cũng đã thành hình.




Thế nhưng khi tất cả mọi người đều đang lo lắng thì thần lư đan tổ lại rung lên, viên Thiên Tịch Đan mới bước đầu thành hình nhưng lại không được chắc chắn ổn định, lúc rã ra, lúc lại hoá thành từng khóm tinh hoa đan dược nhỏ bằng đầu móng tay.



Vù!



Âm thanh của thần lư đan tổ lại rung lên, từng khóm tinh hoa đan dược kia lập tức hoá thành tàn tro.



Phụt! Phụt!



Không lâu sau đó Diệp Thành và phía Đan Thần lần lượt phun ra máu, bị thần lư đan tổ đẩy lùi về sau một bước.



Thấy vậy, những trưởng lão khác lần lượt tiến lên trước.



Âm dương bát quái đồ đã biến mất, sắc mặt của phía Diệp Thành tái nhợt.



Đặc biệt là Diệp Thành, vì dùng lửa linh hồn nên phản phệ mạnh nhất, cho dù hắn có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ nhưng cũng chịu không ít tổn thương, đầu óc ong ong, như muốn nổ tung, sức mạnh linh hồn cũng vì vậy mà yếu đi thấy rõ.



“Sai ở đâu?”, Đan Nhất rất kích động, mọi việc trước đó đều diễn ra vô cùng thuận lợi, còn suôn sẻ ngoài dự đoán nhưng lại vào giây phút quan trọng xảy ra chuyện này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.











 
Chương 2403: “Đương nhiên là vãn bối từng thấy


“Không phải là vấn đề về đan phương”, Diệp Thành khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng, “vấn đề nằm ở chính bản thân người”.



“Có nghĩa là sao?”, không chỉ Đan Thần mà đến cả phía Đan Nhất cũng đồ dồn ánh mắt về phía này.



“Tiền bối và con âm dương không cân bằng”, Diệp Thành chậm rãi nói.

Advertisement



“Không cân bằng?”, phía Đan Nhất sững người.



“Ta hiểu rồi”, Đan Thần cau mày như nghĩ thông một số điều, “có lẽ là vì thuật luyện đan của ta kém hơn vãn bối một chút nên âm dương ngay từ đầu đã không ở trạng thái cân bằng, âm dương không thể cân bằng, tứ tượng bát quái cũng mất đi cân bằng”.



“Quả thực đúng như tiền bối nói”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.



“Vậy thì phải tìm một người có thuật luyện đan ngang bằng với Diệp Thành thay Đan Thần mới được”, Đan Nhất hỏi thăm dò.



“Hoặc có thể nói tìm một người khác ngang hàng với Đan Thần và thay thế Diệp Thành”, một trưởng lão tóc bạc lên tiếng, “cho dù thế nào thì phải dựa vào người thuộc âm dương lưỡng nghĩa, thuật luyện đan không được kém hơn”.



“Vậy thì không dễ tìm tí nào”, Đan Nhất gãi đầu, “thuật luyện đan của ta còn kém hơn Đan Thần một chút, thuật luyện đan của Đan Thần lại kém hơn Diệp Thành một chút, hai người họ là luyện đan sư đẳng cấp đứng đầu Đại Sở, ở Đại Sở hiện giờ không thể tìm ra luyện đan sư ngang hàng với hai người họ”.


“Không, vẫn còn một người”, Diệp Thành lên tiếng.



“Là ai?”, phía Đan Thần lập tức quay sang nhìn Diệp Thành.



“Sư thúc tổ của chư vị tiền bối: Đan Ma”.



“Đan Ma?”, nghe cái tên này, tất cả mọi người đều sáng mắt, nhưng trong chốc lát lại chợt tối sầm mặt lại, ân oán năm xưa bọn họ vẫn còn nhớ như in, trận huyết kiếp đó suýt chút nữa đã nhấn chìm Đan Thành, có quá nhiều luyện đan sư của Đan Thần bị cuốn vào trận chiến đại nạn đó, mọi thứ đều vì Đan Ma mà ra.



“Nếu không nói đến ân oán thì thuật luyện đan của sư thúc tổ quả thực ngang ngửa với Diệp Thành”, hồi lâu, Đan Thần mới hít vào một hơi thật sâu phá tan bầu không khí im ắng ở đây.



“Ta không có sư thúc tổ như vậy”, một trưởng lão tóc bạc hắng giọng.



“Không có ông ta chúng ta vẫn có thể luyện ra Thiên Tịch Đan”, phía Đan Nhất cũng quả quyết.



Thấy vậy, Đan Thần lại nhìn sang Diệp Thành, “ngươi từng nói viên Thiên Tịch Đan mà Thiên Huyền Môn đưa ra chính là do một người luyện chế ra không nhờ tới sự giúp đỡ của những luyện đan sư khác, vậy thì liệu có khả năng một mình ngươi có thể luyện ra Thiên Tịch Đan không?”



“Đợi đã”, nghe Đan Thần nói xong, Đan Nhất liền ngắt lời, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi có biết ai luyện chế ra Thiên Tịch Đan không?”



“Vãn bối biết”, Diệp Thành cầm vò rượu trút vào miệng.



“Thật hay giả vậy?”, phía Đan Nhất nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, “ngươi đã từng thấy Thiên Tịch Đan?”



“Đương nhiên là vãn bối từng thấy”, Diệp Thành phất tay lấy ra nửa viên Thiên Tịch Đan kia.



“Ôi trời”, nhìn thấy một nửa viên Thiên Tịch Đan với sắc tím bao quanh, nhóm lão bối phía Đan Nhất thở dốc, nếu không phải Diệp Thành lấy ra thì cho tới bây giờ bọn họ cũng vẫn còn mơ hồ.

So với họ thì Đan Thần lại điềm tĩnh hơn nhiều, việc này Diệp Thành đã nói với ông ta vào ba năm trước, chỉ là chưa nói với bọn họ mà thôi.



 
Chương 2404: “Cái này thì ta tin”


Vẻ mặt của phía Đan Nhất có phần khác thường, bọn họ lần lượt nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, ai có thể ngờ nổi Thiên Tịch Đan mà Thiên Huyền Môn đưa ra lại có một nửa viên trong tay Diệp Thành.



Nghĩ lại thì lúc đó Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, cả nhóm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, cảnh giới Chuẩn Thiên đánh nhau long trời lở đất mà không tìm ra được Thiên Tịch Đan, còn hắn lại có được một nửa viên, vận may đúng là không vừa.

Advertisement



“Không ngờ, đúng là không ngờ”, sau hồi kinh ngạc, nhóm lão bối mới tấm tắc tặc lưỡi.



“Vận may khi ở cảnh giới Ngưng Khí đã tốt như vậy rồi, chẳng trách mà con đường ngươi đi lại đỏ như thế”.



“Không biết Thị Huyết Diêm La mà biết tin này thì liệu có chui từ trong quan tài ra đạp chết ngươi không nữa”.



“Được rồi, trở lại chuyện chính”, Diệp Thành lên tiếng ngắt lời mọi người sau đó nhìn sang Diệp Thành, “người đó có thể không cần đến sự giúp đỡ của các luyện đan sư khác mà vẫn có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan, có lẽ ngươi cũng có thể luyện ra được”.



“Đúng, đúng, ngươi là Đan Thánh mà”.



“Chư vị tiền bối đề cao vãn bối quá rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “viên Thiên Tịch Đan đó quả thật do một người luyện chế ra không cần tới sự giúp đỡ của những người khác nhưng người đó có thể luyện chế ra viên Thiên Tịch Đan đó là vì người ta có khả năng cao hơn chúng ta một bậc”.




“Cao hơn chúng ta một bậc?”, ai nấy đều cau mày, “vậy là ý gì?”



“Luyện đan sư kia thân không phải có linh hồn mà là nguyên thần”, Diệp Thành nói ra bí mật, “cũng có nghĩa là điều kiện tiên quyết để một người có thể luyện chế ra Thiên Tịch Đan chính là có nguyên thần, mặc dù cấp bậc linh hồn của vãn bối đã ở cấp Thiên nhưng cuối cùng vẫn chưa thể thoát biến thành nguyên thần, về điểm này thì một mình vãn bối không thể luyện chế ra Thiên Tịch Đan được, cũng chính vì nguyên nhân này mà việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan mới cần tới sự giúp đỡ của chư vị tiền bối”.



“Vậy thì thì chúng ta sẽ giúp ngươi thoát biến linh hồn thành nguyên thần”, Đan Nhất lập tức lên tiếng, “so với cầu xin Đan Ma thì ta muốn đi trên con đường này hơn”.



“Tiền bối đã đánh giá quá thấp khoảng cách giữa linh hồn và nguyên thần rồi”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, “cấp thiên viên mãn thoát biến thành nguyên thần giống như tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn tiến cấp lên cảnh giới Thiên, mặc dù chỉ kém có một bước nhưng lại như cả một khoảng cách xa xôi, còn phải xem tạo hoá và cơ duyên”.






“Còn gì nữa?”, một tu sĩ tóc bạc vuốt râu, “ngươi còn trẻ, còn nhiều năm tháng, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, một trăm năm”.



“Tiền bối nói vậy lại không phải rồi”, Diệp Thành cười nói, “tạo hoá và cơ duyên không liên quan đến thời gian ngắn hay dài. Đan Ma, Hồn Vương, Yêu Vương là ví dụ điển hình, bọn họ đã đợi cả hàng bao nhiêu năm nhưng vẫn là ở cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn đó sao?”



“Dù sao thì ta cũng không tin, không cần Đan Ma ra tay thì chúng ta vẫn có thể luyện ra Thiên Tịch Đan”.



“Huống hồ, cho dù chúng ta chấp nhận thì biết đi đâu tìm ông ta? Chúng ta căn bản không biết Đan Vực ở đâu, vả lại nếu lùi một bước mà nói thì cho dù tìm được Đan Ma, ông ấy sẽ giúp chúng ta sao? Ông ta không làm loạn đã là may lắm rồi”.



“Cái này thì ta tin”, Diệp Thành mỉm cười không phản bác.











 
Chương 2405: “Ngươi nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh lắm đấy”.  


“Những người khác thì ta không dám đảm bảo nhưng với ngươi thì ta vẫn có niềm tin”, rất nhiều người mỉm cười, quan trọng nhất đó là cả chặng đường Diệp Thành đi, hắn đã làm ra rất nhiều việc tưởng chừng không thể, linh hồn thoát biến thành nguyên thần cũng không phải không thể, từ đầu tới cuối bọn họ đều tin Diệp Thành vô điều kiện.



“E rằng vãn bối phải phụ sự kì vọng của các vị rồi”, Diệp Thành mỉm cười.



“Dù là hi vọng mong manh nhưng đứng trước tuyệt vọng đều có khả năng vô hạn, đây là câu mà ngươi thường nói.”

Advertisement



“Vả lại nói không chừng hôm nào đó Thiên Huyền Môn vui mừng thì còn đưa ra thêm một viên Thiên Tịch Đan nữa”.



“Cũng phải”, Diệp Thành ho hắng, hắn khẽ xua tay rồi đi ra khỏi đại điện, “vãn bối xin cáo từ, nếu hôm nào đó chư vị tiền bối nghĩ thông rồi thì vãn bối sẽ thay mọi người đi tìm Đan Ma”.



“Ngươi thành tâm làm khó chúng ta phải không?”, nhóm lão bối vuốt râu trừng mắt.



Diệp Thành bước ra khỏi đại điện, hắn day day trán, lúc tới đây thì ôm ấp bao nhiêu hi vọng, bây giờ lại mang theo thất vọng quay về.



Lúc này chuyện mà hắn đang đắn đo không phải là đi tìm Đan Ma hay khong mà là Thị Huyết Diêm La rốt cục đã giấu một nửa viên Thiên Tịch Đan đi đâu.



Nếu như tìm được nửa viên còn lại, lại thêm nửa viên trong tay hắn ghép thành viên đan dược hoàn chỉnh, sau khi dùng xong thì có lẽ có thể khiến linh hồn thoát biến thành nguyên thần, tới lúc đó thì mọi việc lại dễ dàng hơn nhiều rồi.



Thế nhưng sự việc này bị mắc ở đó, Thị Huyết Điện bị diệt, Đại Sở thống nhất rồi thì tìm viên Thiên Tịch Đan kia ở đâu.




Hắn rất muốn ăn luôn cả nửa viên Thiên Tịch Đan này nhưng hiệu quả của một nửa viên căn bản không hoàn chỉnh, tác dụng so với ăn được cả viên khác xa một trời một vực, chính vì vậy nên hắn không thể lãng phí.



Đúng là xót xa!



Diệp Thành lại lần nữa day trán, hắn bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên.



Trời đã về khuya, bầu trời đêm với những vì sao như những hạt cát bụi.



Đợi tới khi Diệp Thành quay về Hằng Nhạc Tông thì trời đã rạng sáng.




Ra khỏi địa cung, Diệp Thành đã nhìn thấy hai bóng hình từ xa, một nữ tử phong hoa tuyệt đại, một người thanh niên vẻ mặt vô hồn, nếu nhìn kĩ thì chính là Sở Linh Ngọc và Hồng Trần.



Cả hai người đang đi tản bộ, Sở Linh Ngọc kéo tay Hồng Trần vừa đi vừa giới thiệu cho ông ta mọi thứ, trông cô như một thê tử dịu hiền, mỉm cười ôn hoà, có lúc trông còn có phần ngây thơ.



Thấy vậy, Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chậm rãi bước tới, đầu tiên là nhìn Hồng Trần với vẻ mặt đờ đẫn rồi mới nhìn sang Sở Linh Ngọc, cười nói: “Hiếm khi thấy tiền bối cười hiền dịu như vậy”.



“Ngươi nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh lắm đấy”.



“Vãn bối quen rồi”, Diệp Thành đáp lời, “hai người ở Hằng Nhạc Tông thì tốt, đừng ra khỏi cửa”.



“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vén tóc như biết được ý tứ trong lời nói của Diệp Thành.



Vốn dĩ cô ta sẽ đưa Hồng Trần đi tới thế giới người phàm, tới nơi ở thế giới người phàm mà hai người từng thành thân, nhưng vì trạng thái và thân phận đặc thù của Hồng Trần nên bên trên mới nghiêm cấm bọn họ ra khỏi Hằng Nhạc Tông.



Mọi thứ cô đều hiểu rõ, đây cũng chính là lý do vì sao cho tới bây giờ cô vẫn chưa giải trừ phong ấn trong cơ thể Hồng Trần do Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại.



“Mọi thứ đều là nghĩ cho hai người, hi vọng tiền bối có thể hiểu cho”, Diệp Thành lên tiếng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom