Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2646: Thật là hoành tráng! 


Không biết vì sao Diệp Thành đột nhiên lại có một suy nghĩ kì lạ, nếu như lôi tất cả những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới đây thì liệu có dẫn tới thần kiếp ở cảnh giới Thiên không, cảnh tượng đó chắc phải hùng tráng lắm.



Diệp Thành thu lại suy nghĩ rồi nhìn về nơi xa.

Advertisement



Ở đó có một lão tu sĩ mặc áo bào tím đạp kiếm bay tới, rất có phong cách của bậc tiên nhân, ông ta chắp tay đứng thẳng, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên.



Thấy vậy Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn chắp tay cúi người với tu sĩ mặc áo bào tím: “Bái kiến tiền bối, vãn bối…”



Roẹt!



Diệp Thành còn chưa nói xong thì lão tu sĩ mặc áo bảo tín ngự kiếm kia đã bay tới đây.



Thấy Diệp Thành hành lễ, lão tu sĩ cứ thế ngó lơ, căn bản không để ý đến Diệp Thành, còn cơn gió vù vù kéo tới khi ông ta bay qua đây lại khiến diệp thành lăn lộn mất ba vòng.



Diệp Thành đứng vững lại thì cảm thấy vô cùng ái ngại.



Hắn chỉ muốn hỏi đây là đâu nhưng lại bị người ta ngó lơ, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, khi ở Đại Sở nào có ai ngó lơ hắn như vậy bao giờ.



Có điều nghĩ thì cũng phải, ở thế giới lấy thực lực để nói chuyện này thì một tên ở cảnh giới thiên như hắn, còn chưa phải ở trạng thái Đỉnh Phong thì ai buồn nhìn tới, nếu như tu vi ở cảnh giới Hoàng thì ai dám ngó lơ hắn.



Diệp Thành lắc đầu, hắn cũng không để ý gì nhiều vì dù sao thực lực của hắn rõ ràng là như vậy, không phục cũng không được.



Diệp Thành chưa rời khỏi đây luôn, hắn vẫn cố gắng đứng đó chắp tay cúi người với những tu sĩ bay qua.


Thế nhưng dường như bọn họ không có khái niệm thế nào là cảm xúc, từng tu sĩ bay qua đây mà không một ai để ý tới hắn, thi thoảng có người liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt còn mang theo sự dè bỉu coi thường. Trong lúc này còn có một người đàn ông vạm vỡ cầm cây đại đao đầu quỷ không nói lời nào mà định cho hắn một trận.



Diệp Thành bất lực, hắn quyết định không hỏi nữa mà tới bên dưới cổ thành.



U Đô!



Nhìn lên cửa thành có khắc hai chữ viết hoa, đó chính là tên của cổ thành này.



Lúc này Diệp Thành đang thẫn thờ đứng bên dưới tường thành giống như một tên nhà quê ngẩng đầu nhìn tường thành cổ xưa, tường thành U Đô ít nhất cũng phải cao chín nghìn trượng, so với cửa thành này thì Nam Thiên Môn của Nam Sở chẳng đáng để nhắc đến.



Điều khiến hắn bất ngờ nhất không phải là điểm này mà vì cái tên U Đô được khắc rất to.



Vừa rồi hắn nhẩm tính thì cổ thành U Đô phải có diện tích gấp mấy lần Đông Nhạc của Nam Sở, điều này đã vượt qua phạm vi của một cổ thành, căn bản là một vương quốc.



Thật là hoành tráng!



 
Chương 2647: “Đại Hạ Thần Triều?”  


Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, độ rộng lớn của U Đô cổ thành khiến hắn vô cùng kinh ngạc, cấm chế ở đây cũng khiến hắn phải ngỡ ngàng, trận văn được bố trí ở những nơi kín đáo nên độ phòng thủ cao, tạo cho nơi này bầu không khí tịch diệt.



Người xây dựng nên U Đô cổ thành có lẽ là bậc đại thần thông, nhất định là bậc thần thông cái thế.



Advertisement

Những tu sĩ ra vào U Đô cho dù là ở cảnh giới Thiên, cảnh giới Chuẩn Hoàng hay cảnh giới Hoàng thì đều hết sức nghiêm túc, không một ai dám gây sự ở đây, giống như thể bọn họ rất kiêng dè chủ nhân của nơi này vậy.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang hai bên trái phải rồi mới tiến vào cửa thành.



Những người canh giữ cổng thành đều mặc chiến giáp tay cầm chiến mâu, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới chuẩn thiên đỉnh phong khiến Diệp Thành nhìn mà phải tặc lưỡi, đến cả người gác cổng thành thôi mà tu vi đã cao như vậy rồi.



“Vị đạo hữu này…”, Diệp Thành dừng chân trước một người gác cổng, hắn chắp tay cúi người tỏ ra rất hiểu chuyện.



“Có việc gì?”, người kia liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm.



“Xin hỏi…đây là đâu?”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng hỏi, câu hỏi của hắn khiến người canh cổng chợ sững sờ, tên này bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt khó hiểu.



“Đạo hữu?”, thấy tên kia sững sờ, Diệp Thành mới hắng giọng hỏi thăm dò.


“Chu Tước Tinh”, tên gác cổng phản ứng lại.



“Vậy Chu Tước Tinh có thuộc về Chư Thiên Vạn Vực không?”, Diệp Thành vội hỏi lại, hi vọng người này có thể cho mình một câu trả lời chính xác.



“Đúng vậy”, giọng điệu tên gác cổng vẫn lãnh đạm như vậy.



“Là Chư Thiên Vạn Vực, là Chư Thiên Vạn Vực”, câu trả lời của hắn khiến cho Diệp Thành vô cùng kích động, tin tức này khiến hắn hưng phấn hơn bất cứ tin tức nào khác, cuộc hành trình trong bóng tối cả một trăm năm của hắn cuối cùng cũng thành công rồi.



Ở bên, tên gác cổng kia thấy Diệp Thành kích động như vậy thì liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, tên đối diện ăn mặc tả tơi trông không hề bình thường chút nào, rõ ràng là có bệnh.


“Vậy đạo hữu có biết Côn Luân Hư không?”, Diệp Thành quá kích động nên không để ý tới ánh mắt khó hiểu của tên này mà lên tiếng hỏi tiếp.



“Côn Luân Hư?”, tên gác cổng kia lại sững người gãi đầu.



“Đạo hữu không biết sao?”, Diệp Thành cũng sững người, trong đầu nhớ về lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm, nếu theo lời bà ta nói thì cái tên Côn Luân Hư ở Chư Thiên Vạn Vực rất nổi tiếng, sao nói ra mà lại khiến người ta thắc mắc như vậy.



“Vậy Đại La Chư Thiên thì sao?”



“Không biết”.



“Đại Hạ Thần Triều?”



“Không biết”.



“Thần Điện và Cửu Hoang Thiên?”



“Không biết”.

“Hay là đạo hữu có cần nhớ lại không?”



 
Chương 2648: “Tên khốn khiếp định chơi ta”


“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn Cổ Tinh nhiều như vậy, bất cứ Cổ Tinh nào cũng có nhiều thế lực, ngươi chỉ nói tên thì ai mà biết được”, tên gác cổng khó chịu liếc nhìn Diệp Thành.



“Nhưng đó không phải là những thế lực bình thường mà”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc.



“Vậy ngươi nói xem những nơi mà ngươi nói cái gì mà thiên, cái gì mà điện nằm ở Cổ Tinh nào, ngươi nói ra thì may ra ta biết”.

Advertisement



“Cái này thì…”, Diệp Thành ho hắng tỏ vẻ ái ngại, hắn thật sự không biết Chư Thiên Vạn Vực lại có nhiều Cổ Tinh như vậy, cũng không biết Côn Luân Hư nằm ở Cổ Tinh nào.



Nghĩ tới đây Diệp Thành chợt cảm thấy tiếc nuối, lúc đến không hỏi rõ ràng, trải qua bao nhiêu đắng cay mới tìm được Chư Thiên Vạn Vực mà lại không tìm thấy Côn Luân Hư, đến hỏi mà người ta cũng không biết.



Nghĩ rồi Diệp Thành chợt liếc nhìn tên gác cổng này.



Hắn đang đoán xem tu vi của tên này ở cảnh giới nào mà kiến thức của hắn lại hạn hẹp như vậy.



Tìm một kẻ mạnh hỏi xem, như vậy sẽ đáng tin hơn!



Diệp Thành xoa cằm thầm nhủ.



Phía này, tên gác cổng kia thấy Diệp Thành nhìn mình mãi thì cảm thấy không được tự nhiên, hắn hắng giọng: “Ngươi có việc gì không? Không có việc gì thì mau rời khỏi đây”.



“Có chứ, có chứ”, Diệp Thành cười xoà, hắn lập tức bước chân vào U Đô.



“Đi đâu, quay lại!”, Diệp Thành vừa bước chân vào thì giây phút sau đó đã bị tên gác cổng lôi ra, “không đưa tiền ra mà muốn vào đó, ngươi nằm mơ à?”



“Ta suýt thì quên mất”, Diệp Thành cười trừ, “bao nhiêu tiền?”



“Không nhiều, một đồng là được”, tên gác cổng giơ một ngón tay lên.




“Được thôi”, Diệp Thành cho tay vào ngực áo, hắn lục tìm một lúc rồi lấy ra một viên linh thạch, đó chính là viên linh thạch hắn vừa ngưng tụ ra, vả lại còn là viên linh thạch không hề nhỏ, to như viên gạch vậy.



“Không cần tìm nữa”, Diệp Thành nhét viên linh thạch vào tay tên gác cổng rồi cứ thế bước vào trong cổng thành.



“Tên khốn khiếp định chơi ta”, phía sau, tên gác cổng lên tiếng mắng chửi, hắn giơ tay lôi Diệp Thành lại lần thứ hai.



“Có…có chuyện gì vậy?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn.



“Cái gì mà có chuyện gì? Cái gì đây?”, tên gác cổng đưa viên linh thạch kia ra, mặt mày tối sầm nhìn Diệp Thành.



“Linh…linh thạch mà”.











 
Chương 2649: “Món đồ hay ho”


Diệp Thành đương nhiên biết điều không dám lớn lối, muốn đánh bại tên này là chuyện đơn giản nhưng vấn đề là ở nơi này không phải chỉ có một mình hắn gác cổng, vả lại phía sau hắn còn có U Đô thâm sâu khó dò, đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng còn không dám ngang ngược ở đây thì hắn càng không dám gây chuyện, mọi chuyện hành sự cẩn trọng vẫn hơn.



Thấy tên gác cổng nạt nộ, Diệp Thành gãi đầu lùi ra vài trăm trượng, cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.



Nếu Đông Hoàng Thái Tâm mà thấy cảnh này thì sẽ rất phẫn nộ, đường đường là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, lập chiến công vì Đại Sở, bảo vệ vạn vực thương sinh, còn trảm cả Đại Đế mà lại bị một tên lính quèn canh cổng nạt nộ.

Advertisement



Tiểu hữu?



Khi Diệp Thành còn đang cảm thấy khó hiểu thì có người dùng đầu ngón tay chọc hắn một cái khiến hắn vô thức quay đầu.



Xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một lão già gầy như que củi với bộ răng vàng khè, mái tóc rối như tổ quạ, trông thế nào cũng chỉ hiện lên nét giảo hoạt, không hề có lấy nét tử tế.



Có điều mặc dù trông lão già này không được đáng tin nhưng đạo hành lại rất cao, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng thực thụ, và lão ta chính là minh chứng cho một đạo lý từ xưa tới nay: Không thể đánh giá con người qua tướng mạo.



“Có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, Diệp Thành đang thầm nghĩ thì lão già kia đã xoa xoa tay nhướng mày lên tiếng.



Nói rồi lão ta xắn vạt áo lên.



Mắt Diệp Thành chợt sáng hẳn, lúc này hắn mới nhận ra bên trong cánh tay áo của lão ta có càn khôn, mà càn khôn này còn tự hình thành một thế giới, bên trong dày đặc sao giống như một bầu trời sao mênh mông ẩn chứa rất nhiều bảo bối, có pháp khí đan dược, có cổ quyển và trận văn.



Diệp Thành càng nhìn càng kinh ngạc vì bảo bối được giấu trong ống tay áo của lão ta thực sự không hề ít, vả lại còn là vật bất phàm.



“Bảo tháp đó bao nhiêu tiền?”, Diệp Thành thu ánh mắt lại rồi nhìn sang lão già.



“Không đắt, ba trăm thôi”, lão già giơ ba ngón tay lên.



“Ba trăm?”, Diệp Thành nói với giọng bất ngờ.



“Chê đắt thì ta có thể bớt một chút, hai trăm rưỡi, không bớt được nữa đâu”.


“Được”, Diệp Thành đáp gọn lẹ, tay hắn lại lần nữa lần mò trong ngực áo một hồi rồi lấy ra một viên linh thạch to chừng viên gạch, đây cũng là viên linh thạch mà hắn vừa mới ngưng tụ ra.



“Đây…đây là gì vậy?”, nhìn viên linh thạch trong tay Diệp Thành, lão già kia tỏ vẻ bất ngờ”.



“Linh thạch mà”.



“Linh…linh thạch?”, lão già nhếch miệng xua tay lùi về sau một bước rồi nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt có phần kì quái, nói thực thì sắc mặt Diệp Thành còn kì lạ hơn lão ta vì nhìn nét mặt lão ta và nét mặt của tên gác cổng thành ban nãy rõ ràng y hệt nhau.



“Này này tiểu tử”, lão già đặt một tay lên vai Diệp Thành và nhìn hắn với vẻ mặt đầy ý tứ: “Ngươi nói thật cho ta biết có phải ngươi vừa từ vùng nào hẻo lánh tới đây không?”



“Coi là như vậy đi”, Diệp Thành gật đầu, nét mặt mơ hồ khó hiểu.



“Vậy thì ta hiểu rồi”, lão già kia vuốt vuốt râu.



“Ông hiểu cái gì”.



“Nhìn viên đá này chưa?”, lão già sờ vào viên đá to bằng bàn tay, viên đá đó không được vuông vắn cho lắm nhưng xung quanh lại phát sáng và điều khiến Diệp Thành cảm thấy bất ngờ đó là bên trong còn có sức mạnh bản nguyên.

“Món đồ hay ho”, Diệp Thành xoa cằm.



 
Chương 2650: “Đây gọi là nguyên thạch, nhớ lấy


“Đương nhiên là đồ hay ho rồi”, lão già chép miệng cười rồi hà hơi lên hòn đá, sau đó không quên dùng vạt áo lau đi lau lại.



“Tiền bối, tiền bối còn có viên đá thế này nữa không? Có bao nhiêu vãn bối mua cả”.



Advertisement

“Ngươi mua? Lấy gì để mua, lấy cái viên đá đểu của ngươi à? Ngươi có biết thứ ta cầm trong tay là tiền, là tiền mà Chư Thiên Vạn Vực dùng không?”



“Tiền…tiền?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt bỗng chốc hết sức thú vị.



Trong chốc lát hắn như hiểu ra rất nhiều chuyện, tiền tệ mà Chư Thiên Vạn Vực dùng không phải là linh thạch mà là giống viên đá trong tay lão già kia.



Chẳng trách, Diệp Thành gãi đầu vô thức nhìn tên gác cổng thành ở phía cách đó không xa, chẳng trách mà trước đó tên gác cổng thành lại nổi điên lên, cầm linh thạch coi là tiền thì ai mà chẳng muốn đánh hắn.



Được rồi, Diệp Thành cho rằng hắn có thể dùng linh lực hoá thành linh thạch, đi tới đâu cũng chẳng sợ thiếu thốn nhưng hiện giờ xem ra hắn rõ ràng chẳng có lấy một xu, những gì mà hắn những tưởng chỉ là tưởng tượng mà thôi, và sự thực thì hắn là một tên nghèo kiết xác.



“Đông Hoàng Thái Tâm, câu chuyện cười của bà không buồn cười tí nào”, Diệp Thành vô thức gãi đầu nhìn vào hư vô, biết trước như vậy hắn phải lấy vài chục triệu từ bà ta làm lộ phí mới phải.



“Đây gọi là nguyên thạch, nhớ lấy”, khi Diệp Thành còn đang thấy xót xa thì lão già kia đã bước tới, cả chặng đường lẩm bẩm, “đúng là tức chết được, chỉ còn thiếu chín trăm mua nhà mà lại gặp phải một tên khố rách áo ôm”.




“Nguyên thạch?”, Diệp Thành lẩm bẩm, bây giờ thì hắn hiểu rồi, trước đó hắn đã làm gây ra chuyện nực cười.



So với linh thạch thì nguyên thạch đáng quý hơn rất nhiều.



Bên trong linh thạch có chứa linh lực, còn bên trong nguyên thạch có chứa bản nguyên của thiên địa, về xuất phát điểm đã khác nhau cả một trời một vực, người của Chư Thiên Vạn Vực biết chơi lắm, dùng một viên đá quý giá như vậy để làm tiền.



Nên biết rằng bản nguyên của thiên địa bên trong mỗi một viên nguyên thạch đủ để có thể giúp một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở tiến vào cảnh giới Thiên, vì tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở không thể đột phá tới cảnh giới Thiên, cái mà họ thiếu chính là bản nguyên của đất trời.



Nực cười là bản nguyên thiên địa của Đại Sở lại bị Thiên Huyền Môn phong ấn, chỉ để lại một chút và phần còn lại ít ỏi đó cũng chỉ đủ cho một người đột phá tu vi lên Đỉnh Phong.








Diệp Thành đứng thẳng tắp như cây lao dưới U Đô Cổ Thành, liên tục vò đầu bứt tai.



Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là hoàng đế thứ mười của Đại Sở, giết được cả một Đại Đế vô song, thế mà đến Chư Thiên Vạn Vực lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi, thậm chí còn không qua nổi cổng thành.



Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, nếu chuyện này đồn về Đại Sở thì không biết tu sĩ Đại Sở sẽ co giật khoé miệng bao nhiêu lần.



Diệp Thành bất lực, đứng đó nhìn trái ngó phải.



U Đô Cổ Thành rất phồn hoa, tu sĩ ra vào đông vô số kể, hơn nữa ai nấy đều vô cùng cường hãn, muôn hình muôn vẻ, hình tướng của ai cũng rất kỳ lạ.



Nhưng điều khiến hắn đau đầu không phải diện mạo kỳ lạ của họ, mà là chuyện nguyên thạch.



Hình như ở đây không phải cứ có tiền là xong chuyện, tu vi và đạo hạnh của hắn quá thấp nên không ai thèm để ý đến hắn chứ đừng nói gì đến việc cho hắn mượn tiền, không đánh hắn đã là may lắm rồi.



Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành lại nhìn thấy lão già giảo hoạt với tu vi Chuẩn Hoàng kia.



 
Chương 2651: “Chắc bà lão ở Chu Tước biết đấy”,


Khi Diệp Thành nhìn lão ta thì thấy lão ta vẫn đang đi loanh quanh dưới tường thành, rao bán những món bảo bối của mình khắp nơi, nhưng có vẻ lão ta buôn bán không tốt lắm, mãi chẳng thấy bán được món đồ nào.



Thấy vậy, Diệp Thành gãi mũi, đánh liều đi tới.



Dưới thành U Đô có bao nhiêu tu sĩ mà chẳng ai chịu để ý đến hắn, cũng chỉ có lão già thô bỉ này dễ gần, ít nhất lão cũng chịu nói chuyện với hắn, hơn nữa trông lão ta cũng không giống cao thủ.

Advertisement



“Lão tiền bối, ta mời ông một ly!”, Diệp Thành tới gần, lấy Quỳnh Tương Ngọc Lộ trong túi đựng đồ ra.



“Lại là tiểu tử nghèo kiết xác nhà ngươi”, lão già liếc Diệp Thành, nhưng thấy vò rượu trong tay hắn thì ho khan một tiếng, nhận lấy rồi một hơi uống cạn.



“Tiền bối, ta muốn hỏi ông chuyện này”, Diệp Thành nói rồi lại đưa một vò Quỳnh Tương Ngọc Lộ khác ra.



“Đã nhận đồ của ngươi rồi thì giúp thôi, hỏi đi”, ông lão thô lỗ vẫn không khách sáo cầm lấy vò rượu ngon Diệp Thành đưa.



“Ông có biết Côn Luân Hư ở đâu không?”, Diệp Thành thử hỏi.



“Không biết”, ông lão lau giọt rượu bên miệng.



“Thế Đại La Chư Thiên thì sao?”


“Chưa nghe bao giờ”.



“Đại Hạ Hoàng Triều?”



“Chưa nghe”.



“Thần Điện và Cửu Hoang Thiên thì sao?”



“Chưa từng nghe”.



“Không thể nào, ông thử nghĩ kĩ lại xem”, Diệp Thành đảo đôi mắt tròn xoe nhìn ông lão.




“Tiểu tử, Chư Thiên Vạn Vực này rất lớn, chỉ riêng tinh vực thôi đã có hơn mười nghìn, mỗi tinh vực lại có vô số cổ tinh, mà mỗi cổ tinh cũng có rất nhiều thế lực. Chẳng hạn như Chu Tước Tinh, nó nằm ở Thiên Nguyên Tinh Vực, Thiên Nguyên Tinh Vực chỉ là một tinh vực nhỏ mà đã có hơn vài chục nghìn cổ tinh. Ta cũng chỉ biết vài cổ tinh xung quanh thôi, những cổ tinh khác thì ta thật sự không biết, nhưng một điều có thể khẳng định là điện với triều mà ngươi vừa nói không ở mấy cổ tinh xung quanh đây, chắc sẽ ở những cổ tinh khác của Thiên Nguyên Tinh Vực hoặc ở những tinh vực xa xôi khác”.



“Đúng là nhiều thật đấy”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn biết Chư Thiên Vạn Vực rất lớn nhưng cũng không cần lớn đến thế này chứ! Bao nhiêu tinh vực, vô số cổ tinh, hắn biết đi đâu mà tìm?!



“Chắc bà lão ở Chu Tước biết đấy”, khi Diệp Thành đang đau đầu thì ông lão xoa cằm rồi nói.



“Chu Tước? Bà lão?”, Diệp Thành hơi thảng thốt.



“Nhìn thấy U Đô Cổ Thành này chưa? Nó là của gia tộc Chu Tước bọn họ, nghe nói tiền bối của gia tộc Chu Tước từng được Hiên Viên Đại Đế làm phép để lại truyền thừa bất phàm, nhưng năm tháng trôi qua, gia tộc Chu Tước sa sút nên mới ẩn cư ở Thiên Nguyên Tinh Vực, mở ra Chu Tước Cổ Tinh. Mà Chu Tước là do lão tổ gia tộc Chu Tước mở ra, tuy hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp”, lão già giảo hoạt nói xong hai mắt già nua không đứng đắn còn loé lên cái nhìn không đàng hoàng.



“Hiên Viên Đại Đế, người được công nhận là Đại Đế mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhớ lại trận chiến với Thiên Ma Đại Đế hôm đó, chính Đế Kiếm Hiên Viên đã giúp hắn giết được Đại Đế, từ một khía cạnh nào đó, hắn và mạch Hiên Viên cũng coi như từng cùng kề vai tác chiến.



“Không biết nói mối quan hệ này ra, liệu gia tộc Chu Tước có đón mình vào không?”, Diệp Thành sờ cằm.



Nhưng nghĩ một hồi, hắn lại từ bỏ suy nghĩ này.











 
Chương 2652: “Cho ta mượn một viên nguyên thạch”.  


“Bà lão đó là tu sĩ Chuẩn Thánh thực thụ thật đấy”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ miên man thì lão già lại nói tiếp, hơn nữa còn che khuôn mặt già nua: “Thấy ta một lần, đánh ta một lần”.



“Chuẩn... Chuẩn Thánh”, Diệp Thành thầm giật mình: “Như vậy bà ta vượt qua thiên nhân ngũ suy là sẽ lên được Thánh Nhân?”



Advertisement

“Ồ, ngươi còn biết cả thiên nhân ngũ suy à?”



“Ta từng nghe tiền bối nhắc đến”.



“Nhưng tiền bối của ngươi chẳng đáng tin chút nào”, lão già cười ngoác miệng: “Dạy hậu bối kiểu gì không biết, chẳng có tí kiến thức nào đã cho ngươi ra ngoài, không sợ bị đánh chết à?”



“Đúng là không đáng tin thật”, Diệp Thành ho khan, trong lòng thầm nghĩ nếu Đông Hoàng Thái Tâm nghe được câu này của ông ta liệu có tung một chưởng đánh chết ông ta luôn không?



“Tiểu tử, nể tình ngươi mời ta uống rượu, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên”, lão già ôm vò rượu rồi lên tiếng: “Ở Chu Tước Tinh, động đến ai cũng được nhưng đừng động đến người của nhà Chu Tước, gia tộc Chu Tước xưng bá cả Chu Tước Tinh, động đến bọn họ thì ng sẽ chết cực kỳ khó coi”.



“Ta nhìn ra được rồi”, Diệp Thành cảm thán, lại lần nữa nhìn về U Đô Cổ Thành rộng lớn, có thể xây được cổ thành khổng lồ sánh ngang với Đông Nhạc của Nam Sở thế này, dùng đầu gối cũng biết gia tộc Chu Tước không dễ động đến.



“Chuẩn Thánh”, Diệp Thành hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ muốn tìm được tin tức của Côn Luân Hư, cả Chu Tước Cổ Tinh này chắc chỉ Chu Tước Lão Tổ đó biết, kinh nghiệm của Chuẩn Thánh còn lâu lão già trước mặt này mới có thể sánh được, có lẽ bà ta thật sự sẽ biết.


Nhưng nghĩ một lúc, hắn lại trở về vấn đề ban đầu: Nguyên thạch.



Không có nguyên thạch thì không vào được U Đô, không vào được U Đô thì không gặp được Chu Tước Lão Tổ, không gặp được Chu Tước Lão Tổ thì không tìm được tin tức về Côn Luân Hư, nguồn gốc của mọi thứ là không có tiền.



Hắn định nhờ tên gác cổng chuyển lời hộ, nhưng ai sẽ tin hắn? Một cảnh giới Thiên như hắn chẳng là gì cả.



“Bán bảo bối?”, trong lòng Diệp Thành thầm tính.



Ở trong hố đen không gian một trăm năm, cũng không phải Diệp Thành không kiếm thêm được thứ gì, có vài thứ cũng thật sự được coi là bảo bối.


Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng từ bỏ ý định này.



Đây không phải Đại Sở mà là Chư Thiên Vạn Vực... Thiên Nguyên Tinh Vực... Chu Tước Tinh, ở đây ai cũng như sói như hổ, không có bảo bối họ còn muốn cướp, biết hắn có bảo bối bọn họ lại càng muốn cướp hơn, hắn vẫn hiểu đạo lý không để lộ tiền ra ngoài.



“Còn thiếu chín trăm nữa, chín trăm nữa. Mẹ kiếp, đều là bảo bối tốt sao lại không có ai mua chứ?”, Diệp Thành đang lẩm nhẩm thì lão già bên cạnh cũng làu bàu, vẻ mặt nhăn nhó rối rắm.



“Tiền bối, chúng ta thương lượng đi!”, Diệp Thành ho khan.



“Nói”.



“Cho ta mượn một viên nguyên thạch”.



“Đừng nhắc đến chuyện tiền bạc với ta, bực mình”, lão ta lắc đầu: “Lão tử còn định mượn tiền người khác đây này! Chỉ thiếu chín trăm nguyên thạch nữa thôi, chín trăm nữa là có thể mua nhà ở U Đô rồi”.



“Mua... Mua nhà?”, Diệp Thành sửng sốt, nhất thời không theo kịp: “Mua nhà gì cơ?”



“Đương nhiên là phải mua nhà rồi, không mua nhà thì ở đâu?”, lão ta thô tục móc kẽ răng.

“Không phải chứ! Chu Tước Tinh rộng lớn như vậy, ông là Đại Chuẩn Hoàng ở đâu mà không được, sao cứ phải vào U Đô ở?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn ông ta.



 
Chương 2653: “Kiếm nhanh thì phải nhận nhiệm vụ”.  


“Ngươi biết cái gì”, lão ta ngồi bệt xuống đất, không rao bán bảo bối nữa: “Đúng là Chu Tước Tinh rất lớn, nhưng ở ngoài làm sao an toàn bằng U Đô, chưa nói đến yêu thú có thể tha ngươi đi bất cứ lúc nào, còn có những tu sĩ cường đại chuyên tổ đội giết người cướp của, có trời mới biết khi nào sẽ bị giết, Chuẩn Hoàng cũng chẳng là gì”.



“Thì ra là vậy!”



Advertisement

“Vậy nên, cả Chu Tước Tinh thì U Đô là an toàn nhất, bên trong cấm đánh nhau, hơn nữa U Đô là thánh địa của tu luyện, có Tụ Linh Trận bên ngoài không thể so sánh được, ở Chu Tước Tinh này mọi người đều lấy việc mua nhà ở U Đô làm vinh dự”.



“Chu Tước Tinh rất rộng, không chỉ có một cổ thành U Đô này thôi đấy chứ?”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn ông lão thô bỉ.



“Đúng đấy, chỉ có một toà cổ thành này thôi”.



“Vậy ý tiền bối là không mua nhà thì không được vào U Đô ở?”, Diệp Thành tò mò hỏi.



“Đương nhiên có thể ở”, lão ta trả lời: “Nhưng chỉ có thể ở quán trọ, mà tiền trọ cực kỳ đắt, một ngày ba nguyên thạch”.



“Ba nguyên thạch cũng không đắt lắm mà!”



“Ngươi biết cái gì!”, lão ta lườm Diệp Thành: “Tu sĩ chúng ta một lần bế quan có thể ba đến năm năm, thậm chí là bảy tám năm, mười mấy hai mươi năm, hay có thể cả trăm năm. Ngươi có biết vừa tỉnh lại đã trở thành kẻ nghèo rớt mồng tới là như thế nào không? Lão tử đã gặp chuyện này không chỉ một lần. Ngay lần trước thôi, lão tử một lần lĩnh ngộ mất những mười năm, tỉnh lại không có tiền trả nên bị đánh một trận, sau đó bị ném ra ngoài”.




“Cũng đúng”, Diệp Thành sờ cằm: “Liệu có khả năng vào U Đô nhưng không ở quán trọ mà ngủ ngoài đường không?”



“Ngươi nghĩ người U Đô đều là kẻ ngốc à? Vậy thì ngươi sai rồi”, ông ta mắng to: “Ngươi ngủ ngoài đường cũng được, nhưng tiền đề là phải có giấy tạm trú, không có giấy tạm trú thì ngươi vẫn bị ném ra ngoài. Hơn nữa lão tử đường đường là Chuẩn Hoàng mà lại ngủ ngoài đường, có mất mặt không? Nói đến giấy tạm trú cũng bực lắm, cực kỳ đắt luôn, có tiền đó chẳng bằng gom tiền mà mua nhà, có nơi ở vĩnh viễn thiết thực hơn bất cứ thứ gì”.



“Nhà ở U Đô đắt lắm sao?”, Diệp Thành gãi đầu.







“Nhà ở U Đô đắt lắm sao?”, Diệp Thành gãi đầu.




“Đắt, cực kỳ đắt”, lão ta thở dài: “Động phủ hạng hạ đẳng nhất chỉ có diện tích mười trượng cũng đã một trăm nghìn nguyên thạch rồi. Động phủ trung đẳng diện tích ba mươi trượng cần ba trăm nghìn nguyên thạch, động phủ thượng đẳng năm mươi trượng cần năm trăm nghìn nguyên thạch, nói thẳng ra là một trượng mười nghìn nguyên thạch, tuy đắt nhưng rất đáng”.



“Hạng hạ đẳng nhất cũng một trăm nghìn?”, Diệp Thành líu lưỡi, điều này khiến kẻ nghèo rớt không có một viên nguyên thạch nào là hắn biết phải làm sao? Một Chuẩn Hoàng mà cũng phải buồn rầu chuyện mua nhà, hắn chợt cảm thấy nguyên thạch thật sự rất có giá trị.



“Vậy nên không phải ta đây không cho ngươi mượn tiền, cho ngươi mượn một viên nguyên thạch cũng chẳng để làm gì, dù vào được U Đô cũng chẳng ở được lâu, rồi cũng sẽ bị ném ra ngoài thôi”.



“Tiền bối, vậy ông có biết ở đâu có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm được nhanh không?”, Diệp Thành nhìn ông ta.



“Kiếm nhanh thì phải nhận nhiệm vụ”.



“Đi đâu để nhận ạ?”, Diệp Thành vội hỏi ngay.



“Nhìn thấy chín tấm bia đá dưới chân tường thành không?”, ông ta chỉ vào nơi cách đó không xa: “Trên đó có treo từng tấm ngọc bài đó, mỗi ngọc bài là một nhiệm vụ. Có nhiệm vụ độ khó thấp, cũng có nhiệm vụ độ khó cao, dựa vào thực lực của mình mà chọn, nhưng đừng chơi lớn quá, mất mạng thì không đáng đâu”.



“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay rồi xoay người, đi nhanh tới chỗ chín bia đá.



Tới chỗ bia đá, Diệp Thành nhìn quanh một lượt rồi bước đến tấm bia đầu tiên.



 
Chương 2654: Đáng tin!  


Chín bia đá, từ trái sang phải có từ cấp một đến cấp chín, cấp một với độ khó thấp nhất, cấp chín là khó nhất, phân chia vô cùng rõ ràng, điều này U Đô làm rất thích đáng, để tu sĩ tự lượng sức mình, không đến nỗi vì không rõ cấp độ nhiệm vụ mà mất mạng vô ích.



Tấm bia thứ nhất có hàng trăm tấm ngọc bài, trên mỗi ngọc bài đều dùng thần thức để lạc ấn nhiệm vụ, hơn nữa đa phần đều là nhiệm vụ giết yêu thú, cấp bậc của yêu thú không cao, chỉ ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất.



Vì là nhiệm vụ cấp thấp nên đương nhiên phần thưởng không nhiều, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ chỉ được nhận một viên nguyên thạch.

Advertisement



Đáng tin!



Diệp Thành vung tay lấy hết cả trăm tấm ngọc bội xuống.



Hành động này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đến tên gác cổng thành lúc trước và lão già giảo hoạt gần đó cũng không khỏi quay ra nhìn, vẻ mặt ai cũng rất ngạc nhiên.



Phải biết rằng yêu thú cảnh giới Thiên tầng thứ nhất mạnh hơn tu sĩ cảnh giới Thiên tầng thứ nhất rất nhiều, vì yêu thú đều có thân thể bá đạo, yêu thú nào có phòng ngự cường hãn thì đến tu sĩ cảnh giới Thiên tầng thứ ba cũng chưa chắc đã giết được.



Nhưng họ làm sao biết được Diệp Thành là người đã từng giết cả Đại Đế.



Hoang Cổ Thánh Thể từ trước đến nay luôn là tồn tại bất khả chiến bại cùng cấp, tuy hắn chỉ ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, cũng không còn ở trạng thái đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu của hắn cũng vượt xa yêu thú cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, so sánh độ mạnh thân thể thì yêu thú còn kém xa.



“Tiểu tử này điên rồi à?!”, dưới bia đá, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, chủ yếu đều chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành.




“Một lúc nhận hơn trăm nhiệm vụ, không phải điên thì cũng là đầu bị lừa đá”.



“Cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, còn có ám thương, đúng là không biết tự lượng sức”, có người nói năng không chút giữ ý, ánh mắt nhìn Diệp Thành mang theo vẻ khinh miệt và coi thường, dường như đã nhìn thấy cảnh Diệp Thành bị yêu thú nuốt chửng.



Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ những điều này.



Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể với sức chiến đấu cường đại, cũng không phải kẻ liều lĩnh, không nắm mười phần thắng thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay.



Hơn nữa, trong nhiệm vụ giết yêu thú, chủ yếu nguy hiểm đến từ tu sĩ chứ không phải yêu thú, hắn thấy rất nhiều thủ đoạn giết người cướp của, cũng thấy rất nhiều tu sĩ mạnh làm điều này, hắn biết rất rõ những mánh khoé trong đó.


Khi mọi người còn đang lời ra lời vào thì hắn đã giẫm lên phi kiếm, dựa theo ngọc bài nhiệm vụ đi thẳng về hướng Đông Nam.



Sau khi hắn đi, đám tu sĩ tụ tập dưới bia đá nhiệm vụ mới rời đi, tìm những nhiệm vụ mình vừa có thể nhận lại vừa ít nguy hiểm, nhiều người còn giơ ngọc bài tổ đội lên tìm đồng đội.



Phi kiếm vụt qua bầu trời, tốc độ của Diệp Thành cực nhanh.



Sở dĩ hắn lựa chọn ngự kiếm bay đi là để tiết kiệm sức, hơn nữa trong khi bay hắn còn liên tục hấp thu linh lực thiên địa, bổ sung pháp lực đã tiêu hao vào việc ngự kiếm.



Một canh giờ sau, hắn mới dừng lại trên bầu trời.



Xa xa là núi rừng bát ngát.



Gừ! Gừ! Gừ!



Còn chưa đặt chân xuống dưới, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gầm thét của yêu thú trong núi rừng vô biên, hầu hết là do tu sĩ đến đây gây nên sự xáo trộn. Rừng cây xanh um, trong gió nhẹ còn có khí tức hung tàn và mùi máu tanh.











 
Chương 2655: Ta sẽ bắt đầu từ ngươi!  


Gừ! Gừ!



Trong rừng sâu vẫn vang lên tiếng yêu thú gầm rú điên cuồng, trong tiếng gầm mang theo vẻ phẫn nộ, cũng có vẻ thê lương, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, hầu hết là nhóm tu sĩ cùng nhau đến làm nhiệm vụ.



Diệp Thành không quan tâm đến những điều này, hắn đã vào khá sâu.

Advertisement



Không biết đến lúc nào hắn mới dừng bước, nheo mắt nhìn nơi sâu trước mặt.



Ở đó có một con Tử Viêm Hùng Sư khổng lồ từ từ xuất hiện trong tầm mắt hắn, toàn thân nó rực lửa, thân cao bảy tám trượng, đến hơi thở cũng mang theo luồng nhiệt nóng hầm hập, đôi con ngươi màu máu rất lớn thi thoảng còn loé lên ánh sáng tàn bạo và khát máu.



Trong miệng Tử Viêm Hùng Sư còn đang ngậm một cơ thể đẫm máu, đó là một tu sĩ xui xẻo, nửa thân thể đã bị ăn mất, vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng.



Gừ!



Khả năng cảm nhận của Tử Viêm Hùng Sư rất tốt, nó đã thấy Diệp Thành đứng đó, lập tức nuốt chửng tu sĩ trong miệng, sau đó bất chợt gầm lớn, sóng âm mạnh mẽ khiến những cây cổ thụ chọc trời đổ xuống ầm ầm.



Ta sẽ bắt đầu từ ngươi!



Diệp Thành bước ra, chiến mâu Vu Hoàng lập tức xuất hiện trong tay hắn.



Tử Viêm Hùng Sư nổi giận, nhảy vọt lên không, há miệng phun ra biển lửa muốn thiêu đốt Diệp Thành thành hư vô.



Phá!



Diệp Thành coi chiến mâu là gậy, một gậy đập ra cả dải tinh hà, dập tắt biển lửa, Tử Viêm Hùng Sư vừa lao lên đã bị một gậy đánh cho máu me đầy người, đến khi đáp đất đã là cả một vũng máu.



Diệp Thành quăng chiến mâu tới, không hề có chút thương xót, thế giới tàn khốc có quy luật tàn khốc của nó, muốn sống sót thì phải máu lạnh.



Phập!


Máu bắn tung toé, Tử Viêm Hùng Sư vừa đứng dậy đã bị một mâu của Diệp Thành đâm xuyên qua đầu, thân hình to lớn đổ rầm xuống đất, máu tuôn ra thành một dòng suối nóng hầm hập.



Diệp Thành phất tay cất Tử Viêm Hùng Sư đi, trong nháy mắt liền biến mất, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành.



Grào!



Không lâu sau, ở một góc khác trong khu rừng vang lên tiếng gầm thét chói tai của một con yêu thú, lại là một con quái vật khổng lồ khác bị giết, đó là một con nhện, còn to hơn Tử Viêm Hùng Sư nhiều, nhưng kết cục của chúng đều giống nhau.



Sau khi cất con nhện, Diệp Thành lấy luôn đoá hoa sen đỏ như máu trên tường đá đi.



Đó là Tam Thanh Huyết Liên, một trong những nhiệm vụ hắn nhận, nó là nguyên liệu tốt để luyện đan, đã tuyệt chủng ở Đại Sở, thế nhưng lại có thể thu thập một cách dễ dàng trong rừng núi này như vậy khiến Diệp Thành không khỏi cảm thán.



Grào! Grào!



Tiếp theo đó, tiếng thét dài của yêu thú vang lên không ngớt trong rừng núi vô tận.



Trời còn sớm, các tu sĩ đi theo nhóm ba người, năm người liên tục bước vào rừng, khiến khu rừng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Diệp Thành bước ra từ một đầm nước đen, trên vai còn vác theo một con giao long đen như mực.



 
Chương 2656: Cảnh giới Thiên tầng thứ ba!  


Con giao long này không nằm trong nhiệm vụ, mà là khi hắn đi ngang qua thì nó đột ngột tấn công, có lẽ là nó đã che giấu thần thông cao siêu của mình, đến Diệp Thành cũng bị tấn công bất chợt không kịp trở tay, bị kéo vào đầm nước, giao đấu một hồi, hắn đã giết được con giao long đen ấy.



Đêm đã về khuya, Diệp Thành dừng lại tại một vách đá.



Trên người hắn dính đầy máu, có máu của yêu thú, cũng có máu của hắn.

Advertisement



Đúng vậy, hắn đã bị thương, vì quá coi thường yêu thú nên bị chín con Thiên Lang cường đại bao vây tấn công, Thánh thể mạnh mẽ đến vậy mà hắn cũng bị thương, nhưng những vết thương này với hắn chẳng đáng là gì.



Hắn đốt lửa, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng phía trên, bên trong đang hầm yêu thú.



Diệp Thành lấy ngọc bài nhiệm vụ ra, hắn đã hoàn thành hơn nửa số nhiệm vụ, cũng có nghĩa bây giờ hắn đã không còn là kẻ nghèo kiết xác nữa, hoàn thành hơn năm mươi nhiệm vụ, hắn đã có hơn năm mươi viên nguyên thạch.



Nhưng Diệp Thành chưa rời đi, một là nhiệm vụ chưa hoàn thành, hai là hơn năm mươi nguyên thạch chỉ đủ để hắn ở U Đô hơn mười ngày.



Lửa cháy lên, Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống, ngón tay không ngừng động đậy như đang nhẩm tính.



Nơi đây là Chư Thiên Vạn Vực, vậy khả năng cao ở Chu Tước Tinh cũng có người chuyển thế của Đại Sở, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, sự bá đạo của Chu Thiên Diễn Hoá khiến hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.



Có, ở đây có!




Không biết đến khi nào, trên mặt Diệp Thành chợt hiện lên vẻ vui mừng.



Hắn đã tính ra tiên cơ, trong Chu Tước Tinh quả thực có người tái sinh của Đại Sở, có lẽ vì nơi này khác Đại Sở, hắn không tính được ra ai là người đã chuyển kiếp, cũng không tính được họ đang ở đâu, có lẽ là do khoảng cách quá xa.



Nhưng một điều có thể khẳng định là ở Chu Tước Tinh có người chuyển kiếp của Đại Sở.



Hơn nữa, trong lúc tính Chu Thiên Diễn Hoá, hắn phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là U Đô có một sức mạnh bí ẩn ngăn hắn tính thiên cơ, khiến hắn không dám đi sâu vào, đề phòng chọc giận sự tồn tại mạnh mẽ ấy.



Hy vọng không xảy ra chuyện gì!


Diệp Thành hít sâu một hơi, hắn rất lo lắng, nơi này không giống Đại Sở, chết là chết, không có luân hồi chuyển thế.



Hế?



Đang suy nghĩ, Diệp Thành chợt cau mày, hắn nghiêng đầu nhìn về góc tối, nơi đó có một luồng khí tức cường đại đang đi về phía này.



Khả năng cảm nhận của hắn không sai, trong gió lạnh rít gào của bóng tối, một thanh niên mặc áo trắng, tay cầm quạt xếp bước ra, đôi mắt phượng trời sinh, khuôn mặt trắng nõn lạ thường, trên người có hai luồng khí xanh tím khác lạ, khoé miệng nở nụ cười đùa cợt khiến Diệp Thành cực kỳ ghét.



Cảnh giới Thiên tầng thứ ba!



Vẻ mặt Diệp Thành không thay đổi, hắn nói thầm trong lòng, ngay từ lúc nhìn thấy người thanh niên áo trắng, hắn đã nhìn ra tu vi của hắn ta.







Cảnh giới Thiên tầng thứ ba!











 
Chương 2657: “Vậy nên hẳn là ngươi có rất nhiều tiền”


Nói ra thì một trăm tuổi ở Chư Thiên Vạn Vực cũng không phải là lớn, hiện tại Diệp Thành cũng đã một trăm ba mươi ba tuổi.



Tuổi thọ của tu sĩ ở đây dài hơn ở Đại Sở rất nhiều, chẳng qua vì họ không bị áp chế tu vi, tu vi nhìn chung cũng cao hơn Đại Sở, tu vi cao thì đương nhiên tuổi thọ cũng sẽ dài.



Ví dụ như cảnh giới Thiên có thể sống đến hơn một nghìn tuổi, cảnh giới Hoàng có thể sống đến hơn hai nghìn tuổi, cảnh giới Thánh Nhân lại càng sống lâu hơn, đến hơn ba nghìn tuổi, tính như vậy, hơn một trăm tuổi với tu sĩ chẳng khác gì một đứa trẻ.

Advertisement



Nhưng một trăm tuổi đã lên được cảnh giới Thiên tầng thứ ba, vậy người thanh niên này hẳn là người có thiên phú cực cao.



Vẫn là câu nói đó, núi cao còn có núi cao hơn!



Ở Đại Sở, chẳng hạn như phía Ma Vương hay Quỷ Vương, có ai không sống đến gần một nghìn tuổi, chờ cả một đời cũng không biết cảnh giới Thiên là cảm giác thế nào, nhưng ở Chu Tước Tinh lại không thiếu người cảnh giới Thiên.



“Tiểu tử, để túi đựng đồ lại, ngươi có thể đi rồi”, người thanh niên áo trắng cất lời, giọng nói còn nữ tính hơn cả vẻ bề ngoài, trong đôi mắt phượng loé lên u quang lạnh lẽo.



“Xem ra ngươi đã làm không ít việc giết người cướp của”, Diệp Thành chầm chậm đứng dậy, cười khẩy nhìn người thanh niên áo trắng.



“Vậy thì sao?”, người thanh niên áo trắng càng cười bỡn cợt hơn, vẻ điềm tĩnh của Diệp Thành khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong lòng hắn ta.



“Vậy nên hẳn là ngươi có rất nhiều tiền”, Diệp Thành cười nhạt rồi biến mất tại chỗ.



Thấy vậy, người thanh niên áo trắng nheo mắt, không ngờ Diệp Thành còn có thân pháp thần bí thế này, cũng không ngờ một tu sĩ cảnh giới Thiên tầng thứ nhất thân mang ám thương mà lại chủ động tấn công cảnh giới Thiên tầng thứ ba là hắn ta.



Trong thoáng chốc, hắn ta chợt di chuyển, tung một chướng về hướng bên hông.



Ở đó, Diệp Thành hiện thân, Bát Hoang Quyền kết hợp với nhiều thần thông đã được tung ra, địch lại một chưởng của người thanh niên áo trắng.



Phụt!




Ngay sau đó, máu văng tung toé, bàn tay của tên kia vỡ tung, bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho máu xương bay tứ phía.



Ngươi…!



Tên thanh niên kia chợt biến sắc, đường đường là cảnh giới Thiên tầng thứ ba mà chỉ một chiêu đã bị đánh bại, thực lực của Diệp Thành vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta.



Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, giẫm trên thất tinh, vung tay phất ra chín trận cờ hình thành một trận pháp, trong trận pháp có tiếng sấm sét rền vang, còn có khí tức huỷ diệt cuộn trào muốn trấn áp Diệp Thành.



Mở!



Diệp Thành cường thế bá đạo, một chưởng phá tan trận pháp đó.



Gã thanh niên hộc máu, vẻ mặt lại thay đổi, hắn ta loạng choạng lùi về sau, trận cờ pháp trận mà hắn ta dày công tế luyện đã bị một chưởng của Diệp Thành phá tan, trận pháp ấy có sức mạnh nguyên thần của hắn ta, một đòn này của Diệp Thành đã khiến hắn ta tổn thương nguyên thần.



Trấn áp!



 
Chương 2658: Trận đấu kết thúc chỉ trong ba hiệp. 


Gã thanh niên quát to, thần quang bay ra từ đầu mày hoá thành một chiếc gương thần.



Thấy vậy, Diệp Thành tế Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn còn đang hầm thịt yêu thú ra.



Advertisement

Ù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh khẽ rung rồi phóng đại lên, thần uy tản ra khiến gương thần của tên kia không gượng được ba giây đã bị nghiền nát thành tro bay.



Phụt!



Gã thanh niên hộc máu, người nổ tung, bay ngược ra ngoài.



Kiếp sau đừng gây sự với người không nên gây sự!



Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, lập tức tới nơi, gã thanh niên còn chưa đáp đất đã bị một kiếm của hắn tuyệt sát.



Trận đấu kết thúc chỉ trong ba hiệp.



Gã thanh niên đến lúc chết vẫn còn khó hiểu, rõ ràng tu vi của hắn ta cao hơn Diệp Thành hẳn hai cảnh giới nhỏ, hơn nữa Diệp Thành còn có ám thương nhưng hắn ta lại là người bị tuyệt sát chính diện, không trụ nổi ba hiệp.



Sự thật chứng minh một chân lý, đi đêm lắm có ngày gặp ma, gieo nhân nào thì gặp quả nấy.



Hấp thu!



Diệp Thành khẽ hô, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu gã thanh niên áo trắng.



Mặc dù hắn ta đã chết nhưng chân nguyên và sức mạnh huyết mạch trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, đây chính là thứ hắn cần, hắn cần dùng sức mạnh huyết mạch và chân nguyên của tên này để chữa lành vết thương.




Chẳng mấy chốc, gã thanh niên áo trắng đã biến thành một cái xác khô.



Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, dưới sự nuôi dưỡng của chân nguyên và sức mạnh huyết mạch, ám thương của hắn đã lành lại một chút.



Diệp Thành lấy đi túi đựng đồ của hắn ta.



Phải công nhận rằng tên này chuyên đi giết người cướp của nên thu thập được rất nhiều thứ, đan dược không ít, nguyên thạch cũng có hơn tám trăm viên, những thứ linh tinh khác mang đi bán cũng có thể kiếm được ít tiền.



Tốt lắm!



Diệp Thành khẽ mỉm cười, quả nhiên giết người cướp của vẫn kiếm được tiền nhanh hơn, chẳng trách lại có nhiều người không thành thật làm nhiệm vụ mà lại đi làm việc này.



Lấy túi đựng đồ xong, Diệp Thành xoa xoa tay, đi tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Nói thật, đã lâu lắm rồi hắn không ăn gì, ở trong hố đen không gian một trăm năm, hắn đều dựa vào linh thạch và đan dược để sống, ăn uống đã là chuyện từ rất lâu trước đây rồi.

Sau khi ăn no, Diệp Thành để tay sau đầu nằm dựa vào tảng đá, yên lặng nhìn bầu trời sao.



 
Chương 2659: Trăm tính vạn tính vẫn có sơ hở!  


Bầu trời sao ở đây không giống ở Đại Sở, không phải bầu trời khác mà là tâm trạng của hắn đã khác, ở nơi đất khách quê người, lại là khi đêm khuya thanh vắng, là người thì đều sẽ nảy sinh cảm giác nhớ nhà.



Một trăm năm rồi, mọi người ở bên kia bầu trời vẫn ổn chứ?



Diệp Thành nở nụ cười tang thương, vẻ mặt hơi mờ mịt, trong mắt đầy hoài niệm.

Advertisement



Không biết bao lâu sau hắn mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, cũng là để ổn định tâm trạng rồi đi vào bóng tối.



Chẳng bao lâu, một ông lão ba mắt chống nạng xuất hiện ở đây, lưng gù, đôi mắt đỏ như máu, uy lực mạnh mẽ, khí huyết sôi trào, đó là một Chuẩn Hoàng hàng thật giá thật.



Kẻ nào?!



Nhìn xác khô của thanh niên áo trắng, ông lão ba mắt cất giọng lạnh thấu xương.



Ngay lập tức, ông ta mở con mắt thứ ba ra.



Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì con mắt thứ ba của ông ta đang tự diễn hoá, hay nói chính xác hơn là nó đang tự suy diễn.



Thoáng chốc, bóng dáng mờ mịt của Diệp Thành xuất hiện trong con mắt thứ ba của ông ta, ông ta còn nhìn thấy cả cảnh Diệp Thành và thanh niên áo trắng đánh nhau không lâu trước đó, khuôn mặt của Diệp Thành cũng hiện rõ trong mắt ông ta.




Hửm?



Diệp Thành đang đi trong bóng tối chợt dừng lại.



Cắt!



Hắn lạnh giọng hô lên một tiếng, cắt đứt nguồn sức mạnh bí ẩn đang nhìn lén trong bóng tối, hắn đã đoán được có người đang dùng bí thuật để nhìn mình.



Trăm tính vạn tính vẫn có sơ hở!


Diệp Thành trầm giọng nói, lấy mặt nạ Quỷ Minh từ trong túi đựng đồ ra, đeo lên mặt, hắn có thể khẳng định có người đã để mắt đến mình, tiếp theo đây hắn cần phải thận trọng hơn.



Grừ! Grừ!



Trong đêm đen nhưng núi rừng không hề yên tĩnh.



Những tu sĩ thành lập đội giết yêu thú hoạt động rất tích cực vào ban đêm, bọn họ chuyên chọn thời điểm này để ra tay.



Tuy nhiên cũng có những tu sĩ không biết tự lượng sức mình tiến vào chỗ sâu hơn, tự tìm cái chết chạy vào hang ổ của yêu thú tìm cơ hội, nhưng đến một nhóm bị diệt một nhóm, cả núi rừng nồng nặc mùi máu tanh.



Phụt! Phụt!



Ở một góc rừng, Diệp Thành liên tiếp vung hai kiếm, chém chết một con thằn lằn lớn.



Đêm nay hắn cũng không nhàn rỗi, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, từng con yêu thú lần lượt bị hắn tiêu diệt.











 
Chương 2660: Xích Diệm Hùng Sư!  


Phù!



Cầm hơn một trăm ngọc bài nhiệm vụ đều đã sáng, Diệp Thành không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Ở Đại Sở, hắn chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, nhưng giờ phút này, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, hoàng đế thứ mười của Đại Sở, đến Chư Thiên Vạn Vực cũng phải còng lưng ra kiếm tiền, không có chút đặc quyền nào.



Advertisement

Đến U Đô!



Bỏ yêu thú cá sấu vào túi đựng đồ, Diệp Thành vươn vai duỗi eo thoải mái.



Nhưng hắn vừa bước ra thì mặt đất rung chuyển kịch liệt, sau đó là tiếng gầm thét rung chuyển đất trời với sóng âm cực mạnh, hắn tận mắt nhìn thấy từng ngọn núi lớn sụp đổ trong phút chốc.



Cảnh giới Hoàng!



Diệp Thành khẽ cau mày, nhìn chằm chằm nơi xa.



Luồng uy áp đó rất mạnh, nhưng không phải đến từ tu sĩ mà là yêu thú, cũng có nghĩa là ở nơi sâu trong rừng có một con yêu thú cấp bậc cảnh giới Hoàng, có thể làm cho nó nổi giận như vậy, chắc chắn là có tu sĩ đã mạo phạm đến uy nghiêm của nó.



Chạy!



Khi Diệp Thành còn đang cau mày thì từng nhóm tu sĩ đã bỏ chạy.



Trên người những tu sĩ đó đều có vết thương, trông họ rất thảm hại, phía sau họ có biển lửa cuồn cuộn, nhấn chìm từng khoảng rừng, những nơi biển lửa đi qua đều để lại vùng đất khô cằn, cháy xém.



Hai mắt Diệp Thành sáng như đuốc, ngón tay sau ống tay áo cử động, thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.



Có bảo bối!



Hắn lẩm nhẩm, tính ra được ở nơi sâu trong rừng rậm yêu thú có bảo bối, nhưng không biết là vật gì, có lẽ là thần thảo hoặc tiên tuyền, nhưng hắn có thể khẳng định một điều dù là bảo vật gì thì chắc chắn có yêu thú rất mạnh bảo vệ, vì tu sĩ đến cướp nên mới nổ ra đại chiến.



Tìm giàu sang trong hiểm nguy!



Diệp Thành lập tức hành động, đi thẳng vào nơi sâu.




Bây giờ hắn đang có ám thương, cần linh vật do thiên địa nuôi dưỡng để chữa lành, bảo vật trong nơi sâu có yêu thú cảnh giới Hoàng bảo vệ chắc chắn bất phàm, chính là thứ hắn cần.



Ở nơi đất khách quê người, đâu đâu cũng có nguy hiểm, hắn cần mau chóng trở lại trạng thái đỉnh phong để đối phó với mọi nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.



Hơn nữa, lần này hắn không hành động liều lĩnh.



Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ có không ít tu sĩ mạnh đến cướp bảo vật từ trước, mà điều hắn cần làm là thừa nước đục thả câu, chỉ cần có được bảo vật thì hắn có muôn vàn cách thoát thân, khả năng chạy trốn của hắn không phải chỉ để trưng bày.



Tiểu hữu, ngươi điên rồi, nơi sâu đó có Xích Diệm Hùng Sư đấy!



Một ông lão tốt bụng gọi với ra, bao nhiêu người đều chạy ra ngoài, chỉ có mình Diệp Thành là đi vào trong.



Diệp Thành không trả lời, bước chân không hề chậm lại.



Xích Diệm Hùng Sư!



Diệp Thành nói nhỏ, nghe thấy tên yêu thú này hắn lại nhớ đến câu chuyện từ rất lâu trước đây.



Đó là khi hắn còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên của Đại Sở, Viên Hạo của nhà họ Viên cưỡi Xích Diệm Hùng Sư tới, vì khí huyết của hắn thuần tuý nên bị nó để ý, có ý định ăn thịt hắn, nhưng rồi lại bị hắn giết.



 
Chương 2661: Linh nhũ Tiên Liên!  


Xích Diệm Hùng Sư của Viên Hạo chỉ có tu vi cảnh giới Chân Linh, nhưng đó là ở Đại Sở, nếu ở Chư Thiên Vạn Vực thì cũng là một con yêu thú cực kỳ hung hãn.



Lúc trước, khi vừa tới rừng rậm yêu thú, Diệp Thành đã giết một con Tử Viêm Hùng Sư.



Advertisement

Nói đến Tử Viêm Hùng Sư, tuy rằng chỉ khác hai chữ so với Xích Diệm Hùng Sư nhưng thực lực lại hơn kém nhau quá xa, không phải yêu thú cùng cấp, một con Xích Diệm Hùng Sư đủ để đánh bay nghìn con Tử Viêm Hùng Sư.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Diệp Thành càng đi sâu vào trong càng nghe thấy tiếng nổ vang lên không ngớt.



Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều ngọn núi đã sụp đổ, cũng thấy cả một khoảng rừng rộng lớn bị biển lửa thiêu huỷ thành tro, có lẽ là uy áp của yêu thú cảnh giới Hoàng kia quá mạnh nên hầu hết các yêu thú khác trong khu rừng đều nằm rạp dưới đất.



Tiên Thiên Canh Khí, mở!



Diệp Thành hô lên một tiếng, quanh người lập tức xuất hiện áo giáp Tiên Thiên Canh Khí dùng để ngăn lại biển lửa đang ùn ùn kéo đến kia.



Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới dừng bước, trốn vào không gian hư vô theo dõi từ xa.


Ập vào mắt hắn là một con yêu thú to lớn cao hơn mười trượng, trên người có ngọn lửa đỏ rực, mỗi sợi lông đều như cây châm thép, đôi mắt to lồ lộ đầy vẻ hung ác và khát máu, khác hoàn toàn Xích Diệm Hùng Sư mà hắn gặp ở Bắc Chấn Thương Nguyên hôm đó.



Lúc này, Xích Diệm Hùng Sư đang há to cái miệng rộng như chậu máu phun ra ngọn lửa màu đỏ, mỗi ngọn lửa đều mang theo sức mạnh hủy diệt.



Lại nhìn đến những người đang bao vây tấn công Xích Diệm Hùng Sư, có chín tu sĩ, tu vi của ai cũng đều ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, hoặc là thần thông bí thuật, hoặc là kết giới trận pháp, hoặc là sát khí pháp bảo, mục tiêu đều là Xích Diệm Hùng Sư.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Xích Diệm Hùng Sư và chín cảnh giới Chuẩn Hoàng giao đấu kinh thiên động địa, phạm vi bán kính trăm dặm đã là một vùng đổ nát, chẳng trách tu sĩ cấp thấp không dám đặt chân vào, bởi vì trong không khí cũng có từng ngọn lửa màu đỏ đang lơ lửng, cực kỳ đáng sợ.






Xích Diệm Hùng Sư cực kỳ hung dữ, khả năng phòng ngự và tấn công đều áp đảo.



Chín vị Chuẩn Hoàng kia trông rất chật vật, tuy thần thông bí thuật của họ huyền diệu nhưng cũng không phá được lớp phòng ngự của Xích Diệm Hùng Sư, còn bị nó đánh cho bay ngược ra liên tục.



Diệp Thành quan sát thật kỹ, nhìn khu vực Xích Diệm Hùng Sư đang bảo vệ, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một dòng suối.



Dòng suối ấy trông không có gì nổi bật, nhưng cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Diệp Thành, trong dòng suối có càn khôn, dưới đáy dòng suối là một hồ nước chừng ba trượng, trong hồ nước có chứa chất lỏng màu trắng nhũ.



Linh nhũ Tiên Liên!



Hai mắt Diệp Thành sáng lên, dường như đã biết đó là thứ gì.



Hắn mới chỉ đọc được vài điều về linh nhũ Tiên Liên từ trong sách cổ, là linh vật quý hiếm của đất trời, là thần dược chữa bệnh, nếu dùng để luyện đan cũng là thần liệu vô giá.



Ở Đại Sở, có liên quan đến linh nhũ Tiên Liên đều chỉ là truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy bao giờ, bởi nó đã tuyệt chủng từ lâu. Sở dĩ Diệp Thành nhìn ra nó là linh nhũ Tiên Liên là do dị tượng từ chất lỏng màu trắng nhũ, hắn nhìn thấy trong làn nước đang phụt ra có một bông sen trắng đang từ từ nở rộ.

Ít nhất cũng bốn năm cân!



 
Chương 2662: Súc Địa Thành Thốn!  


Diệp Thành ước lượng một chút, nếu sử dụng thì chắc chắn ám thương của hắn có thể lành lại rất nhiều.



Làm thôi!



Diệp Thành hít sâu một hơi, dời mắt khỏi dòng suối, lại lần nữa nhìn về trận chiến giữa Xích Diệm Hùng Sư và chin tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.



Advertisement

Xích Diệm Hùng Sư vẫn hung hãn như vậy, một mình đấu với chin tu sĩ Chuẩn Hoàng mà vẫn rất dũng mãnh, mỗi lần phun ngọn lửa màu đỏ ra đều có thể khiến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng bị thương, mà cơ thể dày dặn vững chắc của nó càng khiến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng tức điên, đánh thế nào cũng không phá được lớp phòng ngự.



Không ngờ lại là huyết mạch kỳ lân!



Mắt Diệp Thành loé lên, hắn đã nhìn ra manh mối, sở dĩ Xích Diệm Hùng Sư cường hãn như vậy là do trong cơ thể có huyết mạch kỳ lân, chẳng trách chín Chuẩn Hoàng cũng không phải đối thủ của nó.



Hắn lại dời mắt, lặng lẽ đi về phía trước trong không gian hư vô, tới gần dòng suối.



Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, không gian kiên cố, nếu đây là Đại Sở thì khi đám người này đánh nhau, mỗi lần va chạm chắc chắn sẽ khiến không gian sụp đổ, và hắn cũng sẽ bị ép ra khỏi không gian hư vô.



Đây chính là ưu điểm của hắn, Hư Không Huyễn Diệt của Thiên Tông thế gia không chỉ thiên về tuyệt sát mà còn có thể khống chế không gian.



Xích Diệm Hùng Sư và chín Đại Chuẩn Hoàng đang chiến đấu ác liệt, có ai ngờ rằng một tiểu tu sĩ cảnh giới Thiên lại dám chui vào miệng cọp trộm thức ăn, mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là hợp lực hạ gục Xích Diệm Hùng Sư, giải quyết được nó thì những chuyện còn lại đều dễ xử lý, và đương nhiên linh nhũ Tiên Liên cũng sẽ chia đều.

Bên này, Diệp Thành đã rón rén đi tới chỗ dòng suối.



Xích Diệm Hùng Sư không ngốc, nó đã đặt cấm chế bí mật trong dòng suối, không biết chín tu sĩ Chuẩn Hoàng kia tìm được bằng cách nào.



Tiếp theo, Diệp Thành không khách sáo nữa, hung hãn phá bỏ cấm chế, đổ toàn bộ linh nhũ Tiên Liên dưới đáy dòng suối vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, một giọt cũng không thiếu.



Ù!



Linh nhũ Tiên Liên bị cướp, dòng suối rung lên rồi ầm ầm nứt ra.



Ngay lập tức, Xích Diệm Hùng Sư đang thi triển thần uy chợt dừng lại, nhìn về phía này, thấy bảo vật đã bị cướp thì nổi trận lôi đình.




Khốn kiếp!



Chín tu sĩ Chuẩn Hoàng cũng tức giận, lúc trước bọn họ không để ý, không phát hiện có người trộm bảo vật ngay trước mắt mình.



Grừ!



Xích Diệm Hùng Sư căm tức rống lên rồi nhào tới, móng vuốt sư tử khổng lồ ập xuống.



Khoảng không gian lập tức nổ tung.



Diệp Thành rên lên một tiếng, bị đẩy ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu, trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt. Hắn đã đánh giá quá thấp Xích Diệm Hùng Sư, không ngờ nó lại có thể dễ dàng nhìn thấu Hư Không Huyễn Diệt, tìm được vị trí của hắn một cách chuẩn xác.



Chết đi!



Chín tu sĩ Chuẩn Hoàng đang nổi đoá cũng xông tới, hoặc là sát khí, hoặc là thần thông, tất cả đều bắn về phía Diệp Thành không có ngoại lệ.



Súc Địa Thành Thốn!

Đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngốc nghếch đứng lại chịu đòn, vào lúc chín tu sĩ Chuẩn Hoàng ra tay, hắn đã thi triển Thúc Địa Thành Thốn, trốn tới nơi cách đó hơn năm trăm trượng.



 
Chương 2663: Cảnh…cảnh giới Thiên?  


Hơn năm trăm trượng đã là cực hạn của hắn, vẫn là lý lẽ đó, nơi đây là Chư Thiên Vạn Vực, không gian kiên cố hơn Đại Sở, ở Đại Sở hắn có thể thi triển Thúc Địa Thành Thốn cả mười nghìn trượng, nhưng ở đây hắn chỉ di chuyển được năm trăm trượng.



Nhưng năm trăm trượng cũng đủ để hắn tránh đòn tuyệt sát của chín tu sĩ Chuẩn Hoàng rồi.



Đứng lại!

Advertisement



Một ông lão áo bào tím hừ lạnh, bước một bước tới nơi, bàn tay to khổng lồ giáng xuống.



Dịch Thiên Hoán Địa!



Diệp Thành thầm niệm pháp môn trong lòng, hoán đổi vị trí với đá ngầm cách đó ba trăm trượng, bí pháp biến đổi không gian này hắn cũng đã lĩnh ngộ rất kỹ, một trăm năm trong hố đen không gian không phải hắn không cố gắng làm một việc gì, tuy chưa được thuần thục bằng Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên nhưng cũng coi như đã ngộ ra chan đế.



Ầm!



Sau một tiếng nổ lớn, đá ngầm mà Diệp Thành dịch chuyển tới bị một chưởng của ông lão áo tím phá vỡ.



Chết tiệt!



Ông lão áo tím tức điên, ngự thiên đuổi theo, tám tu sĩ Chuẩn Hoàng khác cũng nổi cơn tam bành, ai nấy đều cầm vũ khí đuổi theo Diệp Thành.


Grào!



Xích Diệm Hùng Sư cũng lao nhanh tới, tốc độ còn nhanh hơn chín Đại Chuẩn Hoàng, hư thiên liên tục nổ tung, nó là kẻ tức giận nhất, bảo vệ linh nhũ Tiên Liên hơn mười năm, cuối cùng lại bị một kẻ tu sĩ loài người cướp mất, sao nó có thể không tức giận?!



Đùng! Đoàng!



Rừng rậm yêu thú trở nên hỗn loạn, liên tục vang lên tiếng nổ đùng đoàng.



Diệp Thành điên cuồng bỏ chạy phía trước, không ngừng thi triển Thúc Địa Thành Thốn và Dịch Thiên Hoán Địa, né trách được rất nhiều lần truy sát.



Phía sau là Xích Diệm Hùng Sư, nó cưỡi mây đạp gió, phun lửa, biển lửa màu đỏ bao phủ khắp trời.



Sau nữa mới đến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng, mặt mũi ai cũng tối sầm, căm hận nghiến răng ken két, bọn họ đã không còn mong muốn xa vời là cướp được linh nhũ Tiên Liên nữa, bây giờ bọn họ chỉ muốn bắt được Diệp Thành rồi đạp chết hắn.







Rầm! Rầm! Đoàng!



Trong rừng yêu thú, tiếng gầm phẫn nộ đan xen với tiếng nổ đùng đoàng chấn động đất trời.



Bên ngoài khu rừng yêu thú, những tu sĩ chạy ra ngoài mặt mày ngơ ngác nhìn khu rừng mà không biết bên trong đang có chuyện gì xảy ra, bọn họ thầm mắng chửi không biết là tên chết dẫm nào kinh động đến Xích Diệm Hùng Sư hại bọn họ suýt chút nữa thì mất mạng, đến nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.



Nhìn kìa, có người ra ngoài rồi!



Không biết là ai hô lên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người về hư thiên.



Ở đó Diệp Thành vừa bò vừa chạy, mặc dù thân hình nhếch nhác thảm hại nhưng hắn chạy rất nhanh khiến các tu sĩ ở bên dưới đều thẫn thờ.



Cảnh…cảnh giới Thiên?



Các tu sĩ ở bên dưới nhất thời chưa kịp phản ứng lại, một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại có thể làm loạn cả khu rừng yêu thú?

Grừ!



 
Chương 2664: Vùng đất này trở nên không hề yên bình.  


Sau tiếng gầm gừ phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hư thiên, Xích Diệm Hùng Sư sát phạt ra phun ra hoả diệm, tiếng gằn chấn động thiên địa, đôi mắt nó đỏ ngầu, nó sát phạt ra ngoài là vì truy sát Diệp Thành.



Xích…Xích Diệm Hùng Sư!



Advertisement

Các tu sĩ bên dưới thấy vậy thì toàn thân đều run rẩy, đó là yêu thú ở cảnh giới Hoàng, nếu đánh một một thì dù là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng còn kém nó xa, uy lực mạnh mẽ của nó khiến bọn họ phải run sợ.



Cho tới bây giờ bọn họ mới hiểu vì sao Diệp Thành lại thảm hại như vậy, phía sau có một con yêu thú ở cảnh giới Hoàng truy sát không chạy mới lạ.



Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, khi tất cả mọi người đang hít vào hơi khí lạnh thì chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng sát phạt ra ngoài, nhưng rõ ràng không phải là truy sát Xích Diệm Hùng Sư mà là truy sát Diệp Thành khiến ai nấy hồi lâu không thể ngậm miệng.



“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, có người kinh ngạc nhìn vào thiên tiêu, “một con yêu thú ở cảnh giới Hoàng, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát một tu sĩ ở cảnh giới Thiên?”



“Đây…đây là cục diện gì?”



“Tám phần là tên tiểu tử kia cướp bảo bối của Xích Diệm Hùng Sư”, có người vuốt râu, “nhìn từng khuôn mặt tối sầm của chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng kia thì nhất định cũng là đi cướp bảo bối, xem ra là bị tên tiểu tử cảnh giới Thiên này vơ vét sạch nên mới gây ra cục diện này”.



“Tên tiểu tử này lá gan cũng không vừa mà”, ai nấy đều tặc lưỡi.




“Chẳng…chẳng trách mà hắn dám đi sâu vào trong”, lúc này người có vẻ mặt đặc sắc nhất chính là lão tu sĩ trước đó nhắc Diệp Thành, thấy thân pháp bỏ trốn của hắn như vậy thì có thừa sức bỏ xa lão ta.



Gừ!



Khi nghe thấy tiếng tặc lưỡi bên dưới, Xích Diệm Hùng Sư lại gằn lên phẫn nộ khiến hư thiên rung chuyển, các tu sĩ bên dưới cũng run rẩy.



Phía sau, từng cặp mắt của chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đều đỏ ngầu, người nào người nấy liều mình tung đại chiêu chí mạng, Tiên Liên Linh Nhũ có hay không không quan trọng nữa, bọn họ phải bắt tay giết chết Diệp Thành.



Phía trước, Diệp Thành không dám lơ là cảnh giác, công phu chạy trốn không phải tầm thường.




Hắn cũng muốn thông qua Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân nhưng nó lại hao tổn quá lớn, tước khi ám thương được giải trừ, khi chưa tới lúc bất khả kháng thì hắn sẽ không dùng tới Tiên Luân Thiên Đạo, phản phệ của nó thực sự quá đáng sợ.



Cũng may hắn mang theo mặt nạ Quỷ Minh nếu không mà bị người khác nhận ra thì lại là gặp cảnh phong ba không đáng có.



Vùng đất này trở nên không hề yên bình.



Thông tin ở đây giống như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp tứ phương, đến cả những tu sĩ ở U Đô cũng phải nhướng mày.



Một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà lại có thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy khiến quá nhiều người không thể nào tin nổi, có rất nhiều người vươn vai bước ra khỏi U Đô, có nhóm ba người có nhóm năm người chạy ra trông rất náo nhiệt.



Tên tiểu tử thú vị!



Trên Cửu Thiên Tiên Các của U Đô, một nữ tử với dung nhan tuyệt thế khẽ cười nhìn vào màn nước trước mặt, bên trong màn nước đó hiện lên cảnh tượng Diệp Thành đang bị truy sát.



Nữ tử này không hề đơn giản, đây chính là lão tổ của gia tộc Chu Tước, cũng chính là tu sĩ Chuẩn Thánh duy nhất ở Chu Tước Tinh: Nhược Thiên Chu Tước.



Nhưng nói về Nhược Thiên thì bà ta lại mang họ kép, năm xưa Hiên Viên Đại Đế ban tặng họ cho lão tổ gia tộc Chu Tước, dù gia tộc Chu Tước tàn suy nhưng vẫn tiếp tục sử dụng họ này, cũng chính bởi họ này nên mới khiến các Cổ Tinh xung quanh thậm chí là các đại tinh vực của Chư Thiên Vạn Vực nể mặt phần nào.



 
Chương 2665: Bái kiến lão tổ!  


Nhược Thiên Chu Tước nhìn lần cuối rồi phất tay thu lại màn nước, bà ta ngẩng mặt nhìn chín bóng hình đang đi vào đại điện.



Đó là chín thanh niên, trong đó có tám người tư thế oai hùng, toàn thân có thần hoa chói lọi bao quanh, chín người lúc này trông sa sút tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt.



Nếu như Diệp Thành ở đây và nhìn thấy người thứ chín này thì nhất định sẽ kinh ngạc vì bọn hắn chính là Tạ Vân chuyển kiếp.



Advertisement

Bái kiến lão tổ!



Chín thanh niên lần lượt hành lễ rất cung kính.



Nhược Thiên Chu Tước khẽ khoát tay đảo mắt xuống phía dưới một lượt, bọn họ chính là tương lai của gia tộc Chu Tước.



Có điều khi ánh mắt bà ta nhìn Tạ Vân thì trong lòng lại chợt cảm thán, hình như bà ta biết vì sao Tạ Vân chuyển kiếp lại có bộ dạng bệnh tật như vậy.



Mười năm trước Tạ Vân chuyển thế là một hậu bối với tài năng thiên bẩm đứng đầu gia tộc Chu Tước, khi mới chín tuổi hắn đã đạt tới tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong, từng là niềm hi vọng vượt qua các tiền bối của Chu Tước.



Thế nhưng số phận trêu người, hắn đen đủi bị hại, căn cơ bị phá huỷ, tu vi giảm sút, từ tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong xuống còn tu vi Chuẩn Thiên, gia tộc Chu Tước dùng đủ mọi cách nhưng không cứu vãn được.



Dần dần, nhân tài được đặt hi vọng nhiều nhất năm đó không còn được người ta chú ý đến nữa, gia tộc Chu Tước cũng không đặt niềm tin vào hắn nữa.



Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước thầm thở dài nhưng tám người thanh niên còn lại lại mở cờ trong bụng, khoé miệng ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.



Tạ Vân chuyển kiếp đứng lặng lẽ bên dưới không nói lời nào, khoé miệng hắn chốc chốc lại rỉ máu, khí tức bất ổn, so với tám người tư thế oai hùng còn lại thì hắn trông yếu đuối thấy rõ.




“Ba tháng sau một trong số các con sẽ đảm đương vị trí Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước”, Nhược Thiên Chu Tước dời ánh mắt khỏi Tạ Vân, bà ta chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng giống như tiên khúc Cửu Tiêu khiến người ta nghe mà động lòng.



Nghe vậy, ngoài Tạ Vân ra thì ánh mắt của tám người còn lại đều loé lên thần mang sắc bén.



Thánh Chủ Chu Tước, đó là thân phận cao quý thế nào, đó chính là vị Vương của Chu Tước Tinh, có được chức Thánh Chủ thì có nghĩa là có được quyền lực chí cao vô thượng trên cổ tinh này, sao bọn họ có thể không ham muốn cho được?



So với bọn họ thì đôi mắt Tạ Vân chuyển kiếp lại ảm đạm.



Mười năm nay hắn đã dần chấp nhận sự thật tàn khốc, hắn không còn là tu sĩ tài năng nữa, tu vi của hắn ngày một giảm sút, rồi sẽ có một ngày hắn trở thành kẻ bỏ đi ở gia tộc Chu Tước, bị người ta ghét bỏ.



Đời người tàn khốc, một gia tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.


Mặc dù hắn biết mười năm trước ai là kẻ hãm hại mình, nhưng như vậy thì đã sao, hiện giờ hắn lấy gì để đấu với bọn họ, gia tộc thì cũng phải nghĩ cho tương lai, sẽ không tiếp tục đặt niềm tin và hi vọng vào một tên bỏ đi như hắn nữa.



Rầm! Đoàng! Đoàng!



Khi Cửu Thiên Tiên Khuyết bàn bạc công việc thì trên thiên tiêu lại vô cùng náo nhiệt.



Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, thân hình nhếch nhác thảm hại, hắn bị Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát cả hơn tám trăm nghìn dặm.



Phía sau bọn họ còn có từng tốp người kéo tới xem, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng bàn tán không dứt, phần đa đều đang đoán thân phận Diệp Thành và đương nhiên là không có kết quả.



Nếu như nơi này có người của Đại Sở thì nhất định bọn họ sẽ phải tấm tắc.



Quả nhiên, Thánh Chủ của bọn họ, Hoàng Đế của bọn họ trời sinh đã là ưu tú, đi tới đâu đều kéo theo biết bao sự chú ý, đi tới đâu cũng gây động tĩnh lớn, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không ngoại lệ.



Không biết từ bao giờ tiếng nổ ầm vang giữa thiên địa mới tắt lịm, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vì đuổi mãi đuổi mãi mà không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.



Xích Diệm Hùng Sư dừng lại, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn hư thiên.



Gừ!











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom