Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3087: “Ông không thoát được đâu!”  


Hai mắt Diệp Thành đầy tơ máu nhìn chằm chằm ông ta, hắn từng bước từng bước đi tới.



“Ngăn… Ngăn hắn lại!”



Lão già áo đen gào thét, không ngừng lui vào đám đông để hậu bối nhà mình xông lên.

Advertisement



Kẻ mạnh của nhà họ Hoàng cũng sợ hãi, nhưng không thể trái lệnh lão tổ, vì thế chúng xông về phía Diệp Thành như thuỷ triều, có thể nói là che kín cả bầu trời, Diệp Thành như hạt cát giữa sa mạc trong biển người đông đúc ấy.



“Kẻ nào cản ta kẻ đó phải chết!”



Tiếng hét giận dữ như sấm rền, chấn động đất trời mang theo thần uy thiên nộ, máu của cao thủ nhà họ Hoàng nhuộm đỏ hư thiên, Diệp Thành vung đại đỉnh chém giết, sau lưng hắn là cả một con đường máu.



Người nhà họ Hoàng sợ rồi, bàn tay cầm binh khí cũng run lên.



Đỉnh thiên lập địa!



Diệp Thành ném thần đỉnh ra cho nó lơ lửng trên cửu thiên, thần đỉnh lập tức trở nên khổng lồ như một ngọn núi.



Bầu trời nổ tung, phủ đệ nhà họ Hoàng sụp đổ, rơi xuống khỏi không trung, biến thành một đống đổ nát.



Lại nhìn đến người nhà họ Hoàng, hơn chín phần mười số người đã rơi khỏi hư thiên, có những người khi rơi xuống đã nổ tung, hoá thành huyết vụ, sau đó nguyên thần tan biến, chết cực kỳ thảm.



Lần này bầu trời đã im ắng hơn rất nhiều, uy lực từ một đỉnh của Diệp Thành quá mạnh, đến đội quân tu sĩ của nhà họ Hoàng cũng không chống lại nổi.



Chạy, chạy tiếp đi!



Diệp Thành nhìn chằm chằm lão già áo đen.



“Lão phu liều mạng với ngươi!”


Lão già áo đen gào thét, huyết tế thọ nguyên đổi lấy sức chiến đấu cường đại, trở lại trạng thái trẻ trung, khí huyết dâng trào như biển, sau lưng còn có dị tượng ngọn núi khổng lồ, uy thế trấn áp chư thiên tứ phía.



“Được lắm!”



Diệp Thành tế ra Lục Thiên Đại Kích như một ma thần vô song, một kích chém xuống huỷ thiên diệt địa.



Lão già áo đen bị chém nửa quỳ trên hư thiên, cơ thể cường đại vừa mới khôi phục lập tức bị chém làm đôi, hình dạng của ông ta lúc này đã cực kỳ đáng sợ, chẳng khác nào Tu La bò ra từ địa ngục.



Lão già áo đen nôn ra máu, nguyên thần cũng thất khiếu, chạy trốn về một hướng.



“Ông không thoát được đâu!”



Diệp Thành cầm đại kích đuổi theo.



Chín cảnh giới Hoàng đỉnh phong của nhà họ Hoàng vẫn đang lật đật chạy tới cứu viện, nếu lão tố bị trấn áp thì nhà họ Hoàng thật sự không thể cứu vãn.



“Cút!”

Diệp Thành lạnh lùng quát, một kích hất văng cả đám, các cao thủ của nhà họ Hoàng vừa xông lên đã bị quét sạch, một chưởng vung ra lại một đám nữa bị quét sạch, các cao thủ còn ở trên hư thiên đều đã rơi xuống hết.



 
Chương 3088: “Hay lắm!”  


Sau khi tiêu diệt hết đám người này, Diệp Thành ném Lục Thiên Đại Kích ra, lão già áo đen đang chạy trốn lập tức bị ghim chết trên bầu trời.



Lúc này thiên địa rung lắc kịch liệt mới ngừng lại, im lặng đến đáng sợ.



Advertisement

Những tu sĩ tới xem đã tái mặt, không còn chút máu, bọn họ nhìn thấy cuộc tàn sát của một sát thần tàn nhẫn, nhà họ Hoàng hùng mạnh, vị vua của Xích Diệm Tinh mà trong vòng chưa đầy nửa giờ đã thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trong đó còn có hai cảnh giới Chuẩn Thánh, đây là sức chiến đấu mạnh đến đâu chứ!



Lúc này không còn ai nghi ngờ lời nói lúc trước của Diệp Thành nữa, đúng là hắn có thực lực diệt sạch cả nhà họ Hoàng.



“Hay lắm!”



Không biết là ai vỗ tay khen ngợi.



Tiếng hô vừa vang lên lập tức dấy lên làn sóng khen ngợi, hầu hết là những tu sĩ bị nhà họ Hoàng chèn ép, bây giờ thấy nhà họ Hoàng thê thảm như vậy đương nhiên họ cực kỳ mừng rỡ, đây gọi là báo ứng hiện đời mà nhà Phật nói.



Ù!



Trong tiếng reo hò từ tứ phía, Hỗn Độn Thần Đỉnh sừng sững trên cửu thiên rung lên, uy áp cường đại bao phủ cả đất trời.



Ngay lập tức, người nhà họ Hoàng vừa bò ra khỏi đống đổ nát đều bị chèn ép không thể nhúc nhích, kể cả lão già áo đen Chuẩn Thánh đó, ông ta đang ở trạng thái nguyên thần, bị Lục Thiên Đại Kích ghim lại không thể phản kháng.



Chu Ngạo bước ra từ trong đỉnh, tay cầm một thanh sát kiếm, đôi mắt đỏ như máu.


Ba năm trước, nhà Sất Vân của hắn ta cũng thế này, bị chà đạp một cách tàn nhẫn, từng người thân, từng mạng sống sờ sờ trở thành oan hồn dưới mũi dao tàn sát của nhà họ Hoàng, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



“Tha cho chúng ta đi, tất cả đều là lệnh của lão tổ”, trong mắt người nhà họ Hoàng đầy sợ hãi, bọn chúng muốn bỏ trốn nhưng không thể di chuyển.



“Khi giết nhà Sất Vân của ta, các ngươi đã từng nghĩ tới có ngày hôm nay chưa?”, Chu Ngạo phát điên, máu và nước mắt đầy mặt, hắn ta vung kiếm suốt cả chặng đường, mỗi lần vung kiếm đều có vô số người của nhà họ Hoàng bị giết.



“Lão tổ! Các người hại nhà họ Hoàng của ta không còn đường cứu vãn nữa rồi”, trong khung cảnh đẫm máu, người nhà họ Hoàng gào thét, đó là sự oán hận đối với hai lão tổ của nhà họ Hoàng, nếu ba năm trước hai người họ không khăng khăng làm theo ý mình nhất quyết phải giết toàn bộ nhà Sất Vân thì sao đêm nay nhà họ Hoàng lại phải khốn khổ thế này.



“Các ngươi…”, nguyên thần của hai lão tổ nhà họ Hoàng run lên, lúc này mới nhận ra thế nào là hối hận.



“Ba năm trước các ngươi muốn món bảo vật đó thì cứ nói thẳng, sao nhà Sất Vân có thể không đưa? Tại sao phải giết sạch cả nhà Sất Vân của ta? Nếu đã vậy thì nợ máu trả bằng máu, ta sẽ cho các ngươi tận mắt nhìn thấy nhà họ Hoàng tuyệt tử tuyệt tôn”, Chu Ngạo hét lên giận dữ, mối hận thù bị kìm nén suốt ba năm cuối cùng cũng bộc phát hoàn toàn.



“Giết”, Chu Ngạo lại như kẻ điên, hai tay cầm sát kiếm, người nhà họ Hoàng lần lượt ngã xuống vũng máu.

“A…”, nhìn người nhà họ Hoàng lần lượt ngã xuống, hai vị lão tổ của nhà họ Hoàng cũng hét lên, linh hồn chịu một đòn mang tính huỷ diệt, nguyên thần run rẩy kịch liệt, có thể tan rã bất cứ lúc nào. Chính sự cao ngạo của bọn họ đã khiến cho nhà họ Hoàng diệt vong vĩnh viễn, bây giờ xuống hoàng tuyền bọn họ làm gì còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của nhà họ Hoàng nữa.



 
Chương 3089: “Đương nhiên là thích rồi”


“Các ngươi cần phải tận mắt chứng kiến, có nhân ắt có quả, các ngươi tạo nghiệp sát thì phải dùng máu để trả”, hai mắt Diệp Thành lạnh lẽo, hắn giơ tay bắn ra tiên quang, không cho nguyên thần của hai lão tổ nhà họ Hoàng bị huỷ diệt.



“Giết ta đi, giết ta đi”, hai lão tổ của nhà họ Hoàng gào thét, nhìn từng người nhà mình bị giết còn không bằng được chết một cách nhanh chóng.



Đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho bọn họ được như ý muốn, lửa giận trong lòng hắn không kém hơn Chu Ngạo, nếu đây đã là thế đạo kẻ mạnh là vua thì không cần phải nhân từ, pháp tắc tàn khốc thì phương thức cũng phải tàn nhẫn tương xứng.

Advertisement



Phụt! Phụt! Phụt!



Chu Ngạo vẫn đang tàn sát không chút mệt mỏi, chém giết đến mức thần kiếm đều đã cong lại.



Dưới bầu trời là những tiếng than khóc, đó là tiếng kêu khóc thảm thiết của người nhà họ Hoàng, tựa như những linh hồn lệ quỷ.



Nhưng trong tiếng than khóc lại có một tiếng cười lớn không chút kiêng dè.



Đó là Hoàng Lương, có vẻ hắn ta đã biết từ lâu rằng mình sẽ phải chết, nụ cười của hắn ta dữ tợn, đáng sợ như một ác ma.



“Giết!”

Chu Ngạo lao tới, nhấc Hoàng Lương lên.



Hoàng Lương cười to để lộ hai hàm răng trắng âm u: “Sất Vân Nam, ba năm trước ta dẫn quân tiêu diệt nhà Sất Vân, ông nội của ngươi, phụ thân của ngươi, huynh đệ của ngươi, tất cả người thân của ngươi đều là ta giết. Ồ đúng rồi, còn có em gái của ngươi nữa, cô ta cũng rên rỉ đến chết dưới thân ta, bây giờ nhớ lại cảm giác đó đúng là rất tuyệt vời, thế nào, có đau không? Ha ha ha…”



“Giết”, Chu Ngạo hét lên, vung sát kiếm nhưng kiếm còn chưa hạ xuống đã bị Diệp Thành ngăn lại.



“Nếu hắn đã vui như vậy thì để hắn được vui thoải mái đi”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong mắt còn có sự tàn bạo và khát máu.



“Giết đi, dù giết ta thì thế nào, giết cả nhà họ Hoàng của ta thì thế nào, nhà Sất Vân của ngươi cũng chẳng bao giờ có thể trở lại”, Hoàng Lương ngã xuống đất nhưng vẫn cười điên cuồng.


“Tiểu tử, ngươi cũng tàn nhẫn đấy chứ!”, Diệp Thành cười xấu xa.



“Muốn giết thì giết đi”, Hoàng Lương lại lộ ra hai hàm răng trắng, càng cười biến thái hơn.



“Giết thì đương nhiên phải giết rồi, nhưng phải cho ngươi được sung sướng đã”, Diệp Thành ngồi xổm xuống, lấy một con dao găm nhỏ ra xẻo một miếng thịt trên người Hoàng Lương: “Không biết ngươi đã từng nghe nói đến hình phạt lăng trì ở phàm trần chưa? Nghe nói cảm giác đó rất tuyệt vời, có lẽ ngươi sẽ thích”.



“Đương nhiên là thích rồi”, Hoàng Lương lại cười như không hề biết đau, giống như một kẻ điên.



“Thích thì tốt”, Diệp Thành túm Hoàng Lương rồi tiện tay ném ra, giam hắn ta ở một hướng.



“Ta muốn hắn nghìn năm không chết, mỗi ngày lăng trì một lần cho ta”, giọng Diệp Thành vang vọng khắp hư thiên, sau đó có ba phân thân bay ra, trong tay mỗi người cầm một con dao găm.



“Chà!”, câu này của Diệp Thành khiến các tu sĩ ở tứ phương đều hít vào một hơi khí lạnh, một nghìn năm không chết, mỗi ngày lăng trì một lần, tra tấn thế này thì mối hận phải lớn nhường nào!











 
Chương 3090: không khác gì bị diệt môn.  


Lần này người nhà họ Hoàng im lặng, không còn cầu xin, cũng không dám cầu xin nữa, thậm chí một câu cũng không dám nói, sợ tên điên Diệp Thành cũng kéo mình đi lăng trì mỗi ngày đến nghìn năm.



Tu sĩ bốn phướng đều thầm thở dài, nhưng không ai dám tiến lên cầu xin thay.



Phụt! Phụt!

Advertisement



Khi hai nhát kiếm cuối cùng hạ xuống, hai lão tổ của nhà họ Hoàng cũng lên đường.



Đến giờ ngoài Hoàng Lương vẫn đang bị lăng trì thì những người khác của nhà họ Hoàng đều đã bị giết, không khác gì bị diệt môn.



Nhưng mọi người đều biết, lúc này bị giết mới là giải thoát, so với Hoàng Lương bị lăng trì tới một nghìn năm, những người kia vẫn coi như may mắn, nghĩ đến một nghìn năm, mọi người đều không khỏi rùng mình.



Ầm!



Khi mọi người nhìn Hoàng Lương thì Chu Ngạo đã dựng một tấm bia đá cao hơn một trăm trượng trên đống đổ nát của phủ đệ nhà họ Hoàng, bên trên dùng máu của người nhà họ Hoàng khắc năm chữ lớn: Mộ của nhà Sất Vân.



Chu Ngạo quỳ trước mộ, thân thể run lên, mặt đầy máu và nước mắt, khóc không thành tiếng.



Mặc dù đã lấy lại ký ức kiếp trước, nhưng hắn ta làm sao có thể phớt lờ tình cảm của kiếp này, đó đều là người thân của hắn ta, trơ mắt nhìn họ chết thảm, đây là ký ức mà hắn ta không bao giờ quên được.




Làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của Chu Ngạo từng sợi từng sợi hoá thành màu trắng, năm tháng vô tình như con dao lạnh lẽo, chém lên người hắn ta một cách không thương tiếc.



Diệp Thành lẳng lặng nhìn, trong lòng đau xót.



Chu Ngạo là một người có số phận bi thảm, kiếp trước bi thảm, người yêu bị lăng nhục đến chết, kiếp này càng bi thảm hơn, cả gia tộc bị diệt sạch, trời cao không nên tàn nhẫn như thế, kiếp trước và kiếp này đều khiến hắn ta mang theo đau đớn khắp toàn thân.



Haiz!



Thầm thở dài một tiếng, Diệp Thành tìm một tảng đá vỡ ngồi xuống, lấy bình rượu ra im lặng chờ Chu Ngạo, hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm, hắn muốn cho Chu Ngạo thời gian để nhớ lại tình cảm ngày xưa.




Haiz!



Người xem ở bốn phương cũng thở dài, trong ba năm mà hai gia tộc lớn ở Xích Diệm Tinh đều bị diệt môn, mỗi nhà còn lại một người, một người bị lăng trì, một người thì quỳ trước bia mộ lạnh lẽo.



Hai bức tranh đẫm máu, không ai là người chiến thắng thực sự.



Đúng như Hoàng Lương nói, cho dù nhà họ Hoàng bị diệt sạch thì nhà Sất Vân cũng không thể trở lại, nếu nói người chiến thắng thì chính là trời cao tàn nhẫn, ông ta lại một lần nữa trêu đùa hồng trần thế gian.



Không biết qua bao lâu Chu Ngạo mới đứng dậy, bước chân loạng choạng, bóng lưng cô đơn.



Diệp Thành cũng đứng dậy, phất tay lấy hết túi đựng đồ của mọi người nhà họ Hoàng, trong đó cũng có bảo vật của nhà họ Hoàng, những gì có thể mang đi hắn đều mang đi hết, những thứ cần cho tu luyện thì giữ lại cho Chu Ngạo.



Mọi người rất ăn ý nhường đường cho hai người, trong mắt càng thêm kính sợ.



“Đi thôi!”



Chu Ngạo nhìn Hoàng Lương vẫn đang bị lăng trì trên hư thiên, bước vào hư không, ánh mắt mờ tối ảm đạm, cảm giác mệt mỏi chưa từng có bao trùm lấy hắn ta khiến hắn ta lại rơi xuống khỏi hư thiên.



 
Chương 3091: “Nhân gian là địa ngục ta ban cho ngươi!”  


Diệp Thành bước ra, lần thứ hai cõng hắn ta trên lưng.



“Huynh đệ, cảm ơn ngươi!”



Chu Ngạo khàn giọng nói, mệt mỏi ngủ thiếp đi.



Advertisement

Diệp Thành mỉm cười chứ không nói gì, bước lên trời rồi bay ra khỏi Xích Diệm Tinh đầy ắp đau thương này.



A…



Màn đêm tĩnh lặng nhưng Xích Diệm Tinh lại không ngừng vang vọng tiếng gào thét thê lương.



Đó là Hoàng Lương, hắn ta đã bê bết máu, không còn hình dáng con người, tiếng kêu thảm thiết như lệ quỷ khiến người ta sởn tóc gáy.



Hắn ta hối hận rồi, hối hận vì đã chọc giận Chu Ngạo, để rồi chọc giận cả tên điên Diệp Thành.



Một nghìn năm là bao lâu? Mỗi ngày đều bị lăng trì, sự tra tần này nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết, so với những người nhà họ Hoàng đã chết thì hình phạt của hắn ta mới khiến người khác sợ hãi.



Ba phân thân của Diệp Thành như con rối, ngây ngốc giơ dao găm, một dao rồi lại một dao.



Mọi người vây xem vẫn chưa rời đi, nhìn Hoàng Lương thê thảm mà lòng sợ hãi.

“Giết ta! Giết ta đi!”



Hoàng Lương gần như khẩn cầu nhìn những người đang xem.



Thật sự có người không đành lòng, tiến lên tế ra sát kiếm, muốn giải thoát cho Hoàng Lương.



Nhưng người đó còn chưa hạ kiếm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến nguyên thần cũng bị phá huỷ.



“Ôi…”, mọi người giật mình, lui về phía sau một bước.



“Còn kẻ nào tiến lên nữa thì kết cục cũng sẽ như vậy”, trên cửu tiêu vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lẽo, đó là giọng của Diệp Thành, dù hắn đã ra khỏi Xích Diệm Tinh nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây.


Lời nói này vừa thốt ra, các tu sĩ lại lùi thêm một bước nữa.



Kẻ điên, đúng là kẻ điên!



Lùi mãi lùi mãi, có người quay người chạy mất, còn ai dám lo chuyện bao đồng nữa, tu sĩ tự cho là mình tốt bụng lúc nãy là một tấm gương đẫm máu.



“Giết ta đi! Giết ta đi!”



Nhìn các tu sĩ không ngừng lùi lại, Hoàng Lương gào thét cầu xin, khuôn mặt sợ hãi đầy nước mắt, hắn ta có thể tưởng tượng được một nghìn năm sau này sẽ phải trải qua như thế nào, thật sự còn khổ hơn chết.



“Nhân gian là địa ngục ta ban cho ngươi!”



“Sống là sự trừng phạt ta dành cho ngươi”



Trên cửu tiêu vẫn có tiếng nói vọng lại, vẫn là giọng của Diệp Thành, uy nghiêm mà lạnh lẽo, hắn đã đi xa nhưng vẫn dùng đại thần thông truyền âm về, đúng là hắn đã điên rồi, ngay cả hắn cũng không dám tin, sự phẫn nộ có thể khiến con người trở nên hoàn toàn điên cuồng thế này.



A…



Tinh thần của Hoàng Lương suy sụp, hắn ta bất tỉnh tại chỗ.



Nhưng hình phạt lăng trì nghìn năm sẽ không vì hắn ta ngất đi mà dừng lại.



 
Chương 3092: Thanh kiếm này không tệ


Diệp Thành cõng Chu Ngạo trên lưng, bước đi chầm chậm trên tinh không.



Không biết đến lúc nào Chu Ngạo mới tỉnh lại, chán chường im lặng.



Diệp Thành không an ủi, nỗi đau này vài lời nói không thể chữa lành mà cần thời gian xoá nhoà, hai người cứ im lặng như vậy, bước đi trong tinh không như hai du khách.

Advertisement



Ngày và đêm luân phiên, trăng đi mặt trời lại đến.



Ba ngày lặng lẽ trôi qua.



Khi bình minh ngày thứ tư tới, hai người mới dừng lại trên một khoảng tinh không.



Xa xa có một cổ tinh, kích thước tương đương Xích Diệm Tinh, có sự sống, dù cách rất xa Diệp Thành cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tu sĩ, trong đó có không ít khí tức mịt mờ.



Diệp Thành đi tới nhưng không bao lâu lại đi ra, vẻ mặt hắn tiếc nuối vì không tìm được người chuyển kiếp.



Hai người lại lên đường, theo lộ tuyến và phương hướng Diệp Thành đã vạch ra, mỗi khi nhìn thấy một cổ tinh, hắn đều đi vào xem.

Nhưng vận may của họ có vẻ không được tốt lắm, hơn nửa tháng trôi qua, họ đã đi qua hơn mười cổ tinh, có tu sĩ cũng có người phàm nhưng không tìm thấy người chuyển kiếp nào của Đại Sở.



Tuy không tìm được người chuyển kiếp, nhưng Chu Ngạo chán chường đã lại có tinh thần, dường như đã có mục tiêu sống, đó là cùng Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.



Lại là một hành trình dài, hai người miệt mài tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ cổ tinh có sự sống nào.



Nhưng vẫn không có kết quả.



Diệp Thành rất bất lực, lấy bình rượu ra nhân tiện đưa cho Chu Ngạo một bình: “Cứ tiếp tục tìm thế này thì tám trăm năm cũng không tìm ra, Chư Thiên Vạn Vực đúng là quá rộng”.


“Chúng ta có rất nhiều thời gian”, Chu Ngạo cười thăng trầm, giọng nói khàn khàn: “Rồi sẽ tìm được thôi”.



“Ừm, ta tin là vậy”, Diệp Thành mỉm cười đưa một túi đựng đồ cho Chu Ngạo: “Bảo tàng của nhà họ Hoàng, nó sẽ giúp cho huynh lên đến đỉnh phong”.



“Ngươi giữ lại đi!”



“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành nhét cho hắn ta: “Thế đạo này quá hỗn loạn, huynh cần trưởng thành trong thời gian ngắn nhất có thể, bảo tàng của nhà họ Hoàng sẽ là trợ thủ đắc lực cho huynh trên con đường tu đạo”.



“Cảm ơn”, Chu Ngạo không từ chối nữa, nhưng bàn tay cầm túi đựng đồ lại siết chặt hơn.



“Nó cũng nên về lại với chủ rồi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một thanh kiếm, đưa cho Chu Ngạo. Đó là kiếm Vô Cực, là thần kiếm bản mệnh kiếp trước của Chu Ngạo, một trăm năm trước sau khi Chu Ngạo chết trận, Diệp Thành đã nhặt nó và mang theo bên mình cả trăm năm, bây giờ đã tìm được hắn ta đương nhiên phải trả lại.



“Một trăm năm rồi”, Chu Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm Vô Cực, nó giống như kiếm Thái Cực của Liễu Dật, đều là thứ được Huyền Thần đúc năm xưa rồi truyền lại cho Ngọc Cơ và Vân Khâu, truyền tới thế hệ này.











 
Chương 3093: “Câu này của ông không đúng rồi”


“Ra giá đi, ta muốn thanh kiếm này”, thanh niên tóc màu bạc cười thích thú nhìn Chu Ngạo.



“Không bán”, Chu Ngạo lãnh đạm cất lời, cất kiếm Vô Cực đi.



“Thánh tử nhà ta ưng ý kiếm của ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng có không biết điều”, lão già áo đen sau lưng thanh niên đó hừ lạnh, uy áp cảnh giới Hoàng chợt xuất hiện, hiển nhiên là đang ỷ thế hiếp người.

Advertisement



“Thế giới này làm sao vậy? Đòi mua mà cũng có lý lẽ thế này à”, Diệp Thành thở dài.



“Không liên quan đến ngươi, cút đi”, lão già áo đen nhìn Diệp Thành.



“Đúng là không biết điều”, Diệp Thành không nhiều lời, vung ra một chưởng.



“Tự tìm cái chết”, lão già áo đen hừ lạnh, lập tức vung tay lên, lăng thiên chém về phía Diệp Thành, thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng nhếch miệng, dường như đã nhìn thấy cảnh Diệp Thành chết thảm.



Tuy nhiên bức tranh đẫm máu trong tưởng tượng của họ lại không xuất hiện.



Diệp Thành không bị một chưởng chém chết mà ngược lại là lão già áo đen, ông ta bay ra ngoài, lộn nhào hai chục lần trong tinh không rồi mới ngã xuống, lúc đáp đất thì miệng đã hộc máu tươi.



Thế này…



Thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng chợt biến sắc.



Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ, ung dung nói: “Giao hết bảo bối đáng tiền ra đây”.



“Đạo hữu đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo trắng lạnh lùng nói.



“Câu này của ông không đúng rồi”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn lão già áo trắng: “Vừa nãy là các ông ra tay trước, không vừa ý mình là ra tay, ta chưa thấy ai như vậy đâu”.



“Ngươi…”


“Đừng nhiều lời”, Diệp Thành ngắt lời ông ta: “Giao bảo bối ra đây rồi đi mau đi”.



“Ngươi biết ta là ai không?”, thanh niên tóc màu bạc chợt lùi lại một bước rồi hét lớn: “Ta là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh, nếu ngươi dám động đến ta thì lão tổ của Thanh Diệu Tinh ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.



“Ta quan tâm ngươi ở tinh nào”, Diệp Thành đuổi theo.



“Thánh tử mau đi đi”, lão già áo trắng chợt hô lên, tỏ lòng trung thành chắn ở phía trước, nhưng thể hiện chưa được một giây đã quỳ xuống, nhận ngay một chưởng của Diệp Thành.



“Đi đâu?”, sau khi xử lý lão già áo trắng, Diệp Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn lao tới, đuổi theo đến mức thanh niên tóc bạc phải quỳ xuống.



“Thanh… Thanh Diệu Tinh sẽ không tha cho ngươi đâu”, thanh niên kinh hãi nhìn Diệp Thành.



“Ta chỉ cướp tiền không cướp sắc, xem ngươi sợ chưa kìa”, Diệp Thành vung tay, một chưởng đánh ngất hắn ta.



Chuyện sau đó Diệp Thành làm rất điêu luyện, dù là thanh niên tóc bạc hay hai lão già đều bị hắn cướp hết, trên người chỉ còn lại một cái quần đùi.



Nhìn thấy cảnh này, Chu Ngạo không khỏi ho khan.

Ai có thể ngờ được đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình, Hoàng đế của Đại Sở, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn bát hoang lại là một tên thế này, nhìn thế nào cũng thấy giống tên lưu manh.



 
Chương 3094: “Cuối cùng cũng tìm được một người”.  


“Giàu có thật chứ”, Diệp Thành ở đây đang đếm chiến lợi phẩm, không ngừng cảm thán.



“Thanh Diệu Tinh nghe quen tai thật”, Chu Ngạo suy tư: “Lai lịch của bọn họ còn thâm sâu hơn cả nhà họ Hoàng, có ba Chuẩn Thánh trấn toạ, trăm nghìn năm nay cũng đã gây ra không ít chuyện ở Huyền Thiên Tinh Vực”.



“Ba tên này hẳn là đang trên đường tới tham gia đại lễ thành hôn của một tông”, Diệp Thành nói xong thì đưa thiệp mời ra.

Advertisement



“Không ngờ lại là lễ thành thân của thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo nhận lấy rồi kinh ngạc thốt lên.



“Thần tử Minh Vương, nghe cái tên này hẳn là có liên quan đến Minh Vương Tinh chúng ta sắp tới”, Diệp Thành trải bản đồ sao ra: “Cổ tinh lớn như vậy, có lẽ sẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở”.



“Mau đi thôi”.



“Đi”, Diệp Thành cất bản đồ sao rồi bước đi, Chu Ngạo theo sau, hai người bay nhanh qua tinh không như hai tia thần mang.



Mặc dù khoảng cách hai trăm nghìn dặm khá xa, nhưng họ chỉ cần một canh giờ là tới.



Một khoảng thời gian sau, hai người lần lượt dừng lại.

Phía xa đã hiện ra một toà cổ tinh khổng lồ, kích thước của nó không hề nhỏ hơn Vọng Cổ Tinh, được tinh vân bao phủ mang theo chút bí ẩn giữa sương mù, đó là Minh Vương Tinh, một thế lực hùng mạnh của vùng tinh không này, cũng là thế lực lớn của Huyền Thiên Tinh Vực.



Khi Diệp Thành và Chu Ngạo đang quan sát thì thần hồng ở tứ phương không ngừng bay tới, tất cả đều đi về phía Minh Vương Tinh.



Sự tồn tại của hai người thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hơn nữa ánh mắt của bọn họ đều toát lên vẻ kỳ quái.



Không trách bọn họ như vậy, chỉ là do tu vi của Diệp Thành và Chu Ngạo quá thấp.



Những người tới tham dự lễ thành thân của Minh Vương Tinh làm gì có nhóm nào không phải cảnh giới Hoàng, hai người họ thì hay rồi, một cảnh giới Chuẩn Hoàng, một cảnh giới Linh Hư, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.

Diệp Thành chẳng để tâm, vẫn bước đi tiếp.



Sau khi vào Minh Vương Tinh lại là một cảnh tượng thịnh thế khác, lãnh địa này thật sự rất rộng lớn, linh lực dồi dào, nuôi dưỡng sinh linh của cổ tinh này, có thể nói là vạn vật tốt tươi.



Diệp Thành nhắm mắt lại, bắt đầu bấm đốt nhẩm tính.



Chu Ngạo im lặng, vẻ mặt chờ mong, hy vọng Diệp Thành có thể cho mình một bất ngờ.



Bảy tám giây sau, Diệp Thành mới thu hồi thần thông, trong mắt loé lên ánh sáng: “Cuối cùng cũng tìm được một người”.







Đây là một dải tiên sơn hùng vĩ rộng lớn có tới nghìn ngọn núi, mây mù bao phủ phía trên, mịt mù mơ hồ, loáng thoáng có thể thấy trên mỗi ngọn núi đều treo lụa đỏ.



Đây là thế lực hùng mạnh duy nhất ở Minh Vương Tinh: Minh Vương Tông.



Dưới tiên sơn Minh Vương, người qua người lại không ngớt, vô cùng náo nhiệt, hầu hết là người mà các thế lực lớn từ tinh không tứ phương phái tới.

Sở dĩ hôm nay Minh Vương Tông nhộn nhịp như vậy là vì có chuyện vui, thần tử Minh Vương sắp kết hôn, tân nương là tiên tử Tử Hà của Vân La Tinh, các cổ tinh trong phạm vi mấy triệu dặm đều được mời tới.



 
Chương 3095: Thật sự là càng nhìn càng thấy quen. 


Diệp Thành và Chu Ngạo cũng đến, dừng lại dưới tiên sơn.



Chu Ngạo ngẩng đầu nhìn tiên sơn Minh Vương, sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành: “Người chuyển kiếp là người của Minh Vương Tông?”



“Cũng không loại trừ khả năng là người tới chúc mừng”, Diệp Thành trầm ngâm.



Advertisement

“Không phải là thần tử Minh Vương đó chứ?”



“Đi vào sẽ biết thôi”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức bước lên phía trước.



Hai người cùng nhau đi tới trước sơn môn của tiên sơn Minh Vương.



Sự xuất hiện của hai người khiến cho trưởng lão của Minh Vương Tông trước sơn môn không khỏi nhìn lại, quan sát Diệp Thành và Chu Ngạo một lúc, chủ yếu là vì tu vi của hai người quá thấp, thấp đến mức có phần không bình thường.



“Có thiệp mời không?”, trưởng lão của Minh Vương Tông lãnh đạm hỏi, giọng điệu không mặn không nhạt.



“Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành rất tự giác lấy thiệp mời của Thánh tử Thanh Diệu Tinh ra.



“Các ngươi là người của Thanh Diệu Tinh?”



“Trên thiệp mời không phải đã viết rõ rồi sao?”


“Thật nực cười”, trưởng lão Minh Vương Tông chế nhạo, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “Đường đường là Thanh Diệu Tinh mà lại phái một cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Linh Hư đến chúc mừng, các ngươi khinh thường Minh Vương Tông chúng ta à?”



“Nào dám khinh thường chứ! Thánh tử nhà chúng ta sẽ tới sau”, Diệp Thành lập tức nói.



“Vậy còn được, vào đi!”, trưởng lão Minh Vương Tông trầm giọng dặn dò: “Lên trên đó đừng có đi lung tung, khống chế cho tốt đôi tay của mình, đừng sờ mó linh tinh, nếu không các ngươi sẽ biết tay ta”.



“Đã hiểu”, Diệp Thành cất thiệp mời, đi lên thang mây cùng Chu Ngạo, thẳng tiến tiên sơn Minh Vương.



Tiên quang trên tiên sơn Minh Vương rạng rỡ, rượu thơm nồng nàn, từng chiếc bàn đá thanh ngọc được xếp ngay ngắn, những người đến chúc mừng lúc này cũng đang túm năm tụm ba chào hỏi trò chuyện.



Diệp Thành bước lên đi thẳng về một hướng, Chu Ngạo cũng theo sát phía sau.



Không biết đến lúc nào hai người mới dừng lại dưới một cây linh quả, dưới cây linh quả có một thanh niên áo trắng, lúc này hắn ta đang quay lưng về phía họ quan sát cây linh quả, dường như rất tò mò về cây này.



Thanh niên áo trắng phóng khoáng tự nhiên, không tìm ra chút khí tức thô bạo nào từ trên người hắn ta, giống như một người phàm.



Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo sự tang thương, như thể đã biết là ai chuyển kiếp.



Nhưng Chu Ngạo thì không biết, vẫn đang quan sát bóng lưng thanh niên áo trắng, thật sự là càng nhìn càng thấy quen.



Có lẽ cảm nhận được phía sau có người, thanh niên áo trắng từ từ quay lại.



Hoa… Hoa Vân?



Chu Ngạo sửng sốt đôi chút, khuôn mặt của thanh niên áo trắng dù đã trăm năm trôi qua nhưng vẫn rất rõ ràng, đó chẳng phải đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông năm xưa, Hoa Vân – hậu duệ của Quảng Long sao?



Chu Ngạo thốt ra một cái tên xa lạ khiến thanh niên áo trắng ngẩn ra: “Đạo hữu… gọi ta sao?”



“Coi… Coi như gọi ngươi đi”, Chu Ngạo mỉm cười làm cho Hoa Vân chuyển kiếp lại choáng váng.



“Đạo hữu, có thể trò chuyện một lát không?”, Diệp Thành nở nụ cười nhưng không tế ra tiên quang mở ký ức ở đây, chủ yếu là bởi nơi này người đông phức tạp, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

“Chuyện này…”



 
Chương 3096: “Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên”,


“Mạc Phong, muội biết là huynh sẽ tới mà”, Hoa Vân chuyển kiếp còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang, đó là một nữ tử mặc áo tím, dung nhan tuyệt đẹp, tiên hà bao quanh, rất thánh khiết.



“Dao Khê, muội cũng tới rồi à”, Hoa Vân chuyển kiếp cười nhẹ.



“Tới hưởng ké chút vui vẻ”, Dao Khê cười ngọt ngào, tự nhiên nắm lấy tay Hoa Vân kéo hắn ta đi: “Đi xem đại lễ nào, nghe nói Tử Hà của Vân La Tinh đẹp lắm”.



“Này…”, Chu Ngạo vội vàng bước tới nhưng bị Diệp Thành ở phía sau kéo lại.

Advertisement



“Nơi này không phải chỗ giải trừ phong ấn”, Diệp Thành cười khẽ: “Chờ lễ thành thân xong xuôi, tìm một nơi riêng tư giải trừ phong ấn là thích hợp nhất, nếu đã tìm thấy thì hắn cũng không chạy được”.



“Nói thật, ta rất ngạc nhiên”, Chu Ngạo lắc đầu cười.



“Ân oán ở kiếp trước đã hết, chúng ta đều là người Đại Sở”, Diệp Thành cười nói.



“Ta hiểu”, Chu Ngạo lại nở nụ cười, ánh mắt hơi mông lung dường như đang nhớ về chuyện cũ: “Có lẽ ngươi không biết, trên tường thành Nam Sở, người vai kề vai chiến đấu đến chết cuối cùng với ta chính là hắn”.



“Đừng buồn nữa”, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo: “Đi thôi, lễ thành thân sắp bắt đầu rồi, một đường phong trần mệt mỏi, chúng ta cũng qua đó xin rượu mừng hưởng chút vui vẻ đi”.



“Năm tháng ấy à…”, Chu Ngạo cảm khái rồi cũng đi theo.







Trước đại điện của tiên sơn Minh Vương đã chật ních người, đứng kín hai bên thang mây, tất cả đều đang chờ tân nương tiên tử Tử Hà xuất hiện.


Diệp Thành và Chu Ngạo đi tới, đứng ở một góc trong đám đông.



Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về trước đại điện, nơi đó có một thanh niên tóc đỏ mặc y phục tân lang, vóc dáng cường tráng, quanh người có tiên quang rực rỡ, đôi mắt thâm thuý vô biên, điều duy nhất khiến Diệp Thành khó chịu là khoé miệng hắn ta luôn mang ý cười bỡn cợt.



“Người đó khả năng cao chính là thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo lên tiếng.



“Cũng giống như thần tử Quỷ Hoàng”, Diệp Thành thở dài: “Không biết hai người họ ai mạnh hơn ai”.



“Haiz!”, khi hai người đang thầm trò chuyện thì mọi người tứ phương lại thở dài: “Đây là người thứ mấy rồi? Chắc tiên tử Tử Hà cũng không thoát khỏi vận xui đâu, đáng tiếc cho một nữ tử xinh đẹp”.



“Đúng đó, thần tử Minh Vương cưới ai người đó đều chết, không quá ba ngày”.

“Chỉ trách công pháp thần tử Minh Vương tu luyện quá tà ác”.



“Thật tiếc cho nha đầu Tử Hà của Vân La Tinh”.



“Không còn cách nào nữa, ai bảo Minh Vương Tông quá mạnh, nếu từ chối thì ngày mai Vân La Tinh sẽ bị san bằng ngay”, rất nhiều lão bối tu sĩ đều than thở: “Hy sinh một người để cứu cả tộc”.



“Lại là thế giới của kẻ mạnh”, Chu Ngạo nghe xong lại giễu cợt.



“Quả nhiên cùng một loại người với thần tử Quỷ Hoàng, ta… hế?”, Diệp Thành còn chưa nói xong bất chợt ngẩng đầu, hai mắt híp thành một đường, nhìn chằm chằm hư thiên: “Không ngờ còn có người chuyển kiếp”.



“Còn có người chuyển kiếp, người của Minh Vương Tông à?”, Chu Ngạo vội hỏi.



“Không chắc chắn”.



“Vậy còn chờ gì nữa, đi xem đi”, Chu Ngạo nhanh chóng kéo Diệp Thành đi.



“Không cần, tới rồi”, Diệp Thành ra hiệu cho Chu Ngạo nhìn hư thiên, nơi đó có hàng nghìn bông hoa rải rác, một chiếc xe ngọc khổng lồ từ trên trời đáp xuống, trên xe là một nữ tử mặc đồ tân nương, dung nhan tuyệt thế, thần thế áp đảo tất cả những nữ tử có mặt.



“Đẹp như tiên nữ”, mọi người từ khắp nơi đều nhìn xe ngọc, ánh mắt tập trung vào tiên tử Tử Hà.











 
Chương 3097: Một trăm năm rồi!  


Không ngờ lại là Nguyệt Trì Huân!



Chẳng trách mình không tính ra được là ai chuyển kiếp.



Diệp Thành lẩm nhẩm, khi ở Đại Sở, Nguyệt Trì Huân đã chết từ sớm, hắn thật sự chưa từng gặp cô, chẳng trách hắn tính ra được cô là người chuyển kiếp của Đại Sở nhưng không biết là ai.

Advertisement



Phiền phức rồi!



Lông mày của Diệp Thành nhíu lại, hắn nghìn tính vạn tính cũng không ngờ tiên tử Tử Hà mà thần tử Minh Vương thành thân lại là người chuyển kiếp của Đại Sở, nếu rơi vào tay hắn ta thì làm gì còn mạng nữa!



Nghĩ đến đây, Diệp Thành nhìn sang Chu Ngạo.



Người Chu Ngạo đã run lên bần bật, mặt đầy nước mắt, làm sao hắn ta có thể ngờ được sẽ gặp Nguyệt Trì Huân chuyển kiếp ở đây.



Tiểu tử này làm sao thế?



Mọi người xung quanh cũng đều nhìn Chu Ngạo, vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ.


Nhìn người đẹp mà cũng khóc được?



Có người ngạc nhiên thốt lên, không biết vì sao Chu Ngạo lại khóc.



Chu Ngạo như không nghe thấy, hắn ta bước ra định chạy tới nhưng bị Diệp Thành giữ lại: “Ta hiểu tâm trạng của huynh, nhưng bây giờ không phải lúc cứu người, Minh Vương Tông có một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh, với đội hình này huynh còn chưa tới được chỗ cô ấy thì đã bị giết rồi”.



“Vậy thì chết thôi”, hai mắt Chu Ngạo đỏ ngầu đầy tơ máu, bàn tay nắm chặt cũng đẫm máu, giống như người điên.



“Vớ vẩn”, Diệp Thành quát lên, tế tiên quang ra phong cấm Chu Ngạo, truyền âm tới: “Ta có cách cứu cô ấy, nhưng không phải ở đây, tin tưởng ta, đừng làm chuyện ngu xuẩn”.



“Đã hiểu”, Chu Ngạo gật đầu thật mạnh, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Huân đang bước đi trên thang đá, lòng đau như cắt.



“Chuyện này cũng thật là”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cũng nhìn về phía thang mây.



Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyệt Trì Huân đang từng bước đi tới, cô đội mụ phượng trên đầu, dung nhan tuyệt thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đáng sợ, có phần thê lương, cũng có vẻ không còn lưu luyến cuộc sống.



Như những người kia nói, cô là vật hy sinh, đánh đổi mạng sống của mình vì sự tồn vong của gia tộc.



Giờ đây không phải cô đang bước tới Lăng Tiêu Tiên Khuyết, mà là địa ngục Cửu U, một khi bước vào là sẽ không có lối ra.



Đi mãi đi mãi, cô bất giác dừng lại, vô thức nghiêng đầu nhìn đám đông ở một hướng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Ngạo giữa những bóng người đông đúc.



Không hiểu vì sao nhìn Chu Ngạo nước mắt đầy mặt, trong lòng cô lại thấy đau đớn, cảm giác cổ xưa mà thăng trầm.



Một trăm năm rồi!

Chu Ngạo cười trong nước mắt, lần này ánh mắt hai người giao nhau, hắn ta đã chờ một trăm năm rồi.



 
Chương 3098: “Đã tìm thấy chưa?”  


Diệp Thành im lặng, vẻ mặt bình thản, thầm nói trời cao vẫn còn nhân từ, cuối cùng cũng cho Chu Ngạo một tia hy vọng, gia tộc bị xoá sổ nhưng hắn ta lại tìm được Nguyệt Trì Huân của kiếp trước.



Lại phải điên cuồng một phen rồi!



Diệp Thành hít sâu một hơi, đã nghĩ ra nên cứu Nguyệt Trì Huân ở đâu, hơn nữa dù thế nào hắn cũng phải cứu được Nguyệt Trì Huân, nếu không Chu Ngạo sẽ thật sự sụp đổ, cô ấy là hy vọng của hắn ta!



Advertisement

Trên bậc đá, thần tử Minh Vương đã bước xuống, dắt tay Nguyệt Trì Huân trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.



Nhưng khoé miệng hắn ta hơi nhếch lên đầy vẻ đùa cợt, trong mắt là vẻ tà dâm, dường như đã nhìn thấy cảnh cô rên rỉ đến chết dưới chân mình, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.



Nguyệt Trì Huân không phản kháng, vì mọi sự phản kháng đều là vô nghĩa, chọc giận Minh Vương Tông mang đến kiếp nạn cho gia tộc, biết trước phải chết, cô đã chấp nhận sự thật này.



Giết! Giết! Giết!



Hai mắt Chu Ngạo đỏ như máu, hắn ta điên cuồng gào thét trong lòng, nhìn thần tử Minh Vương lúc này như nhìn Lã Hậu năm xưa, đó là người yêu của hắn ta nhưng lại bị kẻ khác chà đạp.



Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo, khẽ mỉm cười: “Thánh chủ Thiên Đình không gì không thể”.



Chu Ngạo hít sâu một hơi, một lần nữa đè nén cảm xúc gần như sụp đổ.


Nhất bái thiên địa!



Nhị bái cao đường!



Trước đại điện lần lượt vang lên tiếng hô, Nguyệt Trì Huân và thần tử Minh Vương đang tiến hành lễ nghi thành thân.



Haiz!



Nhìn thấy cảnh này, các lão bối tu sĩ hiểu rõ thần tử Minh Vương lại thở dài, một tiên tử tốt như thế, xinh đẹp như thế mà lại bị đẩy tới cánh cửa địa ngục.

Vào động phòng!



Sau tiếng hô cuối cùng của đại tế ti Minh Vương Tông, Nguyệt Trì Huân được hai nữ tu đưa đi.



Không nhiều lời nữa, ăn mừng thôi!



Đại tế ti của Minh Vương Tông không dài dòng, nở nụ cười cất tiếng hô vang.



Uống!



Tiệc rượu lập tức bắt đầu, trên tiên sơn có tới nghìn bàn rượu, rượu thơm lan toả, ca nhạc múa hát, cảnh tượng thịnh thế, Minh Vương Tông cũng rất giàu có, đồ ăn toàn là sơn hào hải vị.



Tại đây, Diệp Thành và Chu Ngạo đã tới một nơi kín đáo.



Diệp Thành tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa Chu Ngạo vào trong.











 
Chương 3099: “Đây là kiếp số của mình sao?”  


Diệp Thành khẽ cười, thầm tính vị trí và phương hướng, sau đó biến mất trên đỉnh núi.



“Hế?’



Diệp Thành đột ngột biến mất khiến ông lão mặc áo huyết bào trong địa cung của Minh Vương Tông chợt mở mắt.



Advertisement

Ông lão này không đơn giản, là lão tổ của Minh Vương Tông, Huyền Thiên Tinh Vực gọi ông ta là Minh Vương Lão Tổ, là một Thánh Nhân hàng thật giá thật, khí huyết dồi dào như biển, cơ thể nặng tựa như núi.



Cảm tri sai ư?







Minh Vương Lão Tổ lẩm bẩm, đôi mắt già nua nheo lại.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã tính được phương hướng và vị trí rồi lần theo.



May mắn là hố đen không gian cũng khá phối hợp, không có sự tồn tại đáng sợ, có thể nói là một đường không bị cản trở.



Nguyệt Trì Huân yên lặng ngồi trong lầu các, bất động như một tác phẩm điêu khắc từ băng.



Đây là căn phòng tân hôn trải đầy lụa đỏ, nến đỏ, mọi thứ đều lộng lẫy như trong mơ, nhưng dù là ánh nến đỏ rực hay lụa đỏ rực rỡ thì lúc này trong mắt cô đều lạnh như băng.




“Đây là kiếp số của mình sao?”



Nguyệt Trì Huân cười thê lương, nước mắt chảy dài trên má.



Vút!



Khi cô đang thì thầm thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một người.



Diệp Thành đi ra, có lẽ là tính hơi sai vị trí, khi đi ra hắn lại đứng không vững nên nằm chềnh ềnh hai chân hai tay giang rộng trên đất, cực kỳ xấu hổ.


Nguyệt Trì Huân cau mày đứng dậy, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu, không biết người này từ đâu ra.



Oa!



Diệp Thành bò dậy, xoa đầu rồi nở nụ cười tươi với Nguyệt Trì Huân: “Đi thôi, ta đưa cô rời khỏi nơi quái quỷ này”.



“Ngươi là ai?”, Nguyệt Trì Huân khẽ hỏi, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không bất ngờ lắm, có lẽ là tâm cô đã lặng như nước, đến cái chết còn bình thản đối mặt được thì còn điều gì khiến cô bận tâm nữa.



“Ta là…”



“Rời khỏi đây đi, đây không phải nơi ngươi nên tới”, vì lòng tốt, cuối cùng Nguyệt Trì Huân ngắt lời Diệp Thành, cô đã từ bỏ, không muốn kéo thêm người vô tội khác vào nữa.



“Dễ thôi”, Diệp Thành vung tay, một đạo tiên quang phong ấn Nguyệt Trì Huân.



“Ngươi…”



“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Nguyệt Trì Huân vào hố đen không gian.



“Đây… Đây là đâu?”, vừa mới đáp xuống, Nguyệt Trì Huân đứng không vững suýt nữa thì ngã, nhưng lại được một bàn tay ấm áp kéo lại, đó là Chu Ngạo, người vừa ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Nơi này hơi tối”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lấy thần châu ra chiếu sáng nơi có bán kính một trăm trượng này.



 
Chương 3100: “Bái kiến thần tử”


“Là ngươi”, lúc này Nguyệt Trì Huân mới nhìn thấy Chu Ngạo, hắn ta vẫn như lúc trước, nước mắt đầy mặt, mỗi giọt nước mắt trong mắt cô đều chói mắt khiến cô đau lòng.



“Huân Nhi”, Chu Ngạo không kìm được nỗi kích động nữa, đột nhiên ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt cả váy cưới của cô.



“Ngươi…”, Nguyệt Trì Huân ngẩn ra, sững sờ bối rối, có lẽ từ khi bước vào thế giới tối tăm này, đầu óc cô đã choáng váng nên không lập tức đẩy nam tu sĩ đang ôm mình ra.



Advertisement

“Đến lúc tìm lại chính mình rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, búng một tia tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Nguyệt Trì Huân.



Sau đó, cơ thể mỏng manh của Nguyệt Trì Huân run lên, vẻ mặt ngơ ngác bỗng trở nên đau đớn.



Hự!



Tiếng kêu đau đớn rất rõ ràng trong hố đen không gian yên tĩnh.



Sau khi tiên quang dung hợp, ký ức bị phủ bụi khi xưa của Nguyệt Trì Huân đã được mở ra, đôi mắt mông lung dần trở nên rõ ràng, cơ thể cô ngừng run nhưng hai mắt lại đẫm lệ.



“Chu… Chu Ngạo!”



Trong mắt Nguyệt Trì Huân rõ vẻ không thể tin được, cô ngây ra nhìn Chu Ngạo.



“Là ta!”




Chu Ngạo cười trong nước mắt, nụ cười cũng mang theo vẻ tang thương, hắn ta nắm lấy bàn tay Nguyệt Trì Huân áp lên mặt mình, hắn ta đã chờ sự ấm áp này rất lâu rồi, một trăm năm chỉ chờ phút giây này.



Thời gian như dừng lại, kiếp trước và kiếp này cũng hoá thành vĩnh hằng vào giờ phút này.



Ánh sáng trăm trượng để lại cho hai người!



Diệp Thành mỉm cười, xoay người ra khỏi hố đen không gian, cảnh đoàn tụ ấm áp của đôi phu thê trẻ, hắn không ở lại đó thì hơn, lỡ như hai người họ kích động làm ra gì đó thì sẽ rất xấu hổ.



Trở lại lầu các kia lần nữa, Diệp Thành hoá thành dáng vẻ của Nguyệt Trì Huân, hơn nữa cái tay còn rất đê tiện nâng ngực lên, không biết nếu Nguyệt Trì Huân biết sẽ có vẻ mặt thế nào.


Hắn không chút khách sáo, cầm ly rượu trên bàn lên sau đó bắt đầu đi dạo quanh phòng tân hôn.



Phải nói rằng căn phòng tân hôn này rất sang trọng, đến những phiến đá ngọc dưới chân cũng là linh ngọc thượng đẳng, đập vào mắt toàn là những thứ đáng tiền, toả sáng lấp lánh.



Diệp Thành đương nhiên không khách sáo, hắn đã lấy bao tải ra, nhét hết những bảo vật có giá trị vào đó, đến phiến đá ngọc dưới chân cũng bị hắn gỡ từng lớp mang đi.



Làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Thành vắt chân ngồi vào bàn, nhàn nhã thưởng thức rượu.



“Bái kiến thần tử”, khi Diệp Thành đang uống rượu vui vẻ, bên ngoài chợt vang lên tiếng hành lễ của nữ tu.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày nhìn ra bên ngoài, thấy thần tử Minh Vương đã tiến vào biệt uyển, đang đi về phía này.



Cho dù ở rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đùa cợt và ánh mắt tà dâm của thần tử Minh Vương, có vẻ hắn ta đã rất nóng lòng muốn được thưởng thức bữa tiệc dành riêng cho mình này.



“Được lắm, đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành rót một ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên.



Khi hắn nói thì thần tử Minh Vương đã tới trước cửa, khoé miệng hắn ta vẫn hơi nhếch lên mang theo ý cười bỡn cợt, trong mắt vẫn hiện rõ dục vọng, hắn ta đã không thể chờ được muốn thưởng thức bữa tiệc dành riêng cho mình.



Két!

Cánh cửa mở ra, thần tử Minh Vương bước vào.



 
Chương 3101: “Đứng lại cho ta!” 


Nhưng, vừa bước vào, với khả năng đoán định của thần tử Minh Vương cũng phải sững sờ giây lát, ngơ ngác nhìn căn phòng, đây còn là phòng tân hôn sao? Sao giống như vừa bị đạo tặc đến lục tung một lượt vậy?



Phu quân đến rồi à!



Diệp Thành lên tiếng, chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương.



Advertisement

Phải nói rằng sau khi giả làm Nguyệt Trì Huân, động tác chớp mắt của hắn thật sự đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.



Thần tử Minh Vương dời mắt nhưng lại thấy Diệp Thành đang vắt chân nhàn nhã cắn hạt dưa, vỏ dưa đầy đất, miệng nhai chóp chép không có tí dè dặt nào.



Thần tử Minh Vương lại sững sờ, đây là Nguyệt Trì Huân sao?



Diệp Thành đứng dậy, nâng ly rượu lên đưa cho thần tử Minh Vương, sau đó lại nháy mắt, tặng thêm cho hắn ta một nụ cười quyến rũ: “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”.



“Hôm nay nàng hơi khác thường!”, thần tử Minh Vương mỉm cười, nhận lấy ly rượu, nhất là khi nhìn thấy nụ cười hút hồn của Diệp Thành, hắn ta càng cười xấu xa hơn, ngọn lửa ở bụng dưới đã rục rịch di chuyển lên trên.



“Đó là do nô gia đã nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành lại cười.



“Tốt lắm”, thần tử Minh Vương nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng, ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi ném chiếc ly đi, nắm lấy tay Diệp Thành, không còn che giấu dục vọng trong mắt, lúc này hắn ta nào còn quan tâm sự khác thường của phòng tân hôn và Nguyệt Trì Huân nữa.



“Vội gì chứ!”, Diệp Thành tránh thoát, xoay người duyên dáng nằm nghiêng trên gường, tư thế cực kỳ yểu điệu khiến thần tử Minh Vương chợt nổi thú tính, nhào tới như một con thú.

Diệp Thành rất biết đùa, thần tử Minh Vương nhào tới, hắn lại ngồi dậy né đi khiến cho thần tử Minh Vương vồ phải không khí.



Nhưng Diệp Thành càng như vậy càng khơi dậy dục vọng của thần tử Minh Vương, hắn ta nở nụ cười đầy thú tính, bước lên đưa tay về phía Diệp Thành nhưng lại một lần nữa bắt hụt.



“Nàng có thể trốn được đi đâu?”



Thần tử Minh Vương tiếp tục đuổi, càng đuổi càng hăng.



“Tới đây đi!”



Diệp Thành liên tục né tránh, động tác cực kỳ thuần thục khiến cho thần tử Minh Vương xoay vòng vòng.


Căn phòng tân hôn vốn đã bừa bộn giờ đây càng trở nên ồn ào, tiếng leng keng vang lên không ngớt.



Điều này khiến các thị vệ và nữ tu canh gác biệt uyển dỏng tai lắng nghe, làm thì làm thôi, sao có thể gây ra động tĩnh lớn thế! Ai biết thì hiểu là động phòng, không biết còn tưởng đang đánh nhau ở bên trong.



“Đứng lại cho ta!”



Trong phòng tân hôn, thần tử Minh Vương nổi giận gằn lên, bị Diệp Thành chơi gần mười lăm phút, ngọn lửa dục vọng của hắn ta đã không thể kiềm chế được nữa, chưa biết chừng giây tiếp theo sẽ lửa nóng đốt thân.



Diệp Thành thật sự đứng lại, khẽ cắn môi, vén nhẹ mái tóc, tư thế càng thêm mê người.



Đến Diệp Thành cũng không biết mình còn có thể thế này, động tác và tư thế còn có thể quyến rũ như thế, đúng là Thánh chủ Thiên Đình không gì không thể, để đạt được mục đích của mình mà có thể kiên quyết không cần thể diện.



Thấy Diệp Thành đứng lại, thần tử Minh Vương nở nụ cười, vừa bước đến vừa cởi quần áo.



Dáng người hắn ta khá được, làn da màu đồng mỗi tấc đều phát sáng, cơ bắp như rồng cuộn rất có độ đàn hồi, chỉ nhìn cơ thể này thôi đã biết kỹ năng trên giường rất giỏi.



Nhưng đang cởi hắn ta chợt khuỵu xuống, nôn ra một ngụm máu.











 
Chương 3102: “Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.  


“Cô…”, hai mắt thần tử Minh Vương lập tức đỏ như máu, gân xanh trên trán nổi lên, cảm giác được một sức mạnh cuồng bạo đang hành hoành trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí nguyên thần cũng bị phù văn cổ bao lấy, kết hợp lại với nhau thì thấy là một loại chú ấn.



Thần tử Minh Vương lại nôn ra máu, pháp lực bị chú ấn áp chế, hắn ta đột nhiên hét lên: “Người đâu, vào đây cho ta”.



Advertisement

“Đừng hét nữa, bên ngoài không nghe thấy đâu”, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương: “Không biết phu quân có thích chú ấn thượng cổ này không, nô gia đặc biệt chuẩn bị cho chàng đấy”.



“Dám tính kế ta, không sợ ta diệt sạch Vân La Tinh của cô à?”, thần tử Minh Vương điên cuồng hét lên.



“Chàng đừng doạ ta, ta sợ”.



“Khốn kiếp”, thần tử Minh Vương chợt đứng dậy, nhào tới như một con chó điên, ánh mắt đầy hung tợn.



“Có khốn kiếp hơn nữa cũng không bằng ngươi”, Diệp Thành vung tay hất văng thần tử Minh Vương, sau đó xoay người biến về hình dạng ban đầu.



“Ngươi…”, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thành, thần tử Minh Vương lập tức phun ra một ngụm máu dài ba trượng, không ngờ Nguyệt Trì Huân là do nam nhân biến thành, lúc trước hắn ta trêu đùa tán tỉnh một nam nhân, cảnh tượng đó đúng là tức muốn chết, cũng cực kỳ kinh tởm khiến hắn ta lại nôn ra máu.



“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thần tử Minh Vương cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, cảm giác bị đùa giỡn này khiến hắn ta tức giận đến mức muốn tự sát.




“Không nói cho ngươi biết, cho ngươi tức chết đi”.



“Ta… Phụt!”, thần tử Minh Vương chưa nói hết câu đã nôn ra một búng máu, sau đó ngất xỉu.



“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành tiến lên kéo thần tử Minh Vương, xoay người chạy vào hố đen không gian, để lại gian phòng tân hôn lộn xộn.



“Ta về rồi đây”, thấy Diệp Thành về lại hố đen không gian, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, điều đáng nói là trên mặt Chu Ngạo đầy những dấu hôn đỏ chót.


Khoé mắt hai người đều có nước mắt, họ rất kích động và biết ơn Diệp Thành, nhất là Nguyệt Trì Huân, khi cô chết Diệp Thành vẫn chưa về Nam Sở nên rất nhiều chuyện sau đó cô đều không biết.



Khi Diệp Thành ra khỏi hố đen không gian, Chu Ngạo ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức truyền cho cô: có chuyện tam tông thống nhất, Nam Sở thống nhất, Bắc Sở thống nhất, bao gồm cả cuộc xâm lược của Thiên Ma sau này…



Nguyệt Trì Huân rất cảm khái, không biết rằng sau khi mình chết lại xảy ra nhiều chuyện khiến người khác khó tin như vậy, khiến cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không chân thực, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ.



“Đa tạ Thánh chủ Thiên Đình”, Nguyệt Trì Huân tiến lên, chân thành hành lễ với hắn.



“Đại tẩu khách sáo rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, thuận tay ném thần tử Minh Vương sang một bên.



“Thánh chủ đúng là một thần thoại”, Nguyệt Trì Huân nở nụ cười kích động.



“Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.



“Thần tử Minh Vương?”, Chu Ngạo liếc thần tử Minh Vương rồi lại thảng thốt nhìn Diệp Thành: “Đó là Minh Vương Tông đấy, ngươi đưa hắn tới đây gây ra động tĩnh không nhỏ phải không?”

“Động tĩnh… đúng là không nhỏ”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, nhớ lại cảnh hoá thân thành Nguyệt Trì Huân rồi ở trong phòng tân hôn với thần tử Minh Vương, hắn không khỏi rùng mình, hắn chưa làm chuyện không có tiết tháo thế này bao giờ.



 
Chương 3103: “Không sao đâu!”  


Nhưng không có cách nào khác, thần tử Minh Vương quá mạnh, muốn khống chế hắn ta sao có thể không khuấy động cả Minh Vương Tông, vậy nên hắn chỉ có thể chơi theo kiểu mặt dày này.



Còn ly rượu mà thần tử Minh Vương uống đó đúng là có vấn đề, trong đó có một viên linh đan bảy vân, trong linh đan có lạc ấn chú ấn thượng cổ, phải nói là chú ấn thượng cổ của Khô Nhạc rất hữu ích, hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ rồi mới chơi thần tử Minh Vương gần chết.



Kế hoạch của hắn rất thành công, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn.

Advertisement



Giờ phút này, người của Minh Vương Tông đều cho rằng thần tử Minh Vương vẫn đang mây mưa trong phòng tân hôn đấy.



“Bắt hắn đi thế nào, liệu Minh Vương Tông có giận lây sang Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Chuyện này thì cô cứ yên tâm”, Diệp Thành cười bảo: “Tiếp theo đây ta sẽ tìm ít chuyện cho chúng làm, Vân La Tinh của các cô chắc chắn sẽ an toàn. Có thể bắt người đi ngay dưới mí mắt bọn chúng sao có thể là do cao thủ bình thường làm được? Trong mắt bọn chúng, Vân La Tinh của cô không có khả năng này”.



“Vậy Huân Nhi cũng không thể về Vân La Tinh được nữa”, Chu Ngạo chậm rãi nói.



“Cứ trốn trong hố đen không gian trước đã”, Diệp Thành đáp: “Chờ ta chuyển hướng sự chú ý của Minh Vương Tông, lúc đó hai người rời khỏi tinh vực này, đến khi tu vi của chúng ta tới đại thành sẽ cùng nhau quay lại tìm bọn chúng tính sổ”.







“Chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung!”




Diệp Thành nói xong thì nhấc thần tử Minh Vương lên, lấy thần châu ra soi đường, đi về một hướng trong hố đen.



“Đúng nghề của hắn rồi!”



Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo ho khan một tiếng, dường như biết Diệp Thành muốn làm gì, cũng đã biết cảnh ngộ Minh Vương Tông sắp gặp phải, là người của Đại Sở, hắn ta vẫn rất hiểu Diệp Thành.



Nguyệt Trì Huân bên này lại hơi sợ hãi nhìn bóng tối xung quanh.



Hố đen không gian này cực kỳ tĩnh lặng, bóng tối vô tận, luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nơi này khiến cô vô thức lại gần Chu Ngạo hơn.




“Không sao đâu!”



Chu Ngạo mỉm cười, ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, phất tay tế ra linh châu, rải rác khắp hố đen không gian, ánh sáng lấp lánh tựa như tinh không rực rỡ.



Ở đây, Diệp Thành bay nhanh như thần mang, đi theo vị trí và phương hướng đã tính toán trước.



Vận may của hắn khá tốt, không gặp sự tồn tại đáng sợ nào trong hố đen không gian nguy cơ tiềm ẩn bốn phía.



Không biết phải mất bao lâu hắn mới ra được khỏi hố đen không gian, đó là một tinh không cách Minh Vương Tinh một trăm hai mươi dặm.



“Ngươi, lại đây!”



Diệp Thành vừa ra đã nghe thấy tiếng hét lớn từ một hướng.



Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn lại.



Từ xa hắn đã thấy ba người, chính xác hơn là ba người chỉ mặc quần đùi, có lẽ là phong cảnh nơi này quá đẹp nên ba người họ đứng trong tinh không cực kỳ bắt mắt.



 
Chương 3104: “Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?


Ba người đó không cần nói cũng biết chính là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh và hai hộ vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta.



Phải nói là ba người này cũng rất thảm, ngủ trong tinh không đến giờ, mới tỉnh lại không lâu trước đó rồi tức giận tìm kiếm cổ tinh có sự sống, ít nhất cũng phải tìm một bộ quần áo để mặc trước đã.



Điều khiến bọn họ đau đầu là tìm mãi không có bóng người nào chứ đừng nói là cổ tinh có sự sống.



Advertisement

Diệp Thành ngẩn người, không ngờ lại gặp ba người này ở đây.



“Nói ngươi đấy, lại đây!”



Thánh tử Thanh Diệu Tinh lại quát, bay tới như một tia thần quang, bay mấy chục nghìn dặm cuối cùng cũng thấy bóng người.



Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, hắn ta suýt thì khóc tại chỗ, không nói lời nào đã xoay người bỏ chạy.



Hai thị vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta khi nhìn thấy Diệp Thành cũng dừng lại ngay tức khắc, quay đầu bỏ chạy trong tinh không tuyệt đẹp.



Điều đáng nói là, ba người chỉ mặc một chiếc quần đùi nên thật sự rất chói mắt trong tinh không này.



“Đi đâu!”



Diệp Thành cười hề hề, đuổi theo.

“Chúng ta hết tiền rồi!”



Thánh tử Thanh Diệu Tinh khóc thật rồi, hai cảnh giới Hoàng cũng khóc theo.



“Ta không lấy tiền!”



Diệp Thành đuổi theo, một chưởng một người, đánh ngất cả ba.



Diệp Thành không định cướp của họ, mà họ cũng chẳng còn gì để cướp, hắn chỉ đến để xoá ký ức thôi, an toàn là trên hết, hắn làm việc rất cẩn trọng, cực kỳ đáng tin cậy.



Sau khi giải quyết xong, Diệp Thành mới bay về một hướng khác.


Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh không có sự sống, hoá ra phân thân, giao thần tử Minh Vương cho phân thân rồi cấp tốc quay vê.



Khi về Minh Vương Tinh lần nữa, hắn không tới Minh Vương Tông mà là tới toà cổ thành gần tiên sơn Minh Vương nhất, sau đó hắn tới tửu lâu, gọi một bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ thượng đẳng.



Kịch hay sắp diễn ra rồi!



Sau khi nhấp một ngụm rượu ngon, Diệp Thành nhìn về hướng tiên sơn Minh Vương.



Tiên sơn Minh Vương lúc này vẫn rất náo nhiệt, cảnh tượng thịnh thế, không hề có gì dị thường.



Nhưng khi mọi người tứ phương đang hào hứng thì một giọng nói hư ảo truyền tới từ phương trời xa: “Minh Vương Tông mang chín mươi triệu nguyên thạch tới chuộc thần tử và con dâu nhà ngươi về”.



“Chín mươi triệu, chuộc người? Chuyện gì vậy?”, giọng nói hư ảo vang lên khiến mọi người đều sững sờ.



“Có người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà?”



“Sao có thể thế được! Đây là Minh Vương Tông, còn có kẻ dám bắt trói người ư? Hơn nữa ta cũng không thấy động tĩnh đánh nhau mà”.



“Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?”, trưởng lão Minh Vương Tông phẫn nộ hét lên nhưng không biết nên tìm ai tính sổ, vì đó là thuật truyền âm cách cả chục nghìn dặm, tuy có âm thanh truyền đến nhưng không biết người đang ở đâu.



“Đừng lề mề nữa, lấy tiền đi chuộc người, nếu không ta sẽ mang đi hầm canh”, trên tinh thiên hư ảo lại có âm thanh truyền tới.



 
Chương 3105: “Giờ thì tin rồi chứ?”


“Thánh chủ…”, trưởng lão của Minh Vương Tông đều nhìn Thánh chủ Minh Vương Tông.



“Nhìn ta làm gì, đi xem thần tử đi”, Thánh chủ Minh Vương quát lên, dù thấy vô lý nhưng ông ta vẫn có dự cảm không lành, chuyện này cũng không phải không có khả năng.



Advertisement

Các trưởng lão của Minh Vương Tông đều đứng dậy, đi về biệt uyển của thần tử Minh Vương.



Nhưng khi phá cửa xông vào phòng tân hôn của thần tử Minh Vương, mấy chục người đều sững sờ tại chỗ, cảnh tượng lộn xộn này là phòng tân hôn sao? Không phải có cướp ghé qua đấy chứ?



Nữ tu và thị vệ canh gác bên ngoài cũng sững sờ, sao họ có thể ngờ được phòng tân hôn lại thành ra thế này, họ cứ tưởng thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà đang làm chuyện kia ở bên trong chứ.



Hơn nữa họ cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của thần tử Minh Vương mà.



Điểm này Diệp Thành làm rất tốt, lúc chơi đùa với thần tử Minh Vương hắn đã tạo kết giới, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của hắn.



Sự thật chứng minh hành động của hắn rất thành công, lừa được tất cả mọi người, đến lão tổ của Minh Vương Tông cũng bị lừa.




“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Thần tử đâu?”



Mấy giây sau người trong phòng tân hôn mới phản ứng lại, tiếng quát như sấm vọng khắp tiên sơn Minh Vương, dư âm cực mạnh khiến những người đến chúc mừng cũng nghe thấy.



“Thật… Thật sự bị bắt à?”, mọi người đều náo loạn.



“Đây là Minh Vương Tông, ai dám to gan bắt cóc thần tử Minh Vương thế?”




“Điều khiến ta bị sốc là ai lợi hại đến mức có thể bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà ở Minh Vương Tông một cách thần không biết quỷ không hay như thế?”



“Khốn kiếp”, giữa những tiếng ồn ào, Thánh chủ Minh Vương tức giận hét lên.



“Giờ thì tin rồi chứ?”, trên bầu trời hư ảo lại có giọng nói của Diệp Thành vang lên.



“Ngươi là ai? Sao lại bắt cóc con trai ta?”, Thánh chủ Minh Vương ngửa đầu hét lớn, âm thanh như tiếng sấm.



“Ta là ai thì không tiện nói, còn vì sao ta bắt con trai ông thì lý do rất đơn giản. Ta thiếu tiền, mà Minh Vương Tông của ông vừa hay lại giàu có, ta chỉ tiện tay đưa con trai ông đi ngắm cảnh thôi”, những lời nói này của Diệp Thành khiến mọi người có mặt đều giật giật khoé miệng, lý do bắt người của ngươi thật cao cấp, người ta có tiền thì đáng bị bắt à?



“Cách đây một trăm hai mươi dặm có một cổ tinh không có sự sống, mang nguyên thạch tới chuộc người nhà ông đi”, không đợi Minh Vương Tông nổi giận hét tiếp, Diệp Thành đã ném ra câu này, thản nhiên như không có chuyện gì.



“Tự tìm cái chết”, lão tổ của Minh Vương Tông lao ra khỏi địa cung như một tia thần mang, lúc trước ông ta đã cảm tri ra một chút manh mối nhưng không để ý, bây giờ xem ra đúng là sơ ý.



 
Chương 3106: Muốn chết!  


“Tự tìm cái chết”, chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông cũng đi theo, phía sau còn có rất nhiều cao thủ, đội hình rất lớn, sát khí ngút trời, khí thế tập trung nghiền ép khiến bầu trời liên tiếp nổ tung.



“Đi xem đi”, người tới chúc mừng cũng đứng dậy, làm gì còn tâm trạng uống rượu nữa, so với uống rượu, họ muốn biết ai là người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà hơn.



Giây trước Minh Vương Tông người đông nghìn nghịt, giờ phút này đã trống trải hơn rất nhiều.

Advertisement



Diệp Thành ở trong cổ tinh nhìn từng người bay vút qua bầu trời rồi nở nụ cười bỉ ổi.



Làm việc thôi!



Uống nốt ly rượu cuối cùng rồi Diệp Thành xoay cổ đứng dậy: “Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đều đã đi hết, không đến Minh Vương Tông của các ngươi kiếm ít bảo bối thì không phải tác phong của ta”.



Nói xong hắn bay ra khỏi tửu lâu, đi thẳng tới tiên sơn Minh Vương.







Ở tiên sơn Minh Vương, rất nhiều bóng hình đứng trên đỉnh núi, có người sốt ruột, có người đưa mắt nhìn nhau.



Đây gọi là gì, một buổi hôn lễ đang yên lành bị khuấy đảo loạn lên, thần tử đang yên lành, nói bị bắt là bị bắt từ bao giờ, cho tới bây giờ vẫn còn rất nhiều người gãi đầu không biết ai đã bắt thần tử đi, càng không biết thần tử bị bắt thế nào.



Có người!



Không biết là ai chỉ về một hướng ở phía xa, có một đạo thần mang đang bay về phía này.



Minh Vương Trùng Địa, dừng bước!



Một trưởng lão của Minh Vương Tông bước lên trời nạt nộ rầm trời, có điều vận may của ông ta cũng chẳng ra sao, giọng nói vừa dứt thì ngay sau đó Diệp Thành đã xông vào giáng cho ông ta một chưởng bay đi.



Bắt cướp!


Giây phút sau đó, tiếng hô hào vang vọng khắp Minh Vương tiên sơn.



Muốn chết!



Minh Vương tiên sơn liên tục vang lên tiếng gằn phẫn nộ, từ tứ phương tám hướng đều có người xông lên trời, số lượng không hề ít khiến Diệp Thành nhìn mà tặc lưỡi, một Thánh Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thánh tầng thứ chín bước đi và dẫn theo rất nhiều tu sĩ mạnh, nào ngờ còn có rất nhiều người ở lại canh gác Minh Vương Tông.



Bắt lấy!



Trưởng lão của Minh Vương Tông đứng choán lấp chư thiên, người nào người nấy bấm quyết sử dụng thần thông phong cấm.



Thế rồi một thiên võng che trời xuất hiện giáng từ trên cao xuống muốn nhốt Diệp Thành ở trong.



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bay lên cao, hai tay giơ lên, một tay nắm lấy một phần của thiên võng khiến thiên võng vừa giáng xuống đã bị rách một lỗ to, hắn giống như con giao long bay vút ra ngoài, lật tay tung ra một chưởng.



Trấn áp!



Ở một hướng khác, hàng trăm trưởng lão Minh Vương sát phạt tới, hợp lực ngự động một cái lư đồng, chính là chuẩn thánh binh, phục hồi thần uy, quét ra một lớp tiên quang khiến một phần hư thiên sụp đổ.

Diệp Thành lập tức tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn biến Hỗn Độn Thần Đỉnh to như ngọn núi, có thể coi là sừng sững giữa đất trời.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom