Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3588: Nó rốt cục có lai lịch gì mà sao rộng lớn đến vậy?


Giữa tinh hải mênh mông, thuyền chiến cứ thế lướt qua giống như một đạo lưu quang.



Tiểu Linh Oa đã sửa xong thuyền chiến, hắn lại lần nữa bước lên pháo đài, đồng lực ngưng tụ nhìn về phía sau, phóng tầm mắt ra xa và không còn thấy thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đâu nữa, có chăng chỉ là những lượt sóng lên cao.



Advertisement

Cho tới lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài ra trên trận đài như con chó hoang, cho dù luân hồi rồi nhưng vẫn không thay đổi được thói quen xấu từ kiếp trước: Nhai nguyên thạch rôm rốp.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn không hề nhàn rỗi, khí huyết vẫn đang lên cao, Diệp Thành nhanh chóng điều khiển thuyền chiến di chuyển.



Từ hôm hải chiến đền giờ đã chín ngày trôi qua, mặc dù đã bỏ xa Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía sau nhưng hắn không dám chậm trễ, vì hắn biết Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang đuổi theo, không biết bao giờ có thể đuổi kịp.



“Ngươi vội gì chứ, đám khốn kiếp đó không đuổi kịp chúng ta đâu”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành.



“Chạy nhanh vẫn hay hơn, chạy nhanh khiến ta yên tâm hơn”, Diệp Thành nói rồi lại chất thêm một trăm nghìn nguyên thạch.



“Ta chư thấy Hoang Cổ Thánh Thể nào hung hãn như vậy”.



“Khi ngươi hung hãn trông cũng rất bá đạo”.




“Hừ”, Tiểu Linh Oa tỏ ra thản nhiên, tiếp tục ăn nguyên thạch, hắn nhai rôm rốp, nghe rất có tiết tấu.



“Hừ”, Diệp Thành cũng chẳng buồn để ý đến tên này nữa, hắn dùng bí thuật cố định phương hướng mà thuyền di chuyển rồi mới nhảy xuống khỏi trận đài, tiếp đến là bắt đầu bận rộn chạy qua chạy lại trên thuyền chiến.



Không lâu sau đó, thuyền chiến vang lên âm thanh vù vù, thuyền chiến được chu thiên diễn hoá củng cố, khí tức được che đi, người ngoài nhìn vào chỉ biết nó là con thuyền cấp bậc Hoàng.



Tiểu Linh Oa liếc nhìn, hắn không nói gì, hắn biết cách làm này của Diệp Thành có ý nghĩa gì, tứ phía của Huyền Hoang Tinh Hải đều có nguy cơ tiềm ẩn, rất nhiều sự tồn tại mà bọn họ không hề biết, nếu phô trương quá sẽ khiến nhiều hải tặc tới.


Tiếp theo đó, trên thuyền chiến yên ắng hơn nhiều, Diệp Thành khoan chân ngồi xuống, Tiểu Linh Oa làm một giấc ngủ ngon.



Ngày đêm dần trôi.



Chớp mắt, chín ngày đã trôi qua.



Bái Nguyệt Thần Giáo quả thưc không thể đuổi kịp, tinh hải này cũng coi như yên bình hơn, nhưng dù là vậy thì Diệp Thành cũng không thể ngồi yên.



Huyền Hoang Tinh Hải này quả thật rộng lớn, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh đi mất chín ngày mà vẫn chưa cập bến, hình ảnh về bến vẫn còn rất xa xôi.



“Trong kí ức ngươi được truyền lại có bí mật khác nào của Huyền Hoang Tinh Hải không? Nó rốt cục có lai lịch gì mà sao rộng lớn đến vậy?”, Diệp Thành bất lực nhìn Tiểu Linh Oa ở bên trên.



“Có lẽ ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Cổ Đại Đế”, Tiểu Linh Oa nhét một viên nguyên thạch trắng sáng vào miệng.









 
Chương 3589: “Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân”


“Việc này thì ta biết, không cần ngươi phải nhắc, nói về cái ta không biết đi”, Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Linh Oa, “Huyền Hoang Tinh Hải và Huyền Cổ Đại Đế có liên quan gì nhau?”



“Huyền Hoang Tinh Hải chính là do đan hải của Huyền Cổ Đại Đế hoá thành”.



Advertisement

“Đây...”



“Đại Đế của Nhân Tộc vô cùng đáng kính”, Tiểu Linh Oa nói tiếp, vẻ mặt tỏ ra vô cùng cung kính, đó là sự tôn kính của huyết mạch Bá Vương Long đối với Đại Đế Nhân Tộc, “biển hoá ra từ đan hải, bao trọn lấy Huyền Hoang Đại Lục, đây chính là bức chắn lớn chống lại Thiên Ma, có lẽ là sự dốc sức cuối cùng của Huyền Cổ Đại Đế để bảo vệ cho Chư Thiên Vạn Vực, đời đời kiếp kiếp bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh”.



“Hoá ra là vậy”, lòng Diệp Thành chợt dậy sóng, hắn thầm cảm thấy kính nể Huyền Cổ Đại Đế, Đại Đế của Nhân Tộc đã chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, cho tới chết cũng vẫn bảo vệ thương sinh.



“Đây cũng là lý do vì sao Huyền Hoang Tinh Hải có thể kiểm soát pháp lực của tu sĩ”, Tiểu Linh Oa nói tiếp, “đây là bí mật của Vạn Cổ, nếu không phải có kí ức truyền lại thì ta cũng không biết được”.



“Chư Thiên Vạn Vực quả nhiều điều thần bí”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Ấy, phía trước có thuyền chiến”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Tiểu Linh Oa đã đứng dậy, vả lại hai chân còn rất vững, trong tay cầm theo pháp khí với tên viễn vọng kính.



Nghe vậy, Diệp Thành cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, ập vào mắt hắn chính là từng con sóng dâng cao, đợi tới khi làn tinh vụ tản đi thì mới thấy mười mấy thuyền chiến cổ xưa, trận thế này không hề nhỏ.



Hình ảnh mười mấy thuyền chiến dần hiện lên rõ ràng, vươn sóng vút lên cao, mỗi một con thuyền đều có mười mấy bóng hình đứng sừng sững, vả lại ai nấy đều cầm đại đao.



“Dừng thuyền, cướp đây”, tiếp đó là một giọng nói đầy bá đạo vang vọng khắp mặt biển.

“Hây”, Tiểu Linh Oa chợt lấy lại khí thế, hắn đã bắt đầu lấy nguyên thạch xếp từng đống từng đống một, hồi phục pháo đài trận pháp, ngắm chuẩn vị trí cần bắn.



“Đúng là gặp hải tặc thật”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, thầm nhủ đối phương coi chiến thuyền của hắn là cấp bậc Hoàng nếu không thì cũng không ngang nhiên tới cướp bóc.



“Dừng thuyền, cướp đây”, tiếng gằn giọng lại lần nữa vang lên mang theo sự hống hách và hung hãn của hải tặc.



“Ấy?”, Diệp Thành đang chuẩn bị ngự động thuyền chiến khai chiến thì nghe thấy tiếng hô vang, hắn tập trung quan sát, nhìn chằm chằm một con thuyền cổ xưa ở chính giữa như thể cách cả hàng chục nghìn trường trên tinh hải rộng lớn vẫn nhìn thấy hai bóng người đứng ở mui thuyền.



Hai người đó vẻ mặt giảo hoạt, một người gãi mũi, một người gãi tai, chốc chốc lại hướng về bên này cất giọng.



“Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân”, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, sau khi tính toán thì hắn chắc chắn hai người đó chính là người chuyển kiếp, vả lại còn là hai ngươi vô cùng quen thuộc với hắn, thân phận không hề thấp.









 
Chương 3590: “Ta nhìn ra rồi”


Diệp Thành kinh ngạc, ngẩng đầu la lối, “ai bảo ngươi bắn?”



“Sao, có vấn đề gì à?”, Tiểu Linh Oa ở bên trên chuẩn bị bắn thêm lượt nữa thì đột nhiên khựng lại, không cần nói cũng biết vừa rồi người bắn trúng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chính là tên đê tiện này.



Advertisement

“Người chuyển kiếp, đó là người chuyển kiếp, mẹ kiếp”, Diệp Thành lớn lối mắng chửi, hắn bay lên điều khiển chiến đài, điên cuồng thiêu đốt tinh nguyên, thánh huyết sục sôi, xoay chuyển chiến thuyền về phía tinh hải kia, không dễ gì mới gặp người chuyển kiếp, nếu như để họ bị nhấn chìm thì thật tội lỗi.



Nghe Diệp Thành nói vậy, mặt Tiểu Linh Oa biến sác, hắn thật sự rất bá đạo, bắn một cái mà khiến cả thuyền chiến của đối phương bị chìm, ai mà ngờ lại có cả chuyện này xảy ra.



Lại nhìn về phía đối diện, mười mấy thuyền chiến lần lượt dừng lại, ai nấy kinh ngạc nhìn về bên này.



Nên biết rằng thuyền chiến bị đánh chìm chính là chiếc thuyền chính của bọn họ, cấp bậc Thánh Binh, có thể bắn trúng một chiếc thuyền cấp bậc Thánh Binh thì không cần nghĩ cũng biết thuyền của đối phương chính là cấp bậc Thánh Binh.



Sai sách, sai sách rồi.



Người của mười mấy thuyền chiến tái mặt.



Rõ ràng thuyền chiến của đối phương không phải là cảnh giới Hoàng như bọn họ tưởng mà là ở cảnh giới Thánh Binh, nếu biết thuyền chiến của đối phương mạnh như vậy thì có kẻ ngu mới chạy tới cướp.




Mau, mau cứu người!



Sau tiếng kinh ngạc, có người vội la lớn, người trên thuyền chiến kia lúc này vẫn còn thót tim, chưa ai bị bắn chết nhưng chậm hơn chút nữa thì chắc chắn sẽ bị nhấn chìm đến chết.



Ngay sau đó, từng con thuyền tung ra lưới được tế luyện đặc biệt vớt người ngã xuống nước.



Mười mấy chiến thuyền còn lại cũng xếp thành hàng chắn phía trước, toàn bộ khôi phục pháo đài trận pháp muốn chặn thuyền chiến đang lao tới, tranh thủ thời gian vớt người.


Nếu nói về những người này thì qủa thực nghĩa khí, hiện tại đại địch ở trước mặt, bọn họ không những không tản đi tứ phương mà ngược lại còn dốc sức vớt người, không hề tỏ ra sợ hãi thuyền chiến với cấp bậc Thánh Binh.







“Đừng tấn công, đều là người một nhà cả”, không đợi mười mấy tàu khiến bắn pháo, Diệp Thành đã lên tiếng.



“Đánh chìm thuyền chiến của chúng ta rồi mà còn nói người một nhà?”, trên mười mấy thuyền chiến lần lượt vang lên tiếng mắng chửi, pháo đài thuyền chiến đã hồi phục rung lên, chuẩn bị oanh tạc bọn họ bất cứ lúc nào.



“Đâu đám người này không hề sáng suốt gì vả, có giải thích cũng không giải thích được”, Tiểu Linh Oa nhướng vai.



“Ta nhìn ra rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn cũng không giải thích nữa, cứ thế điều khiển thuyền lướt đi.



“Rút, mau rút”, phía sau, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ngã xuống nước đã được vớt lên, mười mấy thuyền chiến cũng theo đó mà xoay chuyển mũi thuyền, tốc độ nhanh lạ thường.



“Đúng là kì lạ”, Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông vừa phun nước biển vừa lớn tiếng mắng chửi, đi cướp bao năm nay, bọn họ chưa từng thấy thuyền chiến nào thế này, rõ ràng là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh nhưng lại giả thành cảnh giới Hoàng.





 
Chương 3591: “Thái Thanh Cung”


“Ừm”, cả hai đang mắng chửi rất hăng thì đột nhiên thấy tinh hải phía trước dậy sóng, khi đưa mắt nhìn thì chính là ba mươi thuyền chiến cổ xưa đang di chuyển về phía mình, và đều là thuyền chiến cấp bậc Chuẩn Thánh.



“Thái Thanh Cung”, nhìn cờ chiến trên ba mươi thuyền chiến kia, Cổ Tam Thông bất giác run rẩy như nhận ra đó là thế lực phương nào.



Advertisement

“Đúng là âm hồn không tiêu tán”, Vô Nhai Đạo Nhân mắng chửi, “ra ngoài một chuyến mà sao lại lắm chuyện vậy?”



“Dương Huyền, Cổ Chấn, lão phu tìm các ngươi dễ quá”, khi cả hai đang nói chuyện thì ở phía đối diện, trên chiếc thuyền của Thái Thanh Cung vang lên tiếng cười nham hiểm “ta còn tưởng rằng trốn được tới đây đã là may mắn rồi”.



“Ân Trọng, mẹ kiếp, ngươi tuổi chó phải không hả?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt lên tiếng mắng chửi, bọn họ xoay chuyển hướng thuyền, mười mấy thuyền chiến tập trung về một nhóm.



“Đuổi theo cho ta”, người tên Ân Trọng lập tức hạ lệnh, ba mươi thuyền chiến cấp bậc Chuẩn Thánh đuổi theo.



“Ấy?”, hai bên một bên đuổi một bên chạy, phía Diệp Thành đã lái thuyền đến đây, nhìn thấy cảnh này thì ngỡ ngàng.



“Ngươi có biết đó là cờ chiến của thế lực nào không?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Tiểu Linh Oa .

“Thái Thanh Cung”, Tiểu Linh Oa nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án chắc chắn, “có thể coi là chư hùng ở Huyền Hoang Đại Lục, nói chính xác hơn thì đó chính là chỗ dựa vững chắc của Bái Nguyệt Thần Giáo”.



“Lại là Bái Nguyệt Thần Giáo”, Diệp Thành gãi tai, nói tới bốn từ này hắn chợt cảm thấy tức tối.



“Trên thuyền chiến của Thái Thanh Cung có người chuyển kiếp của Đại Sở không?”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành.



“Không có”.



“Được rồi”, Tiểu Linh Oa vặn cổ, hắn liều mình đẩy nguyên thạch, cũng phải hàng triệu nguyên thạch.




Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đã lái thuyền đuổi về phía trước, cho dù không có mối quan hệ với Bái Nguyệt Thần Giáo thì hắn cũng sẽ chiến, mọi thứ đều vì trong số những người bị truy sát có người chuyển kiếp của Đại Sở.



Trong chốc lát, tinh hải lại lại trở nên náo nhiệt, phía Cổ Tam Thông ở phía trước đang bỏ trốn, thuyền chiến của Thái Thanh Cung ở phía sau lao lên, cuối cùng là thuyền của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đuổi theo chí mạng.



Không lâu sau đó, tiếng nổ ầm vang vang dội khắp nơi, thuyền chiến của Thái Thanh Cung truy sát phía Cổ Tam Thông không biết vì sao mà với thuyền chiến khổng lồ như vậy lại bị Tiểu Linh Oa kia bắn phá tới mức bị nhấn chìm.



Phía trước vang lên tiếng gằn của Ân Trọng, ông ta đọt nhiên quay đầu nhìn về phía thuyền chiến đang lao vút lên, “sao có thể, một thuyền chiến cấp bậc Hoàng mà lại có thể bắn chìm cả thuyền chiến Thánh Nhân”.



Trong chốc lát, Thái Thanh Cung lại có thêm một thuyền chiến nữa bị bắn chìm khiến không ít người gặp nạn.



Ân Trọng tức tối, tiếng gằng vang vọng khắp tinh hải: “Ta chính là Ân Trọng của Thái Thanh Cung, các ngươi muốn chết phải không?”









 
Chương 3592: “Đáng tin đấy”


Khốn kiếp!



Ân Trọng gằn giọng phẫn nộ, ông ta lập tức cầm kiếm chỉ về phía sau: “Đánh cho lão phu”.



Advertisement

Thế rồi thuyền chiến đuổi theo Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lập tức dừng lại sau mệnh lệnh của Ân Trọng, tất cả điều chỉnh hướng pháo đài ngắm chuẩn phía thuyền chiến của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa.



Thế nhưng thuyền của bọn họ ở cấp bậc Chuẩn Thánh, hành trình bắn có hạn, không thể bắn được tới thuyền của phía Diệp Thành.



Còn Diệp Thành lại điều khiển thuyền tiến vào phía hành trình bắn của bọn họ như con chuột len lỏi, có bắn thế nào cũng không bị hạ gục, cho dù có một hai lần bị bắn trúng thì đối với một thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh mà nói cũng chẳng hề hấn gì.



Tinh hải sục sôi, động tĩnh không hề nhỏ, đối phương đang giao đấu, tiếng nổ ầm vang vang dội khắp tinh hải.



Phía trước, phía Cổ Tam Thông đang bỏ chạy cũng dừng lại, bọn họ vô thức quay đầu nhìn về bên này, sau đó lại nhìn từng ngọn lửa ngút trời với vẻ mặt ngỡ ngàng: “Chuyện gì vậy chứ, vì sao bọn họ lại chiến rồi?”



“Lão phu tính thì chủ nhân của con thuyền Thánh Binh kia cũng là kẻ thù của Thái Thanh Cung”, Cổ Tam Thông thở dài, “vô tình gặp nhau nên mới chiến đấu như vậy”.



“Thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh quả nhiên bất phàm”, Vô Nhai Đạo Nhân xuýt xoa, ba mươi thuyền chiến của Thái Thanh Cung mà lại bị một con thuyền bắn phá tới mức không kịp trở tay.



“Tám phần là hải tặc”.



“Hay là chúng ta cùng giúp sức?”, một lão già mặt mày giảo hoạt hỏi thăm dò.



“Giúp cái con khỉ, đi thôi”, Cổ Tam Thông là người đầu tiên từ bỏ.


“Đáng tin đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng lái thuyền đi, “nói không chừng hai tên đó đánh với Thái Thanh Cung xong thì lại sát phạt lại xử lý chúng ta, chúng ta không đụng được đến thuyền chiến Thánh Binh đâu, chạy là thượng sách”.



Thấy phía Cổ Tam Thông rời đi, Diệp Thành còn đang giao đấu với Thái Thanh Cung tức tối, chúng ta giúp các người mà các người lại bỏ chạy, đúng là mặt dày.



Thế rồi Diệp Thành cũng lái thuyền, hắn không dễ gì mới tìm được người chuyển kiếp, sao có thể để bọn họ trốn đi, Huyền Hoang Tinh Hải rộng lớn thế này, một khi để mất tích thì có trời mới biết bao giờ mới tìm lại được.



Có điều, Diệp Thành muốn đi nhưng Thái Thanh Cung lại không cho hắn cơ hội, bọn họ cho rằng hắn muốn bỏ trốn nên cứ thế tập trung toàn bộ thuyền xông lên như ong vỡ tổ, thuyền nào cũng hung hãn.



Hừ!



Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tức tối quay đầu mắng chửi: “Vốn định tha cho các ngươi mà các ngươi lại không biết điều, thế thì hôm nay khỏi cần phải về nữa”.









 
Chương 3593: “Nói nhảm”


Tiếng nạt nộ vang lên, Ân Trọng mặt mày tôi độc là người đầu tiên rút ra khỏi chiến trường này, đánh tới bây giờ ông ta mới hiểu ra rằng đối phương đâu phải có thuyền chiến cấp Hoàng, rõ ràng là cấp bậc Thánh Binh.



Thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh hung hãn thế nào chứ, nếu như đánh tiếp thì nhất định toàn quân sẽ bị tiêu diệt.



Advertisement

Lúc này ông ta thực sự hói hận, hối hận vì không nên chặn đối phương khiến bên mình tổn thất nặng nề, đây chính là kết cục của việc không tự lượng sức, lần này quay về chắc chắn sẽ bị chỉ trích.



Rút!



Người cầm đầu đã đi rồi thì thuyền chiến còn lại của Thái Thanh Cung đâu còn luyến tiếc gì mà chiến tiếp, từng con thuyền đổi hướng lui đi mang theo bao nỗi uất ức, bọn họ vẫn chưa biết vì sao phía Diệp Thành lại công kích mình.



Tiếp tục đi!



Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lớn tiếng mắng chửi bọn họ không đuổi theo mà chuyển hướng thuyề về phía Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chuồn đi, đuổi theo chậm rồi, có lẽ để mất tích rồi.



Tinh hải về đêm ầm ầm sóng dậy, tiên quang ngập tràn đan xen cùng ánh trăng và ánh sao, tựa như giấc mộng ảo.



Không biết đến lúc nào, màn đêm yên tĩnh mới bị một âm thanh đùng đoàng phá vỡ, vang vọng khắp tinh hải mênh mông.



Nhìn từ xa thấy hơn mười chiếc thuyền chiến, nhìn kỹ thì thấy là thuyền chiến của phía Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, thuyền của họ đều đã bị bắn phá nát bươm, không còn động lực, lênh đênh trên biển.



Phía đối diện họ là thuyền chiến hùng vĩ như núi, khí thế hoành tráng, quanh thân thuyền tản ra ánh sáng vàng chói lọi, mỗi tia sáng đều mang theo uy áp của Thánh binh, mặt biển cũng vì nó mà sôi trào.


Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đứng trên con thuyền chiến đó, sầm mặt nhìn nhóm Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, họ đuổi theo suốt chặng đường, đi cả tám mươi nghìn dặm mới đuổi kịp hai lão già này.



“Chạy đi! Sao không chạy nữa?”, Tiểu Linh Oa đứng trên trận đài, mắng chửi nước bọt văng khắp trời.



“Không chạy nữa, không chạy nữa”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhún vai, ngồi trên mũi thuyền cùng một đám tiểu đệ, thuyền đã bị các ngươi bắn phá rồi, chúng ta làm sao chạy được nữa!



“Nói nhảm”, Diệp Thành mắng một tiếng rồi giơ tay xách Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lại đây.



“Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười xoà, lộ ra hàm răng ố vàng.



“Con rất thích tính này của hai người đấy”, Diệp Thành mắng rồi phất tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của hai người.









 
Chương 3594: “Đã tìm được không ít”,


Nghe vậy, hơn hai trăm người tuy muốn phản kháng nhưng lại bị áp chế không thể cử động, họ có lý do để tin rằng nếu tự ý hành động thì giây tiếp theo sẽ bị pháo đài của đối phương tiêu diệt ngay trong phút chốc.



Diệp Thành không nói nhiều, cũng lười giải thích, nhàn nhã ngồi đó uống rượu, yên lặng nhìn phía Cổ Tam Thông.



Advertisement

Tiểu Linh Oa cũng nhảy xuống khỏi trận đài, lấy nguyên thạch ra gặm rộp rộp một cách nhịp nhàng.



Dưới con mắt chú ý của hai người, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã ngã gục dưới đất, theo tiên quang không ngừng dung hợp, ký ức xa xôi dần hiện ra trong thần hải, đan xen với ký ức kiếp này.



Mười lăm phút sau, hai người mới ngừng run rẩy, cơn đau đớn dần biến mất, ký ức khôi phục, hai người ngước khuôn mặt già nua lên, đôi mắt đục ngầu ngơ ngác nhìn Diệp Thành trước mặt.



“Ngủ một giấc hai trăm năm đã thật đấy”, Diệp Thành hứng thú nhìn hai người.



“Trên đời thật sự có luân hồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bật khóc, nước mắt dàn dụa, khóc không thành tiếng, hai trăm năm đằng đẵng, kiếp trước kiếp này như một giấc mơ.

“Vũ khí của hai người, vật về với chủ”, Diệp Thành phất tay lấy ra một thanh kiếm sắt và một chiếc gương đồng, đó là thần binh của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ở kiếp trước, trên kiếm sắt và gương đồng vẫn còn nhuốm máu chưa khô, đó là máu của họ, nó cũng mang theo thăng trầm của năm tháng.



“Cảm ơn”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhận lấy, ôm thần binh của mình mà khuôn mặt đẫm lệ, lại được thấy di vật kiếp trước, dù chúng chỉ là binh khí, họ cũng thấy vô cùng thân thiết.



“Những người khác thì sao?”, cất thần binh đi, hai người lau nước mắt, nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



“Đã tìm được không ít”, Diệp Thành nở nụ cười: “Đến khi tìm được hết, một năm nào đó con sẽ đưa mọi người trở về quê hương”.

“Được, được”.



“Ta nói này, ở đây vẫn còn một người nữa đấy! Để ta đứng ở đây ngượng ngùng như một khúc gỗ thế à”, Tiểu Linh Oa đang gặm nguyên thạch rồm rộp bỗng lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ mơ hồ của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.



Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân quay đầu quan sát Tiểu Linh Oa, nó là một con rồng, một con rồng cực kỳ bá đạo, họ khẳng định rằng mình không hề có chút ký ức nào về con rồng này.



Nhưng thấy Tiểu Linh Oa gặm nguyên thạch, hai người lại tìm thấy hình ảnh một đứa nhóc mũm mĩm ở nơi sâu trong trí nhớ, nhóc đó cũng thích nhai đá, dáng người không lớn nhưng lượng ăn lại đáng sợ.



Hai người cùng quay lại nhìn Diệp Thành với ý thăm dò, hy vọng nhận được câu trả lời xác đáng.



Diệp Thành cười nhẹ gật đầu.









 
Chương 3595: “Đuổi theo!”  


Không lâu sau, ba người dừng lại, mặt mũi ai nấy đều bầm dập nhưng lại cùng dựa vào mũi thuyền cười ha hả.



Ai có thể ngờ được họ còn có thể luân hồi, ai có thể ngờ được hai trăm năm sau họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, không lâu trước đó họ còn một đuổi một chạy, đúng là thú vị.



Advertisement

Cảnh tượng sau đó khá cảm động, ba người chung một con rồng ngồi trên mũi thuyền, tay cầm bình rượu lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời, dường như có thể nhìn thấy sông núi vĩ đại xuyên qua năm tháng vô tận.



Cảnh tượng này khiến đám tiểu đệ của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều ngỡ ngàng, không biết họ đang làm gì, lúc khóc lúc cười, đến đánh nhau cũng rất hài hòa.







Tuy nhiên, điều có thể khẳng định là lão đại của họ có quen biết với thanh niên kia và con rồng đó, chưa biết chừng còn là chiến hữu thân thiết, nếu không cũng không vì cứu họ mà đụng đến Thái Thanh Cung.



Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới đứng dậy, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm một vùng tinh hải, nơi đó sóng gợn nổi lên, có rất nhiều thuyền chiến cường đại đang tới gần, bao gồm cả cấp bậc Thánh binh.

Phía Cổ Tam Thông cũng đứng dậy nhìn về phía xa, khi nhìn thấy cờ chiến phấp phới trên những thuyền chiến đó, sắc mặt họ lập tức trở nên khó coi: “Là thuyền chiến của Thái Thanh Cung, thế trận không nhỏ”.



“Đi”, Diệp Thành lập tức bước lên trận đài lái thuyền, Tiểu Linh Oa cũng lên trận pháp pháo đài.



“Các ngươi mau lại đây”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân gọi đám tiểu đệ của mình.



Mặc dù trong lòng những người đó có nghi ngờ, nhưng động tác không hề chậm, nối đuôi nhau lên thuyền, tốc độ cực nhanh.

Thuyền chiến Lôi Đình khởi động, lao vút đi trong vùng biển rộng lớn như một tia lưu quang, biến mất trong tích tắc.



Không bao lâu sau khi họ rời đi, thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã tới, thế trận đúng là không nhỏ, có tới hàng trăm thuyền chiến, trong đó còn có một chiếc cấp bậc Thánh binh, và Ân Trọng cũng đứng hiên ngang trong đó.



“Đuổi theo!”



Thấy hơn chục chiếc thuyền chiến tan tác của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, Ân Trọng lập tức hạ lệnh, hàng trăm thuyền chiến dàn thành một hàng đi về phía trước, đuổi theo với tốc độ cực nhanh.



Phía trước, Diệp Thành gia trì Chu Thiên Diễn Hoá cho thuyền chiến Lôi Đình, hắn liếc mắt nhìn phía sau rồi lại nhìn về phía Cổ Tam Thông: “Xem ra hai tiền bối đã cướp không ít thuyền chiến của Thái Thanh Cung”.



“Nói nhảm”, Vô Nhai Đạo Nhân mắng lại ngay: “Nếu không vì bọn chúng thì chúng ta cũng không phải làm hải tặc”.



“Ồ”.





 
Chương 3596: “Huyết mạch thật bá đạo”


“Chúng ta đều là người của Huyền Hoang Đại Lục”, Cổ Tam Thông kể ra sự thật: “Chỉ vì động đến Thái Thanh Cung mà bị đuổi giết suốt chặng đường, trốn tới Huyền Hoang Tinh Hải, bất đắc dĩ đành phải làm hải tặc”.



“Những người này cũng tương tự như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân nhìn đám tiểu đệ phía sau: “Rất nhiều người gia tộc đã bị xoá sổ, chúng ta cũng coi như đùm bọc lẫn nhau tìm kiếm sự ấm no, không ngờ Thái Thanh Cung lại đuổi theo tới tận Huyền Hoang Tinh Hải”.

Advertisement



“Ta đến muộn rồi”, Diệp Thành thở dài, giọng điệu buồn bã, tu sĩ Đại Sở từng vì chúng sinh Vạn Vực mà chiến đấu, bây giờ lại phải sống khổ sở thế này, đúng là khiến người ta căm hận.



“Nói những lời này có tác dụng gì”, Tiểu Linh Oa lắc đầu: “Nghĩ cách gì thiết thực đi”.



“Điều này à!”, Diệp Thành sờ cằm.



“Chúng ta có cách”, Cổ Tam Thông mỉm cười: “Có một hòn đảo nhỏ cách một trăm nghìn dặm về phía Đông Nam, đó là nơi ở trước đây của chúng ta, trốn ở đó đảm bảo an toàn”.



“Đảo nhỏ?”, Diệp Thành nhướng mày: “Hai người không sợ bị tìm ra rồi mất nhà à?”


“Xem xem, coi thường hòn đảo nhỏ của ta phải không”, Vô Nhai Đạo Nhân cười toe toét: “Tuy hòn đảo đó không lớn nhưng cũng không đơn giản, bên trong tự hình thành một thế giới lớn, Chuẩn Đế đến cũng chưa chắc phát hiện ra, nơi này là do chúng ta tình cờ phát hiện, thấy nó bí ẩn nên đã tới đó ẩn náu”.



“Còn có nơi tuyệt vời như vậy à”, Diệp Thành cảm thán: “Quả nhiên tinh hải này đâu đâu cũng có điều bất ngờ”.



“Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn trốn ở hòn đảo đó, Thái Thanh Cung nhiều lần tìm kiếm nhưng đều không tìm được”.



“Cũng phải, Huyền Hoang Tinh Hải rộng lớn vô biên, muốn tìm một hòn đảo nhỏ khó khăn nhường nào, càng không nói đến hòn đảo ấy còn tự hình thành một thế giới lớn”, Tiểu Linh Oa nhàn nhạt nói.



“Vậy tới hòn đảo đó trước đi”.



“Cắt đuôi thuyền chiến của Thái Thanh Cung phía sau trước đã”.



“Yên tâm, đảm bảo sẽ bá đạo”, Tiểu Linh Oa xung phong đi đầu, nhảy lên trận đài lái thuyền, khí huyết của Bá Vương Long dâng lên, đan xen cùng nguyên thạch hừng hực, hắn ta dốc hết sức điều khiển thuyền chiến, tốc độ của thuyền chiến tăng vọt, vèo một cái, con thuyền vút đi, đạp gió rẽ sóng tiến về phía trước.



“Huyết mạch thật bá đạo”, cảm nhận được khí huyết đang dâng lên của Tiểu Linh Oa, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều kinh ngạc, long khí này không hề yếu hơn Thái Hư Cổ Long, có thể nói là ngang tài ngang sức.



“Hắn là Bá Vương Long”, Diệp Thành truyền âm tới.









 
Chương 3597: “Còn cách hòn đảo đó bao xa nữa?”


Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân mỉm cười, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bản nguyên Hoang Cổ Thánh Thể tẩy luyện huyết mạch là một cơ hội may mắn, là một món quà cực lớn đối với tu sĩ.



Đám tiểu đệ của hai người cũng vậy, tuy không biết vì sao khí huyết của Diệp Thành lại dồi dào đến thế, nhưng họ biết huyết mạch của hắn cực kỳ bá đạo, ít nhất không yếu hơn con rồng trên trận đài lái thuyền kia.



Advertisement

Thuyền chiến lập tức chìm vào im lặng.



Lúc này Diệp Thành đang rất nỗ lực, không hề bủn xỉn đan dược và khí huyết Thánh thể với người của mình.



Tiểu Linh Oa cũng không nhàn rỗi, tế ra một làn long huyết, đan xen cùng với bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành, dùng sức mạnh dung hợp của hai người để tẩy luyện huyết mạch, chắc chắn sẽ có hiệu quả không ngờ tới.







Ưm! Ưm! Ưm!

Tiếng kêu rên đau đớn chẳng mấy chốc vang lên trong tàu chiến.



Bản nguyên Thánh thể và Bá Vương Long huyết quá bá đạo, tẩy luyện huyết mạch đau đớn khiến người bình thường không thể chịu nổi.



Sau khi Bá Vương Long huyết, Tiểu Linh Oa tập trung điều khiển tàu, tàu chiến khổng lồ điên cuồng lao nhanh.



Lại nhìn về phía sau, tàu chiến của Thái Thanh Cung cũng đang tăng tốc, liều mạng đuổi giết, nhưng kỹ năng lái tàu của chúng kém hơn Tiểu Linh Oa, tàu chiến của chúng nhiều, thế trận lớn nhưng vẫn không thể đuổi kịp.

Gần đến sáng, Tiểu Linh Oa mới dừng tàu ở một vùng biển tĩnh lặng, còn đám Thái Thanh Cung đuổi theo phía sau suốt cả đêm, nhưng đuổi mãi đuổi mãi bỗng không thấy tàu chiến Lôi Đình đâu nữa, đến lúc này chúng cũng không biết đã bị mất dấu từ chỗ nào, đứng ở mũi tàu chửi bới điên cuồng.



“Làm tốt lắm”, Tiểu Linh Oa lấy túi đựng đồ cỡ lớn ra, vừa tự khen mình vừa nhai nguyên thạch: “Không biết đám người đó có tức phát khóc không”.



“Còn cách hòn đảo đó bao xa nữa?”, Diệp Thành nhìn xung quanh rồi lại nhìn Cổ Tam Thông.



“Để ta lái cho, không dễ tìm lắm”, Cổ Tam Thông lên trận đài lái tàu, rất tự nhiên đá Tiểu Linh Oa xuống: “Chưa lái tàu chiến cấp bậc Thánh binh bao giờ, chắc cảm giác sẽ tuyệt lắm đây”.



“Thể hiện cũng được lắm”.



“Về nhà”, Cổ Tam Thông điều khiển tàu chiến, kỹ năng lái tàu cũng rất tốt, con tàu lướt đi như bay trên mặt biển.



“Về nhà”, đám tiểu đệ của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười không khép được miệng, lần này ra ngoài đúng là không ngừng gặp biến cố, dạo chơi quỷ môn quan hai lần, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.

Nhưng may mắn không bị nguy hại, chẳng những sống sót trở về mà còn nhận được một cơ hội, huyết mạch được tẩy luyện, không ít người còn vì cơ hội này mà mạnh mẽ tiến cấp cảnh giới tu vi.



 
Chương 3598: “Nơi này thật sự rất được”


Chặng đường tiếp theo êm đềm hơn nhiều, tàu chiến phi nước đại không chút kiêng dè trong tinh hải.



Một canh giờ sau, tàu chiến mới dừng lại lần nữa.

Advertisement



Cổ Tam Thông duỗi eo, nhảy xuống khỏi trận đài lái tàu, chỉ tay về tinh hải cách đó không xa.



Diệp Thành và Tiểu Linh Oa nhìn theo hướng Cổ Tam Thông chỉ, nhìn nơi đó rồi lại dụi mắt, dụi xong lại nhìn lại, nhìn một lúc, vẻ mặt hai tên trở nên rất thú vị.



Đúng là ở đó có một hòn đảo, thật sự là một hòn đảo nhỏ, bán kính chưa đầy ba trượng, nhìn qua còn tưởng đá ngầm, nếu không phải thị lực của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tốt thì đã không thể nhìn ra.



“Đó chính là hòn đảo nhỏ mà hai người nói?”, hai người nhìn về phía Cổ Tam Thông.



“Sao, không nhỏ à?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nói, bắt đầu tạo quyết ấn.


“Bây giờ chúng ta đã biết tại sao Thái Thanh Cung không tìm được mọi người rồi”, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cảm thán, Huyền Hoang Tinh Hải rộng lớn như vậy mà hòn đảo này lại nhỏ như thế, tìm được mới là lạ.



“Thiên vương át địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu”, khi hai tên lẩm bẩm thì Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã hô to, khiến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa giật mình suýt thì són ra quần.



Chẳng mấy chốc, hòn đảo nhỏ rung lên, một cánh cửa tiên quang cao ba trượng từ từ hiện ra.



Sau đó, dưới cánh cửa ánh sáng có một con đường trải đầy tiên quang xuất hiện, kéo dài tới dưới tàu chiến Lôi Đình, trên đó còn khắc đầy phù văn cổ, là một loại thần thông gắn kết với cánh cửa ánh sáng.



“Đi thôi!”



Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đi đầu, bước vào cánh cửa ánh sáng chói lọi.



“Thú vị!”



Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cất tàu chiến Lôi Đình đi rồi bước theo, phía sau họ là đám tiểu đệ kia.



Đi vào cánh cửa ánh sáng lại là một cảnh tượng khác, trước mắt thật sự là một thế giới không gian rộng lớn, bán kính một trăm nghìn trượng, cây cổ thụ thẳng tắp, nước suối chảy róc rách, mây mù giăng lối, mông lung huyền ảo, linh lực dồi dào, yên bình tĩnh lặng tựa như chốn bồng lai tiên cảnh trong thế giới loạn lạc.









 
Chương 3599: “Hai ngươi ăn cướp ở Thánh địa nào đấy?”


Khi hai người nói chuyện thì phía trước có người xuất hiện, hơn ba trăm người, đa số là người già, phụ nữ và trẻ em, không cần nghĩ cũng biết là người nhà của nhóm Cổ Tam Thông, tu vi đều không cao lắm.



Đám tiểu đệ của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều tiến lên, không ít người ôm lấy con của mình, nở nụ cười ôn hoà, có thể có sự ấm áp ở thời loạn lạc này đúng là rất đáng quý.

Advertisement



“Bình thường chúng ta đều sống như vậy, người già, phụ nữ và trẻ em ở lại đây, chúng ta ra ngoài cướp đồ”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu: “Cuộc sống kéo dài hơi tàn cũng khá hoà bình”.



“Nhưng lần này ra ngoài, chúng ta đã mất sạch cả tiền vốn”, Cổ Tam Thông sầm mặt nhìn Diệp Thành và Tiểu Linh Oa: “Chỉ có hơn chục chiếc tàu chiến, tất cả đều bị hai người các ngươi bắn hết không còn lại cái nào”.



“Nghe ý của ông là đang trách chúng ta à!”, Tiểu Linh Oa bực rồi: “Nếu các ông không trốn thì đâu có nhiều phiền toái như thế, không bắn các ông, các ông cũng không ngoan ngoãn dừng lại”.



“Chỉ trách ký ức lúc trước chưa được mở ra, ai biết các ngươi là ai”, hai người kia nhún vai.



“Nhưng chúng con đã tới rồi thì mọi người cũng không cần phải làm hải tặc nữa”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng, phất tay lấy ra hàng trăm túi đựng đồ cỡ lớn, lơ lửng giữa hư không, sau đó cùng nhau nổ tung.


Ngay lập tức, nguyên thạch rơi xuống ào ào, từng viên từng viên chất thành núi cao hùng vĩ, ngoài nguyên thạch còn có linh đan, từng viên từng viên lơ lửng trong không trung, số lượng không thể tính đếm, cấp thấp nhất đã là năm vân, viên nào cũng phát sáng như những vì sao.



Woa!



Đám trẻ con ngửa mặt lên nhìn, đôi mắt to lấp lánh, cực kỳ hồn nhiên, ngây thơ.



Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ngạc nhiên, đám tiểu đệ của họ cũng sửng sốt, hay nói cách khác, tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ, khối tài sản khổng lồ thế này, ăn cướp cả đời cũng không nhiều như thế!



Vẫn chưa dừng lại tại đó, Tiểu Linh Oa cũng phun ra trăm túi đựng đồ, bên trong phần lớn là linh thảo và cây linh quả, trồng khắp thế giới nhỏ này, như hướng về phía biển.



Trong phút chốc, độ đậm đặc của linh lực trong không gian đại giới đã tăng lên mấy cấp, lúc trước là chốn bồng lai tiên cảnh, bây giờ đã thành tiên cảnh chốn trần gian, đâu đâu cũng là bảo tàng, nhiều vô số kể.



Tiếng reo hò vỡ òa, nhất là người già, phụ nữ và trẻ em, họ kích động rưng rưng nước mắt, có bảo tàng này, người nhà họ không phải đi cướp bóc nữa, họ cũng không còn phải lo lắng cho sự an toàn của người nhà, mọi người có thể sống cuộc sống bình an được rồi.



“Hai ngươi ăn cướp ở Thánh địa nào đấy?”, phía Cổ Tam Thông tặc lưỡi, nhìn Diệp Thành và Tiểu Linh Oa như nhìn quái vật, không ngờ hai tên này lại mang theo nhiều của cải như vậy.



“Thánh địa gì đâu, rảnh rỗi chạy tới Bái Nguyệt Thần Giáo dạo chơi một vòng, nhân tiện cướp một chút thôi”, Tiểu Linh Oa xỉa răng: “Phải thừa nhận là hôm đó hai chúng ta hơi nóng tính”.









 
Chương 3600: Thương sinh hà nguyện?  


“Với số của cải này, còn ai rảnh rỗi đi tìm chết nữa”, phía Cổ Tam Thông cười toe toét.



“Cố gắng nhẫn nhịn một thời gian, năm nào đó con sẽ đưa mọi người về quê hương”.



“Yên tâm, chúng ta biết rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cười sảng khoái: “Đi uống rượu thôi”.

Advertisement



Hương rượu thơm ngát nhanh chóng tràn ngập khắp không gian đại giới, bầu không khí vẫn rất ấm áp, không cần lo kế sinh nhai, trong lòng không còn gánh nặng, mọi người thoải mái uống rượu say mèm.



Màn đêm buông xuống, cho tới khi phía Cổ Tam Thông nghiêng đầu ngủ say, không gian giới mới chìm vào im lặng.



Diệp Thành đứng dậy, để lại tiên hoả và thiên lôi cùng với bản nguyên Thánh thể, tẩy luyện huyết mạch cho mọi người trong lúc ngủ say, còn hắn thì đi dạo quanh chờ tới khi trời sáng sẽ đi tìm người chuyển kiếp.



Không gian giới về đêm rất yên tĩnh, Diệp Thành đi một lúc mới thực sự nhận ra nơi này còn phi thường hơn trong tưởng tượng, cực kỳ nhiều cấm chế bí mật, gắn liền liên tiếp với nhau, có thể nói là động đến một cái là sẽ huy động toàn bộ, có nhiều cấm chế thế này, với nhãn giới của hắn cũng không thể nhìn thấu, cực kỳ bí ẩn.



Hắn vô cùng chắc chắn người mở ra không gian giới này hẳn là một cao thủ thông thiên triệt địa.



Hửm?


Khi đi ngang qua một bức tường đá, hắn dừng bước, chậm rãi nghiêng đầu nheo mắt nhìn vào bức tường đá lốm đốm, chính xác hơn là vài dòng chữ cổ được khắc trên đó.



Đó hẳn là một bài thơ, ý thơ buồn bã, bi thương:



Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt



Thương thành dịch lão dịch bi lương



Cô phong tiêu linh thê sở vũ



Huyên thảo vọng ưu mãn thế thương



Thương sinh hà nguyện?



Thương thiên hà oán?



Do tằng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh.



Diệp Thành cau mày, ngơ ngác nhìn bài thơ trên tường đá, mỗi nét bút đều đầy thăng trầm.



Một thoáng thất thần khiến hắn nhớ tới một bóng lưng cô đơn, nhưng không phải Hồng Trần mà là Lục Đạo, vì thời đại đó Hồng Trần ở Đại Sở, mà người làm bài thơ này hẳn là Lục Đạo.



Nhất thời dường như hắn đã nhìn ra điều gì, không gian đại giới này khả năng là do Lục Đạo mở ra, ông ta ngơ ngác đờ đẫn quên đi mục đích đến với thời không này, nhưng giống như Hồng Trần, ông ta vẫn nhớ một nữ tử mang tên Sở Huyên nên mới để lại bài thơ bi thương này.









 
Chương 3601: “Hết cách, ai bảo người ta mạnh”,


Tiểu Linh Oa cũng đi theo, trước khi đi còn vô thức nhìn bài thơ cổ trên bức tường đá.



Hai người rời khỏi không gian giới khi mọi người còn đang say giấc nồng, nhưng hai người không biết rằng có hai cặp mắt già nua đục ngầu dõi nhìn theo khi họ rời đi, đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.



Advertisement

Sau khi ra khỏi không gian giới, Diệp Thành tế ra thuyền chiến, dựa theo bản đồ sao đi thẳng về phía Đông.



Vẫn là Tiểu Linh Oa lái thuyền, động tác điêu luyện, con thuyền bay vút qua mọi con sóng.



Còn Diệp Thành, sau khi ra khỏi không gian giới thì ngồi xếp bằng trên đó, giữ im lặng từ đầu đến cuối, trong lòng vẫn suy nghĩ về bài thơ đó, Lục Đạo và Hồng Trần đều là bóng ma mà hắn không thể xua đi được.



Tiểu Linh Oa không chỉ một lần liếc nhìn, không biết Diệp Thành đang suy nghĩ gì mà ngồi im như khúc gỗ.



Cứ như vậy, vài ngày trôi qua thuyền chiến vẫn im ắng, hai người cũng chưa nhìn thấy bờ bên kia tinh hải.



Mãi đến ngày thứ chín, Diệp Thành ngồi tĩnh lặng trầm tư mới đứng dậy, ngơ nhác nhìn về nơi xa.

Nơi đó có một con thuyền chiến hùng vĩ như núi, khí thế hiên ngang, toàn thân có tiên quang chói lọi lượn quanh, bay đi với tốc độ rất nhanh khiến cho tinh hải ầm ầm gợn sóng.



“Cấp Chuẩn Đế!”



Diệp Thành lẩm bẩm, dù cách rất xa hắn vẫn cảm nhận được áp lực như núi.



Tiểu Linh Oa cũng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua rồi dời mắt: “Đó là thế lực bí ẩn ở Huyền Hoang Đại Lục, rất lớn mạnh, cũng rất ít người biết lai lịch của nó”.



“Nếu lái con thuyền đó đi cướp thì chắc sẽ tuyệt lắm”, Diệp Thành không khỏi nói nhỏ.




“Ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi à?”, Tiểu Linh Oa lườm Diệp Thành: “Thuyền chiến cấp Chuẩn Đế đã có từ thời cổ đại, nó đi qua đi lại ở Huyền Hoang Tinh Hải quanh năm, người của Huyền Hoang Đại Lục muốn đi qua tinh hải này, người của tinh vực khác muốn đến Huyền Hoang Đại Lục đều sẽ đi thuyền chiến của họ”.



“Thuyền chiến cấp Chuẩn Đế, vậy chắc thu phí không thấp đâu”, Diệp Thành sờ cằm.



“Đâu chỉ là không thấp, mà là đắt cắt cổ luôn”, Tiểu Linh Oa tặc lưỡi: “Một lần cần tới một trăm nghìn nguyên thạch, nhưng lên thuyền chiến đó thì sự an toàn của bản thân không thành là vấn đề”.



“Nhìn kích thước của thuyền chiến đó ít nhất cũng chứa được một trăm nghìn người, mỗi người một trăm nghìn nguyên thạch, một chuyến đi thu được số tiền giá trên trời, thế lực bí ẩn đó thật biết kiếm tiền!”, Diệp Thành cảm thán.



“Hết cách, ai bảo người ta mạnh”, Tiểu Linh Oa nhún vai: “So với một trăm nghìn nguyên thạch, tính mạng của bản thân quan trọng hơn, thuyền chiến cấp Chuẩn Đế thì hải tặc nào dám cướp”.



Khi hai người nói chuyện thì thuyền chiến Chuẩn Đế ấy đã vụt tới, đúng là rất hào hùng uy nghiêm, so với kích thước này, thuyền chiến Lôi Đình chỉ như một cục gạch, đi ngang qua là sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.









 
Chương 3602: Vì điều này họ cũng phải trả cái giá nên có


“Đi thôi!”



Tiểu Linh Oa hất tóc, thu lại ánh mắt sùng bái, lập tức lái thuyền đi về phía Đông.



Advertisement

Nhưng hắn ta vừa mới di chuyển thì thấy một tia thần mang huỷ diệt bắn tới từ góc chéo, chuẩn xác bắn vào thuyền chiến Lôi Đình, thần mang quá mạnh, thuyền chiến bị đánh nghiêng đi.



“Mẹ nó chứ!”



Tiểu Linh Oa và Diệp Thành ổn định thân hình, quay đầu nhìn về hướng đó, chỉ thấy hàng trăm thuyền chiến dàn hàng phi nước đại về phía này, thuyền chiến đi đầu là to nhất, cấp bậc Thánh binh.



Thái Thanh Cung!



Tiểu Linh Oa thầm mắng, vội vã lái thuyền, khí huyết dâng lên, lấy nguyên thạch ra tức tốc chạy trốn.



Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, đứng lên trận pháp pháo đài, lấy ra gần một triệu nguyên thạch, dốc hết sức thức tỉnh trận pháp pháo đài và kết giới bảo vệ, điên cuồng bắn phá thuyền chiến của đối phương.



“Bao vây lấy chúng!”




Tiếng hét lớn từ thuyền chiến Thánh binh của Thái Thanh Cung vọng lại, nhìn kỹ thì thấy chính là Ân Trọng.



Ông ta tức điên, khuôn mặt dữ tợn u ám, nhất là khi nhìn thấy Diệp Thành và Tiểu Linh Oa, lửa giận lại càng bốc lên hừng hực, lúc trước đuổi theo phía Diệp Thành cả một đêm cuối cùng lại để đối phương chạy mất.



Sau đó ông ta lại dẫn hàng trăm thuyền chiến khác tìm kiếm khắp một vòng rộng trong tinh hải cũng không thấy, không ngờ khi trở về lại gặp đối phương, còn gì phải nói nữa, đánh chết cho ta.



Bùm! Rầm!


Phía trước đã hành động, ba thuyền chiến cấp Chuẩn Thánh bao vây đã bị Diệp Thành bắn phá và đánh chìm từng chiếc.



Nhưng Thái Thanh Cung không vì vậy mà rút lui, lần này khác với lần trước, bọn chúng có cấp Thánh binh toạ trấn, cấp Chuẩn Thánh binh cũng có gần trăm chiếc, đội hình áp chế tuyệt đối này, bọn chúng sẽ sợ chắc?



Lại nhìn đến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa, hai người họ cũng rất điên cuồng, một kẻ liều mạng thúc đẩy pháo đài, một kẻ điên cuồng đâm về phía trước, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bị bao vây, nếu bị chặn lại ở đây thì Huyền Hoang Tinh Hải này sẽ là nơi chôn thân của cả hai.







Bùm! Rầm!



Chiến tranh nổ ra, vùng tinh hải này cũng vì họ mà trở nên náo nhiệt, sóng sau xô sóng trước.



Thuyền chiến Lôi Đình bị bắn phá, không ngừng bị thuyền chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung bắn trúng, kết giới bảo vệ cũng gần như vỡ tung, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa ở trên thuyền chiến cũng đã nôn ra máu và bị thương nặng.









 
Chương 3603: Lần này đi đời thật rồi!  


Tiếng quát giận dữ phát ra từ thuyền chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung, sau đó là một sợi xích sắt dày cộp bắn ra, trên xích sắt có khắc phù văn cổ, là pháp khí được tế luyện đặc biệt, một đầu còn có móc sắt.



Khoảng cách quá gần, thuyền chiến Lôi Đình vẫn đang đâm về phía trước lập tức trúng đòn, bị móc sắt móc lại, muốn chạy nhưng lại bị thuyền chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung dùng xích sắt kéo lại.



Advertisement

Thấy vậy, hàng trăm chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung cũng bắn ra xích sắt có móc câu, liên tiếp móc vào thuyền chiến Lôi Đình, thuyền chiến Lôi Đình lập tức bị trói chặt, không thể thoát ra.



“Đánh cho ta!”



“Đánh cho ta!”



Ân Trọng vung sát kiếm lên, tiếng hét của ông ta dường như còn có âm vọng lại.



Nhưng nếu nghe kỹ thì lại thấy không phải tiếng vọng, âm thanh thứ hai phát ra từ một nơi khác, chính xác hơn là từ một chiếc thuyền chiến đang chạy thật nhanh tới, người đứng trên mũi thuyền chính là Bái Nguyệt Thánh chủ.



Phía sau thuyền chiến của Bái Nguyệt Thánh chủ còn hơn ba trăm thuyền chiến, cấp bậc của những thuyền chiến đó là cấp Chuẩn Thánh.



Đúng vậy, bọn chúng đã tới nơi, vốn định tới Huyền Hoang Đại Lục xin sự trợ giúp của Thái Thanh Cung, không ngờ còn chưa tới Huyền Hoang Đại Lục đã gặp ngay trận chiến trên biển này, khi thấy Diệp Thành và Tiểu Linh Oa, bọn chúng không nhiều lời, lập tức hành động, đuổi theo các ngươi suốt chặng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp.



“Chết tiệt!”



Nhìn thấy là thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đều chửi thề, không biết Bái Nguyệt Thần Giáo từ đâu chui ra, họ vốn đã ở thế bất lợi, bây giờ thế này càng chó cắn áo rách.



Bùm! Bùm!


Vùng tinh hải này vì Bái Nguyệt Thần Giáo gia nhập mà sóng biển cuồn cuộn, thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo có gần năm trăm chiếc, trong đó còn có một chiếc cấp Thánh binh.



Quỳ rồi, lần này thật sự quỳ rồi, dù Tiểu Linh Oa có ngông cuồng hơn nữa, dù thuyền chiến cấp Thánh binh có lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được cuộc tấn công liên thủ của nhiều thuyền chiến thế này, thuyền chiến Lôi Đình lập tức bị bắn thủng.



Thuyền chiến Lôi Đình nổ tung, hai người cũng bay ra ngoài rồi rơi vào tinh hải.



Lần này đi đời thật rồi!



Diệp Thành ổn định cơ thể trong nước, sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu đây là lục địa thì với sức chiến đấu của hắn đương nhiên không sợ đối phương, nhưng đây là Huyền Hoang Tinh Hải quái quỷ, có thể khống chế pháp lực của tu sĩ, một khi rơi vào đây họ sẽ như người phàm, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.



Điều nực cười đó là Tiên Luân Thiên Đạo trước nay không lúc nào không ở thế bất lợi, ở trong Huyền Hoang Tinh Hải lại không thể kết nối được với hố đen không gian, vì thế không thể dựa vào nó để thoát thân, đòn đả kích này thật sự mang tính huỷ diệt.









 
Chương 3604: “Không cần quan tâm sống chết”


Diệp Thành càng thêm ngây người, cùng rơi xuống nước mà pháp lực của Tiểu Linh Oa bị khống chế còn hắn thì không.



Chẳng lẽ là? Diệp Thành thoáng nghĩ tới một khả năng, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch phụ hệ của Huyền Cổ Đại Đế, Thánh thể không bị khống chế khả năng là do đặc quyền của Huyền Cổ Đại Đế.

Advertisement



Nghĩ một lúc, hắn nở nụ cười.



Hai hàm răng trắng như tuyết lộ ra, sau đó hắn lấy gậy răng sói ra.







“Đánh cho ta”, tiếng hét của Ân Trọng chấn động tinh hải.



“Không cần quan tâm sống chết”, Bái Nguyệt Thánh chủ cũng giận dữ hét lên, tiếng hét còn cao hơn cả Ân Trọng.


Không cần hai người hạ lệnh, thuyền chiến pháo đài của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cũng đã nhắm chuẩn vùng tinh hải mà Diệp Thành và Tiểu Linh Oa rơi xuống, thần mang huỷ diệt lần lượt bắn ra.



Vùng tinh hải đó bị bắn đến mức sóng biển dâng cao, Tiểu Linh Oa vẫn đang vùng vẫy trong nước lập tức bị nhấn chìm, đường đường là Bá Vương Long, rơi xuống tinh hải cũng chỉ như người phàm, sức tay trói gà không chặt.



Tiểu Linh Oa bất lực, bị cuốn vào sóng chìm xuống đáy biển, hắn ta đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.



Nhưng lúc này trong nước chợt có một bàn tay màu vàng to lớn đưa ra, cứu hắn ta khỏi đó, trong ánh sao sáng ngời, Tiểu Linh Oa mơ hồ nhìn thấy người ấy, chẳng phải chính là Diệp Thành sao?



Ngay lập tức, Tiểu Linh Oa trợn mắt, rõ ràng nhìn thấy pháp lực tản ra và cả khí huyết đang phun ra từ trong cơ thể Diệp Thành, đây đâu giống như người pháp lực bị khống chế, rõ ràng hắn không sao cả!



Hắn ta choáng váng, cùng rơi xuống nước, lão tử sắp chết đuối đến nơi mà sao ngươi lại chẳng hề hấn gì?



Diệp Thành cười tươi không giải thích, đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, phong ấn trong thần hải.



Sau khi cứu được Tiểu Linh Oa, Diệp Thành bay vụt đi trong biển như một tia thần mang, bay thẳng về phía thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo, gậy lang nha màu vàng rực rỡ trong tay hội tụ sức mạnh vô tận.



Trên mặt biển, gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang bắn phá, dường như phải phá huỷ vùng tinh hải này mới chịu thôi, bọn chúng đã phẫn nộ tới cực điểm, tên nào tên nấy như bị hắt máu gà.



“Thế này là thế nào?”, động tĩnh lớn như vậy khiến những người lái thuyền chiến đi qua nhìn thấy đều sững sờ: “Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo phát điên gì thế, năm trăm thuyền chiến đang đánh gì vậy?”

“Lão phu bấm đốt tay rồi, khả năng là đang đánh cá, muốn mang về hầm canh cá đấy”, một ông lão thầy bói hèn mọn vuốt râu: “Đội hình lớn thế này, lão phu đánh giá cao bọn chúng đấy”.



 
Chương 3605: “Chắc là đã bị bắn thành tro rồi”


“Đừng khiến người khác hiểu lầm”, có người nói: “Ta nghe nói vừa nãy Bái Nguyệt Thần Giáo và Thái Thanh Cung mới bắn phá đánh chìm một thuyền chiến cấp Thánh binh, bây giờ chắc đang bắn người dưới nước đấy”.



“Vậy phải hận đến mức nào chứ! Người ta đã rơi xuống nước rồi mà vẫn đánh, không lấy nguyên thạch của người ta luôn đi?”

Advertisement



“Đánh, đánh cho lão phu”, khi bốn phía đang bàn tán xôn xao thì Ân Trọng và Bái Nguyệt Thánh chủ lại làm như không nghe thấy gì, hai người họ người này hét to hơn người kia, giống như hai con chó điên.



Không biết qua bao lâu mới thấy tiếng đùng đoàng biến mất.



Gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cuối cùng cũng ngừng công kích, người trên thuyền đứng đó theo dõi nhưng chưa thấy bóng dáng Diệp Thành và Tiểu Linh Oa nổi lên lần nào.



“Chắc là đã bị bắn thành tro rồi”, có người lên tiếng: “Không bị bắn thành tro thì cũng sẽ bị nhấn chìm chết đuối thôi”.



“Đây là cái giá phải trả cho việc đụng đến Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta”, Bái Nguyệt Thánh chủ lạnh lùng nói.


“Bái Nguyệt, không ở yên tại Bái Nguyệt Cổ Tinh của ngươi đi, sao lại tới Huyền Hoang Tinh Hải?”, Ân Trọng nhìn Bái Nguyệt Thánh chủ: “Còn điều động đội hình thuyền chiến cổ lớn thế này nữa”.



“Không giấu gì các lão, lần này chúng ta tới là để đuổi giết hai tên đó”, Bái Nguyệt Thánh chủ vội trả lời với vẻ mặt cung kính, ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho Ân Trọng.



Ân Trọng xem thần thức xong khuôn mặt già nua đột nhiên tối sầm lại, ông ta lạnh giọng quát: “Đường đường là Bái Nguyệt Thần Giáo mà lại bị hai Chuẩn Thánh làm cho long trời lở đất, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”



“Các lão minh giám, chúng ta… hửm?”, Bái Nguyệt Thánh chủ còn chưa nói xong bỗng thấy mặt biển tĩnh lặng dậy lên sóng trào, sau đó một con thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo bị nhấn chìm ngay tại chỗ.



“Gì thế này…”, người của Bái Nguyệt Thần Giáo và Thái Thanh Cung đều biến sắc, đến Ân Trọng và Bái Nguyệt Thánh chủ cùng với tu sĩ bốn phương theo dõi từ xa cũng sửng sốt, không biết tại sao lại có sự thay đổi này.



Bùm!



Khi tất cả mọi người đang bị sốc, một chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã nổ tung một cách khó hiểu, bị một luồng thần mang từ dưới đáy biển bắn lên xuyên thủng, thần mang quá mạnh, người trên thuyền đều bị ảnh hưởng.



“Có sinh linh dưới đáy biển”, Ân Trọng tu vi Chuẩn Thánh Vương phản ứng lại đầu tiên rồi ngay lập tức hét lên.



Ông ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng rồng gầm khoáng thế vọng lại từ dưới đáy biển tinh hải, hùng hồn mà bá đạo.









 
Chương 3606: “Nghe nói vừa nãy các ngươi đánh đã lắm”


Đây là Huyền Hoang Tinh Hải, mọi người đều biết sự quái dị của nó, tu vi dưới cấp Chuẩn Đế sẽ bị nó khống chế pháp lực vô điều kiện, đừng nói là bay, đến bơi trong biển cũng khó, Diệp Thành rõ ràng là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể bay trong tinh hải.



“Nghe nói vừa nãy các ngươi đánh đã lắm”, Diệp Thành lên tiếng, nói xong còn hà hơi lên gậy lang nha, dùng tay áo lau gậy: “Đổi lại ta đánh xem thế nào”.

Advertisement



“Đánh, đánh cho ta”, Ân Trọng giơ kiếm lên chỉ vào Diệp Thành từ xa, tuy ông ta không biết vì sao Diệp Thành không bị tinh hải khống chế nhưng ông ta biết hắn không phải Chuẩn Đế, chỉ là Chuẩn Thánh.



Theo mệnh lệnh, dù là Thái Thanh Cung hay Bái Nguyệt Thần Giáo, gần năm trăm thuyền chiến, pháo đài đồng loạt nhắm vào hư thiên, khôi phục thần uy bắn ra thần mang bá đạo vô song.



Diệp Thành cười khẩy, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc né tránh, sau đó hắn vung gậy lang nha đập từ trên trời xuống, cực kỳ hung hãn, gậy lang nha khi hạ xuống lập tức trở nên to lớn cả trăm trượng.



Lập tức, một chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã bị một gậy đập vỡ, tu sĩ tứ phương sợ hãi biến sắc.



“Khốn kiếp!”


Ân Trọng gầm thét, điên cuồng vung sát kiếm, một lần nữa hạ lệnh tấn công.



Chỉ là, tuy thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo nhiều, pháo đài cũng khốc liệt nhưng không bắn trúng Diệp Thành một đòn nào, chỉ trách thân pháp của Diệp Thành quá quỷ dị khó đoán, pháo đài cũng không theo kịp tốc độ của hắn.



Bùm! Rầm!



Diệp Thành liên tục ra tay, mỗi lần vung gậy đều có một chiếc thuyền chiến bị đánh chìm, nhanh gọn mà dứt khoát, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có bảy tám chiếc thuyền bị tên này đập thành đống sắt vụn.



Tiếng hét thảm thiết vang lên hoà cùng âm thanh đùng đoàng, hết đợt này đến đợt khác, máu nhuộm đỏ cả tinh hải.



Lần này sắc mặt Ân Trọng cực kỳ khó coi, sự kỳ lạ của Diệp Thành vượt xa tưởng tượng của ông ta, không chỉ vì không bị tinh hải không chế, mà còn vì thực lực của hắn, chỉ là cấp Chuẩn Thánh thôi nhưng sức chiến đấu lại cực mạnh, có thể làm cho Bái Nguyệt Thần Giáo trời đất đảo lộn, ông ta có lý do tin rằng Diệp Thành là một kẻ cấp yêu nghiệt.



“Rút!”



Không cần suy nghĩ nhiều, Ân Trọng lập tức hạ lệnh, đối phương không bị tinh hải khống chế, sức chiến đấu quá hung hãn bá đạo, lại có thân pháp thần bí, nếu đánh tiếp có thể toàn quân sẽ bị xoá sổ.



Ông ta vẫn rất tinh tường, nếu tinh hải đã không khống chế được Diệp Thành, vậy thì tới Huyền Hoang Đại Lục, chỉ có lên lục địa bọn họ mới không bị tinh hải khống chế, có thể phát huy hết sức chiến đấu của mình.









 
Chương 3607: “Sự tồn tại ở cấp độ yêu nghiệt”.  


Đây là một khung cảnh kinh thiên động địa, có thể nói là coi trời bằng vung, ở Huyền Hoang Tinh Hải, gần năm trăm thuyền chiến mà lại bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh, cảnh tượng này chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi.



“Lai lịch của người đó là gì vậy?”, tu sĩ tứ phương cũng lái thuyền đuổi theo: “Không bị Huyền Hoang Tinh Hải khống chế, còn cả sức chiến đấu của hắn nữa, quá đáng sợ”.

Advertisement



“Chư Thiên Vạn Vực không thiếu người tài chuyện lạ, người này là một trong những kẻ quái thai”.



“Sự tồn tại ở cấp độ yêu nghiệt”.



“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm cũng chưa thấy người nào kỳ quái như hắn, cũng chưa từng thấy Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo phải chật vật thế này bao giờ, gần năm trăm thuyền chiến bị đuổi đánh, đúng là lợi hại”.



“Rút, mau rút”, trong những tiếng bàn tán không ngớt, phía Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo liên tục hét lớn, nhưng cũng không ngăn được việc thuyền chiến liên tiếp bị đánh chìm.



“Khốn nạn”, Ân Trọng lại giận dữ quát lên, khuôn mặt già nua méo mó vặn vẹo như ma quỷ, nhục nhã, quá nhục nhã, ông ta đường đường là Chuẩn Thánh Vương, dẫn đầu gần năm trăm thuyền chiến mà lại bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh, từ khi tu đạo đến nay, ông ta chưa bao giờ mất mặt như thế này.


Diệp Thành làm như không nghe thấy tiếng hét của Ân Trọng, hắn vác gậy lang nha khổng lồ đuổi giết, đuổi kịp chiếc thuyền nào là không nói hai lời lập tức vào việc, cực kỳ hung tợn.



“Đánh, đánh đến chết luôn đi!”



Tiểu Linh Oa trong Hỗn Độn Thần Đỉnh hét lên ầm ĩ, nhìn Diệp Thành thi triển thần uy mà hắn ta cũng vô cùng phấn khích, vẻ mặt háo hức muốn thử, tư thế như muốn lao ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh một trận.



Bùm! Rầm!



Huyền Hoang Tinh Hải lại náo nhiệt, động tĩnh quá lớn thu hút rất nhiều người, đến khi nhìn thấy Diệp Thành ngự không trên trời, mắt mọi người như muốn rơi ra: “Tên này không phải người bình thường đúng không!”



Xa xa phía trước là tận cùng tinh hải, cách đó không biết bao xa loáng thoáng thấy được núi rừng tươi tốt rậm rạp, nơi đó chính là rìa của Huyền Hoang Đại Lục.



Nhìn thấy bờ tinh hải, đám Ân Trọng như nhìn thấy hy vọng, thuyền chiến đang bay lập tức tăng tốc, chỉ cần tới bờ bên kia, bọn chúng sẽ quay lại đại chiến.



Bọn chúng nhìn thấy, Diệp Thành đương nhiên cũng thấy, khí huyết của hắn tăng vọt, tốc độ kinh người.



Ân Trọng có thể nghĩ tới sao Diệp Thành lại không nghĩ tới, một khi rời khỏi Huyền Hoang Tinh Hải này, tình huống sẽ khác, không có sự khống chế của tinh hải, hắn không thể dễ dàng xử lý đối phương.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom