Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3808: “Tiểu nha đầu này trông thật lanh lợi”,


Cũng may Diệp Thành đeo mặt nạ, dùng chu thiên diễn hoá che đi khí tức, nếu không thì hôm nay buổi đấu giá này sẽ rất náo nhiệt, với tính cách của năm tên này thì không khai chiến mới lạ.



Khi hắn đưa mắt nhìn tứ phương thì buổi đấu giá viên thần châu kia cũng vừa kết thúc, nó được một lão già mặc áo đen ra giá hàng chục triệu nguyên thạch mua về, vì vậy mà chuyện này kéo theo không ít ánh mắt ghen ghét của các lão tu sĩ khác.



Advertisement

Dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, lão già tóc bạc chủ trì buổi đấu giá lại lấy ra một vật, đó chính là một tấm áo giáp haongf kim: “Thất hải giao long giáp, được đúc từ tiên thiết hoàng kim, giá khởi điểm năm triệu nguyên thạch”.



“Là tiên thiết hoàng kim đấy, vậy mà cũng lấy ra để đấu giá được”, tên thanh niên tóc tím và lão già hói đầu bên cạnh Diệp Thành đều ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sáng hẳn lên nhìn chằm chằm vào tấm áo giáp hoàng kim kia.



“Đông Hoang Cổ Thành, quả nhiên tài vận hanh thông”, cho dù với khả năng đoán định của Diệp Thành thì cũng phải á khẩu.



“Lớp áo giáp này lão phu đang rất cần, mong đạo hữu tứ phương nể mặt”, giọng nói già nua hùng hồn vang vọng khắp buổi đấu giá, đó chính là của một lão già tóc đen, là Thánh Nhân thực thụ.



“Lão phu cũng muốn có, chi bằng ông nể mặt ta đi”, ở một hướng khác, một điệu cười vang lên, đó chính là của một lão già trông dáng vẻ nho nhã, chính là một Đại Thánh, trong đôi mắt rõ vẻ khiêu khích.



“Đạo Thương, ông chán sống rồi à?”, một lão già tóc đen hắng giọng, sát khí bộc lộ ra trông thấy.



“Khẩu khí thật không vừa”, lão già với tên Đạo Thương kia cũng đằng đằng sát khí, đối đầu với lão già tóc đen, bộ dạng như muốn ra tay luôn ngay tức khắc vậy.



“Đại Thánh đúng là tự do phóng khoáng”, Diệp Thành rảnh rỗi quan sát, nói không chừng còn có kịch hay để xem.



“Yên lặng”, lão già tóc bạc chủ trì buổi đấu giá cũng chêm lời, giọng điệu thâm trầm.



“Hừ”, hai Đại Thánh đang định đánh nhau thì lần lượt ngừng ý định, không phải bọn họ sợ đối phương mà vì nể mặt lão già tóc bạc, nơi này là Đông Hoang Cổ Thành, không được quá khinh suất.


“Tiếp tục đấu giá, người nào ra giá cao thì được”, lão già tóc bạc lại để cho tấm áo giáp lơ lửng trên cao đài.



“Woa, thật náo nhiệt”, khi ông ta vừa dứt lời thì liền nghe thấy có một giọng nói trong trẻo vang lên, một tiểu nha đầu nhảy nhót vào trong hội trường.



“Tịch Nhan?”, thấy dung nhan của tiểu nha đầu này, Diệp Thành ở trong góc đứng bật dậy.







“Không, không phải là Tịch Nhan”, sau một lát Diệp Thành lại cau mày ngồi về vị trí cũ, nhưng đôi mắt lại nhìn nha đầu kia chăm chú, cô thật sự giống hệt với Tịch Nhan năm xưa, mỗi cử chỉ hành động, thêm cả nụ cười như từ một người mà ra.



“Tiểu nha đầu này trông thật lanh lợi”, tên thanh niên tóc tím ở bên ôm lấy vò rượu cười khúc khích.









 
Chương 3809: “Khả năng này thật kinh người”


“Dám lấy chữ Đế trong tên thì thân phận không hề đơn giản”, Diệp Thành thu lại ánh mắt rồi nhìn sang lão già hói đầu, “tiểu nha đầu đó có lai lịch gì?”



“Cửu Tiêu Chân Nhân từng nói rồi, là Chuẩn Đế trẻ nhất Huyền Hoang”, lão già hói đầu đáp lại, “cô ấy là cháu của Củu Tiêu Chân Nhân, người trong nhà đó tài năng có thể coi là yêu nghiệt”.



Advertisement

“Vậy cô ấy có tỷ tỷ hoặc muội muội song sinh không?”, Diệp Thành nhìn lão già hói đầu với ánh mắt đầy hi vọng.



“Tỷ muội song sinh?”, lão già hói đầu gãi gãi cái đầu, “ta chưa nghe nói bao giờ”.



“Hỏi ông cũng như không”, Diệp Thành lại nhìn sang tiểu nha đầu tên Đế Cửu Tiên, nếu cô ấy có tỷ muội song sinh thì biết đâu là Tịch Nhan chuyển kiếp, cũng không phải không có khả năng này, tình huống này cũng đã từng xảy ra trước đó, giống như Lạc Hi chuyển kiếp cũng có một tỷ muội song sinh.



“Ta ngồi đây, hi hi hi”, ở một bên khác, Đế Cửu Tiên cười khúc khích, tiếp đó là một lão già với thân hình béo mập ngồi xuống, xong xuôi bọn họ còn không quên chớp mắt nhìn lão già béo kia, “sao mà lông mày và râu ông lại dài thế chứ?”



“Lười cắt”, lão già béo ho khan, vốn dĩ ông ta muốn nổi điên lên nhưng nghĩ tới gia gia của tiểu nha đầu này nên lại thôi, đó là một Chuẩn Đế.



“Đế Cửu Tiên đến rồi, có lẽ Cửu Tiêu Chân Nhân cũng ở gần đây”, rất nhiều lão tu sĩ vuốt râu, nói rồi vô thức liếc nhìn tứ phương, nói không chừng ông ta ở nơi này.



“Khả năng thiên bẩm của tiểu nha đầu này có thể coi là vô cùng khủng khiếp, có hi vọng vượt qua cả Cửu Tiêu Chân Nhân”, không ít người vô thức lên tiếng, “huyết mạch mà bọn họ kế thừa đều là thiên bẩm”.




“Chuẩn Thánh mới hai trăm tuổi”, có tu sĩ trẻ tuổi chép miệng.



“Ngươi thì hiểu cái gì”, lão tu sĩ bên cạnh tu sĩ trẻ tuổi kia mắng chửi, “cô ấy đã độ qua một lần thiên nhân ngũ suy, nếu không phải khi độ kiếp gặp sự cố bất ngờ thì cô ấy đã là Thánh Nhân rồi”.



“Khả năng này thật kinh người”, tu sĩ trẻ tuổi kia nhướng vai cúi đầu.



“Tiếp tục đấu giá, người nào trả giá cao thì thuộc về người đó”, sau một khúc biến tấu, người chủ trì đấu giá lại cho tấm thất hải giao long giáp lơ lửng giữa không trung, “giá thấp nhất năm triệu, bắt đầu đấu giá”.


“Ta ra sáu triệu”, ngay lập tức có người ra giá, chính là Đại Thánh áo đen trước đó.



“Bảy triệu”, Đại Thánh áo đen vừa dứt lời lại có người tăng giá, không cần nói cũng biết đó là lão già trông nho nhã kia, ra giá xong ông ta còn không quên ném ánh mắt đầy khiêu khích sang phía Đại Thánh áo đen.



“Lão phu ra giá tám triệu”, Đại Thánh áo đen hắng giọng, giọng nói còn mang theo vài phần sát khí.



“Chín triệu”.



“Mười triệu”.



“Mười lăm triệu”.



Hiện trường buổi đấu giá vì cuộc cạnh tranh giá của hai người này mà trở nên vô cùng náo nhiệt khiến tim người nghe đập thình thịch, hai mươi triệu nguyên thạch đối với bọn họ mà nói là cái giá trên trời.



Vả lại cái giá của thất hải giao long giáp sẽ không dừng ở hai mươi triệu, Đại Thánh áo đen và Đại Thánh nho nhã kia cứ thế hét lên tới ba mươi triệu, còn chưa phân thắng bại đã có người tăng giá tiếp.

Sau khi có người tham gia vào thì bắt đầu hình thành nên phản ứng dây chuyền, tiếng hô hào vang lên không ngớt, kinh thiên động địa, bọn họ không coi nguyên thạch của mình là tiền mà cứ thế tăng nguyên thạch chí mạng.



 
Chương 3810: “Đừng có loan tin ra ngoài”.  


Chỉ trong chốc lát, cái giá của thất hải giao long giáp đã được đẩy lên tới năm mươi triệu.



Vẫn chưa hết, những người tham gia vào cuộc đấu giá này lại càng nhiều hơn, tất cả đều là Đại Thánh, tu sĩ cấp bậc Đại Thánh không ngừng hét giá, ai dám tranh với đám súc sinh đó chứ, tranh cũng không lại.



Diệp Thành không có tâm trạng tham gia vào cuộc đấu giá kịch tính đó, hắn đã đứng dậy đi về phía Đế Cửu Tiên, tiểu nha đầu này cũng đang cảm thấy nhàm chán, hai tay chống cằm nhìn thất hải giao long giáp.

Advertisement



Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cô vô thức đưa mắt nhìn, “woa, huyết mạch của huynh mạnh quá”.



“Chỉ là làm nền thôi, ồ không, là các tiền bối ưu ái”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không coi mình là người ngoài, cứ thế ngồi xuống tự nhiên, cười nói: “Ta muốn hỏi cô một việc”.



“Việc gì?”, tiểu nha đầu vừa ngửi ngửi người Diệp Thành vừa đáp lời.



“Cô...có tỷ muội song sinh không?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.



“Không”, tiểu nha đầu lắc đầu, đáp lời rất dứt khoát, ngữ khí chắc nịch.



“Không phải, cô nghĩ kĩ xem, không cần trả lời vội đâu”, Diệp Thành chăm chú nhìn cô gái.



“Cái này thì thật sự là không có”, Đế Cửu Tiên lại lần nữa lắc đầu, “mẹ ta chỉ sinh một mình ta thôi”.



“Vậy sao?”, Diệp Thành thả lỏng cơ thể, đôi mắt hắn cũng tối dần, sắc mắt hoang mang nhìn Đế Cửu Tiên, cô và Tịch Nhan thật sự quá giống nhau, đều nhanh nhẹn hoạt bát, cho dù là tướng mạo hay tính cách thì đều không khác gì nhau.







“Làm phiền rồi”, sau một lúc hắn mới đứng dậy, bộ dạng thất vọng thấy rõ.



“Ngươi đừng đi”, Đế Cửu Tiên kéo Diệp Thành lại, cô nhìn hắn với đôi mắt sáng hẳn lên, miệng cười khúc khích rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Ngươi nói cho ta biết ngươi có phải là Hoang Cổ Thánh Thể không?”



“Hoang Cổ Thánh Thể gì chứ, không phải cô nhìn nhầm rồi chứ?”,Diệp Thành lập tức xua tay.


“Còn không thừa nhận, ta ngửi ra rồi”.



“Chắc chắn mũi cô có vấn đề”.



“Không thừa nhận phải không? Vậy ta tìm người tới kiểm chứng”, nói rồi, tiểu nha đầu cứ thế đứng dậy sau đó lấy hơi, “mau tới đây xem, ở đây có Thánh...Hự hự...”



Đế Cửu Tiên còn chưa nói ra từ “thể” thì Diệp Thành đã tiến lên trước bịt miệng cô lại, cái giọng này có hét lên cũng không quan trọng nhưng hôm nay lại là buổi đấu giá rất náo nhiệt.



“Tiểu nha đầu này, cô cũng biết nhiều đó nhỉ?”, Diệp Thành tối sầm mặt lại, cũng may đây là một nha đầu chứ nếu là tiểu tử nào dó thì hắn nhất định đã lôi đi đánh cho một trận rồi.



“Nhìn xem kìa, ta nói mà”, tiểu nha đầu cười khúc khích, “giờ thừa nhận rồi phải không?



“Nhận, ta nhận”, Diệp Thành day trán, “đừng có loan tin ra ngoài”.



“Yên tâm, ta hiểu”, Đế Cửu Tiên chớp đôi mắt tròn xoe, “nơi này có rất nhiều người quen”.



“Ta nói này tiểu Cửu Tiên, con vừa nói có Thánh...Thánh gì cơ?”, đúng là người nói vô tình mà người nghe hữu ý, có lẽ vì cái giọng của Đế Cửu Tiên cất lên đột ngột nên khiến buổi đấu giá chợt dừng lại, khi hai người đang nói chuyện thì người xung quanh đã quay đầu lại nhìn.

Bị lão bối hỏi như vậy, Tiểu Cửu Tiên đảo mắt qua lại tinh nghịch, “có...có cơm thừa thôi”.



 
Chương 3811: Ai thắng ai thua chưa biết được”.  


*Trong tiếng Trung từ ‘thừa’ đồng âm với từ ‘thánh’.



“Cơm...cơm thừa?”, những người có mặt ở đây đều chép miệng, vẻ mặt hết sức thú vị.



Advertisement

Cô tới đây để đùa phải không? Nếu không phải nể mặt gia gia của cô thì lão tử đã hất cô ra ngoài rồi, một buổi đấu giá đang êm đẹp mà bị một câu nói của cô làm cho náo loạn hết cả lên.



Nhìn từng khuôn mặt tối sầm, Diệp Thành suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, Đế Cửu Tiên làm vậy còn kì lạ hơn cả Hùng Nhị năm xưa, cả hai người đúng là nhân tài.



Lại là một nốt trầm qua đi, các lão bối lần lượt thổi râu trừng mắt tiếp tục đấu giá.



Diệp Thành ho hắng, hắn quay người định đi nhưng lại bị một tiểu nha đầu kéo lại, cô nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi không được đi, ta phải lấy chút máu cho ngươi đã”.



“Cô có biết cô nói chuyện như vậy rất dễ bị người ta đánh chết không?”, Diệp Thành sầm mặt, hắn chưa từng gặp ai lấy máu mà lại tỏ vẻ nghiêm túc như vậy cả.



“Ta lấy bảo bối chứ có phải lấy không đâu”, Tiểu Cửu Tiên cười khúc khích, cô lấy ra một hòn đá to bằng nắm tay trẻ nhỏ, “đây là tiên kim ngọc lệ, đổi lấy một giọt máu thánh”.



“Ta không cần cái này, ta cần cái này”, Diệp Thành chỉ vào ngọc bội mà tiểu nha đầu đeo trên cổ, mặc dù đẳng cấp của miếng ngọc bội này không bằng ngọc lệ tiên kim nhưng bên trên có khắc văn tự cổ xưa, đó là độn giáp thiên tự, khi Đế Cửu Tiên đi tới, hắn đã phát hiện ra.




“Lấy cái này cũng được, vậy ngươi phải cho ta thêm ít máu”, Đế Cửu Tiên lại chớp mắt.



“Được”, Diệp Thành phất tay lấy ra mọt cái ngọc bình, trong đó có chứa một ít thánh huyết hoang cổ.



“Bằng này đủ chưa?”, Đế Cửu Tiên nhận lấy ngọc bình, đem miếng ngọc bội kia nhét cho Diệp Thành, “có bình thánh huyết này, lại độ thiên nhân ngũ suy kiếp thì an toàn hơn nhiều rồi”.



“Lại độ?”, nghe vậy, Diệp Thành đang chăm chú lau ngọc bội thì bất giác ngẩng đầu, sắc mặt kinh ngạc nhìn Đế Cửu Tiên, “cô từng độ thiên nhân ngũ suy kiếp?”


“Ta từng độ nhưng không thành công”, Đế Cửu Tiên nhướng vai, “suýt chút nữa thì mất mạng”.



“Nhà cô quả nhiên đều là yêu nghiệt”, cho dù với khả năng của Diệp Thành thì cũng không nhịn được mà tặc lưỡi, gia gia là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất Huyền Hoang, cháu gái sẽ là Thánh Nhân trẻ nhất.



“So với ngươi còn kém hơn một chút”, Đế Cửu Tiên chép miệng, “thật hối hận không đi tới đại hội Dao Trì, ta cũng muốn đấu với ngươi một trận, đánh thắng ngươi thì chắc chắn có thể thắng được Dao Trì”.



“Cho dù cô đánh thắng ta thì cũng chưa chắc thắng được cô ấy”, Diệp Thành bất giác lắc đầu mỉm cười.



“Chưa chắc, ta và Nam Đế giao chiến thì ta chỉ thua có một chiêu”, Đế Cửu Tiên mỉm cười: “Nam Đế và Đông Thần không ai kém ai, ai thắng ai thua chưa biết được”.



“Nữ tử của Huyền Hoang Đại Lục đều có khả năng đánh giỏi vậy sao?”, Diệp Thành bất giác day trán, “cô và Tịch Nhan thật sự rất giống nhau, cô bé là người có tài năng thiên bẩm cao nhất Đại Sở, cô chính là người có tài năng thiên bẩm cao nhất Huyền Hoang, nếu như cô là cô bé ấy thì thật là tốt, cũng không uổng công sư tôn hai trăm năm nay lặn lội đi tìm”.



“Đấu, đấu, mau đấu giá, đó là một món đồ tốt”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì Tiểu Cửu Tiên đã lay lay vai hắn, “bảo bối đó chỉ có thể gặp mà không thể cầu, bỏ lỡ thì có muốn tìm lại cũng không được”.









 
Chương 3812: Đấu giá càng lúc càng kịch liệt,


“Xích Kim Tuyết Liên”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhận ra đó là thứ gì, nó là dược liệu cần thiết để luyện chế Xích Kim Đan tám vân, cho dù không dùng để luyện đan thì cũng là thảo dược nghịch thiên tăng cường thọ nguyên, nếu dùng đúng cách, kéo dài năm trăm năm tuổi thọ cũng không thành vấn đề.



“Biết trước thì đã gọi gia gia tới tham gia đấu giá cùng”, Tiểu Cửu Tiên gãi cái đầu nhỏ.



Advertisement

“Đông Hoang Cổ Thành lần này uống nhầm thuốc à? Lúc trước là Thất Hải Giao Long Giáp, bây giờ lại là Xích Kim Tuyết Liên, sao thứ gì cũng mang ra đấu giá thế?”, Diệp Thành thở dài: “Đều là bảo vật tốt cả”.



“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, Tiểu Cửu Tiên giải thích: “Sau buổi đấu giá hôm nay, Đông Hoang Cổ Thành sẽ tự phong ấn, trong thời gian rất dài sẽ không tổ chức đấu giá nữa”.



“Vì sao lại tự phong ấn?”, Diệp Thành nhướng mày, nghi hoặc nhìn cô nhóc Tiểu Cửu Tiên.



“Có trời mới biết được”, Tiểu Cửu Tiên lười biếng nằm bò ra bàn: “Trăm năm trước, Côn Luân Hư, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đều tự phong ấn, chẳng tìm thấy bóng dáng đâu, chắc là đã phong ấn trong không gian đại giới rồi, Đông Hoang Cổ Thành khả năng cũng sẽ như vậy, vẫn còn rất nhiều đại giáo lớn nữa cũng sẽ tự phong ấn như họ, không biết lý do tại sao”.



“Chẳng lẽ cũng liên quan đến việc Đại Sở trở về?”, Diệp Thành trầm ngâm, nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Tiểu Cửu Tiên lần nữa: “Cô có biết lai lịch của Đông Hoang Cổ Thành này không?”

“Không biết”, Tiểu Cửu Tiên đáp: “Lai lịch của nó rất bí ẩn, chưa từng có Đại Đế, nhưng lại có Đế Binh, đến gia gia cũng không biết Đế Binh trong Đông Hoang Cổ Thành là của Đại Đế nào”.



“Nếu Long gia ở đây chắc là sẽ biết”, Diệp Thành sờ cằm: “Không có chuyện gì về Cực Đạo Đế Binh mà hắn không biết cả, không uổng công Thái Hư Long Đế nghiên cứu Đế Binh”.



“Ta ra giá ba mươi triệu”.



“Ba mươi lăm triệu”.

“Lão phu hơn ngươi năm triệu, bốn mươi triệu”.



Khi Diệp Thành và Tiểu Cửu Tiên nói chuyện, cả khu đấu giá đều bùng nổ, cực kỳ sôi động.



Mới bao lâu mà Xích Kim Tuyết Liên đã lên tới mức giá ngất ngưởng bốn mươi triệu, vả lại vẫn đang tiếp tục tăng, một con số vừa được đưa ra, giây tiếp theo đã lập tức bị con số khác đè bẹp.



Những người tham gia đấu giá hầu hết là các lão bối, mà đa phần là các lão bối thọ nguyên sắp hết, thời gian không còn nhiều, dược thảo kéo dài tuổi thọ với họ mà nói là bảo vật vô giá.



Tuy Diệp Thành cũng coi trọng Xích Kim Tuyết Liên, nhưng không định đấu giá, đan dược và dược thảo kéo dài thọ nguyên đều không có tác dụng với hắn, nếu đã không có tác dụng thì việc gì hắn phải tranh giành cùng nhóm người thọ nguyên sắp hết, so với hắn, những lão bối ấy càng cần Xích Kim Tuyết Liên hơn.



Đấu giá càng lúc càng kịch liệt, các lão bối tu sĩ tranh giành mặt đỏ tai hồng, khuynh gia bại sản cũng phải cắn răng đấu giá, tiền là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết không mang đi, tuổi thọ mới là quan trọng.



Cuộc đấu giá Xích Kim Tuyết Liên quyết liệt hơn trong tưởng tượng, từng nhóm người đấu giá bị đẩy xuống, từng nhóm người lại lao lên, cửu tộc viễn cổ cũng ra tay, cực kỳ hào phóng.

Nhưng Xích Kim Tuyết Liên chỉ có một, chỉ có một người may mắn, những người còn lại chỉ có thể nhìn.



 
Chương 3813: Đồ nhi của Đan Tôn?”


Mười lăm phút sau mới thấy tiếng hò hét trong Phách Mại Các dừng lại, Xích Kim Tuyết Liên đã có chủ, được thần tử Thần tộc đấu giá được, nguyên thạch bỏ ra cũng là cái giá trên trời không thể tưởng tượng.



Có thể thấy khuôn mặt các lão bối đều già đi rất nhiều ngay lúc đó, không phải họ không tranh, mà là không tranh được, khuynh gia bại sản cũng không tranh được.



Advertisement

Thần tộc là tồn tại bậc nào, một trong cửu tộc viễn cổ, đã từng có Đại Đế, lai lịch sâu không thể tưởng tượng, nếu họ muốn Xích Kim Tuyết Liên thì những người khác chỉ là vật trang trí.



Diệp Thành hơi nhướng mắt, nhìn về nhã gian của Thần tộc, thần tử Thần tộc đang nằm trên ghế, giống như hôm ở đại hội Dao Trì, hắn ta vẫn nở nụ cười bỡn cợt mà tàn ác, ánh mắt ngạo nghễ nhìn mọi người phía dưới.



Ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá cất Xích Kim Tuyết Liên đi, trở tay ra lại là một món khác, đó là một cây đèn thần, Đại Thánh Binh hàng thật giá thật, vừa lấy ra đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.



“Lại là một bảo bối tốt, không có tiền”, Tiểu Cửu Tiên nằm bò ra bàn, phồng miệng nói.



“Cô có biết người trong nhã gian kia là ai không?”, Diệp Thành chỉ vào phòng của Hồng Trần Tuyết.



“Đã từng nghe nói tới Đan Tôn Thất Dạ chưa?”



“Đan Trung Chí Tôn, đương nhiên từng nghe”.



“Đó là đồ nhi của Đan Tôn, thần nữ của Đan Tôn Điện, tên là Bích Dao”, Tiểu Cửu Tiên nói.



“Đồ… Đồ nhi của Đan Tôn?”, Diệp Thành ngẩn người, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ, hắn không ngờ Hồng Trần Tuyết kiếp này lại thành luyện đan sư, hơn nữa còn là đồ nhi của Đan Tôn.



Nói đến Đan Tôn, ông ta có quan hệ rất gần gũi với Đại Sở, Thiên Tịch Đan của Đại Sở xuất phát từ tay Đan Tôn, Diệp Thành đã từng nhìn thấy linh hồn lạc ấn trong một nửa viên Thiên Tịch Đan, nhìn thấy Đan Tôn có mái tóc trắng.


“Đúng là không nhận ra”, Diệp Thành thở dài, lại một lần nữa nhìn chăm chú căn phòng của Hồng Trần Tuyết, lúc này hắn mới nhìn ra chân hoả trên người bà là một ngọn lửa màu đỏ.



“Đó là Hồng Liên Nghiệp Hoả”, có lẽ biết Diệp Thành đang nhìn Hồng Trần Tuyết, Tiểu Cửu Tiên cố ý hay vô ý nói một câu: “Ngọn lửa đó không đơn giản đâu, sở dĩ Đan Tôn nhận tỷ ấy làm đồ đệ là vì Hồng Liên Nghiệp Hoả, từ khi sinh ra tỷ ấy đã có nghiệp hoả rồi”.







“Không biết Hồng Liên Nghiệp Hoả và Cửu Võ Tiên Viêm của Đế Tôn thì cái nào mạnh hơn?”, Diệp Thành hỏi.



“Hai cái đúng là ngang nhau”, Tiểu Cửu Tiên bỏ một viên linh quả vào miệng: “Hồng Liên Nghiệp Hoả và Đại Đế cũng có quan hệ rất sâu sắc, chắc ngươi đã từng nghe đến Hồng Liên Nữ Đế, nữ đế đầu tiên trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang rồi đúng không? Bà ấy sinh ra cũng đã có nghiệp hoả, một biển lửa màu đỏ máu từ thời vạn cổ đã thiêu rụi chúng thần bát hoang, bà ấy còn có phong thái hiên ngang hơn cả Đông Hoa Nữ Đế”.



“Tiền bối lợi hại như vậy, đi lôi kéo làm quen nào”, Diệp Thành đứng dậy, chuồn nhanh như làn khói, lôi kéo làm quen là giả, giải trừ phong ấn mới là thật, làm xong hắn sẽ lại lên đường tìm người.









 
Chương 3814: “Tại hạ Trần Dạ, bái kiến tiên tử”


“Tiền bối, vãn bối muốn gặp thần nữ nhà người”, Diệp Thành bước tới hành lễ, giọng điệu khiêm tốn.



“Ngươi?’, hai lão già hắc bạch liếc mắt nhìn Diệp Thành, khi thấy tu vi của hắn chỉ có Chuẩn Thánh thì lại nhắm mắt: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách gặp thần nữ nhà ta”.



Advertisement

“Ta có quen với thần nữ nhà tiền bối”, Diệp Thành vội vàng nói: “Mong tiền bối chuyển lời giúp”.



“Đừng quấy rối nữa”.



“Ta…”



“Nào nào, để ta”, Diệp Thành vừa lên tiếng đã bị một người từ phía sau đẩy sang một bên, nhìn lại thì thấy chính là cô nhóc Tiểu Cửu Tiên, không biết đã đuổi theo hắn từ lúc nào.



“Hai người có biết ta không?”, Đế Cửu Tiên rướn người về phía trước, đôi mắt to cong thành hình lưỡi liềm.



“Cháu gái của Cửu Tiêu tiền bối, sao lại không biết”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu mỉm cười, thái độ với Đế Cửu Tiên hoàn toàn khác thái độ với Diệp Thành.

“Ta nhớ Bích Dao tỷ tỷ rồi”, Đế Cửu Tiên cười hì hì: “Muốn nói chuyện với tỷ ấy”.



“Đương nhiên là được”, lão già áo trắng phất tay mở cánh cửa ánh sáng: “Đi vào đừng gây chuyện nhé”.



“Cảm ơn lão gia gia”, cái miệng của Tiểu Cửu Tiên ngọt xớt, nói xong cô kéo Diệp Thành đi vào trong nhưng bị lão già áo đen ngăn lại: “Cô có thể vào, nhưng hắn thì không”.



“Ông nói vậy là ta bảo gia gia đánh ông đấy”, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Cửu Tiên thoáng chốc trở thành vẻ đe doạ.



“Cô nhóc, đừng làm khó chúng ta”, lão già áo đen nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Lão phu vẫn là câu nói đó, không phải ai cũng có thể gặp thần nữ nhà ta”.




“Này!”, Tiểu Cửu Tiên lập tức xắn tay áo, tư thế như muốn kéo râu người ta ngay tại chỗ.



“Các lão, bạn cũ muốn nói chuyện với ta, đừng ngăn cản”, từ trong phòng vọng ra tiếng nói khe khẽ của Hồng Trần Tuyết.



Thần nữ đã ra lệnh, hai lão già hắc bệnh đương nhiên không dám nói thêm, đồng loạt nhường đường.



Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, liếc xéo hai người họ rồi kéo Diệp Thành đi vào nhã gian, hơn nữa còn rất quen thuộc, sau khi chạy vào thì ôm bình rượu được đặt trên bàn ngọc lên.



Hồng Trần Tuyết mỉm cười rồi quay sang nhìn Diệp Thành, hơi ngạc nhiên, người đeo mặt nạ trước mắt chẳng phải chính là thanh niên đã nhìn vào mắt bà lúc trước sao? Cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.



“Tại hạ Trần Dạ, bái kiến tiên tử”, Diệp Thành khẽ cười, chào hỏi một tiếng, nụ cười vừa thăng trầm vừa phảng phất nét buồn, như thể nụ cười này là cả một câu chuyện.



“Trần Dạ”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói, hơi nhíu mày: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”

“Đương nhiên đã từng gặp, là một người bạn cũ từ rất lâu, rất xa, rất thân”, Diệp Thành lại cười.



 
Chương 3815: “Nếu tỷ ấy có làm sao thì ta sẽ cho ngươi biết tay”


“Bạn cũ?”, trong đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết thoáng qua nét hoang mang, nhưng không thể nhớ ra được.



“Không biết Trần Dạ đạo hữu tới từ môn phái nào?”, thanh niên tóc đỏ bên cạnh lên tiếng, tay vẫn phe phẩy chiếc quạt gấp hứng thú nhìn Diệp Thành, đôi môi mỏng luôn mang theo nụ cười nhạo báng, đôi mắt hẹp dài cũng loé lên ánh sáng tàn bạo.



Advertisement

“Không môn không phái, là một tán tu”, Diệp Thành nhún vai, kín đáo quan sát đan hải của thanh niên tóc đỏ, hắn thấy một ngọn lửa màu bạc, là chân hoả bất phàm, không cần nói cũng biết hắn ta cũng là luyện đan sư, rất có thể là đồng môn với Hồng Trần Tuyết.



“Nếu đã không môn không phái thì sao lại là bạn cũ của Bích Dao sư muội được?”, thanh niên tóc đỏ nhếch môi, dáng vẻ cao ngạo xa cách, cằm dưới cũng thoáng chốc hất lên cực cao.



“Sư huynh, nói quá rồi đó”, không đợi Diệp Thành cất lời, Hồng Trần Tuyết đã không vui đáp lại.



“Sư muội, thế sự hiểm ác, sư huynh ta cũng vì nghĩ cho muội thôi, đừng để kẻ xấu lừa gạt”, thanh niên tóc đỏ cười nhạt: “Thế đạo này có quá nhiều người xấu”.



“Đủ rồi”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu huynh không muốn nghe thì có thể tới nơi khác giải trí”.



“Muội…”, thanh niên tóc đỏ bị lời nói này làm cho sắc mặt tái xanh, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh lẽo, hắn ta cũng là đồ nhi thân truyền của Đan Tôn, là thần tử của Đan Tôn Điện, đã bao giờ bị người khác quát tháo, hơn nữa đối phương chỉ là Chuẩn Thánh, đường đường là thần tử, sao hắn ta nuốt trôi được cục tức này?!

“Đúng đấy! Không muốn nghe có thể ra ngoài đi dạo mà”, Tiểu Cửu Tiên liếc nhìn thanh niên tóc đỏ, cô rất khó chịu thái độ cao ngạo của tên này, nếu là ở ngoài thì cô đã xách ra ngoài đánh cho hắn ta một trận từ lâu rồi.



“Được, được lắm”, thanh niên tóc đỏ hừ lạnh, gấp quạt lại, sải bước đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành.



“Lại chọc giận một người nữa rồi”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày, đúng là nằm không cũng trúng đạn, hắn rất lấy làm lạ, vì sao hễ là thần tử thì đều không vừa mắt hắn vậy?



“Lần này yên tĩnh rồi”, Tiểu Cửu Tiên ợ lên một tiếng, sau đó lại uống rượu tiếp.



“Chúng ta thực sự là bạn cũ sao? Nhưng ta không có ấn tượng gì về ngươi cả”, Hồng Trần Tuyết nhíu mày nhìn Diệp Thành.




“Sẽ có thôi”, Diệp Thành cười nhẹ, phất tay tế ra kết giới, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, lúc này hắn mới bắn ra một tia tiên quang lộng lẫy, cho nó bay vào đầu mày của Hồng Trần Tuyết.







Ngay lập tức, cơ thể mỏng manh của Hồng Trần Tuyết run lên, đôi mắt mờ mịt lập tức hiện lên vẻ ngẩn ngơ, bà đau đớn kêu lên, thần hải ong ong, lảo đảo về sau một bước suýt nữa ngã xuống đất.



Thấy vậy, Tiểu Cửu Tiên tiến lên, đầu tiên là nhìn Hồng Trần Tuyết, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tên tiểu tử này, ngươi đã làm gì tỷ ấy hả? Vì sao tỷ ấy lại trở nên như thế này?”



“Yên tâm, ta sẽ không hại Bích Dao tỷ tỷ của cô”, Diệp Thành tìm một thoải mái rồi lấy bình rượu ra.



“Nếu tỷ ấy có làm sao thì ta sẽ cho ngươi biết tay”, Tiểu Cửu Tiên đe doạ rồi lại nhìn Hồng Trần Tuyết.









 
Chương 3816: “Ta cởi hết đồ, ngươi có dám làm không?”


Bà nhớ ra rồi, nhớ lại chuyện cũ kiếp trước, nhớ lại quê hương Đại Sở, cũng nhớ được tên mình, bà tên là Chung Tiêu, còn có một cái tên nữa là Hồng Trần Tuyết, là Thánh chủ của Nhân Hoàng, đồ nhi của Hồng Trần.



Không biết đến lúc nào mới thấy bà ngừng run, đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



Dù hắn vẫn đeo mặt nạ, nhưng chỉ nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, bà vẫn có thể nhận ra đó là Diệp Thành, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ, thống soái của Đại Sở với khí thế uy nghi.



Advertisement

“Chào mừng trở về”, Diệp Thành mỉm cười, tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt giống hệt Hồng Trần, cũng khắc sâu thăng trầm và dấu vết của thời gian.



“Sao lại thế này?”, Hồng Trần Tuyết bật khóc, những giọt nước mắt pha lê lăn dài trên gò má thê lương của bà.



“Ta không giải thích nhiều, tiền bối tự tiêu hoá nhé”, Diệp Thành tế ra tia thần thức mang theo câu trả lời.



Tia thần thức ấy bay vào thần hải của bà hoá thành rất nhiều hình ảnh và rất nhiều lời nói, bà hiểu rồi, nhìn thấu rồi, đó là luân hồi chuyển kiếp, nhưng mọi thứ đều có cảm giác rất không chân thực.



Đột nhiên bà bước tới, ôm lấy Diệp Thành, những giọt nước mắt lấp lánh thấm ước áo trước ngực hắn.



Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, hai trăm năm trong nháy mắt, ký ức cuối cùng chính là dưới chân tường thành Nam Sở:



Bầu trời đen kịt, mặt đất đỏ máu, bà hoá thành tuyết trong hồng trần, mang theo cả núi sông đại ngàn, mang theo sầu thảm, đau đớn, cũng mang theo cả đau thương bước vào kiếp luân hồi tiếp theo.



Cuối cùng hắn cũng không khiến chúng sinh Vạn Vực thất vọng, giết được Đại Đế, đòi lại món nợ máu cho những anh hồn đã tử trận, để lại thần thoại bất hủ cho quê hương Đại Sở nhuốm đầy máu tươi.


Nhã gian chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào và những giọt nước mắt xót xa.



Tiểu Cửu Tiên ở một bên há miệng rất lâu chưa thể khép lại, thế này là thế nào, sao lại ôm nhau? Sao còn khóc nữa? Ta ở đây có phải hơi dư thừa không?



Lại nhìn đến Diệp Thành, khoé miệng hắn trào máu, xương cốt trong người vỡ tan răng rắc, Hồng Trần Tuyết ôm quá chặt, eo hắn bị bà ôm nứt ra từng tấc.



Nhưng bà biết không phải Hồng Trần Tuyết đang ôm mình, mà là sư tôn của bà, cho dù kiếp trước hay kiếp này, người bà yêu vẫn là Hồng Trần, tuyết trong hồng trần chỉ vì ông ấy mà nhảy múa.



“Ta nói này, không phải tiền bối coi ta là Hồng Trần mà nổi lên ý đồ xấu đấy chứ!”, Diệp Thành ho khan.



“Cút đi”, cuối cùng Hồng Trần Tuyết cũng buông tay, sau đó còn đá cho Diệp Thành một cái, nhưng nói đến Hồng Trần, bà lại kéo Diệp Thành về, ánh mắt đầy vẻ hy vọng.



“Trên đời vẫn còn Hồng Trần”, Diệp Thành nói xong thì cúi người ho ra máu.



“Thật sao?”, Hồng Trần Tuyết ngỡ mình đang mơ, túm chặt lấy cổ áo Diệp Thành, khoé mắt còn chưa kịp khô, trong mắt đã lại ứa lệ.



“Ta không có thời gian nói đùa với tiền bối”, Diệp Thành gỡ tay Hồng Trần Tuyết ra, ngồi xuống đất, vẫn đang ho ra máu: “Sư nương của tiền bối đã đi tìm ông ấy rồi, không biết đã tìm được chưa”.



“Sư nương? Sở Linh Ngọc?”, Hồng Trần Tuyết sửng sốt, thăm dò nhìn Diệp Thành.



“Đồ nhi của Kiếm Thần, bao nhiêu người có mỗi cô ấy là nở mày nở mặt”, Diệp Thành đáp.



“Không ngờ sư nương lại là đồ nhi của Kiếm Thần, ta đi tìm họ”, Hồng Trần Tuyết nói xong thì quay người, nhưng đi được hai bước lại dừng lại, nở nụ cười cô đơn: “Ta đi chắc cũng là dư thừa”.



“Hay là tiền bối đừng đi tìm Hồng Trần nữa, đi theo ta này”, Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hai chúng ta giống hệt nhau, không khác tí gì, quan trọng nhất là khả năng trên giường của ta rất tốt”.



“Ta cởi hết đồ, ngươi có dám làm không?”, Hồng Trần Tuyết lườm Diệp Thành.



“Không… Không dám”, Diệp Thành ho khan, cảm giác nơi nào đó trên cơ thể ớn lạnh, không cẩn thận một ngày nào đó bất cẩn lại bị người khác lấy đi mang về hầm.









 
Chương 3817: “Đương nhiên đã từng gặp”


“Không phải”, Hồng Trần Tuyết hơi nhíu mày, không kìm được lại nhìn Tiểu Cửu Tiên thêm lần nữa, lẩm bẩm: “Không ngờ trên đời còn có người giống nhau đến vậy, dù là ngoại hình, khí chất hay thiên phú”.



“Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy! Tịch Nhan lại là ai nữa”, Tiểu Cửu Tiên nghe mà nổi đoá, đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Thành, nhưng Diệp Thành lại im lặng, không đáp.

Advertisement



“Tịch Nhan là đồ nhi của hắn, muội có diện mạo giống hệt cô ấy”, thấy Diệp Thành im lặng, Hồng Trần Tuyết ung dung nói: “Thiên phú của cô ấy không hề thấp hơn muội, thậm chí còn cao hơn muội”.



“Đồ nhi của hắn?”, Tiểu Cửu Tiên nhướng mày nhưng không phục lắm: “Muội không tin thời đại này còn có người có thiên phú cao hơn muội, sau này muội sẽ so tài cùng cô ấy”.



Hồng Trần Tuyết chỉ cười không nói thêm nữa, lẳng lặng nhìn Diệp Thành, đều là người Đại Sở, sao bà không biết đồ nhi của Diệp Thành, sao lại không biết tình cảm sư đồ giữa họ?



Bà nhớ lại hơn hai trăm năm trước, Diệp Thành cõng Hổ Oa, Cơ Tuyết Băng cõng Tịch Nhan tung hoành giữa đại quân Thiên Ma, còn mạnh mẽ giết được một Ma quân chôn cùng đồ nhi của họ.



Chuyện cũ đã quá lâu nhưng ký ức vẫn rõ ràng, dù có luân hồi chuyển kiếp cũng không quên được.



Diệp Thành cũng im lặng, ôm bình rượu lên uống, vẻ mặt trở nên mờ mịt và tang thương, một câu nói thê lương, buồn bã đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai hắn: Diệp Thành, kiếp sau ta chờ chàng.



Nhã gian lại chìm vào tĩnh lặng, Diệp Thành yên lặng uống rượu không nói lời nào, Hồng Trần Tuyết cũng im lặng.



Người khó hiểu nhất là Tiểu Cửu Tiên, cô gãi đầu, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Hồng Trần Tuyết, không biết hai người họ đang che giấu bí mật gì, nhưng điều có thể khẳng định là chắc chắn hai người họ đều là người có tâm sự.



Khi Tiểu Cửu Tiên ngẩn người khó hiểu thì Diệp Thành đã uống hết một bình rượu, đầu tiên hắn cười, sau đó chầm chậm đi tới bên cửa sổ, truyền âm cho lão già đầu trọc và thanh niên tóc tím: “Hai người lên đây đi”.




Thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ở phía dưới đang uống hăng say, ăn hăng hái đều sửng sốt, họ đưa mắt nhìn nhau rồi mới cùng quay đầu, nhìn lên nhã gian ấy.



Thấy Diệp Thành, hai người đều ngẩn ra, dường như biết đó là nhã gian của Đan Tôn Điện, chính vì là nhã gian của Đan Tôn Điện nên họ mới ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thành lại ở trong nhã gian đó.



Đã là Đan Tôn Điện thì đương nhiên hai người không dám chậm trễ, không uống rượu cũng không ăn nữa, phủi mông rời khỏi chỗ ngồi rồi chạy lên, sợ làm Diệp Thành không vui.



“Chắc tiền bối đã từng gặp hai người này”, thấy hai người đã lên, Diệp Thành nở nụ cười với Hồng Trần Tuyết.



“Đương nhiên đã từng gặp”, Hồng Trần Tuyết cười: “Thanh niên tóc tím là đệ tử Viêm Hoàng của ta, lão già đầu trọc là người của Hoàng tộc Đại Sở, từng tới linh sơn Nhân Hoàng của ta”.



“Lại không biết hai người đang nói gì”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nhìn Diệp Thành lâu thêm chút nữa, chính tiểu tử này đã tế tiên quang ra làm cho Bích Dao tỷ tỷ trở nên kỳ lạ thế này.



 
Chương 3818: “Sao vậy, ngươi thích tiểu đỉnh đó à?”


“Một năm nào đó muội sẽ biết thôi”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ rồi quay người đi ra khỏi nhã gian, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc vừa vào cửa, còn chưa nói lời nào đã bị bà kéo vào.



Hai lão già hắc bạch gác cửa hơi sững sờ, thần nữ Đan Tôn Điện của họ hôm nay hơi khác thường, bình thường rất lạnh lùng, chưa bao giờ thấy cô nhiệt tình như bây giờ.



Advertisement

So với họ, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc còn ngỡ ngàng hơn, cảm giác không chân thực, phải biết rằng người kéo họ là thần nữ của Đan Tôn Điện, đó là thân phận thế nào.



Hơn nữa lúc này hai người vẫn chưa biết gì đã được vinh hạnh đi vào thế này.



Diệp Thành không nói gì, lại phất ra hai tia tiên quang nữa, cho bay vào đầu mày của hai người.



Cảnh tượng tiếp theo giống như Hồng Trần Tuyết, hai người ôm đầu ngồi xổm trên đất, đau đớn gần lên, cơn đau xé nát tim gan đã khuấy đảo tâm trí của họ.



“Làm gì vậy?”, Tiểu Cửu Tiên lẩm bẩm, nhìn Diệp Thành rồi rất tự giác lùi sang một bên, sợ Diệp Thành cũng sẽ phất cho mình một tia tiên quang như vậy, quá kỳ quái.

“Chờ đi!”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Cửu Tiên, lại lấy một bình rượu khác ra.



“Những năm nay, một mình ngươi rất khổ sở phải không?”, Hồng Trần Tuyết đứng bên cạnh nói.



“Tiền bối biết là tốt rồi”, Diệp Thành tiện tay đưa cho bà một túi đựng đồ: “Sư tôn của tiền bối đã có sư nương của tiền bối đi tìm, người cũng đừng rảnh rỗi nữa, chờ hai người họ giải trừ phong ấn rồi mọi người cũng lên đường đi tìm đi”.



“Tiếc là sư tôn không ở đây, nếu không cũng đỡ được rất nhiều phiền phức”, Hồng Trần Tuyết cầm lấy túi đựng đồ: “Đi cả trăm năm cũng không có tin tức gì, nếu ông ấy ở đây, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều”.

“Đan Tôn đang ở Đại Sở”, Diệp Thành truyền âm tới, lần mơ về Đại Sở gần đây nhất hắn không chỉ nhìn thấy các Hoàng đế của Đại Sở và phía Kiếm Thần ở Thiên Huyền Môn, mà còn thấy cả Đan Tôn.



“Bảo sao ngươi lại khiêm tốn thế này”, Hồng Trần Tuyết từ tốn nói: “Nếu các Hoàng đế của Đại Sở đều ở Chư Thiên Vạn Vực, nếu các nơi như Côn Luân Hư không tự phong ấn thì chúng ta có thể mượn uy thế của họ để tìm người, nhưng tiếc là đến sư tôn và Kiếm Thần cũng không ở đây, chỉ có thể tự đi tìm”.



“Rồi sẽ trở về thôi”, Diệp Thành cười nhạt, bước tới trước cửa sổ nhã gian, nheo mắt nhìn về vân đài trung tâm phía dưới, nhìn chăm chú vào thứ trong tay ông lão tóc bạc.



Đó là một chiếc tiểu đỉnh, cổ xưa mà thăng trầm, mộc mạc mà tự nhiên, không nhìn ra điều gì đặc biệt.



Hắn cũng có tiểu đỉnh như vậy, hơn nữa còn có mấy cái, giống hệt cái trong tay ông lão tóc bạc, điều đáng nói là đều là tiểu ma đỉnh của Ma Uyên, bên trong có Ma huyết thuần khiết.



“Sao vậy, ngươi thích tiểu đỉnh đó à?”, thấy Diệp Thành kích động như vậy, Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên đều lại gần, nhìn từ trên cao xuống, nhìn thẳng vào tiểu đỉnh trong tay ông lão tóc bạc.









 
Chương 3819: “Nghe thú vị đấy”


“Hôm nay ngươi đã có hứng thì bổn Thần Tử đương nhiên theo tới cùng”, Thần Tử Phượng Hoàng cười tôi độc, “sáu mươi triệu mà thôi, Phượng hoàng Tộc ta có thừa, ta hơn ngươi mười triệu”.



“Không phải ngươi cho rằng Yêu Tộc ta dễ ức hiếp chứ?”, Thần Tử Yêu Tộc bật cười chế giễu vang vọng khắp hội trường, “nó đáng cái giá này, ta hơn ngươi mười triệu, ta trả tám mươi triệu”.



Advertisement

“Thần Tộc trả chín mươi triệu”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Thần Tộc lại lần nữa tăng giá, xong xuôi còn không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu Tộc với ánh mắt đầy khiêu khích”.



“Ba tên này điên rồi sao?”, hiện trường trở nên nhốn nháo, “theo lão phu thấy thì cái đỉnh đó nhiều nhất đáng giá ba mươi triệu nguyên thạch, vậy mà bây giờ được đẩy lên cái giá chín mươi triệu nguyên thạch, có tiền thì đốt đi”.



“Cũng chẳng còn cách nào, vì người ta có tiền”, có người xuýt xoa, “chúng ta không sánh kịp đâu”.



“Chín mươi triệu, có ai tăng giá nữa không?”, ông già tóc bạc chủ trì buổi đấu giá ngó lơ bên dưới, ông ta đưa mắt nhìn về phía nhã gian của Thần Tử Yêu Tộc và Phượng Hoàng Tộc, có lẽ cũng chỉ có bọn họ mới dám theo.



“Không tăng”, Thần Tử Yêu Tộc bật cười lạnh lùng, hắn ném ánh mắt lạnh lùng sang phía Thần Tử Thần Tộc.

“Không tăng”, Thần Tử Phượng Hoàng hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu càng lúc càng lạnh.



“Vậy thì cảm hơn hai vị”, Thần Tử Thần Tộc bật cười u ám vang vọng khắp hội trường đấu giá, hôm nay hắn cuối cùng cũng thể hiện được trọn vẹn khiến cho hai tên Thần Tử kia không ngẩng nổi mặt lên.



“Ta tăng”, đương lúc Thần Tử Thần Tộc đắc chí thì ở một góc vang lên tiếng hô, đó chính là Diệp Thành, thời khắc quyết chiến đã đến, hắn chỉ cần đánh bại Thần Tử Thần Tộc là được.



“Đây lại là ai vậy?”, chỉ một câu nói của Diệp Thành mà kéo theo ánh mắt chú ý của tứ phương, không biết có bao nhiêu Đại Thánh nhìn về bên này, bọn họ liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân nhưng càng nhìn càng cau mày sâu hơn.

“Nhìn không rõ chân dung, nhìn không thấu huyết mạch”, có người lên tiếng, “cái có thể khẳng định được đó là tu vi, là Chuẩn Thánh không sai, lẽ nào lại là một Thần Tử của một thánh địa đại giáo nào?



“Dám đối đầu với Thần Tử Thần Tộc thì nhất định không hề đơn giản”, không ít lão tu sĩ vuốt râu: “Buổi đấu giá hôm nay thật sự đặc sắc hơn so với dự đoán”.



“Nghe thú vị đấy”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu Tộc cũng lần lượt đưa mắt nhìn, trong lòng bọn họ chợt cảm thấy hả hê, Thần Tử Thần Tộc hiến bọn họ chịu thiệt, hiện giờ cũng có kẻ mạnh ra tay rồi.



“Chín mươi triệu không trăm mười nghìn nguyên thạch”, Diệp Thành lên tiếng, hắn chỉ thêm mười nghìn nguyên thạch.



“Tiểu hữu, giá thấp nhất là một trăm nghìn”, ông lão tóc bạc mỉm cười ôn hoà, ông ta liếc nhìn Diệp Thành, có điều với tu vi Đại Thánh của ông ta thì cũng không nhìn thấu Diệp Thành, ông ta chỉ biết hắn là Chuẩn Thánh.



“Đó là chín mươi triệu không trăm mười nghìn nguyên thạch”, Diệp Thành mỉm cười, “cái giá này rất công bằng”.









 
Chương 3820: “Còn ai tăng giá không?”


“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc cười u ám, “Thần Tộc ta ra chín mươi triệu một trăm nghìn”.



“Hơn ngươi một trăm nghìn”, lời nói nhẹ như không của Diệp Thành khiến người nghe thót tim.



Advertisement

“Chín mươi triệu năm trăm”.



“Hơn ngươi một trăm nghìn”.



“Chín mươi triệu sáu trăm”.



“Hơn ngươi một trăm nghìn”.



“Tên tiểu tử này cũng thật đê tiện”, nghe hai người trả giá, các lão bối đều hít sâu liếc nhìn Diệp Thành, mỗi lần tăng một trăm nghìn, rất dễ khiến người ta tức quá mà nội thương.



“Ý chí ta có thừa”, thấy ánh mắt của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chỉ quan tâm tới việc uống rượu, tiền hắn có, lại có chu thiên diễn hoá, lần đấu giá này hắn chẳng có lí do gì mà thua cả.



“Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, có ai tăng giá nữa không?”, người chủ trì lãnh đạm lên tiếng nhưng lại không nhìn người khác mà chỉ nhìn về phía ba nhã gian.



“Tăng, Thần Tộc ta trả chín...”, Thần Tử Thần Tộc nhảy ra, nhưng hắn còn chưa hét giá thì bị hai lão già đằng sau lôi lại, “Thần Tử đừng quên mục đích lần này”.



Nói tới mục đích, Thần Tử Thần Tộc chợt tỉnh táo hẳn, vả lại còn dùng tới bí thuật Thần Tộc để ổn định tâm trí, nếu không thì sao có thể gọi là Thần Tử Thần Tộc chứ, dù phẫn nộ nhưng tốc độ bình tĩnh của hắn cũng rất nhanh.



Thấy Thần Tử Thần Tộc tỉnh táo lại, hai lão già kia mới thở phào, bọn họ nhìn xuống bên dưới và tìm được Diệp Thành trong đám người, sau đó mới nói với giọng không hề dễ chịu: “Thần Tộc ta từ bỏ”.


“Đa tạ tiền bối giúp đỡ”, Diệp Thành cũng thở phào, lại một cái đỉnh nữa về tay.



“Còn ai tăng giá không?”, người chủ trì lại lần nữa lên tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh.



“Muốn tăng nhưng không có tiền”, không ít người ho hắng, chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, đó là cái giá trên trời, cho dù muốn có cái đỉnh đó thì cũng chẳng đủ nguyên thạch mà theo.



“Vậy thì cái đỉnh này thuộc về tiểu hữu đây”, ông già tóc bạc tuyên bố kết quả cuối cùng.



“Thánh chủ ra tay quả nhiên hơn người”, trong Đan Tôn Điện, tên thanh niên tóc tím và lão già hói đầu lần lượt tặc lưỡi, “đến cả Thần Tộc cũng bị đánh bại”.



“Điều tra cho ta”, bên trong nhã gian của Thần Tộc, Thần Tử Thần Tộc hắng giọng lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thành chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, “đụng tới Thần Tộc ta thì phải trả cái giá bằng máu”.



Không biết lúc này Diệp Thành mà tháo mặt nạ xuống thì liệu hắn có phẫn nộ đến mức phun luôn ra máu không.

Ở đại hội Dao Trì hắn bị Diệp Thành đánh bại, mất hết thể diện, hắn đã muốn tìm Diệp Thành báo thù từ lâu rồi nhưng Diệp Thành lại như thể bốc khói giữa nhân gian, cho tới giờ hắn vẫn ôm cục tức này.



 
Chương 3821: Tên của nó là Thiên Tàn


Hôm nay lại lần nữa bị mất hết thể diện, nếu biết là Diệp Thành thì hắn sẽ mất đi lí trí, cho dù là bao nhiêu tiền thì hắn cũng sẽ chơi tới cùng, không vì điều gì khác mà vì trút giận.





Advertisement



Sau khi kết thúc buổi đấu giá đầy kịch tính, hiện trường vẫn hết sức nhốn nháo, bọn họ đều đánh giá cao Diệp Thành, hàng ngàn ánh mắt đều nhìn về bên này như muốn nhìn thấu thân phận hắn nhưng lại không thành.



Trong đó cũng bao gồm cả Đại Thánh của Thần Tộc, bọn họ nhìn vào thần thức, không hề che đậy, khiến Thần Tử mất thể diện nhưng lại không biết đối phương là ai.



Diệp Thành bị nhìn chằm chằm như thế thì thấy không được tự nhiên, hắn rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng vấn đề là hắn phải đợi buổi đấu giá kết thúc mới lấy được cái đỉnh mà hắn đấu giá được, hắn cũng không thể ngoan ngoãn ngồi đây đợi.



Điều khiến hắn yên tâm đó là chu thiên diễn hoá vẫn rất mạnh, chỉ cần hắn không tự nguyện để lộ manh mối thì đừng nói là cấp bậc Đại thánh, đến cả Chuẩn Đế cũng khó có thể nhìn thấu được thân phận của hắn.



Trên cao đài, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đáu giá đã cất ma đỉnh đi, sau đó lại lật tay lấy ra một món đồ.



Lần này là một thanh sát kiếm màu đỏ gạch, mặc dù bị phong cấm nhưng thanh kiếm vẫn vang lên âm thanh sắc lạnh khiến người ta rùng mình, kiếm khí lạnh băng mà tịch diệt, một khi giải phong ấn cho nó thì uy lực đâm của nó thực sự kinh người.



Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị thu hút, ai nấy sáng mắt, đặc biệt là các lão bối, khí tức trở nên gấp gáp hơn, bọn họ nhận ra được thanh sát kiếm đó và cũng biết sự bất phàm của nó.



“Lão tổ, thanh kiếm đó có lai lịch gì”, những tu sĩ trẻ tuổi lần lượt đảo mắt nhìn lão bối của nhà mình, sắc mặt tái nhợt, bọn họ bị kiếm khí của thanh kiếm kia làm cho toát mồ hôi lạnh.



“Thiên Tàn thần kiếm”, các lão bối giới thiệu, “tiền thân của nó chính là kiếm khí Chuẩn Đế, theo truyền thuyết cổ xưa thì nó đã từng được đắm mình trong dòng máu của không chỉ một vị Chuẩn Đế”.




“Kinh...kinh người vậy sao?”, tu sĩ trẻ tuổi rùng mình, sắc mặt lại càng tái hơn.



“Đông Hoang Cổ Thành thật sự tiềm lực dồi dào, đến cả kiếm khí với cấp bậc như vậy mà cũng có thể đem ra để đi đấu giá được”, các lão tu sĩ tặc lưỡi, “xem ra lần này tới đây là lựa chọn đúng đắn rồi”.



“Tên của nó là Thiên Tàn, kiếm khí cấp bậc Đại Thánh”, trong tiếng bàn tán xôn xao, ông lão tóc bạc lên tiếng, cho thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, “được tôi luyện từ tiên kim, giá khởi điểm năm triệu nguyên thạch”.



Ông ta vừa dứt lời, bên dưới liền có người trả giá, đó chính là một tu sĩ Đại Thánh không hề yếu, vừa ra giá đã tăng luôn năm triệu, ngữ khí uy nghiêm, người này rõ ràng muốn có thanh kiếm bằng được.



Có điều, người nhìn ra sự bất phàm của thanh kiếm đâu phải chỉ có một, rất nhiều Đại Thánh ở đây đều muốn sở hữu nó, sao có thể dễ dàng bỏ qua, cái giá cứ thế được đẩy lên cao.



Thế rồi không mất bao lâu, một thanh tiên kiếm đã được hét lên với giá ngất ngưởng năm mươi triệu nguyên thạch, đến cả rất nhiều Thần Tử của thánh địa cũng tham gia vào, cuộc đấu giá diễn ra nảy lửa.



 
Chương 3822: “Ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả”


Phía này, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi quan sát, hắn cũng đang quan sát thanh tiên kiếm đó và nhìn ra được sự bá đạo của Thiên Tàn kiếm, kiếm Xích Tiêu của hắn không thể so bì, binh khí cấp bậc Đại Thánh quá hung hãn.



Thế nhưng hắn lại không tham gia vào việc đấu giá, không phải hắn không muốn có mà vì sau khi đấu giá được cái đỉnh kia số nguyên thạch của hắn đã chẳng còn là bao, còn thần kiếm Thiên Tàn nếu không có chín mươi triệu nguyên thạch thì cũng chẳng đấu giá được nó.

Advertisement



“Nếu muốn có thì ta có thể hỗ trợ”, bên trong Đan Tôn Điện, Hồng Trần Tuyết mỉm cười truyền âm.



“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “cái đỉnh đó của ta cũng không tồi, tham lam quá không phải là tốt”.



“Ngươi trong kí ức của ta không phải thế này”, Hồng Trần Tuyết một tay chống cằm mỉm cười truyền âm, “trong kí ức của ta, Diệp Thành vì bảo bối mà kiên quyết mặt dày”.



“Người có rảnh không vậy?”, Diệp Thành liếc nhìn bên trên, mặt mày tối sầm.



“Hừm”, Hồng Trần Tuyết tỏ ra thản nhiên, “đó là do ngươi không cần, đừng trách ta”.


Diệp Thành sau đó lập tức đổi chủ đề, “nghe nói bảo bối lần này của Đông Hoang Cổ Thành chính là một tấm Tàng Bảo Đồ cổ xưa, việc này người có biết trước khi tới đây không?”



“Ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều cho dù là Tàng Bảo Đồ thì hình như cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta”.



“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, nói rồi hắn không quên liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Phượng Hoàng tộc và Yêu tộc, có ba tên này ở đây thì chẳng ai tranh được.



“Tiểu hữu, có thể tới phía sau đại điện được không?”, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Diệp Thành, hắn không tìm ra được nơi bắt nguồn của âm thanh, chỉ biết giọng điệu ôn hoà, là của một lão nhân.



Diệp Thành hơi cau mày, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lại liếc nhìn ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá và quả quyết không phải là ông ta, nhất định là một vị lão tiền bối của Đông Hoang Cổ Thành.



Sau khi do dự một lát cuối cùng hắn cũng đứng dậy, đi qua hội trường và đi thẳng tới đằng sau đại điện.



Thị vệ canh gác hậu điện không ngăn cản, hắn đi một mạch thông suốt, bước chân vào một đạo quang môn.



Ập vào mắt hắn là ánh sáng rực rỡ, nơi này là một biệt uyển yên tĩnh trồng đầy tiên trúc và kì hoa dị thoả, mây cùng sương lập lờ, giống như chốn bồng lai giữa nhân gian.



Ở nơi sâu trong rừng trúc, hắn nhìn thấy một ông lão mặc y phục giản dị đang ngồi pha trà trước một cái bàn đá giống như một ông già ôn hoà, đó chính là một Chuẩn Đế.









 
Chương 3823: “Đế binh bị đánh tàn phế?”


“Lục Đạo có mối quan hệ thế nào với tiểu hữu?”, ông lão mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Là tiền bối của vãn bối”, Diệp Thành lập tức trả lời, hắn thầm nhủ ông lão một tay này không phải là Chuẩn Đế tầm thường, nhất định nhìn ra chân dung của hắn nên mới cho gọi hắn tới đây.



Advertisement

“Nhà Lục Đạo lại có cả thánh thể”, ông lão khẽ mỉm cười, trong đôi mắt còn mang theo sự hoài niệm, ngoài những biểu cảm đó ra thì còn cả sự vui mừng nữa.



“Tiền bối biết tiền bối nhà vãn bối sao?”, Diệp Thành cười trừ rồi lại lần nữa nhìn sang ông ta.



“Một cánh tay của ta bị chính tiền bối của ngươi trảm”, ông lão nhìn bên tay trái của mình.



“Tiền...tiền bối nhà vãn bối trảm sao?”, Diệp Thành sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng lại.



“Năm xưa nếu không phải tay ta có đế binh thì ta đã chết từ lâu rồi”, ông lão một tay lắc đầu mỉm cười.



“Cực đạo đế binh?”, Diệp Thành kinh ngạc suýt chút nữa thì đái ra quần, một Chuẩn Đế tay cầm đế binh mà còn bị trảm mất một tay thì khả năng chiến đấu của Lục Đạo phải khủng khiếp thế nào, lẽ nào thành thần rồi?”



“Cực đạo đế binh là sự tồn tại thế nào mà lại bị cả Lục Đạo tiên tổ đánh tàn phế?”, trong nụ cười của ông lão còn mang theo sự kính nể, là sự kính nể đối với đế binh hay với Lục Đạo?




“Đế binh bị đánh tàn phế?”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực, sau đó vô thưc nhìn vào hư vô, “đế binh trong lời nói của tiền bối chính là thanh kiếm màu bạc còn sót lại sao?”



“Chính vậy”, ông lão một tay hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt càng rõ vẻ kính nể hơn.



Diệp Thành liếm cái miệng khô khan của mình, không nghe thì không biết, nghe rồi phải giật mình, bản thân hắn trong tương lại rốt cục hung hãn thế nào, đế binh còn bị đánh tan.



“Chiến Thần Hình Thiên mà thế nhân gọi chính là đệ nhất Đại Đế, theo như lão phu thấy, nếu như Chiến Thần Hình Thiên còn tại thế thì nhất định có thể đánh được với Lục Đạo”, ông lão một tay nói với giọng run rẩy.


“Không thể phủ nhận, tổ...tổ tiên của vãn bối rất...rất mạnh”, Diệp Thành vô thức lau đi mồ hôi, hắn có phần mất bình tĩnh, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.



Hắn có phần hoài nghi về mục đích của ông lão khi gọi hắn tới đây, trảm đi tay của người ta, phá cả đế binh, đây là mối thù thế nào, không tìm được Lục Đạo thì tìm hậu bối của ông ta để trút giận sao?



Thế rồi hắn chỉ muốn quay đầu chuồn khỏi đây, nhưng sau đó hắn tự gạt đi suy nghxi này, đây là Đông Hoang Cổ Thành, có đế binh trấn áp, với đạo hành của hắn mà muốn ra khỏi đây thì đương nhiên không thể.



Lúc này, trong lòng hắn có phần hối hận, lẽ ra nên hỏi rõ từ trước, không nên nhận Lục Đạo là người thân luôn, giờ thì hay rồi, cái nghiệp tự tạo thì phải tự gánh.



Ông lão kia như nhìn ra tâm tư của hắn nên mỉm cười: “Đều là chuyện của trước kia, cho dù ta và tiền bối nhà ngươi có ân oán với nhau thì ta cung sẽ không kéo hậu bối của ông ta vào chuyện này”.



“Vậy...vậy thì tốt ạ”, Diệp Thành mỉm cười, khong biết vì sao mà hắn vẫn muốn bỏ chạy.



“Đông Hoang Cổ Thành sắp tự phong ấn, lão hủ có một vât này, nếu năm nào tiểu hữu gặp lại tiên tổ tổ thì đưa cho ông ta”, ông lão phất tay lấy ra một cuốn cổ quyển: “Không được mở ra xem”.









 
Chương 3824: “Vì sao thả hắn đi?”


“Là vãn bối nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành lập tức nhét cổ quyển vào ngực, xong xuôi còn không quên dụi mắt, trước đó hắn nhìn thấu cổ quyển và bị phong cấm bên trong làm loá tiên nhãn.



Thấy Diệp Thành như vậy, ông lão chỉ cười chứ không nói gì, ông ta lại nhâm nhi chén trà, chốc chốc liếc mắt nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn hiện lên ánh sáng mờ ảo, có lẽ vì nhận ra điều gì đó.



Advertisement

Diệp Thành cũng suy nghĩ nhiều điều, không ngừng nghĩ về ông lão này, nói không chừng ông ta cao hứng còn thưởng cho hắn bảo bối gì. Ông ta là Chuẩn Đế, từ trước tới nay không thiếu bảo bối.



Có điều hắn đã nghĩ quá nhiều, ông ta rõ ràng không có ý đó, chỉ mải uống trà không nói gì, và cũng chẳng có ý định tặng gì cho hắn.



Diệp Thành ho hắng, hắn đứng dậy, nghĩ thì cũng phải, ông ta thiếu một cánh tay, không tìm ngươi tính sổ đã may rồi, còn đòi bảo bối gì nữa.



Không biết tới bao giờ mới thấy tên này ho hắng đứng dậy, trước khi đi còn không quên liếc nhìn vai trái của ông ta, ông ta mất đi một bên tay thì đối với tu vi Chuẩn Đế là điều dị thường, lại không thể tự ngưng tụ ra một cánh tay mới hoặc có thể nói Lục Đạo năm xưa quá bá đạo.



Sau khi hắn đi, bên trong rừng trúc lại có người tới, đó là một nữ tử tóc bạc phong hoa tuyệt đại, y phục tung bay như tiên nữ giáng trần.



Điều kì lạ là đôi mắt của cô ta bị mù, dùng một tấm vải trắng che đi đôi mắt, buộc về phía sau đầu tạo thành nút thắt rất đẹp.



“Vì sao thả hắn đi?”, nữ tử lãnh đạm lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, mang theo sự uy nghiêm, “không phải người quên đi mối thù năm xưa rồi chứ? Hay là vì sợ Lục Đạo?”



“Ân oán kiếp trước đừng kéo hậu nhân vào”, ông lão một tay mỉm cười, “năm xưa ông ta trảm một tay của ta, phế đi đôi mắt của này, đều là chuyện quá khứ rồi, nếu trách thì trách chúng ta không biết tự lượng sức”.







Diệp Thành đi thẳng về địa điểm đấu giá, đúng lúc cuộc đấu giá cho Thiên Tàn Thần Kiếm kết thúc, thực sự đã đấu được với giá trên trời, người có được là thần tử Yêu tộc, hắn ta đưa ra cái giá chín mươi chín triệu, đè bẹp hết tất cả mọi người.


Những người có mặt đều thầm chửi trong bụng, oán hận liếc nhìn nhã gian lầu hai, lần đấu giá này không biết bao nhiêu bảo bối đã bị ba nhà đó đấu giá hết, cảm giác như họ tới đây chỉ để xem kịch.



Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, ông lão tóc bạc là một người chủ trì xứng chức, sau khi đấu giá xong một vật lại có thêm vật nữa, hơn nữa vừa đưa ra đã lập tức thu hút sự chú ý của bốn phía, ánh mắt ai cũng sáng lấp lánh.



Diệp Thành liếc nhìn vật đó, hắn rất thích nhưng không có tiền đấu giá, đành phải đi thẳng lên lầu hai.



Khi hai ông lão hắc bạch canh gác nhã gian nhìn thấy Diệp Thành thì sắc mặt trầm xuống, chính vì tiểu tử Chuẩn Thánh này mà thần nữ và thần tử Đan Tôn Điện của họ đã thẳng thừng trở mặt.



Nhưng dù vậy hai người cũng không ngăn cản, vì Hồng Trần Tuyết đã hạ lệnh từ trước.



Diệp Thành cười gượng một tiếng rồi đi vào, đập vào mắt là thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc chuyển kiếp đang hành lễ, hơn nữa hai mắt họ đều ngấn lệ, có thể tưởng tượng được tâm trạng của họ lúc này.



Diệp Thành khẽ cười, đưa hai túi đựng đồ cho hai người họ: “Nếu đã giải trừ phong ấn thì đừng nhàn rỗi nữa, Huyền Hoang rộng lớn, Chư Thiên Vạn Vực lại càng lớn hơn, tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.





 
Chương 3825: “Chu Thiên Tiên Kiếm của Chu Thiên Đại Đế”.  


“Sự việc không thể chậm trễ, hai ta đi ngay đây”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc lau nước mắt, cầm lấy túi đựng đồ rồi quay người bước ra khỏi nhã gian: “Thánh chủ, hẹn khi khác gặp lại”.



“Hẹn khi khác gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười đưa mắt dõi theo, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống thoải mái uống rượu.



Advertisement

“Vừa nãy thấy ngươi đi vào hậu điện, chẳng lẽ các tiền bối của Đông Hoang Cổ Thành tìm ngươi nói chuyện à?”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười hỏi: “Có nhặt được bảo bối nào không?”



“Lại còn nhặt bảo bối, suýt nữa ta đã sợ phát khóc đây này”, Diệp Thành thở dài, nhưng không kể chuyện đó ra, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn hơi sợ, may mà lão già một tay có phong thái của tiền bối, cũng coi như nể mặt Lục Đạo, nếu không hắn đã trên đường đến Hoàng tuyền rồi.



“Hoang Cổ Thánh Thể đi tới đâu cũng được ưa thích”, Tiểu Cửu Tiên ở bên cạnh bĩu môi: “Hôm nào ta cũng bảo gia gia tìm ngươi nói chuyện, biết đâu ông ấy vui lại thưởng cho ngươi gì đó”.



“Ta hỏi hai người chuyện này”, Diệp Thành uống một ngụm rượu rồi nhìn Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên: “Hai người có biết lai lịch của Đế Binh trong Đông Hoang Cổ Thành không?”



“Điều này thì ta biết”, Tiểu Cửu Tiên cười hì hì: “Chu Thiên Tiên Kiếm của Chu Thiên Đại Đế”.



“Chu Thiên Đại Đế, tên của vị Đế này đúng là hay ho”, Diệp Thành tặc lưỡi.



“Ông ấy là vị Đại Đế đầu tiên của thời đại Hoang Cổ trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang”, Hồng Trần Tuyết xen vào: “Giống như những Đại Đế khác của Huyền Hoang, ông ấy cũng là tồn tại danh tiếng lẫy lừng”.




“Không biết Chu Thiên Đại Đế biết Đế Binh của mình bị Lục Đạo đánh vỡ, liệu có bò ra từ quan tài không nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, biết đâu đến hắn cũng bị đánh cùng.



Nói đến Lục Đạo, hắn vô thức lấy bộ sách cổ lão già một tay đưa cho ra xem, tò mò trong sách cổ phong cấm thứ gì, Tiên Nhãn của hắn không nhìn thấu, cũng không giải trừ được phong ấn bên trong.



Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là vật trong sách cổ này chắc chắn có liên quan đến Lục Đạo, có thể nó là thứ mà Lục Đạo muốn, nhưng tiếc rằng với đạo hạnh của hắn thì chưa thể mở được.



Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên cùng nhìn sách cổ, đôi mắt cũng nheo lại, dường như cũng nhìn ra sự bất phàm của cuộn sách cổ ấy, và đó là thứ mà họ không thể nhìn được.


Nhã gian yên tĩnh nhưng phía dưới lại đấu giá sôi nổi, từng món bảo vật được đưa ra, đẩy buổi đấu giá lên tới đỉnh điểm, những người đấu giá tranh nhau mặt đỏ tía tai, suýt nữa đã lao vào đánh nhau.



Thời gian dần trôi, chớp mắt trời đã lại gần sáng, buổi đấu giá thực sự đi tới hồi kết, mọi người đều ngồi thẳng dậy, bảo vật cuối cùng sắp được đưa ra rồi, đó mới là thứ mà những người đấu giá thực sự muốn có.



“Nhanh nhanh nhanh, đại bảo bối”, Tiểu Cửu Tiên chạy tới bên cửa sổ, sau đó gọi Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết lại cùng: “Nghe nói là bản đồ kho báu, chắc chắn là sự tồn tại nghịch thiên”.



Không cần cô ấy gọi, Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành cũng đã đến, cùng nhìn xuống vân đài ở chính giữa phía dưới.



Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá phất tay lấy ra một cuộn tranh được phong ấn, cuộn tranh đó rất cũ kỹ, mang theo hơi thở của thời gian, đúng là bản đồ kho báu.



“Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đông Hoang Cổ Thành”, ông lão tóc bạc cười khẽ: “Theo lời đồn thì đây là một tấm bản đồ kho báu, đó là một vùng tiên địa với rất nhiều kho báu bất thế”.



“Nếu đã có kho báu thì sao Đông Hoang Cổ Thành không tự đến đó lấy?”, rất nhiều lão bối đều khoanh tay hỏi: “E là kho báu ấy không có thật phải không? Làm gì có chuyện tốt được lời cho chúng ta như thế”.









 
Chương 3826: “Có bản lĩnh thì tăng thêm đi”. 


“Tin hay không, tất cả phụ thuộc vào các vị”, ông lão tóc bạc nói xong thì giải trừ phong cấm cho bản đồ, để lộ ra một nửa nhỏ của nó: “Theo yêu cầu của thành chủ, các vị ở đây đều được xem một góc của cuộn tranh này”.



Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người đang có mặt đều sáng lên, không ngờ Đông Hoang Cổ Thành lại hào phóng như vậy, nếu đã cho xem thì đương nhiên họ sẽ không khách sáo, biết đâu lại là nơi họ quen thuộc.



Advertisement

Ông lão tóc bạc chỉ để lộ ra không quá năm tấc, nhưng lại chi chít dày đặc, mọi người nhìn mà hoa mắt.



Trong nhã gian, Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết nhìn nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hơi kỳ lạ, bởi vì bản đồ đó rất quen.



“Nếu ta không nhìn nhầm thì đó hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên của Đại Sở”, Hồng Trần Tuyết cười bảo.



“Tiền bối là Thánh chủ của Nhân Hoàng, người nói vậy thì là như vậy rồi”, Diệp Thành vô thức mỉm cười.



“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Hồng Trần Tuyết cũng cười: “Không ngờ vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đông Hoang Cổ Thành lại là bản đồ của Đại Sở, hơn nữa còn không hoàn chỉnh, hay cho câu bản đồ kho báu”.



“Lần này có thể lừa được không ít người”, Diệp Thành liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Yêu tộc, Phượng Hoàng tộc, bọn họ đều quyết tâm có được, hơn nữa mức giá khởi điểm trong lòng bọn họ cao đến mức khiến người ta không dám nghĩ tới, nhưng điều khiến hắn hơi bất ngờ là bản đồ Đại Sở này Đông Hoang Cổ Thành có được từ ai? Tổ tiên để lại sao?



“Giá khởi điểm là mười triệu, bắt đầu đấu giá”, ông lão tóc bạc bên dưới đã cất tiếng.



“Lão phu ra giá…”



“Năm trăm triệu”, ông lão tóc bạc vừa dứt lời, một Đại Thánh đã đứng lên, nhưng còn chưa hét giá xong đã bị một giọng nói ngang ngược cắt ngang, đó là thần tử Yêu tộc.



“Ta… Ta vẫn nên ngồi xuống uống trà thì hơn!”, Đại Thánh kia rất xấu hổ, tu đạo hai nghìn năm chưa bao giờ xấu hổ thể này, rất muốn ra oai một phen nhưng lại bị đánh chết từ ngay trong trứng nước.


“Người giàu còn có người giàu hơn”, những lão già khác đang chuẩn bị đấu giá cũng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình, nhếch mép tặc lưỡi: “Chúng ta đến số lẻ của họ cũng chẳng đủ”.



“Đều tới đấu giá cả, sao khoảng cách lớn thế?”, những tiếng than thở thế này nối nhau vang lên, năm trăm triệu nguyên thạch là ngọn núi lớn thế nào, đủ để chèo chống cả một môn phái lớn.



“Giàu thật”, Diệp Thành sờ cằm, trong mắt thoáng qua vẻ gian manh, thầm nghĩ có nên di chuyển tiền trong túi đựng đồ của ba thần tử về túi mình không.



“Yêu tộc ta nhất định phải có được bản đồ này”, thần tử Yêu tộc đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, dáng vẻ như sẽ xoá sổ gia tộc kẻ nào tranh cùng lão tử.



Được rồi! Lời nói này của hắn ta khiến phía dưới không ai dám hé răng nửa lời, ngươi đã nói vậy rồi còn ai dám đấu giá nữa, cho dù có lá gan đó thì tiền cũng không đủ!



“Yêu tộc hào phóng thật”, người phía dưới không dám đấu giá, không có nghĩa không ai dám giành, thần tử Thần tộc lại nhảy ra, cũng đứng trước cửa sổ, hứng thú nhìn thần tử Yêu tộc bên này: “Thần tộc ta ra giá năm trăm năm mươi triệu, cũng nhất định phải có được”.



“Sáu trăm triệu”, thần tử Thần tộc ra vẻ không được quá ba giây đã bị thần tử Phượng Hoàng đè bẹp, ba chữ sáu trăm triệu vang vọng khắp hội trường, mang theo vẻ tàn ác và khiêu khích.

“Sáu trăm năm mươi triệu”, thần tử Yêu tộc sầm mặt: “Có bản lĩnh thì tăng thêm đi”.



 
Chương 3827: “Phượng Hoàng tộc đúng là giàu có”


“Bảy trăm triệu”, tên này vênh váo cũng chưa được ba giây đã bị thần tử Thần tộc đè bẹp.



“Bảy trăm năm mươi triệu”, thần tử Phượng Hoàng cười nhạt, so với thần tử Thần tộc và thần tử Yêu tộc, hắn ta bình tĩnh hơn nhiều, dường như mang theo rất nhiều tiền, cực kỳ tự tin.



Advertisement

“Phượng Hoàng tộc hào phóng đấy”, thần tử Yêu tộc hừ lạnh, bỏ cuộc.



“Thần tộc ta ra tám trăm triệu”, thần tử Yêu tộc sợ rồi, nhưng thần tử Thần tộc lại nghênh đón, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, dáng vẻ như muốn chiến đấu đến cùng với thần tử Phượng Hoàng.



“Tám trăm năm mươi triệu”, sắc mặt thần tử Phượng Hoàng trở nên u ám, đây đã là cực hạn của hắn ta rồi, nếu thần tử Thần tộc vẫn tăng giá thì hắn ta đành hết cách, thật sự không đủ tiền.



Hắn ta vừa tăng giá như vậy, thần tử Thần tộc tức khắc im bặt, nghiến răng ken két khiến cả hội trường đều nghe thấy, hắn ta tính toán sai rồi, không ngờ Phượng Hoàng tộc lại theo được lâu như thế.



Đại Thánh phía sau hắn ta cũng thở dài, chỉ trách lúc trước thần tử nhà họ quá ngông nghênh, ỷ mình mang nhiều tiền, bảo bối nào cũng đấu giá để rồi đánh mất tiên cơ cuối cùng.



“Còn ai tăng giá nữa không?”, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá liếc mắt nhìn thần tử Thần tộc.



“Không tăng”, thần tử Thần tộc cắn răng nghiền lợi, cứ nghĩ lúc trước mình đã kiềm chế lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại được thần tử Phượng Hoàng, tính toán sai lầm, tính toán sai lầm nghiêm trọng.



“Vậy thì cảm ơn Thần tộc nhé”, thần tử Phượng Hoàng thầm thở phào nhẹ nhõm, đánh bại thần tử Thần tộc là đánh bại toàn bộ người có mặt ở đây, bản đồ kho báu đã thuộc về Phượng Hoàng tộc.



“Bản đồ kho báu đã thuộc về Phượng Hoàng tộc”, có lẽ ông lão tóc bạc đã mệt, dứt khoát gõ chuỳ kết thúc, vật phẩm đấu giá cuối cùng đã được đấu giá xong, ông ta có thể nghỉ ngơi một lúc rồi, đầu óc lúc này đã ong ong.



“Phượng Hoàng tộc đúng là giàu có”, các lão bối chắp tay, cảm thán nhìn về nhã gian của Phượng Hoàng tộc: “Tham gia bao nhiêu buổi đấu giá, có mỗi lần này là đáng sợ”.


“Ta rất muốn thấy vẻ mặt của Phượng Hoàng tộc khi không tìm được kho báu sẽ thế nào”, Diệp Thành hơi buồn cười nhìn về phía thần tử Phượng Hoàng: “Tám trăm năm mươi triệu, cái giá này đúng là rất thu hút sự chú ý của người khác”.



“Đừng cười trên nỗi đau của người khác”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn hắn: “Đi xuống lấy tiểu đỉnh của ngươi đi rồi theo ta về Đan Tôn Điện một chuyến, có lẽ Đan Tôn Điện có khá nhiều người chuyển kiếp đấy”.







“Được”, Diệp Thành đáp lại rồi ra khỏi nhã gian, không quên gia trì thêm một tầng bí pháp, nhưng hắn không phát hiện trong góc có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi mình.



Buổi đấu giá kết thúc, những người đấu giá lần lượt đứng dậy, đi đến sảnh sau, cầm tiền của mình đi lấy bảo bối đã đấu giá được, quy tắc của cuộc đấu giá là như vậy, từ trước đến nay không thay đổi.



Sảnh sau vẫn rất náo nhiệt, người lấy được bảo vật dù là Thánh Vương hay Đại Thánh đều quay lưng bỏ đi, sợ bị người khác để mắt, giết người cướp của là chuyện đã xảy ra quá nhiều.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom