Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1266: “Dù sao ta cũng nghe nói là như vậy”.  


Tuy nhiên Tiêu Tương vẫn may mắn vì có Lăng Tiêu ở bên, chưa từng rời bỏ. Câu chuyện của họ đã lan truyền khắp Đại Sở, cũng chính vì sự chung tình của Lăng Tiêu mới khiến phía Hùng Nhị và Tạ Vân chấp nhận hắn ta ngay lập tức, bởi vì hắn ta là một nam nhân chân thành, có tư cách trở thành huynh đệ của họ.

Advertisement



“Nào nào nào, con rể của Hằng Nhạc chúng ta”, bên này, phía Tạ Vân đã kéo Lăng Tiêu lại, câu ‘con rể của Hằng Nhạc’ khiến mặt Tiêu Tương thoáng chốc đỏ bừng.



“Mạc Tà Can Tương, bạc đầu đồng tâm”, Diệp Thành đã lấy hai thanh linh kiếm ra, một thanh tên là Mạc Tà, một thanh tên là Can Tương, đây là một cặp kiếm đôi, song kiếm hợp bích, uy lực vô song.



“Cảm ơn… Diệp sư đệ”, giọng điệu Tiêu Tương hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn nhận lấy.

“Ta nghe nói ngươi còn tặng đan dược cho chúng ta nữa”, Hùng Nhị lại tiến lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Mẹ kiếp, ngươi nghe ai nói?”



“Dù sao ta cũng nghe nói là như vậy”.



“Hùng mập à, ta thích ngươi lắm”, Diệp Thành véo khuôn mặt mập mạp của Hùng Nhị, sau đó vẫn lấy mấy túi đựng đồ ra, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng, bình đẳng. Đan Thánh mà, sao có thể thiếu đan dược?



“Nghe nói còn có bí thuật huyền pháp gì đó nữa”.



“Có có có, cái gì cũng có”, Diệp Thành chưa bao giờ keo kiệt với phía Liễu Dật, hắn bày hết bí thuật kiếm được thời gian qua lên bàn: “Đây, mọi người chọn thoải mái đi”.



“Đúng là huynh đệ tốt”, vô sỉ nhất chính là tên Hùng Nhị này, hắn ta lập tức nhào tới nằm bò ra chọn.



 
Chương 1267: “Cứ thẳng thắn là được hả?”  


“Được rồi, mọi người làm gì thì làm đi, ta còn chút việc cần xử lý”, Diệp Thành vươn vai, sau đó cũng không quên triệu hồi Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân: “Giúp phía sư huynh Liễu Dật mở đan hải đi”.



“Đan hải cũng có thể mở sao?”, nghe vậy Liễu Dật cũng giật mình.



“Được được được!”, Tạ Vân cười tươi rói: “Bây giờ chúng đệ đều là đan hải rồi”.

Advertisement



“Thật khó tin!”, Liễu Dật cảm thán.



“Chỉ có thể là không nghĩ tới chứ không thể không làm được”, Diệp Thành cười tươi để lộ hai hàm răng trắng ngà, sau đó hắn xoay người rời đi.



Ra khỏi tiểu biệt uyển, Diệp Thành chạy về phía phòng Sở Linh, trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh đẹp đẽ, chỉ nghĩ thôi mà đã bật cười sung sướng.



Đang đi, đột nhiên hắn bị Long Nhất từ đâu chui ra kéo lại.



“Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần mà!”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn Long Nhất, lại nhìn đến cái đầu trọc lốc của hắn ta, tay ngứa ngáy, rất muốn đánh cho vài cái.



“Không nói nhảm với ngươi”, Long Nhất kéo Diệp Thành đến bên cạnh mình, cười hì hì: “Ta thích một cô gái”.



“Ồ! Ngươi không phải hoà thượng sao?”, Diệp Thành quan sát Long Nhất từ đầu đến chân: “Đệ tử Phật môn! Tứ đại giai không!”



“Ta là Hoa hoà thượng”, Long Nhất cười toe toét.



“Vậy nói đi, ngươi thích cô nương nhà nào, biết đâu tiểu gia đây có thể làm nguyệt lão lần nữa”.



“Kia kìa”, Long Nhất chỉ về một hướng.



“Ở phân điện thứ chín à, vậy thì là người quen rồi”, Diệp Thành nói rồi nhìn theo hướng Long Nhất chỉ, hắn thấy một nữ tử áo trắng khoanh chân ngồi tĩnh lặng tu luyện dưới lương đình.



“Mộ… Mộ Dung sư thúc”, Diệp Thành giật mình, người mà Long Nhất chỉ chẳng phải chính là Mộ Dung Diệu Tâm phong chủ Ngọc Tâm Phong của Hằng Nhạc Tông sao?


“Không biết tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta đã muốn ngủ cùng”, Long Nhất xoa xoa lòng bàn tay, loáng thoáng có thể thấy lều nhỏ dưới thân hắn ta đã bắt đầu dựng lên.



“Ta còn có việc phải làm, đi trước đây”.



“Đừng… Đừng!”, Long Nhất vội kéo Diệp Thành lại, nhìn hắn với vẻ ngay thẳng: “Chúng ta có phải huynh đệ tốt không?”



“Không phải”.



“Ngươi có biết nói chuyện không đấy? Ngươi như vậy ra ngoài rất dễ bị người ta đánh chết”, sắc mặt Long Nhất đột nhiên tối sầm.



“Nhân duyên phải xem duyên phận, ta không giúp được đâu”, Diệp Thành ngoáy tai.



“Vậy ngươi dạy ta cách tán gái đi”, Long Nhất xoa tay cười toét miệng: “Trong chuyện này ta không có kinh nghiệm”.



“Không có cách gì cả, thích thì cứ thẳng thắn thôi”, Diệp Thành lấy một bầu rượu ra.



“Cứ thẳng thắn là được hả?”

“Nghe ta không sai đâu”.



 
Chương 1268: “Ý tứ hơn nữa”


“Thì ra tán gái lại đơn giản như vậy!”, Long Nhất xắn tay áo, sau đó sờ cái đầu trọc của mình, bước đi thật nhanh, hơn nữa tư thế còn rất kiêu ngạo, nhìn như tên lưu manh vô lại.



“Thật muốn đá cho ngươi một phát”, nhìn bóng lưng Long Nhất, Diệp Thành thở dài cảm thán, nhưng hắn vẫn nhìn theo hắn ta đi đến lương đình, dựa vào tường đá hứng thú quan sát.



“Người đẹp, ta muốn ngủ với cô”, Long Nhất lên tiếng, điều quan trọng là hắn ta nói câu này với vẻ mặt rất nghiêm túc.



Advertisement

Diệp Thành trợn tròn mắt, suýt thì quỳ lạy Long Nhất, ôi trời! Ngươi đúng là ca ca của ta!



Bốp!



Sau đó, một cái tát giòn giã vang lên, Long Nhất chạy ra ngay lập tức, trên má trái còn có dấu tay đỏ ửng, cả khuôn mặt lệch đi, thậm chí còn chảy cả máu mũi.



“Chiêu này không có tác dụng!”, Long Nhất che mặt nhìn Diệp Thành.



“Hàm súc một chút, hàm súc, ngươi hiểu không?”, Diệp Thành nói rồi còn làm động tác ra hiệu bằng tay.



“Hiểu rồi”, Long Nhất lại xắn tay áo chạy đi, nhìn Mộ Dung Diệu Tâm đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn ta lại quay đầu nhìn Diệp Thành.



“Ý tứ, ý tứ vào”.



“Hiểu rồi”, Long Nhất ra dấu đã hiểu, sau đó ngập ngừng nhìn Mộ Dung Diệu Tâm: “Người đẹp, cô có thể cho ta ngủ cùng không?”




“Aiya, mẹ kiếp!”, bên này Diệp Thành đã lấy tay đỡ trán.



Chát!



Một tiếng tát giòn giã nữa vang lên, Long Nhất lại chạy về.



Lần này má phải hắn ta bị đánh, bây giờ thì đã cân xứng, hai bên mũi đều đang chảy máu.



“Không ổn!”, Long Nhất lau máu mũi, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mong chờ.


“Ý tứ hơn nữa”, Diệp Thành cố gắng nói một cách ôn hoà nhã nhẵn, nói xong còn thử hỏi: “Hiểu không?”



“Hiểu”, Long Nhất gãi đầu, lần này tư thế đi đường không còn kiêu ngạo nữa, lén lén lút lút chạy tới, khi đến bên Mộ Dung Diệu Tâm, hắn ta còn hít một hơi thật sâu.



“Người đẹp, ta…”



Bốp!



Tiếng tát vẫn giòn tan, vang vọng như trước.



Lần này Diệp Thành ngẩng đầu, hai mắt nhìn theo Long Nhất bay ra ngoài tạo thành một vòng cung rất đẹp trên bầu trời.







Khụ khụ!



Thấy Long Nhất bị Mộ Dung Diệu Tâm tung một chưởng đánh bay ra ngoài, Diệp Thành ho khan, nhón chân rón rén lén lút rời đi: “Chuyện này không thể trách ta được”.



Không để ý đến Long Nhất nữa, Diệp Thành rẽ vài lần, sau đó chạy lên một căn lầu các.

Hắn vừa đẩy cửa vào phòng vừa nói với vẻ xấu xa: “Tiểu Linh Linh có nhớ ta không, ta…”



 
Chương 1269: Ngươi không xấu hổ à,


Còn chưa nói xong hắn đã ho khan, bởi vì trong phòng ngoài Sở Linh Ngọc còn có một cô nhóc xinh xắn đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Tịch Nhan sao?



“Tiểu Linh Linh cái gì!”, Sở Linh tức giận lườm Diệp Thành, hai má đã hơi ửng hồng.



“Còn ngại nữa”, Diệp Thành cười toe toét, da mặt cực kỳ dày.

Advertisement



“Sư phụ, Tịch Nhan nhớ người rồi”, Tịch Nhan cười hì hì, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.



“Nào, cầm lấy đi tu luyện đi”, Diệp Thành nhét cho Tịch Nhan một cuộn bí pháp.



“Nhưng con muốn huyền pháp lợi hại hơn cơ”, Tịch Nhan chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.



“Cái này cũng rất lợi hại, đi đi, đi đi”, Diệp Thành vừa nói vừa đẩy Tịch Nhan ra ngoài.



Ồ!



Tiểu Tịch Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cầm cuộn giấy cổ đi xuống lầu.

Ở đây, Diệp Thành rất tự giác đóng cửa lại, sau đó xoa xoa tay cười gian sáp lại gần Sở Linh: “Nương tử nhớ ta không?”



“Nhớ cái đầu ngươi!”, Sở Linh lườm Diệp Thành cháy mắt.



“Nhưng ta nhớ nàng rồi”, Diệp Thành cười hì hì rồi nhào tới, cọ đầu vào ngực Sở Linh: “Oa, thơm quá! Mềm quá!”



“Đồ lưu manh”, Sở Linh hai má đỏ bừng, lập tức đẩy Diệp Thành ra.



“Nói gì thế chứ, chúng ta đã là phu thê rồi”, Diệp Thành cười tươi rói rồi lại nhào tới, hai tay còn không thành thật sờ tới sờ lui trên người Sở Linh.


“Ba ngày ban mặt, ngươi không xấu hổ à, ngươi…”



“Ban ngày thì sao? Ban ngày cũng không phạm pháp”, Diệp Thành cười xấu xa, lập tức bế Sở Linh lên giường, bắt đầu quờ quạng xé quần áo mình.



“Diệp Thành, buổi tối được không, chúng ta…”



“Sư phụ”, Sở Linh còn chưa nói xong đã bị Tiểu Tịch Nhan ngắt lời, cô bé còn chưa nói xong đã đẩy cửa bước vào, nhưng đập vào mắt lại là một cảnh tượng rất đẹp: Sở Linh bị Diệp Thành đè dưới thân, hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch. Còn sư phụ Diệp Thành của cô bé thì cởi trần, hơn nữa hai tay còn đặt ở chỗ không nên đặt.



“Sư phụ, người với sư tổ đang làm gì thế?”, Tịch Nhan tò mò nhìn Diệp Thành và Sở Linh.



“Chúng ta…”, mặt Sở Linh thoáng chốc đỏ như quả cà chua, nhưng cô lại không biết nên nói thế nào, nói ban ngày ban mặt sư phụ con muốn sư tổ của con sao?



“Ừm Tịch Nhan à, không phải ta bảo con đi tu luyện sao? Có phải con lười biếng không?”, Diệp Thành vẫn mặt dày, nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, hơn nữa khi nói hắn vẫn giữ nguyên động tác đè Sở Linh dưới thân, một tay trên một tay dưới, đặt ở nơi không nên đặt.











 
Chương 1270: Chuyện này không thể trách ta được!  


“Vậy hai người đang làm gì vậy ạ?”, Tiểu Tịch Nhan bước tới, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Diệp Thành và Sở Linh: “Đây chính là Âm Dương Song Tu mà họ nói sao ạ?”



“Nói sao nhỉ? Hmm, chúng ta…”



“Còn không đi xuống”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Sở Linh đẩy xuống giường, sau đó cô vừa nhanh chóng chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, vừa như muốn tìm cái lỗ nào để có thể chui vào với tốc độ nhanh nhất.

Advertisement



Mẹ nó chứ!



Diệp Thành day mạnh chân mày, hắn chưa bao giờ có kích động muốn đưa Tịch Nhan lên trời chơi như bây giờ.



“Sư phụ, chúng ta cũng Âm Dương Song Tu đi!”, Tiểu Tịch Nhan kéo góc áo Diệp Thành, ngước khuôn mặt non nớt lên nhìn hắn với cặp mắt to tròn lấp lánh: “Con cũng là nữ tu sĩ mà”.



Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật giật.



Ở bên cạnh, Sở Linh đã nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt rực lửa, có cảm giác muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ.



Chuyện này không thể trách ta được!



Nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Sở Linh, khoé miệng Diệp Thành giật giật.



Khi hai người đang nhìn nhau thì cô bé Tịch Nhan đầy tò mò về thế giới người lớn đã mở to mắt nhìn vào giữa hai chân Diệp Thành, bởi vì nơi đó đã có một cái lều nhỏ dựng lên.



Cô nhóc chớp chớp mắt, đưa ngón tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng gõ thử, thứ đó vừa cứng lại còn đàn hồi.



Thấy thế, vẻ mặt Sở Linh và Diệp Thành lập tức trở nên cực kỳ thú vị.



Sau đó bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ quái dị, hơn nữa còn trở nên… yên tĩnh lạ thường.



Rầm! Xoảng! Ầm!


Không lâu sau, những tiếng động hỗn độn như vậy vang lên trong căn gác nhỏ.



Sau đó, Diệp Thành chạy ra khỏi căn lầu gác, hai mắt đã thành mắt gấu trúc, máu chảy ra từ hai lỗ mũi, quan trọng nhất là bên má trái của hắn có một dấu tay khiến mặt hắn lệch đi.



“Đây chỉ là tai nạn thôi”, Diệp Thành ho khan, lau máu mũi rồi khập khiễng bước ra khỏi tiểu biệt uyển.



Đập vào mắt hắn là một bóng dáng quen thuộc cũng đi khập khiễng, hai mắt gấu trúc, hai lỗ mũi cũng chảy máu, khuôn mặt lệch đi, đầu trọc bóng loáng.



Tên này không cần phải nói, chính là Long Nhất vừa bị một chưởng của Mộ Dung Diệu Tâm đánh bay.



“Ta nói này, cách của ngươi không có tác dụng!”, nhìn thấy Diệp Thành, Long Nhất lau máu mũi rồi kể khổ ngay.



“Lại đây, lại đây”, Diệp Thành khoác một tay lên vai Long Nhất, đầu tiên hắn lau máu mũi rồi mới nháy mắt hỏi: “Ngươi có biết theo đuổi nữ nhân quan trọng nhất là điều gì không?”



“Là gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Diệp Thành.



“Thứ nhất: Kiên trì”, Diệp Thành nói một câu rất chân thành.

“Rồi sao nữa?”



 
Chương 1271: “Đêm nay tiến công luôn à?


“Thứ hai: Không cần mặt mũi”.



“Sau đó thì sao?”, Long Nhất nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt sáng rỡ, cảm giác Diệp Thành sắp truyền lại bí kíp tán gái cho mình.



“Điều thứ ba là quan trọng nhất”, Diệp Thành vuốt tóc: “Đó chính là… kiên trì không cần mặt mũi”.

Advertisement



Ha ha ha!



Diệp Thành vừa dứt lời, sau lưng hắn liền vang lên tiếng cười của một nữ nhân.



Nghe thấy âm thanh, hai người vô thức quay đầu lại, thấy Sở Linh Ngọc đang ôm bụng cười như thể vừa nghe thấy câu chuyện gì buồn cười lắm.



“Cô cười cái gì?”, Long Nhất ngơ ngác nhìn Sở Linh Ngọc.



Long Nhất không nói thì thôi, hắn ta vừa lên tiếng, Sở Linh Ngọc càng cười vui hơn, cười đến mức không đứng thẳng được, nhất là khi nhìn thấy quả đầu sáng loáng cùng vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, cô lại càng cười ra nước mắt.



“Cô bị điên à?”, Long Nhất nhìn Sở Linh Ngọc một lượt từ trên xuống dưới.

“Đúng là cô ấy không bình thường lắm”, Diệp Thành nói xong còn nhét một chiếc túi nhỏ vào lòng Long Nhất, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Thứ này tốt lắm đấy, ở Đại Sở chỉ mình ta có thôi, tặng cho ngươi. Có nó đảm bảo ngươi mã đáo thành công”.



“Thế thì tốt quá, he he he”, Long Nhất cười sung sướng.



“Đi đi!”.



“Chờ xem ta đi!”, Long Nhất cười toét miệng, đi hai bước còn quay đầu lại ra dấu đồng tình với Diệp Thành.



Sau khi hắn ta đi, Diệp Thành mới quay đầu nhìn Sở Linh Ngọc vẫn đang cười to, hắn nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Người không ở phân điện thứ năm, chạy tới đây làm gì?”

Sở Linh Ngọc vẫn đang cười, khoé mắt còn có lệ, cô lấy một miếng ngọc giản ra đưa cho hắn.



Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, cô ta lại cười to như bị thần kinh, hơn nữa còn cười không đứng thẳng nổi.



“Dở hơi”, Diệp Thành bóp vỡ ngọc giản, tin tình báo phong ấn bên trong lập tức chạy vào thần hải của hắn.



“Đêm nay tiến công luôn à?”, Diệp Thành nhếch môi, nở nụ cười bỡn cợt.







Khi Diệp Thành còn đang đọc tin tình báo thì Sở Linh Ngọc vẫn còn ôm bụng cười.



Thấy vậy, Diệp Thành liền quay sang nhìn cô ta từ đầu tới chân như thể nhìn một kẻ ngốc sau đó mới quay người rời đi: “Đừng bày trò vô vị đó nữa, mau lên, thông báo cho Chung Quy tiền bối tới phân điện thứ chín”.



“Ta không ngừng lại được”, Sở Linh Ngọc cười ra nước mắt, đến đi đường cũng vừa đi vừa ôm bụng.



Phía này, Diệp Thành đã tới địa cung của phân điện thứ chín sau khi mấy người khác rời đi.

Không lâu sau đó, Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô, Giang Cảnh lần lượt từ các phân điện tới, ngoài bọn họ ra thì Bạch Dịch và Sở Linh Ngọc cũng có mặt.



 
Chương 1272: “Về điểm này thì chúng ta cũng hiểu”


Điều đáng nói đó là những người khác thì không sao nhưng riêng Sở Linh Ngọc sau khi nhìn Diệp Thành thì lại cười ngặt nghẽo khiến nhóm lão bối nhìn mà khó hiểu.



“Cô ta đúng là lắm hơi”, Diệp Thành sầm mặt nhìn Sở Linh Ngọc.

Advertisement



“Nói vào chuyện chính, nói chuyện chính đi”, bị Diệp Thành nói vậy, Sở Linh Ngọc lập tức ngừng cười, khuôn mặt nghiêm túc thấy rõ, trông cô ta như chẳng có chuyện gì xảy ra, sự thay đổi trạng thái nhanh chóng như vậy khiến nhóm người phía Chung Quy không kịp phản ứng lại.



“Vô vị”, Diệp Thành lườm cô ta một cái sau đó lật tay lấy ra một tấm địa đồ khổng lồ.



“Nói chuyện chính”, ánh mắt của tất cả mọi người đều thu lại từ phía Sở Linh Ngọc rồi lần lượt nhìn tấm địa đồ.



“Chín phân điện của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng như Hằng Nhạc Tông đều giống nhau, tất cả đều lấy Thanh Vân Tông làm trung tâm”, Diệp Thành lên tiếng, vừa nói vừa chỉ vào tấm địa đồ, “khoảng cách giữa đại điện chính và phân điện rất xa, mặc dù giữa các phân điện hay giữa phân điện và tông môn đều có thể hỗ trợ nhau nhưng vẫn cần thời gian, khoảng tầm một khắc, về điểm này thì xin các vị nhớ cho”.



“Chúng ta hiểu”, nhóm người phía Chung Ly mỉm cười lên tiếng.




“Chín phân điện của Hằng Nhạc Tông hiện giờ đang nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, về điểm này thì Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều chưa biết, đây là ưu thế của chúng ta”, Diệp Thành nói tiếp, “nhưng lần này lại là trận đại chiến quy mô lớn giữa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông, điều mà ta muốn nói đó là các vị đưa người của Doãn Chí Bình đi, cứ dìm cho đến chết, có thể khiến bao nhiêu tên chết thì tốt bấy nhiêu, đương nhiên cần đảm bảo điều kiện tiên quyết đó là mọi người vẫn phải an toàn cái đã”.



“Về điểm này thì chúng ta cũng hiểu”, mọi người đưa mắt nhìn nhau.



“Vậy thì tiếp theo chúng ta nói vào trọng điểm”, Diệp Thành đưa mắt nhìn tất cả mọi người: “Mọi người đều đang mạo danh đại điện chủ của Hằng Nhạc Tông, mặc dù người nào cũng có nhiều bí pháp che giấu thân phận nhưng ta cũng muốn cảnh báo trước, không được thi triển bất cứ loại bí pháp hay thần thông nào bên trong đại điện tránh để lộ thân phận, càng không được sử dụng binh khí bản mệnh, mọi người đang đóng giả ai thì phải dùng bí pháp thần thông của kẻ đó và binh khí bản mệnh của kẻ đó”.


“Điểm này thì ngươi không nhắc chúng ta cũng quên đi mất đấy”, Chung Ly xoa cằm: “Ta còn định chuẩn bị cho bọn chúng ăn một loạt đại chiêu thành danh của ta nữa”.



“Cẩn thận vẫn hơn”, Diệp Thành cười đáp: “Nếu như thân phận thực sự của mọi người mà bị bại lộ thì chúng ta rất có thể sẽ gặp phải những đòn công kích liên hoàn từ tam tông, Viêm Hoàng dù có mạnh cũng không thể địch nổi khi tam tông liên hợp”.



“Có điều cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Quy mô của trận chiến này quá lớn, khó tránh khỏi sai sót, mặc dù chúng ta đã nắm giữ được chín phân điện của Hằng Nhạc Tông nhưng chín phân điện này vô cùng hỗn loạn, trong đó còn có người của Thị Huyết Điện, người của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông, người của Doãn Chí Bình, bất cứ nơi nào cũng có thể xảy ra sơ hở nên đều sẽ dẫn đến sự hoài nghi của các thế lực, một khi chúng ta bị nghi ngờ thì sẽ rất bất tiện, không cẩn thận cũng sẽ bị tứ phương liên kết công kích”.



“Ta cũng đã nghĩ tới điểm này, chỉ trong vòng thời gian ngắn thì căn bản không thể xảy ra được chuyện gì to tát lắm đâu”.



“Nói về Thị Huyết Điện trước, Bắc Sở là vùng đất của bọn họ nhưng Nam Sở là thiên hạ của tam tông, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng sẽ không phái đại quân xuống phía nam, cho dù phái người tới thì cũng chỉ có thể bí mật tới, không dám hống hách vì sự xuất hiện của bọn họ nhất định sẽ khiến tam tông liên hợp chèn ép”.









 
Chương 1273: “Cái này thì không cần chúng ta ra tay”


“Còn Chính Dương Tông, suy nghĩ của bọn họ và Thanh Vân Tông căn bản không khác nhau nhiều, cho dù là nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi ngờ Cổ Nguyên ở phân điện thứ bảy, người mà bọn họ cài cắm ở Hằng Nhạc Tông, bọn họ khác Thanh Vân Tông ở chỗ chín phân điện của Hằng Nhạc Tông nằm trong sự kiểm soát của Doãn Chí Bình hay không thì đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có gì đáng ngại, hiện giờ mục tiêu quan trọng nhất của bọn họ chính là liên kết với Hằng Nhạc Tông để tiêu diệt Thanh Vân Tông, chỉ cần chúng ta bỏ sức thì bọ họ cũng sẽ không quan tâm chúng ta nghe theo lệnh ai”.



Advertisement

“Còn Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông thì càng không đáng ngại”, Diệp Thành mỉm cười: “Vì những kẻ có mối quan hệ thân thích với hắn ở chín phân điện sẽ bị tiêu diệt chỉ trong đêm nay, cho dù bọn họ có nghi ngờ chúng ta thì lấy gì để đánh chúng ta, cho dù đánh thì một kẻ đã mất đi những cánh tay đắc lực như hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của chúng ta”.



“Mối quan hệ lợi ích của nhất điện tam tông khiến bọn họ phải kiêng dè lẫn nhau, đó cũng là tấm chắn bảo vệ tốt nhất cho chúng ta”.



“Nói thì có thể nói như vậy được nhưng chúng ta vẫn nên có dự trù”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.



“Cho nên đêm nay sau khi những điện chủ của các phân điện dẫn binh rời khỏi phân điện thì đại quân của Viêm Hoàng sẽ lập tức tiến vào chín phân điện của Hằng Nhạc Tông để phòng thủ”, Diệp Thành cười nói: “Ngoài ra, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng đã cài cắm gần như khắp Nam Sở, thông tin từ tứ phương cũng sẽ truyền về đây nhanh chóng, cho dù nhất điện tam tông tấn công chúng ta thì chúng ta cũng có đủ thời gian phản ứng lại, cùng lắm thì chúng ta rút về thành cổ Thiên Thu, không được nữa thì rút về đại bản doanh Viêm Hoàng ở Tây Lăng”.


“Có một điểm ta không được yên tâm cho lắm”, lão tổ nhà họ Tô trầm ngâm: “Thanh Vân Tông đã biết Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông liên quân tấn công chín phân điện của bọn họ thì nhất định sẽ ở trạng thái phòng bị cao độ, nếu đại quân của chúng ta ra mặt khiến mạng lưới tình báo của bọn họ nắm bắt được thông tin thì nhất định sẽ có sự đề phòng, như vậy chúng ta sẽ đánh không lại, sợ rằng sẽ không đạt được hiệu quả như mong đợi”.



“Chi bằng trước khi cho đại quân ra mặt thì chúng ta xử lý mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông trước”.



“Cái này thì không cần chúng ta ra tay”, Diệp Thành khẽ phất tay cười nói: “Các vị đã đánh giá thấp mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông rồi, đã quyết định tiến công trước thì Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ xử lý mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông trước khi cho đại quân xuất phát”.



Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, về điểm này thì người có lẽ rõ hơn ai hết”.



“Quả đúng như vậy”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu, “có lẽ mọi người không biết, trước khi ta làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông đã từng là tổng các chủ của mạng lưới tình báo ở Hằng Nhạc Tông, thực lực của Hằng Nhạc Tông mặc dù không biết Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông nhưng mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông hơn hẳn mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, ta có thể đảm bảo đầy trách nhiệm với mọi người một điều rằng muốn mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông tê liệt thì đó là chuyện nằm trong lòng bàn tay của Hằng Nhạc Tông, chưa kể đến còn có sự phối hợp của mạng lưới tình báo ở Chính Dương Tông”.



“Ôi trời, mạnh vầy sao?”, Cổ Tam Thông tặc lưỡi.



“Vì sao ngươi lại không xử lý mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông?”, Vô Nhai Đạo Nhân thắc mắc.

“Xử lý đương nhiên có thể nhưng điều đó lại không hề có lợi đối với Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên cười đáp: “Trong Tam tông của Nam Sở thì Chính Dương Tông mạnh nhất còn Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông yếu hơn rất nhiều, muốn bảo vệ được thế cân bằng của tam tông thì liên minh với Thanh Vân Tông đối đầu với Chính Dương Tông chắc chắn là thượng sách. Mặc dù không chính thức liên minh với Thanh Vân Tông nhưng lại là luật ngầm tồn tại từ lâu đời, muốn xử lý tin tình báo của bọn họ thì chẳng khác gì làm tổn hại đến mối quan hệ với Thanh Vân Tông, điều đó có nghĩa là làm mất đi thế cân bằng giữa tam tông và đương nhiên điều đó không những không hề có lợi đối với Hằng Nhạc Tông mà ngược lại còn tự chuốc lấy vạ vào thân”.



 
Chương 1274: “Náo loạn? Là sao?


“Vậy thì ta lại càng không hiểu, ngươi và Thanh Vân Tông liên kết tiêu diệt mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông không được sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn Dương Đỉnh Thiên với ánh mắt khó hiểu.



“Quyền và mưu của lợi ích định sẵn cách làm này chỉ là hạ sách”, Dương Đỉnh Thiên cười đáp: “Xử lý mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông dễ dàng nhưng sau đó thì sao? Đại chiến giữa tam tông sẽ nổ ra, cho dù ta và Thanh Vân Tông liên minh với nhau cũng không thể diệt được Chính Dương Tông, tam tông hỗn chiến, cả Nam Sở gần như sẽ có mặt tất cả các thế gia tham chiến, đó chính là một cuộc chiến tranh đẫm máu, kết quả sẽ khiến Nam Sở yếu thế, và đương nhiên bên được lợi chính là Thị Huyết Điện ở Bắc Sở”.

Advertisement



“Hình thế ở Nam Sở phức tạp thật”, mọi người tặc lưỡi.



“Cho nên không nắm chắ thì bất cứ bên nào trong tam tông cũng sẽ không dám khai chiến, thế cân bằng một khi bị phá bỏ thì sẽ phải trả cái giá bằng máu để khôi phục lại”.



“Xem ra lần này Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông nắm chắc trong tay rồi, nếu không thì bọn họ cũng không dám phát động chiến tranh quy mô lớn như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu.



“Cũng không hẳn”, Diệp Thành lắc đầu: “So với việc nói đó là một trận đại chiến thì chi bằng ta nói đó là một trận náo loạn”.

“Náo loạn? Là sao?”, mọi người đều quay sang nhìn Diệp Thành.



“Giây phút Hằng Nhạc Tông quyết định liên minh với Chính Dương Tông đã phạm phải đại kị của nhà binh, vừa rồi chưởng môn sư bá cũng đã nói, Chính Dương Tông mạnh nhất, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông yếu hơn rất nhiều, cái gọi là thế cân bằng chính là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông liên thủ đấu lại Chính Dương Tông, đây là luật ngầm và cũng vì luật ngầm này nên mới có thế cân bằng, thế nhưng hiện giờ những kẻ có quyền trong Hằng Nhạc Tông đều đã phá đi luật ngầm này, đánh lại Thanh Vân Tông nên điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tự tàn sát Hằng Nhạc Tông, diệt được Thanh Vân Tông thì mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông chính là Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại nên đây chắc chắn là một trận hỗn loạn”.



“Vốn dĩ kí chủ với độ hoà hợp chín phần là Doãn Chí Bình chính là một viên hổ tướng của Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên thở dài, “nhưng sự phách lối và tầm nhìn cũng như thực lực của hắn lại vô cùng yếu kém, những khuyết điểm này khiến hắn thích hợp làm tướng chứ không thích hợp làm thống soái của tam tông, cũng vì khuyết điểm này nên định sẵn hắn sắp đưa Hằng Nhạc Tông tới con đường cùng”.



“Nhìn mà xem, so với Doãn Chí Bình thì tiểu tử này trời sinh có tài thống soái mà”, Cổ Tam Thông nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành.



Không thể phủ nhận sau khi nghe ổ Tam Thông nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.



Lúc này, đặc biệt là nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang, nếu không phải Diệp Thành hùng dũng đa tài đa mưu thì Viêm Hoàng hiện giờ chẳng phải vẫn còn đang loạn lạc sao.



Về điểm này thì nguyên Viêm Hoàng Thánh Chủ Chung Quy cảm nhận rõ ràng nhất, hiện giờ ông ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng một mình Diệp Thành chiến đấu với mình, đó là trận đại chiến đánh đổi bằng cả Viêm Hoàng và Thiên Hoàng, là một tiền bối, ông ta vẫn phải kinh ngạc trước khả năng của Diệp Thành, là một tiền bối của Viêm Hoàng, ông ta rất vui mừng vì trong nội bộ có một người với tiềm lực mạnh mẽ như Diệp Thành.



Không chỉ bọn họ mà Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng hân hoan thấy rõ.











 
Chương 1275: “Giả bộ được đấy”


Hôm nay vào ngay thời khắc này mọi tố chất mà hắn thể hiện đã chứng minh điều đó. Những tu sĩ của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc cũng như nhà họ Hùng tề tựu lại với nhau chẳng phải vì Diệp Thành sao? Vì sự tồn tại của hắn mà có thể khiến cho bọn họ có thêm động lực chiến đấu.



Nếu như một người lựa chọn Diệp Thành thì đó có thể là vận khí, hai người lựa chọn Diệp Thành thì có lẽ đó là trùng hợp, nhưng ba người? Bốn người thì sao? Một tông tông, một phái, một thế gia, bao nhiêu người cùng lựa chọn Diệp Thành như vậy thì đó không phải là chuyện vận may hay trùng hợp nữa mà đó chính là sự tin tưởng và kì vọng.

Advertisement



“Mọi người như vậy khiến ta cảm thấy hơi ngượng đấy”, bị bao nhiêu người nhìn như vậy, Diệp Thành bất giác ho hắng.



“Giả bộ được đấy”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt lênt iếng.



“Được rồi, giờ bắt đầu phân nhiệm vụ thôi”, nghe cuộc trò chuyện của hai người, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn để cho tấm địa đồ lơ lửng giữa không trung, không ngừng chỉ vào địa đồ và nói: “Chung Quy, Chung Giang, lão tổ nhà họ Tô, Phụng Trĩ, Hồng Loan, Sở Linh Ngọc, Hắc Bào, Cảnh Giang, hôm nay mọi người dùng thân phận mà mình đang mang dẫn những người nên dẫn đi kết hợp với đại quân của từng phân điện của Chính Dương Tông”.



“Ấy, sao lại không có ta?”, Bạch Dịch điện chủ của phân điện thứ chín lên tiếng: “Ta vào vai Thương Hình sao lại không để cho ta đi?”



“Tiền bối không cần phải đi, ta thay tiền bối diễn vai Thương Hình”, Diệp Thành cười đáp.


“Đừng mà, ta còn phải chuẩn bị cho một trận càn quét nữa”.



“Không vội, ta còn chưa nói xong”, Diệp Thành tiếp tục: “Sau khi chúng ta dẫn quân rời đi, đại quân của Viêm Hoàng sẽ nhanh chóng tiến vào chín phân điện để phòng thủ, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào”.



Nói rồi, Diệp Thành đem mười mấy miếng ngọc giản đưa cho nhóm người phía Cổ Tam Thông: “Bên trong ngọc giản chính là những thế lực phụ thuộc của Thanh Vân Tông, đương nhiên đều là những gia tộc vô cùng ác độc, đợi chúng ta đánh tan chín phân điện của Thanh Vân Tông thì không cần phải nghĩ nhiều cứ thế tấn công diệt trừ những gia tộc này với tốc độ nhanh nhất có thể”.



“Xem ra ngươi đã quyết dẹp bằng Thanh Vân Tông rồi”, nhận lấy ngọc giản, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và nhóm người phía Bạch Dịch đều tặc lưỡi.



“Ta dám nói chúng ta diệt xong những gia tộc này thì Thanh Vân Tông nhất định sẽ đem món nợ này tính hết cho Chính Dương Tông và Doãn Chí Bình”.



“Nói trắng ra thì chính là chúng ta giết người có người nhận tội cho”.



“Đây cũng chính là là sự chuẩn bị của chúng ta cho sau này”, Diệp Thành cười đáp: “Đánh tan Thanh Vân Tông có nghĩa là phá vỡ thế cân bằng của tam tông, Thanh Vân Tông muốn tồn tại tiếp thì nhất định phải cầu cứu và kết liên minh với các bên, tới lúc đó Hằng Nhạc Tông đã bị chúng ta đoạt đi từ trước sẽ chính là đồng minh của bọn họ”.



“Cũng đúng”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Sau đêm nay e rằng Thanh Vân Tông sẽ rất hận Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông mà Doãn Chí Bình thống soái, còn chúng ta diệt Doãn Chí Bình đoạt Hằng Nhạc Tông nhưng bọn họ không những không có lí do hận chúng ta mà ngược lại cảm ơn chúng ta mới phải”.



“Tới lúc đó Thanh Vân Tông bị thiệt hại nhưng buộc phải liên kết với chúng ta để đối đầu với Chính Dương Tông”.



“Nói vậy thì thế cục của Nam Sở lại bắt đầu cân bằng lại rồi”.

“Đánh một gia tộc rồi liên kết với gia tộc này để xử lý gia tộc khác, chiêu này cao minh đấy”, mọi người đều tặc lưỡi.



 
Chương 1276: “Ngươi muốn đi đánh trận sao?”


“Chẳng còn cách nào khác, là Doãn Chí Bình muốn pháp vỡ thế cân bằng, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm con đường cho riêng mình mà thôi”, Diệp Thành cười nói: “Có điều sự hỗn loạn này lại tạo cho chúng ta cơ hội tốt”.



“Vậy đêm nay Doãn Chí Bình sẽ tới quan sát trận chiến hỗn loạn này chứ?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn sang Diệp Thành.



Advertisement

“Không đâu, theo như sự hiểu biết của vãn bối thì đêm nay hắn sẽ ở đại điện của Hằng Nhạc Tông thưởng rượu và ăn những món ăn cao lương mĩ vị, hai tay ôm hai mĩ nữ, vừa thưởng rượu vừa nghe tin tức báo về”.



Chung Ly lên tiếng: “Chúng ta dẫn người của hắn đi đại chiến, nếu hắn đi thật thì nhất định sẽ phát hiện ra, mà một khi hắn hạ lệnh thu hồi binh mã thì mọi thứ chúng ta chuẩn bị đều đổ sông đổ bể”.



“Tiền bối yên tâm, cho dù hắn đi thì mệnh lệnh của hắn cũng không có tác dụng đâu”, Diệp Thành cười thần bí: “Người của hắn đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh, đã đi rồi mà còn muốn rút về, không có cơ hội đâu”.



“Theo như ngươi nói thì nếu như Thành Côn đi mệnh lệnh của ông ta cũng không có tác dụng sao?”



“Yên tâm, mệnh lệnh của hai cũng thế cả thôi”, Diệp Thành vẫn thần bí như thế.



Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhướng mày.

Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại nói vậy nhưng bọn họ lại tin Diệp Thành vô điều kiện vì người thanh niên trước mặt bọn họ chưa bao giờ xuất chiêu theo lẽ thường, hắn dám nói như vậy có nghĩa là hắn đã có tính toán từ trước.



“Vậy thì còn có một việc cuối cùng nữa”, thấy mọi người trầm ngâm, Diệp Thành lại tiếp lời: “Trong số những người mà mọi người dẫn đi cho dù là người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông hay Chính Dương Tông hoặc người của Doãn Chí Bình thì đều bắt bọn họ phải mặc áo choàng đen, che kín mít tránh các thế lực tình báo nhận ra sẽ gây bất lợi, thận trọng một chút vẫn hơn”.



“Cái này thì ta hiểu”, tất cả cười đáp: “Mặc áo bào đen thì mẹ kiếp, biết ai là ai?”



“Được rồi, thời gian cấp bách, tận dụng thời gian triệt để bắt đầu khai chiến”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn vươn vai thật dài.



“Vậy thì hôm nay nhất định phải chiến một trận máu lửa rồi”, mọi người lần lượt đứng dậy, người nào người nấy khí thế sục sôi, dù sao cũng chẳng phải là người của mình, chẳng có gì phải xót, quan trọng nhất đó là cảm giác đứng chỗ tối đánh người thế này quả thực sảng khoái.




Không lâu sau đó, từng bóng người bước ra khỏi địa cung, thông qua Truyền Tống Trận trong hư không trở về phân điện của mình, chuẩn bị cho một cuộc triệu tập binh mã và chờ đợi tối đến bắt đầu giaoc hiến.



Phù!



Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.



Hắn không rời đi luôn mà đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về từng hướng như thể đang tính toán kế hoạch tiếp theo vả lại còn là kế hoạch to lớn.



Không lâu sau đó bên trong địa cung rộng lớn có bóng người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Sở Linh.



“Ngươi muốn đi đánh trận sao?”, Sở Linh tiến lên trước nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lâu.



“Đúng vậy, ta sắp ra chiến trường rồi, có gì thưởng cho ta sao?” Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười.

“Có đấy”, Sở Linh cũng cười sau đó cô phất tay lấy ra một tấm áo giáp đưa cho Diệp Thành.



 
Chương 1277: Xuất phát!  


“Đồ thê tử đưa ta phải nhận rồi”, Diệp Thành toét miệng cười nhận lấy tấm áo giáp, ánh mắt sáng lên vì hắn nhìn ra sự bất phàm của tấm áo giáp này.



“Đây là hỗn thiên chiến giáp, là vật mà ta tìm thấy được khi tu luyện ở chiến trường cổ xưa”, Sở Linh mỉm cười cầm tấm áo giáp rồi giúp Diệp Thành mặc lên người, trông cô giống như một thê tử hiền lành tiễn đưa phu quân lên đường ra chiến trường vậy.



Advertisement

Không thể phủ nhận sau khi mặc tấm áo giáp này lên trông Diệp Thành như một tướng quân vậy, thân hình vững chãi, mái tóc đen như dòng thác đổ, không có gió mà tự tung bay.



“Lần nào cũng khiến ta lo lắng”, Sở Linh ôm Diệp Thành từ phía sau, khuôn mặt áp lên tấm áo giáp lạnh băng kia như thể cô có thể thông qua tấm áo giáp và cảm nhận được nhiệt độ trên phần lưng của người thanh niên trước mặt mình.



Diệp Thành cười ôn hoà: “Ta sẽ mặc nó để chinh chiến thiên hạ, đợi tứ hải bát hoang thái bình, đợi cửu thiên thập địa không còn hỗn loạn thì nàng sẽ không phải lo lắng cho Diệp Thành ta nữa”.







Trong màn đêm đen, từng cơn gió lạnh buốt rít qua.



Nam Sở của buổi đêm vốn dĩ yên bình thì nay lại như có cơn bão kéo đến.

Nếu nhìn từ không trung thì có thể nhận ra trong màn đêm đen có từng bóng hình đen kịt xuất hiện trong mỗi một góc: Cổ thành, các lầu, tửu lâu, cửa tiệm gần như đều có huyết quang hiển hiện.



Đúng như Diệp Thành dự đoán, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đã hành động xử lý gọn gàng mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông.



Không tới một canh giờ, mạng lười tình báo của Thanh Vân Tông đã tê liệt nhưng tông môn lại không hề hay biết.



Cùng với lúc đó, chín phân điện của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đang tập kết quân, số lượng vô cùng lớn.



Diệp Thành đóng vai Thương Hình của phân điện thứ chín ở Hằng Nhạc Tông.



Lúc này hắn đứng sừng sững trên cao nhìn xuống từng đám người dày đặc đen kịt bên dưới, mỗi một người đều khoác trên mình tấm áo bào màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt.



Không sai, trong số này có cả người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cũng có người của Doãn Chí Bình nhưng cho dù là ai thì cũng không hề có lấy một người phía Dương Đỉnh Thiên.



Cũng giống với phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, tám phân điện khác lần lượt do nhóm người của Chung Quy vào vai, lúc này bọn họ đang lấy danh nghĩa điện chủ để tập kết đại quân, hành động vô cùng thần bí.



Xuất phát!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, đại quân bắt đầu xuất phát, các Truyền Tống Trận của phân điện thứ chín mở ra, từng bóng người biến mất.



Sau khi bọn họ rời đi chưa tới một khắc thì chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều có huyết quang hiển hiện, những thành viên tình báo được cài cắm ở chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều bị tiêu diệt cùng lúc.











 
Chương 1278: “Ngươi đang chất vấn ta đấy à?”


Mọi thứ đều được tiến hành một cách kín kẽ, mùi máu tanh dần dần theo gió bay khắp Nam Sở.



Phía này, đại quân của phân điện thứ chín mà Diệp Thành chỉ huy đã bước ra khỏi Truyền Tống Trận và nhanh chóng tiến vào trong rặng núi dài.



Advertisement

“Ở vị trí cũ đợi lệnh”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi bước lên đỉnh núi, hắn nhìn về phía Bắc như thể có thể trông thấy cổ thành với đại khí dồi dào thông qua màn đêm.



Đó chính là Thanh Vân Thiên Thành, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Thiên Thành trong màn đêm có thêm thần hoa bao quanh, ánh sáng chói lọi giống như được khảm nạm lên từng viên minh châu sáng chói.



“Điện chủ”, không biết từ khi nào, một lão già khoác trên mình bộ hắc bào bước lên đỉnh núi, ông ta chắp tay cung kính hành lễ.



“Sao rồi?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc hắc bào, hắn diễn y như thật, trong đôi mắt đen láy hằn lên cái nhìn lạnh lùng khiến người ta nhìn mà rợn người.



“Ta cảm thấy có phần khó hiểu”, lão già mặc hắc bào hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc trộm Diệp Thành: “Điện chủ dẫn theo toàn bộ người thuộc dòng chính của chưởng giáo, để lại toàn bộ người của Dương Đỉnh Thiên, như vậy liều có phải…”

“Ngươi đang chất vấn ta đấy à?”, ánh mắt Diệp Thành càng lạnh lùng hơn.



“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, lão già mặc hắc bào run rẩy, không dám thở mạnh.



“Điều binh khiển tướng thế nào không cần ngươi phải dạy ta”, Diệp Thành hắng giọng: “Ngươi nên biết chất vấn ta chính là chất vấn chưởng giáo, những thứ không nên hỏi thì không phải hỏi, những điều không nên nói cũng không cần phải nói, việc duy nhất mà ngươi cần làm chính là chấp hành mệnh lệnh”.



“Thuộc… thuộc hạ hiểu rồi”, lão già mặc y phục đen vội hành lễ quay người đi xuống núi.

“Sao rồi?”, lão ta vừa đi khỏi liền có vài người tiến tới, về cơ bản đều là người dòng chính của Doãn Chí Bình, về việc điều binh khiển tướng trong đêm nay, bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu cho nên mới chọn ra một người đi hỏi Diệp Thành.



“Không nên hỏi gì thì đừng hỏi, không nên nói gì thì đừng nói”, lão già mặc hắc bào đem y nguyên lời của Diệp Thành thuật lại, “điện chủ nói rồi, việc duy nhất mà chúng ta phải làm đó là chấp hành mệnh lệnh”.



“Thế nhưng việc điều binh khiển tướng như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu”, có người chất vấn: “Chúng ta đều là người thân thích của chưởng giáo, để cho người của Dương Đỉnh Thiên ở lại phân điện còn lôi chúng ta ra chiến trường nộp mạng, nói ra thì thật khó hiểu”.



“Hay là phái người gửi tin cho chưởng giáo xác nhận? Ngộ nhỡ là Thương Hình làm phản?”



“Ngươi muốn chết phải không?”, lão già mặc hắc bào lạnh giọng, “chúng ta là người thuộc phân điện thứ chín, nếu vượt mặt điện chủ tự ý bẩm báo trực tiếp với chưởng giáo chẳng khác gì làm trái với quy định”.



“Đúng là như vậy”, có người vuốt râu: “Nếu như bẩm báo lên mà Thương Hình làm sai thì không sao, nhưng nếu không phải như vậy thì chưởng giáo đương nhiên sẽ không trừng phạt chúng ta, còn Thương Hình thì sao? Dám chất vấn ông ta, dám quay lưng lại để vượt mặt bẩm báo với chưởng giáo thì ông ta không giết ngươi mới lạ”.



“Theo ta thấy thì chúng ta cứ nghe lệnh thì hơn”, một người khác lên tiếng: “Nếu xảy ra chuyện thì thì cũng đã có Thương Hình gánh tội”.

“Đúng vậy, Thương Hình chính là điện chủ của phân điện thứ chín, dám làm phản thì điện chủ chắc chắn không thể bỏ qua”.



 
Chương 1279: “Đây có phải là một cơ hội không?”


“Cho nên việc mà chúng ta lo lắng căn bản không thể xảy ra, nên biết rằng mặc dù ông ta là điện chủ nhưng cũng phải nghe lệnh chưởng giáo, hoặc có thể việc điều binh khiển tướng trong đêm nay chính là lệnh của chưởng giáo, chưởng giáo có cách tính toán khác cũng chưa biết chừng”.



“Yên tâm, chúng ta và Chính Dương Tông liên minh, trong tình hình hai đấu một thì chắc chắn chiếm ưu thế, nếu chết thì cũng là người của Thanh Vân Tông”, có người cười nói, trong ánh mắt còn loé lên ánh nhìn tàn nhẫn, “nghe nói nữ đệ tử của Thanh Vân Tông đều rất xinh đẹp”.



Advertisement

Nghe câu này, tất cả đều bật cười nham hiểm, dưới ánh trăng mờ, trông bọn chúng hết sức gian manh.



Tiếng xì xào bàn tán mặc dù rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Diệp Thành, dưới lớp áo choàng đen, khoé miệng của hắn nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: “Chỉ sợ các ngươi không có cái phúc được hưởng thôi”.



Hắn dứt lời, khí tức lạnh băng cứ thế bao trùm khắp rặng núi.



Diệp Thành nhướng mày nhìn về phía xa, nơi đó, từng bóng người đen kịt rợp trời, trận thế vô cùng hùng tráng, đại quân của phân điện thứ chín của Chính Dương Tông đã đến.



Từ phía xa, Diệp Thành đã trông thấy bóng hình xinh đẹp đứng trước đại quân, mặc dù cô khoác trên mình tấm áo bào đen nhưng lại vô cùng nổi bật, dưới Tiên Luân Nhãn, phong thái tuyệt thế ấy càng hiện ra rõ mồn một, trông chẳng khác gì một vị tiên giáng trần, thanh khiết vô ngần.



Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Thánh nữ của Chính Dương Tông, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng sao?




“Ta không ngờ đấy”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng và ho hắng, có điều hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt. Cơ Tuyết Băng là điện chủ của phân điện thứ chín ở Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng cầm quân của phân điện thứ chín.



Diệp Thành quả thực đã quên mất điểm này, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông liên thủ minh, phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông và phân điện thứ nhất của Hằng Nhạc Tông hợp thành một quân, tấn công phân điện thứ nhất của Thanh Vân Tông, phân điện thứ hai của Chính Dương Tông và phân điện thứ hai của Hằng Nhạc Tông hợp thành một quân tấn công phân điện thứ hai của Thanh Vân Tông.



Cứ tính tiếp thì hiện giờ đại quân của phân điện thứ chín mà hắn dẫn đầu chẳng phải sắp hợp tác chiến đấu với phân điện thứ chín của Cơ Tuyết Băng sao?



“Đây có phải là một cơ hội không?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng trong dòng người mà thầm nhủ: “Muội là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, rồi có ngày chúng ta sẽ phải gặp nhau trên chiến trường”.



“Chúng ta được định sẵn là kẻ định thì ta sẽ không thể để muội sống sót quay về”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khí huyết sục sôi có phần lạnh lẽo, sự tàn khốc của chiến tranh không thể cho hắn cơ hội thương hại bất cứ ai.

Trong khi nói chuyện, đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông đã đi vào trong quần sơn, mà Cơ Tuyết Băng cũng đã lên ngọn núi nơi Diệp Thành đứng.



Cô ta vẫn lãnh đạm như trước, sau khi lên đỉnh núi thì đứng ở đó, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo, trong đôi mắt xinh đẹp không có chút thay đổi cảm xúc, dường như mọi sự náo loạn trên đời đều không liên quan đến mình.



“Thánh nữ của Chính Dương vẫn mang phong thái trước đây!”, Diệp Thành lên tiếng với giọng điệu bỡn cợt, trong mắt loé lên tia sáng u tối, quan trọng nhất là trong mắt hắn còn có vẻ thèm muốn không hề che giấu.



Vẫn là câu nói đó, diễn kịch mà, đương nhiên phải diễn cho tròn vai! Hắn đang là Thương Hình thì phải diễn cho giống tính của Thương Hình.



Cơ Tuyết Băng làm như không nghe thấy lời Diệp Thành nói, thấy ánh mắt đầy dục vọng của hắn, vẻ mặt cô ta càng lạnh lùng hơn.



Nếu biết Thương Hình đứng trước mặt mình là hàng giả, không biết cô ta sẽ nghĩ thế nào?

Nếu biết kẻ đóng giả Thương Hình đang đứng trước mặt mình là Diệp Thành, không biết cô ta sẽ có biểu cảm ra sao?



 
Chương 1280: “Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”


Bên này, Diệp Thành lại nở nụ cười không đứng đắn, hắn đã không còn thấy lạ trước phản ứng này của Cơ Tuyết Băng.



Ánh mắt hắn nhìn vào đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông.



Ngay sau đó, hai mắt hắn không khỏi nhíu lại, bởi vì trong số những người Cơ Tuyết Băng dẫn tới có đến hơn ba phần là Âm Minh tử tướng, hơn nữa rất nhiều tên trong số đó ở cấp bậc cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

Advertisement



“Nhiều vậy”, Diệp Thành khẽ nhíu mày, hắn nghĩ các phân điện lớn khác của Chính Dương Tông cũng sẽ làm vậy, một điện có đến một phần ba số quân là Âm Minh tử tướng, tuy không nhiều nhưng chín điện cộng lại thì con số sẽ rất lớn.



“Mình vẫn đánh giá quá thấp Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, trong mắt còn loé lên tia nhìn bất định.



Chính Dương Tông có một đại quân Âm Minh khổng lồ như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, đây mới chỉ là hắn nhìn thấy, vậy phần hắn không thấy thì sao? Có lẽ còn nhiều hơn nữa! Chỉ với lực lượng này, địa vị bá chủ của Chính Dương Tông ở Nam Sở đã không ai có thể lay chuyển nổi.



Lúc này hắn càng thêm chắc chắn lý do Chính Dương Tông không cần chiến lợi phẩm mà chỉ cần thi thể của người chết, mục đích là để tạo thêm một đội quân Âm Minh!



“Không ổn!”, Diệp Thành vô thức xoa cằm: “Sau này khai chiến với Chính Dương Tông, chỉ dựa vào đại quân Âm Minh này thôi, quân ta đã tổn thất nặng nề rồi”.



“Tiền bối tấn công cổng Nam, ta tấn công cổng Đông”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Cơ Tuyết Băng đã chợt lên tiếng.



“Sao cũng được”, Diệp Thành nhún vai, bảo hắn tấn công bốn cổng thành Đông Tây Nam Bắc hắn cũng vui lòng, dù sao cũng không phải người của hắn.



“Sáng sớm, đúng giờ phát động tấn công”, Cơ Tuyết Băng lại thờ ơ lên tiếng: “Còn nữa, đừng quên thoả thuận của chúng ta, Chính Dương Tông không nhận chiến lợi phẩm, chỉ cần thi thể người chết”.



“Đã hiểu, lại chế tạo Âm Minh tử tướng chứ gì!”, Diệp Thành cười khẽ.



Nghe vậy, đôi lông mày xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng cau lại, trong đôi mắt đẹp loé lên tia sáng, cô ta khá bất ngờ khi Diệp Thành có thể đoán được bí mật này.



“Chính Dương Tông các cô thật biết nhìn xa trông rộng!”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ đùa cợt: “Đội quân Âm Minh đông như vậy, xem ra sau khi Thanh Vân Tông bị tiêu diệt, mục tiêu tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc Tông ta rồi”.




Cơ Tuyết Băng nghe Diệp Thành nói xong chìm vào khoảng lặng ngắn, ba giây sau cô ta mới nhẹ nhàng cất lời: “Có lẽ ông có thể bầu chọn một minh chủ khác”.



“Nghe ý của Thánh nữ Chính Dương thì chưởng giáo Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc ta không phải minh chủ à?”, Diệp Thành cười hứng thú nhìn Cơ Tuyết Băng.



“Tiền bối là người thông minh, cần gì ta phải nói nhiều”, giọng Cơ Tuyết Băng vẫn lạnh lùng từ đầu đến cuối.



“Nói, đương nhiên phải nói chứ”, Diệp Thành ngưng tụ một cái ghế ở sau lưng, lười biếng nằm lên đó, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn vẫn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ thích thú: “Có lẽ ta có thể hiểu ý của cô, Doãn Chí Bình không phải minh chủ, chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông các cô mới là minh chủ. Minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, thế lực của cô mạnh thì cô là minh chủ, thế lực của cô yếu thì cô là củi mục, phải vậy không?”



Cơ Tuyết Băng im lặng trước lời phân tích của Diệp Thành, tuy cô ta không hoàn toàn đồng ý nhưng có lẽ đây là hiện thực trần trụi của thế giới hỗn loạn này.



“Không biết tại sao nói đến minh chủ ta lại chợt nhớ đến một người”, Diệp Thành vẫn cất giọng hờ hững: “Người này hẳn là rất quen thuộc, ồ không đúng, hẳn là người mà cô từng rất quen thuộc”.



“Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng cất giọng.



“Diệp Thành”, Diệp Thành nói ra tên của mình, nói xong còn hứng thú quan sát Cơ Tuyết Băng.



 
Chương 1281: Mạnh là chính, yếu là tà


Diệp Thành!



Nghe thấy hai chữ này, người Cơ Tuyết Băng run lên rõ rệt, trong đôi mắt lãnh đạm có thêm vẻ phức tạp và tự giễu, khuôn mặt luôn không có cảm xúc lúc này cũng có thêm vẻ đau khổ.



Một thân hình đẫm máu loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt mơ màng của cô ta, toàn thân người đó cắm đầy mũi tên, đóng đinh trên Vọng Cổ Nhai, chết một cách bi tráng.

Advertisement



“Thánh nữ Chính Dương, cô nghĩ Diệp Thành có phải ma không?”, Diệp Thành lại hỏi.



“Không phải”, Cơ Tuyết Băng trả lời ngay không hề nghĩ ngợi.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thản nhiên nhún vai: “Không phải sao? Ta nghĩ hắn là ma đấy, hơn nữa còn là một đại ma đầu”.



Nghe câu này, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày: “Lời này của tiền bối có phải hơi độc đoán quá không?”



“Không độc đoán chút nào”, Diệp Thành cười nhạo báng: “Mọi người đều cho rằng minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, vậy tại sao ma không thể dùng quy tắc này để định nghĩa? Diệp Thành yếu nên hắn là ma, là tà cũng xứng đáng, Linh Chân Thượng Nhân mạnh nên đương nhiên ông ta là chính, là lẽ phải”.



Nghe Diệp Thành nói như vậy, Cơ Tuyết Băng mấp máy môi nhưng không biết nên phản bác thế nào.

“Vậy nên trên đời làm gì có chính với tà, đúng với sai, minh chủ với củi mục”, Diệp Thành thoải mái vặn khớp cổ: “Mạnh là chính, yếu là tà. Mạnh thì đúng, yếu thì sai. Mạnh là minh chủ, yếu là củi mục. Đây là quy tắc tàn khốc mà bao người đang tiếp nhận! Trước đây ta không hiểu, nhưng giờ thì ta hiểu rồi”.



Cơ Tuyết Băng lại chìm vào im lặng, mặc dù cô ta cũng giỏi tranh luận nhưng lại không biết lấy gì để phản bác quy luật tàn khốc này.



Oa!



Diệp Thành ở bên này đã lười biếng vươn vai, thoải mái đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời: “Gần sáng rồi, có phải chúng ta nên chuẩn bị bắt đầu tấn công rồi không? Đánh một trận đàng hoàng, biết đâu lại bắt được vài mỹ nữ về chơi”.



Nghe những lời này của Diệp Thành, đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh lẽo.


“Làm việc thôi”, hắn vặn vẹo cổ rồi bước vào hư không trước, sau đó lời nói hư ảo vẫn còn vọng vào tai Cơ Tuyết Băng: “Về nói với minh chủ nhà cô rằng nếu các ngươi đủ mạnh thì Thương Hình ta cũng không phải người không biết thức thời”.



Bầu trời đêm u tối, không nhìn thấy ánh sáng của trăng và sao.



Trên tường thành phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, từng nhóm người mặc áo giáp đi qua đi lại, bọn họ đều là tu sĩ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Linh Hư.



Một bên khác có hai người ung dung bước đi, một người là lão già áo bào tím, một người là trung niên mặc áo mãng bào, từng đội quân tu sĩ đi tuần tra đều cung kính hành lễ với họ, xem ra thân phận của hai người này đều không thấp.



“Chưởng giáo cũng lạ thật, còn sáu ngày nữa Hằng Nhạc và Chính Dương mới tấn công chúng ta cơ mà, có cần phải làm quá lên vậy không?”, người trung niên mặc áo mãng bào khó hiểu: “Sáu ngày đủ cho chúng ta chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ”.



“Ngươi thì biết cái gì!”, lão già áo bào tím lườm người nọ: “Chín điện của chúng ta đấu với mười tám điện, sao có thể lơi là được?”



“Ồ”.











 
Chương 1282: “Mau đi xin các điện khác cứu viện”.  


“So về điều này thì Doãn Chí Bình kém Dương Đỉnh Thiên cả vạn dặm”, lão già áo bào tím cười khẩy chế nhạo.



“Quan tâm ông ta làm gì! Mau lên, đi xong vòng này rồi về tu luyện”, người trung niên mặc áo mãng bào thúc giục.



“Tu luyện?”, lão già áo bào tím nói kháy: “Ta thấy ngươi nóng lòng về chơi gái thì có ấy! Ta nghe nói mấy ngày trước ngươi cướp được rất nhiều mỹ nữ từ hoàng cung của thế giới người phàm về”.



“Ông còn không biết ngại mà nói ta?”, người trung niên kia cười đểu: “Vì cướp nữ nhân mà ông đã diệt cả tông môn nhà họ Tôn, so với ông thì ta chẳng là gì cả”.

Advertisement



“Ngươi tra được rõ đấy! Ta… Cẩn thận!”, lão già áo bào tím còn chưa nói xong đã hô lên.



Nhưng ông ta vẫn chậm, giây trước người trung niên áo mãng bào còn trò chuyện với ông ta, bây giờ đã bị một mũi tên đâm xuyên qua đầu, chẳng kịp hét lên một tiếng đã chết tại chỗ.



Thấy thế, vẻ mặt lão ta thay đổi đáng kể, vừa định lên tiếng thì một cây chiến mâu đã bay tới, ông ta bị ghim trên lầu cổng thành.



Giết!



Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi những tu sĩ của Thanh Vân Tông đang ở trên tường thành còn chưa kịp phản ứng lại, một giọng nói lạnh lùng như sương băng vang lên khắp đất trời.



Ầm! Đoàng!



Đột nhiên một khoảng hư không nổ tung, cả nhóm người đông đúc ào ra như thuỷ triều, khí thế của ai cũng mãnh liệt, người thì đi trên phi kiếm, người cưỡi mây lướt gió, sát khí ngút trời, ùn ùn kéo đến.



Kẻ thù tấn công! Kẻ thù tấn công!



Chẳng mấy chốc, tiếng hét đột ngột vang lên.



Giết! Giết!



Đột nhiên, màn đêm tĩnh lặng bị tiếng hét dời non lấp biển phá vỡ, từng bóng người mặc áo đen giống như sát thần lao tới tước đoạt từng mạng sống, máu tươi nhuộm đỏ cả tường thành.



Cùng lúc đó, tám phân điện khác của Thanh Vân Tông cũng đồng loạt bị tấn công, cảnh tượng vô cùng hào hùng.



“Giết cho ta, kẻ nào rút lui đều phải chết!”



Ở phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Diệp Thành vung đại đao lao về phía trước, một đao giết chết cảnh giới Linh Hư của Thanh Vân Tông.


Giết!



Phía sau hắn, tiếng hô giết rung chuyển đất trời, đại quân hắn dẫn theo ùn ùn kéo đến, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, lập tức bị tóm gọn, quân phòng thủ cổng Bắc gần như đã bị giết hết toàn bộ.



Ở một nơi khác, đại quân do Cơ Tuyết Băng chỉ huy như đại dương, nhấn chìm thiên thành Thanh Vân.



“Khốn kiếp, ở đâu ra nhiều kẻ mạnh thế?”, một ông già mặc áo tím lao ra từ Địa Cung phủ điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông.



Nếu Diệp Thành nhìn thấy người này chắc chắn sẽ nhận ra, bởi vì khi hắn thành ma, người này cũng tham gia bao vây giết hắn, đây chẳng phải Triệu Thanh của Thanh Vân Tông sao? Đúng thế, Triệu Thanh không chỉ là trưởng lão của Thanh Vân Tông mà còn là điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân, thân phận cực kỳ hiển hách.



“Điện chủ, đội hình quân địch cực kỳ mạnh”, ngay sau đó một người mặc đồ đen đã quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh.



“Chết tiệt”, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng: “Mau đi xin các điện khác cứu viện”.



“Các… Các điện khác cũng đang bị tấn công, cả chín phân điện đều… đều không được bình yên”, người kia vội nói.



“Bị tấn công cùng một lúc?”, hai hàng lông mày của Triệu Thanh chau lại, hai giây sau một tia sáng sắc bén xẹt qua trong mắt ông ta: “Là Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông”.



“Sao… Sao có thể chứ?”, người áo đen biến sắc: “Không phải chưởng giáo đã phái người đi đàm phán với Hằng Nhạc rồi ư? Không phải Hằng Nhạc cũng đã đồng ý liên hợp với chúng ta, chống lại Chính Dương rồi sao?”



“Còn không hiểu à? Chúng ta bị lừa rồi”, Triệu Thanh tức giận: “Doãn Chí Bình, ngươi được lắm, dám gài bẫy Thanh Vân Tông ta”.

“Vậy chúng ta…”



 
Chương 1283: Không đau lòng!  


“Còn ngây ra đấy làm gì, xin điện chính cứu viện đi, những người khác đều ra trận cho ta”.



Ù! Ù! Ù!



Ngay lập tức, từng luồng sáng lớn lao vút lên trời, từng món binh khí bay vào khoảng không, các công kích trận pháp đồng thời hồi phục sức mạnh.



Advertisement

Phụt! Phụt! Phụt!



Ngoài chiến trường, đại quân Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chỉ huy đã khiến nơi đây hoá thành huyết vụ.



Không đau lòng!



Diệp Thành lao về phía trước bất giác chế giễu, tay vẫn vung Quỷ Phách Ngân Đao của Thương Hình, hắn đi tới đâu nơi đó liền biến thành vũng máu.



Giết!



Giết!



Đột nhiên có tiếng hô giết vang lên rung chuyển đất trời.


Trận đại chiến sắp bắt đầu.



Mặc dù đại quân do Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chỉ huy tấn công bất ngờ khiến phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông trở tay không kịp, nhưng đối phương có cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ, mà thiên thành Thanh Vân lại là địa bàn của Thanh Vân Tông, bọn họ vừa đứng vững thì đại quân của hai bên đã lao vào chiến đấu ngay lập tức.



Phụt! Phụt! Phụt!



Hai quân vừa chiến đấu, máu tươi liền bắn ra tung toé, nhuộm đỏ cả bầu trời.



Cheng! Rầm! Uỳnh! Bịch!

Những âm thanh hỗn loạn như vậy nối tiếp nhau vang lên. Trong thiên thành Thanh Vân, các cung điện lần lượt sụp đổ, các dãy núi bên trong cũng theo đó mà tách rời, từng luồng sáng bay lên, đủ loại màu sắc, các binh khí bản mệnh lơ lửng trên hư không phát ra thần hoa rực rỡ, tựa như những ngôi sao sáng trên trời, cực kỳ chói mắt.



Phụt!



Ở đây, Diệp Thành lại lần nữa vung đao chém chết một kẻ cảnh giới Không Minh của Thanh Vân Tông, hơn nữa còn rất tự giác lấy đi túi đựng đồ của người đó.



Sau khi giết xong người này, Diệp Thành còn nhìn xung quanh một lượt.



Đại quân phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông và phân điện thứ chín của Chính Dương Tông đã chinh phạt vào trong hết, đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông cũng từ bốn phía của thiên thành Thanh Vân lao tới, trận chiến cực kỳ khốc liệt.



Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy bóng dáng của Cơ Tuyết Băng giữa chiến trường rộng lớn.



Bóng dáng Cơ Tuyết Băng trong đội quân cực kỳ bắt mắt, toàn thân tản ra thần hoa, bảo liên đăng lơ lửng trên đầu, thần hà lộng lẫy tản ra mang theo áp lực mạnh mẽ, mỗi một đòn đều khiến cả loạt cao thủ của Thanh Vân Tông ngã xuống nằm trong vũng máu.



Cô ta là nữ sát thần với sức chiến đấu cực mạnh, ra tay gọn gàng dứt khoát, thần thông cái thế được tung ra liên tiếp, cả đường đi ít ai có thể sống sót qua ba hiệp trong tay cô ta.



Hơn nữa Diệp Thành nhìn ra được, từ sau khi Cơ Tuyết Băng giết vào thành, mục tiêu của cô ta vô cùng rõ ràng, đó chính là hư không đại trận của phủ điện chủ.



Phải biết hư không đại trận của phân điện không chỉ nối liền với hư không đại trận, mà còn nối liền với điện chính, nếu các phân điện khác và Thanh Vân Tông phái quân cứu viện tới thì cục diện rất có thể sẽ đảo ngược.



 
Chương 1284: Tổn thất nặng nề.  


Mục đích của Cơ Tuyết Băng là phá huỷ hư không đại trận, cắt đứt viện trợ của các phân điện khác và điện chính của Thanh Vân Tông với nơi này.



Đây là cách được sử dụng phổ biến nhất khi tấn công phân điện, phá hỏng hư không đại trận tương đương với việc cắt đứt liên lạc với các điện khác và điện chính, nếu không có viện binh thì chẳng khác gì một thành biệt lập.



Advertisement

Rõ ràng cách đánh của Cơ Tuyết Băng là rất đúng đắn.



Tuy nhiên Diệp Thành sẽ không giúp Cơ Tuyết Băng phá hư không đại trận, chẳng những hắn không giúp mà ngược lại hắn sẽ gây rắc rối cho cô ta, vì hắn muốn Thanh Vân Tông phái viện binh tới.



Vốn dĩ quân của Doãn Chí Bình mà hắn dẫn tới đều là để tìm đến cái chết!



Bây giờ Hằng Nhạc, Chính Dương đang đấu với một mình Thanh Vân, chiếm ưu thế tuyệt đối, muốn quân của Doãn Chí Bình chết hết ở đây là điều không khả thi lắm, bởi vì phân điện thứ chín của Thanh Vân đã rơi vào thế yếu.



Nhưng nếu điện chính của Thanh Vân Tông phái viện binh tới đây thì mọi chuyện sẽ khác.



Có viện binh của điện chính, sức chiến đấu của phân điện thứ chín Thanh Vân sẽ tăng mạnh, như vậy người của Doãn Chí Bình sẽ chết ở đây một cách thích đáng, ngay cả đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông cũng sẽ bị thương nặng.

Hơn nữa không chỉ Diệp Thành mà phía Chung Quy, Chung Ly cũng làm như vậy.



Tất nhiên điều này cũng là do hắn đã chỉ đạo từ trước.



Vì vậy ở một khía cạnh nào đó, những điều họ làm không chỉ giúp Thanh Vân Tông mà cũng là giúp chính mình, mượn tay Thanh Vân Tông tiêu diệt người của Doãn Chí Bình.



Điều họ muốn là Hằng Nhạc, Thanh Vân và Chính Dương đều tổn thất nặng nề.


Bùm! Bùm! Bùm!



Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì phía phủ điện chủ đã truyền tới tiếng nổ vang.



Nhìn ra xa, toàn bộ phủ điện chủ đã bị thần hoa chói mắt của đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mà Cơ Tuyết Băng hoá ra bao phủ, nhưng ba Cơ Tuyết Băng đều gặp phải kẻ địch mạnh.



Diệp Thành liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào người đang chiến đấu với bản tôn của Cơ Tuyết Băng, trong mắt hắn chợt hiện lên tia lạnh lẽo: “Triệu Thanh, thật trùng hợp! Ở đây mà cũng gặp được ông”.



Nói xong Diệp Thành lập tức vung Quỷ Phách Hồn Ngân Đao sát phạt về hướng đó.



Hắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã vây giết mình hôm đó, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Linh Chân Thượng Nhân của Chính Khí Điện…











 
Chương 1285: “Doãn Chí Bình đáng chết”


Khốn kiếp!



Trong đại điện của điện chính Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí giận dữ rít lên, hai mắt dữ dằn như con sư tử điên.



Mới vài phút trước, chín phân điện lớn đều xin cứu viện khẩn, hơn nữa gần như là cùng lúc, ông ta là chưởng giáo của tông, sao lại không biết điều này có ý nghĩa gì.

Advertisement



Chỉ vài canh giờ trước, người ông ta cử đi báo tin rằng Doãn Chí Bình đồng ý liên minh với Thanh Vân để đấu với Chính Dương.



Nhưng bây giờ chỉ vài canh giờ sau, mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, đánh cho Thanh Vân trở tay không kịp, có lẽ đây là tổn thất lớn nhất mà ông ta phải chịu từ khi trở thành chưởng giáo của Thanh Vân đến nay.



“Doãn Chí Bình”, tiếng gào thét của Công Tôn Trí vang vọng khắp đại điện: “Ngươi dám gài bẫy ta”.







Bùm! Ầm!



Trong phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đã đánh từ hư không sang không gian hư vô, rồi lại từ không gian hư vô đánh vào trời cao, cuối cùng lại từ bầu trời cao đánh về hư không, cảnh chiến đấu vô cùng hùng tráng.


Triệu Thanh là kẻ mạnh có tiếng từ lâu, không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường.



Mà Cơ Tuyết Băng, cho dù có khả năng giết cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng để tiêu diệt được Triệu Thanh cũng không hề dễ.



“Cô chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi, còn kém xa lắm”, thấy Cơ Tuyết Băng bị đẩy lùi, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng.



“Nếu thêm cả ta nữa thì sao?”, sau khi một cao thủ của Thanh Vân hoá thành huyết vụ, Diệp Thành vác Quỷ Phách Ngân Đao chầm chậm bước tới, khoé miệng mang theo nụ cười tàn bạo, trong mắt còn lóe lên tia lạnh lùng.



“Thương Hình”, nhìn thấy Diệp Thành, vẻ mặt Triệu Thanh đột nhiên tối sầm, nếu chỉ một mình Cơ Tuyết Băng thì đương nhiên ông ta không sợ, nhưng thêm Thương Hình thì khác, bởi vì Thương Hình cùng cấp bậc với ông ta.



“Doãn Chí Bình đáng chết”, Triệu Thanh hét lớn. Hai canh giờ trước, điện chính của Thanh Vân Tông còn báo tin rằng họ đang bàn bạc với Hằng Nhạc Tông liên minh chống lại Chính Dương Tông.



Bây giờ, Hằng Nhạc và Chính Dương đã liên minh với nhau, Triệu Thanh phát hiện mình bị lừa, hơn nữa còn bị Doãn Chí Bình xoay vòng vòng, nếu biết trước chắc chắn ông ta đã tăng cường kết giới hộ thành, như vậy cao thủ của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không vào được dễ dàng như vậy.



“Ngày đó ta nên giết hắn”, nghĩ rồi Triệu Thanh cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy vẻ dữ tợn.



“Ngày đó”, Diệp Thành nhướng mày, cười lạnh lẽo: “Khi ngươi với chưởng giáo nhà ta chung sức bao vây giết Diệp Thành, ta thấy các ngươi hợp tác vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại thẹn quá hoá giận như vậy?”







“Không cần nhiều lời với ông ta”, không đợi Triệu Thanh lên tiếng, Cơ Tuyết Băng bên cạnh đã động thủ, Cửu Thiên Huyền Linh Ấn từ trên cao xuống người ông ta.



“Chỉ dựa vào cô?”, Triệu Thanh giận dữ hét lên, vung tay tung ra một chưởng, phá vỡ Cửu Thiên Huyền Linh Ấn của Cơ Tuyết Băng.



“Ta giữ chân ông ta, ông phá hư không truyền tống trận đi”, Cơ Tuyết Băng hờ hững lên tiếng, sau đó lại thi triển bí pháp đánh về phía Triệu Thanh.

“Được thôi”, Diệp Thành cười nhạt, vác Quỷ Phách Ngân Đao đi về phía phủ điện chủ, xông thẳng vào Địa Cung.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom