Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1446: “Đạo Linh Chi Thể quả nhiên phi thường”


Ục ục!



Ngay sau đó, tiếng sôi ùng ục ở bụng lại vang lên khiến mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức đỏ bừng.



Cô ta là ai? Là Đạo Linh Chi Thể, là Thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, là đệ tử đứng thứ năm trong bảng Phong Vân của Đại Sở, giống như một tiên nữ hoàn mỹ, đã bao giờ phải xấu hổ thế này!

Advertisement



Lúc này cô ta vô thức cúi đầu, muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống.



“Đừng ra vẻ nữa, nam nhân uống thì tráng dương, nữ nhân uống thì đẹp da”, Diệp Thành đưa cái bát lớn tới.



Mặc dù rất ngượng nhưng Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn nhận lấy, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm tràn ngập, cái bụng không biết điều của cô ta lại bắt đầu réo lên liên tục, khiến cô ta rất xấu hổ.



“Ừm, đúng là rất ngon”, Diệp Thành đã chạy tới trước đại đỉnh, không cần bát mà trực tiếp dùng chậu lớn.



Khung cảnh tiếp theo ấm áp và yên tĩnh hơn nhiều.



Chẳng mấy chốc, cả hai lại ngồi xếp bằng đối diện với nhau.

Lần này Diệp Thành làm đơn giản hơn rất nhiều, không còn bí thuật lạc ấn trên huyết chú cản trở, hắn không còn điều gì cố kỵ nữa, tiên hoả mạnh mẽ xuất kích bao quanh huyết chú.



Rắc!



Không biết đến lúc nào, trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt vang lên âm thanh này, huyết chú vỡ tan dưới sự luyện hoá mạnh mẽ của tiên hoả, nó còn muốn chống lại nhưng đã bị Diệp Thành cưỡng ép ra khỏi cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt.



Phụt!



Trong vực thẳm huyết sắc, ở chỗ sâu trong huyết vụ cuộn trào mãnh liệt truyền ra tiếng hộc máu.

Bởi vì huyết vụ quá dày nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tia sáng u tối, sâu thẳm chết chóc, trông rất u ám và đáng sợ trong đêm tối.



“Không ngờ lại có thể phá được huyết chú cho mình, rốt cuộc người ấy là ai?”, huyết vụ dày đặc che kín đôi mắt, chỉ có giọng nói lạnh lùng, âm u.



Ùng!



Sau khi huyết chú được phá giải, thân thể mỏng manh của Thượng Quan Hàn Nguyệt run lên, thần hà kiều diễm lập tức bao quanh thân thể cô ta, toàn thân nở rộ quang hoa, còn lướt qua một luồng sức mạnh khiến Diệp Thành nhíu mày.



“Đạo Linh Chi Thể quả nhiên phi thường”, Diệp Thành cảm thán.



“Huyết chú đã được luyện hoá, phong ấn cũng được phá giải, chắc không còn vấn đề gì nữa rồi”, Diệp Thành lầm bầm một tiếng, nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt lần cuối rồi xoay người nhẹ nhàng biến mất trong màn đêm.



Một canh giờ sau, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỉnh dậy.



Giờ phút này khuôn mặt cô ta đã hồng hào trở lại, khí tức vô cùng mạnh mẽ, không còn huyết chú áp chế và hút tinh nguyên nữa. Đôi mắt cô ta trở nên trong veo, quanh cơ thể xinh đẹp được bao phủ đầy thần hoa, còn có một số dị tượng huyền ảo đan xen, trông vô cùng lộng lẫy dưới màn đêm đen.



“Đi rồi sao?”, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Diệp Thành, ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt tối đi một chút, trong lòng cũng có cảm giác mất mát không giải thích được.

“Sát thần Tần Vũ, chúng ta có còn gặp lại không?”, dưới ánh trăng đêm, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng nhìn về phía núi rừng, nhẹ nhàng xoay người biến mất vào trong đêm đen.



 
Chương 1447: Vậy đương nhiên phải đi theo huynh rồi!  


Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trên hư không mờ ảo, Diệp Thành lao vụt đi như một đạo kim quang, trên người hắn vẫn khoác áo choàng đen.



Đặc điểm nhận dạng của sát thần Tần Vũ quá rõ ràng, hắn không muốn bị mọi người biết mình vẫn còn sống nhanh như vậy, hắn luôn thích chơi từ phía sau, hắn còn định đánh cho một vài thế lực trở tay không kịp đây!



Advertisement

Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một khu vườn nhỏ của thành cổ.



Đúng như hắn nghĩ, phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã không còn ở đây nữa, khả năng cao là đã chuyển đi nơi khác.



“Mình vẫn quá nhân từ”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, nếu biết trước sẽ thế này thì hắn đã phế luôn Cơ Tuyết Băng, như vậy sẽ không xảy ra những chuyện phía sau.



Nói xong hắn từ từ quay lại.



Chẳng mấy chốc, hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì thấy Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cũng đang mặc áo choàng đen.



Nhìn thấy hai người, Diệp Thành sửng sốt: “Hai vẫn chưa đi?”



“Đi rồi lại quay về”, Chu Ngạo cười tươi: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà!”


“Xem ra hai ngươi cũng không phải kẻ ngốc!”



“Nhưng điều khiến chúng ta thấy lạ là Chính Dương Tông không phái người đến”, Lý Tinh Hồn gãi đầu.



“Không phái người đến?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác sờ cằm: “Lẽ nào Cơ Tuyết Băng không tiết lộ nơi này cho Chính Dương Tông?”



“Có lẽ là vậy”.



“Vậy thì thực sự khiến ta bất ngờ đấy”, Diệp Thành tiếp tục sờ cằm, hắn đã phải nhìn Cơ Tuyết Băng bằng con mắt khác, Chính Dương Tông không phái người tới lục soát thành, trong đó Cơ Tuyết Băng là một nhân tố lớn.

“Chúng ta đã nghe chuyện huynh độ kiếp rồi, mọi người đều nói huynh đã bị thiên kiếp đánh chết”, Diệp Thành đang suy nghĩ thì Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ: “Huynh sống sót kiểu gì vậy?”



“Nói linh tinh, ta còn phải đưa mọi người đi chinh chiến thiên hạ, sao có thể chết sớm vậy được!”, Diệp Thành nói xong còn lắc đầu, vuốt tóc tự cho rằng mình rất đẹp trai: “Đi theo ta là không sai đâu”.



Vậy đương nhiên phải đi theo huynh rồi!



Trong mắt Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều hiện lên vẻ tin tưởng.



Không nói đến chuyện khác, chỉ nói chuyện mấy ngày trước, hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được Diệp Thành, còn bị thiên kiếp của hắn đánh cho chạy tán loạn.



Thử hỏi, ở Đại Sở này còn tìm ra được tu sĩ nào cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất lợi hại như vậy nữa không?



Điều quan trọng nhất là bọn họ nghe nói thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn ra không phải người bình thường có thể độ được, Diệp Thành có thể sống sót trong tình hình đó, bây giờ vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, tiềm lực của hắn phải lớn nhường nào?



“Những người khác đâu?”, Diệp Thành hỏi, nhâm nhi một ngụm rượu.



“Bọn họ đều ở trong thành cổ này, đang chờ huynh về đưa chúng ta ra ngoài ra oai đây”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười tươi rói.



“Ta thích nghe lời này”, Diệp Thành lắc đầu, lại vuốt tóc, khá giống tư thái của Trần Vinh Vân.



 
Chương 1448: “Ngươi đã đi được một năm rồi nhỉ!”


Nói xong Diệp Thành xoay người đi ra ngoài đầu tiên: “Đưa người của chúng ta về nhà thôi”.



“Được!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt đi theo, bước nhanh tới cười ngượng ngùng: “Ngươi đưa chúng ta về thế này, phía Liễu Dật và Tư Đồ Nam sẽ không đánh chúng ta chứ?”



“Yên tâm, ta sẽ giữ lại cho các ngươi một hơi thở”.

Advertisement







Vì sao sáng chói, ánh trăng trong trẻo.



Đây là một quần sơn, sâu trong quần sơn là toà thành cổ hùng vĩ, người Nam Sở gọi nơi đây là thiên thành Đông Nhạc.



Nhìn từ xa, thiên thành Đông Nhạc rực rỡ ánh sáng, thần huy sáng chói tản ra giống như viên minh châu chói lọi giữa quần sơn. Toà thành cổ này cực kỳ lớn, bên trong có một ngọn núi cao chót vót, toàn bộ đều được mây mù bao phủ, như chốn bồng lai tiên cảnh.



Đây là Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc, là một thế lực lớn ở Nam Sở.



Lúc này, trong rừng hoa có một nữ tử áo trắng đang ngồi dựa vào lan can, thất thần nhìn cánh hoa bay rợp trời.

Cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại hơi hốc hác, làn gió thổi bay mái tóc che nửa bên má nhưng không che được vẻ xinh đẹp, đau thương.



Người này chẳng phải Thượng Quan Ngọc Nhi thì là ai?



“Ngươi đã đi được một năm rồi nhỉ!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm được ngôi sao sáng nhất.



“Diệp Thành, ngươi là ngôi sao nào?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trở nên mờ sương, tuy giọng nói dịu dàng nhưng sương mù trong đôi mắt đẹp lại ngưng tụ thành băng dưới ánh trăng sáng.



Có lẽ là quá tập trung nên cô không phát hiện Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng đứng ngay sau mình.


Haiz!



Thấy Thượng Quan Ngọc Nhi như vậy, Thượng Quan Hàn Nguyệt không khỏi thở dài.



Cô ta vẫn đánh giá thấp nỗi chấp niệm của muội muội mình, đã lâu vậy rồi vẫn không thể quên, cả ngày cứ như người mất hồn khiến người làm tỷ tỷ là cô ta không biết phải làm sao.



Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cô ta bước lên phía trước, vỗ nhẹ bả vai Thượng Quan Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, lại nhớ tới hắn à?”



Nghe thấy lời Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng quay đầu, sương mù trong mắt lập tức biến mất, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Tỷ về rồi”.



“Tu luyện ở ngoài lâu như vậy cũng nên về rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngọc Nhi.



“Vậy tỷ tỷ ra ngoài lâu như vậy có câu chuyện hay nào muốn kể cho muội nghe không?”











 
Chương 1449: “Sao Thánh chủ lại đưa bọn họ về?”  


“Ngọc Nhi, đừng đùa nữa”, suy nghĩ bị cắt ngang, hai má Thượng Quan Hàn Nguyệt thoáng chốc ửng hồng: “Hắn… Hắn rất khác với người bình thường, nhưng cũng không như lời đồn đại”.



Nói đến đây, Thượng Quan Hàn Nguyệt còn nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi: “Hắn biết muội đó”.



“Biết muội sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sững sờ: “Ai vậy ạ?”

Advertisement



“Tần Vũ”.



“Tần Vũ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi gãi đầu, hai ba giây sau mới nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, ngập ngừng thử hỏi: “Sát thần Tần Vũ ạ?”



“Chính là hắn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt đáp, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Túi đựng đồ của tỷ bị hắn cướp mất, nhưng nghe nói tỷ là tỷ tỷ của muội, hắn lại trả ngay”.



“Nhưng… Nhưng muội không biết hắn mà!”, Thượng Quan Ngọc Nhi mờ mịt.



“Có lẽ hắn từng thấy muội mà muội không thấy hắn”.



“Điều này không quan trọng”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, nháy mắt với Thượng Quan Hàn Nguyệt: “Quan trọng là có phải tỷ tỷ đã thích hắn rồi không?”



“Đâu… Đâu có, tỷ chỉ cảm thán thực lực của hắn thôi, hắn là anh hùng cái thế mà”.



Anh hùng cái thế!



Nghe mấy chữ này, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi, lại nhìn lên bầu trời đầy sao, bắt đầu tìm kiếm ngôi sao sáng nhất, rực rỡ nhất.



“Diệp Thành của muội cũng là một bậc anh hùng cái thế”.







Trời gần sáng, Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nghênh ngang đi vào thành cổ Thiên Thu.


Sự xuất hiện của Diệp Thành lập tức gây chấn động toàn bộ thành cổ Thiên Thu, dọc đường đi, từng đôi mắt kinh ngạc, kính nể, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.



Chủ yếu là lần này Thánh chủ Diệp Thành của bọn họ làm lớn quá, giết Thánh tử của Thanh Vân Tông, bắt cóc Thánh nữ của Chính Dương Tông, hơn nữa còn đưa người đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại không trả người.



Nhưng đây không phải điều ghê gớm nhất! Ghê gớm nhất là một trận thiên kiếp của hắn khiến hơn ba trăm cảnh giới Chuẩn Thiên và hơn một nghìn cảnh giới Không Minh chạy tán loạn, chấn động khắp Đại Sở.



Điều khiến mọi người sốc nhất là dưới thần phạt xưa nay chưa từng có, Thánh chủ của họ vẫn có thể tung tăng nhảy nhót trở về, họ đã từng thấy người giỏi nhưng chưa thấy người nào lợi hại như Thánh chủ nhà mình.



Hế?



Trong lúc ngỡ ngàng, có người ngạc nhiên hô lên, hướng mắt về phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.



“Thế này là thế nào? Đây chẳng phải đệ tử của Thanh Vân Tông ư?”, có người ngạc nhiên hỏi: “Sao Thánh chủ lại đưa bọn họ về?”



“Có vẻ đều là nhân tài mà Thánh chủ quy tụ được đấy, tu vi thiên phú của họ đều không thấp, không lâu nữa sẽ thành cao thủ”.



“Sao ta lại thấy không phải nhỉ?”, có người sờ cằm suy ngẫm: “Khi ở cuộc thi tam tông, phía Chu Ngạo liên tục gây khó dễ cho phía Thánh chủ, theo ta thấy Thánh chủ đưa bọn họ về là để từ từ trút giận”.

“Đây chính là thành cổ Thiên Thu à!”, khi những người khác đều đang ngạc nhiên, ngờ vực nhìn mình, phía Chu Ngạo lại tò mò quan sát thành cổ Thiên Thu.



 
Chương 1450: “Điều này ta tin”.  


Trong mắt bọn họ, thành cổ Thiên Thu thực sự quá lớn, ba ngọn núi sừng sững ở chính giữa thành, ngọn núi nào cũng cao lớn hùng vĩ, được bao phủ bởi mây mù mờ ảo, hệt như ba ngọn núi thần tiên.



Hơn nữa trên đường đi, đâu đâu họ cũng thấy có Ngưng Linh Trận, lớn nhỏ khác nhau, số lượng cực kỳ nhiều, tập trung linh khí của đất trời khiến cho linh khí của thành cổ Thiên Thu rất dồi dào, tu luyện ở đây chắc chắn rất có lợi.



Advertisement

Ngoài ra họ còn thấy một số trận pháp bí mật, số lượng cũng rất lớn, khí tức đều rất nguy hiểm, đội hình này chắc chắn không yếu hơn Thanh Vân Tông.



“Lợi hại quá vậy!”, mọi người tấm tắc cảm thán, không ngờ Diệp Thành lại có cơ sỡ vững chắc, hùng hậu như vậy ở trung tâm Nam Sở.



“Ta không nói quá đâu, phòng ngự của thành cổ Thiên Thu không hề yếu hơn Thanh Vân Tông của các ngươi chút nào”, Diệp Thành cười toe toét.



“Điều này ta tin”.



“Giết!”, ngay sau đó, cuộc trò chuyện của mấy người bị tiếng la hét cắt ngang.



Nhìn ra xa, một đám ngu xuẩn đang la hét thất thanh, đi đầu là Tư Đồ Nam, hắn ta hô vang nhất, theo sau là phía Hùng Nhị, Tạ Vân, cả nhóm đang ồ ạt kéo tới.



Còn mục tiêu của đám người ngốc nghếch này chẳng phải chính là Diệp Thành vừa mới trở về sao? Ồ không, chính xác hơn là phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đứng sau hắn.


Vừa rồi bọn họ đang ngủ say thì nghe tin Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo về, ai nấy đều như bị hắt máu gá, xách theo binh khí chạy tới đây. Bọn họ nghĩ, Diệp Thành dẫn phía Chu Ngạo tới là để cho mình trút giận.



Ôi!



Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều giật giật.



Mặc dù bọn họ đã không chỉ một lần suy đoán tình huống khi mình và phía Tư Đồ Nam gặp nhau, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng này. Xem ra đến giờ đối phương vẫn còn nhớ mối thù ở cuộc thi tam tông.



Mẹ kiếp!


Bên này, Diệp Thành chửi một tiếng rồi tung chưởng quét bay cả đám.



Chết tiệt!



Tư Đồ Nam và những người khác chật vật đứng dậy, lau máu mũi rồi bảo: “Ngươi dẫn bọn chúng về chẳng phải để cho chúng ta trút giận sao?”



“Cái tai nào của ngươi nghe ta nói vậy?”, Diệp Thành lại mắng lần nữa: “Đây đều là nhân tài mà ta thu nhận, nhân tài đó có hiểu không? Yên tĩnh cho ta nhờ, nếu không ta sẽ đưa các ngươi lên trời đấy”.



Nhân tài?



Nghe hai từ này, phía Tư Đồ Nam mới quan sát phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn một lượt từ trên xuống dưới.



Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng cũng đi vòng quanh phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, vừa đi vừa sờ cằm, ánh mắt lăm le gian tà.



Bị bọn họ nhìn như vậy, toàn thân phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều không được tự nhiên.



Nhất là sau khi thấy ánh mắt không bình thường của phía Tư Đồ Nam, bọn họ cảm giác như rơi vào hang ổ của kẻ trộm.

So với họ, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong bình thường hơn nhiều.



 
Chương 1451: Tình cảnh ngày hôm nay vô cùng hoà hợp.  


“Chu Ngạo sư huynh, lâu ngày không gặp!”, Liễu Dật cười thoải mái, không hề có vẻ nhỏ nhen như mọi người nghĩ.



“Chúng ta xin lỗi mọi người chuyện ở cuộc thi tam tông”, phía Chu Ngạo chắp tay chân thành xin lỗi.



“Tuổi trẻ ngông cuồng, không cần để trong lòng”.



Advertisement

“Sau này chúng ta đều là người một nhà, đừng khách sáo”, Diệp Thành hắng giọng.



“Đó là đương nhiên”, Tư Đồ Nam cười toét miệng, cũng chẳng quan tâm Lý Tinh Hồn có đồng ý hay không đã khoác vai hắn ta. Ở cuộc thi tam tông, hai người họ một đấu một, lúc đó Tư Đồ Nam đánh điên cuồng, suýt nữa khiến cho Lý Tinh Hồn tức hộc máu.



“Nhân tài, chúng ta đều là nhân tài”, Hùng Nhị cũng mặt dày, lắc lư thân hình mập mạp chen vào giữa đội hình phía Chu Ngạo, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn ta còn rất tự hào.



Có điều bức tranh này nhìn thế nào cũng thấy không hài hoà, phía Chu Ngạo đều tao nhã, hiên ngang, chỉ có một mình tên mập này ở giữa là chướng mắt.



“Nhìn mắt ta đi, có lợi hại không?”, Tạ Vân cũng chạy lên, chỉ vào đôi mắt một bên tím một bên xanh của mình, hỏi với vẻ còn tự hào hơn cả Hùng Nhị.



“Lợi… Lợi hại”.



“Không phải nói gì cả, sau này huynh đây bảo vệ các ngươi”, Hoắc Đằng vỗ ngực nhưng lại nhận được cái lườm của phía Tư Đồ Nam. Ở đây ngươi là yếu nhất đó!

“Vẻ mặt mọi người là thế nào hả?”



“Đừng nói nữa, dễ bị lộ trí thông minh”.



“Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của mọi người”, thấy mọi người đã hoà hợp, Diệp Thành bất giác nở nụ cười với phía Chu Ngạo.



Nhà?



Nghe thấy chữ này, phía Chu Ngạo chỉ cảm thấy chóp mũi hơi cay.



Vì nhiều lý do khác nhau mà họ buộc phải rời khỏi Thanh Vân, có người còn bị tông môn bỏ rơi, mấy ngày nay lại bị đuổi giết khắp nơi, sống cuộc sống nguy hiểm rình rập, nơm nớp lo sợ, đâu còn nơi nào là nhà nữa?




Giờ đây lại nhắc đến ‘nhà’, trong lòng họ không khỏi nảy sinh cảm giác an toàn và ấm áp.



Không bao lâu, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới nhưng ai nấy đều vui mừng, vì thiên phú của phía Chu Ngạo không hề yếu hơn phía Liễu Dật, đều là nhân tài cả!



Trong mắt họ, Chu Ngạo và Hoa Vân của Chính Dương Tông vẫn khác nhau.



Khi ở cuộc thi tam tông, tuy phía Chu Ngạo cũng gây khó dễ cho Hằng Nhạc Tông, nhưng chưa hề chạm đến giới hạn của họ.



So với bọn hắn, điều Hoa Vân của Chính Dương Tông làm mới là quá đáng, họ vẫn nhớ trận chiến giữa Hoa Vân và Liễu Dật, Hoa Vân đã sỉ nhục Liễu Dật như thế nào.



Tình cảnh ngày hôm nay vô cùng hoà hợp.



Trước đây phía Chu Ngạo đều là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, nhân tài hội tụ, càng nhiều càng tốt!



Giờ phút này, các trưởng lão đều thở dài cảm thán! Nhìn đám tiểu tử ngày nào còn đánh nhau trên chiến đài không chết không thôi, bây giờ lại tụ họp bằng cách này, sao có thể không cảm khái!









 
Chương 1452: “Ngươi đã giao chiến với người của Quỷ Tộc?”


Sau khi tiễn Liễu Dật và phía Chu Ngạo rời đi, Diệp Thành và nhóm Dương Đỉnh Thiên lần lượt tới bên trong đại điện của cổ thành Thiên Thu.



“Chẹp, chẹp…vị thần của chúng ta quay về rồi”, Diệp Thành vừa đặt một chân vào trong đại điện liền nghe từng tiếng tặc lưỡi vang lên, còn từ “thần” trong lời nói của mọi người là sát thần hay là “thần lừa” thì cũng không biết được.



Advertisement

“Chiêu này của tiểu hữu đúng là lừng danh cả Nam Sở”, lão tổ nhà họ Tô chép miệng nhìn Diệp Thành.



“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại cổ áo.



“Lần này tính toán sai lầm rồi”l Sở Linh Ngọc vừa nhàn nhã sửa sang móng tay vừa lên tiếng.



“Thất sách, thất sách nghiêm trọng”, Diệp Thành cười ái ngại, “con cũng không ngờ Cơ Tuyết Băng lại có thể phá được phong ấn của con, nếu không thì con đã phế cô ta từ lâu rồi”.



“Ta có thể cho rằng ngươi không nhẫn tâm không?”, Hồng Trần Tuyết vừa soi gương chỉnh tóc vừa điềm tĩnh nói.



“Người nói gì thế chứ, con thực sự muốn phế đi cô ta”.

“Cái này thì chúng ta tin, đến cả người thương trước kia mà còn dám trói lại, nhận được tiền rồi còn không thả người, người thế này thì việc gì cũng có thể làm ra được”.



“Sao ta lại cảm thấy như mọi người đang chửi con thế nhỉ?”, Diệp Thành bắt đầu sầm mặt lại.



“Nói gì thế chứ? Ta đang khen ngươi mà”.



“Được rồi”, khi mấy người còn đang đùa cợt thì Thiên Tông Lão Tổ thêm lời, “vào chuyện chính”.



Nói tới chuyện chính, tất cả đều nghiêm túc hẳn, người đang sửa móng tay thôi không sửa nữa, người đang soi gương cũng vội cất đi, người đang trêu ghẹo ngừng ngay tức khắc, tất cả đều tắt đi nụ cười.




“Tình hình có phần hơi phức tạp rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.



“Tiền bối xin cứ nói”.



“Hôm qua ở Bắc Sở vừa có tin ngoài Sát Thủ Thần Triều ra thì một thế lực thần bí và mạnh mẽ khác bắt đầu có hành động rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói, “theo tin tìn báo có lẽ là Quỷ Tộc từng bị Thiên Táng Hoàng trấn áp”.



“Nam Sở cũng có một thế lực thần bí mạnh mẽ xuất thế”, Hồng Trần Tuyết tiếp lời, “và có một điểm chắc chắn đó là bọn họ là Huyết Tộc từng bị Thần Hoàng năm xưa trấn áp”.



“Không kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm: “Cho dù là Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc hay Âm Minh Thánh Vực, Huyết Tộc thì đều là thế lực cổ xưa dị thường, tro tàn lại cháy là chuyện trong dự liệu, một ngày trước ta đã gặp ba tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Quỷ Tộc”.



“Ngươi đã giao chiến với người của Quỷ Tộc?”, tất cả mọi người đều tỏ ra khác thường.



“Đây không phải là việc trọng điểm”, ngón tay Diệp Thành gõ gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, “quan trọng đó là chúng ta cần phải nhanh chóng đoạt được Hằng Nhạc Tông về tay, hình thế của Nam Sở sẽ ngày càng phức tạp hơn khi có thêm nhiều thế lực và chủng tộc khủng khiếp xuất thế, chúng ta cần tập hợp lực lượng đủ mạnh trong khoảng thời gian ngắn nhất để ứng phó với biến cố có thể ập tới bất cứ lúc nào”.

“Ta cho rằng chúng ta khai chiến với Hằng Nhạc Tông được rồi”, Chung Giang trầm ngâm vuốt râu: “Chín phân điện đã truyền tin về các lão bối của Hằng Nhạc Tông đã pháp người đi điều tra việc hỗn loạn của tam tông”.



 
Chương 1453: “Đây không phải chuyện nói chơi đâu”.  


“Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng vậy”, Chung Quy nói tiếp: “Làn sóng trói người dần chìm xuống, sự tập trung của bọn họ bắt đầu hướng về cuộc hỗn chiến của tam tông”.



“Vậy thì khai chiến”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.



Advertisement

“Cứ thế mà đánh sao?”, tất cả mọi người nhìn Diệp Thành.



“Không phải vậy”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Ta sẽ lấy thân phận của Tần Vũ công khai khiêu chiến với Doãn Chí Bình ở Cổ Thương Nguyên”.



“Công khai khiêu chiến?”, tất cả mọi người đều cau mày, “đánh như vậy thì thân phận thật sự của ngươi rất có khả năng sẽ…., tới lúc đó tam tông, thậm chí là các thế lực ở Nam Sở đều có khả năng sẽ phái kẻ mạnh tới, hậu quả sẽ vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta”.



“Binh pháp có kế tên là giương đông kích tây”, Diệp Thành mỉm cười, “cái ta cần là hiệu quả như vậy, mục đích chính là kéo theo sự tập trung của tứ phương, quan trọng nhất chính là phía Thông Huyền sẽ vì sự an toàn của Doãn Chí Bình nên nhất định sẽ phái kẻ mạnh đi, Hằng Nhạc Tông không có sự trấn thủ của bọn họ thì mọi người sẽ dễ dàng dành được”.



“Vậy Doãn Chí Bình sẽ ứng chiến sao?”, mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.



“Đương nhiên”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Dương Đỉnh Thiên đã nói trước, giọng điệu chắc nịch: “Sự ngông cuồng của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, nếu không thì cũng sẽ không có trận hỗn chiến của tam tông”.



“Sư bá nói phải”, Diệp Thành mỉm cười: “Ta là đệ tử xếp thứ hai trên bảng Phong Vân, hắn là đệ tử xếp đầu tiên, hắn không thể nào để cho một kẻ uy hiếp đến sự thống trị địa vị của mình tồn tại trên đời”.



“Cho dù hắn đi thì ngươi chắc chắn kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay với ngươi chứ?”



“Về điểm này thì ta từng nghĩ tới rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu gõ bàn có nhịp điệu: “Ta dám chắc trước khi ta và Doãn Chí Bình chưa phân thắng bại thì kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cho dù ta hay Doãn Chí Bình chết thì chỉ có lợi chứ không có hại với bọn họ cho nên bọn họ sẽ kiềm hãm lẫn nhau cho tới khi ta và Doãn Chí Bình phân thắng bại mới ra tay”.



“Đã vậy thì chúng ta sẽ tiếp ứng cho ngươi”, Chung Quy hít vào một hơi thật sâu.


“Không cần, không cần”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Yên tâm, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh không giết chết ta được, ta có tự tin sẽ bảo đảm tính mạng an toàn”.



“Đây không phải chuyện nói chơi đâu”.



“Ta hiểu, việc mọi người cần làm là tập hợp toàn bộ lực lượng, nhân lúc ta và Doãn Chí Bình đại chiến để dành lại Hằng Nhạc Tông, thương vong càng ít càng tốt, nhanh chóng khống chế những lão bối ở lại Hằng Nhạc Tông để tiện kiểm soát Hằng Nhạc Tông, một khi thành công thì sẽ đóng cửa Hằng Nhạc Tông, nhớ rõ, không được thả bất cứ ai, dù chỉ là một người”.



Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, hôm đó người nhất định phải có mặt”.



“Cái này thì ta hiểu”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười gật đầu: “Mặc dù ta chỉ là tiền chưởng giáo nhưng ít nhiều cũng vẫn có danh tiếng của mình, những ngày nay hành động của Doãn Chí Bình đã khiến cho cả Hằng Nhạc Tông vô cùng phẫn nộ, sự trở lại của chúng ta chính là tia hi vọng cho mọi người”.



“Vậy sau khi đoạt được Hằng Nhạc Tông thì sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành: “Phía Thông Huyền liệu có chấp nhận ngươi quay lại?”



“Người khác thì con không biết nhưng Thông Huyền chắc chắn là không”, Diệp Thành không do dự, hắn mỉm cười nói: “Về điểm này thì chưởng môn sư bá hiểu hơn ai hết”.

“Ông ấy là người trước nay không bao giờ biết nhận sai”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, “ông ta tự nhận sẽ không làm sai việc gì, cho dù biết mình sai cũng sẽ không nhận sai, càng không cho phép bất cứ ai đụng tới uy nghiêm của mình”.



 
Chương 1454: “Vậy thì bắt tay vào chuẩn bị thôi”.  


“Cho nên cho dù chúng ta đoạt được Hằng Nhạc Tông thì ông ấy cũng sẽ không thừa nhận sự tồn tại của chúng ta”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng: “Thừa nhận chúng ta đồng nghĩa với thừa nhận mình sai, bảo ông ta nhận sai là điều không thể”.



“Vậy mấy vị lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông thì sao? Hằng Nhạc lão tổ, Hằng Nhạc thượng nhân? Liệu bọn họ có thừa nhận không? Nếu bọn họ thừa nhận thì chúng ta không cần gây chiến với mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên này”.



“So với Thông Huyền mà nói thì những vị sư thúc sư bá khác ổn hơn nhiều”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng: “Nếu bọn họ biết thành tựu hiện giờ của Diệp Thành thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía chúng ta, không phải tất cả mọi người đều cố chấp không chịu thay đổi như Thông Huyền, Diệp Thành và Doãn Chí Bình ai mới là người có thể mang lại huy hoàng cho Hằng Nhạc Tông đã là chuyện rõ ràng từ lâu”.

Advertisement



“Không sai”, Đạo Huyền Chân Nhân thêm vào: “Những ngày nay mọi hành vi của Doãn Chí Bình sư thúc sư bá thật sự không biết sao? Nếu không phải Doãn Chí Bình là kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì e rằng đã bị phế rồi”.



“Nói trắng ra thì hiện giờ Hằng Nhạc Tông chính là một đống bùn lầy”, Thiên Tông Lão Tổ than thở: “Bọn họ để Doãn Chí Bình sống và bảo vệ hắn vì Hằng Nhạc Tông hiện giờ không thể tìm được một người đấu lại được với hắn, còn sự trở lại của Diệp Thành sẽ phá vỡ thế cục này, so với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành càng có tư cách làm thống soái của tam quân hơn”.



“Vậy thì vấn đề không phải lớn”, mọi người cười nói.



“Vậy thì bắt tay vào chuẩn bị thôi”.







Đi ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi đi tới biệt uyển nơi Sở Linh ở.



Sau khi hắn đi, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang bắt đầu hành động. Không lâu sau đó, từng mệnh lệnh được truyền xuống.




Tiếp đó, đại quân của Viêm Hoàng lần lượt tập kết ở chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, kẻ mạnh ở bên ngoài cũng lần lượt được triệu về và được phái đến địa điểm chỉ định.



Mọi thứ đều được tiến hành vô cùng tuần tự, chỉ đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi là sẽ khai chiến với Hằng Nhạc Tông.



Phía này, Diệp Thành đứng trước một tiểu viên.



Nhìn vào bên trong chật kín bóng người, từng âm thanh cười nói rôm rả vang lên, không cần nói cũng biết đó chính là nhóm Tư Đồ Nam.



Bọn họ nghĩ rất thoáng, không nhữngk không làm khó Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mà ngược lại còn kết bằng hữu với nhau, người nào người nấy cầm vò rượu uống tới mức mặt mày đỏ gay, họ kể cho nhau nghe về chuyện trong trận so tài tam tông.




“Được lắm”, Diệp Thành xoa cằm, hắn cũng muốn tham gia.



Có điều trong lúc này trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng Sở Linh không mặc y phục, bên tai hắn lại nghe vang vọng tiếng rên rỉ của nữ nhân, càng nghĩ hắn lại càng trỗi lên ham muốn.



“Lần tới vậy”, Diệp Thành gãi tai sau đó đi về phía nơi ở của Sở Linh.



Vừa đi chưa lâu, hắn liền trông thấy một cái đầu trọc lóc bóng loáng, đó chính là Long Nhất.



Không hiểu sao khi nhìn thấy Long Nhất Diệp Thành lại bất giác giật giật khoé miệng.



Hôm nay tên này trông chẳng ra sao, y phục lộn xộn, toàn thân đầy dấu chân, cả khuôn mặt méo xệch, mũi còn chảy máu.



Thấy bộ dạng này của Long Nhất, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi: “Mấy ngày không gặp sao ngươi lại bị đánh thê thảm ra thế này rồi?”











 
Chương 1455: Lão tử đây một đời anh minh mà!  


“Không được, ta nhìn ngươi không có hứng”, Long Nhất liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.



“Tin ta đi, không sai đâu”.



“Vậy thì thử xem”.



Advertisement

Khụ khụ!



Long Nhất lập tức hắng giọng, hắn quẹt máu mũi đi sau đó hất đầu bày ra bộ dạng thật ngầu rồi mới giơ tay đặt dưới cằm Diệp Thành, vẻ mặt thâm trầm: “Mĩ nữ, nàng có muốn lên giường cùng ta không?”



Phụt!



Tiếng phun ra rượu vang lên, Đông Phương Ngọc Linh vừa đi qua đúng lúc nghe hết được trọn vẹn câu này nên phun ra cả ngụm rượu cao hơn ba trượng.



Đột nhiên, hiện trường trở nên yên tĩnh, cả thế giới cũng yên ắng lạ thường.



Long Nhất vẫn giữ động tác và vẻ mặt thâm trầm đó.



Lại nhìn sang Diệp Thành, khoé miệng hắn giật giật mười mấy lần.



Sau hai giây yên tĩnh, Đông Phương Ngọc Linh lại lần nữa ho hắng coi như không có chuyện gì xảy ra rồi bước tiếp.


“Vì sao tiền bối lại nhìn chúng ta bằng vẻ mặt như vậy chứ?”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình.



“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng cho Long Nhất một bạt khiến hắn dạt sang bên sau đó đuổi theo Đông Phương Ngọc Linh: “Đông…Đông Phương sư bá, không…không phải như người nghĩ đâu”.



“Thật kì lạ”, phía sau, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc rồi lại bưng mặt rời đi.



Khi đi qua tiểu viên phía Tư Đồ Nam đang ở, hắn tự giác bước vào.



Ôi trời!



Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình rít lên vì bọn họ tưởng rằng đây là Lã Hậu.



Phía này, Diệp Thành đã tới cửa biệt uyển nơi Sở Linh ở.



Cuối cùng hắn cũng đuổi theo được Đông Phương Ngọc Linh nhưng sau một hồi giải thích, Đông Phương Ngọc Linh chỉ thở dài và nói hai từ: Ta hiểu.



Lão tử đây một đời anh minh mà!



Diệp Thành day trán, bộ dạng ủ rũ bước vào biệt uyển.



Vừa vào trong, hắn đã trông thấy Sở Linh đang ngồi khoanh chân hít thở dưới gốc cây linh quả.



Thấy vậy, Sở Linh liền xoa tay, hắn bước tới nhưng Sở Linh đang trong trạng thái nhập định, cho dù hắn tới bên cạnh cô cũng không tỉnh lại.



Diệp Thành lấy ra một vò rượu ngồi bên cạnh Sở Linh, tu sĩ khi nhập định thì cũng chính là lúc linh hồn đang trong trạng thái lửng lơ, lúc này kị nhất có người làm phiền, nếu như không ổn thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma và gặp phải tạo nghiệp.



“Sao trông xinh đẹp thế nhỉ?”, Diệp Thành rót rượu nhìn khuôn mặt Sở Linh bằng ánh mắt tận hưởng, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt hoàn mĩ.



Có điều đột nhiên hắn lại trông thấy khoé miệng Sở Linh trào máu, khuôn mặt tái nhợt hẳn.



Diệp Thành lập tức cau mày, hắn mở Tiên Luân Nhãn quan sát cơ thể Sở Linh.

Sau năm giây, Diệp Thành tìm được nguồn cơn vết thương của Sở Linh, đó chính là cấp bậc linh hồn của Sở Linh quá cao nên mất đi cân bằng với sức mạnh của cơ thể, nếu thế cân bằng quá chênh lệch thì rất dễ khiến cơ thể vỡ vụn.



 
Chương 1456: “Trước đó thì mở thần hải cho cô ta đã”


Diệp Thành bất giác cau mày.



Cấp bậc linh hồn của Sở Linh được coi là hiếm có ở Đại Sở nhưng vì cấp bậc linh hồn của cô quá cao và không tương xứng với sức mạnh của cơ thể nên mới tạo ra trạng thái như hiện tại.



“Long Gia, thế cục này phải phá làm sao?”, Diệp Thành lập tức gọi Thái Hư Cổ Long.

Advertisement



“Hai cách, thứ nhất giảm tu vi linh hồn của cô ta, thứ hai tăng sức mạnh của cơ thể”, biết sự quan trọng của Sở Linh trong lòng Diệp Thành nên Thái Hư Cổ Long không vòng vo.



“Đơn giản vậy sao?”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ.



“Đơn giản sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “nếu cố gắng hạ thấp tu vi linh hồn rồi lại muốn thăng cấp thì đó không phải là chuyện đơn giản đâu, làm khong tốt sẽ tổn thương tới căn nguyên”.



“Vậy thì tăng sức mạnh cơ thể thôi”, Diệp Thành vội đáp.



“Cái này thì không đơn giản đâu”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Linh hồn của cô ta rất mạnh, không hài hoà với sức mạnh của cơ thể, cô ta rất thông minh, vẫn luôn duy trì thế cân bằng giữa linh hồn và cơ thể, nếu đột nhiên tăng sức mạnh của cơ thể thì rất dễ phá vỡ thế cân bằng, tăng sức mạnh của cơ thể dễ nhưng duy trì thế cân bằng lại khó, ta nói vậy ngươi có hiểu không?”



“Cũng có nghĩa là đồng thời với việc tăng tu vi thì cũng phải duy trì thế cân bằng phải không?”



“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc” Thái Hư Cổ Long đáp: “Cô ta và ngươi không giống nhau, ngươi có huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, cơ thể bá đạo, cũng chính vì ưu thế này nên cơ thể của ngươi mới đủ để chứa đựng nguyên thần”.




“Ta lựa chọn phương án thứ hai là tăng sức mạnh của cơ thể, ta phải làm thế nào mới có thể không phá vỡ thế cân bằng”.



“Dùng Đan Tổ Long Hồn”, Thái Hư Cổ Long nói, “Đan Tổ Long Hồn cũng là một loại linh hồn, dùng nó để duy trì thế cân bằng là phương án tốt nhất, nói thẳng ra thì chính là để nó trấn áp linh hồn của cô ta cho tới khi sức mạnh linh hồn tương ứng với sức mạnh của cơ thể, cơ thể mạnh lên một phần thì chốn trấn áp một phần, đây là cách hữu hiệu nhất hiện tại”.



“Ta hiểu rồi”.



“Trước đó thì mở thần hải cho cô ta đã”, Thái Hư Cổ Long nói.



“Đan hải có thể dùng tiên hoả để mở ra còn thần hải thì mở ra thế nào?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó hiểu nhìn Thái Hư Cổ Long.




“Dùng Đan Tổ Long Hồn, nó không những là tượng trưng của một thân phận mà còn có sức mạnh mở được thần hải, ngươi có biết không?”



“Mạnh vậy sao?”, kể cả là Diệp Thành thì cũng phải bất ngờ, nếu không phải là Thái Hư Cổ Long xuất đạo thì hắn thật sự không biết Đan Tổ Long Hồn còn có sức mạnh này.



Nên biết rằng mở ra thần hải chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên mới đủ tư cách.



“Tiên hoả có thể mở ra đan hải, thiên lôi có thể tôi luyện linh hồn, Đan Tổ Long Hồn có thể mở ra thần hải, trên người ta sao lại nhiều bảo bối thế chứ?”



“Bảo bối tự nhiên chắc chắn là bảo bối tốt”, Diệp Thành vui mừng, dựa vào ba bảo bối này mà nắm đại quân trong tay thì khả năng chiến đấu của hắn nhất định sẽ tăng lên vài phần.



Thế rồi Diệp Thành phong bế biệt uyển tránh người khác quấy rầy.



Sau đó Diệp Thành mới tế gọi ra Đan Tổ Long Hồn rồi nhìn Đan Tổ Long Hồn bằng ánh mắt nghiêm túc: “Ta nói này Long ca, đây là nương tử của ta đấy, ngươi làm cẩn thận một chút”.



Gừ! Gừ!



Đan Tổ Long Hồn mặc dù không thể nói nhưng lại như nghe hiểu lời Diệp Thành, nó gật đầu rồi bay vào trán Sở Linh.



 
Chương 1457: “Vậy Tiên Luân Nhãn thì sao?”  


Hự…!



Sau khi Đan Tổ Long Hồn bay vào trán Sở Linh, Sở Linh đau đớn rít lên.



Hiện giờ những gì cô có chính là thần hải, thần hải của cô và Diệp Thành cùng cấp với nhau, đột nhiên có một luồng sức mạnh mạnh mẽ len lỏi vào thần hải nên cô không trụ được.

Advertisement



Khoé miệng Sở Linh trào máu, cô đau đớn mở mắt.



Ập vào mắt cô là khuôn mặt góc cạnh mang theo sự từng trải, đôi mắt đen láy xa xăm như bầu trời sao mênh mông rộng lớn.



“Diệp Thành?”, Sở Linh bất giác giơ tay lên khẽ vuốt má Diệp Thành, cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy người quan trọng nhất đối với mình, đây thực sự là chuyện vô cùng hạnh phúc.



“Nương tử, nhớ ta rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười.



“Ai là nương tử của ngươi, ta…”, Sở Linh còn chưa nói xong thì khoé miệng đã lại lần nữa trào máu.



Thấy vậy, Diệp Thành vội nói: “Giữ vững tâm thế, ta giúp nàng mở thần hải”.



“Mở…mở thần hải?”, Sở Linh sững người, “đó…đó không phải là chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mới mở ra được sao? Ta mới ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà”.



“Không có việc gì ta không làm được”, Diệp Thành vuốt ve khuôn mặt Sở Linh: “Giữ vững tâm thế là được, mọi việc tiếp theo cứ giao cho Đan Tổ Long Hồn”.



Mặc dù có phần khó tin nhưng Sở Linh vẫn hít vào một hơi thật sâu, cô ổn định tâm thế, nhìn vào đan hải của mình và nhận ra một long hồn đang bay lượn trong đó, không ngừng mở rộng đan hải của mình.



Hự…!



Sở Linh đau đớn rít lên khiến Diệp Thành nhìn mà không khỏi xót xa.



“Nói chuyện với ta chuyển hướng tập trung, hỏi ta tất cả những gì nàng muốn biết”, Diệp Thành vội cười nói, “trên người ta có rất nhiều bí mật, có lẽ nàng rất muốn biết phải không?”


“Hỏi gì cũng được sao?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Nàng muốn biết gì cứ hỏi”.



“Tiên hoả của ngươi ở đâu mà có?”, Sở Linh cười nói.



“Vào đêm thứ chín ta bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông”, Diệp Thành ngồi cạnh Sở Linh trả lời thành thực: “Nó bay từ trên trời xuống, vận mệnh của ta cũng từ đó mà thay đổi”.



“Vậy ma đạo của ngươi là sao?”, Sở Linh thắc mắc nhìn Diệp Thành: “Sao trong cơ thể ngươi lại có ma huyết?”



“Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Dòng máu ma đó được luyện ra trong một cái đỉnh nhỏ, ta không ngờ ta vô tình nuốt phải nó, khi gặp phải áp lực thì nó tự giải thoát và đưa ta vào trạng thái ma đạo, nhưng cho tới giờ ta vẫn có thể chống cự được, nếu nói về sức mạnh ma đạo thì thực sự bá đạo, khi vào trạng thái ma đạo, sức mạnh của ta tăng vọt, cũng chính vì dòng máu ma đó nên mới nhiều lần giúp ta thoát khỏi khó khăn”.



“Chẳng trách”, Sở Linh lẩm bẩm: “Vậy Tiên Luân Nhãn thì sao?”



“Nói tới cái này thì đúng là định mệnh”, Diệp Thành cười đáp: “Có lẽ người của Hằng Nhạc Tông không biết bên dưới vực thẳm trồng linh thảo ở ngoại môn có một sơn cốc u tịch, bên trong đó có một lão tiền bối tên là Khương Thái Hư, ông ấy là người của tiên tộc thực sự, cấp bậc Đại Thánh, vì đối phó với ma vật trong cơ thể nên cứ thế ngồi cả năm nghìn năm còn ta may mắn xuống được đó, Tiên Luân Nhãn của ta do ông ấy truyền cho, tên là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.



Diệp Thành nói rất hào hứng, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, cô không ngờ Hằng Nhạc Tông lại có nhiều bí mật nhường này và cũng không ngờ Diệp Thành lại có cơ duyên gặp được nhiều thứ hay ho như vậy.

“Hoả diệm màu đen đó là một trong những cấm thuật của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, phía này, Diệp Thành tiếp tục: “Nó dùng tuổi thọ để đánh đổi nên sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rất bá đạo”.



 
Chương 1458: “Còn có cả chuyện này sao?”,


Nói tới đây, Diệp Thành lại cười thần bí: “Nàng có muốn biết vì sao ta lại có nhiều thần thông như vậy không?”



“Vì sao?”, Sở Linh hiếu kì nhìn Diệp Thành, cô còn nhớ khi ở trận so tài tam tông, tên súc sinh Diệp Thành này đúng là thần thông, bí thuật thần thông của chín đại đệ tử chân truyền của tam tông hắn đều biết.



“Vì ta có Tiên Luân Nhãn có khả năng phục chế và diễn tiến”, Diệp Thành cười nói.



Advertisement

“Hoá ra là vậy”, Sở Linh kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được.



“Còn gì nữa nàng cứ hỏi đi?”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn cố gắng kéo theo sự chú ý của Sở Linh, hắn quyết định rồi, nếu như Sở Linh muốn biết thì hắn sẽ không giấu cô bất cứ điều gì.



“Có thể nói cho ta biết sau khi ngươi chết rồi thì làm sao sống lại không?”



“Vấn đề này tương đối phức tạp”, Diệp Thành xoa cằm cố gắng sắp xếp câu từ rồi mới nói: “Linh hồn hiện tại của ta là linh hồn trước khi ta chết, là do Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa ta vào giới ý thức của nó, cho nên ta căn bản không chết chỉ là linh hồn của ta bị phong ấn bên trong Tiên Hư Giới của Tiên Luân Nhãn, đợi khi linh hồn quy vị thì ta chẳng phải có thể nhảy nhót bay lượn sao?”



“Linh hồn trước khi chết? Tiên Hư Giới?”, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, kể cả với một người thông minh như cô cũng nhất thời không phản ứng lại kịp.



Diệp Thành không nói thêm vì việc này dù là ai cũng sẽ khó hiểu, hắn của lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao.



Không biết mất bao lâu Sở Linh mới gãi đầu, cũng không biết cô có hiểu hay không, dù sao cũng là ý đó, là Tiên Luân Nhãn bảo vệ hắn nên mới có Diệp Thành của hiện tại.



“Sao cô không hỏi ta?”, đương lúc Sở Linh còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên.



“Ai đang nói vậy?”, Sở Linh lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.



Khụ khụ.



Diệp Thành hắng giọng, hắn cười thần bí với Sở Linh: “Giờ ta sẽ nói với nàng một bí mật quan trogj chính là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông”.



“Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông?”



“Xin chào cô gái, gọi ta Long Gia là được”, Sở Linh còn đang ngơ ngác thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng khi Diệp Thành vừa há miệng.



“Hai người sao lại…”, sắc mặt Sở Linh càng thú vị hơn bao giờ hết, vẻ mặt khó tin.




Nên biết rằng nơi này chính là thành cổ Thiên Thu, cách Chính Dương Tông ít nhất cũng phải cả hàng triệu dặm, thế gian này sẽ không thể có truyền âm thạch nào có thể truyền âm xa như vậy.



Quan trọng nhất đó là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông đang trong trạng thái phong ấn, nơi phong ấn hắn nhất định là cấm địa của Chính Dương Tông, sao có thể liên hệ với Diệp Thành được.



“Đêm trước khi diễn ra trận so tài tam tông, Gia Cát Vũ tiền bối đa lén đưa ta vào cấm địa của Chính Dương Tông”, phía này, Diệp Thành lên tiếng, “vì một số lí do nên ta bị nhốt ở trong đó, vì kéo theo sự chú ý của phía Thành Côn nên Gia Cát Vũ tiền bối chạy đi còn ta bị nhốt lại trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông”.



“Vậy làm cách nào mà ngươi ra ngoài được?”, Sở Linh vội hỏi.



“Nàng hỏi đúng vấn đề rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “tiểu gia vận may tốt, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đó, là nó đưa ta ra ngoài”.



“Còn có cả chuyện này sao?”, Sở Linh kinh ngạc.



“Chính Dương Tông có đại địa linh mạch”, Diệp Thành lại nói ra một thông tin mà Sở Linh còn vô cùng mới lạ, “trước khi ta được đưa ra ngoài thì đã để lại đó chín phần phân thân, cũng chính vì vậy nên khi quyết đấu với người khác ta luôn được bổ sung sức mạnh liên tục”.



“Chẳng trách, chẳng trách”, Sở Linh coi như hiểu ra nhiều điều.











 
Chương 1459: “Linh hồn và thân thể cân bằng đúng không?


Sau đó trong biệt uyển luôn vọng lại tiếng nói.



Sở Linh lại hỏi rất nhiều bí mật của Diệp Thành, chẳng hạn như Thánh chủ Viêm Hoàng, chẳng hạn như huyết mạch Thánh thể…



Mà Diệp Thành ngồi xếp bằng dưới đất, ba hoa chích choè đủ điều, dù là điều Sở Linh muốn biết hay không muốn biết hắn đều nói hết!



Advertisement

Nhưng phải công nhận rằng nhờ vậy mà sự chú ý của Sở Linh đã thật sự bị chuyển hướng, đương nhiên vẫn đau đớn nhưng không còn nhiều như trong tưởng tượng.



“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết sao đêm đó ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của ta rồi chứ!”, cuối cùng Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành, hỏi câu này xong, gò má cô còn ửng hồng.



“Đêm đó? Đêm nào cơ?”, Diệp Thành giả ngu, nhìn Sở Linh đầy nghi hoặc.



“Là đêm đó đó”, Sở Linh tức giận muốn nổi đoá.



“Là đêm đó à?”, Diệp Thành mặt dày, lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.



“Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa”, hai má Sở Linh đỏ bừng, nếu hỏi tiếp, không biết tên mặt dày Diệp Thành này sẽ còn nói gì.



“Aiya!”, Diệp Thành đột nhiên vỗ đùi: “Nàng nói đêm đó à!”



“Nhớ ra rồi?”, Sở Linh tức giận lồng ngực phập phồng, hung dữ lườm Diệp Thành.




“Nhớ ra rồi, nhưng lại quên rồi”.



“Đi chết đi”.



Rắc!



Khi hai người nói chuyện dường như có thứ gì đó vỡ ra, khiến toàn thân Sở Linh run lên.



Ngay sau đó, toàn bộ tâm trí của cô bị hút vào trong một thế giới sương mù màu trắng, Đan Tổ Long Hồn bay lơ lửng bên trong, thế giới này có vẻ rất rộng nên Đan Tổ Long Hồn khổng lồ là thế mà ở đây trông cũng rất nhỏ.


“Đây… Đây chính là thần hải?”, Sở Linh tò mò nhìn chung quanh, vì thần hải đã mở nên cô cảm nhận được toàn bộ linh hồn của mình đều đang thăng hoa, cảm giác đất trời cũng gần gũi hơn rất nhiều.



“Lợi hại không?”, Diệp Thành cười hì hì.



“Không ngờ Đan Tổ Long Hồn lại bá đạo đến vậy!”, Sở Linh sửng sốt tột cùng, đan hải có thể mở, thần hải cũng có thể mở, cô cảm thấy bất cứ thứ gì còn lại của Diệp Thành cũng đều là bảo bối có giá trị.



“Vẫn chưa hoàn chỉnh đâu, tiếp tục nào”, Diệp Thành đã đứng lên, xắn tay áo: “Ta giúp nàng nâng cao sức mạnh của thân thể”.



“Không được”, Sở Linh lập tức nói: “Ta…”



“Linh hồn và thân thể cân bằng đúng không?”, Diệp Thành ngắt lời Sở Linh.



“Ngươi biết?”



“Ta nói rồi, không gì là không thể”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóng: “Yên tâm đi, Đan Tổ Long Hồn sẽ giúp nàng duy trì cân bằng, điều chúng ta cần làm là nâng cao sức mạnh thân thể của nàng lên cao nhất, cao đến mức có thể chịu được tải trọng của nguyên thần”.



“Như… Như vậy cũng được ư?”, Sở Linh giật mình.



“Đương nhiên là được”, Diệp Thành đã bắt đầu gọi tiên hoả ra, để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân, vận dụng Man Hoang Luyện Thể thay Sở Linh tôi luyện thân thể, còn thiên lôi hoá thành Thiên Lôi Đạo Thân, giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.

Sau đó, đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng được hắn gọi ra, hai tay nó đặt lên lưng Sở Linh, truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú vào người cô.



 
Chương 1460: “Có thánh huyết của ngươi”


Còn Diệp Thành thì lấy hơn mười loại đan dược ra, hầu như đều là linh dược để nâng cao sức mạnh của thân thể, hắn bóp nát rồi truyền từng viên vào cơ thể Sở Linh cho tiên hoả luyện hoá.



“Có thánh huyết của ngươi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Thân xác Thánh thể bá đạo, máu tinh nguyên của Thánh thể còn bá đạo hơn, là thứ nghịch thiên có thể nâng cao sức mạnh cho thân thể”.



“Đã hiểu”, Diệp Thành hít sâu một hơi, tiếp tục ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể truyền vào cơ thể Sở Linh.



Advertisement

Rắc! Rắc!



Thoáng chốc, trong cơ thể Sở Linh vang lên những tiếng xương cốt va chạm, thân thể cô đang được luyện hoá mạnh mẽ.



Xoẹt! Xoẹt



Đây là âm thanh từ linh hồn, Thiên Lôi Đạo Thân đang giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.



Hự!



Đồng thời kết hợp nhiều phương pháp khiến Sở Linh lại lần nữa rên lên vì đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, so với lúc mở thần hải, cơn đau này vẫn chưa là gì.



Không lâu sau, trên cơ thể Sở Linh như có hoả diệm cháy lên, đó là sức mạnh huyết mạch của máu tinh nguyên từ Thánh thể.

Thánh huyết cực kỳ bá đạo, mang tính xâm lược, nó đã thay đổi thân thể Sở Linh.



Như vậy, có Đan Tổ Long Hồn duy trì sự cân bằng cho linh hồn và thân thể, Diệp Thành đồng thời sử dụng nhiều biện pháp để nâng cao sức mạnh cho thân thể của Sở Linh.



Vút!



Chẳng mấy chốc, âm thanh thế này vang lên.



Sở Linh đã tiến giới, tu vi từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tăng lên cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, đang tiến gần đến cảnh giới Không Minh đỉnh phong vô tận.



Linh khí của đất trời xao động, dường như đã tìm thấy nơi thông khí mà trút vào người Sở Linh, thân thể cô lúc này cũng như một cái động không đáy, liên tục hấp thu linh khí của đất trời.




Rắc! rắc!



Để tránh phiền phức, Diệp Thành liên tục bóp nát đan dược truyền vào cơ thể Sở Linh, giúp cô bổ sung chân nguyên cần thiết trong lúc tiến giới.



Nhìn Diệp Thành liên tục bận rộn, trên mặt Sở Linh nở nụ cười nhẹ, chính chàng thanh niên trước mặt đã mang lại cho cô rất nhiều bất ngờ, cho cô rất nhiều điều ngạc nhiên, chấn động, bây giờ hắn còn đang cố gắng nâng cao sức mạnh cho công thể của cô.



Chàng chính là quý nhân trong cuộc đời ta phải không?



Sở Linh mỉm cười ngọt ngào, trong nụ cười chan chứa yêu thương.



Thời gian chầm chậm qua đi, từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối.



Trong tiểu biệt uyển, sắc mặt Diệp Thành vốn đã rất tái, vì không ngừng ngưng tụ thánh huyết tinh nguyên truyền vào cơ thể Sở Linh mà bản thân hắn dù có khí huyết dồi dào cũng khó gắng gượng.



Tuy nhiên nỗ lực của hắn không hề vô ích, đồng thời sử dụng nhiều phương pháp, thân thể Sở Linh đã cường hãn đến mức đáng sợ, đã hoàn toàn có thể mang linh hồn của cảnh giới Thiên đỉnh phong.



Nhưng Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, hắn nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì bất cứ lúc nào Sở Linh cũng có thể ngưng tụ nguyên thần, hắn cần phải gia tăng độ mạnh của thân thể cô lên đến mức có thể chịu được trọng tải của nguyên thần.

“Dừng lại đi! Được rồi”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thành, Sở Linh không nhớ mình đã nói những lời này bao nhiêu lần.



 
Chương 1461: “Công sức của mình cũng không vô ích!”


“Đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất”, Diệp Thành cười thoải mái: “Yên tâm, ta là Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh huyết mạch rất cường hãn, khí huyết lại dồi dào, ăn mấy bữa là lại khoẻ ngay”.



“Nhưng…”



“Ngoan, nghe lời ta”, Diệp Thành mỉm cười, một lần nữa ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể.



Advertisement

Sở Linh mím môi, lời nói của Diệp Thành như chứa ma lực khiến cô không có ý phản đối, điều cô có thể làm là không ngừng đưa tay lau mồ hôi giúp hắn.



“Áp chế tu vi”, lời của Diệp Thành cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, vì đồng thời sử dụng rất nhiều phương pháp nên Sở Linh đã có khả năng có thể tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên.



Không phải Diệp Thành không cho cô tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên, mà vì với nền tảng lúc này của Sở Linh, nếu quá hung hãn thì cũng không tốt, đợi vài ba ngày cũng được, ít nhất phải cho cô thời gian để ổn định nền tảng.



Sở Linh cũng đã hành động, cố gắng trấn áp tu vi sắp tiến giới của mình, cô hiểu rõ trạng thái của mình hơn ai hết, tiến giới lúc này quả thực chỉ có hại chứ không có lợi.



Thời gian vẫn đang dần trôi, từ tối đến đêm khuya.



Xung quanh hoàn toàn im ắng, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, có một vòng bánh xe màu bạc sáng ngời, ánh trăng và ánh sao chiếu lên người hai người trông cực kỳ yên bình.



Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới mệt mỏi mà ngã quỵ, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng biến mất, ngay cả Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng trở về như cũ.



“Diệp Thành”, Sở Linh vội vàng đứng dậy, ôm Diệp Thành vào lòng.

“Thê tử, có phần thưởng gì cho ta không?”, Diệp Thành mệt mỏi nở nụ cười, vùi đầu vào vòng tay Sở Linh.



“Vậy ngươi muốn phần thưởng gì?”, Sở Linh cười ngọt ngào.



“Sinh cho ta một đứa con mập mạp đi!”



“Được thôi!”







Đêm khuya, Diệp Thành day đầu mày, từ trên vân đoàn đứng dậy.


Oa!



Chẳng mấy chốc hắn đã không kìm được lắc đầu, có lẽ là tiêu hao năng lượng quá nhiều nên dù với khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể, đầu hắn vẫn hơi choáng váng.



Sau đó hắn nhét một viên đan dược vào miệng, trở mình nhảy xuống vân đoàn.



Đập vào mắt hắn là Sở Linh ở nơi cách đó không xa, cô đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, lại tiến vào trạng thái nhập định.



Nhưng Sở Linh của bây giờ đã hoàn toàn khác.



Sau khi thân thể mạnh lên, linh hồn được tôi luyện, tu vi được nâng cao, thân thể được thánh huyết luyện hoá, cả người cô như được lột xác, thần hà bao quanh thân thể, toàn thân tản ra làn khí huyền diệu, mỗi sợi tóc cũng đều nhuốm thần hoa lộng lẫy.



Cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết mà hoàn mỹ.



Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là xung quanh cô còn có dị tượng huyền bí, đó là một đoá sen thịnh thế đang từ từ nở rộ.



“Công sức của mình cũng không vô ích!”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Khi nàng ấy tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực sẽ không yếu hơn Sở Linh Ngọc, chỉ tu vi linh hồn thôi cũng là điều mà người bình thường không thể sánh được”.











 
Chương 1462: “Bá đạo”


“Truyền cho ta một bộ đi!”, Diệp Thành cười hì hì: “Để ta truyền cho thê tử”.



“Tiểu tử, sao ta có cảm giác như ngươi đang chuẩn bị hậu sự thế?”, cuối cùng Thái Hư Cổ Long cũng mở mắt, lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Sao, đừng nói với ta là ngươi không đấu lại Doãn Chí Bình đấy nhé”.



“Đánh thắng hắn thì có ích gì?”, Diệp Thành bĩu môi: “Đến ngày đó không chỉ một mình hắn mà đội hình cao thủ của ba tông cũng lớn hơn mấy ngày trước, sẽ không chỉ nhỏ như vậy đâu”.

Advertisement



“Điều này làm khó được ngươi sao?”, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy.



“Có Tiên Luân Thiên Đạo đương nhiên ta có thể trốn thoát, nhưng biết đâu ta lại gặp chuyện bất trắc trong hố đen không gian, không có gì là tuyệt đối cả!”, Diệp Thành ngoáy tai: “Ngay cả ngươi cũng nói rồi, hố đen không gian là một nơi cực kỳ hung hiểm”.



“Chuẩn bị tiếp nhận bí pháp đi!”, ánh mắt Thái Hư Cổ Long loé lên, một bộ bí pháp dung hợp thành thần thức, thông qua chín phân thân của Diệp Thành truyền cho hắn.



Diệp Thành nhắm hờ hai mắt, tĩnh tâm đón nhận bí pháp.



Chẳng bao lâu, bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền lại đã hợp nhất thành những ký tự nhỏ màu vàng kim dày đặc, sau đó tự sắp xếp thành hàng, ký tự nào cũng ánh vàng rực rỡ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Đến khi các ký tự xếp xong, hắn mới nhìn thấy hai chữ sáng rỡ, chói mắt nhất: Thần Thương.



Thần Thương!


Diệp Thành lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra.



“Bí pháp này chỉ có linh hồn đạt tới cảnh giới Thiên mới có tư cách thi triển”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm giải thích: “Nhưng dù có tu vi linh hồn cảnh giới Thiên cũng không tránh khỏi tự làm tổn thương chính mình”.



“Hiểu rồi, hiểu rồi, he he”, Diệp Thành cười hì hì rồi dùng Tiên Luân Nhãn diễn hoá lại bí pháp này một cách tường tận.



Không lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, âm thần vận hành bí pháp Thần Thương này.



Khoảng hai giây sau, có ánh sáng vàng le lói giữa chân mày hắn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kiếm rung.



Thần Thương!



Sau tiếng hô khẽ của hắn, kiếm quang sắc bén bắn ra từ giữa đầu mày, thanh kiếm này rất bá đạo, quanh thân có lôi điện quấn lấy, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt vô song.



Hự!



Diệp Thành rên lên một tiếng, mặc dù Thần Thương bá đạo nhưng phản phệ cũng rất dữ dội, với tu vi linh hồn cảnh giới Thiên của hắn mà thần hải cũng ong ong.



“Bá đạo”, Diệp Thành không khỏi cảm thán.



“So với Thiên Chiếu của ngươi thì đây chẳng là gì”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành.



“Nhưng khác nhau mà! Tiên Luân Thiên Chiếu phải trả giá bằng thọ nguyên, tiêu hao nhiều như vậy đương nhiên sẽ có uy lực bá đạo tương ứng, nhưng nói đến Thiên Chiếu, đó đúng là một bí pháp không tồi”.



Nói đến đây, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, ngươi có biết Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ không?”

“Nói đến bí pháp cấm kỵ thì ta biết chín bí pháp: Tiên Luân Thiên Chiếu, Tiên Luân Thiên Đạo, Tiên Luân Thiên Huyền, Tiên Luân Thiên Nghịch, Tiên Luân Thiên Sinh, Tiên Luân Thiên Canh, Tiên Luân Thiên Cấm, Tiên Luân Thiên Chú, Tiên Luân Thiên Táng”.



 
Chương 1463: “Điều này cũng khó nói”


“Nhiều… Nhiều vậy”, Diệp Thành nghe vậy hai mắt sáng lên: “Chúng có những năng lực gì?”



“Chắc ngươi đã biết rất rõ năng lực của Tiên Luân Thiên Đạo và Tiên Luân Thiên Chiếu rồi”.



Advertisement

“Tiên Luân Thiên Chú là một loại chú, hơn nữa còn là một loại chú rất mạnh, đúng như ngươi nói, uy lực bá đạo phải trả cái giá thảm khốc. Mà bí thuật Tiên Luân này phải trả giá bằng một bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.



“Tiên Luân Thiên Huyền: Đúng như tên gọi, nó thuộc về lĩnh vực huyền thuật”.



“Tiên Luân Thiên Canh: Nghe tên là biết nó thuộc lĩnh vực phòng ngự, hơn nữa còn là phòng ngự tuyệt đối”.



“Tiên Luân Thiên Cấm: Đây là bí thuật cấm kỵ trong lĩnh vực phong ấn”.



“Tiên Luân Thiên Táng: Một khi thi triển thì trong thời gian ngắn có thể đổi lấy sức chiến đấu gấp mười, nhưng cũng phải trả giá bằng thọ nguyên”.



“Tiên Luân Thiên Sinh: tương truyền có thể từ cõi chết trở về, nhưng đến nay vẫn có rất ít ghi chép về nó”.



“Tiên Luân Thiên Nghịch: đây là một trong chín bí thuật lợi hại nhất của Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật, nó có thể thay đổi không gian và hoán đổi vị trí ngay lập tức với kẻ thù, nhưng năng lực thực sự của nó là đảo ngược thời không”.



Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.



Đây là những gì hắn thực sự nghe được về tất cả các bí thuật cấm kỵ của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cấm thuật nào cũng lợi hại ngất trời!



“Chẳng trách tộc chí tôn mạnh như các ngươi cũng không ngại trả cái giá đau đớn để nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, đây quả là con mắt nghịch thiên”, Diệp Thành cảm thán.


“Mặc dù Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật bá đạo, nhưng theo ta biết, chưa ai trong tiên tộc có thể đồng thời thức tỉnh cả chín loại bí thuật này”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói tiếp: “Trong trí nhớ của ta, vị Đại Đế mạnh nhất tiên tộc cũng chỉ đánh thức được bảy loại, mặc dù ông ta không phải người mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế, nhưng thời đại ông ta thống trị là thời kỳ huy hoàng nhất của Chư Thiên Vạn Vực, người đời gọi ông ta là Tiên Vũ Đại Đế”.



“Đại Đế sống lâu nhất là Viêm Đế, Đại Đế tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, Đại Đế có sức chiến đấu mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, Đại Đế duy nhất chết trận là Huyền Cổ Đại Đế, Đại Đế thống trị thời kỳ huy hoàng nhất là Tiên Vũ Đại Đế”, Diệp Thành lại bắt đầu nhẩm lại, chuyện này nhất định phải nhớ kỹ.



“Ngươi chỉ có một bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vẫn chưa phải huyết mạch tiên tộc, đánh thức được hai cấm thuật Tiên Luân đã là lợi hại lắm rồi”, Thái Hư Cổ Long liên tục tấm tắc cảm thán.



Nghe vậy Diệp Thành vội hỏi: “Vậy người cướp đi Tiên Luân Nhãn còn lại của Khương Thái Hư tiền bối có phải cũng sẽ đồng thời đánh thức được Tiên Luân Thiên Chiếu và Tiên Luân Thiên Đạo không?”



“Điều này cũng khó nói”, lần này Thái Hư Cổ Long cũng không chắc chắn: “Năng lực của mỗi bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn khác nhau, cấm thuật Tiên Luân mà ngươi có thể đánh thức chưa chắc người đó đã có thể đánh thức, tương tự, cấm thuật Tiên Luân mà hắn có thể đánh thức chưa chắc ngươi đã đánh thức được”.



“Nếu vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào một hơi: “Chờ ngày nào gặp được tên đó, lão tử phải dùng Thiên Chiếu giết chết hắn”.



“Ngươi đang đùa đấy à? Nếu Thiên Chiếu có thể giết được người đó thì mắt trái Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư còn bị cướp mất sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc.

“Ồ, cũng đúng!”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Vậy nếu hắn ta cũng đánh thức được Tiên Luân Thiên Chiếu thì chẳng phải ta đi đời rồi sao”.



 
Chương 1464: “Vậy ta phải thực sự cầu nguyện rồi”.  


“Điều này thì ngươi cứ yên tâm”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Tiên Luân Thiên Chiếu không có tác dụng với Hoang Cổ Thánh Thể”.



“Ý ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể cũng từng nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành thử hỏi.



“Không phải”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch duy nhất có thể trời sinh miễn dịch với Tiên Luân Thiên Chiếu”.



Advertisement

“Trời sinh miễn dịch, ghê gớm vậy sao?”, Diệp Thành giật mình hô lên, sau đó khó hiểu hỏi: “Tại sao lại như vậy?”



“Ai biết được! Năm đó vị Tiên Vương của tiên tộc ra oai đi tìm Hoang Cổ Thánh Thể đánh nhau, tưởng rằng Tiên Luân Thiên Chiếu có thể dễ dàng giết chết Hoang Cổ Thánh Thể nhưng không ngờ lại không có tác dụng, kết quả liền thê thảm”.



“Thánh thể đúng là quá lợi hại!”, Diệp Thành cười sung sướng.



“Ngươi nên cầu phúc cho kẻ cướp mắt trái Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư không đánh thức được nhiều cấm thuật Tiên Luân đi! Nếu không dù bất cứ cấm thuật nào cũng đủ giết chết ngươi đấy”.



“Vậy ta phải thực sự cầu nguyện rồi”.







“Đi ngủ”, trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long ngáp dài một hơi rồi nằm xuống, trước khi nhắm mắt còn không quên càm ràm: “Sau này đừng nửa đêm gọi ta nữa, phiền chết đi được”.

Nói xong Thái Hư Cổ Long ngăn cách cuộc trò chuyện với Diệp Thành.



Xuỳ!



Diệp Thành lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm.



Sau đó hắn lạc ấn bí pháp Thần Thương vào một chiếc ngọc giản, chờ đến khi Sở Linh tỉnh lại thì đưa cho cô.



Hoàn tất mọi việc, Diệp Thành vẫn không nhàn rỗi, hắn trở tay lấy ra hơn nghìn thanh linh kiếm.



Keng! Keng! Keng!




Hàng nghìn thanh linh kiếm liên tục rung lên, thanh nào cũng sáng chói với màu sắc rực rỡ, vô cùng lộng lẫy, hơn nữa thanh nào cũng là hàng thượng phẩm, đều là bảo bối mà mấy ngày nay hắn vơ vét được.



Ùng!



Đại La Thần Đỉnh cũng được hắn lấy ra, có lẽ là uy lực quá mạnh nên thần đỉnh vừa ra, cả không gian đã rung lên.



Vào!



Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó cho hàng nghìn thanh linh kiếm vào Đại La Thần Đỉnh, tiếp đó tiên hoả và thiên lôi liên tục tuôn ra, bay vào bên trong.



Đúng vậy, hắn muốn dùng đại đỉnh để luyện kiếm.



Tiền thân của Đại La Thần Đỉnh là Đại La Thần Thiết, Đại La Thần Thiết là do cơ thể của Đại La Kim Tiên hoá thành, tôi luyện từ tinh hoa của nhật nguyệt biết bao năm tháng mới được hình thành, dùng Đại La Thần Đỉnh luyện kiếm chắc chắn sẽ có hiệu quả bất ngờ.



Bắt đầu thôi!



Diệp Thành hít sâu một hơi, đến trước Đại La Thần Đỉnh, tự mình điều khiển thiên lôi và tiên hoả luyện chế linh kiếm.

Đồng thời hắn cũng âm thầm sử dụng pháp môn Luyện Khí Quyết, loại bỏ tạp chất ra khỏi từng thanh linh kiếm để nâng cao tinh hoa, luyện hoá sức mạnh binh khí, liên tục dung hợp, liên tục tôi luyện.



 
Chương 1465: Xuất kiếm!  


Không biết qua bao lâu hàng nghìn thanh linh kiếm mới hoà tan thành hai nhóm thần liệu, một nhóm với ánh sáng màu tím, một nhóm với ánh sáng màu xanh.



Ngưng!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, thần liệu màu tím bắt đầu đông đặc, theo dự đoán của Diệp Thành, nó sẽ huyễn hoá thành phôi kiếm màu tím, còn thần liệu màu xanh sẽ hoá thành phôi kiếm màu xanh.



Hai phôi kiếm đã hình thành, tiên hoả và thiên lôi bao quanh chúng, liên tục tôi luyện và đánh bóng.

Advertisement



Keng! Keng!



Không biết tới lúc nào, trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu vang lên tiếng của sát kiếm.



Trải qua nhiều lần tôi luyện của tiên hoả và thiên lôi, phôi kiếm màu tím đã đúc thành một thanh thần kiếm màu tím, phôi kiếm màu xanh đúc thành thần kiếm màu xanh. Hai thanh kiếm đều phát ra tiếng rung chói tai, chưa được rót linh lực vào mà đã có kiếm mang chói loá, trên thân còn có lôi điện bao quanh, uy lực cực mạnh.



Diệp Thành luyện chế rất chú tâm, ngay cả hoa văn nhỏ phía trên cũng khắc rất tỉ mỉ.



Có lẽ hắn quá chú tâm nên không phát hiện Sở Linh đã tỉnh lại, lúc này cô đang đứng phía sau ở nơi cách hắn không xa.



“Hai thanh kiếm này thật mạnh”, Sở Linh nhìn hai thanh kiếm màu xanh và màu tím trong Đại La Thần Đỉnh với ánh mắt ngạc nhiên, dù cách khá xa nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng năng lượng kiếm khí sắc bén tràn ngập.



“Không biết phải tốn bao nhiêu nguyên liệu luyện khí đây!”, Sở Linh tặc lưỡi cảm thán.



Dù vậy cô cũng không bước tới, cô không muốn làm phiền Diệp Thành.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới bình minh.



Nhưng Diệp Thành chưa dừng lại, hắn vẫn đang tập trung chú luyện.



Lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua, cho đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa kết thúc, mà hai thanh kiếm trong Đại La Thần Đỉnh cũng đã ngày càng trở nên phi thường.



Giữa những tiếng va chạm, một dị tượng huyền bí xuất hiện phía trên hai thanh kiếm, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thiên âm đại đạo vang vọng, ngay cả Đại La Thần Đỉnh cũng cảm nhận được, nó liên tục rung lên.



“Đúng là hai thanh kiếm tuyệt thế thần binh!”, nhìn dị tượng đang quấn lấy hai thanh kiếm, Sở Linh lại ngạc nhiên hô lên.



Xuất kiếm!



Khi cô còn đang kinh ngạc, Diệp Thành đã hô lên, một chưởng đánh vào Đại La Thần Đỉnh.



Keng! Keng!



Đột nhiên, hai đạo Thần hồng màu xanh và màu tím bay vụt lên trời, xuyên qua hư không, xuất hiện chói lọi rực rỡ dưới màn đêm, khiến cho rất nhiều người ở thành cổ Thiên Thu đều kinh ngạc.



Phù!



Lúc này Diệp Thành mới cất tiên hoả và thiên lôi đi, vung tay cầm lấy hai thanh kiếm.



Keng! Keng!



Cầm thanh kiếm trong tay, Diệp Thành bất giác cảm thán trước kiệt tác của mình, kiếm mang sắc bén dữ tợn loé lên trên hai thanh kiếm, thân kiếm có lôi điện bao quanh, còn có từng luồng kiếm khí bắn ra, mỗi luồng kiếm khí đều khiến người khác phải kiêng dè.



“Ta sẽ đặt tên cho các ngươi là: Thần Linh Kiếm, Tiên Linh Kiếm”, Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, trong mắt là ý cười vui vẻ, nhẹ nhõm.



“Ta chỉ biết ngươi luyện đan rất giỏi, không ngờ ngươi còn có khả năng luyện khí cao đến vậy”, lúc này Sở Linh mới bước lên phía trước.



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười khà khà.



“Ảo tưởng”.



“Nàng chọn một thanh đi!”, Diệp Thành để hai thanh linh kiếm lơ lửng trước mặt Sở Linh cho cô chọn.



“Cho… Cho ta sao?”



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom