Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1566: Phản thật rồi!  


“Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân bị nói như vậy thì mặt mày đỏ gay, mặt ông ta tội độc đến mức khiến người khác phải sợ.



“Sư huynh à, sự thực chứng minh lựa chọn của chúng ta là sai rồi”, một lão tổ khác của Hằng Nhạc cười tự giễu: “Hằng Nhạc hiện giờ còn ai có thể thích hợp làm chưởng giáo hơn Diệp Thành nữa?”



Advertisement

“Hắn không đủ tư cách làm chưởng giáo của Hằng Nhạc ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối lên tiếng.



“Vậy huynh cho rằng ai đủ tư cách làm chưởng giáo của Hằng Nhạc, vẫn là Doãn Chí Bình sao?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân, “luận về thực lực, luận về tính cách, luận về sức mạnh, luận khả năng quan sát, luận lòng dạ, luận sức ảnh hưởng thì hắn có điểm nào có thể so sánh được với Diệp Thành? Khoảng cách như vậy mà huynh thà bảo vệ một tên Doãn Chí Bình tội ác tày trời chứ không muốn lựa chọn Diệp Thành. Cách làm của huynh cũng thật khiến Hằng Nhạc phải đau lòng”.



“Vậy ta cũng sẽ không công nhận”, Thông Huyền Chân Nhân vẫn đằng đằng sát khí, ông ta gằn giọng vang trời: “Không có sự thừa nhận của ta thì hắn vĩnh viễn đừng mong làm chưởng giáo của Hằng Nhạc”.



“Diệp Thành có đủ tư cách hay không không phải người nói mà được, người có thừa nhận hắn hay không đối với chúng con mà nói không quan trọng”, Dương Đỉnh Thiên lãnh đạm lên tiếng.



Nói rồi, ông ta nhìn sang phía Hằng Nhạc Chân Nhân, “chư vị sư thúc, biết sai có thể thay đổi, lựa chọn của các sư thúc là gì?”



“Chúng ta nhận sai”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cười tự giễu, bọn họ rất thẳng thắn lập tức sải bước ra, đứng về phía Dương Đỉnh Thiên.



“Các người…các người…”, thấy phía Hằng Nhạc Chân Nhân đứng về phía đối lập với mình, Thông Huyền Chân Nhân tức tối lảo đảo lùi về sau, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, sát khí ngút trời.



Phản rồi!



Phản thật rồi!



Thông Huyền Chân Nhân cảm thấy một cảm giác phẫn nộ, sỉ nhục và thất bại mà trước nay chưa từng có.


Phía này, Diệp Thành vẫn luôn giữ im lặng quay sang nhìn Thông Huyền, hắn chậm rãi lên tiếng: “Thông Huyền tiền bối, chúng con không ỷ thế mạnh để chèn ép người, cho người một cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu người đánh bại con thì Hằng Nhạc Tông là của người”.



Nghe vậy, cho dù là đệ tử của Hằng Nhạc Tông hay trưởng lão thì đều kinh ngạc.



Theo bọn họ thấy thì Diệp Thành quá ngông cuồng, đánh bại Doãn Chí Bình không có nghĩa là có thể đánh bại được Thông Huyền. Doãn Chí Bình mặc dù mạnh nhưng hắn không thể nào là đối thủ của Thông Huyền được, ấy thế mà Diệp Thành lại đặt cược, chỉ cần đi sai một bước thì coi như thua thảm hại.



Lúc này, rất nhiều người tim đập thình thịch vì trận cược này rõ ràng quá lớn, không chỉ cược Hằng Nhạc mà cược cả vận mệnh của hắn.



Có điều những người hiểu rõ thực lực của Diệp Thành thì đều vuốt râu mỉm cười, đặc biệt là Chung Quy, vẻ mặt ông ta có phần gượng gạo. Chẳng phải trước kia Diệp Thành cũng dùng cách này để đoạt về Thiên Hoàng, thống nhất Viêm Hoàng đó sao?



Giết!



Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Thông Huyền gằn lên phẫn nộ, sát phạt về phía Diệp Thành. Sát khí của ông ta với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế nổi.

Cũng chính vì Diệp Thành nên uy nghiêm của ông ta mới bị chà đạp hết lần này tới lần khác, cũng chính vì Diệp Thành nên ông ta mới có kết cục bị người thân quay lưng và cũng chính vì hắn nên ông ta không còn là ông trời ở Hằng Nhạc nữa.



 
Chương 1567: Ánh mắt không che giấu nổi vẻ bất ngờ. 


Phía này, thấy Thông Huyền sát phạt tới, Diệp Thành đột nhiên mở ma đạo, bộc phát sức chiến dấu ở trạng thái đỉnh phong mạnh mẽ.



Chiến!



Advertisement

Toàn thân Diệp Thành có lớp Hỗn Thiên Chiến Giáp bao quanh, chân hắn bước trên biển tinh hà, đầu lơ lửng bầu trời sao, mạnh mẽ vô song.



Rầm! Rầm! Đoàng!



Ngay lập tức, trận đại chiến kinh thiên động địa nổ ra, cả hư không đều bị thần quang chói lọi che lấp, có lẽ vì trận chiến quá khủng khiếp nên hư không đều sụp đổ, không gian hư vô cũng theo đó mà nứt lìa từng tấc một.



Sự dũng mãnh mà Diệp Thành thể hiện khiến Thông Huyền liên tiếp lùi về sau.



Nếu như là mấy ngày trước thì có lẽ hắn sẽ không thể là đối thủ của Thông Huyền được.



Nhưng sau khi dung hoà ma tâm, tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, sức chiến đấu đã mạnh hơn Thông Huyền, nếu không thì một kẻ tính toán cặn kẽ như hắn sẽ không dám cược lớn thế này.

“Mạnh…mạnh quá”, ngẩng mặt nhìn hư không, thấy Diệp Thành liên tục bị đánh lùi về sau, sắc mặt của các đệ tử và trưởng lão ở Hằng Nhạc đều hết sức kinh ngạc.



“Một năm trước hắn mới chỉ là đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí”, có bao nhiêu người cảm khái nhìn Diệp Thành của hiện tại, bọn họ lại nhớ về hình ảnh của hắn một năm trước, mới một năm trôi qua mà tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí đã trưởng thành khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.



“Khả năng thiên bẩm và sức chiến đấu thế này, tương lai không xa của Hằng Nhạc nhất định sẽ uy danh Đại Sở”, rất nhiều trưởng lão và đệ tử hít vào một hơi thật sâu, toàn thân dồi dào sức lực vì bọn họ biết rằng bọn họ sắp phải đại chiến với Diệp Thành.



“Đã mạnh tới mức này rồi, thật khiến ta phải bất ngờ”, phía Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc, vẻ mặt ai nấy đều như trẻ ra vài tuổi.



“Khả năng còn mạnh hơn Đao Hoàng”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười vuốt râu, trong ánh mắt không che giấu nổi vẻ bất ngờ.




“Tỷ, tỷ thấy chưa? Diệp Thành của chúng ta là anh kiệt cái thế đấy”, Sở Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Thành toàn thân phát sáng, ánh mắt cô say mê.



“Diệp Thành không có đối thủ, đánh cho Thông Huyền thành cẩu, Diệp Thành không có đối thủ trong thiên hạ, đánh cho Thông Huyền thành cẩu”, trong làn sóng kinh ngạc có rất nhiều tên phất cờ lắc lư trông vô cùng sảng khoái, tiếng hô hào vang vọng và đó chẳng ai khác chính là tên béo Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam.



Nghe vậy, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc đều há hốc miệng, nên biết rằng Thông Huyền dù gì cũng là một trong số lão tổ của Hằng Nhạc Tông, bọn họ nói ra lời này quả thật rất to gan.



Không chỉ bọn họ mà đến cả Dương Đỉnh Thiên hay Thiên Tông Lão Tổ ở bên ngoài đều giật giật khoé miệng, đây chính là phúc phần từ đời nào để lại vậy chứ? Sao lại có thể xuất hiện những tên vô thiên vô pháp thế này được.



Mẹ kiếp!



Cuối cùng, Bàng Đại Hải không thể nào nhịn nổi nữa, ông ta quay đầu tiến vào Hằng Nhạc Tông.



Rầm! Rầm!

Tiếp đó, bên trong Hằng Nhạc Tông liên tục vang lên những âm thanh vang dội.



 
Chương 1568: Thắng bại đã được phân định!  


Thế rồi tiếng hô hào lại vang vọng: “Diệp Thành không có đối thủ trong thiên hạ, đánh cho Thông Huyền thành cẩu”.



Lại nhìn sang Bàng Đại Hải, ông ta đã bị cả đám phía Hùng Nhị ấn xuống đất trông chẳng khác gì con lợn chết.



Mà nói ra thì cũng phải thôi vì sau khi đám Hùng Nhị được tôi luyện cơ thể và linh hồn, lại mở được đan hải thì khả năng chiến đấu tăng lên mạnh mẽ, một Bàng Đại Hải ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đương nhiên không thể làm gì bọn họ.



Advertisement

Ôi chao!



Phía này, Sở Linh Ngọc day trán, lão nương đây hành tẩu giang hồ vài trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy những hậu bối thế này.



Đoàng! Đoàng!



Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, những tiếng động rầm trời vang lên không ngớt.



Trận đại chiến kinh thiên động địa vẫn chưa có hồi kết.



Nếu nhìn từ hư không, Thông Huyền Chân Nhân khí thế ngút trời, trên đầu lơ lửng chuông đồng phát ra thần mang, chân bước trên thần hải màu bạc, ra tay toàn những đòn thần thông cái thế.



Có điều so với ông ta mà nói thì khí thế của Diệp Thành lại mạnh hơn rất nhiều, toàn thân có ánh vàng kim chói lọi, choán mắt người nhìn, một tay hắn cầm Bá Long Đao, một tay cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, khả năng chiến đấu mạnh mẽ giống như một chiến thần chinh phạt vạn vực.



Phụt! Phụt!



Khi trận đại chiến diễn ra được hai trăm hiệp thì cũng là lúc vào hồi kịch liệt nhất, máu tươi như mưa trút xuống, có màu đỏ tươi, có màu vàng kim.



A…!



Tiếng thét gào của Thông Huyền Chân Nhân vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành càng chiến càng hăng nên Thông Huyền Chân Nhân bị ép tới mức đường cùng, do vậy cho dù là ra tay hay tung ra đòn thần thông thì ngay giây phút sau đó đều bị đánh lại ngay. Một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ông ta mà lại bị một hậu bối ở cảnh giới Không Minh tần thứ sáu đánh cho tới mức không ngẩng được mặt lên.



Ta không tin! Ta không tin!



Thông Huyền Chân Nhân đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tôi độc, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời. Sự tự tin của ông ta, sự cao ngạo của ông ta và cái chí cao vô thượng vốn có đã bị Diệp Thành phá tan không còn tồn tại.



Thắng bại đã được phân định!




Bên dưới, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu trầm ngâm vì ông ta nhìn thấy Thông Huyền đã không còn tín niệm tất thắng nữa.







Rầm! Rầm!



Trên hư không chỉ toàn tiếng động dữ dội.



Cũng đúng như Thiên Tông Lão Tổ nói, Thông Huyền thất bại chỉ còn là vấn đề về thời gian, một người với khả năng chiến đấu mạnh mẽ như ông ta trước mặt Diệp Thành lại bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng.



Lúc này, hư không đã nhuốm thêm một lớp mạng màu đỏ máu, hai bóng hình đẫm máu vẫn đang đại chiến, một người là sư tổ, một người là đồ tôn, lúc này bọn họ trông giống như hai kẻ thù không chết không nghỉ.



Phụt!



Trong tiếng động dữ dội, Thông Huyền Chân Nhân bị một đao của Diệp Thành chém vào cơ thể, toàn thân đẫm máu ngã nhào giữa hư không trông vô cùng choán mắt.











 
Chương 1569: “Thông Huyền, ông thua rồi”


Thắng rồi!



Cả Hằng Nhạc Tông chợt như vỡ oà chấn động đất trời.



“Hắn…hắn có thể đánh bại được lão tổ”, những người bị nhốt trong địa lao của Hằng Nhạc Tông như thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài.

Advertisement



Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ấy, bọn họ run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vì bọn họ biết sự thất bại của Thông Huyền có nghĩa là bọn họ cũng sẽ không có thêm cơ hội chiến thắng, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.



Ta hối hận rồi! Hối hận vì đã đối đầu với Diệp Thành.



Lúc này, những người như Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính, Khổng Tào, Tử Sam, Tả Khâu Minh, Giang Dương mới hiểu thế nào là hối hận thật sự, trước kia bọn họ cao cao tại thượng và chính sự cao cao tại thượng đó lại trở thành mối nguy hại cho sau này.



Không thể nào! Không thể nào!



Doãn Chí Bình bị giam cầm trên bia đá như con chó điên điên cuồng gào thét, đôi mắt hắn tôi độc, khuôn mặt méo xệch hẳn đi.



Sức mạnh của Diệp Thành khiến hắn không thể nào chấp nhận nổi. Sự thất bại của Thông Huyền càng khiến hắn khó chấp nhận hơn vì ông ta chính là hi vọng cuối cùng của hắn nhưng cũng đã bị diệt. Hắn biết cái đợi chờ hắn chính là nghìn đao vạt kiếm.


Rầm!



Trong làn sóng ngỡ ngàng kinh ngạc, Diệp Thành bay từ trên trời xuống, có lẽ cơ thể hắn quá nặng nên khiến mặt đất nứt lìa.



Hắn cũng bị thương nhưng so với lúc chiến đấu với Doãn Chí Bình thì những thứ này chẳng hề hấn gì. Có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, có sức hồi phục mạnh mẽ nên hắn đương nhiên có thể ngó lơ những vết thương trên cơ thể mình.



“Thông Huyền, ông thua rồi”, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát Thông Huyền, giọng nói hết sức lãnh đạm.



“Ta không sai, ta không sai”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Thông Huyền Chân Nhân lồm cồm bò dậy, ông ta lảo đảo, mãi tới lúc này ông ta vẫn không muốn thừa nhận mình sai.



“Ông không sai, ông đúng”, Diệp Thành thản nhiên đáp, “thế nhưng ông đúng hay sai thì có liên quan gì đến chúng ta? Ai còn quan tâm đúng hay sai của ông làm gì? Trên đời này lấy đâu ra đúng với sai. Hôm nay ông có tư cách gì mà nói tới chuyện này với chúng tôi? Một người từng cao cao tại thượng như ông có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chưa?”



A….!



Lời nói của Diệp Thành khiến Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa gào thét, ông ta đột nhiên khuỵu xuống.



Vào thời khắc sinh tử, ông ta chợt bật cười một cách thê lương.



Sao ông ta có thể không biết Doãn Chí Bình ác độc đến mức nào, sao ông ta có thể không biết Diệp Thành và Doãn Chí Bình ai thích hợp làm chưởng giáo hơn, và sao ông ta có thể không biết sự sai trái của mình.



Có điều dù ông ta biết mình sai nhưng lại không muốn thừa nhận, vì ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, là ông trời của Hằng Nhạc, ông ta tự nhận mình sẽ không sai, sự uy nghiêm của ông ta không thể nào để cho người khác xâm phạm.



Hiện giờ ông ta tự làm tự chịu, một người cao cao tại thượng như vậy cho tới lúc chết có lẽ sẽ không có ai đau buồn vì ông ta, mỗi lần tới ngày cô hồn có lẽ cũng sẽ không ai thắp cho ông ta một nén nhang, kết cục của ông ta chính là nấm mồ hiu quạnh cỏ dại mọc đan xen.



Ta còn đâu thể diện đi gặp những tiền bối đời trước của Hằng Nhạc!

Khi đôi mắt dần mất đi ánh sáng, khoé miệng Thông Huyền Chân Nhân hiện lên nụ cười tự giễu.



 
Chương 1570: Có làm thì phải trả!  


Lúc này, gió lạnh rít qua, trong hư không còn vang vọng tiếng ai oán thê lương.



Haiz!



Nhìn Thông Huyền Chân Nhân nhắm mắt, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt thở dài, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ đớn đau.



Advertisement

Mặc dù bọn họ rất hận Thông Huyền nhưng dù sao ông ta cũng là ân sư năm xưa truyền dạy cho bọn họ. Cho tới lúc này, bọn họ vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên được đưa tới Hằng Nhạc, lúc đó bọn họ hãy còn ngây thơ thế nào, nào ai ngờ tới sẽ có cảnh tượng sư đồ đứng ở hai phía đối lập như vậy.



Haiz!



Lại một tiếng thở dài, Dương Đỉnh Thiên di chuyển, đỡ lấy cơ thể của Thông Huyền, dù có hận đến mức nào nhưng cũng vẫn phải lo cho ông ấy một nơi hậu sự.



Giết! Giết! Giết!



Ngay sau đó, từng tiếng hô vang vọng, bên trong Hằng Nhạc Tông, bóng người như làn sóng sát phạt ra ngoài, cứ thế tiến về phía Doãn Chí Bình.



“Không, không…”, Doãn Chí Bình kinh hãi, săc mặt tái nhợt, cơ thể hắn run lên.



“Có làm có chịu”, phía Tạ Vân cầm sát kiếm tiến tới, lúc này không ai thương xót Doãn Chí Bình, nợ máu phải trả bằng máu, không giết hắn thì không thể hiến tế các vong linh được.



A…!



Trong tiếng gào thét dữ dội, Doãn Chí Bình bị xử lý, máu của hắn nhuốm đỏ từng cái tên mà người ta khắc trên thạch bài.



Trận đại chiến thật khiến người ta phải kinh ngạc.



Phía này Diệp Thành cầm sát kiếm đi tới cửa địa lao của Hằng Nhạc Tông, vẻ mặt của hắn điềm nhiên không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì.



“Diệp Thành….”, khi thấy Diệp Thành sắp tiến vào địa lao, Sở Linh tiến lên trước kéo hắn như thể biết hắn định làm gì, những người khác như Dương Đỉnh Thiên, Thiên Tông Lão Tổ cũng nhìn theo Diệp Thành.



“Việc giết người để ta làm”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, nói rồi hắn nhấc chân bước vào địa lao.



“Tha….tha cho chúng ta, tha cho chúng ta đi mà”, thấy Diệp Thành cầm sát kiếm đi tới, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính khẩn cầu. Mặc dù bọn họ biết cũng chỉ là vô ích nhưng bọn họ vẫn mang theo hi vọng.




Diệp Thành không nói gì, từ từ đi tới, bước chân chậm rãi, nghe tiếng cầu xin của phía Thanh Dương Chân Nhân, hắn như thể không nghe thấy, liên tục vung sát kiếm.



Lúc này, hắn máu lạnh hơn bất cứ ai, phía sau hắn là một loạt những dấu chân máu, mỗi lần vung kiếm đều có cả loạt người ngã vào vũng máu, cho dù là chết thì trong đôi mắt của bọn họ cũng mang theo cái nhìn kinh hãi.



Có làm thì phải trả!



Giọng nói của Diệp Thành vang vọng khắp địa cung, tay bọn họ đã nhuốm máu thì đương nhiên phải nghĩ tới kết cục của ngày hôm nay.



A….A….!



Trong địa cung vang vọng tiếng gào thét chói tai khiến người ta nghe mà run rẩy như thể bên trong địa cung là địa ngục vậy.



Haiz!



Phía Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa thở dài. Đây chính là sự thảm khốc của vũ lực. Không biết từ bao giờ tiếng gào thét mới ngưng lại.











 
Chương 1571: Hắn căn bản không có thời gian.  


Một trận vũ lực đoạt quyền sau cái chết của Thông Huyền Chân Nhân, Doãn Chí Bình và Thanh Dương Chân Nhân mà chấm dứt.



Hằng Nhạc Tông đã về tay, mọi thứ quay trở về quỹ đạo. Nhờ có Dương Đỉnh Thiên và nhóm Đạo Huyền Chân Nhân bắt tay vào khôi phục lại trình tự ban đầu mà mọi thứ lại đi vào nề nếp quy củ.



Trong màn đêm yên tĩnh, những vì sao như những hạt cát bụi.

Advertisement



Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đứng đó tĩnh lặng nhìn vào bầu trời sao phía bắc, trong đôi mắt hắn mang theo cái tình sâu đậm: “Sư phụ, Hằng Nhạc Tông đã về tay chúng ta rồi, người có thấy không?”



Không biết từ bao giờ cơn gió lạnh thổi tới, Sở Linh xuất hiện bên cạnh hắn kéo cánh tay hắn, cô kề má vào vai Diệp Thành khẽ nói: “Đang nhớ tỷ tỷ sao?”



“Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ mỏi mệt.



Đã có những lúc hắn chỉ muốn tới Bắc Sở đi tìm Sở Huyên nhưng hắn biết thân là thống soái ba quân, hắn căn bản không có thời gian.



Sát Thủ Thần Triều, Quỷ tộc, Huyết Tộc, Vu Chú Tộc, những thế lực mạnh mẽ cổ xưa lại tiếp tục xuất thế, bọn họ đang lẩn trốn đâu đó trong những ngóc ngách của Đại Sở. Hắn cần tập trung lực lượng, cần tính toán kĩ lưỡng để ứng phó với những biến cố mà những thế lực này mang đến.



“Ta hiểu”, Sở Linh khẽ lên tiếng, cô nhìn vào bầu trời sao phía Bắc, cô sao có thể khác Diệp Thành được chứ.


Từng trải qua sinh tử, cô cũng đã nhìn nhận mọi việc được thấu đáo hơn. Có lẽ cô có thể tới Bắc Sở tìm tỷ tỷ nhưng cô biết trận quyết chiến ở Nam Sở bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra. Diệp Thành cần cô, Viêm Hoàng cũng cần một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như cô.



Cái gọi là chiến tranh quá tàn khốc. Một mình Sở Linh với sức chiến đấu nhỏ nhoi, đôi lúc sẽ rơi vào thất bại, cho nên cho dù là Diệp Thành hay Sở Linh thì đều phải cố gắng dốc sức thống nhất Nam Sở trong khoảng thời gian ngắn, cho tới khi có đủ tư cách đối kháng với những thế lực cổ xưa kia thì bọn họ mới có thể trút bỏ gánh nặng mà tới Bắc Sở.



Không biết từ bao giờ Sở Linh cứ thế dựa vào vai Diệp Thành mà ngủ.



Diệp Thành khẽ giơ tay, hắn gọi ra luồng sức mạnh nhẹ nhàng đưa Sở Linh về lầu các.



Còn hắn vẫn nhìn về bầu trời phía Bắc.



Không lâu sau đó, Dương Đỉnh Thiên đi tới, trong tay còn cầm hai vò rượu.



“Bái kiến chưởng môn sư bá”, Diệp Thành cung kính hành lễ.



“Gọi ta sư bá là được rồi, không cần thêm hai từ chưởng môn”, Dương Đỉnh Thiên vừa cười vừa đưa một vò rượu cho Diệp Thành, ông ta nói: “Hội trưởng lão, Thái thượng trưởng lão đã thống nhất con chính là chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.



“Chưởng môn sư bá, hay là người làm đi ạ”, Diệp Thành vội nói.



“Đây đều là nguyện vọng của mọi người, con đừng từ chối”, Dương Đỉnh Thiên xua tay mỉm cười, “chúng ta già rồi, Đại Sở hiện tại cần người như các con, chúng ta sẽ dốc sức hỗ trợ cho con”.



“Nhưng mà…”



“Cứ như thế đi”, Dương Đỉnh Thiên ngắt lời Diệp Thành, ông ta khẽ vỗ vào vai Diệp Thành, cười nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai hội trưởng lão và Thái thượng trưởng lão sẽ tổ chức lễ đăng cơ cho con”.



“Vậy thì Diệp Thành cung kính không bằng tuân mệnh”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cảm giác đôi vai thêm phần trĩu nặng.

“Đang nhớ Sở Huyên sư muội phải không?”, phía này, Dương Đỉnh Thiên nhấp một ngụm rượu, ông ta cũng như Diệp Thành đưa mắt nhìn bầu trời ở phía Bắc.



 
Chương 1572: Tĩnh lặng đến đáng sợ.  


“Sư bá, có một số chuyện trước đây con không hiểu nhưng giờ thì con hiểu rồi”, Diệp Thành nhìn vào bầu trời sao nói rất thản nhiên: “Đời người cho dù là tiên nhân hay người phàm thì đều có lúc bất đắc dĩ, trên vai gánh trọng trách thì phải dùng cả tính mạng chịu trách nhiệm đối với nó, giang sơn không thể so được với mĩ nhân nhưng trách nhiệm thì còn lớn lao hơn cả thiên hạ”.



“Con tinh tường hơn ta tưởng tượng nhiều, sự tinh tường này không chỉ ở thực lực mà còn ở cảnh giới mà người thường không thể hiểu nổi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà, “cái mà Vua giữ không phải là thiên hạ mà là muôn dân, cái cần phải bảo vệ không phải là vinh hoa mà là trách nhiệm, phải dùng cả tính mạng để bảo vệ”.



Diệp Thành trầm ngâm, ánh mắt rời khỏi bầu trời sao.

Advertisement



Hắn không phải một vị vua nhưng trên vai lại gánh trọng trách, trọng trách này khiến hắn có lúc cảm thấy bất lực, chính vì nó khiến hắn không dám từ bỏ mọi thứ để đi tìm Sở Huyên của mình.



Hai người không ai nói thêm gì, chỉ tĩnh lặng uống rượu.



Không biết từ bao giờ, Diệp Thành tĩnh lặng uống rượu lại nheo mắt, vô thức ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn loé lên ánh sáng.



“Là ai đang quan sát mảnh đất này”, sau giọng nói khe khẽ của Diệp Thành, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng từ từ mở ra, Diệp Thành nhìn vào bầu trời sao mênh mông vì giây phút trước có vẻ như hắn nhìn thấy được một đôi đồng nhãn mạnh mẽ đang quan sát Đại Sở, hắn thậm chí có thể cảm nhận dược sự khát máu và bạo tàn bên trong đôi mắt đó.



“Con nói gì thế?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn đang nhâm nhi nghe giọng nói đó của Diệp Thành thì bất giác quay đầu sang nhìn hắn.



“Sư bá, người có phát hiện ra có gì bất thường không?”, Diệp Thành vẫn nhìn vào bầu trời sao mênh mông vô tận, không biết vì sao khi nhìn vào bầu trời sao tâm cảnh của hắn lại rung động, đó là một sự khủng khiếp trước nay chưa từng có.

“Khác thường sao?”, Dương Đỉnh Thiên nhướng mày, ông ta cũng nhìn vào bầu trời sao nhưng lại không phát hiện có gì bất thường sau đó mới khẽ lắc dầu.



“Có lẽ do con nhìn nhầm”, Diệp Thành mỉm cười nhưng hắn cứ cười thế cười thế, bên khoé mắt trái chợt có tia máu màu đen xuất hiện men theo gò má kéo dài xuống bên dưới.



Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên mới cau mày, ông ta lo lắng nhìn Diệp Thành: “Thành Nhi, con…”



“Chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành khẽ lau đi vệt máu trên khuôn mặt, hắn mỉm cười thản nhiên.



“Nếu con mệt rồi thì nghỉ ngơi đi”, Dương Đỉnh Thiên vỗ vai Diệp Thành, “mọi việc đều nhờ con người, con phải có sức khoẻ mới giải quyết được công việc, con nghỉ ngơi đi”.


Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên đứng dậy đi xuống núi nhưng phần trán của ông ta lại cau lại vì ông ta biết Diệp Thành có chuyện giấu mình, còn đó là chuyện gì thì ông ta lại không biết.



Sau khi Dương Đỉnh Thiên rời đi, Diệp Thành mới che bên mắt trái vì dòng máu bên mắt trái vẫn đang chảy.



Thần sắc của hắn rõ vẻ đau đớn, hắn cảm nhận từ đầu tới chân đều như có kim đâm, thần hải rung lên khiến hắn mộng mị, thậm chí có phần không phân biệt được đâu là hư ảo và hiện thực.



Hự…!



Không biết từ bao giờ trong cơ thể hắn vang lên âm thanh này, cả cơ thể Diệp Thành hôn mê dưới một tảng đá.



Màn đêm lúc này càng trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.



Dưới bầu trời sao, một người mặc đồ đen đeo mặt nạ đứng trên một ngọn núi, giống như tấm phong bài sừng sững không bao giờ đổ.











 
Chương 1573: “Đây là thời đại của bọn trẻ”. 


“Những gì nên nhìn thì hãy nhìn, không nên nhìn thì đừng nhìn”, giữa đất trời mênh mông như có âm thanh vang vọng, giọng nói già nua nhưng mang theo sự mỉa mai châm biếm: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nực cười”.







Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã thay áo bào mới.



Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy người đông nườm nượp như từng con suối, tất cả đều đang đi về phía đại điện Hằng Nhạc Tông, không chỉ đệ tử và trưởng lão nội môn mà ngay cả đệ tử và trưởng lão ngoại môn cũng tới.

Advertisement



Hôm nay là ngày trọng đại, là lễ đăng cơ chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc.



Lúc này, các đệ tử và trưởng lão đã xếp thành hai hàng hai bên chín trăm chín mươi chín bậc thang mây dưới đại điện Hằng Nhạc Tông.



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành mặc áo choàng trắng chậm rãi bước lên thang mây, dáng người cao lớn, thẳng tắp, bước đi vững vàng, vẻ mặt hắn bình thản như giếng cổ không một gợn sóng, mái tóc đen không có gió cũng tự tung bay, mang theo khí chất của bậc Hoàng đế.



Nhìn Diệp Thành, đệ tử và trưởng lão ở hai bên thang mây đều lộ vẻ cảm khái.



Một năm trước, Diệp Thành trong mắt bọn họ vẫn chỉ là đệ tử thực tập cảnh giới Ngưng Khí của ngoại môn Hằng Nhạc.



Một năm sau, Diệp Thành trong mắt bọn họ đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc, mà ánh mắt khinh miệt khi ấy cũng đều trở thành kính sợ vào giờ phút này. Sức chiến đấu, tiếng tăm và vinh quang của hắn khiến bọn họ đều phải ngước nhìn.



Khoảng cách một trời một vực như vậy khiến ai cũng cảm thấy không chân thực.



Mới một năm mà như cả một đời!



Chỉ một năm, vương triều đã sụp đổ!



“Lần này đổi đời rồi!”, Tư Đồ Nam tặc lưỡi cảm thán.



“Hắn làm chưởng giáo thì chúng ta có thể yên tâm ra oai rồi”, Hùng Nhị sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý.



“Quá trình này, người duy nhất mà hắn không thẳng được chính là ta”, Tạ Vân hất đầu, vuốt tóc.



Mọi người nghe vậy đều nhìn Tạ Vân như nhìn kẻ ngốc, hắn ta đang nói chuyện cuộc thi ở ngoại môn hả? Ngươi còn có mặt mũi mà nói? Nhìn người ta đi, lại nhìn đến ngươi, đều là đệ tử của Hằng Nhạc sao ngươi lại thành ra thế này?



Xuỳ!


Tạ Vân không cho là vậy, chỉnh lại quần áo, vẻ mặt vẫn rất tự hào, nếu mang chuyện này đi khoe thì cực kỳ có mặt mũi.



“Ngươi vẫn thu hút ánh nhìn như thế”, Tề Nguyệt lặng lẽ nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp, khoé miệng mang theo sự tự giễu. Khi đó cô ta kiêu ngạo, có lẽ chưa bao giờ nghĩ đệ tử mà mình coi thường sẽ có thành tựu như ngày hôm nay!



“Woa, đẹp trai quá”, Dạ Vô Tuyết nhìn mà si mê, ánh mắt lấp lánh.



Không chỉ cô ta mà rất nhiều nữ đệ tử của Hằng Nhạc đều có vẻ mặt này, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân cũng yêu anh hùng, huống hồ là anh hùng cái thế Diệp Thành?



Bên dưới, trước đại điện bậc cuối cùng của thang mây, nhìn Diệp Thành từng bước từng bước đi lên, không ít trưởng lão cũng cảm khái!



“Nhìn hắn, ta lại nhớ đến ngươi năm đó!”, mọi người đều nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên.



“Già rồi, già rồi”, Dương Đỉnh Thiên xua tay mỉm cười, nhưng nhìn Diệp Thành làm sao ông không nghĩ tới mình năm đó. Năm đó ông cũng khí thế hừng hực, hăng hái như Diệp Thành, cũng thu hút ánh nhìn như Diệp Thành, mấy chục năm chỉ như một thoáng, tựa như giấc mơ.



“Đúng thế! Già rồi”, mọi người đều bật cười, vuốt râu cười rất thoải mái: “Đây là thời đại của bọn trẻ”.



“Diệp Thành của ta”, Sở Linh cười ngọt ngào, ánh mắt mê ly, say sưa.



“Tỷ, tỷ có nhìn thấy không?”, cười một lúc, Sở Linh nhìn về hư không phương Bắc.



“Ở tuổi này mà đã có tư thái của một bậc Hoàng đế, Đại Sở thống nhất chỉ là chuyện sớm muộn!”, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, mỉm cười rất hài lòng.

“Chúng ta sẽ từng bước từng bước chứng kiến một vị Hoàng đế quật khởi”, Chung Giang cũng cười.



 
Chương 1574: Chấn động cả Đại Sở. 


“Tâm Tâm, cô đừng chỉ nhìn hắn, nhìn ta một lần đi!”, bên này, Long Nhất nở nụ cười ngốc nghếch nhìn Mộ Dung Diệu Tâm, điều đáng nói là cái đầu trọc hếu của hắn ta bóng loáng lạ thường.



“Cút”, Mộ Dung Diệu Tâm đen mặt lườm tên này, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt Lã Hậu của Long Nhất, đã rất nhiều lần cô muốn xông lên bóp chết tên vô liêm sỉ này ngay tại chỗ.



“Mỹ nữ, ta thích cô, cô làm thê tử của ta đi!”, Long Ngũ sờ cái đầu trọc của mình, nhìn một nữ tử mặc áo trắng rồi nói vô cùng thẳng thắn. Cái đầu trọc của hắn ta còn sáng hơn cả đầu Long Nhất, giống như cái bóng đèn.



Lại nhìn sang nữ tử áo trắng, đây chẳng phải Đông Phương Ngọc Linh – phong chủ của Ngọc Linh Phong sao?

Advertisement



“Ngươi bị điên à!”, Đông Phương Ngọc Linh lườm Long Ngũ cháy mắt, từ lúc tên đầu trọc Long Ngũ này từ đâu xuất hiện, cô đã nghe lời này của hắn ta không dưới tám trăm lần.



“Ta không điên, phía dưới của ta rất lớn, ta…”



“Cút”.



“Hằng Thiên sư đệ, dành chút thời gian đánh hai tên này một trận đi!”, Hằng Nhạc Chân Nhân ở bên này vuốt râu liếc nhìn hai tên không biết xấu hổ Long Nhất và Long Ngũ.



“Anh hùng quả nhiên có suy nghĩ giống nhau”, phía Hằng Thiên Thượng Nhân cũng vuốt râu nói một câu rất nghiêm túc.



Không biết vì sao nhìn cái đầu trọc của hai tên, tay họ lại ngứa ngáy một cách khó hiểu, nếu hôm nay không phải lễ đăng cơ thì có lẽ họ đã xách hai tên ra ngoài đánh một trận thoả thích rồi.



Khi mấy người đang nói nhảm thì Diệp Thành đã từng bước đi lên.



Thấy vậy, mọi người đều hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đây là thời khắc trang trọng, uy nghiêm.




“Xin chào các vị sư tổ, sư bá, sư thúc”, Diệp Thành quỳ một gối trên đất.



“Đệ tử Hằng Nhạc Diệp Thành, ta lấy thân phận chưởng giáo đời thứ tám của Hằng Nhạc truyền lại kiếm lệnh chưởng giáo cho con. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ là chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc, hy vọng con tuân thủ đường đạo, không quên tâm ban đầu, dẫn dắt Hằng Nhạc phát triển tiến về phía trước, hoàn thành tâm nguyện thống nhất Đại Sở của các thế hệ tiền bối Hằng Nhạc…”



Khi giọng nói uy nghiêm, mạnh mẽ của Dương Đỉnh Thiên vang lên giữa đất trời, một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống, hoá thành lệnh bài được thần mang bao quanh lơ lửng trước mặt Diệp Thành.



“Đệ tử nhận lệnh”, Diệp Thành hít một hơi sâu, hai tay cầm lấy lệnh bài.



“Hay”, ngay sau đó, bên dưới truyền đến tiếng hô vang dội.



Tiếp nữa, những âm thanh thế này nối tiếp theo tạo thành từng làn sóng thuỷ triều, rung chuyển đất trời.




Có thể thấy lúc này tâm trạng ai cũng phấn khởi, khí huyết sục sôi, nhìn thấy Diệp Thành, bọn họ nhìn thấy tương lai tươi sáng, thanh niên đã rất nhiều lần làm nên kỳ tích này sẽ đưa họ lên đến đỉnh vinh quang.



Những gì mọi người muốn, những gì mọi người hy vọng!



Nhìn từng cánh tay giơ lên, nghe tiếng hô hét của mọi người, phía Dương Đỉnh Thiên, Hằng Nhạc Chân Nhân, Thiên Tông Lão Tổ đều hít vào một hơi, các trưởng lão dường như trẻ ra mấy tuổi.



Cảnh tiếp theo cực kỳ náo nhiệt.



Hằng Nhạc lại có chưởng giáo, có thể nói là khắp chốn vui mừng, khắp nơi đều có yến tiệc, hương rượu nồng nàn, bầu không khí sục sôi.



Tuy nhiên không phải ai cũng thật tâm thành ý như vẻ bề ngoài.



Trong số những người ngồi đây, cũng có rất nhiều người mang mưu đồ xấu xa, ánh mắt loé lên tia u tối không chỉ một lần.



Những người này chính là nội gián mà các thế lực lớn của Nam Sở gài vào Hằng Nhạc.



Hai ngày qua Hằng Nhạc gây ra động tĩnh lớn như vậy, tin tức khiến mọi người kinh hãi liên tiếp truyền ra, chấn động cả Đại Sở.











 
Chương 1575: “Tây Môn thế gia để ta giải quyết!”


Đến tối, bữa tiệc vẫn diễn ra, nhưng phía Diệp Thành đã tập trung trong đại điện của Hằng Nhạc Tông.



Vào lúc này, trong đại điện đang treo Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đã được thu nhỏ rất nhiều lần, mà trước tấm bản đồ là mấy trăm người đang đứng: chín đại lão tổ của Hằng Nhạc, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão, phía Dương Đỉnh Thiên, phía Thiên Tông Lão Tổ…



Advertisement

“Chiến thôi!”



Ngay khi cuộc họp vừa bắt đầu, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn đã hét lớn: “Thực lực hiện giờ của chúng ta đủ để tiêu diệt bất cứ thế lực nào ở Nam Sở”.



“Chưa đủ đâu”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Vẫn câu nói đó, mục tiêu của chúng ta không chỉ là Chính Dương và Thanh Vân, mà là cả Nam Sở và Đại Sở. Nếu đại chiến thì đương nhiên chúng ta sẽ đáp lại, nhưng chiến tranh chính diện với quy mô lớn sẽ tiêu hao lực lượng quân đội của chúng ta, đây là hạ hạ sách”.



“Ý ngươi là vẫn ra tay âm thầm sau lưng chứ gì!”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều bĩu môi.



“Đây là ưu thế của chúng ta”, Diệp Thành lên tiếng: “Bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết chúng ta đã giành lại Hằng Nhạc, lại càng không biết quân lực của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã hợp nhất, ưu thế này sẽ yểm trợ cho chúng ta rất nhiều chuyện”.



“Làm thế nào? Ngươi cứ nói thẳng đi!”



“Đầu tiên, gọi tất cả đệ tử và trưởng lão bên ngoài Hằng Nhạc về, không ai được ra khỏi tông môn, cô lập toàn bộ nội gián mà những thế lực khác gài vào Hằng Nhạc, không cần giết, sau này còn có thể lợi dụng”.




“Thứ hai, phong bế toàn bộ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc”.



“Thứ ba, nghỉ ngơi hồi phục sức khoẻ. Phân phát đan dược cho những đệ tử và trưởng lão bị Doãn Chí Bình hạ chú ấn, cùng những người tu vi mãi không tiến bộ, họ cần nâng cao tu vi trong thời gian ngắn nhất có thể”.



“Thứ ba, vẫn là chuyện xưa nay hay nói: Hợp tung liên hoành”.



Nói đến đây, Diệp Thành bắt đầu chỉ vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ: “Hiện nay nhà họ Tề ở Nam Cương đã bị tiêu diệt, nhà Tư Đồ ở Tây Thục và nhà họ Hùng ở Nam Cương đã liên minh. Mục tiêu tiếp theo là tiêu diệt nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, bắt tay với nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc. Ngoài ra còn rất nhiều gia tộc có thế lực không yếu, ví dụ như Đông Phương thế gia, Bắc Thần thế gia, Tây Môn thế gia, cố gắng lôi kéo hết khả năng, liên hợp hết với những thế lực có thể liên hợp”.


“Ta quen Đông Phương thế gia, phân điện thứ chín giúp họ không chỉ một lần, ta tin sẽ không có vấn đề gì lớn”, Tiêu Phong lên tiếng.



“Bắc Thần thế gia để ta đi cho!”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Ta có quan hệ rất thân thiết với gia tộc này, tình hình hiện tại của Nam Sở thay đổi nhanh chóng, ta tin họ sẽ biết nhìn nhận thời thế, vấn đề không lớn”.



“Tây Môn thế gia để ta giải quyết!”, Hằng Thiên Thượng Nhân thở dài: “Tuy ta rất không muốn về lại nơi đáng buồn đó, nhưng đều đã là quá khứ, ít nhất nơi đó cũng là cội nguồn của ta!”



Tiếp theo, mọi người đều tự xung phong nhận việc, Hằng Nhạc thuộc ba tông của Nam Sở, trưởng lão của tông môn đều có quan hệ thân thiết với các thế gia, lớn thì có thế gia cường đại, nhỏ thì có gia tộc hạng ba, tất cả đều có qua lại.



Có lẽ người trong đại điện đều có một sự ăn ý ngầm, mặc dù rất nhiều người có quan hệ thân thiết với nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhưng lại chẳng ai đứng ra nhận, bởi vì gia tộc này để Diệp Thành đi là thích hợp nhất.



“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc để ta đi”, hai bên đều ngầm hiểu ý, đương nhiên Diệp Thành cũng sẽ không tỏ vẻ.



“Ngươi nghĩ có thể kéo được Đan Thành không?”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu.



Đan Thành!

Nghe thấy hai chữ này, ánh mắt mọi người đều loé lên thần quang sắc bén, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào Diệp Thành, không có ngoại lệ.



 
Chương 1576: Hành động thôi! 


Mặc dù họ không có mặt trong trận chiến giữa Diệp Thành và Doãn Chí Bình, nhưng họ vẫn biết rất nhiều chuyện. Vì bảo vệ Diệp Thành mà thành chủ Đan Thành là Đan Thần trước nay không tham gia vào chinh chiến Đại Sở cũng đã tham gia.



Có lẽ đây là một tín hiệu, Đan Thành muốn phá bỏ quy định lâu đời vì Diệp Thành.



Advertisement

“Có thể thử xem”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, vẻ mặt mang theo ý cười: “Ngươi là Đan Thánh, Đan Thành vẫn rất coi trọng ngươi, nếu kéo được Đan Thành thì dựa vào sức kêu gọi của họ sẽ thực sự như hổ thêm cánh”.



“Đợi ta từ nhà Thượng Quan về sẽ đến Đan Thành một chuyến”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn nhanh trí nhường nào, đương nhiên biết ý nghĩa tồn tại của Đan Thành.



“Ngươi nghĩ bây giờ chúng ta có nên liên lạc với một số thế lực ở Bắc Sở luôn không?”, lão tổ nhà họ Tô sờ cằm: “Như Hạo Thiên thế gia, Bắc Hải thế gia, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành, Huyền Thiên thế gia ấy… Ta nghe nói sau trận chiến đó họ cũng đều ra tay giúp đỡ”.



Lời này vừa dứt, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang đều nhìn lão tổ nhà họ Tô, nháy mắt ra hiệu với ông.



Thấy mọi người như vậy, lão tổ nhà họ Tô chợt hiểu ra, hơi hối hận vì đã nhắc đến Hạo Thiên thế gia. Ở đây có ai không biết mối quan hệ giữa Diệp Thành với Hạo Thiên thế gia, gia tộc này trong lòng Diệp Thành vẫn luôn rất mâu thuẫn.



“Xem cái miệng thối của ta này”, lão tổ nhà họ Tô tự đưa tay vả miệng.

“Tiền bối không cần phải vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Điều gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhưng chuyện này sẽ tính sau, dù sao khoảng cách giữa Nam Sở và Bắc Sở cũng quá xa. Ta sẽ đến Hạo Thiên thế gia, nhưng với tiền đề là sau khi chúng ta đã kiểm soát tuyệt đối cục diện Nam Sở. Chú Kiếm Thành có thể để người ở trụ sở chính của Viêm Hoàng liên lạc trước, tiện cho chúng ta chuẩn bị tiến quân Bắc Sở sau này”.



“Cũng được”.



“Thời gian của chúng ta không nhiều, tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành nhìn mọi người có mặt: “Ta có một dự cảm không lành, trong tương lai không xa, Đại Sở sẽ có một trận hỗn chiến lớn trước nay chưa từng có, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt có lẽ còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng, trước khi bọn họ hoàn toàn tái xuất, chúng ta phải tập hợp sức mạnh cường đại nhất trong thời gian ngắn nhất”.



Nghe những lời Diệp Thành nói, lòng mọi người đều chùng xuống.



Họ đều là tiền bối, sao lại không nghe ra ý trong lời Diệp Thành chứ?



Ngày nay, Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc và Huyết Tộc đã bắt đầu hành động, như Ma Vực, Vu Chú Tộc, U Minh Địa Phủ, Âm Minh Thánh Vực, Yêu Tộc và Phệ Hồn Tộc cũng đã rục rịch.



Những thế lực cổ xưa và hùng mạnh này không hề đơn giản, đều đã từng là kẻ thù lớn thời chín vị Hoàng đế của Đại Sở, mặc dù thực lực không còn mạnh như xưa nhưng nhìn chung cũng rất cường đại.



Có lẽ cho tới giờ mọi người mới hiểu vì sao Diệp Thành lại thận trọng như vậy, cho dù có thực lực tuyệt đối có thể áp chế đối phương nhưng hắn vẫn không dám hấp tấp phát động khai chiến chính diện, vì chiến tranh là sẽ thiệt hại, vì chiến tranh là sẽ có thay đổi đột ngột, muốn đứng vững trong thời buổi loạn lạc không chỉ cần nhiệt huyết, mà còn cần một đội quân tu sĩ có thể kiểm soát toàn cục.



Hành động thôi!



Tiêu Phong là người đầu tiên bước ra khỏi đại điện Hằng Nhạc Tông.



Những người khác như phía Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Thượng Nhân cũng lần lượt bước ra khỏi đại điện, hành động theo việc được phân công trước đó.



Phía Chung Quy, Chung Ly cũng đã rời đi, nhiệm vụ của họ là dẫn quân tiêu diệt nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mà người phụ trách trấn thủ Hằng Nhạc vẫn là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và mấy







 
Chương 1577: Đạo thân?  


Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành vẫn đứng trước Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, mỗi con sông, ngọn núi đều được hắn đưa vào thần hải.



“Để ta đi cùng ngươi đi!”, Sở Linh mím môi nhìn Diệp Thành.



“Sao, nàng sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à?”, Diệp Thành cười khẽ, vẫn nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.



Advertisement

“Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Sở Linh cắn răng: “Ta chỉ sợ nhìn thấy bóng lưng rời đi của ngươi”.



Nghe vậy, Diệp Thành bất giác xoay người, quệt nhẹ chóp mũi Sở Linh: “Đồ ngốc, ta đâu có đi đánh trận, Diệp Thành của nàng không dễ chết vậy đâu”.







Đêm khuya, Diệp Thành như một đạo thần hồng bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, hướng về phía Đông Nhạc.



Sau khi hắn đi, Hằng Nhạc Tông cũng không yên bình.



Trên một đỉnh núi, một ông già mặc áo tím bị đè xuống đất.



Người này thoạt nhìn là người quen, ông ta chính là Cát Thanh nội môn của Hằng Nhạc Tông, cũng chính là sư phụ của Tề Dương. Vì ngày đó Tề Dương bị Diệp Thành đánh tàn phế, ông ta lên Ngọc Nữ Phong tìm Sở Huyên nói lý nhưng lại bị thẳng thừng mời xuống núi.

Ngoài ra, một việc nữa mà ông ta đã làm là đánh cắp cơ thể của Diệp Thành.



Ông ta cứ nghĩ mình làm rất kín kẽ, không ai biết, đồng thời che giấu cũng rất tốt, nhưng không may là ông ta lại gặp phải kẻ khác loài là Diệp Thành.



“Tại sao lại bắt ta?”, Cát Thanh gào thét như một con chó điên.



“Ta nên gọi ngươi là Cát Thanh? Hay nên gọi ngươi là Hư Viêm đây?”, giọng nói ung dung cất lên, Dương Đỉnh Thiên đi vào, nhìn Cát Thanh với vẻ mặt lạnh như băng.



“Hư… Hư Viêm cái gì, ta… ta không biết”.



“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta đều là kẻ ngu sao?”, Dương Đỉnh Thiên cười khẩy: “Chính Dương Tông thật can đảm, đường đường là phó các chủ mạng lưới tình báo mà cũng dám gài vào Hằng Nhạc Tông của ta, đúng là trắng trợn!”




“Ngươi… Ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu”, Cát Thanh nói vậy nhưng sắc mặt đã tái nhợt.



“Hiểu hay không, không quan trọng. Đưa đi!”, Dương Đỉnh Thiên nói rất hùng hồn, khí phách.



Cùng lúc đó, trên từng đỉnh núi, trong từng lầu các, cung điện của Hằng Nhạc Tông đều có khí tức cao thủ cuồng bạo, từng người bị bắt giữ, có trưởng lão, có đệ tử, tất cả đều bị khống chế đồng thời, những người này chính là nội gián mà các thế lực khác gài vào Hằng Nhạc.



Đây là lần thanh lọc tông môn đầu tiên của Diệp Thành kể từ khi nhận chức chưởng giáo Hằng Nhạc đến nay.



Nhắc đến Diệp Thành, lúc này hắn đã thông qua từng truyền tống trận bí mật tiến gần hơn về phía Đông.



Ùng!



Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới bước ra khỏi truyền tống trận, nhưng hắn vừa ra, toàn thân đã run lên, quanh thân tản ra tinh huy lấp lánh khiến hắn trong đêm tối trông chói mắt lạ thường.



Đạo thân?



Diệp Thành chợt nhìn bầu trời đầy sao phía xa, dường như có thể nhìn thấy hoang mạc dài vô tận qua khoảng cách hàng chục nghìn dặm, sau đó lại có thể thông qua hoang mạc nhìn thấy cảnh tượng lộng lẫy trong cung điện đổ nát kia.

Đó là chín phân thân của hắn, trong đó có một phân thân chói mắt nhất, toàn thân được tắm trong ánh sao sáng, tinh quang lan rộng, thậm chí mái tóc đen của hắn cũng được nhuốm thần hoa rực rỡ.



 
Chương 1578: “Điều này quá kỳ lạ luôn!”


Không chỉ vậy, hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng tu vi của phân thân đó đang tiến cấp nhanh chóng, từ cảnh giới Nhân Nguyên tiến thẳng đến cảnh giới Chân Dương, từ cảnh giới Chân Dương mạnh mẽ đột phá đến cảnh giới Linh Hư, lại từ cảnh giới Linh Hư một bước lên tới cảnh giới Không Minh, vững vàng dừng lại ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất.



“Điều này…”, cảnh tượng này khiến Diệp Thành không khỏi kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một trong số phân thân mình để lại hoang mạc cấm địa lại nghịch thiên hoá thành đạo thân.



Advertisement

Phải biết rằng phân thân và đạo thân không ở cùng cấp bậc, đạo thân so với phân thân mà nói là một sự tồn tại độc lập, có thể có suy nghĩ và thiên phú độc lập, thiên phú ấy khiến tu vi và thực lực của chúng vượt xa phân thân, vượt qua bản thể cũng không phải không có khả năng.



“Long… Long gia”, Diệp Thành vội vàng gọi Thái Hư Cổ Long tại thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông xa xôi.



“Ngươi điên à? Lại gọi ta vào lúc nửa đêm”, chẳng mấy chốc, Thái Hư Cổ Long đang ngủ say bị đánh thức, mắt còn chưa mở đã bắt đầu chửi bới.



“Ta lại có thêm một đạo thân nữa”, Diệp Thành nói.



Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long đột nhiên mở mắt, trong mắt ánh lên thần quang sáng rực, nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể nhìn thấy tình hình Diệp Thành bên này.



“Ở đâu?”, nhìn một lượt, Thái Hư Cổ Long cũng không phát hiện đạo thân mới của Diệp Thành.


“Ở hoang mạc cấm địa”, Diệp Thành mau chóng đáp lại: “Là một trong chín phân thân của ta, không biết tại sao lại hoá thành đạo thân”.



“Hoang mạc cấm địa?”, mắt Thái Hư Cổ Long lại sáng lên, nó muốn xem tình hình ở hoang mạc cấm địa qua Diệp Thành, nhưng không thể, bởi vì nơi kỳ quái đó có một sức mạnh bí ẩn che hết mọi thứ.



“Ta không nhìn thấy”, Thái Hư Cổ Long dụi mắt, nó nhìn mà hoa cả mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khả năng nơi ấy có thứ đó”.



“Sao phân thân lại biến thành đạo thân được nhỉ? Ngươi có biết không?”, Diệp Thành hỏi.

“Ai mà biết được”, Thái Hư Cổ Long không gì không biết lần này lại lắc đầu: “Phân thân hoá thành đạo thân phải xem cơ duyên, không chỉ là cơ duyên của bản thể, còn phải xem cơ duyên của phân thân đó, có lẽ ở một khắc nào ngươi đã lĩnh ngộ được ý cảnh huyền diệu nào đó, có lẽ phân thân của ngươi đã tình cờ thức tỉnh được thần trí, đây là những khả năng phân thân có thể hoá thành đạo thân. Những điều ấy, đừng nói là ta, cho dù Đại Đế cũng không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói là thế giới này quá kỳ diệu, có những chuyện rất kỳ lạ”.



“Điều này quá kỳ lạ luôn!”, Diệp Thành sờ cằm.



“Đây gọi là vận may, vận may, hiểu không hả?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, oán thầm: “Lão tử cũng thấy lạ, tiểu tử ngươi lên trời rồi à? Sao lại may mắn đến thế!”



“Thật ra ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi”, Diệp Thành mặc kệ lời oán than của Thái Hư Cổ Long, khó hiểu hỏi: “Ta ở hoang mạc cấm địa sẽ mất liên lạc với ngươi và phân thân ở Chính Dương Tông, nhưng ta lại luôn giữ được liên lạc với phân thân ở hoang mạc cấm địa, điều này có vẻ hơi mâu thuẫn!”



“Nếu không sao lại nói hoang mạc cấm địa kỳ quái chứ!”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi: “Ta nghĩ khi nào rảnh rỗi, ngươi có thể đến hoang mạc cấm địa lần nữa, biết đâu sẽ phát hiện ra điều gì bất ngờ”.



“Thôi thôi thôi, ta không dám tới nơi đó lần nữa đâu”, Diệp Thành vội lắc đầu.



“Ngươi sợ cái gì! Có phân thân truyền sức mạnh tinh tú từ xa cho ngươi, linh lực của ngươi sẽ không bao giờ cạn kiệt, ngươi có điều kiện độc nhất vô nhị như vậy mà không đi, ngươi bị ngu à?”



“Nghe ngươi nói thì hoang mạc cấm địa có đại bảo bối đúng không?”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn Thái Hư Cổ Long rồi hỏi đầy ẩn ý: “Long gia, có phải ngươi biết điều gì không?”



 
Chương 1579: “Trời xanh đúng là thương ta”,


“Bảo bối đương nhiên là đại bảo bối, biết thì cũng biết một chút, nhưng bây giờ ngươi không biết những chuyện này thì tốt hơn”, Thái Hư Cổ Long nói rất nghiêm túc: “Đợi đến khi ta ra được rồi đích thân đến đó, nếu chứng thực được suy đoán của ta thì ta có thể nói cho ngươi rằng Đại Sở thật sự rất thú vị”.



“Mẹ kiếp, ngươi đừng làm ta sợ”.



“Ta không rảnh mà doạ ngươi, đêm nay khả năng ta không ngủ được nữa rồi, ta sẽ suy nghĩ kỹ một số chuyện”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì ngăn cách màn trò chuyện với Diệp Thành.



“Đại Sở rất thú vị?”, Diệp Thành sờ cằm, ý trong lời nói của Thái Hư Cổ Long rất không đơn giản.

Advertisement



“Lão Đại”, ngay sau đó, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.



Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên nhìn về phía bầu trời đầy sao, nhìn chằm chằm Tinh Thần Đạo Thân của mình với vẻ mặt đặc sắc: “Ngươi… Ngươi còn có thể nói chuyện ư?”



“Đúng thế”, Tinh Thần Đạo Thân cười ôn hoà, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái như được tắm trong gió xuân.



“Ngươi thật thú vị”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát Tinh Thần Đạo Thân từ trên xuống dưới một lượt.



Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân của hắn đều không nói được, nhưng Tinh Thần Đạo Thân mới thăng cấp này lại có thể nói chuyện, điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, sao cứ như trò đùa vậy nhỉ?



“Ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”, khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng, Tinh Thần Đạo Thân đã gãi đầu cười ngượng ngùng: “Nơi này… rất nhàm chán”.



“Ngươi phải ra ngoài đó!”, Diệp Thành nói ngay: “Có nhiệm vụ cho ngươi đây, đến Bắc Sở tìm sư phụ cho ta, tìm được thì lập tức thông báo. Ngoài ra, ta sẽ truyền bí pháp thần thông cho ngươi, bí mật tìm kiếm, đừng gây hoạ cho ta. Ừm, tốt nhất đeo mặt nạ vào, hiểu chứ?”



“Hiểu rồi”.








Phù!



Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành lại lần nữa lên đường giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.



Tâm trạng của hắn không tồi, mặc dù không biết vì sao lại xuất hiện một đạo thân nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng đối với hắn.



Khả năng chiến đấu của đạo thân mặc dù không bằng bản thể nhưng cũng có thể địch lại được với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phối hợp với tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân nên giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải chuyện khó khăn.



“Trời xanh đúng là thương ta”, Diệp Thành nghĩ rồi nghĩ rồi bất giác bật cười.




Có điều trong chốc lát, mắt trái của hắn lại chảy ra dòng máu đen, cứ thế chảy xuống theo gò má.



Hự…!



Diệp Thành đang phi hành đột nhiên hự lên một tiếng, hắn ôm lấy mắt bên trái, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ mặt đau đớn khiến hắn suýt chút nữa ngã nhào giữa không gian khi đang ngự không phi hành.



“Rốt cục là ai đang công kích Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành nói rồi khoé miệng trào máu, đôi mắt đỏ ngầu lại lần nữa nhìn vào bầu trời đầy sao, lúc này hắn không phân biệt được rõ chân thực và hư ảo.



Không biết từ bao giờ cơn đau của Diệp Thành mới dịu đi, nhưng trên khuôn mặt hắn hãy còn tái nhợt.



“Đợi tu vi của ta tiến giới thì ta nhất định sẽ vạch trần sự thật”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tiếp tục ngự không phi hành giống như một đạo thần quang rẽ ngang trời.



“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành vừa đi, một giọng nói già nua thần bí mang theo sự mỉa mai vang vọng giữa đất trời, hồi lâu không dứt.



Gần sáng, Diệp Thành mới dừng chân trước một cổ thành. Cổ thành này không phải quá rộng lớn nhưng lại hết sức phồn hoa, những tu sĩ đi vào đi ra nườm nượp, về cơ bản đều có tu vi dưới cảnh giới Không Minh.



Lúc này Diệp Thành đang đứng trước cổng thành, hắn nhìn một bức vẽ bên dưới tường thành với vẻ mặt hứng thú, nói chính xác hơn là một tờ truy nã, và người trên bức vẽ đó chính là Diệp Thành.



“Chính Dương Tông, các ngươi







 
Chương 1580: Đây là lời nói thật


“Có điều nói thì cũng phải, khả năng chiến đấu của Diệp Thành không phải nói chơi, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay hắn không phải ít nữa”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “người bình thường sẽ không dại gì mà đối đầu với hắn, người dám bắt hắn thì tu vi ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên”.



“Đây là lời nói thật, vả lại một hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng chưa dễ gì đã làm được gì hắn”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “nhớ hôm đó, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn giết chết. Nếu theo mức độ này mà tính toán thì tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa còn ít”.



“Ta thích nghe câu này”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng



Advertisement

“Chúng ta không bàn tới thực lực, chỉ nói về thân phận trước. Hắn là Đan Thánh, ta nghe nói rồi, vì để cứu hắn mà người của Đan Thành đều chiến đấu đến mức thê thảm. Đối đầu với hắn chính là đối đầu với Đan Thành, mà tốt nhất là không nên đối đầu với Đan Thành”.



“Theo ta thấy thì đừng nên dại dột”, một người chép miệng ý tứ sâu xa: “Tên đó chính là tên có thù ắt báo, đến cả nữ nhân là người thương trước kia mà hắn còn trói đi, một tên mặt dày như vậy tốt nhất không nên đụng vào, nếu có thể giết chết hắn thì tốt, còn nếu không thể giết chết được hắn thì đừng làm gì sẽ tốt hơn”.



Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn người vừa lên tiếng từ đầu tới chân, hắn toát ra một luồng sức mạnh kì lạ, thế rồi tên kia nhanh chóng bay đi, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời.



Qua rất lâu mới nghe thấy tiếng động ầm vang và tiếng la hét tức tối.



Diệp Thành vỗ tay, hắn tiến vào cổ thành. Không biết bọn họ mà biết người thanh niên mà bọn họ vừa nhìn thấy là Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế nào.



“Nhờ Truyền Tống Trận ở đây, không tới ba canh giờ là có thể vào được Đông Nhạc”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những ánh mắt phía sau, bước vào trong thành rồi tiến về phía trung tâm, trong lúc đi, hắn không quên tính toán lộ trình của mình.



“Thánh chủ”, không lâu sau đó, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, nói chính xác hơn thì hắn đang tìm nơi phát ra âm thanh kia.



Đó là một quầy hàng bán rượu và trà , người truyền âm cho hắn chính là ông chủ của sạp đó, đây là một lão già tu vi không cao, ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, nhưng trong cổ thành này thì tu vi của ông ta cũng được coi là cao rồi.



Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng quả nhiên bá đạo.



Diệp Thành thầm trầm trồ, không ngờ Nhân Hoàng còn có cứ điểm tình báo trong cổ thành xa xôi này.



Nghĩ vậy, hắn phất vạt áo, hắn vờ như không có gì, tìm cho mình một vị trí thoải mái trước sạp hàng.



“Đông Nhạc vừa truyền tin đến, phân điện thứ ba, thứ tám của Chính Dương Tông đã bao vây nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, lão già cao tuổi vừa truyền âm vừa cung kính rót cho Diệp Thành một chén trà, ông ta diễn rất nhập vai, cho dù là ai nhìn vào cũng không dám tin đây là một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.



“Binh lực của hai điện”, nghe truyền âm của ông ta, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi cau mày.




Nên biết rằng nhà Thượng Quan dù có mạnh nhưng thực lực cũng không chênh lệch nhiều so với Chính Dương Tông, Chính Dương Tông phái cả binh lực của hai điện ra mặt chứng tỏ muốn diệt luôn nhà Thượng Quan Thế Gia trong lần này.



Nghĩ vậy, Diệp Thành cảm thấy có phần áy náy.



Chính Dương Tông bày ra trận thế lớn như vậy để tiến công nhà Thượng Quan Thế Gia, đây chẳng phải là vì hôm đó Thượng Quan Thế Gia ra tay cứu hắn sao? Có lẽ chính vì chuyện này nên Thượng Quan Thế Gia mới khiến Chính Dương Tông thù hằn, nếu không thì bọn họ cũng không phái ra lực lượng như vậy tấn công.



“Nhà họ Vương ở Bắc Xuyên thế nào rồi?”, Diệp Thành khẽ nâng chén trà và nhấp một ngụm.



“Nửa canh giờ trước có tin báo về nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bị đánh cho tới mức trở tay không kịp và đã bị tiêu diệt”, lão già vội truyền âm, “hiện giờ Địa Tôn và Lôi Tôn có lẽ đã trên đường quay về Hằng Nhạc Tông rồi”.



“Truyền tin về cứ điểm ở Hằng Nhạc”, Diệp Thành vội nói, “điều chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới đây, còn nữa, những người được điều tới phải từ chín phân điện lớn và có tu vi từ cảnh giới Không Minh đổ lên, lập tức di chuyển tới Đông Nhạc”.



“Người của chín…chín phân điện lớn và từ cảnh giới Không Minh đổ lên, toàn…toàn bộ đều tham chiến?”, lúc này, lão già dù che đậy rất tốt nhưng không khỏi bất ngờ, ông ta rót trà đổ ra bên ngoài: “Thánh…Thánh Chủ, trận thế này có phải hơi…hơi lớn rồi không?”



“Vì giảm thiểu thương vong, ta cần thực lực áp chế tuyệt đối”, Diệp Thành nói rất thong dong, khoé miệng nở nụ cười, “hiếm khi Chính Dương Tông tặng cho ta một miếng mồi béo bở, muốn ăn thì phải ăn cho bằng hết, cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có”.



“Ta hiểu rồi”, lão già rót cho khách một chén trà sau đó quay người rời đi.



“Thành Côn, lễ lớn của ông ta nhận rồi”, phía này, Diệp Thành lại lần nữa nhếch miệng cười tôi độc, hắn đứng dậy đi về phía trung tâm của cổ thành.



 
Chương 1581: “Xin tam thúc trừng phạt”.  


Đây là một rặng núi, ở nơi sâu nhất trong rặng núi là một cổ thành với đại khí dồi dào, được người Nam Sở gọi là: Đông Nhạc Thiên Thành.



Nhìn từ xa, Đông Nhạc Thiên Thành phát ra quang hoa chói lọi, thần huy rực rỡ, bên trong rặng núi giống như có một viên minh châu rực sáng, bên trong đó là một đỉnh núi nguy nga sừng sững, cả ngọn núi chìm trong lớp mây và sương mờ, trông chẳng khác gì tiên sơn chốn nhân gian.



Advertisement

Đây chính là Thượng Quan Thế Gia ở Đông Nhạc, một thế lực lớn ở Nam Sở.



Lúc này, bên ngoài Đông Nhạc Thiên Thành chật kín bóng người, trên mặt đất, trong hư không đâu đâu cũng có, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, uy lực nối thành từng mảng khiến cả hư không liên tục vang lên âm thanh dữ dội.



Đây là đại quân của phân điện thứ ba và thứ tám của Chính Dương Tông, vây chật kín cả Đông Nhạc Thiên Thành.



Rầm! Rầm! Đoàng!



Giữa đất trời liên tiếp vang lên tiếng nổ dữ dội, đại quân của hai điện đang dốc sức ngự động mười tám trận pháp công kích, từng đòn công kích điên cuồng dội vào kết giới hộ sơn của Đông Nhạc Thiên Thành.



Ngoài ra, kiếm mang, chưởng ảnh, chưởng ấn, binh khí, trận pháp trận đồ rợp trời cũng nhấn chìm cả kết giới hộ sơn của nhà họ Thượng Quan, khí thế mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.



“Theo tốc độ này, không tới một ngày cả nhà họ Đông Nhạc sẽ biến mất khỏi Nam Sở”, trên vân đoan trong hư không, điện chủ của phân điện thứ ba của Chính Dương Tông bật cười tôi độc, trong ánh mắt rõ cái nhìn khát máu.



“Nghe nói Thượng Quan gia là đất của mĩ nhân”, một bên, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông Doãn Thương ngả người trên ghế bật cười tôi độc, trong ánh mắt độc như rắn của ông ta ngoài vẻ khát máu ra thì còn mang theo cái nhìn dâm tà không hề kiêng dè.



“Đây chính là kết cục khi đối đầu với Chính Dương Tông”, Bàng Thống bật cười, ông ta vẫn còn phẫn nộ về việc mấy ngày trước để Diệp Thành trốn thoát, cũng vì vậy mà ông ta bị Chính Dương Tông giáo huấn cho một trận, vốn dĩ phẫn nộ ngút trời nhưng lại bắt tay vào một việc thế này không những khiến ông ta có thể lấy công chuọc tội mà còn có thể trút cơn bực dọc trong trận chiến này.



Lại nhìn Thượng Quan gia, cả gia tộc đều bị bao trùm bởi làn khói mờ mịt.


Lúc này, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành chật kính bóng người, bóng người trong hư không bay qua bay lại, bóng người dưới mặt đất cũng như làn sóng, nam nhân khoác trên mình chiến giáp, nữ nhân khoác trên mình chiến y, đến cả trẻ nhỏ cũng cầm sát kiếm.



Lúc này, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, mây mù che kín, bầu không khí nặng nề thấy rõ.



“Đây chính là hậu quả của sự thô lỗ mà các ngươi gây ra”, giọng nói của một lão già mặc đạo bào phá tan bầu không khí im ắng.



Người này khí thế mạnh mẽ, giọng nói có lực khiến cả đại điện như rung lên, khi nói còn rất hùng hồn lẫm liệt, mang theo uy nghiêm của bậc bề trên. Ông ta chính là một trong hai lão tổ của nhà Thượng Quan – Thượng Quan Huyền Cương.



Sắc mặt ông ta tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thượng Quan Bác, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Vì cứu Diệp Thành mà không ngại đắc tội với Chính Dương Tông, giờ đúng là tai ương ập đến rồi đấy”.



“Chúng con…”, Thượng Quan Ngọc Nhi định lên tiếng nhưng lại bị Thượng Quan Bác ngắt lời.



“Việc này trách con, là con suy tính không chu toàn”, Thượng Quan Bác tiến lên trước: “Xin tam thúc trừng phạt”.

“Trừng phạt ngươi có ích sao?”, Thượng Quan Huyền Cương nghiêm giọng: “Trừng phạt ngươi thì Chính Dương Tông có rút quân không? Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì từ đầu đừng có làm như thế. Ngươi có biết sự lỗ mãng của các ngươi hại cả gia tộc Thượng Quan không hả?”



 
Chương 1582: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”


“Con…”



“Được rồi”, một lão già mặc y phục xám khẽ xua tay, mặc dù sắc mặt vẫn rất khó coi nhưng giọng điệu ôn hoà hơn Thượng Quan Huyền Cương nhiều, người này chính là một vị lão tổ khác của nhà Thượng Quan: Thượng Quan Huyền Tông.



Hừ!

Advertisement



Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng, mặt mày càng khó coi hơn.



“Lúc này không phải là lúc trách tội”, Thượng Quan Huyền Tông hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc nhìn sang Thượng Quan Huyền Cương: “Chính Dương Tông vốn đã lăm le nhà Thượng Quan ta như hổ đói, cho dù không có hành động của Bác Nhi, Nguyệt Nhi và Ngọc Nhi thì bọn chúng sớm muộn gì cũng ra tay với chúng ta”.



“Đại ca nói cũng nhẹ như không nhỉ?”, Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng, “nếu sớm nghe theo ta phục tùng Chính Dương Tông thì nhà họ Thượng Quan cũng sẽ không lâm vào con đường này”.



“Huyền Cương”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chính Dương Tông là sự tồn tại thế nào? Thủ đoạn của bọn chúng chúng ta đều biết rõ, ngươi muốn gia tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp phải chịu cảnh nô bộc cho chúng sao?”



“Vậy cũng còn hơn hiện tại, làm bù nhìn vẫn còn có đường sống, còn hiện tại thì sao? Không quá một ngày nhà họ Thượng Quan ta sẽ bị gạch tên khỏi Nam Sở”.



“Hoang đường”, Thượng Quan Huyền Tông hắng giọng lạnh lùng: “Người của gia tộc ta đâu phải kiểu ham sống sợ chết?”

“Huynh…”



“Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, các ngươi vùng vẫy vô ích vậy sao?”, khi Thượng Quan Huyền Cương đang định phản bác thì một giọng nói mang theo sự giễu cợt vang lên từ bên ngoài đại điện.



“Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc”, Thượng Quan Huyền Tông hắng giọng, đặc biệt là khi nhìn thấy những khuôn mặt tôi độc và dâm tà của Bàng Thống và Doãn Thương, sát khí của ông ta càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết khiến đại điện kết thêm một lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được.



“Đừng nóng giận như vậy”, Doãn Thương ngả người trên ghế cười u ám, ông ta nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Ra khỏi thành và đầu hàng, hiến vài mĩ nhân, nếu chúng ta thoải mái, tâm trạng tốt thì sẽ cầu xin cho các người”.



“Hiến cái con khỉ”, nghe vậy, Thượng Quan Huyền Cương phẫn nộ, với thân phận của ông ta đương nhiên sẽ rẫt phẫn nộ, hiện giờ ông ta nghĩ thông rồi, bên ngoài chính là một lũ lang sói, thay vì khiến nhà Thượng Quan phải chịu nhục thì chi bằng chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.


“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Doãn Thương bật cười, ông ta vung cánh tay: “Tấn công thành”.



Vù! Rầm! Rầm!



Ông ta vừa dứt lời, đại quân hai điện vừa ngừng công kích thành chưa tới mười giây đã lại lần nữa vung tay. Mười tám trận pháp công kích nhanh chóng phục hồi uy lực, kiếm ảnh, thần mang, quyền ảnh, chưởng ấn, binh khí, trận pháp rợp trời cứ thế đè nén về phía kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.



Rầm! Đoàng!



Những tiếng vang dữ dội liên tiếp vang lên, kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan bị làn sóng công kích dội tới tới mức rung lên dữ dội, suýt chút nữa bị công phá.



Hừ!



Thượng Quan Huyền Cương lại hắng giọng, ông ta lập tức ngồi xuống nhanh chóng kết thủ ấn.



Cũng giống như ông ta, Thượng Quan Huyền Tông khoanh chân ngồi xuống







 
Chương 1583: “Hắn chính là người trong lòng của chúng ta”. 


Có điều, tất cả mọi người trong điện đều hiểu rằng cho dù có hai vị lão tổ trấn thủ thì kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan bị công phá cũng chỉ là vấn đề về thời gian vì đại quân của hai điện kia xuất hiện với trận thế quá mạnh.



“Tỷ”, nhìn Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Ngọc Nhi cúi đầu: “Chúng ta trở thành tội nhân của gia tộc rồi”.



Advertisement

“Đừng nói vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ mỉm cười nắm tay Thượng Quan Ngọc Nhi: “Ngày này sớm muộn cũng đến, hành động của chúng ta chẳng qua chỉ là khiến ngày này đến sớm hơn một chút thôi”.



“Vậy tỷ có hối hận vì cứu hắn không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, trong đôi mắt còn ngấn nước.



“Không hội hận”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cô ta không che giấu tình cảm của mình nữa mà mỉm cười ôn hoà: “Hắn chính là người trong lòng của chúng ta”.



“Muội muốn nhìn thấy hắn”, cuối cùng giọt nước mắt trong đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi cũng kết thành sương, lướt trên gương mặt cô.



“Ôi ôi, thật náo nhiệt”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời, một tràng cười vang vọng giữa đất trời, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt giây phút trước còn đang ủ rũ thì lúc này vội ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.



Ôi chao, ôi chao, náo nhiệt thật đấy!



Sau âm thanh này vang lên, không chỉ người nhà Thượng Quan mà đến cả đại quân của Chính Dương Tông cũng lần lượt ngẩng đầu nhìn.



Bịch! Bịch!



Thế rồi ngay sau đó, từng âm thanh chậm rãi nhưng mang theo tiết tấu vang lên, hư không đang rung chuyển, nếu nghe kĩ thì có thể nghe ra âm thanh của người kia đang di chuyển. Có lẽ vì cơ thể người này quá nặng nên mới tạo ra tiếng động như vậy trong hư không.


Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, người thanh niên miệng ngậm tăm, tay xắn ống quần, tay vác Long Đao xuất hiện.



Toàn thân hắn phát ra thần mang màu vàng kim chói lọi, chân bước trên biển sao vàng kim, đầu lơ lửng bầu trời sao trông hết sức choán mắt. Hắn giống như một vị chiến thần, ồ không phải, nói chính xác hơn là giống như một vị chiến thần toàn thân mang theo khí tức vô lại.



Diệp Thành?



Ngay lập tức, điện chủ phân điện thứ ba Bàng Thống và điện chủ phân điện thứ tám Doãn Thương, khí thế mạnh mẽ xuất hiện, mặc dù bọn họ gặp Diệp Thành chưa nhiều nhưng hình ảnh hắn đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ.



Không chỉ bọn họ mà hai đại quân đều bùng nổ khí thế, rất nhiều người cầm chặt sát kiếm.



Nên biết rằng Chính Dương Tông đã bố trí đại quân của hai điện ở đây. Diệp Thành dù có mạnh thế nào cũng không thể địch lại được.



Nói ra thì nếu như vận may tốt, khi đại quân sát phạt tới thì rất có khả năng bọn họ sẽ thôn tính Diệp Thành nhưng nếu như lấy xác hắn mang về dâng lên, nếu chưởng giáo vui thì không biết phần thưởng của bọn họ sẽ nhiều thế nào.

Lúc này, tất cả mọi người đều nóng mặt, đến cả những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng không ngoại lệ.



 
Chương 1584: Là sự tồn tại khủng khiếp mà


Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cho những lượt công kích vào nhà Thượng Quan dừng hẳn, từng cặp mắt sáng chói nhìn chằm chằm vào Diệp Thành giống như đang nhìn một món bảo bối khổng lồ vậy.



“Hắn…hắn đến thật rồi”, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, so với đại quân đen kịt kia thì Diệp Thành nhỏ bé trong mắt bọn họ lại trở nên vĩ đại lạ thường. Khuôn mặt góc cạnh đó khắc sâu trong tâm trí bọn họ.



Advertisement

“Tỷ, hắn đến rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhoà nước mắt nhìn đến mức say mê, người lấy đi phần hồn của cô ta lúc này đang đứng trước mặt cô ta.



Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, đôi mắt cũng mơ màng, bóng người đó lúc này chợt rõ hơn bao giờ hết.



“Hại nhà Thượng Quan ta đến mức này mà còn dám đến?”, ở bên, Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng lạnh lùng, lúc này nếu như không có đại quân của Chính Dương Tông thì có lẽ ông ta đã sát phạt ra ngoài nói chuyện nhân sinh với Diệp Thành rồi.



“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, quả nhiên là thiếu niên anh kiệt”, so với bọn họ mà nói thì Thượng Quan Huyền Tông lại mỉm cười ôn hoà.



“Hắn…hắn chính là Diệp Thành?”, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành, các đệ tử của nhà Thượng Quan ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong số bọn họ có tới tám phần chưa từng gặp Diệp Thành, hiện giờ thấy kẻ mạnh trong truyền thuyết nên bọn họ chợt quên đi khó khăn đang phải đương đầu.



“Sát thần Tần Vũ, Đan thánh Diệp Thành, hắn trong truyền thuyết trông như thế này sao?”

“Có điều hắn đến đây làm gì?”, có người vô thức gãi đầu lên tiếng.



“Đúng là bỏ bao công sức lại để ngươi trốn thoát, đến lúc chẳng cần ra tay lại tự xuất hiện”, trong làn sóng bàn tán, Bàng Thống và Doãn Thương lên giọng mỉa mai, cả hai tên từ từ đi tới, mỗi một bước đi khí thế lại tăng thêm một phần.



Trong mắt bọn họ hiện lên ánh sáng rực lửa.



Bọn họ là hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu không hề thua kém tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Thông Huyền, bọn họ tự nhận có thể diệt Diệp Thành. Cả hai tính toán rất chu toàn, diệt Diệp Thành rồi đi lĩnh thưởng, phần thưởng đó đối với bọn họ mà nói thực sự rất hậu hĩnh.



Thế rồi cả hai cứ thế bước đi, tốc độ rất nhanh, chỉ sợ chậm chân là không kịp tóm được Diệp Thành.



“Trước đây ta cũng là đệ tử của Chính Dương Tông nhưng lại chưa từng thấy hai người”, thấy cả hai người lao đến, Diệp Thành như không nhìn thấy gì, hắn vẫn đang lắc đầu nói những lời nhảm nhí.



“Nói ra thì cũng phải, lúc đó ta mới chỉ là một đệ tử bình thường, hai người được lắm, các ông là điện chủ, là sự tồn tại khủng khiếp mà”.



“Muốn gặp các ông thì phải đăng kí xếp hàng, đăng kí rồi chưa chắc đã gặp được, mà xếp hàng thì cũng chưa chắc đã gặp được”.



“Giờ được gặp rồi đấy nhưng ta thấy có hơi thất vọng, hoá ra đường đường là điện chủ phân điện của Chính Dương Tông lại trông thế này”.



“Ta quen với Thánh Nữ của các ông đấy. Năm đó các ông nhặt được một cái bát vỡ, giờ lại đáng tiền rồi đấy”.



Nghe Diệp Thành nói vậy, người của nhà Thượng Quan có một cảm giác bị chèn ép.











 
Chương 1585: “Tên đó đến chỉ làm trò thôi”


“Hai lão ra vẻ”, khi nhà Thượng Quan còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã gằn lên, bá khí ngú trời, đến cả Bàng Thống và Doãn Thương cách hắn không tới trăm trượng giây phút trước còn đang thản nhiên như thường mà giây phút sau lại quay đầu định bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy đúng là nhanh không ai bằng.



Cảnh này khiến những người của nhà Thượng Quan thẫn thờ, khoé miệng giật giật.

Advertisement



Nghe nói Diệp Thành chính là bảo bối sống đệ nhất thiên hạ, hôm nay được gặp quả nhiên đúng như lời đồn. Dám mắng chửi điện chủ của Chính Dương Tông như vậy ngoài hắn ra thì làm gì còn ai.



Chạy đi đâu?



Doãn Thương và Bàng Thống là hai chủ soái của đại quân, rõ ràng bọn họ đã quên nhiệm vụ khi tới đây, một kẻ bên trái một kẻ bên phải đuổi theo Diệp Thành tốc độ cũng không hề chậm.



Giết!



Thấy hai chủ soái sát phạt tới, đại quân của hai điện cũng xông lên, từng mảng người đen kịt như hải triều.




Rầm! Đoàng! Đoàng!



Không lâu sau đó, phương hướng mà Diệp Thành bỏ chạy vang lên từng âm thanh kinh người, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.



“Đây…đây là sao?”, thấy cảnh tượng này, người nhà Thượng Quan mặt mày hết sức thú vị.


Việc này sao lại như chơi vậy, trận thế lớn như vậy đánh người nhưng vì sự xuất hiện của một tên Diệp Thành mà bị chèn ép, các người có suy nghĩ tới cảm nhận của chúng ta không, các người mới là nhân vật chính đấy.



“Ta…ta nói…”, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương lần lượt há hốc miệng, kể cả là bọn họ thì vẻ mặt cũng có phần kì quái.



Không chỉ bọn họ mà bên trong điện cũng có vài trăm người, mặt mày hết sức thú vị, giây phút trước còn bao vây kín nhà Thượng Quan mà giây phút sau lại tản đi tạo thành khoảng không trống rỗng.



“Tỷ, hắn sẽ không sao chứ?”, nhìn từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, Thượng Quan Ngọc Nhi căng thẳng nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu.



“Hắn là sát thần Tần Vũ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thật sâu nhưng khi nói lại không hề tự tin, đó là đại quân của hai điện, nếu như bị bao vây thì đừng nói là Diệp Thành mà cho dù là Đao Hoàng cũng sẽ bị diệt.



“Tên đó đến chỉ làm trò thôi”, ở bên, Thượng Quan Bác bất giác lên tiếng mắng chửi.

“Sao ta lại nghe như có người mắng mình thế nhỉ?”, Thượng Quan Bác vừa dứt lời, một giọng nói liền vang lên.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom