Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1346: “Có đưa hay không thì nói một lời”


“Không phải ta đã nói rồi sao! Xuất gia rồi”, Diệp Thành thản nhiên nói, trong đầu bất giác hiện lên cái đầu bóng loáng của Long Nhất.



“Ngươi chán sống rồi!”, người của Thanh Vân Tông nói rồi lập tức xông tới.

Advertisement



“Chặn bọn họ lại”, Chính Dương Lão Tổ chợt quát lên, ông ta không quan tâm sự sống chết của Diệp Thành, vấn đề là phân thân này của hắn gắn liền với mạng sống của Thánh nữ nhà họ, nếu bị Thanh Vân Tông giết chết thì Thánh nữ nhà họ cũng không sống nổi.



Vì vậy bọn họ muốn bảo đảm sự an toàn của Cơ Tuyết Băng thì phải bảo vệ tốt Diệp Thành.



Cao thủ của Thanh Vân Tông và cao thủ của Chính Dương Tông đối đầu với nhau, mùi thuốc súng nồng nặc, dáng vẻ này là muốn chiến đấu với nhau ngay tại chỗ.



Hai ngày trước ba tông mới đấu với nhau một trận lớn, đều bị tổn thất nặng nề, vốn đã lửa giận ngút trời, bây giờ lại gặp nhau ở đây nên có khả năng sẽ diễn ra một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.


“Thanh Vân muốn đánh thì Chính Dương ta sẽ theo đến cùng”, Chính Dương Lão Tổ lạnh lùng nhìn Thanh Vân Lão Tổ.



“Đánh thì đánh, ta sợ các ngươi chắc”, giọng Thanh Vân Lão Tổ đanh thép, mạnh mẽ, hai phe lão tổ đối đầu gay gắt, khí thế mạnh mẽ khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, rất nhiều người đã phải lui ra thật xa vì không chịu nổi áp lực này.



“Các ông muốn đánh thì lát nữa hãy đánh, đừng bỏ mặc ta ở đây chứ!”, khi bầu không khí đang bị đè nén ngạt thở thì Diệp Thành nhảy ra nói: “Ta mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, các ông làm vậy ta rất lúng túng đó”.



Nghe vậy, phía Ân Trụ ngăn phía Thanh Vân Lão Tổ lại, Chính Dương Lão Tổ thì vội vàng xoay người.



Tình hình hiện tại càng kéo dài càng bất lợi cho bọn họ, ở đây không chỉ có một mình Thanh Vân Tông, nếu đột nhiên nhảy ra kẻ nào không sợ chết rồi giết Diệp Thành, đó mới là chuyện đáng lo nhất.



“Chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Không được thiếu một thứ”.



“Tần Vũ, ngươi tham lam quá đấy!”, Chính Dương Lão Tổ lạnh lùng nói.



“Ai bảo Thánh nữ nhà các ông đáng tiền vậy chứ?”, Diệp Thành nhún vai: “Huyền Linh Chi Thể, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, ta còn thấy ít đấy. Nếu ông còn nhiều lời nữa thì ta sẽ tăng thêm tiền chuộc”.



“Ngươi…”, Chính Dương Lão Tổ lại tức mặt đỏ tai hồng, ông ta nhìn ra được Diệp Thành đã hạ quyết tâm trở thành kẻ thù của Chính Dương Tông, lần này nếu bọn họ không chịu bỏ số tiền lớn thì không thể chuộc được Cơ Tuyết Băng về.



“Có đưa hay không thì nói một lời”, Diệp Thành đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Đưa”, Chính Dương Lão Tổ thở ra một hơi thật dài, so với số tiền chuộc ấy, Thánh nữ Huyền Linh Chi Thể là vô giá, cho dù Diệp Thành đưa ra tiền chuộc gấp hai ba lần thì bọn họ cũng phải đưa!



 
Chương 1347: Chính Dương Tông đúng là giàu có!


“Đưa đây đi!”, Diệp Thành xoè tay ra.



“Tiền chuộc đương nhiên sẽ đưa, nhưng ta cũng phải xác nhận trước xem Thánh nữ nhà ta có thật sự bình an vô sự không”, Chính Dương Lão Tổ hừ lạnh.

Advertisement



“Đơn giản”, Diệp Thành lập tức gỡ áo choàng đen trên người đạo thân ra.



Ngay lập tức, Cơ Tuyết Băng do đạo thân hoá thành hiện ra, sống động như thật, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có chút thay đổi cảm xúc, như thể mọi sự hỗn loạn trên đời đều không liên quan đến cô ta.



Chính Dương Lão Tổ nheo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng, xác định là bản tôn rồi mới cắn răng ném túi đựng đồ cực lớn cho hắn.



“Ôi trời, thật sự đưa rồi kìa!”, nhìn thấy túi đựng đồ cực lớn, đám người tứ phương cả kinh: “Là chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm đó!”



“Chính Dương Tông đúng là giàu có! Tiền chuộc này đủ để mua lại vài thế gia đấy”.

“Nhưng Chính Dương Tông còn có thể làm gì?”, có người thở dài: “Đó là Huyền Linh Chi Thể với huyết mạch nghịch thiên, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, so với những điều này thì số tiền chuộc ấy chẳng là gì”.



“Ngày thường Chính Dương Tông hung hăng hống hách, bây giờ khổ chưa!”, trong lòng mọi người rất sung sướng, phần lớn những người ở đây đều đã từng bị Chính Dương Tông ức hiếp, bây giờ Diệp Thành làm vậy khiến bọn họ cảm thấy rất đã.



“Được rồi!”, bên này, Diệp Thành đã đếm xong, sau đó vỗ mông đứng dậy.



“Tiền chuộc đã đưa rồi, ngươi còn không thả người?”, Chính Dương Lão Tổ tức giận hét lên.


“Thả chứ, đương nhiên là thả rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, nhẹ nhàng đẩy đạo thân.



Hắn đẩy nhẹ một cái, đạo thân lập tức hoá thành một làn khói xanh rồi biến mất không thấy đâu nữa.



Xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ thường, mọi người đều nhìn chằm chằm đỉnh Khung Sơn.



“Chuyện… Chuyện gì thế này? Người đâu?”, hai giây sau, có người nhỏ giọng hỏi.



“Còn chưa nhìn ra à? Cơ Tuyết Băng đó là giả, chúng ta bị lừa rồi”.



“Giả… Giả sao?”



“Tần Vũ”, ngay sau đó trên đỉnh Khung Sơn vọng lại tiếng gầm thét của phía Chính Dương Lão Tổ, bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền như thế mà chỉ chuộc được một làn khói xanh, không ngờ lại bị chơi khăm như vậy.



 
Chương 1348: Cả Đại Sở như bùng nổ.  


Rầm! Bịch!



Không lâu sau đó, cả đỉnh Khung Sơn đều bị dẹp bằng, có điều Diệp Thành nhanh trí đã biến mất dạng trước khi Chính Dương Tông lão tổ ra tay.



Vốn dĩ hắn chỉ là một phần phân thân, tiêu tán cũng chỉ là vấn đề về thời gian.

Advertisement



Hừ!



Thanh Vân lão tổ hắng giọng, ông ta quay người bỏ đi.



A….!



Tiếp sau đó, trên đỉnh Khung Sơn liền vang lên tiếng gằn phẫn nộ của những kẻ mạnh ở Chính Dương Tông, không có ai chuộc lại là một nhẽ, lại còn phải bỏ ra rất nhiều tiền như vậy, sự tổn thất nặng nề này e rằng đây là lần đầu tiên xuất hiện từ khi Chính Dương Tông lập phái tới nay.



“Tên Tần Vũ này cũng thật là…”, nhóm người phía lão tổ của Chính Dương Tông đang hằm hằm phẫn nộ.



“Trói Thánh Nữ của người ta là một chuyện, còn dám đòi tiền chuộc, lấy tiền chuộc rồi mà không thả người, đúng là mặt dày”.

“Lão tử sống mấy trăm năm trời nhưng chưa gặp tên tiểu tử nào vô thiên vô pháp như vậy”, rất nhiều lão bối vuốt râu tặc lưỡi: “Có điều ta lại thích như vậy”.



“Nói không chừng vài ngày nữa Tần Vũ lại đổi địa điểm đòi tiền chuộc cũng nên, mẹ kiếp đúng là đê tiện, đây không phải là cướp tiền mà là lừa người ta”.



“Lần này quay về phải trông chừng người trong nhà thật kĩ, nói không chừng có ngày bị Tần Vũ bắt cóc, tên tiện nhân mặt dày đó dù có lấy tiền cũng không thả người”.



Không lâu sau đó, tin tức này như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Nam Sở rồi từ Nam Sở truyền đến Bắc Sở sau đó lại từ Bắc Sở truyền khắp cả Đại Sở.



Rầm!

Cả Đại Sở như bùng nổ.



Khi người ta nghe được tin tức này thì cho dù là người quen với Diệp Thành hay không quen với Diệp Thành, dù là biết thân phận của Diệp Thành hay không biết thân phận của Diệp Thành, dù là kẻ thù hay cố hữu của hắn thì sắc mặt đều vô cùng đặc sắc.



Sát thần Tần Vũ, bọn họ đúng là được mở mang tầm mắt về sự ngạo mạn của vị sát thần này.



Đan thánh Diệp Thành, bọn họ quả thực được mở mang tầm nhìn về độ mặt dày của tên tiện nhân này.



Không lâu sau đó, Diệp Thành lại được phong thần, được tất cả mọi người gọi với một danh hiệu: Thần lừa.



Hắn thực sự rất xứng với danh xưng này vì rõ ràng là hắn to gan lừa bịp người khác, lại còn phách lối lừa bịp, lừa bịp vô liêm sỉ, và quan trọng hơn cả đó là hắn đã thành công rồi.



“Ca của ta được lắm, lừa người mà lừa thành thần luôn rồi”, bên trong thành cổ Thiên Thu, Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng cứ thế nhảy dựng lên.



“Hẫng của Chính Dương Tông bao nhiêu tiền như vậy, đủ để tự trang bị một quân đội riêng cho mình rồi”, nhóm người phía Thiên Tông Lão Tổ mở cờ trong bụng.



“Tỷ à, tên tiểu tử này…”, bên trong biệt uyển, Sở Linh đã bưng mặt, cô ta thực sự cảm thấy ngượng thay cho Diệp Thành.

“Đây mới đúng là biết cách lừa người”, bên trong tửu lâu, Vi Văn Trác gằn lên đỏ mặt tía tai.



 
Chương 1349: Đúng là đáng chết


“Hoá ra có thể kiếm tiền theo cách thế này”, bên trong sơn lâm, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng ghé tới, mặt mày như vỡ lẽ ra thêm điều gì đó vậy.



“Sau này ta sẽ tên là Diệp Thành”, bên trong sơn cốc yên ắng, Tần Vũ lên tiếng: “Từ ngày mai trở đi, ta cũng đi trói người, cứ lấy tên của tên Diệp Thành đó mà đi trói người”.



“Phát tài rồi, phát tài rồi, hi hi hi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cười sặc sụa.

Advertisement



“Thánh Chủ, có cần ta tìm hai tên cho hắn một trận không?”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, nhìn tên tiện nhân Diệp Thành cười sặc sụa như vậy, Phục Nhai bất giác đưa mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Ra tay nhẹ một chút”.



“Vâng”, Phục Nhai giơ tay tỏ vẻ tán đồng rồi xắn tay áo đi ra khỏi đại điện.



…….



Đêm tối, bên trong đại điện của Chính Dương Tông chất kín người, vả lại người nào người nấy mặt mũi đều tối sầm cả lại.



Chuyện ngày hôm nay mất tiền là nhỏ nhưng mất thể diện lại là lớn, vả lại đáng bực nhất chính là đã mất tiền lại mất người và còn không thể đưa Cơ Tuyết Băng quay về, bọn họ đúng là đã đánh giá Diệp Thành qúa thấp nên mới phải chịu thiệt thòi thế này.


“Đáng chết, đúng là đáng chết”, Thành Côn vô cùng phẫn nộ, ông ta liên tục gằn lên.



“Sư huynh, lúc đó huynh thực sự không nhận ra Băng Nhi là luồng khói xanh sao?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt sang phía Chính Dương Tông lão tổ.



“Không phải do ta sơ ý mà vì đó chính là Huyền Linh Chi Thể thực thụ, chỉ là không biết vì sao…”, Chính Dương lão tổ cau mày, cho tới bây giờ ông ta cũng không thể nghĩ ra Diệp Thành dùng cách gì mà có thể qua mặt mình, nếu như lúc đó ông ta nhận ra thì Chính Dương Tông cũng không đến mức tổn thất như vậy.



“Ý của sư huynh là…”



“Nói không chừng đó chính là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Băng Nhi”, giọng của Chính Dương lão tổ mang theo ẩn ý.



“Không phải ý của sư huynh là Băng Nhi đã phản bội lại Chính Dương Tông sau đó bắt tay với Tần Vũ để tính mưu kế với Chính Dương Tông chứ?”, tất cả mọi người đều nhìn sang Chính Dương lão tổ.



“Không loại trừ khả năng này”, Chính Dương lão tổ hít vào một hơi thật sâu, “có lẽ so với khả năng này thì khả năng khác đáng tin hơn, đó chính là Tần Vũ uy hiếp Băng Nhi tạo ra một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, sau đó đưa đạo thân đó ra để lừa chúng ta”.



“Nếu như vậy thì sự việc rắc rối rồi”, tất cả đều cau mày, “đến Băng Nhi mà cũng bị ép như vậy thì tên Tần Vũ này rốt cục có những thủ đoạn tới mức nào chứ”.



“Cho dù nói thế nào thì cứ phải tìm được Tần Vũ trước đã, tìm được hắn rồi thì mới tìm được tung tích của Băng Nhi”.



“Truyền lệnh của ta, truy sát Tần Vũ trên toàn Đại Sở, chỉ cần là người bắt sống được hắn thì sẽ nhận được món tiền là chín mươi



triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món binh khí thượng phẩm”.



…….



Đêm khuya, Diệp Thành tập tễnh đẩy cánh cửa của tiểu viên.

Trông trạng thái của hắn lúc này thật chẳng ra sao, mặt mũi sưng vù, hai con mắt đen như gấu trúc, mũi còn chảy máu ròng ròng, đầu tóc rối như tổ quạ, từ đầu tới chân chỉ toàn là dấu chân.



 
Chương 1350: “Vì tiền ta không bao giờ cần thể diện”.  


“Haiz, chuyện gì thế này?”, thấy bộ dạng này của Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cứ thế tặc lưỡi.



“Lúc ta quay về gặp hai lão già, hai lão ấy không nói lời nào cứ thế đánh ta một trận, một kẻ nhanh trí như ta những vẫn phải chịu trận đau đớn”, Diệp Thành xoa máu mũi, mặt dày lên tiếng.



“Cũng đáng thôi”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ý tứ, ngươi lừa người ta bao nhiêu tiền như vậy, tạo nghiệp lớn mà.

Advertisement



“Tiền chuộc ngươi đã lấy về rồi, thả ta ra đi”, không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng bị Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phong ấn bên dưới cây linh quả lên tiếng, vả lại lúc này trong đôi mắt cô ta còn lập loè đốm lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì trong giây phút đó Diệp Thành đã chết lâu rồi.



“Không được, cô đáng tiền, Chính Dương Tông lại nhiều tiền như vậy, đợi hôm nào đó ta lại làm vài lần thế này nữa”, Diệp Thành nói một câu suýt thì khiến Cơ Tuyết Băng ói ra máu.



“Tần Vũ, ngươi có cần thể diện nữa không hả?”



“Vì tiền ta không bao giờ cần thể diện”.



“A….”, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa nổi điên, một người lạnh lùng băng giá như cô ta trong hai ngày nay đã bị tên tiện nhân Diệp Thành dày vò đến phát điên, cô ta đã từng gặp rất nhiều tên mặt dày nhưng chưa bao giờ gặp tên nào như Diệp Thành.



“Chính Dương Tông của cô có tiền, có bị lừa thêm vài lần nữa cũng chẳng sao”, Diệp Thành nói rồi lại lau máu mũi.

Nghe vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cũng giật giật khoé miệng ánh mắt chúng nhìn Diệp Thành phải gọi là sùng bái.



Tiếp đó, bên trong tiểu viên yên tĩnh hơn nhiều.



Nhiệm vụ của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn chính là trông chừng Cơ Tuyết Băng và dành thời gian để tu luyện mật pháp mà Diệp Thành đưa cho.



Tối đến, cả hai được Diệp Thành gọi tới lầu các bên trong tiểu viên.



A…!


A….!



Không lâu sau đó, bên trong lầu các vọng lên tiếng gào thét thảm thiết của cả hai tên, đến cả Cơ Tuyết Băng đang im lặng cũng phải đưa mắt qua nhìn, trong ánh mắt cô ta rõ cái nhìn khác thường, không biết ba tên nam nhân kia đang làm trò gì.



Thế rồi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt bước ra ngoài, vẻ mặt đều vô cùng đặc sắc.



Điều đó chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là khí tức của chúng đã mạnh lên gấp mười mấy lần, khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt nên toàn thân tràn đầy sức mạnh khiến chúng có cảm giác chỉ muốn đánh đấm với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.



Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng phải bất ngờ, mới chỉ vào trong đó có hai canh giờ mà sau khi đi ra cả hai tên này như trở thành một người khác.



Còn vì sao hai tên này lại có sự thay đổi như vậy thì cũng bởi Diệp Thành, vì tên này dùng tiên hoả giúp chúng mở ra vùng đan hải, vùng đan hải với dung lượng lớn đương nhiên không thể dùng đan điền để so sánh được.



Ngoài ra, Diệp Thành còn tôi luyện kinh mạch và xương cốt cũng như linh hồn của cả hai tên.











 
Chương 1351: chiến tranh quá tàn khốc”.  


Trong lầu các, Diệp Thành lại dùng một tay xoa cằm, một tay gõ gõ xuống mặt bàn trông vô cùng gian giảo, hai mắt hắn láo liên đảo đi đảo lại. Hắn đang trầm tư suy nghĩ, hắn là chủ soái của ba quân, bất cứ việc gì cũng phải suy tính đến, chỉ cần một lần lơ là bất cẩn sẽ phải chịu kết cục cay đắng.



“Sự đê tiện của con người mới là vô địch, giờ ta mới hiểu ý của câu nói này”, thế rồi trong thần hải của Diệp Thành vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi đúng là một tên tiện nhân”.



Advertisement

“Đê tiện một tí cũng được, quan trọng là thực tiễn”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, “trận hỗn chiến của tam tông đánh xong rồi ta phải tìm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, không khiến bọn họ thay đổi sự chú ý thì có rất nhiều việc chúng ta không tiện ra tay”.



“Chiêu này hay đấy”, Thái Hư Cổ Long nhướng tai: “Hiện giờ Chính Dương Tông còn đang lo lắng, tâm trí đâu đi điều tra trận hỗn chiến của tam tông, hiện giờ bọn họ đều dồn mọi sự tập trung lên ngươi và Cơ Tuyết Băng”.



“Cho nên thể diện thì không cần nhưng tiện nhân thì vẫn phải đóng vai”.



“Vậy ngươi định xử lý Cơ Tuyết Băng thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.



“Phế”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng.



“Ngươi nhẫn tâm?”



“Chuyện này không liên quan gì đến nhẫn tâm cả”, Diệp Thành vòng tay sau gáy nằm xuống giường, “vẫn là câu nói đó, vì để tránh không gặp phải kẻ địch mạnh trên chiến trường sau này, có một số việc nhất định phải làm, ngươi cũng từng nói làm thống soái của ba quân không được mềm lòng mà, nếu mềm lòng thì phải trả giá bằng cả núi thây biển máu”.




“Ngươi học nhanh đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, ánh mắt nó đã thay đổi hoàn toàn.



“Chẳng còn cách nào khác, vì chiến tranh quá tàn khốc”.







“Chỉ cần là người có thể bắt sống được Tần Vũ thì thưởng chín mươi triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món thượng phẩm”.


Sáng sớm, trời vừa sáng, chín đại điện của Chính Dương Tông đã liên tục lan truyền tin tức này.



Tin tức này như được chắp thêm cánh lan truyền khắp Đại Sở khiến cho Đại Sở vừa im ắng được trong một đêm đã lại lần nữa sục sôi.



“Thưởng nhiều như vậy, xem ra Tần Vũ đúng là đã chọc tức Chính Dương Tông rồi”, bên trong tửu lâu, người ta bàn tán xôn xao.



“Có điều muốn bắt sống được Tần Vũ lại không đơn giản như vậy”, có người trầm ngâm: “Hiện giờ, với khả năng chiến đấu không hề tầm thường của hắn thì sẽ được liệt vào hạng thứ hai trên bảng Phong Vân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không bắt nổi hắn”.



“Xem ra Đại Sở sắp náo loạn rồi”.



“Haiz, mạng của ta từ bao giờ lại đáng tiền như vậy chứ?”, bên trong tiểu viên cổ xưa, nghe tiếng bẩm báo của Chu Ngạo, Diệp Thành bất giác giật mình.



“Huynh lừa người ta thảm như vậy, không tìm huynh tính sổ mới lạ”, Chu Ngạo tặc lưỡi, “cho nên sau này ít ra khỏi cửa thôi, không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe vào huynh đâu”.



“Ta sợ bọn họ không nhằm nổi ta đâu”, Diệp Thành cười thản nhiên, “thế nhưng mà muốn có cái mạng của ta thì phải trả giá bằng máu”.

Vả quả là như vậy, sau khi Chính Dương Tông truy sát Diệp Thành khắp Đại Sở, có rất nhiều người manh động, tên nào tên nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ẩn thế, cũng có rất nhiều kẻ ở cảnh gới không Minh liên kết lại với nhau để thử vận may, quan trọng đó là món tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa ra quả thực rất hấp dẫn.



 
Chương 1352: “Việc này đáng tin”


Lúc này, Nam Sở xuất hiện sự việc dị thường thế này, đó chính là ở khắp mọi nơi đều túm tụm những nhóm ba tới năm người, vả lại người nào người nấy tu vi đều không hề yếu, tất cả đang âm thầm truy sát và điều tra Diệp Thành.



Phía này, Diệp Thành đã hiện thân bên trong địa cung của một toàn cổ thành rộng lớn.



Cổ thành này chính là cứ điểm của Viêm Hoàng ở Nam Sở, được cài cắm rất nhiều người làm tình báo của Nhân Hoàng và các sát thủ của Địa hoàng.

Advertisement



Thế rồi bên trong địa cung xuất hiện một màn thuỷ mặc rộng chừng hai mươi trượng.



Cùng vào lúc này, thành cổ Thiên Thu cũng xuất hiện một bức màn thuỷ mặc rộng lớn thế này.



Bức màn này có tên Hoan Thiên Thuỷ Mặc, chính là một mật thuật của Thiên Tông thế gia, thông qua màn thuỷ mặc nà có thể kết nối hai địa điểm với nhau.



Không lâu sau đó, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện bóng người.



Diệp Thành tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, còn có cả nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên.



“Tiểu tử, ngươi được lắm”, hai bên vừa kết nối, Cổ Tam Thông đã lên tiếng hào hứng.



“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành xua tay trả lời tuỳ hứng.




“Đây không thể là tạm được”, rất nhiều lão bối tặc lưỡi lên tiếng: “Ngươi khiến Chính Dương Tông đủ thảm rồi đấy”.



“Hẫng vài lần là thông minh lên ngay”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.



“Huyền Linh Chi Thể chẳng phải vẫn ở chỗ ngươi sao?”



“Cô ấy vẫn ở chỗ ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vò rượu nhàn nhã nhâm nhi.



“Tính mạng là quan trọng, ngươi mau quay về đi”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông không phải nói chơi đâu, cẩn thận vẫn hơn”.




“Cái này thì con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, vậy thì bây giờ vào chuyện chính.



Nói tới chuyện chính, rất nhiều lão bối lập tức tắt đi nụ cười vì bọn họ đều biết ý của Diệp Thành là động thái lớn sắp xảy ra.



“Trận hỗn chiến của tam tông đã kết thúc, bọn họ nhất định sẽ điều tra việc liên quan đến chín phân điện”, Diệp Thành lên tiếng.



“Ngươi nói xem nên làm thế nào?”



“Trói người, lừa bịp, đòi tiền chuộc”.



“Trói người? Lừa bịp, đòi tiền chuộc?”, nghe những câu này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kì quái.



“Đúng vậy”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hắn tiếp tục nói, “thủ đoạn này mặc dù có hơi tiểu nhân nhưng vẫn thực dụng, lần này ta làm vậy không phải là vô duyên vô cớ, sự thực chứng minh sự chú ý của Chính Dương Tông đã chuyển sang ta, sự thực cũng chứng minh cách làm này rất hiệu quả, đã có tác dụng lại thực dụng”.



“Việc này đáng tin”, mọi người đều mỉm cười.







 
Chương 1353: Nhớ kĩ phải tiến hành bí mật”.  


“Cái này thì chúng ta hiểu”.



“Vậy thì đồng thời với việc làm nhiễu loạn tầm nhìn của tam tông, vài việc tiếp theo đây cũng phải tiến hành cùng lúc”.

Advertisement



“Thứ nhất: Nhanh chóng đả thông thông đạo không gian hư vô của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông với nhà họ Hùng cũng như cổ thành Thiên Thu”.



“Thứ hai: Liên kết lực lượng, tìm kiếm những nhân tài với thực lực mạnh mẽ, nhớ kĩ phải tiến hành bí mật”.



“Thứ ba: Những nhân viên tình báo của Nhân Hoàng phải nghĩ đủ mọi cách đánh vào điện chính và phân điện của tam tông, làm tiền đề cho sau này”.



“Thứ tư: Nhân Hoàng cố gắng tìm cứ điểm của mạng lưới tình báo tam tông, chỉ cần nắm vững, lúc cần thì diệt tận gốc”.

“Thứ năm: Tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vì bất cứ khâu nào xảy ra sai sót thì đều có thể khơi mào cuộc chiến với Hằng Nhạc Tông”.



“Rắc rối, với thực lực, khả năng chiến đấu và binh lực hiện tại của chúng ta thì đã đủ đoạt lấy Hằng Nhạc Tông và khai chiến với Hằng Nhạc Tông rồi”, Cổ Tam Thông gãi tai.



“Ta còn muốn đoạt lại Hằng Nhạc Tông hơn bất cứ ai”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng lại khẽ lắc đầu: “Nhưng hiện giờ chưa tới lúc, hình thế của Nam Sở sắp thay đổi, khó có thể bảo đảm cho chúng ta đoạt lại Hằng Nhạc Tông mà không có sự tham chiến của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, một khi có bên thứ ba tham gia vào thì thế cục sẽ thay đổi và nằm ngoài tầm kiểm soát, sự tồn tại của chúng ta sẽ bị bại lộ, ưu thế của chúng ta cũng sẽ mất đi, tới lúc đó chúng ta không chỉ phải đối mặt với một mình Hằng Nhạc Tông mà rất có thể là phải đối mặt với nhất điện tam tông của Đại Sở”.



“Có lẽ chúng ta có thể xử lý chín phân điện của Chính Dương Tông trước”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Cũng giống với việc xử ý chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, chín phân điện của Thanh Vân Tông hiện giờ cũng đã không còn tồn tại, nếu như nắm trong tay chín phân điện của Chính Dương Tông thì phần thắng sẽ chắc hơn một phần”.



“Việc này từ đã, trận hỗn chiến của1 tam tông vừa kết thúc, cả ba bên đều tổn thất nặng nề, Chính Dương Tông đã đề cao cảnh giác, đợi tới khi bọn họ lơi là cảnh giác cũng chưa muộn”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng: “Không nhẫn cái nhỏ thì dễ thất bại, chiến tranh của tu sĩ vô cùng tàn khốc, một chiêu tung ra không cẩn thận sẽ phải thua thảm bại, mưu đồ của chúng ta không chỉ là Hằng Nhạc Tông, tam tông và Nam Sở mà còn là cả Đại Sở, mỗi một bước chúng ta đi đều phải hết sức thận trọng”.



“Đã hiểu”, mọi người gật đầu, tất cả mọi ánh mắt đều rõ vẻ kinh ngạc vì Diệp Thành mà bọn họ lựa chọn trời sinh đã là một nhân tài thống soái, nắm bắt thế cục toàn diện vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.



Nói rồi, tất cả lần lượt đứng dậy.



“Tin tức của sư phụ ta đã có chưa?”, khi Hồng Trần Tuyết đứng dậy toan rời đi thì Diệp Thành lại lên tiếng, trong ánh mắt mang theo hi vọng.



“Hơn tám phần nhân lực của Nhân Hoàng được điều tới Nam Sở, nên…”, Hồng Trần Tuyết nói rồi lại ngừng một lát.



“Cố gắng tìm thôi, nếu tìm được thì lập tức cho người sắp xếp chỗ ở cho sư phụ và đưa sư phụ tới đây, không, nếu tìm được thì lập tức thông báo cho ta, ta phải đi đón sư phụ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ đứng dậy, phất tay thu lại bức thuỷ mặc.



 
Chương 1354: “Đều là đệ tử của Thanh Vân Tông?”  


Nam Sở về đêm không hề yên bình.



Nhận được lệnh của Diệp Thành, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều hành động.



Giống như Hồng Trần Tuyết, vẫn chuyên phụ trách tin tức tình báo.

Advertisement



Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân giỏi về trận pháp nên hợp sức với nhau đả thông thông đạo không gian của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông, nhà họ Hùng và cổ thành Thiên Thu.



Còn nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang đã tự tìm cho mình mục tiêu để bắt trói.



Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.



Đêm tối, Diệp Thành quay lại tiểu viên.



Hắn vừa đặt một chân vào tiểu viên thì liền nhận ngay lại ánh mắt như muốn rực cháy của Cơ Tuyết Băng.



Từ đầu tới cuối cô ta không hề di chuyển vị trí, ừm, nói chính xác thì cô ta không thể di chuyển vì Diệp Thành đã vẽ cho cô ta cái vòng, với trạng thái hiện tại của cô ta thì không thể nào ra khỏi đó được.



“Có phải ngươi định thả ta đi rồi không?”, Cơ Tuyết Băng cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ nhưng giọng nói lại lạnh băng.



“Nghe cô nói kìa, ta là người như vậy sao?”, Diệp Thành gãi tai, mặt dày lên tiếng.



Ta là người như vậy sao?



Câu này đến tai Cơ Tuyết Băng khiến cô ta nghe mà cảm thấy nực cười, lấy cả tiền chuộc mà còn không định thả người, một tên làm ra cả được viêc như vậy, thử hỏi ai còn dám tin lời ngươi nói?



Vào giây phút đó Cơ Tuyết Băng suýt chút nữa thì lên tiếng mắng người, ta tu đạo mười mấy năm từng gặp rất nhiều kẻ mặt dày nhưng chưa từng gặp một tên mặt dày như ngươi.



Đương nhiên những lời này Cơ Tuyết Băng chỉ dám nói trong lòng.


Cô ta là ai, là Huyền Linh Chi Thể, đường đường là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, tương lai còn là chưởng giáo của Chính Dương Tông, có những lời nghĩ trong lòng thì được nhưng nếu nói ra thì chỉ tổn hại tới hình tượng ngọc nữ mà thôi.



Thế nhưng một kẻ có thể khiến cô ta chỉ muốn mắng chửi thì có thể thấy Diệp Thành đã khiến cô ta tức giận tới mức nào.



“Nào, nào, nào, ta tìm cho huynh ít việc để làm đây”, thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo lần lượt tiến lên trước kéo Diệp Thành vào trong lầu các.



“Việc gì?”, vừa vào trong, Diệp Thành đã hiếu kì nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.



“Chuyện là có vài huynh đệ của bọn đệ cũng muốn đi theo huynh, không biết có được không?”, Chu Ngạo nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng.



“Đều là đệ tử của Thanh Vân Tông?”



“Trên tám phần đều là đệ tử của Thanh Vân Tông”, Lý Tinh Hồn vội nói, “vì Lã Hậu nên không chỉ chúng đệ mà rất nhiều đệ tử của Thanh Vân Tông đều bị ép rời khỏi Thanh Vân Tông, nói ra thì chúng đệ cùng hoàn cảnh với bọn họ, bọn họ cũng bị truy sát hết lần này tới lần khác, nếu như có thể thì hi vọng Diệp sư huynh có thể cho bọn họ đi theo cùng”.



“Cái này đương nhiên không vấn đề gì”, Diệp Thành mỉm cười, “nhưng điều kiện là các ngươi phải đảm bảo bọn họ đáng tin”.



“Đáng tin, tuyệt đối đáng tin”, Chu Ngạo vỗ ngực nói, “chúng ta lấy tính mạng ra đảm bảo”.

“Vậy thì đưa bọn họ tới đây”, Diệp Thành mỉm cười, có thể khiến cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lấy tính mạng ra đảm bảo thì chúng tỏ những người kia cũng có thực lực không vừa, và còn là nhân tài, nếu không thu nhận thì thật uổng phí.



 
Chương 1355: “Vâng, vậy giờ chúng đệ đi luôn”


“Ngoài đệ tử của Thanh Vân Tông ra thì còn có vài tản tu nữa”, Lý Tinh Hồn nói tiếp, “những người này chúng ta quen được khi ở Bắc Sở, có vài người còn là đệ tử trên bảng phong vân, còn tính cách của bọn họ thì Diệp sư huynh yên tâm, ngày mai ta sẽ gọi bọn họ tới”.



“Đệ tử trên bảng phong vân, đúng là nhân tài, mau, có bao nhiêu ta thu nhận bấy nhiêu”, Diệp Thành vô mông, mừng quýnh, bọn họ đều là nhân tài, là thống soái tam quân, hiện giờ hắn cũng chỉ thiếu nhân tài mà thôi.



“Vâng, vậy giờ chúng đệ đi luôn”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vu vẻ quay đầu chạy đi.

Advertisement



Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành lại mỉm cười vì hắn sắp thu nhận thêm được nhiều nhân tài.



Không lâu sau đó, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn phất tay lấy ra hai cơ thể người chết.



Hai người này tướng mạo trông khá giống nhau, đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải của nhà họ Tề ở Nam Cương sao?



Hôm đó khi đi ứng cứu nhà họ Hùng, thu hoạch lớn nhất của Diệp Thành chính là hai cơ thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên này.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Dưới bầu trời, mọi vật im lặng, chim không kêu, chuột không trộm thức ăn.



Khu vườn nhỏ của thành cổ cũng yên tĩnh như vậy, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức kỳ dị, kỳ dị đến mức rùng rợn.



Bên kia, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm một hướng, tuy đan hải bị cấm chế, không có chút linh lực nhưng sát khí vẫn thoát lan.



Bên này, Diệp Thành tìm một góc nhỏ ngồi xổm ở đó, hai tay che mặt, trông như phạm phải tội gì, da mặt hắn dày như thế mà lúc này cũng xấu hổ, khả năng ăn nói mồm mép tép nhảy như hắn mà lúc này cũng không thể giải thích được.



Kẻ chuyên đi gài bẫy người khác cũng có lúc bị bẫy lại, cả đời anh minh mà lại bị bẫy đến mức chỉ còn lại bốn từ ‘không biết xấu hổ’.



“Làm cô ta!”



Thái Hư Cổ Long vẫn đang la hét, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.


“Cút!”



Diệp Thành lại chửi, nếu lúc này Thái Hư Cổ Long ở bên cạnh thì hắn sẽ không chút do dự đánh cho tóc tên này từ ngôi ba bảy lệch về ngôi ba tám.



Xuỳ!



Thái Hư Cổ Long ngoáy tai, phản bác: “Mỹ nữ đó, mỹ nữ tuyệt thế bị ngươi lừa, thế mà ngươi còn chê mình chịu thiệt cái gì! Mặt mũi cũng chẳng cần còn giả vờ trong sáng cho ai xem?”



“Được rồi, ngươi chờ đó cho ta”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, khí huyết bỗng chốc dâng trào, sức chiến đấu mạnh mẽ truyền đến chín phân thân.



Ngay sau đó, chín phân thân vẫn đang hấp thu đại địa tinh nguyên trên đại địa linh mạch đều nhảy dựng dậy.



Tiếp nữa, chín phân thân đào một cái lỗ trên mặt đất, bắt đầu cởi quần, để lộ từng cây gậy vừa to vừa thẳng.



Cuối cùng, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông vang lên tiếng nước chảy, ồ không, chính xác hơn là tiếng đi tiểu.



Mẹ kiếp!

Ngay lập tức, tiếng gào thét inh ỏi vang vọng khắp thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, lần này Thái Hư Cổ Long bị tưới đẫm, mùi hương thì… Chậc chậc chậc!



 
Chương 1356: “Thoải mái chọn ạ?”  


Sau một khúc đệm nhỏ, Diệp Thành sảng khoái bước vào căn lầu các.



Trong lầu các, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân đã luyện thi thể Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải thành Âm Minh tử tướng.



Advertisement

Giờ phút này, hai Âm Minh tử tướng đang đứng thẳng tắp ở đó, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt rỗng tuếch vô hồn, là xác chết nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh, giải quyết tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong không phải chuyện gì khó.



“Ừm, làm tốt lắm”, Diệp Thành sờ cằm, đi quanh hai người bọn họ một vòng, thi thoảng lại đưa tay gõ nhẹ, tuy không hoàn hảo bằng Âm Minh tử tướng do bản tôn là hắn tự luyện, nhưng cũng rất ổn.



“Ta ban tên cho các ngươi đây, Thuỷ Thiên Chu, Địa Diệt”, Diệp Thành nở nụ cười.



Cộng thêm Lôi Viêm, Hoả Chân, Kim Hiệt và Phong Dực, hắn đã luyện chế được sáu Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, không tính Lôi Viêm đã tặng cho Sở Linh, hiện tại hắn đã có năm Âm Minh tử tướng.



“Đội hình này rất tuyệt vời”, Diệp Thành cười khà khà: “Lại có thể ra ngoài huênh hoang rồi”.





Sáng sớm, trời còn chưa sáng Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã về, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm đông người, ai cũng là nhân tài trẻ tuổi, tu vi đều ở cảnh giới Linh Hư, khí thế cũng mạnh hơn người cùng cảnh giới rất nhiều.



“Đều là nhân tài”, ánh mắt Diệp Thành sáng quắc nhìn những người mà Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn dẫn đến, bọn họ đều là người của Thanh Vân Tông.



Hơn nữa, trong số những người này còn có mấy người mà hắn biết, vì trong cuộc thi tam tông hắn đã từng gặp, đều là người trong số chín đại đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, tuy thứ hạng không bằng Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, nhưng cũng rất có thiên phú.



Khi Diệp Thành quan sát bọn họ thì bọn họ cũng quan sát hắn.



Đặc biệt là mấy người quen biết Diệp Thành trước đó, trong mắt ai cũng là vẻ cảm thán, kinh ngạc.



Khi đến, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã nói cho họ biết thân phận thật, cùng thế lực mà Diệp Thành đang nắm trong tay, ai nấy đều giật mình sửng sốt.



Vị trước mặt bọn họ là sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, dù là thân phận nào hay mỗi chuyện mà hắn làm đều là chuyện lớn kinh thiên động địa, ba thân phận cùng hợp lại trong một người đã giải thích được rất nhiều chuyện.



“Tham kiến Thánh chủ”, ngay sau đó, mọi người đều thành khẩn chắp tay hành lễ.



“Giữa chúng ta không cần phải giả dối đâu”, Diệp Thành lập tức xua tay, lấy ra mấy chục bộ bí pháp và mấy chục món binh khí thượng phẩm: “Đây, ta chưa bao giờ keo kiệt với người của mình, thoải mái chọn đi”.



“Thoải mái chọn ạ?”



“Đương nhiên, cứ thoải mái”.











 
Chương 1357: “Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết đó!”  


Lúc này bọn họ đã hoàn toàn tin lời Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói.



Ban đầu bọn họ còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thành hào phóng đúng như lời hai người kia nói.



Lúc này mọi người nào còn không phục, trong lòng lập tức tràn đầy nhiệt huyết, trước kia ở Thanh Vân Tông bọn họ sẽ không có vinh dự lớn thế này, họ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ được Diệp Thành ưu ái thế này, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân vẫn rất có tiềm lực.

Advertisement



Chẳng mấy chốc, mọi người đã chọn xong binh khí và bí pháp.



Tiếp đó tới lượt tiên hoả và thiên lôi ra sân.



A!



A!



Không lâu sau, tiếng la hét đinh tai nhức óc vọng lại từ căn lầu các.



Bên ngoài, Cơ Tuyết Băng nghe những tiếng hét này thì không khỏi nhíu mày lần nữa, vẻ mặt vẫn rất kỳ lạ.


Ngay từ lúc Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn dẫn mấy người kia tới là cô ta đã nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, tự hỏi sao Tần Vũ do Diệp Thành đóng giả lại qua lại gần gũi với đệ tử của Thanh Vân Tông thế?



Không bao lâu, Chu Ngạo và những người khác lần lượt đi ra.



Còn mấy chục đệ tử mà hai người dẫn về đều thần thái phấn chấn, quan trọng nhất là khí thế của họ đã mạnh hơn gấp mấy lần lúc trước, khiến Cơ Tuyết Băng lại lần nữa phải kinh ngạc.



Tất nhiên khi nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, mọi người lại tặc lưỡi cảm thán, nhìn thấy Cơ Tuyết Băng bị trói ở đây, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng họ vẫn không khỏi thở dài cảm thán.



“Cảm giác như đang mơ vậy”, nhìn Cơ Tuyết Băng, mọi người lại bắt đầu không kìm được thở dài.



“Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết đó!”



“Ta nói mà, đi theo lão đại là chuẩn, cấm có sai”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười bảo.



“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành từ lầu các đi ra, hắn lắc đầu rồi lại vuốt tóc: “Ta…”



“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người đi, quá hạn không chờ”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị tiếng nói từ phương xa vọng lại cắt ngang.



“Động tác khá nhanh đấy”, Diệp Thành sờ cằm cười ung dung, hắn có thể nghe ra được đó là giọng của Chung Ly.



Nhưng hắn cười một lúc thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Cơ Tuyết Băng.



“Nhìn ta làm gì, lần này không phải ta”, Diệp Thành vô tội xoè tay, nhún vai.



“Không phải ngươi thì cũng liên quan đến ngươi”, ánh mắt Cơ Tuyết Băng càng lạnh lùng hơn, không biết là tức vì người của Chính Dương Tông lại bị bắt hay vì chuyện tối qua.

“Câu này của cô sai rồi”, Diệp Thành đáp trả: “Đúng là ta đã từng bắt trói người, nhưng không thể cứ liên quan đến bắt trói người là lại đổ trách nhiệm lên đầu ta! Muốn trách thì chỉ trách bình thường Chính Dương Tông cô làm quá nhiều chuyện xấu, có quá nhiều kẻ thù. Nhìn xem, lại nữa rồi kìa! Đây gọi là báo ứng hiện đời”.



 
Chương 1358: Lá gan không nhỏ nhỉ!”  


“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng nghẹn họng bèn quay đầu đi, thề sẽ không bao giờ nói chuyện với Diệp Thành nữa, bởi vì da mặt người này quá dày.







Khốn kiếp!

Advertisement



Mới sáng sớm, trong đại điện Chính Dương Tông đã vọng lại tiếng gầm thét của Thành Côn.



Trước đó trong trận hỗn chiến ba tông, Chính Dương Tông của ông ta tổn thất nặng nề, sau đó Cơ Tuyết Băng bị bắt, mà sau khi giao tiền chuộc cũng không cứu được người, đến giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của cô ta.



Hai chuyện này vốn đã khiến ông ta tức giận không có chỗ trút, bây giờ đệ tử của Chính Dương Tông lại bị bắt, ông ta tức đến mức phổi sắp nổ tung.



“Rõ ràng là có người đang nhắm vào Chính Dương Tông”, Ân Trụ nói với vẻ mặt u ám.



“Khả năng cao lại là Tần Vũ”, một trưởng lão lạnh lùng nói: “Ngoài hắn ra, còn ai có gan lớn như vậy nữa!”



“Chưa chắc”, một trưởng lão áo tím lên tiếng: “Bây giờ chúng ta đã hạ lệnh truy nã hắn khắp thiên hạ, hắn sẽ không ngu ngốc ra mặt dùng lại chiêu cũ đâu, khả năng là có người dùng thân phận của hắn bắt trói đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta”.

“Liệu có phải người của Hằng Nhạc Tông hay Thanh Vân Tông không?”



“Khả năng này rất cao”, có người nói: “Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, ba nhà đều tức nghẹn. Bây giờ Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông đang âm thầm liên hợp dưới sự cố gắng của phía Thông Huyền, bọn họ có lý do để làm chuyện này”.



“Những chuyện này nói sau đi!”, Ân Trụ hít sâu một hơi: “Cử người đón Hàn Tuấn về đã! Hắn là đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông, thiên phú rất cao, không thể để kẻ khác giết con tin được”.



“Đi chuộc Hàn Tuấn”, Thành Côn trầm giọng ra lệnh: “Còn nữa, nhớ phải điều tra thật kỹ lai lịch kẻ đó”.



“Rõ”.






Lại là đỉnh núi Khung Sơn, mọi người đã tập trung đông nghịt, bao phủ cả đất trời.



Nhìn từ xa đã thấy có người ngồi vắt vẻo trên tảng đá, đó là một phân thân, hơn nữa sau khi nhìn thấy mặt, mọi người phát hiện là phân thân của Chung Ly.



Mà bên cạnh phân thân của Chung Ly còn có một đệ tử trẻ tuổi bị phong ấn bởi phù chú, nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, bởi vì hắn ta chính là Hàn Tuấn – đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông.



Mà lúc này Hàn Tuấn vẫn đang trong trạng thái hôn mê.



Tối qua hắn ta làm xong nhiệm vụ trở về tông môn, còn chưa đến cửa nhà đã bị bắt, bị thanh gậy sắt gõ vào ngất xỉu, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở đây.



“Làm gì vậy? Lại bắt đệ tử của Chính Dương Tông à?”, tiếng thảo luận nối tiếp nhau, hơn nữa ánh mắt mọi người đều tập trung trên phân thân của Chung Ly.











 
Chương 1359: “Điều tra cho ta!”  


“Quan tâm hắn có phải Tần Vũ không làm gì! Lần này chắc Chính Dương Tông tức nổ phổi luôn ấy!”, có người cảm thán: “Lần trước là Tần Vũ bắt cóc Cơ Tuyết Băng, bây giờ người này lại bắt cóc đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông. Thế giới này làm sao vậy?”



“Đây gọi là báo ứng hiện đời, ai bảo bình thường bọn họ ngông nghênh, kiêu ngạo quá!”

Advertisement



Bùm! Đùng! Đoàng!



Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên từng tiếng nổ ầm, cao thủ của Chính Dương Tông đã tới, nhưng người đi đầu lại là trưởng lão cảnh giới Không Minh đỉnh phong.



Đội hình thế trận lần này của bọn họ nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể trách thân phận của Hàn Tuấn không thể so sánh với Cơ Tuyết Băng. Hắn ta chỉ là đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, một kẻ thân phận thấp kém như này không đáng để Chính Dương Lão Tổ đích thân tới.



Chẳng bao lâu, cao thủ của Chính Dương Tông đã tới đỉnh Khung Sơn.



Tiếp theo là tiếng gầm thét của kẻ mạnh Chính Dương Tông, bọn họ gào thét năm phút vẫn chưa dừng lại.


Phân thân của Chung Ly mặc kệ, bắt người của người ta còn không cho người ta gào thét trút giận?



Nhưng những điều này cũng chỉ vô dụng, tiền cần đưa vẫn phải đưa, ta dám bắt trói đệ tử của Chính Dương Tông còn sợ các ngươi báo thù à? Hù doạ ta không có tác dụng đâu, không đưa tiền thì miễn bàn.



Cuộc giao dịch lần này diễn ra suôn sẻ, Chung Ly cũng không quá đáng lắm, chỉ đòi hai triệu linh thạch và vài viên đan dược cùng vài món binh khí mà thôi.



Hơn nữa, Chung Ly có tiết tháo hơn Diệp Thành nhiều, ông ta thật sự tiền trao cháo múc, giao dịch cực kỳ suôn sẻ, phân thân của Chung Ly nhận tiền xong cũng lập tức biến mất.



“Điều tra cho ta!”



Sau khi phân thân của Chung Ly đi, đỉnh Khung Sơn vang lên tiếng hét giận dữ.



Nhưng cảnh tượng này vẫn khiến người xem sảng khoải, bình thường Chính Dương Tông hung hăng càn quấy, hiếm khi có người khiến chúng tấm tức, nhìn thôi mọi người cũng thấy thoải mái, cực kỳ thoải mái.



Nhưng khi mọi người đang vui vẻ thì lại có một giọng nói khác truyền khắp Nam Sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người, quá hạn không chờ”.



Mẹ kiếp!



Người vừa rời khỏi núi Khung Sơn nghe thấy câu này lập tức thốt ra tiếng chửi thề.

Mà cao thủ của Chính Dương Tông vừa chuộc được Hàn Tuấn nghe xong lời này thì giận tím mặt, bọn họ mới đi được nửa đường, còn chưa về đến tông môn.



 
Chương 1360: “Cũng hợp lý đấy”


“Khốn kiếp”, cao thủ của Chính Dương Tông gầm thét rung trời, đi được nửa đường lại rẽ về hướng khác, tới núi Hoa Sơn.



“Đây không phải một nhóm muốn gây sự đấy chứ?”, mà người vừa rời khỏi Khung Sơn lại nhao nhao tiến về phía Hoa Sơn.



“Khả năng cao là cùng phe với Tần Vũ”, có vị tu sĩ già ung dung vuốt râu lên tiếng.

Advertisement



“Không phải đâu!”, có người nói ra ý kiến khác: “Bây giờ Chính Dương Tông đã hạ lệnh truy nã hắn khắp thiên hạ, hắn không dám gây chuyện nữa đâu. Ta nghĩ chắc là kẻ thù của Chính Dương Tông lấy danh Tần Vũ để gây chuyện”.



“Có thể là người của Thanh Vân Tông hoặc Hằng Nhạc Tông đấy”, có người vừa ngự kiếm, vừa sờ cằm suy đoán: “Bắt Hàn Tuấn là người của Thanh Vân Tông, lần này chắc là người của Hằng Nhạc Tông, mà cũng có thể bắt Hàn Tuấn là người của Hằng Nhạc Tông, còn lần này là người của Thanh Vân Tông, ta nghĩ là vậy”.



“Cũng hợp lý đấy”, ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ.



“Lại có thêm hai triệu linh thạch nữa”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành cầm theo một cuốn sổ nhỏ, vừa lẩm bẩm vừa đánh dấu một dòng trên đó: “Ghi kỹ lại, về phải nộp hết”.



Sau khi xong việc, Diệp Thành lại phát hiện Cơ Tuyết Băng đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.



“Cô lại nhìn ta làm gì? Thật sự không phải ta làm”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt vô tội: “Hôm nay ta đâu có ra ngoài, đừng chuyện gì cũng đổ cho ta. Có con tin đáng tiền như cô, ta còn bắt bọn họ làm gì? Cô nói xem có lý không?”


Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng trong mắt lại viết rõ: Ngươi đừng nguỵ biện, có nguỵ biện thêm nữa cũng vô dụng.



Xuỳ!



Diệp Thành lắc đầu, không đồng tình.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Bên này, trời đất xung quanh Hoa Sơn đã nổ ầm ầm, có lẽ là người tới xem quá đông, khí thế quá mạnh nên hư không không chịu nổi.



Lần này, người ngồi trên phiến đá là một lão già gian giảo, ngoài Cổ Tam Thông còn ai vào đây nữa.



Còn người mà ông ta bắt chính là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của Chính Dương Tông, nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Hoa Vân – đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ư?



Ưm! Ưm!



Miệng Hoa Vân bị nhét một chiếc tất thối, mặt đỏ bừng, nước mắt ầng ậc, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì ngạt.



“Đừng sợ, ta không phải tên mặt dày Tần Vũ kia, nhận tiền xong sẽ thả ngươi”, Cổ Tam Thông nhẹ nhàng vỗ vai Hoa Vân, rõ ràng là bắt cóc nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, hiền từ.



Lại nhìn Hoa Vân, hắn ta đã bị doạ sợ đến mức toàn thân nổi da gà, bởi vì khi bắt cóc hắn ta, người này cũng nở nụ cười như thế.



Rầm! Bùm!



Ngay sau đó, nửa khoảng hư không nổ tung, cao thủ của Chính Dương Tông ùn ùn kéo đến, khí thế ngút trời, lửa giận đùng đùng, cắn răng nghiến lợi.

“Các hạ, Chính Dương Tông không thù không oán với ngươi, tại sao lại bắt đệ tử nhà ta?”, một lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông bước lên trước hỏi, vẻ mặt u ám đáng sợ.



 
Chương 1361: “Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?


“Đúng là chúng ta không thù không oán”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Nhưng dạo này ta đang thiếu tiền, nghe nói Chính Dương Tông các ngươi giàu có nên bắt một tên”.



“Ta…”, lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông suýt thì hộc máu bởi câu nói này của Cổ Tam Thông. Con mẹ nó, đây là lý lẽ gì? Chính Dương Tông giàu có thì đệ tử nhà ta đáng bị bắt sao?



Advertisement

“Đừng nhiều lời nữa, một tay đưa tiền, một tay trả người”, Cổ Tam Thông mất kiên nhẫn giơ hai ngón tay: “Không nhiều, hai triệu linh thạch thôi, tiểu tử kia đáng giá này”.



Phổi của lão già kia đã sắp nổ tung, nhưng thấy Hoa Vân nước mắt lưng tròng nhìn mình, ông ta vẫn phải hít vào một hơi, kìm nén ý muốn động thủ, ném ra một túi đựng đồ: “Thả người”.



“Được thôi”, Cổ Tam Thông cũng thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liền đá Hoa Vân đi, sau đó biến mất, không cho Chính Dương Tông cơ hội ra tay.



“Điều tra cho ta!”, lão già áo tím của Chính Dương Tông gào thét như con chó điên.



“Chậc chậc chậc! Thế mà đã kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, người vây xem đều cảm thán.



“Kiếm tiền kiểu này nhanh thật đấy”, rất nhiều người sờ cằm, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, không biết đang tính toán chuyện gì.



“Tính cả Hoa Vân thì chắc đây là người thứ ba của Chính Dương Tông bị bắt”, có người lẩm bẩm: “Bọn bắt cóc không ngốc, chỉ chọn đệ tử thiên tài của Chính Dương Tông mà ra tay, không biết còn đệ tử nào bị bắt nữa không”.



“Nếu bắt thêm người nữa thì đủ tạo thành một bàn mạt chược đấy”.



“Nào nào nào, chỗ ta vẫn còn đây”, chẳng mấy chốc, một giọng nói đã truyền khắp tứ chúng: “Chính Dương Tông mang hai triệu linh thạch đến đỉnh Thanh Sơn chuộc đệ tử bảo bối nhà các ngươi về, quá hạn không chờ”.



“Mẹ kiếp”, đột nhiên không gian xung quanh vang lên toàn những tiếng chửi thề.


“Có phải đã bàn bạc trước hết rồi không?”, có ai đó thốt lên.



“Theo ta thấy, hôm nay bọn bắt cóc không định để cho các cao thủ của Chính Dương Tông tới chuộc người trở về đâu, cứ hết người này lại tới người khác thế này!”



“Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?”, cao thủ của Chính Dương Tông vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn liền nghe thấy câu này, ai nấy cũng như trúng xuân dược mà nhảy cẫng lên hơn ba trượng.



Còn những cơ thể của Triệu Thanh, Trường Thiên Chân Nhân và lão tổ nhà Vũ Văn thì về cơ bản đều tàn phế, hắn đương nhiên không thu nhận vì cho dù hắn có thể luyện thành Âm Minh Tử Tướng thì cũng chỉ là hàng hạ phẩm, so với những Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thì còn kém xa.



Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là hắn thiếu hồn linh ti ngọc vả lại còn thiếu trầm trọng, số hồn linh ti ngọc trong tay hắn hiện giờ về cơ bản đều do hắn lục được từ kẻ mạnh của Chính Dương Tông, miễn cưỡng cũng đủ dùng để luyện chế ra hai Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.



Không lâu sau đó, tiên hoả và thiên lôi lần lượt bay ra, huyễn hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



“Luyện cho kĩ, đừng có lười biếng”, Diệp Thành nói rồi không quên phất tay lấy ra rất nhiều nguyên liệu.

Mặc dù hai tên này không thể nói chuyện nhưng đều hiểu ý gật đầu để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.



 
Chương 1362: “Ta có thù với ngươi sao?”


Không lâu sau đó, cả hai tên bắt đầu hành động.



Cả hai ngoan ngoãn nên Diệp Thành nhàn hạ đi rất nhiều. Hắn cầm lấy vò rượu hồ lô, tìm một nơi thoải mái nhâm nhi.



Không biết sau bao lâu hắn mới vươn vai, cũng không làm phiền tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nữa mà quay người ra khỏi phòng.

Advertisement



Lúc này trời đã về đêm, bầu trời mênh mông vô tận với những ánh sao sáng lấp lánh trông thật đẹp và sáng nhất vẫn là vầng trăng với ánh trăng vàng chiếu rọi giữa màn đêm yên tĩnh.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng.



Cô ấy vẫn ngồi dưới gốc cây linh quả, hai tay ôm gối bất động giống như một pho tượng, dưới ánh trăng chiếu rọi, Cơ Tuyết Băng trông như một vị tiên nữ thuần khiết thoát tục.



Không biết từ bao giờ nhìn Cơ Tuyết Băng như vậy Diệp Thành lại có cảm giác rung động trong giây lát.



Mới chỉ một năm trước bọn họ còn là đệ tử của Chính Dương Tông, vẫn là một đôi thần tiên xứng đôi.



Thế mà hiện giờ cô ấy là Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, xếp thứ ba trên bảng Phong Vân và là niềm tự hào của nữ nhi khắp Đại Sở.



Hiện giờ hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đan thánh Diệp Thành, thiếu chủa của Hạo thiên thế gia, sát thần Tần Vũ, thánh chủ Viêm Hoàng, xếp thứ hai trên bảng Phong Vân là được coi là anh kiệt cái thế vang danh khắp Đại Sở.



Cô ấy thay đổi rồi, hắn cũng thay đổi rồi, người thương thuở xưa hiện giờ cùng trong tiểu viên này nhưng lại như xa lạ.



Trong chốc lát, đôi mắt Diệp Thành lướt qua ánh nhìn lạnh lùng, vào giây phút đó hắn đã không thể nhịn được mà ra tay, ra tay bỏ xua đi hình ảnh về người thương thuở nào.



Có lẽ hắn có phần hơi nhẫn tâm nhưng sự tàn khốc của chiến tranh khiến hắn không thể không đưa ra quyết định sớm hơn vì hắn biết tương lai không xa bọn họ phải gặp nhau trên chiến trường khốc liệt.



Cuối cùng Diệp Thành vẫn lại quyết định không ra tay, hắn từng trải qua từng trận chiến đẫm máu, trái tim của hắn đã bị máu tươi nhuốm tới mức nguội lạnh nhưng đối mặt với người thương trước kia hắn vẫn có chút mềm lòng.




Phía này, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả khẽ cau mày, mặc dù ánh mắt Diệp Thành chỉ thoáng qua cái nhìn lạnh lùng nhưng vẫn khiến cô nắm bắt được.



“Ta có thù với ngươi sao?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành.



“Không thù”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



“Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được sát khí của ngươi với ta”.



“Vậy có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành gãi tai, “cô đáng tiền như vậy ta không nỡ giết, hôm khác ta lại lôi cô đi làm thêm một mẻ nữa, không biết kiếm về thêm bao nhiêu tiền”.



“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng nghe câu nói đó của Diệp Thành mà á khẩu, mặt mày cô đỏ bừng, cô cảm thấy có phần hối hận, lẽ ra cô không nên nói chuyện với kẻ trước mặt mình vì cho tới cuối cùng thì cô vẫn là người chịu thiệt mà thôi.











 
Chương 1363: “Rốt cục ngươi định làm gì?”


Không thể phủ nhận câu hỏi của Diệp Thành khiến cô ta cảm thấy khó hiểu vì chủ đề này và những gì hắn vừa nói chẳng liên quan gì đến nhau, hắn thay đổi nhanh đến mức cô không phản ứng lại kịp.



Có điều câu hỏi của Diệp Thành lại khiến Cơ Tuyết Băng chìm vào im lặng trong giây lát.



Tu sĩ và người phàm là hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.

Advertisement



Cuộc sống của người phàm ngắn ngủi chẳng qua cũng chỉ trăm năm, so với tu sĩ mà nói thì cuộc đời của họ quá ngắn, và cũng hết đỗi bình thường.



Tu sĩ có được tuổi thọ rất dài, đi trên con đường nghịch thiên, cái gọi là tình có lẽ sẽ nhạt dần đi cũng vì những năm tháng dài đằng đẵng đó và dần dần người ta sẽ quên đi tâm niệm sơ khai thuở đầu. Bọn họ cao cao tại thượng, cuộc sống mang đầy những điều bất ngờ nhưng bọn họ lại vô cùng cô đơn vì đứng càng cao thì con đường bọn họ đi càng lắm chông gai thử thách.



Người phàm có cái hay của người phàm, tu sĩ lại có cái hay của tu sĩ, phải lựa chọn giữa cả hai khiến Cơ Tuyết Băng phân vân.



Phía này Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng khiến cô thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Trong vài giây ngắn ngủi, Cơ Tuyết Băng cảm nhận được người thanh niên trước mặt mình có phần khác với ngày thường.



“Ta không biết”, có lẽ vì để che đậy đi sự mất tự nhiên của mình nên Cơ Tuyết Băng cứ thế quay đầu đi.



“Ta rất hi vọng nghe được một đáp án chính xác của cô”, Diệp Thành từ từ đứng dậy, nếu như Cơ Tuyết Băng lựa chọn là người phàm thì hắn sẽ không hề do dự mà ra tay phế đi cô ta nhưng đáp án của cô ta lại quá mơ hồ.


“Rốt cục ngươi định làm gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành.



“Muốn làm cô”, Diệp Thành há miệng còn chưa nói gì thì ba từ kia cứ thế được vang lên khỏi miệng hắn.



Phía này, mặt Cơ Tuyết Băng đỏ bừng, sắc mặt cũng dần lạnh hẳn lại, cô không thể ngờ rằng Diệp Thành lại có thể nói ra một câu vô thiên vô pháp đến như vậy, đây là một sự sỉ nhục với cô.



Phía này, sắc mặt Diệp Thành đã thay đổi nhưng hắn lại dần tối sầm mặt lại, trên trán nổi gân xanh.



Cơ Tuyết Băng cho rằng câu đó do hắn nói nhưng là đương sự, hắn biết rõ câu nói vừa rồi không xuất phát từ hắn, còn kẻ nói câu này không ai khác chính là Thái Hư Cổ Long – kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn.



Ha ha ha…!



Bên trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long bật cười lớn.



“Mẹ kiếp, cút”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu này, nếu như điều kiện cho phép thì hắn sẽ xiên luôn con rồng tiện nhân này lên mà nướng trên bếp lửa rồi.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Nam Sở lại có chuyện lớn, các tu sĩ vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn lại lũ lượt kéo về đỉnh Thanh Sơn.



Còn chưa lên đến đỉnh Thanh Sơn, mọi người đã thấy một lão già mập mạp, bụng phệ, mặt ụ thịt đang ngồi mài đao.



Người này chính là Vô Nhai Đạo Nhân biến hoá ra, hơn nữa cũng là một phân thân.



Mà người bên cạnh lão ta chính là Bạch Dực – đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông. Hắn ta bị trói chặt đưa tới đây, nhìn Vô Nhai Đạo Nhân mài đao nhịp nhàng, suýt nữa đã sợ phát khóc.

“Lại là một cao nhân che giấu dung mạo”, những người tới xem lại sờ cằm ngẫm nghĩ.



 
Chương 1364: Chắc là hết rồi!  


“Chính Dương Tông đúng là thê thảm, chín đại đệ tử chân truyền từ một đến bốn đã bị bắt, hơn nữa đến giờ vẫn chưa tìm được Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể”.



“Xem ra bọn bắt cóc định bắt hết một lượt đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông rồi!”, có vị tu sĩ già nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì náo nhiệt lắm đây”.



“Đáng chết”, chẳng mấy chốc tiếng gầm thét rung trời vang vọng khắp chốn, lão già áo tím của Chính Dương Tông lại tới, mặt đen như đáy nồi, lúc xanh lúc tím.



Advertisement

Những người phía sau ông ta, ai cũng mang vẻ mặt cực kỳ khó coi, mắt đỏ ngầu như thể ai cũng nợ họ tám trăm linh thạch vậy.



“Chính Dương Tông ta có thù với ngươi sao?”, lão già áo tím trừng mắt nhìn Vô Nhai Đạo Nhân.



“Không có!”, Vô Nhai Đạo Nhân nhún vai xoè tay, vẻ mặt thản nhiên.



“Vậy tại sao ngươi lại bắt cóc đệ tử nhà ta?”, lão già tóc hoa râm phía sau lão già áo tím quát lên.



“Thấy người khác bắt nên ta cũng tiện thể bắt thôi”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai.



“Ta…”, phía lão già áo tím tức tối suýt thì thở không ra hơi, người khác bắt ngươi cũng bắt, từ khi nào bắt cóc tống tiền lại trở thành một lẽ đương nhiên thế này? Một đám ăn no rửng mỡ!



“Đừng lề mề nữa, mau lên, ta cũng không đòi nhiều, theo giá chung thôi, hai triệu linh thạch”, Vô Nhai Đạo Nhân dựng thẳng hai ngón tay.

“Ta…”, lão già áo tím dù ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong mà cũng suýt tức đến mức rút Quỷ Đầu Đại Đao. Lại còn giá chung , ngươi coi đây là nơi bán đồ đấy à!



“Có đưa không? Không đưa thì ta mang về hầm canh”, Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu mất kiên nhẫn.



“Đây”, tiếng gầm của lão già áo tím vút thẳng tận trời cao, tiếng gầm kinh thiên động địa, đến lúc này rồi ông ta còn có thể nói gì nữa, nói còn có ích gì không? Đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải đưa tiền sao? Có thời gian lằng nhằng ở đây, chi bằng đưa tiền chuộc sớm rồi về báo cáo kết quả!



“Thả người”, lão già áo tím phất tay áo, ném túi đựng đồ qua.



“Chúng ta đều là người có uy tín”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng rất thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liếc nhìn bên trong rồi đạp Bạch Dực qua, trước khi đối phương phát điên, lão ta đã xoay người biến mất.



“Chậc chậc chậc! Có tiền là tuỳ hứng! Hai triệu linh thạch nói nhận là nhận”, mọi người vây xem lại cảm thán.



“Ai bảo Chính Dương Tông giàu có chứ! Bọn bắt cóc chẳng phải cũng vì biết rõ điểm này nên mới bắt người của bọn họ sao? Nếu ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên thì ta cũng bắt, bắt hết một lượt toàn bộ đệ tử chân truyền nhà họ luôn”.



Lời này vừa dứt, những người xung quanh đều vuốt râu, nhìn người đó đầy ẩn ý: Là anh hùng đều nghĩ giống nhau.



Chẳng mấy chốc, phía lão già áo tím đã dẫn Bạch Dực rời đi, ai cũng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn.



Tuy họ đã đi nhưng những người tới hóng chuyện lại vẫn nhìn trái nhìn phải, ai cũng dựng tai lên muốn nghe xem còn tin tức người của Chính Dương Tông bị bắt nữa không.



Nhưng lần này mọi người lại thất vọng, bọn họ đứng chờ ở đây hơn nửa canh giờ cũng không nghe thấy tin tức đệ tử của Chính Dương Tông bị bắt nữa.



Chắc là hết rồi!



Sau đó mọi người bắt đầu giải tán, ai nấy đều thở dài.



A!











 
Chương 1365: “Thay đổi kế hoạch rồi à?


Đáng hận nhất không phải điều này, mà là cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào gài bẫy mình.



“Theo ta thấy chắc chắn là người của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”, phía dưới, lão già áo tím đi chuộc người hừ lạnh: “Đấu trực tiếp không bằng chúng ta nên chơi xấu từ phía sau đây mà”.



“Vậy chúng ta cũng đi bắt người của họ”, Thành Côn đang bực mà không có chỗ trút, vì vậy lập tức hạ lệnh, đương nhiên ông ta đã kết luận rằng nhóm bắt cóc kia là người của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.



Advertisement

Hơn nữa cho dù có phải người của Hằng Nhạc với Thanh Vân không thì ông ta cũng vẫn quyết định bắt, sai thì sai thôi.



Ý ông ta đã quá rõ ràng, bốn đệ tử của Chính Dương Tông bị bắt một cách vô duyên vô cớ, hao tổn rất nhiều tiền, kiểu gì cũng phải kiếm tiền lại, lão tử không quan tâm ngươi có phải hung thủ hay không, cứ bắt đã rồi tính.



Chẳng bao lâu sau, các cao thủ ẩn mình của Chính Dương Tông lần lượt hành động, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám.



Đêm nay Nam Sở rất hỗn loạn, một đoàn người bay trong bóng đêm đi làm chuyện xấu.



“Tiếp theo đây sẽ là Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành một tay cầm quyển sổ ghi chép, một tay ôm bình rượu, nhàn nhã thoải mái nhấp một ngụm rượu: “Kiếm tiền kiểu này nhanh thật”.



“Lão đại, nói thật cho chúng ta biết rốt cuộc đây có phải kiệt tác của ngươi không?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Mọi người nghĩ sao?”, Diệp Thành nở nụ cười thần bí.

“Nhìn nụ cười gian này, chắc chắn là kiệt tác của huynh rồi”, mọi người nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.



“Thanh Vân Tông mang tiền đến núi Thiên Lang chuộc người đi”, màn đêm tĩnh mịch vì câu nói này mà trở nên náo nhiệt.



“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành đang nói chuyện với phía Chu Ngạo không khỏi đứng lên, nhìn về nơi phát ra âm thanh với vẻ mặt kỳ lạ: “Theo kế hoạch, không phải ngày mai mới đến Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông sao?”



“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Đêm nay Nam Sở chắc chắn không thể yên bình”, chẳng mấy chốc đã có tiếng người vang lên.



Dưới màn đêm, mọi người lại túm năm tụm ba kéo nhau bay về một hướng.



Trên đời này đúng là nhiều người rảnh rỗi, ở đâu có chuyện là chạy tới hóng, lũ lượt kéo nhau tới núi Thiên Lang.



“Chuyện gì vậy!”, ở ngọn núi đến chim còn không đậu, có một tên đang vác bao tải giật mình nhìn những bóng người bay ngang qua bầu trời, điều đáng nói là đầu tên này sáng bóng, dưới trời tối trông như chiếc bóng đèn.



Người này không cần nói nhiều cũng biết, chính là Long Nhất.



“Không phải ngày mai mới bắt đầu sao?”, Long Nhất nhìn bao tải trên vai, sau đó lại nhìn từng bóng người lướt qua trên hư không.



“Thay đổi kế hoạch rồi à?”, Long Nhất sờ đầu, sau đó biến mất trong màn đêm.



Không biết bao lâu sau hắn ta mới dừng lại ở nơi sâu trong quần sơn.



Chẳng mấy chốc có tiếng gió vang lên, ba bóng đen bay tới không theo thứ tự cụ thể, đưa mắt nhìn sang thì thấy lão tổ nhà họ Tô, Bạch Dịch và Hắc Bào, trên vai ba người đều vác theo bao tải, trong bao tải không cần nói cũng biết chính là người của Thanh Vân Tông.



Hế?



Nhìn thấy ba người kia, Long Nhất cũng giật mình.



Bốn người họ phụ trách bắt cóc người của Thanh Vân Tông, bây giờ cả bốn đều ở đây, hiển nhiên người đòi tiền chuộc của Thanh Vân Tông lúc này không phải người của họ.



“Xem ra có kẻ khác bắt cóc người của Thanh Vân Tông rồi!”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Nhưng sẽ là thế lực nào đây?”



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom