Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1506: Mở cho ta!  


Cũng chính vì sự bá đạo của Thái Hư Long Giáp nên mới khiến Doãn Chí Bình có cơ hội được thở, hắn tung chưởng đánh bay Diệp Thành sau đó nhanh chóng lùi về sau, trong lúc lùi về sau, cánh tay đã tan tác của hắn lại lần nữa ngưng tụ lại.



Rầm!



Sau tiếng động này, Diệp Thành đứng khựng lại, không gian hư vô dưới chân hắn cũng nhanh chóng bị đạp vỡ tan.

Advertisement



“Chơi với ta à, ta chơi cho ngươi chết thì thôi”, Diệp Thành bật cười, trong lúc này, vết thương rỉ máu trên trán hắn đã nhanh chóng liền lại, sức khôi phục mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể khiến tứ phương phải kinh ngạc.



Phụt!



Hư không đối diện vang lên tiếng phun ra máu, Doãn Chí Bình vừa đứng vững đã lại lần nữa phun ra máu cao hơn ba trượng.



Cách đánh liên tục không ngừng nghỉ thế này khiến cho hắn dù có Thái Hư Long Hồn hộ thể cũng vô cùng thảm hại, đối với hắn mà nói thì đây chính là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục vô cùng lớn.



“Tần Vũ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình đầu tóc rối xù gằn lên phẫn nộ, khuôn mặt nhơ nhuốc máu của hắn càng méo xệch hơn, trông hắn không khác gì ác ma.



Gừ!



Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, phần trán của Doãn Chí Bình xuất hiện một đạo long vân, trong cơ thể hắn có long khí xoay vần, thần quang rực rỡ chiếu rọi, khí thế của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, vết thương toàn thân dần phục hồi về nguyên trạng nhờ có long khí.



Gừ!



Lại một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, long ảnh khổng lồ hiển hiện mang theo long khí xoay quanh cơ thể, tiếng gầm chấn động đất trời.



“Cuối cùng cũng dùng hết sức rồi sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.



“Dùng hết sức rồi”, người quan sát ở tứ phương ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết giới.



“Khả năng chiến đấu mạnh mẽ thế này, Tần Vũ và hắn căn bản không cùng đẳng cấp”, Đan Thần trầm ngâm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn kiêng dè, “sức mạnh của Thái Hư Long Hồn quả nhiên bá đạo”.


“Khả năng chiến đấu này là cùng cấp vô địch”.



“Lần này Tần Vũ chết chắc rồi”, rất nhiều lão bối vuốt râu, “khả năng chiến đấu trấn áp tuyệt đối, về cơ bản không có cơ hội lật lại ván cờ”.



Giết!



Trong làn sóng bàn tán, Doãn Chí Bình bên trong kết giới di chuyển, hắn sải bước phá tan hư không, bước ra cả trăm trượng, một tay đẩy ra biển long khí cuộn trào về phía Diệp Thành.



Mở cho ta!



Diệp Thành không lùi mà tiến, Bá Long Đao trong tay, vung một đao chém ra một đao mang màu vàng kim to bằng cả mười trượng.



Phụt!



Ngay lập tức, biển long khí vừa bị chém tan có một đạo thần quang mạnh mẽ bay về phía hắn.



Thấy vậy, Diệp Thành lùi về sau một bước, Bá Long Đao chắn trước người.

Bang!



 
Chương 1507: “Khiến ta thật bất ngờ”,


Tiếng kim loại chói tai vang lên, đạo thần mang kia cứ thế đánh vào Bá Long Đao. Mặc dù nó đủ rắn chắc nhưng lại không thể phá tan được thần mang kia, thế nhưng sự chấn động khủng khiếp này lại khiến cơ thể Diệp Thành nôn nao, hắn cứ thế phun ra cả miệng máu.



Trấn áp cho ta!



Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, một ngọn núi hư ảo tầm tám nghìn trượng đè nén xuống, xung quanh có long khí bao quanh khiến cả hư không như vỡ vụn.



Advertisement

Hự…!



Ngay sau đó, Diệp Thành cứ thế bị chèn ép tới mức lảo đảo, nhiều vị trí trên cơ thể bị chảy máu.



Cảnh tượng này khiến những người xem trận chiến phải nhảy dựng lên, Diệp Thành không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu đổi lại là tu sĩ khác ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì sẽ bị hoá thành huyết vụ ngay lập tức.



“Doãn Chí Bình, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Diệp Thành trào máu nơi khoé miệng, hắn cố gắng dốc sức địch lại với Hư Hoan Long Sơn, nó giống như ngọn núi cao lớn nặng tựa ngàn cân đè nén khiến khí huyết của Diệp Thành đều phải quay về vùng đan hải.



“Bản thể, đã kiểm soát được Hằng Nhạc Tông”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.



“Thật sao?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, trong đôi mắt u tối chợt như có vì sao lấp lánh, hiện lên hai đạo kim quang sắc lạnh.


Gừ!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang vọng từ trong cơ thể của Diệp Thành, khí huyết vàng kim sục sôi giống như ngọn lửa bùng cháy khiến không gian trở nên méo mó.



Gừ!



Sau một tiếng rồng gầm mạnh mẽ, một đạo thần hồng màu vàng kim xuất phát từ trên đầu Diệp Thành xuyên lên trời.



Ngay sau đó, kim quang sáng chói bao quanh cơ thể hắn, ánh lên từng luồng khí màu vàng kim, mỗi một đạo kim quang đều rất dày và nặng, mái tóc dài màu vàng kim như dòng nước đổ, khí thế của hắn trong chốc lát tăng vọt mạnh mẽ, không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.

“Ôi trời”, đột nhiên, tứ phương như bùng nổ, “Tần Vũ cũng chưa dùng hết sức”.



“Chuyện gì thế chứ?”, ánh mắt của rất nhiều người đều trợn tròn cả lên.



“Sát thần Tần Vũ, quả nhiên là anh hùng cái thế”.



“Mẹ kiếp, khả năng chiến đấu không thua kém gì Doãn Chí Bình cả”, ở bên, nhóm Vi Văn Trác kinh ngạc, kể cả là bọn họ thì cũng không hề biết Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.



“Lại còn che giấu thực lực”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng há hốc miệng, ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc, người bên trong kết giới kia đã từng huỷ hoại hết sự cao ngạo của cô ta.



“Khả năng chiến đấu thế này, bại hay thắng cũng chưa biết được”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc.



“Hắn sẽ thắng”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt chắp hay tay làm dáng vẻ cầu nguyện.



“Tỷ, hắn đúng là anh hùng cái thế”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, “cái nhìn của tỷ quả nhiên không tồi”.



“Khiến ta thật bất ngờ”, Thượng Quan







 
Chương 1508: Thái Hư Long Khấp!  


Tiếng bàn tán xôn xao vang lên liên tiếp, thế nhưng có người mừng vui có người âu sầu.



Thấy Diệp Thành thể hiện sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, kẻ mạnh của tam tông tối sầm mặt.



Lúc này đặc biệt là Thông Huyền Chân Nhân mặt mày vô cùng khó coi, cảnh tượng này thật sự khiến ông ta trở tay không kịp, sức chiến đấu lúc này của Diệp Thành không hề thua kém so với Doãn Chí Bình.

Advertisement



Hắn nhất định phải chết!



Không chỉ Thông Huyền, mấy vị lão tổ của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt sắc lạnh.



Đây chính là một thế giới tàn khốc, không phải bạn mà là địch, huống hồ vốn dĩ bọn họ đã có ân oán với nhau, một người với thực lực mạnh mẽ như vậy nếu như cho hắn đủ thời gian thì đối với bọn họ mà nói đó ắt hẳn là một cơn ác mộng.



“Không thể nào, không thể nào”, trong tiếng bàn tán, Doãn Chí Bình gào thét phẫn nộ.



Hắn và Diệp Thành là kẻ địch đối đầu trực tiếp với nhau, hắn cảm nhận rõ hơn ai hết khả năng chiến đấu của Diệp Thành đã không hề thua kém mình, cũng có nghĩa là Diệp Thành không những có đủ tư cách tranh vị trí đứng đầu bảng Phong Vân với hắn mà càng có khả năng giết chết hắn.



Nghĩ tới đây, trong đôi mắt của Doãn Chí Bình chợt hiện lên cái nhìn tôi độc.



Trấn áp cho ta!



Hắn gằn lên, khí huyết tăng lên mạnh mẽ lần lượt được đẩy vào trong ngọn núi đang đè nén về phía Diệp Thành, hắn muốn khiến Diệp Thành tan thành mây khói ngay tức khắc.



Lên cho ta!



Phía dưới, Diệp Thành hắng giọng, hai tay giơ lên trời cứ thế đẩy ngọn núi Hư Hoan Long Sơn khổng lồ lên cao.



Lúc này, Doãn Chí Bình đẩy xuống dưới, Diệp Thành đẩy lên trên, cả hai tên lấy điểm tiếp xúc là Hư Hoan Long Sơn đối đầu với nhau, sức mạnh khủng khiếp được đẩy vào trong đó khiến cả hư không vỡ tan.



Tim của những người xem trận chiến như nhảy lên đến tận cổ họng.


Rầm!



Sau tiếng động mạnh vang lên, Hư Hoan Long Sơn nổ tung còn hai người đối đầu với nhau lại bị đẩy lùi về sau.



Thái Hư Long Khấp!



Doãn Chí Bình vừa đứng vững liền chỉ điểm vào hư không.



Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, bầu trời sáng lạn lúc này như màn đêm buông xuống.



Nhìn vào hư không tối đen, từng vì sao lấp lánh hiển hiện, từng đạo kiếm tinh quang giáng xuống giống như cơn mưa tuyệt đẹp, nhưng mỗi một đạo tinh quang lại mạnh mẽ vô cùng, mang theo khả năng đâm xuyên khủng khiếp.



Ôi trời!



Nhìn cơn mưa tinh quang kiếm rợp trời, những người quan sát trận đấu đều rợn tóc gáy, đây là đại chiêu quần công quá mạnh!



Phía này, thấy cơn mưa kiếm rợp trời, Diệp Thành chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng.

Thái Hư Long Khấp, hắn không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực uy lực của nó phải gọi là đại chiêu quần công mạnh mẽ.



 
Chương 1509: Vạn Kiếm Triều Tông!  


Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng vững, kiếm Xích Tiêu cầm chắc trong tay.



Giây phút sau đó, trong cơ thể hắn hoá ra từng đạo kiếm ảnh.



Tiếp đó, đạo kiếm ảnh kia lại phân ra hai đạo, hai đạo hoá tiếp thành bốn đạo, bốn đạo hoá thành sáu đạo…

Advertisement



Không lâu sau đó, xung quanh Diệp Thành xuất hiện từng kiếm ảnh hư ảo bay qua bay lại, không ngừng vang lên âm thanh sắc lẹm, số lượng nhiều đến mức khiến người ta nổi da gà.



Diệp Thành đứng trong vạn kiếm, hắn không còn lẻ loi một mình mà chính là thần kiếm mạnh mẽ, người đứng đầu vạn kiếm.



“Vạn Kiếm Triều Tông!”, thấy bí pháp đó của Diệp Thành, rất nhiều người đứng bật dậy vì bọn họ từng nhìn thấy bí pháp này.



“Hắn…hắn cũng biết Vạn Kiếm Triều Tông?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng thẫn thờ nhìn vào kết giới.



“Đây….đây là bí pháp gì?”, hiện trường nhốn nháo hẳn lên.



“Đó là Vạn Kiếm Triều Tông”, có lão bối vuốt râu lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đầy ẩn ý.

“Vạn Kiếm Triều Tông”, Doãn Chí Bình đứng giữa hư không nhìn vô số kiếm ảnh rợp trời bay qua bay lại như thể nhớ tới một người lâu rồi không gặp, tên đó cũng từng sử dụng bí pháp này để giao chiến với hắn.



Vạn Kiếm Triều Tông!



Khi Doãn Chí Bình còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã hắng giọng, hắn vung kiếm, chỉ vào hư không.



Đột nhiên, hàng vạn đạo kiếm ảnh xung quanh hắn rung lên như thể nghe theo hiệu lệnh chủ nhân, tất cả mũi kiếm đều hướng về một hướng, chính là hướng mà Diệp Thành chỉ, vạn kiếm xuất phát.



Vút! Vút! Vút!

Ngự vạn kiếm thành thần binh, tâm nghĩ về một hướng, kiếm nhất định nghe theo, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm triều tông!



Vút! Vút! Vút!



Đúng lúc này, cơn mưa kiếm rợp trời của Doãn Chí Bình cũng giáng xuống.



Kiếm khí của Diệp Thành và cơn mưa kiếm của Doãn Chí Bình cứ thế bay về phía nhau.



Nếu nói số lượng kiếm của Doãn Chí Bình nhiều rợp trời thì số lượng kiếm khí của Diệp Thành phải gọi là choán đầy mặt đất, cả đất trời bị kiếm khí và mưa kiếm bao trùm, cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra.



Bang! Keng! Keng…



Sau từng đạo kiếm khí và kiếm quang va chạm vào nhau, tiếng kim loại liên tiếp vang lên.



Nhìn vào hư không, kiếm khí và màn mưa kiếm tranh hùng, từng đạo kiếm khí đang bị tiêu diệt, từng đạo kiếm quang cũng vỡ tan, cảnh tượng hùng tráng chấn động đất trời khiến kết giới cũng rung lên dữ dội.



Ôi trời!

Trong đám người, rất nhiều người phải bịt tai vì kiếm khí và kiếm vũ va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai khiến người ta không sao chịu nổi, rất nhiều người còn bị chảy máu tai.



 
Chương 1510: Bát Hoang Quyền? 


Giết!



Trong tiếng rung lên của vạn kiếm, Doãn Chí Bình đang đứng trên trời cao chợt lao xuống, kiếm khí nghịch thiên của Diệp Thành đánh vào Thái Hư Long Giáp của hắn ta, cọ xát ra từng tia lửa.



Thấy thế Diệp Thành cười khẩy, kiếm Xích Tiêu chợt rung lên một tiếng.



Advertisement

Vạn Kiếm Quy Nhất!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, kiếm khí nhất kiếm hoá vạn kiếm của hắn lại từ vạn kiếm hoá thành nhất kiếm.



Keng!



Tiếng kiếm va chạm chói tai vang lên, kiếm khí do vạn kiếm hoá thành nhất kiếm bay ngược lên trời, nghiền nát hư không, xuyên thủng hư vô mang theo uy lực huỷ diệt vô song.



Rắc!



Thái Hư Long Giáp trên người Doãn Chí Bình bị xuyên thủng, ngực hắn ta cũng bị đâm trúng.



Chiến!



Bên dưới, Diệp Thành lại quát to, bước ra một bước phi thẳng lên trời, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí lập tức được triệu hồi.




Hắn mặc áo giáp Tiên Thiên Canh Khí rồi lao thẳng tới.



Tiên Thiên Canh Khí?



Nhìn thấy áo giáp Canh Khí của Diệp Thành, rất nhiều người đều nheo mắt.



A!



Doãn Chí Bình bị thương nặng, vẻ mặt hung tợn, vừa ổn định cơ thể đã lại lao từ trên bầu trời xuống.


Trấn áp!



Sau tiếng gầm của Doãn Chí Bình, chín đạo long khí quấn quanh người hắn ta hoá thành một con rồng bay về phía Diệp Thành.



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành hừ lạnh, mở trận đồ bát quái khổng lồ mấy chục trượng ra, sức mạnh thần bí của nó lập tức nghiền nát con rồng do chín long khí kia hoá thành, ngay cả Doãn Chí Bình vừa lao xuống cũng lập tức khựng lại.



Trận đồ bát quái?



Lúc này mọi người lại nhìn chằm chằm vào trận đồ khổng lồ dưới chân Diệp Thành, ánh mắt càng trở nên sâu hơn.



Giữa những tiếng hô kinh ngạc, Diệp Thành lại bước ra một bước với tốc độ cực nhanh, gần như không thấy bóng, nhất kiếm vô song đâm xuyên Thái Hư Long Giáp của Doãn Chí Bình lần thứ hai.



Phong Thần Quyết?



Lại trong tiếng hô ngạc nhiên, Diệp Thành liên tục vung tay, từng luồng kiếm khí bá đạo đánh lên người Doãn Chí Bình, sau đó là chín bóng rồng màu vàng hợp thành một và quyền ảnh màu vàng mạnh mẽ vô song.



Lục Mạch Thần Thông? Hàng Long? Bát Hoang Quyền?



Từng tiếng hô kinh ngạc vang lên, ánh mắt mọi người hầu như đều tập trung vào Diệp Thành, ai cũng khẽ nheo mắt, trong mắt ai cũng loé lên ý tứ sâu xa.

Keng! Bùm! Rầm! Uỳnh!



 
Chương 1511: Lại là chiêu này!  


Cảnh tượng trận chiến rất lớn, ầm vang cả đất trời, kết giới chấn động mạnh, kinh thiên động địa.



“Vạn Kiếm Quy Nhất, Vạn Kiếm Triều Tông, Tiên Thiên Canh Khí, Trận Đồ Bát Quái, Phong Thần Quyết…”, nhìn trận đại chiến trong kết giới, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng hơi đờ ra: “Tần Vũ, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”



“Sao… Sao lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy?”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở nơi khác ngây người nhìn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thành, vẻ mặt cũng liên tục ngẩn ngơ.



Advertisement

“Các ngươi có thấy Tần Vũ rất giống một người không?”, Hằng Nhạc Chân Nhân lên tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Thông Huyền Chân Nhân lâu thêm một giây.



“Rất giống… Diệp Thành”, mọi người hít sâu một hơi.



Vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân lúc này đã cực kỳ u ám, nhất là khi nghe thấy tên Diệp Thành, ông ta liền cảm thấy tức giận không giải thích được, chính người tên Diệp Thành ấy đã động chạm đến tôn nghiêm của ông ta hết lần này đến lần khác.



“Mọi người có phát hiện điều gì không…”, không chỉ họ mà phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cũng đều nheo mắt.



“Tất cả đều là thần thông mà khi xưa Diệp Thành sử dụng”.



“Cực kỳ giống luôn!”



“Là ai, rốt cuộc ngươi là ai?”, Doãn Chí Bình trong kết giới đang chiến đấu với Diệp Thành gào thét điên cuồng, hai mắt đỏ như máu phát ra tia sáng gớm ghiếc, thấy bao nhiêu thần thông quen thuộc mà bá đạo như thế khiến hắn ta chợt nhớ tới kẻ thù mà hắn ta căm ghét nhất.

“Vậy ngươi nghĩ ta là ai?”’, Diệp Thành cười bỡn cợt.



“Ta sẽ tự tay tháo bỏ mặt nạ của ngươi”, Doãn Chí Bình gầm lên, mang theo sát khí quét ngang bầu trời, Thái Hư Long Ấn giáng xuống, sau đó Thái Hư Chỉ xuyên thủng không gian, Bát Bộ Thiên Long từ chín hướng bao vây lao về phía Diệp Thành.



“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành khịt mũi, ra chiêu mạnh mẽ mà bá đạo, Bát Hoang Quyền dung hợp rất nhiều bí pháp chống lại Thái Hư Long Ấn của Doãn Chí Bình, sau đó một chưởng đánh ra tám đạo long ảnh màu vàng ngăn lại Bát Bộ Thiên Long, kiếm Lục Mạch Thần Thông thoáng chốc nghiền nát Thái Hư Chỉ.



Bùm! Ầm!



Bí thuật mạnh liên tục va chạm tạo ra chấn động quá lớn, hư không cũng suýt sụp đổ.



A!




Doãn Chí Bình gầm thét, bay ngược lên bầu trời, đứng vững trong hư vô.



Keng!



Sau tiếng kiếm rung, một thanh sát kiếm xuất hiện trong tay hắn ta.



Sức mạnh long hồn cuồn cuộn được đẩy vào đó, sau khi được sức mạnh long hồn trút vào, thanh sát kiếm càng rung lên mãnh liệt hơn, thần quang chói loá không ngừng hội tụ.



Lại là chiêu này!



Diệp Thành cười khẩy, hít sâu một hơi rồi nhẩm niệm, triệu gọi tiên hoả bảy màu và thiên lôi màu vàng.



“Chân hoả bảy màu, thiên lôi màu vàng!”



“Biết nhiều thần thông của Diệp Thành như vậy, không ngờ còn đồng thời có cả chân hoả và thiên lôi?”



“Sao… Sao ta cảm thấy họ là cùng một người nhỉ?”

Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, rất nhiều người đều muốn chạy lên tháo bỏ mặt nạ của hắn, bởi vì lúc này hắn có quá nhiều điểm giống với người mà họ đang nghĩ tới.



 
Chương 1512: Ta không nhìn nhầm chứ!


Trong làn sóng thảo luận, tiên hoả bảy màu đã hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi màu vàng ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.



Còn Diệp Thành, chân trái của hắn hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung bảy màu, thần tiễn màu vàng, choán mắt người nhìn.



Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời?



Advertisement

Hiện trường lại lập tức trở nên xôn xao.



Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!



Sau tiếng gằn của Doãn Chí Bình, sát kiếm màu vàng tập hợp sức mạnh khủng bố đột nhiên bắn ra, từ trên trời cao nhắm xuống.



Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời!



Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng buông dây cung, thần tiễn sấm sét màu vàng bắn ngược lên trời.



Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.



Dưới con mắt của mọi người, thần tiễn màu vàng và sát kiếm Thái Hư màu vàng đang tiến lại gần.



Màu vàng và màu vàng đều lộng lẫy như nhau, tiễn và kiếm đều không gì sánh bằng, cực kỳ chói mắt trên bầu trời.



Bùm!



Sau tiếng nổ kinh hoàng, thần tiễn sấm sét màu vàng và sát kiếm Thái Hư màu vàng va chạm, bùng phát ra tia sáng rực rỡ.



Đột nhiên không gian nổ tung, nơi tiễn và kiếm va chạm tạo thành một vầng sáng hình tròn toả ra tứ phía, chúng đi qua nơi nào, không gian liền biến dạng tới đó, thậm chí kết giới kiên cố cũng suýt sụp đổ.



Phụt!



Doãn Chí Bình đang đứng trên không hộc máu, bay ngược ra ngoài.



Rắc!




Bên dưới, sau khi Doãn Chí Bình bị đánh nôn ra máu, mặt nạ Quỷ Minh trên mặt Diệp Thành cũng đồng thời nổ tung.



Sau đó khuôn mặt góc cạnh nhưng mang theo vẻ thăng trầm và mệt mỏi hiện ra trước mắt mọi người.







Rắc!



Âm thanh nứt vỡ của mặt nạ Quỷ Minh giòn giã một cách lạ thường.



Trong huyết phong, dáng đứng của Diệp Thành thẳng tắp vững vàng, quần áo dính máu tung bay, mái tóc đen như thác nước bồng bềnh trong gió.



Mà xung quanh lúc này như rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến chết chóc.



Ánh mắt mọi người đều tập trung vào khuôn mặt đó.



Im lặng, đất trời im lặng đến đáng sợ, từng ánh mắt với những cảm xúc như bàng hoàng, khó tin, bối rối…



“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ!”, năm giây sau mới có người lên tiếng, tưởng mình nhìn nhầm, những người khác còn vô thức dụi mắt nhìn lại, đó là một người sống sờ sờ nhưng lại cũng chính là người đã chết thảm trước sự chứng kiến của họ lúc trước.



 
Chương 1513: “Thật sự không ngờ đấy!


“Đan Thánh Diệp Thành?”



“Hắn… Hắn vẫn sống?”



“Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, họ… họ là cùng một người?”, vẻ mặt mọi người trong phút chốc trở nên vô cùng đặc sắc.

Advertisement



“Đan Nhất, có… có phải ta nhìn nhầm không?”, Đan Thần ở trong đám đông mấp máy môi hỏi, vẻ mặt đờ đẫn.



“Có… Có lẽ thế!”, Đan Nhất ở bên cạnh cũng mở miệng, nhìn thanh niên đang đứng trong kết giới với vẻ mặt không thể tin được.



“Tần Vũ chính là Diệp Thành”, Đan Thần chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cảnh tượng hiện giờ thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.



Trong lúc nhất thời, Đan Thần và Đan Nhất kích động run lên, với định lực và thân phận của họ mà cũng không khỏi thẫn thờ. Sao họ có thể ngờ được sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành của họ, còn chuyện gì kích động hơn chuyện này nữa?



“Tần… Tần Vũ là Diệp Thành”, Huyền Nữ ngơ ngác nhìn Diệp Thành, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, cả người như bị sét đánh, tê dại mất tri giác.



Nhìn một lúc cô ta bất giác đưa tay lên che miệng, không ngờ chàng thanh niên trên bục luyện đan khiến người cao ngạo như cô ta phải tâm phục khẩu phục và ngưỡng mộ vẫn còn sống.

“Diệp Thành, là huynh sao?”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, hai mắt Lạc Hi mờ đi, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, vì người mà cô bé luôn nhung nhớ vẫn còn sống…



“Bây giờ ta đã biết vì sao đêm đó hắn lại đánh chúng ta rồi”, Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương đều ho khan, cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhìn trộm tỷ tỷ của hắn tắm sao lại không bị đánh cho được? Không phải bốc phét chứ chính bọn hắn cũng không dám tin mình vẫn còn sống mà đứng ở đây.



“Thật sự là huynh”, Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam ngây người nhìn Diệp Thành, nhìn một lúc rồi bật cười, cười mãi cười mãi đôi mắt đẹp dâng trào nước mắt.



Mặc dù ngay từ khi gặp lại Diệp Thành ở hố thần cô ta đã loáng thoáng có cảm giác, nhưng sau khi khuôn mặt ấy hiện lên, cô ta vẫn như rơi vào cõi mộng, cảm giác như mộng như ảo khiến cô ta không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh.



“Đời này ta còn có thể kề vai tác chiến với huynh không? Để ta có thể yên tâm giao quãng đời còn lại của ta cho huynh”, Cơ Tuyết Băng cười trong nước mắt, ánh mắt đầy phức tạp và tự giễu. Mặc dù họ đã là quá khứ nhưng có thể nhìn người ấy từ xa cũng đã là món quà mà trời cao ban cho cô ta rồi.


“Thật sự không ngờ đấy!”, vẻ mặt Từ Nặc Nghiên cũng thay đổi liên tục.



Nói xong cô ấy còn quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng, sau khi thấy đôi mắt ngấn lệ của cô ta thì vẻ mặt lại trở nên thảng thốt: “Ngươi… Sao ngươi lại khóc?”



“Diệp… Diệp Thành”, ở một nơi khác, nhìn khuôn mặt góc cạnh điển trai của Diệp Thành, Thượng Quan Ngọc Nhi ngây người tại chỗ. Khuôn mặt đó quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào tim cô, theo năm tháng cũng không phai mờ.



“Diệp Thành của ta…”, hai hàng lệ rơi xuống, cô vô thức đưa tay lên hướng về phía Diệp Thành, như có thể chạm tới khuôn mặt mệt mỏi của hắn qua kết giới, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt ấy. Cô nhìn không chớp mắt, chỉ sợ cảnh tượng trước mặt sẽ từ ký ức trở thành hồi ức khi mình chớp mắt.



“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành”, Thượng Quan Hàn Nguyệt với vẻ khó tin đan xen giữa kinh ngạc và phức tạp, sao cô ta có thể ngờ rằng hai anh hùng hào kiệt lại là cùng một người.



“Thảo nào hắn cướp túi đựng đồ rồi lại trả lại mình, thảo nào hắn không tiếc hi sinh tinh nguyên cũng phải cứu mình”, trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt đầy vẻ phức tạp. Người trong lòng hai tỷ muội đều là anh hùng cái thế, một người là sát thần, một người là Đan Thánh, họ đều tên là... Diệp Thành.



“Dạ… Dạ Nhi”, người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên bần bật, trong đôi mắt sáng suốt đã ngấn lệ, làm mờ đi tầm mắt của ông, nhưng trong nước mắt lại ánh lên bóng dáng thẳng tắp của người kia.



Giống như những người khác, sao ông có thể ngờ con mình vẫn còn sống, sao ông có thể ngờ con mình lại chính là sát thần Tần Vũ, càng không ngờ anh hùng cái thế giúp Hạo Thiên thế gia của ông vượt qua khó khăn







 
Chương 1514: “Sao hắn vẫn còn sống?”


“Sát thần Tần Vũ chính là đệ đệ của mình”, khi Hạo Thiên Thi Nguyệt nói lời này, nước mắt không kìm nổi nữa mà trào ra. Người trong lòng như anh hùng cái thế trong mộng của cô, giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng hiện thực lại tàn khốc khiến nó trở thành số mệnh buồn thảm.



Giờ phút này cô đã không còn phân biệt được thế nào là vui mừng, thế nào là đau buồn nữa.



Cô không biết nên vui mừng vì đệ đệ mình vẫn còn sống, hay nên đau buồn vì người mình thích lại chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, càng không biết mình vì buồn hay vui mà rơi lệ.

Advertisement



Haiz!



Thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt như vậy, Hoa Tư cũng thở dài. Nếu là Tần Vũ thì có lẽ con gái bà có thể nên duyên, nhưng nếu là Hạo Thiên Trần Dạ thì thật sự không thể.



“Bất ngờ chưa? Ta đã suýt khóc đấy”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo ngoáy ngoáy lỗ tai.



“Khá giống họ của ta đấy… Trâu bò”, Ngưu Thập Tam vuốt râu.



“Lão phu tính rồi, ngươi rất được”, Gia Cát Vũ vuốt râu đầy ẩn ý.



“Hắn là anh hùng cái thế thì nên có phong thái cái thế, giống như phụ hoàng vậy”, Bích Du mỉm cười, nhìn Diệp Thành cô có cảm giác như nhìn thấy phụ hoàng của mình năm xưa.


“Độc Cô này, ngươi có thấy áp lực không?”, lão già Gia Cát Vũ liếc nhìn Độc Cô Ngạo bên cạnh.



“Ta phải thừa nhận rằng ta đã có giác ngộ này từ lâu rồi”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, Độc Cô Ngạo nở nụ cười hiếm thấy: “Hắn là hậu bối lợi hại nhất mà ta từng gặp, thành tựu sau này của hắn sẽ không dưới Đao Hoàng và Kiếm Thánh đâu”.



“Có thể nói rằng chúng ta đang tận mắt thấy một vị Hoàng đế quật khởi”, Phục Linh khẽ cười, dung nhan tuyệt thế khiến tim lão già Gia Cát Vũ bất giác loạn nhịp.



“Thượng Nhân…”, một đám tu sĩ nhao nhao nhìn Linh Chân Thượng Nhân.



“Chúng ta là chính phái, đương nhiên có nghĩa vụ diệt trừ tà phái”, Linh Chân Thượng Nhân phất áo, tư thế cao ngạo.



Tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh không có gì, nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng kinh hãi.



Cho tới giờ phút này, đầu óc ông ta vẫn còn choáng váng, Diệp Thành đã chết không ngờ vẫn còn sống, hơn nữa còn là sát thần Tần Vũ, kết quả này nằm ngoài dự đoán của ông ta, khiến ông ta không thể chấp nhận được.



“Đã tu tà đạo thì ta lại phải giết ngươi thôi”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân loé lên tia lạnh lẽo, trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi đến khi trận đấu kết thúc, ông ta sẽ lại kêu gọi các anh hùng tới tiêu diệt ma một lần nữa.



“Sao hắn vẫn còn sống?”, phía Chính Dương Tông bên này, vẻ mặt ai nấy đều khó coi.



Hiển nhiên Diệp Thành công khai thân phận thật cũng nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng dù là sát thần Tần Vũ hay Đan Thánh Diệp Thành thì đều có thù với Chính Dương Tông bọn họ.



Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người liên tục toát lên ánh sáng lạnh lùng: Dù là thế này, hôm nay hắn cũng nhất định phải chết.



“Sư huynh…”, phía Thanh Vân Tông, mấy đại lão tổ đều nhìn Thanh Vân Lão Tổ.



“Cứ xem tình hình đã”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu.

Nhưng khác với Chính Dương Tông, ông ta bình tĩnh hơn bọn họ nhiều. Theo ông ta thấy, dù là Đan Thánh Diệp Thành hay sát thần Tần Vũ thì đều quỷ dị hơn ông ta nghĩ rất nhiều.



 
Chương 1515: Cũng có sự kiêu ngạo và cô độc


Người như vậy hoặc là bằng hữu, hoặc là phải diệt trừ hậu hoạ về sau.



Không biết vì sao ông ta lại nghiêng về ý đầu hơn.



Suy nghĩ này của ông ta cũng không phải không có lý do, năm lần bảy lượt không giết được Diệp Thành, đủ để nói lên rất nhiều điều, không có khả năng giết được hắn thì tốt nhất đừng làm kẻ thù, bởi vì tiềm lực của hắn quá lớn, một khi đứng nhầm đội sẽ là một thảm hoạ.



Advertisement

“Diệp Thành”, bên này, vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân đã u ám đến cực điểm, hơn nữa khi nói ra hai chữ ‘Diệp Thành’, ông ta còn cắn răng nghiến lợi.



Đây đã là lần thứ mấy rồi? Đệ tử mà ông ta luôn gạt ra lại liên tục nằm ngoài dự đoán của ông ta, rất nhiều người đều vì hắn mà hết lần này đến lần khác làm trái lời ông ta.



Bây giờ Diệp Thành vẫn còn sống khiến ông ta không thể nghi ngờ chuyện đúng sai của mình.



Nhưng người cao ngạo như ông ta, người tự xưng là Hằng Nhạc Thiên sao có thể làm sai? Xoắn xuýt giữa sai và đúng khiến ông ta sinh ra lửa giận hừng hực, còn có sát khí ngút trời.



So với ông ta, phía Hằng Nhạc Chân Nhân kích động hơn nhiều.



Trước đây bọn họ lựa chọn Doãn Chí Bình là vì bọn họ nghĩ kí chủ có độ phù hợp chín phần sẽ thích hợp làm chưởng giáo hơn.



Nhưng bọn họ ngày càng phát hiện Doãn Chí Bình làm chưởng giáo ngông cuồng, vô pháp vô thiên đến mức nào. Bọn họ biết mình đã chọn sai, cũng đã không chỉ một lần muốn phế truất Doãn Chí Bình, nhưng làm vậy thì họ có thể ủng hộ ai? Từ sau khi Diệp Thành chết, cả Hằng Nhạc không còn ai có thể cạnh tranh với Doãn Chí Bình.

Bây giờ thấy Diệp Thành còn sống, họ đã nhìn thấy hy vọng, lẽ nào đây không phải cơ hội khác mà trời cao ban cho họ sao? Vũng nước đọng Hằng Nhạc cần hòn đá lớn như Diệp Thành để dấy lên làn sóng mới.



Bọn họ đều là những trưởng lão đã sống mấy trăm năm, nhìn thấu rất nhiều chuyện. Ai đúng ai sai, ai thích hợp làm chưởng giáo Hằng Nhạc hơn, ai mới là người có thể bảo vệ tương lai của Hằng Nhạc, từ lúc mặt nạ Quỷ Minh vỡ ra đã rất rõ ràng.







Mẹ kiếp! Không ngờ lại là một người, đùa gì vậy?



Khi mấy đại lão tổ đang trầm ngâm thì tiếng la hét inh ỏi từ tứ phía vẫn không ngừng vang lên, tiếng người ồn ào như làn sóng thuỷ triều ập tới hết cơn này tới cơn khác.



Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay là điều đáng ngạc nhiên nhất trong hàng trăm năm nay.



Thời gian qua ở Đại Sở có hai người liên tục dấy lên phong ba, một là Đan Thánh Diệp Thành, một là sát thần Tần Vũ, họ đều là thiên tài tuyệt thế, anh hùng xuất chúng được mọi người công nhận.



Nhưng thiên tài tuyệt thế và anh hùng xuất chúng mà mọi người công nhận ấy đến cuối cùng lại là một người, điều này làm sao không chấn động!



Ầm!



Khi mọi người còn đang bàng hoàng, một tiếng nổ đã vọng ra từ trong kết giới, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.



Nhìn từ xa thì thấy Doãn Chí Bình vừa mới hộc máu, bay ngược ra ngoài, lúc này đã đứng vững, khí thế cường hãn áp chế khiến hư không nổ ầm.



“Diệp Thành, Diệp Thành, Diệp Thành”, tiếng gào thét như sấm rền của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu rời.



“Ngươi còn sống, ngươi còn sống, ha ha ha…”, khuôn mặt hắn ta dữ tợn, nụ cười gớm ghiếc đáng sợ, hai hàm răng trắng dị thường, dù trắng nhưng lại khiến người khác thấy sợ, cảm giác hắn ta không phải người mà là ác ma vừa chui ra từ địa ngục.



Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong lòng hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có.



Hắn ta là ai? Là kí chủ mạnh nhất từ khi Hằng Nhạc thành lập đến nay, sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng lại chỉ ngang với Diệp Thành, cuối cùng hắn ta đã dùng mưu kế đê hèn bỉ ổi để tiêu







 
Chương 1516: “Không ngờ hắn đã mạnh tới mức này rồi”


“Diệp Thành, hôm nay ta phải giết ngươi”, tiếng rống giận của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu trời, khuôn mặt gớm ghiếc đã hơi vặn vẹo, hắn ta tung ra từng đạo đại ấn lớn từ trên trời xuống.



“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành hừ lạnh, bước chân nghiền nát mặt đất, bay ngược lên hư không, Bát Hoang Quyền dung hợp hơn chục loại bí thuật, một quyền đấm xuyên đại ấn lăng thiên.



Bùm!

Advertisement



Sau tiếng ‘bùm’, hư không liền nổ tung.



Giết!



Doãn Chí Bình gào thét, hắn ta mặc Thái Hư Long Giáp giẫm trên Thái Hư Long Hải, thần quang chiếu rọi, khí thế tràn ngập, quanh thân tản ra Thái Hư Long Khí, mỗi làn khí đều nặng tựa thái sơn, hắn ta giống như vị thần vương vô địch thiên hạ với sức chiến đấu thông thiên giữa đất trời.



Chiến!



Diệp Thành ở hư không đối diện hét lớn, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, giẫm trên Kim Sắc Tinh Hải, trên đầu lơ lửng bầu trời đầy sao, toàn thân tản ra khí huyết màu vàng kim, ngay cả mái tóc đen cũng được nhuộm vàng, rực rỡ chói mắt, trông hắn giống như vị chiến thần chinh phạt vạn vực.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến lập tức bắt đầu, hư không bị Thái Hư Long Hải và Kim Sắc Tinh Hải phủ kín, khung cảnh rất hùng tráng.



Chậc chậc chậc!



Nhìn thấy cảnh tượng này, tứ phía đều vang lên tiếng tặc lưỡi: “Hai người này đều có tư thái của bậc Hoàng đế!”



“Ta tin tưởng sức chiến đấu của hắn”, Đan Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt rạng rỡ, trông ông phút chốc trẻ ra rất nhiều.



“Diệp Thành ca ca chắc chắn sẽ thắng”, Lạc Hi cũng không còn hồn bay phách lạc như trước nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên định, đó chính là sự tin tưởng đối với Diệp Thành, tin vào khả năng bất khả chiến bại cùng cấp của hắn.

“Diệp Thành của ta, ngươi sẽ thắng mà, đúng không?”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi chắp tay cầu nguyện, hai mắt nhìn chăm chú vào hư không, tuy tin tưởng năng lực chiến đấu của Diệp Thành nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên vẻ lo lắng.



Cô sợ, thật sự sợ, cô đã hai lần mất Diệp Thành, lần nào cũng đau xé nát tim can, nhìn cô có vẻ kiên cường nhưng cũng không chịu nổi lần thứ ba được nữa.



“Hắn sẽ thắng”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nhưng giọng điệu lại mang theo sự phức tạp, không biết nên đối mặt thế nào.



“Đó là con của Hạo Thiên Huyền Chấn ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít một hơi thật sâu, lúc này bóng lưng ông đã thẳng tắp, dáng vẻ như trẻ ra rất nhiều tuổi.



“Dù ngươi là Tần Vũ, Diệp Thành hay Hạo Thiên Trần Dạ, ta đều hi vọng ngươi thắng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Thành rồi nỉ non, khoé mắt còn ngấn lệ.



“Không ngờ hắn đã mạnh tới mức này rồi”, trên hư không, Linh Chân Thượng Nhân thầm kinh ngạc, nghĩ đến đây trong mắt ông ta loé lên tia sáng lạnh: “Hắn nhất định phải chết”.



Không chỉ ông ta mà rất nhiều người từng tham gia giết Diệp Thành đều có suy nghĩ này, vì Diệp Thành không chết thì không lâu nữa bọn họ sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn.



“Nơi này gần phân điện thứ ba của Chính Dương Tông nhất, truyền lệnh của ta điều động đại quân của phân điện thứ ba tới”, Chính Dương Lão Tổ truyền âm cho một cao thủ của Chính Dương.



“Sư huynh, không cần phải làm lớn vậy chứ?”, một lão tổ khác của Chính Dương cau mày nhìn Chính Dương Lão Tổ.

“Ngươi biết cái gì!”, Chính Dương Lão Tổ trầm giọng nói sau đó nhìn vài hướng, ánh mắt dừng lại phía Đan Thần, Gia Cát Vũ, Hạo Thiên Huyền Chấn lâu hơn một giây: “Lần này là cơ hội ngàn năm có một, không được để Diệp Thành chạy thoát nữa, nếu không sau này sẽ rất nguy hiểm”.



 
Chương 1517: Bát Hoang Trảm!  


Bùm! Đùng! Đoàng!



Hư không lại vang lên tiếng nổ, Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình và Kim Sắc Tinh Hải của Diệp Thành lần lượt sụp đổ trong cuộc đối đầu.



Giết!



Advertisement

Thái Hư Long Hải vừa sụp đổ, Doãn Chí Bình đã vồ lấy Diệp Thành như một con dã thú, vung ra chín đạo thần long.



Phá!



Diệp Thành hừ lạnh, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một chưởng quét ngang hư không, nghiền chín đạo thần long của Doãn Chí Bình thành tro bay.



Thái Hư Chỉ!



Lúc này nhất chỉ của Doãn Chí Bình đã đâm xuyên không gian hư vô.



Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không thay đổi, hắn đột nhiên xoay người sang một bên, tránh nhất chỉ u mang này, sau đó trở tay hất văng Doãn Chí Bình rồi đuổi tới như một đạo thần mang, kiếm Xích Tiêu trong tay càng rung lên dữ dội.



Phong Thần Quyết!



Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, thân hình như gió gần như không thấy bóng dáng, nhất kiếm phong thần được gia trì thêm sức mạnh của sấm sét, mang theo sức huỷ diệt xuyên thấu bắn thẳng về phía Doãn Chí Bình.

Uỳnh!



Doãn Chí Bình đang bay ngược đột nhiên khựng lại, không gian hư vô dưới chân nứt ra, thấy nhất kiếm của Diệp Thành lao tới, hắn ta vội vàng kết thủ ấn.



Thái Hư Động!



Sau tiếng hô, một vòng xoáy hố đen xuất hiện trước mặt hắn ta để giải quyết mối nguy hiện tại.



Tiên Luân Thiên Đạo!



Diệp Thành đột nhiên mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhắm chuẩn Thái Hư Động, vòng xoáy Tiên Luân lập tức làm cho Thái Hư Động mất tác dụng.


Thấy thế, vẻ mặt Doãn Chí Bình thay đổi đáng kể.



Keng!



Sau tiếng kiếm rung, Diệp Thành đâm một kiếm vào ngực Doãn Chí Bình, nếu Doãn Chí Bình không sử dụng Thái Hư Na Di dịch chuyển vị trí tấn công thì nhát kiếm đó đã đâm xuyên chân mày hắn ta.



A!



Doãn Chí Bình gầm thét dữ tợn, ngẩng đầu hất Diệp Thành ra, mà hắn ta vốn đã bị thương nặng nên cũng nhanh chòng bị đẩy lùi.



Đi đâu!



Diệp Thành lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, dung hợp rất nhiều bí pháp trong đó rồi ném mạnh về Doãn Chí Bình đang lùi lại. Chiến mâu Vu Hoàng rung lên như một đạo thần mang, uy lực vô song.



Cố định!



Doãn Chí Bình hét lên, sử dụng bí pháp cố định hư không, chiến mâu Vu Hoàng cũng bị ngăn lại.



Bát Hoang Trảm!



Nhưng cuộc tấn công dữ dội hơn bây giờ mới tới, Diệp Thành lao lên, tay cầm Bá Long Đao, một đao chém ra đao mang màu vàng khổng lổ mấy chục trượng, toàn bộ hư không nứt toác.



 
Chương 1518: “Trận chiến ngày càng thú vị”.  


Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Doãn Chí Bình lộ ra vẻ hung dữ, hai tay cầm kiếm, đột nhiên giơ cao qua đầu chặn lại.



Cheng!



Đao mang màu vàng của Diệp Thành đập mạnh vào sát kiếm trong tay Doãn Chí Bình, đao và kiếm va chạm phát ra âm thanh kim loại va chạm.



Advertisement

Rầm!



Doãn Chí Bình bị chém nửa quỳ trên đất, phun ra một búng máu.



A!



Doãn Chí Bình đầu tóc bù xù ngửa mặt lên trời gầm thét, gắng gượng đứng dậy, chém vỡ đao mang màu vàng.



“Diệp Thành, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình lại hét lên tiếng nữa, trên đầu hắn ta có một đạo thần long bay vút lên trời, còn có tiếng rồng gầm hùng hồn, cả người hắn ta như ngọn lửa cháy, khí thế lại tăng vọt.



“Không ngờ hắn lại bị ép phải thiêu đốt sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long”, các vị tiền bối bất giác nheo mắt.



“Vậy nên sức chiến đấu của hắn lại một lần nữa vượt qua Diệp Thành rồi”.



“Trận chiến ngày càng thú vị”.


Giết!



Chiến!



Khi mọi người bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình và Diệp Thành lại hét lên lần nữa, cùng lao về phía đối phương.



Doãn Chí Bình đốt cháy sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long, sức chiến đấu tăng vọt một cấp, mà Diệp Thành mở trạng thái ma đạo, sức chiến đấu cũng tăng lên một cấp, có thể nói đây là sức chiến đấu đỉnh cao nhất từ khi hắn tu luyện đến giờ.



Thái Hư Long Ấn, Cửu Chuyển Phong Thiên!



Phong Thần Kiếm Quyết, Bát Hoang Lôi Trảm!



Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!



Thần Hoả Sấm Sét, Nhất Tiễn Cách Thế!



Thái Hư Vô Cực, Thiên Táng Thần Phạt!



Hỗn Thiên Tạo Hoá, Liệt Trận Tề Tiên!



Bùm! Đùng! Đoàng!



Hai người thi triển hàng loạt bí thuật, bầu trời rung chuyển kịch liệt, hư không gầm thét, kết giới được thần hoa lộng lẫy bao phủ cũng sụp đổ trước mắt mọi người.



Mẹ kiếp!



Thấy kết giới sụp đổ, người xem trận chiến ở tứ phía đồng loạt lùi lại, vì trận chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình thật sự quá khiếp người, kẻ nào tu vi yếu mà ở gần sẽ lập tức bị nghiền thành tro bay.



“Đúng là hai con súc sinh!”, những khán giả lui về phía xa nhìn vào khoảng không đã hoang tàn mà cảm thán.



“Lâu lắm rồi không thấy hậu bối có trận chiến nào kinh thiên động địa thế này”.

“Toàn tung chiêu lớn như vậy, linh lực của họ là vô hạn à?”, không ít người kinh hãi nhìn hai người, họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh thôi, nếu lên tới cảnh giới Chuẩn Thiên thì chắc vô địch thiên hạ!



 
Chương 1519: Đó là hai cơ thể đẫm máu.  


“Tên nào cũng lợi hại! Chậc chậc chậc…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai cảm thán nhìn vào màn nước trước mặt: “Bọn hắn đánh với nhau chắc mười ngày nửa tháng cũng không xong mất!”



“Thế nào rồi cũng có ngày kết thúc”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa tỉa móng tay vừa thản nhiên nói.







Rầm! Bịch! Rầm!

Advertisement



Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành và Doãn Chí Bình đã đại chiến vô cùng hung hãn giữa đất trời, đúng như những người quan sát nhận xét, linh lực của bọn họ dường như vô hạn, cả hai cứ thế tung ra đại chiêu chí mạng.



Có điều bọn họ cũng chưa hiểu hết được tình hình, thay vì nói linh lực của hai người này vô hạn thì chi bằng nói bọn họ đang trong trạng thái hăng nhất.



Về điểm này thì Diệp Thành rõ hơn ai hết, hắn có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa lại có sức mạnh của các vì sao và khí huyết mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể đủ để vượt qua những đại chiêu mạnh mẽ.



Còn về Doãn Chí Bình, trong cơ thể của hắn vốn có Thái Hư Cổ Long Chú, chú ấn này lấy tinh nguyên trên những cơ thể người mang chú mà hắn hại trước đó, có trời mới biết có bao nhiêu người bị tạo chú ấn, có điều từ tình hình hiện tại có thể thấy số lượng nhất định không hề ít, nếu không thì hắn cũng không thể liều mạng với Diệp Thành lâu như vậy.



Rầm! Rầm!



Sau từng tiếng động mạnh vang lên, cả hai người bị đánh bay đi.



Đợi tới khi mây và sương tản đi, nhìn hình thái của cả hai người, tất cả mọi người xung quanh đều bất giác hít vào một hơi khí lạnh.



Đó là hai cơ thể đẫm máu.




Một bên, Doãn Chí Bình đầu tóc rối bời, toàn thân vô số vết thương.



Một bên, Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, lớp áo giáp Hỗn Thiên Chiến Giáp cũng nhuốm máu, dù có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ nhưng hắn cũng mang theo không ít vết thương, và đáng sợ nhất chính là phần lưng, trúng một đao để lộ ra cả xương cốt.



Đại chiến tới lúc này, cả hai người từ khi khai chiến tới bây giờ đã chiến không dưới năm nghìn chiêu nhưng cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm như vậy, nếu đổi thành tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bình thường khác thì e rằng đã cạn kiệt linh lực mà bỏ mạng lâu rồi.



Đương nhiên điều đó cũng nói lên một vấn đề đó chính là khả năng chiến đấu của cả hai người này không chênh lệch nhau là bao cho nên mới có màn huyết chiến kịch liệt như vậy.



“Ta đã đánh giá thấp Thái Hư Cổ Long Hồn rồi”, Diệp Thành khẽ xoa đi vết máu nơi khoé miệng, trong lòng bất giác cảm thấy kinh ngạc.



Cũng vì một mình chiến đấu với Doãn Chí Bình nên hắn mới biết được đối thủ của mình mạnh đến thế nào, hắn tự nhận có thể đánh bại được Doãn Chí Bình nhưng muốn giết chết hắn thì kể cả là hắn cũng phải trả cái giá vô cùng thảm hại.




So với hắn mà nói thì nội tâm bên trong cơ thể ác ma của Doãn Chí Bình lại vô cùng ngạc nhiên.



Hắn là kí chủ, hắn thừa hiểu sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn, có điều dù cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ như vậy nhưng hắn lại không thể đánh bại được Diệp Thành nên cơn phẫn nộ trong lòng hắn càng sục sôi hơn bao giờ hết.



“Mới chỉ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể sao lại có sức mạnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Thành ở phía đối diện, kể cả là nó thì cũng không khỏi bất ngờ với đối thủ của mình.



“Ngươi không đánh bại hắn được đâu”, cuối cùng, Thái Hư Cổ Long lên tiếng u ám: “Dùng tới sức mạnh ma đạo của ngươi đi”.



“Giết, giết, giết”, sau khi nghe lời nói này, Doãn Chí Bình hiện lên với vẻ mặt tôi độc, luồng sát khí ngút trời cứ thế cuộn trào trong thần hải của hắn khiến đôi mắt đỏ ngầu của hắn gần như mất đi lí trí.



Hừ!



Sau tiếng gằn phẫn nộ, cơ thể của hắn run rẩy, tiếp đó, một luồng khí huyết ngút trời cứ thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, đan xen vào nhau và hình thành một mảng màu đỏ như máu.



Gừ! Hú…!



Sau đó là tiếng lệ quỷ gào thét, bên trong lớp màu đỏ như máu kia là từng bóng người huyết sắc đang vùng vẫy, có lão nhân, có trẻ nhỏ, có phụ nữ, bọn họ rất đau khổ muốn thoát ra khỏi biển máu.











 
Chương 1520: “Đó là tâm của ác ma”


Rầm!



Trong tiếng trầm trồ, trời đất như rung chuyển.



Advertisement

Nếu nhìn từ xa có thể thấy hình thái của Doãn Chí Bình đã thay đổi, khí huyết toàn thân sục sôi, có chín đạo long huyết bao quanh cơ thể hắn, mái tóc màu đen nhanh chóng biến thành màu đỏ.



Phía sau hắn xuất hiện cảnh tượng kinh người: Đó là mảnh đất khô cằn màu đỏ như máu, trời đất đều có màu đỏ, từng nhành cây ngọn cỏ đều không thể sinh sôi, thây xác chất thành núi, máu chảy thành sông…



“Ma…Ma?”, thấy cảnh tượng này, những người quan sát trận chiến ở tứ phương đều thay đổi sắc mặt.



“Hắn cũng là ma sao?”, Linh Chân Thượng Nhân nheo mắt, “đúng là khiến ta phải bất ngờ”.



“Bình Nhi còn ẩn giấu sức mạnh khủng khiếp này sao?”, phía này, Thông Huyền Chân Nhân bất giác mỉm cười.



“Sư huynh, hắn là ma”, bên cạnh ông ta, Hằng Nhạc Chân Nhân lên tiếng.

Nghe vậy, Thông Huyền Chân Nhân hơi cau mày, ông ta bất giác nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân: “Sư đệ, đệ có ý tứ gì?”



“Đệ chỉ muốn biết cùng ở trạng thái hoá ma vì sao trong mắt huynh Diệp Thành lại là ma còn Doãn Chí Bình lại không phải ma?”, Hằng Nhạc Chân Nhân vẫn điềm tĩnh vả lại còn hết sức thản nhiên: “Diệp Thành thành ma thì huynh nghiến răng hận không thể xé xác hắn, còn Doãn Chí Bình thành ma thì huynh lạ cười tán thưởng, sư huynh cũng thật thiên vị…”



“Hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc”, bị chất vấn như vậy, vẻ mặt của Thông Huyền Chân Nhân tối sầm lại.



“Chưởng giáo?”, câu nói này cảu Hằng Nhạc Chân Nhân mang theo sự mỉa mai: “Dám hỏi sư huynh, từ khi hắn làm chưởng giáo của Hằng Nhạc thì hắn đã làm được vì có ích cho Hằng Nhạc? Huynh đã bao giờ từ hỏi hắn có xứng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc không?”



“Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân nghe câu này xong thì mặt mày đỏ gay.




“Không cần phải lấy lý do hắn là kí chủ của Hằng Nhạc Tông nữa, cũng chính vì lý do này mà đã hại không biết bao nhiêu đệ tử và trưởng lão của chúng ta chết thảm”, Hằng Nhạc Chân Nhân trầm giọng: “Hắn là kí chủ thì đã sao, khả năng chiến đấu của hắn mạnh mẽ thì đã sao? Hắn có thể bảo vệ được Hằng Nhạc Tông trong tương lai không? Thân là chưởng giáo không những không lấy mình làm gương mà ngược lại còn hống hách vô thiên vô pháp, hại đệ tử trong môn, hỗn chiến tam tông khiến Hằng Nhạc ta tổn thất nghiêm trọng, đây chính là kiệt tác của hắn, sư huynh cho rằng hắn xứng làm thống soái ba quân sao?”



“Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa nóng phừng mặt.



“Sức mạnh mạnh quá”, khi hai người đang nói chuyện thì từ tứ phương chợt vang lên tiếng xôn xao.



“Sức mạnh ma đạo sao?”, trong tiếng xôn xao, Diệp Thành nhìn cảnh này mà nheo mắt, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, kể cả là hắn cũng không thể ngờ Doãn Chí Bình lại có sức mạnh khủng khiếp thế này, vả lại còn có liên quan tới ma.



“Đó là tâm của ác ma”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.



“Tâm của ác ma?”, Diệp Thành cau mày, “cũng là ma?”



“Đúng, cũng là ma”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Nói chính xác hơn thì chính là mọt phần trong huyết mạch của ma, vả lại còn là một loại ma mạnh mẽ dị thường. Doãn Chí Bình thân có tâm ma nhưng hắn lại không phải là ma thực thụ, vì hắn chỉ có tâm ma mà không có huyết mạch và ma thể, cái gọi là ma cũng có cái tốt nhưng người mang tâm ma thì chính là ma mang ác niệm, sức mạnh tinh tuý, thực lực mạnh mẽ, vượt xa ngoài sức tưởng tượng của ngươi, nếu như ta đoán không nhầm thì hắn có độ hoà hợp về linh hồn cao như vậy với Thái Hư Cổ Long Hồn có lẽ là vì tâm ma của hắn, vì ác niệm của Thái Hư Cổ Long Hồn của Hằng Nhạc Tông quá mạnh”.

“Hắn còn có cả bí mật kinh thiên động địa này sao?”, Diệp Thành nheo mắt, lúc này hắn cảm nhận rõ hơn ai hết sức mạnh khủng khiếp của Doãn Chí Bình.



 
Chương 1521: “Con của ta không phải ma”


Hú, hú…!



Giữa đất trời, tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết.



Nếu nhìn từ hư không có thể thấy biển màu huyết sắc rợp đất trời vô cùng kinh người còn cảnh tượng phía sau Doãn Chí Bình càng khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Advertisement



Ma đạo, mở!



Trong tiếng bàn tán xôn xao, một âm thanh dứt khoát vang vọng giữa hư không.



Tiếp đó như có tiếng lệ quỷ thét gào không ngừng, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy, luồng sát khí hiển hiện.



Hình thái của hắn đã thay đổi, giữa trán có một đạo ma văn hiển hiện, đôi mắt đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bạo tàn và khát máu, mái tóc trắng cũng dần chuyển thành màu đỏ.



Hú, hu hu…!



Tiếng lệ quỷ vẫn gào thét điên cuồng, sát khí cuộn trào lấy hắn làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy cuốn lấy cát vàng.



Lại là ma!




Tiếng xôn xao tiếp tục vang lên.



“Chỉ sợ ngươi không lộ ma đạo thôi”, thấy Diệp Thành hiện ra với hình thái như vậy, Linh Chân Thượng Nhân trong hư không bật cười lạnh lùng vì Diệp Thành lộ ma đạo trước mặt mọi người, ông ta càng danh chính ngôn thuận kêu gọi tất cả mọi người giết Diệp Thành.



Vả lại ông ta cũng đã làm như vậy từ lâu rồi.



Khi Diệp Thành lộ thân phận thực sự ông ta sẽ âm thầm liên hệ với những kẻ mạnh có mặt tại hiện trường trừ ma vào đúng thời điểm.



“Lại lần nữa lộ ma đạo, lần này ngươi còn không chết?”, phía Chính Dương Tông, nhóm người phía Chính Dương Lão Tổ cười tôi độc.




“Đan Thần…”, trong dám người, Đan Nhất nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Đan Thần.



“Hắn là Đan Thánh”, Đan Thần không nói rõ ràng nhưng lại nói câu này, ấy vậy mà chỉ một câu nói lại chứng minh tất cả, đó chính là Đan Thần đã đưa ra một quyết định nào đó.



“Con của ta không phải ma”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh giọng gằn lên, sức mạnh bên trong cơ thể ngưng tụ lại, chuẩn bị giúp Diệp Thành che chắn lại uy thế của bên thứ ba.



Cảnh tượng hiện giờ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc, hai người xuất sắc nhất trong lớp thanh niên, một người đứng đầu bảng Phong Vân, một người đứng thứ hai trên bảng Phong Vân, một người là kí chủ, một người là sát thần, cả hai đều hoá ma.



Rầm! Rầm! Rầm!



Trong tiếng bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình đã bước ra, toàn thân ma khí bao quanh, mỗi một luồng khí đều rất nặng, mỗi lần hắn hạ bước chân xuống đều khiến hư khôg rung chuyển.



“Diệp Thành, ngươi thật khiến ta hưng phấn”, Doãn Chí Bình khoan khoái hít môi luồng khí huyết sắc, hắn cười tôi độc, u quang huyết sắc bao trùm đôi mắt.











 
Chương 1522: Thái Hư Hồn Long Cấm!  


Cùng lúc này, Thái Hư Long Hải cũng hiển hiện trấn áp hư không ở một hướng khác cuốn về phía Diệp Thành.



Thấy vậy, khí huyết Diệp Thành sục sôi, biển tinh hải vàng kim cuộn trào, sát khí ngút trời đấu chọi lại với biển Thái Hư Long Hải.



Tiếp đó, hắn nhẩm niệm triệu gọi tiên hoả và thiên lôi. Tiên hoả hoá thành biển lửa, thiên lôi hoá thành biển sấm sét, biển lửa và biển sấm sét dung hoà với nhau tạo ra sức mạnh kinh người.

Advertisement



Rầm!



Có lẽ vì uy lực của biển lửa và biển thiên lôi quá mạnh nên một phần hư không sụp đổ.



Tấn công!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, biển thiên lôi và biển lửa cuộn trào về phía biển huyết sắc của Doãn Chí Bình, cứ thế chặn lại đường đi của phần biển kia.



Rầm! Rầm!



Biển tinh hải màu vàng kim đối kháng với Thái Hư Long Hải, biển lửa và biển thiên lôi đối kháng với biển huyết sắc, tiếng rung rầm trời, hư không, không gian hư vô đều nứt lìa từng tấc một.

Ôi trời!



Thấy cảnh tượng hoành tráng này, rất nhiều người quan sát trận chiến bị ép lùi về tứ phương, đây đúng là trận chiến không vừa, một khi bị cuốn vào trong thì chắc chắn sẽ nhận cái kết thảm khốc.



Ma long đạo thiên!



Không lâu sau đó, tiếng gằn của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời.



Sau tiếng hô của hắn, từng con rồng màu đỏ huyết cứ thế gào thét về phía Diệp Thành, số lượng nhiều không thể đếm nổi, choán lấp cả mặt đất và bầu trời, mỗi một con rồng đều mang theo luồng khí tàn bạo, mạnh mẽ vô cùng.

Vạn kiếm triều tông!



Diệp Thành lập tức vung kiếm chỉ về một hướng, vô số kiếm khí hiện ra, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo sấm sét và tiên hoả, âm thanh chói tai, mỗi một đạo đều có sức mạnh đâm xuyên khủng khiếp.



Phụt! Phụt! Phụt!



Ngay lập tức, kiếm khí của Vạn Kiếm Triều Tông và long khí của Ma Long Đạo Thiên va chạm vào nhau, từng đạo kiếm khí nứt lìa còn ma long cũng bị trảm diệt, cảnh tượng đẫm máu.



Thái Hư Hồn Long Cấm!



Doãn Chí Bình lập tức hô lên, thi triển Thái Hư Hồn Long Cấm.



Rầm! Rầm! Rầm!



Tiếng động mạnh vang lên, từng vòng xoáy màu đỏ như màu máu hiển hiện giữa hư không, bên trong mỗi vòng xoáy đều có quang trụ huyết sắc to kệch xuyên thẳng xuống mặt đất, trên mỗi một quang trụ huyết sắc đều có phù văn lưu chuyển đan xen nhau, hình thành nên chuỗi phù văn khiến cho chín quang trụ khổng lồ kia liên kết tạo thành cái lồng to chừng cả hàng trục trượng.



Gừ! Gừ! Gừ!

Ngay sau đó, từng tiếng gầm gào vang lên, một ma long ấn khổng lồ to cả trăm trượng lơ lửng bên trên cái lồng kia, bên trên còn có long khí huyết sắc bao quanh, mỗi một đạo đều nặng tựa núi non.



 
Chương 1523: Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?


Đây chính là Thái Hư Long Cấm nhưng lại lấy Thái Hư Long Hồn làm gốc, hỗn hợp với sức mạnh của tâm ma, hoà hợp với phong ấn, cấm cố và long cấm của thái hư long hồn mang theo uy lực mạnh hơn trước đó và rõ ràng là không cùng đẳng cấp.



“Ta đã chịu thiệt một lần, lại bị lừa hai lần, ngươi cho rằng lần thứ ba có tác dụng tới ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nghịch thiên xông lên, Đan Tổ Long Hồn lập tức bay ra khỏi thần hải chặn lại ma long ấn đang giáng xuống.



Advertisement





“Mở cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, một chưởng Bát Hoang được tung ra hỗn hợp với mấy chục bí pháp, một chưởng đánh tan ma long ấn.



Không có sự kiểm soát của ma long ấn, Diệp Thành giống như con giao long bay lên trời, hắn sát phạt ra khỏi cái lồng Thái Hư Long Cấm sau đó vung tay đánh ra chín đạo hàng long long ảnh về phía Diệp Thành.



Diệt cho ta!



Doãn Chí Bình hắng giọng bật cười lạnh lùng.



Ngay lập tức, phần trán của hắn có thần quang bao quanh, tiếp đó, từng thần huy bay thẳng lên trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tấm địa đồ rực rỡ.



Thế rồi quang hoa lấp lánh, địa đồ khổng lồ đột nhiên mở ra rộng vài trăm trượng, dài cả nghìn trượng trông choán mắt người nhìn giữa màn đêm u tối.



Địa đồ này trải dài từ nam tới bắc, từ đông sang tây, dùng đại thần thông lạc ấn ra, bên trên có từng ngọn núi khổng lồ, mỗi một con sông, mỗi một cổ thành đều được đánh dấu vô cùng chi tiết.



Mặc dù đây là một tấm địa đồ nhưng Diệp Thành chỉ cảm thấy hắn thật sự nhỏ bé khi đứng trước nó vì nó thực sự quá khổng lồ.



“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, ngay lập tức, người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông đều sáng cả mắt.


“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, trong những người quan sát trận đấu có lão bối tinh mắt nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ khổng lồ như nhìn ra đó chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, cũng giống như thể biết được lai lịch của nó vậy.



“Tiền bối, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?”, có hậu bối nhìn sang lão bối và hỏi.



“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ mà năm xưa Thần Hoàng chinh chiến khắp đại Sở thì khắc ra”.



“Nói chính xác là một phần của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, có một lão bối đạo pháp uyên thâm lên tiếng giải thích: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ chính là một tấm địa đồ bao quát cả Đại Sở, năm xưa Thần Hoàng Huyền Thần quy tiên, Đại Sở Huyền Tông hỗn loạn, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng vì sự phân chia của Đại Sở Huyền Tông mà bị phân tách, phần mà chúng ta nhìn thấy có lẽ chỉ là địa đồ của Đại sở còn những phần khác không biết lưu lạc ở phương nào rồi”.



“Đó không chỉ là địa đồ mà còn là một món pháp khí”, có người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy cung kính.



“Pháp…pháp khí?”



“Thế này thì Bình Nhi không thể bại được”, trong hư không, Thông Huyền Chân Nhân vuốt râu trầm ngâm.

“Đan Thần, không ổn rồi”, trong đám người, Đan Nhất mặt mày nghiêm trọng nhìn vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trong hư không, vẻ mặt lo lắng, ông ta có cảm giác chẳng lành.



 
Chương 1524: “Chỉ một mình huynh, có trụ nổi không?”,


Lại nhìn sang Đan Thần, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi giống như thể ông ta cũng rất kiêng dè Cửu Châu Huyền Thiên Đồ vậy.



“Sư tôn…”, một bên, Lạc Hi lo lắng kéo lấy vạt áo Đan Thần.



Advertisement

“Còn chưa đại chiến xong, thắng bại chưa biết, vả lại cứ xem đã rối tính”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bên trong cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ ngưng tụ, ông ta đang chuẩn bị ra tay.



“Phụ thân…”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.



“Vào lúc cần thiết ta sẽ ra tay”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu, trong ánh mắt có thần quang le lói, đã biết đó là con mình thì ông ta cũng đã có sự chuẩn bị che chắn cho hắn bất cứ lúc nào.



“Tỷ, muội rất sợ…”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, khuôn mặt tuyệt sắc lúc này trở nên tái nhợt.



“Phải tin vào hắn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt an ủi nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn rõ cái nhìn đầy lo âu vì đến cả cô cũng không biết Diệp Thành có thể địch lại nổi tấm địa đồ này không.



“Sao ta lại thấy sắp đại chiến rồi nhỉ?”, trong đám người, Gia Cát Vũ vặn cổ, bên cạnh ông ta, Độc Cô Ngạo, Phục Linh cũng ngưng tụ sức mạnh mạnh mẽ.

“Ta nói này, hay là chúng ta về nhà thôi”, phía này, Ngưu Thập Tam ho hắng, nói rồi hắn không quên quay người chuồn đi.



“Sau này ngươi đừng mang họ Ngưu nữa”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lớn tiếng mắng chửi.



“Chiến, chiến với chúng”, Ngưu Thập Tam giây phút trước còn chuẩn bị chuồn đi thì giây phút này đã quay phắt lại gằn lên kinh động đất trời.



“Chỉ một mình huynh, có trụ nổi không?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng lo lắng nhìn Diệp Thành trong hư không.



Lần trước khi quyết đấu với Doãn Chí Bình bọn họ cùng hợp lực tế gọi ra binh khí mới có thể chặn lại được uy lực kinh thiên động địa của Doãn Chí Bình, hiện giờ chỉ có một mình Diệp Thành, kể cả là cô ta cũng không biết được Diệp Thành có thể trụ nổi hay không.




Rầm!



Trong làn sóng bàn tán, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ rung lên, uy lực mạnh mẽ hiển hiện, hư không như sụp đổ, chín đạo Hàng Long Thần Ảnh của Diệp Thành lập tức bị đánh tan.



Phụt…!



Diệp Thành bị đè nén đến mức phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào giữa hư không.



Vù!



Không lâu sau đó, tiếng động này vang lên, giữa trán hắn có kim quang chói lọi, một cái đỉnh nhỏ bay ra lơ lửng trên đầu.



Vù!

Sau tiếng động đó, Đại La Thần Đỉnh biến lên to cả hàng trăm trượng phát ra thần huy, nó vừa dày vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, xung quanh còn có luồng khí huyền diệu, ngưng tụ thành sắc vàng kim, mỗi một luồng khí đều rất nặng, bên trên còn có độn giáp thiên tự xoay chuyển, trong lúc này cũng có thiên âm đại đạo vang vọng.



 
Chương 1525: “Còn điên cuồng hơn cả ta”


Rầm!



Sau tkhi Đại La Thần Đỉnh thi triển thần uy, nó và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đối kháng với nhau tạo ra âm thanh chấn động.



Vù!

Advertisement



Đại La Thần Đỉnh rung lên bị Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trấn áp đến mức lung lay kịch liệt, thần quang trên đó tối đi một phần, cũng vì Đại La Thần Đỉnh bị trấn áp nên Diệp Thành bất giác hự lên một tiếng.



Có lẽ đúng như Cơ Tuyết Băng nói, cô ta và Diệp Thành hợp lực có thể chặn lại được Cửu Châu Huyền Thiên Đồ nhưng nếu chỉ một mình Diệp Thành thì lại khó nói.



Mặc dù Đại La Thần Đỉnh được đúc từ đại la thần thiết nhưng dù sao cũng mới chỉ được tôi luyện trong khoảng thời gian ngắn.



So với nó mà nói thì Cửu Châu Huyền Thiên Đồ uy danh Đại Sở lại được tế luyện bởi Thần Hoàng năm xưa, chính là một món pháp khí. Mặc dù cũ kĩ nhưng sau khi được tôi luyện theo năm tháng, uy lực của nó mạnh mẽ dị thường.



Và như vậy, Đại La Thần Đỉnh bị trấn áp.



“Diệp Thành, ta vẫn không nỡ giết ngươi cho lắm”, trong hư không, Doãn Chí Bình hít vào một luồng khí màu máu, hắn cười tôi độc, nụ cười u ám đến mức đáng sợ.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành hắng giọng, đầu lơ lửng thần hồng xông lên, hắn mang theo thánh huyết tinh nguyên của thánh thể và đẩy vào trong Đại La Thần Đỉnh.



Vù!



Đại La Thần Đỉnh rung lên, thần quang xoay vần, hình thể nhanh chóng biến to hơn một phần, những độn giáp thiên tự nhanh chóng vận chuyển, tự tổ hợp lại với nhau giống như bị thánh huyết kích thích sức mạnh mạnh mẽ, thiên âm đại đạo như cái chuông khổng lồ vang vọng âm thanh, xung quanh còn có rất nhiều dị tượng đan xen, đó là thần long đang xoay vần, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm gào, giao long gầm rú.



Ngay lập tức, Đại La Thần Đỉnh phát ra uy lực mạnh mẽ.



“Vậy mới thú vị chứ”, Doãn Chí Bình bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc.

Tiếp đó, hắn vươn một tay ra, hư không như rung chuyển, một vòng xoáy đen xì hiển hiện nhanh chóng vận chuyển, khả năng thôn tính mạnh mẽ khiến người ta biến sắc giống như muốn nuốt chửng mọi thứ trên thế gian vậy.



Thôn Thiên Ma Công!



Diệp Thành cau mày, khi hắn và Cơ Tuyết Băng hợp sức đấu lại Doãn Chí Bình, hắn từng thấy sự lợi hại của Thôn Thiên Ma Công.



Hiện giờ có sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn và sức mạnh ác ma, uy lực của nó càng tăng lên gấp bội, chỉ trong một giây ngắn ngủi, hắn phát hiện tin nguyên của mình nhanh chóng bị thôn tính, vả lại tốc độ còn nhanh trông thấy.



“Còn điên cuồng hơn cả ta”, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh, phần trán của hắn còn có quang huy lấp lánh.



Vù! Vù! Vù!



Không lâu sau đó, tiếng vù vù vang lên không dứt, thần quang đủ màu bay ra khỏi trán hắn sau đó bay thẳng lên trời cao hoá thành từng binh khí, sát kiếm, kim đao, chuông đồng, trống trận, linh gương, bảo tháp gì cũng có.



Quan trọng nhất đó là số lượng binh khí mà Diệp Thành tế gọi ra thật sự nhiều, cũng phải cả nghìn binh khi với đủ thần quang, trông giống như những vì sao thắp sáng cả hư không.



Ôi…ôi trời!

Thấy cảnh tượng này, những người quan sát ở tứ phương đều kinh ngạc tròn mắt, những tu sĩ ở cảnh giới không minh bình thường cùng lúc tế gọi ra mười món binh khí đã là giỏi lắm rồi, còn Diệp Thành chỉ cần tế gọi một lần đã ra cả nghìn binh khí bản mệnh, đây không phải súc sinh thì là gì.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom