Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1626: Đương nhiên tất cả đều là diễn.  


Sau một lát, Diệp Thành mới thu lại linh dịch, sau đó hắn quỳ gối ngồi xuống, lần lượt cùng tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi ở ba vị trí khác nhau, cùng đồng thời tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Cả ba cứ thế ngồi mất một ngày.



Mãi tới chập tối ngày thứ hai Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu và đứng dậy. Hắn thu lại tiên hoả, thiên lôi và Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Advertisement



Một ngày đã trôi qua, chuẩn bị như vậy cũng hòm hòm rồi.



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra khỏi địa cung, nhờ Truyền Tống Trận mà đi về Thanh Vân Tông.



Màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt đất ở Nam Sở dần chìm vào u tối, cho dù là tu sĩ hay người phàm sau một ngày bận rộn cũng đều gác bỏ mọi việc mà nghỉ ngơi, mọi chuyển động từ huyên náo dần trở sang tĩnh mịch.



Đây là một thương nguyên, phóng tầm mắt tới vô tận, linh khí ít ỏi gần như không tồn tại, đảo mắt nhìn quanh, đừng nói là người mà đến cả chim muông cũng rất ít.



Đây chính là Tiên Phàm Thương Nguyên, chính là vùng đất ranh giới của thế giới tu sĩ ở phía nam với thế giới người phàm.



Rầm! Đoàng! Rầm!



Không lâu sau đó, từng tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên.

Tiếp đó, hai bóng người xuất hiện, chính là Diệp Thành và Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân của Diệp Thành.



Phải diễn màn kịch lớn rồi. Diệp Thành vào vai Thanh Vân Tông lão tổ, còn đạo thân của hắn vào vai Doãn Thương, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, động tĩnh của cả hai không hề vừa.



Lại nhìn sang tứ phía vẫn có những người tới xem.



Có điều những người tới đây xem lần này lại là người của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng giả dạng tới xem, đương nhiên tất cả đều là diễn.



Còn có các tu sĩ khác tới xem hay không thì Diệp Thành có thể chắc chắn mà nói rằng: Không có.



Chẳng còn cách nào, cũng bởi hắn lựa chọn địa điểm tốt. Tiên Phàm Thương Nguyên đến chim còn chẳng có, linh khí ít ỏi, ngoài những người giả dạng tới đây xem ra thì căn bản không còn ai khác. Cho dù là có thì cũng sẽ bị khống chế ngay lập tức.


Còn hắn lại ở đây để dụ nhóm Thanh Vân lão tổ tới Táng Thiên Sơn của thế giới người phàm.



Thế nhưng không có người ngoài tới xem màn gia đấu này thì lấy ai truyền tin cho Thanh Vân Tông? Nhiệm vụ này đương nhiên được giao cho những thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.



Trước khi tam tông đại chiến, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đã liên thủ lại hòng tiêu diệt mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông, mấy ngày nay, Thanh Vân Tông cũng âm thầm xây dựng thêm vài cứ điểm tình báo nhưng những cứ điểm này về cơ bản đều dưới sự giám sát của Nhân Hoàng.







Đương nhiên những thành viên thuộc mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ không ngốc đến mức cứ thế mà đi báo tin tình báo cho phía Thanh Vân Tông. Bọn họ cần giả dạng trà trộn vào cứ điểm tình báo của Thanh Vân Tông sau đó truyền tin tình báo về tông môn, làm như vậy sẽ tạo được độ tin cậy hơn.



Mọi thứ đều được tính toán rất chi tiết tỉ mỉ.



Lúc này, sự việc diễn ra đúng như những gì được dự đoán từ trước.



“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?”, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Lão Tổ sau khi nhận được tin báo thì lập tức đứng bật dậy, trong ánh mắt loé lên hai đạo hàn mang sắc lạnh.



“Có cần thông báo tới Chính Dương Tông không ạ?”, Công Tôn Trí lập tức hỏi.











 
Chương 1627: Cá đã cắn câu rồi.  


Không lâu sau đó, tin tức chín lão tổ của Thanh Vân ra khỏi tông được loan truyền về phía Diệp Thành.



Được lắm!



Diệp Thành bật cười, một tay đẩy đạo thân của mình bay đi, khuôn mặt của đạo thân kia cũng méo xệch hẳn lại.

Advertisement



“Bản thể, ngươi có thể nhẹ tay hơn chút không? Ta….ôi trời…”, đạo thân hằn học còn chưa nói xong câu thì chưởng ấn màu vàng kim của Diệp Thành lại lần nữa giáng đến, nó còn chưa đứng vững đã lại lần nữa bay đi.



“Chú ý cho ta, nhiều nhất là một khắc, bọn họ nhất định sẽ đến đúng lúc”, Diệp Thành diễn rất nhập vai, hắn sát phạt lên với từng chưởng đánh mạnh bạo.



“Nếu ngươi nói vậy thì ta không khách khí nữa”, đạo thân lập tức đứng dậy, nhanh chóng né qua một chưởng của Diệp Thành sau đó lật tay lấy ra Quỷ Đầu Đại Đao, nó không nói lời nào, cứ thế chém ra một đạo đao mang kinh người.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành vừa định xông lên đã trúng một đao bay đi.



Đạo thân càng hăng máu, nó vung đại đao như thật và chẳng hề nể mặt bản thể. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị một đao kia trảm tới nửa quỳ dưới đất.

Cảnh tượng này khiến những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng bất giác tặc lưỡi, “Có cần phải ra sức vậy không? Người ta còn chưa tới mà”.



“Thánh Chủ thận trọng quen rồi”, có người vuốt râu, cười nói: “Nơi này cách Thanh Vân Tông không tới ba trăm nghìn dặm, nếu thông qua Truyền Tống Trận thì bất cứ lúc nào cũng có thể sát phạt tới”.



“Theo ta thấy thì hành động này cũng thật to gan”, có người không nhịn được lên tiếng, “lỡ tin tức rò rỉ thì không ổn chút nào”.



“Không sao, chúng ta đã có sắp xếp từ trước”, có người mỉm cười, “ngoài hướng của Thanh Vân Tông ra thì Truyền Tống Trận của cổ thành trong phạm vi hai trăm nghìn dặm đều đã bị huỷ bỏ, cho dù rò rỉ thông tin mà muốn chạy tới đây bằng cách phi hành thì không thể tới nhanh được, còn lúc đó chúng ta đã kết thục trận chiến rồi”.



“Đến rồi”, khi tất cả mọi người đang bàn tán thì một lao già mặc hắc bào ngẩng đầu nhìn về một phương.


Tất cả mọi người có thể nhìn thấy sát khí ngút trời, chín bóng hình lần lượt sát phạt tới và đi đầu chính là Thanh Vân Lão Tổ.



Bọn họ mang theo sát khí tới đây, vừa mới xuất hiện liền trông thấy trận đại chiến bên này nên không ai nghĩ gì nhiều, cứ thế sát phạt tới, khí thế mạnh mẽ khiến hư không rung chuyển.



“Dám tính kế với Thanh Vân Tông ta, đáng chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.



“Ôi trời, các người ở đâu ra vậy?”, thấy phía Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới, Diệp Thành tái mặt, hắn diễn rất nhập vai, lập tức xoay người bỏ chạy, phi thẳng vào bên trong thế giới của người phàm.



“Bắt lấy Doãn Thương cho ta”, Thanh Vân Lão Tổ lập tức hạ lệnh sau đó di chuyển một bước bằng cả trăm trượng sát phạt vào trong thế giới người phàm, phía sau ông ta còn có bốn lão tổ khác của Thanh Vân Tông, còn bốn lão tổ còn lại cũng sát phạt theo đạo thân của Diệp Thành.



Bọn họ đã tính toán trước, không những phải bắt được kẻ bày mưu tính kế với mình là Diệp Thành mà còn phải bắt cả Doãn Thương về tra hỏi.



Nên biết rằng Doãn Thương có thân phận không hề đơn giản, đó chính là điện chủ của một tông, nếu như bắt được thì ông ta chính là còn tốt có giá trị, có ông ta trong tay thì Thanh Vân Tông với Chính Dương Tông sẽ chuyển từ thế bị động sang chủ động.



Có điều bọn họ nào biết trong cảnh truy sát này thì bọn họ không phải kẻ đi săn mà là con mồi.



Cá đã cắn câu rồi.



 
Chương 1628: “Đúng là không tìm mà tự lộ diện”


Rầm! Đoàng!



Trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động này.



Advertisement

Ở thế giới người phàm, Diệp Thành đã trốn vào lãnh địa của nước Nguỵ, thân hình có phần thảm hại nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn không những không giảm mà còn tăng lên, những ngọn núi sừng sững nhanh chóng sụp đổ.



Phía sau, nhóm năm người phía Thanh Vân Lão Tổ giống như năm đạo thần mang tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, bọn họ nóng lòng muốn biết thân phận thực sự của Diệp Thành, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Thành được.



“Rốt cục ngươi là ai?”, Thanh Vân Lão Tổ chốc chốc lại gằn lên.



“Ông quan tâm ta là ai làm gì?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, chân bước ra bộ pháp huyền diệu, tốc độ tăng nhanh.



“Muốn chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối lập tức kết ấn, bí pháp Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La dung hoà ngưng tụ thành một đạo thần mang mạnh mẽ cứ thế bắn về phía Diệp Thành. Ông ta đã đến giới hạn của sự phẫn nộ nếu không thì cũng sẽ không trả cái giá phải chịu phản phệ khủng khiếp khi thi triển hai bí pháp này.



“Đã chịu thiệt một lần, ông còn muốn lão tử phải chịu thiệt lần thứ hai sao?”, phía trước, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức quay người, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thần mang mạnh mẽ kia bị nuốt trọn vào vòng xoáy thiên đạo và bị dịch chuyển vào không gian màu đen.



“Bí pháp này…”, trong mắt Thanh Vân Lão Tổ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vì ông ta từng thấy Tiên Luân Thiên Đạo, dựa vào bí pháp này rất dễ đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Thành.



“Đúng là không tìm mà tự lộ diện”, những lão tổ khác cũng nhìn ra, sát khí đằng đằng.



“Diệp Thành, dám tính kế với Thanh Vân ta, hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu”, Thanh Vân lão tổ đằng đằng sát khí, tốc độ tăng lên thấy rõ, ông ta kéo gần khoảng cách giữa mình và Diệp Thành lên tới cả trăm trượng sau đó chỉ ra một đạo u mang đâm xuyên vào hư không.



Đã biết là Diệp Thành thì không được để hắn thoát. Sát thần Tần Vũ là cái tên khiến người ra phải dè chừng, lúc này mà không giết hắn thì sẽ để lại hậu hoạ về sau. Cơ hội nghìn năm có một như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.


“Lão tử không doạ người đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cũng thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh hơn nữa.



“Giết cho ta”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ tôi độc thấy rõ, ông ta lại sát phạt tới.



Ở một nơi khác, đạo thân bị bốn lão tổ của Thanh Vân truy sát đã vượt qua Tiên Phàm Thương Nguyên sau đó tiến vào thế giới của người phàm thông qua một hướng khác. Mặc dù phương hướng của nó và bản thể không giống nhau nhưng đích đến lại cùng là một, đó chính là Táng Thiên Sơn.



“Doãn Thương, hôm nay ngươi không thoát được đâu”, phía sau, bốn lão tổ của Thanh Vân người nào người nấy đằng đằng sát khí.



“Các người định không chết không nghỉ sao?”, đạo thân tức tối, nó cũng diễn rất nhập vai.



“Không chết không nghỉ”, bốn lão tổ của Thanh Vân tức tối và càng tăng nhanh tốc độ.



Trong trận hỗn chiến tam tông, Thanh Vân bọn họ tổn thất nghiêm trọng, món thù này bọn họ vẫn còn ghi nhớ, trong đó có điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, hiện giờ gặp ở đây, bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối, cơ hội nghìn năm có một như vậy chẳng có lý do gì lại bỏ qua cả.

Mắc bẫy rồi!



 
Chương 1629: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?”  


Thấy Diệp Thành và đạo thân khiến nhóm lão tổ tách nhau ra vả lại còn dẫn dụ bọn họ vào phạm vi cài bẫy, những tu sĩ đóng giả người xem của Viêm Hoàng thở phào.



Lúc này bọn họ không đơn thuần chỉ là xem trận giao đấu mà có nhiệm vụ khác quan trọng hơn cần làm.



Rầm! Đoàng!



Advertisement

Trong tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành bỏ trốn ở phía trước đã nhìn thấy một rặng núi từ phía xa, đó chính là rặng núi mà Táng Thiên Sơn toạ lạc.



Có gan thì đuổi theo ta đi.



Nhìn rặng núi này, Diệp Thành cảm thấy thân thiết khác thường, hắn hắng giọng về phía sau sau đó bật cười lạnh lùng và rồi hắn lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, chuồn vào bên trong rặng núi Táng Thiên Sơn.



Đứng lại!



Thanh Vân lão tổ nhanh nhất, ông ta thi triển bí thuật bước ra cả nghìn trượng, tốc độ thế này nên cho dù là Diệp Thành cũng phải kinh ngạc.



“Vậy ta chiến với một mình ông”, đôi mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng, hắn cứ thế bay về nơi sâu nhất của Táng Thiên Sơn.



Rầm!



Phía sau, Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới tung một chưởng choán lấp mặt đất và bầu trời khiến Diệp Thành bị ép xuống hư không, sau đó ông ta chỉ ra một chỉ thần mang về phía trán của Diệp Thành.



Vạn Kiếm Quy Y!



Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lập tức vung kiếm, tiếng kiếm vang lên từng âm thanh sắc lạnh nhanh chóng hợp làm một cứ thế đánh tan nhất chỉ thần mang của Thanh Vân Lão Tổ.



Thanh Vân Lão Tổ vừa định ra tay thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta ngẩng đầu nhìn trời cao.



Thái Hư Long Cấm!



Sau tiếng hô, từng đạo long hình quang trụ giáng từ trên trời xuống, đâm xuyên đại địa và hư không, trên mỗi một long trụ đều có long vân với long khí bao quanh, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép.



Thế rồi chín long trụ với phù văn đan xen với nhau, ngưng tụ tạo thành một cái lồng khổng lồ khiến ông ta và Diệp Thành bị nhốt ở bên trong.




“Thái Hư Long Cấm?”, Thanh Vân Lão Tổ nheo mắt, trong phút chốc ông ta chợt nhận ra đây là bí pháp gì, ông ta nhìn lên trời với ánh mắt lạnh lùng.



Ông ta cho rằng là Doãn Chí Bình vì ở Đại Sở chỉ có kí chủ có Thái Hư Cổ Long Hồn mới có thể thi triển bí pháp này, Chính Dương Tông còn chưa có kí chủ còn kí chủ của Thanh Vân Tông đã bị tiêu diệt, vậy thì còn lại chỉ có thể là Doãn Chí Bình chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông.



Có điều, sau khi bóng người thi triển thái hư long cấm xuất hiện thì ông ta mới nheo mắt: “Lã Hậu?”



“A di đà phật, thiện tai thiện tai”, Long Nhất sờ cái đầu trọc lóc của mình, mặt mày thành khẩn, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn bóng láng dị thường.



“Không phải là linh hồn của Lã Hậu. là Thái Hư Cổ Long Hồn”, Thanh Vân Lão Tổ cau mày, đôi mắt ông ta nheo lại chỉ còn một đường: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?”



Rầm!



Ông ta vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng động dữ dội, một đạo thần mang vừa to vừa dày giáng xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân đi theo ông ta lập tức bị đánh tản đi, sau đó chính là sự xuất hiện của bốn đạo kết giới Thái Hư Cổ Long Cấm khổng lồ khiến bọn họ bị nhốt tách rời ở bên trong.



Rầm!











 
Chương 1630: “Nếu thêm chúng ta thì sao?


Tiếp đó, bốn đạo kết giới Thái Hư Long Cấm khổng lồ xuất hiện, bọn họ cũng bị nhốt tách biệt bên trong bốn kết giới.



Lúc này, chín lão tổ của Thanh Vân bị nhốt vào trong chín kết giới Thái Hư Long Cấm.



Advertisement

Thấy vậy, phía Thanh Vân lão tổ mặt mày biến sắc, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, mãi cho tới bây giờ bọn họ mới phản ứng lại, đây chính là cái bẫy nhằm vào bọn họ.



“Thanh Vân, trận chiến này ông có hài lòng không?”, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không nhìn Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt đầy hứng thú.



“Chỉ dựa vào hai ngươi mà cũng muốn giam giữ ta?”, Thanh Vân Lão Tổ vô cùng phẫn nộ.



“Nếu thêm chúng ta thì sao?”, không đợi Thanh Vân Lão Tổ ra tay, một giọng nói vang vọng khắp đất trời.



Ngay sau đó là vang vọng khắp các hướng của Táng Thiên Sơn.



Phía đông, chín bóng hình sóng vai cùng xuất hiện, người nào người nấy khí thế ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tám đại lão tổ của Hằng Nhạc và Sở Linh.

Phía tây là chín bóng hình, người nào cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chính là Phụng Trĩ, Giang Cảnh, Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, Đông Phương Lão Tổ, Bắc Thần Lão Tổ, Tây Môn Lão Tổ.



Phía nam cũng có chín bóng người, người nào người nấy khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào, Bạch Dịch, Hồng Loan, Long Nhất, Long Ngũ, Sở Linh Ngọc.



Phía Bắc cũng là chín bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly và vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Diệp Thành.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Màn đêm tĩnh lặng nhưng không hề yên bình, có lẽ vì khí thế của phía Chung Giang quá mạnh, lại nối liền với nhau, còn có cả tiếng sấm rền nên hư không bị chèn ép như muốn sụp đổ.


Nhìn từ xa, họ như hơn ba mươi ngôi sao chói lọi, toả sáng trên bầu trên đêm.



“Thế… Thế này…”, thấy đội quân đông đảo như vậy, với định lực của phía Thanh Vân Lão Tổ cũng hoàn toàn kinh hãi.



Họ có thể không chấn động sao? Họ có lý do gì để không chấn động?



Cảnh giới Chuẩn Thiên, tổng cộng có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đây là lực lượng hùng mạnh nhường nào, thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ tới! Không ngờ Nam Sở lại có lực lượng kinh người đến vậy.



Đột nhiên, phía Thanh Vân Lão Tổ run lên, khoé miệng run rẩy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.



Mặc dù chín người họ đều là lão tổ, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng vẫn không đấu lại nổi với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thế này! Bọn họ biết nếu hôm nay không có chuyện gì bất ngờ thì họ sẽ chết chắc.



“Thanh Vân, chúng ta không giết các ngươi, tự phế tu vi đi, đỡ phải đau đớn”, khi phía Thanh Vân Lão Tổ còn đang bàng hoàng thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã ung dung lên tiếng.



“Hằng Thiên, lần trước ngươi bắt tay với Chính Dương Tông hãm hại Thanh Vân, chúng ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, lần này các ngươi lại gài bẫy bọn ta?”, Thanh Vân Lão Tổ tức giận gầm thét: “Ngươi phải biết nếu chúng ta bị phế tu vi thì Thanh Vân rất có thể sẽ bị Chính Dương thâu tóm, Thanh Vân bị xoá sổ thì tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc các ngươi”.







 
Chương 1631: “Sao không giới thiệu chúng ta?”


“Các ngươi…”, Thanh Vân Lão Tổ lời đã đến miệng nhưng lại không biết nên nói gì.



Ông ta nhìn lướt qua hư thiên với ánh mắt sắc bén, tám đại lão tổ Hằng Nhạc và phía Sở Linh Ngọc thì ông ta biết, ông ta cũng biết mấy người phía lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, lão tổ nhà Tư Đồ, lão tổ nhà Đông Phương, lão tổ nhà Tây Môn và lão tổ nhà Bắc Thần.

Advertisement



Nhưng phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang thì bọn họ chưa gặp bao giờ.



Đây là mối quan hệ thế nào? Hằng Nhạc và lão tổ của rất nhiều thế gia ở Nam Sở, còn có một số cao thủ không biết tên, họ cùng xuất hiện ở đây nghĩa là nhiều thế lực đã cùng bắt tay với nhau rồi sao?



Nếu như vậy thì bọn họ thật sự sợ rồi, không ngờ những thế lực này lại liên hợp với nhau.



“Nào nào nào, hiếm lắm mọi người mới gặp nhau, để ta tự giới thiệu trước chứ không đến lúc bị phế rồi, các ngươi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra”, Cổ Tam Thông chỉnh lại quần áo, sau đó vuốt mái tóc tổ quạ của mình còn tự cho là rất đẹp trai: “Gọi ta Cổ Tam Thông là được, Cổ trong Cổ Tam Thông, Tam trong Cổ Tam Thông, Thông trong Cổ Tam Thông, nhớ thế nhé”.

“Ngươi chính là Cổ Tam Thông”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ chợt thay đổi, dường như ông ta biết lai lịch của Cổ Tam Thông.



Cổ Tam Thông phớt lờ sự ngạc nhiên của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta chỉ vào những người có mặt rồi giới thiệu một loạt: “Lão tổ của Hằng Nhạc và các thế gia lớn ở Nam Sở thì ta không giới thiệu nữa nhé, hầu như ngươi đều biết họ cả. Tên đứng cạnh ta đây là Vô Nhai Đạo Nhân, kia là lão tổ nhà họ Tô ở Bắc Sở, kia là lão tổ của Thiên Tông thế gia của Bắc Sở, mỹ nữ xinh đẹp đứng cạnh ông ấy là Sở Linh Ngọc”.



“Bắc Sở”, phía Thanh Vân Lão Tổ lại lần nữa biến sắc, họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong liên minh này còn có cả thế lực của Bắc Sở.



“Thấy không, nhóm kia là các đại thủ lĩnh của Viêm Hoàng”, Cổ Tam Thông vẫn thản nhiên giới thiệu.




“Viêm Hoàng?”, nghe thấy hai từ này, sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ đã trắng bệch không còn giọt máu.



“Sao không giới thiệu chúng ta?”, Long Nhất và Long Ngũ đều lên tiếng.



“Ồ đúng đúng, còn hai tên này nữa”, Cổ Tam Thông chỉ vào Long Nhất và Long Ngũ: “Chắc các ngươi rất quen với tên này, kí chủ trước đây của Thanh Vân Tông các ngươi, à không đúng, nói chính xác hơn là cơ thể của Lã Hậu, linh hồn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông các ngươi. Còn tên còn lại thì chắc các ngươi chưa gặp, nhưng linh hồn của hắn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc”.



“Linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc?”, phía Thanh Vân Lão Tổ đều híp mắt thành một đường. Kí chủ của Hằng Nhạc là Doãn Chí Bình, mà linh hồn Thái Hư Cổ Long của hắn ta lại ở đây, vậy nói lên điều gì?



“Rất khó hiểu phải không? Vậy ta xin long trọng giới thiệu với ngươi vị này”, Cổ Tam Thông chỉ vào Diệp Thành cũng đang bị nhốt trong Thái Hư Long Cấm: “Hắn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc. Thế nào? Ngạc nhiên chưa?”

“Hả…”, phía Thanh Vân Lão Tổ quay ngoắt sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt của họ trở nên khó tin với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, con ngươi lồi lên trông thấy, đồng tử thì thu nhỏ lại còn cỡ đầu kim.



 
Chương 1632: Chọn nhầm đội thì phải trả giá!  


So với những tin khác, tin tức này mới khiến bọn họ ngạc nhiên nhất, sao bọn họ có thể ngờ được Diệp Thành lại có hai thân phận này!



Mới chỉ một năm ngắn ngủi thôi!



Advertisement

Trong một năm này đã xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Thành đã chết vẫn còn sống, lại còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, bọn họ không biết Diệp Thành trở thành chưởng giáo của Hằng Nhạc từ lúc nào, càng không biết họ bắt tay với bao nhiêu thế lực khủng khiếp thế này từ lúc nào.



“Thanh Vân, chúng ta vốn không có thù”, Diệp Thành vẫn luôn im lặng lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu đều đều: “Kí chủ Thanh Vân – Lã Hậu là do ta giết, vì hắn đã giết đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc, hắn đáng chết. Điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân là Triệu Thanh cũng do ta giết, vì ông ta là một trong những kẻ chủ mưu giết hại ta một năm trước, ông ta tội đáng muôn chết. Nhưng con người ta trước nay ân oán rõ ràng, ta hận bọn họ chứ không hận Thanh Vân các ông, dẫu rằng lần đó ta cứu Cơ Tuyết Băng nên ông khiến ta trọng thương, ta cũng không hận ông, vì ta là người phá hỏng kế hoạch của các ông trước, ông truy sát hai chúng ta cũng là lẽ đương nhiên”.



Nói đến đây, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Thanh Vân Lão Tổ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Nhưng trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, các ông đã chọn nhầm đội, mối thù này không thể cứ thế bỏ qua được”.



Sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ trắng bệch, có lẽ đến giờ phút này bọn họ mới hiểu thế nào là hối hận, hối hận vì đã chọc giận vị sát thần Diệp Thành này, đến cuối cùng lại gây ra hoạ lớn.



Chọn nhầm đội thì phải trả giá!



Phía này, Diệp Thành đã mở ma đạo, sức chiến đấu đỉnh phong bùng nổ, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng theo đó xuất hiện, tựa như ba con dã thú đồng thời lao về phía ông ta.

Khi hắn ra tay thì Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và cao thủ của Hằng Nhạc cũng đồng loạt ra tay, nói nhiều như vậy rồi, không cần phải tốn thêm nước bọt nữa.



Rầm! Đoàng!



Trận chiến đột ngột nổ ra, phía Thanh Vân Lão Tổ vốn không có ý định giao chiến, bọn họ nào phải đối thủ của phía Diệp Thành, bên kia có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đội hình bốn đấu một, thực lực bị áp chế hoàn toàn, bọn họ căn bản không có sức đánh trả.



Một cuộc chiến không có gì bất ngờ, đương nhiên kết quả cũng chẳng có gì phải nghi ngờ.



Cuộc chiến từ đầu đến cuối chưa tới năm phút, chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế tu vi, từng người từng người nằm sõng soài dưới đất.




A!



Chín người ngửa mặt lên trời gầm thét đau khổ và thê lương, bọn họ là lão tổ của một tông, luôn ở tít trên cao, đã bao giờ nghĩ tới sẽ có kết cục thế này? Đây là điều tàn nhẫn nhất trong cuộc đời người tu sĩ, đi sai một bước là không thể quay lại.



A!



Ngay sau đó tiếng hét lại vang lên, phía Diệp Thành sử dụng bí thuật sưu hồn, bá đạo cướp đi ký ức của chín đại lão tổ Thanh Vân.



Mà lúc này, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ quái lạ thường, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta: “Thiên… Thiên Nhãn?”



“Ta đã nói rồi mà! Thế nào cũng có một hai chuyện hóc búa”, phía Cổ Tam Thông day đầu mày.



“Mẹ kiếp!”, Diệp Thành cũng day đầu mày.

Chẳng trách họ như thế, vì từ ký ức của phía Thanh Vân Lão Tổ, họ biết được điện chính của Thanh Vân có người sở hữu Thiên Nhãn.



 
Chương 1633: Ồ, thật trùng hợp!


Thiên Nhãn không phải ai cũng có, đó là món quà của Thượng Đế, trong một triệu tu sĩ cũng không có một người.



Đương nhiên người có Thiên Nhãn đều có năng lực đặc biệt, chẳng hạn như nhìn thấu một số cấm chế mà tu sĩ bình thường không thể nhìn thấu, mà điều khiến phía Diệp Thành đau đầu là nếu họ giả mạo thành mấy người phía Thanh Vân Lão Tổ trở về Thanh Vân Tông, như vậy người có Thiên Nhãn sẽ nhìn ra ngay.



Advertisement

Đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót!



Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi mọi người đang đau đầu thì nơi xa truyền tới tiếng nổ, khiến mọi người lập tức ngừng suy nghĩ, hiển nhiên nơi ấy đang có một trận đánh lớn, chắc chắn đã có tu sĩ khác xông vào đây và đang giao đấu với cao thủ của Viêm Hoàng canh gác ở đó.



“Không được để những người đó đi mất”, Diệp Thành là người đầu tiên hành động.



“Sao lại có nhiều chuyện nhảm nhí thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng vội vã chạy đến.



Đêm nay họ hành động cực kỳ bí mật, không thể để thế giới bên ngoài biết được, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối, kế hoạch của họ cũng sẽ bị phá hỏng.



Ở phía xa, làn sóng đại chiến lúc này đã dập tắt.




Nhìn ra xa, hàng nghìn cao thủ của Viêm Hoàng, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lúc này họ đang bao vây bốn người ở giữa.



Lại nhìn sang bốn người kia, một ông lão thô bỉ, một người trung niên cao lớn thô kệch, một ông già đầu hói và một người khổng lồ với thân hình cực lớn, đó chẳng phải Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Man Sơn sao?



Giờ phút này bọn họ đang ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu như tội phạm, mặt mũi ai cũng sưng vù bầm dập, bị hàng nghìn kẻ mạnh của Viêm Hoàng đánh cho không thể phản kháng.



Bốn người vô cùng phiền muộn! Ở thế giới tu sĩ quá chán, hiếm có dịp rảnh rỗi đến thế giới người phàm dạo chơi, ai ngờ vừa đặt chân đến mảnh đất này đã bị vây đánh tan tác.


Vốn dĩ bọn họ đều là những người rất lợi hại, lúc đầu cũng rất khí thế, nhưng đến khi cao thủ của Viêm Hoàng kéo đến như thuỷ triều, hơn nữa tu vi của ai cũng không yếu, bốn người họ suýt thì khóc tại chỗ.



Vì thế bọn họ đã bị đánh một trận tơi tả.



“Mẹ kiếp, lão tử đã làm gì các ngươi hả?”, tuy Thái Ất Chân Nhân đang ôm đầu nhưng miệng vẫn không ngừng chửi bới.



“Đánh chúng ta cũng phải có lý do chứ!”, Ngô Tam Pháo cũng chửi rất hăng, nước miếng văng đầy trời: “Lão tử là đại ca của đảo Hắc Long, biết điều thì mau thả lão tử ra, nếu không các ngươi sẽ biết tay lão tử”.



“Ta là người nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực đấy, đừng gây sự với ta”, Ngưu Thập Tam cũng gào thét, nhưng lần này ông ta không tự tin lắm, người ta đông hơn mình mà!



“Chúng ta không cùng hội với bọn chúng đâu”, Man Sơn lắc đầu, trước nay lão ta luôn hiếu chiến mà lúc này cũng bị đánh đến nỗi ngay cả chiếc rìu to của lão cũng bị tịch thu.



“Ồ, thật trùng hợp!”, khi bốn người họ đang mắng chửi thì một tiếng cười vang lên.



Lời này vừa dứt, cao thủ của Viêm Hoàng ăn ý tránh sang một bên, Diệp Thành xắn ống quần lên cao, miệng ngậm tăm, vai vác Bá Long Đao đi tới, mỉm cười nhìn bốn người.

Nhìn thấy Diệp Thành tới, bốn người đều sửng sốt.



 
Chương 1634: “Hắn từng cầu hôn cô?”


“Thánh chủ!”



Khi bốn người còn đang sửng sốt thì cao thủ của Viêm Hoàng ở bốn phía đã đồng loạt cung kính hành lễ với Diệp Thành.



Thánh chủ?



Advertisement

Vẻ mặt bốn người thay đổi liên tục, bây giờ mới hiểu vừa nãy mình bị người của ai đánh. Mẹ kiếp! Mấy ngày trước chúng ta còn giải vây giúp ngươi, thế mà mấy ngày sau đã bị người của ngươi vây đánh.



Chậc chậc chậc!



Nhìn bốn người mặt mũi sưng vù, Diệp Thành tặc lưỡi: “Sao lại bị đánh thành ra thế này vậy?”



“Bà nội ngươi!”, bốn người lập tức nhào tới, không nhiều lời đè Diệp Thành xuống đất, đánh loạn xạ.



Hơ!



Nhìn thấy cảnh này, cao thủ của Viêm Hoàng ở bốn phía đều giật giật khoé miệng, nhìn về hướng mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ.



Mà phía Thiên Tông Lão Tổ lại đang nghiêm túc vuốt râu, tất cả đều nhìn lên bầu trời đầy sao vô tận.



“Cô không quan tâm hắn hả?”, Sở Linh Ngọc vừa soi gương vuốt lại tóc, vừa hỏi Sở Linh bên cạnh.




“Hắn da thô thịt dày, không sao đâu”, Sở Linh cũng chẳng quan tâm, lấy gương ra vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.



“Cô không đau lòng, vậy ta cũng không đau lòng, chỉ cần không đánh hỏng thứ đó là được”.



“Cô rất quan tâm thứ đó của hắn?”, Sở Linh quan sát Sở Linh Ngọc từ đầu đến chân một lượt.



“Đương nhiên”, Sở Linh Ngọc vẫn đang vuốt tóc: “Hắn từng cầu hồn ta, ta không muốn hắn thành thái giám”.



“Hắn từng cầu hôn cô?”, Sở Linh ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện này.


“Cô không biết?”



“Trước đây không biết, giờ biết rồi”, Sở Linh lập tức cất gương rồi xắn tay áo.



Phía Ngô Tam Pháo đã đánh xong, Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị ấn xuống đất lần nữa.



“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bị một chưởng đánh cho ngu người: “Lão tử làm gì cô rồi?”



“Tâm trạng ta không tốt, ngươi làm gì được ta!”



“Cô… Cô nương này ra tay thật ác!”, thấy Sở Linh ra tay không phân nặng nhẹ, bốn người phía Thái Ất Chân Nhân đều giật giật khoé miệng, tìm thê tử thế này phải chịu bao nhiêu đòn mới đủ đây!



“Tam Pháo! Ngươi có phát hiện cô gái này khá quen không?”, nhìn một lúc, Thái Ất Chân Nhân chọc chọc Ngô Tam Pháo: “Có phải đã gặp ở đâu rồi không?”



“Quen sao?”, Ngô Tam Pháo sờ cằm, quan sát Sở Linh từ trên xuống dưới, hai ba giây sau mới vỗ trán bảo: “Ồ, chẳng phải là người chúng ta gặp ở Âm Sơn ư? Nhưng ta nhớ là tóc trắng cơ mà”.



“Lão Thập Tam! Đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến đây làm gì?”, Cổ Tam Thông bước tới, huých vai Ngưu Thập Tam, xem ra hai người họ đã quen biết nhau từ trước.









 
Chương 1635: Đây là liên minh của bao nhiêu thế lực chứ!


“Ai rảnh mà đi du sơn ngoạn thuỷ”, Cổ Tam Thông còn chưa lên tiếng, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh đã kéo Thanh Vân Lão Tổ đang hôn mê tới: “Đây, vì bọn họ”.



“Mẹ nó”, thấy Thanh Vân Lão Tổ và tám lão tổ khác của Thanh Vân đã bị phế, không chỉ Ngưu Thập Tam mà ngay cả Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo và Man Sơn cũng bất giác kêu lên: “Chín đại lão tổ của Thanh Vân đều bị các ngươi phế rồi, lá gan các ngươi cũng lớn thật đấy!”

Advertisement



“Chúng ta đông người, làm sao? Không phục à?”, Long Nhất và Long Ngũ xoa đầu, trông thì giống hoà thượng nhưng càng giống lưu manh vô lại hơn.



“Đúng là rất đông”, bốn người phía Ngô Tam Pháo bất giác sờ lên khuôn mặt bị đánh lệch đi của mình, ngay cả bốn người họ luôn không sợ trời không sợ đất mà cũng bị đánh tơi tả, vậy người của đối phương phải đông nhường nào chứ!



Bây giờ bọn họ đã hiểu vì sao vừa mới bước vào vùng đất này đã bị bao vây tấn công, mục đích là để chiếm trọn khu này đây mà!







Nhưng hành động của phía Cổ Tam Thông vẫn khiến mọi người rất sửng sốt, chín đại lão tổ của Thanh Vân đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, là những kẻ nổi tiếng tàn nhẫn hàng đầu, thế mà cũng bị hốt sạch một mẻ.




“Có Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà Đông Phương, nhà Tây Môn, nhà Bắc Thần… ”, bốn người thầm truyền âm cho nhau.



“Theo ta thấy, sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, khi nói còn liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang bị đánh: “Tiểu tử này không chỉ đơn giản là Thánh chủ của Viêm Hoàng, biết đâu hắn còn là chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa?”



“Không phải khả năng đâu, mà là chắc chắn đấy”, Ngô Tam Pháo xoa cằm: “Có thể điều động nhiều lão tổ của Hằng Nhạc như thế, chắc chắn Diệp Thành đã giành lại Hằng Nhạc, mà chắc chắn hắn đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc rồi”.


“Các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đấy?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn bốn người họ.



“Lão Cổ, ông nói thật cho ta, tiểu tử này có phải là chưởng giáo của Hằng Nhạc không?”, Ngưu Thập Tam kéo góc áo Cổ Tam Thông.



“Nếu không ngươi nghĩ hắn có thể điều động được nhiều lão tổ của Hằng Nhạc vậy không?”, Cổ Tam Thông nhàn nhạt đáp.



“Quá đỉnh!”, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, bốn người không kìm được giơ ngón cái lên. Họ vẫn đánh giá quá thấp Diệp Thành, không ngờ trong một tháng ngắn ngủi mà hắn lại làm ra động tĩnh lớn thế này, hơn nữa họ còn không nhận được một tin tức nào, công tác bảo mật cực kỳ kín kẽ.



Không biết đến lúc nào Sở Linh mới đứng dậy, cô đánh Diệp Thành mà người cũng ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt xinh đẹp viết rõ hai chữ: Sảng khoái.



Lại nhìn Diệp Thành, hắn nằm im trên đất như heo chết, sợ rằng chính nương thân của hắn cũng không nhận ra con mình. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều giật giật khoé miệng nhìn Sở Linh.

Đi thôi!



 
Chương 1636: “Ta không có gan lớn đến vậy”


Liếc nhìn đám người một lượt, Thiên Tông Lão Tổ là người đầu tiên rời đi, đã mấy trăm tuổi rồi, ông không có tâm trạng nói vớ vẩn với đám trẻ ranh.



Đi thôi, đi thôi!



Advertisement

Sau đó mọi người lần lượt giải tán, còn Diệp Thành được Cổ Tam Thông cầm một chân kéo đi.



Màn đêm lúc này mới chìm vào yên tĩnh.



Đại điện Thanh Vân Tông cũng yên tĩnh như màn đêm, hàng chục bóng người đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, phía Công Tôn Trí vẫn đang chờ tin tức từ phía Thanh Vân Lão Tổ.



“Chưởng giáo, các lão tổ sẽ không sao chứ?”, đến lúc nào đó, một trưởng lão mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong điện.



“Đừng có nói gở”, không đợi Công Tôn Trí lên tiếng, một ông lão áo tím đã quát lên: “Mấy lão tổ đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa còn không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, muốn động đến họ trừ khi điều động cả đội quân tu sĩ, mà điều động quân đội thì thế trận sẽ không nhỏ, chúng ta sẽ không nhận được tin tức sao?”



“Có lẽ vậy! Nhưng họ đi lâu như thế cũng không có tin gì, thật khiến người ta lo lắng!”



“Tiếp tục phái người đi tìm”, Công Tôn Trí hít sâu một hơi.




Mà lúc này, phía Thiên Tông Lão Tổ đã thông qua truyền tống trận của phân điện về đến Hằng Nhạc, bốn người phía Ngưu Thập Tam cũng đi theo, lúc này họ đang tập trung trong đại điện của Hằng Nhạc Tông.



“Chín đại lão tổ đã bị các ngươi phế rồi, vậy còn sợ cái gì nữa?”, trong điện toàn là tiếng hô to gọi nhỏ của Thái Ất Chân Nhân.



“Đúng thế! Đội hình lớn như vậy, theo ta thấy cứ hành động đi”, Ngô Tam Pháo bắn nước miếng khắp trời: “Không đủ nhân lực thì lão tử đi đầu cho các ngươi”.



“Các ngươi còn gào thét ầm ĩ nữa thì cô nãi nãi đây sẽ đánh người đấy”, Sở Linh vừa ung dung cắt móng tay vừa thản nhiên lên tiếng.


Hơ!



Nghe vậy, phía Thái Ất Chân Nhân đều mấp máy miệng sau đó ngoan ngoãn ngồi về vị trí ban đầu, không ai dám hé răng nửa lời.



“Chúng ta không trực tiếp khai chiến đương nhiên có lý do của chúng ta”, Diệp Thành ngồi trên ngai vàng vừa ôm khuôn mặt sưng vù của mình vừa nói: “Bây giờ chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế, sao chúng ta phải khai chiến trực diện nữa? Giảm bớt sức chiến đấu của Thanh Vân Tông chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”



“Mối uy hiếp bây giờ là người có Thiên Nhãn của Thanh Vân Tông”, Chung Giang trầm ngâm cất lời: “Muốn giả danh người của Thanh Vân trà trộn vào đó thì phải loại trừ người này trước”.



“Thông báo cho nội gián của chúng ta ở Thanh Vân Tông tìm người tên Vân Thanh đi”, Diệp Thành hạ lệnh.



“Không phải ngươi định lẻn vào Thanh Vân Tông ám sát ông ta đó chứ?”, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh nhìn vào Diệp Thành.



“Ta không có gan lớn đến vậy”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Phải tìm hiểu động tĩnh của người đó trước đã, chỉ cần chúng ta trà trộn vào Thanh Vân Tông đúng lúc thì có thể tránh được ông ta, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”.









 
Chương 1637: “Cũng chưa biết được!”


Sau khi Hồng Trần Tuyết và Phong Tế đi, phía Thiên Tông Lão Tổ cũng lục tục ra khỏi đại điện Hằng Nhạc Tông.



Trận chiến đêm qua tuy họ toàn thắng nhưng cũng không phải không có ai bị thương, đội hình bốn đấu một nhưng Thiên Tông Lão Tổ cũng đã bị thương, thảm nhất là Bạch Dịch, hắn ta còn suýt nữa bị chém chết.



Họ cần hồi phục chấn thương trong thời gian ngắn nhất để có thể tiếp tục các hành động lớn sau này.



Advertisement

Trong điện chỉ còn lại Man Sơn, Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam, không phải họ không định đi mà là bị Diệp Thành giữ lại.



Mặc dù bốn người họ nhìn có vẻ không đáng tin nhưng thân phận lại không tầm thường.



Ví dụ như Thái Ất Chân Nhân, ông ta là người của Hoàng tộc Đại Sở, khi cứu viện Nhân Hoàng ở Bắc Sở chẳng phải Hoàng tộc Đại Sở đã giúp đỡ đó sao? Nếu không nhờ họ, có lẽ lịch sử sẽ phải viết lại.



Ví dụ như Ngô Tam Pháo, hắn ta là đại ca của đảo Hắc Long ở Bắc Sở.



Chẳng hạn như Ngưu Thập Tam, ông ta là nhân vật nổi tiếng lợi hại ở Bàn Long Hải Vực của Bắc Sở.



Còn Man Sơn là người khổng lồ ở Tây Thục của Bắc Sở, nắm trong tay lực lượng rất mạnh, theo tình báo thì tổ tiên của ông ta từng đi theo Thái Vương năm xưa, đến giờ cũng vẫn bảo vệ cho hậu duệ của Thái Vương.



“Mọi người biết vì sao ta giữ mọi người lại không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn bốn người.

“Đều là người thông minh, không cần vòng vo”, Thái Ất Chân Nhân ngoáy tai.



“Nếu vậy thì ta nói thẳng luôn nhé”, Diệp Thành mỉm cười: “Mục tiêu của chúng ta không chỉ là Chính Dương Tông và Nam Sở, sau này chắc chắn sẽ tiến quân vào Bắc Sở, không biết bốn nhà có ý liên hợp với ta không?”



“Đương nhiên rồi”, Ngô Tam Pháo lập tức vỗ ngực: “Ta là đại ca của đảo Hắc Long, lời ta nói rất hữu dụng”.



“Bàn Long Hải Vực chúng ta cũng rất thức thời”, Ngưu Thập Tam vuốt râu: “Lão Ngưu ta nhìn người rất chuẩn, ta tin tưởng thực lực và khả năng thống lĩnh của ngươi”.



“Đi theo ta rất có triển vọng đấy”, thấy hai nhà dứt khoát như vậy, Diệp Thành cũng cười tươi, sau đó nhìn Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân: “Ý hai vị thế nào?”



“Chuyện này ta phải hỏi Thánh chủ nhà chúng ta đã”, Man Sơn lắc đầu.



“Ta cũng vậy, chuyện này ta không quyết định được”, Thái Ất Chân Nhân nhún vai: “Hoàng tộc Đại Sở hiện nay do Hoàng Yên công chúa chỉ huy, ta chỉ là một tên lâu la thôi, nhưng ta tin cũng không có vấn đề gì lớn”.



“Vậy ta chờ hồi âm của hai vị”, Diệp Thành cười khẽ.



“Nhưng nói đến Đại Sở Hoàng Yên, cô ấy có thù với Nam Minh Ngọc Thu của thành cổ Thiên Long à?”, Ngưu Thập Tam hỏi Thái Ất Chân Nhân.



“Ta nghĩ là không đâu!”, Thái Ất Chân Nhân gãi đâu: “Hoàng Yên công chúa là thân nữ đích truyền của Sở Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu là thân nữ đích truyền của Huyền Hoàng, Sở Hoàng và Huyền Hoàng đều từng thống trị Đại Sở, chắc không có ân oán bất hoà gì đâu”.



“Cũng chưa biết được!”, Ngưu Thập Tam vuốt râu: “Mấy ngày trước hai người họ còn đánh nhau ở vùng ven Bàn Long Hải Vực của chúng ta kìa”.



“Thật á?”, Thái Ất Chân Nhân giật mình: “Sao ta chưa nghe ngươi kể bao giờ?”



“Ngươi cũng đâu có hỏi! Ta…”



“Nam Minh Ngọc Thu đến Bàn Long Hải Vực?”, Ngưu Thập Tam còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành ngắt lời. Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin về Nam Minh Ngọc Thu, không ngờ lại nghe thấy tin cô ta đánh nhau với Đại Sở Hoàng Yên.



“Ta đã thấy Nam Minh Ngọc Thu mà, không nhận nhầm đâu”, Ngưu Thập Tam nói một cách chắc chắn.



“Vậy Nam Minh Ngọc Thu đó có khác với người trong ký ức của ông không?”, Diệp Thành thử hỏi dò: “Ví dụ như tính cách, sức chiến đấu, hoặc là hình dáng”.



 
Chương 1638: “Ông bị rảnh à?”  


“Không có gì khác cả”, Ngô Tam Pháo nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng thanh kiếm trong tay cô ấy thực sự cực kỳ khủng khiếp!”



“Kiếm?”, mắt Diệp Thành loé lên: “Kiếm Uyên Hồng?”



Nếu nói đến thanh kiếm đáng sợ của Nam Minh Ngọc Thu, hắn chỉ nghĩ tới kiếm Uyên Hồng mà họ mang ra từ Thập Vạn Đại Sơn, đó là sát kiếm năm xưa Huyền Hoàng tự tay tế luyện, là pháp khí mạnh mẽ thực thụ, uy lực sao có thể đơn giản được!



Advertisement

“Công chúa Hoàng tộc Đại Sở của ngươi cũng không vừa!”, Ngưu Thập Tam lại nhìn Thái Ất Chân Nhân: “Cây kiếm của cô ấy cũng có uy lực không kém cây kiếm của Nam Minh Ngọc Thu”.



“Đó là kiếm Thái A”, Thái Ất Chân Nhân không hề giấu giếm: “Chắc kiếm mà Nam Minh Ngọc Thu dùng là sát kiếm Uyên Hồng của Huyền Hoàng, có thể sánh ngang với kiếm Uyên Hồng thì phải dùng tới bội kiếm Thái A của Sở Hoàng năm đó”.



“Sao hai người họ không đến đảo Hắc Long của ta đánh nhau chứ? Ta cũng muốn xem”, Ngô Tam Pháo mang vẻ mặt tiếc nuối.



Tất cả mọi người có mặt, ngoài Ngưu Thập Tam, có lẽ ai cũng cảm thấy tiếc nuối.



Đại Sở Hoàng Yên là ai? Là con gái của Sở Hoàng. Nam Minh Ngọc Thu là ai? Là con gái của Huyền Hoàng! Phụ hoàng hai người đều từng là Hoàng đế của vùng đất này, đều từng thống trị và từng là sự tồn tại bất bại của Đại Sở.



Nhưng vì lý do thời đại, Hoàng đế bất khả chiến bại của hai thời đại này vẫn chưa có cơ hội giao đấu.



Có lẽ trời cao muốn bù đắp cho sự nuối tiếc này nên đã để trận quyết đấu giữa hai vị Hoàng đế kéo dài tới thế hệ sau. Một người là công chúa của Hoàng tộc Đại Sở, một người là Thánh nữ của Thiên Long Thánh Tông, cả hai đều là thiên chi kiêu nữ, trận chiến của họ có lẽ sẽ là trận quyết chiến vượt thời đại.



“Điều ta quan tâm là cuối cùng ai thắng vậy?”, Man Sơn mở đôi mắt to như chuông đồng nhìn Ngưu Thập Tam.







“Bất phân thắng bại”, Ngưu Thập Tam lắc đầu: “Từ lúc bắt đầu cho đến lúc biến mất còn chưa tới một phút, tuy thời gian trận chiến ngắn nhưng cảnh tượng lại cực hoành , Bàn Long Hải Vực của chúng ta bị nghiền ép, suýt thì sụp đổ”.



“Ông có biết tại sao họ đánh nhau không?”, Diệp Thành sờ cằm, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Lẽ nào hai người họ thật sự có ân oán?”



“Vấn đề này thì ta không biết”, Ngưu Thập Tam nhún vai, xoè tay: “Nữ nhân mà! Đánh nhau còn cần lý do à? Có thể là Đại Sở Hoàng Yên ghen tỵ vì ngực Nam Minh Ngọc Thu lớn hơn mình, cũng có thể là Nam Minh Ngọc Thu ghen tỵ Đại Sở Hoàng Yên xinh đẹp hơn mình, cứ so sánh như vậy rồi đánh nhau thôi, không phải sao?”



“Cái logic quái quỷ gì vậy?”, Thái Ất Chân Nhân mắng to: “Câu này để ta nghe thấy thì không sao, nếu để công chúa nhà ta nghe thấy, ngươi có tin đêm nay công chúa sẽ lật tung Bàn Long Hải Vực của các ngươi lên không?”



“Ta… Ta chỉ ví dụ thôi mà”, trước nay Ngưu Thập Tam luôn coi trời bằng vung, nhưng lần này lại thật sự sợ.




Khi hai người đang đấu vỡ mồm, ánh mắt Diệp Thành đã trở nên sâu thẳm khác thường, khoan nói đến tại sao Nam Minh Ngọc Thu lại đánh nhau với Đại Sở Hoàng Yên, nhưng không ngờ Nhân Hoàng lại không nhận được chút tin tức nào về trận đại chiến này.



Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, hầu hết nhân viên mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng đều đã được điều tới Nam Sở, thật sự rất ít người ở lại Bắc Sở, mà Bắc Sở lại rộng lớn, không nhận được tin cũng là điều bình thường.



“Nam Minh Ngọc Thu, cô đừng gây ra chuyện gì đấy!”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, hắn vẫn sợ rằng Nam Minh Ngọc Thu không được bình thường, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng bị cô ta đánh cho bị thương, nếu gây ra tai hoạ thì không phải chuyện đùa.



“Tiểu tử, thê tử ngươi thật hung hãn!”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thái Ất Chân Nhân đã lấy tay chọc vào người hắn, nói xong còn nở nụ cười gian: “Bị đánh không ít rồi đúng không?”



“Ông bị rảnh à?”



“Xem đi, xem đi, lại nổi nóng rồi”, Thái Ất Chân Nhân khinh thường: “Nhưng lần trước gặp cô ấy, ta cảm thấy là một tiểu cô nương khá dịu dàng nho nhã, không ngờ lại nóng nảy như vậy”.



“Lần trước?”, Diệp Thành nhướng mày: “Ông từng gặp cô ấy?”



“Đương nhiên là gặp rồi!”, Ngô Tam Pháo hất đầu: “Lần trước chúng ta gặp cô ấy ở Âm Sơn, nhưng hình như là tóc trắng cơ, chắc ngươi cũng đã gặp rồi. Ồ không đúng, chúng ta đuổi theo tên kia rồi lúc về mới gặp, lúc đó ngươi đã chuồn mất rồi”.











 
Chương 1639:  Tạo hoá trêu người!  


Tạo hoá trêu người!



Diệp Thành cười khổ lắc đầu.



Một lúc sau hắn nhìn Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam: “Nếu hai vị không còn chuyện gì nữa thì hôm nay hãy về đi! Bên ta sẽ nhanh chóng liên hệ với Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long để xây trung chuyển hư không đại trận”.

Advertisement



“Được”, hai người cùng vươn vai đứng dậy: “Ta cảm giác chúng ta đang được dựa vào gốc cây to, đánh nhau thì ta có sát thần, trị thương thì có Đan Thánh”.



“Ta thích xem dáng vẻ ngông nghênh của mọi người”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn hai người này.



“Vậy ta cũng đi đây, về nhà thương lượng một chút”, Man Sơn cũng lắc đầu, vác rìu lớn trên vai.



“Tiểu tử, Viêm Hoàng của ngươi nợ Hoàng tộc Đại Sở của ta hai ân huệ, đừng quên đấy”, trước khi đi, Thái Ất Chân Nhân còn nhắc: “Có thể lúc nào đó chúng ta sẽ tìm ngươi đòi ân huệ đấy”.



“Hai ân huệ?”, Diệp Thành nhướng mày: “Chẳng phải chỉ có một lần đi nhờ truyền tống trận thôi sao, còn gì nữa?”



“Vớ vẩn”, Thái Ất Chân Nhân cáu kỉnh: “Ngươi có biết trong trận Viêm Hoàng đánh Thiên Hoàng ấy vì sao Sát Thủ Thần Triều không ra tay gây rối không? Chính là vì Hoàng tộc Đại Sở chúng ta đã âm thầm giữ chân giúp các ngươi”.



“Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành sờ cằm, nếu Thái Ất Chân Nhân không nói thì hắn thật sự không biết có chuyện này.



“Nhớ đấy, hai mối ân huệ, đừng có quên”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì Thái Ất Chân Nhân đã lại lên tiếng, hơn nữa vừa nói còn vừa lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại.



“Chuyện này mà ông cũng ghi, có còn biết xấu hổ không hả?”, Diệp Thành mắng to.



“Đây là ân huệ, ân huệ thì phải ghi rõ ràng”.



“Nếu ông đã nói vậy thì chúng ta cùng tính lại đi”, Diệp Thành không nghe nổi nữa: “Năm xưa Sở Hoàng trấn áp Sát Thủ Thần Triều để lại một đống hỗn độn, là thuỷ tổ Viêm Hoàng của chúng ta giúp các ông thu dọn, ân huệ này tính cho ai?”



“Đã hơn mười nghìn năm rồi, ngươi còn lật lại nợ cũ!”, Thái Ất Chân Nhân bĩu môi.


“Là ông lấy sổ ra đi qua đi lại trước mặt lão tử nên ta mới phải tính chứ!”, Diệp Thành tỏ vẻ không tán thành, sau đó hắn giơ một ngón tay lên: “Đây được tính là một ân huệ”.



“Nếu các ngươi đã nói như vậy thì Hoàng tộc Đại Sở và Viêm Hoàng đều nợ chúng ta một ân huệ!”, Man Sơn hất đầu.



“Ông có chuyện gì!”, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cùng liếc mắt quan sát Man Sơn từ trên xuống dưới một lượt.



“Nếu đã lật lại nợ cũ thì chúng ta cũng phải lật lại”, Man Sơn lại ngồi xuống, nói liến thoắng: “Khi Thái Vương của chúng ta còn đang trị vì, Sát Thủ Thần Triều mà Sở Hoàng trấn áp và Ma Vực mà Viêm Hoàng trấn áp cũng gây ra không ít chuyện, đều là Thái Vương của chúng ta thu dọn tàn cuộc giúp các ngươi, đây cũng là ân huệ, ta phải ghi lại, mỗi nhà một ân huệ, đến lúc nào đó sẽ đòi lại sau”.



Nói xong tên này thật sự lấy một cuốn sổ nhỏ ra viết vào đó tỉ mỉ, cẩn thận.



Thấy vậy, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, Diệp Thành sờ cằm, hai người vẫn quan sát tên khổng lồ này từ đầu đến chân, nhìn lão có vẻ hiền lành thật thà, thực ra bên trong cũng rất bỉ ổi.



“Nếu Thần Hoàng còn trị vì không biết phải đòi bao nhiêu ân huệ nữa!”, nhìn ba người đều lấy sổ ra, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cùng thở dài.



Đúng vậy! Nếu tính như Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Man Sơn thì khi Thần Hoàng trị vì, các thế lực tà ác mà tám Hoàng đế thời trước của Đại Sở trấn áp đều từng gây chuyện, chẳng phải cuối cùng tất cả đều do Thần Hoàng giải quyết hay sao?



Nếu tính như vậy thì hậu duệ của tám vị Hoàng đế đời trước của Đại Sở đều nợ Thần Hoàng một ân huệ, nếu tính như vậy thì có tính tám đời cũng không hết!

Không biết nếu chín vị Hoàng đế của Đại Sở còn sống, nhìn thấy ba tên này lấy sổ sách ra ngồi tính ân huệ, liệu có giáng cho mỗi tên một bạt tai không!



 
Chương 1640: “Quen rồi là tốt”,


Khốn khiếp!



Sau tiếng quát nạt của Diệp Thành, Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân bị ném ra khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.



Advertisement

Hắn tưởng rằng mình đã đủ lằng nhằng rồi nhưng không ngờ Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân lại lằng nhằng hơn cả mình, lôi từ thời Sơ Hoàng đến thời Huyền Hoàng, từ Huyền Hoàng lại tới Thần Hoàng.



“Đừng để lão tử đây nhìn thấy các ông, thấy các ông một lần là ta đánh một lần”.



“Quen rồi là tốt”, Ngô Trường Thanh và Ngưu Thập Tam tiến lên trước vỗ vào vai Diệp Thành, một tay xoa xoa tay: “Nói ra thì cũng phải nhắc tới lần trước ở Loạn Cổ Thương Nguyên chúng ta giúp đỡ ngươi, như vậy có được tính là mối ân tình không?”



Tính!



Diệp Thành nói ra một từ sau đó bạt tay tới khiến cả hai người kia ngay giây phút sau đó bị đánh bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông.



Ôi trời!



Nhìn cảnh phía Ngô Tam Pháo bị ném ra khỏi Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết đi tới chỉ biết tặc lưỡi.




“Hình như tiền bối rất rảnh, hay là ta tìm cho tiền bối một gia đình nào tốt gả đi?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên liếc nhìn Hồng Trần Tuyết.



“Ta muốn lấy ai còn cần ngươi giới thiệu sao?”, Hồng Trần Tuyết khó chịu liếc nhìn Diệp Thành.



“Đúng vậy, người bình thường đâu ai dám lấy tiền bối?”, Diệp Thành chép miệng, “ít nhất cũng nên tìm một người mạnh như tiền bối Chung Ly, nếu không thì không thể kiểm soát người được”.



“Hình như ngươi còn rảnh hơn cả ta”, nghe câu nói đó của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết không hề tỏ ra phẫn nộ, cô ta dùng một tay cầm lấy cái gương, một tay chỉnh lại mái tóc, giọng nói điềm tĩnh.


“Không nói đùa nữa, vào chuyện chính”, Diệp Thành lập tức ngồi thẳng dậy, “phía Thanh Vân Tông có tin tức gì chưa? Trưởng lão tên Thanh Vân có động tĩnh gì chưa?”



“Tạm thời chưa có, mọi thứ rất loạn”, Hồng Trần Tuyết đáp lại.



“Vô vị”, Diệp Thành lắc đầu, “chín lão tổ của Thanh Vân Tông đã bị chúng ta kiểm soát thế mà lại để một kẻ có thiên nhãn tên Vân Thanh làm khó, mẹ kiếp”.



“Ngươi đừng nói bừa”, Hồng Trần Tuyết vẫn ung dung, “cho dù phía Thanh Vân Lão Tổ bị phế nhưng sức mạnh của Thanh Vân Tông vẫn còn đó, đây không phải là chuyện nhỏ, đừng nói là ngươi, mà đến cả Đao Hoàng vào đó cũng không thấy ra ngoài”.



“Ta hiểu”, Diệp Thành day trán, “nhiều nhất đợi tới sáng mai, nếu như ngày mai ông ta không ra khỏi tông hoặc không bế quan thì ta nhất định sẽ có hành động, những việc chúng ta làm không thể để một mình ông ta làm trậm trễ”.



“Nếu đi thì để đạo thân đi, ngươi đừng mạo hiểm, hiện giờ không giống trước kia, ngươi là thống soái ba quân, không được manh động, đây là hành động không gánh vác trách nhiệm với tướng sĩ, hiểu không?”



“Việc này thì ta có chừng mực, người nói xem có tin tức gì của sư phụ ta chưa?”



“Ta tới là để nói chuyện này với ngươi”, Hồng Trần Tuyết cất gương đi, nói: “Phía Bắc Sở báo tin về nói vài ngày trước sư phụ của ngươi từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực nhưng ngay sau đó đã biến mất”.

“Có tin tức là tốt, có tin tức là tốt”, vẻ mặt Diệp Thành kích động hơn so với tưởng tượng, có điều dù là hưng phấn nhưng hắn lại bất giác cau mày nhìn về phía Hồng Trần Tuyết, “sư phụ đi Bàn Long Hải làm gì?”



 
Chương 1641: “Có tra ra được lai lịch gì không?”  


“Ai mà biết được”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều có tin tức có lẽ ngươi sẽ thấy vui”.



“Tin tức gì?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Hồng Trần Tuyết.

Advertisement



“Đại Sở Hoàng Yên và nmnn cũng từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực nghe nói còn giao chiến với nhau”, Hồng Trần Tuyết nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành, “tin này có đủ mới mẻ với ngươi không?”



“Mới mẻ thì cũng đúng là mới mẻ, nhưng vào nửa canh giờ trước ta đã biết tin này rồi”, Diệp Thành cười tuỳ hứng, “Ngưu Thập Tam nói, không thể phủ nhận ta rất bất ngờ đấy”.



“Vậy ngươi có biết ngày bọn họ đại chiến và ngày sư phụ ngươi xuất hiện cùng một hôm không?”, Hồng Trần Tuyết hào hứng nhìn Diệp Thành.



“Cùng một hôm?”, Diệp Thành cau mày, về điều này thì Ngưu Thập Tam không hề nói, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên đồng thời xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực đã khiến hắn bất ngờ lắm rồi nhưng không ngờ Sở Huyên, người mà hắn khổ tâm phái người đi tìm biết bao ngày tháng lại cũng xuất hiện ở đây trong cùng một ngày với bọn họ.



“Ngoài những điểm này ra thì còn có một tin tức khác”, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói: “Mấy ngày gần đây Bắc Sở xuất hiện một nữ cường, nói chính xác là một nữ sát thủ, cô ta xuất hiện ở đâu ắt có người chết, trùng hợp là cô ta cũng từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực, cũng chính vào ngày thứ hai diễn ra trận quyết chiến giữa Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.

“Lại là Bàn Long Hải Vực”, Diệp Thành nheo mắt, “sao lại chạy tới đó nhỉ?”



Nghĩ tới đây, Diệp Thành lại lần nữa nhìn Hồng Trần Tuyết, “người nói một nữ cường? Người đó mạnh thế nào?”







“Không thể ước chừng”, Hồng Trần Tuyết khẽ lắc đầu, “tin tình báo của Nhân Hoàng báo về tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay cô ta đã không dưới mười người nữa chứ đừng nói là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh. Thị Huyết Điện từng phái người đi điều tra nhưng không một ai trở về, trong đó còn có một lão tổ”.


“Có tra ra được lai lịch gì không?”



“Không ai biết lai lịch của cô ta và chưa ai từng thấy chân dung của cô ta”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp, “chỉ biết cô ta mặc bộ tiên nghê bảy màu, khuôn mặt đeo một lớp mạng che, trong tay cầm sát kiếm bảy màu, nói về thần kiếm đó thì quả thực rất khủng khiếp, thần kiếm chỉ cần ra khỏi vỏ là nhất định có người chết”.



“Liệu có phải là người của Sát Thủ Thần Triều không? Hoặc là người của Quỷ tộc, Huyết tộc?”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm.



“Không rõ”, Hồng Trần Tuyết lại lần nữa lắc đầu, “ta sẽ tiếp tục phái người điều tra nhưng tốc độ khả năng không theo kịp vì những thành viên trong đội tình báo của Nhân Hoàng trên chín phần đều đã điều tới Nam Sở, số lượng người có hạn”.



“Cứ điểm mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông đã tra ra được hết chưa?”, Diệp Thành lại tiếp tục hỏi.



“Trên tám phần tra ra được rồi, muốn nắm trong tay cứ điểm tình báo của bọn họ thì cần thêm chút thời gian”, Hồng Trần Tuyết khẽ lên tiếng, giọng nói rất dễ nghe, “thời gian quá ngắn nhưng ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể”.



“Người chịu khó vất vả thêm một chút nhanh chóng điều tra”, Diệp Thành gõ gõ tay lên mặt bàn theo tiết tấu, “một khi tìm ra được thì lập tức thông báo cho ta, tiếp sau đó chính là Chính Dương Tông, nếu như đánh vào Chính Dương Tông thì đầu tiên phải đánh vào mạng lưới tình báo của bọn họ, như vậy một số thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ tiếp tục được điều về Bắc Sở”.



 
Chương 1642: Mọi người chăm chỉ tu luyện nhé!  


“Ta hiểu rồi”, Hồng Trần Tuyết lập tức đứng dậy biến mất khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.



Sau khi bà ta rời đi, Diệp Thành mới nhắm mắt liên hệ với phân thân tinh thần ở Bắc Sở.



“Có tin tức của sư phụ ta không?”, vừa liên hệ được, Diệp Thành vội hỏi.



Advertisement

“Không có”, giọng nói của phân thân truyền về: “Không thấy thì không biết, mới thấy một cái đã giật mình. Bắc Sở thật sự quá rộng lớn, lão đại, một khu vực rộng lớn thế này muốn tìm một người thật khó như lên trời”.



“Tìm ở Bàn Long Hải Vực trước xem xem có gì khác thường không”, Diệp Thành chậm rãi nói, “nếu cần thiết thì ngươi có thể dùng một phần sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhớ đừng gây ra chuyện cho ta”.



“Được được”, đạo thân Tinh Thần bật cười để lộ hàm răng trắng sáng.



“Cứ vậy đi”.



“Ta đặt cho mình cái tên là Tinh Thần, lão đại có phản đối không? Nếu người không phản đối thì ta sẽ dùng nó coi như là kí hiệu”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười.



“Tuỳ ngươi, nếu như ngươi vui thì gọi là tên đần độn gì ta cũng không có ý kiến”, Diệp Thành nói rồi mở mắt nhưng câu này của hắn lại khiến đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi giật giật khoé miệng.



Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân, Diệp Thành quay người bước ra khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc hiện giờ đã thoát khỏi thời kì tối tăm, những đệ tử và trưởng lão bị cấy Thái Hư Long Chú về cơ bản đều rất ham sống, bọn họ đều đang hồi phục tu vi thật lực.



Mọi thứ diễn ra theo trình tự, cảnh tượng phồn hoa của Hằng Nhạc Tông khiến Diệp Thành nhìn mà thầm vui mừng.



Chưởng giáo!



Chưởng giáo!



Cả chặng đường tới đây, chỉ cần là người nhìn thấy Diệp Thành cho dù là trưởng lão hay đệ tử đều cung kính hành lễ với hắn.



Mọi người chăm chỉ tu luyện nhé!




Là chưởng giáo, Diệp Thành không tiếc lời động viên, những người này sau này chính là trụ cột của Hằng Nhạc Tông.



“Đúng là có phần không được quen”, Diệp Thành mỉm cười, hắn tiếp tục sải bước về phía Ngọc Nữ Phong nhưng khi ở lối rẽ, hắn chợt trông thấy một bóng hình quen thuộc.



Đó là một nữ đệ tử mặc y phục trắng, tướng mạo xinh đẹp, tu vi ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, so với các đệ tử thông thường thì tu vi của cô ta cao hơn rất nhiều nhưng không thể so với nhóm Tạ Vân được.



Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là đệ tử trước kia của Nhân Dương Phong ở Hằng Nhạc Tông Tô Tâm Nguyệt sao?



“Bái…bái kiến chưởng giáo”, thấy Diệp Thành, Tô Tâm Nguyệt vội hành lễ, vẻ mặt căng thẳng, cô ta nghiến răng sắc mặt có phần tái nhợt.



Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ tĩnh lặng quan sát Tô Tâm Nguyệt.



Sát niệm quá lớn, ngươi cuối cùng khó thành chính quả!



Không biết vì sao mỗi lần thấy Tô Tâm Nguyệt Diệp trong đầu Diệp Thành lại vang vọng câu nói này.









 
Chương 1643: “Còn dám doạ chúng ta à?”


Khi Hằng Nhạc Tông thanh trừ phía Triệu Chí Kính, hắn cũng từng có suy nghĩ sẽ giết Tô Tâm Nguyệt nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời. Mặc dù Tô Tâm Nguyệt thân thiết với Tề Dương, Tề Hạo nhưng chí ít thì cô ta không phạm phải lỗi lầm gì lớn, tay cô ta cũng không nhuốm máu của đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc, cũng chính vì lý do này nên Tô Tâm Nguyệt mới trải qua được kiếp nạn đó.



Đương nhiên hiện giờ hắn đã đứng ở tầm cao nên không buồn tính toán với cô ta.



Phía này, bị Diệp Thành nhìn chăm chú như vậy, bàn tay của Tô Tâm Nguyệt vân vê vạt áo, vẻ mặt tái nhợt.



Advertisement

Mặc dù cô ta đứng đó nhưng lại chỉ có cảm giác muốn quỳ xuống, thành tựu hiện giờ của Diệp Thành khiến cô ta đến tư cách ngẩng đầu nhìn cũng không có, nếu như người thanh niên trước mặt có giết cô ta thì cũng chỉ cần trong tích tắc.



Đột nhiên, vẻ mặt cô ta hiện lên nét tự giễu.



Trước đó không lâu cô ta cao ngạo thế nào, một tên đệ tử thực tập trong mắt cô ta chẳng là gì thế nhưng tên đệ tử đó lại chính là kẻ mà cô ta luôn coi thường, là kẻ mà cô ta gán cho cái danh sát niệm ma đạo và cũng chính hắn hết lần này tới lần khác đưa cô ta đi tới những bất ngờ mới, khiến cô ta có cảm giác nực cười.



Lúc này cô ta hiểu rồi, hiểu ra mình sai tới mức nào rồi.



Trước đây cô ta nhiều lần nghĩ rằng nếu như lúc đó không cao ngạo như vậy, nếu như lúc đó không đổi trắng thay đen và nếu như lúc đó cô ta biết sai thì bây giờ cũng không đến mức thảm như vậy.



Thế nhưng trên đời này lại không bán thứ thuốc gọi là hối hận. Mọi hành động không sáng suốt trước kia của cô ta được định sẵn trái đắng mà cô ta phải chịu trong hiện tại.



Cuối cùng Diệp Thành cũng không nói gì, hắn cứ thế nhấc chân đi về phía Ngọc Nữ Phong.



“Vì sao ngươi không giết ta?”, phía sau, Tô Tâm Nguyệt định quay người nhưng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí mà hỏi câu này. Bao nhiêu đệ tử, bao nhiêu trưởng lão đều bị Diệp Thành giết nhưng chỉ mình cô ta lại không bị giết, có điều dù là vậy thì cô ta cũng cảm thấy rất sợ hãi.



“Cần thiết sao?”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, hắn không tỏ ra mừng hay vui, không phẫn nộ cũng không oán hận, bước đi chậm rãi không vì câu hỏi của Tô Tâm Nguyệt mà dừng lại.



Phía sau, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Tâm Nguyệt đột nhiên tuôn trào nước mắt, cơ thể yêu kiều bất giác run lên.



Đúng vậy, có cần thiết không?



Hiện giờ hắn là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đâu có tâm trạng mà đi tính toán với cô ta, hoặc có thể nói hắn căn bản không buồn quan tâm tới một đệ tử có cũng như không như cô ta.



Đây chính là báo ứng!



Tô Tâm Nguyệt cười tự giễu, cảm giác bị người ta coi thường khiến cô ta cảm thấy tủi nhục, cảm giác tủi nhục trước nay chưa từng có khiến cô ta thấy mình ti tiện đến mức nào, đây chính là báo ứng.




Phía này, Diệp Thành đã trèo lên Ngọc Nữ Phong.



Ập vào mắt hắn là một đám bảo bối sống đang ngồi đó, Tạ Vân, Hùng Nhị, Tư Đồ Ngọc và Hoắc Đằng.



Lúc này bọn họ đang ngồi quanh Tịch Nhan, ồ nói chính xác hơn là ngồi quanh Tiểu Linh Oa trên vai Tịch Nhan, tên tiểu tử đó hình như chẳng hề lớn thêm chút nào, vẫn chỉ to bằng nắm tay người trưởng thành, trên người chỉ mặc một cái quần con nhỏ xíu, trông trắng trẻo, sao nhìn lại thấy dễ thương đến thế.



“Đều là người của Linh Tộc, sao trông ngươi kì lạ thế nhỉ?”, Diệp Thành đi tới, Hùng Nhị dùng ngón tay béo múp nhấn nhấn vào bụng Tiểu Linh Oa, cảm giác mềm mại thật thích.



“Tên béo chết dẫm nhà ngươi, cút đi cho ta, lão tử không muốn quan tâm đến ngươi”, Tiểu Linh Oa nắm chặt tay, đằng đằng sát khí, đến cả bộ dạng tức tối trông cũng rất đáng yêu.



“Ôi chao, cũng không vừa nhỉ?”, Tạ Vân không nhịn được giơ tay ra cầm một cái chân Tiểu Linh Oa rồi nhấc hắn lên khiến tên này lảo đảo chóng mặt.



“Thằng cha nhà ngươi nữa, thả ta ra nếu không ta giết ngươi”.



“Còn dám doạ chúng ta à?”, Tư Đồ Nam lập tức lấy ra một cái tăm trúc, “xiên tên này lên, mùi vị chắc là thơm lắm”.











 
Chương 1644: “Có điều trông mũm mĩm thật đáng yêu”


“Chẳng phải đang đợi ngươi đến sao? Nghe nói ngươi phế chín lão tổ của Thanh Vân Tông rồi, có bí thuật gì không, cho chúng ta vài bộ đi”, Tạ Vân lập tức thả Tiểu Linh Oa xuống, hắn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt gian giảo, đôi mắt một bên màu tím một bên màu xanh trông thật giảo hoạt.



“Ta thích bộ dạng đó của ngươi”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vìa trăm huyền thuật bí pháp, “này, tự chọn đi”.



“Chúng ta không khách khí đâu nhé”, không cần Diệp Thành phải nói, mấy tên kia lập tức lao lên sau đó tự chọn cho mình vài bộ ưng ý, trước khi đi còn không quên lấy thêm vài bộ nữa.

Advertisement



“Này, đều là của hai người, cứ chọn đi”, Diệp Thành chia vài túi đưa cho Hổ Oa và Tịch Nhan.



“Đa tạ ca ca”, Hổ Oa mỉm cười đôn hậu, mặc dù huyết mạch thay đổi nhưng cậu bé vẫn rất hiền lành chất phác, cậu ta tỏ ra rất thích thú với những mật thuật mà Diệp Thành đưa cho. Hổ Oa vốn dĩ yêu thích huyền thuật về côn còn những huyền thuật mà Diệp Thành đưa cho về cơ bản đều về côn”.



Phía này, Tịch Nhan cũng tươi cười giống như một cô nhóc ngây thơ: “Đa tạ sư phụ”.



“Không có của ta sao?”, ở bên, Tiểu Linh Oa chớp mắt nhìn Tịch Nhan rồi lại nhìn sang Hổ Oa cuối cùng thì nó tròn mắt nhìn Diệp Thành.



“Ngươi muốn gì?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Tiểu Linh Oa.



“Ta chỉ muốn ngươi cho ta ít máu thôi”.



“Nào, lại đây ca cho ngươi lên trơi chơi”, Diệp Thành không hề do dự lôi tlh lên sau đó coi tên này như quả bóng rồi dùng chân đá ra khỏi cửa, điều đáng nói đó là nó vẽ ra một vòng cung trên bầu trời trông hết sức bắt mắt.



Sau khi tiễn Tiểu Linh Oa đi, Diệp Thành mới nhìn Tịch Nhan đang vùi đầu đọc huyền thuật: “Tịch Nhan, ta hỏi con một chuyện, cùng là người của Linh Tộc vì sao tên kia lại nhỏ như vậy?”



“Sư phụ, Linh tộc cũng phân ra vài huyết mạch”, Tịch Nhan ngẩng đầu gãi gãi đầu: “Trong kí ức mà con kế thừa không có nhiều kí ức liên quan đến bọn họ, nhưng nghe nói bọn họ lớn rất chậm, có điều một khi đã trưởng thành thì rất lợi hại”.



“Nghe hay đấy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.



“Có điều trông mũm mĩm thật đáng yêu”, Tịch Nhan híp mắt cười.




“Đúng là rất đáng yêu”, Diệp Thành nói rồi ho hắng: “Huyền thuật ta cho hai người rồi, cố mà tu luyện”.



Hổ Oa vẫn rất đôn hậu không nghe ra ý của Diệp Thành, cậu nhóc cứ thế ôm túi đựng đồ chạy thẳng vào rừng trúc.



Chỉ có Tịch Nhan thì mỉm cười để lộ ra hai cái răng khểnh: “Sư phụ, con hiểu rồi”.



“Con….con hiểu gì?”



“Người muốn lột sạch y phục của Sở Linh tiền bối rồi ngủ cùng phải không?”



“Ôi trời, ai nói với con?”, Diệp Thành tỏ vẻ kì lạ, không thể phủ nhận đây chính là ý nghĩ trong lòng hắn.



“Không ai nói với con cả, con nhìn thấy mà”, Tịch Nhan lại bật cười vừa cười vừa không quên chỉ vào đũng quần Diệp Thành, “ở đây người có một cây côn, mỗi lần ngủ đều thọc vào cái lỗ đó của sư tổ, con nhìn rất rõ mà, đợi con lớn rồi con cũng cởi sạch ngủ cùng sư phụ, bên dưới của con cũng có một cái lỗ như thế đó”.



Phía này Diệp Thành nghe Tịch Nhan nói vậy thì vô thức giơ tay che trán, có một đồ đệ thông minh như vậy, mẹ kiếp, thật là vui!



 
Chương 1645: “Cần thể diện làm gì chứ?


Tịch Nhan cười khúc khích bước đi nhưng Diệp Thành vẫn thẫn thờ ngồi đó, hắn dùng tay day trán.



Bị Tịch Nhan nói một tràng, hắn không còn hứng mà làm gì nữa, có trời mới biết nha đầu này có bất chợt xuất hiện hay không. Mặc dù da mặt hắn dày nhưng bị chính đồ đệ của mình tận mắt chứng kiến cảnh ân ái, cảm giác đó thật chẳng khác gì bị sét đánh.



“Ngươi ngồi đây làm gì?”, không biết từ khi nào mùi hương đặc thù của nữ nhân bay tới, Sở Linh bước ra khỏi Ngọc Linh Các.



“Ngẫm sự đời thôi”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lại.

Advertisement



“Cuộc đời của ngươi cũng thật phong phú”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu, “chuyện Sở Linh Ngọc ngươi không định nói gì với ta sao?”



“Đừng nói chuyện đó nữa, nói tới là ta lại tức”, Diệp Thành liên miệng mắng chửi, hắn vẫn còn nhớ chuyện đêm đó, một kẻ thông minh như hắn mà lại bị bà cô kia gài bẫy.



“Haiz”, Sở Linh vẫn ra vẻ thản nhiên liếc nhìn Diệp Thành.



“Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta và cô ta không có gì cả”.



“Vậy ngươi có biết trong cơ thể cô ta có phong ấn, vả lại còn là phong ấn rất kì diệu không?”



“Phong ấn?”, Diệp Thành sững sờ, “phong ấn gì?”



“Ta dám khẳng định người ta dùng vong tình chú với cô ta”, Sở Linh ngồi xuống xoắn xoắn lọn tóc rồi mới nói tiếp: “không chỉ có vậy mà linh hồn của cô ta cũng có phong ấn, nếu không phải cấp bậc linh hồn của ta cao hơn cô ta thì ta cũng rất khó nhận ra được”.

“Từng uống vong tình xuyên, linh hồn còn có phong ấn?”, Diệp Thành xoa cằm, “có người muốn cô ta quên đi chuyện gì sao? Có lẽ chính là Sở Thương Tông tiền bối làm, có điều cũng thật đáng hận”.



“Đừng nhìn vẻ ngoài hay nói hay cười của cô ta mà đánh giá, thực ra cô ta là một người có tâm sự, chí ít thì ta cho là như vậy”, Sở Linh nói chắc chắn: “Nữ nhân mà, chẳng qua cũng chỉ vì chữ tình mà thôi”.



“Nữ nhân thật thú vị”, Diệp Thành nói ý tứ.



Sau đó tên này coi như không có gì xảy ra, hắn cứ thế đứng dậy bế Sở Linh đi về phía Ngọc Linh Các còn Sở Linh thì không kịp phản ứng lại.



“Giữa ban ngày ban mặt, da mặt ngươi dày thật đấy”, Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành.



“Cần thể diện làm gì chứ?”, Diệp Thành vẫn mặt dày như thế, “trước đó nàng ấn ta xuống đất đánh ta một trận tơi bời, hôm nay đến lượt ta xử lý nàng rồi”.

Rầm!



Không lâu sau đó, cánh cửa của Ngọc Linh Các bị đóng lại, Diệp Thành nhanh trí đi vào trong không quên tạo thêm hai tầng kết giới.



A…!



Không lâu sau đó, tiếng thét của Sở Linh vang lên.



Tiếp đó chính là sự rung chuyển của cả Ngọc Linh Các và những âm thanh vang lên theo tiết tấu nhịp điệu.



Diệp Thành cứ thế làm gần chín canh giờ không ngừng nghỉ.



Màn đêm dần buông xuống, trên bầu hư không cao vời vợi có những vì sao lấp lánh giống như đôi mắt của hai người vậy.



Không lâu sau đó, Diệp Thành mặt mày sảng khoái bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong, trên khuôn mặt còn viết rõ chữ: Đã.



Ấy?



Vừa đi ra ngoài, hắn liền nhận ra phía trước thạch bàn cách đó không xa có một người đang ngồi đó, người này thong dong thưởng rượu, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Từ Phúc của Linh Đan Các sao?



“Ô, xong chuyện rồi à?”, thấy Diệp Thành đi ra, Từ Phúc mỉm cười nhìn hắn.

“Trưởng lão, người đến từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành ho hắng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom