Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1746: Bát Hoang Trảm!  


Tiếng gằn phẫn nộ lập tức vang lên, một chưởng của người đàn ông kia lập tức đánh vào trời cao dần dần ép Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ra ngoài.



“Tên này là ai? Kẻ điều khiển hắn là ai?”, Diệp Thành gọi ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lao về phía người đàn ông dị thường kia, còn hắn đưa Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau.



Advertisement

“Hắn là Khôi?”, Cơ Tuyết Băng lập tức nói, “người thao túng hắn là Pháp Luân Vương”.



“Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành cau mày hỏi thăm dò Cơ Tuyết Băng: “là Pháp Luân Vương mà năm xưa Chiến Vương trấn áp sao?”



“Chính là ông ta”, Cơ Tuyết Băng nói rồi bất giác mím môi, “những năm nay ông ta vẫn luôn ẩn náu trong Chính Dương Tông, được các lão tổ của Chính Dương Tông phong làm tôn, là một sự tồn tại chí cao vô thượng ở Chính Dương Tông”.



“Xem ra kẻ mạnh ẩn náu trong Chính Dương Tông mà Long Gia nói có lẽ là tên Vương này rồi”, mắt Diệp Thành chợt xa xăm, hắn bất giác xoa cằm, khuôn mặt trầm ngâm: “Chẳng phải ông ta chết rồi sao? Lại lại còn sống? Lẽ nào Chính Dương Tông Hội lại có nhiều Âm Minh Tử Tướng đến vậy?”



Diệp Thành nghĩ rồi nhìn Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt kì quái: “Không đúng, muội là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, còn là chưởng giáo tiếp theo của Chính Dương Tông, theo lý thì ông ta phải bảo vệ muội mới phải, sao lại truy sát muội?”



“Ông ta đang thu thập huyết mạch đặc thù, muốn tạo ra một loại huyết mạch nghịch thiên”, Cơ Tuyết Băng đáp lời: “Huyết mạch Huyền Linh của mội, huyết mạch đạo linh của Thượng Quan Hàn Nguyệt, huyết mạch thái âm của Hoắc Tôn, huyết mạch thánh thể của huynh, tất cả đều là đối tượng mà ông ta nhằm vào”.



“Khẩu vị không vừa mà”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “vì vậy nên ông ta không tiếc mà ra tay với chưởng giáo đời tiếp theo sao?”


Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng cười tự giễu, “đối với ông ta mà nói thì quyền lực chí cao, huyết mạch chí cao và tu vi chí cao mới là vô giá”.



Nói rồi hai tay cô bất giác ôm lấy đôi vai, cơ thể run bật lên, lúc này cô không còn là Huyền Linh Chi Thể cao ngạo nữa mà lại giống một nữ tử yếu đuối bị người ta ruồng bỏ khiến cô có một cảm giác cô độc mà trước nay chưa từng có.



Có lẽ tới lúc này cô mới thực sự hiểu thấu nối thống khổ mà năm xưa Diệp Thành phải trải qua khi bị đuổi xuống núi. Cơ Tuyết Băng của hiện tại sao giống Diệp Thành năm xưa đến thế, sự tàn khốc của hiện tực khiến cô càng cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn.



Trong chốc lát Cơ Tuyết Băng chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp đang đặt lên vai mình và đẩy luồng khí ấm áp vào trong cơ thể cô, giúp cô loại bỏ sát khí bên trong cơ thể, bù đắp lại sự mất mát trong vùng đan hải.



Giây phút sau đó, Cơ Tuyết Băng trào nước mắt, dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cô.

“Đây chính là báo ứng sao?”, Cơ Tuyết Băng không biết đang khóc hay đang cười.



Năm đó cô cao ngạo thế nào, Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại chính là sự cao ngạo của cô, cô từ bỏ người quan trọng nhất trong đời mình nhưng những ngày tháng sau này cô mới hiểu ra rằng lúc đó mình sai lầm thế nào. Sự xuất sắc của Diệp Thành đã hết lần này tới lần khác khiến cô phải kinh ngạc, khiến cô biết rằng sự cao ngạo của cô nực cười thế nào.



Thế nhưng những gì đã qua đi rồi thì cũng không thể nào cứu vãn lại nổi, hiện giờ cũng giống như năm đó, thật sự khiến người ta phải xót xa.



Phía này, Diệp Thành không cảm nhận được sự khác thường của Cơ Tuyết Băng, ánh mắt hắn cứ thế nhìn vào hư không.



Ở đó, ba đạo thân của hắn đang huyết chiến với người đàn ông dị thường kia.



Có thể thấy ba đạo thân của hắn hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của người đàn ông kia, đặc biệt là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân đã bị đánh cho gần như về nguyên hình, còn người đàn ông kia lại mạnh kinh người, không bị thương cũng không chết, khả năng khôi phục bá đạo khiến người ta phải trầm trồ, mọi thứ đều vượt xa sức tưởng tượng của hắn.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành thu lại tay từ vai Cơ Tuyết Băng, hắn vung Bá Long Đao sát phạt tới.



Bát Hoang Trảm!



Hắn vẫn mạnh như trước, sau khi sát phạt vào trong vòng chiến đấu thì không nói lời nào, cứ thế dùng đại chiêu tấn công đơn, đao mang màu vàng kim của bát hoang trảm mạnh mẽ bá đạo chém vào hư không.



Người đàn ông kia thấy vậy thì vung rìu khiến ba đạo thân của Diệp Thành bay đi sau đó tiếp tục vung một rìu nghịch thiên.



 
Chương 1747: Trấn áp cho ta!  


Bang!



Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, đao mang của Diệp Thành nhanh chóng vỡ tan, kể cả là hắn cũng bị đánh lùi về sau, hai vai đau đớn, hầu họng chợt khái, một dòng máu phun ra.



Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng sau đó bước lên trời, một tay nhanh chóng kết ấn.



Thái Hư Long Cấm!



Advertisement

Sau tiếng hô của Diệp Thành, Thái Hư Long Cấm xuất hiện bao quanh người đàn ông kia.



Thế nhưng giây phút sau đó, chỉ bằng một lần vung rìu, người đàn ông kia lập tức khiến cái lồng của Thái Hư Long Cấm bị phá tan.



Vạn kiếm quy nhất!



Diệp Thành đã ngự vạn kiếm thành một.



Phụt!



Người đàn ông vừa xông lên lập tức trúng chiêu, phần ngực bị đâm xuyên nhưng những thứ này đối với hắn ta mà nói lại không thể coi là vết thương bởi nó lành lại rất nhanh chóng, vả lại tốc độ còn nhanh đến mức khiến Diệp Thành trở tay không kịp.



Phong thần quyết!



Diệp Thành lại lần nữa hô lên, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh, một kiếm phong thần với lôi điện và tiên hoả bao quanh mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp cứ thế ép về phía trán người đàn ông kia.



Thế nhưng một kiếm của hắn dù mạnh nhưng lại bị người đàn ông kia vung tay nghiền nát, sức mạnh của kiếm Xích Tiêu cũng bị trấn áp.

Thấy vậy, Diệp Thành nhanh chóng lùi về sau, bước ra cả trăm trượng.



Người đàn ông kia phản ứng quá nhanh, một bước sát phạt tới, chiến rìu chém từ trên trời xuống, thực lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành phải tái mặt.



Trong lúc này, Diệp Thành nhanh chóng vung Bá Long Đao, hắn giơ đao qua đầu.



Keng!



Một nhát rìu chém vào Bá Long Đao khiến Diệp Thành lảo đảo phun ra máu.



Phong thần quyết!



Thiên kiếm thần phạt!


Vạn kiếm quy nhất!



Ba đạo thân của Diệp Thành sát phạt tới, thi triển đại chiêu tấn công đơn, tạo ra ba lỗ hổng phía sau người đàn ông kia, giúp Diệp Thành giải thoát vòng vây.



Gừ!



Người đàn ông kia gằn lên, tiếng gằn như tiếng yêu thú, một rìu chém ra vung một vòng khiến đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành lập tức tiêu tán, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng bị đánh về nguyên hình.



Trấn áp cho ta!



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng tế gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, cả hai binh khí mạnh mẽ khiến phần nửa hư không bị đè nén.



Tiếp sau đó, người đàn ông dị thường kia ngoan ngoãn hơn nhiều, cả cơ thể bị ép đến mức quỳ dưới đất, kể cả với khả năng chiến đấu của mình thì hắn ta nhất thời cũng không thể địch lại nổi sức trấn áp khi Cửu Châu Huyền Thiên Đồ kết hợp với Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Lúc này Diệp Thành sát phạt lên trước vung ra một đao, hắn lập tức chém bay đầu người đàn ông kia.



“Lần này thì ngoan ngoãn rồi chứ?”, Diệp Thành lau đi dòng máu nơi khoé miệng, một chưởng đánh vào đầu người đàn ông kia khiến đầu hắn ta hoá thành hư vô.



Thế nhưng đúng lúc hắn đang thở phào thì người đàn ông giây phút trước còn đang bất động thì đột nhiên cử động vung rìu liên tục.



Ôi trời!



Diệp Thành kinh ngạc, hắn không ngờ một kẻ bị chặt đầu rồi còn có thể di chuyển.



Vì không ngờ khả năng chiến đấu của người đàn ông kia vẫn còn nên hắn bị đánh tới mức trở tay không kịp, cả cơ thể bị hất bay đi, nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì e rằng hắn đã bị chém chết rồi.



 
Chương 1748: “Chém thêm cánh nữa”


Ầm!



Diệp Thành bay ra khiến một ngọn núi sập xuống, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.



Mẹ kiếp!

Advertisement



Diệp Thành chật vật bò ra từ đống đá vụn, trước ngực đã có một vết thương sâu hoắm do người đàn ông dùng rìu chém trúng, xương màu vàng chói lọi lộ ra ngoài, vẫn là câu nói đó, nếu hắn không có thân xác Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì một rìu vừa nãy của người kia đã đủ chém hắn làm đôi.



“Đã mất đầu rồi mà vẫn mạnh như vậy”, Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không đối diện.



Ở hướng đó, người đàn ông vạm vỡ đang cầm rìu bước từng bước đến gần, thân thể quá nặng nên mỗi bước đi đều khiến hư không rung lên, hắn ta không còn đầu nữa, thoạt nhìn rất đáng sợ.



“Đã ghê gớm như vậy thì ta đành lấy cánh tay của ngươi thôi”, Diệp Thành cười khẩy, bước lên bầu trời.



“Trấn áp cho ta”, sau tiếng hô của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại thể hiện thần uy, uy áp lăng thiên lại lần nữa xuất hiện, cố định khoảng không bán kính cả nghìn trượng.



Có lẽ biết Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ rất mạnh nên lần này người đàn ông kia đã có chuẩn bị, hắn ta vung rìu chiến lên đập bay Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng không khá hơn là bao, lập tức bị một chưởng của hắn ta hất văng.



Bát Hoang Trảm!



Diệp Thành đã tới nơi, hai tay cầm Bá Long Đao, giơ cao qua đầu rồi chém xuống, một đao chém rụng cánh tay trái của người đàn ông.



Ùng!



Người kia lập tức vung chiếc rìu chiến tới.



“Chém thêm cánh nữa”, Diệp Thành né được chiếc rìu của người đàn ông kia, kiếm Xích Tiêu trong tay hắn được sấm sét và tiên hoả bao quanh, hắn truyền chân nguyên thánh thể dồi dào vào đó, một nhát kiếm chém rụng cánh tay cầm rìu chiến của hắn ta.



“Không còn tay, để ta xem ngươi còn lợi hại được nữa không”, Diệp Thành hét lên một tiếng rồi lao về phía trước.


Tuy nhiên, dù người đàn ông đã bị chém đầu và hai tay thì vẫn có thể cử động, hắn ta nhấc chân lên đá vào Diệp Thành, hắn còn chưa vung quyền đã nhận ngay một cú đá.



Chết tiệt!



Lại một tiếng chửi lớn nữa, Diệp Thành bị đá bay ra ngoài, mặt đất lại lún xuống thành một cái hố sâu.



“Cứ ép ta phải chém ngươi thành tám khúc!”, Diệp Thành nổi điên, nhào lên từ mặt đất, không ngờ người đàn ông lại không dùng chân nữa mà sử dụng toàn bộ cơ thể, hắn ta dứt khoát lao tới.



“Xuống cho ta”, Diệp Thành gầm lên, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, đánh cho người đàn ông kia phải rơi xuống dưới.



Rầm!



Sau tiếng chấn động mạnh từ mặt đất, cơ thể người đàn ông to lớn khiến mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố lớn.



Nhưng hắn ta là vật chết, chỉ có công kích và công kích, hắn ta nhanh chóng bò dậy, định lao lên bầu trời lần nữa nhưng lại bị một chưởng che trời của Diệp Thành giáng xuống khiến cho phải nửa quỳ trên mặt đất.



Diệp Thành bay từ trên trời xuống, đè người đàn ông vạm vỡ dưới thân rồi liên tiếp đấm vào người hắn ta.

Bịch! Bịch! Bịch!



 
Chương 1749: “Lạnh lùng, khát máu, hung bạo, tàn khốc”


Tràng âm thanh này vừa nhanh vừa có tiết tấu, cảnh tượng rất máu me, Diệp Thành tung hết đấm này đến đấm khác lên người tên kia, dù thân thể hắn ta mạnh mẽ thì cũng bị Diệp Thành đánh cho thê thảm.



Không biết đến lúc nào âm thanh thế này mới dừng lại.



Advertisement

Phóng tầm mắt ra nhìn, người đàn ông dưới thân Diệp Thành đã biến dạng co quắp, không còn hình người.



Phù!



Lúc này Diệp Thành mới thở ra một hơi thật dài.



Trận chiến này tuy ngắn nhưng hắn biết sức chiến đấu của người đàn ông vạm vỡ này rất mạnh, chỉ vì là vật chết nên không được linh hoạt, nếu hắn ta có kỹ năng chiến đấu cao siêu và bí thuật thần thông khủng khiếp thì Diệp Thành tự nhận mình cũng không đánh lại được.



Hắn phất tay gọi tiên hoả thiêu rụi cơ thể người đàn ông thành hư vô, sau đó đi về phía Cơ Tuyết Băng.



Cơ Tuyết Băng đã hồi phục khá nhiều nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.



“Sao huynh lại cứu ta?”, Cơ Tuyết Băng đứng dậy, yên lặng nhìn Diệp Thành, tuy lời nói hơi lãnh đạm nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại ánh lên tia hy vọng.




“Vì muội nợ ta ân huệ”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Huyền Linh Chi Thể, huyết mạch nghịch thiên, truyền thuyết bất bại, nếu muội đã không còn ở phe Chính Dương Tông nữa thì chúng ta cũng không còn là kẻ thù, không còn là kẻ thù có lẽ chúng ta có thể làm đồng minh, ví dụ như cùng nhau tiêu diệt Chính Dương Tông”.



“Ta không muốn bị cuốn vào chiến tranh nữa”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng cô đơn, đôi mắt ảm đạm mờ mịt.



“Sao, bị sốc à?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Cơ Tuyết Băng: “Có gì to tát đâu! Năm xưa ta bị Chính Dương Tông bỏ rơi, lang bạt khắp chốn, nhưng chẳng phải bây giờ vẫn sống khoẻ mạnh đây à?”



Cơ Tuyết Băng không nói gì, lẳng lặng đứng đó mặc cho gió thổi, giống như tác phẩm được điêu khắc từ băng, khuôn mặt đầy vẻ thăng trầm và mệt mỏi, giống như vừa trải qua một trận ốm nặng, không còn chút tinh thần.


Thấy vậy, Diệp Thành ngồi xuống đất, lại bắt đầu lau Bá Long Đao của mình, vừa lau vừa điềm tĩnh nói: “Thế giới tu sĩ tàn khốc hơn thế giới của phàm nhân nhiều, ngươi lừa ta gạt, nay sống mai chết, ta rất chán ghét thế giới này, vậy nên ta muốn tạo ra một thế giới thái bình, thịnh vượng”.



“Nhưng ta nhìn thấy tham vọng trong mắt huynh”, Cơ Tuyết Băng lặng lẽ nhìn Diệp Thành.



“Còn gì nữa?”, Diệp Thành hờ hững hỏi.



“Lạnh lùng, khát máu, hung bạo, tàn khốc”, Cơ Tuyết Băng không chút kiêng dè, giọng điệu cũng bình thản, đều đều.



“Trên đời này luôn có anh hùng để lại tiếng vang ngàn đời, cũng có kẻ ác mang tai tiếng muôn đời”, Diệp Thành cười nhạt, giọng nói còn bình thản hơn: “Từ lúc sống lại, ta đã hiểu ra một đạo lý, khát vọng lớn lao không chỉ dựa vào lời nói hùng hồn mà còn có tham vọng, lạnh lùng, khát máu, hung bạo, tàn khốc. Đây là thế giới của kẻ mạnh, vì thế phải dùng bạo lực khống chế bạo lực, không có ý chí kiên cường và lòng hy sinh thì sao có được thái bình, thịnh vượng? Anh hùng và kẻ ác, ta lựa chọn làm kẻ ác, từ khi trái tim ta dần trở nên nguội lạnh, ta đã sẵn sàng đón nhận tiếng xấu muôn đời”.



Cơ Tuyết Băng im lặng, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.



Cô ta cảm thấy hơi buồn cười, trước đây hai người họ, một người tên là Cơ Tuyết Băng, một người tên là Diệp Thành.



Nhưng giờ đây, một người là Huyền Linh Chi Thể, người còn lại là Hoang Cổ Thánh Thể, cô ta trở về với ý định ban đầu, không muốn tham gia vào những âm mưu của thế gian nữa, còn hắn lại trở nên máu lạnh vô tình, sẵn sàng bước đi trên con đường trải bằng máu xương, mang tai tiếng muôn đời.

Mọi thứ chỉ trong thoảng chốc nhưng ngỡ như cả ngàn năm, cảm giác như đã cách mấy đời khiến người ta bối rối.



 
Chương 1750: “Xem ra phải bàn bạc kỹ hơn nữa”


“Đôi khi ta tự hỏi nếu chúng ta không phải tu sĩ mà là phàm nhân, liệu chúng ta có sống tự tại, tiêu dao hơn không?”, cuối cùng Cơ Tuyết Băng cũng lên tiếng, đôi mắt đẹp hơi mơ hồ mang theo chút khát khao.



“Mệt mỏi con đường này rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu cười.



“Đúng, ta mệt rồi”, trông Cơ Tuyết Băng có vẻ buồn bã, mông lung: “Ta chưa bao giờ căm ghét thế giới này như bây giờ, sống lâu khiến ký ức bị phai nhạt, thế đạo dơ bẩn khiến con đường này trở nên buồn bã hiu quạnh. Ta rất muốn về nhà, muốn tiêu tán hết tu vi để làm người phàm. Nhưng nhà ở đâu, trong đầu ta đã không còn nhớ về mái ấm đó nữa rồi…”

Advertisement



Cơ Tuyết Băng nói mãi nói mãi, đôi mắt dần nhoà đi, hơi nước dần ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng.



Giờ phút này, cô ta không còn là Huyền Linh Chi Thể cao ngạo xa cách nữa, mà giống như một nữ tử yếu đuối, đôi mắt ngấn lệ, mịt mờ, cơ thể run rẩy trong đêm đen.



Thấy thế, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn thật sự có chút không đành lòng kéo cô ta vào thế giới hỗn loạn này nữa.



“Thôi, không cần báo đáp nữa đâu”, Diệp Thành phất tay, đứng bật dậy.



“Diệp Thành”, phía sau vang lên tiếng gọi của Cơ Tuyết Băng, không hiểu sao khi gọi cái tên này lần nữa, nước mắt cô ta lại không kìm được tuôn rơi.



“Có thể tháo mặt nạ không? Ta muốn được nhìn thấy mặt huynh”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hy vọng.

“Không thể”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói, không quay đầu lại: “Ta tin muội vẫn là Cơ Tuyết Băng của ngày xưa, nhưng ta đã không còn là Diệp Thành của năm đó nữa rồi. Từ nay hai ta không còn liên quan đến nhau nữa”.



Nói rồi Diệp Thành bước vào khoảng không, bay vụt đi trên bầu trời đêm như một đạo kim quang.



Ở bên dưới, nhìn bóng lưng mỗi lúc một xa của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng lại bật khóc, dáng người mảnh mai trong màn đêm đen trông cô đơn lạ thường, không biết nên đi đâu về đâu.







Đêm đen gió lạnh.


Trên hư không, Diệp Thành bay vụt đi với tốc độ cực nhanh như một đạo thần hồng kim sắc.



Sắc mặt hắn không tốt lắm, không phải vì Cơ Tuyết Băng mà vì Pháp Luân Vương của Chính Dương Tông. Đó là kẻ ác tuyệt thế năm xưa đã đẩy Chiến Vương rời khỏi Đại Sở tới vùng đất hoang vu, bây giờ ông ta ẩn náu ở Chính Dương Tông, đây không phải tin tốt.



“Âm Minh Tử Tướng đã khiến người ta đau đầu rồi, không ngờ còn có Khôi kỳ quái hơn nữa”, Diệp Thành nhíu chặt lông mày, hắn không biết rốt cuộc Pháp Luân Vương nắm trong tay bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng, càng không biết ông ta điều khiển bao nhiêu đại quân Khôi”.



“Xem ra phải bàn bạc kỹ hơn nữa”, Diệp Thành cân nhắc: “Ta vẫn đánh giá quá thấp Chính Dương Tông”.



“Cái bàn bạc kỹ hơn của ngươi ít nhất cũng phải ba đến năm năm”, Thái Hư Cổ Long tức giận nhìn phân thân của Diệp Thành: “Lề mề kéo dài hơn nửa năm, một tên Pháp Luân Vương thôi cũng khiến ngươi sợ đến vậy à?”



“Ngươi nằm đó nói thôi thì dễ”, Diệp Thành mắng: “Ngươi cũng phải để ta biết rõ thực lực chân chính của Chính Dương Tông đã chứ! Nếu cứ thế đưa quân tới, có trời mới biết phải chết bao nhiêu người”.



“Đừng nói những lời vô nghĩa với ta. Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày để quét sạch Chính Dương Tông”.



“Ta…”, Diệp Thành vừa định chửi lại thì chợt nhíu mày, hắn đột ngột dừng bước, nhìn chằm chằm hư không phía trước.



Nơi đó tràn ngập khí âm sát, cuộn trào như đại dương, lạnh lẽo nặng nề lạ thường, chèn ép khiến bầu trời rung lên ù ù, từ rất xa Diệp Thành đã cảm nhận được áp lực như núi.



 
Chương 1751: “Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”


Diệp Thành bất giác hơi nheo mắt, điều khiển tiên hoả bảo vệ cơ thể.



Chẳng mấy chốc, trong biển âm sát hiện lên hai đốm sáng mờ màu tím, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là một đôi mắt, đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy điểm tận cùng, tĩnh mịch chết chóc khiến lòng người run rẩy.



Rầm! Rầm! Rầm!



Advertisement

Hư không lại rung lên bần bật, phát ra âm thanh rất lớn, nhịp nhàng chậm rãi, lắng nghe kỹ thì là tiếng bước chân đi lại, bởi vì thân thể quá nặng nề nên bước đi mới phát ra âm thanh này.



“Uy áp thật mạnh”, Diệp Thành cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn khoảng không đối diện.



Nơi đó có một bóng người mờ ảo bước ra, người ấy mặc áo choàng màu tím vàng, toàn thân bảo phủ khí âm sát lạnh như băng, dù không đeo mặt nạ nhưng cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt ánh lên tia sáng màu tím vàng mờ ảo.



Người này, nếu nhìn kỹ hơn thì chẳng phải người được gọi là Pháp Lão của Chính Dương Tông đó sao? Hay nói cách khác chính là Pháp Luân Vương.



“Còn mạnh hơn cả Đan Ma và vị tiền bối kia nữa”, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, vẻ mặt khó coi cùng cực.



“Huyền Linh Chi Thể chạy mất đổi lấy Hoang Cổ Thánh Thể, hôm nay sẽ có thu hoạch lớn đây”, Pháp Luân Vương vẫn chầm chậm bước tới, âm thanh khô khốc, tuy nhỏ nhưng lại như sấm rền.



“Ông là Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành nheo mắt.


“Biết rồi sao còn hỏi”, Pháp Luân Vương cười u ám, giọng nói vẫn nhẹ nhàng vang lên trong không trung, mang theo uy nghiêm khó cưỡng tựa như đế vương trong thiên hạ, khiến người khác phải ngước nhìn.



“Không ngờ ông vẫn còn sống, thật sự khiến vãn bối bất ngờ đấy!”, Diệp Thành lại lùi lại một bước, đề cao cảnh giác đến mức cao nhất, đối mặt với kẻ mạnh như Pháp Luân Vương, một chút lơ là rất có thể sẽ bị giết ngay, ông ta đã từng ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong đó.



“Nếu tự nguyện về cùng bản vương, có thể sẽ bớt phải chịu khổ hơn đấy”, Pháp Luân Vương dừng lại, nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt màu tím vàng.



“Đừng có mơ”, Diệp Thành hừ lạnh, lập tức vung kiếm Xích Tiêu lên, thần thông Vạn Kiếm Quy Nhất đánh tới tức thì.



Sau đó hắn đột nhiên quay người bỏ chạy, ông ta là một vị đế vương thực thụ, lại còn đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn không muốn đấu với ông ta chút nào.

Keng!



Phía sau truyền đến âm thanh giòn tan, Pháp Luân Vương búng vỡ kiếm quang Vạn Kiếm Quy Nhất của Diệp Thành, sau đó hơi nâng tay lên, năm ngón tay xoè ra vươn về phía Diệp Thành đang chạy trốn.



Hư không rung chuyển, một chiếc áo choàng màu tím vàng trải rộng vô hạn, bao phủ toàn bộ khoảng không như một bức màn đen, bất cứ nơi nào nó phủ tới, dường như ban ngày cũng biến thành ban đêm.



Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành chợt lạnh hẳn lại.



Hắn biết mình không thể bị chiếc áo choàng trải dài vô tận kia phủ lên, nếu không rất có thể sẽ bị giam cầm hoặc trấn áp.



Lòng nghĩ như vậy, bước chân của hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều, bí thuật chạy trốn Thái Hư Thần Hành Thuật được hắn sử dụng tới mức tối đa.



“Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, Pháp Luân Vương ở phía sau lên tiếng, ông ta bước một bước đi cả mấy nghìn trượng, thần mang nhất chỉ xuyên thủng bầu trời, phóng thẳng về hướng Diệp Thành đang chạy trốn.



Cảm thấy sống lưng chợt lạnh mà lại đau nhói, Diệp Thành đột nhiên dừng lại, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái chuyển động.



Thiên Đạo!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, vòng xoáy thiên đạo xuất hiện trước mặt hắn.



 
Chương 1752: Bát Hoang Quyền! 


Nhưng thần mang nhất chỉ của Pháp Luân Vương còn kỳ quái hơn cả Đan Ma ngày hôm qua. Thần mang nhất chỉ của Đan Ma biết đi vòng, mà thần mang nhất chỉ của Pháp Luân Vương lại có thể chia làm hai, tự đi vòng qua vòng xoáy thiên đạo.



Chết tiệt!



Diệp Thành thầm mắng, trở tay lấy kiếm Thiên Khuyết ra chắn trước mặt.



Advertisement

Keng! Keng!



Hai đạo thần mang của Pháp Luân Vương đánh vào thanh kiếm Thiên Khuyết, bắn ra những tia lửa sáng.



Phụt!



Diệp Thành hộc máu tại chỗ, người bay ra ngoài.







Giam!



Pháp Luân Vương nhẹ nhàng thốt ra một chữ, nhưng lại khiến đất trời rung chuyển.



Ngay lập tức, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị giam trên hư không.




Roẹt roẹt! Roẹt roẹt!



Sau đó tiếng xích sắt va chạm vang lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy là từng sợi xích phù văn nối liền với nhau, quấn về phía Diệp Thành như từng con rắn.



Nhìn chuỗi phù văn đang lao tới, Diệp Thành cắn chặt răng, chân nguyên bị ép về đan hải mạnh mẽ xông ra, vì hắn biết nếu bị xích sắt phù văn này trói lại thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.



Phá!



Diệp Thành hét lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay vọt ra từ đầu mày của hắn, tiếng rung ù ù vang lên, có thiên âm đại đạo vang vọng, trên đó còn có khí hỗn độn tràn ra, từng làn khí đều cực kỳ nặng.


Ngay lập tức, cấm chế của Pháp Luân Vương bị phá vỡ, Diệp Thành lại có thể di chuyển.



Ma đạo, mở!



Diệp Thành không chút nghĩ ngợi lập tức mở ma đạo, sau đó lấy kiếm Thiên Khuyết ra, điên cuồng múa kiếm.



Keng keng keng!



Những âm thanh như vậy nối tiếp nhau vang lên, chuỗi xích phù văn bay về phía hắn bị chém đứt toàn bộ.



“Cũng có chút đạo hạnh đấy”, Pháp Luân Vương bước ra một bước, lập tức tới nơi cách Diệp Thành hơn trăm trượng, một chưởng đẩy ra biển âm sát bao phủ đất trời, dồn dập ập về phía Diệp Thành.



Thấy vậy, kim quang quanh thân Diệp Thành sáng hơn, biển hỗn đỗn do khí hỗn độn ngưng tụ thành và biển sao màu vàng của thánh thể lần lượt xuất hiện, hợp lại thành một trên hư không, nghiền ép bầu trời, cuồn cuộn ập về phía biển âm sát.



Bùm!



Hai biển va vào nhau phát ra tiếng nổ lớn, loáng thoáng có thể thấy biển hỗn độn và biển sao màu vàng của Diệp Thành hoàn toàn rơi vào thế yếu, nhanh chóng bị biển âm sát nhấn chìm. Không phải chúng không đủ mạnh mà là chúng bị thực lực tu vi của Diệp Thành áp chế nên không thể phát huy thực lực mạnh nhất.



Ma đạo!

Bát Hoang Quyền!



 
Chương 1753: Thái Hư Na Di!  


Diệp Thành hét lớn, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm thẳng về phía biển âm sát.



Chỉ là, một đòn đỉnh phong của hắn chỉ khiến biển âm sát gợn lên những đoá bọt sóng chứ không gây ra chút ảnh hưởng nào đáng kể cho nó.



Vạn Kiếm Quy Tông!



Thái Hư Long Cấm!

Advertisement



Bát Hoang Trảm!



Thiên Kiếm Thần Phạt!



Khí huyết trong người Diệp Thành dâng lên, hắn điên cuồng thi triển bí thuật thần thông, điên cuồng tấn công biển âm sát.



Nhưng biển âm sát bao phủ bầu trời cực kỳ kinh người, Diệp Thành liên tiếp thi triển thần thông nghịch thiên cũng không ngăn được công kích của nó, dường như nó có thể nhấn chìm mọi thứ trong thế giới, khiến người ta không thể chống lại.



“Chuồn là thượng sách, ngươi đấu không lại ông ta đâu”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng nói, dường như nó cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây: “Ta đã nói ông ta không chỉ mạnh bình thường rồi mà”.



“Còn cần ngươi nói sao?”, Diệp Thành mắng, lại tung ra một quyền, bổ xuống một đao, sau đó đột nhiên xoay người.



Tiên Luân Thiên Đạo, mở!



Hắn khẽ hô một tiếng rồi trốn vào hố đen không gian.

Hế?



Thấy Diệp Thành hoàn toàn biến mất, Pháp Luân Vương khẽ nheo mắt nhìn hư không: “Không ngờ tiểu tử này có thể tuỳ tiện trốn vào hố đen không gian, một nơi đầy ẩn số như thế”.



Nhưng lời ông ta vừa dứt, giây trước Diệp Thành vừa trốn vào hố đen không gian, giây sau đã lại chạy ra từ đó.



Hơn nữa lúc này hắn còn vô cùng chật vật, trước ngực có một lỗ máu, sau lưng có một lỗ máu, toàn thân vô số vết thương, thậm chí gân cốt màu vàng sáng chói cũng lộ ra ngoài.



“Lại gặp thứ đáng sợ trong hố đen không gian à?”, thấy Diệp Thành bị thương thảm hại như vậy, Thái Hư Cổ Long vội hỏi.



“Nói thừa”, Diệp Thành lảo đảo, phun ra một ngụm máu, đến giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến thứ đáng sợ trong hố đen không gian hắn vẫn run rẩy. Nếu hắn không phản ứng nhanh thì có lẽ bây giờ đã phải chôn thân trong hố đen không gian im ắng tận cùng rồi.



“Có thể vào hố đen không gian bất cứ lúc nào, lại cũng có thể đi ra bất cứ lúc nào. Diệp Thành, ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy!”, Pháp Luân Vương từng bước đi tới, đôi mắt tĩnh mịch loé lên tia sáng nóng rực.




“Vẫn còn nhiều điều khiến ông bất ngờ lắm”, Diệp Thành bước ra, nhất kiếm Phong Thần được sấm sét và tiên hoả bao quanh bay thẳng về phía giữa lông mày của Pháp Luân Vương.



“Không biết tự lượng sức mình”, Pháp Luân Vương mỉm cười u ám, khẽ nâng lòng bàn tay lên, kẹp chuẩn đầu kiếm Xích Tiêu, phá tan sức mạnh của Phong Thần Quyết.



“Đừng vội, vẫn còn”, Diệp Thành cười nhạt, kim quang nơi đầu mày thoáng chốc sáng rực, một đạo kinh mang sắc bén bắn ra, đó là bí thuật Thần Thương.



Pháp Luân Vương khẽ cau mày, ở khoảng cách này mà Diệp Thành lại tấn công nhanh như thế, nếu ông ta không né được thì sẽ phải chịu Thần Thương của hắn.



Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành bị sốc là tuy bí thuật Thần Thương tấn công linh hồn của hắn bá đạo nhưng Pháp Luân Vương lại không bị ảnh hưởng gì cả.



Diệp Thành vội vàng lùi về phía sau, ngay cả Phong Thần Quyết mà cũng có thể dễ dàng ngăn được, đến bí thuật Thần Thương cũng không thể khiến ông ta bị thương, hắn không tưởng tượng được Pháp Luân Vương trước mặt mạnh nhường nào.



Đi được không?



Tốc độ của Pháp Luân Vương còn nhanh hơn, ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Thành như một bóng ma, u quang nhất chỉ bắn thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.



Thái Hư Na Di!













 
Chương 1754: Độc Cô Ngạo tiền bối?


Uỳnh uỳnh uỳnh!



Diệp Thành bay ra, liên tiếp va vào ba bốn ngọn núi lớn mới rơi xuống khoảng không, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.



Hắn chật vật bò dậy, không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.

Advertisement



Ở lại đi!



Phía sau, Pháp Luân Vương bước tới, một chưởng che trời, lăng thiên giáng xuống.



Diệp Thành bị trấn áp lảo đảo một hồi, máu phụt ra tung toé, hai chân co quắp run rẩy muốn quỳ xuống, trên vai như đang vác một ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng.



“Cứ ép ta phải dùng chiêu lớn!”, Diệp Thành cắn chặt răng, khó khăn ngẩng đầu lên, nhắm chuẩn Pháp Luân Vương đang đứng trên hư thiên.



Thiên Chiếu!



Sau tiếng quát lạnh lùng của Diệp Thành, lấy mắt trái của hắn làm trung tâm, một gợn sóng vô hình lan ra, mà Pháp Luân Vương đang đứng trên hư thiên, trước ngực ông ta cháy lên một ngọn lửa màu đen.

“Chiêu này không có tác dụng với ta”, Pháp Luân Vương đã thấy chiêu này trong cuộc thi tam tông nên không thèm để ý đến ngọn lửa Thiên Chiếu đang bùng cháy trước ngực.



Ngay sau đó người ông ta tách ra, phân thành hai Pháp Luân Vương. Pháp Luân Vương trúng Thiên Chiếu thì bị ngọn lửa Thiên Chiếu nhanh chóng thiêu rụi thành hư vô, Pháp Luân Vương còn lại thì vẫn đứng đó.



“Đây… Đây là thần thông gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Pháp Luân Vương, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người phá giải được Thiên Chiếu như thế.



“Còn chiêu gì nữa không?”, Pháp Luân Vương đứng trên bầu trời tựa vị đế vương, nhìn Diệp Thành phía dưới.



Bên dưới, Diệp Thành lảo đảo, máu không ngừng tuôn ra từ miệng, đầu hắn ong ong như muốn nứt ra.

Tối qua hắn thi triển một lần Thiên Chiếu và nhiều lần Thiên Đạo, sức mạnh đồng tử Tiên Luân còn chưa hồi phục, hôm nay hắn lại cưỡng ép thi triển hai lần Thiên Đạo và một lần Thiên Chiếu, cộng thêm những vết thương trước đó nên lúc này trạng thái của hắn rất tệ.



Ầm!



Pháp Luân Vương đã ra tay, vươn một tay xuống từ hư không, có lẽ bàn tay của ông ta quá nặng, áp lực cực mạnh nên tay còn chưa xuống tới nơi mà mặt đất đã không chịu được, tạo ra từng vết nứt.



Nhưng đúng lúc này, không gian sau lưng Diệp Thành nổ tung, kiếm quang đột nhiên vụt ra, chém bàn tay to đang đưa xuống của Pháp Luân Vương thành hai nửa.



Thấy thế, Diệp Thành giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh.



Ở đó, một bóng người mặc đồ trắng chậm rãi bước ra, dáng người thon dài thẳng tắp, mái tóc đen như thác đổ, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao, đặc biệt là khí chất trên người ông ta tựa như thanh thần kiếm đã ra khỏi vỏ.



“Độc… Độc Cô Ngạo tiền bối?”, nhận ra người đó là ai, Diệp Thành sững sờ tại chỗ.



Độc Cô Ngạo không trả lời, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên Pháp Luân Vương đang đứng trong khoảng không.



“Ngươi cũng muốn tìm đến cái chết à?”, Pháp Luân Vương âm u nhìn xuống phía dưới, ánh mắt mang theo uy nghiêm khó cưỡng, tuy Độc Cô Ngạo rất mạnh nhưng dường như ông ta cũng không để Độc Cô Ngạo vào mắt.

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta sao?”, Độc Cô Ngạo cất giọng đều đều nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.



 
Chương 1755: “Các ngươi đúng là đáng chết!”  


“Xem ra ngươi chán sống rồi, nếu đã vậy thì hôm nay không cần về nữa”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, lập tức ra tay, đại ấn cực lớn giáng xuống nghiền nát hư không.



Độc Cô Ngạo không hề sợ hãi, phi thân lên trời, thần kiếm vô song rung lên, một lần nữa chém vỡ thủ ấn của Pháp Luân Vương.



Hai người nhanh chóng bay lên, đến khi tới hư không trên cao mới dừng lại.



Advertisement

Bùm! Đùng! Đoàng!



Chẳng mấy chốc, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời.



Cảnh chiến đấu giữa hai người rất hùng tráng.



Bên này, Độc Cô Ngạo cầm thần kiếm vô song, tấn công những đòn không gì địch nổi, mỗi lần ra tay, mỗi nhát kiếm chém ra dường như đều có thể chia cắt thiên địa.



Bên kia, Pháp Luân Vương rất kỳ lạ, thần thông nào ông ta đánh ra cũng đều rất uy lực, ông ta có khí thế ngút trời, sức chiến đấu có vẻ còn hơn Độc Cô Ngạo một chút.



“Sức chiến đấu còn mạnh hơn cả Độc Cô Ngạo tiền bối”, Diệp Thành nhìn lên trời với vẻ mặt nghiêm nghị.



Vút!

Khi Diệp Thành đang căng thẳng nhìn lên đó thì một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn kỹ hơn thì chính là hình nộm Tử Huyên của hắn.



Nhìn thấy Tử Huyên, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã quên mất vị đại thần này, cô chủ động ra đây nghĩa là định giúp đỡ hắn!



Quả nhiên Tử Huyên không nói lời nào, bước lên hư không, thi triển bí thuật Súc Địa Thành Thốn, thoáng chốc đã vọt tới trước mặt Pháp Luân Vương, giơ tay tung một chưởng khiến ông ta phải lùi về sau.



Lần này, một tia kinh ngạc loé lên trong mắt Độc Cô Ngạo, ông ta không biết Tử Huyên tới, không ngờ còn có thể một chưởng đẩy lùi Pháp Luân Vương, nữ tử áo trắng trước mặt này mạnh nhường nào chứ!



So với Độc Cô Ngạo, Pháp Luân Vương hơi nhíu mày, vẻ mặt hơi kiêng kỵ, quan trọng nhất là ông ta trước nay luôn chơi đùa người chết nhưng lại không tìm được khí tức sinh mạng từ trên người Tử Huyên.



“Ngươi là ai?”, Pháp Luân Vương trầm giọng hỏi.



Vẻ mặt Tử Huyên đờ đẫn, trên mặt không có chút dao động cảm xúc, đáp lại Pháp Luân Vương chỉ là một bàn tay ngọc lấp lánh trong suốt, một chưởng nhìn như đơn giản nhưng lại chứa đựng rất nhiều bí thuật thần thông.



Pháp Luân Vương hừ lạnh, khí thế bỗng chốc tăng vọt, ông ta không lùi mà tiến, tung ra một chưởng.



Hai chưởng va vào nhau, cả hai người đều bị đẩy lùi.



Keng!



Độc Cô Ngạo xông lên, một kiếm tuyệt thế đâm vào ngực Pháp Luân Vương, nhưng khả năng hồi phục của Pháp Luân Vương lại mạnh đến mức khiến ông ta phải ngạc nhiên, không ngờ có thể lành lại ngay lập tức.



“Các ngươi đúng là đáng chết!”



Pháp Luân Vương giận dữ hét lớn, khí âm sát cuồn cuộn ập tới.



Thấy vậy, Tử Huyên và Độc Cô Ngạo mỗi người đứng một bên trái phải, thi triển thần thông cái thế, hợp lực chống lại Pháp Luân Vương.











 
Chương 1756: “Trên người ngươi có ấn pháp của ta”


“Thật mạnh!”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, trong lòng không bình tĩnh nổi.



Hai ngày nay hắn thật sự bị sốc, đầu tiên là Đan Ma, sau đó là Pháp Luân Vương, đều là những kẻ tàn nhẫn vô địch thiên hạ, so với họ, sức chiến đấu mà hắn tự hào chẳng đáng là gì.



“Chỉ cách ba cảnh giới nhỏ nhưng sức chiến đấu lại chênh lệch lớn đến thế”, Diệp Thành tự lẩm bẩm, nhìn thấy kẻ mạnh chân chính hắn mới phát hiện những gì mình từng thấy chỉ là giọt nước trong đại dương.



Ầm! Ầm! Ầm!

Advertisement



Khi hắn còn đang cảm khái thì Pháp Luân Vương, Độc Cô Ngạo và Tử Huyên trên trời lần lượt rơi xuống khỏi hư không, đập tan ba ngọn núi lớn thành mảnh vụn.



Trận chiến này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng chóng, tuy chỉ chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng ba người đều bị thương nặng, Pháp Luân Vương còn đỡ, bởi khả năng hồi phục của ông ta rất bá đạo. Mà Độc Cô Ngạo và Tử Huyên thì khá thảm, nhất là Độc Cô Ngạo, người ông ta đẫm máu tươi.



“Một ngày nào đó ta sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, chầm chậm bước đi trong bóng đêm, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành, đôi mắt màu tím loé lên tia sáng lạnh lẽo.



Phụt!



Pháp Luân Vương vừa biến mất, Độc Cô Ngạo loạng choạng phun ra một ngụm máu.



Còn Tử Huyên thì đứng thẳng tắp ở đó như một cây lao, cô đã trở lại trạng thái của hình nộm, cơ thể mỏng manh bị đánh biến dạng, rất nhiều vết thương không thể chữa lành, cô cũng đã bị thương rất nhiều.



Tiền bối!



Diệp Thành vội vàng chạy tới, bóp vỡ một viên đan dược truyền vào cơ thể Độc Cô Ngạo, nếu hôm nay Độc Cô Ngạo không tới kịp thì có lẽ lúc này hắn đã bị Pháp Luân Vương bắt đi rồi.


“Đi!”, Độc Cô Ngạo xé mở không gian, một tay túm lấy Diệp Thành rồi biến mất ngay lập tức.



Sau khi ba người rời đi, không gian bị bóp méo, ba người mặc áo choàng đen xuất hiện trên hư không, một chàng thanh niên mặc áo giáp, một ông già tóc trắng và một nữ tử áo tím.



“Tới muộn rồi”, nữ tử áo tím cau mày nhìn mặt đất lộn xộn bên dưới.



“Thiếu chủ, là ông ta sao?”, ông già tóc trắng nhìn thanh niên mặc áo giáp.



“Khả năng cao là Pháp Luân Vương”, thanh niên mặc áo giáp hít sâu một hơi, ánh sáng sắc bén xẹt qua đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao.



“Năm đó Chiến Vương điện hạ đã chặt được đầu của ông ta, không ngờ ông ta vẫn còn sống”, vẻ mặt nữ tử áo tím cực kỳ nghiêm nghị.

“Đi thôi! Về tổ địa”, thanh niên mặc áo giáp quay đi trước tiên: “Nếu trước lúc qua đời Phụ Vương đã tính được Pháp Luân Vương có thể sống lại, vậy chắc chắn cũng sẽ để lại cách khống chế ông ta”.







Khi trời gần sáng, Độc Cô Ngạo dẫn Diệp Thành tới một sơn cốc đầy hoa tươi.



Vạn Hoa Cốc?



Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng như thể nhận ra đây là nơi nào vậy, đây chẳng phải là Vạn Hoa Cốc mà trước đây Gia Cát Vũ tiền bối đưa hắn tới sao? Lần đó hắn còn giúp Phục Linh tiền bối luyện hoá vu chú mà.



“Tiền bối, rốt cục làm thế nào mà người tìm được con vậy?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn khắp nơi rồi lại nhìn Độc Cô Ngạo.



Đi cả chặng đường, hắn không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng Độc Cô Ngạo vẫn lặng thinh khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại.



“Trên người ngươi có ấn pháp của ta”, Độc Cô Ngạo vừa đi xuyên vào biển hoa tuyệt đẹp vừa lãnh đạm lên tiếng.



“Ấn pháp?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn khắp người mình, nếu không phải Độc Cô Ngạo nói ra thì hắn cũng không biết còn có chuyện này, vả lại cho tới bây giờ hắn cũng không tìm ra ấn pháp ở đâu.



“Ấn pháp đó chỉ có thể dùng một lần”, giống như biết trước thắc mắc của Diệp Thành nên Độc Cô Ngạo mới nói ra lý do.











 
Chương 1757: Người chết con không cứu được


“Chính Dương Tông?”, Độc Cô Ngạo cau mày, nhìn vẻ mặt ông ta rõ ràng không biết Pháp Luân Vương có liên quan đến Chính Dương Tông.



“Cơ Tuyết Băng nói, có lẽ tiền bối không biết trước khi con gặp Pháp Luân Vương thì đã gặp Cơ Tuyết Băng bị truy sát, vả lại người truy sát Cơ Tuyết Băng chính là người mà Pháp Luân Vương phái tới, ừm, có lẽ không phải là người mà là một thứ dị thường tên là Khôi, mạnh dị thường. Có điều, điều khiến con không ngờ tới đó là Pháp Luân Vương lại đích thân tới, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi, con…”



“Huyền Linh Chi Thể là chưởng giáo kế nhiệm của Chính Dương Tông, Pháp Luân Vương đã là người của Chính Dương Tông tại sao còn đi truy sát con bé?”, Độc Cô Ngạo ngắt lời Diệp Thành.



Advertisement

“Ông ta đang tìm kiếm thu thập huyết mạch đặc thù”, Diệp Thành lên tiếng, “Cơ Tuyết Băng nói đến cả huyết mạch thánh thể của con, huyết mạch đạo linh của Thượng Quan Hàn Nguyệt, huyết mạch thái âm của Hoắc Tôn đều trong phạm vi thu thập của ông ta, Pháp Luân Vương giống như đang muốn tạo ra một loại huyết mạch mạnh mẽ hơn”.



Nghe xong, Độc Cô Ngạo chìm vào trầm tư nhưng đôi mắt của ông ta lại hiện lên ánh nhìn bất định.



Không lâu sau đó, cả hai người liền tới nơi thâm sâu nhất của Vạn Hoa Cốc.



Ập vào mắt bọn họ chính là Phục Linh đang đứng ở đó.



“Ai khiến ông bị thương đến thế này?”, Phục Linh bước tới, bà ta cau mày nhìn Độc Cô Ngạo, khả năng chiến đấu của Độc Cô Ngạo thế nào bà ta đương nhiên rất rõ, kẻ có thể khiến ông ta bị thương thế này nhất định là kẻ mạnh cái thế.



“Không sao”, đối mặt với Phục Linh, Độc Cô Ngạo trước nay vẫn vô cùng lạnh lùng chợt nở nụ cười hiếm hoi.



“Là người của Chính Dương Tông”, Độc Cô Ngạo không nói mà Diệp Thành ở bên nói ra, “nói chính xác là Pháp Luân Vương”.



“Pháp Luân Vương?”, Phục Linh biến sắc như thể biết đến sự tồn tại của ông ta.



“Chẳng trách mà ông lại bị trọng thương”, câu nói này vang lên từ trong lầu các, Gia Cát Vũ giống như ma quỷ hiện thân, ông ta nhìn Độc Cô Ngạo rồi mới xoa cằm nhìn Diệp Thành ở bên, “chẹp chẹp, đây là ai vậy chứ?”



“Hừ!”, nhìn khuôn mặt đó của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vẫn tỏ ra như không có gì.



“Diệp Thành”, Bích Du cũng đi ra, có lẽ vì quá kích động nên cô bước đi rất nhanh, khi cách Diệp Thành chừng một trượng cô mới đứng lại, e rằng nếu như không có mấy người phía Độc Cô Ngạo ở đây thì cô đã lao tới ôm Diệp Thành rồi.



“Lâu rồi không gặp”, Diệp Thành nói một câu chào hỏi.



“Lâu…lâu rồi không gặp”, Bích Du mím môi nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành, trên khuôn mặt còn ửng đỏ.



“Được rồi, đưa người ra đây đi, có lẽ Diệp Thành có thể cứu được”, ở bên, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng.




Hắn?



Diệp Thành nhướng mày, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Độc Cô Ngạo lại đưa mình tới Vạn Hoa Cốc rồi, chẳng phải là để hắn cứu người sao?



“Đúng, đúng, suýt thì quên mất chuyện chính”, Gia Cát Vũ vội quay người, “tiểu tử, chuyện chính quan trọng, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện sau”.



“Được ạ”, Diệp Thành vừa đáp vừa nhìn vào lầu các, hắn rất muốn biết người mà Độc Cô Ngạo bảo hắn cứu là ai.



Không lâu sau đó, Gia Cát Vũ mới khiêng một cỗ quan tài bằng băng bước ra khiến Diệp Thành giật giật khoé miệng, “người…người chết con không cứu được”.



“Nói gì thế, còn chưa chết mà”, Gia Cát Vũ nói rồi đặt quan tài bằng băng xuống đất, có lẽ ông ta đặt hơi mạnh tay nên Phục Linh và Bích Du ném luôn cho ông ta cái nhìn hằn học.



“Tiểu hữu, phiền tiểu hữu rồi”, Phục Linh nhìn Diệp Thành.



“Con xem thế nào đã”, Diệp Thành chạy lên trước khẽ mở quan tài ra.



Ngay lập tức, một luồng khí bá đạo xực ra khiến hắn cảm thấy dị thường.



Hắn nhìn thấy một người trung tuổi nằm trong đó, cơ thể rắn rỏi, khuôn mặt giống như được khắc hoạ với từng đường nét rõ ràng, khoé miệng còn có ria xung quanh, khuôn mặt rõ vẻ mỏi mệt, mặc dù nhắm mắt nhưng phần trán còn hiện lên khí sắc cuồng bạo rõ ràng.



 
Chương 1758: “Ngươi không nghe nhầm đâu


Nhìn thấy người này, Diệp Thành chợt cau mày, mặc dù ở trạng thái phong ấn nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ sức mạnh bên trong quan tài.



Diệp Thành chợt mở Tiên Luân Nhãn chăm chú quan sát.



Advertisement

Ngay sau đó hắn lập tức nheo mắt nhìn chú ấn dị thường bên trong đầu của người này, hắn đã từng thấy chú ấn này, đây là vu chú, trong cơ thể Phục Nhai của Thiên Huyền Môn có, bên trong cơ thể của Phục Linh cũng có, vả lại đều đã bị hắn luyện hoá.



“Đại Sở này sao lại có nhiều người trúng vu chú thế nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hắn rõ vẻ khó hiểu.



“Tiểu hữu, ngươi có thể luyện hoá vu chú của ta thì nhất định có thể luyện hoá vu chú của người này, phải không?”, phía này, Phục Linh nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn đầy mong chờ.



“Đương nhiên con có thể luyện hoá”, Diệp Thành gật đầu nhưng hắn vẫn không giãn được cơ mặt, “nhưng tiền bối, vị tiền bối này không đơn giản chỉ là trúng vu chú, vu chú chỉ là thứ yếu, quan trọng là tiền bối ấy có đạo thương”.



“Còn có đạo thương?”, mấy người phía Phục Linh cau mày, nếu không phải Diệp Thành nói ra thì bọn họ cũng không biết còn có đạo thương.



“Vu chú thì con có thể luyện hoá, đạo thương cũng có thể trị khỏi nhưng đạo thương là thứ yếu, đạo thương của vị tiền bối này có căn nguyên là công pháp mà tiền bối ấy tu luyện”.

“Công pháp?”



“Đúng, là công pháp”, Diệp Thành quả quyết gật đầu, “công pháp mà tiền bối này tu luyện quá mạnh, mặc dù con không biết là công pháp gì nhưng không phải là công pháp mà tiền bối này có thể chịu được”.



Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang phía Phục Linh, hỏi: “Mọi người có thể nói cho con biết vị tiền bối này là ai không?”



“Là phụ hoàng của ta”, không đợi phía Độc Cô Ngạo lên tiếng, Bích Du đã mím môi nhìn người bên trong quan tài, trong đôi mắt xinh đẹp của cô còn ngấn nước, khuôn mặt trở nên bi thương.



“Phụ…Phụ Hoàng?”, phía này, Diệp Thành tỏ ra khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.




“Ông ấy chính là Đao Hoàng”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng.



“Đao…Đao Hoàng”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn cả bốn người, hắn nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang người bên trong quan tài, cuối cùng lại nhìn cả bốn người trước mặt.



“Ngươi không nghe nhầm đâu, là Đao Hoàng”, Gia Cát Vũ nhướng vai nói.



Thấy Gia Cát Vũ có vẻ không có ý trêu đùa, Diệp Thành mới cố gắng bình tĩnh trở lại.



Đao Hoàng là danh hiệu bá đạo thế nào, năm xưa khi không còn ở thời kì đỉnh phong mà ông ta đã có thể giết được Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, với khả năng ngộ đạo của Đao Hoàng thì chính là một truyền thuyết của Đại Sở, ông ta là tu sĩ mạnh cái thế thực thụ.



Diệp Thành cảm thấy hoang mang, hắn không ngờ mình có thể gặp được người trong truyền thuyết ở đây.



“Phụ thân của Bích Du là Đao Hoàng, không ngờ cô ấy còn có một người cha giỏi giang như vậy”, sau giây phút kinh ngạc, Diệp Thành lại bất giác tặc lưỡi, “chẳng trách mà Độc Cô Ngạo lại đối xử tốt với cô ấy như vậy”.

Có điều nghĩ rồi Diệp Thành như chợt sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt hắn kì quái nhìn Bích Du: “Đao Hoàng là phụ thân của cô, Phục Linh tiền bối là huynh muội với Đao Hoàng, vậy thì tại sao cô lại gọi Phục Linh tiền bối là bà? Có phải chênh lệch vai vế không?”



 
Chương 1759: “Giờ có thể nói được chưa?”  


“Cái này…”



“Việc này để sau hãy nói”, Phục Linh ngắt lời Bích Du, bà ta nhìn Diệp Thành với đôi mắt đầy hi vọng: “Tiểu hữu, vậy tiểu hữu có thể chữa lành cho huynh trưởng của ta không?”



“Cái này thì…”, Diệp Thành xoa cằm, “con thật sự không dám chắc, trạng thái của Đao Hoàng tiền bối rất yếu, trước là bị trúng vu chú, sau là đạo thương, lại thêm phản phệ của công pháp bá đạo, nếu chỉ cần sơ sẩy rất có khả năng mất mạng”.

Advertisement



“Cho dù thế nào thì vẫn mong tiểu hữu giúp đỡ”.



“Vậy con phải nghĩ xem đã”, Diệp Thành nhìn sang Đao Hoàng trong quan tài bằng băng.



Phía Phục Linh cũng im lặng, chỉ sợ bất cứ một hành động nào cũng có thể quấy nhiễu Diệp Thành, theo bọn họ thấy thì người có thể cứu được Đao Hoàng cũng chỉ có người thanh niên trước mặt này thôi.



Phía này Diệp Thành nghĩ ngợi một lúc mà vẫn không nghĩ ra được phương án thích hợp.



Trong lúc bất lực hắn chỉ có thể gọi Thái Hư Cổ Long: “Long Gia, ngươi có cách gì không?”



“Ngươi đang cầu cứu ta phải không?”, Thái Hư Cổ Long hỏi với giọng hào hứng.

“Coi như ta cầu xin ngươi được chưa?”, coi bộ đức hạnh đó của Thái Hư Cổ Long nên Diệp Thành đành nhẫn nhịn.



Hắn thật sự muốn cứu Đao Hoàng, không phải vì mối quan hệ của ông ta với Phục Linh và Độc Cô Ngạo mà vì ông ta là Đao Hoàng trong truền thuyết cũng đủ trở thành lý do hắn ra tay tương trợ rồi. Nên biết rằng ơn cứu mạng này vô cùng to lớn, nếu có ngày Hằng Nhạc và Viêm Hoàng gặp nguy nan mà mời ông ta xuất sơn thì đương nhiên sẽ không thể không giúp hắn.



“Muốn ta giúp không phải không được”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “có điều mối ân tình của ta nợ ngươi coi như xoá sổ, vả lại còn thêm một điều kiện nữa, độ chút tinh nguyên thánh thể cho ta”.



“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, tiếng mắng chửi rất to khiến bốn người phía Phục Linh giật mình.



“Ngươi làm gì thế hả?”, Gia Cát Vũ sầm mặt mắng chửi.


Diệp Thành cứ thế ngó lơ bọn họ mà sầm mặt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi được lắm”.



“Thích thế nào tuỳ ngươi”, Thái Hư Cổ Long hơ hững đáp lời, suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra máu.



“Được lắm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nghiến răng rít lên.



“Cứ như thế đi”.



“Giờ có thể nói được chưa?”



“Đương nhiên”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, bày ra bộ dạng nghiêm túc, “đúng như ngươi nghĩ, căn nguyên của vết thương nằm ở công pháp của ông ta, công pháp quá bá đạo, cho dù là thân xác hay linh hồn đều không thể chịu được, đã vậy thì phải tôi luyện thân thể và linh hồn của ông ta cho tới khi thân thể và linh hồn đủ mạnh để có thể chịu được công pháp kia”.



“Đơn…đơn giản vậy sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Đơn giản vậy thôi, khi tôi luyện cơ thể của ông ta thì cần máu của thánh thể mà ngươi có, cơ thể thánh thể bá đạo vô cùng, cho ông ta một ít thì chỉ có tốt chứ không có xấu, còn về phương diện linh hồn thì cần độ sức mạnh linh hồn cho ông ta. Linh hồn của ngươi và người tên Gia Cát Vũ kia ít nhiều có sức mạnh nguyên thần, dùng sức mạnh linh hồn của hai người tẩy luyện linh hồn của ông ta,







 
Chương 1760: “Phụ Hoàng có thể tỉnh lại rồi”


“Giao cho con là được”, nhìn ánh mắt mong chờ của bốn người bọn họ, Diệp Thành vỗ ngực.



Thấy Diệp Thành tự tin như vậy, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.



“Phiền các tiền bối lùi về sau một chút”, Diệp Thành xắn tay áo.

Advertisement



Nghe vậy, phía Phục Linh không dám chậm trễ, lần lượt lùi về sau.



Chỉ có Gia Cát Vũ khi đang định vỗ mông lùi về sau thì bị Diệp Thành kéo lại: “Tiền bối không được đi, ở lại giúp con”.



“Cái gì, ta giúp được sao?”



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi, chân hoả bao trùm lấy cơ thể của Đao Hoàng, thiên lôi bao quanh linh hồn của Đao Hoàng, “dùng sức mạnh linh hồn của người để tẩy luyện linh hồn’.



“Đây là đạo lý gì vậy?”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu.



“Không có đạo lý gì cả, vì người có sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.

Sức mạnh nguyên thần?



Nghe bốn từ này, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du ở phía cách đó không xa đều đổ dồn ánh mắt nhìn Gia Cát Vũ, Diệp Thành mà không nói thì bọn họ thực sự không biết Gia Cát Vũ còn có tạo hoá này.



“Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi”, Gia Cát Vũ ho hắng, việc này ông ta đúng là giấu phía Độc Cô Ngạo.



Nói rồi ông ta lại nhìn sang Diệp Thành: “Ta vẫn chưa dùng đến nó, cho dù ta từng có sức mạnh nguyên thần thì có liên quan gì đến thương thế của Đao Hoàng?”



“Vậy thì để con nói cho người hiểu”, Diệp Thành vừa luyện hoá vu chú, tôi luyện cơ thể, trị đạo thương và tôi luyện linh hồn cho Đao Hoàng vừa nói: “Vu chú và đạo thương không khó nhưng khó ở chỗ công pháp Của Đao Hoàng tiền bối, cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng tiền bối không thể chịu được công pháp bá đạo này, việc mà chúng ta cần làm đó là tăng sức mạnh của cơ thể và linh hồn, còn sức mạnh nguyên thần mà người có thì người dùng linh hồn của người để tôi luyện linh hồn của Đao Hoàng tiền bối, như vậy là cách làm tốt nhất để tăng sức mạnh linh hồn, con nói vậy người có hiểu không?”

“Hơi hiểu”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo sau đó hít vào một hơi thật sâu, gọi ra sức mạnh nguyên thần bao quanh linh hồn của Đao Hoàng.



Lúc này, Diệp Thành dùng tiên hoả vừa tôi luyện cơ thể Đao Hoàng vừa tôi luyện vu chú của ông ta, hắn còn dùng thiên lôi trị đạo thương và tôi luyện linh hồn của ông ta còn nhiệm vụ của Gia Cát Vũ chính là dùng sức mạnh linh hồn tẩy luyện linh hồn của Đao Hoàng, mọi thứ dều diễn ra theo tuần tự.



Ở cách đó không xa, nhìn cả hai người đứng trước cỗ quan tài bằng băng với khuôn mặt nghiêm túc mà phía Phục Linh tỏ ra lo lắng.



“Xem ra đưa hắn tới đây là một lựa chọn hợp lý”, Độc Cô Ngạo hiếm khi mới nở nụ cười: “Đến cả Dược Vương cũng bó tay mà hắn lại có cách, đúng là phúc tinh”.



“Phụ Hoàng có thể tỉnh lại rồi”, Bích Du liên tục vân vê vạt áo, khuôn mặt không khỏi căng thẳng.



“Hiện giờ ta rất muốn biết là ai khiến huynh trưởng bị thương thế này”, Phục Linh lạnh lùng lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên hàn quang.



“Ở Đại Sở này người có khả năng chiến thắng huynh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay”, Độc Cô Ngạo trầm giọng, “nếu như điều tra thì đáp án không khó đoán ra nhưng sự việc năm đó quá rắc rối, có lẽ có những chuyện mà chúng ta chưa biết nên đợi huynh ấy tỉnh lại thì mọi sự mới rõ ràng được”.



Nghe vậy, cả ba người đứng đó tĩnh lặng quan sát Gia Cát Vũ và Diệp Thành ở phía không xa.



Mọi thứ lúc này đều được diễn ra theo trình tự.

Thời gian dần trôi, mãi tới khi màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn còn đứng đó. Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc còn lấy máu Thánh Thể đẩy vào cơ thể Đao Hoàng.



 
Chương 1761: Chỉ muốn dùng đại chiêu”.  


Nhờ sự nỗ lực của hắn mà vu chú trong cơ thể Đao Hoàng đã được luyện hoá, đạo thương cũng được trị khỏi, hiện giờ hắn vừa tôi luyện cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng vừa hợp sức với Gia Cát Vũ tẩy luyện linh hồn của ông ta.



Ở phía không xa, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du không hề di chuyển, bọn họ vẫn lo lắng nhìn về bên này.



“Phục Linh tiền bối, có thể mở phong ấn của Đao Hoàng tiền bối rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng.

Advertisement



Nghe vậy, Phục Linh vội tiến lên trước khẽ phất tay chỉ điểm vào trán Đao Hoàng giải trừ phong ấn.



Đột nhiên, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể Đao Hoàng phát ra, có lẽ vì luồng khí tức này quá mãnh liệt nên khiến cỗ quan tài bằng băng vỡ tan, cả cơ thể Đao Hoàng lơ lửng giữa hư không, có điều đáng tiếc là Đao Hoàng vẫn trong trạng thái ngủ sâu.



“Huynh trưởng”, thấy khí tức của Đao Hoàng mạnh mẽ và ổn định hơn, Phục Linh mới thở phào, so với bà ta thì Bích Du lại tiến lên trước kích động hơn nhiều.



“Người vẫn ổn chứ?”, Bích Du nhìn Đao Hoàng rồi lại nhìn sang Diệp Thành, thấy hắn mặt mày ướt đầm mồ hôi, cô vội lấy ra khăn tay lau cho hắn.



“Ta…ta không sao”, Diệp Thành cười trừ.



“Khụ khụ”, thấy Bích Du như vậy, Gia Cát Vũ ở bên ho hắng, mặt mày ái ngại: “Ai ya, mặt ta bao nhiêu mồ hôi như vậy mà không lau cho ta, đúng là già rồi chẳng ai thương”.



Bích Du nghe vậy chợt đỏ mặt, cô lập tức tới trước mặt Gia Cát Vũ: “Gia Cát gia gia, chẳng phải còn có Bích Du sao?”

“Ta nói này Bích Du”, Gia Cát Vũ tươi cười nhìn Bích Du: “Trước đây con không thế này đâu, trước đây ta rất ít khi thấy con cười, sao mà mới tới Bắc Sở có một lần mà con lại hoạt bát lên hẳn vậy?”



Nói tới đây, Gia Cát Vũ lại liếc nhìn sang Diệp Thành: “Hay là gặp người nào đó tâm trạng tự dưng tốt lên”.



“Đâu…đâu có”.



“Còn không thừa nhận, mặt đỏ lên rồi kìa”.



“Người có thể nghỉ ngơi đi rồi tí nữa luyện”, phía này Diệp Thành lên tiêng, vì Gia Cát Vũ chỉ mải trêu Bích Du, sức mạnh linh hồn của ông ta yếu đi hẳn.



“Già rồi, già rồi mà”, Gia Cát Vũ ái ngại, nói rồi ông ta không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên: “Ta nói, lần này tới đây tính khí của ngươi cũng không vừa nhỉ?”


“Gì chứ, tính khí con vẫn rất ổn định mà”.



“Thế à? Đợi lát nữa tìm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện, không biết vì sao mà cứ nhìn thấy mặt ngươi tay ta lại ngứa”, Gia Cát Vũ lên tiếng.



“Con cũng có cảm giác như vậy, nhìn thấy người là mắt trái của con cứ giật lên, chỉ muốn dùng đại chiêu”.



“Cái đó, Bích…Bích Du à, nào, lại đây lau…lau mồ hôi cho gia gia”.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Trong Vạn Hoa Cốc, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn đang giúp Đao Hoàng tẩy luyện cơ thể và linh hồn.



Cả hai người vô cùng mệt mỏi, Diệp Thành còn đỡ, khí huyết thánh thể dồi dào, sức sống mãnh liệt, chỉ có Gia Cát Vũ khuôn mặt tái nhợt, đầu óc ong ong, lâu rồi ông ta không dùng đến sức mạnh linh hồn nên vượt quá sức.



Có điều sau một ngày một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ, cả hai cũng thu được kết quả.



Mặc dù Đao Hoàng vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí huyết đã bắt đầu dồi dào hơn, đặc biệt, nhờ có máu của thánh thể mà Diệp Thành đẩy vào mà cơ thể ông ta có thêm một lớp kim huy mỏng bao quanh.



“Có thêm hai Diệp Thành nữa thì mới được”,







 
Chương 1762: Ta lại nợ ngươi một mối ân tình rồi”.  


“Tiểu tử, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?”, Gia Cát Vũ nhìn vào chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới.



“Là Chung Viêm tiền bối truyền cho con”, Diệp Thành không che giấu và cũng không giấu nổi, nhóm người phía Độc Cô Ngạo đều là kẻ mạnh uy danh một phương, bọn họ biết Huyền Thương Ngọc Giới cũng không có gì là lạ.



“Chung Viêm?”, nghe cái tên này, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh lần lượt nhìn nhau.

Advertisement



“Nói vậy thì hiện giờ ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín rồi?”



Diệp Thành gật đầu mỉm cười.



Thấy Diệp Thành gật đầu, đôi mắt ba người phía Độc Cô Ngạo chợt loé sáng, đến cả ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi hẳn. Nếu không phải nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới thì bọn họ cũng không biết được hiện giờ Diệp Thành là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng.



“Ta từng nghe nói Viêm Hoàng thống nhất nhưng không ngờ thánh chủ của Viêm Hoàng lại là tiểu tử này”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi.



“Chẳng trách mà lại có thể có cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm: “Nhất định là đại quân của Viêm Hoàng”.



“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi”, Phục Linh khẽ cười.



Khi cả ba người đang nói chuyện thì ba phần thần thức bay vào trong thần hải của bọn họ, người truyền thần thức chính là Diệp Thành còn những phần lạc ấn bên trong thần thức là những kí ức liên quan đến hắn.



Sau một lát, Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ thẫn thờ tại chỗ, ánh mắt đều đổ dồn nhìn sang Diệp Thành.



Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì thần thức mà Diệp Thành truyền cho bọn họ mang theo quá nhiều thông tin chấn động giống như chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc về Thanh Vân Tông và rất nhiều việc về các thế gia hợp tác cùng những chuyện về Đan Thành và Quảng Hàn Cung kết liên minh.



“Không ngờ hắn lại…lại nắm trong tay cả một thế lực khủng khiếp như vậy”, vẻ mặt Gia Cát Vũ thay đổi rõ rệt, đây là lần đầu tiên ông ta tỏ ra bất ngờ như vậy.



“Tất cả chúng ta đều không hề hay biết, thực lực hiện giờ mà hắn có trong tay đủ để quét sạch bất cứ thế lực nào của Đại Sở”, mặc dù Độc Cô Ngạo ngạo nghễ nhưng trong ánh mắt sắc lạnh của ông ta cũng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.




“Trong thời gian ngắn như vậy, hắn rốt cục làm thế nào chứ?”, Phục Linh càng kinh ngạc hơn.



Tiếp đó, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ bao trùm bên trong Vạn Hoa Cốc. Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ không hề rời mắt khỏi Diệp Thành, chính tên hậu bói này đã làm quá nhiều việc khiến bọn họ không dám tưởng tượng.



Còn Diệp Thành, hắn đã đoán được cả ba người sẽ có biểu cảm như vậy, sự việc kinh thiên động địa như vậy cho dù là ai cũng không khỏi ngỡ ngàng.



Sau một canh giờ, Diệp Thành mới hạ tay xuống.



Phù!



Hắn thở ra một hơi thật dài và lảo đảo. Gia Cát Vũ ở bên cũng không khá hơn là bao, cả hai người phải tiêu hao rất nhiều, sự tổn thất trong một ngày một đêm khiến cho dù là hai người có khí huyết dồi dào như vậy cũng cảm thấy có phần héo mòn.



“Nhiều nhất là hai canh giờ, tiền bối Đao Hoàng có thể tỉnh lại”, Diệp Thành vừa lau đi mồ hôi vừa mỉm cười nói.



“Đa tạ tiểu hữu, ta lại nợ ngươi một mối ân tình rồi”.



 
Chương 1763: “Ngươi làm sao mà nhận ra được?”  


“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành xua tay sau đó nhấc đôi chân mềm nhũn đi về một hướng, hắn tìm một nơi thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó nhóm lửa đặt một con linh dương lên trên bếp.



“Đúng là đói thật”, Gia Cát Vũ ghé lại gần.



Chỉ có Bích Du sau khi ngồi xuống thì chốc chốc lại nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành.



Advertisement

“Sau ngày hôm đó ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện”, Bích Du ôm lấy đôi chân, cuối cùng cũng lên tiếng.



“Cũng không sao cả”, Diệp Thành đáp lời, hắn bận rộn cho thêm những gia vị cổ quái lên con linh dương trên bếp lửa.



“Xem hai người nói chuyện hợp như vậy hay là thành thân đi”, ở bên, Gia Cát Vũ sáng mắt nhìn Diệp Thành và Bích Du, nói rồi ông ta không quên xoa tay cười đê tiện: “Nói thật thì hai con cũng xứng đôi lắm đấy”.



“Gia gia, người lại nói gì vậy?”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ, khuôn mặt cô ửng đỏ.



“Đúng vậy”, Diệp Thành liếc nhìn Gia Cát Vũ, “hai chúng con thân quen như vậy rồi mà lên giường với nhau thì con không tiện ra tay tí nào cả”.



Hả?



Gia Cát Vũ há hốc mồm, khoé miệng ông ta giật giật.

Lúc này, khuôn mặt Bích Du ửng đỏ, cô không ngờ Diệp Thành lại nói ra những câu như vậy nên cứ thế dứt khoát rời đi.



Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành mới tới ngồi bên Gia Cát Vũ, hắn dùng tay chọc chọc vào người ông ta sau đó mới nhướng mày, nói: “Con nói này, có phải người thích Phục Linh tiền bối không?”



“Ngươi làm sao mà nhận ra được?”



“Nói thừa, con có phải bị mù đâu”, Diệp Thành nói rồi không quên chớp mắt với Gia Cát Vũ: “Hay là con giúp người, con ra tay chắc chắn sẽ thành công”.



“Nói ta nghe xem”, Gia Cát Vũ sáng mắt, ngồi gần lại phía Diệp Thành, một tay khoác lên vai Diệp Thành.



“Chỗ con có vài liều xuân dược, hay là con bán cho người?”




“Mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ lập tức đứng dậy đạp Diệp Thành lộn nhào đi.



Cho Phục Linh uống?



Gì thế chứ?



Đó là muội muội của Đao Hoàng, nếu như Đao Hoàng tỉnh lại mà không cho ta một đao chém làm đôi mới là lạ.



Rầm!



Khi cả hai đang trò chuyện thì một tiếng động mạnh vang lên, sau đó là một đạo trường hồng rẽ lên trời.



Nghe vậy, cả hai người đưa mắt qua nhìn.



Phía này, Đao Hoàng đã đứng dậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.



Ông ta thực sự có phong thái của anh hùng cái thế, cơ thể vạm vỡ vững chãi như ngọn núi, đến cả mái tóc cũng mang màu đen láy như dòng thác đổ, toàn thân có kim quang lấp lánh phát ra kim huy sáng ngời, quan trọng nhất đó là luồng khí cuồng bạo kia khiến không gian cũng trở nên méo mó.

Hừ!



 
Chương 1764: “Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”


Ông ta thở dài, trong tiếng gằn còn mang theo tiếng rồng gầm, luồng khí vẩn đục bên trong cổ họng cứ thế được hả ra, một tiếng gằn như tiếng sấm rền rung động cả thương không.



“Uy lực mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.



“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Gia Cát Vũ đứng dậy tới bên Đao Hoàng.



Advertisement

“Huynh trưởng”, đôi mắt Phục Linh đỏ hoe.



“Phụ hoàng”, Bích Du cũng há hốc miệng, cứ thế lao vào lòng Đao Hoàng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm vạt áo ông ta.



“Ông ấy vẫn là Đao Hoàng của năm xưa”, Độc Cô Ngạo cười sảng khoái.



“Cảnh tượng này đúng là khiến người ta phải cảm khái”, Gia Cát Vũ vừa đi tới khuôn mặt cũng trẻ lên nhiều lần.



“Không ngờ còn có thể gặp được mọi người”, Đao Hoàng mỉm cười, giọng nói mặc dù vang dội nhưng vẫn khàn khàn, xem ra cả trăm năm nay ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.



Tiếp theo đó là những lời nói dãi bày qua lại khiến Diệp Thành đứng ở cách đó không xa cũng suýt chút nữa phải lau nước mắt.



“Phụ Hoàng, người nên cảm ơn Diệp Thành, là hắn đã cứu người, cũng từng cứu cô cô”, không biết từ bao giờ Bích Du mới lau đi nước mắt chỉ vào Diệp Thành đang gặm chân linh dương ở phía không xa.



“Diệp Thành?”, Đao Hoàng vô thức nhìn về phía cách đó không xa.



“Là con, là con”, Diệp Thành lập tức vứt đi chân linh dương trong tay, hắn lau đi vết dầu nơi khoé miệng rồi vội chạy lại.



Thế nhưng khi Đao Hoàng nhìn thấy khuôn mặt và chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành thì ông ta lại thẫn thờ.



Ngay sau đó ông ta liền tiến lên chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Toại Ao bái kiến tiền bối”.







Nghe thấy lời này của Đao Hoàng, Diệp Thành đang chạy tới suýt thì ngã nhào xuống đất.



Vẻ mặt những người khác như Phục Linh, Độc Cô Ngạo cũng khựng lại, cái lạy này của Đao Hoàng khiến họ sững sờ tại chỗ.




“Tiền bối, đại lễ này của người sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất!”, bên này, Diệp Thành vội vàng chạy tới đỡ Đao Hoàng dậy. Đao Hoàng là ai, đại lễ của ông ấy có mấy ai nhận nổi?



“Ân chỉ dạy năm đó của tiến bối, Toại Phong trọn đời khó quên”, vẻ mặt Đao Hoàng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.



“Không phải đâu, con…”, Diệp Thành ngây người.



“Chuyện này là thế nào vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh bước tới, thảng thốt nhìn Đao Hoàng: “Đừng nhận nhầm, tiểu tử này còn chưa tới hai mươi tuổi, huynh chắc chắn trước đây từng gặp hắn?”



“Hai mươi tuổi?”, Đao Hoàng giật mình, lúc này mới vô thức quan sát Diệp Thành, nhìn vòng tuổi đúng là chưa tới hai mươi.



“Không phải chứ! Sao lại giống nhau như đúc thế này?”, Đao Hoàng tự lẩm bẩm, nói xong ông ấy còn nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành: “Cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”



“Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ dùng ngón tay chọc chọc Đao Hoàng.



“Tiểu hữu, ngươi với Hồng Trần tiền bối có quan hệ gì?”, Đao Hoàng phớt lờ lão già Gia Cát Vũ mà nhìn thẳng vào Diệp Thành.











 
Chương 1765: Đao Hoàng là ai?


“Hồng Trần mà ông nói là Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng phải không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Độc Cô Ngạo đã nhìn Đao Hoàng hỏi.



“Chính là vị tiền bối đó”, Đao Hoàng gật đầu cười.



“Huynh nhận nhầm Diệp Thành là Hồng Trần tiền bối đấy à?”, lão già Gia Cát Vũ sờ cằm nhìn Đao Hoàng: “Huynh từng gặp Hồng Trần?”



Advertisement

“Từng gặp”, Đao Hoàng nói rất chắc chắn, nói xong ông ấy lại nhìn Diệp Thành bên cạnh mình: “Diệp Thành tiểu hữu bây giờ và Hồng Trần tiền bối năm xưa thật sự như được tạc ra từ cùng một khuôn”.



Nghe vậy, ánh mắt Phục Linh, Độc Cô Ngạo, lão già Gia Cát Vũ và Bích Du đều đổ dồn vào Diệp Thành.



Hồng Trần là ai? Đó là nhân vật nổi tiếng một thời của Đại Sở, khi ông ấy là Thánh chủ của Viêm Hoàng, đó là thời kỳ đỉnh cao nhất của Viêm Hoàng ngoài thời đại của Viêm Hoàng, chỉ là ông ấy rất bí ẩn, rất ít người được thấy diện mạo thực của ông ấy, ngay cả những người giữ chức vụ cao ở Viêm Hoàng cũng không ngoại lệ.



Bây giờ chính miệng Đao Hoàng nói rằng Diệp Thành và Hồng Trần trông giống hệt nhau, họ mới biết không ngờ Hồng Trần năm xưa có diện mạo thế này.



Khụ khụ!



Sự im lặng ngắn ngủi bị tiếng ho nhẹ của Diệp Thành phá vỡ, hắn cười gượng nhìn Đao Hoàng: “Tiền bối à, con và Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng không có mối quan hệ thân thích, nếu xét đến quan hệ thì chúng con đều là Thánh chủ của Viêm Hoàng. Ông ấy là đời thứ chín mươi bảy, còn con là đời thứ chín mươi chín”.



“Tiểu tử, ngươi không phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Con thật sự không biết”.



“Khả năng cao là vậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ xoa cằm, phía Phục Linh, Độc Cô Ngạo có lẽ cũng nghĩ như vậy.



“Chẳng trách…”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, có lẽ ông ấy cũng nghĩ như vậy: “Chẳng trách ngươi và Hồng Trần tiền bối lại giống nhau đến vậy, hơn nữa còn làm Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, có lẽ điều này không phải trùng hợp”.



Nghe ông ấy nói vậy, Diệp Thành vô thức gãi đầu, cảm thấy hơi khó tin, chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy tiền bối của mình là Hồng Trần rồi.



“Hôm nào phải tới Hạo Thiên thế gia xác nhận lại mới được. Ừm, phải lấy gia phả ra kiểm tra thử”, Diệp Thành xoa cằm, nói nhỏ.



“Diệp Thành tiểu hữu, lúc trước ngươi cứu Linh Nhi, sau này lại cứu ta, chúng ta nợ ngươi hai ân huệ lớn”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Đao Hoàng đã vỗ vai hắn, có lẽ lực quá mạnh khiến người hắn lảo đảo một hồi: “Dù ngươi có phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hay không, nếu sau này cần ta giúp thì cứ nói”.



“Phụ Hoàng, người đừng chỉ nói cho có thôi nha!”, Bích Du cười duyên dáng.







“Đó là đương nhiên rồi”, Đao Hoàng cười sảng khoái: “Ân huệ là ân huệ, hôm nay ta vui, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp”.



Nghe vậy, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.



Đao Hoàng là ai? Là cao thủ vô song trong truyền thuyết của Đại Sở, bí thuật mà ông ấy truyền lại chắc chắn không đơn giản.



Lúc này, Diệp Thành vội vàng mở Tiên Luân Nhãn, hắn muốn thông qua năng lực của Tiên Luân Nhãn để sao chép và suy luận đao pháp mà Đao Hoàng truyền lại.



Bên này, Đao Hoàng đã trở tay lấy một thanh Long Đao ra rồi bước lên hư thiên, đột nhiên chém ra một đao.



Lập tức, một đao mang màu vàng dài hơn hai mươi trượng xuất hiện, đao ý bất phàm, đao mang bá đạo chém cả hư không, uy lực kinh người.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom