Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1926: “Không thấy chợ đen U Minh nữa”


Đó chính là Thiên Huyền Môn.



Cả hai dừng chân mười giây không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn hư không.



Có thể thấy thần sắc của cả hai người đều rất kiêng dè, chỉ nhìn thôi bọn họ cũng run rẩy rồi, mặc dù đại điện đó nằm giữa hư không nhưng lại như một ngọn núi sừng sững vậy.

Advertisement



“Không thấy chợ đen U Minh nữa”, sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành nhìn xuống bên dưới, hắn không thấy chợ đen U Minh tấp nập người qua lại nữa, chỉ có những ngọn núi sừng sững nối dài nhau.



“Đại thần thông của Thiên Huyền Môn đâu phải thứ mà chúng ta có thể suy đoán”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, hắn là người đầu tiên bước vào hư không, sau đó cứ thế tiến về phía đại điện của Thiên Huyền Môn.



Thấy vậy, Diệp Thành cũng đi theo.







Có điều, khi bay về phía đại điện của Thiên Huyền Môn rồi thì cả hai mới nhận ra nó cao thế nào, ít nhất cũng phải cách mặt đất chín mươi nghìn trượng.



Cho tới khi tới bên ngoài đại điện của Thiên Huyền Môn thì cả hai mới kinh ngạc nhìn phía trước, đây đâu phải là một cung điện, đây rõ ràng là một đất nước mới phải, sự rộng lớn của nó khiến bọn họ phải ngỡ ngàng, đến cả cánh cửa cũng phải cao cả chục nghìn trượng, đứng trước cánh cửa này, bọn họ chỉ như con kiến.

“Thái Hư Cổ Long, Hoang Cổ Thánh Thể đến đây có việc gì?”, khi cả hai đang ngỡ ngàng thì một giọng nữ cất lên, giọng nói đó như cửu u tiên khúc xao động lòng người, mang theo uy nghiêm và lãnh đạm.



“Tiền bối, mong tiền bối giúp Đại Sở bước qua ải lầm than này”, Diệp Thành vội chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính.



Vù!



Diệp Thành vừa dứt lời, cánh cửa khổng lồ đã rung lên rồi từ từ mở ra.



Ngay sau đó, luồng khí lưu cổ xưa xuất hiện, ánh sáng rực rỡ lấp lánh, sau khi cánh cửa mở ra, một thế giới rộng lớn hiện lên trong tầm mắt Diệp Thành.

Đột nhiên, Diệp Thành thẫn thờ tại chỗ.



Trước mặt hắn là một thế giới quá rộng lớn, gần như không có bến bờ, có những rặng núi kéo dài, có những con sông mênh mang, có những cây cổ thụ cao chọc trời, có vạn hoa đang bay với đủ thứ màu sắc, khắp nơi đều rực rỡ thần hoa, khắp nơi đều lấp lánh, đến cả nước suối cũng có linh tính.



Trong chốc lát, Diệp Thành còn có thể trông thấy bầy hạc trắng đang bay lượn, vạn vận nơi này có sức sống và rất rực rỡ, đây mới chính là chốn tiên cảnh thực thụ, yên ả mà thanh bình.



Đi thôi!



Khi Diệp Thành còn đang say mê trong cảnh vật thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng thúc giục.



Diệp Thành liếm liếm cái miệng khô khan của mình rồi vội đi theo.



Tiếp đó, hắn giống như một tên nhà quê vậy.



Chốn tiên cảnh này khắp nơi đều là những cây hoa cỏ kì lạ, về cơ bản đều là những loại mà hắn chưa thấy bao giờ, cho dù có thể nhận ra một hay hai loại trong số đó thì cũng đều là những loài đã không còn xuất hiện ở Đại Sở, vả lại ở nơi này đâu đâu cũng thấy linh quả, từng cây linh quả lấp lánh khiến người ta nhìn mà thèm thuồng nhỏ rãi, đó đều là những loài cây mà Đại Sở không có.



“Ngươi là Thánh Chủ Thiên Đình đấy, đừng có tỏ ra như một tên nhà quê như vậy được không?”, thấy Diệp Thành như vậy, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng mắng chửi.

“Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, nhìn thôi không được sao?”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn đưa mắt liếc trái ngó phải.



 
Chương 1927: “Không phải Long Gia yếu mà vì bà ta quá mạnh”


Thiên Huyền Môn trong tưởng tượng của hắn và thực tế thực sự quá khác nhau, nơi này giống như một vương quốc, cũng có dân cư, trên đoạn đường đi, hắn trông thấy có rất nhiều nông dân đang cày cấy, rất nhiều tiên nữ đang hái hoa, cây cỏ đan xen giữa đình đài lầu các, đến cả tiếng nước chảy cũng khiến người ta động lòng.



Có điều, điều đáng nói đó là cho dù là những nông dân đang cày cấy hay những tiên nữ đang hái hoa thì tu vi của bọn họ đều như các vị Hoàng của Đại Sở vậy, đây là điểm khiến Diệp Thành phải kinh ngạc tới mức suýt tè ra quần.



Không biết mất bao lâu cả hai mới dừng chân dưới một mái đình với lá trúc xanh biếc, cả hai nheo mắt nhìn về một bóng hình mờ ảo.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành vẫn rất hiểu lễ nghĩa, hắn cung kính hành lễ.

Advertisement



Chỉ có Thái Hư Cổ Long là lãnh đạm, cơ thể hắn đứng thẳng giống như bia đá, ở bên ngoài cánh cửa kia như vậy và vào đây cũng như vậy, mặc dù chỉ là một phần hồn chí tôn còn sót lại nhưng hắn cũng có sự cao ngạo của một vị đế vương.



“Hai vị, lâu rồi không gặp”, Đông Hoàng Thái Tâm quay người nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long với ánh mắt hứng thú.



“Lâu rồi không gặp ạ”, Diệp Thành sững người, “tiền bối từng gặp con sao?”



“Rất kì lạ phải không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng vai.



“Không…không kì lạ ạ”, Diệp Thành cười trừ, người của Thiên Huyền Môn đều là những bậc thần thông, có trời mới biết tới Đại Sở lúc nào, có lẽ bọn họ đã từng gặp mặt nhưng chỉ là hắn không biết mà thôi.



“Đại Sở có phải tự luân hồi không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng hỏi rành mạch, ánh mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, mặc dù tu vi của Đông Hoàng Thái Tâm cao hơn hắn mấy bậc nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi.



“Ôi trời, ngươi có thể bớt bớt một chút không vậy?”, Diệp Thành truyền âm mắng chửi Thái Hư Cổ Long, hắn không ngờ Thái Hư Cổ Long lại cứng nhắc như vậy, nếu như người ta không vui thì hôm nay hai người hắn khỏi phải đi khỏi đây mất.

Có điều dù nghe Diệp Thành nói vậy nhưng Thái Hư Cổ Long lại ngó lơ, hắn vẫn nhìn thẳng vào Đông Hoàng Thái Tâm.



Thấy vậy, Diệp Thành chợt gãi đầu gãi tai, hắn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, mặc dù hắn không tán thành với thái độ này của Thái Hư Cổ Long nhưng vấn đề mà Thái Hư Cổ Long hỏi lại là vấn đề mà hắn cần đáp án.



“Hình như ngươi rất căm thù ta?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Thái Hư Cổ Long hỏi một cách ý tứ.



“Ta chỉ muốn biết đáp án”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời, so với tên Diệp Thành kia mà nói thì hắn lại có phần cao ngạo.



“Muốn biết đáp án không phải không thể”, Đông Hoàng Thái Tâm nói tuỳ hứng, sau đó nhìn Thái Hư Cổ Long: “Nếu ngươi có thể trụ qua một chiêu của ta thì ta sẽ nói cho ngươi”.



“Nói lời giữ lời”, Thái Hư Cổ Long gằn lên, giây phút trước hắn còn đang đứng bên cạnh Diệp Thành nhưng giây phút sau đã như một bóng ma biến mất không thấy tăm hơi đâu. Những gì mà Diệp Thành có thể nghe chỉ là tiếng kiếm vang lên vút vút.

“Nhát kiếm bá đạo quá”, Diệp Thành kinh ngạc, một chiêu đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long thực sự quá bá đạo, chỉ trong một nhát kiếm thôi nhưng lại mang theo sự biến hoá của hàng trăm loại bí thuật, nếu như là hắn thì chắc chắn không thể địch nổi đòn này.







Vút!



Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì nhát kiếm của Thái Hư Cổ Long đã đâm về phía cách Đông Hoàng Thái Tâm ba tấc.



Thế nhưng đúng lúc này, Đông Hoàng Thái Tâm lại khẽ giơ tay lên, cứ thế kẹp chặt vào thanh kiếm sắc lẹm kia, để mặc cho Thái Hư Cổ Long thiêu đốt sức mạnh long hồn mà không thể nào đâm thêm được nữa.



“Không phải Long Gia yếu mà vì bà ta quá mạnh”, Diệp Thành cau mày.



Hiện giờ hắn thực sự hiểu được lời của Nam Minh Ngọc Thu rồi, Huyền Hoàng năm xưa là vị Hoàng chí cao vô thượng của Đại Sở, đến ông ta cũng bị một chỉ đánh bay thì huống hồ là Thái Hư Cổ Long mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên.



“Tu vi của bà ta chí ít cũng phải ở cảnh giới Đại thánh, thậm chí còn cao hơn cả tiền bối Khương Thái Hư”, Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh của Đông Hoàng Thái Tâm khiến hắn kinh sợ, hắn thậm chí không biết thiên chiếu có tác dụng với bà ta hay không.



“Mẹ kiếp, đúng là không dễ đụng vào”, Diệp Thành gãi đầu, sự chèn ép về sức mạnh tuyệt đối khiến hắn không còn cách nào khác.



Roẹt!



Diệp Thành vừa dứt lời thì Thái Hư Cổ Long vừa sát phạt ở bên cạnh hắn chưa lâu đã bay đi.

Ôi!



 
Chương 1928: “Vậy chúng ta giao hẹn rồi


Đôi mắt Diệp Thành đảo quanh nhìn theo hướng mà Thái Hư Cổ Long bay đi, rõ ràng là bị đánh bay một cách nhanh gọn, vẽ ra một đạo thần quang rẽ giữa hư không, cứ thế bay ra khỏi cánh cửa chính, bay qua con sông rộng lớn, cho dù với khả năng quan sát tinh tường của mình thì Diệp Thành cũng không nhìn rõ Thái Hư Cổ Long rốt cục bay bao xa.



Ực!



Diệp Thành vô thức nuốt nước bọt cái ực, mẹ kiếp, sao mà bay xa thế chứ.



Thái Hư Cổ Long, đó chính là Thái Hư Cổ Long đấy! Khả năng chiến đấu ngang hàng với Ma Vương, sao lại như trò chơi vậy chứ.



Advertisement

“Hay là ngươi cũng thử xem?”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng kéo Diệp Thành về thực tại.



Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, thấy bà ta đang sửa lại móng tay một cách nhàn nhã, trông có vẻ như trước đó Thái Hư Cổ Long bị bà ta dùng một chỉ gẩy bay đi.



“Con…con thì thôi ạ”, Diệp Thành vội ho hắng xua tay, nói rồi hắn vô thức lùi về sau một bước, nếu như là nhất chỉ mà Đông Hoàng Thái Tâm dùng cho hắn thì hắn chắc chắn sẽ bay lên trời mất.



“Chắc chắn không thử sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú.



“Không…không ạ”, Diệp Thành cười còn khó coi hơn là khóc.



“Cho ngươi một đặc quyền, ta có thể trả lời ngươi một câu hỏi”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt đầy hứng thú như thế, “nghĩ kĩ rồi hãy hỏi, cơ hội chỉ có một lần”.



“Vì sao con lại có một đặc quyền?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Ta có thể cho rằng đây là một câu hỏi không?”, Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một cái gương vừa soi gương chỉnh lại tóc vừa hỏi lại như thể không có chuyện gì xảy ra.



“Đương nhiên không phải ạ”, Diệp Thành vội xua tay, nếu như vừa nãy Đông Hoàng Thái Tâm trả lời hắn thật thì cơ hội coi như uổng phí mất rồi, lần này quay về Thái Hư Cổ Long không đạp chết hắn mới lạ.

“Vậy câu hỏi của ngươi là gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.



Nghe vậy, Diệp Thành xoa cằm, ngay giây phút đó, suýt chút nữa thì hắn lại hỏi câu hỏi của Thái Hư Cổ Long là gì.



Thế nhưng may mắn là hắn vẫn kiềm chế lại được. Mặc dù hắn rất muốn biết đáp án chính xác từ Đông Hoàng Thái Tâm nhưng so với cái này thì hắn lại muốn hỏi câu hỏi khác hơn.



Sau vài giây, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Thiên Huyền Môn đối với Đại Sở mà nói là một sự tồn tại thế nào ạ?”



“Thần bảo vệ”.



“Thần bảo vệ? Vậy Thiên Huyền Môn…”



“Xin lỗi, ngươi không có quyền hỏi ta câu hỏi thứ hai”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Đông Hoàng Thái Tâm đã ngắt lời khiến Diệp Thành đành phải ngậm ngùi ôm theo bao tiếc nuối.

Nói tới đây, Đông Hoàng Thái Tâm bèn cất gương đi, bà ta nhìn Diệp Thành cười, nói: “Lời nói của Thiên Huyền Môn luôn luôn nói lời giữ lời, nếu như ngươi trở thành con dân của Thiên Huyền Môn thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng tiếp nhận, nếu như ngươi đồng ý thì mọi bí mật liên quan đến Đại Sở ta đều có thể nói cho ngươi”.



“Nói thực thì con không thích bị ràng buộc”, Diệp Thành lắc đầu.



“Không cần vội trả lời ta, nếu như ngươi nghĩ thông suốt thì có thể tới tìm ta”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng vai nói.



“Tiền bối đừng như thế chứ”, Diệp Thành ho hắng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, “chúng ta cược nhé, nếu người thắng thì con gia nhập vào Thiên Huyền Môn, nếu con thắng thì người phải trả lời thêm một câu hỏi nữa”.



Ồ?



Đông Hoàng Thái Tâm nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi rất có sức hút đấy, một khi ngươi thua thì mọi thứ sau đó không phải theo ngươi nữa”.



“Vận may đánh cược của con trước nay rất tốt”, Diệp Thành cười xoà, hắn xoa xoa tay nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Vậy người có cược không?”



“Cược, đương nhiên ta cược rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm trả lời dứt khoát nhìn Diệp Thành.



“Vậy chúng ta giao hẹn rồi, người không được nuốt lời nhé”.



“Bớt thừa lời đi, cược cái gì?”



“Cược ai tè xa hơn”, Diệp Thành nói rồi mặt dày gại gại mũi.



Tè…tè!



Đông Hoàng Thái Tâm lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta như bị sét đánh.





 
Chương 1929: “Ngươi còn gì muốn nói?”  


Bà ta tưởng rằng với tu vi, thủ đoạn và thân phận của mình thì cho dù cược gì bà ta cũng sẽ không thể thua nhưng nào ngờ tên mặt dày Diệp Thành lại cược vô thiên vô pháp như vậy.



“Người chuẩn bị xong chưa ạ, con sắp bắt đầu tè rồi”, phía này, Diệp Thành đã tay quần lên.



Có điều không đợi hắn lôi cậu nhỏ từ trong đũng quần ra thì hắn đã ăn ngay cái bạt bay luôn lên trời. Không biết vì sao khi nhìn thấy thế giới đầy hoa đó, hắn lại có cảm giác muốn khóc.



Phục Nhai vừa đi vào thì vô thức ngẩng đầu, đôi mắt cũng nhìn theo quỹ đạo bay của Diệp Thành mà đảo sang trái sang phải.



Advertisement

“Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nữa”, phía này, Đông Hoàng Thái Tâm tức tối, bà ta giống như con hổ mẹ điên cuồng, nếu không phải vì Thiên Huyền Môn không được tham gia vào việc của Đại Sở thì bà ta thực sự đã bóp chêt tên đê tiện Diệp Thành rồi.



“Đường đường là thần nữ mà lại bị một tên tiểu tử ở cảnh giới Chuẩn Thiên chơi khăm, Thánh Chủ, người có cảm nhận gì không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi.



“Ngươi có việc gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm trừng mắt nhìn Phục Nhai.



“Có, có chứ”, Phục Nhai vội đi tới đưa một miếng ngọc giản ra: “Việc người bảo ta điều tra ta đã điều tra ra rồi, vùng đất này có ba người thoát ra khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở”.



Phía này, Đông Hoàng Thái Tâm đã bóp vỡ tấm ngọc giản.



“Thần Huyền Phong, Hồng Trần”, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức nheo mắt.



“Rất bất ngờ phải không?”, Phục Nhai tặc lưỡi, “nói thực thì ta cũng rất bất ngờ”.



“Không phải nói ba người sao? Sao lại có hai người thôi vậy?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Phục Nhai.



“Người thứ ba ta không tìm được bất cứ tung tích nào”, Phục Nhai bất lực lắc đầu.



“Không tìm thấy?”, Đông Hoàng Thái Tâm cau mày.



“Thánh Chủ, người nói liệu có phải là Diệp Thành không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với ánh mắt thăm dò: “Mặc dù hắn có ấn kí từng luân hồi nhưng trên vòng luân hồi lại không tìm thấy kiếp trước của hắn, không phải hắn là người thứ ba chứ?”



“Có lẽ không phải”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “hắn đã có ấn kí từng luân hồi thì chứng tỏ hắn không phải là người thứ ba vượt qua lục đạo luân hồi của Đại Sở”.



“Đã có ấn kí luân hồi nhưng vì sao chư thiên luân hồi chiếu lại không có kiếp trước của hắn?”, Phục Nhai vẫn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Đã là tự tạo luân hồi thì nhất định có thiếu sót”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên đáp: “Có lẽ hắn là một trong hàng tỷ người, vấn đề của hắn để ta xử lý, ngươi chuyên tâm tìm người thứ ba đi”.



“Vâng”, Phục Nhai gật đầu, ông ta định nói gì đó nhưng lại thôi.



“Ngươi còn gì muốn nói?”




“Có một chuyện”, Phục Nhai ho hắng, “ta rất muốn biết Diệp Thành rốt cục có phải là con của Hạo Thiên Huyền Chấn không?”



“Không phải”.



“Nhưng vì sao gương nhân quả càn khôn lại sáng?”



“Đó là vì hắn hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa trong linh mạch đại địa của Chính Dương Tông”, Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời.



“Chỉ vì hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa mà khiến gương càn khôn nhân quả sáng lên. Thánh Chủ, lý do này không được thuyết phục cho lắm”, Phục Nhai hỏi dò.



“Ngươi có biết về lai lịch của linh mạch đại địa ở Chính Dương Tông không?”



“Ta không biết”, Phục Nhai lắc đầu.



“Đó là huyết mạch mà con của đại địa hoá thành, trải qua năm tháng mới hoá thành đại địa linh mạch”.



“Con của đại…đại địa?”, Phục Nhai thẫn thờ, “vùng đất này còn từng có con của đại địa sao?”



“Đó là việc rất lâu trước đây rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng nói: “Huyết mạch mà con của đại địa mang theo dung hợp với chúng sinh, Diệp Thành hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa linh mạch nên trong cơ thể hắn cũng mang theo một phần huyết mạch đó, đây chính là lý do vì sao mà huyết mạch của hắn và Hạo Thiên Huyền Chấn hoà hợp”.



“Nói vậy thì lấy bất cứ một người nào ở Đại Sở thì cũng đều có thể hoà hợp với huyết mạch của Diệp Thành?”



“Đúng vậy”.



 
Chương 1930: “Thần hộ vệ?


Đêm, rất tối, thật sự rất tối.



Trong một hẻm núi hẻo lánh, mặt đất đầy sỏi đá, một người toàn thân đen thui lắc đầu bò dậy, miệng không ngừng phun ra bùn đất, đến mức lưng không thẳng nổi.



Người này chính là Thái Hư Cổ Long, từ khi bay ra ngoài, thì khi xuất hiện lần nữa hắn đã ở đây, chính hắn ta cũng không biết mình đã bay đi bao xa.

Advertisement



“Anh minh một đời của lão tử!”, không biết đến lúc nào hắn ta mới ngẩng đầu ngồi xổm trên đất, cho dù có sự kiêu ngạo của chí tôn nhưng vẫn bị nhất chỉ bắn không biết bay tới nơi nào.



“Không biết tên nhóc Diệp Thành có bị đánh không”, nghĩ một lúc, Thái Hư Cổ Long bất giác nhìn về hướng Thiên Huyền Môn.



Vừa nhìn, hai mắt hắn ta sáng lên, vì trong màn đêm đen, có một tia huỳnh quang giống như hạt cát đang nhanh chóng phóng to trong tầm mắt hắn ta, tốc độ bay tới cũng cực kỳ nhanh.



“Vô lại, ngươi chơi xấu”, sau đó Thái Hư Cổ Long nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết truyền tới, lắng nghe kỹ thì chẳng phải giọng của Diệp Thành sao?



“Lão phu tính, tên kia còn phải bay xa hơn mình”, Thái Hư Cổ Long nhìn hư không với vẻ mặt sâu xa, tận mắt chứng kiến Diệp Thành bay qua đầu mình.



Bùm!



Ngay lập tức có tiếng nổ vang lên, một ngọn núi trơ trọi bị Diệp Thành va vào sụp đổ tại chỗ.




Nhìn thôi cũng thấy đau!



Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, khập khiễng bước tới.



Phụt phụt phụt…!



Giống như Thái Hư Cổ Long, sau khi bò dậy, Diệp Thành cũng không ngừng phun ra bùn đất.



“Kỳ lạ, chúng ta đều bay ra từ Thiên Huyền Môn, sao ngươi lại bị đánh tơi tả thế này?”, Thái Hư Cổ Long đi tới, nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, thở dài tặc lưỡi.




Cũng chẳng trách hắn ta như thế, chỉ vì bộ dạng của Diệp Thành quá chật vật, mặt hắn in rõ hình bàn tay, khuôn mặt bị tát lệch sang một bên, không chỉ mặt mà mũi, miệng, mắt và tai cũng bị lệch.



“Mẹ kiếp, chơi xấu”, Diệp Thành vừa chửi bới vừa chỉnh lại mặt mình, một bên mũi còn đang chảy máu.



“Chơi xấu?”, Thái Hư Cổ Long ngạc nhiên.



“Ta cược với cô ta xem ai đi tiểu xa hơn”, Diệp Thành ho khan: “Kết quả là bị cô ta tát một cái bay ra đây”.



Vừa dứt lời, khoé miệng Thái Hư Cổ Long giật giật liên hồi hơn chục lần, trong mắt hiện rõ dòng chữ: Ngươi đúng là đồ khốn kiếp!



“Nhưng cũng không đến nỗi nào, trước khi ta bay ra, bà ta đã trả lời một câu hỏi của ta, bà ta nói Thiên Huyền Môn là thần hộ vệ của Đại Sở”, Diệp Thành lau máu mũi, có lẽ lau mạnh quá, đau đến mức hắn phải nhăn mặt.



“Thần hộ vệ?”, Thái Hư Cổ Long khẽ cau mày.



“Bà ta nói vậy đó, chắc không phải nói dối”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống: “Bà ta cũng kiêu lắm, chỉ trả lời đúng một câu, còn lại chẳng nói gì, lần này đi đúng là lãng phí thời gian, hai chúng ta còn bị đánh một trận nữa”.



“Cũng không phải không có thu hoạch”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Ít nhất chúng ta đã biết ý nghĩa tồn tại của Thiên Huyền Môn, còn về bí mật của Đại Sở, chúng ta cần phải tự mình khám phá”.



 
Chương 1931: Phân công công việc rõ ràng đấy chứ!


“Ngươi đã giao đấu với bà ta rồi, ngươi thấy bà ta có tu vi gì?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Ít nhất cũng là một bậc Đại Thánh, có khi Chuẩn Đế cũng không chừng”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Ta nhìn ra được bà ta đã vượt qua số kiếp thiên nhân ngũ suy”.



Advertisement

“Thiên nhân ngũ suy?”, Diệp Thành sờ cằm: “Hình như Khương Thái Hư tiền bối cũng từng nhắc đến cụm từ này, lúc thiên nhân ngũ suy ông ấy đã phong ấn Tiên Luân Nhãn”.



“Thiên nhân ngũ suy là thiên kiếp khi cảnh giới Chuẩn Thánh tiến cấp đến cảnh giới Thánh”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Đây là một số kiếp rất khủng khiếp, khi nó xảy đến, thân thể người độ kiếp sẽ suy kiệt từ trong ra ngoài, giống như cỏ cây khô héo, là trạng thái yếu ớt nhất của con người. Số kiếp này chú trọng trùng sinh niết bàn, siêu phàm nhập thánh từ trong suy thoái, vượt qua được thì là trời nước cùng màu, không qua được thì là một bãi đất vàng”.



“Sao nghe còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp vậy?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình.



“Nếu năm nào ngươi may mắn đi được tới bước đó, nhớ tìm một nơi an toàn, đã có biết bao anh hùng vô song bị kẻ thù giết hại khi thiên nhân ngũ suy, đó chính là những ví dụ đẫm máu”.



“Bây giờ ta mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên, còn cách Chuẩn Thánh xa lắm”, Diệp Thành nhún vai.



“Cũng đúng”.


“Thiên Huyền Môn cũng tới rồi, ta phải đến Bắc Sở tìm sư phụ đây”, Diệp Thành bên này đã phủi mông đứng dậy: “Ngươi không có chuyện gì thì về Thiên Đình dạy Lâm Thi Hoạ đi, nhân tài đó, không thể để tài năng bị chôn vùi”.



“Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long chỉnh lại cổ áo: “Long gia ta đã quyết định nhận cô ấy làm đồ đệ”.



“Vậy thì Lâm sư muội may mắn thật! Có sư phụ thứ gì cũng biết, chắc chắn sẽ sớm thành tài”.



“Chứ còn gì!”

“Xuỳ!”, Diệp Thành khinh thường, bước vào hư thiên rồi bay thẳng về phương Bắc như một đạo thần quang.



Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, đôi mắt sáng của Thái Hư Cổ Long loé lên ý tứ sâu xa: “Không ngờ Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho ngươi đặc quyền. Diệp Thành, ngươi bắt đầu khiến ta không thể nhìn thấu rồi đó”.



Tất nhiên Diệp Thành không biết những nghi ngờ của Thái Hư Cổ Long.



Hơn nữa hắn cũng như Thái Hư Cổ Long, cho tới giờ cũng mờ mịt chẳng biết gì, mạnh như Thái Hư Cổ Long cũng không có vinh dự đó, thế mà Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho hắn một đặc quyền, hắn cũng chưa nghĩ ra thế là thế nào.



Trời gần sáng, Diệp Thành mới tới biên giới giữa Bắc Sở và Nam Sở.



Từ xa, hắn đã thấy biển ngươi đông nghịt, bay trên trời, chạy dưới đất, đâu đâu cũng là người của Thiên Đình, tiếng hò hét chấn động đất trời.



Phân công công việc rõ ràng đấy chứ!



Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn thấy các tu sĩ không ngừng thi triển thần thông thổ độn, thấy mọi người của Thiên Đình đang cẩn thận khắc vẽ trận văn, thấy đại quân Thiên Đình đang trấn giữ biên giới Bắc Sở, cũng nhìn thấy những người có đại thần thông như Man Sơn đang không ngừng dời núi chuyển biển, tất cả đều là người của Thiên Đình.



 
Chương 1932: “Phía Nam đang làm gì vậy?”


“Đừng lề mề như đàn bà con gái nữa, làm việc đi”, nếu không sao lại nói Man Sơn có khí huyết dồi dào chứ? Vác cả ngọn núi to vẫn còn sức hét, cũng không thấy lão ta thở dốc.



“Sau này, phía Nam tường thành chính là đất nước của Thiên Đình ta, thật thích”, Diệp Thành lại cười, phất tay lấy ra một cái áo choàng đen, quấn chặt thân mình.



Advertisement

Lần này đến Bắc Sở không thể quá ngông nghênh, dù sao cũng đang tìm người, mà Bắc Sở cũng không phải địa bàn của họ, làm gì cũng phải khiêm tốn, thế lực ở Bắc Sở lại phức tạp, nói đâu đâu cũng có bẫy cũng không ngoa.



Diệp Thành không quấy rầy quân đội Thiên Đình xây tường thành, đến âm thầm, đi cũng lặng lẽ.



Tuy nhiên, vừa đi qua biên giới Nam Sở, từ xa Diệp Thành đã thấy những bóng người đông nghịt ở biên giới Bắc Sở, đều là người của Bắc Sở, lúc này họ đang nhìn chằm chằm đại quân Thiên Đình, đa phần đều khoanh tay đứng nhìn, những người còn lại thì chỉ chỉ trỏ trỏ đại quân Thiên Đình đang bận rộn xây thành, dùng từ quần chúng hóng hớt để hình dung bọn họ lúc này là cực kỳ thích hợp.



“Phía Nam đang làm gì vậy?”, có người hỏi với vẻ mặt tò mò.



“Mù à! Rõ ràng thế kia còn gì, họ đang xây tường thành đó”.



“Đúng đúng đúng, đang xây tường thành đấy”, người này nói mà nước bọt bay khắp bầu trời: “Ta vừa từ biên giới phía Đông Bắc Sở về, biên giới phía Nam Bắc Sở cũng đang xây tường thành, xem ra phía Nam định xây thành ngăn cách với Bắc Sở. Ừm, chắc chắn là như vậy”.



“Hai đầu Đông Tây biên giới Nam Sở hơn ba triệu dặm đó! Người Nam Sở ăn no rửng mỡ à?”



“Các ngươi chưa nghe gì à? Diệp Thành liên hợp tứ phương tiêu diệt Chính Dương Tông, thống nhất Nam Sở”, có người biết chuyện bắt đầu kể: “Còn thành lập một thế lực tên là Thiên Đình, bây giờ người ta binh lực dồi dào, xây một bức tường thành hai đầu Đông Tây ở biên giới Nam Sở cũng không phải chuyện khó”.



“Ngăn cách Nam Sở, Bắc Sở là định phân đều thiên hạ à?”



“Xem ra đến khi xây xong tường thành, chúng ta tới Nam Sở phải nộp lộ phí rồi”, có người nói với vẻ nghiêm túc.


“Chờ đi! Sớm muộn gì cũng có ngày Diệp Thành dẫn đại quân Thiên Đình tới tung hoành Bắc Sở”, không ít người hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ thế lực của họ thật sự rất mạnh”.



Diệp Thành mỉm cười đi qua biên giới Nam Sở, bước vào vùng đất Đại Sở giữa những tiếng xì xào bàn tán.



“Huyên Nhi, ta tới rồi đây”.



Cái gì? Xây tường thành?



Trời vừa hừng sáng, Bắc Sở đã nổ tung, ai cũng thảng thốt nhìn về phía Nam: “Tường thành hơn ba triệu dặm, người phương Nam điên rồi à?”



“Theo ta thấy, bọn họ không phải bị điên, mà là ăn no rửng mỡ”.



“Vương, chuyện này…”, trong đại điện Ma Vực tĩnh lặng, một ma tướng nhìn Ma Vương, muốn nói lại thôi.

“Diệp Thành, ngươi rất có khí phách đấy”, Quỳ Vũ Cương hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.



 
Chương 1933: “Đều nằm trong dự đoán của ta”.  


“Công chúa, lần này Diệp Thành gây ra động tĩnh hơi lớn!”, trong Hoàng điện của Hoàng tộc Đại Sở, Thái Ất Chân Nhân chắp tay, thở dài: “Tường thành hơn ba triệu dặm mà hắn cũng dám làm”.



“Hắn rất thông minh”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ nói.

Advertisement



“Thông minh?”, Thái Ất Chân Nhân sửng sốt.



“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, giọng Đại Sở Hoàng Yên rất nhẹ nhàng: “Hắn có thể thống nhất Nam Sở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dùng tám chữ này để miêu tả là thích hợp nhất. Hắn biết cách tận dụng ưu thế và làm thế nào để ngăn những thế lực khác lợi dụng ưu thế này. Tường thành không chỉ là một bức tường, mà là một tấm lá chắn che chở Nam Sở, tiến có thể công, lui có thể thủ. Sự can đảm, trí óc và tầm nhìn của hắn đã vượt qua Phụ Hoàng trước khi lên ngôi Hoàng đế”.



Sôi động, cả Bắc Sở đều sôi động hẳn lên.



Không chỉ hậu duệ của hoàng đế mà ngay cả tám vị vua đều bị thu hút sự chú ý, bọn họ đều là những người đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, đều nhìn thấy rõ ý đồ của Diệp Thành, bọn họ là những người nhìn đời bằng nửa con mắt nhưng cũng cảm nhận được uy hiếp đáng sợ đến từ bức tường thành này.



“Liên thủ tứ phương, đưa binh về phía Nam, không được để Thiên Đình xây được tường thành”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, một giọng nói uy nghiêm phảng phất vang vọng khắp điện.



“Lão tổ, một bức tường thành thôi mà, có phải người quá…”



“Ngươi thì biết cái gì!”, điện chủ của Thị Huyết Điện còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang: “Một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Nam Sở, trước khi thế lực của Thiên Đình ổn định, giết chúng cho ta”.



“Đã hiểu”.



“Cây lớn đón gió!”, trong thành cổ rộng lớn, Diệp Thành ngồi yên lặng uống rượu trong tửu lâu, nghe các tu sĩ thảo luận, hắn không ngừng nhíu mày, bởi vì hành động của Thiên Đình đã gây ra động tĩnh quá lớn.




“Thánh chủ”, ngay sau đó một ông lão mặc đồ trắng bước vào, cung kính hành lễ.



“Ngồi xuống nói đi”, Diệp Thành nhẹ giọng bảo.



“Đúng như Thánh chủ dự đoán”, ông lão vừa ngồi xuống vừa nói: “Nội gián của Nhân Hoàng gài ở Thị Huyết Điện vừa gửi tin tình báo tới, nói rằng bọn chúng đang bí mật liên thủ với tứ phương, hơn nữa mạng lưới tình báo từ các nơi cũng gửi những tin tức đáng tin cậy tới, các thế lực lớn đang bí mật điều động quân đội tu sĩ”.



“Đều nằm trong dự đoán của ta”.



“Hơn tám phần quân lực đại quân Thiên Đình của ta đều đang tập trung vào việc xây tường thành. Nếu chúng tấn công lúc này, chúng ta sẽ rất khó đối phó!”, ông lão áo trắng tỏ vẻ rất lo lắng: “Còn cả tám vị vua nữa, nếu bọn họ liên thủ vào lúc này, Nam Sở chắc chắn sẽ có đại hoạ kinh thiên động địa”.



“Tám vị vương có con cháu của Hoàng đế khống chế, tạm thời không dám hành động lỗ mãng”, Diệp Thành ung dung nói: “Điều khó khăn là Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở, nếu chiến đấu thì với thực lực của Thiên Đình hiện nay đương nhiên không sợ, điều ta sợ là chúng không chiến”.



 
Chương 1934: “Làm đi! Tốc độ phải nhanh”


“Thuộc hạ không hiểu”, ông lão áo trắng nghi ngờ nhìn Diệp Thành.



“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu đại quân Thiên Đình vừa hao tâm tổn sức xây tường thành vừa phải phân tâm chống lại đại quân Bắc Sở đột kích, nhất định đánh lâu sẽ thiệt, tường thành Nam Sở tám trăm năm cũng chẳng xây nổi”.



Advertisement

“Chắc là không đâu!”, ông lão áo trắng sờ cằm: “Thị Huyết Điện làm vậy chỉ để gây rắc rối cho chúng ta thôi”.



“Khả năng này không phải không có, mà là kết quả tất yếu”, Diệp Thành nhẹ giọng nói: “Đấu không lại Thiên Đình chắc chắn chúng sẽ lui về chuẩn bị bước tiếp theo, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, đó là kìm hãm Thiên Đình quật khởi, mà cách làm trực tiếp nhất chính là ngăn chúng ta xây tường thành, bọn chúng biết rõ một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Thiên Đình của Nam Sở”.



“Thánh chủ, thứ cho lão hủ nói thẳng”, ông lão hít sâu một hơi: “Có bọn chúng ở đây, tường thành của Nam Sở cũng không xây được! Tuy Thiên Đình mạnh nhưng cũng không ngăn được bọn chúng gây rắc rối như thế này!”



“Tường thành Nam Sở bắt buộc phải xây”, giọng điệu Diệp Thành rất kiên quyết: “Bọn chúng tính toán trăm phương ngàn kế như vậy đủ để chứng minh tầm quan trọng của tường thành Nam Sở”.



“Nhưng…”



“Chúng ta cần nắm quyền chủ động trong chuyện này”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời ông lão.



“Phải làm thế nào ạ? Xin Thánh chủ ra lệnh”.







“Thiên Đình của ta cũng không phải không có thế lực ở Bắc Sở”, Diệp Thành cân nhắc: “Trụ sở của Viêm Hoàng vẫn ở Bắc Sở, cộng với Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Mộ Vân thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến Nam Sở, những thế lực này đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Bắc Sở”.



“Ý Thánh chủ là… gây chuyện ở Bắc Sở?”, ông lão áo trắng ngập ngừng hỏi lại Diệp Thành.


“Khiến các thế lực Bắc Sở không có thời gian rảnh để lo chuyện khác, chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động”.



“Hay, hay lắm!”, ông lão cười vui vẻ: “Ai mà ngờ được khi chúng ta dốc toàn lực xây tường thành vẫn chia quân chủ động tấn công, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Thiên Đình”.



, Diệp Thành khẽ phất tay.



“Tuân lệnh”, ông lão không chậm trễ, lập tức đứng lên, chỉ là còn chưa cất bước đã bị Diệp Thành gọi lại.



“Thánh chủ còn việc gì sao?”, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Thành.



“Có tin gì của sư phụ ta không?”, Diệp Thành nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt kiên định mang theo chút hy vọng.



“Không có”, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi ông ta đi, Diệp Thành vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó, không nói một lời, giống như bức tượng đá.



 
Chương 1935: “Đúng là có chuyện này”


Hắn là Thánh chủ của Thiên Đình, thống soái của ba quân, người có quyền lực lớn nhất Đại Sở bây giờ nhưng vẫn phải bất lực, tuy hắn đã thống nhất Nam Sở, tuỳ lúc này hắn ở Bắc Sở nhưng lại không thể buông bỏ mọi thứ để đi tìm người mình yêu.



“Ôi ôi! Xin chào khách quý, cửa tiệm nhỏ của ta chợt rực rỡ hẳn lên!”, tửu lâu vốn đang đầy tiếng bàn luận bỗng trở nên náo nhiệt, tất cả đều vì sự xuất hiện của một người.



Advertisement

Nhìn qua thì thấy đó là một ông già mặc áo huyết bào, khí tức huyết sát tản ra quanh thân, người gầy trơ xương, đôi mắt đáng sợ như rắn rết.



Người này nếu để ý kỹ hơn thì không phải là Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?



Khi xưa, Diệp Thành rời khỏi Hạo Thiên thế gia, trên đường đến Thương Lang Cổ Thành xảy ra mâu thuẫn với đồ nhi Viên Hạo mới thu nhận của ông ta, vì thế mới có chuyện Diệp Thành náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên sau này, thiên kiếp có một không hai phá được thế thua, đến giờ vẫn được mọi người truyền tai nhau.



“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành vẫn lẳng lặng uống rượu, nhưng khoé miệng lại xuất hiện một tia giễu cợt.



“Thượng Nhân, mời đi bên này”, đám tu sĩ ở bên kia đã đứng dậy, cúi đầu khom lưng nịnh hót, bầu không khí nóng rực.



“Ừm!”, Thương Minh Thượng Nhân cao ngạo, xa cách, bày ra thái độ tiền bối hơn người, hơn nữa bản thân ông ta cũng cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người khác kính nể.

“Thượng Nhân, nghe nói quý điện đã tập hợp thế lực từ mọi hướng, chuẩn bị tấn công Thiên Đình của phía Nam ạ?”, nhóm tu sĩ vây quanh Thương Minh Thượng Nhân vừa rót rượu vừa tâng bốc.



“Đúng là có chuyện này”, Thương Minh Thượng Nhân vẫn mang vẻ mặt uy nghiêm, người không biết còn tưởng ông ta thật sự là cao nhân ẩn sĩ.



“Ta đã nói rồi mà! Nên xử lý đám người phía Nam từ sớm mới phải, còn đặt tên là Thiên Đình nữa! Sao không lên trời luôn đi!”



“Đại quân Thị Huyết Điện còn chẳng thèm coi trọng chúng”.



“Để chúc mừng quý điện mở cờ là chiến thắng, chúng ta… hơ?”, người nọ còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng ập đến, cả tửu lâu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.




Thấy vậy, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ không có ngoại lệ, cuối cùng dừng trên người Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.



Lần này, ngay cả Thương Minh Thượng Nhân luôn ung dung bình tĩnh cũng tái mặt, sát khí đáng sợ ấy khiến ông ta run lên, tuy ông ta ngồi đó nhưng cơ thể lại như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.



Rầm!



Khi mọi người đều đang hoảng sợ, tửu lâu bỗng rung chuyển dữ dội.



Rầm! Rầm! Rầm!



Sau đó tửu lâu liên tục rung lên, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới phát hiện đó là tiếng bước chân đi lại.



“Thương Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành từ tốn bước tới nhìn Thương Minh, theo bước chân hắn di chuyển, áo choàng đen cũng chầm chậm rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Diệp Thành và thân hình oai phong của Thánh chủ Thiên Đình.

“Hắn… Hắn là…”, nhìn thấy mặt Diệp Thành, mắt mọi người đều trố lên.



 
Chương 1936: “Lão tổ cứu ta với”


Diệp Thành ở Bắc Sở?



Sắc mặt mọi người tái mét, thoáng chốc không còn một giọt máu.



Sao họ có thể ngờ rằng Thánh chủ của Thiên Đình lại một mình đến nơi nguy hiểm như Bắc Sở, mà dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được hắn sẽ xuất hiện trong tửu lâu này.



Advertisement

Nhất thời có người không nhịn được run lên, tuy không biết Diệp Thành đến lúc nào nhưng bọn họ biết Diệp Thành đã nghe thấy hết những lời bọn họ nói lúc trước, không thiếu một chữ.



Vậy mới nói cơm có thể ăn bừa, nói không được nói bừa, nói ra lời không nên nói sẽ phải trả giá bằng máu.



“Diệp Thành, lá gan của ngươi lớn lắm”, trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Thương Minh vô cùng sợ hãi chợt đứng lên, cũng chính vì sự sợ hãi trong lòng nên ông ta mới phải hét lên để che giấu.



Ông ta sợ, thật sự rất sợ, áp lực Diệp Thành mang lại cho ông ta lớn như núi. Thánh chủ của Thiên Đình, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, dù thân phận hay tu vi đều có thể nghiền nát ông ta.



“Có vẻ ông không hoan nghênh ta cho lắm”, Diệp Thành tiếp tục bước đi, nụ cười nhẹ vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt, nụ cười đó trong mắt Thương Minh như tử thần đang vẫy gọi.



“Một năm trước để ngươi chạy trốn, hôm nay ngươi không cần phải đi nữa”, không biết là do không tự lượng sức hay vì sợ hãi tột độ mà Thương Minh lại giơ kiếm xông tới.



“Cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, ai cho ông tự tin đó?”, Diệp Thành cười khẩy, giơ tay nắm lấy sát kiếm của Thương Minh, dù ông ta có làm thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều sợ hãi không dám phát ra tiếng động, Thương Minh đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, thế mà một đòn đỉnh phong lại bị đánh bại nhanh chóng như vậy, sức mạnh của Diệp Thành vượt ngoài dự đoán của họ.



Đi chết đi!



Thương Minh rống lên rồi vung một chưởng tới.



Diệp Thành nở nụ cười đùa bỡn, đối mặt với một đòn đỉnh phong của Thương Minh, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.



Bùm!



Ngay sau đó, tửu lâu sụp đổ, Thương Minh toàn thân đẫm máu bay ngược ra ngoài, con phố vốn đang ồn ào bỗng càng trở nên náo nhiệt hơn vì chuyện này.



“Đó… Đó chẳng phải Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?”, có người nhận ra Thương Minh lập tức sững sờ.



“Trên địa bàn của Thị Huyết Điện mà lại có người dám ra tay với ông ta?”



“Ai mà ghê gớm vậy?”, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, họ nhìn thấy Diệp Thành đang chậm rãi bước ra.



Chết tiệt!



Khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, tiếng chửi thề đồng loạt bật thốt ra từ miệng mọi người, dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất bất ngờ.



“Ta không nhìn nhầm chứ?”, sau một hai giây, có người vô thức day đầu mày.



“Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là Thánh chủ của Thiên Đình”.



“Lão tổ cứu ta với”, trong tiếng nghị luận, Thương Minh trong đống đổ nát lảo đảo bay lên trời, thiêu đốt thọ nguyên, điên cuồng bay về một hướng.



Lại nhìn Diệp Thành, hắn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Thương Minh, chỉ đánh ra vài đạo thần quang tượng trưng chứ không có ý định giết ông ta.



Cảnh tượng này khiến những người bên dưới đều choáng váng.



 
Chương 1937: Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý.  


Thánh chủ Thiên Đình, ngươi đang định làm gì? Lá gan lớn thật đấy! Đây là Bắc Sở chứ không phải Nam Sở của các ngươi.



Nhưng bọn họ làm sao hiểu được ý của Diệp Thành.



Muốn giết Thương Minh thì một nhát kiếm là đủ, sở dĩ hắn thong thả đuổi theo chứ không hành hạ Thương Minh là để tuyên bố cho Bắc Sở: Ta, Diệp Thành, Thánh chủ của Thiên Đình đã tới.



Advertisement

Bùm! Đùng! Đoàng!



Đất trời trở nên hỗn loạn.



Phía trước, Thương Minh chạy trốn nhưng những ngọn núi lớn phía sau lại liên tục lần lượt sụp đổ.



Ở phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm nhuốm máu, bước đi nhẹ như gió giống như đang tản bộ, nhưng mỗi lần ra tay đều phát ra động tĩnh rất lớn.



Phía sau nữa là các tu sĩ trong thành cổ, từng đoàn từng đoàn đông như thuỷ triều, nhưng bọn họ không dám tới quá gần mà chỉ nhìn từ xa, sợ Diệp Thành sẽ phát điên quay lại đánh mình.



Cái gì? Diệp Thành đến Bắc Sở rồi?



Cái gì? Diệp Thành đang đuổi giết Thương Minh?



Động tĩnh Diệp Thành gây ra thực sự quá lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tin tức này như mọc cánh, truyền khắp Bắc Sở.


Khốn kiếp!



Trong đại điện của Thị Huyết Điện vọng ra tiếng gầm thét dữ tợn: “Diệp Thành, hôm nay ngươi đã tới thì không cần phải đi nữa”.



Chẳng mấy chốc, tiếng gầm rú rung chuyển bầu trời, cao thủ của Thị Huyết Điện bay tới từ tứ phía, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, giống như một đội quân tu sĩ vậy.



Thế trận này khiến người dân Bắc Sở đều kinh hãi.



Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý.



Diệp Thành là ai? Là sát thần, là con gián đánh thế nào cũng không chết, khi xưa lúc hắn còn chưa trưởng thành đã dấy lên làn sóng lớn ở Bắc Sở, chứ đừng nói bây giờ hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, người như vậy, muốn giết được hắn phải điều động cả đội quân tu sĩ.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi mọi người đang quan sát, đất trời vẫn không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm.



Trên hư không, Diệp Thành vẫn cầm sát kiếm ung dung như đi tản bộ, không nhanh không chậm.



Lại nhìn đến Thương Minh, ông ta vẫn đang loạng choạng bỏ chạy.



Diệp Thành chỉ đuổi theo chứ không giết khiến ông ta sợ phát điên, hành hạ từng chút từng chút như vậy khiến tinh thần ông ta có chút suy sụp.



Đã từng có khoảnh khắc ông ta suýt dừng lại, mong Diệp Thành cho mình được chết một cách nhanh chóng, cảm giác bị dày vò liên tục trước khi chết như này khiến ông ta còn khó chịu hơn phải chết.



Bùm!



Khi ông ta đang tuyệt vọng thì hư không trước mặt nổ tung, đoàn người lao đến như sóng thuỷ triều, cao thủ của Thị Huyết Điện đã đến.



Lão tổ, cứu ta!

Thương Minh rống lên một cách điên cuồng, như thể đã nhìn thấy hy vọng sống.



 
Chương 1938: “Bọn chúng biết chọn lúc lắm!”


Nhưng ông ta vừa bước một bước, cây thương đen như mực đã bắn tới từ phía sau.



Phụt!



Máu bắn tung tóe, cây thương đen lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Thương Minh, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà lại bị ghim chết trên hư thiên, đến lúc chết trong mắt vẫn mang theo nỗi sợ hãi.



Advertisement

Diệp Thành, ngươi thật đáng chết!



Thấy Diệp Thành giết Thương Minh ngay trước mặt đại quân của mình, cao thủ Thị Huyết Điện đùng đùng tức giận.



“Vậy ngươi cũng phải giết được ta đã!”, Diệp Thành chế nhạo, đột nhiên xoay người chạy ngược lại, vì bốn phương tám hướng đều có cao thủ của Thị Huyết Điện bao vây, mà chỉ có đội quân phía sau không đông lắm, hắn cần tìm được đường trước khi bị bao vây.



Giết cho ta!



Tiếng gầm giận dữ của cao thủ Thị Huyết Điện rung chuyển bầu trời, đại quân đông nghịt từ bốn phía nhanh chóng lao về hướng chính giữa.



Kẻ nào cản ta đều phải chết!



Giọng Diệp Thành như sấm rền vang, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, kim quang trên người bắn ra rực rỡ chói mắt, mang theo khí thế nuốt chửng núi sông.

Phụt!



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành vung đao quét sạch một vùng, hắn thật sự giống như chiến thần, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không ai có thể đỡ được một chiêu của hắn.



Đây là một cảnh tượng rất đáng sợ, đại quân Thị Huyết Điện như đại dương đen, Diệp Thành cô đơn lẻ bóng nhưng kim quang chói lọi phát ra từ người hắn lại rất chói mắt.



Nhìn thấy cảnh này, trái tim của khán giả từ mọi hướng đều đập thình thịch.



Đó là đội hình thế nào? Là đội quân tu sĩ đó, thế nhưng lại bị một người đánh gục toàn bộ.



Cùng lúc đó, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông của Nam Sở lại cực kỳ ngột ngạt, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.




“Thông tin tình báo đã xác nhận Thị Huyết Điện đang liên thủ với thế lực từ các hướng, chuẩn bị Nam tiến tấn công Thiên Đình”, cuối cùng, sự im lặng trong điện bị một câu nhẹ nhàng của Hồng Trần Tuyết phá vỡ.



“Bọn chúng biết chọn lúc lắm!”, Chung Quy hừ lạnh.



“Có bọn chúng gây rối, chúng ta sẽ chẳng bao giờ xây được tường thành Nam Sở”, Thiên Tông Lão Tổ hít một hơi thật sâu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đánh úp mới là điều đau đầu nhất”.



“Báo!”, khi mọi người đang bàn luận thì có người chạy vào đại điện, quỳ một chân trên đất.



“Nói”.



“Thánh chủ truyền tin bảo chúng ta cứ yên tâm xây tường thành, chuyện ở Bắc Sở cứ giao cho người”.



“Vớ vẩn”, Chung Giang trầm giọng quát: “Bắc Sở là nơi như nào? Là một vùng đất hung ác tàn bạo”.



“Lập tức truyền tin cho Thánh chủ không được để lộ thân phận, chuyện ở Nam Sở, chúng ta…”



“Báo!”, Hồng Trần Tuyết còn chưa nói xong đã bị tiếng hét từ bên ngoài đại điện cắt ngang: “Vừa có tin truyền đến báo rằng Thánh chủ đang truy sát Thương Minh của Thị Huyết Điện, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, cao thủ của Thị Huyết Điện đã xuất quân”.

“Hắn chủ động tiết lộ thân phận của mình sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm người đó.



 
Chương 1939: Đuổi theo cho ta!  


“Tình… Tình báo nói như vậy đó ạ”.



Một câu nói khiến cả đại điện đều im lặng.



Lại là tên thanh niên đó, lại là thống soái tam quân của họ, hắn lại dấn thân vào nguy hiểm, dùng bản thân mình thu hút các thế lực của Bắc Sở… tranh thủ thời gian cho Nam Sở.



Advertisement

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ động cơ thực sự của Diệp Thành khi đến Bắc Sở, hắn thật sự đi tìm Sở Huyên sao? Hay là hắn đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra biến cố này nên mới một mình tới Bắc Sở lo liệu?







Rầm! Bịch! Rầm!



Giữa đất trời, ngoài tiếng gằn giọng giết chóc ra thì còn lại toàn là tiếng động ầm vang thế này.



Đưa mắt nhìn, biển người đen kịt lần lượt nhấn chìm Diệp Thành.



Thế nhưng Diệp Thành lại như vì sao sáng không bao giờ rơi rụng, hắn liên tiếp gây nên sóng to gió lớn trong biển người, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vô song, ra tay với những đòn bá đạo mà dứt khoát, những nơi hắn đi qua để lại toàn máu là máu khiến cho đại quân của Thị Huyết Điện bị hắn đánh cho tan đàn xẻ nghé.



“Đúng là một viên hổ tướng”, những tu sĩ từ tứ phương chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tặc lưỡi.



“Mới trong vòng một năm mà đã tiến cấp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu như vậy thì lấy ai ở Đại Sở có thể đàn áp hắn?”




“Thánh Chủ Thiên Đình, bá đạo vô song, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt trông thấy rồi”, rất nhiều tu sĩ lão bối kinh ngạc, nếu lấy thành tựu khi bọn họ còn trẻ để so với Diệp Thành thì rõ ràng là như trò đùa.



“Xông ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán, có người kinh ngạc lên tiếng.



Nghe vậy, những người quan sát từ tám phương lần lượt đổ dồn ánh mắt qua nhìn.



Đại quân của Thị Huyết Điện mặc dù rất hung bạo nhưng cuối cùng lại để Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây.



Nhìn từ xa, Diệp Thành toàn thâm đẫm máu nhưng cũng không thể che lấp đi thần mang màu vàng kim trên cơ thể hắn, kim mang và máu tươi cùng dung hoà, ma sát và phật quang đan xen khiến hình thái của hắn càng thêm kì dị.


Đuổi theo cho ta!



Thấy Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây, một lão tổ của Thị Huyết Điện lập tức gằn giọng, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy mà không ngăn nổi một tên, đây rõ ràng là cái bạt đau đớn cho Thị Huyết Điện.



Rầm! Rầm! Đoàng!



Ngay sau đó, hư không lại như có tiếng sầm rền vang lên liên tiếp, đại quân của Thị Huyết Điện từ tứ phương tám hướng hợp lại với nhau, cảnh tượng đen kịt che lấp cả vầng mặt trời, bóng người như lũ cuốn cứ thế trấn áp thiên địa đuổi theo Diệp Thành.



Phía trước, Diệp Thành giống như đạo kinh mang liếc nhìn về phía sau, hắn bất giác bật cười lạnh lùng.



Luận về bản lĩnh chạy trốn thì hắn tự nhận không thua kém bất kì ai, có hai chiêu bài tủ đó thì đến cả Cửu Hoàng cũng chưa chắc đuổi kịp, đây cũng chính là lý do để hắn dám công khai thân phận.



Ngày hôm nay được định sẵn là một ngày không yên bình.



Từ khi Diệp Thành bị truy sát, sau mười mấy canh giờ, cả Bắc Sở sục sôi, liên tục truyền tin nhau.



Đại quân của Thị Huyết Điện đuổi theo Diệp Thành hơn tám mươi nghìn dặm nhưng lại để hắn chạy thoát.



Đột nhiên, cả Bắc Sở như bùng nổ, có quá nhiều người trầm trồ, quá nhiều người kinh ngạc.

Trong trận chiến này, Diệp Thành đã tạo nên uy danh của Thánh Chủ Thiên Đình, uy danh này quá vang dội khiến người ta phải kính nể.



 
Chương 1940: “Cô ấy còn từng đi qua hoang mạc và hố thần”.  


Đại chiến mất một ngày khiến hắn mỏi mệt, thế nhưng chiến tích của hắn vẫn rất huy hoàng, chí ít thì vì trận chiến này mà kế hoạch của liên quân các thế lực ở Đại Sở đã bị phá bỏ.



Roẹt!



Rất nhanh sau đó, sau tiếng gió rít lên, một bóng hình hiện ra, nếu nhìn kĩ thì chính là lão già mặc y phục rất bình thường với mái tóc bạc.



Advertisement

“Thánh Chủ, hôm nay người đánh được lắm”, lão già mặc y phục giản dị nhìn có vẻ hưng phấn, mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Diệp Thành nhưng lại không thể điềm tĩnh bằng Diệp Thành, đây chính là sự khác biệt giữa một vị thống soái và thuộc hạ.



“Đã thông báo đến tất cả các thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở chưa?”, Diệp Thành vừa cởi bộ y phục nhuốm máu vừa lên tiếng hỏi.



“Đã phân bổ tới phạm vi quanh các phân điện của Thị Huyết Điện rồi”, lão già mặc y phục đơn giản vội nói, “chỉ đợi Thánh Chủ ra lệnh”.



“Ông đi làm đi, tự lượng sức là được”, Diệp Thành khoát tay cười nói, “nhất định lúc nào cũng phải nhớ nhiệm vụ của mọi người là làm loạn, không được gây xung đột trực diện với các thế lực của Đại Sở”.



“Cái này thì chúng ta hiểu”, lão già mỉm cười quay người biến mất.







Rắc! Rắc!



Tiếp đó là âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sau một canh giờ hồi phục, Diệp Thành lại lần nữa khí huyết ngút trời, trở lại trạng thái đỉnh phong.


“Lão đại”, ngay sau đó, bên trong thần hải của Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của đạo thân.



“Ngươi vẫn còn biết liên hệ với lão đại là ta đây à?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi.



“Đừng nói thế mà, ta tới đây là có việc quan trọng”, đạo thân Tinh Thần ho hắng.



“Nghe ý này của ngươi thì có tin tốt rồi?”



“Có phải là tin tốt hay không ta không biết nhưng chắc chắn là tin mà lão đại muốn nghe”, đạo thân Tinh Thần xoa xoa mũi, nói tiếp: “Nửa tháng trước, có người từng gặp sư phụ của người là Sở Huyên ở Thập Vạn Đại Sơn”.



“Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành cau mày.



“Huyên Nhi vẫn luôn bặt vô âm tín là vì vào Thập Vạn Đại Sơn sao?”, sắc mặt Diệp Thành chợt trở nên vô cùng khó coi, hắn thật sự rất lo lắng.



“Không phải vậy”, một câu nói của đạo thân khiến Diệp Thành tức tối.



“Tên đê tiện nhà ngươi, có thể nói luôn trong một câu không hả?”, Diệp Thành mắng chửi.



“Vì người quá sốt ruột đấy chứ?”, đạo thân Tinh Thần ho hắng, “hôm qua ta tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi một vòng và tìm thấy rất nhiều người, chắc chắn sư phụ của lão đại không vào trong đó, chỉ đi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn rất lâu thôi”.



“Còn gì nữa?”



“Cô ấy còn từng đi qua hoang mạc và hố thần”.



“Hoang mạc?”, Diệp Thành lại lần nữa cau mày, hắn càng ngày càng không hiểu Sở Huyên đang định làm gì, đang yên lành tự dưng tới những nơi nguy hiểm như vậy làm gì.



“Còn nữa, trước kia người bảo ta đi Bàn Long Hải Vực thăm dò, quả thực nơi đó rất dị thường”, đạo thân Tinh Thần vẫn nói tiếp, “có điều hiện giờ xem ra nơi mà Sở Huyên tiền bối muốn đi không phải là Bàn Long Hải Vực mà là Vô Vọng Đại Trạch vì Vô Vọng Đại Trạch là nơi rất sâu của Bàn Long Hải Vực”.



Diệp Thành trầm lắng, những suy đoán của đạo thân chắc chắn không sai.



Đầu tiên là Hoang Mạc, Hố Thần rồi lại Thập Vạn Đại Sơn, những nơi mà Sở Huyên đi đều là những nơi vô cùng nguy hiểm của Đại Sở, hắn có lý do để tin rằng trước kia Sở Huyên xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực chắc chắn có liên quan đến Vô Vọng Đại Trạch.

Cũng chính vì vậy nên hắn mới không hiểu, không hiểu vì sao Sở Huyên liên tiếp tới gần những nơi nguy hiểm như vậy.



 
Chương 1941: “Dị thường chỗ nào?”  


Những ngày này hắn liên tiếp lấy thân phận là Sát Thần, Đan thánh gây ra động tĩnh lớn ở Đại Sở, đến cả Nam Sở cũng thống nhất rồi, ở Đại Sở này làm gì có ai không biết, lẽ nào Sở Huyên lại không biết đến tin này?



Diệp Thành thực sự khó hiểu, Sở Huyên không có lý do gì không biết đến những chuyện này nhưng cô ấy đã biết thì vì sao lại không quay về Nam Sở?



“Sư phụ, rốt cục người đang làm gì?”, cảm giác khó chịu khiến Diệp Thành như đang rơi vào trong biển cả mênh mang.



Advertisement

“Trước mắt cô ấy sẽ tới Hoan Hải và U Minh Chi Cốc”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì đạo thân tinh thần lại lên tiếng.



Nghe vậy, Diệp Thành bị ngắt đi mạch suy nghĩ, ánh mắt hắn chợt sáng lên.



Đúng vậy! Những nơi mà Sở Huyên đi đều là cấm địa nguy hiểm của Đại Sở, nếu như suy đoán chính xác thì mục tiêu tiếp theo của cô ấy nhất định là Hoan Hải và U Minh Chi Cốc.



“U Minh Chi Cốc không phải là một nơi cố định, thấy đầu không thấy cuối, Sở Huyên chưa chắc đã có thể tìm thấy”, Diệp Thành chợt suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, “nếu như đoán không nhầm thì nơi tiếp theo sư phụ đi chính là Hoan Hải”.



“Ngươi về Nam Sở”, nghĩ thông điểm này, Diệp Thành lập tức ra lệnh cho đạo thân.



“Đừng mà, ta còn chưa chơi thoả thích ở đây”, đạo thân Tinh Thần chợt ủ rũ.



“Đừng nói những lời vô dụng đó với ta”, Diệp Thành lập tức mắng chửi: “Về Nam Sở cho ta, trước khi ta chưa về Nam Sở thì canh chừng Hoan Hải cho cẩn thận, một khi thấy Huyên Nhi thì lập tức thông báo cho ta”.


“Đúng là tự đào hố chôn mình”, đạo thân tự bạt cho mình cái bạt, vừa rồi nó còn đang hào hứng giúp Diệp Thành đoán phương hướng của Sở Huyên, vậy mà chưa tới một phút nó đã bị đối xử tệ bạc rồi.



“Đi luôn, lập tức”, Diệp Thành lại lần nữa hối thúc.



“Ta biết rồi”, đạo thân khó chịu nhưng vẫn phải lê bước đi về Nam Sở.



Phù!



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không tìm được Sở Huyên nhưng ít nhất hắn cũng đã có được thông tin về cô, hắn biết cô vẫn bình an vô sự, đây là tin tốt lành với hắn.

“Thánh Chủ”, không lâu sau đó, lão già ăn mặc giản dị lại quay trở về.



“Sao lại quay lại thế?”, Diệp Thành hoài nghi nhìn lão ta.



“Hành động của Thị Huyết Điện có phần dị thường”.



“Dị thường chỗ nào?”



“Bọn họ điều đại quân một điện nhưng lại không tiến về Nam Sở mà đi về Bắc…Ấy, ấy, Thánh Chủ, người nghe ta nói xong đã”, lão già còn chưa nói xong thì roẹt một cái, Diệp Thành đã biến mất.



“Đúng là…”, trên hư không, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang, tốc độ nhanh tới mức không thể dùng mắt thường mà nắm bắt.



“Thị Huyết Điện, nếu bọn họ có chuyện gì thì ta sẽ bắt các người trả giá gấp trăm lần”, Diệp Thành đỏ ngầu đôi mắt, nắm đấm rất chặt vang lên âm thanh rắc rắc, có lẽ vì dùng lực mạnh nên móng tay của hắn cắm vào lòng bàn tay đến bật máu.



Không sai, một người trước nay vẫn tự nhận có thể kiểm soát được thế cục như hắn thì lần này lại bỏ sót, hắn đã bỏ sót một sự tồn tại quan trọng, đó chính là Hạo Thiên thế gia.



Đây cũng chính là lý do vì sao hắn không nghe lão già kia nói xong mà đã nhanh chóng rời đi.



Hắn đã trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện, khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ, Thị Huyết Điện không bắt được hắn nhất định sẽ lôi theo những người liên quan đến hắn. Lúc này Diệp Thành ở Bắc Sở mà những người có mối quan hệ mật thiết với hắn cũng chỉ có Hạo Thiên thế gia mà thôi.



 
Chương 1942: “Càng nghe càng mơ hồ”. 


Mau lên một chút đi!



Trong màn đêm đen, toàn thân Diệp Thành như có ngọn lửa thiêu đốt, thần mang màu vàng kim cứ thế vẽ ra một đường vòng cung tuyệt, tốc độ đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay.



Advertisement

Mặc dù hắn vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng cũng không muốn thấy cảnh Hạo Thiên thế gia vì hắn mà bị Thị Huyết Điện diệt tộc.



Lần này hắn thật sự sợ rồi.



Một kẻ chinh chiến trên chiến trường nhiều năm như hắn thừa hiểu Hạo Thiên thế gia sắp đối mặt với cái gì.



Đại quân của một điện mà Thị Huyết Điện phái đi có thể so với đại quân ba điện của Chính Dương Tông, trận thế khổng lồ như vậy có muốn công phá kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia thì cùng lắm chỉ mất ba canh giờ, muốn diệt dược Hạo Thiên thế gia thì chỉ mất nhiều nhất một canh giờ mà thôi.



Diệp Thành hiểu hơn ai hết biến cố này xảy ra quá bất ngờ khiến Thiên Đình và cả thế lực mà Thiên Đình cài cắm ở Bắc Sở căn bản không kịp chi viện.



Thánh Chủ!



Khi Diệp Thành đang cuống thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau.




Lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã thấy một bóng hình, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão già mặc đồ giản dị vừa rồi.



Thấy vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ông ta, ông ta sao có thể chạy nhanh như vậy chứ.



“Ta nghĩ thông rồi, đội quân tu sĩ của Thị Huyết Điện đang xông tới Hạo Thiên thế gia”, lão già nói với giọng ý tứ, “chẳng trách mà Thánh Chủ lại vội vã như vậy”.



“Ông có thể hiểu ra được thì thật là làm khó cho ông rồi”.


“Thánh Chủ không phải lo lắng”, lão già mặt mày ái ngại, ông ta ho hắng, nói: “Bắc Chấn Thương Nguyên không phải là nơi mà đại quân một điện của Thị Huyết Điện có thể làm loạn, Bắc Chấn Thương Nguyên có thế chân vạc, ngoài Hạo Thiên thế gia thì chẳng phải còn có nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương sao? Bọn họ đồng lòng chống lại bên ngoài”.



“Đây mới chính là điểm mấu chốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ba nhà do thế lực của Thiền Uyên cổ thành cân bằng, mặc dù trên danh nghĩa là đồng lòng chống ngoại xâm nhưng nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương đều có âm mưu quỷ kế, bọn họ vẫn luôn muốn thôn tính Hạo Thiên thế gia, hiện giờ đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, cả hai nhà này đừng nói là chi viện mà không tát nước theo mưa đã là may lắm rồi”.



“Không phải chứ?”, lão già gãi đầu, “Môi hở răng lạnh, nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương chẳng nhẽ lại không hiểu điều này? Một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt thì chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ bước lên vết xe đổ của Hạo Thiên thế gia”.



“Ông cho rằng Thị Huyết Điện bày ra trận thế lớn như vậy thực sự là vì báo thù cho Thương Minh sao?”



“Không…không phải sao?”



“Ông cũng đánh giá cao Thương Minh quá rồi”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “Thương Minh chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Điện sẽ vì cái chết của ông ta mà dùng tới đại quân của một điện? Bọn chúng báo thù cho Thương Minh là giả, mục đích thực sự chính là xuất binh danh chính ngôn thuận tới Bắc Chấn Thương Nguyên mới là thật”.



“Ta không hiểu”, lão già lại gãi đầu, “Thị Huyết Điện chẳng phải nhằm vào Hạo Thiên thế gia sao?”



“Bọn chúng nhằm vào Hạo Thiên thế gia là giả, mục tiêu thực sự là Bắc Chấn Thương Nguyên”.

“Càng nghe càng mơ hồ”.



 
Chương 1943: “Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”.  


“Vậy ông nói cho ta biết là Thiên Đình chúng ta mạnh hay là Thị Huyết Điện mạnh?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn lão già.



“Đương nhiên là Thiên Đình mạnh rồi”, lão già không nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp lời, vả lại vẻ mặt vẫn rất tự hào: “Thiên Đình hiện giờ chắc chắn là thế lực mạnh nhất Đại Sở”.



Advertisement

“Vậy thì đúng rồi, vì chúng ta mạnh nên mới khiến Thị Huyết Điện cảm thấy mối uy hiếp lớn rình rập, bọn chúng biết rồi cũng sẽ có một ngày Thiên Đình sẽ đánh Bắc Sở cho nên mới vội vàng tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy: Tiêu diệt toàn bộ thế lực chống đối chúng, liên kết với tất cả thế lực quy thuận”.



“Ta hiểu rồi”, lão già như tỉnh ra, “Thị Huyết Điện làm vậy là đang muốn dọn đường nhanh chóng đây”.



“Có thể hiểu như vậy”, Diệp Thành nói tiếp: “Bắc Chấn Thương Nguyên ở phía Bắc, Thiên Đình ở phía Nam, Thị Huyết Điện ở miền Trung, vì để tránh trước sau đều có địch, Bắc Chấn Thương Nguyêtn chắc chắn là đối tượng hàng đầu chúng nhắm tới còn việc giết Thương Minh chính là lý do tốt nhất để Thị Huyết Điện lấy cớ xuất binh.”



“Cho nên nói đêm nay nếu không có gì bất ngờ thì Hạo Thiên thế gia sẽ bị tiêu diệt, còn nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương sẽ quy thuận Thị Huyết Điện, những thế lực nhỏ khác ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng sẽ bị Thị Huyết Điện thu nạp trong vòng một đêm, mẹ kiếp, đúng là nước cờ hay”.



“Thế cục của Đại Sở hiện giờ nói thẳng ra thì chính là cuộc tranh đấu giữa Thiên Đình ở phía Nam và Thị Huyết Điện ở phía Bắc. Đêm nay Thị Huyết Điện lấy hành động này để ép Bắc Chấn Thương Nguyên gia nhập vào đội ngũ của mình”.



“Cũng không phải không có khả năng này”, lão già nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò, “vậy có nghĩa là Bắc Chấn Thương Nguyên bắt tay nhau đối đầu với Thị Huyết Điện?”




“Khả năng gần như bằng không”, Diệp Thành hít sâu: “Sức mạnh của Thị Huyết Điện đã vượt qua dự liệu của chúng ta, nếu như bọn chúng thực sự muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì chỉ cần trong một ngày là đủ, kẻ thuận theo thì sống, kẻ làm trái lại thì chết, dưới sự đàn áp của Thị Huyết Điện thì Bắc Chấn Thương nguyên chỉ có thể quy phục”.



“Quả nhiên hiểm độc, thuộc hạ lập tức đi gọi quân chi viện”.



“Không kịp đâu”, Diệp Thành nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, “Nam Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên cách nhau hơn tám mươi nghìn dặm, đợi đại quân của Thiên Đình tới thì Hạo Thiên thế gia đã bị dẹp bằng lâu rồi, cho dù Hạo Thiên thế gia có thể trụ tới lúc đó thì đại quân của Thiên Đình chưa chắc có thể sát phạt được đến Bắc Chấn Thương Nguyên”.



“Sao có thể?”, lão già vội nói: “Với khả năng chiến đấu hiện giờ của Thiên Đình chúng ta mà Đại Sở còn có thế lực có thể chèn ép chúng ta sao?”




“Ông cho rằng Bắc Sở là nơi thế nào? Thế lực đan xen phức tạp, nội tình vượt qua cả Nam Sở, trên tám phần đều có mối quan hệ tốt đẹp với Thị Huyết Điện, đại quân của Thị Huyết Điện vượt tám mươi nghìn dặm xa xôi chinh chiến mà không hề có lấy cứ điểm, đây chính là điều đại kị của nhà binh, một khi đại quân của Thiên Đình chúng ta bị vây bắt ở Bắc Sở thì bất cứ lúc nào cũng bị nhấn chìm”.



“Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”.



“Không phải còn có chúng ta sao?”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng.



“Thánh….Thánh Chủ người không phải định đưa một mình thuộc hạ đi đánh trận đấy chứ?”, lão già mặt mày đặc sắc nhìn Diệp Thành.



“Ván cờ này chưa vào nước chết”, Diệp Thành hít sâu, “chỉ cần chúng ta đến được Hạo Thiên thế gia trước khi Thị Huyết Điện đến thì thế cục có thể xoay chuyển.



“Nhưng cho dù chúng ta kịp đến Hạo Thiên thế gia trước thì cũng không thể bảo vệ được Hạo Thiên thế gia”, lão già nhìn Diệp Thành: “Đó là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia cùng lắm chỉ trụ được không nổi ba canh giờ, chúng ta lại không có quân chi viện”.



“Ai nói ta phải bảo vệ Hạo Thiên thế gia?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, “đã không có quân chi viện thì việc chúng ta cần làm chính là trước khi đại quân của Thị Huyết Điện tới, giúp Hạo Thiên thế gia rời đi”.



 
Chương 1944: “Ta đương nhiên biết”


“Ta cảm thấy bảo vệ vẫn đáng tin hơn”, lão già gãi đầu, “trong ba canh giờ dù đại quân của Thiên Đình không kịp tới nhưng thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở vẫn có tới tầm sáu phần có thể kịp tới, lại thêm Hạo Thiên thế gia cũng không phải không có sức chiến đấu”.



“Bắc Sở không phải là địa bàn của chúng ta, dù đại quân của Thiên Đình có đến thì cũng có khả năng bị thôn tính chứ đừng nói là khả năng chiến đấu không bằng một điện của chúng ta ở Bắc Sở”.



“Vậy Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia rời đi đâu? Không phải chỉ có một hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bao vây, vả lại lại còn trong tình cảnh không có kết giới hộ sơn nữa”.

Advertisement



“Cho nên cái mà chúng ta cần tranh thủ là thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm, “chúng ta cần thời gian để Hạo Thiên thế gia rời đi, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đó thì ta có tám phần tự tin có thể đưa bọn họ về Nam Sở”.



“Thánh Chủ cứ nói cách làm thế nào đi ạ”.



“Thông báo tới Viêm Hoàng ở Bắc Sở để bọn họ đi từ Tây Lăng vượt qua thế giới người phàm, tiếp ứng Hạo Thiên thế gia ở Tây Nguyên”.



“Đợi đã, đi qua thế giới người phàm sao?”, lão già ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm để rời đi?”



“Bất ngờ lắm sao?”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đương nhiên rồi ạ”, lão già tặc lưỡi, “có đánh vỡ đầu thuộc hạ cũng không nghĩ ra, thuộc hạ cho rằng Thị Huyết Điện cũng sẽ không nghĩ tới Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm”.



“Đi làm đi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “còn nữa, dặn dò xuống dưới, kế hoạch trước đó không thay đổi, tiếp tục làm loạn cho ta, động tĩnh càng lớn càng tốt, không được chiến đấu trực diện là được”.



“Vâng, thuộc hạ đã rõ”, lão già vội hành động, roẹt một cái đã biến mất, tốc độ nhanh tới mức khiến Diệp Thành phải bất ngờ.



“Thiên Đình đúng là nhiều nhân tài”, Diệp Thành trầm trồ, hắn lại lần nữa lên đường chạy một mạch về phía Bắc Chấn Thương Nguyên.





Đêm khuya, từng cơn gió lạnh thổi tới.


Địa địa của Bắc Chấn Thương Nguyên phồn hoa trông lại có phần ảm đạm, bầu không khí rất dị thường.



Thế chân vạc ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nhà họ Viên, Hạo Thiên thế gia, Âm Dương thế gia chính là ba thế lực lớn mạnh nhất vùng đất này, tổ thượng của ba gia tộc này có nguồn gốc lâu đời, từ xưa tới nay mặc dù không ít lần xung đột nhưng lại gây chiến sự vô cùng to lớn.



Trong đêm tối, một lão già mặc huyết bào bước vào đại điện của Âm Dương thế gia, đôi mắt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.



“Không biết Huyết Tế đạo hữu đêm hôm tới đây là vì việc gì?”, gia chủ nhà họ Âm Dương Doãn Trọng nằm ngả người trên ghế nhìn lão già mặc huyết bào với vẻ mặt lãnh đạm.



“Không có gì cả, chỉ là ta muốn làm một cuộc giao dịch với Âm Dương thế gia”, người tên Huyết Tế để lộ ra hàm răng trắng bóc.



“Ồ?”, Doãn Trọng nhướng mày, nhìn Huyết Tế với vẻ mặt đầy hứng thú, “ta muốn nghe xem”.



“Diệt Hạo Thiên thế gia”.



“Diệt Hạo Thiên thế gia?”, Doãn Trọng cau mày nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, ông ta nheo mắt nhìn xuống bên dưới, “Huyết Tế, ông có biết mình đang nói gì không?”

“Ta đương nhiên biết”, Huyết Tế cười u ám.



 
Chương 1945: “Ý của nhà họ Viên thì sao?”


“Vậy ông coi ta là kẻ ngốc sao?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng, “để Bắc Chấn Thương Nguyên ta tàn sát lẫn nhau còn Thị Huyết Điện làm ngư ông đắc lợi sao?”



“Không, không”, Huyết Tế xua tay, “không cần Âm Dương thế gia và nhà họ Viên ra tay, Thị Huyết Điện của ta đích thân ra tay”.

Advertisement



“Đích thân ra tay?”, Doãn Trọng nheo mắt lại.



“Có lẽ Doãn đạo hữu cũng đã nghe nói tối qua Diệp Thành trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện chúng ta, mặc dù chúng ta không bắt được Diệp Thành nhưng cũng không thể chịu nhục như vậy”, Huyết Tế cười với vẻ mặt nham hiểm, “không một ai ở Đại Sở không biết Diệp Thành và Hạo Thiên thế gia có mối quan hệ huyết thống, không bắt được Diệp Thành thì chúng ta chỉ có thể khai đao với Hạo Thiên thế gia thôi”.



“Từ trước tới nay Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn luôn đồng lòng đối đầu với bên ngoài, Thị Huyết Điện không phải không biết”, Doãn Trọng liếc nhìn Huyết Tế.



“Cho nên đây chính là mục đích mà ta tới đây”, Huyết Tế cười nham hiểm, “đại quân một điện của Thị Huyết Điện đang trên đường, trong vòng hai canh giờ sẽ sát phạt vào Bắc Chấn Thương Nguyên, lúc đó Doãn gia chủ chỉ cần cho chúng ta nửa canh giờ là được”.



“Đại quân một điện?”, lúc này, cho dù là Doãn Trọng thì mặt mày cũng thay đổi, ông ta là gia chủ nhà Âm Dương, ông ta thừa biết đại quân một điện của Thị Huyết Điện có ý nghĩa gì.


“Mục tiêu của chúng ta chỉ là Hạo Thiên thế gia”, Huyết Tế lại lần nữa bật cười u ám, “một khi Hạo Thiên thế gia bi tiêu dệt thì đại quân của Thị Huyết Điện lập tức sẽ rút lui khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, còn các thế lực của Bắc Chấn Thương Nguyên phân chia thế nào thì nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên bàn bạc với nhau là được, Thị Huyết Điện của ta không can dự”.



“Thị Huyết Điện đúng là ra nước cờ hay”, Doãn Trọng bật cười, “rốt cục trận chiến này suy cho cùng bên hao tổn vẫn là khả năng chiến đấu của Bắc Chấn Thương Nguyên ta, môi hở thì răng lạnh, một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt, nhà họ Viên và Âm Dương chúng ta không bao lâu sau sẽ bước theo gót bọn họ phải không nào?”



“Doãn đạo hữu đã nói vậy thì chúng ta nói rành rọt hơn”, Huyết Tế nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên tay, “thế cục hiện giờ của Đại Sở nói thẳng ra chính là trận chiến đấu giữa Thị Huyết Điện chúng ta và Thiên Đình ở Nam Sở, thiên hạ tương lai của Địa Sở không phải của Thiên Đình ở Nam Sở thì là của Thị Huyết Điện chúng ta, nếu các vị đứng nhầm đội thì hậu quả không cần ta phải nói chứ?”



“So với Thị Huyết Điện thì Thiên Đình của Nam Sở mạnh hơn”, Doãn Trọng nhìn Huyết Tế với vẻ mặt bỡn cợt.



“Cái này thì ta không phủ nhận”, Huyết Tế nhướng vai, “nhưng ông nên biết rằng Thiên Đình ở Nam Sở liên kết với nhiều thế lực, còn Thị Huyết Điện của chúng ta chỉ có một, nếu Thị Huyết Điện chúng ta ra tay thì khả năng kêu gọi đủ để trấn áp Thiên Đình, ông nên biết thế lực ở Bắc Sở mạnh hơn Nam Sở không phải một chút thôi đâu”.



“Các người đấu với nhau liên quan gì đến chúng ta?”, Doãn Trọng liếc nhìn viên linh châu trên tay.



“Một khi Thị Huyết Điện và Thiên Đình khai chiến thì Bắc Chấn Thương Nguyên còn an toàn sao? Đạo hữu là người thông minh, ông nên biết nếu Thị Huyết Điện muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì cũng chỉ là việc trong một ngày mà thôi”.



“Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây phải không?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng.



“Đạo hữu hà tất phải nói khó nghe như vậy?”, Huyết Tế nhếch miệng cười, “Thị Huyết Điện và Nam Sở bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, trong tình huống này thì điện chủ đương nhiên không muốn thế lực ở Bắc Sở hướng về Thiên Đình, đặc biệt là Bắc Chấn Thương Nguyên, chúng ta không muốn trước sau có địch cho nên trước khi khai chiến với Nam Sở thì đầu tiên phải giải quyết Bắc Chấn Thương Nguyên đã”.



“Ý của nhà họ Viên thì sao?”, Doãn Trọng hỏi.

“Chúng ta nói chuyện rất vui vẻ”, Huyết Tế nhếch miệng cười.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom